Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
415,724
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM0P-memBd94lfRDAiGEza0SpXGd34kN-E9LSQjPDQL3YmMg3MVa0BF2-kH4TfzbiMGAtUvpUjfvVQsYecq90rvhSLKIdMGBGXQe16gm-0skRNYkwJOXDqPw1seeluuG2lrImMBugWg988laWwlSNsH=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Tác giả: Mộng Chi Mân
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Triệu Thần là một cô nhi có cha mẹ ly dị, xem hắn như gánh nặng mà vứt bỏ.



Sau khi mạt thế ập đến, hắn bị người ta đẩy vào bầy tang thi mà mất mạng, lại nhờ họa được phúc, mang theo không gian tùy thân sống lại về thời điểm trước khi mạt thế diễn ra. Trong một lần ngoài ý muốn bị xe đụng, hắn xuyên đến một thế giới chỉ tồn tại ca nhi và hán tử, ở nơi ấy, hắn gặp được người duy nhất trong đời mà hắn yêu thương.



Đây chỉ là một câu chuyện bình thường kể về việc cưng chiều tiểu phu lang, có bàn tay vàng khá lớn, nhiều chỗ không hợp lý, mong chư vị đừng quá để tâm.​
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 1: Chương 1



“Má nó, đừng để ta biết là ai đẩy ta xuống!” Triệu Thần nhớ lại cảnh tượng trong mơ, lũ xác sống chen chúc lao đến khiến hắn lạnh cả sống lưng.

“Sao lại mơ thấy lúc ấy nữa rồi. Nghĩ đến việc Triệu Thần ta một đấng nam nhi đường đường, vừa tốt nghiệp đại học thì mạt thế ập tới. Sắp đến căn cứ an toàn rồi lại bị tang thi cắn chết, đúng là khổ tận cùng trời đất T^T.”

Không sai, Triệu Thần đã bị tang thi cắn chết. Vào tháng thứ tư sau khi mạt thế bắt đầu, hắn theo đoàn quân cùng những người được cứu hộ tiến về căn cứ an toàn ở thành J, nhưng giữa đường không may đụng phải bầy tang thi. Khi hắn đang liều mình chém giết, không biết ai đã đẩy hắn một cú khiến hắn ngã vào giữa đàn tang thi và mất mạng. Nhưng cũng nhờ tai họa đó mà phúc đến, hắn được sống lại, quay về ba tháng trước khi mạt thế bắt đầu, hơn nữa không gian mang theo bên người cũng được sống lại cùng hắn.

“Không nghĩ nữa, mạt thế sắp tới rồi, phải tranh thủ tích trữ vật tư. Lần này nhất định phải chuẩn bị chu toàn.” Triệu Thần thu dọn sơ qua rồi xách tiền, lái chiếc xe tải của mình đến thẳng Đào Nguyên thôn. Đào Nguyên thôn là một thôn nhỏ nằm trong thung lũng, bốn bề là núi cao vây kín, không có đường thông ra thị trấn nên dù có nhiều sản vật và lương thực thì cũng khó bán ra ngoài. Chính Triệu Thần là người tình cờ phát hiện ra nơi này. Sau khi thấy nơi đây lương thực dồi dào, giá cả lại rẻ, hắn liền bàn bạc với thôn trưởng để thu mua, hôm nay vừa hay là ngày lấy hàng.

“Thôn trưởng, trời sắp tối rồi mà Triệu huynh đệ vẫn chưa tới, liệu có chuyện gì không?” Vương Nhị đứng cạnh thôn trưởng bất mãn nói. Thôn trưởng trừng mắt quát hắn: “Câm miệng! Người tốt như Triệu huynh đệ, nhất định sẽ có trời thương che chở, chắc là bị việc gì đó giữ chân.” Mặc dù nói vậy nhưng vẻ mặt ông vẫn không giấu được nỗi lo lắng và một chút bất mãn.

“Ta chỉ nói sự thật thôi mà. Lương thực trong thôn đã chất xong hết rồi, chúng ta còn lên núi hái không ít dược thảo nữa, nếu hắn không đến, chẳng phải chúng ta thiệt sao?” Vương Nhị bĩu môi, lẩm bẩm không vui, trong lòng càng thêm chán ghét Triệu Thần. Thôn trưởng liếc hắn một cái nhưng không nói gì, có lẽ ông cũng hơi bất mãn với việc Triệu Thần đến trễ.

“Thôn trưởng, thôn trưởng, mau nhìn, hình như là hắn tới rồi!” Vương Nhị thấy chiếc xe từ xa chạy đến liền tươi cười reo lên.

“Đâu! À đúng rồi, là Triệu huynh đệ! Ha ha, ta đã nói mà, người tốt như hắn làm sao gặp chuyện được. Mau, Vương Nhị, đi báo mọi người đem hàng trong nhà ra, Triệu huynh đệ tới thu lương thực rồi, hôm nay chắc chắn kiếm được một mớ!”

“Rõ rồi thôn trưởng, ta đi ngay!” Vương Nhị nói xong liền chạy đi gọi người.

“Xin lỗi thôn trưởng, trên đường xảy ra chút việc ngoài ý muốn.” Triệu Thần bước xuống xe, hơi áy náy nói. Thôn trưởng cười tươi như hoa cúc, nhiệt tình kéo tay hắn: “Triệu huynh đệ, đây đều là sản vật và lương thực tốt nhất của thôn chúng ta, ngươi xem thử đi.”

“Không cần đâu thôn trưởng, ta tin tưởng nhân phẩm của ngài. Giá cả đã thỏa thuận rồi, phiền ngài tìm vài người giúp ta chuyển hết lên xe.”

“Chuyện nhỏ thôi! Vương Cường, Vương Kiệt, hai người gọi thêm vài người khuân hàng giúp Triệu huynh đệ.”

“Dạ rõ thôn trưởng!”

“Phải rồi, thôn trưởng, mấy ngày tới ngài bảo mọi người chuẩn bị thêm chút lương thực. Có người bạn trong quân đội bảo ta, trên có truyền ra tin, thời gian tới sẽ xảy ra chuyện.”

“Không sao đâu Triệu huynh đệ, ngươi lo xa rồi. Bốn phía quanh đây đều là núi, là mảnh đất phong thủy tốt, lương thực là thứ chúng ta không thiếu nhất.” Thôn trưởng cười xua tay, vẻ mặt chẳng để tâm. Triệu Thần thấy ông không nghe lọt tai, cũng không nói thêm nữa.

“Thôn trưởng, lương thực của Triệu tiên sinh đã chất hết lên xe rồi ạ.”

“Được, ta biết rồi.”

“Triệu huynh đệ, lương thực đã xong hết rồi, mong sau này ngươi thường xuyên tới đây mua hàng.”

“Được thôn trưởng, khi nào rảnh ta sẽ tới.”

