Đô Thị  Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
286,103
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP8vIlMtwvXNJ4kIECZpBO9ZT8LarOIKc9muhUD1lcLpMoe_y0KOSaTReG1mBTiVeBOsfsHJfqcPuvJAXuyQuIlXFnac6B_iDyTWTJwzC1oeXUScHuoIRAsgV3DK1NPEHtBfLkHzn7LRkn679bOFpwf=w215-h322-s-no-gm

Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Tác giả: Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 多多圆圆滚滚

Thể loại: Linh Dị, Hiện Đại, Gia Đình, Hư Cấu Kỳ Ảo

Team dịch: Tiểu Bạch Mao

Giới thiệu

Tại phiên tòa ly hôn của bố mẹ, cả hai đều túm lấy em trai tôi không buông.

Đến lượt tôi, họ chỉ hỏi một cách mơ hồ rằng tôi muốn chọn ai, giọng điệu rõ ràng là lo sợ tôi sẽ dính lấy một trong hai người.

Tôi khựng lại một chút.

"Cho con mượn hai trăm được không? Con bị bệnh."

Họ tức giận quát lên:

"Chúng ta ly hôn mà con chỉ quan tâm đến tiền, con không biết gì ngoài tiền à?"

"Bệnh gì mà cần hai trăm? Nhỏ xíu mà đã biết bày trò lừa tiền!"

Nhưng hai trăm đồng thậm chí còn không đủ cho một lần hóa trị, tôi chỉ muốn mua một bộ quần áo mới để ra đi một cách đàng hoàng.

Tôi không ngờ rằng, chỉ hai trăm đồng đó đã khiến bố mẹ hối hận cả đời.​
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 1: Sống mòn mỏi – Ch.ế.t lặng thinh


Tại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại.

Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng.

Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi.

Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm.

Ồ, sắp đến Tết rồi.

Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi.

Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới.

Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời.

Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà ông nội rồi mắng tôi một câu.

"Con bé ch.ế.t tiệt, Tết nhất cũng không biết gọi điện thoại về nhà. Đứa con gái này từ trước đến nay luôn là đứa m.á.u lạnh nhất nhà."

Linh hồn tôi lơ lửng nhìn mẹ, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, nhưng họ không thể nghe thấy giọng nói của tôi.

Bố tôi tặc lưỡi, bực bội nói:

"Tết nhất rồi, đừng nhắc chuyện bực mình."

Bầu không khí lại trở nên náo nhiệt, tuyết phủ lên khung cửa sổ, nơi đang dán chữ "Xuân" đỏ rực rỡ.

Nhưng họ không biết rằng, đứa con gái mà họ luôn ghét bỏ, đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Sẽ không bao giờ làm phiền họ nữa. Nếu họ biết tôi đã ch.ế.t, liệu họ có hối hận vì đã vứt bỏ tôi?
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 2: Nỗi ám ảnh mang tên “gia đình”


Năm tháng trước, bố mẹ tôi ly hôn, náo loạn lên cả tòa án.

Tại phiên tòa, họ túm lấy em trai tôi không buông, nhưng lại âm thầm đẩy tôi ra xa.

Bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền xa xỉ của em trai suýt bị xé nát trong cuộc tranh giành không hồi kết. Cậu bé mếu máo, hai bàn tay nhỏ xíu được bọc trong găng tay len, ôm lấy tai, tỏ vẻ vô cùng uất ức.

"Con không chọn, con không chọn!"

Tôi mặc chiếc áo khoác thu mỏng manh, dậm chân tại chỗ, xấu hổ muốn thu mình lại. Vô thức gãi lên mu bàn tay, nơi những vết lở loét do bỏng lạnh ngứa ngáy vô cùng, như một kẻ ngoài cuộc.

Mẹ ôm lấy cánh tay em trai, nhất quyết không buông:

"Tôi không muốn Hân Hân, suốt ngày như ăn mày. Minh Minh phải ở với tôi."

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Bố kiên quyết kéo tay em trai:

"Cô không muốn Hân Hân, vậy Hân Hân phải làm gì? Tại sao tôi phải nhận nuôi con bé?"

Mẹ cũng không chịu thua:

"Hân Hân đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân. Chẳng lẽ tôi không cần nó thì nó có thể ch.ết sao?"

Thẩm phán thở dài.

Hân Hân chính là tôi, Minh Minh là em trai tôi.

Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng cũng thống nhất. Mẹ sẽ chăm sóc Minh Minh từ thứ hai đến thứ tư, bố sẽ chăm sóc Minh Minh từ thứ 5 đến thứ 7, đến chủ nhật thì bố mẹ cùng nhau chăm sóc Minh Minh. Còn tôi thì sao?

Bố lúng túng quay sang hỏi tôi:

"Hân Hân, con thì sao?"

Khi nói lời này, giọng họ lấp lửng, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ đe dọa.

Như thể họ đang mong chờ một câu trả lời ưng ý từ đứa con ngoan ngoãn như tôi, họ sợ hãi rằng tôi sẽ chọn một trong hai người.

Nhìn gia đình hạnh phúc của họ, tôi mím chặt đôi môi nứt nẻ.

"Cho con mượn hai trăm được không? Con bị bệnh."

Mẹ cau mày, giọng điệu không còn dịu dàng như khi dỗ dành em trai:

"Con bị sao vậy? Chúng ta đang ly hôn, mà con chỉ quan tâm đến tiền, con thật là m.á.u lạnh!"

Bố cũng không vui vẻ gì:

"Bệnh gì mà cần hai trăm? Nhỏ xíu mà đã biết bày trò lừa tiền!"

Tôi cũng hy vọng rằng tất cả chỉ là để lừa họ hai trăm đồng. Nhưng ung thư không lừa ai cả, nó thực sự sẽ làm ch.ết người.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 3: Cô đơn trong chính gia đình


Một tuần trước, bố mẹ đưa em trai đi Disneyland để tổ chức sinh nhật.

Lúc đó, tôi đang đứng trước cổng bệnh viện, nắm chặt số tiền tiết kiệm được bấy lâu, cố lấy dũng khí bước vào. Chẳng hiểu lý do gì mà tôi ra m.á.u suốt gần một tháng, hỏi mẹ thì bà bảo là bình thường.

Khi kết quả kiểm tra được đưa tới, bác sĩ với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi tôi:

"Bố mẹ cháu đâu?"

Tôi mặt dày mày dạn đáp lấy lệ:

"Họ có việc nên về rồi, bác sĩ cứ nói với cháu là được."

Bác sĩ không thể khuyên nhủ tôi, đành phải nói thật: "Cô bé, thật không may. Cháu được chẩn đoán mắc ung thư t* c*ng. Nếu tích cực điều trị thì..."

"Sẽ khỏi hẳn?"

"Sẽ sống thêm vài năm..."

Nguyên nhân mắc bệnh này ngoài di truyền gia đình thì còn do nghèo, riêng tôi thì chỉ đơn giản do nghèo.

Vì dậy thì sớm, tôi đã có kinh nguyệt từ năm 10 tuổi. Nhưng bố mẹ cho tôi rất ít tiền, tôi chỉ có thể mua số lượng lớn băng vệ sinh giá rẻ, loại 10 tệ một gói, rồi dùng suốt 5 năm. Hóa ra nghèo thực sự có thể gây ung thư.

Con cái mắc ung thư có vẻ là một điều rất tồi tệ, nhưng nhìn ánh mắt xem tôi như gánh nặng của bố mẹ, tôi lại cảm thấy đây cũng không hẳn là điều xấu gì.

Để thể hiện thành ý của mình, tôi rất nghiêm túc đưa ra yêu cầu của mình trên tòa.

"Để lại căn nhà gạch ngói ở quê cho con, con không đi theo bất kỳ ai trong hai người."

Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Vấn đề của tôi đã được giải quyết, mâu thuẫn giữa hai người họ lại bỗng tan biến.

Cuối cùng, họ lẩm bẩm qua lại, vì sức khỏe tinh thần của em trai, họ quyết định không ly hôn, cứ cố gắng thử bên nhau xem sao.

Và thế là có một mùa xuân sum vầy của ba người.

Người dẫn chương trình Xuân Vãn quen thuộc trên truyền hình nở nụ cười trên rạng rỡ, cùng với các ngôi sao hô vang đếm ngược.

3,2,1! Chúc mừng năm mới!

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Mẹ lấy ra lì xì đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho em trai.

Em trai reo lên sung sướng, xé toạc lì xì, có chút thất vọng.

"Sao lại chỉ có sáu nghìn tệ?"

Ngay sau đó em trại lại cười vui vẻ.

"Chị không có là tốt rồi, sáu nghìn này đều là của con."

Sau khi màn đếm ngược kết thúc, sự náo nhiệt ấy qua đi chỉ còn đọng lại sự lạnh quánh, mọi người đều cảm thấy có chút buồn chán tẻ nhạt.

