Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách

Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 90



Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm vẫn còn hít mùi vị trên quần áo của mình, cười khẽ một cái, tự tay nâng mặt của Mạc Du Tâm, để chóp mũi Mạc Du Tâm hướng về cổ mình, “có ngốc không mà cứ hít mùi trên áo vậy? mùi vị ở đây rõ ràng hơn mà.”

Mạc Du Tâm cũng biết mùi vị chỗ đó rõ ràng hơn, nhưng alpha trong kỳ nhạy cảm thì luôn dính Omega, cô sợ bản thân không kiềm chế được mà hôn lên, cho nên chỉ dám hít áo của Tô Ngữ Băng, dù sao hít quần áo cũng không lo nhiều, nhưng Tô Ngữ Băng lại giúp cô mò đến gần cổ hơn.

Mạc Du Tâm gửi nhẹ vài cái trên cổ Tô Ngữ Băng, so với trên quần áo thì mùi vị trên cổ Tô Ngữ Băng nồng hơn nhiều, mùi vi băng mai có sức hấp dẫn cực lớn với Mạc Du Tâm, trong đầu chỉ muốn gần thêm một chút nữa.

Chóp mũi Mạc Du Tâm cũng cọ đến da cổ Tô Ngữ Băng rồi, Tô Ngữ Băng cũng không lùi, chỉ nghĩ nếu như Mạc Du Tâm có muốn mình thì cũng không phải là không được.

Mạc Du Tâm có chút khó nhịn dùng chóp mũi cọ nhẹ lên da cổ Tô Ngữ Băng, hô hấp cô ấm áp phả lên cổ Tô Ngữ Băng, khiến cho Tô Ngữ Băng cảm thấy có chút ngữa.

Mạc Du Tâm dù hít được nhiều nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, cô nhìn cổ Tô Ngữ Băng, trong lòng có xung động khó hiểu muốn hôn lên, Mạc Du Tâm nuốt một cái, nhịn xuống cảm giác muốn gần gũi với Tô Ngữ Băng, nén xuống cảm xúc bối rối trong lòng.

Tô Ngữ Băng đương nhiên biết dùng tin tức tố của mình để an ủi bạn tình thì sẽ như thế nào, ngoại trừ tin tức tố thì tiếp xúc thân thể cũng sẽ khiến cho đối phương cảm thấy thoải mái, Mạc Du Tâm đã được tin tức tố của mình an ủi rồi, nhưng vẫn cố gắng giữ khoảng cách với mình, nàng có chút đau lòng cho alpha trong ngực.

Người này luôn tôn trọng an nguy của mình trước tiên, đến cả bản thân cũng không lo, kỳ nhạy cảm cũng không dễ vượt qua, còn sợ tổn thương đến mình, những điều này khiến cho Tô Ngữ Băng thấy ấm áp trong lòng, lại khiến cho nàng cảm thấy đau lòng, người này đối với mình cũng quá tốt rồi.

Thấy sắp đến nhà, alpha trong ngực còn chưa hít đủ, có lẽ không thân cận với mình nên còn dựa vào vai mình chóp mũi không ngừng cọ mình.

Tô Ngữ Băng ôn nhu nhìn Mạc Du Tâm, cho Mạc Du Tâm một viên kẹo trước, tay trái nàng đỡ mặt của Mạc Du Tâm xích lại gần, để cổ dựa vào cánh môi Mạc Du Tâm, dừng vài dây rồi mới lui người, ôn nhu nói với Mạc Du Tâm: “chúng ta đến nhà rồi, về nhà rồi làm được không?”

Mạc Du Tâm chống người, nhìn Tô Ngữ Băng gật đầu, cô mấp máy môi có chút không tin nổi chuyện vừa xảy ra, vừa rồi Ngữ Băng chủ động cho mình hôn sao?

Mạc Du Tâm cũng không muốn quên đi cảm giác này, Tô Ngữ Băng lúc này đã xuống xe mở cửa cho cô, hiện tại cả người cô mềm nhũn, trong đầu vừa rồi được hôn cũng mềm nhũn ra, đây là lần đầu tiên hôn cô bạn gái, nghĩ lại cảm xúc vừa rồi Mạc Du Tâm thấy dường như mình mềm hơn rồi.

Cũng may Tô Ngữ Băng thấy tinh thần của cô không được tốt, đỡ một tay của Mạc Du Tâm lên vai để tránh cho cô đi đường bị ngã.

Mạc Du Tâm lúc đi ánh mắt không tự chủ nhìn vào cổ Tô Ngữ Băng, môi nhấp nhấp lại cảm xúc vừa rồi, cảm giác muốn thử nữa.

Cảm nhân được ánh mắt nóng rựa của người bên cạnh, bên tai Tô Ngữ Băng cũng có chút nóng lên, vừa rồi nàng chỉ hống Mạc Du Tâm, không biết người này có nghĩ sai không? nhưng thấy Mạc Du Tâm nhìn nàng ánh mắt tội nghiệp, Tô Ngữ Băng không thể làm gì khác hơn là ôn nhu nói: “hiện tại đang ở ngoài, về nhà sẽ cho cô.”

“Ừ, vậy về nhà.” đồng ý là đống ý, nhưng dọc đường đi Mạc Du Tâm vẫn nhìn Tô Ngữ Băng, tải của Tô Ngữ Băng cũng đỏ lên, không dám nhìn lại Mạc Du Tâm.

Cũng may hai người dã vào hành lang, Mạc Du Tâm dựa vào hành lang chờ Tô Ngữ Băng mở cửa, không hít mùi cua Tô Ngữ Băng thì tốt rồi, nhưng hít qua rồi trong lòng Mạc Du Tâm cũng không nhịn được.

Hai người vừa vào cửa, Tô Ngữ Băng liền thấy ánh mắt Mạc Du Tâm sáng lên, Tô Ngữ Băng bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đưa tay sờ mặt Mạc Du Tâm một cái, “được rồi, cho cô nè.”

Được Tô Ngữ Băng sờ Mạc Du Tâm cũng rất hưởng thụ, thậm chí còn muốn Tô Ngữ Băng sờ nhiều hơn, cô nghĩ vậy cũng làm vậy.

Tô Ngữ Băng định rút tay về, lại bị Mạc Du Tâm giữ lại.

Tô Ngữ Băng thấy người trước mặt dùng âm thanh ngọt ngào nói với mình, “Ngữ Băng, cậu này sờ nữa đi, thoải mái quá.”

Tô Ngữ Băng biết kỳ nhạy cảm hay ỷ lại là chuyện bình thường, liền xích đến vu.ốt ve mặt của Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm chỉ cảm thấy mùi vị băng mai so với vừa rồi càng nhiều hơn, mặt được Ngữ Băng sờ rất thoải mái, cô muốn nhìn cổ của Tô Ngữ Băng, nhưng nhìn nhau lại là đôi mắt ôn nhu của Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng sờ lực mềm nhẹ, ánh mắt nhìn mình cũng thật ôn nhu, hơn nữa trong hơi thở của mình đều là mùi vị băng mai.

Ánh mắt Mạc Du Tâm thoáng hạ xuống, rơi vào cánh môi Tô Ngữ Băng, khí tức của cô có chút bất ổn, tin tức tố trong người xao động giục cô hôn đi.

Tô Ngữ Băng cũng biết được ánh mắt alpha đang nhìn chỗ nào, tim nàng đập nhanh hơn, bị Mạc Du Tâm nhìn đến sắc mặt cũng hồng lên, thậm chí cũng muốn nhanh nhắm mắt lại phối hợp cùng Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm lại mím môi chịu đựng, cảm thấy giống như bị tác động bởi sinh lý, cứ theo bản năng mà hôn là không tôn trọng Tô Ngữ Băng, cô ép mình không được nhìn mội Tô Ngữ Băng, nhẹ nhàng đẩy Tô Ngữ Băng ra, “mình thấy khó chịu, muốn nằm một chút.”

Nói rồi choáng váng vịn tường đi vào phòng khách.

Tô Ngữ Băng trước đó tim còn đập rộn ràng, sau đó liền bị đẩy ra, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, thấy Mạc Du Tâm đi vào phòng khách, Tô Ngữ Băng lại đi tới đỡ cô, “đừng ngủ trên sô pha, ngủ trong phòng không tốt, vào phòng ngủ ngủ đi.”

Mạc Du Tâm vốn muốn thân mật với omega, lúc này Tô Ngữ Băng lại để cô vào phòng ngủ, điều này khiến Mạc Du Tâm bối rối, vừa muốn hít mùi vị băng mài của Tô Ngữ Băng nhưng lại sợ mình chiếm lất Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng nhìn alpha trước mắt suy nghĩ, cũng tức đến cười, “còn suy nghĩ cái gì? không phải nói sau này đều nghe tôi sao? tôi nói cô dọn vào phòng ngủ mà ngủ, sau này không được ngủ ở phòng khách nữa, sô pha cũng không thoái mái bằng giường được, hơn nữa không tiện với thắt lưng.”

Lúc Tô Ngữ Băng nói chuyện mùi vị băng mai cũng tỏa ra theo, Mạc Du Tâm thở phì phò muốn đến gần nhưng lại không dám, “mình sợ không kiềm chế nổi bản thân, lỡ như làm gì cậu này thì phải làm sao đây? không cần đâu, mình ngủ ở số pha là được rồi.”

Tai của Tô Ngữ Băng lại đỏ lên, người này cũng nghiêm túc thật, ho nhẹ một cái nói: “muốn tôi, không phải cô nói sẽ cho tôi lấy lại sao? nghe lời đi, đừng ngủ phòng khách nữa, cô xem đi, trán lại xuất mồ hôi lạnh rồi kìa, mau về phòng nằm đi.”

Nói rồi Tô Ngữ Băng lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho Mạc Du Tâm, rồi đỡ cô đi về phòng.

Mạc Du Tâm trên người thực sự không còn sức lực, quần áo trên người cũng bị mồ hôi làm ướt vài lần, cô chống người ngồi bên giường nhìn Tô Ngữ Băng, “Ngữ Băng, có thể lấy đồ ngủ dùm mình được không? quần áo dính dính khó chịu quá.”

“Ừ, tôi lấy cho, cô chờ một chút.” Tô Ngữ Băng nói rồi đứng dậy đi ra phòng khách, nàng biết Mạc Du Tâm để quần áo trong cái vali lớn ở phòng khách, tìm một bộ quần áo mỏng đưa tới cho Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm nhận đồ ngủ, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng tưởng Mạc Du Tâm không còn sức thay quần áo, tai đỏ lên nói: “có cần tôi giúp không?”

“Không cần, mình tự làm được.” Mạc Du Tâm cố gắng lên tinh thần trả lời.

“Ừ, vậy tôi cũng đi thay quần áo đây, có chuyện gì thì gọi đó.” Tô Ngữ Băng cầm đồ ngủ của mình ra ngoài thay.

Nàng đứng dậy vào bếp, nhìn một vòng, nàng chưa từng nấu cơm, ở trong ký túc thì không được nấu cơm, trước kia ở nhà mình cũng không cần làm gì, hiện tại Mạc Du Tâm khó chịu, mình cũng không làm được gì.

Tô Ngữ Băng cắn răng mở di động lên, nghĩ đến xào trứng cà chua và nấu cháo cũng không khó.

Nàng dựa theo chỉ dẫn trên mạng cho gạo vào ruột nồi cơm điện rồi cho nước vào, sau đó cắm điện, nhưng mà xào đồ ăn đối với nàng thì hơi cao siêu rồi.

Bước đầu tiên là đánh trứng hoàn thành khá tốt, bước hai là cắt cà chua, cắt hành thì Tô Ngữ Băng lại không ổn, hành cắt đoạn dài đoạn ngắn, cà chua cắt cũng không dễ nhìn, cái thớt bầy hầy.

Nàng xem hướng dẫn trên mạng, cho vào chảo một lượng dầu vừa phải, Tô Ngữ Băng cũng không biết số lượng là bao nhiêu, tay nàng cũng không ổn, không ngờ dầu đổ khá nhiều.

Tô Ngữ Băng lại tự an ủi mình, không được hoảng, dầu hơi nhiều thôi mà, bật bếp lên, thấy dầu đã nóng, Tô Ngữ Băng cho trứng vào, sợ dầu bắn lên người liền cầm cái nắp che lại, tay đảo trứng, vì hốt hoảng lại quên mở máy hút khói, trong bếp đầy mùi khói.

Lúc này Tô Ngữ Băng cũng luống cuống, quên hết hưỡng dẫn mới ghi là gì, đem cà chua và hành thái đều cho vào chảo, trong chảo bùng lửa lớn, Tô Ngữ Băng hoảng hốt cầm nắp nồi dập lửa, vội đóng van gas lại, cổ tay trái cũng bị dầu bắn bỏng vài chỗ.

Lửa không còn, nhưng nhìn cái bếp bầy bầy, viền mắt Tô Ngữ Băng lại đỏ lên vì tức giận, không nấu được đồ ăn xem chút làm hỏng nhà, bàn bếp xung quanh đều là dầu, rõ ràng trước đó nàng thấy Mạc Du Tâm nấu cơm rất thành thục, sao đến lượt mình lại lộn xộn như vậy chứ?

Mạc Du Tâm ở trong phòng thì nghe tiếng loảng xoảng trong bếp, cô đã thay quần áo xong, lúc này còn chút sức, liền đứng dậy vịn vách tường đi mở cửa, sau đó ngửi được mùi dầu khói rất nặng, vội vàng chống người đi vào bếp, thì thấy Tô Ngữ Băng chân tay luống cuống, vẻ mặt ủy khuất đứng trong bếp.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 91



Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm đi tới, trong mắt ủy khuất càng nhiều, lúc nói ra còn mang theo chút ý nũng nịu, “Mạc Du Tâm, xém chút tôi làm nổ bếp rồi, khụ khụ, thật khó ngửi, cô còn đang mệt đừng đến đây.”

Mạc Du Tâm cũng không nghe Tô Ngữ Băng nói, vội vàng vào bếp, hai tay giữ vai Tô Ngữ Băng vội vàng hỏi: “bếp không sao đâu, cậu này có bị sao không? có bị bỏng chỗ nào không?”

Mạc Du Tâm kiểm tra Tô Ngữ Băng một vòng, thấy nàng không bị gì, lúc này mới thở phà nhẹ nhõm, rồi mở máy hút khói lên, mùi khói dầu trong bếp hiện tại vẫn còn rất nhiều.

Tô Ngữ Băng được Mạc Du Tâm hỏi trong lòng ấm áp, quả nhiên mình ở trong lòng Mạc Du Tâm vẫn quan trọng nhất, nàng nấu cơm không được, hiện tại chỉ muốn làm nũng với Mạc Du Tâm.

“Mạc Du Tâm, tôi bị bỏng cổ tay rồi,” Tô Ngữ Băng nói rồi đưa cổ tay mình ra, muốn Mạc Du Tâm chú ý đến.

Mạc Du Tâm vừa nghe liền khẩn trương, không để ý tới chuyện khác, vội cầm cổ tay Tô Ngữ Băng xem trước, da tay Tô Ngữ Băng mịn màng nên cũng thấy được vài hai nốt đỏ do dầu bắn, dù là vậy Mạc Du Tâm cũng đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa cổ tay Tô Ngữ Băng nói, “còn đau không?”

“Có chút, cô xoa cũng hết đau rồi.” nàng thấy trán Mạc Du Tâm lại ra mồ hôi, biết Mạc Du Tâm đứng cũng cố sức, liền ôm hông Mạc Du Tâm để cô dựa vào mình.

Mạc Du Tâm nghe được lời Tô Ngữ Băng có ủy khuất, cũng hơi dựa vào Tô Ngữ Băng, tôi tay xoa cổ tay cho Tô Ngữ Băng, một tay dỗ dành nói: “khống phải nói cậu này đừng vào bếp rồi sao? muốn nấu cơm cho mình sao?”

“Ừ, bình thường thấy cô làm rất dễ dàng, không ngờ lại phiền phức như vậy.” Tô Ngữ Băng nhỏ giọng thì thào.

Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “chúng ta có thể đặt đồ ăn ở ngoài, lần sau đừng tự nấu nữa, bị bỏng mình sẽ đau lòng.”

“Tôi chỉ muốn chăm sóc cô thôi mà, trước kia là cô nấu cơm, mấy ngay nay cô lại mệt, tôi cũng muốn nấu ăn cho cô, không ngờ lại thành như vậy.” Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng cọ cọ vai Mạc Du Tâm nói.

“Cậu này đã chăm sóc mình rất nhiều rồi mà, đưa mình đi bệnh viện nè, rồi đưa mình về nè, dù sao kỳ nhạy cảm cũng phải vài ngày, chúng ta cứ đặt đồ ăn ở ngoài là được rồi.” Mạc Du Tâm ôn nhu dỗ dành nói.

“Ừ, tôi định nấu cháo, không biết còn ăn được không?” Tô Ngữ Băng nói cũng có chút chột dạ, nàng thực sự không hy vọng gì với tài nấu nướng của bản thân.

“Cháo cũng không sao, Ngữ Băng, mình hơi choáng,” Mạc Du Tâm cố gắng một chút trong người lại mất sức.

Tô Ngữ Băng nghe vậy vội đỡ Mạc Du Tâm nói: “để tôi đỡ cô về phòng nghỉ ngơi, sắc mặt cô nhìn rất khó coi, cũng tại tôi làm ra tiếng động lớn ảnh hưởng cô nghỉ ngơi.”

Mạc Du Tâm cười mệt mỏi, “đừng nói bậy, cậu này cũng vì chăm sóc mình thôi mà.”

Mạc Du Tâm được Tô Ngữ Băng đỡ về tới giường nằm, trên chăn có mùi vị băng mai của Tô Ngữ Băng khiến Mạc Du Tâm quyến luyến không ngớt, hai tay túm lấy chăn, đem mặt vùi trong chăn cái mũi không ngừng hít mùi vị trong chăn.

Tô Ngữ Băng đỏ tai, nghe trong bếp máy hút dầu khói còn vang, vội vàng vào bếp tắt máy hút khói, nghĩ một chút, định về phòng trước, trong chăn tin tức tố không nhiều, sao có thể bằng trên người mình được?

