Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách

Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 10



Một ngày nàng làm ba việc vặt, nhưng tiền lương không nhiều, cộng thêm tối còn đi bán rượu trích phần trăm, một ngày cũng chỉ kiếm được 300 tệ, Tô Ngữ Băng còn phải trả học phí, sinh hoạt phí, còn phải gánh toàn bộ chi tiêu của bảo bảo, còn có tiền thuốc men mỗi khi bảo bảo sinh bệnh, số tiền này nàng kiếm được căn bản là không tiêu.

Công việc mệt nhọc, học hành cũng không dễ dàng, còn phải chăm sóc bảo bảo, đôi khi Tô Ngữ Băng mệt cũng không đủ sữa cho bảo bảo bú, mua sữa bột thì cần nhiều tiền, đành phải cho bảo bảo uống nước cháo gà, cũng may bảo bảo ngoan ngoãn, dù là nước cháo gà cũng uống rất giỏi.

Nếu có bạn cùng phòng cho nàng tiền, Tô Ngữ Băng rất có thể đã bỏ học, nếu Mạc Du Tâm giả vờ tặng đồ đến rồi, vậy thì mình nhận thôi, dù sao mình cũng biết rõ Mạc Du Tâm là ai rồi, tuyệt đối sẽ không nhẹ dạ với cô ta nữa.

Tô Ngữ Băng lấy bộ đồ trong túi ra, đó là bộ đồ gấu con màu trắng đáng yêu, so với bảo bảo bộ đồ rộng hơn một chút, cũng không thể trách Mạc Du Tâm mua sai, bảo bảo bị suy dinh dưỡng, phát triển chậm, cho nên không lớn bằng đứa bé bốn tháng bình thường.

Phó Chi Đào nhìn bảo bảo so với bộ đồ còn nhỏ hơn, liền phun tào: "Mạc Du Tâm này đúng là vô tâm, mua đồ còn to hơn cả bảo bảo."

Diêu Thiến kéo áo Phó Chi Đào, ý bảo nàng đừng nói vậy khiến Tô Ngữ Băng đau lòng.

Phó Chi Đào cũng biết mình nói sai, liền nhỏ giọng xin lỗi Tô Ngữ Băng: "Ngữ Băng, xin lỗi nha, không phải mình cố ý nói cô ta."

"Mình hiểu, bạn nói đúng, nếu cô ta quan tâm bảo bảo, thì bảo bảo hơn bốn tháng rồi mới quan tâm chứ?" Tô Ngữ Băng nói xong vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, tựa như Mạc Du Tâm không liên quan gì đến nàng.

Tô Ngữ Băng lấy ra một lon sữa bột, dùng nước pha sữa cho bảo bảo, cầm bình sữa nhỏ ra tay một chút kiểm tra độ ấm, rồi mới đến bên giường nhỏ xem bảo bảo.

Bảo bảo mấy tháng đầu cũng không khóc nhiều, phần lớn thời gian đều ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, lượng cơm ăn rất nhiều, nhưng mà sữa của nàng cũng không đủ cho bảo bảo bú, Tô Ngữ Băng nhìn di động một chút, đoán chừng bảo bảo sắp dậy, ngồi cạnh giường chờ, quả nhiên không bao lâu bảo bảo liền mở mắt.

Bảo bảo hé đôi mắt nhỏ mở mịt nhìn cũng không khóc rống, hai mắt to không ngừng đảo quanh hốc mắt, hai cái tay ngắn không ngừng quơ quơ, như đang tìm cái gì.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo dậy, đứng lên xem bảo bảo, bảo bảo thấy mama đến rồi, hai tay quơ nhanh hơn, cái miệng nhỏ cũng muốn nói, nhưng lại không nói được gì, chỉ biết a a a vội vàng.

Khi thấy được bảo bảo, Tô Ngữ Băng mới lộ ra nụ cười trên mặt, bế bảo bảo lên, đùa với bảo bảo trong ngực: "Tiểu Nguyệt Lượng đói rồi a? ngoan, chúng ta đi ăn thôi, ăn xong thì mau lớn một chút a."

