Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách

Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 80



Bảo bảo vốn đã sắp ngừng khóc rồi, kết quả bị Phùng Duyệt Duyệt nói lớn tiếng dọa khóc lớn hơn, thở phì phò không ra hơi, khóc đến nghẹn ngào, Tô Ngữ Băng đau lòng vội vàng đưa bảo bảo cho Diêu Thiến bế.

Diêu Thiếu ôm bảo bảo vào phòng, sợ Phùng Duyệt Duyệt lại hù bảo bảo.

Tô Ngữ Băng nghe tiếng khóc của bảo bảo, cơn tức liền xộc lên, “tôi đã xin lỗi bạn học Phùng rồi, nó chỉ là đứa con nít không hiểu gì, hơn nữa tôi vốn đã dỗ được rồi, bây giờ lại bị bạn học Phùng hù cho khóc, theo tôi biết phòng bạn học Phùng ở đầu hành lang, tôi thấy hình như bạn đang cố gắng kiếm chuyện.”

“Phải đó, Phùng Duyệt Duyệt, mấy bạn phòng kế bên chúng tôi không ai nói gì, mấy người ở đầu hành lang xa như vậy cũng chạy đến kiếm chuyện?” Phó Chi Đào trừng Phùng Duyệt Duyệt nói.

“Kiếm chuyện? tôi kiếm chuyện đó, Tô Ngữ Băng, ai kêu cô không biết xấu hổ cứ quấn lấy Du Tâm chứ? cô đã không còn gì rồi, cô cũng không xứng với Du Tâm.” Phùng Duyệt Duyệt thấy Tô Ngữ Băng cho dù là chuyện gì thì cũng chỉ kết tối là Tô Ngữ Băng cướp Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng lúc này cũng tức giận, nói đến là bảo bảo khóc làm mọi người bị ảnh hưởng, nhưng nàng cũng đã xin lỗi rồi, nhưng Phùng Duyệt Duyệt này cứ hai ba câu lại kéo Mạc Du Tâm vào, nhìn thì biết là muốn kiếm chuyện, hiện tại làm cho bảo bảo khóc lớn, cũng đừng trách mình nói khó nghe.

“Phùng Duyệt Duyệt cô thật nực cười, bản thân không theo đuổi được Mạc Du Tâm thì đổ lỗi lên đầu tôi sao? tôi nói rõ cho cô biết, Mạc Du Tâm sau này chỉ ở cùng với tôi, chúng tôi đã mua căn hộ rồi chuẩn bị sống chung, tôi có xứng với Mạc Du Tâm hay không thì không cần cô phải lo, quan trọng là cô ấy thích tôi, không thích cô, cô hiểu rõ điều này là được rồi.” Tô Ngữ Băng mắt lạnh nhìn Phùng Duyệt Duyệt nói.

Phùng Duyệt Duyệt tức giận túm Tô Ngữ Băng, phòng bên cạnh cũng có người đi ra, mọi người ai cũng biết trong phòng 702 có con nít, cho nên đứa bé khóc thì chỉ gõ cửa nhắc nhở một cái, Phùng Duyệt Duyệt cố tình đi kiếm chuyện như vậy chính là người đầu tiên, không ít người thấy khó chịu với nàng hơn nửa đêm rồi còn cao giọng ồn ào.

“Bình thường thôi mà, con nít buổi tối khóc là bình thường, cô đừng có nhắm vào người ta không tha được không?”

“Phải đó, phòng cô ở đằng kia sao mà nghe được? chúng tôi ở kế bên còn không nói gì, cô lại mò đến.”

“Cô ta là ai?”

“Là cái Omega theo đuổi Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm người ta và Tô Ngữ Băng đã có con rồi, sao mà thích cô ta được? chắc ghen tuông thôi, người như vậy thật độc ác.”

“Bạn học à, không theo đuổi được Mạc Du Tâm thì cũng đừng trả thù lên người đứa con nít chứ? đứa bé không có gì sai cả.”

“Phải đó, cô vừa nói chuyện âm thanh còn to hơn tiếng đứa nhỏ khóc, khó trách Mạc Du Tâm không thích cô, cười chê.”

“Thật, giữ mặt mũi đi, gia đình người ta ba người rồi liên quan gì đến cô nữa, còn làm ầm ĩ không cho chúng tôi ngủ.”

Đã hơn nửa đêm rồi, mọi người bị làm ầm không ai vui nổi, bị con nít làm ồn còn hiểu được, bị người lớn như Phùng Duyệt Duyệt làm ồn đúng là bực nhiều hơn, còn chưa nói cô ta không đứng đây ồn ào thì đứa bé cũng nín rồi.

Phùng Duyệt Duyệt nghe tiếng mọi người trong hành lang xì xào chỉ trỏ mình càng nhiều, tức đỏ viền mắt, liền kéo bạn cùng phòng đi về, vừa ném lời tức giận: “Tô Ngữ Băng, cô đừng có nằm mơ, Du Tâm sẽ không ở cùng với cô đâu, cô đừng tưởng gạt được tôi.”

Bạn cùng phòng với Phùng Duyệt Duyệt hận không thể kiếm lỗ chui vào, thật quá mất mặt, nàng đi theo cho Phùng Duyệt Duyệt thêm can đảm, ai ngờ chuyện lại biến thành như vậy.

Tô Ngữ Băng hít sâu vài cái, nói với người giúp mình rằng: “cảm ơn mọi người, thật xin lỗi, bảo bảo mấy ngày nay tâm tình không ổn định, quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, thực sự ngại quá.”

Nàng nói thành khẩn, mọi người từ trong phòng đi ra đều là nhìn Phùng Duyệt Duyệt, cho nên không có ai làm khó dễ Tô Ngữ Băng.

“Bạn mau về xem bảo bảo đi, đứa nhỏ khóc như vậy chắc sẽ có chuyện đó.”

“Phải đó, bảo bảo quan trọng, tụi mình đều hiểu mà.”

“Cảm ơn mọi người.” Tô Ngữ Băng nói cảm ơn, lúc này mới xoay người đi vào phòng đóng cửa lại, bế bảo bảo từ trong ngực Diêu Thiến dỗ dành.

“Tiểu Nguyệt Lượng bị dọa sợ đúng không? mẹ đuổi người xấu đi rồi, đừng khóc nữa nha, con xem thở sắp không nổi rồi, bảo bảo chúng ta đừng giận được không? có mẹ đây rồi.” Tô Ngữ Băng vừa dỗ bảo bảo vừa đong đưa để bảo bảo vui vẻ lên.

Bảo bảo khóc một hồi liền mệt mỏi, đi mò ngực Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng hôn khuôn mặt nhỏ của bảo một cái nói: “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta đói rồi phải không? đừng giận nha, mẹ cho Tiểu Nguyệt Lượng bú sữa nha?”

Bảo bảo đỏ vành mắt nằm trong ngực Tô Ngữ Băng cọ cọ, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng vừa dỗ bảo bảo vừa cho bảo bảo bú, “Tiểu Nguyệt Lượng đang sợ đúng không? mẹ ôm một cái sẽ hết sợ được không?”

Bảo bảo bú no rồi liền vui vẻ, ở trong ngực Tô Ngữ Băng cọ xát bán manh.

Thấy bảo bảo không sao, Tô Ngữ Băng vội tắt đèn phòng, để các bạn cùng phòng nghỉ ngơi, còn mình ngồi trên ghế ôm bảo bảo.

Bảo bảo lắc lư tay một hồi, lại lắc lư chân nhỏ một hồi lúc ẩn lúc hiện, nhìn bộ dạng tâm tình không tệ.

Tô Ngữ Băng nắm tay bảo bảo nói: “tiểu hư hỏng lại vui vẻ rồi đúng không, mẹ dỗ con ngủ được không?”

“A a~” bảo bảo nhìn còn đang tỉnh táo chưa muốn ngủ, Tô Ngữ Băng lại để bảo bảo vào giường nhỏ, nàng ngồi trên ghế, mở đèn bàn nhìn bảo bảo, bảo bảo nằm trong giường chơi thú bông, thỉnh thoàng tự chọc cười mình.

Rốt cuộc nửa tiếng sau, bảo bảo lại mệt mắt mở không nổi, Tô Ngữ Băng lúc này mới cẩn thận đắp chăn nhỏ cho bảo bảo.

Cười khẽ nhìn bảo bảo ngủ ngon, nhỏ giọng nói: “con đúng là tiểu hư hỏng, còn làm cho mẹ lo lắng.”

Thấy bảo bảo ngủ rồi, Tô Ngữ Băng lên giường của mình, tắt đèn bàn, nhưng lại không thể ngủ được, nghĩ đến Phùng Duyệt Duyệt vừa rồi nàng liền tức giận, Phùng Duyệt Duyện nhắm vào nàng không tính, còn dám rống lên với bảo bảo, càng nghĩ càng giận, cho nên Tô Ngữ Băng càng nghĩ càng tỉnh, cuối cùng không ngủ được, sáng sớm đã dậy.

Nàng và Mạc Du Tâm sáng sớm bảo đưa bảo bảo đến nhà mẹ Mạc Du Tâm bên kia, bảo mẫu cũng qua đó chăm sóc cho bảo bảo, sau đó hai người phải về trường đi học.

Chờ Tô Ngữ Băng dọn xong, bảo bảo cũng đã tỉnh, cho bảo bảo bú no, Tô Ngữ Băng gọi điện cho Mạc Du Tâm.

“Dọn xong chưa? tôi và Tiểu Nguyệt Lương bên này xong rồi.” Tô Ngữ Băng cầm di động nói.

“Mình xong rồi, Ngữ Băng 10 phút nữa đi xuống là được, nghe âm thanh cậu này có vẻ mệt, tối qua ngủ không ngon hả?” Mạc Du Tâm hỏi.

“Ừ, không ngủ, không nói nữa, tôi cúp máy.” Tô Ngữ Băng nói rồi cúp điện thoại.

“Này, Ngữ Băng…” Mạc Du Tâm còn muốn hỏi sao không ngủ ngon, liền bị Tô Ngữ Băng cúp máy.

Mạc Du Tâm khó hiểu, nhỏ giọng nói: “sao nghe có vẻ đang giận?”

Cúp máy, Mạc Du Tâm vội vàng đi tới dưới lầu ký túc bên chỗ Tô Ngữ Băng, vừa đi vừa nghĩ gần đây làm gì sai, mãi cho đến nơi cũng không nghĩ ra, liền đứng chờ Tô Ngữ Băng.

Qua vài phút, Tô Ngữ Băng đeo dậy địu bảo bảo xuất hiện, bảo bảo tỉnh táo mười phần, thấy Mạc Du Tâm thì càng vui vẻ, Tô Ngữ Băng lại không có tinh thần.

Bảo bảo đưa tay chỉ vào Mạc Du Tâm, vừa lắc chân nhỏ vừa kêu giọng của mình: “a a a, a a~”

“Ừ, mẹ biết rồi, mẹ thấy rồi.” Tô Ngữ Băng cầm tay bảo bảo vừa đi về hướng Mạc Du Tâm vừa nói.

Tới trước mặt Mạc Du Tâm, bảo bảo đưa hai tay muốn momy ôm mình một cái, Tô Ngữ Băng kéo tay bảo bảo lại, “không được, chúng ta phải đến nhà bà nội, chờ tối về sẽ cho momy bế con nha.”

Bảo bảo thấy mẹ không đưa mình cho momy, lúc này liền duỗi tay muốn Mạc Du Tâm sờ tay mình, vừa đưa tay vừa nghiêng đầu nhỏ dùng âm sữa kêu Mạc Du Tâm chú ý đến mình, “a a~”

Mạc Du Tâm cười khẽ cầm tay bảo bảo trong tay mình, “Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta ngoan quán, momy tới, nắm tay Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta được không?”

“A~” bảo bảo nhìn Mạc Du Tâm cười.

Chọc bảo bảo xong, Mạc Du Tâm thấy bộ dạng Tô Ngữ Băng giống chưa tỉnh ngủ, nghĩ đến vừa rồi Tô Ngữ Băng gọi điện cũng không để ý mình, thì hỏi: “Ngữ Băng, tối qua cậu này cả đêm không ngủ sao?”

“Ừ, đều nhờ ơn Phùng Duyệt Duyệt thích cô ban tặng đó, gần đây Tiểu Nguyệt Lượng hay dính người, nửa đêm sẽ khóc tỉnh một lần, lúc đầu tôi đã dỗ Tiểu Nguyệt Lượng sắp xong rồi, Phùng Duyệy Duyệt lại chạy đến gõ cửa, còn dọa cho Tiểu Nguyệt Lượng khóc lớn hơn, còn nói là Tiểu Nguyệt Lượng làm ồn đến giấc ngủ của cô ta, cuối cùng lại dính đến cô, nói tôi quấn lấy cô, không xứng với cô.” Tô Ngữ Băng liếc Mạc Du Tâm một cái.

Mạc Du Tâm vội cầu sinh liền giải thích: “cậu này tin lời Phùng Duyệt Duyệt nói hả? Ngữ Băng, trong lòng mình hiện tại chỉ có cậu này và Tiểu Nguyệt Lượng thôi, cậu này đừng nghe cô ta nói bậy.”

“Tôi biết, nhưng cũng tức một đêm không ngủ, đều tại cô hết, mắt nhìn người quá kém, chia tay với tôi xong đi tìm cái dạng Omega như Phùng Duyệt Duyệt không ra gì.” Tô Ngữ Băng nhỏ giọng thì thào.

Mạc Du Tâm thả tay bảo bảo ra, đi dắt Tô Ngữ Băng, “mình không có qua lại với cô ta, hơn nữa mình chỉ có cậu, không cần Omega khác.”

Tô Ngữ Băng cố nén xúc động bên khóe môi, nghiêng đầu một bên nói, “tưởng bở ha, tôi không phải là cô, cô không cần giải thích với tôi làm gì, tôi cũng không phải bạn gái của cô.”

Mạc Du Tâm à một tiếng, nhưng cô nhìn sang cũng không thấy sắc mặt Tô Ngữ Băng lạnh như lúc nãy, cho nên vừa rồi mình giải thích vẫn tính là xài được sao?

“Ngữ Băng cũng là người quan trọng nhất với mình, khẳng định phải giải thích, mình thực sự không thích Omega khác.” Mạc Du Tâm vội rèn sắt khi còn nóng nói thêm, còn thiếu gửi tấm hình bảo bảo không dục thế tục làm bằng chứng thanh minh cho mình.

“Lần này cho qua, lần sau không được cùng Omega khác làm loạn, nếu không tôi và Tiểu Nguyệt Lượng dọn đi chỗ khác ở.” Tô Ngữ Băng trừng mắt dặn dò Mạc Du Tâm.

“Chắc chắn, hiện tại lòng mình như nước vậy, thấy Omega khác cũng không có hứng thú, điểm này cậu này có thể hoàn toàn yên tâm.” Mạc Du Tâm vội vàng biểu lộ, liền tạo hình tượng cho chính mình.

“Tôi có gì mà phải lo, tô chỉ sợ Omega đến nhà tìm cô, rồi lại hù Tiểu Nguyệt Lượng nữa thì làm sao đây?” Tô Ngữ Băng vội phủ nhận lo lắng của mình.

“Mình cam đoan nha, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này, mình sẽ chăm sóc cho cậu và Tiểu Nguyệt Lương thật tốt.” Mạc Du Tâm âm thanh ôn nhu dùng giọng dỗ người.

Sau một khắc, bảo bảo liền “a a a~” khó trách nàng a, nãy giờ momy không nhìn đến nàng mà.

Vừa rồi momy còn nắm tay nàng mà, sao giờ lại nắm tay mẹ rồi? hơn nữa mẹ và momy nói chuyện cũng không để ý tới mình, mình bán mạnh nửa ngày hai người lại lại không thèm nhìn mình, đáng ghét!

Mình không đáng yêu sao? momy, mẹ sao không nhìn mình? bảo bảo tròn mắt tràn đầy nghi hoặc, mẹ và momy không nhìn nàng thì nàng thổi bong bóng ~
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 81



Âm thanh của bảo bảo phá vỡ bầu không khí vừa rồi, Mạc Du Tâm cười hỏi: “Tiểu Nguyệt Lượng sao vậy? có phải sốt ruột muốn đến nhà bà nội không? được rồi, mẹ và momy không tán gẫu nữa, trước tiên đem bảo bảo chúng ta đến nhà bà nội nha.”

Bảo bảo nhìn thoáng qua tay momy, tay momy còn đang nắm tay của mẹ nha, còn nàng đâu? nàng không có ai nắm tay, cho nên bảo bảo lại “a a a~” phát biểu cho chính mình.

Mạc Du Tâm không biết bảo bảo nói gì, dù sao chỉ cảm thấy bảo bảo đáng yêu, sợ nắm tay Ngữ Băng không dễ ôm bảo bảo, Mạc Du Tâm có chút tiếc thả tay Tô Ngữ Băng ra, nắm tay nhỏ của bảo bảo.

Bảo bảo thấy momy nắm tay mình chơi, ở trong lòng Tô Ngữ Băng “ha ha ha” vui vẻ lên.

Vì có dây đeo trẻ em, hai tay của Tô Ngữ Băng cũng được thoải mái, nhưng trên ngực còn treo bảo bảo, cũng không tiện cho lắm.

Tô Ngữ Băng nhìn con gái vui vẻ, phiền muộn trong một đêm liền tiêu tán một chút.

Ba người bắt taxi đi đến nhà Triệu Anh Chi, Tô Ngữ Băng cũng có chút mệt, tháo dây đeo bảo bảo xuống đưa cho Mạc Du Tâm bế.

Mạc Du Tâm vội vàng tiếp lấy, rồi nói: “được rồi, Tiểu Nguyệt Lượng để momy một chút nha?”

“A a`” bảo bảo cũng không sợ, chỉ cần có người ôm nàng là được rồi, lại nằm trong lòng Mạc Du Tâm làm nũng.

Đôi mắt Mạc Du Tâm ôn nhu nhìn bảo bảo trong ngực cọ cọ mình làm nũng, lại cảm thấy vai phải trầm xuống, cô thoáng nghiêng đầu nhìn, thì thấy Tô Ngữ Băng xích lại gần.

Nụ cười trên mặt Mạc Du Tâm cũng không nhịn được, trong lòng ôm bảo bảo, Ngữ Băng còn dựa vào người cô.

Tô Ngữ Băng cảm giác có ánh mắt đanh nhìn nàng, không cần nghĩ cũng biết là ai, nàng nhìn thoáng qua thì thấy Mạc Du Tâm mắt lấp lánh đang nhìn mình chằm chằm.

Tô Ngữ Băng cười khẽ xoay đầu Mạc Du Tâm đi, nói: “có chút mệt, cho tội mượn dựa một chút, không được nhìn chằm chằm tội, nếu không sẽ không ngủ được.”

“Ừ.” Mạc Du Tâm ôn nhu đáp lời.

Bảo bảo rất là giận nha, vừa rồi momy còn đang chơi với nàng, giờ lại không xem mình mà nhìn mẹ rồi, nàng không hiểu!

Cho nên liền cáu kỉnh, tay nhỏ nắm áo thun của Mạc Du Tâm chơi đùa, dù sao mẹ cũng không nhìn thấy, nàng sẽ khi dễ momy, ai kêu momy không chơi với mình mà nhìn mẹ.