Bố bực bội đi đi lại lại trong phòng khách một lúc, sau đó ra ngoài.

Mẹ vào bếp cắt trái cây cho em trai, không biết nghĩ gì mà mất tập trung.

Con d.a.o trượt vào ngón tay, m.á.u tươi đột nhiên tràn ra, bà vội vàng quay đầu sang phòng khách gọi:

"Hân..."

Ngay sau đó bà nhận ra rằng tôi đã không còn trong nhà nữa, bà thở dài vẻ cáu kỉnh: "Minh Minh, đưa mẹ lọ thuốc sát trùng và băng cá nhân."

Tôi cau mày, nhìn mình xuyên qua bàn tay mẹ, chỉ thấy một mảnh hư vô.

Em trai không bận tâm, chỉ chắc lưỡi một cách thiếu kiên nhẫn: “Đừng phiền, con đang bận trông nhà, tòa tháp nhà con sắp được thắp sáng rồi."
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 4: Hai trăm tệ cũ nát


Mẹ ôm vết thương, nở nụ cười trìu mến bước ra ngoài.

Lơ đễnh nhìn thấy hộp dụng cụ y tế màu trắng giữa tủ, bà khựng lại, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Đó là hộp dụng cụ y tế mà tôi đặc biệt chuẩn bị cho mẹ, trong hộp ngoài thuốc cảm thông thường còn có một số cao dán trị đau lưng.

Sau khi sinh em trai, mẹ tôi thường bị đau lưng, trước đây ngoài việc ngày đêm xoa bóp cho mẹ, tôi còn dán cao dán để giúp bà giảm đau.

Mẹ nhặt lên một miếng cao dán, nhìn hướng dẫn trên đó rồi im lặng.

Tôi nhìn mẹ, cố gắng để nhìn ra một chút cảm xúc gì đó từ khuôn mặt bà. Nhưng không có gì cả, mẹ đột nhiên nhìn về phía tôi, tức giận.

"Chỉ biết bày trò vô bổ, có thể khiến người khác bớt lo lắng như em trai mày thì tốt hơn."

"Cũng không biết mắc bệnh gì, đã chữa khỏi chưa?" Mẹ ơi, con không cần chữa bệnh nữa, điều con ngoan ngoãn nhất là có ch.ế.t cũng không làm phiền đến bố mẹ.

Bố mở cửa đi vào, tuyết phủ đầy đầu, ông vỗ vỗ cho tuyết rơi, vội vàng rút một lá thư từ trong túi ra.

Tôi nhận ra ngay, đó là lá thư tôi gửi cho họ hai tuần trước.

Hai ngày sau khi gửi đi, tôi đã gửi mã nhận cho bố, nhưng bố không trả lời, có lẽ không quan tâm, giờ thì Tết nhất mà lại đến tận nơi để lấy.

Nghe nói là thư của tôi, mẹ hiếm hoi tỏ ra hứng thú tiến lại gần, vẻ mặt tò mò muốn hóng chuyện.

Khi lá thư được mở ra, thứ đầu tiên được rút ra là tờ hai trăm tệ cũ nát.

Trước khi bố mẹ đi, dù sao cũng đã cho tôi hai trăm đồng, loanh quanh xoay chuyển, đến lúc tuyệt vọng, trên người tôi cũng chỉ còn hai trăm đồng này, nhìn vào đĩa cơm rau cải trắng hai đồng trong cửa hàng tiện lợi, tôi suy nghĩ mãi, nên làm con ma no hay là ma đói? Cuối cùng tôi quyết định trả lại tất cả cho họ.

Ánh mắt bố khựng lại một lúc, rồi lại khôi phục vẻ tự tin.

Ông chỉ vào tờ hai trăm tệ mà dương dương đắc ý, "Nhìn này, tôi đã nói con bé giả vờ bệnh mà! Còn giữ nguyên số tiền này, chắc là sợ bị chúng ta vạch trần."

Ông cũng không quên bổ sung: "Còn dám giận dỗi gửi tiền về, sau này nó cần, tôi sẽ không cho một xu nào, cho nó biết, ai mới là bố của nó!"

Sự ghê tởm trong mắt mẹ cũng không hề che giấu.

"Còn nhỏ không lo học cho tốt, chỉ học cách giả tạo lừa người."

"Tôi biết rồi, cái này đêu do bị ông nội nó dạy hư, đời này của nó coi như hỏng rồi!"

Linh hồn tôi lắc đầu phản đối.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Ngược lại, ở bên ông nội đã khuất, tôi lại được trải qua những ngày tháng đẹp nhất trong đời.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 5: Về nhà ông nội


Khi tôi lên năm, bố mẹ sinh em trai, họ bận rộn chăm sóc em nên không có thời gian lo cho tôi nữa. Vì vậy, tôi được gửi đến nhà ông nội ở quê.

Ông nội là một ông lão hung dữ, lúc nào cũng cau có, trông như Diêm Vương. Lần đầu gặp ông, tôi sợ hãi đến mức khóc nức nở.

Nhưng bố mẹ cũng không ở lại, họ vội vã lên xe khi tôi còn đang lăn lộn trên đất. Tôi đuổi theo xe, chạy mãi, chạy mãi, nhưng xe càng lúc càng xa.

Ông nội chống gậy tập tễnh đi theo sau. Sợ ông đuổi kịp, tôi cố gắng chạy nhanh hơn. Khi tôi kiệt sức, mệt mỏi và nôn mửa bên lề đường, ông nội cúi xuống, chỉ vào chiếc lưng gù của mình và nói: "Lên đây, ông cõng cháu tiếp tục đuổi theo."

Hôm ấy, ông nội, với đôi chân còn yếu hơn cả tôi, đã đuổi theo tôi mệt đến mức thở như trâu. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã nín khóc.

Ông lục tung mọi thứ trong nhà, tìm ra đủ loại sữa và nước ngọt: sữa chua cao cấp, sữa tươi nguyên chất, nước Jia Duobao*...

<i>*Nước uống Jia Duobao: là một loại nước uống truyền thống phổ biến tại Trung Quốc. Nó được làm từ các thành phần tự nhiên bao</i> <i>gồm thảo dược, trái cây, và đường, có hương vị ngọt, mát, và thường được uống để giải khát</i>

Tôi không biết ông đã dành dụm bao lâu, nhưng khi nhìn thấy những thứ đó, tôi hắt hủi đẩy ra xa: "Hết hạn rồi, uống không được!"

Ông nội xót xa cầm từng hộp lên xem, ánh mắt mang đầy vẻ tiếc nuối:

"Ôi chao, ông không nỡ uống, nhưng cũng chẳng có ai đến chơi, thật đáng tiếc, đáng tiếc."

Lúc đầu, tôi ghét ông lão da đen này vì quá luộm thuộm, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng ông lão luộm thuộm này mới là người tốt nhất với tôi.

Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt ông không phải màu đen, mà là những huân chương mà ông mặt trời ban tặng cho ông sau bao mùa gặt hái. Những ngón tay chai sần, thô ráp của ông khi chụm lại gieo mầm hy vọng cho cuộc sống. Người nông dân thực thụ này đã dành cả đời mình cho công việc đồng áng, và khi già yếu, ông lại chăm sóc tôi như một hạt mầm non.

Mỗi sáng sớm, ông lại khoác lên vai chiếc giỏ tre, đi bộ hàng cây số đường núi để đến chợ mua sữa cho tôi bồi bổ sức khỏe.

Gà mái nhà tôi lười biếng, mỗi ngày chỉ đẻ được hai quả trứng. Buổi sáng tôi ăn một quả, buổi tối lại ăn một quả.

Ông nội sẽ nhân lúc lò than còn nóng hổi cho một quả trứng vào nướng. Trứng thường bị nổ tung, chẳng mấy chốc cả căn nhà ngập tràn hương thơm béo ngậy của lòng đỏ trứng. Trứng gà ta quả thực ngon hơn trứng gà công nghiệp ở thành phố, tôi chỉ cần hai miếng là đã ăn hết một quả.

Tôi hỏi ông sao không ăn, ông vừa gặm nhấm củ khoai tây vừa cười hiền hậu nói rằng người già ăn trứng dễ bị bệnh, ăn khoai tây bổ dưỡng nhất. Tôi nửa tin nửa ngờ, lén ăn thử củ khoai tây đông lạnh của ông, quả thực rất khó ăn.

Thỉnh thoảng tôi cũng hỏi ông nội, khi nào bố mẹ sẽ về đây.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Ông nói, khi nào tuyết rơi sẽ về.

