Đam Mỹ [Xuyên Thư] Ăn Mật

[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 172: Phiên ngoại 2


[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 163
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing và trang Trường Lạc Anh Ninh. Mong mọi người ghé thăm ạ.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trần Ha Ha một năm này đã trải qua rất nhiều phập phập phồng phồng bi buồn vui hỉ.
Trước kia Tiếu Dao bận, cả ngày ở nơi khác, nó đều là đi theo Tôn Lại nhiều hơn một ít. 《 Mẫu Đan Đình 》bận xong rồi, Tiếu Dao rốt cuộc có rảnh, liền đem nó đón về, ngày lành Trần Ha Ha vừa mới bắt đầu, đã thất sủng.
Đoạt đi sủng ái của nó, chính là Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền đối với nó kỳ thật cũng coi như tốt, nhưng đương nhiên không thể so với Tiếu Dao, Trần Ha Ha cảm thấy Chu Hải Quyền đối tốt với mình đều là làm cho Tiếu Dao xem, thuộc về một loại rắp tâm bất lương có ý đồ khác, ngay từ đầu còn biết làm bộ làm dáng, sau này vừa vào cửa là đi tìm Tiếu Dao, căn bản đều không thèm để ý tới nó.
Cuối cùng càng quá mức, lại còn khi dễ chủ nhân nó.
Đó là một ngày cuối tuần, thời tiết vừa đẹp, hơn 8 giờ mặt trời đã từ cửa sổ chiếu vào, một mảnh xán lạn. Trần Ha Ha đã sớm không chịu nổi, nghĩ hôm nay Tiếu Dao khẳng định sẽ mang nó đi ra ngoài dạo, bên ngoài đã mưa hai ngày, nó đã sắp nghẹn hỏng rồi.
Nhưng là nó đợi cả buổi, cũng không thấy Tiếu Dao ra ngoài.
Phải biết rằng Tiếu Dao làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, dẫn tới nó đi theo cũng có thời gian làm việc và nghỉ ngơi nhất định. Trần Ha Ha chờ mãi chờ mãi đợi không được, liền đi phòng ngủ xem, mới vừa chạy đến cửa phòng ngủ, đã nghe thấy chủ nhân nhà nó phát ra tiếng r*n r* giống như rất thống khổ.
Cái này dọa cho Trần Ha Ha sợ hãi, chạy nhanh bổ nhào vào trên cửa, cửa phòng cư nhiên không khóa thượng, nó vừa đẩy, cứ thế mở toang ra.
Sau đó nó liền nhìn thấy Chu Hải Quyền đè ở phía sau chủ nhân nó, cơ bắp sống lưng đều là mồ hôi, chủ nhân nó rầm rì, hai chân co rút, thoạt nhìn bị chịu tàn phá, tức đến nó lập tức gâu gâu gâu kêu to vài tiếng, liền nhảy lên trên đùi Chu Hải Quyền.
Dọa tới mức Chu Hải Quyền thiếu chút nữa mềm.
Loại bóng ma thơ ấu sợ chó thật sự không phải nói xóa đi là có thể xóa đi, Chu Hải Quyền mới vừa tiêu trừ đề phòng với Trần Ha Ha, liền ở thời điểm yếu ớt nhất gặp phải công kích như vậy, dẫn tới anh thời gian rất lâu đều có địch ý với Trần Ha Ha. Anh ở trong chuyện tình cảm thượng đặc biệt chú trọng tư mật, cả Trần Ha Ha cũng không cho xem, mỗi lần muốn cùng Tiếu Dao bạch bạch bạch, luôn phải xác định mãi đóng cửa cho kỹ, bởi vì có đôi khi Trần Ha Ha nghe thấy Tiếu Dao hừ hừ, liền sẽ sủa bậy, khiến anh tâm hoảng ý loạn.
Sau này anh liền nghĩ ra một ý kiến hay, đem Trần Ha Ha giao cho dì Vương. Trần Ha Ha ở lầu một có phòng ngủ của mình, ngày thường căn bản không có quyền lợi lên lầu hai. Chu Hải Quyền cảm thấy mình tìm được phương thức xử lý đẹp cả đôi đàng, Trần Ha Ha được chiếu cố càng tốt, anh rốt cuộc cũng thoát khỏi bóng ma của mình. Phòng anh cách âm cũng tốt, để Tiếu Dao "Tùy tiện kêu".
Chu Hải Quyền cùng Tiếu Dao đều không thường ở nhà, Trần Ha Ha trên cơ bản mỗi ngày đều là cùng dì Vương ngốc. Chu Tư Ngữ cũng rất thích nó, bởi vì cô bé vốn dĩ đã thích chó, trước kia Chu Hải Quyền không cho nuôi chó trong nhà, hiện giờ cô bé thấy Tiếu Dao nuôi chó, la hét mình cũng muốn nuôi.
"Còn có thể làm bạn với Ha Ha." Cô bé nói với Chu Hải Quyền.
Chu Hải Quyền đuối lý, không thể lại nói không đồng ý, vì thế Chu Tư Ngữ cũng nuôi một chú chó nhỏ, đặt tên Chu Lạp Lạp.
Tuy rằng đối với chó vẫn luôn không có mức độ yêu thích quá lớn, nhưng cuối tuần có thời điểm rảnh, Chu Hải Quyền còn sẽ dẫn theo Trần Ha Ha cùng Chu Lạp Lạp ra cửa chạy một vòng. Trần Ha Ha luôn đuổi theo phía sau Chu Lạp Lạp, giống như cái đuôi nhỏ, nhưng thật ra ngoan hơn rất nhiều.
Sau đó có một ngày, Chu Tư Ngữ khóc lóc nói với Chu Hải Quyền: "Lạp Lạp của em bụng lớn."
Lạp Lạp mang thai, đầu sỏ gây tội lại không biết là ai. Dì Vương nói: "Ngày thường lúc dẫn chúng đi dạo tôi đều xem rất cẩn thận, không thấy nó chơi với chú chó nào nha."
Mọi người đều hoài nghi là Trần Ha Ha, chỉ là không có chứng cứ, mãi cho đến Chu Lạp Lạp sinh chó con, rốt cuộc chân tướng đại bạch.
Gen của Trần Ha Ha thật sự rất mạnh, sinh một chú chó con rất giống nó.
Trần Ha Ha trước kia là chú chó con lưu lạc, ăn bữa hôm lo bữa mai, dãi nắng dầm mưa còn ướt lạnh, duyên phận cho phép quen biết Tiếu Dao, hiện giờ ngày tháng quả thực tiêu dao. Nó chứng kiến quá trình Chu Hải Quyền cùng Tiếu Dao từ quen biết đến kết hôn toàn, cũng chứng kiến Tiếu Dao từ một diễn viên nhỏ mới vào nghề Côn khúc, thành "Tiếu lão bản" trong miệng mọi người.
- -----------------------------------------------------------
XIN CHÀO NGÀY THỨ HAI CỦA KÌ NGHỈ ĐÔNG.
 
