Siêu Nhiên Yêu đương trong trò chơi trốn thoát

Yêu Đương Trong Trò Chơi Trốn Thoát
Chương 80: Tìm kiếm


CHƯƠNG 80: TÌM KIẾMVào khoảng thời gian Korolik ở dạng người cá, hắn phát hiện ra một chuyện, đó là thiếu niên có rất ít khả năng chống lại những thứ dễ thương - đôi mắt cậu sáng lấp lánh khi nhìn vào hình dạng nhỏ bé hơn của hắn.

Nếu không phải là đang có người thứ ba ở đó, Korolik cảm thấy mình có thể thu được càng nhiều "lợi ích" hơn với bộ dạng này, nhưng hiện tại cũng chưa muộn.

Hắn vỗ cánh bay lên không trung, Hạ Nặc rốt cục cũng tỉnh táo lại.

Khi nhìn thấy hình dáng kia, cậu vô thức mở rộng lòng bàn tay.

Kế hoạch √ getQuái vật trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra biểu cảm gì, ngược lại nhanh chóng rơi vào trong tay thiếu niên, ngoan ngoãn ngồi xuống ôm đầu gối, chớp chớp đôi mắt xanh hỏi: "Em tha thứ cho ta nha nha?"

"!"

Hạ Nặc đè nén cảm giác muốn hét lên, nhưng lại không khỏi vươn ngón tay hướng về phía khuôn mặt mềm mại của quái vật: "Ừm......"

Thật ra nếu nói rằng cậu tức giận đến mức nào, thì là hoàn toàn không.

Tin đó khiến cậu sốc nhiều hơn là tức giận."

Trước hết nói cho tôi biết, anh sao lại giả làm người cá được?

Và cô ấy đã ở đâu rồi?"

Quái vật ngoan ngoãn trả lời: "Ngụy trang là thiên phú của quái vật, cho nên việc giả dạng thành người cá rất dễ dàng, còn người cá thật sự vẫn đang trong biệt thự của mình, ta đã dùng một thủ thuật nhỏ để đưa cô ấy vào giấc ngủ sâu, bây giờ có lẽ đã tỉnh dậy."

Hạ Nặc không thể không thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin người cá thật không sao.

Kolorick nhân cơ hội nắm lấy ngón tay của cậu, đặt lên má của mình để cậu xoa xoa, nũng nịu nói: "Ta đã biết mình sai rồi mà, hãy tha thứ cho ta đi, có được không?"

Hạ Nặc: "...Hự!!!"

Cậu cảm thấy như mình đang bị tấn công bởi làn sóng đáng yêu!

Cậu không hề biết rằng, bất cứ sinh vật nào kể cả những quái vật khác đều sợ hãi từ bản năng khi đối diện với nó.Sau khi định thần lại, Hạ Nặc phát hiện mình đã bất giác gật đầu, ngơ ngác nói: "Được, tôi tha thứ cho anh..."

Quái vật khẽ reo lên, sự vui sướng của hắn tràn ngập khắp bầu không khí chung quanh.

Chẳng phải Korolik đã quá quan tâm đến suy nghĩ của thiếu niên hay sao?

Một người thực sự có thể có tác động lớn đến như vậy đối với hắn?

Trong đầu Hạ Nặc đột nhiên xuất hiện nghi hoặc, tò mò hỏi: "Nói lại, tại sao lại chọn tôi làm chủ nhân của anh?"

Sau lúc đó cậu cũng đã được nghe cô bé giải thích về sự kiêu ngạo của quái vật triệu hồi, có khi còn không thèm nhìn người chơi lấy một cái đã rời đi.

Nhưng Korolik lại muốn ký khế ước với cậu ngay khi họ vừa gặp nhau và thái độ của hắn cũng không liên quan gì đến từ "kiêu ngạo" cho lắm.Không phải Hạ Nặc đang tự coi thường mình, cậu chỉ cảm thấy bản thân chắc là không có gì có thể thu hút được sự chú ý của hắn?

