Ngôn Tình Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 160


Du Lương muốn giúp nàng xoa bóp giải lao, tiếc là hiện giờ chưa thành thân, nhất thời cũng chưa có cơ hội.

Tối đến Nam Khê gọi A Mạch và Thập Ngũ đến cùng nhau, nói với họ sau khi xưởng rượu mở rộng đã cố ý để lại hai gian phòng cho người làm việc trong xưởng rượu ở. Xây dựng là giường đại thông phô, một gian phòng chen chúc có thể ngủ được mười người. Hỏi họ có muốn dọn đến ở không.

A Mạch là người đầu tiên đồng ý, vốn hắn ta không thích hợp ở cùng Du Lương trong Du gia. Thập Ngũ không nói muốn dọn đi, hắn ta vẫn thích ở một mình trong gian xưởng rượu ban đầu. Tiểu Ngưu cũng nói muốn dọn đi, vì nếu ở cùng Thập Ngũ, giường của Thập Ngũ quá nhỏ không tiện trở mình.

Nghe Tiểu Ngưu muốn dọn đi, Thập Ngũ ngẩng mắt nhìn hắn ta, nhưng cũng không nói gì. Hai người ở chung không lâu, tình cảm có vẻ cũng không sâu đậm lắm.

Nam Khê hỏi xong, trực tiếp đưa chìa khóa phòng bên đó cho A Mạch giữ trước. Đợi mọi người đi hết nàng mới kéo Du Lương đi nói chuyện riêng.

"Ngày mai ta sẽ lo việc bên phòng ốc trước, ta trông coi bên này, chàng đến xưởng rượu chỉ bảo kỹ những người mới tuyển. Hồ bã rượu gì đó đều nhận rõ, còn có..."

Lời chưa nói hết đã bị cắn một cái.

"Đồ vô tâm, cả ngày chưa nói chuyện được, vừa nói đã là chuyện xưởng rượu."

Nam Khê cười chê hắn trẻ con.

"Xưởng rượu phải nhanh chóng chỉnh đốn xong mới có thể khai trương kiếm tiền chứ, hơn nữa đợi những người mới tuyển đều đảm đương được việc, chẳng phải chàng sẽ rảnh rỗi sao, ta đây là lo lắng cho chàng đấy. Chàng mới là kẻ vô tâm!"

"Được rồi được rồi, là ta vô tâm đã hiểu lầm Tiểu Khê, phạt ta hôn thêm một cái."

Du Lương không cho nàng cơ hội nói chuyện, thừa cơ bịt miệng nàng lại.

Đêm nay lại là một đêm bị muỗi cắn rồi.

Sớm hôm sau, Du Lương dẫn dân làng mới tuyển đến xưởng rượu để dạy dỗ. Hôm nay, ai nấy đều thay y phục sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.

Làm việc nơi đây, một tháng được gần năm trăm văn tiền, bổng lộc hậu hĩnh ai cũng không muốn đánh mất công việc này, nên đều nghe lời răm rắp.

Bên này Du Lương bận rộn dạy dỗ, bên kia Nam Khê cũng bận rộn việc xây nhà.

Vốn dĩ bản vẽ đã hoàn thành tốt đẹp, nay cũng xây được quá nửa, trông chừng sắp hoàn công. Nam Khê vừa bước vào, bỗng trong lòng nảy ra một ý tưởng.

"Cái gì? Cô muốn phá bỏ chỗ này để xây một cái hồ ư?"

Thợ cả Mao rất đỗi ngạc nhiên, sao cô nương này lại có nhiều ý tưởng đến thế, trước thì đòi làm cái tịnh phòng chỉ có ở thành thị, giờ lại muốn phá tường để xây một cái hồ bằng đá ở bên trong.

Hina

"Thợ cả Mao, các ông cứ phá đi, lát nữa ta sẽ mang bản vẽ đến."

Nam Khê vừa nảy ra ý tưởng liền không kìm được nữa, lập tức chạy về lấy giấy bút than vẽ tỉ mỉ.

Nàng muốn làm một cái hồ tắm, trước đây đi tìm Dư Đào có thấy ở biệt viện trên núi, nhà người ta làm to rộng, nghe nói đợi xây xong tường bao, bên trong đổ đầy nước chủ nhân có thể tắm táp ngoài trời.

Trên đảo thời tiết nóng nực nhiều, nhà mình có cái hồ để ngâm mình tắm táp nghĩ thôi đã thấy sảng khoái vô cùng.

Nam Khê không có đất rộng để xây hồ to, chỉ nghĩ đến việc xây một cái nhỏ trong tịnh phòng, sau này cả nhà mệt mỏi có thể ngâm mình, cũng chẳng thua kém hồ to là bao.

Nàng một mình nghiền ngẫm vẽ hơn một canh giờ mới hoàn thành bản vẽ, đem cho thợ cả Mao xem, người ta lập tức nhận lời bảo có thể xây được, chỉ là tốn thêm chút đá xanh. Chuyện có thể dùng bạc giải quyết đều là chuyện nhỏ, Nam Khê bảo đảm cung cấp đủ đá xanh, thợ cả Mao không nói gì thêm nữa.

Nửa tháng sau, xưởng rượu mới đã đi vào guồng, sân Du gia cũng hoàn toàn xây xong.

Chiều hôm đó Du Lương đặc biệt tan làm sớm một canh giờ, cả nhà cùng đi tham quan kỹ sân mới.

Chưa vào bên trong, chỉ nhìn bức tường đá xanh vững chãi bên ngoài đã biết bên trong hẳn rất đẹp.

Nam Trạch trước đây bận đi học, Du Lương cũng bận huấn luyện công nhân mới tuyển của xưởng rượu, chẳng ai vào xem kỹ. Lư thị thì có vào mang nước vài lần, nhưng mắt bà không tốt, lúc đó dưới đất lại toàn đá gỗ chẳng ai dám để bà đi lại trong đó, nên bà cũng không rõ hiện giờ sân trông như thế nào.