[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 173: Phiên ngoại 3


"Lão bản", là xưng hô cũ của Lê Viên.
Hiện giờ muốn xem Tiếu lão bản xướng một hồi cũng không dễ dàng. Cậu hiện giờ đã là tai to mặt lớn trong giới Côn khúc Nam Thành, đoàn đội làm cũng đặc biệt tốt, mặc kệ tiếng hô của quần chúng có cao bao nhiêu, Tiếu lão bản mỗi tháng xướng hai lần, phân biệt là mùng một và mười lăm, trừ cái này ra một màn cũng không chịu hát thêm.
Theo địa vị tăng lên, ở bên ngoài nhìn vào, cậu cùng Chu Hải Quyền cũng càng ngày càng xứng đôi. Trước kia nhiều ít có chút trèo cao, hiện giờ cân sức ngang tài. Đối tượng của Chu Hải Quyền là Tiếu lão bản đầu bảng Lê Viên, việc này mọi người Nam Thành đều biết. Có lẽ là thời gian lâu rồi, tai tiếng của Tiếu Dao và Chu Hải Vinh đã sớm không ai nhắc đến, được đề cập đến cùng tên của cậu, chỉ có Chu Hải Quyền. Sau khi thay đổi một cách vô tri vô giác, ngoại giới đều cam chịu hai người bọn họ đã kết hôn, cho nên khi tin tức hôn sự của hai người truyền ra, người Nam Thành còn đều rất ngoài ý muốn: "Hai người này còn chưa có kết hôn sao?"
Ngày thường vậy mà không ít nhìn thấy tin tức hai người ra vào có đôi.
Hôn sự của người đứng đầu Chu thị, tự nhiên làm cực kỳ long trọng, hơn phân nửa nhân vật của xã hội thượng lưu Nam Thành đều nhận được thiệp mời, người chủ hôn là Thẩm Tinh Chi, đám người Tô Quát cùng Triệu Chi Lan phụ trách biểu diễn cho hôn lễ, nghiễm nhiên thành một hồi đại tụ hội của Lê Viên.
Ngày hôm sau toàn bộ Nam Thành đều đang nhiệt liệt thảo luận buổi hôn lễ này, nghe nói công nhân công ty Chu thị, mỗi người đều được bao lì xì 600, chỉ bao lì xì tổng ngạch đã hơn ngàn vạn, nhiều công nhân như vậy, tiệc cơ động ăn suốt ba ngày. Hôn lễ hiện trường quả thực chính là biển hoa, công khai ảnh hiện trường hôn lễ, quả thực là mộng đẹp của mỗi người phụ nữ.
Đây thật là nhân duyên người người hâm mộ.
Thanh thế hôn lễ cũng mang cho Tiếu Dao càng nhiều quang hoàn, vui mừng nhất chính là Thẩm Tinh Chi, độ cao ông nỗ lực hơn nửa đời không thể thực hiện, đệ tử quan môn của ông có khả năng sẽ thay ông thực hiện, quan trọng là Tiếu Dao mới hơn hai mươi tuổi, tương lai còn có vô hạn khả năng.
Cả đời này của tiểu đồ đệ là không cần lo lắng, Thẩm Tinh Chi liền dần dần mà đem lực chú ý đều chuyển dời đến trên người Tô Quát.
Kỳ thật Tô Quát cũng không kém, danh khí cũng sớm đã có, chỉ là sau lại Tiếu Dao lấy tư thái hắc mã lướt qua anh ta, Lê Viên vốn là xuống dốc, ánh sáng là hữu hạn, Tiếu Dao viên đá kia càng ngày càng sáng ngời, Tô Quát tự nhiên đã bị hút đi một bộ phận quang huy, trở nên ảm đạm hơn một ít. Ông biết Tô Quát là người có truy cầu, sợ anh ta luẩn quẩn trong lòng, cho nên thường tìm anh ta nói chuyện phiếm. Tô Quát vẫn là bộ dáng nhàn nhạt, chỉ bảo ông yên tâm.
"Con vẫn sẽ hát cho tốt phần con, quang huy của sư đệ là của sư đệ, con vui thay cậu ấy, cũng đem cậu ấy coi như mục tiêu hướng tới."
Tô Quát có thể có cái nhìn như vậy, trừ bỏ tự mình nghĩ thông suốt ra, cùng sự quật khởi của một người khác cũng là không thoát được. Người kia chính là Tô Lâm.
Tô Lâm thanh thế không bằng Tiếu Dao, chủ yếu vẫn là nhân vật khó xơi, thời buổi này, càn sinh là tầm thường nhất, không bằng Càn đán mới lạ có lực hấp dẫn, hí khúc đào cũng càng dễ dàng hồng hơn so với vai nam. Nhưng tiểu sinh hát tốt cũng thực không dễ dàng, cậu ta thế mà cũng chỉ ở sau Tiếu Dao. Cậu ấy chủ yếu xuất sắc ở chỗ thân pháo, trải qua nhiều năm khiêu vũ khiến động tác tiêu sái xinh đẹp, là võ sinh duy nhất trong mấy năm gần đây cho người xem cảm giác mới mẻ.
Trong vòng mấy năm đã có hai người mới vượt qua mình, lòng phân tranh của Tô Quát cũng phai nhạt không ít, anh ta cũng không hề giống như trước một lòng một dạ nhào vào hát tuồng nữa, bắt đầu suy xét sinh hoạt cá nhân, Thẩm Tinh Chi liền dần dần phát hiện, đại đồ đệ này của ông không cần ông an ủi làm bạn, thường xuyên đi ra ngoài chơi, còn từng xin nghỉ một tháng, chạy đi du sơn ngoạn thủy.
Thẩm Tinh Chi hy vọng nhất là cảm tình của anh ta có thể có chút tin tức, nhân sinh quan trọng nhất chính là nỗ lực sống, từng nỗ lực, nếu không đạt được mong muốn của mình, vậy nhận, hối hận vô vị, cuộc đời có thể làm được không hối hận, đã thập phần khó có.
Ông tin tưởng hai đồ đệ này của mình, tương lai sẽ nâng đỡ nhau cùng đi. Kỳ thật hai sư huynh đệ, ai lên, trên thực tế đối với một người khác cũng đều không có chỗ xấu. Người sư phụ như ông lui ra không bao lâu, Tiếu Dao cùng Tô Quát cũng đã bắt đầu hợp tác diễn kịch mới, có lẽ có một ngày, có thể ở trên đài nhìn thấy thịnh cảnh hai sư huynh đệ bọn họ song đán tranh nhau phát sáng.
- -------------------------------------------------
ỦNG HỘ TRUYỆN MỚI VÀ NHÀ MỚI CỦA MÌNH NHÉ.
 
