Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 140: Gặp Lại Ngạo Thiên, Chị Là Chị Đường Đường Của Em Đây!



Cảm thấy bóng dáng kia sắp nhào lên người mình, Chân Lục Trà bắt đầu giải phóng dị năng của mình.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói từ xa vang lên: "Đợi một chút."

Chân Lục Trà theo bản năng dừng lại một chút, chính một chút này, bóng đen kia đã hoàn toàn nhào lên người cô.

Trong nháy mắt, khi trọng lượng đè lên người cô, Chân Lục Trà cảm thấy hành trình xuyên không của mình sắp kết thúc rồi.

Cô nhắm chặt mắt lại, nhưng cơn đau như tưởng tượng không ập đến, mà trên mặt lại có cảm giác ấm áp kèm theo ẩm ướt.

?

Chân Lục Trà mở mắt ra.

Chỉ thấy trước mặt là một khuôn mặt hổ phóng đại, lông trắng như bạc, mắt xanh biếc, đang thè lưỡi l.i.ế.m cô.

Chuyện gì thế này?

"Ngạo Thiên!!!! Sao mày lại nhào vào người ta!!!"

Có một người phụ nữ hét lớn sau lưng con hổ.

Nhưng điều đầu tiên Chân Lục Trà chú ý đến là tên của con hổ này.

Ngạo Thiên, cái tên này thật thú vị, người đặt tên chắc chắn là một thiên tài.

Người phụ nữ hét lớn chính là Đường Nguyệt.

Lần này cả đội của họ cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng vừa rồi không biết tại sao, Ngạo Thiên đang đi đột nhiên bắt đầu hít mũi liên tục, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sau đó nó chạy đến, nhào vào một cô gái.

Đường Nguyệt vội vàng chạy đến.

Thấy Ngạo Thiên chỉ nhào lên người cô gái chứ không cắn người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngạo Thiên! Còn không mau xuống khỏi người ta!"

Đường Nguyệt hét lên với Ngạo Thiên vẫn đang dán vào mặt cô gái l.i.ế.m loạn.

Nhưng Ngạo Thiên không những không đứng dậy, mà còn hăng hái l.i.ế.m mặt Chân Lục Trà hơn.

Chân Lục Trà cảm nhận được nước bọt dính đầy trên mặt mình, có chút dở khóc dở cười: "Mèo lớn, tôi biết bạn rất nhiệt tình, nhưng cũng không thể dùng nước bọt rửa mặt cho tôi chứ."

Giọng nói của cô vừa dứt, Ngạo Thiên bị cô gọi là 'mèo lớn' liền dừng lại động tác của mình, sau đó nhìn cô với ánh mắt vô tội.

Đôi mắt to tròn, long lanh màu xanh biếc kia nhìn chằm chằm vào Chân Lục Trà, đến mức cô bắt đầu nghi ngờ—liệu không cho nó l.i.ế.m mình có phải là lỗi của cô không?

Sau khi Ngạo Thiên đứng dậy, Đường Nguyệt mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đang nằm trên đất.

Khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Đôi mắt ấy, dung mạo ấy vẫn còn khắc sâu trong lòng Đường Nguyệt suốt những năm qua.

Trà Trà……

Hốc mắt Đường Nguyệt lập tức đỏ lên, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin. Bước chân cô tiến về phía Chân Lục Trà có chút cẩn thận, như thể chỉ cần cử động mạnh một chút, tất cả sẽ hoá thành một ảo giác hoang đường.

Lúc này, Chân Lục Trà vẫn đang ngồi dưới đất, chưa kịp đứng dậy thì đã thấy cô gái trước mặt nhìn chằm chằm mình, đôi mắt không chỉ đỏ hoe mà còn ngân ngấn nước, tựa như chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt sẽ tràn ra.

Cô hơi ngớ người, lên tiếng: "Cái đó... Cô làm sao vậy?"

Lời vừa dứt, Đường Nguyệt đã nhào đến ôm chặt lấy cô.

Chân Lục Trà nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nghe những lời tiếp theo của Đường Nguyệt, cô mới dần nhận ra—cô gái này, cũng giống như Tạ Lam Án, đều nhận nhầm người.

Đường Nguyệt khóc lóc tựa vào vai Chân Lục Trà.

"Trà Trà, có phải là em không? Có phải là em không?"

Chân Lục Trà nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của Đường Nguyệt, nhất thời có chút không đành lòng nói cho đối phương biết mình và người trong ký ức của cô ấy không phải là một người.

Cho đến khi tiếng nức nở nhỏ dần, Chân Lục Trà mới lên tiếng.

"Chị đẹp à, có phải chị nhận nhầm người rồi không, hình như tôi không phải là người mà chị nói."

Đường Nguyệt đang tựa vào vai cô đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn chằm chằm cô thật kỹ một lần nữa, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.

"Chị sẽ không nhận nhầm, em chính là Chân Lục Trà!"

Chân Lục Trà có chút phiền não gãi đầu, cau mày đến mức sắp nhăn lại.

"Tôi đúng là tên Chân Lục Trà, nhưng, aiya, dù sao tôi cũng không phải là người mà chị nói, tôi còn không quen biết chị!"

Đường Nguyệt nghi ngờ, nhìn đôi mắt trong veo của cô không giống như đang nói dối: "Chị là Đường Nguyệt đây, em thật sự không nhớ sao?"

Chân Lục Trà lắc đầu, cô rất chắc chắn trong ký ức của mình không có người này.

Nhất thời Đường Nguyệt không biết phải làm thế nào để chứng minh quá khứ giữa họ, và những ký ức quý giá đó.

Ngạo Thiên to lớn ngồi xổm bên cạnh hai người đang nhìn nhau, nhìn họ vui vẻ vẫy đuôi.

Nó muốn sáp lại gần Chân Lục Trà l.i.ế.m cô, bị Chân Lục Trà phát hiện liền đẩy mạnh cái đầu to lớn của nó ra.

"Sao mày lại bám người thế? Mày là hổ chứ không phải mèo." Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ động tác của nó, không nhịn được nói.

Ngạo Thiên đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của cô.

Chỉ có Đường Nguyệt trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn một người một hổ tương tác ngây ngô, trong lòng mới có chút an ủi.

Không có ký ức cũng không sao, chỉ cần Chân Lục Trà vẫn là Chân Lục Trà trước đây.

Đúng vậy, nhìn người trước mắt, Đường Nguyệt vô cùng tin tưởng đối phương chính là người trong ký ức của mình, không có một chút khác biệt nào, ngay cả nụ cười cũng giống nhau. Cảm giác ấm áp mà đối phương mang lại cho mình cũng không khác gì trước đây.

Là Chân Lục Trà sẽ trốn sau lưng mình, giả vờ sợ hãi nhưng thực tế không hề sợ hãi chút nào.

Chân Lục Trà và 'mèo lớn' đùa giỡn một lúc, nghĩ đến mình còn đang làm nhiệm vụ, cô chuẩn bị tạm biệt Đường Nguyệt.

"Cái đó, đồng đội của tôi còn đang đợi tôi ở bên kia, tôi đi trước đây."

Đường Nguyệt dù rất muốn Chân Lục Trà đi cùng, nhưng Chân Lục Trà bây giờ vẫn còn rất xa lạ với cô, bảo cô đi cùng mình đương nhiên là không thể.

Đường Nguyệt chỉ có thể thăm dò hỏi: "Đợi một chút, gặp nhau là có duyên, chúng ta kết bạn đi. Giới thiệu lại một chút, tôi là Đường Nguyệt của chiến đội Ảnh Tức."

Nhìn Đường Nguyệt đưa tay về phía mình, Chân Lục Trà cũng không thể cứ thế mà đi, nhưng nói thật, theo cảm giác, cô rất thích chị gái này.

Chân Lục Trà cười bắt tay Đường Nguyệt: "Tôi tên Chân Lục Trà, rất vui được làm quen với chị."

Nhìn dáng vẻ cười híp mắt của cô, Đường Nguyệt chỉ cảm thấy như trở về trước kia. Đội trưởng biết Trà Trà còn sống, chắc chắn sẽ rất vui.

Chỉ là không biết tại sao, Trà Trà bốn năm sau mới xuất hiện, hơn nữa còn không nhớ cô……

Ngay lúc này, máy liên lạc đeo bên hông Chân Lục Trà đột nhiên nhấp nháy đèn đỏ, cô vội vàng rút máy liên lạc ra, vừa mở nút nghe, giọng nói của Nam Sương liền truyền ra từ bên trong.

"Trà Trà, tôi tìm thấy tấm pin năng lượng mặt trời rồi, nhưng ở đây không chỉ có một con zombie cấp A, số lượng cũng không xác định."

Không chỉ có cấp A?!

Chân Lục Trà nghe xong cũng lập tức lo lắng: "Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Tình hình thế nào?"

Giọng nói của Nam Sương trong máy liên lạc không có cảm giác lo lắng, ngược lại còn bảo Chân Lục Trà đừng vội: "Tôi ở đây vẫn ổn, mấy con zombie kia vẫn chưa phát hiện ra tôi. Bây giờ vị trí của tôi ở hướng Đông Nam, đi thẳng theo con đường rồi rẽ phải vào một nhà kho. Cậu đến đây cẩn thận một chút, cố gắng đừng để bị phát hiện."

Mặc dù Nam Sương bảo cô đừng lo lắng, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng không thôi.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 141: Ngạo Thiên Uy Vũ



Chân Lục Trà vội vàng nói: "Được, tôi đến ngay đây. Sương Sương cậu mau rời khỏi đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không được thì chúng ta từ bỏ nhiệm vụ này."

Vốn dĩ một con zombie cấp A đối với hai người mà nói nguy hiểm không lớn, nhưng nếu không chỉ có con zombie cấp A kia, thì độ rủi ro của nhiệm vụ này sẽ lớn hơn nhiều so với dự tính của họ.

So với thù lao, mạng sống đương nhiên quan trọng hơn.

Chân Lục Trà cúp máy liên lạc xong liền muốn chạy qua đó.

Thời gian cấp bách, Đường Nguyệt nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lại nghe thấy cô gái kia gặp nguy hiểm, liền quyết đoán nói với Chân Lục Trà: "Trà Trà, em cưỡi Ngạo Thiên đi tìm đồng đội của em trước đi, chị đi tìm người đến giúp."

Đường Nguyệt lần này không phải một mình ra ngoài làm nhiệm vụ, mà là cả đội Ảnh Tức cùng nhau xuất phát.

Nói ra thì cũng đã lâu rồi họ không cùng nhau làm nhiệm vụ.

Chân Lục Trà nghe cô nói vậy, nhìn Ngạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm, thè lưỡi thở hổn hển bên cạnh.

"Nó…… đồng ý cho tôi cưỡi sao?"

Đường Nguyệt cười nói: "Sao lại không đồng ý, em không thấy nếu không phải chị ngăn cản, thì Ngạo Thiên đã hận không thể dán lên người em rồi sao."

Chân Lục Trà nhìn đôi mắt to tròn long lanh màu xanh biếc của Ngạo Thiên, không nhịn được đưa tay vu.ốt ve đầu nó.

Sau đó, cô quay đầu nói với Đường Nguyệt: "Cảm ơn chị,…… Chị Đường Đường."

Không biết tại sao, cách gọi 'Chị Đường Đường' này lại thốt ra như vậy, Chân Lục Trà nói xong vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng.

.