"Mở cửa đây~"

Nam Khê lắc lắc chìa khóa, tiến lên mở ổ khóa đồng to.

Cánh cửa nặng nề là gỗ tùng do Nam Khê và Du Lương cùng chọn, chắc chắn bền bỉ, quét một lớp dầu thông trông rất đẹp.

Cửa vừa mở, có thể nhìn thấy bảy tám phần diện mạo bên trong sân.

Bên phải cửa vào sát tường đá xanh xây một căn nhà nhỏ bằng gạch, nơi này dùng để cất giữ dụng cụ lao động, giỏ gánh, trên tường có đóng đinh gỗ, có thể treo áo tơi nón lá, nếu trời mưa to vào cửa có thể cởi áo tơi ở đây không cần mang nước vào nhà chính.
 
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 161


Bên trái dựa tường cũng xây nhà, hơi to hơn, đây là bếp của nhà bên cạnh là nơi chứa củi.

Trong sân lát đá xanh làm đường, nhìn sạch sẽ sáng sủa. Giếng nước ở gần bếp, rất tiện. Trong sân trồng vài cây, có mộc lan trắng, quế hoa và lựu. Đây đều là những thứ Nam Khê yêu thích.

Còn về dừa mà nàng thích uống, đều trồng ngoài sân, cả hai nhà đều có rất nhiều.

Lư thị tuy nhìn không rõ, nhưng sờ tay một cái đã có thể tưởng tượng ra, liên tục khen đẹp.

Nhà chính có ba gian lớn, giữa là phòng khách chủ yếu dùng để tiếp khách thường ngày. Hai góc hai bên đều có một cánh cửa, là cửa phòng ngủ chính hai bên. Bên trái là phòng Lư thị, bên phải là phòng sau này của vợ chồng trẻ.

Ngoài ra hai bên trái phải nhà chính đều có hai gian nhà, bình thường để đồ lặt vặt hoặc tiếp đãi khách đều được. Ở góc có hai căn nhỏ, một làm tịnh phòng một làm nhà xí, đều thu xếp gọn gàng sạch sẽ.

Cả sân chỉ riêng đá xanh đã tốn hơn trăm lạng bạc, ai trong làng đi ngang qua cũng phải thèm thuồng.

Bốn người đi từ trước ra sau, chỗ này cũng hài lòng, chỗ kia càng hài lòng. Đặc biệt là cái hồ tắm khiến cả Nam Trạch cũng rung động.

"Gần đây xưởng rượu mới mở rộng, đang là lúc bận rộn, đợi những công nhân mới tuyển đã quen việc, ta có thể rảnh rỗi, lúc đó sẽ sửa sang sân nhà mình cho tốt. Cũng làm cho đệ một cái hồ."

Nam Khê chẳng hề đùa cợt, vả lại nhà mình vốn có sân đá, đến lúc đó chẳng tốn kém bao nhiêu.

Mẹ con Du Lương không phát biểu ý kiến, Nam Trạch cũng không cưỡng được sự cám dỗ, vui vẻ đáp ứng.

Nhà mới vừa cất xong, đương nhiên phải mời hàng xóm xung quanh đến uống rượu mừng nhà mới. Nhưng Lư thị không thích phiền phức những chuyện đó, một lòng chỉ nghĩ đến việc Nam Khê và con trai thành thân mới tổ chức tiệc lớn, nên rượu mừng nhà mới được miễn, chỉ mời vài người hàng xóm thân thiết đến sân dạo chơi, rồi tặng mỗi người một cân rượu nếm thử.

Một cân càn tửu bán lẻ phải hai mươi hai văn một cân, bình thường mọi người đều uống thiêu tửu ai nỡ uống thứ này. Được một cân rượu lại được không một cái bình, mọi người tự nhiên khen ngợi Du gia Nam gia không ngớt. Đi thăm họ hàng cũng thường thích đến Nam gia lấy chút rượu.

Một thời gian, danh tiếng xưởng rượu Nam gia càng vang dội.

Đương nhiên, danh tiếng càng lớn, cũng sẽ có đôi chút rắc rối.

Rượu trái cây Nam gia nổi tiếng, lại bán chạy ở phủ thành như vậy. Năm nay cam vừa ra, kẻ muốn theo trào lưu liền nối đuôi nhau.

Người đến thu mua cam trên đảo rất nhiều, tranh giành vài phen đã đẩy giá cam lên đến năm mươi văn một cân.

Đây là một cái giá khiến người ta phải tặc lưỡi.

"Tiểu Khê, năm mươi văn một cân rồi, chúng ta còn thu mua không?"

"Thu chứ, chúng ta thu năm mươi văn một cân, quay đầu làm thành rượu trái cây có thể kiếm lại được ngay, còn những người bên ngoài kia thì chưa chắc."

Nam Khê mỉm cười, rất có nắm chắc, trực tiếp bảo Du Lương đi thu mua một ngàn cân theo kế hoạch ban đầu.

Năm nay mua theo trào lưu, đợi làm không ra rượu cam giống nhà mình, lỗ một đống, xem năm sau họ còn mua không.

Nam Khê chẳng lo lắng chút nào, ngược lại những người làm trong xưởng rượu thỉnh thoảng sẽ lo lắng vài câu. Dù sao nếu việc làm ăn của Nam gia bị cướp mất, có lẽ họ cũng không còn việc để làm nữa.

May mà không để họ lo lắng quá lâu, rất nhanh đã có từng đợt từng đợt cam được chuyển đến xưởng rượu.

Một đám nam nhân to con cả ngày tắm rửa sạch sẽ hơn cả nhà mình, ngồi trong xưởng rượu gọt vỏ cam ráo riết mấy ngày. Về nhà cha mẹ già hỏi rượu cam đó làm thế nào, mọi người đều nói gọt xong lấy rượu ngâm là thành rượu cam rồi, hỏi gì thêm đều nói không biết.

