Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 50: Tốt nhất cậu nên xem xong tài liệu rồi hãy làm việc khác.



Lục Tuyết Minh quay lại phòng mình, rửa mặt, mở tủ quần áo lục lọi một hồi lâu mới chọn được một chiếc áo phông trắng có họa tiết cầu vồng trên ngực, kết hợp với quần short kaki rộng. Sau đó, y đứng trước gương chỉnh lại tóc, rồi lôi ra một chai nước hoa cologne đã lâu không dùng, định xịt một ít. Nhưng vừa mở nắp, y phát hiện mùi hương đã thay đổi.

Y có chút thất vọng, dù lâu rồi không dùng nhưng mùi của chai nước hoa này Lục Tuyết Minh rất thích. Đang định ra ngoài mua một chai mới để dùng tạm, thì chợt nhớ ra trong phòng tắm của Lâm Tiêu cũng có nước hoa. Thế là y quyết định dùng của Lâm Tiêu, như vậy còn có thể tạo bất ngờ cho anh.

Nghĩ đến phản ứng của Lâm Tiêu khi ngửi thấy mùi này, y không kìm được mà bật cười, rồi lấy túi đeo chéo và đi qua đó.

Y múc phần chân giò hầm đậu nành trong nồi ra ăn. Móng giò được hầm nhừ mềm, ăn vào miệng vừa thơm lại không ngấy. Y nghĩ đến việc mang một bát sang cho Lâm Tiêu, liền tìm hộp cơm để đựng. Sau đó, y đi xem qua tình hình của Điềm Đậu và Điềm Phi.

Hai con mèo tối qua đã quấn quýt với nhau, hôm nay lại cứ lười biếng nằm trên giá mèo, không thèm để ý đến y. Nhìn thấy chúng thân thiết như vậy, tâm trạng Lục Tuyết Minh cũng tốt lên, đổ thêm thức ăn và nước rồi ra ngoài.

Y muốn nhanh chóng gặp Lâm Tiêu, nên gọi một chiếc taxi. Khi tài xế dừng xe dưới tòa nhà studio, nhìn thấy ba bảo vệ đứng trước cửa, y mới nhớ ra mình chưa bao giờ đến đây, liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Tiêu:

【Em đến dưới tầng rồi, studio của anh ở tầng mấy? Tên là gì?】

Sau khi gửi xong tin nhắn, y định tìm bóng mát đứng đợi, vừa bước vài bước thì nghe thấy ai đó gọi mình. Quay lại, Lâm Tiêu đã bước ra khỏi cửa kính, mỉm cười dịu dàng đi về phía y.

Vì phải họp, Lâm Tiêu mặc khá trang trọng. Áo sơ mi màu xám nhạt, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, thắt lưng đeo một chiếc thắt lưng có khóa đính đá hình báo đen. Quần tây bó màu xám đậm và giày da bò có dây. Tóc anh gọn gàng cột phía sau, cả người nhìn qua vừa nho nhã lại vừa điển trai, chẳng có chỗ nào có thể chê được.

Lục Tuyết Minh vừa nhìn thấy Lâm Tiêu đã không thể rời mắt, cho đến khi Lâm Tiêu bước đến trước mặt y, tự nhiên nắm lấy tay y, rồi hỏi: “Có nóng không? Vào trong đi.”

Lục Tuyết Minh lấy lại tinh thần, nhìn vào tay mình đang bị Lâm Tiêu nắm chặt, đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng. Nghĩ lại, đây là khu vực gần studio, liệu việc họ nắm tay nhau như thế này có ảnh hưởng gì đến Lâm Tiêu không.

Tuy nhiên, y còn chưa kịp nói ra ý nghĩ này, Lâm Tiêu đã kéo y vào trong tòa nhà, quẹt thẻ lên tầng 22, rồi quay lại nhìn y.

Trong thang máy không có ai khác, Lục Tuyết Minh ôm túi đựng cơm, không hiểu sao, bị Lâm Tiêu nhìn như vậy, y lại vô thức quay đầu đi, mắt nhìn chằm chằm vào góc thang máy.

Lâm Tiêu muốn hôn y, vừa mới cúi người lại thì ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Đó là chai nước hoa mới mà Lâm Tiêu đã mua trước khi về nước năm nay, vì là hương đào ngọt ngào nhưng không gây ngấy, nên lúc ra mắt ở đó, nó rất được ưa chuộng và nhanh chóng bán hết.

Loại nước hoa cổ điển này, Lâm Tiêu vốn dùng để xịt phòng, không ngờ lại ngửi thấy mùi đó trên cổ của Lục Tuyết Minh. Anh sững người một lúc rồi lập tức hiểu ra, đưa tay chạm vào mặt y, mỉm cười:

“Em xịt nước hoa của anh à?”

Lục Tuyết Minh cắn môi, không trả lời cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Tiêu, nhưng mặt y lại bắt đầu nóng lên.

Đầu ngón tay Lâm Tiêu nhẹ nhàng v.uố.t v.e khuôn mặt mịn màng của y, khi thấy vẻ xấu hổ của Lục Tuyết Minh, anh không nhịn được nữa, cho đến khi nghe thấy tiếng thông báo đến tầng của thang máy mới buông y ra. Sau đó, anh nhận ra đôi môi của y đã bị hôn đến sưng đỏ, còn hàng mi cũng hơi ươn ướt.

Lâm Tiêu không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ say mê của y, vừa ra khỏi thang máy liền trực tiếp kéo y vào văn phòng của mình.

Đợi cửa đóng lại, Lâm Tiêu đẩy y tựa vào tường, không nói một lời mà tiếp tục hôn y.

Lục Tuyết Minh ngửa đầu phối hợp, không biết có phải vì nụ hôn của Lâm Tiêu có chút bá đạo hay không, mà y lại có cảm giác như bị ép không thể động đậy.

Nhưng thật ra, y cũng chẳng muốn động đậy, vì chiếc lưỡi đang nghịch ngợm trong miệng thật sự quá nguy hiểm, khiến tay chân y mềm nhũn, ý thức mơ hồ, đến mức quên mất mình còn đang ôm bát canh, tay buông lỏng thì nghe thấy một tiếng “bịch”.

Lâm Tiêu buông môi y ra, cúi đầu nhìn xuống đồ vật bên chân: “Cái này là gì vậy?”

Lục Tuyết Minh dựa vào tường thở hổn hển, khi nhận ra thì vội vàng ngồi xổm xuống: “Là canh, thôi xong!”

Lâm Tiêu cũng ngồi xuống cùng y, nhìn y lật cái hộp lại. Do hộp không được kín lắm, canh quả nhiên bị đổ ra ngoài, thấm hết vào túi.

Lục Tuyết Minh cau mày nói: “Lần này lãng phí rồi.”

Lâm Tiêu ngửi thấy mùi thơm của chân giò hầm, liền nói:

“Không phải bảo em uống ở nhà sao? Sao lại mang đến đây?”

“Đây là mang cho anh mà, định để anh uống chút cho đỡ đói.”

Lâm Tiêu và Lục Tuyết Minh nhìn nhau một lúc, khi Lục Tuyết Minh thở dài, định mang hộp cơm đi rửa thì đột nhiên Lâm Tiêu ôm y lên, đặt lên ghế sofa dành cho khách, rồi lập tức đ.è x.uố.ng.

Lục Tuyết Minh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Tiêu hôn tiếp, Lâm Tiêu đưa hai tay của y lên đầu, vừa định sờ vào eo thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Lâm Tiêu, kế hoạch của Cố Văn đã sửa xong rồi, cậu xem qua, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ đi sắp xếp.”

Giọng nói của Trần Hạ Hòa từ bên ngoài vọng vào, Lâm Tiêu như bị ấn nút tạm dừng, nói đúng hơn là như chiếc bóng bay bị đâm thủng, khí thế lập tức xẹp xuống.

Lục Tuyết Minh cũng cảm thấy hơi bị gián đoạn, nhưng nghĩ lại đây là văn phòng của Lâm Tiêu, không thích hợp để làm chuyện như vậy, nên y để Lâm Tiêu buông mình ra.

Lâm Tiêu vẫn lề mề, mặt đầy vẻ không tình nguyện. Không ngờ Trần Hạ Hòa lại không nghĩ nhiều, theo thói quen đã tự mở cửa đi vào.

Trước giờ, mỗi lần Trần Hạ Hòa gõ cửa mà Lâm Tiêu không trả lời, đều là vì anh đang nói chuyện điện thoại, nên hắn cứ nghĩ lần này cũng vậy, chẳng nghĩ ngợi gì mà xoay nắm cửa.

Kết quả, Trần Hạ Hòa lập tức thấy Lâm Tiêu đang đè Lục Tuyết Minh dưới thân, ở tư thế cực kỳ mờ ám, hai người tròn mắt nhìn nhau.

Trần Hạ Hòa cầm tài liệu trong tay đứng ở cửa, không biết nên vào hay nên ra, cuối cùng đành đặt tài liệu lên chiếc kệ bên cạnh:

“Tôi để đây nhé, không làm phiền hai người nữa.”

Nói xong, hắn lập tức đóng cửa nhưng cửa còn chưa khép chặt thì lại mở ra, mỉm cười bổ sung: “À, tốt nhất cậu nên xem xong tài liệu rồi hãy làm việc khác. Kế hoạch này khá gấp, mọi người đều đang đợi đó.”
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 51: Để anh làm người mẫu cho em.



Chờ đến khi cửa đóng lại, Lâm Tiêu mới từ từ rời khỏi người Lục Tuyết Minh, dùng tay xoa mạnh lên mặt mình.

Lục Tuyết Minh cũng ngồi dậy, ôm lấy cánh tay anh an ủi: “Anh làm việc trước đi.”

Lâm Tiêu gật đầu, quay lại hôn nhẹ lên môi y: “Vậy em chờ anh, sẽ nhanh th b ôi.”

Lục Tuyết Minh mỉm cười đáp lại, rồi nhặt hộp cơm lên đi rửa.

