Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách

Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 100



Mạc Du Tâm đảy Trần Qua một cái, cười nói: “sao mấy bà nói vậy?”

“Xía, bình thường tụi tui cũng nói ít mà.” Trần Qua liếc mắt chê Mạc Du Tâm, đây còn có các bạn cùng phòng của Tô Ngữ Băng nữa mà, các nàng cũng ngại chứ bộ.

“Ah, chắc tui tin.” Mạc Du Tâm hiển nhiên là không tin rồi.

Lúc Tô Ngữ Băng đến đã nhìn thấy các bạn cùng phòng ngồi vào bàn ăn rồi, nàng thấy bên cạnh Mạc Du Tâm còn một chỗ trống, liền cong môi cười thản nhiên.

Mạc Du Tâm thấy nàng ngồi xuống, quay đầu ôn nhu hỏi: “Tiểu Nguyệt Lượng ngủ rồi sao?”

“Ừ, chắc là lần đầu có nhiều người đến chơi với nàng, vừa rồi còn hưng phấn lắm, giờ lại ngủ say sưa rồi.” Tô Ngữ Băng cười trả lời.

“Vậy là được rồi, mình sợ con bé vui quá lại không ngủ được.” dù sao cũng là Mạc Du Tâm lo quá thôi, bảo bảo lúc vui thì sẽ vui, lúc ngủ thì sẽ ngủ mà.

Lúc này nồi lẩu cũng đã sôi, Mạc Du Tâm liền cho thịt dê vào nồi, sau đó cho hai viên lẩu khác nhau vào hai bên, viên lẩu tan ra thì thịt sẽ ngon hơn.

“Mọi người ăn thịt đi nha, mình mua nhiều lắm.”

Thịt dê được thái mỏng, ngập trong lẩu sôi chỉ một chút là chín, “chín rồi, chín rồi, mau gắp ăn thôi, ăn xong mình thêm vào.” Mạc Du Tâm thúc mọi người cầm đũa, lẩu nha phải ăn nóng mới ngon.

Cô gắp thịt dê trong khay lẩu cà chua cho Tô Ngữ Băng, rồi gắp một chút cho mình.

Tô Ngữ Băng cười nhìn Mạc Du Tâm gắp đồ ăn cho nàng, rất là hưởng thụ.

Phó Chi Đào nhìn hai người chăm sóc cho nhau, cười chọc nói: “sống chung đúng là khác biệt nha, chưa có ai gắp thịt cho tui bao giờ.”

Mạc Du Tâm cười rồi gắp thịt, “để mình gắp cho bạn nha.”

“Không cần, tôi là kể độc thân không xứng để cô gắp cho.” Phó Chi Đào nói tiếp còn vờ lau nước mắt chọc cho mọi người cười vui vẻ.

“Đào Đào bồ chọc tụi mình hoài nha,” Tô Ngữ Băng đỏ tai, nhưng vẫn vui vẻ, Mạc Du Tâm đối với nàng rất tri kỷ a.

Trần Qua nói tiếp, “chúng tôi quen rồi, lần trước ăn cơm với nhau cũng vậy, chỉ có mấy người độc thân chúng tôi tự múc canh cho nhau, đâu có như gia đình người ta đâu.”

“Nói nhiều mà muốn khóc,” Lý Tân Khiết phụ họa, nhìn thấy Mạc Du Tâm ăn khay lẩu cà chua lại nói: “Mạc Du Tâm, bình thường bà hay đi ăn lẩu dầu cay với tụi tui mà, sao hôm nay ăn thanh đạm vậy?”

“Ngữ Băng hiện tại chưa thể ăn cay, tui phải ăn như vậy với cô ấy.” Mạc Du Tâm cười nói, thấy thịt trong nồi đã hết liền cho thêm thịt vào.

Tô Ngữ Băng nghe vậy, tâm tình khá tốt, khóe môi lại cong lên.

Giang Thiển ngồi đồi diện Mạc Du Tâm bên kia vừa nghe Mạc Du Tâm nói như vậy a một tiếng chà tay, “được rồi, đám độc thân chúng ta không xứng đâu, làm gì có ai theo mình chứ?”

“Vậy thì để tui giúp bà nha.” Trần Qua rả vẻ mảnh mai.

“Dẹp đi, tui không cần bà giúp.” Giang Thiển cười đẩy Trần Qua xa một chút.

Động tác của các nàng lại chọc cười Phó Chi Đào, bạn bè cùng phòng hai bên lại trò chuyện với nhau, mục tiêu chủ yếu của bọn họ vẫn là Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm cũng không để ý các nàng, thêm thịt thêm rau đúng lúc, ăn đến no nê.

Mọi người vui vẻ một hồi, ăn no cũng đã 2h chiều, Diêu Thiến các nàng liền giúp thu don chén bát.

Mạc Du Tâm cười nói: “mọi người ra phòng khách nghỉ ngơi đi, để mình làm được rồi.”

Tô Ngữ Băng vội đoạt chén trong tay Diêu Thiến cười nói: “đúng đó, mọi người đến chơi mà, sao lại để các bạn rửa chén được, mau vào phòng khách ăn trái cây đi, Tiểu Nguyệt Lượng cũng sắp dậy rồi đó.”

Diêu Thiến cũng không dành được với hai người, đành phải vào phòng khách nói chuyện với mọi người.

Tô Ngữ Băng giúp Mạc Du Tâm dọn chén đũa, Mạc Du Tâm đã đổ nước lẩu xong, chuẩn bị rửa rồi.

Mạc Du Tâm tiếp nhận chén đũa trong tay Tô Ngữ Băng cười nói: “cậu này ra chơi với các bạn đi, mình rửa xong nhanh thôi.”

“Không được, mình phải giúp cậu.” Tô Ngữ Băng một tay cầm vạt áo Mạc Du Tâm, khuôn mặt dựa vào vai của Mạc Du Tâm, tiêu rồi, hình như càng ngày nàng càng thích làm nũng với Mạc Du Tâm.

“Ừ, vậy mình sẽ rửa nhanh hơn.” Mạc Du Tâm cũng không còn hoảng loạn như trước khi bị Tô Ngữ Băng dựa vào, bàn tay không nhanh không chậm rửa chén.

Trần Qua muốn ăn trái cây, nhưng không thấy dao cắt trái cây, đứng dậy đi vào bếp, thì nhìn thấy Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm đanh dính với nhau, liền dừng lại, xoay người về phòng khách.

Giang Thiển thấy người đi tìm dao đã quay về, nghi ngờ hỏi: “dao gọt trái cây đâu? bạn tìm lâu quá đó?”

“Xía, tình nhân người ta đang dựa nhau nói chuyện kia kìa, tui tới làm cái gì? làm bóng đèn hả?” Trần Qua định qua nhưng lại thấy hai vị đã như vậy rồi.

Diêu Thiến cười một cái nói: “đúng là ở chung liền có nhiều tình cảm, 2 tháng trước còn kêu chỉ là bạn bè bình thường, bây giờ nhìn lại còn có cái gì là bình thường nữa đâu?”

Mọi người đều cười gượng, bạn bè bình thường cái gì, đây là Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm nói ngoài miệng mà thôi, không ai tin cả.

Sau mười mấy phút, hai người cũng dọn bếp xong, về phòng thì thấy bảo bảo còn đang ngủ, lúc này mới ra phòng khách.

Mạc Du Tâm liền thấy mọi người nhìn chằm chằm cô và Tô Ngữ Băng, cô bị biểu tình nhìn của mọi người làm cho buồn cười, “mọi người sao vậy? cùng dùng biểu tình gì nhìn tụi mình vậy?”

Trần Qua ho nhẹ một tiếng cười nói: “hai người vừa rồi ở trong bếp làm gì đó? tui định hỏi mượn dao gọt trái cây thôi mà tui sợ quá phải quay về luôn.”

“Rửa chén thôi mà, có làm gì đâu, từ khi nào bà sợ thành như vậy rồi?” Mạc Du Tâm bật cười trừng mắt nhìn bạn cùng phòng với mình diễn trò.

“À ~ rửa chén, tụi tui biết rồi.” Giang Thiển trừng mắt nhìn Mạc Du Tâm.

Nhưng Tô Ngữ Băng lại có chút xấu hổ, đứng sau lưng Mạc Du Tâm, mặt nhẹ nhàng chôn sau vai Mạc Du Tâm.

“A, mấy bà ở đây nói chuyện đi nha, dao gọt trái cây ở trong ngăn kéo á, tui và Ngữ Băng về phòng xem Tiểu Nguyệt Lượng dậy chưa nha.” Mạc Du Tâm nắm tay Tô Ngữ Băng kéo về phòng.

Vừa đóng cửa lại, Tô Ngữ Băng liền vùi vào lòng Mạc Du Tâm, “tiêu rồi, bị bạn cùng phòng với cậu này nhìn thấy rồi.”

Mạc Du Tâm cười dỗ dành: “không sao đâu, chỉ ôm một cái thôi, cũng không có làm gì khác.”

Tô Ngữ Băng nghe vậy nhấp môi ngẩng đầu nhìn Mạc Du Tâm: “cậu này còn muốn làm cái khác nữa hả?”

“Mình đâu có, mình luôn nghe lời cậu này mà.” nói rồi Mạc Du Tâm lại ôm Tô Ngữ Băng vào lòng.

Bảo bảo ngủ cũng đã hơn nửa ngày, mở mắt chuẩn bị khóc, thì thấy mommy và mẹ ôm nhau, mở to mắt nhìn mẹ và mommy, thậm chí quên luôn chuyện quan trọng là muốn khóc.

Mạc Du Tâm nhìn vẻ mặt bảo bảo chưa tỉnh ngủ buồn cười, thả Tô Ngữ Băng ra, đi tới giường nhỏ bế bảo bảo lên, “Tiểu Nguyệt Lượng dậy rồi hả? để mommy ôm một cái nha.”

Cô bế bảo bảo lên thuận tiên sờ thử xem bảo bảo có tè dầm hay không, đúng là tè rồi, cùng Tô Ngữ Băng thay tã cho bảo bảo xong, Mạc Du Tâm để Tô Ngữ Băng cho bảo bảo bú sữa.

Mọi người còn đang ở trong phòng khách trò chuyện, xem ti vi, so với lúc ăn cơm thì mọi người đã thả lỏng hơn nhiều.

Giang Thiển thấy Mạc Du Tâm đi ra thì cười chọc ghẹo: “chịu nhả rồi sao? Tiểu Nguyệt Lượng của tụi tui dậy chưa?”

Mạc Du Tâm cười đáp: “dậy rồi, Ngữ Băng đang cho con bé ăn, chút nữa mấy bà chơi chùng nó nha.”

Trần Qua đi dạo trong nhà, thấy có một phòng để mát cắt và bàn làm việc, liền hiếu kỳ hỏi: “Mạc Du Tâm, bà để cái phòng này thành phòng khắc ngọc luôn hả?”

“Ừ, tui hay mượn máy của người ta, nên tự sắm cho mình một cái luôn.” Mạc Du Tâm gật đầu trả lời.

“Được nha, nhưng mà bà làm việc phòng này rồi, bà ngủ chỗ nào?” Trần Qua theo bản năng hỏi.

Giang Thiển bật cười vỗ vỗ Trần Qua, “chuyện riêng của tình nhân người ta, bà đừng xen vào, chắc chắn không có ngủ dưới đất đâu.”

Mạc Du Tâm cười nhìn bạn cùng phòng với mình nghịch ngợm nói đùa.

Mọi người nói chuyện một lúc, Tô Ngữ Băng cũng bế bảo bảo ra, trong tay bảo bảo còn cầm một heo bông nhỏ, lắc lư qua lại, xem ra tâm tình không tệ.

Bảo bảo vừa thấy các dì là được bế được ôm được chơi cùng, ai cũng được bế bảo bảo, cho nên Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng cả buổi chiều cũng không bế được bảo bảo.

Bảo bảo thì rất vui vẻ, được nhiều dì xinh đẹp chơi với nàng, bảo bảo vui quá xá vui rồi.

Mạc Du Tâm định giữ mọi người lại ăn tối cùng gia đình, nhưng Diêu Thiến các nàng sợ Mạc Du Tâm chuẩn bị quá cực khổ, lên không chịu ở lại.

Mạc Du Tâm bế bảo bảo tạm biệt các dì, bảo bảo nghiêng đầu còn chưa muốn xa cách, chỉ vào Diêu Thiến các nàng cái miệng không ngừng kêu: “nha nha nha~”

“Ừ, các dì phải về trường học rồi, lần sau sẽ đến chơi với Tiểu Nguyệt Lượng được không? Tiểu Nguyệt Lượng tạm biệt các dì nha?” Mạc Du Tâm cầm tay bảo bảo lắc lắc với Diêu Thiến các nàng.

Chờ mọi người đi rồi, bảo bảo lại làm nũng với mẹ và mommy, tay nhỏ cầm đồ ngủ của Mạc Du Tâm rồi lại cọ cọ Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm chọc bảo bảo một hồi rồi đưa bảo bảo cho Tô Ngữ Băng bế, “Ngữ Băng, cậu này bế bảo bảo một chút đi, mình dọn dẹp nhà một chút.”

Các bạn đến chơi hai người rất vui vẻ nhưng mà vẫn phải dọn dẹp, quét sàn một chút cho sạch sẽ hơn.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm chuẩn bị dọn nhà, vội dỗ bảo bảo một chút rồi để bảo bảo vào xe đẩy nhỏ để bên người.

“Để mình giúp cậu, cậu này quét mình lau như vậy sẽ nhanh hơn.” Tô Ngữ Băng bên này đã nhúng dẻ lau nhà xong.

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng thở dài, “không nhiều đâu, mình làm xong ngay mà, cậu này chơi với Tiểu Nguyệt Lượng đi.”

“Không thích, mình muốn làm với cậu này cơ, cái gì cũng không cho mình làm, mình sắp bị cậu chiều hư rồi.” Sóng mắt Tô Ngữ Băng ôn hòa, giọng nói như đang làm nũng.

“Ừ, vậy làm chung đi, dọn xong sớm chúng ta chơi cùng Tiểu Nguyệt Lượng.” Mạc Du Tâm cười nói.

Bảo bảo như nghe hiểu được Mạc Du Tâm nói cái gì, nghiêng đầu nhỏ nhìn Mạc Du Tâm lại kêu: “nha nha nha”

“Nghe hiểu không? mà cười vui vẻ như vậy, cục cưng của mommy.” Mạc Du Tâm bị sự đáng yêu của bảo bảo chọc cho muốn di chuyển, nếu không phải trong tay còn cầm chổi, thì sẽ đi tới xoa mặt bảo bảo một cái rồi.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 101



Tết Nguyên Đán qua đi, đại học Tây Ninh bắt đầu vào kỳ thi học phần, bình thường không ai đến thư viện, nhưng gần cuối kỳ thi mọi người lại tranh nhau đến.

Đối với học tra mà nói, lâm trận mới mài gươm thì do nó quan trọng, giảng viên cũng chỉ cho ý chính, còn lại phải tự học mới được.

Mạc Du Tâm mấy ngày nay đều như vậy, không ngờ đến trọng sinh rồi còn phải đi thi, đúng là muốn mạng, cũng may cô có đến lớp nghe giảng, ít nhiều cũng hiểu một chút, nếu không kiến thức này cũng khó mà nhớ nổi.

Sau tháng giêng còn chưa có lớp, mọi người đều đang nghỉ chờ thi cử, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng mỗi sáng sớm đều đưa bảo bảo đến nhà Triệu Anh Chi, chiều 5h thì đi đón bảo bảo về nhà.

Thời gian còn lại hai người để dành ôn bài, Mạc Du Tâm chỉ cần không thi lại là được, còn Tô Ngữ Băng thì phải học tốt hơn, vì nàng cần lấy được học bổng.

Cái bàn trong phòng làm việc của Mạc Du Tâm rất lớn, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng mấy ngày qua đều ở đây ôn bài.

Tô Ngữ Băng 3 năm qua đều là học bá, hiện tại chỉ cần xem lại những ý chính giảng viên cho, vì toàn bộ đều là những đề mục quan trọng giảng viên hay ra đã có nội dung đầy đủ, xem tầm một giờ, Tô Ngữ Băng cũng đã hoàn thành xong việc học, chiều nay nàng còn phải đi dạy thêm.

Mạc Du Tâm thì đang ì ạch xem sách, cầm một cái đề ngâm hai mươi phút, Tô Ngữ Băng nhìn qua Mạc Du Tâm, thì Mạc Du Tâm còn đang phân tâm.

Tô Ngữ Băng cũng bị chọc cười, ngón trỏ gõ nhẹ trên bàn, “tâm tư chạy đâu rồi? nắm được bao nhiêu đề rồi?”

Mạc Du Tâm liền lấy lại tinh thần, ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng, “xem nhưng không hiểu, học thuộc lòng không tập trung được, Ngữ Băng cậu này chỉ cho mình một chút đi, tối nay mình nấu đồ ăn ngon cho cậu nha.”

Tô Ngữ Băng dời ghế ngồi cạnh Mạc Du Tâm cười nói: “nói vậy cũng được, nhưng mà buổi tối không được nấu đồ ăn ngon, mình cảm thấy sau khi dời ra ngoài so với trước kia ở trường đã mập lên rồi, sau này nấu cơm tối không được nấu quá ngon nữa.”

Mạc Du Tâm ôn nhu đáp lời, “ừ, vậy sau này cơm tối nấu đơn giản một chút, Tô lão sư hài lòng chưa?”

“Ừ, cái này còn tạm được, mình sẽ giảng những ý chính lại cho cậu nghe một lần, buổi chiều nhớ xem lại, đạt chuẩn nhất định không có vấn đề.” Tô Ngữ Băng nói rồi mở sách ra bắt đầu giảng.

Mạc Du Tâm cũng tới gần dính dính, nghe Tô Ngữ Băng giảng so với tự mình học vẫn dễ nhớ hơn nhiều.

Nhưng mà khoảng cách hai người quá gần, Mạc Du Tâm nghe một hồi tầm mắt lại nhìn vào sườn mặt của Tô Ngữ Băng, nhất thời chỉ ngắm Tô Ngữ Băng mà không nghe giảng.

Tô Ngữ Băng hỏi Mạc Du Tâm ý này đã hiểu chưa? thấy không có ai phản ứng nàng, nàng đưa mắt nhìn thì thấy Mạc Du Tâm đưa hai mắt nhìn nàng chằm chằm, Tô Ngữ Băng đỏ tai ho nhẹ, đẩy Mạc Du Tâm một cái.

“Đang giảng cho nghe đó, cậu này đang nhìn cái gì vậy? không nghe là Tô lão sư sẽ giận cậu này nha.” Tô Ngữ Băng tức giận nói, khóe môi không tự chủ cong lên, căn bản không hề tức giận.

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng ánh mắt cũng không dời đi, lại dính dính tới, tay trái ôm eo Tô Ngữ Băng, “Tô lão sư đừng giận nha, lần này mình sẽ nghe giảng mà, chắc chắn không nhìn loạn nữa.”

Tô Ngữ Băng nhích vào lòng Mạc Du Tâm, cười nói: “đây là bộ dang chăm chú nghe giảng của cậu này đó hả? làm gì có sinh viên nào vừa nghe giảng vừa ôm lão sư như vậy không?”

“Chúng ta cũng đâu chỉ có quan hệ lão sư và sinh viên đâu.” Mạc Du Tâm không buông tay, thậm chí còn kéo chặt hơn.

Tô Ngữ Băng đỏ tai bỏ bút xuống, dựa vào lòng Mạc Du Tâm nói: “còn có quan hệ nào khác nữa?”

