Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang

Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 10: Chương 10



Hôm nay là ngày Vương Mạc Ngư hồi môn. Vì khi y gả đi, danh tiếng không được tốt, nên nhân ngày hồi môn, Triệu Thần muốn giúp y nở mày nở mặt, để sau này không bị thôn dân xem thường. Tuy rằng cha của y là thôn trưởng, hai ca ca cũng đã âm thầm dặn dò Triệu Thần phải đối xử tốt với đệ đệ nhà mình, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc thành thân, Triệu Thần cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều.

Hôm qua, nhân lúc Vương Mạc Ngư còn đang mải chơi với đám động vật nhỏ, Triệu Thần viện cớ là lên trấn mua đồ hồi môn, thực chất là lấy hết từ trong không gian ra.

Theo lệ ở thời đại này, tân phu lang hồi môn chỉ cần mang theo một con gà trống, hai nắm trứng gà, hai nắm rau, hai cân lương thực đã được xem là nhà chồng rất coi trọng rồi.

Thậm chí tân nương mà mang những thứ ấy về nhà mẹ đẻ cũng đủ để nở mày nở mặt. Trương gia kiêu ngạo cũng là vì đại nữ nhi gả cho một tú tài đang chuẩn bị tiếp tục đi thi, hồi môn mang rất nhiều lễ vật nên dần dần không kiêng dè ai nữa.

Triệu Thần muốn giúp Vương Mạc Ngư nở mặt nở mày, chuẩn bị nguyên cả một xe ngựa lễ vật: hai con gà trống, hai con vịt, hai con ngỗng, sáu xấp vải bông, hai bao bột mì trắng, hai bao gạo, một giỏ trứng gà và một giỏ táo.

Vương Mạc Ngư thấy Triệu Thần chuẩn bị nhiều như vậy thì xót của, cảm thấy tướng công tiêu xài như đốt tiền, muốn cắt giảm chút nhưng lại bị Triệu Thần ngăn lại.

“Tiểu Ngư Nhi à, mấy thứ này đâu có là bao. Lúc thành thân để ngươi chịu ấm ức rồi, hồi môn dĩ nhiên phải giúp ngươi nở mày nở mặt một chút. Kiếm tiền chính là để tiêu cho phu lang mà.” Nghe xong lời ấy, Vương Mạc Ngư cảm động ôm chầm lấy hắn.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Thần đã cảm thấy áo mình ướt đẫm, bèn vỗ nhẹ lưng Vương Mạc Ngư, đau lòng nói: “Tiểu Ngư Nhi, nếu còn ôm nữa thì sẽ trễ mất đó.”

Vương Mạc Ngư vội vàng buông hắn ra, che giấu bằng cách chạy về phía xe ngựa, vừa đi vừa lắp bắp nói: “Haha… ha, ta đi xem tướng công đã chuẩn bị xong hết chưa.”

Khi đến trước xe ngựa, thấy giỏ táo thì y “ơ” một tiếng, cầm một quả lên giơ về phía Triệu Thần. Triệu Thần tưởng y cảm thấy mua nhiều quá, liền vội vàng giải thích: “Mấy quả táo này là ta thấy một lão thái bà bán ở trấn, cũng chẳng tốn bao nhiêu đâu.”

Lúc ấy Vương Mạc Ngư đã đặt quả táo xuống, đi tới trước mặt hắn, đầy mong đợi nói: “Tướng công~ ta cũng thích ăn táo đó.”

Triệu Thần: “…”

“À… Tiểu Ngư Nhi cũng thích ăn táo à?”

“Ừm ừm.” ánh mắt chờ mong.

“Tất nhiên là ta có để dành riêng cho Tiểu Ngư Nhi rồi, haha… haha, chờ hồi môn xong ta sẽ lấy ra cho ngươi ăn.”

Xem ra sau khi về phải lấy thêm táo từ trong không gian ra thôi.

“Tướng công là tốt với ta nhất! Vậy chúng ta đi nhanh thôi, về còn phải quét tước dọn dẹp nữa, nhanh lên nào tướng công, xông lên nào!”

Này này, rõ ràng là chỉ muốn ăn táo mà cũng nghĩ ra được lý do như thế, thật là làm khó ngươi rồi.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Triệu Thần vẫn không kìm được mà thúc ngựa nhanh hơn.