Triệu Thần vẫy tay chào từ biệt rồi lái xe trở về. Hồi tưởng lại số vật tư đã gom được gần đây, có thể nói là tạm ổn rồi, chỉ có điều… hắn hết tiền rồi. (╥╯^╰╥)

Về đến căn hộ thuê, hắn đóng cửa lại rồi vào trong không gian. Không gian của hắn được hắn sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Bên trong có một căn nhà, ba gian phòng trong đó đều có thể chứa đồ không giới hạn. Một phòng chứa toàn vàng bạc châu báu, quần áo, vải vóc từ kiếp trước. Một phòng khác đựng đồ ăn vặt, gia vị, nguyên liệu nấu ăn, rượu thuốc, nước giải khát. Gian cuối cùng vẫn còn trống. Phía sau nhà có một giếng nước, tuy không thần kỳ như trong truyện có thể tẩy tủy đổi cốt, nhưng uống thường xuyên thì có thể thải độc, dưỡng nhan. Trước nhà là hơn hai mươi mẫu ruộng và một khoảnh đất trồng dược liệu, Triệu Thần đã trồng đầy đủ các loại hoa quả, lương thực và thảo dược. Cạnh đó là một khu chăn nuôi nuôi heo, dê, gà, vịt, ngỗng,… Kế bên khu chăn nuôi là một cái ao, điều kỳ lạ là sinh vật nước mặn hay nước ngọt đều có thể sống trong đó, hơn nữa không hề có giới hạn về không gian.

“May mà trong không gian chỉ cần dùng ý niệm là làm được hết, nếu không ta có làm đến chết cũng không xong đống này.” Triệu Thần nhìn đống hàng trước mắt mà bất lực lắc đầu: “Thôi, từ từ rồi dọn.”

Sau khi sắp xếp xong đống đồ ăn, bước ra khỏi không gian thì đã là chiều hôm sau.

“Giờ này rồi, chẳng trách bụng đói meo.” Triệu Thần vừa nói vừa mặc quần áo rồi ra khỏi nhà, đi về phía cửa hàng dầu cháo quẩy ở đầu phố.

---

“Mẹ ơi mẹ ở đâu rồi !” Tiếng trẻ con khóc nức nở vang lên khiến Triệu Thần nhìn sang. Thì ra là một đứa nhỏ lạc mẹ, đang chạy loạn giữa đường.

“Cẩn thận, nhóc con!” Đúng lúc đó một chiếc xe lao tới, hướng thẳng về phía đứa nhỏ. Triệu Thần chưa kịp suy nghĩ đã lao ra đẩy đứa nhỏ đi, còn mình thì bị xe đâm bay.

Khoảnh khắc mất đi ý thức, hắn chỉ kịp nghĩ: “Ha, mạt thế còn chưa tới, ta lại chết nữa rồi (ー_ー)!”

Ngay lúc ấy, trên người Triệu Thần, chỗ có nốt ruồi đỏ tượng trưng cho không gian bỗng phát ra một luồng sáng nhỏ. Rồi ý thức hắn rơi vào hư vô, chỉ còn lại thân thể bất động nằm trên mặt đất.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 2: Chương 2



"Thần tử, dậy chưa vậy? Ngày mai là ngày ngươi cưới phu lang rồi, mọi thứ ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi từ bên ngoài vang lên, Triệu Thần dụi dụi đầu rồi ngồi bật dậy, theo phản xạ đáp lại: "Vương a mỗ, ta dậy ngay đây." Hắn đã sống ở nơi này hơn hai mươi năm rồi.

Đây là một triều đại xa lạ, trong lịch sử hoàn toàn không có ghi chép nào về nó. Triều đại này lấy quốc hiệu là Doanh, hoàng thất mang họ Công Tôn, và thương nhân thì được mọi người vô cùng kính trọng. Nơi này chia con người làm ba loại: hán tử, nữ nhân và tiểu ca nhi. Có nghĩa là nơi đây nam nam tương ái cũng là điều bình thường… với Triệu Thần mà nói, đây quả là chuyện vui.

Triệu Thần là một hán tử. Hắn sống tại một thôn nhỏ tên là Đào Hoa thôn, cả nhà hắn đều là người chạy nạn tới đây. Nương hắn qua đời trong lúc chạy loạn, cha hắn gắng gượng đến được Đào Hoa thôn thì vì lao lực mà cũng sớm qua đời. Triệu Thần từ đó trở thành cô nhi, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Khi chiến sự Tây Bắc khẩn cấp cần tuyển binh, trong nhà lại không còn ai, Triệu Thần liền theo quân đội ra trận. May mắn thay, hắn sống sót trở về và được thưởng hai mươi lượng vàng, quay lại Đào Hoa thôn.

Lúc trở về, hắn trông thấy có người kêu cứu giữa sông, không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống cứu lên. Cũng nhờ hành động nghĩa hiệp đó mà thôn dân lại thúc giục hắn cưới luôn tiểu ca mà hắn đã cứu — người đó chính là Vương Mạc Ngư.

Vương Mạc Ngư là tiểu ca nhi của thôn trưởng Đào Hoa thôn, dung mạo diễm lệ vô cùng. Song, trong triều đại này, loại sắc đẹp ấy lại khiến người khác cảm thấy y có phần không an phận. Dù là vậy, hán tử trong thôn ai nấy đều yêu thích dáng vẻ của y, tranh nhau lấy lòng. Việc này khiến các tiểu ca nhi và cô nương trong thôn rất bất mãn, trong một lần đi chơi liền đẩy Vương Mạc Ngư xuống sông, mới xảy ra chuyện cứu người vừa rồi.

"Vương a mỗ, ta dậy rồi đây." Triệu Thần đáp lại một cách lười nhác.

"Tiểu tử thúi! Ngày mai là đại hỉ của ngươi, mà ngươi xem kìa, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chỉ biết ngủ nướng thôi hả!" Vương a mỗ chống nạnh một tay, tay kia thì vặn lỗ tai hắn mà quát.

"Đau đau đau! A mỗ ơi, người buông tay! Ta không cố ý đâu! Hôm qua vừa mới cứu người xong thì các người đã bắt ta chuẩn bị cưới luôn vào ngày mai rồi! Ta mới về thôn thôi, còn chưa nghỉ ngơi nữa mà!" Triệu Thần r*n r*.

Vương a mỗ có chút áy náy, buông tay, lầm bầm: “Thì ta cũng lo cho ngươi thôi… Dù gì cũng là tiểu ca nhi nhà thôn trưởng đó nha.”

"Được rồi được rồi, người nói cái gì cũng đúng. Nhưng ta chỉ cứu người thôi mà sao lại thành ra phải cưới phu lang thế này?" Triệu Thần cười khổ.

“Tiểu tử thúi! Ngươi nhìn thấy thân thể người ta rồi, nếu không cưới, sau này người ta biết sống sao đây hả!”

"Được được, a mỗ người nói gì cũng đúng…" Tuy hắn nói vậy, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khó chịu vì bị ép phải cưới phu lang.

"Tiểu tử thúi, a mỗ cho ngươi chút bạc đây, cầm lấy mà lên trấn mua ít lương thực." Vương a mỗ nói xong liền nhét vào tay hắn năm trăm văn tiền.

"A mỗ không cần đâu, ta vẫn còn ít tiền để dành. Hôm nay ta sẽ lên trấn mua." Triệu Thần từ chối rồi nhét tiền lại vào tay bà.

“Vậy được rồi, đi sớm về sớm đó.”

“A mỗ yên tâm.”

Chờ Vương a mỗ đi khỏi, Triệu Thần liền dắt xe ngựa mình mua lúc hồi hương, đánh xe lên đường đến trấn. Đi được nửa đường, hắn chợt nghĩ: “Không đúng! Trong không gian của ta có bao nhiêu đồ, sao còn phải đi mua chi nữa? Hai mươi lượng vàng đã dùng mua một căn nhà ngói xanh, giờ tiền còn lại cũng chẳng bao nhiêu, có sẵn trong tay thì cần chi phải mua!”

Nghĩ tới đây, hắn đảo mắt nhìn quanh không thấy ai liền điều khiển xe ngựa rẽ vào rừng, sau đó chớp mắt tiến vào không gian của mình.

