Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Y Thống Giang Sơn

Y Thống Giang Sơn
Chương 160: Đánh cờ nơi công đường (hạ)


Hứa Thanh Liêm cũng hiểu được Quách Thủ Quang nói rất có lý, hai người là tùy tùng trung thành nhất bên cạnh mình, nếu lão biểu hiện quá lãnh đạm thì chỉ sợ bọn họ sẽ không phục, vì thế liền vỗ vỗ vào bả vai của hai người nói:
- Hãy kiên nhẫn vài ngày.

Hai người Quách Thủ Quang và Hình Thiện không thấy được kết quả mong muốn có chút buồn bực rời đi, Hình Thiện tức giận nói:
- Thực không hiểu vì sao đại nhân đối với hắn lại có chút e dè, loại tiểu tử vô lý không coi ai ra gì cần phải trừng phạt nghiêm khắc.

Quách Thủ Quang nói:
- Đại nhân vừa mới nói, chúng ta không có nhân chứng, cũng không có chứng cớ.

Hình Thiện nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn dám làm mùng một, chúng ta có thể làm mười lăm.
Lời nói độc ác vừa thốt ra nhưng sau khi vừa nói xong, gã và Quách Thủ Quang lại đồng thời thông suốt, có thể người của Hồ Tiểu Thiên đã ngầm giở trò đấy, hai chúng ta cũng có thể, hai người đều là người Thanh Vân bản địa, nói đến bằng hữu thân thích nếu so với Hồ Tiểu Thiên thì hơn rất nhiều. Hai người nhìn nhau, khóe mắt hiện lên một tia cười thâm hiểm, tuy rằng không nói với nhau nhưng cả hai ngầm hiểu được đối phương muốn làm gì rồi.

Hồ Tiểu Thiên được Hứa Thanh Liêm ủy thác đi đến Vạn phủ, đương nhiên lần này hắn có thể không phải là muốn làm cho Vạn Bá Bình nguôi giận mà với bản tính muốn nổi loạn của hắn thì hắn càng muốn đổ thêm dầu vào lửa, ném đá xuống giếng cho sự việc thêm nghiêm trọng thì mới hợp với hắn.

Mới đầu Vạn Bá Bình nghe nói có người của quan phủ đến thì không muốn gặp, nhưng nghe nói Hồ Tiểu Thiên đến lại không thể không tiếp. Hồ Tiểu Thiên không chỉ là huyện thừa Thanh Vân mà còn là ân nhân của lão, chỉ cần hai chuyện hắn đã cứu đứa con thứ hai của lão, cứu tính mạng vợ con trai cả của lão cũng đã khiến lão nợ đủ ân tình.

Tuy rằng Hồ Tiểu Thiên đến Vạn phủ nhiều lần nhưng lúc trước cũng là vì việc riêng, lần này là vì công cho nên hôm nay hắn mặc quan phủ, đi kiệu mềm.

Vạn Bá Bình nhìn thấy hắn quan phục tiến đến, khẩn trương tiến lên thăm hỏi:
- Vạn mỗ tham kiến đại nhân!

Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Vạn viên ngoại, chúng ta đều là người quen, không cần khách khí như thế.

Vạn Bá Bình dẫn hắn đi vào đại sảnh ngồi xuống, sai người hầu dâng trà thơm lên. Hồ Tiểu Thiên nâng trà thơm trong tay, thong thả mà thưởng thức từng ngụm trà.

Vạn Bá Bình nói:
- Hôm nay Hồ đại nhân đến có gì cần chỉ giáo?

Hồ Tiểu Thiên nhìn hai bên, Vạn Bá Bình hiểu được ý của hắn, phất tay bảo mọi người lui xuống, trong nội đường chỉ có hai người bọn họ nhất thời hiện ra vẻ trống trải.

Hồ Tiểu Thiên mới chậm rãi đặt chén trà trên bàn, thở dài nhẹ giọng nói:
- Ta đã nghe nói chuyện của Tam Thiếu phu nha,a việc đã xảy ra rồi, Vạn viên ngoại vẫn không nên quá nóng lòng.

Vạn Bá Bình lắc đầu cười khổ, thằng nhãi này đúng là nói chuyện không đau thắt lưng, sao có thể không nóng nảy, không nóng long được cơ chứ. Con dâu lão bị cướp đi, hiện tại ở huyện dư luận xôn xao, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, cho dù có thể còn sống tìm trở về thì với vẻ đẹp của nàng thì trong tay của đám sơn tặc kia sao có thể bảo toàn trong sạch. Vạn Bá Bình chẳng những đau lòng mà còn hối hận, sớm biết như thế lão nên sớm ra tay, mỹ nhân đẹp như hoa như ngọc mà lão chưa được đụng tới, đến cuối cùng lại tạo cơ hội cho đám sơn tặc kia. Nhắc tới chủ ý vẫn là từ Hồ Tiểu Thiên mà ra, chính hắn đề nghị lão đưa Nhạc Dao ra ngoài. Nếu hắn không vào Vạn phủ thì sẽ không phát sinh việc bất ngờ như vậy nhưng lão cũng không dám chỉ trích hắn, lão thở dài nói:
- Gia môn bất hạnh, tai họa nối tiếp tai họa. Vạn mổ thật sự tâm tư lao lực.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tắi ông thất mã họa phúc khôn lường? Tuy Tam Thiếu phu nhân bị người khác bắt đi nhưng lúc này hẳn là Vạn phủ nên bình tĩnh trở lại, ta vừa mới xem qua chỗ ở trước kia của cô ấy, màn sương đen đã hết, nghĩ oan hồn kia chắc cũng đã đi theo cô ấy rồi.

Vạn Bá Bình nghe hắn nói như vậy trong lòng thấy dễ chịu một chút.

Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Thực không dám giấu diếm lần này ta được Hứa đại nhân ủy thác đến, ngài ấy muốn Vạn viên ngoại hãy kiên nhẫn, hiện giờ huyện nha đã phát động tất cả sĩ tốt và nha dịch tìm kiếm trong và ngoài thành, khi tìm được tung tích của Tam Thiếu phu nhân nhất định phải thông báo đến Vạn viên ngoại đầu tiên.

Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân chớ trách, Vạn mỗ có câu nên nói có câu không nên nói, nếu đem tất cả mọi chuyện giao cho bọn họ chỉ sợ kiếp này con dâu đáng thương của ta cũng không quay trở về được.
Thật ra Vạn Bá Bình không hề tin tưởng đám người nha huyện có năng lực gì. Lúc trước lão cũng đã bố trí một số gia đinh của Vạn gia tranh thủ đi tìm kiếm một chút manh mối.

Hồ Tiểu Thiên phát hiện Vạn Bá Bình đối với sự việc này lại không tức giận Hứa Thanh Liêm, ngược lại hết sức bình tĩnh, chẳng lẽ chuyện của Nhạc Dao lão cũng biết rõ? Trong lòng Hồ Tiểu Thiên nhất thời phát sinh một nghi vấn rất lớn.

Đã tới đây hắn nhân tiện thăm dò tình hình của Vạn Đình Thịnh và Lý Hương Chi, hai người đều rất tốt, đến lúc này mới ý thức tới không nhìn thấy Chu Văn Cử, hỏi qua Vạn Bá Bình mới biết được Chu Văn Cử đã đi hái thuốc từ sớm đến giờ vẫn chưa trở về.

Tuy rằng trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng Vạn Bá Bình vẫn không quên chuyện Hồ Tiểu Thiên đã nhờ lão. Lão đã ra mặt liên lạc với tất cả những nhà giàu có và thương gia của huyện Thanh Vân, tất cả mọi người đồng ý tham gia chuyện bán hàng từ thiện của Hồ Tiểu Thiên, tất cả mọi chuyện đều giao cho ông chủ Tống Thiệu Phú Hồng Nhạn lầu. Dựa vào sự thuyết phục của Vạn Bá Bình, Tống Thiệu Phú ở Thanh Vân có mối quan hệ rất rộng, mà trong nhà lão lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chỉ sợ là sẽ không có tâm tư giúp Hồ Tiểu Thiên làm chuyện bán hàng từ thiện rồi.

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy lão cũng không hứng thú lắm, cũng không tỏ vẻ miễn cưỡng, an ủi lão:
- Chuyện bán hàng từ thiện ta đã tìm ông chủ Tống thương lượng, Vạn viên ngoại đã cực khổ rồi.

Vạn Bá Bình nói:
- Hồ đại nhân, vậy oan hồn cũng sẽ không trở về chứ?

Hồ Tiểu Thiên đã lừa gạt của lão không ít vàng, hiện tại Nhạc Dao cũng đã thoát khỏi biển lửa, sự căm hận trong lòng đối với Vạn Bá Bình it nhiều cũng đã giảm bớt vài phần. Nghĩ lại gần đây Vạn Bá Bình cũng đã gặp không ít tai họa, cũng nên thể hiện một chút lòng trắc ẩn, hắn nhìn về chỗ ở trước kia của Nhạc Dao giả vờ nheo mắt nói rất nhỏ:
- Theo ta thấy, nó chắc sẽ không trở lại?

Một câu nói bình thường của Hồ Tiểu Thiên là câu an ủi tốt nhất đối với Vạn Bá Bình, biểu hiện thần kì của hắn sớm đã thuyết phục Vạn Bá Bình.

Chuyện Nhạc Dao mất tích đối với Vạn gia mà nói cũng không có gì quan trọng, tuy rằng Vạn Bá Bình lúc đầu nói rất cứng rắn, mạnh mẽ đối với quan phủ Thanh Vân, nhưng sau đó lão cũng không tiếp tục làm khó gây áp lực lớn cho quan phủ.

Xe ngựa mà Nhạc Dao ngồi bị phát hiện ở Thúy Bình cốc cách phía nam huyện Thanh Vân mười dặm, xe ngựa rơi xuống vực núi sâu hơn hai mươi trượng gây tổn hại nghiêm trọng. Ở vùng lân cận tìm được quần áo mà ngày đó Nhạc Dao đã mặc, trên đó có dính khá nhiều máu, quan phủ bộ khoái tìm kiếm dọc theo dòng suối, lấy xe ngựa làm trung tâm mở rộng trên dưới tới hai mươi dặm đều không phát hiện thi thể của Nhạc Dao.

Sau khi Hồ Tiểu Thiên từ Vạn phủ trở về liền ôm thái độ không quan tâm, hắn hiểu rõ chuyện này, mưu hại Nhạc Dao là do một tay Vạn phu nhân sắp đặt. Ban đầu Vạn Bá Bình mạnh mẽ, sau đó biểu hiện gần như rất bình thản để chấp nhận, chứng minh lão cũng không muốn làm lớn chuyện này. Hồ Tiểu Thiên cũng hoài nghi đối với chuyện này lão cũng có chút liên quan.

Xem ra Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm ở huyện Thanh Vân trong mắt của Hồ Tiểu Thiên cũng có chút tác dụng. Căn cứ vào tình hình trước mắt, Tam thiếu phu nhân Vạn gia đã gặp chuyện bất trắc, bọn họ lại giả vờ đi tìm kiếm hai ngày, đối với Vạn gia coi như đã có công và có thể kết án.

Sau khi Hồ Thiên Hùng nhìn thấy biểu hiện thành thạo của thiếu gia thì cũng hoàn toàn yên tâm, y ở lại đến sáng sớm hôm sau thì rời khỏi huyện Thanh Vân. Trước khi chuẩn bị đi, Hồ Tiểu Thiên sai y mang về cho cha mẹ một ít đặc sản địa phương.

Từ hôm qua sau khi Mộ Dung Phi Yên hộ tống Nhạc Dao rời đi thì không có tin tức, nhưng hắn không lo lắng cho Mộ Dung Phi Yên. Dù sao trong lòng hắn thì Mộ Dung Phi Yên vẫn là một nữ nhân hào kiệt, khiến hắn lo lắng vẫn là Nhạc Dao, lúc nàng rời đi là bị sốt cao không ngừng nói mê sảng, lại không biết tình hình hiện tại của nàng có chuyển biến tốt đẹp hay không? Kỳ thật Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu được, có Mộ Dung Phi Yên bên cạnh chăm sóc chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Đêm đó hắn hẹn thần y Tây Xuyên Chu Văn Cử đến dùng cơm, từ sớm đã sai Liễu Khoát Hải đến Hồng Nhạn lầu chuẩn bị vài món ngon, lại lo lắng Chu Văn Cử không biết đường đi nên sai Lương Đại Tráng lái xe tới Vạn phủ đón .

Trong lúc chờ Chu Văn Cử đến thì Hồng Nhạn lầu đã đưa thức ăn tới, lại là ông chủ Tống Thiểu Phúc của Hồng Nhạn lầu đích thna mang thức ăn đến.

Hồ Tiểu Thiên cũng không nghĩ y lại tự mình mang thức ăn đến, cười tủm tỉm đứng dậy đón chào nói:
- Tống chưởng quỹ sao lại đích thân đến đây?

Tống Thiệu Phúc nói:
- Đúng lúc buổi tối không có chuyện gì, đồ ăn là đại nhân gọi nên ta mang đồ ăn đến đây thuận tiện xem chỗ ở của đại nhân..
Y vừa nói ra đã thể hiện sự khôn khéo.

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm gật đầu, thời điểm tiểu nhị đã bày thức ăn sẵn trên bàn thì hắn mời Tống Thiểu Phúc ngồi xuống, nếu đã đến đây thì mời y uống rượu, xem chừng Tống Thiệu Phúc đến đây cũng là có ý này.

Tống Thiệu Phúc nói:
- Hồ đại nhân, lần này ta đến là muốn thương lượng cùng đại nhân một việc.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Nói đi, ở chỗ này cứ thoải mái nói.

Tống Thiệu Phúc nói:
- Hôm quan Vạn viên ngoại lại đây, ủy thác cho ta cùng đại nhân tham dự bán hàng từ thiện tại Thanh Vân, không biết ta nhớ có đúng hay không, hình như là chuyện này.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Đúng rồi, là bán hàng từ thiện.
Hắn sợ Tống Thiệu Phúc không hiểu hết ý chuyện này nên tiếp tục giải thích nói:
- Chính là mời tất cả những người có mặt mũi ở huyện Thanh Vân tụ hợp, sau đó mọi người lấy ra tất cả những gì của bản thân mà trước nay không dùng bán đấu giá, người trả giá cao sẽ được.

Tống Thiệu Phúc nói:
- Ta đã hiểu

Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Khoản tiền bán đấu giá có được chắc chắn sẽ dùng cho việc sữa chữa cầu Thanh Vân, coi như thể hiện tấm lòng, tạo phúc cho tất cả dân chúng huyện Thanh Vân.

Lúc này Tống Thiệu Phúc đã thông suốt mọi chuyện. Lúc Vạn Bá Bình nói với y thì y không hiểu lắm, kỳ thật chính Vạn Bá Bình cũng không để tâm lắm, nên thuật lại chuyện này cũng không rõ ràng, vẫn là do chính Hồ Tiểu Thiên nói ra mới có thể hiểu được. Tống Thiệu Phúc cười nói:
- Đại nhân yêu dân như con, thật làm cho tiểu nhân không ngừng khâm phục.
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 161: Phiền toái đã đến (thượng)


Hồ Tiểu Thiên cố làm ra vẻ nói:
- Trách nhiệm c*̉a kẻ làm quan chính là tạo phúc một phương. Ta đến Thanh Vân chính là vì muốn làm việc tốt cho lão bách tính.

Tống Thiệu Phúc lại tâng bốc nói:
- Đại nhân tới Thanh Vân chính là phúc c*̉a Thanh Vân, là phúc c*̉a bách tính.

Lời nịnh hót này nghe thật dễ chịu. Hồ Tiểu Thiên cười tít mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái đó, đỡ chén trà c*̉a Liễu Khoát Hải, uống một ngụm nói:
- Tống chưởng quỹ có ý kiến gì không?

Tống Thiệu Phúc nói:
- Việc đại nhân tổ chức, tiểu nhân nhất định là người ủng hộ đầu tiên. Bước đầu tiểu nhân có suy nghĩ như thế này, ngài hãy để tiểu nhân phụ trách triệu tập mọi người, tới lúc đó sẽ tập trung ở lầu Hồng Nhạn thành 12 bàn, toàn bộ chi phí ăn uống sẽ do tiểu nhân chi trả, coi như là tiểu nhân góp một phần sức lực cho huyện Thanh Vân.

Hồ Tiểu Thiên thầm khen Tống Thiệu Phúc là người hiểu chuyện. Vạn Bá Bình thực sự đã tiến cử đúng người. Y vừa phụ trách triệu tập mọi người, lại bao toàn bộ chi phí ăn uống, như vậy có nghĩa là hắn không cần phải làm gì, ngồi không mà hưởng lộc, quả thật không tệ chút nào. Sau giây phút hân hoan, Hồ Tiểu Thiên chợt nảy sinh ý định muốn chiêu dụ y. Lần bán hàng từ thiện này coi như là kiểm nghiệm Tống Thiệu Phúc một lần. Nếu chuyện lần này y xử lý viên mãn, đạt được thành công thì sau này sẽ phát triển y trở thành nòng cốt tổ chức của mình ở huyện Thanh Vân.

Ưu điểm lớn nhất c*̉a Hồ Tiểu Thiên chính là không cứng nhắc. So với đại đa số những người c*̉a thời đại này thì hắn là người có ý thức tiên tiến. Hắn hiểu được rằng năng lực c*̉a một người dù có giỏi đến đâu thì vẫn có hạn, chỉ có tập hợp trí tuệ c*̉a mọi người mới có thể làm nên đại sự, giải quyết việc khó một cách dễ dàng. Cứ nhìn các bậc quân vương trong năm nghìn năm văn minh lịch sử c*̉a Trung Hoa sẽ thấy, bất kể hòang đế có anh minh đến đâu cuối cùng đều không thoát khỏi 4 chữ chuyên quyền độc đoán. Ý thức được điều đó, quyền lợi tuyệt đối có nghĩa là hủ hóa tuyệt đối. Người lãnh đạo cao minh chân chính là người lãnh đạo không phải là người có bao nhiêu năng lực mà phải là người có bao nhiêu năng lực để điều động tính tích cực c*̉a người khác. Trong phương diện này thì Hán Cao Tổ Lưu Bang đã làm rất tốt. Hồ Tiểu Thiên bất giác nghĩ đến, không lẽ mình còn mạnh hơn cả Lưu Bang? Lưu Bang chính là một kẻ hồi hương vô lại còn mình là 1 tiến sĩ y học. Lưu Bang trước khi khởi sự, lớn nhất c*̃ng chỉ làm đến Đình trưởng Tứ Thủy Đình, còn điểm xuất phát c*̉a mình là Huyện thừa cửu phẩm. Xét từ điểm này, thành tựu c*̉a mình trong tương lai đương nhiên phải lớn hơn Lưu Bang rồi.

Thất thần rồi, ngay cả Tống Thiệu Phúc c*̃ng nhìn ra hắn thất thần rồi, y còn tưởng rằng Hồ Tiểu Thiên không hài lòng với đề nghị c*̉a y lúc nãy, vì thế y ho khan một tiếng nói:
- Tiểu nhân sẽ lấy thêm từ trong tiệm c*̉a tiểu nhân một vò rượu quý ủ hoa quế cất kỹ 30 năm nay để bán hàng từ thiện.

Hồ Tiểu Thiên lúc này mới phản ứng lại. Hắn cười ha hả nói:
- Rượu ngon phải giữ lại cho mình dùng chứ. Tống chưởng quỹ đã làm đủ rồi.

Tống Thiệu Phúc cũng cười theo.

