Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 10


"Được, cảm ơn tam ca."

"Cảm ơn gì chứ? Từ nhỏ muội đã thân với ta nhất, ta không thương muội thì ai thương? Trời cũng không còn sớm nữa, ta giúp muội nhóm lửa, muội nấu chút đồ ăn sớm một chút, cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong, Cố Tam Thanh thuận tay nhóm lửa, lại giúp nàng múc một thùng nước, lúc này mới luyến tiếc quay vê.

Cố Tâm Nguyệt sai hai hài tử ra ngoài nhặt ít củi, nhân cơ hội lấy từ trong không gian ra nửa bao gạo trắng, nửa bao bột mì, lại lấy mười quả trứng gà bỏ vào trong cái giỏ tre mà tam ca mang đến.

Thật ra tam ca cũng mang đến mấy quả trứng gà, còn có một chén bột đen và một chén gạo lứt, e là cả nhà đã phải chắt chiu lắm mới lấy ra được.

Trên quần áo của mẫu thân và tam ca đều chằng chịt những miếng vá, có lẽ gia đình cũng không mấy khá giả.

Cố Tâm Nguyệt vo gạo trắng trong không gian để nấu cháo, sau khi cháo sôi, hai hài tử mới ôm một đống cành cây khô vào.

Mặc dù hai hài tử này mới gần 4 tuổi nhưng nhìn dáng vẻ trông có vẻ bình thường bọn chúng cũng phải làm không ít việc. Đặc biệt là Hoài Cẩn, cậu bé chỉ ra đời sớm hơn Tử Du một chút nhưng tâm trí lại già trước tuổi, khiến người ta đau lòng.

Tử Du vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cháo gạo, cô bé nhãn mũi hít hà: "Ca ca, cháo gạo mẫu thân nấu thơm quá."

Hoài Cẩn ừ một tiếng, trong mắt cũng không giấu được vẻ vui mừng, trước tiên, cậu bé giúp muội muội đặt củi xuống, sau đó chủ động nói: "Ta đi tìm đại bá mẫu lấy chén đũa của chúng ta."

Cố Tâm Nguyệt vừa định lên tiếng ngăn cản thì thấy cậu bé chạy một mạch sang đông phòng.

Một lúc sau, từ đông phòng truyền đến tiếng mắng chửi không nhỏ: "Thật kỳ lạ, đồ ngốc vừa ngủ một giấc dậy liền không ngốc nữa, còn học được cách tự nấu cơm! Có bản lĩnh nấu cơm mà lại không có bản lĩnh ăn à?"

Tiếp theo là một loạt tiếng chén đĩa va vào nhau.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, liền thấy Hoài Cẩn ngã trên mặt đất, còn giữ chặt chiếc chén trong tay, cách đó không xa còn có một chiếc chén vỡ.

Thấy Hoài Cẩn đứng dậy định đi nhặt chiếc chén vỡ, Cố Tâm Nguyệt liên ôm Hoài Cẩn vào lòng, khuyên nhủ: "Vỡ rồi thì thôi, lát nữa ta lấy chén mới cho con.”

"Ồ, có chén mới à, trách không được lại coi thường cái chén vỡ của chúng ta này." Lưu Thị ở bên cạnh vẫn âm dương quái khí.

Trong mắt Cố Tâm Nguyệt hiện lên ý cười lạnh lùng: "Đại tẩu, người hiểu lầm rồi, ta là tân nương, đương nhiên có chén mới để dùng, nhưng người làm vỡ chén nhà ta, vẫn phải đền."

Cố Tâm Nguyệt bế Hoài Cẩn sang một bên, thản nhiên nhặt hai mảnh vỡ, tự lầm bẩm: "Đã lâu rồi không chơi phi tiêu, không biết tay nghề còn chuẩn không."

Lưu Thị thấy trong mắt nàng như có độc, nụ cười có chút rợn người, nàng ta vừa định quay vê phòng, liên nghe thấy bên tai có tiếng gió vù vÙ.

Lúc ngẩng đầu lên, nàng ta phát hiện mảnh vỡ chén bay qua tai mình c*m v** bức tường đất trước mặt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 11


"Cũng không đến nỗi nào." Cố Tâm Nguyệt vỗ tay, dường như rất hài lòng với tay nghề của mình: "Đại tấu, người xem cái chén này, người chủ động đền cho ta? Hay là ta đập cửa bếp tự đi lấy?"

Lưu Thị run rẩy, vội vàng chạy đến bếp, lấy một cái chén đưa cho Hoài Cẩn.

Hoài Cẩn nhìn cái chén trên tay đại bá mẫu, cậu bé có chút chê bai nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, dù sao hiện tại bốn người chỉ còn hai cái chén tốt.

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày: "Cầm lấy đi, lát nữa ta nuôi cho con một con chó, cái chén này để cho nó dùng cũng vừa khéo.”

Hai mẫu tử đi về, Lưu Thị không cam lòng đóng cửa lại, khạc nhổ: "Phỉ! Nhà mình còn nuôi không nổi, ta xem các ngươi lấy gì nuôi chó!"

Quay vê phòng, quả nhiên Cố Tâm Nguyệt đã lấy từ trong giỏ tre ra hai cái chén mới: "Tử Du, lại đây, xem mẫu thân chuẩn bị gì cho các con này?”