Chân Lục Trà cưỡi trên lưng Ngạo Thiên, cảnh vật hai bên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Vừa cảm thán tốc độ của nó, vừa kinh ngạc khi nó có thể hiểu được lời mình nói. Bảo chạy về hướng nào liền chạy về hướng đó, bộ dnags ngoan ngoãn nghe lời cực kỳ.

Tay Chân Lục Trà đặt trên bộ lông mềm mại của Ngạo Thiên, cô thậm chí còn muốn vùi mặt vào tấm lưng lông xù của Ngạo Thiên.

Nhưng không lâu sau, Ngạo Thiên đã đưa Chân Lục Trà đến nhà kho bên kia.

Bên ngoài nhà kho, Nam Sương đang đợi Chân Lục Trà, đột nhiên nhìn thấy từ xa có một cục lông xù đang bay nhanh về phía mình.

??? Cái gì vậy?

Nam Sương đang nheo mắt nhìn kỹ, thì cục lông xù kia đã đến trước mặt cô. Ngay sau đó, Chân Lục Trà nhảy xuống từ trong đống lông đó.

Chân Lục Trà chạy đến trước mặt Nam Sương, nhìn kỹ toàn thân dối phương, không phát hiện ra vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa định lên tiếng thì phát hiện ánh mắt trợn to của Nam Sương đang nhìn chằm chằm Ngạo Thiên sau lưng mình.

Nam Sương chỉ vào con hổ cao gấp đôi mình: "Trà Trà, cậu lừa ðâu ðược con thú cưỡi này vậy……"

Chân Lục Trà đỡ trán, bất đắc dĩ kể lại tình huống mình vừa gặp Đường Nguyệt từ đầu đến cuối.

Nam Sương nghe xong đã hiểu, xem ra lại có người "nhận nhầm" Trà Trà rồi.

Nhưng con hổ biến dị tên 'Ngạo Thiên' này thật sự khiến Nam Sương kinh ngạc. Có trời mới biết khi con hổ này xuất hiện trước mặt cô, khẩu s.ú.n.g trong tay cô đã lên đạn xong, ngón tay cũng đã đặt lên cò súng.

Cũng không trách Nam Sương căng thẳng như vậy, những năm qua trong thời mạt thế, phần lớn thú biến dị gặp phải đều hung ác, loại thú hiền lành đến mức có thể làm thú cưỡi cho người thật sự không nhiều.

Thật ra không chỉ là không nhiều, mà đây chính là có một không hai!

Nam Sương nhìn Ngạo Thiên, Ngạo Thiên cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm người có vẻ rất quen thuộc với chủ nhân của mình.

Trong đôi mắt xanh thẳm như đại dương của nó, hoàn toàn không có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như khi đối diện với Chân Lục Trà. Lúc này, ánh mắt nó nhìn Nam Sương tràn đầy đề phòng và cảnh giác, thậm chí còn nhe răng ra uy h.i.ế.p Nam Sương.

Chân Lục Trà quay đầu liếc nhìn, thấy Ngạo Thiên đang nhe răng với Nam Sương, cô liền giơ tay kiễng chân vỗ nhẹ hai cái lên đầu Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên nhận được sự vu.ốt ve quen thuộc, nó lập tức thu lại hàm răng đang nhe ra, cái đầu to lớn nghiêng dán lên mặt Chân Lục Trà cọ cọ, trong cổ họng còn phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.

Một màn này tràn ngập sự thân mật khó tả, Nam Sương nhìn một người một hổ tương tác lại cảm thấy có chút ấm áp.

Thú biến dị cũng có thể đáng yêu như vậy sao?

Không đúng không đúng, Nam Sương vội vàng lắc đầu.

Nghĩ gì vậy! Cô lại cảm thấy con thú biến dị này đáng yêu!

Rất lâu trước đây, Nam Sương đã biết thú biến dị tuyệt đối không phải loại hiền lành.

Cô từng tận mắt chứng kiến một đội người bị một con thú biến dị cấp cao tàn sát ngay trước mặt mình. Cảnh tượng đó khắc sâu vào ký ức, đến mức suốt một thời gian dài, mỗi giấc mơ của cô đều tràn ngập mùi m.á.u tanh và sợ hãi.

Con thú biến dị này tuyệt đối là dựa vào ngoại hình để mê hoặc đối thủ, chắc chắn là như vậy! Cô sẽ không bị vẻ ngoài vô hại của nó đánh lừa, không ai có thể lay chuyển sự đề phòng trong lòng cô!

Nam Sương nghĩ như vậy, dời ánh mắt khỏi người Ngạo Thiên. Mà Ngạo Thiên thì hừ hừ vài tiếng, cái mũi lại cọ cọ vào người Chân Lục Trà đầy thân thiết.

Chân Lục Trà: ...Hai đứa này sao mới lần đầu gặp mặt đã nhìn nhau không vừa mắt rồi?

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Chân Lục Trà hỏi Nam Sương: “Sương Sương, tình hình bên trong như thế nào rồi?”

Nam Sương nhíu mày: “Bên trong không chỉ có mấy con zombie cấp A, hình như còn có một con ít nhất là cấp S.”

“Ít nhất cấp S?” Chân Lục Trà cũng không khỏi nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành đơn giản, không ngờ vừa lên đã gặp phải ‘kinh hỉ’ lớn như vậy.

Người phát ra nhiệm vụ này chắc chắn biết rõ tình hình ở đây, cũng chẳng trách dù thù lao hậu hĩnh đến đâu vẫn không ai dám nhận. Hóa ra lại muốn lừa mấy người không biết gì như các cô đến đây chịu chết.

Nam Sương đương nhiên cũng nhận ra mình bị lừa, sắc mặt cứng đờ, nghiến răng nói: “Dám giở trò với tôi? Đợi về nhất định phải lột da hắn ra!”

Chân Lục Trà gật đầu: “Thêm tôi nữa.”

Nếu không phải Nam Sương đủ cẩn thận, bây giờ sợ là ngay cả xác cũng bị đám zombie bên trong gặm sạch rồi.

Nhưng mà, cái kho hàng này rõ ràng chẳng có gì quan trọng, chỉ có mấy tấm pin năng lượng mặt trời, vậy tại sao lại có nhiều zombie cao cấp canh giữ đến vậy?

Chân Lục Trà cảm thấy tò mò, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng sự tò mò có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người. Vì vậy, cô quay sang nói với Nam Sương:

“Hay là chúng ta về đi? Cũng không thiếu gì nhiệm vụ, đợi về rồi tìm cái nào phù hợp với chúng ta hơn.”

Nam Sương gật đầu đồng ý với đề nghị của cô.

Hai người vốn định lặng lẽ rút lui khỏi nơi này, nhưng ngay lúc Chân Lục Trà định gọi Ngạo Thiên, cô mới phát hiện con hổ lớn luôn bám theo mình bỗng dưng biến mất.

Ngay sau đó, từ trong kho hàng vang lên một tiếng hổ gầm đầy uy lực.

Chân Lục Trà và Nam Sương nhìn nhau, sững sờ.

Chết dở, đứa nhỏ xui xẻo này vừa lên đã gây chuyện cho các cô rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hai người vẫn lập tức lao vào, nhưng cảnh tượng bên trong khiến hai người không khỏi kinh ngạc.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 142: Gặp Lại Người Xưa: Triệu Ngô



Chỉ thấy Ngạo Thiên miệng ngoạm chặt một con zombie, dưới móng vuốt còn đè thêm một con khác. Chẳng mấy chốc, răng nanh sắc bén và móng vuốt cứng như thép của nó đã xé nát đầu cả hai con zombie cấp A.

Máu tươi b.ắ.n tung tóe lên bộ lông trắng bạc của Ngạo Thiên, nhuộm đỏ từng sợi lông óng ánh.

Chân Lục Trà và Nam Sương nhìn cảnh tượng này mà kinh hãi. Đây chính là zombie cấp A đó! Vậy mà trong tay Ngạo Thiên, chúng chẳng khác nào những cây cải trắng vô tri, mặc sức để nó giày xéo.

Hai người không khỏi bắt đầu hoài nghi sâu sắc về thực lực của chính mình.

Đúng lúc này, lại có mấy con zombie cấp A ùn ùn kéo đến chỗ Ngạo Thiên. Thấy vậy các cô cũng không kịp kinh ngạc nữa, vội vàng chạy tới chi viện.

Chân Lục Trà lấy ra cây búa màu hồng của mình, lao lên đập liên hồi, tốc độ của cô quá nhanh, nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh giữa mấy con zombie.

Mấy con zombie cấp A yếu hơn bị cô đập cho nằm rạp dưới đất, không thể bò dậy nổi. Nam Sương nhân cơ hội nổ súng, phát nào cũng chuẩn xác b.ắ.n nổ đầu, m.á.u tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả bức tường.

“Hây, cũng khá dễ đối phó.” Chân Lục Trà nhìn đám zombie đã bị giải quyết gần hết, cười nói.

Thế nhưng còn chưa kịp vui mừng, từ sâu trong bóng tối của kho hàng, đột nhiên lóe lên một bóng người.

Ngay sau đó, Chân Lục Trà liền nhìn thấy xung quanh mình bốc lên từng đoàn lửa lớn. Dù ngọn lửa đó không không trực tiếp chạm vào người Chân Lục Trà, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng bỏng rát. Trán cô rịn mồ hôi, làn da như sắp bị nướng cháy.

Là một vị khách không mời mà đến rất mạnh, ít nhất là cấp S.

Mạnh đến mức ngay cả bóng dáng ẩn trong bóng tối cũng khiến Chân Lục Trà kiêng dè, cô lập tức điều động dị năng hệ Băng của mình.

Cùng lúc Chân Lục Trà điều động dị năng, bóng người trong bóng tối cũng giơ tay lên, điều khiển ngọn lửa lao thẳng về phía cô.

Ngay khi lửa áp sát, một tấm khiên băng dày do Chân Lục Trà ngưng tụ từ dị năng lập tức xuất hiện trước mặt, bảo vệ cô chặt chẽ, chặn đứng luồng tấn công rực cháy của ngọn lửa.

Nam Sương: “Trà Trà!”

Ánh lửa và tấm khiên băng va chạm lập tức tạo ra một đợt sương trắng dày đặc, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Nam Sương, khiến cô không nhìn thấy được tình hình bên trong.

Không chút do dự, Nam Sương nhanh chóng lấy khẩu s.ú.n.g máy nhỏ đeo sau lưng ra, nhắm thẳng vào bóng đen kia b.ắ.n liên hồi.

Trong nháy mắt, hàng chục viên đạn phát sáng màu lam phóng vun vút về phía con zombie cấp S đang ẩn nấp trong bóng tối.

Những viên đạn đặc biệt này được chế tạo từ tinh hạch, sát thương mạnh hơn gấp mấy chục lần so với đạn thông thường. Hơn nữa, vết thương do chúng gây ra sẽ không dễ dàng hồi phục, thậm chí có thể khiến zombie bị thương nặng mà mất đi khả năng tái sinh.

Những viên đạn lao đi với tốc độ cực nhanh nhưng lại hoàn toàn trượt mục tiêu, chỉ để lại những lỗ đạn chi chít trên bức tường phía sau. Nam Sương thấy đòn tấn công của mình đều trượt, ngay cả da của con zombie kia cũng không sượt qua.

Trong lòng cô thầm kêu không ổn - con zombie này nhanh đến mức ngay cả vết xước cũng không bị trúng, lần này đá phải thiết bản rồi.

Đúng lúc này, Ngạo Thiên bất ngờ lao về phía zombie, móng vuốt sắc bén xé gió nhắm thẳng vào bóng đen trong góc tối. Bóng dáng zombie ẩn trong bóng tối di chuyển, rốt cuộc cũng lộ diện từ sâu trong kho hàng.

