Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách

Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 70



Tài xế thấy tiểu bảo bảo đáng yêu, nhịn không được cười chen vào nói: “bảo bảo được mấy tháng rồi? nhìn thật đáng yêu, hai vị cũng xứng đôi lắm.”

Mạc Du Tâm nghe tài xé nói vậy thì trong lòng vui vẻ, tuy Ngữ Băng nói chỉ là bạn thôi, nhưng Mạc Du Tâm lại cảm thấy tiến hơn so với bạn bè cũng đâu có gì đâu.

Vội vàng lắc đầu, không phải gái thẳng sao? mà sao cảm giác lúc này mình nói gái thẳng thì cũng chả còn tác dụng gì nữa vậy?

Bên kia Tô Ngữ Băng đã đáp: “cũng được 5 tháng rồi, đáng yêu cũng đáng yêu, có lúc cũng nghịch lắm.”

“Con nít nghịch chút cũng được, chứng tỏ là thông minh.” tài xế cười một cái nói.

“Đúng vậy, bảo bảo nhà chúng tôi chắc chắn là thông minh.” Mạc Du Tâm vui vẻ lắc lắc tay bảo bảo, nhưng mà cô giơ tay cũng thực sự mỏi, trong lòng không khỏi cảm khái, Tô Ngữ Băng một mình nuôi bảo bảo chắc chịu khổ không ít, còn có bạn cùng phòng với Tô Ngữ Băng, bọn họ cũng giúp chăm sóc bảo bảo không ít.

Khoảng 20 phút, ba người đến công viên thành phố Tây Ninh, công viên ở trung tâm thành phố, tiện cho mọi người chạy bộ buổi sáng, rèn luyện thân thể, bên trong cũng có chỗ giải trí, bất quá bảo bảo còn đang nhỏ, cái gì cũng không chơi được, chỉ có thể đưa bảo bảo đi ngắm hoa lá.

Bảo bảo thấy công viên có nhiều người, bỏ tay Mạc Du Tâm ra, vui vẻ lắc lư tay chân.

Có bác gái đi ngang qua, kéo theo con chó nhỏ màu trắng, chó trắng hoạt bát nhanh nhẹn, cái đuôi không ngừng lắc lư.

Bảo bảo chưa từng thấy qua chó, cảm thấy kỳ lạ, thấy giống con gấu đồ chơi của mình, hưng phấn chỉ vào con chó nhỏ: “nha nha nha~”

Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo chỉ vào con chó, cười một cái nói: “ừ, là con chó nhỏ, rất đáng yêu.”

Bảo bảo lại nhanh bị mấy quả bong bóng hấp dẫn, chỉ vào một hồi: “nha nha nha~”

“Đó là bóng bay, thả tay là sẽ bay lên trời, muốn chơi sao?” Mạc Du Tâm sờ khuôn mặt nhỏ của bảo bảo hỏi.

Bảo bảo lắc lắc cái đầu nhỏ, mắt tròn xoe nhìn bóng bay.

Mạc Du Tâm cười khẽ một tiếng nói với Tô Ngữ Băng: “để mình qua mua cho Tiểu Nguyệt Lượng một cái để chơi.”

Mạc Du Tâm cất bước đi tới trước mặt bác gái bán bóng bay, mua một quả bóng bay hồ ly mang về.

Bảo bảo hưng phấn đưa tay muốn cầm: “nha nha nha~”

“Mommy cầm cho con, nếu không chút nữa con thả tay là bóng bay đó.” Mạc Du Tâm giải thích với bảo bảo, nhưng bảo bảo nghe không hiểu, vẫn muốn cầm.

Mạc Du Tâm đành cột dây bóng bay vào tay mình, để bảo bảo cầm ngón tay mình, bảo bảo quẹt tay mình thì bóng bay cũng động đậy theo, bảo bảo càng thêm vui vẻ cứ lắc lắc ngón tay Mạc Du Tâm.

Hai người vừa chơi với bảo bảo vừa dạo công viên, Mạc Du Tâm thấy trán Tô Ngữ Băng ra mồ hôi, liền lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng phản ứng kịp, Mạc Du Tâm đang lau mồ hôi cho nàng, nhìn Mạc Du Tâm một chút, đứng đó không né tránh, dù sao bạn bè lau mồ hôi cho nhau là bình thường.

“Ngữ Băng, bảo bảo thân với mình hồi nào không biết, cậu này xem còn đang nắm tay mình chơi nè, hay là để mình bế chút nha? mình thấy bảo bảo chỉ hơn 10kg thôi, chừng một túi gạo, cậu cứ ôm như vậy cũng nặng, để mình bế phụ cho.” Mạc Du Tâm nhao nhao muốn thử.

Trời nóng vậy còn phải bế bảo bảo, vừa mệt vừa nóng, mà Mạc Du Tâm cũng thích bảo bảo, muốn được gần bảo bảo nhiều hơn.

Tô Ngữ Băng bế bảo bảo một đường cũng đã thấy mệt, hơn nữa nàng còn đang thời kỳ cho con bú, ngực bị đè có chút đau, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm nói: “hay là… cô thử đi.”

“Ừ, được.” Mạc Du Tâm một bên đáp lời, một bên lắc tay bảo bảo nói: “mommy bế Tiểu Nguyệt Lượng đi chơi được không?”

Bảo bảo đưa tay đáp lời: “nha nha~”

“Được rồi, đến lượt mình bế Tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng ta nào.” Mạc Du Tâm giúp Tô Ngữ Băng cởi đai đeo, một bên nhỏ nâng chân bảo bảo.

Tô Ngữ Băng lại giúp Mạc Du Tâm đeo đai bế bảo bảo, lúc này trước người Mạc Du Tâm có thể tiểu bảo bảo đáng yêu nữa.

Bảo bảo hiếu kỳ nhìn mommy nhà mình, lại ngước đầu nhìn mommy đang bế mình, cái tay nhỏ giơ lên không biết đang nghĩ gì.

Mạc Du Tâm vội đưa tay mình cho bảo bảo, bảo bảo thấy dây bong báy liền vui vẻ, nắm sợi dây trên cổ tay Mạc Du Tâm chơi đùa.

Mạc Du Tâm cười nhìn bảo bảo chơi bóng bay, vui vẻ nói với Tô Ngữ Băng: “thể trọng của bảo bảo cũng gần một túi gạo nhỏ rồi, thật ngoan.”

Mạc Du Tâm nhìn ánh mắt bảo bảo tràn đầy thích thú, những điều này Tô Ngữ Băng đều nhìn thấy, Mạc Du Tâm đã thay đổi, còn nhiều lần giúp mình nàng đều nhìn thấy, có điều khiến nàng khó hiểu vì sao đến hiện tại Mạc Du Tâm mới nhớ đến bảo bảo? trước kia thì sao? Mạc Du Tâm trước đó chưa từng nghĩ bảo bảo cũng là con của cô ta sao?

Nhưng giờ Tô Ngữ Băng biết có nói mấy chuyện này cũng không được gì, bởi vì nó đã xảy ra rồi, dù Mạc Du Tâm xin tha lỗi, nhận lỗi, cũng không thay đổi được gì, nàng chỉ hy vọng lần này Mạc Du Tâm có thể nói lời giữ lời, thực sự quyết định nuôi bảo bảo cùng mình.

Mạc Du Tâm lúc này đang đắm chìm chơi với bảo bảo, cảm giác trước người có thêm một sinh mạng nhỏ càng thấy đáng yêu hơn, hơn nữa còn thích chơi với mình, tự mình chơi cùng bảo bảo, bảo bảo không khóc còn nắm tay mình chơi cùng.

Trước ngực truyền đến nhiệt độ của bảo bảo, tỏ rõ sinh mệnh nhỏ này đang thân cận với mình, Mạc Du Tâm nghĩ sau này phải đối tốt với bảo bảo và Ngữ Băng nhiều hơn nữa.

Cô nghĩ, đi tới chỗ Tô Ngữ Băng, đưa cái tay không rảnh nắm Tô Ngữ Băng, cười nói: “cà nhà chúng ta cùng đi, mình đưa Tiểu Nguyệt Lượng đi xung quanh dạo một chút.”

Bảo bảo chưa từng đến công viên, cái gì cũng hiếu kỳ, lại chỉ mấy bạn nhỏ chơi xe lửa nhỏ, nàng thấy mấy bạn lớn hơn mình ngồi xe lửa chơi, nhìn không chuyển mắt, không quên phát biểu ý kiến: “nha nha nha nha~”

Mạc Du Tâm vừa bế con, vừa dịch tiếng của bảo bảo: “ừ ừ, Tiểu Nguyệt Lượng cũng muốn chơi a, chờ hai năm nữa Tiểu Nguyệt Lượng có thể chơi rồi, đến lúc đó cho con chơi đã luôn được không?”

“Nha nha,” mắt bảo bảo lại sáng lên chỉ vào xe lửa.

Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “ừ, sau này chắc chắn sẽ cho con chơi.”

Bảo bảo ở trước người không khác cái tiểu hỏa lò, chút sau trên mặt Mạc Du Tâm cũng xuất mồ hôi, nhưng cô lại thích tiểu hỏa lò trước ngực, là con gái Tiểu Nguyệt Lượng của cô.

Tô Ngữ Băng đứng bên cạnh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm ngoan ngoãn đứng im, tùy ý Tô Ngữ Băng lau mồ hôi cho mình.

Tô Ngữ Băng vừa lau vừa cười nói: “giờ biết tiểu hỏa lò lợi hại rồi chứ, treo trên người nóng đúng không.”

Mạc Du Tâm gật đầu cười nói: “nóng mình cũng hài lòng, hy vọng sau này mình có được nhiều cơ hội hơn, nóng nữa mình cũng thích.”

Cánh tay sáng bóng của Tô Ngữ Băng đong đưa trước mặt Mạc Du Tâm, đôi mắt hơi cười nói: “được, vậy sau này mỗi lần ra ngoài sẽ để cô bế Tiểu Nguyệt Lượng.”

“Nha nha~” bảo bảo nghiêng đầu ở trên ngực Mạc Du Tâm cọ cọ.

Mạc Du Tâm thấy bảo bảo làm nũng với mình càng vui vẻ hơn, bế bảo bảo lắc lư một hồi, Tô Ngữ Băng thấy sắp đến giờ, liền nói với hai người: “phải về rồi, giờ này nên cho Tiểu Nguyệt Lượng bú sữa rồi, nàng chơi cả buổi chiều cũng mệt rồi.”

Mạc Du Tâm ôm tiểu hỏa lô trước ngực, mặc dù có nóng, nhưng trong lòng cũng tràn trề vui vẻ, giờ phải nói đi về rồi, Mạc Du Tâm không nỡ, nhưng lại sợ bảo bảo mệt, dù sao bảo bảo cũng chưa tới 5 tháng.

“Được rồi, chúng ta ra cửa tây đón xe đi, cửa tây gần một chút.” nói rồi Mạc Du Tâm lại sờ sờ bảo bảo.

Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng nói: “được rồi, đâu phải là không gặp nữa, gần đây khí trời tốt, chờ có thời gian chúng ta đưa Tiểu Nguyệt Lượng ra ngoài chơi là được.”

“Ừ, chỉ có chút luyến tiếc Tiểu Nguyệt Lượng.” Mạc Du Tâm nhỏ giọng lầm bầm nói.

Rất nhanh ba người bắt xe đi về, bảo bảo ở trong xe chơi cũng đã mệt, hai mắt nhắm lại nhìn là biết muốn ngủ rồi, Mạc Du Tâm nhẹ nhàng nâng bảo bảo, để bảo bảo dựa vào mình nghỉ ngơi.

Tô Ngữ Băng nhỏ giọng nói: “mỗi ngày lúc này đã uống sữa no, đi ngủ rồi, hôm nay cũng đã cố chơi thời gian dài hơn rồi.”

“Ừ, thật ra mình còn muốn nói chuyện đó, hay là chúng ta ra ngoài ở đi? ở hội đấu giá mình kiếm được số tiền đủ mua một căn hộ, đúng lúc cho ba người ở, bảo bảo còn ở ký túc sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng của cậu nghỉ ngơi, ra ngoài rồi thì sẽ có thể chăm sóc Tiểu Nguyệt Lượng, chúng ta có thể mướn dì bảo mẫu, ban ngày giúp chăm Tiểu Nguyệt Lượng, tối thì mình tự chăm,” Mạc Du Tâm lần nữa nói ra ý kiến của mình.

Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút, mím môi nói: “để tôi nghĩ lại.”

Nàng cũng có lo lắng của mình, mình thực sự muốn ở cùng Mạc Du Tâm sao? hiện tại các nàng nói là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng Mạc Du Tâm là alpha, ở chung thực sự hợp sao? nhưng mà chuyện của Tiểu Nguyệt Lượng cũng đã làm phiền các bạn cùng phòng rất nhiều rồi, không nói gì khác giúp mình chăm sóc Tiểu Nguyệt Lượng, ba người bạn cùng phòng ra sức không ít, thậm chí cũng không có thời gian ra ngoài giải trí, điều này trong lòng Tô Ngữ Băng cũng thực sự hổ thẹn, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa dám chắc chắn quyết định được.

Phải dọn ra ở cùng Mạc Du Tâm sao? phải tin tưởng Mạc Du Tâm sao? trong lòng Tô Ngữ Băng còn có chút bồn chồn.

Thấy Tô Ngữ Băng còn chưa nghĩ ra, Mạc Du Tâm đáp: “ừ, cậu này cứ suy nghĩ trước đi, không cần vội, mình còn chưa lấy phòng nữa.”

Rất nhanh xe taxi đến gần trường đại học Tây Ninh, ghi danh với bảo vệ cổng, để tài xế chở Tô Ngữ Băng tới dưới lầu ký túc xá.

Mạc Du Tâm nhẹ nhàng xuống xe, bảo bảo cũng tỉnh, hai mắt lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện dường như mình đã về.

Tô Ngữ Băng giúp Mạc Du Tâm cởi móc treo trên người ra, bế bảo bảo, chỉ có vài bước Tô Ngữ Băng cũng không đeo đai nữa.

“Ngữ Băng cậu về trước đi, bảo bảo cũng mệt rồi.” Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo nói.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 71



Bảo bảo thấy mẹ không đi cùng cô, cái miệng bĩu bĩu muốn nắm tay Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm khom người dỗ dành bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta nhớ momy? momy cũng nhớ con, momy hứa với con được không? rất nhanh momy sẽ đưa con ra ngoài chơi cùng a.”

Tô Ngữ Băng kéo tay bảo bảo đang nắm tay Mạc Du Tâm xuống, dỗ dành nói: “chúng ta về ăn cho no được không? mấy ngày nữa sẽ đưa con ra ngoài chơi.”

Tô Ngữ Băng vừa dỗ vừa vội nói với Mạc Du Tâm: “cô đi trước đi, nếu không Tiểu Nguyệt Lượng cứ nhìn theo cô.”

“Được.” vì muốn để bảo bảo về nhà ngủ sớm, Mạc Du Tâm đành xoay người đi trước.

Sau đó bảo bảo liền không vui, âm thanh đề cao hơn: “nha a a a~”

Mạc Du Tâm không nhịn được quay đầu nhìn lại, thấy bảo bảo vung tay nhỏ với mình, lại muốn đến ôm nàng một cái, Mạc Du Tâm đau lòng, viền mắt đỏ lên, hôm nay mới gặp lần đầu, lại không đành rời xa bảo bảo.

Tô Ngữ Băng thấy cô quay đầu lại, liền phất tay với cô, ý nói cô đi mau, nếu không chút nữa bảo bảo sẽ làm loạn.

Mạc Du Tâm chỉ có thể nghiêng đầu qua chỗ khác, bước đi nhanh hơn, cho đến khi xa hơn, Mạc Du Tâm quay lại thì thấy Tô Ngữ Băng và bảo bảo đã đi mất, liền nghĩ hai người đã về phòng rồi.

Bên kia Tô Ngữ Băng thấy bộ dạng lưu luyến của bảo bảo có chút ghen tị, gãi gãi mặt bảo bảo hỏi: “có khi nào mami thấy con như vậy đâu? sao mới gặp momy có một lần đã không muốn cho người ta đi rồi? thích momy vậy sao?”

“Nha nha nha nha~” bảo bảo ủy khuất dùng âm thanh sữa của mình chỉ chỉ cửa thang máy.

Tô Ngữ Băng tự động phiên dịch tiếng của bảo bảo, “à, muốn momy theo con đến đây hả? không được nha, mẹ đang ở ký túc Omega đó, momy con là Alpha, không thể vào được.”

Bảo bảo ngước đầu mở miệng: “nha nha ~”

“Muốn đi với momy hả? momy mới nói sẽ đưa chúng ta ra ngoài ở, Tiểu Nguyệt Lượng muốn không?” Tô Ngữ Băng nắm tay bảo bảo lắc lắc hỏi.

“Nha ~” bảo bảo đáp lại.

“Muốn hả? Tiểu Nguyệt Lượng muốn, để mẹ suy nghĩ đã, không được thì chúng ta cùng đi tìm momy được không?” Tô Ngữ Băng cười ôn nhu với con gái nói.

“Nha nha.” bảo bảo vừa nói vừa cười.

Quay về ký túc Phó Chi Đào vẫn còn ở trong phòng, Tô Ngữ Băng có chút kinh ngạc hỏi: “Đào Đào, sao bồ không về nhà vậy? hôm nay không phải Trung Thu sao?”

“Ừ, hàng năm mọi người đều về nhà, mai 16 về cũng vậy mà, hôm nay ở lại chơi Trung Thu với Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta.” Phó Chi Đào đi tới chỗ bảo bảo cười, nhớ ra gì nói liền nói với Tô Ngữ Băng: “sao về trễ vậy? làm Tiểu Nguyệt Lượng mệt rồi a.”

Tô Ngữ Băng cười khẽ lắc đầu, “bên ngoài vui vậy, nàng lần đầu đi công viên, thấy cái gì cũng tò mò, nên về muộn một chút, hỡn nũa vừa rồi ở dưới lầu, Tiểu Nguyệt Lượng luyến tiếc momy nó, hai người lưu luyến nửa ngày không rời rồi.”

Phó Chi Đào cười cười, xuống giường ôm Tiểu Nguyệt Lượng, chọc bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lương chúng ta sao lập trường không có kiên định vậy? bị momy nói vài câu đã dụ đi rồi?”

Bảo bảo nghe cũng không hiểu gì, bị Phó Chi Đào chọc cười ha ha ha.

Tô Ngữ Băng rửa sạch tay, bế bảo bảo cho nàng bú sữa, bảo bảo đi một buổi chiều, lúc này cũng đói lắm rồi, ăn ngon miễn bàn.

