Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ý Nghĩa Của Sự Chia Ly

Ý Nghĩa Của Sự Chia Ly
Chương 30


Nhìn thấy cảnh tôi và mẹ Lâm Dục Chi nằm song song trên cỏ, họ bật cười khúc khích, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được, lần lượt làm theo.

Thế là chúng tôi cứ thế nằm im giữa đồng cỏ, bị vũ trụ yên tĩnh và rực rỡ này bao bọc.

Tôi khép mắt lại, chợt nhận ra, Du Sướng nói không sai.

Thì ra, vạn vật chỉ là gió, lướt qua tôi rồi tan biến.

17

Sau khi trở về từ Tân Cương, các cô gái trong đoàn du lịch đều trở thành bạn mới trong danh sách WeChat của tôi. Cô Tề quan tâm tôi chẳng kém gì con gái nuôi của cô, thường gửi cho tôi những đường link bài viết về tình cảm và tâm lý, thỉnh thoảng còn hỏi tôi có muốn cô gửi cho ít đặc sản như vịt muối hay vịt quay không. Tôi luôn cười từ chối khéo léo, nhưng đồng thời cũng cảm thấy xúc động, đây là sự quan tâm tỉ mỉ mà tôi chưa từng cảm nhận được từ mẹ mình.

Những bức ảnh chụp ở Tân Cương, tôi tỉ mỉ lựa chọn rồi ghép thành ba bức ảnh mỗi khung, tổng cộng chín tấm, đăng lên mục bạn bè trên WeChat. Đây là lần đầu tiên tôi cập nhật trang cá nhân kể từ sau khi chia tay. Hồ nước trong veo, đồng cỏ trải dài, bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng lớn như bông được những tán thông đội lên, chỉ tiếc dung lượng ảnh của WeChat không nhiều như Weibo.

Tôi đặt bức ảnh mình ôm một chú cừu con, ngồi trên thảm cỏ cười sảng khoái ở vị trí trung tâm. Bức này do Du Sướng chụp lén. Cô ấy nói tôi trông cứ như đang bị gió cù lét vậy.

Tôi nhắn tin cho Du Sướng: “Đây là bức ảnh đẹp nhất trong đời em.”

Du Sướng trả lời: “Đừng vội nói trước, em còn trẻ, còn vô số khoảnh khắc đẹp nhất nữa đấy.”

Vì tính cách thiên về hướng nội, tôi rất ít khi tạo dáng tự nhiên, phóng khoáng trước ống kính của người khác, quanh năm chỉ có kiểu giơ tay chữ V và nụ cười gượng gạo. Từng có lần Hứa Thụ Châu nói rằng tôi cười tươi trông đẹp hơn, nhưng tôi nghĩ anh ấy đang lừa tôi. Vì tôi có hai chiếc răng nanh lộ rõ, hơi chìa ra ngoài. Hồi cấp hai, nhìn mấy bạn nữ trong lớp niềng răng, tôi thầm ghen tị, nhưng chưa bao giờ dám đề nghị bố mẹ.

Thế là hai chiếc răng nanh ấy trở thành "gai nhọn" mà tôi không muốn để lộ, hay nói đúng hơn, là một khiếm khuyết.

Ngày đầu tiên quay lại công ty sau kỳ nghỉ, chị Xena nhìn tôi và nói tôi đen đi rồi. Tôi đưa tay chạm vào hai má: “Đúng ha.”

Chị ấy lại bảo: “Nhưng trông nhẹ nhõm hơn nhiều.”

Tôi hỏi: “Thật không đó? Là do đi bộ nhiều nên gầy đi à?”

Chị Xena nói: “Chắc thế.”

Sáng hôm sau, tôi bước lên cân điện tử kiểm tra. Cân nặng không giảm đi đáng kể, ngược lại, vì ở Tân Cương ăn quá nhiều tinh bột và lấy lại khẩu vị, tôi còn tăng lên hai cân. Tôi kiểm tra lại hai lần, sau đó chắp tay trước ngực, tự nhủ: Tốt quá, tốt quá.

