Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
579,420
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNOtk6MSBFwzNk4odSTC4jVTr5Jf2Fds1ThgLU0QO1Rq88Kn1rkehv27rctga1w4xtt43GEaS_q9GlsZEM4lGnlg_o4iO3_HEo-jJ-A5-0EEZw4hcOea2OyfiYWwq1gUZuravv2AMorzumjXaJUWqDE=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Tác giả: Ngôn Hề Vân Thiển
Thể loại: Ngôn Tình, Dị Năng, Điền Văn, Khác, Xuyên Nhanh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trong mơ màng, Tô Mạt cảm thấy cả người vô cùng ngạt thở, đầu đau như búa bổ, bên tai vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.

Ngay lúc cô cảm thấy mình tới cực hạn, một luồng hơi chảy từ cuống họng tràn vào phổi, Tô Mạt ho sặc lên.

Một lượng lớn nước cũng theo đó trào ra, tuôn ra khỏi mũi miệng của cô.

Tô Mạt còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì có thể hô hấp, bóng tối vô biên đã bao trùm lấy cô…

Đợi Tô Mạt tỉnh lại, đã là hai ngày sau.

Hai ngày qua, trong đầu cô luôn giống như chiếu phim, chiếu một đoạn ký ức xa lạ, khiến cô luôn ngây dại không tỉnh lại được.

Cuối cùng, đoạn ký ức đó giống như hòa nhập với cô, lúc này Tô Mạt mới giãy giụa khỏi xiềng xích, tỉnh lại.

Tô Mạt mở mắt ra, lọt vào mắt là sự đơn sơ cẩu thả mà xa lạ...​
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 1



Tháng 9 năm 1971.

Đại đội Lục Gia Thôn, công xã Hồng Kỳ, huyện Thanh Khê thành phố Song Sơn, tỉnh Hắc Giang.

Một đám người ồn ào chạy tới bên sông.

Trong sông, một người đàn ông mặc quân trang xanh đang ôm một cô gái sũng nước cật lực bơi về bờ.

“Đó hình như là thanh niên tri thức Tô mới tới, sao lại rơi xuống sông?”

“Không phải là không chịu nổi làm việc đồng áng, nhảy sông đó chứ?” Năm ngoái công xã kế bên đã có một thanh niên trí thức không chịu nổi cơ cực lao động, nhảy sông rồi.

“Đừng nói bậy, năm nay đại đội chúng ta phải bình chọn đại đội tiên tiến, nếu có thanh niên trí thức nhảy sông, nói không chừng mất giải.”

“Đúng đúng đúng, cái miệng nát này của tôi. Thanh niên trí thức Tô chỉ là bất cẩn rơi xuống sông…”

Nếu được bình chọn đại đội tiên tiến, cô ta tới nhà mẹ, thăm thân thích cũng có mặt mũi.

“May mà thằng ba nhà bí thư về bắt gặp, nếu không đợi chúng ta chạy tới, chỉ sợ người đã mất mạng rồi.”

“Cứu lên rồi! Cứu lên rồi! Ây dô, sao trông giống như tắt thở rồi vậy?”

“Không phải chứ? Phải làm sao đây?”

Có một số người to gan đi lên, sau đó lại vội vàng lùi lại.

“Thật sự tắt thở rồi! Đáng thương quá, còn trẻ như vậy…”

Nam quân trang thấy người phụ nữ đã tắt thở, vội vàng tiến hành cấp cứu với cô.

“Này, Lục Trường Chinh, sao cậu lại sờ n.g.ự.c của thanh niên trí thức Tô người ta, đây không phải là giở trò lưu manh sao? Người đã c.h.ế.t rồi còn không để người ta đi thanh bạch…” Một bà thím mặt vuông hét to.

“Nói xằng nói bậy, anh Trường Chinh của tôi đang cứu người, làm việc nghĩa có hiểu không. Người ta là quân giải phóng nhân dân quang vinh, sao lại giở trò lưu manh.”

Thanh niên vừa nãy giúp kéo người lên to tiếng phản bác.

Qua một lúc, thấy Lục Trường Chinh vẫn liên tục ấn n.g.ự.c người ta, bà thím mặt vuông lại không nhịn được: “Cứu người cũng không cần sờ lâu như vậy chứ? Không khéo là thấy thanh niên trí thức Tô xinh đẹp, chiếm tiện nghi người ta.”

“Thím Thúy Hoa, thím không biết thì đừng nói bừa, đây gọi là ép tim, lãnh đạo công xã và bác sĩ ở trạm y tế đều từng nói rồi, việc này có thể cứu người.”

Lục Trường Chinh không màng để ý tiếng tranh luận xung quanh, thấy người phụ nữ mãi không có phản ứng, cau mày lại, cuối cùng cúi đầu tiến hành hô hấp nhân tạo với cô.

“Ây dô, sao còn hôn nữa?” Thím Thúy Hoa kinh hô.

Hiện trường lập tức hỗn loạn.



Trong mơ màng, Tô mạt cảm thấy cả người vô cùng ngạt thở, đầu đau như búa bổ, bên tai vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.

Ngay lúc cô cảm thấy mình tới cực hạn, một luồng hơi chảy từ cuống họng tràn vào phổi, Tô Mạt ho sặc lên.

Một lượng lớn nước cũng theo đó trào ra, tuôn ra khỏi mũi miệng của cô.

Tô Mạt còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì có thể hô hấp, bóng tối vô biên đã bao trùm lấy cô…

Đợi Tô Mạt tỉnh lại, đã là hai ngày sau.

Hai ngày qua, trong đầu cô luôn giống như chiếu phim, chiếu một đoạn ký ức xa lạ, khiến cô luôn ngây dại không tỉnh lại được.

Cuối cùng, đoạn ký ức đó giống như hòa nhập với cô, lúc này Tô Mạt mới giãy giụa khỏi xiềng xích, tỉnh lại.

Tô Mạt mở mắt ra, lọt vào mắt là sự đơn sơ cẩu thả mà xa lạ.

Một gian phòng không quá lớn, bên trong có ba cái giường bệnh nửa mới. Sàn nhà xi măng, tuy tường là tường trắng nhưng trông có hơi ố vàng, bề mặt xù xì.

Trên tường đang treo chân dung vĩ nhân, bên cạnh còn viết biểu ngữ như ‘Vừa kiến thiết, vừa sản xuất, đảm bảo nhân dân khỏe mạnh!’

Tô Mạt nhìn cách trang trí thuộc niên đại đặc thù đó, kết hợp với đoạn ký ức kia, cùng với những tiếng nói nghe thấy trước khi hôn mê, Tô Mạt suy đoán chắc mình xuyên sách rồi.

Xuyên vào một quyển truyện đại nữ chủ làm giàu thời trước mà mình từng đọc, còn m.á.u chó xuyên thành nữ pháo hôi c.h.ế.t ngay từ khi mở màn, Tô Mạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-1.html.]

Nữ chính trong truyện tên Dương Tố Vân, là một cô gái thời đại mại siêng năng trí tuệ, bản lĩnh. Khi mới cải cách mở cửa, nắm bắt cơ hội, quả quyết từ chức chuyển ngành, dám đi đầu, cố gắng làm ăn, cuối cùng phát tài, trở thành người giàu có top đầu.

Dương Tố Vân giàu lên không quên hồi báo tổ quốc, trước sau mở xưởng ở khắp nơi, dẫn dắt hàng loạt người thoát nghèo làm giàu. Đồng thời còn quyên góp tiền vào giáo dục, gây dựng quỹ học bổng ở đại học, xây trường học ở khu vực nghèo khó, là nữ doanh nghiệp yêu nước, nhà từ thiện nổi tiếng gần xa, nhận được danh hiệu vinh dự cấp tỉnh, cấp quốc gia.

Trong sách, ngoài viết quá trình Dương Tố Vân gian khổ lập nghiệp, còn có gút mắc tình cảm với người chồng quan chức cao Cung Diệp. Hai người trước đây bởi vì hiểu lầm mà ly hôn, người có tình mỗi người mỗi ngả. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nam 8, hai người xóa bỏ hiểu lầm, sau khi phục hôn, hạnh phúc ân ái sống quãng đời còn lại.

Tóm lại, chính là câu chuyện nữ chính Dương Tố Vân thông qua cố gắng của bản thân, cuối cùng tình yêu và sự nghiệp đều bội thu, nhận được vô số vinh dự.

Vốn dĩ là một quyển truyện làm giàu rất hay, nhưng trong truyện lại có một hạt sạn to.

Chính là vốn khởi nghiệp của nữ chính Dương Tố Vân khi chuyển ngành tới từ chị em tốt đã mất, Tô Mạt. Có thể nói, nếu không có số tiền đó, Dương Tố Vân không dễ dàng thành công như thế.

Sau khi Dương Tố Vân thành công, ôm lòng cảm kích với người từng giúp đỡ cô ta, mỗi lần có truyền thông tới phỏng vấn, đều sẽ kéo những người từng giúp đỡ cô ta ra cảm ơn một lượt, nhưng lại chưa từng nhắc tới Tô Mạt và nhà họ Tô - người đã cho cô ta vốn khởi nghiệp, chỉ là thi thoảng kéo ra hồi ức một chút.

Tô Mạt là người Thượng Hải, tổ tiên là nhà tư bản cách mạng, cha Tô Đình Khiêm là giáo sư đại học, mẹ Mạc Ngọc Dung là chủ nhiệm xưởng thực phẩm, bản thân cô cũng là cán sự tuyên truyền ở xưởng dệt.

Ông nội của Tô Mạt, Tô Trọng Lê bắt đầu bí mật tài trợ chính đảng bây giờ ngay từ thời kì kháng chiến. Sau khi lập quốc, còn tích cực hưởng ứng lời hiệu triệu hợp doanh công tư của quốc gia, quyên góp một lượng lớn tài sản cho quốc gia, là nhà tư bản cách mạng được nhiều lãnh đạo quan trọng xem trọng.

Bác của Tô Mạt, Tô Đình Đức còn gia nhập chính đảng hiện tại ngay thuở thiếu thời, cùng tham gia cách mạng, bây giờ nhậm chức sư trưởng ở quân khu nào đó ở tỉnh Quế.

Theo lý mà nói, gia đình như vậy, Tô Mạt lại là con một, không nên xuống nông thôn.

Nhưng tình hình bây giờ đặc biệt, Tô Đình Khiêm bất cẩn bị người ta hãm hại, bị đình chức điều tra. Thấy tình hình ngày càng tệ, để tránh liên lụy con gái, Tô Đình Khiêm đăng báo cắt đứt quan hệ với con gái, sau đó nhanh chóng nhờ quan hệ sắp xếp con gái xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Cứ như vậy, trong cơn hoảng loạn, Tô Mạt theo tốp thanh niên trí thức mới xuống nông thôn.

Khi các thanh niên trí thức tới, đang lúc vụ thu.

Một cô gái thành phố được chiều chuộng như Tô Mạt nào thích ứng được với lao động thể lực cường độ cao này, cộng thêm lại lo lắng cho cha mẹ, sốt ruột hoang mang, gắng gượng hơn nửa tháng, cuối cùng ngã bệnh.

Sau khi thực sự không chịu nổi nữa, xin đại đội trưởng nghỉ nửa ngày đến trạm y tế của công xã lấy thuốc.

Trùng hợp lúc này lại nhận được thư do Dương Tố Vân gửi tới, được biết cha mẹ bị phán điều đi cải tạo. Tô Mạt chịu đả kích lớn, đi đứng loạng choạng, lúc đi qua cầu không đi vững, cắm đầu xuống sông.