Ăn no, cái miệng cũng không dùng sức nữa, Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo đã mệt mà ngủ, bộ dạng thật đáng yêu.

Tô Ngữ Băng nghĩ bảo bảo cũng đã ăn no rồi, thay tả cho bảo bảo, đặt vào giường nhỏ để bảo bảo ngủ thoải mái hơn.

Phó Chi Đào thấy Tô Ngữ Băng ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: “Ngữ Băng? nghĩ gì ngẩn ngơ vậy?”

Tô Ngữ Băng nhìn Phó Chi Đào một cái, nghĩ một chút rồi nói với Phó Chi Đào, “Đào Đào, trước đó ở hội đấu giá Mạc Du Tâm bán được hai khối ngọc, cô ấy nói với mình định mua căn hộ, để cho mình và bảo bảo qua ở cùng.”

“Bồ đồng ý rồi hả?” Phó Chi Đào vội hỏi.

“Chưa, mình nói với cô ta để mình suy nghĩ đã, bảo bảo còn đang thích cô ta, hơn nữa để bảo bảo ở ký túc như vậy cũng không phải cách.” Tô Ngữ Băng nghĩ một chút nói.

Phó Chi Đào thở dài nói với Tô Ngữ Băng: “mà bồ đã nghĩ kỹ chưa, đây không phải là chuyện đùa đâu, Ngữ Băng bồ đã nghĩ việc sau này chưa? bồ có thực sự muốn dọn ra ngoài ở cùng Mạc Du Tâm không? sau này muốn tìm Alpha khác để yêu cũng khó lắm đó.”

Tô Ngữ Băng gật đầu nói: “mình hiểu ý cậu, mình cũng không có ý định ở cùng người khác sau này, nhưng mà ra ngoài sớm mình cũng không có dự định gì cả, chỉ định cho Tiểu Nguyệt Lượng gặp Mạc Du Tâm vài lần, nếu cô ấy đối tốt với Tiểu Nguyệt Lượng thì mình sẽ đồng ý.”

“Ừ, mặc kệ bồ quyết định ra sao, tụi mình vẫn ủng hộ cậu, nếu Mạc Du Tâm dám dở trò, mình mang chị em ký túc đến tính sổ cô ta.” Phó Chi Đào cổ động cho Tô Ngữ Băng, tuy nàng hay hoài nghi thái độ của Mạc Du Tâm, nhưng mà hiện tại Tô Ngữ Băng đã không đi làm đêm nữa rồi, sức khỏe cũng đã tốt hơn, cười cũng nhiều hơn, nếu Ngữ Băng muốn ra ngoài ở, nàng cũng tộn trọng lựa chọn của bạn mình.

“Cảm ơn Đào Đào, mình biết các cậu tốt nhất.” Tô Ngữ Băng cười một cái nói.

“Dĩ nhiên rồi, mình đặt cơm rồi, chúng ta cùng Tiểu Nguyệt Lượng ăn Trung Thu thôi.” Phó Chi Đài cười một cái nói.

Mạc Du Tâm về ký túc chỉ còn một mình, các bạn cùng phòng đã về nhà ăn Trung Thu, Mạc Du Tâm lúc này cũng thấy mệt, liền gọi đồ ăn ngoài ở ký túc nghỉ ngơi.

Mình đã lâu không livestream rồi, Mạc Du Tâm bỏ xiên thịt lên bàn rồi mở livestream.

Cô vừa lên đã có không ít người vào xem.

Tiểu Diệp Ăn Cá: hu hu hu, người mất tích đã quay lại, nhớ tỷ tỷ quá đi ~

Mưa không bung dù: sau lâu rồi tỷ tỷ không livestream? hôm nay làm cái gì vậy? vẫn điêu khắc đá sao?

Đánh quái thú: lầu trên thật trung thực, bọn tôi muốn xem mặt tỷ tỷ, mấy người lại đòi xem đá?

Trái tim nhỏ: tỷ tỷ, bạn gái chị giận rồi, muốn tỷ tỷ hôn nha ~

Mạc Du Tâm bị đan mạc chọc cười, nói: “hôm nay hơi mệt nên không có khắc đá, tôi vừa ăn tối vừa nói chuyện với mọi người,” Mạc Du Tâm đem thịt xiên ra cho fan xem qua màn ảnh.

Tiểu Diệp Ăn Cá: đáng ghét, để fan ch** n**c miếng ~

Mưa không bung dù: tỷ tỷ tối ăn đồ dầu mỡ không sợ mập hả?

Đánh quái thú: a, tôi muốn tỷ tỷ đút tôi ăn ~

Trái tim nhỏ: tôi không muốn vậy, tôi muốn tỷ tỷ cưới tôi.

Mạc Du Tâm xem bình luận bị chọc cười: “thể chất tôi rất tốt, tối ăn đồ chiên uống nước có gas cũng không sao.”

Xem tiếp bình luận bên dưới rồi trả lời: “cưới bạn thì không được rồi, con gái tôi đã năm tháng rồi.”

Mạc Du Tâm nói xong, bình luận bên dưới so với trước còn nhiều hơn.

Tiểu Diệp Ăn Cá: mắc cười, tỷ tỷ lấy cớ này cũng tệ quá đi!

Trời mưa không bung dù: có con 5 tháng rồi, tôi thấy cô vẫn còn là con nít mà.

Đánh quái thú: tỷ tỷ, con là của tôi sao? để tôi tới lo ~

Mạc Du Tâm vừa ăn xiên thịt vừa bị đạn mạc chọc cười, lúc sắp kết thúc Mạc Du Tâm phát hiện, mình ăn uống so với khắc đá càng có nhiều người xem hơn, đúng là một mặt của thế giới, bất quá cô vẫn muốn dựa vào năng lực hơn.

Một giờ sau, Mạc Du Tâm tắt live, rửa mặt đi ngủ, mấy ngày nay đi lại nhiều, cũng đã mệt mỏi rồi, nằm trên giường chơi di động.

Sau đó nhận được hình bảo bảo đã ngủ của Tô Ngữ Băng, bảo bảo trong hình đã ngủ say, không biết nghĩ gì cái miệng còn đang chẹp chẹp sữa, bộ dạng rất đáng yêu.

Mạc Du Tâm gửi emoji cảm ơn cho Tô Ngữ Băng, lưu hình bảo bảo lại, để khi nào nhớ con thì lấy ra xem.

Bên kia biệt thự Tô gia, không có chút không khí của Trung Thu, nhất là Tô Ngữ Băng trả tiền mẹ cho nàng, điều này khiến Trình Nhã Nhàn đau lòng, đến cả tiền con gái cũng không nhận, thực sự không muốn về nữa sao?

Không phải Tô Ngữ Băng không muốn về, mà là cảm thấy mình không còn mặt mũi đi gặp cha mẹ, vì nàng chọn sai nên nàng tự chịu, không dám dùng tiền của nhà.

Ba người gia đình Tô Thừa Nghiệp ngồi trước bàn ăn, trên bàn cơm im lặng, không khí vui tết cũng không có.

Tô Hạo Sơ chịu không nổi không khí khó chịu này, đứng dậy nói: “con ăn xong rồi.” định về phòng mình,

Tô Thừa Nghiệp liền ngăn lại, “khoan đã, mày ăn vài miếng đã về phòng làm cái gì? nhà này còn là cái nhà sao?”

Tô Hạo Sơ nhớ lần trước ở bữa tiệc Tô Ngữ Băng chịu khổ, lúc này cũng không nhịn được, xoay người nói với Tô Thừa Nghiệp, “nhà này đã sớm không còn là nhà rồi, Ngữ Băng làm sai, nhưng ai dám chắc là mọi chuyện đều đúng đâu? nó cũng biết sai rồi, vì sao không cho em nó về? ba, ba thực sự không cần đứa con gái này sao?”

Tô Thừa Nghiệp cũng không vừa, trước đó để vợ cho con gái tiền, ông đã mắt nhắm mắt mở rồi, cũng ám chỉ mình không còn tức giận nữa, nhưng con gái lại không nghe, đã không nhận sai còn trả lại tiền, cái này khiến Tô Thừa Nghiệp sắp nguôi cơn giận lại tức nhiều hơn.

Lúc này ông không muốn nghe ai nói tốt cho Tô Ngữ Băng, liền ném đũa một cái, lớn tiếng nói: “tôi nói rồi, lần trước từ lúc nó bắt đầu ra khỏi cửa Tô gia, tôi đã không còn đứa con gái này, mày lần nào cũng nhắc đến nó, mày định chọc tao tức chết sao? được, nếu đã nghĩ cho em gái mày vậy, thì phạt mày nửa tháng không được ra cửa.”

Tô Hạo Sơ cũng tức giận, em gái không ở nhà thì làm gì còn là cái nhà nữa, một nhà ba người cũng chả có gì vui vẻ, không ai cười nổi, lúc này cũng tức giận nói: “không ra khỏi cửa thì không ra, nghẹn chết tôi rồi.”

Bàn cơm chỉ còn lại Tô Thừa Nghiệp và Trình Nhã Nhàn, Trình Nhã Nhàn biết Tô Thừa Nghiệp đang bực bội, không khuyên nhiều, bữa cơm gia đình lại thành như vậy, bà thở dài dựa lưng vào ghế, không biết con gái như thế nào rồi.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 72



Tuần này Mạc Du Tâm ở ký túc xá làm livestream về ngọc, và đi xem căn hộ, từ sáng đến tối không có giờ rảnh, nhưng cũng đã tìm được căn hộ vừa ý, căn hộ 70 mét vuông, có hai phòng ngủ, căn hộ mới xây còn sạch sẽ, chủ nhà đi nước ngoài quanh năm, cho nên phòng còn mới, chưa từng có người ở, cơ bản Mạc Du Tâm không cần lo quá nhiều.

Nhưng mà thủ tục sang tên phải chờ đến ngày nghỉ thứ 11 mới kết thúc, cũng may Mạc Du Tâm không nóng vội.

Triệu Anh Chi ở căn hộ Mạc Du Tâm thuê được một tuần cũng dần thích nghi với với hoản cảnh nơi này, đúng là so với làng bà ở thoái mái hơn nhiều, trong thời gian này Mạc Du Tâm cũng thường xuyên đến xem.

Ngày 10 tháng 10 đi học bình thường, cũng may Mạc Du Tâm không có lớp, cô đến căn hộ bên kia sớm, thấy Mạc Văn Nhân dọn đồ, nhao nhao muốn đi học.

Mạc Văn Nhân thấy Mạc Du Tâm thì vui vẻ, “tỷ, sáng nay chị không có lớp sao? sao lại đến đây?”

Mạc Du Tâm cười nói: “ngày đầu đi học, tỷ và mẹ đưa em đi.”

“Em đã 20 rồi, không phải con nít, còn cần người đưa đi nữa sao?” cô bé nói xong có chút xấu hổ, nhưng cũng rất vui vì tỷ tỷ đến đón nàng đi học.

“20 sao lại không phải là con nít nữa, không phải em luôn nhỏ hơn tỷ tỷ này một tuổi sao?” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

“Hai đứa rảnh nói nhiều quá, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Triệu Anh Chi thay bộ đồ mới Mạc Du Tâm mua cho, thúc giục nói.

“Được, chúng ta đi thôi.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Chưa đến 7 giờ, ngoài cổng trường đã có không ít người đi tới, vì có nhiều người phải học lại, nên tuổi Mạc Văn Nhân cũng xấp xỉ họ, cũng không có gì là đột ngột.

Cô bé nhìn mặt trời lên cao khuôn mặt tươi cười, nhìn tỷ tỷ và mẹ ở phía sau cười nói: “mẹ, tỷ, con vào đây.”

“Được, Nhân Nhân cố lên, đừng gắng học quá, để ý sắc khỏe.”

“Dạ.” cô bé đỏ mặt, xoay người vào trường, nàng sợ nhìn tỷ tỷ thêm sẽ không nhịn được mà khóc, khi bước vào cổng trường nàng cũng thay đổi quyết tâm nồng nhiệt hơn.

Mạc Du Tâm đưa mẹ xuống lầu, còn mình đi tìm mô giới làm thủ tục, làm xong cũng hết hai ngày, có một ngày đi học thì gặp Tô Ngữ Băng, ngồi cùng chỗ với Tô Ngữ Băng, còn lại không phải cô bận thì Tô Ngữ Băng bận, không có thời gian đưa bảo bảo ra ngoài chơi.

Vất vả cũng xong thủ tục, Mạc Du Tâm nhận được giấy tờ nhà, sau đó nghĩ biến một phòng ngủ thành phòng cách âm để làm việc, phòng còn lại để Tô Ngữ Băng và bảo bảo ở, còn mình ngủ ở sô pha cũng được, cũng không có gì khác biệt khi ngủ một mình, quyết định xong cuối tuần Mạc Du Tâm bắt đầu làm những việc này.

Mấy ngày qua cô mệt đến chỉ muốn ngủ, 8 giờ tối đã không mở mắt nổi, rất nhanh đã ngủ.

9 giờ hơn Tô Ngữ Băng canh bảo bảo thức dậy, định cho bảo bảo uống sữa, thay tả, nhưng lại thấy sắc mặt bảo bảo đỏ hơn bình thường.

Tô Ngữ Băng sờ trán bảo bảo, phát hiện trán bảo bảo nóng ran.

Bảo bảo bị Tô Ngữ Băng chạm vào, mở hai mắt mở mịt, khó chịu khóc oa oa.

“Sao vậy Ngữ Băng?” Phó Chi Đào vội vàng từ trên giường xuống.

Tô Ngữ Băng vội nói: “hình như phát sốt.” Tô Ngữ Băng vừa dỗ bảo bảo trong ngực vừa nói.

Bảo bảo không nín còn khóc to hơn, giọng cũng khàn đi, sữa lúc chiều uống cũng nôn ra hết, Tô Ngữ Băng hoảng đến khóc, vội nói với bạn cùng phòng: “mình đưa bảo bảo đi bệnh viện.”

“Mình đi với bồ.” Diêu Thiến vội thay quần áo.

Phó Chi Đào nghĩ một chút, Tô Ngữ Băng còn đang mặc quần áo cho bảo bảo thì nàng gọi điện cho Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm đang ngủ ngon, bị cuộc gọi của Phó Chi Đào làm cho tỉnh, thấy tên Phó Chi Đào thì nghe máy: “trễ vậy rồi còn có chuyện gì sao?”

Âm thanh Phó Chi Đào cũng sốt ruột, “Mạc Du Tâm, Tiểu Nguyệt Lượng sốt rồi, còn nôn cả sữa bú lúc chiều, chúng tôi đang chuẩn bị đưa Tiểu Nguyệt Lượng đi bệnh viện.”

Mạc Du Tâm vừa nghe bảo bảo có chuyện, liền từ trên giường bật dậy, vừa nói vừa vội vàng thay quần áo, “mọi người đừng vội, mình tới ngay, bảo bảo vẫn còn khóc sao?”

“Ừ, mới tỉnh vẫn còn khóc, chắc là khó chịu.” Phó Chi Đào vội nói.

“Mình biết rồi, mình đến ngay.” Mạc Du Tâm đổi bộ đồ thường ngày.

Bạn cùng phòng thấy cô vội vàng liền hỏi: “sao vậy? bảo bảo xảy ra chuyện gì hả?”

Mạc Du Tâm cẩm thẻ ngân hàng, nói với Giang Thiển, “Giang Thiển, bà cho tui mượn xe được không? tui lái đi đón Tiểu Nguyệt Lượng.”

Giang Thiển thấy cô vội như vậy, cũng ném chìa khóa xe đến, “bà mau đi đi, chú ý an toàn.”

“Yên tâm đi, cảm ơn Giang Thiển.” Mạc Du Tâm không nói nhiều, cũng may tên cặn bã này đã thi đậu bằng lái xe rồi, nếu không ra ngoài cô còn phải gọi xe tới.

Cô xuống lầu, Tô Ngữ Băng đã bọc bảo bảo lại kín đáo rồi, Diêu Thiến và Phó Chi Đào đi xuống cùng nàng, ba người đi về phía cổng ký túc, đúng lúc gặp Mạc Du Tâm lái xe đến.

Mạc Du Tâm mở kính xe xuống, vừa dừng xe vừa nói với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, mau lên xe, chúng ta lái xe ra ngoài nhanh hơn.”

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm đến thì vội vàng lên xe, vừa kéo dây an toàn vừa nói với bạn cùng phòng: “Đào Đào, Thiến Thiến, mấy bồ về trước đi, chỗ này có Mạc Du Tâm rồi, tụi mình đi trước, mình sợ không kịp.”

“Đi nhanh đi, đừng để trễ.” Phó Chi Đào vội khoát tay, ý bảo hai người không cần để ý các nàng.

Mạc Du Tâm vội quay đầu lái tới hướng cổng trường.

Bên kia, Tô Ngữ Băng nhịn không được mà rơi nước mắt, bảo bảo lúc chiều còn khỏe mạnh, tối ngủ cũng bình thường, sao lúc này lại đột nhiên nóng lên, nghĩ đến bảo bảo khó chịu, trong lòng Tô Ngữ Băng càng khó chịu, vừa dỗ bảo bảo vừa khóc cùng bảo bảo.

Mạc Du Tâm tập trung lái xe, vừa an ủi: “Ngữ Băng, đừng hoảng, qua cái đèn giao thông nữa là đến ròi, bảo bảo của chúng ta nhất định không sao.”

Âm thanh Tô Ngữ Băng mang tiếng nức nở, “rõ ràng ban ngày không có chuyện gì, sao đến tối lại nóng ran như vậy, giống như lần trước vậy, hy vingj đừng bị viêm phổi.”

“Không đâu, bảo bảo chúng ta may mắn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ bệnh được.” Mạc Du Tâm vừa nói, vừa đạp chân ga, rất nhanh xe dừng ở ở bệnh viện đứng đầu thành phố Tây Ninh.

Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm xuống xe, vội tới phòng cấp cứu.

Mạc Du Tâm đi trước nhấn nút khẩn cấp, để bác sĩ đến xem tình hình của đứa nhỏ.

Bác sĩ nhìn bảo bảo còn đang khóc, hỏi Tô Ngữ Băng, “em bé ngoại trừ sốt ra thì còn bệnh nào khác không?”

Tô Ngữ Băng vội trả lời: “khi tối còn nôn cả sữa bú lúc chiều.”

Bác sĩ gật đầu rồi nói: “chắc là viêm phổi nhẹ, nhưng mà phải chờ đến sáng mai chụp X-Quang để xác nhận đã, vậy đi trước tiên truyền dịch hạ sốt đã, không có vấn đề gì lớn đâu.”