Nàng về phòng, lên giường bên còn lại, tai thoáng đỏ lên, đến gần Mạc Du Tâm một chút, thả ra tin tức tố của mình.

Mạc Du Tâm cảm nhận được mùi vị tin tức tố của omega, mùi vị bạc hà trong tuyến thế của bản thân cũng tràn ra theo, mùi băng mai sau lưng rất nồng, Mạc Du Tâm nhịn không được xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Tô Ngữ Băng đang nằm cạnh mình.

Tô Ngữ Băng cũng chịu ảnh hưởng tin tức tố của alpha, cả người cũng hơi mềm ra, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn Mạc Du Tâm đang trong kỳ nhạy cảm, nàng dùng chút sức để Mạc Du Tâm dựa vào lòng nàng, vị trí mũi miệng của Mạc Du Tâm hít mùi vị trên cổ Tô Ngữ Băng khoảng chừng 2 – 3cm.

Tai của Tô Ngữ Băng đỏ lên vì ngại nói, “tôi so với mùi trên chăn không tốt hơn sao? có bị ngốc không? sao cứ ôm chăn hoài vậy?”

Yết hầu Mạc Du Tâm chuyển động một cái, chật vật kiềm chế phản ứng sinh lý của mình, trong đầu rối loạn, “mình, mình sợ nhịn không được, người cậu này thơm quá, mình rất thích.” âm thanh của cô có chút yếu, nhưng cũng lộ ra chủ nhân âm thanh đang kiềm chế.

“Cũng đâu có bắt cô chịu đựng như vậy, không phải cô nói chờ cô khỏe rồi thì cho tôi đòi lợi ích lại sao? hiện tại cho cô lấy chút lợi cũng không sao.” Tô Ngữ Băng đỏ tai nhỏ giọng nói, nàng và Mạc Du Tâm rất gần, cũng biết Mạc Du Tâm có thể nghe được.

Mạc Du Tâm được mùi vị băng mai làm cho toàn thân thoải mái một chút, nhưng cũng càng thêm khát vọng với Tô Ngữ Băng, muốn Tô Ngữ Băng ôm mình một cái, muốn ôm Tô Ngữ Băng trong lòng hôn, muốn cùng Tô Ngữ Băng làm nhiều hơn.

Cho nên cô hiện tại phải chịu dày vò, nghe Tô Ngữ Băng nói có thể lấy được lợi, trong lòng lại nhịn không được xích đến gần, chạm đến cổ Tô Ngữ Băng, chóp mũi đụng đụng rồi cọ cọ vào cổ Tô Ngữ Băng, để giảm bớt khó chịu trong người.

Cô dùng lực cọ xát rất nhỏ, hơn nữa trong mũi phun ra hô hấp ôn nhu, đánh vào cổ Tô Ngữ Băng, khiến cho Tô Ngữ ăng cảm thấy nhột nhột.

Tô Ngữ Băng thấy bộ dạng cô khó chịu, thỏ dài lại dùng sức kéo Mạc Du Tâm để cô dựa vào lòng mình một chút, đỡ mặt của Mạc Du Tâm để cô dựa mặt lên vai mình, cánh môi cũng chạm đến cổ mình.

Chỉ chạm vào nhẹ nhàng như vậy cũng khiến cho Mạc Du Tâm cũng cảm thấy thoải mái, môi cô dán vào cổ Tô Ngữ Băng, dùng chút sức hôn lên, coo thực sự nhịn không được, cùng lắm thì lấy lợi xong sau này trả lại cho Ngữ Băng là được rồi.

Nghĩ rồi, Mạc Du Tâm lại thêm độ mạnh yếu hôn m.út, mùi băng mai tràn ngập quanh cô, trên cánh môi ấm áp, những thứ này khiến Mạc Du Tâm cảm thấy thoải mái, cô cảm giác mình như ở trong mây, cả người được băng mai vây quanh, thoải mái chìm trong mơ màng.

Cánh môi Mạc Du Tâm còn dán trên cổ Tô Ngữ Băng, hô hấp của cô ấm áp khiến cho Tô Ngữ Băng tê dại nửa người, thấy người trong lòng hô hấp đều đặn, Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm.

Đưa tay đẩy chóp mũi của Mạc Du Tâm một cái cười khẽ nói: “muốn hôn còn ráng nhịn, còn để cho omega giúp đỡ, cô có phải là alpha không vậy? Mạc Du Tâm, sao hiện tại cô lại ngoan như vậy?”

Đáp lại cô là hô hấp đều đặn của Mạc Du Tâm, mùi bạc hà trong phòng dần nhạt đi, đại biểu cảm xúc của alpha dần cân bằng lại.

Tô Ngữ Băng vừa cạnh chừng Mạc Du Tâm vừa cầm di động đặt đồ ăn.

1h sau, ngoài cửa có tiếng gõ, Tô Ngữ Băng ngồi dậy đẩy alpha dính người trong lòng mình ra, lại sợ quấy rầy Mạc Du Tâm, nên đành phải từ từ chuyển người từ vai mình xuống gối.

Sau đó liền đối diện với đôi mắt ủy khuất của Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm còn chưa tỉnh ngủ, chỉ biết mình được bao bọc trong mùi băng mai rất là thoải mái, đang lúc cô thoải mái, liền bị người ném ra khỏi vị băng mai kia, cả người rất khó chịu, cảm thấy ủy khuất muốn khóc.

Mà sự thật chứng minh, alpha trong kỳ nhạy cảm cực kỳ yếu đuối, nhất là khi chưa tỉnh ngủ vô cùng yếu đuối.

Tô Ngữ Băng cảm thấy Mạc Du Tâm lúc này có chút lạ, không dám ra ngoài, đành nói với nhân viên bên ngoài để đồ ăn trước cửa là được, để mình tự ra cửa lấy đồ vào.

Nhân viên giao hàng cũng để đồ xuống vội vàng rời đi.

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm hít mũi, viền mắt đỏ lên.

Tô Ngữ Băng chưa từng thấy Mạc Du Tâm khóc, hiện tại chân tay cũng luống cuống, vội vàng dỗ dành: “tôi không định đánh thức cô, nhân viên đến giao đồ ăn thôi, không phải là không cho cô dựa, đừng giận, đừng giận nha.”

Nàng biết người trong kỳ nhạy cảm thì vô cùng mẫn cảm, chỉ cần mình hống Mạc Du Tâm một chút, thì Mạc Du Tâm sẽ không giận nữa.

Sau một khắc, nước mắt Mạc Du Tâm liền chảy ào ào, độp độp rơi xuống, vừa ủy khuất khóc vừa thút thít, “không có mùi băng mai, khó chịu lắm, cậu này không muốn mình nữa?”

Tô Ngữ Băng xích qua lấy khăn lau nước mắt cho Mạc Du Tâm, rồi hống: “không có, thực sự tôi phải ra ngoài lấy đồ ăn mà, không có bỏ cô, để tôi đi lấy cơm ăn, chúng ta ăn xong rồi ngủ được không?”

Mạc Du Tâm hít mũi khóc thút thít lắc đầu: “Không muốn.”

Tô Ngữ Băng khẽ thở dài, không ngờ Mạc Du Tâm đến kỳ nhạy cảm lại yếu đuối thích khóc như vậy, xích đến gần phóng tin tức tố dỗ dành: “mùi băng mai lại có rồi nè, đừng khóc nữa nha?”

Trong đầu Mạc Du Tâm hỗn loạn, còn đang chóng mặt, lúc này có mùi mình thích, mí mắt cũng đóng lại, miệng lẩm bẩm: “mình muốn giống như lúc này, cậu này ôm mình ngủ cơ.”

Tô Ngữ Băng tốt bụng dỗ dành: “ôm ngủ cũng được, nhưng để tôi đi lấy đồ ăn vào trước được không? chỉ một chút thôi nha, một phút thôi là về rồi được không?”

“Ừ, cậu này không được đi.” Mạc Du Tâm trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng nói, hiện tại cô rất buồn ngủ, tưởng tượng đến vừa rồi được băng mai vây quanh ngủ thật ngon.

Tô Ngữ Băng vừa bực mình vừa buồn cười nói: “tôi không chạy, cũng không có bỏ cô.”

Nói rồi lại thả ra chút tin tức tố trấn an alpha còn chưa tỉnh ngủ, lúc này mới đi mở cửa lấy đồ ăn, rồi vội vàng quay lại bên cạnh Mạc Du Tâm, cũng may Mạc Du Tâm đang mệt, còn vùi mặt vào trong chăn như đang tìm gì đó.

Tô Ngữ Băng nằm bên cạnh, liền bị alpha dò tìm mùi nhào vào lòng.

Mạc Du Tâm cũng làm giống như lúc nãy vùi vào lòng Tô Ngữ Băng, cánh môi lại cọ lên cổ Tô Ngữ Băng, lầm bầm làm nũng nói: “không được chạy, mình muốn ăn băng mai ngủ.”

Tô Ngữ Băng bị lời nói của Mạc Du Tâm làm đỏ tai, trên cổ còn bị người này hôn, khí tức Tô Ngữ Băng cũng có chút không ổn, tim đập nhanh hơn một chút, cũng may năm sáu phút sau Mạc Du Tâm nằm trong lòng cũng ngủ rồi.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 92



Có kinh nghiệm vừa rồi, lần này Tô Ngữ Băng cũng không dám đánh thức người, nhìn Mạc Du Tâm đang còn ngủ say trong lòng mình, Tô Ngữ Băng cười khẽ lắc đầu, thực sự rất khó để so sánh Mạc Du Tâm vừa rồi khóc lóc làm nũng với Mạc Du Tâm lúc bình thường.

Ngón tay thon dài của Tô Ngữ Băng chạm lên viền mắt ửng đỏ mới khóc của Mạc Du Tâm, cảm thấy alpha vừa rồi vừa đáng thương lại vừa buồn cười, tầm mắt nàng theo sườn mặt nhìn xuống cánh môi căng mọng của Mạc Du Tâm.

Trong phòng còn hương bạc hà chưa tan, khiến cho hô hấp của Tô Ngữ Băng so với bình thường nhanh hơn một chút, nàng phải nhìn đi chỗ khác tránh không nhìn vào môi của Mạc Du Tâm nữa thì lúc này mới đỡ hơn một chút.

Hiện tại Mạc Du Tâm đang vùi vào lòng của Tô Ngữ Băng ngủ say sưa, cảm giác có thật nhiều tầng hương thơm đang bao lấy mình, còn mình ở bên trong ngủ thoái mái không mở mắt nổi.

Tô Ngữ Băng không dám đứng dậy, vất vả cả buổi chiều nàng cũng thấy mệt rồi, liền nằm ôm Mạc Du Tâm trong ngực ngủ, nhưng bị ảnh hưởng tin tức tố của alpha, cũng gây chút mệt mỏi, ban đầu còn chưa thấy buồn ngủ nhưng dần sau đó thì cũng ngủ luôn.

Lúc này Mạc Du Tâm ngủ đến thoải mái, cảm giác cả người đều là hương băng mai, khi cô tỉnh lại ánh mắt dần thanh minh hơn, sau đó liền cảm thấy sự mềm mại không giống như là giường, dời tầm mắt xuống thì thấy cô và Tô Ngữ Băng đang ôm nhau.

Mạc Du Tâm nuốt khan một cái, mặt đỏ lên, lúc này nửa người trên của cô đang nằm trên người Tô Ngữ Băng, nếu cô không nâng người thì hiện tại đầu đang nằm kế cổ Tô Ngữ Băng, cánh tay Tô Ngữ Băng còn đang ở sau hông cô.

Mạc Du Tâm liền tỉnh táo hơn, cảm thấy cô và Tô Ngữ Băng với tư thế này hơi lạ, hơn nữa trên cổ Tô Ngữ Băng còn có vài vết dâu tây, Mạc Du Tâm có chút chột dạ, đây là do mình làm sao?

Mạc Du Tâm muốn xích ra lại sợ đánh thức Tô Ngữ Băng, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan.

Cô nhìn ấn ký trên cổ Tô Ngữ Băng khuôn mặt đờ ra, đột nhiên nhớ đến giấc mơ vừa trải qua khi nãy, cô không chỉ khóc mà còn làm nũng với Tô Ngữ Băng, cuối cùng còn để lại thật nhiều dâu tây trên cổ Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm nhìn mấy vết dâu tây, mặt càng đỏ hơn, cho nên mấy chuyện mình nhớ ra vừa rồi, không phải là nằm mơ? là mình vừa khóc, vừa nháo, còn làm nũng, cuối cùng còn khi dễ Tô Ngữ Băng sao?

Làm sao bây giờ? hay là cô giả bộ ngủ tiếp đây? xấu hổ quá đi, cô là kiểu người hay khóc lóc còn chấm m.út đậu hũ của người ta sao?

Tô Ngữ Băng vốn cũng lo lắng cho Mạc Du Tâm, bị hành động của người trong lòng đánh thức, mở mắt nhìn vào mắt Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng xoa mắt một cái, có chút không xác định nhìn về phía Mạc Du Tâm hỏi: “dậy rồi?”

Mạc Du Tâm ho nhẹ một tiếng bên tai hồng hồng, mắt không dám nhìn nhiều chỉ dám nhìn sang một bên nói với Tô Ngữ Băng: “mình sợ đè cậu này khó chịu, hiện tại mình khỏe rồi, hay là buông ra nha.”

Tô Ngữ Băng cũng thấy được Mạc Du Tâm đỏ tai, tay ôm hông Mạc Du Tâm cũng không buông mà còn cố ý nắm chặt hơn, cười khẽ nói: “sao vậy? rõ ràng vừa rồi còn muốn tôi ôm chặt mà, khi đo còn đòi tôi muốn ăn băng mai ngủ nữa mà, sao lúc này lại xấu hổ rồi?”

“Khi đó mình chưa tỉnh ngủ, nguyên nhân là kỳ nhạy cảm, bình thường cũng không có dáng vẻ đó.” Mạc Du Tâm nhỏ giọng giải thích cho mình, nhìn thấy vết dâu tây trên cổ Tô Ngữ Băng lại nhịn không được đỏ mặt.

Tô Ngữ Băng cảm thấy thú vị, ôm cánh tay Mạc Du Tâm không buông, đưa tay sờ cái tai đỏ bừng của Mạc Du Tâm.

Alpha trong kỳ nhạy cảm thì rất là mẫn cảm, huống chi là cái tai, Mạc Du Tâm bị xoa đến mềm nhũn ngã xuống trên người Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng lại xoa hai cái, cười khẽ nói: “nhạy cảm vậy sao? có phải xoa tai của cô thấy rất thoải mái không?”

Tai Mạc Du Tâm đỏ như máu, liền vùi mặt vào lòng Tô Ngữ Băng vờ như không thấy.

Tô Ngữ Băng buồn cười nhìn bộ dạng alpha xấu hổ, quyết định từ bi tha cho Mạc Du Tâm một con ngựa.

“Được rồi, không đùa cô nữa, tôi tha đó, cẩn thận coi chừng ngã.” Tô Ngữ Băng vẫn chưa hết cười, ánh mắt còn nhìn Mạc Du Tâm nằm úp mặt trong lòng mình.

Mạc Du Tâm buồn rầu ừ một tiếng, thấy cái tay kia còn chưa buông, vội vàng từ trên người Tô Ngữ Băng bò xuống, thuận tiện vùi mình vào trong chăn.

Tô Ngữ Băng buồn cười nhìn quả đồi nhỏ trước mặt, thoải mái nói: “được rồi, không chọc cô nữa, mọi người đến kỳ nhạy cảm đều như vậy mà, đừng ngại ngùng nữa.”

Thấy quả núi nhỏ trong chăn không nhích nhích, Tô Ngữ Băng cười nói: “đã dậy rồi vậy tôi đi hâm nóng canh trong lò một chút, chúng ta phải ăn đã rồi mới nghỉ ngơi được.”

“Ừ, mình dậy đây.” trong chăn phát ra giọng buồn buồn của Mạc Du Tâm, hiện tại đang muốn khóc, cô còn là mãnh A nữa không đây?

Tô Ngữ Băng nhìn bếp bừa bộn liên chóng mặt, cũng không còn bộ dạng vừa rồi cười Mạc Du Tâm mất sức, cô mở chảo ra xem, đồ chiên trong chảo đã đen thui, Tô Ngữ Băng lấy vài cái túi chắc chắn, đổ đồ ăn hỏng vào trong.

Nàng để chảo vào bồn rửa, cho một chút nước rửa chén lên miếng bọt biển rồi xoa lên bọt, sau đó rửa sạch mọi thứ, nồi chảo dao thớt.. sau đó thì tráng nước lại cho sạch.

Tô Ngữ Băng cảm thấy đáy nồi không ổn, nàng cầm miếng chà nhôm cọ hai cái thì thấy đáy nồi lủng một lỗ, Tô Ngữ Băng dở khóc dở cười nhìn cái nồi trong bồn đờ ra.

Mạc Du Tâm nằm trong chăn một hồi, chỉnh lại tâm tình từ trên giường đi xuống, hiện tại tinh thần của cô không tệ, có lẽ ở cùng Tô Ngữ Băng một thời gian dài được hít vị băng mai, nên cả người cũng đã khỏe hơn nhiều.

Mạc Du Tâm đi ra ngoài tìm Tô Ngữ Băng, thì thấy Tô Ngữ Băng đang ở trong bếp, cầm hai túi rác bự, Mạc Du Tâm hiếu kỳ đến hỏi: “Ngữ Băng, đây là cái gì vậy?”

Tô Ngữ Băng ho nhẹ một cái ngại ngùng nói: “Mạc Du Tâm, cô qua kỳ nhạy cảm xong chúng ta đi mua nồi.”

Mạc Du Tâm nghi hoặc nhìn về phía bếp, phát hiện chỗ đó thiếu một cái nồi, có chút nghi ngờ hỏi: “nồi nhà chúng ta đâu rồi?”