Bên trong không gian sinh khí dồi dào, hoa quả chín mọng, lương thực chất đầy. Hắn dùng ý niệm đưa toàn bộ hoa quả và lương thực đã thu hoạch vào gian nhà thứ ba, rồi gieo xuống lứa mùa tiếp theo. Sau đó, hắn vào gian nhà đó lấy ra bốn xấp vải, một thúng táo, một bao bột mì cùng một bao gạo. Hắn lại đi qua các gian nhà khác lấy ít bánh kẹo, thêm vài con gà, thịt heo cùng rau củ rồi mới rời khỏi không gian, quay về nhà.

Về đến nhà, hắn đổ lương thực vào chum, mang gà, thịt heo và rau vào bếp, rồi lấy ra gia vị và dầu ăn. Chăn đệm mới cũng được mang ra thay, sau đó hắn quét dọn trong ngoài nhà cửa một lượt sạch sẽ.

Sau khi xử lý mọi việc xong xuôi, Triệu Thần cũng mệt đến mức kiệt sức. Hắn chợt nhớ ra ngày mai vẫn chưa chuẩn bị y phục, đành gắng gượng đánh xe lên trấn lần nữa.

Lên trấn, hắn đi thẳng tới tiệm may, mua y phục cưới cần thiết cho ngày mai. Dù không gian có đủ thứ, nhưng lại chẳng có đồ cưới. Sau đó, hắn tới tiệm phấn son mua ít son phấn và dây buộc tóc mà tiểu ca nhi ưa thích. Trang sức thì không gian vẫn còn nhiều. Dù trong lòng hắn vẫn chưa thoải mái với việc cưới hỏi bị ép buộc, nhưng những thứ cần chuẩn bị thì vẫn phải chuẩn bị chu toàn.

Sau khi mua xong mọi thứ, Triệu Thần tính toán lại, vật dụng cần cho hôn lễ ngày mai đã đủ cả, liền đánh xe trở về, định dưỡng sức cho đại hỉ ngày mai.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 3: Chương 3



Ngày hôm sau đến đúng như dự định. Triệu Thần vốn tưởng bản thân sẽ thao thức cả đêm, nào ngờ lại ngủ một giấc vừa sâu vừa ngọt, suýt nữa thì bỏ lỡ giờ khởi hành. May mà Vương đại nương sáng sớm đã qua gọi hắn dậy.

Thu xếp đâu vào đấy, Triệu Thần cưỡi con tuấn mã được cài sẵn đóa hoa đỏ, hướng về nhà thôn trưởng để nghênh thú phu lang của mình. Trên đường đi, đám hài tử trong thôn đã sớm chặn đường theo từng tốp. Mỗi lần gặp đám hài tử, Triệu Thần liền ghì cương ngựa, tiện tay ném sang bên mấy đồng tiền đồng, lập tức đám hài tử sẽ ùa tới tranh giành. Thậm chí đôi khi người lớn cũng nhân cơ hội nhặt được mấy đồng. Cứ như vậy, hắn vừa đi vừa dừng, cuối cùng cũng đến được nhà thôn trưởng.

Sau khi đến nơi, việc nghênh phu lang về nhà cũng diễn ra hết sức suôn sẻ. Quả nhiên có danh tiếng bị hoen ố và chưa từng bị hoen ố chính là khác nhau, tiểu ca nhi có thanh danh không sạch sẽ thì dễ cưới hơn nhiều. Nếu là tiểu ca nhi chưa từng mất tiếng, tất sẽ phải vượt muôn trùng khó khăn mới có thể đón về.

Lúc dẫn tân phu lang hồi gia, Vương đại nương đã cùng mấy vị đại nương thân quen trong thôn chuẩn bị xong cơm rượu đâu ra đó. Triệu Thần dẫn phu lang bái thiên địa xong, liền đưa y vào động phòng, dịu dàng nói: “Ngươi cứ ngồi đây đợi một lát, ta còn phải ra ngoài kính rượu, lát nữa bảo Tinh nhi mang chút đồ ăn tới cho ngươi.” Giọng điệu dịu dàng ấy khiến nỗi bất an trong lòng Vương Mạc Ngư cũng lắng xuống.

Y không giống Triệu Thần là người mù cưới, trước kia y từng vụng trộm nhìn thấy hắn. Trong ấn tượng của Vương Mạc Ngư, Triệu Thần là người anh tuấn, hào hiệp, lại từng cứu y một mạng, bởi thế trong lòng y càng sinh hảo cảm sâu đậm. Có thể gả cho Triệu Thần, trong lòng y thật ra có chút vui mừng. Chỉ là sợ hắn không vừa ý mình, thành ra khi nghe giọng nói dịu dàng của hắn, tim y mới dần yên lại.

Triệu Thần ra ngoài, liền bị các thúc bá trong thôn vây quanh bắt hắn uống rượu. Tuy rằng có mấy huynh đệ thân thiết đứng ra giúp, song vẫn bị ép đến hơi ngà ngà say, cuối cùng đành giả vờ say để thoát thân.

Lúc trở lại động phòng, hắn trông thấy tân phu lang của mình đang ngoan ngoãn ngồi bên mép giường chờ. Triệu Thần khẽ khàng vén khăn đội đầu của phu lang lên. Khi nhìn thấy dung nhan đối phương, kẻ si mê sắc đẹp như hắn lập tức có cảm giác như bị một mũi tên của thần Cupid bắn trúng tim, trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi, là cảm giác động tâm rồi.

Vương Mạc Ngư chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt si hán của Triệu Thần thì khẽ khàng cười.

Triệu Thần thấy y cười, hơi lúng túng gãi má, dịu dàng nói: “Phu lang, chúng ta nên uống rượu giao bôi thôi.” Sau khi uống xong rượu giao bôi, hắn lại nói: “Phu lang, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Ngư Nhi được không?” Vương Mạc Ngư thẹn thùng khẽ “vâng” một tiếng.

Triệu Thần nghĩ: Đáng yêu quá, giống như một chú thỏ nhỏ. Sau đó lại cười xấu xa nói: “Phu lang, chẳng phải chúng ta nên nghỉ ngơi rồi sao?” Vương Mạc Ngư xấu hổ đến mức không nói nên lời, dáng vẻ ấy khiến Triệu Thần ngứa ngáy trong lòng, lập tức nhào tới phu lang, một đêm xuân sắc miên man.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 4: Chương 4



Sáng hôm sau, Triệu Thần tỉnh dậy từ trong mộng, nhìn thấy Vương Mạc Ngư trong lòng đang thoả mãn mà siết chặt cánh tay, hắn liền cúi đầu hôn nhẹ l*n đ*nh đầu y. Có lẽ bị động tác của Triệu Thần đánh thức, Vương Mạc Ngư luống cuống ngồi dậy, song vì tối qua phóng túng quá mức, y lại ngã người trở về giường. Triệu Thần thấy tiểu phu lang của mình ngã ngửa ra liền theo phản xạ giang tay ôm y vào lòng.

“Tiểu Ngư Nhi, cẩn thận một chút! Thật sự làm ta sợ muốn chết, eo của ngươi còn chưa nghỉ ngơi đủ, sao lại ngồi dậy vội vàng như thế?” Triệu Thần trách nhẹ. Nhưng trong lòng Vương Mạc Ngư lại thầm mắng: Đau chết lão tử rồi, đã biết đau lòng cho ta, vậy tối qua sao không biết tiết chế một chút? Dẫu nghĩ thế, nhưng miệng lại nói ra một cách uể oải pha chút xấu hổ: “Không sao đâu, tướng công, không cần lo cho ta. Chỉ là có hơi mệt thôi. Trễ như vậy rồi, ta chỉ muốn dậy nấu chút gì cho huynh ăn, sợ huynh đói. Ai ngờ ta lại vô dụng như vậy, đến dậy khỏi giường cũng không nổi.”

