Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách

Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 50



Bên kia, Tô Ngữ Băng mang ngọc tiểu trư Mạc Du Tâm cho bảo bảo về phòng ký túc.

Phó Chi Đào thấy nàng về thì hỏi: “Ngữ Băng, vừa rồi bồ ra ngoài làm gì đó?”

Tô Ngữ Băng cười một cái nói: “Mạc Du Tâm khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng cái đồ chơi tiểu trư, nói mình xuống mang lên, bồ xem.” Tô Ngữ Băng nói rồi mở túi phúc ra lấy ngọc tiểu trư đưa cho Phó Chi Đào xem.

Phó Chi Đào không hiểu nhiều về ngọc, nhưng thấy miếng ngọc giống tiểu trư y hệt, nghi ngờ hỏi: “Ngữ Băng, bồ nói là Mạc Du Tâm khắc đó hả? cô ta còn có nghề này sao?”

Tô Ngữ Băng lắc đầu nói: “mình cũng không biết, nhưng mà cô ấy nói với mình là tự tay khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng, mình thấy tỉ lệ ngọc không tệ, liền mang về cho Tiểu Nguyệt Lượng, đúng lúc Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta còn chưa có ngọc a.”

“Thôi đi, mình thấy là cô ta đi mua thì có, Ngữ Băng bồ bị lừa rồi đó.” Phó Chi Đào nhắc nhở.

Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng nói: “mình cũng cái gì chứ? là cô ấy đưa cho Tiểu Nguyệt Lượng mà, không cần lo cho mình, Đào Đào, chúng ta cũng không cần phải trông gà hoá cuốc như vậy.”

“Ừ, vậy bồ giữ cho cẩn thận nha.” Phó Chi Đào nói rồi trả lại ngọc cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cầm dây đeo của ngọc, lắc lư trước mặt Tiểu Nguyệt Lượng, chơi với Tiểu Nguyệt Lượng, “Tiểu Nguyệt Lượng thích tiểu trư này không? có thấy ngây thơ đáng yêu như con không?”

Bảo bảo mở to hai mắt đảo tới đảo lui theo độ lắc của tiểu trư, đưa tay nhỏ lên muốn bắt lấy tiểu trư, nhưng mà bản thân chỉ có thể nằm trên giường, không ngồi dậy được, đành phải đưa hai tay nhỏ lên vói vói gấp gáp kêu nha nha nha.

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo đáng yêu, để cho bảo bảo được chạm vào tiểu trư nên hạ tiểu trư xuống, vừa với bàn tay bảo bảo có thể chụp được, khi bảo bảo đưa tay chuẩn bị cầm thì Tô Ngữ Băng kéo nhẹ sợi dây, tiểu trư lại cách xa tay bảo bảo một khoảng.

Bảo bảo phát hiện không đơn giản nữa rồi, chân mày nhíu lại, xem ra là muốn giận dỗi rồi, hai tay nhỏ siết thành đấm nhỏ thả xuống giường, cái miệng nhỏ không ngừng “nha nha nha, ô ô, nha!” kháng nghị.

Tô Ngữ Băng đều bị bảo bảo manh manh chọc vui vẻ, Tiểu Nguyệt Lượng của nàng thật đáng yêu, giận dỗi cũng chọc vui như vậy, còn học được cách giận dỗi.

Bảo bảo thấy mẹ không định cho nàng chơi ngọc tiểu trư, còn cười nàng, cái miệng nhỏ bĩu lên, chuẩn bị chơi chiêu thứ ba, cũng là chiêu quen dùng nhất, đó chính là khóc đại pháp.

Hiển nhiên Tô Ngữ Băng cũng nhận ra điều này, ngay lúc bảo bảo còn chưa khóc, thì vội để ngọc tiểu trư vào tay của bảo bảo.

Ngọc tiểu trư có đầu không to, cũng vừa tay nhỏ của bảo bảo, ngọc tiểu trư cầm vào cũng chiếm hết lòng bàn tay của bảo bảo.

Lấy được ngọc tiểu trư, khuôn mặt bảo bảo liền rạng rỡ hẳn lên, còn nhìn Phó Chi Đào lắc lắc ngọc tiểu trư khoe khoang, “nha nha nha.”

Phó Chi Đào buồn cười nhìn bảo bảo nói: “con biết lấy rồi a, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta là giỏi nhất a.”

Bảo bảo cũng không biết Phó Chi Đào nói cái ì, ngược lại lấy được tiểu trư là nàng vui vẻ rồi, nắm chặt ngọc tiểu trư trong tay bắt đầu chơi.

Tô Ngữ Băng cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bảo bảo nói: “tiểu trư này là do người xấu kia làm cho Tiểu Nguyệt Lượng, cô ấy nói là khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng, Tiểu Nguyệt Lượng thích không?”

Bảo bảo nghe không hiểu, chỉ mở to mắt nhìn Tô Ngữ Băng mỉm cười.

Nhìn con gái đáng yêu lại hiểu chuyện, trong lòng Tô Ngữ Băng mềm nhũn, hơn nữa gần đây phát sinh nhiều việc cũng chứng thực Mạc Du Tâm đã thay đổi, vậy mình có nên cho Mạc Du Tâm gặp bảo bảo không? nói cho cùng bảo bảo cũng đã gần 5 tháng rồi nhưng chưa gặp mặt mami lần nào.

Bảo bảo cũng không biết Tô Ngữ Băng đang nghĩ gì, một mình cầm dây chơi đùa, ngược lại chỉ cần là đồ mới, đều có thể gây chú ý với con nít, bảo bảo cũng như vậy, mới bị ngọc tiểu trư hấp dẫn chơi đùa không ngừng, chơi ngọc tiểu trư một hồi, bảo bảo lại há to cái miệng không răng đi cắn ngọc tiểu trư.

Tô Ngữ Băng buồn cười lấy ngọc tiểu trư từ trong miệng bảo bảo ra, vừa chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bảo bảo vừa dặn dò: “cái này là cho con chơi, không phải để ăn biết chưa?”

“Nha nha?” bảo bảo vô tội mở to mắt nhìn về phía Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng khẽ cười lau sạch ngọc tiểu trư rồi trả lại cho bảo bảo, bảo bảo cầm ngọc tiểu trư nhìn một hồi, chuẩn bị há miệng cắn tiếp, lại bị Tô Ngữ Băng cản lại, bảo bảo dường như hiểu được cái này không thể cắn, nghe lời cầm trong tay chơi.

Mạc Du Tâm lúc quay về ký túc, thì thấy ba người bạn cùng phòng đang đứng dưới lầu ký túc, vây quanh một chiếc xe nhỏ hai chỗ ngắm ngía.

Mạc Du Tâm tò mò đi tới hỏi: “mấy bà đứng tụm tụm chỗ này làm gì vậy? xe này bị gì hả?”

Giang Thiển cười cười nói với Mạc Du Tâm, “bà thì sao? trang điểm riêng nữa, đi tìm ai hả?”

Mạc Du Tâm cười khẽ một tiếng nói: “tui vốn xinh đẹp tinh xảo mà, không tìm ai thì mỗi ngày tui cũng phải ăn mặc thật đẹp chứ.”

“Dẹp đi, tự luyến, phải rồi bà xem đi, xe tui mới mua đó thế nào hả?” Giang Thiển vui vẻ nói, chiếc xe cô mua là phiên bản mới ra không lâu, mua một chiếc Mercedes-Benz Smart hai chỗ ngồi, tiện cho việc tập lái xe.

Mạc Du Tâm nhìn cái xe màu cam một chút, gật đầu tán đồng cười nói: “không tệ nha người già vui, còn màu cam đồ, cũng chói dữ ha.”

“Cái tên Mạc Du Tâm cô, lão nương chạy là mercedes-benz smart biết chưa hả? người già vui cái khỉ gì chứ.” Giang Thiển xém chút tức điên lên, cô còn đang cảm thấy cái xe của mình rất đáng yêu a, đến trong miệng của con nhỏ Mạc Du Tâm chết tiệt này lại thành người già vui? cái xe này của cô màu sắc đáng yêu như vậy mà, làm gì có người già nào lái chiếc xe màu rực rỡ như vậy chứ?

Mạc Du Tâm cười lùi về sau vài bước, sợ bị đòn rồi nói tiếp: “Giang Thiển đừng giận mà, dù sao cũng chỉ là cái xe hai chỗ ngồi thôi, cái này cũng như ý nghĩa là người già vui thôi không phải sao?”

“Tức chết mà, tức chết mà, không phải người già vui, không phải người già vui!” sao cô ta có thể nhìn xe của mình như vậy chứ? Giang Thiển muốn đánh một trận với Mạc Du Tâm.

Kết quả cô thấy hai người bạn cùng phòng còn lại, Trần Qua và Lý Tân Khiết còn đang đứng ở kia nín cười, cái này càng khiến cho Giang Thiển tức điên hơn, “được a, hai bà còn cười tui, vốn định chở hai người đi dạo một vòng, hừ, giờ không cần nữa, tui đi tìm Nhân Nhân chơi.”

Gần đây Giang Thiển hay nhắn tin qua wechat với Mạc Văn Nhân, mấy ngày nay Mạc Du Tâm cũng bận rộn, Mạc Văn Nhân cũng không quấy rầy gì Mạc Du Tâm, sợ ảnh hưởng Mạc Du Tâm học hành, làm việc, đến cả lúc nhắn tin với Giang Thiển cũng chỉ hỏi chị gái nàng đang làm gì.

Giang Thiển chỉ cảm thấy cô bé Mạc Văn Nhân có thể sánh bằng Mạc Du Tâm nhìn còn thuận mắt hơn, từ khi hai người nhắn tin với nhau Mạc Văn Nhân hay hỏi Mạc Du Tâm đang làm gì, cho đến giờ ngoại trừ hỏi Mạc Du Tâm đang làm gì ra thì hai người cũng thường xuyên nói những chuyện khác.

Giang Thiển biết buổi chiều Mạc Văn Nhân nghỉ ở nhà, liền gọi điện cho Mạc Văn Nhân, nói đưa nàng đến trường học chơi, còn nói lần trước muốn dẫn nàng đi xem thư viện mà còn chưa đi, đúng lúc mình mới mua xe, cô muốn tìm Nhân Nhân đến phân xử cho mình, Mạc Du Tâm kia quá khinh người! mercedes-benz smart mà là người già vui sao?

Mạc Văn Nhân nhận được điện thoại của Giang Thiển thì rất vui, ngoại trừ Tiểu Lệ ra thì ở chỗ làm nàng không có bạn bè nào khác, nhóm người ở trọ chung quan hệ cũng không mấy tốt.

Mạc Văn Nhân lấy bộ đồ mới lần trước chị gái mua cho mình ra, chuẩn bị thay.

Phùng Chi Thu thấy Mạc Văn Nhân thay đồ còn tiếc mặc đồ mới, cười xì nói: “ê, Nhân Nhân đi đâu đó? chịu mặc đồ mới rồi hả? lúc trước không phải luôn coi như đồ quý để trong tủ sao?”

Mạc Văn Nhân nghe thấy cũng không để ý, cười một cái nói: “có người bạn muốn đưa mình đến thư viện đại học Tây Ninh đi dạo, trước kia mình đã muốn đi rồi, nhưng không có thẻ học sinh của trường nên không thể vào được, lần bạn ấy mang mình đi cùng.”

Phùng Chi Thu nghe Mạc Văn Nhân nói còn muốn đến thư viện, xì cười một tiếng, chọc ghẹo nói: “Nhân Nhân à, năm nay cô cũng hai mười rồi, chúng ta từ lúc tốt nghiệp trung học đệ nhất xong đã thôi học rồi, còn đến thư viện làm cái gì chứ? sách thư viện trường người ta cô có thể xem hiểu sao? đừng như vậy lại làm cho người ta chê cười.”

Tiểu Lệ thấy Phùng Chi Thu nói Mạc Văn Nhân như vậy, tức giận nói: “Nhân Nhân sao lại không thể đến thư viện được? người ta cố gắng nỗ lực không tốt sao? xem chút sách còn hơn là không xem, học được một chút cũng là học mà.”

“Thôi đi, tôi chỉ muốn tốt cho Nhân Nhân thôi, cô thì biết cái gì, đã từng tuổi này rồi còn muốn đi học cái gì? còn không bằng tìm một Alpha có tiền còn thực tế hơn, nhân lúc còn trẻ gả đi, có thể so với việc mồi ngày nằm mơ đậu đại học nữa là.” Phùng Chi Thu phản bác.

Mạc Văn Nhân cười một cái nói: “mình chỉ đi xem một chút thôi, cũng không định học đại học, được rồi, không nói nữa, mình đi trước đây, trở về sẽ mua đồ ăn cho mọi người.”

“Ừ, Nhân Nhân đi chơi với bạn vui vẻ nha.” Tiểu Lệ cười một cái nói.

“Ừ, biết rồi.” Mạc Văn Nhân nói rồi ra khỏi phòng trọ, đại học là nơi nàng chỉ có thể nghĩ đến trong mơ, hiện tại có thể đến thư viện xem, coi như là thỏa mãn ước mơ của mình rồi, chí ít hiện tại chị gái cũng sống tốt, nàng không hối hận vì mình đã làm tất cả.

Phùng Chi Thu thấy Mạc Văn Nhân đi rồi mới nói: “tôi có phải là không biết xấu hổ ở trước mặt Nhân Nhân mà nói vậy không? cô nói xem nàng hai mươi rồi sao không nghĩ cách tìm ai đó đi, còn mơ mộng đại học cái gì? đại học là chỗ người như nàng có thể vào được sao? còn có một người chị gái như cái động không đáy, lần trước nàng nói chị gái nàng cho nàng hai mươi ngàn, tôi cũng không tin, nhất định là vì Nhân Nhân lo cho cô ta nên mới nói dối.”

“Nói thật, tôi cũng hiểu, mấy người bình thường thấy Nhân Nhân hay tiết kiệm, nếu chị gái cho nàng hai mươi ngàn thật thì sao không dùng mà còn tiết kiệm làm gì?” Phùng Chi Thu nói thêm vào.

Tiểu Lệ lườm hai người một cái, “tôi thấy các người không muốn người ta tốt lên thì phải, cái nết kiểu gì vậy không biết?”

Phùng Chi Thu nghe vậy liền tức giận ngồi dậy, “tôi so đo với Mạc Văn Nhân? em trai tôi là Phùng Nghĩa so với chị gái Mạc Văn Nhân kia còn tốt hơn nhiều lần, em trai tôi lên đại học tới giờ đều tự mình kiếm tiền làm thêm và tiền học bổng để trang trải chi phí, căn bản không đòi tiền ở nhà, chị gái Mạc Văn Nhân không phải là quỷ hút máu sao?”

“Sao cũng được, loại người như cô vốn không muốn chấp nhận người ta đã khá lên, tôi cũng không rảnh nói nhiều, cô thích nghĩ sao thì nghĩ đi!” Tiểu Lệ tức giận trực tiếp bỏ đi.

Mạc Văn Nhân không hề biết mình đi rồi, mọi người trong phòng trọ lại nói về mình một hồi, cong miệng cười đi xuống lầu, mấy hôm nay Mạc Du Tâm đều gọi điện cho nàng, rồi nàng còn nghe Giang Thiển nói dạo này chị gái bận rộn, Mạc Văn Nhân cũng không dám quấy rầy gì, lúc này Giang Thiển đến tìm nàng, cô muốn gặp mình như vậy có thể thuận tiện đến xem chị gái, nghĩ vậy cô bé vui vẻ ánh cười trong mắt không giấu đi được.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 51



Lúc Mạc Văn Nhân xuống lầu, thì nhìn thấy ở chỗ đậu xe có một chiếc xe màu cam, Giang Thiển cười tươi từ trong xe bước ra, vẫy tay với Mạc Văn Nhân, “Nhân Nhân, chỗ này nè.”

“Thấy rồi, chị Giang Thiển.” Mạc Văn Nhân cười đi tới chỗ Giang Thiển bên kia, tuy hai người thường xuyên chat với nhau trên điện thoại, nhưng mà nhìn thấy Giang Thiển thì Mạc Văn Nhân vẫn có chút xấu hổ.

Giang Thiển cười giới thiệu chiếc xe mình mới mua với Mạc Văn Nhân, “Nhân Nhân em xem, đây là quýt nhỏ chị mới mua, em xem có đáng yêu không?”

Ánh mắt Mạc Văn Nhân mang nụ cười quan sát chiếc xe một chút, cười một cái nói: “đẹp lắm, nho nhỏ trông thật đáng yêu.”

Giang Thiển được khen vô cùng khoái chí liền cười, “chị đã nói rồi mà, là ánh mắt em tốt, chị cũng biết quýt nhỏ đẹp mà, không như tên quỷ Mạc Du Tâm đáng ghét kia, toàn nói xe chị mua là người già vui, đúng là tức chết chị mà.”

Mạc Văn Nhân nghe chị gái mình nói xe Giang Thiển như vậy, phì cười một tiếng nói: “chị gái em chắc là đùa chị thôi, đừng giận nha.”

Giang Thiển không để ý khoát tay nói: “chị cũng không có giận, Nhân Nhân, là chị em ngày nào cũng chọc tức chị, chị sắp bị tức chết rồi, tên đó mặt dày, không có ngoan ngoãn như em.”

Mạc Văn Nhân nghe Giang Thiển khen mình, tai hồng lên, nàng ngoại trừ mẹ ra thì không có ai khen nàng như vậy. Nhất thời có chút ngại ngùng.

Giang Thiển thấy cô bé tai đỏ lên, tiến đến chọc cô bé: “sao tai Nhân Nhân lại đỏ như vậy?”

“Chị này ~” âm thanh cô bé vừa ủy khuất vừa như làm nũng.

Giang Thiển nghe ngẩn người một cái, rồi cười nói: “được rồi, không đùa Nhân Nhân nữa, lên xe đi, chị đưa em đi dạo một vòng.”

Giang Thiển cảm thấy chỗ tốt của Mạc Du Tâm là có một cô em gái ngoan ngoãn, cũng coi như mình có một em gái ngoan, để Nhân Nhân gọi một tiếng chị, cô cũng đã vui vẻ.

Đi dạo một vòng, rốt cuộc cũng có người nói quýt nhỏ của cô dễ nhìn, Giang Thiển rất hài lòng, đầu tiên là đưa Mạc Văn Nhân tới thư viện trường, đậu quýt nhỏ vào bãi, Giang Thiển đưa Mạc Văn Nhân vào thư viện.