Tô Ngữ Băng nhìn bình sữa, ánh mắt tối sầm, nhưng vẫn cầm bình sữa cho bảo bảo bú.

Hai mắt bảo bảo tròn to nhìn chằm chằm cái bình, tuy nàng không biết trong bình là cái gì, nhưng cũng biết là đồ ăn cho nàng, ăn xong thì bụng sẽ không kêu ọt ọt nữa.

Bảo bảo dậy đã đòi ăn, đưa hai tay nhỏ lên muốn với bình sữa, Tô Ngữ Băng buồn cười trông coi bảo bảo, "được rồi, được rồi, tiểu quỷ tham ăn đừng nóng vội, cái này cho con uống."

Nói rồi, đưa núm cao su bình sữa hướng đến miệng bảo bảo, bảo bảo cố gắng há to miệng nhỏ, ngao ô một ngụm ngậm n*m v* cao su vào miệng, một bên dùng sức m*t sữa trong bình, một bên dùng tay nhỏ vịn bình sữa, hút mệt thì nghỉ thở một chút, rồi lại ăn tiếp.

Bộ dạng manh manh của bảo bảo liền manh hóa bốn cái nữ sinh trong ký túc.

Phó Chi Đào cười đi tới, nhìn bảo bảo một chút cười nói: "Tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng ta thật đáng yêu a, ăn cái gì cũng manh như vậy."

"Đúng vậy, Tiểu Nguyệt Lượng nhà chúng ta là đứa bé ngoan đáng yêu nhất," Diêu Thiến cũng mỉm cười.

Tô Ngữ Băng nhìn mấy người bạn cùng phòng với mình cười lắc đầu, trong lòng cũng bớt đi vài chuyện, bảo bảo mấy tháng đầu ngủ rất nhiều, mặc dù vậy nhưng Tô Ngữ Băng cũng cảm thấy thường xuyên ảnh hưởng đến bạn cùng phòng với mình, bảo bảo càng lớn khóc sẽ càng nhiều hơn, không tránh được chuyện này, nàng phải mau dành tiền, để thuê một căn phòng gần trường học.

Bên kia Mạc Du Tâm đưa đồ cho bảo bảo xong, quay về phòng ký túc dọn đồ của nguyên thân vứt đi, mua đồ mới.

Mặc đồ giống nguyên thân khiến Mạc Du Tâm cảm thấy khó chịu, phong cách của nguyên thân khác hẳn với cô, nguyên thân vì xây dựng hình tượng học bá thanh lãnh, nên quần áo đều là phong cách thiếu niên kiểu Nhật, nhưng Mạc Du Tâm đời trước là phong cách ngự tỷ, nếu mình đã đến đây rồi, vì thì phải là chính mình a, dựa theo sở thích của mình là làm thôi.

Mạc Du Tâm bật điện thoại thấy bên trong tiền không còn nhiều, cho nên mua đồ cũng tiết kiệm một chút, mua vài bộ thêm giày dép các thứ, không đến 10.000 tệ, cô thanh toán tiền cho chủ shop, nhờ họ mang đến dưới ký túc dùm, rồi tự mình mang về phòng ký túc.

Ban đầu Mạc Du Tâm dọn ra một đống đồ khiến không ít người chú ý, Giang Thiển các cô còn tường Mạc Du Tâm dọn ra ngoài ở cùng phú bà nào? kết quả 2h sau, Mạc Du Tâm lại mua bao đồ mang về, Giang Thiển cười không nổi, không phải dọn đồ ra ngoài ở sao? làm hại các cô vui vẻ hụt một hồi.

Mạc Du Tâm mắc chứng cưỡng chễ (OCD) quấn áo của mình thì muốn tự sắp xếp rõ ràng, chờ cô dọn xong mấy thứ này, cầm một bộ đồ mới vào phòng vệ sinh tắm gội.

Trần Qua đến kéo Giang Thiển: "ây, bà nói xem cô ta lại giở trò quỷ gì vậy? tôi nghe người ta đồn lúc chiều cô ta qua ký túc Omega, tặng hai túi đồ cho nhóm bạn phòng Tô Ngữ Băng, có ai đăng hình trong diễn đàn trường đó, hình như là sữa bột."

