Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80

Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 10: Chương 10



Trong đầu anh ta không ngừng vang vọng lại câu nói: "cô Kiều đã 44."

"Làm sao có thể? Kiều Nhược Lê làm sao có thể 44? Tôi không tin!" Bùi Tự Bạch cố gắng kìm nén nước mắt, gầm lên.

Nghe thấy cuộc đối thoại này, khóe môi Ôn Li ở phía sau không kìm được nhếch lên. Tuy nhiên, cô ta vẫn giả vờ khuyên nhủ một câu: "Tự Bạch, hay là anh vẫn nên đi xem thử đi, nếu chị Nhược Lê không sao thì tốt, nếu chị ấy thật sự... không còn nữa, thì nên sớm lo liệu hậu sự cho chị ấy!"

Nếu Kiều Nhược Lê thật sự không còn nữa, thì cô ta thật sự sẽ phải đánh trống khua chiêng ăn mừng! Sẽ không còn ai tranh giành Bùi Tự Bạch với cô ta nữa. Từ nay về sau, Bà Bùi sẽ chỉ có thể là cô ta mà thôi!

Bùi Tự Bạch không bận tâm Ôn Li đang nghĩ gì trong lòng, một tay đẩy cô ta ra rồi lao thẳng đến Sở cảnh sát Thành Bắc.

Bước vào nhà xác, t.h.i t.h.ể nữ ngâm nước đến hơi sưng phù, xám trắng kia, hiển nhiên chính là Kiều Nhược Lê! Thậm chí trên người cô vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, ở trán và đầu gối vẫn còn những vết thương xanh tím.

Đồng tử Bùi Tự Bạch co rút lại, anh ta không thể nào tự lừa dối bản thân được nữa. Anh ta ngây ngốc quỳ xuống trước t.h.i t.h.ể của Kiều Nhược Lê, cực kỳ khó tin vào sự thật này, không ngừng vuốt v3 khuôn mặt cô rồi lay lay người cô. Nhưng Kiều Nhược Lê vẫn nhắm chặt mắt, sẽ không bao giờ mở mắt ra nhìn anh nữa rồi.

"Kiều Nhược Lê! Em tỉnh lại đi, anh vẫn chưa tha thứ cho em, sao em có thể c.h.ế.t được?" Bùi Tự Bạch hai mắt đỏ ngầu, giọng nói đặc biệt khàn đặc, còn nhuốm một vẻ điên loạn.

Nỗi buồn ngập trời lập tức dâng lên trong lòng anh ta, lồ ng n.g.ự.c đau như xé nát, hô hấp cực kỳ khó khăn, cứ như thể có mảnh thủy tinh trong lồ ng ngực. Anh ta ôm cô vào lòng, dùng lực đến mức hận không thể nghiền cô vào trong xương cốt, khiến họ hoàn toàn hòa làm một. Nước mắt lạnh lẽo từng giọt từng giọt lăn xuống, rơi xuống người Kiều Nhược Lê. Thân thể cô quá lạnh, toát ra một luồng khí lạnh thấu xương, làm thế nào cũng không thể khiến cô ấm lên được. Bùi Tự Bạch chỉ cảm thấy trái tim mình cũng theo đó rơi vào hầm băng, toàn thân m.á.u huyết đều lạnh ngắt.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Kiều Nhược Lê sẽ không bao giờ sống lại được nữa, người cuối cùng trên thế giới này anh ta quan tâm, cũng đã hoàn toàn không còn nữa. Chút ý nghĩa và hy vọng cuối cùng để anh ta sống giờ đây cũng đã hoàn toàn biến mất. Thế giới của anh ta chỉ còn lại một mảng tối đen như mực, không thể nào xuyên qua dù chỉ một tia sáng.

"Kiều Nhược Lê, em thật sự quá nhẫn tâm." Anh ta với hốc mắt đỏ hoe, trong đôi mắt đen láy là một vùng c.h.ế.t lặng, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả đang khóc. "Chuyện năm đó, anh không trách em nữa được không? Em sống lại nhìn anh một cái được không, chúng ta sau này quên đi quá khứ, sống thật tốt được không? Cứ coi như anh đang cầu xin em..."

Bùi Tự Bạch cứ như thể phát điên, ôm Kiều Nhược Lê lẩm bẩm nói không ngừng. Nhưng người phụ nữ trong lòng đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, không thể nào cho anh ta bất kỳ lời hồi đáp nào nữa.

Sau một hồi lâu, anh ta khẽ cười khổ vài tiếng, trong mắt chứa đầy bi thương. "Em không tỉnh lại, là muốn anh cùng với em rời khỏi thế giới này sao? Anh đến bầu bạn với em được không? Mọi chuyện đều kết thúc tại đây."

Nói rồi, anh ta ôm Kiều Nhược Lê, từng bước từng bước chầm chậm đi ra ngoài. Người cảnh sát đang canh gác ở bên cạnh thấy trạng thái của anh ta không ổn, vội vàng tiến lên ngăn anh ta lại.

"Anh Bùi, xin nén bi thương, tuy cô Kiều đã ra đi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, người còn sống trên thế giới này phải biết trân trọng, sinh mệnh rất quý giá, đừng hành động bồng bột!"

Bùi Tự Bạch ánh mắt khẽ cụp xuống, khi ký vào giấy xác nhận tử vong của Kiều Nhược Lê, tay anh ta vẫn không kìm được run rẩy. Một con người sống sờ sờ, chỉ trong một đêm đã rời khỏi thế giới của anh ta. Anh ta im lặng, ôm Kiều Nhược Lê rời đi. Lòng lại không kìm được mà nghĩ, nếu như tối qua anh ta đã không đi tìm Ôn Li, mọi chuyện có thể sẽ khác đi không?

Nếu anh ta không đi, biết đâu lúc này Kiều Nhược Lê sẽ ở nhà, có thể đang ăn sáng, có thể đang tỉa cành hoa, tóm lại dù đang làm gì, ít nhất cũng vẫn còn sống. Không như bây giờ, không thể nào cho anh ta bất kỳ lời hồi đáp nào nữa.

Nhưng trên đời này làm gì có nhiều "nếu như" đến thế?
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 11: Chương 11



Sau khi đặt Kiều Nhược Lê vào trong quan tài băng, anh ta lấy trán tựa vào đó, nhắm mắt che giấu đi mọi tuyệt vọng, hít một hơi khí sâu thật sâu. "Anh xin lỗi, anh không nên để em một mình ở nơi đó."

"Anh biết, em sợ lạnh nhất, lại không biết bơi, khi c.h.ế.t dưới sông, em chắc chắn rất sợ hãi và rất lạnh phải không? Bây giờ đặt em vào trong quan tài băng, là anh có lỗi với em, nhưng anh... không muốn em rời đi." Anh ta hơi tham lam, bởi vì bây giờ còn có một số việc chưa xử lý xong, anh ta không thể tùy hứng rời khỏi thế giới này được. Cho nên anh ta chỉ muốn cô có thể ở bên anh ta lâu hơn một chút nữa. Anh ta còn chưa đi, cô không thể rời đi.

