Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOYman0DCOnFLFjDKowoRRW9-JzOYs8ShBgXg1pdgBZO0v1pUfNyXHJ_TJ2mgy2Ok_fwtpGEA8kfmSLPktr2AQnsfkmg87_231xjhKTOS9_vVCoja-nuhoI3Un3-5Y8IZo83-jArfHquzcN0lZzSWUH=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Tác giả: Tuyết Gia
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Điền Văn, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tỉnh dậy, chồng của nguyên thân vứt cho cô một tờ giấy ly hôn.

Thư Nhan cầm lên nhìn, nhà thuộc về cô, xe thuộc về cô, tiền gửi ngân hàng thuộc về cô.

Sao! Con trai con gái cũng thuộc về cô

Kiếp trước còn là một cô gái trẻ, bây giờ làm mẹ?

Xích kê!*

*Ngôn ngữ mạng, từ đồng âm, ý nói sự phấn khích đáng yêu

Kiểm tra ký ức một chút, tiền gửi ngân hàng hai triệu, hai triệu ở những năm chín mươi...

Chồng là cái gì? Tiểu tam mau dắt đi, tôi phải lấy tiền cùng tiện nghi, dẫn con trai con gái đi.

Tag: Vả mặt ,xuyên thư, sảng văn, niên đại văn​
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 1: Chương 1



Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt?

Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào.

Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được.

Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh.

Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa.

Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm ga giường, dưới gối trừ điện thoại di động ra cũng không có gì khác, một ngày không ra ngoài, càng không có người vào phòng cô, thì loại tiền này ở đâu ra?

Kinh khủng nhất chính là tay của cô, Thư Nhan cũng xem như là một người thanh tú, có một đôi bàn tay đẹp vô cùng, mười ngón tay thon dài, cân đối, móng tay đỏ hồng, đầy đặn, bao nhiều người nhìn tay cô đều tiếc vì sao không cho cô đi học dương cầm.

Nhưng đôi tay trước mắt này, đen đúa, thô thiển, da xù xì, ngón tay đều là vết chai. Thư Nhan khống chế ngón tay làm các kiểu động tác, là tay cô, nhưng cũng không phải tay cô…

Hoảng sợ kéo chăn lên, bình thường một dáng vẻ hơi gầy, biến thành một vóc người to mập, nhéo chiếc bụng bự, cảm giác đau đớn truyền tới, tiếng kêu sợ hãi kiếm chế nhẹ vang lên trong cổ họng, cả người không cách nào khắc chế được, run rẩy.

Hồi lâu…

"Nằm mơ, mình nhất định là đang nằm mơ." Thư Nhan hoảng sợ che miệng, giọng nói yếu ớt này tuyệt đối không phải của cô, giọng nói của cô cứng hơn một chút.

Trước mắt tối sầm, Thư Nhan lại cảm nhận, một trận đau nhức, trong đầu lại xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về cô, thật giống như đang xem phim vậy, xem toàn bộ cuộc đời một người.

Tên của người này cũng giống tên cô, Thư Nhan, ra đời năm 1967. tổ tiên tám đời làm nông, nhà cô ấy có năm anh chị em, nguyên thân là thứ tư, phía trên có hai người anh, một người chị, bên dưới có một người em trai, học đến lớp ba tiểu học thì nghỉ ở nhà giúp chăm sóc em trai, kiêm làm việc nhà, mười bảy tuổi gả cho Diệp Chí Cường ở thôn lân cận, mười tám tuổi liền sinh con gái lớn là Diệp Tinh Tinh, bởi vì là con gái, không được lòng cha mẹ chồng và chồng, cuối cùng, năm ngoái cũng sinh được một người con trai, theo lý mà nói thời gian cực khổ đã qua, không ngờ Diệp Chí Cường lúc kiếm được chút tiền, lại đi tìm tình nhân mới vừa tốt nghiệp đại học, quay đầu chê vợ mình xấu xí, mập mạp, lại không có học thức, kiên quyết muốn ly hôn với cô, nguyên thân nhất thời nghỉ không thông liền uống thuốc ngủ.

TBC

Cho nên, bây giờ cô chuyển kiếp trở thành Thư Nhan ở nơi này?

Thư Nhan mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, có chút không dám tin, tối hôm qua chính là đọc tiểu thuyết trễ một chút, làm sao có thể xuyên qua chứ?

Nói đến tiểu thuyết, Thư Nhan tinh thần liền chấn động một cái, cha mẹ của vai chính trong tiểu thuyết hình như cũng gọi là Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều, mà đây hình như cũng chính là tên của chồng nguyên thân và tiểu tam. Còn có tên của con gái và con trai nguyên thân, Diệp Tinh Tinh, Diệp thiên Bảo, hông phải chính là tên con chốt thí lớn trong sách sao. Quan trọng nhất chính là trong tiểu thuyết cũng có một nhân vật là con chốt thí không ra sân tên Thư Nhan, bởi vì giống tên của cô, nên đoạn đó cô đặc biệt đọc rất cẩn thận.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 2: Chương 2



Vai chính của tiểu thuyết chính là con gái của Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều, gọi là Nhiễm Nhiễm, cô có hai người anh chị cùng cha khác mẹ, là do người vợ đầu của Diệp Chí Cường sinh, trước khi ly hôn vợ, cũng chính là Diệp Tinh Tinh và Diệp Thiên Bảo, Mẹ bọn họ, lúc bọn họ còn nhỏ cũng bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, cuộc sống ở nhà nội cũng không hề tốt, vì vậy vô cùng hận Diệp Chí Cường, theo đó hận luôn vai chính, cho nên mới lựa chọn hãm hại vai chính, đáng tiếc, bị nam chính kịp thời chạy đến ngăn lại.

