Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Yêu Em

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
637,202
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
401255799-256-k311938.jpg

Yêu Em
Tác giả: TichVanHanNguyett
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Anh là ánh sao rực rỡ của bầu trời,
Em là màu lam trầm lặng của hoàng hôn.

Chúng ta.. liệu sẽ hạnh phúc chứ?"

 
Yêu Em
Chương 1


Đêm thành phố sáng rực như một bức tranh phủ đầy ánh đèn.

Những tòa nhà cao tầng lung linh trong màn đêm, dòng xe bên dưới vẫn nối dài không dứt, những âm thanh quen thuộc hòa quyện thành một bản nhạc ồn ào nhưng nhịp nhàng.Trong căn penthouse cao nhất của nhà họ Tịch, Tịch Lam đứng bên cửa kính rộng, lặng lẽ nhìn xuống biển đèn phía dưới.

Trên tay cô là hai tấm vé VIP in tinh xảo, ánh bạc nhẹ lấp lánh dưới ánh đèn vàng.

Góc vé in nổi cái tên Tần Dịch — một ngôi sao đang phủ sóng khắp các mặt báo và mạng xã hội.Tấm vé ấy, Thanh Du, cô bạn thân từ thời đại học, đã gửi tới vào buổi sáng, kèm theo tin nhắn:"Đi cùng mình tối nay nhé!

Đây là vé VIP Platinum, hàng ghế đầu tiên, tầm nhìn cực đẹp.

Dù cậu không theo dõi Tần Dịch cũng nên trải nghiệm một lần."

Ban đầu, cô định từ chối.

Tịch Lam chưa bao giờ quan tâm đến giới giải trí.

Cuộc sống của cô vốn trôi theo những nhịp lặp quen thuộc: những cuộc họp dài lê thê, những buổi tiệc xã giao, những kế hoạch được vạch sẵn.

Là thiên kim tiểu thư Tịch gia, từng bước đi của cô đều nằm trong sự tính toán của người khác.Nhưng tối nay, cô lại đồng ý.

Không phải vì yêu thích Tần Dịch, mà bởi cô muốn cho mình một đêm thoát khỏi tất cả.

Một đêm không nghi thức, không những ánh mắt dò xét, không tiếng nhắc nhở nặng nề từ gia đình.

Một đêm chỉ có cô... và một khoảng trời riêng.Cô chọn một chiếc váy lụa trắng tinh giản, khoác thêm một chiếc blazer mỏng.

Trong gương, gương mặt phản chiếu của cô dịu dàng, thanh nhã, nhưng sâu trong đôi mắt ấy... vẫn giấu một nỗi mệt mỏi khó gọi thành tên.Chiếc xe sang của nhà họ Tịch đã đợi sẵn dưới sảnh.

Khi xe lăn bánh, Tịch Lam ngồi tựa đầu bên cửa kính, lặng nhìn những vệt sáng của thành phố lướt qua.

Ở ngoài kia, nhịp sống vẫn hối hả, còn trong khoảnh khắc này, bên trong xe, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của chính mình."

Có lẽ... lâu rồi mình chưa thật sự ra ngoài để tận hưởng một buổi tối."

Cô khẽ mỉm cười, không rõ vì buổi tối hôm nay, hay vì một cảm giác nào đó chưa kịp gọi tên.Khán phòng bên trong sáng bừng nhưng yên tĩnh.

Những dải đèn vàng dịu trải dài, ghế bọc nhung mềm mại, mọi thứ đều tinh tế và trang nhã.

Hàng ghế VIP phía trước im ắng, tiếng trò chuyện khe khẽ rồi cũng dần tan.

Tịch Lam chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, đặt chiếc túi nhỏ bên cạnh, ngón tay lướt nhẹ qua mép tấm vé, cảm giác lạnh mịn nơi đầu ngón khiến lòng cô khẽ rung lên một nhịp khó hiểu.Khi ánh sáng trong khán phòng dần dịu xuống, một tiếng piano vang lên — chậm rãi, trong trẻo, từng nốt nhạc rơi xuống như giọt mưa đêm.

Nhịp trống trầm nhẹ hòa vào tiếng violin ngân dài, làm cho không khí thêm phần sâu lắng.

Cả khán phòng như lắng lại, chỉ còn tiếng nhạc và tiếng thở khe khẽ của những người chờ đợi.Rồi anh bước ra.Tần Dịch xuất hiện dưới ánh sáng trắng dịu, từng bước chân chậm rãi, tự tin.