"Sữa bột? tên cặn bã đó không phải nói đứa nhỏ không phải con cô ta sao? có phải cô ta lại đi kiếm Tô Ngữ Băng gây chuyện nữa hay không?" Giang Thiển nói liền muốn vọt vào phòng vệ sinh đánh Mạc Du Tâm, tuy chuyện không liên quan đến cô, nhưng không có nghĩa là cô không ghét tên cặn bã Mạc Du Tâm này.

Trần Qua kéo Giang Thiển lại, "bà đừng nóng nảy, hình như cô ta tặng đồ thật đó, nhưng mà không có gặp được Tô Ngữ Băng, đồ đạc là bạn cùng phòng Tô Ngữ Băng mang về."

"Vậy cũng lạ à, cô ta dám quang minh chính đại tặng đồ sao? không sợ mấy phú bà của cô ta biết hả?" Giang Thiển cảm thấy kỳ quái.

Hai người nhìn nhau một hồi, cũng không hiểu được Mạc Du Tâm muốn làm cái gì.

Mạc Du Tâm cũng không để ý mấy chuyện này, thoải mái tắm rửa một cái, thay cái áo sơ mi cổ đứng, cùng chiếc quần jean ống rộng, phối cùng đôi giảy bóng chày màu trắng, phong cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau, hơn nữa Mạc Du Tâm còn trang điểm rất tinh xảo, khác hoàn toàn với phong cách trong treo lạnh lùng của nguyên thân.

Khuôn mặt hiện tại của Mạc Du Tâm rất đẹp, nhưng nguyên thân lại thích mặc đồ trang nhã giả vờ trong trẻo lạnh lùng, Mạc Du Tâm thì lại trang điểm câu nhân hơn, từ thiếu nữ thanh thuần liền biến thành ngự tỷ lười biếng gợi cảm.

Cho nên Mạc Du Tâm vừa ra khỏi phòng vệ sinh, Giang Thiển có cảm giác mình nhận nhầm người.

Mạc Du Tâm buồn cười nhìn ba người bạn cùng phòng trông mình chằm chằm, trừng mắt chọc ghẹo nói: "mình biết mình rất hoàn mỹ, bất quá cũng đâu cần nhìn mình chằm chằm như vậy."

"Cô thôi đi nha, tôi có mù cũng chướng mắt cô," Giang Thiển trợn mắt sắp bay lên trời rồi.

Mạc Du Tâm thấy mình chọc Giang Thiển phát cáu, liền cười đắc ý, mấy người bạn cùng phòng này với cô thật thú vị, bọn họ cũng không phải người xấu, cho dù không vui, cũng là do nguyên thân cặn bã, nhưng không liên quan gì đến cô a.

Mạc Du Tâm cầm di động, ngồi vào bàn dưới giường xem tin tức, cô định đăng ký kênh livestream, chờ ngày mai mua đồ livestream về, thì bắt đầu kiếm tiền mua sữa bột cho bảo bảo.

Đời trước cô là độc thân cẩu, vì cảm thấy mình quá hoàn mỹ không ai xứng được, một cảm thấy tình cảm thực sự phiền phức, còn không bằng mỗi ngày chơi với mấy cục đá, ăn uống cũng vui vẻ, cho nên đời trước cô căn bản không có yêu đương, hay dự định kết hôn, đời này cũng giống như vậy, nếu hiện tại có thêm đứa con rồi, vậy thì phải chăm sóc con cho tốt, giúp nguyên thân cặn bã chùi đít, sau đó bản thân sẽ tiêu sái sống qua ngày.

Mạc Du Tâm tìm diễn đàn livestream, cô không biết đại học Tây Ninh có diễn đàn đang vì Mạc Du Tâm mà cả một buổi chiều sập hết bốn năm lần, có nhiều người bị lỗi không vào được, chỉ thấy màn hình hiển thị: diễn đàn đang hoạt động hết công suất, xin mời bạn thử lại.

