—
— private
— tứ đại thiên vương
—
"cảm ơn vì vẫn ủng hộ tôi - ngay cả khi có vài chuyện cũ không đáng nói lại. nhưng mà, đúng là hài thật: có những người từng có cùng ước mơ với tôi, giờ lại cầm mic hỏi tôi 'cảm thấy thế nào'""thời gian đúng là công bằng. phải không, mc han?"những lời lẽ sắc như dao găm của tuyển thủ heneki - park woojin vẫn còn văng vẳng trong không gian, nhưng dường như, chẳng ai để ý rằng mc han wangho đã tháo mic từ lúc nào. chiếc mic lạnh lẽo tuột khỏi tay em, rơi tự do như một mảnh ký ức vụn vỡ, nhưng không phát ra lấy một tiếng động. nó chỉ đơn thuần nằm đó, im lìm trên mặt sàn sân khấu, giữa muôn vàn ánh đèn pha lê lấp lánh và những tiếng hò reo đang dần tắt ngúm.không ai nghe tiếng cửa hậu trường khép lại. cái âm thanh cạch khô khốc ấy, nhẹ bẫng và vô định, như một lời chia tay thầm lặng của em với thế giới rực rỡ nhưng cũng đầy khắc nghiệt này. cả khán phòng vẫn còn uể oải sau trận thua đầy bất ngờ, kéo dài bởi một pha pause gây tranh cãi. sự chú ý của hàng ngàn con người đổ dồn vào tuyển thủ chiến thắng, vào cái tên heneki đang chói chang như mặt trời ban trưa. một buổi phỏng vấn thua, một gương mặt bị che khuất bởi ánh sáng sân khấu mềm mại đến lừa dối - chẳng ai bận tâm đến em đã lặng lẽ bước ra ngoài, như thể vừa tan biến vào hư không, hòa mình vào màn đêm vô tận của chính mình.nhưng có một người, một cái bóng lạnh lẽo, đã dõi theo từng bước chân chông chênh ấy. park woojin, với nụ cười nhếch mép thường trực và ánh mắt sắc lạnh, bỗng xuất hiện như một lời nguyền rủa. hắn đi theo wangho, như một cái đuôi không thể cắt bỏ của quá khứ, của nỗi đau và sự sỉ nhục.hắn nắm lấy tay em. không nhẹ nhàng, không chút cảm thông, mà là một cú siết chặt đầy chiếm hữu và tàn nhẫn, như muốn xiềng xích em lại, khóa chặt em trong nỗi tuyệt vọng cũ. giọng hắn khàn khàn, vừa đủ nghe để lọt vào vành tai wangho, nhưng lại vang dội như tiếng sấm sét trong tâm hồn đang mục ruỗng của em."lại muốn quay lại à?"câu hỏi ấy, nhẹ bẫng như tơ, nhưng lại nặng trĩu như đá tảng đè lên lồng ngực wangho, khiến em gần như nghẹt thở."anh tưởng người ta quên cái vụ cũ rồi chắc?"lời nói thứ hai của hắn còn độc địa hơn cả lời đầu tiên, như một nhát dao nữa cứa vào vết thương lòng đã lành sẹo nhưng chưa bao giờ hết nhức nhối. hắn không chỉ muốn nhắc nhở về quá khứ, hắn muốn nghiền nát wangho, muốn dìm em xuống tận cùng của sự tuyệt vọng, nơi mà ánh sáng chẳng bao giờ còn có thể chạm tới. hắn muốn em hiểu rằng, dù thời gian có trôi đi bao lâu, dù em có cố gắng che giấu đến mức nào, thì cái "vụ cũ" ấy vẫn sẽ mãi là một vết nhơ, một gông cùm không thể thoát ra.trong khoảnh khắc ấy, wangho cảm thấy thế giới xung quanh mình quay cuồng. hậu trường lạnh lẽo, những tiếng vang vọng của đám đông từ phía sân khấu, và bàn tay sắt đá của woojin bỗng trở nên vô cùng xa lạ. màn đêm nuốt chửng em, và chỉ còn lại ánh mắt tàn độc của hắn soi rọi vào tận cùng nỗi sợ hãi của em."nói đi. anh lại bám vào người khác, đúng không? lại tìm cách nổi tiếng, đúng không?"giọng nói của woojin như những mũi kim băng sắc nhọn, găm thẳng vào từng thớ thịt của wangho. mỗi câu từ hắn thốt ra đều mang theo sự khinh bỉ và cay nghiệt, như thể hắn đang phơi bày một bí mật đen tối nhất của wangho trước toàn thế giới. em giật mạnh tay lại, đôi mắt hằn lên tia phẫn nộ cùng cực.