Thôn dân thấy hai người bọn họ mang theo một xe ngựa đầy quà lễ, hùng hùng hổ hổ đi tới nhà thôn trưởng, trong lòng ít nhiều đều có phần ghen tỵ, nhưng vẫn tranh nhau nói bóng nói gió với Trương Đại Nha: “Ai nha, Vương gia đấy, quà hồi môn của tiểu ca nhi nhà thôn trưởng hình như còn nhiều hơn nữ nhi nhà bà đấy nhé.”

“Ừ đúng đó đúng đó, xem ra tên tiểu tử Triệu Thần rất thích ca nhi nhà trưởng thôn rồi.”

Nghe vậy, Trương Đại Nha tức sôi gan, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, cái ca nhi xấu tiếng như Vương Mạc Ngư nhất định là quyến rũ Triệu Thần, tiêu hết tiền lính của hắn để mua quà hồi môn thôi. Xem bọn họ sau này sống thế nào. Con rể nhà ta sau này còn muốn làm đại quan đó.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Trương Đại Nha cũng cực kỳ ghen tỵ, nghĩ giá như đống đồ ấy là của mình thì tốt biết mấy.

Đúng lúc đó, Vương a mỗ đi ngang qua, nghe đám người kia nói vậy liền tức giận nói: “Này, Trương Đại Nha, bà rảnh quá rồi hả? Lễ hồi môn nhiều hay ít là do Triệu Thần chuẩn bị, đó là hắn coi trọng Tiểu Ngư Nhi, tiêu hết tiền hay chưa liên quan gì đến bà? Nói năng cho tử tế một chút, giữ mồm giữ miệng đi!” Nói xong cũng không thèm để ý tới vẻ mặt của đám người đó, xoay người bỏ đi.

“Ai, thái độ gì vậy trời, ta muốn xé cái miệng của hắn ra quá.”

“Thôi thôi, đừng nói nữa.”

Phía sau có cãi nhau thế nào thì Triệu Thần cũng không rõ, lúc này bọn họ đã đến nhà thôn trưởng.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vương Mạc Ngư: “Tướng công~”

Triệu Thần: “Làm sao đây, Tiểu Ngư Nhi có giận ta tiêu xài phung phí không…”

Vương Mạc Ngư: “Tướng công, ta muốn ăn táo ( '? ' )”

Triệu Thần: “…”

Vương Mạc Ngư: ヾ(≧▽≦*)o~

Triệu Thần: “Hết sạch rồi…”

Vương Mạc Ngư: QAQ

Triệu Thần: phụt~ Đáng yêu chết mất thôi…
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 11: Chương 11



Đợi đến khi Triệu Thần và Vương Mạc Ngư đến nơi, nương của y đã sớm đứng ngoài cửa chờ rồi.

“Nương, con nhớ người lắm.” Vương Mạc Ngư vừa trông thấy Lưu Mẫn đang đứng trước cửa ngóng ra ngoài, liền vội vàng xuống xe ngựa, nhào tới ôm chầm lấy bà.

“Tiểu Ngư, chậm một chút, thật là, đã thành thân rồi mà vẫn trẻ con như vậy, thật khiến Thần tử chê cười.” Lưu Mẫn dịu dàng trách yêu.

“Ai hắc ~” Vương Mạc Ngư ngượng ngùng le lưỡi.

“Nương.”

“Thần tử bái kiến nương.”

“Thần tử à, Tiểu Ngư do ta và cha nó nuông chiều từ nhỏ, có hơi yếu mềm, mong con rộng lòng bao dung cho.”

“Nương, Tiểu Ngư Nhi như vậy rất đáng yêu.” Triệu Thần nhìn Vương Mạc Ngư bằng ánh mắt sủng nịnh.

Vương Mạc Ngư bị ánh nhìn ấy của hắn làm cho đỏ mặt, đẩy Lưu Mẫn đi vào trong: “Ai nha ai nha, nương, chúng ta vào trong nói chuyện. Tướng công, làm phiền huynh mang đồ vào giúp ta nhé.”

Triệu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, xuống xe bắt đầu chuyển sính lễ vào.

Hôm nay là ngày hồi môn, hai ca ca của Vương Mạc Ngư đều có mặt ở nhà. Nghe thấy tiếng nói cười bên ngoài thì liền biết Tiểu Ngư đã về, bèn ra ngoài giúp chuyển đồ.