Trọn một ngày một đêm, Bùi Tự Bạch đều ở bên cạnh Kiều Nhược Lê, không ăn không uống.

Ôn Li thật sự không ngồi yên được nữa, cố tình thay một bộ váy màu hồng mà Kiều Nhược Lê trước đây thích nhất, dù là trang điểm hay kiểu tóc, đều giống hệt Kiều Nhược Lê của ngày xưa. Cô ta hài lòng nhìn bản thân trong gương một cái, mới đẩy cửa bước vào tìm Bùi Tự Bạch.

"Tự Bạch, anh chắc đói rồi phải không? Bụng em đói xẹp cả rồi, chúng ta đi ăn gì đó nhé? Em muốn anh ở bên em!" Ôn Li khẽ bĩu môi, ôm lấy cánh tay anh ngọt ngào làm nũng.

Cô ấy không chết? Thoáng chốc mơ hồ, anh ta lại lập tức tỉnh táo trở lại, người trước mặt là Ôn Li, không phải Kiều Nhược Lê. Sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống, không chút lưu tình gạt tay Ôn Li ra, giọng nói lạnh đến kinh ngạc, chưa từng có trước đây.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Cút ra ngoài! Ai cho phép cô đến đây? Đây không phải là nơi cô nên đến."

"Ôn Li, hợp đồng đã hết hạn rồi, sau này tôi không cần cô đến bắt chước Kiều Nhược Lê để k1ch thích cô ấy nữa, cô nên đi đi!"

Ánh mắt Bùi Tự Bạch lạnh lẽo như dao, đ.â.m thẳng vào trái tim Ôn Li khiến nó m.á.u chảy đầm đìa.

"Tự Bạch, anh đừng như vậy, anh đang nói đùa phải không?" Ôn Li gượng gạo nhếch môi, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn. "Chúng ta lúc trước đâu nói như vậy, hơn nữa chị Nhược Lê đã không còn nữa rồi, em và chị ấy rất giống nhau, giữa chúng ta không có thù hằn sâu nặng, sau này anh cứ coi em là chị ấy đi, chúng ta hạnh phúc sống trọn đời, không tốt sao?"

"Em thậm chí đã có con của anh rồi, Niệm Bạch của chúng ta chỉ vài tháng nữa là có thể ra đời rồi, anh đối xử tàn nhẫn với em như vậy được không?" Cô ta khóc đến lê hoa đái vũ, còn kéo tay anh ta đặt lên bụng dưới của cô ta.

Khi đầu ngón tay anh ta chạm vào phần bụng mềm mại của cô ta, ánh mắt Bùi Tự Bạch càng thêm lạnh lẽo. "Cô nhắc tôi mới nhớ, đứa con này của cô không nên giữ lại." Anh ta siết chặt cổ tay Ôn Li, toàn thân tỏa ra khí lạnh thấu xương.

Ôn Li lập tức tỉnh táo, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. "Bùi Tự Bạch, đây là con của chúng ta, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh không thể làm gì nó!"

Cô ta không ngừng vặn vẹo cổ tay, dùng hết toàn bộ sức lực cố gắng thoát ra. Cổ tay cô ta để lại một mảng đỏ chói mắt, còn đau rát, nhưng cô ta lại hoàn toàn không để tâm nữa. Đứa con của cô ta tuyệt đối không thể bị phá bỏ!

Ôn Li liều mạng giãy giụa, nước mắt như những hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống, khàn cả giọng cầu xin, nhưng thuốc tê lạnh lẽo vẫn bị tiêm vào cơ thể cô ta. Nước mắt tuyệt vọng chảy dọc gò má lăn xuống, biên độ giãy giụa càng lúc càng yếu ớt.



"Ông Bùi, ông có chắc chắn muốn phá bỏ đứa con của ông và vợ không? Sau lần phá thai này, cô ấy có thể sẽ rất khó có con."

"Tôi chắc chắn muốn phá bỏ đứa con của cô ta, hơn nữa, cô ta không phải vợ của tôi, mọi thứ về cô ta đều không liên quan đến tôi." Giọng nói Bùi Tự Bạch không mang theo một chút tình cảm nào, càng không có một chút xót xa nào.

Bác sĩ và y tá nghe thấy lời này, đều có chút khó xử. Sau khi thở dài một hơi, họ vội vàng tiến hành phẫu thuật.

Phẫu thuật kết thúc, sắc mặt Ôn Li tái nhợt vô cùng, phía dưới cơ thể không ngừng chảy máu.

Bùi Tự Bạch chỉ lạnh lùng liếc nhìn, xác nhận đứa trẻ thật sự đã không còn, rồi ném xuống một tấm thẻ và rời đi.

Cho dù đã phá bỏ đứa bé này, trong lòng anh ta lại không có chút nhẹ nhõm nào, ngược lại nặng nề đến mức không thở nổi.

Anh ta nhìn về phía xa, thất thần lẩm bẩm: "Nhược Lê, em không thích Ôn Li, anh đã đuổi cô ta đi rồi, anh sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa, sẽ không khiến em ghen nữa."

Khi về đến nhà, người làm run rẩy cả người, đưa ra một bức di ảnh đã được đóng khung, một hộp tro cốt màu hồng cùng một hợp đồng mua đất nghĩa trang.

Người làm run rẩy tiếp lời: "Phu nhân... cô ấy đã sớm chuẩn bị để rời đi khỏi thế giới này rồi, có lẽ cô ấy đã sớm không còn muốn sống nữa rồi."
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 12: Chương 12



Nghe thấy lời này, Bùi Tự Bạch lập tức đỏ hoe mắt.

Anh ta vội vàng giật lấy những thứ đó từ tay người làm, nhìn chằm chằm đầy khó tin.

Bùi Tự Bạch nhìn chằm chằm vào bức di ảnh, giọng khàn đặc gầm lên: "Kiều Nhược Lê, tại sao? Anh còn chưa từng nghĩ đến cái chết, tại sao em lại không muốn sống đến vậy? Em có nghĩ đến anh một mình thì phải làm sao không?"

Bức di ảnh đen trắng của Kiều Nhược Lê với nụ cười thê lương cùng ánh mắt bi thương đến rợn người, đ.â.m sâu vào mắt anh ta.

Có lẽ, cô đã sớm không còn muốn sống nữa rồi.

Trái tim anh ta như bị một bàn tay vô hình xé toạc ra, m.á.u me đầm đìa.

Bùi Tự Bạch ôm chặt lấy lồ ng n.g.ự.c đang đau nhói, hơi thở nghẹn lại.

