Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 10: Thản nhiên ái muội


Còn tại ngay cửa động, bạch mao lão hổ vốn đang nhìn chung quanh rốt cục thấy được Lục Văn Thụy đã muốn đến gần, bạch mao lão hổ phát hiện mục tiêu, ánh mắt nhất thời tỏa sáng, miệng phát ra thanh âm hồng hộc, cái đuôi cũng lắc hăng say, xem ra rất có khí thế [ Thanh: Ta cảm thấy Đại Thước càng ngày càng không giống lão hổ mà giống con chó nhỏ, điều này tuyệt đối không phải là lỗi của ta nga.]Bạch mao lão hổ đi đến bên người Lục Văn Thụy , không ngừng đảo quanh bên người hắn, mở miệng nói:”Thụy, ngươi đã trở lại a!”

Dứt lời còn nheo lại hổ mâu, nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngây ngô.Lục Văn Thụy cúi đầu nhìn bạch mao lão hổ bên chân, tay phải không tự chủ được vươn ra nhẹ nhàng nhu nhu đầu hổ, tiếp theo vỗ vỗ vài cái, mới lên tiếng:”Đại Thước, ta đã trở về.”

Trong thanh âm mang theo ý cười nồng đậm.Đây đại khái là lần đầu tiên Lục Văn Thụy tại trước mặt Mễ Lai Khắc lộ ra nụ cười thật tâm như vậy đi, Đại Thước nâng đầu hổ lên, có chút sững sờ, trong hổ mâu màu thâm màu lam không chút nào che dấu si mê.Một người một hổ cứ đối diện như vậy tại phía trước sơn động, một người trên mặt mỉm cười, một kẻ trong mắt mang theo si mê cùng thản nhiên sủng nịch.Đột nhiên truyền đến một tiếng “Ba”, thanh âm này lập tức phá vỡ hình ảnh một người một hổ đối diện, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện ra là Lục Văn Thụy hôm nay trảo về một con cá trắm cỏ nặng khoản hai ba cân từ trong lưới đánh cá bên cạnh rớt ra.Lục Văn Thụy thế này mới phát hiện hắn đang đứng ngay cửa động, trên lưng khiêng một con đạt đạt thú, trong tay mang theo một lưới đánh cá, vừa mới rồi chính hắn còn cùng bạch mao lão hổ đối diện ngoạn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, thật sự ngẫm lại cảm thấy có chút xấu hổ, hắn xoay người cùng Mễ Lai Khắc đi vào sơn động.Lúc đi ngang qua đất trồng rau, nhìn thấy đã được tưới tiêu xong, còn có nhóm tiểu động vật đối diện hiện tại rõ ràng là được cho ăn uống no đủ, trong mắt Lục Văn Thụy xẹt qua ý cười, xem ra Đại Thước đồng học bỏ ra không ít lực đâu!Sau khi bạch mao lão hổ đi theo Lục Văn Thụy vào sơn động liền biến thành người, thấy đối phương đang xử lý cá vừa mang về, hắn liền giúp đỡ tẩy đồ ăn, xử lý con mồi, đợi cho nguyên liệu nấu ăn đều xử lý tốt, liền tự giác giúp đỡ Thụy nhóm lửa bên dưới táo đài.Nhìn Lục Văn Thụy bắt đầu lấy nồi nấu cơm, hắn ngay tại một bên chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, hai người tuy rằng là lần đầu tiên phối hợp, nhưng cũng rất ăn ý, cảm giác không có nửa điểm trúc trắc, cảm giác làm việc không phiền lụy.Tại đây một người làm một người phụ nên bốn món ăn một món canh rất nhanh được nấu tốt lắm, Mễ Lai Khắc vội vàng bày chén bát trên thạch bàn, sau đó mang đồ ăn đã làm xong trên táo đài từng món từng món bày lên bàn, tiếp theo hắn liền đứng ở một bên nhìn Lục Văn Thụy đang đảo cái gì đó trong thạch oa.Đợi cho Lục Văn Thụy xử lý xong canh xương, bớt lửa, đậy nắp, vừa mới xoay người liền phát hiện Mễ Lai Khắc cũng không có ngồi ở bên cạnh thạch bàn, mà là đứng ở phía sau hắn, bình tĩnh nhìn hắn, bộ dáng hình như là đang chờ hắn cùng nhau ăn cơm.Nghĩ đến vừa rồi Đại Thước giúp đỡ hắn cùng nhau xử lý con mồi, chuẩn bị đồ ăn, một bộ dáng rất là hiền lành, hiện tại lại nhìn bộ dáng đối phương yên lặng chờ đợi hắn ăn cơm, đáy lòng của hắn lại xẹt qua một dòng nước ấm nhè nhẹ.

Cảm giác tựa hồ chỉ cần có Đại Thước ở bên người hắn, trong lòng hắn liền cảm thấy ấm áp, mềm, không thể phủ nhận, đối với một người cô độc lâu như vậy mà nói thì loại cảm giác này thật sự tốt lắm, thực làm người ta khó có thể kháng cự.

Có lẽ đây là nguyên nhân lúc trước khiến hắn không chút do dự lưu lại đối phương đi.Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên cùng Mễ Lai Khắc trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống, hai người bắt đầu ăn cơm, bởi vì khẩu vị của Đại Thước đồng học rất lớn, cho nên hôm nay vẫn là bốn món đồ ăn một món canh, đương nhiên món chính là thịt bánh bột ngô hôm nay đổi thành rau dại bánh bột ngô, ngẫu nhiên chỉ là muốn thay đổi khẩu vị một chút.Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện im lặng ăn cơm, vốn là muốn cùng hắn trò chuyện, nhưng từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hai người cùng nhau ăn vài bữa cơm làm cho Đại Thước đồng học phát hiện tựa hồ lúc Thụy ăn cơm thì không thích nói chuyện, cho nên hắn cũng liền yên lặng cùng ăn cơm, làm cho Thụy phản cảm là việc mà hắn sẽ tuyệt đối không làm.Ăn cơm xong, Lục Văn Thụy xem xét miệng vết thương ở chân của Mễ Lai Khắc, phát hiện tình huống khép lại đều tốt lắm, nên thoáng an tâm, tiếp theo hắn nói với Mễ Lai Khắc:”Đại Thước, thương thế của ngươi đều khôi phục tốt lắm, xem ra thể chất của ngươi thật là tốt lắm, như thế xem ra, phỏng chừng không đến mười ngày, chân của ngươi có thể khôi phục nguyên dạng.”

Mễ Lai Khắc nghe được hắn nói như vậy, trong lòng cũng thật cao hứng, dù sao với thói quen của một thú nhân thì việc cả ngày đứng ở trong phòng để cho giống cái đi ra ngoài săn thú đến uy hắn ăn no thật sự là rất khó chịu.

Huống chi, Thụy là giống cái mà hắn tính đặt ở trong lòng đâu.Ngẫm lại từ lúc hai người gặp nhau tới nay, vẫn đều là Thụy chiếu cố hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy ngọt ngào, lại có chút ảo não, vốn hẳn là hắn nên chiếu cố Thụy, hắn không nghĩ nhìn Thụy một người mệt như vậy, tuy rằng Thụy tựa hồ đã quen với cuộc sống tự cấp tự túc này, nhưng là hắn mỗi khi nhớ tới Thụy còn không có trưởng thành mà đã sống trong rừng rậm một mình, vẫn là không kìm được đau lòng.Nghĩ như vậy, trên mặt hắn lại mang theo tươi cười ôn hòa trả lời Lục Văn Thụy :”Thụy, cám ơn ngươi, nếu ngươi không giúp ta xử lý miệng vết thương, chính cốt, ta là nhất định không có hết nhanh như vậy.”

Nói xong, hắn thực tự nhiên dọn dẹp bát đem đi rửa.Nhìn tươi cười ôn hòa trên mặt Mễ Lai Khắc cùng động tác y thuần thục sửa sang lại bát, thật đúng là nhìn không ra y mới đến đến sơn động của hắn hai ngày đâu.

Nhìn y tự giác giúp đỡ hắn làm “Gia sự” như vậy, Lục Văn Thụy cũng không nói cái gì nữa.

Chính là lại đi vào trước táo đài, nhìn nồi canh xương, ngao canh, chú ý lủa.Đợi cho Đại Thước theo thứ tự đem nồi cùng bát khoái đều tẩy trừ tốt lắm, sau đó xếp trên táo đài xong, canh xương trong nồi cũng ngao không sai biệt lắm.

Lục Văn Thụy múc ra một chén lớn, để vào một cái cái thìa giản dị, lại để lửa nhỏ chút, đem canh còn thừa đặt trên bếp giử ấm.Mễ Lai Khắc nhìn một loạt động tác của Lục Văn Thụy , chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy một chén lớn canh thịt lại có chút mùi thảo dược xuất hiện trước mặt mình.

Hắn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện, mở miệng hỏi:”Thụy, này bát canh là cho ta à?, nhưng chúng ta không phải vừa mới ăn cơm xong sao?”

“Đúng vậy, nhanh lên, thừa dịp còn nóng nên uống đi.”

Tuy rằng trong lòng Đại Thước đồng học còn nghi hoặc, nhưng hắn vẫn thuận theo tiếp nhận bát canh, chậm rãi uống, đợi khi một chén canh đã thấy đáy, bên tai mới truyền đến âm thanh trong sáng của Lục Văn Thụy :”Đây là canh xương cốt dùng xương đùi của đạt đạt thú vừa rồi cùng một chút thảo dược bổ khí huyết nấu, hẳn là đối với thương thế của ngươi mới có lợi.”

Nghe Lục Văn Thụy trả lời xong, đôi mắt màu thâm lam của Mễ Lai Khắc càng trở nên sáng, khóe mắt hơi hơi nheo lại cùng khóe miệng không tự chủ mà cong lên, đều có thể nhìn ra hiện tại tâm tình của hắn thật sự tốt lắm.

Thụy thế nhưng còn ngao canh cấp riêng cho hắn nga, ân, nguyên lai Thụy quan tâm hắn như vậy, ha ha, thật tốt!Mễ Lai Khắc trong lòng say mê nên không chú ý đến việc Lục Văn Thụy khi nhìn thấy hắn tươi cười cũng liền nở lên một nụ cười sủng nịch.Lục Văn Thụy ôn hòa nhìn đôi mắt sáng trông suốt của Mễ Lai Khắc, trong lòng cũng cảm thấy thoả mãn, tựa như hắn vì đối phương làm một chuyện gì đó mà đối phương thật cao hứng tiếp nhận hảo ý của hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy tốt lắm.

Nguyên lai cảm giác vì người khác làm việc và được người khác thừa nhận thật là hạnh phúc.Chờ một người âm thầm say mê, một người trong lòng thoả mãn từ từ lấy lại tinh thần thì đã qua thật lâu.

Sau đó hai người đối với tình trạng mới vừa rồi của bản thân đều không hề đề cập tới.

Cả hai phối hợp ăn ý, một người đi rửa bát canh vừa mới ăn , một người đem nguyên liệu nấu ăn còn lại đi xử lý.Cả hai đều tự làm xong phần việc của mình, lại chống lại ánh mắt lẫn nhau, nhất xúc tức phân, giống như hai người đều có loại cảm giác không được tự nhiên lắm.

Thản nhiên ái muội ở trong không khí chậm rãi phiêu đãng.Hai nam nhân có gương mặt đỏ hồng đối đứng, đầu đều phiết đến một bên.

Hai nam nhân như vậy, một người dương cương một người tuấn dật, một cao một thắp, một có dáng người cường tráng, một có dáng người thon dài, bình thường không có việc gì thì một người luôn có vẻ mặt bí hiểm, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, người còn lại là vân đạm phong khinh, tiêu sái phiêu dật.

Hiện tại hai người lại đều mang một bộ dáng ngượng ngùng, làm cho người ta nhìn có cảm giác thật là có chút đáng yêu.
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 11: Trước khi về bộ lạc (nhất)


Hằng ngày, lúc Lục Văn Thụy ra ngoài săn thú, Mễ Lai Khắc ở trong sơn động làm chút việc vặt.

Chậm rãi đã qua mười ngày.

Hôm nay là ngày mở “Thạch cao” bó chân cho Mễ Lai Khắc.

Lục Văn Thụy cẩn thận bóc trúc phiến ở trên đùi phải của Đại Thước, dùng da thú ướt nước, chậm rãi lau bỏ lớp thảo dược phía trên.Đợi cho mọi thứ đều lộng xong rồi, Lục Văn Thụy bảo Mễ Lai Khắc nâng lên đùi phải, sau đó duỗi thẳng, quả nhiên là sản phẩm của Lục gia, phẩm chất bảo đảm a.

Chỉ thấy Đại Thước giơ chân đá ra lùi về hoàn toàn không có chút ngưng trệ, động tác lưu sướng, hoàn toàn nhìn không ra tại 10 ngày trước, cái chân này từng bị gãy xương nghiêm trọng.Mễ Lai Khắc vừa lòng buông chân, xoay người hưng phấn ôm lấy Lục Văn Thụy xoay vòng: “Thụy, ta hiện tại cảm thấy chân sau đã hoàn toàn bình phục, không hề có một chút cảm giác được trước đây đã từng bị gãy xương, hoạt động thật thông thuận, không hề cứng ngắc, ngươi thật lợi hại.