Hina

Những kẻ có ý muốn mua chút tin tức trong làng, dò la một hai tháng vẫn chỉ có thông tin này cuối cùng đành phải ngậm ngùi quay về.

Kẻ gan to lại thích đánh bạc liền lấy rượu nhà mình đi ngâm cam, kẻ nhát gan thì một nhà mua một ít rượu về ngâm cam.

Còn có kẻ mua rượu Nam gia về thử ngâm.

Phải nói, người này thật là thông minh, nếu động tác chuẩn mực một chút thật sự có thể khiến hắn ta ngâm ra được. Đáng tiếc họ không hiểu cam trong quá trình ngâm rượu không thể chạm nước, cái vại rượu dùng cũng nhất định phải dùng nước sôi tráng qua phơi khô mới được dùng, hơi bẩn một chút cũng không được.

Một đám người ai cũng có cách riêng, đều mong mỏi ngâm được rượu cam. Chỉ là nghe nói rượu này phải sáu tháng mới mở được, vì thế chưa qua hai ba tháng mọi người lại theo trào lưu ngâm rượu xoài.

Xoài trên đảo Quỳnh Hoa chỉ sau một đêm đã tăng lên gần trăm văn một cân, nông dân trồng trái cây thật sự kiếm bộn.

"Tiểu Khê, giá xoài này, chúng ta còn mua không?"
 
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 162


Nhưng là nhà mình kiếm ít đi chút, nông dân trồng trái cây trên đảo kiếm nhiều hơn, kẻ ngốc vẫn là những người ngoài đảo kia.

Trên đảo có mấy vạn sản lượng xoài đấy~

Xưởng rượu Nam gia bận rộn xử lý xoài để chế tạo rượu xoài, ngoài đảo kẻ có tâm cũng đang loay hoay chế tạo rượu.

Hina

Xoài không thể sánh bằng cam quýt, hái về chẳng được mấy ngày đã mềm nhũn, rồi thối rữa. Trong vòng mười ngày ngắn ngủi mà muốn nghiên cứu ra rượu xoài, ấy là chuyện không thể.

Kẻ tự cho rằng ngâm được còn tạm, kẻ xoài thối một đống lớn. Gió mưa bên ngoài chẳng liên quan gì đến xưởng rượu Nam gia, Nam Khê thuê các bà các dì trong thôn làm việc ngắn hạn, bóc vỏ gọt thịt giúp xử lý hết hai ngàn quả xoài, rồi để công nhân xưởng rượu ngâm tất cả.

Tính ngày, khi rượu xoài có thể mở vại, cũng là lúc Nam Khê và Du Lương thành thân, tốt lắm tốt lắm.

Gần đây tâm trạng Nam Khê rất tốt, hôm nay đặc biệt rảnh rỗi học may vá cùng Xuân Nha. Phong tục nơi đây, thiếu nữ xuất giá phải tự thêu giá y, bảo nàng thêu cả bộ quá không thực tế, nên nàng định mua giá y về tự thêu thêm một dải lưng là được.

Gấp rút học tập, kết quả đương nhiên không lý tưởng. Tay Nam Khê gần như bị đ.â.m thành cái rây, mới miễn cưỡng thêu được một đóa mây lành.

"Ôi... thêu cái này khó quá. Có công phu này còn không bằng đi nghiên cứu men rượu."

Xuân Nha bị nàng chọc cười.

"Đây chính là y phục cưới đấy, thiếu nữ cả đời chỉ có một lần, phiền phức chút thì sao? Cô đó, chỉ thêu một dải lưng đã là tiết kiệm công sức lắm rồi, ít hơn nữa sẽ bị người ta dị nghị đấy."

Nam Khê ngượng ngùng lại cầm kim lên chăm chú đâm. Vì cả đời chỉ có một lần, tốn chút tâm sức quả thật đáng.

Hai người trong phòng lặng lẽ thêu một lúc, Nam Khê bất giác lại thất thần. Lần này là nhìn chằm chằm vào Xuân Nha mà ngẩn người.

Sau khi lấy chồng, Xuân Nha búi tóc kiểu phụ nhân, trên đầu cài một chiếc trâm bạc mây lành nhỏ, tai không có đồ trang sức đặc biệt chỉ là một bông hoa đinh hương bạc nhỏ. Đơn giản mộc mạc lại càng thêm thanh lịch. Chỉ vài tháng ngắn ngủi, Xuân Nha tròn trịa hơn không ít, mặt cũng trắng hơn chút. Hồng hào nhìn là biết cuộc sống rất mỹ mãn.

"Cô không thêu dải lưng nhìn ta làm gì?"

Xuân Nha bị nhìn chằm chằm đến toàn thân không thoải mái.

"Nhìn cô trở nên xinh đẹp mà, khí sắc tốt hơn trước không biết bao nhiêu. Các đại nương thẩm thẩm trong thôn đều nói cô lấy chồng tốt đấy."

Xuân Nha e thẹn cười.

"Ta lấy chồng tốt sao bằng được cô? Đại Lương ca và Lư thẩm đối xử với cô thân thiết như vậy, chưa gả đi đã cho cô quản gia, hai nhà lại ở gần nhau, tốt biết mấy. Hơn nữa hiện giờ cô làm ăn lớn như vậy, nhà lại không thiếu tiền của, ta rất là ghen tị đấy."

Không chỉ là nàng ấy, ai ở trong thôn mà không ghen tị chứ.

Nam Khê nghĩ đến những tâm ý Du Lương dành cho mình, không nhịn được cũng nở nụ cười. Tay có bị đ.â.m đau đến mấy cũng không thấy đau nữa.

Nàng bên này an phận làm công việc thêu thùa, chớp mắt đã đến ngày mở vại rượu cam.