Lý Tân Khiết may mắn vào được, thì thấy trên diễn đàn có một bài post mới, tiêu đề là: Alpha tuyệt mỹ đã có con!!! mami đứa nhỏ là cô ấy!

Diễn đàn trường học là diễn đàn ẩn danh, hiện tại bài post đang đứng đầu, dưới bài post còn viết thêm dòng chữ màu đỏ.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 11



Lâu 1: Mạc Du Tâm bọc bá thanh thuần bị lộ, dưới ký túc Omega tặng đồ con nít, bên dưới có bằng chứng.

Hình một: Mạc Du Tâm cầm theo hai túi đồ nói chuyện với ba người bạn cùng phòng Tô Ngữ Băng.

Hình hai: Mạc Du Tâm cầm điện thoại của a di quản túc gọi đi.

Hình ba: Diêu Thiến cầm sữa bột, Mạc Du Tâm cùng hai người khác xem.

Hình bốn: Diêu Thiến cầm tã lót, Mạc Du Tâm, Phó Chi Đào, Trương Hiểu Kỳ 3 người xem.

Lầu 2: tôi là lâu chủ, lầu 7 ký túc Omega ngành tài chính có một đứa bé mọi người đều biết, đứa nhỏ là còn của Tô Ngữ Băng lớp 312, đại khái nửa năm trước lúc Tô Ngữ Băng mang thai đã có người đồn đứa bé là con của Mạc Du Tâm, khi đó Mạc Du Tâm hoàn toàn phủ nhận, hơn nữa còn có người đồn đứa nhỏ là do Tô Ngữ Băng lêu lổng sinh ra, hiện tại chân tướng rõ ràng. Mạc Du Tâm đã đưa đồ cho bạn cùng phòng của Tô Ngữ Băng, đó là sự thật, tôi tin mọi người sẽ không còn mờ mắt nữa!!!

Lầu 3: ăn dưa.

Lầu 4: hình như tôi có nghe chuyện này rồi, không ngờ đứa bé là con của Mạc Du Tâm?

Lầu 5: sao giọng điệu lâu chủ có vẻ hả hê nhỉ? hơn nữa, Mạc Du Tâm mang đồ cho bạn cùng phòng của Tô Ngữ Băng thì nhất định phải là con của Mạc Du Tâm sao? lỡ như Du Tâm có lòng tốt muốn mua cho đứa bé thì sao?

Lầu 6: đồng ý với lầu trên, ai không biết Mạc tỷ tỷ là người thế nào, học bá chính trực, đứa bé sao có thể là của cô ấy được, chắc chắn là người đố kỵ với tỷ tỷ, muốn hại tỷ tỷ.

Lầu 7: hai lầu trên chắc là Omega rồi, làm ơn đi, đó là nữ cặn bã á, mấy người cảnh giác chút đi, đừng để tam quan đi theo ngũ quan.

Lầu 8: phải đó, chỉ có Alpha chúng tôi là thấy rõ, lâu chủ nói vậy có hình chụp Tô Ngữ Băng không?

Lầu 9: tôi có đây, để tôi đăng.

Trong hình là Tô Ngữ Băng đang ở giảng đường, cúi thấp đầu viết bài, nhưng chỉ có gò má, nhưng cũng thấy rõ được là một Omega tướng mạo thanh thuần.

Lầu 10: cái đờ mờ, Tô Ngữ Băng đẹp vậy à, cô ấy có con là vì làm loạn sao? sao cô ấy không làm với tôi a, cùng Alpha ra ngoài làm hoang là sao? Tô Ngữ Băng thấy tin nhắn này thì mau gọi cho tôi nha, đứa con tiếp theo của cô có chỗ dựa rồi đó.

Lầu 11: đệt, lầu trên miệng nghiệp quá, tôi chỉ nói thêm tôi nữa nha, dù sao cũng loạn quá, thêm vài người tôi cũng không quan tâm.

Lầu 12: nói đi nói lại, mấy đứa bạn cùng phòng Tô Ngữ Băng vóc dáng cũng không tệ a, nếu bọn họ cũng làm loạn như Tô Ngữ Băng thì cứ đến tìm tôi.

Lầu 13: chia tôi một đứa với.