“Quan hệ nhiều nha, ăn chung ở chung, đi học chung, cùng nhau nuôi con nè.” Mạc Du Tâm ôn nhu đáp, lúc cô nói chuyện ánh mắt thi thoảng lại nhìn cánh môi bên sườn mặt Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng bị nhìn cũng biết rõ, ho nhẹ một tiếng rồi bật người dậy, “được rồi, không đùa với cậu này nữa, nếu không chút nữa cũng chưa học xong, mau nghe mình giảng cho xong đi, nếu không thi tín chỉ cuối kỳ mà bị rớt thì bảo bảo nhà chúng ta sẽ bị cậu này làm hư mất.”

“Ừ, chiều nay mình sẽ ngoan ngoãn ôn tập, Tô lão sư có thưởng cho mình không?” Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng hỏi.

“Mình giúp cậu ôn bài rồi còn phải thưởng cho cậu này sao? cậu này tưởng hay quá ha?” Tô Ngữ Băng trừng Mạc Du Tâm một cái, nhưng lại không hề có lực uy h**p gì.

Mạc Du Tâm bĩu môi, ủy khuất nói: “vậy được rồi, dù sao Tô lão sư giảng bài cho mình coi như là phần thưởng rồi.”

“Biết là tốt rồi, mình sẽ giảng lại bài kia lẫn nữa, không được nhìn mình chằm chằm đó, nếu không mặc kệ cậu này luôn.” Giọng nói Tô Ngữ Băng ôn nhu không có lực uy h**p gì.

Mạc Du Tâm cười gật đầu đáp lời, “ừ, lần này mình sẽ nghiêm túc, không nhìn loạn nữa.”

Nói rồi, cô buông tay ôm eo Tô Ngữ Băng ra, cầm bút lên nghiêm túc nghe giảng.

Lúc này Tô Ngữ Băng cũng giảng lại phần bài vừa rồi Mạc Du Tâm không chú ý nghe, chờ nàng giảng xong thì cũng đã 11h rồi.

Mạc Du Tâm dựa bàn nhìn Tô Ngữ Băng cười nói: “cảm ơn Tô lão sư giúp mình ôn bài, mình đi nấu cơm.”

Hai người ăn xong thì đi ngủ, 1h30 Tô Ngữ Băng tỉnh dậy, gần đây hai người thường ngủ chung, vừa tỉnh thì thấy Mạc Du Tâm đang ôm mình.

Mạc Du Tâm cũng bị đồng hồ báo thức, có chút mệt nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm ôm mình tay còn chưa buông, cười nói: “được rồi, chiều nay mình còn đi dạy thêm nữa.”

“Ừ, vậy 5h mình đi đón cậu, chúng ta cùng đi đón Tiểu Nguyệt Lượng.” Mạc Du Tâm xoa mắt, mới thấy đỡ mệt, tay ôm eo Tô Ngữ Băng cũng buông ra.

Tô Ngữ Băng chuẩn bị xuống giường lại nhớ ra gì đó, tai đỏ lên tiến đến bên người Mạc Du Tâm, nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt Mạc Du Tâm một cái hôn, rồi vội vàng xuống giường nói: “không phải cậu này muốn thưởng sao? chiều này ở nhà xem lại những bài đã giảng sáng nay đi nha, mình đi đây.”

Cho đến khi Tô Ngữ Băng ra khỏi phòng, Mạc Du Tâm mới lấy lại tinh thần, tay nhẹ sờ lên mặt vừa được hôn, vừa rồi là Ngữ Băng hôn mình sao?

Đây là lần đầu hai người tỉnh táo Tô Ngữ Băng hôn cô, Mạc Du Tâm vui vẻ, đều này khẳng định Ngữ Băng có suy nghĩ giống cô, nhất thời Mạc Du Tâm cũng không còn mệt, thậm chí nhiệt tình mười phần, đem bài lúc sáng xem đến hơn mười lần.

Khi cô tỉnh dậy thì Tô Ngữ Băng đã đi rồi, Mạc Du Tâm vui đến muốn chạy xuống lầu vài vòng cho hạ hỏa, nhưng cuối cùng vẫn chọn uống nước cho nhẹ nhàng, nhịn xuống một lòng nở hoa, ngoan ngoan về phòng ôn thi.

4h30 chiều, Mạc Du Tâm đi rửa mặt, rồi trang điểm đi đón Tô Ngữ Băng, 5h kém 10 Mạc Du Tâm đã lái xe tới dưới lầu.

Tô Ngữ Băng đi xuống thì thấy Mạc Du Tâm đậu xe ở bãi cách đó không xa, ngoài trời hơi lạnh, Tô Ngữ Băng vội đến chỗ Mạc Du Tâm đậu xe.

Hôm nay nàng mặc áo lông cao cổ màu trắng, khoác áo ngoài màu nâu, mặc quần jean và đi dày cao cổ viền nhung.

Từ lúc Tô Ngữ Băng đi ra, ánh mắt Mạc Du Tâm vẫn nhìn theo nàng, chờ Tô Ngữ Băng ngồi vào ghế bên cạnh, Mạc Du Tâm vẫn không thu hồi ánh mắt.

Mạc Du Tâm mở điều hòa cao hơn một chút rồi ôn nhu hỏi: “lạnh không?”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm nhíu mày, rồi cười tay nắm lại đưa tới, “có chút, cậu này làm ấm giúp mình.”

Mạc Du Tâm cầm tay Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng vuốt ra xoa xoa, muốn Tô Ngữ Băng nhanh ấm hơn, ôn nhu đưa mắt nói: “chiều nay mình xem bài rất kỹ nha, dù sao cũng không thể phụ lòng Tô lão sư đã thưởng.”

Khóe môi Tô Ngữ Băng cười càng sâu, ánh mắt không nhìn Mạc Du Tâm mà nói: “biết là tốt rồi, phần thưởng này của mình bình thường cậu này có muốn cũng không có đâu.”

Mạc Du Tâm phụ họa gật đầu nói, “Vậy cũng được, Tô lão sư thưởng đều là của mình hết.”

Tô Ngữ Băng bị chọc cho bên tai đỏ lên, hai tay còn đang bị Mạc Du Tâm xoa xoa, làm sao đây? nàng lại muốn làm nũng với Mạc Du Tâm rồi.

Tô Ngữ Băng nhịn xuống xấu hổ, rút tay khỏi tay Mạc Du Tâm, vừa đeo dây an toàn cho mình vừa nói: “hơn 5h rồi, chúng ta đi thôi, Tiểu Nguyệt Lượng cả ngày không thấy mình rồi, chắc chắn là nhớ mình rồi.”

Mạc Du Tâm cũng không còn đâm thủng nhẹ gật đầu cười: “ừ, chúng ta đi đón Tiểu Nguyệt Lượng về trước đi.”

Có xe là tiện nhất, không đến mười phút Mạc Du Tâm đã tới dưới lầu nhà Triệu Anh Chi, hai người cùng xuống xe đi lên đón bảo bảo.

Vừa vào thang máy, Mạc Du Tâm liền kéo Tô Ngữ Băng ôm vào lòng cười nói: “Tô lão sư hôm nay có thần giao cách cảm với tớ, mặc quần áo cũng giống nhau nha.”

Tô Ngữ Băng dựa vào ngực cô, thì thào nói: “làm gì có, chỉ là trùng hợp thôi.”

Hôm nay Mạc Du Tâm mặc áo khoác đen, quần jean ống loe màu đen, đi giày cổ nhung, hai người đứng cùng nhau nhìn cũng rất xứng đôi.

“Đi thôi, trùng hợp thì trùng hợp, chúng ta đến rồi.” nói chuyện một chút cũng đến lầu Triệu Anh Chi ở, Mạc Du Tâm nắm tay Tô Ngữ Băng ra khỏi thang máy, đi nhấn chuông cửa.

Dì Lý bế bảo bảo đi mở cửa, bảo bảo vừa thấy mẹ và mommy liền vui vẻ, “nha nha nha~”

“Mẹ, và mommy đến đón Tiểu Nguyệt Lượng rồi nè, xem con vui vẻ ghê chưa.” Lý Tú Anh cười nói.

“Dì Lý mẹ cháu đâu?” Mạc Du Tâm nhìn không thấy Triệu Anh Chi đi ra nên hỏi.

“Ở trong bếp làm hoàn thánh.” Lý Tú Anh cười nói.

Nghe có động tĩnh, Triệu Anh Chi cũng từ trong bếp đi ra, “tới đón Tiểu Nguyệt Lượng hả? mẹ bao nhiều hoành thánh lắm, hai đứa lấy một chút về ăn đi, tối nay khỏi nấu cơm, đúng lúc cho Ngữ Băng nếm thử tay nghề của dì.”

Tô Ngữ Băng bế bảo bảo cười nói: “vậy cám ơn dì rồi,” lần trước đến một lần, sau này cùng Mạc Du Tâm đến đón Tiểu Nguyệt Lượng, cùng Triệu Anh Chi soi với trước cũng đã quen không ít.

“Mẹ đừng chuẩn bị cho tụi con nhiều quá, sợ chút nữa lại ăn không hết.” Mạc Du Tâm dặn dò, nếu cô không nói, mẹ chắc chắn sẽ chuẩn bị rất nhiều.

“Ừ, biết rồi.” Triệu Anh Chi đáp lời, nhưng chuẩn bị xong lại thấy còn ít.

Mạc Du Tâm bật cười nhìn hoành thánh trong tay, cô biết lại như vậy nữa rồi, kiếp trước cô chưa từng hưởng qua, cha mẹ luôn sợ con cái ăn không được, ăn không đủ no.

Mạc Du Tâm đưa tay nhận hoành thánh, lại muốn bế bảo bảo, Tô Ngữ Băng không cho cô bế, mà tự mình bế bảo bảo.

Hai người cũng không ở lại lâu, mùa đông trời tối nhanh, sợ bảo bảo lạnh hai người vội vàng đi vào xe.

Đến nhà, Tô Ngữ Băng cho bảo bảo ăn no, để bảo bảo ngồi vào xe đẩy nhỏ, để bảo bảo tự di chuyển trong phòng ăn chơi cùng các nàng.

Gần đây bảo bảo mọc răng sữa, nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn, Mạc Du Tâm mua đồ silicon mềm cho bảo bảo, rảnh rỗi nàng muốn cắn chơi cũng có cái mà dùng.

Bảo bảo ngửi được mùi thơm của hoành thánh, tay nhỏ dùng sức niết đồ chơi silicon mềm cắn, tựa như giải hận, vừa cắn vừa chỉ hoành thánh trên bàn, “nha nha,”

“Ừ, Tiểu Nguyệt Lượng cũng muốn ăn hả? không được nha, bây giờ con còn quá nhỏ, chờ lớn thêm chút nữa mommy làm hoành thánh nhỏ cho con ăn nha,” Mạc Du Tâm vừa ăn vừa hống bảo bảo.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 102



Cuối cùng, dưới ánh mắt u oán của bảo bảo hai người cũng ăn xong hoành thánh.

Tô Ngữ Băng bế bảo bảo dỗ một hồi sau đó quay lại học bài, nàng thật ra cũng đã học xong rồi, chủ yếu muốn xem Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm nhìn thấy Tô Ngữ Băng đến liền nhích tới, “Tô lão sư có thể giúp mình học thêm ý chính mấy môn khác không? cảm giác có vài chỗ xem vẫn không hiểu á.”

“Được rồi, nể mặt Tiểu Nguyệt Lượng nên giúp cậu đó nha, để mình giúp cậu sắp xếp lại kiến thức.” Tô Ngữ Băng cong môi cười rồi mở sách.

Mạc Du Tâm kéo ghế đến gần, nhìn một bên mặt Tô Ngữ Băng trắng nõn, nhớ đến nụ hôn buổi trưa, Mạc Du Tâm lại thoáng dí sát mặt vào, liền có một cái hôn bên sườn mặt Tô Ngữ Băng.

Với tốc dộ mắt thường cũng có thể thấy được tai của Tô Ngữ Băng lại đỏ lên, Mạc Du Tâm cách rất gần, đương nhiên cũng phát hiện ra phản ứng của Tô Ngữ Băng, liền ôm eo của nàng.

Tô Ngữ Băng ngước mắt trừng Mạc Du Tâm nhưng không có lực uy h**p gì, mím môi nén xuống ý cười nói: “làm gì có học trò nào như vậy chứ? vừa khi dễ lão sư còn chiếm lợi lão sư.”

Mạc Du Tâm ôn nhu trả lời, “không có khi dễ lão sư nha, Tô lão sư giảng bài cực khổ, đây là trả thường sớm cho Tô lão sư đó.”

Tô Ngữ Băng vỗ nhẹ Mạc Du Tâm một cái, cười nói: “mình thấy cậu này đang tự thưởng cho mình thì có, cậu này học hư rồi, không ngoan chút nào.”

“Nào có? mình ngoan nhất mà, không phải luôn ngoan ngoãn nghe lời Tô lão sư đó sao? thưởng xong cũng học với Tô lão sư mà.” Mạc Du Tâm chống cằm, nhìn Tô Ngữ Băng chớp chớp đôi mắt đào hoa của mình.

“Cậu này buông ra trước đi, ôm mình như vậy, mình không thể giảng bài cho cậu được.” âm điệu Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng, nghe như đang làm nũng.

“Ừ, Tô lão sư giảng bài cho mình đi, xong rồi ôm nha.” Mạc Du Tâm nhẹ nhàng nói, buông tay ôm Tô Ngữ Băng ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng ho nhẹ một tiếng, lúc này mới bắt đầu nhìn sách giảng bài cho Mạc Du Tâm, ngoài ra còn bắt được Mạc Du Tâm 3 lần mất tập trung không nghe giảng mà nhìn mình vẻ mặt đờ ra.

Sau khi giảng xong cho Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng cũng mệt mỏi, vừa phải xem Mạc Du Tâm có chịu nghe giảng hay không vừa phải tập trung giảng bài cho Mạc Du Tâm, sau khi giảng xong thì cũng đã hơn 10h tối rồi.

Mạc Du Tâm tiến đến ôm eo Tô Ngữ Băng, đem người vào trong lòng, “cảm ơn Tô lão sư giảng bài cho mình, Tô lão sư cực khổ rồi.”

Tô Ngữ Băng cười không giảm, “biết là được rồi, lúc học cậu này còn không chịu nghe mình giảng, cứ nhìn mình chằm chằm, không phải là mình không thấy đâu nha.”

“Hết cách rồi, Tô lão sư đẹp quá, nhịn không được.” Mạc Du Tâm cười trả lời.

Tô Ngữ Băng vỗ tay đang ôm eo mình, “được rồi, không đùa với cậu nữa, đi rửa mặt ngủ thôi, ngày mai còn phải đi thi nữa.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm đáp lời, tay ôm eo Tô Ngữ Băng cũng buông ra.

Chờ Mạc Du Tâm đi vào phòng, Tô Ngữ Băng đã nhắm mắt nằm trên giường rồi, Mạc Du Tâm đi vào phòng tắt đèn lớn để đèn ngủ phát ra ánh sáng vàng nhạt.

Mạc Du Tâm không tắt đèn ngủ, còn cố ý đụng đụng Tô Ngữ Băng, quả nhiên thấy được lông mi Tô Ngữ Băng run nhẹ vài cái, cô cúi người hôn lên má Tô Ngữ Băng một cái, ôn nhu nói: “Ngữ Băng, ngủ ngon.”

Sau đó thì thấy tai của Tô Ngữ Băng lại đỏ lên, Mạc Du Tâm cũng không chọc Tô Ngữ Băng nữa, đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng liền tối om.

Trong bóng tối, Tô Ngữ Băng chỉ thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn, người này hiện tại còn dám trắng trợn hôn mình, rõ ràng lúc trước trong kỳ nhạy cảm rất là ngoan ngoãn mà, nhưng mà nàng cũng thích, hiện tại Tô Ngữ Băng chỉ muốn chôn mình trong lòng Mạc Du Tâm làm nũng.

Nghĩ vậy, nàng cũng làm như vậy, thoáng đụng đựng bên người Mạc Du Tâm, sau đó nằm trong lòng Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cũng cảm nhận được mềm mại trong lòng, cười nói: “còn tưởng là Tô lão sư của mình ngủ rồi chứ, thì ra là chưa nha.”

Tô Ngữ Băng chôn mình bên vai Mạc Du Tâm cọ cọ, làm nũng: “cậu này khi dễ mình, vừa rồi còn hôn lén mình, Mạc Du Tâm cậu này học hư, không còn ngoan như trước nữa.”

Mạc Du Tâm ôm chặt eo Tô Ngữ Băng, cúi đầu hôn lên trán Tô Ngữ Băng, nghe người trong lòng thì thào làm nũng với mình, Mạc Du Tâm nghiêng đầu môi kề tai Tô Ngữ Băng ôn nhu hỏi: “vậy cậu này thích mình ngoan ngoãn hay là thích mình hiện tại?”

Tô Ngữ Băng cười thì thào: “đều không thích, mình không thích cậu này.”

“Thật sự không thích sao? tiêu rồi, mình phải học theo Tiểu Nguyệt Lượng thôi, cậu này không nói thích mình, mình sẽ khóc.” Mạc Du Tâm lúc nói một tay ôm Tô Ngữ Băng một tay vỗ nhẹ sau lưng Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm cười vài tiếng: “vậy cậu này khóc đi, nhớ nhỏ giọng một chút, còn phải có tiếng thút thít nữa nha.”

“Hu hu hu, cậu này không thích mình sao?” Mạc Du Tâm giả khóc cười hỏi: “hài lòng chưa?”

“Không hài lòng, khóc giả quá, Mạc Du Tâm cậu này chiếm lợi của mình.” Tô Ngữ Băng nói mình bị chiếm lợi, nhưng mà thân thể vẫn không hề thoát khỏi lòng Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm bị nói sửng sốt, “mình đâu có?”

“Cậu này sờ mình.” giọng Tô Ngữ Băng có sự ủy khuất cùng làm nũng.

Mạc Du Tâm vuốt lưng Tô Ngữ Băng một hồi, cười khẽ nói: “là như vậy sao? hình như mình bị thiệt thòi hơn nha.”

“Rõ ràng là mình thiệt thòi mà, phải rồi, lần trước cậu này trong kỳ nhạy cảm đã chiếm lợi của mình, còn hứa trả lại, có phải cậu này cố ý quên rồi không?” Tô Ngữ Băng liền lật lại nợ cũ, nàng cũng xém quên chuyện quan trọng này, cũng may là nhớ ra rồi.’

Mạc Du Tâm ôn nhu đáp: “chưa, chờ mình thi xong hai ngày tới, chắc chắn sẽ làm Tô lão sư thỏa mãn nha.”

“Cậu này không được lừa mình đó, sao mình cảm giác vẫn bị chiếm lợi là mình mà?” Tô Ngữ Băng cọ cọ vai của Mạc Du Tâm thì thào.

“Chắc chắn là không, Tô lão sư yên tâm đi.” Mạc Du Tâm cười dỗ dành.

Sáng hôm sau, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng đưa bảo bảo đến nhà Triệu Anh Chi, rồi lái xe đến trường đi thi.

Thi cuối khóa đều gần giống với đề thi thử, Tô Ngữ Băng trước khi vào phòng thi liền dặn Mạc Du Tâm, “không được rớt tín chỉ, nếu không về nhà sẽ cho Tiểu Nguyệt Lượng đánh cậu.”

Mạc Du Tâm cười đáp, “cậu này và Tiểu Nguyệt Lượng sẽ không nỡ đánh mình đâu, nhưng mà mình chắc chắn sẽ làm được bài, sẽ không phụ lòng Tô lão sư mấy ngày nay dạy thêm cho mình.”

“Biết thì tốt rồi, mình vào phòng thi đây,” nói rồi Tô Ngữ Băng đi vào phòng thi.

Giang Thiển các nàng từ xa đã nhìn thấy Tô Ngữ Băng cùng Mạc Du Tâm, đi tới vỗ Mạc Du Tâm một cái rồi mới nói: “chà, hai người cũng biết ngược cẩu quá ha, chỉ đi vào thi thôi chút nữa xong là gặp mặt rồi còn lưu luyến cái gì đó.”