Nghe bác sĩ nói vậy, Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hộ sĩ mang túi dịch đến, Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo ngồi trên giường bệnh, hộ sĩ đến truyền dịch cho bảo bảo, bảo bảo lúc này còn khó chịu khóc không ngừng.

Tô Ngữ Băng đành ôm con vào lòng, vừa hống con vừa khóc với con.

Hộ sĩ thấy bảo bảo tóc dài còn dày, liền nói với Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm: “tóc bé dài quá, không tiện truyền dịch, tôi sẽ cạo một chỗ đi.”

Tô Ngữ Băng giữ chặt bảo bảo trong ngực, có chút không đành lòng, bảo bảo còn nhỏ vậy, đã phải gắn kim truyền dịch trên đầu rồi.

Mạc Du Tâm nhìn cái đầu rậm tóc của bảo bảo cũng không đành lòng, nhưng mà truyền dịch cho bảo bảo quan trọng hơn, đau lòng nhìn bảo bảo dặn hộ sĩ, “hộ sĩ, nhờ cô nhẹ thôi, em bé còn chưa tới năm tháng.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ làm nhanh gọn, hai người giữ bé là được, đừng để bé quấy.” hộ sĩ dặn dò, sợ chút nữa cạo tóc làm tổn thương bảo bảo.

Tô Ngữ Băng ôm chặt bảo bảo, âm thanh nức nở: “Tiểu Nguyệt Lượng của mẹ ngoan được không? chờ hộ sĩ truyền dịch cho Tiểu Nguyệt Lượng sẽ không khó chịu nữa.”

“Oa oa oa~” bảo bảo nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bùng, Mạc Du Tâm nhìn mà viền mắt cũng đỏ lên, hận không thể bệnh thay bảo bảo, chịu tội thay bảo bảo.

Lại nhỏ nhẹ nói với hộ sĩ: “nhờ cô làm nhẹ thôi, em bé còn nhỏ, tội sợ bé đau.”

Hộ sĩ nhìn bộ dạng Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng, vừa cạo tóc cho bảo bảo vừa nói: “yên tâm đi, chúng tôi cũng không muốn truyền hai kim làm gì, hai người dỗ con dùm tôi, đừng để bé quấy, tôi cố gắng truyền một kim là được.”

“Vâng, cảm ơn cô.” Mạc Du Tâm vội đáp lại.

Hộ dĩ cạo sạch tóc bên trán trái của bảo bảo, vốn đầu tóc mọc đều giờ thành bên cao bên thấp, “hai người giữ bé, một chút là xong rồi, nếu còn lắc là sẽ đau đó.”

“Được.” Mạc Du Tâm nói, đi tới giường giúp giữ bảo bảo lại.

Trên cái đầu nhỏ là kim truyền dịch to dài, viền mắt Mạc Du Tâm đỏ nhiều hơn, lần trước đứa bé ra ngoài chơi còn rất khỏe mạnh, chưa gì giờ đã bệnh rồi,

Bảo bảo bị giữ lại, khóc càng dữ hơn, còn muốn lắc đầu, Mạc Du Tâm đành phải giữa mặt bảo bảo không cho nàng nhúc nhích, nhìn bảo bảo khóc cô cũng đau lòng như bị người châm kim.

Cũng may trên đầu bảo bảo dễ tìm ven, hộ sĩ ghim kim vào thì nhỏ chút máu, liền dùng băng dính cố định trên đầu lại.

Bảo bảo bị châm đau gào một tiếng lớn khóc dữ dội hơn, cái này Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng cũng không đành lòng.

Tô Ngữ Băng vội ôm bảo bảo vào ngực dỗ dành, muốn cho bảo bảo ngủ sớm, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.

Trên đầu bảo bảo có băng dính, muốn đưa tay bóc, Mạc Du Tâm phải giữ hai tay nàng lại không cho nàng bóc ra, bảo bảo vốn khó chịu, lúc này không cho nàng quào loạn, nhất thời càng tức giận hơn, trợn mắt lên nhìn Mạc Du Tâm khóc, Mạc Du Tâm bị tiếng khóc của bảo bảo làm cho tan nát lòng.

“Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta đừng khóc được không? dùng sức như vậy ngày mai sẽ viêm họng đó, momy và mẹ đều ở đây với con mà, ngoan ngoãn có được không? nghỉ một chút, thuốc sẽ tác dụng, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta sẽ không khí chịu nữa.”

Tô Ngữ Băng ở sau ôm bảo bảo cũng không tốt hơn, nhìn đầu bảo bảo có kim châm, Tô Ngữ Băng cũng im lặng rơi lệ vì con.

Mạc Du Tâm thoải mái nói: “Ngữ Băng, bảo bảo chúng ta chắc chắn sẽ không sao, cậu này đừng quá đau lòng.”

Tô Ngữ Băng hít mũi gật đầu một cái với Mạc Du Tâm, lần trước bảo bảo nằm viện là bạn cùng phòng đi với nàng, lần này có Mạc Du Tâm đi cùng, mình so với lần trước cũng biểu hiện mạnh mẽ hơn nhiều, lần trước nàng đưa bảo bảo đến, chân cũng mềm nhũn, sợ suýt chút là bảo bảo xảy ra chuyện rồi.

Rất nhanh bảo bảo khóc mệt, liền nằm trong lòng Tô Ngữ Băng ngủ.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 73



“Để Tiểu Nguyệt Lượng lên giường ngủ đi, như vậy nàng sẽ thoải mái hơn một chút.”

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo đang ngủ, tự mình hôn một cái lên trán bảo bảo, lúc đến vẫn là tiểu công chúa xinh đẹp, lúc này tóc đã bị cạo như chó gặm, trên đầu còn có kim truyền dịch.

Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng để bảo bảo nằm lên giường bệnh, rồi đắp chăn cho bảo bảo, trong lòng mới thoáng nhẹ một chút.

Hai người ngồi một chỗ cạnh giường với bảo bảo, Mạc Du Tâm thấy bảo bảo thở đều đều, lúc này cũng yên tâm, cô đưa mắt nhìn Tô Ngữ Băng đang ngồi bên kia, lúc này mới thấy Tô Ngữ Băng còn mặc đồ ngủ.

Mạc Du Tâm nói với Tô Ngữ Băng bên cạnh: “mình đi mua tả cho bảo bảo, truyền dịch nhiều như vậy, mình sợ chút không có đồ thay.”

Tô Ngữ Băng lúc này cũng chậm lại gật đầu, nhỏ giọng nói: “mua thêm khăn nữa.”

“Ừ, mình sẽ quay lại.” Mạc Du Tâm nói rồi, đứng dậy đi tới siêu thị bệnh viện.

Cũng may siêu thị bệnh viện còn chưa đóng cửa, Mạc Du Tâm đi vào mua khăn lông lớn, nhỏ, tả, nước khoáng, khăn tay, bánh mì các loại, lúc ra khỏi siêu thị cô đã cầm theo một bao lớn.

Lúc Mạc Du Tâm quay về, Tô Ngữ Băng đang vuốt trán bảo bảo, lúc mới vào bệnh viện hộ sĩ đã đo nhiệt độ cho bảo bảo rồi, khi đó là 39 độ, lúc này Tô Ngữ Băng sờ trán bảo bảo cũng thấy không còn nóng như khi nãy nữa.

Mạc Du Tâm thấy nàng sờ trán bảo bảo thì tới nhỏ giọng hỏi: “sao vậy? còn sốt sao?”

Tô Ngữ Băng lắc đầu, vì khi này khóc nhiều nên âm thanh có chút khàn, “hình như hết nóng rồi, sắc mặt so với lúc nãy cũng đã đỡ hơn rồi, lúc chiều cũng không có gì cả, cũng tại tôi, tôi nên phát hiện sớm hơn.”

Mạc Du Tâm vỗ lưng cho Tô Ngữ Băng được thoải mái: “con nít sức miễn dịch vốn không tốt, cũng may cậu này phát hiện đúng lúc, sao mà trách được, mình thấy bảo bảo không có ho khan, hạ sốt rồi thì mai sẽ khỏe hơn thôi.”

“Hy vọng là vậy,” Tô Ngữ Băng đáp lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bảo bảo.

Mạc Du Tâm mở nắp chai nước đưa cho Tô Ngữ Băng một chai.

Tô Ngữ Băng nhận nước, nhỏ giọn nói: “cảm ơn.” không biết có phải nguyên nhân là Mạc Du Tâm ở đây không, Tô Ngữ Băng cảm giác lần này đưa bảo bảo đến bệnh viện trong lòng cũng không còn hồi hộp quá nhiều nữa, dù sao momy bảo bảo cũng ở đây, có chuyện gì cũng có thêm người để thương lượng.

Mạc Du Tâm mở thêm một chai nước nữa, uống vài ngụm rồi dùng khăn thấm ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho bảo bảo, thuận tiện giúp bảo bảo hạ nhiệt.

Trong đại sảnh phòng cấp cứu khá rộng, xung quanh còn có những tấm rèm lớn ngăn cách che lại, nhưng không có ích gì, cơ bản đều có thể thấy rõ tình huống xung quanh, chỗ này đã có không ít người đang ngủ, người nhà nằm bên giường hoặc chen chen trên cái băng giống giường ngủ, có người lót cả quần áo nằm trên sàn ngủ, mà khí trời này thì nằm trên mặt đất cũng không thấy lạnh.

Mạc Du Tâm nhẹ nhàng đụng đụng Tô Ngữ Băng nói: “cậu này nằm cạnh Tiểu Nguyệt Lượng ngủ một chút đi, hai người chúng ta thay nhau canh thức.”

“Tôi không mệt, cô ngủ đi.” Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo một chút nhỏ giọng nói.

“Lúc này chưa mệt nhưng rồi sẽ mệt thôi, ngày mai chúng ta còn phải chăm sóc Tiểu Nguyệt Lượng, nghe lời đi, cậu này ngủ trước, nửa đêm mình ngủ, hai người thay nhau thức trông bảo bảo sẽ tốt hơn, nếu không ngày mai không còn sức chăm bảo bảo.” Mạc Du Tâm ở một bên ôn nhu khuyên nhủ.

Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, bảo bảo cũng đã hạ sốt rồi, ngồi đây cũng không làm gì, liền gật đầu nói: “vậy được rồi, chờ bảo bảo truyền dịch xong tôi sẽ ngủ.”

Mạc Du Tâm gật đầu, bảo bảo truyền dịch cũng gần xong rồi, chừng chục phút nữa là xong, chờ thấy gần cạn, Mạc Du Tâm nhấn chuông đầu giường, hộ sĩ liền tới, thấy bảo bảo ngủ, hộ sĩ nhẹ nhàng rút kim truyền dịch cho bảo bảo.

Tô Ngữ Băng ấn xuống giúp bảo bảo, đề phòng chảy máu, sau khi xong việc, cận thận dán băng dính lại, sờ trán bảo bảo bảo, nhiệt độ bảo bảo lúc này đã ổn định lại, Tô Ngữ Băng mới có chút yên tâm.

Mạc Du Tâm nhẹ nhàng dời bảo bảo qua một bên, để Tô Ngữ Băng có chỗ nằm, nhỏ giọng nói: “ngủ đi, không mệt cũng phải nhắm mắt ngủ một chút.”

Tô Ngữ Băng gật đầu, “nhớ chút nữa gọi tội dậy thức thay cô.”

“Biết rồi, yên tâm đi.” Mạc Du Tâm đáp.

Chờ Tô Ngữ Băng nằm xuống, Mạc Du Tâm bắt đầu trông bảo bảo, lúc nảy bảo bảo hô hấp đều đặn, khuôn mặt cũng bình thường, nhìn đầu tóc có chút buồn cười, như bị gặm rớt một khối.

Mạc Du Tâm khẽ thở dài, một đứa nhỏ lại khiến cô phải động lòng như vậy, vừa rồi nghe tiếng bảo bảo khóc đau đớn, Mạc Du tâm cũng phải rưng rưng nước mắt, nếu không phải hộ sĩ đến chắc cô cũng đã khóc rồi.

Tiểu gia hỏa này đúng là tiểu quỷ đòi nợ, Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo càng thấy đáng yêu.

Không tới nửa giờ, bảo bảo bên cạnh Tô Ngữ Băng vẫn đang ngủ, tối nay mệt nhất sợ là Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm nghĩ để nàng ngủ nhiều một chút, tự mình thức cả đêm cũng không sao.

Phòng cấp cứu mở xuyên đêm, cách một tiếng Mạc Du Tâm sờ trán bảo bảo một lần, cũng may bảo bảo không còn sốt nữa.

Trong lòng Mạc Du Tâm lo lắng cho bảo bảo, thời gian cũng trôi qua nhanh, 5 giờ sáng, bảo bảo mơ màng mở mắt, sau đó “oa” một tiếng khóc lên.

Bảo bảo vừa khóc không chỉ làm Tô Ngữ Băng thức dậy mà còn khiến không ít người trong phòng cấp cứu phải dậy theo, cũng may mọi người thông cảm cho nhau, nên không oán trách gì.

Tô Ngữ Băng vội ngồi dậy xem bảo bảo.

Mạc Du Tâm cũng không biết thế nào, tiến đến hỏi: “sao lại khóc vậy? mình đi gọi hộ sĩ đến nha?”

Tô Ngữ Băng sờ mông bảo bảo lắc đầu nói: “chắc là tè ướt khó chịu, thay tả mới cho nàng trước.”

“Ừ.” Mạc Du Tâm đáp lời, xé túi tả, lấy một cái tả đưa tới cho Tô Ngữ Băng.

Rồi tự mình đến xem: “cái này làm thế nào? Ngữ Băng cậu này chỉ cho mình với.”

Tô Ngữ Băng tháo tả ướt cho bảo bảo ra, dùng khăn em bé lau khô mông cho bảo bảo, sau đó thay tả mới cho bảo bảo, dán đai hai bên lại là xong, “kéo căng vừa là được, chặt quá thì Tiểu Nguyệt Lượng khó chịu, lỏng quá thì nước tiểu tràn ra ngoài.”

“Ừ, mình biết rồi, lần sau để mình thử xem.” Mạc Du Tâm đáp.

Tô Ngữ Băng thay tả cho bảo bảo xong thì bế bảo bảo một chút, bảo bảo cũng ngừng khóc.

Mạc Du Tâm tiến đến sờ trán bảo bảo, phát hiện hết sốt rồi.

Bảo bảo mở to mắt, nhìn mẹ một hồi rồi lại nhìn momy, sau đó cái tay nhỏ liền đưa về phía ngực Tô Ngữ Băng.

Nàng tuy không biết nói, nhưng đói bụng vẫn biết tìm chỗ nào để ăn, bảo bảo đưa tay nhỏ ra, vừa nhìn Tô Ngữ Băng vừa nói: “nha nha nha~”

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo lại có sức, không giống tối qua vừa khóc vừa nôn, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Mạc Du Tâm còn ở đây, bảo bảo cứ mò ngực nàng khiến Tô Ngữ Băng cảm thấy rất lúng túng, nhìn lại xung quanh còn lúng túng hơn, rèn che hai bên giường cũng mỏng căn bản không che được gì, vậy làm sao dám cho bảo bảo bú sữa đây?

Đối diện nàng còn có một nam Alpha, lúc này đã tỉnh, giờ này bệnh viện cũng bắt đầu bán đồ ăn sáng rồi, thỉnh thoảng có người đi ngang qua mua cơm.

Ánh mắt Mạc Du Tâm cũng để ý cái tay nhỏ của bảo bảo, sau đó là ngực Tô Ngữ Băng nghi ngờ hỏi: “Tiểu Nguyệt Lượng đói bụng rồi hả?”

Tô Ngữ Băng trừng cô, bất quá trừng không có lực uy h**p gì, mà tai mình còn đỏ lên, “chắc vậy, nhưng mà ở chỗ này tôi làm sao cho bú được? xung quanh đi lại đều là người, phòng mẹ con thì lại xa, bế Tiểu Nguyệt Lượng qua lại sợ sốt lại.”

Mạc Du Tâm nhìn xung quanh cũng thấy vậy, hai bên cạnh còn có hai nữ Alpha và một nam Beta, còn có hai người đang đi trong hành lang, đúng là không tiện cho bú, nhưng tối qua bảo bảo ói hết đồ ăn rồi, lúc này chắc đói lắm rồi, nếu không sẽ không đưa tay nhỏ ra với như vậy.

Mạc Du Tâm nghĩ một chút, đem chăn cầm lên, vòng qua sau lưng Tô Ngữ Băng, rồi vòng ngang hông mình, cô quỳ đối mặt với Tô Ngữ Băng trên giường, cho nên so với Tô Ngữ Băng đang ngồi cao hơn một khúc, chừa lại một kẽ hở nhỏ cho bảo bảo, đem phần dưới cổ Tô Ngữ Băng gói lại trong chăn, vậy thì khá tốt, có thể che lại tầm nhìn bên cạnh, nhưng mà nếu cô cúi đầu sẽ thấy rõ ràng toàn bộ.

Bảo bảo thấy xung quanh được che lại, tối om, chỉ còn chút ánh sáng, còn tưởng mẹ đang chơi với mình, vui vẻ cười ha ha trong chăn.

Mạc Du Tâm bất lực nhìn tiểu bại hoại trong chăn vui vẻ, thở dài nói: “mẹ làm cái này là vì con, tiểu bại hoại con còn cười được.”

Mạc Du Tâm nói bảo bảo là tiểu bại hoại xong, bảo bảo cười càng vui vẻ hơn.

Cô lại nhìn mặt Tô Ngữ Băng, cười khẽ nói: “nếu không cho bú như vậy thì bên cạnh sẽ thấy hết.”

Ánh mắt Tô Ngữ Băng do dự đánh giá Mạc Du Tâm, dùng âm thanh thì thào chỉ hai người nghe được nói: “xung quanh không thấy, nhưng cô cúi đầu là thấy hết rõ ràng.”

Mạc Du Tâm ho nhẹ một tiếng, có trời đất làm chứng, cô cũng không phải loại người đi chiếm tiện nghi người khác, liền vội vàng giải thích: “mình chắc chắn sẽ không cúi đầu xem, mình cũng không phải loại người như vậy, Ngữ Băng, cậu này vẫn còn chưa tin mình sao?”

Tô Ngữ Băng rên nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ nhìn Mạc Du Tâm một cái, nhỏ giọng nói: “không tin lắm, dù sao cũng là tôi chịu thiệt chứ không phải cô chịu thiệt.”