Quái vật cười, thâm ý nói: "Trường An thân mến, em không hiểu, quái vật chúng ta rất coi trọng tình cảm."

"Ta đã đợi em từ rất lâu rồi."

Vào khoảnh khắc thiếu niên bước chân vào mê cung, quái vật bằng cách nào đó đã cảm nhận được.

Nó chỉ mới liếc nhìn cậu, nhưng lại cảm giác như thể đã yêu từ cái nhìn đầu tiên và trong lòng nó luôn có một giọng nói vang lên: Chính là cậu ấy, rất đúng lúc.

Là người mày đang tìm kiếm!

Âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng tim đập vang dội lên màng nhĩ của quái vật.

Đôi mắt nó tham lam nhìn chằm chằm vào thân ảnh của thiếu niên, nhất thời không thể rời khỏi người cậu.Ngay từ khi sinh ra, nó đã biết bản thân đang tìm kiếm một ai đó.

Nó không biết người đó trông như thế nào, không biết giới tính của người đó, cũng không biết tuổi...

Hãy tưởng tượng về việc tìm kiếm một người nhưng không biết bất cứ gì về người đó nó khó đến thế nào.

Điều đáng sợ hơn nữa là bạn còn không biết trên đời này có tồn tại một người như vậy hay không và liệu niềm tin tìm kiếm này có ý nghĩa gì.Nếu không thể đạt được kết quả mong muốn sau một thời gian dài tìm kiếm, cảm giác mất mát to lớn đủ để khiến một người phát điên.

Nhưng quái vật không coi trọng chút khó khăn này, vì lý do nào đó nó tin chắc rằng người nó đang tìm kiếm phải tồn tại ở đâu đó trên thế giới, đang chờ nó tìm thấy.

Ngay cả khi người đó đang ở một nơi mà nó không thể đến bây giờ và người đó sẽ đến thế giới của nó vào một ngày nào đó.

Với niềm tin này, quái vật bắt đầu một cuộc tìm kiếm lâu dài.

Nó đã đi đến nhiều nơi và nhìn thấy nhiều thứ.

Quá trình tìm kiếm không hề nhàm chán, bởi vì khi nghĩ đến sự tồn tại của người đó, Kolorick không khỏi mỉm cười từ tận đáy lòng.

Có lẽ từ rất sớm nó đã thành lập được nhiều thế lực và tập hợp vô số thuộc hạ - đó là lúc danh hiệu Quỷ Vương bắt đầu được truyền bá trên thế giới.

Tuy nhiên sau khi tìm kiếm gần như toàn bộ thế giới, quái vật phải thất vọng chấp nhận rằng người đó vẫn chưa đến thế giới này.

Trong trường hợp này, tất cả những gì nó có thể làm là chờ đợi.Phải nói rằng những ngày tháng chờ đợi còn khó khăn hơn nhiều so với những ngày tháng đi tìm kiếm, vì để có thể phát hiện thiếu niên ngay khi cậu bước vào thế giới này, quái vật đã thực hiện một hành động vô cùng táo bạo mà người ngoài không bao giờ tưởng tượng được - hắn tách ý thức mình ra khỏi bản thể.

Trước đây chưa từng có ai dám thử hòa nhập với thế giới và ý tưởng này thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện.

Không cần phải nói thì ai cũng biết đây là một việc vô cùng khó khăn và mạo hiểm.

Mặc dù thế giới nơi lũ quái vật sinh sống chỉ mới được sinh ra và vẫn còn hoang tàn, nhưng thế giới đó dù còn trẻ đến đâu cũng đã có ý thức.Nếu muốn hòa nhập với thế giới, nhất định phải vượt qua bài kiểm tra của ý thức thế giới.

Khi không cẩn thận sẽ bị nó nuốt chửng.