Bộ suit đen vừa vặn ôm lấy dáng người cao, đường cắt may tinh xảo phản chiếu thứ ánh sáng mờ nhạt.

Khi anh đứng trước micro, một khoảng lặng ngắn như kéo dài vô tận.Giọng hát của anh vang lên, trầm ấm, rõ ràng, mang theo một thứ cảm xúc khó diễn tả:"Tựa như ta chưa từng gặp nhau..."

Tiếng nhạc dần hòa quyện, giai điệu đổ xuống từng hàng ghế, len lỏi qua từng khoảng không.

Một vài người khẽ nghiêng đầu, vài hơi thở sâu lắng hơn, và trong giây phút ấy, tất cả như được kéo vào cùng một nhịp.Tịch Lam lặng yên.

Lần đầu tiên cô nghe anh hát, và cũng lần đầu tiên cô nhận ra, có những âm thanh có thể khiến người ta lắng xuống đến vậy.

Không ồn ào, không phô trương, nhưng đủ sức làm thời gian chậm lại.Rồi, trong một khoảnh khắc, ánh mắt anh và cô chạm nhau.Chỉ một giây thôi.

Nhưng giây phút ấy như một sợi chỉ mảnh chạm nhẹ vào trái tim.

Không quá rõ rệt, cũng chẳng phải một cảm xúc mãnh liệt.

Chỉ là một điều gì đó thoáng qua — giống như đứng giữa buổi tối gió lùa, bỗng có một cơn gió khẽ chạm vào da thịt, để lại dư âm dịu nhẹ.Bàn tay cô siết nhẹ tấm vé, ánh mắt chưa kịp rời đi, còn anh... khẽ nghiêng người, tiếp tục ngân câu hát.

Dưới ánh đèn, khóe môi anh thoáng cong lên một nụ cười nhạt, hờ hững nhưng đủ để khiến mọi thứ quanh cô bỗng trở nên chậm hơn một nhịp.Cô quay mặt đi, chậm rãi hít một hơi sâu.

Không hiểu vì sao, nhưng cô biết chắc một điều... tối nay, cô sẽ không bao giờ quên.
 
Yêu Em
Chương 2


Buổi diễn kết thúc, ánh đèn trong khán phòng sáng dần lên.

Tiếng trò chuyện và tiếng bước chân vang khẽ khắp lối đi.

Tịch Lam đứng dậy, chỉnh lại vạt váy, khoác chiếc blazer mỏng rồi bước theo dòng người ra ngoài.Sảnh lớn bên ngoài phủ ánh đèn vàng ấm áp, phản chiếu trên mặt sàn bóng loáng.

Mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí, xen lẫn tiếng giày cao gót gõ nhịp đều.

Bên cạnh, Thanh Du vừa đi vừa hứng khởi kể về giọng hát, nụ cười và cả khoảnh khắc Tần Dịch đứng dưới ánh đèn, nhưng Tịch Lam chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp.Cô không muốn thừa nhận, nhưng những giai điệu ấy vẫn còn đọng lại trong đầu.

Tiếng hát ấy, ánh sáng ấy, và khoảnh khắc ánh mắt dừng lại chớp nhoáng kia... tất cả như một thước phim tua chậm.Rẽ qua hành lang dẫn vào khu VIP, bước chân Tịch Lam chậm lại.

Tiếng ồn ào phía sau như bị bỏ lại, chỉ còn tiếng giày của chính cô trên nền đá hoa cương.

Vừa lúc ấy, từ góc khuất phía trước, một nhóm nhân viên bước ra cùng Tần Dịch.Khoảnh khắc ấy, hơi thở cô như khựng lại.Anh mặc bộ sơ mi trắng, cởi bỏ blazer, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn rỏi.

Vầng trán còn vương chút mồ hôi, nhưng dáng đi vẫn ung dung, trầm ổn.

Khi đến gần, ánh mắt anh thoáng lướt về phía cô.Chỉ vài giây.

Một ánh nhìn lặng lẽ.

Không lời chào, không nụ cười, nhưng đủ khiến cô hơi nghiêng mặt tránh đi, như sợ chính mình để lộ điều gì đó.Nhóm nhân viên đi ngang qua.

Tiếng giày da khẽ cọ xuống sàn, mùi nước hoa nhẹ nhàng thoáng qua.

Bóng lưng Tần Dịch khuất dần, nhưng Tịch Lam vẫn đứng yên một lát, bàn tay vô thức siết lấy quai túi xách."

Chỉ là tình cờ thôi."