Áo thun của Mạc Du Tâm bị bảo bảo nắm đến nhăn nhúm, Mạc Du Tâm cũng không cản tiểu bại hoại làm chuyện xấu, chỉ đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của tiểu bại hoại.

Bảo bảo thấy momy nhìn nàng, liền cười “ha ha ha” bán manh với Mạc Du Tâm, cái tay nhỏ cũng không dừng lại tiếp tục nắm áo thun của Mạc Du Tâm, áo của momy thật vui, nàng thích chơi.

Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo trong ngực, lại nhìn Tô Ngữ Băng đang dựa vào mình, chỉ cảm thấy được lấp đầy, nhà mẹ Mạc Du Tâm cách trường học không xa, taxi đi 10 phút liền tới dưới lầu nhà mẹ Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng còn đang nhắm mắt, ôn nhu nói: “Ngữ Băng, chúng ta đến nơi rồi.”

“Ừ.” lúc này Tô Ngữ Băng cũng mở mắt, thức cả đêm, lúc này thực sự cũng mệt, Tô Ngữ Băng theo Mạc Du Tâm cùng đi xuống xe.

“Muốn đi chung không? hay là ở đây chờ mình?” Mạc Du Tâm cười hỏi, cô đương nhiên là tôn trọng ý của Tô Ngữ Băng.

“Tôi không lên.” Tô Ngữ Băng nghĩ một chút rồi nói, nắm tay của bảo bảo trong ngực Mạc Du Tâm, hôn lên mặt bảo bảo một cái rồi dặn dò: “Tiểu Nguyệt Lượng hôm nay phải ngoan ngoãn biết chưa? mẹ và momy chiều nay đến đón con.”

“A a a~” Tiểu Nguyệt Lượng nhìn Tô Ngữ Băng làm nũng kêu.

Thấy Tô Ngữ Băng nói xong, Mạc Du Tâm bế bảo bảo, tay cầm túi đồ dùng có sữa bột tả lót của bảo bảo, đi vào thang máy.

Bảo bảo được Mạc Du Tâm bế, đi đến chỗ lạ cũng không sợ, nhân lúc mẹ không có, nàng còn có thể chơi áo thun của momy nha, nghĩ đến cái tay nhỏ lại nắm nắm.

Mạc Du Tâm cười nhìn bộ dạng bảo bảo chơi vui vẻ, cúi người hôn lên trán bảo bảo một cái cười nói: “tiểu bại hoại đang khi dễ momy đúng không? tiểu bại hoại của momy, đi thôi, chúng ta đi tìm bà nội nha.”

“A a a~” bảo bảo đáp lời.

Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “tiểu bại hoại của mẹ khi nào thì biết nói đây? hả? bây giờ chỉ biết a a a.”

“A a~” bảo bảo vừa kêu vừa cười.

Mạc Du Tâm ôm bảo bảo trong lòng, tay cầm đồ dùng của bảo bảo, cũng không còn tay gõ cửa, chỉ có thể hô vào trong một câu: “mẹ, con và bảo bảo đến rồi, mẹ mở cửa đi, con không rảnh tay được.”

Triệu Anh Chi nghe bảo bảo đến rồi, còn chưa mở cửa thì trên mặt đã cười vui vẻ như hoa, “đến đây, đến đây.”

Triệu Anh Chi mở cửa thì thấy Mạc Du Tâm ôm trong lòng một tiểu hài tử đáng yêu, tay còn cầm một túi đồ lớn.

Bảo mẫu Lý Tú Anh tìm đến chăm sóc cho bảo bảo lúc này cũng đã đến, thấy Mạc Du Tâm cầm đồ trong tay vội đến cầm phụ.

Triệu Anh Chi cười để Mạc Du Tâm đi vào, “mau vào cho bà nội xem tiểu bảo bảo nhà chúng ta nha, để bà nội ôm một cái được không?”

Bảo bảo chưa thấy Triệu Anh Chi bao giờ, chỉ mở thật to mắt nhìn Triệu Anh Chi, chân nhỏ lắc lư, nhìn Triệu Anh Chi vui vẻ.

Triệu Anh Chi thấy bảo bảo cười với bà, liền vui vẻ không thôi, người già thường thích con nít, thấy con nít thương không thôi, Triệu Anh Chi cũng không ngoại lệ, không ngờ đến mình cũng có cháu gái, hơn nữa cháu gái cũng không sợ mình.

“Mẹ bế cẩn thận một chút, nào Tiểu Nguyệt Lượng gặp bà nội nha?” Mạc Du Tâm nói rồi đưa bảo bảo chuyển vào lòng Triệu Anh Chi.

Triệu Anh Chi cười khẽ nói: “còn cần con nói sao? còn và em gái từ nhỏ đến lớn là mẹ nuôi hết, mẹ so với con còn biết bế con nít hơn đó.”

Mạc Du Tâm gật đầu, điều này cũng phải, ở phương diện này cô đúng là người mới. “cũng phải, vậy mẹ ôm một cái thử xem.”

“Được rồi,” Triệu Anh Chi vừa nói, hai tay đã tiếp vững bảo bảo rồi, bảo bảo thấy Triệu Anh Chi cũng không sợ, đưa tay nhỏ một hồi bắt chỗ này, một hồi bắt chỗ kia, tò mò đánh giá Triệu Anh Chi.

Triệu Anh Chi cười nói với bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng chưa từng gặp bà nội đúng không? để bà nội ôm Tiểu Nguyệt một cái nha, Tiểu Nguyệt Lượng mau lớn một chút được không?”

Báo bảo mím môi nhỏ nhìn Triệu Anh Chi một hồi, rồi vui vẻ làm nũng với Triệu Anh Chi, khiến Triệu Anh Chi càng thấy đáng yêu hơn.

Mạc Du Tâm quan sát bảo mẫu Lý Thanh Tú mới mướn hôm qua, cười nhìn Lý Thanh Tú gật đầu, “Lý tỷ, đến sớm vậy?”

“Hôm nay lần đầu tôi đến gặp em bé, tôi sợ em bé nhà cô lạ người, nên đến thích ứng một chút.” Lý Thanh Tú cười một cái nói.

Mạc Du Tâm nhìn tướng mạo cũng thấy Lý Tú Anh là người chân tay lanh lẹ thoái mái, “vậy sau này Tiểu Nguyệt Lượng đành làm phiền dì Lý và mẹ cháu chăm sóc rồi.”

“Không sao đâu, chăm em bé, dọn nhà, mua đồ ăn, nấu cơm mấy cái này tôi đều biết làm, cô cứ yên tâm.” Lý Tú Anh cười một cái nói.

“Được, vậy mình thử việc một ngày trước, nếu không có vấn đề ngày mai tôi sẽ đến công ty của cô ký hợp đồng.” Mạc Du Tâm cười nói tiếp: “cũng không cần làm nhiều, chăm em bé ăn uống đầy đủ là được, tôi cảm thấy cô làm cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Mạc Du Tâm nhìn Triệu Anh Chi và bảo bảo, thấy bảo bảo đang chơi vui vẻ với Triệu Anh Chi, Mạc Du Tâm đi tới hôn bảo bảo một cái: “Tiểu Nguyệt Lượng, mẹ và momy chiều nay rảnh đến đón con được không? ở lại chơi với bà nội và bà Lý biết chưa?”

“A a~” bảo bảo dùng âm sữa đáp lời.

“Ừ, momy đi đây.” Mạc Du Tâm nói rồi hôn bảo bảo một cái, nàng đưa túi đồ của bảo bảo cho Triệu Anh Chi và Lý Tú Anh rồi dặn rõ ràng, thấy bảo bảo chơi cùng Triệu Anh Chi hăng hái, liền rời đi.

Mạc Du Tâm từ trong hành lang đi ra, thấy Tô Ngữ Băng đứng bên cạnh đờ ra, ôn nhu tới hỏi: “chờ lâu sao? mình sợ Tiểu Nguyệt Lượng không quen, chờ một chút thấy con không khóc mới ra ngoài.”

“Ừ, chúng ta về trường học thôi.” Tô Ngữ Băng nói rồi nắm tay Mạc Du Tâm muốn đi.

Mạc Du Tâm nghi ngờ hỏi một cái: “không bắt xe về sao?”

Tô Ngữ Băng nắm tay Mạc Du Tâm vừa đi vừa nói: “biết cô lần trước bán ngọc kiếm được tiền, nhưng mà mua căn hộ như vậy sớm muộn cũng xài hết, nên xài tiết kiệm đi, đưa đón bảo bảo thì có thế bắt xe, hai người chúng ta đi về trường học cũng không vội, cùng tôi đi xe buýt đi.”

Mạc Du Tâm cười hi hi nhìn Tô Ngữ Băng, “ừ, đều nghe Ngữ Băng.”

“Cười cái gì, tôi nói với cô nghiêm túc mà,” Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm nhìn mình cười, liền trừng Mạc Du Tâm, lại bị lời Mạc Du Tâm vừa nói làm cho tai đỏ lên, cái gì mà đều nghe theo mình?

“Mình rất nghiêm túc mà.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Tô Ngữ Băng hừ khẽ một tiếng, kéo Mạc Du Tâm đi tới trạm xe buýt bên kia, vừa đi vừa lầm bầm nói: “không thấy nghiêm túc được chỗ nào.”

Rất nhanh xe buýt số 10 đến, từ bên này đến đại học Tây Ninh cách 6 trạm, nhưng mà hiện tại đang là giờ cao điểm, xe đến nơi trên xe chật người.

Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm là hai người có giá trị siêu cao, vừa lên xe liền có không ít người nhìn đến.

Nhìn cô thì không sao cả, nhưng cứ nhìn chằm chằm Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lấy di động quét mã xong liền theo Tô Ngữ Băng đi vào trong, hành lang vừa chật vừa nóng, hai người đi xuống dưới mới tìm được chỗ đứng.

Mạc Du Tâm một tay nắm tay cầm trên lan can xe buýt một tay ôm Tô Ngữ Băng vào lòng, Tô Ngữ Băng bất ngờ ngã vào lòng Mạc Du Tâm.

Nàng đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm tai đỏ lên, “cô làm gì vậy?”

Cái giọng Tô Ngữ Băng nói không giống trách cứ mà giống như xấu hổ làm nũng.

Mạc Du Tâm vừa ôm hông Tô Ngữ Băng để nàng dựa vào lòng mình vừa giải thích: “mình sợ cậu bị chen lấn nha, cậu nayd dựa vào mình cũng không cần nắm tay cầm, với lại cậu này bị người khác chen vào, mình sẽ ghen.”

Mạc Du Tâm nói xong nhìn bằng mắt thường cũng thấy tai Tô Ngữ Băng đang nhanh chóng đỏ lên, Tô Ngữ Băng ho nhẹ nhéo hông Mạc Du Tâm ý nói cô đàng hoàng một chút, rồi mới nói: “mọi người đều là bạn bình thường, cô ghen cái gì chứ?”

Mắt Mạc Du Tâm sáng lên, nhìn Tô Ngữ Băng hỏi ngược lại: “bạn bè bình thường thì không được ghen hả? ai quy định như vậy?”

Tô Ngữ Băng bị Mạc Du Tâm nói có chút ngại, liền dựa vào lòng Mạc Du Tâm mặc kệ cô.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng mặc kệ mình, cũng không giận mà cười khẽ bắt đầu làm đệm cho Tô Ngữ Băng dựa.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 82



Người trên xe thấy đó là một đôi tiểu tình nhân thì cũng thu hồi ánh mắt quan sát lại.

Cho đến khi tới trạm Mạc Du Tâm vẫn chưa có ý định buông tay, Tô Ngữ Băng đẩy nhẹ Mạc Du Tâm một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “đến trạm rồi, cô buông tôi ra.”

“Ừ, chờ dừng hẳn rồi buông, mình sợ giật đến cậu.” Mạc Du Tâm dùng giọng hống người khiến cho Tô Ngữ Băng thấy ngại.

Tô Ngữ Băng liền nghĩ đến, Mạc Du Tâm hống mình như từng hống Omega khác như vậy sao? nàng chỉ là bạn bè bình thường thôi mà ghen cái gì, đâu giống như quan hệ kia với Mạc Du Tâm, không nên nghĩ lung tung nha.

“Mạc Du Tâm, có phải sau khi chia tay tôi, cô dùng cách này để dụ dỗ Omega khác đúng không?” Tô Ngữ Băng dựa vào lòng Mạc Du Tâm, mắt khẽ nâng nhìn về phía Mạc Du Tâm hỏi.

Trong lòng Mạc Du Tâm liền cảnh báo vội vàng phủ nhận: “không có, mình chỉ đối với cậu như vậy, thật đó Ngữ Băng, tin mình đi.” ánh mắt Mạc Du Tâm lóe sáng nhìn về phía Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng lúc này nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Lúc này xe buýt cũng đã dừng trước cổng đại học Tây Ninh, Mạc Du Tâm nắm tay Tô Ngữ Băng xuống xe, nghĩ đến vấn đề vừa rồi của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm cũng không thẹn với lòng, dù sao dụ phú bà cũng không phải mình, là nguyên thân cặn bã, nguyên thân rất tâm cơ, luôn biết giữ khoảng cách không xa không gần với nhiều phú bà, như vậy thì mới có thể dành được nhiều chỗ tốt.

Lập tức cô liền nghĩ đến vì sao Tô Ngữ Băng đang bình thường lại nghĩ đến chuyện này, trong mắt có chút vui mừng, cười khẽ nói: “vừa rồi sao hỏi như vậy? ghen sao?”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm cười hì hì liền giận, trừng Mạc Du Tâm một cái nói: “người như cô, chỉ là ghen giữa bạn bè bình thường thôi.”

“À, giống như mình ư.” Mạc Du Tâm vừa cười vừa suy nghĩ gật đầu, nàng ghen theo kiểu bạn bè nhưng làm gì có kiểu ghen bạn bè này, nghĩ như vậy Mạc Du Tâm càng vui hơn.

Hai người đi vào phòng học còn hơn chục phút, trong phòng học lớn đã ngồi hơn một nửa sinh viên.

Mạc Du Tâm tìm bạn cùng phòng lấy sách, rồi quay lại tìm Tô Ngữ Băng, chỉ thấy hôm nay Tô Ngữ Băng không ngồi với bạn cùng phòng, nghi ngờ một chút, Mạc Du Tâm đến bên cạnh Tô Ngữ Băng ngồi xuống hỏi: “hôm nay sao không ngồi cùng với các bạn cùng phòng?”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm gật đầu nói: “ừ, mệt, cô ngồi xích lại đây, tôi muốn dựa một chút.”

Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng nói vậy, khóe môi cong lên, vội vàng xích lại gần, “Ngữ Băng cứ dựa thoải mái nha.”

Tô Ngữ Băng dựa vào vai Mạc Du Tâm rồi nhắm hai mắt nghỉ ngơi, lầm bầm nói: “chỉ coi cô như thịt đệm thôi, không có gì khác.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm cười khẽ đáp lời.

Tô Ngữ Băng dựa vào vai Mạc Du Tâm, tâm tình khá tốt, hôm nay nàng cố ý chọn chỗ này, các nàng ngồi cách Phùng Duyệt Duyệt 3 hàng ghế, các nàng ngồi phía trước, vì vậy hành động của nàng và Mạc Du Tâm người ngồi sau có thể nhìn thấy rõ ràng, ai kêu Phùng Duyệt Duyệt tối qua dọa bảo bảo khóc khiến mình khó chịu, nàng cũng phải khiến cho Phùng Duyệt Duyệt khó chịu lại.

Không phải Phùng Duyệt Duyệt rất thích Mạc Du Tâm sao? mình đang dựa vào người Mạc Du Tâm đó, mà Phùng Duyệt Duyệt cũng không dựa được, cứ xem nàng là tốt rồi.

Quả nhiên ánh mắt Phùng Duyệt Duyệt bên kia muốn phun lửa, trước đó Mạc Du Tâm cùng Tô Ngữ Băng đi chung vào học bình thường, nhưng hiện tại dính nhau lại là lần đầu tiên, lúc còn quen nàng Mạc Du Tâm cũng chưa từng ôm nàng, Phùng Duyệt Duyệt tức đến đỏ viền mắt, nhìn chằm chằm người ngồi bên trái đằng trước.

Thấy hai người không coi ai ra gì, Phùng Duyệt Duyệt từ chỗ ngồi đứng dậy, làm ra động tĩnh không nhỏ.

Ngay cả Tô Ngữ Băng dựa vào Mạc Du Tâm nhắm mắt nghỉ ngơi cũng nghe thấy, hơi mở mắt thấy vẻ mặt Phùng Duyệt Duyệt hung tợn nhìn mình, nàng cũng không để ý, cứ tựa vào vai Mạc Du Tâm chơi di động.

Phùng Duyệt Duyệt đi giày cao gót cộp cộp vài tiếng liền tới, mặc kệ thể diện, chỉ vào Tô Ngữ Băng lớn tiếng, “Tô Ngữ Băng, cô buông Du Tâm ra, người như cô cũng xứng với Du Tâm sao? cô đứng lên cho tôi.” vừa nói vừa túm tay Tô Ngữ Băng.

Bị Mạc Du Tâm cản lại, Mạc Du Tâm vỗ nhẹ Tô Ngữ Băng một cái, ý bảo nàng chút nữa dựa vào, đứng dậy nói với Phùng Duyệt Duyệt: “bạn học Phùng có thể đừng làm ồn được không? nghe nói tối qua bận đến phòng ký túc tìm Ngữ Băng gây sự? xin bạn học Phùng xem lại vị trí của mình, dù sao mình và bạn học Phùng không có quan hệ gì, chuyện của mình và bạn gái mình không cần bạn học Phùng đến quản.”

“Mạc Du Tâm, cậu này tỉnh lại đi, Tô Ngữ Băng cô ta đã bị đuổi khỏi Tô gia rồi, cậu này để cô ta làm bạn gái cậu, thì cô ta giúp gì được cho cậu chứ? tớ muốn cậu đi cùng tớ, qua năm là năm tư đại học rồi, mình sẽ xin ba mình cho cậu vào công ty được không? sau này của mình cũng là cậu?” Phùng Duyệt Duyệt tức đến mất tỉnh táo, lúc này cũng không để ý gì nữa, nghĩ gì nói đó.

“Chuyện của mình và bạn học Phùng không có liên quan gì nữa, hy vọng bạn học Phùng sau này đừng quấy rầy bạn gái của mình, cho dù cô ấy không phải là đại tiểu thư của tập đoàn Tô thị thì cô ấy vẫn là bạn gái của mình, mình chỉ thích cô ấy, chứ không phải là công ty nhà cô ấy.” Mạc Du Tâm lạnh lùng nhìn Phùng Duyệt Duyệt nói.

Trong lúc hai người đang tranh luận, giảng viên cũng đi vào, thấy có nhiều người vây quanh Mạc Du Tâm xem, thì không vui nói: “làm gì vậy? mau về chỗ học bài.”

Mạc Du Tâm nhìn Phùng Duyệt Duyệt một cái, rồi quay về chỗ của mình mở sách.

Những lời vừa rồi của Mạc Du Tâm khiến cho lòng Tô Ngữ Băng thấy ấm áp, với tính cách của ba, chắc là vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng, đại tiểu thư Tô gia gì chứ? sau này nàng chỉ là một người bình thường, Tô Ngữ Băng không ngờ chính là vừa rồi Mạc Du Tâm thừa nhận nàng chính là bạn gái của mình, còn nói thích mình?