Diệp Tinh Tinh và Diệp Thiên Bảo ra sân bất quá cũng chỉ được năm chương, cái tên Thư Nhan cũng chỉ ở trong miệng Diệp Tinh Tinh xuất hiện một lần, những thứ này còn chưa đủ chứng minh cô xuyên sách, nhưng là tên của ông bà nội vai chính, tên người bác, chính là những cái tên tối hôm qua cô đọc trong tiểu thuyết, không sai.

Cho nên... Cô xuyên sách?

Không trở thành vai chính, cũng không có vai phụ, mà chỉ là mẹ của một nhân vật phản diện, chỉ xuất hiện một lần, là người đã chết.

Bây giờ cô trở thành Thư Nhan trong sách, nguyên thân xảy ra tai nạn xe cộ c.h.ế.t đi thì cũng chẳng khác nào cô chết?

Chết có thể trở về thế giới của mình sao?

Cuộc đời của Thư Nhan cũng rất phổ thông, sinh ra ở một huyện thành nhỏ, cha mẹ kinh doanh một tiệm trái cây nhỏ, cô có một người em kém cô bảy tuổi, lên đại học hai người cũng ít gặp nhau, nhưng tình cảm rất tốt, sau khi tốt nghiệp đại học cô trở về quê, muốn tìm một công việc, vốn chuẩn bị thi công chức, nhưng gia đình lại thúc giục kết hôn, Thư Nhan dứt khoát dọn hành lý quay trở lại thành phố, cho đến ba mươi tuổi, cô vẫn không lập gia đình, không phải không ai thèm lấy, chỉ là không muốn tạm bợ.

Những người bạn đều đã có con, cuộc sống cũng đều tập trung cho gia đình, dần dần không còn đề tài chung, cũng ít liên lạc, Thư Nhan càng ngày càng trạch, ngày thường trừ xem phim thì chính là đọc tiểu thuyết, ai có thể ngờ đọc tiểu thuyết lại có thể chuyển kiếp. Mặc dù cuộc sống có nhiều than phiền, cô cũng hông có muốn biến thành người khác.

TBC

Ba mẹ biết cô c.h.ế.t nên đã rất đau lòng, không biết tại sao, Thư Nhan biết ở thế giới kia cô đã chết, loại cảm giác này vô cùng mạnh mẽ, một cảm giác chua xót xông lên đầu, không cầm được từng giọt nước mắt rơi xuống, duy nhất có một điều may mắn chính là cô còn có một đứa em trai, cha mẹ từ này về sau còn có thể dựa vào.

Trở về chỉ sợ là không được, cô cũng không có lá gan tự sát đó, còn có thể làm gì? Chỉ có thể sống thật tốt.

Đợi suy nghĩ thông suốt, Thư Nhan lần nữa ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn thấy một tập sách, phía trên đặt một chai thuốc độc, cầm chai lên, cô không khỏi than thở.

“Thật là một người phụ nữ ngốc, một tên cặn bã như người đàn ông đó, đáng giá để cô hy sinh tính mạng sao?”

Vừa dứt lời, trước mắt Thư Nhan tối sầm, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, n.g.ự.c truyền tới một trận khó chịu, sự tuyệt vọng liền khiến cô nhanh chóng muốn tự sát.

Ôm ngực, Thư Nhan ánh mắt lạnh lùng: “Vốn chính là một người đàn ông cặn bã, cô ngoài việc làm vợ, còn làm người, còn làm mẹ, vì một tên cặn bã mà tự sát, bất kể cha mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng cô, không để ý đến cô con gái còn nhỏ, cô cảm thấy mình làm đúng rồi?”

Sự tuyệt vọng trong người từ từ tản đi, tiếp tới là một trận không cam lòng.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên đàn ông cặn bã đó và người phụ nữ kia, nếu tôi đã dùng thân thể của cô, thì cha mẹ cô cũng là cha mẹ tôi, con của cô cũng sẽ là con của tôi.”

Nói xong, cả người mới nhẹ đi một chút, Thư Nhan thở hổn hển mấy cái, không nghĩ tới thuận miệng nói mấy câu lại kích động chút ý thức của nguyên thân còn lưu lại trong thân thể, mới vừa rồi nếu như không phải cô phản ứng nhanh, rất có thể cũng sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ cũng sẽ bị quỷ mê hoặc đầu óc mà đi nhảy lầu các loại.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 3: Chương 3



Ngồi chờ c.h.ế.t không phải tính cách của Thư Nhan, hiện giờ Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều suốt ngày qua lại với nhau chính là bằng chứng sẵn có, tiếc rằng không ai làm chứng cho cô. Địa vị xã hội của hai người cách nhau quá xa, tìm nhân chứng là chuyện không tưởng, chỉ có thể nghĩ cách tìm vật chứng thôi.

Tìm mấy người như thám tử tư chụp ảnh thân mật của Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều, nếu có thể bắt gian tại trận là tốt nhất. Ngoài việc háo sắc ra thì thanh danh của Diệp Chí Cường rất tốt, có ảnh rồi thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay cô.

Tính thời gian, Lý Kiều Kiều đã mang thai nên mới vội vàng bảo Diệp Chí Cường ly hôn như thế. Phải nghĩ cách tìm ra bệnh viện nơi Lý Kiều Kiều đến khám sức khỏe, nếu lấy được báo cáo kết quả thì còn gì bằng.

Cô không còn nhiều thời gian nữa, hiện tại Diệp Chí Cường đang ép nguyên chủ ly hôn, không chừng sẽ gây ra chuyện gì. Anh ta là chủ thầu, cấp dưới một đống. Người đàn ông tàn nhẫn sẽ không bao giờ nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, lại càng không nể tình bạn đã sinh con cho anh ta.

Thư Nhan lập tức đứng dậy thay quần áo tìm người. Vừa đứng trước chiếc gương lớn, ý chí chiến đấu hừng hực của Thư Nhan trong phút chốc đã bị đả kích. Ngoại hình của bản thân cô không đẹp cũng không hẳn là xấu, thuộc dạng trung bình, sửa soạn một chút thì không ít người khen một câu xinh xắn.