Tô Ngữ Băng chỉ vào túi rác trên tay, “ở trong này, tôi không biết nấu ăn lại khó đến vậy? vừa rồi lúc rửa nồi, phát hiện đáy nồi đã lủng rồi,” Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm ánh mắt mang chút vô tội, âm thanh cũng có chút làm nũng.

Mạc Du Tâm cười nói ôn nhu: “được, chờ mình khỏe lại chúng ta cùng đi, chỉ cần cậu này không sao là được rồi, nồi lủng thì lủng rồi.”

“Ừ, cái này còn tạm được, cô không được cười tôi không biết nấu ăn, không phải lần trước cô nói chỉ cần trong nhà có cô biết nấu là được rồi sao? cô không được phép ghét bỏ tôi, cũng không được tìm omega khác biết nấu ăn.” Tô Ngữ Băng nói thêm.

Mạc Du Tâm gật đầu cười: “được, mình có một omega là cậu rồi, sẽ không tìm người khác nữa.”

“Cái này còn tạm được,” Tô Ngữ Băng vừa lầm bầm vừa đem hai túi rác nhấc lên.

Mạc Du Tâm đưa tay muốn lấy túi rác, “để mình cho.”

Tô Ngữ Băng tránh Mạc Du Tâm, không đưa túi cho Mạc Du Tâm, “để tôi đi cho, hai ngày nay thân thể cô suy yếu, giao cho tôi được rồi.”

Mạc Du Tâm gật đầu đi vào bếp sắp đồ ăn Tô Ngữ Băng đặt ra, Tô Ngữ Băng quay lại vội vàng cầm đồ ăn nói: “hôm nay cô ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, ngồi đây chờ tôi là được rồi, hâm nóng bằng lò vi sóng tôi tự làm được.”

“Ừ, cẩn thận nha, đừng để bị bỏng nha.” Mạc Du Tâm cười dặn dò, hiện tại sắp 10h tối rồi, Mạc Du Tâm cũng đã thấy đói bụng rồi.

Tô Ngữ Băng đem đồ trong bịch bỏ ra dĩa sứ, rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng, điện đã chuyển nhiệt nóng, Tô Ngữ Băng lo lắng đi tới m ở cửa lò vi sóng, nhìn đồ ăn bên trong ngoại trừ có chút sệt ra thì cũng không tệ lắm.

Tô Ngữ Băng cong môi cười, có chút vui vẻ lấy thêm một chén cháo cho mình và Mạc Du Tâm, trước tiên mang cháo ra trước sau đó mắt sáng lên nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm nhìn bộ dạng của Tô Ngữ Băng liền hiểu rõ, cầm muỗng lên bắt đầu múc cháo lên nếm thử một chút, rồi cười nói: “ăn ngon.”

Nụ cười trên môi Tô Ngữ Băng càng sâu, hừ nhẹ một cái nói: “tôi nói rồi mà, tôi cũng không đến nỗi phá bếp, ít ra cũng nấu được được mà, đúng không?”

“Ừ, mình rất thích.” Mạc Du Tâm cười cười hùa theo lời Tô Ngữ Băng nói.

” Cái này còn tạm được.” Tô Ngữ Băng nói, nghe tiếng lò vi sóng lại vang lên, liền đeo bao tay vào lấy món ăn ra.

“Ngày mai cô muốn ăn gì? chúng ta đặt bên ngoài mang về.” Tô Ngữ Băng có chút chột dạ nói, dù sao nồi trong nhà cũng bị nàng làm lủng rồi.

“Ừ, cái gì cũng được.”

Hai người cũng đói bụng, Mạc Du Tâm ăn liền hai chén cháo mới thấy no.

Ăn xong, Mạc Du Tâm cảm thấy thân thể vừa khỏe lại không còn chút sức nào, kỳ nhạy cảm thực sự quá yếu đuối, cứ như vậy đã không được rồi.

Tô Ngữ Băng cũng nhìn ra sắc mặt Mạc Du Tâm không ổn, đỡ cô vào phòng vệ sinh đơn giản, rồi lại đỡ Mạc Du Tâm về phòng.

Tô Ngữ Băng bận rộn cả đêm, muốn đi tắm lại sợ Mạc Du Tâm khó chịu lúc không có mình ở bên, liền đứng dậy đi thay đồ ngủ, cầm lấy áo khoác ngủ mới thay, trên này còn mùi băng mai của mình.

Tô Ngữ Băng đỏ tai nhìn Mạc Du Tâm, “tôi đi tắm, sẽ ra nhanh thôi, trên này có tin tức tố của tôi, cô cầm cái này coi như là tôi được không?”

Mạc Du Tâm nhìn thấy áo khoác ngủ của Tô Ngữ Băng, cảm thấy nếu mình cầm cái này hít mùi cũng thật kỳ quái, ráng nhịn xuống liền từ chối nói: “không cần, trong chăn còn có mùi, cậu này tắm nhanh một chút là được rồi.”

Tô Ngữ Băng nghe cô nói vậy, nhưng vẫn để áo khoác ở chỗ gần để cô có thể lấy được, rồi mới đi tắm.

Mạc Du Tâm ban đầu hít vị băng mai trong chăn cũng đã thấy đủ, nhưng mùi vị băng mai trên áo ngủ của Tô Ngữ Băng nhiều hơn, Mạc Du Tâm nhìn chằm chằm một hồi, lại tự xây dựng tâm lý lòng mình, dù sao cũng là kỳ nhạy cảm làm hại, cô là người đàng hoàng không có phải kiểu ôm đồ ngủ người khác hít hửi.

Cố gắng xây dựng nửa ngày, Mạc Du Tâm cũng không nhịn được, liền cầm áo ngủ của Tô Ngữ Băng đến, cô nghĩ hít vài cái cũng sẽ không sao, hơn nữa Ngữ Băng đi tắm rồi cũng không thấy được, cô nhân lúc Ngữ Băng chưa ra hít vài cái, chờ Ngữ Băng tắm xong đi ra, nhất định sẽ có âm thanh, đến khi đó cô để áo ngủ lại chỗ cũ, như vậy Ngữ Băng chắc chắn cũng không phát hiện ra.

Hạ quyết tâm, Mạc Du Tâm lại vùi mặt vào, sau đó xoang mũi lại nồng mùi băng mai, Mạc Du Tâm giống như mèo ăn cỏ bạc hà, càng hít càng mê, không còn nhớ đến việc nghe thấy tiếng động thì để áo ngủ lại chỗ cũ.

Cho nên khi Tô Ngữ Băng quay lại, thì thấy cái người lúc nãy nói không cần áo ngủ của mình lúc này đang ôm áo hít hít ngửi ngửi không ngừng.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 93



Tô Ngữ Băng nghĩ đến Mạc Du Tâm ôm chính là áo khoác mình mặc hàng ngày, tai lại đỏ lên, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mạc Du Tâm? tôi tắm xong rồi.”

Mạc Du Tâm bị gọi một tiếng liền hồi thần, nghĩ đến mình đang ôm đồ của người ta hít hít, nhất thời không biết đối mặt với Tô Ngữ Băng thế nào, liền trốn vào trong chăn.

Tô Ngữ Băng nhìn dở khóc dở cười, khi nãy mình còn lo mình đi tắm Mạc Du Tâm sẽ khó chịu nên để áo ngủ lại cho cô, bây giờ vừa ra thì thấy Mạc Du Tâm đã ôm áo ngủ của mình, nghĩ đến cũng lạ.

Tô Ngữ Băng tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường phát ra ánh sáng yếu, nàng nằm bên vào chỗ của mình bên cạnh, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm trốn trong chăn cười khẽ đụng đụng Mạc Du Tâm, rồi từ từ thả tin tức tố ra.

“Đắp kín chăn lâu quá sẽ ngủ không ngon, tôi quay lại rồi đừng ôm áo nữa, Mạc Du Tâm? cô ngửi thử xem có phải mùi trên người tôi dễ chịu hơn không?” Tô Ngữ Băng nói rồi, kéo chăn lên đưa tay lấy áo khoác ngủ của mình, nhân lúc Mạc Du Tâm không đề phòng, Tô Ngữ Băng nhanh chóng rút một cái lấy đồ ngủ của mình về.

Sau đó thì nghe được tiếng “hả?” nghi ngờ của người tron chăn, Tô Ngữ Băng cười khẽ nói: “cô lại đây dựa vào tôi ngủ giống như lúc nãy đi.”

Mạc Du Tâm trốn trong chăn một hồi cũng không nhịn được, mùi vị băng mai của Tô Ngữ Băng phía bên kia câu lấy mình không tự chủ được mà phải lủi qua, trong chăn còn lại mùi quá ít, chỉ một ít sau Mạc Du Tâm liền thò đầu ra, sau đó nhìn thấy Tô Ngũ Băng đang cười hi hi nhìn mình.

Ánh mắt Mạc Du Tâm nhìn về phía cổ của Tô Ngữ Băng, chưa từng hôn qua chỗ đó thì còn có thể nhịn được, trong đầu lại nghĩ đến cảm xúc mùi vị của băng mai, Mạc Du Tâm lại càng khó nhịn hơn, liền thò thò chuyển đến hướng Tô Ngữ Băng bên kia, dựa vào lòng Tô Ngữ Băng, đưa chóp mũi của mình xích đến.

Mùi vị băng mai nháy mắt liền tràn đầy khoang mũi của Mạc Du Tâm, cô có chút khó nhịn nuốt một cái, cố nén mong muốn hôn lên trong lòng hỏi: “Ngữ Băng, có thể cho mình hôn một cái được không? nhịn không nổi, trong người khó chịu.”

Tô Ngữ Băng nghe giọng của người đang dựa vào lòng mình tội nghiệp, ôn nhu nói: “được, cũng không có bắt cô phải chịu đựng, kỳ nhạy cảm chính là như vậy, đừng ép bản thân nhịn xuống.”

Nói xong, tai nàng cũng có chút đỏ lên, giống như Mạc Du Tâm hiện tại chỉ hôn lên cổ cũng thỏa mãn cho alpha một chút, Tô Ngữ Băng cũng đã chuẩn bị xong tâm lý cho bước tiếp theo của hai người, như là hôn môi xong hôn tuyến thể các thứ, lại không ngờ Mạc Du Tâm chỉ muốn hôn cổ là đủ rồi.

Trong lúc Tô Ngữ Băng suy nghĩ, trên cổ liền có một cái hôn ấm áp, hô hấp của người kia ôn nhu chạm vào cổ mình, khiến Tô Ngữ Băng có cảm giác tê rần bên tai.

Người trong lòng nghe xong lời mình nói, mùi vị bạc hà từ tuyến thế cũng phát ra, cùng mùi vị băng mai của Tô Ngữ Băng hòa lại với nhau, Tô Ngữ Băng cũng bị lượng lớn tin tức tố của alpha làm cho mềm nhũn, chỉ có thể ôm chặt Mạc Du Tâm để hạ xuống bứt rứt khó chịu trong người.

Một lúc sau trong phòng vang lên tiếng thở dài khe khẽ dễ chịu, Mạc Du Tâm mơ màng đã ngủ, Tô Ngữ Băng lau cái trán ra mồ hôi, dù sao mình cũng đã tắm rồi, hôm nay cũng phóng nhiều tin tức tố để an ủi Mạc Du Tâm, hiện tại cũng rất mệt mỏi, không lâu sau thì ngủ.

Nửa đêm Tô Ngữ Băng tỉnh một lần, cũng không phải do không ngủ được, mà cả ngày rồi không cho bảo bảo bú sữa, nên ngực hơi căng tức, hơn nữa nàng còn bị Mạc Du Tâm đè, hiện tại ngực có chút đau, Tô Ngữ Băng cẩn thận dời Mạc Du Tâm xuống, cũng may lần này không kinh động đến giấc ngủ của Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng lặng lẽ bật đèn ngủ, từ trong phòng nhẹ nhàng đi ra mang theo bình hút sữa, Tô Ngữ Băng hiện tại thấy nhớ bảo bảo, có bảo bảo ở đây sẽ không căng tức khó chịu như vậy, hiện tại phải dùng bình hút sữa này.

Cũng may nàng biết cách dùng cái máy này, hiện tại đã hút một bên rồi, đổi sang hút bên kia, sau đó thì nghe tiếng Mạc Du Tâm đằng sau cách đó không xa.

Cô lúc đầu còn ngủ ngon giấc, bên người có hương băng mai cả người như chìm trong bông mềm, sau đó cảm giác hương khí nhạt dần đi, cuối cùng nhạt đến không ngửi được gì, sau đó Mạc Du Tâm liền tỉnh dậy, nhìn bên cạnh đã không còn thân ảnh Tô Ngữ Băng, trong lòng Mạc Du Tâm không chỉ hụt hẫng mà còn có chút ủy khuất.

Kỳ nhạy cảm luôn phải dính Tô Ngữ Băng không khác gì bảo bảo, hiện tại mới không thấy có một chút mà Mạc Du Tâm đã thấy cả người khó chịu, tiêu rồi, cô hiện tại chỉ với 1 phút đã muốn Tô Ngữ Băng đến 1 vạn lần rồi a.

Thấy Mạc Du Tâm đứng cách đó không xa nhìn mình, còn định đi qua, Tô Ngữ Băng luống cuống vội vàng nòi: “cô đừng đến đây, Mạc Du Tâm, ngực tôi đang căng sữa, đang dùng máy hút sữa, cô chờ một chút tôi sẽ quay lại với cô.”

Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng nói tai đỏ lên, mình cũng muốn Tô Ngữ Băng, nhưng hiện tại đi tới cũng không tốt lắm, nhất thời chỉ biết đứng ở cửa phòng ngủ không dám nhúc nhích, tay cô nắm chặt khung cửa kiềm chế bản thân không cho đi tới, nhịn xuống khó chịu trong người nói với Tô Ngữ Băng bên kia: “vậy cậu này nhanh lên đi, mình sắp chịu hết nổi rồi.”

Nói rồi, Mạc Du Tâm cố nhịn xuống khó chịu, xoay người về phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Tô Ngữ Băng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sợ phía sau đến toát mồ hôi, với tình huống như vậy nếu alpha không nhịn được cũng không dám chắc sẽ làm ra chuyện khó miêu tả gì nữa, cũng may alpha nhà mình ngoan ngoãn, biết chịu đựng về phòng trước.

Tô Ngữ Băng bên này thấy đã ổn rồi, ngực cũng không còn đau nữa, vội mặc áo đàng hoàng quay về phòng, thì thấy Mạc Du Tâm tội nghiệp đang ôm gối của mình hít hít mùi vị của mình.

Tô Ngữ Băng có chút đau lòng sờ sờ sườn mặt của Mạc Du Tâmm Mạc Du Tâm đối với an ủi của Tô Ngữ Băng rất là thoả mãn, thậm chí lại đem khuôn mặt hướng trong tay Tô Ngữ Băng cọ cọ, hy vọng Tô Ngữ Băng có thể xoa xoa mình nhiều hơn.

Tô Ngữ Băng lấy khăn tay một bên lau mồ hôi cho Mạc Du Tâm, một tên phóng tin tức để Mạc Du Tâm thích ứng, hít dược mùi vị của tin tức tố nên biểu tình của Mạc Du Tâm cũng không còn khó chịu như vừa rồi, mà còn muốn thêm nhiều để thoải mái một chút.

Tô Ngữ Băng cũng nhìn ra được khó chịu của cô, xoay người cho Mạc Du Tâm ôm mình từ phía sau, tránh cho ngủ bị đè ngực đau: “cô ôm tôi như vậy được không? nếu nhịn không được thì có thể hôn lên tuyến thể cũng không sao.”

Tô Ngữ Băng cũng có chút ngượng ngùng giọng nói càng ngày càng nhỏ đến cuối cùng thành lẩm bẩm, nhưng Mạc Du Tâm ở bên cạnh nghe ra rất rõ ràng.

Kỳ nhạy cảm cũng khiến cho mình bị hấp dẫn bởi bạn tình, huống chi Tô Ngữ Băng còn nói như vậy, sau một khắc Mạc Du Tâm liền dính sát vào lưng của Tô Ngữ Băng, tuyến thể của Tô Ngữ Băng còn đang phóng tin tức tố không ngừng, Mạc Du Tâm không tự chủ cũng bị hấp dẫn.

Cô trước tiên đưa tay cẩn thận sờ lên tuyến thể của Tô Ngữ Băng, trong tay là một mảng mát lạnh, Mạc Du Tâm cẩn thận đưa môi mình đến.

Cô hiện tại giống như đi trong sa mạc vài ngày, chỉ vài giọt nước cũng không đủ thấm người, thật vất vả thấy được hồ nước trong veo hận không thể đem cả người vùi vào ngâm một chút.

Mạc Du Tâm hiện tại đầu óc mơ màng, trong đầu chỉ còn mỗi câu Tô Ngữ Băng vừa nói “hôn tuyến thể cũng không sao.” sau đó cũng không nhịn được, khi môi cô dán lên tuyến thể của Tô Ngữ Băng, chỉ cảm thấy cánh môi nóng bỏng dán lên một vùng mát lạnh, thoái mái khiến cô nhịn không được mà đưa cánh môi nhẹ nhàng cọ lên tuyến thể của Tô Ngữ Băng.

Trong mũi cô tràn đầy mùi vị băng mai, cánh môi đang hôn lên tuyến thể của Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm chỉ cảm thấy hôn lên tuyến thể trong nháy mắt, cả người khó chịu và bất an cũng biến mất không còn, thoải mái đến chỉ muốn ôm người vào lòng hôn.

Tô Ngữ Băng hiện tại cũng không tốt hơn, tuyến thể yếu nhất của omega bị cánh môi nóng bỏng của alpha hôn lên, Tô Ngữ Băng đã sớm mềm nhũn người, để mặc Mạc Du Tâm ở sau lưng muốn làm gì thì làm, cũng may alpha của nàng nghe lời, dù vào thời điểm này rồi, Tô Ngữ Băng cũng tin tưởng Mạc Du Tâm sẽ không làm gì nhiều hơn nữa.