Mạc Du Tâm trừng Giang Thiển cười nói: “có nói bà cũng không hiểu đâu, dù sao bà cũng đâu có bạn gái.”

“Mạc Du Tâm, vài ngày không gặp bà muốn bị đánh đúng không? tóm lại trong phòng trừ bà ra thì đâu có ai có bạn gái đâu.” Giang Thiển mấy người các nàng nắm tay siết lại.

Mạc Du Tâm chạy nhanh vào phòng như làn khói.

Trần Qua ngồi sau lưng Mạc Du Tâm chọc cô hỏi: “bà ôn tập sao rồi?”

“Tạm được, Ngữ Băng đã giảng những chỗ quan trọng cho tui rồi, lần này thi đủ điểm là chắc chắn lun.” Mạc Du Tâm tâm tình thoải mái trả lời.

Trần Qua bĩu môi nhìn Mạc Du Tâm, tự tay đánh miệng mình một cái, “tui hỏi thừa rồi, hỏi chi rồi tự ngược luôn mình.”

Mạc Du Tâm bị bạn cùng phòng chọc cười, “biết là tốt rồi.”

Sau hai ngày, Mạc Du Tâm thi chuyên ngành cũng đã xong, nhưng mà hai người vẫn phải sáng đưa bảo bảo qua chỗ Triệu Anh Chi tối đón về, bởi vì Triệu Anh Chi chăm cháu đã quen rồi, một hai ngày không thấy liền nhớ, còn lại bình thường cô và Tô Ngữ Băng cũng phải đi làm thêm, không thể chăm sóc cho bảo bảo được.

Thi cuối kỳ xong, Tô Ngữ Băng cũng xin nghỉ làm ở tiệm trà sữa, tiền học bổng và tiền gia sư cũng đủ cho nàng trả học phí rồi, còn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ăn uống các thứ căn bản là không tốn tiền, vì Mạc Du Tâm đã lo hết rồi.

Ngày nghỉ đầu tiên Mạc Du Tâm cùng Tô Ngữ Băng bế bảo bảo đến nhà Triệu Anh Chi sau đó lại đưa Tô Ngữ Băng đến nhà dạy kèm, còn cô lái xe đến trung tâm thương mại, mua hai cái váy ngủ, váy ngủ mùa đông mặc thì khá lạnh, nhưng mà lại thoải mái, hơn nữa Ngữ Băng vẫn còn nhớ đòi nợ mình, vậy để Ngữ Băng đòi thôi a.

Dạo trung tâm thương mại một vòng, Mạc Du Tâm gọi ly trà sữa ngồi trong quán chờ một hồi cũng đến giờ đi đón Tô Ngữ Băng, tâm tình Tô Ngữ Băng không tệ, xuống lầu thì thấy xe Mạc Du Tâm, liền đi nhanh tới.

“Cậu này về nhà rồi? không phải nói là đừng đến đón mình rồi sao?” Tô Ngữ Băng vừa đeo dây an toàn vừa nói, chỗ nàng làm gia sư cũng không xa nhà, đi bộ chừng chục phút..

“Không có gì, mình không về nhà mà đi dạo trung tâm thương mại, vất vả mới được nghỉ mà, hôm nay chúng ta ăn ở ngoài đi.” Mạc Du Tâm ôn nhu nói.

“Ừ, cậu này chọn chỗ đi.” Tô Ngữ Băng thoải mái dựa vào ghế, duỗi người, nàng dạy thêm một tuần nữa sau đó có thể nghỉ ngơi rồi.

Cuối cùng Mạc Du Tâm dừng xe ở quán thịt nướng, “mình lên mạng thấy quán này được đánh giá cao, nên chở cậu đến thử xem sao.”

“Ừ, cũng lâu rồi không ra ngoài ăn.” Tô Ngữ Băng vừa tháo dây an toàn vừa nói.

Mạc Du Tâm gọi không ít món, cùng Tô Ngữ Băng chờ mang đồ ăn lên liền cười nói: “nói đến thì cũng lâu rồi hai chúng ta không ra ngoài ăn.”

“Ừ, lần trước ra ngoài ăn là lúc đó ở hội đấu giá.” Tô Ngữ Băng nghĩ một chút nói, nàng và Mạc Du Tâm bận nhiều việc, không chỉ đi học, còn phải đi làm thêm, chiều về còn phải đón con.

“Nhưng mà không sao, ngày nghỉ chúng ta có thể đến đây ăn mà.”

Hai người nói chuyện hồi chút, đồ ăn cũng được mang lên, Mạc Du Tâm gắp một miếng thịt bò ướp sẵn cho lên chảo nướng, chờ thịt tái liền lật lại.

Tô Ngữ Băng cười nhìn Mạc Du Tâm nướng thịt, “cùng cậu này ra ngoài thật tốt, không cần phải lo lắng gì cả.”

Mạc Du Tâm gắp thịt chín ra rồi dùng kéo cắt, ôn nhu nói: “biết là tốt rồi, sau này làm gì nhớ mang theo mình nha, thịt bò chín rồi đó, ăn thôi.”

Tô Ngữ Băng nghe vậy liền cầm xà lách lên, gắp thịt bò nướng chấm sốt, rồi thêm một miếng xà lách cuốn lại đưa tới bên miệng Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm còn đang nướng thịt, thấy Tô Ngữ Băng đút cho cô, liền tiến đến ăn cuộn thịt Tô Ngữ Băng làm cho cô.

Mắt Tô Ngữ Băng sáng lên nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, “sao hả? ăn ngon không?”

Mạc Du Tâm cười đáp, “cậu này đút cho mình ăn đương nhiên là ngon rồi.”

“Hứ, cái này còn tạm được.” Tô Ngữ Băng nói xong cũng tự buồn cười, nàng hiện tại nói cái gì Mạc Du Tâm cũng đều cho là đúng, cũng tại Mạc Du Tâm quá nuông chiều nàng.

Hai người ăn thịt nướng xong cũng hết hai tiếng, liền đi dạo trung tâm thượng mại một hồi, rồi qua về đón Tiểu Nguyệt Lượng.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 103



Buổi chiều, hai người đến chỗ Triệu Anh Chi đón bảo bảo rồi lái xe về nhà, lúc xuống xe Tô Ngữ Băng nhìn thấy Mạc Du Tâm mang theo một cái túi rất đẹp liền hỏi: “cậu này mua khi nào vậy? đây là cái gì?”

“Váy ngủ bằng lụa, kiểu tình nhân, mình mua hai cái, chúng ta có thể cùng nhau mặc.” Mạc Du Tâm đưa đôi mắt đào hoa quyến rũ cười hi hi nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng ho nhẹ một tiếng, “đang vào đông lớn, ai thèm mặc với cậu chứ? không đàng hoàng chút nào, Tiểu Nguyệt Lượng mặc kệ mommy con đi nha, cô ấy không ngoan gì hết.”

Bảo bảo bảo ngoan ngoãn trước ngực Tô Ngữ Băng, lúc này bị mẹ gọi, nghiêng đầu nhỏ nhìn mẹ và mommy. Nàng tuy không biết nói, nhưng vẫn biết gọi Tiểu Nguyệt Lượng là đang gọi nàng.

“Nha nha nha~” bảo bảo lắc lư chân nhỏ, cọ Tô Ngữ Băng nói.

Tô Ngữ Băng buồn cười xoa mặt bảo bảo, nói với Mạc Du Tâm: “cậu này xem đi, đến cả Tiểu Nguyệt Lượng cũng biết cậu này hư hỏng mà.”

Mạc Du Tâm bất đắc dĩ cười đi theo vào thang máy, giải thích cho mình nói: “mùa động mặc váy ngủ bằng lụa là không đàng hoàng hả? ai quy định như vậy? Tiểu Nguyệt Lượng, mommy của con cũng nghiêm túc mà đúng không?”

Bảo bảo lại lắc tay nhỏ muốn nắm tay Mạc Du Tâm, “nha nha!”

Mạc Du Tâm thấy bảo bảo đáp lời, liền cười đưa tay cho bảo bảo nắm, không quên nói với Tô Ngữ Băng, “cậu này xem đi, Tiểu Nguyệt Lượng cũng thấy mình nghiêm túc mà.”

“Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta không nói vậy đâu ha.” Tô Ngữ Băng nói rồi nắm một tay còn lại của bảo bảo, bảo bảo không biết mẹ và mommy đang làm gì, nhưng có mẹ cũng nắm tay nàng, nàng cảm thấy chơi thật vui.

Bảo bảo ở trong lòng Tô Ngữ Băng lắc lư, chân ngắn lại lắc một cái.

Sau khi về, hai người chơi với bảo bảo một chút, lúc chiều ăn thịt nướng hơi dầu mỡ, Mạc Du Tâm cũng không thấy đói lắm, liền nấu bánh trôi ủ rượu cùng Tô Ngữ Băng ăn một chén.

Bảo bảo ở trong xe đẩy cũng lộ ra thần sắc hâm mộ, chép miệng nhỏ chỉ vào viên nhỏ Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng đang ăn, thèm đến ch** n**c miếng.

Tô Ngữ Băng bị bộ dạng của bảo bảo làm cho buồn cười, cầm chiếc khăn nhỏ lau miệng cho bảo bảo nói, “có muốn ăn không? đúng là mèo nhỏ ham ăn của mẹ mà, thơm đến ch** n**c miếng luôn sao?”

“Nha nha nha~” bảo bảo không phục làm nũng, đôi mắt to tròn vẫn nhìn chằm chằm viên nhỏ Mạc Du Tâm đang ăn.

“Ừ, mommy biết con thích, chờ con lớn thêm một chút mommy sẽ cho con ăn được không?” Mạc Du Tâm nói, trong ánh mắt hâm mộ của bảo bảo lại ăn thêm một viên nhỏ.

Bảo bảo kéo miệng nhỏ muốn ăn, “nha nha nha” kêu la lo lắng suông.

Tô Ngữ Băng hết cách, đành phải bế bảo bảo về giường nhỏ, cho bảo bảo cầm nhiều đồ chơi thú bông để quên đi, dù sao cũng là con nít, vừa thấy đồ chơi liền bị hấp dẫn, cũng quên luôn chuyện muốn ăn.

Sắp xếp cho bảo bảo xong, Tô Ngữ Băng quay lại phòng ăn viên nhỏ của mình, “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta đúng là mèo nhỏ ham ăn nha, cái gì cũng muốn ăn.”

“Không sao, chờ con lớn thêm một chút, mình làm cho con ăn.” Mạc Du Tâm cười nói, bảo bảo luôn đáng yêu, muốn ăn gì cô cũng sẽ làm cho con.

“Ừ, mình cũng muốn nha, cậu này đừng có chỉ nghĩ đến Tiểu Nguyệt Lượng mà quên mình.” Tô Ngữ Băng nói thêm.

Mạc Du Tâm dỗ dành nói, “được, hai người muốn ăn gì mình đều làm cho hai người ăn hết.”

” Cái này còn tạm được,” Tô Ngữ Băng hừ một tiếng.

Sau khi ăn xong, Tô Ngữ Băng đi rửa chén, Mạc Du Tâm bật đèn phòng khách, bế bảo bảo ra sô pha chơi cùng nàng, sau đó lấy một quả táo ruột sốp, dọt sạch vỏ, cầm cái muỗng dằm nhuyễn táo cho bảo bảo bảo, em bé 8 tháng tuổi đã có thể ăn được trái cây nhuyễn rồi, bên kia Triệu Anh Chi cũng thường cho bảo bảo ăn một chút cháo, ăn vào đủ dinh dưỡng cũng không sợ quá tuổi.

Mạc Du Tâm nghĩ đến, cũng đã dằm nhuyễn xong táo cho bảo bảo, cô múc một muỗng đưa tới, làm tư thế há miệng với bảo bảo, bảo bảo nhìn mommy vẫn chưa chịu mở miệng, cẩn thận đưa mũi đến, phát hiện là đồ chưa từng ăn qua, bảo bảo thè lưỡi l**m một cái, phát hiện trong thìa là đồ ngọt, đôi mắt liền sáng lên.

Bảo bảo há miệng ăn táo nhuyễn, cái miệng chép chép như đang thưởng thức vị táo, thỉnh thoảng còn lắc đầu nhỏ, chờ nuốt xuống bụng rồi, liền đưa tay nhỏ chỉ quả táo trong tay Mạc Du Tâm kêu: “nha nha nha~”

Mạc Du Tâm buồn cười nhìn bảo bảo, bảo bảo đang nhìn chằm chằm quả táo hai mắt sáng lên, táo có vị ngọt nàng thích.

“Ừ, biết con thích rồi, mommy làm cho con ăn đó, con chơi trước một chút đi nha.” Mạc Du Tâm vừa dỗ bảo bảo vừa tiến đến hôn lên mặt bảo bảo một cái, mèo nhỏ ham ăn nhà cô thật đáng yêu.

Bảo bảo được hôn cũng ngoan ngoãn, nhưng tay nhỏ thỉnh thoảng cũng muốn với quả táo trong tay Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm chỉ có thể cười tránh né, không cho bảo bảo lấy được quả táo, rồi còn nói cho bảo bảo nghe, “Tiểu Nguyệt Lượng là ngoan nhất nha, đừng lấy được không? cầm táo sẽ bị dơ, không ăn được đó.”

Bảo bảo nghe không hiểu, “ha ha ha” hài lòng vui vẻ, đưa đầu cọ cọ cánh tay Mạc Du Tâm làm nũng, thỉnh thoảng nhìn quả táo trong tay Mạc Du Tâm chép chép miệng nhỏ.

Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo đáng yêu, cười nói: “đúng là hết cách với con mà, sao con lại đáng yêu như vậy chứ? đừng vội, mommy đang làm nhuyễn cho con ăn mà.”

“Nha nha~” bảo bảo nghe không hiểu, lại cọ cọ cánh tay Mạc Du Tâm, cái tay nhỏ chỉ chỉ quả táo.

“Ừ, biết rồi, có đây rồi nè? nào, đút cho Tiểu Nguyệt Lượng nè.” Mạc Du Tâm vừa nói chuyện với bảo bảo, muỗng táo nhuyễn cũng đút vào miệng nhỏ của bảo bảo, bảo bảo đã sớm thèm, liền há to miệng ăn táo nhuyễn, hương vị vừa nhão vừa mềm vừa vào miệng khiến bảo bảo vui vẻ đến hai tay nhỏ đều lắc lên.

Mạc Du Tâm bị biểu tình của bảo bảo chọc cười, “mèo nhỏ ham ăn thích vậy sao? sau này mỗi ngày mommy làm cho con ăn nha?”

Tô Ngữ Băng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi cùng nhau, bảo bảo thỉnh thoảng còn dùng cái mặt nhỏ cọ cọ Mạc Du Tâm bán manh, Tô Ngữ Băng cười đi tới chọc bảo bảo, thấy bảo bảo đang sáng mắt nhìn chằm chằm quả táo, khiến Tô Ngữ Băng buồn cười.

Nàng ngồi bên cạnh bảo bảo nhéo khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, cười nói với bảo bảo: “có một quả táo thôi đã dụ được Tiểu Nguyệt Lượng rồi? mèo nhỏ ham ăn của mẹ, sau này lớn rồi cũng không thể bị người ta dùng đồ ăn bắt cóc được a.”

Bảo bảo không biết mẹ đang nói cái gì, nhưng cảm thấy hài lòng, “ha ha ha” nhìn Tô Ngữ Băng vui vẻ.

Tô Ngữ Băng liền ôm bảo bảo vào lòng chơi đùa, “mèo nhỏ ham ăn cười cái gì ha? hử?”

“Nha nha~” bảo bảo vừa làm nũng với Tô Ngữ Băng vừa chỉ quả táo trong tay mommy.

“À, mèo nhỏ ham ăn muốn ăn nữa đúng không? để mommy đút cho con nha.” Tô Ngữ Băng nói rồi đưa bảo bảo đối diện với Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm múc một muỗng táo nhuyễn vừa dằm xong đút vào miệng bảo bảo, bảo bảo ăn rất vui vẻ, ở trong lòng Tô Ngữ Băng lắc lư cái mình, ăn xong rồi lại trơ mắt nhìn Mạc Du Tâm múc thêm, cái miệng nhỏ ăn không ngừng.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo ăn một phần tư quả táo như vậy cũng đủ rồi, liền nói với Mạc Du Tâm: “vậy được rồi, để con bé nghỉ một chút, chờ chút nữa cho nó bú sữa nữa.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm đáp, nhìn bảo bảo đưa mắt mong chờ, cười nói với bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng hôm nay ăn hết táo rồi, ngày mai mommy sẽ làm cho con ăn nữa nha?”

Bảo bảo nghiêng đầu nhỏ, nghe không hiểu ý của Mạc Du Tâm, ngón tay nhỏ chỉ vào quả táo biểu thị nàng muốn ăn.

Mạc Du Tâm đành cầm quả táo nhanh chóng biến mất trước mặt bảo bảo, rửa sạch tay, quay về phòng lấy cọp bông ra chơi với bảo bảo.

Bảo bảo l**m môi vẫn còn dư vị của táo nhuyễn mà, sao chỉ một chút thôi nàng cũng không còn nữa, mommy cầm táo mang đi!

Bảo bảo lập tức đưa tay chỉ mommy, cọ cọ mẹ mình cáo trạng, “nha nha nha a a~”

Tô Ngữ Băng cũng nhanh bật cười, bế bảo bảo lắc lư, rồi cầm thú bông Mạc Du Tâm đưa chơi cùng bảo bảo, dù sao bảo bảo cũng mới 8 tháng, cũng dễ bị mẹ dụ, tuy cảm thấy không đúng, nhưng vẫn vui vẻ là được, “ha ha ha” cười không ngừng chơi cùng mẹ và mommy, rồi quên luôn chuyện táo nhuyễn.

Mạc Du Tâm cùng Tô Ngữ Băng chơi với bảo bảo một hồi, để bảo bảo tiêu hóa táo nhuyễn một chút, một lúc sau Tô Ngữ Băng bế bảo bảo về phòng bú sữa, chuẩn bị ru bảo bảo ngủ thì Mạc Du Tâm lấy váy ngủ hai dây đi vào phòng vệ sinh.

Tô Ngữ Băng vội nhìn sang, không thấy được Mạc Du Tâm cầm cái gì, nhưng lại kinh ngạc Mạc Du Tâm dám mặc váy ngủ vào mùa đông.

Mạc Du Tâm tắm xong thay váy ngủ tơ lụa, cô sấy khô tóc, sau đó lấy vòng cổ da màu đen đeo lên cổ, trên đùi cũng đeo một cái, Mạc Du Tâm sờ sờ vòng cổ trên cổ, đúng là chất lượng không tệ, toàn bộ đều là da.

Chuẩn bị xong, Mạc Du Tâm vào phòng thì thấy Tô Ngữ Băng đã nằm trên giường nghỉ ngơi, cô nhìn Tô Ngữ Băng ánh mắt có vẻ bình tĩnh.

Tô Ngữ Băng còn đang lướt điện thoại, nghe động tĩnh cũng biết là Mạc Du Tâm vào, nàng đứng dậy định cầm đồ ngủ đi tắm, thì thấy Mạc Du Tâm mặc váy tơ lụa, vóc người Mạc Du Tâm khá đẹp váy ngủ thực sự cũng triển lộ đường cong của cô, quan trọng Mạc Du Tâm còn đeo cả vòng cổ và vòng chân, cuối cùng nàng cũng biết được vừa rồi Mạc Du Tâm cầm cái gì vào phòng vệ sinh rồi.

Với tốc độ nhanh chóng Tô Ngữ Băng đỏ cả mặt, ném đồ ngủ qua một bên, cầm lấy tấm khăn đi tới trước mặt Mạc Du Tâm, nghiêm túc bọc Mạc Du Tâm lại.