Cô không sống nổi, còn anh một mình thì phải làm sao đây?

Hy vọng sống cuối cùng của anh ta, đều đã đặt hết vào cô rồi.

Chỉ khi nhìn thấy cô, chỉ khi hành hạ cô, anh ta mới cảm nhận được sự căm hận và yêu thương cuộn trào trong lòng, mới có cảm giác bản thân mình còn sống.

Suốt năm năm qua, anh ta đã vô số lần nghĩ rằng, nếu như năm đó cả hai gia đình bọn họ đều c.h.ế.t hết trong vụ tai nạn, có lẽ mọi chuyện sẽ không đau khổ đến mức này.

Người đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này sẽ không cảm thấy đau khổ, chỉ có những người còn sống mới phải tự trách, day dứt và đau khổ cả đời.

Ngày đó, đối với ông bà Kiều mà nói, cái c.h.ế.t chính là một sự giải thoát.

Bây giờ, Kiều Nhược Lê cũng đã được giải thoát rồi. Vậy tại sao lại chỉ bỏ lại anh ta một mình trên thế giới này chịu đựng đau khổ?

Bùi Tự Bạch ôm lấy bức di ảnh, lòng đau như cắt.

"Bùi Tổng," Trợ lý Trần thở dài một hơi thật sâu, không nhịn được lên tiếng.

"Ân oán giữa nhà họ Bùi và nhà họ Kiều, nếu như ngay khi ông bà Kiều qua đời đã được chấm dứt, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi."

Anh ta nói tiếp: "Anh và Phu nhân đều là người khổ mệnh, cứ tự làm kén trói mình như vậy có ý nghĩa gì đâu?"

"Nếu như Ông cụ Bùi còn ở đây, nhất định sẽ mong hai người có thể sống thật tốt."

"Phu nhân cũng không làm sai gì cả, vô cớ chịu hành hạ bao nhiêu năm như vậy."

"Nếu như năm đó anh đối xử tốt với cô ấy một chút, có lẽ hai người sẽ không đến mức này."

"Bây giờ cô ấy rời đi, cũng chỉ là muốn được giải thoát sớm hơn thôi."

Trợ lý Trần nhìn Bùi Tổng đầy bất lực, khuyên nhủ: "Bùi Tổng, đến nước này rồi, anh cũng nên buông tha cho bản thân, buông tha cho tất cả mọi người đi thôi."

"Cuộc đời còn rất dài, vẫn phải sống thật tốt đấy chứ."

Bùi Tự Bạch nghe thấy tất cả, nhưng vẫn chìm vào im lặng, trong lòng cay đắng khôn nguôi.

Họ đều đã rời đi và được giải thoát rồi, chỉ bỏ lại một mình anh ta, bảo anh ta làm sao có thể sống tiếp đây?

Anh ta khàn giọng trả lời: "Trợ lý Trần, tôi không làm được."

"Người làm tổn thương Nhược Lê sâu sắc nhất chính là tôi."

"Tôi đáng lẽ phải đền mạng cho cô ấy, đừng khuyên tôi nữa."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trợ lý Trần chỉ cảm thấy bất lực khôn cùng, không biết phải làm sao cho phải.

Dù sao đi nữa, những lời Bùi Tổng nói đều là sự thật.

Sau một hồi im lặng rất lâu, Trợ lý Trần mới miễn cưỡng mở lời: "Bùi Tổng, quả thực anh nợ Phu nhân rất nhiều, cho nên anh nên từng bước chuộc lỗi, rồi sau đó mới có thể rời đi."

"Nếu không, nếu giờ đây hai người gặp lại nhau ở dưới suối vàng, cô ấy cũng sẽ chỉ hận anh mà thôi, dù sao trước đây cô ấy đã phải chịu đựng biết bao nhiêu năm hành hạ như vậy."

Anh ta cố gắng tìm mọi cách để Bùi Tự Bạch tìm lại được hy vọng và ý chí sống tiếp, dù sao Tập đoàn Bùi thị vẫn cần Bùi Tự Bạch, rất nhiều người vẫn cần đến anh ta.
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 13: Chương 13



Nghe thấy lời này, trong đôi mắt đen láy của Bùi Tự Bạch lóe lên chút ánh sáng.

Đúng vậy, anh ta nợ Kiều Nhược Lê quá nhiều, quá nhiều.

Nhà họ Kiều nợ nhà họ Bùi đã dùng cái c.h.ế.t để trả rồi, còn anh ta, anh ta nợ cô thì phải trả thế nào đây?

Anh ta đẩy Trợ lý Trần ra, ôm theo vài chai rượu, cầm chiếc hộp tro cốt, đi thẳng vào kho lạnh, ngồi xuống bên cạnh chiếc quan tài băng của Kiều Nhược Lê.

Anh ta nhìn quan tài băng, khẽ nói: "Nhược Lê, xin lỗi em, anh không làm được."

"Anh không thể thành toàn cho em, đưa em đi hỏa táng."

"Cho dù là thân xác hay trái tim em, hay là linh hồn em, tất cả đều chỉ có thể ở lại bên cạnh anh."

"Anh không nỡ để em rời xa anh."

Mắt anh ta tràn ngập vẻ dịu dàng và quyến luyến.

Đầu ngón tay thon dài khẽ chạm lên chiếc quan tài băng, như đang nhẹ nhàng vuốt v3 gò má cô.

Từng chai rượu cứ thế tuôn ào ạt vào cổ họng, nhưng anh lại không hề có chút say sưa nào, ngược lại càng lúc càng tỉnh táo.

Những vệt m.á.u đỏ ngầu trong mắt cùng quầng thâm rõ rệt dưới mí mắt cho thấy anh đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi.

Không có cách nào khác, Bùi Tự Bạch không tài nào ngủ được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt anh ta lại hiện lên hình ảnh Kiều Nhược Lê đứng trên cây cầu với ánh mắt đầy kiên quyết.

Hình ảnh mờ ảo từ camera giám sát cứ thế in sâu vào tâm trí anh ta.

Vô số lần trong tâm trí, anh ta đã liều mạng đưa tay ra kéo cô lại, gọi cô dừng bước, nhưng tất cả đều bất lực.

Trái tim anh ta cũng đã sớm tan nát, ngàn lỗ trăm vết rồi.

Đôi mắt Bùi Tự Bạch tràn ngập vẻ hoang tàn, anh ta tê dại uống rượu, lộn xộn lẩm bẩm những lời không mạch lạc:

"Nhược Lê, em có biết không?"

"Thật ra mỗi lần làm tổn thương em, hành hạ em, trong lòng anh cũng đau khổ lắm."

Anh ta dừng lại: "Mỗi lần hành hạ xong, anh đều như phát điên mà tự hành hạ bản thân."

"Chỉ có như vậy lòng anh mới dễ chịu hơn một chút."