Lầu 14: mấy tên lầu trên thật quá dâm, ghê tởm, tôi muốn ói luôn.

Lầu 15: lầu trên giả tốt cái gì? tôi không tin bạn không động tâm? giả vờ cái gì.

...

Bài post này khiên Giang Thiển các cô nhìn thấy đã hơn 2000 lầu rồi, bên trong có một số khinh bỉ dùng ý dâm với Tô Ngữ Băng và bạn cùng phòng của nàng, có lời nói càng khó xem hơn, hạ lưu đến nỗi khiến người ta không tin được lại có những người xa lạ đầy ghê tởm đến vậy.

Giang Thiển nhìn qua Mạc Du Tâm đang ngồi trước bàn chơi di động, cơn tức liền vọt lên cao, cô bước tới cạnh Mạc Du Tâm, nghiến răng nói: "cô hay quá ha, trong diễn đàn mắng chửi Tô Ngữ Băng và bạn cùng phòng nàng tơi tả rồi, cô còn không biết ngại ở đây chơi di động hả?"

"Diễn đàn gì?" Mạc Du Tâm mới đến thế giới này không lâu, đời trước cô rời xa trường đại học đã lâu, đã sớm không biết diễn đàn là thứ gì rồi.

Giang Thiển nhăn mày đưa di động qua, nổi trận lôi đình nói: "cô xem cho kỹ đi, cô khiến người ta bị hại thành cái dạng gì?"

Mạc Du Tâm cầm di động, nói tiếng cám ơn, bắt đầu xem bài post trong diễn đàn, trong bài nói về mình và Tô Ngữ Băng, hơn nữa không biết vì sao, Mạc Du Tâm cảm giác kẻ post bài này không có ý tốt, nhìn như vậy có vẻ như rất hả hê.

Cô ngưng mi xem bài post, càng xuống dưới nội dung càng khó coi, vì là diễn đàn nặc danh, mọi người không lo phải để lộ thông tin ra ngoài, cho nên ý xấu cũng phóng đại nhiều lần, mắng nguyên thân không tính, nhưng sỉ nhục cô xong còn mắng luôn nữ chủ và bạn cùng phòng của nữ chủ, tính ra so với nguyên thân còn nhiều hơn, Mạc Du Tâm không biết là ai khiến cho mọi chuyện như vậy.

Cô muốn dùng laptop, lại phát hiện laptop của nguyên thân là được phú bà mua cho, hiện tại đã trả cho người ta rồi, Mạc Du Tâm đứng dậy lo lắng nói với Giang Thiển: "Giang Thiển, bạn cho mình mượn laptop dùng một chút được không? mình muốn tra thử IP người đăng bài post này."

Giang Thiển ban đầu cũng không muốn cho Mạc Du Tâm mượn, cô sợ Mạc Du Tâm làm bẩn đồ mình, nhưng mà chuyện này hình như không phải Mạc Du Tâm làm, hơn nữa cô cũng đồng tình với Tô Ngữ Băng và bạn cùng phòng của nàng, do dự một chút rồi đem laptop trên bàn cho Mạc Du Tâm mượn.

"Cảm ơn," Mạc Du Tâm nói cảm ơn rồi mở laptop lên, dùng số di động của nguyên thân đăng nhập diễn đàn, sau đó thì gọi cho cảnh sát, "xin chào, là cục cảnh sát Tây Ninh thị sao? tôi muốn báo án, trong trường học chúng tôi có một diễn đàn nặc danh, có một người đã đăng bài viết chửi rủa tôi và bạn bè của tôi, gây tổn hại nghiêm trọng đến quyển danh dự và quyền chân dung (hình ảnh), hy vọng cảnh sát khởi tố vụ án....."

Ba người trong phòng không ngờ Mạc Du Tâm lại làm như thế, không báo cho trường học trước mà lại báo cho cảnh sát ngay.

