Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 230: Chương 230



Thực tế trước ngày hôm nay, nàng đã nói với Tần Giang Nguyệt rằng ngay cả Tần Bạch Tiêu nàng cũng có thể đánh bại.

Chỉ là một Khô Vinh...

Nàng không để Trường Thánh xem trò cười.

Tiết Ninh quyết định tốc chiến tốc thắng.

Nghĩ là hành động, nàng nắm chặt Ngọc Cốt Chi Hoa, nhanh như chớp tấn công Khô Vinh, tưởng tượng Khô Vinh có thể tránh và phản công, nàng đã suy nghĩ kỹ cách đối phó để kết thúc ả chỉ trong một đòn.

Nàng không có sự thương hại hay do dự với Khô Vinh, dù sao là hộ pháp của Ma thần, Khô Vinh không biết đã g.i.ế.c bao nhiêu người vô tội, không cần nói đâu xa, lần này trong nhân gian, dưới tay ả đã lấy đi bao nhiêu mạng người?

Giết ả là vì dân trừ hại, Tiết Ninh không thể chối từ.

Nhưng nàng không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Giống như tia chớp trước cơn bão, ánh sáng chói lòa trên võ đài, mọi người nín thở một lúc, Khô Vinh đã chết.

Ma nữ mặc giáp xanh khổng tước nằm trên đất, mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiết Ninh.

Tiết Ninh ngây người, nhìn m.á.u trên Ngọc Cốt Chi Hoa, vì chỉ còn một tia hồn phách, Khô Vinh gần như không có máu, chỉ một hai giọt rơi lách tách, không còn gì thêm.

Đây là dấu vết cuối cùng của sự tồn tại của ả.

Làm Tiết Ninh ngây người không chỉ là điều này.

Còn là đôi mắt Khô Vinh đã nói với nàng điều gì.

Đôi mắt đó trước mặt Ma thần không còn giá trị gì nhưng tránh được tai mắt Ma tộc, nói với Tiết Ninh một câu.

“Đương nhiên ta biết kẻ nên trả thù là ai.”

Không phải Tiết Ninh.

Không phải Na Sâm.

Là Ma thần đã ra lệnh.

Không có Ma thần thì sẽ không có tất cả những điều này.

Ả không cần phải xuống nhân gian bắt người, Khuê Tư không cần chết, ả cũng không bị thế này.

Theo Ma thần làm ác nhiều năm, Khô Vinh không nghĩ mình là thứ tốt đẹp gì, cũng sẵn lòng dựa vào Ma thần mà tác oai tác quái.

Nhưng ả không phải là kẻ ngốc.

Tiết Ninh đáng ghét.

Na Sâm vô liêm sỉ.

Ma thần chỉ thích xem trò vui.

Trước đây ả là kẻ trợ giúp Ma thần, không thể thấy hết sự xấu xa của hắn ta, còn cùng hắn ta vui đùa.

Hôm nay ả chỉ còn một tia hồn phách, Ma thần không chữa lành cho ả mà còn để ả như thú hoang làm mồi cho Tiết Ninh, rõ ràng coi ả như kẻ bỏ đi.

Nếu toàn lực chiến đấu, Tiết Ninh không thể dễ dàng thắng như vậy.

Nhưng ả không muốn, vì không muốn trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình còn phải làm trò cho Ma thần.

Coi như đây là lần phản kháng cuối cùng và duy nhất của ả từ khi theo Ma thần.

Tiết Ninh chậm rãi đứng dậy, không vì ả mà than thở nhiều.

Nàng cũng không cần sự thương cảm của ả.

Tiết Ninh ngước mắt nhìn lên ngai vàng xương trắng, phát hiện Ma thần không hề khó chịu vì hành động cuối cùng của Khô Vinh.

Thậm chí hắn ta không quan tâm đến hồn phách suy tàn của Khô Vinh.

Tầm mắt hắn ta luôn ở trên người Tiết Ninh.

Từ khi Tiết Ninh bắt đầu ra chiêu, hắn ta không rời mắt.

Lúc này Tiết Ninh thật sự rất thảm hại.

Mồ hôi trên mặt chưa khô, tóc đen dính trên má, còn có những vết m.á.u nhỏ.

Những vết thương nhỏ này sẽ không để lại sẹo, chỉ cần hắn ta muốn, trong nháy mắt có thể chữa lành cho nàng.

Nhưng hắn ta không làm, Tiết Ninh cũng không tự chữa, nàng cảm thấy không cần thiết, không cần quan tâm, Trường Thánh lại nghĩ thật là đẹp.

Lần thứ hai trong ngày, hắn ta cảm thấy một nữ nhân, lại là Nhân tộc thật đẹp.

“Đẹp” là một chữ đáng để nghiền ngẫm và suy nghĩ lại.

Đôi mắt tím của Trường Thánh nhìn chăm chú vào nàng, chậm rãi nói: “Ngươi thắng rồi, bây giờ có thể yêu cầu ta điều gì đó.”

Tiết Ninh cười khinh bỉ, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm và khinh miệt đối với hắn ta.

Nàng càng như vậy, Trường Thánh càng cảm thấy toàn thân tê dại.

Hắn ta nghĩ rằng hành động của nàng là vì không thèm yêu cầu hắn ta điều gì, điều này đúng với phong cách của nàng.

Hắn ta hé miệng, lời nói đến miệng lại bị Tiết Ninh chặn lại.

“Yêu cầu ngươi điều gì, đó là ngươi nói. Ngươi chưa từng nói có thể yêu cầu gì, không thể yêu cầu gì, vậy thì không cần biết ta yêu cầu gì, ngươi đều phải đáp ứng.”

Bảy hộ pháp và Ế Kỵ lập tức nhìn Ma thần, sợ rằng Ma thần yêu thích trò chơi thật sự đáp ứng mọi yêu cầu.

Hắc Nha dưới hình dạng con quạ đứng trên cột bên cạnh, thấy họ căng thẳng bèn đảo mắt.

Ma thần thích trò chơi nhưng không phải kẻ ngốc, làm sao đáp ứng mọi yêu cầu?

Quả nhiên Trường Thánh nhanh chóng nói: “Dù nói vậy nhưng nếu ngươi muốn ta chết, điều này tự nhiên là không thể.”

Ế Kỵ thở phào, bảy hộ pháp dù che mặt bằng vải trắng, không ai nhìn thấy biểu cảm của hắn ta nhưng nhìn vào bờ vai thả lỏng, có lẽ cũng đã thở phào.

Tiết Ninh có chút tiếc nuối nhưng cũng không mong Ma thần sẽ vì vậy mà tự sát.

Nếu thật sự là kết quả này, trước khi xuyên sách, nàng là độc giả thì sẽ viết hàng nghìn từ để chửi tác giả kết thúc hỏng bét.

“Không thể để ngươi chết, thật là đáng tiếc.”

Tiết Ninh cất pháp khí, nhìn Trường Thánh, đưa ra một yêu cầu làm ba hộ pháp vừa thả lỏng thần trí lập tức chấn động rời khỏi cơ thể.

“Vậy ta muốn xem thân thể của ngươi.”

“???”

Ngay cả Hắc Nha cũng sững sờ.

Chuyện gì vậy??

Đạo lữ của kiếm tiên vừa nói gì?

Nàng ta muốn xem gì??

Trường Thánh đột nhiên đứng dậy từ ngai vàng.

Lần này hắn ta xuống rất nhanh, trước đó còn đi từng bước, bây giờ trực tiếp bay xuống, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Tiết Ninh.

Hắn ta rất cao, khi cúi nhìn Tiết Ninh như ngọn núi.

“Nói gì?”

Hắn ta cúi xuống, Tiết Ninh cảm thấy không khí trở nên loãng đi.

“Nói lại lần nữa.”

Lời của Ma thần như có thực chất ép xuống, Tiết Ninh không thể không khuỵu gối nhưng không quỳ xuống.

Chỉ có ba hộ pháp là quen thuộc với việc này mà quỳ xuống.

Tiết Ninh kiên trì lặp lại: “Ta muốn xem thân thể của ngươi. Sao, không chơi nổi à?”

Không chơi nổi?

Chưa ai dám nói Ma thần không chơi nổi.

Trường Thánh biết đây là cách k*ch th*ch nhưng hắn ta thật sự thích.

“Muốn tìm điểm yếu của ta?”

Hắn ta suy nghĩ một chút đã hiểu ý của Tiết Ninh.

Thích kiểu kiếm tiên như nàng, không thể đột nhiên quan tâm đến hắn ta.

Đã muốn xem thân thể, còn vì lý do gì khác?

Đương nhiên là vì Thiên Chiếu Thần Thể rồi.

Tiết Ninh cũng không định giấu giếm ý đồ của mình với Ma thần, nàng gần như đã lộ hết bài, chỉ xem Trường Thánh có đồng ý hay không.

Trường Thánh nhất định sẽ đồng ý.

Khi hắn ta nhắc đến hai chữ “điểm yếu”, Hắc Nha đã hiểu đạo lữ của kiếm tiên muốn làm gì, có chút lo lắng, nhìn biểu hiện của Thần Tôn dường như đã bị gợi lên hứng thú, với những thử thách không ngay lập tức liên quan đến sinh tử, hắn ta có khả năng thật sự sẽ đồng ý.

Sự thật chứng minh Hắc Nha rất hiểu Thần Tôn của mình.

“Thú vị.” Trường Thánh mỉm cười nói: “Ta đồng ý với ngươi, đêm nay sẽ tìm ngươi.”

Ma Vực không phân biệt ngày đêm, trời luôn có một nửa đỏ và một nửa đen.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Trường Thánh nói là đêm, Tiết Ninh cũng không rõ là mấy canh giờ sau.

Nhưng chắc chắn không phải là lúc này.

Có lẽ bây giờ nàng có thể có chút thời gian nghỉ ngơi?

Nàng mệt mỏi quá, tinh thần tập trung cao độ đến lúc này, Tiết Ninh cần nghỉ ngơi một chút.

Nàng thả lỏng vai, đợi Trường Thánh sắp xếp chỗ cho nàng nghỉ ngơi nhưng lại chờ hắn ta đột ngột đến gần, thì thầm bên tai nàng.

“Vừa rồi ngươi g.i.ế.c Khô Vinh trông rất đẹp.”

Giọng hắn ta thấp đến mức không phải để người khác không nghe thấy, Hắc Nha và những người khác vẫn nghe được.

Giọng thấp là vì Tiết Ninh biểu hiện kinh hãi, hắn ta càng nói thấp nàng càng ngứa tai, không ngừng lùi lại.

Thật thú vị.

“Ta rất thích nhìn ngươi g.i.ế.c người.”
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 231: Chương 231



Sở thích của Ma thần thật khác biệt.

Hắn ta vui vẻ khi Tiết Ninh bị ma chủng hành hạ, cũng thỏa mãn khi nhìn thấy Tiết Ninh quả quyết g.i.ế.c người.

“Giết thêm một lần nữa cho ta xem.”

Trường Thánh thở dài, trong không trung, hắn ta chụp lấy Hắc Nha đang đứng trên cột.

Hắc Nha: “…”

Lại nữa rồi.

Lại nữa!

Chương trình quen thuộc lại đến!

“Giết nàng, nàng c.h.ế.t rồi cũng có thể sống lại, g.i.ế.c thoải mái.”

Trường Thánh đưa Hắc Nha đến trước mặt Tiết Ninh, Tiết Ninh ngôn ngữ khó tả nhìn hộ pháp Ma thần có hình dáng giống hệt quạ đen, lúc trước còn gieo ma chủng cho nàng, giờ đối với yêu cầu của Ma thần cũng không phản kháng, ánh mắt chim quạ đờ đẫn.

Tiết Ninh nắm lấy pháp khí, trước khi Trường Thánh mở miệng thêm lần nữa đã quả quyết g.i.ế.c c.h.ế.t con quạ này.

Máu văng lên lông mi của nàng, Tiết Ninh cảm thấy đặc biệt hả hê.

Dù hành động này có thể làm Ma thần hưng phấn nhưng không sao, nàng cũng hả hê!

Người duy nhất không vui là Hắc Nha, nàng ta hồi sinh ở một góc của Lục giới, chải lông, tư thế bình tĩnh, đã quen với chuyện này.

Không còn cách nào, đi theo lão đại là như vậy, còn có thể làm gì?

Trong Ma Vực, trên lôi đài, Trường Thánh lau vết m.á.u trên lông mi của Tiết Ninh.

Khi hắn ta chạm vào nàng, toàn thân nàng căng cứng, giống như con thú nhỏ gặp kẻ thù tự nhiên, th* d*c không đều.

Nhận ra hắn ta chỉ lau vết máu, rất nhanh rút tay lại, nàng lùi lại mấy bước mới thả lỏng hơn chút.

Sau đó lại bị hành động tiếp theo của hắn ta làm cho khiếp sợ.

Trường Thánh l.i.ế.m sạch m.á.u dính trên đầu ngón tay.

Hắn ta nhìn vào mặt nàng mà l.i.ế.m sạch.

“…”

Cứu.

Thật kinh tởm.

Tiết Ninh không chịu nổi: “Đó không phải là m.á.u của ta, ngươi làm bộ làm tịch gì vậy, đó là m.á.u của hộ pháp ngươi, m.á.u quạ đen ngon lắm sao?”

Trường Thánh: “…” Hắn ta nheo mắt một lúc, cạn lời nói: “Ngươi thật sự không có tình thú.”