Tôi ghét tuyết, vì tuyết rất lạnh, nhưng tôi lại mong đến Tết, vì như vậy bố mẹ sẽ về đây với tôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình lại ra đi vào một đêm đông như vậy, không ai quan tâm.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 6: Con bé da đen


Mùng một Tết thường là thời điểm để những người hàng xóm láng giềng qua lại thăm hỏi nhau.

Mặc dù bố mẹ không thích những lời chào hỏi giả tạo này lắm, nhưng vì hòa khí xóm giềng nên họ cũng phải miễn cưỡng nở nụ cười, trong lúc đẩy đưa còn phải giả vờ nhiệt tình mời cơm.

Em trai tôi thì khác, nó chẳng thèm chào hỏi ai, nằm dài trên ghế sofa, vô tư la lên: "Đẩy tháp! Đẩy tháp!"

Đang trò chuyện, bỗng nhiên dì Vương hàng xóm hỏi về tôi. "Hân Hân đi đâu rồi?"

Thấy bố mẹ im lặng, dì nói với ý mỉa mai. "Hân Hân là một cô bé hiểu chuyện, hai người giờ cũng mua nhà rồi, sao Tết nhất lại gửi Hân Hân về quê?"

Bố mẹ tôi gượng cười, nét mặt có chút khó xử, lấp l**m: "Ở quê tốt lắm, không khí trong lành hơn thành phố toàn bê tông cốt thép gấp trăm lần."

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Nhưng trước đây, bố mẹ tôi đã phải cố gắng hết sức để thâm nhập vào thành phố, tạo điều kiện cho em trai tôi được sống ở nơi này.

Rất lâu trước đây, bố mẹ tôi chỉ thuê được một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố, một phòng cho họ, một phòng cho em trai, còn tôi ở quê.

Khi Tết đến, cũng là lúc tôi chờ đón bố mẹ về thăm tôi, tôi vui mừng muốn ôm họ, nhưng mẹ cố ý đẩy tôi ra xa rồi lại tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ui, Hân Hân sao lại đen thế này! Giống như con bé người da đen!"

Sau đó, hai người họ cười ngặt nghẽo vì câu nói đùa mà mẹ cho là thông minh và khôi hài ấy.

Lúc đó, sự tự ti của tôi được phóng đại đến cực điểm. Nắng ở miền núi rất gắt, trẻ con ở đây đều đen, dù phải đi bộ hàng cây số đường núi để đến chợ, thì quần áo mua được cũng chỉ là những kiểu lỗi mốt, hết thời từ lâu. Dầu gội đầu được bán theo từng gói nhỏ, trên đó không có hình ảnh ngôi sao nổi tiếng nào quảng cáo cả.

Nhưng đây đã là điều tốt nhất mà ông nội có thể dành cho tôi.

Cuối cùng tôi vẫn trở thành đứa trẻ luộm thuộm trong miệng họ, nhưng em trai đi theo bố mẹ lại hoàn toàn khác.

Nó mặc bộ đồ thể thao thời trang đẹp mắt, khuôn mặt trắng trẻo, cả người thơm tho, quấn khăn len ấm áp, trông hệt như hoàng tử trong phim truyền hình.

Bố mẹ luôn nói rằng những năm qua họ đã để Hân Hân sống thiếu thốn, sau này không thể để Minh Minh chịu khổ như vậy nữa, vì vậy họ càng đối xử tốt với em trai hơn, em trai muốn gì họ đều đáp ứng.

Em trai có một con búp bê biết chớp mắt, biết gọi mẹ.

Khi tối muốn có một con búp bê, bố mẹ nói: "Lần sau có cơ hội sẽ mua cho con, con phải ngoan, bố mẹ vất vả lắm."

Lần sau xa vời vợi, có lẽ đến khi họ nhìn thấy x.á.c c.h.ế.t của tôi, họ mới có thể hiểu được.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 7: Đồ nhà quê


Trước mặt em trai, tôi luôn tự ti từ trong ra ngoài. Nó thường chỉ vào khuôn mặt đỏ cao nguyên, nứt nẻ của tôi mà hét lớn: “Bọn người nhà quê như chị biết KFC là gì không? Biết Starbucks là gì không? Người chị toàn mùi bò!"

Nó có thể khiến tôi bẽ mặt trước mọi người, tôi cảm thấy xấu hổ và lúng túng. Em trai chỉ vì dính chút bùn đất trên giày mà có thể òa khóc trong lòng bố mẹ. Còn tôi đứng bên cạnh, thậm chí không có can đảm để xin một cái ôm.

Sau này bố mẹ mua nhà, ba phòng ngủ. Một phòng cho bố mẹ, một phòng cho em trai, một phòng cho khách, còn tôi vẫn ở quê.

Hè đến, họ sẽ "đại phát từ bi" đón tôi lên ở tạm một thời gian. Tôi sẽ không bao giờ quên, em trai đã chặn cửa bằng đôi giày da của nó, chỉ vào chiếc túi da rắn của tôi và hét lớn: "Đồ nhà quê hôi thối, cút khỏi nhà tao!"

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Tôi uất ức cúi đầu, khẽ khàng dùng ngón chân gãi vào đôi dép lê màu hồng pha lê, nước mắt chực trào ra.

Bố mẹ tôi thì chỉ cúi xuống dụ dỗ em trai bằng nhiều điều kiện khác nhau để cho phép tôi vào nhà mình.

“Bố mẹ đi làm, không có thời gian chăm sóc con. Chị con lên đây có thể nấu cơm cho con, như vậy đi, nếu con đồng ý, mẹ sẽ mua cho con robot biến hình. Chị còn có thể dạy con học nữa, tốt biết bao nhiêu, con nể mặt bố đi!”

Cả mùa hè, tôi phải nấu cơm không ngừng, giặt giũ quần áo không hết việc, thỉnh thoảng còn bị em trai mắng là “đồ nhà quê”. Cuối cùng, thường là trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi lại bị đưa về quê.

Bố mẹ nói tôi ở đây không tiện, nhưng cũng không nói rõ là chỗ nào không tiện, không tiện cho ai.

Vừa bước ra khỏi nhà, mẹ đã cầm chai cồn sát trùng xịt khắp mọi ngóc ngách. Tia cồn dưới ánh nắng mặt trời loang thành một mảng lớn, lấp lánh như sương, đẹp đến buồn lòng.

Dần dần, tôi cũng quen với cuộc sống ở quê cùng ông nội. Tôi quen với việc lăn lộn trong bùn đất vào mùa hè, cùng ông lên núi kiếm củi vào mùa đông. Chó nhà Đông, ngỗng nhà Tây, ở đây ai gặp tôi cũng gọi tôi một tiếng "đại ca".

Sau mỗi lần tôi chơi đùa nghịch ngợm, ông nội lại lấy chiếc khăn mặt đã sờn cũ lau đi những vệt bùn trên mặt tôi.

Ông cười hiền hậu và gọi tôi: "Cục cưng của ông".

Nhưng những ngày tháng đẹp đẽ ấy rồi cũng có lúc kết thúc.

Mùa đông năm ấy, khi đống củi tôi chẻ cho ông chưa cao bằng người tôi, bố mẹ đã trở về.

Họ muốn đưa tôi đi, tôi không chịu, họ liền nổi giận.

Bực bội, họ hỏi tôi chọn ở lại với ông hay đi theo họ. Ông nội đã thay tôi quyết định, nghiêm mặt bảo bố mẹ nhanh chóng đưa tôi đi.

Lúc đó, tôi luôn cảm thấy có điều gì không ổn.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 8: Hân Hân thì không sao cả!


Mẹ vội vàng ném cho ông nội năm trăm tệ, tôi bảo ông đợi tôi, tôi sẽ sớm quay lại. Ông nội liên tục gật đầu.

Trước khi đi, ông nội cố ý thay bộ quần áo mới cất dưới tủ, lảo đảo xoay một vòng hỏi tôi có đẹp không? Tôi sờ lên những hoa văn màu vàng tròn trịa trên đó, gật đầu. "Dạ, đẹp lắm."

Lúc đó, tôi còn ngây thơ, không nhận ra kiểu dáng của bộ đồ tang, cũng không biết rằng đó là lần cuối cùng tôi gặp ông nội. Ông nội âu yếm v**t v* tôi, dặn dò vài câu, tôi úp mặt vào ô cửa sổ xe lắc lư, nhìn bóng hình gầy gò của ông nội ngày càng nhỏ dần, đóng cửa lại, như một câu chuyện cũ đã kể xong.

Lúc về, tôi phát hiện ra năm trăm tệ đó nằm trong túi mình.

Sau này tôi mới biết, bố mẹ đến đón tôi là vì ông nội bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa.

Bố mẹ lại một lần nữa bỏ tôi ở nhà một mình để đi cùng em trai học nhảy, khiến tôi càng nhớ ông nội hơn.