Nàng đỏ mặt nhưng không buông hai tay, tai cũng đỏ bừng trừng Mạc Du Tâm: “cậu này làm gì vậy? may là Tiểu Nguyệt Lượng đi ngủ rồi, nếu không để bảo bảo thấy thì ra thể thống gì?”

Mạc Du Tâm cười nói: “không phải cho bảo bảo xem, mình mặc cho cậu này xem mà không phải sao? không phải cậu này nói muốn chiếm lại lợi ích mình từng lấy sao?”

Tác giả có lời:
Ngữ Băng: Xong đời, hình như dẫn lửa thiêu thân rồi.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 104



“Mình không có ý này, Mạc Du Tâm cậu này không đàng hoàng.” Tô Ngữ Băng nói, ánh mắt nhìn vòng cổ không bị che bởi cái khăn, cả người như nóng lên, bên tai đỏ như nung.

Mạc Du Tâm tiến đến đụng đụng, cánh tay từ dưới khăn thò ra dò xét rồi ôm Tô Ngữ Băng.

“Không phải chỉ là phụ kiện thôi sao? sao lại không đàng hoàng chứ? cậu lại suy nghĩ chuyện kỳ quái gì vậy?” Mạc Du Tâm hơi nghiêng đầu, hô hấp ôn nhu đánh vào tai Tô Ngữ Băng, khiến tai Tô Ngữ Băng hồng đỏ nhưng muốn thấm máu.

Tô Ngữ Băng muốn thoát khỏi cái ôm của Mạc Du Tâm, thì phát hiện dưới eo lại có thêm cái tay giữ lấy mình, muốn thoát cũng không được, đành phải chôn trong lòng Mạc Du Tâm, giọng nói không chút uy h**p: “cậu này buông mình ra trước di, mình muốn đi tắm.”

Mạc Du Tâm ôn nhu dỗ dành nói: “tắm thì không vội, mới hơn 8h thôi mà, cùng mình một chút rồi tắm cũng không muộn.”

“Không được, mình gấp lắm, Mạc Du Tâm cậu này buông ra, mình không muốn cậu ôm.” Tô Ngữ Băng đỏ mặt nói thân người giãy dụa, nhùng cứ nhìn thấy vòng cổ Mạc Du Tâm đeo lại khiến nàng xấu hổ, tay cầm khăn cũng không còn sức, khăn không được giữ lại liền tuột xuống khỏi người Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cười ném khăn lên giường, hai tay ôm Tô Ngữ Băng vào lòng, “là cậu này đòi chiếm lợi lại mà, hiện tại mình đã ngoan ngoãn đứng đậy cho cậu này chiếm lợi rồi đó, sao không chiếm nữa đi?”

Tô Ngữ Băng cũng không biết để mắt nhìn đi đâu, đành vùi vào lòng Mạc Du Tâm làm nũng, hy vọng dùng làm nũng để Mạc Du Tâm không chọc mình nữa.

“Mình nói đùa thôi, hiện tại không muốn đòi lợi nữa, ai nha mình muốn đi tắm, cậu này ngoan ngoãn tự tháo hai cái vòng xuống được không? để Tiểu Nguyệt Lượng nhìn thấy không tốt đâu, sẽ dạy hư trẻ con đó.” Tô Ngữ Băng nhẹ giọng giận dỗi nói với Mạc Du Tâm, cuối cùng còn đem bảo bảo ra.

Mạc Du Tâm cong môi cười, nói: “khó lắm, con người mình nói là luôn giữ lời, nói muốn cho cậu này đòi lợi thì phải để cho cậu này đòi bằng được nha.”

Nói rồi Mạc Du Tâm cầm tay Tô Ngữ Băng đặt lên vòng cổ, còn cố ý nắm ngón tay Tô Ngữ Băng kéo kéo vòng cổ, cánh môi dựa vào tai Tô Ngữ Băng dụ dỗ: “cho cậu này chơi đùa được không?”

Tô Ngữ Băng chỉ thoáng nhìn rồi lại vùi vào òng Mạc Du Tâm, tay cầm vòng cổ như bị bỏng vội vàng rụt về, tim nàng đập nhanh hơn, miệng phải từ chối đề nghị của Mạc Du Tâm, “điên à, ai muốn túm cổ cậu chơi đùa chứ?”

Tô Ngữ Băng ở trong lòng cô hoảng sợ không thôi, đến cả người bị Mạc Du Tâm chọc cho không còn sức, nếu không có tay Mạc Du Tâm giữ lại chắc nàng cũng không đứng nổi.

“Không thích chơi sao? nhưng mình đeo lên rồi, nếu gỡ ra cũng không dễ gỡ lắm, với lại cậu này cũng không muốn đòi lợi nữa sao?” Mạc Du Tâm nghĩ rồi nói, ánh mắt nhìn tai Tô Ngữ Băng đỏ bừng, tiếu ý bên môi vẫn không hạ xuống.

Giọng nói Tô Ngữ Băng đều mềm ra, chôn mặt bên vai Mạc Du Tâm âm thanh tức giận nói: “mình không muốn đòi lợi, Mạc Du Tâm cậu này khi dễ mình.”

“Không có khi dễ cậu nha, mình cam lòng mà? vậy đi, nếu cậu không muốn chơi thì cởi giúp mình được không? cơi giúp mình xong thì cậu đi tắm.” Mạc Du Tâm ôn nhu dụ dỗ người trong ngực.

Tô Ngữ Băng xấu hổ không dám nhìn Mạc Du Tâm, giúp Mạc Du Tâm cởi ra còn hơn nhìn Mạc Du Tâm đeo cả đêm lắc lư trước mặt mình, suy nghĩ một chút liền khẽ gật đầu trong lòng Mạc Du Tâm, “ừ, mình tháo cho cậu, nhưng cậu phải cam đoan sau này không được đeo mấy thứ này, để bảo bảo nhìn thấy.”

Mạc Du Tâm cười đáp, “bảo bảo nhìn cũng không hiểu, nhưng mà cậu này không cho mình đeo, lần sau mình cũng không đeo nữa.”

” Cái này còn tạm được.” Tô Ngữ Băng dựa vào lòng Mạc Du Tâm nửa ngày mới đỡ hơn, đẩy Mạc Du Tâm một cái, “cậu này buông mình ra, nếu không sao mình tháo cho cậu được.”

“Ừ, mình buông đây,” Mạc Du Tâm ôn nhu nói, thả Tô Ngữ Băng ra.

Mạc Du Tâm ngồi xuống bên giường, chân trái vắt lên, chờ Tô Ngữ Băng đến tháo vòng cổ cho mình.

Tô Ngữ Băng vất vả mới hạ nhiệt được, nhìn xuống đùi của Mạc Du Tâm lại nóng lên, trong lòng cố nén xuống nhanh chóng tháo dây cho Mạc Du Tâm để xong chuyện, nếu không nàng nhìn nữa sẽ hoảng hốt.

Tô Ngữ Băng tự nhủ nửa ngày xong mới ngồi xuống bên cạnh Mạc Du Tâm, nghĩ nhất định phải dùng dao bén cắt đứt rối reng, liền tháo cái vòng trên đùi Mạc Du Tâm trước.

Nàng hít sâu hai cái, lúc này mới chạm vào vòng da kia, Mạc Du Tâm đeo vào hơi chặt, hơn nữa tay của Tô Ngữ Băng cũng không ổn, tháo cái vòng hết nửa ngày, còn phải chạm nhiều lần vài đùi của Mạc Du Tâm, tựa như bị bỏng vội rút về, sau đó lại tiếp tục tháo ra cho Mạc Du Tâm.

Thật vất vả mới tìm được nút thắt kim loại trên vòng da, Mạc Du Tâm bên người lại khẽ rên một tiếng,”ah, Ngữ Băng cậu này nhẹ thôi, đau mình nha~”

Tô Ngữ Băng bị giọng rê.n rỉ của Mạc Du Tâm làm cho tay run một cái, lại kéo không ra, gấp đến nỗi nàng ra mồi hôi trán, trừng mắt nhìn Mạc Du Tâm, “cậu này câm miệng.”

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng nóng nảy, cũng không dám chọc Tô Ngữ Băng, ngoan ngoan im lặng.

Rốt cục không có Mạc Du Tâm quấy rối Tô Ngữ Băng thuận lợi tháo xuống cái vòng trên đùi Mạc Du Tâm, đồ ngủ trên người của nàng cũng nhanh ướt, tháo vòng xuống Tô Ngữ Băng cũng thấy được dấu siết của vòng trên đùi Mạc Du Tâm, tai của Tô Ngữ Băng lại càng đỏ hơn, nếu biết nàng sẽ không nhịn đến.

Tô Ngữ Băng chịu đựng khó nhịn trong lòng đứng dậy trừng mắt một cái với Mạc Du Tâm đang dè dặt, người này không ngoan chút nào còn giả vờ nghe lời.

Tô Ngữ Băng cũng không chờ mà vội tháo vòng cổ của Mạc Du Tâm xuống luôn, cũng may vòng cổ thắt không chặt, Tô Ngữ Băng dùng tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

Chờ Tô Ngữ Băng tháo hết cho cô xong, Mạc Du Tâm vẫn dè dặt xem Tô Ngữ Băng trừng mình.

Tô Ngữ Băng cắn răng cầm vòng cổ tháo xuống ném lại cho Mạc Du Tâm, trừng Mạc Du Tâm nói: “Mạc Du Tâm, cậu này không đàng hoàng, mình mặc kệ cậu.”

“Mình rất đàng hoàng mà, quan trọng là đã đồng ý với Ngữ Băng rồi nên phải làm đến cùng mà.” Mạc Du Tâm vô tội cười nhìn Tô Ngữ Băng, tựa như cô rất là đàng hoàng.

Tô Ngữ Băng mặc kệ cô, cầm đồ ngủ vào phòng vệ sinh, vào phòng vệ sinh rồi Tô Ngữ Băng vẫn nhớ chuyện vừa rồi, mặt lại đỏ lên, nàng đã nói sẽ đòi lợi của Mạc Du Tâm, nhưng rõ ràng là Mạc Du Tâm đang chiếm lợi của mình, Tô Ngữ Băng xấu hổ quyết định tối nay mặc kệ Mạc Du Tâm.

Trong lòng nàng bị Mạc Du Tâm làm cho rối bời, tắm so với bình thường chậm không ít, gần một tiếng mới tắm xong.

Về phòng thì thấy Mạc Du Tâm ngoan ngoãn nằm trên giường chờ mình, Tô Ngữ Băng mặc kệ Mạc Du Tâm, tắt đèn phòng, vén chăn nằm bên cạnh, nghiêng người ngủ, để lại cái lưng cho Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm ho nhẹ một tiếng thấy Tô Ngữ Băng không phản ứng, liền xích đến chỗ Tô Ngữ Băng, muốn ôm Tô Ngữ Băng từ phía sau ngủ, sau đó liền nghe được tiếng của Tô Ngữ Băng, “không cho phép cậu mò qua đây, không được mình mình, hôm nay mình mặc kệ cậu.”

Mạc Du Tâm lại nhẹ nhàng dụ dỗ: “đừng giận mà, mặc kệ mình thật sao?”

“Ừ, cậu này nằm yên chỗ cậu này ngủ đi, hôm nay không được ôm mình.” Tô Ngữ Băng nói với người phía sau cách đó không xa, ai kêu người này khi dễ mình, làm mình tối nay không ổn chút nào.

“Vậy được rồi, mình chỉ muốn dỗ cậu thôi mà, quan hệ chúng ta như vậy rồi, đeo mấy cái đó cũng không ra gì, nếu cậu này giận vậy thì sau này mình cũng không đeo mấy cái đó nữa.” Mạc Du Tâm ôn nhu dỗ dành, ai nỡ làm người mình thương giận dỗi chứ?

“Ừ, vậy hôm nay phạt câu không cho mình ôm mình, cậu này nằm im đó ngủ đi, không được xích tới.” Tô Ngữ Băng thì thào nói, cũng không quay đầu lại.

Mạc Du Tâm ngoan ngoãn nghe lời tắt đèn, thôi ngủ sớm một chút, nửa đêm dậy còn dỗ con.

Tô Ngữ Băng chờ nửa ngày thấy phía sau không có động tĩnh gì, nàng còn muốn Mạc Du Tâm mò đến hống mình mà, nhưng quay đầu lại nhìn thì thấy mạc Du Tâm ngoan ngoãn nằm im một chỗ, hình như sắp ngủ.

Tô Ngữ Băng mím môi nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm nửa ngày, người này không định mở mắt à, dù sao cũng nói không cho Mạc Du Tâm ôm mình rồi, nàng mò đến nhào vào lòng Mạc Du Tâm ngủ thì mất mặt quá, tuy cũng buồn ngủ rồi, nhưng Tô Ngữ Băng nghĩ một hồi sau đó lại xoay người đưa lưng về phía Mạc Du Tâm nhắm mắt lại, cô ấy không chịu tới hống mình, mình cũng không thèm đến.

Tô Ngữ Băng bối tối một hồi, mặc dù không nằm trong lòng Mạc Du Tâm được, nhưng cũng nhanh thì ngủ rồi.

Nhưng đáng ghét chính là, nàng nằm mơ nhìn thấy mình thích mấy thứ đồ Mạc Du Tâm mua đeo kia, còn làm chuyện khó tả với Mạc Du Tâm, tin tức tố băng mai cũng vô tình tràn ra một chút.

Tô Ngữ Băng bừng tỉnh, nhìn Mạc Du Tâm còn đang ngủ say liền bốc hỏa, cuối cùng là chọc cho mình bốc hỏa xong một mình ngủ như không có chuyện gì là sao chứ?

Tô Ngữ Băng nhìn đồng hồ đã 1h sáng rồi, bảo bảo hôm nay không khóc, Tô Ngữ Băng tức giận đẩy Mạc Du Tâm một cái, làm Mạc Du Tâm tỉnh thức.

Mạc Du Tâm còn buồn ngủ nhìn Tô Ngữ Băng hỏi: “sao vậy Ngữ Băng?”

Tô Ngữ Băng bật đèn ngủ lên lãnh đạm nói: “cậu này mới giật chăn của mình.”

“Ừ, trả cậu nè.” Mạc Du Tâm mơ màng kéo chăn cho Tô Ngữ Băng rồi lại ngủ tiếp.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm ngủ say như vậy lại càng giận hơn, chỉ có thể đi tắm hạ hỏa, hại mình gần 2h sáng mới có thể nhịn xuống mấy suy nghĩ khó tả trong đầu.

Đúng lúc bảo bảo cũng tỉnh, Tô Ngữ Băng liền thay tã cho bảo bảo, cho bảo bảo ăn, rồi mới đi ngủ.

Sáng hôm sau, Mạc Du Tâm còn cười chào hỏi Tô Ngữ Băng, “sớm nha.”

Tô Ngữ Băng mặc kệ cô rồi trừng mắt liếc cô.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 105



Tô Ngữ Băng cả đêm không ngủ ngon, hai vành mắt đen vừa thấy Mạc Du Tâm liền nổi giận, sáng dậy cũng mặc kệ Mạc Du Tâm, cho đến khi ra khỏi nhà đi dạy thêm, Mạc Du Tâm đến đón nàng, nàng cũng không quan tâm Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm thấy mình thực sự chọc giận người ta vội vàng dỗ dành: “mình sai rồi, đừng giận được không? chút nữa về nhà mình nấu cơm nha, để cậu này ngủ bù nha, Ngữ Băng mình không dám như vậy nữa đâu.”

“Hôm qua lúc cậu này đùa mình cũng đâu có nói như vậy.” Tô Ngữ Băng thắt dây an toàn nhắm mắt dưỡng thần nói.

“Mình thật không dám nữa, đừng giận mà.” Mạc Du Tâm ở một bên chắc chắn nói.

Cũng may đến ga ra, Mạc Du Tâm đậu xe xong, xuống xe đỡ Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng cũng không đẩy ra, Mạc Du Tâm đoán có lẽ là hết giận rồi.

Ăn trưa xong, Tô Ngữ Băng đi ngủ sớm, Mạc Du Tâm dò xét mò đến, muốn ôm Tô Ngữ Băng vào lòng ngủ.

Cô đưa tay để lên eo Tô Ngữ Băng, thấy Tô Ngữ Băng không phản ứng mình, liền làm liều mò đến, ôm Tô Ngữ Băng vào lòng, quả nhiên ôm ngủ vẫn thoải mái hơn.

Hơn 3h Tô Ngữ Băng tỉnh dậy, hiện tại chỉ đi dạy thêm, nàng có nhiều thời gian rảnh hơn, ngày nghỉ cũng nghỉ ngơi được nhiều hơn, có thể ngủ nướng.

Lúc nàng tỉnh dậy Mạc Du Tâm còn chưa tỉnh, nhớ đến tối qua Mạc Du Tâm đeo mấy cái vòng kia khiến nàng đỏ tai, người này không biết học chỗ nào đeo mấy thứ kỳ quái, hại nàng một đêm mất ngủ.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm ngủ ngon, liền nổi tâm chọc ghẹo, ngón tay vu.ốt ve cái cổ Mạc Du Tâm, nhưng mà sờ hai cái nàng liền nhớ đến cái vòng cổ tối qua từng chạm vào, tai lại đỏ lên.

Mạc Du Tâm đang ngủ say, cảm thấy trên cổ có gì đó chạm vào, khiến cô thấy ngứa, mắt cũng không cần mở, theo bản năng đưa tay chụp thứ làm mình ngứa, rồi lại ôm Tô Ngữ Băng.

Cái này tiêu rồi, Tô Ngữ Băng không khi dễ được Mạc Du Tâm, còn bị ôm chặt, muốn xuống giường cũng không được.

Nhưng mà nàng ở trong lòng Mạc Du Tâm cũng không yên, một hồi thì thổi khí, một hồi lại cọ cọ trong lòng Mạc Du Tâm.

Qủa nhiên, Mạc Du Tâm cũng tỉnh, sau đó thì thấy Tô Ngữ Băng, liền hiểu ra vừa rồi vì sao cổ mình lại ngứa.

“Vừa rồi cổ hơi ngứa, có phải cậu này khi dễ mình không?” Mạc Du Tâm nắm tay Tô Ngữ Băng không buông cười hỏi.

“Không có, chỉ sờ vài cái thôi, cậu này nhỏ mọn vậy sao? sờ cũng không được?” Tô Ngữ Băng hừ một tiếng, không phục nói.

“Dĩ nhiên rồi, tối qua mặc như vậy cho cậu này xem, còn có cái gì mà không được?” Mạc Du Tâm cười chọc Tô Ngữ Băng.

“Xía, nói không cho là chuyện hôm qua, cậu này còn nói thì mặc kệ cậu này thật đó,” Tô Ngữ Băng thoáng nhính người trừng Mạc Du Tâm.

“Ừ, không nói, tất cả nghe theo cậu.” Mạc Du Tâm nói, nhẹ hôn lên sườn mặt của Tô Ngữ Băng.

Khóe môi Tô Ngữ Băng nhịn không được cong lên, chôn mặt ở vai Mạc Du Tâm, “cậu này lại khi dễ mình, gần đây cậu này hư lắm, luôn chiếm lợi của mình.” giọng của Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng, nghe như đang làm nũng.

“Không có khi dễ, mà là thích.” Mạc Du Tâm ôn nhu giải thích, một tay cô ôm eo Tô Ngữ Băng, một tay vỗ lưng nàng.

“Thích có nhiều kiểu, cậu này còn thích Tiểu Nguyệt Lượng mà, mình cũng không biết cậu này thích kiểu nào?” Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm thoải mái cọ cọ, đem vấn đề hỏi Mạc Du Tâm, đồng thời trong lòng như là ngâm nước nổi bọt, đối với lời Mạc Du Tâm nói có chút mong chờ.