[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 174: Phiên ngoại 4


Hai người tiền nhiệm đều thành danh nhân của Lê Viên, đối với Chu Hải Vinh thích nghe Côn khúc mà nói, thế giới thật sự đầy lòng ác ý.
Bạn bè trong giới của hắn hôm nay hẹn đi xem Tiếu Dao, ngày mai hẹn đi xem Tô Lâm, mời hắn, hắn đều nhất nhất xin miễn, tuy rằng không đi, người lại như cũ không vui, hẹn Lưu Trạch Tiêu đi uống rượu.
Nhưng Lưu Trạch Tiêu gần đây cũng không dễ hẹn, nói hắn cứ uống rượu suốt, không tốt cho thân thể, còn không bằng cùng nhau đi ra ngoài chơi.
Nhưng là hai người bọn họ mới vừa chơi mấy tháng trời nam biển bắc trở về, du lịch đến đã sắp ngán, dù ngồi ngốc ở rạp hát, uống chút rượu nghe một chút tiểu khúc, không muốn chạy ra bên ngoài.
"Hiện tại Lê Viên chính là Tiếu Dao cùng Tô Lâm đang lúc hồng, hơn nữa hai người bọn họ hồng lên khả năng chính là vài thập niên, tránh không khỏi đi, trừ phi cậu về sau không nghe tuồng nữa." Lưu Trạch Tiêu nói với hắn, "Cậu nếu là một mình không có dũng khí, tôi đi cùng với cậu, qua được cửa này thì tốt rồi."
"Tôi còn có cái gì không qua được?" Chu Hải Vinh nói, "Tôi chính là không thích nghe hai người bọn họ hát tuồng."
Lưu Trạch Tiêu cười cười, không nói chuyện, Chu Hải Vinh liền vươn chân tới, đá cậu ấy một chút: "Cậu cười cái rắm."
Lưu Trạch Tiêu nói: "Tôi cảm thấy cậu càng sống càng nhỏ, có đôi khi giống y như đứa trẻ."
Chu Hải Vinh vậy mà nghe ra vài phần sủng nịch từ trong giọng nói của cậu ấy, thật sự khiến hắn chấn kinh không nhỏ.
Hắn và Lưu Trạch Tiêu tuy rằng hết thảy như cũ, vẫn là anh em tốt, nhưng từ lần trước say rượu hôn nhau, trong lòng hắn đối với Lưu Trạch Tiêu vẫn là có chút đề phòng, cũng có thể chính là nguyên nhân tâm lý quấy phá, hắn nhìn Lưu Trạch Tiêu, càng nhìn càng cảm thấy Lưu Trạch Tiêu cùng trước kia không quá giống nhau.
Cảm giác Lưu Trạch Tiêu càng ngày càng thành thục, cái gì cũng có thể làm, nói chuyện với hắn cũng là loại ngữ khí mang theo chút sủng nịch bao dung này, có đôi khi giống anh trai với em trai, có đôi khi giống người trưởng thành với trẻ con, có đôi khi giống...... Chồng với vợ.
Bất quá hắn lại cảm thấy là chính mình suy nghĩ nhiều, bởi vì trước kia với cùng nhau đi ra ngoài chơi Lưu Trạch Tiêu, cũng đều là Lưu Trạch Tiêu phụ trách an bài hết thảy, hắn Chu Hải Vinh là hưởng phúc mệnh, trước nay đều chỉ lo chơi, muốn đi đâu, đi như thế nào, ở đâu, ăn cái gì, chơi cái gì, đều là Lưu Trạch Tiêu phụ trách an bài.
Nhưng nếu muốn cùng Lưu Trạch Tiêu phân rõ giới hạn, hoặc là lãnh đạm đối đãi, hắn cũng thật sự làm không được...... Hắn và Lưu Trạch Tiêu từ lúc mặc quần hở đũng đã quen biết, nhiều năm như vậy, tình lữ bên người hắn thay đổi một người lại một người, chỉ có Lưu Trạch Tiêu, vẫn luôn là anh em tốt nhất của hắn. Thật là giống câu nói kia, tình nhân như quần áo, huynh đệ như thủ túc, quần áo có thể đổi, chặt tay chân, hắn lại không nỡ.
Rốt cuộc tình cảm nhiều năm như vậy.
Hắn cũng chỉ có thể tiếp tục giả câm vờ điếc, hắn thật cũng không phải không có bạn bè khác, nhưng là có thể hiểu biết hắn giống Lưu Trạch Tiêu vậy, lại chiếu cố hắn, hắn lại toàn thân tâm tin cậy, thật đúng là không có người thứ hai.
"Còn may có cậu." Hắn nói với Lưu Trạch Tiêu, "Có người anh em như cậu, tôi cảm giác tôi hiện tại không yêu đương cũng được. Sao cậu tốt với tôi vậy chứ, có phải có ý đồ gì khác không?"
Hắn nói xong, nhìn Lưu Trạch Tiêu một lượt như tìm tòi nghiên cứu, Lưu Trạch Tiêu cười cười, nằm ở bên cạnh hắn, một lát sau nói: "Tôi là cảm thấy tình cảm của hai ta từ nhỏ, cũng không biết ngày tháng thế này còn có mấy ngày, cho nên tương đối quý trọng."
Chu Hải Vinh vừa nghe, lập tức ngồi dậy: "Cậu đây là có ý tứ gì?"
"Cậu đừng kích động, tôi chỉ là nói thôi," Lưu Trạch Tiêu nói, "Dù sao tôi thấy người khác, đại bộ phận anh em với nhau mặc kệ thân thiết bao nhiêu, kết hôn chậm rãi đều sẽ thay đổi, rốt cuộc có gia thất thì có trách nhiệm gánh vác, phải ở bên cạnh vợ, phải dạy dỗ con cái? Chậm rãi, kết hôn lại muốn hẹn ra ngoài, vậy cũng không hiện thực a. Chầm chậm chờ từng người đều kết hôn, cũng liền từng người có cuộc sống của mình. Cho nên ngày tháng hai ta như vậy cũng hữu hạn, sớm muộn gì có một ngày cậu muốn kết hôn, tôi cũng phải kết hôn, đến lúc đó hai ta còn không biết là dáng vẻ gì."
Kỳ thật là một chuyện rất thương cảm. Lưu Trạch Tiêu nói xong, giương mắt nhìn hắn một chút, biểu tình hơi có chút cô đơn, ngay cả tươi cười đều mang theo điểm miễn cưỡng.
"Người khác tôi không biết, con người tôi là sẽ không thay đổi. Tôi Chu Hải Vinh, khẳng định không phải người vì vợ mà anh em cũng không cần."
"Cậu thôi đi được rồi, lúc trước thời điểm yêu đương với Tiếu Dao, hẹn cậu mười lần, cậu chín lần đều muốn từ chối."
Chu Hải Vinh liền ngượng ngùng, lại nằm xuống. Hắn người này trọng tình nghĩa anh em, nhưng cũng xác thật là não yêu đương, thời điểm yêu đương chỉ thích cùng người yêu ở cùng nhau. Hắn nằm một hồi, hỏi: "Cậu khi đó cứ hẹn mãi mà không hẹn được, có buồn không?"
Lưu Trạch Tiêu liền cười một tiếng, không nói chuyện.
Chu Hải Vinh liền bắt đầu nghiền ngẫm tâm tình Lưu Trạch Tiêu ngay lúc đó, nghĩ nếu trong lòng Lưu Trạch Tiêu thích hắn, khi đó thật đúng là hơi chua xót.
Hắn liền nhìn Lưu Trạch Tiêu một cái, phát hiện Lưu Trạch Tiêu nhìn qua, nhanh chóng nằm thẳng lại, phơi nắng.
- -------------------------------------------------------------
ỦNG HỘ NHÀ MỚI CỦA EM VỚI MỌI NGƯỜI ƠI.
 