Nghĩ đến Tô Ngữ Băng vội lắc đầu, sau này nàng không định qua lại với ai nữa, trong tiềm thức cũng tránh né chuyện yêu đương, bạn gái cái gì, đến như vậy rồi chỉ có thể làm bạn bè bình thường mà thôi, Tô Ngữ Băng nghĩ rồi cũng nên nhấn mạnh với Mạc Du Tâm một cái.

Phùng Duyệt Duyệt tức đến nhăn mặt, lại bị bạn cùng phòng kéo về chỗ ngồi.

Thời gian nhanh đến trựa, Mạc Du Tâm một tay cầm sách một tay nắm tay Tô Ngữ Băng rời đi.

Lúc đi ngang qua Phó Chi Đào, Phó Chi Đào cười khẽ chọc: “chà, có người ngay trước mặt mọi người tỏ lòng chân thành rồi kìa, Ngữ Băng, bồ còn coi người là bạn bè bình thường được sao?”

Tô Ngữ Băng cười khẽ đẩy Phó Chi Đào một cái: “ai nha Đào Đào, bồ đừng chọc mình mà, chúng ta đi thôi.”

“Ừ, mau về ngủ một giấc cho đã đi.” Phó Chi Đào cười nói.

Tô Ngữ Băng nghĩ đến lời Phó Chi Đào nói, ho nhẹ một tiếng gây chú ý với Mạc Du Tâm, “cô vừa nói là bạn gái, còn thích tôi?…”

Mạc Du Tâm cười đáp, “mình cố ý nói như vậy để chọc tức cậu ấy, sao vậy? tưởng thật hả? coi là thật cũng không sao…”

Mạc Du Tâm nghĩ vất vả lắm mới chịu ở chung, nếu Tô Ngữ Băng biết mình thích nàng, chắc là sẽ không chịu cùng bảo bảo đến ở chung quá, đành phải dùng giọng vui đùa trả lời vấn đề vừa rồi của Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cười khẽ đánh Mạc Du Tâm một cái, trong lòng thở ra nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy trống rỗng, rõ ràng đã nghe được đáp án mình muốn, nhưng trong lòng sao lại không vui, Tô Ngữ Băng không dám nghĩ, liền dời đi câu chuyện, “còn chưa đến 12h, có đi đón Tiểu Nguyệt Lượng không? chiều nay tôi không có lớp, hôm nay cũng không cần đi làm tiệm trà sữa.”

Mạc Du Tâm nghĩ một chút nói: “trễ một chút rồi đi, Tiểu Nguyệt Lượng đang làm quen với mẹ mình và dì Lý, đi đón lúc này mình sợ Tiểu Nguyệt Lượng sẽ quên, trước tiên để cho nàng làm quen bên kia đã, chúng ta về nhà làm mì trộn thịt ăn.”

“Ừ, đến trưa rồi đi đón Tiểu Nguyệt Lượng.” Tô Ngữ Băng gật đầu nói.

Hai người lúc về mua mì và nguyên liệu nấu, rồi đi bộ về, Mạc Du Tâm để Tô Ngữ Băng về phòng ngủ trước một chút, chờ cơm chín rồi thì kêu Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cũng mệt thật, thay đồ ngủ liền lên giường nghỉ ngơi.

Mạc Du Tâm đem thịt heo đã mua cắt thành khối vuông nhỏ, dùng tương đậu nành xào lên tạo thành sốt.

Cho dầu vào nồi, xào thơm hành tỏi, Mạc Du Tâm cho rau cần vào, cà rốt thái sợi mỏng xào chung, thêm chút gia vị cùng sốt, rồi cho mì sợi vào đậy nắp lại cho nóng, không quá lâu liền có hương thơm bốc lên.

Tô Ngữ Băng đang ngủ say cũng ngửi được hương đồ ăn, lúc sáng nàng chỉ ăn vội bánh mì uống chút sữa rồi vội vàng đưa bảo bảo đi, hiện tại đã thực sự đói bụng rồi.

Từ trên giường ngồi dậy, Tô Ngữ Băng bước xuống đi ra cửa phòng, thấy Mạc Du Tâm đang dọn đồ ăn, liền đi tới giúp.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng đến, ôn nhu nói: “dậy rồi hả?”

Tô Ngữ Băng cầm chén, ngáp một cái nói: “cũng chưa tỉnh hẳn, cô nấu mì thơm nên tỉnh, chạy đến trưa rồi nên thấy đói bụng.”

“Ăn nhiều một chút, mình mới nếm thử mùi vị không tệ, mau ngồi xuống ăn đi.” Mạc Du Tâm cầm chén vào bếp cười nói.

Tô Ngữ Băng gật đầu, ăn một tiếng mì, trên sợi mì còn dính thịt băm và sốt, ăn một miếng khiến người ta đặc biệt thỏa mãn, hơn nữa rau cần và cà rốt cũng giòn giòn, Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm gật đầu khen, “ăn ngon.”

“Ăn ngon là được, trước trường học có cái quán nhỏ cũng bán món này, đây là lần điều tiên mình làm kiểu mì này.” Mạc Du Tâm nói rồi cũng ăn, hai người đều thấy đói, nhất thời trong phòng chỉ còn âm thanh ăn uống.

Mạc Du Tâm ăn xong nhìn Tô Ngữ Băng, thấy Tô Ngữ Băng ăn một tô mì cũng thấy đáy, cười hỏi: “no chưa?”

“No rồi, tôi sợ sau này ở đây sẽ bị cô nuôi béo, một tô to như vậy đã ăn hết rồi,” Tô Ngữ Băng cười một cái nói, “cô nghỉ một chút đi, tôi đi rửa chén.”

Mạc Du Tâm đứng dậy, lấy lại tô trên tay Tô Ngữ Băng, “cậu này nghỉ ngơi đi, cả đêm không ngủ rồi mau đi ngủ đi, lần sau cậu này làm.”

Nói rồi đi vào bếp dọn dẹp.

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm dọn dẹp trong bếp, khóe môi nhếch lên, được người như vậy quan tâm cảm giác cũng không tệ.

Nàng xoay người vào phòng, nằm trên giường yên tâm ngủ, đối với nàng bây giờ mà nói, có chuyện thì có người cùng nàng gánh, đây là trải nghiệm chưa từng có trước giờ với Tô Ngữ Băng, cảm giác này trước kia thực sự chưa từng có.

~~

Mạc Văn Nhân nghe Triệu Anh Chi nói tỷ tỷ có con rồi, nàng cũng ngẩn ra, không nghĩ đến mình cũng thành cô rồi, nói đến nàng cũng chưa thấy bảo bảo nha, tối qua nghe mẹ nói hôm nay tỷ tỷ sẽ mang cháu đến, Mạc Văn Nhân vui vẻ không thôi, liền nghĩ đến được ôm một em bé, em bé nhỏ chắc chắn rất đáng yêu, trưa học về nàng về nhà còn nhanh hơn so với ngày thường.

Cầm chìa khóa mở cửa, rồi vội vàng vào nhà, chào dì Lý, Mạc Văn Nhân không chờ men theo âm thanh nhìn bảo bảo.

Bảo bảo lúc này đang chơi vui vẻ với Triệu Anh Chi, nằm trên giường cầm tiểu lão hổ bông chơi, rồi lại cầm hưu cao cổ bông, một mình chơi vui vẻ, Triệu Anh Chi ở bên cạnh xem càng càm thấy cháu mình thật đáng yêu.

Mạc Văn Nhân vào cửa đã thấy bảo bảo siêu đáng yêu đang chơi đùa, “mẹ, đây là con của tỷ tỷ sao? đáng yêu quá à, tên là Tiểu Nguyệt Lượng đúng không?”

“Ừ, Tiểu Nguyệt Lượng xem cô cô con về rồi nè, bảo bảo chúng ta có thích cô cô không?” Triệu Anh Chi cười hỏi bảo bảo.

Bảo bảo lúc này cũng có thể hiểu một ít, mặc dù không biết là ý gì, nhưng cũng biết ba chữ Tiểu Nguyệt Lượng, biết là đang gọi nàng, liền đưa đầu nhỏ đánh giá Mạc Văn Nhân, vừa nhìn Mạc Văn Nhân vừa nghiêng đầu quan sát.

Mạc Văn Nhân thò đến chạm chạm nhịn không được tự tay bóp bóp tay nhỏ của bảo bảo, “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta ngoan quá, tay nhỏ cũng mềm, chơi thật vui nha.”

Bảo bảo nghe không hiểu, nhưng thấy Mạc Văn Nhân cười với nàng, nàng cũng nhìn Mạc Văn Nhân “ha ha ha” cười vui vẻ.

Mạc Văn Nhân thấy bảo bảo nhìn mình cười, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, “thích cô cô đúng không? nhìn cô cô cười?”

Bảo bảo lắc lư chân ngắn, cầm đồ chơi của mình “a a a~” chơi, còn muốn đưa cho Mạc Văn Nhân.

Triệu Anh Chi cười một cái nói: “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta thích cô cô nha.”

Mạc Văn Nhân nhìn bảo bảo không rời mắt, Triệu Anh Chi cười thúc giục, “đi ăn cơm trước đi, dì Lý có để cơm cho con rồi, chiều nay còn phải đi học đó.”

“Dạ, chút con đến xem Tiểu Nguyệt Lượng nữa.” Mạc Văn Nhân cười khẽ nói.

Nàng ăn cơm xong đến xem thì bảo bảo chơi mệt đã ngủ rồi, lúc này đang nằm ngủ thoải mái, Mạc Văn Nhân dọn dẹp một chút liền tới giờ về trường, buổi chiều còn có giờ tự học sớm, nàng phải học lại kiến thức căn bản cao trung, không thể bỏ lỡ thời gian, đành xem bảo bảo một chút rồi phải đến trường học.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 83



Tô Ngữ Băng cảm giác vừa tỉnh ngủ đã hơn 4h chiều, dụi mắt ở trên giường lăn một vòng, lúc này mới lưu luyến tỉnh lại, lần này đến cả cửa phòng cũng không đóng lại.

Ban đầu lúc dời đến nàng còn mua thuốc ức chế, miếng dán che tin tức tố các loại, vì sợ Mạc Du Tâm có ý xấu, nhưng qua vài ngày ở chung, Tô Ngữ Băng lại cảm thấy là do minh suy nghĩ nhiều, như là hiện tại có mở cửa ngủ thì Mạc Du Tâm cũng không tùy tiện đi vào phòng, thậm chí gọi mình dậy ăn cũng lịch sự gõ cửa hỏi.

Khóe môi nàng cong lên nụ cười, cảm thấy cứ sống như vậy cũng không tệ, vừa ra ngoài thì thấy Mạc Du Tâm đang ngồi trên sô pha cắt trái cây.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng đi ra, cười khẽ một tiếng nói: “ngủ có ngon không? lại đây ăn chút trái cây cho tỉnh táo rồi chúng ta đi đón Tiểu Nguyệt Lượng về nhà.”

“Được, hình như không còn mệt như lúc trưa.” Tô Ngữ Băng vừa nói vừa cầm cái nĩa cạnh bàn, cắm một miếng dựa mật ăn, dựa mát lạnh Tô Ngữ Băng cũng tỉnh táo không ít.

Cả ngày hôm nay nàng không cho con bú rồi, vừa rồi ngủ không cảm thấy gì, lúc này lại thấy ngực căng lên, có chút đau, tay không tự chũ khẽ vuốt một cái.

Mạc Du Tâm cũng cắm một miếng dưa hấu ăn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tô Ngữ Băng, thấy Tô Ngữ Băng xoa ngực, Mạc Du Tâm liền nói: “trướng sữa sao?”

Sau đó thì thấy sắc mặt Tô Ngữ Băng đỏ lên trừng mắt nhìn mình, “cô nhìn chỗ nào đó, xấu xa, tự nhìn của cô đi.”

Mạc Du Tâm cũng oan uổng mà, cô chỉ quan tâm một chút mà thôi, “thì mình sợ cậu này căng quá khó chịu đó thôi, của mình cũng đâu có căng.”

“Cô im miệng đi, không được nói nữa,” Tô Ngữ Băng trừng Mạc Du Tâm nói tiếp, “còn nói nữa tôi mặc kệ.”

“Được được được, mình không nói,” Mạc Du Tâm vội im miệng, trong lòng cũng nhớ chút nữa phải mua bình hút sữa về, nếu dùng cái đó chắc sẽ đỡ hơn.

Hai người ăn trái cây một chút rồi cùng ra ngoài đi đón bảo bảo về, trước cửa tiểu khu các nàng ở có xe buýt đi qua chỗ Triệu Anh Chi bên kia, liền dùng giao thông công cộng, hai người quét di động lên xe, buổi chiều người không đông bằng buổi sáng, nhưng trên xe cũng không còn chỗ ngồi.

Ở giữa xe buýt có tay cầm móc trên đưa người ta cầm dựa vào, Mạc Du Tâm kéo Tô Ngữ Băng đến, tự mình làm đệm cho Tô Ngữ Băng dựa, còn mình cầm tay giữ, tựa như đem Tô Ngữ Băng ôm vào lòng.

Mạc Du Tâm cười hì hì nhìn Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng bị nhìn đến ngại, cúi đầu xem di động, Mạc Du Tâm cũng mò đến xem.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm thò lại gần tai cũng đỏ lên, “cô làm gì vậy?”

“Mình lười lấy di động, xem chung với cậu này.” Mạc Du Tâm mở to mắt nói với Tô Ngữ Băng rất thản nhiên.

Tô Ngữ Băng liếc Mạc Du Tâm, đành đưa di động về hướng Mạc Du Tâm, xem thì xem, dù sao xem di động vẫn hơn là nhìn mình chằm chằm.

Mạc Du Tâm cũng không thực sự muốn nhìn di động, nhìn vài cái lại nhìn Tô Ngữ Băng, sợ nhìn Tô Ngữ Băng hoài, thì Tô Ngữ Băng ngại ngùng.

Cũng may hai nơi không quá xa, chừng chục phút là đến nơi, lúc xuống xe tai Tô Ngữ Băng vẫn còn đỏ, còn đầu sỏ gây tội thì vừa đỡ mình vừa nhìn mình cười.

Sau đó, Mạc Du Tâm khó hiểu bị trừng một cái.

“Mình đâu có làm gì đâu? sao lại trừng mình?” Mạc Du Tâm vừa nắm tay Tô Ngữ Băng vừa dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng hỏi.

Tô Ngữ Băng cười khẽ tự tay xoay mặt của Mạc Du Tâm. “nhìn đường đi, không được nhìn tôi, đi xe buýt nhìn tôi nãy giờ tưởng tôi không biết hả?”

“Chắc chắn biết, Ngữ Băng thông minh như vậy thì đã phát hiện ra tôi, mà xem cũng bình thường mà, đâu ai quy định không được ngắm bạn bè chứ?” Mạc Du Tâm đi đến cạnh Tô Ngữ Băng đụng đụng, vừa nhìn Tô Ngữ Băng vừa cười nói.

“Hứ, sao trước kia tôi không biết cô lại nói nhiều như vậy?” Tô Ngữ Băng vừa nói vừa tránh tay Mạc Du Tâm, rồi đánh nhẹ vào eo Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm vừa tránh vừa cười nói, “mình nói thật mà, Ngữ Băng, cậu này nói xem đây có được tính là bạo lực gia đình không? chút nữa mình sẽ tố cáo với Tiểu Nguyệt Lượng, nói cậu này khi dễ mình.”

“Tôi cho cô tố cáo nè, cho cô tố cáo nè.” Tô Ngữ Băng vừa cười vừa đánh nhẹ Mạc Du Tâm vài cái.

Mạc Du Tâm đưa tay chống đỡ cũng không ngăn lại, thấy Tô Ngữ Băng muốn đánh nữa, cũng không né, Tô Ngữ Băng không ngờ Mạc Du Tâm cũng không đỡ, dưới chân không kịp dừng, liền nhào vào ngực Mạc Du Tâm, nếu nàng không chống tay lên vai Mạc Du Tâm kịp, thì đã bị Mạc Du Tâm ôm vào lòng rồi.

Mạc Du Tâm tự tay đỡ eo Tô Ngữ Băng, kéo vào trong lòng mình, nhìn Tô Ngữ Băng mắt cười chúm chím nói, “mình không tránh, Ngữ Băng thoải mái đánh nha?”

Giọng nói Mạc Du Tâm ôn nhu lưu luyến, khiến Tô Ngữ Băng nhất thời không cam lòng dời ánh mắt, chỉ như vậy im lặng nhìn Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng nhìn vài giây ý thức được mình đang làm gì, mặt cũng đỏ lên, ôm mặt dựa vào vai Mạc Du Tâm buồn bã.

Mạc Du Tâm cười khẽ ôm người vào lòng, khuôn mặt ôn nhu nhìn Tô Ngữ Băng trong lòng.

Tô Ngữ Băng buồn rầu một hồi, cảm thấy vừa rồi bị Mạc Du Tâm nhìn trong lòng như có gì đó bốc lên, hiện tại mọi thứ coi như tiêu tùng rồi, làm sao đây? có chút không nhịn được, lại muốn làm nũng trong lòng Mạc Du Tâm.

Dù sao bạn bè cũng có thể làm nũng mà, nàng và Mạc Du Tâm làm như vậy cũng không sao mà.

Tô Ngữ Băng nghĩ, thân thể đã làm trước so với não, tự tay ôm hông Mạc Du Tâm, cái trán cọ cọ lên vai Mạc Du Tâm, giọng nói cũng mang chút vẻ làm nũng, “Mạc Du Tâm, cô không được nhìn tôi, nhìn nữa tôi mặc kệ cô luôn.”

Tô Ngữ Băng cho đến chưa từng dùng giọng nói như vậy với mình, khóe môi Mạc Du Tâm mang ý cười càng sâu, biết Tô Ngữ Băng đang xấu hổ, cũng ôn nhu dỗ dành Tô Ngữ Băng, “được, mình không nhìn, đều nghe theo cậu.”

Nói rồi, ánh mắt nhìn đến cái tai đang đỏ của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm nhấp môi, không biết hôn lên có mềm mềm giống như Tô Ngữ Băng không?

Nhìn vài cái, Mạc Du Tâm thở dài thu hồi ánh mắt, thật vất vả mới ở chung, mình nên cố gắng hơn không nên hù người ta chạy mất.

Tô Ngữ Băng dựa vào lòng Mạc Du Tâm một hồi, chờ mặt mình hết nóng, lúc này mới rời khỏi ngực Mạc Du Tâm, đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm đang ôn nhu nhìn mình.

Giọng nói Tô Ngữ Băng cũng mềm xuống: “thả ra đi, hơn 5h rồi phải đi đón bảo bảo thôi.” nàng cũng muốn nói thêm, nhưng Tô Ngữ Băng lại mím môi nuốt vào rồi.

“Ừ, đi đón Tiểu Nguyệt Lượng trước, Ngữ Băng chờ chút nha, mình đi lên trước.” Mậc Du Tâm cười một cái nói.

Tô Ngữ Băng gật đầu, “ừ, đi đi, tôi cũng nhớ Tiểu Nguyệt Lượng rồi.”