Mạc Du Tâm làm vậy là có suy nghĩ của mình, diễn đàn là của trường học, bình thường nhân viên ký thuật quản lý diễn đàn có thể đổi từ nặc danh thành thực danh công khai, cho nên muốn tìm người có miệng đầy cứt không khó, khó khăn chính là cách xử lý phía sau, bình thường trường học chỉ dùng cách xử lý cảnh cáo với những sinh viên kia, để tránh ảnh hưởng đến hình tượng trường học, cuối cùng người tổn thương vẫn bị tổn thương, nhưng kẻ tung tin đồn bậy lại không bị xử phạt.

Mạc Du Tâm không muốn như vậy, nếu những người đó miệng bẩn như vậy rồi, còn không tôn trọng người khác, vậy thì mình sẽ bắt hết những kẻ giòi bọ này, đem ra phơi dưới ánh mặt trời, để xem kẻ lẩn trốn trong diễn đàn nặc danh có ý tưởng bậy bạ ghê tởm kia là ai.

Mạc Du Tâm dùng laptop thao tác một chút, vẫn không tra được là ai post bài, cô đành hy vọng vào cảnh sát, mới báo án xong rồi, còn lại chờ cảnh sát kỹ thuật phân loại rồi đến xem thôi, ước chừng chục phút là đến trường.

Mạc Du Tâm đăng ký lầu 2358 gõ một dòng chữ: tôi là Mạc Du Tâm, những lầu bịa đặt chửi bới người khác tôi đã báo án xử lý, tiếp theo tôi sẽ mời luật sư tố tụng những người liên quan bịa đặt, phỉ báng, nói lời độc ác, cuối cùng đứa bé thực sự là con của tôi và Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng nữ sĩ không giống như lời các lầu đã nói, dùng ngôn ngữ làm nhục nàng, tôi sẽ thêm vào tố tụng, diễn đàn nặc danh không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật, cũng không phải chiến trường để các người tùy ý phỉ báng người khác.

Mạc Du Tâm nhanh chóng gõ xong dòng này, cô tắt laptop trả máy cho Giang Thiển, ánh mắt thành khẩn nói với Giang Thiển: "cảm ơn bạn, Giang Thiển, nếu bạn không nói cho mình biết, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn, mình thì không sao cả, gieo gió thì gặt bão thôi, nhưng Ngữ Băng và ba người bạn cùng phòng vô tội, mình không thể khiến bọn họ bị người khác nói như vậy được, các bạn có ai biết chỗ nào có công ty luật sư không?"

Giang Thiển nghe Mạc Du Tâm nói mà ngẩn người, Mạc Du Tâm từ khi nào thành người rồi?

Trong nhà Giang Thiển kỳ thực có công ty luật, mọi người trong phòng đều biết, nhưng nguyên thân với bạn cùng phòng quan hệ không tốt, cho nên trong sách không nói đến chuyện này, Mạc Du Tâm cũng không biết, hiện tại cần có một luật sư giúp cảnh sát lấy bằng chứng theo quy trình.

Giang Thiển là người mặt lạnh thiện tâm, nhiệt tình, suy nghĩ một chút liền nói: "nhà tôi có công ty luật, cô muốn mời luật sư sao?"

Mạc Du Tâm gật đầu, "vậy bạn có thể mời giúp mình một luật sư có kinh nghiệm xử lý việc này không? bạn yên tâm, lúc trước mình đổ thạch trúng, kiếm được chút tiền, có thể trả nổi phí, chuyện đang khẩn cấp, nếu không được thì không sao, hôm nay bạn đã giúp mình nhiều rồi." Mạc Du Tâm nói xong liền mở di động cho Giang Thiển xem số dư 130.000 của mình.

Giang Thiển cũng không để ý đến Mạc Du Tâm làm gì, nhưng mà hôm nay Mạc Du Tâm nói chuyện thành khẩn, đây cũng là Mạc Du Tâm sau khi ộ nguyên hình, Giang Thiển lần đầu cảm thấy Mạc Du Tâm có hình người, hơn nữa cũng không phải miễn phí, công ty luật thắng kiện nhà cô cũng kiếm thêm được tiền, Giang Thiển thở dài chuẩn bị giúp đỡ, "được rồi, tôi tìm giúp cô một luật sư qua đây, bất quá không phải vì cô, tôi cảm thấy Tô Ngữ Băng và bạn cùng phòng của cô ấy quá thảm rồi, người tốt không dễ báo đáp a."