Chuyến đi Tân Cương giống như một bước ngoặt. Sự tập trung đã mất nay như chim di trú phương Nam quay về, thổi bừng sức sống trên hòn đảo hoang vắng từ lâu trong lòng tôi. Tôi lục lại cuốn weeks đã bị bỏ quên bấy lâu, cẩn thận ghi lại kế hoạch đối phó với thất tình mà tôi từng vạch ra, và quyết định thực hiện từng điều một:

- Tập thể dục

- Đọc sách

- Đi bộ đường dài

- Du lịch khắp đất nước (đã đi Tân Cương)

- Học một ngoại ngữ

Ngoài ra, tôi còn bổ sung thêm: “Cuối tuần đi xem một bộ phim một mình / đi dạo công viên một lần / đến một quán cà phê (hoặc tiệm bánh ngọt).”

Không có tiền rảnh để đăng ký thẻ phòng gym, tôi cập nhật phiên bản mới nhất của ứng dụng tập luyện trên điện thoại, tự đặt ra kế hoạch tập luyện bốn buổi mỗi tuần, một buổi tập sức bền, một buổi tập cardio, luân phiên nhau, mỗi lần hoàn thành trong vòng ba mươi phút là được.

Tuần thứ hai nghiêm túc tuân theo kế hoạch, tốc độ chạy buổi sáng của tôi cải thiện rõ rệt. Sau khi nhảy theo bài tập trên iPad suốt bốn mươi phút, tôi chỉ có hai cảm giác: Mệt quá, nhưng sướng thật.

So với vận động, tôi vẫn thích đọc sách hơn. Vận động giúp giải tỏa, nhưng con chữ lại có thể dẫn con người vào một miền tĩnh lặng tuyệt đối. Có lẽ đây chính là trạng thái “dòng chảy” mà tôi từng theo đuổi. Tôi nhận ra, khi thoát khỏi những mối quan hệ cần duy trì và va chạm, khi không còn tiêu tốn quá nhiều tâm sức vào chuyện thất tình, tôi lại có dư dả đến vậy thời gian và tinh thần! Điều này thật khó tin.

Sau nửa tháng thực hành, tôi nhắn tin chia sẻ với Cao Ca về điều ngộ ra: “Hóa ra không yêu đương nữa, em có biết bao nhiêu thời gian.”

Cao Ca nói: “Là em đã có nhiều hơn một “chính mình” để tự do sắp đặt.”

Tôi đáp: “Hối hận ghê, sớm biết vậy, lúc thất tình đã phải làm những điều này ngay từ đầu rồi.”

Cao Ca như một nhà tâm lý học, lại như một bậc trưởng bối thấu hiểu nhân sinh: “Tin chị đi, khi đó em không có tâm trạng mà làm những việc này đâu. Phản ứng sau khi thất tình của em vốn dĩ là bình thường, là theo từng giai đoạn. Cho phép bản thân chìm xuống cũng là một cách tự bảo vệ mình.”

Cô ấy lại bảo: “Mẫn Nhất, em thật sự rất giỏi. Em luôn trong quá trình tự cứu lấy chính mình dù là làm những chuyện mà ngay cả bản thân em cũng thấy khó hiểu, hay như bây giờ, làm những việc em cho là có ý nghĩa có thể tiếp thêm năng lượng. Mọi chuyện đều xảy ra vào đúng thời điểm của nó, không có đúng hay sai.”

Cuối cùng, cô ấy gửi tặng tôi một câu, là lời mà giáo viên tư vấn đã nói với cô khi cô có vấn đề tâm lý lúc du học: “Phải luôn tin vào sức mạnh của thời gian.”
 
Ý Nghĩa Của Sự Chia Ly
Chương 31


Tôi đang được thời gian xoa dịu. Bước sang tháng thứ ba sau khi chia tay, mùa thu bắt đầu nhuộm sắc vàng lên thành phố Thượng Hải. Nỗi đau của tôi cũng phai nhạt dần, trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng chân thực, ngay cả hình bóng Hứa Thụ Châu cũng như bị phủ lên một lớp giấy can mờ mịt. Những điều tốt đẹp hay tồi tệ, người đã rời đi hay ở lại, ký ức của tôi không còn bị bóp méo hay phóng đại nữa, mà dần trở nên xa xôi.