Nghe y nói vậy, trong lòng Triệu Thần vừa áy náy vừa kiêu ngạo. Kiêu ngạo vì bản thân quá mức cường tráng, áy náy là vì đêm qua ra tay có hơi nặng. Nhưng mà… nếu được làm lại, có khi hắn còn muốn mạnh mẽ hơn nữa. Triệu Thần hôn nhẹ lên khoé mắt đã phiếm hồng của Vương Mạc Ngư rồi nói: “Vậy ngươi ngủ thêm một lát, ta đi làm gì đó cho ngươi ăn.”

“Làm phiền tướng công rồi.”

Triệu Thần cười khẽ, rồi lại nghiêm mặt nói: “Chuyện này thì có gì là phiền? Chúng ta là phu phu, về sau không được khách sáo như vậy nữa biết chưa? Còn khách sáo nữa, ta sẽ phạt ngươi đó.”

Vương Mạc Ngư nghe vậy thì có chút tò mò hình phạt là gì, liền không biết sống chết mà chọc ghẹo: “Tướng công, huynh định phạt Tiểu Ngư Nhi thế nào đây?” Nói xong còn ném cho Triệu Thần một ánh mắt đưa tình. Triệu Thần bị ánh mắt ấy nhìn đến tê dại cả người, chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, trong lòng lại trỗi lên ý nghĩ muốn làm tiểu phu lang của mình khóc đến nức nở thêm lần nữa, khiến y chỉ có thể gọi tên hắn không dứt.

Vương Mạc Ngư thấy ánh mắt Triệu Thần không đúng thì lập tức đánh trống lảng: “Tướng công, mau đi lấy gì đó cho ta ăn đi, ta sắp chết đói rồi QAQ.” Triệu Thần bất đắc dĩ liếc nhìn y một cái, rồi cúi đầu hôn mạnh lên môi nhỏ của Vương Mạc Ngư, cười mắng: “Ngươi cứ dựa vào việc ta sủng ngươi mà làm bậy cho lắm vào.” Vương Mạc Ngư nghe thế thì cười ngây ngô một tiếng, lại chui đầu vào trong chăn.

Triệu Thần thấy trên giường phồng lên một cục thì chỉ đành bất lực đứng dậy, đi vào bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho tiểu phu lang nhà mình.

Vương Mạc Ngư đợi đến khi Triệu Thần đã rời đi mới âm thầm lẩm bẩm nhỏ giọng: “Hú hồn, ta còn tưởng hắn lại định làm thêm một lần nữa, may là ta lanh trí. Nhưng đúng là mười ba chiêu thuần phu mà nương dạy quả nhiên hữu hiệu. Chiêu thứ nhất: Ta là tiểu phu lang yếu ớt của huynh, khen ngợi ngầm khả năng của hắn — hoàn thành. Hì hì. Chiêu thứ hai: Gợi ý thích hợp nhưng lại không cho hắn ăn được, cũng hoàn thành. Chiêu thứ ba: Muốn nắm được tim nam nhân thì trước tiên phải nắm được cái bụng của hắn, ừm… chiêu này để mai thực hiện vậy. Giờ quan trọng nhất là ngủ thêm một giấc rồi tính tiếp.” Lẩm bẩm xong, Vương Mạc Ngư lại ngủ tiếp, định bụng hoàn thành ván cờ còn dang dở với Chu Công.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 5: Chương 5



Nói đến bên phía Triệu Thần, lúc này hắn đã tới nhà bếp nhìn quanh một lượt, thấy nhà bếp sạch sẽ tinh tươm. Vương đại nương đêm qua đã chia hết phần cơm canh còn lại cho những người dân trong thôn đến dự hôn lễ, đương nhiên đó cũng là theo ý của Triệu Thần.

Tuy là đồ ăn thừa, nhưng trong món ăn vẫn còn nhiều dầu mỡ, thôn dân đem phần được chia về nhà, thêm chút rau rồi xào lại, đối với bọn họ cũng xem như một món ngon hiếm có.

Ở thời này, chỉ có đến Tết mới nỡ ăn thịt, đem số thức ăn còn dư này chia cho thôn dân, vừa có thể nhận được thiện ý của bọn họ, cớ gì mà không làm?

Triệu Thần lại tìm quanh thêm lần nữa, vẫn không thấy chút đồ ăn nào, đành phải lấy ra từ trong không gian. May mà Vương Mạc Ngư vẫn chưa phát hiện trong bếp có gì khác lạ, như vậy thì việc lấy đồ từ không gian ra cũng không cần viện cớ.

Hắn lấy ít bột mì và gạo trong không gian, đổ đầy vào chum gạo, lại lấy ra ba con gà khô gió cùng ít thịt muối, thêm ít mì sợi và đường trắng để vào trong tủ bếp, sau đó lấy thêm ít rau bỏ vào giỏ treo trong bếp. Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, hắn bắt đầu nấu đồ ăn cho Vương Mạc Ngư.

Thân thể Vương Mạc Ngư vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Triệu Thần đành nấu chút cháo tuyết nhĩ sen cho y uống. Hắn bưng bát cháo đã nấu xong vào phòng, thấy Vương Mạc Ngư vẫn còn ngủ say, thậm chí còn khẽ khàng ngáy nhẹ.

Nhìn dung mạo của Vương Mạc Ngư, trong lòng Triệu Thần bỗng thấy mềm nhũn.

Thật là phạm quy quá rồi, sao lại đáng yêu đến thế (* ̄3 ̄)。

Triệu Thần khẽ khàng đẩy y một cái, dịu giọng gọi: “Tiểu Ngư Nhi, dậy một chút đi, ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp.”

“Ừm~ đừng làm ồn, người ta còn muốn ngủ mà…” Vương Mạc Ngư chu môi, vẻ mặt không bằng lòng.

Thấy y chu môi như thế, Triệu Thần lại bị chọc cho mềm lòng, cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi y, sau đó nhẹ nhàng kéo y vào lòng, bưng bát cháo múc một thìa, đưa đến bên miệng y, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tiểu Ngư Nhi ngoan, há miệng nào.”

Vương Mạc Ngư nghe hắn nói, vẫn không chịu mở mắt, lại dụi đầu vào trong ngực hắn, uể oải nói: “Tướng công, ta không muốn ăn.”

Triệu Thần bất đắc dĩ nhìn y một cái, cười xấu xa nói: “Đã vậy thì đừng trách ta nhé.” Rồi múc cháo bỏ vào miệng mình, kéo mặt Vương Mạc Ngư lại, hôn lên môi y, đem cháo trong miệng truyền qua.

“Ưm~ huynh sao có thể xấu xa như vậy…” Vương Mạc Ngư bị hôn đến đỏ mặt, nuốt cháo xong liền giận dỗi nói: “Đưa cháo cho ta, ta tự ăn.”

Triệu Thần đưa bát cháo cho y, xoa xoa đầu y, nói: “Vậy thì uống chút cháo đi, ta ra dọn dẹp một chút.”

Vương Mạc Ngư đột nhiên kéo tay Triệu Thần lại.

Triệu Thần trong lòng tự luyến nghĩ: Nhất định là Tiểu Ngư Nhi không nỡ rời ta, thật là, sao lại nhõng nhẽo thế chứ.