Mắt Mạc Du Tâm ôn nhu nhìn người trong lòng nói: “Ngữ Băng, chúng ta đừng làm bạn bè bình thường nữa được không? mình thích cậu, thích chính là kiểu thích bạn gái đó, có thể làm bạn gái mình không? chúng ta cùng nhau nuôi lớn Tiểu Nguyệt Lượng nha?”

Tô Ngữ Băng nghe được đáp án mình muốn, ở trong lòng Mạc Du Tâm cọ cọ thì thào, “để xem biểu hiện của cậu này đã, mình còn chưa nghĩ đến đâu.” nói thì như vậy, nhưng khóe môi Tô Ngữ Băng không nhịn được cười đã bán đứng chủ nhân rồi.

“Thật?” Mạc Du Tâm ôn nhu hỏi, ánh mắt lại nhìn xuống tai của Tô Ngữ Băng, cô đã sớm muốn hôn lên, Mạc Du Tâm nghĩ là làm, một cái hôn ấm áp đặt lên tai Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng không ngờ Mạc Du Tâm lại hôn chỗ đó của mình, tai cũng từ hồng thành đỏ chót, sắc mặt cũng hồng hơn trừng mắt nhìn Mạc Du Tâm, giọng nói vội vàng xấu hổ, “sao cậu này lại hôn chỗ đó của mình? mình còn chưa đồng ý làm bạn gái cậu này mà.”

“Chưa đồng ý hả?” Mạc Du Tâm lại ôn nhu hỏi, đặt Tô Ngữ Băng lên giường, hai tay giữ vai nàng, nhìn chằm chằm người dưới thân.

Tô Ngữ Băng đỏ tai, không biết vì sao Mạc Du Tâm đổi tư thế, hơn nữa tư thế này khiến người ta xấu hổ, nàng đẩy Mạc Du Tâm trên người mình một cái, nhưng không đẩy được, khóe môi cong lên nói: “không đồng ý, vì chưa nghĩ xong.”

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng ánh mắt sâu sắc, lại xích đến gần, đến khi hai khuôn mặt cách rất gần mới dừng lại, ôn nhu nói: “còn chưa nghĩ ra sao? vậy để mình giúp cậu này nghĩ cho kỹ nha.”

Nói rồi, cô lại xích đến gần hơn, thẳng đến hôn lên môi của Tô Ngữ Băng, nụ hôn của cô nhẹ nhàng như đang trấn an Tô Ngữ Băng, từ từ rồi thối lui, ôn nhu hỏi: “bây giờ nghĩ xong chưa?”

Tô Ngữ Băng không ngờ Mạc Du Tâm sẽ hôn thật, cánh môi mềm mại khiến tim nàng đập nhanh hơn, nàng cũng thích, muốn làm bạn gái Mạc Du Tâm, muốn Mạc Du Tâm ôm chặt nàng để nàng làm nũng.

Đồng ý là đương nhiên, nhưng phải lên án hành vi phạm tội của Mạc Du Tâm trước đã, Tô Ngữ Băng nhìn một chút cười hi hi Mạc Du Tâm rồi nói: “Mạc Du Tâm cậu này chiếm lợi….”

“của mình” hai chữ còn chưa nói ra xong, cánh môi đã bị áp bởi đôi môi đỏ kia.

Mạc Du Tâm hôn cũng không nhẹ nhàng như trước, mà vội vàng sâu hơn, vừa xong hai người cũng phải th* d*c.

Mạc Du Tâm ôn nhu hỏi tiếp, “lần này thì sao? nghĩ ra chưa?”

Tô Ngữ Băng đỏ tai, mặt càng hồng hơn, người này đang hỏi nàng đồng ý chưa sao? cái này giống như là sàm sỡ nàng, vừa mở miệng đã hôn mình rồi.

“Mình….” Tô Ngữ Băng vừa nói được một chữ đã bị Mạc Du Tâm hôn, chưa gì nàng đã bị Mạc Du Tâm khi dễ ba lần rồi.

“Lần này thì sao?” Mạc Du Tâm ôn nhu hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào môi Tô Ngữ Băng.

Lần này Tô Ngữ Băng cũng khôn hơn, khẽ gật đầu một cái, dù sao nàng mở miệng thì Mạc Du Tâm cũng sẽ hôn nàng, nàng nói được gì a? dù sao cũng bị hôn mà thôi.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mỉm cười hôn môi Tô Ngữ Băng một cái: “ngoan nha, được rồi không chọc bạn gái của mình nữa.”

Mạc Du Tâm chuẩn bị đứng dậy, cổ lại bị Tô Ngữ Băng ôm lấy.

Hai tay Tô Ngữ Băng siết chặt khiến Mạc Du Tâm áp lên người nàng, rồi nhẹ nhàng cọ Mạc Du Tâm làm nũng, “cậu này khi dễ mình, mình muốn Tiểu Nguyệt Lượng giúp mình đánh cậu.”

Mạc Du Tâm sợ đè Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng sẽ khó chịu, nên vừa ôm Tô Ngữ Băng vừa để nàng dựa vào lòng mình, rồi dỗ dành nói: “ừ, hai người cùng đánh mình đi, nhưng sợ hai người không nỡ thôi nha.”

“Mình không có gì không nỡ nha, chờ đón Tiểu Nguyệt Lượng về, hai mẹ con sẽ đánh cậu.” Tô Ngữ Băng cười nói, tuy bị hôn, nhưng tâm tình nàng hiện tại tốt hơn nhiều rồi.

“Ừ, chờ đón Tiểu Nguyệt Lượng về, mình sẽ nằm ngoan ngoãn trên giường chờ bị đánh.” Mạc Du Tâm cười hôn trán Tô Ngữ Băng một cái.

“Ừ, cái này còn tạm được,” Tô Ngữ Băng lẩm bẩm.

5h hơn buổi chiều, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng cùng đến nhà Triệu Anh Chi đón bảo bảo về, vừa đến nhà Mạc Du Tâm thay đồ ngủ rồi nằm hình chữ đại ( 大 ) ở trên giường.

Tô Ngữ Băng buồn cười nhìn cô hỏi: “cậu này làm gì vậy?”

“Không phải hai người muốn đánh mình sao? mình đang nằm chờ chịu đòn đó.” Mạc Du Tâm cười nói.

“Phải ha, Tiểu Nguyệt Lượng giúp mẹ đánh mommy nha, theo mẹ nè.” Tô Ngữ Băng để bảo bảo lên giường lớn.

Bảo bảo lúc này đã học bò được rồi, vừa được mẹ thả lên giường, liền như cái xe tăng bò lên người Mạc Du Tâm, leo lên người mommy, bảo bảo nhìn về phía mẹ mình cười cười, tay nhỏ nhào vào lòng Mạc Du Tâm, cọ cọ Mạc Du Tâm làm nũng.

Tô Ngữ Băng ngồi bên giường bị chọc cười, đưa tay chọc bảo bảo nằm trong lòng Mạc Du Tâm cười nói: “nói con giúp mẹ đánh mommy một trận, con giúp mẹ như vậy đó sao? đi bán manh với mommy của con? tiểu hư hỏng phản bội đúng không?”

“Ha ha ha” bảo bảo bị chọc vui vẻ không thôi, lắc cái mông nhỏ cọ cọ làm nũng Mạc Du Tâm, còn không quên nhìn mẹ cười.

Tô Ngữ Băng cười nói: “Tiểu Nguyệt Lương, nhìn mẹ nè.”

Bảo bảo bị tiếng gọi của Tô Ngữ Băng hấp dẫn, thì thấy mẹ vỗ bụng mommy một cái.

Mạc Du Tâm cũng không chịu thua, liền giả bộ lau nước mắt “hu hu hu”.

Bảo bảo nhìn mẹ rồi nhìn mommy, dựa vào Mạc Du Tâm lại vui vẻ hơn.

Mạc Du Tâm lau nước mắt giả rồi nhéo mặt bảo bảo cười nói: “con đúng là tiểu vô tâm, mommy khóc vậy rồi còn cười được?”

“Nha nha nha~” bảo bảo lại kêu í ới, vui vẻ không ngừng được.

Mạc Du Tâm ngồi dậy ôm bảo bảo vào lòng chơi cùng bảo bảo, “mommy bị đánh mà vui vậy sao?”

“Nha,” bảo bảo nghiêng đầu nhỏ bán manh.

“Ừ, ai kêu con đáng yêu làm chi, bao gạo nhỏ của mommy, để mommy bế xem có phải nặng hơn rồi không?” Mạc Du Tâm nói rồi giơ bảo bảo lên, bảo bảo gần đây hình như cao thêm còn nặng thêm một chút.

Bảo bảo bị mommy giơ lên tưởng là mommy đang đùa với mình, cười càng vui vẻ hơn, hai chân ngắn nhỏ không ngừng lắc lư.

Mạc Du Tâm giơ bảo bảo hai cái rồi thả xuống giường, giơ lên cũng nặng thật, cô đưa mắt nhìn Tô Ngữ Băng đang ngồi cạnh giường cười hi hi xem mình và bảo bảo chơi đùa.

Mạc Du Tâm che mắt bảo bảo lại, khuynh người qua hôn môi Tô Ngữ Băng một cái, sau đó mới bỏ tay che mắt bảo bảo ra, sau đó bị Tô Ngữ Băng đỏ mặt trừng một cái.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 106



Tô Ngữ Băng không ngờ Mạc Du Tâm lại to gan đến như vậy, bảo bảo còn đang ở đây mà cô đã dám hôn mình.

Bảo bảo thì không kịp phản ứng, còn tưởng là mommy đang chọc mình, cùng nàng chơi trò mèo không nhìn thấy, vui vẻ không thôi.

Chơi cùng bảo bảo một hồi, Mạc Du Tâm phải đi nấu cơm, hai người ăn xong, Mạc Du Tâm phải đi livestream khắc ngọc một hồi, quay về phòng thì thấy Tô Ngữ Băng đã tắm xong đang nằm trên giường chơi di động.

Mạc Du Tâm cầm đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh tắm, lúc ra đã hơn 10h tối, cô cười khẽ đi tới bên giường, thì thấy Tô Ngữ Băng nằm chơi di động đang nghiêng người đưa lưng về phía mình ngủ.

Mạc Du Tâm cười leo lên giường từ phía sau ôm lấy Tô Ngữ Băng, hôn lên tai nàng cười nói: “bạn gái sao lại giận? hôm nay mình biểu hiện rất tốt mà, sao chỉ để cho mình cái lưng vậy?”

Tô Ngữ Băng trong lòng Mạc Du Tâm cựa cựa hừ một cái nói: “cậu này không biết ngại hả, ai cho cậu này hôn mình trước mặt Tiểu Nguyệt Lượng? dạy hư bảo bảo luôn, mặc kệ cậu này đó.”

Mạc Du Tâm lại ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng hôn lướt qua tai Tô Ngữ Băng, lên mặt, cuối cùng là trên cổ.

Tô Ngữ Băng bị hôn có chút nhớ nhung thẳng thắn xoay người ôm Mạc Du Tâm, hai tay ôm cổ Mạc Du Tâm chôn mình trong lòng Mạc Du Tâm, “cậu này cũng hư, lúc trước vào kỳ nhạy cảm còn khong dám hôn mình, bây giờ lại hay khi dễ mình.”

Âm thanh Tô Ngữ Băng mềm mại, Mạc Du Tâm nghe vào tai vốn dĩ là nàng đang làm nũng.

Mạc Du Tâm nghiêng đầu hôn môi Tô Ngữ Băng một cái cười nói: “trước kia chưa phải là bạn gái nha, cho nên phải giữ khoảng cách, không thể tùy tiện làm gì được, hiện tại a…” câu kế còn chưa nói xong đã nhìn Tô Ngữ Băng chớp chớp cặp mắt đào hoa.

Tai của Tô Ngữ Băng đỏ lên, ngón trỏ chọc vai Mạc Du Tâm, thì thào nói: “bây giờ cũng phải giữ khoảng cách, không được phép khi dễ mình, nếu không mình phạt cậu ra phòng khách ngủ.”

“Nghiêm khắc với mình vậy sao? lúc trước ngủ phòng khách là để bạn gái vui lòng, không được như vậy quá thảm.”

Mạc Du Tâm nói rồi hôn lên môi Tô Ngữ Băng, từng chút từng chút thành hôn sâu hơn, tin tức tố mùi bạc hà trên người cô bắt đầu đ*ng t*nh theo chủ nhân, chậm rãi tản ra, khiến cho hơi thở của Tô Ngữ Băng cũng dồn dập theo không ít.

Vừa hôn xong, Tô Ngữ Băng bị tin tức tố của Mạc Du Tâm làm đuối sức, tuyến thể sau cổ cũng nóng lên, cánh tay nàng còn ôm cổ Mạc Du Tâm, ánh mắt tràn ra hơi nước, đuôi mắt ửng đỏ, cả người trông thật nhu mì.

Mạc Du Tâm nhìn người trong ngực, đầu ngón tay lướt nhẹ qua đôi mắt ước nước của Tô Ngữ Băng, nụ hôn nhẹ nhàng vào tóc, vào trán, chóp mũi rồi hạ xuống cánh môi non mềm của Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng lại có chút vội vàng, ôm cổ Mạc Du Tâm cho nụ hôn sâu hơn, tuyến thể sau cổ nàng có chút nóng hơn, Tô Ngữ Băng lúc này chỉ muốn làm nũng alpha bên người.

Vừa hôn xong, hai người cũng thở một hồi, Mạc Du Tâm nhẹ nhàng hôn tai Tô Ngữ Băng, an ủi người trong ngực, thực sự không biết là cô càng hôn người trong ngực càng tăng thêm tiếng thở khe khẽ.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm chỉ hôn tai mình, nghĩ đến bảo bảo còn trong phòng, hô hấp vội vàng hỏi: “cậu này có nghĩ chút nữa Tiểu Nguyệt Lượng tỉnh dậy không? mình thích cậu như vậy.”

Tô Ngữ Băng ôn nhu nỉ non bên tai Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm lại hôn lên, cẩn thận miêu tả cánh môi Tô Ngữ Băng, cô lui xuống một chút, cánh môi dán bên tai Tô Ngữ Băng ôn nhu nói: “mình cũng thích như hiện tại, đừng vội, Tiểu Nguyệt Lượng tới nửa đêm mới dậy, chúng ta có nhiều thời gian.”

Nghe Mạc Du Tâm nói như vậy Tô Ngữ Băng mắc cở cả người đều vùi vào trong lòng Mạc Du Tâm kỳ thực đêm đó nàng bị Mạc Du Tâm lay động cũng đã nghĩ đến chuyện này, nàng thích người trước mặt không hề nghi ngờ, cùng người mình thích hôn môi là chuyện bình thường, bất quá nghe Mạc Du Tâm nói vậy, nàng cũng có chút xấu hổ nhỏ giọng đáp, “ừ.”

Có được đáp án mềm nhẹ của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm hôn tai nàng một cái, lui xuống, đôi mắt ôn nhu nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng hơi kinh ngạc nhìn Mạc Du Tâm nhích ra, không hôn sao? đôi mắt mang hơi nước nàng nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, mới hôn được vài cái, nàng còn muốn Mạc Du Tâm ôm nàng thêm vài cái, hống nàng a.

Tuyến thể của Tô Ngữ Băng bị alpha nhà mình chọc cho nóng lên, nhưng alpha kia lại không hôn nữa, điều này khiến Tô Ngữ Băng có chút ủy khuất, âm thanh mềm mại ủy khuất nói, “không hôn sao?”

Mạc Du Tâm cười hôn môi Tô Ngữ Băng ôn nhu dỗ dành nói: “không vội, còn cả đêm mà, chúng ta từ từ làm.”

Tô Ngữ Băng siết chặt đồ ngủ của Mạc Du Tâm, mặt đỏ lên, cái gì mà cả đêm từ từ làm, muốn khi dễ mình lâu vậy sao? chỉ là nhịp tim của Tô Ngữ Băng so với trước càng nhanh hơn, đến cả tiếng th* d*c cũng gấp hơn, dù sao cũng là người mình thích trước mắt.

Mắt Mạc Du Tâm tối lại, cẩn thận nói: “Ngữ Băng, thật ra mình có chuyện vẫn chưa nói cho cậu này biết, mình cảm thấy hiện tại đã đến lúc rồi, chuyện này rất quan trọng, hiện tại mình muốn nói cho cậu biết.”

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm đột nhiên nghiêm túc, cẩn thận khiến cho trong lòng tò mò, ủy khuất mình Mạc Du Tâm buồn bực khó chịu nói, “chuyện gì a? mình mặc kệ, cậu này không được thích omega khác, cậu này khi dễ mình như vậy rồi, không cho phép thích người khác.”

“Mình chưa từng thích người khác, chỉ thích mỗi cậu, thái độ mình đối với omega khác cậu này cũng biết rồi còn gì?” Mạc Du Tâm vừa an ủi vừa nói, “cậu này có cảm thấy lạ từ mấy tháng trước không? từ lần đó chúng ta gặp nhau trong sân trường, mình thay đổi khác đi đó? chính là lần đó cậu này và Phó Chi Đào đụng phải Phùng Duyệt Duyệt quấn lấy mình nói chuyện đó.”

Tuyến thể đang nóng sau cổ của Tô Ngữ Băng cũng hạ nhiệt, trực giác nói với nàng Mạc Du Tâm sẽ nói ra điều rất quan trọng, trong lòng nàng có chút sợ, ôm lấy Mạc Du Tâm để cho mình tìm thấy chút cảm giác an toàn.

Mạc Du Tâm luôn khòm người, lúc này cũng hơi mệt, liền nằm thẳng trên giường kéo Tô Ngữ Băng vào lòng ôm, rồi nói tiếp: “sau đó có phải mình càng kỳ quái hơn đúng không? không còn đi cua phú bà, hành động cũng khác rất nhiều so với Mạc Du Tâm trước kia? ăn mặc cũng khác trước rất nhiều, hơn nữa quan hệ với bạn cùng phòng khác luôn.”

Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm gật đầu, “đúng vậy, đến cả Đào Đào cũng thấy được cậu này thay đổi, vậy thì vì sao?”

Lúc này trong lòng Tô Ngữ Băng đã có suy đoán to gan, vội vàng lắc đầu cảm thấy không thể nào, nhất thời ngón tay nắm chặt vạt áo ngủ của Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cũng cảm nhận được người trong lòng khẩn trưởng, liền dùng sức ôm người vào lòng, “Ngữ Băng, mình không muốn gạt cậu, trước kia cũng không phải là không muốn nói cho cậu này biết, nhưng mà chuyện mình trải qua nghe ra cũng khó mà tin nổi, khi đó quan hệ với cậu này cũng không tốt, mình sợ nói ra cậu này nghĩ mình bị điên.”

Mạc Du Tâm dừng một chút rồi nói tiếp: “mình phải để cậu biết cậu này thích là ai, nếu không mình sẽ ghen đó.”

Tô Ngữ Băng kéo áo Mạc Du Tâm khẩn trương hỏi, “cậu này mới nói gì? cái gì không tin nổi? cậu đừng nói lấp lửng nữa.”

“Ừ, mình sẽ nói hết cho cậu biết, thật ra mình không phải Mạc Du Tâm ở thế giới này của các cậu, mình đến từ một thế giới khác, hôm đó mình và đồng nghiệp đi uống rượu, trượt chân ngã bất tỉnh, khi tỉnh dậy thì mình Mạc Du Tâm ở đây, trong đầu có thêm quyển sách thế giới ABO, cậu này là nữ chính trong sách, còn Mạc Du Tâm trong sách là vai phụ cặn bã A, nói chung thế giới hiện tại chúng ta đang ở chính là trong một quyển sách, mình nói vậy cậu này có hiểu không?” Mạc Du Tâm cố gắng giải thích.