Còn người trong gương?

Cao khoảng 1m57, đã không cao lại còn béo, ít nhất cũng 130 cân. Nhất là cái bụng, cứ như mang bầu bảy, tám tháng vậy. Da vừa đen vừa thô ráp, quan trọng là gương mặt này, vết thâm nám trải đầy cả khuôn mặt, cộng thêm mái tóc rối bời, nói bốn mươi tuổi là còn ít.

Niềm an ủi duy nhất là bản chất ngũ quan không tồi, chẳng qua dù bản chất có đẹp đến đâu thì cũng không chịu nỗi sự tàn phá như thế. Thư Nhan bực mình rời mắt đi, chuyện đầu tiên phải làm sau khi ly hôn chính là giảm cân, sau đó dưỡng da cho mờ vết thâm nám. Không bảo phải trở nên xinh đẹp nhưng ít nhất phải có tinh thần, có dáng vẻ mà một người hai mươi lăm tuổi nên có.

Trong tủ đồ chỉ có vài bộ quần áo, Thư Nhan chọn đại một bộ đồ thường, đi đôi giày sandal nhựa siêu mốt lúc bấy giờ xuống nhà.

Căn nhà có tổng công năm tầng, tầng một là phòng khách và nhà bếp, tầng hai có hai phòng ở đằng trước và đằng sau, phòng trước là của nguyên chủ và Diệp Chí Cường. Đương nhiên Diệp Chí Cường rất ít khi về nhà, bình thường là nguyên chủ và Diệp Thiên Bảo ở, phòng sau là phòng của Diệp Thanh Thanh. Tầng ba đến tầng năm bỏ không, không cho sửa sang lại.

TBC

Căn nhà này được một ông chủ nợ Diệp Chí Cường tiền công trình trả nợ, hiện tại trị giá khoảng 150 nghìn, đặt tại năm 19 thì thể nào căn nhà này cũng có giá 5,6 triệu, có tiền cũng đừng hòng mua được.

Thư Nhan quan sát sơ qua, căn nhà rất vắng vẻ, hai đứa nhóc còn ở cùng bà nội dưới quê chưa về, tiện cho cô yên tâm thu thập chứng cứ.

Theo như trí nhớ thì thành phố này tên là Tây Thành, môi trường, địa lý và phong tục tập quán, ngôn ngữ không khác quê hương ở kiếp trước là bao. Đây xem như chuyện tốt, không đến mức khiến cô thấy lạ lẫm hoàn toàn.

Cô mới ra ngoài thì sực nhớ ra, thời đại này không có điện thoại càng không có wifi, biết đi đâu tìm thám tử tư bây giờ?

Nguyên chủ thì khỏi phải nói, là bà chủ gia đình. Bản thân cô cũng là người bình thường, chưa từng tiếp xúc với loại người này nên nhất thời thật sự không biết phải làm sao.

Thư Nhan chữa ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống, cố gắng lục tìm trí nhớ. Mắt cô bỗng sáng ngời, con trai út nhà bác cả của nguyên chủ là côn đồ ở Tây Thành, nghe nói bây giờ đã thành dân anh chị. Năm ngoái bác cả bị người ta đánh, anh ấy dẫn luôn một nhóm người về quê, đối phương phải bồi thường một số tiền lớn thì vụ này mới lắng xuống.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 4: Chương 4



Ở quê không siêng năng làm việc đã bị nói ra nói vào rồi huống gì là côn đồ khét tiếng như anh họ. Họ không dám nói gì ngay mặt chứ sau lưng thì chửi rủa thậm tệ. Ba mẹ Thư Nhan còn dặn dò con cái trong nhà không được tiếp xúc với anh họ. Nguyên chủ đến Tây Thành đã hơn một năm mà chưa liên lạc với người anh họ này lần nào, có thể thấy quan hệ giữa hai người nhạt nhòa biết mấy.

Nguyên chủ nghĩ đối phương là lưu manh, không hòa hợp nổi, Thư Nhan thì không nghĩ vậy. Theo như trong trí nhớ, khi còn bé người anh họ từ trên trời rơi xuống này một lòng bảo vệ em trai, em gái trong nhà, ai trên trường dám bắt nạt mấy đứa nhỏ thì tất cả đều bị anh ấy đánh, kể cả bây giờ họ hàng trong nhà bị người ta ức h**p, tìm tới anh họ, anh ấy sẽ lập tức dẫn người chạy về. Anh ấy rất hiếu thảo với ba mẹ và ông bà nội, năm ngoài còn dẫn ông bà nội tới bệnh viện khám sức khỏe. Nông thôn bây giờ còn người cao tuổi nào đi khám sức khỏe đâu, ông bà nội cô chắc chắn là người đầu tiên, nói sao cũng tốt hơn các anh em của nguyên chủ gấp trăm lần.

Đi tìm anh ấy cũng khá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để hai ông bà già biết chuyện ly hôn.

Trước tiên, Thư Nhan đi dạo một vòng trong thành phố, có nơi bán quần áo, bán đồ ăn, có cả cửa hàng bách hóa nhưng lại không có thám tử tư, đến một tờ quảng cáo nho nhỏ cũng không có.

Thấy một tiệm chụp ảnh, Thư Nhan lưỡng lự một lúc rồi đi vào.

TBC

"Quý khách muốn chụp ảnh sao?" Đi tới là một người đàn ông tóc dài, để râu chừng ba mươi tuổi, từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất của một nghệ thuật gia.

"Không phải, tôi xem thử thôi." Thư Nhan gật đầu một cái rồi ra ngoài, nếu mà bảo cô muốn nhờ ông ta chụp ảnh bắt gian thì chắc có khi ông ta nghĩ cô sỉ nhục nghệ thuật của ông ta quá, haiz! Tìm chỗ khác thôi.