Nhưng bảo bảo trong lòng đã rất gắp rồi, lúc này vẫn còn đòi, Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một cái, cân nhắc lợi và hại, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, dù sao bị Mạc Du Tâm thấy cũng hơn là bị người khác thấy.

Tô Ngữ Băng lại ngẩng đầu nhìn Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm cũng đang nhìn Tô Ngữ Băng, cô ở đây vây chăn, giơ cũng mệt, liền nói tiếp: “hay là mình nhắm mắt lại?”

Tô Ngữ Băng nghĩ một chút liền vội vàng lắc đầu nói: “không cần, là cô che giúp, cô nhắm mắt rồi thì sao che được? cô cứ ngoan ngoãn mắt nhìn phía trước đi, tôi nói không được thì không cho phép nhìn xuống, nhìn Tiểu Nguyệt Lượng cũng không được.”

“Ừ, yên tâm đi, mình khẳng định không nhìn.” Mạc Du Tâm còn thiếu vỗ ngực đảm bảo.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm còn nhìn mình, tai cũng đỏ lên, trừng mắt Mạc Du Tâm cũng không có lực uy h**p: “cô còn nhìn tôi làm cái gì nữa? tôi chuẩn bị cho Tiểu Nguyệt Lượng bú sữa rồi, cô ngẩng đầu lên đi, không được phép nhìn xuống.”

“Ờ, ờ, biết.” Mạc Du Tâm nói, nắm chặt lòng bàn tay, ngoan ngoãn nhìn phía trước.

Tô Ngữ Băng lại đưa mắt liếc Mạc Du Tâm, thấy người này đã nhìn phía trước, lúc này mới đỏ tai cởi nút áo ra, lộ ra một bên ngực cho bảo bảo bú.

Tối qua bảo bảo nôn hết sữa, lúc này được ăn, hai mắt cũng sáng lên, ăn như tiểu sói đói.

Tô Ngữ Băng vừa nhìn bảo bảo ăn, thỉnh thoảng cũng nhìn Mạc Du Tâm, có người đi ngang qua nhìn về phía bên này, nhưng cũng chỉ nhìn vội, không biết các nàng đang làm cái gì, hơi nghi hoặc rồi lại bỏ đi.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 74



Mạc Du Tâm cũng không chịu nổi, hai tay cô cầm chăn, còn phải nhìn phía trước, không thấy gì, nên thích giác của cô nhạy hơn, một hồi sao nghe tiếng quần áo Tô Ngữ Băng xột xoạt, một hồi lại nghe tiếng bảo bảo thở hổn hển đang ăn, trong chốc lát cô cũng đỏ mặt.

Trước kia cô còn thản nhiên dám nói mình là gái thẳng không có gì phải sợ, nhưng giờ cô nói mình là thẳng nữ thì lại có chút chột dạ, cô cảm thấy mình không còn là Tiểu Bạch Dương nữa.

Tô Ngữ Băng trong hoàn cảnh lo lắng còn phải cho bú cũng không tốt hơn, trước người là Mạc Du Tâm, xung quanh còn có người qua lại, mặc dù biết bọn họ không nhìn thấy, nhưng mà vẫn đỏ mặt.

Bảo cũng không biết được momy và mẹ đang xấu hổ, lúc này đang thỏa mãn ăn uống, cái miệng nhỏ chẹp chẹp không nhàn được.

Mười lăm phút sau, bảo bảo cũng ăn no, Tô Ngữ Băng vội vàng đúng cúc lại, ho nhẹ gây chú ý với Mạc Du Tâm, nàng khẩn trương đến toát mồ hôi lưng, “cô không cần che nữa, Tiểu Nguyệt Lượng ăn xong rồi.”

Tô Ngữ Băng nói xong câu này, Mạc Du Tâm cũng thở dài nhẹ nhọm, như trút được gánh nặng cúi đầu để chăn qua một bên, liếc nhìn Tô Ngữ Băng, hai người nhịn không được mà cười.

Mạc Du Tam tưởng có mỗi mình là đỏ mặt, kết quả cúi đầu nhìn Tô Ngữ Băng, nàng so với mình cũng không hơn gì, mặt đỏ đến mang tai.

Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo trong lòng, nhìn momy một cái nhìn mẹ một cái rồi cười ha ha ha theo, nàng cũng không biết vì sao cười, ngược lại chỉ là học theo mẹ và monmy là được.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo cũng cười, ngại ngùng đánh Mạc Du Tâm một cái, cố gắng dùng giọng nghiêm túc nói với Mạc Du Tâm: “không được cười, Tiểu Nguyệt Lượng cười theo.” giọng cố gắng nghiêm túc, nhưng mà ý cười trên môi vẫn không hạ được.

Mạc Du Tâm ôn nhu dỗ dành: “được, không cười, Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta ăn no rồi vui vẻ đúng không?” vừa nói vừa đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của con gái mình.

Hộ sĩ cũng đến kiểm tra, đo nhiệt độ cho bảo bảo, bảo bảo lắc lư hai tay, Mạc Du Tâm phải giữ tay bảo bảo không để nàng quơ, Tô Ngữ Băng thì ôm bảo bảo, thật vất vả mới đo nhiệt độ được cho bảo bảo, nhiệt độ đã bình thường.

Hộ sĩ nhìn bảo bảo mạnh khỏe chơi nói: “chụp X-Quang xong không có gì thì có thể xuất viện.”

Mạc Du Tâm nghe xong cũng thở phảo nhẹ nhõm, nói với Tô Ngữ Băng và bảo bảo: “mình ra ngoài mua đồ ăn sáng, Tiểu Nguyệt Lượng và mẹ ngoan ngoãn chờ biết chưa?”

Bảo bảo vung bàn tay nhỏ lên: “nha~”

“Thơm cái.” Mạc Du Tâm nhịn không được, tiến đến hôn lên mặt bảo bảo một cái, lúc này mới ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Chờ Mạc Du Tâm đi rồi Tô Ngữ Băng cũng thở phào nhẹ nhõm, người đôi khi đáng ghết, đôi khi lại đáng tin, hơn nữa cô ấy đối với bảo bảo tốt thật, tối qua đã dặn cô là thay ca thức canh với mình, kết quả cô lại canh cả đêm không ngủ.

Mạc Du Tâm ra đại sảnh tìm nhà ăn ở lầu một, lúc này có không ít người đang xếp hàng, Mạc Du Tâm cũng đi đến xếp hàng.

Trước mặt cô là một bác gái Omega đang mỉm cười nhìn Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm nhìn bác gái thấy có chút quen mắt, hình như là bác gái đối diện giường các nàng, vừa rồi mình cũng đã thấy, cho nên có chút ấn tượng với bác gái, cũng lịch sự cười lại với bác gái.

Bác gái cười nhỏ giọng nói: “mới cùng bạn gái che chăn thân thiết xong?”

Mạc Du Tâm đỏ mặt, các nàng đang cho bảo bảo bú sữa mà? cô và Tô Ngữ Băng trong sạch, thân thiết hồi nào.

“Không phải, bác gái nhìn nhầm rồi, cháu và bạn gái đang cho bảo bảo bú sữa.” Mạc Du Tâm giải thích.

Bác gái bộ dạng người từng trải nhìn Mạc Du Tâm cười một cái nói: “ai trẻ tuổi mà không sung sức đâu chứ? bác biết mà, biết mà.”

Mạc Du Tâm tức đến muốn cười, bác thì hiểu cái gì chứ bác gái? tự mình đầu óc nghĩ bậy, còn nghĩ mình và Tô Ngữ Băng cũng bậy bạ.

“Thật không có mà, chỉ là bú sữa thôi, bác không tin thì thôi.” Mạc Du Tâm cũng không muốn giải thích với người lạ, cô cũng biết mình và Tô Ngữ Băng bị hiểu lầm rồi thì hiểu lầm thôi.

Rất nhanh đến lượt Mạc Du Tâm, cô mua một phần đậu hũ, một phần cháo nhỏ, bánh quẩy và bánh bao, cô cũng đói bụng, nghĩ Tô Ngữ Băng lo lắng cả đêm chắc chắn cũng đói bụng, liền mua thêm đồ ăn.

Khi cô quay về, Tô Ngữ Băng đang ngồi trên giường chơi đùa cùng bảo bảo.

Mạc Du Tâm mang bữa sáng về để trên bàn nhỏ của giường, “Ngữ Băng, cậy này muốn ăn đậu hũ hay là cháo?”

“Cháo, cho tôi một cái bao.” nàng vừa lau tay vừa nói với Mạc Du Tâm.

“Ừ.” Mạc Du Tâm bên này đã mang cháo và bánh bao để trước mặt Tô Ngữ Băng rồi.

Còn mình mở đậu hũ ra ăn.

Bảo bảo bị Tô Ngữ Băng ôm trong ngực không ra được, nhưng cũng bị hương thơm hấp dẫn, muốn nhìn xem là cái gì, nhưng nàng còn quá nhỏ đứng không nổi, cũng không thấy được thức ăn trên bàn, chỉ có thể một mình chơi đùa.

Tô Ngữ Băng ăn vài miếng, nhìn Mạc Du Tâm hỏi: “sao đêm qua cô không gọi tôi? đã nói thay nhau ngủ rồi canh mà.”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “thấy cậu này ngủ ngon qua cũng không nỡ gọi, hơn nữa mình không mệt, cậu này xem nè, hiện tại tinh thần mình vẫn tốt mà.”

Sau đó bị Tô Ngữ Băng trừng một cái, Mạc Du Tâm liền nghiêm túc lại, ngoan ngoãn ăn bữa sáng của mình.

Ăn sáng xong thì, Phó Chi Đào các nàng tới, mang sữa bột đến cho bảo bảo, còn mang quần áo đến cho Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng còn mặc đồ ngủ, có chút chật vật.

Mạc Du Tâm thấy bạn cùng phòng Tô Ngữ Băng đến rồi, cười một cái nói: “chờ chút nữa đi chụp x-quang, nếu không có chuyện gì lớn thì Tiểu Nguyệt Lượng có thể xuất viện.”

Diêu Thiến thấy mắt Mạc Du Tâm thâm quầng, cười một cái nói: “cực khổ rồi, tối qua hai người không thay nhau ngủ à?”

Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo nói: “cô ấy đêm qua không ngủ.”

Mọi người thấy Mạc Du Tâm cũng đáng tin, lúc này mới cười đùa với bảo bảo.

Tô Ngữ Băng cầm quần áo đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm, “tôi đi thay quần áo trước,” sau đó lại do dự nhìn các bạn cùng phòng của mình.

Mạc Du Tâm biết Tô Ngữ Băng sợ bạn cùng phòng làm khó mình, gật đầu cười nói: “mau đi đi.”

Diêu Thiến thấy đầu bảo bảo bị cạo một góc, đau lòng không thôi, “Tóc Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta không được đẹp rồi, chúng ta về nhà rồi cạo sạch luôn, chờ thật lâu sẽ có tóc mới a.”

“Nha nha~” lúc này tinh thần bảo bảo khá tốt, được Diêu Thiến ôm trong lòng rất vui vẻ, chân nhỏ lắc lư.

Bạn cùng phòng với Tô Ngữ Băng vì có Tiểu Nguyệt Lượng mà ai cũng thành cao thủ chăm em bé, mỗi người so ra không kém gì Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm thở dài, xem ra cô còn nhiều cái phải học, mới học xong cách thay tả cho bảo bao rồi.

Tô Ngữ Băng sợ Mạc Du Tâm và các bạn cùng phòng xích mích, vội thay quần áo rồi quay lại liền, thấy mọi người đang chơi với bảo bảo, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Du Tâm nhìn đồng hồ, thấy sắp đến lúc đi chụp x-quang rồi, nói với Tô Ngữ Băng: “chúng ta nên đưa Tiểu Nguyệt Lượng đi chụp x-quang thôi.”

“Ừ, Đào Đào, bảo bảo không sao, chỗ này có mình và Mạc Du Tâm rồi, mọi người mau về nghỉ ngơi đi, hôm qua chắc đã lo lắng một đêm rồi!” Tô Ngữ Băng cũng hiểu rõ bạn cùng phòng, các nàng rất thương bảo bảo.

Diêu Thiến thấy bệnh viện cũng được, Mạc Du Tâm đúng là đáng tin, lúc này mới yên tâm: “được, vậy tụi mình về đây, thấy Tiểu Nguyệt Lượng không sao là tốt rồi.”

Ba người Phó Chi Đào ra viện, còn đang nghĩ chuyện Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng còn có Tiểu Nguyệt Lượng.

“Không ngờ Mạc Du Tâm thực sự đáng tin, nếu trước kia cô ấy biết thương Ngữ Băng, thương bảo bảo thì tốt rồi.” Phó Chi Đào lẩm bẩm nói, hiện tại nàng cũng yên tâm để Tô Ngữ Băng ra ngoài ở rồi.

Diêu Thiến cười một cái nói: “hiện tại thay đổi cũng không muộn a, bà không thấy quầng mắt cô ấy thâm rồi sao? thức một mình cả đêm, để Ngữ Băng và bảo bảo được ngủ, vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn bảo bảo cũng không giả được, mình cảm thấy hiện tại khá tốt, Ngữ Băng có chuyện gì cũng có thể thương lượng với cô ấy, Tiểu Nguyệt Lượng cũng có momy, Đào Đào, chuyện tình của hai người đó chúng ta cũng đừng quan tâm quá nhiều.”

“Mình biết, Mạc Du Tâm chỉ cần như hiện tại là được rồi, mình thấy Ngữ Băng cũng thả lỏng không ít, mà thôi, có lẽ hai người họ định trước là dây dưa không rõ rồi.” Phó Chi Đào lắc đầu nói, nàng cảm thấy hai người không thể là bạn bè được, gạt quỷ thì quỷ cũng không tin.

Bên kia Tô Ngữ Băng bế bảo bảo cùng Mạc Du Tâm đi chụp x-quang cho bảo bảo, kết quả mấy tiếng sau mới có, cho nên hai người lại đưa bảo bảo về phòng bệnh.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo, chính mình cũng nóng lòng muốn thử, nhấp môi cười một cái nói: “có thể dạy mình làm sao bế bảo bảo không? mình cũng muốn thử.”

Tô Ngữ Băng thấy trong mắt Mạc Du Tâm đều là ước ao, cười khẽ nói: “cô nghĩ bế thì thú vị sao? Tiểu Nguyệt Lượng nặng hơn 10kg bế cũng không hề nhẹ.”

“Mình cũng muốn bế, coi như bế túi gạo nhỏ đi, có phải không Tiểu Nguyệt Lượng.” Mạc Du Tâm nói bảo bảo như túi gạo, còn muốn đưa tay cầm tay bảo bảo chơi đùa.

Bảo bảo cũng chơi với Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm cầm tay nàng thì nàng cũng rất vui vẻ, nằm trong ngực Tô Ngữ Băng: “nha nha nha” nói, một bên cười với Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa vui vẻ, nói với Mạc Du Tâm: “lúc bế bảo bảo, thì để đầu bảo bảo ở khuỷu tay trái của cô, cánh tay trái đỡ lưng bảo bảo, tay phải n*ng m*ng bảo bảo là được, nếu không cô thử xem?”

“Ừ, để mình thử cái nặng một hồi.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Mạc Du Tâm cẩn thận học theo tư thế Tô Ngữ Băng chỉ, cánh tay cong xuống đỡ cổ bảo bảo, tay phải n*ng m*ng bảo bảo, bế bảo bảo lên, sau đó cúi đầu nhìn bảo bảo.

Chỉ thấy bảo bảo tròn mắt nhìn mình, được một người mới bế bảo bảo thấy mới lạ, tay nhỏ lắc lư, còn cười mới Mạc Du Tâm kêu nha nha nha.

Mạc Du Tâm cười với bảo bảo: “thích momy bế con vậy đúng không? nói thật cũng không nhẹ, nhưng momy bế được con, Tiểu Nguyệt Lượng ăn mau lớn nè, mau cao lớn lên được không?”

“Nha nha nha~” bảo bảo nhìn Mạc Du Tâm cười, một bên đá đá chân.

Mạc Du Tâm vất vả bế bảo bảo, đương nhiên không muốn buông tay, cứ vậy ôm bảo bảo chơi chung.

Tô Ngữ Băng ngồi bên nhìn bảo bảo chơi đùa.

Đang lúc Mạc Du Tâm tìm được cảm giác làm momy, thì cảm thấy trên người có mùi lạ lạ, có chút thúi thúi, nhìn xung quanh rồi nhìn vẻ mặt vô tội của bảo bảo trên người.

Thấy tiểu tử kia còn đang trong ngực mình làm nũng, Mạc Du Tâm đưa mũi sát vào bảo bảo ngửi ngửi, liền trực tiếp xác định.

Mạc Du Tâm ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng, “Tiểu Nguyệt Lượng hình như “ủi thía” rồi.”

Tô Ngữ Băng ngồi xa hai người một chút, còn chưa ngửi được mùi, lúc này nhìn bộ dạng Mạc Du Tâm, lại nghe Mạc Du Tâm nói, Tô Ngữ Băng phốc một tiếng bật cười, nàng chỉ có thể nói bảo bảo làm cho gọn gàng vào!

Nàng cầm túi ni lông ở kẹp dưới đệm, vừa cười vừa nói: “thả Tiểu Nguyệt Lượng ở đây trước đã, lau mông rồi thay tã cho nàng là được.”

Mạc Du Tâm mới tập tành làm momy liền nghe theo, nhẹ nhàng để bảo bảo lên giường, bảo bảo có chút không vui, tay nhỏ vung lên muốn Mạc Du Tâm ôm một cái.

Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “lau sạch người cho con rồi ôm nha, nếu không Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta thành Tiểu Nguyệt Lượng túi đó nha, ngoan nào, momy lạu sạch mông cho con a.”

Tô Ngữ Băng ở một bên giúp tháo tả cho bảo bảo, nàng muốn xem Mạc Du Tâm có thực sự thích bảo bảo không, nguyện ý lau phân, lau nước tiểu cho bảo bảo.

Cởi tả ra, Mạc Du Tâm ôm bảo bảo, để mông bảo bảo hướng lên, dùng khăn giấy lau sạch cho bảo bảo, rồi dùng khăn ướt lau sạch xung quanh cho bảo bảo.

Tô Ngữ Băng giúp mở tả mới, hai người thay xong tả cho bảo bảo, Mạc Du Tâm đem tả dơ đi ném, quay về lấy khăn ướt lau tay, lên giường nằm chơi với bảo bảo vỗ tay một cái cười khẽ nói: “còn muốn momy ôm nữa không?”

