Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 10



[Phổ cập khoa học: Năm 1966, Bộ văn hóa đề xuất tòa soạn, tạp chí xã, nhà xuất bản cả nước áp dụng tiêu chuẩn tiền nhuận bút thống nhất. Từ hai đến tám nhân dân tệ cho một nghìn chữ/ bản thảo, bản thảo phiên dịch có giá là từ một đến năm nhân dân tệ. Nhưng trong lúc cải cách văn hóa, đã dừng việc phát tiền nhuận bút trực tiếp cho tác giả mà đổi thành phiếu giảm giá hoặc vật phẩm hay hàng mẫu. Mãi đến năm 1977, mới khôi phục lại việc phát tiền nhuận bút.]

Tô Mạt nhớ đến mấy câu [Trích dẫn vàng Nhật báo Nhân dân] trong mấy cuốn sách, cũng như không ít bài hát mà thế hệ sau đã nghe qua, cảm thấy việc này có thể thực hiện được.

Cô là một học bá, học tập lại tính toán, có lẽ sẽ giải quyết được.

Như vậy, cô sẽ có thêm một thu nhập bên ngoài.

Ở thời đại này, gửi bản thảo cho toàn soạn và được chọn dùng là một chuyện rất uy tín, điều này sẽ nâng cao địa vị của cô ở đại đội. Nếu có cạnh tranh cho vị trí giáo viên sẽ dễ đàng hơn một chút.

Có lẽ cô vẫn làm được mấy công việc đồng án như nhổ cỏ trồng rau. Nhưng nếu muốn dốc hết sức để làm, phỏng chừng cô không làm được, thật rớt nước mắt!

Hơn nữa cô nhớ tổng thống Nixon nước Mỹ sẽ tới thăm Trung Quốc năm 1972, đám truyền thông nhà nước đều có mũi chó, có thể bắt được một vài tin tức, đến lúc đó chắc chắn sẽ đăng một số tiểu thuyết về nước Mỹ nhiều kỳ để thả đi một vài tin tức.

Đến lúc đó, cô có thể xin nhận một vài bài phiên dịch từ tòa soạn, như thế lại kiếm thêm một phần thu nhập.

Từ nhỏ, cô đã tiếp nhận nền giáo dục song ngữ, tiếng anh cũng không tốt lắm. Huống chi, nguyên chủ cũng biết chút tiếng Anh nên không sợ bị lộ.

Sở dĩ nguyên chủ có nhiều phiếu chuyển tiền nước ngoài như vậy, là vì cả nhà bác cả Tô Trọng Thanh của nguyên chủ đã di cư ra nước ngoài trong những ngày đầu thành lập đất nước.

Năm 1955, sau khi đất nước bắt đầu xài phiếu chứng nhận, Tô Trọng Lê viết thư ra nước ngoài cho anh trai, không biết hai anh em họ nói như thế nào, nói chung sau đó mỗi năm Tô Trọng Thanh đều gửi cho bọn họ một khoảng tiền. Dựa vào phiếu chứng nhận chuyển tiền, nhà nguyên chủ hoàn toàn không thiếu phiếu.

Ở tỉnh Quảng Đông, phiếu chuyển tiền ra nước ngoài có giá mười tệ.

Thi thoảng, bọn họ sẽ gửi xách tay về một số thứ, trong đó có sách tiếng Anh. Lúc Tô Đình Khiêm còn trẻ từng du học ở nước ngoài nên biết tiếng Anh, vì thế ông cũng dạy cho Tô Mạt một ít.

Bây giờ xem ra cô có ba cách kiếm tiền, trước mắt là những cách này, sau này để xem có cách nào khác kiếm nhiều tiền hơn không.

Chuyện kiếm tiền đã xong, bây giờ đến chuyện mua đồ.

Cô nhớ rõ, nửa tháng sau cha mẹ của nguyên chủ trong sách sẽ bị chuyển xuống chuồng bò ở đại đội bên cạnh.

Nguyên chủ không mang theo đồ chống rét, tình hình của bọn họ càng tệ hơn, chắc cũng không có mang theo. Cô nhất định phải chuẩn bị ổn thỏa cho họ những thứ này.

Nguyên chủ mang theo rất nhiều phiếu bông, nhưng chắc chắn sẽ không đủ khi phải làm nhiều đồ như vậy. Cô phải ra chợ đen kiếm bông thêm.

Không chỉ kiếm bông, cô còn phải tìm người để học cách may áo bông, nếu không phải cha mẹ, cô chẳng biết nhờ ai làm.

Còn về chăn bông và đệm, có thể nhờ người khác may. Nếu có ai hỏi, có thể nói sắp kết hôn rồi nên may đồ cưới.

Phải tranh thủ thời gian mua những vật dụng khác về mới được, nếu không thật sự rất bất tiện.

Bây giờ ngày mùa thu hoạch sắp kết thúc, hơn nữa nguyên chủ làm việc rất chậm, mặt dày mày dạn chắc cũng có thể xin nghỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-10.html.]

Vì thế cô định ngày mai sẽ xin nghỉ để lên huyện một chuyến.

Những thứ cần dùng phải mua đủ, nhân tiện mua thêm quà tặng cảm ơn Lục Tiểu Lan đã chăm sóc cô trong hai ngày nay.

Còn Lục Trường Chinh thì không cần, lấy thân báo đáp là được.

Nghĩ tới đây, Tô Mạt quay người vào phòng lấy giấy bút viết một bức thư cho Tô Đình Đức, ngày mai cô lên huyện sẽ gửi cho ông ấy.

Trong thư, cô vô tình nhắc đến chuyện nghe nói bố mẹ sẽ chuyển đến đại đội bên cạnh cô. Cô sẽ nghĩ cách chăm sóc họ, dặn bác ấy đừng chạy đôn chạy đáo, để tránh người khác tìm được chỗ sơ hở.

Còn nữa, nhắc bác ấy tiền nhà bác cả gửi về sắp đến rồi, nhớ sắp xếp người đi ký nhận, miễn cho người khác được hời.

Mặc dù thời kỳ này rất đặc thù, nhưng đất nước đang cần ngoại tệ, có người gửi sẽ có người thu.

Thấy con trai đến giúp mình làm việc, Lý Nguyệt Nga vô cùng vui vẻ. Tuy nhổ đậu phộng không mệt, nhưng con trai có hiếu bà ấy cũng được nghỉ ngơi một lát.

Lục Trường Chinh không thích làm việc nông, nhưng tốc độ làm rất nhanh, hai ba lần đã làm xong phần việc Lý Nguyệt Nga chia cho. Lý Nguyệt Nga đến chỗ người chấm công, ghi lại công điểm hôm nay, một ngày là bảy điểm.

Ghi xong, hai mẹ con cùng nhau về nhà.

Mỗi ngày trước khi đại đội thôn Lục gia bắt đầu làm việc, đều sẽ phân sẵn nhiệm vụ cho mỗi người. Hoàn thành sớm thì có thể về nhà sớm, nếu chưa xong thì bạn phải làm hết, nếu không sẽ bị coi như lười biếng và bị trừ điểm.

Lý Nguyệt Nga nhìn con trai anh tuấn, trong lòng vô cùng kiêu hãnh, con trai của bà ấy thực sự không thể chê được.

Từ nhỏ đã thông minh, bề ngoài đẹp trai số một cả đại đội, lại còn có năng lực, tuổi còn trẻ đã dựa vào nỗ lực của mình để có vị trí như hôm nay.

Thế nhưng nghĩ đến vết sẹo trên người con trai, trong lòng Lý Nguyệt Nga vừa kiêu hãnh vừa đau khổ, thật không dễ dàng để một đứa bé nông thôn nổi bật.

"Hai ngày nay con nhớ chuẩn bị, đến lúc đó đi xem mắt, đối phương là đoàn văn công, con là bộ đội, rất phù hợp với nhau." Lý Nguyệt Nga nói.

"Mẹ, con không xem mắt, con thanh niên tri thức Tô đang hẹn hò."

"Cái gì?" Lý Nguyệt Nga kinh sợ suýt nữa nhảy dựng lên.

"Là vì những lời của mấy bà nhiều chuyện trong thôn hả? Con đừng quan tâm, mẹ đi xé xác họ đâu. Lãnh đạo công xã đã từng dạy rằng, những tật xấu này là không thể chấp nhận được."

Vài năm qua, không ngừng có thanh niên tri thức xuống nông thôn, nhưng vì khác nhau về kiến thức và thói quen nên nảy sinh khá nhiều mâu thuẫn. Vì thế theo định kỳ, công xã sẽ phái người xuống tiến hành giáo dục tư tưởng cho các xã viên trong đại đội.

"Không phải, là con thích thanh niên tri thức Tô." Lục Trường Chinh trả lời dứt khoát.

Trong nháy mắt, muôn lời muốn nói của Lý Nguyệt Nga đều bị kẹt ở trong n.g.ự.c không biết nên lên tiếng thế nào Một lúc lâu sau, bà ấy mới run run hỏi một câu: "Con...Sao con lại thích cô ấy?"

"Cô ấy sao ạ? Con cảm thấy cô ấy rất tốt."

Lý Nguyệt Nga: "..."
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 11



Thanh niên trí thức Tô xinh đẹp, nhưng là một người dễ hư. Bà ấy không nói dung mạo cô ấy trắng nõn là dễ hư, vì phần lớn những thanh niên trí thức từ thành phố về đều trắng nõn. Nhưng trí thức Tô khác với những người khác, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé.

Người như vậy lại xuống nông thôn, chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện.

Đại đội sản xuất thôn nhà họ Lục có đặt báo, cha chồng và chồng bà ấy đều đọc. Lúc bọn họ thảo luận, bà ấy cũng thường xuyên ngồi nghe ở bên cạnh, nên hiểu rõ ít nhiều tình hình trong thành phố.

Chưa bàn tới hẹn hò với cô có thể ảnh hưởng đến tương lai của con trai hay không.

Chỉ nói người phụ nữ này quá đẹp cũng không tốt.

Chẳng phải trong sách từng nói từ trước đến nay người đẹp đều bạc mệnh sao? Có lẽ nói câu này sẽ đắc tội với thanh niên trí thức Tô, nhưng bà ấy thấy cô không giống người có thể sống lâu.

Nếu thực sự cưới cô, vậy sẽ có kết cục gì tốt?

"Trường Chinh à, con có muốn suy nghĩ lại không?" Trong lòng Lý Nguyệt Nga tràn đầy khổ sở, từ nhỏ thằng con này đã có chính kiến, chuyện anh quyết định rồi chỉ sợ không dễ dàng thay đổi.

"Thanh niên trí thức Tô trông có vẻ không biết làm nông, không phù hợp với người nhà họ Lục chúng ta."

"Không biết thì khỏi làm, con đâu định để cô ấy làm nông, đến lúc đó có tiền trợ cấp của con nuôi, cô ấy chỉ cần chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ bọn con là được." Lục Trường Chinh trả lời.

"Đùa gì thế?" Lý Nguyệt Nga lớn tiếng hỏi.

Bà ấy vất vả nuôi con trai trưởng thành, cũng chưa nghe nó nói không để bà ấy làm nông. Lúc này chỉ mới hẹn hò, đã định nuôi người ta.

Hèn gì mọi người đều nói có vợ đều quên mẹ.

Lý Nguyệt Nga thực sự tức giận.

"Vậy con hẹn hò với thanh niên trí thức Tô, đối tượng xem mắt lúc trước phải làm sao?" Lý Nguyệt Nga không vui hỏi.

"Nói thẳng, nói con có đối tượng hẹn hò, không xem mắt."

"Sao có thể? Đối phương do chủ nhiệm phụ nữ công xã giới thiệu." Lý Nguyệt Nga không đồng ý, lỡ như con trai đi xem mắt xong lại vừa ý đối phương thì sao.

Mặc dù làm vậy chẳng tốt lành gì, nhưng bà ấy thà con trai mình không ra gì.