"Cảm ơn bạn Giang Thiển." Mạc Du Tâm cười thành khẩn.

Ngược lại khiến cho Giang Thiển cảm thấy kỳ lạ, cô mở di động nói tình huống với mẹ, mẹ cô liền phái một luật sư rảnh rỗi không án đến, Giang Thiển nhận được số liên lạc của luật sư mẹ gửi, định nhắn cho Mạc Du Tâm, thì nhớ ra mình đã xóa số Mạc Du Tâm từ lâu, lại không tình nguyện nói với Mạc Du Tâm: "số di động của cô là số mấy, tôi gửi số di động luật sư qua cho cô."

Mạc Du Tâm cười cười, bạn cùng phòng này của cô đúng là người trong nóng ngoài lạnh a, "số di động của mình là 1990318xxxx, cảm ơn bạn Giang Thiển, chờ xong việc rồi mình mời mọi người ăn cơm."

Giang Thiển trừng mắt Mạc Du Tâm một cái, mạnh miệng nói: "nói không phải là muốn giúp cô đâu, tôi không ăn chung với cô đâu, được rồi, gửi số qua cho cô rồi đó, cô liên hệ nàng cùng chờ cảnh sát đến lấy bằng chứng đi."

"Được, mình xuống ngay." Mạc Du Tâm cũng không chờ, trong từ điển của cô không có hai chữ chịu thiệt, hiện tại có người tìm đến cửa, Mạc Du Tâm không tính như vậy quá có lợi cho kẻ rảnh rỗi gây sự kia rồi.

Cô đi ra cổng trường học, vừa liên lạc với luật sư nói rõ tình huống, Mạc Du Tâm đời trước cũng gặp qua sóng to gió lớn, bản thân đổ thạch cũng rất nguy hiểm, thỉnh thoảng có vài thế để mắt đến, Mạc Du Tâm dựa vào thân thủ của mình, nhiều lần thoát chết, về sau mới đổi nghể làm điêu khắc ngọc.

Cô nói rõ tình huống với luật sư, trùng khớp rõ ràng, rất nhanh luật sư liền hiểu nguyên nhân chân tướng.

Vì lúc Mạc Du tâm báo cảnh sát nói tình huống nghiêm trọng, còn nói bài post có ý xấu, nên cảnh sát cũng không dám chậm trễ, tốc độ chạy đến cũng nhanh, dù sao nếu sinh viên xảy ra chuyện, sẽ tạo thành dư luận lớn trong xã hội, còn ảnh hưởng đến nhiều mặt khác.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 12



Mạc Du Tâm theo cửa trường học đi ra, dọc đường đi không ít người nhìn về phía cô, có cười trộm, có tiếc nuối, có quay video lén.

Mạc Du Tâm mặc kệ bọn họ, cô đứng ngoài cổng trường chờ cảnh sát đến.

Ký túc bên phía Tô Ngữ Băng cũng ồn ào theo, Phó Chi Đào bị bạn cùng lớp nhắc lên diễn đàn trường xem tin tức, nàng mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

Phó Chi Đào vội cầm di động đưa cho Tô Ngữ Băng xem: "Ngữ Băng, chuyện của bồ và Mạc Du Tâm bị người khác công khai trên diễn đàn rồi, còn có người chụp hình chúng ta đăng lên diễn đàn nữa."

Tô Ngữ Băng mắt lạnh, lấy di động của Phó Chi Đào xem, càng xuống dưới bài post thì comment càng khó coi, cố một số cũng bênh vực nhưng lại quá ít, phần đông đều là những lời mang suy nghĩ tục tĩu, và d.âm t.ặc với các nàng.

Sắc mặt Tô Ngữ Băng ngưng trọng, nàng bị tên cặn bã kia lừa cũng không có gì để nói, hơn một năm nay lời đồn trong trường với nàng chưa hề dừng lại, nhưng mà các bạn cùng phòng với nàng vô tội a, họ không chỉ giúp mình thật nhiều, thậm chí còn cùng mình đi đàm luận với lãnh đạo nhà trường, nếu không đến giờ nàng và bảo bảo cũng không có chỗ mà ở.