Cô dùng thân thể và thân phận của nguyên thân, vì nguyên thân mà nhận nhiều trách nhiệm, nhưng Mạc Du Tâm rất muốn tình cảm giữa mình và Tô Ngữ Băng là thuần túy, không có lừa dối, cô muốn nói với Tô Ngữ Băng rằng, Tô Ngữ Băng thích là mình, không phải là nguyên thân không biết thay đổi kia.

Tô Ngữ Băng nghe Mạc Du Tâm nói cũng bối rối, vừa rồi tâm tư còn mơ màng hiện tại cũng khiếp sợ, thậm chí nàng còn nghe được điều mà chưa từng nghĩ đến, ngồi dậy xoa trán một cái, từ từ Tô Ngữ Băng mới nói: “cậu này nói cậu này không phải Mạc Du Tâm kia, mà đến từ thế giới khác sao? còn mình là nữ chính trong một cuốn truyện? này cũng khó tin quá, sao có thể chứ?”

Mạc Du Tâm ngồi dậy nhìn Tô Ngữ Băng im lặng rồi thở dài, “đúng là khó tin thật, nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, cậu này cứ nghĩ đi con người Mạc Du Tâm như vậy sao có thể thay đổi ngay trong khoảng thời gian ngắn được, còn biết khắc ngọc? trước đó không phải cô ta chia tay cậu rồi sao? cũng mặc kệ Tiểu Nguyệt Lượng luôn, sau đó sao lại chủ động đi giúp cậu được? cậu này còn nhớ chuyện hai lần mình cứu cậu này ở quán bar và tiệm trà sữa không? đó không phải trùng hợp đâu, khi đó mình xem sách biết được cậu này sẽ gặp nguy hiểm, nên đến sớm canh chừng. Còn lần trước vào kỳ nhạy cảm, đó là lần đầu mình tới thế giới này bước vào kỳ nhạy cảm, cho nên tình trạng cũng nghiêm trọng như là lần đầu phân hóa, phải đến bệnh viện chữa trị. Ngữ Băng, cậu này nghĩ cho kỹ những chuyện đã xảy ra nửa năm nay, và những lời mình đã nói.”

Mạc Du Tâm giải thích từng chút một, cô nói là hiện tượng siêu tự nhiên, cũng hiểu được Tô Ngữ Băng cần thời gian để tiếp nhận, cho nên nói xong thì im lặng chờ một bên, không quấy rầy nàng.

Tô Ngữ Băng thì nghĩ đến những lời Mạc Du Tâm vừa nói, chuyện ở quán bar và tiệm trà sữa khi đó đúng là kỳ quái, khi đó nàng cũng cảm thấy có gì lạ rồi, nhất là khi ở tiệm trà sữa, nàng không hề biết mình sẽ ngất xỉu, nhưng hôm đó Mạc Du Tâm cứ ngồi chờ ở tiệm trà sữa.

Kỳ nhạy cảm cũng kỳ quái, đến cả bác sĩ cũng nói tình trạng của Mạc Du Tâm giống hệt người lần đầu phân hóa, nhưng mà khi đó mình lo cho Mạc Du Tâm, nên không để ý chi tiết này, hiện tại nghĩ lại đúng là có nhiều chỗ rất lạ.

Hành động lời nói của Mạc Du Tâm so với trước cũng thay đổi rất nhiều, Mạc Du Tâm trước kia hay mặc quần, trang điểm cũng nhạt kiểu thiếu niên, chưa bao giờ trang điểm đậm, đối với phú bà xinh đẹp ai đến cũng không từ chối, không giống Mạc Du Tâm hiện tại, luôn từ chối các phú bà.

Cho nên, Mạc Du Tâm nói đều là thật? cô ấy thực sự không phải là Mạc Du Tâm?

Tô Ngữ Băng hỏi kinh ngạc quay đầu nhìn Mạc Du Tâm, “vậy cậu này không phải là Mạc Du Tâm thật sao? vậy sao cậu lại đối tốt với mình và bảo bảo như vậy? còn có mẹ của Mạc Du Tâm, em gái cậu này cũng nuôi hết luôn.”

Mạc Du Tâm cười một tiếng giải thích, “lúc đầu đến thế giới này chỉ nghĩ mình đã chiếm thân thể này rồi, cũng muốn trả nợ mấy người cô ấy thiếu, xem sách xong thì mới biết nguyên thân quá tệ, nợ không ít người, mình muốn trả nợ lại cho toàn bộ những người đó, sau đó thì mình sẽ được giải thoát, sống cuộc sống của mình.”

Mạc Du Tâm dừng một chút nói tiếp, “nhưng mà mình không ngờ rằng, trong quá trình trả nợ lại từ từ thích cậu, Tiểu Nguyệt Lượng cũng đáng yêu, còn có mẹ và Nhân Nhân đều là người tốt, mình cảm thấy cũng không có gì cần giải thoát, cuộc sống hiện tại mình cũng cần, mình không muốn gạt cậu những chuyện này, chúng ta hiện tại cùng một chỗ, mình muốn cậu biết rõ ràng là cậu thích mình, không phải Mạc Du Tâm trước kia, nếu không mình sẽ ghen.”

Tô Ngữ Băng bị Mạc Du Tâm nói đỏ cả tai, cho nên nửa năm nay, người luôn đối tốt với nàng không phải Mạc Du Tâm tệ hại kia mà là người trước mắt này.

Không biết vì sao, Tô Ngữ Băng nghe xong, ngoại trừ lúc đầu kinh ngạc ra, thì trong lòng mơ hồ cũng thấy hài lòng.

Người trước mắt vừa xuất hiện đã đối tốt với mình rồi, mình gặp chuyện cô ấy là người đều tiên đến giúp mình, thậm chí cả mạng cũng rõ ràng, sau đó cô ấy đối với mình và bảo bảo rất tốt, Tô Ngữ Băng luôn cảm giác mình bị cô chiều hư rồi, hơn nữa cô ấy không phải Mạc Du Tâm kia không vứt bỏ mình và bảo bảo, mà luôn đối tốt với mình và bảo bảo.

Ban đầu, trong lòng Tô Ngữ Băng vẫn không thể vượt qua được chuyện Mạc Du Tâm từng bỏ rơi nàng và bảo bảo, hiện tại nàng cũng chỉ có thể an ủi bản thân Mạc Du Tâm đã thay đổi tốt hơn, thay đổi khác trước, chuyện này tuy đã nhạt đi, nhưng vẫn còn tồn tại trong lòng Tô Ngữ Băng, hiện tại thì tốt rồi, chuyện này cũng không còn tồn tại nữa, vì người trước mắt không phải là Mạc Du Tâm rác rưởi kia.

Nghĩ vậy, Tô Ngữ Băng vui vẻ nhào vào lòng Mạc Du Tâm, dùng giọng nũng nịu hỏi: “vậy cậu này tên là gì? nghe vậy dường như định mệnh biết mình gặp không đúng người, lại chọn cho mình một người tốt hơn rồi.”

Mạc Du Tâm thấy nàng không sợ, hôn tai Tô Ngữ Băng ôn nhu nói, “mình vốn cũng tên là Mạc Du Tâm, khuôn mặt nguyên thân có chín phần giống mình, nhưng mà so với mình trước kia vẫn kém một chút, nếu cậu này thấy được khuôn mặt trước kia của mình, chắc chắn sẽ mê mình cho coi.”

Tô Ngữ Băng nghe Mạc Du Tâm khoe khoang, cười khẽ đánh Mạc Du Tâm chê bai nói, “tự luyến, nhưng mà hiện tại mình cũng bị cậu này cho uống thuốc mê rồi, rất thích cậu.” Tô Ngữ Băng càng nói càng ngại, lại vùi mình vào lòng Mạc Du Tâm không dám ngẩng đầu.

“Mình cũng vậy, cũng thích cậu, không thể rời bỏ cậu được.” Mạc Du Tâm ôn nhu dỗ dành.

Như nghĩ đến điều gì đó, Tô Ngữ Băng hơi ngẩng đầu lên, có chút vội vàng nói: “vậy là cậu này đột nhiên đến, vậy có khi nào đột nhiên quay về không? nếu như cậu này đi rồi mình phải làm sao đây? mình mặc kệ, một ngày mình cũng không rời cậu, không cho cậu đột nhiên biến mất.”

Mạc Du Tâm hôn trán Tô Ngữ Băng trấn an, “không đâu, xem tình huống này, kiếp trước có lẽ mình đã chết rồi, không biết vì sao mình bị kéo vào cuốn sách này, nhưng chắc chắn mình sau này là Mạc Du Tâm rồi, hơn nữa nhiều tình tiết trong sách vì sự xuất hiện của mình đã bị thay đổi, có lẽ sẽ không để mình biến mất như vậy, đừng lo, mình sẽ không bỏ cậu và bảo bảo.”

“Ừ,” Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm mệt mỏi đáp, nghĩ đến trước kia nàng nói nhiều lời không tốt với Mạc Du Tâm, còn hay mặt lạnh với cô, Tô Ngữ Băng có chút đau lòng cọ cọ Mạc Du Tâm, “xin lỗi nha, trước kia tưởng cậu là Mạc Du Tâm đó, luôn mặt lạnh với cậu, còn tức giận với cậu, cậu này đừng giận mình nha?”

“Không đâu, khi đó cậu cũng không biết Mạc Du Tâm đã đổi rồi, không giận cậu.” Mạc Du Tâm ôn nhu dỗ dành nói.

“Vậy là tốt rồi,” Con ngươi Tô Ngữ Băng linh xảo chuyển động mím môi hỏi tiếp: “vậy kiếp trước cậu đẹp như vậy mà không có thích ai sao?”

Mạc Du Tâm cũng hiểu Tô Ngữ Băng muốn hỏi cái gì, hôn môi Tô Ngữ Băng cười nói: “sao mình ngửi thấy mùi dấm chua đâu đây nha?”

“Mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó, mau trả lời mình đi, kiếp trước cậu này có bạn gái chưa? có phải cũng chăm sóc người ta giống như mình hiện tại không?” Tô Ngữ Băng giương mắt nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, sợ Mạc Du Tâm kiếp trước có bạn gái thật nàng sẽ ghen.

Mạc Du Tâm thoáng cúi đầu hôn, nụ hôn của cô lưu luyến kéo dài, hôn xong mới thở ra đáp, “không có, hai đời rồi chỉ thích mỗi mình cậu thôi.”

“Thật sao?” Trong con ngươi Tô Ngữ Băng tinh quang khẽ nhúc nhích trong thanh âm không ức chế được sung sướng.

“Thật, mình có lừa cậu bao giờ đâu,” Mạc Du Tâm ôn nhu nhìn người trước mắt dỗ dành.

Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm cười khẽ, ôm cổ Mạc Du Tâm hôn môi cô, hôn xong nàng ở trong lòng Mạc Du Tâm thở hơi nhanh, ánh mắt vẫn sáng lên nhìn Mạc Du Tâm, “làm sao đây? hình như càng thích cậu rồi?”

Mạc Du Tâm vừa hôn vừa đỡ Tô Ngữ Băng nằm xuống, hai người hôn gấp rút, Mạc Du Tâm cầm ngón tay của Tô Ngữ Băng đặt lên tuyến thể của mình, nhanh chóng hương bạc hà tràn vào không khí.

Mạc Du Tâm thoáng thối lui một ít một lần nữa hôn lên tai Tô Ngữ Băng, vừa nhẹ nhàng hôn tai vừa thì thầm, “vậy thích mình nhiều thêm một chút nữa đi.”

Âm thanh cô êm dịu, nụ hôn càng mềm nhẹ, khiến trong lòng Tô Ngữ Băng ngứa ngáy, lại chỉ hôn một cái rồi thối lui, khiến Tô Ngữ Băng làm tán lạc tin tức tố hương băng mai.

Cuối cùng Tô Ngữ Băng bị Mạc Du Tâm dụ dỗ không nhịn được, nàng đưa đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, ngửa đầu hôn môi Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng uyển chuyển, lại hôn xuống cánh môi êm ái kia.

Tin tức tố vị bạc hà cùng vị băng mai hòa quyện với nhau, Tô Ngữ Băng cảm thấy cả người mềm nhũn trong bông, cái này không chỉ thoải mái thân thể mà còn sung sướng tinh thần, hương bạc hà thấm vào ruột gan, khiến nàng say mê.

Hai giờ sau, tin tức tố trong không khí dần nhạt đi, máy tán khí trong phòng cũng làm cho không khí yên tĩnh lại.

Tô Ngữ Băng chôn người trong lòng Mạc Du Tâm không dám ngẩng đầu, vì có bảo bảo còn ở đây, hai người cứ vậy ôm nhau cũng không dám để bảo bảo thức.

Mạc Du Tâm biết Tô Ngữ Băng xấu hổ, liền tắt đèn ngủ đi, hôn trán Tô Ngữ Băng một cái dỗ dành nói: “không sao đâu, bảo bảo vẫn không hiểu chuyện này, hơn nữa cũng không ngửi được tin tức tố, mình bật máy tán không khí rồi, sẽ không còn mùi nữa.”

Tô Ngữ Băng cọ cọ Mạc Du Tâm úng thanh úng khí lầm bầm: “cậu này còn nói? trước kia sao không biết cậu này hư hỏng như vậy? vừa rồi cậu này còn làm vậy, nếu Tiểu Nguyệt Lượng thức dậy không đủ ăn phải làm sao đây?”

Nghĩ lại, Tô Ngữ Băng liền đỏ mặt, tai cũng nóng lên.

Mạc Du Tâm hôn một cái rồi ôn nhu dỗ dành nói: “mình chỉ hiếu kỳ thôi mà, chút nữa mình pha sữa bột cho Tiểu Nguyệt Lượng được không?”

“Không cho cậu nói nữa,” tai của Tô Ngữ Băng nóng lên, tự tay che miệng Mạc Du Tâm lại, tránh cho cô nói lời khiến người ta xấu hổ, “mình muốn ngủ.”

Tô Ngữ Băng nói rồi vội nhắm mắt lại, nàng cũng thực sự mệt mỏi, dựa vào lòng Mạc Du Tâm một hồi liền ngủ.

2h sáng, bảo bảo liền khóc vang, Tô Ngữ Băng muốn dậy, nhưng Mạc Du Tâm biết nàng mệt, hôn trán Tô Ngữ Băng một cái rồi nói: “cậu này ngủ tiếp đi, để mình chăm Tiểu Nguyệt Lượng, cho con bé uống sữa bột.”

Tô Ngữ Băng nghe câu trước còn rất hưởng thụ, nghe đến uống sữa bột tai liền đỏ lên, liếc nhìn đầu sỏ gây chuyện.

Mạc Du Tâm bị trừng cũng cười tươi, bế bảo bảo lên đi thay tã, rồi lắc lư bảo bảo một hồi, bảo bảo hết hóc, mở to hai mắt nhìn mommy của mình, ánh mắt có chút nghi ngờ, dù sao mỗi lần hống mình xong là mẹ cho nàng ăn mà, sao lúc này lại thành mommy rồi?

Mạc Du Tâm nhìn bộ dạng bảo bảo mơ màng, bị chọc cười, một tay ôm bảo bảo, một tay pha sữa cho bảo bảo, chờ nhiệt độ sữa vừa đủ cho bảo bảo ăn, mang bình sữa về phòng, ngồi bên giường cho bảo bảo bú bình.

Bảo bảo mở to hai mắt nhìn mommy của mình, rồi nhìn bình sữa, cảm thấy có gì sai sai, nhưng nàng lại quá nhỏ, nói không ra chỗ này, vì trước kia thức dậy là có mẹ cho ăn, sao cảm thấy hôm nay không giống?

Mạc Du Tâm thấy bảo bảo nghiêng đầu nhìn mình, nín cười đưa bình sữa đến, bảo bảo nghĩ một hồi cũng không ra, há miệng bắt đầu ăn, dù sao ăn no rồi nói.

Mạc Du Tâm vừa cho bảo bảo ăn vừa lừa bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng thật ngoan, ăn cũng giỏi, bảo bảo đói bụng rồi đúng không? sữa bột ăn cũng rất ngon đúng không? bảo bảo ngoan của mommy.”

Tô Ngữ Băng nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe Mạc Du Tâm lừa bảo bảo, xém chút liền cười, rõ ràng là người này làm chuyện xấu trước.

Bảo bảo nghe không hiểu, lúc này nàng đang ăn, tâm tính cũng tốt hơn rồi, hai tay nhỏ còn đỡ bình sữa, như là sợ bị người khác lấy đi, ăn đến vui vẻ, ăn no rồi còn nhìn mommy rất là hài lòng.

Mạc Du Tâm cười hôn mặt bảo bảo một cái, ôm bảo bảo lắc nhẹ nhàng, dỗ cho bảo bảo ngủ.

Ăn xong, bảo bảo không có tinh thần lập tức bị Mạc Du Tâm đong đưa đến mệt, hai mắt mở không nổi, nhanh chóng thở đều mà ngủ, Mạc Du Tâm cẩn thận cho bảo bảo vào giường nhỏ, rồi về giường nằm, tắt đèn ngủ đi.

Mạc Du Tâm xích đến gần ôm Tô Ngữ Băng vào lòng.

Tô Ngữ Băng cười khẽ chọc, “nào có ai như cậu đi lừa bảo bảo, mình sẽ nói cho Tiểu Nguyệt Lượng biết.”

Mạc Du Tâm cười ôn nhu nói, “cậu này không nỡ đâu, hơn nữa mình làm vậy mà cậu cũng có cản đâu?”

“A, lúc đó mà cản nối sao?” Tô Ngữ Băng dựa vào lòng Mạc Du Tâm hừ nhẹ nói.

“Ừ, là mình sai, sắp 3h rồi, mau ngủ thêm chút đi.” Mạc Du Tâm hôn trán Tô Ngữ Băng một cái dỗ dành.

Tác giả có lời:

Bảo bảo: cảm thấy không đúng, nhưng không biết nói làm sao?

Ma dụ: bảo bảo ngoan của mẹ, hôn nhẹ~

Phái phái: Cùng đại gia nói một chút văn án 1 sau cùng thời gian ta thoáng đổi giật mình, bởi vì viết lên cái này kịch tình thời điểm, phát hiện là đứa con yêu mười tháng thời điểm, ma dụ các nàng năm thứ ba đại học dưới nửa học kỳ.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 107



Tô Ngữ Băng nghỉ ngơi xong lúc tỉnh lại thì Mạc Du Tâm đang ngủ, nhìn thấy người mình không mặc gì còn Mạc Du Tâm thì mặc quần áo ngủ đàng hoàng mà ngủ say, Tô Ngữ Băng đỏ tai từ trong lòng Mạc Du Tâm đứng dậy, mặc đồ ngủ của mình vào xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vào phòng vệ sinh tắm, khi đi ra cũng 7h, bảo bảo cũng mơ màng dậy, Tô Ngữ Băng cho bảo bảo ăn, bảo bảo tỉnh táo hẳn chân nhỏ lại đạp đạp.

Tô Ngữ Băng cười hôn khuôn mặt bảo bảo một cái, nhỏ giọng nói với bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng nhìn mommy kìa, mommy đang ngủ đó, chúng ta gọi mommy dậy nha?”

“Nha nha nha~” bảo bảo đáp.

Mạc Du Tâm đã thức lúc Tô Ngữ Băng thì thào với bảo bảo rồi, muốn xem thử hai người làm gì, nên nằm trên giường giả vờ ngủ, sau đó thì thấy ngực bị đè, một cục nho nhỏ nằm trên ngực, bảo bảo ở trên người vừa lắc lư vừa dùng tay vỗ vỗ ngực mình.

Bảo bảo hiện tại cũng đã 16kg rồi, cũng hơn một bao gạo rồi, đè lên cũng muốn ngộp thở.

Mạc Du Tâm lúc này cũng không giả vờ được, mở mắt liền đối mặt với ánh mắt vui vẻ của bảo bảo.

Bảo bảo vừa chơi vừa kêu “nha nha nha~” với mình.