Nam Sương nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, bàn tay đang siết chặt cò s.ú.n.g của cô khựng lại giữa không trung, cả người cứng đờ như bị sét đánh. Đôi mắt cô mở to, không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia với vẻ không thể tin nổi.

Sao lại là anh ta? Sao có thể là anh ta chứ?

Dù gương mặt có phần thối rữa vì đã biến thành zombie, Nam Sương vẫn nhận ra anh ta ngay lập tức.

Người đã phản bội cô.

Triệu Ngô.

Hắn xuất hiện gần căn cứ Hoàng Hôn không khiến Nam Sương bất ngờ, nhưng dù đã tưởng tượng ra vô số lần cảnh tượng gặp lại, cô cũng chưa từng nghĩ nó sẽ diễn ra theo cách này.

Anh ta lại biến thành zombie.

Mấy giây thất thần đã tạo cơ hội cho Triệu Ngô – lúc này đã trở thành zombie – nắm bắt sơ hở. Chỉ trong chớp mắt, nó đã lao đến trước mặt Nam Sương, hung hãn bóp chặt cổ cô.

Chân Lục Trà vừa thoát khỏi ngọn lửa liền nhìn thấy Nam Sương bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Không chần chừ, cô lập tức kích hoạt dị năng, băng lạnh nhanh chóng lan lên cánh tay Triệu Ngô. Ngay sau đó, Chân Lục Trà giơ búa bay lên đập mạnh vào cánh tay của đối phương.

Nửa cánh tay Triệu Ngô lẫn với băng vụn rơi xuống đất, Nam Sương sắc mặt tái nhợt, ngã xuống theo.

Thế nhưng, Triệu Ngô dường như không hề để ý đến vết thương nhỏ này. Cánh tay bị đứt rất nhanh mọc lại ngay tại chỗ. Đôi mắt đỏ như m.á.u dần khóa chặt vào Chân Lục Trà, bóng dáng cô phản chiếu rõ ràng trong con ngươi vô hồn của nó.

Triệu Ngô đột nhiên vung cánh tay ngưng tụ dị năng về phía Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà đưa cây búa phủ đầy băng chắn ngang trước người, chống đỡ cánh tay đang vung tới của nó, “Ngạo Thiên! Mau mang Nam Sương ra ngoài!”

Nghe thấy lời cô, Ngạo Thiên lập tức lao tới, cắn lấy quần áo Nam Sương rồi nhẹ nhàng đặt cô lên lưng mình. Trước khi rời đi, nó còn quay đầu nhìn Chân Lục Trà, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ lo lắng.

Chân Lục Trà ở phía xa đương nhiên cũng nhận ra sự do dự của con hổ “nhỏ” này, bèn bật cười trấn an:

“Đừng lo, tôi ứng phó được. Mau đưa Sương Sương ra ngoài đi.”

Ngạo Thiên nghe vậy mới nhanh chóng cõng Nam Sương rời khỏi kho hàng.

Chân Lục Trà thấy hai người họ đã an toàn rời đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt cô lại rơi xuống con zombie cấp S trước mặt.

Dáng vẻ của nó lờ mờ có thể nhận ra dáng vẻ khi còn là người, không thối rữa đến mức nghiêm trọng, nhưng điều kỳ lạ nhất chính là đôi mắt.

Khác hẳn với vẻ đờ đẫn hay hung tàn vô thức thường thấy ở zombie bình thường hay zombie cấp S, đôi mắt đỏ ngầu kia lại ánh lên một tia suy tính đầy nguy hiểm— đôi mắt của con zombie này rõ ràng đang đánh giá người khác.

Nó đang quan sát cô.

Rút ra kết luận này, toàn thân Chân Lục Trà không khỏi lạnh toát.

Rốt cuộc đây là thứ gì?

Cô siết chặt cây búa màu hồng trong tay, đồng thời điều động dị năng trong cơ thể.

Ra tay trước chiếm tiên cơ, ra tay sau gặp họa.

Phòng ngự tốt nhất chính là tấn công!

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng lao tới, nhảy lên vung búa giáng thẳng xuống con zombie kia. Dị năng hệ Băng bao phủ quanh cây búa, khí lạnh cuồn cuộn quấn quanh, khiến không khí xung quanh như đóng băng.

Một đòn này đánh cho Triệu Ngô trở tay không kịp, bị ép lui mấy bước.

Khoảng thời gian này, dị năng của Chân Lục Trà tiến bộ vượt bậc đến mức ngay cả Nam Sương cũng kinh ngạc. Hơn nữa, sức sát thương của hệ băng cũng vô cùng đáng gờm, khiến cô có thể áp chế được zombie cấp S trong thời gian ngắn.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 143: Chân Lục Trà! Cô Nhất Định Phải Chết!



Nhưng khi cô định tiếp tục tấn công, Triệu Ngô đột ngột vung tay, một đoàn lửa bùng lên lao thẳng về phía mặt cô.

Chân Lục Trà vội vàng ngưng tụ tấm khiên băng trước mặt để chống đỡ.

Nhiệt độ nóng rực chạm vào lớp băng lạnh, khiến hơi nước bốc lên mịt mù. Nhưng khi cô thu lại tấm khiên băng, nhìn lại thì— Con zombie kia đã chạy mất dạng?!

Không chịu nổi một đòn như vậy sao?

Chân Lục Trà nhìn kho hàng trống rỗng, trong lòng còn đang suy nghĩ, nhưng tiếng bước chân ồn ào bên ngoài đã nhanh chóng kéo cô trở lại thực tại.

Không ngờ con zombie này lại hiểu được nguyên tắc "Người đông thế mạnh."

Chân Lục Trà quay đầu nhìn về phía nhóm người đang chạy tới kho hàng. Trong số đó, có mấy gương mặt quen thuộc, mà người chạy đầu tiên không ai khác chính là Tạ Lam Án—người mấy ngày nay vẫn đều đặn mang cơm cho cô.

Không ngờ anh ta cũng đến đây làm nhiệm vụ.

Chân Lục Trà nhìn Tạ Lam Án đang chạy tới, vừa định mở miệng chào hỏi. Nhưng chưa kịp nói gì, Tạ Lam Án đã ôm chầm lấy cô, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy lo lắng.

Anh nhanh chóng buông cô ra, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân, xác nhận Chân Lục Trà không có vết thương nào. Lúc này trái tim căng thẳng mới dần thả lỏng.

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, anh lại hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Chân Lục Trà nhìn anh lắc đầu: “Không có…”

Nghe thấy câu trả lời của Chân Lục Trà, ánh mắt Tạ Lam Án vẫn dán chặt trên người cô, không hề chớp mắt. Hai tay vô thức nắm lấy tay cô, siết chặt như muốn xác nhận cô vẫn đang đứng ở đây, an toàn trước mặt mình.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay anh, Chân Lục Trà lúc này mới giật mình, vội vàng rụt tay lại.

Sự mềm mại trong tay đột ngột biến mất, lòng Tạ Lam Án dâng lên một chút mất mát. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt lấp lánh né tránh, cảm giác hụt hẫng trong lòng anh lập tức bị lấp đầy bằng một niềm vui khó tả.

Sự tương tác của hai người đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của những người xung quanh. Nhưng kinh ngạc nhất phải kể đến Hứa Đồng và chú Viên.

Hứa Đồng nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc trước mặt, cảm giác như mình đang mơ.

Anh hoài nghi, dùng sức dụi mắt liên tục, dụi tới dụi lui, dụi đến mức đỏ cả lên. Nếu không phải Hàn Diễm kịp thời kéo tay anh ta lại, e rằng anh ta có thể dụi đến mù mắt.

“Hàn Diễm à, có phải tinh thần tôi xuất hiện ảo giác rồi không, kia… kia phía trước… là chị Chân của tôi??”

Hàn Diễm nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của anh ta, giống hệt dáng vẻ thảm hại của mình mấy ngày trước khi gặp Chân Lục Trà: “Thôi đi, cằm sắp rơi xuống đất rồi, đó chính là Tiểu Lục.”

Câu trả lời này như giáng cho Hứa Đồng một gậy, đánh cho anh ta không tìm thấy phương hướng: “Thật sự là chị Chân của tôi?”

Hứa Đồng hai mắt đỏ hoe, vội vàng chạy về phía Chân Lục Trà.

So với Hứa Đồng, chú Viên bình tĩnh hơn nhiều, nhưng bàn tay hơi run rẩy của ông vẫn bộc lộ tâm trạng lúc này của ông: “Tiểu Hàn à, hoá ra chuyện cậu nói hôm đó lại là thật.”

Hàn Diễm gãi gãi sau đầu, nhớ lại hôm đó mình đã nói mà chẳng ai tin, đúng là đáng buồn hết sức. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ—dù sao bốn năm trước, Tiểu Lục đã biến mất ngay trước mắt họ, giờ lại sống sờ sờ xuất hiện ở đây.

Nếu đổi lại là anh, có người chạy đến nói với anh rằng Chân Lục Trà còn sống, có lẽ anh cũng sẽ cho rằng người đó đang nói nhảm. Không chừng còn tức giận đến mức cho người kia một trận.

Nhưng mà……

Hàn Diễm nhìn về phía Tạ Lam Án.

Bộ dạng của lão đại không giống như hôm nay mới biết Tiểu Lục đã trở về, Hàn Diễm lại nghĩ tới dáng vẻ mấy ngày trước của ai đó xách hộp cơm ra ngoài. Anh lúc này mới phản ứng lại.

Chết tiệt! Hoá ra lão đại đã biết từ lâu rồi! Còn không nói cho họ biết! Còn lén mang cơm cho Chân Lục Trà nữa!

Bên kia Hứa Đồng đã chạy tới kéo Chân Lục Trà, bắt đầu khóc lóc om sòm: “Chị Chân à!! Sao chị mới về!!! Chị có biết mấy năm nay chúng em sống thế nào không!!! Hu hu hu hu hu hu em nhớ chị quá đi mất!!!”

Chân Lục Trà nhìn người đang ôm mình khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, đầu óc mờ mịt, thậm chí còn muốn hỏi một câu: "Đại ca, anh là ai vậy?"

Nhưng nhìn dáng vẻ khóc quá thảm thiết của đối phương, cô lại không nỡ mở miệng cắt ngang.

Trong khi đó, Tạ Lam Án đứng bên cạnh, sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn Hứa Đồng chen vào giữa mình và Chân Lục Trà, ánh mắt đầy nguy hiểm.

.

“Sao có thể như vậy!!! Không thể nào!! Đây tuyệt đối không phải là thật!!”

Cố Nhu Nhu gào thét chói tai, "Số 0" trong không gian nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, trong lòng không khỏi hoài nghi—lúc đầu tìm đến ký chủ này có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

Âm thanh lạnh lẽo như máy móc của "Số 0" vang vọng trong không gian: “Là thật. Người đó chính là Chân Lục Trà.”

Cố Nhu Nhu nhìn hình ảnh ký ức lấy ra từ đầu Triệu Ngô, gương mặt quen thuộc đến mức dù hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.

“Cô ta rõ ràng đã c.h.ế.t rồi! Bốn năm trước chẳng phải đã bị Đình Lệ lây nhiễm thành zombie rồi sao?!”

Lần này, "Số 0" im lặng, không trả lời cô nữa, hiển nhiên nó cũng không biết tại sao Chân Lục Trà lại sống lại.