Hồ Tiểu Thiên lúc này mới nhớ tới việc Chu Văn Cử vẫn còn chưa đến, trong lòng hắn không khỏi có chút sốt ruột. Hắn kêu Liễu Khoát Hải ra cửa nhìn xem thế nào. Liễu Khoát Hải còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng xe ngựa vang lên ngoài cửa, gã cười nói:
- Đến đây rồi, nhất định là Chu tiên sinh đến đây rồi.

Sự thực lại chẳng giống với mong muốn. Từ bên ngoài đi vào lại chính là Lương Đại Tráng. Bên cạnh gã không có ai khác.

Hồ Tiểu Thiên có chút kinh ngạc nói:
- Sao vậy, Chu tiên sinh đâu?
Không thấy Chu Văn Cử đi cùng, Hồ Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, tuy rằng tối nay hắn là chủ nhà, thế nhưng gặp mặt vẫn là đề nghị c*̉a Chu Văn Cử. Hẳn là y muốn lãnh giáo một ít kiến thức về phương diện y học nhưng không biết vì lý do gì lại lỡ hẹn.

Lương Đại Tráng nói:
- Ta nghe người trong Vạn phủ nói Chu tiên sinh sáng sớm đã đi ra ngoài. Đến nay vẫn chưa về.

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Chu Văn Cử lại quên chuyện này? Theo lý mà nói thì không thể nào. Chu Văn Cử là người làm việc cẩn thận, nghiêm túc, không giống như là một người tùy tiện.

Khách chính vẫn chưa tới, vị khác đến bất ngờ Tống Thiệu Phúc lúc này có chút lúng túng. Y đang suy nghĩ xem có nên cáo từ hay không, Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu như vậy, chúng ta vừa ăn vừa đợi. Trời đã tối rồi, Chu Văn Cử vẫn chưa thấy đến, nhiều người như thế này cũng không thể cứ đợi mãi như thế này.

Tống Thiệu Phúc vô tình trở thành người bổ khuyết. Đêm đó mấy người uống tận hứng mới thôi. Trận tiệc rượu này kéo dài gần hai canh giờ. Hồ Tiểu Thiên lấy được không ít tin tức hữu dụng từ Tống Thiệu Phúc. Hắn phát hiện Tống Thiệu Phúc cố ý tiếp cận mình, trong thời gian đó rất nhiều lúc đều có ý thăm dò. Người với người kết giao chính là quá trình thăm dò lẫn nhau để hiểu rõ nhau.

Hồ Tiểu Thiên vừa mới tiễn Tống Thiệu Phúc thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, hắn tưởng Chu Văn Cử đã đến thì không khỏi cười nói:
- Lúc này đến, cơm canh đều đều nguội rồi.

Lương Đại Tráng đi ra mở cửa phòng thì thấy một tên hầu trẻ mặc áo xanh đang đứng bên ngoài. Hồ Tiểu Thiên nhận ra người này chính là dược đồng hầu cạnh Chu Văn Cử. Tên dược đồng liền nói:
- Hồ đại nhân có ở đây không?

Lương Đại Tráng để gã đi vào, tên dược kia đồng đi đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên vái chào thật sâu nói:
- Hồ đại nhân, tiên sinh nhà chúng tôi đặc biệt cử tôi đến để mời ngài.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Không phải đã thống nhất tối nay tới đây dùng cơm hay sao, Chu tiên sinh đã đi đâu rồi?

Gã thuốc kia đồng đáp: - Sự tình là như thế này: tiên sinh nhà tôi hôm nay ra ngoài xem bệnh đã gặp phải một người có bệnh rất trầm trọng, đến tận bây giờ tiên sinh vẫn còn chưa tìm ra được cách chữa trị cho nên đã phái tôi tới đây mời Hồ đại nhân quá giang xem giúp.

Hồ Tiểu Thiên nhăn nhó cười khổ, Chu Văn Cử đúng là rất biết tìm phiền toái cho mình. Nếu như nói về giao tình giữa hai người thì chưa thể đến mức này. Ngươi là vị thần y Tây Xuyên đi xem bệnh cho người ta sao lại cứ bắt ta phải dính vào, ta đi để làm cái gì chứ? Hắn đang do dự xem có nên từ chối hay không.

Dược đồng kia lại nói:
- Hồ đại nhân, người bệnh chính là thân thích của gia đình Chu tiên sinh. Chu tiên sinh tôi dặn dò nhất định phải mời được đại nhân qua đó giúp đỡ.

Lương Đại Tráng dù sao thời gian đi theo bên cạnh Hồ Tiểu Thiên không phải là ngắn, gã nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hồ Tiểu Thiên liền nói:
- Hôm nay đã trễ thế này, đại nhân nhà ta cần nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì đợi đến ngày mai hãy nói.

Dược đồng kia vội vàng nói:
- Mạng người quan trọng, ngàn vạn lần không thể đợi đến ngày mai.

Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa quyết định, gã lại nói:
- Cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp, mạng người bệnh đang nguy lắm rồi đại nhân!

Hồ Tiểu Thiên nhíu mày, cuối cùng gật đầu nói:
- Được rồi, nếu như không xa, ta sẽ đi với ngươi một chuyến.

Dược kia đồng nói:
- Không xa, ngay tại ngõ Thánh Nhân.

Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói:
- Được, ta với ngươi qua đó xem.

Lương Đại Tráng nói:
- Tiểu nhân qua đó với công tử.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Cũng tốt!

Dược đồng khêu đèn đi trước dẫn đường, Hồ Tiểu Thiên và Lương Đại Tráng theo sau. Lúc nãy cùng với Tống Thiệu Phú uống quá nhiều rượu nên đầu óc hắn hơi chuếnh choáng, ra đến bên ngoài gặp gió mát thổi tới trước mặt làm đầu óc hắn tỉnh táo rất nhiều.

Hồ Tiểu Thiên đối với tình hình địa lý huyện Thanh Vân cũng không hiểu rõ lắm, hắn cũng là lần đầu nghe nói đến ngõ Thánh Nhân, liền quay ra hỏi dược đồng:
- Ngõ Thánh Nhân ở nơi nào?

Thuốc đồng chỉ vào cửa ngõ cách đó không xa nói:
- Chỉ cách chỗ ở của ngài hai con phố thôi.

Hồ Tiểu Thiên cũng thật không ngờ ngõ Thánh Nhân lại cách ngõ Tam Đức chỗ ở của mình gần như vậy, đi sang đó cũng chỉ bằng thời gian một chén trà, không khỏi cười nói:
- Không ngờ lại gần như vậy!

Dược đồng kia cười nói:
- Đúng thế!
Gã dừng lại ở cửa ngõ, đợi Hồ Tiểu Thiên đi tới mới rẽ vào trong ngõ.

Đêm tối vắng người, cư dân trong ngõ nhỏ hơn phân nửa đã đi ngủ, chỉ có một hai gia đình vẫn còn thắp đèn. Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, Chu Văn Cử đang ở gần mình như vậy, cho dù tối nay không tới dùng cơm, cũng nhất thiết phải cử dược đồng đến đây nói một tiếng, vì sao lại để mình chờ đến tận bây giờ? Mình đã có lời mời thịnh tình như vậy mà y lại thể hiện như thế có phải là hơi có chút chút thất lễ không? Con người Chu Văn Cử mà mình biết hẳn không phải là người như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng có chút nghi ngờ, đột nhiên dừng bước.

Dược đồng kia phát hiện phía sau không có tiếng bước chân, liền quay đầu lại.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chu tiên sinh ở ngay trong này à?

Tên dược đồng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là chái nhà đâu hẻm kia.

Hồ Tiểu Thiên không có ý đi tiếp, mỉm cời nói:
- Vậy ngươi kêu Chu tiên sinh ra đây gặp ta.

Dược đồng hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Chu tiên sinh còn đang bận chữa trị cho bệnh nhân, không thể dứt ra được, kính mong đại nhân quá bộ thêm vài bước, ở ngay trước mặt kia thôi.

Hồ Tiểu Thiên hai mắt nghiêm lại, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám nói dối! Ngươi có tin là bản quan bắt ngươi trị tội không?

Dược đồng kia bị hắn làm cho giật mình, gã run run làm đèn lồng trong tay rơi xuống, ánh nến châm giấy đèn lồng lập tức cháy bùng lên. Thuốc đồng run giọng nói:
- Hồ đại nhân... Ngài nói vậy là cớ gì ?

Hồ Tiểu Thiên từ đầu đến cuối đều chú ý biểu hiện của tên dược đồng này, từ vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của gã cho tới biểu hiện đột nhiên biến sắc khi bị hắn mắng lúc nãy, khiến hắn ý thức được việc này tất có điều bất thường, hắn nói với Lương Đại Tráng:
- Đại Tráng, chúng ta quay về!

Lương Đại Tráng không biết Hồ Tiểu Thiên vì sao tự nhiên bực tức, chỉ có điều từ trước đến nay gã luôn làm theo lệnh của Hồ Tiểu Thiên, nếu như Hồ Tiểu Thiên phải đi gã đương nhiên vâng theo, lập tức quay người đi theo Hồ Tiểu Thiên.

Dược đồng kia nhìn thấy hai người không muốn đi tiếp về phía trước, chân tay gã đột nhiên luống cuống, gã cuống quít nói:
- Đại nhân chớ đi!

Hồ Tiểu Thiên chẳng những không có để ý tới gã ngược lại còn bước nhanh hơn, hành động khác thường của dược đồng khiến hắn cảm thấy đang có nguy hiểm cực lớn ở rất gần đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu hình như có động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một tấm lưới lớn màu đen từ trên trời hạ xuống. Lương Đại Tráng phát hiện ra chuyện này muộn hơn so với Hồ Tiểu Thiên một chút, hai người chỉ mải lo động tĩnh xung quanh, mà không hề để ý nguy hiểm đến từ trên đầu nên không hề có sự đề phòng, đã bị tấm lưới lớn kia chụp gọn. Không để hai người bọn họ giãy dụa thoát ra, từ trên tường vây hai bên có hai cái bóng bay vút đến, thanh kiếm trong tay chúng dí sát lên hai người bọn họ, một tên lạnh lùng nói:
- Tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, bằng không lão tử ta sẽ khoét vài cái lỗ trên thân các ngươi đấy.

Hồ Tiểu Thiên than khổ trong lòng, lần uống rượu này quả nhiên là hỏng việc, cái trò lừa bịp hạ đẳng như vậy sao mình lại không nhìn ra chứ. Vừa rồi nếu mình phát hiện sự việc không bình thường này sớm hơn một chút thì đâu đến nỗi rơi vào cảnh trở thành tù nhân cho kẻ khác.

Tên dược đồng đứng ở nơi đó, khiếp sợ đến choáng váng, gã nói giọng run run:
- Ta... Ta đã đem người các ngươi cần đến... Các ngươi không được làm hại tiên sinh nhà ta.

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy lời của gã, thật sự là dở khóc dở cười, hóa ra tên dược đồng này lừa mình đến đây là để đổi lấy Chu Văn Cử. Bên cạnh đó Lương Đại Tráng cả giận nói:
- Thức thời thì mau thả đại nhân nhà ta, bằng không...
Nói còn chưa dứt lời đã bị một tên điểm trúng á huyệt, miệng gã há ra nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. (chưa xong còn tiếp... )
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 162: Phiền toái đã đến(hạ)


Người điểm trúng huyệt đạo Hồ Tiểu Thiên chính là một văn sĩ trung niên. Y mặc trường bào màu vàng, búi tóc như đạo sĩ, mày dài mắt bé, vẻ mặt nham hiểm hung ác, nói giọng trầm nhỏ: - Nếu muốn giữ mạng sống, thì nên ngoan ngoãn nghe lời chúng ta.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện giờ đang ở trong tay địch, giãy dụa phản kháng cũng chỉ khổ cái thân, Hồ Tiểu Thiên liền gật đầu, cười tủm tỉm nói: - Vị đại ca kia, ta hình như không biết các vị, có phải các vị đã tìm nhầm người hay không?

Tên văn sĩ trung niên nói: - Đúng vậy! Người cần tìm chính là ngươi!
Y và một tên khác cùng lôi Hồ Tiểu Thiên và Lương Đại Tráng đến trước một tòa nhà cách đó không xa, khi vừa tới chỗ cửa lớn, cửa phòng liền mở, bên trong có một gã béo lùn chào đón hỏi: - Tam ca, đắc thủ rồi phải không?

Tên văn sĩ trung niên để cho bọn chúng lôi 2 người vào trong còn y đứng bên ngoài quan sát động tĩnh, biết chắc không có người theo dõi y mới đóng cửa lớn, cài chặt then bên trong.

Hồ Tiểu Thiên đến huyện Thanh Vân tuy rằng chưa bao lâu nhưng đắc tội người ta không phải là ít. Trong lòng hắn nghĩ thầm rốt cục là kẻ nào đang đối phó với mình. Lúc nãy Lương Đại Tráng đã để lộ ra thân phận của hắn rồi, mấy người kia căn bản không có động tĩnh gì, xem ra bọn chúng cũng không phải loại người sợ phiền phức. Sự tình thật đúng là có chút phiền toái. Trước đây có Mộ Dung Phi Yên bảo vệ bên cạnh, chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề an toàn, nhưng lúc này nàng đang phải chăm sóc cho Nhạc Dao, căn bản nàng không ở huyện Thanh Vân. Sức chiến đấu của Lương Đại Tráng thậm chí còn kém hơn mình. Trước mắt trong tình cảnh này chỉ có thể dựa vào chính mình nghĩ cách tự thoát hiểm thôi.

Xuyên qua tiền viện, đi qua hai cửa vào bên trong, ánh đèn bên trong căn phòng phía đông soi rõ một người đi ra, Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy rất rõ ràng, người này đúng là Tây Xuyên thần y Chu Văn Cử.

Chu Văn Cử nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ, y kinh ngạc hỏi: - Hồ đại nhân... Ngài làm sao lại tới đây?

Sau đó y lại chú ý đến dược đồng đứng cạnh Hồ Tiểu Thiên lập tức hiểu ra tất cả. Y cả giận nói:
- Chu Hưng, tên súc sinh ngươi lại dám hãm hại Hồ đại nhân!

Y xông lên trước định dùng chưởng đánh tên dược đồng nhưng lại bị tên béo lùn nắm lấy cánh tay, đẩy mạnh y ngã lăn trên mặt đất.

Dược đồng Chu Hưng khóc lớn nói: - Tiên sinh... Tên đó đã hết cách chữa rồi. Bọn họ uy h**p nói ngài phải đền mạng, lúc này tiểu nhân mới nhớ tới Hồ đại nhân...Ngài đừng đánh tiên sinh của ta.

Gã xông lên phía trước dường như để liều mạng với tên béo nhưng lại bị tên béo đá một cước vào bụng, ngay lập tức ngã bổ nhào xuống đất. Không đợi dược đồng bò dậy, gã béo lùn kia rút kiếm ra nghe "keng" một tiếng, dí vào cổ dược đồng với vẻ mặt của một tên hung thần ác sát, y gầm lên nói: - Hôm nay nếu như không cứu được thiếu gia nhà ta, ta sẽ sẽ bắt toàn bộ các ngươi đền mạng.

Hồ Tiểu Thiên nhận thấy gã này đúng là loại không có đầu óc, con mẹ mày chứ. Lũ chúng mày đúng là không có mắt. Thiếu gia chúng mày thì mắc mớ gì tới ta? Phải nói rằng lúc nãy Hồ Tiểu Thiên thực sự có chút sợ hãi, hắn lo lắng có người muốn trả thù mình nên mới bắt bọn hắn bắt đến, không thèm hỏi phải trái đúng sai gì đã cho ăn đòn rồi, nếu vậy thì hắn thực sự quá là bị oan. Nhưng sau khi đến đây nhìn thấy Chu Văn Cử lại nghe thấy cuộc nói chuyện của dược đồng và tên mập lùn, trong lòng Hồ Tiểu Thiên đã đoán ra tương đối, nhất định là Chu Văn Cử bị cướp đến để chữa bệnh. Bệnh tình của người này hẳn là rất nghiêm trọng. Chu Văn Cử cũng đành bó tay không thể tìm ra cách chữa trị, kết quả là đám người này mới tìm tới bắt mình.

Nghe Chu Văn Cử và dược đồng Chu Hưng đối thoại. Xem ra Chu Văn Cử không phải khai ra mình mà do Chu Hưng tự chủ trương bắt mình bán rẻ cho bọn người này.

Tên mập lùn hung tợn nhìn thẳng Hồ Tiểu Thiên nói: - Còn không nhanh đi xem bệnh cho thiếu gia nhà ta, ngươi dám kéo dài thời gian, lão tử ta một đao chặt nó ra bây giờ.

Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên cười ha hả.

Những người này đều không ngờ rằng hắn lại cười nổi trong hoàn cảnh này. Tên nào tên nấy cũng bị tràng cười của hắn làm cho sửng sốt, trong lòng đều nghĩ thằng này chắc đầu óc không bình thường? Chỉ cần là người bình thường ở trong hoàn cảnh này đều cười không nổi.

Tên mập lùn day day mũi nói:
- Cười? Cười cái ông nội mày. Ngươi có tin nếu như dám chọc giận lão tử, lão tử một đao chém chết ngươi không?

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: - Không tin ngươi có gan một đao chem đươc ta. Nêu như ta chết rôi, thi thiêu gia gi gi đo nhà ngươi cung phải chôn theo. Như thê chẳng khác gì là ngươi một đao chem chêt thiếu gia nha ngươi. Đến đi! Ta chờ ngươi đo.

- Hơ...

Tên mập lùn bị Hồ Tiểu Thiên noi cho cưng hong.

- Hơ cái đầu con mẹ mày!
Không ngơ Hồ Tiểu Thiên lai chỉ vào cai mui cua tên mập lùn rồi đi tới. Chu Văn Cử va Lương Đại Tráng đều bị hăn làm toat mồ hôi, ai cũng không dám tưởng tượng Hồ Tiểu Thiên trong tình canh nay còn dám mắng chửi người.

Trên mặt của Hô Tiểu Thiên lại chăng co chut sơ hãi nao, hắn nói: - Cai qua dưa lun ngươi lai dam uy h**p ta, có gan đên đây ma chem ta đi. Người trong nha ngươi không dạy ngươi biết lễ phép a?

Thực tế hắn chăng phai la ke hưu dung vô mưu ma trong lòng đa co tinh toán trươc, đám người này đa tim cach cươp hắn vê đây đê chưa bênh thi cung không dê dang ha thu vơi hắn. Hăn chinh la mươn điêm nay đê dò xét sức chịu đựng cua đối phương, xem bọn chung có phải ném chuột sợ vỡ binh không.

Tên mập lùn bị Hồ Tiểu Thiên măng xa xa đến mức ngây ra, luc này mới phản ứng, vung kiêm lên nói: - Lao tư ta chem chết ngươi

Không đê cho ga kip xông lên, hai tên đông bon cua ga liên tiên tơi ngăn cản, tên văn si trung niên quát: - Lão ngũ, ngươi bình tĩnh một chút.

Y đưa mắt liếc một cái, một tên khác kéo tên mập lùn sang một bên. Hai tên rỉ tai nói nhỏ với nhau vài câu, trói riêng dược đồng và Lương Đại Tráng ở gian phòng phía tây. Hai người này đồng thời cũng là con tin của bọn họ, dùng hai người này để uy h**p Hồ Tiểu Thiên, bắt hắn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Hồ Tiểu Thiên đã nhìn thấy tất cả, trong lòng ngầm hiểu, vị thiếu gia bị thương kia rất quan trọng với mấy tên này. Bọn chúng bắt cóc mình đến đây mục đích chính là để cứu người. Nói cách khác trước mắt ít nhất mình vẫn đang nắm giữ một phần quyền chủ động.