Thấy một xe đầy sính lễ, hai ca ca đều lộ vẻ ngạc nhiên (⊙o⊙), đồng thời vô cùng vui mừng. Không phải vì tham lam sính lễ, mà là bởi số lượng sính lễ nhiều thể hiện Triệu Thần rất coi trọng Vương Mạc Ngư.

Cho nên, việc Triệu Thần dốc tâm chuẩn bị sính lễ không chỉ khiến người trong thôn dần xóa bỏ sự khinh miệt với Vương Mạc Ngư, mà còn khiến cả nhà thôn trưởng yên tâm về chuyện y gả cho Triệu Thần.

Sau khi Vương Mạc Ngư đẩy Lưu Mẫn vào nhà thì bốn tiểu hài tử ùa lên ôm lấy y. Đó là: con nhà đại ca khuê nữ sáu tuổi Vương Nhứ, tiểu hán tử bốn tuổi Vương Ngọc; còn nhà nhị ca thì có tiểu hán tử năm tuổi Vương Hiên và tiểu ca nhi Vương Mãn. Quả nhiên cái tật thích nhào lên người người khác là di truyền rồi (ー_ー)!!

“Tô Tô! Tô Tô! Người về rồi!”

Vương Mạc Ngư bị bốn củ cải nhỏ bao vây, trên đầu như bay đầy hoa nhỏ, y nheo mắt lại đầy hưởng thụ.

Ừm, đáng yêu quá.

Triệu Thần nhìn thấy Vương Mạc Ngư lúc ấy cũng cảm thấy rung động toàn thân.

Ừm~ thật đáng yêu, muốn… làm thịt ngay. Xem ra phải mau mau về nhà thôi. Hắn nghĩ đến dáng vẻ Vương Mạc Ngư khóc lóc dưới thân mình đêm động phòng mà trong lòng cười “hề hề” đầy đắc ý.

Vương Mạc Ngư đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua, rùng mình một cái, căng thẳng đưa mắt nhìn quanh. Lúc này, Lưu Mẫn đã vào bếp giúp hai nàng dâu chuẩn bị bữa trưa, chỉ còn Triệu Thần đứng ngoài cửa. Y cũng không để tâm lắm, ôm bốn tiểu hài tử trái phải rồi dẫn chúng vào nội thất, định cùng chơi trên giường đất.

Triệu Thần thấy Vương Mạc Ngư đã vào trong, có chút thất vọng.

“Khụ khụ, Thần tử à, con không cần khiêng nữa đâu, để hai tiểu tử kia khiêng là được rồi. Con qua đây uống với ta vài chén, nhân tiện trò chuyện một chút.”

Triệu Thần nhìn hai ca ca, thấy bọn họ làm mặt bất lực nhưng thật ra là đang vui vẻ vì tránh được nạn, chỉ nhún vai. Cuối cùng đành lặng lẽ xoay người ra xe, tiếp tục khiêng sính lễ, cảm giác như đang trốn chạy.

Vương Sơn là thôn trưởng, không có tật xấu gì to tát, chỉ có điều rất thích uống rượu. Mỗi khi đã uống thì không dừng lại, say rồi còn kéo người khác nói chuyện huyên thuyên. Cái tật này trong thôn ai cũng biết. Cũng nhờ tật này mà hai nhi tử ông lấy cớ học hành để trốn tránh, rồi còn đỗ tú tài, đúng là hỉ sự đáng mừng, có thể gọi là “có thể uống, có thể vui, có thể… Cô Ca Cô Lạc” (chơi chữ từ 可喜可賀可口可樂 - khả hỉ khả hạ khả khẩu khả lạc).

Triệu Thần thấy hai ca ca không đến giải vây cho mình, chỉ đành đáp lời: “Vâng, cha, con tới đây.”

Hắn vừa ngồi vào bàn rượu là không được buông tha, uống đến mức phải đi rửa mặt vài lần, mãi cho đến tận khi về nhà mới thôi. Về đến nhà thì đã hơi say, nằm xuống liền ngủ say như chết, giấc mộng “làm chuyện xấu hổ” cũng không thể thực hiện.

Chuyện hồi môn xem như đã kết thúc viên mãn. Vương Mạc Ngư cũng đã trở lại sinh hoạt thường ngày cùng thôn dân chỉ là cách xưng hô đã thay đổi – từ “ca nhi nhà trưởng thôn” trở thành “người của Triệu gia”.