Tôi vẫn chưa bỏ thói quen theo dõi mạng xã hội của Hứa Thụ Châu, nhưng so với cố tình để tâm, giờ đây nó chỉ là một hành động ngẫu nhiên khi nhàm chán, mà tần suất cũng giảm mạnh. Tháng đầu tiên, mỗi ngày mười mấy lần. Tháng thứ hai, mỗi ngày vài lần. Giờ đã ba tháng trôi qua, tôi chỉ còn nhớ đến việc này mỗi tuần một lần.

Cũng giống như tần suất mơ thấy anh ta. Giờ tôi hầu như không còn mơ thấy anh ta nữa.

Có tiếc nuối không?

Một chút.

Có hối hận không?

Không hối hận.

Những cảm xúc tiêu cực nặng nề nhất đã tan biến gần hết, mặt nước từng gợn sóng dữ dội giờ dần lặng yên. Sự mong chờ của tôi cũng chuyển từ Anh ấy còn quay lại tìm mình không? thành Anh ấy có quay lại hay không cũng chẳng sao cả.

Cũng vào thời điểm này, khi tháng Mười sắp tới, tôi nhận được một lượt “thích” hiếm hoi trong phần tin nhắn trên trang cá nhân.

Từ Hứa Thụ Châu, thích bài đăng ảnh tôi đi Tân Cương cuối tháng Bảy.

Như một hòn đá ném xuống mặt hồ, có những gợn sóng lăn tăn nổi lên trong lòng tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào thông báo ấy rất lâu mà không làm gì. Ngay sau đó, một cảm xúc đã bị tôi vứt bỏ từ lâu bỗng quay trở lại… đó chính là ghê tởm.

Ghê tởm.

Tôi chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, mình lại cảm thấy chán ghét một người mà mình từng yêu tha thiết, từng quyến luyến không rời.

Nếu là hai tháng trước, tôi có lẽ sẽ vì lượt “thích” này mà xúc động đến rơi nước mắt: Anh ấy vẫn quan tâm mình, anh ấy vẫn âm thầm theo dõi mình, anh ấy muốn quay lại với mình.

Thậm chí, tôi có thể sẽ vui mừng nhắn tin cho anh ta ngay: Dạo này anh ổn không? Em nhớ anh lắm.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Anh ta từ một người không thể thiếu trong đời tôi, biến thành một kẻ ích kỷ, đáng ghét, một kẻ đột ngột xông vào, cố gắng phá hủy trật tự và thế giới mà tôi khó khăn lắm mới xây dựng lại được.

Anh ta đang phá vỡ sự bình yên của tôi, không có ý tốt gì cả.

Cảm giác phản kháng mãnh liệt khiến tôi nghẹn thở. Tôi mở ứng dụng “Mindfulness” trên Apple Watch, áp dụng phương pháp hít thở bằng cơ hoành mà tôi học được dạo gần đây, bắt đầu xử lý cảm xúc của mình một cách thuần thục.

Lặp đi lặp lại vài lần, đến khi nhịp tim tôi trở lại bình thường, cảm giác buồn nôn cũng bị chế ngự.

Mày vẫn còn cảm xúc với anh ta, đây không phải là buông bỏ thật sự.

Nhưng tao không còn sợ nữa, vì sẽ có một ngày tao thực sự buông bỏ được.

Lòng tôi đang đối thoại với chính mình.

Tôi chưa bao giờ là một đống hoang tàn, tôi chỉ vừa trải qua một mùa đông.

Tôi không cần phải phô bày cuộc sống sau này của mình trước mặt anh ta, cũng không cần tranh thắng thua. Bởi vì tôi đã chấp nhận sự chia ly này, tôi đã dừng lại sự phụ thuộc và sự không cam lòng của mình, tôi không còn mong cầu một câu trả lời hay một lý do thật chính xác, trọn vẹn nữa.

