Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách

Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 40



Tô Ngữ Băng cúp điện thoại muối đến giúp Mạc Du Tâm, thì nghe Diêm Phương Bình chửi bới như vậy, liền trả lời: “Bạn nói bậy, tôi và Mạc Du Tâm vốn không biết bạn, chuyện của hai chúng tôi tự chúng tôi giải quyết, không liên quan gì đến bạn cả, Mạc Du Tâm tôi đến giúp cô.”

Tô Ngữ Băng nói rồi liền tới giúp Mạc Du Tâm, nàng không thể để Mạc Du Tâm một mình chống lại Diêm Phương Bình, mục tiêu của Diêm Phương Bình chính là nàng, nàng không thể để Mạc Du Tâm mạo hiểm một mình được.

Lúc này Mạc Du Tâm đã chuyển hướng mũi dao đến trước mặt mình và Diêm Phương Bình, cô sợ tổn thương đến Tô Ngữ Băng, vội nói: “Ngữ Băng bạn đừng đến đây, mình vẫn chịu được, bạn đến khiến mình lo lắng bị phân tâm, bạn cứ đứng xa một chút, chỉ cần bạn không sao, mình chắc chắn cũng sẽ không sao.”

Tô Ngữ Băng cắn chặt rang, viền mắt đỏ lên, nàng nhớ trong hẻm không có camera, liền lấy di động bật chức năng quay video lên, quay lại, sợ mình nói chuyện làm Mạc Du Tâm phân tâm, liền im lặng đứng một bên ghi hình lại.

Diêm Phương Bình mới dồn sức cũng chỉ được một lúc, hiện tại hắn cũng đang dần mất sức, Mạc Du Tâm nhân lúc này, hai tay vung lên, một chân đá vào bụng Diêm Phương Bình, cùng lúc đó giật lấy dao trong tay Diêm Phương Bình, ném ra thật xa.

Mạc Du Tâm không chờ Diêm Phương Bình phản ứng, liền túm hai tay Diêm Phương Bình khống chế sau lưng, đề phòng hắn làm chuyện hại người.

Lúc này có người từ quán bar đi ra, không ít người nhìn thấy Diêm Phương Bình vẻ mặt độc ác và Mạc Du Tâm đang khống chế hắn, vội vàng đi đường vòng.

Diêm Phương Bình bị khống chế vẫn cố vùng vẫy, trong miệng vẫn văng tục: “Tô Ngữ Băng, mày chờ đó, tao sẽ không tha cho mày, mày là của tao, mày là của tao.”

Mạc Du Tâm dùng sức một chút, đè Diêm Phương Bình đến toát mồ hôi hột chảy từ trên đầu xuống trán, hắn cắn răng chịu đau, miêng chửi bới cũng phải dừng lại, Mạc Du Tâm còn lo phải đưa cho cảnh sát nếu không cũng sẽ dạy cho hắn một bài học.

Rất nhanh cảnh sát đã đến, vừa nhìn thấy Mạc Du Tâm liền kinh ngạc nói: “sao lại là cô?”

Mạc Du Tâm ngẩng đầu lên, chậc chậc là người quen cũ a, lại là vị cảnh sát lần trước xử lý chuyện diễn đàn, và bắt Diêm Phương Bình ở hội trường mang đi.

Mạc Du Tâm cười khổ giải thích: “Diêm Phương Bình này theo dõi chúng tôi, còn mang theo hung khí sắc nhọn, thiếu chút là đâm tôi rồi, dao ở đằng kia.” Mạc Du Tâm nói chỉ vào góc tường.

Tô Ngữ Băng cũng gật đầu theo, đem video quay được đưa cho cảnh sát, cảnh sát lâu năm cho hai cảnh phụ trấn áp Diêm Phương Bình còng lại, Mạc Du Tâm lúc này mới buông Diêm Phương Bình ra.

“Hắn phạm tội lần thứ ba rồi, đã trở thành tội phạm dễ tái phạm tội, lần này còn mang theo hung khí sắc nhọn cố ý tấn công hai người, đây là tội danh cố ý giết người không thành, là án hình sự, thật không ngờ trước đó chỉ là chút chuyện nhỏ, lần này tiểu tử kia lại to gan như vậy, đến cả dao cũng cầm.” cảnh sát lâu năm nhìn hai người một chút rồi nói tiếp: “vậy đi, về sở cảnh sát lấy lời khai thôi, hung khí vật chứng của hắn đã có rồi, còn có video của hai người, lần này hắn không thoát được đâu, nhưng mà chắc không thể ngồi chung xe với chúng tôi rồi.”

Mạc Du Tâm vội nói: “không sao, chúng tôi đón xe đến là được, thực sự làm phiền ngài, Diêm Phương Bình này cứ hay gây sự.”

“Ừ, không phiền đâu, đây là công việc của chúng tôi mà, cũng trùng hợp, cô gặp chuyện chúng tôi đang làm nhiệm vụ, chắc bị dọa rồi a, cô yên tâm, lần này sẽ tạm giam hắn lại, sau đó sẽ xử lý theo pháp luật.” cảnh sát lâu năm an ủi vài câu, để phụ cảnh thu hung khí, mang theo Diêm Phương Bình đi trước.

Mạc Du Tâm tới chỗ Tô Ngữ Băng, vừa đứng trước mặt Tô Ngữ Băng, thì cả người bị Tô Ngữ Băng ôm chặt lấy.

Mạc Du Tâm sửng sốt một chút, không ngờ Tô Ngữ Băng lại ôm mình, nghĩ rằng nàng sợ, liền vỗ nhẹ sau lưng an ủi Tô Ngữ Băng: “Ngữ Băng không sao rồi, đừng sợ, có mình ở đây mà.”

Mạc Du Tâm không nói gì thì hay rồi, vừa nói Tô Ngữ Băng liền khóc nhiều hơn, vừa khóc vừa nói: “ai kêu cô cản dao cho tôi? nếu cô xảy ra chuyện gì tôi lấy gì đền cho cô? Mạc Du Tâm, tôi không muốn nợ cô, cũng không cần cô vì tôi làm chuyện nguy hiểm như vậy.”

Có trời mới biết, Tô Ngữ Băng nhìn thấy Mạc Du Tâm chắn trước người nàng, trong lòng nàng có bao nhiêu sợ hãi, nói không muốn nợ Mạc Du Tâm, nhưng cuối cùng vẫn là Mạc Du Tâm bảo vệ nàng a?

Mạc Du Tâm kéo người vào lòng an ủi: “Ngữ Băng, mình chỉ hành động theo bản năng thôi, khi đó đâu có nghĩ nhiều như vậy, bạn đừng nghĩ nhiều nữa, không cần phải nghĩ nợ mình cái gì cả, là mình muốn bảo vệ bạn thôi, đừng khóc, bạn khóc làm mình muốn khóc theo đó.”

Mạc Du Tâm nhẹ nhàng dỗ dành Tô Ngữ Băng trong ngực, thần sắc Tô Ngữ Băng cũng không còn căng thẳng như khi nãy nữa, mềm nhũn trong ngực Mạc Du Tâm khóc lên.

Mạc Du Tâm vỗ nhẹ lưng Tô Ngữ Băng cho nàng được thoải mái, im lặng chờ người trong ngực bình tĩnh, dù sao vừa rồi Diêm Phương Bình cầm dao cũng thực sự dọa người, nếu không phải kiếp trước cô từng bị người khác cầm dao chặn đường cướp ngọc qua, thì cũng sẽ không như hôm nay bình tĩnh mà phản ứng đối kháng lại như vậy, nhưng mà chuyện này đối với nữ hài được bảo bọc từ nhỏ như Tô Ngữ Băng vừa trải qua mà nói nhất định sẽ trở thành bóng ma.

Mười mất phút sau, Tô Ngữ Băng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng hiện tại chân nàng hơi run, cả người dựa vào Mạc Du Tâm mới miễn cưỡng đứng vững được.

Mạc Du Tâm ôn nhu hỏi: “Ngữ Băng đã đỡ hơn chưa? đừng lo cho mình, không phải mình vẫn bình yên trước mặt bạn đó sao?” nói rồi Mạc Du Tâm còn nhìn Tô Ngữ Băng cười.

Cái này lại chọc tức Tô Ngữ Băng, người này xém tí mất mạng, còn đứng ở đây dỗ mình, cười với mình, “cô còn cười!”

Tô Ngữ Băng muốn dùng giọng hung ác để nói, nhưng vừa mới khóc xong, giọng nói cũng trở nên mềm dịu, Mạc Du Tâm nghe thấy còn tưởng nàng đang làm nũng.

Mạc Du Tâm sợ chọc giận Tô Ngữ Băng, liền nhận sai: “mình không cười Ngữ Băng, bạn đừng giận nha, cũng đừng khóc, mình đau lòng.”

Tô Ngữ Băng trừng Mạc Du Tâm, nhưng cũng không thể trách cứ cô được, người này còn muốn che chở nàng, muốn cản dao cho nàng, nàng đều nhìn thấy, hiện tại mình giận không nổi.

Mạc Du Tâm nhìn sắc mặt Tô Ngữ Băng một chút, nhìn thấy nàng không mắng mình, liền nói thêm: “Ngữ Băng, hay là chúng ta cũng đi thôi, cảnh sát còn đang chờ chúng ta lấy lời khai a.”

Tô Ngữ Băng vừa mới áp giận xuống lại bắt đầu nổi giận, đâu phải nàng không muốn đi đâu? mà do chân run quá đi không được thôi mà.

Tô Ngữ Băng ngẩng mặt nhìn Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm không biết vì sao nàng nhìn mình, sau đó cũng nhìn Tô Ngữ Băng.

Cuối cùng Tô Ngữ Băng phải cắn răng nói: “chân tôi mất lực, cô đỡ tôi.”

Mạc Du Tâm mới hiểu ra, tự nâng một tay Tô Ngữ Băng để lên vai mình, “ừ.”

Chờ đi về trước một đoạn, Mạc Du Tâm để Tô Ngữ Băng dựa vào tường chờ cô một chút, còn cô đi tới chỗ vừa chống cự với Diêm Phương Bình nhặt thuốc mỡ chống muỗi làm rớt lên, đưa tay xoa xoa rồi cho vào túi, rồi đi nhanh trở lại, lần nữa đỡ Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng thấy cô còn cầm thuốc mỡ, trong lòng hơi khó chịu, “không phải chỉ là thuốc mỡ chống muỗi thôi sao? bẩn rồi cô còn nhặt làm gì?”

Mạc Du Tâm cười nói: “đây là Ngữ Băng cho mình mà, đương nhiên khác với những thuốc mỡ khác chứ, mình phải cầm về chứ, hơn nữa còn chưa bóc tem, nhất định bên trong còn dùng tốt.”

Tai Tô Ngữ Băng hơi đỏ lên, trong lòng khó chịu, bình thường không phải mình đối với Mạc Du Tâm lãnh đạm lắm sao? nói đến gần đây đều là Mạc Du Tâm giúp nàng, nhất là lần này đến cả mạng cũng không cần.

Tô Ngữ Băng không nói gì thêm, trong lòng cũng rối bời, cảnh vừa rồi còn khiến nàng sợ hãi, nếu không phải mỗi ngày có Mạc Du Tâm theo nàng, nàng cũng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.

Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút, Mạc Du Tâm đã bắt được xe, cẩn thận đỡ Tô Ngữ Băng ngồi vào, rồi mới vòng qua cửa xe bên kia ngồi vào.

Bác tài chọc ghẹo nói: “cô gái nhỏ, cô rất biết chăm sóc bạn gái đó nha.”

Mạc Du Tâm sợ chọc Tô Ngữ Băng giận, chỉ cười cười coi như đáp lại.

Cô thấy Tô Ngữ Băng ngồi đó dựa vào không thoải mái, muốn Tô Ngữ Băng dựa vào ngực mình, nhưng nghĩ đến sợ bị mắng, nên không dám nói gì.

Rất nhanh hai người đến sở cảnh sát, dọc đường đi Tô Ngữ Băng cũng lấy lại chút sức lực, hai người đến sở cảnh sát không phải lần đầu, đã quen đường nên tìm đến bàn viết lời khai nhanh chóng, bắt đầu viết lại lời khai, một vị cảnh sát trẻ đến lấy video Tô Ngữ Băng quay lại sao lưu ra.

Cũng may là có video này, trong hẻm không có camera, Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm cũng không đủ chứng cứ chứng minh là Diêm Phương Bình cố ý giết người, có đoạn video này, Diêm Phường Bình chắc chắn phải ở trong đó vài năm.

Mạc Du Tâm cũng báo lại việc Diêm Phương Bình làm thêm ở căn tin trường cho cảnh sát biết, tạm giam ai đó phải thông báo đến nơi họ làm việc và gia đình của họ, cảnh sát vừa báo với bên căn tin trường, trường học khẳng định là không dám mướn Diêm Phương Bình nữa, như vậy Mạc Du Tâm cũng yên tâm một chút.

Trên đường về Tô Ngữ Băng không nói gì, Mạc Du Tâm sợ Tô Ngữ Băng bị chuyện này hù dọa, cũng không dám nói gì thêm, đưa Tô Ngữ Băng về ký túc xá, Mạc Du Tâm mới yên lòng, lúc này nghĩ lại, chính cô cũng thấy sợ, vừa rồi Diêm Phương Bình đúng là không muốn sống nữa, muốn kéo người chết theo, may là không có gì nguy hiểm.

Các bạn cùng phòng thấy Mạc Du Tâm về, trên người đầy đất, chọc ghẹo nói: “Mạc Du Tâm nửa đêm bà đi làm lao công hả? sao cả người toàn đất vậy?”

Mạc Du Tâm ngồi trên ghế, mở tủ lạnh lấy chai nước lạnh ra, uống ừng ực từng ngụm rồi mới nói: “có thể nói là kinh hồn tán đảm, tối nay xém chút mấy bà không thấy được tui rồi.”

“Xảy ra chuyện gì? bà đánh nhau với người ta hả?” Giang Thiển vội đứng dậy hỏi, hai người bạn cùng phòng khác cũng chờ Mạc Du Tâm trả lời.

“Ừ, lại là Diêm Phương Bình kia, hôm nay hắn cầm dao muốn đâm mình với Tô Ngữ Băng, cũng may mình trấn áp hắn được, giờ nghĩ lại còn thấy sợ, gần đây tối nào hắn cũng đi theo dõi Tô Ngữ Băng, may là có mình gần đây cũng hay theo cô ấy đến quán bar bên kia, nếu không cũng không biết xảy ra chuyện gì rồi?” Mạc Du Tâm giải thích nói.

“Vậy đừng để Tô Ngữ Băng đến quán bar làm việc nữa, không phải bà có tiền nuôi bảo bảo rồi sao?” Trần Qua nói.

“Đúng vậy, Ngữ Băng hiếu thắng, tiền cho bảo bảo sẽ không đụng đến xài, mà cô ấy cũng không chịu xài tiền mình đưa, hôm nay cô ấy cũng sợ rồi, để mai mình thử nói với cô ấy xem sao.” Mạc Du Tâm nghĩ một chút nói.

“Vậy bà mau dọn dẹp rồi nghỉ ngơi đi, chắc là mệt lắm rồi.” Trần Qua bò xuống giường đưa cho Mạc Du Tâm không ít đồ ăn vặt, “ăn chút đồ vặt đi, bồi bổ.”

“Ừ, cảm ơn.”
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 41



Chờ cô thu dọn xong nằm lên giường, Mạc Du Tâm lại nhớ đến thuốc muỗi Tô Ngữ Băng đưa cho cô, mở tuýp thuốc ra bắt đầu thoa lên mấy vết đốt, phải nói thuốc muỗi Tô Ngữ Băng cho cô rất hiệu quả, thoa lên chỗ muỗi đốt mát mát, dễ chịu hơn nhiều.

Mạc Du Tâm nhìn thuốc muỗi trước mắt nhớ đến lúc Tô Ngữ Băng đưa thuốc muỗi cho mình, khóe môi không tự chủ cong lên.

Giang Thiển ngồi đối diện với Mạc Du Tâm, cô đang chơi game, nhìn lên thì thấy Mạc Du Tâm nhìn chằm chằm thuốc muỗi cười ngốc, nghi ngờ hỏi: “Mạc Du Tâm, bà vẫn ổn chứ, có phải bị sợ quá nên giờ cười ngáo không?”

Mạc Du Tâm trừng Giang Thiển, “bà nói bậy gì đó, đây là Ngữ Băng cho tui, Ngữ Băng không ngờ lại cho tui đồ.”

Giang Thiển lắc đầu, mặc kệ Mạc Du Tâm đang ngồi đăm chiêu nhìn thuốc muỗi, cô không hiểu nổi kiểu tình yêu này, cô là độc thân cẩu quý sờ tộc.

Lúc Tô Ngữ Băng về phòng ký túc sắc mặt vẫn tái nhợt, có một số việc ngồi lại ngẫm nghĩ càng khiến ta thấy sợ, nàng lau mồ hôi trán nhìn bảo bảo.

Bảo bảo lúc này đang cầm hổ bông chơi một mình vui vẻ, thấy mẹ về, mắt bảo bảo sáng lên, cầm hổ bông duỗi tay đưa cho mẹ mình xem.

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo như vậy viền mắt lại đỏ lên, ánh mắt nhìn hổ bông trong tay bảo bảo, nhẹ nhàng xoa mặt bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng, người xấu xa mua hổ bông cho con xém chút thì sau này không thể gặp được nữa rồi.”

Bảo bảo nghe không hiểu mẹ đang nói gì, hai mắt tròn xoe nhìn Tô Ngữ Băng cười.

Diêu Thiến thấy tâm tình Tô Ngữ Băng không ổn, sắc mặt cũng lo lắng, bình thường Tô Ngữ Băng đến quán bar bán rượu thì sẽ không quay về ký túc nữa, nàng phát hiện có chuyện gì đó liền hỏi: “Ngữ Băng, sao hôm nay bồ lại về sớm vậy?”

“Hôm nay lúc mình đến quán bar, Diêm Phương Bình luôn theo dõi mình, nếu không có Mạc Du Tâm nhắc, có lẽ hiện tại bảo bảo cũng không thấy được mặt mình.” Tô Ngữ Băng cố nén nước mắt, nhưng viền mắt vẫn đỏ, “ban dầu Diêm Phương Bình nhắm vào mình, Mạc Du Tâm đến cản trước cho mình cũng may cô ta không bị gì, nếu không mình không biết lấy gì đền mạng cho cô ấy.”

Nghe vậy, Phó Chi Đào và Trương Hiểu Kỳ cũng vội đến an ủi nàng.

Hiện tại các nàng cũng có cái nhìn khác về Mạc Du Tâm, nhưng cũng không ngờ Mạc Du Tâm lại vì Tô Ngữ Băng mà cản dao, nhất thời trong phòng yên lặng, chỉ còn âm thanh của bảo bảo đang chơi hổ bông.