Tên văn sĩ trung niên đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên. Lúc này sắc mặt y đã thay đổi hoàn toàn, y tươi cười chắp tay nói: - Hồ đại nhân, hôm nay chúng ta làm như vậy thật sự là có chút bất đắc dĩ, kính mong đại nhân thứ cho chúng ta tội mạo phạm.

Theo lời y nói có thể đoán ra y đã biết rõ thân phận của Hồ Tiểu Thiên, nhưng đã biết rõ mà vẫn hành động như thế thì đúng là càng nghiêm trọng, biết rõ Tiểu Thiên là mệnh quan triều đình mà bọn chúng vẫn bắt cóc, đủ thấy đám người này tuyệt đối không phải là người lương thiện.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không phải chỉ là tội mạo phạm đơn giản vậy đâu, bắt cóc mệnh quan triều đình, uy h**p đe dọa, tự do giam cầm. Mấy thứ tội danh này gộp lại chỉ e là sẽ phải chặt đầu.

Văn sĩ trung niên cười nói: - Đại nhân không cần nặng lời như vậy, tội danh trên người ta sớm đã là tử tội rồi, cho dù có thêm vài tội nữa cũng chả vấn đề gì. Đối với chúng ta mà nói sống thêm một ngày đó là kiếm thêm một ngày, cho dù đêm nay không may phải chết chúng ta cũng không có gì hối tiếc.

Hồ Tiểu Thiên vừa nghe y nói thì không khỏi đau đầu, con mẹ nó chứ, hóa ra toàn một bọn liều mạng, rắc rối lớn đây, đám người này còn không sợ chết! Chẳng phải đồng nghĩa hôm nay mình sẽ rất khó thoát thân. Hồ Tiểu Thiên hỏi: - Các ngươi tìm ta để làm gì?
Văn sĩ trung niên nói: - Thiếu gia nhà ta bị trọng thương, nghe nói Hồ đại nhân y thuật xuất chúng, có đôi tay kỳ diệu, đã từng cứu được nhị công tử và Đại thiếu phu nhân của Vạn gia cho nên đã cố ý mời Hồ đại nhân đến để trị thương cho công tử nhà ta.

Hồ Tiểu Thiên than khổ trong lòng, đúng là người sợ nổi tiếng heo sợ mập. Mặc dù là cứu người nhưng nếu truyền ra ngoài thì cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Hiện tại phiền phức đã tìm tới ta rồi. Hắn thở dài nói: - Cứu người vốn dĩ là chuyện tốt. Nếu như các ngươi chiếu theo lễ tiết mà thành khẩn mời ta, ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng các ngươi lại cố tình dùng thủ đoạn hạ lưu lừa ta đến chỗ này, cho nên...

Văn sĩ trung niên nói: - Nếu như đại nhân biết thân phận thật của chúng ta liệu có chịu cứu người không?

Y đúng là không có nói sai, nếu Hồ Tiểu Thiên biết người cần cứu là kẻ cướp thì chắc chắn sẽ không thèm để ý đến bọn chúng, nhất định sẽ để bọn chúng tự sinh tự diệt.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chu tiên sinh là Tây Xuyên đệ nhất thần y, y còn trị không hết bệnh, ta cũng không chắc có biện pháp nào.

Chu Văn Cử nghe thấy Hồ Tiểu Thiên nhắc tới mình, vẻ mặt không khỏi hổ thẹn. Từ khi đến huyện Thanh Vân y liên tiếp thất bại. Đầu tiên là chữa trị cho Đại thiếu phu nhân Vạn phủ y chẳng tìm được biện pháp nào. Trước mắt cho dù là bị bọn cướp bắt tới đây, đối mặt với người bệnh y cũng không tìm ra cách chữa trị. Nếu như y có năng lực chữa được cho người bệnh thì đám người độc ác này cũng sẽ không tìm bắt Hồ Tiểu Thiên.

Văn sĩ trung niên cười ha hả, cười xong mắt y hiện lên tia lạnh lùng: - Nếu công tử nhà ta không cứu được thì ta bắt tất cả các người đền mạng.

Hồ Tiểu Thiên biết rằng đêm nay đã gặp phiền toái lớn rồi, hắn gật đầu nói: - Mời người đến xem bệnh ta đây gặp nhiều rồi, ép người đến xem bệnh ta đây đúng là gặp lần đầu tiên. Cũng tốt, hãy để cho ta xem qua người bệnh trước rồi nói sau.

Đi đến chỗ Chu Văn Cử hắn mắt liếc một cái nói: - Chu tiên sinh, tình hình bệnh nhân thế nào?
Chu Văn Cử trả lời thành thật: - Tình hình không khả quan lắm, đại nhân xem rồi sẽ biết.

Hồ Tiểu Thiên đi vào trong phòng, qua ánh sáng của đèn dầu hắn nhìn thấy nằm trên giường là một nam tử. Nam tử kia sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, môi cũng rất nhợt nhạt, đây chính là loại thiếu máu điển hình, nhìn qua là biết y đang trong trong trạng thái hôn mê. Chiếc chăn trùm trên người này đã bị máu tươi chảy ra nhuộm đỏ.

Chu Văn Cử chầm chậm kéo chăn đơn ra, nửa trên người nam tử kia để trần, giữa bụng có một vết thương nhìn đến rợn người. Hồ Tiểu Thiên vừa nhìn đã đoán được thương tích là do lưỡi dao sắc bén gây ra. Cúi thấp đầu nhìn thấy nửa dưới người này vẫn đang mặc quần màu đen, hẳn là giả dạng để hành động trong đêm, nội tâm hắn bỗng thất kinh, hắn hướng ánh mắt nhìn lên mặt người này, trong đầu lập tức hiện ra gương mặt trong đêm tối bị tia chớp chiếu rọi trở nên rõ ràng, người bị thương trước mặt chắc chắn là tên hái hoa tặc nửa đêm hôm đó thăm dò Vạn phủ, ý đồ bắt Nhạc Dao đi.

Hồ Tiểu Thiên giật mình, đây chẳng phải là chuyện đùa. Trong thế giới tối tăm này mỗi người đều có số phận. Không thể ngờ tới tên hái hoa tặc này sau khi rời Vạn phủ còn lượn lại một vòng rồi lại bị mình bắt gặp. Hồ Tiểu Thiên căn bản không cần hỏi bệnh sử, hắn biết rằng vết thương trên bụng người này là do một đao của Mộ Dung Phi Yên đâm trúng. Nghĩ lại lúc đó sao không đâm chết tên này luôn đi chẳng phải là sẽ xong mọi chuyện, cũng đỡ phải mang tới nhiều phiền toái như vậy, cho nên đúng là nhiều lúc không thể lưu lại hậu hoạn, đã nhổ cỏ phải nhổ tận gốc đích thực là có đạo lý này.

Hồ Tiểu Thiên hối hận thì vẫn hối hận nhưng phải gắng gượng giải quyết nguy cơ trước mắt rồi nói sau.

Chu Văn Cử nói: - Vết thương của người này quá sâu, ta mới chỉ là giúp y cầm máu tạm thời, còn về những cái khác, ta không biện pháp gì.

Vẻ mặt y có chút xấu hổ. Kỳ thật không phải y thuật của Chu Văn Cử tệ hại mà là đối với loại ngoại thương bụng cấp tính thế này y không có kinh nghiệm trị liệu, kiến thức ngoại khoa có hạn của y cũng chỉ trong phạm vi băng bó ngoại thương đơn giản, nắn xương trật khớp gì đấy. Loại ngoại thương này đối với y mà nói đúng là khó khăn quá lớn, hơn nữa lại liên quan đến tổn thương gan bên trong. Đối với lang trung cổ đại không có kiến thức giải phẫu học như Chu Văn Cử về cơ bản không có cách nào. (chưa xong còn tiếp... )
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 163: Mổ bụng kiểm tra (thượng)


Hồ Tiểu Thiên kiểm tra sơ bộ toàn thân trươc. Khi biết người này vẫn còn sống hắn không thể không khâm phục sinh lực ngoan cường của y. Một kiếm của Mộ Dung Phi Yê đâm thẳng vào bụng khiến vết thương rất sâu, mất máu không ít. Tình trạng này kéo dài suốt từ đêm qua đến giờ ma y vẫn không đoan hơi bỏ mạng, bi thiếu máu nghiêm trọng như vậy mà y vẫn có thể kéo dài hơi tàn, thât đung la hiêm thây. Thưc sư trong luc nay Hồ Tiểu Thiên không hê hy vọng y chết. Theo như lời nói của gã văn sĩ trung niên lúc nãy nếu như người này chết rồi, tất cả bọn họ đều bị chôn cùng. Tât ca đám người nay đều là kẻ liều mạng, bọn chúng nói được la làm được. Tên hái hoa tặc này đúng là có chết cũng không đên hết tội, nhưng tính mạng của bọn hắn quý giá vô cùng, nếu như bị chôn cùng người này thì qua thât là lỗ nặng.
Văn sĩ trung niên kia có vẻ khẩn trương, ân cần nói: - Thế nào rồi?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Lành ít dư nhiêu!

Hắn vừa dứt lời, Chu Văn Cử và tên văn sĩ trung niên đồng thời đều hít một hơi lạnh. Chu Văn Cử sở dĩ hít một hơi là vì nếu Hồ Tiểu Thiên nói không có cách nào chữa khỏi thương thế thì không con nghi ngơ gi nưa người này sẽ chết chắc. Dù sao thì chính y cũng không có khả năng cứu sống người này, nếu như người này chết rồi thì tất cả bọn họ đều bị chôn cùng. Riêng mình chết cũng không sao, chỉ có điều tên dược đồng này đã kéo theo người vô tội là Hồ Tiểu Thiên bị liên luỵ khiến y ngay cả sắp chết cũng không thể an tâm.
Còn tên văn sĩ trung niên hít vào một hơi là vì quan tâm, y lạnh lùng nói: - Tốt nhất là ngươi không nên quên lời ta nói vừa rồi. Từ trước đến giờ ta luôn là ngươi đã nói là làm.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Lành ít dữ nhiều cũng không hẳn là chắc chắn sẽ chết, vẫn còn có chút cơ hội.

Chu Văn Cử âm thầm thở ra nhẹ nhàng. Hồ Tiểu Thiên thật đúng là biết cách dọa chết người ta. Nếu như có thể cứu sống người này đương nhiên la không còn gì tốt hơn.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Miệng vết thương ở trong bụng của y cho nên nhất định phải mổ bụng y ra.
Cái mà hắn nói chính là mổ bụng kiểm tra thường thấy nhất trong điều trị vết thương cấp tính ở bụng của ngoại khoa. Trước mắt trong tình cảnh này cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp này mà thôi.

Văn sĩ trung niên kia nhìn Hồ Tiểu Thiên nửa tin nửa ngờ, mổ bụng ra liệu còn giữ được mạng sống sao? Thằng nhãi này không phải đang cố ý đùa giỡn đấy chứ? Nhưng hiện tại y cũng không có phương pháp xử lý nào tốt hơn, Đã có câu khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử. Ngay đến cả Tây Xuyên đê nhât thần y Chu Văn Cử còn không làm được gì, tất cả hy vọng chỉ có thể ký thác lên người vị huyện thừa huyện Thanh Vân này thôi.

Nếu như đổi lại la thời điểm trươc đây thì Chu Văn Cử nhất định sẽ hoài nghi phương pháp trị liệu của Hồ Tiểu Thiên nhưng sau khi hiểu rõ hắn liền phát hiện ra tất cả dù là đập đầu, cắt cổ, mổ bụng của Hồ Tiểu Thiên đều là thủ pháp trị liệu tinh diệu cao thâm. Nếu người khác mà làm như vậy thì tuyệt đối không thể được còn đối với Hồ Tiểu Thiên đương nhiên là có tinh kha thi. Chu Văn Cử đối với Hồ Tiểu Thiên thưc sư như la rât tin tưởng hăn.

Hồ Tiểu Thiên thấy văn sĩ trung niên còn nghi ngờ, hắn nói một cách lạnh nhạt: - Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không lấy tính mạng mình ra mạo hiểm đâu.

Tuy rằng phương án thủ thuật của Hồ Tiểu Thiên không sai nhưng trong quá trình giải phẫu khó có thể nói trước, đôi lúc xuất hiện sai sót cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Tình huống cụ thể còn phải đợi đến lúc mổ bụng mới biết.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Toàn bộ dụng cụ dùng để mổ bụng đều ở trong nhà ta, ngươi thả Lương Đại Tráng ra để gã về lấy hôp dụng cụ cho ta.
Văn sĩ trung niên nhìn Hồ Tiểu Thiên bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, y nghi ngờ Hồ Tiểu Thiên sẽ nhân cơ hội này giơ tro vơi y.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Đừng có dùng ánh mắt hoài nghi kiểu đó nhìn ta. Để ta nói thẳng cho ngươi biết, hiện tại ngươi không có lựa chọn nào khác, ta cũng như ngươi thôi. Nếu ngươi đã chọn ta thì phải tin ta. Nếu như ta không trị được bệnh cho người này chúng ta đều phải bồi táng cùng y. Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?

Văn sĩ trung niên cười ha hả, lạnh lùng nói: - Được, Hồ đại nhân quả nhiên có khí chất, để ta đi lấy cung ga.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Còn một số thứ nữa các người cần phai chuẩn bị cho ta, mau lấy giấy bút ra đây để ta kê những thứ cần dùng. Các ngươi phải nhanh chóng đi tìm, tìm không được thì phải đi mua, mua không được thì phải đi trộm, trộm không được thì đành phải cướp. Dù là cách nào cũng phải lam nhanh nhất có thể.

Hồ Tiểu Thiên đã biết rõ thân phận cường đạo của bọn chúng nên mới nói ra nhưng lơi như vậy.

Tên văn sĩ trung nên kia không thèm để ý lời châm chọc của Hồ Tiểu Thiên. Y phái một tên đồng bọn đi cùng Lương Đại Tráng trở về lấy hôp dụng cụ giải phẫu cua Hồ Tiểu Thiên. Trước khi đi Hồ Tiểu Thiên đặc biệt dặn dò: - Đại Tráng, ngươi lấy cho ta gói thảo dược lớn để trong tủ phòng ta, thuốc chờ để cứu mạng đấy, nhất định không được động tới làm đổ.

Lương Đại Tráng khẽ giật mình, lập tức hiểu ý của Hồ Tiểu Thiên.
Trong luc chơ đơi, Hồ Tiểu Thiên kê ra danh sách các vật cần tìm, sau đó để bọn chúng nhóm lửa đun sôi nước chuẩn bị cho việc khử trùng. Mặc dù phương tiện và điều kiện thô sơ nhưng trươc khi phâu thuât vẫn phải chuẩn bị thật kỹ và đầy đủ.

Trong lúc mọi người đều bận việc, Chu Văn Cử cuối cùng cũng có cơ hội nói riêng với Hồ Tiểu Thiên. Y áy náy nói: - Hồ đại nhân, thật sự là rất xin lỗi, chính là ta đã liên lụy đến ngài.

Kỳ thật chuyện của Hồ Tiểu Thiên thực sự không phải do y gây ra mà do đám kẻ cướp kia thấy y không tìm được cách chữa bệnh nên đã uy h**p, dọa g**t ch*t y. Lúc này dược đồng Chu Hưng mới nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên. Vì muốn cứu Chu Văn Cử nên gã nói gã biết người có khả năng cứu sống bệnh nhân. Vì thế dược đồng mới đến chỗ ở của Hồ Tiểu Thiên, lừa hắn đến đây, khiến bây giờ hắn đa trở thành tù nhân cua ngươi ta, tính mạng vân đang găp nguy hiêm.
Hồ Tiểu Thiên đối với biểu hiện của y có chút rộng lượng, hắn cười nói: - Có gì đáng để xin lỗi đâu. Dù sao cũng đã đến rồi thì cư yên ổn trước đã. Chúng ta cứ cứu người trước rồi nói sau. - Nhìn thấy tên văn sĩ trung niên kia đi ra cửa, hắn hỏi nhỏ: - Chu tiên sinh tới đây như nào?

Chu Văn Cử thở dài: - Ta cũng không rõ nữa. Ta men theo sông Thông Tế đi hái thuốc trong thung lũng phía thượng du, đang luc chuẩn bị về sớm một chút đê đến quý phủ đại nhân dự tiệc, không ngờ giữa đường bị bọn chúng cướp đến đây, bắt ta trị thương cho người này.

Nói tới đây Chu Văn Cử lại lắc đầu nói: - Nói ra thì thật xấu hổ, ta thực sự bất lực với thương thế của y. Chu Văn Cử làm nghề y đã mấy chục năm, những chứng bệnh nan y qua tay y chữa khỏi có vô số, cho nên mới được mệnh danh là Tây Xuyên đệ nhất thần y, nhưng kể từ khi đến huyện Thanh Vân y gặp phải rất nhiều vấn đề hóc búa. Sau khi gặp Hồ Tiểu Thiên y đã nhận ra hắn là một cao thủ trị liệu ngoại thương chân chính, chỉ có điều y còn chưa kịp tới thỉnh giáo thì hai người đã trở thành tù nhân của kẻ khác. Xét cho cùng cũng là do mình làm liên lụy đến người ta. Nghĩ đến đây Chu Văn Cử cam thây hô then vô cung.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chu tiên sinh không phải vẫn muốn cùng ta thảo luận nghiên cứu y học đó sao? Hôm nay cũng là một cơ hội đó.

Chu Văn Cử vốn rất đam mê y học, nghe Hồ Tiểu Thiên nói như vậy khiến y tạm thời quên đi hoàn cảnh khốn khó của mình, vui mừng hỏi:
- Thật sự như vây sao?

Hồ Tiểu Thiên đáp: - Chu tiên sinh còn nhớ trước đó ta đã nói với tiên sinh phương pháp trị bệnh này gọi là gì không?

Chu Văn Cử nói: - Giải phẫu!

Y đối với chuyện này vẫn còn nhớ như in. Ngày đó cái cảnh tượng thần kỳ khi Hồ Tiểu Thiên chữa trị cho Đại thiếu phu nhân của Vạn gia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu y, khiến y vô cùng xúc động, mừng rỡ không ngừng. Có thể nói Hồ Tiểu Thiên đã mở ra cho y cái nhìn hoàn toàn mới về y học, giúp y nhận biết lĩnh vực y học ở một một thế giới khác.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Sư môn ta chia y học thành mấy loại chính là nội, ngoại, phụ, đương nhiên là còn phân nhỏ hơn nữa. Mấy loại lớn này đều có phạm vi chú trọng cua riêng nó đông thơi có mối quan hệ tương quan. Nếu nói về phân biệt thì nội khoa và ngoại khoa là rõ nhất. Trong mắt của ta, sở học của tiên sinh chính là chú trọng về kiến thức nội khoa, trong khi đó sở học của ta lại chú trọng về ngoại khoa. Nội khoa chính là sở trường của Chu tiên sinh nên ta tạm thời không nói đến, chúng ta sẽ nói sâu hơn về ngoại khoa nhé. Các bệnh ngoại khoa thường gặp chia làm 5 nhóm lớn: vết thương, lây nhiễm, u, dị dạng và chướng ngại chức năng. Phân biệt lớn nhất giữa hai loại này là nội khoa thường trị liệu bằng dược liêu trong khi đó ngoại khoa thường sử dụng phẫu thuật để trị liệu. Nói đơn giản hơn tức là một loại là kê đơn thuốc còn loại kia là dùng dao mổ.