Về sau nếu ngươi đến bộ lạc chúng ta, nhất định sẽ có thể trở thành một y sư rất giỏi.”

Bởi vì Mễ Lai Khắc đột nhiên bày ra một loạt động tác, cho nên chờ khi Lục Văn Thụy phản ứng lại, hắn đã được đặt trở về, nhìn Đại Thước ở đối diện hưng phấn không thôi, trong lòng hắn cũng thực vì đối phương mà cao hứng.Bất quá nói về việc đi đến bộ lạc của Đại Thước, chính hắn trước kia cũng không có nghĩ qua.

Hiện tại ngẫm lại thấy Đại Thước và hắn bất đồng, y có thân nhân cùng bộ lạc, tuy rằng không biết trước kia y vì cái gì xuất hiện tại Hắc Chiểu rừng rậm, nhưng hiện tại thương thế của y đã tốt lắm, hẳn là sẽ về bộ lạc đi, y là không có khả năng luôn ở tại nơi này cùng hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Văn Thụy liền dâng lên một trận mất mát.“Thụy, ngươi nguyện ý cùng ta hồi bộ lạc không?”

Nhìn Lục Văn Thụy trước mắt đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Mễ Lai Khắc thật cẩn thận hỏi.Suy nghĩ bị đánh gãy, Lục Văn Thụy ngẩng đầu lên liền thấy được ánh mắt chờ mong lại mang theo điểm bất an của Mễ Lai Khắc, trong nháy mắt, hắn liền thu hồi mất mát vừa rồi, trong lòng nghĩ nếu Đại Thước không thể lưu lại cùng hắn vậy thì hắn chỉ có thể đi tới bộ lạc cùng y thôi.

Người dù sao cũng là động vật quần cư, chính hắn cũng không thể cả đời đều cô đơn sống ở trong rừng rậm.

Nếu trước đây chưa gặp được Đại Thước, có lẽ chính hắn còn không cảm thấy gì, nhưng sau hơn 10 ngày ở chung giờ muốn cho hắn trở lại cuộc sống cô đơn một người thật sự cảm thấy rất khó.Bất quá chính hắn nếu thật sự cùng Mễ Lai Khắc đi về bộ lạc, không biết người trong bộ lạc có xem hắn là quái thai hay không, vạn nhất sau khi hắn đến đó rồi thì lại bị đuổi ra thì làm sao bây giờ?

Việt này cần phải hỏi cho rõ ràng.Trong lòng trăm chuyển nhưng thật ra chỉ qua một cái chớp mắt mà thôi, Lục Văn Thụy sau đó liền hỏi Mễ Lai Khắc:”Đại Thước, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, lúc đầu khi ngươi thấy ta, ngươi không thấy phát sắc cùng đồng sắc của ta thực……kỳ quái sao?”

Nghĩ nghĩ vẫn là nói không nên lời hai chữ “quái dị” , dù sao chính hắn cũng không có cảm thấy bộ dáng của An có cái gì kỳ quái.“Kỳ quái?

Không có a.

Thụy, ta vẫn cảm thấy của tóc cùng ánh mắt của ngươi đều thật khá a, tuy rằng ta cũng có tóc trắng và mắt xanh, nhưng mắt và tóc của ngươi lại làm cho ta cảm thấy thực bất đồng, ngươi xem, ánh mắt của ta là màu thâm lam, của ngươi là màu lam có chút tím.

Mà tóc của ngươi cũng không phải toàn màu bạc, giống như so với màu bạc càng gần giống tuyết sắc hơn một chút, nhìn đẹp lắm.”

Nói xong, Đại Thước đồng học còn sợ đối phương không tin nên đem một lọn tóc màu bạc của mình ra so sánh để gia tăng tính thuyết phục.Lục Văn Thụy nghe đối phương nói liên tục, ngẫm lại dường như màu mắt cùng màu tóc của hắn quả thật có chút bất đồng, cũng không là một màu thuần túy, chính là lúc trước khi hắn tiếp nhận bộ dáng ngân phát lam mâu của An nhưng sau đó cũng không có cẩn thận đánh giá lại chính hắn, dù sao thì tại đây ngay cả gương đều không có thì dù muốn nhìn bộ dáng của mình cũng không thể.

Bất quá nghe Đại Thước nói như vậy, hắn vẫn chưa có được đáp án hắn muốn, vì thế tiếp tục hỏi:”Đại Thước, ý của ta là, giống cái trong bộ lạc các ngươi không phải có màu tóc cùng màu mắt đồng nhất sao?

Ngươi không thấy là ta không giống với bọn họ sao?”

Nghe xong lời nói của Lục Văn Thụy , Mễ Lai Khắc mới phản ứng lại, nguyên lai Thụy hỏi là điều này a.“Thụy, bình thường giống cái quả thật tựa như như ngươi nói vậy, phát sắc cùng đồng sắc là giống nhau, nhưng là cũng có ngoại lệ a, giống như cha ta chính là có tóc màu tím cùng ánh mắt màu đen, rất đẹp nga! giống cái như thế mỗi một trăm năm chỉ xuất hiện một người, bản thân bọn họ đều được thần thú cho một năng lực đặc biệt, cho nên bọn họ ở trong bộ lạc là thực trân quý, là một sự tồn tại rất trọng yếu!

Cha ta chính là bởi vì có được năng lực chữa bệnh cho nên hắn mới làm y sư của bộ lạc.”

Sợ Lục Văn Thụy không rõ ràng tình huống lắm, Mễ Lai Khắc thực kể lại một chút, có lẽ nguyên nhân là do Thụy sống một mình ở trong rừng rậm, kỳ thật thú nhân phu phu lưu lạc là không tồn tại, Thụy kỳ thật là vì phát sắc cùng đồng sắc bất đồng mới……Lời nói của Mễ Lai Khắc gây cho Lục Văn Thụy một ngạc nhiên rất lớn, nguyên lai An không phải là quái thai, mà là tồn tại thực trân quý, hiện tại chính hắn cũng không biết nên cười cho cha mẹ bé An hay là vì bé An mà tiếc hận.Bất quá nói đến thần thú ban cho năng lực, chính hắn giống như vẫn không có phát hiện ra, năng lực giống như của cha Đại Thước hẳn là tương đương với quang hệ ma pháp đi, vậy năng lực của hắn là cái gì?“Đại Thước, thần thú ban cho năng lực là làm sao thấy được vậy?

Sao ta cảm thấy giống như mình không có a?

Hơn nữa giống cái có đồng sắc cùng phát sắc bất đồng được thần thú ban cho năng lực là ở các bộ lạc đều có sao?”

Lục Văn Thụy nghĩ, nhất định phải biết rõ ràng vì cái gì lúc trước người trong bộ lạc của bé An lại không biết đâu?

Hay là có người biết nhưng không nói?

Hay là……Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy tựa hồ có không ít nghi vấn, nhất thời cũng nói không xong, nghĩ như vậy, hắn liền kéo tay đối phương, đi vào bên cạnh thạch bàn ngồi xuống, thuận tay còn rót một chén nước cấp đối phương, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:“Thụy, kỳ thật chuyện này là ở trong lịch sử của bộ lạc ghi lại, mỗi bộ lạc đều có một cuốn da thú truyền thừa, trong đó có ghi lại lịch sử của bộ lạc, trương da thú này là do tộc trưởng bảo quản.

Mà lịch sử của từng bộ lạc đều dài ngắn khác nhau, đây là do thời gian từng bộ lạc thành lập khác nhau, như là bộ lạc Thái Cách của chúng ta cũng đã có ba ngàn năm lịch sử, mà bộ lạc phía đông hải là hai ngàn ba trăm năm, bộ lạc xà tộc ở phía nam là một ngàn tám trăm năm, bộ lạc vũ tộc ở phía tây là hai ngàn năm trăm năm, bộ lạc Ốc Nhĩ phu ở phương bắc là hai ngàn năm.

Tính ra bộ lạc của chúng ta xem như lâu đời nhất.”

Nghe xong một trận, phát hiện trong đó không có bộ lạc Lý Âu, Lục Văn Thụy đành đánh gãy lời nói của Mễ Lai Khắc:”Như vậy bộ lạc Lý Âu bên cạnh Hắc Chiểu rừng rậm đâu?

Như thế nào ngươi không nói đến?”

Tuy rằng Lục Văn Thụy tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng ngữ khí vẫn là không khó nghe ra trong đó có chút vội vàng.
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 12: Trước khi về bộ lạc (nhị)


Trong lòng Mễ Lai Khắc nghĩ việc Thụy sống một mình cùng bộ lạc Lý Âu chắc chắn có quan hệ, có lẽ Thụy vốn chính là người ở bộ lạc kia, bất quá không biết vì cái gì hiện tại y lại sống một mình ở nơi này?

Bất quá việc cấp bách chính là trả lời câu hỏi của Thụy trước.“Bộ lạc Lý Âu mới xuất hiện gần năm trăm năm nay thôi, dân cư cũng không phải rất nhiều, hàng năm vào ngày mấy tộc trao đổi cũng không thấy bọn họ tham gia, cho nên ta nghĩ hiểu biết của bọn họ đối với lịch sử toàn bộ thế giới thú nhân cũng không được nhiều.”

“Nguyên lai là như vậy sao?

Nguyên lai là do chính bọn họ không biết, là bọn hắn……

An mới có thể……”

Thanh âm Lục Văn Thụy chậm rãi hạ thấp, trong lòng cảm thấy rất không đáng cho An, thật sự là một đám người ngu ngốc, bất quá hiện tại mất đi lão tử chính là tổn thất của các ngươi, về sau nhất định phải cho các ngươi hối hận vì lúc trước đã đối đãi với An như vậy.

Hừ, tuy rằng mặt Lục Văn Thụy không chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng là không ngừng căm giận.Nhìn trong mắt Lục Văn Thụy không ngừng lóe ra ánh sáng lạnh, Mễ Lai Khắc nhất thời cảm thấy có chút lạnh cả người, không biết là ai đắc tội Thụy, bất quá kết cục của đối phương nhất định thực bi thảm, điều này hắn có thể khẳng định.Sau một lúc lâu, tâm trạng dần ổn định, Lục Văn Thụy đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:”Đại Thước, như vậy năng lực mà thần thú ban cho ta là cái gì?

Như thế nào mới biết được?”

Tuy rằng hiện tại hắn có võ công phòng thân, không cần lo lắng nhiều nhưng nếu có thêm một loại năng lực đặc thù, chính hắn đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Loại năng lực như thế này ở một thế giới không có tiền như hiện tại thì giá trị có thể xem như là rất lớn, không ai lại ngại bản thân có nhiều giá trị, người ta càng muốn có càng nhiều càng tốt!Từ trong giọng nói của Lục Văn Thụy, phát hiện đối phương đã muốn dời đi lực chú ý, Mễ Lai Khắc mới lặng lẽ thở ra một hơi, khí thế của Thụy rất là dọa người a, về sau tuyệt đối không thể chọc Thụy sinh khí.[ Thanh: Vì thế ngay tại thời điềm Lục Văn Thụy còn không biết, một thế hệ thê nô mới được sinh ra, tát hoa!]Ở trong lòng yên lặng hạ quyết tâm Mễ Lai Khắc lập tức tiếp tục câu chuyện.“Ân, từng bộ lạc đều có một người hiến tế, chức trách của bọn họ chính là cùng thần thú trao đổi, vì bộ lạc cầu phúc.

Bọn họ mỗi người đều có một cây gậy chống, mặt trên gậy chống có một viên đá trong suốt.

Từng giống cái có phát sắt cùng đồng sắc bất đồng sau khi sinh đều phải đến nơi hiến tế để làm thí nghiệm năng lực, mà viên đá trong suốt kia chính là dùng để làm thí nghiệm năng lực.

Chỉ cần giống cái đem tay đặt lên viên đá, nó sẽ phát ra màu sắc không giống nhau, mà năng lực của từng giống cái chính là liên quan đến những loại màu sắc đó nên cũng không giống nhau.

Của cha ta là màu trắng, cho nên là năng lực chữa khỏi.

Màu lam là năng lực khống thủy, màu đỏ là năng lực khống hỏa, màu vàng là năng lực khống thổ, ngoài ra còn có vài loại năng lực khác nữa, bất quá trước mắt bộ lạc của ta mới chỉ phát hiện được vài loại năng lực như vậy thôi.

Mà trong suốt mấy ngàn năm trở lại đây, cha ta là giống cái đầu tiên có được năng lực chữa khỏi đó.”