Nói đến cũng thật xấu hổ, cô vào đại học 3 năm rồi, số lần đến thư viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, số lần mượn sách chỉ đếm trên đầu ngón tay, bất quá vẫn ráng vờ như mình hay đến thường xuyên để giới thiệu với Mạc Văn Nhân.

“Nhân Nhân, tầng một chỗ này là sách tổng hợp, đằng kia có máy chọn chỗ ngồi giúp mình, mượn sách rồi có thể mang đi, cũng có thể ngồi lại để đọc, dù sao cũng rất tiện, em xem thử có muốn đọc sách không? có thể mượn thẻ thư viện của chị để xem, thời gian trả sách là hai tháng.” Giang Thiển vừa đi vừa giới thiệu cho Mạc Văn Nhân.

Mạc Văn Nhân nhìn trước mắt từng hàng giá sách, có chút hứng thú muốn thử, rồi lại ngại ngùng hỏi Giang Thiển, “chị ơi, em muốn mượn thì phải làm sao đây?”

Giang Thiển cười nói với cô bé: “nói thật, một năm chị cũng chưa mượn được hai quyển sách, Nhân Nhân cứ mượn đi, không cần lo cho chị, bình thường chị ít đọc sách lắm.”

Cô bé bị Giang Thiển chọc cho phì cười, “đừng khoa trương như vậy chứ?”

“Thật mà, nói ra thật xấu hổ, ngoại trừ lúc thi ra, cơ bản chị không đến thư viện.” Giang Thiển bị cô bé biết mình không thích đọc sách, mặt hỏi đỏ lên.

“Vậy em mượn nha chị?” Mạc Văn Nhân lại hỏi lại.

Giang Thiển cười khẽ khoát tay áo nói: “mượn đi, mượn đi!”

Mạc Du Tâm sao lại có em gái Nhân Nhân ngoan như vậy chứ? cô hâm mộ quá!

Trước kia còn đi học Mạc Văn Nhân cũng rất thích lịch sử, sau này làm việc bận rộn, nên không có thời gian đọc sách mình thích, nàng dựa vào phân loại của máy, tìm được cuốn sách lịch sử ở tầng dưới, rồi cùng Giang Thiển đến tầng đó.

Cô bé đứng trước kệ sách chọn sách, Giang Thiển ở một bên mỉm cười nhìn, trong lòng cô có chút chột dạ, cô bé bình thường phải đi làm thêm, bận như vậy mà còn muốn đọc sách để biết thêm, còn cô đi học cũng phân tâm, đột nhiên cảm thấy mình sống như vậy có hơi dư thừa, nên làm gì đó mới tốt được.

Giang Thiển cảm thấy cô bé cầm sách trên tay càng thêm xinh đẹp, cứ vậy lẳng lặng theo sau cô bé nhìn nàng chọn sách.

Đại khái được nửa tiếng, cô bé cũng chọn được sáu cuốn sách, đều là liên quan đến lịch sử, nàng ngoan ngoãn đi tới trước mặt Giang Thiển, nhỏ giọng nói với Giang Thiển: “chị ơi, em mượn sáu cuốn sách có nhiều lắm không?”

Giang Thiển cười một cái nói: “không nhiều, mười cuốn cũng mượn được, chờ em đọc xong rồi chúng ta đến mượn tiếp.”

Cô bé nghe Giang Thiển nói vậy, ánh mắt sáng lên, nhìn Giang Thiển gật đầu.

Trên đường đi ra ngoài đụng phải bạn cùng lớp, là một nam Alpha, thấy bên cạnh Giang Thiển đi theo là một Omega xa lạ, liền chọc ghẹo nói: “ồ, Giang Thiển, là bạn gái hả? sao không giới thiệu chút đi.”

Thấy cô bé tai đỏ lên, Giang Thiển vội phủ nhận nói: “ông đừng có nói nhảm, đây là em gái tôi.”

“Em gái gì chứ? tưởng tôi không biết gì hả? qua một thời gian nữa từ em gái biến thành em gái tình nhân nha!” chọc ghẹo xong, nam sinh sợ bị đòn vội vàng chạy đi.

Giang Thiển vội giải thích với Mạc Văn Nhân, “Nhân Nhân em đừng nghe thằng đó nói bậy, đó là bạn học với chị, bình thường hay nói bậy, em đừng để ý.”

Mạc Văn Nhân nghe Giang Thiển nói nam sinh kia như vậy, lại bị chọc cho cười, “không sao.”

Nghĩ đến lời nam sinh mới nói, tai cô bé lại phiếm hồng, chị Giang Thiển chắc là chưa có bạn gái a? nếu không sẽ không có thời gian cùng mình đến thư viện, nghĩ vậy cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm một cái.

Nghĩ đến Mạc Du Tâm lúc này sẽ không làm gì, Giang Thiển liền gọi cho Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm thấy Giang Thiển gọi liền nghe máy: “Giang Thiển, lái người già đi đâu chơi đó, không chở tui theo hả? nói thiệt tui còn chưa ngồi cái đó mà, vui không?”

“Người già vui cái đầu bà á, đã nói với bà 800 lần rồi đó là mercedes benz smart mà, không cãi với bà nũa, tui đón Nhân Nhân tới rồi, bà gọi mấy bà ở phòng ra đi, tui đặt cái lẩu tám người ăn ở cái quán gần trường rồi, mấy bà nhanh xuống đi ăn, nhưng mà phải đính chính trước, các bà là nhờ Nhân Nhân mới được ăn nha.” Giang Thiển vừa nói chuyện với Mạc Du Tâm, vừa cười nhìn cô bé.

Tướng mạo cô vốn minh diễm, lại hay giống Mạc Du Tâm trang điểm đậm, thích mặc váy, là một chị gái Alpha diễm lệ, Giang Thiển như vậy cười nhìn về phía Mạc Văn Nhân.

Cô bé lại không tự chủ đỏ mặt, vội tránh né tầm mắt, không dám nhìn Giang Thiển.

Mạc Du Tâm bên kia cười một cái nói: “được rồi Giang Thiển, không được tui đồng ý mà bà dám đi đón em gái tui đi chơi hả?”

“Tiêu rồi, tui và Nhân Nhân là bạn thân đó, còn phải chờ bà đồng ý hả? bớt xàm đi bà, tụi tui đang ở bên chỗ lớp học chờ mấy bà á, mấy bà nhanh qua đi, chậm chạp là còn canh húp thôi đó.” Giang Thiển nói.

“À ừ, cảm ơn Giang phú bà mời khách nha, để tui kêu mấy bả thay đồ, cúp trước nha.” Mậc Du Tâm lại nói giỡn vài câu.

“Dẹp đi, bớt lôi kéo làm quen đi.” giọng Giang Thiển chê bai, nhưng nụ cười trên mặt không hạ xuống.

Mạc Văn Nhân đứng một bên xem, cảm thấy rất vui vì chị gái và các bạn cùng phòng có quan hệ tốt như vậy.

Giang Thiển cũng mới chú ý đến cô bé đỏ mặt, chọc Mạc Văn Nhân nói: “Nhân Nhân sao không nhìn chị? là chị khó nhìn hả?”

Cô bé vất vả mới bình tĩnh được, lại bị Giang Thiển chọc cho đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “chị rất đẹp.”

Thấy cô bé đỏ mặt muốn nhỏ máu, Giang Thiển xoa đầu cô bé, cười nói: “được rồi, không đùa Nhân Nhân nữa, sao em lại ngoan như vậy a? không giống Mạc Du Tâm chút nào.”

Cô bé bị khen tai cũng đỏ lên, không dám nhìn Giang Thiển nữa.

Mạc Du Tâm cúp máy, nói với hai người còn lại đang nằm trên giường: “em gái tui đến rồi, Giang phú bà nói hôm nay mời chúng ta đi ăn lẩu, mấy bà đừng nằm nữa, mặc đồ vào đi ăn thôi.”

“Hả? Nhân Nhân tới hả? tiêu rồi tui chưa gội đầu, không thể để em gái thấy bộ dạng lôi thôi của tui được.” Trần Qua từ trên giường bò xuống, vội vàng vào phòng vệ sinh gội đầu.

Lý Tân Khiết lần trước chưa thấy Mạc Văn Nhân, nên có chút khẩn trương hỏi Mạc Du Tâm, “tui như vậy đi được không? có cần chuẩn bị thêm gì không?”

Mạc Du Tâm bị chọc cho phì cười, “chuẩn bị cái gì chứ? chỉ là đi ăn một bữa thôi mà, hai bà nhanh lên chút đi, Giang Thiển họ đang còn chờ đó.”

“Được rồi, tui ra liền.” Trần Qua vừa gội đầu vừa nói, bình thường không làm gì cô ít khi gội đầu, giờ biết có em gái tới chơi, nói thế nào cô cũng là chị gái, không thể mất mặt trước mặt em gái được.

Rốt cuộc, sau hai mười phút, ba người Mạc Du Tâm cũng xuống lầu, đến nơi gặp Giang Thiển cũng đã ba mươi phút rồi.

Giang Thiển phỉ nhổ nói: “mấy bà làm gì mà lề mề vậy? đi xuống lầu thôi cũng lâu lắc nữa, tui và Nhân Nhân chờ muốn rã ruột luôn rồi.”

Mạc Văn Nhân thấy Mạc Du Tâm thì mắt sáng lên, cẩn thận chào hỏi: “chị ~”

Mạc Du Tâm đưa tay xoa đầu cô bé cười nói: “Nhân Nhân tới rồi a, mấy hôm nay chị hơi bận, nếu không cũng đến thăm em sớm.”

“Không cần đâu, em biết chị bận mà, em tự chăm sóc mình được.” cô bé cẩn thận trả lời.

Chào hỏi với Mạc Du Tâm xong, cô bé lại cẩn thận chào Trần Qua và Lý Tân Khiết, bất quá có Mạc Du Tâm bên cạnh, nên ánh mắt cô bé chỉ nhìn mỗi Mạc Du Tâm nhiều hơn.

Mạc Du Tâm nhìn cô bé ôm sách trong ngực, hỏi: “Nhân Nhân mới đến thư viện hả? em thích lịch sử sao?”

Cô bé bị chị gái hỏi có chút bất ngờ, ngại ngùng nói: “dạ, chị Giang Thiển đưa em đi, cũng không phải là thích, nhưng mà lúc rảnh vẫn có thể đọc một chút.

Mạc Du Tâm nhìn lại chồng sách trong tay cô bé, gật đầu, vốn nàng cũng có thể đi học, vì nguyên thân mà hy sinh quá nhiều, nhiều năm đi làm thêm, cô bé năm nay cũng chỉ mới hai mươi, đây là cái tuổi người bình thường đang đi học đại học.

“Giang Thiển được a, bà còn nhớ đường đến thư viện nhỉ, em gái thích đọc sách, bà cũng đừng dạy hư em ấy nha.” Trần Qua cười chọc ghẹo nói.

“Đó là bà thôi, tui sau này sẽ cố gắng học thật giỏi, Nhân Nhân người ta thích đọc sách, mấy bà xem lại mấy bà đi, cả ngày chả học hành cái gì.” Giang Thiển hừ một tiếng nói.

Trần Qua liền cười nhạo, “không phải chứ Giang Thiển, lúc đó bà cũng như vậy mà?”

“Ngày mai tui sẽ thay đổi, đúng không Nhân Nhân?” Giang Thiển còn hỏi cô bé, mấy tên xấu xa này, chỉ có Nhân Nhân ngoan ngoãn là về phe mình.

“Dạ.” ánh mắt cô bé sáng lên gật đầu.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 52



Nhóm năm người đến quán ăn Giang Thiển đã đặt, cô đặt phần ăn tám người, cho nên nhìn khá là nhiều.

Mạc Du Tâm cười đùa nói: “không hổ là Giang phú bà, hào khí.”

“Được rồi, chúng ta nên ăn nhiều một chút đi, đừng lãng phí.” Giang Thiển cười một cái nói.

Không biết vì sao, cô bé luôn cảm thấy chỉ là ăn một cái lẩu thôi nhưng quan hệ của mọi người lại trở nên tốt hơn, nàng và các bạn cùng phòng với chị gái cũng trở nên thân thiết hơn.

Sau khi ăn xong, Mạc Du Tâm định đưa cô bé về, Giang Thiển lại chủ động xin đi làm việc này nói: “bà không cần đi đâu, để tui lái xe đưa Nhân Nhân về.”

Mạc Du Tâm cười nói: “lái xe gì? người già vui của bà á hả?”

Giang Thiển tức giận cáo trạng với Mạc Văn Nhân, “Nhân Nhân em xem chị gái em kìa, ở trong ký túc ngày nào cũng khi dễ chị.”

“Mắc cười quá, bà còn đi tố cáo tui hả? được rồi được rồi, cứ lái người già vui của bà đưa Nhân Nhân về đi, Nhân Nhân, chờ chị làm thêm vài ngày nữa rồi đến tìm em.” Mạc Du Tâm dặn dò cô bé vài câu, rồi cô bé mới đi cùng Giang Thiển.

Mười mấy phút sau, Giang Thiển lái xe đưa Mạc Văn Nhân về phòng trọ bên kia, đúng lúc Tiểu Lệ các nàng mới mua đồ mang về phòng, thì thấy Mạc Văn Nhân ôm một chồng sách từ trên xe Giang Thiển đi xuống.

Phùng Chi Thu sắc mắt, liếc một cái thì thấy được Alpha bên cạnh đang nói đùa với Mạc Văn Nhân, còn chưa đi tới đã hô to: “Nhân Nhân, cô về rồi hả?” nói xong thì bước nhanh đến, tựa như bình thường rất thân thiết với Mạc Văn Nhân vậy.

Mạc Văn Nhân không được tự nhiên rút tay khỏi tay của Phòng Chị Thu, nói: “ừ, bạn của chị gái đưa mình về.”

Phùng Chi Thu nhìn biển số xe ở sau Mạc Văn Nhân, cảm thấy chiếc xe này chỉ có hai chỗ chắc cũng không tiện lắm, lại nhìn bộ dạng Giang Thiển không tệ, liền chào hỏi: “chào cô, tôi là bạn Nhân Nhân, tôi tên Phùng Chi Thu.”

Hành động Mạc Văn Nhân mới rút tay ra Giang Thiển nhìn thấy trong mắt, biết Omega trước mắt này có thể quan hệ không tốt với Nhân Nhân, cho nên chỉ lễ phép gật đầu, ngược lại cười nhìn về phía Mạc Văn Nhân: “Nhân Nhân, chờ lần sau em rảnh, chị tới chở em đi chơi nha.”

“Dạ, chị Giang Thiển, chị đi về chú ý an toàn nhà.” cô bé cẩn thận dặn dò Giang Thiển.

Đúng lúc Tiểu Lệ các nàng đi tới, Tiểu Lệ liếc Phùng Chi Thu nói: “đó là bạn của Nhân Nhân người ta, bà xồn xồn lên làm cái gì?”

“Bạn của Nhân Nhân thì cũng là bạn của tôi thôi, sao hả? không kịp nói với người ta nên ghen tị hả?” Phùng Chi Thu khiêu khích nói.

“Bà nghĩ rằng tôi là bà hả? nhìn thấy Alpha thì không nhịn được.” Tiểu Lệ cũng không nhịn, mấy hôm nay nàng cũng không chịu nổi sự giả dối của Phùng Chi Thu này nữa, đều là nhân viên phục vụ nhà hàng, Phùng Chi Thu cũng không nên tự cao tự đại quá làm gì? thật thì cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.

Hai người được bạn cùng phòng kéo lại lúc này mới không đánh nhau.

Tiểu Lệ kéo Mạc Văn Nhân lại nói với nàng: “Nhân Nhân đừng để ý loại người này, cô ta chỉ muốn làm quen với bạn của bồ thôi, vừa rồi ở ký túc còn nói xấu chị gái bồ nửa ngày đó.”

Sắc mặt Mạc Văn Nhân lạnh xuống, nói nàng thì nàng còn nhịn được, nhưng nàng không thể nghe nổi người khác nói xấu chị gái mình, “Phùng Chi Thu, hy vọng cô đừng có nói bậy về chị gái tôi nữa, tôi đã nói rồi chị gái tôi đã thay đổi tốt hơn rồi, cũng không cần tôi nuôi nữa, tôi hy vọng cô có thể tôn trọng người khác.”

“Xớ, có gì đặc biệt đâu chứ, ai thèm quan tâm chuyện của cô, không phải mới quen được cái Alpha thôi sao? có gì mà lớn lối chứ?” Phùng Chi Thu nói rồi quay mặt đi.

“Mặc kệ cô ta đi, cái loại người gì không biết? chỉ muốn người khác sống không được tốt như mình thôi, chúng ta mặc kệ cô ta đi.” Tiểu Lệ kéo Mạc Văn Nhân đi.

Buổi tối, Mạc Du Tâm nhận được cuộc gọi của Chu Hạo, “Chu ca, có chuyện gì sao?”

Chu Hạo cười nói: “đúng vậy, hội đấu giá đã chuẩn bị xong, địa điểm thuê ở biệt thự Phương Hoa Uyển, thời gian diễn ra hội đấu giá là vào tối mai, sau khi hối đấu giá kết thúc, thì sẽ có tổ chức tiệc ở biệt thự luôn, tôi muốn lúc đó cô cũng đến, đúng lúc có thể giới thiệu cô với những thương gia kinh doanh khác ở thành phố Tây Ninh này.”

Mạc Du Tâm cười nói: “tôi đây thực sự phải cảm ơn Chu ca rồi, nhưng mà có yêu cầu mặc lễ phục dự tiệc không? ngày mai tôi đến trung tâm thương mại mua luôn.” vốn dĩ ở hội đấu giá người ủy thác không cần đến, Chu Hạo làm vậy là muốn đưa cô đi giao thiệp thêm với nhiều người khác, trong lòng Mạc Du Tâm rất cảm kích.

“À, cô không cần chuẩn bị đâu, đúng lúc tôi cũng chưa có bạn đi cùng, tôi đã có sẵn lễ phục rồi, dù sao cũng phải mặc một đêm, không cần phải mua mới đâu.” Chu Hạo nói, hắn cảm thấy Mạc Du Tâm sẽ không chỉ giới hạn ở thành phố Tây Ninh về sau này, chính mình cũng nên tạo cho cô một cây cầu cơ hội.

“Được rồi, vậy cảm ơn Chu ca trước.”

“Không cần cảm ơn, chiều mai cô cứ đến đây là được, đến lúc đó chúng ta cùng tới đó luôn.” Chu Hạo dặn dò.