[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 175: Phiên ngoại 5


Kỳ thật từ tiêu chuẩn tìm bạn đời mà nói, Lưu Trạch Tiêu nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, với hắn xem như cùng một con đường, thuộc về kiểu điều kiện rất tốt, gia thế tướng mạo đều xuất sắc, nhưng tương đối ăn chơi trác táng.
Kỳ thật con nhà giàu phần lớn đều giống bọn họ, chỉ là có Chu Hải tạo ra đối lập, bọn họ liền có vẻ không đủ ưu tú.
Chu Hải Vinh chịu đả kích cảm tình, dẫn tới hắn mấy năm nay so trước kia còn ăn chơi trác táng hơn một ít, mê chơi, bất quá thần kỳ chính là, hắn mấy năm nay thế nhưng cũng chưa bàn lại chuyện yêu đương.
"Dì nói hôn sự của lão đại và Tiếu Dao, thật sự tạo thành đả kích lớn như vậy đối với lão nhị sao?" Chu Đồng hỏi dì Vương, "Nó trước kia cũ mới vừa đi mới liền bổ lên, gần đây lại là làm sao vậy, cũng chưa thấy nó nói chuyện yêu đương với ai."
"Cậu ấy hiện tại không ở nhà, một tháng mới trở về một hai lần, dù cho yêu đương chúng ta cũng không biết đi?" Dì Vương nói.
"Nó đâu giống như là kiểu người sẽ trộm yêu đương."
Chu Hải Vinh yêu đương luôn luôn rêu rao, chỉ sợ người khác không biết bạn trai hắn đổi mới rồi.
Chu Hải Vinh là thật sự không có yêu đương, cả đám bạn bè kia của hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Ngay cả bản thân Chu Hải Vinh cũng không biết mình vì cái gì đột nhiên lại không có hứng thú với yêu đương, d*c v*ng cũng phai nhạt, hắn cảm thấy có thể là chính mình tới tuổi rồi, không muốn chơi, muốn nghiêm túc tìm một người ổn định, nếu là nghiêm túc hướng tới kết hôn, tự nhiên phải từ từ tới, tìm một người đáng tin cậy, ưu tú...... Không thể kém hơn Tiếu Dao!
Nhưng là hắn quen biết không ít người ưu tú, vừa so với Tiếu Dao, luôn là cảm thấy kém chút gì, dù sao hắn cũng không gấp gáp, nên vẫn luôn thuận theo tự nhiên.
Sự tình chuyển cơ, là bởi vì Vương Trí.
Lúc trước vì cảm tạ Vương Trí dẫn hắn vào núi, lúc rời đi Chu Hải Vinh từng nói với Vương Trí, bảo cậu ta suy xét một chút vào thành phố chơi.
Ở trấn nhỏ như vậy làm một đầu bếp, cả đời có thể có bao nhiêu tiền đồ: "Nếu nguyện ý thì tới Nam Thành tìm tôi, tôi sắp xếp cho cậu một khách sạn lớn, tìm một danh trù làm sư phụ, học mấy năm là có thể xuất sư."
Hắn khi đó thật là nhất thời thiện tâm, lúc chia tay Vương Trí nói cậu ta sẽ suy xét, kết quả đã hơn một năm đi qua cũng không thấy cậu ta tới, cuộc sống của Chu Hải Vinh muôn màu muôn vẻ, đã sớm đem Vương Trí quên ở sau đầu, Vương Trí đột nhiên liên hệ hắn, nói cậu ta tới Nam Thành.
Vốn dĩ cũng chính là chuyện nhỏ không tốn sức gì, Chu Hải Vinh nói được thì làm được, nhờ quan hệ đem Vương Trí đưa đến một nhà hàng năm sao học bếp, mấy năm về sau xuất sư, làm bếp trưởng cho một nhà hàng rất có danh tiếng ở Nam Thành.
Thâm nhập đô thị mấy năm, Vương Trí đã sớm không còn là nhóc đầu đinh năm nào, học được phối quần áo chưng diện, còn học được một bụng tiếng phổ thông thuần khiết, người vốn dĩ chính là kiểu hình cao lớn uy mãnh, hơi sửa sang lại chút, đã rất đẹp.
Cậu ta cũng thành thật, không còn là thanh niên lúc trước ngủ một giường không kìm nén được liền muốn sờ mó người, tình ý trong mắt không giấu được, nhưng chưa bao giờ mở miệng thổ lộ với hắn cái gì. Đại khái cũng biết chính mình không có khả năng.
Yêu đương có cấp bậc không? Kỳ thật vẫn phải có. hai người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, làm bạn bè ngẫu nhiên gặp nhau khả năng ấn tượng với đối phương đều rất tốt, thật muốn ở bên nhau, vẫn là rất dễ dàng phát sinh đủ loại mâu thuẫn, tam quan có lẽ đều không giống nhau. Môn đăng hộ đối, có niên đại lâu đến vậy kỳ thật cũng có đạo lý của nó.
Chu Hải Vinh chưa từng có nghĩ tới muốn cùng Vương Trí ở bên nhau, một chút xíu cũng chưa từng suy xét qua, ở góc độ của hắn, hắn và Vương Trí chính là thuộc về hai người như thế nào cũng không thể có liên quan...... Cái này cũng không phải bởi vì trình độ kinh tế, Tiếu Dao lúc trước cũng rất nghèo...... Chủ yếu vẫn là bởi vì Vương Trí lớn lên không phải loại hình hắn thích.
Đẹp thì đẹp, nhưng hơi có chút tục tằng, hắn thích loại tương đối gầy gầy trắng trắng. Từ địa vị của hắn mà nói, hắn không cần phải miễn cưỡng chính mình thích một người các phương diện đều không hợp với bản thân, diện mạo còn không phải kiểu mình thích.
Hắn cảm thấy Vương Trí cũng là biết, cho nên vẫn luôn đều không nói.
Bất quá gần đây hắn cảm thấy Vương Trí liên hệ hắn bắt đầu liên hệ dày hơn, trước kia mấy tháng có lẽ mới thấy một lần, nhưng là gần đây cơ hồ mỗi tuần đều hẹn hắn ăn cơm.
Chu Hải Vinh là một người não yêu đương, ngày tháng không có tình yêu, hắn thật sự sống nhạt như nước ốc, cuộc sống quá không thú vị, Vương Trí hắn hắn hắn liền đi, cũng nói không rõ mình là có tâm lý gì.
Đại khái là hy vọng sinh hoạt nhiều ít có chút gợn sóng.
Vương Trí bắt đầu thường xuyên liên hệ Chu Hải Vinh, bắt đầu từ khi Chu Hải Vinh dẫn theo một người bạn tới nhà hàng bọn họ ăn cơm.
Chu Hải Vinh lần này tới cũng không có nói với cậu ta, cậu ta cũng là không biết gì, là nhân viên nhà hàng bọn họ, có người phục vụ quan hệ với cậu ta không tồi, biết cậu ta thích Chu Hải Vinh, đặt biệt chạy đến sau bếp, nói với cậu ta: "Vương Trí ca, Chu nhị thiếu kia lại tới rồi."
Khi đó bọn họ đã hơn hai tháng không gặp, Vương Trí bận bịu một hồi, thừa dịp nghỉ ngơi liền đi ra ngoài nhìn một chút, kết quả liền thấy Chu Hải Vinh đang cùng nam nhân khác ăn cơm.
Nam nhân kia phong lưu phóng khoáng, ăn mặc khí chất vừa nhìn chính là người nhà giàu có, cùng Chu Hải Vinh là một cái loại hình soái ca, nhưng lại có chút không giống nhau, gầy gầy trắng trắng, kiêu ngạo, còn có chút tính khí.
Vương Trí sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là qua đi chào hỏi. Chu Hải Vinh rất ngoài ý muốn, nhưng cũng rất bình tĩnh, giới thiệu với cậu ta: "Anh em của tôi, Lưu Trạch Tiêu."
Xong rồi lại giới thiệu với Lưu Trạch Tiêu: "Đầu bếp của chỗ này, Vương Trí, đồ ăn chúng ta ăn hôm nay, đại bộ phận đều là cậu ấy làm."
Vương Trí cùng Lưu Trạch Tiêu đối diện, trong không khí đóm lửa văng khắp nơi, nhưng hai bên đều rất khách khí, còn bắt tay một cái.
Vương Trí lại cùng Chu Hải Vinh hàn huyên vài câu, đại khái chính là tình trạng gần đây, còn có đồ ăn vừa ý hay không gì đó, Lưu Trạch Tiêu liền lệch qua dựa ghế muốn nhìn mà không nhìn hai người bọn họ, trước sau không phát một lời.
Vương Trí trong lòng rất không thoải mái, bởi vì có thể cảm nhận được Lưu Trạch Tiêu phát ra cảm giác căm thù gì đó. Cậu ta nghĩ mình là gặp được đối thủ, một công tử nhà giàu dáng vẻ xuất chúng, từ phương diện kia mà nói, đều có ưu thế hơn so với mình, so với mình càng soái, so với mình càng có tiền, hình như còn là anh em có thể gặp mặt mỗi ngày với Chu Hải Vinh.
Cậu ta là thích Chu Hải Vinh, trong vòng mà cậu ta có khả năng tiếp xúc, Chu Hải Vinh đã là nhóm ưu tú nhất rồi, cậu ta không gặp được đồng chí càng ưu tú hơn so với Chu Hải Vinh. Cậu ta khổ chính ở chỗ, đồng chí cậu ta quen biết đầu tiên, chính là cấp bậc cực phẩm như Chu Hải Vinh loại này, mới vừa tiếp xúc với vòng này đã bị cất cao tiêu chuẩn thẩm mỹ.
Kỳ thật điều kiện của cậu ta ở trong người thường cũng coi như tốt, kiểu công đẹp trai có phong vị đàn ông, ở thành phố lớn cũng rất nổi tiếng, cũng không phải không có người bày tỏ hảo cảm với cậu ta, trong đó có nam nhân, cũng có nữ nhân. Thành phố lớn chính là không giống nhau, bao dung càng mạnh, sau khi cậu ta đến nơi này thấy được thiên địa càng rộng lớn.
Nhưng cậu ta ở địa phương nhỏ sinh sống hơn hai mươi năm, tính cách và quan niệm tìm bạn đời đã hình thành, bản thân truyền thống, không dễ dàng luyến ái, lại cảm thấy những người này vừa so với Chu Hải Vinh, đều kém cỏi quá nhiều.
Lưu Trạch Tiêu không phải tình nhân của Chu Hải Vinh, là anh em tốt, này đại khái là ưu thế của Lưu Trạch Tiêu, lại cũng là uy h**p với cậu ấy.
Vương Trí trở lại sau bếp, xuyên thấu qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, thấy bộ dáng Chu Hải Vinh cùng Lưu Trạch Tiêu chuyện trò vui vẻ, tán đạm, lại tự tại, liền có chút sốt ruột, muốn đánh đòn phủ đầu, ở trước lúc Lưu Trạch Tiêu theo đuổi Chu Hải Vinh, nắm chặt thế công Chu Hải Vinh.
Kỳ thật cậu ta cũng biết chính mình với Chu Hải Vinh vẫn là kém rất nhiều, nhưng đàn ông mà, có được hay không xem thiên mệnh, nhưng ít ra muốn nỗ lực theo đuổi một lần, tương lai mới sẽ không hối hận.
- ----------------------------------------------------------
ĐOÁN KẾT CỤC NÀO HAHAHA
 