"Không có gì không thể cả, nói thẳng là được. Xem mắt vốn là chuyện của đôi bên, con có người yêu lại đi xem mắt, chẳng phải càng không ổn sao." Một chủ nhiệm phụ nữ công xã, anh chưa xem ra gì đâu.

"Chuyện này..." Lý Nguyệt Nga còn muốn nói gì đó, đã bị Lục Trường Chinh cắt ngang.

"Mẹ à, bây giờ cả nước đều nhấn mạnh vấn đề tác phong, mẹ định để con phạm sai lầm sao? Nếu bị người khác biết con có người yêu còn đi xem mắt, xem như để lại vết nhơ trên quân phục của con rồi."

"Mẹ, mẹ không định bắt con phạm sai lầm." Lý Nguyệt Nga sợ hết hồn: "Đây chỉ là một mối quan hệ mới, người khác vẫn chưa biết."

"Bây giờ chỉ sợ mọi người đều biết, lúc nãy khi con chở thanh niên trí thức Tô về, đi ngang qua phòng đại đội, bị mấy thím phơi gạo nhìn thấy."

Con, con..." Lý Nguyệt Nga chỉ cảm thấy có một luồng m.á.u nóng đang xông lên đầu.

Rõ ràng con trai bà ta đang cố ý! Đi rước thanh niên trí thức đâu cần phải đi ngang phòng đại đội! Còn bị mấy bà thím nhiều chuyện nhìn thấy...

Nghĩ đến hôm nay Lý Thúy Hoa phơi thóc ở chỗ đó, trước mắt Lý Nguyệt Nga tối sầm.

Với tính tình thất thường của Lý Thúy Hoa, chỉ sợ đã học cho cả đại đội biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-11.html.]

Xem ra phải đi hủy buổi xem mắt kia, chỉ là làm vậy sẽ đắc tội với chủ nhiệm phụ nữ công xã. Bà ấy còn nghĩ chờ chủ nhiệm phụ nữ công xã hết nhiệm kì, mình có thể tranh cử thử hay không, xem ra lần này không được...

"Vậy con hẹn hò với cô ấy thì sức khỏe ông nội con phải làm sao? Chẳng phải lần này trở về sẽ kết hôn à?"

"Cứ theo kế hoạch bình thường là được, bọn con sẽ yêu đương hai ngày, hai ngày nữa mẹ đi cầu hôn, đến lúc đó đi đăng ký kết hôn."

"Con gấp như vậy? Thanh niên trí thức Tô có bằng lòng không?"

Trong thôn mẹ bà ấy có người kết hôn với thanh niên trí thức, người ta khác với dân quê, trông vừa ý thì kết hôn, họ muốn hẹn hò nửa năm một năm trước, thông qua thử thách cách mạng mới được.

Thanh niên trí thức Tô trông được chiều chuộng hơn những người khác, đồng ý hẹn hò với con trai bà ấy, nghe kết hôn sớm như vậy e rằng sẽ khiến cô ấy hoảng sợ.

"Cô ấy rất hiểu lý lẽ, tình hình nhà chúng ta đặc biệt, cô ấy sẽ đồng ý." Lục Trường Chinh nói.

Độ lửa đã gần đủ rồi, chỉ cần thêm một chút nữa là có thể thành công.

*

Tô Mạt viết thư xong, đi ra thấy mọi người vẫn chưa về, phỏng chừng lại đang giúp nhóm trí thức trẻ làm việc.

Nhóm trí thức trẻ bọn cô có tổng cộng năm người, hai nam ba nữ. Bọn họ vừa đến gặp ngày mùa thu hoạch, hoàn toàn không có thời gian thích ứng, vì thế thường làm không hết việc, đều là những thanh niên trí thức cũ làm xong công việc của mình sẽ qua phụ bọn họ.

Trước mắt thanh niên trí thức có tổng cộng mười một người, sáu nam và năm nữ. Tạm thời mọi người ở chung với nhau rất tốt, nhóm thanh niên trí thức cũng xem như đoàn kết, thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.

Nghĩ đến sự chăm sóc trước đây của nhóm thanh niên trí thức cũ với nguyên chủ, Tô Mạt định nấu một bữa ăn ngon cho mọi người.

Sau ngày mùa thu hoạch, mọi người đều ốm đi trông thấy.

Tô Mạt lấy ra túi gạo ăn còn thừa, còn lại khoảng hai cân, cô đổ hết vào trong chậu, sau đó lại múc hai chén bột ngô đổ vào, định nấu cháo ngô.

Sau khi vo nước hai lần, Tô Mạt đổ gạo vào trong nồi, đổ thêm nửa nồi nước, vặn lửa nhỏ, để nó chín từ từ.

Tiếp theo, cô ra vườn ra phía ngoài hái ba cải thảo và vài quả cà chua, rồi lấy một kilogram thịt khô từ trong không gian ra, định làm món thịt khô xào cải thảo.

Thanh niên trí thức có tổng cộng hai cái nồi, bình thường mọi người cũng không ăn cơm với nhau, chỉ có ngày mùa thu hoạch mới ăn cùng nhau. Bây giờ một cái nấu cháo, cái còn lại dùng để xào rau.

Cà chua được cắt sống, sau đó rắc một ít đường trắng ở phía trên để làm rau trộn.

Ở thời đại này, có được bữa cơm như vậy đã xem như vô cùng quý báu. Có cháo gạo, có thịt, còn có ít đồ ngọt, ăn tết cũng không được như thế.

Nhóm thanh niên trí thức khác trở về, xa xa đã ngửi thấy mùi thịt, bụng đói cồn cào, mọi người đều bước nhanh về viện thanh niên trí thức.

Lúc về tới, chỉ thấy Tô Mạt đang xào rau trong nhà bếp, mùi thơm đó khiến nước miếng bọn họ sắp chảy dài ba thước.

Mã Tiểu Quyên có quan hệ tốt nhất với Tô Mạt, vội vàng chạy tới, vui vẻ hỏi: "Tô Mạt, cậu đã về rồi? Đang làm thịt kho tàu sao? Thơm quá vậy."

Mã Tiểu Quyên là bạn cùng phòng với Tô Mạt, còn một khác tên là Trần Lan.

"Không phải thịt kho tàu, là ít thịt khô trước đó mang từ trong nhà đến, lấy ra bồi bổ cho mọi người. Thời gian trước thực sự làm phiền mọi người quá." Tô Mạt cười nói.

Nguyên chủ làm việc tệ nhất, về cơ bản mọi người đều giúp cô ấy làm việc.

Nhóm trí thức lớn tuổi nghe câu này xong, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 12



Người quản lý viện thanh niên trí thức Mã Kiến Dân cười nói: "Mọi người đều là đồng chí cách mạng, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."

Thật ra thì nhóm thanh niên trí thức cũ cũng không tình nguyện giúp nhóm trí thức trẻ làm việc.

Nhưng nhóm thanh niên trí thức là một tập thể, người trong thôn có phần bài xích với thanh niên trí thức. Nếu bọn họ không đoàn kết thì càng lép vế trong đại đội.

Hơn nữa sau ngày mùa thu hoạch, mùa đông lại sắp đến, nếu nhóm trí thức trẻ chưa hoàn thành công việc, vậy bọn họ sẽ không có bao nhiêu điểm, điều có nghĩa là bọn họ không được chia bao nhiêu lương thực.

Tất cả mọi người đều ở viện thanh niên trí thức, nếu nhóm trí thức trẻ không có lương thực, nhất định sẽ tìm mượn nhóm thanh niên trí thức cũ. Bọn họ miễn cưỡng mới đủ ăn, nếu cho nhóm trí thức trẻ mượn thì bọn họ sẽ không chịu nổi đến lần phát lương thực sau.

Đó là lý do chỉ có thể bịt mũi giúp bọn họ làm việc, để bọn họ cố gắng kiếm thêm nhiều điểm có thêm nhiều lương thực hơn.

Làm thì làm, nhưng ít nhiều trong lòng cũng oán giận. Bây giờ thấy Tô Mạt hiểu chuyện, lấy thức ăn ngon ra cảm ơn họ, trong lòng bọn họ rất thoải mái.

"Tô Mạt, không ngờ tài nấu nướng của cậu lại giỏi như vậy." Trần Lan nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi, có rất nhiều thịt.

Lúc trước thấy cô yếu ớt thế này, tưởng đâu mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nào ngờ lại có chỗ đáng học hỏi.

Tô Mạt cười không lên tiếng, để xào rau có vị thịt, những ngày qua cô dành thời gian nghiên cứu nấu nướng, vì thế tài nấu ăn không giỏi được sao.

Đồ ăn xào xong, Tô Mạt xếp thức ăn ra một cái chậu lớn, rồi bưng lên bàn.

Kĩ thuật xắt rau của Tô Mạt rất tốt, thịt khô được cô cắt lát mỏng xào với cải thảo, mọi người nhìn đều không dời mắt.

"Trời ơi Tô Mạt, cô nấu bao nhiêu thịt thế?" Một thanh niên trí thức cũ tên Trịnh Thái Bình kêu lên.

"Cũng không nhiều, khoảng hơn một cân thịt."

"Cô xào hơn một cân thịt trong một lần?" Trịnh Thái Bình suýt nữa hét lên, nhìn Tô Mạt với ánh mắt nhìn ăn tiêu hoang phí.

"Tôi thấy mọi người gầy đi sau ngày mùa thu hoạch, cho nên mới dứt khoát làm thêm nhiều đồ ăn, để mọi người cùng nhau ăn ngon một bữa."

"Được rồi, Trịnh Thái Bình, người ta mời cô ăn thịt, sao cô ý kiến nhiều quá vậy? Mau ăn cơm đi, cô không đói, nhưng chúng tôi đói rồi." Triệu Quốc Bình trách mắng.

Anh ta rất mệt, làm xong việc của mình, còn phải giúp người khác làm việc, thật sự là phiền c.h.ế.t đi được.

"Đúng, đúng, ăn cơm đi." Có thanh niên trí thức trở về phòng cầm hộp cơm của mình.

Có thanh niên trí thức khác mở nắp nồi ra, lập tức kêu lên: "Cháo trắng!"

Lần này tất cả mọi người đều không nói gì, đồng loạt quay về phòng cầm hộp cơm của mình, chỉ sợ trễ sẽ bị người khác ăn hết. Nhóm thanh niên trí thức cũ đã đến đây được một hai năm, nhưng chỉ có thể ăn cháo gạo vào mỗi dịp lễ Tết hoặc khi thân thể không khỏe.

Một bữa cơm, mọi người ăn trong im lặng, thật sự quá ngon, nếu không phải vẫn nhớ mình là thanh niên trí thức, bọn họ đều muốn giành đồ ăn giống như mấy bà thím nông thôn.

Tất nhiên, mọi người ăn nhiều nhất là cháo và thịt xào cải thảo, còn cà chua thì bị bỏ quên hoàn toàn.

Mãi đến khi sắp ăn xong, có người gắp miếng cà chua ăn.

"Ngọt! Cô bỏ đường hả?"

Tô Mạt gật đầu: "Bỏ chút đường."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-12.html.]

Mọi người lại gắp cà chua nhanh như một làn khói, ăn một lần, với độ ngọt này không chỉ bỏ một chút. Mọi người không lên tiếng, tăng tốc độ ăn.

Tô Mạt bỏ đường vào từ sớm, chờ mọi người quay về thì đường đã hòa tan, vì thế người khác sẽ không nhận ra.

Đường trắng bỏ vào sớm cũng có lý do, vì sau này đường trắng không chỉ là hạt mịn, còn có màu trắng. Lúc này đường trắng hạt còn khá lớn, có màu vàng nhạt, để tránh bị nhận ra manh mối, Tô Mạt đã rắc đường trắng lên từ sớm.

Đồ ăn ngon miễn bàn, mọi người ăn hết sạch trơn, ngay cả nước đường cũng bị mấy nam thanh niên trí thức đổ vào trong cháo.

Ăn cơm xong, tất cả mọi người khách sáo cảm ơn Tô Mạt, sau đó từng người nấu nước, rửa mặt trở về phòng nghỉ ngơi.