“Tướng công, ta còn muốn ăn một bát nữa.”

A… quả nhiên là không nỡ... Ừm— Ừm! Triệu Thần giật giật khóe miệng, lúng túng nói: “Đừng ăn nhiều quá, kẻo đầy bụng lại khó chịu.”

Vương Mạc Ngư chẳng hề nghe lọt, miễn cưỡng nói: “Được rồi,” rồi mới buông tay ra.

Triệu Thần cầm bát không rời khỏi phòng, đến nhà bếp thu dọn chén bát dùng hôm qua, bàn ghế đã được người trong thôn mang về nhà mình, cũng giúp hắn đỡ được nhiều việc.

Dọn dẹp xong xuôi, hắn quay trở lại phòng. Trong phòng, Vương Mạc Ngư đang nằm trong chăn, mở mắt nhìn về phía cửa. Khi thấy Triệu Thần bước vào, ánh mắt liền sáng bừng, vỗ vỗ chỗ trống bên giường, đáng yêu gọi: “Tướng công, mau lại đây, chúng ta ngủ thêm một lát nữa.”

Triệu Thần vui vẻ hỏi: “Tiểu Ngư Nhi sao không ngủ tiếp, là đang đợi ta sao?”

“Ừm.” Nghe thấy giọng đáp trong trẻo của y, tâm trạng hụt hẫng trong lòng Triệu Thần lập tức được xoa dịu, hắn bước nhanh đến giường rồi trèo lên.

Hắn nhẹ nhàng ôm Vương Mạc Ngư vào lòng, khẽ nói: “Tiểu Ngư Nhi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, dưỡng cho thân thể khỏe lại, ngày mai ta đưa ngươi lên trấn chơi.”

Nghe thấy lời ấy, Vương Mạc Ngư kinh ngạc vui mừng: “Thật sao? Thật sự muốn đưa ta lên trấn sao?”

“Ừ, thật đấy, còn thật hơn cả trân châu.”

Nghe được lời khẳng định chắc chắn từ Triệu Thần, Vương Mạc Ngư hớn hở nói: “Vậy thì chúng ta mau ngủ thôi.” Nói xong liền chui tọt vào lòng hắn, lén cười hí hửng.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 6: Chương 6



Sáng sớm hôm sau, Vương Mạc Ngư tỉnh giấc từ trong mộng, vừa mở mắt đã thấy Triệu Thần nằm bên cạnh thì nở nụ cười xấu xa.

Y chậm rãi đưa tay ra, rồi như càng cua, một tay bóp mũi, một tay bịt miệng Triệu Thần.

Triệu Thần bị ngạt thở tỉnh dậy, khàn giọng nói: “Tiểu Ngư Nhi, sao dậy sớm thế, ngủ thêm chút nữa đi.” Vừa nói, hắn vừa kéo bàn tay nhỏ đang đặt trên mặt mình trở lại trong chăn, lại ôm Vương Mạc Ngư sát vào lòng hơn.

“Tướng công, mau dậy đi, mặt trời đã lên tới mông rồi, hôm nay chúng ta chẳng phải đã hẹn sẽ vào trấn sao?” Vương Mạc Ngư nũng nịu trong lòng hắn, cái đầu nhỏ cứ rúc rúc vào ngực hắn không chịu yên.

“Được rồi được rồi, dậy, dậy.” Triệu Thần bất đắc dĩ ngồi dậy, mặc y phục chỉnh tề.

Sau đó, hắn cúi đầu hôn mạnh một cái lên mặt y rồi nói: “Ngươi mặc đồ trước đi, ta ra chuẩn bị xe ngựa.” Nói xong lại xoa đầu y rồi ra ngoài.

Vương Mạc Ngư gật đầu rồi phất tay nói: “Tướng công mau đi đi, ta sẽ ra tìm huynh ngay.”

Thấy Triệu Thần đã ra khỏi phòng, y hoàn toàn buông lỏng bản thân, lăn mấy vòng trên giường, rồi nhảy xuống đất vừa nhảy vừa hét lên đầy phấn khích.

Triệu Thần đứng ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, nhịn không được cong môi: “Khụ, Tiểu Ngư Nhi, mặc đồ xong chưa?”

Vương Mạc Ngư nghe thấy tiếng hắn hỏi thì lập tức cứng đờ người lại, sau đó lặng lẽ đi đến tủ y phục, lấy ra một bộ giống hệt như của Triệu Thần, lại lặng lẽ trở về giường ngồi ngoan ngoãn, cao giọng đáp: “Tướng công, ta sắp mặc xong rồi!”

Sau khi mặc đồ xong, y đến trước bàn trang điểm, mở chiếc hộp trang sức mà Triệu Thần đã chuẩn bị cho, tức thì trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Bên trong là bốn cây trâm vàng, sáu cây trâm bạc, hơn chục cây trâm ngọc cùng vô số vòng tay, hoa tai.

Tất nhiên không phải Triệu Thần keo kiệt. Trong không gian vẫn còn nhiều trang sức, chỉ là không thể lấy ra quá nhiều, sợ bị người khác nghi ngờ.

Vương Mạc Ngư thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, chầm chậm che mặt, tự đắm chìm trong suy nghĩ: A~ quả nhiên không hổ là nam nhân của Vương Mạc Ngư ta! Khí thế của tướng công mạnh mẽ như vậy, lại tuấn tú như thế, chắc chắn từng làm quan lớn, vì đắc tội người ta nên mới từ quan về quê.

Nghĩ đến đây, sắc mặt y bỗng nghiêm lại, siết chặt bàn tay nhỏ tự nhủ: May mà lúc trước ông thầy bói nói ta là mệnh vượng phu vượng mẫu vượng tử, bằng không thì tướng công phải làm sao đây~

Thật ra chỉ cần chừng ấy trang sức thôi cũng đã là một món tiền lớn với một binh sĩ xuất ngũ hồi hương. Người ngoài nhìn vào đã sớm sinh nghi, thế nhưng với đầu óc kỳ lạ của Vương Mạc Ngư, y chẳng những không nghi ngờ mà còn tự tìm lý do giúp Triệu Thần, đúng là không ai bằng.

Khi Vương Mạc Ngư vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Triệu Thần đã chuẩn bị gần xong mọi thứ, từ lúc ra khỏi phòng là bận rộn không ngơi tay.

Hắn dắt ngựa con ra khỏi chuồng, rồi từ nhà kho lấy xe ngựa. Sau khi mọi thứ được chuẩn bị ổn thỏa, hắn cẩn thận lấy vài cái đệm từ không gian ra đặt vào xe sợ Vương Mạc Ngư ngồi không thoải mái.

Vì đang cuối hạ nên cũng chẳng cần lắp thêm ván chắn gió, một chiếc xe ngựa đơn sơ như vậy đã đủ rồi.

Sau khi xong xuôi, thấy Vương Mạc Ngư vẫn chưa ra khỏi phòng, Triệu Thần lấy làm lạ.

Hắn đẩy cửa bước vào, thấy Vương Mạc Ngư vẫn ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người, bèn nhẹ nhàng bước tới phía sau.

Khi y còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã bất ngờ ôm lấy y, rồi vừa xoay vòng vừa bật cười theo tiếng hét chói tai của y. Dần dần, tiếng hét biến thành tiếng cười rộn rã.

Khi đã xoay đến mệt, Triệu Thần thở hổn hển, ôm lấy y ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Đợi đến khi bình tĩnh lại, hắn áp trán mình lên trán y, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu ngu ngốc, nãy ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Vương Mạc Ngư đẩy trán hắn ra, giận dỗi nói: “Không được gọi ta là tiểu ngu ngốc! Huynh mới là ngốc, ta thông minh lắm đó!”