Ngay lúc đó, một cú điện thoại như sét đánh ngang tai, ông nội đã qua đời. Tôi van xin bố mẹ đưa tôi về để gặp ông nội lần cuối, bố có chút do dự, nhưng mẹ thì thờ ơ, kiên quyết từ chối với lý do phải đi cùng em trai học nhảy.

Hai người cãi nhau vài câu tượng trưng rồi đi đến thống nhất, em trai là quan trọng nhất.

Bỏ mặc tôi một mình ở cổng trường khóc lóc thảm thiết, mọi người đều nhìn tôi như một trò hề.

Ngay cả tang lễ của ông nội, họ cũng lén lút tổ chức, chỉ để tránh những giọt nước mắt phiền phức của tôi.

Ông nội như một hạt bụi, tan biến âm thầm, nhưng ký ức về ông lại nặng nề như núi Thái Sơn, đè nén tôi đến nghẹt thở.

Sự ra đi của người thân không phải là một trận mưa rào vội đến vội đi, mà là một cơn mưa rả rích dai dẳng suốt cuộc đời.

Tôi luôn cảm thấy, đó là lỗi của tôi, là tôi không nên rời xa ông nội, là tôi đã chọn sai. Tôi mắc kẹt trong cơn mưa ẩm ướt ấy, để mỗi ngày bình lặng trôi qua, đều như dông bão trong lòng.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Mấy năm rồi, ông nội vẫn còn giận, chưa bao giờ đến gặp tôi trong mơ.

Cho đến khi tôi c.h.ế.t, ông cũng không đến gặp tôi một lần.

Vài ngày Tết nay, tôi lang thang trong nhà bố mẹ, nhìn họ bình thường đi thăm hỏi họ hàng, thật náo nhiệt.

Chỉ là càng về khuya, hai người dường như đều có tâm sự, bố trằn trọc khó ngủ, thức dậy thì phát hiện mẹ cũng đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa phòng khách, tay nắm chặt hai trăm tệ trong phong bì. Hai người họ như những ngọn lửa sưởi ấm cho nhau trong tuyết lạnh, an ủi lẫn nhau.

"Hân Hân giờ đã lớn thế này, chắc chắn có thể tự chăm sóc bản thân rồi nhỉ?"

Bố hơi do dự gật đầu: "Đúng vậy, Hân Hân từ nhỏ đã biết làm mọi việc, giờ tự lập chắc chắn không thành vấn đề, yên tâm đi."

Chẳng biết là đang an ủi mẹ hay an ủi chính mình. Có lẽ cả hai người họ đều cảm thấy rằng, trong một đêm đông như vậy, có thể sẽ có người c.h.ế.t cóng.

Nhưng Hân Hân thì không sao cả.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 9: Bố mẹ làm được như vậy là đủ.


Cửa sổ phủ một lớp sương mù, nhưng không thể ngăn được tiếng gió rít bên ngoài.

Bố có chút cảm khái, giọng điệu pha chút tự hào: "Nuôi nó lớn đến vậy, cho nó ăn, cho nó uống, còn để lại căn nhà ở quê cho nó che mưa che gió."

Mẹ dựa đầu vào vai bố, nở một nụ cười nhẹ: "Đúng vậy, căn nhà ở quê to như vậy, còn thoải mái hơn cả nhà mình đang ở, bố mẹ nào làm được như chúng ta, vậy là đủ rồi."

Họ không biết rằng, con người là li.nh h.ồn của ngôi nhà, nhà ở nông thôn có người ở thì trăm năm không đổ, không có người chăm nom thì một năm đã sập.

Hai năm sau khi ông nội qua đời, căn nhà cũng c.h.ế.t, khắp nơi dột nát, gió lùa, không thể che mưa chắn gió nữa.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Họ càng nói càng hăng, nhắc đến những tật xấu của tôi.

Có vẻ như càng mắng tôi, họ càng có thể an ủi trái tim bấp bênh của mình, họ mắng tôi hay làm phiền, giả tạo, sau năm tuổi không thích tâm sự với họ, nuôi tôi để làm gì. Nuôi tôi còn không bằng nuôi một con chó, chó ăn no còn biết vẫy đuôi với chủ.

Tôi không khỏi nhìn họ mà cười ra nước mắt, lúc tôi c.h.ế.t, gầy trơ xương, đã lâu không biết cảm giác no bụng là gì.

Tiếng ồn ào của bố mẹ đánh thức em trai, nó tức giận xông vào phòng khách la ó. "Cãi nhau mãi, có thôi hay không, tối nay con thức khuya, hai người có thể im lặng chút được không?"

Bố mẹ im bặt, em trai ngáp dài, rồi như không đếm xỉa tới mà nói: “Đúng rồi, cho con thêm năm nghìn nữa, con còn nợ tiền bạn học.”

Bố mẹ ngồi im lặng, không hẹn mà cùng nhau mang vẻ mặt khó coi. Những lời an ủi nhau vừa nãy dường như không còn tác dụng nữa, ánh mắt họ không tự chủ mà nhìn xuống hai trăm tệ kia. Bố ngẩng đầu, dò hỏi em trai: "Bố đối với con và chị, luôn luôn công bằng mà phải không?"

Em trai nghe vậy, tức giận nói: "Không công bằng!". Nó nói ngay mà không cần suy nghĩ gì: "Chị ấy mỗi năm đều ở quê chơi, không ai quản, còn con phải học thêm đủ thứ, học đủ loại nhạc cụ, bố mẹ thiên vị! Chỉ đối xử tốt với chị."

Có lẽ em trai thực sự cảm thấy thiệt thòi, nhưng bố mẹ sao lai đỏ mặt rồi.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 10: Bố mẹ có công bằng không?


Bố mẹ công bằng không?

Hôm đó, bố mẹ bước ra khỏi tòa án, cuối cùng vẫn không ly hôn.

Bố do dự rút từ ví ra hai trăm tệ, giọng nghiêm túc nói với tôi:

"Bố mẹ cũng không phải không muốn con, dù sao con cũng là con gái của chúng ta. Nếu con gặp khó khăn..."

Mẹ dùng khuỷu tay huých bố một cái, cắt ngang lời bố.

Bố nghẹn lại: "Thôi, sau này nói tiếp." Rồi ba người không ngoảnh lại, đi thẳng.

Tôi đi lang thang qua nhiều nhà nghỉ, hỏi giá phòng, rẻ nhất cũng phải 60 tệ một ngày. Lựa chọn tốt nhất của tôi là tìm một công việc bao ăn bao ở, nhưng tôi lang thang trên phố mấy ngày cũng không tìm được công việc nào phù hợp.

Tối đến, tôi thông minh nên đã lén lút vào quán net, ở đó có máy sưởi, chỉ cần da mặt dày một chút là có thể ngủ trên ghế. Khi đói, tôi mua một gói mì tôm, giá một tệ rưỡi, xin tí nước nóng của quản lý quán net, nhét vào miệng nhai, hương vị thơm ngon nhanh chóng lan tỏa.

Đến khi chuẩn bị ăn mới phát hiện ra không có muỗng nĩa, chẳng lẽ dùng tay bốc ăn?

Lúc tôi đang đứng đó do dự không biết có nên ăn hay không, quản lý quán net vẫn cúi đầu, tay gõ lách cách trên bàn phím, như ảo thuật gia rút ra một đôi đũa dùng một lần từ ngăn kéo, toàn là đũa thừa của anh ấy khi gọi đồ ăn ngoài.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Tôi vội vàng cúi đầu cảm ơn anh ấy.

Lúc này anh ấy mới ngẩng đầu nhìn tôi, lại liếc nhìn camera giám sát trên đầu, lén lút nhét cho tôi một cây xúc xích: "Anh mời em."

Xúc xích là xúc xích hương bắp, hiệu Shuanghui, rất thơm.

Phần vụn ở đầu xúc xích tôi cũng không bỏ qua, l.i.ế.m sạch sẽ. Lúc đó tôi thấy mì gói ăn kèm xúc xích ngon vô cùng, giá như ngày nào cũng được ăn.

Nhưng tôi lại cảm thấy mình vô dụng, vì vậy tôi thề rằng mình không thể sống mãi trong quán net.

Sau đó mọi thứ tốt hơn nhiều, tôi đi nhặt chai lọ trên đường phố, ban ngày đi tìm việc làm, tiện thể nhặt rác, động tác giẫm lên lon nhôm rất đẹp, khoác ba lô da rắn như đại hiệp giang hồ.

Tự do tự tại, lang thang khắp nơi, một ngày nọ, một dì trông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi gọi tôi lại: "Cô bé, muốn làm công việc lương cao không? Muốn không?"

Bà ta nói chỉ cần gọi điện thoại trong tòa nhà văn phòng, lương tháng tám nghìn, còn được bao ăn ở.

Mắt tôi sáng rỡ, suýt chút nữa quên cả chai nhựa thơm ngon.