Lùi một bước mà nói cho dù Mạc Du Tâm muốn tiến thêm một bước nữa, Tô Ngữ Băng cũng có thể chấp nhận, nếu không thì sẽ không đem tuyến thể quan trọng để cho Mạc Du Tâm tùy ý hôn lên.

Mà người đằng sau cũng đúng như Tô Ngữ Băng đoán, chỉ ôm chặt nàng từ phía sau, hôn tuyến thể của nàng, cho đến khi tuyến thể mát lạnh bị hôn đến nóng rực, Mạc Du Tâm phía sau mới dần dần không có động tĩnh.

Tô Ngữ Băng thoáng lau mồ hôi trán cho mình, nàng có vài lần nhịn không được trực tiếp rên khẽ vài tiếng, cũng không biết Mạc Du Tâm sau lưng có nghe hay không, dù sao cũng lệ, tuyến thể đã bị Mạc Du Tâm hôn, còn để ý chuyện nhỏ này làm gì?

Giằng co cả đêm nàng cũng thực sự quá mệt mỏi, liền dựa vào lòng Mạc Du Tâm mà ngủ.

Lúc thức dậy đã hơn 8h sáng rồi, Tô Ngữ Băng bị tiếng di động đánh thức, nàng kéo tay Mạc Du Tâm trên hông ra một chút, thò tay với di động trên bàn đèn ngủ, rồi vộị vàng quay lại vào lòng Mạc Du Tâm, sau đó mới nghe máy.

“Ngữ Băng, bồ và Mạc Du Tâm sao còn chưa đến? còn 5 phút nữa là vào học rồi, tối qua hai người làm gì? sao hôm nay trễ rồi còn chưa đến?” Phó Chi Đào sợ giảng viên điểm danh vội vàng gọi điện cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng lúc này còn đang bị Mạc Du Tâm ôm vào lòng từ phía sau, bị Phó Chi Đào hỏi như vậy, bên tai Tô Ngữ Băng đều đỏ, ho nhẹ một tiếng mới mở miệng nói: “Đào Đào, Mạc Du Tâm đến kỳ nhạy cảm, mình ở nhà chăm sóc cô ấy, tối qua bận lắm không gọi cho bồ, nhờ bồ xin giúp mình và Mạc Du Tâm cho nghỉ hai ngày nha.”

“Kỳ nhạy cảm!” Thanh âm Phó Chi Đào cất cao hơn, cho đến khi mọi người trong khoa nhìn về phía nàng, nàng vội hạ giọng nói: “vậy bồ có bị sao không? Mạc Du Tâm có làm gì bồ không? mình thấy bồ nói chỉ là bạn bè bình thường thôi mà, bình thường alpha và omega đến kỳ nhạy cảm thì ở chung với nhau được sao?”
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 94



Tô Ngữ Băng nghe bạn thân hỏi liên tiếp nhiều vấn đề, đành bất lực cười nói: “Đào Đào, bồ hỏi mình nhiều vậy làm sao mình trả lời hết được? nói chung là mình đang ở nhà chăm sóc cô ấy, tụi mình vẫn ổn, cậu này xin nghỉ giúp mình và cô ấy nha, được rồi Đào Đaof~ chờ Mạc Du Tâm qua kỳ nhạy cảm, mình sẽ để cô ấy mời mọi người đến ăn cơm nha.”

“Hứ, nữ nhân khẩu thị tâm phi, không phải nói chỉ là bạn bè bình thường thôi sao? từ khi nào đã thành như vậy, nghe ý bồ nói dường như bồ cũng đang làn chủ Mạc Du Tâm? để mình đi xin nghỉ dùm bồ cho, đừng làm nũng với mình nữa, giữ lại mà hống Mạc Du Tâm đi.” Phó Chi Đào cảm giác củ cải trắng nhà mình bị mang đi.

“Mình biết Đào Đào là tốt nhất mà, yêu bồ.” Tô Ngữ Băng lại hống bạn thân nửa ngày rồi mới cúp máy.

Bạn ký túc với Mạc Du Tâm cũng lo lắng vì hôm nay Mạc Du Tâm không đi học, các cô nhắn wechat cho Mạc Du Tâm nhưng không thấy hồi đáp, vừa rồi nhìn các bạn ký túc với Tô Ngữ Băng gây ra động tĩnh khá lớn, liền để cho Trần Qua ngồi ngoài cùng đi tới hỏi thăm.

Trần Qua nhân lúc chưa vào học, tiến đến ngồi gần các bạn cùng phòng với Tô Ngữ Băng, kế bên chính là Phó Chi Đào rồi cười hỏi: “bạn học Phó, Tô Ngữ Băng cùng phòng ký túc với các bạn hôm nay không đến, mấy bạn có biết là chuyện gì không?”

Phó Chi Đào nhìn bạn chung ký túc với Mạc Du Tâm hừ một tiếng nói: “nàng ở nhà chăm sóc cho Mạc Du Tâm rồi, Mạc Du Tâm đến kỳ nhạy cảm, vừa rồi mới nhờ tui xin nghỉ dùm nè.”

“À à, biết được ở đâu là tốt rồi, tụi mình nhắn wechat cho Mạc Du Tâm nhưng không thấy nhắn lại, thì ra là đến kỳ nhạy cảm, cũng khó trách.” Trần Qua cũng không nói thêm mà về chỗ ngồi.

“Sao rồi?” Giang Thiển cùng Lý Tân Khiết lại gần hỏi.

“Nói là Mạc Du Tâm đến kỳ nhạy cảm, Tô Ngữ Băng đang ở nhà chăm sóc, tui tổn thương quá, khi nào thì tui mới có bạn gái đây, thuốc ức chế thực sự rất khó dùng,” Trần Qua hâm mộ nói.

Giang Thiển cười một cái nói: “hay là bà về ngủ sớm một chút đi, nói không chừng trong mơ sẽ có.”

“Dẹp đi, bà có hơn gì tui đâu? Nhân Nhân người ta còn đang bận học, hai người cũng lâu rồi chưa có gặp nha?” Trần Qua nhíu mày nói.

Giang Thiển ho nhẹ một tiếng nói: “đừng có nói nhảm, tui là tỷ tỷ của Nhân Nhân, tuy không có thời gian gặp, nhưng Nhân Nhân người ta chăm chỉ sớm tối, chỉ cần thấy tui nhắn wechat là nàng sẽ trả lời liền.”

“Ha ha, người ta có tỷ tỷ chính thức rồi bà ơi.” Trần Qua bộ dạng biết rõ nhưng không nói ra.

Bên kia, Mạc Du Tâm ôm Tô Ngữ Băng ngủ một hồi, sau đó mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại cũng cảm giác được có một cánh tay của mình đang ôm Tô Ngữ Băng vào lòng, nghĩ đến nửa đêm mình hôn tuyến thể của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm chỉ cảm thấy trong người khô nóng.

Có lẽ buổi tối hít nhiều tin tức tố của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm hiện tại đã khỏe hơn nhiều rồi, rút tay đang ôm eo Tô Ngữ Băng lại, rồi lùi về sau, cố gắng để mình nghiêm túc một chút.

Tô Ngữ Băng vốn đã tỉnh, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, cho nên lúc Mạc Du Tâm lùi lại nàng cũng cảm giác được, Tô Ngữ Băng mở mắt xoay người cười hì hì nhìn Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm bị nhìn đến hoảng hốt, liền hỏi: “Ngữ Băng, hình như tối qua mình lại khi dễ cậu.”

Tô Ngữ Băng xích đến gần tự tay kéo cổ Mạc Du Tâm, “chính cô cũng biết sao? Mạc Du Tâm, tối qua tuyến thể tôi cũng cho cô hôn rồi, cô không được phép thích omega khác nữa, nếu không tôi và bảo bảo mặc kệ cô.”

Lúc nói chuyện nàng dựa sát vào lòng Mạc Du Tâm, cánh tay còn ôm cổ Mạc Du Tâm, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cảm giác mình bị nhìn như vậy tuyến thể lại muốn nóng lên rồi, thoáng lui về sau một chút, sau đó tuyến thể lại đụng phải cánh tay Tô Ngữ Băng đang ôm cổ cô, tuyến thể nóng chạm vào cánh tay mát rượi, khiến Mạc Du Tâm thoải mái như là trời hạn có được mưa.

Tô Ngữ Băng cười khẽ nói: “có ngốc không vậy? không phải tôi ngay trước mặt cô sao? sao không để tôi giúp cô?” nói rồi ngón tay thon dài của mình liền chạm vào tuyến thể của Mạc Du Tâm, trên cổ Mạc Du Tâm là một mảng nóng rực.

Mạc Du Tâm lúc này giống như con mèo được vu.ốt ve, nhìn Tô Ngữ Băng gần trong gang tấc, nhịn được nghẹn khuất nói: “có thể ôm chặt một chút được không? còn khó chịu nhiều lắm.”

Tô Ngữ Băng bị chọc cho phát cười, đôi mắt ôn nhu nhìn Mạc Du Tâm đang chịu đựng chờ câu trả lời của mình, “được, đến lúc này rồi còn hỏi tôi? khó chịu thì ôm đi, tôi cũng đâu cấm cô ôm, tuyến thể cũng cho cô hôn rồi.”

Mạc Du Tâm nghe thấy trong lòng ấm áp tự tay ôm Tô Ngữ Băng vào trong lòng mình, ôm thật chặt, tựa như chỉ cần ôm chặt hơn sẽ giảm bớt khó chịu trong người, dù sao kỳ nhạy cảm chính là như vậy.

Tuyến thể sau cổ của cô được bàn tay mát lạnh đặt lên, khiến cho cô rất là thoải mái, hai người nằm một hồi, Mạc Du Tâm cũng hít đủ tin tức tố, đến 12h thì hai người mới rời giường đi rửa mặt.

Mạc Du Tâm cũng cảm thấy rõ ràng thân thể mình so với hôm qua đã thoải mái hơn nhiều, thậm chí không khác gì lúc bình thường.

Mạc Du Tâm mở tủ lạnh muốn nấu cơm, nhưng nhớ đến nồi trong nhà bỏ rồi, đành thôi.

Tô Ngữ Băng thấy cô xem tủ lạnh cười một cái nói: “hôm nay cứ đặt cơm ngoài đi, lúc cô còn tinh thần là vì hít nhiều tin tức tố thôi, chút nữa lại không xong, ngoan ngoãn ngồi lên sô pha nghủ một chút đi.”

“Đâu phải mình không xong, là do kỳ nhạy cảm mà, để mình đặt đồ ăn.” Mạc Du Tâm trước tiên nhấn mạnh mình vẫn ổn, sau đó lấy di động mở lên đặt đồ ăn, buông di động xuống liền nhớ đến bảo bảo.

“Ngữ Băng, hôm nay tạm thời để Tiểu Nguyệt Lượng ở nhà mẹ đi nha, mình sợ tối nay mình lại khó chịu.” Mạc Du Tâm nhớ đến hành động tối qua của mình lại xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui vào.

“Ừ, chờ chiều mai cô khỏe rồi nói tiếp.” Tô Ngữ Băng cười ngồi cạnh Mạc Du Tâm trả lời.

Mạc Du Tâm gọi điện cho Triệu Anh Chi, nói vài câu về chuyện của bảo bảo, sau đó mới yên tâm chơi di động, vừa mở lên thì tin nhắn của nhóm ký túc spam liên tục.

Giang Thiển: eh, bà đâu rồi? sắp vào học rồi đến chưa vậy?

Trần Qua: mau đi học!!! có muốn xin nghỉ không?”

Lý Tân Khiết: người đâu? đến chưa?

10 phút sau thì mọi người liền nói chuyện nhóm với nhau.

Giang Thiển: ai nhô, cùng bạn gái vượt qua kỳ nhạy cảm có vui vẻ không?

Trần Qua: ghen tị thật, hu hu hu khi nào tui mới có bạn gái chăm sóc đây, không muốn dùng thuốc ức chế nữa.

Lý Tân Khiết: mệt quá, lại bị ngược đãi rồi, thì ra còn có cách vượt qua kỳ nhạy cảm khác nữa sao?

Tô Ngữ Băng chán đến chết, liền tiến đến muốn xem Mạc Du Tâm đang coi cái gì, qua một đêm đến sáng hôm nay Mạc Du Tâm ôm người cũng thuận tay không ít, Tô Ngữ Băng vừa lại gần đã bị cô kéo vào lòng, dù sao Ngữ Băng cũng cho ôm mà.

Tô Ngữ Băng nhìn cánh tay bên hông một chút, cũng không nói gì, liền dựa vào vai Mạc Du Tâm, thoáng ngửa đầu ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Mạc Du Tâm, “đang xem gì vậy? tôi cũng muốn xem nữa.”

“Đang xem Giang Thiển trong nhóm nói cái gì, cùng xem đi.” Mạc Du Tâm cười cười ôn nhu nói.

“Ừ,” Tô Ngữ Băng hài lòng gật đầu, tựa vào vai Mạc Du Tâm nhìn cô lướt di động, Tô Ngữ Băng cũng thấy tin nhắn của Giang Thiển, liền chỉ tay vào màn hình hỏi Mạc Du Tâm: “vui không?”

Bên tai Mạc Du Tâm đỏ lên, tuyến thể sau cổ lại nóng lên, Giang Thiển hỏi là bạn gái mà, cô và Ngữ Băng hiện tại vẫn chưa tính là bạn gái mà.

Bất quá Mạc Du Tâm cảm thấy thái độ Tô Ngữ Băng đối với cô không xa gì với bạn gái, cô cũng nhấp môi trả lời vấn đề của Tô Ngữ Băng, “vui.”

Tô Ngữ Băng lúc này mới hài lòng gật đầu nhỏ giọng lầm bầm nói: “ Cái này còn tạm được, tôi thoải mái hơn hay thuốc ức chế thoải mái hơn?”

Mạc Du Tâm cảm thấy lời này có gì đó bất ổn, nhưng cô không nói gì khác, tai đỏ lên đáp lời Tô Ngữ Băng: “cậu này thoải mái hơn.”

Bất quá, trả lời xong Mạc Du Tâm lại cảm thấy tuyến thể của mình lại nóng lên.

Một tay cô ôm chặt Tô Ngữ Băng, một tay sờ lên tuyến thể đang nóng của mình, có chút ủy khuất nói: “lại nóng lên rồi.”

“Đừng sợ, có tôi đây rồi, tôi xoa sẽ không nóng nữa.” một tay Tô Ngữ Băng xoa tuyến thể cho Mạc Du Tâm, một tay cầm di động chơi.

Mạc Du Tâm ngược lại là hoàn toàn không có hứng thú chơi đùa điện thoại di động, toàn bộ tinh thần đều đang tập trung vào cái tay phía sau cổ, không lâu sau hương băng mai vây quanh, Mạc Du Tâm cũng thoáng tỉnh táo một chút, tuyến thể không còn nóng nhiều nữa, hơn nữa được Tô Ngữ Băng xoa nên rất là thoải mái.

Hai người ăn cơm đặt mua xong, Mạc Du Tâm còn chút sức đi tắm, thay bộ đồ ngủ, sau đó thì cảm thấy thiếu tin tức tố vội vàng về phòng tìm Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng đã tắm trước rồi, hiện tại đang nằm trên giường lướt di động, nàng đưa mắt nhìn thấy Mạc Du Tâm vội vàng chạy về phòng tìm mình, biết là lại khó chịu, liền nghiêng người nằm xuống để Mạc Du Tâm ôm nàng từ phía sau.

Mạc Du Tâm thuần thục ôm người vào lòng, chóp mũi vội vàng hít hương băng mai, nhưng không tự chủ lại muốn càng nhiều hơn, Mạc Du Tâm lại hôn lên lần nữa, kỳ nhạy cảm lần này cô chiếm lợi từ Tô Ngữ Băng khá nhiều, xem ra trả cũng không xong rồi.

Tô Ngữ Băng không ngờ đến người này lại hôn lên tuyến thể của mình luôn, di động trong tay cầm chưa chắc đã rơi xuống nệm, thân thể nàng được alpha khẽ hôn từ phía sau cũng thả lỏng hơn.

Tô Ngữ Băng nghĩ đến chính mình đến kỳ nhạy cảm cũng sẽ dính người giống Mạc Du Tâm sao? nhưng mà Mạc Du Tâm như vậy cũng thật đáng yêu.

“Mạc Du Tâm, cô đụng nhẹ một chút, tuyến thể hơi đau.” Tô Ngữ chịu đựng khó nhịn nói.

Sau đó lại hối hận, để người này đụng nhẹ thì nhẹ thật, nhưng Tô Ngữ Băng lại cảm thấy mình khó chịu hơn, thậm chí trong người cũng khó chịu theo, vội vàng nói với Mạc Du Tâm: “cô làm lại như trước đi, nhẹ quá cảm thấy thật kỳ quái, Mạc Du Tâm, đến khi tôi đến kỳ nhạy cảm thì cô cũng phải đối tốt với tôi hơn mới được.”

Người phía sau lúc này đang chìm trong hương băng mai, đâu có rảnh trả lời Tô Ngữ Băng, đang không ngừng hôn lên tuyến thể Tô Ngữ Băng, để dập tắt đồng cỏ sắp cháy rụi trong người.

Chờ Mạc Du Tâm hôn xong, Tô Ngữ Băng cũng hao rất nhiều tin tức tố rồi, trong khoang mũi tràn ngập hương bạc hà, khiến nàng không tự chủ được muốn dựa vào người phía sau, muosn thân cận với Mạc Du Tâm, quan trọng hơn nàng đã không còn đề phòng người phía sau.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 95



Cho đến ngày thứ ba, tình trạng của Mạc Du Tâm cũng đã giảm xuống không ít, cũng không cần lúc nào cũng quấn lấy Tô Ngữ Băng nữa, sau đó Mạc Du Tâm cũng lên mạng xem thêm thông tin, phát hiện tình trạng của mình rất giống người phân hóa lần đầu, có thể là linh hồn của mình đã hòa nhập với thân thể này là nguyên nhân, cho nên kỳ nhạy cảm lần này cũng khá là khó khăn, cũng may bên cạnh cô còn có Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm nghĩ một hồi, bữa trưa hai người đặt cũng đã đến, Mạc Du Tâm đứng dậy đi mở cửa lấy bữa trưa.