Triệu Thần nghe vậy cười khẽ: “Phải phải, là tướng công sai rồi, Tiểu Ngư Nhi nhà ta đâu phải ngốc, Tiểu Ngư Nhi thông minh lắm.”

Nghe xong, Vương Mạc Ngư luôn cảm thấy có gì đó sai sai mà không nghĩ ra được, đành hừ nhẹ đầy kiêu ngạo: “Hừm ╭(╯^╰)╮, tất nhiên rồi.”

Sau đó y cầm hộp trang sức đưa trước mặt Triệu Thần, ánh mắt long lanh mong đợi: “Tướng công, huynh xem giúp ta, hôm nay đi trấn thì cài cây trâm nào đẹp?”

Triệu Thần thấy ánh mắt mong chờ của y, cúi đầu ngắm hộp trang sức, một lát sau liền cầm lên một cây trâm ngọc đưa cho y: “Cây này thế nào? Vừa khéo hợp với y phục hôm nay của ngươi.”

Vương Mạc Ngư nhìn cây trâm, thấy nó đơn giản cổ điển mà vẫn thanh nhã trang nhã, quả nhiên rất hợp với bộ đồ đang mặc.

Y vui vẻ hôn lên mặt Triệu Thần một cái, rồi cài trâm lên đầu. Bỗng a lên một tiếng, kéo tay Triệu Thần chạy ra ngoài, trong lòng còn không ngừng lẩm bẩm: tiểu hỗn độn đáng yêu, tiểu hoành thánh dễ thương.

Triệu Thần bị hành động của y làm cho ngẩn ra, hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, sao thế?”

Vương Mạc Ngư sốt ruột nói: “Tướng công mau lên, nếu tới trấn muộn là tiểu hỗn độn bị bán hết mất!”

“Hả? Hỗn độn?”

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Vương Mạc Ngư liền đứng khựng lại, buông tay hắn ra, cúi đầu vò góc áo, giọng lầm bầm: “Hôm nay vào trấn… không ăn tiểu hỗn độn sao?”

Thấy người nào đó sắp rớt kim đậu đậu, Triệu Thần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bế y lên đi nhanh về phía xe ngựa.

Hắn đặt y ngồi lên xe, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt sắp rơi, dịu dàng nói: “Ai nói không ăn? Hôm nay Tiểu Ngư Nhi muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, được không?”

Nghe vậy, Vương Mạc Ngư lập tức gật đầu liên tục, mắt long lanh: “Tướng công tốt nhất, Tiểu Ngư Nhi yêu tướng công nhất!”

Triệu Thần lập tức bị câu nói ấy làm cho tan chảy, phóng lên xe ngựa, đánh ngựa lao về phía trấn, vừa đi vừa hô lớn: “Đi nào, đi ăn tiểu hỗn độn thôi!”
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 7: Chương 7



Triệu Thần dắt theo tiểu phu lang của mình đến trấn, trước tiên là ghé vào quán rượu gửi tạm xe ngựa ở đó, sau đó nắm tay y đi ăn món tiểu hoành thánh mà tiểu phu lang của hắn vẫn ngày đêm mong nhớ.

“Ông chủ, cho hai bát hoành thánh!” Vừa đến trước quán nhỏ, Vương Mạc Ngư đã không nhịn được mà lớn tiếng gọi.

Ông chủ quán cũng cao giọng đáp lại: “Được ngay, hai vị cứ ngồi chờ một chút, hoành thánh tới ngay đây!”

Nghe được câu trả lời hài lòng của ông chủ quán, Vương Mạc Ngư liền kéo tay Triệu Thần đi đến bàn trống, ngoan ngoãn ngồi xuống, còn giống như một tiểu hài tử ngoan hiền mà đặt tay lên đầu gối, im lặng đợi hoành thánh được mang lên. Chỉ là đôi mắt đảo quanh tứ phía lại không giấu nổi sự tò mò không yên phận của y.

Triệu Thần đánh giá quán nhỏ này một phen.

Quán nhỏ là do một phu phu cùng mở, hán tử phụ trách tiếp đãi khách và nấu hoành thánh, còn phu lang thì chuyên gói hoành thánh. Để tránh mồ hôi nhỏ xuống thức ăn, cứ cách một lát phu lang lại dùng khăn sạch lau mồ hôi cho tướng công của mình, sau đó lại đem khăn đi giặt sạch. Cả khung cảnh trông rất sạch sẽ và ấm áp.

“Khách quan, hoành thánh của hai vị đây.” Chẳng bao lâu sau, hoành thánh đã được bưng lên.

Hoành thánh vừa được dọn ra, Vương Mạc Ngư liền không nhịn được mà múc ngay một viên, thổi thổi vài hơi rồi đưa vào miệng, vừa ăn vừa vui vẻ nói: “Ừm~ Ngon quá!”

Người ngồi xung quanh nhìn thấy y ăn ngon miệng như thế cũng bất giác tăng tốc ăn theo.

Triệu Thần thấy dáng vẻ thèm ăn của y, trong mắt ngập tràn cưng chiều, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên trán Vương Mạc Ngư: “Tiểu Ngư Nhi, ăn chậm một chút, lỡ nóng bỏng thì sao?” Vừa nói, hắn vừa múc mấy viên hoành thánh trong bát mình bỏ sang bát y.

“Đủ rồi đủ rồi, tướng công~, huynh đừng gắp nữa, huynh cũng mau ăn đi, tiểu hoành thánh thật sự rất, rất ngon đó~”

Triệu Thần nhìn bát hoành thánh cũng không ít, bèn không gắp thêm nữa mà tự mình ăn.

Vừa ăn một viên, hắn lập tức kinh ngạc, nguyên liệu bên trong rất phong phú, vỏ mỏng nhân đầy, quả thực ngon vô cùng.

Vương Mạc Ngư thấy biểu cảm ngạc nhiên cùng động tác ăn nhanh hơn của Triệu Thần, không nhịn được mà khúc khích cười ngu ngơ, sau đó cũng vùi đầu ăn một cách nghiêm túc.

Chẳng bao lâu sau, một bát hoành thánh đã vào bụng. Vương Mạc Ngư ôm cái bụng căng tròn tựa vào người Triệu Thần, xoa xoa cái bụng nhỏ, mặt mày đầy vẻ mãn nguyện, còn đánh ra một cái ợ no, trông cứ như một chú mèo nhỏ ăn no uống đủ.

Ông chủ quán thấy bộ dáng mãn nguyện của y thì bật cười thân thiện.

Triệu Thần bất đắc dĩ xoa xoa cái bụng phình của Vương Mạc Ngư: “Tiểu Ngư Nhi, trên trấn còn nhiều món ngon lắm, giờ ăn nhiều thế này, lát nữa còn ăn nổi không?”

Hắn vừa dứt lời liền thấy thân thể bé nhỏ trong lòng hơi cứng đờ, ngay cả sợi tóc nhỏ dựng lên trên đầu cũng rũ xuống đầy ủ rũ.

Vương Mạc Ngư lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Triệu Thần, lôi lôi kéo kéo ra ngoài, còn mặt mày đầy vẻ mưu kế thành công mà nói: “Tướng công, chúng ta đi dạo một vòng đi.”

Triệu Thần trêu chọc: “Tiểu Ngư Nhi, ăn nhiều hoành thánh vậy mà vẫn đi nổi sao?”