“Nha nha nha~” bảo bảo đưa tay đi với Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cười khẽ dựa theo lúc nãy, cẩn thận bế bảo bảo vào lòng, cười nói với bảo bảo: “lần đầu momy chính thức bế con, con liền tặng momy phần quà lớn, Tiểu Nguyệt Lượng có phải là tiểu bại hoại không vậy?”

“Nha nha~” bảo bảo một bên lắc chân nhỏ, một bên ôm mặt Mạc Du Tâm cọ cọ làm nũng, giống như mới “ủi thía” không phải là nàng, tiếp đó lại nằm trong ngực Mạc Du Tâm chơi vui vẻ.

Mạc Du tâm dỗ bảo bảo rồi nhìn Tô Ngữ Băng, đưa mắt nhìn đụng phải một chút ôn nhu trong ánh mắt đó.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 75



Lúc Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng, thì ánh mắt Tô Ngữ Băng đang ôn nhu nhìn cô và bảo bảo chơi đùa, dáng vẻ này của Tô Ngữ Băng cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, Mạc Du Tâm quên luôn chơi cùng bảo bảo trong ngực, ánh mắt nhìn chăm chú Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng thấy người nào đó cứ nhìn mình, bảo bảo kéo áo cũng không để tý, có chút buồn cười nhịn không được, ho nhẹ vài tiếng để kéo lại lực chú ý của Mạc Du Tâm.

Ý thức được mình mới nhìn Tô Ngữ Băng hồi lâu, Mạc Du Tâm vội cúi đầu chơi với bảo bảo.

Bảo bảo cọ cô nửa ngày cô lại không để ý bảo bảo, lúc này bảo bảo mất hứng tay nhỏ cầm áo thun của Mạc Du Tâm chơi đùa, kéo chỗ này xong thì kéo chỗ khác, kêu momy chơi với mình rồi còn mặc kệ mình!

Mạc Du Tâm bất đắc dĩ nhìn bảo bảo chơi đùa, cười khẽ lắc lư bảo bảo trong ngực, “vui không? tiểu hư hỏng? đang khi dễ momy hả? lúc chơi với mẹ con sao không thấy con nắm áo mẹ con hả?”

“Nha nha a~” bảo bảo cười a a với Mạc Du Tâm, tay phải lại kéo áo.

Mạc Du Tâm cứ vậy nhìn bảo bảo nắm áo mình chơi mà không ngăn cản.

Tô Ngữ Băng cũng không nhìn nổi, áo thun của Mạc Du Tâm đã bị bảo bảo kéo nhăn nhúm, nàng tiến đến tự tay chọc vào tay bảo bảo đang nắm áo của Mạc Du Tâm nói: “con đừng nắm áo momy được không? áo momy con sắp bị nhăn hết rồi, Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta nghe lời nhất đúng không? buông ra đừng chơi áo nữa được không?”

Bảo bảo nhìn Tô Ngữ Băng cười, gật đầu một cái, sau đó nắm càng chặt hơn.

Mạc Du Tâm nhìn bộ dạng bảo bảo đáng yêu trong lòng cũng mềm đi, mặc kệ áo nhăn, cười nói với Tô Ngữ Băng: “Tiểu Nguyệt Lượng muốn kéo cứ để con kéo, lớn rồi sẽ tự hiểu.”

Tô Ngữ Băng kéo Mạc Du Tâm nói: “chờ lớn thì sẽ bị cô làm hư rồi, đến đây, để tôi bế một chút đi!”

Mạc Du Tâm ôm còn chưa đã, sợ Tô Ngữ Băng giận, lần sau không được ôm nữa, liền đưa bảo bảo trong ngực cho nàng.

Tô Ngữ Băng nhìn dáng vẻ Mạc Du Tâm cẩn thận không khỏi buồn cười nói: “cũng đâu phải là không cho cô bế, để tôi bế để nàng quên chuyện nắm áo chơi đã, rồi đưa lại cho cô bế.”

Tô Ngữ Băng mỗi ngày đều bế bảo bảo, nhưng không có nghiện như Mạc Du Tâm lúc này, dù sao cũng chỉ là ôm cái lò nhỏ nặng mười mấy ký thôi mà.

Bảo bảo nằm trong ngực Tô Ngữ Băng liền ngoan ngoãn, cọ xát Tô Ngữ Băng làm nũng không dám nắm áo nàng chơi.

Mạc Du Tâm thò đến đụng đụng, tự tay chọc khuôn mặt bảo bảo: “con đúng là tiểu hư hỏng mà, mới 5 tháng đã biết nhìn người cho ăn rồi? biết sợ mẹ, không dám khi dễ mẹ, lại khi dễ momy?”

“Nha nha nha~” tay bảo bảo nắm một ngón tay Mạc Du Tâm chơi đùa.

Hiện tại sức bảo bảo còn yếu không làm đau được Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm liền đưa tay cho bảo bảo chơi.

Bảo bảo cũng thích thú, mở năm ngón tay Mạc Du Tâm ra chơi đùa, vừa chơi vừa vui vẻ.

Tô Ngữ Băng cũng không có gì để nói Mạc Du Tâm và bảo bảo, bảo bảo còn nhỏ không hiểu chuyện, Mạc Du Tâm cũng không phải con nít, không biết ngón tay có quan trọng bao nhiêu? huống chi cô làm điêu khắc, ngón tay càng quan trọng hơn.

Tô Ngữ Băng suy nghĩ tai cũng đỏ lên, giữ bảo bảo trong ngực lại, không cho bảo bảo chơi nữa, một bên nhìn Mạc Du Tâm nói: “cô cũng không phải con nít, thấy Tiểu Nguyệt Lượng hồ đồ, lỡ như bẻ thật thì phải làm sao?”

Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “không đâu, sức Tiểu Nguyệt Lượng nhỏ lắm khôn đủ đâu a.”

Thấy Mạc Du Tâm nói với mình là không sao, Tô Ngữ Băng cười lạnh một tiếng nói: “được rồi, cô đưa đây tôi bẻ giúp cô.”

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng hơi giận, liền rụt tay lại, hướng Tô Ngữ Băng đụng đụng dỗ dành: “vậy kệ đi, đừng giận nha, tớ không để Tiểu Nguyệt Lượng chơi là được mà.”

“Nghĩ nhiều rồi, ai thèm giận chứ, tránh ra coi, dính gần quá.” Tô Ngữ Băng đẩy Mạc Du Tâm một cái, tai phiếm hồng lên.

Nãy thấy Mạc Du Tâm tinh thần căng thẳng, không phải đề phòng thì là tức giận, nên không để ý mùi trên người Mạc Du Tâm, vừa rồi Mạc Du Tâm dựa vào, trên người có chút hương bạc hà nhàn nhạt tươi mát, từ sau khi chia tay Mạc Du Tâm thì đây là mùi mà nàng ghét nhất, nhưng gần đây quan hệ hai người dịu xuống rồi, Tô Ngữ Băng cũng không nhịn được hít hương bạc hà thêm hai cái.

Mạc Du Tâm không nhìn ra, Tô Ngữ Băng không cho cô đưa ngón tay cho bảo bảo chơi, Mạc Du Tâm chỉ có thể dùng khăn bông làm con chuột nhỏ chọc bảo bảo.

Em bé thì sức cũng có hạn, chơi một hồi không mở mắt nổi, nằm trong lòng Tô Ngữ Băng liền ngủ.

Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng đặt bảo bảo lên giường dọn dẹp sạch sẽ, đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm nói: “không phải cái gì cũng chiều theo Tiểu Nguyệt Lượng được, nếu không sau này tiểu gia hỏa sẽ thành tiểu bá vương.”

“Ừ, mình đều nghe Ngữ Băng, trưa ăn gì?” hai người ngồi hai bên giường, không tính là quá gần, giọng nói Mạc Du Tâm ôn nhu, khiến Tô Ngữ Băng hơi lùi về sau, “gì cũng được, tôi ăn đều được.”

Mạc Du Tâm gật đầu nói: “căn tin thì đồ ăn chắc cũng không ngon đâu, để mình gọi bên ngoài vậy.” nói rồi mở di động tìm nhà hàng có đánh giá tốt đặt cơm, may là đêm qua cô không chơi di động, hiện tại di động chỉ còn một nửa pin.

“Cô có muốn ngủ một chút không? tối qua đã một đêm không ngủ rồi.” Tô Ngữ Băng hỏi.

Mạc Du Tâm lắc đầu: “không cần, thức một đêm cũng không sao đâu, chờ chút nữa ăn no rồi, chiều đưa con qua cho bác sĩ khám thử coi.”

Tô Ngữ Băng gật đầu, trải qua một đêm, cán cân muốn dọn ra ngoài trong lòng nàng cũng nghiêng đi không ít, trước đó còn lo lắng không ít, nhưng thấy thái độ của Mạc Du Tâm với bảo bảo rồi, thì hơn phân nửa lo lắng trong lòng cũng đã được bỏ đi, nàng hỏi” cô nói chuyện căn hộ lần trước thế nào rồi?”

“Đã sang tên xong rồi, còn thiếu việc chờ người gia công làm cái phòng cách âm thôi, với mua cái máy cắt ngọc là đủ rồi, à thêm vài món dụng cụ nữa là ổn, chậm nhất là một tuần cậu này có thể đến ở, Ngữ Băng, cậu này nghĩ kỹ rồi chứ?” Mạc Du Tâm nghe ý tứ Tô Ngữ Băng dường như muốn dọn ra ngoài ở, vội vàng hỏi.

“Ừ, dù sao dọn ra ngoài cũng được, nhưng mà cô đừng có hiểu lầm, tôi là vì Tiểu Nguyệt Lượng thôi, tôi cũng muốn để các bạn cùng phòng nghỉ ngơi thật tốt, chứ không có ý gì với cô đâu.” Tô Ngữ Băng đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm nói.

Mạc Du Tâm vội vàng gật đầu: “chắc rồi, chúng ta vì muốn tốt cho Tiểu Nguyệt Lượng mà thôi” dù sao là Tô Ngữ Băng cũng không muốn nguyên thân có ý gì với nàng, cũng không hề nói mình.

“Được, vậy chờ cô thu xếp căn hộ bên kia xong rồi thì nói với tôi, tôi và Tiểu Nguyệt Lượng dọn qua ở.” Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút nói.

“Thật tốt quá Ngữ Băng, vậy chờ làm phòng xong rồi, mình tìm thêm bảo mẫu đáng tin đến trông Tiểu Nguyệt Lượng giúp.” Mạc Du Tâm nghĩ đến mỗi ngày đều được ngắm bảo bảo thì vui vẻ không thôi.

Tô Ngữ Băng nhíu mày nói: “bảo mẫu lúc có chúng ta thì được, nhưng tôi không yên tâm khi để bảo mẫu một mình với Tiểu Nguyệt Lượng.”

Mạc Du Tâm suy nghĩ một chút, cũng đúng, nhưng mà có thể để bảo mẫu qua chỗ Triệu Anh Chi, ban ngày đưa bảo bảo qua đó, có Triệu Anh Chi và bảo mẫu trông thì không sao rồi, chỉ cần có một người ở nhà là được, bảo mẫu cũng sẽ không dám làm chuyện sai gì.

“Cậu này yên tâm đi Ngữ Băng, mình có cách.” Mạc Du Tâm cười nói.

“Cô có cách gì?” Tô Ngữ Băng suy nghĩ liền hỏi rõ ràng, không muốn để đến lúc dọn ra ngoài lại để vấn đề của bảo bảo thành chuyện lớn.

Chủ yếu Mạc Du Tâm muốn khắc ngọc, mình cũng có công việc, ban ngày đúng không có thời gian chăm bảo bảo.

Mạc Du Tâm suy nghĩ rồi thẳng thắn nói: “mình có mướn cho mẹ mình và em gái mình một căn hộ gần chỗ trường học, ban ngày chúng ta đưa Tiểu Nguyệt Lượng đến chỗ mẹ mình, để bảo mẫu qua đó trông, mẹ mình và bảo mẫu cùng trông thì sẽ không có vấn đề gì đâu, còn có thể rảnh tay nữa.”

“Tốt vậy sao?” quan hệ nàng và Mạc Du Tâm hiện tại, đem bảo bảo qua bên kia cho mẹ Mạc Du Tâm chăm sóc có ổn không đây?

“Có gì mà không tốt? chờ chúng ta xong việc qua đón bảo bảo về là được, với lại buổi tối chúng ta cũng ở nhà mà, ban ngày không có ai thì mang qua cho mẹ chăm, còn có bảo mẫu có gì mà không được?”

Mạc Du Tâm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ngữ Băng, hay là cậu này sợ mình độc chiếm bảo bảo? mình không có ý đó đâu, chỉ là thuận tiện cho chúng ta thôi, bảo bảo cũng an toàn, dù sao để bạn cùng phòng của cậu này trông bảo bảo lâu vậy rồi, đúng là rất phiền cho các nàng, có người thân ở nhà thì chăm sóc bảo bảo sẽ tốt hơn thôi.”

Tô Ngữ Băng nghĩ một chút đúng là như vậy, mình cũng làm phền bạn cùng phòng khá nhiều rồi, còn để bạn cùng phòng chăm sóc dỗ dành bảo bảo nữa.

Sau đó lại nhấp môi hỏi Mạc Du Tâm: “vậy là, dì biết chuyện chúng ta có con sao?”

“Vẫn chưa biết, nhưng mà mình sẽ nói với mẹ, bảo bảo đáng yêu như vậy, mẹ nhất định sẽ giúp chúng ta.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Vậy là để người ta trông con giúp rồi, vậy nàng cũng nên đến cửa chào hỏi một cái chứ? nhưng quan hệ của nàng và Mạc Du Tâm hiện tại, quá lúng túng, Tô Ngữ Băng liền dứt khoát không nói chuyện này.

“Vậy cô về nói với dì đi, nếu được rồi, chúng ta đến công ty gia chính hỏi mướn bảo mẫu, tìm cho Tiểu Nguyệt Lượng một người cẩn thận, tỉ mỉ đáng tin.” Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút nói.

“Ừ, chờ bảo bảo khỏe rồi, mình qua chỗ mẹ nói chuyện, nói chuyện con cái với mẹ luôn.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Hai người nói chuyện một hồi, bảo bảo tỉnh ngủ, nhìn nàng tỉnh ngủ tứ chi lại lắc lư, sau đó mắt nhìn Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tô Ngữ Băng, bàn tay nhỏ duỗi lên ngực Tô Ngữ Băng, nhìn bộ dạng hình như lại đói rồi.

Ánh mắt Mạc Du Tâm theo bảo bảo nhìn sang hỏi: “vừa rồi hình như cũng như vậy nè?”

Sau đó một khắc, Mạc Du Tâm bị Tô Ngữ Băng ném tới một cái khăn trắng nhỏ.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 76



“Sao lại đánh tớ chứ?” Mạc Du Tâm ủy khuất hỏi, lập tức nhìn Tiểu Nguyệt Lượng tố cáo: “Tiểu Nguyệt Lượng nhìn đi, momy bị mẹ con đánh rồi.”

Tiểu Nguyệt Lượng mở to hai mắt nhìn Mạc Du Tâm, sau đó cười “ha ha” vui vẻ.

Mạc Du Tâm tiến đến nắm tay nhỏ của bảo bảo, “sao vậy? tiểu bại hoại không thương momy hả? momy bị đánh mà vui vậy sao?”

Sau đó bảo bảo cười càng vui vẻ hơn, thậm chí chân nhỏ đạp còn nhanh hơn.

Tô Ngữ Băng đỏ tai, trừng Mạc Du Tâm nói: “Đào Đào các nàng có đem sữa bột đến, mau pha sữa cho Tiểu Nguyệt Lượng uống đi.”

“Có sữa a.” Mạc Du Tâm biết vì sao mình bị đánh.

Tô Ngữ Băng cầm bình sữa, múc sữa bột cho vào trong bình, Mạc Du Tâm đến xem, trong lòng âm thầm nghi nhớ, dù sao về sau nàng cũng sẽ phải chăm sóc bảo bảo.

Làm xong việc này, Tô Ngữ Băng quay đầu nói với Mạc Du Tâm, “tôi đi lấy nước nóng, cô ở lại chơi với Tiểu Nguyệt Lượng một chút đi.”

“Được rồi, Tiểu Nguyệt Lượng, momy tới đây.” Mạc Du Tâm tiến đến, chọt chọt khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, rồi sờ tay nhỏ của bảo bảo, có lẽ vì là con mình, nên Mạc Du Tâm cảm thấy đứa bé đáng yêu không thôi.

Tự tay cầm chân nhỏ của bảo bảo đạp đạp chơi đùa, bảo bảo vui vẻ cười “ha ha” không ngừng.

Tô Ngữ Băng đi lấy nước nóng cho vào bình sữa, khi quay lại đã thấy một lớn một nhỏ chơi vui vẻ, bảo bảo còn đưa tay muốn ôm Mạc Du Tâm một cái.

Mạc Du Tâm lại vui vẻ ôm bảo bảo vào lòng, khuôn mặt bảo bảo cọ cọ cô làm nũng, Mạc Du Tâm bị bảo bảo manh manh đến tâm mềm mại.

Tô Ngữ Băng quay lại liền để bình sữa qua một bên, hiện tại bình sữa còn quá nóng, bảo bảo không thể uống được, nàng thấy bảo bảo dính Mạc Du Tâm, trong lòng có chút ghen tị, liền tiến đến bên người Mạc Du Tâm vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ của bảo bảo: “tiểu làm nũng, cứ vậy mà thích momy con sao? mới chơi được một chút đã đòi ôm rồi, có biết xấu hổ không a?”

Nói rồi nhẹ quệt một cái trên khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, bảo bảo cười càng vui vẻ hơn, ngược lại nàng cảm thấy có mẹ và momy ở cùng càng hài lòng hơn.

“Tớ cùng thích Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta mà, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta đáng yêu nhất có đúng không?” Mạc Du Tâm hôn lên cái tay nhỏ của bảo bảo cười nói.

Bảo bảo vui vẻ kêu nha nha~

Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo rồi cảm khái nói: “không biết khi nào Tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng ta mới biết gọi mẹ?”

Tô Ngữ Băng nghe cô nói vậy thì không vui, “gì mà gọi mẹ chứ? người đầu tiên phải gọi nhất định là mụ mụ chứ? cô phải đứng sau tôi.”

Mạc Du Tâm cười một cái nói, “được, đến lúc đó Tiểu Nguyệt Lượng gọi cậu này là mẹ trước, rồi kêu mình là mẹ sau được không?”

“Nha nha nha~” nhưng hiện tại bảo bảo chỉ biết kêu nha nha.