Sau khi mọi chuyện trở lại bình thường, Triệu Thần cũng bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống tương lai. Tuy không gian trong tay hắn có rất nhiều thứ, nhưng lại không có nguồn thu bạc cụ thể, lấy đồ ra dùng cũng dễ gây nghi ngờ. May thay, trước kia hắn từng quen biết một số quan viên, hiện tại đã liên hệ được việc dạy võ công cho công tử của huyện lệnh trong huyện. Mỗi tháng mười lượng bạc, mỗi ngày bốn canh giờ. Tất nhiên, đó là đãi ngộ cao do huyện lệnh biết rõ thân phận của Triệu Thần mà đưa ra.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 12: Chương 12



Triệu Thần từng ra chiến trường chinh chiến. Do từng sinh tồn qua thời mạt thế, nên sức chiến đấu của hắn vẫn luôn rất tốt. Lại thêm nhờ vào linh tuyền trong không gian, trên người hắn cũng không để lại quá nhiều thương tích ngầm.

Sau khi đánh thắng vài trận, hắn dần dần thăng chức lên làm Tướng quân. Quốc gia thái bình, hắn được điều vào triều làm quan.

Song Hoàng đế tuổi đã cao, bắt đầu hoài nghi và đề phòng Thái tử, liền nâng đỡ một vị hoàng tử khác để cùng Thái tử tranh tài, xem như rèn giũa cho Thái tử một tảng đá mài dao.

Những hoàng tử khác thấy vậy cũng bắt đầu động lòng, dẫu sao thì ngôi vị chí tôn kia, ai lại không khao khát?

Tới khi lão Hoàng đế tỉnh ngộ thì sự đã rồi, các hoàng tử đã tranh đấu đến mức không thể dàn xếp.

Lão hoàng đế thấy Triệu Thần anh dũng thiện chiến, lại cơ trí mưu lược, bèn cử hắn tới bên cạnh Thái tử, bảo hộ và phò tá Thái tử.

Thái tử bởi biết Triệu Thần là người do phụ hoàng phái tới, nên lúc đầu không mấy tín nhiệm. Nhưng sau nhiều lần trải qua âm mưu và hãm hại, dần dần mới thật lòng tin tưởng hắn, song trong lòng vẫn còn khoảng cách.

Còn Triệu Thần sau bao phen chinh chiến, thể xác tinh thần đều mệt mỏi. Trải qua nhiều lần cận kề cái chết, hắn dần sinh lòng chán nản với triều đình. Đợi tới khi Thái tử đã vững vàng ngồi trên ngôi vị, hắn liền dâng biểu xin cáo lão hồi hương.

Tân hoàng ban đầu không đồng ý, nhưng sau khi Triệu Thần nhiều lần khẩn cầu, mới chịu chấp thuận, song có một điều kiện: nếu quốc gia lâm nguy, Triệu Thần phải quay lại triều đình, chia sẻ nỗi lo cùng quân vương, cứu lấy xã tắc. Thấy đây là phương pháp duy nhất, hắn đành chấp nhận điều kiện ấy.

Hắn giao lại phủ đệ cùng sản nghiệp trong kinh thành cho lão quản gia trông nom, bảo ông định kỳ gửi thư hỏi ý kiến những việc không thể tự xử lý, rồi một mình đánh xe ngựa hồi hương.

---

(Hồi ức kết thúc – quay lại hiện tại)

Ngày thứ hai sau khi về tới nhà, Triệu Thần tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, bên cạnh đã trống trơn, lại lạnh lẽo, hiển nhiên là Vương Mạc Ngư đã rời giường từ sớm.

Hắn mặc y phục, chỉnh lại dáng vẻ gọn gàng, xoa xoa đầu rồi bước ra ngoại viện, thấy trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng nhưng lại không thấy bóng dáng Vương Mạc Ngư đâu, hơn nữa thức ăn cũng chỉ có một phần.

Triệu Thần gọi khẽ một tiếng: “Tiểu Ngư Nhi.” Nhưng không có ai hồi đáp, hắn thoáng ngẩn ra, quyết định ăn sáng trước rồi ra ngoài tìm con thỏ lớn mất tích kia ╭(╯^╰)╮.