"buông ra," em gằn từng tiếng, âm thanh khàn đặc như thể bị bóp nghẹt."giờ anh là gì? mc? fanboy đeo bám? anh nghĩ với tí nhan sắc này mà chen chân được vào sân khấu? hay thèm khát sân khấu, tuyển thủ quá nên phải nương tựa vào cái nghề mc riot này?"những lời lẽ của hắn không chỉ là đâm chọc, mà là xé toạc từng mảnh tâm hồn wangho. chúng khắc sâu vào nỗi đau, vào sự tổn thương mà anh đã cố gắng chôn vùi bấy lâu. cổ tay wangho đỏ bầm, in hằn dấu tay của woojin, nhưng vết thương ấy chẳng thấm vào đâu so với vết cắt sâu hoắm trong lòng em. em quay mặt đi, cố giữ cho những giọt nước mắt đang chực trào không lăn xuống, không để hắn nhìn thấy sự yếu mềm của mình. em từng tin hắn. từng nghĩ có thể chia sẻ những giấc mơ cháy bỏng, những hoài bão về một tương lai rạng rỡ trên sân khấu - cho đến khi hắn đạp em xuống, không chút do dự, để đứng một mình trên đỉnh vinh quang, bỏ mặc em chìm nghỉm trong vực sâu của thất bại và nỗi đau.và rồi, giữa không gian đặc quánh sự căng thẳng và nỗi uất hận, một giọng nói vang lên, trầm ấm và kiên định, như một luồng gió mát xoa dịu ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng wangho."em ấy bảo cậu buông ra."lee sanghyeok cũng không rõ mình đã chạy ra đây từ lúc nào. mọi thứ cứ như một bản năng nguyên thủy, một sợi dây vô hình kéo anh rời khỏi màn hình quen thuộc. khi ấy, cả đội vẫn đang chăm chú xem lại replay, những tiếng tranh luận lướt qua tai anh như gió thoảng. anh nhớ ryu minseok đã hỏi, "hyung? anh đi đâu vậy?", và anh chỉ kịp buông một chữ "ra ngoài" rồi vụt đi, không đợi một lời đáp lại.cổ tay phải anh vẫn run rẩy, một cơn run rẩy không kiểm soát được, tàn dư của trận thua kéo dài với pha pause bất thường. cơn đau quen thuộc tái phát, từng đợt nhức nhối lan tỏa từ các khớp xương như có ai đó đang dùng búa gõ liên hồi bên trong.