Tiết Ninh hừ một tiếng quay người đi, lười nhìn hắn ta thêm lần nữa.

Đến đây, cuối cùng Trường Thánh cũng chịu thả nàng, ra lệnh cho bảy hộ pháp đưa nàng đi nghỉ, đợi đến đêm hắn ta đến thăm nàng.

Nghe cứ như là muốn lâm hạnh nàng vậy.

Tiết Ninh không phải chưa từng lo lắng về chuyện này.

Vì vậy khi bị bảy hộ pháp ném vào một hang đá kỳ lạ, nàng đã bắt đầu nghĩ cách phòng ngừa tình huống này.

Để một nam nhân không phát sinh t.ì.n.h d.ụ.c bừa bãi, chìa khóa là kiềm chế phản ứng sinh lý của họ.

Nhưng tiếp xúc cơ thể, dù là Ma thần b**n th**, có lẽ cũng khó tránh khỏi phản ứng.

Làm sao để không đốt lửa chơi mà tự gây rắc rối?

Không thể thắng bằng sức mạnh thì phải thắng bằng lời nói.

Về việc làm mất hứng thú của Trường Thánh, Tiết Ninh vẫn có chút kinh nghiệm.

Nhưng nàng cũng không dám nói chắc, sợ có rủi ro.

Lo lắng như vậy, thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cũng không thực sự nghỉ ngơi được.

Nằm lăn lộn, đầu đau như búa bổ, Tiết Ninh đành dậy đi lòng vòng trong hang đá nhỏ hẹp.

Không biết đã bao lâu, cửa hang đá phát ra tiếng động, toàn thân Tiết Ninh căng thẳng, suýt nghĩ rằng Trường Thánh đã đến.

May mắn không phải.

Thật là vừa muốn hắn ta đến vừa sợ hắn ta đến.

Người đến mặc đồ trắng, trên mặt che vải trắng, mà vải trắng đó không phải là thật, là do pháp thuật hóa thành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Theo nguyên tác, vị hộ pháp thứ bảy này có xếp hạng thấp nhất nhưng sức mạnh lại không phải yếu nhất.

Trước khi nam chính Tần Bạch Tiêu đánh bại Khuynh Thiên, vị hộ pháp thứ bảy này là khó đối phó nhất.

Hắn ta gần giống với tu sĩ quỷ đạo, trừ hai tay thì không lộ ra bất kỳ phần nào của cơ thể, vì nghĩa đen là không thể thấy ánh sáng.

Hắn ta giỏi điều khiển rối và phân thân, hồn phách bạch cốt, không trực tiếp ra trận, bản thân cũng chia hồn phách thành nhiều phần giống như Voldemort tạo hồn khí, tiêu diệt từng phần riêng lẻ của hắn ta sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Tiết Ninh luôn cảm thấy thiết lập này hơi trùng lặp với Hắc Nha, nhưng nghĩ lại Hắc Nha giỏi nhất là sinh sản, lại không giống lắm.

“Ngươi đến làm gì?” Tiết Ninh cảnh giác đứng dậy, dựa vào hang đá nhìn chằm chằm hộ pháp thứ bảy: “Thần Tôn của các ngươi không đến sao?”

Không đến cũng tốt, cho nàng thêm chút thời gian chuẩn bị, đảm bảo không có sai sót.

Hộ pháp thứ bảy có chút khác thường.

Hắn ta hiện tại và hôm nay bên cạnh Ma thần không giống nhau, khí tức không quá u ám, bước đi cũng không dè dặt, từng bước vững vàng, Tiết Ninh còn chưa hiểu hắn ta định làm gì, hắn ta đã đến trước mặt nàng, nửa quỳ xuống, gỡ bỏ trận pháp trên mặt.

Vải trắng biến mất, đồng tử Tiết Ninh co lại.

“Tần Giang Nguyệt!”

Tiết Ninh ngây người.

Nàng hoảng hốt.

“Giả đúng không!?” Nàng không tin tưởng nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đẹp đẽ đó, nhanh chóng tìm kiếm sơ hở của hộ pháp thứ bảy nhưng không tìm thấy bất kỳ điểm nào có vấn đề.

Nàng không dám chạm vào hắn, Tần Giang Nguyệt trực tiếp nắm lấy tay nàng.

“Nàng kéo sợi chỉ đỏ bảy lần, không phải là Dậu giờ muốn ta đến gặp nàng với thân phận là hộ pháp thứ bảy sao?”

“…”

Đến cả điều này cũng biết, chắc chắn là Tần Giang Nguyệt thật rồi.

Phu quân đến rồi!!

Tiết Ninh lao vào hắn: “Ý của ta là bảy ngày, không phải bảy canh giờ và không phải hộ pháp thứ bảy… chàng đột nhiên xuất hiện, thật sự làm ta sợ c.h.ế.t khiếp rồi!”

Là bảy ngày không phải bảy canh giờ, cũng không phải hộ pháp thứ bảy...

Họ có chút ăn ý nhưng thực sự không nhiều.

Tần Giang Nguyệt thực sự rất hợp với trang phục màu trắng.

Bộ trang phục trắng của hộ pháp thứ bảy của Ma thần khác biệt với vẻ tiên phong đạo cốt của các tu sĩ chính đạo.

Khí chất của Tần Giang Nguyệt nghiêm nghị và thiêng liêng, Tiết Ninh không bao giờ tưởng tượng hắn trong trang phục của hộ pháp thứ bảy trông như thế nào.

Áo khoác rộng thùng thình, không thắt đai lưng hay dây đai ngọc, lớp lụa mỏng kết hợp với gấm dệt, mơ hồ có thể thấy các phù văn lấp lánh.

Tà áo kéo dài cả mét rưỡi, nếu không phải là tu sĩ hay ma tu, mặc tà áo dài như vậy một ngày không biết phải thay bao nhiêu lần để đảm bảo sạch sẽ và gọn gàng.

Ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi, không phải là kiểu tóc xõa thường ngày, hộ pháp thứ bảy không buộc tóc, chỉ có một dải ngọc buộc trên trán, các phần khác bị pháp thuật che đi, không nhìn rõ được.

Hộ pháp thứ bảy trông thế nào, Tiết Ninh không biết, nhưng với bộ trang phục này trên người Tần Giang Nguyệt, thực sự rất đẹp.

Dù là loại trang phục trắng nào, phong cách ra sao, khi mặc lên người hắn đều trở nên hoàn mỹ và vừa vặn.

“Sao mà chàng vào đây được? Thân thể có sao không?”

Tiết Ninh nói có chút lắp bắp, ánh mắt lảng tránh, không dám dừng lại trên người hắn quá lâu.

Lo sợ mình trong hoàn cảnh nguy hiểm này sẽ nghĩ lung tung.

Hiện giờ hắn ở đây, mặc dù là mượn thân phận của hộ pháp thứ bảy nhưng cũng coi như đã đột nhập vào Thiên Trọng Môn?

Hắn có bị thương không? Ma thần có phát hiện ra không?

Tiết Ninh có rất nhiều câu hỏi, lo lắng tràn ngập, nhanh chóng quên đi sự xấu hổ, bắt đầu kiểm tra hắn một cách nghiêm túc.

Tay nàng chưa chạm tới hắn đã bị Tần Giang Nguyệt nắm lấy, linh lực ấm áp bao phủ khắp mặt và cơ thể nàng, mọi vết bẩn trên người Tiết Ninh biến mất, tóc trở nên mượt mà, các vết thương nhỏ trên mặt cũng không còn.

Tinh thần nàng cũng cảm thấy phấn chấn hơn trước.

“Ta nghĩ rằng nàng đã nhắc ta về hộ pháp thứ bảy của Ma
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 232: Chương 232



Thần nên theo ý nàng dùng “giới” để lấy một phần hồn phách của hắn ngoài Ma Vực.”

Tần Giang Nguyệt đã từng giao đấu với hộ pháp thứ bảy, biết được phương thức hành động của hắn ta, sau khi được Tiết Ninh “nhắc nhở”, hắn đã tìm kiếm dấu vết của hồn phách bên ngoài Ma Vực, cuối cùng tìm thấy một tia trong Minh giới.

Phân hồn có thể giúp tăng tỷ lệ sống sót của hộ pháp thứ bảy nhưng cũng có nhược điểm, tu luyện hồn thuật sẽ khiến hồn phách d.a.o động, nếu gặp phải hồn phách mạnh hơn, có thể bị đoạt hồn.

“Chàng đoạt hồn của hắn?” Tiết Ninh hiểu ra: “Đây là nguyên thần của chàng?”

Tần Giang Nguyệt khẽ gật đầu, hắn sử dụng hồn phách của hộ pháp thứ bảy để vào Thiên Trọng Môn mà không ai biết, sau đó dùng nguyên thần để thanh trừng hồn phách còn sót lại, giả làm hộ pháp thứ bảy đi lại trong Ma Vực, xung quanh đều có khí tức của hồn tu Minh giới, ngay cả Ma thần cũng khó phát hiện.

“Hơi tốn công sức một chút, kéo dài thời gian mới làm nàng bị thương.”

Kéo dài một chút sao?

Thân thể thật của Tần Giang Nguyệt hiện đang ngồi tĩnh tọa trong Minh giới, xung quanh không có bất kỳ người bảo vệ nào, nếu bị Ma tộc phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Nhưng những điều này không cần thiết phải nói cho Tiết Ninh biết.

Đây là cách nhanh nhất hắn có thể nghĩ ra để đến bên nàng.

“Nàng còn bị thương chỗ nào nữa không?”

Tần Giang Nguyệt đã kiểm tra toàn bộ người Tiết Ninh, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào có thể bị thương, vẫn lo lắng có chỗ nào bị sót.

Tiết Ninh có thể phản kháng quá trình kiểm tra này nhưng mặt nàng đỏ bừng, không dám động đậy, vì bị hắn chạm vào đâu, chỗ đó lại tê liệt không chịu nổi.

Tim nàng đập loạn, mặt đỏ bừng như bị sốt cao, hoàn toàn không có sức để động đậy.

“… Chàng đã kiểm tra cả bên trong cổ áo, nếu ta còn chỗ nào bị thương, chàng sẽ không biết sao?”

Tiết Ninh giọng không rõ ràng, lên tiếng trách móc.

Tần Giang Nguyệt nhìn nàng một lúc rồi lại quay đi, ngập ngừng một chút, vẫn giải thích: “Ta lo lắng nàng có vết thương ngầm. Nơi này nguy hiểm, ta không có ý gì khác.”

Tiết Ninh vội vàng gật đầu, nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Ta biết. Chàng đừng chạm nữa, ngứa quá.”

Tần Giang Nguyệt lập tức rút tay lại, ngón tay cuộn lại, vừa rồi tay hắn đặt trên bụng nàng.

Ý định ban đầu là kiểm tra đan điền của nàng.

Nhưng có vẻ như...

Hắn và nàng nhìn nhau một lúc, Tiết Ninh đỏ mặt, nói: “Hắc Nha đã gieo ma chủng vào ta, hiện tại không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là khi đó đan điền rất đau.”

Tần Giang Nguyệt nghe vậy, mặt lập tức biến sắc, tay lại đặt lên đan điền của Tiết Ninh, linh lực tràn vào, Tiết Ninh rên lên một tiếng, nắm chặt lấy cổ tay hắn.

Nàng chịu đựng sức mạnh của hắn, mồ hôi nhanh chóng chảy ra từ trán và cổ, th* d*c nói: “Không, không sao đâu. Chỉ là lúc đó khó chịu một chút. Sau khi thoát thân, ta sẽ dùng Tiểu Quy để từ từ thanh lọc.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Giang Nguyệt dừng lại trên mặt Tiết Ninh, nàng không thể nói thêm lời an ủi nào.

“… Chàng đừng giận.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng kéo tay hắn: “Ma thần muốn dùng ta để đối phó chàng, sẽ không dễ dàng làm gì ta đâu.”

“Lúc đó ta nên trực tiếp xông vào, không để hắn có cơ hội gieo ma chủng.”

Mặt Tần Giang Nguyệt không cải thiện chút nào, dù Tiết Ninh đã giải thích.

“Nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi, nếu ma hóa có thể dễ dàng thanh lọc bằng sức mạnh của Thần Quy, trước kia ta đã không phải g.i.ế.c Hoang Vũ.”

Hắn nói một câu trúng điểm yếu khiến Tiết Ninh có chút lo lắng.

Trước đây Tiểu Quy từng đi theo Ách Thần, nếu sức mạnh thanh lọc thực sự có thể hoàn toàn ngăn chặn ma hóa, Tần Giang Nguyệt không cần phải g.i.ế.c Hoang Vũ.

Nhưng khi đó tình huống đã vậy, một bên là Tần Giang Nguyệt vì cứu nàng mà gặp nạn, thắng lợi dự kiến trong nguyên tác bị tình huống bất ngờ làm đảo lộn, một bên là nàng tự chịu chút đau đớn, dù có làm lại lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn mạo hiểm.

Việc gặp Giang Trạm là do nàng.

Nên bất kỳ chuyện gì xảy ra, trách nhiệm chính là của nàng.

Nói vậy nhưng mặt Tiết Ninh vẫn trông rất khó coi.

“Có lẽ Tiểu Quy khi theo Ách Thần không có cùng kỹ năng như bây giờ?” Nàng lẩm bẩm.

Tần Giang Nguyệt nhắm mắt, ôm ngang nàng lên.

“Ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây.”

Tiết Ninh còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt không thể phản đối của hắn, nàng đành im lặng.

Nàng cảm thấy nếu lúc này nói đến việc ở lại để tìm điểm yếu của Thiên Chiếu Thần Thể sẽ làm hắn càng tức giận hơn.

Tần Giang Nguyệt hiếm khi nổi giận, hắn luôn giữ bình tĩnh, đó là ưu điểm của hắn, đôi khi cũng là nhược điểm.

Tiết Ninh luôn có cách làm hắn tức giận, đó cũng là một khả năng của nàng.

Dù sao cũng đáng sợ.

Cuối cùng Tiết Ninh chọn cách im lặng.

Nếu có cách rời đi thì nên rời đi trước, trước đây nghĩ rằng có thể tìm điểm yếu cũng là do không thể đi được, nếu có thể đi thì tốt hơn.

Cảm giác bị nắm giữ không thoải mái, làm quân cờ đối phó Tần Giang Nguyệt cũng không phải điều gì dễ chịu.

Nhưng số phận trêu ngươi, hôm nay dường như là ngày xui xẻo của Tiết Ninh.

Ma thần sớm không đến muộn không đến, lại đến vào lúc này.

Chiến ý của Tần Giang Nguyệt đã bị Tiết Ninh ôm lấy xoa dịu đi phần nào. Nàng thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi vòng tay hắn. Trong hang đá này ngoài một cái giường ra thì không có gì cả, không có chỗ nào để trốn.

Ngay lúc đó, Trường Thánh sắp bước vào, Tiết Ninh gấp gáp không biết phải làm sao. Tần Giang Nguyệt lập tức trèo lên giường, kéo màn che mỏng xuống, nguyên thần của hắn trở nên cực kỳ mờ nhạt, chỉ cần Ma thần không tiếp xúc gần thì sẽ không phát hiện ra.

Hắn vừa giấu mình xong, Trường Thánh đã bước vào hang đá.

“Đợi lâu rồi à?” Ma thần nhìn Tiết Ninh với khuôn mặt tái nhợt và hơi thở gấp gáp, quét mắt xung quanh hang đá. Tiết Ninh cố gắng kiểm soát không để lộ sự căng thẳng với giường phía sau.

“Ta đã nói sẽ đến gặp ngươi vào buổi tối, dĩ nhiên sẽ giữ lời.” Ma thần cất bước tiến vào, bóng dáng to lớn của hắn ta lập tức bao phủ Tiết Ninh.

... Sao phải nói những lời ám muội thế chứ?

Nếu Tần Giang Nguyệt không có mặt ở đây, Tiết Ninh sẽ chẳng bận tâm, vì Ma thần lúc nào cũng nói mấy câu như vậy. Nhưng vấn đề là Tần Giang Nguyệt đang ở đây.

Khóe miệng Tiết Ninh co giật, muốn phản bác nhưng sợ nói ra sẽ bị nghi ngờ, cuối cùng quyết định im lặng.

Tần Giang Nguyệt đã đối đầu với Ma thần nhiều năm, chắc chắn hiểu rõ tính cách khó chịu của hắn ta, không có vấn đề gì.

Nhưng nhớ lại biểu hiện giận dữ vừa rồi của hắn, Tiết Ninh không chắc chắn lắm.

“Ngươi còn đặc biệt chỉnh trang lại bản thân?” Trường Thánh liếc nhìn Tiết Ninh một lượt: “Sao vậy, đã tưởng tượng trước khi ta đến rồi?”

Tưởng tượng ngươi cái quái gì chứ?!

Ai lại tưởng tượng về ngươi như vậy chứ?!

“Nếu đã mong chờ như vậy thì bắt đầu thôi.” Tiết Ninh cảm thấy rối bời, còn Trường Thánh thì không, hắn ta đi thẳng vào vấn đề.

“Ta sẽ cởi hết.”

Tiết Ninh: “...”

Rõ ràng là một việc bình thường, sao lại biến thành một cảnh trong tiểu thuyết đen tối thế này!

Tiết Ninh nhắm mắt lại ngay lập tức, chỉ chậm thêm một giây cũng sợ sẽ thấy điều gì đó không nên thấy.

Nói thật, ngay cả như vậy vẫn hơi chậm, trong mơ hồ hình như đã thấy gì đó.

Trường Thánh đáng chết, hắn ta có kinh tởm đến vậy không?!

“Ngươi cút ngay.” Tiết Ninh không chịu nổi nữa, lùi lại nhanh chóng, tay che mắt, chỉ về phía cửa.

Trường Thánh nhìn nàng đầy ẩn ý: “Không phải ngươi muốn xem thân thể của ta sao?”

Giường chiếu lộn xộn do Tiết Ninh lăn lộn trước đó, không có gì đáng ngạc nhiên.

Màn che mỏng cũng không nhìn thấy bóng người, không nghe thấy âm thanh nào nhưng Tiết Ninh biết Tần Giang Nguyệt đang ở đó.

Nàng làm vậy để tìm điểm yếu của Thiên Chiếu Thần Thể.

Hai người họ chắc vẫn có chút ăn ý chứ?

Không thể ngay cả chuyện này cũng hiểu sai chứ?
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 233: Chương 233



Nhớ lại việc Tần Giang Nguyệt hiểu lầm nàng nói bảy canh giờ thay vì bảy ngày, Tiết Ninh không dám chủ quan.

Nàng thở dài rồi nói: “Ma thần thật hào phóng, ta đấu pháp với hộ pháp của ngươi, một chiêu g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta, ngươi không tiếc nàng ta, còn cho phép ta đưa ra yêu cầu.”

Giọng nàng cố gắng giữ bình tĩnh, không để Trường Thánh nhận ra nàng đang giải thích trước ai.

“Ngươi rất rõ ràng ta muốn xem thân thể ngươi để tìm điểm yếu của Thiên Chiếu Thần Thể, không chỉ đồng ý mà còn không giữ lại chút gì, thật khiến ta ngạc nhiên.”

Lời lẽ dài dòng của Tiết Ninh không lay chuyển được tốc độ của Trường Thánh.

Trong chớp mắt Ma thần đã đến bên giường, vén màn lên nhìn vào bên trong, chỉ thấy chăn đệm lộn xộn.

Cuối cùng Tiết Ninh cũng có thể nhìn vào bên trong, thấy nguyên thần của Tần Giang Nguyệt ngồi xếp bằng, tóc dài xõa ra, vẻ mặt thanh tú, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trường Thánh, cái ánh mắt đó là điều mà Tiết Ninh chưa từng thấy và không nghĩ sẽ thấy trên khuôn mặt hắn.

So với cơn giận dữ trước đó còn khiến nàng lo lắng hơn.

“Đừng nói nhiều như vậy.” Trường Thánh không phát hiện ra Tần Giang Nguyệt, không biết là điều tốt hay không.

Hắn ta tùy tiện ngồi xuống giường, tay chống ra sau, nhìn thẳng vào nàng.

“Muốn tìm điểm yếu thì xem ngươi có gan không, dám thử không.” Hắn ta cười nhạo, ánh mắt đụng vào mắt Tiết Ninh: “Không muốn xem sao? Đây là điều quý giá mà ngươi đã đổi được, không xem thì tiếc lắm đó.”

“Hay là lo sợ khi nhìn thấy ta, sau này gặp lại đạo lữ của ngươi, sẽ cảm thấy “chẳng có gì đặc biệt”?”

Tình hình hoàn toàn không thể kiểm soát.

Tiết Ninh đã thấy Tần Giang Nguyệt bắt đầu hành động.

Khi nhận thấy nàng đang nhìn, Tần Giang Nguyệt nhìn lại, hơi nheo mắt, cái nhìn đầy vi diệu khiến Tiết Ninh vội vàng nhắm mắt lại.

Không thấy, thật sự không thấy!

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là một mảng mờ mờ, nàng chỉ lo nhìn hắn, không có tâm trí để để ý đến cảnh xuân sáng lòa của Ma thần!

Tất cả đều tại Trường Thánh!

Nói toàn những điều kinh tởm, đến tai cũng không muốn nghe nữa!

Tiết Ninh vừa im lặng chịu đựng vừa chờ đợi để phản kháng.

“Ngươi c.h.ế.t đi.” Nàng xé một mảnh vải áo che mắt, cầm lấy Ngọc Cốt Chi Hoa, b.ắ.n liên hoàn linh quang vào hắn ta.

Trường Thánh né tránh linh quang, Tần Giang Nguyệt thu lại chiêu thức, tay áo rộng che đi nắm đấm.

Hắn giỏi nhẫn nhịn, đã quen kiềm chế bản thân.

Nhưng mọi hành động và lời nói của Trường Thánh đều đang thách thức lý trí mỏng manh của hắn.

“Thì ra ngươi thích mạnh mẽ?” Ma thần từ từ nói: “Ngươi nên nói sớm, ta cũng thích.”

Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc đến, Trường Thánh không thèm để ý, mặc lại áo choàng đen, tránh né đòn tấn công của Tiết Ninh.

“Tìm thêm đi, không phải ở đây.”

Pháp khí đ.â.m vào vai trái của Trường Thánh, hắn ta không nhíu mày, để m.á.u chảy ra rồi cầm lấy tay nàng, dẫn xuống.

“Thử ở đây xem.”

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt rực cháy càng khiến nàng thêm phẫn nộ.

Bàn tay dẫn dắt của hắn ta ngày càng nguy hiểm.

Nếu Tần Giang Nguyệt còn nhịn được nữa, vị trí trong tay áo của Tiết Ninh sẽ không còn cho Tiểu Quy.

Hắn tu luyện kiếm đạo, luôn quang minh chính đại, không bao giờ tấn công lén lút hay c**ng b*c.

Nhưng hôm nay đối mặt với Ma thần, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không coi là thấp hèn.

Tần Giang Nguyệt tung một cú đánh toàn lực, nguyên thần biến thành kiếm, đ.â.m vào bụng Trường Thánh.

Trường Thánh giật mình, mắt tím co rút, Tiết Ninh nhanh chóng kéo vải che mắt ra, b.ắ.n tất cả linh quang vào các điểm yếu của Thiên Chiếu Thần Thể theo kết cục nguyên tác.

Thử tất cả, biết đâu trúng một cái!

Nếu không trúng cũng khiến hắn ta khó chịu!

Tiết Ninh làm xong, nhảy qua Trường Thánh, nắm lấy chuôi kiếm của Tần Giang Nguyệt, không quay đầu mà chạy ra khỏi hang đá.

Lúc này không chạy là đồ ngốc!

Trong Ma Vực, nhìn bề ngoài có vẻ lơi lỏng, hầu như không thấy bóng dáng Ma tộc nhưng đó chỉ là vẻ ngoài.

Một khi ai đó cố gắng chạy ra ngoài, chưa kể đến lực lượng ẩn nấp, chỉ riêng trận pháp của Trường Thánh cũng đủ để hành động ngay lập tức.

Trường Thánh làm Ma thần gần năm vạn năm, đã kiểm soát Lục giới gần bốn vạn năm, trong thời gian đó ngoài việc ngủ đông còn luôn củng cố trận pháp của Ma Vực và gây chuyện khắp nơi.

Trong hoàn cảnh như vậy, Tiết Ninh với tu vi Kim Đan, dù đủ dùng ở phàm giới nhưng tại đây hoàn toàn vô dụng.

Nàng nhanh chóng bị trận pháp chặn lại, đường ra trước mặt biến thành một biển lửa, dung nham nóng bỏng suýt nữa b.ắ.n lên mặt nàng.

Kiếm nguyên thần của Tần Giang Nguyệt thay nàng chắn lại những tia lửa, Tiết Ninh nhanh chóng lùi bước, quay lại nhìn, thấy Trường Thánh chậm rãi tiến tới.

Ở địa bàn của hắn ta, thậm chí hắn ta không cần sử dụng pháp thuật, trận pháp cũng có thể giúp hắn ta giải quyết mọi thứ.

Hắn ta chỉ cần khẽ giơ tay là có thể điều khiển không gian xung quanh Tiết Ninh.

Chỉ trong chớp mắt, Tiết Ninh đã đối diện trực tiếp với Ma thần.

Hơi lạnh xâm nhập, Tần Giang Nguyệt định hình thành và giao chiến với Ma thần, nhưng Tiết Ninh giữ lấy chuôi kiếm, đẩy hắn sang một bên.

“Kiếm nguyên thần của hắn?” Ma thần chậm rãi nói: “Cái này cũng cho ngươi rồi? Nguyên thần mà cũng có thể chia ra cho ngươi, hắn thật sự yêu ngươi.”

Cảm ơn, lần đầu tiên nghe được từ miệng hắn ta câu nói dễ nghe như vậy.

“Vì nguyên thần đã ở đây, vậy bản thể của hắn ở đâu? Xung quanh có bao nhiêu người bảo vệ?” Trường Thánh vuốt môi suy nghĩ: “Bao nhiêu người cũng không đủ, tu sĩ Nhân tộc thấp kém không có tác dụng gì, cơ hội tốt thế này không thể bỏ lỡ.”

Ma thần giơ tay chuẩn bị gọi người đi tìm bản thể của Tần Giang Nguyệt.

Giết được bản thể của hắn, nguyên thần của hắn cũng sẽ giảm mạnh sức mạnh, đối phó trở nên rất đơn giản.