---

Nói đến bên Vương Mạc Ngư.

Sáng sớm y tỉnh dậy trong lòng Triệu Thần, đầu tiên ngây người ngắm gương mặt khi ngủ của hắn một hồi, rồi nhanh chóng cúi xuống hôn nhẹ một cái lên môi hắn. Sau đó liền giống như làm chuyện xấu, chui trở lại lòng hắn giả vờ ngủ. Đợi một lát không nghe động tĩnh gì, mới lén mở một mắt ra quan sát tình hình. Trông chẳng khác gì một chú thỏ nhỏ đang chuẩn bị rời hang, cẩn thận thăm dò xung quanh.

May là dáng vẻ nũng nịu đó không bị Triệu Thần trông thấy, nếu không hôm nay e rằng lại không xuống giường nổi rồi.

Sau khi thức dậy, y quét dọn nhà cửa một lượt, rồi xắt ít rau cho đám gia súc ăn.

Xong xuôi hết thảy, y quay lại phòng thấy Triệu Thần vẫn chưa dậy, không khỏi thở dài thất vọng một tiếng.

Xem ra hôm nay không được ăn bữa sáng do tướng công nấu rồi … đau lòng đến mức muốn cắn khăn tay.jpg

Nhưng nhớ lại mười ba chiêu thuần phu mà nương đã truyền lại, y liền siết chặt nắm tay tự cổ vũ mình: “Oh~ Oh~ Tiểu Ngư Nhi cố lên↖(^ω^)↗ Đây là cơ hội tốt, nhất định phải khiến tướng công bái phục trước tài nghệ nấu nướng của mình! Dù không chắc lắm, hì hì.”

Tự khích lệ xong, y bắt đầu vào bếp chuẩn bị điểm tâm.

Khi thấy nguyên liệu trong bếp đầy ắp, y có hơi kinh ngạc, cảm khái: “Nhiều đồ ăn ghê...( ̄ ii  ̄;) húp nước miếng ( ̄" ̄;)

Trước tiên y rửa mấy quả trứng vịt định luộc, vì trứng vịt bổ dưỡng hơn trứng gà nên món đầu tiên y chọn chính là nó.

Sau đó vo ít gạo nấu cháo trắng, lại cắt một đĩa dưa chuột muối đã ướp sẵn.

Chuẩn bị xong, bày lên bàn, y ngắm nhìn thành quả với vẻ hài lòng, còn lau đi chút “mồ hôi tưởng tượng” trên trán: “Ôi chao, thật là cực cho ta quá, làm nhiều đồ ăn ngon thế này, không biết tướng công thấy sẽ ra sao nhỉ. Ừm, nhất định là: 'Không hổ là Tiểu Ngư Nhi, thật tuyệt vời, ngon quá, ta phải ăn sạch sẽ hết!'” Bắt chước xong còn không quên bụm miệng cười khúc khích – mà công nhận, bắt chước cũng ra phết.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: “Hừ ╭(╯^╰)╮, lại thêm một yêu nghiệt diễm lệ do phụ hoàng đưa tới quyến rũ ta.”

Triệu Thần: “Không, ta không phải (ー_ー)!!”

Vương Mạc Ngư: “Tướng công, nghe nói trước kia mỗi ngày huynh đều theo sát Thái tử, ngay cả tắm hay đi vệ sinh cũng không rời QAQ”

Triệu Thần: “Không, ta không phải mà〣( ºΔº )〣”
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 13: Chương 13



Vương Mạc Ngư đầy mong đợi bước vào nhà, thấy Triệu Thần còn đang ngủ bèn nhẹ nhàng lay hắn: “Tướng công, dậy đi, ta làm xong bữa sáng rồi, đến giờ ăn sáng rồi đó.”

Triệu Thần trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, lười nhác nói: “Ừm… còn sớm mà, để ta ngủ thêm chút nữa.”

Thấy hắn lười biếng, Vương Mạc Ngư giận đến mức phồng má, trách móc: “Đúng là đồ lười, mau dậy đi!”

“Tiểu Ngư Nhi, để ta ngủ thêm lát nữa, hôm qua uống hơi nhiều, giờ ta mệt quá…” Vương Mạc Ngư nhớ lại việc hôm qua cha kéo Triệu Thần uống cả ngày, liền dịu giọng: “Thôi được, vậy huynh ngủ đi, ta ra sông giặt ít đồ. Bữa sáng ta để trên bàn rồi, lúc dậy nhớ ăn đấy.”