Mạc Du Tâm đi vào thang máy, ấn tầng trên, rất nhanh liền đến chỗ ở của Triệu Anh Chi, cầm chìa khóa mở cửa, thấy bảo bảo đang ở trên giường Triệu Anh Chi, chơi đùa vui vẻ với Triệu Anh Chi và Lý Tú Anh, hai cái chân nhỏ ngắn lắc lư hài lòng, cái miệng nhỏ không ngừng kêu “a a a~” vui vẻ.

Lúc trước ở ký túc chỗ ở nhỏ, bảo bảo cảm thấy chỗ chơi không nhiều, lúc này được mommy đem đến chỗ rộng hơn, còn có người quen chơi với mình, mình khóc chưa được hai tiếng đã có người ôm dỗ dành, bảo bảo biểu thị ở chỗ này chơi rất là vui, đều sớm quên luôn một ngày không thấy mẹ và mommy.

Mạc Du Tâm đi vào thì nghe tiếng bảo bảo cười truyền ra từ phòng Triệu Anh Chi, đi vào xem bảo bảo.

Triệu Anh Chi thấy Mạc Du Tâm đến thì cười một cái nói: “Du Tâm đến rồi, hôm nay con xong chưa?”

“Dạ, hôm nay cũng không nhiều việc lắm, sao rồi? Tiểu Nguyệt Lượng hôm nay ở đây có khóc không?” Mạc Du Tâm sờ khuôn mặt nhỏ của bảo bảo hỏi.

Bảo bảo được sờ càng vui vẻ hơn, mommy đến chơi với nàng, bảo bảo ngửa đầu bụng nhỏ dùng sức trở mình một cái, hai tai dùng hết sức bò về trước.

Mạc Du Tâm buồn cười bế bảo bảo lên, cười khẽ nói: “Tiểu Nguyệt Lượng nhớ mommy đúng không? tiểu bại hoại của mommy hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời không?”

Bảo bảo liền cọ cọ Mạc Du Tâm làm nũng, còn phát ra âm thanh “a a a~: kêu.

“Bảo bảo của chúng ta ngoan nhất đúng không?” Mạc Du Tâm nói rồi nhẹ nhàng hôn trán bảo bảo một cái.

Triệu Anh Chi cười một cái nói: “em bé 5 đến 6 tháng hay khóc là bình thường, bế lên dỗ dành là được rồi, hôm nay cũng rất là ngoan.”

“Vậy là tốt rồi, mẹ, Ngữ Băng còn ở dưới chờ con, con đưa bảo bảo đi trước nha.” Mạc Du Tâm vừa nói vừa treo bảo bảo lên người.

“Ừ, đi về cẩn thận nha, tối đừng ngủ sâu quá, coi chừng Tiểu Nguyệt Lượng lại tiểu đêm.” Triệu Anh Chi dặn dò, thật vất vả được bế cháu gái, giờ phải về rồi, Triệu Anh Chi còn không nỡ, giúp Mạc Du Tâm đưa bảo bảo lên đai đeo em bé trước ngực.

Đai đeo hướng phía trước, vì vậy trước người Mạc Du Tâm lại có thêm bảo bảo lắc lư chân ngắn nhỏ.

Mạc Du Tâm nghĩ một chút rồi nói với Lý Tú Anh: “dì Lý, ngày mai cháu sẽ qua chỗ công ty dì ký hợp đồng nha.”

“Ừ, em bé rất ngoan, cũng không phiền, tôi làm cơm tối xong thì về đây.” Lý Tú Anh cười một cái nói.

“Dạ được, mẹ và dì ở lại nha, con đi trước.” nói rồi Mạc Du Tâm nắm tay bảo bảo nói: “Tiểu Nguyệt Lượng hẹn mai gặp lại bà nội và dì Lý nha, con nói mai gặp lại nha.”

Bảo bảo nghe không hiểu, nhưng cũng lắc lư chân tay “a a a, a a a~” nói theo.

“Được rồi, chúng ta đi tìm mẹ thôi.” Mạc Du Tâm sờ sờ khuôn mặt bảo bảo, rồi đưa bảo bảo rời đi.

Mạc Du Tâm treo bảo bảo đi ra, liền thấy bảo bảo hưng phấn chỉ vào Tô Ngữ Băng kêu “a a a a a~”

“Ừ, biết rồi, mẹ ở đàng kia đúng không?” Mạc Du Tâm kéo mông nhỏ của bảo bảo, lắc lư chơi đùa với nàng.

Tô Ngữ Băng từ đằng xa thấy một lớn một nhỏ hú hí với nhau, khuôn đều là ý cười, bảo bảo thấy Tô Ngữ Băng, hai tay nhỏ đưa ra liền muốn Tô Ngữ Băng ôm một cái.

Mạc Du Tâm cười khẽ kéo tay bảo bảo nói: “Tiểu Nguyệt Lượng ngoan nha, về nhà rồi mẹ ôm được không? để mommy treo túi gạo nhỏ con này được không?”

“A a~” bảo bảo nghe không hiểu mommy nói nàng là túi gạo, còn vui vẻ hài lòng.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 84



Ba người đón xe về nhà, nhưng lần này Tô Ngữ Băng không tựa vào người Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Bảo bảo lần đầu về nhà, từ lúc lên thang máy hai chân nhỏ vẫn không ngừng lắc lư, có mẹ và moomy ở chung khiến nàng thấy hài lòng, giọng nhỏ còn còn “i a a i a ~” không ngừng.

Mạc Du Tâm cười chọc khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, “cùng mẹ và mommy về nhà thì vui vậy sao? đi thôi, chúng ta về xem giường nhỏ của Tiểu Nguyệt Lượng nha.”

Mạc Du Tâm nói rồi cầm chìa khóa mở cửa, thay giày rồi mang bảo bảo vào phòng ngủ, để bảo bảo được thấy giường nhỏ của mình.

“Đây, Tiểu Nguyệt Lượng xem giường nhỏ của mình có hài lòng không?” bảo bảo thấy đồ chơi của mình ở trên giường nhỏ liền muốn vào giường để chơi, đưa tay chỉ chỉ giường nhỏ, rồi cọ cọ Mạc Du Tâm làm nũng kêu “a a i a~”

“Ừ, muốn vào giường chơi đúng không? nào, để mommy đưa con vào nha.” Mạc Du Tâm tháo đai treo em bé trên người mình, để bảo bảo xuống giường nhỏ.

Bảo bảo chỉ thấy đồ quen hoặc người quen thì không sợ gì nữa, lúc này không cần hống, tự mình cầm đồ chơi ở trên giường chơi vui vẻ.

Thấy Tô Ngữ Băng đi vào, Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “Ngữ Băng, cậu này trông Tiểu Nguyệt Lượng một chút đi, tối nay muốn ăn gì, mình nấu.”

“Gì cũng được, tôi không kén ăn.” Tô Ngữ Băng cười một cái nói, đã một ngày nàng không gặp bảo bảo rồi, lúc này nhớ muốn chết, nói xong với Mạc Du Tâm thì đi vào phòng, kéo ghế ngồi chơi cùng với bảo bảo.

Bảo bảo thấy mẹ đến, vui vẻ nhìn Tô Ngữ Băng cười, trên tay cầm một con hưu cao cổ nhồi bông to hơn khuôn mặt mình lắc lư chơi đùa.

Tô Ngữ Băng vừa chơi cùng bảo bảo vừa lau nước miếng chảy ra cho bảo bảo, ngực nàng căng rất nhiều liền bế bảo bảo lên.

Bảo bảo chơi một hồi cũng đói bụng, bắt đầu ăn phần của mình.

Bên kia, Mạc Du Tâm lấy ra thịt bò, thịt heo, thận mới mua hôm qua, rửa sạch chảo, chuẩn bị nguyên liệu, thịt bò và thịt heo cắt thành khối lớn, thận thì l*t s*ch màng mỡ, cắt thành miếng lớn, chuẩn bị thêm hẹ, nấm kim châm, cà, ớt đầy đủ.

Mạc Du Tâm cắt cà thành lát, ớt thì cắt bỏ ruột, coi như đã chuẩn bị xong.

Cho dầu vào một chén nhỏ, dùng cái chổi nhỏ, lấy nước tương đã chuẩn bị, nàng mua tương ớt ngọt chuyên dùng chấm thịt nướng, đem ra cho vào chén chuẩn bị.

Làm xong, xoay người tới phòng Tô Ngữ Băng, thấy cửa bị đóng, Mạc Du Tâm gõ hai cái nói: “Ngữ Băng, mình nấu cơm đây nha? cậu này và Tiểu Nguyệt Lượng làm gì vậy?”

Tô Ngữ Băng lúc này đang cho bảo bảo bú sữa, nghe Mạc Du Tâm hỏi mặt liền đỏ lên, nàng cũng quên khóa cửa, vội nói: “tôi cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn, sắp xong rồi.”

“Ừ, vậy mình đi nấu đây.” Mạc Du Tâm cười một cái nói, xoay người quay lại bếp.

Tô Ngữ Băng thấy cửa phòng không mở, lúc này thở dài một hơi, đưa tay chọc chọc chân nhỏ của bảo bảo, “may là mommy không thấy con đang ăn, nếu không…. con đang bú sữa, mẹ bị nhìn thấy, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta xấu hổ lắm nha.”

Bảo bảo mở to mắt vừa ăn vừa nhìn mẹ mình, nếu nàng nghe hiểu được nhất định sẽ nói với mẹ một câu, nàng đang ăn thôi mà, không sợ xấu hổ.

Bảo bảo lúc này đã ăn no, Tô Ngữ Băng cười để bảo bảo nằm vào giường nhỏ, bảo bảo ăn no liền mệt, cầm đồ chơi tự chơi một hồi mắt đã không mở nổi.

Tô Ngữ Băng buồn cười đắp kín chăn cho bảo bảo, lấy đồ chơi trong tay bảo bảo bỏ qua một bên.

Nàng chỉnh lại quần áo của mình, quả nhiên cho bảo bảo ăn xong, ngực của Tô Ngữ Băng cũng cảm thấy thoải mái hơn, nàng mở cửa liền ngửi thấy mùi thịt nướng, không tự chủ liền đi vào bếp, thì thấy có thịt đang nướng xung quanh có nấm kim châm, mùi thịt bò cùng rau cải cũng đi vào mũi.

Mạc Du Tâm thấy nàng đi tới, hạ lửa xuống, lấy ghế để tới cho Tô Ngữ Băng, “ngồi đây đi, xong liền nha, đồ nương ăn nguội không ngon, chúng ta vào bếp ăn đi.”

“Không cần, để tôi mang ghế tới.” Tô Ngữ Băng nói muốn lấy ghế, bị Mạc Du Tâm cầm cổ tay giữ lại.

“Cái này lấy cho cậu mà, mình đứng nướng thịt cũng ăn được nhiều hơn, mau ngồi đi, đừng vội.” Mạc Du Tâm cười nói.

Cô xoay người đi lấy thịt bò, thấy thịt bò đã chín tới, Mạc Du Tâm cầm đồ gắp, lấy một lá xà lách, bỏ vào một miếng thịt bò, một nhúm nấm kim châm, thêm nước sốt chua ngọt, cuộn lại, xoay người đưa cho Tô Ngữ Băng, “nếm thử xem mùi vị thế nào?”

Tô Ngữ Băng không rõ tai lại đỏ lên, từ khi rời nhà về sau nàng luôn mang bộ dạng kiên cường, tự mình chăm sóc mình, đã lâu không có chuyện chờ người đút ăn, cảm giác chăm sóc, giống như bây giờ, nàng cảm thấy được Mạc Du Tâm chăm sóc cũng không tệ.

Tô Ngữ Băng cầm cuộn thịt xà lách Mạc Du Tâm đưa cho mình, cắn một miếng, vị thịt bò hòa cùng nấm kim châm ngọt ngào, còn có sốt chua ngọt, Tô Ngữ Băng vừa ăn vừa gật đầu liên tục.

Mạc Du Tâm cười khẽ, lại làm thêm một cuốn đưa cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng còn chưa ăn xong, lại được đưa thêm, trong miệng còn chưa nuốt xuống, nói chuyện cũng u ơ, “chưa ăn xong, cô ăn đi.”

Mạc Du Tâm không thu tay, khẽ cười nói: “mình còn nhiều mà, chúng ta ăn nhanh lên, nếu không nguội ăn không ngon.”

Thấy Mạc Du Tâm vẫn cầm, Tô Ngữ Băng không thể làm gì khác để Mạc Du Tâm đút cho ăn, trong lòng cũng ấm áp.

Cuối cùng hai người ăn gần hết đống thịt, còn dư lại thì đem cất, Mạc Du Tâm định rửa chảo điện, thì bị Tô Ngữ Băng chặn lại, “để tôi, đã nói rồi cô nấu cơm tôi rửa chén, vừa rồi tôi ăn cũng nhiều, sợ là dời ra ngoài cô nuôi tôi béo lên quá.”

Mạc Du Tâm cười ôn nhu nói: “không bép, cậu này rất vừa vặn, hơn nữa ăn nhiều một chút cũng không sao, đối với thân thể khá tốt mà.”

“Vậy cũng không được, tôi phải rửa chén, nếu không sẽ khó tiêu.” Tô Ngữ Băng đứng dậy dời ghế qua một bên.

Mạc Du Tâm thấy nàng nhất định muốn làm, đành để việc rửa chén lại cho Tô Ngữ Băng, còn mình ra ngoài vào phòng xem bảo bảo một chút.

Bảo bảo lúc này đang ngủ say, không biết lật người khi nào, cái mông nhỏ nhô lên, Mạc Du Tâm nhẹ nhàng đắp chăn cho bảo bảo rồi mới đi ra ngoài.

Vừa rồi nướng đồ ăn trong bếp, Mạc Du Tâm sợ khói dầu liền mở cửa sổ kéo rèm lên, lúc này cũng cảm thấy sau cổ bị sưng ngứa, cơ bản không cần nhìn cũng biết mình bị muỗi cắn, mùa thu muỗi rất nhiều, cũng rất độc.

Mạc Du Tâm cầm khăn mặt lau cổ rồi mặc kệ, lúc này cô cũng lười đi mua thuốc, từ trong phòng vệ sinh đi ra, Mạc Du Tâm lại đi vào bếp, thấy Tô Ngữ Băng đã dọn xong, cười một cái nói: “Ngữ Băng, chút nữa mình khắc ngọc có livestream.”

“Livestream? cô làm cái này khi nào?” Tô Ngữ Băng cũng kinh ngạc, trước kia không biết Mạc Du Tâm có làm livestream.

“Thì livestream khắc ngọc đó, bình thường rảnh là livestream, còn kiếm được chút tiền nữa.” Mạc Du Tâm cười giải thích nói.

Tô Ngữ Băng nhìn mặt của Mạc Du Tâm một chút cũng hiểu được, bình thường vóc dáng của Mạc Du Tâm cũng không thua gì người của công chúng, nếu không trong trường cũng không có nhiều người thích Mạc Du Tâm như vậy, Tô Ngữ Băng nghĩ nghĩ rồi nhấp miệng nói: “vậy phòng livestream của cô tên gì?”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “phòng livestream của mình là Mạc Ngư Ngư Nhi, nếu cậu này có hứng thú thì có thể xem.”

Tô Ngữ Băng bĩu mội không hứng thú nói: “không có hứng thú.”

“Cũng không có gì, cậu này làm việc đi, mình đi livestream đây.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm đi vào phòng đóng cửa lại, bĩu môi tâm tình cũng không tốt lắm, livestream quan trọng vậy sao? còn nói với mình được vài câu thôi đã bỏ đi livestream nói chuyện với người khác rồi.

Tô Ngữ Băng lấy tai nghe di động ra, mở app tìm kênh của Mạc Du Tâm, lúc này Mạc Du Tâm còn chưa chuẩn bị xong, nàng còn chưa đi vào phòng đã thấy Mạc Du Tâm đi ra, nghi ngờ nhìn Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cười giải thích nói: “quên trang điểm, dù sao cũng phải thêm chút son phấn, không thể để nhợt nhạt quá được.”

Sau một khắc, cô thấy Tô Ngữ Băng không để ý mình, quay về phòng với bảo bảo còn đóng cửa lại.

Mạc Du Tâm mặt đầy dấu chấm hỏi, hôm nay mình biểu hiện cũng tốt mà, vừa rồi ăn cơm Ngữ Băng còn cười cười nói nói mà, Ngữ Băng lại bị sao nữa vậy? Mạc Du Tâm cảm thấy mình cũng không làm gì khiến Ngữ Băng mất hứng.

Nhưng mà cô cũng không nghĩ nữa, dù sao cũng không nghĩ ra, vào phòng vệ trang điểm, thêm chút son, Mạc Du Tâm lúc này mới về phòng làm việc của mình, chỗ này cô đã cho người bỏ miếng cách âm rất dày, đóng cửa lại thì không nghe được tiếng máy cắt nữa, dùng dao điện khắc đá cũng không gây âm thanh quá lớn.

Mạc Du Tâm mở đèn livestream, lúc này mới bỏ lên giá đỡ, mở kênh livestream của mình lên, còn mở thêm một cái di động khác của mình để qua một bên, cho tiện xem bình luận trên livestream.

Cô vừa mở livestream, số người lập tức tăng nhanh, Mạc Du Tâm khẽ cười chào các fan của mình: “Kênh Livestream chào các bạn, mấy ngày rồi không có livestream, gần đây bận chút việc, hiện tại coi như đã xong, tối nay lại khắc ngọc nên livestream tâm sự với mọi người.”

Trong màn ảnh rắm hồng liền tăng nhanh, kéo số lượt xem cũng tăng nhanh, chỉ vài chục phút từ hơn chục người lên hơn một ngàn người xem, cũng vì Mạc Du Tâm khá chân thực, vì để mọi người xem rõ được ngọc, livestream chưa bao giờ dùng hiệu ứng chỉnh mặt, dung nhan vẫn là nguyên bản, so với những kênh làm đẹp cũng không thua gì, nhưng fan thì chủ yếu ngắm mặt và xem tay Mạc Du Tâm, tài khắc ngọc của cô cũng đã là dệt hoa trên gấm, khác với các nữ hoạt náo viên ở ngoài rất nhiều.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 85



Tô Ngữ Băng mở đèn dựa đầu vào gối, bảo bảo trong phòng đang ngủ, nàng không thể bật loa ngoài, chỉ có thể đeo tai nghe, xem kênh livestream của Mạc Du Tâm.

Vừa vào livestream đã thấy Mạc Du Tâm cười hi hi, Tô Ngữ Băng cắn môi, sắc mặt khó coi xem kênh của Mạc Du Tâm, chịu đựng cảm giác ê ẩm trong lòng, nghe Mạc Du Tâm cười nói trên livestream cùng khán giả, cũng may Mạc Du Tâm dùng giọng nói bình thường chứ không dùng kiểu mềm nhẹ với mình, trong lòng Tô Ngữ Băng lúc này cũng dễ chịu một chút.

Nhưng xem đến khu bình luận thì Tô Ngữ Băng cũng không dễ chịu được, mấy người này không có bạn gái hay sao mà cứ nhận vơ vậy.

Lúc này người xem kênh của Mạc Du Tâm đã hơn mười ngàn người rồi, không chỉ tặng quà, còn bình luận liên tục.