“Ngữ Băng, bồ cũng không cần thấy nặng nề trong lòng làm gì đâu, trách thì trách lỗi do tên Diêm Phương Bình kia thôi, bồ không có sai, nhưng mà gần đây Mạc Du Tâm thực sự thay đổi rất nhiều.” Phó Chi Đào thoải mái nói với Tô Ngữ Băng, nhưng đối với Mạc Du Tâm, nàng có ấn tượng không nhiều, dù sao trước kia Mạc Du Tâm thực sự là cặn bã mà, nàng chỉ có thể nói Mạc Du Tâm thay đổi tốt hơn trước một chút, nếu Tô Ngữ Băng còn muốn qua lại với Mạc Du Tâm nàng cũng không thể không tán đồng.

“Phải đó Ngữ Băng, bồ đừng tự trách nữa, mà không phải trước đó bồ có nói là Mạc Du Tâm mấy ngày qua đều đưa bồ đi làm sao.” Diêu Thiến cũng không nói tiếp, dù sao chuyện như vậy cũng nên để Tô Ngữ Băng tự quyết định.

“Mình cũng không biết, vốn đã nói giữ khoảng cách với cô ta, nhưng lần này lại xảy ra chuyện như vậy.” Tô Ngữ Băng nghĩ đến vừa rồi Mạc Du Tâm cản dao cho mình, Mạc Du tâm còn sợ mình lo lắng còn dỗ dành mình, rồi Mạc Du Tâm đi lượm lại thuốc muỗi, Tô Ngữ Băng cũng không thể nào lạnh lùng mà cắt đứt qua lại với Mạc Du Tâm được.

Nàng nói với các bạn cùng phòng muốn yên tĩnh một chút, rồi ngồi gần giường bảo bảo, nhìn bảo bảo trong giường đờ ra.

Bảo bảo dường như biết mẹ mình không vui, cầm hổ bông cười cười nhìn về phía Tô Ngữ Băng, tay cầm hổ bông lắc lắc, miệng thì không ngừng nha nha với Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo ánh mắt liền dịu dàng hơn, nghĩ đến nàng và Mạc Du Tâm còn có sự liên kết là bảo bảo, từ ban đầu đã không thể chấm dứt hoàn toàn được, có lý do này trong lòng Tô Ngữ Băng cũng nhẹ nhàng hơn, nếu muốn qua lại, vậy thuận theo tự nhiên làm bạn bè được rồi, hiện tại cảm giác của nàng đối với Mạc Du Tâm khá phức tạp, nhưng sự thật là nàng cũng không thể như trước coi thường Mạc Du Tâm được.

Còn bạn gái gì đó, Tô Ngữ Băng về sau cũng không dám nghĩ, nàng chỉ muốn nuôi bảo bảo trưởng thành khỏe mạnh là đủ rồi.

Buổi tối khi ngủ, Tô Ngữ Băng lại mơ đến chuyện xảy ra, nàng thức dậy từ trong mơ thở gấp, trong mơ Diêm Phương Bình cầm dao đâm về phía Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm trúng dao ngã xuống đất vẫn không quên kêu nàng chạy đi, thậm chí còn kéo dài thời gian vì nàng, Mạc Du Tâm ôm chân Diêm Phương Bình lại, lại bị Diêm Phương Bình đâm thêm mấy dao, còn Mạc Du Tâm ngã xuống dùng chút sức cuối cùng kêu nàng chạy đi.

Tô Ngữ Băng sờ trên mặt một mảnh lạnh lẽo, chính mình không biết từ khi nào, nước mắt đã chảy, nàng sợ làm ồn đến các bạn cùng phòng đang ngủ, chỉ im lặng lau nước mắt, nhìn bảo bảo nằm trên giường nhỏ ngủ ngon lành, trong lòng Tô Ngữ Băng đang khó chịu cũng khá hơn một chút.

Nàng không dám ngủ tiếp, sợ ngủ lại khiến nàng mơ thấy ác mộng này trong hẻm kia, Tô Ngữ Băng chỉ có thể xem di động, không biết ngủ lúc nào.

Sáng sớm nàng tỉnh lại, đã hơn 8 giờ, cũng may buổi sáng không có tiết học, lúc tỉnh lại Phó Chi Đào đã thay tã cho bảo bảo rồi, lúc này bảo bảo đang nằm trong giường nhỏ chơi đùa, cầm hai con búp bê nhỏ vỗ vỗ vào nhau chơi, còn tự chọc mình cười khanh khách không ngừng.

Tô Ngữ Băng thở nhẹ một cái, nói với Phó Chi Đào, “Đào Đào, cảm ơn, hôm nay mình dậy trễ.”

Phó Chi Đào cười không để ý nói: “chút chuyện nhỏ này cảm ơn cái gì, tụi mình là mẹ nuôi của Tiểu Nguyệt Lượng mà.”

Tô Ngữ Băng nghỉ ngơi một đêm, lúc này tinh thần đã tốt hơn một chút, nhưng nhớ đến chuyện tối qua trong lòng vẫn sợ hãi, nàng suy nghĩ có nên tiếp tục làm đêm ở đó nữa không, dù sao hiện tại Mạc Du Tâm cũng đã đưa tiền sữa cho bảo bảo rồi, còn mình tự lo học phí và sinh hoạt phí là được rồi, làm thêm buổi tối nàng dự định xin nghỉ, để mắc công phải lo lắng đề phòng.

Nàng thay đồ xuống giường rửa mặt, cho bảo bảo bú sữa, thì Mạc Du Tâm gọi đến.

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo còn đang ăn ngon lành, lại nhìn di động không ngừng kêu, tai Tô Ngữ Băng đỏ lên, một tay ôm bảo bảo, một tay tiếp di động nghe, “tìm tôi có việc gì?”

Mạc Du Tâm nghe giọng Tô Ngữ Băng có chút kinh ngạc, trước kia mỗi lần Tô Ngữ Băng nghe máy cô gọi toàn nói với giọng lạnh lùng để giải quyết công việc, lần này đã chuyển qua giọng nói bình thường rồi.

Bên kia Tô Ngữ Băng cũng đang rất xấu hổ, nàng còn đang cho bảo bảo bú sữa a, Mạc Du Tâm đã gọi điện tới, gọi cũng gọi rồi mà người này mãi cũng không nói câu nào, còn nàng thì đỏ hết cả tai, định cúp máy, thì bên kia lại có tiếng động.

“Ngữ Băng, mình muốn thương lượng với bạn việc làm thêm buổi tối ở quán bar, mình cảm thấy cái hẻm đó quá vắng vẻ, bạn đi làm đêm như vậy đối với sức khỏe cũng không tốt, hay là chúng ta xin nghỉ công việc đó đi.” Mạc Du Tâm nghĩ chuyện này nên giải quyết sớm một chút, nếu không càng kéo dài càng lo lắng, hết Diêm Phương Bình thì sẽ xuất hiện những người khác nữa.

“Chúng ta cái gì? từ khi nào cô với tôi thành chúng ta rồi?” ban đầu Tô Ngữ Băng nghe máy còn xấu hổ, giờ lại thêm Mạc Du Tâm gọi chúng ta vào.

Mạc Du Tâm liền nhận sai, “mình sai rồi, mình sai rồi, không phải chúng ta mà là bạn, Ngữ Băng, bạn nên xin nghỉ làm thêm buổi tối đi.”

Tô Ngữ Băng nghe cô nhận sai, trong lòng cũng không giận nữa, nhưng vẫn có chút xấu hổ, chỉ muốn cúp máy cho nhanh, liền nói: “tôi cũng đã nghĩ như vậy rồi, định chuẩn bị một hồi dọn dẹp xong thì đến đó xin nghỉ.”

Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng nói như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, vội nói: “mình qua đi cùng bạn, lúc chuẩn bị đi bạn gọi cho mình nha, mình cũng đi nữa.”

Tô Ngữ Băng liền nghĩ đến chuyện hôm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi, liền từ chối Mạc Du Tâm, “không cần, tôi tự đi được rồi.” nàng thực sự không muốn Mạc Du Tâm theo nàng mạo hiểm, dù biết rõ ban ngày cũng không xảy ra chuyện gì, Tô Ngữ Băng vẫn không muốn Mạc DU Tâm đi cùng nàng.

“A đừng như vậy mà, buổi sáng mình cũng rảnh mà, mình đưa bạn đi, bạn yên tâm mình không có ý đồ gì đâu, chỉ muốn đi cùng bạn xem thôi, không phải có ý xấu với bạn hay bảo bảo gì đâu.”

“Vậy cũng không cần, hiện tại tôi có việc rồi, không thể nói với cô được.” Tô Ngữ Băng nói xong cúp máy, cùng bảo bảo vừa ăn no xong mắt to mình mắt nhỏ.

Chỉnh lại đồ của mình xong, Tô Ngữ Băng nhẹ nhàng gãi gãi cái cằm nhỏ của bảo bảo: “Tiểu Nguyệt Lượng, người xấu muốn đi với mẹ, Tiểu Nguyệt Lượng có đồng ý không?”

Bảo bảo không biết mẹ đang nói cái gì, nhưng nàng đã ăn no, còn rất vui vẻ, nhìn Tô Ngữ Băng cười, cái miệng lại nha nha nha kêu.

Tô Ngữ Băng dựa theo ý mình tự dịch lời của bảo bảo nói, “à, Tiểu Nguyệt Lương của chúng ta cũng biết không nên cho cô ta đúng không, mẹ cũng biết mà, lỡ như gặp chuyện gì xấu làm liên lụy đến cô ta thì biết làm sao a.”

Tô Ngữ Băng cầm tay bảo bảo lắc lắc, đại biểu cho bảo bảo đồng ý, “được, vậy con ở nhà chơi nha, mẹ phải ra ngoài một chuyến.”

Tô Ngữ Băng cười khẽ một cái hôn lên trán bảo bảo, để bảo bảo vào giường nhỏ.

Bảo bảo được thả vào giường cũng không khóc, ngoan ngoãn nhìn Tô Ngữ Băng, hai cái tay nhỏ cứ quơ quơ bán manh.

Tô Ngữ Băng trước khi đi lại không nhịn được bóp bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, cười với bảo bảo nói: “biết con đáng yêu mà, ngoan chờ mẹ về, chút mẹ về rồi chơi với con nha.”

“Nha nha nha” bảo bảo vung tay vẫy vẫy với Tô Ngữ Băng dùng âm thanh trẻ con nói chính nàng mới hiểu.

Bên kia, Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng không cần cô đi cùng, nhưng trong lòng vẫn không yên, liền dùng cách cũ, đứng trước ký túc xá chờ Tô Ngữ Băng, chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được rồi.

Cô ngồi ghế chờ thì có điện thoại Kỳ Niệm gọi đến, Mạc Du Tâm nghi ngờ một chút rồi nghe máy, “Mạc Du Tâm, tôi là Kỳ Niệm, cô có ở đại học Tây Ninh không? cô có thể mang tôi đi dạo trường học của cô không, hiện tại tôi đang ở đây.”

Mạc Du Tâm nghe vậy cũng ngạc nhiên, lần trước cô đã nói rõ với Kỳ Niệm rồi, giờ sao đưa nàng đi dạo được, mình còn phải đưa Ngữ Băng đi xin nghỉ việc mà, làm gì mà rảnh được, hơn nữa những chuyện như vậy có một rồi sẽ có hai, đồng ý rồi chẳng khác nào âm thầm chấp nhận loại quan hệ này, nàng tuy là O nhưng ít nhiều cũng sẽ nhìn ra được chuyện này.

“Ngại quá Kỳ Niệm à, tôi phải cùng bạn gái ra ngoài rồi, không có thời gian đi dạo với cô, hơn nữa tôi thực sự có bạn gái rồi, như vậy với cô không hợp đâu, hay là cô tự đi dạo một mình đi nha.” Mạc Du Tâm nghĩ một chút rồi nói thẳng.

Sắc mặt Kỳ Niệm hơi khó coi, nàng lại bị Mạc Du Tâm từ chối nữa, nhà nàng gia thế tốt, vóc dáng đẹp, ít khi muốn làm quen với ai, muốn thân thiết với một người mà thôi, không ngờ người đầu tiên nàng chủ động thân thiết lại không muốn làm quen với nàng.

Nhưng Kỳ Niệm vẫn không muốn từ bỏ ý định, hơn nữa nàng không tin Mạc Du Tâm còn đang học đại học đã có con rồi, cũng không tin Mạc Du Tâm đã có bạn gái, chỉ cảm thấy đó là lý do của Mạc Du Tâm. Cho nên mới nói qua điện thoại, “hiện tại cô đang ỡ chỗ nào vậy tôi có vài lời muốn gặp mặt cô nói, cô yên tâm, nói xong tôi đi liền, không có quấy rầy cô nữa.”

“Vậy được, tôi ở ký túc Omega dãy 6, nếu cô muốn cứ đến đây.” Mạc Du Tâm suy nghĩ một chút nói, nghĩ đến trước đó mình từ chối nhẹ nhàng, cô quyết định chút nữa phải nói thật rõ ràng, không thể khiến cho Kỳ Niệm giống như trong sách lại thích chính mình, cho dù lúc này Kỳ Niệm có ấn tượng tốt với mình thì cũng phải b.óp ch.ết từ trong trứng nước.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 42



Kỳ Niệm nghe Mạc Du Tâm nói nàng đến, trong lòng cảm giác mình cũng không phải là không có hy vọng, tâm tình cũng tốt lên, tầm mười phút thì đến chỗ ký túc mà Mạc Du Tâm nói, nàng đi từ xa đã thấy Mạc Du Tâm đang ngồi trên ghế, nhìn Mạc Du Tâm phất tay, “Mạc Du Tâm, tôi đến rồi.”

Mạc Du Tâm nhìn Kỳ Niệm một chút, lại nhìn nụ cười trên mặt Kỳ Niệm, thở dài đi về phía Kỳ Niệm, nghĩ thầm nếu Kỳ Niệm nghe xong lời cô nói sợ là vui không nổi.

“Có gì chúng ta nói ở chỗ này đi.” Mạc Du Tâm nhìn Kỳ Niệm đứng thẳng người.

“Hả? cứ vậy đứng đây nói sao?” Kỳ Niệm cười nói tiếp, “hiện tại tôi nhìn cô càng chắc chắn cô chưa từng yêu đương, còn lừa tôi nói có con bốn tháng rồi, tôi không tin đâu.”

Mạc Du Tâm cũng muốn khóc, cô nói thật mà, so với nguyên thân cặn bã còn đáng tin hơn, Kỳ Niệm lại không tin?

Mạc Du Tâm thở dài nghiêm túc nhìn Kỳ Niệm nói: “Kỳ tiểu thư, mặc kệ cô tin tôi hay không, tôi thực sự đã có bạn gái rồi, bạn gái tôi ở ký túc sau lưng đây, cô ấy tên Tô Ngữ Băng, tôi thực sự rất yêu cô ấy, yêu đến nỗi một phút nhớ mười ngàn lần, không có cô ấy thì sống không nổi, đời này tôi cũng không muốn yêu ai khác nữa, chúng tôi còn có đứa con gái hơn bốn tháng rồi, tôi cũng rất thương con gái, tôi không thể rời bỏ nó được, Kỳ tiểu thư xin đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, nếu cô không tin tôi cho cô xem hình bảo bảo nhà tôi, đây chính là con gái của tôi.”

Mạc Du Tâm nói đại một hồi, rồi đưa Kỳ Niệm xem hình bảo bảo, đến nữ chủ còn không thể nói được như vậy, chỉ hy vọng Kỳ Niệm có thể tin cô một chút, đừng lún sâu với cô.

Kỳ Niệm cũng ngây người, không ngờ Mạc Du Tâm lại nói rõ ràng như vậy, cái này không khác gì từ chối trực tiếp, trong lòng không chỉ buồn, mà còn cảm thấy mất mặt, rõ ràng người ta đã nói trước với nàng rồi, nhưng nàng vẫn mặt dày đến trường học người ta, khiến người ta còn phải giải thích nhiều hơn.

Viền mắt Kỳ Niệm đỏ lên, chịu đựng xấu hổ, nhìn Mạc Du Tâm nói: “xin lỗi, trước đó cô có uyển chuyển từ chối tôi rồi, tôi lại còn đến tìm cô, giờ tôi hiểu rồi, cô yên tâm, sau này tôi sẽ không tìm đến nữa, mong cô và bạn gái hạnh phúc, tôi không làm phiền cô nữa.” Kỳ Niệm nói xong vội xoay người đi, nàng sợ mình khóc trước mặt Mạc Du Tâm, làm mất luôn tôn nghiêm cuối cùng.

Mạc Du Tâm thấy cảm xúc Kỳ Niệm không ổn, nhưng mà cô nói thật, cần phải quyết đoán như vậy mới không hại Kỳ Niệm, định quay đầu, thì nghe đằng sau có tiếng ho của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm vội xoay người thì thấy Tô Ngữ Băng cười như không cười nhìn cô khiến Mạc Du Tâm trong lòng thấy sợ hãi.

“Ngữ Băng? bạn xuống khi nào vậy?” Mạc Du Tâm lúc hỏi còn có chút chột dạ, bản thân mình ở trước mặt Tô Ngữ Băng cũng không để lại chút ấn tượng tốt nào, vừa rồi nói vài câu với Kỳ Niệm, đều là từ kiên quyết từ chối, hy vọng Tô Ngữ Băng không nghĩ rằng mình đang đi câu phú bà.

Đang lúc trong lòng Mạc Du Tâm bất an, Tô Ngữ Băng nhíu mày suy nghĩ hỏi: “nghe nói cô không có tôi thì không sống được? một phút thì nhớ tôi cả mười ngàn lần?”

May là Mạc Du Tâm mặt dày còn chịu được, chết rồi, vừa rồi cô nói quá chừng với Kỳ Niệm lại bị Tô Ngữ Băng nghe hết rồi. Cô còn nói cả mấy lời yêu đương tâm tình trong đó, Mạc Du Tâm lúng túng đến tận đầu ngón chân, hiện tại cô muốn đăng xuất khỏi thế giới này, chuyện này bất ổn quá.

Mạc Du Tâm đỏ mặt, nhắm mắt lại giải thích: “không có, bạn hiểu lầm rồi, vừa rồi mình nói vậy là để từ chối cô ấy thôi, mình không muốn yêu đương, không thể cản đường người ta được, nên mình phải nói như vậy, thật ra cũng chỉ là nói dối một nửa thôi.”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm đỏ mặt giải thích với nàng, trong lòng vì chuyện của Diêm Phương Bình ảnh hưởng cũng giải tỏa không ít, cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của Mạc Du Tâm cũng thật thú vị, nhịn không đươc liền muốn trêu chọc Mạc Du Tâm một chút, “không phải cô nói luôn nhớ đến tôi sao? mỗi phút nhớ đến mười ngàn lần?”