“A, Tiểu Nguyệt Lượng kêu mommy dậy đó hả? túi gạo của mommy nặng rồi nha, đè mommy thở không nổi rồi, tiểu hư hỏng khi dễ mommy đúng không?” Mạc Du Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của bảo bảo chơi với nàng, bế bảo bảo lên chơi, không nói đến bảo bảo tròn lên để lên ngực cũng khá nặng.

“Ha ha ha,” bảo bảo vui vẻ không thôi cọ Mạc Du Tâm làm nũng.

Mạc Du Tâm vừa xoa mặt bảo bảo vừa nhìn Tô Ngữ Băng làm nũng: “cậu này xem Tiểu Nguyệt Lượng nè, con bé khi dễ mình.”

Tô Ngữ Băng cười một tiếng, “đáng đời, bảo bảo còn chưa hỏi đồ ăn lúc tối của nàng đâu, cậu này còn không biết xẩu hổ méc cái gì?”

“Vậy được rồi, mình sẽ tha cho Tiểu Nguyệt Lượng. Tiểu Nguyệt Lượng làm bạn tốt của mommy nha?” Mạc Du Tâm ôm bảo bảo lắc lư, khiến bảo bảo vui cười không ngừng.

Tô Ngữ Băng bế bảo bảo từ trong lòng Mạc Du Tâm cười nói: “không đùa với cậu nữa, mau đi rửa mặt đi, chút nữa phải đưa bảo bảo đi rồi.”

Mạc Du Tâm đưa Tô Ngữ Băng và bảo bảo đi xong thì đến chỗ của Chu Hạo, sắp tới sẽ có cuộc thi điêu khắc toàn tỉnh được tổ chức 5 năm một lần, cách 5 năm tổ chức một lần vì cuộc thi này cần nhiều nhân lực, vật lực rất lớn, trước tiên mỗi thành phố phải chọn ra ba người đến tỉnh thi, sau đó từ các tỉnh chọn ra ba người đi thi quốc gia, cuối cùng chọn ra 3 người đứng đầu quốc gia.

Cuộc thi này giúp cho nhiều người mới là thợ điêu khắc không có tiếng cũng nổi danh nhanh chóng, cho nên người tham gia rất nhiều, cạnh tranh cũng mạnh.

“Du Tâm, với khả năng điêu khắc của cô thì đi thi sẽ dễ dàng rồi, tôi giúp cô đăng ký rồi, nhưng mà lần trước trong tiệc đấu giá đó, tôi thấy thái độ Tô Hạo Sơ đối với cô không tốt, hai người từng có mâu thuẫn sao?” Chu Hạo nghĩ một chút hỏi.

“Cũng không hẳn, chỉ là chút hiểu lầm thôi, sao vậy Chu ca? sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Mạc Du Tâm hỏi.

“Chúng ta đều là người của mình, tôi nói thẳng luôn, tổ chức thi ở thành phố Tây Ninh chính là tập đoàn Tô thị, tôi sợ cô và người ta có xích mích, đến khi đó thi đấu sẽ bị người ta hãm hại.” Chu Hạo nghĩ rồi nói.

Mạc Du Tâm suy nghĩ rồi nói, “không đến nỗi đâu, tập đoàn lớn vậy mà lo chuyện nhỏ này sao?”

“Cũng phải, trưa đi ăn chung đi, hôm nay là Kỳ Niệm nhờ tôi hẹn cô đó, nàng hơi bận, bên công ty nàng gần đây thầu được mấy cục chất liệu tốt, muốn cô khắc giúp kìa, dĩ nhiên không để cô làm không công, phí một cục 179 ngàn nha, có muốn nghĩ cho kỹ không?” Chu Hạo cười nói.

Mạc Du Tâm gật đầu, “ừ, nhưng mà hiện tại chưa có tiếng gì, với giá 170 ngàn này Kỳ tiểu thư không sợ lỗ chứ?”

“170 ngàn là lời lắm rồi, lần này cô thi toàn quốc đoạt giải thì tụi tui có tìm cô sẽ phải nâng giá lên thôi.” Chu Hạo nói đùa.

“Vậy cũng được, trưa đi ăn thì để tôi nói với bạn hái một tiếng.” Mạc Du Tâm cười nói, hiện tại cô cũng cần tiền, giá này đối với cô hiện tại cũng coi như tốt rồi.

Xem thời gian, Tô Ngữ Băng chắc còn đang dạy kèm ở nhà học viên, Mạc Du Tâm nhắn tin cho Tô Ngữ Băng, nói chút nữa mình có việc, không thể đón nàng, nói nàng ra ngoài mua đồ ăn trưa trước.

Buổi trưa, Chu Hạo lái xe chở Mạc Du Tâm đến chỗ hẹn Kỳ Niệm, bọn họ đặt bàn trước, khi hai người đến Kỳ Niệm đã ngồi trong phòng riêng chờ hai người.

Mạc Du Tâm thấy Kỳ Niệm thì lịch sự chào hỏi, “Kỳ tiểu thư, chào.”

Lại khiến cho Kỳ Niệm bị chọc cười, “đừng câu nệ vậy, chúng ta dù sao cũng gặp mặt vài lần rồi, cũng coi như bạn bè, đừng gọi xa cách như vậy, nghe kỳ lắm.”

“Phải đó, đã là bạn bè thì kêu tên được rồi,” Chu Hạo cười nói.

“Cũng phải, mọi người đều nói chuyện làm ăn mà thôi, vậy thì hơi gượng thiệt.” Mạc Du Tâm gật đầu nói.

“Gần đây công ty tôi mới nhập khẩu một số thạch từ nước ngoài về, có 7 khối, tôi muốn mời cô khắc, đồ án thì chúng ta sẽ thương lượng cụ thể sau, phí một khối là 170 ngàn nha, tôi biết phí khắc của cô không chỉ với giá tiền này, nhưng hiện tại cô chưa có tiếng tăm gì, giá này cũng coi như không thấp rồi.” Kỳ Niệm nghĩ một hồi cũng mở lời nói trước.

“Tôi hiểu, nhưng mà tôi cũng có yêu cầu, đồ tôi khắc tôi muốn ký tên lên đó.” trong ngành điêu khắc không thiếu người, điêu khắc sư không đến thì sẽ có thợ đến làm thay, cuối cùng chỉ cần để cái tên là xong, giá cả cũng không khác gì, đây là đường lấy tiền vòng, nhưng Mạc Du Tâm không muốn làm vậy, cô khắc ra tác phẩm nhất định phải có tên của cô.

“Dĩ nhiên rồi, khi ký hợp đồng sẽ có điều lệ này, đôi bên phải cam đoan.” Kỳ Niệm gật đầu nói.

“Được.”

Ba người ăn xong, Chu Hạo có việc phải làm, Mạc Du Tâm đi xe Kỳ Niệm tới xem khối ngọc cần khắc, ký hợp đồng, Kỳ Niệm chuyển trước cho Mạc Du Tâm 500 ngàn tiền cọc trước, sau đó cho người mang 7 khối ngọc đến nhà Mạc Du Tâm, thuận tiện cho cô khắc ngọc.

Mạc Du Tâm về đến nhà, Tô Ngữ Băng mới thức, lúc này đang nằm trên giường chơi di động, lúc trưa ăn ở ngoài nàng không thích, dường như bị Mạc Du Tâm nấu cho ăn quen vị rồi, nghe tiếng cửa mở, Tô Ngữ Băng vội vàng xuống giường, nàng rất nhớ Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng đi tới phòng khách thì thấy có thêm một nam Beta, vội ho nhẹ một tiếng, “xong rồi?”

“Ừ, ký hợp đồng rồi, săp tới có việc làm rồi.” Mạc Du Tâm gật đầu cười.

Cô và nam beta cùng chuyển 7 khối ngọc vào phòng làm việc, chờ nam beta rời đi, Tô Ngữ Băng lại ôm Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm mới bê ngọc xong còn chưa đi tắm, không dám ôm Tô Ngữ Băng, chỉ có thể dang hai tay để Tô Ngữ Băng ôm mình, cô cười cúi đầu hôn môi Tô Ngữ Băng một cái ôn nhu hỏi, “sao hôm nay cậu này chủ động vậy? nhớ mình sao?”

Tô Ngữ Băng ở trong lòng Mạc Du Tâm cọc cọ nói: “ừ, đồ ăn ngoài khó ăn quá, đúng là bị cậu làm hư rồi, Mạc Du Tâm, làm sao đây? kể từ khi biết cậu không phải là cô ta sau đó càng lúc càng thích cậu.”

“Ừ, mình cũng rất thích cậu, tối nay muốn ăn gì, mình nấu cho cậu ăn nha.” Mạc Du Tâm ôn nhu dỗ dành nói.

“Ừ, mình cũng không biết, dù sao ăn cái gì cũng đều ngon.” Tô Ngữ Băng chôn trong lòng Mạc Du Tâm, cọ cọ không muốn dừng.

Hai tai Mạc Du Tâm không dám chạm, chỉ có thể hôn bên mặt Tô Ngữ Băng một cái dỗ dành nói, “để mình rửa tay trước đã, chút nữa rồi ôm được không?”

Tô Ngữ Băng thoáng ngẩng đầu lên, mắt lóe lên nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, áp môi mình lên môi Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cười khẽ hôn một cái, bạn gái chủ động rồi, vậy hôn trước rồi nói, cho đến khi hai người thở không nổi, Mạc Du Tâm mới dừng lại ôn nhu nói, “bây giờ đi rửa tay được chưa?”

“Ừ, đi đi, tah cho cậu trước đó.” Tô Ngữ Băng cười nói.

Khi Mạc Du Tâm đi ra, Tô Ngữ Băng đã về phòng, Mạc Du Tâm cũng vội vàng theo, nằm trên giường gọi Tô Ngữ Băng, ôm vào lòng rồi hôn lên tai nàng một cái ôn nhu nói: “khi dễ mình xong bỏ chạy hả? làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”

“Không có, cái này đâu tính là khi dễ, cùng bạn gái hôn môi là bình thường mà,” Tô Ngữ Băng đương nhiên nói.

“Vậy sao? vậy là làm gì với bạn gái cũng bình thường thôi à.” Mạc Du Tâm xoay người đè Tô Ngữ Băng dưới thân, cúi người hôn lên, khiến Tô Ngữ Băng th* d*c rồi mới dừng lại.

Đuôi mắt Tô Ngữ Băng ửng đỏ, thoáng đẩy Mạc Du Tâm một cái, âm thanh mềm mại nói, “đã hơn 5h rồi, còn phải đi đón Tiểu Nguyệt Lượng nữa.”

Mạc Du Tâm hôn liên tục, cánh môi kề tai Tô Ngữ Băng cười nói: “vậy hôm nay không đón Tiểu Nguyệt Lượng nha, để bảo bảo ở chỗ mẹ một đêm.”

“Không muốn, bảo bảo không ở đây, cậu này khi dễ mình.” Tô Ngữ Băng nói không muốn nhưng tay ôm cổ Mạc Du Tâm không buông.

Mạc Du Tâm lấy di động, hôn Tô Ngữ Băng một cái rồi gọi cho Triệu Anh Chi, nói tối nay mình và Tô Ngữ Băng bận việc, hôm nay không đón bảo bảo được, cúp máy thì thấy Tô Ngữ Băng cười hì hì nhìn mình.

Mạc Du Tâm cười hỏi, “sao nhìn mình như vậy? nói với mẹ hôm nay không đón Tiểu Nguyệt Lượng rồi đó.”

Tô Ngữ Băng chọc chóp mũi Mạc Du Tâm, “buổi tối bận việc gì vậy? sao mình không biết ta?”

Mạc Du Tâm hôn tai Tô Ngữ Băng cười nói: “không cần chờ đến tối, hiện tại làm việc được rồi.”

Nói rồi Mạc Du Tâm hôn tới, lúc trước độc thân không cảm nhận được, thì ra có bạn gái rồi cảm giác sẽ khác hơn.

Trong phòng mùi vị tin tức tố dần nồng lên.

Tác giả có lời:

Ma dụ: hỏi thì nói là bận việc!

Bảo bảo: hu hu hu, mommy, mẹ sao nhiều việc vậy chứ~
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 108



Sau đó cho tới gần Tết Mạc Du Tâm luôn bận rộn việc khắc ngọc, dùng 20 ngày để khắc bảy khối ngọc rồi giao cho Kỳ Niệm, Kỳ Niệm cũng hài lòng thành phẩm Mạc Du Tâm khắc ra, thanh toán hết toàn bộ số tiền còn lại.

Không tới một tháng Mạc Du Tâm kiếm được 119 ngàn, cộng thêm số dư trước đó còn hơn 10 ngàn, trong tay Mạc Du Tâm cũng dư hơn 130 ngàn, cô nghĩ ba tháng tới có thể chuyên tâm thi đấu khắc ngọc được rồi, ít ra tiền bạc cũng không cần quá lo lắng.

Nhưng mấy ngày nay cảm xúc của Tô Ngữ Băng cũng không được ổn, càng cuối năm càng nhớ nhà, mấy ngày qua Mạc Du Tâm thấy nàng thường thất thần, cũng có chút lo lắng.

Cô vào phòng ăn lấy sữa chua, thì thấy Tô Ngữ Băng đang ngồi cạnh giường nhìn ra cửa sổ.

Hơn 8h tối, mọi nhà đều bật đèn, khác với trước là mọi nhà đã treo đèn mừng năm mới, đỏ đỏ hồng hồng chớp lóe rất đẹp.

Mạc Du Tâm ngồi bên cạnh Tô Ngữ Băng tay ôm hông nàng, ôn nhu hỏi: “nhớ nhà đúng không?”

Tô Ngữ Băng thuận thế dựa vào lòng Mạc Du Tâm gật đầu, “có một chút, mai giao thừa rồi nhưng gặp được ba mẹ mình.”

“Muốn về gặp không? mình đi với cậu.” Mạc Du Tâm ôn nhu nói.

Tô Ngữ Băng ở trong lòng cô nhẹ nhàng cọ cọ, lắc đầu, “không cần đâu, tính ba mình rất khó chịu, muốn về mừng năm mới với họ là không thể, hơn nữa cậu này không phải là Mạc Du Tâm kia, cậu này đối với mình tốt như vậy, mình khống muốn cậu giúp cô ta rồi bị người khác nói xấu, mình sẽ đau lòng.”

Mạc Du Tâm nhìn bạn gái trong lòng đang đau lòng cho mình, cười khẽ hôn môi Tô Ngữ Băng một cái, dỗ dành nói: “cậu này không vui thì mình cũng không vui, hơn nữa dù sao cũng chịu nhiều rồi, thêm cái này nữa cũng không sao.”

“Vậy không được, mình không chịu nổi cậu bị người khác khi dễ, cậu này là của mình,” Tô Ngữ Băng ôm chặt hông Mạc Du Tâm làm nũng.

“Ừ, vậy mình và bảo bảo cùng cậu mừng năm mới nha, gia đình nhỏ chúng ta mà thôi.”

“Cậu này có nhớ nhà không?” Tô Ngữ Băng nằm dựa trong lòng mạc Du Tâm hỏi, nàng nghĩ Mạc Du Tâm ở thế giới này cũng có mẹ rồi, chắc cũng sẽ nhớ nhà, trong lòng lại lo cho Mạc Du Tâm.

“Đều tốt, kiếp trước mình lớn lên trong cô nhi viện, không có người nhà, chỉ thấy nhớ sư phụ mà thôi, còn có vài người bạn của mình, nhưng mà chỗ này có cậu rồi, có Tiểu Nguyệt Lượng nữa, mình chắc chắn là không thể quay về, hai người đều là người nhà của mình.” Mạc Du Tâm ôn nhu nói, cô đối với thân thể này đã quen rồi, cho nên khi nói ra trong lòng cũng không thấy khó chịu.

Tô Ngữ Băng không ngờ kiếp trước Mạc Du Tâm cũng không có cha mẹ, tiến đến hôn Mạc Du Tâm một cái đau lòng nói: “sau này mình và Tiểu Nguyệt Lượng đều là người nhà của cậu, mình hy vọng mỗi ngày cậu đều vui vẻ.”

“Ừ, có hai người bên cạnh chắc chắn mỗi ngày mình đều vui vẻ nhỉ?” Mạc Du Tâm ôn nhu đáp, nghĩ một chút lại nói, “hay là ngày mai mình chở cậu đến gần nhà đi dạo, từ xa nhìn một cái cũng được, mua chút quà để trước cửa nhà, còn không ngờ bảo an mang vào dùm.”

Tô Ngữ Băng mím môi nghĩ, “được, vậy cậu này đi với mình.” Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm nói.

“Mình dĩ nhiên là đi cùng cậu rồi, mẹ nói ngày mai chúng ta đến nhà mừng năm mới kìa, hay là đưa đồ xong rồi qua nha?” Mạc Du Tâm nghĩ một chút nói.

“Ừ, vậy mua hai phần quà đi, một phần cho ba mẹ mình, còn lại cho dì.”

Hai người quyết định xong hành trình ngày mai rồi đi ngủ sớm, 12h đêm bên ngoài tiếng pháo dồn dập, bảo bảo đang ngủ cũng bị tiếng pháo làm sợ mà khóc lên, cái thân nhỏ ngồi dậy khóc lớn hơn.

Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm đang ngủ cũng vội thức dậy bật đèn hống bảo bảo, bảo bảo bị đánh thức cũng khó chịu, khóc đến múa may quay cuồng.

Tô Ngữ Băng dỗ một hồi rồi đổi qua Mạc Du Tâm hống, Mạc Du Tâm ôm bảo bảo đi lại trong phòng, bình thường đã có thể dỗ được bảo bảo rồi, nhưng hôm nay lại không dỗ được.

Mạc Du Tâm đành dỗ con đành nói, “Tiểu Nguyệt Lượng của mommy đừng khóc nữa nha, mommy bế con đi chơi một vòng nha? bảo bảo đang ngủ bị đánh thức nên khó chịu không đúng? mommy hôn nè đừng khóc nha.”

“Oa oa oa~” tiếng khóc của bảo bảo cũng không có dừng, ai kêu cái âm thanh ồn ào kia dọa nàng, nàng không vui đó.

Hết cách, liền để Tô Ngữ Băng bế bảo bảo, Tô Ngữ Băng liền kéo rèm ra, dưới sân đang có người đốt pháo, Tô Ngữ Băng chỉ người dưới lầu, nói với bảo bảo đang còn khóc, “Tiểu Nguyệt Lượng nhìn kìa, pháo hoa đó.”

Bảo bảo đang định khóc tiếp thì thấy đằng xa có vệt sáng nổ ra thành hoa, khuôn mặt nhỏ của bảo bảo còn treo nước mắt, lúc này bị pháo hoa hấp dẫn, không còn nhớ khóc nữa, hai con mắt tròn to nhìn ra cửa kính, ngón tay nhỏ chỉ ra cửa, “nha nha nha~”

Mạc Du Tâm lấy khăn ấm lau mặt cho bảo bảo, cười nói với bảo bảo, “đó là pháo hoa đó, đẹp đúng không? Tiểu Nguyệt Lượng đừng khóc nữa nha?”

“Nha nha~” bảo bảo chỉ ra cửa kính, phấn khởi xem.

Tô Ngữ Băng kéo ghế đến vách kính ngồi xuống cho bảo bảo xem, Mạc Du Tâm cũng ngồi bên cạnh, chờ mọi người đi hết, bảo bảo vẫn còn chỉ vào vách kính kêu “nha nha nha~”

“Ừ, người ta bắn hết rồi, chúng ta đi ngủ thôi được không? chờ con lớn rồi, mommy mua cho con chơi nha?” Mạc Du Tâm vừa dỗ bảo bảo vừa cho bảo bảo ăn bánh vẽ lớn.

Bảo bảo lúc này đã vui vẻ rồi, cọ Tô Ngữ Băng làm nũng.