Nhưng, nếu cứ để anh ta tồn tại trong danh sách bạn bè của mình, tôi sẽ tiếp tục phải chịu đựng những cú đâm bất ngờ như thế này, hết lần này đến lần khác.

Thế nên, trong kỳ nghỉ Quốc khánh dài ngày này, tôi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ liên quan đến Hứa Thụ Châu. Những món quà anh ta tặng, những bức ảnh chụp chung, và cuối cùng là danh bạ WeChat của anh ta - thứ mà tôi từng lưu luyến nhất, chính là hàng chục GB tin nhắn giữa hai chúng tôi. Đó là nơi lưu giữ trực quan và sâu sắc nhất cho quãng tình cảm năm năm qua.

Tôi đọc lại cả buổi tối, nhưng đã không còn cảm giác như đang sống trong đó nữa. Hứa Thụ Châu, cùng tất cả những cảm xúc, những kỷ niệm xoay quanh anh ta, không còn là một câu chuyện cổ tích, cũng chẳng còn là một cuốn hồi ký chân thực. Chúng đã trở thành những trang sách mà tôi có thể tùy ý lật xem, và giờ tôi cuối cùng cũng hiểu được câu nói ấy, khi mà ký ức trở nên ố vàng.

Khoảnh khắc nhấn nút “Xóa bạn”, tôi bất giác mỉm cười, tự nhủ với chính mình:

Chúc mừng mày, Đinh Mẫn Nhất.

18

Tháng thứ năm sau khi chia tay, tôi dần hình thành thói quen viết nhật ký. Nói là nhật ký cũng chưa hẳn chính xác, nó giống một danh sách “đã hoàn thành” mỗi ngày hơn. Một chuỗi những điều nhỏ nhặt, vụn vặt mà tôi tự mình thực hiện, những điều tích cực đang dần kết nối với nhau qua từng trang giấy, giúp tôi lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống.

Thế giới của tôi đã quay trở lại quỹ đạo, và lần này, nó xoay quanh chính tôi.

Tôi chuyển đến một căn phòng trọ mới, tự mình lắp ghép chiếc ghế sofa theo hướng dẫn của IKEA, dán lớp giấy trắng lên khung cửa sổ loang lổ. Những đóa hoa lại xuất hiện trong chiếc bình thủy tinh đầu giường, còn bức tường phía bàn làm việc đã biến thành album ảnh polaroid dành riêng cho tôi.

Nếu có nhu cầu chia sẻ, Cao Ca vẫn luôn là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi và cô ấy dần trở thành bạn bè thường xuyên trò chuyện. Cô ấy kể tôi nghe về trận tuyết đầu mùa ở Hòa Mộc, gửi đến tôi một thế giới trắng xóa, thuần khiết và bao la. Còn tôi thì gửi cô ấy ảnh những món tráng miệng vừa khám phá ở tiệm trà chiều mới, bảo rằng: Nếu có dịp về Thượng Hải, tôi mời cô ăn bánh.
 
Ý Nghĩa Của Sự Chia Ly
Chương 32


Giao thừa năm ấy, tôi nhận được lời chúc năm mới đúng giờ từ cô ấy, cũng vui vẻ đáp lại. Cô ấy đột nhiên hỏi: “Tên người cũ của em có nhắn gì không?”

Tôi sững người trong giây lát, thoát khỏi giao diện WeChat để kiểm tra tin nhắn, rồi quay lại, đáp: “Không.”

Cao Ca bật cười: “Hai người yêu cũ của chị đều nhắn chúc mừng nè, ha ha ha.”

Tôi cũng cười theo: “Nhìn chị đắc ý chưa kìa.”

Cô ấy không trêu ghẹo nữa, mà nghiêm túc hỏi han: “Thật lòng mà nói, có thấy hụt hẫng không?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp không chắc chắn: “Có thể có, có thể không.”

Dĩ nhiên, tôi vẫn cứng miệng: “Huống hồ, em cũng chẳng có nhắn cho anh ta.”

Cao Ca bảo: “Không nhắn là đúng rồi.”