“Cứu mạng a, tổ tông của tôi ơi, làm sao để mình giải thích với bạn đây? ai nha, mình chỉ nói để cô ấy nghe thôi, để cô ấy không nghĩ đến mình nữa, mình không dám tơ tưởng đến bạn đâu, bạn tin mình đi. Ngữ Băng, coi như vừa rồi bạn chưa nghe thấy gì đi nha?” Mạc Du Tâm năn nỉ người trước mắt, hy vọng Tô Ngữ Băng đừng nhắc lại cái gì mà “sống không nổi”. “mười ngàn lần.”

“Làm như không nghe thấy? vì sao chứ? người nào đó khi nãy nói không phải rất chi là phấn khích sao? tôi nhớ rất rõ đó.” Tô Ngữ Băng cũng không dễ gì bỏ qua như vậy, hiếm lắm mới bắt gặp được lúc Mạc Du Tâm da mặt mỏng.

“Cầu xin Ngữ Băng a, hu hu hu, mình khóc luôn rồi Ngữ Băng.” Mạc Du Tâm thút thít hai câu khiến Tô Ngữ Băng để ý.

“Khóc hả?” Tô Ngữ Băng vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm đang diễn nên cũng phải gật đầu lia lịa: “ừ, khóc á, chúng ta có thể đừng nói chuyện vừa nãy được không?”

Tô Ngữ Băng cười nói: “khóc lớn một chút, cô hu hu hai tiếng còn không bằng bảo bảo khóc đâu.”

“Ngữ Băng ~ trước kia bạn đâu có như vậy đâu.” Mạc Du Tâm lên án nói.

“Phải, hiện giờ tôi đã thay đổi rồi, tôi là cô gái hay thay đổi, hiện tại chỉ thích như vậy thôi.”

Hai người nói chuyện một hồi, vấn đề nặng lòng của Tô Ngữ Băng cũng giảm đi không ít, chí ít trong lòng không còn khó chịu như hôm qua, nhưng nàng vẫn không muốn Mạc Du Tâm theo nàng đến quán bar, hình ảnh trong mơ quá chân thật, Tô Ngữ Băng nghĩ lại trong lòng vẫn cảm thấy sợ.

Tô Ngữ Băng thu hồi biểu tình đùa giỡn trên mặt nói với Mạc Du Tâm: “tôi đi một mình được rồi, cô không cần đi đâu, yên tâm đi, ban ngày không sao đâu.”

Mạc Du Tâm đi theo bên cạnh Tô Ngữ Băng vội nói: “không được, mình lo lắng cho bạn lắm, chuyện trước kia mình hay vắng mặt, nhưng về sau sẽ không nữa, chỉ cần bạn cần mình, mình đều ở bên cạnh bạn.”

Mạc Du Tâm nghĩ một chút lại giải thích một câu: “không phải là có ý gì với bạn, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường bên cạnh bạn là được rồi.”

Tô Ngữ Băng nghĩ đến hình ảnh hôm qua Mạc Du Tâm cản dao cho nàng, nhất thời trong lòng rối bời.

Mạc Du Tâm lại cho rằng Tô Ngữ Băng không muốn thân cận với cô, dù sao trước kia Tô Ngữ Băng cũng đã nhiều lần nói với cô không muốn liên quan đến cô.

Vừa rồi hai người đùa giỡn xém chút khiến Mạc Du Tâm quên mất Tô Ngữ Băng vẫn rất ghét cô, không muốn tiếp xúc nhiều với cô.

Mạc Du Tâm sợ Tô Ngữ Băng vì hôm qua thấy mình cứu nàng, không còn như trước để mình cách xa nàng một chút, liền tự mình nói ra, không muốn làm khó dễ Tô Ngữ Băng.

Lúc đầu cứu Tô Ngữ Băng là cô chủ động, Mạc Du Tâm không muốn chuyện này thành gánh nặng cho Tô Ngữ Băng, “chúng ta cứ đi cùng nhau như trước kia là được rồi, coi như mình không tồn tại đi, bạn đi trước, còn mình tiện đường theo đến mua chút đồ thôi.”

Tô Ngữ Băng nhìn người trước mắt cho nàng bậc thang leo xuống, tên này có bị ngu không? hôm qua mới cản dao cho nàng, hôm nay còn muốn đi đưa mình, thậm chí còn theo sau từ đằng xa, trong lòng Tô Ngữ Băng có chút đau, mấy ngày qua Mạc Du Tâm đúng là thay đổi rất nhiều, những chuyện này nàng đều nhìn thấy.

Nhớ đến hôm qua Mạc Du Tâm nhận được thuốc muỗi vui vẻ, hơn nữa Mạc Du Tâm vừa mới nói đứng từ xa theo dõi mình từng chút, trong lòng Tô Ngữ Băng có chút khó chịu, mình đã không còn trách móc nặng nề với Mạc Du Tâm nữa, dù sao thì con người cũng sẽ thay đổi.

Tô Ngữ Băng vừa nghĩ vừa đi về trước một đoạn, nàng đi chậm lại nhìn xung quanh cũng không thấy được thân ảnh Mạc Du Tâm, nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy người kia đứng cách nàng mười bước đang lặng lẽ đi theo, tựa như trước đó cũng nhiều lần lặng lẽ theo sau mình, muốn bảo vệ cho mình.

Trong lòng Tô Ngữ Băng có chút ê ẩm, viền mắt lại đỏ lên.

Lúc nàng đứng lại Mạc Du Tâm cũng sẽ đứng lại, Mạc Du Tâm tưởng Tô Ngữ Băng chê cô đến quá gần, thấy Tô Ngữ Băng nhìn cô, Mạc Du Tâm lại tay chân luống cuống lùi về sau hai bước.

Tô Ngữ Băng bị chọc cho dở khóc dở cười, rõ ràng tên giết người cầm dao người này còn không sợ, giờ thấy mình nhìn thì lại sợ đến lùi về sau hai bước.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng còn đang nhìn mình, hơn nữa cũng không nói gì, tưởng rằng Tô Ngữ Băng thấy mình còn gần, lại lùi về sau ba bước lớn, cảm thấy không thể lui nữa, lui nữa thì xa quá, cô cũng không dễ thấy được Tô Ngữ Băng.

Cho nên Mạc Du Tâm lại ôn nhu giải thích, “Ngữ Băng, như vậy đã xa lắm rồi, còn xa nữa mình sợ không thấy được bạn.”

Tô Ngữ Băng bị lời cô nói làm cho trong lòng bực bội, nhíu mày nhìn Mạc Du Tâm hô lớn, “ai kêu cô đi xa như vậy, cô không tới tôi không chờ cô nữa.” giọng của Tô Ngữ Băng có chút nức nở, không biết là đang cảm thấy ủy khuất dùm Mạc Du Tâm hay là đang cảm thấy ủy khuất cho mình, dù sao thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Mạc Du Tâm ngẩn người, rồi hiểu ra là Tô Ngữ Băng gọi cô đến gần, hơn nữa cô nghe thấy giọng Tô Ngữ Băng nói có chút nức nở, Mạc Du Tâm vội chạy đến bên người Tô Ngữ Băng ôn nhu nói: “mình đến rồi, bạn đừng giận mà, mình thấy vừa rồi viền mắt bạn đỏ lên á.”

Nói rồi Mạc Du Tâm lấy khăn tay trong túi ra, chuẩn bị lau nước mắt cho Tô Ngữ Băng.

“Tôi không sao, cô cầm khăn tay làm gì? tôi đâu định khóc, đều tại cô, cô còn cầm khăn ra, hại tôi phải khóc rồi.” Tô Ngữ Băng cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên khóc thế này, hôm nay không phải là tối hôm qua trong cơn nguy hiểm sống chết, theo lý thì nàng không nên thể hiện phần yếu ớt của mình trước mặt Mạc Du Tâm.

Nhưng hiện tại trong lòng nàng khó chịu, có quá khứ, rồi hứa hẹn tương lai gần đây, tất cả mọi chuyện ép nàng thở không nổi, hết lần này tới lần khác nàng không chỗ phát tiết, bạn cùng phòng giúp nàng rất nhiều, nàng không thể khóc trước mặt các bạn cùng phòng khiến họ lo lắng cho nàng, nàng đã cắt đứt quan hệ với người nhà rồi, đến cả chị em phú nhị đại từng thân thiết cũng không còn liên hệ, cho dù tâm tình có tiêu cực thì cũng chỉ biết nuốt xuống một mình, cũng không có ai thực sự để nàng thả lỏng khóc lớn một hồi.

Chính nàng cũng không hiểu nổi vì sao ở trước mặt Mạc Du Tâm nàng lại không thể tự kiềm chế được, có lẽ vì gần đây Mạc Du Tâm thực sự thay đổi rất nhiều, có lẽ vì Mạc Du Tâm gần đây giúp nàng nhiều lần, có lẽ vì thái độ nghe lời gần đây của Mạc Du Tâm, nói chúng là nhiều nguyên nhân trộn lại, nàng đứng trước mặt Mạc Du Tâm mà khóc, vẫn là bản chất không thể kiềm chế được mà khóc lên.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 43



Mạc Du Tâm nhìn thấy nước mắt Tô Ngữ Băng rơi không ngừng, nhất thời luống cuống chân tay, vội lấy khăn giấy đưa cho Tô Ngữ Băng vừa dỗ dành nàng: “Ngữ Băng đừng giận mà, mình tưởng bạn muốn mình đứng xa một chút nên mình mới đứng xa ra, mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời được không?

Tô Ngữ Băng mặc kệ nàng và Mạc Du Tâm hiện tại còn đứng trên đường đông người, dù sao thì tâm tình nàng không tốt cứ vậy mà khóc thôi, Mạc Du Tâm đưa khăn giấy nàng cũng không cầm, chỉ ủy khuất trong lòng khó chịu muốn khóc lớn một hồi.

Mạc Du Tâm vốn là độc thân cẩu chưa từng trải qua chuyện này, thấy Tô Ngữ Băng không chịu cầm khăn, đành nhìn sắc mặt Tô Ngữ Băng, cẩn thận lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa dỗ dành nói: “nếu bạn thấy khó chịu muốn khóc thì cứ khóc đi, mình đứng đây cùng bạn, khóc rồi sẽ không còn khó chịu nữa, sau này mình đều ở cạnh bạn mà.”

Mạc Du Tâm không giỏi dỗ người, càng dỗ Tô Ngữ Băng càng khóc nhiều hơn, khóc đến run người, Mạc Du Tâm do dự hồi lâu không biết có nên ôm người vào lòng không, nghĩ một hồi hơi đưa tay ra, ôm hông Tô Ngữ Băng, kéo Tô Ngữ Băng về hướng mình để ôm, thấy Tô Ngữ Băng không phản kháng, Mạc Du Tâm ôm nàng vào lòng.

Tô Ngữ Băng không giãy dụa, ngược lại hiện tại trong lòng nàng đang khó chịu, khó có được ai đó ôm ấp để khóc lớn một hồi, Tô Ngữ Băng cũng không để ý đang ở bên ngoài, ôm eo Mạc Du Tâm ở trong lòng Mạc Du Tâm ủy khuất mà khóc lớn.

Mạc Du Tâm nhẹ nhàng ôm Tô Ngữ Băng vào ngực, tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cho Tô Ngữ Băng được thoải mái, “chúng ta hãy đem mọi chuyện không vui ra khóc đi, sau này chỉ để lại chuyện vui thôi, trước đây là mình sai, để bạn một mình gánh nhiều thứ, nhưng sau này chúng ta cùng nhau đối mặt, bạn sẽ không còn một mình nữa, có mình ở đây rồi.”

“Vậy trước kia cô ở đâu? cô có biết lúc tôi sinh bảo bảo tôi rất sợ không? còn lúc bảo bảo bị viêm phổi cô lại ở đâu? bảo bảo đã hơn bốn tháng rồi cô mới đến tìm con, cô là đồ khốn kiếp.” Tô Ngữ Băng vừa khóc vừa trách móc sai lầm trước kia của Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm vừa dỗ người vừa nghe mắng, “xin lỗi Ngữ Băng, hay là bạn coi như mình trước kia chết rồi đi, mình hiện tại đã thay đổi, chỉ muốn chăm sóc bạn và bảo bảo mới là mình thực sự, sau này mình khẳng định sẽ nghe lời bạn mà, bạn muốn mình làm gì mình cũng làm, dù sao mình không định yêu đương hay kết hôn nữa, mình sẽ ở cạnh bạn cùng bạn chăm sóc bảo bảo.”

Tô Ngữ Băng khóc một chút cơn giận trong lòng cũng xuống hơn phân nửa, lúc này cũng đã thoải mái một chút, nghe Mạc Du Tâm nói sau này không yêu đương nữa, không kết hôn, còn chăm sóc nàng và bảo bảo. Trong lòng Tô Ngữ Băng có chút ngại, thút thít nói: “cô nói thì hay lắm, nói tóm lại cô không được nhắm vào tôi và bảo bảo, chúng ta sau này chỉ là bạn bè thôi, những chuyện khác cô đừng mơ nữa.”

Bạn đầu Tô Ngữ Băng định dùng giọng lạnh lùng nói với Mạc Du Tâm, nhưng vì nàng mới khóc, giọng mũi ồm ồm. Mạc Du Tâm nghe thấy cảm giác như đang làm nũng.

Ánh mắt Mạc Du Tâm ôn nhu, âm thanh dỗ người càng thêm êm ái, “được, có thể làm bạn mình cũng rất vui rồi, bạn cứ yên tâm, mình không có nhắm vào bạn hay bảo bảo đâu, chỉ muốn bình yên chăm sóc bạn và bảo bảo thôi.”

“Tôi không cần cô chăm sóc, cô chỉ cần chăm sóc cho bảo bảo nhiều một chút là được rồi.” Tô Ngữ Băng hít mũi nói, cho dù gần đây luôn được Mạc Du Tâm chăm sóc, nhưng Tô Ngữ Băng không muốn thừa nhận, dù sao nàng không cần người khác chăm sóc, Mạc Du Tâm muốn chăm sóc thì chăm sóc bảo bảo là được rồi.

Ai biết nàng nói vậy, nhưng người kia cũng không giận, vẫn dùng giọng nhẹ nhàng an ủi nàng, “được, mình biết dù không cần mình chăm sóc bạn vẫn sống tốt, mình giúp bạn cùng nhau chăm sóc bảo bảo được rồi a!”

Tô Ngữ Băng muốn nổi giận, nhưng lại bị giọng Mạc Du Tâm ôn nhu khiến cho nàng không tức giận nổi, ủ rũ nói: “ừ” coi như đồng ý với Mạc Du Tâm.

Nàng khóc một hồi, sau đó trong lòng nhẹ đi không ít, Tô Ngữ Băng nghĩ có một người cho nàng ôm ấp khóc lóc phát tiết thật ra cũng không tệ, hơn nữa nàng và Mạc Du Tâm cũng đã nói rõ rồi, hai người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.

Tô Ngữ Băng lúc này đã khóc mệt, nàng đem trọng lượng cơ thể để trên người Mạc Du Tâm, dựa vào Mạc Du Tâm nghỉ ngơi, mặc kệ sinh viên ký túc đi ngang nhìn thấy nàng và Mạc Du Tâm, dù sao sau này nàng cũng không định yêu đương, Mạc Du Tâm mới nói cũng không định yêu đương, bọn họ muốn nhìn thì nhìn thôi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.

Mạc Du Tâm cảm nhận lòng mình nặng thêm, đoán là Tô Ngữ Băng đã khóc mệt, dựa vào mình nghỉ ngơi, nghĩ vậy khóe môi Mạc Du Tâm thoáng cong lên, Tô Ngữ Băng rốt cuộc cũng không đề phòng mình quá nhiều nữa, vậy sau này mình có thể hòa bình cùng Tô Ngữ Băng nuôi lớn bảo bảo rồi chứ?

Điều này khiến đầu Mạc Du Tâm đầy dấu chấm hỏi, dù sao đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy mặt bảo bảo a, thậm chí đến tên bảo bảo cũng không biết.

Trong lúc Mạc Du Tâm nghĩ đến bảo bảo, người trong ngực lại nói: “sau này không được phép vì tôi làm chuyện nguy hiểm như vậy.”

Mạc Du Tâm nghe giọng người trong ngực buồn buồn, thì hiểu Tô Ngữ Băng là vì chuyện tối qua, cô cười nói: “chuyện này chắc mình không thể nghe bạn được rồi, cho dù đến lần nữa, mình cũng sẽ làm như vậy, hơn nữa đó là bản năng hành động của mình, đã là bản năng thì sao mà khống chế được?”

Thấy Tô Ngữ Băng không nói gì, Mạc Du Tâm sợ nàng luôn nghĩ đến chuyện này, liền nói: “yên tâm, mình sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện gì, không cần lo lắng cho mình đâu.”

Như bị nói trúng tâm sự, Tô Ngữ Băng thẹn quá thành giận vội phủ nhận: “cô đừng có nói nhảm, tôi không có lo lắng cho cô.”

“Ừ, không cấn biết bạn có lo lắng cho mình hay không, mình cũng sẽ tự bảo vệ tốt bản thân, mình còn phải cùng bạn nuôi lớn bảo bảo.” Tô Ngữ Băng nói gì Mạc Du Tâm cũng không phản bác, đều theo Tô Ngữ Băng dùng lời ôn nhu dỗ dành người trong ngực.

Như vậy lại khiến Tô Ngữ Băng ở trong ngực Mạc Du Tâm lại cảm thấy không ổn, cảm giác này giống như Mạc Du Tâm đang dỗ dành cô bạn gái hay dỗi hờn, hơn nữa Mạc Du Tâm mới nói một phút không thấy mình thì sẽ nhớ đến mười ngàn lần, Tô Ngữ Băng sợ đến giật mình, nàng không phải là người Mạc Du Tâm nhắm đến, mình dựa vào lòng Mạc Du Tâm khóc, cũng chỉ coi Mạc Du Tâm như người bạn bình thường mà thôi.

Nghĩ vậy, Tô Ngữ Băng đẩy Mạc Du Tâm một cái tránh khỏi ngực Mạc Du Tâm, nàng thấy vai Mạc Du Tâm ướt một mảng, có chút lúng túng ánh mắt ngang ngược nói: “cô nghĩ nhiều rồi, vừa rồi tôi chỉ coi cô như bạn bè thôi, giữa bạn bè mượn vai khóc cũng là bình thường.”

“Ừ, mình không có nghĩ nhiều.” Mạc Du Tâm ánh mắt hơi cong cong cười nhìn về phía Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cảm thấy cô cười thật chướng mắt, vội nói sang chuyện khác: “còn khăn giấy không? tôi muốn lau mặt.”

Mạc Du Tâm lấy khăn giấy ra, nhưng không đưa đến, còn nói đùa: “muốn mình lau giúp không?”