Lá ăn cá: lão công định mệnh của tôi đây rồi, hí hí hí, vừa livestream mà lão công đã làm việc rồi, dính dính.

Mưa không mở dù: các người nghĩ nhiều quá, vợ tôi đang ở đây nha, chút nữa livestream xong còn nấu bữa khuya cho tôi đó.

Đại sư anh ngữ: hai vị lầu trên đủ rồi, nhìn cho kỹ ngón tay của lão công đi kìa hu hu, bộ dạng cầm dao khắc thật soái quá đi, chắc chắn rất có sức hấp dẫn rồi.

Đánh quái thú: đại sư anh ngữ kia, mặc đồ vô đi, đừng coi mọi người là không khí.

Tô Ngữ Băng nhìn khu bình luận thả rắm hống, liền tạo cho mình một cái tên “cục băng nhỏ” nàng không nhịn được mấy lời bình luận của bọn họ rồi.

Cục băng nhỏ: mấy người không có bạn trai, bạn gái, lão công, lão bà hay sao mà cứ gọi tùy tiện vậy?

Đại sư anh ngữ: mắc cười, cục băng nhỏ tưởng bở kia đang ghen hả, lão công là của mọi người, chúng tôi ai cũng có một lão công được mà.

Tô Ngữ Băng trả lời lại mấy cái, càng tức giận hơn, Mạc Du Tâm livestream cũng không nói với nàng.

Hai chữ bạn gái trên miệng, Tô Ngữ Băng vội lắc đầu, mình tức đến điên rồi a, biết như vậy thì cản là được rồi, nàng lại trả lời.

Cục băng nhỏ: chủ phòng đã có con rồi, mấy người hết cơ hội rồi.

Mưa không mở dù: tưởng bở, chủ phòng nói bậy thôi, you nhìn đi, người ta mới bây lớn, làm sao có con được chứ? mắc cười thiệt.

Lá ăn cá: phải đó, tưởng bở, you dễ bị lừa quá, chủ phòng chắc chắn chỉ đùa thôi.

Tô Ngữ Băng xem bình luận, phát hiện hình như mọi người đều biết chuyện có con, vậy xem ra Mạc Du Tâm đã nói rồi, nhưng mà lại không có ai tin, nhìn khu bình luận một đống lão bà, lão công. Tô Ngữ Băng cảm thấy phiền lòng khó hiểu, vậy mà Mạc Du Tâm chỉ lo khắc ngọc trong tay, chỉ liếc màn hình có vài cái.

Tô Ngữ Băng phát hiện mình nói cũng không lại những người này, đa phần bọn họ chỉ đến xem mặt, còn Mạc Du Tâm thì chỉ lo khắc đồ.

Tô Ngữ Băng xem một hồi cũng chuẩn bị chủ động xuất kích, nàng sợ Mạc Du Tâm học xấu theo mấy người này, cũng không có ý gì khác, Tô Ngữ Băng tự an ủi chính mình.

Nàng đứng dậy đi vào bếp lấy chút trái cây ra, chuẩn bị làm sa lát trái cây cho Mạc Du Tâm sau đó thì vào phòng làm việc của Mạc Du Tâm lượn một vòng, vậy thì mấy người trong khu bình luận cũng không có ý với Mạc Du Tâm nữa.

Tô Ngữ Băng nghĩ xong liền làm thật nhanh, chốc lát món trái cây trộn đã xong, Tô Ngữ Băng thấy lúc này Mạc Du Tâm cũng đã làm xong khối ngọc đầu tiên, lúc này mới tới cửa phòng làm việc của Mạc Du Tâm gõ cửa.

Mạc Du Tâm xoay người đem di động đang livestream chỉnh tầm nhìn, bảo đảm di động không quay được Tô Ngữ Băng, còn cô chỉ còn lại nửa khuôn mặt của cô trong màn hình: “vào đi.”

Tô Ngữ Băng nghe âm thanh trong phòng, rồi mới mở cửa đi vào.

Mạc Du Tâm ôn nhu hỏi: “sao vậy?”

“Đưa sa lát cho cô,” Tô Ngữ Băng cười lắc đầu, cầm chén đưa tới trước mặt Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng cười, âm thanh ôn nhu, “cảm ơn.”

Tô Ngữ Băng chỉ chỉ hai cái màn hình nhỏ trước mặt hỏi: “vẫn còn đang livestream hả, tôi xem được không?”

“Được chứ, nhưng đừng cuối thấp quá, nếu không sẽ bị lộ mặt đó,” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

“Được, tôi chỉ hiếu kỳ thôi.” Tô Ngữ Băng nói rồi để tay lên hai vai Mạc Du Tâm từ phía sau, hơi xoay người lại xem bình luận trên màn hình.

Lá ăn cá: sao trong nhà lão công lại có tiểu tỷ tỷ khắc, hu hu hu, đừng nói lão công có bạn gái rồi nha.

Mưa không mở dù: âm thanh tiểu thư này nghe thật êm tai, hu hu hu, nhất thời không biết nên muốn ai.

Đại sư anh ngữ: chúng tôi muốn xem mặt tiểu thư kia được không?

Mạc Du Tâm đúng lúc nhìn thấy đạn mạc, cười khẽ nói: “không được, mọi người thấy tôi sẽ ghen đó.”

Ý cười trên môi Tô Ngữ Băng càng sâu, mắt nhìn chỗ khác không nhìn Mạc Du Tâm.

Bình luận trên màn hình lúc này càng nhiều.

Lá ăn cá: hu hu hu, vậy là tôi không ở cùng lão công nên thất tình rồi sao.

Mưa không mở dù: hu hu, lão bà của lão bà chắc chắn là một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp rồi, thích quá thích quá.

Đại sư anh ngữ: chủ phòng tỷ tỷ nói sẽ ghen, đâm đầu đâm đầu.

Mạc Du Tâm cười khẽ nhìn màn hình lắc đầu.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm đang nhìn màn hình, ánh mắt nhìn về phía Mạc Du Tâm, liền thấy trên cổ trắng nõn của Mạc Du Tâm có nốt sưng đỏ, nàng đưa tay sờ nhẹ, vừa ý thức được mình đang làm gì, Tô Ngữ Băng liền đỏ cả tai.

Mạc Du Tâm đương nhiên cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cố nén xấu hổ, nhấp môi nói: “cô bị sưng khi nào.”

Mạc Du Tâm lắc đầu, “không biết, chắc là lúc nướng thịt mở cửa sổ nên muỗi vào, trên tay cũng có vài nốt,” Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng hỏi, liền ra vẻ đáng thương chỉ thêm mấy chỗ bị sưng, cô không có gãi nên sưng đỏ cũng đang tan dần.

“Được rồi, để tôi đi lấy thuốc thoa cho cô.” ngón tay Tô Ngữ Băng sờ nốt sưng một chút liền mở cửa.

“Là loại lần trước cậu này mua cho mình hả?” Mạc Du Tâm cười hỏi, trên cổ bị Tô Ngữ Băng sờ có chút ngứa, nhưng thấy Tô Ngữ Băng không sờ trong lòng Mạc Du Tâm có chút mất mát.

“Ừ, là loại đó, chờ tôi một chút, tôi đi lấy.” Tô Ngữ Băng nói rồi ra khỏi phòng.

Ánh mắt Mạc Du Tâm nhìn theo lưu luyến không rời, tuy chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhìn khán giả trong màn hình cũng đoán được tám chín phần.

Đánh quái thú: ha ha ha, chủ phòng tỷ tỷ muốn dính dính bạn gái, chủ phòng tỷ tỷ nhìn chúng tôi đi, cô còn đang livestream đó, đừng chỉ nhìn bạn gái thôi.

Lá ăn cá: cười chết, linh hồn nhỏ của lão công bị câu đi rồi, hu hu hu, tui ăn cẩu lương muốn nghẹn rồi, độc thân cẩu như tui toi đời rồi.

Mưa không mở dù: thất tình rồi, nhưng mà các nàng rất ngọt, hu hu hu, muốn nhìn mỹ nữ dính dính.

Tô Ngữ Băng về phòng lấy thuốc xem đạn mạc trên màn hình tâm tình cũng tốt lên, cũng bớt người gọi Mạc Du Tâm là lão công, lão bà.

Tô Ngữ Băng tắt di động, cầm thuốc vào phòng vệ sinh rửa tay, rồi vào phòng làm việc của Mạc Du Tâm, sau khi vào thì thấy Mạc Du Tâm vẫn đang chờ mình, Tô Ngữ Băng lắc lắc thuốc trên tay nói, “tìm được rồi.”

Mạc Du Tâm thấy tâm tình Tô Ngữ Băng so với vừa rồi có vẻ tốt hơn nhiều, trong lòng cũng nhẹ nhõm, chính cô cũng không biết vừa rồi làm sao lại chọc đến Tô Ngữ Băng.

“Cảm ơn.” Mạc Du Tâm nói rồi muốn tự tay cầm thuốc, lại bị Tô Ngữ Băng tránh đi.

Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng nói: “tay cô không sạch, tôi mới rửa tay xong, để tôi thoa cho cô.”

Mạc Du Tâm nhấp môi, trong lòng cũng thấy hài lòng không nói ra được, “ừ.”

Nói rồi, Mạc Du Tâm lại ngửa đầu nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng nhỏ một cục gel xanh lục vào đầu ngón tay, tay trái giữ vai Mạc Du Tâm, tay phải lướt qua tai Mạc Du Tâm, nhẹ nhàng thoa lên nốt sưng đỏ, ngón tay dùng chút lực thoa đều lớp gel.

Mạc Du Tâm cứ vậy mỉm cười nhìn Tô Ngữ Băng, tùy ý Tô Ngữ Băng thoa thuốc cho mình.

Ánh mắt Mạc Du Tâm có chút dại ra, Tô Ngữ Băng bị nhìn có chút ngại, ho nhẹ một tiếng thu tay về, “còn có chỗ đó.”

“Chỗ này nữa.” Mạc Du Tâm vừa nói vừa đưa tay phải lên, cẩn thận nhìn Tô Ngữ Băng chờ Tô Ngữ Băng thoa thuốc cho mình, thật ra cô còn bị muỗi cắn bên hông và sau lưng, nhưng mà đang livestream không tiện để Tô Ngữ Băng thoa thuốc cho mình được.

Thật vất vả mới có cơ hội gần gũi với Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm không muốn kết thúc nhanh như vậy.

Trên cánh tay truyền đến va chạm êm ái của đầu ngón tay Tô Ngữ Băng, thuốc gel mát lạnh trải đều trên vết sưng đỏ, Mạc Du Tâm cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thấy Tô Ngữ Băng đóng lọ thuốc lại, Mạc Du Tâm vội nói: “trên người còn nữa nha.”

Giọng nói của cô mang vẻ ủy khuất làm nũng, Tô Ngữ Băng nghe liền đỏ tai, vặn nắp lọ thuốc lại, “cô còn đang livestream, không tốt lắm, hay là tôi để thuốc lại đây, chút nữa cô rửa tay rồi thoa nha.”

Mạc Du Tâm lắc đầu mắt nhìn về phía Tô Ngữ Băng nói, “không cần, mình tắt livestream là được rồi, ngứa quá, thoa giúp mình nha.”

Âm thanh Mạc Du Tâm lập tức mềm nhẹ hơn, Tô Ngữ Băng nghe thấy lòng bàn tay liền ra mồ hôi, tai đỏ lên nói: “ừ.”

Dù sao bạn bè thoa thuốc cũng là bình thường thôi, Tô Ngữ Băng tự an ủi mình không nên quá suy.

Bên này Mạc Du Tâm thoáng lộ mặt vào màn hình, cười khẽ nói với khán giả xem livestream: “phải thoa thuốc nha, đóng livestream một chút, sẽ nhanh quay lại.”

Không chờ khán giả bình luận ý kiến, Mạc Du Tâm liền đóng livestream.

Cô cười nhẹ nhàng đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Ngữ Băng, “Ngữ Băng, tay mình nhiều bụi không sạch, cậu này kéo áo lên thoa giúp mình nha, bên hông với trên lưng cũng bị đốt, ngứa lắm, chắc là sưng hết rồi.”

Mồ hôi trong lòng bàn tay Tô Ngữ Băng càng nhiều hơn, tự an ủi lòng mình, Mạc Du Tâm khó chịu nên muốn mình giúp thôi mà, đã ở chung rồi chút việc nhỏ này sao mà không giúp cô ấy được chứ? dù sao Mạc Du Tâm cũng nấu cơm cho mình ăn mà.

Tô Ngữ Băng ho nhẹ một tiếng, nhỏ thuốc vào ngón tay, tay trái nhẹ nhàng kéo áo Mạc Du Tâm, giọng nói ngại ngùng, “tôi kéo áo cô lên đây.”

Nói rồi Tô Ngữ Băng liền hối hận, nàng cảm thấy thà không nói còn tốt hơn, chỉ là thoa thuốc bình thường thôi mà, sao nói ra nghe có vẻ hư hỏng quá vậy.

Mạc Du Tâm cười tủm tỉm nhìn Tô Ngữ Băng đỏ cả tai, ôn nhu nói: “kéo đi.” nói rồi giơ tay lên tiện cho Tô Ngữ Băng kéo áo giúp nàng.

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm cười liền thấy hối hận, thật ra mình chí muốn mấy người đang online không được nói lung tung mới qua phòng Mạc Du Tâm, nhưng sao bây giờ cảm giác như bị Mạc Du Tâm hố vậy.

Nàng lén hít vào một hơi, cố gắng kiềm động tác một chút không để Mạc Du Tâm biết nàng dang khẩn tưởng, kéo áo thun của Mạc Du Tâm lên vén tại một chỗ.

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng đỏ tai, rồi nhìn xuống Tô Ngữ Băng đang vén áo mình, kéo gì mà như không kéo vậy.

Mạc Du Tâm nhịn không được cười khẽ một tiếng, sau đó bị Tô Ngữ Băng trừng một cái.

Tô Ngữ Băng vốn đang khẩn trương, Mạc Du Tâm lại còn cười nàng, điều này khiến Tô Ngữ Băng càng tức giận hơn, nhất thời mặt cũng đỏ lên.

“Còn có ở trên nữa mà, sao cậu này không vén hết lên?” Mạc Du Tâm nhỏ giọng nói, sợ âm thanh bị nghe thấy làm cho Tô Ngữ Băng giận.

Tô Ngữ Băng ừ một tiếng rồi trừng Mạc Du Tâm một cái, nhìn bộ dạng người này cười hi hi liền muốn giận, kéo áo lên tới khuỷu tay Mạc Du Tâm.

Chỗ đó đúng là có nốt sưng, Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng thoa thuốc lên.

“Ngữ Băng, cậu này thoa mạnh một chút được không, ngứa quá, mạnh chút mới thoải mái.” Mạc Du Tâm cười nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng không thèm nhìn, giọng nói không vui: “sao cô đòi hỏi quá vậy, tự cô thoa đi.”

“Không được, cậu này phải giúp mình chứ.” Mạc Du Tâm vội theo Tô Ngữ Băng nói.

Nhưng mà Mạc Du Tâm cũng cảm nhận được lực đạo của Tô Ngữ Băng đang tăng lên, so với vừa rồi thoái mái hơn nhiều.

Tô Ngữ Băng thoa bên hông cho Mạc Du Tâm xong, chi cảm thấy trán mình đã ra mồ hôi, hít sâu đẩy Mạc Du Tâm một cái, “xoay chỗ khác.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm nghe lời xoay người.

Trước mặt không còn ánh mắt nóng rực của Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng lúc này cũng thở nhẹ một cái, tự tay vén áo sau lưng của Mạc Du Tâm lên, thấy sau lưng cũng bị sưng một cục lớn, nàng nhỏ thuốc lên ngón tay rồi thoa lên eo chỗ bị cắn, khiến cơ thể Mạc Du Tâm hơi run nhẹ.

Cơ thể này đã hòa làm một với Mạc Du Tâm rồi, cho nên vừa rồi Mạc Du Tâm run một cái chỉ là phản ứng sinh lý của cô, nhớ đến kiếp trước bị bạn bè chọc, eo của Mạc Du Tâm rất nhạy cảm, không được đụng đến eo, không bgofw hiện tại cơ thể cũng dính thói quen kiếp trước.

Tô Ngữ Băng nghi ngờ nhìn Mạc Du Tâm, nói: “đừng lộn xộn, sắp xong rồi.”

Nói rồi tăng thêm lực thoa thuốc, rồi lại nhỏ thêm thuốc thoa lên cục sưng ở trên.

Chờ thoa xong cho Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng lúc này mới thở nhẹ một cái, thả vạt áo Mạc Du Tâm xuống, “được rồi, cô livestream tiếp đi, tôi đi xem Tiểu Nguyệt Lượng dậy chưa?”

Tô Ngữ Băng nói rồi cũng không nhìn vào mắt Mạc Du Tâm, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 86



Mạc Du Tâm cười khẽ nhìn bóng lưng hoảng loạn của Tô Ngữ Băng rời đi, nhìn cái áo của mình bị vén nhăn nhúm ánh mắt càng thêm nhu hòa, Ngữ Băng thoa so với bảo bảo còn phải dùng sức nhiều hơn.

Tâm tình cô vui vẻ ngồi vào chỗ làm việc, bật kênh livestream, cười vui vẻ cầm tô sa lát trái cây Ngữ Băng mang đến cho ăn, xem bình luận đạn mạc trong màn hình.

Lá ăn cá: hu hu hu, chủ phòng đang thắm thiết với bạn gái, mặc kệ chúng ta rồi.

Mưa không mở dù: lão bà mới làm nũng với bạn gái thật đáng yêu, có phải tắt livestream để làm chuyển khó tả với bạn gái đúng không?

Đại sư anh ngữ: không biết mọi người có để ý không, vạt áo bên hông chủ phòng tỷ tỷ nhăn rồi kìa, vừa rồi còn bình thường mà, khai mau có phải đang hôn nhau với bạn bị bạn gái túm áo nhăn nhúm đúng không?

Đánh quái thú: đệch, lầu trên soi dữ vậy, đúng là nhăn nhúm nha, đâm đầu đâm đầu, hu hu hu, tôi cũng muốn có bạn gái túm áo hôn tôi.

Đại sư anh ngữ: tỉnh lại đi, you không có bạn gái.

Đánh quái thú: hu hu hu, lời nói gi.ết ch.ết trái tim của tôi rồi.

Mạc Du Tâm cười khẽ nói, “chỉ là thoa thuốc thôi mà, mọi người suy nghĩ trong sáng lên.”

Mưa không mở dù: hu hu hu chỉ cần nhìn chủ phòng cười là chúng tôi biết rồi, rõ ràng là cô đã cùng bạn gái cùng thoa thoa mà còn trách chúng tôi.

Đại sư anh ngữ: thật ngọt ngào, làm sao đây tôi muốn xem bạn gái chủ phòng.

Bên kia, Tô Ngữ Băng về phòng rồi vẫn cảm thấy ngón tay mình nóng nóng sau khi thoa thuốc cho Mạc Du Tâm, nhìn chằm chằm di động hồi lâu, lại mở kênh livestream của Mạc Du Tâm, đeo tai nghe tiếp tục xem bình luận bên dưới.