Tử Du chạy lon ton đến: "Mẫu thân, cái chén mới này là cho Tử Du dùng à? Con vịt vàng trên này đẹp quá. `

"Ừm, Tử Du thích không? Nếu thích thì lát nữa mẫu thân sẽ dùng cái chén này múc cháo cho con.”

"Thích!" Tử Du vui vẻ vỗ tay. Hoài Cẩn ngoan ngoãn đứng một bên, Cố Tâm Nguyệt vẫn chưa gọi đến mình, nam hài có chút ngại ngùng không dám chủ động đi qua, nhưng cậu bé nhìn thấy trên bàn rõ ràng còn bày một cái chén màu xanh, phía trên vẽ một con hổ lớn, có lẽ là để cho mình.Quả nhiên, Cố Tâm Nguyệt câm "con hổ lớn" lên, hỏi Hoài Cẩn: "Hoài Cẩn dùng con hổ lớn này được không?"

Hoài Cẩn gật đầu ừ một tiếng, trong lòng vui như nở hoa.

Cháo nấu thơm nồng sánh mịn, Cố Tâm Nguyệt múc trước bốn chén để trên bàn cho nguội: "Hai đứa đợi nguội rồi hãy ăn, ta múc ít cháo loãng cho cha các con uống trước."

Cố Tâm Nguyệt đưa tay cầm chiếc chén cuối cùng, lúc nàng đang định múc ít cháo loãng thì bỗng nhiên bị Hoài Cẩn lên tiếng ngăn lại: "Chiếc chén này không phải để cho chó dùng hay sao?"

Cố Tâm Nguyệt suýt bật cười thành tiếng, không ngờ hài tử này lại bảo vệ cha mình như vậy, nàng vội vàng giả vờ hồ đồ: "Ôi chao, ta thực sự quên mất, suýt nữa thì dùng chén chó để cho cha các con ăn cháo loãng, may mà Hoài Cẩn nhắc nhở ta, lát nữa khi cha các con tỉnh dậy, các con phải giữ bí mật cho ta đấy."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt nháy mắt với hai hài tử. Tử Du bị chọc cười đến nỗi ngả nghiêng, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ấm áp.

Cố Tâm Nguyệt lại đổ chén cháo của Tống Dập trên bàn vào nồi, lại múc một chén cháo loãng nhỏ ra, thổi cho nguội.

Nàng đứng dậy bưng cháo đến bên giường, gọi người trên giường: " Tống Dập, dậy ăn chút cháo loãng trước."

Thực ra Tống Dập vẫn luôn nằm mê man, chưa ngủ say hoàn toàn, hắn còn mơ hồ nghe thấy giọng nói của một nữ tử xa lạ, tiếng cười như chuông bạc của Tử Du và mùi cháo thơm nức khắp phòng.

Lúc này nghe thấy có người gọi tên mình, ý thức của hắn mới dần trở lại, hắn hé mắt nhìn người ngồi trước mặt và cái chén trong tay người đó, lúc này đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 12


Vì bản năng sinh tôn, Tống Dập vô thức há miệng, ừng ực ăn hết nửa chén cháo loãng.

Vừa rồi hắn còn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, sau khi ăn xong liền thấy ấm áp dễ chịu vô cùng, liền ngoan ngoãn nằm xuống.

Cố Tâm Nguyệt vô thức đưa tay sờ trán Tống Dập, phát hiện hắn đang sốt, không trách được sắc mặt đỏ hơn buổi chiều rất nhiều.

Cố Tâm Nguyệt lấy trong không gian ra một viên thuốc hạ sốt, hai viên thuốc chống viêm, nhân lúc hai đứa trẻ con đang ăn ngon lành, nàng lén nghiền nát thuốc ở bên ngoài, bỏ vào đáy chén. Sau đó nàng lại múc một chén cháo, bỏ hai viên đường phèn, từ từ đút cho Tống Dập uống.

Có lẽ hai ngày đã thật sự không ăn gì, Tống Dập nhắm mắt ăn rất phối hợp, dường như không nhận ra vị đẳng của thuốc.

Sau khi cả nhà bốn người ăn xong, Cố Tâm Nguyệt rửa sạch nồi đất rồi đun lại một nồi nước, sau đó nàng lại lén pha một gói thuốc cảm cho Tống Dập uống.

Bận rộn xong xuôi, trời cũng không còn sớm, hai hài tử bắt đầu ngáp liên hồi, Cố Tâm Nguyệt vốn định rửa mặt nhưng thấy thùng nước đã cạn, đành phải thôi.

Vì vậy, cả nhà bốn người chen chúc trên giường, Tống Dập ngủ trong cùng, tiếp theo là Hoài Cẩn, rồi đến Tử Du, Cố Tâm Nguyệt ngủ ngoài cùng.

Cố Tâm Nguyệt vốn tưởng rằng Tống Dập buổi tối chắc chắn sẽ còn khó chịu, ai ngờ sau khi uống thuốc, hắn ngủ ngon lành cả đêm, Cố Tâm Nguyệt cũng ngủ một giấc ngon, ngay cả giấc mơ đó cũng không còn xuất hiện nữa.

Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Tâm Nguyệt đã bị đánh thức vì đói, trưa hôm qua nàng không ăn cơm, tối lại chỉ ăn một chén cháo, đã sớm đói bụng.

Hơn nữa tối hôm qua, nàng thậm chí còn không rửa mặt mà ngủ luôn, cho nên sáng nay dù thế nào nàng cũng phải lấy chút nước lau rửa.

May mà vừa ra khỏi cửa không xa là giếng nước lớn của thôn, nếu không Cố Tâm Nguyệt còn chẳng biết tìm ở đâu.

Sau khi đun nước nóng, Cố Tâm Nguyệt lén chui vào không gian, tìm một cái chậu lớn nhất đổ nước vào.

Sau đó nàng vô thức soi mặt vào mặt nước, vừa soi một cái suýt nữa thì khiến Cố Tâm Nguyệt ngất xỉu.

Người đầu tóc bù xù, toàn thân xám xịt, đen nhẻm vàng khè là ai?

Cố Tâm Nguyệt vốn đã chuẩn bị tâm lý, dù sao nàng cũng ngốc nghếch nhiều năm như vậy, hình tượng chắc chắn không thể tốt được. Nhưng mà như thế này thì cũng quá xấu xí rồi chứ?!Aaa——

Cố Tâm Nguyệt vốn chỉ muốn lau rửa một chút, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của mình thì nàng dứt khoát múc thêm hai thùng nước lạnh, tắm rửa toàn thân từ đầu đến chân, cũng không quan tâm nước không đủ nóng.

May mà trong không gian không lạnh không nóng cũng không có gió.

Mãi đến khi đổ đi ba chậu nước đen, lấy khăn lau khô người, lúc này nàng mới phát hiện ra da trên người mình thật ra không hề vàng vọt đen nhẻm, thậm chí còn khá trắng? Chẳng lẽ nguyên chủ chỉ là bẩn thôi à?

Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng đã lấy lại được chút tự tin nhưng lại nhìn bộ quần áo cũ nát mà thấy khó xử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 13


Mặc dù trong không gian có không ít vải, nhưng nàng không biết may cũng không có thời gian may, may mà đồ lót hiện đại đều được nàng cất trong không gian.

Cố Tâm Nguyệt tìm đồ lót mặc vào, lại cắn răng mặc bộ quần áo cũ, xé một dải vải buộc chặt ống tay áo và eo đang rộng thùng thình, sau đó tìm trong không gian hai miếng bánh gạo ăn lót dạ, rồi vội vàng ra khỏi không gian.

May mà Tống Dập và hai đứa trẻ đang ngủ say, hoàn toàn không có ý định thức dậy.

Cố Tâm Nguyệt nhóm lửa ngoài cửa, vì trong nhà chỉ có một cái nồi đất nên nàng đành phải luộc trước ba quả trứng gà để trong không gian ủ ấm, sau đó lại nấu một nồi cháo trắng như hôm qua.

Lúc nàng đang trông nồi, Cố Tam Thanh lại lén lút chạy vào, từ phía sau nhét hai cái bánh ngô cho Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân sợ bọn muội chỉ ăn cháo không no, bảo ta mang hai cái bánh ngô tới, mẫu thân nói, muội cố thêm hai ngày nữa, đợi Tống Dập giãy đành đạch, chúng ta sẽ đón muội và hai hài tử về nhà."

Đợi Cố Tâm Nguyệt phản ứng lại quay người nhìn sang, Cố Tam Thanh đã chạy mất dép, dù sao thì bây giờ cũng vừa mới sáng sớm, chẳng ai muốn gặp Lưu Thị, quá xui xẻo.

Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn hai cái bánh ngô rau dại đen thui nằm trong tay, không nghĩ ngợi gì liền đổi lấy hai cái bánh bao thịt từ trong không gian ra.

Nồi vừa mở, mùi thơm của gạo tỏa ra, hai hài tử mơ màng thức dậy đi ra.

"Mẫu thân, buổi sáng tốt lành." Tử Du dụi đôi mắt ngái ngủ, chào hỏi Cố Tâm Nguyệt, sau khi nhìn rõ mặt Cố Tâm Nguyệt, cô bé không khỏi ngạc nhiên: "Ca ca, ca mau lại xem, đây có phải mẫu thân của chúng ta hay không? Sao mẫu thân bỗng nhiên lại đẹp như vậy, giống như tiên nữ vậy."

Hoài Cẩn đi tới nhìn, cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

Cố Tâm Nguyệt như ăn phải mật ong, tâm trạng rất tốt: "Khụ khụ, trước kia mẫu thân đầu óc không tốt nên người rất bẩn, sáng nay mẫu thân đã tắm rửa sạch sẽ rồi nên mới thành như vậy, Hoài Cẩn và Tử Du cũng mau ởđi rửa tay rửa mặt, chờ ăn cơm nhé."

Tử Du rất vui, vội kéo Hoài Cẩn đi rửa tay: "Ca ca, chúng ta cũng mau đi rửa sạch sẽ, đẹp như mẫu thân vậy."

Trong nhà, lúc này, Tống Dập đang nằm trên giường cũng đã tỉnh, hắn rõ ràng cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không còn sợ lạnh phát sốt nữa, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, nếu không thì tại sao hắn lại nghe thấy Tử Du gọi mẫu thân?