Trong nguyên tác, Tô Mạt hương tiêu ngọc vẫn như vậy.

Sau khi Dương Tố Vân nhận được điện báo của công xã, đau đớn muốn chết, lập tức chạy xuống nông thôn an táng cho người bạn tốt, tức nguyên chủ.

Khi sắp xếp di vật của nguyên chủ, phát hiện không ít tiền phiếu và hai cuốn sổ tiết kiệm danh ngạch lớn, sổ đỏ của mấy tòa nhà đồ sộ ở Thượng Hải trong lớp trong của vali.

Sau này cha mẹ Tô biết tin dữ của con gái, đau đớn khôn cùng, ở chuồng bò không gắng gượng quá hai năm cũng đi theo.

Bác cả của nguyên chủ cũng vì nhiều lần chạy vạy cho gia đình em trai, bị đối thủ nắm lấy cơ hội công kích, cuối cùng cũng bị liên lụy đày xuống.

Đợi sau khi bình định, quay về bộ đội cũ cũng không còn vị trí trước kia nữa. Sau đó gặp phải chiến tranh, bác cả nguyên chủ vì lập công, ba cha con xin đến tiền tuyến, cuối cùng đều c.h.ế.t trên chiến trường.

Sau khi nhà họ Tô nhà tan cửa nát, đồ nguyên chủ để lại dĩ nhiên trở thành đồ của nhà họ Dương, khi nữ chính muốn chuyển ngành lập nghiệp, đã lấy số tiền đó làm vốn.

Vốn dĩ tới đây, Dương Tố Vân cũng miễn cưỡng có thể nói là thiện hữu thiện báo.

Nhưng trong truyện, nữ chính có một thao tác cợt nhả, chính là sau mỗi lần đạt được thành tích, đều phải kéo Tô Mạt từ trong ký ức ra đối chiếu, mỗi lần còn phải lưu lại một câu thế này “nhớ lúc đầu nhà họ Tô huy hoàng cỡ nào, bây giờ lại nhà tan cửa nát”.

Tô Mạt không biết nữ chính mang tâm thái gì, nhưng là một người cùng tên cùng họ với Tô Mạt, Tô Mạt có hơi ghê tởm.

Nực cười nhất là ở ngoại truyện, khi cha nữ chính hấp hối, trong lời sám hối nói ra nhà họ Tô xảy ra chuyện là do ông ta báo cáo, nhưng mục đích của ông ta chỉ là muốn cho bạn tốt Tô Đình Khiêm một bài học, không ngờ sẽ bị người ta nắm thóp hãm hại, cuối cùng khiến nhà họ Tô nhà tan cửa nát.

Nghĩ tới đây, nắm đ.ấ.m của Tô Mạt cứng lại.

Thật sự đâu có lý này!

Cô mặc kệ trong truyện như thế nào, bây giờ cô đã thành Tô Mạt, nhà họ Dương đó đừng hòng chiếm chút tiện nghi nào từ nhà họ Tô.

Người nhà của nguyên chủ, cô cũng sẽ coi là người nhà của mình, bảo vệ thật tốt.

Cô nhớ, nơi mà cha mẹ nguyên chủ bị đày xuống ở ngay đại đội bên cạnh, chỉ cách đại đội Lâm Gia Thôn một ngọn núi mà thôi.

Tới lúc đó cô nghĩ cách, định kỳ gửi lương thực vật tư tới cho họ, chỉ cần vượt qua mấy năm này, mọi thứ đều sẽ tốt lên.

Nghĩ tới tiểu thuyết xuyên việt mình từng đọc trước đây, người xuyên việt đều sẽ có bàn tay vàng.

Tô Mạt bỗng nhiên có chút hưng phấn, không biết cô có bàn tay vàng không?
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 2



Tô Mạt thầm gọi hệ thống trong lòng trước, gọi cả buổi, không có bất cứ hồi ứng nào.

Xem ra cô không có bàn tay vàng loại hệ thống này.

Tô Mạt lại nhìn hai cổ tay, sờ cổ, lục túi áo, ngay cả dưới gối và tủ đầu giường cũng tìm, cũng không phát hiện bất cứ thứ gì như bảo vật gia truyền.

Xem ra không gian trồng trọt, không gian tu tiên gì đó cũng không liên quan tới cô.

Tô Mạt lại thử cảm ứng xem thử có không gian tùy thân gì không.

Thật sự có không gian!

Chỉ là không gian này, đồ bên trong sao lại quen mắt như thế?

Hình như chính là không gian của cô, chỉ là nhỏ hơn mấy size so với trước đây.

Nghiêm túc thăm dò chút nữa.

Đống đồ bên trong không phải chính là gia tài ít ỏi đáng thương cô kiếm được ở mạt thế sao.

Cho nên, bàn tay vàng của cô chính là dị năng của cô?

Thần quả nhiên không lừa cô!

Cầu người chi bằng cầu mình, vẫn là bản thân mình đáng tin hơn!

Tô Mạt thầm hạ quyết tâm, nếu dị năng không gian đã theo tới, vậy chắc dị năng mộc hệ cũng tới nhỉ?

Tô Mạt cảm ứng một chút, quả nhiên cảm nhận được một cỗ năng lượng hơi yếu. Tuy rất yếu, nhưng Tô Mạt vẫn kích động tuôn trào nước mắt.

Dị năng mộc hệ của cô, đồng nghiệp quan trọng nhất của cô, thứ giúp cô an thân lập mệnh ở mạt thế.

Dị năng không gian của Tô Mạt thức tỉnh sau năm 3 mạt thế, nhưng dị năng mộc hệ lại thức tỉnh ngay từ đầu.

Cô chính là dựa vào dị năng mộc hệ này mới tồn tại được ở mạt thế lâu như vậy.

Dị năng mộc hệ của cô thiên về trồng trọt biến dị, tốc độ thôi sinh thực vật còn nhanh hơn người dị năng mộc hệ khác, hơn nữa hạt giống cùng loại, sản lượng cô thôi sinh ra cũng cao hơn người khác.

Cho nên, sau khi xây dựng cứ địa, cô đã ở trong cứ địa, làm công việc của Chủng Thực Sư ở bộ nông nghiệp cứ địa. Lúc nhàn rỗi, cũng thôi sinh một số lương thực, rau củ trái cây bán, cuộc sống không hẳn là giàu có, nhưng cũng coi như an ổn.

Khuyết điểm duy nhất là chiến lực không mạnh, nếu không lần cương thi vây thành này, cô cũng không tới mức bỏ mạng.

Nhưng c.h.ế.t cũng tốt, không phải đã xuyên sách rồi sao.

Tuy niên đại này hơi nghèo, nhưng hoàn cảnh an ổn, không có khắp nơi đều là cương thi và quái vật ăn người. Cũng không cần thấp thỏm mọi lúc, đề phòng những đồng loại biết “ăn người” sau khi trật tự sụp đổ.

Niên đại hòa bình như thế này quá hạnh phúc. Dựa vào năng lực của Tô Mạt cô, nhất định có thể sống rất tốt.

Còn vấn đề không thích ứng, khó hòa nhập, đối với Tô Mạt mà nói, nó không tồn tại.

Thấy quen sống c.h.ế.t ở mạt thế rồi, có thể sống lại lần nữa, cô đã rất vui, nào sẽ kén chọn.

Hơn nữa còn thời thượng xuyên sách một lần, chính là trải nghiệm bao nhiêu người không có.

Ưu điểm lớn nhất của Tô Mạt chính là cô lạc quan biết đủ, ung dung kiên cường, nếu không cũng không thể sống mười năm ở mạt thế.

Khi mạt thế bắt đầu, cô chỉ mới 14 tuổi, trong một đêm đối mặt với cái c.h.ế.t thảm của cha mẹ, sự thay đổi to lớn của xã hội, không đủ kiên cường sẽ không thể sống sót được.

Sau khi xác định dị năng chính là bàn tay vàng của mình, Tô Mạt liền bắt đầu suy nghĩ sau này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-2.html.]

Sau khi dung hợp lý ức của nguyên chủ, cô đã coi mình thành nguyên chủ, bắt đầu trù hoạch làm sao để mình và nhà họ Tô sống tốt hơn ở niên đại này.

Vấn đề thân phận, cô chắc chắn không thể quá nổi bật, mấy năm nay vẫn nên an ổn một chút. Đợi mấy năm này qua đi, quốc gia cải cách mở cửa, khi đó mới là lúc phóng khoáng tay chân.

Khi tác giả viết cuốn tiểu thuyết này, rất tôn trọng bối cảnh thời đại.

Đối với Tô Mạt đã học lịch sử, lại đọc không ít tiểu thuyết niên đại mà nói, sau cải cách có những cơ hội nào kiếm tiền, cô quá rõ.

Tô Mạt vừa hồi tưởng vừa thầm lên kế hoạch.

Đầu tiên, vai chính bình thường đều sẽ có hào quang vai chính, để đề phòng bị hào quang vai chính ảnh hưởng, bỏ mạng lần nữa, tốt nhất cô đừng liên lạc với Dương Tố Vân nữa.

Ngoài ra, chính là vấn đề chăm sóc cha mẹ.

Cô sống ở mạt thế cũng bình thường, vật tư trong không gian không nhiều. Những thứ như lương thực, cô có dị năng, ngược lại không cần lo lắng. Nhưng đồ dùng, đồ trong không gian của cô chênh lệch quá xa với thời đại này, rất nhiều thứ đều không thể lấy ra dùng.

Trong trí nhớ của cô, lúc nguyên chủ xuống nông thôn, ngoài tiền phiếu và quần áo, gần như không mang theo gì. Cho nên đồ dùng cần sắm sửa không ít.

Cô cũng không rõ tình huống của huyện Thanh Khê, đồ cũng không biết có thể mua đủ một lần không.

Mua đồ tạm thời không nói, muốn đưa đồ tới chuồng bò, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đưa đồ mới chắc chắn không được, còn phải làm cũ đi.

Hơn nữa chỗ chuồng bò không trữ đồ được. Lúc cô đưa lương thực, mỗi lần đều không thể đưa nhiều, nếu không cha mẹ không có chỗ để không nói, bị người ta phát hiện lại là một mối họa lớn.

Những chuyện này đều cần tốn thời gian làm, như vậy, cô ở điểm thanh niên trí thức rất không tiện.

Cô phải nghĩ cách ra khỏi điểm thanh niên trí thức, tốt nhất là tự xây một căn nhà hoặc thuê một căn nhà trống ở trong thôn sống một mình.

Nhưng hiện giờ điểm thanh niên trí thức rất rộng rãi, không tới mức chật chội, không có lý do thích hợp, sợ là đại đội trưởng sẽ không duyệt.

Cô phải nghĩ cách chu toàn.

Còn có, chính là chuyện của bác cả. Phải mau chóng viết thư bảo ông ấy đừng bôn ba nữa, đề phòng bị người khác bắt bí. Bây giờ bác cả là chỗ dựa của nhà họ Tô bọn họ, tuyệt đối không thể ngã.

Có ông ấy ở đây, sau này nếu có cơ hội có thể vận tác về thành phố trước, cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.

Thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, chuyện phải làm rất nhiều, cô phải nhanh chóng khỏe lại.

Tô Mạt dùng dị năng yếu ớt, bao quanh mình một vòng, thân thể suy yếu lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Tuy dị năng mộc hệ của cô là thiên hướng trồng trọt, nhưng hàm chứa sức sống cực mạnh, tuy không thể chữa trị cho người khác, nhưng điều lý bản thân vẫn không thành vấn đề.