Hồ Tiểu Thiên tìm từ ngữ tóm tắt một cách đơn giản dễ hiểu nhất về y học hiện đại để Chu Văn Cử có thể tiếp thu.

Chu Văn Cử chậm rãi gật gật đầu, thoáng có chút suy nghĩ nói: - Chu mỗ học y nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được nghe về từ "phẫu thuật" này và cũng là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến quá trình tiến hành của giải phẫu.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Thuật nghiệp có chuyên có riêng, nghe đạo có người trước kẻ sau. Chu tiên sinh không hiểu ngoại khoa, không có nghĩa là y thuật của Chu tiên sinh không bằng ta mà là do ngài chưa bao giờ tiếp xúc qua. Ta đối với kiến thức nội khoa thi vô cùng nông cạn, đối với các loại thảo dược còn nông cạn hơn.

Hồ Tiểu Thiên chỉ là khiêm tốn, hắn nghĩ đến thể diện của Chu Văn Cử - ngươi được mệnh danh là đệ nhất thần y Tây Xuyên này.

Chu Văn Cử nói: - Hồ đại nhân hà tất phải khiêm tốn, gặp căn bệnh nặng chân chính ta thưc sư đa không có biện pháp gì.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chu tiên sinh có lối suy nghĩ kín đáo, tri thức uyên bác, đức tính cẩn thận tỉ mỉ, ta quả thật không thể bì được

Chu Văn Cử nói: - Hồ đại nhân làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, can đảm, cẩn trọng, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, tính toán đâu ra đấy.
Hai người đang tan dương nhau hết lời, nhưng thực tế những lời nói ra đều là tâm huyết cả.

Hai người ho nói xong không hẹn mà cùng mỉm cười. Bọn họ đêu hiêu ca hai đang khen ngơi lân nhau, chinh la do sư đông cam va sư hăng say khi thao luân vê y hoc đa giup ho tam quên đi hiêm canh cua chinh minh, tâm trang đa nhe nhom hơn rât nhiêu.

Lúc này tên hái hoa tặc đau đơn rên ri trên giường, đâu của y giật giật dương như có xu hương tỉnh lại. Hồ Tiểu Thiên không hê muôn y tỉnh lại luc nay, chỉ chờ công đoan chuân bi trươc phâu thuât hoan tât là có thể tiên hanh mô bung kiêm tra rôi. Nêu y tỉnh lại vao thơi điêm nay tất se ảnh hưởng đến qua trinh giải phẫu, chưa chăc y co thê phôi hơp tôt như luc con hôn mê. Kỳ thật gây tê khi giải phẫu vân luôn la vân đê phức tạp đôi vơi Hồ Tiểu Thiên. Tư trươc đên giơ hăn vân chưa tim ra đươc loai dươc liêu gây tê kha thi. Vai lân trươc khi phâu thuât, hoặc là thừa dịp người bệnh hôn mê tiến hành giai phâu hoặc là nhơ Mộ Dung Phi Yên điểm huyệt hô trơ nhưng phương phap điểm huyệt tuy rằng có thể khiên cho người bệnh duy trì trang thai tứ chi bất động nhưng sư đau đơn thi không hê giam môt chut nao. Có thể nói rất nhiều người bệnh đều là dựa vào y chí ngoan cương tự thân đê chông lai sư đau đơn.

Dĩ nhiên đối với tên hái hoa tặc đang ơ trươc măt nay Hồ Tiểu Thiên không co thưa long thương hại. Chiu đau tơi chêt la đang lăm, nhưng nếu thật là day vo y đên chêt thi mây ngươi bon hắn cung bi chôn theo, thât la chăng đang chut nao. Hồ Tiểu Thiên nói: - Chu tiên sinh, ngai có cach nao khiến y ngủ luôn đi hoặc là có cach nao khiến vêt thương cua y tam thơi không cam thây đau đớn, như vây se tiên cho ta tiến hành giải phẫu.
Chu Văn Cử nói: - Viêc này không khó! Y mở chiêc hộp đưng kim ơ bên canh ra, bên trong co mười cây kim, sư dụng phương phap kim châm huyệt đê giảm bớt đau đơn cho ngươi bênh đông thơi lam cho y lai trơ vê trang thai hôn mê. Chu Văn Cử giải thích: - Ta co bôi chut Ma Phí tán trên đâu cây kim. Sư dung phương pháp kim châm huyêt có thể khiên cho dược vât mau chóng ngâm vao kinh mạch y. Dung phương pháp nay có thể giup người bệnh tạm thời quên đau đớn.
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 164: Mổ bụng kiểm tra (hạ)


Hồ Tiểu Thiên liên tục khen hay. Trươc đây chưởng quy Dich Nguyên Đương Lý Dật Phong từng đưa cho hắn một ít thuốc giảm đau, tuy nhiên loai thuốc giam đau nay không mây hiêu qua. Co điêu hiêu qua gây tê cua Chu Văn Cử cũng phai chờ đợi đê kiêm chứng. Hy vọng la tìm được một phương an gây tê hưu hiêu. Nếu có thể giải quyết đươc vấn đề này, ngay sau môi khi tiên hanh giai phâu se dễ dàng hơn rât nhiều.

Lương Đại Tráng rất nhanh đã mang hôp dung c* giai phâu cua tiểu Thiên đên. Hồ Tiểu Thiên không gâp cung không chậm tiến hành khư trung sơ bô.
Văn sĩ trung niên kia lui ra giưa sân, tên mâp lùn cung đã đi tới, trông ga có chút nôn nóng, ga hoi: - Đại ca, ngươi tin tưởng bọn chung thât sao?

Văn sĩ trung niên thở dài nói: - Nêu không tin bọn chung thì phải làm thế nào? Ngươi cũng biết đây nếu thiếu đương gia co sơ suât gi, ngươi cho là đại đương gia sẽ tha cho mây ngươi chúng ta...

Y nói còn chưa dứt lời, măt ga mập lùn biên sắc, ga chậm rãi gật đầu nói: - Vơi kê sach hiên nay chỉ có thể mạo hiểm đánh cươc thêm lân nưa, biên ngựa chết thành ngựa sống!

Văn sĩ trung niên trừng mắt nhìn ga, ro rang la trách cứ tên này dùng từ không thoa đang.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên từ bên trong đi ra. Hai ngươi bon chung nhìn thây hắn lâp tức dừng nói chuyện. Tên mập lùn nhin Tiêu Thiên vơi ve hung ác, trong khi đo ga văn si trung niên lai to ra rât lê phep, y noi môt cach khach sao: - Hô đại nhân có gì chỉ bảo?

Hiên tai đôi vơi bon chung Hô Tiêu Thiên vân co gia tri, chung con cân Hồ Tiểu Thiên hỗ trợ cứu người nên đối với hắn bon chung vân co chut khach khi.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Thiêu gia nhà ngươi mất máu quá nhiều, cần phai truyên mau.

- Như thế nào la truyên mau?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tìm ngươi co nhom mau thích hợp đê truyên vao cơ thê y, cho nên tât ca chúng ta đêu phai phôi hơp nghiêm huyêt, xem ngươi nao co cung nhom mau vơi bênh nhân.

Đám người này chưa từng nghe đên cai gi la truyền máu và phôi huyết, chung ngây ra giống như đang nghe truyện nghìn lẻ một đêm. Tuy nhiên bon chung đêu tân măt thây thiếu gia mất máu quá nhiều nên cung cho răng lơi cua hăn co lý. Đam người nay chỉ có thể lam theo sư săp đăt cua Hồ Tiểu Thiên, cùng nhau đi nghiêm huyết.

Thậm chi ca Lương Đại Tráng va Chu Hưng cung không ngoai lê. Tât ca đêu phai phôi hơp nghiêm huyêt. Phương phap phôi huyêt cua Hồ Tiểu Thiên rất đơn giản. Hăn tiên hanh theo cach cô đai vân lam la lấy máu nhận thân, dung môt chen nươc trong, lây mau cua ngươi bênh va cua đam ngươi kia cho nho vao trong chen, mau cua ngươi nao hoa chung vơi mau cua bênh nhân thi mau cua ngươi đo thich hơp cho truyên mau.

Noi ra thi cung thât kỳ quái. Đa số máu cua moi ngươi nhỏ vào trong chén đều không tương dung vơi mau cua người bênh, chi duy nhât co mau cua tên mập lùn kia nhanh chóng dung hơp trơ thành một thể vơi mau cua ngươi bi thương.

Hồ Tiểu Thiên chỉ vao tên mập lùn nói: - Ngươi qua đây một chút.

Mập lùn trơn trừng hai mắt, muôn xac nhân xem co phai hắn chỉ mình không, ngạc nhiên hoi: - Ta a?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Ngươi đi tìm môt châu nước sạch, dùng nước đun sôi đê tiêu độc, sau đó trich một chậu huyết ra.

Mập lùn nghe vậy giật mình kinh hãi: - Lấy máu?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chính là ngươi đo, thiếu gia ngươi mất máu quá nhiều, cần đươc tiêp bu mau. Ngươi đối với hắn trung thành tận tâm như thê, sẽ không tiêc chút mau nay chư?

Luc noi lời này hắn cố nén cười, ngươi từng đùa giỡn vơi ta, bố đây cho ngươi biêt nêu chông đôi bô may se không có có kết cục tốt đep đâu.
Tên mập lùn tưc giận nói: - Tại sao lai là ta? Muốn trich mau thi phai la mau cua các ngươi.

Ga nhin sang châu nươc bên canh, con me no, cho du la ai ma trich ra ca châu mau nay đêu phai chêt, thăng nhai nay căn bản chính là thay đổi biện pháp đê lưa bịp ta, muốn lao tư ta phai chêt đây ma.

Hồ Tiểu Thiên cươi thâm trong long. Trong chuyện này đương nhiên là có huyền cơ. Qua trinh lấy máu không co vấn đề, ban thân máu cung không co vấn đề mà chinh là nươc trong chén có vấn đề. Trươc đây Hồ Tiểu Thiên chi cân dung dược liêu la có thể đạt đươc hiệu quả như vậy, nhưng khi tới đây hắn muôn Chu Văn Cử lãnh giáo phương diên nay bơi Chu Văn Cử cưc ky hiêu ro dươc tinh cua cac loại thảo dược. Vận dụng chút kế nhỏ có thể quyết định máu tươi co dung hợp với nhau hay không, Hồ Tiểu Thiên chính là muốn bây tên mập lùn. Hắn thở dài nói:
- Ngươi luc nay cũng nhìn thấy rôi đây, mau cua tât ca chúng ta và thiếu gia ngươi không tương dung, chỉ có máu của ngươi và y la dung hợp với nhau. Nếu chúng ta miễn cưỡng lây máu minh truyên cho y thi máu trong cơ thê y sẽ lập tức đông lai thành khối. Mach mau con ngươi nêu bi cuc mau đông gây tăc se khiên mau ngưng chay. Nêu mau ngưng chay thi tim đương nhiên cung ngưng đâp, không nghi ngơ gi nưa y chăc chăn se chêt. Chỉ có máu của ngươi mơi co thê truyên cho y, chi co mau cua ngươi mơi không gây ra hiên tương đông mau, thiêu gia nha cac ngươi mơi có thể bình an vô sự.

Mập lùn nửa tin nửa ngờ, ga văn si trung niên kia luc nay cung tham gia nghiêm huyết, tuy nhiên máu tươi của y và thiếu đương gia cũng không tương dung. Sơ di như vây la do Hồ Tiểu Thiên đa co săp đăt trước. Nếu như mau cua môi ngươi bon ho đêu tương dung vơi tên hái hoa tặc thi dâu hiêu giả tao nay tất sẽ khiến bon chung hoài nghi. Cho nên mơi lưa chon phương phap đôt kich tưng tên, đâu tiên la nhăm thât chuân vao môt tên trong bon chung.

Văn sĩ trung niên nhìn chậu nước nói: - Hồ đại nhân, chỉ sợ trich toan bô mau trong cơ thê một người xuông cung không thê đây châu, du sao cũng không thể giêt môt ngươi đê cứu một người đây chư.

Tuy rằng y không hiêu ro bi mât trong đó, nhưng tận mắt thây chi có mau cua tên mập và mau cua thiếu gia tương dung nên nghi răng co lẽ không sai.

Mập lùn nhìn xuông chiêc châu lơn, ga ươt đâm mô hôi tran. Con me no chư, sao mình lai xui xẻo như vậy? Dưa vao cai gi noi mau cua lão tử ta tương dung vơi thiêu gia? Băt ta trich nhiêu mau như vậy, không có cửa đâu.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Người bị thương có cha mẹ hay huynh đệ nao không?

Văn sĩ trung niên gật đầu, sau đo lại nói: - Chỉ tiếc tât ca bọn họ đều không ở đây.

Dưng lại một chút y noi thêm: - Một giơ ba khắc cung không thê đên kip.

Hồ Tiểu Thiên thở dài, ánh mắt nhìn thẳng mập lùn nói: - Vị huynh đài này, tình thế nguy cấp, mạng người quan trong, chỉ có thể vất vả ngươi rồi.

Mập lùn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử thối, la ngươi cô tinh thay đổi phương pháp đê hại ta.

- Ngươi noi vây la co y gi? Ta một lòng cứu người, co thê nao noi thê ây. Nếu như ngươi không thê trich mau cưu thiếu gia ngươi thi cư nói rõ la đươc, sao lai trut giân vao ta?

Tay ga mập năm chăt chuôi đao het lơn: - Ta giết cai tên khôn kiêp dung tà ngôn mê hoặc ngươi trươc.

Không đợi gã rút đao ra, văn si trung niên vôi ngăn ga lại, cả giận nói: - Lão ngũ, ngươi binh tinh một chút.

Mập lùn trợn tròn măt, ga hận không thê ăn tươi nuôt sông Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta còn tưởng các ngươi thật sư muốn cứu người, xem ra chi là phô trương thanh thế. Được! Nêu các ngươi không muốn hỗ trợ, ta chỉ có thể mạo hiểm cứu người. Co điêu ta nói trước, nêu y chêt do mất máu quá nhiều thi chinh ngươi cũng có trách nhiệm.

Một câu noi đa đánh trúng vào điêm yêu cua tên mập. Hiên giơ trong cuc diên nay nêu thiếu gia chết rôi thi gã chính là ngươi mang tôi lơn nhât, du sao thi cũng khó thoát chết, nghi xong ga noi môt cach chăc chăn: - Trich thi trich, cung lăm cung la chêt, ta đôi vơi thiêu gia một long trung thanh, co trơi lam chưng.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên mưng thầm. Điêu đang sợ chinh la ngươi bất trung, co long trung thành la tốt nhất. Nhưng cai chêt thường thường đêu giông loai ngươi như ngươi.

Bộ dang khẳng khái trương nghia, mâp lun rut đao ra khiên Hồ Tiểu Thiên giât minh kinh hai, hăn sơ gã này lại thay đổi, chó cùng rứt giậu muốn mưu sát chính mình.

Lại nghe thây mập lùn nói: - Đê ta tư lam!

Hồ Tiểu Thiên nói: - Ngươi tư trich thi đêu la phế huyết, chưa chắc đa dung đươc, nhất định phải do ta trich.

Tuy rằng hắn nghi ra kê sach loai trư tên mâp nhưng không hê nghi se lam cho ga chêt tai đây. Chăng phai hăn không đu nhân tâm ma vi nêu bây giơ lam cho ga chêt thi chăc chăn đông bon cua ga se tim hăn tra thu.

Hăn cùng mập lùn đi vào phòng. Đưng chi nhin bô măt hung thần ác sát luc nay bơi đên luc này trông ga măt căt không con giot mau. Hồ Tiểu Thiên tiên hanh khư trung cô tay ga trươc, thưc ra la hắn cô tinh gây chuyên. Cho dù tên hái hoa tặc kia cần truyền máu thi trươc măt cũng không cân điều kiện như thê nay. Sư thưc la hắn cố ý tìm cơ hội đê lây môt chut huyết cua ga mâp, hăn muôn dạy cho gã nay môt bai hoc sâu săc đông thơi lam tiêu tan y chi chiến đấu của ga.

Mập lùn nhìn thây Hồ Tiểu Thiên cầm lấy dao giải phẫu, hoi giong run run: - Đau không?

Khoe miêng Tiểu Thiên hơi nghiêng, hăn cươi mim. Nụ cười này trong mắt cua tên mâp lùn thi vô cung dư tơn.

- Tư tư thôi! Hồ Tiểu Thiên còn chưa cham dao ga đa cuống quít kêu ngừng.

Hồ Tiểu Thiên hoi: - Sao vây? Hối hận rồi hả? Sợ hãi rôi phai không?

Mập lùn cô to ra ve dũng khí, gương gao noi: - Đâu co rơi cung chi la cai seo băng cai bat, ta sơ luc nao chư, chi la...

Ga nhin sang văn sĩ trung niên nói: - Đại ca, đê ơ nha còn có me gia bảy mươi tuôi va hai đưa nho. Nêu như đê co chuyên gi bât trăc huynh nhât đinh phai giup đê chăm soc ho.
Luc ga noi chuyên, âm thanh không khoi run rây. Tên mập lùn nay la ke gan lơn trong đam ngươi bon chung nhưng ơ trong tinh canh bi trich mau sông thê nay trong long ga cung không tranh khoi khiêp sơ.

Văn sĩ trung niên có chút không đành lòng, y thở dài nói: - Lão ngũ, ngươi yên tâm đi!

Y lại nhin Hồ Tiểu Thiên nói: - No se không sao chư?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Đao thương không có mắt, chuyên này cũng rât khó nói.

Mập lùn bi doa khiên măt ga cang không còn chút máu, Hồ Tiểu Thiên lai cô tinh hoi ga: - Đúng rồi, ngươi tên gọi gì vây?

Mập lùn tưc giận nói: - Liên quan cho gi đên ngươi?

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chêt dươi dao cua ta chưa tưng co quy vô danh. Xâu tôt gi cung cho ta biêt cai tên, lơ như ta thât thu sau nay cư đên mươi lăm mung môt ta se đôt hương đêu đăn cho ngươi.

Tên mập bi doa tơi mưc hôn bay phach tan, ga hân không thể xoay người chạy trốn, vi trong long ga còn có e dè nên không dám chạy, ga noi giong run run: - Hồ Kim Ngưu.
- Hóa ra là bổn gia! Đừng sợ, ta sẽ chiếu cố ngươi, không đau đâu!

Hồ Tiểu Thiên cầm dao giải phẫu lên, nêu noi trươc đây chưa tri cho nhưng ngươi căt mach tư sat cung không hê it nhưng bản thân cầm dao giải phẫu căt mạch cho ngươi ta thi là lần đầu tiên.

Hồ Tiểu Thiên đê Hồ Kim Ngưu năm chăt tay lai. Lươi dao giải phẫu lươt như điên xet trên mạch môn cua ga. Hăn căt lơp da bên trong cô tay, khi tim thây vi tri cua tĩnh mạch liên căt xet môt cai, mau tươi ô at phong ra. Ga mập liên quay đầu đi, tay phải ga che hai mắt lai. Cho du như vây ga vân het lên môt tiêng kêu tham thiêt.

Hồ Tiểu Thiên keo cô tay Hồ Kim Ngưu đê mau chay vào trong chậu đồng. Nhìn thây máu tươi đo sâm không ngừng tuôn ra tên văn si trung niên không khỏi kinh hãi. Nếu thật là đê chay đây chiêc châu nay thi ngươi anh em kêt nghia cua y thât kho bao toan tinh mang.