Anh ta chua xót nói: "Em nhìn xem, vết thương trên người anh cũng không ít hơn em đâu."

Nói rồi, anh ta kéo lên một nụ cười chua chát, từ từ kéo mở cúc áo.

Trên vòm ng ực, vòng eo săn chắc đầy vết sẹo ngang dọc loang lổ.

Vết thương cũ chưa lành, lại chồng thêm vết mới.

Không chỉ ở eo, ngay cả trên cánh tay và sống lưng anh ta cũng chi chít vết thương.

Mỗi lần hành hạ Kiều Nhược Lê trên giường, anh ta đều tắt hết đèn, siết c.h.ặ.t t.a.y cô, không cho cô có cơ hội nhận ra điều bất thường.

Mỗi lần cô đau đớn thấu xương, anh ta cũng đang trải qua nỗi đau tương tự.

Lúc ấy, những điều này anh ta đều không muốn cô biết.

Bởi vì anh ta chỉ muốn hành hạ cô, nhìn thấy cô đau khổ, chỉ có như vậy anh ta mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng giờ đây, Bùi Tự Bạch đã hối hận rồi.

Việc khiến Kiều Nhược Lê lầm tưởng đó là sự hành hạ đơn phương thì có ý nghĩa gì chứ?

Cho dù đau khổ, bọn họ cũng nên mãi mãi cùng nhau chìm xuống vực sâu!

Tuy nhiên, cho dù anh ta có nói bao nhiêu đi chăng nữa, Kiều Nhược Lê cũng không bao giờ có thể nghe thấy nữa rồi.

Cô vẫn yên lặng nằm đó, giống như đang chìm vào giấc ngủ say.

Bùi Tự Bạch say mềm, gục ngã bên cạnh chiếc quan tài băng, xung quanh anh la liệt vỏ chai rượu rỗng.

Cho dù uống quá nhiều, dạ dày anh ta vẫn liên tục quặn thắt đau đớn.

Khuôn mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, nhưng anh ta vẫn không hề có chút ý định rời đi nào.

Cứ hễ nhắm mắt lại, anh ta lại không tài nào ngủ được.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Kiều Nhược Lê, tại sao em không thể vào trong mơ gặp anh một lần chứ?"

Bùi Tự Bạch nhìn Kiều Nhược Lê với ánh mắt đầy tuyệt vọng, giọng khàn đặc.

"Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em, tại sao em lại tàn nhẫn đến vậy?"

Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn văng vẳng tiếng anh ta.
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 14: Chương 14



Không biết đã bao lâu trôi qua, anh ta mới chậm rãi thu dọn mọi thứ.

Giống như một bức tượng băng, anh ta bước lên lầu với khuôn mặt đờ đẫn, vô cảm.

Anh ta tìm thấy chiếc vòng tay di vật của ông bà Kiều.

Hôm đó, chính anh ta đã ném nó từ tầng bốn xuống, khiến nó vỡ tan tành.

Kiều Nhược Lê đã rất coi trọng chiếc vòng tay này.

Cô thậm chí còn không cần mạng sống của mình nữa, đã nhảy lầu chỉ vì nó.

Bùi Tự Bạch đau lòng khôn xiết, nhưng anh ta vẫn cẩn thận nhặt tất cả những mảnh vỡ của chiếc vòng tay đó về.

Sau khi xác nhận tất cả các mảnh vỡ đã được thu thập đầy đủ, Bùi Tự Bạch mang theo chiếc hộp đến nhà người nghệ nhân phục chế nổi tiếng nhất Kinh Thị.

Anh ta mở chiếc hộp, đặt nó cẩn thận trước mặt Trương Đại sư.

Trương Đại sư nghe anh ta nói vậy, nét mặt vốn còn chút vui vẻ lập tức biến mất.

Nhìn thấy những mảnh vỡ vụn nhỏ li ti trong hộp, cơn giận của ông ta bỗng nhiên bốc lên.

"Bùi Tổng," ông ta cau mày nói, "anh đang đùa với tôi đấy à?"

"Dù chiếc vòng tay phỉ thúy này quý giá thật, nhưng anh cũng không phải người thiếu tiền."

"Muốn bao nhiêu chiếc vòng tay cùng phẩm chất này cũng chỉ là chuyện nói một câu thôi."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Chiếc vòng này đã vỡ nát đến mức này rồi, muốn phục chế thật sự quá khó khăn."

"Anh bỏ số tiền này ra để làm gì chứ?"

"Chiếc vòng tay này có ý nghĩa đặc biệt."

Bùi Tự Bạch kiên định nói.

"Cho dù tốn bao nhiêu tiền, cho dù phải bỏ ra bao nhiêu công sức, tôi chỉ muốn phục chế nó."

Anh ta đã có lỗi với Kiều Nhược Lê rất nhiều lần rồi, và chuyện về chiếc vòng tay này, cũng là lỗi của anh ta.

Nếu xuống dưới suối vàng, gặp lại cô cùng bố mẹ hai bên, anh ta không biết phải giải thích ra sao.

Cho nên dù thế nào đi nữa, anh ta cũng nhất định phải phục chế nó thật tốt.

Trương Đại sư cũng không khuyên thêm nữa, chỉ đáp gọn: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Sau đó, ông ta liền mang chiếc vòng tay vào xưởng làm việc, cùng vài người trợ lý thảo luận về phương án phục chế.

Câu nói vừa rồi của ông ta chẳng qua cũng chỉ là để thử lòng Bùi Tự Bạch, xem anh ta có thật sự chân thành muốn phục chế hay không mà thôi.

Người tìm đến ông ta nhiều không đếm xuể, có người thật lòng muốn phục chế, cũng có người chỉ coi đó là đồ bỏ đi.

Những người không coi trọng đồ vật cần phục chế khi tìm đến, phần lớn đều giao cho trợ lý của mình xử lý.

Chỉ có những người thật sự chân thành, mới đích thân được ông ta ra tay.
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 15: Chương 15



Rời khỏi nhà họ Trương, một cô gái mặc chiếc váy trắng, dáng người gầy gò đột nhiên lao thẳng vào tầm mắt.

Người lái xe đồng tử co rút lại, đạp phanh gấp.

Chiếc xe chỉ miễn cưỡng dừng lại cách Ôn Li nửa mét.

"Bùi Tự Bạch, em muốn ở bên cạnh anh," Ôn Li gào khóc, "cầu xin anh, hãy tiếp tục giữ em lại đi mà!"

Cô ta nấc lên: "Em sẽ không bao giờ dám có con của anh nữa."

"Nhưng em và cô Kiều trông giống nhau, cô Kiều đã rời đi rồi, em có thể tiếp tục bắt chước cô ấy."

"Anh nhìn thấy em giống như nhìn thấy cô ấy không tốt sao?"

Ôn Li van xin thảm thiết: "Sau này em tuyệt đối không dám có bất kỳ suy nghĩ nào khác."