Nói xong còn không giấu được nụ cười tự hào.Nhìn tươi cười có chút trẻ con của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy mới nghĩ đến hắn vẫn chưa có hỏi qua tuổi của Mễ Lai Khắc, lúc trước nhìn bề ngoài cao lớn của y, nghĩ đến y chắc là bằng tuổi với hắn trong kiếp trước, cũng là bộ dáng 22 tuổi, cho nên hắn cũng không có nghĩ nhiều, hiện tại nhớ tới y lơ đãng làm nũng, trong lòng không khỏi nghĩ, y sẽ không vẫn là vị thành niên đi.[ Thanh: Thụy Thụy, nãi chân tướng, bất quá chính ngươi hiện tại cũng không có trưởng thành đi.]Bất quá nghe Đại Thước trần thuật, có vẻ như năng lực đặc thù ở nơi này chính là ma pháp thuộc hỏa hệ, thủy hệ, thổ hệ cùng quang hệ.

Không nghĩ tới những thứ trong tiểu thuyết thật sự tồn tại, bất quá chính hắn có thể xuyên qua, còn có cái gì là không có khả năng đâu?

Còn không biết năng lực của hắn là cái gì?

Rốt cuộc là hỏa hệ, thủy hệ hay là thổ hệ?

Quang hệ cũng không tệ a!

Hảo chờ mong!

Xem ra chỉ cần hắn đi đến nơi hiến tế là biết được chân tướng thôi, thật phương tiện!

Suy nghĩ xong Lục Văn Thụy tiếp tục hỏi:
“Đại Thước a, ta cho tới bây giờ đều không có hỏi qua, ngươi năm nay mấy tuổi rồi?”

Mễ Lai Khắc không chú ý tới nguyên nhân Lục Văn Thụy đột nhiên chuyển đề tài, sửng sốt một chút sau mới trả lời:”Ta năm nay 19, còn có nửa năm có thể trưởng thành, Thụy, ngươi bao nhiêu?”

Nếu tuổi của Thụy và hắn không sai biệt lắm, như vậy chỉ cần đợi nửa năm nữa thì hắn có thể cùng Thụy cử hành nghi thức kết bạn, ngẫm lại trong lòng cũng rất chờ mong.[ thanh: Đại Thước đồng học, người ta còn chưa có đáp ứng ngươi đâu.] Bất quá loại này ảo tưởng này lập tức bị lời nói kế tiếp của Lục Văn Thụy đánh tan:“Ta năm nay vừa mãn 17 tuổi, không nghĩ tới ngươi so với ta lại lớn hơn hai tuổi đâu.”

Không nghĩ tới thật đúng là vị thành niên a, trách không được có đôi khi đáng yêu như vậy.

Bất quá nếu tính tuổi kiếp trước thì hắn đã 40 a, đã là đại thúc rồi, thật sự làm cho người ta cảm khái a.Cái gì, mới 17 tuổi, kia chính mình sẽ đợi tới 3 năm nữa lận, vậy phải làm sao bây giờ? [Y-H: ha ha] Ai!

Mặc kệ như thế nào, bây giờ trước mang Thụy về bộ lạc, đến lúc đó cùng phụ thân và cha thương lượng đi, có lẽ bọn họ sẽ có thiện cảm.Nghĩ như vậy, Mễ Lai Khắc vừa mới uể oải, lập tức đả khởi tinh thần, ôn hòa nói với Lục Văn Thụy :“Thụy, ngươi xem ngươi còn nhỏ như vậy, một người ở rừng rậm rất nguy hiểm, ta cũng không yên tâm, không bằng ngươi cùng ta về bộ lạc đi, được không? tộc nhân trong bộ lạc của ta các đều thực nhiệt tình hiếu khách, ngươi đến mọi người nhất định thực hoan nghênh.”

Đối mặt với đôi mắt sáng đầy sao của Đại Thước đồng học, Lục Văn Thụy cũng loan loan khóe miệng, thực rõ ràng nói một tiếng “Được”.Vốn trong lòng đang lo Thụy tìm cách thoái thác nên khi Mễ Lai Khắc nghe được Lục Văn Thụy đáp ứng như vậy, trong lòng nhất thời nhạc khai hoa, kìm lòng không đậu đứng dậy, đi ra phía trước, một phen ôm Lục Văn Thụy đang còn ngồi trên ghế, hưng phấn xoay vòng.“Thụy đáp ứng theo ta hồi bộ lạc a, Thụy đáp ứng rồi, đáp ứng rồi”.Mễ Lai Khắc cười vui vẻ làm cho Lục Văn Thụy cảm thấy lực ảnh hưởng của hắn đối với Đại Thước thật là lớn, nhìn bộ dáng đối phương vui vẻ, hắn cũng sẽ không so đo với hành vi đối phương đột ngột ôm hắn rồi xoay vòng.

Dù sao chính hắn hiện tại cũng thật cao hứng.Ánh mặt trời chiếu vào sơn động, chiếu lên hình ảnh hai người đang ôm nhau xoay vòng trong ánh chiều tà.

Trong sơn động không ngừng vang lên tiếng cười sang sảng của Mễ Lai Khắc, thỉnh thoảng còn kèm theo nụ cười nhẹ nhàng của Lục Văn Thụy .

Hình ảnh xinh đẹp và hài hòa này được kéo dài thật lâu thẳng đến khi thái dương xuống núi, ánh trăng dâng lên, thì thân ảnh ôm nhau cùng cười vui kia mới mất đi bóng dáng.
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 13: Tiến hành hồi bộ lạc (nhất)


Nếu đã quyết định về bộ lạc, như vậy cũng nên sớm chuẩn bị, dù sao Thái Cách bộ lạc cách Hắc Chiểu rừng rậm rất xa, cho dù là Mễ Lai Khắc phi hành không ngừng nghỉ thì cũng phải mất hết 10 ngày.Vì thế từ quyết định về bộ lạc, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc bắt đầu chuẩn bị.

Sau khi thương nghị, hai người bắt đầu phân công làm việc .Mễ Lai Khắc vội vàng săn thú,bắt cá, hái hoa quả, Lục Văn Thụy thì thu thập dược thảo rau dưa linh tinh mà hắn gieo trồng 10 năm, sau đó dùng các loại phương pháp bảo tồn để khi rời đi thì đều mang theo hết.

Dù sao mấy thứ này đều là gia sản của hắn, đợi lúc đến bộ lạc thì sẽ đem mấy thứ này để vào nhà mới của hắn.Lục Văn Thụy đem dược thảo đều nghiền nát thành mạt phấn, sau sau đó cẩn thận bỏ vào trong những ống trúc khác nhau, kế tiếp dán nhãn trên các ống.

Trên nhãn ghi tên thảo dược và công dụng của nó.Lúc trước, khi hắn giúp Đại Thước xử lý miệng vết thương, hắn cũng không nhận thức được một số loại dược thảo, giờ biết cha Mễ Lai Khắc là y sư của bộ lạc, chắc hẳn nhận thức được khá nhiều thảo dược bình thường.

Những loại thảo dược hắn trồng ở đây đều lấy từ Hắc Chiểu rừng rậm nên không biết khu vực khác có hay không?

Hay là hắn nên mang theo chút mầm thảo dược, thử xem xem có thể hay không gieo trồng trong bộ lạc?

Những thảo dược, rau, dưa, gừng…khi trồng ở trước sơn động đều rất tốt, hy vọng khi trồng trong bộ lạc cũng có thể được như thế.

Mặc dù Mễ Lai Khắc cam đoan tộc nhân trong bộ lạc rất nhiệt tình hiếu khách, nhưng đối với hắn mà nói thì đó vẫn là một địa phương xa lạ.

Chính hắn có lẽ nên mang theo vài thứ bên người coi như là lo trước khỏi hoạ đi.Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên đem mầm thảo dược xử lý thỏa đáng, trên mặt bảo trì một ít bùn đất sau đó bỏ vào một cái ống trúc, đậy lại, đặt ở một bên.Hắn tiếp tục xử lý này đó.

Hắn lấy rau dại,khoai sọ, khoai tây, khoai lang , một vài cái nấm cùng dã quả mà Mễ Lai Khắc ngắt về làm thành đồ ăn, sau đó đặt chỉnh tề ở trong trúc lâu [Y-H: chắc là cái sọt nhỉ].

Mà khoai sọ, khoai tây cùng khoai lang còn lại được hắn lựa ra, củ nhỏ thì trồng lại, củ lớn hơn thì đem ra phơi nắng sau đó đặt vào một cái bình trúc dày.Lương thực dọc theo đường đi đương nhiên sớm chuẩn bị, Lục Văn Thụy đem con mồi dư mà Mễ Lai Khắc săn về, ướp nhiều loại hương vị khác nhau để làm đồ ăn vặt dọc theo đường.

Về phần món chính đương nhiên không thể thiếu, Lục Văn Thụy xuất ra trứng gà rừng, rau dại, còn đem mấy con gia súc còn lại cùng phấn khoai lang làm thành rất nhiều loại bánh bột ngô, có trứng chim bính, rau dại bính, bánh bột ngô nhân thịt, bánh bột ngô nhân rau dại và thịt.

Dù sao chỉ cần đem nguyên liệu nấu ăn tùy ý phối hợp, thì có thể làm thành nhiều loại bánh bột ngô.

Lúc thấy đói thì lấy ra ăn ít ra cũng không làm cho người ta cảm thấy đơn điệu chán nản.Chuẩn bị xong hết đồ ăn, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lại bắt đầu ở trong sơn động càn quét, nào là da thú, thạch oa tự chế, các loại đồ ăn, miễn sao có thể sử dụng thì hai người đều muốn ôm đi hết.Bất quá không biết vì cái gì, Lục Văn Thụy nghĩ sau này còn có dịp trở về nên hắn đã chừa lại một ít đồ dùng giản dị.

Sau đó đem bùn đất cẩn thận che dấu đi chiếc hầm.

Mễ Lai Khắc nhìn động tác của y như vậy, trong lòng biết y kỳ thật vẫn luyến tiếc địa phương đã sống một mình trong khoản thời gian khá dài này.

Có lẽ tương lai hắn có thể tái bồi y trở về nhìn xem, dù sao nơi này cũng là địa phương chính hắn lần đầu tiên gặp được Thụy, rất có ý nghĩa kỷ niệm.Hai người liền như vậy sửa sang đâu vào đấy, rất nhanh năm ngày đã trôi qua, khi Lục Văn Thụy ra sông đổ đầy nước trong mấy ống trúc, rốt cục đã chuẩn bị xong hết thảy, ngày xuất phát đã đến.Sau khi cùng Lục Văn Thụy đem mấy thứ này nọ ra hết bên ngoài sơn động, Mễ Lai Khắc bắt đầu biến thân, trong nháy mắt, bạch mao lão hổ liền xuất hiện ở trước mặt Lục Văn Thụy .

Chỉ thấy nó rung đùi đắc ý, dáng điệu thơ ngây khả ái ở trước mặt Lục Văn Thụy lấy lòng cọ cọ.

Sau đó cúi đầu cúi người, chờ Lục Văn Thụy leo lên trên lưng.

Lục Văn Thụy tại đem tất cả hành lý đều cột vào trên lưng Mễ Lai Khắc, quay đầu nhìn đến bộ dáng bạch mao lão hổ bày ra một bộ dáng thần phục ở trước mặt hắn, trong lòng nhất thời vui vẻ.

Không nghĩ tới khi ở địa cầu, hắn chưa từng cưỡi ngựa, nhưng ở tại thế giới thú nhân này hắn lại có một bạch mao lão hổ phong cách như vậy làm tọa kỵ a, hơn nữa lão hổ này có thể dùng ở trên không lẫn mặt đất a, ngẫm lại khiến cho người ta hưng phấn a.Vì thế, do hưng phấn nhất thời nên người nào đó liền quên chính mình hiện tại có khinh công do đó đã cố hết sức leo lên lưng Đại Thước đồng học để cho đối phương bối [Y-H: cõng].Vì sao hắn có thể cảm giác được đối phương dường như hưng phấn, bạch mao lão hổ kiêu ngạo vung chiếc đuôi to của nó, ưỡn ngực, bày ra một bộ dáng khí phách hiên ngang.Xem ra Thụy thật sự thực thích thú hình của hắn, hôm nay hắn nhất định phải hảo hảo biểu hiện a.

Trong lòng nghĩ như vậy nên khi Mễ Lai Khắc xác nhận Lục Văn Thụy đã ngồi vững trên lưng hắn liền triển khai hai cánh, đạp chân sau, toàn bộ thân thể liền bay lên trời.Lục Văn Thụy nắm chặt lông của bạch mao lão hổ, hai gò má đỏ bừng vì hưng phấn, biểu hiện nửa điểm lạnh lùng như bình thường cũng không có.

Dù sao cho tới bây giờ, hắn vẫn là một thiếu niên 17 tuổi hoạt bát sáng sủa mà thôi.Nửa ghé vào trên lưng bạch mao lão hổ, nghiêng đầu nhìn Hắc Chiểu rừng rậm bên dưới ngày một xa, Lục Văn Thụy giờ mới cảm nhận rõ ràng được là chính hắn đang thực sự rời xa nơi mình sinh hoạt trong suốt 10 năm trời.

Trong lòng tuy rằng còn có một chút không nỡ, nhưng hắn càng mong đợi nhiều vào tương lai hơn.

Có lẽ rời đi nơi này, có Đại Thước làm bạn, trong tương lai hắn sẽ không phải chịu cô độc như vậy nữa!