Còn học tập tư tưởng chính trị gì đó, chờ sau ngày mùa thu hoạch lại nói tiếp, mọi người sắp mệt c.h.ế.t đi được.

Tô Mạt ngồi một lát, cũng quay về phòng.

Lúc này nông thôn vẫn chưa có điện, đều dùng đèn dầu chiếu sáng. Đèn dầu mà Tô Mạt và những người khác dùng là của Trần Lan mang theo, chỉ có một chiếc, nhóm thanh niên trí thức cũ cho mượn dầu hỏa.

Một căn phòng lớn như vậy chỉ có một chiếc đèn dầu, tia sáng có thể tưởng tượng được, chỉ miễn cưỡng ở mức có thể thấy được mọi vật.

Tô Mạt thấy không làm được, bèn trải chăn định đi ngủ. Sáng sớm mai sẽ dậy sớm đi lên huyện.

Lúc này, Mã Tiểu Quyên vừa trở về, nhích lại gần Tô Mạt, đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Cậu thoa gì thế? Thơm quá!"

Trong lòng Tô Mạt giật thót, cô xài dầu gội đầu, là vật dụng hằng ngày có mùi thơm ở đời sau, vật dụng bây giờ không thể so sánh được.

"Gội dầu gội đầu, mua ở cửa hàng hữu nghị." Tô Mạt trả lời qua loa.

Mã Tiểu Quyên không nghi ngờ gì, các cô ở chung một phòng, trước đó cô ấy từng thấy quần áo của Tô Mạt, đều nhà hàng nhập khẩu.

Nhà Mã Tiểu Quyên cũng khá giả, thường đến cửa hàng hữu nghị mua vật dụng nên có ánh mắt nhìn. Chỉ là trong nhà đông con, dù sao phải có một người xuống nông thôn, vì thế cô ấy tự xung phong về quê.

Mỗi tháng trong nhà đều có trợ cấp nên cô ấy không sợ, việc nông làm được thì làm, không làm được thì thôi. Trong đám thanh niên trí thức, Tô Mạt làm việc tệ nhất, cô ấy là người tệ thứ hai từ dưới đếm lên.

"Cậu không sao chứ? Tớ vốn định xin nghỉ để chăm sóc cho cậu, nhưng đại đội trưởng không đồng ý, nói lao động là phải hăng say, thật tức c.h.ế.t tớ!" Nhắc đến chuyện này, Mã Tiểu Quyên liền tức giận, cô ta còn muốn thừa dịp này để lười.

Mã Tiểu Quyên khác với Tô Mạt, Tô Mạt không làm nổi, nhưng Mã Tiểu Quyên lười nhác đã quen.

Nhưng đại đội trưởng không ưa loại người này, Mã Tiểu Quyên đi nhờ người khác anh ấy không phê duyệt, nếu thanh niên trí thức làm việc cần cù khác đi, anh ấy sẽ phê duyệt.

Ba nữ thanh niên tri thức khác tiếc công điểm, cũng chưa xin đi chăm sóc Tô Mạt. Đại đội trưởng không còn cách nào, đành phải nhờ Lục Trường Chinh thi thoảng đi xem thử, dù sao viện vệ sinh có bác sĩ, bác sĩ sẽ chăm sóc.

"Hai ngày nay, tớ nghe một tin đồn từ bà thím trong thôn, cậu sẽ không thật sự muốn kết hôn với quân nhân chứ?" Mã Tiểu Quyên lo lắng hỏi.

Mẹ cô ta là bác sĩ, nên cô ta biết đây là một cách cấp cứu bình thường, chỉ là những thôn dân ngu muội này không biết.

"Ừm, bây giờ tớ đang hẹn hò với anh ấy."

"Cái gì? Có phải cậu bị uy h.i.ế.p không?" Mã Tiểu Quyên kinh hãi: "Chúng ta có thể cùng đi tìm lãnh đạo công xã, đây là biện pháp cấp cứu rất bình thường."

Tô Mạt xinh đẹp như vậy, nói không chừng khiến tên quân nhân kia rung động.

"Không phải, anh ấy là người không tệ."

"Vậy cũng không thể kết hôn với anh ta. Nếu kết hôn với anh ta, chưa biết chừng này cậu phải sống ở nông thôn..."
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 13



"Có khi ở nông thôn cũng tốt mà." Tô Mạt không muốn nói nhiều, chuyển sang chủ đề khác: "Ngày mùa thu hoạch cũng sắp kết thúc, bây giờ các người đang làm gì?"

"Đang nhổ đậu phộng, sắp xong rồi. Nghe mấy bà thím kia nói, sau khi nhổ đậu phộng xong, cơ bản là phơi khô nhập kho, sau đó chờ tặng lương thực." Mã Tiểu Quyên trả lời.

"Cậu nói xem, tớ có nên đi mua một ít thịt mời mọi người ăn một bữa sau khi ngày mùa thu hoạch kết thúc không?"

Mã Tiểu Quyên thấy Tô Mạt không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục hỏi nữa mà hỏi sang chủ đề khác.

"Nếu điều kiện cho phép, tớ cảm thấy có thể. Dù sao trong khoảng thời gian này, chúng ta làm phiền thanh niên trí thức cũ rất nhiều." Tô Mạt đáp lời.

"Vậy được, chờ ngày mua thu hoạch kết thúc, tớ đi hợp tác xã mua bán mua thịt, lại mua thêm trứng gà và bánh ngọt v.v… Mời mọi người ăn một bữa."

"Đến lúc đó, mấy người chúng ta cùng nhau mời đi." Đúng lúc Trần Lan đi vào, nghe thấy thế, lập tức lên tiếng nói.

Điều kiện nhà cô ta bình thường, nếu một mình mời cả đám người thì cô ta không thể mời nổi.

"Được, đến lúc đó chúng ta hùng lại cùng nhau mời." Mã Tiểu Quyên trả lời rất dứt khoát.

*

Cùng thời gian đó, cả nhà họ Lục đang chuẩn bị ăn cơm tối.

Món chính là bánh bao, bột ngô trộn với bột mì, bởi vì Lục Trường Chinh trở về nên bột mì được trộn nhiều hơn.

Trên bàn còn có một nồi canh trứng lớn, một nồi cà chua chưng đậu với một ít mỡ heo, một nồi củ cải hầm cá. Cá là sáng nay Lục Trường Chinh mang về từ sông.

Lý Nguyệt Nga chia bánh bao cho mọi người xong, người lớn hai cái, trẻ con một cái, Lục Trường Chinh hiếm khi trở về được chia thêm một cái.

Mặc dù cuộc sống nhà bà ấy trong đại đội khá ổn, nhưng không dám ăn uống thoải mái, phải lên kế hoạch rõ ràng.

Bà ấy sợ như nạn đói ba năm trước nên mỗi năm đều tích trữ ít lương thực trong nhà, như thế nếu lỡ gặp thiên tai, cả nhà không đến nỗi phải ăn cỏ và vỏ rễ cây.

Người nhà Lục Trường Chinh đông miệng ăn, ông cháu Lục Trường Chinh bốn người, nhà Lục Hành Quân, anh cả Lục Trường Chinh có năm người, nhà anh hai Lục Trường Chinh là Lục Vệ Quốc có bốn người, tổng cộng mười ba miệng ăn đang ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn ăn cơm.

Nhà họ Lục là một trong số ít nhà gói gạch xanh lớn ở trong thôn. Mặt trước có năm phòng liên tiếp, hai bên đông tây mỗi bên ba phòng, khoảng đất trống vây quanh ở giữa được lát đá xanh dùng để phơi đồ, bên cạnh nhà bếp bên kia còn có một cái giếng nước.

Trước cửa có một khoảng đất lớn để trồng rau, bên cạnh vườn rau là một nhà vệ sinh được xây bằng phôi đất.

Năm gian phòng ở mặt trước, gian giữa là nhà chính ngày thường dùng để tiếp khách và ăn cơm, hai gian bên trái, một gian của vợ chồng Lý Thanh An và Lý Nguyệt Nga, gian còn lại của ông nội Lục Bá Minh. Hai gian bên phải, gian trước để Lục Tiểu Lan ở, một gian khác dùng làm nhà bếp.

Ba gian phòng bên trái cho một nhà năm người của con trai cả, ba gian phòng bên phải cho một nhà bốn người của con trai thứ hai.

Nhà họ Lục cũng mới xây vào hai năm trước.

Vốn định xây thêm ba phòng nhưng diện tích không đủ. Khi xây nhà nhận được sự đồng ý của Lục Trường Chinh, đến lúc đó ba phòng của anh sẽ xây ở một nơi khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-13.html.]

Lúc ấy, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu nhà đội trưởng Lục Trường Chinh đang ầm ĩ căng thẳng. Khi nghe bọn họ nói có khi phải chia phòng ra ngoài ở, đương nhiên anh không phản đối việc này.

Vì vậy năm nay Lục Trường Chinh cũng mới xây một căn nhà ba gian cách nhà họ Lục không xa. Khi đang xây, Lục Trường Chinh gửi thêm tiền về nên căn nhà được xây bề thế hơn bên này.

Nền nhà phía bên kia được lát xi măng, còn trộn vôi, xi măng và cát mịn, cả nhà trông rất sạch sẽ, sáng sủa, không có hạt mụi nào. Nóc nhà được làm bằng ván gỗ, mùa hè cách nhiệt, mùa đông giữ ấm, xem như đây là mái nhà đầu tiên ở trong thôn.

Chếch phía bên phải là một gian nhà lớn được xây bằng gạch mộc, được chia thành hai gian nhà một lớn một lớn, gian lớn dùng để chứa củi và những vật dụng linh tinh, gian nhỏ xây thành nhà vệ sinh, nhà vệ sinh khô ráo, không bẩn.

Trong nhà còn có một giếng nước.

Lúc đó, người trong thôn đều khuyên Lục Thanh An, Lục Trường Chinh không thường xuyên về nhà, sau này cưới vợ chắc cũng mang theo tòng quân, không cần phải xây giếng nước phí tiền phía sức.

Nhưng Lục Thanh An lại có suy nghĩ khác. Tốt xấu gì thằng ba cũng là một quân nhân, sau này muốn về thăm nhà, còn phải qua nhà khác gánh nước thì không ổn lắm.

Sau bữa cơm, bọn nhỏ đều đi chơi, chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục cũng thu dọn bát đũa đi rửa, rửa xong còn phải giặt quần áo.

"Cha nghe mẹ con nói con và thanh niên trí thức Tô đang yêu nhau." Lục Thanh An hỏi Lục Trường Chinh.

"Dạ."

"Nghĩ kĩ chưa?" Lục Thanh An lại hỏi.

Ông ấy có thể đoán được chắc trong nhà Tô Mạt xảy ra chuyện gì đó, cô mới xuống đây lánh nạn. Ông ấy không tin đứa con trai này không đoán ra.

Nhưng sợ con trai thật sự không biết, ông ấy vẫn nói thêm một câu: "Lúc thanh niên trí thức Tô đến, xách theo hai cái vali."

Ở thời đại này, người có thể sử dụng vali không phải là người tầm thường. Người không tầm thường còn xuống nông thôn, hơn phân nửa đã gặp chuyện gì đó.

"Nghĩ kĩ rồi ạ." Lục Trường Chinh kiên quyết trả lời.

Tất cả những thứ anh có hiện tại đều nhờ vào sự cố gắng của anh, thành tích và công lao không ai có thể xóa đi. Hơn nữa, anh nghĩ rằng tình hình này sẽ không kéo dài lâu, muốn đất nước phát triển, các lãnh đạo tuyệt đối không được để tình hình xấu kéo dài.

"Được, con nghĩ kĩ là được rồi." Lục Thanh An rút điếu thuốc trong miệng ra: "Vậy con định làm gì?"

Sức khỏe của cha ông ấy, chỉ sợ không kéo dài được bao lâu.

"Không cần lo lắng cho ông, cứ làm theo kế hoạch của cháu, thấy cháu có người yêu ông cũng yên tâm." Lục Bá Minh nói.