Tôi thở dài một hơi, cười nhẹ: “Cũng khá mất mặt đấy. Đã bao lâu rồi mà em vẫn không thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát để nói với chị rằng, em hoàn toàn không bận tâm, ai thèm quan tâm anh ta có gửi lời chúc hay không chứ.”

Cao Ca lại nói: “Sao lại mất mặt chứ? Không thể đạt tới trạng thái ‘hoàn toàn vô cảm’ thì đáng xấu hổ sao? Cảm xúc đâu phải một sản phẩm có tiêu chuẩn cố định, nó cũng giống như cây cỏ vậy, có lúc vươn cao, có lúc khô héo… em cứ từ từ thôi.”

Từ lúc xóa bỏ Hứa Thụ Châu, suốt hai tháng qua tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt, vậy mà lời của Cao Ca lại khiến tôi cay mũi không thể kìm nén. Tôi lặng lẽ đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy nhiều lần, rồi chân thành đáp lại: “Cảm ơn chị.”



Sát Tết, tôi hiếm hoi trở về quê nhà một chuyến.

Năm nay là một mùa đông ấm áp, vùng đồng bằng Trường Giang gần như không có mưa. Khi xe đưa đón ghép về đến nhà, trời đã khuya. Mẹ chẳng nề hà, hái cả một rổ rau xanh tự trồng rồi nấu mì cho tôi. Rau đã trải qua sương giá, cắn vào liền cảm nhận vị ngọt thanh tươi mát.

Tôi nhai trứng gà luộc, thi thoảng trả lời những câu hỏi quen thuộc của ba từ tình hình thu nhập, triển vọng công việc v.v… Còn mẹ lại quan tâm đến chuyện tình cảm hơn, bà hỏi tôi có quen ai chưa.

Trước nay, tôi vẫn có thói quen chặn ba mẹ khỏi bài đăng trên mạng xã hội, nên họ hoàn toàn không biết về sự tồn tại của Hứa Thụ Châu. Nhưng lần này, tôi chọn thành thật: “Hồi đại học có yêu một người, nửa năm trước chia tay rồi.”

Mẹ thoáng hé môi, nhưng rồi lại khẽ mím lại. Không khí trên bàn ăn chợt trùng xuống một thoáng, cha tôi liền lên tiếng an ủi: “Trước lập nghiệp, sau lập gia. Mà con vẫn còn trẻ mà, có gì đâu mà vội.”

Tôi gật đầu.

Hồi còn yêu, tôi từng tưởng tượng sẽ có một ngày dắt Hứa Thụ Châu về quê, giới thiệu với ba mẹ, rồi cùng nhau bàn về tương lai. Nhưng tôi cũng không tránh khỏi tự ti. Bởi với một đã quen với những ánh đèn rực rỡ của thành phố, thì liệu anh ta có cảm thấy chán ngán ngôi làng nhỏ bé này không? Dù biết anh ta sẽ không để lộ bất cứ biểu cảm gì, tôi vẫn không thể dập tắt những suy nghĩ ấy trong đầu.

Nếu ba tôi nhìn anh ta với ánh mắt dò xét, nếu mẹ tôi cố gắng đối xử thật tốt với anh ta, anh ta sẽ nghĩ gì? Liệu anh ta có thấy xa lạ với một tôi khác, một tôi thuộc về vùng đất này không?

Nhưng mà, những chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi tựa người vào ghế, thấy nhẹ nhõm khi không phải đối mặt với những điều ấy, rồi bất giác bật cười vì sự nhạy cảm quá mức của bản thân. Cuối cùng, tôi quay đầu nhìn vào tấm gương lớn trong góc phòng.

Trong gương là một gương mặt đang mỉm cười, đôi mắt trong veo, nửa mái tóc vén sau tai, ánh nhìn dịu dàng, mang theo một sự thấu hiểu ấm áp.

Cô ấy lặng lẽ quan sát tôi, và tôi cũng lặng lẽ quan sát cô ấy.