"Em chỉ nghe lời anh, anh nói em phải làm gì, em sẽ làm y như vậy."

"Chỉ cần anh đừng đuổi em đi nữa, hãy coi như là em cầu xin anh!"

Ôn Li dựa vào cánh cửa xe, vừa khóc vừa nói.

Thấy Bùi Tự Bạch vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào, cô ta liền vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm cuối cùng, quỳ sụp xuống ngoài cửa xe.

"Bùi Tự Bạch, rời xa anh em thật sự không thể sống nổi đâu!"

Cô ta vừa khóc vừa van xin: "Bố mẹ và em trai 'hút máu' của em sẽ ép c.h.ế.t em mất."

"Họ muốn bán em cho người đàn ông khác để đổi lấy tiền."

"Cầu xin anh hãy giữ em lại đi mà!"

"Em không cần tiền hay thẻ của anh, em không cần gì cả!"

"Em chỉ muốn được ở lại bên cạnh anh thôi!"

Cô ta khóc đến nấc nghẹn, đôi mắt vốn xinh đẹp giờ sưng đỏ lên một mảng, cả người cũng gầy đi trông thấy.

Cô ta co rúm lại, trông thật đáng thương và tội nghiệp.

Đúng lúc này, một cặp vợ chồng với bộ dạng lấm la lấm lét bỗng chạy xộc tới.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Giây phút nhìn thấy chiếc xe sang trọng, trong mắt họ lập tức bừng lên thứ ánh sáng tham lam đến kinh người.

Sau khi hung hăng đẩy Ôn Li một cái, họ lập tức quay sang nhìn Bùi Tự Bạch đang ngồi trong xe với vẻ mặt nịnh hót, đầy vẻ cầu cạnh.

"Ông," Bố Ôn Li lên tiếng, giọng đầy vẻ xu nịnh, "Ông có muốn con gái tôi không?"

"Nó xinh đẹp, dáng người lại tốt."

"Nếu ông muốn nó, chỉ cần đưa cho chúng tôi năm mươi triệu thôi, nó sẽ là người của ông!"

Bà Ôn tiếp lời, còn tàn nhẫn hơn: "Nó tuy thân thể không còn trong sạch nữa, nhưng may mà không mang thai được."

"Ông muốn chơi thế nào cũng được, có chơi c.h.ế.t cũng chẳng sao!"

"Chỉ cần ông chịu chi tiền là được!"

"Thế nào?"

"Món làm ăn này hời chán phải không?"

Ông bà Ôn với vẻ mặt nịnh hót chờ đợi rất lâu, nhưng vẫn không thể chờ đợi được dù chỉ một cái liếc mắt từ phía Bùi Tự Bạch.

Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt trở nên độc ác.

Ông Ôn dứt khoát giơ chân, đạp một cái thật mạnh vào người Ôn Li.

“Mày cái đồ vô dụng, người ta đến năm mươi triệu cũng không chịu chi tiền! Thật là vô dụng! Mày còn quỳ ở đây làm gì? Không mau đi theo bọn tao? Ông Vương trùm bất động sản đã chuẩn bị sẵn năm mươi triệu rồi, sau này mày gả vào nhà họ Vương là số sướng! Chuyện hôn sự tốt như vậy, có soi đèn lồ ng tìm cũng không thấy, mày cứ lén mà vui đi!”

Ôn Li bị đá văng, không còn chút hình tượng nào nằm sấp dưới đất, còn bị bố mẹ cô ta nắm tóc, tát mấy cái, khóe môi rỉ ra ít m.á.u tươi, cô ta hoảng sợ tột độ cầu xin Bùi Tự Bạch:

“Tự Bạch, em cầu xin anh, cứu em đi, em không muốn gả cho ông Vương đó đâu, ông ta đã sáu mươi tuổi rồi, bên ngoài một đống vợ bé và con riêng, nghe nói còn ngược đãi phụ nữ nữa, em thật sự không muốn c.h.ế.t đâu! Trước đây em cũng là người phụ nữ của anh mà, anh cứu em lần cuối này đi!”
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 16: Chương 16



Lái xe Lý phía trước nghe xong cũng hơi không đành lòng, khó xử nhìn Bùi Tự Bạch hỏi: “Bùi Tổng, cô Ôn thảm quá, dù sao trước đây hai người cũng… hay là anh cứu cô ấy đi?”

Mãi đến lúc này, Bùi Tự Bạch mới chịu đặt đôi mắt thâm trầm lên người Ôn Li. Anh ta cười lạnh một tiếng, nói: “Lái xe Lý, nếu anh xót cô ta như vậy, thì tự đi mà cứu.”

Lái xe Lý ngượng ngùng lắc đầu đáp: “Nhà tôi có vợ con, tôi cũng không có tiền mấy, không hợp đâu.”

“Anh không hợp, vậy chẳng lẽ tôi phải làm kẻ đổ vỏ à?” Bùi Tự Bạch châm biếm không chút lưu tình. Lái xe Lý ngẩn ra một lát, mãi không hiểu anh ta có ý gì.

Sắc mặt Ôn Li lại càng trắng bệch ra, ông bà Ôn cũng sững sờ một lát, trong lòng thấy bất an. Họ có chút loạn hết cả lên, chỉ biết vội vàng tát Ôn Li thêm mấy cái nữa. Má cô ta sưng vù lên, cả người cũng yếu ớt như sắp đổ gục, cứ như giây tiếp theo sẽ ngất đi vậy.

“Đủ rồi.” Bùi Tự Bạch lạnh lùng lên tiếng.

Ngay khi trong lòng Ôn Li và bố mẹ cô ta dấy lên một chút hy vọng, giây tiếp theo, lời nói của anh ta lại khiến họ tuyệt vọng hoàn toàn.

“Ôn Li, màn khổ nhục kế này của cô rốt cuộc còn muốn diễn đến bao giờ? Cô nghĩ trước khi tôi tìm cô làm người thế thân, không điều tra cô một cách kỹ lưỡng sao? Theo tôi biết, nhà cô hình như cũng không trọng nam khinh nữ đến mức này chứ? Lần trước tôi cho cô thẻ ngân hàng vẫn chưa đủ sao? Cô rốt cuộc còn muốn tham lam đến bao giờ?” Bùi Tự Bạch lạnh giọng. “Người đâu, đưa cả ba người họ đi.”

Bùi Tự Bạch gọi điện thoại cho nhóm vệ sĩ đang theo sau không xa tới. Nghe thấy lời này, lòng Ôn Li và bố mẹ cô ta đều nguội lạnh. Ông bà Ôn hoảng loạn tột cùng, không thể giả vờ được nữa, luống cuống túm lấy Ôn Li hỏi dồn: “Li Li, thế này thì làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ không sao chứ? Em trai mày một mình ở nhà không ai chăm sóc kìa! Mày không phải nói chắc chắn lấy được tiền sao? Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Mày cũng chưa nói với bọn tao! Ông chủ lớn không thích mày đến thế, sao mày lại không biết tự lượng sức mình chút nào thế hả?”