Người đàn ông có ý chí sắt đá này, dù đã lớn tuổi và trên người nhiều bệnh tật, nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng lưng hết sức có thể.

Lục Trường Chinh là cháu nội mà ông thích nhất và coi trọng nhất. Chẳng qua trước kia thấy anh một lòng dốc sức cho sự nghiệp, sợ anh khi lớn tuổi sẽ cô đơn cả đời, ông mới nói rằng trước khi mình gần đất xa trời, muốn thấy anh lập gia đình.

Ông hiểu rõ tính tình của thằng ba, nếu không thật lòng thích thanh niên trí thức Tô thì sẽ không vì cứu người mà hẹn hò với người ta.

"Bọn cháu định kết hôn trước khi cháu quay về đội." Lục Trường Chinh nói.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 14



Lần này anh trở về đơn vị, sang năm mới về nhà. Anh không có ở nhà, lỡ như người yêu anh bị người khác cướp mất thì phải làm sao. Trước khi anh rời đi, nhất định phải xác định danh phận rõ ràng.

"Vậy con phải chuẩn bị sẵn sàng." Lục Thanh An hỏi: "Con có ý định gì không? Mời vài người thân thiết đến ăn bữa cơm, hay muốn mời cả đại đội?"

Đại đội nhà họ Lục cũng xem như là một đại đội lớn, cả thôn có hơn một trăm năm mươi hộ, nhân khẩu có hơn một nghìn người. Dù một người đại diện một hộ đến, phỏng chừng cũng phải đãi hai mươi bàn.

"Cả đại đội đi ạ." Lục Trường Chinh nói.

Anh không thể để người khác nghĩ rằng anh bất đắc dĩ mới phải cưới cô, nên nhất định phải cho cô thể diện nhất có thể.

Ban đầu, Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc chỉ lắng nghe, khi nghe thằng ba nói muốn mời cả đại đội, không khỏi nhíu mày.

Nhiều người như vậy, phải tốn rất nhiều lương thực.

"Con sẽ nghĩ cách đãi món gì đó trong bữa tiệc, cha mẹ và mọi người chỉ cần tìm người giúp đỡ là được." Lục Trường Chinh nói.

"Như thế sao được. Hai anh con kết hôn, nhà cũng đãi mười bàn, sao có thể để con chuẩn bị mọi thứ?" Lý Nguyệt Nga lập tức phản đối.

Mấy năm nay, thằng cả và thằng hai đều chiếm hời nhiều thứ từ thằng ba.

"Vậy đi, con cứ lo phần thịt, trong nhà sẽ chuẩn bị lương thực và rau cho con." Lý Nguyệt Nga nói: "Thằng cả, thằng hai có ý kiến gì không?"

"Không, không có ạ!"

Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc liên tục khoát tay, không thấy ánh mắt ăn thịt người của mẹ già sao, ai nào dám ý kiến.

"Quyết định vậy đi!" Lý Nguyệt Nga dứt khoát quyết định.

"Còn sính lễ, lúc anh cả và anh hai con kết hôn, tiền sính lễ là năm mươi tệ. Nhưng lúc này khó khăn, năm mươi đồng lễ vật ở nông thôn cũng quá cao."

"Những năm qua, con cũng gửi về nhà khá nhiều tiền, phần lớn đều dựa vào tiền của con mới xây được cái nhà này. Vì thế mẹ và cha con đã bàn bạc, trong nhà sẽ cho con hai trăm tệ tiền sính lễ."

"Thằng cả, thằng hai, các con không có ý kiến gì chứ?"

Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc lắc đầu như trống bỏi. Nói đùa sao, nhà đều dựa vào tiền chú ba gửi về mới xây được, sao bọn họ dám có ý kiến. Lúc trước khi xây cái nhà này đã tốn một nghìn tệ.

"Còn nữa, mấy năm qua, trong nhà lần lượt mua cho anh cả và anh hai con một chiếc xe đạp. Khi con kết hôn, trong nhà cũng sẽ mua cho con một chiếc."

"Cả nhà chỉ có thể chuẩn bị cho con những thứ này, những thứ khác đều phải dựa vào con." Lý Nguyệt Nga nói.

Trên thực tế, phiếu mua xe đạp, máy may, đồng hồ, bà ấy đều chuẩn bị đủ cho con trai nhỏ.

Bà nghe nói đây là ba món thịnh hành nhất hiện nay trong đám cưới ở thành phố, gia đình không đủ thực lực thì không chuẩn bị nổi những thứ này.

Lúc đó, người bà ấy chọn là nữ binh sĩ trong đoàn văn công nên cũng không thể hẹp hòi. Bây giờ đổi người khác, trong lòng bà ấy tức giận nhưng không muốn lộ ra ngoài.

Ban đêm, trước khi đi ngủ, Lục Vệ Quốc đã nói chuyện này với vợ.

Chị dâu hai Lục Quế Hoa nghe xong bật dậy: "Anh nói cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-14.html.]

"Chú ba không đến xem đoàn nữ văn công à? Chú ấy muốn cưới thanh niên trí thức Tô hả?"

Lục Vệ Quốc giật nảy: "Em nói nhỏ chút."

Lục Quế Hoa nhếch miệng: "Cũng đâu phải việc không thể lộ ra ngoài, tại sao lại phải nói nhỏ?"

Sau đó xích lại gần chồng hóng chuyện: "Thế mẹ anh có đồng ý không?"

Lúc trước cô ta muốn kết hôn với Lục Vệ Quốc nhưng Lý Nguyệt Nga không đồng ý. Nếu không phải cô ta và Lục Vệ Quốc đã gạo nấu thành cơm thì cuộc hôn nhân này có lẽ đã không xảy ra.

Mấy năm nay, cô ta nhịn nhục sống khiêm nhường, sau khi sinh được hai đứa cháu trai bụ bẫm cho gia đình thì mới miễn cưỡng lọt vào mắt mẹ chồng.

Lục Trường Chinh là đứa con trai có triển vọng nhất của mẹ chồng nên bà ấy rất coi trọng chuyện hôn nhân của anh.

Lúc đoàn nữ văn công cho người tìm tới cửa, mặt dù mẹ chồng không thể hiện quá rõ, nhưng cô ta biết trong lòng bà ấy rất vui, rất hài lòng.

Bây giờ, đổi thành một thanh niên trí thức xuống nông thôn, liệu mẹ chồng cô ta có đồng ý không?

"Mẹ không nói là không đồng ý. Còn chủ động nói về tiệc cưới và lễ hỏi, vậy là đồng ý rồi." Lục Vệ Quốc nói.

"Dáng dấp cô thanh niên trí thức Tô kia rất xinh đẹp. Em nghe nói lúc cô ấy đến đây còn mang theo hai chiếc vali lớn, quần áo cô ấy mặc được làm từ những chất liệu mà chúng ta chưa từng thấy trước đây, chắc chắn là điều kiện gia đình rất tốt, nếu không thì làm gì có chuyện mẹ anh đồng ý."

"Anh nói xem, em trai anh đúng là may mắn. Năm đó chú ấy nhập ngũ, nhiều người như vậy mà đều không được chọn, chỉ có một mình em trai anh là được tuyển chọn, còn được làm sĩ quan cấp bậc cao. Bây giờ về quê cưới vợ lại cưới được một cô gái xinh đẹp còn có điều kiện gia đình tốt."

"Cô ấy thật sự xinh đẹp như vậy sao?" Lục Vệ Quốc không khỏi có chút tò mò.

Lục Vệ Quốc đi làm ở nhà máy gia công vật liệu gỗ công xã, ngày nào cũng đi sớm về trễ nên chưa thấy Tô Mạt bao giờ.

Lục Quế Hoa lườm chồng: "Làm sao? Có xinh đẹp thì cũng là em dâu của anh đấy."

Lục Vệ Quốc cũng không nói nên lời "Em nói linh tinh gì đấy? Tự em nói cô ấy xinh đẹp nên anh mới thuận miệng hỏi thôi mà."

Dáng dấp Lục Quế Hoa cũng không kém, nếu không thì năm đó Lục Vệ Quốc đã không nhất quyết cưới cô ta cho bằng được, thậm chí còn vụng trộm ăn trái cấm để ép người trong nhà đồng ý.

"Mẹ anh có nói sẽ cho bao nhiêu lễ hỏi không?"

"Mẹ bảo cho hai trăm."

Lục Quế Hoa bĩu môi, nhìn đi, đây chính là chênh lệch, cô ta và chị dâu cả chỉ được có năm mươi đồng thôi.

Nhưng mà cũng không thể so sánh được, những năm qua chú út gửi trở về bao nhiêu tiền, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Cho hai trăm vẫn chấp nhận được.

"Vậy còn ba xoay một vang (xe đạp, máy may, đồng hồ, radio) thì sao? Mẹ có nói gì không?" Lục Quế Hoa lại hỏi.

"Mẹ chỉ nói là mua một cái xe đạp, những cái khác thì không có." Lục Vệ Quốc đáp.

"Vậy thì coi như cha mẹ anh xử lý công bằng."

"Đương nhiên, cha mẹ anh làm việc còn cần phải nói sao?" Lục Vệ Quốc rất kiêu ngạo: "Nhưng mà, chú ba muốn mời toàn bộ đại đội đến ăn tiệc rượu, anh đoán ít cũng phải 20 bàn."
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 15



"Cái gì?" Lục Quế Hoa nhảy dựng lên: "Thế thì tốn bao nhiêu là lương thực với tiền phiếu đây? Dù sao chú ba cũng là một sĩ quan, cỗ bàn cũng không thể quá tệ được, cứ tính một bàn là 10 đồng thì ít nhất cũng phải tốn 200 đồng."

"Cũng không cần nhiều như vậy. Ăn cưới cũng phải tiền mừng mà, trừ tiền mừng đi, chắc cũng chỉ mấy chục đồng thôi." Lục Vệ Quốc không quan tâm lắm.

Dù sao chú ba đã nói là sẽ tự giải quyết chuyện thịt thà rồi, trong nhà chỉ cần chuẩn bị lương thực và rau xanh, nếu nhiều người thì nấu thêm mấy nồi cháo thôi.

"Anh tưởng bây giờ ai cũng đi tiền mừng 2 xu cho một bữa cỗ à?" Lục Quế Hoa im lặng.

"Vậy cũng không cần em quan tâm, dù sao chú ba đã nói rồi, chú ấy sẽ tự lo thịt, trong nhà chi cần cung cấp lương thực và rau xanh là được."

"Thế còn được." Lục Quế Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng nguyên lương thực đã tốn không ít rồi. Đừng để đến lúc đó cưới xong, sang năm trong nhà lại không đủ ăn."

"Không cần em nhọc lòng chuyện này, nếu không đủ ăn thì mẹ sẽ mua trong đại đội."

"Ôi, không phải đã nói là chờ chú ba lập gia đình xong thì chia nhà sao? Cha mẹ có nói gì không? Hay là bây giờ lại không chia nữa?"

"Cha mẹ không nói gì, chắc là sẽ chia thôi." Lục Vệ Quốc nói, mí mắt anh ta dần dần nặng trĩu rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lục Quế Hoa nhìn ngủ Lục Vệ Quốc, nói thầm trong lòng, cũng đừng lại không phân.

Một tháng, người đàn ông của cô ta có 28 đồng tiền lương, hiện tại mỗi tháng nộp cho nhà 20 đồng, còn gia đình nhỏ của bọn họ giữ lại 8 đồng. Trừ đi các khoản xã giao của Lục Vệ Quốc và tiền ăn vì không thể mang cơm vào mùa hè được thì gia đình nhỏ của bọn họ c*̃ng không tích lũy được bao nhiêu tiền.

Nếu chia nhà thì 28 đồng tiền lương này sẽ hoàn toàn thuộc về gia đình nhỏ của bọn họ.

Mặc dù dựa vào công điểm của một mình cô ta thì chắc chắn sẽ không đủ lương thực để ăn, nhưng mua lương thực trong đại đội cũng không tốn bao nhiêu tiền, chắc chắn bọn họ sẽ có thể tiết kiệm được không ít.