Nghĩ thế nên Lục Văn Thụy nhìn bạch mao lão hổ dưới thân, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn.
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 14: Tiến hành hồi bộ lạc (nhị)


Nhìn Hắc Chiểu rừng rậm chậm rãi khuất khỏi tầm nhìn, Mễ Lai Khắc cảm thụ được cảm xúc của Lục Văn Thụy đang ngồi trên lưng hắn có chút đau thương có chút chờ mong, tuy rằng cảm xúc của y dao động rất nhỏ hắn vẫn nhận ra, xem ra hiện tại việc Thụy cùng hắn hồi bộ lạc vẫn duy trì thái độ lạc quan đã là tốt rồi.Tuy rằng không tính là di chuyển cực nhanh, nhưng tốc độ phi hành của Mễ Lai Khắc vẫn là rất nhanh, cho nên hai người cũng không trao đổi gì.

Một im lặng phi tường, một lẳng lặng nằm úp sấp ngắm nhìn phong cảnh ven đường.

Hình ảnh rất hòa hợp cũng rất xinh đẹp.Lục Văn Thụy nhìn rừng rậm dưới thân xẹt qua rất nhanh, con sông, động vật, trong lòng không khỏi cảm khái, thật sự là một địa phương tốt, xanh rờn không ô nhiễm a.

Nhìn xem non nước cùng một ít động vật lớn nhỏ ở nơi này đều thật đặc biệt đáng yêu.

Có lẽ hiện tại,tâm tình của hắn là bất đồng, Lục Văn Thụy cảm giác toàn bộ thế giới của hắn tựa hồ đều sáng ngời lên, dù sao tại một khắc này, hắn nhìn cái gì cũng đều đặc biệt thuận mắt.Lục Văn Thụy đột nhiên hưng trí, hắn xoay người, đem trúc lâu sau lưng ra trước, lấy thịt, khoai lang cùng một cái trúc quán [Y-H: mình nghĩ là một ống trúc đựng nước], một bên thưởng thức phong cảnh, một bên chậm rãi ăn uống.

Trước nhắm nháp một mảnh thịt, ân, ngon, sau đến một miếng khoai lang, ngọt ngào, cũng không tệ, sau đó chính là uống một ngụm nước trái cây tự chế trong trúc quán.

Bộ dáng thực vui vẻ tự tại.

Đương nhiên một mình vui vẻ không bằng cùng nhau vui vẻ.

Hắn tất nhiên không quên Đại Thước đồng học.

Chỉ thấy hắn một tay ôm lông xù trên cổ bạch mao lão hổ, một tay hướng miệng lão hổ không ngừng mốm các loại đồ ăn, thỉnh thoảng uy nước trái cây.[ Thanh: Này có tính là gián tiếp hôn môi không?]Lục Văn Thụy vừa ăn, vừa uy, lại còn nhân cơ hội vỗ vỗ đầu lão hổ, ân, xúc cảm mềm mại thuận hoạt này thật sự là không tệ a!Mễ Lai Khắc được đối phương tận tay uy thức ăn cùng nước trái cây đến miệng, trong lòng cực kỳ vui thích.

Thụy tự tay uy ta ăn nga, đây là lần đầu tiên, ha ha ha.

Nếu không phải hắn hiện tại là thú hình thì sẽ dễ dàng nhận ra hắn đang cười trộm, bất quá hiện tại, phi lão hổ chính là liệt liệt cái miệng, nheo lại mắt hổ, vẻ mặt giống miêu, chỉ có thể vụng trộm vui sướng ở trong lòng.Đại Thước đồng học trong lòng mừng thầm, nhân lúc Lục Văn Thụy vỗ vỗ đầu hắn liền thuận tiện cọ cọ trên tay đối phương, ý tứ là “Thụy, ta còn muốn!”.

Rõ ràng tại phương diện này, hai người có chút tâm ý tương thông, có thể thấy sau đó Lục Văn Thụy không ngừng đem này nọ hướng miệng đối phương uy đến.Vì thế xuất hiện hình ảnh, ta uy ta, sau uy ngươi, tái lại uy ta.

Một loạt động tác cứ lập lại như thế cho nên rất nhanh một người một hổ liền ăn uống no đủ.

Lục Văn Thụy lại vỗ vỗ đầu hổ, đem ba lô bối hảo, bán ghé vào trên lưng đối phương tiếp tục thưởng thức phong cảnh bên dưới.Qua thật lâu sau, ít nhất Lục Văn Thụy cảm giác hắn đã có chút mệt và buồn ngủ, đột nhiên cảm giác thân thể có xu thế đi xuống phía dưới, điều này làm cho hắn có chút khẩn trương, theo bản năng rất nhanh nắm lấy da lông, vốn đối mắt muốn híp lại liền lập tức trợn to.

Hắn cúi người nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt là một hồ nước xanh biếc.

Nguyên lai Mễ Lai Khắc tìm được địa phương ngủ qua đêm cho nên đang ở chuẩn bị đáp xuống.Đợi cho Mễ Lai Khắc sắp chạm đất, Lục Văn Thụy cũng đề khí từ trên lưng y nhảy xuống.

Tuy rằng lúc này cách mặt đất khoản mười thước, nhưng động tác của hắn thật lưu sướng, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tiêu sái tự nhiên, tiêu sái không kềm chế được.Chỗ ăn ngủ của hai người đêm nay là ngay tại bên hồ vừa mới thấy.

Lục Văn Thụy nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn, trong lòng nghĩ buổi tối hôm nay hắn không cần lo lắng không có chỗ tắm rửa, dù sao hiện tại mùa xuân mới qua một nửa mà thôi, hai người cả ngày lại chạy trên đường nên tắm rửa một cái coi như là cần thiết.Vì thế sau khi hai người ngay tại bên hồ thu xếp xong, Lục Văn Thụy từ trong hành lý tùy thân lấy ra oa bát biều bồn, chuẩn bị bắt đầu làm bữa tối, Mễ Lai Khắc thì đi xung quanh thu thập nhánh cây, chuẩn bị bắt đầu nhóm lửa.

Nhóm lửa xong, Mễ Lai Khắc thuận tay bắt mấy con cá trong hồ, lại đi bắt hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang ở khu rừng bên cạnh để làm thêm đồ ăn.Tiếp nhận con mồi từ Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy như cũ chuẩn bị bốn món đồ ăn một món canh cho bữa tối.

Trong bụng hai con gà rừng, hắn dồn rất nhiều nấm cùng gia vị liêu làm món *hoa gà*, con thỏ hoang to mọng thì làm món thịt thỏ đôn khoai tây, còn có khoai sọ sao thịt phiến, vừa mới hảo.

Hai con cá lớn thì dùng để hấp, hai con cá thì thêm vài cái nấm ngao thành canh.

Về phần món chính vẫn là bánh bột ngô, hôm nay là nhân rau dại trư thịt, đặt ở bên trong thạch nồi chưng một chút, liền nóng hầm hập.

Nếm qua bữa tối, hai người nhìn bốn phía thấy hoàn cảnh thật sự là tuyệt đẹp cùng yên tĩnh nên cảm thấy mỹ mãn, vì thế quyết định sau khi ăn xong liền tản bộ tại khu vực phụ cận Đương nhiên Mễ Lai Khắc không hiểu tản bộ sau khi ăn xong là cái gì, nhưng hắn thầm nghĩ có thể cùng Thụy ở cùng một chỗ thì tốt rồi, cái khác thì có cái gì quan hệ đâu?Hai người vòng quanh bờ sông làm vận động tiêu thực, Lục Văn Thụy nhìn hồ nước trong suốt kia, thật sự là nhịn không được nghĩ cần hảo hảo tắm rửa một cái.“Đại Thước, ta nghĩ tắm rửa một chút.

Ngươi thì sao?

Ta tẩy trước hay là ngươi tẩy trước? hay là chúng ta cùng nhau tẩy?”

Hắn đối với bên cạnh Mễ Lai Khắc hỏi.Khi nghe được Lục Văn Thụy mời hắn cùng y tắm rửa, Mễ Lai Khắc cảm thấy chính hắn nhất định là sinh ra ảo giác, bất quá nhìn kỹ ánh mắt trong suốt của Thụy cùng vẻ mặt thiên chân, Mễ Lai Khắc cảm thấy hắn hoặc là hắn nghe lầm hoặc là vì Thụy một người sống ở rừng rậm quá lâu cho nên không biết ý tứ chân chính của việc giống cái mời thú nhân tắm cùng là gì.

Cho nên, hắn tuy rằng trong lòng thực khát vọng, nhưng vẫn là cảm thấy hắn cần tôn trọng Thụy, chỉ có thể trả lời:“Thụy, ngươi tẩy trước đi, ta ở bên cạnh giúp ngươi canh chừng, hoàn cảnh ở đây dù sao chúng ta còn không quen thuộc, đề cao cảnh giác luôn tốt.

Ngươi nếu có chuyện gì thì kêu ta.”

Nói xong Mễ Lai Khắc xoay người hướng cách đó không xa đi đến.

Khi cách bờ sông khoản ba, bốn mễ thì hắn liền xoay người, tựa vào thân cây yên lặng chờ đợi .[ thanh: Mễ Lai Khắc hảo có phong độ quân tử ]Nghe được câu trả lời của Mễ Lai Khắc lại nhìn động tác kế tiếp của y, Lục Văn Thụy mới nhớ tới nơi này không phải địa cầu.

Ở địa cầu, hai nam nhân cùng nhau tắm rửa là không có vấn đề gì, nhưng đây là Lạc Vân đại lục, đây là thế giới thú nhân, giống cái mời thú nhân cộng dục là giống như ở trên địa cầu là nữ mời nam tắm chung vậy, có vẻ hơi có chút mờ ám.

Hoàn hảo Đại Thước đủ phong độ, ha ha, cảm giác được người quý trọng thật không tệ!Vì thế, được Mễ Lai Khắc canh chừng, Lục Văn Thụy nhanh nhẹn cởi hết quần áo đi xuống hồ.

Nước hồ mát mẻ chảy ở trên người, cảm giác làn da truyền đến từng trận lạnh lạnh cùng với cảnh giới nhập hóa nội công làm hắn cảm thấy cả người thư thái.Ở trong hồ bơi vài vòng, Lục Văn Thụy hơi bán đứng lên, ngẩng cao đầu, tùy tính lắc lắc toàn bộ mái tóc dài rối tung ở sau lưng.

Bọt nước thuận thế theo mái tóc trắng mềm mại của hắn mà chảy xuống, trước tiên ở trên đôi mi rất dài của hắn mà rung động một chút, sau đó lại chậm rãi xẹt đôi mắt màu lam tím, xuống chiếc mũi cao đẹp, rồi hạ dần đến cánh môi khéo léo tinh xảo màu hồng nhạt, trải qua đường cong duyên dáng của chiếc cằm, chậm rãi lướt xuống chiếc cổ trắng nõn tao nhã, tiếp theo đi vào xương quai xanh khêu gợi của hắn, cuối cùng lướt qua hai điểm phấn hồng trước ngực rồi chảy vào trong hồ. [Y-H: cái giọt nước này đi hay thiệt]Hình ảnh mê người như vậy lạc vào một đôi mắt màu vàng.

Chủ nhân ánh mắt này đem tầm mắt đi theo giọt nước kia chậm rãi xuống phía dưới, tái xuống phía dưới, ồ ồ tiếng hít thở đột nhiên vang lên, tuy rằng rất nhẹ, hơn nữa chỉ chợt lướt qua, nhưng vẫn bị Lục Văn Thụy phát hiện.Hắn lập tức xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh, một đôi mắt màu lam tím còn mang theo hơi nước đột nhiên chống lại một đôi mắt màu vàng cách đó không xa.Ở dưới ánh trăng, chủ nhân đồng tử màu vàng kia chậm rãi hiện thân, sau một lát, một cự lang màu bạc xuất hiện ở trước mặt Lục Văn Thụy .

Lúc này trong ánh mắt màu vàng của nó lóe lên ánh sáng mang theo xâm chiếm cùng nồng đậm dục vọng.

Mà ngay khi bị loại ánh mắt này nhìn chăm chú, Lục Văn Thụy thầm nghĩ hỏi trước một câu:“Ngân lang này là làm sao đến a?”
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 15: Tiến hành hồi bộ lạc (tam)


Nhìn cự lang màu bạc thong thả bước tới, Lục Văn Thụy đột nhiên phản ứng lại, ngân lang này làm sao mà đến, đây rõ ràng là một thú nhân vô sỉ lang đang rình coi đi.Lúc này, Mễ Lai Khắc đang dựa cây canh giữ cũng nghe thấy được trong không khí có mùi đặc thù của thú nhân, hơn nữa mùi này là ở ngay bên hồ gần nơi Thụy tắm rửa.

Quay đầu hướng bên hồ nhìn lại liền thấy một đầu sắc lang đang đi về phía Thụy.

Dù rằng nửa người của Thụy còn tại trong nước, nhưng là chính hắn còn không có xem qua y lỏa nửa người đâu, như thế nào để cho người khác nhìn.

Khó chịu nga.Chưa kịp tự hỏi, hắn lập tức biến thành thú hình.