Đáng tiếc, dị năng mộc hệ của cô hình như đã từ cấp sáu biến thành trạng thái v vừa mới thức tỉnh.

Lúc ở cấp sáu, cô có thể một lần thôi sinh một hạt giống táo kết quả ba lần. Nhưng ở trạng thái vừa thức tỉnh, thôi sinh một cây rau, đoán chừng cũng cần ba bốn lần mới được.

Việc này quá chậm chạp, sự tình cấp bách, vẫn phải nâng cấp dị năng trước.

Trong không gian của cô còn có một số tinh hạch, nhưng đều thuộc cấp cao, không phù hợp dùng cho dị năng vừa thức tỉnh. May mà dị năng mộc hệ của cô là loại biến dị, có thể thông qua hấp thu sức sống của thực vật để nhận được năng lượng.

Như vậy, cô chỉ cần tìm cơ hội lén lút hấp thụ sức sống của một số thực vật, sau đó sử dụng dị năng nhiều một chút, dị năng mộc hệ sẽ có thể dần thăng cấp.

Dị năng không gian, cô tạm thời vẫn chưa biết nâng cấp thế nào. Nhưng không gian vừa thức tỉnh, cũng to cỡ một căn phòng, hiện tại cô cũng không có bao nhiêu đồ, tạm thời vẫn đủ dùng.

Đợi sau này tìm tiếp, xem thử có phương thức gì có thể khiến dị năng không gian thăng cấp không. Tuy không gian của cô không thể ở được, nhưng không gian của cô là tĩnh tại, trữ lương thực là tốt nhất.

Ngay lúc Tô Mạt suy nghĩ, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân và tiếng của một người phụ nữ.

“Anh ba, em nói anh nghe, nếu hôm nay cô ấy còn không tỉnh nữa, em không lo được cho cô ấy đâu, em cũng chỉ xin nghỉ hai ngày.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 3



Theo tiếng nói, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một nam một nữ từ ngoài cửa đi vào.

Người đàn ông cao lớn chân dài, phải trên 1m85, mặc một bộ quân trang xanh lá, rất đẹp trai, khí tràng cũng rất cường đại. Đường nét ngũ quan của người đàn ông sạch sẽ dứt khoát, mày kiếm mắt sao, là kiểu nhìn một lần không phải cực kỳ kinh diễm, nhưng nhìn một lần liền không quên được.

Rất hợp mắt của Tô Mạt.

Người phụ nữ cũng không thấp, đoán chừng cao 1m7, mặc áo sơ mi ca rô phối với quần đen, tết hai b.í.m tóc, là kiểu sửa soạn rất được hoan nghênh ở thời đại này. Cô gái mày đậm mắt to, tướng mạo khá thanh tú, rất phù hợp thẩm mỹ của thời đại này.

“Ể, thanh niên trí thức Tô, cô tỉnh rồi?” Lục Tiểu Lan đi vào, thấy Tô Mạt đang ngồi trên giường bệnh, vội vàng đi lên đỡ cô dựa vào đầu giường.

“Cảm thấy thế nào? Đói không? Tôi mang cháo cho cô, ninh từ gạo trắng, ngon lắm, lát nữa cô ăn một chút.”

Tô Mạt cảm kích cười với Lục Tiểu Lan: “Cảm ơn, hai ngày nay làm phiền cô rồi.”

Tuy cô không tỉnh nhưng vẫn có chút tri giác, biết hai ngày qua luôn có một cô gái chăm sóc cô.

“Không cần khách sáo, mọi người đều là đồng chí cách mạng. Tôi tên Lục Tiểu Lan, cha tôi chính là bí thư của đại đội, đây là anh tôi, Lục Trường Chinh, là người cứu cô từ dưới sông lên.”

“Cảm ơn anh, đồng chí Lục.” Tô Mạt vội vàng cảm ơn, đây là ơn cứu mạng đó.

“Không có gì.” Lục Trường Chinh khẽ gật đầu, đặt hộp cơm cầm trong tay lên bàn, sau đó đi ra.

“Cô sốt hai ngày không tỉnh, khiến bác sĩ ở trạm y tế sầu muốn chết, còn không tỉnh lại, đoán chừng phải đưa cô vào bệnh viện huyện.” Lục Tiểu Lan thẳng thắn thoải mái.

“Gây phiền phức cho mọi người rồi.” Lúc này, miệng ngọt một chút, tích cực cảm ơn là đúng rồi.

Không phải là gây phiền phức sao, trong đội bận vụ thu, đã không có người chăm sóc cô, để anh ba cô ấy chăm một chút, cuối cùng vẫn phải xin nghỉ tới chăm.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Lục Tiểu Lan lại nói lời ấm áp.

“Vụ thu rất mệt, cô vừa tới, không thích ứng được cũng bình thường. Lần sau mệt quá thì phải nói với đại đội trưởng, nhờ anh ấy đổi một công việc nhẹ nhàng một chút, nếu không mệt đổ bệnh ra, vừa tốn tiền lại lỡ dở kiếm điểm công.”

Lục Tiểu Lan vừa nói vừa mở hộp cơm ra, lấy bát trên bàn múc nửa bát cháo.

Mùi thơm của gạo bay ra, Tô Mạt đói bụng hai ngày lập tức sôi bụng “ột ột”.

Tô Mạt ngại ngùng đỏ mặt.

Lục Tiểu Lan đưa cháo cho Tô Mạt, cười nói: “Mau ăn đi, hai ngày không ăn gì rồi, chắc chắn đói.”

Tô Mạt vừa bưng cháo lên, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Lục Trường Chinh dẫn bác sĩ tới, Tô Mạt chỉ đành bỏ cháo xuống.

Bác sĩ đo nhiệt độ cho Tô Mạt, sau khi xác định cô đã hạ sốt, liền bảo cô thu dọn, có thể xuất viện rồi.

Thời này, nông dân kiếm chút tiền không dễ, bình thường bị ốm đều là tự dùng phương thức dân gian, không qua được mới sẽ tới trạm y tế kê chút thuốc, rất ít người nằm viện, cho nên giường bệnh của trạm y tế công xã thường trống. Bây giờ đang vụ thu, càng khỏi phải nói.

Bác sĩ cũng là người thấu đáo, có thể xuất viện đều sẽ không giữ người lại.

Đợi sau khi bác sĩ rời khỏi, Tô Mạt húp vài ba miếng cháo. Lúc chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện mình đang mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, không khỏi thẹn thùng. May mà n.g.ự.c nguyên chủ không lớn, nếu không thì ngại chết.

“Tiểu Lan, cô biết đồ của tôi ở đâu không?” Tô Mạt hơi che ngực, có hơi ngại ngùng hỏi.

Lục Tiểu Lan đưa cái túi vải mới mang tới cho Tô Mạt: “Ơ đây, tôi đã giặt sạch sẽ cho cô rồi, cô mau thay vào đi.”

Nói xong, cùng Lục Trường Chinh ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-3.html.]

Tô Mạt mở túi vải, phát hiện đồ bên trong được xếp gọn gàng, còn ngửi thấy mùi xà phòng thơm nhàn nhạt.

Tô Mạt cầm lấy áo sơ mi trắng trên cùng, quả nhiên phát hiện áo lót bên dưới.

Thời đại này, trong nước không bán áo lót, áo lót này là nguyên chủ dùng phiếu kiều hối mua ở cửa hàng hữu nghị Thượng Hải, hàng nhập khẩu, rất đắt, một món tốn mười tệ.

Tô Mạt nhanh chóng thay đồ xong, áo sơ mi trắng quần đen, bên ngoài thêm một chiếc áo kiểu Lênin màu xám.

Cuối tháng 9 tỉnh Hắc Giang, nhiệt độ đã có hơi mát mẻ, đối với người phương Nam từ Thượng Hải tới như nguyên chủ, mặc như vậy rất phù hợp, chỉ là trông không giống như người làm đồng áng.

Tô Mạt còn phát hiện tám tệ năm hào còn lại vào ngày đó của nguyên chủ trong túi áo Lênin, đã phơi khô gấp lại bỏ trong túi.

Hôm nguyên chủ ra ngoài, mang một tờ đại đoàn kết và mấy tờ phiếu, mua thuốc mất mấy hào, sau đó lại tới quán cơm quốc doanh mua mấy cái bánh bao thịt, tiền và phiếu còn lại đều bỏ trong túi. Thuốc và bánh bao thịt lãng phí hết, tiền thừa lại cô vốn cũng không ôm hi vọng gì, không ngờ vẫn còn.

Từng chuyện từng chuyện đều có thể thấy nhân phẩm của anh em nhà họ Lục, là người đáng kết giao.

Sau khi Tô Mạt thay đồ xong, cùng anh em nhà họ Lục đến chỗ thu phí thanh toán tiền nằm viện.

Nằm viện hai ngày, tổng cộng tốn mười ba tệ bốn hào ba xu, chủ yếu là hai ngày qua Tô Mạt hôn mê, đã truyền nước muối sinh lý và đường gluco. Niên đại này, phí truyền dịch không thấp.

Tô Mạt có hơi ngượng ngùng nhìn anh em nhà họ Lục: “Cái đó, có thể cho tôi mượn 5 tệ không? Quay về tôi trả cho hai người.”

Nguyên chủ xuống nông thôn đã mang theo không ít tiền phiếu. Không nói hai quyển sổ tiết kiệm cha Tô nhét cho cô, cho dù là tiền mặt cũng có hơn một nghìn. Bán công việc được tám trăm tệ, cộng thêm hơn hai trăm tệ còn lại của cô, cô đều mang theo hết.

Lục Trường Chinh móc ra 5 tệ từ trong túi quân trang, đưa cho Tô Mạt. 5 tệ ở thời điểm này là phiên bản công nhân luyện thép.

Năm tệ.

Lúc này Tô Mạt mới để ý quân trang của Lục Trường Chinh là loại bốn túi, nghĩ tới đặc sắc của thời đại này, Tô Mạt hơi nhíu mày, xem ra còn là một sĩ quan.

Chỉ là trông rất lạnh lùng, không thích nói chuyện lắm, đoán chừng ở trong sách là một thiết lập sĩ quan đẹp trai lạnh lùng.

Tô Hòa cảm ơn, sau đó nhận tiền, nộp viện phí.

Ba người cùng ra khỏi trạm y tế, Lục Tiểu Lan kiêu ngạo chỉ trạm y tế phía sau nói: “Trạm y tế của công xã chúng tôi khí phái chứ? Cũng không khác mấy so với bệnh viện huyện, quanh đây chỉ có một. Công xã khác, trạm y tế đều là hai gian nhà đất, hễ bệnh nặng một chút đều phải tới bệnh viện huyện, công xã chúng tôi thì không cần.”

Tô Mạt nhìn trạm y tế gạch xanh tường trắng phía sau, gật đầu: “Quả thực khí phái.”

Lúc đầu cha Tô nhờ người sắp xếp cô xuống nông thôn cũng đã phí tâm tư. Nếu công xã Hồng Kỳ không tốt, cô cũng sẽ không tới đây.

“Được rồi, tôi đi về nhà, cô với anh ba tôi cùng về đại đội đi.” Lục Tiểu Lan vẫy tay, chuẩn bị đi.

“Hả? Cô không về đại đội?” Tô Mạt lấy làm lạ.

“Không về.” Lục Tiểu Lan xua tay: “Tôi đã kết hôn rồi, nhà chồng ở ngay bên công xã.”