“Biết rồi biết rồi, ngươi đi đi.” Hắn vừa nói vừa trở mình, tiếp tục đấu cờ với Chu Công. Có điều lúc dậy lại quên sạch luôn bữa sáng, mồ hôi ròng ròng.

“Thiệt là…” Vương Mạc Ngư khẽ lầm bầm một tiếng, ôm lấy chậu đồ đi ra sông.

---

Khi y đến bờ sông, mấy phụ nhân và phu lang lớn tuổi đang giặt đồ lập tức im bặt khi thấy y tới gần.

Vương Mạc Ngư nghi hoặc nhìn bọn họ, cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, mọi người đều trầm mặc không nói gì. Y cũng đành kìm lại nỗi xao động trong lòng.

Lặng lẽ chọn một tảng đá bằng phẳng, y yên lặng lấy đồ ra, yên lặng giặt xong, cuối cùng yên lặng rời đi.

Đợi y đi xa rồi, phía sau mới lại vang lên tiếng trò chuyện náo nhiệt như cũ.

Tâm trạng đang vui vẻ của Vương Mạc Ngư bỗng rơi xuống đáy vực, uất ức hít hít mũi.

“Tiểu Ngư Nhi!”

Thấy tướng công ở ngay phía trước, nỗi tủi thân trong lòng y lập tức tan biến. Ôm chậu đồ chạy vội về phía Triệu Thần.

Triệu Thần thấy y chạy đến, lo y vấp ngã nên cũng vội vã bước lại đón.

Nhưng chưa kịp tới gần, đã bị một ca nhi trang điểm đậm chắn đường.

Triệu Thần sợ phiền phức không đáng có, liền né sang bên nhường đường, ai ngờ ca nhi kia cũng né theo, tiếp tục chắn trước mặt hắn.

Hắn lại né, đối phương lại chắn, lặp đi lặp lại vài lần khiến hắn bực bội.

“Này, ngươi chắn đường rồi đấy.” Triệu Thần cau mày nói.

“Hừ, đây đâu phải đường nhà ngươi, ta thích đứng đâu là quyền của ta, ngươi… á đau quá, ngươi làm gì vậy!” Ca nhi còn chưa nói xong đã bị Triệu Thần đẩy mạnh sang bên ngã lăn.

“Phiền chết đi được, đã bảo chắn đường còn lắm lời, cản đường người khác.”

Thấy không còn người chắn trước mặt, Triệu Thần sải bước tới chỗ Vương Mạc Ngư, đỡ lấy chậu đồ trên tay y rồi nắm lấy tay y cùng nhau về nhà.

Thấy y cúi đầu không nói, còn đá mấy viên đá nhỏ dưới chân, hắn liền thấy lo.

Sợ y hiểu lầm chuyện vừa rồi, hắn vội giải thích: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi nghe ta nói, người vừa rồi ta không quen biết gì hết.”

Vương Mạc Ngư ngẩng đầu ngơ ngác: “Hả? Ta biết huynh không quen mà.”

Triệu Thần cũng ngớ người: “Vậy sao ngươi buồn?”

Vương Mạc Ngư thở dài, uất ức nói: “Vừa nãy ta đi giặt đồ, chẳng ai nói chuyện với ta cả. Mà cũng đành thôi, nhưng bọn họ cũng không nói chuyện với nhau nữa… rõ ràng trước kia rất náo nhiệt mà.”

Thấy y ấm ức, Triệu Thần vội an ủi: “Không sao, ngươi có thể đi tìm bằng hữu chơi mà.”

Vương Mạc Ngư trừng hắn một cái: “Không phải chuyện đó! Nếu các thẩm và mấy bá phụ không tán gẫu, ta làm sao biết được mấy chuyện tán dóc trong thôn? Như vậy thì mất hết vui rồi còn gì, hu hu hu~”

Triệu Thần: “......”

Nghe xong lý do và tiếng khóc giả cuối cùng, Triệu Thần lập tức hóa đá, khóe miệng co giật, cười ngây ngốc.

Mà Vương Mạc Ngư thấy hắn không có phản ứng gì, liền chu môi, hất tay hắn ra, còn lè lưỡi trêu hắn, rồi chạy vù về nhà.