Đây gần như là một việc không thể thực hiện được đối với bất kỳ ai.

Nhưng Kolorick đã làm được điều đó và trong cuộc đấu tranh chống lại ý thức thế giới, hắn đã giành được chiến thắng vào phút cuối.

Tuy nhiên, sau khi lần lượt dung hòa ý thức của thế giới, cơ thể hắn phải chìm vào giấc ngủ sâu vì nó quá mạnh.

Sau khi tỉnh dậy hắn đã giải tán tất cả thuộc hạ của mình, và ý thức của hắn từ đó bắt đầu theo dõi thế giới này và không có nơi nào có thể thoát khỏi tầm mắt kia.— Cuối cùng vào một ngày nọ, hắn tìm thấy một thiếu niên ở lối vào mê cung.

Trong những năm qua, có rất nhiều người bước vào mê cung, có nam có nữ, già có trẻ có, tính cách và ngoại hình khác nhau, nhưng chưa có ai mang đến cho hắn cảm giác cuồng loạn như vậy.

Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng như thể cậu là người vừa mới xa quê nhà vừa rụt rè lại nhát gan, hắn không dám đột ngột xuất hiện.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên chắc hẳn rất quan trọng nhỉ?

Làm thế nào để tạo ấn tượng tốt với cậu?

Với suy nghĩ này, Kolorick đã xem xét hàng nghìn ý tưởng trong đầu, cuối cùng cũng tìm được thời điểm thích hợp để xuất hiện như một vị cứu tinh và cứu cậu lúc đang bị đàn quái vật truy đuổi.

Đôi mắt em ấy đang nhìn ta.

Con quái vật say sưa với suy nghĩ trong lòng.

Sự xuất hiện của thiếu niên cuối cùng cũng lấp đầy hình bóng trống rỗng trong đầu hắn.

Hóa ra người mà hắn đang chờ đợi lại trông như thế này.Thiếu niên không cao lắm, mái tóc đen như mực, đôi mắt giống như hắc thạch tinh xảo, có thể dễ dàng phản chiếu dáng người của hắn.

Quái vật say sưa trước ánh mắt của thiếu niên đến nỗi gần như quên mất những lời nó đã chuẩn bị sẵn - nhưng đó chỉ là "gần như thôi".

"Em có phải là người triệu hồi ta không?"

"..., em có nguyện ý trở thành chủ nhân của ta không?"

Em có nguyện ý...

ở bên ta mãi mãi không?

Bên dưới vẻ mặt bình tĩnh là nhịp tim đập rộn ràng, niềm vui sướng tột độ vì cuối cùng đã đạt được điều mình mong muốn.

Con quái vật không biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng điều kỳ lạ là nó không hề cảm thấy ghê tởm chút nào.

Hắn và thiếu niên có thể đã yêu nhau từ nhiều kiếp trước.

Con quái vật nghĩ vậy, dù em ấy không đưa ra câu trả lời chắc chắn, dù em ấy nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ nhưng điều đó vẫn không dập tắt được ngọn lửa trong lòng hắn.Hắn luôn đi theo thiếu niên, mặc dù do có quy định nên hắn không thể trực tiếp lộ diện.Không thỏa mãn với mong muốn được gần gũi với cậu, con quái vật cuối cùng đã tìm ra cách là thay thế một người cá khi nghe tin cậu đang có ý định thực hiện nhiệm vụ nào đó.

Nếu biết sự thật, em ấy có thể sẽ tức giận phải không?

Trong lòng hắn có một thanh âm nhỏ nói vậy, nhưng con quái vật biết rằng nếu không đấu tranh với nó thì hắn sẽ không bao giờ thực sự đạt được thứ mình mong muốn.

Dù cậu có thể tức giận nhưng hắn vẫn sẽ nắm bắt cơ hội này không chút do dự.Và hóa ra hắn đã đúng.