“Được rồi, vậy ngày mai gặp Chu ca.” Mạc Du Tâm lại khích khí vài câu với Chu Hạo rồi cúp máy.

Cô còn dư tầm vài chục ngàn tệ, chỉ có thể trông cậy vào hai sản phẩm ngọc mình làm có thể bán ra được giá tốt, việc cần thiết hiện tại cô muốn là phải mua được nhà riêng, dù sao về sau này mình còn phải thường xuyên mài ngọc, cứ đến xưởng Chu Hạo mượn dụng cụ cũng không được tiện cho lắm, hơn nữa cô còn muốn để Nhân Nhân đến trường học, cô bé rõ ràng rất là thích đến trường học, có năng lực thì đương nhiên không thể quên em gái được, còn có người mẹ cô vẫn chưa liên lạc qua.

Trước kia Mạc Du Tâm không dám gọi cho Triệu Anh Chi vì sợ mình bị lộ, dù sao thì không ai hiểu con bằng mẹ, nhưng nghĩ lại nguyên thân từ lúc lên đại học tới giờ vẫn không về nhà, trước kia còn gặp mẹ một lần, nhưng mà ghét bỏ sợ mẹ và em gái làm mất mặt, nên cũng đã lâu không gặp rồi cho nên cũng sẽ có thay đổi mà thôi, Mạc Du Tâm cảm thấy có lẽ Triệu Anh Chi cũng không nhận ra được cái gì.

Nhưng mà cầm điện thoại lên nhiều lần rồi lại buông xuống, kiếp trước cô là cô nhi, không có cha mẹ, cũng chưa từng tiếp xúc với cha mẹ, nên không biết nói gì với Triệu Anh Chi, Mạc Du Tâm suy nghĩ một hồi rồi tính toán, chờ đến ngày nghỉ về đó rồi nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.

Rất nhanh đến ngày hôm sau, Mạc Du Tâm các nàng có giở học buổi sáng, bất quá lần này chỉ là tiết học nhỏ, Mạc Du Tâm lại nhớ đến Tiểu Nguyệt Lượng của cô, nhưng vẫn phải cất điện thoại đi, ai kêu Tô Ngữ Băng nói có lý đâu chứ? cô phải làm gường tốt cho bảo bảo mới được, cho nên lại mở sách ra vừa xem vừa nghe giảng.

Còn Giang Thiển hôm nay cũng là lần đầu không chơi di động, Mạc Du Tâm thấy cô đang chăm chú đọc sách.

Lúc tan học, Mạc Du Tâm tò mò hỏi Giang Thiển, “hôm nay bà sao vậy? nghe giảng bài rất chi là nghiêm túc?”

Giang Thiển cười ngại ngùng nói: “vì hôm qua ở thư viện tui nhìn thấy bộ dạng Nhân Nhân đọc sách, lúc nàng đọc sách trên người như phát quang vậy, lúc đó tui đã nghĩ, Nhân Nhân dù không học đại học nhưng vẫn bổ sung kiến thức được, còn tui lại đem phần lớn thời gian để chơi bời, tui thấy khó chịu trong lòng, cho nên sau này tui sẽ không chơi nữa, cố gắng nghe giảng bài.”

Mạc Du Tâm cười vỗ vai Giang Thiển, “được lắm Giang Thiển, giác ngộ rất tốt, nhưng mà chủ yếu cũng đều nhờ năng lượng của Nhân Nhân nhà tui, về sau hai chúng ta ráng học cho giỏi, người học trước kéo kẻ học sau.”

“Phải đó, còn không mau gia nhập đại quân học hành với chúng tui đi!” Giang Thiển nhìn hai người bạn cùng phòng còn lại nói.

“Dẹp đi, học thì học, sợ gì mấy bà?” Trần Qua bĩu môi chuẩn bị học với Lý Tân Khiết.

Buổi trưa Mạc Du Tâm đến căn tin ăn cơm, về phòng ký túc thì thấy buồn ngủ, hơn 4 giờ chiều Mạc Du Tâm đến chỗ Chu Hạo gửi địa chỉ, đó là một cửa hàng thời trang, cũng là gia tài của nhà Chu Hạo, lúc này Chu Hạo đã thay đồ xong, thậm chí còn trang điểm, so với bình thường nhìn đẹp trai không ít.

Mạc Du Tâm thấy Chu Hạo thì vui vẻ nói: “được lắm Chu ca, bình thường đã đẹp trai rồi, trang điểm vô còn đẹp trai hơn, cái này làm mê đảo biết bao nhiêu Omega a?”

“Cô thôi đi, đừng mang tôi ra làm trò cười.” Chu Hạo cười lắc đầu, để nhân viên trang điểm cho Mạc Du Tâm.

Chu Hạo sợ Mạc Du Tâm trang điểm trước rồi mặc đồ sẽ không hợp, nên dặn cô trước để mặt mộc tới có chuyên viên trang điểm riêng.

Dù là mặt mộc thì cũng không thể che được sự xinh đẹp của Mạc Du Tâm, chuyên viên trang điểm cũng không nhịn được mà khen: “tiểu thư, da của cô thật tốt, tôi từng trang điểm cho không ít siêu sao, da của cô so với bọn họ còn tốt hơn nhiều.”

Được người ta khen đẹp, Mạc Du Tâm lại càng tự hào hơn, kiếp trước khuôn mặt cô vốn đẹp hơn hiện tại một chút, nghe rắm hồng cũng đã quen rồi, cho nên được khen thì cũng chỉ dám mỉm cười một cái với chuyên viên trang điểm rồi nói: “cảm ơn.”

Chuyên viên trang điểm là một Omega, lễ phục tối này của Mạc Du Tâm là một bộ đồ màu đen hở ngực, chuyên viên trang điểm muốn làm cho Mạc Du Tâm trở nên ngự khí câu nhân hơn, nhưng lại sợ Mạc Du Tâm không chịu, dù sao Alpha thường thích kiểu soái soái hơn, Mạc Du Tâm có đẹp mấy thì cũng vẫn là Alpha, chuyên viên trang điểm sợ mình tự ý làm sẽ ảnh hưởng đến sự thay đổi của người ta.

Cho nên, chuyên viên trang điểm phải hỏi ý kiến của Mạc Du Tâm trước, “tiểu thư, bộ lễ phục của ngài màu đen lại hở ngực, tôi định kết hợp cùng kiểu trang điểm câu nhân một chút như vậy sẽ hợp hơn với khuôn mặt, không biết ngài có đồng ý không?”

Mạc Du Tâm gật đầu, cô vốn dễ đồng ý, câu nhân cũng tốt mà. Có thể khoe được vẻ đẹp của cô, sạch sẽ gọn gàng nói: “được mà, làm đẹp một chút như vậy mới tốt a?”

Chuyên viên trang điểm bất đắc dĩ cười cười với Mạc Du Tâm rồi trò chuyện với cô để tiêu hao thời gian, “phải rồi, Alpha chỉ thích trang điểm kiểu soái soái một chút, trước đó tôi từng làm nhiều khuôn mặt như thế rồi, làm xong thì lại đổi ý nói không được, còn ghét tôi trang điểm nhìn thùy mị quá, cho nên về sau rút kinh nghiệm cũng thành thói quen, nên hỏi trước nhu cầu muốn trang điểm của khách hàng như thế nào?”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “cũng đúng.”

Trong số các Alpha thì ít có ai chịu trang điểm như Mạc Du Tâm cô, cô coi như đi vào con đường Omega khiến cho Omega cũng không còn đường đi.

Chờ Mạc Du Tâm thay đồ xong đi ra, thì mấy nhân viên trong cửa hàng đều bị kinh diễm.

“Ôi trời, cái này có thể trực tiếp đi quay quảng cáo được rồi nha.”

“Phải đó, vóc dàng này quá hoàn mỹ, so với minh tinh còn dễ nhìn hơn.”

“Đây thật là Alpha hả? hu hu hu như vậy làm sao Omega chúng ta còn đất sống đây?”

Chu Hạo làm xong việc nhìn thấy Mạc Du Tâm cũng ngẩn người, bình thường hắn đã quen nhìn thấy Mạc Du Tâm người dính đầy bụi ngọc, đột nhiên lại thay đổi như vậy, hắn cũng không phản ứng kịp được.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 53



Mạc Du Tâm thấy vẻ mặt thì rất là tự tin, tự mình soi gương, chuyên gia trang điểm này không hề nói quá, tay nghề so với mình còn tốt hơn, Mạc Du Tâm gật đầu thõa mãn.

Quay lại thấy Chu Hạo nhìn mình ngây người, Mạc Du Tâm cũng bị chọc cho phát cười, “Chu ca đây là biểu tình gì vậy, cũng đâu phải là chưa từng thấy qua tôi.”

“Không phải, chủ yếu là quen nhìn thấy bộ dạng cô trước kia đầy bụi bặm rồi, còn một người hoàn mỹ như vậy thì chưa từng thấy.” Chu Hạo cười cười nói tiếp: “nhưng mà khá tốt, xem ra số đào hoa của tôi không mất, chỉ với giá trị nhan của cô thôi cũng khiến nhiều Omega đến tiếp rồi, tốt lắm tốt lắm, đọc thân vui vẻ.”

“Tôi bình thường không phải rất đẹp sao? đừng có mà dìm tôi.” Mạc Du Tâm không phục nói, lúc cô dùng máy móc thì hơi quê một chút a, nhưng lúc trang điểm thì vẫn xinh đẹp mà.

“Ừ ừ ừ, đệ nhất Alpha xinh đẹp của thành phố Tây Ninh được chưa?” Chu Hạo cười một cái nói.

Thấy thời gian không còn nhiều, Mạc Du Tâm và Chu Hạo cùng lái xe đến biệt thự bên kia, lúc Mạc Du Tâm từ trên xe bước xuống không ít ánh mắt nhìn theo Mạc Du Tâm và Chu Hạo, mọi người rì rầm khá lớn.

“Eh mấy người xem kìa, Chu Hạo mang bạn theo lại là một Alpha?”

“Còn là một Alpha xinh đẹp, tôi thấy đẹp quá, so với minh tinh không thua gì.”

“Chu Hạo thích hả? sao lại dẫn theo Alpha này đến đây?”

“Không biết, hình như chưa từng thấy cô ấy, đây là thiên kim nhà nào? gia thế ra sao?”

Mọi người thảo luận một hồi cũng không biết được thân phận của Mạc Du Tâm, còn Mạc Du Tâm thì ung dung theo Chu Hạo vào biệt thự, lúc này trong phòng đấu giá mọi người ngồi khá đông rồi, Chu Hạo đã chuẩn bị chỗ ngồi đặc biệt cho Mạc Du Tâm, là chỗ ngồi hàng thứ hai ở dưới.

Hàng đầu bình thường sẽ xếp cho những người có gia thế, hoặc doanh nhân có tập đoàn lớn, cho nên Chu Hạo xếp cho Mạc Du Tâm một chỗ ở hàng thứ hai bên trái.

Kiếp trước Mạc Du Tâm đã từng trải qua trường hợp này, nên khi ngồi xuống cũng rất là nhàn nhã, không ít người còn đang suy đoán Mạc Du Tâm là nhà giàu mới nổi nào ở thành phố Tây Ninh, nếu không thì là thiên kim nhà nào, dù sao gia thế nhà Chu Hạo cũng không tệ, quan hệ với Chu Hạo không tệ thì gia thế Mạc Du Tâm cũng sẽ như thế.

Nhưng đâu ai biết hiện tại Mạc Du Tâm muốn có được một trăm ngàn tệ cũng rất là cực khổ, nói gì là phú nhị đại chứ.

Rất nhanh, mọi người đã hoàn tất việc ngồi xuống.’

Ngồi bên cạnh Mạc Du Tâm là một Omega vóc dáng điềm mỹ, ánh mắt nàng thỉnh thoảng nhìn về phía Mạc Du Tâm, muốn nói chuyện với Mạc Du Tâm, dù sao thì nàng chưa từng thấy qua kiểu Alpha như vậy.

Liễu Tình Tuyết lấy dũng khí nói chuyện với Mạc Du Tâm: “chào tiểu thư, cô cũng đến tham gia hội đấu giá sao?”

Vẻ mặt Mạc Du Tâm không có biểu tình gì, thuận miệng đáp: “chứ sao nữa?”

Cô không giống nguyên thân lúc nào cũng lịch thiệp với Omega.

Liễu Tinh Tuyết không ngờ Mạc Du Tâm lại trả lời như vậy, có chút lúng túng không biết nói gì, vốn nhà nàng ở thành phố Tây Ninh tuy không đứng top 10 nhà giàu của thành phố này, nhưng mà cũng được coi là nhà giàu, không ngờ Alpha này lại kiêu ngạo như vậy không thèm nói chuyện với nàng, nhất thời có chút tức giận, không thèm nói chuyện với Mạc Du Tâm nữa.

Có nam Alpha ngồi hàng đầu nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, thì cảm thấy âm thanh có chút quen tai, nghiêng đầu muốn xem là ai, sau đó thì thấy được ánh mắt lạnh lùng của Mạc Du Tâm.

Hiện tại Ngụy Sĩ Kỳ cảm thấy hối hận, muốn khóc vì đau dạ dày, sớm biết sát thần Mạc Du Tâm này đến đây, cho dù ba hắn có đánh chết hắn cũng không đi, ký ức lần trước vẫn còn rất rõ ràng, giờ nghĩ lại cánh tay hắn vẫn còn thấy đau, dạ dày thì nóng rát khó tả.

Nhưng mà đã thấy được Mạc Du Tâm rồi, Ngụy Sĩ Kỳ chỉ có thể nặn ra nụ cười khó coi với Mạc Du Tâm mà chào hỏi, “chị, chị ở đây à, tôi thật không ngờ ở đây lại gặp được chị, chuyện lần trước tôi không kịp cảm ơn chị, thực sự đúng lúc quá, đúng lúc quá.”

Vương Hải Ba ngồi bên cạnh Ngụy Sĩ Kỳ, nghĩ thầm Ngụy ca của hắn là côn đồ đứng đầu nhị đại ở đây sao lại kêu ai là chị chứ? quay đầu lại thì thấy Mạc Du Tâm.

Vương Hải Ba lập tức hiểu ra vì sao Ngụy Sĩ Kỳ gọi là chị, hắn cũng vội vàng kêu theo, “chị, chị cũng ở đây à, tôi thật có duyên a, tôi và Ngụy ca định mời chị ăn cơm a, sau đó mới nhớ ra không có số liên lạc với chị, lần này thật đúng lúc a? chị em chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“Đúng đúng đúng, lần trước vội quá, bữa tiệc đó phải cảm ơn chị rất nhiều.” Ngụy Sĩ Kỳ vào vai diễn rất nhanh, nói như kiểu Mạc Du Tâm là chị ruột của hắn vậy.

Mạc Du Tâm chỉ cong môi cười không có nhiệt độ, đưa ngón trỏ lên môi nói với hai người: “im lặng.”

Ngụy Sĩ Kỳ biểu tình buồn rầu, “dạ dạ dạ, đây là hội đấu giá, chúng ta phải im lặng trước, không nên quấy rầy nhã hứng xem đấu giá của chị tôi, vậy chờ đến tiệc tối thì chúng ta cùng nói chuyện với chị.”

Vương Hải Ba nói với Mạc Du Tâm, “chị, hay là chị lên hàng đầu ngồi đi, tôi sợ chị không thấy rõ.”

Mạc Du Tâm cười khẽ một tiếng nói: “không cần.”

“Vậy được, chúng ta chút nữa nói chuyện.” Vương Hải Ba và Ngụy Sĩ Kỳ cùng nghiêng đầu qua chỗ khác, hai người nghĩ đến Mạc Du Tâm ở sau lưng nên phải đàng hoàng hơn.

Mọi người thấy Mạc Du Tâm càng thêm tò mò, gia thế nhà Vương Hải Ba và Ngụy Sĩ Kỳ tuy không lớn ở thành phố Tây Ninh, nhưng trước kia cũng hay ở hàng top 10, nhất là danh tiếng côn đồ của hai tên này, đám nhị đại không ai dám chọc bọn này, nếu không phải là du đãng chơi với bọn họ, thì sẽ thường tránh né loại người như Ngụy Sĩ Kỳ.

Không ai ngờ được Ngụy Sĩ Kỳ lại cung kính với Alpha xinh đẹp này như vậy, cho nên càng hiếu kỳ thân phận của Mạc Du Tâm hơn.

Bên phải Liễu Tinh Tuyết là một nữ Omega cũng rất tò mò, lặng lẽ kéo góc áo của Liễu Tinh Tuyết, nhỏ giọng hỏi: “lại lịch cô ấy là gì? sao bọn họ lại cung kính gọi cô ấy là chị?”

Liễu Tinh Tuyết lắc đầu, nhỏ giọng nói: “không biết, vừa rồi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy không thèm để ý tới tôi.”

Phía sau cũng có vài người nhìn thấy cũng thì thào bàn luận.

“Lai lịch Alpha kia là thế nào? Ngụy Sĩ Kỳ là côn đồ mà sao nói chuyện với cô ấy như là cháu chắt vậy?”

“Đúng vậy, còn có Vương Hải Ba cũng vậy, giống như muốn quỳ xuống thỉnh an luôn, tôi đoán lai lịch người này không nhỏ.”

“Tôi cũng vậy, có thể khiến đám côn đồ nhị đại kêu bằng chị, khẳng định gia thế không bình thường.”

Mạc Du Tâm nếu biết những người này đang nghĩ cái gì chắc sẽ bị chọc cười, mình làm gì có em trai? hai tên rác rưởi này là lần trước được cô “lấy lý phục người” mà thôi.

Rất nhanh hội đấu giá kéo rèm lên, Chu Hạo và trợ lý cũng ngồi xuống hàng ghế đầu xem.

Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một bức tranh của một họa sĩ đương đại, vẽ cảnh đầu xuân.

Mạc Du Tâm biết điêu khắc nên cũng biết bố cục, cô có thể nhìn ra bức họa này không tệ, chỉ là tác giả này không biết có nổi tiếng không, vẽ khá tốt, tác giả mà nổi tiếng thì bán được giá sẽ cao hơn.

Người bán đấu giá rao bán giá khởi đầu là năm mươi ngàn tệ, rất nhanh liền có người trả cao hơn, dù sao có không ít phú nhị đại mang theo bạn chơi cùng.

“Năm mươi mốt ngàn một.” nam alpha mặc tây trang giơ thẻ ra giá.

“Năm mươi mốt ngàn năm.” lại có người giơ thẻ ra giá.

“Năm mươi ba ngàn.”