[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 176: Phiên ngoại 6


Chu Hải Vinh đại khái là độc thân lâu rồi, lòng muốn yêu đương tương đối mãnh liệt, Vương Trí vừa theo đuổi mình, hắn tuy rằng không có đáp ứng, nhưng cũng có hơi ngo ngoe rục rịch.
Nhưng hắn lại cảm thấy chuyện mình đã quyết định là phải nói rõ ràng, chẳng lẽ không nên tìm một đối tượng hoàn toàn hợp tâm ý sao? Vương Trí tuy rằng các phương diện đều không tồi, nếu hắn cứ muốn cậy mạnh, Vương Trí phỏng chừng cũng nguyện ý vì hắn, nhưng rốt cuộc không phải hắn thích loại hình da thịt non mịn trắng nõn sạch sẽ sao.
Chu Hải Vinh vốn dĩ không tỏ ý kiến, thẳng đến có một ngày hắn về Chu gia đại trạch, Chu Đồng hỏi: "Em bao lâu không yêu đương rồi?"
"Lười nhắc đến." Chu Hải Vinh nói.
"Trước kia em cũ còn chưa đi sạch sẽ, mới đã tới rồi, hiện tại rốt cuộc là làm sao vậy?"
Chu Hải Vinh nói: "Chính là đột nhiên không có hứng thú a."
"Bọn chị còn tưởng rằng em sống ở bên ngoài, yêu đường mà bọn chị không biết nữa." Chu Đồng rất lo lắng, nói: "Em...... Em sẽ không phải còn nhớ thương Tiếu Dao chứ?"
"Ả?"
Sắc mặt Chu Đồng liền trắng đi một chút: "Lão nhị a, Tiếu Dao bây giờ đã kết hôn với lão đại, xem như tẩu tử của em, em đừng có......"
"Chị nghĩ gì vậy." Chu Hải Vinh cũng hơi có chút không được tự nhiên, nói, "Em đã sớm buông xuống."
Chu Đồng trầm mặc một hồi, nói: "Em nếu mà đã buông, vậy làm sao vẫn luôn không có tình yêu mới vậy?"
"Phía sau không phải còn từng qua lại với Tô Lâm sao?"
"Cái đó không tính, mấy năm rồi chứ?"
"Không gặp được người thích hợp a, em cũng muốn tìm một người để ổn định, tuổi cũng không nhỏ. Trước kia có thể tùy tiện, hiện tại dù sao cũng phải thận trọng chút."
Chu Đồng lại trầm mặc một hồi, đại khái là do dự muốn hay thôi, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Chị cảm thấy............ Chị cũng không phải buộc em yêu đương, chính là em mấy năm nay đột nhiên đổi tính, em bảo anh cả em và Tiếu Dao hai người bọn họ nghĩ thế nào? Hai người bọn họ tuy rằng không nói, trong lòng khẳng định cũng cảm thấy quái quái, không nói bọn họ, bọn chị còn cảm thấy quái quái."
Chu Hải Vinh ngượng ngùng, nói: "Vậy chị là có ý tứ gì, bảo em tùy tiện tìm một người?"
Chu Đồng nói: "Tự em xem mà làm đi......"
Ngữ khí có vẻ không giống như là để hắn xem mà làm.
Chu Hải Vinh cảm thấy rất xấu hổ. Nghĩ đến có người cảm thấy hắn còn đối với Tiếu Dao lòng có dư tình, đặc biệt là nghĩ đến hai người Tiếu Dao và anh trai mình có lẽ cũng có loại nghi hoặc biệt nữu này, hắn lại càng xấu hổ.
Chu Hải Vinh suy nghĩ một đêm, dự định bản thân cứ cùng Vương Trí thử xem.
Nhưng hắn rốt cuộc là có chút do dự, liền đến chỗ Lưu Trạch Tiêu, đem những việc này nói ra: "Cậu cảm thấy, tôi cứ cùng Vương Trí thử trước xem xem, được không?"
Lưu Trạch Tiêu nói: "Tôi cảm thấy cậu có hơi nhỏ a."
Chu Hải Vinh giật mình, ngẩng đầu hỏi: "Nhỏ cái gì?"
Lưu Trạch Tiêu nói: "Việc này cậu tìm tôi nói, không phải còn nhỏ thì là gì."
Chu Hải Vinh ngượng ngùng, nói: "Chúng ta là anh em tốt, nhờ cậu giúp tôi ra chủ ý."
Lưu Trạch Tiêu liền trầm mặc thời gian rất lâu, cuối cùng nói: "Nghe theo trái tim cậu, cậu nếu là thiệt tình thích cậu ta, vậy qua lại, nếu là vì gì khác, vậy thôi."
Chu Hải Vinh quay đầu nhìn Lưu Trạch Tiêu một cái, Lưu Trạch Tiêu nói: "Được rồi, tôi hôm nay có việc, một hồi phải ra cửa, cậu đi trước đi."
"Cậu có thể có chuyện gì."
"Tôi còn có thể một ngày 24 giờ một chút việc riêng cũng không có, chỉ chơi với cậu?"
Ngữ khí này đã hơi không vui.
Chu Hải Vinh liền đứng lên, nói: "Vậy tôi đi tìm Vương Trí."
Lưu Trạch Tiêu không nói chuyện, Chu Hải Vinh nhìn hắn một cái, cứ thế đi.
Chu Hải Vinh cảm thấy tâm thái của mình còn rất vi diệu, nhưng là bản thân cũng không thể làm rõ, hắn cũng lười lý giải, từ trong nhà Lưu Trạch Tiêu ra tới, liền lái xe đi tìm Vương Trí.
Ai biết mới đi được hai ba km đi, liền nghe thấy phía sau có xe ấn kèn, hắn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, thế nhưng là xe Lưu Trạch Tiêu.
Chu Hải Vinh liền đem xe dừng ở một bên, xe Lưu Trạch Tiêu vòng qua hắn, ngừng ở đằng trước xe hắn. Đoạn đường này là đoạn phồn hoa, xe qua như nước chảy, nơi này cũng không thể dừng lâu, Chu Hải Vinh đã xuống xe, hỏi: "Có việc?"
Lưu Trạch Tiêu trực tiếp đi về phía hắn, Chu Hải Vinh cảm thấy cậu ấy thần sắc không đúng, liền lui về phía sau một bước, ai biết Lưu Trạch Tiêu đi lên một tay nâng gáy hắn, trực tiếp liền hôn lên. Chu Hải Vinh bị dọa rồi, yếu ớt giãy giụa, đã bị đôi tay Lưu Trạch Tiêu hung hăng túm một cái, cắn một chút bờ môi của hắn.
Đặc biệt bá đạo, hung ác.
- ---------------------------------------------------
AI CÔNG CHẮC KHỎI NÓI CŨNG BIẾT HEEEEEEEEEEEEE
NHÀ MẤY BỒ NAY LẶT MAI CHƯA, TẦM CHỤC CÂY LÀ LẶT XONG LẶT CẢ TAY Ạ.
 