Lại? Khi vô thức nghĩ đến chữ này, hắn càng thấy không ổn.

Trong lúc nghi ngờ, hắn nhìn thấy một nữ tử thân hình mảnh mai, dáng vẻ thướt tha bưng chén đi tới.

Đợi người đến gần, Tống Dập mới nhìn rõ gương mặt của nàng, một khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng trẻo, chiếc mũi nhỏ thẳng và đôi môi anh đào, ấn tượng nhất phải kể đến đôi mắt hạnh đẹp đế, trong veo sáng ngời, như thể nhìn nhiều một chút sẽ khiến người ta đắm chìm vào đó.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 14


Không hiểu sao, hắn lại thấy quen thuộc.

Tống Dập liếc nhìn nốt ruồi son bên khóe mắt trái của nàng, đôi mắt đen láy thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt vẫn không rời đi.

Cố Tâm Nguyệt đặt chén xuống, thấy Tống Dập đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng, nàng liền vô thức bước tới sờ trán hắn: "Có lẽ đã hạ sốt rồi."

Tống Dập như thể bị hành động của nàng làm bỏng, vội né né tránh: "Ngươi là?”

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười giải thích: "Ta là Cố Tâm Nguyệt, hôm qua mới được gả đến đây để xung hỉ cho ngươi, hôm qua ngươi không khỏe, giờ đã thấy đỡ hơn chưa?"

Đồng tử Tống Dập giãn to, lẩm bẩm không thể tin nổi: " Cố Tâm Nguyệt..."

"Chuyện này dài lắm, cháo đã nấu xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé." Cố Tâm Nguyệt kéo bàn đến bên giường, tiện cho Tống Dập với tới: "Ngươi tự ăn được không?”

"Ừ." Tống Dập như thể nhớ lại chuyện hôm qua bị đút cháo, mặt hắn đỏ lên, cúi đầu bưng chén.

"Chén này là của ta, chén của ngươi ở bên kia." Cố Tâm Nguyệt vội đưa chén có bỏ thuốc cho hẳn, không để ý đến vẻ ngạc nhiên của Tống Dập, lại bước ra khỏi phòng.

Lần sau đi vào, trên tay Cố Tâm Nguyệt đã có thêm hai cái bánh bao trắng to và ba quả trứng.

Phía sau còn theo hai hài tử đã rửa mặt sạch sẽ.

"Cha, cha tỉnh rồi à?" Tử Du thấy Tống Dập ngôi dậy, vội chạy tới: "Ca ca xem này, mẫu thân vừa đến là cha khỏe ngay."

Mắt Hoài Cẩn rưng rưng, cũng bước đến bên cạnh Tống Dập: "Cha, cha còn khó chịu không? Ăn nhiều vào mới mau khỏe được."

Tống Dập cũng thấy ấm lòng, hắn vốn tưởng hắn bệnh thành ra như vậy, hai hài tử lại phải nhịn đói thêm mấy ngày.

Nhưng nhìn trên bàn bày cháo trắng, trứng gà và cả bánh bao trắng muốt, trong lòng hắn không khỏi chấn động.

"Những thứ này đều là ngươi mang tới à?" Tống Dập mở lời xác nhận.

"Ừ, tam ca của ta đưa tới, người ăn trước đi, kẻo để nguội mất." Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa nhanh tay bóc ba quả trứng, mỗi người một quả.

Sau đó, nàng lại đưa cho Tống Dập một cái bánh bao, còn một cái thì chia đôi, mỗi hài tử một nửa.

"Ăn bánh bao và trứng trước đi, cháo còn nóng lắm." Tống Dập ngẩn người, ngơ ngác nhận lấy bánh bao, sau đó lại đưa trả: "Ta mới ốm dậy, ăn không vào, ngươi ăn đi."

Sáng nay Cố Tâm Nguyệt đã ăn hai cái bánh bao trong không gian, giờ nàng thực sự không đói: "Ta không đói, ngươi ăn đi, ăn nhiều vào mới mau khỏe lại."

Tống Dập vẫn giữ nguyên tay: "Vậy chúng ta chia đôi ra ăn.”

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn cũng là người cố chấp, nàng đành phải nhận lấy bánh bao, bẻ đôi, đưa nửa có nhiều nhân thịt hơn cho hẳn.

Tống Dập lại ngẩn người.

Hai hài tử cắn một miếng trứng, bắt đầu ríu rít kể cho Tống Dập nghe chuyện xảy ra hôm qua.

Đặc biệt, Hoài Cẩn còn kể lại đoạn xin chén hôm qua, khiến Cố Tâm Nguyệt trở thành một nữ hiệp chính hiệu.

Cố Tâm Nguyệt nghe mà lòng thấy ấm áp, xem ra Hoài Cẩn không phải là người hướng nội, nam hài này chỉ là hơi nhút nhát và chậm nhiệt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 15


Bốn người đang ăn vui vẻ thì bỗng nhiên có tiếng động từ ngoài sân.