Trong chớp mắt chỉ thấy bạch mao lão hổ xuất hiện trước mặt cự lang, ngăn chặn cước bộ của đối phương.

Lão hổ phô ra một bộ dáng bảo vệ vững vàng ngăn cách ngân lang cùng Lục Văn Thụy , hoàn toàn che khuất tầm mắt của đối phương.Trong miệng bạch mao lão hổ còn ngậm một bộ đồ da thú màu đen, chỉ thấy nó cúi đầu đem quần áo phóng tới trong tay Lục Văn Thụy , sau đó quay lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào cự lang ở đối diện.Lục Văn Thụy cũng nhân cơ hội còn đang ở phía sau Mễ Lai Khắc mà mặc quần áo vào.

Vì không có lau khô nước nên mặc quần áo thật sự là không thoải mái.

Đều là do sắc lang kia không tốt.

Hắn một bên mặc quần áo một bên than thở trong lòng.Mà lúc này vì Mễ Lai Khắc đột nhiên xuất hiện khiến ngân lang không thể không dừng lại cước bộ, trong mắt nó rõ ràng mang theo nồng đậm ý tứ tức giận.

Nó nâng chiếc đầu cao ngạo lên giằng co cùng với bạch mao lão hổ đối diện.

Nhất hổ nhất lang ai cũng không nguyện ý lui ra phía sau, chỉ là lẳng lặng đứng, thân hình thẳng tắp, bộ dáng lập tức có thể phát động công kích.Lúc này Lục Văn Thụy đã sửa sang lại quần áo thỏa đáng, dùng dây da thú cầm trong tay cột lại mái tóc, chậm rãi từ phía sau bạch mao lão hổ đi ra trước.

Hắn đi đến bên cạnh Mễ Lai Khắc mở lời:“Ta nói, các ngươi có thể hay không cho ta nói một câu trước?”

Tiếng nói trong sáng mang theo chút từ tính lập tức đánh vỡ cục diện hết sức căng thẳng của hai thú nhân.

Nhất hổ nhất lang lập tức quay đầu nhìn đến Lục Văn Thụy một thân nhẹ nhàng khoan khoái.“Sắc lang bên kia không nên nhìn, ta nói chính là ngươi, ta mặc kệ ngươi vì cái gì nhìn lén ta tắm rửa, nhưng là ngươi đã quấy rầy ta, đây không thể phủ nhận là chuyện thật, ngươi hẳn là giải thích với ta một chút phải không?”

Lục Văn Thụy tựa tiếu phi tiếu nói, nếu cẩn thận nghe thì không khó phát hiện trong đó ẩn hàm tức giận.So sánh với cự lang có chút sững sờ ở đối diện, Mễ Lai Khắc trong lòng rõ ràng, bình thường tính tình của Thụy là tốt lắm, thực ôn hòa, nhưng có hai loại tình huống ngoại lệ.

Một là lúc y ngủ thì bị người đánh thức [Y-H: cái này đa số ai cũng thế], hai chính là có người quấy rầy khi y tắm rửa.

Việc này nhờ hắn ở cùng Thụy mấy ngày nay mới phát hiện, hơn nữa chính hắn cũng nhiều lần tự thể nghiệm.

Hơn nữa Thụy không giống những giống cái yếu ớt khác, y rất mạnh.

Hiện tại nếu y đã mở miệng có nghĩa là y muốn tự giải quyết vấn đề này.

Việc hắn che ở trước mặt y, có lẽ y cũng không thích đi, Thụy trong lòng rất cao ngạo.

Thương y nên tôn trọng y, trong lòng nghĩ như vậy, bạch mao lão hổ sau lui từng bước về sau, đem vị trí phía trước tặng cho Lục Văn Thụy.

Dù sao hắn cũng đang ở ngay tại bên người y, sẽ không để cho y xảy ra chuyện gì.Mà ngân lang đối diện rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái bất ngờ.

Nó nhìn giống cái đối diện cùng bạch mao lão hổ đang lùi nửa bước ở bên cạnh mà buồn bực: Chính nó không phải đang muốn cùng thú nhân đối diện tranh cao để cướp đoạt giống cái xinh đẹp này sao?

Như thế nào hiện tại thú nhân kia lại lui ra phía sau đâu?

Chẳng lẽ đối phương đã quyết định buông tha cho sao?

Còn giống cái này nói giải thích, chính nó có cái gì phải giải thích đâu, là giống cái này tự tiện bước vào địa bàn của nó, khi đó nó đang hưởng thụ ánh trăng ở cách y không xa [Y-H: Sói ngắm trăng?!!!].

Nghe thấy tiếng bước chân, vốn tưởng sẽ quát lớn kẻ quấy rầy mình, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy giống cái đối diện này đã muốn thoát quần áo, ở trước mặt nó nghênh ngang tắm. [Y-H: ẹc]Tuy rằng biết đối phương hẳn là không biết nó đã ở nơi này, nhưng nhìn giống cái tắm rửa dưới ánh trăng thật sự là rất đẹp, nó nhất thời không nhịn xuống được liền quên che dấu hơi thở, kết quả liền biến thành như bây giờ.Trong lòng vừa nghĩ thông suốt, cự lang nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện.

Một vài sợi tóc hơi dài màu bạc còn ẩm ướt dính dính vào trên mặt y, hai má phấn hồng, chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi cùng nụ cười tựa tiếu phi tiếu làm cho cả người y lộ ra một loại hơi thở dụ hoặc.Hắn bất tri bất giác nhìn đến mê mẩn, mặc kệ giống cái này là mặc xong quần áo hay là không có mặc quần áo đều rất được, chính nó rất thích a, xem ra, nó nếu cần nghĩ ra biện pháp đem y mang về bộ lạc, đi theo lão hổ ngốc hề hề kia thì có cái gì hay, vẫn là đi theo một người tiêu sái anh tuấn như nó mới là rất tốt đi.[Y-H: ói]Bất quá hiện tại xem ra đối phương tựa hồ có chút sinh khí, vậy tốt nhất nên giải thích trước đi, nó là thú nhân, nó muốn cho giống cái này biết, hơn nữa nó cũng muốn làm cho đối phương lưu lại một ấn tượng tốt.[ thanh: ấn tượng đầu tiên ngươi cho Thụy là sắc lang, ha ha.]Suy nghĩ xong, ngân lang tiến lên một bước nhỏ, biến thành người, lập tức trước mặt Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc xuất hiện một nam nhân cao lớn cường tráng.Nam nhân một đầu tuyết phát [ Y-H: tóc trắng như tuyết] mềm mại lại mang theo chút đặc hữu sáng bóng, cặp lông mi rất đen, đuôi mắt xếch lên , mang cho người ta một loại cảm giác tà tứ.

Một đôi mắt hẹp dài màu vàng, hơi hơi híp, gắng gượng mũi hạ là hai phiến môi mỏng, khóe miệng mang theo nụ cười tà khí, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, dáng người cũng là cao ngất to lớn, giống như dáng người thú nhân nơi này đều rất tuyệt.

Bất quá diện mạo của nam nhân này, nói như thế nào đây, bất đồng với dáng vẻ mười phần anh tuấn tuấn dật của Mễ Lai Khắc, nam nhân này tuy rằng cũng thực anh tuấn nhưng lại mang theo chút tà khí, cả người hắn đều tản ra một loại hơi thở ma mỵ.

Nếu nhất định phải hình dung thì loại nam nhân như vậy mà ở địa cầu, hẳn là khiến cho rất nhiều nữ nhân cự tuyệt không được, đồng thời rất dễ dàng khiến nam nhân ghi hận đi, tên gọi tắt là Playboy.

Bất quá tuy rằng bộ dạng của hắn rất hấp dẫn, nhưng việc tên sắc lang nhìn lén y tắm rửa là thực.

Hơn nữa nhìn mặt hắn, y lại cảm thấy mặt Đại Thước trông đẹp hơn, cũng thuận mắt hơn.

Lục Văn Thụy trong lòng nghĩ như vậy.Nhận thấy đối phương nhìn mình chăm chú, nam nhân không thèm chú ý đến ánh mắt đối địch của bạch mao lão hổ kia, trên mặt nở nụ cười, hơi hơi khom người nhìn thẳng Lục Văn Thụy sau đó mở miệng nói:“Xin chào giống cái xinh đẹp, ta là Thụy Khắc, tộc trưởng tiếp theo của bộ lạc Ốc Nhĩ Phu ở phụ cận.

Vừa rồi ta đến bên hồ hưởng thụ ánh trăng, quay đầu liền thấy ngươi ở bên hồ tắm rửa, không nghĩ tới như vậy mà quấy rầy đến ngươi, thật sự là có lỗi, ta nguyện ý dâng lên lời xin lỗi thành tín nhất của mình, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự vô ý của ta.

Sẳn dịp, ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi hay không?”

Nói xong tiếp tục lễ phép đứng chờ.Mỗi tiếng nói, mỗi cử động quả nhiên là nhã nhặn có lễ, có phong độ a, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, Lục Văn Thụy cảm thấy đây chính là một người Pháp, như thế nào lại cúi đầu cùng với loại giọng nói này đâu?

Chính hắn trước kia cũng không thấy Mễ Lai Khắc nói như vậy, trong trí nhớ của bé An thì người ở Lý Âu bộ lạc cũng không phải như vậy, cho nên đây chính là một người Pháp xuyên qua đi.

Ân, có khả năng, chính hắn có thể từ chuyện trúng xổ số mà xuyên qua, người khác không lý do gì mà không thể.

Lục Văn Thụy càng nghĩ càng cảm thấy câu chuyện đúng là như vậy.
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 16: Tiến hành hồi bộ lạc (tứ)


Bất quá nếu đối phương đã giải thích và y cũng đã đến đây trước, nơi này lại là địa bàn của người ta, vừa rồi y hình như nói y là kế nhiệm tộc trưởng thì phải, nếu về sau hắn còn muốn sống tại thú nhân thế giới này thì không đắc tội cũng đừng đắc tội với tộc trưởng đi.

Thêm nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, Lục Văn Thụy nhẹ nhàng gật đầu, nói:“Nếu là ngươi đến trước vậy cũng không thể nói là lỗi của ngươi, chuyện này cho qua ở đây vậy.

Ta là Lục Văn Thụy, đây là Mễ Lai Khắc.

Chúng ta đang muốn chạy về bộ lạc, hôm nay là đi ngang qua nơi này, muốn ở đây nghỉ ngơi một buổi tối.

Nếu nơi này đã có người, chúng ta sẽ đi chỗ khác.”

Nói xong, quay đầu lại đối với Mễ Lai Khắc nói:”Đại Thước, chúng ta đi thôi.

Nơi này cách bộ lạc còn có bảy tám ngày lộ trình, không bằng đêm nay chúng ta liền chạy suốt đêm đi, như vậy có thể trở lại bộ lạc sớm một chút.”

Ân, dù sao hắn cũng xem Thụy Khắc này không vừa mắt, vẫn mê đắm nhìn chằm chằm Thụy.

Nhưng Thụy là của ta, ngươi nhìn cái gì.

Nghĩ như vậy, bạch mao lão hổ thuận theo gật gật đầu, sau đó quỳ gối để cho Lục Văn Thụy leo lên lưng mình, chờ đối phương tọa ổn, lại ngẩng đầu trừng mắt liếc Thụy Khắc một cái, chuẩn bị xoay người rời đi địa phương này.Ai ngờ vừa muốn khởi bước, Thụy Khắc lập tức vọt lại chặn đường đi của hắn, Mễ Lai Khắc chỉ có thể dừng lại cước bộ, cúi đầu, tiếp tục lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương, không biết tên chán ghét này lại muốn làm gì.

Vừa rồi nếu không vì Thụy đã tiếp nhận lời giải thích của y và muốn rời đi, hắn thật đúng là nghĩ sẽ cấp đối phương một móng vuốt, dám nhìn lén Thụy tắm rửa, hừ.Lục Văn Thụy ở trên lưng hắn cũng cúi đầu nghi hoặc nhìn về phía nam nhân đang tươi cười ôn hòa phía trước, dù sao thì ngươi đó cũng không động thủ, chính hắn cũng không hảo phát hỏa, ai biết y ngăn hắn lại để làm gì, không phải mới rồi đã nói xong sao?Thụy Khắc nhìn một người nhất hổ sắp ly khai liền chậm rãi mở miệng nói: “Nga, là như vậy, ta nghĩ hai ngươi vốn tính ở trong này qua đêm, bộ lạc của ta cách nơi này cũng không xa, nếu bay thì chỉ mất một chút là tới.

Các ngươi là đến Thái Cách bộ lạc đúng không, bộ lạc đó cách nơi này rất xa, thấy bộ dáng của các ngươi hẳn là đã đi thật lâu, cho nên ta nghĩ mời các ngươi đến bộ lạc của ta, không biết ý các ngươi như thế nào?”[ thụy khắc: Như thế nào có thể cho ngươi chạy đi, giống cái xinh đẹp của ta.]Nghe ngữ khí ôn hòa cùng lễ phép của đối phương, Lục Văn Thụy cảm thấy nếu hắn cự tuyệt giống như không không được nể tình lắm, nhưng nếu đáp ứng thì lại trái lương tâm, thật sự hắn không muốn đi đến bộ lạc sắc lang kia của bọn họ, không đúng, là bộ lạc Ốc Nhĩ Phu.