Qủa nhiên, sau một khắc Mạc Du Tâm cảm giác Tô Ngữ Băng muốn xù lông, trước khi Tô Ngữ Băng tạc mao, Mạc Du Tâm vội nhận sai: “mình sai rồi Ngữ Băng, khăn giấy đưa bạn nè.”

Tô Ngữ Băng cầm khăn giấy, còn trừng Mạc Du Tâm một cái, “đi thôi, trễ chút nữa là đến trưa rồi.”

“Ừ,” Mạc Du Tâm đi bên cạnh Tô Ngữ Băng, tâm tình cũng khá hơn nhiều, cô coi như đã tiến được một bước nhỏ rồi, dù sao thì trước đó cũng chỉ có thể đi theo sau Tô Ngữ Băng, nhưng hiện tại thì có thể đi bên cạnh nàng rồi.

Tô Ngữ Băng nhìn mặt Mạc Du Tâm vui vẻ liền giận không chỗ xả, vừa lau nước mắt cho mình vừa trừng Mạc Du Tâm nói: “cô đi đứng lo mà nhìn đường đi, cười cái gì mà cười.”

“Ừ, mình không cười, thực sự không cười, bạn đừng giận mà.” Mạc Du Tâm dịu dàng dỗ dành, cô phát hiện mọi tính cách tốt nhất mình đều dành cho nữ chủ hết rồi, kiếp trước dù cò chọc giận bạn bè thì Mạc Du Tâm đến giờ cũng chưa từng dùng lời ngon ngọt như vậy để dỗ dành ai cả.

Hai người cứ vậy câu được câu không nói chuyện với nhau, đến cái hẻm nhỏ trước quán bar, Tô Ngữ Băng dừng bước, hiện tại nhìn thấy chỗ này trong lòng nàng vẫn còn thấy sợ như cũ, Mạc Du Tâm thấy nàng dừng lại, biết nàng nhớ chuyện tối hôm qua.

Mạc Du Tâm nghĩ một hồi liền đưa tay ra dắt tay Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng bị Mạc Du Tâm dắt tay đi, theo bản năng muốn vẫy ra, Mạc Du Tâm không cho nàng vẫy ra, giải thích nói: “mình không có ý gì khác đâu, bạn coi như mình sợ được không? chúng ta nắm tay đi qua chỗ này là được, ra khỏi hẻm rồi mình sẽ buông ra.”

Tô Ngữ Băng có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Mạc Du Tâm, “vậy thì được, là do cô sợ mới để cô dắt đi, cô đừng có mà nghĩ nhiều.”

“Ừ, mình khẳng định không nghĩ nhiều, chúng ta đi thôi.” Mạc Du Tâm nắm chặt tay Tô Ngữ Băng, tựa như muốn dùng tay mình truyền năng lượng cho Tô Ngữ Băng vậy.

Mạc Du Tâm đi trước kéo Tô Ngữ Băng đi qua hẻm nhỏ, khi đi đến chỗ tối qua cô và Diêm Phương Bình kháng cự nhau, Mạc Du Tâm cảm thấy bàn tay mình bị nắm chặt lại, là Tô Ngữ Băng theo bản năng nắm chặt tay cô.

Mạc Du Tâm vừa đi vừa nói: “Ngữ Băng? đừng nghĩ đến chuyện tối qua nữa, không thể vì một tên rác rưởi mà ảnh hưởng đến tâm tình, đi thôi.”

Tô Ngữ Băng gật đầu, cùng Mạc Du Tâm đi vào quán bar.

Ban ngày quán bar không kinh doanh, lúc Tô Ngữ Băng đến chỉ có vài người trong quán, nàng và Mạc Du Tâm đi vào quán bar gặp quản lý ở đó xin nghỉ việc, quản lý không nói gì nhiều, dù sao chỗ này của bọn họ đến đi cũng nhiều, rồi thanh toán tiền hoa hồng bán rượu chiết khấu tháng cho Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng vào phòng nghỉ ngơi của mình mang chút đồ của mình rồi cùng Mạc Du Tâm rời đi.

Buổi tối bán rượu xong thì nàng ở lại chỗ này ngủ, cho nên còn cái gối và cái chăn cùng mấy thứ khác, dọn xong được hai túi lớn.

“Mình mang giúp bạn.” Mạc Du Tâm ở một bên nói, cô sự tùy tiện đến tiếp đồ sẽ chọc giận Tô Ngữ Băng, nên phải nói trước một tiếng.

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm, nghĩ một chút sau này hai người còn phải cùng nhau nuôi bảo bảo lớn, nàng cũng quyết định làm bạn bè với Mạc Du Tâm, vậy thì để bạn bè cầm đồ dùm cũng không có gì sai!? hơn nữa còn là người bạn cùng mình nuôi lớn bảo bảo.

Tô Ngữ Băng gật đầu đưa đồ đến, giữa bạn bè với nhau thì không cần quá khách sáo, dù sao Mạc Du Tâm cũng đã nói không cần bạn gái, nếu cô ấy đã nói không tìm bạn gái vậy thì mình dùng cô ấy một chút cũng không phải chuyện lớn gì.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 44



Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng không còn khách khí với mình, trong lòng vẫn vui vẻ, cười nhận hai bao đồ lớn Tô Ngữ Băng đưa tới.

Tô Ngữ Băng nhìn nụ cười trên mặt Mạc Du Tâm, trong miệng lầm bầm: “có bị đần hay không vậy? sai cô làm việc như vậy mà còn vui vẻ được?”

Mạc Du Tâm cười khẽ đáp, “vậy khẳng định là không giống bình thường rồi a, người khác kêu mình làm việc thì mình sẽ không vui, nhưng Ngư Băng kêu thì mình rất vui.”

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm cười vẻ mặt rực rỡ, nhịn không được trừng Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm thấy tâm tình Tô Ngữ Băng hiện tại không tệ, suy nghĩ có nên hỏi tên bảo bảo không đây?

Mạc Du Tâm tính toán ho một tiếng, hắng giọng nói: “Ngữ Băng, mình có thể hỏi bạn chuyện này không? bảo bảo chúng ta tên gì vậy? mình đến giờ vẫn chưa biết tên bảo bảo là gì cả?”

Nói đến bảo bảo Tô Ngữ Băng liền tức giận, bảo bảo đã hơn bốn tháng rồi tên này mới nhớ ra có một bảo bảo, hơn nữa đến giờ vẫn không biết tên bảo bảo, tuy nàng không nói với Mạc Du Tâm, nhưng cũng tức giận Mạc Du Tâm vì không biết tự đi hỏi.

“Cô không cần lo đâu, đến cả tên bảo bảo cũng không biết,” Tô Ngữ Băng nghiêm mặt nói tiếp, “bảo bảo tên Tô Kiến Nguyệt, lúc nàng ra đời, ngoài cửa sổ có ánh trăng lớn, tôi mới nghĩ đặt cái tên này cho nàng, nhũ danh gọi là Tiểu Nguyệt Lượng.”

“Tiểu Nguyệt Lượng nghe thật êm tai, bạn rất biết đặt tên.” Mạc Du Tâm biết được tên con gái, lúc này rất hài lòng, trong khoảng thời gian này cuối cùng nàng cũng biết được tên bảo bảo, còn có hình của bảo bảo, cuối cùng cũng không phải là không được gì.

Tô Ngữ Băng cũng nghi ngờ nhìn Mạc Du Tâm, vậy bảo bảo mang họ Tô của mình Mạc Du Tâm cũng không ý kiến gì?

Vốn dĩ sau khi Alpha và Omega kết hôn, bảo bảo thường phải mang họ của Alpha, trước kia Mạc Du Tâm mặc kệ bảo bảo, gần đây để ý tới dù bảo bảo không mang họ của mình không ý kiến?

Nàng vì đề phòng cho sau này, quyết định nhắc Mạc Du Tâm một câu, “Mạc Du Tâm, bảo bảo nhất định phải mang họ của tôi, cô muốn bảo bảo mang họ của cô, tôi khuyên cô đừng có nghĩ đến nữa, bảo bảo là của tôi.”

Mạc Du Tâm sửng sốt một chút rồi hồi thần cười lắc đầu nói: “bảo bảo là bạn sinh, vốn nên mang họ của bạn, mình không có ý kiến, bạn có thể nói cho mình biết tên bảo bảo thì mình cũng đã rất vui vẻ rồi.” Mạc Du Tâm cũng không có nói ra chuyện mình muốn gặp bảo bảo, mọi chuyện phải từng chút mà làm, cô không thể nóng vội, khiến Tô Ngữ Băng lại đề phòng mình thêm, cô tin làm như vậy Tô Ngữ Băng sẽ thấy được, từ từ buông xuống cảnh giác để cô gặp bảo bảo.

Tô Ngữ Băng liên tục nhìn Mạc Du Tâm muốn xem cô có nói dối hay không, nhưng con ngươi Mạc Du Tâm trong suốt, tựa như con người Mạc Du Tâm gần đây đã khác, nói được thì làm được, khiến cho mình nhịn không được cảm thấy Mạc Du Tâm thực sự đáng tin.

“Cô đừng mơ có ý gì khác, không dễ đâu.” Tô Ngữ Băng lại nhắc một câu.

“Yên tâm đi, mình chỉ muốn cùng bạn nuôi lớn bảo bảo thôi, không định đoạt bảo bảo với bạn.” Mạc Du Tâm lại giải thích lần nữa, những lời này nói nhiều rồi, cô tin có một ngàu Tô Ngữ Băng sẽ tin cô, Tô Ngữ Băng làm vậy không sai, có trách thì trách nguyên thân cặn bã không đáng tin.

Hai người nói chuyện một hồi, rất nhanh liền tới dưới lầu ký túc, dù sao Alpha sức khỏe tốt, Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm đi một đường dài cũng không thấy mệt, thực tế thì hai bao đồ của nàng cũng không hề nhẹ.

Ánh mắt Tô Ngữ Băng nhìn đến cái áo thun trắng của Mạc Du Tâm, trên vai chỗ mới khóc vừa rồi còn dính lại chút dấu vết, Tô Ngữ Băng nhìn vào có chút xấu hổ, nàng đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm, nén xuống sự xấu hổ, mặt không biểu cảm, nói với Mạc Du Tâm: “áo thun của cô bị tôi làm dơ rồi, cô đi thay đi, tôi giặt dùm cô.”

Mạc Du Tâm khoát tay cười nói: “không cần đâu, mình về rồi tự giặt được mà, chuyện nhỏ thôi, không cần phiền bạn đâu.”

Ban đầu mặt Tô Ngữ Băng không có biểu tình gì, cô vừa nói xong câu đó thì vẻ mặt Tô Ngữ Băng lạnh hơn vài phần, ánh mắt nhìn cô càng thấy khó hiểu, nhưng Mạc Du Tâm cũng không biết mình nói sai cái gì? cô có thể tự giặt đồ được mà.”

Tô Ngữ Băng trừng người này một cái, mặt lạnh nói: “ai cần chứ,” rồi đi mất.

Để lại Mạc Du Tâm đứng một chỗ không hiểu gì, cô là độc thân cẩu, cũng không hiểu mình nói sai chỗ nào, hơn nữa cô nói mình tự giặt, Tô Ngữ Băng không cảm thấy cô rất đảm đang sao?

Nghĩ một hồi Mạc Du Tâm cũng không nghĩ ra, định về ký túc hỏi bạn cùng phòng, xem bọn họ có biết nguyên nhân không, hạ quyết tâm, Mạc Du Tâm cũng vội về ký túc.

Lúc cô về các bạn cùng phòng mới rời giường được một chút, Giang Thiển và Trần Qua đang chơi di động, Lý Tân Khiết ngồi trên bàn gõ gõ laptop không biết đang làm cái gì.

Mạc Du Tâm mở tủ lạnh nhỏ lấy chai nước lạnh, uống một hơi hết nửa chai, lúc này mới ngồi xuống nói với ba người bạn cùng phòng: “hôm nay tui cùng Tô Ngữ Băng đi xin nghỉ việc. Từ đầu đến giờ vẫn rất tốt, Ngữ Băng còn dựa vào lòng tui khóc nữa a, sau đó mình đưa nàng về ký túc, nàng nói muốn giặt áo thun cho tui, sau đó tui nói không cần, tự tui giặt được, Ngữ Băng liền nổi giận, rồi nói câu “ai cần chứ” rồi bỏ đi lun, có phải tui nói sai gì không?”

Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau, một tên từng là sư phụ thời gian giờ lại đi hỏi ba tên độc thân cẩu các nàng? Giang Thiển muốn xuống đánh cho Mạc Du Tâm một trận, thấy biểu tình Mạc Du Tâm không giống nói đùa, cho nên từ trên giường leo xuống phân tích nói: “để tui phân tích cho, mấy bà nghe coi đúng không nha.”

Mọi người cùng gật đầu, chờ Giang Thiển nói tiếp.

“Trước tiên đây là điều tốt, khẳng định là vì chuyện cái áo thun này của bà.” Giang Thiển nói rất trôi chảy.

Mạc Du Tâm tưởng cô phân tích ra cái gì nữa, kết quả lại như vậy? “nói nhảm, cái này tui cũng biết mà, tui chỉ muốn hỏi là tui đã nói sai chỗ nào thôi?”

Giang Thiển vỗ vai Mạc Du Tâm một cái nói tiếp: “bà đừng có gấp, tui còn chưa nói hết mà? Tô Ngữ Băng không phải là nói đến muốn giặt áo thun cho bà đó sao? nhất định là nàng cảm thấy bà không biết chủ động rồi, không phải chỉ là cái áo thun thôi sao? giơ rồi thì bà phải biết tự mình nói trước là biết giặt đồ chứ? thành ra bà phải nên nói trước cho người biết mới đúng? tuy cuối cùng bà cũng nói là tự mình giặt, nhưng người ta cũng vì chuyện này mà xấu hổ lắm a.” Giang Thiển phân tích xong ngửa ra sau một cái.

Trần Qua gật đầu nói theo: “bà đừng nói, Giang Thiển nói đúng á, tui cảm thấy bả phân tích đúng á.”

“Tui cũng hiểu mà,” Lý Tân Khiết gật đầu phụ họa.

“Thật hả?” Mạc Du Tâm ánh mắt hoài nghi nhìn các bạn cùng phòng, cảm giác có gì đó lạ lạ, nhưng mà cô không thể nói ra được.

Cho nên Tô Ngữ Băng giận là vì mình nói chủ động nói tự giặt áo thun sao?

Giang Thiển thấy hai người bạn cùng phòng đồng tình mình nói đúng, lúc này liền bày ra tư thế sư phụ, không hề nghĩ đến bản thân cô cũng là một tên độc thân cẩu.

Mạc Du Tâm lúc này nhìn ba người bạn cùng phòng đều cảm thấy như vậy, nên cô cũng hơi tin tin, dù sao cũng là ba vị quân sư giày đinh thối Gia Cát Lượng, các cô có bốn người, cũng không thể nào sai được.

“Ờ, mấy bà chắc chứ? quan hệ của tui với Tô Ngữ Băng mới hòa hoãn được một chút thôi đó, đừng có hại tui.” Mạc Du Tâm liền hỏi lại.

“Yên tâm đi, một mình tui nói bà không tin được, nhưng giờ có ba người tụi tui nói rồi, tụi tui là bạn cùng phòng với bà mà, sao mà hại bà được?” Giang Thiển nói tiếp.

Mạc Du Tâm do dự một chút, mở wechat lên, định nói xin lỗi với Tô Ngữ Băng, cô bắt đầu gõ chữ trên wechat.

Mạc Du Tâm: Ngữ Băng, chuyện áo thun lúc chiều là lỗi của mình, mình không nên để bạn nói ra chuyện này, mình nên chủ động trước mới đúng, nên nói sớm tự mình đi giặt nó, bạn đừng giận nha? bạn giận là mình buồn lắm, lần sau mình sẽ không như vậy nữa, mình sẽ cố gắng sửa sai.

Mạc Du Tâm kiểm tra hai lần thấy không có vấn đề gì liền nhấn gửi.

Tô Ngữ Băng đang chơi cùng bảo bảo, thì nghe tin nhắn wechat, mở wechat lên xem, thấy tin nhắn của Mạc Du Tâm, nhéo nhéo khuôn mặt bảo bảo cười nói: “là tên xấu xa nhắn tin tới, Tiểu Nguyệt Lượng có muốn xem không?”

Bảo bảo không biết Tô Ngữ Băng đang nói cái gì, nhưng vẫn dùng sức gật cái đầu nhỏ của mình một cái, vẻ mặt manh mạnh nhìn Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng bế bảo bảo vào lòng, để bảo bảo cùng mình xem Mạc Du Tâm nhắn cái gì, sau đó thì thấy tin nhắn Mạc Du Tâm nhắn qua khó hiểu.

Tô Ngữ Băng cười lạnh một tiếng, để bảo bảo vào giường nhỏ, mình vì cái này mà tức giận sao? Tô Ngữ Băng sắp bị tin nhắn của Mạc Du Tâm chọc cười, khí đó mình giận là vì cảm thấy xấu hổ, cái nữa là cảm thấy Mạc Du Tâm từ chối mình không biết tốt xấu, từ khi nào lại trở thành Mạc Du Tâm vì không biết nói trước mà thành tức giận chứ?

Tô Ngữ Băng xem cũng không hiểu não Mạc Du Tâm bị gì nữa, nhất là còn nói mình tức giận cô ta buồn, Tô Ngữ Băng chỉ cảm thấy mắc ọe, liền nhấn vào góc màn hình bên phải, nhấn vào mục hủy kết bạn.

Khóe môi nàng hơi cong lên, nghĩ đến Mạc Du Tâm bị mình hủy kết bạn bộ dạng luống cuống, tâm tình Tô Ngữ Băng thoải mái hơn nhiều, dù sao buổi chiều còn giờ học, mình thêm Mạc Du Tâm vào lại là được rồi a? thuận tiện trêu chọc Mạc Du Tâm một chút a.

Tô Ngữ Băng chọc chọc khuôn mặt bảo bảo cười nói: “chúng ta xóa tên người xấu nha? Tiểu Nguyệt Lương thấy vui không?”

“Nha nha nha” bảo bảo cẩm trên tay con thỏ bông màu hồng quơ quơ vui vẻ.

Bên kia Mạc Du Tâm cũng không vui nổi, cô còn đang chờ Tô Ngữ Băng nhắn lại, kết quả không thấy tin gì, cô tò mò vào xem thử, màn hình hiển thị màu đỏ chia buồn, cộng thêm hàng chữ “các bạn đã không còn là bạn bè”.

Khuôn mặt Mạc Du Tâm nghẹn tới đỏ, “Giang Thiển, bà tới đây cho tui, tui nghe lời bà nói xin lỗi, Tô Ngữ Băng hủy kết bạn với tui lun!”

Giang Thiển cười cười vừa tránh vừa nói: “đừng nóng giận mà, ai nha, cùng lắm tui mời bữa trưa, không phải tui cũng vì muốn tốt cho bà sao? bất quá là không phân tích đúng thôi.”