Năm nay Lục Tiểu Lan 20 tuổi, kết hôn đầu năm, chồng là cán bộ công xã, bản thân cô ấy cũng làm việc ở cung tiêu xã cung xã, nhà của nhà chồng cũng ở bên công xã, bình thường chỉ là lúc nghỉ ngơi quay về đại đội thăm cha mẹ thôi.

“Hả? Vậy thật sự quá phiền cô rồi.” Tô Mạt không ngờ Lục Tiểu Lan đã kết hôn rồi, còn tới chăm sóc cô.

“Ây da, không cần khách sáo như vậy, đều là đồng chí cách mạng, chẳng qua là chuyện tiện đường. Tôi đi làm ở cung tiêu xã, tới cung tiêu xã mua đồ có thể tới tìm tôi.” Lục Tiểu Lan xua tay, lưu loát đi xa.

Còn lại Tô Mạt và Lục Trường Chinh, bầu không khí lập tức tĩnh lặng. Tô Mạt đang nghĩ làm sao bắt chuyện, Lục Trường Chinh đã mở lời trước.

“Đi thôi, tôi đèo cô về.”

Nói xong liền đến chỗ xe đạp bên cạnh.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 4



Lục Trường Chinh bước một bước lớn ngồi hẳn lên xe đạp, rồi ra hiệu cho Tô Mạt lên xe.

Tô Mạt lên tiếng đồng ý, sau đó cũng ngồi phía sau xe.

Đôi chân dài của Lục Trường Chinh đạp xuống, xe đạp lao vút đi.

Tô Mạt bị dọa sợ phải nắm chặt yên xe phía sau, ngồi xuống rồi mới nhớ ra ở thời kỳ này, hình như chỉ có người yêu mới ngồi sau xe của một đồng chí nam.

Ừm...

Bây giờ cô nhảy xuống còn kịp không?

Nhưng ở trong mắt người ta, bây giờ cô đang là bệnh nhân, chắc không sao đâu.

Danh tiếng của một người phụ nữ rất quan trọng ở thời đại này.

Nếu danh tiếng xấu, không những phải đối mặt với những lời bịa đặt mà còn phải đối mặt đủ loại quấy rối của mấy tên lông bông. Mọi người sẽ không thông cảm cho người phụ nữ đó, mà chỉ nói rằng ruồi bọ không bâu vào quả trứng bị nứt.

Dù ở thời đại nào, một người phụ nữ vẫn luôn sống rất khó khăn.

Nói tới danh tiếng Tô Mạt mới nhớ ra, trước khi hôn mê cô mơ màng nghe được hình như có người nói Lục Trường Chinh sờ vào cô, hủy hoại danh dự của cô các thứ...

Tô Mạt thấy đau đầu không thôi.

Hỏng rồi! Cô vừa mở màn đã phải đối mặt với hình thức khó khăn nhất rồi?

Cô phải làm thế nào để mấy bà thím nông thôn tin cô không bị mất trong sạch, không đi đồn đại chuyện của cô khắp nơi đây...

Trong khi Tô Mạt đang suy nghĩ thì giọng của Lục Trường Chinh đã vang lên.

"Lúc tôi cứu em có làm một số biện pháp sơ cứu, bây giờ trong thôn bắt đầu có người phao tin đồn rồi."

"Nếu em bằng lòng thì chúng ta kết hôn."

"Hả?" Tô Mạt giật mình, suýt nữa ngã xuống xe đạp.

Người tốt tuyệt vời ở đâu ra thế này? Cứu người xong còn cưới người ta luôn.

"Ở nông thôn không giống như ở thành thị, suy nghĩ của người dân khá lạc hậu. Lúc đó em không còn hô hấp nên tôi mới phải ấn lồng n.g.ự.c em hô hấp nhân tạo. Nhưng trong mắt người dân trong thôn, em đã bị tôi sờ mó hôn hít, không còn trong sạch nữa." Lục Trường Chinh giải thích.

Lục Trường Chinh không phải người chịu làm theo quy tắc, nếu không cũng không thể từ một thằng nhóc nông thôn không có bối cảnh leo lên tới chức phó đoàn trưởng chỉ trong bảy năm ngắn ngủi.

Có nghĩa là anh sẽ cưới bừa một người phụ nữ chỉ vì mấy lời đồn đại nhảm nhí của người dân trong thôn. Nếu anh không muốn, người khác có cầm s.ú.n.g chĩa vào anh cũng không ép được.

Tuy rằng lần này anh quay về để đi xem mắt.

Nhưng thực tế trước khi vào phòng bệnh, anh không hề có ý định muốn kết hôn với Tô Mạt. Không phải anh không muốn phụ trách, mà anh cho rằng mình cứu người không sai, cũng không muốn xảy ra loại chuyện cứu người phải lấy một người phụ nữ có nếp sống mù quáng.

Năm nay Lục Trường Chinh hai mươi tư tuổi, anh không vội kết hôn. Nhưng ông của anh đã lớn tuổi, hai năm qua cơ thể càng ngày càng xấu đi. Lần trước viết thư tới nói rằng muốn được nhìn thấy anh thành gia lập thất trước khi nhắm mắt.

Lục Trường Chinh ít khâm phục ai, mà ông của anh lại là một trong số những người anh khâm phục. Ông cụ là lính già từng tham gia kháng chiến, do bị thương tàn phế nên phải quay về quê hương. Lục Trường Chinh đi lính là do ảnh hưởng từ ông.

Nếu đã là nguyện vọng của ông cụ, vậy anh sẽ thỏa mãn ông, vì thế mới quay về nhà xem mắt. Người nhà đã tìm xong đối tượng xem mắt cho anh, chỉ chờ đôi bên vừa lòng nhau là có thể đi nhận giấy kết hôn ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-4.html.]

Người này anh biết, làm trong đoàn văn công, anh từng gặp trong bộ đội vài lần. Hình như người này có ý định với anh, nhưng anh lại không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng nói kết hôn thì cũng được. Trong mắt người nhà, hai người họ rất phù hợp với nhau.

Ban đầu anh cũng cho rằng sau khi xem mắt với nữ binh của văn công đoàn xong sẽ kết hôn luôn.

Nhưng sau khi đẩy cửa phòng bệnh ra, suy nghĩ đó đã biến mất.

Ngay khi đẩy cánh cửa ra, người con gái xinh đẹp ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt khéo léo giảo hoạt. Khi thấy bọn họ bước vào còn mở to mắt kinh ngạc.

Vào lúc đó, trái tim của Lục Trường Chinh đã rung động.

Một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy, nếu bị những lời đồn đãi làm phiền thật đau lòng biết bao.

Vừa nghĩ tới việc cô có thể bị những lời đồn trong thôn làm suy sụp, có thể bị đám lông bông trong thôn làm phiền, đột nhiên Lục Trường Chinh cảm thấy không chịu nổi.

Vì thế sau khi nghĩ kỹ mọi chuyện, Lục Trường Chinh đã nói ra việc này.

Tuy rằng anh muốn kết hôn với cô, nhưng anh tôn trọng ý kiến của cô. Nếu cô không bằng lòng, anh cũng không cưỡng ép.

Nếu cô không muốn, sợ rằng cô không thể ở lại thôn Lục Gia được nữa. Không thì những lời đồn đãi trong thôn sẽ ép cô phát điên.

Trong trường hợp này anh sẽ phải nhờ quan hệ đổi cô sang một đại đội khác hoặc là tìm việc làm giúp cô, để cô rời khỏi thôn Lục Gia. Làm vậy cũng coi như đang thành toàn cho lần đầu anh rung động.

Thấy cô không nói gì, Lục Trường Chinh lại hỏi: "Đồng chí Tô, em nghĩ thế nào?"

"Đồng chí Lục, tôi biết đó chỉ là một vài biện pháp sơ cứu bình thường, rất cảm ơn vì đã cứu mạng tôi. Tôi sẽ không vì vài cái đụng chạm bình thường trong y học này bắt anh phải cưới tôi. Làm vậy không công bằng với anh." Tô Mạt vội nói.

"Còn về lời đồn, nếu các cán bộ trong đại đội giúp ngăn lời đồn, để các xã viên trong đại đội đi tuyên truyền đó chỉ là những đụng chạm bình thường trong y học thì lời đồn sẽ tiêu tán nhanh thôi."

Thực tế hồi nãy cô cũng xoắn xuýt về vấn đề này.

Thật ra dáng vẻ của Lục Trường Chinh rất hợp ý cô, ở thời đại này anh là một đối tượng kết hôn rất tốt.

Có cô gái nào không ấp ủ tình yêu chứ? Trước kia khi đọc tiểu thuyết, cô cũng từng ảo tưởng về một mối tình ngọt ngào. Vì thế bây giờ cô có nên làm giống như trong tiểu thuyết, chớp cơ hội này kết hôn vội với anh, sau đó tạo ra một màn cưới trước yêu sau?

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy hay là thôi đi.

Cô là người có lương tâm, không thể lấy oán báo ân được.

Vả lại dưa hái xanh không ngọt, hôn nhân ép buộc thường không hạnh phúc.

Lục Trường Chinh nghe cô nói vậy lập tức bóp phanh xe dừng lại. Anh nói: "Đồng chí Tô, em xuống xe đi."

Tô Mạt:?

Tô Mạt ngờ vực nhảy xuống xe, đi theo sau Lục Trường Chinh. Anh đi đỗ xe xong, sau đó đứng thẳng người chào Tô Mạt.

"Báo cáo đồng chí Tô Mạt, tôi là Lục Trường Chinh, năm nay hai tư tuổi, trình độ học vấn trung học bậc cao đẳng, đi lính từ năm mười bảy tuổi, bây giờ đã trở thành phó đoàn trưởng của trung đoàn 11, sư đoàn 4 thuộc quân khu Thẩm Dương."

[Phổ cập khoa học: Năm 1955, sau khi cuộc chiến tranh Triều Tiên kết thúc, chính quyền trung ương lại phân chia quân khu. Do cơ chế của thời chiến nên sáu quân khu lớn chia nhỏ thành mười hai quân khu, quân khu Đông Bắc đổi thành quân khu Thẩm Dương. Mười hai quân khu lớn cộng thêm 19 sư đoàn đồn trú thuộc quyền quản lý.]

"Ông cố, cha mẹ khỏe mạnh, anh em trong nhà có tổng cộng bốn người. Hai người anh, một cô em gái đều đã lập gia đình."

"Cơ thể khỏe mạnh, tác phong đàng hoàng, không có thói xấu."
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 5



Trong lúc Tô Mạt đang sững sờ, Lục Trường Chinh lại nói tiếp.

"Tôi muốn thành lập cách mạng hữu nghị với em, không phải vì mấy lời đồn đãi cũng không phải kích động nhất thời, mà là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Từ lần đầu gặp đồng chí Tô, tôi đã bị em thu hút. Tôi hy vọng đồng chí Tô có thể xem xét lại lời đề nghị của tôi, đồng ý thành lập cách mạng hữu nghị với tôi."

Là một người quân nhân luôn dũng cảm tiến về phía trước, ngại ngùng gì đó không phải phong cách ngày thường của anh. Nếu đã vừa ý thì phải nói thẳng ra.

Tô Mạt bị dọa sững sờ, nghĩa là anh đang bày tỏ?

"Anh không muốn tìm hiểu gì về tôi à?"

"Tôi có thể kết hôn xong rồi tìm hiểu tiếp." Lục Trường Chinh nói to, trông khí thế rất hùng hổ nhưng lỗ tai lại đỏ chót như sắp rỉ máu.

Tô Mạt:...