Nhiệt độ bình sữa lúc này cũng đã vừa vặn, Tô Ngữ Băng đưa tay thử một chút, thấy Mạc Du Tâm nhìn nàng thì giải thích, “cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn thì phải thử nhiệt độ sữa trước, nhiệt độ cao quá làm bỏng Tiểu Nguyệt Lương.”

Mạc Du Tâm liền gật đầu nghi nhớ trong lòng.

Tô Ngữ Băng để cho Mạc Du Tâm bế bảo bảo cho bảo bảo uống sữa, Mạc Du Tâm một tay bế bảo bảo, một tay cầm bình sữa cho bảo bảo ăn, tiểu tử kia uống ừng ực đến say sưa.

Uống xong, hai mắt bảo bảo mở cũng không nổi, chơi xong cũng đã mệt, rất nhanh nằm im trong ngực Mạc Du Tâm mà ngủ.

Mạc Du Tâm bế bảo bảo một hồi, thấy tiểu tử đã ngủ say, lúc này mới để tiểu tử lên giường nằm.

Một lát sau đồ ăn đặt bên ngoài cũng đến, cùng Tô Ngữ Băng ăn đồ đặt bên ngoài xong, Mạc Du Tâm lại đến phòng bác sĩ hỏi tình trạng của bảo bảo, xác định bảo bảo không bị viêm phổi, chỉ là sốt bình thường, cũng để Mạc Du Tâm các nàng làm thủ tục xuất viện, lúc này Mạc Du Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi quay lại bảo bảo còn đang ngủ.

Tô Ngữ Băng hỏi: “sao rồi? Tiểu Nguyệt Lượng không cần truyền dịch nữa hả?”

“Không cần, bác sĩ nói chỉ bị sốt thôi, có thể xuất viện được rồi, để tớ đi làm thủ tục xuất viện, Ngữ Băng cậu này trông Tiểu Nguyệt Lượng đi, chút nữa Tiểu Nguyệt Lượng tỉnh lại chúng ta cùng đi.” Mạc Du Tâm nói.

“Được, cô đi trước đi.”

Mạc Du Tâm đi xếp hàng chờ làm thủ tục xuất viện, quay lại bảo bảo vẫn còn ngủ, nhìn Tô Ngữ Băng cười bất đắc dĩ, hai người lại chờ bảo bảo thêm một tiếng, bảo bảo tỉnh dậy, Tô Ngữ Băng cũng đã dọn dẹp xong.

Mạc Du Tâm bế bảo bảo, Tô Ngữ Băng xách một bao đồ, ba người đi tới xe của Giang Thiển, cho đồ vào trong cốp sau, Mạc Du Tâm đưa bảo bảo cho Tô Ngữ Băng, còn mình ngồi vào ghế lái.

Tô Ngữ Băng đeo dây an toàn, bế bảo bảo, Mạc Du Tâm lái xe rời bệnh viện, lúc đến bảo bảo còn khó chịu chỉ biết khóc, lúc về thì mở to mắt nhìn chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng còn kêu a a phát biểu cảm tưởng.

Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “Tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng ta chắc chắc là đứa bé hay nói, cứ nha nha a a không ngừng.”

“Có đúng không? Tiểu Nguyệt Lượng? tiểu nói nhiều?” Tô Ngữ Băng đùa với bảo bảo trong ngực.

Dù sao có xe cũng khá tiện, Mạc Du Tâm nghĩ mình có nên mua xe đi không? rất nhanh Mạc Du Tâm đã đưa Tô Ngữ Băng và bảo bảo đến ký túc Omega.

Mạc Du Tâm xuống xe, mang đồ từ trên xe xuống giúp cho Tô Ngữ Băng, bảo bảo ở trong ngực Tô Ngữ Băng nghiêng đầu nhìn Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, nghĩ đến phải nhanh chóng sửa phòng cho xong, như vậy mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy bảo bảo, “Tiểu Nguyệt Lượng về trước với mẹ nha? momy sẽ sớm đón con về nhà mới.”

Bảo bảo nhìn Mạc Du Tâm, như không muốn Mạc Du Tâm đi, tay nhỏ vẫn cầm lấy tay Mạc Du Tâm không thả.

Mạc Du Tâm chỉ có thể kéo tay bảo bảo xuống, vừa thoát ra bảo bảo liền oa oa oa khóc lớn.

Tô Ngữ Băng đành ôm bảo bảo dỗ dành: “oh oh, Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta đừng khóc được không? không phải mẹ không cho con chơi, chờ lần sau chúng ta dọn nhà đi mỗi ngày con sẽ được chơi với momy được không? oh oh, Tiểu Nguyệt Lượng tủi thân sao?”

Mạc Du Tâm cũng vội vuốt lưng bảo bảo dỗ dành, “không phải là không được gặp momy nữa, nếu muốn vẫn có thể gọi video cho momy mà, đúng không? đừng khóc được không?”

Bảo bảo được dỗ một hồi mới hết khóc, thấy momy muốn đi, miệng nhỏ lại kéo xuống chuẩn bị khóc, Tô Ngữ Băng lại vội vàng hống bảo bảo, một bên nháy mắt với Mạc Du Tâm, kêu cô đi nhanh, nếu không bảo bảo lại khóc tiếp.

Mãi cho đến khi đi vào thang máy, cảm xúc của bảo bảo cũng không tốt hơn, Tô Ngữ Băng cũng đau lòng cho bảo bảo nhà mình, trước kia thì chưa từng thấy momy, vất vả mới được chơi với momy, giờ lại phải xa nhau, cái này cũng khiến cho lòng nàng kiên định phải dọn ra ngoài ở.

Mạc Du Tâm cũng không nỡ bảo bảo, vừa rồi bảo bảo còn khóc, nhưng cũng không còn cách nào, cô không thể đi vào ký túc Omega được.

Mạc Du Tâm lái lão đầu vui vẻ của Giang Thiển đến cây xăng đổ đầy bình, rồi rửa sạch cái xe, dù sao cũng đã lái xe đến bệnh viện, không rửa sạch cho người ta thì cũng không ổn cho lắm, làm xong việc này Mạc Du Tâm mới quay về ký túc xá.

Giang Thiển các nàng đều nhắn tin wechat hỏi thăm tình hình của bảo bảo, biết bảo bảo không sao, cho nên cũng không kinh ngạc khi Mạc Du Tâm quay về.

“Xuất viện rồi hả?” Giang Thiển hỏi.

“Ừ, chỉ phát sốt thôi, không sao rồi, Ngữ Băng bế về ký túc rồi, Giang Thiển trả chìa khóa cho bà nè, tui rửa xe rồi đó, cảm ơn nha.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

“Bà rửa xe luôn sao? chỉ đi bệnh viện thôi mà, có gì đâu?” Giang Thiển không ngờ Mạc Du Tâm cũng có ý tứ.

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “vậy không được, mượn tốt thì trả tốt a, bà cho tui mượn thì tui phải cảm ơn rồi, tối qua tui cũng sợ lắm, may là không sao.”

“Được rồi, tui cảm ơn Mạc phú bà rửa xe cho tui nha.” Giang Thiển cười một cái nói.

“Eh, phải là tui nên nói mới đúng, à phải nói chuyện này với mấy bà luôn, lúc trước tui khắc ngọc cũng bán được rồi, tui có mua căn hộ ở ngoài, định đón Ngữ Băng và Tiểu Nguyệt Lượng qua ở, cho nên sau này không ở đây nữa.”

“Bà chuẩn bị dọn ra ngoài ở?” Giang Thiển hỏi.

“Ừ, Tiểu Nguyệt Lượng ở trong ký túc hoài cũng không tốt, dọn ra ngoài thì tui với Ngữ Băng cùng nhau chăm sóc cho Tiểu Nguyệt Lượng.” Mạc Du Tâm trả lời.

“Vậy chúng ta sau này ít có cơ hội gặp mặt rồi.” Giang Thiển nói.

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “đều ở thành phố Tây Ninh, cũng không đi xa, sau này chúng ta họp mặt được mà.”

“Nói cũng đúng, chờ nhà bà làm xong, chúng ta có thể qua gặp mặt Tiểu Nguyệt Lượng rồi.” Giang Thiển nóng lòng muốn thử nói.

“Không thành vấn đề, Tiểu Nguyệt Lượng còn nhỏ nhưng không sợ người lạ, cứ đến thoải mái.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Bên kia, Tô Ngữ Băng quay về ký túc, trong ký túc ba người mẹ nuôi cũng thấy đau lòng, khi thấy cái đầu của bảo bảo bị cạo một góc.

Diêu Thiến vội lấy một cái tông đơ, nhìn tóc bảo bảo nói: “cũng may Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta không bị sao, cạo tóc mọc lại cũng được, Ngữ Băng bồ ôm Tiểu Nguyệt Lượng một chút, để mình cạo tóc cho nàng, bồ xem đứa nhỏ xinh đẹp bị cạo một góc có khác gì cẩu gặm không chứ.”

“Bồ đừng nói nữa, thật là, Tiểu Nguyệt Lượng ngoan nha đừng động đậy, sửa tóc một chút lại cho đẹp a.” Tô Ngữ Băng nói rồi phủ lên vai bảo bảo tấm ny lon chuyên dụng, đỡ đầu bảo bảo cho Diêu Thiến hớt tóc.

Diêu Thiến cạo đầu cũng khá ổn, bảo bảo cũng thoải mái, không sợ bị đau, rất nhanh cái đầu tóc của bảo bảo đã biến mất.

Chờ cạo xong, Tô Ngữ Băng bế bảo bảo vào phòng vệ sinh soi gương, để bảo bảo xem hình dạng của chính mình, bảo bảo nhìn có vẻ kinh ngạc, tay nhỏ bắt cái gương, trong miệng kêu nha nha khó hiểu, như đang hỏi tóc đâu rồi?

Tô Ngữ Băng cười trộm giải thích nói: “ah, bảo bảo chúng ta cũng phát hiện ra rồi a? có phải không thấy tóc nữa không?”

“Nha nha~” bảo bảo trả lời.

“Từ tiểu công chúa biến thành tiểu đầu trọc rồi đúng không a? đừng lo a, tóc sẽ mau mọc lại thôi, Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta vẫn xinh đẹp a?” Tô Ngữ Băng đùa bảo bảo nói.

Bảo bảo sờ cái đầu trống trơn của mình, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Tô Ngữ Băng bị chọc phát cười, hôn đầu nhỏ của bảo bảo một cái, “thật đáng yêu.”

Nghĩ rồi nàng bế bảo bảo về giường nhỏ, lấy điện thoại di động chụp tấm hình cho bảo bảo rồi gửi cho Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm vừa tắm xong, đi ra nhận được hình chụp bảo bảo trọc đầu, liền vui vẻ.

Giang Thiển tò mò hỏi: “bà cười gì vậy?”

“Mấy bà nhìn Tiểu Nguyệt Lượng nè, bảo bảo trọc lóc rồi, nhìn tội nghiệp mà đáng yêu quá.” Mạc Du Tâm cười đem ảnh bảo bảo cho các bạn cùng phòng xem, bọn họ cũng bị manh đến điên rồi.

Mạc Du Tâm ngồi vào bàn, nhắn wechat cho Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm: cậu này thật xấu, chụp lén bảo bảo!

Tô Ngữ Băng: (đánh người.jpg) cô không muốn xem?

Mạc Du Tâm: muốn xem, nhiều một chút, bảo bảo đầu trọc thật đáng yêu.

Mạc Du Tâm đem ảnh bảo bảo lên P chỉnh sửa thêm hàng chữ rồi gửi lại cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng nhìn hình bảo bảo được chỉnh sửa thêm dòng chữ “không có d.ục v.ọng thế tục” khiến nàng cười đến run rẩy.

Tô Ngữ Băng: cô khi dễ Tiểu Nguyệt Lượng, tôi sẽ lưu lại, chờ Tiểu Nguyệt Lượng lớn rồi sẽ tố cáo.

Mạc Du Tâm: không sợ.

Bảo bảo nằm trên gường nhỏ của mình, một ngày không được chơi đồ chơi, còn đang lần lượt sủng hạnh từng món đồ chơi của mình, không hề biết chính mình đã biến thành meme.

Không lâu sau, meme của bảo bảo nhà Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng được truyền đi khắp ký túc xá.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 77



Mạc Du Tâm đã một đêm không ngủ, trò chuyện với Tô Ngữ Băng một chút liền ngủ đến tối.

Mấy ngày kế, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng đều kín lịch học, hai người bận rội vượt qua, mãi cho đến thứ bảy Mạc Du Tâm mới có thời gian rảnh rỗi đi thăm mẹ và em gái bên kia.

Cô mới mua căn hộ, trong đó có một phòng cần cách âm để làm việc, còn phải dẫn thêm ống nước vào, vì lúc điêu khắc cần có dụng cụ và nước chảy, ngoài ra máy cắt cũng đã ráp xòn, Mạc Du Tâm tìm một người dọn dẹp đến lau dọn sạch bụi bặm trong căn hộ, chờ mang bảo bảo cùng Ngữ Băng vào ở, cũng đến lúc nên nói chuyện con cái với mẹ rồi.

Chương trình học của Mặc Văn Nhân cũng nhiều, thứ bảy cũng có giờ học, cho nên khi Mạc Du Tâm đến nơi chỉ có một mình Triệu Anh Chi ở nhà xem ti vi.

Triệu Anh Chi hiện tại cũng đã quen với cuộc sống thành phố rồi, tắm giặt tiện lợi, quần áo thì khỏi phải nói đã có máy giặt rồi chỉ cần bỏ vào giặt là xong, không mất sức gì, nhưng ở nhà một mình cũng buồn chán, thấy Mạc Du Tâm đến bà vui vẻ cười.

“Du Tâm đến rồi, hôm nay rảnh sao?” Triệu Anh Chi cười đứng dậy đi lấy trái cây, “lúc sáng mẹ mua ít trái cây, để mẹ rửa đả.”

Mạc Du Tâm ngồi xuống, cảm thấy vẫn còn mới mẻ, kiếp trước là cô nhi, cho nên chưa từng hưởng thụ như vậy, nhìn Triệu Anh Chi cười một cái nói: “cảm ơn mẹ.”

“Con bé này khách khí với mẹ làm gì?” Triệu Anh Chi cười, rửa sạch trái cây bỏ lên dĩa đưa ra.

Mạc Du Tâm cầm quả lê lên ăn, mặc dù đi xe buýt tới, nhưng khí trời cũng oi bức nên có chút khát, ăn hết quả lê, lúc này cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Triệu Anh Chi nhìn Mạc Du Tâm ăn mà cười vui vẻ.

Mạc Du Tâm xoa tay nghĩ cách nói chuyện bảo bảo với mẹ, nghĩ một chút lại hỏi chuyện em gái gần đây. “mẹ, đừng nhìn con ăn, mẹ cũng ăn đi.”

“Mẹ mới ăn táo rồi, không ăn nữa, con và Nhân Nhân ăn thôi.” Triệu Anh Chi cười nói.”

“Mẹ, Nhân Nhân gần đây sao rồi? học có cực không?” Mạc Du Tâm hỏi.

“Ừ, mỗi ngày hơn 9h tối với về, mẹ thấy nó học gần 12h mới đi ngủ, mẹ có nói nó rồi, nhưng nó kêu mẹ ngủ trước, rồi nói là nó sẽ đi ngủ liền, mẹ cũng không quấy rầy nó nữa.”

Triệu Anh Chi sợ con gái khó tiêu, nhưng thấy con gái học chăm chỉ bà cũng rất vui, lúc trước bà cảm thấy luôn nợ con gái nhỏ, giờ nhìn thấy con gái đi học rồi, trong lòng bà cũng thấy hài lòng hơn.

“Dạ, vậy phải để em gái chú ý nghỉ ngơi, chăm chỉ cũng tốt, nàng không được học cao trung, có lẽ bắt đầu sẽ cực hơn người khác nhiều.” Mạc Du Tâm suy nghĩ rồi nói.

Triệu Anh Chi gật đầu, “mà dạo gần đây Nhân Nhân cười nhiều lắm, đến trường là chuyện nó thích, Du Tâm có thể nhìn thấy hai đứa như vậy mẹ rất vui.”

Mạc Du Tâm lại xoa tay, cầm di động có ảnh bảo bảo mở ra, cẩn thận nói: “cái này, mẹ, con muốn nói là con có em bé rồi, mẹ có vui không?”

Triệu Anh Chi bị con gái chọc cười. “con nhóc này lại nói bậy, con còn đi học đại học, con cái đâu ra chứ? con còn nhỏ mà.”

Mạc Du Tâm đưa di động đến, “mẹ, trong hình đúng là con gái của con, tên Tiểu Nguyệt Lượng, mẹ xem có đáng yêu không?”

Triệu Anh Chi sửng sốt một chút, cầm di động của Mạc Du Tâm, trong hình đúng là một tiểu bảo bảo đáng yêu a?

“Du Tâm, con không đùa mẹ chứ? đây là con của con sao? chưa từng nghe con nói có bạn gái mà?” Triệu Anh Chi kinh ngạc hỏi.

“Mẹ, chuyện của con và mẹ đứa nhỏ có chút phức tạp, tụi con chia tay rồi, chỉ định cùng nhau nuôi con thôi, gần đây con mua căn hộ rồi, chuẩn bị đón con gái và mẹ nó về ở chung, nhưng mà ban ngày tụi con phải đi học, nên bay ngày con có thể mang cháu đến chỗ mẹ được không?” Mạc Du Tâm giải thích.

“Đã có con rồi sao lại chia tay chứ? con kết hôn với mẹ đứa nhỏ không phải tốt rồi sao? còn con nữa sao không mang cháu đến cho mẹ xem?” Triệu Anh Chi nóng lòng cũng kích động, không ngờ đến mình có cháu gái, nhất thời lại muốn xem cháu, lại giận con gái lớn rồi còn gạt mình.

“Mẹ, cái này cũng khó giải thích liền hết được, dù sao là con sai, hiện tại con vất vả lắm mới dỗ dành được hai mẹ con họ, được cùng nhau nuôi con, mấy ngày qua con cùng mẹ đứa nhỏ đến công ty quản lý việc gia đình tìm bảo mẫu, để bảo mẫu ban ngày đến đây giúp mẹ trông cháu, mẹ canh chừng đừng để xảy ra chuyện là được.” Mạc Du Tâm không nói nhiều về chuyện của mình và Tô Ngữ Băng, dù sao cũng là tai họa của nguyên thân trước kia gây ra.

Triệu Anh Chi nghe cô nói ở chỗ khác còn mướn bảo mẫu liền nói: “không phải có mẹ rồi sao? con còn mướn bảo mẫu? con không tin mẹ hả?”