Rượu cam của xưởng rượu Nam gia đương nhiên vẫn tốt như thường lệ, vừa ra chưa được mấy ngày đã bị các ông chủ xung quanh đặt hết.

Rượu dễ bảo quản hơn trái cây, cũng có kẻ mua cả trăm cân muốn chuyển tay bán đến các thành trì xa hơn.

Tóm lại, rượu trái cây Nam gia đã hết.

Lúc này Nam Lê phủ lại đột nhiên có thêm vài nhà bán rượu cam. Đánh bóng chiêu bài đảo Quỳnh Hoa, lẫn lộn trái cây và rượu trái cây của đảo Quỳnh Hoa. Họ bán rẻ, ngược lại thu hút một số khách hàng không mua được rượu.

Vài đồng bạc mua về uống, hoặc là chua lè, hoặc là một mùi rượu nồng nặc, hoàn toàn không có mùi thơm của cam như đồn đại.

Gần như mỗi tiệm rượu bán rượu cam đều bị trả hàng. Có kẻ mặt dày cứng rắn nói tiền trao cháo múc, không bồi thường. Khách mua rượu chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Nhưng khi tiếng xấu truyền ra, việc làm ăn của tiệm rượu này cũng sa sút nhanh chóng.

Toàn bộ Nam Lê phủ muốn chia một miếng bánh, những ông chủ này lại chẳng có ai làm ăn khá.

Rượu cam tranh giành thị trường thất bại thảm hại, khiến những ông chủ mua xoài giá cao lo lắng không yên.

Cam rẻ hơn xoài nhiều, họ mua xoài giá cao cộng với rượu ngâm trái cây, nếu lỗ thì làm sao đây.

Có vài ông chủ tâm lý chịu không nổi, lần mò đến thôn muốn trả giá cao nhờ Nam Khê chỉ điểm xem có thể vãn hồi chút tổn thất không. Đáng tiếc, Nam gia sắp tổ chức hỉ sự, ai cũng không rảnh để ý đến họ.

Đầu tháng tám, Lư thị tìm người xem ngày lành tốt nhất, thích hợp cưới hỏi.

Sáng sớm Nam Khê đã bị bắt dậy mặc y phục trang điểm, nàng chưa từng vấn tóc, bị mấy đại nương vấn đến kêu ối ối.

Tuy hơi đau, nhưng vấn xong sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng trơn láng, cảm giác thật là tốt.
 
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 163


Nhưng là nhà mình kiếm ít đi chút, nông dân trồng trái cây trên đảo kiếm nhiều hơn, kẻ ngốc vẫn là những người ngoài đảo kia.

Trên đảo có mấy vạn sản lượng xoài đấy~

Xưởng rượu Nam gia bận rộn xử lý xoài để chế tạo rượu xoài, ngoài đảo kẻ có tâm cũng đang loay hoay chế tạo rượu.

Hina

Xoài không thể sánh bằng cam quýt, hái về chẳng được mấy ngày đã mềm nhũn, rồi thối rữa. Trong vòng mười ngày ngắn ngủi mà muốn nghiên cứu ra rượu xoài, ấy là chuyện không thể.

Kẻ tự cho rằng ngâm được còn tạm, kẻ xoài thối một đống lớn. Gió mưa bên ngoài chẳng liên quan gì đến xưởng rượu Nam gia, Nam Khê thuê các bà các dì trong thôn làm việc ngắn hạn, bóc vỏ gọt thịt giúp xử lý hết hai ngàn quả xoài, rồi để công nhân xưởng rượu ngâm tất cả.

Tính ngày, khi rượu xoài có thể mở vại, cũng là lúc Nam Khê và Du Lương thành thân, tốt lắm tốt lắm.

Gần đây tâm trạng Nam Khê rất tốt, hôm nay đặc biệt rảnh rỗi học may vá cùng Xuân Nha. Phong tục nơi đây, thiếu nữ xuất giá phải tự thêu giá y, bảo nàng thêu cả bộ quá không thực tế, nên nàng định mua giá y về tự thêu thêm một dải lưng là được.

Gấp rút học tập, kết quả đương nhiên không lý tưởng. Tay Nam Khê gần như bị đ.â.m thành cái rây, mới miễn cưỡng thêu được một đóa mây lành.

"Ôi... thêu cái này khó quá. Có công phu này còn không bằng đi nghiên cứu men rượu."

Xuân Nha bị nàng chọc cười.

"Đây chính là y phục cưới đấy, thiếu nữ cả đời chỉ có một lần, phiền phức chút thì sao? Cô đó, chỉ thêu một dải lưng đã là tiết kiệm công sức lắm rồi, ít hơn nữa sẽ bị người ta dị nghị đấy."

Nam Khê ngượng ngùng lại cầm kim lên chăm chú đâm. Vì cả đời chỉ có một lần, tốn chút tâm sức quả thật đáng.

Hai người trong phòng lặng lẽ thêu một lúc, Nam Khê bất giác lại thất thần. Lần này là nhìn chằm chằm vào Xuân Nha mà ngẩn người.

Sau khi lấy chồng, Xuân Nha búi tóc kiểu phụ nhân, trên đầu cài một chiếc trâm bạc mây lành nhỏ, tai không có đồ trang sức đặc biệt chỉ là một bông hoa đinh hương bạc nhỏ. Đơn giản mộc mạc lại càng thêm thanh lịch. Chỉ vài tháng ngắn ngủi, Xuân Nha tròn trịa hơn không ít, mặt cũng trắng hơn chút. Hồng hào nhìn là biết cuộc sống rất mỹ mãn.

"Cô không thêu dải lưng nhìn ta làm gì?"

Xuân Nha bị nhìn chằm chằm đến toàn thân không thoải mái.

"Nhìn cô trở nên xinh đẹp mà, khí sắc tốt hơn trước không biết bao nhiêu. Các đại nương thẩm thẩm trong thôn đều nói cô lấy chồng tốt đấy."