Văn phòng của Lâm Tiêu có nhà vệ sinh, nhưng không có nước rửa chén, y đành phải ra ngoài khu vực pha trà. Vừa đẩy cửa bước vào, Trần Hạ Hòa cũng đi theo, đến gần y rồi hỏi:

“Hai người làm lành rồi à?”

“Ừ.” Lục Tuyết Minh đổ hết thức ăn thừa vào thùng rác, rồi cho xà phòng vào bắt đầu rửa.

“Chuyện từ bao giờ vậy?” Trần Hạ Hòa lại hỏi tiếp.

Lục Tuyết Minh quay đầu nhìn Trần Hạ Hòa một cái: “Sao lại hỏi chi tiết thế?”

Trần Hạ Hòa khoanh tay dựa vào cạnh bếp, mỉm cười: “Tôi chỉ là quan tâm hai người thôi mà. Cuối cùng cũng làm lành, bọn tôi cũng thở phào được rồi.”

“Ý cậu là sao?” Lục Tuyết Minh nghe mà vẫn chưa hiểu lắm.

Họ cũng coi như là bạn đại học, nên Trần Hạ Hòa nói chuyện không cần kiêng dè, thẳng thắn đáp:

“Trước đây cậu cứ không chịu tha thứ cho Lâm Tiêu, nên cậu ta dồn hết thời gian vào công việc, ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya. Tuy không phải tụi này chịu khổ, nhưng tôi thật sự lo cậu ta cứ như vậy thì cơ thể sẽ không chịu nổi.”

Động tác rửa chén của Lục Tuyết Minh khựng lại, bỗng nhớ tới thời gian biểu của Lâm Tiêu dạo trước.

Trong khoảng thời gian mối quan hệ của họ căng thẳng nhất, Lâm Tiêu thường xuyên bận rộn đến mức vài ngày liền không thấy mặt.

Lúc đó, y đã từng nghĩ, liệu có phải vì mối quan hệ giữa họ không tốt, nên Lâm Tiêu không muốn về kí túc xá ngủ? Có lẽ y chỉ đoán đúng một nửa.

“Dù sao thì hai người làm lành là tốt rồi. Nhìn cậu ấy hôm nay tươi tỉnh như vậy, tôi cũng đoán là có chuyện vui.” Trần Hạ Hòa vỗ vỗ vai Lục Tuyết Minh, cười rồi đi ra ngoài.

Sau khi cửa phòng pha trà lại đóng lại, Lục Tuyết Minh mới tiếp tục rửa cái hộp cơm trong tay.

Mặc dù Trần Hạ Hòa chỉ vào đây tán gẫu với y, nhưng Lục Tuyết Minh hiểu rõ dụng ý của hắn.

Y lau khô những vết nước trên hộp cơm rồi quay lại văn phòng, Lâm Tiêu đang nói chuyện điện thoại.

Nội dung trao đổi là công việc, Lâm Tiêu còn ra hiệu cho y, bảo y ngồi chờ ở ghế sofa.

Lục Tuyết Minh đặt hộp cơm lên bàn trà, bước đến bên cạnh Lâm Tiêu, một tay vòng qua ôm lấy cổ anh.

Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên, nhưng vì vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, anh nắm lấy tay người yêu, hôn nhẹ lên môi y mà không phát ra tiếng.

Lục Tuyết Minh tựa cằm vào vai Lâm Tiêu, đợi anh nói xong điện thoại mới đứng thẳng dậy.

Lâm Tiêu đặt điện thoại xuống, kéo y vào lòng, để y ngồi lên đùi mình: “Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên em lại không vui thế?”

Y có cảm giác hơi phiền muộn, nhưng không phải là không vui. Y v.uố.t v.e mặt Lâm Tiêu, ủ rũ nói: “Anh gầy đi rồi.”

Lâm Tiêu bị câu nói đột ngột của y làm khó hiểu, đành cười hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Lục Tuyết Minh lắc đầu, lại dựa vào vai Lâm Tiêu: “Liệu sau này anh có càng ngày càng bận không?”

Tay của Lâm Tiêu đang sờ vào thắt lưng người trong lòng, nghe xong liền cười vỗ vỗ vào lưng đối phương:

“Sợ anh không có thời gian ở bên em à? Yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, lúc em nhớ anh, anh chắc chắn sẽ có mặt.”

“Không phải.” Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên: “Em không muốn anh quá bận rộn, như vậy sẽ mệt lắm. Công việc ở trường có nhất thiết phải làm không?”

Lâm Tiêu nhìn vào mắt y một lúc, trong mắt Lục Tuyết Minh hiện lên sự quan tâm chân thành, vì vậy anh thẳng thắn đáp: “Không phải.”

“Vì em à?” Y tiếp tục hỏi.

Lâm Tiêu cười: “Làm vậy mới có thể ở gần em, nếu không anh lấy lý do gì mà chuyển đến phòng đối diện.”

Lục Tuyết Minh thở dài: “Vậy anh có nghĩ đến việc từ chức để chuyên tâm làm việc ở đây không? Dù sao chúng ta đã ở bên nhau rồi, muốn gặp nhau thì cứ ra ngoài gặp thôi mà.”

Lâm Tiêu và người trong lòng đối diện nhau, dù là ánh mắt của y hay giọng điệu quan tâm này đều khiến anh nhớ lại Lục Tuyết Minh ngày xưa, người luôn dịu dàng, chu đáo và suy nghĩ cho anh.

Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, anh nắm lấy cằm Lục Tuyết Minh rồi lại hôn y.

Lục Tuyết Minh bị kẹp giữa bàn và Lâm Tiêu, mặc dù nụ hôn này rất lãng mạn, nhưng do tư thế không đúng, chẳng mấy chốc y đã cảm thấy thắt lưng bị cạnh bàn đâm vào, không thoải mái.

Y đẩy vai Lâm Tiêu, để anh buông mình ra, nhưng đôi mắt anh đỏ hoe, vẻ mặt như đang kìm nén điều gì đó. Nhìn thấy vậy, Lục Tuyết Minh đỏ mặt, quay đi tránh ánh mắt đó, sau đó cảm nhận được Lâm Tiêu siết chặt hông y, ấn nhẹ xuống, dù không nói gì nhưng ý tứ rõ ràng.

Lục Tuyết Minh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, tựa vào vai Lâm Tiêu hỏi:

“Vậy chúng ta còn đi hẹn hò nữa không?”

Lâm Tiêu muốn ngay lập tức đưa y về kí túc xá, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện là ánh nắng rực rỡ, lại nghĩ đến đây là buổi hẹn hò đầu tiên của bọn họ sau khi làm hòa, nếu cứ thế quay về thì thật là uổng phí, nên anh thì thầm bên tai Lục Tuyết Minh:

“Đi thôi, chuyện vừa rồi tối nay chúng ta tiếp tục nhé, được không?”

Lục Tuyết Minh cảm thấy tai mình nóng ran đến mức gần như không chịu nổi, anh chưa bao giờ nói với y những lời thẳng thắn như vậy, khiến đầu óc y tràn ngập những hình ảnh khó nói, phải ngồi trên đùi Lâm Tiêu một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Lâm Tiêu cũng không khá hơn là bao, may mà bản kế hoạch kia cần phải xem xong ngay, anh liền ôm Lục Tuyết Minh cùng xem. Sau khi ký xong, Lâm Tiêu gọi Trần Hạ Hòa vào, giao nốt phần công việc còn lại. Trần Hạ Hòa cũng thì thầm vài câu với Lâm Tiêu, anh liếc nhìn người đang ngồi trên sofa, gật đầu tỏ ý đã hiểu, dọn dẹp xong thì đưa Lục Tuyết Minh ra ngoài.

Họ vẫn chưa ăn trưa, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh muốn ăn gì. Theo khẩu vị của Lục Tuyết Minh, món đầu tiên là đồ Tứ Xuyên, nhưng nghĩ đến Lâm Tiêu không thích mấy món đó, Lục Tuyết Minh liền nói ăn món Chiết Giang đi.

Lần trước họ đã ăn một bữa Chiết Giang rất ngon ở bên hồ Tây, y nhớ lúc đó Lâm Tiêu ăn rất vừa miệng, còn khen mấy lần mùi vị không tệ.

Lâm Tiêu mở ứng dụng tìm kiếm món ăn, chọn một nhà hàng Chiết Giang có không gian và đánh giá rất tốt. Nhà hàng này có hương vị rất chuẩn, không hề thua kém bữa ăn trước ở hồ Tây.

Ăn xong, họ đi xuống bãi đậu xe, lúc đứng đợi thang máy, Lâm Tiêu thấy đối diện có một cửa hàng kem nổi tiếng, liền hỏi Lục Tuyết Minh có muốn ăn không.

Trước đây mỗi lần hẹn hò, Lục Tuyết Minh luôn ăn một que kem ốc quế vị socola sau bữa ăn. Mặc dù đã rất nhiều năm không còn thói quen này, nhưng khi Lâm Tiêu hỏi, y vẫn gật đầu ngay lập tức, rồi nhìn Lâm Tiêu nắm tay mình đi vào cửa hàng kem, nhìn thực đơn phong phú trong đó mà lựa chọn.

Ở đây có một loại kem ốc quế với sốt socola vani, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh có muốn ăn thử không? Lục Tuyết Minh đồng ý, Lâm Tiêu liền thanh toán.

Lúc nhận được bát kem với kiểu dáng nổi bật ở khu lấy đồ, anh múc một thìa và đưa lên miệng y: “Há miệng nào!”

Lâm Tiêu có vẻ ngoài rất thu hút, hôm nay lại mặc trang phục khá trang trọng, thế nên cảnh tượng anh đứng trong cửa hàng kem đút cho Lục Tuyết Minh ăn đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Trong số đó, có hai nữ sinh đang xếp hàng ở khu đặt món, hưng phấn bàn tán với nhau, mặc dù đã cố gắng nhỏ giọng, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng từ họ.

Trước đây, khi Lâm Tiêu không chủ động, Lục Tuyết Minh sẽ làm những hành động mà các cặp đôi hay làm bên ngoài để chứng minh Lâm Tiêu là của mình. Nhưng giờ đây khi Lâm Tiêu đã chủ động, y lại có chút không quen.