Người đàn ông ở tiệm tiếp theo không ăn mặc kiểu nghệ thuật nhưng tuổi tác có thể làm ông nội cô được rồi. Ban đầu cô muốn tìm ai đó biết chụp hình, trả thêm chút tiền để chụp giúp mình mà coi bộ không được rồi.

Nhưng ông lão này đã cao tuổi, còn là người địa phương, người biết chụp hình thời nay cũng xem như tốt bụng nên Thư Nhan định hỏi thăm ông ấy xem sao.

“Ông ơi, ông biết Tây Thành có chỗ nào có thám tử tư không ạ?”

Ông cụ liếc mắt nhìn Thư Nhan với vẻ tò mò, lắc đầu: “Cháu gái, cháu xem phim Hồng Kông nhiều quá rồi, trong nước làm gì có thám tử tư.”

Nhất định là có, chẳng qua là họ không biết mà thôi. Thư Nhan cảm ơn ông cụ rồi xoay người rời đi, xem ra phải nhờ anh họ thật rồi.

Đi hết mấy sàn nhảy, Thư Nhan mới tìm được anh họ đang đánh bài.

"Cậu nói ai tìm tôi?" Thư Kiến Dương ngậm một điếu thuốc, nhìn người đối diện với vẻ ngờ vực.

"Bảo là em gái họ anh, tên Thư Nhan ạ." Đều là họ Thư cả, chắc không lừa anh ấy đâu nhỉ?

"Anh ba, có thật là em gái họ của anh không? Đẹp không? Giới thiệu cho bọn em đi." Người nhuộm tóc vàng ngồi đối diện Thư Kiến Dương cười hí hửng, nói.

Anh họ đẩy anh ta ra, bực mình quát: “Cút sang một bên, thằng năm, mày đánh giúp anh, anh đi gặp em họ anh cái.”

Thấy cô em họ đứng ở cửa, Thư Kiến Dương nhướng mày. Thường ngày cô em họ này vừa thấy anh ấy là như thấy dịch bệnh vậy, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà đến tìm anh ấy thế này?

"Anh ba." Thư Nhan thấy có người đến thì nhận ra ngay đây chính là ông anh họ từ trên trời rơi xuống: "Hôm nay em tìm anh là vì muốn nhờ anh giúp một chuyện." Cô đi thẳng vào vấn đề.

Bôn ba cả một ngày, Thư Nhan nghĩ không tìm được người nên đành nhờ anh họ giúp một tay.

Thư Nhan thế này càng khiến Thư Kiến Dương bất ngờ hơn, có thế nào cũng không ngờ em gái họ lại nhờ mình giúp đỡ.

"Em chờ một chút, anh đi nói với họ một tiếng." Thư Kiến Dương không hỏi gì, nhắn lại với những người ở cách đó không xa mấy câu rồi dẫn Thư Nhan đến quán trà gần đó.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 5: Chương 5



Phục vụ ở đây quen mặt Thư Kiến Dương, mỉm cười dẫn họ vào căn phòng trên tầng hai, rõ ràng anh ấy thường xuyên đến đây uống trà.

"Nơi này rất an toàn, em muốn nói gì thì nói đi." Nói xong, anh họ vỗ đùi mình một phát. Ngốc quá, em họ nhờ mình giúp đỡ cùng lắm là nhờ giữ thể diện thôi, có thể là chuyện lớn gì chứ.

"Trước khi nói, anh ba có thể đồng ý với em một việc không?" Trước khi đến tìm Thư Kiến Dương, Thư Nhan đã phân tích sơ lược tính cách của anh ấy. Rộng rãi, biết giữ lời, ăn mềm không ăn cứng.

Thư Kiến Dương nhíu mày.

"Không phải việc gì khó đâu ạ, chỉ là em không muốn dưới quê biết thôi, nhất là người nhà. Nếu như anh ba khó xử thì cứ xem như em chưa từng tới." Thư Nhan nhanh chóng giải thích.

Thư Kiến Dương thầm ngạc nhiên, quan sát người em họ ở đối diện. Đúng là Thư Nhan rồi, nhưng sao thay đổi nhiều thế này: “Được, anh đồng ý, em nói đi.”

Thư Nhan bèn vừa kể vừa lau nước mắt: “Anh ba, Diệp Chí Cường ngoại tình, muốn ly hôn với em.”

"Cái gì?" Thư Kiến Dương sa sầm nét mặt, mặc dù anh ấy không quá thân thiết với Thư Nhan nhưng người ngoài muốn bắt nạt em gái anh ấy sao được.

Thật ra anh ấy từng thấy Diệp Chí Cường ở sàn nhảy mấy lần. Đàn ông ra ngoài làm ăn, gọi vài cô gái tới mua vui là chuyện bình thường nhưng ngoại tình thì khác rồi, đã vậy còn làm lớn chuyện đến mức ly hôn nữa chứ.

"Chuyện lớn như vậy sao phải giấu nhà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đáng lý ra Thư Nhan nên tìm ba mẹ và anh em ruột của mình mới phải, đằng này không những giấu nhẹm mà còn tìm đến anh ấy?

Thư Nhan lắc đầu, nức nở đáp: “Anh ba, anh còn không hiểu ba mẹ và anh em của em thế nào sao? Không thể để họ biết chuyện này được, họ mà biết thì không bao giờ cho em ly hôn đâu.”

"Em muốn ly hôn ư?" Giờ thì đến phiên Thư Kiến Dương hết hồn, mở to mắt nhìn Thư Nhan.

Anh ấy cứ tưởng Thư Nhan tìm mình là muốn mình đe dọa Diệp Chí Cường, ép anh ta cắt đứt quan hệ với tình nhân và trở lại với cô chứ, đánh vỡ đầu cũng không ngờ Thư Nhan cũng muốn ly hôn.