Tiết Ninh không thể để hắn ta ra lệnh như vậy, nàng không còn lựa chọn nào khác.

Đối đầu trực diện với Trường Thánh là một hành động cực kỳ bất hợp lý.

Nhưng nàng không có cách nào khác.

Trước khi Trường Thánh ra lệnh, nàng đã quyết định dù phải hy sinh tính mạng cũng phải bảo vệ nguyên thần của Tần Giang Nguyệt, nhưng Tần Giang Nguyệt không thể để nàng hành động ngu ngốc như vậy.

Kiếm khí hóa hình, nguyên thần Tần Giang Nguyệt mặc áo trắng như tuyết, kiếm ý lạnh lẽo mang khí thế đảo lộn đất trời.

Trường Thánh bị hắn đ.â.m thủng một lần ở bụng, tình trạng của hắn ta không như vẻ bề ngoài, hắn ta chỉ lợi dụng địa hình có lợi và trận pháp để liên tục tránh né đòn chí mạng của Tần Giang Nguyệt.

Tiết Ninh không biết mô tả cuộc chiến pháp thuật này như thế nào, nàng không thể thấy rõ họ di chuyển như thế nào.

Nàng chỉ thấy Ma Vực chao đảo, núi xác đổ sụp, xương trắng tan vỡ, m.á.u chảy thành sông.

Đại ma của Ma tộc tụ tập ở đây, họ như vô tận, không thể g.i.ế.c hết.

Vô số quạ đen bay về hướng Thiên Trọng Môn, chắc chắn đang tìm bản thể của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh lập tức bay đến ngăn chặn nhưng cơ thể nàng có ma chủng, quạ đen dễ dàng đối phó với nàng.

Vừa chắn trước Thiên Trọng Môn, đan điền đã đau nhói, Tiết Ninh run rẩy, mồ hôi tuôn như mưa nhưng không di chuyển.

Tiểu Quy trong tay áo vẫn đang hồi phục, cảm nhận được tình trạng nguy cấp của Tiết Ninh, nó cố gắng tỉnh lại, Bạch Quy và Tử Quy không màng sống c.h.ế.t triển khai kỹ năng, bồi bổ linh lực cho Tiết Ninh, giúp nàng hồi phục trạng thái.

Thiên Trọng Môn chỉ còn một lớp bảo vệ cuối cùng, Tiết Ninh đứng đó đã có thể gửi tín phù của mình ra ngoài.

Ai nhận được cũng được, miễn là nhanh chóng tìm ra bản thể của Tần Giang Nguyệt.

Chỉ cần Ma thần không tự mình đi, tu sĩ chính đạo có thể cùng nhau đối phó với hai hộ pháp còn lại của Ma tộc.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 234: Chương 234



Hắc Nha ngạc nhiên vì nàng trong tình trạng đó mà vẫn kiên trì gửi tín phù cầu cứu, nó tiếc nuối nói: “Sau này ngươi cũng thành ma, chúng ta có thể làm bạn.”

Đáng tiếc sau này là sau này, bây giờ vẫn phải toàn lực đẩy nàng ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắc Nha kích hoạt ma chủng, Tiết Ninh đau đớn phun ra một ngụm máu, m.á.u nhuộm đỏ cành hoa trong tay nàng, đôi mắt nàng đỏ ngầu nhưng nàng vẫn kiên định không lùi bước, sợ rằng Tần Giang Nguyệt sẽ vì bảo vệ nàng mà lơ là phòng thủ, để Trường Thánh thừa cơ tấn công.

Ma khí len lỏi vào thần hồn nàng, suy nghĩ của nàng trở nên rối loạn, Hồng Quy nhanh chóng nuốt ma khí trong cơ thể nàng, có tác dụng nhưng tốc độ xâm nhập của ma khí từ Hắc Nha nhanh hơn dự kiến, Hồng Quy không kịp theo kịp.

Tình hình giống như Trư Bát Giới ăn núi gạo và núi bột.

Không tốt lắm.

Tiểu Quy không nhịn được hét lên: “A Ninh, ngươi thử mở trứng xem sao!”

Tiết Ninh cũng nghĩ đến ba quả trứng cuối cùng.

Nhưng lần này thời gian quá ngắn, nàng cảm thấy sức mạnh tích tụ trong vỏ trứng có lẽ không đủ.

Nàng do dự nhưng thời gian không đợi ai, Tiểu Quy liên tục thúc giục: “Thử xem! Không còn cách nào khác! Thử xem!”

... Phải, không còn cách nào khác.

Tiết Ninh đau đớn đến tận cùng, không còn cảm giác gì nữa.

Dường như không còn đau nữa.

Nàng không nhận ra rằng mắt nàng đã biến thành màu đỏ như Ma tộc.

Khi tu sĩ biến thành ma, họ thực sự chịu đựng được ma chủng tốt hơn.

Đôi mắt đen của quạ có biểu cảm kỳ lạ, Tiết Ninh không để ý.

Pháp khí trong tay nàng là dùng khi còn là tu sĩ, được chế tạo từ kiếm cốt của Tần Giang Nguyệt, linh khí thuần khiết, không dung nạp tà khí.

Dù ma khí đã thâm nhập vào tâm hồn và não của Tiết Ninh, nàng vẫn cầm chặt cành hoa, không bị đẩy lùi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, nàng suy nghĩ rất nhiều.

Lúc thì nghĩ đến Giang Mộ Vãn, lúc thì nghĩ đến Nhiếp Bàn, lúc lại nghĩ đến Tiết Tông và Mộ Không Du.

Thậm chí còn nghĩ đến Khuynh Thiên, Khô Vinh và Giang Trạm đã c.h.ế.t ở phàm giới.

Mọi thứ bắt đầu từ ma và kết thúc với ma.

Nếu hỏi Tiết Ninh, điều đáng sợ nhất không phải là bản thân hóa ma.

Ma thần và hộ pháp của hắn ta mạnh mẽ, cơ thể bị nhiễm ma khí, tim và não bị điều khiển bởi ma khí, quá trình biến đổi từ tu sĩ sang ma rất đau đớn nhưng Tiết Ninh không hề sợ hãi.

Nàng không hiểu làm thế nào ma khí lại có thể nuốt chửng một người, biến người đó thành hình dáng không còn nhận ra.

Dù tất cả tu luyện vẫn phải có logic cơ bản chứ?

So với việc bị ma chủng biến đổi, nàng cảm thấy tâm ma của Nhiếp Bàn mới thực sự đáng sợ.

Tâm hồn con người kỳ lạ và huyền bí, ma sinh ra từ tâm hồn, trong mắt Tiết Ninh mới thực sự là sự biến đổi đáng sợ.

Chỉ cần tâm hồn không thay đổi, dù cơ thể bị biến thành ma cũng không thực sự là ma.

Tiết Ninh giữ vững tâm lý của mình, dù đôi mắt đã biến thành màu đỏ của Ma tộc và xung quanh phát ra ma khí đen, nàng vẫn sử dụng được pháp thuật của tu sĩ và pháp khí bản mệnh. Hợp đồng linh thú với Tiểu Quy cũng không có gì thay đổi.

Đứng trước Thiên Trọng Môn, cửa này đã không còn tồn tại, vì phòng tuyến cuối cùng đã bị phá hủy. Đây chính là công lao của nàng.

Hắc Nha cố gắng hóa ma nàng, nàng không kháng cự, ma khí và linh khí kết hợp tạo nên sức mạnh chưa từng có, mạnh đến mức chỉ cần một động tác tay là đã đẩy lùi được lũ Hắc Nha trở lại Ma Vực.

Tóc bay tán loạn, váy trắng tinh khôi, nàng cầm cành hoa tiến đến thân thể quạ đen. Nàng biết con chim này không thể bị g.i.ế.c c.h.ế.t nhưng việc hồi sinh cần thời gian và khoảng thời gian đó đã đủ để nàng hành động.

Đã g.i.ế.c quạ đen một lần, Tiết Ninh có nhiều kinh nghiệm, không mất nhiều công sức đã phá hủy cơ thể của nó.

Tiết Ninh dùng tay áo lau sạch m.á.u trên cành hoa, nhìn vào đôi mắt bất ngờ và không hiểu của quạ đen trước khi nó chết, nàng từ từ nói: “Phải cảm ơn ngươi, nếu không ta không thể đánh bại ngươi.”

Lũ quạ đen do Hắc Nha tạm thời c.h.ế.t đều tan thành khói mỏng, không còn tung tích.

Ngoài Thiên Trọng Môn có động tĩnh, Tiết Ninh quay lại, nhìn thấy Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan.

Hai người cầm kiếm tiến tới, tiên phong lẫm liệt, không vướng bụi trần.

Còn nàng lúc này...

Tiết Ninh nhìn vào phản chiếu của cành hoa, quan sát mình hiện tại.

Váy trắng dính máu, tóc bay tán loạn, đôi mắt đỏ rực, ma khí cuồn cuộn.

Thật sự rất đáng sợ.

Lý thuyết của nàng về giữ vững bản tâm, dù thay đổi thế nào cũng không trở thành ma, có lẽ họ không thể hiểu.

Có vẻ như tín phù của nàng đã được nhận, người đó rất có thể là Tần Bạch Tiêu, điều này làm nàng yên tâm.

Bản thể của Tần Giang Nguyệt chắc chắn không sao.

Vậy nguyên thần của hắn hiện tại thế nào?

Tiết Ninh không muốn làm Tần Bạch Tiêu biến thành sắc mặt sợ hãi, lập tức chạy vào sâu trong Ma Vực.

“Ế Kỵ giao cho các ngươi đối phó, ta đi gặp Tiên tôn.”

Giọng nàng trong trẻo và sạch sẽ, không hề có chút nào cảm giác của ma.

Tần Bạch Tiêu kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, Ôn Nhan bên cạnh, mặt mày khó coi nói: “Tiết sư muội nàng...”

“Ngươi không thấy gì cả.”

Tần Bạch Tiêu nhanh chóng ngắt lời Ôn Nhan, nàng ta ngẩn ra, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của hắn ta, nghe thấy hắn ta lặp lại: “Sư tỷ, ngươi không thấy gì cả, hiểu chưa?”

Ôn Nhan chưa từng thấy hắn ta tỏ vẻ như vậy với mình, ngơ ngác một lúc nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.

Nàng ta cẩn thận gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Tần Bạch Tiêu nghe vậy, sắc mặt hơi dịu đi, cùng Ôn Nhan hành động, đối phó với hộ pháp Ma tộc còn lại.

Ế Kỵ: “...” Tin tưởng Hắc Nha là sai lầm lớn nhất của hắn ta.

Ma Vực có mười ba tầng trời, từng là nơi cư trú của Thượng thần.

Cung điện rải rác đã sụp đổ hoàn toàn, không còn thấy chút uy nghi nào của ngày xưa.

Thực vật màu xanh lam không biên giới lan tràn khắp nơi như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Xa Bỉ Thi đang ăn những thực vật này.

Chủ nhân của nó đang chiến đấu gần đó nhưng nó không quan tâm, có lẽ rất tin tưởng vào kết quả.

Kỵ thú và chủ nhân có sự liên kết, chắc chắn hắn ta cũng nghĩ như vậy.

Tiết Ninh đến đây, cảm thấy mình cũng có thể học Trường Thánh.

Trong nguyên tác, Ma thần rất trân trọng Xa Bỉ Thi, cưỡi rất ít lần.

Nàng bị Ma tộc coi là con cờ để đối phó Tần Giang Nguyệt, nhiều lần bị hành hạ, cũng nên để họ nếm thử mùi vị này.

“Xin chào.” Toàn thân nàng đầy ma khí, lơ lửng trước mặt Xa Bỉ Thi, lễ phép nói: “Xin hỏi mi bao nhiêu tuổi? Trong lĩnh vực của linh thú như mi, mi có được coi là động vật nhỏ không?”

Ngược đãi động vật nhỏ là vô đạo đức, phải hỏi rõ ràng trước.

Xa Bỉ Thi lười biếng liếc nhìn nàng, thần sắc kiêu ngạo và vô nghĩa, rõ ràng không có ý định trả lời.

Nó cũng không ngạc nhiên về việc nàng bị ma hóa, có lẽ Trường Thánh đã biết.

Cũng có thể hiểu, dù sao đó là Ma thần và kỵ thú của Ma thần có thêm thành viên mới, họ chắc chắn có chút cảm giác.

Tiết Ninh bình tĩnh suy nghĩ: “Mi không nói, vậy ta coi mi là quái thú già xấu xa trợ giúp bạo chúa nhé.”

Toàn thân nàng là ma khí, miệng lại nói: “Mi tin vào ánh sáng không?”

“Dù mi có tin hay không, ta vẫn tin. Vì vậy mi sẽ phải chịu đau khổ thay chủ nhân của mi.”

Trước khi c.h.ế.t Hắc Nha chỉ thấy nàng bị ma hóa, không lấy mạng nàng, có lẽ trên có lệnh, không cho phép nàng c.h.ế.t dễ dàng.

Nàng lại không có sự e ngại đó.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 235: Chương 235



Tiết Ninh mỉm cười, khóe miệng cong lên, đôi mắt đỏ rực lại không hề tà ác, ngược lại có chút tinh nghịch và đáng yêu.

Cơ thể khổng lồ của Xa Bỉ Thi muốn đứng lên, so với nó thì nàng quá nhỏ bé, như con côn trùng nhỏ bay loạn làm nó khó chịu, muốn nuốt chửng nàng.