Cuối cùng, bức họa bán được tám mươi ngàn tệ, giá này cũng không quá cao, có phú nhị đại mua về chơi cho vui, tốn chút tiền để lấy hình ảnh mà thôi.

Chân mày Mạc Du Tâm hơi nhăn lại, không biết mọi người có thể trả được giá mà cô mong muốn hay không.

Từng vật phẩm được bày ra, chỉ một hồi đã có sáu vật phẩm được bán đi.

Lúc này nhân viên bắt đầu mang sản phẩm ngọc điêu khắc sơn thủy hoa điểu của Mạc Du Tâm đã làm lên, dưới ánh đèn nổi bật, nhìn vật phẩm càng thêm sinh động, hoa lá khắc trên ngọc khá là sinh động, không khỏi khiến cho một nam nhân ngồi hàng đầu xem đến ngẩn người.

Người đấu giá bắt đầu giới thiệu vật phẩm, “vật phẩm điêu khắc này hoàn toàn làm từ ngọc phỉ thúy, nhìn chủng thủy của phỉ thúy chắc mọi người cũng thấy được là thượng thừa rồi, hơn nũa điêu khắc sư của chúng ta đã điêu khắc hai mặt thủ pháp có thể nói là khiến cho vật phẩm càng thêm sinh động, người khắc vật phẩm này tên là Mạc Du Tâm, là một người mới trong nghề điêu khắc của chúng ta, giá khởi điểm của vật phẩm là một trăm năm ngàn tệ.”

Sắc mặt Mạc Du Tâm bình tĩnh, nhưng trong lòng không bình tĩnh nổi, không có danh tiếng nhưng mà để kiểm tra thực lực của mình cũng không tệ, kiếp trước cô có thầy dạy, có danh tiếng, vật phẩm bán đấu giá cũng khá cao, cô cũng muốn xem kiếp này không có quang hoàng chỉ dựa vào đôi tay của mình, vật phẩm này bán được giá thế nào.

Ngược lại giá khởi đầu cũng ổn, không sợ chịu thiệt.

Người ngồi bên dưới cũng cảm thấy hứng thứ với vật phẩm này, rất nhanh có nữ alpha giơ thẻ lên, “một trăm bảy mươi ngàn tệ.”

Hàng thứ nhất có một nữ Omega giơ thẻ lên, “một trăm tám mươi ngàn tệ.”

Mạc Du Tâm nghe tiếng người nọ có chút quen tai, nhưng mà do cách xa, nên không nhìn rõ tướng mạo cô gái kia.

“một trăm tám mươi lăm ngàn tệ.”

“Một trăm chín mươi ngàn tệ.”

“Hai trăm mười ngàn tệ.”

Chưa được vài phút đấu giá đã tăng lên hai trăm mười ngàn tệ, nhưng cái giá này so với kiếp trước Mạc Du Tâm có thể bán được giảm đi không ít, cô chỉ có thể bình tĩnh xem có thể bán cao hơn được nữa không.

“Hai trăm hai mươi ngàn tệ.” Liễu Tinh Tuyết bên cạnh Mạc Du Tâm cũng giơ thẻ lên.

Nữ Omega ngồi hàng đầu quay mặt lại nhìn về phía Liễu Tinh Tuyết, tiếp tục báo giá: “hai trăm ba mươi ngàn tệ.”

Lúc này, Mạc Du Tâm đã thấy được bộ dạng nữ Omega kia, là Kỳ Niệm, nghĩ đến cũng phải, hội đấu giá này cơ bản đều là phú nhị đại của thành phố Tây Ninh này tham gia, Kỳ Niệm ở đây Mạc Du Tâm cũng không có gì kinh ngạc cả.

Lúc trước Kỳ Niệm bị Mạc Du Tâm từ chối, dù trong lòng không vui, nhưng thấy vật phẩm Mạc Du Tâm điêu khắc vẫn muốn tham gia đấu giá, cũng không phải vì Mạc Du Tâm, từ nhỏ nàng lớn lên trong đống ngọc, đối với điêu khắc cũng có chút hiểu biết, thấy được Mạc Du Tâm điêu khắc không tệ, cái giá khoảng năm trăm ngàn tệ vẫn có thể trả được, cho nên không ngừng đấu giá.

Liễu Tinh Tuyết không phục, nhà họ so ra kém nhà Kỳ Niệm, nhưng mà dùng mấy trăm ngàn mua một thứ đồ chơi cũng dễ dàng, mặc dù nàng mua không được, nàng cũng không muốn Kỳ Niệm dễ dàng mua được, cho nên lại giơ thẻ lên, “hai trăm sáu mươi ngàn tệ.”

Kỳ Niệm quay đầu nhìn Liễu Tinh Tuyết một chút cười khẽ giơ thẻ, “ba trăm ngàn tệ.”

Qủa nhiên, Liễu Tinh Tuyết do dự không biết có nên giơ thẻ hay không, Kỳ Niệm lại tăng giá lên bốn trăm ngàn tệ.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 54



Vương Hải Ba kéo Ngụy Sĩ Kỳ, nhỏ giọng nói: “ca, vật phẩm ngọc điêu khắc này hình như rất được ưa chuộng, chúng ta có nên báo không?”

“Báo cái đầu quỷ mày, tao không thiếu mấy thứ này, mua về làm gì? nhìn cho tức hả? mới đầu ngày hôm nay đã bực bội rồi, mày ngồi im đó cho tao.” Vương Hải Ba bị quở trách liền ngồi im, không dám nói gì.

Người đấu giá thấy bên dưới không còn ai ra giá tiếp, liền nói: “ba trăm ngàn tệ lần một.”

Liễu Tinh Tuyết vẫn không phục, dù sao cái giá ba trăm ngàn có đấu lại cũng không là gì, chủ yếu muốn tạo áp lực cho Kỳ Niệm mà thôi, liền giơ thẻ lên kêu giá, “ba trăm mười ngàn tệ.”

Kỳ Niệm cười lạnh một tiếng, nàng và Liễu Tinh Tuyết không thân gì, không biết vì sao đối phương cứ muốn chống đối mình, bất quá nàng cũng không sợ, người thích theo đuổi không kịp, đồ chơi mình thích sao có thể còn nhường cho người khác được?

“Ba trăm năm mươi ngàn tệ.” Kỳ Niệm bình tĩnh hô, tựa như ba trăm năm mươi ngàn đối với cô là ba trăm năm mươi tệ vậy.

Liễu Tinh Tuyết cảm giác như Kỳ Niệm đang vả mặt cô, dù sao đấu giá hiện tại chỉ còn lại hai người các cô, Liễu Tinh Tuyết lại giơ thẻ lên, cô dự định kêu bốn trăm ngàn tệ, giá này cô vẫn có thể gồng nổi, nếu Kỳ Niệm không hô thì nàng gặp may, nếu Kỳ Niệm còn hô thì bẫy Kỳ Niệm cũng không thiệt gì.

“Bốn trăm ngàn tệ.” Liễu Tinh Tuyết giơ thẻ hô.

“Bốn trăm năm mươi ngàn tệ.” Kỳ Niệm không chớp mắt liền nói thêm năm mươi ngàn tệ.

Mạc Du Tâm ngồi trong nhóm phú nhị đại cũng thấy vui vẻ, cô không ngờ đồ mình làm có thể bán ra được với giá bốn trăm năm mươi ngàn tệ, dù sao mình ở đây cũng không có danh tiếng gì.

Kỳ Niệm hô giá xong thì cười nhìn về phía Liễu Tinh Tuyết, Liễu Tinh Tuyết cùng cười với nàng, xem ra Liễu Tinh Tuyết không định ra giá nữa.

Trong lòng Kỳ Niệm thở nhẹ một cái, bốn trăm năm mươi ngàn tệ, giá này đúng như dự liệu của nàng, cho nên tâm tình nàng cũng tốt mà mỉm cười, còn nhìn thấy Liễu Tinh Tuyết ngồi cạnh Mạc Du Tâm.

Kỳ Niệm không ngờ Mạc Du Tâm cũng ở đây, tai hơi ửng đỏ, không biết hành động vừa rồi của mình có khiến Mạc Du Tâm hiểu lầm hay không, nàng thực sự thích món đồ mà Mạc Du Tâm điêu khắc kia, chứ không có ý gì khác.

Mạc Du Tâm thấy Kỳ Niệm nhìn cô, thì lễ phép gật đầu với Kỳ Niệm coi như chào hỏi.

Kỳ Niệm cũng nhìn Mạc Du Tâm cười cười, quay đầu chờ người đấu giá hô thành giao, nhưng sau đó có nam nhân ngồi bên cạnh nàng liền giơ thẻ lên hô: “năm trăm ngàn tệ.”

Kỳ Niệm mở to mắt, nam nhân này nàng không quen nhưng cũng biết, đây là con trai lớn của tập đoàn Tô thị ở thành phố Tây Ninh này, tên là Tô Hạo Sơ, nàng và Tô Hạo Sơ không có thù oán gì với nhau, Tô Hạo Sơ không biết vì sao lại cản đường nàng?

Tô Hạo Sơ thấy thần sắc Kỳ Niệm không tốt nên giải thích: “Kỳ tiểu thư, món đồ này tôi cũng thích, nhà tôi và nhà Kỳ tiểu thư đều giống nhau đều lập nghiệp từ ngọc, nhìn thấy đồ tốt thì ngứa tay, ngại quá.”

Tô Hạo Sơ từ lần đầu nhìn thấy vật phẩm này đã rất thích rồi, nhưng mà nghe đến cái tên điêu khắc sư Mạc Du Tâm lại khiến cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi tức tối, tên này cùng tên với nữ cặn bã đã hại em gái hắn, cho nên mới khiến Tô Hạo Sơ thấy khó chịu.

Nhớ đến chuyện em gái lại khiến cho hắn nổi giận, em gái bị nữ cặn bã lừa, cắt đứt quan hệ với người nhà, cha lại không cho hắn và mẹ lén đi gặp em gái.

Có một lần Tô Hạo Sơ nhịn không được lén đi thăm em gái, sau khi về thì cha nổi giận, nhốt hắn trong nhà nửa tháng, còn em gái thì không chịu về nhà với hắn, từ đó về sau hắn cũng không còn đi tìm em gái nữa, nhưng trong lòng vẫn không muốn như thế, em gái là bảo vật cả nhà nâng niu, kết quả lại bị nữ cặn bã kia mê hoặc.

Hắn nghĩ đến ba chữ Mạc Du Tâm thì tức giận, cho nên lúc nãy mới giơ thẻ lên, nhưng mà nghĩ đến tên cặn bã đó không thể nào có tài điêu khắc được, nên đoán chắc là trùng tên mà thôi, dù sao cũng tình cơ gặp được món đồ mà mình thích, nếu hắn không giơ thẻ lên thì chắc đã bị Kỳ Niệm mua mất rồi, cho nên vội giơ thẻ lên.

Kỳ Niệm nhìn thoáng qua Tô Hạo Sơ tức đến mỉm cười, vậy sao vừa rồi hắn không giơ chứ? tôi báo xong rồi chỉ còn chờ định giá thôi mà?

Nàng đành mặc kệ, lại thêm năm mươi ngàn tệ, nếu Tô Hạo Sơ còn tăng giá, nàng cũng không cần, giá đã vượt dự toán rồi.

Kỳ Niệm nhìn Tô Hạo Sơ cười cười, lại giơ thẻ lần nữa: “năm trăm năm mươi ngàn tệ.”

“Kỳ tiểu thư, cảm ơn, sáu trăm ngàn tệ.” Tô Hạo Sơ đáp.

Sau đó Kỳ Niệm hạ thẻ xuống, sáu trăm ngàn tệ thì nàng không định giơ nữa.

Người đấu giá thấy không còn ai kêu nữa, ở trên sân khấu nói: “sáu trăm ngàn tệ lần một, sáu trăm ngàn tệ lần hai, sáu trăm ngàn tệ lần ba, thành giao.”

Khi hai chữ thành giao rơi xuống, cùng tiếng búa gỗ, thì đã coi như quyết định giao dịch với Tô Hạo Sơ.

Tô Hạo Sơ lịch sự gật đầu với Kỳ Niệm.

Mạc Du Tâm đối với cái giá sáu trăm ngàn tệ cũng coi như thỏa mãn, dù sao mình ở thế giới này cũng không có danh tiếng, vật phẩm bán được sáu trăm ngàn tệ cũng coi như là hài lòng rồi.

Tiếp sau đó người đấu giá giới thiệu về vật phẩm đấu giá tiếp theo, nhân viên mang vật đấu giá lên sân khấu, sau đó người đấu giá bắt đầu giới thiệu về vật phẩm này: ngọc phỉ thúy sơn thủy hoa điểu này cũng là từ tay của điêu khắc sư Mạc Du Tâm, so với vật phẩm khi nãy, thì thể tích vật phẩm này lớn hơn một chút, không gian cảm nhận cũng càng nhiều hơn, giá khởi điểm là hai trăm ngàn tệ.

Kỳ Niệm nhìn Tô Hạo Sơ lộ ra nụ cười, dù sao Tô Hạo Sơ cũng đã mua được một cái rồi, chắc là bây giờ sẽ không cướp với nàng nữa.

Lúc này đã có người bắt đầu hô giá.

“Hai trăm mười ngàn tệ.”

“Hai trăm hai mươi ngàn tệ.”

….

“Ba trăm ngàn tệ.” Liễu Tinh Tuyết nhìn Kỳ Niệm im lặng, liền nâng giá lên ba trăm ngàn tệ.

Kỳ Niệm thấy Liễu Tinh Tuyết ra giá, cùng bắt đầu ra giá, vật phẩm ngọc phỉ thúy này so với cái vừa rồi còn lớn hơn một chút, trong lòng nàng dự tính giá cũng tầm sáu trăm ngàn tệ, liền giơ thẻ kêu giá: “ba trăm năm mươi ngàn tệ.”

Liễu Tinh Tuyết có kinh nghiệm trước đó, biết Kỳ Niệm thích vật phẩm này, liền kêu giá đến bốn trăm ngàn tệ, còn nhìn Kỳ Niệm cười cười.

Kỳ Niệm cũng không để ý nàng, tiếp tục kêu giá: “bốn trăm năm mươi ngàn tệ.”

Giá nâng lên đến bốn trăm năm mươi ngàn tệ, lúc này tăng giá chỉ còn rải rác không nhiều nữa, Tô Hạo Sơ nghĩ đã đến lúc rồi, liền giơ thẻ lên, “năm trăm ngàn tệ.”

Kỳ Niệm bực bội Tô Hạo Sơ, đụng đến món nào nàng trả thì cũng tranh trả với nàng. “Tô tổng, không phải vừa rồi anh đã đấu được một món rồi sao?”

Tô Hạo Sơ gật đầu nói: “đúng vậy, hảo sự thành song, tôi thích sưu tầm phân loại ngọc của các điêu khắc sư, Mạc Du Tâm này là một người mới, tôi muốn mua vài món của cô ấy về nhà trưng bày.”

Kỳ Niệm gật đầu giơ thẻ tăng giá, dù sao dự tính của nàng cũng tầm sáu trăm năm mười ngàn tệ, cao hơn nữa sẽ không kêu tiếp: “sáu trăm ngàn tệ.”

Người ngồi dưới cũng không ngờ Kỳ Niệm lại tăng giá thêm một trăm ngàn tệ, liền nhao nhao nghị luận.

“Kỳ Niệm tính đấu với Tô Hạo Sơ à? vật phẩm kia tốt đến nỗi tranh đoạt luôn sao?”

“Không biết nữa, tôi thấy hai người đều muốn tranh.”

“Phải đó, tên Mạc Du Tâm này chưa từng nghe qua, dù sao cũng không nổi danh gì, mua về cũng thấy lỗ tiền.”

“Eh, Tô Hạo Sơ và Kỳ Niệm người ta không thiếu tiền, mua về chơi thôi mà.”

“Cũng phải.”

Qủa nhiên, Tô Hạo Sơ không thiếu tiền giơ thẻ lên cười lễ phép với Kỳ Niệm nói. “bảy trăm ngàn tệ.”

Cũng may Kỳ Niệm được dạy dỗ đàng hoàng nên chỉ trừng Tô Hạo Sợ một cái, được rồi, tôi biết nhà già giàu rồi.

Tâm tình Tô Hạo Sơ không tệ mua được hai món vật phẩm vừa ý, ban đầu hắn chỉ định dạo cho vui, không ngờ lại mua được hai món ưng ý, nhưng mà cái tên điêu khắc sư khiến cho hắn cảm thấy khó ưa nổi, còn lại thì mọi thứ đều ổn.

Mạc Du Tâm tính toán, hai món vật phẩm trừ phí tiền cho phòng đấu giá thuê hết một trăm ba mươi ngàn tệ ra, thì cô kiếm được một triệu một trăm mười bảy ngàn tệ, dựa theo giá nhà ở thành phố Tây Ninh, thì một triệu cũng mưa được gần hai căn nhà dư sức.

Vài vật phẩm kế tiếp Mạc Du Tâm cũng chỉ ngồi xem, có hai vật phẩm ngọc, cô ngồi nhìn từ xa nhưng thấy điêu khắc bình thường, quả nhiên đến giá khởi điểm cũng không được bao nhiêu.

Sau khi các vật phẩm đã đấu giá xong, thì đến lượt khách chủ trả tiền và lấy vật phẩm đấu giá đi, Tô Hạo Sơ tâm tình không tệ cà thẻ, để trợ lý mang đồ về giúp mình, hắn còn phải ở lại tham gia bữa tiệc, mang theo đồ cũng không tiện.

Mọi chuyện trôi chảy hoàn tất, mọi người chuẩn bị dự tiệc, Chu Hạo mang theo Mạc Du Tâm chuẩn bị giới thiệu Mạc Du Tâm với những người kinh doanh ngọc, lúc này bên cạnh Tô Hạo Sơ đã có không ít người đến vây quanh hàn huyên.

Chu Hạo chỉ chỉ Tô Hạo Sơ bên kia, nói với Mạc Du Tâm, “đằng kia là Tô tổng, cũng giống như tôi từ nhỏ đã nhận biết ngọc, nhà bọn họ cũng dựa vào ngọc lập nghiệp, vừa rồi anh ta đã mua vật phẩm điêu khắc của cô, tôi mang cô đến làm quen một chút.”

“Đi thôi,” Mạc Du Tâm nghĩ đi gặp những người có hứng thú với điêu khắc ngọc thì đối với cô cũng không lỗ, liền theo Chu Hạo đến chỗ Tô Hạo Sơ bên kia.