Dù vậy, y vẫn mở miệng ăn miếng kem đó, rồi kéo Lâm Tiêu ra ngoài mà không nhìn lại.

Sau khi trở lại xe, Lâm Tiêu ấn y vào lưng ghế, rồi hôn y đến mức gần như mất kiểm soát.

Sờ lên gò má đỏ bừng của y, giọng Lâm Tiêu có chút khàn khàn: “Trước đây sao anh không nhận ra em dễ xấu hổ như vậy?”

Kể từ khi ăn miếng kem đó, mặt Lục Tuyết Minh vẫn đỏ hồng đến giờ. Y cũng sờ lên má mình, nói: “Đều là lỗi của anh cả, ở những chỗ như thế mà còn đút kem cho em.”

Lâm Tiêu lại li.ế.m nhẹ lên môi y, thấy lông mi đối phương run rẩy thì cười nói: “Trước đây chẳng phải em thích kéo anh ra ngoài khoe tình cảm sao? Sao thế? Hóa ra em chỉ là hổ giấy à?”

Cái người này cứ cười trêu chọc mình, Lục Tuyết Minh tức giận đấm vào vai anh một cái: “Anh lái xe đi, nếu không ăn kem nó sẽ tan mất.”

Trong xe vang lên tiếng cười sảng khoái của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh cầm bát kem, không dám nhìn vào người bên cạnh, ánh mắt chỉ dán chặt ra ngoài cửa sổ.

Lâm Tiêu không trêu y nữa, cho đến khi xe đến công viên ngoại ô, y mới nhận ra, hỏi: “Anh muốn đi dạo công viên à?”

Bây giờ là buổi chiều mùa hè, nhiệt độ ngoài trời là 36 độ. Dù công viên có nhiều cây xanh bao phủ, nhưng lượng khách tham quan vẫn thưa thớt. Lâm Tiêu kéo y xuống xe, lấy ra một chiếc ô che nắng rồi nói:

“Đi thôi, theo anh đi tạ ơn.”

Y không hiểu rõ: “Tạ ơn gì?”

Lâm Tiêu nắm tay y đi về phía cổng công viên: “Trước đây bị Hạ Hòa kéo đến đây để tìm cảm hứng sáng tác tranh, cậu ấy nói trong này có một ngôi chùa rất linh thiêng, bảo anh cũng nên đến cầu nguyện.”

Lục Tuyết Minh ngạc nhiên nhìn Lâm Tiêu: “Anh không phải là người không tin mấy chuyện này sao?”

Lâm Tiêu cười: “Trước đây thì không tin, giờ thì tin rồi.”

“Vậy anh cầu gì?” Lục Tuyết Minh tò mò hỏi.

Lâm Tiêu nắm ngón tay y, nói: “Đến nơi rồi em sẽ biết.”

Cả hai đi một đoạn ngắn, đến điểm lên xe tham quan thì ngồi lên xe. Buổi chiều mùa hè oi ả, may mắn là công viên ngoại ô này có nhiều bóng cây, Lục Tuyết Minh dựa vào lưng ghế, nhìn hai bên là những rừng trúc xanh mướt, tiếng lá xào xạc mang theo làn gió mát của mùa hè, cảm giác thật dễ chịu.

Khi loa thông báo đã đến chùa Tây Tử, Lâm Tiêu kéo y xuống xe.

Cùng lúc đó, có thêm hai cặp đôi trẻ cũng xuống xe, nhìn hướng đi thì mục đích của họ có vẻ giống nhau.

Lâm Tiêu một tay cầm ô, tay kia ôm lấy eo Lục Tuyết Minh, theo sau hai cặp đôi đó đi về con đường núi bên cạnh.

Con đường núi này đã được sửa chữa, lát đá xanh khá bằng phẳng, đi lại không tốn sức. Lục Tuyết Minh vừa mới hồi phục sức khỏe, Lâm Tiêu sợ y mệt nên đi rồi lại dừng, đến khi họ thấy được chùa Tây Tử, hai cặp đôi kia đã quay lại.

Chùa Tây Tử rất linh thiêng, tuy nhiên vào thời điểm này không có nhiều khách tham quan. Lâm Tiêu dẫn Lục Tuyết Minh vào chùa, mỗi lần vào một điện thờ, anh đều bỏ hai đồng tiền hương, rồi kéo y lại để thắp hương cầu nguyện. Ra ngoài, họ đi tới hậu viện, vừa bước vào cổng, Lục Tuyết Minh đã nhìn thấy một cảnh tượng hùng vĩ, ba mặt của tường đá đầy những tấm thẻ gỗ nhỏ treo bằng dây đỏ.

Lâm Tiêu lại bỏ tiền hương vào chiếc hộp bên cạnh, rồi lấy một tấm thẻ gỗ mới đưa cho Lục Tuyết Minh, nói:

“Em có điều ước gì muốn thực hiện không? Nếu có thì viết lên đây rồi treo lên tường.”

Lục Tuyết Minh nhận lấy, lại hỏi: “Trước đây anh đã ước gì mà linh nghiệm vậy?”

Lâm Tiêu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh hy vọng em sẽ quay lại bên anh.”

Dù đã đoán trước được điều này, nhưng trái tim Lục Tuyết Minh vẫn không khỏi xao động. Y nhìn Lâm Tiêu không chớp mắt, một lúc sau, Lâm Tiêu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào môi y, bất đắc dĩ nói:

“Đừng quyến rũ anh nữa, ở nơi này không thể có hành động quá thân mật.”

Lục Tuyết Minh cúi đầu, nhìn tấm thẻ gỗ nhỏ trong tay, còn có dải dây đỏ.

Nếu bây giờ y có một điều ước muốn viết xuống, thì đó chính là muốn mãi mãi ở bên Lâm Tiêu, không bao giờ chia xa.

Y nhẹ nhàng v.uố.t v.e các vết khắc trên tấm thẻ gỗ, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Em không có tiền mặt, anh giúp em bỏ tiền hương, tối về em trả lại anh.”

Lâm Tiêu đáp: “Vừa rồi anh đã giúp em bỏ tiền ở mỗi điện thờ rồi, em cứ viết vào là được.”

Lục Tuyết Minh mỉm cười gật đầu, lấy cây bút trên bàn viết xuống nguyện ước của mình. Y đứng quay lưng lại với Lâm Tiêu, viết xong rồi tự mình treo thẻ lên, vì vậy Lâm Tiêu không thấy được nguyện ước của y. Nhưng khi bước ra khỏi cổng chùa, Lâm Tiêu ghé sát tai y hỏi:

“Điều ước của em là muốn mãi mãi ở bên anh đúng không?”

Dù bị nói trúng điều thầm kín trong lòng, Lục Tuyết Minh vẫn không lảng tránh mà nắm chặt tay Lâm Tiêu, nói: “Đây là lần đầu tiên em cầu nguyện ở chùa.”

Lâm Tiêu ôm y vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt và lông mày của y, mỉm cười nói: “Anh cũng là lần đầu tiên cầu nguyện ở chùa. Chỗ này thực sự rất linh thiêng, chỉ cần tin tưởng, nhất định sẽ thành hiện thực.”

Lục Tuyết Minh ôm chặt Lâm Tiêu, áp mặt vào cổ anh, cười thỏa mãn.

Sau khi xuống núi, họ lại đi dạo quanh con suối gần đó. Chụp vài tấm ảnh cùng nhau rồi mới lên xe tham quan để trở về.

Khi xe quay lại thành phố, trời đã bắt đầu chập tối. Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh bữa tối muốn ăn gì, Lục Tuyết Minh đáp là ăn gì cũng được. Vì vậy Lâm Tiêu lái xe đến khu thương mại Hồng Nguyệt Vịnh. Chọn một nhà hàng món Nhật, ăn xong rồi đi dạo thêm một chút.

Rạp chiếu phim trên tầng thượng có quảng bá bộ phim mới, Lục Tuyết Minh kéo Lâm Tiêu đi xem. Nhưng khi Lâm Tiêu mua vé xong quay lại, Lục Tuyết Minh lại nói không xem được nữa, bảo Lâm Tiêu trả lại vé, để hôm sau đến xem.

Lâm Tiêu hỏi y có chuyện gì, Lục Tuyết Minh nói là vừa rồi thầy Hứa gọi điện, bảo có một người mẫu phù hợp với yêu cầu của mình, còn gửi ảnh cho Lục Tuyết Minh xem. Y nghĩ có thể thử, mà người đó tối nay lại có thời gian, vậy nên y đã đặt hẹn gặp nhau ở phòng điêu khắc của trường.

Lâm Tiêu hỏi đó là người mẫu gì, Lục Tuyết Minh không cần phải giấu nữa, liền nói thật về việc đang chuẩn bị kỳ thi chứng chỉ điêu khắc.

Lâm Tiêu nghe xong mới nhớ ra, trước đây khi vào văn phòng của Lục Tuyết Minh, anh đã nghe thầy Hứa nói về việc Lục Tuyết Minh đang chuẩn bị thi chứng chỉ.

“Người mẫu em cần là người mẫu khỏa thân à?” Lâm Tiêu hỏi.

“Ừm.” Lục Tuyết Minh trả lời, “Em đã hẹn với cậu ấy lúc 9 rưỡi, nên giờ phải đi rồi. Chúng ta xem phim vào ngày mai được không?”

Lâm Tiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em gọi cho người đó, bảo không cần nữa.”

Lục Tuyết Minh nhìn Lâm Tiêu đầy khó hiểu, chưa kịp hỏi tại sao thì đã nghe Lâm Tiêu tiếp lời: “Bây giờ chúng ta đi đến phòng điêu khắc, anh sẽ làm người mẫu cho em.”
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 52: Có người ghen rồi!



Khi quay lại xe, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh đã thông báo cho đối phương chưa. Nhìn y có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh liền nghiêng người tới gần, hỏi:

“Thế nào? Không hài lòng với người mẫu này à?”