Nói sai a!Đang lúc hắn hết sức khó xử, Mễ Lai Khắc vốn vẫn đang trầm mặc bổng mở miệng:“Không cần, chúng ta vẫn không nên quấy rầy bộ lạc của ngươi, chúng ta dừng lại ở trong này chính yếu là để cho Thụy có thể tắm rửa, ngươi không biết đó thôi, Thụy thực yêu sạch sẽ.

Nếu hiện tại tắm giặt đã xong, hơn nữa trưởng bối nhà chúng ta còn đang chờ chúng ta trở về, cho nên chúng ta cần phải đi, cám ơn hảo ý của ngươi.” [Y-H: nói hay quá]Khẩu khí tuy rằng không có nồng đậm mùi thuốc súng, nhưng giọng điệu nhấn mạnh hai chữ “Chúng ta” là đã ngầm ám chỉ.

Đừng cho là ta không biết ngươi đánh chủ ý vào Thụy, hừ, có ta ở đây, ngươi nghĩ cũng không nên nghĩ.Trong ánh mắt Mễ Lai Khắc nói lên như vậy, hay ít nhất Thụy Khắc nhìn ra là như vậy.

Hắn nhìn Lục Văn Thụy không có phản bác những lời này liền biết nếu lễ phép lưu lại bọn họ là không có khả năng.Nhưng hắn không nghĩ phải để cho giống cái hấp dẫn này rời đi, xem ra chỉ có thể dùng vũ lực, nếu hắn đả bại thú nhân này, như vậy giống cái này chính là của hắn.[ thanh: Tiểu tử ngươi rất tự cho là đúng đi, muốn Thụy Thụy, trước đánh thắng Đại Thước rồi nói sau!]Nghĩ xong, Thụy Khắc nhìn Mễ Lai Khắc nói:”Tốt lắm, Mễ Lai Khắc, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến!”

Lời còn chưa dứt, hắn đã biến thành thú hình.Cự lang màu bạc lại xuất hiện trước mặt hai người, lần này đôi mắt màu vàng của nó tràn đầy chiến ý với Mễ Lai Khắc cùng khát khao sở hữu đối với Lục Văn Thụy .Lục Văn Thụy còn chưa phục hồi tinh thần lạisau khi nghe đối phương đột nhiên khiêu chiến, chợt bên tai truyền đến thanh âm Mễ Lai Khắc:”Thụy, ngươi trước đi xuống, ta tới thu thập người kia.”

Nói xong, Mễ Lai Khắc liền phủ thấp thân mình để Lục Văn Thụy trượt xuống dưới.

Y đứng ở một bên, vẫn không thể lý giải nổi chiến ý nồng đậm giửa hai người (hoặc là hiện tại phải nói là hai thú) là tại sao.

Như thế nào chỉ là cự tuyệt lời mời của đối phương mà biến thành đấu đá nhau?!.Lúc này chiến ý của bạch mao lão hổ cũng rất dạt dào, hắn đã nhịn người kia thật lâu, hiện tại chính y khiêu chiến, vậy nên hắn nhất định phải đem y đánh ngã, hắn cũng mặc kệ đối phương là tộc trưởng kế nhiệm, hơn nữa chỉ là kế nhiệm, cũng không phải đương nhiệm.Nhất lang nhất hổ đối diện một lát, cơ hồ là lấy đà cùng một lúc, đánh về phía đối phương, dùng răng nanh cắn xé, dùng móng vuốt lưu lại trên người đối phương một vài vết cào , giữa không trung huy khởi hai cánh va chạm, tứ chi cùng sử dụng, xé rách lẫn nhau.

Thỉnh thoảng còn xen kẻ âm thanh sói tru cùng hổ rống.Lục Văn Thụy nhìn một màng đánh nhau không hề có kỹ xảo, quả thực chính là cảnh tượng dã thú hỗ ẩu, trong lòng nghĩ, xem ra sắc lang đầu không phải xuyên đến, mà là bản thổ sắc lang.

Xem hai người bọn họ, không đúng là hai …dã man động tác, thật đúng là……Bất quá bởi vì tự thân thú nhân đã có lực lượng cường đại, nên làm cho trận đấu này có một loại mỹ cảm lực cùng lực va chạm khác thường.

Ít nhất là người xem duy nhất cảm thấy như vậy.

Bởi vì hình thể bọn họ không sai biệt lắm, động tác của Thụy Khắc có vẻ rõ ràng linh hoạt một ít, mà Mễ Lai Khắc thì tốt về lực đạo cùng sức bật cho nên nhất định có ưu thế.Nếu chuyện này xảy ra trong thế giới động vật, lang đương nhiên là đấu không lại lão hổ vì hình thể lớn nhỏ rỏ ràng, nhưng ở đây, nhìn cả hai, Lục Văn Thụy chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ “thế lực ngang nhau” mà thôi .

Bất quá……Tại lại một lần va chạm, khi cự lang nhất chân đá bụng đối phương, một cước đá không, bị bạch mao lão hổ cắn một ngụm vào phía sau gáy, tuy rằng y đúng lúc tựa đầu bộ hướng bên cạnh sườn một chút, nhưng vẫn không kịp đem toàn bộ gáy rút ra.

Cho nên hiện tại y chỉ có thể duy trì tư thế bị đối phương cắn cổ cứng ngắc, đứng ở giữa không trung.Mễ Lai Khắc tuy rằng cắn cổ đối phương, nhưng lần này thật sự xem như thắng hiểm, hoàn hảo vừa rồi hắn tránh khỏi một cước kia của đối phương, bằng không bây giờ còn không biết là ai thắng ai đâu.

Mặc kệ như thế nào, kết quả hắn thắng là tốt rồi, vì thế hắn buông cảnh bộ đối phương, lui ra phía sau từng bước, đối với Thụy Khắc nói:”Ngươi thua!”

Sau đó hắn không quay đầu lại, bay trở về bên người Lục Văn Thụy , ôn nhu cười với đối phương, hổ mâu màu thâm lam nheo lại có chút đắc thắng kiêu ngạo, tiếp theo hắn hơi chờ đợi liếc mắt nhìn đối phương một cái, tiếp theo liền cúi đầu đối với Lục Văn Thụy.Lục Văn Thụy cảm thấy bạch mao lão hổ mang vẻ mặt kiêu ngạo cùng chờ đợi ở trước mặt hắn thật sự là đáng yêu bạo.

Nhìn đối phương cúi thấp đầu, hắn cảm thấy ý tứ của Đại Thước hẳn là cầu khích lệ, cầu vuốt ve đi.

Ha ha.Thuận tay sờ soạng vài cái trên đầu đối phương, sau được đối phương cọ lại.

Hắn liền vỗ tiếp vài cái trên đầu người ta, trên mặt không kìm được tươi cười sáng lạn, mở miệng nói:”Đại Thước, hảo dạng!

Chúng ta đi thôi!”

Nói xong, Lục Văn Thụy thấy Mễ Lai Khắc cúi thấp đầu nên hắn liền leo lên lưng đối phương, sau khi tọa ổn, hắn còn không quên phất tay đối với ngân lang đứng trên mặt đất.

Bạch mao lão hổ dùng chân trước cầm lấy hành lý hai người, chân sau đọa, triển khai hai cánh, bay lên trời.[Y-H: kiểu cầm hành lí của Đại Thước thật khó đở (^_^)]Thụy Khắc đứng ở tại chỗ nhìn một người một hổ kia đã bay khuất bóng, hồi tưởng lại hình ảnh Lục Văn Thụy đối với Mễ Lai Khắc nở ra nụ cười sáng lạn cùng bộ dáng bạch mao lão hổ kia đắc ý dào dạt, còn có không khí ấm áp trong lúc bọn họ cùng nhau hỗ động, cảm giác giống như không ai có thể chen vào trong đó.

Hết thảy những điều này làm cho hắn tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng, Mễ Lai Khắc, một ngày nào đó, ta nhất định đả bại ngươi, đem y đoạt lại.

Hắn ở trong lòng yên lặng hạ quyết tâm.
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 17: Trở lại bộ lạc (nhất)


Một người một hổ bay cả đêm trên không trung thẳng khi bình minh đến, mặt trời mới lên, trước mắt mới lại xuất hiện một mảnh rừng cây có thể nghĩ ngơi hồi phục , đi đến một bờ sông, Mễ Lai Khắc chậm rãi hạ xuống.Đợi cho Lục Văn Thụy từ trên lưng leo xuống, hắn mới cuộn thành một đoàn trên mặt đất, đôi hổ đồng bán híp, miệng cũng phát ra âm thanh hô hấp dồn dập hổn hển, thân thể thật lớn tê liệt ngã xuống bên bờ sông.Lục Văn Thụy nhìn bạch mao lão hổ nằm im như vậy cảm giác có chút đau lòng, dù sao thì ngày hôm qua bọn họ đã chạy một ngày một đêm, chỉ có một ít thời gian là dừng lại ăn bữa tối, sau đó hắn tắm rửa một chút, Mễ Lai Khắc đều không có nghỉ ngơi thả lỏng qua.Hơn nữa trên một đường tới đây đều là Đại Thước xuất lực, liên tục bay trên không trung lâu như vậy, cường hãn như Mễ Lai Khắc cũng đã kiên trì rất nhiều rồi, bằng không y cũng sẽ không ở trước mặt hắn lộ ra biểu tình mệt mỏi đến cực điểm như vậy.

Bình thường, Mễ Lai Khắc quả thực cậy mạnh, lúc trước khi hắn vì y xử lý miệng vết thương thì không khó nhìn ra.Đến bên bờ sông, nhìn nước sông coi như là trong suốt, Lục Văn Thụy lấy trong hành lý ra một khối da thú sạch sẽ, thấm ướt, tái lấy ra ống trúc múc đầy nước sông, sau đó đi đến trước mặt bạch mao lão hổ, yêu thương nhu nhu mao nhung trên đầu đối phương , đem ống trúc đưa tới gần chiếc miệng rộng của đối phương, tay phải nâng lên đem nước rót vào.

Chắc là rất mệt và khát nên rất nhanh sau đó một ống nước liền được uy hết.Sau khi uống nước xong,Mễ Lai Khắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức biến thành nhân hình.

Biết đối phương là vì thoát lực mới không thể tái bảo trì thú hình, Lục Văn Thụy cầm lấy da thú ẩm, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán đối phương, động tác ôn nhu, ánh mắt chuyên chú.Da thú chậm rãi sát qua trên trán Mễ Lai Khắc, qua hai má ửng đỏ, qua chiếc mũi anh tuấn, cuối cùng là qua đôi môi bởi vì uống một lượng lớn nước mà sáng bóng, ánh mắt hắn đột nhiên định trụ, da thú trong tay không biết khi nào thì đã đến trên ngực đối phương, ngón tay thay thế da thú, không tự chủ lặp đi lặp lại ma sát đôi môi đối phương.

Nhìn đối phương lơ đãng tản mát ra nét gợi cảm, Lục Văn Thụy đầu hơi hơi thấp, chậm rãi tới gần đôi môi vì bị ma sát mà trở nên càng thêm mê người. [Y-H: dê quá]Khi hai người còn cách nhau 10 li mễ, Mễ Lai Khắc theo bản năng phát ra một tiếng rên, Lục Văn Thụy nhanh chóng phục hồi tinh thần, theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện ra khoảng cách giửa hai người trong lúc đó là quá gần, tiếp theo hắn dời đi ngón tay trên môi đối phương, sắc mặt xấu hổ, hai má ửng đỏ, ho khan một tiếng, nói với Mễ lai Khắc: “Ta đi phụ cận tìm xem có cái gì ăn không, ngươi trước nghỉ ngơi đi” Nói xong cũng không quay đầu lại liền tiêu sái bước đi, bóng dáng rời đi rất nhanh kia có vẻ rất chật vật.Mễ Lai Khắc cũng phục hồi lại tinh thần.

Tay hắn chạm vào da thú trước ngực, hồi tưởng lại ánh mắt ôn nhu cùng chuyên chú mà Thụy mới vừa nhìn hắn, trong lòng cảm giác rất ngọt ngào.

Sau nhớ đến việc hắn vì đôi môi bị ma sát mà không khống chế phát ra tiếng rên làm cho Thụy chạy trối chết, trong lòng lại rất là ảo não.

Rõ ràng không khí vừa rồi là tốt lắm, không nghĩ tới đã bị hắn phá hủy.

Ai!

Bất quá cảm giác Thụy bị hắn hấp dẫn coi như là một bước tiến lớn đi.

Ân!Bất đồng cho tâm tình vừa ngọt ngào vừa ảo não của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy hiện đi trong rừng cây đã rối rắm đến cực điểm.