Sắc mặt Ôn Li tối sầm lại, giận bố mẹ kém cỏi, chỉ thấy vô lực sâu sắc. Bố mẹ cô ta chỉ biết kéo chân sau thôi!

Ôn Li bất lực, chỉ còn biết cố sức cầu xin: “Tự Bạch, em biết em sai rồi, em cầu xin anh tha cho cả nhà em đi, em sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa đâu.”

Bùi Tự Bạch lại không chút mềm lòng, mặc cho vệ sĩ đưa họ đi. Ban đầu anh ta còn chưa nghĩ xử lý Ôn Li nhanh như vậy, nhưng không ngờ cô ta lại tự mình đ.â.m đầu vào chỗ chết, vậy thì tiện thể xử lý luôn cho xong.

Từ trước đến nay anh ta cũng không tin Ôn Li sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng anh ta đâu phải thằng ngốc.

Sau khi Kiều Nhược Lê chết, anh ta đã giữ lại tất cả hình ảnh của cô từ camera giám sát và camera hành trình. Anh ta xem đi xem lại những đoạn video này, ngày qua ngày nhớ nhung cô, đương nhiên cũng từ đó mà dần tìm ra chân tướng sự thật. Kiều Nhược Lê là người của anh ta, chỉ có một mình anh ta mới có thể hành hạ, ức h.i.ế.p cô, Ôn Li thì tính là cái thá gì?

Trong biệt thự, Ôn Li và bố mẹ cô ta đều bị trói tay trói chân, vứt chỏng chơ dưới đất. Bùi Tự Bạch tùy ý hất cằm, ra hiệu cho một vệ sĩ tiến lên. Người vệ sĩ cầm điện thoại đặt trước mặt Ôn Li, đảm bảo cô ta có thể nhìn rõ nội dung bên trong.

Trong căn biệt thự mà Bùi Tự Bạch từng cho cô ta ở, một đám người của công ty dọn nhà xông vào. Họ lạnh mặt thu dọn tất cả đồ đạc của Ôn Li rồi ném vào xe rác. Từ đầm dạ hội đặt may, trang sức đắt tiền, túi xách hàng hiệu... tất cả những gì Ôn Li xem trọng đều bị ném hết vào xe rác và kéo đi thiêu hủy.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

“Không! Đừng động vào đồ của tôi! Đó đều là bảo bối của tôi! Của tôi!” Cô ta khản cả giọng gào lên, lòng đau như cắt.

Chỉ như vậy vẫn chưa đủ, cùng lúc đó, cảnh tượng chuyển sang nhà họ Ôn, tất cả những gì cô ta tích cóp được đều bị lấy lại hết. Em trai Ôn Li là Ôn Nghị nhìn thấy cảnh này thì cuống quýt lên, bỏ dở ván game đang chơi, vội vàng chạy ra ngăn lại, gào lên: “Các người là người của ai? Gan to vậy sao? Có biết chị tôi là ai không? Có biết anh rể tôi là ai không? Anh rể tôi là Bùi Tự Bạch lừng lẫy đấy! Các người mà động vào đồ của nhà tôi, coi chừng ăn không hết đâu!”

Cậu ta cố sức bảo vệ các món đồ có giá trị trong nhà, cáo mượn oai hùm gầm thét. Nhưng những người dọn nhà đó nào phải dạng vừa, họ đỡ được cú đ.ấ.m của Ôn Nghị, chỉ cần dùng sức đẩy một cái là cậu ta đã ngã văng xuống đất, thảm hại, kêu đau không ngừng. Toàn bộ nhà họ Ôn bị lục tung lên, lộn xộn hết cả, tất cả những thứ vốn không thuộc về nhà họ đều bị mang đi sạch sẽ.
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 17: Chương 17



Ôn Li và bố mẹ cô ta đều lòng như tro tàn, ánh mắt trở nên trống rỗng.

“Bùi Tự Bạch, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Ôn Li hỏi, giọng đầy uất nghẹn. “Anh giàu có như thế, đâu có thiếu một tí tiền bạc nào, hơn nữa, đây chính là tiền anh cho em khi em làm người thế thân mà? Sao anh có thể lấy đi như vậy? Rốt cuộc em đã làm sai điều gì chứ?”

Bùi Tự Bạch sắc mặt nhàn nhạt, nói nhẹ bẫng: “Cô vượt quá giới hạn rồi, ngay từ đầu khi ký hợp đồng với cô, tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô chỉ là công cụ dùng để chọc tức Nhược Lê mà thôi, nhưng cô vậy mà dám ra tay độc ác với cô ấy, đúng là chán sống rồi. Cô muốn hủy hoại tất cả những gì Nhược Lê quan tâm, vậy tôi sẽ đến hủy hoại những thứ cô quan tâm. Cô thích tiền như vậy, vậy thì cứ để cả nhà cô trở lại cuộc sống ban đầu đi. Hãy nhớ kỹ, nhà họ Ôn các người biến thành như bây giờ, tất cả đều là lỗi của cô.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Bố Mẹ cô ta lập tức nhuốm đầy vẻ oán hận, họ chỉ trích: “Ôn Li, lúc trước sao mày lại đi ức h.i.ế.p Bà Bùi hả? Mày nghe lời chút đi, cái gì nên làm cái gì không nên làm thì cứ ngoan ngoãn làm theo quy tắc, bọn tao giờ thành ra nông nỗi này? Bọn tao hết tiền rồi, sau này sống sao đây?”

Nghe thấy lời này, Ôn Li tức đến mức gần như bật cười. Cô ta không ngờ, mình đã giúp đỡ người nhà nhiều đến thế, giờ đây sa cơ thất thế, họ vậy mà còn quay lại trách mắng mình.

Ánh mắt Ôn Li lạnh đi, cô ta đẩy mạnh bố mẹ ra, tức tối nói: “Bố mẹ à, hồi đó con làm tất cả những điều này, con muốn tranh vị trí Bà Bùi, bố mẹ cũng ủng hộ mà! Bố mẹ đã hưởng tất cả lợi lộc rồi, dựa vào đâu bây giờ lại chỉ trích con như thế hả? Không có con, bố mẹ chỉ sợ cả đời vẫn phải chen chúc sống những ngày tháng khổ sở trong khu ổ chuột thôi!”

Dù đuối lý, nhưng ông bà Ôn mở miệng ra vẫn chỉ trích: “Thế thì sao? Chẳng lẽ không phải bọn tao đã cho mày cái khuôn mặt này, khiến mày giống Bà Bùi sao? Nếu không có bọn tao, mày chỉ sợ cả đời cũng không với tới được loại người giàu có như vậy!” Nói xong, bà Ôn còn tức đến mức tát Ôn Li một cái.