Xuân Nha e thẹn cười.

"Ta lấy chồng tốt sao bằng được cô? Đại Lương ca và Lư thẩm đối xử với cô thân thiết như vậy, chưa gả đi đã cho cô quản gia, hai nhà lại ở gần nhau, tốt biết mấy. Hơn nữa hiện giờ cô làm ăn lớn như vậy, nhà lại không thiếu tiền của, ta rất là ghen tị đấy."

Không chỉ là nàng ấy, ai ở trong thôn mà không ghen tị chứ.

Nam Khê nghĩ đến những tâm ý Du Lương dành cho mình, không nhịn được cũng nở nụ cười. Tay có bị đ.â.m đau đến mấy cũng không thấy đau nữa.

Nàng bên này an phận làm công việc thêu thùa, chớp mắt đã đến ngày mở vại rượu cam.

Rượu cam của xưởng rượu Nam gia đương nhiên vẫn tốt như thường lệ, vừa ra chưa được mấy ngày đã bị các ông chủ xung quanh đặt hết.

Rượu dễ bảo quản hơn trái cây, cũng có kẻ mua cả trăm cân muốn chuyển tay bán đến các thành trì xa hơn.

Tóm lại, rượu trái cây Nam gia đã hết.

Lúc này Nam Lê phủ lại đột nhiên có thêm vài nhà bán rượu cam. Đánh bóng chiêu bài đảo Quỳnh Hoa, lẫn lộn trái cây và rượu trái cây của đảo Quỳnh Hoa. Họ bán rẻ, ngược lại thu hút một số khách hàng không mua được rượu.

Vài đồng bạc mua về uống, hoặc là chua lè, hoặc là một mùi rượu nồng nặc, hoàn toàn không có mùi thơm của cam như đồn đại.

Gần như mỗi tiệm rượu bán rượu cam đều bị trả hàng. Có kẻ mặt dày cứng rắn nói tiền trao cháo múc, không bồi thường. Khách mua rượu chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Nhưng khi tiếng xấu truyền ra, việc làm ăn của tiệm rượu này cũng sa sút nhanh chóng.

Toàn bộ Nam Lê phủ muốn chia một miếng bánh, những ông chủ này lại chẳng có ai làm ăn khá.

Rượu cam tranh giành thị trường thất bại thảm hại, khiến những ông chủ mua xoài giá cao lo lắng không yên.

Cam rẻ hơn xoài nhiều, họ mua xoài giá cao cộng với rượu ngâm trái cây, nếu lỗ thì làm sao đây.

Có vài ông chủ tâm lý chịu không nổi, lần mò đến thôn muốn trả giá cao nhờ Nam Khê chỉ điểm xem có thể vãn hồi chút tổn thất không. Đáng tiếc, Nam gia sắp tổ chức hỉ sự, ai cũng không rảnh để ý đến họ.

Đầu tháng tám, Lư thị tìm người xem ngày lành tốt nhất, thích hợp cưới hỏi.

Sáng sớm Nam Khê đã bị bắt dậy mặc y phục trang điểm, nàng chưa từng vấn tóc, bị mấy đại nương vấn đến kêu ối ối.

Tuy hơi đau, nhưng vấn xong sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng trơn láng, cảm giác thật là tốt.
 
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 164


Xuân Nha biết Nam Khê không có trưởng bối dạy dỗ, bèn đưa cho Nam Khê cuốn sách nhỏ mà mẹ đẻ mình đưa cho trước khi thành thân.

"Lát nữa cô tranh thủ xem lúc không có ai nhé, tối sẽ dùng đến."

Tối…

Nam Khê mặt ửng hồng, trước nàng chẳng biết. Nhưng có vài lần cùng Du Lương suýt vượt quá giới hạn, hắn không chỉ một lần bảo đợi đêm tân hôn sẽ xử lý nàng.

Nghĩ đến việc thành thân hai người sẽ thân mật như thế, nàng vừa xấu hổ vừa hồi hộp, nắm chặt đến nỗi bìa sách sắp nhăn.

Xuân Nha trêu chọc nàng vài câu, tặng đồ trang điểm rồi ra ngoài giúp đỡ. Để lại tân nương trong phòng, gương mặt nhỏ lúc đỏ lúc trắng.

Sách này vẽ, thật là đáng sợ...

Trong phòng yên tĩnh, ngoài phòng lại ồn ào náo nhiệt. Vì hai nhà ở gần nhau, nên tiệc trưa bên nữ và tiệc tối bên nam đều do cùng một nhóm đầu bếp làm.

Nhóm đầu bếp này không tầm thường, đều là những đầu bếp giỏi được các chủ quán rượu thân thiết với xưởng rượu Nam gia mượn đến. Mỗi người một món sở trường, bàn đã chiếm gần hết.

Khoảng đất trống bên ngoài Nam gia giờ đã bày đầy bàn trống đợi các đầu bếp trổ tài.

Nam Trạch mười tuổi giờ như người lớn thu nhỏ, đang kiểm tra bố trí trong sân. Hắn mặc đồ hỉ, rất dễ nhận ra trong đám đông.

Hôm nay tỷ tỷ xuất giá, dù biết nàng chỉ gả sang bên cạnh, Nam Trạch vẫn rất không nỡ. Hắn nghe hết lời dân làng nói, sau này tỷ tỷ và tỷ phu là một nhà, hắn một mình là một nhà. Sau này có vợ sẽ càng ngày càng xa cách với tỷ tỷ.

Nhớ đến những lời đó khiến người ta không thoải mái, Nam Trạch nhíu mày, kéo thẳng dải lụa đỏ bị lệch, rồi chuẩn bị đi xem tỷ tỷ.

Vừa quay người đột nhiên đụng phải một cô nương cao hơn mình.

Là chủ nhà, đương nhiên phải lịch sự xin lỗi người ta. Nam Trạch xin lỗi xong định đi vòng qua tìm tỷ tỷ, không ngờ tay áo bị cô nương kia kéo lại.