"Là Diệp Chí Cường ép em ly hôn, anh ta quyết tâm ly hôn rồi, vì con đàn bà kia mà anh ta bỏ rơi cả hai đứa con chứ nói gì là em." Thư Nhan sụt sịt: “Em đồng ý ly hôn, nhưng Diệp Chí Cường muốn bỏ rơi em dễ dàng như vậy thì đừng hòng. Anh ta muốn ly hôn thì được thôi, trừ khi tay trắng ra đi.”

Nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của em gái họ, Thư Kiến Dương nuốt nước miếng cái ực. Người ta thường nói thâm hiểm nhất là lòng dạ đàn bà, phụ nữ mà điên lên thì đàn ông còn dám ho he gì?

“Em muốn làm gì?”

"Anh ba, anh biết thám tử tư trong phim Hồng Kông không?" Thư Nhan thấy Thư Kiến Dương gật đầu bèn nói tiếp: “Anh giúp em tìm thám tử tư chụp hình nhé, càng nhiều càng tốt, càng thân mật càng tốt, được thì thu âm, có cách bắt gian tại trận thì còn gì bằng.”

"Khụ..." Thư Kiến Dương nhấp một ngụm trà, khẽ hắng giọng, hơi hoảng hốt hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Tình nhân của Diệp Chí Cường đã có thai, anh ba có thể điều tra giúp em cô ta khám sức khỏe tại bệnh viện nào được không? Nếu lấy được báo cáo kết quả thì đó sẽ là chứng cứ vô cùng có lợi.”

Thư Kiến Dương không nói gì làm lòng Thư Nhan hơi sốt ruột, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh. Hồi lâu sau, Thư Kiến Dương gật đầu: “Được, chuyện này giao cho anh.”

TBC

"Cảm ơn anh ba." Thư Nhan nhẹ nhàng thở phào, lấy một cuộn tiền ra khỏi túi: “Em đi vội quá nên chưa kịp tới ngân hàng rút tiền, anh ba dùng tạm đi.”

"Lấy về đi." Thư Kiến Dương nghiêm mặt, nói với vẻ không vui.

Thư Nhan lắc đầu: “Một mình anh ba không làm chuyện này được đâu. Anh là anh của em, không trả tiền cũng được nhưng đàn em thì phải trả tiền chứ. Anh ba, chỗ này không đáng bao nhiêu, anh nhận đi, đừng làm em khó xử.”
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 6: Chương 6



Thấy Thư Nhan đã quyết tâm, Thư Kiến Dương thở dài, nhận lấy: “Thôi được, nhưng chừng này đủ rồi, lần sau đừng đưa thêm nữa.”

Thấy anh ấy nhận, Thư Nhan cười nhẹ, gật đầu: “Anh ba định khi nào hành động, cần em làm gì không?”

"Không vội, chờ anh sắp xếp xong rồi báo em đi bắt gian." Thư Kiến Dương nhếch mép đầy lạnh lùng.

Trong nhà chỉ có mình Thư Nhan, vì thế cô ăn đại chút gì đó coi như xong cơm tối. Sau khi cô thu dọn xong, thì lên lầu tắm rồi chuẩn bị ngủ. Hôm nay cô chạy đi chạy lại, nên rất mệt mỏi.

Trên đầu giường là ảnh của hai đứa trẻ, có lẽ do bản thân đã khôi phục trí nhớ của nguyên thân, Thư Nhan cảm thấy hai đứa trẻ trong ảnh rất thân thiết. Nghĩ tới kết cục của bọn nó trong truyện, lòng n.g.ự.c của cô rất khó chịu.

Cuộc sống của hai đứa trẻ trong tiểu thuyết không được tốt. Sau khi tốt nghiệp trung học, Diệp Thanh Thanh nghỉ học rồi đi làm. Cô bé một mình nuôi em trai học tới đại học, hai đứa vẫn oán hận Diệp Chí Cường. Trong một lần tình cờ, công ty của cậu bé hợp tác với công ty của Diệp Chí Cường. Đại diện của công ty họ Diệp là Diệp Nhiễm Nhiễm, cô bé nhìn thấy Diệp Thanh Thanh xinh đẹp thuần khiết thì rất ghen tị. Cô bé muốn hãm hại Diệp Thanh Thanh, yêu cầu Thiên Bảo nhờ chị gái giúp đỡ.

Bọn họ cùng ăn cơm ở tiệm Diệp Thanh Thanh, cô bé đưa thuốc cho Diệp Thiên Bảo. Sau đó cô ta lấy cớ Diệp Thanh Thanh uống say cần nghỉ ngơi, dẫn cô bé đến phòng rồi chuẩn bị c** s*ch quần áo để chụp hình.

Nhưng nhân vật chính không thể bị tổn thương, lúc cô bé bị Diệp Nhiễm Nhiễm dẫn đi, thì đụng phải khách tới ăn cơm cũng chính là nam chính, sau đó nữ chính được cứu.

Sau khi Diệp Thanh Thanh bị nam chính hãm hại đưa vào tù, thì Diệp Chí Cường nhớ tới Diệp Thiên Bảo là con trai lớn của mình nên anh ta ra sức bảo vệ. Chẳng qua anh ta bị buộc rời khỏi Tây thành. Giữa tiểu thuyết có đề cập tới, Diệp Thiên Bảo xảy ra tại nạn xe rồi qua đời, phần cuối của tiểu thuyết cũng không gây xúc động gì. Chẳng qua là quá xui xẻo, bản thân lại trở thành bà mẹ hai con, cô cảm thấy không đơn giản như vậy.

Có quá trùng hợp hay không? Năm 92, xe ô tô không có nhiều, dựa vào tính cách của nguyên thân, sau khi ly hôn cô ta có thể dẫn hai đứa trẻ về làng. Ở làng Lĩnh An một ngày chỉ có hai xe khách, còn lại chỉ có mấy xe kéo, sao nguyên thân lại xảy ra tai nạn được? Còn Diệp Thiên Bảo bị buộc rời khỏi Tây thành, không lâu lại xảy ra tai nạn xe mà chết. Hai mẹ con đều c.h.ế.t vì tai nạn xe, có phải là c.h.ế.t ngay tại chỗ hay không…

Thân thể của Thư Nhan run lên, bị suy nghĩ của bản thân hù đọa. Dù sao Diệp Chí Cường không thèm quan tâm con cái. Để hai đứa trẻ ở lại nhà họ Diệp sẽ thảm thương hơn so với nhà họ Gia.