[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 177: Phiên ngoại 7


Chu Hải Vinh bị hôn ngốc, hôn sâu trên đường lớn, người mê chơi như hắn cũng cảm thấy quá mức, liền cắn đầu lưỡi Lưu Trạch Tiêu một cái, thời điểm thật sự cắn lên lại hối hận, trong lúc do dự Lưu Trạch Tiêu liền buông lỏng hắn ra.
"Cậu...... Cậu làm gì vậy!"
"Tôi đang làm gì, em không biết sao?" Lưu Trạch Tiêu nói, "Vậy tôi sẽ để em biết thêm chút."
Nói xong lại đè hắn hôn, người qua đường nơi xa đều nhìn qua, Chu Hải Vinh dùng sức đẩy cậu ấy ra: "Cậu điên rồi?"
Lưu Trạch Tiêu thở phì phò, không nói lời nào, lôi kéo hắn đi về phía xe của mình. Chu Hải Vinh thiếu chút nữa bị cậu ấy kéo nằm sấp xuống: "Cậu có chuyện thì nói ở chỗ này, còn động thủ tôi không khách khí đâu."
"Em từng khách khí với tôi sao?" Lưu Trạch Tiêu nói, "Biết rõ tôi thích em, còn chạy tới hỏi tôi em có cần yêu đương với người khác không?"
Mặt Chu Hải Vinh liền đỏ, nói: "Tôi coi cậu là anh em mới hỏi cậu......"
"Đánh rắm!" Lưu Trạch Tiêu nói, "Đều là đánh rắm!"
Lưu Trạch Tiêu người này kỳ thật là rất ít phát giận, cậu ấy tính tình đặc biệt hảo, gặp được chuyện gì đều cười ha hả không để ý mấy. Hiện giờ thấy cậu ấy đỏ mặt tía tai, Chu Hải Vinh liền có hơi sợ hãi, không biết nói cái gì, hai người trầm mặc đứng một hồi, Lưu Trạch Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại đi về xe của mình, sau khi vào xe trực tiếp liền lái đi mất.
Chu Hải Vinh ngơ ngác, chạy nhanh lên xe, đuổi theo, theo tới trước cửa nhà Lưu Trạch Tiêu, xe Lưu Trạch Tiêu ngừng ở trước gara, người cũng không xuống. Chu Hải Vinh liền xuống xe đi qua, đi đến trước cửa sổ xe đứng yên.
Lưu Trạch Tiêu dựa vào tay lái, cửa sổ chậm rãi mở ra, cậu ấy nói: "Cậu cái gì cũng không cần phải nói, tôi đều biết."
Cậu ấy biết Chu Hải Vinh cũng không thích mình, hai người bọn họ không có khả năng. Cậu ấy vốn muốn làm anh em cả đời, vẫn là mất khống chế. Anh em chỉ sợ cũng không làm được.
Rốt cuộc là người yêu tốt hơn, hay là anh em tốt hơn, đại khái ai cũng nói không rõ. Người yêu khắc sâu nhưng có lẽ không kéo dài, anh em nhạt hơn chút, nhưng có lẽ có thể cả đời.
Nhưng là làm bạn bè cả đời có ý nghĩa sao? Thân ở trong cục, đã nhìn không rõ, nghĩ không ra.
"Cậu không cần như vậy." Chu Hải Vinh nói, "Cậu nếu là không muốn tôi cùng Vương Trí yêu đương, tôi không qua lại là được, tôi đã nói, anh em quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Lưu Trạch Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đều đã đỏ, nói: "Cậu cả đời không yêu đương sao?"
Cái này......
Chu Hải Vinh ngượng ngùng, nói: "Cậu đừng như vậy."
"Cho nên cậu theo đến đây làm gì," Lưu Trạch Tiêu nói, "Cậu đi đi, không cần phải quản tôi."
Chu Hải Vinh không đi, ngược lại vòng đến bên kia, mở cửa xe ngồi vào, ngồi ở trên ghế phụ, nằm.
Hai người ngồi ở trong xe thời gian rất lâu, Chu Hải Vinh tim đập có chút gia tốc, hắn trong nháy mắt nghĩ, nghĩ qua lại với Vương Trí, qua lại với Lưu Trạch Tiêu, kỳ thật đều không sai biệt lắm, nếu đều không sai biệt lắm, thử một lần với Lưu Trạch Tiêu tình cách càng hợp nhau, có phải khả năng thành công lớn hơn hay không?
Nhưng hắn còn rất xấu hổ, nói không nên lời.
"Cậu, khi nào bắt đầu có ý với tôi?"
"Cao trung."
Chu Hải Vinh rất giật mình, quay đầu nhìn về phía Lưu Trạch Tiêu: "Sớm quá vậy?"
Vậy là đã nhiều năm.
"Vậy cậu giấu rất hay a, tôi cũng chưa nhìn ra được."
"Cậu đổi đối tượng một người rồi lại một người, làm gì có thời giờ nhìn tôi, có cậu cũng nhìn không ra nổi." Lưu Trạch Tiêu nói.
Chu Hải Vinh liền cười, lệch qua trên ghế, một bàn tay nâng đầu, nghĩ đến điểm điểm tích tích mấy năm nay hắn cùng Lưu Trạch Tiêu đi qua. Ở trong biển thời gian cuồn cuộn, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy từng chút tình yêu của Lưu Trạch Tiêu, mai một ở trong đó,.
Bạn bè thân đến trình độ nhất định, kỳ thật rất dễ dàng tương tự với tình yêu, có đôi khi cần phải cẩn thận phân biệt, ta mới có thể thấy rõ đó là tình yêu hay là tình bạn.
- -------------------------------------------------------------------------------
NAY TRUYỆN MỚI LÊN SÓNG NÈ.
BÊN NÀY CÒN 2 CHƯƠNG NỮA THÔI, TẠM BIỆT TỪ TỪ LÀ VỪA KỊP.
 