Anh trai, anh qua loa như vậy cha mẹ anh có biết không? Nếu gặp phải người không tốt, chờ tới khi kết hôn rồi mới tìm hiểu thì đã muộn rồi.

"Anh không sợ tôi không phải người tốt sao?

"Em không phải!" Lục Trường Chinh đáp một cách chắc nịch.

Anh từng đánh với rất nhiều đặc vụ phe địch, cô có phải người xấu hay không anh nhìn cái là biết ngay.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc nhưng hai tai lại đỏ bừng của anh, đột nhiên Tô Mạt cảm thấy hơi buồn cười.

"Nhất quyết phải kết hôn trước à? Có thể làm người yêu trường được không? Tôi mới 18 tuổi, không muốn kết hôn sớm như thế."

Lục Trường Chinh giật mình, cảm xúc mừng rỡ dâng trào trong lòng. Ý cô là đồng ý?

"Được, chúng ta làm người yêu vài ngày trước rồi mới kết hôn."

Tô Mạt:...

"Ý tôi là làm người yêu một thời gian, sau đó mới xem xét có nên kết hôn hay không."

"Đồng chí Tô, chủ tịch nói rồi, yêu đương mà không lấy mục đích là kết hôn thì chỉ là yêu qua đường. Đồng chí Tô muốn yêu qua đường hay sao?"

Tô Mạt:...

"Chủ tịch nói vậy thật, nhưng chủ tịch cũng nói phải cư xử nghiêm túc với mọi chuyện, tìm hiểu kỹ lưỡng rồi mới quyết định. Tôi vẫn chưa hiểu rõ về anh, tất nhiên bây giờ sẽ muốn tìm hiểu thì mới quyết định có nên tiến tới hôn nhân hay không."

"Đồng chí Tô không biết cái gì có thể hỏi tôi, tôi đảm bảo biết gì nói đó để giúp đồng chí Tô có thể hiểu nhanh hơn."

"Tôi và anh hiểu nhanh hơn thì được, còn người nhà của anh thì sao? Kết hôn là chuyện của hai gia đình."

Đôi mắt Lục Trường Chinh lóe sáng, chợt nghĩ tới chuyện mẹ chồng nàng dâu thường làm phiền tới đoàn trường chỗ anh, lúc này cũng hiểu ra.

"Đồng chí Tô, có phải em đang lo chuyện chung sống với gia đình tôi không? Về chuyện này thì em yên tâm, nhà tôi đã xây cất nhà cho tôi ở riêng sau khi kết hôn, không cần phải ở chung nhà với họ. Vả lại chờ chúng ta kết hôn xong chúng ta sẽ tách khẩu, lúc đó em chỉ cần quản lý chăm nom gia đình nhỏ của chúng ta là được."

"Còn tôi sẽ cố gắng nhiều hơn để em sớm ngày được theo quân."

Tô Mạt chững lại, ặc... Rõ ràng cô chỉ trêu anh mà thôi, sao lại bàn tới bước này luôn rồi...

Nhưng không thể không nói, cô đã hơi động lòng rồi.

Cô còn đang nghĩ phải rời khỏi viện thanh niên trí thức như nào, nếu lấy Lục Trường Chinh mà không cần chung sống với người nhà anh thì càng tốt hơn.

Nhưng cô cứ thế mà lấy chồng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-5.html.]

Chờ chút, không đúng, đã xây cất nhà xong...

Vì thế Lục Trường Chinh quay về là để kết hôn?

"Có phải ban đầu anh quay về để chuẩn bị kết hôn không?" Sắc mặt Tô Mạt lạnh đi, cô không muốn làm người thứ ba cướp tình yêu của người khác.

"Đúng thế, lần này tôi về là để chuẩn bị đi gặp đối tượng xem mắt, nếu thích hợp sẽ tiến tới hôn nhân. Ông nội tôi đã lớn tuổi, cơ thể không tốt nên muốn được nhìn thấy tôi kết hôn."

"Tuy nhiên tôi thật lòng muốn thành lập cách mạng hữu nghị với em."

"Có phải người nhà anh đã tìm được đối tượng cho anh rồi không?" Đột nhiên Tô Mạt hơi tức giận.

"Đã chọn được người, nhưng tôi chưa đi xem mắt với người đó nên chưa gọi là đối tượng. Bây giờ đã có đồng chí Tô rồi, tôi sẽ không đi xem mắt với người ta nữa."

"Vậy nếu tôi không muốn kết hôn sớm thì có phải anh sẽ đi chuẩn bị xem mắt kết hôn tiếp hay không?"

"Ngày trước tôi sẽ tìm một người thích hợp để kết hôn, nhưng sau khi gặp đồng chí Tô, tôi không thể làm vậy được nữa. Nếu đồng chí Tô không muốn kết hôn ngay thì tôi sẽ nói người nhà chờ thêm một chút." Lục Trường Chinh vừa nói nghiêm túc vừa xen cả mấy câu tỏ tình không rõ ý vào.

Tô Mạt nghe cũng thấy thoải mái hơn chút: "Vậy ông nội anh thì sao?"

"Tôi sẽ nói ông cụ, bảo ông cụ ráng thêm một chút để chờ cháu dâu." Lời nói của Lục Trường Chinh hơi lưu manh.

Tô Mạt nghe anh nói xong thì phì cười.

Người đàn ông này lúc đầu nhìn thì lạnh lùng, sau đó lại thấy là người nghiêm túc. Sao giờ cô lại thấy anh rất thật thà.

Hai mắt Lục Trường Chinh sáng bừng lên khi biết Tô Mạt đã có dấu hiệu thả lỏng. Anh toét miệng cười, trông vừa đẹp trai vừa ngốc nghếch.

Thật ra tính tình của Lục Trường Chinh vừa thật thà vừa cứng nhắc. Người không quen sẽ cảm thấy anh rất lạnh lùng, còn người quen sẽ thấy anh rất thật thà. Vẻ nghiêm trang vừa rồi của anh thực chất là do quá khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu bày tỏ.

"Đồng chí Tô, giờ chúng ta đi về trước, em cứ suy xét từ từ." Lục Trường Chinh ngồi lên yên xe gọi Tô Mạt.

Có vài chuyện không nên dồn ép quá mức, lui một bước để tiến một bước mới dễ đạt được hiệu quả.

*

Đi xe đạp rất nhanh, chặng đường nếu đi bộ sẽ mất hơn một tiếng, nhưng Lục Trường Chinh chỉ đạp mất 20 phút đã về tới nhà.

Khi đi qua đại đội, vừa hay gặp mấy bà thím đứng phơi thóc bên ngoài. Họ vừa phơi thóc vừa ngồi túm tụm lại bóc đậu phộng.

Thím Thúy Hoa mặt vuông cũng ở trong đó.

Thấy Lục Trường Chinh đạp xe chở Tô Mạt, hai mắt thím Thúy Hoa sáng ngời, đứng phắt dậy la to.

"Thanh niên trí thức Tô. Cô về rồi đấy à! Cơ thể đã khá hơn chút nào chưa?"

Tô Mạt hơi ngạc nhiên, bà thím này nhiệt tình như vậy thì khi nào?

Trong ký ức của nguyên chủ, cô ấy chưa từng được đối xử nhiệt tình như thế. Trái lại do cô ấy làm việc khá chậm chạp lên người dân trong thôn rất coi thường cô ấy.

Nhưng người ta đã hỏi thăm sức khỏe rồi, cũng không thể vô lễ không đáp được. Thế là cũng lên tiếng đáp lại: "Cảm ơn thím, sức khỏe tôi đã khá hơn rồi."

"Vậy tốt quá! Tính khi nào mới bọn tôi ăn cỗ thế?" Hai mắt thím Thúy Hoa sáng ngời, bà ta phải xác thực được quan hệ của hai người này.

Tô Mạt:...

Vậy là người của toàn đại đội đều đang ngồi chờ cô và Lục Trường Chinh kết hôn sao?
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 6



Tô Mạt không đáp, còn Lục Trường Chinh lại nói: "Một thời gian nữa."

Tuy đang nói nhưng Lục Trường Chinh cũng không đạp chậm lại, thoáng cái đã chạy xe qua đại đội.

Thím Thúy Hoa nhận được câu khẳng định thì vui lắm.

Cuối cùng bà ta cũng thắng Lý Nguyệt Nga được một lần!

Thím Thúy Hoa tên Lý Thúy Hoa, từ bé đã là đối thủ với mẹ Lý Nguyệt Nga của Lục Trường Chinh. Hai người so bì từ bé tới lớn, giờ già rồi vẫn thích cạnh tranh.

Lúc bé so ăn mặc, lập gia đình rồi so chồng, sinh đẻ so con, giờ già rồi so con dâu. Có lẽ sau một thời gian nữa họ sẽ so tới cháu.

Nhưng dù so về cái gì Lý Thúy Hoa cũng kém hơn Lý Nguyệt Nga một bậc.

Hai người họ sinh vào những năm 20, từ tên họ đã thấy được nhà Lý Nguyệt Nga khá giả hơn nhà Lý Thúy Hoa. Lúc nhỏ khi Lý Nguyệt Nga học xong hai năm trường tư thục, còn Lý Thúy Hoa mới được nghe giảng lén vài ngày bên ngoài.

Lớn lên, hai người cũng được gả tới thôn Lục Gia. Lẽ ra điều kiện của người Lý Thúy Hoa gả cũng khá tốt, đột nhiên cha chồng của Lý Nguyệt Nga lại tham gia cách mạng quay về, còn mang theo không ít bí mật Đảng về. Sau này dựng nước, cải cách, công xã hóa, cha chồng của Lý Nguyệt Nga đã trở thành bí thư đại đội. Lúc này Lý Thúy Hoa lại thua kém một bậc tiếp.

Khó khăn lắm mới chờ tới lúc cha chồng Lý Nguyệt Nga nghỉ hưu, nhưng chồng của Lý Nguyệt Nga lại lên thay chức. Còn chồng của Lý Thúy Hoa chỉ làm đội trưởng đội dân quân. Lý Thúy Hoa lại thua kém một bậc tiếp.

Sau này khi con cái lớn, con trai nhỏ Lục Hưng Hữu của Lý Thúy Hoa đi lính cùng đợt với con trai Lục Trường Chinh của Lý Nguyệt Nga. Cuối cùng Lục Trường Chinh trở thành sĩ quan trong quân đội, còn Lục Hưng Hữu đã giải ngũ về nhà hai năm trước. Lý Thúy Hoa lại thua kém tiếp.

May mắn ở chỗ, sau khi giải ngũ, bộ đội đã sắp xếp một công việc vận chuyển trong huyện cho Lục Hưng Hữu, tiền lương mỗi tháng là 48 tệ.

Lý Thúy Hoa còn từng ra vẻ vì chuyện này rất lâu.

Sau này nghe được đãi ngộ cấp bậc của Lục Trường Chinh từ chỗ con trai, bà ta giận tới mức nằm liệt ở nhà hai ngày.

May mà con trai bà ta cũng không chịu thua kém ai, lúc đầu năm đã cưới một cô vợ. Cô vợ này là người trong thành phố, làm trong nhà máy cơ khí, ăn lương theo sản phẩm. Mỗi tháng nhận 28 công tiền lương. Vì vậy nhà bà ta đã có hai người làm công ăn lương.

Nhìn khắp đại đội có nhà nào lấy được cô vợ làm công ăn lương trong thành phố đâu.

Đó là vinh dự duy nhất của Lý Thúy Hoa.

Giờ lại nghe nói Lục Trường Chinh sẽ về xem mắt, nghe nói là một nữ binh làm trong văn công đoàn bộ đội. Nếu là vậy thì cô con dâu nhà bà ta sao mà so được?