Cô đã đáp ứng nguyên thân sẽ chăm sóc hai đứa trẻ, thật ra cô rất thích trẻ con. Bây giờ cô không cần mang thai chín tháng mười ngày, không cần sinh vẫn mà có được hai đứa con, vụ mua bán này cũng có lời.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thư Nhan căng thẳng trong lòng. Là Diệp Chí Cường sao? Sao anh ta trở về rồi?

Cô nhìn thấy Diệp Chí Cường giống trong trí nhớ của mình. Anh ta mặc áo sơ mi họa tiết cùng với quần tây màu sáng, đeo một chiếc nhẫn vàng trên ngón út, cùng với quả đầu trọc, rất giống với nhà giàu mới nổi

"Cô có ký hay không?" Diệp Chí Cường hỏi.

Thư Nhan cắn chặt môi dưới, dáng vẻ rất đau khổ. Bây giờ cô không thể khiến anh ta chú ý, phải đợi lấy được bằng chứng…

TBC

"Chúng ta ly hôn rồi thì hai con phải làm sao? Ngay cả con, anh cũng không cần sao?" Thư Nhan vừa khóc nức nở vừa hỏi.

"Nếu tôi không vì hai con thì ngôi nhà này sẽ để lại cho cô sao? Cô có nhà và tiền, sau này tôi đều đưa cho cô ba trăm đồng tiền sinh hoạt? Cô ở nhà nuôi con cái thì có gì không tốt? Cô về làng Lĩnh An hỏi một chút đi, người nào có được cuộc sống thoải mái như cô. Vì thế, cô đừng tiếc một nét chữ với tôi, mau ký vào đi." Diệp Chí Cường không nhịn được mà nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 7: Chương 7



Kiều Kiều mang thai hơn ba tháng, nếu bọn họ không kết hôn thì bụng của cô ta sẽ to lên. Con của anh ta nhất định phải do Kiều Kiều sinh, đứa bé chắc chắn sẽ vừa xinh đẹp vừa thông minh. Lúc đầu bản thân không nên cưới người phụ nữ mập mạp c.h.ế.t tiệt này, bây giờ lại gây phiền phức như vậy.

"Tôi không đồng ý ly hôn." Cô la lên như một bệnh nhân tâm thần: "Diệp Chí Cường, anh đúng là con người không có lương tâm, tôi không cùng anh ngày đêm làm việc, thì sao anh có thể giàu sang như bây giờ?

“Cái rắm, đó là do tôi thông minh, Thư Nhan, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Cô nhanh chóng ký đi, nếu không cô không có được thứ gì hết.”

"Tôi không ký. Diệp Chí Cường, anh là một tên cầm thú." Cô ngồi ở mép giường mà ôm mặt khóc rống lên.

"Chồng ơi, anh xong chưa?" Âm thanh nũng nịu từ dưới lầu truyền tới.

Ánh mắt của cô trở nên âm u, Diệp Chí Cường anh thật tốt, dám dẫn Lý Kiều Kiều tới đây, thật đúng là không sợ hãi gì.

Diệp Chí Cường trả lời một tiếng, thái độ hoàn toàn trái ngược khi nói chuyện với Thư Nhan. Anh ta rất dịu dàng, may mà không gọi cô không thì cô sẽ nổi cả da gà.

"Cô nên suy nghĩ, tôi chỉ thông báo việc ly hôn với cô, chứ việc đó cũng không do cô làm chủ." Lý Kiều Kiều ở dưới lại gọi lên, Diệp Chí Cường nói xong lời tàn nhẫn rồi rời đi.

Thư Nhan ngẩng đầu lên, vẻ mặt không có chút đau khổ gì mà chỉ hừ một tiếng. Cô phải kêu anh ba hành động nhanh chóng lên, Diệp Chí Cường không chờ đợi được nữa nên cô phải tốc chiên tốc thắng.

Thư Kiến Dương hành đông rất nhanh, ngày thứ ba, có một người đàn ông trẻ tuổi tới tìm Thư Nhan, dẫn cô tới khách sạn Nhật Hâm.

TBC

"Khách sạn sao?" Hai mắt của cô sáng lên “Tôi phải đi liền bây giờ sao?”

"Đúng vậy, anh ba bảo tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng." Người đàn ông không dám đánh giá Thư Nhan một cách lộ liễu, anh ta có chút thất vọng trong lòng. Anh ta phải tranh giành với nhiều người mới được cơ hội đi báo tin. Anh ta nghĩ anh ba đẹp trai như thế, thỉ em gái nhất định sẽ rất xinh đẹp. Nhưng anh ta càng hi vọng bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu, em gái của anh ba... Một lời khó nói hết.

Đối phương cho rằng mình che giấu kĩ nhưng Thư Nhan đã phát hiện ra ánh mắt này. Đối với nhan sắc và thân thể này, Thư Nhan cũng không dám nhìn, nhưng nó không làm cho cô tức giận. Việc quan trọng bây giờ là đi bắt kẻ ngoại tình.

Tới khách sạn, cô nhìn thấy Thư Kiến Dương đang đợi cô.

"Diệp Chí Cường mới vào phòng. Trước mắt không cần vội, anh đã tra được một số tài liệu, em xem một chút đi." Thư Kiến Dương đưa túi văn kiện cho cô.