Trên sừng của nó có vết thương, là dấu vết do Tần Giang Nguyệt để lại trong trận chiến giữa Thần và Ma, Tiết Ninh đã nhận thấy sự không đối xứng của nó từ lâu, vì vậy nàng muốn làm nó đối xứng.

Xa Bỉ Thi không ngờ giờ Tiết Ninh lại mạnh đến vậy, kinh ngạc một lúc rồi gầm lên dữ dội.

Tiếng gầm này vang vọng kéo Trường Thánh ra khỏi tầng mây.

Trường Thánh bị kiếm khí của Tần Giang Nguyệt đánh trúng trong khoảnh khắc phân tâm, mặt hắn ta lập tức biến sắc.

Tiết Ninh đứng trên đầu Xa Bỉ Thi, khuôn mặt giống xác người với tai giống chó quấn quanh rắn xanh, rắn phun nọc tới, Tiết Ninh tiện tay chặt đứt.

Nàng ngước đầu, đôi mắt đỏ ướt át không nhìn Trường Thánh, chỉ nhìn Tần Giang Nguyệt với phong thái lạnh lùng, áo trắng rực rỡ.

“Hắc Nha kích hoạt ma chủng ma hóa ta, cơ thể ta không thể kháng cự sự biến đổi này.” Tiết Ninh truyền âm cho hắn: “Nhưng chàng đừng lo, tâm hồn ta...”

Nàng muốn nói tâm hồn nàng trong sáng, không bị ảnh hưởng chút nào, nhưng Tần Giang Nguyệt ở xa chưa nghe hết đã bay tới, thân thể hắn ở nhân gian đột nhiên mở mắt, vài bước thuấn di, hợp nhất với nguyên thần, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tiết Ninh nhắm mắt vì ánh sáng đó, cơ thể có chút khó chịu.

Quá thần thánh, trong khi cơ thể nàng gần như hoàn toàn bị ma hóa, đến đây đã là cực hạn.

Xa Bỉ Thi dưới chân nàng bị kiếm khí của Tần Giang Nguyệt xuyên qua càng khó chịu hơn, điên cuồng vùng vẫy, cả Ma vực rung chuyển.

Quả nhiên Trường Thánh rất quý trọng kỵ thú của hắn ta, bản thể và nguyên thần của Tần Giang Nguyệt hợp nhất, hắn ta không muốn chiến đấu nữa, kết ấn thu lại Xa Bỉ Thi, kích hoạt tất cả trận pháp trong Ma Vực.

Trong chớp mắt, tất cả kẻ xâm nhập bị đẩy ra ngoài, Tần Giang Nguyệt bảo vệ Tiết Ninh, không để nàng bị trận pháp ảnh hưởng.

Tiết Ninh dựa vào lòng hắn, nhìn tay mình phát ra ma khí đen, chậm rãi nói: “Chàng đừng sợ.”

Cơ bắp Tần Giang Nguyệt căng cứng, không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ta không thực sự bị ma hóa, nhưng ta đã bị ma hóa. Không đúng, nói thế nào nhỉ, dù sao ta vẫn là chính mình.”

Nàng nắm tay hắn đặt lên tim mình, nhìn vào mắt hắn, từng từ từng từ trở nên mơ hồ.

“Ta sẽ ổn thôi.” Nàng vùi mặt vào n.g.ự.c hắn, giọng yếu ớt: “Chàng đưa ta đến nơi nào đó nghỉ ngơi, ta ngủ một lát sẽ ổn thôi.”

Ngoài Thiên Trọng Môn, vô số tu sĩ đứng đó, nhìn Tần Giang Nguyệt ôm Tiết Ninh tràn đầy ma khí.

Tần Giang Nguyệt không vội rời đi, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người, lướt qua từng gương mặt, như muốn nhớ rõ tất cả là ai, đến từ đâu.

Không cần nghi ngờ, những ai bị hắn nhớ mặt mà về sau dám nói lung tung, chắc chắn không có kết cục tốt.

Tần Bạch Tiêu cúi đầu trước, như không thấy gì cả.

Ôn Nhan cũng làm theo.

Hai người họ cúi đầu, những người khác cũng bắt đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Ngươi vừa nói gì?

Nói to lên, không nghe thấy.

À không đúng, cũng không thấy gì, tự nhiên mắt tai đều không tốt là sao?

***

Tần Giang Nguyệt không mang Tiết Ninh về Vô Tranh Tiên Phủ.

Hiện tại tình trạng của nàng sẽ bị hộ sơn đại trận của Tiên Phủ bài xích, không có lợi cho việc hồi phục của nàng.

Nhân gian cũng không có nơi nào tốt để đi, Nhân Hoàng phản bội, bách tính chịu khổ, sau khi Giang Trạm chết, Tần Giang Nguyệt g.i.ế.c ba hộ pháp của Ma thần, ổn định tình hình Nhân giới, giao cho người của tu giới sắp xếp công việc tiếp theo. Hiện tại phàm nhân không thể thấy một chút ma khí nào, thấy là sẽ sợ chết.

Tần Giang Nguyệt ôm Tiết Ninh đi vào Yêu giới.

Sau khi Yêu vương chết, Yêu giới hoang tàn như phế tích, chỉ còn lại vài tiểu yêu mới hóa tinh, không đáng sợ.

Tần Giang Nguyệt mang Tiết Ninh dừng chân trước một động thiên nhiên, không để ý đến thương thế của mình, vội vã thu dọn trong động để Tiết Ninh có thể nằm nghỉ.

Thân thể nàng mềm mại, nằm xuống yên tĩnh, không nhìn ma khí tỏa ra xung quanh, sao cũng không nghĩ nàng là ma.

Tần Giang Nguyệt kiếp kiếp sinh sinh đều đấu tranh với ma, không c.h.ế.t không thôi.

Hắn đối với ma còn quen thuộc hơn cả người phàm với ngày tàn ngày mọc, bản tâm và đạo pháp của kiếm tiên đều bài xích ma.

Nhưng ma trước mặt không phải ai khác mà là Tiết Ninh.

Tần Giang Nguyệt đặt nàng xuống rồi không rời đi, cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Tiểu Quy từ tay áo Tiết Ninh bò ra, mang theo vài anh em rách nát, phòng bị nhìn hắn.

Tần Giang Nguyệt chuyển tầm nhìn sang chúng, chậm rãi nói: “Sao vậy?” Hắn chống tay đứng dậy một chút: “Phòng bị ta?”

Đúng vậy.

Chính là phòng bị hắn.

Tiểu Quy dám nghĩ trong lòng nhưng không dám nói ra.

Nhưng sự im lặng của nó đã là một câu trả lời.

Sao có thể không phòng bị? Hắn là kiếm tiên, là người ghét Ma tộc nhất thiên hạ, kiếp kiếp sinh sinh đều trừ ma vệ đạo, nay Tiết Ninh ma hóa, năm xưa Hoang Vũ bị hắn không chút do dự c.h.é.m giết, vậy Tiết Ninh thì sao?

Sau khi nàng ma hóa, lực lượng rất mạnh, có thể g.i.ế.c Hắc Nha, khó tưởng tượng nếu nàng phản bội sẽ gây ra tai họa thế nào cho nhân gian.

Tiểu Quy sợ hãi Tần Giang Nguyệt sẽ đại nghĩa diệt thân, như g.i.ế.c Hoang Vũ mà g.i.ế.c Tiết Ninh.

Hiện tại Tiết Ninh hôn mê, hoàn toàn tin tưởng hắn, không có sức phản kháng, c.h.ế.t là c.h.ế.t thật.

Mai rùa của Tiểu Quy đau nhức, vết nứt do Ma thần đập vỡ ngày càng lớn nhưng nó không lùi bước, chăm chú nhìn Tần Giang Nguyệt không rời.

Tần Giang Nguyệt chậm rãi đứng thẳng dậy, đưa tay về phía nó.

Hắn muốn làm gì.

Muốn động thủ sao?

Giải quyết nó rồi giải quyết Tiết Ninh?!

Tiểu Quy căng thẳng đến cực điểm, cố gắng phản kháng Tần Giang Nguyệt nhưng hiện tại nó không thể làm gì.

Nó bị Tần Giang Nguyệt dễ dàng nhấc lên, trừng mắt nhìn ánh sáng kiếm tiên chiếu lên mình.

Nó đợi c.h.ế.t tại đây nhưng không.

Không những không chết, vết nứt trên mai rùa còn được sửa chữa.

Tiểu Quy run rẩy nhìn Tần Giang Nguyệt dời tầm mắt, đặt nó và các Tiểu Quy khác sang một bên, tiếp tục nhìn Tiết Ninh.

Trong động tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng nước nhỏ giọt, rơi tí tách đến phiền lòng.

Tiểu Quy không có việc làm bèn đi tìm nơi nước nhỏ để dừng tiếng ồn.

Tần Giang Nguyệt ở lại bên cạnh Tiết Ninh, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, nhắm mắt dựa vào vách đá bên cạnh nàng.

Hắn rất mệt mỏi.

Chiến đấu với Ma thần bằng nguyên thần ở Ma Vực là hành vi rất nguy hiểm, sơ sẩy là vạn kiếp bất phục, cần tập trung tuyệt đối.

Nhờ sự tập trung đó, hắn không phát hiện Tiết Ninh bị Hắc Nha ma hóa, không kịp ngăn cản tất cả.

Nghĩ lại, dù phát hiện cũng không ngăn được.

Nếu phân tâm có lẽ họ đều c.h.ế.t dưới tay Trường Thánh.

So với cái chết, dường như bị ma hóa còn có thể chấp nhận.

Linh lực quanh người Tần Giang Nguyệt trong như trăng, ma khí trên người Tiết Ninh bị hắn áp chế, sợ hãi co lại, không dám phát ra.

Nhưng như vậy không đủ.

Hắn từng nghĩ nếu một ngày Tiết Ninh thật sự như Hoang Vũ bị ma hóa, hắn sẽ chọn thế nào.

Tiết Ninh cũng từng hỏi câu hỏi tương tự.

Khi đó hắn nghĩ, hắn sẽ không để mình rơi vào tình cảnh khó xử đó.

Quả nhiên hắn tự phụ, năng lực không đủ.

Tần Giang Nguyệt quỳ một gối, tay nắm thành quyền đặt trên gối, ngón cái với chiếc Ngọc Ban Chỉ bay lên, muốn đặt vào tay Tiết Ninh nhưng bị ma khí ngăn cản, không sao tiếp cận được.

Ma khí này thậm chí còn mạnh hơn năm xưa của Hoang Vũ, như Ma thần đích thân đến.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 236: Chương 236



Tần Giang Nguyệt mở mắt, ôm Tiết Ninh đặt lên đùi mình.

Tay mát lạnh từ từ v**t v* gương mặt nàng, từng chút một, vô cùng trân trọng.

Hắn không nói gì, lặng lẽ v**t v* gương mặt nàng.

Dù chỉ là động tác v**t v* cũng rất nhẹ, đôi khi chỉ là chạm hờ, không thật sự chạm vào, sợ kiếm khí của mình vô tình làm nàng bị thương.

Tiểu Quy trở lại, thấy Tần Giang Nguyệt hành động như vậy.

Hắn quay lưng về phía nó, nó không thấy được biểu cảm của hắn nhưng chỉ cần là bóng lưng, nó cũng hiểu được tâm ý của hắn.

Nó hoàn toàn yên tâm.

Tiểu Quy nghĩ m.ô.n.g lung, nếu Tiết Ninh xảy ra chuyện, có lẽ kiếm tiên sẽ không rời khỏi động này.

Hắn sẽ trực tiếp theo nàng mà chết.

Thực tế suy nghĩ của nó không sai, chỉ thiếu một điều.

Tần Giang Nguyệt sẽ rời khỏi động, trước khi c.h.ế.t cùng Tiết Ninh, hắn sẽ g.i.ế.c Trường Thánh.

Nếu thật sự không g.i.ế.c được, không phá được Thiên Chiếu Thần Thể thì thôi.

Ngay khi hắn luân hồi, Thiên Đạo không phải đã tìm được thiên kiêu chi tử mới rồi sao?

Hắn không còn thì sẽ có người khác nhận sứ mệnh này, đôi khi hắn không biết mình đang bận rộn cái gì.

Đột nhiên không muốn quan tâm nữa.

Tất cả tín phù gửi đến đều bị hắn trả lại, bước tiếp theo làm gì, có nên thừa thắng truy kích, làm sao mai phục Ma thần, Thiên Trọng Môn đã hư hại, có nên chủ động tấn công vào Ma Vực, những việc này hắn không muốn quan tâm.

Hắn chỉ chờ Tiết Ninh khi nào thì tỉnh lại.

Thật ra Tiết Ninh đã tỉnh.

Nàng chỉ không thể mở mắt, cũng không thể điều khiển cơ thể mình.

Việc này không xa lạ, khi ở dưới đáy vực bị ma chủng ký sinh cũng là tình trạng tương tự.

Nàng có thể nghe thấy lời ngắn gọn của Tần Giang Nguyệt và Tiểu Quy, có thể cảm nhận được hắn đang chạm vào nàng, ôm nàng trong lòng.

Hắn không tổn thương nàng, dù nàng trông như đã hoàn toàn ma hóa.

Tiết Ninh thu mình trong góc tối, nghe thấy Trường Thánh đang nói chuyện với nàng.