"Mẫu thân, con thực sự nhìn thấy, mới sáng sớm, đồ ngốc Cố Tâm Nguyệt đó đã nấu trứng ở ngoài cửa, tam ca của nàng ta còn lén đưa hai cái bánh bao trắng to, với một nồi cháo trắng tới nữa, thơm hơn cháo loãng mẫu thân nấu không biết bao nhiêu lần." Người nói là Nhị Ny, khuê nữ của Lưu Thị.

"Muốn ăn thì tự đi xin." Lưu Thị tỏ vẻ không tin nhà họ Cố có thể đưa nhiều đồ như vậy, chủ yếu là vì tối qua, nàng ta đã bị sự hung dữ của Cố Tâm Nguyệt dọa sợ.

"Mẫu thân, con cũng muốn ăn, mẫu thân đi cùng chúng con ra xem là biết thật hay giả." Nhi tử Đại Hổ nài nỉ.

"Được, ta cũng muốn xem nhà họ Cố có thật sự đưa trứng và bánh bao trắng tới không?" Nghe nhi tử nài nỉ, Lưu Thị cũng không quản được nhiều như vậy.

Vừa dứt lời, Cố Tâm Nguyệt vội lên tiếng nhắc nhở: "Nhanh cắn hai miếng bánh bao trong tay đi."

Cửa lập tức bị mở ra, giọng nói âm dương quái khí của Lưu Thị truyền đến: "Ồ, sáng sớm thế này mà ăn uống thịnh soạn quá nhỉ, chậc chậc chậc." Sau đó, nàng ta đẩy Đại Hổ và Nhị Ny một cái: "Nhanh đi ăn thử đồ ăn của nhị thẩm các con thế nào."

Đại Hổ và Nhị Ny thấy vậy liền chạy đến bên bàn, Hoài Cẩn và Tử Du vội vàng ném quả trứng chưa ăn hết vào chén cháo còn nóng, bánh bao trên tay cũng nuốt chửng trong ba miếng.

Đại Hổ và Nhị Ny nhìn thấy đồ trên tay Tống Dập, mắt nhìn chằm chằm nhưng không dám động vào.

Tống Dập khựng lại, Cố Tâm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hắn lại thản nhiên tiếp tục ăn.

Cố Tâm Nguyệt nuốt miếng bánh bao cuối cùng, chậm rãi mở lời: "Đại tẩu không nấu bữa sáng à? Nhìn hai hài tử đói kìa, thế nào? Chúng ta tiết kiệm lương thực còn không đủ cho mấy người ăn, còn muốn đến ăn đồ nhà họ Cố nữa à?" Lưu Thị nhìn Cố Tâm Nguyệt, không kịp ngạc nhiên về dung mạo của nàng, bỗng nhớ đến cảnh nàng nổi giận tối qua, nàng ta nuốt nước bọt: "Không phải vậy, chủ yếu là hài tử nói, đồ ăn ngươi nấu thơm." "Thơm thì cũng chỉ được bữa này thôi, mẫu thân ta nói, người nhà họ Cố đông, miệng ăn không đủ, đại tẩu đến đúng lúc lắm, ta đang định ăn xong sẽ đi tìm tẩu để xin cho chúng ta ít lương thực, tiện thể vay ít tiền để Tống Dập mua thuốc và thịt, cả nhà này, người thì ốm, người thì nhỏ, không bồi bổ tử tế thì không được." Cố Tâm Nguyệt buông đũa, thành khẩn nói.

"Cái gì? Ngươi còn muốn ăn thịt?" Lưu Thị không thể tin nổi.

"Đương nhiên rồi, sau này bốn người chúng ta phải trông cậy vào đại ca và đại tẩu rồi, phụ mẫu không còn, trưởng tẩu như mẫu thân, đại tẩu phải giúp chúng ta, tướng công ta ốm yếu, đau ốm liên miên, hai hài tử còn nhỏ, ta chỉ chăm sóc chúng thôi cũng đã không đủ sức rồi." Cố Tâm Nguyệt nhìn Lưu Thị đầy mong đợi.

Lưu Thị lật đật trợn mắt: "Vậy là sau này bốn người các ngươi chỉ ngồi ăn rồi chờ người khác nuôi, dựa vào ta và đại ca ngươi nuôi à?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 16


Nghĩ cũng hay nhỉ.

"Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là người một nhà, mặc dù phụ mẫu không còn nhưng bao năm nay vẫn chưa chia gia sản, bây giờ không đại tẩu muốn chia gia sản đấy chứ?" Cố Tâm Nguyệt tỏ vẻ đau lòng: "Đại tấu ngàn vạn đừng nghĩ đến chuyện chia gia sản, trong nhà ngoài đồng đại tẩu đều làm giỏi, đại ca làm việc ở trấn trên còn có thể giúp đỡ chúng ta, nếu chia gia sản thì..."

Cố Tâm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh tỉnh ranh.

Tống Dập vẫn bình thản húp cháo. Chỉ có Lưu Thị là mắt đảo liên hồi, sau đó vỗ đùi: "Đúng rồi, ta đến đây là để bàn chuyện chia gia sản với các ngươi, tối qua đại ca ngươi về nói, nhất định phải chia gia sản."

Nói rồi, nàng ta bỏ lại Đại Hổ và Nhị Ny, chạy thẳng ra khỏi cửa.

Đại Hổ và Nhị Ny thấy không còn lợi lộc gì, cũng chuồn mất.