Nhưng Cố Nhu Nhu không chịu buông tha, miệng không ngừng lẩm bẩm, thần sắc hoảng loạn.

Dáng vẻ bây giờ của cô ta hoàn toàn không còn chút tự tin nào như lúc đứng trước mặt Đình Chấn.

“Tôi muốn g.i.ế.c cô ta! Tôi nhất định phải g.i.ế.c cô ta! Chân Lục Trà có thể c.h.ế.t một lần, thì cũng có thể c.h.ế.t lần thứ hai!”

Giọng nói chói tai của Cố Nhu Nhu như lưỡi d.a.o nhỏ giọt m.á.u tanh hôi, chứa đầy hận ý và điên cuồng.

"Số 0" nghe cô ta gào thét, giọng điệu vẫn thản nhiên, không chút d.a.o động:

“Tôi không quan tâm cô có muốn g.i.ế.c cô ta hay không. Nhưng nhiệm vụ chính của chúng ta, tốt nhất cô đừng quên.”

Như thể nhớ lại những gì "Số 0" đã cho mình xem trước đó—một thế giới cấp cao với quyền lực và sức mạnh vô tận—trong ánh mắt hung ác của Cố Nhu Nhu, lại càng thêm một tia điên cuồng.

“Tôi đương nhiên sẽ không quên.”

—————————————

Nhiệm vụ đầu tiên của Chân Lục Trà và Nam Sương coi như thất bại hoàn toàn.

Nhưng không biết vì sao, từ sau khi bị con zombie kia tấn công, Nam Sương luôn mang dáng vẻ ủ rũ, mất tinh thần.

Chân Lục Trà nhìn cô, trong lòng dâng lên lo lắng. Có phải cô ấy đã bị thương rồi không: “Sương Sương, cậu sao vậy? Bị thương ở đâu rồi sao?”

Nhưng Nam Sương chỉ ngồi đó, ánh mắt lơ đãng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy lời Chân Lục Trà. Cô đang chìm sâu trong ký ức về Triệu Ngô—về quá khứ mà cô từng trân trọng nhất.

Hai người họ quen nhau từ nhỏ. Từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cho đến tận đại học, họ đều luôn ở cùng nhau.

Lúc học cấp ba, cả hai đã hẹn cùng vào một trường đại học, vì thế họ ngày đêm nỗ lực phấn đấu. Và rồi như ước định đã hứa, họ thực sự cùng nhau bước vào cánh cổng đại học ấy.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 144: Lấy Lại Kí Ức



Trong ước định đó, thật ra còn có một điều khoản bổ sung.

“Nếu vào cùng một trường đại học, chúng ta ở bên nhau nhé.”

Đây là lời Triệu Ngô đã nói, và trong đêm hè mát mẻ ấy, Nam Sương cũng đỏ mặt gật đầu đồng ý với anh.

Họ đã ở bên nhau như ý nguyện.

Suốt bốn năm đại học, hai người như hình với bóng, kề cận không rời. Thậm chí, họ còn hẹn nhau sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đó… đều bị cái mạt thế c.h.ế.t tiệt này chấm dứt. Gia đình họ—người thì biến thành zombie, kẻ thì bị zombie ăn thịt—chỉ còn lại hai người nương tựa vào nhau mà sống.

Nhưng dù có phải sống trong cái mạt thế đầy rẫy cảnh g.i.ế.c chóc và tuyệt vọng này, Nam Sương vẫn luôn tin rằng, chỉ cần có Triệu Ngô bên cạnh thì vẫn còn có hy vọng. Chỉ cần hai người họ luôn ở bên nhau…

Nam Sương rũ mắt, hồi tưởng lại sự phản bội của Triệu Ngô. Trong lòng có hận, nhưng nhiều hơn là đau khổ và nghi hoặc.

Triệu Ngô phản bội cô vì một người phụ nữ tên Cố Nhu Nhu. Nhưng nếu vậy… tại sao bây giờ anh ta lại biến thành zombie?

Rõ ràng dị năng của Triệu Ngô rất mạnh, sao anh ta có thể bị lây nhiễm được?

Nỗi chua xót trong lòng dâng trào, đọng lại thành giọt nước mắt lặng lẽ nơi khóe mi.

Chân Lục Trà thấy Nam Sương khóc, nhất thời luống cuống. Tuy rằng hai người quen biết không lâu, nhưng cô cũng biết với tính cách của Nam Sương sẽ không dễ dàng rơi lệ.

"Sương Sương, sao vậy? Có phải chỗ nào đau không?"

Cô không biết Nam Sương khóc vì cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của Nam Sương, trong lòng Chân Lục Trà cũng không hề dễ chịu.

Cô tiến lên, ôm chặt lấy Nam Sương.

Cái ôm ấm áp này khiến Nam Sương nhớ lại khoảng thời gian trước đây, khi cô còn ở bên Triệu Ngô. Trước kia, cô cũng từng ôm lấy và an ủi đối phương như vậy…

Nam Sương không nhịn được khóc thành tiếng, nước mắt chảy dài không dứt, giống như cuối cùng cũng tìm được một nơi trú ẩn nhỏ bé giữa thế giới đầy rẫy khổ đau này.

Cô không nhịn được nữa, cứ thế mà đem tâm sự thổ lộ với Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà kiên nhẫn lắng nghe, không ngắt lời, không thúc giục, chỉ lặng lẽ để cô ấy nói ra hết nỗi lòng. Cho đến khi câu chuyện dần khép lại, cơ thể suy yếu và tinh thần mệt mỏi của Nam Sương cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà thiếp đi trong vòng tay cô.

Nghe xong toàn bộ sự việc, Chân Lục Trà rất đau lòng. Nhưng đồng thời, trong cô cũng dấy lên sự hoài nghi.

Ví dụ như, Cố Nhu Nhu trong miệng Nam Sương là ai?, lại ví dụ như tình cảm mười mấy năm của Nam Sương và Triệu Ngô, ngay cả mạt thế cũng không thể chia cắt, sao có thể chỉ vì một người phụ nữ khác mà trong một đêm liền thay đổi. Trong chuyện này rõ ràng có vấn đề.

Có lẽ Nam Sương là người trong cuộc nên u mê, nhưng Triệu Ngô đã biến thành zombie, đáp án của tất cả vấn đề e rằng chỉ có người phụ nữ tên Cố Nhu Nhu kia mới mới có thể giải đáp.

Chân Lục Trà nhẹ nhàng đặt Nam Sương đang ngủ say nằm cho ngay ngắn lại, rồi mới trở về phòng mình.

Có lẽ vì hôm nay đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cô cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Chân Lục Trà lại nghe thấy âm thanh xì xì như tiếng dòng điện kia, âm thanh phiền toái quanh quẩn trong đầu cô.

【Hệ thống trà xanh đang khởi động lại… xì xì… Nhiệm vụ giải cứu thế giới nhỏ đang khởi động lại… Mã số 1001… Truyền ký ức… 1%… 2%…】

Trong đầu Chân Lục Trà rối loạn, giống như có vô số sợi dây quấn thành một đoàn đang không ngừng xoay chuyển nhảy nhót trong đầu, một số ký ức "xa lạ" ùn ùn kéo đến.

"Đây là những thành viên khác trong đội của chúng ta, Hứa Đồng, chú Viên, còn có đội trưởng Tạ Lam Án."

"Chị Đường Đường, em sợ quá ~Huhuhu~"

"Còn cổ vịt không, muốn ăn."

"Tôi nguyện làm đao của em."

"Có thể nắm tay em không? Tay tôi hơi lạnh."

"Em nói đúng, tôi quả thật bị em mê hoặc rồi."

"Tôi mua một căn nhà rất đẹp ở trong căn cứ, sân rất rộng, bên trong trồng đầy hoa, em nhất định sẽ thích, tôi đưa em về, được không?"

"Đừng rời xa tôi, cầu xin em đấy, Chân Lục Trà, đừng rời xa tôi."







So với Chân Lục Trà và Nam Sương đang ngủ say, biệt thự nơi chiến đội Ảnh Tức trú ngụ lúc này lại giống như nổ tung trong nước sôi.

Hứa Đồng trừng mắt nhìn Tạ Lam Án, giọng đầy oán trách:

“Lão đại, anh đã sớm biết chị Chân trở lại, sao không nói với bọn em?”

Hàn Diễm cũng phụ họa theo ngay lập tức:

“Đúng vậy đúng vậy! Em còn sợ anh đau lòng nên chưa dám nói, kết quả là anh đã biết từ lâu rồi!”

Hai người cậu một câu tôi một câu, giống như con vịt kêu quạc quạc, Tạ Lam Án bị ồn ào đến đau đầu, mày nhíu chặt gần như sắp xoắn thành một cục.

Anh đưa tay ấn lên mi tâm, tâm trí không khỏi nhớ lại khoảnh khắc Chân Lục Trà đối diện với mình bằng ánh mắt xa lạ. Trong lòng anh lại dâng lên một trận bất lực: "Cô ấy cái gì cũng không nhớ rõ."

Những chuyện trước kia, làm sao anh có thể mở miệng đây?

Tạ Lam Án rất muốn kể lại tất cả cho cô nghe, rất muốn nói với cô rằng cô quan trọng với anh như thế nào…

Nhưng, anh sợ…

Đúng vậy, Tạ Lam Án từ trước đến nay chưa từng sợ bất cứ thứ gì, vậy mà lại trở nên rụt rè khi đứng trước mặt Chân Lục Trà, như thể đang cẩn thận đối đãi với một cành bồ công anh mong manh.

Tạ Lam Án sợ rằng, chỉ cần anh thở mạnh một chút thôi cũng sẽ thổi bay đối phương, cô theo cơn gió mà biến mất mãi mãi, không để lại một chút dấu vết nào.

Tạ Lam Án biết rằng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, nhưng…

Anh không thể quên được ngày hôm đó.

Dù là trong cơn mộng mị giữa đêm khuya hay những khoảnh khắc trống rỗng bất chợt trong ngày, hình ảnh cô không còn hơi thở lặng lẽ nằm trong lòng anh vẫn luôn ám ảnh Tạ Lam Án từng phút từng giây.

Bàn tay cầm d.a.o đ.â.m vào sau gáy cô năm đó dường như luôn dính đầy m.á.u tươi.

.

Giữa trưa, ánh nắng chói chang hắt qua khung cửa sổ, nhưng Chân Lục Trà vẫn còn nằm trên giường.

Gương mặt cô lộ rõ vẻ đau khổ, đôi mày nhíu chặt, thỉnh thoảng còn nức nở thành tiếng. Những giọt nước mắt to tròn lặng lẽ lăn dài, thấm ướt gối.

Nhưng cô vẫn nhắm chặt hai mắt, như thể đang chìm sâu trong một cơn ác mộng không thể thoát ra.

【Truyền ký ức… 99%… 100% truyền ký ức thành công】

【Nhiệm vụ giải cứu thế giới nhỏ khởi động】

Âm thanh này giống như vang lên trực tiếp trong đầu Chân Lục Trà, sau khi âm thanh biến mất, cô cũng mở hai mắt.

Đôi mắt vừa mới khóc xong giống như bị phủ lên một tầng sương mù, trong trẻo mang theo chút mờ mịt.

Chân Lục Trà cảm thấy đầu óc rối bời, những ký ức đột ngột ùa về khiến cô không phân biệt được hôm nay là ngày nào, bây giờ đang là hiện tại hay quá khứ. Mọi thứ như một giấc mộng dài, lại giống như bản thân đang một lần nữa trải qua tất cả.