Tai Tô Ngữ Băng vẫn đỏ không giảm, vừa xem bình luận vừa lẩm bẩm, “gì chứ, chỉ là thoa thuốc cho cô ấy thôi mà, sao lại thành mình hôn cô ấy rồi túm nhăn áo cô ấy, fan trên kênh livestream của Mạc Du Tâm thật xấu.”

Ngoài miệng Tô Ngữ Băng kêu xấu, nhưng cũng không có tắt di động, vẫn đang xem kênh livestream của Mạc Du Tâm.

Lá ăn cá: kệ kênh livestream khắc ngọc đi, tôi cũng muốn ăn sa lát trái cây tình yêu.

Mưa không mở dù: ai phát bạn gái cho tôi đi, tôi làm sa lát trái cây tình yêu cho bạn gái ăn.

Đánh quái thú: hay là hai vị trên kết hợp luôn đi.

Tô Ngữ Băng nghe Mạc Du Tâm nói là sa lát trái cây tình yêu thì mặt đỏ lên, cũng may trong phòng chỉ có bảo bảo không có ai, bảo bảo đang còn ngủ say, Tô Ngữ Băng liền chôn mình trong chăn, Mạc Du Tâm này nói bậy rồi, gì là sa lát trái cây tình yêu chứ? chỉ là sa lát trái cây bình thường bạn bè cho thôi mà, Mạc Du Tâm đáng ghét, lần sau cô ta có livestream nữa mình không qua đâu.

Sau đó, thời gian livestream dần yên tĩnh lại, mọi sự chú ý đều dồn về miếng ngọc trên tay Mạc Du Tâm, dao khắc điện không ngừng cắt theo đường nét Mạc Du Tâm họa, cô chậm rãi miêu tả nước chảy từ trên núi xuống theo lòng mình nghĩ.

Càng về cuối động tác càng thong thả, chạm khắc càng ổn định, Mạc Du Tâm trong mắt Tô Ngữ Băng như là hào quang chưa từng thấy, tựa như ngọc thạch chính là toàn bộ Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng cảm giác mình như đắm chìm trong miếng ngọc trên tay Mạc Du Tâm, thậm chí điêu khắc đến chỗ khó mình cũng hồi hộp theo.

Mạc Du Tâm vừa khắc vừa rửa ngọc, khắc xong nét cuối cùng, rửa sạch ngọc, đưa ra trước màn hình cho mọi người xem, nhìn đồng hồ cũng sắp 11h rồi, Mạc Du Tâm liền chào mọi người rồi tắt livestream.

Lần này livestream quà tặng chia ra cũng được 30 ngàn, mà mình cũng khắc xong hai khối ngọc, Mạc Du Tâm thấy thật đáng giá, chủ yếu là cô thích làm việc, cho nên cũng không thấy cực khổ.

Ngồi một buổi tối rồi, Mạc Du Tâm đứng dậy hoạt động một chút, tắt đèn phòng làm việc, đứng dậy ra phòng khách trải giường.

Trải giường xong, Mạc Du Tâm đi tắm, lúc đi ra lại muốn vào phòng Tô Ngữ Băng xem bảo bảo, thấy đã hơn 11h rồi sợ quấy rầy Tô Ngữ Băng nghỉ ngơi, dù sao cô cũng là alpha, cô và Tô Ngữ Băng cũng không ngủ chung, tùy tiện đi vào như vậy cũng không tốt lắm, nên đành bỏ suy nghĩ này, tắt đèn lên sô pha ngủ.

Một lát sau Tô Ngữ Băng mở đèn bếp đi vào phòng vệ sinh, thấy Mạc Du Tâm đã ngủ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Du Tâm trên sô pha, cảm giác sô pha cũng không thoải mái như giường, với lại Mạc Du Tâm cũng đã làm việc cả đêm rồi, còn ngủ như vậy nhưng mà nàng cũng không tiện nói, dù sao ngủ với Mạc Du Tâm cũng không được.

Tô Ngữ Băng nằm trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện mình thoa thuốc cho Mạc Du Tâm, ngón tay lại run run, có chút nóng lên.

Nàng vùi mặt trong chăn cố gắng không nghĩ đến chuyện lúc tối, cũng không nghĩ đến bình luận của khán giả, từ từ ngủ say.

Hơn 1h sáng, bảo bảo thức dậy trên giường nhỏ, thấy xung quanh tối om, không có ai bên cạnh mình liền òa một tiếng bắt đầu khóc.

Trực tiếp làm cho Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm đang ngủ phải thức dậy, Tô Ngữ Băng vội vàng bật đèn bế bảo bảo lên, tự tay sờ mông bảo bảo, phát hiện bảo bảo đã tiểu, vừa ôm bảo bảo hống, vừa lấy tã mới.

Mạc Du Tâm lúc này cũng thức, Tô Ngữ Băng ngủ không khóa cửa phòng, cô gõ nhẹ vài cái liền vào được.

“Tiểu Nguyệt Lượng sao vậy?” chưa từng ở cùng bảo bảo Mạc Du Tâm cũng khẩn trương hỏi.

Tô Ngữ Băng vừa dỗ bảo bảo vừa nói, “không có gì, buổi tối thức dậy thấy không có ai bên cạnh, nên cáu bẳn đó, cầm tã mới giúp tôi, tôi mới kiểm tra chắc là tè dầm rồi.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm vừa đáp lời vừa luống cuống đi lấy tã, cô lấy tả mới ra, rồi giúp Tô Ngữ Băng cởi tả đeo trên người bảo bảo xuống.

“Lấy khăn lau và nước ấm đến, lau mông cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi mới mặc tã mới, nếu không nàng sẽ khó chịu.” Tô Ngữ Băng hướng dẫn cho mẹ mới là Mạc Du Tâm biết.

“Ừ ừ, mình đi lấy đây,” Mạc Du Tâm vừa đáp lời vừa đi vào phòng vệ sinh.

Đầu tiên Mạc Du Tâm cho nước vào chậu em bé, rồi lấy cái khăn cọp nhỏ màu vàng thấm nước, vắt khô rồi cầm vào phòng ngủ.

Tô Ngữ Băng đang ôm bảo bảo mông trần đi tới đi lui, bảo bảo thấy có người bên nàng cũng khóc ít đi, mở to mắt hồng hồng nhìn Tô Ngữ Băng, thỉnh thoảng lại e e hai tiếng.

Mạc Du Tâm cầm khăn đi tới, nhìn bảo bảo cười nói: “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta tỉnh ngủ rồi, để mommy của tiểu bại hoại lau mông cho tiểu bại hoại nha, con xem khăn hổ nhỏ nè, có đáng yêu không.”

“A a~” bảo bảo lại i a theo, âm thanh có chút khàn khàn.

“Đáng yêu nha, mommy lấy hổ nhỏ lau mông cho Tiểu Nguyệt Lượng nè, đừng khóc được không?” Mạc Du Tâm tự tay giúp Tô Ngữ Băng kéo chân bảo bảo lên, rồi cầm khăn lau mông cho bảo bảo.

Hai người lại mặc tã mới cho bảo bảo, bảo bảo thấy có mẹ và mommy ở cùng nàng, liền nhìn hai người cười.

Tô Ngữ Băng lắc lư bảo bảo cười nói, “tiểu bai hoại thoải mái không? lại vui vẻ rồi đúng không Tiểu Nguyệt Lượng của mẹ.”

Tô Ngữ Băng xem đùa với bảo bảo vừa cái kỉnh càng thêm đáng yêu, hôn bảo bảo một cái lại đong đưa bảo bảo.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo một hồi, sợ nàng mệt liền đứng một bên nói, “đến lượt mình bế Tiểu Nguyệt Lượng cho, con bé cũng không nhẹ, cậu này bế cũng lâu rồi sẽ mệt đó.”

Lúc trước không ở chung, em bé là một mình Tô Ngữ Băng chăm sóc, cho nên buổi tối dỗ bảo bảo Tô Ngữ Băng cũng không thấy mệt, lúc này bế bảo bảo đong đưa một hồi nghe Mạc Du Tâm nói cũng cảm thấy mệt, liền đưa bảo bảo cho Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm tiếp nhận bảo bảo ôm trong ngực đong đưa, vừa đong đưa vừa hôn trán bảo bảo, rồi hôn mặt bảo bảo.

Tô Ngữ Băng ở bên cạnh cười khẽ nhìn một lớn một nhỏ, lúc trước nàng lo lắng Mạc Du Tâm không tốt với bảo bảo, còn mặc kệ, hiện tại Tô Ngữ Băng cảm thấy Mạc Du Tâm sắp chiều hư bảo bảo rồi, đúng là sắp nhanh đến rồi.

Tô Ngữ Băng cảm thấy dời đến ở cũng khá tốt, làm gì cũng có thể thương lượng với Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm có thể giúp đỡ hống bảo bảo, áp lực của nàng cũng giảm đi nhiều.

Bảo bảo lúc này cũng chơi với Mạc Du Tâm, cặp chân ngắn lại lắc lư vui vẻ theo tâm tình của tiểu chủ nhân.

Bất quá bảo bảo chỉ chơi được một chút, lúc này đã thấy đói bụng, bảo bảo lại nghiêng đầu nhỏ nhìn mommy, nàng còn chưa thể nhớ được, nhưng cảm thấy mommy chưa từng cho nàng bú nha, là nàng không đáng yêu sao vì sao mommy không cho nàng bú.

Vì vậy bảo bảo giơ tay liền đặt lên ngực Mạc Du Tâm, rồi nắm áo Mạc Du Tâm, cái miệng còn kêu “a o o i i a” không ngừng.

Nhưng lại khiến Mạc Du Tâm không hiểu được, bảo bảo muốn làm gì đây, Mạc Du Tâm và bảo bảo mắt to nhìn mắt nhỏ.

Tô Ngữ Băng cũng bị chọc cho cười lên, nàng ngồi một bên giường cười đến run vai, động tác này nàng rất quen, bảo bảo đã đói bụng, nhưng nàng không ngờ bảo bảo lại đòi ăn với Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm bị Tô Ngữ Băng cười, liền hiểu ra bảo bảo muốn ăn, nhưng cô không có mà, liền ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng, “cậu này cười mình.”

Tô Ngữ Băng cười hai tiếng, liền giải thích, “không có cười cô, tại thấy Tiểu Nguyệt Lượng đáng yêu, đưa Tiểu Nguyệt Lượng cho tôi đi, chắc con bé đói rồi.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm lúc này đem tiểu bại hoại trong lòng đang tìm ăn khắp nơi, đưa cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng bế bảo bảo cười nói, “Tiểu Nguyệt Lượng nhớ nha, mommy không có cho con bú đâu, lần sau không được khi dễ mommy biết chưa?”

“A~” bảo bảo liền đáp lời, dù sao nàng nghe cũng hiểu lời mẹ nói, liền a trước rồi tính.

Tô Ngữ Băng cười một hồi, nhìn Mạc Du Tâm bên cạnh đang ủy khuất, lúc này mới ho nhẹ nhịn không được mà cười, thấy tiểu ma trảo của bảo bảo chụp lên ngực mình.

Tô Ngữ Băng mới nhìn qua Mạc Du Tâm nói, “tôi phải cho bảo bảo ăn rồi, cô đi ngủ trước đi.”

Mạc Du Tâm liền phản ứng, dù sao cô ở lại cũng không tiện, vội đứng dậy nói, “ừ, mình ra ngoài trước, cậu này cho bảo bảo ăn đi.”

Lại sờ sờ khuôn mặt bảo bảo một chút nói, “tiểu bại hoại ăn ngoan nha, ăn xong thì ngủ đi không được làm ồn nha.”

“A a a ~” bảo bảo liền trả lời, sau đó làm nũng với Tô Ngữ Băng, nàng đói muốn ăn nha.

Mạc Du Tâm lúc này cũng rời khỏi, ra khỏi phòng còn đóng cửa phòng lại giúp Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng nhìn cánh cửa đóng lại, nghĩ đến Mạc Du Tâm rất biết quan tâm đáng để dựa vào.

Tô Ngữ Băng cười cười cho bảo bảo ăn, bảo bảo ăn no thì không mở mắt nổi.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo đã ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng đặt bảo bảo vào giường nhỏ, rồi cũng đi ngủ.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 87



Qua một đêm bảo bảo ngủ cũng ngoan ngoãn, không có làm ồn Mạc Du Tâm và Tô Ngũ Băng.

Buổi sáng tâm tình bảo bảo khá tốt, mở to mắt i i a a lắc chân nhỏ ở trong giường nhỏ cầm hưu cao cổ chơi đùa, Tô Ngữ Băng nghe tiếng bảo bảo nói mới tỉnh.

Thức dậy xuống giường thì thấy bảo bảo đang chơi vui vẻ, chăn nhỏ trên người cũng bị đá qua một bên, chơi một mình vui vẻ.

Tô Ngữ Băng cười một tiếng sờ mặt bảo bảo, “sao hôm nay ngoan vậy? tự mình chơi không gọi mẹ, Tiểu Nguyệt Lượng chờ một chút mẹ rửa mặt cho con.”

Bảo bảo nghe không hiểu, nhìn Tô Ngữ Băng cười cầm đồ chơi chơi tiếp.

Bên này lúc Tô Ngữ Băng đi vệ sinh thì Mạc Du Tâm cũng thức, phòng vệ ngay phòng khách chỉ cần có tiếng vang cô cũng nghe thấy.

Mạc Du Tâm ngồi dậy nhìn đồng hồ, thấy đã 6h, cũng đứng dậy, cô gấp sô pha lại, xếp lại chăn, đứng dậy đi xem bảo bảo.

Bảo bảo thấy mommy tới liền vui vẻ, đưa tay nhỏ muốn với Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm cũng nắm bàn tay nhỏ của bảo bảo, để trong lòng bàn tay mình, ngón tay mình thon dài so với ngón tay ngắn nhỏ của bảo bảo rất rõ ràng.

Cả đêm không thấy, Mạc Du Tâm lại nhớ bảo bảo rồi, liền bế bảo bảo lên, vừa chơi đùa vừa hôn khuôn mặt nhỏ của bảo bảo.

Bảo bảo cũng rất vui, ở trong lòng Mạc Du Tâm vui ra tiếng.

Tô Ngữ Băng rửa mặt về thì thấy Mạc Du Tâm đang chơi cùng bảo bảo, cười khẽ một tiếng nói: “giúp tôi thay tã cho Tiểu Nguyệt Lượng đã.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm lưu luyến không rời đem bảo bảo cho Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng nhìn thấy cũng buồn cười, “đâu phải không cho cô bế, thay tã rồi bế.”

Hai người phối hợp giống hôm qua, thay tã cho bảo bảo.

Mạc Du Tâm sờ khuôn mặt của bảo bảo, nói với Tô Ngữ Băng, “mình đi rửa mặt trước, sáng mì dầu được không?”

Ánh mắt Tô Ngữ Băng sáng lên đáp, âm thanh so với bình thường cũng ngọt hơn một chút: “được, cực khổ rồi.”

“Không khổ, chăm sóc cậu này là mình phải làm mà.” Mạc Du Tâm cười trả lời.

Tô Ngữ Băng chờ Mạc Du Tâm xoay người, khóe môi thoáng cong lên, cùi đầu thấy bảo bảo nhìn mình chằm chằm, Tô Ngữ Băng cười khẽ nói, “Tiểu Nguyệt Lượng nhìn cái gì? mommy đi làm đồ ăn sáng cho mẹ, sẽ quay lại ngay, mẹ cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn nha?”

“A a a~” bảo bảo liền đáp lời.

Mạc Du Tâm rửa mặt xong thì đi vào bếp, làm hai phần mì, cán bột thành bánh mỏng, dùng dao cắt sợi, rồi cho vào hai tô gia vị sẵn.

Một bên nấu nước trụng mì, một bên làm nóng dầu, Mạc Du Tâm chiên hai cái trứng, rồi chờ nước sôi cho chín mì, Mạc Du Tâm gắp mì cho vào hai tô đã bỏ gia vị sẵn, rồi cho ớt vào tô của mình, tô của Tô Ngữ Băng thì không cay, rồi cho hành lá lên.

Nấu nóng dầu lên, dầu sôi liền xối lên hai tô mì, dầu nóng là cho mùi thơm của mì và gia vị bốc lên, tránh cho Tô Ngữ Băng ăn mì bị dính cục, Mạc Du Tâm liền trộn tô của Tô Ngữ Băng trước, rồi đặt trứng gà mới chiên lên, sau đó mới trộn tô của mình.

Chờ cô dọn ra, thì thấy cửa phòng còn đóng, đi tới gõ một cái, “Ngữ Băng, bữa sáng xong rồi, cậu này cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn xong chưa?”

“Xong rồi,” Tô Ngữ Băng nói rồi đứng dậy đi mở cửa, vừa rồi đóng cửa, chỉ ngửi được chút mùi thơm, lúc này mở cửa, mùi thơm đã truyền đến, “mùi thơm quá.”

“Ăn trước đi, Tiểu Nguyệt Lượng làm gì vậy?” Mạc Du Tâm nhìn vào trong một chút hỏi.

“Tự mình chơi đồ hàng.” Tô Ngữ Băng cười khẽ nói.

Mạc Du Tâm đi vào trong vài bước xem bảo bảo, thấy bảo bảo đang chơi một mình vui vẻ, nói với Tô Ngữ Băng bên cạnh: “để nàng chơi đi, chúng ta đi ăn đã, chút nữa còn phải đưa Tiểu Nguyệt Lượng đến chỗ mẹ nữa.”

“Ừ,” Tô Ngữ Băng lúc này cũng đói bụng, theo Mạc Du Tâm đi ăn.

Mạc Du Tâm chỉ cái tô đối diện nói: “tô này không cay.”

Tô Ngữ Băng lại nhìn tô của Mạc Du Tâm, thấy bên trong đỏ đỏ cũng muốn, nàng cũng muốn ăn cay a, nhưng vì bảo bảo lại không thể ăn.

Mạc Du Tâm hiểu được Tô Ngữ Băng muốn gì, cười khẽ ôn nhu nói: “chờ bảo bảo cai sữa thì có thể ăn cay được rồi, đến khi đó muốn ăn cái gì cũng được, mình đều nấu cho cậu, cậu này nếm thử đi, không cay ăn cũng ngon nha.”

Tô Ngữ Băng buồn rầu ừ một tiếng, ăn một miếng mắt liền sáng lên, Mạc Du Tâm tự mình làm, cho nên ăn càng ngon hơn, hơn nữa gia vị cô ấy thêm rất ngon, so với mua ở ngoài ngon hơn nhiều.

Ăn vài miếng, Tô Ngữ Băng nói, “ăn ngon lắm, nhưng say này ăn cay được, tôi muốn ăn giống cô.”

“Ừ, muốn gì cũng được.” Mạc Du Tâm mỉm cười, giọng êm ái đáp.

Tô Ngữ Băng được cô hống tai cũng đỏ lên, lại nhớ đến tối qua thoa thuốc cho Mạc Du Tâm, vội ho nhẹ một cái liền cắm cúi ăn mì.

Hai người ăn sáng xong, Mạc Du Tâm đi dọn bếp, Tô Ngữ Băng cũng về phòng xem bảo bảo, thấy bảo bảo cầm thú bông chơi vui vẻ, tinh thần cũng ôn nhu theo.

Hai người dọn xong, đón xe đưa bảo bảo, rồi cùng đi tới trường.