Ôn Li cũng không chịu nhẫn nhịn nữa, sau khi ở bên cạnh Bùi Tự Bạch, cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức, giờ sao có thể nhịn được chứ? Cô ta cũng tát trả lại Mẹ một cái, rất nhanh, hai người liền xông vào đánh nhau. Ông Ôn vội vàng tiến lên can ngăn, nhưng cũng bị vạ lây ăn mấy cú đấm.

Bùi Tự Bạch lại hết kiên nhẫn, anh ta vẫy tay, nói: “Đưa bọn họ về nhà đi, sau này nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thì cứ trực tiếp kéo đi đánh một trận. Sau đó, bất kể thứ gì Ôn Li quan tâm, cứ trực tiếp hủy hết cho tôi.”

Ôn Li thở hổn hển, nghe thấy lời này lòng cô ta hoàn toàn nguội lạnh. Cô ta khó tin nhìn anh ta, uất ức hỏi: “Bùi Tự Bạch, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Bấy nhiêu năm nay anh đối tốt với em, rốt cuộc tính là gì?”

“Đương nhiên là vì cô có khuôn mặt giống Nhược Lê thôi.” Bùi Tự Bạch không chút do dự đưa ra câu trả lời này. Ngoài điều đó ra, anh ta căn bản không thể nào đối tốt với cô ta.

“Hừ.” Ôn Li tự giễu cười một tiếng, trong lòng lại vẫn còn chút chấp niệm không cam lòng. “Bùi Tự Bạch,” cô ta nhìn thẳng vào anh ta, “bấy nhiêu năm nay, anh có từng dù chỉ một khắc động lòng với em không? Bỏ qua khuôn mặt giống Kiều Nhược Lê của em ấy!”

“Không.” Câu trả lời của Bùi Tự Bạch không hề khiến Ôn Li bất ngờ chút nào.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ôn Li lại cảm thấy bản thân mình những năm qua thật nực cười đến cực điểm. Ngoài việc yêu tiền của Bùi Tự Bạch ra, cô ta cũng thật sự yêu con người anh ta. Anh ta ưu tú, hoàn hảo đến nhường ấy, nếu không có Kiều Nhược Lê, anh ta tuyệt đối là người tình trong mộng hoàn hảo của mọi cô gái.

Từ trước đến giờ, cô ta nằm mơ cũng không ngờ, hạnh phúc có một ngày sẽ giáng xuống đời mình. Một Bùi Tự Bạch ưu tú đến nhường ấy vậy mà lại chủ động xuất hiện trước mặt cô ta, đưa cho cô ta một bản hợp đồng.

Cô ta đã nghĩ, mình sẽ là nàng Lọ Lem trong tiểu thuyết được hoàng tử yêu, được Bùi Tự Bạch nhất kiến chung tình, ký một bản hợp đồng hôn nhân, bắt đầu một đoạn tình yêu khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ. Nhưng hiện thực đã tát vào mặt cô ta một cái thật đau. Cô ta không phải Lọ Lem, chỉ là một người thế thân đáng nực cười. Thậm chí ngay cả người tình thế thân cũng không tính là gì, mỗi ngày cô ta phải làm chỉ là bắt chước Kiều Nhược Lê, đến trước mặt cô ấy chọc tức cô ấy một chút.
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 18: Chương 18



Nhưng Ôn Li không cam lòng! Rõ ràng hai người họ có khuôn mặt giống nhau, lại có cái tên tương tự, sao cuộc đời lại khác nhau nhiều đến vậy? Nếu cô ta và Bùi Tự Bạch là thanh mai trúc mã, nói không chừng đã không có chuyện của Kiều Nhược Lê rồi. Cô ta sẽ mãi mãi yêu anh ta, dù bố mẹ cô ta c.h.ế.t thì sao chứ? Chỉ cần cô ta và anh ta có thể mãi mãi ở bên nhau là được rồi.

Để có được trái tim Bùi Tự Bạch, cô ta đã lén lút cho anh ta uống thuốc vô số lần, chuốc say anh ta cũng vô số lần. Cuối cùng, lại một lần nữa cô ta thành công, cho dù bị anh ta nhận nhầm thành Kiều Nhược Lê cũng không sao cả. Có một lần rồi, sẽ có vô số lần nữa.

Khó khăn lắm Kiều Nhược Lê mới c.h.ế.t đi, cô ta lại có con của anh ta, cứ ngỡ mọi chuyện đều sắp phát triển theo hướng tốt đẹp, bọn họ sẽ kết hôn, sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng tại sao Bùi Tự Bạch lại đối xử với cô ta như vậy? Trước đây Ôn Li không hiểu, anh ta đã hận Kiều Nhược Lê đến thế, tại sao lại có thể vì cô ấy mà làm đến mức này?

Giờ đây, Ôn Li cuối cùng cũng hiểu ra, Bùi Tự Bạch yêu Kiều Nhược Lê sâu đậm, từ đầu đến cuối, anh ta đều không hề hận cô ấy.

Anh ta chỉ hận mỗi bản thân mình, hận bản thân dù biết bố mẹ Kiều Nhược Lê đã hại c.h.ế.t bố mẹ mình, anh ta vẫn còn yêu cô ấy, không thể dứt bỏ, thậm chí muốn gác lại mọi ân oán để mãi mãi ở bên cô ấy.

Nhưng anh ta không làm được.

Anh ta không thể gác lại ân oán quá khứ của bố mẹ mình để yêu Kiều Nhược Lê hết lòng hết dạ.

Lại chẳng nỡ để cô ấy rời đi, ở bên một người khác.

Ôn Li hoàn toàn tỉnh táo lại, ngay trước khi bị bảo vệ lôi đi, cô ta cười điên loạn.

"Anh, anh chỉ là một kẻ hèn nhát! Kiều Nhược Lê không phải c.h.ế.t vì tôi, mà là vì anh!"

"Tất cả mọi thứ cô ấy trân trọng, quan tâm, đều là do anh hủy hoại! Là anh ép c.h.ế.t cô ấy, anh trốn tránh thì có ích gì? Anh cũng đáng đời, lẽ ra đã nên c.h.ế.t từ lâu rồi!"

"Haha, anh đừng tưởng hành hạ tôi rồi, đến dưới suối vàng Kiều Nhược Lê sẽ tha thứ cho anh nhé? Chuyện anh tự tay hành hạ cô ấy, anh quên rồi sao? Cô ấy chịu nhiều tổn thương như vậy, làm sao có thể còn yêu anh? E rằng cô ấy hận c.h.ế.t anh rồi!"

Cô ta thờ ơ để mặc bảo vệ lôi đi, nhưng khóe mắt vẫn tuôn rơi hai hàng lệ tuyệt vọng.