Cố Tâm Nguyệt nhếch mép, tâm trạng vui vẻ: "Tiếp tục ăn thôi. "

Tống Dập đặt chén đã ăn sạch xuống, cân nhắc rồi nói: "Tâm Nguyệt, cảm ơn nàng mấy hôm nay đã chăm sóc hai hài tử cho ta, trước đây ta bị bệnh nên không tỉnh táo, không biết đại tẩu ép nàng lấy ta để xung hỉ, bây giờ ta đã khỏe lại, hôn sự này càng không thể tính, vậy nên lát nữa nàng về nhà trước đi."

Cố Tâm Nguyệt không đáp lại, cố tình làm lơ hắn.

Sau đó thấy hai hài tử cũng căng thẳng buông đũa chờ nàng lên tiếng, Cố Tâm Nguyệt mới buông chén đã ăn sạch xuống, lên tiếng: "Tống Dập, ngươi muốn qua câu rút ván hay muốn g.i.ế.c lừa sau khi xay xong lúa? Lúc ngươi bệnh sắp chết, ta có chê ngươi đâu, tối qua chúng ta còn ngủ chung, giờ ngươi khỏe rồi thì ta lại bị bỏ rơi? Ta cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵn nói."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt cầm chén của Tống Dập ra khỏi cửa. Cố Tâm Nguyệt vừa đi, Tống Dập xấu hổ cúi đầu hỏi hai hài tử: "Tối qua nàng ấy ngủ ở đâu?"

Tử Du ngẩng mặt khỏi chén: "Tối qua mẫu thân ngủ cùng cha."

Tống Dập rõ ràng không tin, dù sao còn có hai hài tử ở đây, sau đó hắn lại nhìn về phía Hoài Cẩn.

Hoài Cẩn cũng gật đầu: "Có ngủ cùng nhưng con và Tử Du ngủ ở giữa, mẫu thân ngủ ở ngoài."

Tống Dập sửng sốt, không ngờ Hoài Cẩn cũng bắt đầu gọi nàng là mẫu thân, mới chỉ một ngày ngắn ngủi, sao lại như thế được?

Hoài Cẩn cúi đầu: "Cha, hãy để mẫu thân ở lại đi, có mẫu thân ở đây, bệnh của cha sẽ khỏi, Tử Du cũng không phải chịu đói nữa."

Hoài Cẩn đặt tay dưới gầm bàn, nắm chặt, sợ Tống Dập không đồng ý, ba phụ tử lại phải quay về cuộc sống như trước.

Mặc dù tính cách của nữ nhân này không tốt nhưng bản lĩnh không nhỏ.

Ngay cả mẫu thân Đại Hổ, một ả phụ nhân hung dữ như vậy, cũng bị nàng chọc tức đến mức không còn cách nào.

Sự mong đợi và lo lắng của hai hài tử hiện rõ mồn một, Tống Dập không khỏi mềm lòng: "Cha sợ làm lỡ dở người ta, nếu nàng ấy đồng ý ở lại, cha đương nhiên không có ý kiến."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 17


Tống Dập nói xong, hai hài tử như trút được gánh nặng, lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cháo.

Cố Tâm Nguyệt ở ngoài cửa nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện trong nhà, thấy mọi người đã nói chuyện xong, nàng liền bưng thuốc cảm đi vào.

Như đang cố nén một hơi, nàng đặt thuốc trước mặt Tống Dập: "Mau uống thuốc đi, uống xong ta cũng chuẩn bị chờ đi thôi."

"Nàng đi đâu?" Ba phụ tử đồng thanh hét lên, trong lòng đều như bị treo lên.

"Ra ngoài chờ chứ sao, lát nữa Lưu Thị chắc chắn sẽ dẫn người đến chia gia sản, ta chuẩn bị trước một chút." Cố Tâm Nguyệt nói xong, mới nhận ra ngôi nhà này hình như là của Tống Dập, không biết có nên hỏi ý kiến của hắn không: "Ngươi có muốn chia gia sản không?"

Tống Dập nở một nụ cười chua chát, như thể cuối cùng cũng được người khác chú ý đến: "Ừ, đều nghe theo nàng."

"Được rồi, theo tính cách của đại tẩu ngươi, chia gia sản chắc chúng ta cũng chẳng được gì, chúng ta có lẽ còn phải ở trong hai gian nhà tranh này thêm một thời gian nữa, đến lúc đó dọn dẹp gian bên cạnh làm bếp tạm, đợi tích cóp được bạc rồi chúng ta sẽ chuyển đi."

Tống Dập như thể không ngờ nàng còn muốn ở lại trong sân này, khi nhìn nàng và đại tẩu chung sống, trong mắt nàng toàn là sự chán ghét, hắn vốn tưởng nàng sẽ đề nghị chuyển đến nhà ngoại nàng.

Dù sao nhà họ Cố cũng nổi tiếng cưng chiều khuê nữ duy nhất này.

"Nếu nàng không muốn ở đây, dưới chân núi trong thôn còn một ngôi nhà cũ bỏ không, ta có thể bàn với trưởng thôn cho chúng ta tạm trú ở đó, đợi ta chép sách tích cóp được chút tiền chúng ta sẽ mua luôn."