Chuyện này không thể thành được!

Đúng là trời cao có mắt, để Lục Trường Chinh cứu thanh niên trí thức Tô.

Nếu bà ta không nhân cơ hội này khiến quan hệ của họ thành thật thì rất có lỗi với trời cao.

Cứ thế, ba cô con dâu của Lý Nguyệt Nga sẽ chẳng có ai so được với cô con dâu của bà ta.

Thế là bà ta thắng một ván!

Bà ta nghe con trai nói hiện tại trong thành phố rất loạn, có lẽ các thanh niên trí thức về quê này sẽ không thể quay lại thành phố được nữa.

Thanh niên trí thức Tô tới từ Thượng Hải thì sao chứ, giờ không quay về thành phố được, ở nông thôn tay không thể làm, vai không thể vác. Tiền công còn thua xa đám trẻ con trong thôn, vừa nhìn đã biết phải sống dựa vào Lục Trường Chinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-6.html.]

Nhìn bộ dạng mềm yếu kia, có lẽ cũng là một con ma bệnh, sinh đẻ được hay không còn không biết.

Nhìn cái thân thể kia của Lục Trường Chinh, có lẽ mới chung phòng được hai hôm đã ngủm củ tỏi. Nếu vậy đứa con có tương lai nhất của Lý Nguyệt Nga sẽ thành người góa vợ.

Lý Thúy Hoa càng nghĩ càng đẹp, không nhịn được phì cười.

"Thúy Hoa, sao Lục Trường Chinh cưới vợ mà bà lại vui vẻ như thế?" Một bà thím đứng cạnh cảm thấy khó hiểu. Lý Thúy Hoa và Lý Nguyệt Nga không hợp nhau, giờ con trai Lý Nguyệt Nga cưới vợ, sao bà ta lại vui như thế?

"Chẳng phải là do sắp được ăn cỗ à, đã lâu không được ăn thịt nên giờ cứ nghĩ tới đã thấy vui." Lý Thúy Hoa bật cười.

"Đúng là lâu rồi chưa được ăn thịt, không biết nhà họ mổ heo khi nào nữa. Năm nay nhà tôi làm rất năng suất, công điểm nhiều hơn năm ngoái, chắc sẽ được chia nhiều thịt hơn." Một bà thím khác nói.

"Mà không đúng, Thúy Hoa, nhà bà có hai người lĩnh lương, hàng tháng được bao nhiêu là tiền sao lại không mua chút thịt biếu mẹ?" Có bà thím nhìn ra suy nghĩ của Lý Thúy Hoa, bắt đầu mỉm cười châm chọc.

Khắp đại đội có ai không biết ngày nào Lý Thiếu Hoa cũng đi khoe khắp nơi con trai con dâu biếu mình cái gì, lần nào về cũng cắt một miếng thịt to mang về. Chắc giờ thấy Lý Nguyệt Nga gặp xui nên ngay cả cái cớ thèm ăn thịt cũng nói ra.

"Ôi chao, tất nhiên là có quà biếu. Nhưng nhà đông người, tôi lại là người thương con thương cháu nên chỉ ăn có vài miếng."

"Lục Trường Chinh là sĩ quan đấy, cưới vợ chắc chắn sẽ không hề kém cạnh. Bây giờ chúng ta phải ráng nhịn bụng để ăn rồi." Lý Thúy Hoa vội đổi chủ đề, dẫn dắt mọi người nói sang chuyện khác...

*

Tâm trạng của Lục Trường Chinh rất tốt, anh đạp xe đưa Tô Mạt về viện thanh niên trí thức.

"Đồng chí Tô, em xem đi, mọi người đều đang chờ ăn tiệc cưới của chúng ta đấy. Chúng ta có nên nâng tiến độ lên không?"

Tô Mạt trừng mắt nhìn anh.

Lục Trường Chinh cười ngốc nghếch, nói: "Dạ dạ dạ, nghe lời đồng chí Tô hết, đồng chí Tô nói lúc nào thì là lúc đó."

"Em mau vào trong nghỉ ngơi một lát đi. Bây giờ tôi phải nhân lúc chưa tan tầm đi làm chút việc giúp mẹ. Em cứ nghỉ ngơi hai ngày, bồi dưỡng sức khỏe cho tốt, đừng có vội đi làm việc nhé, đằng nào vụ thu cũng sắp hết rồi."

Ai từng làm cũng biết làm ruộng rất mệt, từ nhỏ anh đã không thích làm ruộng rồi. Sau này kết hôn xong, anh cũng không cho cô làm ruộng, dù sao tiền trợ cấp của anh cũng dư sức nuôi cô.

"Em mau vào đi." Lục Trường Chinh giục Tô Mạt vào trong nghỉ ngơi.

Anh phải đi bàn bạc lại với mẹ, lớn chừng này hiếm khi mới tìm được một người vừa ý, không thể làm cô ấy ấm ức được. Cái gì người khác có cô ấy cũng phải có. Cái gì người khác không có, cô ấy vẫn có.

Lục Trường Chinh bắt đầu tính toán xem nên mua sắm gì khi kết hôn.

Những vật dụng hai chân cần có trong phòng tân hôn nhà anh đều có cả rồi, đồ đạc trong hai phòng đã được mua đủ, lò đất đã có, tủ đựng đồ lớn, bàn đất, băng ghế cũng đủ cả.

Phải rồi, vẫn thiếu một cái bàn trang điểm, vợ anh vừa nhìn đã biết là một người thích làm đẹp, phải mau chóng chuẩn gọi thợ mộc chuẩn bị cho cô ấy...

Còn ba món quan trọng thì phải hỏi xem trong nhà đã chuẩn bị phiếu được chưa, nếu chưa anh phải nghĩ cách lấy được, sau đó dẫn cô lên thành phố mua luôn.

Còn cả giấy kết hôn nữa, phải gửi điện báo lên quân đội để thủ trưởng phê gấp. Thôi, gọi điện thoại vẫn nhanh hơn, tới lúc đó gọi điện thoại thẳng tới là được.

Phải chụp cả ảnh kết hôn nữa, không những phải chụp ảnh kết hôn mà còn phải chụp riêng mấy bức ảnh cho vợ của anh. Lúc đó anh sẽ mang ảnh của vợ vào quân đội, khi nhớ sẽ bỏ ra ngắm.

Hiện tại cấp bậc của anh mới là phó đoàn trường, phải lên cấp bậc đoàn trưởng mới xin cho người thân theo quân được. Anh phải cố gắng hơn để cô có thể sớm ngày theo quân...
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 7



Lục Trường Chinh cảm thấy tinh thần hăng hái hơn, sau khi giục Tô Mạt vào trong nghỉ ngơi lần nữa anh mới đạp xe, phóng đi như một làn khói.

Tô Mạt bất lực nhìn Lục Trường Chinh đang vô cùng hừng hực khí thế.

Không lẽ đây là đặc thù của người thời đại này, làm gì cũng hấp tấp như vậy sao?

Tô Mạt thở dài.

Tuy rằng cô đã nghĩ kỹ, nhưng tới lúc này vẫn thấy hơi bàng hoàng. Dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn trong đời.

Hay là lấy luôn?

Người ở thời đại này chẳng phải cứ vừa mắt là kết hôn được à? Nếu đã tới đây rồi, không bằng nhập gia tùy tục luôn?

Dù ở thời đại nào thì Lục Trường Chinh cũng là một đối tượng kết hôn tốt. Anh là sĩ quan cấp bậc phó đoàn trưởng, chắc chắn tiền trợ cấp không hề thấp. Đã có nhà riêng, kết hôn xong không cần sống chung với cha mẹ chồng, cưới xong sẽ tách khẩu ngay, không sợ cảnh chị em dâu trong nhà xảy ra mâu thuẫn.

Ngay cả khuyết điểm ít khi ở nhà cũng trở thành ưu điểm với cô.

Có nhà riêng, chuyện này cũng được giải quyết, đúng là không còn gì tốt hơn.

Quan trọng nhất là vẻ ngoài của Lục Trường Chinh phù hợp với sở thích của cô.

Thực sắc tính dã, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường...

Tô Mạt che mặt lắc đầu, xoay người đi về viện thanh niên trí thức.

Viện thanh niên trí thức là một dãy 5 gian nhà đất, ở giữa ở phòng bếp và nơi ăn cơm, cũng là nơi dùng để tiếp khách khi có người tới. Hai gian phòng bên trái là nơi dành cho nam thanh niên trí thức ở, hai gian phòng bên phải dành cho nữ thanh niên trí thức ở.

Ngoài cửa trồng một vườn rau lớn, trồng rất nhiều rau cải xanh. Nhà xí thì ở một góc cạnh vườn rau, đó là một gian phòng được dựng bằng cỏ tranh.

Cả viện thanh niên trí thức và vườn rau đều được hàng rào trúc bao xung quanh, phía trước chỉ chừa lại một cánh cổng để ra vào.

Tô Mạt tìm phòng của nguyên chủ theo trong trí nhớ.

Ở vùng nông thôn thời đại này, rất ít người có thói quen khóa cửa. Tại viện thanh niên trí thức cũng thế, cửa ra vào chỉ được chốt chứ không được khóa lại.

Tô Mạt kéo chốt cửa đẩy vào. Căn phòng rất rộng, bên trong có một chiếc giường đất rất dài, đoán chừng có năm sáu người cùng ngủ bên trên cũng không sao. Ba thanh niên trí thức ngủ một phòng, rất rộng rãi.

Những người chung phòng với Tô Mạt cùng một nhóm tới đây với cô. Bọn họ tới đúng dịp thu hoạch vụ thu, vì thế cũng không có thời gian để đặt thêm đồ, vì thế trong gian phòng này không có mấy thứ linh tinh như tủ.

Họ đi mượn các thanh niên trí thức cũ hai băng ghế, lại tìm thêm vài tấm ván ráp lại thành một một cái bàn gỗ dài đơn sơ. Đặt hết hành lý lên trên, cái nào hay dùng tới thì để lên giường đất.

Tô Mạt tìm thấy chăn đệm của nguyên chủ, bên trên còn đặt mấy bộ quần áo cô đã giặt vài ngày trước. Chắc là do hai người bọn cùng phòng giúp cất vào.

Bọn họ mới tới chưa quen nhau hết, thỉnh thoảng lại giúp đỡ khích lệ nhau nên quan hệ cũng tốt hơn.

Lúc đầu nguyên chủ vội vàng chạy xuống nông thôn nên chưa kịp chuẩn bị gì, chăn đệm mang theo rất đơn giản. Trải một cái chiếu rơm trên giường đất, rồi trải thêm một cái khăn trải giường lên chiếu rơm, một cái chăn mùa hè mỏng mát như như chăn điều hòa của thời đại sau, ngay cả gối cũng không có.

Không rõ nguyên chủ nhỏ nhắn xinh xắn kia chịu đựng kiểu gì.

Khi nguyên chủ tới nông thôn có xách theo hai cái hòm bằng da. Một cái đặt trên giường đất, một cái cất trên bàn gỗ, một lớn một nhỏ đều được khóa kín.

Tuy rằng Tô Mạt đã dung hợp với trí nhớ của nguyên chủ, biết bên trong có thứ gì rồi nhưng vẫn muốn kiểm tra lại đồ bên trong lần nữa.

Quan trọng là hai cuốn sổ tiết kiệm có một khoản tiền kếch xù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-7.html.]

Lúc đọc truyện, bên trong không nói rõ số tiền cụ thể mà chỉ nói nguyên chủ mang theo một khoản tiền lớn.