Con quái vật nhìn thiếu niên có chút bối rối sau khi nghe những lời đó và bình tĩnh mỉm cười.

Hắn nghiêm túc nói: "Có thể em không tin, Trường An.

Lần đầu tiên nhìn thấy em, ta đã biết em chính là người mà ta đang tìm kiếm."

Câu nói này nghe giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên dữ vậy?

Hạ Nặc nhủ thầm.Nhưng nếu những lời này là do quái vật lúc ban đầu nói ra, Hạ Nặc có lẽ sẽ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng bây giờ - cậu không khỏi ho nhẹ một tiếng, che miệng lại: "Thực xin lỗi, tôi muốn cười..."

Nói đến đây, cậu bật cười.

Điều này không thể trách cậu được.

Ngoại hình hiện tại của quái vật này không khác gì một con búp bê đồ chơi trong mắt Hạ Nặc, mặc dù rất đáng yêu nhưng bất cứ ai được "búp bê đồ chơi" nói điều gì đó tương tự như yêu từ cái nhìn đầu tiên sẽ cảm thấy buồn cười nhỉ?Korolik: "..."

Cái gì cũng có ưu điểm và nhược điểm.

Vì muốn thu hút sự chú ý của thiếu niên bằng cách trở nên nhỏ bé hơn nên hắn đương nhiên phải gánh chịu hậu quả là trở thành trof hề sau khi giải thích cảm xúc của mình.

Trên mặt quái vật hiện lên vẻ khó chịu không biết là thật hay giả, miệng mím lại, ngay cả ánh mắt tức giận cũng mang theo cảm giác đáng yêu: "Ta chỉ muốn em không tức giận với ta thôi.."

Đó là lý do tại sao ta lại làm trò như này.

Nhưng hắn có thể làm gì được?

Hắn không bao giờ có thể ngừng chiều chuộng thiếu niên trước mặt được và nụ cười của cậu thật đáng yêu.

Quái vật phải thừa nhận rằng nó muốn nhìn thấy nụ cười xuất hiện thường xuyên hơn trên khuôn mặt cậu."

Thật xin lỗi."

Hạ Nặc vuốt ve ngọn tóc của quái vật.

Trên mặt vẫn còn nụ cười, giọng nói trong trẻo và mềm mại, "Bởi vì Korolik quá đáng yêu."

Đây là điều ta mới nên nói với em, quái vật nghĩ, cảm nhận được sức lực vừa phải của thiếu niên, hắn nhắm mắt lại một cách thích thú.

"Vậy bây giờ tôi có cần tiến hành triệu hồi anh không?"

Hạ Nặc tò mò hỏi.

Bây giờ quái vật đang ở trước mặt, cậu không biết mình có cần phải triệu hồi nó lần nữa thông qua Suối thánh hay không, hay có thể trực tiếp ký hợp đồng luôn nhỉ?

"Cần."

Khi hắn nói lời này, Korolik có chút bất đắc dĩ.

Quái vật phải được triệu hồi từ Suối thánh.

Đây là quy tắc mà hắn đã đặt ra trước đó và ngay cả bản thân hắn cũng phải tuân theo.

"Nhưng chỉ cần em triệu hồi ta, ta sẽ xuất hiện ngay lập tức."

Quái vật nói thêm, nó nhìn thẳng vào mắt thiếu niên và hỏi như thể không chắc chắn: "Em nhất định sẽ triệu hồi ta phải không?"
 
Yêu Đương Trong Trò Chơi Trốn Thoát
Chương 81: Nhiệm vụ


CHƯƠNG 81: NHIỆM VỤ"Tất nhiên rồi."

Hạ Nặc cười nhẹ, duỗi ngón tay út ra: "Nếu anh không tin...

Chúng ta móc ngoéo nhé?"

Hạ Nặc là kiểu người không dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời."

Chà..."

Quái vật bị mê hoặc bởi nụ cười dễ thương của thiếu niên.