Nghe vậy, Vương Mạc Ngư đảo mắt một vòng, lập tức đáp lại: “Tất nhiên là đi nổi rồi, chỉ ăn một bát hoành thánh thôi mà, ta vẫn chưa no đâu.”

Nói xong còn lén lút dời ánh mắt sang chỗ khác, ai ngờ lại vừa vặn nhìn thấy một món bảo bối, ánh mắt lập tức sáng rực lên.

“Tướng công, mau nhìn, có bán thỏ con kìa!” Vương Mạc Ngư thấy Triệu Thần đang nhìn y với ánh mắt như cười như không, bèn chột dạ giải thích: “Tướng công, chúng ta mua hai con đi? Một cặp thỏ mỗi tháng có thể sinh ra một ổ thỏ con, sau này chúng ta sẽ có thịt thỏ ăn. Phải nói trước là ta tuyệt đối không phải vì Đại Bảo và Nhị Bảo đáng yêu mà muốn nuôi chơi đâu nhé ●v●.”

Tuy miệng nói là mua về ăn, không phải nuôi chơi, nhưng trong lòng y lại nghĩ: Thỏ con đáng yêu như vậy, sao có thể ăn được chứ! Hứ ╭(╯^╰)╮! Mua về rồi thì là của ta, ăn hay không là ta quyết định. Ta thật đúng là thông minh quá đi thôi (/ω\)~

Triệu Thần: Đến cả tên cũng nghĩ xong rồi......(ー_ー)!!

Vương Mạc Ngư hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng y đều đã hiện rõ ra mặt, thậm chí còn vô thức bộc lộ luôn suy nghĩ thật sự, vẫn cứ tưởng rằng lý do mình bịa ra vô cùng thuyết phục.

Triệu Thần nhìn y mà đầy vạch đen, đưa tay lau mồ hôi vốn không tồn tại trên trán, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ của Vương Mạc Ngư kéo về phía sạp bán thỏ: “Tiểu Ngư Nhi đã thích ăn, vậy thì chúng ta mua vài con vậy.”

Vương Mạc Ngư: (* ̄3 ̄)╭ Hoa nhỏ ném huynh một cái!
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 8: Chương 8



Triệu Thần dắt Vương Mạc Ngư đi tới trước mặt một gánh hàng rong, thấy mấy con thỏ nhỏ thoi thóp trong lồng, liền hơi lộ vẻ ghét bỏ, hỏi: “Lão bản, thỏ này bao nhiêu tiền một con?”

Tiểu thương thấy cuối cùng cũng có người hỏi đến lũ thỏ này, liền hơi kích động. Gã liếc mắt nhìn y phục trên người Triệu Thần và Vương Mạc Ngư, ánh mắt đảo qua đảo lại, lấy lòng nói: “Hề, vị gia này, ngài thật có con mắt tinh đời, đây đều là thỏ cảnh, loại thỏ này không lớn thêm nữa đâu, mua mấy con cho phu lang chơi đi.”

Vương Mạc Ngư nghe vậy, trong mắt lập tức ánh lên ý muốn, khẽ kéo kéo vạt áo Triệu Thần.

Triệu Thần cảm nhận được động tác kéo áo ấy, liền vỗ nhẹ tay y để trấn an.

“Lão bản, vậy thỏ này bao nhiêu tiền một con?”

“Thấy phu lang nhà ngài thích, ta lấy rẻ cho, ba mươi văn một con thôi.”

Còn chưa kịp để Triệu Thần nói, Vương Mạc Ngư đã kinh ngạc kêu lên: “Ba mươi văn một con? Nhà người ta bán có năm văn thôi, ngươi lại đòi ba mươi văn, sao ngươi không đi cướp luôn đi? Huống chi thỏ của ngươi nhìn chẳng khỏe mạnh gì, đi thôi, tướng công, chúng ta không mua nữa, hắn rõ ràng là đang lừa tiền. Hừ!” Vừa nói vừa kéo Triệu Thần bước đi.

Tiểu thương thấy vụ làm ăn sắp mất đến nơi, liền vội vàng ngăn hai người lại, nói: “Ấy ấy ấy, đừng đi mà, giá cả có thể thương lượng, các vị đưa ta mười lăm văn đi, hai con thỏ đều cho các vị, vậy được chưa?”

Triệu Thần nghe xong, kéo lại Vương Mạc Ngư đang nổi giận: “Lão bản, ngươi không thể rẻ hơn nữa sao? Nhìn thỏ này không được khỏe, chưa biết nuôi có sống được không nữa.”

Tiểu thương cười khổ: “Gia à, không phải ta không chịu giảm giá, mà bây giờ đời sống khó khăn, ta cũng phải nuôi cả nhà nữa. Hay là… cái giỏ đựng thỏ này ta tặng các vị luôn.”

Triệu Thần suy nghĩ một chút: “Vậy được.”

Chờ đến khi hai bên tiền trao cháo múc xong, Triệu Thần liền đưa cái giỏ đựng thỏ cho Vương Mạc Ngư.

Vương Mạc Ngư đón lấy giỏ, mắt cong như trăng khuyết vì vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy mấy con thỏ trong giỏ yếu ớt như sắp chết, lại không nhịn được mà có chút buồn, đành ngẩng đầu nhìn Triệu Thần, nói với giọng bất lực: “Tướng công, thỏ con sắp… sắp chết mất rồi…” Vừa nói vừa khụt khịt mũi.

Triệu Thần âm thầm nghĩ: Quả thực không khỏe, xem ra về nhà phải cho chúng uống chút suối linh không gian mới được.

Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại an ủi: “Không sao đâu, thỏ chỉ khát nước thôi, về nhà cho chúng uống chút nước là ổn, đừng lo.”

Vương Mạc Ngư tin tưởng gật đầu lia lịa: “Vậy… tướng công, chúng ta đi mua thêm mấy con gà con và vịt con nữa đi.”

“Tiểu Ngư Nhi đã thích, thì mua thêm mấy con cũng được. Nhưng mà Tiểu Ngư Nhi phải chăm sóc bọn chúng thật cẩn thận mỗi ngày đấy nhé.” Nói rồi còn vỗ nhẹ lên đầu Vương Mạc Ngư.

“Tướng công, sao ta thấy huynh như đang dỗ tiểu hài tử thế? Có phải ảo giác của ta không?” Vương Mạc Ngư nheo mắt nhìn Triệu Thần đầy nghi ngờ.

Triệu Thần bị y dọa đến toát mồ hôi lạnh: “Ha ha ha, làm gì có chuyện đó! Ồ, nhìn kìa, bên kia có bán gà con kìa, phu lang, chúng ta qua xem thử!” Vừa nói hắn vừa chạy qua đó trước, chẳng để cho Vương Mạc Ngư kịp phản ứng.

Vương Mạc Ngư nhìn bóng lưng hắn đầy nghi ngờ: “Hừm —, đáng ngờ lắm đó. Tướng công bình thường đều gọi ta là Tiểu Ngư Nhi mà… Thôi bỏ đi, nể tình huynh mua thỏ cho ta, tha cho huynh một lần.”

“Tướng công, đợi ta với!” Nói xong y cũng chạy theo về phía Triệu Thần.

“Tướng công, huynh chạy nhanh quá đấy!” Vương Mạc Ngư thở hồng hộc than phiền.

Triệu Thần thấy Vương Mạc Ngư không nghi ngờ gì nữa, mới âm thầm thở phào, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Xin lỗi xin lỗi, Tiểu Ngư Nhi mau xem nè, mấy con gà con với vịt con này lông tơ mềm mịn, dễ thương ghê chưa.”