Lúc ăn cơm Mạc Du Tâm lại nhớ đến bảo bảo, bảo bảo ở nhà Triệu Anh Chi đã hai ngày rồi, không biết thế nào rồi, Mạc Du Tâm thấy cơ thể mình cũng đã khỏe hơn, liền nghĩ tới chiều nay đi đón bảo bảo, liền nói với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, mình cảm thấy hôm nay mình đã khỏe hơn nhiều rồi, hay chiều nay mình đi đón Tiểu Nguyệt Lượng về nha, 3 ngày rồi chưa gặp, chắc nàng đã nhớ chúng ta rồi.”

“Không được, kỳ nhạy cảm của cô chưa hết, hiện tại còn đang yếu lắm, lỡ như gặp nguy hiểm thì sao đây? hay là để tôi đi đón Tiểu Nguyệt Lượng đi.” Tô Ngữ Băng tay cầm đũa siết chặt lại, nàng chưa từng gặp mẹ Mạc Du Tâm.

“Không phải cậu này còn ngại sao? hay là chờ ngày mai đi đón Tiểu Nguyệt Lượng nha.” Mạc Du Tâm nghĩ rồi nói.

“Không cần ngày mai đâu, tôi cũng nên đến lần đầu chào hỏi một chút, đó là mẹ cô mà, cũng là bà nội của Tiểu Nguyệt Lượng.” Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút rồi nói, lúc trước nàng không muốn đi là vì quan hệ khi đó chưa có thân mật với Mạc Du Tâm như hiện tại, khi đó nàng chỉ nghĩ là bạn bè, mượn danh nghĩa bạn gái cũ đến nhà chào mẹ người ta cũng quá xấu hổ, hiện tại a, nàng cảm thấy mình và Mạc Du Tâm cũng không thể là bạn bè bình thường được rồi,

“Cũng được, dù sao mẹ mình cũng đã nhiều lần muốn gặp cậu này một lần rồi, mình chỉ biết nói khéo với mẹ thôi.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

“Hả? sao cô không nói với tôi chứ? lỡ như dì tưởng tôi không dễ sống chung thì sao đây?” tai Tô Ngữ Băng đỏ lên, hiện tại nàng không thể bỏ qua cho Mạc Du Tâm được, lỡ như sau này kết hôn, mẹ Mạc Du Tâm cũng là mẹ của mình, nếu để lại ấn tượng xấu cho người ta thì tiêu rồi.

“Mạc Du Tâm không biết Tô Ngữ Băng đang nghĩ cái gì, chỉ cười khẽ an ủi: “không có đâu, mẹ mình không phải người như vậy đâu, có đi thì cũng cứ yên tâm đi.”

“Ừ,” Tô Ngữ Băng nghĩ đến buổi chiều phải đến sớm một chút, dù sao lần đầu đến cửa chào hỏi người lớn, nàng cũng không thể đi tay không.

Ăn trưa xong, Mạc Du Tâm nằm trên giường lướt di động, Tô Ngữ Băng thì nghĩ đến chuyện chiều đi đón bảo bảo, nàng quay mặt nhìn Mạc Du Tâm đang vui vẻ lướt di động, liền giật di động trong tay Mạc Du Tâm.

Hôm qua người này còn quấn lấy mình đòi tin tức tố mà, hôm nay khỏe rồi lại không muốn thân cận với mình, còn chơi di động, ôm mình so với chơi di động không tốt hơn sao?

Mạc Du Tâm nghi ngờ nhìn Tô Ngữ Băng hỏi: “sao vậy?”

Tô Ngữ Băng mỉm cười, đem di động của Mạc Du Tâm để trong ngăn kéo, tiến trước mặt Mạc Du Tâm nắm cổ của cô, “không có gì, tôi mệt, cô cũng đừng chơi nữa, cùng tôi ngủ một chút đi, chiều nay còn phải đi đón bảo bảo.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm ôn nhu đáp, đem Tô Ngữ Băng ôm vào lòng, cô phát hiện sau kỳ nhạy cảm dường như mình ôm Tô Ngữ Băng đã thuận tay hơn rồi.

Hơn 3h chuông di động được Tô Ngữ Băng cài sẵn vang lên, khiến hai người tỉnh ngủ.

Tô Ngữ Băng nằm trong lòng Mạc Du Tâm chưa muốn mở mắt thì thào: “cô tắt dùm tôi đi, ồn quá.”

Mạc Du Tâm dở khóc dở cười nhìn Tô Ngữ Băng chôn mặt trong lòng mình, nàng không chịu ra sao mình lấy di động được?

“Ngữ Băng? cậu này buông mình ra trước được không? để mình tắt chuông di động đã.” Mạc Du Tâm dỗ dành nói.

“Ừ,” Tô Ngữ Băng lên tiếng, lúc này mới thối lui trong lòng Mạc Du Tâm, nàng lúc này đã tỉnh, nhưng mà muốn Mạc Du Tâm hống nàng.

Mạc Du Tâm tắt chuông báo di động, trở lại ôm Tô Ngữ Băng vào lòng, “sao đặt báo thức sớm vậy? 5h mới đón Tiểu Nguyệt Lượng mà.”

Tô Ngữ Băng ở trong lòng Mạc Du Tâm thoải mái cọ cọ, lúc này mới hé mắt nói: “tôi phải mua chút đồ mang qua, không thể đi tay không được, lỡ như mẹ cô không thích tôi thì phải làm sao đây?”

“Không có đâu, bà thấy cậu này sẽ rất vui đó, bà rất dễ sống chung nên yên tâm đi.” Mạc Du Tâm cười nói tiếp.

“Mạc Du Tâm, nếu mẹ cô không thích tôi, cô cũng không được bỏ tôi đi tìm omega khác, mấy ngày nay tôi bị cô chiếm lợi nhiều rồi, cô có trả cũng không xong đâu, sau này cô chỉ có thể sống cùng tôi, có nghe thấy không?” Tô Ngữ Băng dựa vào lòng Mạc Du Tâm thoải mái, không muốn rời giường.

Đôi mắt Mạc Du Tâm ôn nhu nhìn về phía người trong ngực ôn nhu đáp lời: “nghe rồi, mọi chuyện đều nghe cậu này, không có tìm omega khác, chỉ biết có cậu này thôi, có được chưa?”

“Ừ, cái này còn tạm được, tôi dậy đi đón Tiểu Nguyệt Lượng đây, cô ở nhà chờ chúng tôi về.” Giọng nói Tô Ngữ Băng hơi nũng nịu lầm bầm nói.

“Ừ, mình chờ cậu này và bảo bảo về nhà.” Mạc Du Tâm vừa đáp lời vừa muốn thả tay.

Nụ cười trên môi Tô Ngữ Băng vẫn chưa hạ xuống, nhất là khi cảm nhận được Mạc Du Tâm ôm nàng chặt hơn, đành phải vỗ nhẹ tay Mạc Du Tâm một cái, rồi mới xuống giường.

Chờ nàng chuẩn bị xong ra cửa cũng đã 4h rồi, Tô Ngữ Băng không dám chậm trễ, đến siêu thị mua không ít mỹ phẩm, rồi bắt taxi đến nhà Triệu Anh Chi.

Cho đến khi đi vào thang máy trong lòng Tô Ngữ Băng vẫn thấy có chút bất ổn, gặp người lớn đây là chuyện lần đầu mà nàng làm, quan trọng bên cạnh cũng không có Mạc Du Tâm, nếu không phải vì quá nhớ bảo bảo, Tô Ngữ Băng cũng định chờ qua ngày mai cùng Mạc Du Tâm đến đón luôn.

Đến cửa, Tô Ngữ Băng hít sâu một hơi rồi gõ cửa, không lâu sau cửa liền mở, người mở của chính là Triệu Anh Chi.

Tô Ngữ Băng có chút khẩn trưởng nói: “dì là dì Triệu?”

“Đúng vậy, dì là Triệu Anh Chi, cháu gái đây là?” Triệu Anh Chi có chút nghi hoặc hỏi, bà chưa từng gặp qua Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cố gắng thả lỏng, cười nói: “cháu là Tô Ngữ Băng, là bạn của Mạc Du Tâm. cũng là mẹ của Tiểu Nguyệt Lượng, dì à, lần đầu cháu đến đây, cũng không biết dì thích cái gì, nên mua chút đồ cho dì.”

Triệu Anh Chi nghe ra là Tô Ngữ Băng liền cười vui vẻ mời người vào nhà, “Là Ngữ Băng à, mau vào đi con, cái con bé này, đã là người nhà rồi còn mua đồ gì chứ? hay nghe Du Tâm nhắc đến con, mau đến đây, muốn uống cái gì? dì lấy cho con?”

“Dì, không cần đâu, cháu đến gặp dì, với đón Tiểu Nguyệt Lượng về nhà thôi, hai ngày qua làm phiền dì rồi, từ sáng đến tối phải chăm sóc cho Tiểu Nguyệt Lượng, kỳ nhạy cả của Du Tâm cũng qua rồi, cháu để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, một mình đến đây.” Tô Ngữ Băng cười cười để đồ mình mua lên bàn và nói.

Lý Tú Anh nghe thấy tiếng động, lúc này cũng bế Tiểu Nguyệt từ trong phòng ngủ ra, “Tiểu Nguyệt Lượng, xem ai tới kìa?”

Bảo bảo đã 3 ngày chưa thấy Tô Ngữ Băng, vừa thấy Tô Ngữ Băng mắt cũng sáng lên, hai tay nhỏ hưng phấn đưa về phía Tô Ngữ Băng kêu: “nha nha nha, a a a ~ nha nha~” vừa nói chân ngắn nhỏ còn không ngừng lắc lư, tỏ rõ tiểu chủ nhân vui vẻ.

Tô Ngữ Băng nhìn thấy bảo bảo trong lòng cũng rất vui, đi đến tiếp nhận bảo bảo từ trong lòng Lý Tú Anh, “Tiểu Nguyệt Lượng có nhớ mẹ không? mẹ và mommy đều rất nhớ con, để mẹ xem hình như nặng thêm rồi đúng không?”

Bảo bảo được mẹ bế vui vẻ không thôi, “ha ha ha” cười mãi không ngừng, còn không quên cọ Tô Ngữ Băng làm nũng.

Triệu Anh Chi lấy nước cho Tô Ngữ Băng, cười nói: “Ngữ Băng, cháu ngồi xuống một chút đi, uống chút nước rồi hãy đi.”

Tô Ngữ Băng cười ôm bảo bảo ngồi xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, hỏi Triệu Anh Chi: “dì à, mấy đêm qua Tiểu Nguyệt Lượng ngủ có ngoan ngoãn không?”

Triệu Anh Chi cười nói: “buổi tối đều khóc một lần, dì pha sữa cho nó uống xong là hết khóc, đứa nhỏ này rất ngoan, lớn lên cũng đáng yêu, tắt cả đều từ ưu điểm của cháu và Du Tâm mà lớn lên.”

“Cháu còn sợ con bé không dễ ngủ, ảnh hưởng đến dì nghỉ ngơi, hiện tại tụi con ở bên kia cũng rảnh, nên chiều nay đến đón Tiểu Nguyệt Lượng về.” Tô Ngữ Băng uống vài ngụn nước rồi cười nói.

“Ừ, Ngữ Băng à, lần sau cùng Du Tâm đến đây ăn cơm nha con.” Triệu Anh Chi nhìn Tô Ngữ Băng càng nhìn càng thích, đứa nhỏ này cùng Mạc Du Tâm nhà bà thực sự rất xứng đôi, đang tốt như vậy sao lại chia tay chứ?

“Dạ dì, lần sau con sẽ đến thăm dì, con đưa Tiểu Nguyệt Lượng về trước, nếu không chút nữa trời lạnh hơn.” Tô Ngữ Băng cười nói.

“Phải phải, trời màu đông nên tối nhanh, con đi đứng thì từ từ thôi nha.” Triệu Anh Chi lại dặn dò vài câu, Tô Ngữ Băng lúc này mới rời đi.

Trước ngực treo bảo bảo bọc kín mít, Tô Ngữ Băng lúc này mới bắt xe về nhà.

Mạc Du Tâm ở nhà cũng không rảnh, cô lên app shopping mua nồi, mua thêm thịt và nguyên liệu nấu ăn, thân thể đã khỏe lên, Mạc Du Tâm định tối nay nấu cơm. Cô vừa cắm cơm xông, thì cửa phòng được mở từ bên ngoài, kéo theo khí lạnh xộc vào.

Mạc Du Tâm cũng đã rất nhớ bảo bảo, lúc này thấy Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo trước ngực lại vui vẻ hơn.

Bảo bảo nhìn thấy Mạc Du Tâm cũng vui vẻ, hai tay nhỏ giơ lên muốn cùng Mạc Du Tâm ôm một cái.

Mạc Du Tâm buồn cười tháo bảo bảo trước ngực Tô Ngữ Băng bế xuống, rồi cơi bớt áo ấm dày bên ngoài cho bảo bảo, bảo bảo vui vẻ vừa nắm áo ngủ của Mạc Du Tâm vừa mở to hai mắt “i i a a a i ~”

“Ừ ừ, mommy cũng nhớ bảo bảo nha, nào để mommy bế Tiểu Nguyệt Lượng một cái xem.” Mạc Du Tâm nhìn thấy bảo bảo mắt đã sáng lên, cho nên chỉ chơi với bảo bảo, nhìn Tô Ngữ Băng vài lần.

Tô Ngữ Băng nhìn một lớn một nhỏ chơi với nhau, ho nhje một tiếng bế bảo bảo từ trong ngực Mạc Du Tâm về, “hiện tại cô còn yếu, đừng để Tiểu Nguyệt Lượng ngã.”

Mạc Du Tâm nghĩ nghĩ, Tô Ngữ Băng nói cũng đúng, nhưng cô vấn muốn chơi với bảo bảo, liền một tay ôm eo Tô Ngữ Băng một tay chọc bảo bảo chơi.

Khóe môi Tô Ngữ Băng lúc này cũng nhiễm ý cười.

Hai người chơi với bảo bảo một hồi, Mạc Du Tâm cười nói: “mình đi nấu cơm đây, Ngữ Băng nghỉ ngơi chút đi, sắp xong rồi.”

“Không phải nói cô đừng nấu cơm rồi sao? với lại cái nồi hư rồi còn gì?” Tô Ngữ Băng nghĩ đến chuyện cái nồi, tai liền đỏ lên.

“Mình mua lại rồi, hơn nữa hôm nay mình cũng không còn khó chịu nữa, chờ mình một chút là xong rồi.” Mạc Du Tâm cười nói.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 96



Vì vậy Tô Ngữ Băng vội vàng về phòng cho bảo bảo ăn trước, mấy ngày này bảo bảo không ở nhà, Tô Ngữ Băng phải dùng đến bình hút sữa nếu không ngực sẽ căng tức khó chịu.

Chờ bảo bảo ăn xong, lại dỗ dành để bảo bảo nằm trong giường nhỏ chơi một hồi, Mạc Du Tâm ở ngoài cũng đã nấu ăn xong.

Mấy ngày qua bảo bảo cũng đã sớm nhớ đến đồ chơi của mình, lúc này đang nằm trong giường chơi vui vẻ, đã sớm quên luôn mẹ của mình rồi.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo chơi vui vẻ, liền đi ra ngoài ăn cơm.

Mạc Du Tâm đang dọn cơm ra, vừa ngồi xuống cười khẽ nói: “mau ăn thôi, mấy ngày qua cực khổ rồi.”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm, khóe môi cong lên nụ cười, “cực khổ nhưng khá tốt, chủ yếu là bị người nào đó chiếm lời nhiều thôi, tôi nhớ người nào đó nói là sẽ cho tôi chiếm lại mà, tôi đang mở mắt mong chờ đây.”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “Ngữ Băng, cậu này còn thiếu cầm căn cước công dân của mình nữa thôi, mình vẫn nhớ rõ mà, đúng lúc mai là cuối tuần rồi, vậy sẽ làm cậu này thỏa mãn nhé?”

“Đáng ghét, cô còn hỏi làm gì, vốn là tự cô nói mà.” Tô Ngữ Băng bị nói tai đỏ lên, nhưng mà nàng vẫn rất mong chờ Mạc Du Tâm chuẩn bị làm gì để cho nàng chiếm được lợi.

Tô Ngữ Băng như nghĩ ra cái gì lại nói tiếp: “phải rồi, tôi đã nhờ Đào Đào xin nghỉ cho hai chúng ta rồi, cũng có nói chờ cô khỏe rồi, thì sẽ mời nàng ăn cơm.”

Mạc Du Tâm cười nói: “được, đúng lúc chúng ta đang ở nhà mới, mời các bạn cùng phòng qua cho náo nhiệt một chút cũng được, hay là ngày mai chúng ta mời các bạn cùng phòng hai bên đến, rồi mời bọn họ ăn lẩu nha?”

“Cũng được, vậy ngày mai chúng ta đưa Tiểu Nguyệt Lượng đến chỗ dì sao?” Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút lại hỏi, các bạn cùng phòng với nàng cũng nhớ Tiểu Nguyệt Lượng.

“Không cần đưa đâu, chút nữa mình sẽ nói với mẹ, với lại Giang Thiển các nàng chưa thấy mặt bảo bảo mà, để bọn họ gặp bảo bảo nữa.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Tô Ngữ Băng ăn đồ ăn không quên nhắc nhở Mạc Du Tâm: “Mạc Du Tâm, ăn là ăn nha, là cô đồng ý chuyện này rồi đó không được quên nha.”

Mạc Du Tâm khẽ cười một tiếng nói: “yên tâm đi, chắc chắn không quên mà, đảm bảo cậu này hài lòng được không?”

“Ừ, vậy sáng mai cô gọi tôi dậy sớm một chút, tôi giúp cô chuẩn bị.” Tô Ngữ Băng lúc này nói câu này cũng có chút chột dạ.

Mạc Du Tâm cười trả lời: “được, chúng ta cùng nhau làm.”