Kéo rèm lại, Tô Ngữ Băng bắt đầu cho bảo bảo bú, vừa cho bảo bảo bú vừa nói với Mạc Du Tâm: “chờ qua năm cũng nên cai sữa cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi, uống sữa bột với ăn dặm là được rồi.”

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo, thấy Mạc Du Tâm bên cạnh không để ý mình, đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm, thì thấy Mạc Du Tâm trơ mắt nhìn bảo bảo bú sữa, Tô Ngữ Băng liền đỏ tai.

Nàng một tay giữ bảo bảo, một tay đẩy Mạc Du Tâm, trừng Mạc Du Tâm một cái, “nói cậu đó, cậu nhìn chỗ nào vậy? không đàng hoàng.”

Mạc Du Tâm lại xích gần Tô Ngữ Băng dụ dỗ, “đâu có không đàng hoàng đâu, đang hâm mộ bảo bảo mà.”

“Xía, chút nữa cậu này ra phòng khách ngủ đi, mặc kệ cậu đó.” nói xong rồi nhìn bảo bảo bú sữa, nói với bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng, mommy con hư hỏng đúng không? mẹ nói cô ấy ra phòng khách ngủ nha?”

Bảo bảo mở to mắt nghe không hiểu mẹ nói cái gì, vừa ăn vừa nhìn mẹ.

“Bảo bảo của chúng ta không nỡ cho mình ra phòng khách ngủ đâu, có đúng không Tiểu Nguyệt Lượng?” Mạc Du Tâm nói rồi nhìn bảo bảo nháy mắt.

Bảo bảo thấy ngạc nhiên, cũng muốn học mommy nháy mắt, nhưng nàng không học được, hai mắt cứ nhìn Mạc Du Tâm chớp chớp, chọc cười Mạc Du Tâm.

Bảo bảo lúc này cũng no rồi, khuôn mặt nhỏ dời ra biểu thị mình đã ăn no.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo ăn no, liền đưa cho Mạc Du Tâm bế, còn mình đi vệ sinh thay đồ một chút.

Mạc Du Tâm bế bảo bảo, bị bảo bảo dùng hai mắt chớp chớp làm cho manh muốn chết, cười nói: “à, bảo bảo của chúng ta chưa biết nháy một mắt nha? chỉ biết chớp hai con mắt thôi à? không sao, chờ Tiểu Nguyệt Lượng của mommy lớn lên là được rồi.”

Tô Ngữ Băng nhìn một lớn một nhỏ chơi với nhau cười nói, “vừa rồi cậu này có nghe mình nói không? mình định sang năm cho Tiểu Nguyệt Lượng cai sữa, qua năm Tiểu Nguyệt Lượng cũng 9 tháng rồi, cũng đến lúc rồi.”

“Ừ, đến lúc đó mình làm mì cắt nhỏ cho bảo bảo ăn, bột mì cũng là thành tiểu hoành thánh rồi cắt nhỏ cho bảo bảo ăn.” Mạc Du Tâm nghĩ đến làm mấy thứ nhỏ kia cho bảo bảo ăn, bảo bảo sẽ cao lên.

Tô Ngữ Băng đi tới xoa mặt bảo bảo cười nói: “Tiểu Nguyệt Lượng nghe chưa? qua năm mẹ sẽ không cho con bú nữa nữa.”

Bảo bảo nghe không hiểu, vẫn dùng âm sữa của mình cọ cọ Mạc Du Tâm làm nũng.

Mạc Du Tâm ôm bảo bảo, cười nói: “được rồi, xem pháo hoa xong rồi, ăn cũng no rồi, mommy hống con ngủ nha? Tiểu Nguyệt Lượng ngoan nè, để mommy đưa nè, mommy đưa là buồn ngủ nha?”

“Nha~” bảo bảo nãi thanh nãi khí đáp lời, dù sao mommy nói cứ đáp rồi tính sau.

Mạc Du Tâm bế bảo bảo đi lại trong phòng, lúc này tiểu tổ tông cũng đã ngủ, cẩn thận cho bảo bảo vào giường nhỏ, mong là bảo bảo ngủ đến trời sáng.

Mạc Du Tâm vừa nằm xuống giường đã bị Tô Ngữ Băng ấn dưới thân, bất quá cô cũng không vội, bạn gái muốn chọc mình, mình cũng nên ngoan ngoãn nghe lời.

Cho nên Mạc Du Tâm cũng thản nhiên ôm eo Tô Ngữ Băng, để Tô Ngữ Băng nằm úp trên người mình, “không phải ngủ tiếp sao? nhớ mình hả?”

“Nghĩ gì vậy? mình muốn phạt cậu vừa rồi không nghe mình nói còn nhìn loạn, bảo bảo ở đây cậu này còn dám như vậy, cậu này nói đi có nên như vậy hay không?” Tô Ngữ Băng vừa nói vừa đưa tay chọc ngực của Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm nhẹ nhàng nói, “ừ, lần sau không dám, đừng giận mà, ngày mai phải dậy sớm mua đồ đó, ngủ sớm chút đi nha?”

Tô Ngữ Băng tiến tới hôn môi Mạc Du Tâm một cái, rồi trừng mắt uy h**p Mạc Du Tâm nói, “nếu cậu này không ngoan, mình sẽ khi dễ cậu.”

Mạc Du Tâm hứng thú, đôi mắt đẹp sáng lên nhìn chằm chằm Tô Ngữ Băng cười nói, “khi dễ thế nào? làm sao đây? mình cũng mong chờ nha.”

Lần này đến Tô Ngữ Băng đỏ tai, nhưng cũng không muốn chịu thua, học bộ dạng Mạc Du Tâm khi dễ mình, bám chặt người mà hôn, Tô Ngữ Băng vui vẻ vì Mạc Du Tâm ngoan ngoãn để mình chủ động, trải nghiệm này thật mới mẻ.

Nhưng mà Mạc Du Tâm bị hôn cũng không đàng hoàng, hai tay bị chọc cũng không còn sức, rất nhanh liền dựa vào người Mạc Du Tâm th* d*c, cũng may Mạc Du Tâm còn nhớ ngày mai đi mua đồ, sợ Tô Ngữ Băng mệt nên ôm nàng đi ngủ sớm.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 109



Hơn 6h sáng, bảo bảo thức giấc, Mạc Du Tâm bị tiếng pháo trong tiểu khu làm thức, mở mắt thì thấy bảo bảo nằm trong giường nhỏ ánh mắt mơ màng nhìn mình chằm chằm.

Mạc Du Tâm cẩn thận để Tô Ngữ Băng đầu nằm lên gối xong đứng dậy đi bế bảo bảo.

Bảo bảo mới tỉnh, liền ôm Mạc Du Tâm cọ cọ làm nũng, Mạc Du Tâm cười khẽ hôn mặt của bảo bảo một cái, trước tiên thay tã cho bảo bảo, sau đó để bảo bảo vào giường nhỏ rồi nhỏ giọng dặn dò, “mommy đi lấy đồ rửa mặt cho con, con ngoan ngoãn ở đây chờ mommy nha, con để mẹ con ngủ nha?”

“Nha~” bảo bảo nghe giọng mommy nói nhỏ, liền hô theo cũng nho nhỏ.

Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo đáng yêu, nhịn không được xoa mặt bảo bảo một cái rồi mới vào phòng vệ sinh.

Cô cầm cái thau khủng long màu hồng ra, rồi lấy khăn con rùa xanh nhỏ dùng rửa mặt cho bảo bảo nhúng vào nước ấm, sau đó lấy bàn chải răng em bé cho vào nước sôi khử trùng, lấy nước súc miệng dành cho em bế chuẩn bị sẵn, bảo bảo hiện tại đã mọc răng sữa rồi, mỗi ngày phải vệ sinh răng cho bảo bảo.

Trước tiên Mạc Du Tâm để thau khủng long qua một bên, cầm ly nước súc miệng để lên tủ, bế bảo bảo từ trong giường ra, một tay ôm bảo bảo, một tay đeo bàn chải răng em bé rồi nhúng nước ấm, chuẩn bị chải răng cho bảo bảo.

Mạc Du Tâm thấy bảo bảo nhìn ngón tay cô, khẽ cười chỉ bảo bảo a ~ để há miệng, bảo bảo cũng học theo mommy, liền há miệng nhỏ ra.

Mạc Du Tâm liền đưa ngón tay vào vệ sinh răng sữa cho bảo bảo, vừa giúp bảo bảo chải răng sữa vừa khen bảo bảo, “Tiểu Nguyệt Lượng của mommy ngoan quá, thích chải răng đúng không? chải răng xong thì sau này răng của bảo bảo sẽ không bị sâu nữa, ngoan lắm.”

Bảo bảo vẫn đang há miệng, phối hợp nhìn mommy của mình, chờ mommy chải răng xong, bảo bảo lại nhìn Mạc Du Tâm cười.

Mạc Du Tâm nhịn không được xoa khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, ngoan quá đi.

Hôn bảo bảo một cái rồi cầm đồ chơi đưa cho bảo bảo, sau đó mới vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Chờ Mạc Du Tâm đi ra, Tô Ngữ Băng cũng dậy, “dậy rồi? rửa mặt đi, mình làm hoành thánh ăn, rồi đưa Tiểu Nguyệt Lượng qua nhà mẹ trước đã, sau đó chúng ta đi mua đồ.”

“Ừ,” Tô Ngữ Băng đáp, vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó cho bảo bảo bú sữa, rồi thả bảo bảo vào xe đẩy, đưa bảo bảo đến phòng ăn chờ.

Bảo bảo thấy mẹ và mommy ăn gì đó cũng hiếu kỳ, tuy nàng không đói nhưng nàng cũng muốn giúp vui.

Cho nên ngón tay nhỏ liền chỉ cái chén của Mạc Du Tâm, cái miệng kêu “nha nha nha a a a!”

Mạc Du Tâm buồn cười nhìn bảo bảo tò mò nhìn chén của mình, liền đi vào bếp.

“Làm gì vậy?” Tô Ngữ Băng thấy cô đi vào bếp thì hỏi.

“Lấy cho Tiểu Nguyệt Lượng một chén nhỏ, không phải sang năm sẽ cai sữa sao? trước tiên cũng nên để nàng biết ngoài sữa còn có đồ ăn ngon khác.” Mạc Du Tâm cười nói lấy ra một cái chén nhỏ, lấy ba cái hoành thánh nhỏ, bảo bảo mới ăn no, không dám cho nàng ăn nhiều sợ không tiêu được.

Mạc Du Tâm ăn vài miếng, bảo bảo nhìn thấy cũng muốn.

Mạc Du Tâm sợ bảo bảo bị nóng, liền chẻ hoành thánh làm hai, để lên muỗng rồi thổi nhẹ, lúc này mới đưa muỗng tới miệng bảo bảo.

Bảo bảo thè lưỡi l**m l**m nhẹ, nàng ngửi được cái này ăn thơm thơm, chắc chắn ăn ngon! cho nên không chờ mà há to miệng, gần đây được bà nội cho ăn lòng đỏ trứng, nàng cũng học được cách dùng răng sữa cắn đồ ăn.

Bảo bảo ăn nửa miếng hoành thánh nhỏ, răng sữa nhẹ nhàng cắn vài cái, bánh mềm mềm cũng bị cắn nát, vị thịt cũng tan trong miệng nhỏ, bảo bảo mở to mắt, nàng chưa từng ăn ngon như vậy, nàng thích.

Cho nên vừa nuốt xong một ngụm, bảo bảo lại hướng về mommy nhà mình há to miệng nhỏ.

Tô Ngữ Băng cũng bị bảo bảo chọc cười, “mèo nhỏ ham ăn sao mà cái gì cũng thích ăn vậy? con nói xem sao mà con đáng yêu vậy chứ?”

Mạc Du Tâm thổi miếng hoành thánh còn lại đưa tới miệng bảo bảo, cười nói: “cái này vẫn còn, ăn từ từ thôi, không cần vội.”

Bảo bảo đâu quan tâm mấy cái này, nàng cảm thấy ăn ngon thì ăn, cho đến khi ba cái hoành thánh nhỏ bảo bảo ăn hết rồi, bảo bảo vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Mạc Du Tâm cũng không dám đút thêm.

Ăn xong, hai người lái xe đưa bảo bảo đến nhà Triệu Anh Chi, vì là ngày tết năm mới nên dì Lý được nghỉ ngơi, Mạc Văn Nhân cũng được nghỉ học nên có thể trông bảo bảo giúp được.

Mạc Du Tâm lái xe đưa Tô Ngữ Băng đến trung tâm thương mại, Tô Ngữ Băng cũng không biết nên mua cái gì, ở nhà mình cái gì cũng có không thiếu cái gì, nàng và Mạc Du Tâm còn phải nuôi bảo bảo, không cần tốn nhiều tiền để mua đồ xa xỉ mang về, nên chỉ mua chút mỹ phầm dùng thường ngày, thêm chút trái cây, đồ ăn khô, mỗi loại hai phần.

Chuẩn bị xong, Mạc Du Tâm lái xe đưa Tô Ngữ Băng đến địa chỉ đã nói, dọc đường đi Tô Ngữ Băng đều im lặng.

Mạc Du Tâm lái xe cũng phát hiện Tô Ngữ Băng im lặng, “đừng sợ, có mình đây rồi.”

“Ừ, mình biết, nhưng đã lâu rồi chưa từng đến đây, có chút lo lắng, yên tâm, mình không sao.” Tô Ngữ Băng giải thích, ngoại trừ nàng gặp anh trai hai lần ở ngoài thì cũng lâu rồi không gặp cha mẹ.

Nửa giờ sau, Mạc Du Tâm lái xe đến gần khu biệt thự, muốn đi vào cần có thẻ cổng ra vào, hoặc phải gọi cho người trong xác nhận, thẻ cửa Tô Ngữ Băng không có, khi hai người đang đứng ở ngoài, bảo an lại nhận ra Tô Ngữ Băng liền đi tới hỏi, “Tô tiểu thư có chuyện gì cần giúp sao?”

Tô Ngữ Băng cười trả lời, “tôi muốn đem vài thứ đến biệt thự Tô gia, không biết anh có thể giúp một chút không? mang giúp tôi mấy thứ này đến để trước cửa biệt thự Tô gia, tôi có để tờ giấy ở trên đó.”

Bảo an nghĩ nghĩ một hồi, hắn tưởng được hưởng lợi cái gì, nhưng thấy bộ dạng Tiểu thư hình như không thể quay về nhà? hơn nữa nữ nhân alpha lái xe đi bên cạnh nàng cũng không tốt gì, ở khu nhà giàu này cũng chẳng đáng để ý, hắn hơi hối hận vì tiếp lời.

Mạc Du Tâm cũng thấy rõ bảo an này làm khó dễ, lấy trên xe xuống một hộp đồ ăn đưa cho hắn, “giao thừa còn phải đi làm cũng cực quá, cái này gửi anh ăn nha.”

Bảo an nhìn đồ ăn còn đóng gói, nhìn cũng không tệ, nghĩ một chút dù sao cũng dùng xe điện đi vào, mang chút đồ này để trước cửa biệt thự Tô gia là xong rồi, cũng không tốn cái gì, liền cầm đồ ăn đồng ý, “vậy được rồi, để tôi giúp hai người mang vào.”

Tô Ngữ Băng viết tờ giấy cho vào hộp quà, cố ý để lộ một nửa ra ngoài, xong rồi đưa tới, bảo an mang quà để lên xe điện, đem hộp đồ ăn cho vào phòng bảo vệ, cười với hai người nói: “yên tâm đi, chắc chắn đưa tới chỗ cho hai người.”

“Ừ, vậy phiền anh.” Mạc Du Tâm gật đầu nói, cô và Tô Ngữ Băng cũng không đi ngay mà chỉ lên xe.

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng, “chờ thêm chút nữa không? lỡ như gặp được người nhà cậu thì sao?”

Tô Ngữ Băng lắc đầu nói, “kệ đi, có thấy thì cũng sẽ cãi nhau vì chuyện của mình thôi, chúng ta đi thôi, mua thêm một phần đồ ăn sáng nữa.”

“Ừ, vậy chúng ta về tìm Tiểu Nguyệt Lượng mừng năm mới đi, còn có thể quay lại mà, sau này chúng ta nghĩ cách khác, sẽ không để mọi người chờ lâu được không?” Mạc Du Tâm ôn nhu nói.

“Ừ, về chơi với bảo bảo thôi,” Tô Ngữ Băng mang quà về nhà, trong lòng cũng dễ chịu một chút, chỉ có thể chờ ba mình hết giận, thì sẽ thử lại lần nữa.

Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng quay về trung tâm thương mại mua thêm một hộp đồ ăn sáng nữa, rồi mới đến nhà Triệu Anh Chi.

Triệu Anh Chi thấy hai người mang nhiều đồ đến, phản ứng đầu tiên là con gái lại phá của, nhưng mà có Tô Ngữ Băng ở đây, bà không dám rầy la con gái.

“Hai đứa đến là được rồi, còn mua nhiều vậy làm gì? cũng đâu có đi chỗ người khác đâu, mau vào đi.” Triệu Anh Chi vội cầm đồ trên tay của Mạc Du Tâm các nàng.

Mạc Văn Nhân đang bế bảo bảo đứng một bên xem, bảo bảo vừa thấy mẹ và mommy về, liền vui vẻ, hai tay nhỏ đưa ra muốn ôm mẹ và mommy một cái.

Mạc Văn Nhân cười lắc lắc bảo bảo trong lòng nói: “Tiểu Nguyệt Lượng thay lòng nhanh vậy sao? vừa mới chơi với cô mà, sao mới thấy mẹ và mommy đến thì không cần cô nữa rồi?”

Bảo bảo nằm trong lòng Mạc Văn Nhân cọ cọ, cái miệng không ngừng kêu: “nha nha nha~”

“Ừ, chờ mẹ và mommy cởi áo khoác đã, rồi để hai người bế con được không?” Mạc Văn Nhân ngồi trên sô pha, xoa xoa khuôn mặt bảo bảo.

“Nha~” bảo bảo vừa nói tay vừa chỉ vào mẹ mình.

Mạc Văn Nhân cũng bị chọc cười, “biết là mẹ con rồi, con chờ mẹ đến hống Tiểu Nguyệt Lượng nha.”

Tô Ngữ Băng cất áo khoác, rồi đi tới sô pha bế Tiểu Nguyệt Lượng lên.

Bảo bảo thấy mẹ đến, liền như con cọp nhỏ nhào đến, đầu cọ Tô Ngữ Băng làm nũng miệng kêu “nha nha nha~”

“Tiểu làm nũng hôm nay có vui không? người nhà cả ngày đều ở xung quanh Tiểu Nguyệt Lượng chơi, Tiểu Nguyệt Lượng vui lắm đúng không?” Tô Ngữ Băng để bảo bảo nằm trên sô pha, kéo hai chân nhỏ của bảo bảo lắc lư chơi.

Bảo bảo bị mẹ chọc cũng không giận, còn vui vẻ làm nũng với Mạc Văn Nhân, tóm lại người nhà đều thích nàng.

Mạc Du Tâm và Triệu Anh Chi đi vào bếp, Triệu Anh Chi mua cá, thith bò và giò heo, để buổi trưa làm nhiều một chút, chiều thì hâm nóng lại rồi hấp thêm hoành thánh cũng coi như là sụm họp gia đình rồi.

Tết năm nay Triệu Anh Chi vô cùng vui vẻ, trước kia chỉ có bà và Mạc Văn Nhân cùng nhau ăn tết, năm nay con gái lớn không chê mình và Nhân Nhân nữa, còn mang về cho mình một đứa cháu nhỏ, bà thấy con gái lớn và Tô Ngữ Băng như vậy nào giống như con gái nói là đã chia tay đâu, sau này sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn thôi, trong nhà có người rồi, năm nay cũng sẽ rất náo nhiệt rồi.
 
Back
Top Bottom