Tô Hạo Sơ và Chu Hạo quan hệ không tệ, hai người thường chia sẻ với nhau về những món ngọc bản thân yêu thích, nhưng khi hắn thấy người đứng cạnh Chu Hạo, con ngươi liền rụt lại.

Chu Hạo cười giới thiệu, “Hạo Sơ, vị này chính là điêu khắc sư hai món vật phẩm anh mới mua, cô ấy tên là Mạc Du Tâm, tay nghề điêu khắc rất tốt, nhưng mà vẫn chỉ là người mới trong giới mà thôi, sau này có làm ăn gì, thì hy vọng chiếu cố một chút.”

Tô Hạo Sơ muốn cắn nát răng, hắn có thành quỷ cũng không quên được tướng mạo Mạc Du Tâm, cái tên cặn bã này từng đến nhà hắn một lần, bị cha đuổi ra khỏi cửa, sau lần đó cũng khiến cho em gái hắn cắt đứt quan hệ với gia đình.

Mình không đi tìm tên cặn bã này làm phiền là may lắm rồi, giờ tên này lại tự chạy đến trước mặt mình, còn nhờ người dẫn tới?

Tô Hạo Sơ nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, cắn răng nói: “có thể trả vật đấu giá không?”

Chu Hạo tưởng Tô Hạo Sơ nói đùa, cười một cái nói: “Hạo Sơ đừng nói giỡn chứ, đã đấu giá xong rồi sao có thể trả lại chứ?”

Lập tức hắn cảm thấy ánh mắt Tô Hạo Sơ nhìn Mạc Du Tâm không ổn, liền hỏi: “sao vậy? hai người quen biết nhau hả?”

Mạc Du Tâm nhìn Tô Hạo Sơ một cái thì lắc đầu, không có ấn tượng mình đã từng thấy người này? còn ánh mắt kia là đã xảy ra chuyện gì? không phải mình chỉ bán hai vật phẩm thôi sao? là hắn tự nguyện mua mà? mình đâu có ép. trong lòng Mạc Du Tâm không phục liền trừng lại.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 55



Tô Hạo Sơ không ngờ được nữ cặn bã Mạc Du Tâm còn có gan trừng lại, còn giả vờ không biết hắn, nhất thời nổi cơn tức, chỉ vào Mạc Du Tâm hung hăng nói: “Mạc Du Tâm cô chờ đó cho tôi.”

Tuy là sau lần đó hắn không đến tìm Tô Ngữ Băng, nhưng mà cũng biết chuyện em gái mình bị tên cặn bã này bỏ rơi, cho nên càng hận Mạc Du Tâm hơn, hắn cảm thấy em gái Omega của mình tốt như vậy còn coi trọng Mạc Du Tâm đó là phúc khí của Mạc Du Tâm, nhưng không ngờ đến tên cặn bã này lại bỏ rơi em ấy, hơn nữa hiện tại tên này còn ngang nhiên trừng mắt với mình, Mạc Du Tâm muốn kiếm tiền trong giới ngọc thạch này thì cũng phải hỏi qua hắn trước đã.

Mạc Du Tâm bị mắng không hiểu vì sao, cô bối nồi cho nguyên thân, bối nồi còn chưa tính, đến cả người này là ai cô cũng không biết, lại còn nhìn cô với vẻ khó ưa?

“Ah, được, vậy xin nhờ Tô tổng chỉ giáo.” Mạc Du Tâm đáp lại.

Tô Hạo Sơ tức giận không ngừng, Chu Hạo thấy hai người sắp đánh nhau, vội kéo Mạc Du Tâm qua một bên, “Du Tâm để tôi giới thiệu người khác với cô nha.”

Hai người rời đi một hồi, Chu Hạo lại nhỏ giọng hỏi Mạc Du Tâm: “Du Tâm, hai người thực sự không quen thật hả? bình thường Tô Hạo Sơ rất là lịch sự, chưa từng đột nhiên mà nổi nóng như vậy đâu.”

“Tôi cũng không biết anh ta muốn gì, có tiền thì làm phách à? chờ tôi thành phú bà đi.” Mạc Du Tâm không phục lầm bầm hai câu.

“Được rồi, được rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, để tôi giới thiệu cho cô người mới khác.” Chu Hạo lại đưa Mạc Du Tâm đến chỗ Liễu Tinh Tuyết bên này, Ngụy Sĩ Kỳ cũng có ở đó, mọi người đang vây quanh nói gì đó.

Chu Hạo đến giới thiệu với mọi người: “đây là Mạc Du Tâm, chính là điêu khắc sư của hai ngọc phẩm vừa rồi, cũng là bạn của tôi, Du Tâm, nhà Liễu tiểu thư cũng mua bán ngọc, Ngụy tiên sinh, Vương tiên sinh mặc dù nhà không buôn bán ngọc nhưng cũng là một nhánh thương nghiệp lớn khắc trong thành phố Tây Ninh chúng ta.”

Mạc Du Tâm gật đầu, còn chưa kịp nói gì Ngụy Sĩ Kỳ đã nói trước, “Chu ca khách khí, chúng tôi có quen biết, đây là chị tôi, quan hệ rất tốt, đúng không Vương Hải Ba?”

“Phải phải phải, đây là chị đại của chúng tôi, chúng tôi đều biết không cần giới thiệu.” Vương Hải Ba cười gật đầu đáp lời.

Mạc Du Tâm chỉ cảm thấy đau đầu, phú nhị đại ở thành phố Tây Ninh này ít có ai bình thường, tính ra cô cũng chỉ biết được vài người bình thường như là Chu Hạo và Kỳ Niệm, còn lại cô mặc kệ.

Chu Hạo sửng sốt một chút, không ngờ Mạc Du Tâm có quen biết với đám người Ngụy Sĩ Kỳ, lại nghi ngờ nhìn Mạc Du Tâm.

“Thì ra điêu khắc sư là Mạc tiểu thư a, rất hân hạnh được biết cô, tôi cũng rất thích tác phẩm của cô, hy vọng chúng ta sau này có cơ hội hợp tác.” Liễu Tình Tuyết cười một cái nói.

“Được, tôi rất chờ mong được hợp tác với Liễu tiểu thư.” Mạc Du Tâm cũng nói hai câu khen tặng, dù sao không tự tay đánh người thì mặt vẫn phải tươi cười.

Kỳ Niệm thấy Mạc Du Tâm đang nói chuyện, cũng đi tới cười một cái nói với Mạc Du Tâm, “Lúc đầu tôi cũng rất thích vật phẩm kia, đáng tiếc là mua không được.”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “sau này nếu Kỳ tiểu thư gặp được miếng ngọc phù hợp, tôi sẽ giúp khắc một tay.”

“Được.”

Cùng nhóm doanh nhân nói chuyện một hồi, Chu Hạo có việc đi nói chuyện với người khác, Mạc Du Tâm cũng tìm chỗ yên tĩnh, lấy một ly nước chanh ngồi vào ghế sô pha nghỉ ngơi.

Ly nước còn chưa uống xong, đã thấy xa xa có đám người ồn ào.

Mạc Du Tâm nhíu mày, hình như cô lại nghe thấy tiếng của Tô Ngữ Băng, nghĩ đến trước kia, dựa theo kinh nghiệm của cô chỗ nào có thị phi chỗ đó chắc chắn có bóng dáng của nữ chủ.

Dù cho không phải giọng nói của Tô Ngữ Băng thì trong lòng Mạc Du Tâm cũng không cần gấp, buông ly xuống Mạc Du Tâm đi tới đám người bên kia.

Thì thấy Liễu Tình Tuyết đang làm ầm lên với Tô Ngữ Băng mặc đồ nhân viên phục vụ.

“Tô Ngữ Băng, bộ lễ phục này của tôi gần 100,000 tệ, cô làm đổ rượu lên rồi coi như hỏng đồ, phải rồi tôi quên mất cô đã không còn là Tô tiểu thư của Tô gia, bộ lễ phục này sao cô đền nổi?”

Liễu Tình Tuyết mỉm cười nhìn chằm chằm Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng bị đuổi khỏi Tô gia mọi người trong giới kinh doanh đều biết, Tô Hạo Sơ thậm chí vì giúp Tô Ngữ Băng mà bị cha hắn cấm cửa nửa tháng, hơn nữa lúc này Tô Hạo Sơ cũng không biết đi đâu nói chuyện rồi, nên cô mới dám to gan như vậy.

Tô Ngữ Băng chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Tình Tuyết, “Cô tự đổ rượu lên váy mình, tôi vốn không chạm đến cô, Liễu tiểu thư không nên đổ oan cho người khác.”

“Tôi đổ oan cho một phục vụ như cô? mắc cười, tôi tự đổ rượu lên váy mình? cô nghĩ tôi điên rồi hả?” Liễu Tình Tuyết cố ý gây sự nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng nhìn Liễu Tình Tuyết một chút rồi nói: “Liễu tiểu thư có điên hay không tôi không biết, nhưng rượu đúng là cô tự đổ lên người cô.”

“Mắc cười, được rồi, nếu không sợ bị mất mặt vì báo án, vậy thì kêu truyền thống đến đi, để mọi người nhìn xem thiên kim tập đoàn Tô thị nghèo nàn thành như thế nào?” Liễu Tình Tuyết vừa nói vừa nhìn Trịnh Hiểu Sướng bên cạnh cười.

Cũng có nhiều người đến xem náo nhiệt, đa phần là cười nhạo Tô Ngữ Băng, trước kia khi Tô Ngữ Băng còn chưa bị đuổi ra khỏi nhà, Liễu Tình Tuyết và Trịnh Hiểu Sướng là bạn thân của nàng.

Tô Ngữ Băng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người tùng là bạn mình, nghĩ đến lúc đó khó khăn tìm hai người mượn tiền, nhưng lại bị bọn họ trào phúng, cũng đủ để cho nàng thấy được lòng người bạc bẽo.

“Tùy cô thôi, muốn báo thì báo đi, dù sao tôi cũng không có làm.” Tô Ngữ Băng trả lời.

“Tôi thấy cô chết rồi mà còn mạnh miệng, mắc cười, bản thân có con hoang không biết từ chỗ nào, bị Tô gia đuổi khỏi nhà, giờ còn dám xuất hiện trước mặt bọn tôi, Tô Ngữ Băng, da mặt cô cũng dày lắm đó.”

Liễu Tình Tuyết càng nói càng hăng, lúc trước cô làm bạn với Tô Ngữ Băng cũng vì Tô gia có thế tốt, chính mình cũng chưa bằng nổi Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng bị đuổi ra khỏi Tô gia có thể nói cô là sung sướng đến điên, cô vốn không coi Tô Ngữ Băng là bạn, thậm chí còn cố ý tung tin Tô Ngữ Băng có con hoang trong giới kinh doanh, khiến mọi người đều biết.

Lúc Liễu Tình Tuyết đang nói hăng say, Tô Hạo Sơ cũng đã quay lại, hắn nghe xong hai câu liền tức điên, muốn xông đến kéo Liễu Tình Tuyết ra.

Nào ngờ hắn chưa kịp qua, Mạc Du Tâm đã đẩy đám người ra đứng trước mặt Tô Ngữ Băng, cô cười lạnh một tiếng nói với Liễu Tình Tuyết: “Liễu tiểu thư đang cố ý nói sang chuyện khác sao? đang là chuyện cái váy của cô, sao lại biến thành công kích cá nhân rồi? nhà cô dạy cô nói chuyện như vậy sao?”

“Cô là cái thá gì? chỉ là điêu khắc sư thôi, tôi cho cô biết nhà tôi có nhiều điêu khắc sư lắm đó, sao hả? cô tính là anh hùng cữu mỹ nhân hả? mắc cười, không nhìn lại xem cô là thứ gì? cô có khả năng đó sao?” Liễu Tình Tuyết thấy bộ dạng Mạc Du Tâm xinh đẹp định bắt chuyện với Mạc Du Tâm vài câu, nào ngờ Mạc Du Tâm lại giúp đỡ Tô Ngữ Băng.

“Tôi là thứ gì tự tôi biết, nhưng mà Liễu tiểu thư đi chế nhạo người khác như vậy cũng không phải thứ tốt gì a, với cái miệng đi buôn chuyện của cô không phải một hai ngày là luyện được, dưới thôn nhà tôi bà cô già nhất cũng không có cái lưỡi dài như cô, đúng là khiến tôi mở mang tầm nhìn đó.” Mạc Du Tâm vừa bĩu môi chê vừa nói.

Ngụy Sĩ Kỳ ở một bên xem náo nhiệt, bị lời nói của Mạc Du Tâm chọc cười, bị Liễu Tình Tuyết trừng mắt một cái.

Nhưng Ngụy Sĩ Kỳ cũng không sợ Liễu Tình Tuyết, gia đình hắn vẫn nhỉnh hơn Tuyết gia của Liễu Tình Tuyết, liền trừng lại nói: “tôi thấy chị tôi nói cũng có lý đó, Liễu Tình Tuyết cô hiện tại đúng là giống mấy bà nhiều chuyện đó, buồn cười quá.”

“Tôi thấy cô đúng là bà nhiều chuyện, buồn cười quá, đừng có trừng tôi, tôi không có sợ cô đâu.” Vương Hải Ba bên cạnh bè theo.

Mọi người vây xem xì xầm, Liễu Tình Tuyết vốn định chế nhạo Tô Ngữ Băng, lúc này lại bị người ta nói cho mất mặt, liền chuyển đề tài, “mấy người đừng nói chuyện khác, váy của tôi bị Tô Ngữ Băng là dơ, Tô Ngữ Băng đền tiền đi, nhưng mà nhìn bộ dạng của cô lúc này chắc đền không nổi đâu, giờ còn làm nhân viên phục vụ nữa mà.”

“Làm nhân viên phục vụ thì sao? dựa vào hai tay mình tự kiếm tiền cũng không mất mặt gì, dù sao vẫn hơn Liễu tiểu thư mặt dày người giả đụng vào sinh chuyện.” Mạc Du Tâm trả lời, cô quay đầu nhìn về phía Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng không ngờ lại gặp Mạc Du Tâm ở đây, chỗ này khá lớn, trước đó nàng đang ở bên kia đại sảnh, thỉnh thoảng còn đi rót rượu, không chú ý đến Mạc Du Tâm, lúc này thấy Mạc Du Tâm ở đây, còn đứng cản trước mặt mình lý luận, trong lòng có chút hài lòng, nhất thời giọng nói với Mạc Du Tâm cũng mềm xuống, “không phải tôi làm.”

Mạc Du Tâm ôn nhu trả lời: “mình biết rồi” để cho Tô Ngữ Băng cái nhìn yên tâm.

Chỉ ba chữ khiến Tô Ngữ Băng bị Liễu Tình Tuyết làm hỏng tâm tình cũng trở nên bình tĩnh lại đôi chút, cũng cảm thấy mọi việc không khó giải quyết.

Liễu Tình Tuyết nhìn hai người mắt qua mày lại càng tức hơn, giễu cợt nói: “nếu cô muốn làm anh hùng cữu mỹ nhân được thôi, giờ đưa 100,000 tệ ra đây đền cho tôi, nếu không thì đừng có đứng đây làm mất mặt nữa.”

Mạc Du Tâm cười lạnh một tiếng nói: “không ngờ Liễu tiểu thư lại nghèo như vậy? phải dựa vào chính mình ra ngoài bán thảm để kiếm tiền mang về, đúng là không dễ dàng, nếu hôm nay tôi có mang theo tiền lẻ nhất định sẽ bố thí cho cô vài xu lẻ, nhưng không may hôm nay không mang túi tiền theo, không thể bố thí cho cô được.”

“Mạc Du Tâm, tôi thấy cô muốn chết rồi đó!” Liễu Tình Tuyết nói muốn đi kéo Mạc Du Tâm, sau một khắc thì nghe thấy giọng của một nam nhân khiến cô như rơi vào hầm băng.

“Tôi có tiển lẻ đây, sẽ bố thí hết cho Liễu tiểu thư.” Tô Hạo Sơ nói rồi lấy trong ví ra mấy trăm tệ thêm vào xu lẻ, ném tới trước mặt Liễu Tình Tuyết.

Tiền xu rơi xuống đất âm thanh leng keng vang dội, sắc mặt Liễu Tình Tuyết liền khó coi, cô không ngờ Tô Hạo Sơ đã quay lại.

Ngược lại không phải là Tô Hạo Sơ không muốn xuất hiện giúp Tô Ngữ Băng, nhưng mà hắn phát hiện mình không biết mắng như Mạc Du Tâm, chờ Mạc Du Tâm mắng xong rồi mới xuất hiện.

Liễu Tình Tuyết đỏ mặt, cô thấy mình đời này chưa bao giờ mất mặt như vậy, nhưng giờ đã đâm lao phải theo lao, kiên trì nói với Tô Hạo Sơ: “tôi lại không biết Tô gia ỷ thế h**p người như vậy, giờ thì thấy rồi.”

“Tôi cũng thấy được thì ra Liễu tiểu thư nhà không phải dựa vào ngọc lập nghiệp, mà dựa vào dàn cảnh a.” Mạc Du Tâm lập tức đáp lại.

“Hơn nữa để biết ai đúng ai sai cũng đơn giản, chỗ này có camera, chỉ cần mở camera xem lại thì sẽ rõ ràng, đến lúc đó Liễu tiểu thư thực sự có bị oan hay không thì mọi người sẽ rõ.” Mạc Du Tâm lạnh lùng nhìn Liễu Tình Tuyết nói.

Liễu Tình Tuyết hoảng hốt: “các người, các người ỷ đông h**p người, tôi không nói với các người nữa.” nói xong liền đi.

Mạc Du Tâm cười lạnh một tiếng nói: “Liễu tiểu thư dừng bước chút a, ở đây mắng người xong còn chưa xin lỗi đã muốn đi đâu rồi? hôm nay cô không xin lỗi Ngữ Băng thì sẽ không bỏ qua, nếu không xin lỗi tôi sẽ dùng số tiền bán đấu giá ngọc tối nay để đăng video lên màn hình lớn ở quảng trường, đem lại chi tiết sự việc vừa rồi từ âm thanh đến hình ảnh phát đi phát lại liên tục không dừng.”

“Cô dám!” Liễu Tình Tuyết sắp rơi nước mắt, quay đầu độc ác trừng Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cười lạnh một tiếng nói: “cô xem tôi có dám hay không?”

Ngụy Sĩ Kỳ nuốt nước bọt một cái chen vào nói, “cô ấy dám đó.”