Sau khi ăn xong, Tô Ngữ Băng không để cho Mạc Du Tâm rửa chén, đẩy cô về phòng để cô chơi với bảo bảo.

Bảo bảo lúc này đang chơi một mình vui vẻ, căn bản không để ý Mạc Du Tâm đến, một tay cầm tiểu lão hổ, một tay cầm hưu cao cổ, lôi hai con vật nhỏ đụng đụng nhau.

Mạc Du Tâm bị vẻ mặt biểu tình thành thật vui vẻ của bảo bảo chọc cười, đưa tay sờ mặt bảo bảo một cái, rồi lấy di động ra thông báo cho các bạn tiệc liên hoan.

Mạc Du Tâm: thông báo quan trọng !!! quá hạn là không có cơm ăn!

Giang Thiển: bà làm gì vậy Mạc Du Tâm? kỳ nhạy cảm làm cho hồ đồ rồi hả?

Trần Qua: ???

Lý Tân Khiết: cơm từ đâu có? thức ăn chó nữa sao?

Mạc Du Tâm: ngày mai tui nấu lẩu, chuẩn bị nhà mới nên bận rộn nhiều quá, gần đây mới có thời gian, Tô Ngữ Băng còn gọi bạn cùng phòng đến nữa, chúng ta cùng nhau tụ hợp ăn một bữa nha.

Trần Qua: wow~ còn các bạn cùng phòng với Tô Ngữ Băng sao? vậy tôi đi gội đầu sớm đây.

Giang Thiển: phải rồi, Tiểu Nguyệt Lượng có nhà không? tui muốn bế Tiểu Nguyệt Lượng.

Lý Tân Khiết: muốn bế bảo bảo

Mạc Du Tâm: có, đến cho mấy bà bế, Tiểu Nguyệt Lượng ngoan lắm, không biết sợ đâu.

Giang Thiển: vậy thì được, đã nói rồi đó, ngày mai 3 người tụi tui qua ăn cơm chùa.

Mạc Du Tâm: chờ các bà (khoe tim.jpg)

Giang Thiển: xía xía xía, Mạc Du Tâm bà làm mắc ói quá đi, không nói với bà nữa.

Cô cùng các bạn cùng phòng trò chuyện xong thì Tô Ngữ Băng cũng rửa chén xong quay về phòng.

“Ngữ Băng, mình mới nhắn cho Giang Thiển các nàng xong rồi, cậu này cũng báo cho các bạn cùng phòng biết đi, thuận tiện gửi địa chỉ cho bọn họ luôn nha.” Mạc Du Tâm nói với các bạn cùng phòng xong, liền đưa tay chọc bảo bảo đang nằm trong giường, bảo bảo cũng đã hơn 7 tháng rồi, nằm trong giường xoay người lật người cũng đã thành thạo, nàng nằm chơi chán thì ngồi chơi.

Mạc Du Tâm buồn cười nhìn bảo bảo trong giường nhỏ, cái mông nhỏ lắc một cái liền trở mình, sau đó nhanh chóng ngồi dậy, hai cái tay nhỏ còn không quên cầm đồ chơi mà chơi.

Mạc Du Tâm càng nhìn bảo bảo càng thích, cố ý túm một tay của bảo bảo không cho bảo bảo hcoiw, bảo bảo muốn rút tay khỏi tay Mạc Du Tâm, nhưng lại không rút được, bảo bảo không vui, liền “nha nha nha a a a ~” công kích Mạc Du Tâm.

“Sao vậy? mommy sờ tay cũng không được hả? nhỏ mọn vậy sao?” Mạc Du Tâm nói rồi đưa tay kia sờ khuôn mặt nhỏ của bảo bảo.

Bảo bảo cũng không nhịn được, mommy không cho nàng chơi, bảo bảo hai mắt to rưng rưng, rất nhanh liền dùng chiêu thứ hai, cái miệng nhỏ liền kéo xuống.

Mạc Du Tâm kêu thầm một tiếng không thể chọc vào, nếu cô không buông ra, bảo bảo sẽ dùng đến khóc khóc đại pháp.

Mạc Du Tâm liền buông ra cười nói với bảo bảo: “được rồi, không chọc con nữa được chưa? tiểu bại hoại của mommy còn học được cách dọa người ha.”

Bảo bảo được thả tay, liền vui vẻ cầm đồ chơi chơi, vừa lắc lắc để Mạc Du Tâm nhìn nàng.

“Nha nha nha~”

Mạc Du Tâm cười khen bảo bảo biết cầu chú ý mình, “mommy thấy rồi, biết con giỏi nha.”

Bảo bảo nghe không hiểu, nhưng vẫn nhìn Mạc Du Tâm cười không ngừng.

Tô Ngữ Băng tắm xong đi ra, thấy một lớn một nhỏ còn đang chơi, cười khẽ nói với bảo bảo: “bảo bảo a, sao hôm nay vui vẻ vậy? hơn 8h rồi còn chưa mệt?”

“Nha nha~” bảo bảo tay cầm tiểu lão hổ đưa về phía Tô Ngữ Băng lắc lắc, bày tỏ nàng còn nhiều sức lắm.

“Không mệt cũng được, để mẹ nói chuyện điện thoại xong thì cho con ăn nha, sau đó bảo bảo ngoan ngoãn đi ngủ nha?” Tô Ngữ Băng cười khẽ nhìn bảo bảo.

Bảo bảo mở to mắt nhìn “nha nha” hai tiếng tiếp tục chơi đùa, nhưng mà ngồi chơi hơi mệt, bảo bảo liền nằm xuống, nói chung nằm hay ngồi đều có thể chơi.

Tô Ngữ Băng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Phó Chi Đào, Mạc Du Tâm đã đi tắm, cuối cùng cô cũng vượt qua kỳ nhạy cảm mà không gặp nguy hiểm gì.

Phó Chi Đào thấy Tô Ngữ Băng gọi đến, nhịn không được lại chọc: “ai nhô, người bận tộn của chúng ta sao có thời gian gọi điện vậy nè? Mạc Du Tâm nhà bồ qua kỳ nhạy cảm chưa?”

“Ai nha Đào Đào, sao bồ cứ chọc mình hoài, hôm nay cô ấy khỏe rồi, thông báo ngày mai mời mấy bồ đến nhà mình ăn tiệc nha, các bạn cùng phòng cô ấy cũng đến, bồ nhớ nói cho Diêu Thiến và Hiểu Kỳ biết với nha, nhớ đến nha.” Tô Ngữ Băng cười nói.

“Ừ, coi như cô ta còn có lương tâm, đem bạn thân và bảo bảo của chúng tui đi rồi, ngày mai tui phải ăn nhiều một chút, tranh thủ ăn hết của Mạc Du Tâm luôn.” Phó Chi Đào hừ một tiếng nói.

“Ừ, vậy mình nói cô ấy chuẩn bị thêm một ít, mấy bồ đến ăn hết của cô ấy giúp mình nha.” Tô Ngữ Băng bị lời nói của bạn cùng phòng chọc cho vui vẻ.

“Bồ thôi đi, ăn hết của cô ta rồi lại có người đau lòng á nha?” Phó Chi Đào chọc ghẹo nói.

“Đào Đào ~ bồ đừng chọc mình nữa mà, mấy bồ nhớ ngày mai đến nha, mình cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn cái đã.” Tô Ngữ Băng cười một cái nói.

“Ừ, bồ đi đi.”

Tô Ngữ Băng để di động xuống, bế bảo bảo lên, bảo bảo còn cầm đồ chơi chưa buông, chơi đùa không muốn buông ra, thấy mẹ bế mình, liền ngước mặt nhìn Tô Ngữ Băng cười.

Tô Ngữ Băng đưa tay chọc khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, đem đồ chơi bảo bảo đang cầm thả lại trong giường nhỏ, bảo bảo liền mếu máo “nha nha nha”.

“Tiểu bại hoại này còn dám giận dỗi với mẹ hả?” Tô Ngữ Băng bế bảo bảo chỉ đồng hồ trên tường cho nàng xem rồi nói: “con xem đi mấy giờ rồi? có phải nên ăn xong rồi đi ngủ không?”

“Nha nha~” bảo bảo âm thanh mềm đi không ít, vẫn chỉ vào giường nhỏ của mình, nhìn Tô Ngữ Băng làm nũng.

Tô Ngữ Băng hôn khuôn mặt của bảo bảo một cái cười nói: “biết rồi, con muốn về giường nhỏ chứ gì? mẹ cho con ăn xong rồi cho con về giường.”

Tô Ngữ Băng hống bảo bảo một hồi, Mạc Du Tâm cũng đã tắm xong quay về, thấy Tô Ngữ Băng đang bế bảo bảo, Mạc Du Tâm cũng nhích đến sờ tay của bảo bảo.

Bảo bảo đưa tay lên muốn Mạc Du Tâm bế một cái, Tô Ngữ Băng lại không buông bảo bảo ra, tai có chút đỏ lên nói: “tôi phải cho bảo bảo ăn.”

Mạc Du Tâm như nhớ ra chuyện gì, liền đứng dậy nói: “vậy mình ra ngoài trước, chờ cậu này cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn xong thì mình quay lại.”

Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút kéo tay Mạc Du Tâm lại không để cho cô đi, tình huống này về sau sẽ thường xuyên có, cứ bắt Mạc Du Tâm ra ngoài hoài cũng phiền phức, liền nói thẳng với Mạc Du Tâm: “không cần đi, cô nằm bên kia chơi di động đi, đừng nhìn qua là được.”

“Ừ, vậy mình chơi di động một chút, cậu này cho bảo bảo ăn đi.” Mạc Du Tâm nói xong, Tô Ngữ Băng cũng buông tay cô ra.

Mạc Du Tâm đưa lưng về phía Tô Ngữ Băng và bảo bảo, nằm một bên giường chơi di động, còn không quên nói với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, mình xong rồi, cậu này cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn đi.”

“Ừ,” Tô Ngữ Băng đáp lại, đây là lần đầu nàng ở cùng Mạc Du Tâm và cho bảo bảo ăn, trong phòng yên tĩnh, khiến Tô Ngữ Băng có chút khẩn trương khó hiểu.

Nàng cởi nút áo ngủ ra, bế bảo bảo cho nàng bú sữa, biết rõ Mạc Du Tâm sẽ không nhìn, nhưng Tô Ngữ Băng vẫn khẩn trương trên người còn ra một lớp mồ hôi mỏng, thật vất vả cho bảo bảo ăn xong, Tô Ngữ Băng cũng xuất đầy mồ hôi trán.

Tô Ngữ Băng mặc áo lại, bế bảo bảo lắc lư, nhỏ giọng nói với Mạc Du Tâm: “được rồi.”

Mạc Du Tâm lúc này mới xoay người thấy Tô Ngữ Băng đong đưa bảo bảo trong lòng sắp ngủ, hai con mắt lúc này chỉ còn một khe hở nhỏ, đang cố gắng chống lên.

Mạc Du Tâm cười khẽ nói với bảo bảo: “bảo bảo, mắt con sắp mở không nổi rồi, mau ngủ đi, ngày mai mẹ và mommy cùng chơi với con được không?”

Bảo bảo lúc này đến tinh thần “nha nha” cũng không còn, nhấp cái miệng nhỏ, thực sự chịu không nổi, ở trong lòng Tô Ngữ Băng liền ngủ.

Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng đặt bảo bảo vào giường ngủ, dùng chăn đắp cho bảo bảo, lúc này mới thở nhẹ một hơi quay về giường nằm.

Nàng nhìn bảo bảo ngủ ngon, chính mình cũng mệt mỏi, Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút, mấy ngày qua đã ôm nhau ngủ rồi, Mạc Du Tâm cũng đã qua kỳ nhạy cảm, nếu mình tiến đến được không?

Tô Ngữ Băng nhìn mấy cái, rồi lại nằm im bên giường.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 97



Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng nằm xuống chuẩn bị ngủ, nghĩ đến ngày mai có khách đến nhà phải chuẩn bị cái gì, liền buông di động xuống, tắt đèn ngủ, nháy mắt trong phòng tối om.

Tô Ngữ Băng vẫn chưa ngủ, đã quen được Mạc Du Tâm ôm ấp, lúc này cảm giác như thiếu gì đó, dù sao Mạc Du Tâm cũng chiếm lợi từ nàng rồi, vậy nàng để Mạc Du Tâm ôm nàng ngủ cũng hợp lý mà.

Nghĩ như vậy Tô Ngữ Băng xoay người, xích qua phía Mạc Du Tâm, thấy Mạc Du Tâm nằm im, khóe môi Tô Ngữ Băng thoáng cong lên, đúng lúc mình có thể nằm vào lòng Mạc Du Tâm ngủ.

Mạc Du Tâm cũng phát hiện Tô Ngữ Băng có động tĩnh, cô còn chưa nói chuyện, trong lòng liền có thêm cái thân thể mềm mại.

Tô Ngữ Băng ôm cổ Mạc Du Tâm, cánh môi tiến đến bên tai thì thầm nói: “tôi ngủ không được, cô ôm tôi ngủ được không?”

Yết hầu Mạc Du Tâm chuyển động, bên tai là hơi thở nói chuyện của Tô Ngữ Băng khiến mình nhột nhột, khiến cho tim cũng đập nhanh theo, vội vàng gật đầu, nhỏ giọng đáp: “được, sao cũng được.”

Khóe môi Tô Ngữ Băng cười nhiều hơn, dường như cảm nhận được alpha dưới thân khẩn trưởng, Tô Ngữ Băng đưa tay sờ tai của Mạc Du Tâm, đúng như nàng đoán, chỗ đó nóng rực.

Tô Ngữ Băng đưa tay nhẹ nhàng chơi đùa tai của Mạc Du Tâm, lại kề vào tai của Mạc Du Tâm nhỏ giọng nói: “Mạc Du Tâm, tai của cô nóng quá.”

Hô hấp ấm áp phả vào tai của Mạc Du Tâm, khiến cho tai cô hơi đỏ lên một chút.

Alpha của nàng thật ngoan, bị mình chọc thành như vậy cũng không biết phản kháng, Tô Ngữ Băng nghĩ phải giám sát Mạc Du Tâm thật chặt mới được, Mạc Du Tâm ngoan ngoãn như vậy nàng không muốn để Omega khác nhìn thấy.

Tô Ngữ Băng nằm trong lòng khiến cho tim Mạc Du Tâm đập hơi nhanh, tai còn bị tay Tô Ngữ Băng v.uốt ve chơi đùa, dù đã qua kỳ nhạy cảm nhưng trong lòng vẫn rất muốn dính sát vào Tô Ngữ Băng, còn tiếp tục như vậy, Mạc Du Tâm cảm thấy mình sẽ bị Tô Ngữ Băng lay động nhịn không nổi được nữa.

Cũng may, Tô Ngữ Băng trong lòng đã vừa ý nên dừng lại, chọc Mạc Du Tâm một hồi, liền tha cho cái tai của Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng lại ké sát bên tai Mạc Du Tâm lần nữa thì thầm: “không chọc cô nữa, lần này ngủ thật, ngủ ngon.”

Âm thanh Tô Ngữ Băng nói chuyện rất ấm áp, trong giọng nói rõ ràng là đang làm nũng với Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm cảm giác nửa người của mình đã tê rần, đành duỗi tay đem người trong ngực ôm chặt một chút, có lẽ như vậy mới giảm được cảm giác khó chịu trong lòng, cô bình ổn hô hấp rồi khô cằn trả lời: “ngủ ngon.”

Trong lòng Mạc Du Tâm hoảng loạn, mấy ngày nay vào kỳ nhạy cảm nên cô ngủ khá nhiều, hiện tại cũng không thấy buồn ngủ nổi, hơn nữa còn ôm Tô Ngữ Băng trong lòng.

Tô Ngữ Băng dường như đã ngủ rồi, dựa vào cô hô hấp vững vàng, thỉnh thoảng lại cọ nhẹ vài cái trong lòng Mạc Du Tâm, khiến cho Mạc Du Tâm cảm giác khó chịu vừa hạ xuống lại bị kéo lên trước đó cô còn đang ở kỳ nhạy cảm ôm Tô Ngữ Băng cũng không cảm thấy gì, đặc biệt chỉ cần hít đủ tin tức tố của nàng rồi ngủ luôn, nhưng hiện tại mình đang thanh tỉnh còn ôm Tô Ngữ Băng ngủ cũng là lần đầu tiên, hơn nữa vừa rồi còn bị sờ lỗ tai, Mạc Du Tâm cũng có chút khẩn trương, mãi cho đến 12h đêm mới ngủ được.

Tô Ngữ Băng thì lại ngủ rất bình thường, 4h hơn bảo bảo khóc, Mạc Du Tâm tỉnh lại còn thấy Tô Ngữ Băng nằm trong lòng mình ngủ, nghe bảo bảo khóc Tô Ngữ Băng cũng mở mắt theo.

Tay Mạc Du Tâm ôm eo Tô Ngữ Băng cũng buông ra, đứng dậy đi xem bảo bảo thế nào rồi? bế bảo bảo từ giường nhỏ lên, Mạc Du Tâm cũng ngửi được mùi thúi thúi trên người bảo bảo.

Vội vàng trải đệm không thấm nước lên giường lớn, để bảo bảo nằm xuống.

Mạc Du Tâm thay tã cho bảo bảo đã thành thạo, rất nhanh đã cởi tả cho bảo bảo, vừa nhìn quả nhiên là ẻ rồi.

Mạc Du Tâm vội vàng lấy khăn giấy lau mông cho bảo bảo, bảo bảo vẫn chưa hài lòng còn đang khóc.

Mạc Du Tâm vừa hống bảo bảo vừa lau mông cho bảo bảo, “Tiểu Nguyệt Lượng ngoan nha, mommy lau sạch cho con nha, mông nhỏ không dính cớt sẽ thoải mái hơn nha?”

“Oa oa oa~” bảo bảo nghe cũng không hiểu ý của mommy lại tiếp tục khóc, dù sao nàng cũng không vui, muốn quấy đó.