Triệu Thần thấy dáng vẻ nghịch ngợm của y, đành bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi theo sau.

Trên đường về nhà, tiếng cười nói vui vẻ vang khắp lối đi.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 14: Chương 14



Sau khi trở về nhà, Vương Mạc Ngư chẳng có việc gì làm, bèn kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ ra ngồi nơi cửa, thẫn thờ ngẩn người. Triệu Thần thì mang y phục đã giặt sạch ra phơi lên giá, liếc thấy y đang thất thần ngồi đó, bất giác nảy ra một ý nghĩ xấu xa.

Hắn cười cười với vẻ gian tà, sau đó rón rén bước tới sau lưng Vương Mạc Ngư, bất thình lình “òa” lên một tiếng.

Vương Mạc Ngư vốn đang ngẩn ngơ, bị hù đến nỗi lập tức ngã ngồi xuống đất, viền mắt đỏ hoe, hơi thở dồn dập.

Triệu Thần cũng không ngờ mình chỉ dọa một cái mà lại khiến y sợ đến thế, cuống quýt xin lỗi, còn muốn bế y dậy.

Nhưng Vương Mạc Ngư thực sự bị dọa không nhẹ, hoàn toàn không nể mặt hắn, đưa tay đẩy hắn ra, cả người co rút lại thành một cục nhỏ, nức nở bật khóc.

Triệu Thần thấy y bị dọa đến khóc thì càng thêm áy náy, vội vàng dỗ dành: “Tiểu Ngư Nhi, bảo bối, ngoan bảo, xin lỗi mà, đều là lỗi của vi phu, vi phu nhận lỗi với ngươi. Không thì ngươi đánh vi phu vài cái cho hả giận cũng được, đừng khóc nữa mà.”

“Hu hu hu, người ta không cần, người ta quyết định sau này sẽ ghét tướng công rồi!” Hiển nhiên Vương Mạc Ngư chưa hề nguôi giận.

“Ngoan bảo đừng ghét vi phu mà, ngươi muốn gì, muốn làm gì thì cứ nói, vi phu đều đáp ứng ngươi, được không?”

“Vậy... vậy để ta nghĩ đã, à! Có rồi! Hì hì, hôm nay không phải tướng công phải lên trấn làm việc sao? Trên đường về nhớ mua điểm tâm cho ta ăn, điểm tâm của ‘Tiềm Vị Trai’ là ngon nhất đó!” Vương Mạc Ngư vừa sụt sùi vừa nói.

“Được được, ngoan bảo muốn ăn thì ta sẽ mua nhiều một chút. Vậy lần này ngoan bảo tha lỗi cho ta rồi chứ?” Triệu Thần cười nịnh hỏi.

“Không được! Phải... phải xem sau này huynh cư xử thế nào đã. Hu hu hu~ người ta vẫn còn sợ lắm~” Nói xong y lại cuộn người khóc rấm rứt.

Triệu Thần thấy tình hình không ổn, vội gọi hồn cho y mấy tiếng, lại muốn ôm vào lòng dỗ dành.

Thế nhưng Vương Mạc Ngư không chịu cho hắn cơ hội, dốc sức đẩy hắn ra, vừa khóc vừa kêu: “Hu hu hu~ huynh đừng động vào ta, để ta khóc một lúc đã!” Dứt lời liền quay người chạy vào phòng.

Triệu Thần bị đẩy ra, cả người sững lại, trông theo bóng lưng y khuất vào nhà, lúng túng gãi mũi, thở dài: “Thật là... họa do trời còn có thể tránh, họa do mình tự chuốc, đúng là không sống nổi mà.”

“Ai ai, Tiểu Ngư Nhi, chạy chậm thôi, ta không chạm vào ngươi nữa, cẩn thận kẻo ngã đó.” Triệu Thần vừa dứt lời thì phía trước đã vang lên tiếng “ai da”, thì ra Vương Mạc Ngư đang khóc lóc chạy đi, quên mất ngưỡng cửa nên bị vấp ngã.

Vương Mạc Ngư bò dậy, trừng mắt lườm Triệu Thần: “Miệng quạ đen!” Hiển nhiên y nghe thấy lời hắn nói.

Triệu Thần ngượng ngùng cười khan hai tiếng, lẩm bẩm: “Ta chẳng phải cũng vì lo cho ngươi đó sao...”