Cũng khó trách Ngụy Sĩ Kỳ lắm chuyện, hắn là người hiểu rõ nhất, người khác đánh nhau chỉ bị thương ngoài da, vị này bẻ tay bẻ chân luôn ai chịu cho nổi?
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 56



Lúc này Tô Hạo Sơ cũng ra mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Tinh Tuyết nói: “sao hả? cô nghĩ rằng tôi không dám sao?”

Liễu Tinh Tuyết đành phải phải theo thế cục trước mắt, mặt mũi đã không còn, nếu mình không xin lỗi thì chỉ mất mặt hơn thôi, nàng nhìn mọi người đang bàn tán cười thầm, cắn răng nói với Tô Ngữ Băng: “rượu là do tôi vô ý đổ lên, thật xin lỗi Tô tiểu thư.”

Mạc Du Tâm nhìn bộ dạng nàng như vậy cười lạnh một tiếng, “Liễu tiểu thư xin lỗi không có gì bất ngờ, nhưng mà nghiến răng mà nói như vậy còn tưởng là cô muốn tìm người liều mạng chứ?”

“Phải đó, xin lỗi cũng phải có thành ý một chút chứ.” Tô Hạo Sơ nói theo, hắn không ngờ đến giờ cả mèo chó gì đó cũng khi dễ được em gái mình.

Liễu Tinh Tuyết nhắm mắt suy nghĩ một chút, càng kéo dài nàng càng mất thể diện hơn, liền vội vàng nói xin lỗi rồi bỏ đi.

Nghĩ vậy Liễu Tinh Tuyết cúi người trước mặt Tô Ngữ Băng một cái, “Tô Ngữ Băng, xin lỗi vừa rồi tôi không nên vô cớ đổ oan cho cô, tôi xin lỗi cô.”

Lần này Liễu Tinh Tuyết nói cũng thành khẩn một chút, Tô Ngữ Băng cũng không muốn dây dưa với Liễu Tinh Tuyết tiếp, nàng không ngờ bạn thân trước kia lại là như vậy, chỉ nhìn Liễu Tinh Tuyết bằng ánh mắt xa lạ, nhàn nhạt nói: “cô đi đi.”

Liễu Tinh Tuyết thấy Tô Ngữ Băng lên tiếng, vội vàng chạy đi, nàng chưa từng xấu hổ như vậy, nàng sẽ không tha cho những kẻ hôm nay đã làm nhục mình, nhất là Mạc Du Tâm kia, Tô Hạo Sơ có tiền có thế không nói, nhưng Mạc Du Tâm là thứ gì? một thợ khắc nhỏ mà dám nghênh ngang với mình, Liễu Tinh Tuyết thề nhất định sẽ có ngày trả thù.

Thấy Liễu Tinh Tuyết đi rồi, sắc mặt Tô Hạo Sơ cũng không dễ nhìn, mọi người liền giải tán, còn lại Tô Hạo Sơ, Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm đứng đó.

Mạc Du Tâm lúc này đã hiểu vừa rồi nhìn thấy mình vì sao lại bực bội như vậy, thì ra là người nhà anh trai của Tô Ngữ Băng, khó trách nếu là mình cũng sẽ không ưa nổi nguyên thân.

Nghĩ lại vừa rồi mình còn trừng Tô Hạo Sơ, Mạc Du Tâm áy náy nhìn Tô Hạo Sư cười cười, kết quả Tô Hạo Sơ thấy còn tức hơn, nữ cặn bã này còn cười với hắn định ra vẻ ta đây với hắn nữa sao? cô ta hại em gái mình thành bộ dạng gì rồi? giờ phải làm nhân viên phục vụ tiệc mừng, đây chính là đại tiểu thư tập đoàn Tô thị mà.

Tô Hạo Sơ càng nghĩ càng tức, nghĩ đến em gái gặp những chuyện như vậy, Tô Hạo Sơ lại nhịn không được muốn đánh Mạc Du Tâm, nhưng lại bị Tô Ngữ Băng chặn lại.

Tô Ngữ Băng thấy anh trai mình nhìn Mạc Du Tâm đã bực bội, cảm thấy anh trai sẽ đánh Mạc Du Tâm, cũng may nàng che trước người Mạc Du Tâm trước.

Thấy Tô Ngữ Băng che chở Mạc Du Tâm, trong lòng Tô Hạo Sơ càng khó chịu hơn, nhìn em gái sắt không thể rèn thành thép càng bực hơn nói: “Tô Ngữ Băng, em xem bộ dạng lúc này của mình đi, đều do nữ cặn bã đằng sau cho đó, đã vậy rồi em con che chở cô ta?”

Tô Ngữ Băng cũng không biết nên giải thích với anh trai thế nào? gần đây xảy ra nhiều chuyện, nhất là giữa nàng và Mạc Du Tâm, một hai lời cũng không thể nói rõ hết được.

“Anh, Mạc Du Tâm đang thay đổi, em và cô ta cũng không phải là quan hệ anh đang nghĩ, hiện tại chúng em chỉ là bạn bè, chỉ muốn cùng nuôi lớn bảo bảo thôi.” Tô Ngữ Băng đứng che trước người Mạc Du Tâm giải thích.

Tô Hạo Sơ tức đến nực cười, “thay đổi? thay đổi thành cặn bã hơn hay là lừa người giỏi hơn? Ngữ Băng, đến lúc này rồi sao em còn khăng khăng như vậy, theo anh về nói xin lỗi ba mẹ khó vậy sao?”

Tô Ngữ Băng viền mắt hồng hồng nói với Tô Hạo Sơ: “anh, nói xin lỗi là không thể, em cũng không còn mặt mũi để về nhà nữa, trước kia ba đã nói rõ, em đi cùng Mạc Du Tâm thì không còn là người nhà họ Tô nữa, là em chọn sai đường, nên chịu hậu quả như vậy, anh về sớm đi, nếu để ba biết ba sẽ phạt anh.”

“Vậy còn em? em lại về với con người cặn bã này sao? Mạc Du Tâm có cái gì tốt? đáng giá cho em vì cô ta như vậy?” Tô Hạo Sơ tức đến trắng mặt.

“Em không quay về không liên quan đến Mạc Du Tâm, em không còn mặt mũi để vê Tô gia nữa, anh giúp em nói lời xin lỗi ba mẹ, để họ không quên em là tốt nhất với em rồi.” Tô Ngữ Băng nhớ cha mẹ, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

“Tốt nhất sao? ra ngoài làm nhân viên phục vụ là tốt nhất với em sao? Mạc Du Tâm mặt mày rạng rõ tham gia yến tiệc, để em đi làm nhân viên phục vụ, đây là người em thích sao?” Tô Hạo Sơ nói đến đây liền tức, Mạc Du Tâm thì sung sướng, hòa cùng đám người thượng lưu uống rượu tham gia đấu giá, để em gái đi làm phục vụ.

Mạc Du Tâm cũng oan uổng, cô vốn không biết Tô Ngữ Băng đến đây làm thêm, lùi một bước cho dù cô có biết, cũng không có tư cách đến cản Tô Ngữ Băng đến đây làm phục vụ, dù sao Tô Ngữ Băng cũng không dùng tiền cô đưa đóng học phí và sinh hoạt.

Tô Ngữ Băng thấy anh trai mình hiểu lầm liền giải thích: “Mạc Du Tâm cũng không biết em đến đây làm thêm, là bạn em nói với em chỗ này xin làm thêm được, một ngày 800 tệ, em mới đến làm, Mạc Du Tâm vốn không biết chuyện này.”

“Cô ta vì sao không biết, cái này cũng chứng tỏ cô ta không quan tâm em, em là bạn cô ta, bạn bè cô ta mỗi ngày đi làm việc gì cô ta cũng không biết, Mạc Du Tâm cô ta không sai cái gì?”

Ngược lại trong mắt Tô Hạo Sơ, Mạc Du Tâm lúc này làm cái gì cũng đều sai, nếu không phải vì nữ cặn bã Mạc Du Tâm thì trong nhà cũng không trống vắng như hiện tại, lúc có em gái ở nhà thì cả ngày đều có tiếng cười nói, từ lúc em gái đi rồi, trong nhà mọi người đều không vui.

Cha nghiêm khắc, không cho nhắc đến em gái, nhưng Tô Hạo Sơ biết, cha cũng rất nhớ em gái, tuy nhiên chưa bao giờ nói.

“Anh, anh bình tĩnh một chút, chúng ta khó lắm mới gặp một lần, đừng vì chuyện này gây gỗ nữa, anh mau về đi, em dọn dẹp một chút rồi cũng về ký tức đây.” Tô Ngữ Băng thấy anh mình không tiêu được cơn tức, đành phải nói mình sắp đi.

Tô Hạo Sơ hít sâu vài cái, dặn dò Tô Ngữ Băng, “Ngữ Băng, anh về sẽ đưa tiền cho em, sau này đừng làm việc vất vả như vậy nữa.”

“Anh, không cần đâu, ba biết sẽ giận đó, em làm ba giận cũng khiến mẹ đau lòng, đừng vì chuyện của em mà làm ba giận thêm, anh yên tâm đi, bạn bè em rất tốt, em không cực khổ như anh nghĩ đâu, anh đừng có đưa tiền cho em, em biết tính ba mà.” Tô Ngữ Băng ôn nhu dặn dò Tô Hạo Sơ vài câu.

“Vậy được rồi, Ngữ Băng, chờ qua một thời gian nữa anh lại đến xem em.” Tô Hạo Sơ nói vài lời với em gái rồi mới luyến tiếc rời đi.

“Đừng tới, ba không muốn anh gặp em đâu, anh, anh giúp em chăm sóc cho ba mẹ, em đi trước.” Tô Ngữ Băng sợ nói thêm không ngăn được nước mắt, vội xoay người đi.

Mạc Du Tâm nhìn Tô Hạo Sơ, rút giấy ăn trên bàn chạy theo Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng vòng tới lối đi nhỏ, điều chỉnh tâm trạng, Mạc Du Tâm mang giấy đến, đứng cách đó không xa chờ Tô Ngữ Băng.

Sau mười mấy phút Tô Ngữ Băng lấy lại tâm trạng, thấy Mạc Du Tâm còn đứng ở hành lang chờ mình, Tô Ngữ Băng đi tới vài bước.

Mạc Du Tâm thấy đuôi mắt nàng hơi hồng, biết Tô Ngữ Băng lại khóc, đau lòng muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào, dù sao anh Tô Ngữ Băng nói không sau, đầu sỏ tạo thành chuyện này chính là nguyên thân.

“Anh trai tôi, là vì tôi, không phải có ý nói cô như vậy.” âm thanh Tô Ngữ Băng có chút nghẹn ngào.

Mạc Du Tâm ôn nhu nhìn nàng, nói: “mình hiểu, xin lỗi, vì mình mà khiến cả nhà bạn xào xáo.”

Tô Ngữ Băng lắc đầu, “tôi nói cũng là thật, tôi đến đây làm phục vụ cô cũng không biết, giờ còn vì tôi đắc tội với Liễu Tinh Tuyết.”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “không sao đâu, không cần lo lắng cho tôi, tôi cũng không sợ Liễu Tinh Tuyết kia.”

Tô Ngữ Bắng liếc qua một bên nhỏ giọng nói: “ai lo lắng cô, tự mình đa tình.”

Mạc Du Tâm thấy tâm tình Tô Ngữ Băng không tệ như trước nữa, còn biết dỗi hờn, cười khẽ nói: “được, là tại mình đa tình, Ngữ Băng chờ mình một chút, mình đi thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

“Không phải cô dùng trong buổi tiệc rồi sao?” Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm hỏi.

“Không có, chỉ là đồ ngọt thôi ăn một chút thôi.” Mạc Du Tâm cũng định ăn một chút, nhưng thấy Tô Ngữ Băng xảy ra chuyện, phải tự mình ra mặt, cũng quên mất ăn uống.

“Được, vậy tôi cũng đi thay đồ đây.” Tô Ngữ Băng lúc này còn đang mặc đồ phục vụ.

“Mình thay đồ xong đến tìm bạn.” Mạc Du Tâm lúc này mới liên lạc với trợ lý của Chu Hạp, lấy đồ của mình đi thay, đem lễ phục, giày và phụ kiện trả lại cho trợ lý Chu Hạo, sau đó mới đi tìm Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm thay cái áo ngắn tay và quần đùi thêm đôi giày thể thao, trong tiệc đấu giá thì phải mặc đầm đi giày cao gót, cô sợ mệt nên mang theo bộ đồ thường để thay.

Một lúc sau Tô Ngữ Băng và Lưu Tư Nguyệt thay đồ xong thì ra, Mạc Du Tâm thấy Lưu Tư Nguyệt cười chào hỏi, “cô cũng ở đây.”

Cô còn nhớ Lưu Tư Nguyệt, là bạn của Ngữ Băng lúc làm ở quán bar.

Tô Ngữ Băng cười giải thích nói: “là Tư Nguyệt giới thiệu việc làm này cho tôi.”

Rồi nhìn Lưu Tư Nguyệt nói,: “Tư Nguyệt nếu bạn rảnh thì chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”

Lưu Tư Nguyệt liếc nhìn Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng một cái, liền từ chối nói: “không được, không được, muộn lắm rồi, mình phải về nhà, hai người đi ăn đi, tạm biệt.” nói xong trừng mắt nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng dở khóc dở cười nhìn bóng lưng Lưu Tư Nguyệt, nàng hiểu lầm rồi a? mình và Mạc Du Tâm chỉ đi ăn chung một bữa thôi mà, đâu phải hẹn hò đâu.

Mạc Du Tâm buồn cười nhìn bóng lưng Lưu Tư Nguyệt, nhìn Tô Ngữ Băng cười một cái nói: “Ngữ Băng, bạn của bạn không đi vậy chúng ta đi thôi, giờ này rồi cũng có chút đói bụng.”

“Ừ.” Tô Ngữ Băng đáp lời.

Mạc Du Tâm gọi cho Chu Hạo nói một tiếng, rồi ra khỏi hội sở, hai người không biết lúc này xe Tô Hạo Sơ đang dừng ở một góc bên ngoài.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 57



Lúc này Tô Hạo Sơ ngồi ghế sau trên một chiếc Bentley, tức muốn điên lên, hắn chờ đến giờ là muốn xem em gái mình đi một mình hay là đi cùng tên cặn bã kia, kết quả hắn nhìn thấy em gái hắn không chỉ đi cùng tên cặn bã kia mà còn cười nói vui vẻ.

Tài xé cận thẩn hỏi Tô Hạo Sơ, “Tô tổng, chúng ta đi chứ?”

“Đi, về nhà.” Tô Hạo Sơ cắn răng nói, nhìn thấy hai tác phẩm ngọc bên người hắn càng tức hơn, không chỉ có em gái hắn mắt mù mà mắt hắn cũng mù luôn, một hơi mua luôn hai tác phẩm của tên cặn bã kia.

Tô Hạo Sơ cầm hai tác phẩm mang về, ném không được, trưng bày cũng không xong, đứng trong phòng khách ngây người nửa ngày.

Trình Nhã Nhàn thấy con trai cầm hai vật trang trí đứng đờ ra hỏi: “Hạo Sơ, không phải con đi tham gia buổi đấu giá sao? đây là hai món trang trí con mang về sao?”

Tô Hạo Sơ không biết giải thích với mẹ mình thế nào, đành gật đầu, “dạ, nhưng giờ con không muốn nữa.”

Trình Nhã Nhan nghi ngờ nhìn con trai, cầm một món trên tay, ánh mắt sáng lên hỏi: “Hạo Sơ, cái này là do tay thợ khắc nào làm vậy? mẹ thấy cái này mà xếp hạng điêu khắc trong nước cũng phải đứng đầu, tỉ lệ ngọc không tệ, hai món này bán ra cũng phải mấy triệu a.”

Tô Hạo Sơ phiền não xoa trán một cái, không muốn nói chuyện hai món ngọc này, nhưng mẹ hắn lại thích hai món này.

Tô Hạo Sơ đành nói: “mua hết 130 ngàn tệ, là tác phẩm của thợ điêu khắc mới, cô ta không có danh tiếng, cho nên bán ra hơi rẻ.”

“Nhân tài mới a, người bình thường ít ai hứng thú với mấy cái này lắm, không hỏi cách liên lạc thợ điêu khắc đó sao? làm quen một chút sau này nhà mình có ngọc quan trọng cần điêu khắc hợp tác sẽ tốt hơn.” Trình Nhã Nhàn nói tiếp.

“À, để sau rồi này đi.” Tô Hạo Sơ thấy ba mình không ở nhà, nhỏ giọng nói với Trình Nhã Nhàn: “mẹ, hôm nay con thấy em gái ở hội đấu giá.”

Sau khi con gái ra ngoài Trình Nhã Nhàn cũng lén đi gặp hai lần, không nói cho ai biết kể cả con trai, bà giận con gái vì Mạc Du Tâm và cắt liên hệ với gia đình, nhưng dù sao cũng là con gái mình, Trình Nhã Nhàn sao không lo được? cho nên lén đến đại học Tây Ninh hai lần, từ đằng xa nhìn con gái.

Tô Hạo Sơ lúc này còn tưởng mẹ vẫn còn giận em gái, cho nên nói chuyện cũng có chút thăm dò.

Trình Nhã Nhàn đè x.uống chấn động trong lòng, bình tĩnh hỏi, “nó sao rồi?”

Âm thanh Tô Hạo Sơ không có sức, bực bội ngồi lên sô pha trả lời: “không tốt, em ấy làm phục vụ ở hội sở, còn bị Liễu Tinh Tuyết đổ oan làm đổ rượu lên váy của Liễu Tinh Tuyết.”

Trình Nhã Nhàn biết con gái ở ngoài sống không tốt, nhưng không ngờ lại như vậy, liền rưng rưng hỏi: “xảy ra chuyện gì? Liễu gia dám cưỡi lên đầu nhà chúng ta tác quái rồi sao? không phải con cũng ở đó sao? sao lại để em gái chịu ủy khuất chứ?”

“Con đường nhiên không để em gái chịu ủy khuất, nhưng mà….” Tô Hạo Sơ không muốn nói tên Mạc Du Tâm, nhưng mà Mạc Du Tâm thực sự đến trước hắn một bước che chở em gái hắn.

“Ai nha, sao con chỉ nói nhưng thôi?” Trình Nhã Nhàn lại hỏi.

“Nhưng mà, có người dành trước một bước, ra mặt cho em gái, chọc cho Liễu Tinh Tuyết tái mặt, sau đó con mới ra giúp em gái.” Tô Hạo Sơ nói tiếp.

Trình Nhà Nhàn cau mày vội hỏi: “ai giúp em gái con, con nói đi? cái thằng này sao hôm nay con ấp a ấp úng vậy?”