Giang Thiển các nàng thấy Mạc Du Tâm cùng Tô Ngữ Băng cùng đi tới, cười trêu ghẹo nói: “hai người từ nhà đến hả?”

“Ghét quá, tui còn chưa có bạn gái nữa.” Trần Qua ở bên cạnh nói theo.

Mạc Du Tâm nắm tay Tô Ngữ Băng không thả, cười khẽ nói: “mấy bà thôi nha, biết tui dọn ra ngoài ở rồi mà.”

“Lại đây ngồi đi, dành chỗ cho hai người nè.” Trần Qua cười một cái nói.

“Ừ,” Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng cũng ngồi xuống kế bên các bạn ký túc của Mạc Du Tâm, cho đến khi ngồi xuống Mạc Du Tâm cũng muốn buông tay.

Tô Ngữ Băng cũng chú ý đến, khóe môi cười không thôi.

Mấy ngày kế, hai người bận rộn đi học và gửi bảo bảo, Tô Ngữ Băng vẫn tiếp tục đi làm ở tiệm trà sữa và làm gia sư.

Nàng và bảo bảo ở nhà xài tiền không được, mọi thứ đều có Mạc Du Tâm mua hết rồi, mấy ngày kế Tô Ngữ Băng không tốn gì, nàng cảm thấy nếu mình không kiếm học phí thì chính là Mạc Du Tâm đang nuôi nàng, mặc dù hiện tại cũng không khác gì.

Chờ nàng đi làm về, Mạc Du Tâm đã đón bảo bảo về còn dọn sạch sẽ nhà cửa, mỗi lần Tô Ngữ Băng đều nói Mạc Du Tâm để lại một chút cho nàng làm, Mạc Du Tâm cũng ừ ừ nhưng rồi cũng không chừa cái gì cho nàng làm cả.

Hiện tại ở với nhau cũng được một tuần, Tô Ngữ Băng cảm thấy mình bị Mạc Du Tâm nuôi phế rồi, mình chỉ cần chăm sóc cho bảo bảo còn lại mọi việc trong nhà Mạc Du Tâm đều đã làm hết rồi.

Nàng cảm giác hiện tại mình không thể rời bỏ Mạc Du Tâm được, Tô Ngữ Băng vùi mặt vào trong chăn, nghĩ đến sau này Mạc Du Tâm ở cùng Omega khác, lại chăm sóc họ giống như đang chăm sóc cho mình, trong lòng Tô Ngữ Băng liền khó chịu, nàng thấy hai người sống như vậy cùng bảo bảo khá tốt, không biết qua một thời gian nữa Mạc Du Tâm có nghĩ như vậy không.

Trong lúc nàng nghĩ lung tung, cửa phòng mở, còn có tiếng bảo bảo kêu ” a a a a~”

Buổi chiều Tô Ngữ Băng không cần đi làm thêm cũng không có giờ học, Mạc Du Tâm nói ra ngoài một chuyến rồi đưa bảo bảo về, để Tô Ngữ Băng ở nhà nghỉ ngơi.

Tô Ngữ Băng nghe tiếng thì biết Mạc Du Tâm và bảo bảo đã về, lập tức từ trên giường ngồi dậy, đi ra phòng khách.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm vừa treo bảo bảo trước người, tay còn cầm một cái túi, thấy Mạc Du Tâm thay giày không tiện, vội cầm lấy cái túi hỏi: “đây là cái gì?”

Mạc Du Tâm ôm bảo bảo thay giày xong, đứng dậy, có chút ngại ngùng nhìn Tô Ngữ Băng nhỏ giọng nói: “bình hút sữa, hôm qua mình thấy cậu không được thoải mái, nên ra ngoài tiện mua luôn.”

Tô Ngữ Băng nghe xong cũng đỏ mặt, bình thường ban ngày không gặp bảo bảo, đôi khi ngực căng sữa cũng mệt, nhưng Tô Ngữ Băng cũng không ngờ Mạc Du Tâm lại để ý mấy chuyện này, ho nhẹ một tiếng ngại ngùng nói: “ừ, để chút tôi xem cách dùng thế nào, ddauw Tiểu Nguyệt Lượng cho tôi trước đi.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng không giận, cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, tháo đai cho bảo bảo trước ngực xuống.

Bảo bảo một đường chơi cùng Mạc Du Tâm, lúc này nhìn thấy mẹ, cảm thấy mới mẻ, đưa tay nhỏ muốn chơi với Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng liền bế bảo bảo chơi đùa, trong lòng nàng cũng có suy nghĩ chợt lóe, lúc chiều Mạc Du Tâm nói chuyện, có thể là đi mua bình hút sữa cho mình.

Lập tức lại lắc đầu cảm giác mình suy nghĩ nhiều quá, lại có suy nghĩ tự luyến này trong đầu, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, có người luôn chăm sóc suy nghĩ cho mình thật tốt.

Bảo bảo thấy mẹ không để ý mình, liền cọ cọ Tô Ngữ Băng bán manh, khiến cho mẹ mình chú ý.

Tô Ngữ Băng liền ôm bảo bảo chơi một hồi, rồi về phòng cho bảo bảo ăn.

Bảo bảo dù sao cũng còn nhỏ, sức cũng có hạn, chơi một hồi liền mệt, Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng đặt bảo bảo lên giường nhỏ, đắp chăn nhỏ cho bảo bảo, rồi mới ra khỏi phòng xem Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm lúc này mới rửa xong nồi điện uyên ương mới mua mấy hôm trước, xem ra tối nay sắp ăn lẩu rồi.

Tô Ngữ Băng nghĩ nếu ăn lẩu thì mình cũng nên giúp Mạc Du Tâm rửa đồ ăn cũng được, nên đi vào bếp.

Mạc Du Tâm thấy nàng đi vào tưởng nàng đói bụng liền cười ôn nhu hỏi: “đói bụng? tối nay chúng ta ăn lẩu, ra ngoài chờ mình chút đi, rất nhanh là xong thôi.”

“Để tôi rửa đồ giúp cô, cứ tiếp tục như vậy tôi sắp bị cô nuôi đến không phân biệt được ngũ cốc nữa, nấu cơm tôi không biết, nhưng rửa đồ ăn giúp cô thì không vấn đề gì.” Tô Ngữ Băng cười một cái nói.

“Ừ, vậy mình đi làm sốt mè chút nữa chấm ăn,” Mạc Du Tâm cho một ít tương mè vào tôm thêm chút nước rồi khuấy lên, thêm chút chao, sốt hoa hẹ, trộn đều lên, rồi thêm một chén hành thái, một chén tỏi băm để qua một bên.

Tô Ngữ Băng lúc này cũng rửa được một đống nguyên liệu, Mạc Du Tâm để nguyên liệu vào dĩa, hai người không bao lâu cũng chuẩn bị xong nước lẩu để mang ra.

Cắm điện xong thì Tô Ngữ Băng hỏi: “mua vị gì vậy?”

Mạc Du Tâm cười lấy ra bốn năm loại lẩu, để Tô Ngữ Băng chọn, “mua nhiều lắm, cậu này chọn một cái đi.”

Tô Ngữ Băng chỉ vào bịch lẩu vị nấm, rồi hỏi Mạc Du Tâm, “cô ăn vị gì?”

Mạc Du Tâm cầm bịch mỡ trâu tê cay cười khẽ nói: “ăn cái này, nồi uyên ương vừa đủ một bên cay một bên không cay.”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm nụ cười giảo hoạt lấy đi cái bịch cay tê trong tay Mạc Du Tâm, hướng bên người Mạc Du Tâm đụng đụng tay trái nắm góc áo Mạc Du Tâm thanh âm mềm nói: “tôi còn phải ăn cà chua, cô ăn không cay với tôi được không? nếu không tôi sẽ thèm.”

Mạc Du Tâm thấy hành động và lời nói của Tô Ngữ Băng như đang làm nũng với mình, cũng không hề từ chối mà cười ôn nhu nói: “được, sau này mình sẽ ăn giống cậu, chờ cậu này ăn cay được, chúng ta cùng nhau ăn.”

“Ừ, vậy thì được rồi, vị cà chua ăn cũng được.” Tô Ngữ Băng vui vẻ gật đầu.

“Ừ, ở nhà nghe theo cậu là được rồi.” Mạc Du Tâm nói rồi cho viên lẩu vào, chỉ một hồi mùi lầu bốc lên.

Tô Ngữ Băng lấy sốt mè cho vào chén, thêm chút hành thái và tỏi băm, gắp một miếng cà chua và thịt bò chấm ăn, thấy Mạc Du Tâm ăn giống mình, trong lòng càng vui vẻ hơn.

Còn có vừa rồi Mạc Du Tâm nói câu kia là ý gì? ở nahf đều nghe mình? là theo ý nàng muốn sao?

Trong lòng Tô Ngữ Băng có chút bối rối, lúc trước đã nói chỉ là bạn bè bình thường, nếu không thể là bạn bình thường thì sống với Mạc Du Tâm như hiện tại mình cũng không thấy lo.

Tô Ngữ Băng vội lắc đầu, chăm chú ăn đồ ăn.

Mạc Du Tâm chú ý đến động tác vừa rồi của Tô Ngữ Băng cười hỏi: “sao vậy?”

“Không có gì, vừa rồi thất thần tí thôi.” Tô Ngữ Băng trả lời, tai cũng đỏ lên.

Ánh mắt Mạc Du Tâm nhìn tai Tô Ngữ Băng đỏ lên, không nói gì thêm, thúc Tô Ngữ Băng ăn thêm, “cà chua thì vị cũng không khác gì, Ngữ Băng cậu này ăn thử đậu hũ đi ngon lắm, để mình múc cho cậu.”

“Cảm ơn,” Tô Ngữ Băng cầm chén đưa cho Mạc Du Tâm, chống cằm chờ Mạc Du Tâm múc đồ ăn, làm sao đây? mình sắp bị chiều thành phế rổi, Tô Ngữ Băng khẽ thở dài.

Mạc Du Tâm nghe người đối diện thở dài cười khẽ nói, “sao vậy? than thở cái gì? cậu này gầy mà có ăn cũng không mập đâu.”

Tô Ngữ Băng chống cằm, âm thanh làm nũng có chút úy khuất, “cảm giác xa cô, cái gì tôi cũng không làm được, Mạc Du Tâm cô khiến tôi phế thật rồi.”

Mạc Du Tâm cười nhìn Tô Ngữ Băng ôn nhu nói. “vậy đừng xa mình, mình vẫn sẽ chăm sóc cậu này và Tiểu Nguyệt Lượng, một nhà ba người chúng ta sau này không xa nhau.”

Tô Ngữ Băng nghe xong tai cũng đỏ hơn, nhỏ giọng thì thào, “cô rồi sẽ ở cùng omega khác thôi, rồi cũng xa nhau.”

Mạc Du Tâm đưa chén đã múc cho Tô Ngữ Băng, cười khẽ nhìn Tô Ngữ Băng mặt ôn nhu nói: “mình có cậu này rồi, còn muốn omega khác làm gì?”

Cuối cùng hai người cũng không nói tiếp đề tài này nữa.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 88



Gần đây Mạc Du Tâm livestream được tặng quà cùng tiền tăng lưu lượng xem chia ra cũng kiếm được hơn 120 ngàn, hơn nữa tự mình khắc ngọc thừa nhờ Chu Hạo bán dùm cũng kiếm được gần 160 ngàn, còn số tiền cô còn dư lại sau hội đấu giá lần trước cũng còn 100 ngàn, tổng cộng Mạc Du Tâm cũng còn 380 ngàn.

Thời tiết dần chuyển lạnh, Mạc Du Tâm nghĩ cứ bắt xe đưa bảo bảo qua nhà mẹ cũng không tiện, hơn nữa nguyên thân cặn bã có bằng lái xe, Mạc Du Tâm cũng muốn mua xe, như vậy đi đón bảo bảo cũng tiện hơn.

Hạ quyết tâm Mạc Du Tâm liền mua một chiếc SUV 170 ngàn (tầm hơn 500 triệu tiền Việt Nam), làm xong giấy tờ nhận xe, Mạc Du Tâm lại đến trung tâm thương mại mua đệm xe gắn vào, rồi lái xe về, nói với bảo vệ mướn chỗ đậu, sau khi xong Mạc Du Tâm cũng dừng xe đi lên nhà.

Lúc Mạc Du Tâm về trong nhà không có người, nghĩ là Tô Ngữ Băng chắc còn đang đi dạy thêm chưa về, rồi nghĩ tới cũng sắp tháng 12 rồi, khí trời cũng lạnh, cũng may ở nhà có điều hòa, chỉ cần mở thì cũng ấm áp một chút.

Mạc Du Tâm gần đây không khắc ngọc thì cũng livestream, còn có bài tập cần làm, nói không có phiền phức là không thể, nhưng mà trước kia chưa từng có cảm giác này, mấy ngày gần đây cảm giác cơ thể so với trước mệt hơn nhiều, vốn định nằm sô pha nghỉ một chút rồi lái xe đi đón Tô Ngữ Băng, kết quả lại ngủ quên.

Hơn 4h Tô Ngữ Băng mở cửa vào nhà, thấy Mạc Du Tâm dựa vào sô pha ngủ, mấy ngày qua Mạc Du Tâm cũng mệt mỏi, cố gắng của cô thì nàng đều thấy rõ, khiến Tô Ngữ Băng có chút đau lòng, nàng thay giày tới bên cạnh Mạc Du Tâm, vỗ nhẹ một cái định để cho cô vào phòng nằm ngủ một chút.

Mạc Du Tâm có chút mơ màng mở mắt, thấy Tô Ngữ Băng đứng trước mặt mình, đầu cô có chút choáng, nói với Tô Ngữ Băng: “mình định đi đón cậu này, kết quả ngồi nghỉ một chút lại ngủ quên.”

Tô Ngữ Băng thấy sắc mặt Mạc Du Tâm so với bình thường đỏ không ít, đưa tay sờ trán Mạc Du Tâm thử, dưới tay một mảng nóng hổi, nhưng đây cũng không phải sốt bình thường.

Thần sắc nàng lo lắng hỏi: “Mạc Du Tâm, có phải cô đến kỳ nhạy cảm rồi không?”

Mạc Du Tâm chóng mặt khủng kiếp, vừa nghe Tô Ngữ Băng nói vậy, cũng nhớ đến việc kỳ nhạy cảm này, cô ở thế giới này vài tháng rồi, cũng đã dung hợp hoàn toàn với cơ thể này rồi, điều duy nhất chính là cô chưa từng trải qua kỳ nhạy cảm ở thế giới này.

Đầu đau nhưng nước ập vào, Mạc Du Tâm hiểu rõ kỳ nhạy cảm đáng sợ, nhất là lúc này còn có Tô Ngữ Băng ở đây.

Gáy cô đã bắt đầu nóng lên, Mạc Du Tâm chịu đụng khó chịu hỏi Tô Ngữ Băng, “Ngữ Băng, cậu này còn thuốc ức chế không? mình sắp chịu không nổi rồi.”

“Tôi lấy cho cô liền.” Tô Ngữ Băng vội về phòng mình, lấy thuốc từ ngăn kéo tủ đầu giường, rồi bước nhanh ra ngoài đưa cho Mạc Du Tâm.

Trạng thái của Mạc Du Tâm cũng không tốt lắm, mồ hôi lạnh làm ướt trán cô, Tô Ngữ Băng lo lắng hỏi: “cần tôi chích giúp không?”

Với tình huống hiện tại, nếu tháo miếng dán che tin tức tốc sau cổ Mạc Du Tâm ra sẽ tạo thành cục diện hỗn loạn, lượng lớn tin tức tố tỏa ra sẽ khiến hai người phát sinh quan hệ, mặc dù là vậy nhưng Tô Ngữ Băng cũng không nỡ bỏ lại Mạc Du Tâm ở đây một mình, nàng không muốn thấy Mạc Du Tâm đau đớn như vậy.

Mạc Du Tâm chịu đựng cả người đau đớn, nhân lúc lý trí còn một chút, vội cầm thuốc trong tay Tô Ngữ Băng, “mình tự làm được, Ngữ Băng, cậu này mở máy lọc khí lên, đừng vào.”

Mạc Du Tâm lê bước chân nặng nề đi vào phòng, mỗi bước đều dùng rất nhiều sức, trên mặt rất nhiều mồ hôi, đến cả tầm nhìn cũng bị che, phải vất vả vịn chặt cửa phòng làm việc, Mạc Du Tâm lại lo lắng nhìn về phía Tô Ngữ Băng, bất quá cô nhìn đâu cũng chỉ thấy mơ màng bóng chồng.

Lắc đầu, Mạc Du Tâm cố gắng nhìn, “Ngữ Băng, bảo vệ bản thân, mình không sao, sẽ xong thôi.”

Cô không thể thấy được biểu tình của Tô Ngữ Băng lúc này, chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ.

Nước mắt Tô Ngữ Băng không biết vì sao xuất hiện, nhìn bộ dạng Mạc Du Tâm khó chịu cũng không quan tâm những chuyện khác, vội đi tới giúp đỡ, mũi hít một cái nói: “cô đã vậy rồi, để tôi giúp cô chích thuốc được không? sao lần này phản ứng của cô lại lớn như vậy? rất khó chịu có phải không?”

Mạc Du Tâm cố gắng lắc đầu giữ thanh tỉnh để nghe hiểu Tô Ngữ Băng nói: “không cần, Ngữ Băng, đừng khó, cậu này cách xa mình một chút, nguy hiểm đó.”

Mạc Du Tâm không do dự, tự tay đẩy Tô Ngữ Băng ra sau, dùng hết sức lực đóng chặt cửa phòng, rồi khóa lại.

Khi cô vừa đến thế giới này cũng đã xem qua mọi thứ, kỳ nhạy cảm dễ khiến bản thân mất lý trí, làm chuyện tổn thương người khác, Mạc Du Tâm không cho mình làm chuyện tổn thương Ngữ Băng, liền nhốt mình lại.

Máy tán không khí trong phòng đã được bật, Mạc Du Tâm nghĩ chắc Tô Ngữ Băng đã mở, cô mở miếng dán sau cổ, nháy mắt trong phòng liền ngập tràn hương bạc hà thơm mát.

Tuyết thể của Mạc Du Tâm nóng rực, cảm giác không chỉ như thân thể bốc cháy, mà linh hồn cũng như muốn cháy luôn, cô từng xem qua kỳ nhạy cảm như thế nào rồi, phần lớn mọi người đều nói sẽ nóng lên, cả người mất sức, chán ăn, chưa từng thấy biến chứng cả người đau đớn.

Cô đành cắn răng cầm thuốc để lên tuyến thể rồi từ từ bơm xuống, tuyến thể sưng lên nóng hổi, thuốc ức chế thì lạnh, tiêm xong thì Mạc Du Tâm cũng không đỡ hơn được gì, không chỉ cơ thể đau đớn, thần kinh còn như bị điện giật gây khó chịu.

Chớp mắt một cái, Mạc Du Tâm cảm thấy linh hồn của mình như sắp bị kéo ra khỏi cơ thể này, ý thức của cô dần mơ hồ, dựa vào cửa rồi trượt xuống, lúc này quyển sách trong đầu Mạc Du Tâm không ngừng lật, tản ra ánh sáng màu vàng.