“Tui vất vả lắm mới add wechat được, giờ chỉ biết khóc thôi.” Mạc Du Tâm bĩu môi.

“Đừng mà, không phải chiều nay còn gặp mặt sao? bà xin nàng add lại là được rồi không phải sao?” Giang Thiển lúc này hơi chột dạ, nói tiếp: “trưa nay tui mua thịt xiên với coca cho bà, đừng giận tui nha.”

“Bỏ đi, không trách bà, trách tui không biết vì sao nàng giận thôi.” Mạc Du Tâm thì sầu mi khổ kiểm nói.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 45



Buổi chiều đi học Mạc Du Tâm vẫn buồn rũ rượi, lúc cô và các bạn cùng phòng đến lớp còn nhìn xung quanh một vòng thì thấy được hình bóng của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng nhìn mình, sợ Tô Ngữ Băng giận, không dám đi tới, định tìm chỗ ngồi cùng các bạn cùng phòng, thì di động vang lên.

Mạc Du Tâm thấy là Tô Ngữ Băng gọi, vội nghe máy, chột dạ cười nói: “Ngữ Băng, tìm mình có chuyện gì hả?”

“Không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao?” Tô Ngữ Băng hỏi ngược lại, ánh mắt còn nhìn về phía Mạc Du Tâm bên kia.

“Không phải, không phải, bạn đừng hiểu lầm, mình không có ý đó, ý mình là bạn gọi mình lúc nào cũng được.” Mạc Du Tâm cảm giác mình sợ đến chảy mồ hôi, bạn đầu cô cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất a, nhưng sao lại sợ Tô Ngữ Băng như vậy chứ?

“Sao cô lại ngồi xa tôi như vậy? không phải hôm qua nói một phút thì nhớ tôi đến mười ngàn lần sao?” Tô Ngữ Băng nhịn cười, giữa chân mày cũng không che được ý cười.

“Mình sai rồi Ngữ Băng, bạn có thể quên chuyện hôm qua được không? mình không dám nữa.” hiện tại cô hối hận muốn khóc, vì từ chối Kỳ Niệm mà mình đã phải hạ mình rất nhiều.

“Khó làm được lắm, cô ngồi bên cạnh tôi đi, chúng ta nói chuyện wechat hôm qua.” Tô Ngữ Băng nói tiếp.

“À được, mình tới liền.” Mạc Du Tâm thu dọn đồ của mình rồi nói với bạn cùng phòng: “Ngữ Băng gọi tui đến, nói là muốn bàn chuyện wechat, tui đi trước nha.”

Giang Thiển nhìn Mạc Du Tâm cười cười, lộ ra biểu tình tự cầu phúc đi má.

Mạc Du Tâm trừng Giang Thiển một cái, còn không phải tên quân sư phân tích tào lao này, cô cũng không bị Tô Ngữ Băng cho vào danh sách đen.

Phó Chi Đào nhìn bộ dạng Tô Ngữ Băng cũng có chút lo lắng, nàng cảm giác người chị em của mình dường như đang lún sâu? cái này nên nhắc nhở thế nào đây? tuy hiện tại Mạc Du Tâm thay đổi đáng tin hơn một chút, nhưng mà chuyện trước kia, nàng luôn cảm thấy Mạc Du Tâm không phải là lựa chọn tốt nhất của Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm cầm đồ đi tới chỗ Tô Ngữ Băng, “Ngữ Băng, mình đến rồi.” thuận tiện cười với mấy bạn cùng phòng của Tô Ngữ Băng coi như là chào hỏi, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cười vươn tay với Mạc Du Tâm, có kinh nghiệm trước kia, Mạc Du Tâm ngoan ngoãn đưa di động cho Tô Ngữ Băng, rồi mở miệng hỏi: “Ngữ Băng, hôm qua sao bạn lại hủy kết bạn với mình vậy?”

Tô Ngữ Băng cười ha ha nhìn Mạc Du Tâm, suy nghĩ một chút nói: “vì sao? xem ra cô không biết cô sai chỗ nào a?”

Mạc Du Tâm đắp nặn khuôn mặt tươi cười nói với Tô Ngữ Băng: “đừng nói đến chuyện sai nữa tất cả đều là lỗi của mình, bạn đừng giận nha, chúng ta kết bạn lại đi, có được không?”

“Muốn kết bạn lại hả?” Tô Ngữ Băng mỉm cười hỏi.

“Ừ, muốn, nếu không hai chúng ta cũng không tiện liên hệ, hơn nữa nếu bạn lại gửi hình bảo bảo cho mình cũng không tiện.” Mạc Du Tâm cười nói.

Tô Ngữ Băng gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “thì ra muốn kết bạn với tôi là vì hình chụp của bảo bảo? vậy là có chuyện gì muốn nói với tôi chỉ là tiện thể thôi hả?”

Mạc Du Tâm vội khoát tay giải thích: “không phải, không phải, chủ yếu là muốn thuận tiện liên lạc với bạn thôi, thuận tiện xem ảnh của bảo bảo nữa.” Mạc Du Tâm sắp chảy cả mồ hôi lạnh, hỏi cái nào cũng muốn chết quá đi.

Tô Ngữ Băng thấy bộ dạng Mạc Du Tâm như vậy, thực sự không nhịn được nữa, cười khẽ, vừa cười vừa nhìn Mạc Du Tâm nói: “chọc cô thôi, xem cô sợ chưa kìa, tôi dọa người như vậy sao?”

Mạc Du Tâm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “không có, không có, Ngữ Băng không hề dọa người, là do mình nhát gan.”

Tô Ngữ Băng nghe Mạc Du Tâm nói nhát gan, lại nghĩ đến cô từng cản dao cho mình, trong lòng cũng mềm xuống, không chọc Mạc Du Tâm nữa, cười một cái nói: “phải rồi, tối qua lúc tôi xem wechat, Tiểu Nguyệt Lượng cũng ở đó, tay con bé nhỏ vô tình chọc phải nút hủy kết bạn, tôi tốt như vậy sao có thể tức giận mà hủy kết bạn được?”

Mạc Du Tâm lúc này mới thở nhẹ một cái, thì ra là Tiểu Nguyệt Lượng lỡ tay, bảo bảo thật đáng yêu quá, lỡ tay cũng bình thường, “thì ra là Tiểu Nguyệt Lượng nghịch ngợm a, Ngữ Băng chúng ta add lại đi nha? không phải bạn cũng biết mỗi phút mình đều nhớ bạn mười ngàn lần sao? không thể liên lạc được với bạn mình khó chịu lắm.”

Tô Ngữ Băng liền trừng người bên cạnh đang diễn trò với mình, nàng chọc Mạc Du Tâm mỗi phút nhớ nàng đến mười ngàn lần không có cảm giác gì, nhưng sao vào miệng Mạc Du Tâm nói ra thì mình lại xấu hổ như vậy a?

“Thật dẻo miệng, mở di động của cô lên đi.” Tô Ngữ Băng vừa che dấu sự xấu hổ của mình vừa kêu Mạc Du Tâm mở di động lên.

Mạc Du Tâm thoáng nghiêng mặt thì thấy tai Tô Ngữ Băng đỏ ửng, xem ra Ngữ Băng vừa bị mình chọc cho xấu hổ a?

Mạc Du Tâm vừa nhìn vừa mở khóa di động ra, dù sao cô cũng không phải nguyên thân, trong di động lưu nhiều số của các phú bà, hiện tại số của các phú bà đều bị cô xóa hết rồi, trong di động chỉ còn lại số các bạn bình thường mà thôi, cô cũng không sợ bị Tô Ngữ Băng nhìn thấy.

Tô Ngữ Băng cầm di động của Mạc Du Tâm, quét mã nhấn kết bạn lại.

Mạc Du Tâm thấy mình được thêm vào lại thì yên tâm, định cầm di động cất thì bị Tô Ngữ Băng phát hiện.

Tô Ngữ Băng vươn ngón tay nhỏ thon dài để lên bàn gõ gõ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm đành phải cười cười đưa di động ra.

“Di động tôi giữ dùm cô, chờ tan học rồi đưa cho cô, toán cao cấp vốn khó, cô chơi di động không chú ý đi thi cuối kỳ coi chừng rớt tín chỉ.” Tô Ngữ Băng nghĩ một chút nói, hiện tại nàng đã là bạn với Mạc Du Tâm, giám sát nhắc cô nghe giảng cũng là đương nhiên a, dù sao Tô Ngữ Băng cũng cảm thấy hợp lý.

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “được, vậy bạn giữ dùm mình nha, hơn nữa cuối kỳ mình cũng không sợ, không phải đã có bạn giúp mình học bổ túc rồi sao?” Mạc Du Tâm nói rồi hướng Tô Ngữ Băng đụng đụng.

Tô Ngữ Băng định mặt lạnh nói chuyện, nhưng thấy khóe môi Mạc Du Tâm cong lên lại không tự chủ được cong theo, “cô mơ đi, phí bổ túc của tôi mắc lắm, cô lo mà nghe giảng đi.”

Mạc Du Tâm cẩn thận đáp, “được rồi, mình sẽ cố gắng nghe, nhưng nghe không hiểu thì đừng trách mình nha.” toán cao cấp này cô thực sự nghe không hiểu, hơn nữa nếu Tô Ngữ Băng muốn lấy học phí bổ túc, Mạc Du Tâm hận không thể đem hết tiền của mình đưa cho Tô Ngữ Băng, nhưng vấn đề là Tô Ngữ Băng không chịu lấy a, đến cả tiền diễn đàn lần trước một đồng Tô Ngữ Băng cũng không cần.

“Nghe không hiểu cũng ráng mà nghe, nhiều như vậy cũng sẽ nhớ được một ít, nếu không thi cuối kỳ cái gì cô cũng không biết, tôi phải dạy thêm cho cô bao nhiêu giờ nữa cô mới hiểu được hết a?” Tô Ngữ Băng nói tiếp.

Mạc Du Tâm cười hướng Tô Ngữ Băng đụng đụng, nhìn nàng nói: “mình biết là bạn đang lo lắng mình rớt tín chỉ, chắc chắn sẽ không mặc kệ mình, hi hi.”

Tô Ngữ Băng bị Mạc Du Tâm nói bên tai đỏ lên, trong lòng cũng bối rối, vội phủ nhận nói: “tôi vì Tiểu Nguyệt Lượng thôi, để sau này Tiểu Nguyệt Lượng lớn lên chỉ biết cô học hành toàn thi rớt tín chỉ, vì sau này Tiểu Nguyệt Lượng cũng phải làm bài thi, không nên dạy dư con gái.”

Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng dối lòng, cảm thấy Tô Ngữ Băng thật đáng yêu, nếu mà không cách xa người ngàn dặm nữa thì càng đáng yêu hơn rồi.

Cô cũng không vạch trần, gật đầu nói theo, “được, vì Tiểu Nguyệt Lượng mình sẽ cố gắng, làm gương tốt cho Tiểu Nguyệt Lượng.”

Hôm qua ở trường Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng ôm nhau một hồi cũng đã bị bạn học trong trường đi ngang qua thấy, hôm nay lại thấy hai người đụng chạm nhau, không ít người lại cảm thấy hai người hòa hợp lại rồi.

Bạn cùng phòng với Phùng Duyệt Duyệt kéo Phùng Duyệt Duyệt lại nói: “Duyệt Duyệt, bà có nghe đồn chuyện Mạc Du Tâm không qua chưa?”

“Chuyện gì?” từ sau chuyện diễn đàn Phùng Duyệt Duyệt đã nghiêm túc không ít, dù sao thì nhà nàng cũng là gia thế có mặt mũi, cha Phùng Duyệt Duyệt vì chuyện này mà mắng Phùng Duyệt Duyệt không ít, đến cả tiền tiêu vặt của nàng cũng bị trừ một nửa.

“Sáng hôm qua, có nhiều người nhìn thấy Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng ôm nhau trong sân trường, có người nói ôm gần nửa ngày, tôi thấy tình hình hai người này có vẻ đã hòa hợp lại rồi.”

“Sao có thể, nhất định là tiện nhân Tô Ngữ Băng kia dùng thủ đoạn câu dẫn Tâm Tâm rồi, nhất định là Tô Ngữ Băng dùng đứa nhỏ uy h**p Du Tâm, Du Tâm nhẹ dạ như vậy, nhất định là vì đứa nhỏ.” lúc nói chuyện hàm răng Phùng Duyệt Duyệt đều nghiến chặt lại, nàng không hiểu Mạc Du Tâm đang tốt đẹp không hiểu vì sao lại mặc kệ nàng?

Mạc Du Tâm không có di động, khi học cũng nghiêm túc một chút, cho dù giảng viên giảng nghe không hiểu, cô cũng xem thử ví dụ trong sách, tranh thủ đến cuối kỳ thi cũng không phải lúng túng, ba người bạn cùng phòng với cô học hành cũng chả hơn gì.

Tô Ngữ Băng nghe giảng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Mạc Du Tâm, thấy người kia ngoan ngoãn ngồi đọc sách, khóe môi Tô Ngữ Băng lặng lẽ cong lên, nàng rất thích thái độ nghe lời của Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cũng muốn khóc rồi, xem sách mình không biết như đòi mạng, nhưng lại không thể không nghe lời Tô Ngữ Băng nói, đành phải xem ví dụ trong sách đến nhập hồn, chờ hồi thần lại cũng đã xem được một lúc, đáp án vòng vo, Mạc Du Tâm cũng không biết đã bao lâu, rốt cuộc cũng nghe được tiếng chuông tan học cứu mạng.

Mạc Du Tâm liền dựa vào ghế, cả người nhẹ nhõm.

Tô Ngữ Băng buồn cười nhìn bộ dạng Mạc Du Tâm, rồi trả di động lại cho Mạc Du Tâm nói: “khó như vậy sao?”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “cũng không quá khó, nhưng mà cũng không phải hiểu hết, phải rồi Ngữ Băng, mấy bạn có đến căn tin ăn cơm không?”

Tô Ngữ Băng còn tưởng cô muốn đi cùng, nghĩ đến bạn bè ăn cùng nhau là bình thường liền hỏi: “cô thì sao? có muốn đi cùng chùng tôi không?”

Mạc Du Tâm còn lo nửa miếng ngọc chưa làm xong, hơn nữa cô chỉ hỏi thôi, không định đi cùng Tô Ngữ Băng ăn cơm, đành nói: “không cần, mình có việc phải ra ngoài một chuyến, các bạn ăn đi nha.”

Sắc mặt Tô Ngữ Băng thoáng lạnh đi, cô không đi ăn cùng tôi, vậy cô hỏi tôi làm cái gì?”

Tô Ngữ Băng nghĩ rồi trừng Mạc Du Tâm một cái, vừa dọn sách vừa nói: “không đi thì thôi.”

Sau đó Tô Ngữ Băng cùng Phó Chi Đào, Diêu Thiến đi ra ngoài, mặc kệ Mạc Du Tâm đứng tại chỗ.

Mạc Du Tâm ơ một tiếng, rồi suy nghĩ cô lại nói sai cái gì sao? vừa rồi Tô Ngữ Băng còn nói chuyện với mình nhẹ nhàng lắm mà, sao giờ lại giận rồi? Mạc Du Tâm muốn khóc, ai có thể đến cứu độc thân cẩu cô không hiểu Tô Ngữ Băng này không.

Tuy hiện tại cô không thể nói yêu đương gì với Tô Ngữ Băng, nhưng dù chỉ là quan hệ bạn bè thôi cô cũng không hiểu nổi Tô Ngữ Băng đang nghĩ cái gì? Tô Ngữ Băng khác với những người bạn kiếp trước của cô a!
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 46



Bên kia cảnh sát cũng đã liên hệ với nhà trường và gia đình về việc của Diêm Phương Bình, nhà trường thì không ảnh hưởng gì, dù sao Diêm Phương Bình đã bị đuổi trước đó rồi, hắn ở căn tin làm thêm cũng chỉ là tạm thời, cũng không có hợp đồng, nói chính xác thì không được công nhận là nhân viên làm việc trong căn tin trường, dưới căn tin cứ trực tiếp đuổi Diêm Phương Bình là được.

Nhưng mà gia đình Diêm Phương Bình vì chuyện này mà bàng hoàng không nhỏ.

Đồn cảnh sát gọi điện về nhà Diêm Phương Bình, người nghe máy là một phụ nữ lớn tuổi, cảnh sát đảm nhiệm báo cáo về Diêm Phương Bình nói: “xin chào, cho hỏi có phải là mẹ của anh Diêm Phương Bình không? tôi là cảnh sát đồn của đồn cảnh sát thành phố Tây Ninh, anh ta hiện đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát thành phố Tây Ninh, chúng tôi gọi đến để thông báo với gia đình của anh ta.”

Người phụ nữ nghe điện cũng ngây ngẩn cả người vội nói: “ông nói xạo, con tôi từ nhỏ đã ngoan ngoãn rồi, học hành lúc nào cũng đoạt lại giỏi, sao có thể vào đồn cảnh sát được chứ? ông là đồ lừa đảo, định gọi điện lừa đảo đúng không? ông nói chuyện khác tôi còn tin, con tôi ngoan như vậy sao có thể vào đồn cảnh sát được?”

Cảnh sát bất đắc dĩ nói: “chúng tôi chỉ làm theo thủ tục là báo cho người nhà biết, bà có thể kiểm tra thử có phải đúng là số điện thoại của đồn cảnh sát thành phố Tây Ninh không? cứ mở mạng lên tìm kiếm sẽ thấy, chúng tôi báo đến cho gia đình biết theo thủ tục mà thôi, Diêm Phương Bình là tình nghi giết người không thành, theo quy định pháp luật sẽ bị xử phạt, người nhà có thể đến thăm hỏi.”

Mẹ của Diêm Phương Bình là Lưu Vân Mai nghe xong thì hoảng loạn vội cúp điện thoại, bà vẫn còn cảm thấy cuộc gọi vừa rồi là lừa đảo, dù sao trong mắt bà con trai vẫn rất ngoan.

Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Lưu Vân Mai gọi điện cho con trai mình để chứng minh suy nghĩ của mình, nhưng không ai nghe máy, cái này khiến bà có chút lúng túng, liền gọi cho giáo vụ trong trường.

Bà không có số điện thoại của giảng viên dạy Diêm Phương Bình, đành phải gọi cho giáo vụ lớp 312 khoa tài chính xử Diêm Phương Bình, rồi nhờ giáo vụ xử đó hỗ trợ tìm số điện thoại của giảng viên, rất nhanh giáo vụ bên kia liền gửi số đến cho mẹ Diêm Phương Bình.

Lưu Vân Mai tâm tình thấp thỏm ấn đến số cuối, ngay sau đó giảng viên Dương Minh Minh phụ trách lớp Diêm Phương Bình nghe máy.