Lục Tuyết Minh lắc đầu. Mặc dù Lâm Tiêu sẵn sàng làm người mẫu khiến y rất vui, nhưng tác phẩm lần này không giống những bài tập trước đây, mà là bài thi lấy chứng chỉ điêu khắc. Dù chỉ có giám khảo xem được, nhưng y vẫn…

Lâm Tiêu bảo y nhìn thẳng vào mình, rồi hỏi:

“Trước đây em từng nói, anh là người có thể mang lại cho em nhiều cảm hứng sáng tác nhất. Chẳng lẽ em đã mất niềm tin vào anh bây giờ rồi sao?”

“Không phải.” Lục Tuyết Minh đáp, do dự một lúc mới giải thích: “Anh đã biết em đi thi lấy chứng chỉ, thì cũng nên biết bức tượng này không chỉ mỗi em nhìn thấy.”

Lâm Tiêu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt v.e gương mặt mịn màng của y:
“Đương nhiên anh biết. Anh còn biết rằng loại tác phẩm này sẽ không được công khai, chỉ có ban giám khảo nhìn thấy thôi. Những người đó đều rất chuyên nghiệp, chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra.”

Lục Tuyết Minh nhíu mày, nghe đến đây y biết Lâm Tiêu đã hiểu sai ý mình.

Y tất nhiên không lo lắng bức tượng sẽ bị công khai. Những tác phẩm tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ này đều phải được niêm phong và che kín, chỉ đến khi vào phòng giám khảo mới được trưng bày. Điều này nhằm bảo vệ sự riêng tư của cả người mẫu và tác phẩm, không để bị tiết lộ ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ y mím chặt môi, Lâm Tiêu cúi đầu, khẽ hôn lên môi y, cười nói:
“Vậy là em không muốn anh bị người khác nhìn thấy à?”

Lục Tuyết Minh đối diện với ánh mắt của anh, khi nhìn thấy chính mình trong đôi mắt Lâm Tiêu, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu rồi cắn lên đôi môi kia.

Y dùng nụ hôn chủ động này để diễn tả cảm giác chiếm hữu trong lòng, dùng cách này để trả lời Lâm Tiêu rằng y thật sự không muốn.

Y ngồi ở ghế phụ lái, khi nụ hôn trở nên ngày càng mãnh liệt, y tháo dây an toàn, quỳ một chân lên ghế, nửa người trên đè lên người Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu bị y ấn xuống ghế, dù rất yêu dáng vẻ chủ động của y, nhưng anh vẫn kịp thời kết thúc nụ hôn.

Nhìn vào đôi mắt còn ươn ướt như đôi môi kia, cùng ánh nhìn đầy chiếm hữu không chút che giấu dành cho mình, ý nghĩ muốn làm người mẫu cho y trong Lâm Tiêu càng mãnh liệt hơn. Anh cười nói:

“Vậy em nghĩ anh sẽ vui vẻ để em nhìn cơ thể của người đàn ông khác sao?”

Lục Tuyết Minh ngẩn ra, buột miệng nói: “Trước đây em đã luyện tập rất nhiều lần, anh đều không có ý kiến mà.”

Lâm Tiêu lập tức phản bác: “Đừng nói chuyện trước đây, dù sao bây giờ anh cũng không muốn.”

Lục Tuyết Minh vẫn ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu. Thấy anh nghiêm mặt, trông như thật sự không vui vẻ chút nào, y không nhịn được bật cười.

Lâm Tiêu hỏi y cười gì. Lục Tuyết Minh tựa đầu lên vai anh, giọng mang chút đắc ý: “Có người ghen rồi.”

“Ừ, trước đây thế nào anh không quản, từ giờ thì không được.” Lâm Tiêu thẳng thắn thừa nhận, nói xong còn nâng mặt y lên để y nhìn thẳng vào mình:
“Nghe rõ chưa?”

Lục Tuyết Minh vẫn cười: “Anh như vậy là quá vô lý rồi. Em là giáo viên, chẳng lẽ sau này gặp tiết học điêu khắc cơ thể là không dạy nữa sao?”

“Em dạy chung với cả lớp thì anh không ý kiến, nhưng tuyệt đối không được sau giờ học mà một mình đối diện với những người mẫu đó.” Lâm Tiêu tiếp tục giữ thái độ không nói đạo lý.

Lục Tuyết Minh nhìn anh, lòng vui như mở hội. Y thật sự chưa bao giờ thấy Lâm Tiêu ghen một cách thẳng thắn như vậy, cảm giác này đúng là mới mẻ.

Y dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Tiêu lên, tiếp tục trêu chọc: “Vậy sau này em không thể tìm người để luyện tập, nếu tay nghề mai một thì làm sao?”

Lâm Tiêu nắm lấy ngón trỏ của y, duỗi thẳng những ngón tay còn lại rồi áp lên ngực mình:

“Người để em luyện tập đang ở ngay trước mặt đây. Muốn luyện thế nào cũng được, chỉ cần anh không bận việc, đảm bảo em gọi lúc nào là anh tới lúc đó.”

Dưới lòng bàn tay y, lớp áo sơ mi mang cảm giác lành lạnh. Qua lớp vải mỏng ấy, y có thể cảm nhận rõ ràng lồng ng.ực rắn chắc bên dưới.

Cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp khiến Lục Tuyết Minh có chút bồi hồi. Thật sự đã rất lâu rồi y không thấy Lâm Tiêu đứng trước mặt mình trong vai trò người mẫu.

Y lại tựa đầu lên vai Lâm Tiêu, nhắm mắt lại đầy thỏa mãn: “Vậy bây giờ lái xe qua đó đi.”

Lục Tuyết Minh mượn phòng điêu khắc số 2. Lâm Tiêu chở y tới tòa nhà văn phòng dành cho giảng viên, nhìn y lên lầu để đăng ký lấy chìa khóa. Nhưng khi quay xuống, y lại đi cùng với Lâm Trĩ Ngu.

Lâm Trĩ Ngu đi một mình, theo sau Lục Tuyết Minh đến cạnh xe. Lục Tuyết Minh nói với Lâm Tiêu:

“Trĩ Ngu cũng mượn phòng điêu khắc, anh đưa cậu ấy đi nhé.”

Lâm Trĩ Ngu mỉm cười với Lâm Tiêu, chủ động chào: “Thầy Lâm.”

Lâm Tiêu đáp lại một câu “xin chào”, sau đó nhìn Lục Tuyết Minh và Lâm Trĩ Ngu cùng nhau ngồi vào ghế sau, cài dây an toàn xong liền trò chuyện rôm rả.

Họ nói về công việc, Lâm Tiêu vừa lái xe vừa nghe. Nhờ đó anh biết được rằng tháng sau Lâm Trĩ Ngu sẽ cùng Lương Khởi Hạc đi du lịch châu Âu, nên dạo này cậu ấy phải tăng ca ở trường để hoàn thành công việc hè trước thời hạn.

Khi đến tòa nhà nhỏ có các phòng điêu khắc, Lâm Trĩ Ngu liền chào tạm biệt họ.

Phòng điêu khắc của trường được chia thành hai tầng, Lâm Trĩ Ngu mượn phòng điêu khắc số 11 ở tầng trên. Lục Tuyết Minh dẫn Lâm Tiêu vào phòng số 2, vừa vào liền quay lại khóa cửa.

Lâm Tiêu ôm y từ phía sau, hôn y một cái rồi hỏi: “Lâm Trĩ Ngu có biết chúng ta đến đây làm gì không?”

Lục Tuyết Minh dựa lưng vào cửa, ngón tay chỉ vào mũi Lâm Tiêu, cười nói: “Bây giờ mới cảm thấy ngại à?”

Lâm Tiêu cắn lấy ngón tay của y, nhẹ nhàng mài răng rồi mới buông ra: “Chuyện này có gì phải ngại đâu. Anh là bạn trai của em, làm người mẫu cho em chẳng phải điều rất bình thường sao? Hơn nữa, Trĩ Ngu cũng có chồng, nếu cần thiết, chồng cậu ấy chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.”

Lục Tuyết Minh vui đến mức miệng cười không khép lại được, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, hơi nhón chân lên, áp vào tai Lâm Tiêu thì thầm: “Vậy anh đoán sai rồi, Lương Khởi Hạc thật sự chưa làm thế.”

Lâm Tiêu và Lâm Trĩ Ngu vốn không thân quen, huống chi là Lương Khởi Hạc. Và anh chỉ thuận miệng nói nên cũng không tiếp tục chủ đề này. Khi Lục Tuyết Minh mặc xong tạp dề, chuẩn bị xong dụng cụ, anh bắt đầu cởi áo sơ mi, đồng thời nhìn chằm chằm vào Lục Tuyết Minh.

Người đó đứng cạnh giá đỡ dùng để tạo tác phẩm điêu khắc, mắt không rời khỏi anh. Mỗi khi Lâm Tiêu mở một chiếc cúc áo, ánh mắt đó lại di chuyển theo đầu ngón tay anh. Khi anh tháo đến chiếc cúc cuối cùng, kéo vạt áo ra và mở rộng sang hai bên, Lục Tuyết Minh không kìm được, yết hầu khẽ chuyển động, ngón tay đặt bên cạnh cũng co lại.

So với sáu năm trước khi phải làm người mẫu bị động, lần này là do Lâm Tiêu chủ động, anh cũng nhận ra nhiều chi tiết trước đây chưa từng phát hiện.

Chẳng hạn như khi anh tháo thắt lưng, Lục Tuyết Minh lại chuyển ánh mắt đi, không dám nhìn anh nữa.
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 53: Anh mua cái đó chưa?



Lâm Tiêu dần lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng ở một nơi nào đó vẫn còn mang nét ngượng ngùng không muốn để ai nhìn thấy.

Lục Tuyết Minh đứng đó, lúng túng vô cùng, trên cổ tay vẫn còn vương lại hơi ấm từ lòng bàn tay Lâm Tiêu. Với tình huống vừa rồi, cho dù Lâm Tiêu có muốn làm gì đó quá trớn tại đây, e rằng y cũng không thể hoàn toàn từ chối một cách dứt khoát được.