Chính hắn vừa rồi như thế nào cảm thấy Đại Thước thực gợi cảm, nhìn đôi môi của y, hắn rất muốn thân [Y-H: hôn, hôn nhẹ] xuống, nếu không bị ngắt ngang có lẽ chính hắn thật sự làm như vậy đi.Hiện tại nghĩ lại trong lòng vẫn là thực rối rắm.Lúc ở địa cầu, tính hướng của hắn là bình thường a.

Tuy rằng từ đây về sau, hắn sẽ phải sống tại thú nhân thế giới này, nhất định sẽ bị bẻ cong, nhưng mà tỏ ra kìm lòng không đậu với một nam nhân cao lớn hơn chính hắn thật sự là có chút quá nhanh a.

Chẳng lẽ là bởi vì năng lực thích ứng của hắn quá mạnh mẽ sao? [Y-H: ghê] Hắn đã từng nghĩ, so với cao lớn cường tráng thú nhân, hắn chắc chắn thích một giống cái có khuynh hướng tương tự như nữ nhân ở địa cầu, nhưng hiện tại là xảy ra chuyện gì đâu?

Chẳng lẽ hắn không thể nhận nam nhân nhỏ nhắn mềm mại , nếu thật sự thích thượng nam nhân, vẫn là thích thượng một nam nhân chân chính cường hãn hơn một nam nhân có chút nữ tính?!.

Hơn nữa hiện tại, hắn là một giống cái, thích thú nhân quả thật có vẻ hợp lí một ít.

Hắn cũng không phải là một người theo chủ nghĩa tình yêu lãng mạn.

Hắn cảm thấy thực tế một chút sẽ tốt hơn.

Nhưng hắn thật sự muốn chọn Mễ Lai Khắc sao?

Kỳ thật tính cho đến nay, thời gian hai người nhận thức cũng không đến quá một tháng, vẫn là nên xem xét lại một chút.

Ai, dù trong lòng tràn ngập các loại rối rắm lung tung, nhưng Lục Văn Thụy vẫn dùng Phong Tàn săn được mấy con gà rừng vịt hoang, sau đó trở về chỗ Mễ Lai Khắc bên bờ sông.Nhìn Mễ Lai Khắc tại bờ sông vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, hơn nữa biểu tình này tựa hồ đã muốn duy trì thật lâu, Lục Văn Thụy cảm thấy nếu hắn thật sự thích một tên ngốc hề hề như vậy thì hắn có chút kham a, quả nhiên vẫn phải suy nghĩ kỹ một chút đi.Mễ Lai Khắc thấy Lục Văn Thụy trở về, lập tức thu hồi nụ cười ngây ngô trên mặt, hồi phục trạng thái bình thường.

Hai người cùng nhau xử lý con mồi, sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn hôm nay, Lục Văn Thụy làm một chút cơm trưa phong phú, tuy rằng hai người bởi vì phi hành nên bỏ lỡ thời gian bữa sáng, nhưng ăn một bữa cơm trưa như vậy vẫn thực là thỏa mãn.Đợi cho cơm nước xong, lại bổ sung một chút lương thực cùng nước uống, hai người tìm được một gốc cây đại thụ tại khu vực phụ cận.

Đi vào dưới tàng cây, trãi da thú, Lục Văn Thụy nằm cạnh Mễ Lai Khắc đã biến thành thú liền đi vào giấc ngủ.

Dù sao thì trên đường đi,ngồi suốt ở trên lưng lão hổ chịu gió thổi cùng phơi nắng khiến hắn mệt chết đi.Hai người nghỉ ngơi một ngày, lại bắt đầu chạy đi, liền tục phi phi đình đình như vậy gần 5 ngày, rốt cục đã nhìn thấy bóng dáng bộ lạc ở đằng xa, điều này làm cho hai người phong trần mệt mỏi cảm thấy phi thường cao hứng, rốt cục không cần tiếp tục màn trời chiếu đất, thật sự là quá tốt.Tiếp tục chạy thêm hai giờ, toàn cảnh bộ lạc Thái Cách liền xuất hiện trong tầm mắt Lục Văn Thụy .

Đó là một nơi so với bộ lạc Lý Âu lớn hơn không chỉ 10 lần, bên trong có rất nhiều phòng ở đều là dùng tảng đá dựng, nhìn qua công nghệ đã muốn thực thành thục, không phải thực thô ráp, giống như nhà trệt ở địa cầu.Ở trước mỗi nhà đều có một khoảng trống, trước khoảng trống là một cái cửa lớn, chẳng lẽ đây được xem như sân sao?

Nhìn thấy có rất nhiều người cao thấp ở phía dưới, dân cư nơi này cũng thật nhiều a, sơ lược phỏng chừng, có một vạn người đi.

Bộ lạc Lý Âu chỉ có khoản 200 người, so với nơi đây thì đúng là nhỏ hơn thật.Không đợi Lục Văn Thụy suy nghĩ xong, Mễ Lai Khắc đã đáp xuống phía trước một căn nhà.

Ngẩng đầu nhìn, nhà này tựa hồ so với mấy cái khác lớn hơn một chút, hơn nữa trên nóc nhà phủ một khối da thú rất lớn, trên da thú còn cắm mấy cọng lông chim xinh đẹp, không biết là có ý tứ gì a?

Nhìn chúng giống như loại lông chim mà tộc trưởng trong bộ lạc bé An đội, như vậy gian này chính là nhà của tộc trưởng trong bộ lạc?Mễ Lai Khắc mang theo Lục Văn Thụy còn đang miên man suy nghĩ đi vào cửa, đi qua “Sân”, sau đó vào phòng trước, chỉ thấy hai người đang ngồi bên cạnh thạch bàn, còn chưa nhìn kỹ, bên tai liền truyền đến thanh âm hưng phấn của Mễ Lai Khắc:“Phụ thân, cha! ta đã trở về!”——
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 18: Trở lại bộ lạc (nhị)


Hai người đang ngồi bên bàn bỗng nghe được âm thanh liền quay đầu nhìn, biểu tình khác nhau, nam nhân có vẻ cao lớn ở bên trái, tóc vàng mắt vàng, bộ dạng có vài phần tương tự với Mễ Lai Khắc, đều có ngũ quan sâu sắc, diện mạo thực nam tính.

Nhưng bất đồng với một Mễ Lai Khắc sảng khoái, cảm giác nam nhân đó là một người nghiêm túc, rất có khí thế nam nhân.

Lúc này, biểu tình của hắn chính là nghiêm túc, nghe được thanh âm của Mễ Lai Khắc cũng chỉ hơi hơi gật đầu một cái, tiếp theo liền nhìn về phía Lục Văn Thụy .Không biết vì cái gì, Lục Văn Thụy cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn hắn rất là thâm trầm, trong đó rõ ràng mang theo ý tứ tìm tòi nghiên cứu.

Điều này làm cho da đầu hắn cảm giác hơi run lên, trong lòng có chút không nỡ.

Chẳng lẽ đây là uy áp trong truyền thuyết sao?

Xem ra khả năng người nọ chắc chắn là tộc trưởng đi!Nam nhân bên phải có vẻ gầy yếu thấp bé một chút, lúc này trên mặt cũng là mang theo tươi cười ôn hòa nhìn chăm chú vào Mễ Lai Khắc.

Nam nhân có mái tóc màu tím rất dài, ngũ quan nhã nhặn thanh tú, xuất sắc nhất chính là cặp mắt đen bóng hữu thần.

Hiện tại, cặp mắt mê người này đang ôn nhu và sủng nịch nhìn Mễ Lai Khắc, phỏng chừng đây chính là cha của Mễ Lai Khắc, như vậy nam nhân có vẻ nghiêm túc vừa hẳn là phụ thân đi.Nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện tầm mắt đối phương dời về phía hắn, ánh mắt của đối phương tựa hồ là trời sinh ôn hòa, còn tỏ ra chút hiếu kỳ đối với hắn.

Dù sao thì nếu so sánh với phụ thân, thì cha của Mễ Lai Khắc có vẻ dễ ở chung hơn.“Mễ Lai Khắc, ngươi đã trở lại a!

Lần này như thế nào đi lâu như vậy? vị tiểu bằng hữu bên cạnh ngươi là ai, không giới thiệu cho chúng ta biết một chút sao?”

Nam nhân tóc tím sau khi đánh giá xong Lục Văn Thụy thì hỏi Mễ Lai Khắc.

Thỉnh thoảng người đó còn trừng mắt liếc nam nhân tóc vàng bên cạnh một cái, cảnh cáo y không nên để lộ tầm mắt quá lợi hại như thế, để tránh dọa đến giống cái mà con mình mang về.“Nga, đúng rồi, phụ thân, đây là Thụy, Lục Văn Thụy, hắn lúc trước một mình sống tại Hắc Chiểu rừng rậm.

Lúc ta bị thương thì gặp hắn, là hắn đã cứu ta, giúp ta trị thương, còn chiếu cố ta thật lâu.

Ta xem hắn một mình ở tại nơi đó không tốt lắm, liền mời hắn đến bộ lạc của chúng ta.”

Mễ Lai Khắc vội vàng giải thích, một bên còn dùng tay kéo Lục Văn Thụy đang đứng ở phía sau hắn ra trước mặt mọi người.“Nga, kêu là Thụy sao? tên rất êm tai, xin chào, ta gọi là Khoa Lan, là cha của Mễ Lai Khắc, bên cạnh ta là phụ thân của Mễ Lai Khắc, Tạp Lạc Tư, cũng là tộc trưởng của bộ lạc Thái Cách chúng ta.”

Khoa Lan ôn hòa nói xong, trong lúc đó còn không quên lén lút nháy mắt mấy cái với con của mình, ý tứ là con rất giỏi, đi ra ngoài một lần liền mang về một giống cái xinh đẹp như vậy.Nhìn bạn lữ của mình vụng trộm nháy mắt với đứa con, Tạp Lạc Tư liền ho nhẹ một tiếng, trên mặt cũng mang theo nụ cười thản nhiên, mở miệng nói:“Xin chào, Thụy, ta đại diện cho bộ lạc Thái Cách, rất hoan nghênh ngươi gia nhập bộ lạc của chúng ta.

Là một giống cái và vẫn chưa tìm được bạn lữ vậy nên bộ lạc chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi mộtgian phòng ở [Y-H: xem như là 1 gian nhà nhỏ vậy] tạm thời, hoặc là ngươi cũng có thể cùng thú nhân ngươi thích ở cùng một chỗ?”

Nói tới đây, Tạp Lạc Tư cố ý ngừng một chút, nhìn nhìn con rai mình, phát hiện tầm mắt đối phương vẫn đều đặt tại trên người Lục Văn Thụy , bất đắc dĩ tiếp tục nói:”Không biết quyết định của ngươi như thế nào?”

“Ân, tộc trưởng hảo, ta muốn một mình trụ một gian phòng, có thể chứ?”

Lục Văn Thụy một bên trả lời Tạp Lạc Tư, một bên theo bản năng nhìn về phía Mễ Lai Khắc một cái.

Quả nhiên sau khi nghe xong câu trả lời của hắn, trong mắt đối phương liền xẹt qua một chút thần sắc thất vọng, bất quá Lục Văn Thụy cảm thấy vì chính hắn còn chưa quyết định rằng tương lai có cùng Mễ Lai Khắc kết thành bạn lữ hay không, vậy thì trước mặt vẫn là một người trụ có vẻ tốt hơn.Chú ý tới ánh mắt thất vọng của con trai mình cùng vẻ mặt lo lắng của Khoa Lan, Tạp Lạc Tư trả lời:“Đương nhiên có thể, vậy để cho Khoa Lan mang ngươi đi chọn một gian phòng ở, còn hành lý của ngươi hãy để cho Mễ Lai Khắc giúp ngươi mang qua, được không?”

“Tốt, cám ơn tộc trưởng, ta xin phép đi trước.”

Không nghĩ sẽ tiếp tục đối mặt với biểu tình mất mát của Mễ Lai Khắc, điều này làm cho trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tội ác, Lục Văn Thụy nói xong liền theo Khoa Lan rời đi.

Thẳng đến khi thân ảnh Khoa Lan cùng Lục Văn Thụy biến mất, Mễ Lai Khắc vẫn như trước ngơ ngác đứng nhìn chăm chú về hướng đó, thấy thế Tạp Lạc Tư nói:“Mễ Lai Khắc, con ta, giống cái kia chính là người mà con chọn làm bạn lữ sao?

Tuy rằng bộ dạng của hắn rất được, nhưng lại cho ta một loại cảm giác không đơn giản, thật ra giống cái kia nhìn không tệ.

Nhưng hình như đối phương tựa hồ không có kia ý tứ đối với ngươi a?”

Tạp Lạc Tư thay đổi vẻ mặt nghiêm túc luôn xuất hiện trước mặt người khác bằng một biểu tình trêu chọc nhìn con trai mình, trong giọng nói còn mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.[Y-H: cha gì ác quá] Nếu lúc này là Lục Văn Thụy thì hắn nhất định không chút do dự đối với Tạp Lạc Tư nói ra hai chữ “phúc hắc”.Hình như là phát hiện trong giọng nói của phụ thân có chút vui sướng khi người gặp họa, Mễ Lai Khắc thu hồi biểu tình mất mát, vẻ mặt bí hiểm nói:“Phụ thân thân ái của ta, lúc trước khi ngài theo đuổi cha đã mất hết năm năm trời, trong lúc đó ngài đã dùng hết tất cả các loại thủ đoạn lừa gạt mới đeo đuổi được cha nga.