Hai ngón tay một lớn một nhỏ ngoắc vào nhau.

Đúng là một bức tranh thật hài hòa."

Được rồi.

Lần này không so đo với em nữa."

Quái vật nói cực kỳ nghiêm túc.Tuy rất muốn ở lại với thiếu niên thêm một lúc, nhưng bởi vì hắn vẫn chưa kí kết khế ước nên hiện tại hắn đã cảm nhận được bản thân đang bị các quy tắc bài xích.Trước đó thì là do sử dụng thân phận của người cá mà lách luật.

Còn bây giờ hắn đã khôi phục bản thể ban đầu, các quy tắc hiển nhiên không còn khoan dung như trước nữa.Korolik thở dài, vẻ mặt miễn cưỡng vô cùng: "Ta phải đi rồi."

Mặc dù lần "rời đi" này không có nghĩa là trở về vực sâu như Hạ Nặc tưởng tượng và anh vẫn có thể đi cùng thiếu niên, tuy nhiên thì cái giá cho việc đó là cậu sẽ không thể nhìn thấy hắn.Nhưng quái vật không làm thế, vì chỉ nghĩ tới việc thiếu niên không thể nhìn thấy thôi là đã khiến hắn cảm thấy rất không vui, dù chỉ là tạm thời."

Mau nhanh chóng triệu hồi ta, nhớ đó."

Hắn cảnh cáo lần nữa, bóng người nhỏ bé dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất.Hạ Nặc gật đầu đồng ý, có chút mất mát nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, một lúc sau mới lặng lẽ thở dài.Nếu cậu triệu hồi hắn, thì hắn sẽ xuất hiện với hình dạng trưởng thành nhỉ?Khoan nào, tất nhiên là cậu không cảm thấy hình dáng kia xấu, nhưng mà...Một con quái vật nhỏ xíu giống Thumbelina(*) vẫn là dễ thương hơn mà.Hơn nữa thì, quái vật nhỏ trông không hề hung dữ hay đáng sợ như dáng vẻ trưởng thành.

Nó vừa ngoan lại vừa dính người như vậy, thật sự thì Hạ Nặc muốn chơi với nó một chút nữa.Nếu Korolik biết Hạ Nặc nghĩ gì về mình, hắn chắc hẳn...chẳng quan tâm chút nào.Dù sao đi nữa thì về cơ bản không có sự khác biệt nào giữa kích thước trưởng thành và vẻ ngoài thu nhỏ, hắn vẫn là hắn.Chỉ cần Hạ Nặc thích, vẻ ngoài như thế nào cũng chẳng phải vấn đề to tát....Hạ Nặc đứng dậy.

Lúc cậu vừa mới trở lại nơi này chỉ là thoáng nhìn qua, sau đó lực chú ý đều bị quái vật nhỏ hút hết.

Bây giờ cậu mới nhận ra rằng mình quả thực đã trở lại ngôi nhà trên phố Knock.Vậy là Korolik đã đưa cậu về?Hạ Nặc sờ túi quần, thấy chiếc vòng cổ vẫn còn nguyên vẹn.

Nhớ lại lời quái vật đã nói rằng Tiểu thư người cá an toàn trở về biệt thự của mình, vậy nên cậu quyết định trả lại chiếc vòng cổ cho cô ấy trước và hoàn thành nhiệm vụ.Nhưng cậu chỉ vừa bước một bước liền dừng lại, nhìn chiếc váy trắng nhỏ trên người, vui vẻ nghĩ: Cũng may cậu phát hiện ra.

Chứ nếu không cứ mặc vậy đi ra đường sẽ bị người khác nghĩ là biến thái mất!Quần áo có thể thay được nhưng cậu lại không biết phải làm gì với mái tóc của mình.Nên cắt không trời?Hạ Nặc cầm kéo chần chừ một lúc lâu, cuối cùng thì vẫn không thể hạ quyết tâm.