Hina

"Tỷ tỷ này, có thể buông tay ra không?"

Cô nương kia cười ngượng ngùng, véo giọng nói: "Ôi chao, ta cùng tuổi cùng tháng với huynh đấy, huynh gọi ta là Nguyệt Hồng muội muội đi."

Nguyệt Hồng?

Cái tên này Nam Trạch hơi quen tai, nhưng mặc kệ nàng ta là Hồng gì, giờ kéo tay áo hắn trông không hay ho gì.

Nam Trạch đọc sách, cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, lập tức dùng sức giật tay áo ra.

"Ta không quen Nguyệt Hồng nào cả, muốn mừng lễ thì tìm Xuân Nha tỷ. Nếu muốn giúp đỡ thì đi tìm Tần tẩu."

Nói xong hắn không quay đầu lại đi vào đám đông. Để lại Nguyệt Hồng một mình phía sau gần như nghiến nát răng.

Muốn bắt chuyện sao lại khó thế, mới mười tuổi mà mặt lạnh như lão nhân vậy.

Tiệc cưới Nam gia tổ chức thật là khí thế, sau này chắc vợ Nam Trạch cũng sẽ có khí thế như vậy nhỉ.

Nguyệt Hồng nghĩ đến những lời mẹ mình nói, lại kiên định. Nhưng nàng ta tìm đi tìm lại trong đám đông, cũng không tìm thấy Nam Trạch. Cuối cùng đành phải ủ rũ theo người ta ra ngoài chiếm chỗ ngồi.

Người trong thôn đến chúc mừng uống rượu đông lắm, nếu muộn một chút không có chỗ thì phải đợi lượt sau. Ai biết lượt hai có còn đồ ăn thừa của người khác từ lượt một không, muốn ăn đương nhiên phải ăn lượt một.

Bàn trên khoảng đất trống rất nhanh đã bị người ta chiếm hết. Trong sân Nam gia còn vài bàn, mấy bàn này ngồi toàn là người thân hoặc hàng xóm thân thiết, còn có những ông chủ tiệm quan hệ tốt hơn.

Mấy người Dư Đào ngồi một bàn, đều chăm chú nhìn Thập Ngũ đang mở niêm phong rượu.

Nghe nói đây là loại rượu mới do Nam Khê nha đầu chế, tên Hổ Phách. Nghe bảo vị ngon hơn càn tửu trước đây, khiến các ông chủ ngứa ngáy trong lòng, chỉ chờ được nếm thử trong tiệc cưới.

Thập Ngũ từ từ xé giấy niêm phong, lại gõ nắp đất, chậm rãi phủi bụi đất rồi mới từ từ mở ra.

"Thơm quá..."

Cả bàn đều không nhịn được thầm khen một tiếng.

Thập Ngũ ghi nhớ phản ứng của mọi người, rồi lấy một bát sứ trắng rót rượu Hổ Phách mới chế này ra.

"Đẹp quá!"

Không biết ai khen một tiếng, những người khác cũng gật đầu theo.

Rượu này quả xứng danh Hổ Phách, nhìn màu rượu như thể nhìn thấy hổ phách vàng óng ánh trong suốt vậy. Hương rượu nồng nàn lâu phai, vừa ngửi đã muốn nếm thử ngay.

Nam nha đầu này thật là giỏi, gần như mỗi năm cho ra một loại rượu mới, cộng thêm rượu trái cây của nàng mọi người đều mua không xuể!

Từng chén rượu Hổ Phách vào bụng, nhiệt tình mọi người lại dâng cao thêm vài phần. Tiệc cưới này vốn đã tổ chức xuất sắc hơn tiệc cưới thông thường, thêm vào đãi tiệc rượu ngon thức ngon, càng khiến người ta vô cùng hài lòng.

Tuy trưởng bối duy nhất trong nhà là Lư thị mắt có chút không tốt, không thể lo liệu hôn lễ chu đáo, nhưng bên Nam gia còn có cữu cữu mụ mụ. Tỷ đệ giờ đây nào phải gánh nặng gì, nhờ rượu Nam gia, một tháng La Giang kiếm được gần mười lạng bạc, Giang Vân dù vì con trai cũng phải hết lòng hết sức tổ chức tiệc cưới này cho tốt.
 
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 165


Lư thị nghe tiếng chúc mừng khen ngợi của mọi người, cười đến nỗi không khép được miệng. Thật là tổ tiên phù hộ, trời ban phúc lành. Con dâu tốt như vậy mà lại được con trai nhà mình cưới được. Nghĩ lại hai năm trước, bà còn ngày ngày lo lắng cho con trai, khổ sở sống qua ngày, giờ đây thật sự là rơi vào ổ phúc.

Sắp phải bái đường rồi, bà vội vàng chỉnh trang lại búi tóc và y phục, phải thể hiện dáng vẻ tinh thần nhất của mình.

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê đối bái!"

Giọng của chủ lễ càng lúc càng cao vút, càng lúc càng hứng khởi. Hôn lễ lần này có thể nói là hôn lễ náo nhiệt và quy mô nhất trong đời ông ta chủ trì, tiền mừng cũng hậu hĩnh chưa từng có, nghĩ đến liền vui sướng không thể tả.

"Lễ thành! Tiễn vào động phòng!"

Tiếng hò reo nhiệt liệt của khách khứa, khiến không khí hôn lễ này càng thêm nồng nhiệt.

Nam Khê che khăn voan được đưa vào phòng tân hôn được trang trí tỉ mỉ, theo vào còn có không ít cô nương lớn tiểu phụ trong thôn, Du Lương chưa kịp nói câu nào với vợ mình đã bị mọi người đẩy ra ngoài cửa.

Hắn đứng ở cửa không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào tân nương mới mặc áo cưới đỏ thẫm trong phòng.