Tô Ngữ Băng vội vào phòng vệ sinh lấy khăn lông lau mặt cho bảo bảo, nàng vừa lau mặt xong Mạc Du Tâm cũng đã mặc tã mới cho bảo bảo xong rồi.

Tô Ngữ Băng bế bảo bảo lên hống, còn Mạc Du Tâm thì đem phân của bảo bảo đi xử lý, rửa tay xong thì quay về phòng ngủ, đi vào mặt liền đỏ lên, Mạc Du Tâm lại vội vàng chạy ra ngoài.

Tô Ngữ Băng còn chưa tỉnh ngủ, vừa rồi liền ngồi trên giường cho bảo bảo bú sữa lại đối diện với cửa phòng ngủ, cho nên chắc là Mạc Du Tâm đã nhìn thấy.

Tai Tô Ngữ Băng đỏ lên, bị nhìn thấy là mình mà sao Mạc Du Tâm lại ngại ngùng chứ?

Nàng rũ mắt nhìn bảo bảo trong lòng đang bú sữa, bảo bảo được thay tã mới nên không khóc, đang ngoan ngoãn bú sữa, hai mắt mở tỏ nhìn chằm chằm Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cười khẽ nhìn bảo bảo, đưa tay nhje chọc gáy của bảo bảo, nói với bảo bảo: “tiểu hư hỏng con dày vò mẹ và moomy không cho ngủ thì mới hết khóc đúng không? còn hại mẹ bị mommy nhìn thấy hết, con nói xem con có phải tiểu hư hỏng không hả?”

Bảo bảo vẫn mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Tô Ngữ Băng, mặt nghe không hiểu nhưng bộ dạng thật đáng yêu.

Tô Ngữ Băng cười khẽ lắc đầu, thật hết cách với bảo bảo, ai kêu bảo bảo nhà nàng đáng yêu như vậy đâu?

Dù sao nàng và Mạc Du Tâm cũng đã thành như vậy rồi, cho dù hôm nay không thấy, thì sau này cũng sẽ nhìn thấy mà thôi, rốt cuộc nàng và Mạc Du Tâm cũng không còn xa nữa, cũng không thể sau này cứ làm ni cô, Tô Ngữ Băng an ủi mình một chút, rồi cảm thấy cũng không phải là chuyện lớn gì.

Thấy bảo bảo ăn no, Tô Ngữ Băng cài nút áo lại rồi hống bảo bảo, bảo bảo được đong đưa đã thấy mệt, cố gắng để hai mắt mở to thêm một chút, nhưng lại bị mẹ đong đưa hai cái liền không mở nổi, híp mắt ngáp một cái, quyết định theo mẹ, nàng mệt rồi.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo đã ngủ, mới đem tiểu tổ tông để xuống giường nhỏ, sau đó phát hiện Mạc Du Tâm ra ngoài còn chưa vào.

Mạc Du Tâm ra ngoài liền lấy một chai nước mát trong tủ lạnh ra, ngồi lên sô pha uống nửa chai, cảm giác lửa đốt trong lòng cũng hạ xuống một chút, cô không cố ý, không ngờ lúc mình quay lại Tô Ngữ Băng đang cho bảo bảo bú sữa.

Mạc Du Tâm vội che mặt lại, không dám nghĩ đến, chỉ cần nghĩ đến là mặt của Mạc Du Tâm lại đỏ lên.

Cho nên khi Tô Ngữ Băng ra ngoài thì nhìn thấy Mạc Du Tâm đưa tay lên che mặt ngồi trên sô pha, còn nửa chai nước lạnh trên bàn trà.

Tô Ngữ Băng cười khẽ ngồi bên cạnh Mạc Du Tâm, nghiêng người dựa vào vai Mạc Du Tâm nhìn cổ của alpha dường như có chút đỏ ửng.

Mạc Du Tâm cảm giác vai nặng nặng, biết Tô Ngữ Băng đến gần, nghĩ đến chuyện vừa rồi tai liền đỏ như máu.

Tô Ngữ Băng buồn cười sờ tai đỏ lên của Mạc Du Tâm, ôn nhu nói: “được rồi, bị thấy là tôi mà, cô ở đây ngại ngùng cái gì? Tiểu Nguyệt Lượng ngủ rồi, chúng ta cùng về phòng ngủ được không?”

Mạc Du Tâm hít hai cái mới bỏ tay xuống, mặt đỏ bừng nói với Tô Ngữ Băng: “vừa rồi mình không có cố ý nha, mình không biết cậu này cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn, nếu như mình biết, chắc chắn sẽ chờ xong rồi mới vào, xin lỗi nha Ngữ Băng.”

Tô Ngữ Băng nhìn vẻ mặt đỏ bừng vội vàng giải thích với mình của Mạc Du Tân liền muốn cười, mình chưa nói là giận, nhưng đã thấy Alpha nhà mình sợ đến mức này rồi.

Tô Ngữ Băng liền ngồi xích lại gần hơn, một tay ôm hông Mạc Du Tâm, rồi dựa vào vai trái của Mạc Du Tâm, bên tai còn nghe được tiếng tim đập bấn loạn của Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khẩn trưởng của Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “tôi không có giận, thấy thì thấy rồi, tôi cũng không có ăn cô, về ngủ đi dược không?”

Mạc Du Tâm gật đầu, thấy Tô Ngữ Băng không giống như đang tức giận lúc này cũng thở nhẹ một cái, cô muốn đứng dậy nhưng thấy Tô Ngữ Băng lại không đứng dậy, Mạc Du Tâm nghi hoặc nhìn Tô Ngữ Băng một cái, “Ngữ Băng? không phải đi về phòng ngủ sao?”

“Ừ, nhưng tôi mệt, Mạc Du Tâm cô bế tôi về ngủ đi.” khóe môi Tô Ngữ Băng hơi cong lên, nói rồi nằm trong lòng Mạc Du Tâm nhắm hai mắt lại.

Mạc Du Tâm thấy bộ dạng Tô Ngữ Băng không muốn mở mắt, đành áp xuống tim đập nhanh, một tay đưa qua vai một tay đưa xuống hai khuỷu chân, rồi bế Tô Ngữ Băng lên.

Lần trước đưa Tô Ngữ Băng đến bệnh viện, Mạc Du Tâm chỉ lo cứu người, trong lòng không dám nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại, mặt nóng mới hạ nhiệt lại tăng lên, khuôn mặt trắng nõn liền chuyển thành màu hồng.

Mạc Du Tâm cắn chặt răng vội vàng bế Tô Ngữ Băng lên, cô nghĩ bế Tô Ngữ Băng về giường rồi mình cũng không luống cuống như vậy nữa, hạ quyết tâm, Mạc Du Tâm bước chân nhanh hơn, vội vàng bế Tô Ngữ Băng về phòng ngủ.

Lúc đi ngang giường nhỏ thì bảo bảo đã ngủ ngon lành rồi, cái miệng nhỏ không ngừng chẹp chẹp cực kỳ đáng yêu.

Mạc Du Tâm lắc đầu, vội vàng đem Tô Ngữ Băng trong lòng để lên giường, cô muốn thẳng người dậy, nhưng mà cánh tay Tô Ngữ Băng ôm cổ mình hình như vẫn chưa buông ra.

Mạc Du Tâm nhỏ giọng muốn để cho Tô Ngữ Băng chú ý, nhưng Tô Ngữ Băng vẫn không nhúc nhích, bộ dạng bình tĩnh giống như đã ngủ thật.

Mạc Du Tâm hết cách đành mở miệng nói: “Ngữ Băng? cậu này buông ra trước đi, cậu này như vậy mình thẳng người không được.”

Nào ngờ người dưới thân chỉ hé mắt, cánh tay ôm cổ của cô không chịu buông, còn kéo cô xuống một cái, nhất thời cô và Tô Ngữ Băng chỉ cách mặt nhau chừng một nắm đấm.

Mạc Du Tâm cảm thấy mình thở hỗn loạn, người dưới thân còn cố tình làm nũng hỏi cô: “cô định đi đâu? không ngủ với tôi sao?”
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 98



Mạc Du Tâm cố gắng nhịn xuống, nhưng mà nhìn thấy lại không nghe theo được, bất tri bất giác nhìn cánh môi căng mềm của Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm vội vàng nhìn đi chỗ khác, ôn nhu nói: “đèn phòng còn chưa tắt, để mình đi tắt đèn đã, sẽ quay lại với cậu này sau nha?”

“Ừ ~ vậy được rồi.” Tô Ngữ Băng không tình nguyện tay ôm cổ Mạc Du Tâm đành phải buông ra, cười khẽ nhìn người trước mắt hoảng hốt đi ra khỏi phòng ngủ.

Mạc Du Tâm hít sâu một hơi, lấy chai nước còn một nửa trên bàn trà uống hết sạch, lúc này mới cảm thấy lửa nóng trong người mơi giảm xuống.

Tắt đèn phòng khách xong, Mạc Du Tâm vội vàng quay về phòng ngủ tắt đèn, lúc này cô mới thở phào một cái, trong tình trạng tối om thì Tô Ngữ Băng cũng không thấy được mình mặt đỏ tai đỏ.

Mạc Du Tâm vừa nằm xuống, Tô Ngữ Băng lại cọ đến trong lòng Mạc Du Tâm, nhỏ giọng thì thầm nói: “còn chưa đến 5h, chúng ta ngủ thêm một chút nữa đi.”

“Ừ.” Mạc Du Tâm nhỏ giọng đáp, một chút buồn ngủ trong đáy mắt cũng bị mất, trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc nhất là vừa rồi cô còn nhìn thấy, hiện tại cũng cảm giác được ngực của Tô Ngữ Băng mềm mại, cái trán Mạc Du Tâm cũng đổ mồ hôi, hơn nữa Tô Ngữ Băng còn ôm lấy cổ của cổ, khiến cho khiến cho Mạc Du Tâm nhớ tới cánh môi căng mềm của Tô Ngữ Băng,

Nói chung trong đầu cô hiện tại rối reng, trong lòng nóng rực không ngủ được, tuyến thể sau cổ cũng hơi nóng lên, căn bản không có chút buồn ngủ nào.

Nhưng Tô Ngữ Băng trong lòng lại ngủ say sưa.

Mạc Du Tâm thở dài chỉ có thể ép chính mình đừng nghĩ nữa, mau nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.

Mạc Du Tâm mơ màng ngủ một hồi, tỉnh lại trời đã sáng trưng, trong lòng mình đã không còn thân ảnh đứa con yêu, Mạc Du Tâm giương mắt chỉ thấy Tô Ngữ Băng ngồi bên giường đang ôm bảo bảo đưa lưng về phía mình, xem ra là cho bảo bảo ăn.

Mạc Du Tâm cũng không dám động, nằm ỳ trên giường vùi mình trong chăn, cả đêm cô đã không ngủ được bao nhiêu, nên không dám nhìn nữa.

Tô Ngữ Băng cho bảo bảo ăn no, rồi thả bảo bảo vào giường nhỏ để bảo bảo tự chơi một mình, quay đầu nhìn Mạc Du Tâm chỉ thấy Mạc Du Tâm vùi người vào tròng chăn.

Tô Ngữ Băng bị chọc phát cười, ngồi xuống bên cạnh kéo chăn che Mạc Du Tâm xuống, “được rồi, Tiểu Nguyệt Lượng ăn no rồi, dậy thôi, không phải nói là cùng nhau chuẩn bị rồi sao?”

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng không nói gì thêm, lúc này mới thở nhẹ một cái, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Tô Ngữ Băng cười khẽ nhìn alpha nhà mình chạy trối chết vào buồng vệ sinh, nàng cảm thấy ở chung với Mạc Du Tâm khá là vui.

Tô Ngữ Băng chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bảo bảo hỏi bảo bảo, “Tiểu Nguyệt Lượng? mommy của con đáng yêu đúng không?”

“Nha nha?” bảo bảo nghi ngờ trả lời, không biết mẹ đây là thế nào? liền vui vẻ như vậy.

” Tiểu Nguyệt Lượng cũng biết đáng yêu sao? mẹ cũng thấy như vậy đó,” nói rồi, Tô Ngữ Băng túm tay nhỏ của bảo bảo, bảo bảo bị túm tay mặt không hiểu mẹ đang muốn làm gì.

Mạc Du Tâm ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này cũng tỉnh táo một chút rồi, cô cảm giác mình bị Tô Ngữ Băng chọc cho phế đi, bất quá cũng không trách được Tô Ngữ Băng, đâu ai muốn vô tình mà bị thấy đâu?

Mạc Du Tâm rửa mặt xong đi ra, lúc này mới đi vào bếp nấu đồ ăn sáng.

Trước tiện Mạc Du Tâm hâm nóng sữa rồi cho vào ly, dọn ra phòng ăn, sau đó lấy sandwich, trứng gà, thịt, rau, chuẩn bị làm sandwich kẹp thịt ăn.

Vừa nướng bánh mì xong, Mạc Du Tâm chuẩn bị ốp la trứng thì nghe tiếng Tô Ngữ Băng đi vào.

Cũng đã hơn nửa ngày, Mạc Du Tâm cũng không còn hoảng hốt như lúc sáng sớm, cười với Tô Ngữ Băng một cái nói: “đói chưa? 5 phút nữa là xong rồi, ốp la nữa là xong rồi.”

“Ừ, cũng đói rồi.” nói rồi Tô Ngữ Băng cũng không đi ra ngoài, mà dựa vào sau lưng Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng lại thấy tay Mạc Du Tâm đang opps la trứng mà giật mình hình như không ngờ mình lại dựa vào người.

Tô Ngữ Băng cười hì hì nhìn tai Mạc Du Tâm từ từ đỏ lên, cười khẽ nói: “Mạc Du Tâm, may là có cô ở đây, không phải nấu nướng gì nữa thật tốt.”

Lúc nói chuyện chóp mũi Tô Ngữ Băng thỉnh thoảng lại cọ vào vai của Mạc Du Tâm, khiến Mạc Du Tâm khựng hai lần, cầm lát bánh mì thả vào trừng rán còn chưa gắp lên, may là tay cô còn cố định nếu không sẽ rớt mất thôi.

Tô Ngữ Băng cũng thấy được, Mạc Du Tâm lại làm tiếp, liền vui vẻ cười nói với Mạc Du Tâm: “được rồi, được rồi, tôi không chọc cô nữa, nếu không sẽ không được ăn sáng, tôi ra phòng ăn chờ cô.”

Mạc Du Tâm bị nói tai đỏ hơn, chờ tiếng bước chân đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, làm sao đây? cô hình như bị Ngữ Băng ăn gắt gao rồi, mãnh đều như vậy sao?

Mạc Du Tâm thở dài lắc đầu, vội vàng đem lát bánh mình ốp trứng gắp ra, thêm chút dầu vào chảo, rán đều bánh mì cho vàng là xong rồi.

Mạc Du Tâm cầm bánh mì rán đã xong dọn ra, lúc này mới ngồi xuống.

Tô Ngữ Băng cắn một miếng bánh mì mềm, một tay chống cằm cười hi hi nhìn Mạc Du Tâm nói: “có phải vừa rồi cô xấu hổ đúng không? không phải do tôi đến gần cô đó chứ?”

Mạc Du Tâm bị nói tai nóng lên, nhìn Tô Ngữ Băng đang cười hi hi nói: “Ngữ Băng, cậu này học tính xấu rồi nha.”

“Hả? tôi vẫn luôn như vậy mà, chắc là lúc trước không ở chung nên cô không biết đó, sau này cô sẽ biết nhiều hơn thôi.” Tô Ngữ Băng nói rồi nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm thở dài, cắn miếng bánh mỳ, quyết định mình phải công lên mới được.

Sau khi ăn xong, Tô Ngữ Băng dĩ nhiên là vào bếp trước, nếu không Mạc Du Tâm sẽ không cho nàng rửa chén, chính mình sắp lười chết rồi, việc nhà là chuyện hai người chia nhau làm, mình cũng không thể để cho Mạc Du Tâm làm hết một mình được, cho nên nàng phải dành làm với Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm nghĩ mình bị chọc nhiều vậy rồi nên sẽ nhân lúc Tô Ngữ Băng không để ý chọc nàng một chút, cho nên đứng sau lưng Tô Ngữ Băng, ôm nàng từ phía sau.

Lúc Mạc Du Tâm đứng phía sau thì Tô Ngữ Băng đã biết rồi, nàng còn thoáng lùi về sau để dựa vào, thoải mái dựa đầu vào lòng Mạc Du Tâm ngửa đầu cười nói: “sao vậy? kỳ nhạy cảm qua rồi mà, sao lại dính người như vậy?”

“Rõ ràng cậu này khi dễ mình trước mà, lúc sáng sớm có phải là cậu này cố ý đúng không?” Mạc Du Tâm ghé sát lại cánh môi bên tai Tô Ngữ Băng ôn nhu hỏi.

Cái tai Tô Ngữ Băng trong tầm mắt của cô, dần chuyển đỏ thẫm sau khi cô hỏi xong.

Tô Ngữ Băng cảm giác tai mình hơi ngứa, muốn nhích ra không cho Mạc Du Tâm kề môi gần tai mình, nhưng đang bị Mạc Du Tâm ôm lấy, lại không tránh được, nên đành nói dối: “tôi đâu có khi dễ cô? là cô nhìn tôi trước mà, hơn nữa sau đó là muốn cô ôm tôi ngủ mà, không thể ôm ngủ hả?”

Mạc Du Tâm cười khẽ lắc đầu, “ôm ngủ thì được, nhưng cậu này ôm cổ mình là có ý gì? có phải là cố ý không?”

“Không ôm cổ được hả? hay cô muốn để omega khắc ôm cổ của cô?” Tô Ngữ Băng thoáng nghiêng mặt, hơi dò xét nhìn Mạc Du Tâm.

“Mình đâu có cho ai ôm đâu, mình có cậu này rồi, đương nhiên là cho cậu ôm thôi.” Mạc Du Tâm nói, ôm chặt Tô Ngữ Băng vào lòng mình.

