Đêm thành phố sáng rực như một bức tranh phủ đầy ánh đèn.
Những tòa nhà cao tầng lung linh trong màn đêm, dòng xe bên dưới vẫn nối dài không dứt, những âm thanh quen thuộc hòa quyện thành một bản nhạc ồn ào nhưng nhịp nhàng.Trong căn penthouse cao nhất của nhà họ Tịch, Tịch Lam đứng bên cửa kính rộng, lặng lẽ nhìn xuống biển đèn phía dưới.
Trên tay cô là hai tấm vé VIP in tinh xảo, ánh bạc nhẹ lấp lánh dưới ánh đèn vàng.
Góc vé in nổi cái tên Tần Dịch — một ngôi sao đang phủ sóng khắp các mặt báo và mạng xã hội.Tấm vé ấy, Thanh Du, cô bạn thân từ thời đại học, đã gửi tới vào buổi sáng, kèm theo tin nhắn:"Đi cùng mình tối nay nhé!
Đây là vé VIP Platinum, hàng ghế đầu tiên, tầm nhìn cực đẹp.
Dù cậu không theo dõi Tần Dịch cũng nên trải nghiệm một lần."
Ban đầu, cô định từ chối.
Tịch Lam chưa bao giờ quan tâm đến giới giải trí.
Cuộc sống của cô vốn trôi theo những nhịp lặp quen thuộc: những cuộc họp dài lê thê, những buổi tiệc xã giao, những kế hoạch được vạch sẵn.
Là thiên kim tiểu thư Tịch gia, từng bước đi của cô đều nằm trong sự tính toán của người khác.Nhưng tối nay, cô lại đồng ý.
Không phải vì yêu thích Tần Dịch, mà bởi cô muốn cho mình một đêm thoát khỏi tất cả.
Một đêm không nghi thức, không những ánh mắt dò xét, không tiếng nhắc nhở nặng nề từ gia đình.
Một đêm chỉ có cô... và một khoảng trời riêng.Cô chọn một chiếc váy lụa trắng tinh giản, khoác thêm một chiếc blazer mỏng.
Trong gương, gương mặt phản chiếu của cô dịu dàng, thanh nhã, nhưng sâu trong đôi mắt ấy... vẫn giấu một nỗi mệt mỏi khó gọi thành tên.Chiếc xe sang của nhà họ Tịch đã đợi sẵn dưới sảnh.
Khi xe lăn bánh, Tịch Lam ngồi tựa đầu bên cửa kính, lặng nhìn những vệt sáng của thành phố lướt qua.
Ở ngoài kia, nhịp sống vẫn hối hả, còn trong khoảnh khắc này, bên trong xe, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của chính mình."
Có lẽ... lâu rồi mình chưa thật sự ra ngoài để tận hưởng một buổi tối."
Cô khẽ mỉm cười, không rõ vì buổi tối hôm nay, hay vì một cảm giác nào đó chưa kịp gọi tên.Khán phòng bên trong sáng bừng nhưng yên tĩnh.
Những dải đèn vàng dịu trải dài, ghế bọc nhung mềm mại, mọi thứ đều tinh tế và trang nhã.
Hàng ghế VIP phía trước im ắng, tiếng trò chuyện khe khẽ rồi cũng dần tan.
Tịch Lam chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, đặt chiếc túi nhỏ bên cạnh, ngón tay lướt nhẹ qua mép tấm vé, cảm giác lạnh mịn nơi đầu ngón khiến lòng cô khẽ rung lên một nhịp khó hiểu.Khi ánh sáng trong khán phòng dần dịu xuống, một tiếng piano vang lên — chậm rãi, trong trẻo, từng nốt nhạc rơi xuống như giọt mưa đêm.
Nhịp trống trầm nhẹ hòa vào tiếng violin ngân dài, làm cho không khí thêm phần sâu lắng.
Cả khán phòng như lắng lại, chỉ còn tiếng nhạc và tiếng thở khe khẽ của những người chờ đợi.Rồi anh bước ra.Tần Dịch xuất hiện dưới ánh sáng trắng dịu, từng bước chân chậm rãi, tự tin.
Bộ suit đen vừa vặn ôm lấy dáng người cao, đường cắt may tinh xảo phản chiếu thứ ánh sáng mờ nhạt.
Khi anh đứng trước micro, một khoảng lặng ngắn như kéo dài vô tận.Giọng hát của anh vang lên, trầm ấm, rõ ràng, mang theo một thứ cảm xúc khó diễn tả:"Tựa như ta chưa từng gặp nhau..."
Tiếng nhạc dần hòa quyện, giai điệu đổ xuống từng hàng ghế, len lỏi qua từng khoảng không.
Một vài người khẽ nghiêng đầu, vài hơi thở sâu lắng hơn, và trong giây phút ấy, tất cả như được kéo vào cùng một nhịp.Tịch Lam lặng yên.
Lần đầu tiên cô nghe anh hát, và cũng lần đầu tiên cô nhận ra, có những âm thanh có thể khiến người ta lắng xuống đến vậy.
Không ồn ào, không phô trương, nhưng đủ sức làm thời gian chậm lại.Rồi, trong một khoảnh khắc, ánh mắt anh và cô chạm nhau.Chỉ một giây thôi.
Nhưng giây phút ấy như một sợi chỉ mảnh chạm nhẹ vào trái tim.
Không quá rõ rệt, cũng chẳng phải một cảm xúc mãnh liệt.
Chỉ là một điều gì đó thoáng qua — giống như đứng giữa buổi tối gió lùa, bỗng có một cơn gió khẽ chạm vào da thịt, để lại dư âm dịu nhẹ.Bàn tay cô siết nhẹ tấm vé, ánh mắt chưa kịp rời đi, còn anh... khẽ nghiêng người, tiếp tục ngân câu hát.
Dưới ánh đèn, khóe môi anh thoáng cong lên một nụ cười nhạt, hờ hững nhưng đủ để khiến mọi thứ quanh cô bỗng trở nên chậm hơn một nhịp.Cô quay mặt đi, chậm rãi hít một hơi sâu.
Không hiểu vì sao, nhưng cô biết chắc một điều... tối nay, cô sẽ không bao giờ quên.