Cô tự nhủ, nhưng trái tim lại phủ nhận điều ấy bằng một nhịp đập chậm hơn thường lệ.Đêm muộn, xe lăn bánh chầm chậm qua những con đường vắng.

Ánh đèn đường vàng nhạt lướt ngang cửa kính, hắt xuống gương mặt cô từng vệt sáng mờ.

Bên cạnh, Thanh Du vẫn say sưa kể về buổi diễn, nhưng Tịch Lam chỉ im lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra phố thị.Khi xe dừng trước cổng biệt thự, đồng hồ đã chỉ gần 11 giờ.

Không khí đêm se lạnh, cô kéo chặt blazer rồi bước vào nhà.

Trong phòng khách, ánh đèn vẫn sáng.

Tịch lão gia — ông nội cô — đang ngồi đọc báo.

Nghe tiếng cửa mở, ông khẽ ngẩng đầu:– Về rồi à?– Vâng, cháu mới về.Ông chỉ gật nhẹ, sau đó tiếp tục đọc báo.

Không trách móc, cũng không hỏi han, nhưng sự xa cách ấy khiến căn phòng vốn rộng lớn càng thêm lặng lẽ.Tịch Lam bước lên lầu, đi ngang hành lang dài phủ thảm lặng tiếng.

Căn phòng mở ra trước mắt, rộng rãi, tinh xảo, đầy đủ tiện nghi, nhưng chẳng có hơi ấm.

Cô bước đến cửa sổ, kéo nhẹ rèm, nhìn xuống thành phố còn sáng đèn phía xa.Người ngoài nhìn vào luôn thấy cô hoàn hảo: xinh đẹp, tài giỏi, sinh ra trong một gia đình quyền thế.

Nhưng chỉ mình Tịch Lam hiểu, cuộc sống của cô là những bước đi bị tính toán sẵn.

Từ trường học, bạn bè, các mối quan hệ, thậm chí cả tương lai... mọi thứ đều được quyết định thay.Cô đã quen với việc ấy từ nhỏ, từng nghĩ rằng im lặng là cách tồn tại dễ dàng nhất.

Nhưng càng trưởng thành, những vết nứt trong lòng càng lớn dần.

Những cuộc tranh giành quyền lực trong gia tộc, những lời so sánh, những cái nhìn dò xét... tất cả khiến cô học cách giấu sự mệt mỏi phía sau vẻ bình thản.Đôi khi, ngay giữa những cuộc tiệc xa hoa, cô vẫn thấy mình như kẻ đứng ngoài.

Có tất cả... nhưng chẳng thể chạm tới hạnh phúc của riêng mình.Đêm nay, giữa căn phòng yên tĩnh, những hình ảnh chớp nhoáng của buổi diễn, khoảnh khắc ánh mắt kia trong hành lang, bỗng hiện lại một cách rõ ràng.

Cô dựa đầu vào cửa kính, hít một hơi sâu.

Ngoài kia, thành phố vẫn sáng rực, còn trong lòng cô... lại dấy lên một làn sóng lạ, mơ hồ mà không rõ gọi tên.Cô không biết...

đó chỉ là thoáng qua,
hay là khởi đầu của một điều gì đó.
 
Yêu Em
Chương 3


Buổi tối hôm ấy, thành phố khoác lên một lớp áo rực rỡ ánh đèn.

Dọc những đại lộ, những hàng cây phủ bóng xuống mặt đường, xen lẫn là ánh sáng phản chiếu từ các tòa nhà cao tầng, lung linh như một dòng sao chảy giữa màn đêm.Khách sạn Regal Pearl đứng sừng sững giữa trung tâm, rực sáng trong hàng ngàn bóng đèn pha lê.

Từng chiếc xe sang trọng nối dài trước cổng, tiếng máy ảnh lách tách, báo chí chen chúc ghi lại những khoảnh khắc lung linh của giới thượng lưu.Tịch Lam bước xuống từ chiếc xe đen bóng, tà váy satin màu ngọc trai nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân.

Bộ váy tinh giản nhưng tôn dáng, bờ vai trần nổi bật dưới ánh đèn vàng dịu.

Cô bước chậm rãi, gương mặt thanh nhã, bình thản như mặt hồ mùa thu, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trước hàng trăm ánh mắt đang dõi theo.Bên trong đại sảnh, không khí sang trọng, thoang thoảng mùi rượu vang hòa cùng hương nước hoa nhè nhẹ từ những vị khách.