Đây không phải là câu đầu tiên, nàng chỉ ngất trước mặt Tần Giang Nguyệt nhưng luôn tỉnh táo trong ý thức của Trường Thánh.

Thân thể nàng bị ma hóa, Ma thần điều khiển nàng rất dễ dàng.

“Trận chiến này, dường như Hóa Kiếm không bị tàn tích của Thần trước làm tổn thương nội thể. Không chỉ vì lời nhắc nhở của ngươi, chắc chắn hắn đã sớm phát hiện, đã định sẵn sẽ phong ấn những thần tích đó chứ không thật sự nuôi dưỡng.”

Giọng của Ma thần không như bình thường, rõ ràng hắn ta cũng bị thương nặng.

Nhưng hắn ta là Thiên Chiếu Thần Thể, không thể tìm thấy toàn bộ nhược điểm của hắn ta, không thể hoàn toàn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.

“Không sao cả, ta cũng không mong đợi thật sự có thể hấp thụ sức mạnh của hắn. Hóa Kiếm là người cẩn thận đến cực độ, không có mười phần chắc chắn sẽ không dễ dàng ra tay. Người như vậy, rất khó sai lầm.”

Tiết Ninh luôn co rúc, thỉnh thoảng úp mặt vào cánh tay, không trả lời lời nói dai dẳng của Trường Thánh.

Cho đến khi Trường Thánh nói về sự kỳ lạ trên người nàng.

“Lần ma hóa này, ngươi mạnh lên rất nhiều, Hắc Nha cũng không phải đối thủ của ngươi, sao không thấy ngươi cảm ơn ta?”

Tiết Ninh phản ứng chút ít, Trường Thánh trong bóng tối bắt được, khẽ cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngươi nghĩ ta để nàng gieo ma chủng cho ngươi chỉ là để kiểm soát ngươi, làm ngươi chịu đựng đau khổ sao?”

Giọng hắn ta đột nhiên trở nên gần như ngay bên tai, toàn thân Tiết Ninh run rẩy, lao tới phía trước trong bóng tối nhưng bị mạnh mẽ đè lại.

Thân thể nóng bỏng áp vào lưng, Tiết Ninh muốn phản kháng nhưng bị khống chế.

“Trước đó, chắc chắn ngươi đã cảm nhận được.” Giọng Ma thần khàn khàn bên tai nàng: “Ngươi mạnh hơn rất nhiều so với mức độ tu vi của ngươi.”

Tiết Ninh mở to mắt, trước mắt tối om, nàng đưa tay ra sau, muốn đẩy cái nóng ra nhưng bị hắn ta nắm chặt tay.

“Đó là sức mạnh ta cho ngươi.” Hắn ta chậm rãi nói: “Ngày đó tại khách đ**m Nhân giới, ta để lại ấn ký cho ngươi và làm thêm vài việc tốt, sau khi cảm nhận sức mạnh, ngươi không thấy bị cuốn hút sao?”

“Cảm giác dễ dàng kiểm soát sinh tử người khác, không còn bị ràng buộc và áp bức, được sợ hãi tôn trọng không khiến ngươi bị cuốn hút sao?”

“Ngươi kết hôn với Hóa Kiếm nhưng hắn lại không muốn giúp ngươi mạnh lên, có gì thú vị chứ?”

“Người như vậy, ngay cả trên giường cũng cứng nhắc, cổ hủ, tại sao ngươi lại chỉ có cảm tình với hắn?”

Tiết Ninh bắt đầu giãy giụa.

“Nói đi, sao không nói, phản bác ta cũng được, ta muốn nghe ngươi nói.”

Tiết Ninh cắn chặt môi, hắn ta càng muốn nghe, nàng càng không nói gì.

Trường Thánh thất vọng nói: “Ta đối xử tốt với ngươi như vậy, bỏ qua hiềm khích nhiều lần tha mạng, ngươi không cảm kích thì thôi còn căm thù ta như vậy. Ngươi tin không, ta sẽ lấy lại hết sức mạnh trên người ngươi, khiến ngươi trở thành ma yếu ớt nhất, mất lý trí, ăn thịt người, lúc đó Hóa Kiếm sẽ đối xử với ngươi thế nào?”

“Là g.i.ế.c ngươi để cứu dân hay cắt thịt lấy m.á.u nuôi ngươi?”

“Với tình cảm hiện tại, có thể là cách thứ hai. Nhưng người đời nói, trước giường bệnh lâu ngày không có hiếu tử, m.á.u mủ ruột thịt còn như vậy, ngươi luôn không có lý trí, làm loạn, hắn có thể kiên trì bao lâu?”

“Ta thì khác.” Trường Thánh dụ dỗ: “Ta không những làm ngươi mạnh lên còn không bao giờ ghét bỏ ngươi, buông tay ngươi. Chỉ cần ngươi phục tùng ta, dù không muốn ra tay với Hóa Kiếm cũng không sao, ta không cần ngươi làm gì cả.”

Hắn ta thực sự không cần nàng làm gì, ngay cả khi phản bội, ra tay với Tần Giang Nguyệt cũng không cần.

Tiết Ninh là đạo lữ đã kết hôn của Tần Giang Nguyệt, chỉ cần sự phản bội và rời bỏ của nàng đã đủ làm loạn tâm trí Tần Giang Nguyệt, khiến hắn sinh tâm ma, nhục nhã vô cùng.

Tiết Ninh không thể đồng ý.

Nàng vùng dậy trong bóng tối, thoát khỏi sức mạnh của Trường Thánh, nhờ ma khí mà trở nên mạnh mẽ, sức mạnh này thậm chí có thể đối đầu với Ma thần.

Trường Thánh tán thưởng: “Xem, ta tạo ngươi tốt thế nào? Ngươi là tác phẩm tốt nhất của ta, hơn cả Hắc Nha, Ế Kỵ, Khuynh Thiên.”

“Sức mạnh của ngươi hoàn toàn nhờ ta, không chỉ mức độ hiện tại, chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể làm ngươi mạnh hơn nữa.” Trường Thánh tiếp tục dụ dỗ: “Đi theo Hóa Kiếm, ngươi có thể không đạt được phi thăng, sớm muộn cũng già yếu c.h.ế.t đi. Theo ta thì khác hẳn. Ta đã cho ngươi cảm nhận được sức mạnh, ngươi thực sự không động lòng sao?”

Hắn ta không tin ai lại không động lòng với sức mạnh.

Ngay cả hắn ta cũng không ngoại lệ, Tiết Ninh làm sao có thể cam tâm từ bỏ làm ma yếu ớt?

Cuối cùng Tiết Ninh không im lặng nữa.

“Lấy lại sức mạnh của ta?” Nàng bình tĩnh nói: “Ai cho ngươi tự tin nghĩ rằng tất cả của ta đều nhờ ngươi ban cho?”

Lời nói kiểu PUA gì vậy? Như thể ngoài sức mạnh ma hóa, nàng chẳng có gì, chỉ có thể đợi c.h.ế.t vậy.

Tiết Ninh tìm kiếm dấu vết của Trường Thánh trong bóng tối, muốn đẩy hắn ta ra khỏi không gian này.

“Sức mạnh của ta là nhờ ta, mỗi trận chiến của ta cũng nhờ ta.” Ánh mắt sắc bén của Tiết Ninh nhìn mọi chỗ trong bóng tối: “Ngươi muốn lấy lại cái gọi là sức mạnh của ngươi thì cứ lấy lại đi, thử xem ta có biến thành ma yếu ớt như ngươi nói hay là bất lực chỉ có thể chờ ma khí g.i.ế.c không.”

Trường Thánh im lặng một lúc lâu.

Hắn ta nhìn toàn thân của Tiết Ninh đầy vết thương, rõ ràng ma khí đã nhập tâm nhưng không chịu khuất phục.

Nàng trong lĩnh vực của hắn ta, mỗi cử động, mỗi hơi thở đều gần gũi vô cùng.

Hắn ta nhìn từng cảm xúc của nàng, tay nắm chặt.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 237: Chương 237



Được.

Vậy thì lấy lại.

Nàng không cần, hắn ta sẽ lấy lại.

Hắn ta rất muốn xem nàng có hối hận không, sẽ kiên trì bao lâu.

Hắn ta gần như tưởng tượng được nàng cắn răng kiên trì.

Tưởng tượng ra cảnh đó khiến hắn ta run lên, hưng phấn, cuốn hút.

Tiết Ninh không mê đắm sức mạnh nhưng hắn ta lại bị cuốn hút bởi sự kiên cường của nàng khi mất sức mạnh.

Hắn ta là kẻ điên, luôn biết điều đó.

Nếu có ngày hắn ta bại, chắc chắn là bại vì điều này.

Ma thần lảm nhảm lâu vậy, đột nhiên im lặng thì không phải chuyện tốt.

Tiết Ninh rất nhanh cảm thấy có gì đó r*t r* kh** c* th*.

Đây chắc là sức mạnh hắn ta nói.

Quá trình này không dễ chịu nhưng cũng không quá khó chịu, nàng hiện tại rất có sức chịu đựng.

Thậm chí nàng tranh thủ bắt được dấu vết của hắn ta, đẩy hắn ta hoàn toàn ra khỏi bóng tối này.

Cảm giác mất trọng lực ập đến, Tiết Ninh thoát khỏi không gian, từ từ mở mắt.

Nàng nhìn thấy Tần Giang Nguyệt cũng từ từ mở mắt.

Đôi mắt luôn đen trắng rõ ràng, trong suốt như tuyết trên đỉnh núi, không nhiễm bụi trần.

Qua đôi mắt đó, nàng thấy mắt mình đỏ ngầu và lộ ra răng nanh.

... Thực sự biến thành ma yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên cắn người ăn thịt.

Tiết Ninh định nói biểu hiện răng nanh mới mọc không bị d*c v*ng điều khiển lý trí thì thấy Hóa Kiếm Tiên Tôn sạch sẽ, áo đạo bào, mày mắt bình tĩnh cúi xuống hôn môi nàng.

“Không cần chống cự, có thể cắn ta.”

Hắn nghiêm túc muốn lấy thân nuôi ma.

Tiết Ninh tự biết lần này bị ma hóa không giống trước đây.

Khi chiến đấu vẫn giữ được bản tâm, không bị mất lý trí nhưng bây giờ thật sự có chút bị ảnh hưởng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Miệng thì cứng rắn không chịu thua nhưng thực tế sức mạnh đã yếu đi do Ma thần rút lui, không chịu nổi sự hành hạ của ma hóa.

Đồng tử lúc trắng lúc đỏ, không phân biệt được d*c v*ng với thức ăn nhiều hơn.

Tần Giang Nguyệt tóc đen da trắng, y phục mềm mại, nghiêm túc muốn dâng mình.

Cổ trắng ngần trước mặt, Tiết Ninh nuốt nước bọt, vội vàng quay đầu, thu lại răng nanh.

Hóa ra đây là cảm giác làm ma.

Tiết Ninh chậm rãi nói: “Trước đây ta nhìn thấy chàng, chỉ muốn ngủ với chàng. Bây giờ không giống nữa, ta còn muốn ăn chàng. Làm ma thật đáng sợ.”

Dường như cơ thể của Tần Giang Nguyệt cứng lại, bầu không khí căng thẳng cũng nhờ câu nói của nàng mà dịu đi nhiều.

Tiết Ninh cố gắng đứng dậy, Tần Giang Nguyệt đỡ nàng, nàng nhìn Tiểu Quy đang chăm chú nhìn mình, muốn cúi xuống ôm nó nhưng sợ tình trạng không tỉnh táo sẽ làm tổn thương nó.

Phát hiện vết nứt trên mai rùa đã được chữa lành, biết rằng Tần Giang Nguyệt đã giúp nó phục hồi.

Nàng bị ma hóa, nói hoàn toàn không lo lắng Tần Giang Nguyệt sẽ đại nghĩa diệt thân là giả.

Có lẽ thật sự bị ma khí ảnh hưởng, niềm tin vào bản thân hay niềm tin vào Tần Giang Nguyệt cũng bị d.a.o động bởi lời của Trường Thánh.

Máu mủ ruột thịt còn không chịu nổi việc nuôi dưỡng cha mẹ ốm đau, họ chỉ là vợ chồng, nàng luôn ở tình trạng này cũng tốt nhưng nếu mất lý trí hoàn toàn, nếu thật sự làm những chuyện không thể cứu vãn, g.i.ế.c người vô tội thì sao?

Nàng đã thấy ma thấp hèn là thế nào, lần đầu gặp Giang Trạm, ma thấp đó khiến nàng cảm thấy ghê tởm.

Nàng bây giờ cũng trở thành thứ ghê tởm như vậy.

Không khéo ngoại hình cũng sẽ ngày càng đáng sợ.

Tiết Ninh lùi vài bước, nói với Tiểu Quy: “Mi tìm chỗ tu luyện đi, tạm thời đừng theo ta.”

Nói xong nàng quay sang Tần Giang Nguyệt, cũng là sắp xếp tương tự: “Chàng cũng vậy. Tiên phủ chắc chắn có nhiều việc cần lo, nơi này ta thấy ổn, để ta một mình ở đây, bình an tìm cách phục hồi như trước.”

Miệng nói tự tin như vậy, dường như tin rằng mình sẽ hồi phục như xưa nhưng trong lòng nàng chỉ có bảy phần chắc chắn.