Nếu cắt méo thì sao?

Cậu không hề tin vào tay nghề của mình chút xíu xìu xiu nào cả!Và cậu không biết khi nào thuốc mới hết hiệu nghiệm.

Hạ Nặc hối hận vì ngay từ đầu đã không hỏi rõ ràng.Hạ Nặc do dự hồi lâu, cuối cùng rất lúng túng buộc nó thành đuôi ngựa cao.May mắn thay, ngày nay con trai để tóc dài không còn là chuyện hiếm và tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa trông không hề lạc lõng với một thiếu niên.

Ngược lại, nó còn thể hiện sự chính trực hiếm có.Tuy nhiên, khi đi trên đường Hạ Nặc vẫn nhận được nhiều ánh nhìn khó hiểu.Có người thì không e ngại mà công khai nhìn chằm chằm, có người thì cho rằng bản thân đã lén lút rất tài rồi, nhưng tất cả đều bị cậu nhận ra.Hạ Nặc không khỏi có chút bối rối.

Cậu không hiểu tại sao mình lại đột nhiên trở thành người nổi tiếng chỉ sau vài ngày xa cách.

Dường như mọi người đều biết cậu, thỉnh thoảng nhìn tới nhìn lui, chỉ trỏ và tụ tập lại bàn tán với nhau.Rõ ràng là đang nhiều chuyện về Hạ Nặc.Nhưng khi Hạ Nặc nhìn sang, đám người tụm năm tụm bảy nhanh chóng bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cậu dù muốn hỏi cũng không tìm được cơ hội.Hạ Nặc đành phải tạm thời đè nén nghi ngờ này trong lòng.

Trên đường đến biệt thự của Tiểu thư người cá, cậu phải đi ngang qua nhà cô bé Tây Tây.

Hạ Nặc không khỏi dừng lại khi nghĩ đến việc mình đã không liên lạc với cô bé ấy mấy ngày nay.Cậu bấm chuông cửa, nhưng sau khi chờ đợi một lúc lâu vẫn không có ai ra.Cô bé không có ở nhà à?

Liệu em ấy đã giải quyết xong chuyện lần trước chưa nhỉ?Hạ Nặc nghĩ, hối hận vì trước đó không hỏi qua cách liên lạc.Thôi để quay lại sau vậy.Nghĩ đến đây, Hạ Nặc quay người rời đi.Cậu không biết rằng trong căn hộ mà cậu vừa bấm chuông kia, có hai đôi mắt ở tầng hai đang nhìn chằm chằm cậu qua cửa sổ.Chủ nhân của một đôi mắt chính là cô bé Tây Tây mà cậu cho rằng đang không có ở nhà, còn người kia là một người đàn ông có vẻ ngoài rất bình thường, dù có ẩn mình trong đám đông cũng khó tìm thấy."

Lần này cậu ta là mục tiêu sao?"

Người đàn ông nói.Tây Tây im lặng gật đầu: "Không ngờ anh lại tiếp nhận nhiệm vụ này."

"Tôi không còn sự lựa chọn nào khác."

Người đàn ông giơ tay như đầu hàng: "Tôi khác với cô, một người chơi tự do.

Cô có thể từ chối khoản hoa hồng này, nhưng tôi thì không."

"Tôi có chút thắc mắc."

Cô bé cau mày: "Cậu ấy đã đắc tội gì với chủ nhân của anh vậy?

Ông ta trả giá hậu hĩnh đến mức tôi cũng suýt động lòng."

"Tôi cũng khá là tò mò..."

Người đàn ông khẽ mỉm cười, "Cho nên tôi lén hỏi xung quanh, cô nghĩ chuyện gì đã xảy ra?"

"Nói thẳng đi, đừng câu giờ nữa."

Cô bé sốt ruột nói.Cô đã hợp tác với người đàn ông này vài lần, quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng cô vẫn không tài nào chấp nhận được cái kiểu nói chuyện nửa vời đó."