“Tuyết Minh.”

Thấy y vẫn đang thất thần, Lâm Tiêu nhắc nhở: “Bắt đầu thôi, làm xong rồi chúng ta về.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, tự nhủ phải tập trung vào công việc trước mắt, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Nhưng dù có cố thuyết phục bản thân như thế nào, mỗi lần ngẩng lên nhìn Lâm Tiêu, y lại không thể không chú ý đến sự hiện diện không cách nào phớt lờ ấy.

Lặp lại nhiều lần như vậy, y không thể nào tập trung tinh thần được nữa, đôi tay cầm đất sét cũng trở nên không nghe lời. Sau khi nặn xong phần hình dáng cơ bản, y chẳng thể tiếp tục được nữa.

Nhận ra việc này chỉ đang lãng phí thời gian, y cuối cùng đứng dậy, nói:

“Hôm nay đến đây thôi, dù sao trước đây em cũng từng làm tượng của anh rồi, không cần thử quá chi tiết nữa, lần sau trực tiếp làm luôn là được.”

Lâm Tiêu tất nhiên không phản đối, anh mặc lại quần, rồi cài từng chiếc cúc áo sơ mi.

Cả hai đều không nói gì. Đợi đến khi Lục Tuyết Minh thu dọn xong, Lâm Tiêu mới bước đến bên cạnh y, nắm lấy tay y: “Về thôi.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng lòng bàn tay của Lâm Tiêu dường như ấm hơn so với lúc nãy.

Lục Tuyết Minh lén liếc mắt nhìn về phía đó một cái, giờ thì không thể nhận ra gì nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện có thể xảy ra khi trở về, tai y lại bắt đầu nóng lên.

Đợi Lục Tuyết Minh trả xong chìa khóa, Lâm Tiêu lái xe đưa y về ký túc xá. Trước khi rẽ vào cổng, Lâm Tiêu dừng xe trước cửa một cửa hàng tiện lợi gần đó, hỏi y có muốn mua gì ăn không.

Lục Tuyết Minh cảm thấy hơi khát, liền bảo Lâm Tiêu mua cho mình một chai nước.

Lâm Tiêu bước vào cửa hàng tiện lợi, lấy hai chai nước từ kệ thường, rồi đi đến quầy thu ngân để thanh toán.

Lục Tuyết Minh ngồi trong xe quan sát, thấy Lâm Tiêu nói vài câu với nhân viên bán hàng. Người nhân viên quay người lấy từ trên kệ một chiếc hộp nhỏ đưa cho Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu nhận lấy, nhìn qua một chút rồi nói gì đó, nhân viên lại lấy một cái hộp hình dạng khác đưa cho anh.

Sau khi xem xong, Lâm Tiêu liền thanh toán, cất đồ vào túi quần, cầm hai chai nước bước ra khỏi cửa hàng.

Khi Lâm Tiêu ngồi lại vào xe, Lục Tuyết Minh liếc nhìn túi quần của anh, quả nhiên có hình dáng của một chiếc hộp chữ nhật.

Xác nhận xong, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi Lâm Tiêu đưa chai nước qua, y cũng không nhìn lại mà chỉ ngửa cổ uống liền một hơi hết hơn nửa chai.

Lâm Tiêu tưởng y thật sự khát nước, nên đưa luôn chai nước của mình cho y. Lần này y không nhận, mà lại nhìn chằm chằm cửa hàng tiện lợi một lúc. Đợi đến khi Lâm Tiêu khởi động xe, y mới quay đầu lại, hỏi:

“Anh mua cái đó chưa?”

Lục Tuyết Minh nói rất khẽ, giọng điệu lại có phần mơ hồ. Lâm Tiêu nhìn y, mặt đầy vẻ khó hiểu: “Em nói gì cơ?”

Thật ra, chuyện tối nay muốn làm đều đã ngầm hiểu với nhau, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên, nên y không cần quá khó mở lời. Vì vậy, y mơ hồ nói:

“Thì cái… cần dùng ấy.”

Lâm Tiêu vẫn chưa hiểu, nghiêng người lại gần y, hỏi: “Cái cần dùng nào?”

Hơi thở của Lâm Tiêu phả nhẹ lên gò má y khi anh kề bên. Lục Tuyết Minh không quay đầu nhìn anh, nên tự nhiên cũng không nhận ra khóe miệng Lâm Tiêu đang cố gắng nén cười.

Y cảm thấy không thể chịu đựng nổi bầu không khí ngượng ngùng này nữa, đang định nói thẳng ra thì nhìn thấy Lâm Tiêu lấy một món đồ từ túi bên kia và đưa ra trước mặt y: “Em nói cái này à?”

Đó là một tuýp giống như sữa rửa mặt du lịch, nằm trong lòng bàn tay Lâm Tiêu. Tên sản phẩm trên mặt trước khiến mặt y đỏ bừng lên. Khi y ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu, mới nhận ra anh đang cười, rồi anh nhẹ nhàng hôn lên môi y, dịu dàng nói:

“Đồ quan trọng như này đương nhiên phải mua, anh sẽ không quên đâu.”

Lục Tuyết Minh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Tiêu không trêu chọc y nữa. Sau khi lái xe vào sân, Lâm Tiêu cùng y xuống xe. Khi anh vừa định nắm tay y thì nhìn thấy ai đó đang đi xuống từ cầu thang.

Thầy Mã cầm một túi rác trên tay, vừa nhìn thấy hai người liền mỉm cười chào hỏi, hỏi họ sao lại về cùng nhau.

Lục Tuyết Minh không thân quen với thầy Mã, nhưng Lâm Tiêu thì bị thầy Mã kéo sang một bên, thì thầm trò chuyện.

Lần trước họ cùng về cũng bị thầy Mã làm lỡ thời gian, Lục Tuyết Minh quay đầu nhìn một cái, đành phải tự mình lên lầu trước.

Vừa vào cửa, y đi ra ban công nhìn Điềm Đậu, nhìn thấy ban công trống không mới nhớ ra Điềm Đậu đang ở với Điềm Phi, thế là y quay lại phòng bắt đầu dọn dẹp.

Trong hai ngày bị sốt, y đều ở lại nhà Lâm Tiêu, bây giờ chỉ muốn thay ga giường, mới mở tủ ra thì có người gõ cửa.

Y mở cửa nhìn thấy Lâm Tiêu, liền hỏi: “Sao nhanh vậy?”

Lâm Tiêu bước vào, đóng cửa lại rồi ôm y vào lòng: “Anh tìm cớ lén lên đây, không thì ông ấy lại nói mãi không thôi.”

Lục Tuyết Minh ôm lấy eo Lâm Tiêu, cười nói: “Ông ấy tìm anh có chuyện gì vậy?”

“Ông ấy có người họ hàng muốn mở phòng tranh, tìm anh hỏi kinh nghiệm.”

Lâm Tiêu nâng cằm Lục Tuyết Minh lên, hai người trao nhau một nụ hôn.

Sau khi nụ hôn ấy kết thúc, anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai y: “Qua chỗ anh đi.”

Lục Tuyết Minh chôn mặt vào vai Lâm Tiêu, khẽ “Ừ” một tiếng.

Chiếc ga giường chưa kịp thay vẫn giữ nguyên, y tắt đèn, đi theo Lâm Tiêu vào phòng đối diện.

Sau khi thay dép xong, Lâm Tiêu kéo y vào phòng tắm, mở van bồn tắm cho nước chảy, lại nhỏ thêm tinh dầu vani mà anh đã dùng lần trước, rồi mới quay lại nói: “Cùng tắm không?”
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 54: Người yêu của thầy Lâm thật sự rất đẹp



Buổi trưa ngày hôm sau, Lục Tuyết Minh tỉnh dậy trong vòng tay của Lâm Tiêu.

Trước khi ngủ, Lâm Tiêu không kéo rèm che sáng, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu sáng căn phòng có thiết kế giống hệt phòng của y, còn trước mắt Lục Tuyết Minh là một tấm ngực ấm áp của Lâm Tiêu.

Ký ức đêm qua chợt ùa về trong đầu, y khẽ mỉm cười, tựa mặt vào ngực Lâm Tiêu rồi nhắm mắt lại.

Cánh tay Lâm Tiêu đặt trên eo y vì động tác này mà có phản ứng. Lục Tuyết Minh ngước lên nhìn, thấy Lâm Tiêu đã mở mắt nhìn mình, rõ ràng là tỉnh dậy từ sớm.

Lâm Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán anh, hỏi: “Ngủ ngon không?”

Lục Tuyết Minh cười gật đầu: “Còn anh?”

Lâm Tiêu nhẹ nhàng v.uốt v.e tấm lưng mịn màng của Lục Tuyết Minh, ngón tay dừng lại nơi hình vầng trăng trên thắt lưng. Động tác ấy khiến Lục Tuyết Minh nhột đến mức muốn né tránh, nhưng Lâm Tiêu đã ôm chặt lấy y, sau đó xoay người áp lên, hai tay chống xuống:

“Không ngon!”

Vì động tác này, chăn bị hất tung ra một chút, cơ thể cả hai lại kề sát vào nhau.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn y dần mang theo chút sắc bén và xâm chiếm. Lục Tuyết Minh cười khẽ, vòng tay qua cổ Lâm Tiêu, trêu chọc:

“Anh làm giảng viên rồi đấy, sao vẫn cứ như sinh viên không biết tiết chế thế này?”

Trước đây, Lục Tuyết Minh rất thích trêu đùa Lâm Tiêu như vậy. Nhìn thấy nụ cười tươi tắn đầy ấm áp trước mắt, Lâm Tiêu cảm thấy hài lòng vô cùng, cũng muốn trêu lại y, bèn nói:

“Em ba, anh một, em không thấy ngượng sao, thầy Lục?”

Lục Tuyết Minh hiểu ý “em ba tôi một”, nhưng giả ngu nói: “Thời tiết thật đẹp, hôm nay ăn gì nhỉ?”

Lâm Tiêu đẩy y một cái.