Nhưng lúc này, trong đầu Chân Lục Trà nhớ rõ nhất chính là những lời cuối cùng Tạ Lam Án nói với cô, cùng với tiếng khóc nghẹn ngào mà anh đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể ngăn lại.

Nghĩ Nghĩ đến đây, cô có chút khẩn cấp muốn gặp anh.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 145: Hù Dọa Đình Dạ



Ngay lúc Chân Lục Trà ngồi ngẩn người trên giường, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Trà Trà, cậu dậy chưa?" Nam Sương đã dậy từ lâu, nhưng mãi không thấy Chân Lục Trà ra ngoài, liền thăm dò gõ cửa hỏi.

"Dậy rồi dậy rồi." Chân Lục Trà từ trên giường đứng dậy đi mở cửa cho cô ấy.

Nam Sương vừa bước vào liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Chân Lục Trà: "Đây là làm sao vậy?" Người tối hôm qua còn an ủi mình sao giờ lại vụng trộm khóc rồi?

Hiện tại tâm trạng của Nam Sương đã tốt hơn tối hôm qua nhiều. Có những chuyện nói ra được vẫn tốt hơn là cứ giấu trong lòng. Cô dần dần chấp nhận sự thật rằng Triệu Ngô đã biến thành zombie, chỉ là mỗi khi nhớ lại, trái tim vẫn không thể kìm nén cảm giác đau âm ỉ.

Chân Lục Trà bước đến trước gương trong phòng, nhìn vào đôi mắt của mình. Quả nhiên, hai mắt cô đỏ hoe, mí mắt còn hơi sưng nhẹ, thoạt nhìn chẳng khác nào một con thỏ nhỏ.

Cô dụi hai mắt, quay đầu cười nhẹ nói với Nam Sương: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một vài chuyện."

Nam Sương gần như ngay lập tức phản ứng lại, nhớ đến thái độ kỳ lạ của những người trong đội Ảnh Tức khi gặp Chân Lục Trà trước đó, liền hỏi: "Cậu thật sự mất trí nhớ sao?"

Chân Lục Trà gật đầu: "Ừ, nhưng bây giờ tôi nhớ ra hết rồi."

Ký ức vừa mới trở lại, cô cảm giác như bị Đình Lệ lây nhiễm biến thành zombie dường như mới chỉ là chuyện của ngày hôm qua, không ngờ hiện tại đã cách ngày đó bốn năm rồi.

Bốn năm… cô đã đến muộn mất bốn năm.

Cũng Không biết Tạ Lam Án bốn năm nay sống thế nào, có bị thương không, có ăn uống đàng hoàng không, có ngủ ngon giấc không…

Nghĩ đến đây, Chân Lục Trà không muốn chần chừ thêm nữa. Cô muốn lập tức đi đến biệt thự mà trước kia cả đội từng ở chung.

Cô quay sang nói với Nam Sương:

“Sương Sương, tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến.”

Nam Sương biết cô muốn đi tìm ai, mỉm cười nói:

“Đi đi, nhưng đừng quên trở về.”

Chân Lục Trà cũng cười theo: “Sẽ trở về. Đúng rồi, Sương Sương… Cố Nhu Nhu… hôm nay tôi mới vừa nhớ ra, tôi cũng quen cô ta. Đợi tôi quay về sẽ nói rõ hơn cho cô nghe một chút về chuyện của cô ta."

Nam Sương không ngờ Chân Lục Trà vậy mà lại quen biết Cố Nhu Nhu, nhưng hiện tại đối với cô mà nói, người tên Cố Nhu Nhu này đã không quan trọng nữa.

Cô cũng không còn muốn làm rõ sau khi Triệu Ngô vứt bỏ mình thì đã xảy ra chuyện gì với Cố Nhu Nhu, cũng không còn muốn quan tâm đến họ nữa.

Nam Sương chỉ nhẹ nhàng nói:

“Không sao, người này dù sao cũng đã không còn quan hệ gì đến tôi nữa. Nói hay không nói, đều không quan trọng.”

Nếu tối qua Nam Sương nói với cô như vậy, Chân Lục Trà còn sẽ ủng hộ cô nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhớ ra người này là Cố Nhu Nhu, Chân Lục Trà cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như Nam Sương nghĩ.

Nhưng hiện tại Nam Sương thoạt nhìn ít nhiều có chút kháng cự chuyện của Triệu Ngô, chuyện này vẫn là để sau hẵng nói đi.

Chân Lục Trà ra khỏi cửa, liền đi thẳng đến khu biệt thự, nhưng không ngờ, Tạ Lam Án còn chưa gặp được, ngược lại trước tiên gặp được một người quen.

Dù sao anh cũng xem như là sư phụ của Thẩm Thức, lúc cậu ta bị thương nằm viện, anh lại đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không kịp ghé thăm. Hôm qua vừa trở về đã nghe nói Thẩm Thức đã xuất viện, cho nên hôm nay Đình Dạ đặc biệt đến thăm, tiện thể tìm Tạ Lam Án để thương lượng một số chuyện.

Nhưng còn chưa tới biệt thự, anh đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người quen mắt kia chính là Chân Lục Trà – bốn năm trước chính cô đã tìm đến anh, nhờ anh làm thầy giáo cho Thẩm Thức và Đường Tinh.

Nhưng cô không phải đã c.h.ế.t rồi sao?

Bốn năm trước, chiến đội Ảnh Tức trở về nhưng lại thiếu mất một người – Chân Lục Trà, người đã hứa sẽ trả cho anh một khoản thù lao hậu hĩnh. Anh vẫn nhớ rõ bộ dạng mất hồn mất vía như quỷ của Tạ Lam Án lúc đó. Khi ấy anh còn tiếc nuối rất lâu, dù sao số "học phí" mà Chân Lục Trà hứa hẹn với anh cũng rất là khả quan.

Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, sao anh ta có thể nhìn thấy một người đã c.h.ế.t chứ?

Đình Dạ ra sức dụi mắt, nhưng người kia không những không biến mất mà còn tiến lại gần hơn.

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ như gặp quỷ của Đình Dạ, không nhịn được cảm thấy buồn cười. Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra mình còn thiếu anh ta không ít "học phí".

Trước đây, cô đã đặt mua đầy đủ những thứ Đình Dạ yêu cầu trong cửa hàng, nhưng chưa kịp giao hàng thì biến cố xảy ra. Đến tận bây giờ, những món đồ đó vẫn còn nằm trong không gian của cô, chiếm không ít chỗ.

"Hey, lâu rồi không gặp." Cô giơ tay chào hỏi.

Đình Dạ xưa nay không tin quỷ thần, vậy mà lại lùi về sau hai bước, "Cô… cô là người hay ma?"

"Phụt." Chân Lục Trà nhịn không được bật cười, thật sự không ngờ Đình Dạ lại sợ cái này. Cô lập tức thè lưỡi, trợn trắng mắt, cố ý hạ giọng quái dị: "Đình… Dạ… Tôi nhớ ra mình còn thiếu anh một ít đồ, nên đặc biệt từ dưới kia lên tìm anh đây…"

Nghe vậy, Đình Dạ lập tức lạnh sống lưng, da gà cũng nổi đầy tay, "Coi như cô còn có lương tâm, vẫn nhớ đến chuyện đó, nhưng giờ cô đã không còn nữa, tôi sẽ không so đo mấy thứ kia đâu… À đúng rồi, Tạ Lam Án rất nhớ cô, hay là cô đi tìm cậu ta đi!"

Nghĩ đến cảnh Tạ Lam Án sống như cái xác không hồn suốt bốn năm qua, Đình Dạ cảm thấy lời mình nói rất đúng. Việc để Chân Lục Trà đi tìm Tạ Lam Án tuyệt đối không phải vì hắn đang sợ!

Ừm, Đình Dạ anh ta thật sự là một người lương thiện mà!

Nhưng Chân Lục Trà trước mắt vẫn không biến mất, ngược lại cười đến mức không đứng dậy nổi.

"Ha ha ha ha khà khà khà khà ha ha ha ha ha khà khà khà khà..." Chân Lục cười đến mức nước mắt muốn trào ra. Thật ra cô cũng không phải là người dễ cười, nhưng dáng vẻ của Đình Dạ quá nghiêm túc, lời nói ra lại quá nhu nhược khiến cô không nhịn được.

Mấy thứ vật tư đó thật ra cũng không cần vội đưa cho hắn, dù sao bây giờ cô còn chuyện quan trọng hơn—phải đi tìm Tạ Lam Án.

"Này, Đình Dạ, đây là chính miệng anh nói không cần mấy thứ đó nữa đấy nhé. Sau này đừng có đến tìm tôi đòi lại!"

Nói xong, Chân Lục Trà như một làn khói chạy mất hút, khóe môi vẫn còn vương ý cười.

Đình Dạ ở lại tại chỗ nghe xong lời cô nói thì lại nghĩ, chắc mình điên rồi mới đi tìm cô, tìm ở đâu chứ? Âm tào địa phủ à?

Hắn sẽ không đi đâu!

Bên này, Chân Lục Trà rất nhanh đã đến biệt thự, bấm chuông mấy lần mới có người ra mở cửa.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 146: Trùng Phùng



Người mở cửa là Đường Tinh. Cô vừa mới tỉnh ngủ, tối qua không biết vì sao mà sau khi chị cô và mọi người trở về, dưới lầu lại náo loạn cả lên. Đặc biệt là anh Hứa Đồng và anh Hàn Diễm, khóc trời gào đất.

Đường Tinh vốn định xuống xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị cô lại đẩy cô về phòng ngủ.

Còn nói cái gì mà "trẻ con đừng quản chuyện người lớn". Làm ơn đi, cô năm nay đã hai mươi rồi, đâu còn là đứa trẻ mười sáu tuổi của bốn năm trước nữa.

Lần đầu tiên Đường Tinh gặp Chân Lục Trà là khi cô mười sáu tuổi, lúc đó cô bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, không thấy ánh mặt trời, cũng chẳng nhìn thấy tương lai, cứ thế mà dần dần héo mòn.

Nhưng cô mãi mãi không quên được ngày hôm đó, chính Chân Lục Trà đã cứu cô ra ngoài, kéo cô lên khỏi vũng bùn tuyệt vọng.

Vì vậy, khi Đường Tinh mở cửa nhìn thấy Chân Lục Trà, cô có cảm giác như mình quay về quá khứ. Không kìm được, cô lao tới ôm chầm lấy Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà không ngờ rằng ngay khi cửa vừa mở, một cô gái đã nhào vào lòng mình như một quả tên lửa nhỏ.

"Chị Chân, chị Chân..."

Nước mũi nước mắt tèm lem, quả thực còn thảm hơn cả Hứa Đồng ngày hôm qua.

Đường Tinh ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy Chân Lục Trà quả thực đang ở trước mặt mình, đang được mình ôm chặt: "Chị Chân, chị về rồi, hu hu hu hu hu hu hu hu, em biết mà, chị không có chết."

Chân Lục Trà nhìn cô gái cao gần bằng mình, khuôn mặt quen thuộc nhưng không còn là đứa trẻ non nớt trong ký ức, cô thử thăm dò: "Đường Tinh?"

Đường Tinh vui mừng gật đầu lia lịa: "Là em đây, chị Chân."

Chân Lục Trà không ngờ cô bé đã lớn đến thế, trong ký ức của cô, Đường Tinh vẫn còn là một đứa trẻ, quả là con gái lớn tướng mạo thay đổi nhiều.