[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 178: Phiên ngoại 8


Kỳ thật Lưu Trạch Tiêu cũng khá tốt.
Chỉ nhìn từ bề ngoài, kỳ thật càng phù hợp thẩm mỹ của hắn hơn Vương Trí, trắng nõn sạch sẽ cao cao gầy gầy, tính cách cũng không tồi.
Nói tục khí chút nữa, nhìn từ điều kiện hai bên, cũng tương đối thích hợp, tam quan đặc biệt hợp, dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Ba mẹ Lưu Trạch Tiêu cũng rất thích chính mình......
Dù sao mình chỉ là tùy tiện qua lại, hà tất vì loại sự tình này, đắc tội người bạn tốt nhất chứ. Hắn nếu là đi tìm Vương Trí yêu đương, Lưu Trạch Tiêu chỉ sợ về sau sẽ không để ý đến hắn nữa?
Rốt cuộc đã làm rõ, còn cưỡng hôn, muốn trở lại như trước kia khẳng định không có khả năng.
"Như vậy đi......" Chu Hải Vinh ngón tay gõ chân, "Nếu không......"
Lưu Trạch Tiêu liền quay đầu nhìn hắn.
Chu Hải Vinh rất rối rắm, tim đập cũng rất nhanh. Quyết định này không dễ dàng gì.
"Nếu không chúng ta thử xem?" Chu Hải Vinh ngượng ngùng mà cười cười, cũng ngượng ngùng nhìn vào mắt Lưu Trạch Tiêu: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà, ha hả ha hả ha hả a......"
(Tui củng cười sảng hahhahahaah)
"Cậu nói cái gì?"
"Thử xem đi," Chu Hải Vinh nói, "Chỉ là thử xem a, không được nói nhưng nhị gì cả."
Hắn nói xong nhìn Lưu Trạch Tiêu, Lưu Trạch Tiêu nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng phía trước, không nhìn hắn nữa.
"Tôi đây là xem xét ở nhiều năm tình cảm của chúng ta, cho cậu một cơ hội, cậu phải biết rằng nếu là không thành công, hai ta phỏng chừng bạn bè cũng không làm nổi."
"Cho nên chỉ cho phép thành công, không được thất bại."
"Ha?"
Lưu Trạch Tiêu quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt đều đã đỏ, thở có chút hơi gấp, bộ dáng kích động kia, Chu Hải Vinh cũng bị cảm động.
- ------
Chu Hải Vinh rất hối hận, chính mình lúc trước nhất thời mềm lòng, mỡ heo che mắt, thế mà đáp ứng cùng Lưu Trạch Tiêu thử một lần.
Thử một lần kết quả chính là......
"Cậu làm gì đấy?!"
"Làm gì? Làm em!"
"Lưu Trạch Tiêu Đ* c*m th* này!"
"Gọi anh cái gì?"
"Cầm......"
Ở trong ấn tượng của Chu Hải Vinh, Lưu Trạch Tiêu thật là một người rất hiền hoà, cà lơ phất phơ, phảng phất cái gì cũng sẽ không khiến cậu ấy sinh khí, cậu ấy đối với mình cũng hòa khí, cùng cậu ấy ở bên nhau thật sự rất thoải mái vui sướng.
Nhưng là từ khi yêu đương qua lại, đặc biệt là sau lần đầu tiên bị đè ép, hết thảy đều thay đổi.
Lưu Trạch Tiêu trở nên rất xa lạ...... Được rồi, ngày thường cậu ấy vẫn là bộ dáng cũ, ngược lại càng hòa khí, ngữ khí nói chuyện đều mang theo sủng nịch lấy lòng, nhưng vừa đến trên giường, liền thay đổi.
"Người khác trêu một câu em liền không an phận, hửm?"
Chu Hải Vinh bị làm cho chỉ còn hừ hừ, nhiều lần bảo đảm không dám nữa.
"Em chính là thiếu X, thành thật chút, còn dám không?"
"...... Không dám."
Lưu Trạch Tiêu đã sớm muốn thu thập Chu Hải Vinh thành thành thật thật. Từ khi cậu ấy nhìn Chu Hải Vinh một đối tượng một đối tượng mà đổi, lại còn bội tình bạc nghĩa, cậu ấy đã cảm thấy Chu Hải Vinh thiếu thu thập.
Đặc biệt là khi chạy tới hỏi cậu ấy, nên yêu đương với Vương Trí không, cậu ấy cảm thấy cổ khí chất thiếu thu thập kia trên người Chu Hải Vinh đạt tới đỉnh núi, rốt cuộc thành công làm chính mình mất khống chế.
Chu Hải Vinh phong lưu nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cuối cùng bị Lưu Trạch Tiêu trị đến nghe lời, một anh công tốt đẹp, cứ vậy thành thụ.
Hắn thành thụ, thật sự là bị làm đến thành thụ, hắn không biết Lưu Trạch Tiêu đâu ra nhiệt tình lớn như vậy đối với việc này, mỗi ngày kéo hắn dính hắn, kết quả hắn quen thành tự nhiên, cuối cùng cả tâm tư phản công đều không có.
Cũng may trừ mấy chuyện này ra, Lưu Trạch Tiêu ngày thường thật sự đối với hắn phi thường tốt, trước kia cũng tốt, hiện tại là càng tốt. Duy nhất quá b**n th** chính là can thiệp hắn kết giao, không quá thích hắn chơi cùng người trong giới.
Chuyển biến của Chu Hải Vinh là mắt thường có thể thấy được. Hắn cứ vẫn luôn độc thân, nói thật, Tiếu Dao trong lòng là có chút biệt nữu, ít nhất thời điểm tụ hội ở trong nhà, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút cảm giác xấu hổ của tiền nhiệm, bất quá từ khi biết Chu Hải Vinh thành "Tỷ muội", cảm giác xấu hổ của Tiếu Dao rốt cuộc biến mất vô hình.
"Tiểu thúc và tẩu tử" quan hệ luôn là vi diệu, đặc biệt là như kiểu bọn họ trước kia còn từng qua lại, càng vi diệu, "Tiểu thúc" biến thành "Tiểu cô tử", kỳ xấu hổ ngắn ngủi qua đi, vi diệu cảm không còn, theo thời gian quá đi, ở chung cũng càng ngày càng hòa hợp.
Chu Hải Vinh lựa chọn Lưu Trạch Tiêu, Vương Trí bên kia còn rất mất mát, bất quá đều bên trong dự kiến, bản thân Vương Trí cũng không quá chờ mong có thể cùng Chu Hải Vinh ở bên nhau, hai người chênh lệch thật sự có chút lớn.
Lần đầu tiên thấy Lưu Trạch Tiêu ở nhà hàng, đã biết chính mình phần thắng không lớn.
Cũng may điều kiện cậu ta cũng không tồi, qua hai năm, cũng có đối tượng của mình, dân chúng tóc húi cua cũng có hạnh phúc bình phàm của dân chúng tóc húi cua.
Chu Hải Vinh vẫn là không thích đi làm, Lưu Trạch Tiêu cũng để hắn đi. Người và người không giống nhau, cuộc sống trong hy vọng cũng không giống nhau, nếu trong nhà có điều kiện, theo tâm ý của mình nhẹ nhàng mà qua cả đời, cũng khá tốt.
Chu Hải Vinh đối với Lưu Trạch Tiêu chỉ một yêu cầu: "Dù sao ở trong giới bạn bè không được nói tôi là người bị làm, bằng không cậu cũng đừng muốn nữa."
Lưu Trạch Tiêu thấy không sao cả, tùy tiện hắn. Chu Hải Vinh đối ngoại vẫn luôn tuyên bố mình cùng Lưu Trạch Tiêu là chia nhau, thay phiên thượng cương.
Bên ngoài vẫn là Chu nhị thiếu cường ngạnh, buổi tối đóng cửa lại bị ép kêu lão công.
Nợ phong lưu, luôn là phải trả.
- --------------------------------------------------------------
NỢ PHONG LƯU HAHAHA
 