Tôi không thể đảm bảo rằng thông tin đó là chính xác..."

Người đàn ông còn chưa nói hết câu: "Theo những gì tôi nghe được, cậu ta đã phá hỏng một trong những thí nghiệm thành công nhất của chủ nhân."

"Hả?"

Vẻ ngạc nhiên hiếm hoi hiện lên trên gương mặt cô bé.Dù nhìn thế nào đi nữa, cô cũng không nghĩ chàng trai này là loại người sẽ chủ động giết người."

Chủ nhân tôi là một người rất bướng bỉnh."

Người đàn ông không quan tâm đến phản ứng của cô mà chỉ nói một cách khoa trương: "Làm hỏng kế hoạch của ông ấy thì làm sao không khiến ông ấy tức giận được?"

Khi nói những lời chế giễu như vậy, khuôn mặt vốn bình thường của người đàn ông đột nhiên trở nên sống động hơn rất nhiều.Ai cũng có thể thấy trong miệng anh ta không hề cảm thông chút nào với vị chủ nhân kia.Cô bé có chút không nói nên lời liếc anh ta một cái, do dự: "Tôi muốn hỏi anh một việc, gần đây anh vẫn còn đang tìm kiếm chủ nhân cũ sao?"

Khi cô hỏi câu này, cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc người đàn ông kia sẽ trở nên cọc cằn.

Dù sao thì cô cũng biết "chủ cũ" chính là điểm yếu chí mạng của anh ta.

Nhưng cô không ngờ lần này anh ta lại bình tĩnh đến vậy.Không giống như trước đây, mỗi lần được nhắc đến anh ta đều tỏ ra cáu kỉnh, thậm chí lỗ mãng.

Lần này, hành vi của anh ta khiến cô bé dường như đã đoán được điều gì đó: "Anh tìm được manh mối gì à?"

Người đàn ông nghe được lời này, trên mặt thậm chí còn lộ ra vẻ vui mừng.

Anh ta gật đầu: "Đúng vậy, đều là nhờ mục tiêu đó đấy."

Anh ta không giải thích chi tiết chuyện gì đã xảy ra mà chỉ khoái chí nói: "Vì lý do này nên tôi có thể sẽ tha cho cậu ta."

Cô bé: "..."

Cô im lặng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Chỉ thầm oán trách: Ai tha ai còn chưa chắc à!Cô không nói cho người đàn ông biết Hạ Nặc sắp triệu hồi quái vật cấp cao mà chỉ chuẩn bị xem kịch với vẻ rất hứng thú.---Rốt cuộc việc cô thích nhất chính là xem náo nhiệt mà....Hạ Nặc đi tới trước cửa biệt thự của Tiểu thư người cá.

Hai bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy cậu liền nhiệt tình chào đón: "Cuối cùng thì ngài cũng đến rồi.

Chủ nhân đã dặn rằng một khi ngài tới chúng tôi sẽ dẫn ngài đi gặp chủ nhân."

Hạ Nặc có chút bối rối.

Nói một cách logic thì Tiểu thư người cá thực sự lẽ ra không nên biết về sự tồn tại của cậu mới đúng chứ?

Tại sao lại lệnh cho bảo vệ chờ cậu tới?Với nghi ngờ đầy rẫy trong lòng, cậu đi theo bảo vệ vào và nhìn thấy Tiểu thư người cá hàng thật giá thật trong phòng tiếp khách.Giống như Nữ công tước, cô ấy có mái tóc vàng, đôi mắt xanh và chiếc đuôi cá màu hoa oải hương.

Nhìn thấy Hạ Nặc đi vào, trên mặt nàng lập tức nở nụ cười.Đối mặt với sự nhiệt tình đột ngột của Tiểu thư người cá khiến Hạ Nặc có chút hoang mang.