Chân Lục Trà đặt tay lên đầu Đường Tinh, nhẹ nhàng xoa xoa. "Em đã lớn thế này rồi sao... Những năm qua em sống thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời chị em không?"

Mắt Đường Tinh vẫn còn đọng nước, giọng nghèn nghẹn: "Em sống rất tốt... Em cũng rất ngoan, nghe lời chị."

Lúc này, Thẩm Thức từ trên cầu thang bước xuống. Từ góc độ này, anh vừa vặn nhìn thấy Đường Tinh đang đứng trước cửa nói chuyện với ai đó. Anh khẽ nhíu mày. "Đường Tinh, cậu đang nói chuyện với ai vậy?"

Nghe thấy tiếng gọi, Chân Lục Trà nhìn về phía sau lưng Đường Tinh. Một chàng trai cao lớn đang từ trên cầu thang đi xuống. Dù nét mặt đã trưởng thành hơn, giữa lông mày và ánh mắt vẫn còn thấp thoáng bóng dáng của Thẩm Thức bốn năm trước.

Chỉ là chàng trai này cao lớn hơn, cũng trưởng thành hơn.

Khi Thẩm Thức tiến lại gần, anh mới nhìn rõ người đứng trước cửa. Thẩm Thức ngây người đứng tại chỗ, nhất thời không dám tiến lên.

Anh vẫn còn nhớ mấy tuần trước, trong lúc làm nhiệm vụ cùng đồng đội, khi cận kề cái chết, chính Chân Lục Trà trong ký ức đã cứu anh.

Sau khi tỉnh lại, anh đã kể với mọi người rằng người cứu mình là chị Chân. Nhưng họ đều nói đó chỉ là ảo giác do mất m.á.u quá nhiều, rằng một người đã c.h.ế.t thì làm sao có thể xuất hiện ở đó được.

Đúng vậy, lý trí anh hiểu rất rõ. Nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh, hy vọng người đó thực sự là cô ấy.

Chỉ là bây giờ, khi thực sự nhìn thấy Chân Lục Trà, Thẩm Thức lại sợ hãi. Sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

"Thẩm Thức, lâu rồi không gặp, ừm, không đúng, chúng ta mới gặp nhau tuần trước nữa mà. Vết thương của cậu khỏi chưa?" Chân Lục Trà mỉm cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc.

Thẩm Thức lúc này mới bừng tỉnh khỏi sự ngây ngẩn, lắp bắp gọi: "Chị Chân..."

Đường Tinh đứng bên cạnh, lén cúi đầu lau khô nước mắt, rồi mạnh mẽ vỗ vai Thẩm Thức một cái. "Thẩm Thức, cậu ngốc rồi à! Đừng đứng chắn ở cửa nữa, mau mời chị Chân vào nhà đi!"

Dứt lời, cô không đợi Thẩm Thức kịp phản ứng đã đẩy đối phương sang một bên, kéo Chân Lục Trà ngồi xuống ghế sofa. "Chị Chân, chị đợi một lát, em đi lấy đồ ăn ngon cho chị!"

Chân Lục Trà định gọi cô bé lại, nhưng Đường Tinh đã nhanh chân chạy đi. Nhìn bóng lưng bận rộn của đối phương trong bếp, Chân Lục Trà không nhịn được mỉm cười.

Quả nhiên là người trẻ tuổi, thật tràn đầy sức sống.

Chân Lục Trà lại nhìn sang Thẩm Thức đang đứng cạnh mình. Thấy đối phương cứ ngây người đứng đó, không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình như thể sợ cô sẽ biến mất ngay giây tiếp theo.

"Thẩm Thức, mau ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?" Chân Lục Trà vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh trên ghế sofa.

Nghe vậy, Thẩm Thức mới giật mình hoàn hồn, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.

Thực ra, Thẩm Thức có rất nhiều điều muốn hỏi Chân Lục Trà, cũng muốn nói cho cô biết rằng suốt những năm qua, hắn đã cố gắng rèn luyện bản thân như thế nào. Bây giờ, hắn đã có đủ khả năng tự bảo vệ mình và bảo vệ người khác rồi.

Nhưng, cứ nhìn chị ấy như thế, những lời đó lại mắc kẹt nơi cổ họng, không thể nào thốt ra được.

Chân Lục Trà nhận ra sự lúng túng của Thẩm Thức, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Lẽ nào đứa nhóc này lâu ngày không gặp nên quên mất mình rồi không?

Thấy Thẩm Thức không nói gì, Chân Lục Trà đành chủ động bắt chuyện. Dù sao cũng không thể cứ ngồi đây trừng mắt nhìn nhau mãi được: "Thẩm Thức, những người khác không có ở đây hả?"

Thẩm Thức: "Họ đến trung tâm căn cứ họp rồi, chắc là một lúc nữa mới về."

Chân Lục Trà thở dài, không ngờ mình lại đến hụt. Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh Tạ Lam Án, nhớ lại dáng vẻ mấy ngày nay khi anh mang cơm cho cô lúc cô còn chưa khôi phục ký ức.

Dè dặt cẩn thận, chẳng giống phong cách thường ngày của anh chút nào.

Cứ như một nàng dâu nhỏ bị ấm ức mà không dám nói ra. Chân Lục Trà khẽ bật cười, cảm thấy mình phải bồi thường cho đội trưởng đại nhân của mình thật tốt.

Nghĩ vậy, khao khát muốn gặp Tạ Lam Án trong lòng cô đã lên đến đỉnh điểm.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Mắt Chân Lục Trà sáng lên—Tạ Lam Án về rồi sao?

Đường Tinh trong bếp thò đầu ra, tay vẫn đang cầm đồ, "Thẩm Thức, cậu đi mở cửa đi." Nói xong lại quay vào chuẩn bị đồ ăn.

Thẩm Thức cũng nghe lời đứng dậy đi mở cửa.

Chân Lục Trà nhìn hai người họ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bóng lưng hai người, linh hồn hóng hớt và chèo thuyền đang bùng cháy.

Thẩm Thức vừa mở cửa liền bị ôm chặt, người đến chính là Đình Dạ vừa gặp Chân Lục Trà trên đường.

Đình Dạ xoa đầu Thẩm Thức, cười cười: "Nhóc con, nghe nói bị thương, giờ hồi phục thế nào rồi?"

Thẩm Thức gạt tay người đang làm loạn trên đầu mình ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Sớm đã không sao rồi, anh đến đây làm gì?"

Đình Dạ làm bộ đau lòng: "Nói vậy làm tôi tổn thương quá. Dù sao tôi cũng là nửa sư phụ của cậu, đến thăm học trò một chút không phải là bình thường sao?"

Thẩm Thức nhớ lại những buổi huấn luyện ma quỷ dưới tay Đình Dạ, khóe miệng giật giật, vẻ mặt càng thêm ghét bỏ: "Vậy anh xem xong chưa, xem xong rồi thì mau đi đi."
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 147: Xin Lỗi, Đã Để Anh Đợi Lâu Quá Rồi, Án Án!



Nhưng Đình Dạ không nghe lời, trực tiếp vượt qua cậu đi vào trong. Vừa đi vừa hít hà: "Ôi chà, thơm quá! Có phải biết tôi đến nên nấu cơm sẵn chờ rồi không..."

Lời còn chưa nói hết, tầm mắt Đình Dạ đã dừng lại trên Chân Lục Trà đang ngồi trên ghế sofa. Lời nói của Đình Dạ cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, bước chân cũng khựng lại ngay tức khắc.

Đình Dạ không ngừng lùi về sau, mãi đến khi lùi đến bên cạnh Thẩm Thức mới dừng lại. Nhìn quanh một lượt, anh ta thấp giọng hỏi: "À... Thẩm Thức, cậu có thấy thứ gì kỳ lạ lẫn vào đây không?"

Thẩm Thức cau mày: "Anh đang nói gì vậy?"

Chân Lục Trà ngồi trên ghế sofa nhướng mày với Đình Dạ: Thứ kỳ lạ? Anh đang nói tôi đấy à.

Đình Dạ chỉ vào Chân Lục Trà đang ngồi trên ghế sofa, nói với Thẩm Thức: "Ở đó, cậu có thể nhìn thấy cô ấy không?"

Thẩm Thức dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Đình Dạ: "Đương nhiên là nhìn thấy, anh tưởng mắt tôi để trưng à?"

Đình Dạ mặt đầy kinh ngạc: "Cậu cũng có thể nhìn thấy hồn ma của Chân Lục Trà sao?!"

...

Đường Tinh đang bưng một bát mì ra, nghe thấy câu này cũng cạn lời: "Anh Đình, hay là anh đến bệnh viện khám não đi, bây giờ đi vẫn còn kịp đấy."

Chân Lục Trà vui vẻ húp mì do Đường Tinh nấu. Phải nói, tay nghề của đứa trẻ này cũng không tệ chút nào.

Đình Dạ ngồi co rúm trên ghế sofa, bưng một cốc nước, ánh mắt đầy ai oán nhìn Chân Lục Trà đang ăn. Anh ta nhớ lại những lời mình lỡ miệng nói khi gặp cô trên đường, ruột gan hối hận đến xanh mét.

Nhiều vật tư như vậy! Bây giờ cô ấy đã về, đáng lẽ mình có thể đòi chút lợi tức... Tiếc quá! Tiếc quá đi!

"Haiz..." Sau khi Đình Dạ thở dài lần thứ ba mươi sáu, Chân Lục Trà cũng đặt đũa xuống.

Thấy vậy, Đình Dạ lập tức nở nụ cười thương mại, nghiêng người tới gần cô: "Chân Lục Trà... à không, chị Chân à, chị xem chuyện vật tư trước đây..."

Chân Lục Trà cười nhướng mày: "Ồ? Số vật tư đó à? Anh không phải nói là không cần nữa sao? Tôi là người giữ chữ tín."

Giữ chữ tín cái con khỉ! Đình Dạ thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ấm ức: "Tôi đã vất vả nuôi nấng hai đứa trẻ, còn dốc hết bản lĩnh ra dạy dỗ chúng. Có công lao cũng có khổ lao..."

Hai đứa trẻ được Đình Dạ nuôi lớn liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy trong mắt cả hai đều là sự cạn lời đến tận cùng.

Hai người họ đúng là do một tay anh ta nuôi lớn, hơn nữa còn là "nuôi lớn" theo đúng nghĩa đen. Không chỉ có nuôi mà còn có "đấm đá", cũng học được bảy phần mười bản lĩnh của Đình Dạ.

Chân Lục Trà nhìn về phía Đường Tinh và Thẩm Thức: "Dốc hết sức để dạy dỗ? Vậy tôi phải lĩnh hội thành quả dạy học của anh Đình Dạ đây rồi. Đợi tôi kiểm tra xong bản lĩnh mà chúng học được sẽ trả học phí cho anh, nếu dạy tốt sẽ trả thêm cho anh lợi tức của mấy năm nay."

Nghe cô nói vậy, mắt Đình Dạ lập tức sáng lên, "Cô không được nuốt lời đấy, nói rồi đó, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi kiểm tra thành quả dạy học của tôi!"

Vừa dứt lời, bên cửa truyền đến tiếng động, là Tạ Lam Án họ đã về.

Chân Lục Trà kích động đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía mọi người.

Dáng vẻ của họ so với trong ký ức bốn năm trước của cô không có gì thay đổi, chị Đường Đường, Hàn Diễm đáng ghét, Hứa Đồng ham ăn và chú Viên đều vẫn là dáng vẻ trong ký ức.

Chỉ có Tạ Lam Án, anh đi ở cuối cùng, vẫn là dáng vẻ đẹp đẽ khiến cô rung động.