“Chào thầy, thầy là giảng viên lớp 312 đúng không, tôi là mẹ Diêm Phương Bình.” Lưu Vân Mai tự giới thiệu trước.

Dương Minh Minh hơi nghi hoặc nói: “Diêm Phương Bình? anh ta đã bị trường chúng tôi đuổi học rồi, đã sớm không còn liên quan gì đến trường chúng tôi nữa.”

“Thầy à, đã xảy ra chuyện gì? Phương Bình nhà chúng tôi từ nhỏ đã thành thật, sao lại bị đuổi được chứ? thầy có nhầm hay không?” cha mẹ Diêm Phương Bình cũng chỉ là gia đình làm việc phổ thông, nhịn ăn nhịn xài cũng vì muốn cho con mình được học ở trường đại học tốt nhất thành phố Tây Ninh, nghe thấy con trai bị đuổi học, Lưu Vân Mai liền khóc nức nở.

Dương Minh Minh giải thích nói: “Diêm Phương Bình cố ý nói xấu đả kích bạn học trên diễn đàn trường, sỉ nhục trường học và bạn học, không chỉ bị đuổi học đơn giản, sau đó anh này còn muốn tấn công bạn học, liền bị cảnh sát trực tiếp mang đi, còn chuyện sau đó thì tôi không rõ, vì anh ta đã bị đuổi học rồi, nên không liên quan gì đến trường học nữa, nếu bà còn thắc mắc gì cần hỏi thì tôi đề nghị bà cứ gọi cho đồn cảnh sát bên kia, bọn họ chắc là biết rõ hơn.”

Sau khi cúp máy, Lưu Vân Mai chỉ cảm thấy như trời sắp sụp xuống, bà vội gọi cho cha Diêm Phương Bình là Diêm Đức Siêu, rồi lại gọi vào số của Diêm Phương Bình lần nữa, nhưng vẫn không ai nghe, rốt cuộc Lưu Vân Mai phải đối mặt với việc con trai bị tạm giam.

Rơi vào đường cùng bà và cha Diêm Phương Bình đón xe đi suốt đêm từ ngoại ô vào thành phố Tây Ninh, ngày thứ hai thì gặp được con trai đang ở phòng tạm giam.

Diêm Phương Bình ngồi trong phòng tạm giam vài ngày, trong lòng hận Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm càng sâu, lại suy nghĩ chờ ra ngoài lại cầm dao đi tìm hai người liều mạng, dù sao đời hắn đã bị hủy hoại rồi, các nàng cũng đừng mong sống tốt.

Trong lúc đầu hắn đang nghĩ đến chuyện này, cảnh sát Triệu phụ trách vụ này đang thuật lại việc đã đưa Diêm Phương Bình đến phòng tạm giam ba lần với cha mẹ Diêm Phương Bình.

Lưu Vân Mai lệ rơi đầy mặt, không tin nổi điều cảnh sát nói là thật, con trai bà vậy mà cầm dao đi đâm người khác.

Hai người bình tĩnh một lúc, cảnh sát Triệu mới đưa hai người đi gặp Diêm Phương Bình.

Diêm Phương Bình nghe có người đến thăm hắn thì kinh ngạc một cái, dù sao chuyện xảy ra gần đây hắn cũng không có nói cho cha mẹ, khi hắn nhìn thấy cha mẹ thì cả người như hỏng mất.

Mọi suy nghĩ điên cuồng trước đó của hắn sinh ra khi đó cha mẹ không biết chuyện, kể cả việc hắn muốn kéo Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng chết chung, chờ hắn chết rồi, cha mẹ như thế nào hắn cũng không biết, có thể chỉ sợ khi còn sống bị cha mẹ biết những việc này thì sẽ khiến cha mẹ thất vọng.

“Phương Bình à, sao con có thể làm như vậy chứ? từ nhỏ con đã rất nghe lời rồi, sao lại cầm dao tổn hại người khác chứ? Phương Bình, chờ con ra ngoài rồi, chúng ta về nhà nha, đừng nghĩ đến làm những việc ngu ngốc này nữa, con như vậy muốn cho cha mẹ chết sớm hay sao?” Lưu Vân Mai vừa nói vừa khóc, đến cả Diêm Đức Siêu cũng im lặng rơi lệ.

Diêm Phương Bình hiện tại cái gì cũng không quan tâm đến, duy chỉ có mỗi cha mẹ của mình là không thể bỏ được, nhìn thấy cha mẹ vì hắn như vậy, Diêm Phương Bình cũng không ngang nổi nữa, đành phải cúi đầu sám hối với cha mẹ mình.

“Con cầm dao định đâm ai vậy? mẹ và ba con thay con đi xin lỗi người ta, còn tranh thủ xin được khoan hồng a?” Lưu Vân Mai vội hỏi.

Vừa nhắc đến chuyện này ánh mắt Diêm Phương Bình liền hung tợn nói: “Tô Ngữ Băng, đều tại tiện nhân Tô Ngữ Băng hay thay đổi kia, con yêu cô ta như vậy, cô ta lại ở chung với con nữ cặn bã Mạc Du Tâm kia, con chỉ thích cô ấy thôi mà, con đâu có tội gì, hôm đó thấy cô ấy ôm nhau với Mạc Du Tâm hồi lâu, con nhịn không được liền xông lên, cô ấy vốn dĩ nên là bạn gái của con, nhưng cô ấy lại phản bội con trước.”

“Phương Bình, không phải mẹ nói con chứ, sao lại vì phụ nữ mà khiến mình thành như vậy a? học cũng không học được, còn gây ra nhiều tội như vậy? để mẹ đi xin cô ấy, xin cô ấy tha cho con, nói không chừng có thể được xử ít vài năm.” Lưu Vân Mai lại khóc nói.

“Mẹ đừng xin con tiện nhân đó, nó là con đ* không biết xấu hổ, các người đừng đi xin nó, con không hối hận khi cầm dao, điều duy nhất là con chỉ cảm thấy có lỗi với hai người.” tâm trạng Diêm Phương Bình rối loạn, nhưng thù hận trong lòng không giảm.

“Con yên tâm, mẹ và ba sẽ đi mời luật sư cho con, tranh thủ lúc còn chưa xử, mẹ lại đi xin Tô Ngữ Băng kia, xin cô ấy bỏ qua cho con, con không học đại học cũng không sao, dù sao chuyện này chỉ xảy ra ở thành phố Tây Ninh, về quê rồi thì không ai biết chuyện của chúng ta nữa, đến lúc đó con tìm đại công việc mà làm, rồi kiếm người yêu mẹ cũng yên lòng.” Lưu Vân Mai nói với Diêm Phương Bình, như đang an ủi chính mình, hy vọng mọi chuyện mình muốn có thể trở thành sự thật.

“Mẹ, con xin lỗi hai người.” Diêm Phương Bình cảm giác lúc này chỉ có lỗi với cha mẹ mình, không hề nghĩ đến bản thân đã làm sai chuyện gì.

“Phương Bình, mấy ngày nay con ráng chăm sóc bản thân mình, mẹ và ba đi tìm luật sư tư vấn một chút, sau đó sẽ đến đại học thành phố Tây Ninh tìm hai người kia, con yên tâm, mẹ và ba sẽ không mặc kệ con.” Lưu Vân Mai sợ con trai ở trong phòng tạm giam chịu khổ, lại trấn an một hồi.

Lưu Vân Mai và Diêm Đức Siêu ra khỏi phòng giam thì vội vàng đến tìm sở luật sư ở thành phố Tây Ninh, rồi nói rõ con trai cố ý giết người nhưng không thành, hỏi thử xem luật sư có thể giúp cho con trai không phải hồi tù không.

Luật sư giải thích với hai người nói: “cố ý giết người không thành thì xử cũng không lâu, nhiều lắm là ba năm thôi, hơn nữa đối tượng bị tổn thương cũng không bị thương, nếu có thể xin được thư hòa giải của bên kia thì có thể giảm được hình phạt nhiều hơn.”

“Vậy chúng ta đi xin hai người mà Phương Bình nói đi.” Lưu Vân Mai nghe luật sư nói có thể giảm án, cả người như có thêm hy vọng.

Bà và Diêm Đức Siêu thanh toán tiền cho luật sư, lưu lại số điện thoại của luật sư, để nhờ luật sư đến xem lại trường hợp của con trai mình, biện hộ cho con trai mình.

Lưu Vân Mai và Diêm Đức Siêu không ăn trưa, bắt xe đến đại học Tây Ninh, vừa đi vừa tìm người hỏi đường, gặp được vài sinh viên học tài chính chung với Tô Ngữ Băng, thì nói cho hai người biết Tô Ngữ Băng mới tan học, lúc này chắc đang ở căn tin ăn trưa.

Lưu Vân Mai và Diêm Đức Siêu liền tới căn tin, đứng trước cừa căn tin hỏi vài sinh viên xem Tô Ngữ Băng có bên trong hay không.

Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm là hai người nổi danh trong trường, đa số sinh viên đều biết hai người dù không thân thiết nhiều.

Biết được Tô Ngữ Băng có ở trong đó, liền đứng ngoài cửa căn tin chờ Tô Ngữ Băng.

Hỏi được vài phút, thì lại tìm được nam sinh viên Alpha hỏi xem Tô Ngữ Băng đi chưa, nam sinh viên lùi về sau một bước nghiêng đầu, đúng lúc thấy Tô Ngữ Băng và các bạn cùng phòng với nàng cùng nhau đi ra, lùi lại chỉ chỉ nói: “phía sau kia kìa.” nói xong thì nghi hoặc nhìn hai người, không biết hai người kia muốn làm gì.

Lưu Vân Mai và Diêm Đức Siêu vội đi tới, Lưu Vân Mai hơi kích động nhìn Tô Ngữ Băng và ba người bạn cùng phòng hỏi: “trong mấy người, ai là bạn học Tô Ngữ Băng? tôi có chuyện muốn nói với bạn học Tô.”

Tô Ngữ Băng hơi nghi hoặc, hai người này nàng căn bản không quen biết, tìm mình làm gì a? liền gật đầu nói: “chính là cháu, có chuyện gì không? hình như cháu không biết hai bác.”

“Cô gái à, chúng tôi là cha mẹ của Diêm Phương Bình, chuyện của cô và Phương Bình nó đều nói cho chúng tôi nghe rồi, là Phương Bình nhà chúng tôi hồ đồ một chút, cháu xem có thể nể tình trước kia hai đứa từng quen biết mà tha cho con bác không?” Lưu Vân Mai nói.

Chất giọng bà rất lớn, cơ bản người từ căn tin đi ra đều nghe rõ, rất nhanh có không ít người đứng xung quanh xem náo nhiệt.

Tô Ngữ Băng nghe xong không hiểu nổi, quen biết cái gì chứ? mình và Diêm Phương Bình không tính nhận thức, thì làm sao quen biết được chứ.

Tô Ngữ Băng thấy Lưu Vân Mai tính túm tay nàng, lùi về sau một bước lạnh giọng nói: “chắc bác hiểu lầm rồi, cháu và Diêm Phương Bình căn bản không nhận thức, càng không quen biết gì, nếu đều bạn đó nói với bác thì chắc là do bạn đó ảo tưởng thôi, cháu là Omega, cháu có Alpha của cháu, Beta cũng không phải lựa chọn tốt nhất của Omega, huống chi con trai bác cũng bình thường không có gì nổi bật, cũng không có thành tích gì cả, không nói cái khác, chỉ nhìn một cách bình thường mặt ngoài thôi cháu cũng đã chướng mắt kiểu Beta như vậy rồi.”

Tô Ngữ Băng nói lời này như là chọc giận Lưu Vân Mai, Omega xinh đẹp trước mắt này bị con trai mình chửi mắng không đáng một đồng, bà tức giận chỉ vào mặt Tô Ngữ Băng nói: “con tôi đúng là khổ tám đời, sao lại thích một nữ nhân lòng dạ rắn rết như cô, nó vì cô mà bị đuổi học, giờ còn ngồi tù, còn có thiên lý hay không chứ, mọi người đến mà phân xử đi a.”

Lưu Vân Mai nghĩ sinh viên thì dễ nói chuyện, hơn nữa con trai bà không tổn thương các nàng, hơn nữa nghe ý con trai nói, từng cùng một cô gái trong đó quen biết một thời gian, bà chỉ muốn ăn vạ để Tô Ngữ Băng biết cho bà một tờ đơn hòa giải, như vậy con trai bà mới đỡ khổ, nhưng không ngờ Tô Ngữ Băng này lại không biết điều.

Lưu Vân Mai cố chấp vì con trai mình, đến mặt già này cũng không cần, thành phố Tây Ninh cũng không phải nơi bà ở, rời đi chỗ khác rồi thì đâu ai biết gì.

Phó Chi Đào tức muốn chết, chỉ vào Lưu Vân Mai nói. “đứa con trai của bà tính nết thế nào cả cái trường này sinh viên nào mà không biết, âm thầm đăng bài hãm hại bạn học, trong lúc nhà trường họp thông báo ở hội trường thì đòi đánh người, giờ thì hay rồi, cầm dao đâm người rồi mang tội giết người, bà la lớn một chút đi, để mọi người đều nghe thấy có tên tội phạm giết người.”

“Cô nói bậy, con tôi không giết người, không phải cô ta còn sống đứng đây sao? vì sao lại bắt con tôi còn ngồi tù, vì sao chứ?” Lưu Vân Mai cũng gấp lên.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 47



Mạc Du Tâm lúc này đang ở trong ký túc đem ngọc cẩn thận cho vào túi, sau đó thì nhận được điện thoại của Giang Thiển, ba người các cô vừa ăn cơm ra khỏi căn tin thì thấy mọi người bu lại xem gì đó, đến xem thử thì thấy có người đang tranh luận với Tô Ngữ Băng gì đó, Giang Thiển không nghĩ nhiều liền gọi cho Mạc Du Tâm.

“Sao vậy? không phải là tìm không thấy rồi gọi cho tui đó chứ?” Mạc Du Tâm cười hỏi.

“Ai nha không phải đâu, Tô Ngữ Băng bên này xảy ra chuyện rồi, có người tìm nàng gây chuyện, bà mau đến đây đi, hình như là người nhà Diêm Phương Bình.” Giang Thiển vội giải thích.

“Giang Thiển, mấy bà xem giúp tui một chút, đừng để Ngữ Băng chịu thiệt, tui xuống ngay đây.” Mạc Du Tâm cúp máy, bỏ ngọc lên bàn chạy ra ngoài, cũng may hôm nay mặc đồ nhẹ nhàng, nếu không thì chạy không nhanh nổi.

Giang Thiển bên này liền mang Trần Qua và Lý Tân Khiết đứng bên cạnh Tô Ngữ Băng.

Lưu Vân Mai thấy có ba người lại đến, đều là Alpha, liền bắt đầu khóc lóc: “mọi người xem đi, nhiều người ăn h**p ít người kìa, sáu người ép chúng tôi, Phương Bình nhà chúng tôi đúng là mắt mù mà, thích phải loại con gái như cô, nếu hôm nay cô không làm hài lòng tôi thì tôi báo hết cho cả trường đều biết, không phải cô nói cô có Alpha sao? tôi sẽ cho Alpha của cô biết cô là loại con gái như thế nào?”

Trần Qua nhịn không được xì một tiếng vui vẻ, cô đang mặc đồ thể thao, đầu đội băng đô xanh nhạt, Giang Thiển thấy cô cười, họ nhẹ một tiếng nhắc nhở.

Trần Qua nhịn không được nói tiếp: “không phải chứ, bác gái à khóc vậy giả trân quá, gào khan mà một giọt nước mắt cũng không có, mắc cười quá, con trai bác thì liên quan gì đến chúng cháu, ý của bạn đó là không giết chúng cháu thì chúng cháu phải mang ơn con trai bác hả? bác có bị điên không? đề nghi đi bệnh viện chữa trị đi nha.”

Mọi người vây xem không ít cũng bị chọc cười, người đứng xem từ đầu đên giờ cơ bản cũng đã hiểu được tình huống, biết là cha mẹ Diêm Phương Bình cố ý đến gây sự, lúc này cũng không ít người nhìn hai người chỉ chỏ.

“Cô và Tô Ngữ Băng này có quan hệ gì, một mình cô là Omega lại quan hệ với nhiều Alpha như vậy, khó trách con tôi tức giận như vậy, ở nhà nó là đứa con ngoan ngoãn hiền lành, là cô đầu độc nó làm ra những chuyện này, giờ tôi chỉ cần cô viết một bức thư xin giảm án thôi cô cũng không, con tôi đúng là nuôi phải chó rồi.” Lưu Vân Mai rống lên một hồi, lúc này giọng cũng hơi khàn.

“Con trai bà không phải chó điên hay sao? con trai bà bị bệnh ảo tưởng, Tô Ngữ Băng vốn không biết hắn, hắn đơn phương thích người ta rồi còn giở thủ đoạn xấu xa đê tiện, đã vào trại giam rồi còn không chịu hối cải?” âm thanh Mạc Du Tâm từ đằng xa đám đông truyền đến.

“Người từ đâu đến, có bản lĩnh thì ra đây nói chuyện.” Lưu Vân Mai không chấp nhận được nghe người khác mắng con trai bà, nhưng Diêm Đức Siêu từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ đi bên cạnh Lưu Vân Mai.

“Đây, cho qua một chút.” Mạc Du Tâm từ đám người xuyên qua, thấy Tô Ngữ Băng ngưng mi đứng tại chỗ, nhìn về phía Tô Ngữ Băng nháy mắt một cái, đi tới bên cạnh nàng.

Mạc Du Tâm nhìn Lưu Vân Mai nói: “tôi chính là người bị hại còn lại xém chút bị con trai bà đâm chết, sao hả? không đến trại giam thăm con trai bà, mà đến chỗ chúng tôi quấy rầy cái gì? chúng tôi vốn đã bị kinh sợ rồi, bà còn đến đây dọa chúng tôi, bà muốn làm cái gì?”

“Tôi đến xin các cô tha thứ, hai người đều là người tốt, không có bị thương gì, con tôi phải chịu phạt nhiều năm, nó mới hai mươi mấy, học cũng không học được nữa, giờ còn phải ngồi tù, hai người thông cảm cho nó đi nha, chỉ động tay động chân thôi, để nó giam nửa năm được rồi, không được nữa thì chúng tôi về viết thư hòa giải, chỉ cần hai người ký tên là được.” Lưu Vân Mai vội nói.

Mạc Du Tâm cười lạnh một tiếng nói: “bác gái à, bác có nhầm hay không? tôi xin hòa giải cho hắn hả? tôi cũng không phải Bồ Tát, nếu không phải tôi khống chế được hắn, thì bây giờ người chết là hai chúng tôi đó, bà không cảm thấy xấu hổ vì chuyện con trai mình làm sao, giờ còn đến tìm chúng tôi đòi viết thư xin hòa giải? hắn muốn lấy mạng của tôi, còn bắt tôi viết thư xin hòa giải cho hắn? các người coi người khác là đồ ngu hả? con trai bà là mạng của bà, vậy mạng của người khác không phải là mạng hả? bà đúng là ác tâm.” Mạc Du Tâm nói xong chán ghét lui về sau, tựa như sợ nhiễm bẩn gì đó.