Sự thanh tẩy của Tiểu Quy không đủ sức, những quả trứng còn lại cũng không thể mở ra kỹ năng, tất cả đều phải dựa vào ý chí của mình.

Đối mặt với Ma thần không chịu thua, gần người yêu lại vô cùng yếu đuối.

Rõ ràng ban đầu chỉ nghĩ đến việc giữ mạng rồi ẩn danh chờ qua cuộc chiến để hưởng thụ.

Tại sao cuối cùng mọi khó khăn đều tìm đến nàng.

Nàng có phải quá nhảy nhót hay ngay từ đầu đã chọn sai.

Tiết Ninh ngẩng đầu lên, thấy Tần Giang Nguyệt và Tiểu Quy không những không đi mà còn cùng nhìn nàng.

Điều này khiến nàng càng không kiềm chế được sự bực bội và chua xót trong lòng.

Tần Giang Nguyệt đột nhiên nói với Tiểu Quy: “Tránh đi.”

Tiểu Quy ngớ người, chưa kịp phản ứng đã bị cơn gió của Tần Giang Nguyệt đẩy đi.

Tiết Ninh cũng bị biến cố này làm cho bối rối, trong đôi mắt đỏ ngầu tụ đầy nước mắt nhưng chưa rơi.

Trong giây tiếp theo, Tần Giang Nguyệt đến trước mặt nàng, phong tỏa cả động, không ai được đến gần.

Tiết Ninh sững sờ, bị Tần Giang Nguyệt ôm vào lòng, ngơ ngác cảm nhận tay hắn vuốt tóc nàng, chải tóc từng chút một.

Khi nàng hôn mê, Tần Giang Nguyệt đã chăm sóc nàng sạch sẽ, tóc cũng mềm mại, không chút rối.

Cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn, nước mắt trên mi mắt Tiết Ninh cuối cùng rơi xuống.

Nàng lại lộ ra răng nanh, hoàn toàn không thể kiểm soát khiến nàng khóc nhiều hơn.

Tự cho mình mạnh mẽ nhưng thực ra không phát ra âm thanh nào.

Nếu không phải áo trước n.g.ự.c Tần Giang Nguyệt ướt, gần như không nhận ra nàng đang khóc.

Tần Giang Nguyệt muốn cúi đầu nhìn nàng, nghe nàng nghẹn ngào nói: “Đừng nhìn.”

Hắn ngừng lại, Tiết Ninh sợ hắn không nghe lời, giọng nặng nề: “Đừng nhìn, rất xấu.”

Tần Giang Nguyệt không động đậy nữa.

Hắn yên lặng siết chặt vòng tay ôm nàng, gần như muốn nhét nàng vào lòng.

Vòng tay mạnh mẽ như vậy khiến cảm xúc bị kìm nén của Tiết Ninh hoàn toàn bộc phát.

Nàng khóc thành tiếng, ôm chặt lấy eo hắn, dúi mặt vào n.g.ự.c hắn.

“Không giận ta nữa sao?”

Giọng nàng d.a.o động như con thuyền nhỏ giữa biển sóng cuộn trào khiến mắt Tần Giang Nguyệt cũng không tự chủ đỏ lên.

“Sao ta lại giận nàng được.” Hắn mất hồn, nói nhỏ.

Tiết Ninh dụi đầu vào n.g.ự.c hắn, khóc nói: “Lúc đó chàng trách ta tự ý, không cho chàng xông vào Thiên Trọng Môn, rõ ràng là giận ta. Ta có làm sai không? Ta không muốn chàng bị thương, thà bị gieo ma chủng còn hơn.”

Nàng khóc nói: “Thật ra ta rất sợ, ta bây giờ thật sự bị ma hóa, ta nghĩ giữ vững tâm không công nhận mình là ma thì sẽ không bị tập tính ma điều khiển, nhưng không phải vậy.”

Tiết Ninh ngẩng đầu, ôm cổ hắn, nước mắt dính lên cổ hắn.

“Nếu ta thật sự trở thành ma thấp hèn, không bao giờ trở lại như trước, chàng sẽ còn đối xử với ta như hôm nay không?”

Hỏi xong mà không cần trả lời, nàng tự nói: “Chắc chắn chàng sẽ, nhưng ta không biết mình có kiên trì được không.”

Giang Mộ Vãn cũng không muốn trở thành ma, sau đó bị ép thành ma, vẫn chọn cái chết.

“Ta không biết mình có giữ được không, nếu, ta nói nếu thôi nhé, nếu ta không thể chịu được ma hóa, chàng bỏ ta ở đây để ta tự sinh tự diệt, đừng lo cho ta, đó là tốt nhất cho ta.”

Nàng thực ra hy vọng ai đó có thể giúp nàng kết thúc đau khổ.

Nhưng người đó không thể là Tần Giang Nguyệt.

Nếu hắn làm việc này, không biết sau này hắn sẽ đối diện với mình thế nào.

Nàng không muốn hắn khó xử.

Thực ra ban đầu không bi quan, khi đẩy Ma thần ra khỏi đầu, nàng vẫn rất tự tin.

Chỉ cần nhìn thấy Tần Giang Nguyệt, dường như uất ức và bất an chiếm ưu thế.

Hắn khó khăn mở miệng, mắt đỏ lên, nói: “Đừng khóc nữa.”

Rõ ràng là câu an ủi nhưng lại khiến Tiết Ninh khóc to hơn.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 238: Chương 238



Tần Giang Nguyệt nín thở, suy nghĩ cách làm Tiết Ninh ngừng khóc và an lòng, hắn hứa: “Nàng nhất định sẽ hồi phục, ta sẽ luôn ở bên cạnh, không rời một bước.”

“Việc khác ta sẽ không quan tâm nữa, đây là nơi ẩn của Yêu giới, từ nay chúng ta ở đây không gặp ai, nàng muốn làm gì cũng được.”

“Nàng nhất định sẽ hồi phục, không hồi phục cũng không sao.” Tần Giang Nguyệt cúi đầu nhìn Tiết Ninh, trên người toàn bộ chiến ý và sát khí biến mất, chỉ còn sự dịu dàng.

“Ta sẽ bên nàng, hồi phục rất tốt, không hồi phục cũng không sao, ta sẽ giúp nàng kiểm soát, ta sẽ làm thức ăn cho nàng.”

Giọng nói dịu dàng nhưng không phải lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải lời nói dối thiện ý mà là lời hứa trang trọng.

Tu sĩ ngẩng đầu ba thước có thần minh, không dám tùy tiện hứa, hứa rồi phải thực hiện, không thì sẽ bị phản phệ.

Tần Giang Nguyệt vốn là thần minh càng phải chịu trách nhiệm cho lời mình nói.

Tiết Ninh không vì vậy mà khá hơn, ngược lại càng khóc dữ dội hơn.

Tần Giang Nguyệt lần đầu biết hóa ra nữ nhân khóc lại nhiều nước mắt như vậy, như muốn nhấn chìm hắn, khiến hắn ngạt thở.

Hắn nghĩ không còn cách nào khác.

Hắn cúi đầu, cắn môi nàng, nuốt nước mắt nàng, lật người đè nàng xuống tấm thảm trắng mềm mại.

Tiếng khóc của Tiết Ninh đột ngột dừng lại, mắt mở to, trông nàng rất bối rối.

Tần Giang Nguyệt nghĩ, quả nhiên hành động có sức mạnh hơn lời nói.

Răng nanh sắc bén cắt qua môi Tần Giang Nguyệt, hắn vốn chỉ định hôn nàng để nàng ngừng khóc, mùi m.á.u lan tỏa giữa môi, nhìn thấy ánh mắt mơ màng đau khổ của nàng, Tần Giang Nguyệt quyết định tiếp tục việc này.

Có lẽ là chính hắn muốn.

Có lẽ là vì Tiết Ninh cần.

Dù thế nào, trong nơi chốn không thích hợp, vào thời gian không thích hợp, hắn muốn làm việc này.

Tần Giang Nguyệt hôn Tiết Ninh, một tay v**t v* mặt nàng, an ủi cảm xúc của nàng, một tay hạ xuống eo, mở nút ngọc của dây lưng.

Âm thanh “cạch” vang lên giữa hơi thở gấp gáp, hắn nhìn thấy ánh mắt Tiết Ninh bừng tỉnh.

Má đỏ bừng, dường như rất ngạc nhiên khi hắn thực sự muốn làm gì đó.

Có gì đáng ngạc nhiên chứ.

Hắn cũng là một nam nhân.

Tần Giang Nguyệt hôn mạnh hơn, Tiết Ninh gần như không thể thở được.

Răng nanh của nàng không tự chủ cắn vào miệng hắn, hắn như không cảm thấy đau đớn, đưa m.á.u vàng đỏ của thần vào miệng nàng.

Thấy nàng nuốt, cảm xúc càng dịu lại, hắn cảm thấy có chút thú vị.

Đây là dấu hiệu nguy hiểm, phải dừng lại.

Tần Giang Nguyệt rời đi, giọng khàn khàn: “Đừng uống quá nhiều m.á.u của ta, sau này phục hồi sẽ khó hơn.”

Gạt bỏ y phục cản trở, tách chân nàng ra, hắn chậm rãi nói: “Không giúp ta chữa trị sao?”

Dù là vết thương khi đấu với Ma thần hay vết cắn của nàng, Tần Giang Nguyệt đều chưa chữa trị.

Hắn đang đợi Tiết Ninh ra tay.

Hắn đang thực hiện tất cả những lời hứa với nàng, Tiết Ninh không chắc mình có thể chữa lành cho hắn không.

Nàng gần như không cảm nhận được mộc linh trong người, chỉ cảm nhận được ma khí vô tận.

Nhưng nàng vẫn quyết định thử.

Cơ thể đột ngột giật lên, Tiết Ninh rên lên, nắm chặt vai Tần Giang Nguyệt, tay cố gắng tụ mộc linh, thần thức lộn xộn chữa lành môi và đầu lưỡi của hắn.

Lưỡi hắn đẹp đẽ, trông rất khỏe mạnh, vết cắn đỏ thắm nổi bật.

Cơ thể Tiết Ninh liên tục đẩy lên, đầu nhanh chóng chạm vào vách đá.

Tần Giang Nguyệt giơ tay chắn giữa vách đá và đầu nàng để nàng không va vào đầu.

Nàng mơ hồ hạ mắt, thấy trán Tần Giang Nguyệt có vài giọt mồ hôi bèn nhẹ nhàng lau đi rồi phát hiện tay mình đang run rẩy.

Nàng cắn môi cố chịu đựng nhưng cuối cùng thất bại, chỉ có thể buông giọng, không kiểm soát được mà hét lên.

Mộc linh nhạt nhòa tụ lại nơi đầu ngón tay, chạm vào môi và đầu lưỡi của Tần Giang Nguyệt, chữa lành hoàn toàn vết thương.

Vẫn còn dùng được.

Đây là điều đáng mừng.

Tiết Ninh lại thấy mình lại thêm chút phá phách.

Nàng làm điều mà trước đây nàng chắc chắn không thể làm.

Nàng ôm chặt Tần Giang Nguyệt, để răng nanh cắn rách môi và lưỡi hắn lần nữa nhưng không hút m.á.u rồi lại chữa lành như ban đầu.

Lặp lại như vậy, dường như càng cảm nhận rõ ràng mình vẫn là mình, vẫn có thể dùng mộc linh và tu vi của mình.

Điều này quá nuông chiều bản thân, không đúng nhưng thế gian có nhiều điều đúng tuyệt đối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng chấp nhận hành vi gần như “ác” của mình, con người vốn không có thiện ác tuyệt đối, tu sĩ không có, phàm nhân càng không có.

Vì vậy phải tin vào bản thân.

Một số ý nghĩ xấu cũng không nhất định là vì không giữ được phần cuối cùng, thật sự biến thành ma.

Mắt của Tiết Ninh mờ mịt, lên xuống hỗn loạn.

Ma hóa còn có một thay đổi nàng chưa nói, là cơ thể rất cần Tần Giang Nguyệt, cảm giác trở nên rất nhạy bén.

Nhạy bén trong một số trường hợp tương đương với nhạy cảm.

Bắt đầu là Tần Giang Nguyệt, kết thúc lại không do hắn.

Tần Giang Nguyệt không phải người buông thả, hắn giỏi nhẫn nhịn, quen kiểm soát, dù trong chuyện này có chút buông thả nhưng cũng không đến mức vô tội vạ như Tiết Ninh hiện nay.

Lý ra hắn phải là người giữ lý trí, kịp thời dừng lại để sự việc không phát triển khó kiểm soát.

Nhưng hắn không làm gì cả.

Hắn để Tiết Ninh hành hạ, như thể nàng muốn làm gì hắn cũng được.

Thật sự muốn nuốt chửng hắn, hắn cũng không phản kháng.

Đêm khuya, ánh đèn mờ nhạt, trong động chiếu bóng dáng nàng chống người dậy, mái tóc dài che phủ lưng trắng ngần.

Tần Giang Nguyệt giơ tay lại bị đẩy xuống, tín phù vài lần đánh vào kết giới, không tiến vào được chút nào.

Tiểu Quy canh trước kết giới, nhìn ma khí vô biên bên trong mà nuốt nước bọt.

Trước đây nó sợ kiếm tiên đại nghĩa diệt thân g.i.ế.c Tiết Ninh. Bây giờ lại lo Tiết Ninh hồ đồ ăn thịt kiếm tiên mà kiếm tiên không phản kháng.

Cứu mạng với.