Lục Tuyết Minh che miệng ngáp, rồi vươn người một cái.

Lâm Tiêu vẫn không chịu buông tha.

Lục Tuyết Minh nhìn qua nhìn lại, khen chiếc đèn bàn kiểu cổ này thật đặc biệt, giấy dán tường màu sắc và họa tiết cũng rất có phong cách. Ngay cả rèm cửa cũng mang đậm hơi thở hoài niệm.

Lâm Tiêu kiên nhẫn đáp lời, nhưng động tác thì vẫn chẳng dừng lại.

Cho đến khi trên mặt Lục Tuyết Minh hiện lên sắc đỏ, ánh mắt sáng ngời của y cũng bắt đầu ướt át, Lâm Tiêu mới khẽ cười, ghé sát bên tai y thì thầm:

“Thầy Lục, thầy đã là tấm gương mẫu mực rồi, sao vẫn bốc đồng như học sinh thế này?”

Lục Tuyết Minh vòng tay ôm lấy vai Lâm Tiêu, không thèm đáp trả, trực tiếp dùng đôi môi mình bịt kín cái miệng đáng ghét kia.

Hôm đó, hai người quấn quýt cả buổi chiều, ngoại trừ lúc đi vệ sinh và rửa mặt thì chẳng hề rời khỏi giường, ngay cả bữa trưa cũng gọi đồ ăn ngoài và giải quyết luôn trên giường.

Đến tối, Lâm Tiêu lại cùng Lục Tuyết Minh xem liền một mạch ba bộ phim kinh dị. Sau đó, nhân lúc đêm khuya gió lạnh, anh kéo chăn lên, rồi lại giày vò đến gần sáng mới chịu ngủ.

Trưa ngày thứ ba, Trần Hạ Hòa cuối cùng cũng đến tận cửa ký túc xá để bắt người.

Kế hoạch lần trước lại có thay đổi, phía đối tác gặp vấn đề về địa điểm, mà điện thoại của Lâm Tiêu thì cứ không ai bắt máy, khiến Trần Hạ Hòa đành phải chạy đến đây. Không ngờ, người mở cửa lại là Lục Tuyết Minh, chỉ mặc mỗi chiếc áo phông dài che vừa qua đùi.

Nhìn vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ mơ màng của người trước mặt, cộng thêm bộ đồ rõ ràng không thích hợp để xuất hiện trước người khác, Trần Hạ Hòa lập tức đoán ra vì sao Lâm Tiêu lại không nghe điện thoại. Nhưng đây không phải lúc để bàn chuyện này, hắn liền hỏi thẳng:

“Lâm Tiêu đâu rồi?”

Lục Tuyết Minh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù, khẽ đáp: “Anh ấy sáng sớm mới ngủ, có chuyện gì vậy?”

“Gọi cậu ấy dậy đi, việc này rất gấp, mọi người đang đợi cậu ấy mở cuộc họp để quyết định đấy!” – Trần Hạ Hòa sốt ruột nói.

Lục Tuyết Minh cũng biết Trần Hạ Hòa chắc chắn có chuyện gấp mới đến, nhưng nghĩ đến việc đêm qua Lâm Tiêu cùng mình giày vò đến sáng mới ngủ, y lại không nỡ gọi Lâm Tiêu dậy. Tuy nhiên, người nằm trên giường cũng không ngủ sâu, họ nói chuyện một lúc đã làm anh tỉnh giấc.

Lâm Tiêu bảo Trần Hạ Hòa vào, Trần Hạ Hòa vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Lâm Tiêu ngồi trên giường, thân trên tr.ần tr.ụi, đang dùng dây chun buộc tóc.

Lục Tuyết Minh nói với họ: “Các anh cứ nói chuyện đi, em qua phòng bên ngủ.”

Lâm Tiêu vẫy tay gọi y lại, đưa cho Lục Tuyết Minh một chiếc quần ngủ, bảo y vào nhà tắm thay rồi mới ra ngoài.

Khi cửa nhà tắm đóng lại, Lâm Tiêu mới nhìn Trần Hạ Hòa, hỏi: “Có chuyện gì gấp vậy?”

“Lão Từ ban đầu đã đồng ý với lịch trình dành cho chúng ta, nhưng không biết vì lý do gì lại thay đổi, thà trả tiền bồi thường cũng không muốn giữ hợp đồng.”

Trần Hạ Hòa lấy một tập tài liệu đưa cho Lâm Tiêu, tiếp tục nói: “Bên phía Đài An chỉ có duy nhất một bảo tàng mỹ thuật này, chúng ta hoàn toàn không có phương án dự phòng.”

Lâm Tiêu mở tài liệu ra xem: “Tiểu Đường nói sao?”

“Tiểu Đường sáng nay mới qua, nhưng lão Từ không chịu gặp cô ấy, giờ đến điện thoại cũng không bắt máy.” Trần Hạ Hòa trả lời.

Lâm Tiêu suy nghĩ một lát, rồi đóng tài liệu lại: “Cậu về chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi qua đó, tôi sẽ đi nói chuyện với ông ta.”

“Được, tôi sẽ liên lạc sau.” Trần Hạ Hòa nói xong rồi rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Lục Tuyết Minh từ phòng tắm bước ra, hỏi: “Anh phải đi Đài An à?”

Đài An nằm gần Tân La, cũng là thành phố ven biển, từ Phương Châu bay mất hơn hai tiếng mới đến.

Lâm Tiêu kéo Lục Tuyết Minh vào lòng, áy náy nói: “Địa điểm bên đó gặp chút vấn đề, anh phải đi ngay một chuyến.”

Lục Tuyết Minh ôm chặt cổ Lâm Tiêu: “Vậy anh phải đi bao lâu?”

Họ vừa mới quay lại với nhau, đúng là lúc không muốn tách ra một chút nào. Không chỉ y không nỡ, mà Lâm Tiêu cũng vậy. Tuy nhiên công việc quan trọng, Lâm Tiêu đang định nói có thể mất hai ba ngày, bỗng nhớ ra bây giờ là kỳ nghỉ hè, Lục Tuyết Minh không phải đi làm mỗi ngày.

Anh liền buông Lục Tuyết Minh ra, nói: “Em có muốn đi cùng anh không?”

Lục Tuyết Minh ngây người một lúc, Lâm Tiêu nói xong lại nghĩ đến gì đó, tiếp tục nói: “Đài An và Tân La gần nhau, xong việc rồi chúng ta có thể về Tân La chơi vài ngày, còn có thể ở lại đảo Thư Lan hai đêm.”

Lời đề nghị của Lâm Tiêu khiến Lục Tuyết Minh nhớ lại không lâu trước đây, họ đã tái ngộ ở đảo Thư Lan. Nghĩ đến mối quan hệ căng thẳng lúc đó và đảo Thư Lan đối với họ khi ấy là một kỷ niệm đầy tiếc nuối, y bắt đầu động lòng.

Họ đã quen nhau trên đảo Thư Lan, cũng chính tại nơi đó mà họ tái ngộ.

Nếu không có đảo Thư Lan, sẽ không có bọn họ của ngày hôm nay.

Đón lấy ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh dường như nhìn thấy bức tranh “Bến tàu nơi hoa diên vĩ nở”.

Bây giờ là giữa mùa hè, trên đảo Thư Lan không thể thấy sắc tím ngập tràn của hoa diên vĩ, nhưng có thể ngắm bình minh và hoàng hôn trên bãi cát thoảng gió dừa, có thể nghe Lâm Tiêu đứng bên bờ biển đàn guitar hát tình ca cho y nghe.

Niềm vui ngập tràn trong lòng y tựa như ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, chiếu sáng mọi thứ trước mắt y. Lục Tuyết Minh không kìm được mà hôn lên môi Lâm Tiêu, khe khẽ thì thầm bên khóe môi người ấy.

“Được.”

Lâm Tiêu vội vàng đi xử lý công việc, còn Lục Tuyết Minh ở lại sắp xếp mọi thứ rồi mới đi.

Y gửi Điềm Phi và Điềm Đậu đến cửa hàng thú cưng của ông chủ Quý, rồi quay lại trường hoàn thành những công việc gần đây bị bỏ dở, những việc có thể mang theo ra ngoài y đã chuẩn bị xong xuôi, tối lại hẹn Lục Vân Ni ăn cơm.

Lục Vân Ni vừa mới đi công tác về hôm qua, nghe nói ngày mai y lại phải ra ngoài, bèn bảo y tối nay về nhà một chuyến, chị sẽ nấu một bữa cơm gia đình cho y, tiện thể hỏi han tình hình của y và Lâm Tiêu.

Khi về đến nhà, Lục Vân Ni lại đang ở trong bếp thái cà chua, còn những con cua trong bồn nước khiến y nhớ đến cảnh tượng lần trước về nhà.

Nhìn ngón tay giờ đây đã lành lặn, không còn chút dấu vết nào của thương tích, y bật cười, đeo tạp dề vào rồi bước đến giúp chị rửa cua.

Lục Vân Ni quan sát y vài lần, thấy trạng thái của y giờ đây hoàn toàn khác trước. Khóe miệng y lúc nào cũng thoáng hiện một nụ cười nhẹ, chị liền biết rằng chuyện giữa y và Lâm Tiêu đang thuận lợi, cũng chẳng hỏi thêm về những chuyện đã qua. Thay vào đó, chị hỏi y định khi nào nói thật với bố mẹ, rồi dẫn Lâm Tiêu về ra mắt hai người.

Động tác rửa cua của Lục Tuyết Minh khựng lại, suýt chút nữa ngón tay bị càng cua kẹp. Y bất lực nhìn Lục Vân Ni:

“Chị, em với anh ấy vừa mới làm hòa, chị có phải hơi vội quá rồi không?”

“Không phải chị vội, mà là bố mẹ vội.”