Khóe môi Tô Ngữ Băng cong lên không hạ, hài lòng gật đầu nói tiếp: “Cái này còn tạm được, cô buông ra trước đi, ôm vậy không tốt ắm, chờ tôi rửa chén xong rồi ôm được không? muốn ôm sao cũng được.”

Mạc Du Tâm cũng thả Tô Ngữ Băng ra, ôm hoài cũng không thể làm xong việc được.

Mạc Du Tâm quay về phòng, vừa chơi với bảo bảo vừa cầm di động đặt đồ nấu lẩu, mua một đống nguyên liệu, thỉnh thoảng còn phải xem bảo bảo hỏi thử bảo bảo một chút, nhưng mà bảo bảo chỉ biết “nha nha.”

Tô Ngữ Băng đi vào thì thấy một lớn một nhỏ đang chơi đang xem di động, Tô Ngữ Băng cười khẽ nói: “Tiểu Nguyệt Lượng xem hiểu không? mommy hỏi mà con còn nha nha cái gì?” nói rồi véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của bảo bảo một cái.

Bảo bảo lại đáp lời: “nha nha nha~”

“Ừ, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta thông minh nhất đúng không? mấy cái này đều nghe Tiểu Nguyệt Lượng mua ha.” Mạc Du Tâm cười cười nhìn bảo bảo nhà mình.

Bảo bảo không biết mommy nhà mình đang nói cái gì, nhưng vẫn phối hợp gật đầu phụ họa: “nha nha!”

“Ừ, bảo bảo của chúng ta là giỏi nhất nha.” Tô Ngữ Băng chọc bảo bảo, rồi kéo Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm đang ngồi cạnh giường nhỏ của bảo bảo, Tô Ngữ Băng muốn xem với cô nhưng phải khom lưng xem, liền kéo Mạc Du Tâm nói: “chúng ta qua giường kia ngồi đi, tôi khom lưng mỏi lắm.”

Mạc Du Tâm gật đầu, “ừ,”

Cô vừa đáp lời vừa xoa mặt bảo bảo, rồi ngồi lên giường lớn cùng Tô Ngữ Băng chọn đồ uống.

Tô Ngữ Băng còn chưa xem đã dựa đầu vào vai Mạc Du Tâm, chỉ cần dính đến Mạc Du Tâm nàng cảm thấy cả người không còn sức, muốn để Mạc Du Tâm ôm nàng.

Mấy ngày qua Mạc Du Tâm cũng đã ôm quen, liền kéo người vào lòng.

Tô Ngữ Băng như thói quen, tìm tư thế thoải mái trong lòng Mạc Du Tâm rồi cùng nhau xem.

“Mua nước trái cây đi, với mua thêm nước ngọt có ga nha, Giang Thiển các nàng cũng thích uống,” Mạc Du Tâm vừa nói vừa thêm vào giỏ hàng.

“Ừ, thêm nước chanh nữa nha,” Tô Ngữ Băng nói thêm.

Lúc này đến lượt bảo bảo trợn tròn mắt nhìn, vừa rồi không phải mẹ và mommy đang ở đây với nàng sao? hơn nữa mommy còn cho mình xem cái đồ kia nữa mà, hu hu hu, sao bây giờ lại thành mommy ôm mẹ xem rồi? còn nàng đâu?

Bảo bảo đưa hai mắt to nhìn mommy và mẹ mình, trong đầu đầy nghi hoặc.

Không được, mommy, mẹ lại không chơi với nàng rồi, nàng sẽ làm ồn quấy khóc.

“Nha nha nha” bảo bảo dùng tiếng của mình nha vài tiếng, cuối cùng khiến cho mẹ và mommy cùng chú ý.

Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo cười, “Tiểu Nguyệt Lượng sao vậy? muốn mommy làm cái gì?”

“Nha nha nha nha nha.” bây giờ không phải muốn cái gì, mà là không có ai chơi với nàng.

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo đáng yêu, từ trong lòng Mạc Du Tâm ngồi dậy, cầm con hà mã bông chơi đùa với bảo bảo, quả nhiên có người chơi cùng bảo bảo liền vui vẻ lại.

Hừ! mommy, mẹ gì đó ư? đều phải chơi với nàng thôi!
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 99



Sau 40 phút, nhân viên giao hàng mang nguyên liệu nấu ăn và thức uống đã đặt đến, Mạc Du Tâm mua ba túi lớn, nên ra cửa chờ đồ mang đến.

Tô Ngữ Băng thấy đồ được mang đến, xoa xoa mặt bảo bảo để bảo bảo tự chơi một mình trước, nàng đi ra giúp Mạc Du Tâm chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa.

Mạc Du Tâm để túi đồ uống ở phòng ăn, còn lại nguyên liệu thì mang vào bếp, Tô Ngữ Băng cũng đi theo vào bếp, “để tôi rửa rau giúp cô nha.”

“Không cần đâu, một mình tớ làm được rồi cậu này đi chơi với bảo bảo đi, nếu không bảo bảo không thấy ai chơi với nàng chút nữa nàng sẽ quấy khóc đó.” Mạc Du Tâm cười khẽ nói.

“Khỏi lo, mình để Tiểu Nguyệt Lượng vào xe đẩy nhỏ rồi, để nàng tự do ra ngoài có thể nhìn thấy chúng ta,” Tô Ngữ Băng nói rồi mới lấy xe đẩy em bế ra, bảo bảo được bế vào xe đẩy, trời đông lạnh bảo bảo không mặc quá kín đã đi ra ngoài, xe đẩy này là lần đầu dùng, bảo bảo thấy có kéo xe đi cùng, hai chân ngắn nhỏ vui vẻ lắc lư không ngừng.

Tô Ngữ Băng bị bảo bảo chọc cười không thôi, xoa xoa khuôn mặt của bảo bảo cười nói: “biết con thích rồi nha, đi, mẹ đẩy con đi tìm mommy chơi nha?”

Bảo bảo lắc lư đầu nhỏ, xe đẩy này chơi thật vui.

“Nha nha nha~” bảo bảo cũng không quên nói với Tô Ngữ Băng.

“Ừ, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta ngoan nhất, con ở trong phòng ăn coi chừng mẹ và mommy làm việc được không?” Tô Ngữ Băng đẩy xe nhỏ đến phòng ăn, phòng ăn và bếp chỉ cách nhau một khung cửa, bảo bảo có thể thấy rõ Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm trong bếp.

“Nha!” bảo bảo còn không quên lắc lư hà mã nhỏ trong tay, nghiêng đầu nhìn mommy và mẹ mình.

Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo cười cười, cho bảo bảo xem tư thế nắm tay nhỏ, bảo bảo cũng đưa tay nhỏ lên về phía Mạc Du Tâm lắc lắc.

“Ừ, mommy sẽ qua chơi với con, con ngoan ngoãn chơi một mình trước nha.” Mạc Du Tâm nói với bảo bảo xong thì đem thịt dê thịt gà cuộn cho vào tủ lạnh trước, chút nữa dọn đồ ăn thì lấy ra, còn lại tảng thịt bò lớn, chuẩn bị thái lát nhúng ăn.

Thịt bò non mềm, Mạc Du Tâm dùng dao thái từng lát mỏng lớn, cái này chỉ ăn một miếng chắc chắn rất ngon.

Tô Ngữ Băng bên kia cũng không rảnh, lấy xà lách, cải cúc, nấm hương, cải trắng cùng mấy thứ khác đem rửa sạch sẽ, rồi để bên phía Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm thái thịt bò xong cũng đi rửa dao, sau đó cắt số nguyên liệu còn lại.

Tô Ngữ Băng đứng một bên nhìn Mạc Du Tâm thái rau, rõ ràng Mạc Du Tâm thái rau rất thành thạo, nhưng vào tay mình thì không giống ai cả, nàng biết thái rau, nhưng thái rau không biết nàng, dù sao thì cũng không làm được, không lẽ tài nấu nướng của mình chỉ dừng ở bước nấu cháo thôi sao?

“Sao cậu này thái dao lại thành thạo quá vậy?” Tô Ngữ Băng đứng một bên xem cũng nhỏ giọng thì thào.

Mạc Du Tâm cười một tiếng nói: “dùng nhiều quen tay thôi, dù sao trong nhà có mình làm là được rồi, mình sợ cậu này lại tự làm cho bản thân bị thương nữa đó.”

Nói chuyện một hồi, Mạc Du Tâm đã cắt xong đậu hũ, cho vào cái dĩa, sau đó lấy huyết vịt ra, kỹ thuật thái rau của cô không tệ, cắt thái đều khá đẹp.

Chờ mọi thứ dọn ra xong, cũng đã hơn 10h sáng, chuông cửa cũng reo lên.

Bảo bảo nghe tiếng chuông cửa liền kích động chỉ vào cửa, cái miệng nhỏ ồn ào: “nha nha nha~”

“Biết rồi, biết rồi, mẹ đi mở cửa, người lớn lớn mà lo xa quá.” Tô Ngữ Băng nhéo nhéo khuôn mặt bảo bảo rồi vội vàng đi mở cửa.

Tô Ngữ Băng mở cửa thì thấy Phó Chi Đào các nàng đến, vội vàng cười đón các bạn cùng phòng vào.

“Đào Đào bồ đến rồi, mau vào đi, Tiểu Nguyệt Lượng chắc cũng nhớ các bồ lắm đó.” Tô Ngữ Băng nói rồi vội vàng kéo bạn mình đi vào.

Mạc Du Tâm bế bảo bảo từ trong xe đẩy ra, đi tới phòng khách cho bảo bảo xem.

Bảo bảo nhìn thấy trong nhà có nhiều người đến, liền hưng phấn chân ngắn không ngừng lắc lư, chỉ vào Phó Chi Đào các nàng, miệng nhỏ “nha nha nha” không ngừng.,

Diêu Thiến nhìn bảo bảo vỗ tay một cái, dang hai tay ra, bảo bảo liền đưa hai tay nhỏ muốn ôm Diêu Thiến một cái.

Mạc Du Tâm cười khẽ đưa bảo bảo cho Diêu Thiến bế, Diêu Thiến thấy bảo bảo liền rất vui, bảo bảo cùng Tô Ngữ Băng dời đi cũng đã gần hai tháng rồi, bảo bảo lúc này cũng đã hơn 7 tháng, Diêu Thiến bế lên cũng cảm thấy bảo bảo nặng không ít.

“Tiểu Nguyệt Lượng còn nhớ các mẹ không hả?” Diêu Thiến nâng bảo bảo lên cười hỏi.

Bảo bảo nghiêng đầu nhỏ bán manh: “nha nha nha~”

“Nhớ nha, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta giỏi quá đi, hình như dọn ra ngoài mập lên rồi ha, xem cái tay này nè, so với trước còn dày thịt hơn,” Diêu thiến cười một cái nói.

Trương Hiểu Kỳ cùng Phó Chi Đào vây quanh bảo bảo vui đùa theo.

“Bảo bảo của chúng ta tròn không ít nha, thật đáng yêu.” Trương Hiểu Kỳ cười nói.

Bạn cùng phòng của Tô Ngữ Băng vừa đến cũng chỉ chú ý đến bảo bảo trước, Mạc Du Tâm cười khẽ đứng một bên xem, đúng là khi mình chưa đến, bọn họ đã vì Ngữ Băng và bảo bảo làm rất nhiều rồi.

Tô Ngữ Băng thấy các bạn chưa cởi áo khoác đã đến bế bảo bảo, liền thấy không ổn, “cởi áo khoác ra trước đi, mấy bồ không nóng sao?”

Vừa nói vừa bế bảo bảo trong lòng Diêu Thiến, trước tiên để cho các bạn cởi áo khoác đã, đúng lúc này chuông cửa lại vang lên.

“Nha nha nha~” bảo bảo lại chỉ tay ra cửa kêu.

“Mommy nghe rồi, để đi mở cửa, bảo bảo chúng ta thật ngoan nha.” Mạc Du Tâm nắm tay bảo bảo vội vàng đi mở cửa, các bạn cùng phòng của cô cũng đã đến rồi.

Mạc Du Tâm vừa mở cửa liền thấy các bạn cùng phòng với mình, “vào đi, Ngữ Băng, các bạn cùng phòng với mình đến rồi.”

Giang Thiển ba người vội vàng vào cửa, rồi chào hỏi Tô Ngữ Băng, ba người cũng đến xem mặt bảo bảo.

Mạc Du Tâm dặn ba người cởi áo khoác trước rồi hãy bế bảo bảo.

Bảo bảo nhìn thấy Giang Thiển các nàng thì mới mẻ, vì trước giờ nàng chưa từng thấy qua mấy người này.

Nàng đưa mắt nhìn Diêu Thiến đang bế mình, rồi chỉ qua Trần Qua, cái miệng nhỏ lại ồn ào “nha nha nha~”

Diêu Thiến cười bảo bảo trong ngực liền dỗ dành nói: “bọn họ là bạn thân của mommy con đó, là các dì của Tiểu Nguyệt Lượng, đến làm quen chút đi.”

Nói rồi, bế bảo bảo đến trước mặt ba người Trần Qua, để bảo bảo được xem 3 dì chưa từng gặp mặt.

Giang Thiển xoa tay muốn thử rồi nhìn Diêu Thiến, “có thể cho mình bế một cái được không?”

Diêu Thiến gật đầu dặn dò: “ôm vừa phải, tay này đỡ mông bảo bảo.”

“Ừ ừ.” Giang Thiển có chút khẩn trương đưa hai tay ra, học theo dáng vẻ Diêu Thiến vừa làm bế bảo bảo lên, tiểu tử này nhìn bộ dạng tròn trắng, đúng là bế lên cũng thấy nặng nặng nha.

Bảo bảo nhìn dì xinh đẹp bế mình, vì thấy mới lạ nên cứ nhìn chằm chằm Giang Thiển, thấy Giang Thiển cười với nàng, bảo bảo liền đưa khuôn mặt nhỏ cọ cọ làm nũng với Giang Thiển: “nha nha nha nha~”

“Thật đáng yêu,” Giang Thiển mắt sáng lên, nhìn bảo bảo liền cảm thấy thân thương, nhất thời bế không muốn buông tay.

Lý Tân Khiết cùng Trần Qua đứng một bên đỏ mắt không thôi, cũng muốn được thử.

“Giang Thiển bà bế vậy được rồi, cho tui và Lý Tân Khiết bế nữa, tụi tui còn chưa được bế mà.” Trần Qua kéo Giang Thiển bất mãn nói, bảo bảo là của chung mà, sao bà này cứ dành bế hoài vậy nha.

Giang Thiển không đưa bảo bảo cho bọn họ, cười đùa với bảo bảo trong ngực, “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta thích đúng không? vậy để dì bế thêm một hồi nữa nha?”

“Nha nha~” bảo bảo nãi thanh nãi khí đáp lời càng làm cho Giang Thiển thích không buông tay.

Nhất thời 6 người đều muốn chơi với bảo bảo, cái này khiến cho bảo bảo vui quá chừng, bình thường trong nhà chỉ có mẹ và mommy, đến nhà bà nội thì có bà nội và bà nội Lý, hiện tại có nhiều dì chơi cùng như vậy, bảo bảo ở trong ngực Giang Thiển vui vẻ đến lắc lư hai chân ngắn nhỏ không ngừng,

Phó Chi Đào cười sờ tay của bảo bảo, “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta rất vui đúng không? xem nè chân nhỏ lắc hoài không dừng luôn.”

Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng chen không lại sáu người, xoay người đi dọn đồ ra, Giang Thiển các nàng cũng có mua chút đồ chơi cho bảo bảo, còn Phó Chi Đào các nàng thì mua vài bộ đồ em bé cho bảo bảo.

“Mọi người đến chơi được rồi, còn mua đồ nhiều như vậy làm gì?” Mạc Du Tâm đem đồ các nàng mua bỏ trên tủ ti vi, còn lại thì để ở cửa.

“Tụi mình mua cho Tiểu Nguyệt Lượng, không phải mua cho cô, đúng không Tiểu Nguyệt Lượng?” bảo bảo lúc này đang được Phó Chi Đào bế, Phó Chi Đào vừa chơi với bảo bảo vừa nói.

“Phải đó, đểu mua cho Tiểu Nguyệt Lượng chơi, Tiểu Nguyệt Lượng thật đáng yêu.” Giang Thiển phụ họa.

Mạc Du Tâm bật cười lắc đầu, hừm, một đám người đều bị bảo bảo mê hoặc.

Bảo bảo cũng không sợ người, được nhiều người bế, bảo bảo vẫn thoải mái nằm im, thậm chí thấy được mấy dì mới, còn vừa cười vừa bán manh với người ta, còn làm nũng các kiểu khiến mấy người này bị mê hoặc quên lối về.

“Mấy bà à, bị Tiểu Nguyệt Lượng mê hoặc hết rồi.” Mạc Du Tâm cười lắc đầu, bảo bảo nhà cô cũng rất được chào đón nha.

“Phải đó, bảo bảo thật đáng yêu.” thật vất vả Lý Tân Khiết mới được bế bảo bảo, Lý Tân Khiết liền vui vẻ hơn, cô cũng được bế đứa nhỏ rồi.

Hài lòng vui vẻ, nhưng mà bảo bảo đã chơi cả buổi sáng rồi, hơn nữa vừa thấy nhiều người đến còn vui hơn, chơi với các dì gần một tiếng thì liền mệt.

Thời gian cũng gần 12h, Tô Ngữ Băng bế bảo bảo về phòng cho bảo bảo bú sữa, bảo bảo ăn no liền ngủ, có lẽ do mệt, bảo bảo ở trong giường nhỏ ngủ say sưa.

Tô Ngữ Băng ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho bảo bảo ngủ, rồi đến phòng ăn.

Mạc Du Tâm mới cho dầu cay và cà chua vào nồi lẩu, mọi người đang chờ sôi.

Các bạn của Tô Ngữ Băng còn nói cười vui vẻ, nhưng mấy người Trần Qua còn đang ngại ngùng không dám nói nhiều như khi ở ký túc.

Mạc Du Tâm lắc đầu, khó trách nàng vẫn độc thân cẩu đến giờ.
 
Back
Top Bottom