Lúc này Chu Văn Cử bưng môt châu đông đưng đây nươc âm đên. Hồ Kim Ngưu lại hoảng sợ, chăng lẽ một chậu không đủ còn muốn ta trich thêm châu nưa? Nêu thưc sư la như vây thi hôm nay ta chăc chăn chêt ơ chỗ này rồi.
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 165: Mổ bụng cuồng ma (thượng)


Hồ Tiểu Thiên nói: - Nước ấm nay đê ngươi dung ngâm tay, nêu không lat nưa huyêt quan co lai, mau tươi se không chay ra nưa.

Hồ Kim Ngưu thây mau tươi trong châu đông càng ngày càng nhiều, hoi giọng run run:

- Bổn gia... y ta muôn hoi la còn cân bao nhiêu nữa?

Lúc này thi ga đa biết sợ, không ngờ lai chủ động xưng hô gân gui vơi Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đừng nôn nong. Thông thương trọng lượng mau chiêm khoang tam phân trăm trong lương cơ thê, thể trọng ngươi chăc phai đươc hai trăm cân chứ?

Hồ Kim Ngưu lắc đầu: - 180!

- Đê ta tính xem, co nghia la trong cơ thể ngươi có khoang mười bốn cân máu. Theo kinh nghiệm của ta, mât hai phân ba lương mau mơi mât mang, noi cach khac mau cua ngươi chay ra khoang gân chin cân mơi co thê chêt. Ơ đây mơi chay ra chưa đươc nưa cân, yên tâm đi, trong môt luc chưa chêt đươc đâu.

Chu Văn Cử mặc dù biết Tiểu Thiên đang trêu Hồ Kim Ngưu, nhưng đối với kiên thưc y hoc uyên bác cua hăn vân bội phục không ngưng. Không thể tưởng được hắn tuổi con trẻ ma hiểu biêt được nhiều như vậy, đên ca trong cơ thể người có bao nhiêu máu hăn đều tính toan được ra. Y làm sao biết đươc Hồ Tiểu Thiên học Tây y. Vê phương diên giải phẫu học cơ thê và sinh lý học hăn co nên tang cưc ky vưng chăc.

Người bình thường môt lân lây mau thường không nhiêu hơn 400 cc. Hồ Tiểu Thiên ước chừng lây cua Hồ Kim Ngưu gân 2 cân mau, tương đương khoang 1000 cc se cho câm mau đê khâu tinh mach lai. Hồ Kim Ngưu sắc mặt tái nhợt, ca hai đùi mềm nhũn. Trong luc Hồ Tiểu Thiên khâu lai vêt thương, Hồ Kim Ngưu co cam giac như vưa tim đươc đường sống tư trong coi chết. Căp măt ga nhìn Hô Tiêu Thiên đã không con thô bạo và thù hận như luc nay. Khi một người co thê thao tung sư sông chêt cua đôi phương thi bât luân như thê nao cung đêu trên nên uy phong lưng lây.

Hồ Tiểu Thiên nhìn lương mau trong chậu nói: - Tuy rằng không đủ nhưng tam thơi châp nhân đươc rôi.
Hồ Kim Ngưu băng bó xong đươc văn si trung niên diu đơ, ga thất tha thất thểu đi ra ngoài, ga không muốn ở chỗ này môt khăc nao nưa.

Lúc nay công tac chuân bi trươc phâu thuân đa ôn thoa. Vi sư phu gây tê Chu Văn Cử đã đưa đươc Ma Phi tan trên đâu kim châm huyệt xâm nhâp vao trong cơ thê ngươi bênh rôi.

Vạn sự đa sẵn sàng, chi con thiếu co gió đông. Kế tiếp la chờ vi đai phu Hồ Tiểu Thiên hiên lô tai năng thôi.

Hồ Tiểu Thiên nhìn tên hái hoa tặc mê man bât tinh, không kiêm đươc cươi nhat môt tiêng. Tên dâm tăc! Đa rơi vao tay bô may thi coi như khô tam đơi rôi.

Trong lòng tuy la nghi vây nhưng đên luc phâu thuât cưu ngươi Hồ Tiểu Thiên lại muốn giai phâu cho ga băng y thuât va trang thai tôt nhât. Vi thói quen la như vây va y đức la như vây. Khi đối mặt vơi một người bệnh ngươi không thể dùng thiện ác đê binh phâm ga, cung như ngươi không co quyên tuyên an tư hinh bênh nhân trên ban giai phâu.

Thân thê tên dâm tăc nay cung không tê, không thây xuất hiện tinh trang choang sôc do thiếu máu hay mât cân băng điên giai cũng không bi tinh trang lây nhiêm nghiêm trọng. đây chinh la vân đê ma Hồ Tiểu Thiên nghi mai vân chưa co lơi giai. Quay vê thơi cô đai khiên hăn phát hiện nhưng ngươi sinh sống trong thơi đai nay co kha năng sinh tôn rât cao, mặc dù là bị thương nghiêm trong cũng it khi thây nhiễm trung. Hồ Tiểu Thiên không khỏi liên tưởng tới cac loai lây nhiêm muôn hinh muôn ve trong xã hội hiện đại. Có lẽ la liên quan trưc tiêp vơi viêc lam dung qua đô chât chất kháng sinh trên giương bênh. Đung la viêc gi cung đêu co tinh hai măt. Có một số ban thân sư vật chinh là tương sinh tương khắc.
Do điều kiện có hạn, Hồ Tiểu Thiên không thể không bo qua công đoan suc ruôt va giam sưc ep da day. Tư chô văn si trung niên luc nay hăn biêt đươc tư tôi hôm qua đên giơ tên dâm tăc nay chưa co hat cơm nao vao bung va cung chưa hê uông môt ngum nươc nao, có lẽ cung không co vân đê gi lớn.

Hăn lợi dụng nguyên ly khuc xạ anh sang cua gương đồng bảo đảm chiêu sang cho giai phâu.

Giải phẫu người bệnh áp dụng kiêu nằm ngửa. Theo quy tăc thông thương cân phai khư trung va phu khăn. Hiên giờ cac công c* phẫu thuật của Tiểu Thiên đã đây đu hơn rất nhiều. Chu Văn Cử đứng ở bên cạnh hắn đong vai tro bô sung thuôc gây tê va hô trơ phâu thuât cho hăn, nhưng ke khac đươc phep đi vao.

Hồ Tiểu Thiên một khi trong trang thai chuân bi phâu thuât con ngươi hăn se trơ nên rât nghiêm tuc. Khuôn măt hăn bit khâu trang che kin, toc cung đươc mu chum kin, chi có đôi mắt la lộ ra bên ngoài. Lúc này ánh mắt hăn kiên định va đây long tin. Hăn hít một hơi thật sâu, trong nhay măt cả người hăn tiên vao trang thai giải phẫu.

Chu Văn Cử đứng canh Hồ Tiểu Thiên, tuy rằng không nhin rõ măt cua hăn nhưng y lai cam nhận rât ro khi chất hoan toan khac biêt tư trên ngươi hăn. Hô Tiêu Thiên tay câm dao Liễu Diệp nho, manh khiến Chu Văn Cử cảm giác hăn la ngươi co kha năng năm giư sinh tử cua ke khac bât luân ke đo la ai va bât luât ke đo hống hách ngang ngươc như thê nao. Cai cảm giác nay kê tư lúc y chào đời tới nay chỉ thây trên ngươi rât it thầy thuốc, mà nhưng thầy thuôc nay ngươi nao cung đêu la nhân vât cơ Thái Sơn Bắc Đẩu trong rưng hanh ca. Chu Văn Cử thật sự không thê tương tương nôi môt thiêu niên mười sáu tuổi làm sao lai co khi chât va tri tuê cua môt bâc tông sư như thê.
Mổ kiêm tra tôn thương phân bung thông thương se rach môt đương thăm do ơ vi tri chinh giưa bung đê tiên kiêm tra phia trên, phia dươi, doc theo ngươi đông thơi dê dang rach rông ra hai bên khi cân. Chiêu dai vêt rach khoang 8-10cm, trong đo 1/3 ơ vi tri tư rôn lên, 2/3 ơ vi tri tư rôn trơ xuông. Tuy rằng trươc đo Mộ Dung Phi Yên đâm tên dâm tăc nay môt kiêm nhưng miệng vết thương nhỏ hẹp nên Hồ Tiểu Thiên quyêt đinh rach môt đương khac đê kiêm tra.

Hồ Tiểu Thiên rach cơ bung môt cach thuân thuc, phân tach cac tổ chức bên trong. Hăn vưa thao tac vưa giơi thiêu vơi Chu Văn Cử: - Nguyên tăc kiêm tra thông thương ngoai thương phân bung như sau: nếu bên trong khoang bụng có lượng xuất huyết lơn thi viêc đâu tiên cân tim ra nơi xuât huyêt, khống chế cho dưng xuất huyết, kê tiêp se kiêm tra lân lươt cac cơ quan nôi tang tư chô xuât huyêt đo. Nếu bên trong khoang bụng không có xuất huyết ma chi thây hơi va dich cua da day, đương ruôt tran ra thi phai kiêm da day va đương ruôt trươc sau đó mơi kiêm tra cac cơ quan nôi tang khac. Thông thương trinh tư kiêm tra như sau: dạ dày, ta trang, mât, tuỵ, hông trang, hôi trang, kết tràng, trực tràng, bàng quang, sau đo đên gan và la lach, cuối cùng mơi kiêm tra cơ quan vung chậu và cơ quan sau phuc mac.

Nhưng thuât ngư y hoc nay co môt sô Chu Văn Cử đa nghe qua, có môt sô thư chưa hê nghe noi. Luc phu ngũ tạng thi y co biêt, con về sư phân biêt giưa ruột non và kết tràng thi đều là vân đê cua y hoc hiện đại lam sao ma y biêt đươc? Con vê cac cơ quan trong khoang bung y cũng chi thây qua vài lần nhưng chưa tự mình giải phẫu, cho nên đối với cac cơ quan bên trong y cung không ro lăm.

Trong môt khoang thơi gian ngăn như vây Hồ Tiểu Thiên không thê truyên đat hêt cac kiên thưc vê giai phâu cho Chu Văn Cử, chỉ la nghĩ đến cái gì thi nói cai đo. Tuy la như vây cung đa lam cho quan niêm vê y hoc cua Chu Văn Cử thay đôi hoàn toàn, khiến y đươc biêt tơi một linh vưc hoàn toàn mới.

Khi Hồ Tiểu Thiên rach phia ngoai phuc mac đa quan sát thây phuc mac cua người bị thương co màu xanh sâm. Hiện tượng này chứng to người bệnh có xuất huyết khoang bung. Luc rach phuc mac thây hơi trao ra, điêu nay noi lên răng ngươi bị thương chăc chăn bi thung ơ bên trong. Hăn rach lơp cơ phân bung, nhơ Chu Văn Cử hỗ trợ ngoéo tay phanh cac cơ bung ra đê mơ rông tâm nhin giai phâu.

Nhìn vao bên trong bung thây máu me nhầy nhụa ca một mảng lớn khiên Chu Văn Cử cảm giác da đầu giât giât. Hồ Tiểu Thiên lai chăng lây lam la, hăn cươi như cha co vân đê gi noi: - Đây môt bụng nươc bân.

Sau khi quan sát và phán đoán sơ bô, Hồ Tiểu Thiên bắt đầu loai bo huyêt đong va dich ri ra tư bên trong khoang bụng. Do thiêu dung c* hut nên sau khi đên huyên Thanh Vân không lâu hăn đa tim riêng thơ thủ công làm ra một ông hut băng săt co hinh dang như ông tiêm, trông con giống sung hut nươc- thư đô chơi cua tre con hơn. Loai dung c* hut dich đơn gian nay có thể hut mau, dich da day va dich ri ra bên trong khoang bung.

Trong khi hut dich Hô Tiểu Thiên phát hiện ra chô xuất huyết, hắn nhơ Chu Văn Cử dung tay đe chăt vi tri xuất huyết con hăn lây kep cầm máu kep chăt vi tri xuất huyết rôi tiên hanh khâu lại. Sau khi đa loai bo sơ bô dịch huyêt tich tu bên trong Hô Tiểu Thiên bắt đầu kiêm tra cac tôn thương trong khoang bung. Nguyên tăc chung la kiêm tra cac vi tri binh thương trươc sau đo mơi đên cac vi tri bi tôn thương. Thủ pháp kiêm tra yêu câu phai nhe nhang cẩn thận.

Khi đa loai bo hêt cac tôn thương ơ gan, lô thực quản, la lach, dạ dày, ông tuỵ thi bươc kê tiêp se tâp trung kiêm tra vi tri ruôt non. Đâu tiên keo kết tràng ngang va mac treo cua no lên trên. Nêu như chăc chăn dây chằng con đơ ta trang thi keo ta trang ra khoi chô uôn khuc đoan hông trang. Tiêp đo tiên hanh kiêm tra tuân tư băt đâu tư vi tri đoan hông trang trơ đi. Trong luc kiêm tra ruôt non cân tiên hanh kiêm tra đông thơi mac treo tương ưng cua no xem co dich huyêt can trơ tuân hoan hay không. Khi đa hoan tât kiêm tra thi phai nhanh chong đưa cac đoan ruôt đa kiêm xong vê đung vi tri trong khoang bung.

Hông trang liên kết vơi ta trang chiếm 2/5 tông chiêu dai ruột non va năm phia trên bên trai khoang bụng. Vân đê cua người bệnh chính là ơ chô này. Một kiếm của Mộ Dung Phi Yên đâm xuyên qua gã bụng đồng thời cũng đâm xuyên qua môt đoan cua hông trang.

Sau khi xác định va chuân đoan chinh xac vi tri tôn thương Hồ Tiểu Thiên quyết định tiến hành căt bo môt phân đương ruôt, đồng tiến tiên hanh phâu thuât ghep nôi ông tiêu hoa.

Trươc tiên hắn xác định pham vi cân căt bo cua đoan ruột, nhâc no môt cach cẩn thận ra ngoai khoang bung. Nguyên tắc giai phâu thông thương chinh la căt bo đâu gân va đâu xa, cach vi tri chô tôn thương ơ môi đâu khoang 3-5cm.

Hồ Tiểu Thiên cẩn thận nhâc đoan ruôt bị tôn thương ra ngoai khoang bung, dung gac ngâm nươc muôi âm lam lot ngăn cach thanh bung va đương ruôt, dươi lơp băng gạc con lot 2 miêng gac khô đa đươc khư trung đê cach ly hoan toan vơi vêt căt. Lam như vây đê han chê tôi đa tôn thương tơi ruôt non, đông thơi co thê phong ngưa chât dich trong ruôt chay ra gây nhiêm trung khoang bụng.

Nhìn Hồ Tiểu Thiên chuyên cac cơ quan nôi tang trơ lai vi tri trong khoang bung cua ngươi bênh khiên Chu Văn Cử toan thân toát mồ hôi lạnh. Vân con may la y đa chuân bi săn tâm ly đôi vơi viêc nay, nêu la người khac chăc chăn se nhin Hồ Tiểu Thiên thanh môt ac ma căt ruôt phanh bung, chăc chăn se sơ đên ngât đi.

Môt trong nhưng công đoan quan trong hang đâu khi cắt bỏ môt đoan ruột la lam sach bên ngoai mach mau mac treo, tao khe hơ hai bên mach mau mac treo đoan cân căt đê nhin ro mạch máu. Dung 2 kep cong câm mau rôi căt đưt mach mau giưa hai kep. Khi căt cân chu y mach mau đâu gân va đâu xa. Dung chi chuyên dung thăt mach mau đâu gân trươc sau đo mơi thăt mach mau đâu xa. Khi tiên hanh thăt xong lân đâu không đươc nơi long kep câm mau mach mau đâu gân. Đôi vơi mach mau đâu xa, dung chi chuyên dung thăt theo hinh sô 8, cuôi cung mới căt mac treo theo hinh chư V hay con goi la hình de quạt.
Trươc khi căt đoan ruôt non nhât đinh phai nôi chăt hai đâu vơi nhau, đam bao khoang cach giưa cac mac treo cua đoan ruôt la 5mm. Tiêp theo kiêm tra tinh trang lưu thông mau cua đoan ruôt nay. Dung loai kep thăng kep chăt lai đê căt hai đâu đoan ruôt, đâu nhon hương lên mac treo va tao vơi truc tung cua đoan ruôt môt goc khoang 30 đô. Mục đích la đê gia tăng sư ăn khơp ghep nôi đông thơi đam bao lưu thông mau tai chô nôi. Tiêp theo sư dung kep ruôt kep chăt đoan ruôt cach chô căt tư 3-5cm, không cân kep qua chăt, chi cân vưa đu đê dung dich bên trong đoan ruôt không tran ra la đươc. Tiên hanh căt đoan ruôt hoai tư giưa hai kep sau đo ghep nôi hai đâu đoan ruôt nay lai vơi nhau.
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 166: Mổ bụng cuồng ma (hạ)


Hồ Tiểu Thiên lôi đoan ruôt bi căt ra đê vao châu đông rôi nhơ Chu Văn Cử lấy ra, dung may hut hut dich bên trong đoan ruôt. Kê tiêp dung gac lau sach đoan ruôt va khư trung mang dinh, sau cung tiên hanh ghep nôi hai đoan ruôt đo lai vơi nhau.

Thu phap cua Hồ Tiểu Thiên gọn gàng, đâu vào đấy. Nhin qua trinh hăn thao tac nhe nhang trơn tru như mây bay nước chảy qua thât giông như môt cach hưởng thụ vây.

Khi tiên hanh ghep nôi ông tiêu hoa xong hăn tiêp tuc xư ly vêt thương do kiêm cua Mộ Dung Phi Yên đê lại. Hăn tiên hanh khư trung rôi khâu kin vêt thương, sau cung mơi khâu vêt rach ơ bung. Trong thơi gian đo hăn hương dân Chu Văn Cử cach khâu vêt thương ơ bung cho bênh nhân. Khi moi viêc đa kêt thuc hăn đê Chu Văn Cử ra ngoài nghỉ ngơi trươc, hăn noi con môt bươc cuôi cung nưa đê hăn tư hoan thanh.
Chu Văn Cử cho răng Hồ Tiểu Thiên chăc con ky thuât bi quyêt nao đo không muôn đê ngươi khac hoc đươc. Thưc ra cung la điêu dê hiêu, lam gi co thây thuôc nao không giư bi quyêt riêng cua minh chư.

Kỳ thật Hồ Tiểu Thiên có tính toán khác. Sau khi Chu Văn Cử rời đi hăn liên vung dao lên, nhin vao giưa hai chân tên dâm tăc cươi giêu cơt, căn nguyên cua sư dâm tăc chinh la đây. Tuy bô đa cưu mang may nhưng nêu tha cho may dê dang như vây sau nay không biêt may con hai bao nhiêu con gai nha lanh nưa, nhât đinh phai trưng phat may thich đang, tôt nhât la lam cho may sau nay không thê gây ac đươc nưa.

Nhanh gon dưt khoat nhât la môt đao huy luôn cua quy cua may, nhưng như thê thi ro rang qua, ban thân minh se không thê giai thich đươc vơi bon chung. Hô Tiêu Thiên se không dung cach đơn gian như vây. Vân con môt biên phap co thê giai quyêt tân gôc vân đê nay chinh la đê cho y tư giơ vê sau không thê lam viêc đươc nưa. Hăn se lơi dung giai phâu biến y thành loai tốt mã giẻ cùi, đê tư nay vê sau thứ đó chi la môt vât bai tri.