Tiếng nhạc jazz dìu dặt vang lên, những nốt piano rơi xuống êm ái, hòa cùng tiếng chạm ly pha lê khẽ ngân.Tịch Lam đứng ở một góc yên tĩnh, nhận ly champagne từ nhân viên phục vụ.

Ngón tay cô chạm vào thành ly lạnh buốt, cảm giác mát lành khiến cô khẽ tỉnh táo hơn.

Thanh Du đứng bên cạnh, hứng khởi thì thầm về những khách mời nổi tiếng, nhưng cô chỉ lắng nghe, ánh mắt dừng lại ở những dải sáng phản chiếu trên sàn đá hoa cương.Từ phía xa, giọng Tịch lão gia trầm thấp vang lên, không lớn nhưng đầy uy lực:– Lát nữa, ông muốn cháu tiếp chuyện với đối tác bên Thịnh Phát.Tịch Lam xoay người, khẽ gật đầu:
– Vâng, cháu hiểu.Đó là những yêu cầu cô đã quá quen thuộc.

Đứng giữa bữa tiệc xa hoa, nhưng mọi bước đi của cô đều đã được sắp đặt từ trước.Khi đưa ly rượu lên môi, ánh mắt Tịch Lam thoáng khựng lại.

Cách đó không xa, giữa đám người đang trò chuyện, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.Tần Dịch.Dưới ánh đèn vàng, anh khoác trên mình bộ suit đen vừa vặn, hàng cúc áo sơ mi trắng bên trong hé mở vừa đủ.

Chiếc ghim bạc nhỏ nơi ve áo bắt sáng lấp lánh.

Anh đứng nghiêng người lắng nghe ai đó nói, khoé môi cong nhẹ, đường nét gương mặt càng trở nên nổi bật dưới ánh sáng.Trong thoáng chốc, ký ức từ buổi diễn ùa về, khiến nhịp thở Tịch Lam khẽ ngừng một nhịp.

Cô vội quay mặt đi, khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ, đầu ngón tay siết nhẹ vào thành ly, cố giấu đi sự xao động trong ánh mắt.Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, vừa đủ át tiếng nhạc:– Hóa ra... là tiểu thư Tịch gia.Tịch Lam xoay người.

Tần Dịch đứng đó, ánh mắt bình thản, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong nhạt.

Khoảng cách giữa họ chỉ một bước chân, nhưng lại tựa như cách nhau một thế giới.– Chào anh. – Giọng cô nhẹ, có chút khách khí.Khoảng lặng ngắn kéo dài, chỉ còn tiếng jazz dìu dặt len lỏi trong không gian.

Ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, giọng trầm thấp hơn:– Hôm đó... cô có nghe trọn bài hát chứ?Tịch Lam hơi sững, rồi gật nhẹ:
– Vâng.

Bài hát... rất hay.Một nụ cười thoáng qua môi anh, nhẹ đến mức tựa như chỉ là ảo giác.

Họ không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có điều gì đó mơ hồ thoáng lướt qua, không rõ là tò mò, rung động... hay chỉ đơn giản là một tia ký ức chợt trùng nhau.Bất chợt, ánh sáng trong đại sảnh vụt tắt.

Chỉ còn những ánh nến trải dọc hai bên lối đi, khiến không gian chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo.Tiếng xôn xao dấy lên khắp nơi.

Một nhân viên bước nhanh đến thì thầm với quản lý, sau đó cất giọng trấn an:– Do sự cố điện, xin quý khách di chuyển sang khu phòng kính bên trong.Dòng người bắt đầu tản ra.

Tịch Lam còn đang phân vân thì một giọng nói quen thuộc vang bên cạnh, trầm thấp, ngắn gọn:– Lối này an toàn hơn.Tần Dịch đứng đó, tay khẽ giữ cánh cửa gỗ, ra hiệu cho cô đi trước.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người gặp nhau lần nữa.

Không một lời, không một ý định, chỉ có một nhịp nhìn thoáng qua... rồi tan vào ánh sáng mờ.Tiếng giày cao gót của cô gõ nhịp đều trên sàn, âm thanh khẽ vang giữa khoảng lặng, như thể thời gian bất giác chậm lại.

Bản nhạc jazz vang xa từ một góc khác, hòa cùng tiếng chạm ly rời rạc và những tiếng trò chuyện khe khẽ của khách mời.Mọi thứ rồi cũng trở về trật tự vốn có.

Nhưng trong lòng Tịch Lam, một âm hưởng rất nhẹ vẫn ngân lại, như một nốt nhạc chưa kịp kết thúc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back