Lục Vân Ni đặt dao lên thớt, lấy điện thoại từ trong túi ra:

“Hôm qua chị vừa về đã gọi video với họ. Bố mẹ lại cho chị xem hai tấm ảnh, nói rằng đó là hai chị em họ, đều là người nhà đồng nghiệp cũ của mẹ. Một người là giáo viên tiểu học dạy ngữ văn, người kia là giáo viên cấp ba dạy lịch sử, nghề nghiệp rất hợp với em. Bố mẹ bảo chị hỏi em xem khi nào tiện để ăn một bữa cơm?”

Vừa nói, Lục Vân Ni vừa mở khóa điện thoại, đưa hai tấm ảnh chụp đời thường ra cho Lục Tuyết Minh xem:

“Em đã có người yêu thì cũng phải để bố mẹ biết chứ. Nếu cứ giấu mãi, họ sẽ tiếp tục nghĩ cách giới thiệu con gái cho em. Em không sợ Lâm Tiêu biết chuyện này rồi không vui sao?”

Lục Tuyết Minh không nhìn mấy tấm ảnh, nhưng y hiểu lời Lục Vân Ni nói rất có lý. Bố mẹ suy cho cùng cũng chỉ muốn tốt cho y. Giờ đây y và Lâm Tiêu đã làm hòa, nếu cứ tiếp tục giấu giếm gia đình thì thực sự không công bằng với anh ấy.

Nghĩ đến đây, y nói: “Được rồi, để em bàn với anh ấy trước đã, chị tạm thời đừng nói với bố mẹ nhé.”

Lục Vân Ni hài lòng vỗ vai y: “Thế mới đúng chứ. Yên tâm đi, bố mẹ không phải kiểu người bảo thủ, chị cũng sẽ giúp em mà.”

Lục Tuyết Minh mỉm cười gật đầu, tiếp tục rửa cua. Sau bữa tối, y đi dạo dọc bờ sông Y Tình. Gần chín giờ, y nhận được cuộc gọi từ Lâm Tiêu.

“Em đang ở đâu? Sao gió lớn vậy?”

Lục Tuyết Minh tựa vào lan can bảo vệ trên đê, nhìn bờ sông rực rỡ ánh đèn phía đối diện, đáp:

“Em đang đi dạo bên bờ sông Y Tình, công việc của anh đã xong chưa?”

“Chưa, nhưng em đừng lo, sẽ không ảnh hưởng đến chuyến đi của chúng ta tới đảo Thư Lan đâu,” Lâm Tiêu cười nói.

Cơn gió mùa hè từ sông lướt nhẹ qua má y, cảm giác ấm áp như hơi thở của Lâm Tiêu bên tai mình. Lục Tuyết Minh không nhịn được mà cười, hỏi:

“Vậy ngày mai em phải đến lúc mấy giờ?”

“Anh đã mua vé máy bay cho em lúc 11 giờ sáng, như vậy không cần dậy quá sớm, anh sẽ đợi em ở sân bay Đài An.”

Giọng nói bên kia điện thoại mang theo sự mềm mại và quyến rũ đặc trưng của những lời thì thầm, nghe mà khiến y cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nụ cười trên môi rực rỡ như ánh đèn neon trên mặt nước. Lục Tuyết Minh quay người, nhìn vào những cặp đôi đang đi dạo trên lối đi bộ, tâm trạng vô cùng tốt.

Sáng hôm sau, y dậy rất sớm, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, rồi chăm sóc bản thân từ đầu đến chân, chuẩn bị cho chuyến đi.

Nhìn vào gương, Lục Tuyết Minh thấy người mình không thể chê vào đâu được. Y lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh selfie rồi gửi cho Lâm Tiêu, kèm theo một câu:

【Đây là người anh sẽ đón ở sân bay hôm nay, đừng để lỡ mất nhé.】

Chỉ vài phút sau, Lâm Tiêu gửi lại một đoạn gif Điềm Đậu đang quấn quýt bên Điềm Phi, kèm theo câu trả lời:

【Đây chẳng phải là người yêu của thầy Lâm sao? Trông thật đẹp trai.】
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 55: Tam Sinh may mắn gặp được bạn



Bốn ngày sau

Miền Nam vào tháng tám nóng hơn miền Bắc rất nhiều, dù trong phòng chờ phà từ Tân La đi đảo Thư Lan có bật điều hòa, nhưng vẫn không tránh khỏi không khí ngột ngạt.

Lâm Tiêu cầm quạt nhỏ, thổi vào người đang nằm trong lòng anh. Khi thấy Lục Tuyết Minh hơi cựa quậy không thoải mái, anh cúi đầu hỏi:

“Vẫn đau à?”

Lục Tuyết Minh hơi nhíu mày, tay xoa bụng, đáp: “Một chút.”

Lâm Tiêu liếc nhìn khu vực phà đông đúc, nói: “Cố chịu thêm chút nữa, đến đảo Thư Lan là có thể nghỉ ngơi trong phòng rồi.”

“Ừm.” Lục Tuyết Minh gật đầu, tựa mặt vào cổ Lâm Tiêu. Nơi đó có mùi hương trúc xanh, là loại nước hoa y đã chọn cho Lâm Tiêu khi đi dạo phố hai hôm trước, hương thơm nhẹ nhàng, rất thích hợp cho mùa hè.

Y hít sâu vài hơi, hương thơm dễ chịu từ từ len lỏi vào phổi, có vẻ như cơn đau bụng cũng giảm đi ít nhiều.

Lâm Tiêu vuốt tóc y, ôm Lục Tuyết Minh chặt hơn. Một vài phút sau, loa thông báo hành khách lên tàu. Lâm Tiêu một tay cầm hành lý, tay còn lại khoác lên vai Lục Tuyết Minh, cùng mọi người qua cửa kiểm tra.

Sau khi lên tàu, cả hai tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ tầng một. Lục Tuyết Minh lại tựa vào lòng Lâm Tiêu, đưa quạt nhỏ cho anh cầm.

Bên ngoài cửa sổ là những cơn sóng nóng hầm hập, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống mặt biển, như những mảnh vàng vỡ trôi nhẹ theo làn nước. Cảnh sắc thực sự đẹp, nhưng cũng khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt.

Lâm Tiêu muốn Lục Tuyết Minh chợp mắt một chút, nhưng y không nỡ rời mắt khỏi cảnh tượng mê hoặc ấy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Con tàu hôm nay giống với con tàu họ đã đi lần trước đến đảo Thư Lan, cả bố cục trong khoang tàu cũng tương tự. Y nhìn từ vai Lâm Tiêu ra sau, thấy cầu thang liền cười, thì thầm vào tai anh:

“Lần trước anh đến tham gia hội thảo cũng đi tàu kiểu này đúng không?”

Lâm Tiêu không để ý, nhưng khi được nhắc, anh nhìn quanh một lượt mới nhớ ra, đáp: “Đúng rồi.”

Lục Tuyết Minh tiếp lời: “Thật ra em cũng ở trên tàu hôm đó, còn nhìn thấy anh nữa. Nhưng anh đi nhanh quá, còn lên tầng hai, sau đó em lên trên cũng không thấy anh đâu.”

Vì viêm dạ dày tái phát, Lục Tuyết Minh từ nửa đêm đến giờ vẫn thấy bụng không khỏe, dù đã uống thuốc nhưng vẫn cảm thấy uể oải. Nhắc đến chuyện cũ, y cảm thấy đỡ hơn, khuôn mặt cũng nở nụ cười.

Lâm Tiêu không biết rằng Lục Tuyết Minh đã phát hiện ra mình, nên anh thẳng thắn thú nhận rằng lúc đó anh đã luôn theo sau y lên tàu, rồi vì muốn tránh mặt y mà lên tầng hai.

Lục Tuyết Minh nghe xong ngẩn người, sau khi Lâm Tiêu nói xong, y không vui đấm vào ngực anh một cái, nói: “Sao vậy? Anh không muốn gặp em đến thế sao?”

Lâm Tiêu nắm tay y, đặt lên ngực mình xoa nhẹ, cười nói: “Anh chỉ không biết nên nói gì với em, cũng sợ em không muốn gặp anh, sẽ thấy ngại.”

Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu nhìn nhau, một lúc sau y lại tựa vào vai anh, nói: “Cũng đúng, lúc đó đúng là rất ngại.”

Lâm Tiêu ôm eo y, tiếp tục nói: “Lúc đó anh còn hiểu lầm chị Vân Ni là bạn gái của em, nghĩ em sao lại có cảm giác với phụ nữ vậy.”

Lục Tuyết Minh không trả lời.

Y m.ơn tr.ớn những ngón tay của Lâm Tiêu, mắt nhìn những đợt sóng trắng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, đột nhiên nói:

“Hay là chúng ta đừng ở căn biệt thự nhìn ra biển nữa.”

Lâm Tiêu đã đặt phòng biệt thự nhìn ra biển phía sau bãi cát Gió Dừa, vì muốn có thể ở trong phòng cùng y ngắm biển. Nghe vậy, anh liền hỏi:

“Vậy em muốn ở đâu?”

Lục Tuyết Minh cười với anh: “Cứ ở trong căn phòng được sắp xếp sau khi ống nước vỡ lần trước ấy.”

Lâm Tiêu định nói rằng căn phòng đó khá nhỏ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của y, anh hiểu ngay ý của Lục Tuyết Minh. Vậy là anh hôn nhẹ lên môi y, cười nói: “Được rồi, tất cả theo y em.”

Khi đến đảo Thư Lan, hai người lên xe tham quan, thẳng tiến đến nhà nghỉ mà họ đã ở lần trước.

Không biết có phải vì quay lại đảo Thư Lan khiến tâm trạng tốt không, Lục Tuyết Minh không còn biểu hiện khó chịu nữa, ngược lại y tỏ ra rất hào hứng, nhìn ngắm xung quanh.

Lộ trình của xe tham quan là cố định, không đi đến những điểm mà du khách yêu cầu. Khi đến trạm gần nhất với nhà nghỉ, Lâm Tiêu dẫn Lục Tuyết Minh xuống xe, kéo hành lý đi theo hướng chỉ dẫn.

Hòn đảo này sau sáu năm đổi thay đã có chút khác biệt so với trước kia. Đặc biệt là tên các cửa hàng dọc theo con phố, phần lớn đều là những cái tên lạ lẫm với họ, mãi đến khi đi qua khu phố giao nhau ở trung tâm, họ mới thấy vài cửa hàng với tên gọi quen thuộc.