Cố Tâm Nguyệt cũng giật mình, một là nàng không ngờ Tống Dập lại sảng khoái đồng ý chia gia sản dọn ra ngoài, hai là không ngờ hắn có thể nhanh chóng nghĩ ra đường lui như vậy. 1du1q

"Được, chia gia sản trước rồi tính tiếp, dù sao đi đâu cũng tốt hơn ở đây." Cố Tâm Nguyệt bất lực thở dài.

Ý định ban đầu của nàng là không muốn ở chung sân với Lưu Thị, ngày nào cũng cãi nhau ba bữa, bữa nào cũng đau đầu.

Nhưng Tống Dập lại nghe ra sự chán ghét của nàng, ngôi nhà này đúng là tôi tàn không gì sánh được, nghèo rớt mồng tơi.

Hai năm nay, Tống Dập vẫn luôn sống trong mơ hồ, ngày đêm chép sách kiếm tiền, hai hài tử mới được nuôi lớn như vậy.

Số tiền hắn kiếm được không ít nhưng phần lớn đều bị Lưu Thị lấy đi với đủ mọi lý do, nhưng vì để hai hài tử có cơm ăn, hắn cũng không bao giờ nói gì.

Ai ngờ, từ lần ngã xuống nước bị bệnh đến giờ, đại tẩu ngày càng quá đáng.

Với hai hài tử, nàng ta không đánh thì mắng, ba ngày hai bữa không cho ăn.

Trong thời gian Tống Dập hôn mê, hắn thậm chí còn mơ thấy mình bị bệnh nằm trên phố trong một ngày tuyết rơi lớn, còn hai hài tử thì bị đại tẩu để mặc cho đói rét mà chết. Nghĩ đến đây, Tống Dập không khỏi nắm chặt tay, ngôi nhà này nhất định phải chia.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 18


Ngay cả khi hôm nay Cố Tâm Nguyệt không chủ động bày trò để Lưu Thị chia gia sản, hắn cũng sẽ tìm cơ hội để chia.

Hai người mỗi người một suy nghĩ, trầm ngâm một lúc thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

"Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt, hai người ra đây!"

Cố Tâm Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho Tống Dập cứ nằm im, rồi sải bước đi ra: "Đại tẩu, có chuyện gì vậy? Sáng sớm đã gọi mọi người đến đây? Không làm lỡ bữa sáng của mọi người chứ?"

Cố Tâm Nguyệt thấy Lưu Thị gọi nhiều người đến như vậy, phản ứng đầu tiên là có phải tối qua Lưu Thị bị công phu mèo ba chân của nàng đánh nên bị dọa sợ rồi không? Chia gia sản mà còn phải kéo nhiều người đến chứng kiến?

Mọi người thấy Cố Tâm Nguyệt như biến thành một người khác, mặc dù nàng vẫn mặc bộ quần áo cũ của hôm qua nhưng rõ ràng đã khác hẳn.

Lúc này, mọi người mới nhớ ra hồi nhỏ Cố Tâm Nguyệt cũng xinh xắn, sau khi ngốc nghếch mới dần trở nên xấu xí.

Xem ra nàng ngốc này thực sự đã khỏi bệnh.

Hầu hết mọi người trong đám đông hôm qua đều đến ăn "kẹo hỉ" của Cố Tâm Nguyệt, ai nấy đều ùa vào phụ họa: "Không phải, vừa rồi đại tấu của ngươi đã đi tìm trưởng thôn, nói rằng hai tẩu muội các ngươi đã bàn bạc xong xuôi chuyện chia gia sản."

Hứa Thị bỗng nhiên chen vào đám đông, nhìn thấy khuê nữ trắng trẻo xinh đẹp, bà cũng hơi sững sờ: "Khuê nữ, đại tẩu của con nói có đúng không?”

Bà ủng hộ việc chia gia sản, dù sao Tống Dập cũng không khá lên được nữa, tranh thủ chia gia sản trước khi Tống Dập tắt thở, lúc đó ít nhiều cũng còn chút của cải.

Bà chỉ lo Cố Tâm Nguyệt có bị Lưu Thị bắt nạt hay không, nếu không thì tại sao nàng vừa mới gả vào, sáng hôm sau đã náo loạn đòi chia gia sản.

Cố Tâm Nguyệt vỗ vào tay Hứa Thị, đáp lại bà một ánh mắt bảo bà cứ yên tâm, rồi nói: "Đại tẩu, tẩu nói chúng ta đã bàn bạc xong xuôi chuyện chia gia sản à?"

Sau đó, nàng lại tỏ vẻ tủi thân pha chút đau buồn: "Trưởng tẩu như mẫu thân, nếu đại tẩu đã nói chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, vậy thì chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, đại tẩu muốn chia thì chia thôi."

Nói xong, nàng liền vùi đầu vào vai Hứa Thị.

Hứa Thị hiểu ý, kéo giọng hét lớn: "Nhà ai mà trưởng tẩu lại ngang ngược như bà bà nhà chồng vậy chứ? Vừa mới gả vào ngày hôm qua mà hôm nay đã muốn chia gia sản? Nào nào nào, ngươi nói xem chia thế nào? Hôm nay mà ta không vừa ý, đừng trách nhà họ Cố chúng ta không nể mặt hàng xóm."