Đang chuẩn bị đi theo bà ta, thì chủ quán trà sữa bên cạnh hung hăng xông ra, hét lớn về phía chúng tôi:

"Con lừa đảo c.h.ế.t tiệt này, mày còn dám lừa đảo trước cửa quán tao nữa hả? Tao gọi cảnh sát đến ngay bây giờ!"

Bà dì kia vội vàng chạy trốn, với tốc độ mà Lưu Tường* cũng khó mà đuổi kịp.

<i>* Lưu Tường: một vận động viên điền kinh nổi tiếng của Trung Quốc</i>

Chủ quán không tha, tiếp tục chỉ vào tôi mà mắng: "Cháu là con lợn ngu ngốc hay sao, loại người như vậy mà cháu cũng tin, đến lúc đó bị lừa bán lên núi làm vợ gã trai già độc thân không ai thèm thì hối hận cũng không kịp! Đúng là ngu ngốc!"

Ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu "Tuyết Vương" đỏ chót trên cửa quán, tôi bám chặt lấy đùi chủ quán, hỏi ông ta có thể nhận tôi vào làm việc trong quán hay không.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 11: Tôi thích ăn cơm nhất


Sau khi biết tuổi của tôi, ông chủ lắc đầu.

"Không được, cháu chưa đến tuổi lao động, chú không thể nhận cháu."

Chán nản, tôi buông tay, x.á.ch ba lô da rắn chuẩn bị đi, ông chủ ôm đầu khổ não hét lên: "Quầy hàng bẩn quá, trong quán thiếu người, bận không xuể."

Tôi tinh ý, nên hiểu ngay, xắn tay áo lên và bắt đầu giúp ông ấy lau dọn.

Luẩn quẩn làm đến trưa, tôi đã dọn dẹp gần như toàn bộ quán.

Chủ quán mặt lạnh tanh, sợ tôi lợi dụng: "Đừng tưởng tôi giữ cháu làm việc nhé, chỉ là cảm ơn cháu giúp đỡ, cho cháu ăn một bữa thôi."

Tôi gật đầu lia lịa như giã tỏi, tôi thích ăn cơm nhất.

Trên bàn ăn, chủ quán quán đặc biệt thêm một phần thịt kho tàu. Nhìn miếng thịt kho đỏ au, bóng loáng, tôi nuốt nước miếng, cố gắng ăn hết rau xanh trước mặt, nhai rau xanh, tưởng tượng vị béo ngậy, ngọt ngào của thịt kho.

Chủ quán gắp hai miếng thịt kho bỏ vào bát tôi: "Sao không ăn thịt? Ăn hết rồi gắp tiếp!"

Mấy chị nhân viên khác cũng gắp thức ăn vào bát tôi, bảo tôi đừng ngại.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Tôi hơi bất ngờ, trước đây khi ăn cơm cùng bố mẹ, trước mặt là một đĩa cà chua xào trứng, vì thích ăn nên tôi đã gắp hai đũa trứng.

Mẹ tôi liền nói: "Chỉ biết nhặt trứng ăn à?"

Sau đó tôi gắp lạc rang ăn, bố tôi cười tôi: "Con ăn bao nhiêu hạt rồi, bố đếm cho nhé!"

Từ đó về sau, tôi không dám ăn món ngon trên bàn ăn nữa.

Tôi quên mất, đây không phải ở nhà, tôi có thể gắp món mình thích.

Bữa cơm này, tôi ăn sạch cả đáy bát, là bữa ăn no nhất của tôi.

Trước đây, tôi thậm chí còn không dám mơ ước ăn mì gói. 1,5 tệ một gói, một ngày là 4,5 tệ, một tháng là 135 tệ, ai mà chịu nổi?

Vì vậy, tôi học cách khôn ranh, ngồi xổm trước của hàng tiện lợi để chờ mở “hộp bí mật”. Mỗi khi cửa hàng đóng cửa, họ sẽ tập trung xử lý hộp cơm hết hạn, 9 giờ rưỡi, gió rất lớn, may mắn thì có thể nhặt được hộp cơm hoặc bánh mì kẹp hết hạn một ngày.

Đôi khi dính một ít chất lỏng ghê tởm, nhưng không sao, lau đi là được.

Sau này, mỗi lần nhân viên vứt rác, họ đều bắt gặp tôi đang lục tung thùng rác, họ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng tôi lại mặt dày.

Từ đó về sau, họ không đợi đến 9 giờ rưỡi nữa mà xử lý đồ ăn sớm hơn, họ không cho vào thùng rác mà đặt trên bệ đá cạnh thùng rác. Hầu hết là bánh mì còn hạn sử dụng lâu và hộp cơm mới, sạch sẽ.

Tôi không cần phải chịu lạnh chờ ăn nữa, thậm chí còn ăn ngon hơn ở nhà bố mẹ.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 12: Ngọn lửa cuối cùng đã sắp tắt.


Các chị trong cửa hàng tò mò hỏi tôi sao lại lang thang.

Tôi ấp úng, nói mình là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, cũng gần đúng đi.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Tối đến, họ không cho tôi về quán net, nói ký túc xá còn giường trống. Tôi ngại làm phiền nhiều, nên liên tục từ chối. Họ có người kéo tay tôi, có người đẩy lưng tôi, chỉ thiếu việc khiêng tôi đi.

Tôi không có chăn, họ tự nguyện lấy cho tôi những thứ mình không cần dùng đến.

Đêm đến, tôi cuộn mình trong chiếc ổ nhỏ họ gom góp cho, nước mắt không ngừng chảy.

Rõ ràng những chiếc ga trải giường, chăn bông này, có chiếc còn nguyên tem mác, đều là mới.

Ngủ ở quán net, tôi không bao giờ dám ngủ say, có khi nửa đêm có người đến s* s**ng tôi, không phải lấy tiền thì cũng là chiếm tiện nghi, thấp thỏm lo âu. Được yêu thương bao bọc, tôi ngủ một giấc ngon nhất từ khi lang thang.

Tôi không có tài cán gì khác, chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ hơn người khác để được ở lại.

Tôi như một sợi dây đàn căng, sợ rằng nếu một ngày nào đó lỏng lẻo, họ sẽ như bố mẹ, không cần tôi nữa. May mắn thay, họ không như vậy. Sau một tháng làm việc, đến ngày trả lương, chủ quán đã trả cho tôi đúng 3.500 tệ.

3.500 tệ!

Đêm đến, tôi vùi đầu trong chăn đếm đi đếm lại số tiền. Cuối cùng cũng x.á.c nhận, tôi thực sự có 3.500 tệ! Ở đây làm việc không chỉ có lương, các chị còn khen ngợi tôi.

Họ rất hay nói, hay phàn nàn về chuyện này chuyện kia, phàn nàn xong lại quên ngay vừa nãy đã mắng nhau, nhìn họ cười muốn bể bụng.

Lúc vui vẻ, họ nhịn không được ôm tôi, tôi luôn né tránh theo bản năng, sợ căn bệnh ung thư của mình sẽ lây lan.

Mặc dù căn bệnh này không lây lan, nhưng sau khi biết về bệnh tình của tôi, các chị đã tự nguyện đứng ra kêu gọi quyên góp trên mạng. Cùng với số tiền họ quyên góp, họ nhất quyết yêu cầu tôi phải đi chữa bệnh. Họ đã nói "nhất định" ba lần.

Ngọn lửa đã tắt trong lòng tôi bỗng chốc được thắp lên. Sau một đêm suy nghĩ, tôi gọi điện cho bác sĩ: "Bác sĩ ơi, các chị của con nói có thể giúp con quyên góp tiền. Khi nào con gom đủ tiền, con sẽ đi chữa bệnh."

Tôi nghe thấy giọng bác sĩ nghẹn ngào rõ ràng, "Tốt, bác sĩ đợi con."

Mây đen trong lòng như tan biến, thậm chí tôi còn bắt đầu hy vọng, mong muốn mình cũng trở thành một người tốt như những con người hảo tâm này.

Nhưng số phận luôn biết cách đánh gục tôi hoàn toàn. Giữa cuộc sống ảm đạm, bỗng có một tia lửa bùng cháy dữ dội, thường là dấu hiệu cho thấy ngọn lửa cuối cùng đã sắp tắt.

Khi tôi làm việc được ba tháng rưỡi, một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện trong quán.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 13: Kiếp sau tôi không muốn đến đây nữa.


Em trai tôi dẫn một đám côn đồ vào quán, miệng ngậm điếu thuốc, chửi thề tục tĩu. Khi nó ngẩng đầu lên phát hiện nhân viên bán hàng là tôi, nó lập tức cảnh cáo tôi, nếu dám nói cho bố mẹ biết, nó sẽ g.i.ế.t tôi.