“Cô coi như tôi bị điên đi, xin cứu con tôi.” Lưu Vân Mai điên cuồng khóc, lúc này cũng rặn ra được tý nước mắt.

“Tôi cũng nói thẳng cho bà biết, thư xin hòa giải là không thể, ban đầu tôi định để bên kia xử theo luật pháp luôn, hiện tại chắc tôi phải tìm luật sư rồi, để xử con trai bà thêm bao lâu nữa hay bấy lâu.” Mạc Du Tâm lạnh lùng nói.

Lưu Vân Mai muốn túm tay Mạc Du Tâm, nhưng Mạc Du Tâm linh hoạt tránh được, có thể bà dùng sức hơi nhiều rồi tự mình vồ hụt mà ngã xuống đất.

Lưu Vân Mai ngã trên đất rồi khóc la: “cô dám đánh người, tôi đi báo án, không phải các người cũng bắt con tôi sao? tôi cũng báo án.”

Mạc Du Tâm vội lui về sau, đưa mắt nhìn camera gần đó, cười khẽ một tiếng nói với Lưu Vân Mai đang ngồi trên đất rồi chỉ về phía camera nói: “nhìn thấy không? bên kia đường và ở cửa căn tin đều có camera, mọi người đứng đây xem cũng đều thấy rõ ràng, là bà muốn động thủ với tôi nên tôi phải tránh đi, tự mình té xuống đất, bà muốn báo án cứ báo đi, bà gây mất an ninh trật tự công cộng như vậy, có thể sẽ phải vào phòng giam ngồi với con trai bà thêm mười ngày đó.”

“Vân Mai, hay là chúng ta về đi, bà còn không ngại mất mặt sao?” Diêm Đức Siêu thấy Lưu Vân Mai như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

“Tôi không phải vì con trai đó sao? vì nó cái mặt già này tôi cũng không cần, ông phải thương chúng ta chứ.” Lưu Vân Mai lại bắt đầu khóc lóc, thấy Mạc Du Tâm cũng không ăn cứng lại cho ăn mềm.

Mạc Du Tâm thở dài một tiếng nói: “bà có xấu hổ hay không thì không liên quan đến tôi, bà chỉ cần biết tôi tuyệt đối sẽ không viết thư xin hòa giải gì cả, Diêm Phương Bình vốn là người mang tội giết người, mặc dù không thành nhưng cũng không thể che dấu được sự thật này, luật pháp sẽ xử công bằng, đương nhiên video hôm nay bà đại náo trường học tôi cũng sẽ trình lên, chờ mở phiên tòa thì mấy thứ này trở thành chứng quan trọng quyết định thêm hình phạt của con trai bà.”

“Cô thật độc ác a, Diêm Phương Bình nhà tôi sao có thể gặp phải những loại người như các người chứ.” Lưu Vân Mai lúc này khóc không còn sức.

“Tôi độc ác, con trai bà không phải giết chúng tôi rồi bị bắt vào trại tạm giam sao? mọi việc không tìm ra nguyên nhân, chỉ biết oán trách người khác, các người như vậy thật nực cười, nói như các người thì bi.ến th.ái nhiều nên nữ giới không được mặc váy sao?! nên chịu phạt chính là bi.ến th.ái, không phải nữ giới, sau này các người còn đến quậy nữa, tôi cũng không nói nhiều đâu, cứ gọi báo án xử lý luôn.”

Mạc Du Tâm cũng không muốn cãi tay đôi với hai người gian xảo này, cười khẽ một tiếng nói với mấy người đứng xem: “hỏi mọi người một chút vừa rồi có quay video lại không?”

Trong nhóm người vừa rồi xem náo nhiệt, có vài người đã quay lại để gửi cho bạn bè xem chung, không ngờ bị Mạc Du Tâm để ý tới.

Định bỏ đi, một nam sinh viên Alpha đeo kính bị Mạc Du Tâm chặn lại, Mạc Du Tâm cười như không cười nhìn nam sinh viên kia: “bạn học, mình mới thấy bạn tay cầm điện thoại quay nha, tay cầm chắc đó.”

Nam sinh viên Alpha dường như cảm nhận được tâm tình của Mạc Du Tâm không quá tốt, bị túm được vội giải thích nói: “xin lỗi nha, là mình nhịn không được, nên quay lại cho bạn mình xem, không định đăng tải lên mạng xã hội, để mình xóa đi, xóa liền.”

“Bạn học, đừng vội, mình tính hỏi bạn có thể gửi bản thu âm qua cho mình không? camera trong trường không thu được âm thanh, bạn mới quay bằng di động nên chắc âm thanh sẽ rõ hơn một chút.” Mạc Du Tâm nói.

Nam sinh viên thở phào nhẹ nhõm nói: “được, để tôi add wechat của bạn rồi gửi qua wechat cho bạn luôn.”

Mạc Du Tâm gật đầu mỉm cười, rồi nhìn vài sinh viên còn đang xem chưa chịu đi nói: “những ai vừa rồi quay phim lại làm ơn hãy xóa hết đi, giữ lại để đăng tải là phải chịu trách nhiệm với pháp luật nha, mình tin các bạn cũng hiểu rõ, không cần mình phải nói nhiều.”

Lúc này nam sinh viên đã add wechat của Mạc Du Tâm xong rồi, đang chuyển video qua cho Mạc Du Tâm.

Giang Thiển nhìn Tô Ngữ Băng các nàng một chút rồi nhìn lại các bạn cùng phòng với mình, có chút xấu hổ liền chạy đến gần Mạc Du Tâm.

Tô Ngữ Băng và các bạn cùng phòng cũng vội đi theo.

Lưu Vân Mai và Diêm Đức Siêu thấy không ai để ý đến bọn họ, lại nghe Mạc Du Tâm nói khá trôi chảy, liền sợ họ báo cảnh sát thật, nếu bọn họ bị tạm giam thì sẽ không có ai lo cho con trai, liền đứng dậy phủi đồ rồi đi.

Thấy Tô Ngữ Băng đến, Mạc Du Tâm giải thích: “bạn học này vừa mới quay video lại, mình lưu lại trong này, lỡ có người đến quấy rầy chúng ta dùng cái này để làm chứng cứ báo cảnh sát.”

Tô Ngữ Băng gật đầu, “tôi hiểu rồi, vừa rồi không phải cô nói chuyện việc sao? sao nhanh như vậy đã tới rồi?”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “Giang Thiển gọi cho mình, lúc đó mình còn đang ở phòng ký túc chuẩn bị đồ, sợ bạn chịu thiệt thòi, mình nhờ các bạn ấy giúp mình một chút rồi nhanh đến đây á.”

Tô Ngữ Băng nhìn về phía Giang Thiển các cô nói cảm ơn, khiến cho ba người cảm thấy ngại ngùng, các cô cũng chỉ muốn giúp Tô Ngữ Băng giữ mặt mũi.

Lúc này nam sinh viên cũng đã gửi video cho Mạc Du Tâm xong, Mạc Du Tâm kêu hắn xóa video trong điện thoại của hắn, rồi nói với Tô Ngữ Băng: “chuyện của Diêm Phương Bình cứ giao cho mình là được, chỗ này cũng không còn chuyện gì nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi.”

“Được, cô cũng đi làm việc của cô đi.” Tô Ngữ Băng nói với Mạc Du Tâm, rồi ai nấy về phòng ký túc của mình.

Mạc Du Tâm cùng Giang Thiển các cô về phòng ký túc, cô mang ngọc theo rồi gọi cho luật sư từng giúp mình lần trước, nói rõ tình huống với luật sư, sau đó thêm chi tiết mẹ của Diêm Phương Bình đến trường học gây rối, áp chế, rồi gửi video quay được của nam sinh viên cho luật sư.

Vì lần trước vị luật sư này đã giúp Mạc Du Tâm thắng kiện một lần, hơn nữa còn là nhân viên nhà Giang Thiển, nên Mạc Du Tâm liền trực tiếp gửi tiền cho luật sư ngay.

Cô không có đi tìm Diêm Phương Bình gây sự, Diêm Phương Bình tự hắn cảm thấy mang ơn đội nghĩa, kết quả Diêm Phương Bình vào đó rồi còn dựng chuyện ảo tưởng, để cho cha mẹ đến đây đòi thư xin hòa giải?

Mạc Du Tâm tức đến cười, nếu hắn không muốn yên ổn, vậy mình sẽ cho hắn ngồi càng lâu càng tốt, quả nhiên cô vẫn lương thiện trước sau như một, còn có thể giúp Diêm Phương Bình ăn cơm nhà nước miễn phí vài năm.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 48



Vừa rồi phải ứng đối với cha mẹ Diêm Phương Bình làm trễ một lúc, còn phải giải thích thêm với luật sư toàn bộ sự việc, chờ làm xong những việc này, Mạc Du Tâm định cầm ngọc đến xưởng của Chu Hạo mượn máy chế tác một hồi.

Cô cầm khối ngọc lớn cùng khối nhỏ có khe nứt cho vào túi rồi nói đi, Mạc Du Tâm không định ăn cơm, bắt đầu làm từ 5 giờ hơn, trước khi ký túc đóng cửa cô cũng khắc được một nửa.

Nghĩ đến Mạc Du Tâm vẫn còn chưa trễ liền đeo túi vội vàng ra ngoài.

Thấy cô vừa về đã vội vàng muốn đi, Giang Thiển hỏi một câu: “bà còn tính đi khắc ngọc nữa hả?”

“Ừ, có thời gian thì phải đi, dù sao cũng phải kiếm tiền mua sữa cho bảo bảo chứ.” Mạc Du Tâm cười nói với các bạn cùng phòng rồi tam biệt, vội ra khỏi phòng ký túc.

Bên kia, Tô Ngữ Băng, Phó Chi Đào, Diêu Thiến ba người mang cơm về ký túc, Trương Hiểu Kỳ ở trong phòng trông bảo bảo, Tô Ngữ Băng các nàng mua cơm xong thì mang đem về cùng Trương Hiểu Kỳ ở trong phòng ăn.

Phó Chi Đào nhìn Tô Ngữ Băng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhiều lần rất muốn nói lại không nói.

Tô Ngữ Băng bị vẻ mặt của nàng chọc cười, “Đào Đào, bồ chưng cái biểu tình này là sao? có gì cứ nói đi, giữa chúng ta có gì phải suy nghĩ sao?”

Phó Chi Đào nuốt cơm trong miệng, nghĩ một chút rồi nói: “Ngữ Băng, bồ và Mạc Du Tâm, hai người hòa hợp rồi hả?”

“Không có, Đào Đào bồ nói đùa gì vậy? mình sau này không có dự định đó, cho dù là Mạc Du Tâm hay là người khác, mình chỉ mong nuôi Tiểu Nguyệt Lượng khôn lớn khỏe mạnh thôi.” Tô Ngữ Băng nói rất thản nhiên, ban đầu nàng cũng định xem Mạc Du Tâm là bạn bè qua lại như vậy, dù sao Mạc Du Tâm cũng đã giúp nàng nhiều lần, nhất là lần này, xém chút thì bị đâm rồi.

“Ngữ Băng, mình nói nghiêm túc với bồ đó, với lại tụi mình cũng chỉ có thể cho bồ kiến nghị thôi. tuy là hiện tại Mạc Du Tâm đã thay đổi bình thường một chút rồi, nhưng mà chuyện này ít nhiều cũng do cô ta, dù sao chuyện cũ vẫn là nguyên nhân, mình cảm thấy bồ nên suy nghĩ cho kỹ đi nha, đừng để bị lừa.” Phó Chi Đào suy nghĩ một chút rồi đem lời trong lòng nói ra.

Tô Ngữ Băng cười gật đầu: “yên tâm đi, hai người tụi mình cũng không có ý định kia, mình biết mấy bồ muốn tốt cho mình, nhưng mà chuyện Diêm Phương Bình lần này là cảm thụ trực quan nhất của mình, mình có thể cảm nhận được Mạc Du Tâm cản dao cho mình là hành động theo bản năng, cô ấy thực sự có thay đổi, mình cũng không thể giống như trước kia mặt lạnh với cô ấy, huống chi giữa tụi mình còn Tiểu Nguyệt Lượng liên quan, cho nên không gần không xa thì làm bạn, sẽ không còn những quan hệ khác.

Ánh mắt Phó Chi Đào nhìn Tô Ngữ Băng nửa ngờ nửa tin, nàng cảm giác hình thức hai người quen biết không giống như là bạn bè, nhất là Mạc Du Tâm quá nghe lời, lúc trước còn quen nhau cũng không thấy Mạc Du Tâm đưa di động cho Tô Ngữ Băng giữ, hơn vô tình nàng con nghe thấy. “một phút nhớ mười ngàn lần,” cảm giác thế nào cũng không giống a, nếu là bạn bè bình thường sao có thể nói mấy lời như vậy được?

Nhưng mà Tô Ngữ Băng đã nói vậy rồi, Phó Chi Đào cũng không thể nói thêm được.

Tô Ngữ Băng nhìn biểu tình Diêu Thiến bên cạnh, không khác gì Phó Chi Đào, ánh mắt còn thiếu điều viết lên hai chữ “không tin.”

Tô Ngữ Băng đều bị các bạn cùng phòng chọc cho tức cười nói: “được rồi, hai người đang chưng biểu tình gì đây? mình nói đều là thật mà, thời gian sẽ chứng minh tất cả, mình và Mạc Du Tâm hiện tại chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, kiểu như vậy so với trước kia dày vò nhau còn tốt hơn nhiều, yên tâm đi, mình đã trả qua một lần nên người rồi, không dễ bị lừa như vậy đâu.”

“Ừ, bồ biết là tốt rồi.”

Sau mười mấy phút, taxi dừng trước xưởng làm ngọc nhà Chu Hạo, hôm nay Chu Hạo không có ở đây, nhưng mà có vài công nhân điêu khắc biết Mạc Du Tâm, liền để lại máy cho cô dùng.

Lúc khắc ngọc tinh thần và thể xác của Mạc Du Tâm cũng đều thả chậm lại, tựa như xung quanh mình và sự vật đều không liên quan gì đến cô, cả người và lực chú ý đều nằm trên dao khắc, dựa theo sơ đồ đã vẽ phác thảo, ngọc thạch trong tay Mạc Du Tâm dần có sinh mệnh, từng thứ trên miếng ngọc chết dần dần như có linh hồn.

Mạc Du Tâm khắc đến 9 giờ hơn, trong xưởng đã không còn ai, còn lại mỗi ông cụ ở lầu một đại sảnh, và cô.

Lúc này Mạc Du Tâm đã hoàn thành phân nửa điêu khắc còn lại, cô thấy thời gian còn sớm, liền tạm biệt ông cụ, mang ngọc vội vàng chạy về, thuận tiện mua chút cơm cho mình.

Chờ về đến ký túc cũng đã gần 10 giờ, Trần Qua nhìn Mạc Du Tâm cố gắng như vậy, cũng không chơi game nữa mà thò đầu ra hỏi: “Mạc Du Tâm, bà làm gì đến giờ còn chưa ăn cơm?”

“À, mấy ngày nữa ở thành phố Tây Ninh này có hội đấu giá, mình muốn tăng tốc độ để hoàn thành món đồ, rồi tung hàng trên hội đấu giá luôn, thấy hơn 9 giờ rồi ký túc cũng sắp đóng cửa, nên vội về, còn lại ngày mai làm tiếp.” Mạc Du Tâm đi rửa tay, mang cơm mới mua ra ăn, rồi lại uống một chai coca.

Trần Qua cảm thán nói: “nếu tui có một nửa cố gắng của bà, chắc ba mẹ tui cười sảng luôn quá.”

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “muốn nỗ lực lúc nào không được? so với đi tim phú bà, không bằng tự mình làm phú bà, hơn nữa tui còn phải kiếm tiền mua sữa cho Tiểu Nguyệt Lượng a.”

“Hả? bảo bảo tên là Tiểu Nguyệt Lượng hả? tên thật dễ nghe.” Giang Thiển vừa nghe thấy tên bảo bảo liền nhắng lên.

Mạc Du Tâm ngẩng đầu cười nói: “dĩ nhiên là dễ nghe rồi, đó là tên con gái tui mà, tên là Tô Ngữ Kiến Nguyệt, nhũ danh là Tiểu Nguyệt Lượng.”

“Nhìn bà đẹp mặt chưa kìa, biết được cái tên đã vui vẻ như vậy rồi, vậy khi nào mới bế Tiểu Nguyệt Lượng đến phòng ký túc chúng ta chơi đây a?” Giang Thiển xoa hai tay, cô đối với tiểu bảo bảo mềm mềm mịn mịn đáng yêu thực sự là rất rất thích rồi, nhưng mà bên người lại không có bảo bảo nào.

Mạc Du Tâm thở dài nói: “chờ đi, tui còn chưa thấy mặt Tiểu Nguyệt Lượng mà.”

Giang Thiển nghe Mạc Du Tâm nói vậy thì an ủi: “bà cũng đừng nản chí, dù sao hiện tại bà cũng đã cố gắng hơn rồi, quan hệ với Tô Ngữ Băng cũng không tính là tệ, sẽ không lâu nữa được nhìn thấy Tiểu Nguyệt Lượng thôi mà.”

“Hy vọng là như vậy, đến khi đó nhất định tui sẽ ôm hôn Tiểu Nguyệt Lượng một cái.” Mạc Du Tâm nghĩ đến liền hài lòng, nhưng mà nhớ đến hôm qua mới là Tô Ngữ Băng giận, hôm nay lại thêm lần nữa, thì lại cảm thấy việc được gặp con gái thực sự là chuyện quá xa vời.

Hôm sau Mạc Du Tâm ngủ bù, tỉnh dậy thì cùng các bạn đến phòng học, nhìn về phía ba người bạn cùng phòng với Tô Ngữ Băng nhưng lại không nhìn thấy Tô Ngữ Băng, biết Tô Ngữ Băng đang ở phòng chăm sóc bảo bảo, cũng không đến phòng ký túc chỗ Tô Ngữ Băng.

Ba người bạn cùng phòng với Tô Ngữ Băng thấy Mạc Du Tâm đang nhìn về phía các nàng, thì lập tức nhỏ giọng thảo luận.

Phó Chi Đào và Diêu Thiếu hôm qua đã thuyết phục Tô Ngữ Băng nhưng nghe nàng giải thích cũng đã bó tay.

Phó Chi Đào đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm nói: “lại nhìn kìa, chắc quen rồi.”