Mạc Du Tâm cười nói: “không phải không tin mẹ, chăm cháu một người rất mệt, hơn nữa trưa còn phải nấu cơm cho Nhân Nhân, nhưng cũng cần người chăm cháu nữa, cho nên vẫn phải mướn thêm người, ban ngày ở chỗ mẹ, tối tụi con học về thì qua đón về nhà.”

Triệu Anh Chi nghĩ một chút cũng đồng ý rồi hỏi: “vậy khi nào con mang mẹ nó qua cho mẹ xem mặt?”

“Mẹ, tụi con chia tay rồi, hiện tại chỉ là bạn bè mà thôi, cố tình đưa người ta đến cũng không tốt lắm.” Mạc Du Tâm nghĩ một chút nói.

“Vậy mang cháu đến cho mẹ xem, thật không ngờ mình được làm bà nội rồi.” Triệu Anh Chi xem hình cháu càng xem càng thích, rất muốn được bế cháu.

“Mẹ, đừng nóng vội, hiện tại cháu nội đang ở với mẹ nó, chờ con sửa nhà xong, con sẽ đón bọn họ qua.” Mạc Du Tâm cười nói.

Triệu Anh Chi lại lo lắng nói: “Du Tâm, tiền con xài là tiền sạch chứ, chúng ta không được làm chuyện xấu.”

Mạc Du Tâm cười nói: “mẹ cứ yên tâm, mọi thứ con dựa vào bản lĩnh kiếm được, đều hợp pháp sạch sẽ.”

“Vậy thì tốt rồi, cho mẹ xem ảnh cháu nội đi, đẹp quá đi, mắt giống con khi còn nhỏ, cũng lớn như vậy này, trắng trắng tròn tròn, rất đáng yêu.” Triệu Anh Chi càng xem càng thích.

Mạc Du Tâm nói chuyện cháu nội cho Triệu Anh Chi biết, trưa ở lại ăn cơm, chiều lại đi tìm nhân viên dọn dẹp quét dọn căn hộ, lau rửa sạch sẽ.

Nhưng mà đồ dùng gia dụng vẫn chưa mua đủ, Mạc Du Tâm nghĩ ngày mai kêu Tô Ngữ Băng cùng đi chọn, dù sao chỗ này về sau cũng không chỉ là nhà của mình, mà còn là nhà của con gái nhỏ và Ngữ Băng.

Buổi tối, Mạc Du Tâm nhắn tin wechat với Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm: (bảo bảo vô dục thế tục.jpg)

Tô Ngữ Băng: (hi hi.jpg) sao vậy? định xuất gia hả?”

Mạc Du Tâm: hu hu, không có, Ngữ Băng lại khi dễ người ta~

Tô Ngữ Băng: nói chuyện đàng hoàng. (đánh người.jpg)

Mạc Du Tâm: được rồi, mình muốn nói là căn hộ bên kia đã chuẩn bị xong rồi, mình đã nói chuyện Tiểu Nguyệt Lượng với mẹ rồi, Ngữ Băng ngày mai cùng mình đi sắm đồ gia dụng và đồ làm bếp nha? (meo meo ôm quyền.jpg)

Tô Ngữ Băng nằm trên giường xem Mạc Du Tâm nhắn icon mỉm cười, người này cũng nhiều icon thật?

Tô Ngữ Băng: được, khi nào đi?

Mạc Du Tâm: 8h sáng mai nha, mình đến chờ dưới ký túc, mua xong chúng ta về nhà dọn một chút, chiều đến công ty quản lý việc nhà tìm bảo mẫu, cuối tuần thì vào ở được rồi.

Tô Ngữ Băng: được, mai gặp.

Mạc Du Tâm: (meo meo tái kiến.jpg)

Tô Ngữ Băng cười khẽ nhìn Mạc Du Tâm nhắn tin di động cho mình, về nhà hai chữ này đã rất lâu rồi nàng không thấy, vậy là lần này nàng và Tiểu Nguyệt Lượng thực sự có thể đến ở nhà đó sao?

Sáng hôm sau, Mạc Du Tâm đã chờ Tô Ngữ Băng dưới lầu ký túc, hôm nay mặc dù không thấy bảo bảo, nhưng có thể đi riêng với Tô Ngữ Băng một ngày cô cũng thấy vui trong lòng.

Không lâu sau Tô Ngữ Băng cũng xuống, nàng xem đồng hồ trên tay, còn 5 phút nữa mới đến 8h, người này không biết đến chờ từ khi nào rồi? “chờ lâu không?”

“Không, mình mới đến.” Mạc Du Tâm cười một cái nói, ánh mắt nhìn xuống cái tay mảnh khảnh của Tô Ngữ Băng, nhìn thoáng qua rồi đưa tay nắm tay Tô Ngữ Băng, mà Ngữ Băng cũng ngầm thừa nhận có thể nắm tay, Mạc Du Tâm dĩ nhiên là nắm trước rồi nói.

Tô Ngữ Băng nhìn thoáng qua Mạc Du Tâm nắm tay mình, ánh mắt có chút ngại ngùng liền nhìn chỗ khác không nói gì.

“Chút nữa chúng ta đi xem nôi cho con gái, sau đó xem đồ trên giường….” Mạc Du Tâm nói không ngừng muốn mua gì đó, thì cảm thấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm cả người lạnh buốt.

Mạc Du Tâm vội giải thích: “là cái giường chữ nhật với gối mền các thứ thôi, cậu này đừng nghĩ nhiều.”

Tô Ngữ Băng trừng Mạc Du Tâm, “là cô nghĩ nhiều đó, giường gì đó thì cô cứ nói thẳng là được rồi.”

“Lần sau mình sẽ chú ý tìm từ.” cô cũng oan mà? thì đồ trên giường cũng là đồ gia dụng mà, là đồ dùng nghiêm túc trên giường mà, nhưng dù sao cũng là từ tên của nó đã vậy rồi mà, cô cũng là người đàng hoàng mà.

Hai người nhanh chóng đến cửa hàng nội thất, chọn nôi cho con gái, rồi đặt buổi trưa mang đến.

Rồi đến tiệm bán giường ngủ, bên trong có nhiều bộ ra giường gối mền khá đẹp.

Nhân viên thấy hai người một là Alpha một là Omega thì tưởng là vợ vợ mới cưới nên dẫn hai người đi xem giường đôi chuyên tông đỏ, “hai vị tiểu thư, chỗ chúng tôi có giường đôi cho người mới cưới loại này bán chạy nhất đó nha, đỏ rực luôn nè, không chỉ đem phải không khí vui vẻ mà còn đem lại tình cảm mãnh liệt mỗi tối khi ngủ nữa.”

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng nghe đến đỏ cả tai.

Mạc Du Tâm vội cắt lời nhân viên bán hàng, tình cảm mãnh liệt cái gì? cô và Tô Ngữ Băng lúc này làm gì có tình cảm mãnh liệt nào chứ? đánh nhau thì lòi ra được sao?

“Chúng tôi không kết hôn, chỉ cần một cái giường bình thường được rồi.” Mạc Du Tâm giải thích nói.

“À, vậy là đã cưới rồi hả? vậy chọn tông màu ấm áp nha! hai người còn trẻ mà, dùng tông ấm này tình cảm sẽ mãnh liệt hơn đó.” nhân viên bán hàng liền phát biểu quan điểm của mình.

Mạc Du Tâm cảm thấy tay mình bị Tô Ngữ Băng siết chặt hơn, cô ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng, là nhân viên bán hàng giới thiệu thôi mà, đâu liên quan gì đến cô đâu.

Nhưng cũng vội nói: “chúng tôi cần tông màu trang nhã là được rồi, sang trọng một chút nha, tôi mua bốn bộ, trưa giao đến cho tôi được không? chút nữa chúng tôi còn phải đi mua cái khác.”

“Được, quý khách ghi lại địa chỉ, chúng tôi sẽ chuyển đến cho quý khách.” nhân viên bán hàng không nói gì nữa, cũng khiến Mạc Du Tâm thoải mái hơn.

Hai người ra ngoài, Tô Ngữ Băng ho nhẹ một tiếng nói: “còn phải mua đồ dùng trong bếp đúng không? lầu trên có một cửa hàng kìa.”

“Được, vậy lên lầu mua đi.”

Hai người chọn mấy loại nồi, chén đũa muỗng các thứ mua đầy đủ, rồi gửi địa chỉ để người ta chuyển đến giúp, sao đó thì mua đồ dùng trong wc.

Hai người mua xong cũng đã 11h trưa hơn, liền bắt xe về căn hộ Mạc Du Tâm mua.

Đây là lần đầu Tô Ngữ Băng đến, căn hộ không quá lớn, nhưng ánh sáng tốt, Tô Ngữ Băng đi xem phòng ngủ thứ hai thì thấy kỳ quá, phòng này không có giường, Mạc Du Tâm định ngủ ở đâu?
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 78



Tô Ngữ Băng liền hỏi ra nghi ngờ của mình ngay: “Mạc Du Tâm cô đến đây một chút.”

“Đến, sao vậy?” Mạc Du Tâm vội vàng đi tới, thấy Tô Ngữ Băng xem phòng làm việc của mình, cười một cái nói: “phòng này mình nhờ người sửa thành phòng làm việc cách âm rồi, như vậy lúc dùng máy sẽ không gây tiếng ồn.”

Tô Ngữ Bắng liếc nhìn Mạc Du Tâm, nàng đâu có hỏi cái này, nàng muốn biết Mạc Du Tâm làm vậy là có ý gì, sửa phòng ngủ còn lại thành phòng làm việc, vậy thì Mạc Du Tâm ngủ chỗ nào? không lẽ ngủ với mình sao? nàng không thèm nha.

“À, vậy cô sửa phòng ngủ thành phòng làm việc rồi thì sẽ ngủ ở đâu?” Tô Ngữ Băng dùng giong tán gẫu nói.

Mạc Du Tâm hiểu ý Tô Ngữ Băng cười một cái nói: “ngủ chỗ này nè, cậu này xem nè, mình mới thay sô pha mới đó, kéo ra có thể làm thành cái giường sô pha rồi, ngủ chỗ này không sao cả.”

Tô Ngữ Băng lúc này mới thở nhẹ, gật đầu một cái.

Mạc Du Tâm nhớ ra gì đó đem hai chùm chìa khóa trong túi lấy ra cho Tô Ngữ Băng xem nói: “đây là chìa khóa nhà chúng ta, cậu này muốn lấy chùm nào?”

Tô Ngữ Băng nhìn hai chùm chía khóa một hồng một cam, liền nghĩ chỗ này về sau sẽ là nhà của mình và Tiểu Nguyệt Lượng?

Tô Ngữ Băng tự tay cầm chùm chìa khóa màu hồng, cảm thấy đối với mình cũng là một trải nghiệm mới lạ.

“Còn trên này là chìa cửa chống trộm, chìa này là mở cửa trong, còn lại là chìa khóa hai phòng trong nhà, nếu có chuyện cần gấp thì có thể lấy dùng, mình để trên tủ ti vi nha.” Mạc Du Tâm để chìa khóa lên rồi nói cho Tô Ngữ Băng biết, dù sao là sống cùng nhau, mọi thứ để đâu cũng nên nói cho Tô Ngữ Băng biết.

“Ừ.” Tô Ngữ Băng một bên đáp lời, nhìn chùm chìa khóa trong tay mình có con gấu hồng, hình như là chìa khóa tình nhân với con gấu trong chùm chìa khóa của Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng vội lắc đầu để mình không nghĩ lung tung, Mạc Du Tâm chỉ tiện tay mua thôi mà, tải đỏ lên lúc này cũng thoáng hạ xuống.

Một chút sau đồ mua về cũng được mang đến, người mang giường đến đang ráp trong phòng ngủ, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng sắp xếp đồ đã mua ra, nhanh chóng căn nhà trống đã có không khí người sống.

Tô Ngữ Băng còn đang ở trong bếp nấu nước nóng.

Mạc Du Tâm thì lên mạng đặt đồ gia vị thực phẩm cho bếp, còn mua thêm gạo, rau dưa và thịt, lấp đầy tủ lạnh.

Cô đặt đồ, Tô Ngữ Băng cũng nấu nước xong, rót hai ly nước mang vào phòng khác, “uống chút nước đi, mệt từ trưa đến giờ rồi.”

“Ừ, cảm ơn Ngữ Băng nha.” Mạc Du Tâm cười nói, “vừa rồi mình mới đặt thêm đồ, trưa nay mình nấu cơm làm hai món xào ăn nha?”

“Ừ, cô cũng biết nấu cơm?” Tô Ngữ Băng cười hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, tay nghề khá tốt nha, sau này sẽ nấu cho cậu và Tiểu Nguyệt Lượng ăn nữa.” Mạc Du Tâm cười ôn nhu nói, nàng đã tốn nhiều công sức mới được ở chung với Tô Ngữ Băng mà, rốt cuộc mỗi ngày đều được thấy bảo bảo rồi, nghĩ lại thì đã cảm thấy hài lòng.

“Vậy tôi chỉ có thể chờ, tôi không biết nấu cơm, nhưng mà cô có thể chỉ cho tôi.” Tô Ngữ Băng nói thật, lúc trước ở nhà nàng có bảo mẫu nấu cơm, ra khỏi nhà rồi thì tự mình mua cơm ở căn tin ăn, đúng là nàng chưa từng nấu cơm bao giờ.

“Cậu này không biết nấu cũng không sao, mình biết nấu là được rồi, sau này sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai người.” Mạc Du Tâm cười nhìn về phía Tô Ngữ Băng nói.

Tô Ngữ Băng ngại ngùng cầm ly nước lên uống, khóe môi hơi cong lên, nếu ba người các nàng cứ sống như vậy thì cũng không tệ.

Hai người nghỉ ngơi một chút, nhân viên siêu thị cũng mang đồ đến, đồ Mạc Du Tâm đặt chất đầy ngoài cửa.

Mạc Du Tâm đem gạo vào bếp cất, chuẩn bị dầu ăn, cho gia vị vào trong hộp đựng, bên kia Tô Ngữ Băng xếp trái cây rau dưa thịt vào trong tủ lạnh.

Mạc Du Tâm cắt bao gạo ra, múc vài chén cho vào ruột nồi cơm điện, vo gạo châm nước, sau đó cho vào nồi nhấn nút nấu,

Rồi mở tủ lạnh lấy thịt ba chỉ và bịch đậu đũa đi vào bếp.

Tô Ngữ Băng chờ cũng thấy chán, liền đi theo vào bếp, “có gì cần tôi giúp không?”

Mạc Du Tâm cười nói: “vậy ngắt đậu đũa dùm mình là được.”

“Ừ.” Tô Ngữ Băng cũng ngồi xuống theo Mạc Du Tâm lột gân hai bên đậu đùa xuống.

Hai người làm cùng nhau nên xong nhanh, Mạc Du Tâm cười một cái nói: “ra phòng khách xem ti vi nghỉ chút đi, mình chuẩn bị xào dầu nên khói dầu lắm.”

Tô Ngữ Băng gật đầu, nàng ở đây cũng không giúp được, liền ra phòng ăn nhìn Mạc Du Tâm, phòng ăn về bếp cách nhau một tấm kính, bên trong làm gì liếc mắt cũng thấy được.

Mạc Du Tâm cắt thịt thành khối vừa ăn, cho vào tô ướp mấy muỗng gia vị cho dậy mùi, rồi băm hành tỏi, ớt để qua một bên.

Chờ thịt ngấm gia vị, rồi gắp thịt ra giấy thấm nước, cho dầu vào chảo chờ dầu nóng lên, Mạc Du Tâm cho thịt vào chảo, đảo lên, chờ da thịt chuyển màu liền cho nguyên liệu còn lại vào xào chung, cho chút dầu điều màu, rồi cho một lượng nước vào chảo để thịt mềm một chút, cuối cùng thêm chút muối, khi đổ ra dĩa đường phèn cũng co lại.

Rất nhanh thịt kho tàu liền xong, Mạc Du Tâm rửa sạch chảo, rồi xào đậu đũa, hương thơm trong bếp liền xộc lên.

Tô Ngữ Băng thấy đến trưa, lúc này cũng đói bụng rồi, dựa vào cửa bếp nhìn Mạc Du Tâm bên trong.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng nhìn mình cười khẽ hỏi: “đói bụng?”

Tô Ngữ Băng lắc đầu hỏi: “xong nhanh không?”

“Xong liền.” Mạc Du Tâm gắp một miếng thịt kho, dùng chén hứng đưa tới bên miệng Tô Ngữ Băng, “nếm thử thịt kho tàu mình làm đi, xem thế nào?”

Tô Ngữ Băng đỏ tai, quan hệ này của các nàng đút chút đồ ăn chắc cũng không sao? hơn nữa Mạc Du Tâm nấu rất thơm, Tô Ngữ Băng liền há miệng cho Mạc Du Tâm đút thịt kho tàu.

Thịt kho tàu đã nấu mềm, có chút ngọt dịu, so với ngoài quán còn ăn ngon hơn, Tô Ngữ Băng gật đầu cười nói: “ăn ngon.”

“Đậu đũa cũng xào xong rồi, chuẩn bị cơm ra thôi.” Mạc Du Tâm nói rồi múc đậu đũa ra dĩa.

“Để tôi dọn ra cho.” Tô Ngữ Băng tự tay tiếp đồ ăn mang ra bàn.

Mạc Du Tâm cũng bới cơm đem ra, “ăn cơm ngoài lâu rồi, tự mình ăn cơm nhà vẫn thoải mái hơn.” nói rồi để một chén cơm trước mặt Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cầm chén cơm, trước tiên gắp miếng đậu đũa, đậu đũa có vị tỏi nồng, ăn rất thơm, chính nàng không ngờ đến Mạc Du Tâm lại nấu cơm ngon như vậy, nhịn không được khen: “đậu đũa này ăn cũng ngon, cô nấu kiểu gì vậy a?”

Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “chỉ là nấu bình thường thôi, muốn ăn thì sau này luôn mang theo mình là được.”

Tai Tô Ngữ Băng lại hồng lên, “ừ, sau này sẽ mang theo cô, cô nấu cho Tiểu Nguyệt Lượng ăn, Tiểu Nguyệt Lượng lớn lên chắc chắn cũng thích ăn.”

“Được, cả nhà ba người chúng ta, hai chúng ta và Tiểu Nguyệt Lượng.” Mạc Du Tâm cười nói cô không ngờ kiếp trước sống cô đơn, kiếp này lại có nhiều ràng buộc như vậy, nhưng mà nếu có thể sống cùng Ngữ Băng và bảo bảo thì cô cũng thấy hài lòng rồi.