Vì nó luôn đóng vai đứa con ngoan ngoãn trước mặt bố mẹ, tôi không hề e dè mà mách tội nó. Nhưng nó lại tố cáo chủ quán sử dụng lao động bất hợp pháp.

Cơ quan chức năng phạt chủ quán một vạn năm, cả quán bị đình chỉ hoạt động, ngay cả những chị nhân viên cũng bị liên lụy không thể đi làm.

Mặc dù họ liên tục nói rằng không phải lỗi của tôi, nhưng việc tôi liên lụy họ là điều không thể chối cãi. Những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ luôn kết thúc một cách đột ngột.

Nơi xa xôi ấy, ngoài hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc, còn những người bình thường thì sao?

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Vất vả mưu sinh, sau khi đặt hơn một vạn tiền lương kiếm được từ khi đi làm lên bàn thờ, tôi lặng lẽ ra đi.

Mặc dù số tiền này không đủ để nộp phạt cho chủ quán, nhưng tôi chỉ có từng này. Trên người tôi chỉ còn hai trăm tệ bố mẹ cho. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định gửi số tiền này về cho bố mẹ bằng hình thức chuyển phát nhanh.

Đúng như dự đoán, họ chỉ nghĩ rằng tôi đang chống đối họ bằng cách này, và mong muốn được dạy cho tôi một bài học.

Bài học cuộc sống đã đủ cay đắng rồi, đến cả những người thân cũng mong tôi không được tốt.

Thật khổ, nếu có kiếp sau, tôi không muốn đến đây nữa.

Li.nh h.ồn tôi không được giải thoát, mà vẫn luôn phiêu bạt theo gia đình này.

Em trai tôi không trở thành một đứa con ngoan như mong muốn của bố mẹ, chẳng mấy chốc nó đã gây ra tai họa.

Nó thường xuyên lấy trộm tiền của bố mẹ để đi tiêu xài hoang phí, chưa kể còn đi theo một đám côn đồ đánh nhau.

Để bảo vệ anh em, nó đã đánh người khác bị thương, bản thân cũng không khá hơn là bao, cánh tay phải bó bột.

Vì em trai là người ra tay trước, cuối cùng bố mẹ lại phải bồi thường.

Tại bệnh viện, trước những lời trách móc của bố mẹ, em trai ngồi nửa người trên giường bệnh, mặt mày hớn hở.

"Bố mẹ biết gì chứ? Ra ngoài xã hội phải biết huynh đệ tình thâm, như vậy mới có thể hòa nhập được."

Bố còn chưa kịp phản bác, cửa phòng bệnh bị đá tung một cái. Đứng ở cửa phòng là một tên côn đồ đi Giày DouDou, đầu nhuộm tóc vàng, mặc quần bó sát, bước đi huênh hoang tiến về phía Hàn Nhất Minh.

Hắn đeo một chiếc cặp bên hông, cất tiếng với giọng xã hội đen: "Minh ca thế nào rồi? Chờ anh khỏe lại, chúng ta đi tiếp tục 'xử' thằng kia nhé!"

Nói xong lại xoa xoa mũi: "Đúng rồi, Minh ca, anh em đi ăn mà không mang đủ tiền, anh lo cho bọn em tí nha!"

Em trai điên cuồng nháy mắt cho hắn, rạ hiệu là bố mẹ đang ở đây.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 14: Hân Hân nhận quà chắc sẽ biết ơn lắm!


Bố cầm hộp cơm cách nhiệt ném vào tên côn đồ, đuổi theo đánh vào m.ô.n.g hắn.

Trở lại, bố thở hổn hển, chỉ vào em trai mắng:

"Bố thấy con ngày càng quá đáng, con chỉ cần ngoan ngoãn bằng một phần mười chị gái con, bố đã tạ ơn trời đất rồi."

Li.nh h.ồn tôi đứng bên giường em trai, có chút nghi hoặc nhìn bố, họ nói tôi ngoan ngoãn, nhưng vẫn chọn bỏ rơi tôi, người lớn thật kỳ lạ.

Em trai hừ lạnh một tiếng:

"Nếu con ngoan ngoãn như chị, con đã bị hai người vứt đi từ lâu rồi." Mẹ sững người, hoảng hốt nhìn bố.

Mẹ giả vờ vỗ nhẹ vào đứa em trai hư hỏng này: "Dốc lòng vun vén cho con, sao lại thành ra cái bộ dạng này!?"

Em trai lại trừng mắt nhìn mẹ: "Đừng tưởng PUA* được con, hai người có nuôi dạy gì chị đâu, chị ấy không phải là không cần hai người sao! Biết điều thì bố mẹ tự nhìn nhận bản thân lại đi."

<i>*PUA: Đây là một từ viết tắt của tiếng Anh "Pick-up Artist", hay dùng trong giới game thủ có nghĩa là "kỹ thuật tán tỉnh". Tuy nhiên, trong một số trường hợp, nó cũng được sử dụng để chỉ hành vi thao túng tinh thần, kiểm soát người khác. Cậu bé sử dụng từ này để thể hiện sự tức giận và nghi ngờ rằng bố mẹ đang cố gắng thao túng mình.</i>

Nói xong, em trai thản nhiên ngoáy móng tay, hống hách nói: "Chuyển thêm cho con ba nghìn tệ, nếu không con sẽ bỏ đi như chị."

Tôi có chút muốn cười, cười bản thân mình đáng thương, cũng cười sự ngây thơ của em trai. Bố chỉ tay vào em trai, "Mày!".

Sau đó ôm ngực, dựa vào mép cửa từ từ trượt xuống, khiến mẹ sợ hãi khóc lóc gọi bác sĩ.

Bố tuy không vào phòng cấp cứu nhưng cũng tức giận đến mức khó thở, mẹ không biết giãi bày cùng ai, móc điện thoại ra, tìm số điện thoại của tôi, liên tục bấm ba lần, nhưng không thể gọi được. Mẹ nhìn chằm chằm vào màn hình không thể kết nối, tức đến mức nước mắt giàn giụa.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

"Đều là sói mắt trắng, toàn đồ nhẫn tâm!" “C.h.ế.t tiệt, không quan tâm mày nữa, mày có c.h.ế.t cũng không quan tâm!"

Ngay cả khi không liên lạc được với tôi, họ cũng không nghĩ đến khả năng tôi gặp chuyện không may. Ngoài trách móc, vẫn chỉ là trách móc.

Sau đó bố mẹ bàn bạc với nhau, thay vì để em trai ở thành phố chơi bời với lũ côn đồ, không bằng về quê cho khuây khỏa, tiện thể thăm tôi.

Tiện thể thăm tôi...

Tôi có chút sợ hãi, cũng có chút mong chờ, khi họ nhìn thấy t.h.i t.h.ể của tôi, họ sẽ cảm thấy thế nào.

Sợ hãi? Hối hận? Hay là cảm thấy buồn nôn?

Họ đến khu đồ chơi của trung tâm thương mại, đi lòng vòng một hồi mà không tìm thấy thứ họ muốn, tôi có chút nghi hoặc, họ đang tìm kiếm gì vậy nhỉ?

Mẹ quấn lấy nhân viên bán hàng, tay liên tục ra hiệu miêu tả.

“Chúng tôi muốn loại búp bê này, loại có thể sạc pin, mắt có thể cử động, và có thể nói, có thể gọi mẹ.”

Hóa ra là búp bê mà tôi luôn mong muốn, búp bê mà tôi đã muốn từ thuở nhỏ, mãi đến khi tôi c.h.ế.t, họ mới nhớ ra rằng tôi muốn nó.

Nhân viên bán hàng lục tung kho hàng cả buổi trời mới tìm được một con búp bê tồn kho bị bỏ sót, bố mẹ vui vẻ mua nó.

“Hân Hân nhìn thấy cái này chắc chắn sẽ vui lắm, đến lúc đó chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”

Bố giả vờ kiêu ngạo.

“Tôi là bố nó, còn phải xuống nước với con gái mình sao? Nó muốn thì lấy, không muốn thì thôi.”

Tôi hy vọng, khi nhìn thấy x.á.c c.h.ế.t của tôi, bố tôi cũng có thể giữ thái độ kiêu ngạo như vậy.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 15: Họ cuối cùng cũng thấy tôi rồi.


Mang theo tâm trạng bực dọc, họ đến khu bán quần áo, mỉm cười nói với nhân viên bán hàng rằng muốn mua cho con gái lớn một bộ đồ mới.

Nhân viên bán hàng hỏi về chiều cao, họ nhìn nhau bối rối.

"Cân nặng?" Lại tiếp tục nhìn nhau không biết nói gì.

Cuối cùng họ mua một bộ đồ cỡ trung bình, đại trà dễ mặc.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Và họ tự tin cho rằng tôi nhất định sẽ vì điều này mà biết ơn họ.