Tô Hạo Sơ nhìn mẹ mình một chút, mặc kệ rồi cắn rắng nói ra tên họ người kia, “Mạc Du Tâm, cô ta đến che chở em gái, còn làm nhục Liễu Tinh Tuyết một phen, con không giỏi nói như cô ta, chờ cô ta giúp em gái trút giận rồi mới ra mặt.”

Trình Nhã Nhàn nghe tên Mạc Du Tâm, sắc mặt không vui, đưa mắt hỏi: “em gái con, em gái con vẫn còn đi chung với Mạc Du Tâm kia sao? không phải nói chia tay rồi sao?”

“Mẹ, không phải đã lâu mẹ không lo chuyện em gái nữa rồi sao? sao lại biết hai người chia tay?” Tô Hạo Sơ nhìn mẹ mình hỏi.

Trình Nhã Nhàn ho nhẹ một tiếng trừng con trai nói: “con còn dám hỏi mẹ, nó là con gái mẹ sao mẹ không quan tâm được?”

“Hai người đã xảy ra chuyện gì? mẹ nghĩ em con và Mạc Du Tâm chia tay rồi, sau một thời gian sẽ đổi ý, rồi về nhà, sao giờ lại dính với nhau rồi?” lúc nói chuyện Trình Nhã Nhàn có chút vội.

Tô Hạo Sơ thở dài nói: “không biết, chờ mọi người tản đi con định dạy dỗ Mạc Du Tâm kia, nhưng em gái lo cho cô ta, liền che chở cô ta, còn nói Mạc Du Tâm thay đổi rồi, vẫn bao che cho tên cặn bã đó, lúc về con cúng có xem thử em gái về trường một mình hay đi cùng tên cặn bã kia về.”

“Cái thằng này, con nói mau lên, em gái con đi một mình hả?” Trình Nhã Nhàn đẩy vội con trai một cái.

Tô Hạo Sơ nhìn mẹ mình một cái, không đành lòng nói, âm thanh nhỏ xuống, “em ấy đi với Mạc Du Tâm, lúc đi hai người còn cười nói, con tức quá kêu tài xế lái xe về nhà.”

Trình Nhã Nhàn nghe lời con trai nói, dựa vào sô pha im lặng thở dài, vậy là con gái lại dính với Mạc Du Tâm kia nữa rồi? Trình Nhã Nhàn định thỏa hiệp, trong nhà cũng không nghèo, cho dù Mạc Du Tâm có âm mưu, chỉ cần cô ta đối tốt với con gái, thì bà cũng chấp nhận.

Nhưng mà ba Ngữ Băng là Tô Thừa Nghiệp thì không chịu như vậy, nhất thời Trình Nhã Nhàn nhắm hai mắt nghỉ trên sô pha.

Tô Hạo Sơ thấy bộ dạng mẹ mình như vậy, an ủi: “mẹ, mẹ đừng vội, dù sao em gái còn nhỏ tuổi, chờ qua một thời gian nữa nghĩ ra rồi, hoặc nữ cặn bã Mạc Du Tâm kia lộ mặt thật mà thôi, mẹ đừng lo quá.”

“Sao mẹ không lo được? quên mất, mẹ có một cái tài khoản ở nước ngoài, để ngày mai mẹ dùng tài khoản đó chuyển chút tiền cho em gái con, sao lại đi làm phục vụ cực khổ như vậy? còn phải chăm bảo bảo nữa, Mạc Du Tâm kia thực sự quá đáng mà.” nghĩ đến Mạc Du Tâm khiến con gái mình cực khổ như vậy, Trình Nhã Nhàn tức không chỗ phát ti.ết.

“Lúc đó em gái có nhắc con, đừng đưa tiền cho em ấy, em ấy sợ làm ba giận.” Tô Hạo Sơ lại nhắc một câu.

“Mẹ biết rồi, tài khoản kia mở lúc ra nước ngoài du lịch, trong đó còn vài trăm ngàn, ba con không biết, yên tâm đi.” Trình Nhã Nhàn nuốt cục tức, buồn bã về phòng.

Tô Hạo Sơ nhìn hai món ngọc ở phòng khách không muốn đụng, liền cho vào hộc tục phòng khách.

Bên kia Mạc Du Tâm đưa Tô Ngữ Băng đi đến một nhà hàng còn mở cửa, dù sao Tô Ngữ Băng vẫn còn đang trong thời kỳ cho con bú, Mạc Du Tâm không dám đưa Tô Ngữ Băng đi mấy hàng ăn vặt.

Phục vụ đưa thực đơn cho hai người gọi món.

Mạc Du Tâm cười nói với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, hôm nay mình kiếm không ít tiền, muốn ăn gì thì ăn nhiều một chút, đúng lúc mình cũng đói bụng.”

Tô Ngữ Băng cười liếc nhìn Mạc Du Tâm, gọi vài món rau xào, Mạc Du Tâm lại thêm canh sườn, cùng bánh ngọt, nói với phục vụ: “chúng tôi gọi mấy món này trước.”

“Được, hai vị xin chờ một chút.”

“Phải rồi, hôm nay cô đến hội đấu giá làm gì?” Tô Ngữ Băng tò mò hỏi.

Mạc Du Tâm cười ôn nhu nói: “là chuyện ngọc lần trước mình nói với bạn đó, hai tác phẩm mình điêu khắc đã bán rồi, trừ tiền thuê nhóm đấu giá, thì còn lại 117 ngàn tệ.”

“Chúc mừng, lúc ngọc heo nhỏ lúc trước cô cho Tiểu Nguyệt Lượng rất thích, mấy ngày nay đều cầm trên tay chơi.” Tô Ngữ Băng cười một cái nói.

Mạc Du Tâm nghe nói con gái thích ngọc heo nhỏ của mình mắt cúng sáng lên, “thật sao? Tiểu Nguyệt Lượng thích sao? mấy ngày tới mình rảnh sẽ khắc thêm đồ chơi cho con gái chơi.”

“Được, nhưng mà không cần nhiều đâu, cô bận rộn công việc quan trọng hơn.” Tô Ngữ Băng nghĩ một chút nói.

“Công việc cũng không quan trọng bằng con gái nha.” Mạc Du Tâm nói đến con gái nụ cười thêm âm áp vài phần.

Sau đó cô lại nhớ đến cái gì, dò xét Tô Ngữ Băng nói: “Ngữ Băng, hiện tại mình đã có thể kiếm tiền rồi, bạn cũng thấy đó, là tiền sạch, hay là bạn nghỉ làm phục vụ đi, dù không nhiều tiền, nhưng vẫn đủ cho ba người chúng ta sinh hoạt.”

Sắc mặt Tô Ngữ Băng nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm nói: “tiền cô cho bảo bảo thì tôi nhận, nhưng tôi không muốn dựa vào người khác, không phải chúng ta đã nói rồi sao? chỉ ở chung như bạn bình thường thôi, cùng nuôi lớn bảo bảo, tôi không muốn xài tiền của cô, sau này đừng nói chuyện như vậy nữa được không?”

“Được, Ngữ Băng đừng giận nha, mình chỉ đề nghị thôi, chúng ta muốn thì không được.” Mạc Du Tâm vội nói bù.

“Tôi không có giận, chỉ muốn làm rõ với cô thôi, hơn nữa trong mắt cô tôi tham vậy sao?” Tô Ngữ Băng nhíu mày nhìn Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm liền bị cảnh báo trong lòng, thân thể nhanh hơn suy nghĩ, liền lắc đầu, vừa lắc vừa nói: “không có, không có, bạn rất tốt.”

Bộ dạng Mạc Du Tâm chọc cười Tô Ngữ Băng, nàng cười khẽ một tiếng nói: “xem phản ứng của cô hình như tính khí tôi cũng không tốt lắm.”

“Không có, Ngữ Băng là Omega mình thấy có tính khí tốt nhất.” Mạc Du Tâm vội nói tiếp, hy vọng Tô Ngữ Băng nhanh chóng kết thúc đề tài nguy hiểm này.

Ánh mắt Tô Ngữ Băng lạnh đi, đánh giá Mạc Du Tâm hỏi: “vậy là cô đã gặp rất nhiều Omega?”

“Không có, không có, Ngữ Băng tin mình đi, trước kia là mình sai, về sau không có dự định yêu đương nữa, thực sự không quen Omega khác nữa.” Mạc Du Tâm vội giải thích.

Tô Ngữ Băng liếc Mạc Du Tâm, “tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô làm gì khẩn trương vậy?”

Mạc Du Tâm ngồi thẳng người, “à không, mình không có khẩn trương.”

Tô Ngữ Băng bị dáng vẻ ngoan ngoãn của Mạc Du Tâm chọc cho bả vai run nhẹ, người trước mắt mình lúc này đã không còn chút nào thông minh vì mình ra mặt như khi nãy nữa.

Nhưng mà lúc Mạc Du Tâm nói chuyện với người khác đúng là ngự khí mười phần, nhưng nói chuyện với mình lại đổi bộ dạng nhỏ nhẹ hẳn đi, Tô Ngữ Băng cũng rất hưởng dụng.

“Được rồi, chọc cô thôi.” Tô Ngữ Băng trước mắt, trong mắt đều là ý cười.

Lúc này Mạc Du Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi dựa ra sau, “làm mình sợ muốn chết.”

Mạc Du Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 58



Hai người sau khi ăn xong cũng đã gần 10 giờ tối, Mạc Du Tâm suy nghĩ một chút nói với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, giờ này ký túc cũng đóng cửa rồi, hay là chúng ta đi mướn phòng đi?”

Tô Ngữ Băng đang uống nước, xém chút bị lời Mạc Du Tâm nói làm cho sặc, nàng họ nhẹ hai tiếng đánh giá người trước mặt, muốn xem Mạc Du Tâm có phải cố ý nói như vậy không? lạ thấy sắc mặt Mạc Du Tâm ở đối diện lại thản nhiên, nghi ngờ trả lời: “được, đành vậy thôi.”

Mạc Du Tâm đứng dậy tính tiền, Tô Ngữ Băng còn đang quan sát bóng lưng của Mạc Du Tâm, người này đôi khi nói chuyện thực sự rất dễ gây hiểu lầm cho người khác.

Vài phút sau Mạc Du Tâm đã quay lại, cười một cái với Tô Ngữ Băng nói: “chúng ta đi thôi.”

Tô Ngữ Băng gật đầu cầm đồ của mình theo Mạc Du Tâm đi ra, hơn 10 giờ tối, đã không còn khô nóng như ban ngày, hai người trên đường đi tới gần trường học,

Gần đại học Tây Ninh có không ít khách sạn, Mạc Du Tâm suy nghĩ một hồi sau đó dẫn Tô Ngữ Băng đến khách sạn lần trước.

“Ngữ Băng, hay là chúng ta đến khách sạn lần trước nha, chỗ đó nhìn cũng sạch sẽ.”

Tô Ngữ Băng đột nhiên đỏ tai, Mạc Du Tâm nói vậy có khác gì hai người bình thường đi mướn phòng đâu chứ? rõ ràng chỉ có một lần đó, nàng nghi ngờ nhìn Mạc Du Tâm, thấy bộ dạng người kia bình thường, không thể làm gì khác hơn là đáp: “được, vậy đi chỗ đó đi.”

Rất nhanh hai người đến khách sạn lần trước, nhân viên ở quầy tiếp tân thấy hai người thì ngẩn ra, hắn đối với cặp tình thân có giá trị nhanh cao này ấn tượng rất sâu, hai người có nhiều phòng mướn, nhưng quan trọng lại là phòng nhỏ.

“Chào quý khách, xin hỏi quý khác cần gì?” tiểu ca trước quầy tiếp tân lễ phép hỏi.

Mạc Du Tâm thẳng thắn trả lời: “mướn phòng.”

Các nàng đến trễ như vậy nhất định là mướn phòng rồi, vậy mà còn hỏi?

Tô Ngữ Băng đứng sau lưng cô đỏ mặt, Mạc Du Tâm nói vậy với mình còn chưa tính, sao lại dám nói vậy với người ngoài chứ? cái này thật dễ khiến người khác hiểu lầm mà.

Nghĩ một chút, Tô Ngữ Băng đưa tay nhéo hông Mạc Du Tâm một cái.

Ai ngờ Mạc Du Tâm liền nắm tay mình, quay đầu ủy khuất nói với mình, “ah, Ngữ Băng, đau quá.”

Chính mình không có dùng lực a? Tô Ngữ Băng rút tay về, trừng Mạc Du Tâm, nhíu mày nói: “tôi không có dùng sức, hơn nữa bị đau cúng đáng đời.” ai kêu người này nói chuyện mà không để ý gì hết, toàn nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm không à.

Mạc Du Tâm thấy mình làm nũng không có lợi ích gì, không thể làm gì khác hơn là quay mặt nói với nhân viên tiếp tân đặt phòng, tiểu ca trước mặt nhìn mình và Tô Ngữ Băng cười cười, Mạc Du Tâm bị nụ cười này làm cho khó hiểu.

Nhưng mà cũng không để ý tới, ra ngoài nửa ngày đúng là cũng đã mệt mỏi, Mạc Du Tâm nói với tiểu ca tiếp tân: “còn phòng có giường lớn không? tôi cần hai phòng có hai giường lớn.”

Tô Ngữ Băng nghe nói một phòng trong lòng hoảng hốt, nhưng nghe tới hai giường lớn thì trong lòng bình tĩnh lại, nghĩ một chút cần hai cái giường lớn cũng không cần lắm, dù sao một phòng đã 200 tệ rồi, hai phòng là 400 tệ, mình làm thêm một hai ngày mới kiếm đủ số tiền đó.

Trước kia nàng chắc chắn sẽ không nghĩ đến chút tiền này, nhưng hiện tại nàng biết kiếm tiền không hề dễ dàng, muốn tiết kiệm tiền cho Mạc Du Tâm, thẳng thắn thò đầu từ phía sau Mạc Du Tâm ra nói: “không cần hai phòng đâu, một phòng nhỏ là được rồi.”

Mạc Du Tâm sợ là Tô Ngữ Băng không muốn ở cùng phòng với mình, nên mới mướn hai phòng, nhưng mà nếu Tô Ngữ Băng thấy ở một phòng không sao, vậy thì cô cũng không sao.

“Vậy được, vậy mướn một phòng.” Mạc Du Tâm nói rồi đưa thể căn cước ra.

Trong lòng tiểu ca tiếp tân hô to cặp tình nhân này thật tình thú a, còn nghe nhau mướn phòng nhỏ, nhưng mà Omega kia cũng hay xấu hổ chỉ dám đứng sau lưng Alpha nhà mình.

Trả tiền xong, Mạc Du Tâm cầm thẻ mở cửa phòng cùng Tô Ngữ Băng đi tới thang máy.

Khác với lần trước Tô Ngữ Băng uống say, Mạc Du Tâm cảm thấy quan hệ hai người hiện tại, tối nay ngủ cùng sẽ khá lúng túng, nên ở trong thang máy cũng tìm cách nói chuyện với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, khách sạn này nấu đồ ăn sáng khá ngon, sáng mai chúng ta đến phòng ăn chỗ này ăn sáng nhé.”

Tô Ngữ Băng cười như không cười nhìn Mạc Du Tâm: “bữa sáng lần trước là cô quét mã trả tiền cho tôi sao?”

Mạc Du Tâm lúng túng xoa tay giải thích: “lần trước mình sợ bạn không chịu ăn đồ mình mua, cho nên mới bảo bạn trả tiền cho mình, mình không có ý gì khác.”

Tô Ngữ Băng suy ghĩ một chút rồi gật đầu, “cho nên tôi phải cảm ơn cô vì đã lấy tiền của tôi sao?”

Mạc Du Tâm vội khoát tay nói: “không phải, không phải, do lần trước mình không tốt, không giải thích rõ với bạn.”

“Lần trước tôi tức muốn chết, vừa tỉnh dậy đã thấy cô nên bực mình rồi, sau đó cô mua đồ ăn sáng đưa cho tôi còn đòi tiền, tôi còn bực hơn, nghĩ thầm cô đúng là nữ cặn bã chỉ biết moi tiền.” Tô Ngữ Băng buồn cười nghĩ đến chuyện lúc đó.

Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng kể lại cũng bị cách làm của mình chọc cho cười, khi đó cô còn tưởng mình thông minh, nếu không sao kiếp trước có thể sống độc thân đến 30 chứ, xem ra không phải là không có nguyên nhân.

“Ngữ Băng, nói thật, nếu không phải hôm nay bạn nói cho mình biết, mình còn tưởng rằng mình rất thông minh a, cười ngạo rồi.” Mạc Du Tâm càng nghĩ càng cảm thấy bản thân buồn cười.

“Thông minh cái quỷ, cô còn cười.” Tô Ngữ Băng tức giận muốn đánh Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm tránh trong hành lang, cô phản ứng vốn nhanh, hơn nữa còn biết võ, Tô Ngữ Băng cũng không đánh được cái nào, không chú ý dưới chân liền vấp phải thảm trải bên dưới, Tô Ngữ Băng liền ngã nhào vào ngực Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm vội ôm người lại, vừa cười ôn nhu vừa dỗ nói: “được rồi, được rồi, mình không chạy, để Ngữ Băng thoải mái đánh được không?”

Tô Ngữ Băng nghe vậy tai liền đỏ lên, bộ dạng Mạc Du Tâm nhỏ nhẹ nói với mình, nghe như đang dỗ dành bạn gái, hơn nữa lúc này mình đang bị Mạc Du Tâm ôm vào ngực, trên mặt Tô Ngữ Băng cũng có chút ửng đỏ, chống hông Mạc Du Tâm muốn đứng dậy.

Đúng lúc này, bên cạnh có cửa phòng vừa mở, một dì hơn 40 tuổi nhìn hai người ôm nhau ở hành lang nói: “không phải chứ, hai đứa còn trẻ làm gì mà gấp vậy? muốn thân mật thì về phòng rồi làm a, ở hành lang ồn ào như vậy ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi a.”

Tô Ngữ Băng vốn muốn thoát khỏi người Mạc Du Tâm, kết quả bị dì này cắt ngang, hơn nữa tay Mạc Du Tâm còn để trên lưng nàng, nhất thời không đứng dậy được, còn duy trì tư thế ôm nhau với Mạc Du Tâm, lúc này bị dì hiểu lầm, Tô Ngữ Băng đỏ hết cả mặt, liền chôn mặt trên vai Mạc Du Tâm không dám nhìn ai, hai tay xấu hổ siết chặt vạt áo thun của Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm nghe bà dì nói vậy, cũng hiểu ra mình và Tô Ngữ Băng ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, liền áy náy nói: “thật ngại quá dì à, cháu quên mất là 10 giờ hòn rồi, xin lỗi, chúng cháu về phòng đây, dì cũng nghỉ sớm đi.”