Khi kim đồng hồ điểm đúng 12 giờ, pháo hoa bên ngoài nổ rền vang như tiếng súng trên chiến trường, các nhóm chat tràn ngập những lời chúc năm mới, có chân thành, có xã giao. Mẹ tôi gõ cửa bảo ra ngoài xem pháo hoa, tôi lớn tiếng đáp lại: “Không đi đâu,” rồi cứ thế nằm yên trong phòng. Một lúc sau, khi tiếng pháo bắt đầu thưa dần, ba tôi lại gọi tôi ra phòng khách để thắp hương cúng tổ tiên.

Tôi làm theo, cầm ba nén hương, thành kính cầu chúc cho chính mình: Bình an, khỏe mạnh, vững vàng.

Có lẽ nửa năm sau đó, cuộc sống của tôi cũng xoay quanh ba chữ này: bình thản làm việc, bình thản sinh hoạt, ngày qua ngày trôi qua theo quỹ đạo ổn định nhưng không nhàm chán. Tôi có thêm bạn mới trong công ty, bắt đầu hướng dẫn thực tập sinh, thỉnh thoảng cũng hẹn hò với vài chàng trai. Mỗi người một kiểu, có người hoạt bát, có người trầm tính nhưng chẳng ai phù hợp cả.

Cao Ca rất thích hóng hớt chuyện tình cảm của tôi, cô ấy tò mò hỏi: “Em rốt cuộc thích kiểu người như thế nào?”

Tôi đáp: “Người mà ở bên cạnh thấy thoải mái.”

Cao Ca bật cười: “Nhưng em biết đấy, tình yêu vốn chẳng dễ chịu gì đâu.”

Tôi nói: “Nếu ngay từ đầu đã thấy không thoải mái, thì sau này chắc chắn sẽ còn mệt mỏi hơn.”

Cao Ca gật gù: “Nghe cũng có lý.”

Nhưng thật ra, ngay cả tôi cũng không biết chính xác “thoải mái” nghĩa là gì. Có lẽ đó chỉ là một cái cớ để tôi né tránh những mối quan hệ không cần thiết: vừa trừu tượng, khó nắm bắt, nhưng lại vừa cụ thể, chỉ có thể cảm nhận mà không thể định nghĩa.

Trong nửa năm ấy, tôi chưa từng gặp lại Hứa Thụ Châu. Đôi khi, khi quá rảnh rỗi, tôi sẽ tự hỏi anh ta đang sống ra sao, tưởng tượng về cuộc sống hiện tại của anh ta, giống như sương mù tan dần để lại những vệt nước mờ nhạt. Có lẽ anh ta sắp tốt nghiệp, có lẽ đang đau đầu vì luận văn, có lẽ đã có bạn gái mới.

Anh ta đang dần biến mất.
 
Ý Nghĩa Của Sự Chia Ly
Chương 33: Hoàn


Nhanh hơn cả những cảm xúc trong tôi.

Một đêm mùa xuân, tôi chợt nhận ra mình đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của anh ta nữa. Tôi thử lục lại album ảnh, nhưng vô ích, mọi thứ liên quan đến anh ta đã bị xóa sạch từ hơn nửa năm trước. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một nỗi trống rỗng lạnh lẽo dâng lên, không phải mất mát, mà là…

Tôi đã quen với việc một người biến mất khỏi thế giới của mình.

Tôi kể chuyện này cho Cao Ca nghe, rồi đặt tên cho cảm giác ấy: “Thay vì “biến mất” hay “lãng quên,” có lẽ gọi là “thẩm thấu” thì đúng hơn.”

Cao Ca khó hiểu: “Thẩm thấu?”

Tôi nói: “Ừ, thẩm thấu. Không còn hình dạng cụ thể nữa, nhưng đã hòa vào trong mình. Trước đây, em luôn cố gắng chống lại, muốn xóa sạch anh ta, như thể anh ta là một khối u vậy. Nhưng giờ thì không, em đã hấp thụ anh ta, và rồi một phiên bản mới của em được hình thành. Không nhất thiết chỉ có những điều tốt đẹp mới đáng để tiếp nhận, những điều tệ hại cũng có thể trở thành một phần của chúng ta…”

Những ký ức đó có thể biến thành những cánh đồng biên giới rộng lớn với màu xanh bạc hà, bầu trời Thượng Hải phảng phất hương cà phê, hay những câu chữ trong sách lạnh lẽo như lát cá hồi đông lạnh. Chúng dần dần được tiêu hóa, lặng lẽ và vô thanh.