Lục Quế Hoa đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình đang hướng về phía trước, ước gì ngày mai Lục Trường Chinh kết hôn luôn để đến ngày kia là chia nhà, cô ta c*̃ng không đau lòng chuyện lương thực nữa.

Bên kia.

Anh cả Lục, Lục Hành Quân và chị dâu cả Lục là Lưu Ngọc Chi cũng nói điều tương tự, nhưng khác ở chỗ Lưu Ngọc Chi chỉ lẳng lặng nghe chứ không nói gì.

"Cha mẹ đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, chúng ta chỉ cần làm theo là được." Lưu Ngọc Chi nói: "Nhưng mà lúc trước đã nói rồi, sau khi chú ba kết hôn thì sẽ chia nhà, anh phải nhắc chuyện này đấy."

"Từ khi chú hai đi là ở nhà máy gia công vật liệu gỗ, nhà chú hai thường xuyên cư xử rất kỳ cục, giống như nhà hai chúng ta đang lợi dụng bọn họ vậy, em thật sự chịu đựng đủ rồi."

"Cha mẹ nói sẽ chia nhà thì chắc chắn sẽ chia." Lục Hành Quân nói.

Thật ra, trong tâm Lục Hành Quân cũng cảm thấy không vui, cũng muốn chia nhà từ lâu.

Trong nhà có bốn anh em, chú hai đi làm nhà máy, chú ba là sĩ quan, em gái thì làm ở hợp tác xã mua bán, ai cũng có tiền lương. Chỉ có một mình anh ta là ở nông thôn, mặc dù làm kế toán của đại đội, nhưng cũng chỉ có công điểm trợ cấp chứ không có tiền lương.

Mà bởi vì chưa chia nhà nên hoa hồng cuối năm mà đại đội chia đều nằm trong tay Lý Nguyệt Nga, hàng năm bà ấy cũng chỉ chia cho các nhà một ít tiền tiêu vặt.

Trước đó nhà chú hai và nhà anh ta giống nhau nên không có cảm giác gì, giờ chú hai c*̃ng có lương vậy thì khác trước rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-15.html.]

Bây giờ anh ta c*̃ng 29 tuổi rồi, cũng muốn trong tay có chút tiền để đứng ra lo liệu cho gia đình riêng.

Nhà anh cả có ba đứa nhỏ, hai đứa đầu là con gái, đến đứa thứ ba mới là con trai. Con gái đầu năm nay 9 tuổi, con gái thứ hai 7 tuổi, còn thằng nhóc út 4 tuổi.

Nhà chú hai có hai đứa bé, cả hai đứa đều là con trai. Con trai đầu 7 tuổi, con trai thứ hai 5 tuổi.

Trước khi sinh được con trai, cuộc sống của Lưu Ngọc Chi thực sự khá khó khăn.

Mỗi khi ở nhà có đồ ăn ngon, Lục Quế Hoa đều cướp cho con trai cô ta, nói là cháu trai cả phải được ăn nhiều hơn. Còn con bé hai nhà Lưu Ngọc Chi thì phải đi cắt cỏ heo kiếm công điểm, trong khi hai đứa nhỏ nhà chú hai thì đi chơi khắp làng.

Trước khi Lục Vệ Quốc đi làm ở nhà máy gia công vật liệu gỗ, hai người nhà chú hai, một người kiếm được tám công điểm, một người kiếm được sáu công điểm.

Người đàn ông của cô ấy là kế toán của đại đội, công điểm được tính theo theo người kiếm được nhiều công điểm nhất trong đại đội. Ngay cả cô ấy cũng kiếm được bảy tám công điểm, bọn nhỏ cũng kiếm được công điểm bằng cách đi cắt cỏ heo.

Trước đó, nhà chú hai lợi dụng nhà bọn họ, họ cũng không bao giờ nhắc đến.

Nhưng từ khi chú hai được nhận vào nhà máy xử lý vật liệu gỗ và có lương vào hai năm trước, Lục Quế Hoa đã thay đổi hoàn toàn. Thỉnh thoảng lại chèn ép cô ấy, hầu như công việc trong nhà đều ỷ cho cô ấy làm, nói nhà cô ấy đã chiếm lợi của nhà bọn họ.

Lâu ngày, mâu thuẫn giữa nhà cả và nhà thứ càng sâu.

Lý Nguyệt Nga đã nói mấy lần, lúc mới nói thì Lục Quế Hoa sẽ bớt được mấy ngày, mấy ngày sau lại trở về trạng thái cũ.

Bà ấy c*̃ng biết rõ đạo lý cây lớn thì phân nhánh, cho nên hai vợ chồng tính toán, dứt khoát chờ thằng ba kết hôn xong thì sẽ chia nhà.

Khi đó, mỗi người sẽ sống cuộc sống của riêng mình và sẽ bình yên hơn.

Dù sao thì ba người con trai mỗi người đều có phòng riêng nên không có gì để nói.

*

Vừa nghe tiếng kẻng báo thức vang lên, Tô Mạt lập tức tỉnh lại, hẳn là phản xạ có điều kiện do nguyên chủ hình thành trong mười ngày đó.

Mã Tiểu Quyên cùng Trần Lan cũng vậy, họ đã ngồi dậy và chuẩn bị mặc quần áo.

"Tô Mạt, nhanh lên, 5 giờ 30 chúng ta phải tập trung tại đại đội." Mã Tiểu Quyên thúc giục nói.

Trong vụ thu hoạch, tiếng kẻng báo thức sẽ vang lên lúc 5 giờ, bọn họ phải tập trung tại trụ sở đại đội lúc 5 giờ 30 để nghe đại đội trưởng sắp xếp nhiệm vụ sản xuất hôm nay.

Đại đội thôn Lục Gia có hơn một ngàn nhân khẩu, có thể tham gia lao động có hơn 800 người. Hơn 800 người này lại được chia thành tám đội sản xuất, trong mỗi đội sản xuất lại có năm tiểu đội sản xuất.

Đại đội trưởng sẽ giao nhiệm vụ sản xuất cho đội trưởng đội sản xuất vào mỗi buổi sáng, sau đó đội trưởng đội sản xuất sẽ phân công cho từng tiểu đội trưởng. Tiểu đội trưởng sẽ sẽ đưa các thành viên trong nhóm của mình đến khu vực làm nhiệm vụ và phân công nhiệm vụ cho mọi người tại chỗ dựa trên tình hình thực tế.

Về cơ bản, đây là quá trình.

"Tô Mạt, cậu nhanh lên. Bữa sáng hôm nay là khoai lang, nếu đến muộn thì những củ lớn sẽ bị người khác chọn hết mất." Mã Tiểu Quyên lại thúc giục.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 16



Vào mùa thu hoạch, bọn họ đi làm rất sớm và không có thời gian để ăn sáng ở nhà nên mọi người đều làm từ tối hôm trước để ngày hôm sau mang theo vừa ăn vừa đi đường.

"Tiểu Quyên, hôm nay tớ định xin phép nghỉ một ngày để vào huyện mua một số thứ." Tô Mạt chần chờ một lát rồi nói.

Cô phải hoàn thành mọi chuyện càng sớm càng tốt, như vậy mới yên tâm được, nhỡ đâu trong quá trình xảy ra chuyện gì đó, cô c*̃ng có thời gian để điều chỉnh. Nếu chờ xong vụ thu hoạch thì thời gian sẽ hơi eo hẹp.

"Vậy cậu phải đi nói với đại đội trưởng, chưa chắc ông ấy đã đồng ý đâu."

Mã Tiểu Quyên cũng rất muốn xin phép nghỉ, nhưng cô ta có cảm giác đại đội trưởng có chút nhằm vào mình, cũng không biết cô ta đã đắc tội ông ấy lúc nào nữa.

"Nếu cậu có thể xin nghỉ thành công thì đi vào huyện tiện thể mua giúp tớ vài thứ, lát nữa tớ sẽ đưa tiền cho cậu."

"Được." Tô Mạt gật đầu.

Sau khi Mã Tiểu Quyên và Trần Lan rời khỏi đây, Tô Mạt c*̃ng đi thay quần áo.

Tô Mạt chọn một chiếc quần kaki tương đối khiêm tốn và một chiếc áo sơ mi trắng từ đống quần áo của nguyên chủ, sau đó đi một đôi giày vải trắng. Mái tóc dài ngang vai của cô được tết thành hai b.í.m nhỏ và thả xuống vai, trông vừa xinh đẹp lại hoạt bát đáng yêu.

Những thanh niên trí thức đang rửa mặt ở bên ngoài thấy Tô Mạt ăn mặc như vậy thì đều ngạc nhiên.

"Thanh niên trí thức Tô, hôm nay cô lại không làm việc à?" Trịnh Thái Bình ghen tị hỏi, nếu cô ta cũng có một bộ quần áo như thế thì tốt biết mấy.

"Ừm, hôm nay không đi, tôi có việc phải vào huyện."

"Công điểm ít thì không được chia nhiều lương thực, mùa đông ở nơi này rất dài." Trịnh Thái Bình nhắc nhở.

Mặc dù Tô Mạt làm hết công suất thì một ngày cũng chỉ kiếm được 4 công điểm, nhưng 4 công điểm c*̃ng tốt.

"Tôi biết, nhưng không sao cả. Người nhà sẽ gửi đồ và tiền cho tôi." Tô Mạt viện một cái cớ.

Trịnh Thái Bình: “…”

Hóa ra cô ta đã quan tâm thừa, có thể người ta không quan tâm đến chút công điểm này chút nào.

Nếu như hai, ba năm trước, có lẽ cô ta sẽ nói tư tưởng giác ngộ của Tô Mạt không tốt, đã xuống đây chi viện kiến thiết nông thôn thì phải làm cho tốt. Nhưng cô ta đã xuống nông thôn ba năm rồi, c*̃ng đã nhận ra đám người bọn họ không được thành phố chấp nhận, bị nhét xuống nông thôn, đến chỗ nào cũng không được chào đón.

Trong số những thanh niên trí thức cùng đợt với cô ta, chỉ cần trong nhà có một chút năng lực thì đều tìm mọi cách để trở về thành phố.

Tô Mạt dùng nước làm ướt khăn rồi lau mặt. Về phần răng, cô cũng chỉ có thể súc miệng.

Mặc dù trong không gian của cô có bàn chải đánh răng, nhưng bên ngoài cô không có, cho nên chỉ có thể chịu đựng.

Cô phải đi mua đồ nhanh thôi, trong những ngày này, ngay cả răng cô cũng không thể đánh, thật sự quá khó chịu.

Tô Mạt treo khăn mặt lên dây treo trong phòng, đang nghĩ cách xin phép đại đội trưởng cho nghỉ thì nghe thấy bên ngoài có người gọi mình.

Cô vừa định đi ra ngoài thì Mã Tiểu Quyên chạy vào nháy mắt với cô.

"Bên ngoài có một đồng chí quân nhân đến tìm cậu, trông khá đẹp trai, có phải là đối tượng của cậu không?"

Tô Mạt ngẫm nghĩ, quân nhân đẹp trai lại ở đại đội, chắc là Lục Trường Chinh nên gật đầu.

"Không tệ, nếu là anh ấy thì cũng không sao."

Tô Mạt: “…”

Hôm qua còn khuyên cô đừng vội kết hôn, Mã Tiểu Quyên, không ngờ cậu là người như vậy, đúng là đồ nhan cẩu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-16.html.]

"Cậu mau đi ra đi, người ta đang chờ đấy." Mã Tiểu Quyên đẩy Tô Mạt, sau đó lại kéo cô lại: "Đúng rồi, nếu cậu lên huyện thì giúp tớ mua một cân bánh ngọt trứng gà về, nếu tiện thì giúp tớ mua thêm một cái chậu tráng men nữa."

Nói xong, cô ta đưa tiền phiếu cho Tô Mạt.