đó là vết tích của những giờ luyện tập không ngừng nghỉ, của áp lực chiến thắng đè nặng lên đôi tay đã chai sạn.thế nhưng, không hiểu sao, khi nhìn thấy ánh mắt woojin lướt qua wangho lúc nãy, một tia lửa giận bùng lên trong lòng anh. nó không phải là lửa của sự cạnh tranh hay thất vọng vì trận thua, mà là một cảm giác khó tả, dữ dội hơn thế. anh không thể ngồi yên.và khi anh bước ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến máu trong huyết quản anh sôi lên sùng sục. hắn đang dồn wangho vào tường, cái nắm tay hắn siết chặt cổ tay em đến mức đỏ bầm, như thể muốn bóp nát, muốn nghiền vụn sự kiên cường cuối cùng còn sót lại. trong khoảnh khắc ấy, mọi cơn đau thể xác của sanghyeok dường như tan biến. chỉ còn lại duy nhất một cảm giác: sự phẫn nộ bùng cháy, và một thôi thúc mãnh liệt muốn bảo vệ."buông ra."giọng lee sanghyeok trầm đục, nghẹn lại trong cổ họng không chỉ vì tức giận mà còn vì một nỗi đau âm ỉ nơi cổ tay. mỗi từ anh nói ra như được nén chặt, nặng trĩu.park woojin quay phắt lại, cái nhếch môi đầy khinh bỉ vẫn chưa tắt. hắn nhìn sanghyeok, rồi bật cười thành tiếng, một tràng cười khẩy đầy mỉa mai, vang vọng trong hành lang vắng vẻ."
ồ? faker huyền thoại sống?"giọng điệu của hắn như muốn chọc tức, như muốn lôi kéo một con hổ đang bị thương ra khỏi hang."tôi nói lần cuối."sanghyeok bước tới, mỗi bước chân vững vàng nhưng lại mang theo một sức nặng vô hình. tay phải anh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, nhưng dù cố gắng đến mấy, nó vẫn run rẩy một cách khó kiểm soát. cơn đau nơi khớp xương vẫn âm ỉ, như một lời nhắc nhở về giới hạn của thể xác. park woojin không bỏ qua chi tiết đó.
ánh mắt hắn sắc lẻm, liếc xuống cổ tay đang run của sanghyeok."cái tay vô dụng của anh còn run đúng không?"giọng hắn trầm khàn, như một lời chế giễu đầy độc địa. hắn muốn khoét sâu vào điểm yếu của sanghyeok, muốn làm anh gục ngã không chỉ bằng lời nói mà bằng cả sự thật nghiệt ngã của thể chất."cậu có thể thử."sanghyeok đáp lại, giọng anh lạnh đi một cách đáng sợ, từng lời như đóng băng cả không gian.
ánh mắt anh sắc như đinh, găm thẳng vào hắn, đầy thách thức và kiên quyết. dù tay có run, dù đau đớn, nhưng ngọn lửa kiêu hãnh và ý chí bất khuất trong anh vẫn chưa bao giờ vụt tắt. nó bùng cháy dữ dội, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ kẻ nào dám chạm vào những người anh quan tâm.câu nói cuối cùng của hắn như một lưỡi dao sắc bén, không chỉ xuyên thẳng vào tim wangho mà còn khiến sanghyeok bùng nổ. cái tát đến trước cả suy nghĩ, một phát duy nhất, khô khốc và mạnh mẽ.