Khi Mạc Du Tâm vào thì quyển sách đã thay đổi rất nhiều, theo từng sự việc Mạc Du Tâm làm thì nội dụng bên trong sách không ngừng thay đổi, cắt bỏ, thêm vào, cho đến khi trang sách không còn chuyển động, ánh sáng vàng dần rút đi.

Mặc Du Tâm nằm dưới đất hai mắt nhíu chặt, lại thâm vài phần khó chịu linh hồn như bị xé ra.

Tô Ngữ Băng ở ngoài cửa gấp không thôi, Mạc Du Tâm vào phòng hơn mười mấy phút rồi, nàng gõ cửa nhưng không thấy Mạc Du Tâm đáp lại.

Tô Ngữ Băng lại gõ cửa rồi kêu Mạc Du Tâm trong phòng, “Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm cô sao rồi?”

Đáp lại nàng chỉ có im lặng từ bên trong, nàng như nghĩ đến chuyện gì đó vội vàng lấy chìa khóa dự bị trên tủ tivi, vội vàng mở cửa, mở được cửa rồi, Tô Ngữ Băng vội đẩy cửa vào thì thấy Mạc Du Tâm đã nằm ngất dưới nền nhà.

Trong phòng còn mùi bạc hà chưa tan khiến chân Tô Ngữ Băng mềm nhũn, quỳ ngồi trên sàn, nàng mặc kệ chính mình, vội kiếm tra Mạc Du Tâm, thấy cô còn hô hấp ổn định cũng có chút yên tâm.

Kỳ nhạy cảm mà xuất hiện tình trạng hôn mê là rất nguy hiểm, Tô Ngữ Băng vội vàng gọi 120 ngay.

Tô Ngữ Băng bị mùi vị của alpha làm cho mất sức, cố hết sức còn lại mới kéo được Mạc Du Tâm vào lòng, để Mạc Du Tâm dựa vào mình.

Mùi bạc hà càng thêm nồng, Tô Ngữ Băng ráng nhịn xuống cảm giác khó chịu, đưa tay sờ tuyến thể của Mạc Du Tâm, vẫn còn rất nóng, nàng nghĩ một chút rồi tháo miếng dán tin tức tố sau cổ mình ra.

Tuy Mạc Du Tâm đã dùng thuốc ức chế rồi, nhưng tin tức tố của omega cũng có tác dụng an ủi. Tô Ngữ Băng muốn Mạc Du Tâm cũng được thoải mái một chút, mùi băng mai dần tràn ngập trong phòng, Tô Ngữ Băng khống chế được tin tức tố của mình để an ủi tuyến thể của Mạc Du Tâm, hy vọng có thể giảm xuống đau đớn cho Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm đang hỗn loạn cảm giác mình được hương băng mai vây quanh, mùi vị đó giống hương thảo lại có chút vị kem, khiến Mạc Du Tâm cả người nóng rực cũng tan bớt, ý thức của cô có chút mơ màng, dần dần theo mùi băng mai mà ngủ say.

Tô Ngữ Băng lo lắng chờ xe cứu thương, lại dùng tin tức tố của mình để an ủi Mạc Du Tâm, rốt cuộc xe cứu thương cũng đến dưới lầu, hai nhân viên cứu thương đến đặt Mạc Du Tâm lên xe cứu thương rôi đưa Tô Ngữ Băng đi cùng.

Các nhân viên làm việc đều là beta nên không cảm giác được mùi vị trong không khí, trên đường đi Tô Ngữ Băng ôm chặt Mạc Du Tâm, sau 10 phút cũng đến bệnh viện.

Mạc Du Tâm đã hôn mê, được đưa vào phòng cấp cứu, Tô Ngữ Băng ở ngoài phòng cấp cữu đi qua đi lại, ngón tay thon dài cũng vì nắm chặt mà đỏ hồng.

Một tiếng sau cửa phòng cấp cứu cũng mở, Tô Ngữ Băng lo lắng hỏi bác sĩ: “bác sĩ, cô ấy sao rồi?”

“Đã ổn định rồi, đang truyền dịch giảm tải, theo lý thì không thể phát sinh tình huống này, năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?” bác sĩ hỏi.

“21 rồi.” Tô Ngữ Băng trả lời.

“Vậy thì thật là kỳ quái, cô ấy sao lại gặp phải sốc phản vệ giống như lần đầu phân hóa vậy? nếu là về sau thì không thể nào có phản ứng lớn như vậy, nhưng mà cũng may được đưa đến kịp thời, thần kinh vẫn chưa bị tổn thương, truyền dịch xong thì về nghỉ ngơi vài ngày thì không sao nữa.” có lẽ bác sĩ cũng lần đầu gặp phải trường hợp như Mạc Du Tâm, cũng hiểu được sẽ có biến chứng, dù sao cũng không phải là bệnh khó chữa, cho nên cũng không để ý nhiều.

Y tá đẩy Mạc Du Tâm đến sảnh khám thường, để cô chờ dịch truyền xong, Tô Ngữ Băng cũng thở nhẹ một cái ngồi bên giường cùng Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng thấy sắc mặt Mạc Du Tâm đã bình thường lại, đưa tay sờ mặt Mạc Du Râm, viền mắt đỏ lên nỉ non: “làm tôi sợ muốn chết, Mạc Du Tâm cô không được phép xảy ra chuyện, tôi và bảo bảo không thể không có cô, nếu biết tiêm thuốc sẽ như vậy, thì tôi sẽ giúp cô rồi, cô đã hứa nuôi tôi và bảo bảo rồi, nên không được xảy ra chuyện gì đó.”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một hồi, di động trên người Mạc Du Tâm đổ chuông, Tô Ngữ Băng kéo chăn lên, tìm được di động trong túi áo khoác của Mạc Du Tâm, thì thấy trên màn hình di động xuẩn hiện chữ “Mẹ”.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 89



Tô Ngữ Băng cảm thấy di động trong tay muốn phỏng, nàng chưa từng nói chuyện với mẹ của Mạc Du Tâm, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng trạng thái của Mạc Du Tâm hiện tại cũng nên mói một tiếng với mẹ của người ta, tối nay nàng đành phải chăm sóc cho Mạc Du Tâm không thể đi đón bảo bảo được rồi.

Hít sâu một hơi, Tô Ngữ Băng cũng bắt máy.

“Du Tâm, hôm nay có đến đón Tiểu Nguyệt Lượng không? nếu con bận thì để mẹ trông giúp cho, không cần đến cũng được.” bình thường 5h chiều là Mạc Du Tâm đã đến đón bảo bảo đi rồi, hôm nay đã 6h rồi còn chưa thấy đến, Triệu Anh Chi thấy lo lắng liền gọi điện hỏi một chút.

Tô Ngữ Băng nắm chặt di động trong tay trả lời: “dì à, cháu không phải Mạc Du Tâm, cháu là mẹ bảo bảo, hôm nay Du Tâm đến kỳ nhạy cảm, cô ấy khó chịu trong người, hiện tại còn đang ngủ, hôm nay chắc tụi con không đón bảo bảo được, phiền ngài chăm sóc Tiểu Nguyệt Lượng giúp chúng con.”

Vừa nghe Mạc Du Tâm khó chịu Triệu Anh Chi lo lắng hỏi: “Du Tâm có sao không con? còn khó chịu không?”

“Đã đỡ rồi, cô ấy chỉ hơi mệt thôi, còn đang ngủ.” Tô Ngữ Băng nói rồi nhớ lời bác sĩ mới dặn, chờ người tỉnh lại rồi về nhà nghỉ ngơi vài ngày là khỏe, Tô Ngữ Băng sợ bà lo lắng, nên không dám nói các nàng đang ở bệnh viện.

“Vậy được rồi, nhờ cháu chăm sóc Du Tâm một chút, Tiểu Nguyệt Lượng thì không cần lo lắng, có dì đây rồi.” trong lòng Triệu Anh Chi cũng không quá lo lắng cho con gái lớn, lúc này mới nhớ ra nói chuyện với mình chính là bạn gái cũ của con gái mình.

“Dạ, dì yên tâm, Mạc Du Tâm đã có con lo rồi.” trấn an Triệu Anh Chi vài câu, Tô Ngữ Băng mới cúp máy.

Tô Ngữ Băng đưa tay sờ trán Mạc Du Tâm, thấy nhiệt độ hạ xuống rồi, trong lòng cũng yên tâm.

Trong đầu Mạc Du Tâm mơ màng một hồi, đều là chuyện kiếp trước, rồi sau đó là chuyện ở kiếp này, chờ cô tỉnh lại, cả người như bị nghiền nát không còn sức lực.

Tô Ngữ Băng thấy cổ tỉnh liền hỏi: “Mạc Du Tâm? cô sao rồi? trên người còn khó chịu không?”

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng cố gắng để âm thanh bình thường một chút, “ổn rồi, nhưng trên người không còn sức, chúng ta đang ở bệnh viện sao?”

Tô Ngữ Băng đỏ viền mắt nói: “ừ, cô cầm thuốc đi vào phòng còn khóa cửa, tôi gõ cửa gọi cô, cô không trả lời tôi, hết cách rồi đành phải lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, thì thấy cô mặt trắng bệch nằm xỉu trên sàn nhà, xém chút hù chết tôi rồi.”

Tô Ngữ Băng vốn không muốn khóc, nhưng nói ra nước mắt lại không tự chủ chảy xuống.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng khóc, trong lòng cũng đau theo, muốn tự tay giúp Tô Ngữ Băng lau nước mắt, nhưng không còn sức nhấc lên.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm muốn đưa tay lên, liền dịch về trước một chút, đem mặt xích đến, cầm tay Mạc Du Tâm để lên mặt mình, âm thanh còn mang theo úy khuất nức nở, “đều tại cô, làm cho tôi khóc, cô lau chô tôi đi.”

“Ừ, mình lau cho cậu, đừng khóc, mình không sao, hiện tại đã đỡ hơn rồi.” bản thân Mạc Du Tâm cũng không còn sức, lúc nói ra giọng cũng mềm nhẹ.

Cô ráng đưa tay dùng sức trên ngón tay lau nước mắt cho Tô Ngữ Băng, nhưng cảm thấy càng lau nước mắt càng nhiều.

Tô Ngữ Băng thấy người trước mắt vừa tỉnh đã vội vàng dỗ mình, lại nhịn không được chôn mặt vào lòng Mạc Du Tâm mà khóc.

“Cô tiêm thuốc ức chế thì cứ tiêm đi, sao còn khóa cửa làm gì? tôi mới là omega mà, có sợ thì tôi sợ, cô là alpha thì sợ cái gì? nếu trong nhà không có chìa khóa dự bị lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?” Tô Ngữ Băng dựa vào ngực Mạc Du Tâm vừa khóc vừa khàn khàn nói.

Mạc Du Tâm ôm người người tay vỗ nhẹ sau lưng Tô Ngữ Băng dỗ dành, “mình sợ kỳ nhạy cảm của mình sẽ tổn thương đến cậu, nên mới khóa cửa lại, đừng giận nữa được không? cậu này khóc mình cũng không biết nên làm gì bây giờ.”

“Sao cô không nghĩ cho bản thân trước một chút đi, khi đó đã như vậy rồi còn nghĩ cho tôi, có bị đần không vậy?” Tô Ngữ Băng càng nghĩ càng giận, người này vì bảo vệ mình mới khóa cửa.

Mạc Du Tâm lo lắng cho mình, vậy thì không tự lo lắng cho bản thân sao?

“Lần sau mình sẽ nghĩ đến bản thân được chưa? đừng khóc, đừng khóc.” Mạc Du Tâm dỗ Tô Ngữ Băng nói.

Tô Ngữ Băng hút mũi một cái thoáng nhỏm dậy nhìn Mạc Du Tâm nói: “vậy lần sau không cho phép cô khóa cửa, thuốc ức chế cũng không cần dùng nữa.”

Nàng nhìn đi chỗ khác rồi nhỏ giọng nói: “không phải còn có tôi sao? tôi cũng có thể giúp cô.”

Mạc Du Tâm cũng không ngờ Tô Ngữ Băng sẽ nói như vậy, có chút kinh ngạc nhìn Tô Ngữ Băng, nhưng lại khiến Tô Ngữ Băng ngại ngùng, liếc Mạc Du Tâm nói: “nhìn cái gì? tôi cũng là một omega bình thường mà.”

Mạc Du Tâm lắc đầu nói, “cậu này bình thường.”

“Biết là được rồi, tôi so với thuốc vẫn thoái mái hơn mà.” Tô Ngữ Băng cảm thấy lời mình nói có chút kỳ quái, tai dần đỏ lên, vội vàng nói thêm, “ý tôi nói là dùng tin tức tố của tôi giúp cho cô thôi, cô đừng có mà nghĩ bậy đó.”

Mạc Du Tâm nằm một hồi cũng khôi phục chút tinh thần, nhìn ra Tô Ngữ Băng xấu hổ, đưa tay cầm tay Tô Ngữ Băng đang để cạnh giường ôn nhu nói: “mình không có nghĩ bậy, mà đang nghĩ lúc ngất đi hình như mơ thấy cậu này.”

Giọng nói Mạc Du Tâm ôn nhu, đôi mắt càng ôn nhu nhìn về phía Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng mặc dù mím môi nhưng cánh môi vẫn không tự chủ lại hướng ra, tay bị Mạc Du Tâm nắm cũng không có rút lại, chỉ trừng Mạc Du Tâm một cái, “giờ lại hống tôi sao? vừa rồi không phải khóa cửa nhanh lắm sao?”

“Mình sai rồi, cậu này đừng giận nha?” Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng cũng đã hết giận, gan lớn một chút, ấn ấn lòng tay Tô Ngữ Băng dỗ ngọt.

Tai của Tô Ngữ Băng đỏ hồng, tay còn lại nắm chặt Mạc Du Tâm nhích tới nhích lui, khuôn mặt đã không còn tức giận, nhìn giống như đang làm nũng, “Mạc Du Tâm cô không đàng hoàng, không được ấn loạn.”

“Ừ, mình không ấn nữa, để cậu này ấn lại được không?” Mạc Du Tâm cười khẽ nói.

Tô Ngữ Băng thả tay Mạc Du Tâm ra, liếc Mạc Du Tâm, nhỏ giọng thì thào, “tưởng bở, dù sao là cô được lợi, tôi không thèm.”

“Ừ, chờ mấy ngày nữa mình khỏe lại, thì cho cậu chiếm lợi lại được không?” Mạc Du Tâm ôn nhu dụ dỗ.

“Thật hay giả, tôi sẽ nhớ kỹ, nếu cô không giữ lời, tôi để Tiểu Nguyệt Lượng đánh cô.” vẻ mặt Tô Ngữ Băng mang ý cười nói.

“Thật, đến khi đó chắc chắn cậu này sẽ thỏa mãn.” Mạc Du Tâm cười nói rồi nhớ đến bảo bảo lại hỏi Tô Ngữ Băng, “Ngữ Băng, mẹ mình có gọi đến không? chắc cũng đã qua 6h rồi.”

“Ừ, dì có gọi đến, tôi nói cô tới nhạy cảm kỳ cho dì biết, nhưng mà sợ dì lo lắng nên tôi không nói cô đang ở bệnh viện, dù nói cứ để Tiểu Nguyệt Lượng ở nhà dì là được.” Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ừ, Tiểu Nguyệt Lượng ở bên kai thì không sao rồi.” Mạc Du Tâm từ từ chống tay từ trên giường ngồi dậy, hiện tại cô đã khỏe hơn, tuy trong người còn đau nhưng so với vừa rồi đã khỏe hơn.

Tô Ngữ Băng thấy cô ngồi dậy vội đến đỡ cô, “sao vậy? cảm giác đỡ hơn chưa?”

Mạc Du Tâm gật đầu, “chỉ cảm thấy mất sức thôi, bác sĩ có nói mình được xuất viện không?”

“Có, nói là truyền dịch xong thì không việc gì có thể về.” Tô Ngữ Băng gật đầu nói.

“Ừ, vậy chúng ta nghỉ một chút rồi về nhà, mình cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Mạc Du Tâm ngồi trên giường chậm rãi nói.

“Tôi đi làm thủ tục, cô chờ tôi ở đây đi.” Tô Ngữ Băng cầm giấy lên rồi đi ra ngoài.

Chờ Tô Ngữ Băng quay lại, Mạc Du Tâm đã mang giày xong, đang ngồi trên giường ngoan ngoãn chờ nàng.

“Xong rồi, cô cẩn thận một chút, tôi đỡ cô.” Tô Ngữ Băng nói rồi đem tay Mạc Du Tâm khoác lên vai mình, để Mạc Du Tâm có điểm chống.

“Ừ,” thấy Tô Ngữ Băng quan tâm mình, khóe môi Mạc Du Tâm cong lên không hạ xuống, hiện tại cô vẫn có thể đi được, nhưng trong người lại không còn sức lực gì.

Hai người bát xe, Tô Ngữ Băng đỡ Mạc Du Tâm lên xe trước, rồi vòng qua bên kia lên xe, thấy Mạc Du Tâm còn mệt, Tô Ngữ Băng liền kéo áo Mạc Du Tâm. “cô dựa vào tôi nghỉ ngơi đi, có phải còn mệt không?”

Vẻ mặt Mạc Du Tâm ôn nhu nhìn sang, crush cho mình dựa còn chuyện gì tốt hơn nữa? Mạc Du Tâm ngoan ngoãn nói: “ừ, trên người còn mệt dữ lắm, không có chút sức luôn á.”

Tô Ngữ Băng đỡ Mạc Du Tâm để Mạc Du Tâm dựa vào lòng mình nghỉ ngơi, Mạc Du Tâm tuy đã tiêm thuốc ức chế, nhưng kỳ nhạy cảm vẫn phải dính đến bạn tình là thật, trước khi đến bệnh viện Tô Ngữ Băng đã dùng tin tức tố an ủi cô, hiện tại trên quần áo vẫn còn mùi băng mai.

Mạc Du Tâm chỉ cần đến gần cũng cảm thấy khỏe hơn thoải mái hơn, cô chôn mặt vào vai Tô Ngữ Băng, cẩn thận hít mùi trên quần áo Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cũng biết được Mạc Du Tâm đang làm gì, alpha bình thường trưởng thành chững chạc hiện tại như là chó con cứ hít hít mùi vị trên người mình, Tô Ngữ Băng cũng không nỡ liền lịch sự hỏi tài xế: “bác tài, xin hỏi một chút ngài là beta đúng không? alpha nhà tôi đến kỳ nhạy cảm đang khó chịu, tôi định thả chút tin tức tố, nhưng sợ làm ảnh hưởng đến ngài.”

Bác tài là một chị lớn tuổi, nghe Tô Ngữ Băng nói thì cười một cái nói: “không sao, tôi là beta, xxx beta chúng tôi rất đông, omega lại ít, hai người làm gì tôi cũng không ngửi được, cứ thoải mái đi.”

“Được, cảm ơn ngài.” Tô Ngữ Băng nghe chị lớn tuổi nói, nhìn Mạc Du Tâm còn đang hít quần áo của mình cười khẽ lắc đầu, rồi thả ra chút tin tức tố của mình.

Mạc Du Tâm cũng nghe được Tô Ngữ Băng nói chuyện với tài xế, nhưng hiện tại cô giống như mèo ăn cỏ bạc hà, chỉ muốn hít mùi trên người Tô Ngữ Băng, không để ý tới chuyện khác.
 
Back
Top Bottom