Thư Nhan nhìn anh ấy rồi cầm lấy túi văn kiện. Tài liệu đầu tiên trong túi là tài sản dưới danh nghĩa của Diệp Chí Cường. Đó là một công ty sửa chữa nhà, bốn căn hộ, hai chiếc xe tải và một chiếc xe ô tô. Cô cảm thấy mình không biết rõ cái gì hết, hay nói bản thân quá tự tin. Diệp Chí Cường vốn không chia tài sản, tất cả tài sản đều dưới danh nghĩa của anh ta, việc này cũng làm cho cô bớt hao tâm tổn sức.

Một phần tài liệu khác là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lý Kiều Kiều. Bọn họ thật không sợ gì, trực tiếp đi khám ở bệnh viện nhân dân. Thai đã được 14 tuần, nghĩa là hơn 3 tháng, chẳng trách anh ta nóng vội như thế.

"Đây là ảnh chụp được. Do thời gian quá vội, anh không chụp được nhiều ảnh. Nhưng anh đảm bảo một lát sẽ chụp được nhiều ảnh." Thư Kiến Dương sờ cằm, muốn cô mở túi văn kiện ra.

Trong ảnh chụp Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều cùng nhau ăn đồ Tây, nắm tay dạo phố, ngoài ra còn cùng nhau mua đồ cho trẻ con. Những việc này, anh ta chưa từng làm với nguyên thân, bởi vì anh ta cảm thấy đi cùng nguyên thân rất xấu hổ, nên không cho nguyên thân đi ra ngoài.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 8: Chương 8



Chỉ có những thứ này vẫn chưa đủ, cô tin nếu có thêm ảnh giường chiếu thì càng đủ bằng chứng thuyết phục.

"Bọn họ yêu đương vụng trộm ở chỗ này sao?" Thư Nhan quan sát khách sạn một chút. Ở năm 92, khách sạn như vậy đã rất tốt, cô nhìn bảng giá, phòng cao cấp thì 50 đồng một đêm, so với 500 đồng ở năm 19 thì rẻ hơn rất nhiều.

"Diệp Chí Cường mua cho người con gái kia một căn phòng nhỏ, nó đang được sửa chữa. Vì thế anh ta liền bao một phòng ở chỗ này này trong khoảng thời gian này." Thư Kiến Dương vừa nói vừa chú ý sắc mặt của cô. Mà vẻ mặt của cô hoàn toàn không thay đổi, xem ra đã hoàn toàn hết hy vọng với Diệp Chí Cường. Em ấy như vậy cũng tốt, có tiền thì không còn lo nữa... Gả. .

Cô hơi do dự trong lòng, Thư Kiến Dương quyết định gây khó dễ anh ta một trận, hoặc gây khó dễ em gái nhỏ của anh ta để anh ta phải ra sức bảo vệ. Nếu không em gái này... phải tìm một người khá giả để kết hôn... Dường như... Việc đó có chút khó khăn.

“Đi thôi.”

Người thông báo cho cô chính là người đàn ông trẻ tuổi huýt sáo ở chỗ rẽ. Thư Kiến Dương vỗ vai cô, hai người hùng hổ mà đi tới phòng 505. Bỗng Thư Kiến Dương đạp cửa một cái, cánh cửa liền sập xuống.

Thư Nhan nhìn vết nứt của cánh cửa nhiều lần rồi nuốt ngụm nước miếng, anh ba thật oai phong.

Bên trong hai người đang l** th* mà ôm nhau một chỗ. Diệp Chí Cường bị âm thanh to lớn hù dọa một chút, cô liếc mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới, không biết việc này có tạo thành bóng ma trong lòng anh ta hay không.

Anh ta quay đầu lại nhìn thấy Thư Nhan còn có Thư Kiến Dương ở phía sau, thì mặt càng đỏ lên. Anh ta vừa muốn lên tiếng thì đã nghe âm thanh tách tách, nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy có người đang chụp ảnh bọn họ với đủ góc độ.

Lý Kiều Kiều hốt hoảng muốn tìm chăn che lại, nhưng lại bị em trai của Thư Kiến Dương giựt lấy rồi ném từ cửa sổ lầu năm xuống, nhân tiện ném luôn quần áo của bọn họ.

Vẻ mặt của cô rất đau khổ nhưng trong lòng không ngừng vỗ tay cho em trai này, lát ra phải thưởng thêm tiền cho cậu ta.

"Đừng chụp ảnh, đừng chụp." Mắt của Diệp Chí Cường đỏ ngầu nói: “Thư Nhan, cô muốn làm gì?”

Anh ta không tin cô có gan làm ra chuyện như vậy, nhưng Thư Kiến Dương thì có thể. Anh ta quay đầu đàm phán với Thư Kiến Dương: “Anh ba, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện của tôi và Thư Nhan là chuyện riêng của gia đình tôi, có phải anh quan tâm quá nhiều rồi không?”

"Là tôi nhờ anh ba giúp." Thư Nhan chỉ về phía Lý Kiều Kiều mà nói: “Bởi vì con hồ ly tinh này, anh đòi ly hôn với tôi? Diệp Chí Cường, anh đúng là tên đàn ông khốn kiếp vô lương tâm.”

"Đừng đánh, đừng chụp nữa mà! Chí Cường, anh ngăn cản bọn họ đi." Lý Kiều Kiều đứng dậy rồi che lại mặt mình.

Thư Nhan xông qua túm lấy tóc Lý Kiều Kiều rồi tát vào mặt cô ta: “Cha mẹ của cô cực khổ nuôi cô ăn học tới đại học, vậy mà cô lại học làm tiểu tam? Cô đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ...”

Thư Nhan tức giận trong lòng, đời trước ba mẹ dạy cô trở thành người ngoan ngoãn, chưa từng mắng chửi người khác.

Thấy Kiều Kiều bị đánh, Diệp Chí Cường tiến tới muốn đánh lại Thư Nhan. Nhưng Thư Kiến Dương vung tay lên, hai thủ hạ cao lớn liền tiến tới đánh Diệp Chí Cường tơi bời.