Từ sau khi Mạc Du Tâm thay đổi thì ít khi ngồi chung với Ngữ Băng, đến lớp cũng phải tìm Ngữ Băng một vòng, tựa như xác định chỗ Ngữ Băng ngồi rồi thì cô mới chịu ngồi xuống.

“Mấy bà nói xem, hai người bọn họ có phải hòa hợp rồi không?” Trương Hiểu Kỳ vẫn biết xấu hổ nên không dám hỏi Tô Ngữ Băng, dù sao đó cũng là việc riêng tư của người ta mà.

Nhưng mà hai vị bên cạnh đã nghe Tô Ngữ Băng giải thích rồi, Phó Chi Đào nhìn Trương Hiểu Kỳ một chút nói: “hôm qua lúc ăn cơm Ngữ Băng có nói với tụi mình rồi, hiện tại cậu ấy và Mạc Du Tâm chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, Ngữ Băng còn nói sau này sẽ không yêu đương nữa, cứ vậy mà sống thôi.”

Trương Hiểu Kỳ ngây người, “hả?” một tiếng, lập tức lại đổi âm thanh “ah” được rồi, Ngữ Băng đã nói như vậy rồi, hai người kia tạm thời coi như là bạn bè bình thường thôi, tuy nàng cũng không tin lắm.

Mạc Du Tâm lúc đầu ngồi xuống còn định chơi điện thoại, nhưng nhớ đến lời Tô Ngữ Băng dặn, im lặng cất điện thoại đi, bắt đầu nghiêm túc xem sách.

Hai mắt Giang Thiển các nàng đều trợn to ra, không biết vì sao Mạc Du Tâm lại đột nhiên ngoan ngoãn học bài?

Thật vất vả qua được buổi học sáng, Mạc Du Tâm nói một tiếng với các bạn cùng phòng rồi chạy về phòng lấy ngọc, b*** chiều không có lớp, cô định dùng buổi chiều cộng thêm buổi tối để làm cho xong miếng ngọc, thuận tiện giữ lại miếng ngọc dư làm đồ chơi cho Tiểu Nguyệt Lượng, tỉ lệ ngọc không tệ, đeo trên người cũng dưỡng người.

Chờ cô đến xưởng rồi mới nhớ ra đang đói, gọi đại cơm ngoài ăn rồi bắt đầu chìm đắm vào thế giới mài ngọc, ngay cả khi Chu Hạo đến Mạc Du Tâm cũng không để ý tới.

Chu Hạo thấy cô rất là chăm chú, cũng không dám quấy rầy, rốt cuộc chiều cũng hết nhanh đến 6 giờ, hai mặt sơn thủy điểu cũng đã khắc xong, miếng này so với miếng trước kia lớn hơn một chút, như vậy mới có thể bán cao hơn so với miếng trước.

Mạc Du Tâm đánh bóng ngọc đã hoàn thành, sau đó vui vẻ ngắm thành phẩm, cả phiến hồ ánh lên hình dãy nũi càng thêm đẹp, thêm đám thú nhỏ càng thêm đẹp, Mạc Du Tâm rất là thỏa mãn với thành phẩm mình đã làm ra.

Lúc này Chu Hạo cũng xuất hiện, thấy sản phẩm Mạc Du Tâm đã làm xong mắt cũng sáng lên, không nói đến danh tiếng, chỉ nói tay nghề Mạc Du Tâm điêu khắc so với đại sư trong giới trình độ không thua kém gì.

Chu Hạo cười nói: “Du Tâm, tôi đoán lần này sau hội đấu giá chắc chắn cô sẽ vang danh đó, sao tôi không thể biết cô sớm hơn a.” hắn thực sự bội phục tay nghề Mạc Du Tâm, hơn nữa tính cách Mạc Du Tâm ngay thẳng, rất hợp với tính của hắn, Chu Hạo đã sớm coi Mạc Du Tâm là em gái của mình rồi.

“Cho dù vang danh tôi cũng vẫn là Mạc Du Tâm, vẫn là bạn tốt với Chu ca.” Mạc Du Tâm cười một cái nói, người thêm gấm thêm hoa vĩnh viễn so ra vẫn không bằng người giúp người khi gặp nạn, Chu Hạo coi như giúp cô không ít việc.

“Chu ca, hợp đồng sản phẩm này chúng ta cùng nhau ký nha, hy vọng đến lúc đó có thể bán được giá tốt.” Mạc Du Tâm cười một cái nói.

“Đi, chúng ta đi ký hợp đồng ngay bây giờ luôn, doanh số bán hàng nhiều hơn tôi cũng có thể kiếm thêm tiền thuê.” Chu Hạo cười một cái nói, nhưng dù bán được một triệu thì tiền thuê cũng đã hết một trăm ngàn rồi, Chu Hạo làm như vậy là vì muốn giúp Mạc Du Tâm nổi danh ở thành phố Tây Ninh này.

Điều này Mạc Du Tâm đương nhiên biết, phần ân tình này cô cũng sẽ không quên.

Ký hợp đồng xong, Mạc Du Tâm cũng không đi ngay, Chu Hạo mời cô ăn cơm, cô cũng không đi, cô cầm khối ngọc nhỏ còn dư lại, chuẩn bị khắc hình tiểu trư cho bảo bảo.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 49



Mạc Du Tâm cầm bút phác họa lên trên miếng ngọc, rất nhanh hình dạng một tiểu trư đáng yêu ngây thơ liền xuất hiện trên bề mặt ngọc, cô cầm dao khắc theo từng đường nét tiểu trư đã vẽ ra, rồi dùng máy mài ngọc, tiểu trư hoàn chỉnh đã mài xong, sau đó là đánh bóng một hồi, chờ làm xong tiểu trư cũng đã 9 giờ.

Mạc Du Tâm vội cất tiểu trư vào túi, bắt xe về trường, lúc về cô có đặt thêm phần ăn nhờ để trên bàn ở cửa ra vào ký tức, mang theo đồ ăn Mạc Du Tâm vội về phòng ký túc.

Mấy hôm nay vừa khắc ngọc vừa học, Mạc Du Tâm thực sự cũng thấy mệt, ăn cơm tối xong đi tắm thì nằm xuống đã ngủ, ngủ đến sáng hôm sau hơn 10 giờ, may mắn là hôm nay không có tiết học nào.

Mạc Du Tâm ngồi dậy nhìn mấy bạn cùng phòng, vậy là cô dậy sớm nhất phòng sao? Trần Qua lúc này còn đang ngủ say, nhìn bộ dạng này chắc là mọi người định ngủ đến trời tối rồi.

Mạc Du Tâm muốn đi chợ mua chút dây dù, dự định bện dây để cho bảo bảo được đeo tiểu trư kia, cũng tiện để cho bảo bảo chơi đùa, nghĩ vậy liền đứng dậy dọn dẹp.

Tắm một chút rồi ra ngoài, Mạc Du Tâm thay cái váy dài màu xanh bó eo mình thích nhất rồi ra ngoài, mấy hôm nay ở xưởng khắc ngọc, cô không thể mặc được cái váy mình thích rồi, vì mỗi lần tới xưởng trên người đều dính bụi bặm.

Hiện tại cũng đã có thời gian mặc nó, thay đồ xong thì trang điểm tinh xảo một chút, tâm tình Mạc Du Tâm cũng đã tốt hơn.

Ở chợ dây đeo ngọc có nhiều loại, Mạc Du Tâm vẫn chọn màu đỏ, cô muốn Tiểu Nguyệt Lượng được hồng hồng hỏa hỏa, kiện kiện khang khang.

Cô liền mua nó rồi mượn cái bật lửa của nhân viên, tự mình bện dây. Mạc Du Tâm vốn khéo tay, rất nhanh sợi dây được bện thật đẹp mắt, phối cùng tiểu trư ngây thơ đáng yêu thì rất là hợp.

Mạc Du Tâm cất tiểu trư xong thì quay về trường, vội tới dưới lầu ký túc xá của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm gọi điện cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng làm thêm ở quán trà sữa vào buổi chiều, lúc này đang ở trong phòng chơi đùa với bảo bảo, bảo bảo đang ngồi trong lòng Tô Ngữ Băng chơi con hổ bông, nghe thấy di động của mẹ vang lên, ánh mắt bảo bảo sáng lên chỉ vào di động “nha nha nha” vài tiếng, nàng rất tò mò với cái hộp hình chữ nhật biết phát ra tiếng kia.

Tô Ngữ Băng b*** cười nhéo nhéo tay nhỏ của bảo bảo cười nói: “mẹ nghe rồi, vậy cùng nghe điện thoại nha, để xem là ai gọi đến cho chúng ta đây?”

Tô Ngữ Băng nói rồi cầm di động tới trước mặt bảo bảo, thấy số của Mạc Du Tâm gọi, khẽ cười nói với bảo bảo: “là người xấu gọi đến a, Tiểu Nguyệt Lượng muốn nghe không?”

Bảo bảo không hiểu Tô Ngữ Băng đang nói cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng nói tiếp “nha nha”, cái miệng nhỏ của bảo bảo một bên đáp lời, tay còn quơ quơ muốn lấy di động của Tô Ngữ Băng chơi.

Tô Ngữ Băng nghĩ một chút, chuyển điện thoại đến bên cạnh mặt bảo bảo.

Bảo bảo tò mò a, tuy nàng không biết đây là cái gì, nhưng nàng biết mẹ hay nói qua cái thứ này, cho nên bảo bảo học theo Tô Ngữ Băng hướng về điện thoại “nha nha nha” rồi lại “nha nha” cười vui vẻ, Tô Ngữ Băng cũng bị bộ dạng đáng yêu của bảo bảo chọc cười.

Mạc Du Tâm định nói qua điện thoại thì nghe thấy tiếng con nít manh manh gọi, trong lòng Mạc Du Tâm mềm nhũn, nước mắt xém chút rơi ra, vậy là âm thanh vừa rồi của Tiểu Nguyệt Lương sao?

Cô nghe tiếng cười vui vẻ của bảo bảo bên kia, chính mình cũng vui vẻ theo, vội nói với Tiểu Nguyệt Lượng bên kia: “Tiểu Nguyệt Lượng, mami là mami của con a, Tiểu Nguyệt Lượng có muốn mami không? nói mấy câu cho mami nghe một chút được không?”

Bảo bảo nghe thấy trong cái hộp có tiếng người nói, tuy nàng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy chơi thật vui, lại vừa cười vừa hướng vào điện thoại kêu “nha nha, ha ha, nha nha!”

Mạc Du Tâm vui đến phát điên, không ngờ mình có thể được nói chuyện với bảo bảo, mặc dù nghe không hiểu bảo bảo “nha nha” cái gì, nhưng Mạc Du Tâm cũng hài lòng.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo ôm điện thoại chơi không buông, bất đắc dĩ thả bảo bảo xuống giường nhỏ, nhân cợ hội lấy di động ra, nhét hổ bông vào cho bảo bảo ôm, coi như treo đầu dê bán thịt chó.

Bảo bảo mở to mắt, cái hộp chữ nhật trong tay đâu rồi? sao lại thành hổ bông rồi, nhìn lại mẹ bên kia, mẹ đang cầm cái hộp chữ nhật nói chuyện a, bảo bảo đưa hai tay lên quơ quơ với Tô Ngữ Băng kêu “nha nha nha!” dùng hành động biểu thị sự bất mãn của mình, đồng thời muốn đòi điện thoại lại chơi.

Phó Chi Đào thấy hết, nàng vội cười lên, Tiểu Nguyệt Lượng cũng thật đáng yêu, vội đi tới cầm trống lắc chơi với bảo bảo.

Tiểu Nguyệt Lượng chỉ là con nít, lực chú ý nhanh bị trống lắc hấp dẫn, quên mất muốn có di động chơi, ngược lại cùng Phó Chi Đào chơi trống lắc.

Tô Ngữ Băng lúc này mới nói chuyện với Mạc Du Tâm: “sao vậy? có chuyện gì tìm tôi sao?” nàng mới chơi cùng bảo bảo, lúc này âm thanh còn có tiếu ý.

Mạc Du Tâm muốn nói thêm hai câu với bảo bảo, kết quả lại bị đổi người rồi? “Ngữ Băng, Tiểu Nguyệt Lượng đâu? sao mình mới nói hai câu đã đi rồi a? cho mình nói thêm hai câu với con nữa đi.”

Trong giọng nói của Mạc Du Tâm có sự ủy khuất.

Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng nói: “cô có nói thì nghe hiểu Tiểu Nguyệt Lượng nghe có hiểu cái gì đâu, tôi vất vả mới lấy lại được điện thoại, không thể đưa cho Tiểu Nguyệt Lượng được, nếu không con sẽ đòi không chịu buông, có chuyện gì vậy?”

Mạc Du Tâm vừa mới nghe tiếng bảo bảo trong lòng còn chút ngứa ngáy, nghĩ đến tiểu tử kia đeo ngọc tiểu trư vào rồi nhất định rất đáng yêu, “thật ra cũng không có gì, mình khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng chút đồ trang sức, ngọc này cũng không tệ, muốn hỏi bạn có rảnh không? có thể xuống lầu lấy không?”

“Tự cô khắc?” Tô Ngữ Băng hơi nghi hoặc một chút hỏi, nhà nàng hơn phân nửa là kinh doanh ngọc, vì vậy Tô Ngữ Băng cũng không lạ gì với ngọc, hơn nữa cha nàng thường hay sưu tầm các loại ngọc, từ nhỏ đến lớn Tô Ngữ Băng cũng từng được thấy qua không ít loại ngọc mắc tiền, nhưng mà nàng lại không hề biết Mạc Du Tâm còn làm được cái này.

Mạc Du Tâm bên kia điện thoại cười một cái nói: “ừ, tự mình khắc, ngọc tiểu trư và dây đeo đều là mình bện, Ngữ Băng bạn xuống mang lên cho Tiểu Nguyệt Lượng nha.”

“Ừ được, để tôi xuống lấy lên.” Tô Ngữ Băng nửa tin nửa không đi ra ngoài, nàng thực tò mò không biết Mạc Du Tâm khắc được cái gì, nghề điêu khắc không giống như là cờ bạc, cờ bạc chơi hai ba ngày quen mánh khóe thì sẽ thu được tiền, nhưng mà điêu khắc là một nghề cần tích lũy kinh nghiệm nhiều năm, không thể một năm hay nửa năm là học xong được.

Tô Ngữ Băng lúc đi xuống thì thấy Mạc Du Tâm một thân váy còn trang điểm, vóc người Mạc Du Tâm vốn không tệ, ăn diện lên càng thêm nổi bật dáng người, mái tóc đen dài xõa bên vai, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, môi thoa son màu cam sứ càng tôn lên khí sắc của Mạc Du Tâm.

Mấy Omega đi vào ký túc thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng đi về phía Mạc Du Tâm, tâm tình cũng không vui còn lầm bầm: “ăn diện như vậy làm gì không biết? không phải nói không yêu đương nữa sao?”

Lúc này Mạc Du Tâm cũng xoay người lại, thấy Tô Ngữ Băng đi tới gần mình, cô mỉm cười đi về hướng Tô Ngữ Băng, nhìn bộ dạng Tô Ngữ Băng có vẻ không vui như lúc nãy nghe điện thoại, hơi nghi hoặc hỏi: “sao vậy? không thoải mái hả?”

Tô Ngữ Băng hồi thần, nhìn Mạc Du Tâm, “tôi không sao, cô mặc vậy tính đi đâu hả? còn trang điểm nữa?” Tô Ngữ Băng dùng giọng nói chuyện phiếm hỏi, dù sao giữa bạn bè hỏi đi đâu cũng là bình thường thôi, nàng chỉ quan tâm bạn bè một chút thôi.

Mạc Du Tâm cười một cái nói: “đi mua dây dù bện rồi xỏ vào ngọc tiểu trư cho Tiểu Nguyệt Lượng đeo, xong rồi mới đến tìm bạn.”

“Cô đi mua có sợi dây dù thôi mà trang điểm ăn diện như vậy đó hả?” Tô Ngữ Băng cảm thấy Mạc Du Tâm là một Alpha mà ngày càng ăn diện hơn cả một Omega.

Mạc Du Tâm cười đáp: “lần trước bận khắc ngọc, cả ngày mặc đồ bình thường, hết bận rồi nên mới mặc đẹp một chút không được sao? chỉ cần thấy vui là được rồi.”

“Ừ,” Tô Ngữ Băng cũng nhìn Mạc Du Tâm một hồi rồi nhạt nhẽo trả lời.

Mạc Du Tâm mang cái túi phúc nhỏ màu đỏ ra, lấy ngọc tiểu trư bên trong ra đưa cho Tô Ngữ Băng xem, “Ngữ Băng bạn xem nè, ngọc tiểu trư mình làm cho Tiểu Nguyệt Lượng có đáng yêu không?”

Tô Ngữ Băng nhìn ngọc tiểu trư dáng vẻ ngây thơ đáng yêu sửng sốt một hồi, sau đó liền cầm trên tay cẩn thận xem một chút, nghi ngờ hỏi: “cái này là cơ thực sự khắc sao?”

Mạc Du Tâm gật đầu mỉm cười, chăm chú nhìn Tô Ngữ Băng nói: “đương nhiên là mình khắc rồi, mấy hôm nay đi sớm về trễ là vì mình bận khắc đồ đó, phải rồi, nếu bạn không tin, có thể xem thử livestream của mình, trước đó mình có livestream khắc đồ á.”

Livestream? vẻ mặt Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm có chút kỳ quái.

Mạc Du Tâm bị chọc cho phát cười, giải thích nói: “ừ, tạm tin cô lần này, trước kia không có nghe nói cô biết điêu khắc?”

Trong lòng Mạc Du Tâm nói đương nhiên là nguyên thân không biết rồi, dù sao nguyên thân chỉ biết dùng thời gian quản lý câu dẫn phú bà mà thôi, làm gì biết điêu khắc? “à, trước kia bạn cũng đâu có hỏi a.”

Tô Ngữ Băng lại nhìn ngọc tiểu trư được điêu khắc hai mặt, bỏ ngọc vào túi phúc, “còn chuyện gì nữa không? tôi mang cái này về cho Tiểu Nguyệt Lượng đây.”

Mạc Du Tâm nghĩ một chút vẫn không nói, thật ra cô muốn hỏi có thể cho cô gặp mặt Tiểu Nguyệt Lượng không? nhưng lời đến miệng rồi lại xấu hổ không biết nói ra thế nào, thấy Tô Ngữ Băng cười một cái nói: “không có gì nữa Ngữ Băng, bạn cũng nhớ chú ý nghỉ ngơi nha, đừng làm thêm nhiều quá mệt lắm đó.”

“Ừ, biết rồi, tôi về trước đây.” Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút nói.

Thở dài, muốn gặp bảo bảo quá, nhưng mà ít nhiều cũng chuyển lời đến bảo bảo được rồi, Mạc Du Tâm không thể làm gì hơn là về phòng ký túc của mình.
 
Back
Top Bottom