Phương phap cao minh cơ mât nhât chinh la trực tiếp căt đứt thân kinh giao cam phu trach chưc năng nay ơ tuy xương cung, khiến y từ nay về sau không con ham muôn trong phương diên nay nưa. Phương phap tan nhân nhât chinh la căt đưt đương câp mau cua hải miên thể, thăt chăt đông mach nhanh bên trong bô phân nay khiến y về sau cung không con đương hanh sư nưa. Hồ Tiểu Thiên có thể hoàn thành thu thuât thăt mach mau cua hê nay băng môt vêt căt nho nhât. Hắn nhanh chóng cắt đứt đông mach hải miên thể cùng với đông mach câu niệu đạo ơ sươn bung, không cân đên môt khăc hăn đa hoan tât moi viêc.

Nhìn thây tên dâm tăc vân mê man bât tinh trong long hăn thầm vui. Sau nay ngươi ngoan ngoan sông cuôc sông cua môt thai giam cho ta, ca đời này đưng co mơ tưởng tiêp tuc làm chuyện xấu nưa. Cứu y một mạng đông thơi cung hủy đi hanh phuc cua y nhưng Hồ Tiểu Thiên không co chut cam giac tôi lô nao bơi ke ma hăn đôi diên chinh la môt tên tôi pham đang chêt, giư cho y môt mang la qua nhân tư rôi.

Giải phẫu đã hoan tât nhưng Hồ Tiểu Thiên không thể không tinh toan vấn đề khac. Đam người này đều là nhưng kẻ liều mạng, cho dù là hắn cứu tên dâm tăc nay bon chung cung chưa chăc đa tha cho mây người bọn hắn.

Kê sach trước măt chi la tận dung moi khả năng đê kéo dài thơi gian, nhân tiên đô hêt chô mau tươi cua Hồ Kim Ngưu vao thung đưng rac. Nêu Hồ Kim Ngưu ma nhìn thây canh nay chăc chăn se bât châp tât ca đêu liêu mang vơi Hô Tiêu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên đi ra khỏi phòng, tháo khẩu trang xuông, trời đêm luc đo vẫn đầy sao, bên ngoài vang lên âm thanh cua phu canh đánh mõ, luc nay đã là canh ba rôi.

Văn si trung niên chậm rãi đi vê phia Hồ Tiểu Thiên. Mặc dù y la ngươi co biểu hiện nho nhã lễ phép nhât trong ba ngươi nhưng trưc giac mach bao Hồ Tiểu Thiên răng y la ngươi khó đối phó nhất.

- Thiếu gia nhà ta ra sao rôi?

Hồ Tiểu Thiên thản nhiên cười nói: - Còn sống!

Văn si trung niên chậm rãi gật gật đầu, y muốn nghe nhất chính là câu nay.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Khi nào thì thả chúng ta đi?

- Đợi thiếu gia tỉnh lại. Văn si trung niên nhin vê phia phong: - Ta co thê.

Hồ Tiểu Thiên gật đầu.

Sau khi văn sĩ trung niên đi vào phòng, Hồ Tiểu Thiên lặng le quan sát đông tinh trong sân. Ba ngươi Lương Đại Tráng, Chu Văn Cử, dược đồng Chu Hưng đều bị nhốt tại gian phong phía Tây. Nơi đó có mập lùn Hồ Kim Ngưu và một gã đông bon khác coi giư. Tên văn sĩ trung niên kia lại đi thăm ga dâm tăc. Nói cách khác hiện tại hăn đang ở chô không co ke nao giam sat. Trong đâu hăn bông xuât hiên môt câu hoi đây chăng phai la cơ hôi chạy trốn qua tôt đo sao. Khoang cach tư chô hăn đên chô tường vây không đên ba trượng. Hơn nữa cũng không qua cao, ban thân hăn co thê dễ dàng vượt qua. Chỉ có điều văn si trung niên kia sao lại co thê sơ suât như thê? Con ngươi cua y luôn đê cao canh giac chăc chăn se không thê không co sư đê phong.

Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhin vê bốn phía, chợt thấy trên cây nhan hương Đông Nam co han quang xẹt qua, ro rang là anh phản quang cua đao kiêm. Hăn nhin ky vao tán cây, lơ mơ bên trong co môt bong ngươi mai phục. Hồ Tiểu Thiên âm thầm hít một hơi lanh. Hoa ra trừ ba ngươi hắn đa gặp ơ đây còn có vai tên khac nưa. Xoay người nhin lai phía sau đã thấy trên nóc nhà phia Tây Bắc cũng co môt ngươi ao đen ngồi đo.

Hai người bon chung đêu chu y quan sat tất cả cac đông tinh trong sân. Hồ Tiểu Thiên muốn chạy trốn chỉ e la bất kỳ động tác nho nao cua hăn đều không thê thoat khỏi căp mắt cua hai ga nay.
Hồ Tiểu Thiên thầm kêu xui xeo, tuy rằng lợi dụng viêc truyền máu lấy đươc it huyêt tươi cua mập lùn vê cơ bản đa loai trừ đươc sức chiến đấu cua ga nay, nhưng ngoại trừ mập lùn ở đây còn có bốn tên nưa. Sự tình thật đúng là phiền toái.

Văn si trung niên đi vào không lâu liền đi ra, y nhin Hồ Tiểu Thiên nói: - Thiếu gia hiên tai vân còn hôn mê.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Miệng vết thương đã xử lý rồi, mau cũng đã câm lai rôi. Tỉnh lại cung chi la viêc sơm muôn thôi.

Văn si trung niên gật đầu, trong tay y cầm Liêu Diêp đao ma Hồ Tiểu Thiên mới dùng để giải phẫu, nhin chăm chu vao đuôi dao, noi nho: - Dao tôt, sắc bén vô cùng.
Hồ Tiểu Thiên trong long kinh hãi, nếu ga văn si trung niên tư dưng nay ra sat niệm vơi hăn thi e la hăn se kho toan mang, hắn cười nói: - Dao này dung đê chữa bệnh.

Văn sĩ trung niên nhìn Hồ Tiểu Thiên nói: - Trươc đây ta chỉ biết là đao có thể giết người, nhưng lại không hê biêt đao cũng có thể cứu người.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Chuyện trên đời này không phai ai cung hiêu ro. Co môt sô chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu, mà chuyện xấu ở trong một số điều kiện nhât đinh cũng co thê biến thành chuyện tốt.

Văn sĩ trung niên bỗng nhiên câm Liễu Diệp đao đâm thăng vê phia Hồ Tiểu Thiên. Y ra tay nhanh như chơp, Hồ Tiểu Thiên thậm chí không kip chơp măt đa thây mui dao lạnh như băng kê sat mach mau trên phần cổ của mình.

Hồ Tiểu Thiên cố gắng điềm tĩnh, mỉm cười nói: - Bây giơ ngươi giết ta, liêu con ai dam giúp ngươi cứu người?

Văn sĩ trung niên nói: - Sứ mạng của ngươi có lẽ đã hoàn thành, du ta co giết ngươi thi cung đâu có anh hương gi.

Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta đa sớm biết ngươi không coi trọng chữ tín. Ngươi nghĩ rằng ta không co chut phong bi nao sao?

Văn sĩ trung niên nhìn Hồ Tiểu Thiên đây nghi hoăc, một lát sau y pha lên cươi:
- Biện pháp dự phòng?

Hồ Tiểu Thiên đung đinh nói: - Nêu bây giơ ngươi giết ta, ta cam đoan vị thiếu gia kia nhất định sẽ phai chôn cùng ta.

Nu cươi trên măt văn sĩ trung niên vut tăt, bao quanh ngươi y la môt luông sat khi giông như một tấm lươi vô hình che trời phủ đất quân chăt lây Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên cảm nhận ro ap lưc cưc lơn cua đối phương vây quanh minh. Tuy nhiên đôi diên vơi luông ap lưc nay hắn không hê co chut sợ hãi. Cang trong thơi điểm nay càng phai đâu tranh vơi nôi sơ trong tâm. Nêu như ngươi to ra yêu thê, đôi phương tât se nhin ra sơ hơ. Nêu biểu hiện cua ngươi manh me, co khi phach mới có thể khiến cho đối phương nhượng bộ. Viêc hăn nhìn ra thân phân cua tên dâm tăc co y nghia vô cung lơn. Sinh tử của y vô cung quan trong đôi vơi đam ngươi nay. Tên văn sĩ trung niên nhât đinh không dám lây tính mạng của y ra mạo hiểm.

Quả nhiên văn sĩ trung niên đa thu lai Liễu Diệp đao, mỉm cười gật đầu nói: - Có chút can đảm, so với thư vô tich sư Hứa Thanh Liêm ngươi co khi phach hơn nhiêu.

Hồ Tiểu Thiên ngáp dai một cái nói: - Thời gian không còn sớm, ngươi không ngủ nhưng ta lai muốn đi ngủ.

Hắn đi vê hương mái hiên phia Tây đươc vai bươc, theo thói quen ngẩng lên đầu nhìn lại thi phat hiên bong đen ngồi ở nóc nhà đa biên mât tư luc nao, trong long hăn cam thây co chut ky quai, vưa rôi ro rang con trông thây, chẳng lẽ tên đo chuyên tơi môt đia điêm khac?
Đúng lúc này đôt nhiên co môt tiêng hét thảm thiêt vong tơi. Hồ Tiểu Thiên nhin vê hương phat ra tiếng kêu, chi thây tên đao tăc nâp trong cây nhan nga lôn nhao xuông đât.

Văn sĩ trung niên lúc này mới phát hiện ra điêu bât thường, hắn phong Liễu Diệp đao trong tay vê phia Hồ Tiểu Thiên. Găp tinh huông bât ngơ như thê viêc đâu tiên y nghi tơi la trư khư Hồ Tiểu Thiên. Tâm đia người này thưc sự là qua ác độc.

Hồ Tiểu Thiên cũng coi như phản ứng kip thơi, nga nhao trên mặt đất, lăn lôn mây vong như con lât đât. Tuy răng hắn đem hêt khí lực co đươc nhơ bu sưa me ra thao chay nhưng vê cơ ban vân không tranh nôi Liêu Diệp đao. Đung vao giây phut ngan cân treo sơi toc một đạo hàn quang vut ra tư bên trong tan cây. Hâu phát chê nhân, thanh đao nay vut tơi thât đung luc. "Keng" môt tiêng va vao phân trên cua Liêu Diêp đao. Khoang cach va cham nay chi cach Hô Tiêu Thiên chưa đây môt thươc, xem chut Liễu Diệp đao đa găm trúng Hồ Tiểu Thiên rôi. Sau c* va cham, hai lơi khi đôt ngôt chuyên hương, tuy nhiên Liễu Diệp đao sắc bén lai băn thăng vao mông của Tiểu Thiên. Hăn chơt cảm thấy phân mông ơn lanh nhưng không dam ngoai lai nhin xem co bi thương không, cư căm cô chay miêt vê phia trươc.

Bong dang xinh đep cua Mộ Dung Phi Yên tư trong cây nhan phong vut ra. Nàng phong 1 phi đao giai vây cho Tiểu Thiên, lai phong tiêp môt phi đao hương thăng vao ngưc tên văn sĩ trung niên.

Văn sĩ trung niên lanh lung "hừ" một tiếng, rut bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm. Nhuyên kiêm vưa rơi vo lâp tưc đa thăng tăp. Tay phải y vung kiêm lên theo chiêu kim đông hô. "Keng" môt tiêng hât bay phi đao. Môt đám hàn quang tà tà bi hut vao trong bụi cỏ.
Mộ Dung Phi Yên nhân cơ hôi nay thoăt cai đa bay đên trươc măt bao vê cho Tiểu Thiên, nang lạnh lùng nói: - Tên tặc tử to gan kia, dám uy hiêp đại nhân nha ta!

Văn sĩ trung niên không co y đâu tiêp, y xoay người phong thăng vê phia căn phong tim tên dâm tăc.

Mộ Dung Phi Yên nhâc chân đinh đuổi theo, tên văn sĩ trung niên bât ngơ ném ra một quả đạn khói. "Bung!" Một tiếng nổ vỡ ra, trong nháy mắt khoi đen đa che kin tâm nhin. Mộ Dung Phi Yên ngay lâp tưc ngừng hit thở. Lân trước bi trúng khi hoa đào con chưa bao lâu nếu giơ lại trúng chiêu tiêp e la nang se xâu hô muôn chêt.

Hồ Tiểu Thiên dùng cổ tay áo che miệng mũi lai, khói đen phu kin khiên hắn không phân biệt rõ phương hướng. Đơi cho sương khói tan đi, lại phát hiện mình vẫn đang đứng nguyên tai chỗ con Mộ Dung Phi Yên đưng cach hăn chưa đây ba thước. Hồ Tiểu Thiên vui mừng quá đỗi, đinh xông lên phía trước ôm chăt Mộ Dung Phi Yên nhưng bị anh măt lanh lung canh giac cua nang ngăn lai. Hăn xấu hổ đứng nguyên tại nguyên chỗ, cươi ha hả nói: - Phi Yên, ta biết ngay la cô sẽ đến cứu ta.

Lúc này trong căn phong phia tây co 2 bong ngươi lao ra, chinh là ga mập lùn va môt tên đông bon diu ga trôn thoat.

Mộ Dung Phi Yên đâu co thê đê cho bọn chung chay trốn. Nang rut kiêm xông tới, tên đao tăc đang đỡ mập lùn nhìn thây tinh thê không ổn liên hât mâp lun ra, xoay người bỏ chạy.
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 167: Người một nhà (thượng)


Hồ Kim Ngưu thật sự cũng muốn trốn chỉ tiếc hôm nay bị Hồ Tiểu Thiên lấy của gã nhiều máu như thế, hai chân bủn rủn ngay cả khí lực cũng bị mất, bị Mộ Dung Phi Yên xông lên tung một cước đạp gã ngã lên mặt đất, điểm huyệt đạo khống chế, toàn bộ quá trình không có nửa điểm phản kháng.

Hồ Tiểu Thiên đi vào phòng Tây Sương nhìn bên trong có ba người ngồi ngay ngắn chỉ có điều hai tay chân đều bị dây thừng trói chặt, vì đột nhiên Mộ Dung Phi Yên đến nên bọn cướp không kịp sát hại bọn hắn.

Hồ Tiểu Thiên rút chủy thủ giấu trong giày ra cắt đứt dây thừng cho bọn họ.

Sau khi Chu Văn Cử được tự do chuyện đầu tiên y làm là hung hăng vọt đến trước mặt tên tiểu tử Chu Hưng cho gã một cái tát, cả giận nói:
- Nghiệp chướng, ngươi suýt nữa hại Hồ đại nhân rồi.

Chu Văn Cử hành động như vậy đích thật trong lòng cảm thấy áy náy, còn nguyên nhân khác vì y muốn bảo vệ Chu Hưng, khi y trách mắng Chu Hưng y tin tưởng Hồ Tiểu Thiên không trách cứ Chu Hưng nữa. Tên Chu Hưng này cực biết điều, gã khẩn trương đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên quỳ xuống nói:

- Hồ đại nhân......, tiểu nhân đã sai rồi, xin tùy ngài trừng phạt, tiểu nhân tuyệt không oán trách nửa lời.

Lương Đại Tráng chỉ vào gã nói:

- Đồ khốn kiếp, không ngờ ngươi muốn hại công tử nhà ta.
Gã xông lên muốn nhấc chân đá cho Chu Hưng hai cái nào ngờ bị Hồ Tiểu Thiên kéo lại.

Hồ Tiểu Thiên cười nói:

- Thôi đi, gã ta cũng vì cứu Chu tiên sinh, không thể xem làm sai được, chẳng qua cần phải nói cho ta biết trước.

Tuy nhiên khi nói như thế trong lòng Hồ Tiểu Thiên cũng hiểu rõ, nếu Chu Hưng nói rõ thì chưa chắc hắn đồng ý mạo hiểm xâm nhập vào hang hổ.

Hắn vòng đến bên cạnh Mộ Dung Phi Yên nói:

- Sao cô đến đây?
Mộ Dung Phi Yên nói:

- Tôi nhìn thấy đèn trong nhà nhưng không thấy mọi người đâu, trên mặt đất phát hiện thảo dược bị rơi nên lần theo manh mối đó mà đến.

Nhắc đến chuyện này tất cả đều là công lao của Lương Đại Tráng, được sự nhắc nhở của Hồ Tiểu Thiên gã lấy khí giới sở trường rồi mang thêm một bao thảo dược lớn thừa dịp đạo tặc không để ý một đoạn vãi một ít, để khi Mộ Dung Phi Yên trở về dựa theo manh mối mà tìm tìm bọn họ, nên vừa rồi từ nguy mới biến thành an.

Ngoại trừ hai tên tặc bị Mộ Dung Phi Yên giết, Hồ Kim Ngưu bị bắt giữ thì những tên cướp còn lại đều chạy trốn, ngay cả tên d*m t*c kia cũng được tên văn sĩ trung niên mang đi rồi.
Hồ Tiểu Thiên bảo mọi người cùng rời đi, Lương Đại Tráng áp Hồ Kim Ngưu trực tiếp về tới hẻm Tam Đức.

Mộ Dung Phi Yên điểm huyệt Hồ Kim Ngưu sau đó áp tên này vào trong phòng chứa củi nhốt lại.

Sau khi trở về phòng Hồ Tiểu Thiên lo lắng kiểm tra miệng vết thương, mông hắn bị Liễu Diệp Đao đâm trúng, nói chung không quá nặng máu đã ngừng chảy, sau khi vệ sinh tiệt trùng vết thương, thay đổi quần áo sạch sẽ hắn lại đi ra ngoài, hắn thấy Mộ Dung Phi Yên và Lương Đại Tráng đang ở trong sân nói chuyện.

Lương Đại Tráng thấy Hồ Tiểu Thiên đi ra cung kính nói:

- Thiếu gia đến rồi ạ.
Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, Lương Đại Tráng nhanh chóng trở về phòng, Hồ Tiểu Thiên hướng về Mộ Dung Phi Yên cười nói:

- Nhớ đến đêm qua ta lo lắng nên dường như còn chưa nói cảm ơn cô một tiếng.

Mộ Dung Phi Yên nói:

- Không sao, dù gì thì ngươi cũng đâu có lương tâm chỉ cần ngươi không lấy oán báo ơn là được rồi.

Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, hắn duỗi thẳng lưng một cái nói:

- Thế giới này thật sự quá nhỏ bé, ta không nghĩ bọn họ lại bức ta đi cứu tên hái hoa tặc kia.
Mộ Dung Phi Yên nói:

- Lúc ấy ta dùng một kiếm đâm trên bụng gã, chỉ tiếc không khiến gax chết ngay.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu quả thật khó lường, nếu lúc ấy giết gã đi thì không phiền toán nhiều đến thế.

Mộ Dung Phi Yên nói:

- Đồng lõa của gã cũng không ít.
Hồ Tiểu Thiên nói:

- Đợi ngày mai chúng ta thẩm vấn tên mập kia sẽ biết.

Mộ Dung Phi Yên nói:

- Không cần đợi ngày mai, ta không có tính nhẫn nại như vậy.

Cho tới thời điểm này nàng luôn làm việc rõ ràng lưu loát, không dây dưa dài dòng.

Hồ Tiểu Thiên ngáp một cái, đêm nay hắn uống nhiều rượu sau đó lại phẫu thuật, rồi lại trải qua màn đánh nhau nguy hiểm, hiện giờ điều hắn muốn nhất chính lên giường ngủ một giấc ngon lành, thấy tinh thần Mộ Dung Phi Yên rất phấn chấn có lẽ nàng ta đã điều tra được manh mối gì rồi nên hắn phải giữ vững tinh thần để đi cùng. Trong lòng hắn lúc này vẫn đang vướng bận chuyện của Nhạc Dao :

- Sao đột nhiên cô trở lại?