Trong phòng này chỉ có một m*nh tr*n Lan mang theo một chiếc chậu tráng men, ba người xếp hàng sử dụng cũng phiền phức. Còn những thứ khác, cô ta cũng không dám nhờ Tô Mạt mua hộ, Tô Mạt mảnh mai như thế, chắc c*̃ng không cầm được bao nhiêu đồ.

Tô Mạt nhận tiền rồi đi ra.

Lục Trường Chinh đang đứng bên ngoài hàng rào của viện thanh niên trí thức, khi nhìn thấy Tô Mạc đi ra, đôi mắt anh sáng lên.

Đối tượng của anh thật xinh đẹp!

"Đồng chí Lục, anh tìm tôi à?"

Lục Trường Chinh lấy từ trong túi ra hai quả trứng gà nóng hổi đưa cho Tô Mạt: "Trứng gà vừa luộc, nhân lúc còn nóng em ăn đi."

Ở thời đại này, trứng gà là một thứ rất quý giá. Nhiều người dân ở nông thôn đều dựa vào “Ngân hàng phao câu gà” này để trao đổi đồ vật.

Mặc dù đây là đối tượng mới nhậm chức của mình, nhưng Tô Mạt vẫn thấy hơi xấu hổ.

Tô Mạt đã quen làm mọi thứ một mình, nhất thời chưa quen được người khác quan tâm.

"Còn anh thì sao? Anh đã ăn chưa?"

"Em ăn đi!" Lục Trường Chinh không trả lời mà bảo Tô Mạt mau ăn.

Một người đàn ông trưởng thành như anh thì ăn trứng gà làm gì, đối tượng của anh vừa bị ốm, đang là lúc cần bồi bổ.

"Mỗi người chúng ta ăn một quả." Tô Mạt bóc quả trứng trong tay rồi đưa cho Lục Trường Chinh.

Thấy Lục Trường Chinh không nhận, cô trực tiếp đưa luôn lên miệng anh.

Khóe miệng Lục Trường Chinh vểnh cao, đối tượng của anh thương anh thật lòng, có đồ ăn ngon cũng muốn chia cho anh một nửa.

Cuối cùng, anh vẫn không đành lòng từ chối ý tốt của cô, há miệng ăn quả trứng gà.

Sau đó anh lấy một quả trứng khác, lột vỏ rồi đưa cho Tô Mạt.

Nhìn Tô Mạt ăn trứng xong, Lục Trường Chinh mới đưa giỏ rơm trong tay cho cô.

"Hôm qua tôi vào trong thôn đổi được một ít trứng gà, em đang ốm, mỗi ngày nấu một hai quả bồi bổ cơ thể."

Tô Mạt ngạc nhiên nhìn anh, không thể tưởng tượng được người đàn ông này lại cẩn thận như vậy, trong lúc nhất thời cô cũng không biết mình có nên nhận hay không.

Loại giỏ này được bện bằng rơm, có hình bầu dục, đáy rất sâu, có thể chứa không ít trứng gà. Lục Trường Chinh đậy một ít rơm ở phía trên nên cô không nhìn rõ có bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải một hai cân.

"Không, không cần, anh mang về nhà ăn đi." Tô Mạt cảm thấy hơi nhiều, nếu như là mấy quả thì có lẽ cô sẽ nhận. Dù sao lúc ở tận thế, cô cũng không được ăn trứng gà trong một thời gian dài.

"Trong nhà có rồi. Em đang bị ốm, đang là thời điểm phải bồi bổ. Tôi là đối tượng của em, đưa cho em một ít trứng là chuyện rất bình thường.”

Lục Trường Chinh nhíu mày, anh rất không thích dáng vẻ Tô Mạt khách sáo với mình. Không phải vừa rồi cô còn lột vỏ trứng gà cho anh ăn sao?

"Nhưng thế này thì nhiều quá." Tô Mạt nói.

Tâm trạng u ám của Lục Trường Chinh lập tức trời quang mây tạnh trở lại, đối tượng của anh đúng là một đồng chí tốt, không hề tham lam một chút nào, có chút trứng gà như vậy mà cũng ngại nhiều.

"Không nhiều, em mau cầm đi." Lục Trường Chinh lại đưa giỏ ra, chỉ là mấy quả trứng nhỏ thôi cũng không tính là gì. Anh còn tính lúc lên huyện sẽ đến hợp tác xã mua bán hỏi một chút xem có sữa mạch nha hay không để mua cho cô hai lon.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 17



Sữa mạch nha là một thứ quý giá, thường chỉ có trong các hợp tác xã cung ứng ở các thành phố lớn, ở hợp tác xã mua bán ở thị trấn bọn họ chưa chắc đã có bán.

[Phổ cập khoa học: Sữa mạch nha du nhập vào Trung Quốc lần đầu tiên là vào năm 1920, do một doanh nhân tên Vương Á Khanh mang về từ nước Anh, điểm dừng chân đầu tiên là Thượng Hải. Lúc ấy Vương Á Khanh đã tuyên truyền về sữa mạch nha thông qua nhiều phương thức và nhanh chóng tạo ra tiếng vang lớn ở Thượng Hải, nhận được sự ưu ái của rất nhiều danh nhân và chính khách, trở thành một loại biểu tượng của thời thượng.

Năm 1937, nhà máy dược phẩm Cửu Phúc Thượng Hải đã áp dụng kỹ thuật sản xuất của Thụy Sĩ, nghiên cứu ra sữa mạch nha hàng nội địa có tên là "Lekoufu”. Ngay khi vừa ra mắt, nó đã được săn đón rất nhiều và trở thành "sản phẩm xa xỉ".

Sữa mạch nha chỉ bắt đầu trở nên phổ biến ở Trung Quốc vào đầu những năm 80. Trước đó, sữa mạch nha luôn là sản phẩm dinh dưỡng cao cấp, giá cao chót vót, chỉ có ở những thành phố lớn mới có bán. Vào những năm 70, nhiều người thậm chí còn chưa nghe thấy thuật ngữ "sữa mạch nha" bao giờ.

Sản xuất: Trước năm 1976, về cơ bản sữa bột mạch nha chỉ được sản xuất tại Thượng Hải. Sau khi kết thúc thời kỳ đặc biệt, các vùng khác nhau lần lượt áp dụng công nghệ sản xuất sữa mạch nha. Sản lượng sữa mạch nha tăng lên, giá cả giảm xuống và bắt đầu lọt vào mắt người dân bình thường, cho đến những năm 80, nó trở nên phổ biến.

Cuối cùng Tô Mạt vẫn nhận, khi nhấc lên thì trọng lượng không hề nhẹ, chắc cũng phải hơn hai cân.

“Lát nữa em định ra ngoài phải không?” Lục Trường Chinh hỏi. Nhìn cách ăn mặc của đối tượng, trông có vẻ không giống sẽ ở lại viện thanh niên trí thức nghỉ ngơi.

"Ừm, tôi định xin nghỉ để lên huyện mua chút đồ."

"Đúng lúc tôi cũng phải lên huyện, đợi lát nữa tôi sẽ đưa em đi." Đây không phải nói suông, mà trùng hợp anh cũng phải đi lên huyện.

"Vào mùa thu hoạch, trong thôn không có xe lừa đi lên huyện, em muốn đi cũng phải mất hai đến ba giờ. Tôi đạp xe đưa em đi sẽ nhanh hơn một chút."

Tô Mạt ngẫm lại thấy cũng đúng, đáp: "Vậy thì cám ơn Đồng chí Lục."

"Đừng khách sáo. Vậy em chờ ở viện thanh niên trí thức, lát nữa tôi sẽ tới đón em." Lục Trường Chinh nói xong thì rời đi.

Mấy người ở viện thanh niên trí thức rất tò mò, thấy Tô Mạt cầm giỏ đi vào, Trịnh Thái Bình không nhịn được hỏi: "Đó là ai vậy thanh niên trí thức Tô?" Anh ta đưa cho cô thứ gì vậy?

"Đối tượng của tôi." Tô Mạt nói, cô không có gì phải giấu giếm.

"Hả? Cô có đối tượng từ khi nào thế?" Trịnh Thái Bình giật mình.

Sắc mặt của mấy nam thanh niên trí thức ở viện thanh niên trí thức cũng không tốt lắm, Tô Mạt là người xinh đẹp nhất ở viện thanh niên trí thức, vậy mà lại bị người khác nạy đi như vậy.

"Hôm qua." Tô Mạt lời ít mà ý nhiều.

"Tôi thấy anh ta mặc quân trang, chẳng lẽ đứa con trai làm sĩ quan của bí thư chi bộ?"

Tô Mạt gật đầu, cô không muốn nói thêm gì nữa nên mang giỏ rơm đi vào phòng.

Lúc này, sắc mặt của thanh niên trí thức đều có chút vi diệu.

Bọn họ đến đây lâu, biết nhà bí thư chi bộ có một người con trai làm sĩ quan, nghe nói chức vụ cũng khá cao. Không ngờ vận may của Tô Mạt lại tốt như vậy, vừa xuống nông thôn đã câu được con trai làm sĩ quan của bí thư chi bộ, chẳng trách hôm nay cô lại không đi làm.

Sắc mặt của nữ thanh niên trí thức tên Thanh Lâm Hà càng đặc sắc hơn.

Lúc trước, khi nhà của Lục Trường Chính được xây xong, mấy bà thím trong thôn đi xem, cô ta cũng đi nhìn thoáng qua, lập tức đã thích ngay. Tuy rằng cô ta đến từ thành phố, nhưng một nhà sáu miệng ăn phải chen chúc trong hai phòng ngủ, một phòng khách, cô ta không có nổi một căn phòng riêng cho mình, chỉ có thể ngủ trên chiếc giường tầng ở góc phòng khách cùng với em gái.

Nhan sắc của cô ta cũng không kém, đã từng mơ tưởng Lục Trường Chinh về nhà thăm người thân rồi vừa ý mình, sau đó đưa cô ta về sống trong ngôi nhà đó.

Không ngờ bây giờ lại bị Tô Mạt chiếm mất.

Cô ta lập tức hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mắng thầm trong lòng: Đúng là con ả hồ ly tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-17.html.]

Nói không chừng ngày đó, Tô Mạt cố ý chờ ở bờ sông rồi chờ Lục Trường Chinh đến mới nhảy sông. Nếu không, cô xin phép nghỉ ngày nào mà không được, nhưng hết lần này tới lần khác lại xin phép nghỉ vào ngày đó.

Đúng là một ả mưu mô!

Tô Mạt không biết mình đã bị gán cho cái nhãn phụ nữ mưu mô. Nhưng nếu có biết thì cô c*̃ng không quan tâm, cô vốn cũng không muốn có quá nhiều liên lụy với mấy người ở viện thanh niên trí thức, mọi người quen biết xã giao là được.

Nếu quan hệ tốt quá, sau khi cô dọn ra ngoài, các cô ấy còn thường xuyên tìm đến cô vậy thì cô muốn làm gì cũng không còn thuận tiện như trước nữa.

Tô Mạt đẩy phần rơm ra rồi lấy trứng gà ra đếm, có 23 quả, chắc là anh phải đổi mấy nhà mới được bấy nhiêu.

Trong lòng Tô Mạt cảm thấy ấm áp.

Tô Mạt cất kỹ trứng gà, một lần phủ phần rơm lên, sau đó đặt giỏ rơm bên cạnh chiếc vali nhỏ.

Tất cả mọi người đã nhìn thấy nên cô không thể thu thứ này vào không gian.

Sau khi chuẩn bị xong, Tô Mạt bắt đầu đi theo nhóm thanh niên trí thức đang đi làm việc đến trụ sở đại đội để tìm đại đội trưởng xin phép nghỉ. Trên đường đi, bầu không khí có chút quái dị, những thanh niên trí thức khác đều dùng ánh mắt dò xét nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt cũng không thèm để ý, cô chỉ tiếp tục đi về phía trước cùng Mã Tiểu Quyên.

Đến trụ sở đại đội, Tô Mạt đi thẳng tới văn phòng đại đội tìm đại đội trưởng.