Thôn dân nghe xong cũng đồng cảm: "Đúng vậy, đúng vậy, Tống đại tấu hơi vội vàng rồi."

"Đúng vậy, các ngươi nhìn xem, cửa bếp còn khóa chặt, không biết là phòng ai."

"Nhà Tống Dập này thật đáng thương, trước đây cũng kiếm được không ít tiên, giờ sức khỏe không tốt liền bị ghét bỏ ngay."

Gương mặt Lưu Thị lúc xanh lúc đỏ: "Các ngươi nói bậy bạ gì vậy? Phụ mẫu đều không còn, Tống Dập lại cưới thê tử, dựa vào đâu mà còn bám lấy chúng ta không buông? Nhà chúng ta có hai người lớn, một người làm công, một người làm ruộng, hai hài tử đều đã lớn rồi, việc nhà đều có thể làm được, còn nhà Tống Dập thì sao, một người ốm yếu và hai đứa trễ chẳng làm được gì, giờ Cố Tâm Nguyệt lại là người chưa từng làm việc. Lại không phải cùng một mẫu thân sinh ra, dựa vào đâu mà bọn họ phải dựa vào chúng ta để sống, nếu các ngươi thấy đáng thương thì kéo bọn họ vê nhà các ngươi đi?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 19


Phải nói rằng khả năng cãi nhau của Lưu Thị thực sự không tệ, chỉ vài câu nói đã khiến sắc mặt mọi người tái mét.

Chỉ là không ngờ nàng ta lại có thể vô tình như vậy, chẳng lẽ sau này nhà lão đại sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tống Dập à?

Cố Tâm Nguyệt cầu còn không được.

Trưởng thôn ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt cũng có chút không vui, những năm trước, khi mẫu thân Tống Dập còn sống, bà đối xử với nhà lão đại rất tốt, Tống Dập lại là người học hành giỏi, vốn tưởng rằng gia đình này sẽ ngày càng tốt hơn, ai ngờ lại thành ra thế này.

"Được rồi, ngươi đừng cãi nữa, nhà lão nhị cũng không nói là không đồng ý chia gia sản, ta chỉ hỏi ngươi, tướng công Tống Phú Quý của ngươi đi làm ăn xa không ở nhà, ngươi có chắc chắn có thể gánh vác được gia đình này không?" Trưởng thôn nghiêm giọng nói.

"Đó là đương nhiên, tối qua Phú Quý nhà chúng ta đã về nói rồi, gia đình này đều nghe theo ta." Lưu Thị khinh thường nói.

"Được, nếu ngươi đã nói nghe theo ngươi, vậy ngươi định chia thế nào?" Trưởng thôn định trước tiên sẽ nghe Lưu Thị nói thế nào, sau đó mới nghĩ cách giúp Tống Dập giành được nhiều hơn một chút.

"Có gì mà phải chia chứ? Hai gian nhà bọn họ đang ở vẫn để cho bọn họ, đất đai dù có cho bọn họ thì cũng chẳng ai trồng trọt, cho thì chẳng phải là lãng phí hay sao?" Lưu Thị không có lý lẽ gì mà lẩm bẩm.

"Ồ, ý của ngươi là để bọn họ ra đi tay trắng à?" Trưởng thôn tức đến bật cười.

"Không ngờ mặt ngươi lại dày đến thế, đất đai phải chia thế nào thì chia thế ấy! Hai người bọn họ không biết làm ruộng, nhà họ Cố chúng ta sẽ giúp bọn họ làm ruộng." Hứa Thị phản bác.

"Lúc đến ta đã tra rồi, nhà họ Tống có tám mẫu đất, một mảnh đất liền là ruộng lúa ước chừng ba mẫu, còn lại mấy mảnh ghép lại được năm mẫu là đất cằn, ruộng lúa này là ruộng tốt, ta đề nghị một nhà chia ruộng lúa, một nhà chia phần còn lại, mấy người tự thương lượng đi."

Cố Tâm Nguyệt theo bản năng muốn ruộng lúa, không vì gì khác, sắp đến mùa thu hoạch rồi, đất liền một chỗ thì làm việc thuận tiện hơn.

Sau khi suy nghĩ một lát, Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: "Hôm qua ta tỉnh dậy, nghe mọi người nói mấy năm nay thời tiết luôn khô hạn ít mưa, ruộng lúa có thể mất mùa không ít." Lưu Thị nghe vậy thì mắt sáng lên, vừa rồi nàng ta còn đang phân vân không biết chọn bên nào, nghe Cố Tâm Nguyệt nói xong thì nàng ta như bừng tỉnh, đất cần mấy năm nay trồng đậu nành gì đó thì thu hoạch còn tốt hơn ruộng lúa nhiều, mặc dù chia thành mấy mảnh nhưng cũng có đến năm mẫu.

Lưu Thị vội vàng giành nói: "Chúng ta muốn đất cằn."

Trưởng thôn nhìn thấu hết những suy nghĩ nhỏ nhặt của Lưu Thị, ông ta không vui nhíu mày, quay sang hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Vậy nhà lão nhị thì sao?”

Cố Tâm Nguyệt hiểu chuyện cười nói: "Vậy ta sẽ lấy phần ruộng lúa còn lại, ta đều được."
 
Back
Top Bottom