đó là cái tát bằng tay trái, bởi lẽ, tay phải anh vẫn đang run rẩy, chìm trong cơn đau âm ỉ. lực tát bất ngờ và dứt khoát đến nỗi hắn ngã ngửa ra sau, chưa kịp phản ứng, đôi mắt hắn ngỡ ngàng xen lẫn căm phẫn."dừng lại!"wangho hét lên, âm thanh vỡ òa trong cổ họng, chứa đựng sự hoảng loạn và tuyệt vọng. nhưng đã không kịp. park woojin bật dậy, ánh mắt hắn tóe lửa, định xông đến sanghyeok như một con thú hoang. sanghyeok nhanh chóng đưa tay cản, bản năng của một tuyển thủ hàng đầu vẫn còn đó, ngay cả khi cơ thể anh đang oằn mình trong cơn đau. và chính lúc đó-"hyung!"giọng choi hyeonjun vang lên từ cuối hành lang, hốt hoảng và lo lắng. nó đã không thể ngồi yên trong phòng chờ, linh tính mách bảo điều gì đó không lành khi thấy sanghyeok đột ngột rời đi. có lẽ, nó sợ anh sẽ ngất ở đâu đấy vì cơn đau tái phát, hoặc vì áp lực của trận đấu."sanghyeok, dừng lại!"tiếp theo là tiếng gọi gấp gáp của jaehyuk, cậu cũng đang chạy theo phía sau, ánh mắt lộ rõ vẻ sốc và hối hả. có lẽ, jaehyuk đã đợi người bạn của mình quá lâu trong phòng chờ mà không thấy động tĩnh, và khi thấy hyeonjun từ phòng bên cạnh lao ra, cậu cũng lập tức chạy theo, linh cảm có chuyện chẳng lành. cảnh tượng trước mắt khiến cả hai đều chết lặng. cuộc đối đầu giữa huyền thoại và kẻ ngông cuồng, giữa quá khứ và hiện tại, đang lên đến đỉnh điểm, và họ chỉ có thể đứng đó, bàng hoàng chứng kiến.jaehyuk lao tới, thân hình cậu như một bức tường vững chãi, chắn ngang giữa sanghyeok và woojin, ngăn cách hai ngọn lửa đang chực bùng cháy. hơi thở anh hổn hển, nhưng giọng nói vẫn sắc lạnh và đầy lý trí.
"thằng điên kia mày muốn lên tiêu đề báo sáng mai à?
đừng kiếm chuyện với bạn tao nữa thằng khốn ạ!"cùng lúc đó, hyeonjun đã kịp giữ lấy vai sanghyeok, bàn tay nó siết chặt, ánh mắt chứa đầy lo lắng.
"em thấy anh biến mất từ nãy. em biết ngay có gì không ổn mà...anh đừng làm gì dại dột, hyung. tay của anh..." giọng nó lạc đi, chứa đựng sự bất lực và sợ hãi.nhưng giữa cơn bão của sự hỗn loạn ấy, người đứng lặng nhất, bất động nhất vẫn là wangho. em không nhìn woojin, kẻ vừa thốt ra những lời cay nghiệt. cũng không nhìn jaehyuk, người bạn đang cố gắng giữ gìn trật tự.
ánh mắt em chỉ dừng lại ở cái bóng run run của sanghyeok đang đứng chắn phía trước mình, cái bóng ấy tuy lớn lao nhưng lại ẩn chứa một nỗi đau âm ỉ, quen thuộc. trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh em dường như tan biến, chỉ còn lại hình ảnh người ấy, người đã luôn xuất hiện như một tia sáng yếu ớt trong những đêm tối tăm nhất của cuộc đời em."sao anh lại làm vậy?"giọng wangho thì thầm, không còn vẻ kiềm chế, chỉ còn lại sự bối rối và một chút gì đó nghẹn ngào. em biết sanghyeok đã vì em mà hành động, và điều đó khiến em vừa cảm động lại vừa đau đớn."vì anh thấy em như sắp khóc."sanghyeok trả lời, giọng anh trầm ấm nhưng vẫn ẩn chứa một sự mệt mỏi cố hữu. anh không quay lại nhìn em, chỉ đứng đó, như một bức tường vững chắc che chắn mọi bão giông."nhưng anh không cần phả-""anh đã đau trước khi đến đây rồi." sanghyeok khẽ thở dài, âm điệu trầm lắng hơn, như một lời thú nhận.
"từ lúc thấy ánh mắt cậu ta nhìn em."lời nói của sanghyeok như một tia sét đánh thẳng vào trái tim wangho. em đứng lặng, bàng hoàng. không phải cơn đau thể xác, mà là một nỗi đau khác, một nỗi đau vô hình đã nhen nhóm trong lòng anh từ trước, từ chính cái khoảnh khắc woojin nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ và độc địa ấy. anh không chỉ đau vì mình, mà còn đau vì em, vì những gì em phải chịu đựng. và điều đó, hơn bất cứ lời nói nào khác, đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn wangho.