Trên đường đi, gió tuyết mù mịt, nhưng may mắn là li.nh h.ồn không cảm thấy lạnh.

Tôi theo chiếc xe của họ dừng lại bên bức tường gạch xiêu vẹo của nhà ông nội, mẹ xuống xe nhìn thấy cánh cổng đóng kín liền mắng mỏ.

Đôi giày cao gót màu đen của mẹ dẫm lên tuyết, lúc sâu lúc nông.

"C.h.ế.t tiệt, nó ngủ đến trưa mà chưa dậy."

"Chẳng ra gì, đến điện thoại cũng không nghe, lát nữa xem tôi xử lý nó thế nào!"

Bố cũng hối hận vì quyết định bốc đồng của mình, "Sớm biết thế này đã không đến thăm nó, tuyết lớn thế này, lạnh quá, thật mất hứng."

Cánh cửa sắt kẽo kẹt mở ra. Trong sân một màu trắng xóa, không có dấu chân nào rõ ràng, hoàn toàn nguyên vẹn.

Chỉ có ở giữa sân, một bóng đen co ro thu mình, tuyết phủ kín.

Mẹ tưởng là quần áo bay vào sân, bèn đi đến đá nhẹ.

Cho đến khi cảm giác chân chạm vào thứ gì đó cứng rắn, bà đột nhiên ngã ngồi xuống đất.

"A!" Một tiếng thét xé tan gió tuyết.

Mẹ thở hổn hển, vẫn không dám tin. "Có phải mẹ hoa mắt không?"

Cú đá đó đủ mạnh để hất tung tuyết trên người tôi, em trai nhìn rõ và hét lên một tiếng. "Là chị!"

Bố cũng nhìn theo hướng tay em trai, bước những bước dài trên tuyết chạy đến, cơ thể tôi cứng đờ như một cái giá thịt đông cứng.

Bố vội vàng lật tôi lại, tôi co ro thành một cục, mặt úp vào lòng, lông mi phủ một lớp tuyết, như một con mèo đang ngủ yên.

Tôi không nỡ nhìn thảm trạng của mình, từ từ nhắm mắt lại.

Mẹ gần như cùng lúc đó gào khóc thảm thiết, có lẽ là bị bộ dạng c.h.ế.t chóc của tôi làm cho sợ hãi.

Em trai kinh hồn, chạy ra một bên nôn thốc nôn tháo, la hét đòi đi.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 16: Họ đã nhận sai, nhưng ích gì nữa?


Bố mẹ ngồi trong nhà, sắc mặt mỗi người một khác.

Lúc này họ mới phát hiện ra căn nhà mà họ nghĩ che mưa chắn gió thoải mái, giờ đã tứ bề lủng lẻo.

Trên bàn là những chiếc bánh bao cứng ngắc, một bát nước đóng băng, trong bếp lò là khoai lang nguội lạnh trong tro than.

Những dấu vết cuộc sống ngày nào của tôi giờ đây không ngừng nhắc nhở họ, rằng tôi đã trải qua một cuộc sống như thế nào.

Bố vẫn đang chìm trong sự sững sờ, chưa hoàn hồn, thì nghe mẹ lải nhải:

"Đã bảo qua thăm con bé rồi, anh cứ bảo sợ con bé theo về, giờ hay rồi."

"Đủ rồi!" Bố đập mạnh tay xuống bàn, rung lên một lớp bụi.

"Lúc trước tôi nói cho con bé về thăm ông nội, không thì con bé sẽ hận chúng ta, cô không chịu nghe, giờ hay rồi, lại đổ lỗi cho tôi."

Mẹ rưng rưng nước mắt.

"Chẳng phải anh nói anh bận rộn công việc, lo được cho Minh Minh thì không lo được cho Hân Hân, anh có thể chỉ trích mình em à?"

Sau một hồi cãi vã, cuối cùng họ đổ lỗi cho cái c.h.ế.t của tôi là do tai nạn ngoài ý muốn.

Là điều không thể tránh khỏi, không thể trách ai được.

Hai người dần chấp nhận lý do này, sắc mặt bắt đầu hòa hoãn.

Lúc này, trong nhà vang lên tiếng chuông điện thoại, cả bố mẹ đều giật mình.

Men theo tiếng chuông tìm đến, trên ổ cắm điện cũ nát, một chiếc điện thoại vẫn đang được cắm sạc.

Rõ ràng là của tôi.

Bố thở phào nhẹ nhõm, mang theo nghi ngờ bắt máy.

Là chị y tá gọi đến, hỏi tôi khi nào đến hóa trị?

Bố nhíu mày. "Hóa trị cái gì?"

Khi biết người nghe điện thoại là bố tôi, chị y tá đã kể cho bố nghe về nguyên nhân tôi mắc bệnh ung thư.

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay bố, cả người ông mất hết sức lực, ngã nghiêng sang một bên.

Mẹ ôm miệng, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

"Sao lại thế này, sao lại thế này? Con bé còn trẻ như vậy!"

"Hóa ra con bé thực sự bị bệnh, con bé đã cầu cứu chúng ta, nhưng chúng ta đã bỏ lỡ, chúng ta còn chê bai con bé giả vờ."

Bà túm lấy quần áo bố, vừa khóc vừa xé.

"Là chúng ta hại c.h.ế.t Hân Hân! Đều do tôi! Con bé vốn có thể sống tốt đẹp!"

Bố đẩy mẹ ra, không màng hình ảnh, gào khóc nức nở.

"Lẽ nào tôi lại không biết sao? Hân Hân của bố!"

Tôi nghi ngờ mình nhìn nhầm, tôi thực sự nhìn thấy họ hối hận rơi lệ. Lòng kiêu hãnh của bậc làm cha mẹ của họ đã vứt đi đâu rồi? Vậy mà lại thừa nhận mình đã sai.

Nhưng có ích gì nữa đâu? Tôi đã c.h.ế.t rồi.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 17: Cuốn sổ tay người tốt


ông thể uốn cong, cuối cùng chỉ có thể nhét vào cốp xe.

Trên đường lái xe về, hai người vẫn cãi nhau, chỉ là trách móc nhau đã mắc nợ tôi.

Cuối cùng, bố mất kiểm soát cảm xúc, cộng thêm đường trơn trượt vì tuyết, xe đ.â.m vào cây đại thụ bên đường, cả ba người đều bị thương ở các mức độ khác nhau, xe cũng bốc khói trắng.

Việc đầu tiên bố mẹ làm không phải là x.á.c nhận vết thương của em trai, mà là đồng thời xuống xe, chạy đến cốp xe.

Mẹ ôm tôi vào lòng, lẩm bẩm: "Mẹ xin lỗi, Hân Hân, đều do mẹ, mẹ lại liên lụy con."

Bố v**t v* mái tóc tôi, nước mắt chảy dài: "Tại sao vậy Hân Hân? Tại sao không cho chúng ta cơ hội chuộc lỗi, không thể quay lại được sao!"

Thật kỳ lạ, khi tôi c.h.ế.t rồi, họ lại như hối hận, tất cả đều yêu thương tôi.

Cậu em trai ở ghế sau cuối cùng không chịu được nữa, ôm vết thương mở cửa xuống xe.

Hét vào mặt hai người bọn họ: "Các người chỉ biết chị gái, chị ấy đã c.h.ế.t rồi, các người suýt nữa đụng c.h.ế.t thêm tôi nữa đấy!"

Thấy bố mẹ không quan tâm, chỉ một mực chỉnh trang d.i h.ài cho tôi, nó tức giận chạy về hướng ngược lại.

Mãi một lúc sau, bố mẹ mới tỉnh táo lại, bắt đầu đi tìm em trai.

Cuối cùng, em trai chủ động gửi tin nhắn đe dọa. "Cho tôi ba vạn tệ thì tôi sẽ về.”

Li.nh h.ồn tôi nhìn thấy em trai lúc này đang đeo tai nghe, ngồi vẹo vọ trong phòng riêng của quán net, khoe khoang với đám côn đồ bên cạnh.

"Nhìn đi, lát nữa bố mẹ tao sẽ van xin tao nhận tiền, chị tao vừa c.h.ế.t, bọn họ càng phải cung phụng tao như Bồ Tát."

Đám tiểu đệ nhao nhao nịnh hót. "Anh Minh, thật oai hùng!"

Lúc này trong nhà tang lễ, mẹ đang rưng rưng nước mắt thay cho tôi bộ quần áo mới mua.

Không ngờ, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mẹ thay cho tôi bộ đồ mới, mà lại là đồ tang.

Mẹ cầm lấy bộ quần áo cũ, giũ giũ, một cuốn sổ nhỏ từ trong túi tôi rơi ra.

Lòng tôi thắt lại, muốn vươn tay ra giật lấy nhưng lại xuyên qua.

