Ngôn Tình Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 660


Trương Thiên gật đầu:

“Đúng vậy, tôi ở đây cũng không quen ai nhiều, muốn nhờ quốc gia giúp đỡ tìm kế toán giỏi tránh thuế, tiết kiệm được đồng nào thì có thể mua thêm được nhiều thứ mang về xây dựng đất nước.”

“Tôi có tổng cộng hơn hai trăm triệu, sau khi nộp thuế chắc còn khoảng hai trăm triệu, tôi định quyên một nửa cho quốc gia, số còn lại mua máy móc.”

Lãnh sự đột nhiên bình tĩnh lại, ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn rồi đẩy tờ phiếu của Trương Thiên qua xem vài lần.

“Cô yên tâm, tôi sẽ tìm người chuyên nghiệp giúp cô, nhất định sẽ giúp cô tránh được những chi phí không cần thiết đến mức tối đa.” Anh ta nghiêm túc đảm bảo với Trương Thiên.

“Vậy thì nhờ anh!”

Sức mạnh của quốc gia quả nhiên là mạnh nhất.

Chỉ mất một tuần là làm xong tất cả mọi việc, cũng chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của Trương Thiên.

Nếu Trương Thiên tự làm, ít nhất phải chờ ba bốn tháng sau mới làm xong.

Theo yêu cầu trước đó của Trương Thiên, một nửa số tiền đã được quyên cho quốc gia, còn về cách sử dụng, Trương Thiên không cần phải biết, cô chỉ cần đổi phần của mình thành máy móc mang về.

Nhìn con số trên sổ ngân hàng, Trương Thiên cảm thán sống mấy chục năm, lần đầu tiên biết cảm giác tiền không bao giờ hết là như thế nào.

Có tiền thật tốt quá.

DTV

Chẳng qua có nhiều tiền cũng là điều tốt cho Trương Thiên, đúng lúc cô muốn làm một việc đẩy nhanh sự phát triển của ngành sữa.

“Cháu chắc chắn muốn làm thế chứ?” Trương Đại Ngưu nhìn Trương Thiên, vẻ mặt nghiêm túc.

Trương Thiên cười:

“Cháu chắc chắn, có rất nhiều người cần uống sữa, máy móc, công xưởng và lao động đều có đủ, chỉ cần nâng cao năng suất, chúng ta có thể phát triển xưởng sữa Hồng Quang thành công ty hàng đầu! Phát triển quốc tế hóa, đưa sản phẩm trải rộng toàn cầu!”

Trương Đại Ngưu cau mày, tay liên tục vuốt tẩu thuốc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-660.html.]

“Nhưng cháu bảo nhiều người vay tiền, đến ngân hàng mượn tiền nuôi bò, việc này, việc này quá mạo hiểm.”

“Nhóc con, đây không phải là chuyện của một hai gia đình mà là vấn đề sinh tồn của hàng ngàn hộ chăn nuôi bò.”

“Nếu bò bị bệnh chết, họ không chỉ mất số tài sản kếch xù mà còn mất hy vọng, gia đình nghèo khó không có cơ hội mắc lỗi, đây mới là điều đáng sợ nhất!”

Trương Thiên trả lời bằng cách đưa ra hợp đồng đã chuẩn bị sẵn.

“Cháu cũng đã nghĩ đến vấn đề này, vì vậy trong hợp đồng đã ghi rõ những trường hợp gây thiệt hại thì chúng ta sẽ chịu trách nhiệm. Chẳng hạn như bò bị bệnh c.h.ế.t do bệnh lý thông thường, chúng ta sẽ bồi thường toàn bộ, không để người chăn nuôi mất một đồng nào.”

Để đảm bảo an toàn tài sản của người chăn nuôi và giúp họ yên tâm hơn, chúng ta thực hành chính sách nhận thầu. Cháu và người chăn nuôi cùng chia sẻ chi phí chăn nuôi nhưng sữa bò mà họ sản xuất chỉ được bán cho xưởng sữa Hồng Quang, với lại bất kể có chuyện gì xảy ra, công xưởng đều sẽ mua sữa theo giá thị trường.”

“Như vậy về chi phí, họ sẽ bớt lo lắng nhiều và không phải lo lắng về việc sữa bò không có ai mua rồi không kiếm được tiền.”

Sau khi Trương Thiên giải thích như vậy, cuối cùng Trương Đại Ngưu cũng yên tâm.

“Vậy cháu cứ làm theo cách của mình đi.”

Ông thở dài, giọng nói mang theo chút nhẹ nhõm và hài lòng:

“Em giỏi hơn những gì anh tưởng, làm rất tốt.”

Hơn nữa lần này cháu gái của ông từ Mỹ về, đã đầu tư vài chục triệu vào xưởng sữa, trở thành cổ đông lớn nhất.

Không biết những người bạn già của ông đã nói với ông rằng họ ngưỡng mộ ông bao nhiêu lần, khiến ông rất tự hào.

Trương Thiên được ông nội công nhận và khẳng định, khóe miệng cô không thể không nhếch lên.

“Đó gọi là gia đình có truyền thống, người trong gia đình chúng ta đều giỏi, nên cháu cũng giỏi.”

“Ha ha ha ha!”

Khi việc này đã được xác định, Trương Thiên triệu tập lãnh đạo các bộ phận đến họp, xác định nội dung dự án, lịch trình và các bộ phận chịu trách nhiệm.
 
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 661


Lần này Trương Thiên quyết định tự đi.

Người ở thảo nguyên bên kia không thể chỉ nghe nói một lời là tin ngay, cần có người đến an ủi họ.

Trương Thiên là người phù hợp nhất cho việc này.

Một là Trương Thiên là xưởng trưởng xưởng sữa Hồng Quang, hai là Trương Thiên nổi tiếng khắp cả nước, là xưởng trưởng Trương Thiên nổi tiếng. Năm đó còn có không ít cán bộ thảo nguyên đến tìm Trương Thiên học hỏi kinh nghiệm.

Lần này đi, đúng lúc có thể liên lạc với họ.

Để tiết kiệm thời gian, Trương Thiên đi máy bay đến đó, còn dẫn theo chồng và hai con.

Chồng cô phụ trách liên lạc với các ông lớn, họ phải uống rượu, Trương Thiên không thích nên dẫn con lên xe nói chuyện với các hộ chăn nuôi bò về việc vay vốn mua bò.

Ngoài dự đoán của Trương Thiên, việc này tiến triển rất thuận lợi, cơ bản là chỉ cần Trương Thiên xuất hiện thì việc này đã được giải quyết rồi.

Trương Thiên thắc mắc:

“Bác gái, cháu biết cháu cũng có chút danh tiếng nhưng bất cứ việc gì liên quan đến tiền bạc, mấy bác cũng phải cẩn thận, lỡ là kẻ lừa đảo thì sao?”

Tính cách đơn thuần này khiến cô không khỏi nghĩ đến việc đồng nghiệp cũ phàn nàn với mình về việc người thân bị lừa đảo chiếm đoạt tiền.

Bác gái chăn nuôi nở nụ cười giản dị, cười lớn cởi mở.

“Người có thể nói ra câu này sẽ không phải là kẻ lừa đảo!”

Trương Thiên sửng sốt, cảm thấy có vẻ như đang tự khoe khoang.

Bác gái cười một lúc rồi giải thích với Trương Thiên.

“Con gái bác làm việc ở xưởng sữa Hồng Quang, nó nói với bác rằng lãnh đạo công xưởng sẽ đến đây, trong nhà còn có vài tờ báo về cháu, trên đó còn có hình của cháu!”

Bác ấy nói xong thì đi lấy một cuốn sách, mỗi trang bên trong đều kẹp các tờ báo đã cắt, trang đầu tiên là hình ảnh Trương Thiên đang phát biểu.

“Thì ra là vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-661.html.]

Trương Thiên chợt hiểu ra.

“Xưởng sữa Hồng Quang của mấy cháu rất tốt, lương cao, phúc lợi cũng tốt, mỗi tuần còn được nghỉ hai ngày, còn chia nhà nữa. Nếu không có con gái bác làm việc ở công xưởng của mấy cháu, gia đình bác cũng không thể cho con út học đại học.” Trong mắt bác gái vừa có niềm vui vừa có vẻ hài lòng.

Trương Thiên im lặng một lúc:

DTV

“Chờ mấy bác nuôi bò tốt, mỗi ngày kiếm tiền từ sữa bò cũng là tiền lương. Nếu nuôi nhiều bò, thậm chí còn kiếm được nhiều hơn mấy lãnh đạo công xưởng nữa kìa.”

Hơn nữa bò còn có thể sinh bò con, đời đời cháu chắt không bao giờ hết.

Bác gái cười đến mức mắt híp lại thành vầng trăng:

“Đúng thế đấy!”

Trương Thiên ở lại đó hơn một tháng, ký hợp đồng với hai mươi nghìn người, trở thành điểm khởi đầu cho sự phát triển của xưởng sữa Hồng Quang.

Thời gian trôi qua, thêm vài năm nữa, cả huyện Thuần và cả thành phố Song Điền đều có sự thay đổi lớn.

Trên vùng đất vàng, những công xưởng khổng lồ và những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, người dân đi lại tấp nập, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười với tinh thần phấn chấn. Trên phố ngày càng có nhiều nhân viên văn phòng mặc áo sơ mi trắng, số lượng công nhân vẫn rất đông đảo.

Trong đó những người khiến người ta ngưỡng mộ nhất vẫn là công nhân của xưởng sữa Hồng Quang.

Khi vô số người ra ngoài kinh doanh, xưởng sữa Hồng Quang lại một lần nữa thực hiện cải cách.

Không chỉ tự mua xe tải vận chuyển hàng hóa, thành lập đội nghiên cứu sữa, mà còn dẫn dắt người dân ở thảo nguyên và các khu vực khác vay vốn nuôi bò.

Điều này đã khiến vô số người không hiểu, thậm chí còn thấy rất sốc.

Còn có không ít chuyên gia học giả trên báo đài công khai mắng chửi và không tin tưởng Trương Thiên.

Điều kỳ lạ là, truyền thông chính thống chưa bao giờ đưa ra một lời nghi ngờ hay chỉ trích nào.

Điều này khiến nhiều người ngửi thấy mùi bất thường.

Thật ra chuyện này rất đơn giản, quốc gia không nuôi nổi nhiều doanh nghiệp quốc doanh không sản xuất, chỉ ngồi đó tiêu tốn tài sản quốc gia.

Thêm vào đó là khoản quyên góp một trăm triệu đô la Mỹ của Trương Thiên cũng đóng góp một phần.
 
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 662


Không thể nhận đồ của người ta xong rồi quay lại chửi người ta ngay được đâu nhỉ?

Hơn nữa hành động của Trương Thiên thực sự đã giải quyết rất tốt vấn đề việc làm cho người dân nông thôn, thúc đẩy sự phát triển khu vực.

Đối với chính phủ thì đây là một việc tốt, là dự án cần được hỗ trợ mạnh mẽ, sao lại đi đàn áp làm gì?

Tại hội nghị thường niên của xưởng sữa Hồng Quang năm nay có rất nhiều lãnh đạo đến dự, ai cũng muốn xem sau những thay đổi lớn như vậy, tình hình xưởng sữa Hồng Quang năm sẽ nay ra sao.

Thật ra chỉ cần người của bộ phận tài chính là có thể cho họ biết kết quả.

“Ai mà ngờ được, một công xưởng làm sữa bò, chỉ riêng tiền thuế nộp hàng năm đã đạt trên một trăm triệu.” Trưởng phòng tài chính cảm thán.

Còn lợi nhuận thực tế của xưởng sữa Hồng Quang là một tỷ.

Khi Trương Thiên công bố con số này, tất cả mọi người đều sôi trào.

“Tôi không nghe nhầm chứ? Một tỷ?”

“Còn kiếm được nhiều hơn cả công xưởng thép nữa!”

“Sau này còn tuyển người không?”

Các lãnh đạo đến dự cũng rất ngạc nhiên.

“Chắc chắn năm nay thành phố Song Điền sẽ có thành tích tốt!”

“Thật đáng ngưỡng mộ.”

“Vương Hồng may mắn đấy, xem như bà ta đến đúng nơi rồi.”

“Không biết Trương Thiên có kinh nghiệm gì có thể chia sẻ không nhỉ?”

“Anh đi hỏi thử xem, tôi đoán là có đấy.”



Trương Thiên đứng trên bục giảng, sau khi nói xong bài diễn văn hôm nay, cô yêu cầu hậu đài chuẩn bị công nhân mang lên phần thưởng hôm nay… Mười hai con bò vàng cao năm centimet.

Bùng nổ, toàn bộ hội trường trở nên náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-662.html.]

Trương Thiên cầm micro lên:

“Các đồng chí, tiết mục kế cuối hôm nay là trao thưởng.”

Cô mở trang khác của bài diễn văn:

“Mỗi vị trí công việc của chúng ta đều khác nhau, cùng chung sự cống hiến vất vả. Vì vậy mục này là tôn vinh những công nhân lao động đẹp nhất của các bộ phận trong năm nay, họ đã giữ vững vị trí của mình. Chúng ta hãy cùng hoan nghênh họ lên sân khấu nhận thưởng nào!”

Trương Thiên đứng sang một bên, mỗi công nhân lên sân khấu đều mặt mày rạng rỡ, có người ưỡn n.g.ự.c bước đi, có người bối rối đến mức đi cùng tay cùng chân.

Các công nhân dưới khán đài lại mắt đỏ hoe, đó là những con bò vàng thật!

Vàng nguyên chất!

Xưởng trưởng công xưởng thật hào phóng! Một lần như thế này đã tiêu tốn mấy trăm nghìn!

Không ít công nhân cảm thấy lòng mình rực lửa, quyết tâm năm sau cũng phải cạnh tranh trở thành công nhân lao động đẹp nhất!

Trương Thiên đang đứng trên sân khấu, theo thứ tự lần lượt trao giải thưởng bò vàng cũng như khích lệ mọi người.

Công nhân vắt sữa Mao Thắng Nam, nhân viên vận chuyển Trần Lập, nhân viên bán hàng Trần Minh Châu, nhân viên tuyên truyền Lý Quân…

Một loạt mười hai người lên sân khấu, trong đó tám người là nữ.

Trương Thiên trao bò vàng cho từng người, cười với đám đông phía dưới và đùa rằng:

“Công xưởng chúng ta đúng là nơi tụ hội của những nữ anh hùng, mấy anh em nam phải cố gắng lên.”

Đám nam công nhân phía dưới cười rộ lên, vui vẻ đẩy nhau trêu ghẹo.

Phần trao giải này kết thúc, tiếp theo cũng là phần quan trọng nhất… Rút thăm trúng thưởng.

Mỗi năm Trương Thiên đều tổ chức rút thăm, không chỉ ở trụ sở chính mà còn ở các chi nhánh, cô cũng phê duyệt kinh phí giải thưởng, yêu cầu nhất định phải chuyển đổi kinh phí thành giải thưởng và cô cũng sẽ kiểm tra sau.

Vì quy mô lớn, cô không thể đảm bảo không có th*m nh*ng ở các công xưởng chi nhánh được, chỉ có thể thông qua cách này mà cảnh báo bọn họ.

Năm nay Trương Thiên đã chuẩn bị ba chiếc TV màu lớn, một chiếc xe máy, đài phát thanh, đồng hồ và xe đạp, cùng nhiều gạo, bột mì, dầu và vải, đảm bảo mọi người không về tay không.

Khi mọi người lên sân khấu rút thăm, Trương Thiên đi đến góc ngồi của các lãnh đạo chào hỏi mọi người.

DTV

“Sao các vị lãnh đạo không đứng lên thử vận may, biết đâu lại trúng TV thì sao.” Trương Thiên mỉm cười nói.
 
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 663


Trợ lý bí thư khoát tay:

“Tôi không may mắn, thôi bỏ qua đi.”

Trương Thiên lại nhìn sang những người khác.

“Tôi sẽ thử xem.”

“Tôi không may mắn, thôi vậy.”

“Tôi cũng khá may mắn, nếu trúng thưởng thì tôi sẽ lời to.”

Người nói mình khá may mắn là bạn tốt của trợ lý bí thư, quả quyết kéo trợ lý đi lên sân khấu rút thăm.

Trương Thiên nhìn vài người hớn hở chạy lên hòa vào cùng công nhân rút thăm khác, cô cảm thấy không khác gì đại gia đình.

Sau khi mọi người rút thăm xong, tiếp theo là quay số, quay đến số nào thì giải thưởng sẽ thuộc về người đó.

“Tôi trúng xe đạp rồi!” Một cô gái vui mừng nhảy lên, va vào cằm của chàng trai cao lớn đứng sau, hai người nhìn nhau, cảm xúc không tên đột nhiên nảy sinh.

Cũng có người vận may bình thường, trúng gạo đủ cho cả gia đình ăn trong một tháng.

Điều làm Trương Thiên ngạc nhiên nhất là trợ lý bí thư, người nói mình không may mắn nhưng lại trúng giải thưởng lớn nhất, xe máy lại rơi vào tay anh ta!

Bạn của anh ta lại chỉ trúng một can dầu đậu phộng, ghen tị đến mức luôn xoay quanh chiếc xe máy, yêu cầu trợ lý ký nhiều điều khoản không công bằng, bao gồm việc mượn xe máy không công.

Ban đầu trợ lý bí thư ban đầu không muốn nhận nhưng Trương Thiên nói hôm nay cô có thể lấy lại giải thưởng từ anh ta, ngày mai cũng có thể lấy lại giải thưởng từ công nhân.

Không thể tạo ra tiền lệ này.

Nghe vậy, trợ lý bí thư cũng yên tâm lái xe máy về.

Sau khi tiễn các lãnh đạo, Trương Thiên đứng ở cổng công xưởng, nhìn cơ nghiệp mình tự tay gây dựng mà có cảm xúc lẫn lộn.

Một tỷ chỉ là khởi đầu, cô phải cố gắng phát triển đưa sản phẩm của nước mình ra nước ngoài, trở thành thương hiệu quốc tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-663.html.]

Trên thực tế thì Trương Thiên cũng đã thực hiện được như cô mong muốn.

Đầu năm sau, cô tập trung phát triển sữa tiệt trùng, vận chuyển đến những nơi khó uống sữa tươi ở miền Nam, cuối cùng giúp người dân miền Nam uống được sữa mà không phải pha từ sữa bột.

Điều này làm các doanh nghiệp sữa địa phương tức giận, mọi người vốn đều phát triển ở thị trường của mình, bán sữa thanh trùng, Trương Thiên lại đưa nhiều sữa tiệt trùng vào thị trường làm ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của bọn họ.

Vì vậy hai bên đã đối lập nhau.

Đúng lúc đó nhà nước ban hành chính sách về định nghĩa sữa tươi, Trương Thiên phù hợp, còn các doanh nghiệp chủ yếu kinh doanh sữa thanh trùng thì bị buộc phải thay đổi, vừa bán sữa thanh trùng mà còn vừa phải cố gắng tham gia thị trường sữa tiệt trùng.

Khi họ còn đang làm quen dần, Trương Thiên đã bán sữa tiệt trùng khắp cả nước. Cô còn cung cấp tủ lạnh miễn phí cho siêu thị, yêu cầu họ nhất định phải mua sữa của mình và đặt vào trong.

Nhờ biện pháp này mà Trương Thiên đã thành công đưa sản phẩm của mình vào hàng nghìn hộ gia đình.

Thời gian trôi nhanh đến năm 2000, hai đứa con của Trương Thiên sắp tốt nghiệp đại học.

Lúc này Trương Thiên bắt đầu kiểm tra chất lượng sữa của các công xưởng, tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên.

Biện pháp này đã thành công trong việc ngăn chặn vấn đề tiếp diễn.

Trương Thiên kịp thời giữ lại những thứ nguy hiểm đến tính mạng, cứu hàng nghìn trẻ sơ sinh và niềm tin vào thương hiệu.

Đối mặt với sự cố này, Trương Thiên không nhẹ nhàng bỏ qua, cô báo cảnh sát và nhờ phóng viên điều tra.

DTV

Quả nhiên xưởng sữa Hồng Quang không phải là doanh nghiệp duy nhất gặp phải vấn đề tương tự.

Ngày hôm sau, tin tức về việc sữa có an toàn hay không được đăng trên Nhật báo Nhân Dân.

Lập tức cả nước đều nổi giận.

Mọi người kiểm tra lẫn nhau, mua sản phẩm từ siêu thị và gửi đến cơ quan kiểm định.

Thật kỳ diệu là còn có hai doanh nghiệp lọt lưới bị phát hiện.

Điều này làm cho nhiệt huyết của nhân dân càng thêm sôi sục, không bỏ qua cho bất kỳ doanh nghiệp sữa nào.

Đương nhiên xưởng sữa Hồng Quang trở thành trọng tâm điều tra.
 
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 664


May mắn là sau một tháng điều tra, tất cả các mẫu sữa Hồng Quang gửi đi kiểm tra đều không có chất nguy hiểm vượt mức cho phép.

Cuối cùng niềm tin của nhân dân vào doanh nghiệp sữa quốc gia cũng được giữ lại.

Mọi người tranh nhau mua sản phẩm của xưởng sữa Hồng Quang, tin rằng Hồng Quang đại diện cho lương tâm của ngành sữa Trung Quốc.

Trương Thiên cảm thấy áp lực đè nặng và đồng thời trong lòng cũng xuất hiện trách nhiệm sâu sắc.

Cô ngồi trong văn phòng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định.

Trong phòng họp rộng hơn một trăm mét vuông, ba mươi mấy người ngồi quanh bàn họp hình vuông.

“Tôi muốn dùng một phần cổ tức mua vật tư.”

Trương Thiên ngồi trong phòng họp của xưởng sữa Hồng Quang nói trước mọi người.

Năm ngoái lợi nhuận của Hồng Quang đã đạt tới 1030 tỷ nhân dân tệ, dù chỉ lấy ra một phần trăm cũng là con số không nhỏ.

“Xưởng trưởng, cô định lấy bao nhiêu?” Cốc Mãn Thương nghiêm túc hỏi.

Trương Thiên lấy ra tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn, phát cho từng người.

“Tôi đã suy nghĩ kỹ, xưởng sữa chúng ta qua những năm phát triển đã hình thành quy trình hoàn chỉnh, dù không có tôi thì mọi người cũng có thể làm việc bình thường.”

“Trong điều kiện đảm bảo nội bộ không gặp vấn đề, làm sao đảm bảo bên ngoài không gặp vấn đề, đó là điều tôi muốn làm hiện nay.”

Trương Thiên thở dài nói:

“Thứ quý giá như sữa rời khỏi cơ thể bò, không ai có thể đảm bảo nó vô hại.”

“Vì vậy tôi định dùng mười phần trăm nghiên cứu về sữa, đồng thời mua sắm thiết bị vắt sữa tự động tiên tiến, bao gồm cả bồn chứa sữa, mỗi hộ chăn nuôi bò lẻ có hợp đồng với chúng ta đều phải có một bộ.”

“Như vậy thì từ khi sữa được vắt ra đến khi chế biến vào chai, tất cả các quy trình đều nằm trong trạng thái an toàn có thể kiểm soát được, không còn xảy ra sự cố như hôm nay.”

“Hơn nữa sữa thu thập được theo cách này, từ sản xuất đến chế biến luôn trong trạng thái vô trùng, ít bị hỏng hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-664.html.]

“Ngoài ra tôi còn muốn thành lập nhóm kiểm tra an toàn và nhóm đánh giá rủi ro và ứng phó, chuyên phụ trách những việc tương tự như lần này.”

Trương Thiên dừng lại nhìn mọi người.

Cô không phải nhiều tiền đến mức không biết làm gì mà là công xưởng có thể tích lũy sức mạnh từ sự cố này, chuẩn bị cho lần phát triển tiếp theo.

Chỉ có xây dựng nền tảng vững chắc mới có thể xây dựng tòa nhà cao vững chắc.

Việc họp bàn chuyện này cũng vì liên quan đến cổ phần, phải giải thích rõ ràng với tất cả lãnh đạo công ty.

“Mọi người thấy thế nào?” cô hỏi.

Trương Tiểu Mai không hiểu:

“Xưởng trưởng, chúng ta không thể lúc nào cũng lấy cổ phần của cô, chúng tôi cũng có cổ phần, chúng tôi cũng là một phần của công ty, hãy cho chúng tôi đóng góp được không?”

Mọi người đều đồng ý.

DTV

“Đúng vậy xưởng trưởng, tôi không có nhiều cổ phần nhưng cũng có thể đóng góp một nửa mua máy móc, như vậy sau này cháu tôi uống sữa cũng yên tâm hơn.”

“Tôi cũng vậy! Bây giờ tôi không dám mua sữa uống tùy tiện, chỉ uống sữa nhà mình.”

“Chúng ta còn có thể đưa ra đề xuất lên trên xin hỗ trợ từ chính phủ.”

“Chính phủ đang gặp khó khăn tài chính, e là không được.”

“Vậy chẳng lẽ cứ nhìn xưởng trưởng chịu thiệt hay sao?”

“Đúng vậy, không thể lúc nào cũng lợi dụng người tốt, cổ phần của chúng ta là do xưởng trưởng lấy năm phần trăm của mình ra chia. Khi mua máy móc cùng với mở rộng quy mô, toàn bộ đều là xưởng trưởng làm, cũng không thể để một mình xưởng trưởng ra tiền và chịu thiệt trong lần này nữa.”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Trương Thiên thấy mọi người thảo luận đủ rồi, vỗ tay cho mọi người yên lặng.

“Chút tiền đó của mọi người làm được gì chứ, giữ lại mà lo cho gia đình đi. Con cái tôi cũng không nối nghiệp tôi, số tiền này giữ lại cũng vô ích, chi bằng dùng phát triển xưởng sữa, đây là tâm huyết cả đời của tôi.”

Có thể nói xưởng sữa là đứa con đầu tiên của cô.
 
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 665


Nhìn thấy công xưởng mong đợi từ một nơi chưa đến mức xưởng, phát triển thành quy mô khổng lồ như hiện nay, trong lòng Trương Thiên có một loại cảm giác kỳ lạ và mãn nguyện khó tả.

Điều này còn làm cô vui hơn là kiếm được chục tỷ.

Mọi người cũng nhận ra, sau khi đắn đo thì chấp nhận cách làm của Trương Thiên.

“Xưởng trưởng là người tâm huyết nhất với công xưởng, chúng tôi đều nghe theo cô.”

Trương Thiên mỉm cười, lấy tài liệu đã chuẩn bị cho mọi người ký tên:

“Mọi người xem kỹ, xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên, tôi sẽ nộp lên trên duyệt.”

Vì công xưởng Hồng Quang còn một nửa thuộc về chính phủ, làm việc phải phức tạp hơn so với sở hữu hoàn toàn nhưng việc gì cũng có hai mặt, công xưởng Hồng Quang cũng nhờ đó mà được hưởng nhiều chính sách ưu đãi hơn.

Chỉ sau hai ngày, phê duyệt đã được chấp thuận và gọi điện về.

Vì Trương Thiên dùng cổ phần mua máy móc nhằm đảm bảo an toàn cho sữa, bên trên cũng quan tâm đến sự việc này, sau khi xem tài liệu của Trương Thiên, họ muốn sau khi công xưởng Hồng Quang lắp đặt thiết bị thì cho phép phóng viên đài truyền hình đi theo phỏng vấn.

“Đương nhiên là được!”

Trương Thiên đồng ý không chút do dự.

Điều này hoàn toàn có lợi mà không hại.

Khi người bên dưới nghe tin đài truyền hình trung ương sẽ đến phỏng vấn và quay phim, mọi người đều cố gắng hết sức, muốn thể hiện tốt nhất tinh thần của mình trước khán giả truyền hình.

Hôm đó Trương Thiên đi cùng đoàn phỏng vấn, giới thiệu cho họ.

“Mọi người cũng cung cấp miễn phí máy vắt sữa tự động và bình sữa vô trùng cho các hộ chăn nuôi bò lẻ luôn sao?” Phóng viên ngạc nhiên hỏi.

Phải biết rằng theo báo cáo năm ngoái, Hồng Quang đã hợp tác với năm triệu hộ chăn nuôi, máy vắt sữa cộng với bình bảo quản, mỗi bộ đều trị giá năm nghìn.

Tính ra thì chỉ chi phí cung cấp máy móc miễn phí cho các hộ chăn nuôi mà đã lên tới chục tỷ!

“Xin hỏi thời gian của dự án này là bao lâu?”

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-665.html.]

Phóng viên lập tức hỏi thêm, đưa micro lên bên môi Trương Thiên.

Trương Thiên suy nghĩ một chút rồi trả lời:

“Dựa theo kế hoạch, chúng tôi sẽ triển khai hoàn tất toàn bộ các thiết bị trước cuối năm sau. Chúng tôi cần số lượng lớn, bên phía xưởng sản xuất cũng không thể nào lập tức lấy ra được nhiều hàng như thế.”

“Hiện tại chúng tôi đang xem xét xưởng sữa ở tỉnh Kí, bên này thuộc về cơ sở thử nghiệm đầu tiên. Nếu ở đây không sao cả, vậy thì việc quảng bá sau này sẽ càng dễ dàng hơn.”

Nói nhiều cũng không bằng nhìn thực tế.

Trương Thiên dẫn đoàn người đến cơ sở vắt sữa hoàn toàn tự động.

Mặc đồ bảo hộ vô trùng, đi qua hành lang phun thuốc khử trùng liên tục, sau khi toàn bộ vi khuẩn trên cơ thể bị tiêu diệt hoàn toàn thì đoàn người mới đi đến tầng cao nhất.

Thợ quay phim nhìn thấy, lập tức hướng máy quay xuống thiết bị hình tròn bên dưới.

Những con bò sữa được dẫn vào hàng rào kim loại đều đứng đúng chỗ, khi tất cả bò đã vào vị trí, người vắt sữa dùng khăn ướt ấm lau sạch bầu v.ú bò, khử trùng hoàn toàn, sau đó lắp máy vắt sữa đã tiệt trùng.

Từng giọt sữa trắng ngà chảy ra từ ống dẫn trong suốt, theo ống dẫn đến bồn chứa sữa không xa rồi qua quy trình vào công đoạn tiếp theo, lại tiếp tục được nhân viên hậu trường vận hành, chuyển sữa từ các bồn khác nhau đến các phân xưởng khác nhau tiến hành chế biến.

Tại đó, sữa trắng ngà này sẽ được chế biến thành sữa chua, kem, bơ, phô mai, sữa bột…

Toàn bộ quy trình đều thực hiện trong môi trường vô trùng, làm các phóng viên sáng mắt lên.

Trương Thiên giải thích thêm:

“Loại sản xuất tự động này đã bắt đầu được áp dụng ở vài trang trại tiên tiến ở nước ngoài, còn ở châu Á chúng ta thì là đầu tiên.”

“Thật vậy sao!”

“Thật đáng kinh ngạc!”

Sau khi tham quan công xưởng, phóng viên hỏi Trương Thiên thêm một vấn đề.

“Việc áp dụng tự động hóa hoàn toàn như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng nhiều công nhân mất việc, Hồng Quang có giải pháp nào cho vấn đề này không?”
 
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 666


Đây thực sự là vấn đề cần được xem xét cẩn thận.

Trương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói với phóng viên:

“Chúng tôi đã cung cấp nhiều giải pháp, ví dụ như đào tạo kỹ năng, chuyển đổi vị trí, thậm chí cung cấp vốn khởi nghiệp. Thế nhưng cô hỏi tôi những việc này cũng vô dụng, không bằng hỏi thẳng mọi người đi. Chỉ có người thật sự đang làm việc ở vị trí mới hiểu được biện pháp nào là thiết thực và hữu ích nhất.”

Phóng viên thật sự ngạc nhiên, nhìn Trương Thiên một lúc lâu rồi mỉm cười hài lòng.

“Không hổ danh là xưởng trưởng Trương Thiên.” Cô ấy giơ ngón cái lên.

Trương Thiên ngơ ngác:

“Tại sao lại nói vậy?”

Phóng viên giải thích:

“Khi cô nổi tiếng nhất cũng là lúc công xưởng giấy vệ sinh của chúng tôi gặp khó khăn nhất. Khi đó tôi mới mấy tuổi, cũng vì có biện pháp mà cô đề xuất, xưởng giấy không chỉ bán hết số giấy vệ sinh dự trữ mà còn phát triển rất tốt. Nhà chúng tôi có tiền, có thể cung cấp cho tôi học xong đại học và Thạc sĩ, giờ công xưởng của chúng tôi vẫn là công xưởng giấy vệ sinh lớn nhất.”

Trương Thiên giật mình, từ từ nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Nhà ăn sạch sẽ ngồi đầy công nhân áo xanh, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn uống, vừa liếc nhìn TV màu sắc rực rỡ treo ở trung tâm bức tường.

“Hồng Quang triển khai máy móc sản xuất tự động quy mô lớn, từ khi sữa được sản xuất đến khi đóng hộp, toàn bộ quá trình hoàn toàn tự động…”

“Chúng ta hãy phỏng vấn ngẫu nhiên một người nào, xin hỏi ông là nhân viên thuộc bộ phận nào của Hồng Quang?”

Trên màn hình, người đàn ông trung niên mặc áo công nhân xanh, trên n.g.ự.c trái thêu chữ Hồng Quang màu đỏ bị chặn lại.

Ông ta nhìn phóng viên và thợ quay chụp đang quay phim, đột nhiên hiểu ra.

“Mọi người là phóng viên đến phỏng vấn phải không? Tôi sẽ lên TV sao?” Ông ta ngạc nhiên mở to mắt, vội chỉnh lại cổ áo, đứng thẳng lưng.

“Cô cứ hỏi đi!”

Phóng viên:

“…”

“Xin hỏi ông họ gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-666.html.]

Người đàn ông cười tươi nhìn vào máy quay:

“Tôi tên là Vương Quế.”

“Chào ông Vương, là thế này, chúng tôi được biết do Hồng Quang triển khai máy móc tự động hóa dẫn đến nhiều công nhân trên dây chuyền sản xuất phải rời khỏi vị trí việc làm, xin hỏi ông có biết về việc này không?”

Vương Quế vui mừng chỉ vào mình:

“Tôi chính là một trong số đó!”

Phóng viên ngay lập tức quan tâm, đưa micro lại gần miệng ông ta.

“Ông có thể kể lại quá trình này không?”

Vương Quế hắng giọng nói:

“Tôi vốn làm ở phân xưởng chế biến bơ, trước đây khi xử lý bơ, chúng tôi phải làm việc và di chuyển liên tục. Bây giờ sau khi có máy móc chuyên xử lý bơ, chúng tôi được đưa đi đào tạo học cách vận hành mấy loại máy móc đó.”

“Ban đầu có hơn bốn mươi người, bây giờ chỉ còn hơn mười người qua được, tôi là một trong số đó!”

Phóng viên tiếp tục hỏi:

“Vậy hai mươi mấy đồng chí công nhân còn lại, họ không vượt qua được đào tạo, có tiếp tục được học kỹ năng khác không?”

Vương Quế lắc đầu:

DTV

“Không phải ai cũng tiếp tục đào tạo, có vài người không muốn học nữa, họ sẽ xin vốn khởi nghiệp và về nhà mở quầy bán hàng.”

Phóng viên cười gượng:

“Doanh nghiệp không quan tâm đến họ sao?”

Vương Quế xua tay:

“Sao có thể không quan tâm, mỗi người đều nhận được số vốn khởi nghiệp khác nhau dựa theo thâm niên công tác khác nhau. Dù chỉ làm việc một năm nhưng cũng có thể nhận được năm mươi ngàn. Giống như ông bạn đồng nghiệp của tôi, làm việc ở công ty chúng tôi mười lăm năm thì sẽ nhận được năm trăm nghìn đấy, lại còn phải tham gia đào tạo lập nghiệp, sau khi vượt qua bài kiểm tra mới được về nhà mở tiệm.”

“Nghe nói bây giờ mỗi tháng ông ấy kiếm được tám chín ngàn, còn hơn chúng tôi nữa, chỉ có điều là vất vả hơn một chút.”

“Năm trăm ngàn?” Phóng viên ngạc nhiên:

“Số vốn này có phải trả lại cho Hồng Quang khi kiếm được tiền không?”
 
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 667


“Nếu năm đầu tiên đạt doanh thu năm trăm ngàn thì trả lại năm mươi ngàn, nếu đạt danh thu một triệu thì trả lại một trăm ngàn, nếu đạt năm triệu, vậy thì trả lại năm trăm ngàn.”

Vương Quế nói đến đây, trong mắt lộ vẻ mơ mộng:

“Nếu tôi có thể kiếm năm triệu một năm, đừng nói năm trăm ngàn, bắt trả một triệu tôi cũng sẽ trả!”

Phóng viên dừng lại một chút:

“Vậy các đồng nghiệp khác thì sao? Họ không nhận được nhiều, ví dụ chỉ có năm mươi ngàn, ngoài số tiền này thì còn có hỗ trợ nào khác không?”

“Có chứ.” Vương Quế đếm trên đầu ngón tay:

“Nếu làm ngành liên quan đến công ty, chẳng hạn như ngành ăn uống, có một chị đã về nhà bán phô mai nướng và thịt heo chiên phô mai, chị ấy có thể mua nguyên liệu tươi từ công ty chúng tôi với giá ưu đãi 50%, tiết kiệm được không ít tiền!”

“Ngoài ra công ty còn giúp liên lạc với công xưởng sản xuất máy móc, mua máy với giá ưu đãi, còn giới thiệu môi giới mặt bằng đáng tin cậy, tiện lợi hơn nhiều so với tự mình làm.”

“Đối với những người không làm trong ngành này, công ty chúng tôi cũng có thể hỗ trợ, có thể liên lạc trực tiếp với bộ phận chuyển đổi công việc, họ sẽ giúp xử lý.”

“Nhiều người trong chúng tôi nói rằng, những đồng nghiệp không còn làm việc ở công ty, mặc dù không có phúc lợi tốt và công việc nhàn hạ như chúng tôi nhưng hiện giờ mỗi năm họ lại kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi, lại còn tự do hơn.”

Nói đến đây, Vương Quế thực sự hơi ghen tị.

Tuy nhiên nghĩ đến phúc lợi hàng năm và bảo hiểm sáu loại hai quỹ của công ty, ông ta lập tức xua tan suy nghĩ đó.

Cuối cùng phóng viên đứng trước cổng xưởng sữa Hồng Quang, mỉm cười báo cáo:

“Trên đây là báo cáo của tôi gửi đến quý vị, cảm ơn sự hỗ trợ của mọi người, hẹn gặp lại ở chương trình kỳ sau.”

Trong căng tin, người xem xong chương trình nói vu vơ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-667.html.]

“Không biết có thật không nữa, có khi chỉ làm cho chúng ta xem thôi.”

Người ở bàn bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh ta:

DTV

“Thật sự không phải giả đâu, chị gái bán thịt heo chiên phô mai mà Vương Quế nói là chị dâu thứ hai của tôi đây, hiện giờ cửa hàng đang rất phát đạt, đã mở thêm chi nhánh thứ hai rồi.”

“Thật hay giả vậy?” Người kia không tin, vẻ mặt nghi ngờ.

“Tôi còn lừa anh sao? Anh có cho tôi tiền đâu.” Người nói không thèm để ý, đứng lên đi cất khay đựng đồ ăn đã ăn xong.

“Bà chủ Hồng Quang thật không tệ.” Người kia xuýt xoa, mang theo chút ghen tị và ngưỡng mộ ăn nốt phần cơm còn lại rồi rời đi.

*

Bản tin lần này ngoài việc quảng bá cho Hồng Quang thì còn làm dịu đi nỗi đau trong lòng người dân vừa bị tổn thương.

“Nếu thật như trên TV nói, không ai có thể làm bậy khi thu mua sữa, vậy thì tôi có thể yên tâm mua sữa nội địa rồi.”

“Gì chứ, không phải sữa nội địa, chỉ có Hồng Quang làm vậy thôi, các công ty sữa khác, ai biết họ có tiếp tục như lúc trước nữa không.”

“Vậy thì chỉ mua sữa của Hồng Quang thôi, sữa Thư Tâm nhà họ thật sự không tệ, con mèo con mà con gái tôi nhặt về, cho uống sữa dê, uống vào là ói, ói rồi lại uống, hành hạ đến nửa sống nửa chết, đổi sang sữa Thư Tâm, giờ còn có thể đánh nhau với con ch.ó ở nhà luôn rồi.”

“Sữa Thư Tâm thật sự không tệ, mẹ chồng tôi không uống được sữa và các loại chế phẩm từ sữa, uống vào là dạ dày không thoải mái nhưng uống sữa Thư Tâm thì không sao, còn bổ sung canxi, tốt cho sức khỏe.”

“Tốt vậy à? Vậy tôi cũng mua cho ông bà cụ trong nhà uống mới được.”

Người ta truyền miệng nhau, nhiều gia đình vốn đặt mua sữa bột ngoại quốc nửa tin nửa ngờ, mua sữa bột Hồng Quang sản xuất mới nhất rồi đưa đến cơ quan kiểm nghiệm chuyên nghiệp kiểm tra, kết quả chất lượng còn tốt hơn sữa bột ngoại mà họ tự mua!

Người mẹ làm kiểm nghiệm đó bất ngờ, quay lại video sự việc này đưa lên mạng khiến nhiều người yên tâm, từ bỏ việc bỏ ra số tiền lớn mua sữa bột ngoại, chuyển sang mua sữa bột nội địa do Hồng Quang sản xuất.
 
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 668


Lúc này cuối cùng thì xu hướng sụt giảm nhanh chóng của sữa nội địa cũng bắt đầu được khắc phục.

Nhiều công ty sữa nhìn thấy hy vọng từ đây, liên tục liên lạc với Trương Thiên, muốn cô giúp giới thiệu con đường, học hỏi cách sản xuất của Hồng Quang.

Trương Thiên vốn đã có ý định này nên thuận thế đồng ý.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, truyền hình liên tục đưa tin về các biện pháp cải tiến của các công ty sữa trong nước, ồ ạt học hỏi xưởng sữa Hồng Quang, đồng thời xin lỗi trên mạng xã hội, lại còn quyên góp rất nhiều tiền tài trợ cấp cho người cao tuổi và các trường học trong khu vực nghèo khó.

Hành động này cứu vớt được giá trị tín dụng đang lao đao của họ, dù mọi người đã hơi tin tưởng nhưng vẫn sẽ tìm kiếm thông tin liên quan trên mạng trước khi mua, nếu có cơ quan kiểm nghiệm kiểm tra mới dám yên tâm mua.

Lúc này Trương Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng ngành sữa trong nước cũng vượt qua rồi.”

Bà thở dài.

Triệu Tùng ngồi bên cạnh bóc trái cây cho bà, tóc đã hoa râm, khí chất điềm tĩnh.

Ông nhẹ nhàng nói:

“Ban đầu áp lực này là do chính em tự tạo ra, chúng ta vốn không làm chuyện trái lương tâm, họ làm không tốt, cuối cùng còn liên lụy đến tất cả chúng ta.”

Trương Thiên cũng hiểu điều này nhưng có những chuyện đè nặng trong lòng lại không thể nói với ai, áp lực tâm lý mang lại cho bản thân vẫn khá lớn.

Khi bà quyết định làm trong ngành sữa, bà đã nghĩ đến những đứa trẻ bị hủy hoại cả đời ở kiếp trước.

Nếu kiếp này đã làm thì bà sẽ cố gắng thay đổi điều đó.

Bây giờ mọi việc đã thành công, cuối cùng bà cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Bà lấy miếng trái cây bỏ vào miệng, nhìn người bạn đời đang giận dỗi mà cảm thấy buồn cười.

“Chẳng phải anh luôn muốn đi du lịch hay sao? Giờ em có nhiều thời gian, cũng tiện đi ngắm cảnh, tiện xem mấy căn nhà anh mua cho em có tốt không.” Giọng bà mang chút vui vẻ.

Triệu Tùng cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu lên:

“Cuối cùng em cũng chuẩn bị nghỉ hưu rồi à?”

Mặc dù ông luôn muốn nghỉ hưu đi du lịch khắp nơi cùng vợ nhưng đột nhiên đạt được điều ấy, ông vẫn thấy hơi không thực tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-668-ket-thuc.html.]

Trương Thiên ăn vài miếng trái cây, duỗi người.

“Sau khi mừng thọ sáu mươi tuổi năm nay, chúng ta sẽ lên đường.”

Triệu Tùng mỉm cười vui vẻ:

DTV

“Vậy công ty thì sao?”

“Không quan tâm nữa, vốn cũng không phải công ty của một mình em, giao cho Triệu Quế và nhà nước đi, họ sẽ tìm người đến giúp, hai chúng ta cũng nên tận hưởng cuộc sống một chút.” Trương Thiên nói thản nhiên.

Mục đích từ đầu của bà là hưởng thụ, chỉ là giữa chừng đi lạc đường một chút, giờ cũng chỉ là quay trở lại con đường ban đầu mà thôi.

Hơn nữa hai đứa con trong nhà, Kim Sa thì làm nhạc sĩ, Vân Nhai thì làm nhà khoa học, không ai muốn làm doanh nhân.

Bà ngoài việc để lại nhiều tiền và bất động sản ổn định cho con, cổ phần còn lại đã lập di chúc, khi bà qua đời, một nửa sẽ quyên cho nhà nước, một nửa dùng thành lập các quỹ hỗ trợ học bổng và khởi nghiệp, còn trợ cấp cho người nghèo, nghiên cứu khoa học, giáo dục này nọ.

Tài sản hàng trăm tỷ, cũng đủ làm nhiều việc rồi.

Hai người quyết định xong thì mở họp đưa ra quyết định, bỏ lại các cán bộ công ty đang ngơ ngác, bước lên con đường du lịch.

Hai người nghỉ hưu ở tuổi sáu mươi, đi du lịch khắp thế giới cho đến khi tám mươi tuổi.

Trương Thiên và Triệu Tùng đã nhìn thấy “Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên”[*], đã thấy những cảnh băng kỳ vĩ cô đơn, những ao hồ màu sắc rực rỡ, những hẻm núi dựng đứng như ở hành tinh khác, những khu rừng nguyên sinh bí ẩn và đầy sức sống…

[*] “Một làn khói thẳng mong manh, chiều buông trời vẫn tròn vành trên sông” miêu tả sự hùng vĩ và tĩnh lặng của thiên nhiên nơi biên cương.

Hai người cũng đã đến những kinh đô thời trang lãng mạn, những buổi tiệc xa hoa, những cung điện và nhà thờ lộng lẫy, những thành phố trên mặt nước không thể tin được…

Cho đến khi cả hai không còn đi được nữa, họ mới mãn nguyện trở về quê hương.

“Sau này chúng ta sẽ làm gì?”

Triệu Tùng với mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng nhìn vợ với ánh mắt dịu dàng.

Trương Thiên nhìn vào danh sách điều ước cuối đời của mình, quyết định:

“Đi nhảy múa ở quảng trường!”

“Được.”

HOÀN.
 
Back
Top Bottom