Chân Lục Trà lúc này mới phát hiện, hoá ra mình đã khắc sâu khuôn mặt anh vào trong tim, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt anh cũng đặc biệt rõ ràng, chỉ là...

Hình như anh trở nên cô độc hơn trước, nhìn từ xa giống như một vũng nước tù, lạnh lẽo và tĩnh lặng.

Chân Lục Trà giống như lần đầu tiên gặp lại anh sau khi "chết"—trong đầu đã có ký ức, nhưng lại có chút sợ hãi khi đối diện với Tạ Lam Án.

Thật không công bằng. Bốn năm đối với cô chỉ giống như một giấc ngủ dài, sau khi tỉnh dậy, thời gian chẳng để lại bất cứ dấu vết nào trên người cô. Nhưng... những vết sẹo ấy, những ngày đêm cô đơn ấy, Tạ Lam Án đã vượt qua như thế nào?

Chân Lục Trà không nhịn được chạy về phía Tạ Lam Án, ôm chặt lấy anh.

Tạ Lam Án còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc trong vòng tay mình. Sau đó, anh nghe thấy giọng cô vang lên.

"Lâu rồi không gặp."

Bốn chữ nhẹ nhàng kèm theo hơi thở ấm áp của Chân Lục Trà phả vào tai Tạ Lam Án, cũng phả vào tim anh.

Hai tay Tạ Lam Án run rẩy vòng qua eo cô, sau đó từ từ siết chặt, như muốn hòa tan đối phương vào trong cơ thể mình, "Trà Trà... em đã về rồi."

Giọng Tạ Lam Ánrun rẫy, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt làm ướt áo Chân Lục Trà.

"Xin lỗi, đã để anh đợi lâu quá rồi, Án Án. Sau này... sẽ không như vậy nữa." Sống mũi cô cay cay, nước mắt cũng không kìm được mà rơi lã chã.

...

Việc Chân Lục Trà khôi phục ký ức khiến Đường Nguyệt và mọi người tối qua còn đang lo lắng nay cũng thở phào nhẹ nhõm.

Điều đáng quý nhất là—không ai hỏi cô làm thế nào mà quay lại, cũng chẳng ai bận tâm cô đã đi đâu suốt bốn năm qua. Họ chỉ ôm lấy cô, ôm lấy người đồng đội, người bạn, người thân đã xa cách từ lâu.

Tối nay, sau khi liên lạc với Nam Sương qua máy liên lạc xong, Chân Lục Trà quyết định ở lại biệt thự. Vốn dĩ trước đó đã hứa với Nam Sương là sẽ quay về, nhưng...

Chân Lục Trà nhìn bàn tay mình và Tạ Lam Án đang đan chặt vào nhau.

Lúc này, cả hai đang nằm trong phòng của Tạ Lam Án. Phòng của cô vẫn ở chỗ cũ, vẫn sạch sẽ vì Tạ Lam Án luôn dọn dẹp thường xuyên. Chỉ là đêm nay, Chân Lục Trà cảm thấy mình ở bên cạnh anh sẽ tốt hơn.

Tạ Lam Án lúc này trong đầu vẫn còn mơ hồ, như một người đuối nước vừa được cứu lên bờ. Anh không chắc tất cả những gì trước mắt là thật, hay chỉ là một ảo ảnh do nỗi nhớ quá sâu mà sinh ra.

"Trà Trà." Tạ Lam Án vùi đầu vào cổ Chân Lục Trà, khẽ gọi tên cô, hơi thở phả ra sau tai cô.

"Em đây." Chân Lục Trà cũng khẽ đáp lại anh.

"Trà Trà."

"Em đây."

"Chân Lục Trà."

"Ừm, em đây."

...

Tạ Lam Án gọi tên Chân Lục Trà rất nhiều lần, giống như vô số những đêm cô đơn nhớ cô trước đây, chỉ khác là tối nay tiếng gọi của anh lần nào cũng có người đáp lại.

Khi Chân Lục Trà tỉnh dậy thì Tạ Lam Án vẫn còn đang ngủ, tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau. Cô nhìn Tạ Lam Án đang ngủ say như một đứa trẻ, trong lòng như được lấp đầy bởi những viên kẹo bông mềm mại ngọt ngào.

Khi Tạ Lam Án tỉnh dậy liền nhìn thấy đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, ánh mắt lưu chuyển còn lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, bên trong tràn đầy tình yêu ấm áp.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 148: Trà Trà, Em Thơm Quá!



"Chào buổi sáng, Án Án." Cô nói.

Tạ Lam Án không thể rời mắt khỏi Chân Lục Trà, buổi sáng tốt đẹp như vậy, là điều mà anh đã mong chờ trong vô số ngày đêm. Cô vừa mở miệng liền giống như tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian đều lần lượt ập đến với anh.

Anh giơ tay nhẹ nhàng vu.ốt ve đỉnh đầu cô, giọng nói mang theo sự khàn khàn sau khi thức dậy: "Chào buổi sáng."

Tạ Lam Án cúi đầu, trán chạm vào trán Chân Lục Trà, sau đó biến thành một nụ hôn nhẹ, nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống trán, chóp mũi, khóe miệng cô.

Có lẽ là đã lâu không thân mật, khi nụ hôn của anh rơi xuống, Chân Lục Trà chỉ ngây người mở to mắt, mãi đến khi nụ hôn rơi xuống đôi môi đỏ mọng đầy đặn của cô mới nhớ ra phải đáp lại anh.

Tạ Lam Án nhìn hàng mi đen nhánh như lông vũ khẽ run rẩy sau khi cô nhắm mắt, tim anh cũng run lên.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức cơ thể Chân Lục Trà mềm nhũn như nước, chỉ có thể dựa sát vào Tạ Lam Án, mà Tạ Lam Án cũng chẳng khá hơn là bao, anh cố gắng kìm nén d.ục v.ọng đang bùng cháy dưới thân, ôm chặt lấy người trong lòng.

Chân Lục Trà đỏ mặt như con tôm luộc, cô có thể cảm thấy môi mình đã sưng lên, "Muộn rồi, chúng ta nên xuống dưới thôi."

"Ừm." Tạ Lam Án ôm Chân Lục Trà đáp lại, nhưng không có ý định đứng dậy, hai tay anh vẫn ôm chặt lấy cô.

Chân Lục Trà buồn cười hỏi: "Tạ Lam Án, anh đang làm nũng với em à?"

Tạ Lam Án cằm tựa vào đầu cô, nhắm mắt ngửi mùi hương dễ chịu trên người đối phương: "Trà Trà, em thơm quá."

Chân Lục Trà lại bị câu nói này của anh làm cho đỏ mặt, tối qua sau khi vào phòng liền bị anh ôm lên giường, hai người đều chưa tắm rửa, làm gì có mùi thơm.

Khi hai người cuối cùng cũng rời khỏi giường thì đã là buổi chiều, hơn nữa Chân Lục Trà phát hiện ra bất kể mình làm gì, phía sau đều có thêm một cái "đuôi nhỏ".

Cái đuôi nhỏ này chính là Tạ Lam Án.

Thậm chí nếu không phải Chân Lục Trà kiên quyết ngăn cản, Tạ Lam Án có lẽ đã theo cô vào nhà vệ sinh.

Chân Lục Trà cảm thấy buồn cười, nhưng thực ra trong lòng lại càng đau lòng hơn, bởi vì trong mắt anh thỉnh thoảng lại lộ ra cảm xúc "sợ hãi".

Tạ Lam Án mạnh mẽ kiên cường đến nhường nào, cảm xúc này vốn dĩ không nên xuất hiện trên người anh, nhưng bây giờ mỗi khi anh nhìn mình, sự yếu đuối ẩn chứa trong ánh mắt u ám của anh đều khiến Chân Lục Trà cảm thấy chua xót, giống như nước thủy triều ăn mòn trái tim cô.

Cô không biết phải làm gì để Tạ Lam Án cảm thấy tốt hơn, chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, đan mười ngón tay vào nhau, truyền cho anh hơi ấm của mình, để anh cảm nhận được sự tồn tại chân thực của mình.

Trên bàn ăn lúc này đã bày sẵn những món ăn do mọi người cùng nhau nấu, mùi thơm nức mũi.

Hứa Đồng đã sớm không nhịn được đưa tay về phía con cua lông lớn mà Chân Lục Trà mang đến, Hàn Diễm nhìn động tác của cậu ta, sau đó nhanh hơn Hứa Đồng một bước lấy đi con cua mà Hứa Đồng vốn định gắp.

Hàn Diễm gắp con cua vào đĩa của mình rồi làm mặt quỷ với Hứa Đồng.

Chân Lục Trà nhìn hai người trẻ con, cảm thấy hai người họ chẳng thay đổi chút nào. Sau đó khi cô đang gắp thức ăn, bàn tay tội lỗi của Hàn Diễm lại vươn tới.

Hay lắm, lại dám giở trò với mình rồi, Chân Lục Trà vừa định để Hàn Diễm nhớ lại "tuyệt chiêu trà xanh" của mình, liền thấy Hàn Diễm gắp thức ăn bỏ vào bát cô.

Chân Lục Trà nghi ngờ nhìn Hàn Diễm, Hàn Diễm lúc này đang cười lấy lòng với Tạ Lam Án. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh mình, lúc này trong mắt anh toàn là sự uy h.i.ế.p tr.ần tr.ụi với Hàn Diễm.

Cô đã nói rồi mà, sao Hàn Diễm đột nhiên lại tốt bụng vậy được.

Sau đó Chân Lục Trà lại làm mặt quỷ với Hàn Diễm giống như anh ta vừa làm với Hứa Đồng.

Ăn cơm xong, mọi người quyết định cùng nhau đến sân huấn luyện, Chân Lục Trà cũng nhân cơ hội này xem hai đứa nhỏ học được bản lĩnh gì từ chỗ Đình Dạ.

Thẩm Thức năm mười tám tuổi đã sử dụng thuốc của căn cứ kích hoạt dị năng hệ Phong.

Chân Lục Trà nghe xong còn cảm thấy rất mới lạ, không ngờ bây giờ đã nghiên cứu ra được loại thuốc có thể kí.ch thíc.h dị năng.

Cô có chút tò mò hỏi Tạ Lam Án: "Tất cả mọi người dùng loại thuốc đó đều có thể thức tỉnh dị năng sao?"

Tạ Lam Án nhìn đôi mắt sáng long lanh vì tò mò của cô nói: "Căn cứ sẽ phát thuốc cho tất cả những người đủ mười tám tuổi, nhưng không phải ai cũng có thể thức tỉnh dị năng, có thể kích hoạt dị năng hay không còn phải xem tiềm năng của bản thân."

Chân Lục Trà: "Thì ra là vậy... nhưng người nghiên cứu ra loại thuốc này cũng rất lợi hại, có thể nghiên cứu ra thứ như vậy chỉ trong vài năm mạt thế."

Nghe cô nói vậy, Tạ Lam Án có chút ngẩn ra như nhớ lại chuyện trước đây, khóe miệng anh nở nụ cười: "Người này em cũng quen, là Đường Thanh Phong."

"Đường Thanh Phong? Lại là anh ấy ư, không ngờ anh ấy cũng rất lợi hại." Chân Lục Trà cũng không khỏi nhớ lại phòng thí nghiệm mà họ đã đến khi cứu Đường Thanh Phong.

Những ký ức đó cũng đã là chuyện rất lâu về trước rồi.