Mộ Dung Phi Yên biết rằng hắn lo lắng cho Nhạc Dao, hạ giọng nói:

- Yên tâm đi, ta đến trấn Xá Hà thuê một ngôi nhà để nàng ta tạm thời ở đó dưỡng bệnh, tình hình nàng ta đã chuyển biến khá tốt rồi nên ta mới trở về xem thế nào, không ngờ ngươi xảy ra chuyện lớn như thế.

Hồ Tiểu Thiên thầm than, những món võ hắn học thời hiện đại không được xem là gì, hôm nay nếu không có Mộ Dung Phi Yên trở về đúng lúc chỉ sợ hắn không dễ dàng thoát thân như vậy.
Hai người đến phòng chứa củi, Hồ Kim Ngưu vẫn nằm trên củi không nhúc nhích, vẻ mặt gã vô cùng sợ hãi. Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười đi tới rút chủy thủ ra vỗ nhè nhẹ lên mặt Hồ Kim Ngưu nói:

- Biết nên làm thế nào với ngươi đây?

Hai mắt Hồ Kim Ngưu vẫn đang nhìn hắn nhưng không nói được lời nào, điều này khiến cho Hồ Tiểu Thiên tức giận, hắn giơ tay hung hăng vỗ đầu gã này một cái cả giận nói:

- Ngốc à? Ta nói chuyện mà ngươi không nghe thấy sao?

Mộ Dung Phi Yên bên cạnh thở dài:
- Gã ta nghe được nhưng không nói ra lời.

Hóa ra Hồ Kim Ngưu bị nàng không chế á huyệt, nàng đến giải á huyệt cho Hồ Kim Ngưu. Hồ Kim Ngưu thở ra một hơi dài run giọng nói:

- Muốn giết cứ giết, muốn làm gì thì làm, Hồ Kim Ngưu ta nhíu mày thì không phải anh hùng hảo hán.

Hồ Tiểu Thiên vung tay đánh mạnh vào đầu gã một cái chửi lớn:

- Bà mẹ mày, anh hùng hảo hán thì cũng phải soi mặt vào nước tiểu mà xem đức hạnh chứ, người như ngươi mà cũng tự xưng là anh hùng hảo hán ư? Muốn làm anh hùng hảo hán phải không? Bố đây sẽ lấy mười cân máu của ngươi.
Vừa nghe Hồ Tiểu Thiên muốn lấy máu gã, Hồ Kim Ngưu sợ đến giật nẩy mình, mới lấy hai cân máu gã đã còn nửa mạng nếu lấy mười cân thì thân thể gã không còn xíu máu nào nên vội la lớn:

- Đừng....

Hồ Tiểu Thiên cười nhẹ nói:

- Thành thật mà nói sẽ được khoan hồng, kháng cự trị tội nghiêm minh, tốt nhất ngươi phải ngoan ngoãn hợp tác để được xử ký khoan hồng.

Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói có chút sửng sốt, còn nói "thành thật mà nói sẽ được khoan hồng, kháng cự trị tội nghiêm minh" nghe cứ như đã đọc thuộc lòng từ đâu rồi.
Hồ Kim Ngưu thở dài, đáng thương nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:

- Đại nhân, một bút không thể viết ra hai chữ Hồ, dù có thế nào thì chúng ta cũng vẫn là bổn gia, vốn một gốc mà sinh ra sao không hỗ trợ cho nhau chứ.

Hồ Tiểu Thiên bị tên này làm cho choáng váng, hắn mở lớn hai mắt to như hạt châu, bà mẹ nó, không thể tượng được thật không thể tưởng được tên tặc lúc này còn chơi chữ. Kỳ thật cũng khó trách, nếu là ai khi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một khoảng mong manh thì trong đầu nhất định sẽ nhanh trí, có thể dùng mọi biện pháp để được sống.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Hồ Kim Ngưu à, ta nhớ ngươi có mẹ trên bảy mươi cùng hai con nhỏ đấy.
Hồ Kim Ngưu liên tục gật đầu nói:

- Vâng, ta thề có trời tuyệt không nói láo.

Mộ Dung Phi Yên một bên nói:

- Với loại tặc nhân này hối cải thì có gì tốt, nếu gã không nói thật thì cứ chém đi là xong.

Hồ Kim Ngưu nói:

- Vị cô nương này nói thế là sai rồi, không phải từ nhỏ ai cũng nghĩ mình là kẻ tặc, Hồ Kim Ngưu ta cũng là hậu nhân của danh môn, tổ tiên cũng là quan to trong triều chỉ có điều gia đạo sa sút nên mới vào rừng làm cướp.
Mộ Dung Phi Yên làm gì tin, nàng hừ lạnh nói:

- Ăn nói bừa bãi.

Hồ Kim Ngưu ngược lại nghiêm túc nói:

- Ta không nói dối, trước kia Thái gia gia ta làm Tĩnh quốc công Đại Khang, dường như còn được Minh Tông Hoàng Thượng ban thưởng Đan Thư Thiết Khoán, nhắc đến ngay cả Hộ Bộ Thượng Thư đương triều Hồ Bất Vi đại nhân cũng là thân thích của bổn gia, nếu nói về bối phận ta gọi người hai tiếng thúc thúc.

Lần này đến lượt Hồ Tiểu Thiên sững sờ, mả mẹ nó câu bổn gia là mình tiện mồm nói, nhưng tuyệt đối không nghĩ là bổn gia thật, nếu là người ngoài thì không thể nào biết sự tình rõ ràng đến thế, Hồ Kim Ngưu hẳn có quan hệ mật thiết với Hồ gia rồi.

Mộ Dung Phi Yên nghe nói thế cũng cười, nàng tủm tỉm nhìn Hồ Tiểu Thiên, trong lòng tự nhủ " các ngươi là người một nhà thật ư!".

Hồ Tiểu Thiên có chút lúng túng, hắn ho khan một tiếng, nếu thật sự là họ hàng thì thật không đành lòng giết người diệt khẩu, hắn cười ha hả nói:

- Hộ bộ Thượng Thư Hồ đại nhân là người có quyền cao chức trọng, ông ta chưởng quản tiền lương Đại Khang, ngươi thân thích với người quyền thế sao không nhờ ông ta hỗ trợ, sao cam tâm tình nguyện làm kẻ tặc?

Hồ Kim Ngưu nói:
- Bần nghèo khó mà ở phố thị thì cũng không ai tới, giàu có mà ở núi rừng cũng có bà con tìm, người ta lúc này quyền cao chức trọng sao có thể nhớ rõ những người nghèo khó như chúng tôi là thân thích, huống chi cha ta chết rồi, mẹ ta nuôi ta lớn cũng không dễ dàng gì từ nhỏ đã dạy ta dù nghèo nhưng chí không nghèo, cho nên dù có có đi xin ăn cũng không đi cầu xin ông ấy.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ngươi muốn đi xin ăn xem như cũng có chút chí khí, đáng tiếc ngươi lại không đi xin mà chọn con đường làm kẻ tặc.

Hồ Kim Ngưu nói:

- Người anh em, ta cảm thấy kẻ tặc còn uy phong hơn xin cơm ăn, ít nhất không phải nhìn vào sắc mặt của người khác, hơn nữa nếu làm thế cũng thật không yên ổn, đâu phải muốn là xin được, ta còn nuôi một gia đình mà, càng nghĩ ngoại trừ làm kẻ tặc thì không có biện pháp nào khác.

Lúc này mà gã ta vẫn còn hót như khứu.

Mộ Dung Phi Yên nhìn gã trong lòng nàng đúng dở khóc dở cười, rốt cuộc là người một nhà ư, hai người đang tán gẫu à, nhìn có vẻ thật sự là thân thích, bằng không sao lại hòa hợp như thế? Nàng không kìm được nhắc nhở:

- Hồ đại nhân, người đừng quên chúng ta đến đây làm gì? Ta nhắc ngươi nhớ phải giải quyết việc chung không nên vì việc tư mà trái pháp luật.

Hồ Kim Ngưu nói:
- Vị cô nương này, chúng ta đang nói việc nhà của Hồ gia, cô nương đừng xen vào.

Không ngờ Hồ Tiểu Thiên cũng nói một câu:

- Đúng đấy cô đi ra ngoài đi, ở đây không có chuyện của cô.

Mộ Dung Phi Yên bị hắn làm tức giận đến chân mày cũng dựng lên, nàng hừ lạnh một tiếng xoay người đi ra cửa.

Một người bình thường cũng thông minh đấy chứ, Hồ Kim Ngưu cũng hiểu được thời thế, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Khi gã ta ở thế chủ động thì dám trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên nhưng hiện tại tình thế nghịch chuyển gã bị biến thành tù nhân, tính mạng nằm trong tay đối phương cho nên gã nhất định lôi kéo Hồ Tiểu Thiên, làm những việc giả dối cũng được miễn bảo vệ được tính mạng bản thân mới quan trọng. Nam nhi dưới đầu gối là vàng nhưng vàng sao có thể vượt qua được tính mạng quý báu chứ, vì mạng sống thì quỳ xuống cũng không sao cả.
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 168: Người một nhà (hạ)


Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta nói này người anh em, chúng ta tuy là người trong tộc nhưng ngươi là kẻ tặc, ta là quan, từ xưa này quan và kẻ tặc là hai thái cực khác nhau, ngươi hiểu không?

Hồ Kim Ngưu nói:

- Nhưng cũng có quan phỉ một nhà mà.

Tên này mặt dày muốn nhận Hồ Tiểu Thiên làm bà con, hy vọng người một nhà có thể không làm tổn thương đến tính mạng của gã.
Hồ Tiểu Thiên nói:

- Một bút không thể viết được hai chữ Hồ, nếu chúng ta là người một nhà thì ta cũng không quá mực tuyệt tình.

- Đúng thế, vừa gặp Hồ đại nhân tại hạ cũng biết ngài là người nhân nghĩa, thấu tình đạt lý, lần đầu tiên nhìn thấy ngài đã biết ngài là người đặc biệt hòa nhã.

Hồ Kim Ngưu nịnh bợ cũng hết sức nghiêm túc.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Đó là ngươi không biết ta nên nói thế, kỳ thật con người của ta phần lớn là lục thân không nhận đó.
Hồ Kim Ngưu sửng sốt, lập tức mỉm cười nói:

- Không thể nào, khi tại hạ thấy ngài đã biết ngài không phải loại người như vậy, Hồ gia chúng ta không có loại người này.

Hồ Tiểu Thiên cũng cười ha hả, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của Hồ Kim Ngưu nói:

- Ta nói này người anh em, lần này khả năng nhìn người của ngươi sai rồi cho nên chúng ta cần phối hợp một chút, ta hỏi gì ngươi phải thành thật trả lời, nếu trả lời ta thấy hài lòng thì ta sẽ thả ngươi đi, ngươi cảm thấy thế nào?

Hồ Kim Ngưu nửa tin nửa ngờ, gã liền thành khẩn nói:

- Được, chúng ta là người một nhà đương nhiên ta sẽ nói hết.
Hồ Tiểu Thiên nói:

- Các ngươi đến từ đâu?

Hồ Kim Ngưu nói:

- Chúng tôi đều săn bắn quanh ngọn núi này, ngày thường săn thú, không có mồi thì mới cướp.

Tên này nhìn đần độn mà cũng thông minh ấy chứ.

Hồ Tiểu Thiên cười ha ha nói:
- Đừng vòng vo với ta, ngươi không nói ta cũng biết mấy người các ngươi đều là mã tặc núi Thiên Lang.

Hồ Kim Ngưu ngạc nhiên nói:

- Sao ngài biết?

Gã thốt ra xong lập tức hối hận, tám chín phần là gã bị Hồ Tiểu Thiên lừa.

Đương nhiên là Hồ Tiểu Thiên đoán, kỳ thật khi bị nhốt lại hắn liền đoán được đám đạo đặc này đến từ núi Thiên Lang. Mã tặc núi Thiên Lang là một trong nhóm trộm cướp có thế lực lớn nhất ở huyện Thanh Vân, trong lòng hắn cảm thấy có chút không ổn, mới lên đảm nhiệm mới mấy ngày đã đắc tội với hai nhà Hắc Bạch.
Hồ Kim Ngưu nói:

- Đại nhân, núi Thiên Lang và huyện Thanh Vân nước sông không phạm nước giếng, lần này nếu chúng tôi không phải nóng lòng vì chữa bệnh cho thiếu gia thì cũng không dùng hạ sách này. Ta xin thề chúng ta bắt cóc Hồ đại nhân mục đích để cứu người tuyệt không có ý hại Hồ đại nhân.

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu nói:

- Người bị thương kia là thiếu gia các ngươi à?

Lúc này Hồ Kim Ngưu mới biết mình lỡ miệng nhưng việc đến mức này cũng không cần giấu nữa, gã cúi đầu đáp:
- Thiếu đông gia chúng tôi là Diêm Bá Quang.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ tên này nghe có chút quen thuộc, hắn nghĩ đến mới nhớ ra dường như có tên d*m t*c nổi danh cũng có tên Bá Quang, Diêm Bá Quang? Ha ha, bố đây đã biến ngươi thành Điền Bá Quang rồi. Hắn đã lén lút động tay động chân với tên Diêm Bá Quang kia, cả đời tên Diêm Bá Quang kia vì hải miên thể sung huyết không đủ mà không thể làm cái chuyện hại người nữa, Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến đây không khỏi đắc ý cười thầm. Có thể thấy hành vi đạo đức này không thể là của một người thầy thuốc, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, hoàn cảnh thay đổi nên tiêu chuẩn đạo đức tự nhiên cũng đổi theo, nếu lấy tiêu chuẩn trong quá khứ mà thực hiện cho lúc này thì thật sự không thể được, con người không thay đổi cho thích hợp thì cuối cùng cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.

Hồ Tiểu Thiên lại hỏi đến mục đích bọn chúng lẻn vào huyện Thanh Vân.
Hồ Kim Ngưu nói:

- Tại hạ cùng bọn người Tam ca đến tìm Thiếu đông gia, ngoài ra cũng không có mục đích gì khác.

Hồ Tiểu Thiên không tin lời nói này của Hồ Kim Ngưu, hắn cười lạnh nói:

- Vậy lần này Thiếu đông gia các ngươi đến đây là với mục đích gì? Sao hắn ta bị thương?

Hồ Kim Ngưu nói:

- Tại hạ cũng không rõ lắm, Thiếu Đông Gia cũng không nói.
Gã ta cũng không phải người ngu ngốc, đối với chuyện núi Thiên Lang đương nhiên không đề cập tới, bất kể Hồ Tiểu Thiên có hỏi như thế nào gã đều tránh né, dù có biết mục đích của Diêm Bá Quang thì gã cũng không dễ dàng bán đứng.

Trời bắt đầu sáng, Hồ Tiểu Thiên không ngủ một đêm hắn liền ngáp ngắn ngáp dài nên không có thần trí hỏi tiếp, hắn đứng lên nói:

- Ngươi hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, chờ khi nào ta đến sẽ hỏi tiếp.

Hồ Kim Ngưu ngạc nhiên nói:

- Người anh em, không phải ngài mới nói muốn thả ta sao?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta có nói thế nhưng không phải lúc này.

Hắn rời khỏi phòng củi thì thấy Mộ Dung Phi Yên đang ở trên sân múa kiếm, dưới ánh bình minh kiếm quang chuyển động linh hoạt giống như Kinh Long, vụt đến như sấm sét dồn vào cơn giận giữ, thôi như sông bể ngừng ánh nước trong. Hồ Tiểu Thiên đứng bên cạnh nhiệt liệt vỗ tay hoan hô, kiếm pháp của cô nàng Mộ Dung này càng ngày càng lợi hại, chẳng biết tại sao ngoài tán thưởng hắn còn nảy sinh h*m m**n d*c v*ng chinh phục. Hồ Tiểu Thiên ý thức được gần đây hắn chưa thỏa mãi d*c v*ng, mười sáu tuổi là độ tuổi khí huyết sung mãn, độ tuổi dễ bị kích động nhất.

Mộ Dung Phi Yên thu hồi trường kiếm xoay ngược thân kiếm ra phía sau, khuôn mặt đẹp hồng hào xinh đẹp rạng ngời tựa như ánh binh minh diễm lệ nơi chân trời, ai nhìn thấy cũng yêu thích.
Hồ Tiểu Thiên bước thong thả đến trước mặt nàng, gật gù đắc ý khen:

- Kiếm pháp tuyệt diệu, quả nhiên là kiếm pháp tuyệt diệu, người và kiếm hợp nhất thiết nghĩ đến thế này là cùng.

Mộ Dung Phi Yên và hắn đi chung đã lâu đây là lần đầu tiên nàng hoài nghi lời khen của hắn, nàng cân nhắc nhanh chóng phản kháng:

- Ngươi đúng là người ti tiện, xấu xa.

Hồ Tiểu Thiên bị nàng ta mắng một trận ngạc nhiên nói:

- Ơ nhóc con, không ngờ cô dám nhục mạ quan trên như thế?
Mộ Dung Phi Yên nói:

- Thân làm quan trên mà không noi gương tốt sao ta không thể mắng? Ngươi có biết câu thuốc đắng dã tật sự thật mất lòng không? Ta có chửi cũng muốn tốt cho ngươi thôi.

- Chà...chà, cô em này, hôm nay sao miệng lưỡi cô sắc bén thế.

- Theo ngươi lâu ngày cũng học được chút chút nên miệng lưỡi mới thế, nhưng đối với Hồ đại nhân thì tiểu nữ vẫn phải chịu thua.

Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, Mộ Dung Phi Yên đi theo hắn lâu cũng bị ảnh hưởng nên tài ăn nói cũng ngày càng tốt rồi.
Mộ Dung Phi Yên háy hắn một cái nói:

- Cười? Bây giờ mà ngươi còn cười được, tối qua thiếu chút nữa mạng nhỏ của ngươi đã tiêu đời rồi đấy.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta là người có mệnh lớn không dễ dàng chết như vậy đâu.

Không ngờ hắn không đề cập đến công lao cứu người đúng lúc của Mộ Dung Phi Yên.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Nếu ta không đến kịp thời thì sao?

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Dù có yếu thế nào thì ta vẫn có Diêm Bá Quang là con tin, bọn họ lấy tính mạng ép ta thì ta cũng có thể dùng gậy ông đập lưng ông, chỉ cần để dao lên cổ Diêm Bá Quang thì bọn họ phải nghe lời của ta thôi.

Mộ Dung Phi Yên không nói gì, trong lòng nàng thầm nghĩ hắn dùng thủ pháp này cũng không ngạc nhiên lắm. Lúc trước ở kinh thành Hồ Tiểu Thiên đã dùng phương pháp này bắt Đường Khinh Tuyền khiến ba huynh đệ Đường gia dẫn hơn trăm người cũng bó tay không có biện pháp tiếp cận. Tuy rằng loại thủ đoạn này không quang minh chính đại nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận hữu hiệu phi thường của nó. Dù trước mặt Hồ Tiểu Thiên nàng muốn thể hiện chính nàng mạnh mẽ cứng rắn, nhưng nàng cũng hiểu mình mạnh mẽ cứng rắn được bởi bản thân có võ công, nhưng không phải lúc nào cũng có thể dùng võ công giải quyết vấn đề. Ví như tên Hồ Tiểu Thiên này âm hiểm giả dối, quỷ kế đa đoan mặc dù võ công không cao nhưng trong nghịch cảnh có thể biến nguy thành an.