Ta cùng Thụy mới nhận thức không được một tháng, hiện tại hắn đã nguyện ý theo ta hồi bộ lạc, việc này có thể xem như là một thành công rất lớn.

Hơn nữa hắn năm nay mới 17 tuổi, còn 3 năm nữa mới trưởng thành, ta tin tưởng chính mình nhất định có thể tận dụng ba năm này theo đuổi được hắn, ngài chờ coi đi.”

Tạp Lạc Tư nghe lời nói tràn đầy tin tưởng của con trai, đối với việc hắn cười nhạo quá trình lúc trước mình theo đuổi Khoa Lan thì từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói:“Chính ngươi có niềm tin là tốt rồi, bất quá hiện tại hắn đã đến trong bộ lạc, mà bộ lạc chúng ta lại có nhiều thú nhân độc thân, bộ dạng của hắn lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa hắn đang sống một mình, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, ngươi cần phải tốn thêm nhiều sức lực mới được.”

Nghĩ nghĩ đến diện mạo tinh xảo mà không mất tuấn dật của Lục Văn Thụy , dáng người so với giống cái bình thường đều cao gầy thon dài hơn một ít, còn có khí chất thần bí làm cho người ta nhìn không ra sâu cạn kia, thật là giống cái vĩ đại, thực hấp dẫn người a.

Ngay cả chính hắn cũng không thể không thừa nhận rằng con trai của mình có vận khí cùng ánh mắt thật tốt.

Nhưng mà, giống cái vĩ đại thì cạnh tranh lại càng mãnh liệt a, xem ra tương lai của con trai mình sẽ không thoải mái.

Không chỉ phải chinh phục được đối phương, còn phải luôn đề phòng thú nhân chung quanh Lục Văn Thụy .

Sau này, chắc chắn hắn sẽ có cơ hội nhìn rất nhiều trò hay, Tạp Lạc Tư phúc hắc nghĩ.
 
Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 19: Trở lại bộ lạc (tam)


Nhìn biểu tình của phụ thân, Mễ Lai Khắc biết nhất định là y đang muốn thấy hắn bị chê cười, hừ, vẫn là cha hảo, ôn nhu thiện lương, lúc trước vì sao lại coi trọng phụ thân không biết?

Bất quá hắn nhất định phải cố gắng, phải tranh thủ nhanh nhanh theo đuổi Thụy mới được.Phụ tử hai người cùng mang ý xấu liếc nhau một cái, sau đó đều lộ ra một nụ cười tươi, theo loại trình độ này mà nhìn thì không khó phát hiện ra đây chính là cha con ruột nha, quả nhiên rất giống.Tạp Lạc Tư đột nhiên nhớ tới vừa rồi chỉ lo nhìn diện mạo của Lục Văn Thụy có bao nhiêu ưu điểm, nên giờ rất muốn biết lai lịch của y nên hỏi:“Mễ Lai Khắc, ngươi gặp được Thụy tại Hắc Chiểu rừng rậm, vậy ngươi có biết hắn vốn là người của bộ lạc nào không?

Hay hắn là con của một đôi phu phu lưu lạc cho nên sống một mình ở trong rừng rậm?”

“Ân, quả thật là ta gặp được Thụy tại Hắc Chiểu rừng rậm, về phần lai lịch của hắn, hắn chưa có nói với ta.

Ta cảm thấy nếu ta hỏi, hắn sẽ không cao hứng.

Nhưng thông qua lời nói của hắn, ta cảm thấy hắn chắc chắn có chút quan hệ với bộ lạc Lý Âu ở phụ cận rừng rậm.

Hơn nữa, lúc trước hắn còn hỏi qua ta rằng ta có cảm thấy phát sắc cùng đồng tử sắc bất đồng là rất kỳ quái.

Cho nên ta đoán hắn từ rất nhỏ liền rời đi bộ lạc, một mình sinh hoạt tại rừng rậm.

Hơn nữa hắn hình như không hề biết đến lịch sử của toàn bộ đại lục Lạc Vân”.Mễ Lai Khắc suy nghĩ một chút trả lời.Tạp Lạc Tư cũng đoán được hẳn là như vậy.“Như vậy, nếu hắn hiện tại lựa chọn đi vào bộ lạc chúng ta, hơn nữa lúc trước hắn còn cứu ngươi, chúng ta cũng không nên so đo đến lai lịch của hắn.

Ta nghĩ đó nhất định không phải là một đoạn ký ức thật đẹp để nhớ lại.

Nếu hắn không nói, ngươi cũng đừng chủ động hỏi hắn.

Chuyện này, nếu trong tương lai hắn muốn nói thì sẽ tự nhiên nói thôi.”

“Ân, ta cũng nghĩ như vậy, ta sẽ không bức Thụy.

Đúng rồi, phụ thân, Thụy lúc trước nghe ta nói cha do có phát đồng dị sắc nên trời sinh có chứa năng lực chữa bệnh, cho nên hắn rất ngạc nhiên về năng lực của chính mình.

Ta có thể dẫn hắn đi đến nơi hiến tế thí nghiệm một chút được không?”

Mễ Lai Khắc nghĩ nếu hiện tại cả hai đã về tới bộ lạc, vậy hắn cũng nên thỏa mãn tâm nguyện này của Thụy.

Tạp Lạc Tư trầm tư một lát, trả lời:“Ân, được rồi.

Hôm nay ngươi trước hết giúp hắn đem phòng ở chuẩn bị cho tốt.

Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với hiến tế, nếu hiến tế đáp ứng, ta sẽ nói cho ngươi hay.

Gần đây Phỉ Nhĩ hiến tế hình như đang bế quan, ta phải đi hỏi trước mới ổn.”

“Vâng, cám ơn phụ thân, giờ ta đi tìm Thụy nga!

Ta sẽ làm cho cha về nhà sớm một chút.”

Mễ Lai Khắc nói xong liền mang đồ đạc của Lục Văn Thụy ly khai.

Tạp Lạc Tư nghe lời con trai nói, nhìn bóng dáng vội vã của hắn, hơi mỉm cười lại có chút thở dài:“Ha ha, tuổi trẻ thật tốt a!

Ta chỉ còn ở nhà chờ bảo bối Khoa Lan trở về sớm một chút đi.”

Mễ Lai Khắc một đường chạy đi, đến chỗ một loạt phòng trống tìm tới tìm lui, rốt cục nhìn thấy thân ảnh cha mình trước cửa một gian phòng ở cạnh bờ sông, xem ra là gian này, đúng vậy.Hắn mang theo hành lý, ở tại cửa kêu lên một tiếng: “Thụy, cha! ta mang hành lý đến, hai người tìm được phòng vừa ý chưa?”

Khoa lan cùng Lục Văn Thụy đồng thời quay đầu, nhìn bộ dáng Mễ Lai Khắc mang theo bao lớn bao nhỏ, trăm miệng một lời nói: “Ngươi đã đến rồi a!”

Sau đó Lục Văn Thụy tiến lên nhận lấy một ít hành lí từ trong tay Mễ Lai Khắc, tiếp tục trả lời: “Ta thích gian phòng này, bên cạnh có sông nhỏ, dùng nước giặt quần áo đều thực phương tiện, hơn nữa ta cũng thực thích mấy cây phong ở ngoài cửa kia”.

“Ngươi thích là tốt rồi, ta giúp ngươi đem mấy thứ này vào, ngươi muốn bày trí như thế nào đây?”

Mễ Lai Khắc chờ Lục Văn Thụy trả lời sau đó quay đầu nói với người bên cạnh luôn cười cười nhìn hắn cùng Thụy:“Cha, nơi này có ta đến hỗ trợ thì tốt rồi, ngươi về nhà trước đi, phụ thân còn chờ ngươi đó!” [Y-H: đúng là con với cái]Tuy Khoa Lan nhìn con trai vì có giống cái hắn thích nên không thèm để ý tới cha cũng không sinh khí, trong lòng nghĩ Mễ Lai Khắc nhà chúng ta đang muốn tìm bạn lữ a, ân, thật tốt.

Nghe được hắn nói Tạp Lạc Tư đang ở nhà chờ mình, ngẫm lại hiện tại chính mình đứng ở chỗ này cũng sẽ gây trở ngại cho con trai theo đuổi bạn lữ, vậy thì tốt nhất trở về bồi lão nhân nhà mình đi. (^_^).“Vậy được rồi, Thụy, vừa rồi ta có nói đến mấy việc cần chú ý, nếu ngươi có chỗ nào không rõ ràng lắm thì có thể hỏi Mễ Lai Khắc, ta đây đi về trước, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi!”

Dứt lời, Khoa Lan khoát tay với hai người, đi ra ngoài cửa.“Vâng, ngài đi thong thả!

Ngày mai gặp!”

Lục Văn Thụy ngừng soạn hành lý, ngẩng đầu lên nói lời từ biệt với Khoa Lan vốn đã chạy ra tới cửa.

Mễ Lai Khắc thấy thế chỉ gật gật đầu với cha của mình, sau đó liền cúi đầu tiếp tục thu thập mấy thứ khác.Nhìn bộ dáng kia của Mễ Lai Khắc, Khoa Lan buồn cười, lắc đầu, thở dài một tiếng: “Con lớn không cần cha nga!” [ thanh: Mễ Lai Khắc chưa có tức phụ đã quên nương a!

Loại hành vi này là không tốt.]Sau khi Khoa Lan đi rồi, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lại bận rộn một trận, rốt cục đem này nọ đều đặt ở vị trí tương ứng, lại quét tước hết từ trong phòng ra ngoài một lần.

Lục Văn Thụy mới đứng thẳng dậy, thở phào một hơi.

Nhìn những vật dụng mà mình dùng ở sơn động lúc trước, giờ bày ra trong phòng ở mới thì cảm thấy có chút thô ráp.

Vừa rồi nhìn thấy chất liệu quần áo của Khoa Lan có vẻ giống như vải bố, xem ra về sau hắn chắc là không cần dùng da thú làm quần áo cùng khăn mặt, nói không chừng nơi này đã có đồ gốm, có lẽ về sau hắn sẽ không cần lại dùng thạch oa và thạch bát mà có thể dùng rất nhiều đào bát đào oa đi.

Hơn nữa hiện tại căn nhà này khá lớn, bên trong có một gian phòng ngủ, một gian bếp còn có một gian không biết dùng để làm phòng khách, phòng ăn hay là làm phòng ngủ cho khách đây.Trong lòng miên man suy nghĩ xong, Lục Văn Thụy ngẩng đầu nhìn Mễ Lai Khắc đầy mồ hôi bên cạnh, nghĩ đến vừa rồi, đa số công việc sửa sang cùng quét tước phòng ốc đều bị đối phương cướp làm, khó trách hiện tại y một thân đầy mồ hôi.

Nhìn Mễ Lai Khắc như vậy, đáy lòng Lục Văn Thụy lại tràn ra một dòng nước ấm quen thuộc, giống như chỉ cần ở bên cạnh y thì trong lòng hắn đều cảm thấy rất là ấm áp.Trong lòng nghĩ như vậy nên Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc, sau đó nở ra một nụ cười vô cùng sáng lạn.

Nhìn trên mặt đối phương bởi vì hành động của hắn mà lộ ra biểu tình ngốc lăng, Lục Văn Thụy nhịn không được cười ha ha, Đại Thước thật sự là rất đáng yêu.Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy đang ở trước mặt cười vui đến như vậy, cũng không vì đối phương cười nhạo hắn mà sinh khí, vì hắn có thể làm cho Thụy lộ ra nụ cười sáng lạn mà cao hứng.

Thụy, ta hướng thần thú cao nhất thề, ta về sau vẫn sẽ luôn bảo hộ nụ cười của ngươi, vĩnh viễn.Ở trong lòng phát thệ xong, Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy đang cười thoải mái nên bản thân hắn nhịn không được cũng nở ra một nụ cười.

Ở cùng một chỗ với Thụy, cuộc sống như vậy thật sự tốt lắm.Hai người nhìn phòng ở đã được đổi mới hoàn toàn, trong lòng đều thực thỏa mãn.

Đang cao hứng, đột nhiên có một đạo bóng đen chợt lóe qua trước mắt, đợi cho Lục Văn Thụy phản xạ quay đầu lại chỉ thấy trước cửa nhà mới của hắn xuất hiện một con hỗ màu kim hoàng có hai cánh.

Bộ lông màu vàng của lão hổ này dưới ánh chiều tà lòe lòe sáng lên.

Lúc này đôi mắt kim hoàng
có hai cánh.

Bộ lông màu vàng của lão hổ này dưới ánh chiều tà lòe lòe sáng lên.

Lúc này đôi mắt kim hoàng sắc kia đang nhìn thẳng vào hắn.

Đây là ai a?

Vì cái gì nhìn hắn như vậy?

Hắn hình như không biết người này a.—–
 
Back
Top Bottom