Nghe vậy, sự chú ý của Vương Mạc Ngư lập tức bị đám động vật nhỏ thu hút. Sau khi đùa nghịch một hồi, Triệu Thần cũng đã chọn xong, mua không nhiều, sáu con gà và sáu con vịt, sợ mua nhiều quá Vương Mạc Ngư không chăm nổi.

Mua xong, Triệu Thần dắt Vương Mạc Ngư tới quán rượu có gửi xe ngựa, trả tiểu nhị hai văn tiền giữ xe rồi dắt y trở về nhà.

Về đến thôn, vừa vặn gặp phải tức phụ của Vương Lão Căn. Bà ta nổi tiếng là kẻ ba hoa, thấy người nghèo thì khinh, gặp kẻ giàu lại sinh lòng ghen ghét.

Vương Lão Căn thị thấy hai người bọn họ đi một chuyến lên trấn mà chỉ mua có chút đồ lặt vặt, liền không coi ra gì, gặp ai cũng nói: “Tiểu ca nhi nhà thôn trưởng trông giống hồ ly tinh, suốt ngày chỉ biết quyến rũ nam nhân, cuối cùng cũng chỉ gả cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi mà thôi.”

Tất nhiên chuyện này Triệu Thần không hề nghe được, mà thôn dân vì có liên quan đến thôn trưởng nên cũng chẳng ai dám hó hé. Nếu không, để lọt vào tai Triệu Thần, hắn nhất định sẽ khiến bà ta biết hoa vì sao lại đỏ.
 
Xuyên Việt Chỉ Yêu Tiểu Phu Lang
Chương 9: Chương 9



Triệu Thần và Vương Mạc Ngư trở về nhà, Triệu Thần trước tiên đem lũ gà con và vịt con vừa mua bỏ vào chuồng đã chuẩn bị sẵn từ trước. Sau đó hắn cho thỏ con uống một ít nước suối trong không gian, tiện tay cũng cho gà và vịt con uống một chút.

Trong mắt Vương Mạc Ngư, những con vật nhỏ vốn vì xóc nảy cả đường đi mà trở nên ủ rũ, vậy mà chỉ uống một ngụm nước liền tinh thần phơi phới. Điều ấy khiến y cảm thấy vô cùng thần kỳ, nhưng vì quá tin tưởng và sùng bái Triệu Thần nên cũng chẳng nghi ngờ gì.

Triệu Thần thấy Vương Mạc Ngư không nghi ngờ gì thì âm thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng: May mà Tiểu Ngư Nhi không nghi ngờ, nếu không thì đúng là khó mà giải thích nổi.

Triệu Thần vào phòng, suy nghĩ về số bạc tiêu trong mấy ngày qua. Theo quy đổi tiền tệ của triều đại này: một văn = một đồng tiền đồng, 100 đồng tiền đồng = một quan, 10 quan = một lượng bạc, 100 lượng bạc = một lượng vàng. Thịt heo giá 15 – 18 đồng một cân, rau xanh 1 – 2 đồng một cân, gạo 3 – 5 đồng một cân, trứng gà một văn một quả. Một mẫu ruộng tốt cần khoảng 5 – 8 lượng bạc, dựng một căn nhà ngói gạch xanh tốn khoảng 30 lượng bạc. Cưới một tức phụ cũng cần khoảng 5 – 10 lượng bạc.

Hắn nhờ đi lính đánh thắng trận, cộng thêm một vài lý do khác mà kiếm được 20 lượng vàng. Vì vừa mới trở về thôn, chưa có nhà ở, đúng lúc có một hộ đang vội bán nhà, hắn liền bỏ 20 lượng bạc mua một căn nhà ngói. Sau đó lại tiêu thêm 20 lượng bạc để mua bốn mẫu ruộng tốt. Mua son phấn cho Vương Mạc Ngư tốn hết 100 văn, cưới y hết 5 lượng bạc. Thức ăn thì đều lấy từ trong không gian, lại tiêu thêm 65 văn mua hai con thỏ, năm con gà con, năm con vịt con.

Triệu Thần tính đi tính lại, trừ hết vật tư trong không gian, trong tay còn lại 19 lượng vàng, 59 lượng bạc, 830 văn tiền đồng. Nếu ở hiện đại, e là đã trở thành triệu phú. Nhưng những chuyện xảy ra trong quân ngũ khiến hắn mệt mỏi cả tinh thần, chán ghét cuộc sống quan trường đầy âm mưu và lừa lọc.

Hắn chỉ muốn trở về quê nhà, cưới một tiểu ca nhi làm phu lang, sống một cuộc đời bình dị. Cho nên những suy đoán của Vương Mạc Ngư cũng không phải là hoàn toàn sai, còn chút tâm cơ nhỏ của Vương Mạc Ngư thì Triệu Thần cũng không phải là hoàn toàn không biết.

“Tướng công, huynh đang nghĩ gì vậy?” Vương Mạc Ngư thấy ánh mắt Triệu Thần ngơ ngác, bèn nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, ta đang nghĩ xem trong nhà còn bao nhiêu tiền.”

“Tướng công, nhà chúng ta hết tiền rồi sao QAQ? Có phải là do ta đòi hỏi nhiều quá không? Có phải đều là lỗi của ta không?” Vương Mạc Ngư đưa móng vuốt nhỏ níu lấy vạt áo Triệu Thần, mắt ngân ngấn nước hỏi với vẻ tủi thân.

Thấy bộ dạng đáng thương của y, Triệu Thần vội vàng dỗ dành: “Sao có thể được? Nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều tiền, Tiểu Ngư Nhi cứ yên tâm.”

Nghe vậy, Vương Mạc Ngư rút nước mắt về, buông tay ra rồi điềm nhiên nói: “Ồ, vậy thì tốt rồi, ta bị huynh dọa sợ chết đi được.” Nói xong liền quay người vào phòng.

Triệu Thần: “…”

Vào trong phòng, Triệu Thần lấy ra 19 lượng vàng, 59 lượng bạc và 830 văn tiền trao cho Vương Mạc Ngư: “Tiểu Ngư Nhi, đây là toàn bộ tiền của nhà chúng ta, về sau để ngươi giữ sổ sách.”

Vương Mạc Ngư thầm nghĩ: Nhiều tiền quá đi mất! Hehe, nhưng không được để tướng công biết ta ham tiền như vậy.

“Tướng… Tướng công, huynh là trụ cột trong nhà, vẫn nên để huynh giữ đi, đưa cho ta nhiều tiền thế này ta thấy hơi sợ đó.”

Triệu Thần thấy ánh mắt Vương Mạc Ngư sáng rực mà còn giả vờ sợ hãi, liền bất đắc dĩ lau mồ hôi không tồn tại trên trán. Cuối cùng hắn thu lại vàng bạc, định cất vào không gian cho an toàn. Sau đó đưa 830 văn cho Vương Mạc Ngư: “Vậy Tiểu Ngư Nhi cầm số này, sau này có thứ gì thích thì tiện mua.”

Vương Mạc Ngư thấy Triệu Thần đưa mình nhiều tiền tiêu vặt như thế, liền vui vẻ nhận lấy.

“Cảm ơn tướng công muma~”

Đối với tiền bạc, là một tiểu tham tiền y không cần phải khách sáo làm gì. Dù là so với toàn bộ tiền bạc thì chỉ có 830 văn, nhưng vẫn là vui vẻ nhận lấy.
 
Back
Top Bottom