Chân Lục Trà rất tiếc, tiếc rằng bốn năm này không ở bên cạnh mọi người, không ở bên cạnh Tạ Lam Án. Cô muốn hỏi hệ thống, rõ ràng có khả năng đưa mình trở lại thế giới này, nhưng tại sao lại muộn như vậy.

Nhưng mỗi lần cô cố gắng giao tiếp với hệ thống đều không nhận được câu trả lời, hệ thống dường như đã biến mất sau khi cập nhật xong ký ức của cô.

Haiz, cũng không biết hệ thống này rốt cuộc là thế nào, còn có nhiệm vụ cứu vớt thế giới nhỏ vang lên trong đầu mình ngày hôm đó là sao nữa.

Chân Lục Trà nhớ rõ ràng mình đã ký kết với một hệ thống sống sót trà xanh, sao đột nhiên lại biến thành cứu vớt thế giới rồi. Tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng không có hệ thống thì cũng không biết tìm câu trả lời cho những vấn đề này ở đâu.

Cả nhóm nhanh chóng đến sân huấn luyện, lúc này trên sân mỗi khu vực đều có không ít người, các loại dị năng va chạm vào nhau trong tấm chắn bảo vệ của lôi đài bát giác.

"Đi thôi." Hàn Diễm dẫn mọi người đến một lôi đài bát giác còn trống.

"Hai đứa ai bắt đầu trước?" Chân Lục Trà đứng trước mặt hai đứa nhỏ.

Đường Tinh và Thẩm Thức nhìn nhau, sau đó nói: "Chị Chân, chị đấu với chúng em sao?"

Chân Lục Trà nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, không phải muốn kiểm tra thành quả dạy học của Đình Dạ sao, cách kiểm tra nhanh nhất đương nhiên là chị đấu với hai đứa rồi."

Hai người thấy cô không có chút nào là đang đùa, lại hỏi: "Dùng dị năng hay là... vũ khí?"

Hiện tại, lôi đài bát giác trong sân huấn luyện của căn cứ đều được trang bị tấm chắn bảo vệ đặc biệt. Chỉ cần trận đấu diễn ra bên trong, bất kể là sử dụng dị năng hay vũ khí, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 149: Đối Chiến



Kỹ năng chiến đấu của Đường Tinh và Thẩm Thức mỗi người một phong cách riêng biệt. Người thì thông thạo dị năng, người kia thì lại học được tinh hoa thân pháp tấn công của Đình Dạ truyền dạy.

Chân Lục Trà chỉ vào Đường Tinh: "Vũ khí dị năng đều được, hai thứ cùng lúc cũng được, phụ nữ ưu tiên, Đường Tinh bắt đầu trước đi."

Giống như sợ Đường Tinh không yên tâm, Chân Lục Trà nháy mắt nói: "Yên tâm, chị sẽ cố gắng ra tay nhẹ một chút."

Bốn năm trước, Đường Tinh được Chân Lục Trà cứu ra. Kể từ đó, cô luôn mong muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ít nhất đủ mạnh để bảo vệ bản thân, không bao giờ phải trải qua cảm giác bất lực không thể chống cự nữa.

Vì vậy, khi Chân Lục Trà tìm thầy hướng dẫn cho mình và Thẩm Thức, Đường Tinh đã rất nỗ lực, nỗ lực đến mức ngay cả Thẩm Thức vốn đã rất siêng năng cũng phải tự thấy xấu hổ.

Vậy nên, Đường Tinh không nói là có thể tự tin đánh bại Chân Lục Trà, nhưng ít nhất, cô tin rằng mình sẽ không rơi vào thế hạ phong quá nhiều.

Đường Tinh bĩu môi, nói: "Chị Chân, đừng coi thường em, em cũng rất lợi hại đấy."

Đường Nguyệt nhìn Đường Tinh vẫn còn chút tính trẻ con, rồi lại nhìn sang Chân Lục Trà—người chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt. Trong lòng thầm nghĩ, em gái ngốc của mình hôm nay có lẽ sẽ gặp phải một vố đau rồi.

Chân Lục Trà và Đường Tinh bước vào lôi đài bát giác. Lúc này, bên ngoài đã có không ít người xúm lại xem náo nhiệt.

Một tráng hán râu ria xồm xoàm chỉ vào Đường Tinh trên lôi đài, nói:

“Đó không phải là em gái của Đường Nguyệt trong đội chiến đấu Ảnh Tức đây sao? Tháng trước tôi từng đấu với cô ta, má ơi, cái lưu tinh chùy của cô ta suýt chút nữa đã đập c.h.ế.t tôi rồi!”

"Lợi hại đến vậy sao?" Người đàn ông cao gầy bên cạnh có chút hoài nghi, không tin một cô gái nhỏ nhắn lại có thể mạnh đến thế.

“Hừ, cậu chưa thấy thôi!” Tráng hán hừ lạnh, sau đó liếc nhìn Chân Lục Trà, tò mò hỏi: “Nhưng mà đối thủ của Đường Tinh là ai vậy? Sao trông lạ mắt thế, cậu biết không?”

Người cao gầy nhìn về phía Chân Lục Trà. Ánh đèn trên lôi đài vừa hay chiếu lên người cô, khuôn mặt tinh xảo như được bao phủ bởi thánh quang, xinh đẹp đến mức không giống người thật. Người cao gầy nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tráng hán bên cạnh huých hắn một cái, người cao gầy mới bừng tỉnh, rời mắt khỏi Chân Lục Trà, lẩm bẩm:

“Là một gương mặt mới… Nhưng chắc cũng chỉ là một bình hoa hữu danh vô thực thôi…”

Đường Tinh là dị năng giả hệ không gian. Thực ra, hiện tại dị năng giả hệ không gian phần lớn đều đóng vai trò dự trữ vật tư trong đội, mà vai trò như vậy cũng không cần sức sát thương quá lớn, chỉ cần có chút khả năng tự vệ là đủ. Nhưng Đường Tinh hiểu rõ chỉ có chút khả năng tự vệ là hoàn toàn không đủ.

Vì vậy, cô đã học rất nhiều loại vũ khí, trong quá trình học tập cũng tìm ra được loại vũ khí phù hợp nhất với mình - Lưu tinh chùy.

Chân Lục Trà nhìn Đường Tinh dáng người nhỏ nhắn đứng đối diện, lấy ra vũ khí từ không gian của mình, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Ây chà! Lại dùng lưu tinh chùy, so với cô còn nhiều hơn một cái chùy.

Chân Lục Trà cũng lấy ra chiến chùy bản mệnh của mình từ không gian. Là chiếc búa sắt màu hồng - dưới ánh đèn nó toát lên vẻ mộng ảo kỳ lạ, vừa đáng yêu vừa nguy hiểm..

Một số người xem náo nhiệt bên ngoài lồng bát giác nhìn thấy chiếc chùy màu hồng, trong phút chốc cảm thấy vô cùng quen mắt. Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì hai người trên đài đã lao vào giao đấu.

Đường Tinh ra tay trước.

Chiếc lưu tinh chùy trông có vẻ nặng nề nhưng trong tay cô lại vô cùng linh hoạt, như một con rắn uốn lượn trên không trung. Nó không ngừng tìm kiếm sơ hở, sẵn sàng lao thẳng về phía Chân Lục Trà bất cứ lúc nào.

Chân Lục Trà cẩn thận cảm nhận lực đạo, góc độ, tốc độ ra tay của Đường Tinh, còn có cả thủ pháp quăng lưu tinh chùy xảo quyệt của cô ấy.

Ừm, cũng khá đấy!

Xem ra đứa trẻ này đi theo Đình Dạ học cũng không tệ, có thể thấy Đình Dạ đã thực sự dốc lòng dạy dỗ.

Chân Lục Trà vừa né tránh công kích của Đường Tinh vừa âm thầm đánh dấu cộng cho Đình Dạ trong cuốn sổ nhỏ trong lòng.

Mà Đường Tinh thấy Chân Lục Trà chỉ né tránh mà không phản công, trong lòng có chút sốt ruột. Lưu tinh chùy trong tay vung càng nhanh, càng mạnh.

Nhưng càng đánh, Đường Tinh càng nhận ra, công kích của mình trước mặt Chân Lục Trà đều bị hóa giải dễ dàng, hơn nữa, trông còn chẳng tốn chút sức lực nào.

Trên trán Đường Tinh bất giác bắt đầu đổ mồ hôi.

Ngay lúc này, Chân Lục Trà đã gần như nắm bắt toàn bộ thực lực của đối phương.

Chân Lục Trà di chuyển với tốc độ mà Đường t*nh h**n toàn không kịp phản ứng, đến sau lưng cô ấy.

Không ổn!

Đường Tinh vừa nhận ra có điều bất thường thì đã hoàn toàn không kịp nữa rồi, trên đầu cô đã lơ lửng chiếc búa của Chân Lục Trà.

Đường Tinh cảm thấy nếu bây giờ mình là một zombie có lẽ đã bị chị Chân đập nát đầu rồi.

Đường Tinh vẫn luôn biết thực lực Chân Lục Trà rất mạnh, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến mức này.

Trước mặt chị Chân, cô hoàn toàn không có sức phản kháng!

Đường Tinh ủ rũ cúi đầu: "Chị Chân, em thua rồi."

Chân Lục Trà thu chiếc búa đang lơ lửng trên đầu Đường Tinh vào không gian, sau đó cười xoa đầu Đường Tinh: "Tiểu Tinh, chị lớn hơn em mấy tuổi, cơm mấy năm nay cũng không phải ăn không. Em ăn thêm mấy năm nữa cũng sẽ lợi hại như chị thôi.”

Đường Tinh ngẩng đầu nhìn Chân Lục Trà đang cười "từ ái", khóe miệng giật giật: "Chị Chân, chị thật biết an ủi người khác."

Chân Lục Trà mỉm cười: "Không có gì."

Đường Tinh: ... Em nói ngược mà, chị tin thật hả?

Chân Lục Trà lại xoa đầu Đường Tinh hai cái, sau đó quay người nói với Thẩm Thức ở phía dưới:

"Thẩm Thức, đến cậu rồi!"

Thẩm Thức ở dưới xem xong trận đấu giữa Đường Tinh và Chân Lục Trà, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Có lẽ Đường Tinh không phát hiện ra, nhưng Thẩm Thức có thể nhìn ra - Chân Lục Trà mỗi lần đều có thể dự đoán chính xác vị trí tấn công tiếp theo của Đường Tinh, cho nên mỗi lần Đường Tinh tấn công, Chân Lục Trà đều có thể né tránh hoàn hảo 100%.

Điều này không chỉ cần tốc độ phản ứng nhanh, mà còn đòi hỏi khả năng quan sát cực kỳ chính xác.

Thẩm Thức nắm chặt nắm đấm, cảm thấy trận đấu tiếp theo có lẽ sẽ không dễ dàng như mình nghĩ.

Thẩm Thức bước lên, không lấy ra vũ khí, mà bắt đầu phóng thích dị năng của mình.

Chân Lục Trà nhìn dị năng Thẩm Thức phóng thích, nhẹ nhàng nhướng mày. Ngay sau đó, trong tay cô cũng bắt đầu ngưng tụ dị năng hệ băng, hàn khí lạnh lẽo nháy mắt tụ lại trong tay cô.

Mặc dù dị năng hệ băng của Chân Lục Trà thức tỉnh chưa lâu, thậm chí có thể nói là rất ngắn, nhưng khả năng kiểm soát và khống chế dị năng của Chân Lục Trà lại đáng kinh ngạc, giống như một thiên phú bẩm sinh.
 
Back
Top Bottom