"Xem kìa tân lang, vẫn chưa nỡ đi kìa!"

"Yên tâm đi tiếp đãi khách đi, chúng ta có ăn thịt tân nương của huynh đâu?!"

Cả phòng trêu chọc khiến tai Du Lương đỏ bừng, hắn có chút không chống đỡ nổi đành phải dặn dò Xuân Nha vài câu rồi chạy trối chết.

Xuân Nha cười không ngớt, quay đầu bưng điểm tâm chạy đến bên cạnh Nam Khê nói chuyện với nàng.

"Gỗ nhà cô cũng không đến nỗi đần độn, còn biết bảo ta mang đồ ăn đến cho cô."

Nam Khê cười đưa tay sờ lấy một miếng bánh chậm rãi ăn, trong lòng ngọt hơn cả ăn mật. Hôm nay từ sáng sớm đã dậy trang điểm, vì trang phục tân nương mới phức tạp khó khăn nên để tránh đi nhà xí đều cố gắng ăn ít uống ít, bây giờ nàng thật sự đói không chịu nổi.

Ăn xong vài miếng bánh, cuối cùng bụng cũng thoải mái. Lúc này các đại cô nương, nàng dâu xem náo nhiệt trong phòng cũng đi gần hết, chỉ còn lại vài người bình thường quan hệ tốt với Nam Khê đang nhìn bày biện trong phòng tấm tắc khen ngợi.

Không nói cái khác, chỉ riêng tấm gương đồng lớn trên bàn trang điểm đã đủ khiến người ta ghen tị. Gương đồng lớn như vậy dù là hiện giờ điều kiện trong thôn tốt lên cũng chẳng ai nỡ mua một cái về.

Vật này có lẽ không có cô nương nào không thích, quả thực khiến người ta thèm thuồng.

Vài người thảo luận sôi nổi một lúc rồi ba người nữa ra về, chỉ còn lại Xuân Nha một mình bí hiểm đóng cửa phòng lại.

"Tiểu Khê à, khụ... cái đó, cữu mụ có nói gì với cô không?"

Nam Khê có chút nghi hoặc, gần đây cữu mụ có đến giúp lo liệu hôn sự, nhưng bà ấy bận rộn lắm, cũng không thân thiết với nàng nên chẳng nói gì nhiều, có thể nói gì chứ?

"Ôi chao, chính là chuyện trong động phòng ấy mà, cữu mụ có nói với cô không?"

Hina

"Không, không..."

"Vậy chắc chắn là cô không biết rồi."

Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Xuân Nha rất hiểu rõ Nam Khê. Nếu mợ nàng không nhớ ra, mẹ Du đại ca cũng không tiện dạy, các đại nương trong thôn lại không đủ thân thiết, vậy nên vẫn phải là tỷ muội tốt như mình đến giúp một tay.

Tuy sáng đã đưa cho tỷ muội tốt cuốn sách nhỏ, nhưng cuốn sách đó xem cũng không đủ chi tiết. Dù sao sau khi xem cuốn sách đó, động phòng vẫn phải chịu không ít khổ sở.

Chuyện này vẫn cần người có kinh nghiệm truyền đạt kỹ lưỡng.

Về việc tại sao lại tốt với Nam Khê như vậy, một phần lớn là vì hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ vốn đã rất thân thiết, còn một phần nhỏ là vì sau khi Nam Khê mở xưởng rượu, chồng mình cũng theo đó mua không ít rượu đi khắp nơi bán, làm ăn rất tốt. Một tháng chăm chỉ có thể kiếm được hai lạng bạc, có thể kiếm được hai lạng bạc một tháng, đây là chuyện trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tỷ muội tốt như vậy đương nhiên đáng để nàng ấy tận tâm tận lực.

"Ta đã xem qua cuốn sách nhỏ cô đưa rồi..."

Xem xong mơ cả đêm, nghĩ đến là mặt đỏ. Tỉnh dậy liền ném cuốn sách vào góc tủ y phục.

"Chỉ xem thôi không được đâu, để ta nói cho cô nghe..."

Xuân Nha hạ thấp giọng ngồi xuống ghế đẩu trước giường cưới, rộng lượng truyền đạt kinh nghiệm của mình.

Mặt tân nương càng đỏ hơn.

Thôn làng náo nhiệt cả một ngày, đến khi trời tối hẳn người trong phòng mới dần dần rời đi.

Cữu cữu mụ mụ và biểu ca tẩu Nam gia ở lại, đêm khuya thế này thuyền cũng không thể chèo về được. Họ và Nam Trạch ở trong nhà của Nam gia.

Lư thị bận rộn cả ngày mệt lắm, vội vàng rửa mặt rồi về phòng ngay cả đèn cũng không thắp một ngọn, như thể đã thật sự ngủ rồi.

Du Lương biết mẹ muốn mình và Nam Khê thoải mái hơn nên cũng không vạch trần, tự đến nhà bếp đun nước nóng rồi nấu một bát mì cho tiểu nương tử trong phòng.
 
Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 166


Lúc này hai ngọn nến đỏ to đang cháy trong phòng, tân nương đêm nay ngồi giữa màn trướng dưới ánh đèn.

Rõ ràng mới nửa ngày không gặp, vậy mà cảm giác đã lâu lắm không nhìn thấy nàng.

Du Lương nhìn tiểu nương tử đang ngoan ngoãn ngồi trên giường che khăn voan, đầy miệng lời nói lúc này lại chẳng thốt ra được câu nào, chỉ nuốt nước bọt đầy hồi hộp, rồi cẩn thận tiến lên vén khăn voan của nàng.

Không thấy tiểu nương tử xinh đẹp và e thẹn trong tưởng tượng, chỉ thấy một cô nương mặt trắng như ma, trên khuôn mặt trắng bệch còn có hai vệt đỏ như trứng gà, kết hợp với đôi môi đỏ chót khiến hắn giật mình.