Còn tôi, ngày càng trọn vẹn hơn, cũng ngày càng rực rỡ hơn.

Tuần đầu tiên Robot’s Dream công chiếu cũng là lúc tròn một năm tôi và Hứa Thụ Châu chia tay. Một bộ phim hoạt hình gần hai tiếng không có thoại, vậy mà không phút giây nào tôi có thể lơ là. Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tôi vài lần rút khăn giấy, lặng lẽ lau nước mắt.

Bộ phim đó như những mảnh ghép trong suốt một năm của tôi.

Tôi từng là chú robot, bị bỏ rơi bên bờ biển hoang vắng, cố gắng phớt lờ trái tim đã vỡ nát. Yêu thương giống như một sứ mệnh bẩm sinh, và trong từng giấc mơ của tôi, khát vọng được đoàn tụ đều trở thành chủ đề chính nhưng rồi cuối cùng, giấc mơ nào cũng kết thúc bằng việc tôi tìm cách gõ cửa nhà chú chó nhỏ.

Tôi cũng từng là chú chó ấy, cố chấp vượt qua mọi rào cản, rồi sau vô số lần thất bại lại chấp nhận đứng sau khung cửa sổ, âm thầm chờ đợi một phép màu. Tôi yếu đuối, tôi tìm cách chuyển dời sự chú ý, cố gắng yêu thích những thứ mới, kết giao những người mới, nhưng đến đêm khuya vắng lặng, tôi vẫn ôm lấy những mảnh ký ức vụn vỡ mà bật khóc.

Rồi cuối cùng, tôi trở thành chú gấu mèo. Tôi học cách sửa chữa bản thân, không còn lạc lối trong tuyết trắng hay cát bụi, không còn dựa dẫm vào sự quan tâm hay tình yêu từ người khác. Tôi đứng lên, trong thân thể mình lắp đặt thứ âm nhạc mà tôi thích. Khi giai điệu cất lên, bài hát mà chúng tôi từng sở hữu chung vẫn có thể khiến tôi tự do nhảy múa trong căn gác xép của riêng mình.

Rời khỏi rạp chiếu, tôi hòa theo dòng người tản bộ ra ngoài. Ngay lập tức, tôi cúi đầu mở điện thoại nhắn tin cho Cao Ca, muốn kể với cô ấy bộ phim này hay, xúc động và đáng xem đến nhường nào.

Đang mải gõ chữ, bỗng có người gọi tên tôi: “Đinh Mẫn Nhất.”

Giọng không lớn, nhưng lướt qua vành tai khiến tôi sững lại. Tôi ngẩng lên, nhìn quanh, cuối cùng thấy Hứa Thụ Châu đứng trước cửa nhà vệ sinh nam.

Khoảnh khắc đầu tiên, tôi ngỡ ngàng.

Khoảnh khắc thứ hai, tôi bắt đầu quan sát và đánh giá những thay đổi của anh ta.

Anh ta nhuộm tóc rồi. Màu nâu đậm khiến anh ta trông có vẻ hồng hào, rạng rỡ hơn trước. Một năm trong đời chẳng dài là bao, dáng vẻ và khuôn mặt anh ta vẫn chẳng khác gì mấy.

Tôi hơi mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Đáng lý ra tôi nên đáp lời, nhưng tôi không biết phải nói gì.

Lý do không phải vì lòng tôi cuộn trào cảm xúc, mà vì sự xa lạ đầy khó xử này khiến tôi chần chừ.

Trước đây, tôi từng mường tượng đến viễn cảnh gặp lại Hứa Thụ Châu. Tôi nghĩ mình sẽ hoảng loạn như tiếng sấm chớp, tim đập dồn dập, mắt nóng bừng lên. Nhưng hóa ra, đến khi thật sự đối diện, trong tôi lại trào lên một lực cản vô hình ngăn tôi bước đến, cũng ngăn tôi quay đi.