Tất cả là lỗi của Ma thần điên khùng.

Trong Ma Vực, tên điên khùng kia không chữa thương, ngồi trên ngai cao, lặng lẽ trong biển máu.

Hắc Nha khó khăn lắm mới sống lại, suýt nữa bị hắn ta g.i.ế.c lần nữa.

... Lại sao vậy cha sống?

Tất nhiên Trường Thánh không giải thích.

Hắn ta nhắm mắt, cảm nhận hơi thở nhấp nhô bên Tiết Ninh, biết nàng đang làm gì.

Lúc đầu cảm nhận rất rõ, sau đó thì mất hẳn.

Điều này không làm hắn ta chuyển biến cảm xúc, ngược lại càng giận dữ.

Hắc Nha lần đầu thấy Ma thần không cam tâm và tức giận thật sự, do dự muốn chạy nhưng câu hỏi tiếp theo của Ma thần làm nàng ta ngớ người.

“...Nam hoan nữ ái.” Trường Thánh chậm rãi hỏi: “Là cảm giác gì?”

Hắc Nha: “...” Nàng ta biết sự kỳ quái của Ma thần từ đâu.

Kỳ quái ở chỗ, cha sống này cả vạn năm không hiểu tình cảm nam nữ, vừa rồi lại tỏ ra muốn mà không được.

Hắc Nha chôn mặt vào lông: “Chuyện này ta không nói được.”

Nàng ta tự sinh sản, không cần giống đực, Thần Tôn thật sự hỏi sai người rồi!

Cuối cùng Trường Thánh vẫn không có câu trả lời.

Cơ thể hắn ta không cho phép hắn ta tiếp tục tiêu hao như vậy.

Những linh đạn của Tiết Ninh đánh trúng một điểm yếu của hắn ta.

Những điểm yếu của hắn ta đều ở ch* k*n đáo, dù không phải là đặc điểm giới tính nhưng những linh đạn của Tiết Ninh như vô tình b.ắ.n lung tung, từ góc độ tấn công đó nên n.g.ự.c và vai bị thương nhiều hơn, vết thương sẽ tập trung hơn.

Nhưng sự thật không phải vậy.

Trường Thánh nhìn lòng bàn tay mình, nơi này cũng bị một viên linh đạn xuyên qua.

Rất lạ, không nên trúng chỗ này.

Hắn ta phải nhanh chóng sửa chữa điểm yếu này và chuyển nó sang chỗ khác.

Nếu không, Thiên Chiếu Thần Thể sẽ không hoàn hảo.

... Tiết Ninh.

Kết hợp tất cả những điều từ lúc biết người này đến hôm nay, đôi khi hắn ta cảm thấy dường như nàng biết điều gì đó rõ hơn người khác.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể kìm lại được.
 
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 239: Chương 239



Trường Thánh nghiêng đầu nhìn xà tinh đang ngủ bên cạnh, đưa tay vuốt đầu nó, con rắn xanh thè lưỡi quấn lên ngón tay hắn ta, dần dần chữa lành vết thương trong lòng bàn tay hắn ta.

Trường Thánh tặc lưỡi, không cam lòng nhập định chữa thương.

Trước khi nhắm mắt, hắn ta nghĩ nhất định phải tìm cơ hội thử xem nam hoan nữ ái là cảm giác gì, tại sao có thể khiến kẻ thù không tiếc mọi thứ, khiến Tiết Ninh c.h.ế.t tâm với hắn ta như vậy.

Mối ràng buộc giữa họ còn bền chặt hơn nhiều so với sự kiểm soát của hắn ta đối với thuộc hạ.

Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào hang động, Tiết Ninh từ từ tỉnh dậy.

Nàng rất mệt, đau lưng, đau chân, đau đầu.

Mắt từ từ mở nhưng không phải là cảnh tượng đầy màu sắc như thường ngày mà là một cảnh méo mó như hình ảnh nhiệt.

Tiết Ninh ngẩn người, cố xoa mắt, tầm nhìn mới dần dần trở lại.

Lý trí nói với nàng vừa rồi không phải vì vừa tỉnh giấc mà tầm nhìn thay đổi.

Đó là do ma hóa đã xâm nhập vào thị giác.

Tim như bị hàng ngàn dây leo trói chặt, chỉ cần một chút không cẩn thận, gai nhọn sẽ xuyên vào, hoàn toàn nuốt chửng lý trí của nàng.

Tiết Ninh vội vàng ngồi dậy, trên người không mảnh vải, mái tóc dài là thứ duy nhất che đậy cơ thể.

Nàng cúi nhìn Tần Giang Nguyệt vẫn đang ngủ, họ nằm trên một tấm thảm dày, cả hai đều tr*n tr**ng, nàng thì sạch sẽ còn Tần Giang Nguyệt thì không, trên người đầy vết thương nhỏ, có vết do nàng cào, có vết do nàng cắn.

Đặc biệt là ở ngực, nhiều vô số, gần như bị ai đó tra tấn dã man.

Đây đều là dấu vết của nàng.

Tiết Ninh nhanh chóng quay đầu, nhặt áo lót mỏng mặc vào, loạng choạng chạy ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong hang đầy mùi xạ hương k*ch th*ch lý trí của nàng, tầm nhìn lại bắt đầu biến dạng, nàng phải ra ngoài để tỉnh táo lại.

Gần như ngay khi nàng ra khỏi hang, Tần Giang Nguyệt mở mắt.

Trước khi nàng tỉnh, hắn đã tỉnh, chỉ là quyết định không làm gì, chỉ ở đây bên nàng nên không cần dậy, cũng không cần nghĩ gì khác, chỉ cần tiếp tục ôm nàng trong giấc mộng nửa tỉnh nửa mê.

Ôm nàng yên tĩnh lười biếng ngủ đã là việc khiến hắn cảm thấy dễ chịu.

Có lẽ Tiết Ninh không nghĩ vậy.

Nàng tỉnh dậy rõ ràng có điều không ổn.

Có lẽ ma hóa trong cơ thể nàng lại thay đổi.

Tần Giang Nguyệt yên lặng đứng dậy mặc quần áo, dọn dẹp đơn giản trong động rồi đi theo hướng nàng rời đi.

Tiết Ninh vừa ra khỏi động đã bị ánh sáng mặt trời chói mắt làm không mở được mắt.

Nàng dùng tay che một lúc mới thích ứng, hạ tay xuống mới phát hiện nơi này thật sự thích hợp ẩn cư, không chỉ linh khí dồi dào mà cảnh sắc cũng rất đẹp.

Nơi này có một rừng hoa không thấy bờ, hoa trên cây đều đỏ, cả thân cây và cành cũng đỏ, một số hoa đã rụng rơi xuống đất một lớp dày, hương thơm rất dễ chịu.

Tiết Ninh mặc áo lót trắng, chân trần dẫm lên hoa mềm mại.

Nàng ngồi xuống, nhặt một bông hoa nguyên vẹn để quan sát, trông giống hoa hòe.

Đặt hoa lại đất, Tiết Ninh đứng dậy, từng bước đi xa hơn.

Trong người nóng rực, đan điền đau rát, là ma khí muốn phá hủy kim đan của nàng.

Tu sĩ quan trọng nhất là linh phủ thức hải, mệnh môn kim đan.

Khi tất cả những thứ này bị chiếm đoạt, nàng càng khó giữ bản tâm.

Ma thần luôn nói nàng nhờ sự ban ơn của hắn ta mới trở nên mạnh mẽ, những trận chiến thắng tưởng như nhờ mình đều nhờ hắn ta.

Nàng sớm thấy mình có khả năng đặc biệt, được hắn ta giải thích như vậy cũng hợp lý.

Nàng vốn vô dụng nhưng nhờ hắn ta mới mạnh, muốn mãi mạnh như vậy, phải phục tùng hắn ta.

Tiết Ninh không hề muốn bị Trường Thánh PUA.

Nàng đi đến bên hồ, cây hoa bên hồ đặc biệt tươi tốt, hoa nối tiếp nhau, che nắng.

Tiết Ninh ngồi bên hồ cúi đầu nhìn, nhìn mình thay đổi.

Mắt đỏ ngầu, răng nanh lộ ra, tai nhọn, sau này nàng có bị mọc lông ghê tởm hay như những hộ pháp kỳ dị của Ma thần, mọc nhiều mắt và tai hoặc vài cái đầu không?

Quá xấu.

Không muốn biến thành như vậy chút nào.

Tiết Ninh hất nước lên mặt, những suy nghĩ lung tung trong đầu mới dịu đi.

Lời Trường Thánh nói nhiều là dụ dỗ của ma nhưng cũng có chút đúng.

Một khi đã thử qua sức mạnh, rất khó lòng từ bỏ nó.

Tiết Ninh thử tụ sức mạnh vào tay, nàng vẫn có thể sử dụng mộc linh nhưng sức mạnh không như trước.

Đây là Yêu giới, còn nhớ không lâu trước đây, Tần Giang Nguyệt đưa nàng đến đây g.i.ế.c nhiều yêu mị, bây giờ lại đến nhưng sợ là không làm được nữa.

Thậm chí nàng không thể k*ch th*ch hoa đẹp trong hồ nở, thử vài lần cũng không thể làm nụ hoa nở.

Tiết Ninh chưa từng tuyệt vọng như vậy.

Nàng nằm bên hồ để bản thân thả lỏng suy nghĩ, chậm rãi nghĩ cách hồi phục.

Ma khí trong người không muốn cho nàng cơ hội suy nghĩ yên tĩnh, tụ lại xâm nhập vào tim, n.g.ự.c đau đớn làm nàng rên lên, ôm chặt lấy mình, phải tập trung để chống lại ma khí nhập tâm.

Khi bị ôm lên, nàng đang ở tình thế nguy cấp, ý chí chiến đấu mạnh mẽ, đề phòng tất cả, sợ đây là yêu mị thừa cơ hại nàng, cắn mạnh vào vai đối phương.

Khi nếm thấy m.á.u quen thuộc, nàng mới nhận ra Tần Giang Nguyệt đến.

Tiết Ninh lập tức buông răng, ánh nhìn méo mó rơi trên mặt Tần Giang Nguyệt.

Cứu mạng, ngay cả khuôn mặt đẹp của hắn cũng không nhìn rõ được nữa.

Không thể chấp nhận!

Hoàn toàn không thể chấp nhận!

Tiết Ninh nhắm chặt mắt, hai tay kết ấn. Nàng có mộc linh căn, linh căn lúc này như gỗ bị mối mọt ăn mòn. Nhưng nàng chợt nghĩ, thanh tẩy thanh tẩy, mộc linh có tác dụng chữa trị, liệu có giống với sức mạnh thanh tẩy?

Dùng sức mạnh thanh tẩy của Tiểu Quy không được, vậy nếu chính nàng cũng tu luyện sức mạnh thanh tẩy thì sao?

Nghe có vẻ viển vông, từ xưa đến nay, trong thế giới này, chưa từng nghe nói Thần tộc hay Tiên tộc có sức mạnh thanh tẩy ma khí. Nếu có, trận chiến Thần Ma năm xưa không đến nỗi thua.

Viển vông thì viển vông.

Mơ ước phải có!

Ít nhất phải để mắt nhìn thấy lại màu sắc của thế giới, lại thấy ánh mắt lo lắng của Tần Giang Nguyệt, chân mày tinh tế và ánh mắt dịu dàng kia.

Tần Giang Nguyệt cảm nhận trạng thái của Tiết Ninh, đặt nàng ở nơi không bị ánh sáng chiếu thẳng rồi ngồi xếp bằng trước mặt nàng, yên lặng thực hiện lời hứa.

Không rời nửa bước bên nàng.

Vô số tín phù đánh vào kết giới như bông tuyết rơi xuống là tan biến.

Trong Vô Tranh Tiên Phủ, các tiên môn thủ tọa nhìn tín phù lần nữa tan biến đều im lặng.

Lâu sau, Mộ Không Du phải làm gương mở lời, phá vỡ tình trạng đông cứng này.

“Nếu Tiên tôn không có thời gian lo chuyện ở đây, chúng ta hãy chờ đợi thêm.”

Lời này không phải ai cũng đồng ý.

Tông chủ của Trùng Hư Đạo Tông nói: “Thời cơ không chờ người, hiện nay Ma Vực đã mở, đệ tử trong môn đang canh giữ giới môn để Ma tộc không dám xâm phạm nhân gian. Ma thần bị trọng thương, chắc chắn cần thời gian chữa trị, nếu không thừa thắng truy kích, chẳng phải bỏ lỡ cơ hội tốt sao?”

Mộ Không Du liếc nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Cơ hội tốt hiếm có nhưng Tiên tôn hiện tại có việc quan trọng hơn cần làm, không chờ được thì làm sao?”

“Chẳng lẽ cứ đợi mãi như vậy sao?”

Những người khác cũng bắt đầu tham gia đối thoại.

“Tiên tôn chắc chắn đang bận... việc đó. Ai biết khi nào ngài ấy mới trở lại? Chúng ta thực sự không thể cứ đợi mãi.”

“Tiên tôn lúc này quan tâm đến điều gì hơn, các vị chắc cũng đã rõ trong lòng, chúng ta thực sự không thể cứ ngồi chờ được nữa.”

Những chuyện như vậy không phải lần đầu xảy ra, trước đây cũng từng có, thúc giục mãi mới đưa được người về, thật là bị động.
 
Back
Top Bottom