Lục Tuyết Minh giống như một du khách, đeo ba lô máy ảnh, đội mũ bóng chày và đeo kính râm tròn. Lâm Tiêu cũng ăn mặc khá thoải mái, dù trang phục đơn giản và đeo kính phi công, anh vẫn thu hút ánh nhìn của không ít cô gái trẻ.

Lục Tuyết Minh đã quen với những tình huống như thế này, dù sao năm xưa y cũng từng là một trong số những người qua đường kia. Nhưng quen thì quen, y vẫn đứng rất gần Lâm Tiêu, thỉnh thoảng lại ghé sát tai anh thì thầm.

Ban đầu, họ dự định mang hành lý đến nhà nghỉ trước, nhưng khi đi qua ngã tư trung tâm, Lục Tuyết Minh nhìn thấy một cửa tiệm vô cùng quen thuộc.

Y kéo lấy cánh tay Lâm Tiêu, vui mừng nói: “Là Tam Sinh Hữu Tín!”*

Lâm Tiêu nhìn theo hướng tay y chỉ, cũng mỉm cười: “Đúng vậy, cửa tiệm này vẫn còn.”

Lần trước khi họ đến tham gia hội thảo, cả hai đã đi dạo qua đây, nhưng vì thời gian hạn hẹp cộng với tâm trạng không tốt nên họ không đi xa đến khu vực này, cũng chẳng phát hiện ra cửa tiệm bưu thiếp mà họ thường ghé ngày trước vẫn còn mở cửa.

Tuy nhiên, mặt tiền của tiệm này đã có chút thay đổi. Khung cửa kính trong suốt cùng bảng hiệu nền xanh lá chữ trắng mang lại cảm giác tươi mới hơn nhiều so với trước kia.

Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu cùng nhau đi tới, khi đến cửa, y đưa tay chạm vào hòm thư hình tròn bên trái, mỉm cười nói: “Không ngờ nó vẫn còn ở đây.”

Dù cửa tiệm đã được trang hoàng lại đẹp đẽ hơn, nhưng chiếc hòm thư mang dấu ấn thời gian này vẫn y nguyên như trong ký ức.

Lục Tuyết Minh từng gửi không ít bưu thiếp qua chiếc hòm thư này, có bưu thiếp gửi cho bạn bè, bạn học cũ, người nhà. Và cả cho Lâm Tiêu.

Trong khoảng thời gian khi y mới bắt đầu yêu thầm Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh thường xuyên đến đây chọn những tấm bưu thiếp mình thích, viết tâm trạng lên đó, rồi chọn một chiếc phong bì, dán lại và ghi địa chỉ là ký túc xá của chính mình.

Đã có vài lần y thử viết số phòng ký túc xá của Lâm Tiêu, nhưng khi đứng trước hòm thư, y lại không dám bỏ thư vào.

Lúc đó, y ngày nào cũng lo lắng bất an, không biết Lâm Tiêu khi nào mới nhận ra tình cảm của mình, cũng không biết liệu người ấy có thể thích y hay không.

Khi tay chạm vào miệng hòm thư đã bị mòn sơn, Lục Tuyết Minh khẽ nhếch miệng cười, rồi quay sang nói với người bên cạnh: “Vào trong viết một tấm bưu thiếp đi.”

Lâm Tiêu đồng ý, rồi thấy Lục Tuyết Minh nắm tay mình, đẩy cửa kính đi vào.

Chuông gió bằng vỏ sò phát ra tiếng “két két”, bây giờ là buổi trưa, trong tiệm chỉ có hai khách hàng, nhân viên đứng sau quầy thu ngân, thấy họ bước vào liền mỉm cười và nói:

“Hi, Tam Sinh may mắn gặp được bạn.”

***

*
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 56: Từ hôm nay đến mãi về sau [Hoàn]



Lục Tuyết Minh mỉm cười với người nhân viên trẻ, câu chào mừng ở đây vẫn không thay đổi, giống hệt sáu năm trước.

Y ngẩng đầu nhìn tấm bảng bưu thiếp trải dài bên phải, hỏi Lâm Tiêu: “Anh có muốn chọn không?”

“Em muốn viết cho ai?” Lâm Tiêu vừa hỏi vừa quan sát các ô bưu thiếp.

Mỗi ô vuông trong suốt đều chứa một tấm bưu thiếp với các họa tiết khác nhau, có tấm là ảnh chụp thực tế, có tấm là tranh vẽ tay, còn có những tấm mang phong cách trừu tượng, nhưng tất cả đều là cảnh đẹp của đảo Thư Lan và những địa điểm nổi tiếng ở thành phố Tân La.

“Viết cho Trĩ Ngu một tấm.” Lục Tuyết Minh dừng mắt ở một vị trí cao, nói với Lâm Tiêu: “Giúp em lấy cái bưu thiếp thứ hai từ trên xuống đi.”

Vị trí đó khá cao, ngay cả Lâm Tiêu cũng phải nhón chân mới lấy được. Lục Tuyết Minh nhận tấm bưu thiếp, là cảnh bãi biển Gió Dừa dưới ánh hoàng hôn, không có người, chỉ có vài cây cọ sừng sững trên bãi cát trắng, nước biển xanh thẳm phản chiếu bầu trời hơi đỏ. Có lẽ tấm này đã được treo lâu nên không còn mới như những tấm thường xuyên thay đổi khác.

Y cầm tấm này, rồi chọn thêm một tấm ở giữa với cảnh phố xá của đảo Thư Lan rất đặc trưng. Thấy Lâm Tiêu không có ý định viết, y liền đi đến quầy thu ngân thanh toán, rồi mua thêm hai phong bì và tem. Sau đó, y ngồi xuống chiếc bàn gần đó bắt đầu viết.

Lâm Tiêu cũng ngồi xuống theo, nhìn y chọn tấm bưu thiếp phố phường, viết vài lời gửi cho Lâm Trĩ Ngu, rồi bỏ vào phong bì dán tem. Sau đó, y lấy tấm bưu thiếp hơi cũ kia, lật mặt có cảnh bãi biển và bắt đầu vẽ.

Lâm Tiêu nhìn một lúc rồi mỉm cười. Lục Tuyết Minh đã vẽ một bóng người đứng dưới cây cọ bên phải, đang mang đàn guitar và hát. Người ấy mặc áo sơ mi trắng và quần tây, tóc buộc thành đuôi ngựa phía sau, không cần nhìn mặt cũng biết là anh.

Vẽ xong, Lục Tuyết Minh đưa cây bút cho anh, nói: “Vẽ em vào đi.”

Lâm Tiêu nhận lấy cây bút, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lục Tuyết Minh, liền cười nói: “Em muốn tư thế gì? Ngồi hay đứng?”

Lục Tuyết Minh mở chai trà ô long uống một ngụm, rồi đưa cho Lâm Tiêu, nói:

“Đã bảo anh vẽ rồi thì đương nhiên là anh quyết định, anh muốn em tạo dáng thế nào thì cứ vẽ.”

Lâm Tiêu theo động tác y đưa chai, uống một ngụm rồi bắt đầu vẽ. Lục Tuyết Minh nhìn anh vẽ một lúc, nhanh chóng cảm thấy tai nóng bừng, mặt cũng có chút đỏ lên.

Lâm Tiêu vẽ xong, đẩy tấm bưu thiếp về phía y rồi hỏi có hài lòng không.

Trong bức tranh, Lục Tuyết Minh hai tay đan chặt lại phía sau lưng, mười ngón tay căng thẳng xoắn vào nhau, chân hơi nhón lên, tạo dáng như muốn hôn Lâm Tiêu.

Dù không nhìn thấy mặt của người trong tranh, nhưng y ngay lập tức bị bầu không khí ấy làm cảm động, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thấy y im lặng nhìn bưu thiếp, Lâm Tiêu lại lấy một tấm giống hệt và tiếp tục vẽ.

Y lặng lẽ quan sát. Góc trái của tấm bưu thiếp này dần xuất hiện một đôi tình nhân nắm tay đi dạo, trang phục giống với tấm bưu thiếp trước đó, họ tay trong tay nhìn nhau đầy âu yếm, trên bãi cát phía sau còn vẽ một chuỗi dấu chân dài dẫn tới dưới cây cọ.

Lâm Tiêu đặt hai tấm bưu thiếp cạnh nhau, nhìn y và hỏi: “Thích không?”

Lục Tuyết Minh gật đầu, ánh mắt ngập tràn ngượng ngùng đã được nụ cười thỏa mãn thay thế. Anh lật hai tấm bưu thiếp ra, viết ngày tháng và địa điểm ở mặt sau, rồi đóng dấu “Tam Sinh Hữu Tín”, cẩn thận đặt chúng vào trong ba lô.

Khi bước ra khỏi cửa tiệm, y quay đầu nhìn thoáng qua tấm biển màu xanh bạc hà đó.

Sáu năm trước, khi chia tay, y cũng từng đứng một mình ở đây.

Lúc đó, ngoài nỗi đau lòng, Lục Tuyết Minh không còn cảm nhận được gì nữa, cũng không ngờ rằng sau bao năm rẽ lối, Lâm Tiêu lại quay về bên y, lại đứng ở đây và cùng y nghe lại câu “Tam Sinh may mắn gặp được em.”

Nhìn ánh sáng mặt trời gay gắt trên phố, Lâm Tiêu quay đầu đưa tay về phía y, nói: “Đi thôi.”

Một làn gió thổi nhẹ qua tóc mai của Lâm Tiêu, dù anh có đeo kính râm màu xám đậm, nhưng vẫn không thể che giấu được sự dịu dàng trong đôi mắt dành cho y.

Nhìn người đã luôn khiến trái tim mình mãi vấn vương từ ngày xưa đến tận bây giờ, Lục Tuyết Minh lại mỉm cười, nắm chặt tay anh: “Ừ, đi thôi.”

Hoàn chính văn
 
Back
Top Bottom