Tay không đánh người mặt phải tươi cười, bà dì thấy Mạc Du Tâm lễ phép, cười một cái nói: “được, hai đứa mau về phòng đi, cô xem kìa, bạn gái cô xấu hổ lắm rồi đó.”

“Dạ, chúng cháu đi trước đây.” Mạc Du Tâm cười cười với bà dì.

Bà dì nhìn hai người ôm nhau rồi đóng cửa lại.

Mạc Du Tâm tròng mắt ôn nhu nhìn Tô Ngữ Băng trong ngực, Tô Ngữ Băng ngoan ngoãn nằm trong ngực mình thật đáng yêu? hơn nữa còn mềm mềm thơm thơm thật thoải mái.

Mạc Du Tâm nghĩ tới mình vừa suy nghĩ, vội lắc đầu, nếu để Tô Ngữ Băng biết mình muốn ôm nàng, chắc mình sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng bộ dạng Tô Ngữ Băng mềm mềm thơm thơm như vậy trước kia chưa từng thấy, nhịn không được lại nhìn thêm, ôn nhu dỗ dành Tô Ngữ Băng còn đang trong ngực mình: “Ngữ Băng, chúng ta về phòng thôi.”

Tô Ngữ Băng lúc này cũng chậm lại, nghĩ mình còn đang ở trong ngực Mạc Du Tâm, vội đẩy hông Mạc Du Tâm một cái, từ trong lòng Mạc Du Tâm thoát ra, đuôi mắt nàng còn còn chút uẩn sắc chưa tan, cả người dính vào không như bình thường.

Nhất thời Mạc Du Tâm cũng quên chuyện khác, cứ vậy nhìn chằm chằm Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng vốn đang xấu hổ, còn bị người trước mắt nhìn chằm chằm như vậy, tai vừa hạ nhiệt lại đỏ lên, thấy mình trừng Mạc Du Tâm nhưng Mạc Du Tâm lại không có phản ứng gì, liền vỗ Mạc Du Tâm một cái, “nhìn cái gì?”

Mạc Du Tâm mới hồi hồn, bị Tô Ngữ Băng bắt được liền có chút ngại ngùng, cũng may da mặt cô dày hơn Tô Ngữ Băng, vội vàng dựa theo suy nghĩ trong lòng nói với Tô Ngữ Băng: “trước kia chưa từng thấy bạn như vậy, nên nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.”

Mạc Du Tâm nói thật, nhưng lời vào tai Tô Ngữ Băng lại bị thay đổi ý nghĩa, ban đầu nàng còn xấu hổ, kết quả người này nói thẳng ra, Tô Ngữ Băng hiện tại thấy hối hận, giờ muốn xuống lầu trả phòng còn kịp không?

Vì che giấu xấu hổ của mình, Tô Ngữ Băng trừng mắt hung ác với đầu sỏ gây chuyện, đẩy Mạc Du Tâm một cái, “cô đừng đứng đây nói nhảm nữa, mau đi mở cửa đi.”

Mạc Du Tâm cảm giác Tô Ngữ Băng đang xù lông, cô không dám động, vội ngoan ngoãn nghe lời mở cửa, “được rồi Ngữ Băng, vào thôi.”

Mạc Du Tâm tự tay mở cửa phòng 716, cắm thẻ vào khe mở cửa, bật đèn phòng lên, Tô Ngữ Băng theo sau lưng cô vào phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Mạc Du Tâm mang giày cao gót dự tiệc tới hơn nửa ngày lúc này cũng đã mệt mỏi, ném túi lên giường, lền nằm lên cái gường gần cửa sổ, ngửa đầu nhìn về phía Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng thay dép, cất túi của mình đi, xoay người thì thấy Mạc Du Tâm đang nhìn mình, vội dời ánh mắt đi.

Sau đó Tô Ngữ Băng nghe thấy âm thanh của người kia, “Ngữ Băng, bạn tắm trước hay mình tắm trước?

Tô Ngữ Băng đưa mắt thấy người kia đang nằm trên giường, mặt cười cười nhìn mình.

Tô Ngữ Băng cắn răng, cầm cái gối trên giường mình ném về phía Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm bị ném không kịp tránh, chân tay luống cuống tiếp gối Tô Ngữ Băng ném tới, có chút ủy khuất nói Tô Ngữ Băng: “sao lại ném mình vậy?”

Tô Ngữ Băng kéo chăn trên giường mình, trừng Mạc Du Tâm, “muốn tắm thì tắm nhanh đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Mạc Du Tâm cũng rất ủy khuất a, cô chỉ hỏi ai tắm trước mà thôi đã bị Tô Ngữ Băng ném gối ôm rồi.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 59



Bất quá cô cũng không dám nói cái gì, ngoan ngoãn từ trên giường đứng dậy nói với Tô Ngữ Băng: “mình đi tắm trước đây.”

Thấy Tô Ngữ Băng không phản ứng với cô, Mạc Du Tâm đi vào phòng vệ sinh.

Tô Ngữ Băng lúc này mới ngồi vào giường thở phào nhẹ nhõm, người này không biết là vô tình hay cố ý nói những lời mang nghĩ khác? tắm thì tắm thôi, còn hỏi ai tắm trước, làm người khác nghĩ sai đi.

Tô Ngữ Băng ngồi một hồi, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tắm, hơi nước che đi cảnh sắc trong phòng tắm, vách phòng tắm là kính mờ, ngăn với phòng vệ sinh cũng là kính thủy tinh, Tô Ngữ Băng cũng không sợ bị thấy gì.

Nàng làm việc cả ngày, lúc này cũng đã mệt, liền nằm trên giường chờ Mạc Du Tâm tắm xong đi ra.

Mạc Du Tâm tắm chừng mười mấy phút đã đi ra, cô lau tóc ra khỏi phòng tắm, định gọi Tô Ngữ Băng, thì thấy Tô Ngữ Băng đã ngủ rồi.

Mạc Du Tâm tới bên cạnh Tô Ngữ Băng nhìn một chút, nghĩ một chút rồi khom lưng nhẹ đẩy Tô Ngữ Băng, ôn nhu nói: “Ngữ Băng, tắm rồi đi ngủ, ngủ vậy khó chịu lắm.”

Tô Ngữ Băng bị Mạc Du Tâm đánh thức, thì thấy Mạc Du Tâm đang cúi người nhìn mình, một mảng lớn da thịt trước ngực Mạc Du Tâm lộ ra khỏi áo tắm.

Tô Ngữ Băng vội tránh tầm mắt đi, “tôi biết rồi, đang dậy đây.”

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng tỉnh, lúc này mới đứng thẳng người dậy.

Cái này nếu không phải Mạc Du Tâm cố ý, thì là đồ của khách sạn đều là như vậy, co vài chỗ không thể che hết, nhưng mà mặc đồ ngủ rộng một chút cũng không có gì, Mạc Du Tâm cũng không chú ý đến.

Tô Ngữ Băng vội đứng dậy đi vào phòng tắm.

Mạc Du Tâm lấy máy sấy tron phòng tắm ra, tìm ở cắm để c*m v** bắt đầu sấy tóc cho mình, dù sao Tô Ngữ Băng cũng đang tắm ở trong, cô đi vào sấy tóc cũng không ổn, sấy khô tóc, Mạc Du Tâm nằm trên giường chơi di động của mình.

Tô Ngữ Băng tắm xong thay đồ đi ra tìm một vòng không thấy máy sấy, hỏi Mạc Du Tâm: “Mạc Du Tâm, có thấy máy sấy không?”

Mạc Du Tâm từ trên giường đứng dậy, cầm máy sấy trên bàn, nói với Tô Ngữ Băng: “chỗ này nè, để mình lấy cho bạn.”

Nói rồi Mạc Du Tâm cầm máy sấy đi tới cửa phòng vệ sinh, thì thấy tóc Tô Ngữ Băng còn đang giọt nước, nhìn không được nhìn nhiều vài lần.

Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm nhìn mình, lấy máy sấy trong tay Mạc Du Tâm, cố gắng làm cho âm thanh mình cường ngạnh một chút: “nhìn cái gì? cô đi ngủ trước đi.”

“Được, mình lên giường chờ bạn.” Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng cười một cái nói.

“Cô ngậm miệng lại là được rồi.” Tô Ngữ Băng trừng Mạc Du Tâm, tự mình sấy tóc.

Mạc Du Tâm cũng cảm thấy lời mình nói có gì đó sai sai, nhưng không biết giải thích thế nào, không thể làm gì hơn là ngậm miệng, lên giường nằm nghỉ.

Cô cũng thực sự mệt, thấy Tô Ngữ Băng sấy tóc gần xong, Mạc Du Tâm đắp chăn, nhắm mắt.

Chờ Tô Ngữ Băng đi ra thì thấy Mạc Du Tâm đã nằm yên ngủ, khóe môi thoáng cong lên, người này lúc ngủ mới ngoan ngoãn được, nếu không sẽ luôn nói chuyện rất kỳ cục, nhưng lần nào cô ta cũng mang bộ dạng vô tội, Tô Ngữ Băng cứ nghĩ rằng mình sai.

Cứ nghĩ mình và Mạc Du Tâm cùng một phòng thì không ngủ được, nhưng lúc Tô Ngữ Băng tỉnh lại trời đã sáng rồi, người bên cạnh đã rửa mặt xong.

Tô Ngữ Băng vừa dậy, giọng nói còn khàn khàn, nghe như đang làm nũng, “sao không gọi dậy?”

Mạc Du Tâm cười một cái nói, “thấy bạn ngủ say nên không gọi, 9 giờ mới học, còn nhiều thời gian mà, không vội, bạn rửa mặt xong rồi chúng ta cùng đi ăn sáng.”

“Được, tôi dậy đây.” Tô Ngữ Băng từ trên giường ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Mạc Du Tâm nhìn bộ dạng mềm mềm của Tô Ngữ Băng khóe môi không nhịn được cong lên, Tô Ngữ Băng có lúc đáng yêu như là mèo con vậy.

Chờ dọn dẹp xong, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng cùng đến thang máy, đúng lúc gặp lại bà dì hôm qua mở cửa.

Tô Ngữ Băng có chút ngại kéo cổ tay Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng kéo cô còn tưởng Tô Ngữ Băng muốn nói gì với cô, hới nghiêng người cúi đầu kề bên Tô Ngữ Băng hỏi: “Ngữ Băng sao vậy?”

Mạc Du Tâm đột nhiên ghé sát vào tai khiến tai Tô Ngữ Băng đỏ lên, lùi về sau, nhìn Mạc Du Tâm, “không có gì kéo cô không được hả?”

Mạc Du Tâm cười khẽ nói: “Ngữ Băng muốn kéo thì kéo đi a.” Mạc Du Tâm nói thật, cô và Tô Ngữ Băng còn chưa nắm tay nhau mà.

“Cô mơ đi.” Tô Ngữ Băng cố ý lạnh nhạt trừng Mạc Du Tâm, thấy thang máy đến, kéo tay Mạc Du Tâm đi vào thang máy.

Bà dì cười ha ha nhìn hai người mờ ám, nói với người yêu của mình: “bà xem các nàng, giống chúng ta lúc còn trẻ, ở cùng nhau luôn có chuyện nói không hết.”

Mạc Du Tâm nghĩ thầm, nhưng đây không giống mấy người a, cô và Tô Ngữ Băng chỉ là quan hệ bạn bè thôi, chắc là do chuyện hôm qua khiến bà dì hiểu lầm, nhưng mà bèo nước gặp nhau không cần phải giải thích.

Mạc Du Tâm cười hai tiếng, lúc này thang máy cũng xuống lầu một rồi, Mạc Du Tâm kéo tay Tô Ngữ Băng ra ngoài.

Tô Ngữ Băng bị Mậc Du Tâm kéo tay đi cũng có phản ứng, nhìn tay bị Mạc Du Tâm kéo đi, Tô Ngữ Băng cũng không rút ra, nắm tay thì bạn bè bình thường cũng hãy làm mà, mình cũng không cần phản ứng lớn như vậy, cho nên cứ để Mạc Du Tâm dắt đi.

Mạc Du Tâm trả thẻ phòng cho quầy tiếp tân, rồi nắm tay Tô Ngữ Băng tới nhà hàng, đến nhà hàng mới phát hiện sai sai, mình vô thức nắm tay Tô Ngữ Băng kéo đi, vậy là Tô Ngữ Băng vẫn đi theo không có rút tay về?

Tô Ngữ Thấy thấy Mạc Du Tâm nhìn chằm chằm tay hai người nắm tay nhau, tai lại đỏ lên, thoáng dùng lực rút tay lại, nhưng mà lúc này hai người tới cạnh phòng ăn rồi, mình muốn nắm cũng không tiện.

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng cười cười, ngồi xuống đối diện với Tô Ngữ Băng, vậy là vừa rồi cô nhìn thấy tai Ngữ Băng đỏ sao? hơn nữa Ngữ Băng cũng không tránh né khi cô cầm tay nàng, vậy mình có thể tiếp tục nắm không?

Mạc Du Tâm cũng không biết mình đột nhiên muốn nắm tay với Tô Ngữ Băng, vốn đời trước cô luôn cho rằng bạn bè nắm tay rất là kỳ cục, mắc ói chịu không nổi, nhưng hiện tại lại rất muốn thân thiết với Tô Ngữ Băng, chỉ là nắm tay thôi cũng khiến cô vui vẻ nửa ngày rồi.

Tô Ngữ Băng thấy người đối diện cười với mình, liền mặc kệ Mạc Du Tâm, tự mình chơi di động.

Rất nhanh phục vụ mang đồ đến phá vỡ bầu không khí của hai người, “hai vị tiểu thư, bữa sáng hai người gọi đã tới, các vị tự từ dùng.”

“Vâng, cảm ơn.” Mạc Du Tâm nói, rồi nói với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, sữa đậu nành và bánh quẩy của nhà hàng này cũng không tệ, lần trước bạn say mình không mang bánh quẩy cho bạn, bạn nếm thử đi.”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm, trên mặt hiện lên nụ cười khẽ trêu ghẹo nói: “mang theo bánh quẩy ý nói định thu thêm tiền của tôi hả?”

“Không có, Ngữ Băng đừng chọc mình nữa, mình biết lỗi rồi mà.” Lúc nói chuyện Mạc Du Tâm còn mang chút nũng nịu.

Tô Ngữ Băng định mím môi lạnh lùng mặc kệ, nhưng nghe Mạc Du Tâm nói, khóe môi liền cong lên, không thể làm gì khác là cười khẽ: “được rồi, không chọc cô nữa, mau ăn đi, chút nữa còn phải đi học.”

“Ừ.” Mạc Du Tâm đáp lời.

Chờ hai người từ nhà hàng đi ra cũng đã 8 giờ rưỡi, Mạc Du Tâm nhờ bạn cùng phòng mang sách đến phòng học dùm, cô cũng không định về phòng, rồi nói với Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng, bạn nhờ mấy bạn cùng phòng mang sách dùm đi, đỡ mắc công về ký túc.”

“Ừ, đã nói với Đào Đào rồi.”

“Vậy được rồi.” Mạc Du Tâm thuận miệng trả lời, ánh mắt nhìn trên tay Tô Ngữ Băng, vừa rồi Ngữ Băng không tránh, nếu vậy giờ mình thử nắm lần nữa?

Hai người đi song song, ở giữa còn một khoảng, Mạc Du Tâm vung tay làm như vô ý đụng phải tay Tô Ngữ Băng, thấy Tô Ngữ Băng không phản ứng gì, Mạc Du Tâm lại đưa tay trái mình tới, nắm tay phải của Tô Ngữ Băng.

Lúc Mạc Du Tâm chạm vào mu bàn tay Tô Ngữ Băng đã biết, nhưng mặc kệ Mạc Du Tâm, muốn xem thử người này muốn làm gì, sau đó tay mình liền ấm áp, người này nắm tay phải của mình.

Tô Ngữ Băng mím môi không nói gì, Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng không rút tay ra, ánh mắt càng nhu hòa, tay Ngữ Băng trắng mềm, Mạc Du Tâm chưa từng cảm giác qua, tiếu ý bên môi cô không dừng được.

Tô Ngữ Băng thấy người bên cạnh cứ cười cười, trừng Mạc Du Tâm cảnh cáo nói: “vui vậy sao? tôi nói với cô rồi, cô đừng có nghĩ nhiều, chỉ là bạn bè nắm tay bình thường thôi, không có ý gì khác đâu.”

Mạc Du Tâm gật đầu cười đáp lời: “đúng vậy, chỉ là bạn bè nắm tay thôi.”

Hai người nắm tay, chốc lát đi về tới sân trường đại học Tây Ninh, không ít người biết Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm liền thấy hai người nắm tay.

“Á đệch, Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm hòa hợp lại hoàn toàn rồi, hai người còn nắm tay kìa.”

“Bà có đang xài mạng 2G không vậy, mấy hôm trước hai người họ ôm nhau trước ký túc bên kia kìa, ôm cũng nửa ngày đó, người ta đã sớm hòa hợp rồi biết chưa?”

“Không phải chia tay rồi sao? giờ lại hòa hợp? tui không biết á.”

“Haiz, con cũng có rồi, hòa hợp cũng là bình thường thôi.”

“Bạn gái duy nhất trong mộng của tôi, tôi thất tình rồi.”

“Bà tốt nhất đừng nói, hai người đó đúng với nhau nhìn xứng đôi hơn.”

“Vậy cũng được.”



Lúc này Mạc Du Tâm còn đang vui vẻ trong lòng, một đường nắm tay đến phòng học, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mấy cô bé hay thích nắm tay rồi, nếu là Tô Ngữ Băng cô nguyện ý luôn nắm a.

Đang lúc tâm tình Mạc Du Tâm tốt đẹp, hai cô bạn cùng phòng của Tô Ngữ Băng là Phó Chi Đào và Trương Hiểu Kỳ cũng đến rồi, Mạc Du Tâm cảm thấy tay mình trống rỗng, tay trong tay ấm áp Tô Ngữ Băng đã rút ra rồi.

Tô Ngữ Băng nhìn thấy bạn cùng phòng của mình, theo bản năng rút tay mình khỏi tay của Mạc Du Tâm, dù sao bạn cùng phòng của mình cũng không thích Mạc Du Tâm.
 
Back
Top Bottom