Tương lai, cô ta sẽ sống thế nào đây?

Cô ta không biết.

Từ giàu sang thành nghèo khó dễ, từ nghèo khó thành giàu sang khó.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cô ta đã quen với những ngày tháng sống xa hoa, giờ đây ngay cả kiếm tiền thế nào cũng không biết nữa rồi.

Không sao cả, dù sao thì cô ta cố gắng đến đâu, Bùi Tự Bạch cũng sẽ không tha cho cô ta.

Ôn Li tuyệt vọng nghĩ.

Nhìn bóng dáng cô ta khuất xa, mặt Bùi Tự Bạch tối sầm như mực, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Những lời nói của Ôn Li cứ văng vẳng bên tai, như có vô số mũi kim đ.â.m thẳng vào tim.

"Không phải đâu, Nhược Lê nhất định sẽ tha thứ cho tôi. Chỉ cần tôi cũng phải chịu đựng sự hành hạ tương tự, cô ấy thấy chắc chắn sẽ đau lòng, mềm lòng mà tha thứ thôi."

"Lê Lê tốt bụng lắm, em ấy yêu tôi như vậy, chúng ta đến dưới suối vàng cũng sẽ hạnh phúc thôi."

Bùi Tự Bạch khẽ lẩm bẩm, cả người trở nên điên cuồng.

Không biết từ lúc nào, anh ta lại đến phòng lạnh.

Bùi Tự Bạch lại như không cảm thấy lạnh, ôm chặt lấy chiếc quan tài băng, cứ như đang ôm lấy Kiều Nhược Lê vậy.

"Nhược Lê, Lê Lê, đợi thêm chút nữa, anh sẽ sớm đến bên em thôi, đợi anh xử lý xong mọi việc, kiếp sau chúng ta vẫn ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa."

Sau khi luyên thuyên trò chuyện rất lâu trong phòng lạnh, Bùi Tự Bạch cuối cùng cũng chịu ra ngoài, vệ sinh cá nhân sơ sài rồi đến công ty.

Trong khoảng thời gian này, không ít người trong công ty đều ngầm cảm thấy, Bùi Tự Bạch sắp có động thái lớn.
 
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80
Chương 19: Chương 19



Anh ta giao quyền lực trong tay cho các lãnh đạo và cổ đông, cứ như đang sắp xếp chuyện hậu sự vậy.

Trong công ty, lòng người hoang mang lo sợ, không ít người bàn tán xôn xao, còn rủ nhau đến nhờ Trợ lý Trần nói giúp với Bùi Tự Bạch.

Trợ lý Trần cũng vô cùng bất đắc dĩ, mãi mới tìm được một ngôi chùa đáng tin cậy, cuối cùng mới có dũng khí thử khuyên nhủ thêm lần nữa.

"Bùi Tổng, công ty rất cần sự kiểm soát của anh, các cổ đông và lãnh đạo khác đều không bằng anh, nếu anh đi rồi, e rằng Tập đoàn Bùi thị sẽ xuống dốc không phanh."

"Phu nhân cũng nhất định không muốn thấy anh tự sa ngã thế này, tự sát rời bỏ thế giới. Cô ấy tự sát chính là mong anh được giải thoát, buông tha cho bản thân, cũng nhất định hy vọng anh sống tốt, bác trai bác gái cũng chắc chắn là như vậy..."

"Đủ rồi, không cần nói nữa." Bùi Tự Bạch vẻ mặt bình thản, không chút do dự cắt ngang lời anh ta, "Tôi đã quyết rồi, người nhà và người yêu của tôi đều đã rời khỏi thế giới này, tôi còn sống có ý nghĩa gì nữa?"

"Công ty không phải không có tôi là không vận hành được, sau này sẽ có người chuyên nghiệp quản lý, tôi sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của mình cho anh, sau này 50% lợi nhuận từ cổ phần sẽ được chuyển thẳng vào các tổ chức từ thiện, tài trợ cho những người nghèo khổ khắp cả nước, 15% sẽ được dùng làm tiền thưởng cho tất cả nhân viên bao gồm cả bảo vệ, người giúp việc, phần còn lại sẽ thuộc về cá nhân anh."

"Sau này công ty và những nhân viên này giao lại cho anh cả."

Trợ lý Trần vô cùng bất ngờ, nhưng cũng có chút bối rối không biết làm sao.

Anh ta khó xử từ chối, "Bùi Tổng, xin anh hãy suy nghĩ kỹ lại. Tôi nghe nói trên núi Nam Sơn có một ngôi chùa bí ẩn, chỉ người hữu duyên mới vào được, nhưng bất cứ ai vào đó, mọi điều cầu xin đều có thể thành hiện thực. Hay là anh đưa người cùng đi thử xem? Thử rồi về hãy suy nghĩ lại chuyện hậu sự này."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Bùi Tự Bạch im lặng rất lâu, không nhịn được cau mày, "Trợ lý Trần, từ bao giờ mà anh cũng bắt đầu tin vào những chuyện này vậy?"

"Nếu có ích thật, e rằng từ năm năm trước tôi đã thực hiện được tất cả những nguyện vọng rồi."

Một vị đắng dâng lên trong lòng anh ta.

Chuyện thần quỷ, không phải anh ta chưa từng thử.

Năm năm trước, anh ta thậm chí từng có lúc không màng gì cả, bất cứ ai tài giỏi, khác thường, có chút tiếng tăm, anh ta đều tìm hết lượt.

Người ở Kinh Thị đều nói anh ta điên rồi, nhưng anh ta đã cố gắng lâu như vậy, cuối cùng vẫn không thu được gì cả.

Người c.h.ế.t rồi là c.h.ế.t rồi, không thể sống lại nữa.

Anh ta hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy không hề ôm hy vọng.

Trợ lý Trần vẫn còn chút không cam lòng, kiên trì nói: "Bùi Tổng, hay là anh thử lần cuối xem sao? Biết đâu lại có hiệu quả? Dù thế nào đi nữa, cũng không có cục diện nào tệ hơn bây giờ nữa."

"Thử thì còn có hy vọng, không thử thì chẳng có gì cả."

Dù không thể khiến người c.h.ế.t sống lại, cầu xin một kiếp sau cũng tốt.

Kiếp sau, anh ta mong giữa họ không còn nhiều khổ nạn như vậy nữa.

Chỉ cần hai gia đình mãi mãi ở bên nhau, quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Bùi Tự Bạch dẫn theo một nhóm người đi đến núi Nam Sơn.

Nói núi Nam Sơn lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Nếu là một người, có lẽ tìm cả tháng cũng không thể tìm hết cả ngọn núi.

Nhưng một nhóm người thì khác.

Thế nhưng ngôi chùa bí ẩn đó giống hệt như lời đồn đại của mọi người, chỉ người hữu duyên mới tìm thấy và bước vào được.
 
Back
Top Bottom