Dù sao thì quái vật kia cũng đã chiếm đoạt thân phận của nàng để tiếp cận cậu.Cậu lấy chiếc vòng cổ ra: "Tôi tới để trả lại chiếc vòng cổ của cô, thưa cô Toya."

Tiểu thư người cá cầm lấy chiếc vòng cổ, nhưng không vội kiểm tra.

Ngược lại nàng chỉ cẩn thận nhìn Hạ Nặc.

Trên môi vẫn còn mang theo nụ cười quái dị khiến Hạ Nặc cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được.Cậu không biết sở dĩ Tiểu thư người cá có thái độ như vậy hoàn toàn là vì trước đó nàng đã nhận được chỉ thị từ Korolik.Cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của thiếu niên mà quái kia coi như báu vật, Tiểu thư người cá hài lòng vỗ tay: "Cảm ơn cậu đã giúp ta tìm được chiếc vòng cổ - Quản gia!"

Quản gia lấy ra tinh thạch đã chuẩn bị trước: "Đây là phần thưởng xứng đáng cho ngài."

Phần thưởng cho nhiệm vụ này quả thực vô cùng hào phóng.

Một trăm viên ma tinh cấp cao là đủ để hoàn thành mười lần rút liên tiếp như cô bé kia đã nói.Nhưng để triệu hồi Korolik dĩ nhiên không cần nhiều tinh thạch như vậy.

Vì như ban đầu đã nói, ai kia sốt ruột đến mức chỉ cần Hạ Nặc rút một lần thôi là sẽ nhào ra ngay.Lúc này Tiểu thư người cá đột nhiên hỏi: "Nghe nói cậu nhận nhiệm vụ này là vì muốn có tinh thạch để rút thẻ phải không?"

"...Đúng vậy."

Hạ Nặc hơi ngạc nhiên vì sao Tiểu thư người cá lại biết được?Nhận được câu trả lời khẳng định, nàng liền hăng hái nói: "Việc này sớm muộn cũng nên làm.

Không bằng hiện tại cậu đi đến Suối thánh triển luôn cho nóng?"

"Quản gia, ngươi có trách nhiệm đưa những vị khách quý của chúng ta tới đó."

Hạ Nặc không biết tại sao Tiểu thư người cá lại có hứng thú với chuyện này hơn cả cậu.

Nhưng hiện tại thì cậu khó chịu từ chối: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng không cần thiết đâu."

Quảng trường nơi rút thẻ chỉ cách biệt thự của Tiểu thư người cá hai dãy nhà nên không cần phải phái ai hộ tống cậu đến đó."

Xin đừng từ chối."

Lý do của Tiểu thư người cá còn hợp tình hợp lý hơn nữa.

"Cậu đã tìm thấy chiếc vòng cổ của ta, vậy nên chính là ân nhân của ta.

Xin hãy cho phép ta làm một việc nhỏ cho cậu."

Hạ Nặc không thể cưỡng lại thái độ háo hức của nàng.

Vài phút sau cậu đã đứng ở quảng trường nơi có Suối thánh.Trong đầu cậu hiện tại chỉ có một ý nghĩ: Korolik đã nói gì đó với Tiểu thư người cá à?

Chứ không thì tại sao cô ấy lại còn háo hức mong chờ hơn cả hắn vậy!?Tuy nhiên thì chỉ có ai kia mới biết đáp án.Cậu hít một hơi thật sâu và bước đến Suối thánh màu lam.Đã lâu rồi không có ai dám triệu hồi quái vật, mà người này lại chính là chàng trai trẻ - khách quý của Tiểu thư người cá.

Trong nhất thời, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ Nặc.____________(*) Thumbelina - Cô bé tí hon (cổ tích)Editor có lời muốn nói: Đánh úp mọi người >< Dô thấy thông báo cả đống, ai cũng hóng, vậy nên không thể uổng công chờ của mí bạn ='3
 
Back
Top Bottom