“Quả nhiên là em.” Anh ta tiến lại gần.

“Hi.” Từ ngữ tuôn ra từ kẽ răng tôi, tự nhiên đến mức ngay cả tôi cũng ngạc nhiên.

“Lâu rồi không gặp.” Anh ta nói.

Tôi gật đầu, phụ họa: “Ừ, lâu rồi thật.”

Hứa Thụ Châu vẫn khéo léo trong giao tiếp như ngày nào: “Mải nhắn tin cho ai mà suýt nữa anh không nhận ra em luôn đấy.”

Tôi nới lỏng ngón tay đang nắm điện thoại, để tay rũ xuống bên người: “Bạn em.”

Tôi mỉm cười, chắc là kiểu cười giống như lúc tôi nhìn thấy mình trong gương hồi nghỉ đông. Một nụ cười xuất hiện rất tự nhiên, yên tĩnh, và thân thiện đáp lại người trước mặt.

Hứa Thụ Châu nhìn tôi, khẽ cười: “Em xóa anh rồi.” Trong câu nói có chút trách móc, nhưng lại mang theo một chút nũng nịu quen thuộc.

Tôi không thể trả lời, càng không thể giải thích. Cuối cùng, tôi chỉ khẽ đáp: “Ừ.”

Vốn dĩ đâu cần phải có lý do.

“Dạo này ổn không?” Hứa Thun Châu nhìn tôi từ trên cao, trong ánh mắt có quan tâm, nhưng cũng có chút dò xét như thể đang đánh giá tôi và tất cả những gì thuộc về tôi lúc này. Người con gái đã rời xa anh ta, một mình bước tiếp.

Nhưng ai quy định rằng, cô đơn là thất bại? Tự do chẳng phải cũng là một kiểu chiến thắng hay sao?

"Tốt, rất tốt." Tôi có chút lơ đãng, câu chữ dần trở nên máy móc và công thức hóa, giống như khi đối diện với những khách hàng vô tâm trong công việc: "Còn anh?"

Hứa Thụ Châu nói: "Vẫn vậy thôi."

Tôi liếc nhìn cửa nhà vệ sinh nữ, trong lòng đoán rằng anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đứng đây: "Đợi bạn gái à?"

Anh ta do dự một chút: "Cũng tạm coi là vậy."

"Cũng tạm coi là vậy...?" Tôi lặp lại lời anh ta, không kìm được nhếch môi: "Đang trong giai đoạn tìm hiểu?"

Anh ta gật đầu.

Tôi nói: "Chúc mừng."

Hứa Thụ Châu không dừng lại lâu ở chủ đề này, rút điện thoại từ túi quần ra: "Muốn thêm lại không?"

"Không cần đâu." Lời từ chối bật ra ngay lập tức, không hề qua suy nghĩ. Chính tôi cũng có chút bất ngờ.

Hứa Thụ Châu rõ ràng thoáng sững lại, ánh mắt trầm xuống một chút, không còn sự khách sáo bề ngoài. Cuối cùng, anh ta nhìn tôi: "Bảo trọng nhé, Đinh Mẫn Nhất."

Tôi đáp: "Anh cũng vậy."

Rời khỏi nhà vệ sinh, tôi đưa mắt nhìn quanh, đã không còn thấy bóng dáng Hứa Thụ Châu đâu nữa. Người bạn gái mới của anh ta, đương nhiên cũng chẳng thể biết là ai. Sự tò mò thoáng qua còn sót lại nhanh chóng bị làn gió nhẹ ngoài tòa nhà cuốn đi.

Tôi hòa vào dòng người, nghiêng đầu là có thể thấy bóng mình phản chiếu trên vách kính. Rõ ràng, đầy đủ, từng bước chân nhẹ nhàng và chắc chắn. Giai điệu cuối phim bất giác vang lên trong tâm trí tôi.

Tôi mỉm cười, khe khẽ ngân nga, rồi rẽ bước về phía ngã tư.

Dưới ánh hoàng hôn màu vàng kim, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên.

[Toàn Văn Hoàn]
 
Back
Top Bottom