Còn sổ tiết kiệm và hợp đồng mua bán nhà của nguyên chủ là do cha Tô kín đáo đưa cho cô trước khi cô xuống nông thôn. Lúc đó cô ấy đã nhét vào giữa hòm, chưa kịp xem thì đã mấy, vì thế chính nguyên chủ cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền.

Tô Mạt rất tò mò.

Dựa theo trí nhớ, Tô Mạt tìm được túi ẩn bên trong hòm da nguyên chủ đặt trên giường đất, mò được chìa khóa của hòm da.

Tô Mạt dùng khóa mở hòm da lớn trước, lấy hai cuốn sổ tiết kiệm nhét trong ngăn nhỏ ra. Đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp.

Thời khắc lịch sử tới rồi, các chị em!

Hai cuốn sổ tiết kiệm, một cuốn nhìn hơi cũ kỹ, chắc được làm bằng da trâu, nhìn vật liệu thô ráp bên ngoài có thể nhận ra được ngay. Mặt ngoài viết mấy chữ "Sổ tiết kiệm không kỳ hạn", ấn kèm hoa văn, phía dưới có một hàng chữ nhỏ đã hơi phai màu nên cô không thể nhìn rõ được đó là chữ gì.

Tô Mạt mở một cuốn ra xem trước, người đứng tên là Mạc Ngọc Dung, mẹ của nguyên chủ, bên dưới là con dấu của ngân hàng. Bên phải là dòng chữ viết tay, ghi chép ba lần gửi tiền tiết kiệm, bên dưới mỗi ghi chép đều có con dấu của nhân viên ghi chép sổ sách và nhân viên kiểm tra đối chiếu.

Tô Mạt nhìn thử, một lần gửi tiết kiệm vào tháng một năm 70, chỉ gửi 2000 tệ. Một lần gửi vào tháng mười năm 70, gửi 500 tệ. Lần cuối cùng cũng gửi 500 tệ, tổng cộng 3000 tệ.

Chắc hẳn đó là số tiền tích cóp bao năm của cha mẹ nguyên chủ. Ở thời đại 100 tệ đã rất lớn này thì đó là một khoảng tiền khổng lồ.

Tô Mạt mở cuốn sổ cũ kỹ ra, chủ nhà tên Tô Trọng Lê, là ông nội của nguyên chủ.

Phía bên phải ghi chép về khá nhiều về các khoản vào và chi ra. Cuốn sổ có vài trang, Tô Mạt lật xem thử, bắt đầu gửi vào năm 57, có lẽ là cổ tức do công ty hợp doanh chia cho sau khi trở thành tư bản, lần đầu gửi tiền tiết kiệm là hơn hai mươi nghìn tệ.

Vài năm sau chỉ ghi chép vào các khoản gửi vào, nhưng trong ba năm 60, 61, 62 lại có nhiều khoản chi lớn. Trong trí nhớ của nguyên chủ, đó là ba năm thiên tai, ông nội của nguyên chủ đã nhiều lần cậy nhờ quan hệ mua sắm rất nhiều lương thực ở nước ngoài để quyên góp cho những gia đình nghèo khó xung quanh.

Cũng do ba năm lao lực này đã khiến sức khỏe của Tô Trọng Lê ở năm 63 bệnh nặng không gượng nổi, vĩnh biệt cõi đời. Lúc tổ chức tang lễ cho Tô Trọng Lê, có rất nhiều ban lãnh đạo ở Thượng Hải tới viếng.

Ghi chép gửi vào tới tận năm 66, cổ tức trước ba năm đó đều bị Tô Trọng Lê rút hết, bên trong chỉ còn lại cổ tức sau ba năm thiên tai. Nhưng số tiền cũng lên tới tám mươi nghìn tệ.

Chỉ sợ tám mươi nghìn tệ ở thời đại này còn nhiều hơn cả tám mươi triệu đời sau.

Có tám mươi nghìn tệ là tiền vốn, lại còn ở thời đại có thể nhặt được tiền ở khắp nơi này, dù Dương Tố Vân có là heo cũng biết vung cánh bay.

Tô Mạt siết chặt nắm đấm, chút ấn tượng tốt về vai chính Dương Tố Vân đã bị đánh mất hoàn toàn.

Khi Dương Tố Vân đoạt được sổ tiết kiệm, bác trai của nguyên chủ chưa xảy ra chuyện gì. Cô ta không gửi lại khoản tiền tiết kiệm kếch xù cho người nhà của nguyên chủ, mà lại giấu nhẹm đi. Cứ cho rằng cô ta không có cách liên lạc với bác trai của nguyên chủ, nhưng cha của cô ta quen biết bác trai của nguyên chủ thì kiểu gì cũng có cách.

Đúng là gia đình giả nai có một không hai!

Đến lúc rồi!

Từ đây con đường trở nên tối tăm!

Xem sổ tiết kiệm xong, Tô Mạt bắt đầu kiểm kê lại tiền giấy và tài sản của nguyên chủ.

Tô Mạt lấy hết tiền giấy trong hòm ra, đếm một lúc có tổng cộng 1035 tệ 4 hào. Lẽ ra là có 1045 tệ 4 hào, nhưng lúc chữa bệnh đã tốn 10 tệ, à, còn nợ Lục Trường Chinh năm tệ nữa, vì thế chỉ còn có 1030 tệ 4 hào thôi.

Ở thời đại này, cô được coi là một phú bà rồi.

Còn phiếu thì có một xấp thật dày, đa dạng đủ mẫu, phiếu đổi ngoại tệ, phiếu công nghiệp, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu dầu, phiếu rau, phiếu đường, phiếu vải, phiếu giày, phiếu vải bông... Đủ loại phiếu cái nào cũng có, thậm chí còn có phiếu sữa bột, phiếu đồng hồ đeo tay. Nhưng đa phần đều là loại dùng riêng ở Thượng Hải, rất ít loại thông dụng trên cả nước.

Sống trong thời đại làm gì cũng phải có phiếu như này, nếu không có phiếu thì có tiền cũng không có chỗ tiêu.

Đột nhiên Tô Mạt thấy hơi buồn, xem ra phải tới chợ đen mới dùng được số phiếu này.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 8



Tô Mạt phân loại số tiền phải cất, định lát nữa sẽ thu hết vào không gian.

Sau khi làm xong xuôi, Tô Mạt bắt đầu kiểm kê tới những thứ khác của nguyên chủ, phát hiện đa phần đều là những thứ hay mặc và hay dùng tới.

Hai chiếc áo khoác len dài, mấy cái váy, vài bộ sơ mi và áo khoác, vài chiếc áo lông và mấy cái quần. Tô Mạt không am hiểu lắm về vải vóc, sờ vào cảm thích là chứng đó đó là vải tốt rồi. Đồ lót thì có vài bộ, ba đôi giày da, hai đôi giày vải.

Mấy thứ này là do nguyên chủ dùng phiếu ngoại tệ mua ở cửa hàng Hữu Nghị tại Thượng Hải.

Còn có một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp do nguyên chủ mua theo trào lưu. Mua xong mặc thử cảm thấy không thoải mái nên từ khó không dùng tới nữa, bây giờ lại mang tới đây.

Ngoài quần áo ra thì còn có dây buộc tóc kẹp tóc, kem bông tuyết, sáp thơm bôi tóc, xà phòng thơm, bút kẻ mày, thậm chí còn có cả một thỏi son môi.

Những đồ nguyên chủ mang theo không hoàn toàn vô dụng, nhưng cũng không thể nói là hữu dụng được. Nói sao cũng không thể mặc lúc làm ruộng được.

Thứ duy nhất phù hợp chính là hai bộ quần áo lao động màu xanh và giày giải phóng mua ở hợp tác xã mua bán trước khi xuống nông thôn. Hiện tại hai bộ áo lao động màu xanh đang được đặt tùy tiện trên giường đất chứ không cất vào hòm da.

Nguyên chủ tham gia vào thu hoạch vụ thu đã được mười mấy người, cứ thế mặc thay phiên hai bộ đồ kia.

Đồ nguyên chủ mang theo không hợp với thời tiết vùng Đông Bắc. Mấy mùa xuân hạ thu thì còn tạm mặc được, nhưng tới mùa đông thì rất lạnh.

Tới khu Đông Bắc cần nhất là áo bông, quần bông, giày bông, chăn bông, nhưng nguyên chủ chẳng có thứ gì.

Nhưng khi Tô Mạt nhìn thấy số phiếu chất chồng, thấy bên trong có không ít phiếu mua vải bông cũng đoán có lẽ nguyên chủ định đợi tới nơi này rồi mới mua bông vải nhờ người may.

Về đồ dùng hàng ngày, nguyên chủ chỉ mang theo hai cái khăn lông, một cái cặp lồng, một bình nước và một cái đèn pin. Còn mấy thứ như đồ tráng men, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng các thứ lại không có.

Nguyên chủ tính tới đây rồi mua thêm, không ngờ vẫn chưa có thời gian để đi mua. Trong mười mấy ngày qua, cần lau chùi gì đều mượn chậu của người khác, còn miệng thì chỉ súc qua với nước mà thôi.

Cũng không rõ một cô gái ở bẩn như thế lao Lục Trường Chinh lại vừa ý cho được.

Nhìn thấy gương trang điểm bên cạnh, Tô Mạt cầm gương lên soi, không khỏi ngạc nhiên òa lên.

Mặc dù đã biết trước nguyên chủ rất đẹp qua trí nhớ, nhưng không ngờ lại xinh đẹp tới vậy.

Đôi mày cong như lá liễu, cặp mắt đào hoa đa tình, mũi cao thẳng thuôn dài, đôi môi không tô son mà lại đỏ như anh đào, là một người đẹp vùng Giang Nam điển hình. Làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi, bảo nõn nà như mỡ đông cũng không nói quá. Tuy rằng phải làm ruộng mười mấy ngày khiến làn da hơi sạm đi một chút, nhưng lại mang cảm giác mong manh dễ vỡ, khiến người ta thương xót.

Không trách Lục Trường Chinh vừa thấy đã thích.

Ầy...

Đúng là đàn ông!

Vẻ ngoài của Tô Mạt chỉ hơi xinh đẹp, vả lại để an toàn hơn vào thời tận thế, cô đã để tóc mái thật dày, đeo cặp mắt kính to đùng trông vô cùng quê mùa. Bây giờ tự nhiên biến thành một người đẹp khiến cô rất vui, không nhịn được cầm gương lên ngắm nghía một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-8.html.]

Sau khi ngắm nghía xong, Tô Mạt sắp xếp gọn gàng lại đồ đạc định thu vào không gian, còn hợp đồng mua bán nhà, sổ tiết kiệm, tiền giấy và phiếu đều đặt tạm sang một bên.

Dù sao nhìn ra được nhà có dạng gì trên mấy tờ giấy chứng nhận này, nhưng trong sách gốc có viết đó là mấy tờ hợp đồng mua bán nhà của ba căn nhà kiểu Tây.

Sau này sẽ trị giá một khoản lớn.

Sau khi kiểm kê lại toàn bộ tài sản của nguyên chủ xong, Tô Mạt lại định kiểm kê lại đồ của mình.

Sau khi chắc chắn trong viện thanh niên trí thức không có ai thêm lần nữa, Tô Mạt đã buộc chặt cửa phòng. Bấy giờ cô mới vung tay lên, lấy hết đồ trong không gian ra ngoài.

Chỉ thoáng cái căn phòng trống trải đã chất kín đồ.