[Xuyên Thư] Ăn Mật
Chương 179: Phiên ngoại 9


Tiếu Dao mơ một giấc mơ, trong mộng cậu lại về tới thế giới gốc của mình, gặp lại mẹ của mình, sau khi mộng tỉnh, hốc mắt nóng ướt, hô hấp Chu Hải Quyền gần ngay trước mắt, một con cánh tay còn ôm cậu.
Bên ngoài trời mưa, ào ào lạp lạp, trên cửa sổ đều là bọt nước. Ngày mưa thế này, rất thích hợp ôm nhau ngủ.
Cậu là may mắn, hay là bất hạnh đây. Ở trong thế giới gốc, cậu có tình thân, nhưng không có Chu Hải Quyền. Ở thế giới này, cậu tình yêu mỹ mãn, nhưng lại mất đi mẹ mình.
Rất giống như trong thế giới kia, tình yêu đồng tính luyến ái, thường thường phải lấy thân tình làm đại giới.
Chỗ bất hạnh cũng may mắn có lẽ liền ở chỗ, hết thảy không phải chính cậu chọn. Thời gian lâu rồi, khiến cậu quên đi Trần Ngộ quá khứ, dần dần mà biến thành Tiếu Dao thật sự. Nhân sinh tựa một giấc mộng, có lẽ cậu đã từng là Trần Ngộ, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ giống một giấc mộng không chân thật, đến cuối cùng chính cậu đều hoài nghi, hết thảy đến tột cùng đã từng phát sinh chưa.
Nhưng ấm áp trên thân Chu Hải Quyền dán vào cậu, là chân thật. Cậu liền chui vào trong lòng ngực Chu Hải Quyền. Chu Hải Quyền hơi hơi mở mắt, thanh âm có hơi khàn, nói: "Tỉnh?"
"Ân."
Tiếu Dao không nói gì khác, ôm eo Chu Hải Quyền.
Bất quá hai người cũng không ngủ bao lâu, hai đứa trẻ đã tới gõ cửa phòng bọn họ.
Tiếu Chu Chu: "Ba ba, daddy, hai người còn chưa dậy, đã nói là sẽ cùng bọn con đi nhà trẻ!"
Chu Tiếu Tiếu: "Còn không cho chúng con ngủ nướng!"
Tiếu Dao nhịn không được cười, lôi kéo Chu Hải Quyền dậy.
Chu Hải Quyền muốn ngủ nướng, híp mắt kêu dì Vương.
Hai đứa nhỏ một nam một nữ, giọng lớn đến dọa người, có thể nháo Chu gia đến lật trời. Dì Vương cuống quít giữ chặt bọn họ: "Ai nha các bảo bối, sao mà lại chạy lên lầu rồi, Vương nãi nãi làm đồ ngon cho các cô cậu nha."
Vừa lừa vừa gạt, dẫn hai người bọn họ đi. Chu Đồng đang cho Chu Lạp Lạp và Trần Ha Ha ăn cơm sáng, cô ấy nhìn nhìn bụng Chu Lạp Lạp, suy xét kiến nghị Tiếu Dao làm giải phẫu cho Trần Ha Ha, bằng không Chu Lạp Lạp một đứa một đứa cũng sinh quá giỏi rồi.
Tiếu Chu Chu cùng Chu Tiếu Tiếu chạy vội xuống lầu, dọa sợ dì Vương, đuổi theo ở phía sau. Chu Đồng quay đầu nói: "Hai tiểu ma vương, sáng tinh mơ đã không cho người sống yên ổn!"
Chu Tư Ngữ cầm đĩa anh đào nói: "Qua chỗ tiểu cô cô này."
- ---------
Hôn lễ của Chu Hải Vinh và Lưu Trạch Tiêu tổ chức vô cùng muộn, không giống Chu Hải Quyền Tiếu Dao bọn họ, hôn lễ hai người không có làm lớn, chỉ mời người nhà hai bên ăn một bữa cơm.
Chu gia bên này còn ổn, Lưu gia bên kia lại không quá vừa lòng, nhà bọn họ là muốn làm lớn, không nói so với hôn lễ long trọng kia của Chu Hải Quyền cùng Tiếu Dao, vậy ít nhất cũng phải tổ chức đàng hoàn. Nhưng Chu Hải Vinh không muốn làm, đứa con kia của nhà họ, chỉ biết nghe Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh nói không làm, Lưu Trạch Tiêu liền không làm.
- ---------
Nói đến Chu Ngôn, cậu nhóc là dương cầm gia thiên tài, niên thiếu đã thành danh, thời điểm mười sáu tuổi cha ruột Chu Thế Kiệt qua đời, trước khi qua đời không đành lòng mai một thiên phú của cậu nhóc, dặn dò vợ đem Chu Ngôn đưa trở về.
Dương cầm không phải gia đình bình thường có thể học, Chu Ngôn đã tới trình độ giáo viên dương cầm bình thường không dạy nỗi, càng đi lên cao, tiêu phí càng lớn, tiêu phí như vậy, chỉ có Triệu gia Nam Thành cung cấp nuôi dưỡng nỗi.
Chu Ngôn tới Triệu gia, được Triệu Tuân dốc lòng bồi dưỡng, hai mươi xuất đầu, đã thành thanh niên dương cầm gia kiệt xuất trong nước, lấy cầm nghệ khiến người kinh ngạc và tướng mạo so được với minh tinh, hai năm ở quốc nội lửa lớn nhiệt liệt, có một năm Tết Âm Lịch, còn cùng Tiếu Dao, đi theo đoàn viên ưu tú khúc nghệ giới trong nước cùng đi nước ngoài diễn xuất.
- ------------
Tô Quát vẫn luôn độc thân, nhưng ngày tháng qua rất thư thái. Thẩm Tinh Chi nói anh ta yêu cầu quá cao, Tô Quát nói: "Chuyện cả đời, không thể hạ thấp tiêu chuẩn, tình nguyện một mình cả đời, cũng không thể chắp vá. Dù sao con một mình cũng có thể qua rất tốt."
Tiếu Dao thường xuyên bảo Chu Hải Quyền lưu ý thanh niên ưu tú bên cạnh, phải giới thiệu cho đại sư huynh. Chu Hải Quyền nói: "Muốn độc thân ưu tú lại thích đàn ông, bên cạnh anh thật đúng là không có."
Vòng bạn bè của anh đều là thẳng nam.
Muốn nói quen biết người nhiều trong cùng vòng, đương nhiên là Chu Hải Vinh. Có một đoạn thời gian Chu Hải Vinh đi theo xem náo nhiệt, muốn tác hợp Tô Quát và Vương Trí, kết quả Vương Trí đã có đối tượng, đành phải thôi. Hắn lại đánh chủ ý lên Tô Lâm, Tô Lâm cũng độc thân.
"Em thôi đi," Lưu Trạch Tiêu phun tào hắn, "Mấy hoa hoa công tử mà em quen biết, có mấy người không phải tay chơi lão thành."
Chu Hải Vinh nhướng mày: "Lão thành thì không có chân tình? Mọi người còn đều nói tôi là lão thành đấy."
"Vậy em có chân tình không?" Lưu Trạch Tiêu hỏi.
Chu Hải Vinh nói: "Không có!"
"Vậy chân tình của em đâu rồi?"
"Cho chó ăn."
Kết quả lời này thành công làm hắn bị "Chó" cắn một ngụm, là "Chó điên".
"Chó điên cắn em phải tiêm ngừa, còn phải tiêm nhiều mấy liều." Lưu Trạch Tiêu nói, "Ngoan ngoãn, tiêm cho em."
Chu Hải Vinh rầm rì, nói: "Nào có kim thô vậy."
"Thô sao?"
"...... Không biết xấu hổ......"
Rất khó tin tưởng, không biết xấu hổ như Chu Hải Vinh, cũng có một ngày mắng người khác không biết xấu hổ.
Chu Hải Vinh cảm thấy mình hiện tại sống còn rất vui vẻ, mỗi ngày cũng không biết vui chuyện gì, chính là vui tươi hớn hở. Đại khái chính mình sống vui vẻ, không còn chút khúc mắc nào với Tiếu Dao và anh mình, ngày nào đó vì chạy thoát ma trảo của Lưu Trạch Tiêu, còn sẽ dọn về Chu gia đại trạch ở.
- -------------
Khi Sở đại gia qua đời, Tiếu Dao và Chu Hải Quyền còn chuyên môn trở về Đào Hoa thôn một chuyến, cùng nhau xử lý xong xuôi tang sự của Sở đại gia, Trịnh đại gia ở trước mộ ông ấy uống một lọ rượu lâu năm cuối cùng năm đó cất vào hầm.
"Ông ấy khi còn sống nói, chờ lúc ông ấy chết, ngày nào đó ông viếng mồ mả, cùng ông ấy uống một chén, bất quá thân thể này của ông, ra bên ngoài phỏng chừng sẽ chết ở bên ngoài, không có cơ hội trở về, nên hôm nay cùng lão Sở uống vậy."
Vâng theo di nguyện của Sở đại gia, Chu Hải Quyền đón Trịnh đại gia đi ra ngoài, đi viện điều dưỡng tốt nhất Nam Thành, nhưng Trịnh đại gia tới Nam Thành, không được nửa năm đã qua đời, trước khi qua đời, dặn dò Chu Hải Quyền, an táng hai người họ cùng nhau.
"Không phải hai ngôi mộ kề bên nhau, táng trong cùng một ngôi mộ."
Đào Hoa thôn từ đây liền thật sự tuyệt hậu, không còn người sống, cũng sẽ không lại có người. Sau này có một năm thanh minh Tiếu Dao cùng Chu Hải Quyền đi viếng mồ mả, phát hiện hai tòa phòng ở kia đều đã sụp xuống, đó cũng là một lần cuối cùng hai người bọn họ đi. Lúc xuống núi Tiếu Dao rất thương cảm, ở tiệm cơm nhà Vương Trí uống say.
Chu Hải Quyền ôm cậu lên xe, Tiếu Dao ôm cổ anh, kêu một tiếng "Chu Hải Quyền".
Chu Hải Quyền lên tiếng, Tiếu Dao nói: "Chúng ta chết đi, cũng táng cùng nhau đi?"
"Đó là tất nhiên." Chu Hải Quyền nói.
Cuộc đời này đương nhiên là có rất nhiều khuyết điểm, đi vào thế giới này, Trần Ngộ đã chết, nhưng cậu cũng không phải Tiếu Dao, thân phận mơ hồ, nhưng ái nhân của Chu Hải Quyền, thân phận này độc nhất vô nhị. Đối với đồng tính luyến ái mà nói, sống cùng giường, chết cùng huyệt, có thể lâu lâu dài dài cả đời, bạch cốt đời đời kiếp kiếp, đã là chuyện rất khó được.
Nguyện người có tình trong thiên hạ, khác phái luyến, đồng tính luyến ái, mặc kệ là tình yêu thế nào, chỉ cần yêu nhau, đều có thể một đời một kiếp.
( Kết thúc)
- ---------------------------------------------------------------
TẠM BIỆT CÂU CHUYỆN NÀY, NHƯNG CHƯA PHẢI LÀ KẾT THÚC
CÙNG NHAU MONG CHỜ CÂU CHUYỆN MỚI NHÉ
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỒNG HÀNH ĐẾN HÔM NAY
 
Back
Top Bottom