Lý Kiều Kiều đang mang thai, cô không dám ra tay quá nặng, tát cô ta hai bạt tay cũng không xảy ra chuyện gì. Còn nếu ồn ào đến mức xảy thai c.h.ế.t người, thì lúc đó có đúng cũng thành sai.

TBC

"Đủ rồi Thư Nhan, cô kêu bọn họ dừng tay đi, có chuyện gì thì chúng ta có thể nói với nhau." Diệp Chí Cường ôm đầu, thỉnh thoảng kêu đau lên.

Hai thủ hạ của Thư Kiến Dương là hai tay võ chuyên nghiệp, chuyên đánh vào những chỗ đau nhất nhưng không gây c.h.ế.t người.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 9: Chương 9



"Anh ba?" Thư Nhan nhìn Thư Kiến Dương, nếu việc này tìm anh ba hỗ trợ thì anh ba sẽ đồng ý, vậy để cho anh ấy quyết định đi.

Thư Kiến Dương gật đầu, nhưng hai thủ hạ vẫn chưa thỏa mãn lại đá thêm một cước rồi đứng trở lại sau lưng anh ấy.

"Anh bằng lòng nói là tốt, vậy thì chúng ta nói chuyện một chút." Cô nhìn Diệp Chí Cường, thấy anh ta cố nhịn đau đớn thì vui vẻ trong lòng.

Bất chấp tất cả, việc đầu tiên cô làm là đánh tên nam nhân cặn bã này một trận, coi như là trút giận giúp nguyên thân trước đây.

"Trước khi nói chuyện, mấy người nên trả lại quần áo cho chúng tôi chứ nhỉ?" Diệp Chí Cường ngồi xổm trong góc tường, bảo vệ bộ phận quan trọng nhất trên người mình.

"Cũng biết xấu hổ à? Nếu biết xấu hổ thì sao lại làm mấy cái trò này? Đổi lại là mười mấy năm trước thì chắc mấy người đã bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi." Thư Kiến Dương lườm bọn họ một cái, sau đó quay đầu lại hỏi người đi theo chụp ảnh: “Đã chụp được chưa?”

"Quá trình chiến đấu kịch liệt nhỉ, một cuộn băng còn chẳng đủ nữa kìa." Người đi theo chụp ảnh kích động nói.

Nghe lời này của anh ta, Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều không khỏi lo lắng. Theo như lời của Thư Kiến Dương, nếu như những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, quay trở lại mười năm trước sẽ bị cạo đầu bôi vôi cho đi thị chúng, hoặc rơi vào thời kỳ nghiêm trị thì có khi bị b.ắ.n c.h.ế.t luôn. Tuy thời đại bây giờ đã cải cách thay đổi rất nhiều rồi nhưng vẫn còn khá bảo thủ. Nói tóm lại, tuyệt đối không thể để những bức ảnh này lọt ra ngoài.

Lý Kiều Kiều còn sợ hơn cả Diệp Chí Cường, trường đại học mà cô ta theo học tuy không quá nổi, nhưng cô ta vẫn là một sinh viên. Chỉ vì không có ô dù nên bị đưa đến làm việc ở những nơi lương thấp và phúc lợi kém trong nhà máy. Đồng nghiệp của cô ta đều tìm cách để được điều đến những đơn vị khác, cô ta không muốn suốt đời chôn chân trong cái nhà máy rách nát đến lương cũng trả không đủ này nên mới tìm đến Diệp Chí Cường.

Nếu như sự việc giữa hai người bị bại lộ và những bức ảnh này bị phát tán ra bên ngoài, chắc chắn nhà máy sẽ đuổi cổ cô ta, hơn nữa cô ta sẽ bị nhà trường cho thôi học, đời này của cô ta coi như xong rồi.

Càng nghĩ càng sợ, Lý Kiều Kiều ôm lấy thân mình run cầm cập, chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc như lúc trước nữa.

Không trả lại quần áo cho bọn họ, một người em trai khác của Thư Kiến Dương đứng trong phòng tắm ném hai cái khăn lên người Diệp Chí Cường và Lý Kiều Kiều, để bọn họ gói cái thân mình tr*n tr**ng đó lại, chủ yếu là sợ bọn họ làm bẩn mắt mình.

"Suy cho cùng thì chuyện này là chuyện trong nhà, anh ba, anh có thể nương tay một chút không?" Bây giờ Thư Kiến Dương đang ở thế mạnh, lại còn nắm thóp anh ta, Diệp Chí Cường thức thời xin tha.

Thư Kiến Dương im lặng không nói gì, quay người nhìn Thư Nhan, anh ấy đến đây để đòi lại công bằng cho cô, vậy nên quyết định như thế nào là nằm ở cô.

Thư Nhan cũng gật đầu: “Để con hồ ly tinh này ra ngoài đi.”

Lúc Lý Kiều Kiều sắp rời đi, cô ta dùng ngón trỏ khẽ chạm vào Diệp Chí Cường, nhìn anh ta bằng ánh mắt cầu xin.

"Yên tâm đi, em cứ ra ngoài đợi anh." Diệp Chí Cường cầm cái bóp - món đồ duy nhất còn sót lại, móc ra vài trăm tệ rồi nói: “Em tìm nhân viên phục vụ mua hai bộ quần áo nha.”

TBC

Thư Kiến Dương cũng không hề ngăn cản, nói với Thư Nhan rằng: "Anh đợi ngoài cửa nhé, có gì thì kêu anh." Vừa nói vừa lườm Diệp Chí Cường, rõ ràng những lời này cũng là nói cho anh ta nghe.

Trong phòng đã không còn người ngoài, bầu không khí cũng trở nên tĩnh lặng. Thư Nhan kéo một chiếc ghế qua rồi ngồi xuống, cô dựa người ra phía sau, lạnh nhạt hỏi: “Không ngồi à?”
 
Back
Top Bottom