Trước kia không gian của Tô Mạt lớn, đồ bên trong được cô sắp xếp theo chủng loại để tiện lấy khi dùng tới. Bây giờ không gian đã nhỏ đi gấp mấy lần, đồ đạc chất chồng lên nhau rất lộn xộn. Cô phải chỉnh lý xếp loại lại lần nữa, nếu không sau này cần dùng sẽ không dễ lấy.

Tô Mạt bận rộn gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi thứ, phân chia từng loại cất vào không gian.

Đồ đạc được chia thành mấy loại.

Đầu tiên là những loại thức ăn như lương thực dầu ăn bột gạo.

Lương thực: 30 cân gạo chia thành 10 túi, 20 cân bột mì chia làm 8 túi, 4 cân bánh trứng bột mì chia làm 3 thùng, 5 cân bột gạo đựng hết nửa thùng.

Dầu: 6 lít dầu lạc, đựng trong 3 thùng rưỡi.

Thịt: 10 cân thịt dăm bông, một cặp. Lạp xưởng khoảng 4 cân. Thịt khô khoảng 10 cân. Đồ hộp cá chao sốt đậu, 16 lon. Thịt lợn nấu chín đóng hộp, 9 lon. Thịt kho tàu đóng hộp, 3 lon.

Không có thịt sống, bởi vì khi cô thức tỉnh dị năng không gian, rất ít khi xuất hiện thịt sống. Thỉnh thoảng đổi được một ít cô đều bỏ ra ăn ngay cho đỡ thèm.

Gia vị: Nước tương, 3 lọ. Xăng dầu, 2 bình. 500g muối iot, 13 túi. 400g đường kính trắng, 3 túi. 2 cân đường mật, 3 lon. Và thêm một bọc lớn có đủ các loại hương liệu.

Đồ dinh dưỡng: Sữa bò, 6 thùng rưỡi. Sữa bột, 8 lon.

Còn một ít quà ăn vặt, kẹo, bánh bích quy số lượng ít nên Tô Mạt không kiểm kê từng loại, mà cất hết vào một cái túi lớn.

Thứ hai là vật dụng hàng ngày.

Chăn lông, 1 chiếc. Chăn, 4 chiếc. Đệm giường, 1 cái. Gối, 2 cái. Chăn ga gối đệm, 3 bộ.

Khăn lông, 23 chiếc. Bàn chải đánh răng, 16 cái. Kem đánh răng, 3 lọ. Dầu gội đầu, 2 lọ. Sữa tắm, 3 lọ. Băng vệ sinh (24 miếng 1 gói), 6 túi rưỡi. Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, không định lượng.

Đèn bàn, 3 chiếc.

Các loại vật dụng trong phòng bếp như niêu bát gáo chậu, dao, bếp nhỏ đều có một bộ. Có cả mấy cái thùng nhựa, chậu nhựa, cốc giữ nhiệt và cốc bình thường.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 9



Tiếp theo tới quần áo và trang sức.

Quần áo bông, hai bộ. Quần áo thể thao, mười mấy bộ. Đồ lót giữ ấm, mười mấy bộ. Đồ ngủ, mấy bộ. Đồ lót, mười mấy chiếc. Giày thể thao, sáu đôi. Tất chân, không định lượng.

Mặc dù đồ ăn thức uống không nhiều, nhưng đều là đồ cô tích cóp được do bán trái cây rau củ và lương thực do cô thúc sinh có được.

Tiếp theo còn có rất nhiều sách.

Năm xảy ra tận thế cô mới chỉ mười bốn tuổi, định thi vào lớp cơ sở Thanh Hoa. Sau này đã ở cố định tại căn cứ nhưng cô vẫn nuối tiếc vì chưa kịp lên đại học, vì thế lúc mua đồ đã đổi thêm một ít sách giáo khoa để tự học.

Lúc đổi sách cũng đổi thêm cả một vài loại sách không liên quan khác, bởi vì Tô Mạt cảm thấy có ích nên cũng mua luôn.

Tô Mạt chọn ra vài cuốn sách lịch sử có ghi chép liên quan tới thời đại này, trong đó có một quyển sách tên là [Kỹ năng cần thiết khi xuyên việt], định sau này đọc thử xem có tác dụng gì không.

Còn có một bộ pin năng lượng mặt trời và tấm pin năng lượng mặt trời loại 800W, cô phải tích cóp mấy năm trời mới mua được lúc còn ở thời tận thế.

Nếu có đủ ánh nắng mặt trời, chỉ cần đặt bên ngoài khoảng từ 2 tới 2 tiếng rưỡi là có thể sạc đầy điện.

Hồi còn ở thời tận thế, cô gần như chỉ dùng để chiếu sáng vào buổi tối. Nếu không bật hết toàn bộ đèn điện trong phòng, dùng tiết kiệm lại thì dùng hơn tháng cũng không sao.

Ngoài ra trong không gian còn có một lượng lớn đủ loại hạt giống cây nông nghiệp do cô thu gom. Các loại trái cây cô thúc sinh để buôn bán và một vài đồ lặt vặt khác. Ví dụ như con d.a.o dùng để phòng thân hay là dùi cui điện.

Hiện tại không gian đã thu nhỏ bớt, các loại trái cây chiếm gần hai phần ba không gian, đầy ắp cả một khoảng.

Cô phải xem khi nào tới chợ đen bán hết một lượt luôn.

Sau khi thu dọn lại không gian, cất hết sổ tiết kiệm, hợp đồng mua bán nhà, tiền giấy và phiếu vào không gian xong, cuối cùng Tô Mạt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mạt lấy chiếc đồng hồ đeo tay của nguyên chủ trong khe ẩn của hòm da, nhìn thời gian, sắp tới lúc mới người tan tầm rồi. Vì thế cô đã ra khỏi phòng, định đi tắm trước khi mọi người quay về.

Gội đầu sạch sẽ, từ khi ngã xuống sông tới giờ cô vẫn chưa tắm thêm lần nào, vẫn luôn cảm giác người có mùi hôi.

Nhóm lửa không làm khó được Tô Mạt, ở thời tận thế, những dân đen như cô đều dùng củi để nhóm lửa cả.

Sau khi đổ nước vào nồi, Tô Mạt đi vào vườn rau giả vờ đang nhổ cỏ. Thực chất cô đang hấp thu năng lượng hệ Mộc bên trong đám cỏ dại.

Cỏ dại tuy nhỏ, nhưng nói sao cũng là năng lượng.

Cỏ dại trong tay Tô Mạt khô héo với tốc độ rất nhanh, sau đó bị cô nhẹ nhàng kéo lên, nhổ bỏ tận gốc.

Thoáng cái Tô Mạt đã nhổ bỏ sạch sẽ cỏ dại trong vườn rau và khu vực xung quanh. Gom hết đống cỏ dại khô héo lại, sau đó ôm vào phòng bếp dùng làm nhiên liệu nhóm lửa nấu nước.

Phòng tắm trong viện thanh niên trí thức là một gian phòng nhỏ được ngăn lại bằng bùn nhão, nằm ngay một góc trong phòng bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-9.html.]

Nhân lúc chưa có ai về, Tô Mạt vội vàng múc hai xô nước, chạy tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Mạt ngồi ở cửa vừa lau tóc vừa suy nghĩ sắp xếp tiếp theo.

Mặc dù nguyên chủ là người có tiền, nhưng trước mắt số đồ cô ấy để lại có thể dùng được thật sự cũng không nhiều.

Số tiền trong hai cuốn sổ tiết kiệm, chưa nói đến vấn đề ở thời đại này không thể rút tiền xuyên tỉnh, dù có thể, cô cũng chưa định rút.

Số tiền tám mươi ngàn Tô Trọng Lê để lại thuộc về hai anh em Tô Đình Khiêm và Tô Đình Đức. Cô cũng định giữ lại ba nghìn của cha mẹ nguyên chủ, nếu có một ngày họ có thể về thành trước thời hạn, cô mang qua cho họ cũng có tài sản mà dùng.

Còn dư lại một nghìn ba mươi tệ của nguyên chủ, nhìn có vẻ nhiều, nhưng trong tình huống cái gì cũng phải mua thì không quá vài năm. Chủ yếu do cô không có phiếu, rất nhiều thứ đều phải mua trong chợ đen, dĩ nhiên giá cả sẽ đắt hơn.

Hơn nữa cô phải để dành tiền, chờ thi tốt nghiệp xong sẽ thi đại học, hoàn thành giấc mơ Thanh Hoa của mình. Sau đó mượn làn gió cải cách để tích trữ nhà cửa, làm ăn, phát tài!

Vì vậy, cô phải có tiền!

Dựa vào cái gì để kiếm tiền đây? Dùng dị năng để thúc đẩy hoa quả, rau cải sinh trưởng mang ra chợ bán?

Chỉ có thể miễn cưỡng xem như là một lựa chọn dự phòng.

Giá cả hoa quả rau cải ở thời đại này thấp, không bán được bao nhiêu tiền, muốn bán chỉ có thể chờ hết mùa, bán những loại quý hiếm mới có thể lên giá.

Nếu như hợp tác trực tiếp với chợ đen, rau quả sẽ không để được lâu, người trong chợ đen chắc không dám ăn tham một lượng hàng lớn, chỉ có thể cung ứng một lượng nhỏ. Nhưng nhiều lần như thế, nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn, lỡ như một ngày nào đó không may bị bắt thì được không bù mất.

Vì thế chưa tìm được cách an toàn, chỉ có thể tìm cách dự bị.

Nhưng mà, cô có thể đến chợ đen bán một số đồ để kiếm thêm thu nhập.

Nếu thúc đẩy sinh trưởng giá thấp mang lại giá trị hiệu quả và lợi ích không cao, vậy thì thúc đẩy sinh trưởng giá trị cao.

Cô nhớ rõ ở Đông Bắc có rất nhiều nhân sâm núi. Nếu cô có thể tìm được nhân sâm núi, vậy có thể thúc đẩy sinh trưởng nhân sâm núi mang đi bán.

Cô nhớ trong tiểu thuyết niên đại khác, một cây nhân sâm núi có thể bán một hai trăm tệ. Nếu hai đến ba tháng có thể bán một cây nhân sâm, vậy cũng không thua những người lãnh lương bao nhiêu.

Nhưng chuyện này chỉ được coi là thu nhập bí mật, không thể lộ ra bên ngoài.

Ở nơi tận thể khổ cực này, cô nghĩ tới cuộc sống có thể ăn thịt. Do đó, cô muốn sống sống tốt không bị người khác chỉ trích, nhất định phải có một nguồn thu nhập ở ngoài sáng.

Nguyên chủ là cán sự tuyên truyền trong xưởng may, cách hành văn vẫn còn rất cứng. Lúc ở Thượng Hải, cô ấy thường xuyên gửi bản thảo cho các tòa soạn, hầu như đều không được đăng tải.

Vốn dĩ trong thời kỳ đặc thù, gửi bản thảo là không có tiền nhuận bút, bình thường chỉ nhận được phiếu chứng nhận hoặc một mẫu đã được in sẵn.

Sau này, biên tập tòa soạn yêu quý tài hoa của cô ấy, đã xin cho cô ấy một thẻ chứng nhận "Cộng tác viên thông tin ngoài biên chế", giống như các cộng tác viên khác, cô gửi bản thảo sẽ được tính tiền nhuận bút. Đáng tiếc, cái thẻ này mới xin được một tháng thì nguyên chủ đã về quê.

Tô Mạt nghĩ, tháng trước hình như nguyên chủ nhận được hơn hai mươi tệ tiền nhuận bút.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back