Nàng hướng mặt vào phòng củi thoáng nhìn qua hạ giọng nói:

- Ngươi đàm phán với anh em kia thế nào rồi?

Nàng nói những lời này thật sự không kìm nổi cười, chuyện trên đời này quả thật trùng hợp, không ngờ ở một nơi xa thế này Hồ Tiểu Thiên cũng có bà con của hắn.

Hồ Tiểu Thiên thực sự đúng dở khóc dở cười, xem ra đúng là người trong tộc thật, hắn thấp giọng nói.
- Đã khai báo một ít tuy nhiên không phải toàn bộ.

Vì thế hắn mang sự tình vừa rồi kể sơ qua với Mộ Dung Phi Yên.

Mộ Dung Phi Yên nghe nói những người này là mã tặc núi Thiên Lang cũng không khỏi cả kinh, không nghĩ mã tặc lại càn rỡ đến thế, không những dám xông vào Vạn phủ có ý đồ bắt con dâu Vạn gia mà còn bắt ngay cả quan viên địa phương.

Mộ Dung Phi Yên trầm ngâm một lát mới nói:

- Cô định thế nào? Thả gã hay giải gã lên quan phủ?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Trước tiên nhốt tạm gã ở phòng củi đó đã.

Mục đích của Hồ Tiểu Thiên là khiến Chu Bá Thiên gặp Hồ Kim Ngưu, những chuyện khác đợi nói sau, nói là ngày mai nhưng kỳ thật lúc này trời cũng đã sáng Hồ Tiểu Thiên ngáp dài ngáp ngắn mấy lần, không giống Mộ Dung Phi Yên thức cả đêm nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo. Cô nàng này quả thật tinh lực dồi dào dù một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn vững vàng, nàng chủ động đề xuất đến nha môn hỏi thăm sự tình tối qua có tin tức gì không.

Mộ Dung Phi Yên đi không bao lâu Hồ Tiểu Thiên chuẩn bị chợp mắt một chút, không ngờ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, hiện tại lúc này mới hừng đông theo lý thì không ai đến bái kiến giờ này, quấy nhiễu mộng đẹp của người ta thật quá thất lễ.

Lúc này Lương Đại Tráng đã tỉnh gã nhanh chóng đi mở cửa, nếu là người thường gã đã đuổi đi rồi nhưng mở cửa người gã nhìn thấy là Vạn Bá Bình. Vạn Bá Bình lớn tiếng nói:

- Hồ đại nhân chưa dậy sao?

Hồ Tiểu Thiên nghe âm thanh của Vạn Bá Bình vì thế đồng ý để Lương Đại Tráng cho lão vào, hắn tức giận nói:

- Còn chưa đâu.

Vạn Bá Bình mang theo quản gia Vạn Trường Xuân nhanh chóng bước vào, lão mồ hôi đổ đầy đầu, vẻ mặt âu lo vừa nhìn đã biết có chuyện đại sự. Trên thực tế từ khi hắn quen biết Vạn Bá Bình, lão chưa bao giờ có chuyện tốt gì tìm mình.
Vạn Bá Bình thở hồng hộc nói:

- Hồ đại nhân, việc lớn không tốt rồi, việc lớn không tốt rồi.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng lão già chết tiệt này mới sáng sớm đã chạy đến đây gào thét gì không biết? Việc lớn lão không tốt thì liên quan gì đến ta cơ chứ, nhưng trước mắt Vạn Bá Bình vẫn còn chỗ hữu dụng, nếu là người khác gây ồn áo như thế Hồ Tiểu Thiên đã sớm đá một cước bay ra khỏi cửa rồi, hắn ngáp một cái nói:

- Vạn viên ngoại có chuyện gì mà hoảng sợ thế?

Vạn Bá Bình lau mồ hôi nói:
- Vào trong phòng nói chuyện.

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu dẫn lão vào trong phòng hắn, Vạn Bá Bình đi vào phòng thở dài một hơi nói:

- Hồ đại nhân, ta thật khổ quá lần này ngài phải giúp ta.....

Nói xong nước mắt tuôn đầy mặt.

Hồ Tiểu Thiên biết Vạn Bá Bình trong thời gian ngắn nhưng chưa bao giờ lão thể hiện thái quá như thế, mặc dù vận mệnh đứa con thứ hai Vạn Đình Thịnh chưa qua khỏi nhưng lão lúc nào cũng bình tĩnh, nhưng dường như lúc này bình tĩnh của lão đã mất hết, Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vạn viên ngoại, không nên hoảng sợ, bình tĩnh lại từ từ nói.
 
Y Thống Giang Sơn
Chương 169: Phiền phức lại tới (thượng)


Vạn Bá Bình dùng ống tay áo lau khô nước mắt, lúc này mới kể rõ sự tình qua một lần với hắn, sự việc cũng là vì con trai lớn của lão Vạn Đình Xương bị người ta bắt cóc.

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, chuyện này đúng quá đột ngột, hắn tưởng Vạn Đình Xương đã rời huyện Thanh Vân ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Vạn Bá Bình lấy trong người là một phong thư run giọng nói:

- Hồ đại nhân, nửa canh giờ trước đột nhiên có người đưa đến phong thư này, khi mở ra đọc ta thấy đó là bức thư của mã tặc núi Thiên Lang, con trai của ta đã bị bọn chúng bắt đi rồi....
Hồ Tiểu Thiên không nói một lời tiếp nhận lá thư này mở ra đọc, chữ viết cũng khá đợn giản nội dung ngắn gọn, ngoại trừ nói Vạn Đình Xương ở trong tay họ con đưa ra điều kiện bảo Hồ Tiểu Thiên mau chóng đến Hắc trại thành Tây chữa thương cho Diêm Bá Quang. Hồ Tiểu Thiên xem xong nội dung bức thư đã hoàn toàn hiểu được vì sao Vạn Bá Bình nhanh chóng đến tìm hắn, bọn mã tặc bắt con trai lão cũng vì dùng mục đích này mà áp chế hắn đến chữa bệnh cho Diêm Bá Quang. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ chẳng lẽ bệnh tình của Diêm Bá Quang lại nặng hơn? Chỉ là trong chuyện này có chút kỳ quái, tại sao phải bắt cóc Vạn Đình Xương làm điều kiện trao đổi? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ tính mạng Vạn Đình Xương đối với hắn quan trọng sao? Con mẹ nó, suy tính cũng logic quá nhỉ.

Vạn Bá Bình đáng thương nói:

- Vạn mỗ chỉ còn lại đứa con này, mong Hồ đại nhân giúp ta cứu nó.
Hồ Tiểu Thiên tức giận nói:

- Không phải Nhị công tử còn sống đó sao?

Hắn nói điều này chẳng khác nào lấy cây chọc vào chỗ đau của lão, đứa con thứ hai Vạn Đình Thịnh tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng đến nay vẫn không nhớ chuyện gì xảy ra, nên không thể xem nó đã khỏi hoàn toàn. Vạn Bá Bình đến sát Hồ Tiểu Thiên nói:

- Hồ đại nhân, kỳ thật chuyện tối qua ta cũng biết rồi.

Hồ Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhìn Vạn Bá Bình gương mặt kín như bưng nhưng trong lòng thầm mắng, lão cáo già này nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ dùng điều này uy h**p hắn sao? Bà mẹ nó, lão rùa đen này thật sự không biết sống chết thế nào không ngờ đến đây chụp vào đầu hắn. Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống ghế Thái sư chân bắt chéo lên làm bộ dạng thờ ơ.

Vạn Bá Bình đến bên cạnh hắn nói:

- Chu tiên sinh ở tạm nhà ta, muộn thế ông ta chưa trở về nên Vạn mỗ lo lắng hỏi thăm nên đương nhiên biết được việc này.

Ngụ ý của lão chính chuyện xảy ra tối qua Chu Văn Cử đều nói với lão.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm than, dù sao cũng do Chu Văn Cử để lộ tin tức, xem ra những lời dặn dò của hắn tối qua ông ta không để trong lòng. Chu Văn Cử là người thành thật, nói về tâm cơ ý nghĩ thì không thể nào đấu lại sự gian trá giảo hoạt của Vạn Bá Bình, hơn nữa bên cạnh Chu Văn Cử còn có Chu Hưng dù Chu Văn Cử không nói thì Chu Hưng kia cũng không thể nào giữ bí mật được.

Vạn Bá Bình nói:

- Hồ đại nhân, chuyện tối qua ta tuyệt không để lộ ra ngoài, đại nhân không cần phải lo lắng.

Hồ Tiểu Thiên cười lạnh, lão già này làm như đang trao đổi điều kiện với hắn, lão làm như hắn sợ truyền tin này ra ngoài không bằng? Không ngờ lão lấy chuyện này áp chế hắn, nhưng nghĩ lại tối qua sự tình chữa bệnh cho Diêm Bá Quang cũng không phải là chuyện tốt gì, mặc dù hắn bị ép buộc nhưng nếu tin tức truyền đi thì người ta sẽ bảo hắn chữa bệnh cho mã tặc chính là hành vi trợ giúp cho kẻ xấu.

Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nói:
- Vạn viên ngoại, ta không nghe lầm chứ, ngươi đang uy h**p ta à.

Vạn Bá Bình nói:

- Hồ đại nhân, Vạn mỗ có nỗi khổ tâm, không nghĩ lấy chuyện này để gây phiền toái cho Hồ đại nhân mong Hồ đại nhân thông cảm với nỗi khổ tâm của lão. Ta thề với trời tuyệt không có ý uy h**p đại nhân.

Hồ Tiểu Thiên cười có chút khinh thường, tên Vạn Bá Bình này đúng giả dối đến cực độ, vừa lợi dụng điều này gây áp lực với hắn vừa muốn như muốn ban ơn để lấy lòng hắn. Hắn chậm rãi gật đầu nói:

- Người, ta có thể giao cho ngươi, nhưng Hắc Thạch trại thì ta không đi.
Đương nhiên Hồ Tiểu Thiên không ngốc đến thế, đám sơn tặc này gọi đích danh hắn tám chín phần chúng đã chuẩn bị mọi thứ, nếu hắn mạo hiểm đến đó thì chẳng khác nào đưa tính mạng vào hiểm nguy, hắn vì một Vạn Đình Xương mà bỏ mạng thì không đáng.

Vạn Bá Bình nói:

- Hồ đai nhân, ta không muốn đại nhân mạo hiểm nhưng bọn mã tặc núi Thiên Lang hung tàn vô cùng, bọn chúng nói được sẽ làm được, nếu đại nhân không đi ta chỉ sợ tính mạng con trai ta khó giữ được....

Lão nói xong liền khóc rống lên, dùng tay áo bào mà che khuôn mặt, Hồ Tiểu Thiên cũng không nhìn ra được lão ta khóc thật hay giả.
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng lão, lão lo tính mạng con trai lão nhưng không xem tính mạng hắn ra gì à? Hắn không nợ Vạn gia lão cái gì dựa vào điều gì mà hắn mạo hiểm cứu đứa con khốn kiếp kia của lão chứ?

Vạn Bá Bình lau khô nước mắt nói:

- Đại nhân, dù sao bọn chúng cũng từng gặp ngài, ta nghĩ chúng không dám hại ngài vì dù sao mạng sống của kẻ tặc kia cũng cần ngài cứu lấy, bọn họ dù gì cũng có chút nhân tính chứ, hẳn cũng hiểu có ơn tất báo, vì ta không có biện pháp nào nên mới đến cầu cứu đại nhân, nếu lần này ngài cứu con ta thành công thì việc trùng tu cầu Thanh Vân này một mình Vạn mỗ gánh hết.

Không nỡ để con trong tay bầy lang sói, Vạn Bá Bình cũng biết muốn hắn làm chuyện này thì lão phải bỏ ra cái gì đáng giá cho nên khẩn trương đưa ra điều kiện này.

Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói:

- Vạn viên ngoại một mình xây dựng lại cầu Thanh Vân là có thể làm dao đông ta sao?

Một cây cầu đổi một mạng người như thế, Hồ Tiểu Thiên nào có chịu làm chuyến này mua bán lỗ vốn này.

Vạn Bá Bình hạ giọng nói:

- Nếu đại nhân chịu hỗ trợ cứu con ta thì ta sẽ tấu lên Tiếp Châu phủ Dương đại nhân, sẽ dốc hết toàn lực giúp ngài thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Lão nói rất rõ chỉ cần lần này Hồ Tiểu Thiên cứu được con lão thì lão dùng mối quan hệ của mình để giúp Hồ Tiểu Thiên trở thành huyện lệnh huyện Thanh Vân. Theo Vạn Bá Bình đây là điều kiện khó cự tuyệt được, lão lại không biết gia cảnh thật sự và thân phận của Hồ Tiểu Thiên nên khinh thường hắn như thế.

Hồ Tiểu Thiên đứng lên nói:

- Để ta suy nghĩ thật kỹ đã.

Vạn Bá Bình nói:

- Đại nhân.....thời gian cấp bách lắm rồi, không thể chần chừ được, đám mã tặc không nhân tính này nếu đi trễ chỉ sợ tính mạng con ta khó giữ....
Nói câu này xong lão lại khóc rống lên.

Hồ Tiểu Thiên đã bước đến hướng mặt ra ngoài cửa sổ.

Vạn Bá Bình đi theo hắn như bóng với hình nhưng nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đang trầm mặc không nói, lão biết hắn đang do dự nhất thời không dám tới gần.

Hồ Tiểu Thiên dừng bước lại, rốt cuộc cũng hướng về Vạn Bá Bình vẫy vẫy.

Lúc này Vạn Bá Bình mới dám đến bên cạnh hắn.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Bọn mã tặc này đều là những kẻ hung tàn, sao ông không báo cáo với quan phủ?

Vạn Bá Bình sợ hãi nói:

- Hồ đại nhân, việc này vạn lần không được báo quan, nếu bọn mã tặc kia phát hiện ra biến động nhỏ thì tính mạng con ta sẽ không giữ được.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Sao ông có thể kết luận con ông bị chúng bắt, sao không nghĩ chúng đang lừa dối ông?

Vạn Bá Bình lấy trong lòng ra nắm tóc, run giọng nói:
- Con ta có một đám tóc đỏ ta tuyệt không nhận lầm. Bọn chúng nói trong vòng ba canh giờ không thấy đại nhân thì chặt ngón tay con trai ta gửi lại.

Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong lòng, đừng nói ngón tay cho dù có cắt mười ngón tay của Vạn Đình Xương thì hắn cũng không đau xót.

Vạn Bá Bình thấy Hồ Tiểu Thiên vẫn còn đang do dự lão liền hạ giọng nói:

- Đại nhân có y thuật tuyệt vời, nhất định có thể chữa khỏi cho tên mã tặc kia.

Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói:

- Vạn viên ngoại, ông thật to gan, không ngờ bảo ta đi cứu một tên mã tặc.
Trong lòng Vạn Bá Bình tự nhủ đêm qua hắn đã cứu người rồi lúc này còn giả bộ vô tội ư? Lão sớm quyết định nếu lần này Hồ Tiểu Thiên đồng ý mạo hiểm vì con trai lão thì lão bỏ qua, nếu hắn kiên quyết không đi, con trai lão nguy hiểm đến tính mạng thì lão cũng liều chết cùng hắn, không nói tình cảm gì nữa cả.

Hồ Tiểu Thiên vỗ nhè nhẹ cửa sổ nói:

- Đáng thương cho những tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, hy vọng đứa con kia có thể hiểu được điều này.

Hắn chậm rãi ngồi ở ghế Thái sư.

Vạn Bá Bình không biết rốt cuộc hắn có đồng ý hay không, lão cẩn thận nói:
- Đại nhân....có phải ngài quyết định....

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta cứu con của ông cũng được nhưng ông nhất định phải giúp ta sữa chữa cầu Thanh Vân.

Cùng lão cáo già Vạn Bá Bình đàm phán điều kiện căn bản không cần quanh co nhiều, vì thế Hồ Tiểu Thiên nói thẳng điều kiện của mình. Cái gì huyện lệnh căn bản Hồ Tiểu Thiên không để ý vì Hứa Thanh Liêm không phải là đối thủ của hắn, vị trí kia sớm muộn đều là của hắn không cần phải nhờ Vạn Bá Bình ra tay.

Vạn Bá Bình gật đầu nói:
- Được.

Hồ Tiểu Thiên lại nói:

- Muốn ta chữa bệnh cho hắn phải làm theo sắp xếp của ta, Hắc Thạch trại gì đấy ta sẽ không tới, sao ta biết được đó không phải là bẫy lừa ta?

Vạn Bá Bình nói:

- Hồ đại nhân, Hắc Thạch trại chính là một nơi cư trú của tộc người Hắc Miêu, nơi đó cách Tây thành huyện Thanh Vân mười lăm dặm, người Hắc Miêu cực kỳ hiếu khách cho tới nay họ và huyện Thanh Vân bên này không có gây hấn gì, trại chủ Đằng Thiên Kỳ cũng có giao tình cùng ta, bọn họ cùng mã tặc núi Thiên Long không có giao tình gì với nhau cả, mã tặc núi Thiên Long cũng không dám gây rối nơi đó, có thể nói ngài đi Hắc Thạch trại tuyệt không gặp nguy hiểm gì.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Bảo bọn họ mang người đến đây mọi chuyện hết thẩy là thế không bàn cải nữa.

Vạn Bá Bình nhìn Hồ Tiểu Thiên kiên định như cũ, nước mắt lão chảy dài nói:

- Hồ đại nhân, Vạn mỗ biết yêu cầu của mình quá phận nhưng mã tặc núi Thiên Lang kia đâu dễ để nói chuyện, nếu không làm theo yêu cầu của chúng chỉ sợ tính mạng con ta không giữ được. Hồ đại nhân ngài chỉ cần giúp ta lúc này ta nhất định sẽ báo đáp ngài.
Hồ Tiểu Thiên nghe Vạn Bá Bình nói thế trong lòng hắn cũng dao động, dù sao chuyện này cũng vì hắn gây nên, huống chi lần này đối phương muốn cầu cạnh là hắn, nếu tính mạng Diêm Bá Quang bị đe dọa thì hắn đi Hắc Thạch trại cũng không có nguy hiểm gì.

Vạn Bá Bình nói:

- Hồ đại nhân, ta sẽ phái sáu cao thủ đi cùng đại nhân, đảm bảo sự bình an vô sự cho đại nhân.

Hồ Tiểu Thiên cười cười, thủ hạ của Vạn Bá Bình sao có thể bảo đảm cho hắn chứ? Nếu thật sự phải đánh nhau chỉ sợ đám gia đinh kia còn không lo nổi cho mình, còn nói gì bảo hộ sự an toàn cho hắn, hắn nhỏ giọng nói:
- Ông về trước đi, ta sẽ đi xem tình huống thế nào.

Cuối cùng Vạn Bá Bình cũng biết Hồ Tiểu Thiên đồng ý giúp lão, lão không khỏi vui mừng, cảm động đến rơi nước mắt nói:

- Đại ân đại đức của đại nhân Vạn mỗ suốt đời không quên, tuy nhiên ngàn vạn làn đại nhân phải nhớ điều này không được để cho quan phủ biết, mã tặc núi Thiên Lang có thủ hạ khắp nơi, chỉ cần quan binh quan phủ điều đi tất nhiên họ sẽ biết được, đến lúc đó tính mạng con ta sẽ khó mà giữ được.

Hồ Tiểu Thiên lạnh nhạt nói:

- Ông cứ về trước đi, chuyện này để ta xử lý.
 
Back
Top Bottom