Đó là sổ tay của tôi, ghi lại tất cả những người từng đối xử tốt với tôi.

Bố mẹ theo sổ tay tìm đến quản lý quán net.

Để bày tỏ lòng biết ơn, họ đã lì xì cho anh ta một phong bao lì xì lớn.

Quản lý vẫn giữ thái độ lạnh lùng, cầm lấy phong bao lì xì đếm số tiền.

Ngẩng đầu nhìn bố mẹ, anh ta cười khẩy.

Rồi vung tiền ném vào mặt bố mẹ. "Có tiền ở trước mặt người dưng giả bộ rộng rãi, sao các người không biết đối xử tốt với con gái mình?"
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 18: Cuộc phán xét lương tâm.


Nói đến đây, anh ta lại nghẹn ngào.

"Biết con bé sống ở đây như thế nào không? Một gói mì gói cho cả ngày, cả người gầy trơ xương, mặt sưng phù như bị ngâm nước, các người làm cha mẹ kiểu gì!" Anh ta lại như bất lực. "Thôi, thôi, các người tìm được con bé rồi, đối xử tốt với con bé là được."

Bố mẹ che mặt khóc nức nở, nước mắt chảy dọc theo sống mũi của mẹ, không thể kiềm chế được cảm xúc.

"Hân Hân, Hân Hân không còn nữa!"

"Cái gì?" Tiếng chửi rủa gần như vang khắp quán net, bố mẹ bị đuổi đi một cách không đẹp mặt.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là sự hối hận.

Họ bước nhanh hơn, dường như muốn biết trước khi tôi ra đi, điều gì đã thực sự xảy ra với tôi.

Rốt cuộc điều gì đã đẩy nhanh cái c.h.ế.t của tôi.

Nhân viên cửa hàng tiện lợi nhìn nhau, cho đến khi bố mẹ tôi đưa ra bức ảnh.

"Cô bé nhặt rác?"

Bố mẹ tôi mặt đỏ bừng bừng, đau lòng, vội vàng hỏi: "Nhặt... nhặt rác? Con bé đi nhặt rác để bán lấy tiền sao?"

"Bán lấy tiền?"

Nhân viên cau mày, nhìn bố mẹ tôi với ánh mắt khinh bỉ.

Một chị nhân viên bước lên, túm lấy tay áo mẹ tôi, lôi bà ra ngoài thùng rác.

Không để bố mẹ tôi hỏi han, chị ấy ấn đầu mẹ tôi vào thùng rác.

Mùi hôi thối nồng nặc, lẫn với mùi chua loét, khiến mẹ nôn mửa.

Chị nhân viên mắng chửi. "Nhìn thấy không, con bé nhặt rác trong đây để ăn, sống bằng cách này!"

"Còn các người? Là cha mẹ, các người đi đâu?"

"Trên người các người mặc quần áo hàng hiệu, đeo túi hàng hiệu, nhưng con gái các người, sống bằng cách nhặt rác ăn!"

Mẹ không chịu đựng được nữa, ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở.

"Hân Hân của mẹ, con sao lại sống khổ sở như vậy mà không tìm về nhà?"

Bố rít một hơi thuốc, dụi tàn thuốc vào mu bàn tay, tiếng xèo xèo vang lên.

Nhìn họ hối hận, lòng tôi lại không hề có chút ấm áp nào.

Chỉ cần họ dành cho tôi một phần nghìn tình yêu thương mà họ dành cho em trai, tôi cũng không đến nỗi sống bi thảm như vậy.

Cuối cùng, họ đến cửa hàng Tuyết Vương.

Chủ cửa hàng Tuyết Vương quay lưng lại với họ, nắm chặt tay.

"Hôm nay nghỉ bán, dọn dẹp đóng cửa, xin phép không tiếp khách!"

Bố mẹ chặn trước cửa cuốn, bố suýt chút nữa quỳ xuống van xin.

Bố mẹ nói tôi đã c.h.ế.t, chỉ muốn đến xem nơi tôi từng sống lần cuối. Tất cả mọi người đều dừng tay. "Các người nói gì?"

Nghe xong ngọn nguồn, chủ cửa hàng cười lớn, bố mẹ lại không thể lý giải nổi. "Biết Hân Hân c.h.ế.t như thế nào không?"

Mẹ nức nở, có chút nghi ngờ. "Con bé không phải c.h.ế.t vì ung thư sao?"

Chủ cửa hàng đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, gào lên: "Ung thư không thể g.i.ế.t c.h.ế.t con bé, kẻ g.i.ế.t con bé chính là bà! Là bà! Còn có đứa con trai ngoan ngoãn của bà nữa!"

Bố ngơ ngác: "Chuyện này liên quan gì đến Minh Minh?"

Lúc này, bố mẹ cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ sự thật.

Ban đầu, tôi đã quyết tâm điều trị tích cực, hoàn toàn có thể sống qua mùa đông năm nay và thậm chí lâu hơn nữa.

Cuối cùng, mọi hy vọng đều bị họ chôn vùi trong mùa đông này.

Tôi chưa bao giờ thấy họ mất kiểm soát đến vậy, khóc như đứa trẻ mất kẹo, nỗi buồn xuất phát từ tận đáy lòng.

Li.nh h.ồn tôi theo dõi cuộc phán xét lương tâm này, cuối cùng cũng chỉ là rơi lệ.

Nhưng có ích gì nữa chứ? Tôi đã c.h.ế.t rồi.
 
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn Cổn
Chương 19: Bệnh viện náo loạn rồi.


Bố mẹ và em trai hẹn gặp nhau ở nhà hàng.

Em trai ngậm kẹo m*t, vừa bước vào đã vắt vẻo trên ghế, thái độ lêu lổng. "Giờ biết hối hận chưa? Tôi biết ngay các người phải cầu xin tôi về, thế nên tôi phải tăng thêm một vạn."

Bố mẹ mặt lạnh như băng, nhìn thẳng vào em trai, từng chữ từng câu nói chậm rãi: "Từ nay về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ."

Tôi hơi bất ngờ nhìn hai người, chỉ nghĩ họ đang nói đùa, nhưng lại thấy ánh mắt của họ khi nói ra câu đó quá kiên định.

Nụ cười nửa miệng của em trai bỗng cứng lại trên mặt, ngẩng đầu lên kinh ngạc. "Cái gì?"

Sau đó, em trai lại tỏ ra như bừng tỉnh đại ngộ. "À, tôi hiểu rồi, các người muốn dùng chuyện này để uy h.i.ế.p tôi, muốn trói buộc tôi bên cạnh các người cả đời đúng không? Đừng hòng!"

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Mẹ nghẹn ngào: "Chị của con vốn dĩ có thể tự lập bên ngoài, nhưng con nhất quyết muốn chặn đường sống cuối cùng của chị, khiến cho bệnh tình của chị trở nên tồi tệ hơn."

"Con chính là cố ý bức c.h.ế.t chị."

Em trai thấy bị vạch trần, cũng không giả vờ nữa. "Vậy còn các người? Hai người sao lại chỉ lo mắng mỗi tôi? Lúc còn sống các người chẳng tốt với chị gì cả, chị c.h.ế.t rồi giờ lại giả vờ thương yêu chị, các người có thấy ghê tởm không?"

Rõ ràng hai người không muốn đôi co với em trai nữa, họ đứng dậy.

"Nói đến đây thôi, chúng ta phải lo chuyện hậu sự cho chị con."

Em trai vội vàng túm lấy tay áo bố. "Vậy còn ba vạn tệ của con thì sao?"

"Con đang mắc nợ người ta, nếu bố không cho con, chẳng phải là bức c.h.ế.t con sao!"

Bố hất tay em trai ra, không quay đầu lại, định đi.

Ai ngờ có một tên nhóc côn đồ ôm mối hận trong lòng, nấp ở góc khuất bất ngờ lao ra, liên tục đ.â.m bố nhiều nhát dao.

Em trai ngẩn người, lúc định thần lại đã bị tên côn đồ kéo chạy. Chúng xuyên qua li.nh h.ồn tôi, chạy về phía xa.

Mẹ hoảng hốt ôm lấy cơ thể bố đang chảy m.á.u không ngừng, khóc thét lên “Mau gọi 120!”

Bố bị thương nặng, mẹ chỉ biết lo lắng đứng bên ngoài phòng cấp cứu.

Nhưng chưa đầy vài tiếng sau, bệnh viện lại trở nên náo loạn.

Hai thanh niên đi xe máy tốc độ cao trên đường, do chạy quá nhanh nên đã ngã xe.

Một thanh niên bị mòn mất một nửa mũ bảo hiểm, thanh niên còn lại không đội mũ bảo hiểm và đã t.ử v.o.ng tại chỗ.

Mà thanh niên t.ử v.o.ng đó, chính là em trai tôi, Hàn Nhất Minh.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom