Bách Hợp Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
503,171
0
36
xuyen-thu-tu-nhien-thanh-phan-dien-alpha.jpg

Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Tác giả: Rinado55
Thể loại: Bách Hợp, Xuyên Không
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Truyện Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha của tác giả Rinado55 kể về Lê Vân Hà thế mà lại xuyên không vào tiểu thuyết ABO

Cô trở thành một nhân vật nhỏ bé trong truyện, chẳng có ảnh hưởng gì tới cốt truyện hay nahan vật chính

Nhưng một hôm nọ, cô vô tình khiến nữ chính bị thương, sau đó cô tự động trở thành vai phản diện.

Vân Hà lại không chút lo âu, cô cảm giác thành vai phản diện cũng khá hay ho, chứ những nhân vật phản diện của tiểu thuyết khiến cô cảm thấy họ quá yếu rồi.

Cô tự nói với lòng: "Tác giả, má yên tâm. Ta sẽ khiến cho đứa con này của má trở nên hoàn thiện hơn! Tin tưởng ta!"

Vân Hà trong lúc làm phản diện thì gặp được một nhân vật có tí ảnh hưởng đến kết cục là Đường Y Nhiên. Đường Y Nhiên chỉ xuất hiện đúng một lần trong tiểu thuyết khi gần đại kết cục, cô xuất hiện để tuyên bố sự chiến thắng của nam chính. Cũng là một nhân vật không có mấy ảnh hưởng đến cốt truyện nên Vân Hà thực thích cô. Những tưởng đó chỉ là thinh thích, là cảm thông giữa những nhân vật qua đường nhưng tình cảm cứ ngày một lớn dần.​
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 1: 1: Xuyên Thư


Lê Vân Hà cảm thấy vui sướng! Cô xuyên thư thật rồi!
Mấy tác giả kia không hề lừa cô.

Nhưng mà cô thấy có chút thiệt thòi.

Người khác xuyên thư không thành nhân vật chính thì cũng thành nhân vật phụ, hay là phản diện.

Nói chung là người ta xuyên thành một nhân vật có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện và kết cục, còn cô...!xuyên thành một người qua đường số n.

Nói đến cuốn tiểu thuyết mà Vân Hà xuyên vào thì nó có chút đặc biệt.Đây là thế giới ABO, nơi mà nam nữ chỉ dùng để phân biệt xưng hô.

Còn giới tínhđược chia thành ba giới: alpha, beta và omega.

Mặc dù tiểu thuyết ABO thường là nam x nam hay nữ x nữ nhưng cuốn cô đọc là nam x nữ.

Đúng đấy, là hạc trong bầy gà.

Đặc biệt hết chỗ nói.

Nói đến nam chính, nữ chính thì chỉ có thể nói hai chữ: "Tuyệt vời!", khuyến mãi thêm một tràng vỗ tay thật dài thật dài.

Nam chính có tài, có sắc, có tiền, là alpha toàn năng nhất.

Dù Vân Hà cảm thấy cách xây dựng nhân vật kiểu này ảo quá trời quá đất, nhưng mà tác giả viết nam chính có sự kiên trì khổ luyện nên cô chấp nhận được kiểu nhân vật này.

Còn nữ chính là một omega vạn người mê, ngoài ra nữ chính còn rất thông minh, đứng cạnh nam chính chính là tuyệt phối.
Vân Hà nhớ lại cốt truyện một hồi thì lại nghĩ đến bản thân mình.

Xuyên vào người qua đường Ất học chung lớp với nam chính.

Nói dễ hiểu thì là nam chính ngồi ở bàn cuối góc lớp cạnh cửa sổ thì cô là kiểu nhân vật ngồi gần cửa ra vào đấy.

Nhân vật cô xuyên vào cũng là "Lê Vân Hà", là một alpha, lẽ dĩ nhiên là yếu hơn nam chính mọi mặt rồi.

Vì Vân Hà có kí ức của chủ nhân cơ thể này, cô tóm lấy những thông tin quan trọng để có thể sống chung với gia đình mà không bị nghi ngờ.

Gia đình cô giàu có, cha mẹ hạnh phúc, yêu thương con gái hết mực.

Đối với cha mẹ này của cô, họ đều là beta nhưng không hiểu kiểu gì lại sinh ra một đứa con alpha.

Nhưng mà kệ, đó là chuyện của má tác giả.

Năm nay Vân Hà 16 tuổi, theo quy định của đế quốc, cô phải đi học.

Khốn khiếp, cô ghét nhất là trường học.

Nhưng mà không đi học thì khả năng nguyên gia đình sẽ đi ăn "cơm đế quốc" dễ như chơi, chưa kể cô còn là một alpha, sau này sẽ giữ các chức vụ quan trọng trong đế quốc.

Cô thừa nhận rằng cô phải đi học, dù cô cực kì không muốn, hoặc là nói cô ghét đi học.

Vân Hà tư tưởng thoáng, cảm thấy cuộc sống ở thế giới mới không quá tệ, trừ chuyện đi học ra.

Sáng sáng rèn luyện thể dục thể thao, chiều chiều học văn học toán, tối quây quần ăn một bữa cơm với cha mẹ.

Cuộc sống cứ bình bình đạm đạm trôi qua như vậy...!.

Truyện Đông Phương
Đến khi cô bỗng nhớ đến một chi tiết "một con sâu làm rầu nồi canh".

Tác giả viết nhân vật nào cũng hay, cũng tốt chỉ trừ phản diện.

Một câu hỏi đặt ra là sao cô không nhớ nhân vật này lúc mới xuyên qua mà đến giờ mới nhớ ra? Câu trả lời là não cô bị nhồi kí ức của hai người nên lỡ không nhớ một nhân vật thì cũng đúng mà nhỉ!
Quay lại với nhân vật phản diện, thực sự là làm xấu mặt mũi của anh em bà con phản diện mà.

Phản diện của cuốn tiểu thuyết này là một kẻ ngu ngốc, chỉ được tứ chi phát triển ngang hàng với nam chính, các mặt còn lại đều xếp dưới nam chính tám con phố.

Vân Hà cảm thấy tác giả xây dựng phản diện kiểu này là để thử thách sự kiên nhẫn của nam chính và nữ chính chứ chẳng để làm gì hết.

Thế mà người qua đường Ất như cô lại chết đầu tiên trong một trận chiến khi kẻ ngốc đó sống đến đại kết cục 200 chương sau.

Vân Hà: "..."
Cô thực sự muốn bóp cổ tác giả.

Dù thế nào thì "trận chiến khảo sát năng lực đầu tiên" của khoá này, cô phải té sớm..
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 2: 2: Cuộc Sống Mới


Lê Vân Hà sau khi tiếp nhận kí ức của nguyên chủ cùng với kí ức của cô kiếp trước, cô tức tốc viết lại toàn bộ những thông tin quan trọng.

Cô sợ, một ngày nào đó cô sẽ quên hết đi kí ức từ kiếp trước.

Mặc dù cô không thích kiếp sống đó, nhưng đó vẫn là một thứ chỉ thuộc về riêng cô.

Cô không buông bỏ được.

Năm nay Vân Hà đã 16 tuổi, cô vừa phân hoá ngày hôm qua.

Vâng, chính xác là đương lúc nguyên chủ phân hoá thì cô xuyên vào, thế mà mơ hồ cứu thân thể này một mạng.

Nghe ba mẹ nói lại rằng, lúc đó tình trạng của cô không ổn tí nào, nồng độ tin tức tố quá dày đặc, đến mức bác sĩ còn thở không ra hơi.

Ba mẹ còn tưởng phải tiễn cô đi rồi đấy chứ, may là trời cao có mắt, cô vẫn ở đây.

Vân Hà chỉ cảm thấy có lỗi với nguyên chủ, với ba mẹ nguyên chủ.

Cô không những cướp đi thể xác lẫn kí ức của người ta, còn giành cả thân sinh với người ta.

Mà cô lại không biết nguyên chủ đã biến đi đâu rồi...!
Aizzz...!
Vân Hà còn không biết nguyên chủ có ước mơ gì cần thực hiện hay không, hay có mối thù nào cần báo hay không...!
Aizzz...!.

Được tại _ T гùмTruyện.

m e _
Thôi vậy, trước hết là sống qua trận tập kích của quân Dolomus.

Hiện thực tàn khốc! Đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hành động hàng thật giá thật chứ.

Quân Dolomus là quân phản loạn chống đối đế quốc.

Vì có sự tồn tại của đội quân này mà toàn bộ alpha đều phải làm việc trong quân đội.

Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.

Đánh nhau quanh năm suốt tháng hết mười mấy năm ròng, thế mà nam chính nữ chính xuất hiện là dẹp được quân phản loạn theo cách nhanh, gọn, lẹ.

Vân Hà: "Hào quang nhân vật chính muôn năm!"
Lại nói thêm, nam chính lần đầu chiến đấu với quân Dolomus chính là lần mà Vân Hà "thăng thiên" luôn.

Đó là một trận tập kích ngay tại trường với quy mô nhỏ, nhưng đối với đám học sinh vừa dứt sữa thì vẫn là một trận chiến kinh hoàng.

Nam chính lúc đó cũng là cửu tử nhất sinh, còn Vân Hà, là chết tại hiện trường luôn.

Nàng nhớ lại mà lạnh cả sống lưng.

Một tên Dolomus cảm tử đã ôm bom vào lớp của cô.

Vân Hà khóc hết nước mắt: "Tại sao lại may mắn lựa ngay lớp của nam chính như thế chứ?", rồi lại hiểu đạo: "Nhân vật chính luôn là trung tâm của mọi sự".

Vì vị trí ngồi của Vân Hà là gần cửa ra vào nên cô ôm hết mảnh bom vào người, chết thành con nhím nướng.

Thật ra cô có một thắc mắc: "Nếu đã lợi hại đến mức độ đi được vào trường mà không ai phát hiện ra thì tại sao vẫn ôm bom cảm tử cơ chứ? Mình dùng cách khác có được không?"
Với ý nguyện sống còn mảnh liệt, cô liền ngay lập tức lên kế hoạch đề phòng vạn vật.

Một chữ "Chạy" thật to xuất hiện ngay trung tâm tờ giấy.

Cần phải chạy nhanh đến mức bom cũng không thể chạm vào cô.

Đúng, chính là như thế.

Nàng alpha hừng hực khí lực đề ra mục tiêu mỗi ngày chạy 10 km.

Kiếp trước đúng là cô không thể nào chạy được như thế này, nhưng mà cái cơ thể alpha này như được tự nhiên thiên vị vậy, dù hôm qua cô sống dở chết dở thì sáng nay đã hoàn toàn khoẻ mạnh bình thường.

Thực hiện khẩu hiệu "Alpha nói là làm" thì lập tức Vân Hà thay đồ, mang giày và nước đi ngay ra khỏi nhà.

Thị trấn gia đình cô đang sinh sống rất yên bình cho đến khi nhân vật chính xuất hiện.

Cô cảm thấy mau mau luyện tập tới trình độ cỡ 1/10 Saitama là được rồi, lúc ấy cô chấp...!một phần tử Dolomus nhé.

Từ ấy đến kết thúc mùa hè, người dân thị trấn luôn bắt gặp hình ảnh một cô thiếu nữ chạy bộ dù nắng dù mưa.

Đó sẽ là hình ảnh rất đẹp cho thị trấn nếu như Vân Hà không làm khùng làm điên ngoài đường.

Vân Hà ngượng ngùng: "Hì hì, không biết làm trò hề lại vui như vậy hì hì".
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 3: 3: Rùa Rụt Cổ


Thế giới này thiên vị quá nhiều cho alpha rồi.

Nàng chỉ chạy bộ mỗi ngày, ăn cơm mẹ nấu mỗi ngày, thế mà cao lên hẳn 10 cm chỉ trong một mùa hè.

Cái tốc độ tăng chiều cao này có quá nhanh không vậy.

Bây giờ nàng đã cao tới 180 cm, cao quá rồi đấy.

Ơ nhưng mà mấy thằng alpha không phải toàn cao 1m9 mà nhỉ? Nghĩ thế cô nàng lại yên tâm phần nào.

Nhưng mà cô nàng không hiểu đây là kiểu tiến hoá gì.

Mặc dù thế giới này nam nữ đều có thể mang thai sinh con nhưng sự chênh lệch tự nhiên giữa alpha và omega, hay alpha và beta quá nhiều thì có khác gì tư tưởng "trọng nam khinh nữ" khi xưa.

Thậm chí, cô còn cảm thấy omega quá thiếu an toàn, quá bất lợi.

Aizzz...!
May mà nàng xuyên thành một thiếu niên alpha, dẫu sao về mặt thể lực cũng có lợi hơn là xuyên thành một omega.

Tuy nhiên, điều đó không thể khiến nàng từ bỏ kế hoạch làm rùa rụt cổ của mình.

Nhất định phải trở thành một con rùa hoàn hảo, luôn luôn rụt cổ và bỏ chạy thật nhanh.

Vân Hà tự hào một phen: "Hê hê mình có kinh nghiệm sẵn luôn, yosh, cố gắng hết sức nào!"
Dù hôm nay là lễ nhập học của Vân Hà, nhưng, không thể ngăn cản cô nàng chạy 10 km đâu.

Vân Hà tập mãi thành thói, thêm việc cô có cơ thể là alpha nên việc chạy bộ như thế này cô cảm thấy rất thoải mái.

Nhìn thấy con gái mồ hôi vẫn còn chảy ròng ròng đi vào nhà, mẹ cô dịu dàng bảo: "Khăn của con đây.

Mẹ chuẩn bị sẵn nước nóng rồi đấy, đợi một lát rồi vào nhé!"
Vân Hà cảm động không thôi.

Cô thức rất sớm, nay vì lễ nhập học mà còn sớm hơn bình thường một giờ đồng hồ nữa.

Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới 6 giờ sáng.

Vậy là mẹ cô có thể 5 giờ đã thức dậy mất rồi.

Vân Hà đau lòng nhìn mẹ: "Mẹ không cần thức sớm như vậy đâu.

Con lớn rồi mà."
Mẹ Lê nghe vậy chỉ cười: "Mẹ biết con rất tự lập, nhưng mẹ rất muốn làm những việc này."
Cô nàng bỗng dưng khóc nức nở, hại mẹ Lê không hiểu đầu đuôi gì hết, chỉ có thể dỗ dành nàng.

Loáng thoáng trong tiếng nất, mẹ Lê nghe thấy Vân Hà nói yêu mình.

Lê Vân Hà ở kiếp trước mồ côi từ rất nhỏ, cha cô đã mất khi cô vừa tròn một tuổi, đợi cô lớn một chút, mẹ cô cũng từ biệt mà đi.

Vẻn vẹn cô chỉ sống với mẹ được tám năm, chưa kịp làm gì cho mẹ cả.

Vì vậy, ở kiếp này, cô muốn sống với ba mẹ đến cuối đời.

Thế là, ba Lê mới sớm bảnh mắt đã thấy mắt con gái sưng một cục, còn tưởng ai bắt nạt con gái mình.

Nghe vợ kể lại thì ông cười quá trời quá đất, sau đó lại xoa đầu nhìn con gái bằng ánh mắt cưng chiều: "Sao mà dễ rơi nước mắt quá vậy hả? Đi học rồi thì nếu mà có đứa nào bắt nạt con, nói cho ba.

Tuyệt đối không để mình bị ức h**p nghe chưa?"
Vân Hà gật đầu mấy cái liên tục như để khẳng định với ba.

Trong mùa hè, ngoài chạy bộ thì cô cũng học một chút võ tự vệ.

Chắc hẳn cũng có thể hạ bệ được một hai tên gì đó.

Lễ nhập học bắt đầu lúc 8 giờ.

Nguyên tác sẽ chính thức bắt đầu từ đây.

Vân Hà chào tạm biệt ba mẹ và cũng như chào tạm biệt những ngày bình yên của cô nàng luôn.

Đến lúc đối mặt với thử thách rồi.

Làm rùa thôi!
Tác giả: "...".
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 4: 4: Nam Chính Tới


Có một sự thật là Vân Hà đã quên đi một nửa nguyên tác rồi.

Có lẽ kí ức của nguyên chủ đang dần lấn áp kí ức của Vân Hà.

Nhưng Vân Hà là ai? Là đại nhân sama đấy!
Nàng đã lường trước hết mọi vấn đề có thể xảy ra và chuẩn bị hết mọi giải pháp cả rồi.

(Vân Hà: "Kinh nghiệm hết đó")
Cuốn nhật kí của nàng giờ thành bản tóm tắt nguyên tác rồi.

Mà có một chuyện Vân Hà *éo lường trước được là tác giả không hề ghi rõ thời gian xảy ra sự kiện.

Nên là giờ đây cô đều phải cảnh giác trăm phần trăm mỗi khi đến lớp.

Lại một chuyện khiến cô trực tiếp rơi vào con đường đau đầu, đau vai, mỏi gối.

Cô, học, chung, lớp, với, nam, chính, dù, đã, nộp, đơn, xin, chuyển, lớp.

"Em đạt số điểm đứng thứ 30 trong kì thi đầu vào.

Em không được phép chuyển lớp.

Đó là quy định." Nguyên văn hiệu trưởng đã nói với cô.

KHÔNGGGGGGGGG...!
Quy định ch* ch*t này là do ai đặt ra?
AAAAAAAAAAAAA...!
Lễ nhập học "vui vẻ" kết thúc.

Vân Hà lê lết tấm thân rùa bò về đến lớp 1A.

Chỉ cần nhìn vào đứa nào mặc đồ khác biệt nhất, màu tóc khác biệt nhất, hay khí chất khác biệt nhất hay là cả ba thì có thể xác định ngay nó chính là nhân vật chính.

Đúng vật, tên nam chính cũng như thế.

Là cái đứa đầu đỏ, cao gần 2m đứng bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ giang hồ kia đúng không? Đúng không?
Không!
Là đứa ngồi cuối lớp.

Mái tóc đen dài, phủ xuống gương mặt điển trai, hắn chống cằm nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Nam chính – thở cũng đẹp trai.

Chết cha! Lỡ mê trai rồi!
Vân Hà ngồi xuống bàn đầu ngay cửa ra vào.

Với cái suy nghĩ cực kì đơn giản là gần cửa = chạy thoát nhanh hơn, ngay lập tức rũ bỏ mọi suy nghĩ, rồi nghĩ ngày mai có nên chạy 20 km hay không.

Từ kiếp trước Vân Hà đã thích kiểu nhân vật như nam nữ chính trong truyện này, họ đều có khả năng để hiện thực hoá lí tưởng của mình.

Vì thế nên cô thấy hâm mộ hơn là ghét họ.

Nhưng mà hâm mộ thì hâm mộ, chứ gần mấy nhân vật chính nguy hiểm lắm.

Cô chỉ mong muốn một đời bình an hiếu thảo với ba mẹ mà thôi.

Lớp 1A là tập hợp những bạn có điểm thi đầu vào cao, Vân Hà thật bất hạnh khi đứng thứ 30/35 của lớp.

Đại đa phần lớp là alpha, nên không khí lớp cứ căng thẳng thế nào ấy.

Alpha có bản tính cạnh tranh và có tập quán lãnh thổ trời sinh, mà dường như Vân Hà chẳng có mấy thứ bản năng hay tập quán này.

Dù sao thì cô cũng có phải là "Lê Vân Hà" thật đâu cơ chứ.

Lớp trưởng à? Tất nhiên là nam chính chúng ta rồi.

"Thế, từ nay em Đường Thế Trung là ban cán sự lớp 1A nhé!"
Thầy lại tiếp:
"Vì là buổi đầu các em đến trường nên nhiệm vụ hôm nay chỉ có làm quen với các bạn cùng lớp nhé."
"Thầy cũng không xếp chỗ ngồi đâu, các em thích ngồi ở đâu thì cứ ngồi ở đấy."
Thầy chủ nhiệm hiền lành và tốt tính, nhưng mà nói nhiều quá.

Nãy giờ thầy nói cũng được nửa giờ rồi đấy.

Khỏi nhìn cũng biết nam chính được làm quen nhiều nhất.

Nam chính có lạnh lùng nhưng mà theo kiểu lạ người, chậm nhiệt, tức là khi đã quen thân với nam chính rồi thì nam chính sẽ để bạn leo lên đầu hắn ta và chơi đùa.

Với – điều – kiện – là – thân – quen – với – hắn.

Một giọng nói rơi xuống đầu tôi:
"Hân hạnh!"
Nàng nhanh chóng đứng lên:
"Hân hạnh.

Tôi là Lê Vân Hà."
Đường Thế Trung cao 1m88, nhưng mà nhìn cao to thật đấy.

Vân Hà lặng lẽ trao cho nam chính một cái like thật to.

Dù sao thì Vân Hà cũng là fangirl – từ kiếp trước - của nam chính mà.

Biết là không phải lỗi của nam chính nhưng mà cô sẽ bị nổ banh xác đấy, nói không khó chịu là sai bét rồi.

Vân Hà: "Ước gì bình yên sẽ nhanh đến với tôi.

Tôi tình nguyện độc thân tiếp 10 năm nữa"
- --------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả: "Bị vả mặt nhanh lắm con ạ🙂))".
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 5: 5: Kiến Thức Cấp Hai


Trong cuộc đời của mỗi người, cấp ba có lẽ là thời điểm có nhiều kỉ niệm nhất.

Tình cảm ở độ tuổi này đơn thuần nhất, cũng đẹp nhất.

Nam chính Đường Thế Trung và nữ chính Ninh Huyền Thanh Trúc gặp nhau lúc 16 tuổi và cùng trải qua những sóng gió, cuối cùng bên nhau đến bạc đầu.

Cái kết viên mãn, nếu như Vân Hà còn sống thì càng viên mãn hơn.
Chế độ học ở trường chia thành 2 mảng, quân sự buổi sáng và chính khoá buổi chiều.

Đối với alpha, quân sự và chính khoá có tỉ lệ điểm ngang nhau, với beta và omega thì chính khoá chiếm tỉ lệ nhiều hơn.

Cũng từ nhu cầu của thực tế mà các beta và omega tham gia vào hậu cần nhiều hơn, y bác sĩ, dược sĩ, văn phòng,...!Alpha là lực lượng quân đội chính của đế quốc nên cần được rèn luyện đầy đủ về mọi mặt.
Học quân sự để rèn luyện thể lực, và bồi dưỡng nhân tài cho đất nước.

Các giáo viên trong tiết Quân sự đều là tướng tá trong quân đội.

Họ sẽ quan sát các học sinh có tiềm năng và tiến hành bồi dưỡng từ những năm đầu tiên.

Trong nguyên tác, nam chính được một vị đại tướng chú ý, từ đó một bước thành tiên.

Mà cũng do nam chính bá đạo quá thôi.

Làm cái gì cũng giỏi, đặc biệt đánh nhau rất giỏi, còn rất lì đòn và có độ bền.

Còn nữa, lại có một cái đầu rất nhạy bén với kế hoạch quân sự.
Chính khoá bao gồm các môn chính trị, toán, khoa học, xã hội và giáo dục.

Tới nữ chính toả sáng đây mọi người.

Ninh Huyền Thanh Trúc là thủ khoa trong kì thi tốt nghiệp của khoá Vân Hà, cũng là người có điểm trung bình cao nhất trong khoá.

Vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.

Hoàn hảo!
Vân Hà: "Cảm ơn mọi người đã nghe hết phần giới thiệu về nam chính và nữ chính".
Trường thì có giáo viên, học sinh, có lớp học, có cây cỏ, có ghế đá, rộng và có canteen.

Hết!
...
Mười năm ở kiếp trước, có lẽ Vân Hà không thể thoải mái khi đi học như thế này.

À, bây giờ cũng có thoải mái đâu.

Có biết khi nào thì thành nhím đâu nhỉ? Nhưng cảm giác thật khác...
Chiều nay cô có tiết Chính trị và Toán.

Vừa mới vào học mà đã tiến hành "tẩy não" thế này đấy.
"Lịch sử đế quốc à?" – Vân Hà vừa nghe giáo viên giảng vừa nghĩ – "Theo nguyên tác thì rõ ràng là đất nước này được quản lí bởi nhà nước cơ mà.

Thể chế chính trị không khác gì một đất nước pháp quyền, không hề tồn tại hoàng đế.

Sau đó vì bùng nổ dân số mà tự nhiên tiến hành chọn lọc lại, dân số bỗng nhiên bị giảm đi 60%, vì thế nên tiến hoá abo này mới được diễn ra.

Thế mà giáo viên lại nói rằng đế quốc được thống nhất bởi vị hoàng đế đầu tiên?"
Trong đầu Vân Hà toàn là dấu chấm hỏi.

Lịch sử ở đây ngộ nghĩnh ghê!

Reng...reng...reng...
Tiết học đầu tiên: xong.

Tiếp theo là Toán.

Vân Hà hơi tự tin về môn toán đó nha.

Cô luôn xếp thứ ba trong lớp ở kiếp trước đấy.
Trong giờ học, cô hoàn toàn ngạc nhiên: "Mấy cái này...!dễ vậy".

Đây hoàn toàn là kiến thức toán cấp hai luôn đó.

Định lí Py-ta-go, tiên đề Ơ-Clit đây mà, cơ mà tên ở đây ngộ quá nhỉ.

Tiên đề Phe-sok?
"Phụt"
"Là em nào?" – Vị giáo sư bực tức thét lên.

Ông chỉ cảm thấy điều đó là sỉ nhục ông.
"Là em thưa giáo sư" – Nam sinh ở bàn cuối sợ hãi nhận tội.

Ừm cũng đẹp đấy mỗi tội hơi ngốc – Vân Hà nhận xét.
Lứa tuổi này vẫn còn quá non.

Dù có là một alpha cường đại thì khi đứng trước vị giáo sư già, vẫn cứ là một đứa trẻ nghịch ngợm.
"Em tên gì?"

Nam sinh khúm núm thưa lên: "Thưa giáo sư, em là Đinh Quốc Ninh.".

Truyện Cổ Đại
"Em bị phạt trực nhật lớp học hôm nay.

Tôi không mong có lần sau.

Các cậu nghe rõ chưa? Tiếp tục học"
Một lần răn đe cả lớp, không hổ là kinh nghiệm đầy mình.
Bài tập toán khá nhiều, đó là đối với bọn nhóc này thôi, còn với cô thì chỉ cần nửa tiếng múa bút là xong.

Ngày xưa cô đã làm hết 300 đề thi trong vòng một năm đấy.

Tuy không phải học bá nhưng sự siêng năng đó là ngang cơ học bá đó nha.

Tự hào lắm đấy.
****
Vân Hà: "Siêu tự hào!"
Đường Y Nhiên: "...".
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 6: 6: Gặp


Thời gian biểu một ngày của Vân Hà như sau:
4 giờ đến 6 giờ: chạy bộ 20 km
6 giờ đến 7 giờ: tắm rửa và ăn sáng
7 giờ 30 phút đến 11 giờ: học tiết Quân sự
12 giờ đến 14 giờ: giờ nghỉ trưa
14 giờ đến 17 giờ: học chính khoá
18 giờ đến 19 giờ: giờ ăn tối
19 giờ đến 21 giờ: đọc sách
Vân Hà thức dậy đúng 4 giờ, tự làm bữa sáng, học hành cũng không cần đốc thúc.

Việc nhà cô cũng làm, việc giặt giữ cô cũng làm.

Những việc này cô làm quá nhiều đến mức chẳng cần nghĩ nhiều là mình cần tốn bao nhiêu thời gian cho nó luôn.

Tối sẽ cùng xem tin tức với ba mẹ.

Đúng 7 giờ sẽ làm bài tập rồi sau đó sẽ vào thư phòng đọc sách.

Quy củ đến mức khó tin.

Đối với Vân Hà, lịch trình này là đơn giản lắm rồi, kiếp trước thậm chí cô còn không ăn cơm tối để tiết kiệm nửa giờ đồng hồ.

Cuộc sống bây giờ cứ như mơ với cô vậy.
Với tiêu chí "tránh xa nhân vật chính" và "mờ nhạt để sống lâu" thì trong tất cả các tiết học, biểu hiện của cô đều được đánh giá ở mức trung bình.
Người khác: thở dài, buồn bã, cố gắng phát huy.
Vân Hà: good job, nice, cố gắng phát huy.
Ví dụ như khi đại tá ra lệnh cả đội chạy bộ 3km tính giờ, ai ai cũng đều vắt chân lên cổ mà chạy.

Vân Hà tính tính về đích thứ 25/35 là ổn.

Còn nam chính ấy à, hiển nhiên là đứng nhất rồi, cậu ta còn không th* d*c luôn cơ đấy.

Đúng là trâu bò mà.
Ba mẹ cô chẳng có kì vọng gì về xếp hạng của Vân Hà cả.

Họ một lòng mong cô bình an sống hết một đời, và cô cũng thế.

Cho nên ngu gì mà phải thể hiện mình ra như thế.

Alpha dù có sức phục hồi mạnh mẽ nhưng cũng đâu chống lại được sinh tử.
Đã một tháng mà kiến thức môn toán vẫn cứ dừng lại ở cấp hai, bây giờ cô đang vẽ hình hai tam giác và chứng minh tụi nó đồng dạng với nhau.

Dám chắc giáo sư nhận xét cô như thế này: rất chăm chỉ, nhưng mà độ thông minh thì lại bình thường.

Vân Hà cười thầm: "Giả bộ hiểu bài chậm là quyết định đúng đắn.

Nam chính mà để ý thì chỉ có chết sớm."
Hiện tại, cô...!vẫn không có bạn bè.

Vẫn dúng như kế hoạch.
Nam chính đến bây giờ vẫn chưa gặp được nữ chính.

Sau khi gặp gỡ nữ chính hai ba lần gì đó thì vụ tập kích sẽ xảy ra.

Lại là ngõ cụt.
"Ai mà biết nam nữ chính gặp mặt nhau khi nào cơ chứ?"
Họp cán bộ lớp sẽ diễn ra vào tháng sau, để chuẩn bị cho lễ hội thành lập trường.

Đó là lần đầu nam chính chính thức gặp nữ chính.

Nào giờ toàn nghe nói không.

Sức hút AO là không thể chối cãi được, đặc biệt là hai con người toàn năng.

Sau đó hai người họ hẹn hò, và bùm một cái, nam chính hấp hối sắp chết, được sức mạnh tình yêu cứu sống lại trên bờ vực tử thần.

Từ đó, tình cảm thăng cấp luôn.
Vân Hà: "Mình chết là do mình không có sức mạnh tình yêu chăng?"
Trung: "..."
Bây giờ Vân Hà tạm giới hạn được khoảng thời gian sẽ xảy ra sự kiện kinh khủng đó.

Từ 1/11 đến 15/11 khi ra khỏi nhà cô nhất định sẽ mặc áo chống đạn nhà trường phát cho.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Đầu tháng 11 chớp mắt đã tới.
Cho tới bây giờ thì mọi thứ vẫn diễn ra theo nguyên tác.

Trừ việc, cô giúp một nữ sinh.

Thế éo nào nữ sinh đó lại là chị họ của nam chính – Đường Y Nhiên cơ chứ.

Chuyện xảy ra như thế này...
Ngày X tháng XX năm XXXX,
Vân Hà như thường lệ đi đến hàng ghế đá trước khu vực ăn uống để thưởng thức bento mình làm thì cô tình cờ nhìn thấy một số các bạn nữ.

Vân Hà đã tính quay đầu tìm chỗ khác để ăn trưa thì lại tình cờ nhìn thấy trong vòng tròn kia là một nữ sinh đang ngồi chịu trận.

Tình cờ cô lại không chịu được nên đã "giải quyết" luôn đám nữ sinh bắt nạt kia, rồi lại tình cờ nghe được tiếng bụng kêu của nữ sinh bị bắt nạt này.

Vân Hà chẳng còn cách nào khác, chia một nửa hộp bento cho cô ấy.

Tình cờ thế nào thì cô gái này lại là Đường Y Nhiên – chị họ của nam chính.
******
Vân Hà: "Tôi không có bạn bè!"
Lớp 1A: "Chuông vừa reo là xách cặp đi ngay, trong lớp thì chẳng bao giờ nói chuyện, ngoài lớp cũng không tham gia hoạt động nào, ăn cơm cũng một mình.

Thì sao mà có bạn được.".
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 7: 7: Đường Y Nhiên


Tính ra trong nguyên tác thì nhân vật Đường Y Nhiên là một nhân vật khá thảm.

Ông bà không thương, bạn bè bắt nạt, còn bị cưỡng h**p.

Cuối cùng chết thảm trước khi được giải cứu.

Vân Hà đang nói giảm nói tránh thôi.

Thực chất trong những năm cuối chống Dolomus thì Đường Y Nhiên phải nói là sống không bằng chết.

Cô bị ép làm nô lệ t*nh d*c cho quân phản loạn, rồi trước khi bị bắt, thủ lĩnh của chúng đã chặt đứt đầu cô để chọc điên nam chính.

Không biết nam chính có bị chọc tức hay không, nhưng dưới cảm nhận của Vân Hà thì là người chị họ này muốn chết, không muốn nam chính cứu.

Dù sao thì với một cô gái mới tuổi hai mươi mà bị tra tấn như thế thì quá khổ sở rồi.

Có lẽ, ra đi còn thanh thản hơn.
Tác giả miêu tả Đường Y Nhiên khái quát, bởi vì nhân vật này cũng chỉ là nhân vật phụ.

Lê Vân Hà cũng chỉ biết nhân vật này thảm không tả được, không ngờ lần đầu gặp mặt lại là chứng kiến cảnh cô bị bắt nạt tập thể.

Thôi thì cũng là thân phận người qua đường như nhau, cô cảm thấy cô nên giúp cô ấy.
Dọn dẹp xong chiến trường, Vân Hà dịu dàng nhìn cô gái còn đang ngồi dưới đất:
"Cậu không sao chứ? Hay là bị tớ doạ cho sợ rồi?"
Cô gái ngây ngốc nhìn Vân Hà.

Cô nghĩ chắc là do lúc này cô hơi quá tay.

Vân Hà thầm thở dài, omega thật là mong manh.
"Đứng lên đi."
Vân Hà chìa tay cho cô gái, Đường Y Nhiên vẫn còn rụt rè đặt tay lên tay của Vân Hà.

Thừa dịp đó, Vân Hà liền chơi xấu, dùng hết sức kéo cô gái đang ngồi lên làm cả hai loạng choạng.

Xong xuôi, Vân Hà cười to một cách khoái trá.

Đã lâu lắm rồi cô nàng mới nổi ý xấu như thế này.

Lần cuối là khi nào ý nhỉ? Tám năm trước?
Bởi vì Vân Hà nhìn ra cô gái này là kiểu hướng nội nên cô cũng không nhiều lời.

Nói xong câu tạm biệt liền lấy bento ra ăn.

Vân Hà nấu ăn rất khá, nguyên nhân là do cô đã phải nấu cơm từ khi rất nhỏ.

Lại nhìn thấy cô gái nhỏ vẫn đứng lững thững ở kia không rời đi, rồi nhớ tới hồi nãy cô bị bắt nạt:
"Qua đây ăn chung với tớ này!"
Chưa kịp để cô gái nhỏ từ chối, Vân Hà đã đút một miếng trứng cho cô.

Miếng trứng không nóng, lúc nãy cô đã thử rồi mới mạnh dạn đút cho người khác.

Nhưng Vân Hà không hề biết rằng, alpha đút cho omega thể hiện rằng alpha đó có ý với omega.

Trong tâm tưởng của Vân Hà, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng hai đứa con gái đút nhau ăn mà thôi.
Vân Hà nhìn thấy mặt của cô gái nhỏ đỏ lên.

Vân Hà: "?"
Cứ như thế, một miếng rồi một miếng, thế là hết hộp cơm.
Vân Hà: "Sao không nói tiếng nào hết nhỉ?"
Cô đành phải lên tiếng trước:
"Tớ là Lê Vân Hà, lớp 1A, alpha.

Còn cậu?"
"Tớ là Đường Y Nhiên, lớp 1O, là omega."
Ngoài dự liệu của Vân Hà, cô gái nhỏ thế mà lại trả lời trôi chảy gớm.

Sau đó cả hai lại rơi vào im lặng.
Vân Hà: "..."
Y Nhiên: "..."
Vân Hà lại phá vỡ sự yên lặng này một lần nữa:
"Đồ ăn có ngon không?"
"Ngon."
"..."
"..."
Cô nàng bỗng chốc nhận ra tại sao không ai chơi với chị gái này.

Mắt nhìn đồng hồ sắp hết giờ nghỉ trưa, cô bèn đi trước.
Sau đó, một ngày bình thường của Vân Hà trôi qua nhanh chóng.

Lại một ngày mới như mọi ngày lại bắt đầu.

Nếu như không gặp Đường Y Nhiên...
Vân Hà: "..."
Chẳng hiểu hành động của chị gái này là sao luôn.
Đường Y Nhiên dường như đang lấy hết can đảm của cuộc đời ra để nói chuyện với Vân Hà.

Cô nàng cúi gằm mặt và nắm chặt lấy quần:
"Tớ...muốn ăn chung với Hà Hà!" – càng gần cuối cô nàng càng hét lớn.
Vân Hà: "?"
Hà Hà là biệt danh gì vậy?
Nhưng mối quan hệ này là sao? Thân thiết vậy ư?
Đường Y Nhiên không phải là con người hướng nội, rất ngại giao tiếp hả? Sao mà bạo dạn quá vậy? Hay là do cô xuyên vào nên đã làm thay đổi cốt truyện? Nhưng trước hết cần giải quyết chị gái này đã.
"Ý hay đó.

Cùng ăn chung thôi!" – cô còn khuyến mãi thêm một nụ cười nữa.
******
Đường Y Nhiên: "Lần đầu gặp nhau, rất ngầu luôn.

Còn rất dịu dàng, còn cho tớ ăn nữa!" – ánh mắt lấp la lấp lánh.
Lê Vân Hà: "!".
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 8: 8: Bướm Đập Cánh 1


Dường như ngày nào Vân Hà cũng ăn trưa chung với Nhiên Nhiên.

Cô nàng bảo Vân Hà cũng có thể gọi cô là Nhiên Nhiên.

Đương nhiên Vân Hà không hề có ý định từ chối.

Quen biết mấy ngày, Vân Hà cảm thấy hình như mình không hiểu cô nàng Y Nhiên này cho lắm.

Rõ ràng là một bạn nhỏ rất táo bạo và lanh lợi luôn cơ mà, nguyên tác đâu có như vậy.

Tức là việc xuyên vào của Vân Hà vẫn đem lại một số thay đổi nhỏ.

Nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến cốt truyện chính.

Nam chính, nữ chính đã gặp nhau rồi.

Có vẻ sẽ mau chóng thu hút nhau thôi.
Vân Hà nghĩ nghĩ cả ngày, cuối cùng ngộ ra có vẻ là vì sau này Đường Y Nhiên bị tra tấn thảm quá nên không còn ý chí sống còn nữa.

Do đó cô mới nghĩ cô bé này là kiểu người hướng nội.

Nhưng mà Đường Y Nhiên như bây giờ rất dễ thương, cô dễ ngượng nhưng cũng mặt dày bám theo Vân Hà.
Vân Hà vui vẻ ra mặt, đây là người bạn đầu tiên của cô ở thế giới này.

Cô tự nhủ phải cố hết sức bảo vệ cô ấy.
Cơ bản mỗi ngày trước khi đi ngủ Vân Hà luôn đọc lại cuốn nhật kí, nói cách khác là cuốn tóm tắt nguyên tác.

Cốt truyện vẫn đang diễn ra, không hề có sự xáo trộn nào.

Những ngày này luôn phải chú ý bên nam nữ chính và quan sát xung quanh.
- *-
Lễ hội trường đếm ngược 5 ngày.

Trường học xảy ra một vụ việc lớn.

Nghe nói học sinh lớp 1A đều bị thương nặng, có em đã tử vong.

Đó là một trận cảm tử.
"Ngày 8 tháng 11, một tên Dolomus đã đột nhập vào trường học Đế Quốc và nổ bom liều chết tại lớp 1A.

Theo thống kê, đã có ít nhất một nửa học sinh trong lớp tử vong, các học sinh còn lại đều bị thương nặng.

Kẻ thủ ác đã chết.

Hiện không biết động cơ của bọn chúng là gì.

Nhưng quân đội Đế quốc sẽ đánh bại quân phản loạn để an ủi linh hồn các học sinh đã ra đi."
Ông bà Lê tắt tivi.

Không thể tin được bọn ác nhân ấy lại ra tay với những đứa trẻ một cách độc ác như vậy.

Ông bà nhìn nhau mà rơm rớm nước mắt:
"May mà con mình không sao.

Tội nghiệp cho những đứa nhỏ kia."

Lê Vân Hà may mắn mặc áo chống đạn nên không bị thương nặng.

Bạn học ngồi kế cô đã chết, y như miêu tả trong nguyên tác.

Bị mảnh bom đâm thành con nhím, bị sức nóng của bom thiêu cháy mảng da lớn.

Vân Hà tỉnh dậy đã là một ngày sau sự việc xảy ra.
Cô được ba mẹ kể lại kết quả điều tra.

Quân đội kết luận rằng quân phản loạn muốn g**t ch*t hạt giống của tướng quân.

Vân Hà biết đó là ai.

Đường Thế Trung.

Là cháu của đại tướng quân Đế quốc – Đường Vân Trung, con trai của thiếu tướng Đế quốc – Đường Thành Trung.

Nhà họ sau này sẽ nghênh đón vị tướng nổi tiếng nhất trong lịch sử Đế quốc 100 năm gần đây – Đường Thế Trung.

Hắn thực sự có tài năng.

Chỉ trong vòng năm năm đã dọn sạch quân phản loạn, đường đường chính chính được phong tướng dưới ánh nhìn của người dân toàn quốc.
Thông tin về quân đội luôn được bảo mật, không biết bằng cách nào mà Dolomus ngửi ra được.

Vân Hà cảm thấy thật phiền não.

Cô là người duy nhất mặc áo chống đạn hôm đó.

Dù là người ngốc cũng nhận ra được là cô biết thứ gì đó, huống hồ đây còn là ngài nam chính IQ cao ngất ngưỡng.

Tỉnh lại không đè cô ra tra hỏi mới là lạ đấy.
"Thật sự...!bực bội quá." – Vân Hà thẳng tay quăng cái gối đi, để rồi lom com nhặt lại.

Giờ không mặc áo chống đạn, xác định chết.

Mặc áo, thì bị nghi ngờ là gián điệp.

Nếu như Vân Hà vừa thấy kẻ lạ mặt liền chạy ngay thì...Khổ nỗi Vân Hà hoàn toàn không hề biết tên cảm tử sẽ đến vào lúc nào, mà tác giả cũng không hề miêu tả chi tiết quá trình đó, Vân Hà hoàn toàn mù tịt phương thức mà kẻ này cải trang đi vào trường.

Đây hoàn toàn là điểm chết của Vân Hà.

Nghĩ đi nghĩ lại thì...mặc dù mặc áo chống đạn sẽ bị nghi ngờ, nhưng trên hết sẽ không chết.

Cô đành đánh liều một phen..
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 9: 9: Bướm Đập Cánh 2


Lễ hội trường bị huỷ bỏ.

Trường học tiến hành tu sửa phòng ốc và điều tra nhân viên.

Là người duy nhất tỉnh táo sau sự việc, Vân Hà vinh dự được lấy khẩu cung ba lần.
"Cơ thể em như thế nào rồi?"
"Vâng, đỡ hơn rồi ạ."
"Ừm.

Em có thể thuật lại chi tiết nhất sự việc xảy ra hôm đó không?"
Vân Hà có thể nhìn ra người điều tra này thờ ơ với tình trạng sức khoẻ cũng như tinh thần của cô.

Là vì cô là một alpha à?
"Vâng.

Buổi chiều hôm ấy chúng em học Lịch sử đế quốc.

Khi đó giáo viên có vào trễ một chút.

Lớp trưởng bảo chúng em im lặng đọc sách.

Đâu đó khoảng hai phút sau, có một người đi vào lớp, mặc dù chúng em đều được huấn luyện rồi nhưng không thể phát hiện được hành động của kẻ đó.

Sau đó, bom nổ, tỉnh lại thì em nằm ở đây."
"Một kẻ liều chết có kĩ năng thượng thừa?"
"So với tình hình chung của lớp 1A, em là người bị thương nhẹ nhất.

Em..." – Vân Hà không để người này nói hết, ngay lập tức giải thích:
"Vì em muốn làm quen với áo chống đạn."
"Hả?"
"Các bạn trong lớp đều từng có kinh nghiệm Quân sự, em thì không.

Đặc biệt là kĩ năng hành động có áo chống đạn.

Nên trong thời gian này em đều mặc áo chống đạn vào buổi chiều để có thể mau chóng làm quen với nó."

Một lí do không thể nào hợp lí hơn.

Trước đó Vân Hà cũng đã thể hiện vẻ mặt lúng túng trong giờ Quân sự, giáo viên Thiếu tướng chắc chắn có thể làm chứng cho cô, đảm bảo lời cô nói là sự thật.
"Được rồi.

Tôi không làm phiền nữa.

Em nghỉ ngơi đi."
"Vâng ạ."
- *-
"Như thế nào rồi con gái? Còn đau chỗ này không?" – Mẹ Lê đau lòng nhìn vết thương ở cánh tay Vân Hà.

Lúc đó, vì để bảo vệ mặt, Vân Hà lấy tay che mặt rồi trốn dưới sàn.

Cánh tay của cô bị chà sát nền gạch kết hợp thêm hoả lực của bom, suýt chút là mất toàn bộ da ở cánh tay rồi.

So với việc bị lột mất da tay thì chịu vết bỏng này vẫn tốt hơn.
"Con khoẻ rồi ạ.

Con là alpha cơ mà!"
Đúng vậy, vì cô là alpha nên mới có sức chịu đựng và hồi phục phi thường như thế này.

Nếu như tên chết tiệt kia chọn nhầm lớp 1O, liệu có ai còn sống?
"Nhưng con vẫn có sẹo."
"Đỡ hơn là mất mạng chứ mẹ.

Con thà bị sẹo còn hơn."
"Đúng vậy.

May mắn là con vẫn ở đây hức..."
"Sao lại khóc rồi?" – Ba Lê bước vào với một đống giấy tờ.

Luống cuống dỗ mẹ Lê:
"Thôi, không khóc nữa.

Không phải con nó vẫn bình an sao?"

"Em chịu không nổi anh ơi.

Năm nay con mình...hai lần...hức hức..."
Thực ra, con của hai người đã mất rồi...!Cô chỉ là một người lạ may mắn nhận được tình thương của hai người mà thôi.

"Bạn lớp con thế nào rồi?"
"Ba có đi thăm hỏi gia đình của bạn con.

Giờ còn sống chỉ có thằng bé lớp trưởng và con thôi.

Nhưng thằng bé bị thương rất nặng, không biết có gắng gượng được hay không.

Những đứa trẻ kia trước khi vào cấp cứu đã rất yếu rồi.

Cuối cùng không chịu nổi.

Hai hôm nay ba mẹ đều chia nhau đi viếng các bạn con."
Vậy à?
Chết hết?
Đơn giản thế sao?
"Ngoan, đừng tự trách.

Không ai biết được sẽ có sự việc này xảy ra.

Không ai trách con cả." - Mẹ ôm chầm lấy cô.

Nhờ hơi ấm phía trước mà Vân Hà chìm vào giấc ngủ, bên tai vẫn vang lên tiếng vỗ nhè nhẹ.

Xung quanh viền mắt cô vẫn ẩm ẩm ướt.
Cô có ích kỉ không? Có đáng ghét không?
Vân Hà mơ thấy khoảnh khắc trước khi mình chết.

Nước nóng.

Người lại lạnh.

Thứ chất lỏng đỏ au chảy ra từ cơ thể của cô.

Từng chút từng chút một.

Nhuộm đỏ trang giấy.

Lan ra khắp căn phòng.

Căn phòng đó ấy là nơi cô ở mười năm, phải là mười một năm chứ.

Cô đã mười chín..
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 10: 10: Nghi Ngờ


"Hà Hà"
Nghe cách gọi này thì còn ai ngoài Đường Y Nhiên nữa.

Cái cô này...
"Tớ tới thăm cậu.

Đã đỡ hơn chưa?"
Cô nàng có vẻ khác.

Ít nhất là không còn lắp bắp trước mặt Vân Hà nữa.
"Đỡ nhiều rồi."
"Nghe bảo Hà Hà không bị nặng, nhưng tớ không tin đâu.

Hà Hà nói thật đi, bị thương ở những chỗ nào?"
Vân Hà: "!?"
Sao mà bạo dạn vậy chị gái này!?
Thấy Vân Hà ngây người ra, Y Nhiên trực tiếp lại gần.

Duỗi tay.

Vạch áo.

Nhìn khí thế của cô nàng quyết liệt như thế thôi chứ hành động vẫn rất dịu dàng.
Tình hình của Vân Hà không tốt như cô hay treo trên miệng.

Hai cánh tay bỏng nặng.

Gãy chân trái.

Nếu lúc đó Vân Hà không phản ứng kịp thì chắc nát hai chân rồi.

Bởi vì sức nổ mà quạt trần rơi xuống, càng không biết làm sao lại trúng chỗ Vân Hà.
Vân Hà: "..."
Ngoài ra nội tạng cũng bị tổn thương không ít, chỉ là không nguy hiểm tới tính mạng mà thôi.

Bom nổ ở cự li gần như thế mà không chết, người người đều nói Vân Hà có phúc tinh.
Sờ tới sờ lui chán chê, Y Nhiên mới dừng lại.

Rồi dùng giọng điệu của một bà mẹ nói với Vân Hà:
"Hà Hà, tớ biết là alpha hồi phục nhanh, nhưng tuyệt đối không được chủ quan đó.

Không được ăn rau muống, gạo nếp, thịt bò.

Phải uống thuốc đầy đủ, rèn luyện cơ thể, tuyệt đối không được bỏ bữa, tập luyện quá mức, phải ngủ đủ giấc..."
Nhìn cô nàng cứ liến thoắng liến thoắng, Vân Hà bất giác bật cười.

Cô tất nhiên biết mình nên làm gì, phải làm gì và tránh không làm gì.

Kiếp trước bà của cô cũng từng gãy xương một lần.
"Y Nhiên, tớ biết rồi! Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ."
Vân Hà mỉm cười.
Dịu dàng.

Đẹp đẽ.

Đường Y Nhiên thầm mắng.

Không xong rồi, tim đập nhanh quá.

Làm sao bây giờ?
Tự dưng nhìn thấy Y Nhiên ôm má, Vân Hà: "?"
Chợt nhớ tới lớp trưởng, đồng thời là em họ cô nàng, Vân Hà hỏi thăm:
"Lớp trưởng thì sao rồi? Còn nguy hiểm gì không?"
"Lớp trưởng lớp cậu...nếu đêm nay không có chuyển biến tốt thì..."
"Đã ngày thứ năm rồi.

Cậu ấy vẫn..."
Cả hai đều rơi vào yên lặng.

Nhưng suy nghĩ thì lại khác nhau.
Lê Vân Hà nhớ kĩ càng rằng, ngày thứ ba nam chính đã tỉnh lại sau cơn nguy kịch.

Tại sao bây giờ đến ngày thứ năm vẫn chưa tỉnh lại? Không lẽ là do cô còn sống nên nam chính mới...
Đường Y Nhiên lại nghi ngờ người thương của mình.

Cô chắc chắn chưa nói cho Vân Hà biết về gia cảnh của cô, cũng như người em họ Đường Thế Trung này.

Tại sao cậu ấy lại biết? Kể cả chuyện cậu ấy còn sống như một kì tích? Lúc nãy cô đã tra xét vết thương của Vân Hà, không có dấu hiệu giả mạo.

Cả vết bỏng kia, có thể không bao giờ lành sẹo.
Cha Đường Y Nhiên là anh của cha Đường Thế Trung.

Nhưng cả đế quốc chỉ biết đến nhà đại tướng Đế quốc có một cậu con trai thiếu tướng.

Còn lại đều là sương mù.

Ông nội cô không yêu thương cô.

Vì cô là một omega yếu đuối, cũng không thông minh.

Ba cãi lại ông nội, không sinh tiếp đứa con thứ hai mạnh mẽ.

Từ đó, gia đình cô trở thành vô hình.

Rõ ràng là sức khoẻ của mẹ cô rất yếu, không thể chịu đựng được việc tiếp tục sinh đẻ.

Tại sao ông nội lại không chịu hiểu? Rằng con trai lớn của ông đã đau khổ như thế nào khi mẹ qua đời.
Ngược lại với cô, với gia đình cô, gia đình chú là hình mẫu hoàn hảo cho Đế quốc.

Chú là thiếu tướng tài giỏi, cô là bác sĩ của bệnh viện Đế quốc, con trai là một alpha cường đại, tương lai sẽ trở thành một vị tướng tài.

Hào quang ấy chói lọi đến mức, họ Đường cũng không phải họ phổ biến nhưng mấy ai tin được rằng Đường Y Nhiên và Đường Thế Trung là chị em họ.
Đường Y Nhiên cụp mắt:
"Tại sao Hà Hà biết tớ đi thăm lớp trưởng lớp cậu? Tớ nhớ là tớ chưa từng nói bất cứ điều gì về Đường Thế Trung cho Hà Hà nghe."
Lê Vân Hà thầm nhủ: "Toi rồi."
Quả nhiên dù có là đứa cháu ghẻ thì vẫn là dòng máu thiên tài của nhà họ.

Sự nhạy bén này, chậc chậc.

Nhưng vẫn là ngây thơ, lại nói ra.
"Lúc nãy tớ nhìn thấy cậu đi ngang qua chỗ này, còn cầm hai bó hoa.

Một bó cậu đã cắm bên giường của tớ.

Vậy bó còn lại có thể ở đâu? Có hai khả năng, cậu đi thăm người thân hoặc là thăm bạn học.

Tớ lại nhớ tới cậu và lớp trưởng đều họ Đường.

Thế là tớ đoán mò thôi."
"Phòng của Đường Thế Trung không ở hướng đó."
"Nhưng nhà vệ sinh ở hướng đó.

Tớ cảm thấy cậu là một omega có phép tắc, trước khi gặp mặt một ai đó, cậu chắc chắn sẽ chỉnh trang lại bản thân."
Thấy vẻ mặt vui vẻ của Đường Y Nhiên, Vân Hà cười tươi đáp lại.

Mừng thầm trong lòng.

Cô đặt cược Đường Y Nhiên sẽ vào nhà vệ sinh.

Sự thật là cô nàng không hề nhìn thấy Đường Y Nhiên đi ngang qua chỗ này.

Mẹ cô từng lải nhải về việc nhà vệ sinh quá xa, cũng từng nói về phép lịch sự cần thiết trước khi gặp ai đó.

Phòng Đường Thế Trung ở đâu cô cũng không biết.

May mắn là cũng ở cùng tầng với cô.
Lần thăm bệnh này: Lê Vân Hà win!
- *-
Tiểu kịch trường:
Vân Hà: cậu nhạy bén thế này thì tớ làm sao ngoại tình được.
Y Nhiên: dám ngoại tình, hử?
Vân Hà: không, tuyệt đối không dám!.
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 11: 11: Lê Vân Hà


Vết thương của Vân Hà ngày một tốt hơn.

Kèm theo đó là sự hiện diện của Đường Y Nhiên ở phòng bệnh ngày một tăng lên.

Cô nàng này làm như không biết mệt đấy.

Tan trường là rẽ vào bệnh viện liền.

Đừng tưởng Vân Hà không biết, chị gái muốn kiếm cớ thăm thằng em họ mà sợ có người chú ý, nên Vân Hà bị thương nằm cùng tầng "vô tình" thành lí do.

Đúng chứ?
Hừ, nữ nhân.

Lần đầu chị gái này tới thăm thì đã khiến cô khiếp vía rồi.

Đã thế còn khiến ba mẹ cô nghĩ rằng hai đứa có cái gì đấy với nhau.

Chính là cái ý đó đấy.

Thế là ba mẹ Vân Hà cứ "Tự nhiên nha con!" rồi cả "Hai ông bà này lại làm phiền rồi".

Vân Hà: "..."
Phiền não.

.

Truyện Xuyên Nhanh
Tình hình phía Đường Thế Trung đã chuyển biến tốt.

Não sắp chết mà vẫn tỉnh lại được, nam chính trâu bò! Nghe Đường Y Nhiên nói, hôm trước có nữ chính đến thăm, nữ chính buồn bã khóc lóc một hồi rồi về.

Sáng hôm sau, nam chính có dấu hiệu tỉnh lại.

Vân Hà cười khinh khỉnh: "Nữ chính trâu bò cũng không kém." Thế giới này đúng là xoay quanh nhân vật chính mà.

Hấp hối luôn rồi mà vẫn sống lại được.

Để người qua đường như cô bị thương thử xem, từ nhẹ cũng thành nguy kịch luôn.

Đường Y Nhiên khác xa cảm nghĩ của cô.

Cô nàng mặc dù có sự tự ti đấy, nhưng hoàn toàn toả sáng, lạc quan, không hề u ám giống như "Đường Y Nhiên trước khi chết".

Sự tra tấn lâu ngày đã khiến một cô bé tươi sáng như thế này thành một con người "chết" khi vẫn đang thở.

Tuy nhiên, vẫn phải nói rằng lạc quan thế này thật là phiền.

Vân Hà mới hôm qua đã nói cô nàng đừng tới nữa.

Thế mà...!
"Hà Hà, tớ đến thăm cậu đây!"
Vân Hà: "..." Phiền quá đi.

Ngủ thôi.

"Hà Hà.

Hà Hà."
Kêu ba tiếng vẫn không thấy Vân Hà mở mắt, Y Nhiên lập tức im lặng ngồi xuống, cũng không táy máy chân tay, sờ chỗ này chỗ nọ trên người cô nữa.

Thế là không lâu sau Vân Hà ngủ thiệt.

Đường Y Nhiên ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của người đó.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Đường Y Nhiên biết mình xong rồi.

Y Nhiên biết không nên nghi ngờ người đã giúp mình, nhưng sự xuất hiện của Vân Hà quá trùng hợp.

Hoàn cảnh của cô đặc biệt, ai ai cũng có thể trở thành kẻ thù, thế nên cô không thể tuỳ tiện tin vào bất kì ai.

Mà con người này cứ từ từ làm nở hoa trong lòng cô.

Xấu hổ quá.

Y Nhiên: *che mặt*
Đường Y Nhiên nhớ lại buổi đầu tiên đó.

Cảm tưởng chỉ mới hôm qua, cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của Vân Hà ở lòng bàn tay, vẫn nhớ được mùi vị của trứng cuộn ở đầu lưỡi.

Tất cả...đều nóng hôi hổi!
Mấy ngày qua, cô đã tiến gần người ta thêm một chút.

Người ta hay cười, tính tình dịu dàng, lại tự lập.

Người ta nấu ăn rất ngon, ngày nào cũng làm một hộp bento đem theo, vì người ta nói rằng cơm ở canteen nhiều dầu mỡ, lại ít rau, không tốt cho sức khoẻ.

Người ta rất thích ớt chuông, hai ngày mà không được ăn ớt chuông thì sẽ mè nheo với mẹ.

Rất dễ thương.

Cũng rất ngây thơ.

Dù rằng không nghi ngờ Vân Hà là kẻ xấu nữa, nhưng cô chắc chắn Vân Hà có chuyện gì đó giấu cô.

Lần thăm bệnh đầu tiên, cô chỉ mua một bó hoa duy nhất.

Thế nhưng phản ứng của Hà Hà khi nghe nói Đường Thế Trung sắp chết lại là lo lắng.

Điều đó khiến cô yên tâm, cũng không vạch trần lời nói dối đó.

Những ngày sau đó cũng không có kẻ nào khả nghi tiếp cận phòng bệnh của Trung.

Cô mới tin tưởng Vân Hà.

Rồi sau đấy, tiếp xúc với ba mẹ cô, nhận thấy họ hoàn toàn là công dân lương thiện.

Cô mới buông bỏ nghi ngờ với những hành vi trước đó của Vân Hà.

Toàn tâm toàn ý theo đuổi alpha của cô.

Lê Vân Hà, là định mệnh của Đường Y Nhiên.

- *-
Tác giả: bá đạo truy chồng omega x đầu gỗ thông minh alpha🙂)).
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 12: 12: Phản Diện Đại Nhân Lộ Diện


Một tháng dần qua.

Lê Vân Hà được xuất viện về nhà.

Vân Hà muốn đi học lại, lớp trưởng Đường Thế Trung bị thương nặng hơn nên cần nằm viện thêm 4-5 tháng nữa.

Lại nghe nói lớp 1A không còn nữa.

Nhà trường đã quyết định để hai người duy nhất còn sống vào lớp 1A1, chia lại toàn bộ khối alpha.

Alpha học nhiều lại cần thể lực, mà bây giờ hạt giống "xịn" nhất thì nằm một đống.

Nhà trường mới cho toàn bộ alpha còn lại rèn luyện thể lực là chính.

"Mất bò mới lo làm chuồng" – ví dụ chính là ngôi trường này.

Khi vào cổng phải quét vân tay, hoặc có thẻ.

Nếu như khi trước cũng có bước này, không hẳn là ngăn được phiến quân...!
Là người vừa xuất viện, đương nhiên Vân Hà được đối xử hết sức nhẹ nhàng.

Nhưng trình độ học mới ở lớp 9, Lê Vân Hà thấy quá nhàn nhã.

Thể lực Vân Hà không quá yếu, nhưng việc hoạt động nhiều cũng không tốt cho cái chân bị gãy.

Nửa năm trôi qua rất nhẹ nhàng...!

Trừ việc,
Đường Y Nhiên đừng bám theo cô nữa.

Tại sao chứ? Không phải không tin cô à?
Học sinh toàn trường đều đã biết có một omega khối lớp một theo đuổi một alpha trong lớp 1A cũ.

Lớp 1A cũ còn có hai người, mà một người đang nằm viện, tung tin đồn như thế thì đừng gọi là tin đồn nhé.

Sao không bảo là sự thật rành rành trước mắt đi?
Vân Hà đọc lại một lượt các sự kiện.

Sự kiện "đánh bom liều chết" đã xảy ra, ngoài ra cũng không có sự kiện nào liên đới.

Như vậy, chỉ cần nhân vật chính đi theo tình tiết của nguyên tác, còn nhân vật phụ sẽ hành động để bổ khuyết vào cốt truyện.

Nhưng có một chuyện kì lạ, nhân vật phản diện đâu rồi nhỉ? Đáng lẽ giờ này phản diện đại nhân phải đang theo đuổi nữ chính rồi.

Có vẻ ý đồ của tác giả là cho phản diện theo đuổi nữ chính, nữ chính chung thuỷ, chỉ thích nam chính.

Rồi nam chính cảm nhận được sự hiện diện của tình địch nên bằng cách nào đó đã hồi phục cực kỳ nhanh, còn mạnh hơn khi trước.

Vân Hà: "..."
Nhưng hiện tại, phản diện chưa thấy xuất hiện.

Nếu như không có phản diện, nam chính cũng sẽ hồi phục thôi, nhưng hiệu suất sẽ như thế nào thì không ai biết được.

Như vậy có khi nào nhân vật phản diện đã xuất hiện rồi không?

Chuyện này...!
Không thể nào...!
Vân Hà nảy ra một ý nghĩ hoang đường.

Rằng cô chính là phản diện đại nhân.

Từ khi cô xuyên qua thế giới này, chỉ có cô là nhân tố thay đổi.

Nhưng mà cô công kích nam chính bằng cách nào? Cô không quen biết với nữ chính Ninh Huyền Thanh Trúc.

Người quen của nam chính cô chỉ có quen mỗi...!
Đường Y Nhiên...!
Vừa nghĩ là Y Nhiên thì Vân Hà liền thấy kì cục.

Đúng là có quan hệ với nam chính nhưng mà rõ ràng tình cảm của hai chị em nhà đó nhạt nhoà mà.

Khoan đã.

"Mình đang sống, chứ không phải là khán giả.

Các nhân vật, giống mình, cũng đang sống", Vân Hà thốt lên, "giống như mình, tính cách không được thể hiện rõ ràng qua vẻ ngoài, như vậy thì bút tích của tác giả chỉ thể hiện một phần nhân vật mà thôi."
Tức là, tình cảm của chị em nhà họ Đường chưa chắc đã nhạt.

Giả thuyết này khiến cho Lê Vân Hà run rẩy hồi lâu.

Thế tức là, nhân tố sẽ công kích nam chính không ai khác ngoài cô.

Cô thành phản diện luôn rồi.

Bước đi này sai quá sai rồi.

Tự nhiên xuyên thư thành nhân vật phản diện luôn.

.
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 13: 13: Kích Thích Nam Chính


Lê Vân Hà len lén nhìn Đường Thế Trung, thầm oán trách tại sao lại đi đến cái nơi này cơ chứ.
Cô nhớ lại nửa tiếng trước, khi đó cô vẫn đang đọc sách ở phòng khách.

Y Nhiên đột nhiên chạy sồng sộc vào.

Cô nàng này ngày càng tự nhiên và bạo dạn.

Omega hiền thục nết na trước kia ở đâu mất rồi?
Dù vậy, Vân Hà đưa cốc nước qua trước:
"Uống nước đi rồi nói."
Đường Y Nhiên chạy một quãng đường dài, thở không ra hơi, bèn lấy cốc nước uống lèo một phát hết sạch.

Rồi lại cầm khăn giấy Vân Hà đưa cho lau mồ hôi.

Xong xuôi tất cả, cô nàng hít một hơi, rồi mới thỏ thẻ:
"Đi thăm Thế Trung với tớ nhé!"
Sao lại phải đi thăm?
À không, quan trọng hơn là sao phải đi chung với chị gái này?
"Tớ đang..."
"Mẹ chuẩn bị xong rồi nè!"
"...!bận lắm." Sợ là không ai nghe được nữa rồi.

Vân Hà: TvT
Không muốn tiếp xúc với nam chính một chút nào.
Mẹ Lê kêu Vân Hà vào thay bộ đồ nào lịch sự, tươm tất một chút, rồi quay sang tíu tít với Y Nhiên.

Không hiểu là nói cái chuyện gì mà từ trên phòng của Vân Hà vẫn còn nghe được tiếng cười nói.

Đôi khi chính Vân Hà cũng không hiểu tâm lí phụ nữ mặc dù cô là một người phụ nữ hẳn hoi.
Vì người phụ nữ quyền lực nhất nhà đã ra lệnh cho cô đi cùng với Y Nhiên, cho nên cô không có quyền kháng chỉ, đành bất lực "trườn" tới bên cạnh chân của nam chính và tuỳ cơ ứng biến.
Nhìn mặt Vân Hà bình tĩnh thế đấy, nhưng trong lòng thì đang niệm kinh, cầu chúa vô cùng thành kính.
Ông trời, con không có làm việc gì ác nhân thất đức, ông nhớ phù hộ cho con sống sót trở về sau chuyến này đi nha ông.

Con cắn rơm cắn cỏ cũng trả ơn cho ông.
Đến nơi mình từng ăn ngủ hơn một tháng – bệnh viện, Vân Hà vô cùng "xúc động".

Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt đổ xuống.
"Sao cậu lại khóc rồi?" – Y Nhiên thắc mắc, tức khắc đưa khăn cho Vân Hà.
"Tớ xúc động quá thôi.", vì tớ sắp bước một bước vào quỷ môn quan rồi.

Tất nhiên Vân Hà không nói ra vế tiếp theo.
Nửa năm trôi qua rồi, nam chính cũng gần như sắp được xuất viện rồi còn gì.

Lần gặp mặt này nghĩ thôi cũng thấy một vấn đề chà bá, phản diện trực tiếp đi khiêu khích nam chính, kết cục thảm cỡ nào đây.
"Chúc mừng em xuất viện nhé!"
Mình biết ngay mà.

Nam chính xuất viện rồi.

Đủ sức khoẻ để tẩn mình rồi.

Vân Hà gào thét trong lòng.
"Chúc mừng lớp trưởng xuất viện."
Vân Hà nghĩ chỉ cần cô tặng xong rồi cố gắng tàng hình thì sẽ không bị gì, nhưng cô sai rồi.

Cô nuốt nước bọt, nam chính sao cứ nhìn cô chằm chằm thế kia...
"Hai người thân nhau sao?"
Rồi tèo luôn, sao lại hỏi trước mặt chị cậu thế này? Tôi cũng khổ sở lắm chứ, tôi cũng có muốn thân thiết gì đâu.
Thấy Vân Hà cứ ầm ừ, lo lắng cô sợ khí thế của em trai mình, Y Nhiên mới trả lời thay:
"Bạn tốt của chị đấy.

Cậu ấy giúp chị nhiều lắm.

Siêu dịu dàng luôn."
"Bạn tốt? Dịu dàng?"
Nghe kiểu hỏi này, Y Nhiên liền hiểu em trai muốn gì.

Cô bèn kể sơ lược về những việc Vân Hà đã giúp đỡ cô, đồng thời còn kể thêm nhiều điểm tốt của Vân Hà nữa.

Y Nhiên không hổ danh là một trong hai chất k*ch th*ch của nam chính, mở miệng nói tới đâu, mặt nam chính đen tới đó.
Khi y tá đi ngang qua phòng bệnh 407 thì mới thấy một hiện tượng lạ.

Trong phòng có 3 người, một người vui vẻ nói chuyện, một người sợ hãi, một người liên tục phóng ra tia lửa điện chết người.

Không khí trong phòng chuyển động hỗn loạn lên hết cả.

Y tá bèn chạy thật nhanh về phòng trực, mở lên chương mới nhất của bộ truyện tranh mình đang đọc.

Khung cảnh ở phòng 407 quá giống miêu tả của truyện tranh tu tiên ở đô thị này.

Không lẽ nào người nằm kia là sư phụ có tu vi Kim đan trong truyền thuyết hay sao?
Đường Thế Trung: "..."
Lê Vân Hà không biết tại sao mình bình an ra khỏi bệnh viện được nữa.

Ánh mắt của nam chính kh*ng b* quá.

Nghĩ đến là ớn lạnh rồi.

Về nhà kêu mẹ nấu gà hấp sả cho ấm người mới được.
Lần đi này, Vân Hà phát hiện được nhiều thứ.

Tỉ như Đường Y Nhiên là kiểu omega không hiểu nhìn mặt đoán cảm xúc.

Tỉ như Đường Thế Trung là tên cuồng chị gái.

Tỉ như mẹ Lê rất thích Đường Y Nhiên.
- ---------------
Lời tác giả: mình nói trước kẻo mọi người lại nhầm.

Cuốn tiểu thuyết mà Vân Hà xuyên vào có nhiều lỗ hỏng logic, nhưng vì Vân Hà chỉ đọc được 2 quyển ngôn tình nên mới có suy nghĩ đó là một quyển truyện hay.

Vì thế, có một số đoạn thấy phi logic thì trong thế giới đó cũng là hợp lí nhé.

Ví dụ như chuyện ôm bom, như Vân Hà nói, đã có thể tìm ra Đường Thế Trung là con nhà tướng - tiềm năng trở thành vị tướng tài trong tương lai nhưng lại liều mình xông vào trường, thay vào đó có thể bắt cóc, đe doạ hoặc hành vi khác ít gây chú ý hơn.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé.
Cơ mà có thấy các động tác chăm sóc của hai chị ngày một tự nhiên không mọi người ơi:vvv
Chúc mọi người giáng sinh an lành nhó!
Merry Christmas!.
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 14: 14: Loạt Kịch Bản Thường Thấy 1


Những ngày tháng 6 hơi nóng một chút.

Vậy là đã qua một năm học có phần hơi bình yên.

Lê Vân Hà và Đường Thế Trung được lên lớp dù vắng mặt gần hết các môn trong học kì hai, nhưng vì thành tích của hai người tốt nên đã được đặc cách.

Đây là ngôi trường đào tạo quân đội nên các chiến tích thực tế vẫn được đánh giá cao hơn cả.

Đường Thế Trung không đến trường 6 tháng, nhưng kì thi cuối cùng điểm số của hắn không thể nói là tệ được, phải nói là quá sức tưởng tượng khi hắn ta vẫn lọt vào top 10.
Khi Y Nhiên hay tin em trai vẫn yên ổn ngồi vào top 10 thì phản ứng đầu tiên của cô là lo lắng, cô lo Hà Hà của mình sẽ cảm thấy áp lực, nghỉ ít hơn người ta mà điểm số không cải thiện được bao nhiêu, Hà Hà sẽ tổn thương biết bao nhiêu đây.
Vân Hà thực sự có buồn, cô buồn vì đã lỡ tay làm ra đáp án đúng trong bài kiểm tra toán.

Bởi thế nên tên của cô "chình ình" ở hạng 20.

Hạng 20 trên 370 là quá cao rồi đấy.

Đúng là "bút sa gà chết" mà, ông bà nói có bao giờ sai đây.
"Hà Hà cũng đừng buồn.

Trung là kiểu không học cũng giỏi đó.

Kết quả thấp một tí cũng không thể đánh giá được cậu mà." – Y Nhiên an ủi.
Không, cậu không hiểu được đâu.

Vẻ mặt của Vân Hà càng tối xuống, Y Nhiên càng luống cuống, lắp ba lắp bắp không nói được chữ nào.

Cuối cùng cả hai im lặng.
Y Nhiên nghĩ chắc hẳn Hà Hà đã nhìn thấy hạng 3 của bảng beta và omega.

Thật không may vì cô là kẻ hạng 3 đáng ghét đó.

Đường Y Nhiên quyết tâm hừng hực:
"Thành tích của tớ...!không tốt bằng Thế Trung, nhưng...!tớ chắc chắn có thể giúp Hà Hà...!nâng cao thành tích...!tớ sẽ làm mọi cách.

Tớ hứa!"
Vân Hà: "?"
Ai cần nâng cao thành tích chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt như không thể tin được của Vân Hà, Đường Y Nhiên có chút xấu hổ.

Đúng là cô chỉ đứng hạng ba, đúng là đồ xoàng xĩnh, nhưng mà cô có lòng nhiệt huyết nha.

Nhất định sẽ giúp được Hà Hà của cô.
"Tớ sẽ chứng minh cho Hà Hà thấy." – tấm lòng thành này.

Nói rồi Y Nhiên chạy biến đi, để lại Vân Hà với khuôn mặt ngơ ngác và khó hiểu.

Từ đâu chị gái này suy nghĩ ra chuyện cô buồn vì thành tích kém cơ chứ, lại còn học bổ túc.

Nực cười.

Đừng tưởng cô không biết cô nàng ủ mưu theo dõi cô nhé.
Cứ nghĩ là chuyện học bổ túc giải quyết ổn thoả rồi, ai ngờ đâu cô nàng kia lợi dụng vị mẫu thân nương nương, thế là tin nhắn từ chối kia cũng như không.
- --
Đã tròn một năm Lê Vân Hà xuyên qua thế giới này.

Nhớ lại ngày này năm trước, khi cô quyết tâm từ bỏ cuộc sống thì có hi vọng được hạnh phúc như thế này đâu, cô chỉ muốn được giải thoát mà thôi.

Có lẽ thần linh đã hiển linh.
Một năm qua, kí ức của cô cùng nguyên chủ đã dần hoà làm một.

Cô đã được học giáo dục giới tính, cũng biết rõ alpha, beta và omega khác nhau như thế nào.

Mỗi năm một lần omega sẽ tiến vào kì ph*t t*nh kéo dài từ 1-3 ngày.

Mỗi khi ph*t t*nh, tuyến thể của omega sẽ tiết ra pheromone (chất dẫn dụ) và hấp dẫn alpha đến.

Lúc này, tỉ lệ mang thai sẽ là 100% nếu omega quan hệ với alpha.

Lúc Vân Hà học được những kiến thức này, cô lại thấy hơi hoảng loạn.

Bởi vì, suốt bao nhiêu năm mang tư tưởng thiên chức của phụ nữ là làm mẹ, bỗng dưng xuyên qua lại có thể đi phối giống.
Vân Hà: "..."
Lê Vân Hà luôn chuẩn bị bên người thuốc ức chế, đề phòng trường hợp cô tấn công người khác.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cô quyết liệt cấu xé cái cổ non mềm của một omega nào đó thì cô đã rùng mình ớn lạnh, nổi da gà da vịt lên hết cả.
Chỉ là cô không ngờ, kẻ làm alpha lại cẩn thận hơn một đứa omega
Một vài ngày sau lễ bế mạc năm học, Lê Vân Hà đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho kì nghỉ hè tuyệt vời của cô.

Thế nhưng cô lại quên mất là Đường Y Nhiên lên kế hoạch sang nhà cô để bổ túc cho cô.

Lại nói gia đình Vân Hà, có người lớn là beta nên họ cũng quên trước quên sau chuyện có một alpha ở trong nhà, tươi cười mời con gái người ta lên phòng.

Thật sự không còn gì để nói.
Đường Y Nhiên mở cửa.

Mùi thơm của hạnh nhân rang thoang thoảng trong phòng bay tới mũi cô.

Đường Y Nhiên mới hỏi:
"Hà Hà đang ăn hạnh nhân à?"
"Không có."
Sau đó, Đường Y Nhiên bỗng dưng quỳ thụp xuống, thở hổn hển.

Chân tay mềm nhũn ra.

Sắc mặt từ từ đỏ hồng lên.
Vân Hà chỉ thấy tất cả đều không xong.

Đường Y Nhiên ph*t t*nh rồi.

Đầu tiên Vân Hà gọi ba mẹ dưới nhà lên, bởi vì họ là beta, sẽ không bị k*ch th*ch bởi pheromone của omega như alpha là cô đây.

Nhưng ai có mà ngờ, cô cố gắng giữ khoảng cách với Đường Y Nhiên bao nhiêu thì cô nàng này lại lết đến gần cô bấy nhiêu.
Sợ thấy bà luôn.
Khi ba mẹ Lê lên tới nơi thì thấy thứ hình ảnh quỷ dị như thế này, alpha nhà mình lại đứng nép vào góc tường, còn omega nhà người ta thì nhào nhào tới, dùng ánh mắt thèm muốn nhìn con nhà mình.
"Mau cứu con đừng nhìn nữa huhu."
Mất mặt alpha quá đấy con gái ạ.

Hai vợ chồng nhìn Vân Hà bằng nửa con mắt, nếu như trong hoàn cảnh khác, chắn hẳn hai ông bà sẽ làm thêm động tác đưa ngón cái hướng xuống đất.
Nhưng dù vậy hai người nhanh chóng đỡ Đường Y Nhiên đứng dậy.

Lê Vân Hà bây giờ mới cảm thấy hết căng thẳng.

Cô cũng nhanh chóng nhận ra rằng mình không ngửi thấy mùi pheromone.

Tuy nhiên, cô vẫn đặt sự quan tâm hàng đầu lên cô bạn omega của mình.

Cô mở tủ, lấy ra thuốc ức chế và cho Y Nhiên uống.

Ba mẹ Lê thấy cô ổn định như thế thì liền hiểu lí do.
Lúc này đây, họ không còn lo lắng chuyện con gái mình bị k*ch th*ch nữa, lực kiềm ở tay lập tức nhẹ đi.

Ngay tức khắc, Đường Y Nhiên lao tới cắn vào cánh tay Vân Hà ở gần đó.

Có gỡ thế nào cũng không ra, họ đành để hiện trạng như thế.
Một lát sau, Y Nhiên đã thiếp đi do tác dụng của thuốc.

Nhưng vì bị vướng cánh tay bị cắn, cả nhà ba người đành phải vận hết sức lực đưa cô nàng lên giường của Vân Hà.

Vân Hà cũng bất đắc dĩ trở thành gối đầu cho cô nàng kia.

.
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 15: 15: Loạt Kịch Bản Thường Thấy 2


Lê Vân Hà biết omega trong kì ph*t t*nh thường rất đau đớn và khó chịu.

Liên tưởng tới việc bị đau bụng mỗi kì kinh là cô đồng cảm ngay với Y Nhiên, nghĩ rằng cô nàng cắn mình là để giảm bớt đau đớn.

Không đành lòng nhìn khoé mắt còn ướt đẫm của Y Nhiên, Vân Hà bèn dùng tay còn lại để lau.

Đối với những người yếu ớt như thế này, Vân Hà đều tự động sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.

Đường Y Nhiên là người bạn duy nhất của cô ở thế giới này.

Tuy rằng cô nàng luôn có ý đồ mờ ám với cô nhưng người này vẫn ở một vị trí đặc biệt với cô.

Kiếp sống trước kia không có người bạn nào lại lần lượt chứng kiến cảnh biệt ly, Lê Vân Hà hiểu rõ bản thân mình có bệnh.

Một chứng bệnh đáng sợ, nó vẫn cháy âm ỉ trong tâm trí cô.

Nếu như cô đặt Đường Y Nhiên vào tim, thì liệu rằng căn bệnh đó có phát tác ra hay không? Rồi cô sẽ làm gì với Y Nhiên? Cô sợ hãi.

Bấy lâu nay cô luôn đối xử không lạnh không nhạt với Y Nhiên, muốn Y Nhiên tránh xa cô ra.

Nhưng lại ích kỉ không muốn mất đi người bạn này, luôn ra vẻ dịu dành và chiều chuộng cô ấy.

Liệu rằng hành động của cô có sai không? Cô có ích kỉ không? Ba mươi ba mạng người đã vì sự ích kỉ của cô mà chết đi.

Liệu cô có đang đi sai hướng không?
Cô biết trước kết cục của Đường Y Nhiên.

Nếu cô không làm gì, cô ấy sẽ chết.

v**t v* khuôn mặt đang nhắm nghiền kia, Vân Hà rối bời bởi những suy nghĩ.

Cô đã là một tác nhân thay đổi thế giới này, nếu như lại tiếp tục làm thay đổi mạch truyện, cô có bị thế giới này đào thải hay không?.

ngôn tình ngược
Hoàn cảnh gia đình Vân Hà trong sạch, cô tin chắc dù là đại tướng quân điều tra cô cũng chẳng có thu hoạch gì.

Đường Y Nhiên ph*t t*nh tại nhà cô, đó là một điều "trùng hợp" mà thôi.

Một omega bước vào căn phòng khắp nơi đều là mùi của alpha, ít nhiều đã bị k*ch th*ch.

Bởi vì ba mẹ là beta, không có nhiều kinh nghiệm về vấn đề ph*t t*nh nên đã gián tiếp gây ra sự việc lần này.

Lời giải thích hợp tình hợp lí, không thể phản bác được.

Trừ việc từ đầu cô đều đã đoán được những việc như thế này.

Cô biết rõ ba mẹ mình rất thích Đường Y Nhiên, cũng biết rõ Đường Y Nhiên không hề đề phòng với cô.

Trời tháng 6 nóng, rất thích hợp cho việc ph*t t*nh đó.

Cô đã muốn khiến Đường Y Nhiên ph*t t*nh khi ở cùng với cô.

Chỉ là không ngờ cô chưa kịp làm gì thì cô nàng đã ph*t t*nh rồi.

Vân Hà ngoài ý muốn thu hoạch được điều mình mong đợi.

Trời đã về chiều.

Y Nhiên đã ngủ được 4 giờ, mà Vân Hà cũng đã ngồi tư thế đó được 4 giờ.

Ánh nắng hắt qua khuôn mặt ngủ say của Đường Y Nhiên, làm nổi bật lên hàng lông mi cong và dài của cô nàng.

Lê Vân Hà đã biết từ lâu, Y Nhiên là một mĩ nhân, lại còn rất mềm.

Cô tự hỏi không biết pheromone của cô nàng có mùi gì.

Có thể là một mùi rất nhẹ và ngọt thanh chăng?
Cô thấy sắp tối trời rồi, đã đến giờ cô gái nhỏ nên về nhà.

Lê Vân Hà rệu rã gọi ba mẹ lên.

Đừng hỏi tại sao Vân Hà không hành động một mình.

Bởi vì hai người lớn trong nhà có đầu óc rất hay nghĩ nhiều.

Gặm cánh tay Vân Hà bốn giờ đồng hồ, Y Nhiên cũng đã mỏi, rất dễ gỡ ra.

Nhìn cánh tay toàn là nước bọt, Vân Hà chép miệng, ra vẻ gớm ghiếc liền nhận lại ánh nhìn khinh bỉ của ba mẹ.

Chẳng lẽ nước bọt của Y Nhiên cô cũng không có quyền thấy ghê à.

Lê Vân Hà đi xuống nhà để tránh khoảnh khắc một nhà ba người trên kia.

Thực ra là cô bị tê hết cả người rồi, cần một chỗ để giãn cơ.

Đường Y Nhiên bị đụng thì lập tức tỉnh giấc.

Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn ba mẹ Lê, dường như mang ý hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

Mẹ Lê bèn giải thích một lượt cho Y Nhiên.

Cái gì cơ? ph*t t*nh?
Đường Y Nhiên cử động miệng liền thấy đau.

Cô lại ngây ra.

Đột nhiên hiện về cảnh tượng cô cố gắng hết sức để cắn Vân Hà.

Xấu hổ quá.

Mẹ Lê bảo cô ngồi một chút rồi xuống nhà ăn cơm với gia đình cô.

Đường Y Nhiên càng thêm xấu hổ.

Cô đã ngủ ngây ngốc bốn giờ, bây giờ lại ăn cơm ké của nhà người ta.

Cô đương tính từ chối thì mẹ Lê bồi thêm một câu chí mạng:
"Cấm có từ chối.

Vân Hà kêu con mà không ăn cơm thì nó không cho con về đâu."
Vân Hà: "?"
Đường Y Nhiên nghe thấy tên alpha mình nhận định lập tức gật đầu lia lịa.

Dù rằng chưa kết đôi nhưng omega vẫn vô thức nghe theo alpha của họ.

Ba mẹ Lê đi rồi, để Y Nhiên một mình trong phòng tràn ngập hương vị của alpha.

Mùi hạnh nhân rang thật là thơm!
Phòng Vân Hà bài trí đơn giản.

Căn phòng được sơn màu xanh lam, mang đến một cảm giác tự do và thoải mái.

Phần thú vị nhất là tủ sách gần cửa sổ.

Nó chứa đầy sách, sách cũ sách mới đều có, trải dài theo các thể loại.

Vân Hà thích đọc sách quá! Đường Y Nhiên nhớ ba mình từng nói rằng, nhìn sách có thể đoán tính người.

Ở đây dù là sách cũ nhưng có lấy một vết bẩn, cho thấy người đọc sách là người kĩ tính và yêu sách.

Đó là alpha mà cô thích.

Có cả cuốn "Ngàn dặm nước non" mà cô yêu thích nữa.

Hoá ra Vân Hà thích thể loại văn học lãng mạn.

Đường Y Nhiên nhìn ngắm chán chê tủ sách thì nhìn sang chồng vở bài tập hè của Vân Hà.

Cô không phải là tò mò sách vở của người ta viết gì nha, cô chỉ muốn biết trình độ của Vân Hà như thế nào mà chuẩn bị giáo án bổ túc mà thôi.

Chỉ là, vừa nghỉ hè bốn ngày mà Vân Hà đã làm xong hết bài tập rồi ư?.
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 16: 16: Loạt Kịch Bản Thường Thấy 3


Đường Y Nhiên nhìn đi nhìn lại vở bài tập của Vân Hà, chữ viết ngay ngắn, cách giải rất ngắn gọn, lại dễ hiểu.

Cô bối rối.

Có thật là cậu ấy chỉ ở hạng 23? Tại sao lúc đó cậu ấy lại buồn bã đến như thế?
Rốt cuộc là cậu ấy muốn làm gì?
"Y Nhiên ơi, xuống ăn cơm!" – Giọng mẹ Lê từ dưới bếp gọi lên.

Suy nghĩ của cô liền bị đứt đoạn.

Vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.

Đến nơi rồi cô mới thấy hành động của mình thiếu lịch sự biết bao nhiêu.

Đã không phụ giúp chủ nhà lại còn làm ồn nữa.

Ôi! Lễ nghĩa của cô đi đâu hết rồi! Cô tức thì ỉu xìu.

Vân Hà nhìn thấy vẻ mặt như bánh bao chiều của cô, cười cười hỏi:
"Sao lại không vui rồi?"
"Tớ..." – Đường Y Nhiên phát hiện bản thân không thể nói nổi nữa.

Trước mặt cô là Lê Vân Hà với chiếc áo màu xanh tay ngắn, làm nổi bật lên dấu răng còn mới đỏ ở cánh tay trái.

Lúc đó là cô nghĩ đơn giản biết bao nhiêu, chỉ nghĩ alpha nào đó không cắn cô thì cô cắn một phát cho bõ ghét.

Bây giờ nhìn lại cái hình ảnh kia có bao nhiêu k*ch th*ch! Là cô đánh dấu Vân Hà! Là cô!
Tách!
Có một giọt chảy lỏng vừa rơi xuống.

Vân Hà la toáng lên.

"Sao đột nhiên lại chảy máu mũi? Cậu có bệnh gì trong người không đấy?"
Đường Y Nhiên nhìn thấy Vân Hà lo lắng cho cô, lấy giấy thấm máu cho cô, càng thêm kích động, máu mũi chảy càng tợn.

Cô không thể nghĩ gì nữa, chỉ nương theo hành động của Vân Hà mà di chuyển cơ thể.

"..."
Vân Hà tức giận ngùn ngụt.

Chị gái này chảy máu mũi mà không biết đường cầm máu, cứ ngây ngốc đưa mắt nhìn cô.

Nhìn cô thì máu không chảy nữa chắc!?
"Ngửa đầu lên."

Vân Hà ra lệnh.

Còn k*ch th*ch hơn! Vân Hà đỡ đầu cô.

Vân Hà cau mày.

Vân Hà lo lắng cho cô.

Vân Hà dịu dàng quá! Thích Vân Hà lắm luôn!
Thế nhưng, máu mũi càng tuông ra nhiều hơn!
Vân Hà không nhận ra mình chính là nguyên nhân khiến Y Nhiên chảy máu mũi, đơn thuần xem đây là hành động quan tâm của đứa bạn thân với nhau.

Là nữ mà, có gì đâu mà phải ngại ngùng?
Thẳng đến khi mẹ Lê quát lên: "Vân Hà con tránh xa con bé ra, con bé đang ph*t t*nh đấy!", Vân Hà mới nhớ tới, Y Nhiên – bạn cô là một omega đang ph*t t*nh...!
"..."
Cũng nhờ một câu quát lớn của mẹ Lê mà ý thức của Y Nhiên đã quay trở lại, cô nói một hơi không hề ngắt nghỉ kèm theo động tác xua tay:
"Được rồi được rồi tớ không sao rồi ổn rồi ổn rồi."
Đường Y Nhiên chỉ thấy mất mặt.

Lần đầu đến nhà alpha, không những ph*t t*nh mà còn nhìn người ta đến chảy máu mũi.

Còn mặt mũi gì nữa.

Vân Hà vẫn chưa hết lo lắng.

Cô không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc omega.

Đường Y Nhiên lại yếu ớt thế này.

"Ba ngày tới nhớ phải bổ sung vitamin c, ăn nhiều thịt.

Mai tớ mua quýt sang cho cậu.

Phải ăn mỗi ngày nghe không?" – Vân Hà bèn dùng kiến thức chăm sóc người già khi trước của mình.

Vân Hà dường như không chút ý thức được câu nói của mình có bao nhiêu sự hiểu lầm, còn Đường Y Nhiên thì khác.

Cô mừng lắm.

Ít nhất Vân Hà vẫn đối xử với cô hết sức đặc biệt.

Cô vui vẻ gật đầu với Vân Hà, còn thoải mái đồng ý sẽ ăn hết đồ của Vân Hà trong vòng một ngày.

Vân Hà: "..."
Bữa tối kết thúc cũng là lúc mặt trời rơi xuống dưới đường chân trời.

Bữa tối này khiến Vân Hà tốn biết bao nhiêu là hơi, mời gọi, khuyên nhủ, hướng dẫn, nhắc nhở Đường Y Nhiên về mọi thứ.

Còn cẩn thận hơn là mẹ già!
"Tớ đưa cậu về nhà."
"Tớ..."
"Không nói nhiều, chuẩn bị đi thôi."
- --
Nhà Đường Y Nhiên cách nhà Vân Hà hai con đường.

Đây là thị trấn giáp với thủ đô nên nhà cửa cứ san sát nhau, đa phần các ngôi nhà ở đây đều trưng dụng để làm cửa hàng.

Nhà Vân Hà chính là một ví dụ.

Ba mẹ Vân Hà có một hàng sách ở phía đối diện nhà.

Cũng bởi thế mà từ nhỏ nguyên chủ đã rất yêu sách.

Còn Vân Hà thì không cần nói nữa, cô yêu sách chỉ sau người thân trong gia đình, phải nói là yêu sách như sinh mệnh của mình.

Nhớ ngày trước khi còn nghèo, cô không thể nào mua được sách giáo khoa để đi học, năm nào cũng viết đơn xin sách cũ từ thư viện.

Do đó, sách tham khảo là điều xa xỉ với cô học trò nghèo Hà.

Ấy thế mà năm nào cô cũng được vinh danh là tấm gương hiếu học cho toàn trường.

Nhờ vào học bổng mà chi phí học tập của Vân Hà cũng đỡ đi phần nào.

Ôi! Lại nhớ tới ngày xưa...!
Đi chỉ một thoáng là đã tới nhà Y Nhiên.

Ngôi nhà thoáng đãng, màu sơn hơi ngả vàng, thoáng chút mùi hoa hồng.

Một ngôi nhà thật đẹp! Vân Hà thầm khen ngợi.

Mắt thấy cổng nhà đã ở phía trước, Đường Y Nhiên vội vàng chào tạm biệt Vân Hà.

Cô vui vẻ đáp lại, hoàn toàn tỏ ra mình là một con cừu ngây thơ.

Ài, ước gì gặp được nam chính ở đây luôn thì tốt quá.

Đỡ phải tốn công đi tìm!
Như nghe được ước muốn trong lòng của Vân Hà, ông trời liền để cô chạm mặt nam chính ở đầu ngõ.

Như cô nghĩ, nam chính hoàn toàn lành lặn, khoẻ mạnh như con trâu mộng.

Không công bằng tí nào! Cô cũng bị thương mà sao giờ vẫn chưa thể bình phục trăm phần trăm?
Đường Thế Trung đưa con mắt nghi ngờ nhìn Vân Hà.

Cô biết, tên nam chính này không vừa mắt cô.

Alpha luôn có một thứ bản năng "vinh hạnh" được đại nhân Vân Hà đỉnh đỉnh trao tặng danh hiệu "giang hồ", sẵn sàng lao vào đánh nhau nếu như nhìn không vừa ý.

Hay là nói một cách khác, đó là bản năng chó điên.

Đường Thế Trung không khách sáo hỏi:
"Tại sao cậu đi hướng này?"
"Đưa một omega về nhà."
Trúng ngay chóc một trong hai cái vảy ngược của nam chính.

Đường Thế Trung sừng sổ, dựa vào chiều cao 1m88 lợi thế mà tóm lấy cổ áo của Vân Hà:
"Mày có ý gì?"
Đổi xưng hô luôn rồi.

Người anh em này nóng tính thật!
Vân Hà trưng ra vẻ mặt thiếu đòn cùng nụ cười khinh khỉnh:
"Hôm nay omega đó đã ph*t t*nh, tại, phòng, tao."
"Mẹ mày." – Hoá ra nam chính cũng biết chửi thề.

Trung càng túm chặt Vân Hà, cô khó chịu và "vô tình" đưa cánh tay trái lên để chỉnh lại mọi sự xộc xệch.

"Chó má.

Mày đã làm gì chị tao?"
"Mày nghĩ xem.

Một omega ph*t t*nh ngay trong phòng của một alpha, chuyện gì sẽ xảy ra? Đừng nói mày không nghĩ được nhé, ngài alpha cường đại?" – Những từ cuối cùng Vân Hà càng lên giọng khiêu khích.

Trung tức giận quát lên: "Mày!" kèm theo một tiếng bốp vang trời.

Vân Hà bị đấm một cú.

Nhưng cô nào có mà dừng lại:
"Đấm thêm một cú nữa cho cân bằng coi.

Rồi coi chị mày nhìn mày như thế nào? Là một thằng thích bạo lực hay một thằng không có giáo dục? Đây, mặt tao đây.

Mày đấm đi chứ."
Trung bị đụng trúng điểm yếu, giận run người nhưng không thể nào hạ tay với Vân Hà được nữa.

Hắn thả cô ra:
"Mày có thích chị tao không?"
"Chơi rồi mới nói rõ được."
"Mày...!Mẹ mày."
"Mày không còn từ nào khác à? Nói bao nhiều lần rồi.

Nhàm cả lỗ tai." - Đây là bản lĩnh bao năm mưu sinh của Vân Hà cả đấy.

Ở chỗ đó mà hiền lành như mẹ cô thì chỉ có bị ăn h**p đến cùng đường mà thôi.

Đường Thế Trung nghiến răng, thở phì phò.

Hắn đã thề sẽ bảo vệ người chị tốt bụng như thiên sứ ấy suốt cả đời.

Không thể để chị ấy bị huỷ hoại trong tay tên alpha này được! Một người như con nhỏ này thì có gì tốt? Toàn là diễn kịch! Chỗ nào dịu dàng? Chỗ nào thật thà? Chỗ nào tốt bụng? Chỉ có chị ấy, bởi vì chị ấy là một thiên sứ, nên mới dùng tình thương của mình mà nhìn nhận cuộc đời.

Đúng, bởi vì chị ấy quá tốt bụng.

Mình phải nhanh chóng cho chị ấy thấy kẻ này gian ác bao nhiêu.

Mình phải bảo vệ chị ấy.

Mình không chấp nhận kẻ này.

Alpha của chị phải là một người yêu thương chị ấy và phải được mình công nhận.

"Tao không chấp nhận mày làm alpha của chị tao."
"Mày không chấp nhận thì làm được gì? Chị mày yêu tao." – Vân Hà cố nặn ra nụ cười của kẻ chiến thắng.

"Rồi chị ấy sẽ không còn yêu mày nữa thôi."
"Thế à? Tao chắc rằng kĩ năng của tao rất tuyệt đấy chứ!" – Vân Hà giơ giơ hai ngón tay lên.

"Con mẹ nó...!Tao sẽ khiến mày phải xin lỗi chị tao vì đã sỉ nhục chị ấy như bây giờ."
"Ôi! Sợ quá.

Giờ tao xin lỗi luôn đi, đỡ cho ngài alpha đây chờ đợi.

Tao xin lỗi vì kĩ thuật của tao quá tuyệt khiến chị mày mê mẩn tao."
Dường như đã chạm giới hạn của nam chính rồi.

Vân Hà thấy cũng đủ rồi bèn chơi trò đánh bài chuồn:
"Tao biết mày muốn nói gì.

Cút đúng không? Ok, tao cút haha."
"Diễn viên tiềm năng" Vân Hà bình tình ngoài mặt, sợ hãi trong lòng cất bước rời đi.

Cô nghe rõ ở đằng sau có gì đó, nam chính đã đấm vào bức tường vô tội bên cạnh chứ gì.

- --
Tiểu kịch trường:
Đường Y Nhiên: "Tao chắc rằng kĩ thuật của tao rất tuyệt đấy chứ! Đâu, kĩ thuật nào tuyệt?"
Lê Vân Hà: "Kĩ thuật làm gối đầu.

Bốn giờ đồng hồ tớ chẳng động đậy luôn đó!"
Đường Y Nhiên: "...".
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 17: 17: Ba Mặt Một Lời


Bên này nam chính đang giải toả cơn giận thì Vân Hà đã thủng thẳng đi về.

Con đường này, đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

Bầu trời cố níu giữ vài tia sáng cuối cùng của mặt trời, nhưng ngài ta đã quyết tâm "dứt áo ra đi".

Màn đêm nhanh chóng bao trùm đất trời.

Vân Hà xuýt xoa đau.

Đấm đau ghê! Dù sao cũng là một khuôn mặt đẹp mà tại sao có thể ra tay nặng như vậy nhỉ? Đúng là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!
Vân Hà mở cửa, bước vào nhà.

Phòng khách có tiếng vang lên.

Hẳn là ba mẹ Lê đang cùng nhau xem ti vi.

Vân Hà bèn đi thẳng đến đấy.

"Sao con bị thương? Ai đánh con?"
"Em họ Y Nhiên đánh ạ.

Là con chọc cậu ta trước."
Ba mẹ Lê hết hồn một phen.

Con gái mình nổi tiếng là đứa ngoan ngoãn, có bao giờ chọc giận ai.

Nếu có dịp để ông bà được khoe con, hẳn là ông bà có thể phát biểu thành một bài diễn văn luôn ấy chứ.

Thế mà hôm nay con mình lại chủ động chọc người ta!?
"Con...!em họ Y Nhiên là ai?"
"Dạ là lớp trưởng của con, cậu bạn nằm viện 6 tháng đấy ạ."
Ba Lê "à" lên một tiếng, hoá ra là họ hàng, giờ ông đã hiểu tại sao Y Nhiên hay ở phòng cậu bé đó rồi.

"Nhưng sao lại đánh con?"
"Chuyện đó thì...!từ từ con nói, bây giờ con có chuyện muốn hỏi ý kiến ba mẹ."
"Khoan đã, mẹ muốn hỏi trước."
Vân Hà chưng hửng, ai mà ngờ mẹ cô không đi theo kịch bản thế này.

"Ơ, dạ."
"Con không ngửi được pheromone à?"
"Dạ, có vẻ là di chứng của lúc ph*t t*nh lần trước."
Ba mẹ Lê lại sốt sắng lên:
"Mẹ vừa hỏi bác sĩ, người ta nói nếu là alpha mà không ngửi được pheromone thì sẽ có nhiều bệnh sau này, bác sĩ cũng nói là tình huống bệnh của con hơi đặc biệt.

Ông nội con là alpha, nên có thể đã di truyền cho con.

Mấy bệnh liên quan đến pheromone nguy hiểm lắm con, với cả có thể con sẽ bị vô sinh đấy."
Phựt.

Vô, vô sinh?
"Có trị được không mẹ?"
"Có, nhưng mà cần người phối hợp."
"Ai?"

"Định mệnh của con."
Vô ngõ cụt luôn.

Giờ không ngửi được pheromone thì sao biết người ta là định mệnh hay không?
Cả Vân Hà lẫn ba mẹ cô đều thở dài.

Thôi! Chờ số phận an bài.

Mẹ Lê tỏ vẻ đã nói xong chuyện của mình.

Vân Hà bèn lấy khí thế bằng cách ho khụ khụ, thể hiện vẻ mặt nghiêm trọng ra ngoài.

Ba mẹ Lê im lặng, biểu thị "Con tiếp tục đi."
"Nếu như con lừa dối một vài người, mặc dù đó là lời nói dối tốt, à, tức là con nói dối nhưng không có hại ai, thậm chí còn đang giúp họ, nhưng, con sẽ phải lừa gạt những người đó nhiều năm.

Vậy...!ba mẹ thấy...!con nên nói rõ cho người đó biết hay là không nên?"
Ba Lê lên tiếng trước:
"Nói ra rồi còn có thể giúp người ta không?"
"Có thể...nhưng con không chắc người ta có tin con hay không, hay là nghi ngờ con..."
"Ba vẫn nghĩ là con nên nói rõ ra, vì nói dối dù tốt dù xấu, thì vẫn là nói dối.

Người bị con đối xử như vậy sẽ cảm thấy rất khó chịu đó."
"Mẹ cũng nghĩ như thế.

Con nên nói ra, để tất cả cùng suy nghĩ cách giải quyết."
"Nhưng lỡ người đó không tin con thì sao ạ?"
"Nếu đã là người quan trọng với con, hẳn người ta cũng hiểu tính con mà."
"Chuyện con biết có thể không ai nghĩ ra được."
"Như vậy là con vẫn kiên quyết muốn gạt người ta à?"
"Con thấy như vậy là ổn nhất ạ.

Nhất là chuyện này có liên quan đến nhiều người lắm."
"Nếu con muốn làm, thì cứ làm.

Chỉ là lúc những người quan trọng với con biết được chuyện con đã gạt họ, họ chắc hẳn sẽ buồn lắm.

Con không muốn người ta buồn đúng không?" – Ba Lê cười hiền hậu.

"Con không biết nữa..."
"Con muốn gạt Y Nhiên?" – Mẹ Lê đột ngột lên tiếng.

Trước đây Vân Hà chưa từng được ba mẹ khuyên nhủ điều gì, mọi thứ đều là do cô tự mình học lấy, tự mình vượt qua.

Bây giờ như thế này, có chút trúc trắc.

Cô gật đầu mà không dám nhìn mặt mẹ.

"Với một số người bên cạnh cậu ấy."
"Tại sao?"
"Ba mẹ có muốn nghe con nói hết một lần không?"
"Được.

Con nói đi."
"Con không phải con gái hai người..."
"Con đang nói cái gì vậy?" – Ba mẹ Lê bật ngửa, đề tài đột nhiên chuyển nhanh quá, theo không kịp.

"Điều con nói là sự thật.

Hai người nghe con đã."
"Con gái thực sự của hai người đã chết rồi, con là một linh hồn từ nơi khác nhập vào thân xác này.

Con có khả năng dự đoán tương lai, con...!đã thấy Y Nhiên chết.

Con...!muốn thay đổi tương lai mà con thấy, cho nên mới phải gạt cô ấy."
Vân Hà nhắm nghiền mắt, cô không có dũng cảm đối mặt với hai khuôn mặt hiền từ đó.

Mắt cô âm ẩm nước mắt.

"Con...! không phải...!con là con gái của mẹ mà, là Vân Hà mẹ mang thai mười tháng mà.

Rõ ràng con đang đi đứng trước mặt mẹ mà.

Con đang nói cái gì vậy? Chết cái gì mà chết? Con đang nói gỡ đó."
"Lê Vân Hà thực sự đã chết rồi.

Ngay cái ngày ph*t t*nh đầu tiên.

Bởi vì nồng độ pheromone không ổn định nên con gái hai người đã mất rồi.

Là linh hồn con nhập vào.

Ba mẹ nhớ lại mà xem, bác sĩ lúc đó đã nói gì?"
Ba mẹ Lê tựa như bị vứt bỏ bởi cọng rơm cuối cùng.

Đúng vậy.

Bác sĩ đã nói, họ đã cố gắng hết sức.

Con gái họ ngừng thở rồi.

"Con nhập vào cơ thể này, cho nên Lê Vân Hà mới sống lại.

Con xin lỗi vì đã gạt hai người một năm qua.

Con ích kỉ..."
Mẹ Lê không giữ nổi vẻ lanh lợi hằng ngày nữa.

Bà oà lên khóc như một đứa trẻ.

Bà ôm lấy chồng mình, khóc nức nở.

Ba Lê cũng rưng rưng nước mắt.

Ai mà ngờ được, đứa trẻ mình yêu thương đang đứng trước mặt mình lại không phải là con mình, con mình chết rồi.

Chết rồi...!

Vân Hà cắn răng ngăn tiếng nấc của mình.

Cô là kẻ có tội.

Cô là kẻ đã chạy trốn.

Cô không đáng có cuộc sống mới.

Cô không đáng.

"Ba mẹ, con...!cũng muốn lừa cả Y Nhiên nữa.

Nhưng con thề, con muốn bảo vệ cậu ấy.

Con..."
Mẹ Lê cắt ngang, bà gào lên:
"Đừng nói nữa.

Làm ơn đừng nói nữa."
Đến cuối cùng khi lê bước ra khỏi phòng khách, Vân Hà vẫn không dám nhìn lại dáng vẻ của ba mẹ "cô".

Tối đó, có hai người ôm nhau khóc đến nát cả ruột gan.

Ai mà chấp nhận nổi? Đứa con gái hằng ngày vẫn chào mình, yêu mình, nói chuyện với mình lại là một kẻ khác.

Mà Vân Hà trong phòng ở tầng hai cũng có khá hơn tí nào.

Cô nhớ lại hơi ấm của mẹ mình, người mẹ đã mất chín năm của mình.

Những lúc cô bị bạn bè ức h**p, nói cô là đồ không cha, là đứa mồ côi, mẹ cô đều sẽ ôm cô vào lòng.

Hơi ấm của mẹ...!Mẹ sẽ vỗ vỗ lưng cô, đều thật đều, một cái rồi một cái, khẽ ngâm nga vào lời ru.

Cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Không biết nơi nào là mơ nơi nào là thực.

Chỉ văng văng bên tai vừa là lời ru của mẹ vừa là tiếng khóc xé gan xé phổi của mẹ.

Sự việc tối qua đã thành công phá hỏng kỉ luật 370 ngày chạy bộ của cô.

Vân Hà thức dậy lúc 10 giờ.

Đầu đau như búa bổ, chân tay tê cứng, mắt thì sưng húp, thêm quả đấm "yêu thương" của nam chính hôm qua thành công khiến cô đi đứng lạng choạng.

Ngôi nhà yên ắng như thể không có người sống.

Cô bước đến phòng khách, sang phòng ba mẹ cũng không tìm thấy bóng dáng hai người.

Chỉ còn mỗi nhà bếp là chưa đi qua, cô chuyển hướng đi đến đó.

Thì ra, ba mẹ đã sang nhà bà ngoại rồi.

Hai người để lại cho Vân Hà một tờ giấy, nói rằng họ đi rồi sẽ về.

Cuối cùng, họ vẫn không chịu nổi khi phải chạm mặt Vân Hà.

Thế cũng tốt...!
Vân Hà không biết một ngày đó cô đã làm gì, giống như cô đã bị mất trí nhớ.

Cô chìm đắm trong kí ức khi cô vẫn còn là một cô bé 7-8 tuổi.

Lúc đó cô thật ngốc.

Mẹ đã suy yếu đến mức độ da dẻ xanh xao đến mức hao hao một người bệnh hai ba năm, ấy thế mà cô vẫn không nhận ra.

- ----
Đường Thế Trung nhớ tới tình trạng ph*t t*nh của chị mình mà không đi vào nhà bác.

Omega trong kì ph*t t*nh rất dễ bị k*ch th*ch và mất kiểm soát.

Y không muốn chị mình như thế.

Trung nắm chặt nắm đấm trong tay.

Lê Vân Hà, tốt nhất là coi chừng cái mạng rách của mày.

Chỉ định đi thăm chị mà mang nguyên cục hận về.

Giận bay màu.

- ---
Đường Y Nhiên càng khổ não.

Vân Hà không có vẻ gì là bị k*ch th*ch bởi pheromone của cô cả.

Vậy là sao? Chỉ có mỗi Vân Hà là định mệnh của cô thôi à? Còn cô thì không phải?
Y Nhiên phụng phịu.

Bé dỗi luôn.

Alpha đó có nhiều thứ bí mật, nhưng sao ý nhỉ? Cô không tự chủ được mà chỉ muốn tìm một lí do cho mọi hành vi khó hiểu của kẻ đó.

Kẻ đó lúc nào cũng dịu dàng cả.

Không tìm được một lỗi nào để trừ điểm hết.

Cao, gầy, đẹp hết nấc.

Học giỏi, hạng 23 chắc chắn là do sai sót nhỏ trong quá trình làm bài rồi.

Hoặc là không thích học thuộc, alpha chắc không thích mấy môn như lịch sử cho lắm.

Lịch sự, thân thiện, dịu dàng, biết quan tâm, biết chăm sóc, còn biết nghĩ cho người khác.

Nấu ăn ngon đỉnh như đầu bếp trong nhà hàng vậy đó!
Ăn ở sạch sẽ, thích đọc sách như mình.

Còn hiếu thảo nữa.

Quá trời là ưu điểm luôn.

Nãy giờ điểm qua điểm lại vẫn không có cái khuyết điểm nào hết.

Cho 100 điểm, à không 1000 điểm.

Có nhiêu cho nhiêu luôn.

Yêu Vân Hà nhất trên đời! Yêu nhất luôn..
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 18: 18: Ai Mà Chẳng Có Nỗi Khổ Riêng


Đường Y Nhiên trở về nhà liền uống thêm một liều thuốc ức chế nữa.

Ba mẹ cô hoảng luôn, tra hỏi cô rất nhiều thứ, như là "Con ph*t t*nh?", "Ở đâu?", "Có alpha nào ở gần đó không?", "Con tự về hay ai đưa con về?", "Con không sao chứ?", "Con có khó chịu ở đâu không?",...!Y Nhiên cũng bối rối theo, đành khai báo hết.

"Con không sao cả.

Không có bị cái, cái đó như ba mẹ nghĩ đâu.

Không có, cậu ấy, là bạn con á.

Cậu ấy tên Vân Hà, là alpha, cũng là, là, định mệnh, định mệnh của con."
"..."
"Con bảo gì cơ? Định mệnh? Định mệnh!?"
"Dạ, con ph*t t*nh bởi vì ngửi thấy mùi pheromone của cậu ấy."
Ba mẹ Đường Y Nhiên là một đôi A-O điển hình của thế giới này, họ hiểu hai chữ "định mệnh" rõ biết bao nhiêu.

"Định mệnh", giống như tên gọi của nó, tỉ lệ tương thích pheromone càng cao, omega càng dễ rơi vào kì ph*t t*nh khi hai A-O ở chung một chỗ.

Không cần biết hai người có yêu nhau không, chỉ cần biết không ai không động lòng trước "định mệnh".

Không ai có thể chống lại gen của mình!
Ba mẹ Đường không vì hai chữ "định mệnh" mà hết lo lắng, ngược lại còn lo lắng hơn.

Con gái vừa ph*t t*nh lần hai đã tìm thấy định mệnh.

Nghĩ sao cũng thấy ngày "bán con" càng lúc càng gần.

"Cậu ta là người như thế nào? Nói rõ cho ba mẹ xem xem."
Đường Y Nhiên cũng ngạc nhiên.

Cứ tưởng chỉ cần nói Vân Hà là định mệnh của cô thì ba mẹ sẽ không còn quan tâm nhiều nữa.

Dù vậy, cô vẫn ngoan ngoãn kể về Vân Hà:
"Vân Hà là con gái nha.

Nhưng mà mạnh mẽ lắm.

Cậu ấy đã giúp con khi con bị bắt nạt ở trường..."

"Con bị bắt nạt? Sao không nói cho ba mẹ nghe?"
"Dù sao cũng là chuyện nhỏ xíu thôi à.

Bọn nó ỷ đông nên ăn h**p con mà thôi.

Lúc đó Vân Hà đã giúp con đuổi bọn chúng đi.

Sau này cũng không biết vì gì mà cũng không bắt nạt con nữa.

Con nghĩ là do Trung nó giúp con.

Mà dù sao thì Vân Hà cũng rất tốt.

Cậu ấy vs Trung là hai người duy nhất sống sau vụ kia.

Ở bệnh viện thì phòng bệnh cũng gần với phòng của Trung lắm ạ.

Con hay sang chơi với cậu ấy..."
"Khoan, khoan đã.

Con, gặp ba mẹ con bé rồi?"
"Dạ, gặp nhiều là đằng khác.

Ba mẹ cậu ấy khá thích con, đối xử với con khá tốt."
"Thế thì tốt.

Hôm nào ba mẹ sẽ sang thăm nhà con bé sau".

Để tiện bàn chuyện sau này.

"Hả? Sao lại sang thăm? Ba mẹ á?"
"Ừa.

Chuyện này để ba mẹ tính.

Con đi lên phòng nghỉ ngơi đi.

Mẹ con pha sẵn nước tắm rồi đó.

Có tắm thì xuống tắm nghen."
"Dạ, con biết rồi."
- ---
Vân Hà nằm cù bơ cù bấc suốt một ngày.

Không phải là cơ thể cô bệnh hay như thế nào mà là tâm trí cô mệt mỏi.

Cô vẫn luôn mơ hồ về chứng bệnh từ kiếp trước của mình.

Cô đã cảm nhận được nó lởn vởn đâu đây.

Nhưng lại không có biện pháp đối đầu với nó.

"Nó" hoàn toàn kiểm soát được cô.

Lúc chết mình đã nghĩ gì nhỉ?Mừng hay là hối hận nhỉ?
Rốt cuộc sau này cô cũng biết mình bị cái bệnh gì.

Trầm cảm...!Đó là căn bệnh khó chữa.

Hai đời rồi, cô vẫn không thoát được nó.

Bây giờ cô và nó đang trong thế giằng co.

Có lẽ nó sẽ lại chiến thắng.

Một chiến thắng ngoạn mục đáng tự hào.

Nghĩ lại trong cuộc đời 18 năm ngắn ngủi, rốt cuộc Vân Hà có bao nhiêu chuyện vui chứ? Có lẽ chỉ có hai ba chuyện, tỉ như khi mẹ hứa sẽ đưa cô đi chơi bể bơi, hay là như chuyện được bạn cho mượn tiểu thuyết.

Nhưng những chuyện đó cũng chỉ có một kết quả là thất vọng tột cùng mà thôi.

Mẹ cô đã mất khi chưa cô chưa tròn 9 tuổi.

Mà bạn thân cô cũng đã chuyển trường.

Cô chỉ còn lại một mình, chống chọi trước những dằn vặt đau khổ liên tiếp.

Đời này, nhìn thấy sự linh động trong đôi mắt của Y Nhiên, cô có cảm tưởng nhìn thấy chính bản thân mình ngày trước.

Nếu như, nếu như cô có thể thay đổi cốt truyện, Đường Y Nhiên sẽ mãi mãi đáng yêu như bây giờ.

Nghe cứ buồn cười.

Ừ thì buồn cười, nhưng ít ra cũng là một ân huệ cho một kẻ đã bỏ mặc mọi thứ, cho một kẻ đã không thể bảo vệ được ai.

.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! |||||
Dẫu là thế, Vân Hà vẫn chẳng buồn động đậy.

Cô muốn ngủ!
- ----
Đường Thế Trung là một tên ác ma.

Khi hắn tức giận đùng đùng trở về nhà, tất cả người hầu đều không dám thở mạnh.

Đó là vì vị ác thần này mỗi khi tức giận đều hành hạ bọn họ.

Tuyệt đối không thể thấy chết trước mắt mà không phòng.

Đã có biết bao trường hợp bị sa thải bởi vị ôn thần này.

Nhưng trước khi bị sa thải bọn họ đã phải trải qua chuyện gì chứ?
Thế nhưng lần này, hắn lại một mực ngồi lì trong phòng suốt một ngày.

Đã có đả kích gì chăng?
Mọi người đều có chung một ý nghĩ.

Cậu chủ nhỏ đến tuổi nổi loạn rồi! Ở đây làm việc mặc dù có lương cao cùng đãi ngộ lao động tốt, nhưng mà vị tiểu chủ nhân lại là cái trở ngại khó nhằn.

Cậu chủ đối xử với tất cả mọi người, kể cả ông bà chủ rất xấc xược.

Cậu ta không ưa gì ai.

Thái độ kiêu ngạo, lạnh lùng cùng miệt thị đã khiến nhiều người hầu nghỉ việc.

Chẳng ai hiểu rõ tại sao.

Rõ ràng là một alpha có gia cảnh có tài năng, thế mà lại không có đạo đức! Đúng là ông trời không cho ai miễn phí cái gì.

Nếu như Đường Thế Trung nghe được tiếng lòng của bọn họ, chắc chắn hắn sẽ khinh bỉ trí thông minh của tất cả mọi người ở đây.

Đúng là bọn ngu! Ở ngay cái ngôi nhà này, không ai bận lòng đến hắn.

Họ chỉ quan tâm đến cháu trai của đại tướng quân mà thôi.

Cả năm rồi hai đấng sinh thành chỉ hỏi hắn đúng một câu: "Con tính khi nào nhập ngũ?" Hắn đã nhẫn nhịn biết bao nhiêu mới không thốt ra câu chửi thề: Nhập ngũ cái *.

Quanh năm suốt tháng chỉ nhìn thấy đống người nhăng nhít với nhau.

Có người nào mà không có mục đích riêng.

Kẻ giám sát hắn, kẻ muốn leo lên giường của hắn, có kẻ lại muốn leo lên giường của ba hắn,...!Cay mắt muốn chết!
Nhìn gia đình của chị mà xem, hạnh phúc biết bao.

Không có vinh quang thì sao? Hắn thà không có vinh quang chứ không muốn một gia đình chắp vá, không hạnh phúc như bây giờ.

Hắn thích gia đình bác, càng thích chị gái hắn.

Chị gái hắn là người tuyệt vời nhất.

Nguyên cái nhà này không công nhận chị thì có sao, chỉ cần chị ấy sống tốt là được rồi.

Nghĩ tới chị thì hắn lại tức alpha nhãi ranh kia.

Chỉ có chút nhan sắc và chút mưu mẹo thì nghĩ có thể nắm được chị hắn à.

Không thể nào.

Y Nhiên rất thông minh, chị ấy hẳn là đang theo dõi hành động của tên đó.

Hắn cũng phải phối hợp thật tốt với chị gái mới được.

.
 
Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha
Chương 19: 19: Mua Hạnh Nhân Rang


Kì ph*t t*nh của omega thường kéo dài từ một đến ba ngày.

Đối với omega chưa có đối tượng thì cần uống thuốc ức chế trong khoảng thời gian đó để kiểm soát lượng pheromone tiết ra.

Còn với omega đã có đối tượng, alpha kia sẽ tiến hành "đánh dấu tạm thời" hoặc quan hệ luôn.

Nói chung với bất kì trường hợp nào thì omega vẫn là người phải chịu thiệt thòi.

Thuốc ức chế có quá nhiều tác dụng phụ, ví dụ như sẽ mất dần tác dụng, gây rối loạn hooc-môn, có thể gây vô sinh,...!còn bên còn lại thì chịu nỗi đau thể xác.

Ừm, đau kiểu gì thì tự hiểu nha.

Gặp được alpha tử tế thì còn đỡ, nếu mà gặp phải thể loại "ăn rồi chạy" thì chỉ có thể tự khóc với chính mình.

Vân Hà chịu nỗi đau đau bụng kinh nguyệt suốt bao năm phải nói là quá sức đồng cảm với cô bạn Y Nhiên đang trong kì ph*t t*nh.
24 giờ hôm qua trôi nhanh như con thoi.

Vân Hà chưa kịp mơ thấy mẹ cùng ông bà thì đã đồng hồ báo thức đã reo inh ỏi.

Cô định hôm nay sẽ thực hiện lời hứa mua quýt hôm nọ.

Thiệt là tự tìm cách hành hạ bản thân mà.

Cô tự nhủ thầm, hứa rồi thì phải làm.

Con người sống trên đời chỉ có vài thứ không thể mất đi, đó là tình yêu thương, lòng tự trọng và chữ tín.
Ngày thứ hai của kì ph*t t*nh, Đường Y Nhiên cũng không dễ dàng gì.

Cô cần alpha của cô.

Cô cần pheromone của Vân Hà.

Tiếc là cô đâu phải là gì của người ta đâu.
Bộ não thông minh của Y Nhiên liền nảy ra một ý tưởng.

Mùi pheromone của Vân Hà là hạnh nhân rang.

Vậy thì...
Nửa giờ sau, phòng của Y Nhiên được bao phủ bởi mấy hộp hạnh nhân rang hàng thật chất lượng cao.
Ba mẹ Y Nhiên: "......." – Con gái thấy ổn là được rồi.
Y Nhiên tỉnh như không bày tất cả hạnh nhân ra đĩa.

Cô nàng vừa ngửi lấy mùi thơm vừa ăn ngấu nghiến.

Chỉ là cô lại thoáng buồn bã.

Hôm qua thế mà Vân Hà không làm gì cô hết.

Đánh dấu tạm thời cũng không.

Quá keo kiệt! Tên alpha này...!ách...!đồ đáng ghét!
Nhưng mà hôm qua Vân Hà không hề bị k*ch th*ch! Giấu cô nhiều chuyện như thế, ấy vậy mà lại còn thêm một cái nữa ư?
Rộp rộp rộp
Y Nhiên càng nghĩ càng ăn nhanh.

Cô tự thấy bản thân thật ấu trĩ, đã lớn như thế này rồi mà còn trút giận lên đồ ăn.

Đáng lẽ phải tìm thủ phạm mà hỏi rõ chứ.

Đường Y Nhiên đối xử với bất cứ ai cũng mang bộ mặt thân thiện, lịch sự và hiểu chuyện, chỉ riêng với Vân Hà, cô muốn cả hai phải cùng thẳng thắn với nhau.

Mối quan hệ cô muốn không phải là kiểu bạn bè khách khí, cô muốn kiểu khác cơ!
Y Nhiên cũng không biết từ bao giờ mình đã có ý nghĩ không đứng đắn với Vân Hà nữa.

Ngay từ lần đầu tiên ấn tượng của cô về Vân Hà đã quá tốt, khác hẳn so với những alpha khác cô từng tiếp xúc qua.

Mặc dù em họ cô cũng là một alpha, đối xử rất tốt với cô, chỉ là suốt ngày mang bộ mặt "cả thế giới đều nợ ta rất nhiều tiền".

Nói tới cũng phải nói về cô bạn Thanh Trúc của cô.

Đây là người bạn omega duy nhất trong lớp của cô.

Cả hai đã quen nhau trên một ứng dụng "Viết thư cho người lạ" và đã quen biết nhau một năm trước khi học ở trường.
Thanh Trúc chuyển đến thị trấn này từ một nơi khá xa.

Khi biết tin cô có thể gặp mặt người bạn quen qua thư này, Y Nhiên đã hết sức bất ngờ và bối rối.

Quá là xinh đẹp! Đây là cảm nhận thật lòng của Y Nhiên đối với Ninh Huyền Thanh Trúc.

Sau đó cô còn phải thêm thật nhiều thật nhiều lời khen đối với cô bạn này.

Cô nàng Thanh Trúc là thủ khoa đầu vào ở khối omega của trường, năm học vừa rồi cũng đứng hạng nhất (kể cả môn rèn luyện!).
Quả thật, Ninh Huyền Thanh Trúc lớp trưởng lớp 1O chính là hình mẫu lí tưởng của mọi alpha.

Tuy là thế, có một chuyện chỉ có cô biết, đó là lớp trưởng kiêm bạn thân cô đã "ưng" em họ cô rồi.
Vân Hà: "Có tui biết nữa nha!"
Trường hợp của Trung Trúc khá phổ biến đối với mọi cặp đôi A-O ở đế quốc.

Nhờ vào sự việc tình cờ nào đó mà họ đã chạm phải ánh mắt của nhau, để rồi pheromone hoà quyện vào nhau, và thế là họ đã không thể rời mắt được nữa.

Y Nhiên đối với chuyện này có cảm giác vô cùng tự hào.

Bởi vì cô chính là "cái sự việc tình cờ" kia đó.
Ngày hôm đó là một ngày trời đẹp với ánh mặt trời ấm áp và những đám mây trôi lơ đễnh.

Y Nhiên cùng Trúc men theo con đường đầy cỏ dại đi đến hội trường để chuẩn bị cho lễ hội trường.

Cuộc họp chỉ cho ban cán sự vào nên Y Nhiên chỉ đi chung cho vui mà thôi, chứ không có ý định tiến vào.

Khi ấy, Trung đã nhìn thấy cô cùng Trúc nói chuyện vui vẻ.

Trúc cũng để ý điều đó, khi ấy cô nàng còn nghĩ Trung muốn gì đó ở cô nữa chứ.

Thế nên Trúc cũng đã ngầm quan sát tất cả hành vi của Trung trong suốt cuộc họp.
Hai giờ nhanh chóng qua đi, và Y Nhiên lại quen đường quen nẻo đi đón bạn thân trở về, kèm theo một chai nước khoáng.

Thực ra cô chủ yếu đi mua nước cho Vân Hà đấy chứ, đón Thanh Trúc là tiện đường mà thôi.

Nhưng vẫn không thể phủ nhận việc cô có đi đón Thanh Trúc được.

Khi đến nơi thì cô đã thấy bóng dáng của bạn thân đứng đợi ngay bậc cửa, cùng với em họ cô.

Hoá ra họ đã âm thầm ghim đối phương.

Tất cả là nhờ cô mà hai người mới hoá giải hiểu lầm và nghiêm túc giới thiệu bản thân.

Vân Hà mà biết lần đầu tiên nam chính nữ chính gặp nhau như thế này thì chắc cô nàng sẽ tự bóp cổ mình mất thôi.

Cô đã nghĩ là hai người họ gặp nhau theo kiểu lãng mạn chứ đâu phải theo kiểu oan gia ngõ hẹp, ghim nhau từ lần đầu như thế này.
Sau hiểu lầm ấy, Trung với Trúc dẫn thả lòng trước mặt đối phương.

Dần dần, lại cảm nhận được cái tốt của người kia.

Nếu như không có vụ đánh bom năm ngoái thì hai người có cái tôi cao – một người là em họ cô, một người là bạn thân cô cũng sẽ không thổ lộ lòng mình ra.

Chính Y Nhiên cũng sợ hãi ý nghĩ này của cô.

Nhưng quả thật đúng là vậy.

Chứng kiến sự kiên cường của Trung cùng với sự dũng cảm của Trúc đã khiến cô thay đổi cái nhìn về tình yêu.

Cô đã nghĩ tình yêu là một màu hồng thật đẹp, thật nhẹ nhàng.

Hoá ra hình dạng thực sự của tình yêu là cùng nhau thực hiện.
Nếu như Vân Hà muốn làm điều gì, cô cũng nhất quyết theo tới cùng.

Chỉ là sợ rằng Vân Hà không muốn cô xen vào bất cứ điều gì.
Y Nhiên ngủ suốt ba bốn giờ đồng hồ.

Cả căn phòng tràn ngập hạnh nhân, bây giờ cả người Y Nhiên cũng toàn là mùi hạnh nhân rang, cứ như cô đã bị ai kia đánh dấu vậy.
- ----------------
Vân Hà đã nghĩ rất đơn giản.

Mua quýt rồi qua nhà Y Nhiên để trước cổng, thế là xong.

Nhưng đời đâu có như mơ.

Cô bị ba mẹ Y Nhiên "bắt gian tại trận".
"Cháu là ai?"
"Con là bạn của Y Nhiên ạ, con tên Lê Vân Hà."
Ba mẹ Y Nhiên liếc mắt nhau, hai người nhận định ngay đây chính là, chính là con rể của mình.

Hai người lập tức mời Vân Hà vào nhà.
"Chỗ này là cháu mua cho Y Nhiên hả?"
"Dạ, hôm trước con đã nói sẽ mua cho cậu ấy ạ.

Cậu ấy đỡ hơn chưa ạ?"
"Mong là hôm nay sẽ hết.

Cô thấy con bé lăn lộn hai ngày nay rồi, xót con quá."
"Con cũng mong thế.

Làm omega cực khổ thật."
"Cô làm omega gần năm mươi năm rồi mà chưa bao giờ thấy kì ph*t t*nh dễ chịu cả.

Mặc dù có chú là alpha an ủi thì cũng chỉ đỡ phần nào đó thôi.

Hi vọng con bé sau này sẽ được alpha của nó quan tâm nó."
Mẹ Y Nhiên liên tục bắn tín hiệu ám chỉ đến Vân Hà, bà nghĩ Vân Hà sẽ hiểu những điều bà nói.

Tuy nhiên, Vân Hà là một đứa con gái, khụ, alpha đầu óc cực kì đơn giản:
"Con cũng mong thế.

Tới lúc đó con mong là Y Nhiên sẽ mời con đến đám cưới của cậu ấy ạ."
Ba mẹ Vân Hà: "......"
Cùng lúc đó, ba Y Nhiên lại có một ý nghĩ khác.

Chỉ là không biết nói ra làm sao, chuyện này cũng hơi kì cục.

Nhưng vì con gái, vì con gái đang khổ sở, đau đớn với kì ph*t t*nh, ông không thể không làm.

Ba Đường – người đàn ông có tiền sử cãi lời cha ruột hơn hai mươi năm – đã làm một điều mà sợ là không có ai dám làm:
"Cháu có thể để lại áo thun được không?"
"..."

Vân Hà sửng sờ, mẹ Đường sửng sờ, ba Đường im lăng chờ đợi, Y Nhiên ngủ.

Cả căn nhà như được đóng băng bởi vị thần thời gian.

Qua rất lâu, Vân Hà mới phản ứng lại được.

Cô ái ngại trả lời:
"Để, để làm gì ạ?" – Không lẽ ở thế giới này để lại áo thun là phong tục thăm viếng à?
Đến đây, ba Đường lại lần nữa lấy hết can đảm ra để nói chuyện.

Tất cả là vì con gái, tất cả là vì con gái, đáng giá, đáng giá hết.
"Y Nhiên đang ph*t t*nh, pheromone của alpha sẽ phần nào giúp con bé bớt đau đớn lại.

Mặc dù chú cũng là alpha, nhưng chú là ba nó, pheromone của chú không có tác dụng với nó.

Cháu giúp con bé đi nhé.

Đi nha cháu."
Vân Hà thoáng vẻ lưỡng lự.

Đúng là thế nhưng, nhưng mà lấy áo cũng kì quá.
"Hai ngày nay con bé không ăn uống được gì.

Chỉ ngủ mê man suốt ngày, chắc là đau quá đó cháu.

Chú cũng biết yêu cầu cháu như vậy là không đúng, nhưng mà đó là con gái chú mà, chú nỡ để con bé chịu đau như vậy à?"
Vân Hà nghe như thế liền không do dự mà gật đầu ngay tắp lự.

Cô nhờ mẹ Y Nhiên chỉ đường vào phòng tắm.
Ở ngoài phòng khách, mẹ Y Nhiên cười khúc khích:
"Em không ngờ đấy.

Anh diễn cũng giỏi ghê."
Ba Đường xấu hổ đã cả mặt:
"Có phải anh muốn đâu.

Chỉ là anh thương con gái thôi mà."
"Đúng đúng, anh là thương con gái thôi.

Ha ha" – Mẹ Y Nhiên thích thú cười to.
Vân Hà mặc độc một chiếc áo khoác trở về nhà.

Chiếc áo thun kia có nhiệm vụ to lớn hơn cần phải hoàn thành.

Chứng kiến hình ảnh "Cả nhà thương nhau" như thế cô lại nhớ đến một Đường Y Nhiên bị tra tấn dã man trong nguyên tác, không biết khi đó ba mẹ Y Nhiên đã đau đớn như thế nào nữa.
Nhiệm vụ to lớn của chiếc áo thun:
Ba Y Nhiên: "Giờ làm gì với cái áo này?"
Mẹ Y Nhiên: "Anh xin làm gì thì giờ làm vậy đi chứ."
Sau đó,
Y Nhiên: "Mùi hạnh nhân rang nè! Quá đã luôn!".
 
Back
Top Bottom