Đại đội trưởng Lục Bảo Quốc đang tô tô vẽ vẽ trên giấy, khi nghe thấy tiếng đập cửa thì ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Tô Mạt thì không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Thanh niên trí thức Tô đấy à, cô đã khỏe hơn chưa? Tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cảm ơn đại đội trưởng đã quan tâm, tôi khoẻ hơn nhiều rồi. Tôi tới để xin phép đại đội trưởng nghỉ thêm một ngày nữa để lên huyện."

Lục Bảo Quốc là anh trai của chồng Lý Thúy Hoa, Lục Bảo Gia. Tối hôm qua, ông ấy đã nghe qua chuyện của Lục Trường Chinh và Tô Mạt từ cái miệng rộng của em dâu.

Mặc dù lãnh đạo công xã đã nói hình thức ép hôn nếu lúc cứu người có tiếp xúc da thịt là tập tục xấu, phải nghiêm cấm. Nhưng nếu hai bên tự nguyện vậy thì ông ấy sẽ không xen vào.

"Cô đi cùng Trường Chinh phải không?" Lục Bảo Quốc hỏi thêm một câu.

Tô Mạt sững sờ, nhưng vẫn gật đầu.

"Vậy được, cô cứ đi đi." Lục Bảo Quốc vung tay phê duyệt.

Mặc dù ngày mùa không cho xin phép nghỉ. Nhưng cũng sắp thu hoạch xong rồi, thanh niên trí thức Tô này c*̃ng không làm được bao nhiêu việc. Huống chi, người ta sắp kết hôn rồi, sao có thể không cho người ta lên huyện mua chút đồ? Đại đội làm việc cũng cần phải có tính nhân văn phải không?

Lúc đầu Tô Mạt đã chuẩn bị một đống kịch bản trong đầu, không ngờ lại được duyệt nghỉ dễ dàng như vậy, nên trong lúc nhất thời cô cảm thấy hơi choáng váng. Thậm chí cô còn không biết mình làm thế nào để ra khỏi văn phòng đại đội, phải nhờ Mã Tiểu Quyên gọi thì cô mới hồi phục tinh thần lại.

"Thế nào? Cậu xin nghỉ được không?" Mã Tiểu Quyên nhỏ giọng hỏi, xin phép nghỉ vào ngày mùa là chuyện chọc người ghét, không thể để người khác nghe thấy được.

Tô Mạt gật đầu.

"Đại đội trưởng không phê bình cậu à?"

Tô Mạt lắc đầu.

Mã Tiểu Quyên không vui bĩu môi: "Vậy tại sao tớ đi xin lại bị quạt một trận? Rõ là lý do đến trung tâm y tế chăm sóc cậu chính đáng như thế mà không được duyệt, tơ thấy đại đội trưởng có ý kiến với tớ. Đúng là đen đủi, không biết tớ đã đắc tội ông ấy ở đâu nữa."
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 18



Mã Tiểu Quyên bắt đầu suy nghĩ có nên đưa chút đồ cho đại đội trưởng sau khi vụ mùa kết thúc hay không.

Người nhà đã nói rồi, cô ta phải đợi ở nông thôn tối thiểu là hai ba năm thì mới đón cô ta về được. Nếu như đại đội trưởng cứ nhằm vào cô ta như vậy thì cuộc sống trong mấy năm tới sẽ rất khó khăn.

Dù là nguyên chủ hay là cô thì cũng không biết nhiều về đại đội này, cho nên Tô Mạt cũng không tiện nói thêm gì.

"Vậy cậu lên huyện phải nhớ mua bánh ngọt trứng gà cho tớ. Tớ mê món đó thật sự đấy, giống như ăn mỗi ngày cũng không đủ ấy. Nếu có thể thì hãy mua cái chậu tráng men nhé, mà không cầm không được thì thôi. Nếu có kẹo thì c*̃ng giúp tớ mua một cân."

Mặc dù Mã Tiểu Quyên không thích ăn kẹo lắm, nhưng trong đại đội có một thanh niên trí thức cũ tên là Lâm Hà thường xuyên lén ăn kẹo bị Mã Tiểu Quyên bắt gặp mấy lần khiến cô ta cũng phát thèm. Mã Tiểu Quyên đã quyết định mình cũng phải mua một cân để sẵn đó, muốn ăn lúc nào thì ăn.

Nếu biết trước như vậy thì cô ta không nên tham nhẹ nhàng, lúc rời nhà nên mang nhiều một chút, như vậy sẽ không khiến cuộc sống hiện tại trở nên khốn khổ như bây giờ.

"Được rồi, cậu mau đi đi, kín tiếng một chút, đừng để người khác phát hiện. Nhớ là mua đồ ăn trước, chậu tráng men thì để tớ mua sau cũng được." Mã Tiểu Quyên không yên lòng dặn lại cô bạn lần nữa.

Tô Mạt bị cái nết ham ăn của Mã Tiểu Quyên làm cho bật cười, cô khẽ nói: "Được rồi, chắc chắn tớ sẽ nhớ mua đồ ăn cho cậu trước."

Ngay sau khi Tô Mạt rời đi, Lục Thanh An c*̃ng đến trụ sở đại đội.

Lục Bảo Quốc trông thấy Lục Thanh An thì cười nói: "Bí thư chi bộ, trong nhà đang chuẩn bị làm đám cưới à?"

Lục Thanh An thầm nghĩ trong lòng, lão già Lục Bảo Quốc này đúng là nắm bắt tin tức nhanh thật, nhà bọn họ còn chưa bàn chuyện cụ thể, cũng vẫn chưa nói gì ra bên ngoài mà người này đã biết rồi.

Ông ấy nghĩ vậy nhưng bên ngoài vẫn nói: "Chuyện này phải xem ý Trường Chinh, chúng tôi làm cha mẹ, cứ phối hợp là được."

Lục Bảo Quốc cười thầm trong lòng, lão hồ ly này, còn định giả vờ với ông ấy à, con dâu tương lai cũng lên huyện sắm đồ cưới rồi mà còn giấu.

Tuy nhiên ông ấy vẫn nói: "Đúng đúng đúng, hiện tại quốc gia đang chủ trương yêu đương tự do, hôn nhân tự chủ, chúng ta là người lớn, cứ nghe theo bọn trẻ là được."

Sau khi trở lại viện thanh niên trí thức, Tô Mạt lấy tất cả phiếu thông dụng cả nước mà nguyên chủ mang đến từ trong không gian ra đến. Đồng thời cô cũng đếm được hai trăm đồng tiền rồi bỏ vào túi đeo chéo do nguyên chủ mang đến.

Túi đeo vai của nguyên chủ có màu be, hơi giống mẫu retro của thế hệ sau, trong thời đại mà túi đeo vai màu xanh lá cây in chữ "Vì nhân dân phục vụ" ở khắp mọi nơi, chiếc túi đeo vai này của nguyên chủ thực sự đặc biệt.

Tô Mạt nhớ lại quần áo của gia đình nguyên chủ đều rất tinh xảo, quả thực có phần không phù hợp với phong cách gian khổ mộc mạc của thời đại này.

Mặc dù bọn họ đều tiêu tiền sạch của mình, nhưng trong khi người khác đều đang đau khổ, bọn họ lại ăn sung mặc sướng, người khác có thể không ghen ghét sao? Hơn nữa, trong mắt một số người không tốt, tư bản đỏ như nhà họ Tô là một miếng thịt mỡ lớn, một khi có cơ hội, bọn họ sẽ dìm người xuống đáy.

Gia đình này đã thua vì quá kiêu ngạo, đoán sai lòng người.

Tô Mạt chưa đợi được bao lâu thì Lục Trường Chinh đã đến, khi nghe thấy tiếng anh gọi mình ở ngoài cửa, cô nhanh chóng khóa cửa và đi ra ngoài.

Lục Trường Chinh nhìn thấy Tô Mạt thì trịnh trọng chào: "Đồng chí Tô, tôi có một mong muốn, hi vọng em có thể phê chuẩn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-18.html.]

Tô Mạt bị vẻ mặt nghiêm túc này của Lục Trường Chinh làm cho giật mình: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ông nội nghe nói tôi có đối tượng nên muốn gặp em, không biết em có đồng ý không?"

Trực giác của Tô Mạt cho biết Lục Trường Chinh sẽ không từ bỏ dự định mau chóng kết hôn với cô đơn giản như vậy, vừa hay cô cũng muốn nói rõ ràng chuyện này và đang chờ anh ra chiêu đây.

Thấy anh nói như vậy, cô gật đầu đồng ý luôn.

Lục Trường Chinh lại trịnh trọng chào Tô Mạt, sau đó đạp xe đưa Tô Mạt về nhà mình.

Viện thanh niên trí thức cách nhà họ Lục khá xa, viện thanh niên trí thức ở đầu thôn, còn nhà họ Lục thì ở cuối thôn.

Tô Mạt ngồi trên xe đạp và lần đầu tiên nghiêm túc quan sát ngôi làng này. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai cô sẽ sống ở đây vài năm.

Ngôi làng này có hơn 150 hộ dân, diện tích cũng khá lớn, ít nhất với tốc độ đạp xe của Lục Trường Chinh thì sau khi rời từ viện thanh niên trí thức được mấy phút, bọn họ vẫn chưa tới nhà họ Lục. Lại sau vài phút nữa, Lục Trường Chinh mới lái xe vào một cái sân rồi dừng lại.

"Đồng chí Tô, chúng ta đến rồi." Lục Trường Chinh nói.

Tô Mạt xuống xe quan sát ngôi nhà trước mắt, mặc dù cô đã nghe nói nhà bí thư chi bộ có điều kiện rất tốt từ lâu, nhưng khi chân chính nhìn thấy, cô vẫn thấy rất ngạc nhiên.

Trước mắt cô là ba dãy nhà ngói gạch xanh khang trang, gian giữa có ba phòng, hai gian còn lại mỗi gian ba phòng, hơi giống kiến trúc của một Tứ Hợp Viện. Sân nhà được quét dọn rất sạch sẽ, vườn rau ngoài cổng c*̃ng trồng đầy rau, xem ra chủ nhà cũng rất chịu khó.

Lục Trường Chinh vừa dẫn Tô Mạt vào nhà chính vừa giới thiệu: “Ba phòng bên trái là của gia đình anh cả tôi, ba phòng bên phải là của gia đình anh hai tôi, còn gian giữa là cha mẹ tôi và ông nội ở."

"Tôi... Chúng ta không ở đây, chỗ chúng ta ở cách đây khoảng năm phút đi bộ, lát nữa tôi sẽ dẫn em qua đó xem."

Tô Mạt có chút xấu hổ trước những gì Lục Trường Chinh nói, mặt cô ửng hồng nóng bừng lên, không biết nên trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, có hai thằng nhóc đùa giỡn chạy ra khỏi nhà chính, sau khi nhìn thấy Lục Trường Chinh thì giật nảy mình, lập tức đứng nghiêm đồng thanh chào: "Chú ba."

Lục Trường Chinh gật đầu hỏi: "Ông cố của mấy đứa đâu?"

Đứa nhỏ cao hơn đáp: "Ông cô về phòng nằm rồi ạ." Vừa nói, đứa nhóc vừa lén lút nhìn Tô Mạt một cách tò mò.

Lục Trường Chinh thấy hai thằng nhóc cứ nhìn lén Tô Mạt thì thuận tiện nói: "Đây là thím ba tương lai của mấy đứa."

Hai đứa bé tiến lên và đồng thanh hô: "Cháu chào thím ba ạ."

Tô Mạt mỉm cười, đưa tay lấy ra sáu viên kẹo mạch nha trong túi ra rồi đưa cho mỗi đứa ba viên: "Xin chào, mời các cháu ăn kẹo."

Hôm qua cô tìm thấy hộp kẹo mạch nha này khi đang dọn dẹp không gian, bên trong hộp còn khoảng mười mấy viên, đều được đóng gói bằng giấy trong suốt, bên trên không in chữ nên cô lấy ra cũng không sợ bị lộ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 19



Vừa rồi trên đường đến đây, cô nhớ ra các anh trai của Lục Trường Chinh đều đã kết hôn nên chắc chắn trong nhà sẽ có trẻ con, lúc đó cô mới lén lấy nó ra khỏi không gian rồi bỏ vào túi xách của mình.