"Ánh mắt chàng là sao?!"

Tân nương nhướng mày, một tay nắm chặt vạt áo chồng kéo lại gần, nhìn kỹ vào mắt hắn.

"Thấy tân nương chẳng phải nên rất kinh ngạc sao, sao ta cảm thấy chàng bị sợ hãi vậy?"

Du Lương nghe thấy giọng nói mới hoàn hồn, không nhịn được cười, nịnh nọt nói nhỏ: "Tân nương của ta quả thật rất kinh diễm, nhưng nàng trang điểm xong có soi gương không?"

Nam Khê sững sờ, quả thật là chưa soi.

Trời còn chưa sáng nàng đã bị các đại nương gọi dậy khỏi chăn, lúc vấn tóc đau đến tỉnh táo một lúc nhưng rất nhanh lại buồn ngủ. Dù sao khi thoa phấn nàng đang trong trạng thái mơ màng, tỉnh táo lại thì đã được che khăn voan. Các đại nương dặn đi dặn lại ngàn lần không được tự vén khăn voan, nên cả ngày hôm nay nàng chưa hề vén khăn voan lên.

Giờ nghe Du Lương nói vậy, trong lòng Nam Khê chợt có cảm giác không tốt lắm, vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm.

Dù ánh nến trong phòng không sáng lắm, nhưng gương đồng vẫn có thể thấy mơ hồ đại khái.

Ví dụ như khuôn mặt trắng bệch kia, còn có hai vệt phấn hồng đỏ chót.

Trời ơi!

Ngày thành thân nàng lại như thế này, thật chẳng nỡ nhìn!

Nam Khê che mặt vội vàng đi tìm nước, kết quả trong phòng không có. May mà Du Lương rất tinh ý ra ngoài múc về một chậu nước nóng.

Rửa mặt xong nàng mới cảm thấy cả người sống lại.

"Xấu quá, các đại nương làm xong còn bảo đẹp, đặc biệt đẹp, ta còn tưởng..."

Còn tưởng có thể cho tân lang một bất ngờ, kết quả chính mình cũng không chịu nổi.

Du Lương cười lấy khăn lau mặt cho nàng, nghiêm túc nói: "Xấu chỗ nào chứ, trong mắt ta nàng là đẹp nhất."

"Nói dối, rõ ràng vừa rồi còn sợ đến ngây người."

Tuy nói vậy, khóe miệng Nam Khê vẫn không nhịn được cong lên.

"Không phải sợ đến ngây người, chỉ là vừa vén khăn voan lên trông khác quá ta không kịp phản ứng."

Du Lương đã có kinh nghiệm, biết không thể dây dưa vấn đề này, vội vàng kéo người đến bàn ngồi xuống.

"Suýt quên ta nấu mì cho nàng, dùng canh gà nàng thích uống làm, ăn trước đi, lát nữa mì nhão mất ngon."

Ngửi mùi thơm canh gà Nam Khê lập tức không còn băn khoăn vấn đề vừa rồi nữa, trời lớn đất lớn không bằng cái bụng lớn. Cả ngày nay nàng chỉ ăn vài miếng bánh, bụng đã đói từ lâu.

Một bát mì canh vào bụng, người cũng tỉnh táo hơn nhiều. Dọn dẹp bát đũa đóng cửa lại hai người đều nhớ ra đây là đêm động phòng, lập tức đều căng thẳng.

Nam Khê ngồi trước bàn trang điểm tháo tóc, luôn cảm thấy ánh mắt phía sau nóng bỏng khiến người ta hoảng hốt, động tác cũng vô thức chậm dần.

"Để ta giúp nàng chải nhé."

Không biết từ lúc nào Du Lương đã đứng sau lưng nàng, cầm lược gỗ giúp nàng chải tóc.

Từ khi nhà bắt đầu nấu rượu, ăn uống càng ngày càng tốt, Nam Khê cũng được nuôi dưỡng càng thêm tươi tắn. Mái tóc đen dài như tơ lụa, trơn tuột qua lòng bàn tay khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.

Tuy người đứng sau lưng nàng, nhưng nàng luôn có thể thấy đôi mắt sâu thẳm của Du Lương trong gương, trái tim đập thình thịch không ngừng.

"Được rồi, đã chải suôn hết rồi."

Du Lương đưa tay muốn kéo tiểu nương tử của mình đứng dậy, Nam Khê vốn luôn gan dạ lại đột nhiên nhút nhát, lắp bắp nói: "Còn, còn chỗ, chỗ chưa chải tốt, ta, ta còn muốn chải một lúc."

Nàng không dám nhìn người trong gương, cúi đầu định cầm lược gỗ lại thấy Du Lương xoay người trực tiếp vòng tay ôm vai và chân nàng bế lên.

Hina

"Nương tử đêm đã khuya, đợi sáng mai ta lại giúp nàng chải tóc."

Du Lương mong ngóng lâu như vậy mới cưới được người về nhà, làm sao có thể uổng phí xuân sắc. Ôm người liền lăn lên giường mới.

Màn giường rủ xuống theo từng món y phục ném ra, chiếc giường gỗ chắc chắn cũng phát ra tiếng lắc lư nhẹ.

Đôi vợ chồng mới cưới tình đến nồng cháy cứ nô đùa mãi đến gần sáng mới ngủ.

Nam Khê mơ màng như nghe thấy tiếng gia nhân ngày xưa vui mừng chúc phúc bên tai.

Thật tốt, thật tốt...

Nàng nhất định sẽ trân trọng những ngày yên ổn hiện tại, làm ra mỹ tửu gia truyền truyền thừa tiếp nối.

Nàng còn muốn... còn muốn...

Tiểu nương tử choáng váng chưa nghĩ ra đầu đuôi đã bị nam nhân phía sau ôm chặt vào lòng, đôi vợ chồng nhỏ đi vào giấc mộng ngọt ngào.
 
Back
Top Bottom