Hai người ăn một bữa thật no, Mạc Du Tâm muốn đi rửa chén, Tô Ngữ Băng liền cản lại: “cơm cô nấu rồi, chén dĩa để cho tôi đi, nếu không… cô cứ làm vậy, tôi cũng không biết làm gì nữa.” Tô Ngữ Băng cười nói.

Mạc Du Tâm chợt giật mình cười khẽ nói: “vậy thì đừng rời khỏi mình nha, đi đâu cũng mang theo mình là được.”

Tô Ngữ Băng cũng không thấy có gì đáng ngại, nhưng mấy lời này giữa các nàng nói ra cũng không có gì ám muội.

Nàng không có cách nào đáp lại lời Mạc Du Tâm vừa nói, liền đẩy Mạc Du Tâm ra rồi đi vào bếp, “cô nghỉ ngơi một chút đi, còn lại để tôi làm, mau lên đi, nếu không tôi giận đó.”

“Được rồi, không dành với cậu nữa.” Mạc Du Tâm cười một cái nói, cô cũng không đi vào, nhìn Tô Ngữ Băng ở trong bếp dọn dẹp, trong lòng như được lấp đầy.

Chờ Tô Ngữ Băng dọn bếp xong, thì thấy Mạc Du Tâm dựa vào bàn cơm nhìn mình.

Tô Ngữ Băng cười nói: “không phải nói cô đi nghỉ sao? sao lại nhìn tôi làm việc vậy?”

“Không có gì, chỉ thấy Ngữ Băng xinh đẹp thôi.” Mạc Du Tâm cười một cái nói, dù sao cô cũng không thấy mình còn thẳng nổi nữa, cứ vậy tiến lên cho rồi.

Tô Ngữ Băng vỗ nhẹ Mạc Du Tâm một cái, “cô đừng nói lung tung, lại nói bậy tôi cho Tiểu Nguyệt Lượng đánh cô.”

Mạc Du Tâm miệng chứa ý cười, “Tiểu Nguyệt Lượng không nỡ đánh mình đâu nha, cậu này cũng vậy.”

Sau một khắc, Tô Ngữ Băng đánh nhẹ Mạc Du Tâm một cái.

Mạc Du Tâm bĩu môi, sờ vai mình bị đánh, ủy khuất nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cười khẽ nói: “tôi không có dùng lực? hơn nữa từ khi nào cô lại yếu đuối như vậy?”

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng trừng mắt nói: “mình lúc nào cũng yếu đuối mà.”

“Không đùa với cô nữa, nghỉ một chút đi, chiều còn phải ra ngoài.” Tô Ngữ Băng cong môi, ý cười chưa tạn, xoay người về phòng.

Trong phòng còn trống, nệm cũng chưa bọc ra vào, Tô Ngữ Băng bọc ra niệm, rồi xếp lại gối, rồi phủ lớp đệm mềm lên cái nôi cho bảo bảo, xếp lại gối nhỏ.

Tô Ngữ Băng nghĩ một chút, đi ra ngoài xem Mạc Du Tâm, người đã kéo sô pha ra nằm, lúc này đang gối đầu không biết đã ngủ hay chưa?

Tô Ngữ Băng đi vào phòng lấy cái chăn ôm trong ngực đi ra, định đắp cho Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng đắp chăn còn chưa thu tay đã bị Mạc Du Tâm nắm lại rồi.

Nàng đưa mắt thì thấy Mạc Du Tâm nhìn mình, “cảm ơn Ngữ Băng quan tâm mình nha, đắp chăn cho mình.”

Nói rồi Mạc Du Tâm còn nhìn Tô Ngữ Băng cười ngọt ngào, cô nắm tay Tô Ngữ Băng còn chưa buông.

Tô Ngữ Băng không dám nhìn vào mắt Mạc Du Tâm nữa, có chút bối rối rút tay lại, phủ nhận: “không có quan tâm cô, sợ cô bị cảm lạnh lây cho Tiểu Nguyệt Lượng thôi, cô đừng có mơ tưởng.” nói rồi cũng vội vàng về phòng.

Tô Ngữ Băng vùi mình trong chăn, nghĩ lại chuyện vừa rồi mà đỏ cả tai, đây nhất định không phải là vấn đề của mình, bầu không khí hai người cùng một chỗ thật khác lạ, chờ bảo bảo đến thì sẽ không như vậy nữa, bé con đã hơn năm tháng rồi, nhưng bây giờ bị Mạc Du Tâm năm tay, thì tim lại đập nhanh khó hiểu?

Tô Ngữ Băng càng nghĩ càng loạn, chỉ có thể ép mình mau ngủ, cũng may làm việc hơi mệt, nên Tô Ngữ Băng cũng đã ngủ rồi.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 79



Mạc Du Tâm cũng vui vẻ, vừa rồi cô nhìn thấy được hoảng loạn trong mắt Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm cảm thấy nếu cô cố gắng thêm một chút nữa, ở cùng Tô Ngữ Băng không phải là không được.

Đắp chăn Tô Ngữ Băng đưa cho mình, Mạc Du Tâm hẹn giờ dậy, ngủ cũng rất thoải mái.

Sau khi Mạc Du Tâm thức dậy thì thấy phòng khách không có ai, biết Tô Ngữ Băng còn chưa dậy, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt trước, trên vách tường là giá treo khăn, có ba cái hai lớn một nhỏ, Mạc Du Tâm cười khẽ cầm cái khăn xanh lục lau mặt.

Canh bồn rửa mặt là hai cái ly cùng hai cái bàn chải điện, những thứ này cũng là một trải nghiệm mới với Mạc Du Tâm, kiếp trước cô sống một mình, nhà rất lớn nhưng cũng trống rỗng, khiến cho cô không có gì lưu luyến, chỉ khi nhìn thấy ngọc mới khiến cô thấy quan tâm.

Nhưng ở chỗ này lại không như vậy, đã có hai người xông vào cuộc sống của mình, Mạc Du Tâm cũng không chán ghét cảm giác này, ngược lại có chút chờ mong, nhìn giá treo khăn còn có tấm khăn hình mặt thỏ hồng, Mạc Du Tâm lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của bảo bảo.

Rửa mặt xong, Mạc Du Tâm ra khỏi phòng vệ sinh gọi Tô Ngữ Băng dậy, Tô Ngữ Băng đã đóng cửa phòng, Mạc Du Tâm gõ vài cái không thấy động tĩnh liền hô: “Ngữ Băng, chúng ta phải đến công ty quản lý việc nhà rồi, nếu không qua bên kia người ta tan làm đó.”

Tô Ngữ Băng ngủ đến mơ màng, đúng là khó trách nàng, chỗ này giường rất mềm, chăn cũng còn mới, ngủ rất là thoải mái êm ái, so với giường ở ký túc còn thoải mái hơn, nên nàng ngủ cũng nhiều hơn.

Nghe Mạc Du Tâm gọi mình, Tô Ngữ Băng đáp: “đến liền.”

Mạc Du Tâm nghe nàng nói như vậy, liền mở tủ lạnh lấy hai bình sữa chua, tự mình uống một bình, còn lại để lên bàn sô pha cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng chỉ đóng cửa phòng không có khóa, thấy Mạc Du Tâm chỉ gõ cửa không đi vào, khóe môi giương lên nụ cười, trong tiềm thức của mình cũng thấy yên tâm với Mạc Du Tâm, dù sao trước kia nàng và Mạc Du Tâm cùng từng ở khách sạn hai lần rồi, cũng không có phát sinh chuyện xấu gì.

Nàng rời giường chỉnh lại giường một chút, đi ra ngoài rửa mặt, rồi vào phòng khách tìm Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm đem sữa chua đến, “uống chút đồ lạnh cho tỉnh nè.”

Tô Ngữ Băng nhận sữa chua, tiện tay dán lên cánh tay của Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm bị lạnh run lên một cái.

Ủy khuát nhìn Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, cậu này hư.”

Tô Ngữ Băng cười khẽ mở nắp sữa chua, uống hai ngụm rồi nói: “hư là tại cô dạy mà, đi thôi, không thì người ta tan việc mất.”

Nói rồi, Tô Ngữ Băng cất sữa chua vào tủ lạnh, đi tới kéo tay Mạc Du Tâm nói: “uống không nổi nữa, về rồi uống tiếp.”

Mạc Du Tâm cười gật đầu, thấy Tô Ngữ Băng chủ động kéo mình cảm thấy rất thỏa mãn.

Hai người bắt xe đến công ty quản lý việc nhà, nói rõ tình huống với nhân viên công ty, nhân viên cũng giới thiệu một chút về công việc mà các chị lớn tuổi trong công ty làm tốt, cuối cùng chọn Lý Tú Anh người có kinh nghiệm trông trẻ con như hai người đã yêu cầu từ trước.

Tránh cho xung đột không có sau này, nên sẽ thử việc trước hai ngày, nếu cảm thấy thích hợp, thì sẽ ký hợp đồng luôn.

Ra khỏi công ty quản lý việc nhà, trên đường về Mạc Du Tâm gọi điện cho Lý Tú Anh, báo địa chỉ cho Lý Tú Anh biết, để ngày mai nàng có thể đến nhà là được.

Hai người cũng không có việc gì gấp, tài xế dừng xe trước cổng trường thì xuống xe.

Mạc Du Tâm nắm tay Tô Ngữ Băng chậm rãi đi vào trường học, nghĩ đến ngày mai sẽ ở cùng nhau, trong lòng Mạc Du Tâm đã có chút cảm thấy hài lòng.

Tô Ngữ Băng đưa mắt thấy Mạc Du Tâm đang mỉm cười, nhéo nhéo tay Mạc Du Tâm để cô chú ý đến mình, “cô cười cái gì vậy?”

Khuôn mặt Mạc Du Tâm ôn nhu nhìn về phía Tô Ngữ Băng, thuận tiện nắm chặt tay Tô Ngữ Băng, “mình hài lòng a, ngày mai chúng ta có thể sống chung rồi.”

“Chủ yếu là vì Tiểu Nguyệt Lượng, cô đừng mơ tưởng.” Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm liếc mắt nói.

“Mình không có mơ tưởng a, Ngữ Băng, có phải cậu này nghĩ lung tung gì không?” Mạc Du Tâm cười hỏi.

“Nghĩ nhiều rồi, cô im miệng đi, nói lung tung nữa tôi mặc kệ cô, cô tự về ký túc đi, tôi không cần cô tiễn.” Tô Ngữ Băng muốn rút tay lại, Mạc Du Tâm lại nắm chặt không rút ra được.

Mạc Du Tâm vội nhận sai trước, “mình sai rồi, đừng cấm mình tiễn mà.”

“Vậy ai đang nghĩ bậy?” Tô Ngữ Băng nhíu mày hỏi.

“Mình nghĩ bậy, mình không dám nữa.” Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng đôi mắt đào hoa chớp chớp, âm thanh có chút nũng nịu.

Lúc này Tô Ngữ Băng mới hài lòng gật đầu.

Chờ Tô Ngữ Băng đi vào thang máy, Mạc Du Tâm lúc này mới đi về ký túc của mình, cô cũng đã thông báo với giám thị về việc rời ký túc để nuôi bảo bảo, giám thị cũng đồng ý, nhưng mà tiền thuê ký túc năm ba đã nộp hết rồi, hoàn tiền là không được, nhưng ra ngoài ở thì được.

Mạc Du Tâm đặt cơm ăn, rồi vui vẻ đi tắm lên giường ngủ, cô sắp xếp lại mọi chuyện mà mình đã làm, giúp nguyên thân cặn bã bù lại không ít việc, nghĩ đến sau này được đưa đón bảo bảo, Mạc Du Tâm nghĩ sắp tới phải cố gắng nhiều hơn, tốt nhất là sớm mua một chiếc xe.

Bên kia Tô Ngữ Băng quay về thu dọn hành lý của mình, bảo bảo cũng tỉnh ngủ, kéo miệng liền oa một tiếng khóc lên.

Tô Ngữ Băng vội buông đồ trong tay, bế bảo bảo lên dỗ, kiểm tra bảo bảo không có tè dầm, cũng không bị sốt, sữa mới uống được một tiếng, Tô Ngữ Băng cũng không hiểu được vì sao bảo bảo khóc.

Bất quá hôm nay cũng không phải là lần đầu, gần một tuần nay bảo bảo rất dính người, chỉ cần tỉnh dậy thấy xung quanh không có ai, cái miệng nhỏ liền kéo xuống khóc, cũng bị người xung quanh ký túc đến tìm hai lần rồi.

Nhưng mà mọi người không ai nói gì, đến gõ của thì thấy bảo bảo khóc đến đáng thương có giận cũng buông xuống, cái này cũng khiến cho Tô Ngữ Băng thêm ngại, cũng may chỉ còn ở một đêm nữa sáng mai là đến nhà mới ở rồi.

Bảo bảo nằm trong lòng Tô Ngữ Băng khóc một hồi, hít hít cái mũi ở trên người Tô Ngữ Băng cọ cọ, đột nhiên dừng khóc, chờ Tô Ngữ Băng đặt nàng lên giường lại để nàng tự chời, thì cái miệng nhỏ liền kéo chuẩn bị muốn khóc.

Diêu Thiên đi xuống bế bảo bảo ôm vào lòng, cười cười nói với Tô Ngữ Băng: “Tiểu Nguyệt Lượng gần đây rất dính người, nếu không thấy có ai đến thì sẽ khóc lên, có đúng không Tiểu Nguyệt Lượng? để dì chơi với Tiểu Nguyệt Lượng nha, để mẹ con dọn đồ, chuẩn bị qua nhà mới nha.”

“A a~” bảo bảo thấy có người chơi với mình, cái miệng kéo xuống dần cười lên, chơi cùng Diêu Thiếu một hồi đến vui vẻ.

Hơn 2h khuya, bảo bảo lại thức giấc một lần, mở mắt liền mất hứng xung quanh quá tối, không có ai chơi với mình, oa một tiếng lại khóc lên.

Tô Ngữ Băng vừa nghe tiếng bảo bảo khóc, liền từ trên giường đi xuống, mở đèn bàn, bế bảo bảo lên dỗ dành.

Phó Chi Đào mơ màng thức dậy, “Ngữ Băng, Tiểu Nguyệt Lượng sao vậy? có cần giúp gì không?”

“Không có gì đâu, gần đây đứa nhỏ dính người, chắc là thức dậy không có ai nên khóc, ngai quá làm bồ bị đánh thức rồi.” Tô Ngữ Băng nói xin lỗi, các bạn cùng phòng cũng cực khổ vì bảo bảo không ít, nửa đêm bị đánh thức cũng là chuyện thường xuyên rồi. Tô Ngữ Băng suy nghĩ, hiện tại dọn ra ngoài ở với Mạc Du Tâm đúng là lựa chọn tốt nhất, cũng sẽ không ảnh hưởng đến các bạn cùng phòng, lúc trước mình đi bán rượu, thậm chí nhiều đêm bạn cùng phòng phải giúp mình chăm chăm bảo bảo, điều này khiến Tô Ngữ Băng rất băn khoăn.

“Hời ơi, nói cái gì vậy? có gì đâu mà ngại, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta không buồn là được rồi.” Phó Chi Đào nằm trên giường chọc bảo bảo vài câu.

“Đúng đó, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta đừng khóc nữa nha, mẹ con thấy con khóc như vậy cũng muốn khóc với con rồi, bảo bảo ngoan đừng khóc nha? mẹ ôm một cái a” Tô Ngữ Băng vừa nói vừa vỗ nhẹ sau lưng cho bảo bảo, giúp bảo bảo thuận khí.

Bảo bảo vừa khóc vừa thút thít, tựa như bị ủy khuất khóc không ngừng.

So với tè dầm hoặc đi ẻ, tìm không ra nguyên nhân càng khiến Tô Ngữ Băng bó tay, chỉ có thể ôm bảo bảo dỗ dành, vừa dỗ vừa nghĩ nếu ở nhà mới thì tốt rồi, không lo quấy rầy người khác nghỉ ngơi, Mạc Du Tâm cưng bảo bảo như vậy, chắc chắn sẽ chơi cùng bảo bảo.

Sau ba phút, ngoài phòng liền có tiếng gõ cửa, Tô Ngữ Băng thở dài, xem ra bảo bảo làm ầm ảnh hưởng đến giấc ngủ của của người ta rồi, nàng đi mở cửa thấy Phùng Duyệt Duyệt thì sửng sốt.

Phùng Duyệt Duyệt ở ký túc cũng có một cái giường lớn, nhưng ít khi ở ký túc, lúc chiều nàng ra ngoài liên hoan với bạn cùng phòng, nên sẽ ngủ lại ký túc một đêm, sau đó thì nghe thấy tiếng con nít khóc, vốn dĩ phòng của nàng cách xa phòng Tô Ngữ Băng, thực sự nghe cũng không quá lớn, nhưng cái lầu này chỉ có phòng 702 là có Tô Ngữ Băng và đứa con, Phùng Duyệt Duyệt cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt đâu?

Nàng đang buồn không có lý do để kiếm chuyện với Tô Ngữ Băng, cái này tự nhiên lại đưa đến cửa, gọi một cô bạn cùng phòng thân thiết ngang nhiên tới gõ cửa, sau đó thì thấy Tô Ngữ Băng đang ôm đứa nhỏ dỗ dành.

Phó Chi Đài, Diêu Thiến ba người ngó ra cửa xem là ai, thì lên tinh thần ngay, ba người vội vàng từ trên giường đứng dậy, chỉ sợ Tô Ngữ Băng chịu thiệt thòi.

Phùng Duyệt Duyệt cười lạnh một tiếng, trừng mắt Tô Ngữ Băng đang bế con nói: “Tô Ngữ Băng, cô đang làm gì vậy? đứa nhỏ này khiến cho cả cái lầu ồn ào, cô còn có chút công đức không hả? nhìn xem giờ là mấy giờ rồi? đứa nhỏ trong ngực cô còn ở đây gào khóc cái gì?”

Tô Ngữ Băng biết nửa đêm bảo bảo khóc lớn ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, liền xin lỗi nói: “xin lỗi, đúng là bảo bảo quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, tôi thay bảo bảo xin lỗi mọi người, nhưng mà mong là bạn học Phùng nhỏ giọng một chút, con nít dễ sợ hãi, tôi sợ hù đến bảo bảo.”

“Nực cười, đứa nhỏ trong ngực cô so ra còn lớn tiếng hơn tôi đó, sao cô không che miệng nó lại đi? lại kêu tôi lớn tiếng?” Phùng Duyệt Duyệt kéo cao giọng trừng mắt nói Tô Ngữ Băng.
 
Back
Top Bottom