"Cảm ơn thím ba." Hai đứa bé lớn tiếng hơn.

Nhìn chiếc kẹo chưa thấy bao giờ, đứa bé vóc dáng thấp hơn hỏi: "Thím ba, đây là kẹo sữa sao?"

Cậu nhóc mới chỉ ăn kẹo sữa do chú ba gửi về một lần, từ đó đến nay, cậu nhóc vẫn không quên được mùi vị đó.

"Đây không phải kẹo sữa, đây là kẹo mạch nha."

"Kẹo mạch nha là gì ạ?"

"Cái này... Dùng mầm lúa làm thành kẹo." Tô Mạt không biết nên giải thích như thế nào với hai đứa nhóc.

Hai đứa nhóc còn muốn hỏi nữa nhưng lại bị Lục Trường Chinh đuổi đi: "Mấy đứa mau đi chơi đi."

Hiển nhiên hai đứa bé đều rất sợ Lục Trường Chinh, thấy Lục Trường Chinh lên tiếng thì cầm kẹo chạy đi nhanh như chớp.

"Hai đứa là con của anh trai tôi, đứa cao hơn là con trai nhỏ của nhà anh hai, 5 tuổi, tên là Lục Quốc Lương. Đưa lùn hơn là con trai của nhà anh cả, 4 tuổi, tên là Lục Quốc Cường."

Tô Mạt mỉm cười, tên của một nhà bọn họ đều mang đặc sắc của thời đại.

"Tên của chúng tôi đều do ông nội lấy, ông là một Hồng Quân đã từng tham gia kháng chiến. Tên của chúng tôi của chúng tôi đều được đặt theo mong đợi của ông. Anh cả tôi..."

Lúc này, Lục Bá Minh vén rèm cửa lên đi ra ngoài, sau khi Lục Trường Chinh khi thấy thì vội vàng chạy tới dìu ông.

Ông cụ có mái tóc bạc phơ, khuôn mặt cương nghị, dáng người rất cao nhưng bởi vì tuổi già và đau ốm nên rất gầy, tuy nhiên vẫn khiến cho người ta có cảm giác oai hùng, có thể nhìn ra phong thái thời trẻ của ông cụ chiến đến mức nào.

Ông cụ mặc một bộ quân trang màu nâu xanh đã c*̃, bên trên quân trang còn có thể nhìn thấy nếp nhăn rất nhỏ, có lẽ ông đã lấy nó ra và mặc vào sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Mạt.

Dù có Lục Trường Chinh dìu nhưng ông cụ đi lại vẫn hơi cà thọt, mặc dù ông đã cố gắng hết sức để đi thẳng người rồi.

Phần tay áo bên trái của ông trống rỗng, rõ ràng đã không còn gì từ lâu.

Tô Mạt ngơ ngác nhìn ông, như thể nhìn thấy những liệt sĩ cách mạng bước ra từ chiến tranh, nhìn thấy những anh hùng đã dâng hiến cả cuộc đời cho mảnh đất bao la này.

Tô Mạt giơ tay và cố gắng hết sức để chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn nhất mà cô có thể làm được.

Cô chợt nhớ đến một bài hát chuyển thể từ CCTV mà cô đã từng nghe trước đây, trong lời bài hát có câu rằng: "Ta muốn dang tay ôm lấy nàng, thỏ thẻ vạn sự xuống tràng giang, Trung Quốc tươi xanh đẹp biết mấy, trăm năm lý tưởng tạc tâm can."

Lục Bá Minh nhìn cô gái rưng rưng nước mắt đang chào quân lễ, c*̃ng đưa tay chào lại cô.

Sự kính trọng trong mắt cô gái nhỏ rất chân thành tha thiết, không phải cố ý giả vờ để được người khác yêu mến.

Dường như ông đã nhìn thấy một loại truyền thừa từ trên người cô, một loại truyền thừa như đang nói với những lão già như họ: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ hiện thực hóa những điều bạn mong đợi, và một ngày nào đó, chúng tôi sẽ tạo nên thời đại thịnh vượng mà bạn mong muốn” để truyền lại và kế thừa sứ mệnh.

Lúc đầu, ông nghe vợ Thanh An nói cô gái nhỏ trông rất yếu ớt thì có hơi lo lắng. Nhưng bây giờ ông không còn gì phải lo lắng nữa. Mặc dù dáng dấp cô gái nhỏ có hơi yếu ớt, nhưng sự kiên nghị trong mắt cô là thứ mà rất nhiều người không thể sánh bằng.

Lục Trường Chinh cũng rất xúc động, nếu như trước đây tình yêu của anh dành cho Tô Mạt thiên về tình yêu nam nữ do hormone điều khiển thì bây giờ anh đã thực sự bị Tô Mạt thu hút.

Bởi vì người phụ nữ này hiểu anh.

Hiểu được cảm xúc, lý tưởng và sự kiên trì của anh khi lựa chọn nhập ngũ.

Khi đó, nhiều người không hiểu tại sao anh lại từ bỏ việc học đại học và lựa chọn nhập ngũ. Ngay cả bố mẹ anh cũng không hiểu. Bọn họ không hiểu tại sao anh lại gạt bỏ tương lai tươi sáng đã thấy trước của mình và quyết định trở thành một người lính.

Nhưng Tô Mạt chào quân lễ đã nói cho anh biết, cô hiểu.

Anh cảm thấy hạnh phúc vì suốt quãng đời còn lại của mình có thể làm bạn với một người phụ nữ mình yêu thương lại hiểu mình, là loại hạnh phúc thực sự xuất phát từ tận sâu trong tâm khảm.

Thế là Lục Trường Chinh cũng chào theo chuẩn quân đội.

Không ai trong ba người nói gì, nhưng bọn họ đều ăn ý ngầm hiểu ý của đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-19.html.]

Cuối cùng, chính tiếng ho khan của Lục Bá Minh cắt ngang bầu không khí trang nghiêm này. Lục Trường Chinh nhanh chóng dừng động tác chào quân đội xuống để đưa tay đỡ ông.

"Già rồi! Vô dụng." Lục Bá Minh cười bất lực, lại vẫy tay gọi Tô Mạt: "Thanh niên trí thức Tô, cháu vào trong ngồi đi."

Sau khi hạ tay xuống, Tô Mạt cũng muốn dìu ông, nhưng sau khi nhìn thấy ống tay áo trống rỗng còn lại của ông, cô lại kìm nén ý định vươn tay ra.

"Vâng ạ, cảm ơn ông nội Lục." Tô Mạt mỉm cười với ông, nhưng trong nụ cười này ẩn giấu một nét đau thương khó có thể phát hiện.

Bởi vì nguyên nhân dị năng nên cô có sức cảm ứng cực mạnh đối với sự sống. Sức sống của ông cụ vốn đã rất yếu, chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Hiển nhiên quân lễ vừa rồi đã tiêu tốn không ít sức lực của Lục Bá Minh, sau khi yên vị trong nhà chính, rõ ràng ông đã không có tinh thần như vừa rồi nữa.

"Trường Chinh, tối hôm qua mẹ cháu nấu đậu phộng, cháu lấy một ít tới đây cho thanh niên trí thức Tô nếm thử đi." Lục Bá Minh sai Lục Trường Chinh.

Tô Mạt vội vàng xua tay: "Không cần đâu ạ, ông nội Lục, cháu ăn sáng rồi ạ. Nhà mình giữ đậu phộng lại cho bọn nhỏ ăn thôi."

Lục Trường Chinh nhìn về phía Tô Mạt, nhìn nét mặt thì biết cô không muốn ăn thật, bèn nói: "Ông nội, không cần đâu, cô ấy không phải khách."

Lục Bá Minh c*̃ng không kiên trì, đậu phộng không phải thứ tốt, nhưng trong nhà thực sự không có gì để chiêu đãi nên ông mới bảo cháu trai làm vậy.

"Cháu tên là Tô Mạt đúng không?"

"Vâng thưa ông nội. mẹ của cháu họ Mạc, bạn đầu cha định lấy cái tên Tô Mạc cho cháu, nhưng mẹ cháu cảm thấy chữ "Mạc" mà dũng cho nữ thì không tốt, nên đã sửa lại thành chữ "Mạt" đồng âm với hoa nhài." Tô Mạt nói về nguồn gốc của cái tên của mình.

"Cha mẹ cháu sống tình cảm, rất tốt." Lục Bá Minh nhớ tới người vợ đã qua đời của mình, đời này của ông không thẹn với trời đất, chỉ thẹn với một mình bà ấy.

Tô Mạt cười, đúng là tình cảm của Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung rất tốt.

"Hi vọng sau này các cháu cũng giống vậy, cháu và Trường Chinh đều là những đứa bé ngoan."

Lục Bá Minh vẫn luôn chịu đựng, nhưng sau khi nói vài câu, ông vẫn không nhịn được ho khan. Lục Trường Chinh vội vàng vuốt lưng cho ông cụ dễ thở.

Một lúc lâu sau, Lục Bá Minh mới ngừng ho khan, ông nói với Lục Trường Chinh: "Cháu vào phòng ông, lấy hộp gỗ ở ngăn tủ trong cùng của đầu giường ra đây cho ông."

Lục Trường Chinh nhanh chóng đi lấy chiếc hộp ra đưa cho Lục Bá Minh.

"Tổ tiên nhà họ Lục chúng ta đã từng là điền chủ ở nông thôn, nhưng sau này thời thế loạn lạc nên không để lại được thứ gì. Trước đây ít năm, cuộc sống cực khổ nên càng không còn sót được thứ gì. Chỉ còn lại một đôi vòng tay này là quà cưới mà năm đó ông đã tặng cho bà nội các cháu.”

Lục Bá Minh lấy ra thứ gì đó được bọc trong khăn tay từ trong hộp ra, sau khi mở từng lớp vải, chợt xuất hiện một đôi vòng tay phỉ thúy có nước ngọc không tệ nằm ở trong.

Lục Bá Minh gọi Tô Mạt tới: "Cháu gái à, đôi vòng tay này một cái cho mẹ Trường Chinh, một cái cho cháu. Chỉ là bây giờ vẫn chưa đeo được thứ này, chờ sau này có thể lấy ra thì cháu hãy đeo."

Tô Mạt liên tục xua tay: "Ông nội Lục, cháu không thể nhận được."

Không phải những thứ như đồ gia truyền này nên giao cho con trai con dâu trưởng hay sao.

"Cháu gái, cầm đi." Lục Bá Minh điều chỉnh hơi thở rồi mới tiếp tục nói: "Đây là quà bà nội cháu tặng cho cháu dâu, cháu nhận đi."

"Ông hy vọng thứ này có thể tiếp tục truyền thừa trong nhà họ Lục. Chỉ có giao thứ này vào tay các cháu thì mới có thể làm được."

Nếu giao cho những người khác, nói không chừng chả mấy chốc sẽ bị bán sạch.

"Có thời gian rảnh, có thể nói cho bọn nhỏ bà cố của chúng là một người phụ nữ dũng cảm kiên nghị như thế nào." Lục Bá Minh v**t v* chiếc vòng tay, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm sâu sắc.

Nghe ông nói như thế, Tô Mạt đã hiểu nên không từ chối nữa, cô trịnh trọng nhận lấy và đồng ý: "Vâng, cháu sẽ làm như vậy."

Lục Bá Minh hài lòng mỉm cười, xua tay nói:: "Các cháu đi làm việc đi, không cần ở cùng ông. Bộ xương già này của ông không ngồi lâu được, giờ phải đi nằm thôi."

Lục Trường Chinh vội vàng đỡ ông nội về phòng.

Chỉ là lời nói vừa rồi của Lục Bá Minh giống như di ngôn khiến cả hai đều cảm thấy có chút nặng nề.

Tuy nói sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của đời người, nhưng càng đến gần lúc đó thì lại càng khó chấp nhận.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back