Vương Mạc Ngư “hứ” một tiếng, cũng quên cả khóc, vươn tay về phía hắn nói: “Tướng công, ta không muốn đi nữa.”

Triệu Thần nhìn dáng vẻ của y liền hiểu ngay: Vương Mạc Ngư muốn hắn bế y vào nhà. Hắn liền cười nham nhở, xoa tay nói: “He he, đến đây, vi phu bế ngươi vào.”

Dứt lời, trong tiếng hốt hoảng của Vương Mạc Ngư, Triệu Thần đã bế y lên kiểu công chúa, ôm vào nhà, bắt đầu “vỗ tay vì yêu”.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 15: Chương 15



Ngày hôm sau, trong lúc Vương Mạc Ngư và Triệu Thần còn đang chìm trong giấc mộng, trời đã sáng.

Hôm nay là ngày Triệu Thần phải đến dạy võ công cho công tử nhà huyện lệnh. Trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã tỉnh dậy, liếc sang thấy Vương Mạc Ngư đang ngủ say bên cạnh thì không nỡ gọi y dậy.

Hắn nhẹ nhàng rời giường, vào bếp lén mang theo ít thịt rừng và quả khô, rồi đánh xe rời khỏi nhà.

Đến huyện thành, việc đầu tiên hắn làm là ghé tiệm bánh bao, mua sáu cái bánh nhân thịt hết mười tám văn tiền. Dân phong nơi đây còn chất phác, bánh bao nhân thịt chính là thịt thật, không lẫn chút bột nào.

Tiệm bánh này buôn bán cực thịnh, không đi sớm thì chẳng còn phần. Vì điều đó, Tiểu Ngư Nhi đã tiếc nuối suốt một thời gian, thế nên thấy còn sớm, Triệu Thần liền tranh thủ xếp hàng. Nhưng khi đến lượt hắn thì bánh bao thịt chỉ còn lại đúng sáu cái.

Triệu Thần cất bánh bao vào không gian để giữ tươi, lại mua thêm hai cái bánh chay ăn lót dạ, rồi đánh xe đến phủ huyện lệnh dạy võ.

Tới nơi, hắn được người tiếp đón dẫn vào mật thất, qua mật đạo tới một trang viên hẻo lánh. Còn người tiếp đón thì cải trang thành hắn, đến dạy võ cho công tử nhà huyện lệnh.

Thì ra, từ khi còn là Thái tử, tân đế đã có huyện lệnh là người thân tín. Ngày đó, để tránh bị các hoàng tử khác hãm hại, Thái tử từng bị đày về địa phương, âm thầm nuôi dưỡng cô nhi, huấn luyện binh mã, mật thám và nhân tài.

Triệu Thần thực chất cũng là người của Thái tử. Ban đầu, Thái tử định sắp đặt hắn vào bên cạnh các hoàng tử khác để dò xét. Nào ngờ trời xui đất khiến, cuối cùng lại bị lão Hoàng đế điều về hầu cận chính Thái tử.

Điều này khiến trong lòng Thái tử khó chịu, có phần giận lây, song cuối cùng vẫn giữ lại hắn bên mình để tránh lộ sơ hở.

Bình thường, Triệu Thần sẽ khéo léo nói tốt cho Thái tử trước mặt Hoàng đế, đôi khi cũng kể vài chuyện vô thưởng vô phạt, lâu dần khiến trong lòng lão Hoàng đế nảy sinh áy náy với Thái tử, rồi ngày càng tín nhiệm hắn.

Bởi vậy, việc Thái tử có thể đăng cơ làm đế, công lao của Triệu Thần cũng không hề nhỏ.

Chính vì công lao ấy mà tân đế đối với hắn có phần khoan dung. Khi Triệu Thần tỏ ý muốn hồi hương, Hoàng đế cũng đồng ý, chỉ yêu cầu hắn phải giúp huấn luyện ám vệ. Thế là mới có tình cảnh như hiện tại: ngày ngày huấn luyện ám vệ, thỉnh thoảng lại từ không gian lấy ra mấy món đồ tốt.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Sang năm thứ hai, Vương Mạc Ngư mang thai.

Cuộc đời của hai người, cứ thế trôi qua trong vui vẻ và hạnh phúc.

- Hoàn -
 
Back
Top Bottom