Nàng không thể vì chuyện như vậy khiến cho các bạn cùng phòng bị liên lụy, lập tức dùng di động của mình báo cảnh sát, vì toàn sở cảnh một khu, nghe máy cùng là một người vừa mới tiếp Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng bình tĩnh đem chuyện xảy ra trên diễn đàn thuật lại một lần.

Cảnh sát nghe máy bên kia trả lời: "bạn sinh viên là vậy a, vừa rồi trong trường bạn cũng có một bạn sinh viên khác đã báo cảnh sát rồi, vừa rồi báo xong cô ấy có để lại danh tính, tên là Mạc Du Tâm, cảnh sát bên chúng tôi đang đến, chắc cũng sắp tới rồi, nếu bạn không có chuyện gì có thể đến xem nhé."

"Được, phiền ngài, gặp lại sau." Tô Ngữ Băng khách khí nói vài câu, cúp máy.

"Sao rồi Ngữ Băng? vừa rồi bồ trực tiếp báo cảnh sát? không nói với trường học có sao không đó?" Diêu Thiến ở bên cạnh hỏi.

Tô Ngữ Băng lắc đầu, ở một bên vội thay đồ, "vừa rồi cảnh sát nói, Mạc Du Tâm đã báo án rồi, lúc này đang đến, mình đến đó xem thử, Thiến Thiến bạn trông bảo bảo giúp mình."

"Ngữ Băng mình đi cùng bồ nha, mắc công Mạc Du Tâm lại giở trò, bồ có nghĩ chuyện này là do Mạc Du Tâm làm không?" Phó Chi Đào cũng không hiểu vì sao Mạc Du Tâm đột nhiên có lương tâm, đến tặng đồ cho bảo bảo, dù sao trước đó khi Ngữ Băng còn khó khăn, Mạc Du Tâm có bao giờ để ý đến Ngữ Băng và bảo bảo đâu.

Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút, lắc đầu vừa đi vừa nói chuyện với Phó Chi Đào, "không phải đâu, chuyện này ảnh hưởng lớn đến hình tượng của cô ta, bồ cũng biết cô ta mà, cô ta luôn coi trọng hình tượng học bá thanh lãnh của mình, không thể kéo chúng ta vào rồi tự hủy như vậy được, dù sao cô ta còn phải đi câu phú bà khác mà."

"Cũng đúng, vậy xem ra trong trường có người không ưa cô ta rồi, nhưng không ưa thì thù Mạc Du Tâm thôi, vì sao còn đăng hình chúng ta lên mạng làm gì? bài post này hơn 2000 lượt xem rồi, toàn bộ đều ỷ là diễn đàn nặc danh nên bộc lộ bản chất comment dâm tục vô cùng." Phó Chi Đào không cam lòng nói.

Khi hai người đến cửa trường học, Mạc Du Tâm đang cùng luật sư nói chuyện với cảnh sát, Mạc Du Tâm đã liên lạc với đạo viên và viện trưởng, yêu cầu nhân viên phụ trách diễn đàn phối hợp điều tra với cảnh sát.

Mạc Du Tâm cúp máy, cô cũng nghe rõ giọng viện trưởng không vui, hẳn là trách cô không nói trước với viện trưởng mà đã gọi cho cảnh sát.

Cô quay mặt thấy Tô Ngữ Băng cách đó không xa đang đi đến, Mạc Du Tâm liền đón, ngay lúc Phó Chi Đào định nói thì lại nói trước một bước: "Ngữ Băng, mình đã báo tình huống cụ thể với cảnh sát rồi, mình còn tìm luật sư đến đây, vụ kiện này những ai comment bên trong đó mình sẽ để luật sư khỏi tố toàn bộ, để bọn họ phải bồi thường thiệt hại cho quyền chân dung, quyền danh dự, nếu bạn và các bạn cùng phòng còn yêu cầu khác thì cứ nói với luật sư, chuyện này cần xử lý sớm cho gọn, nếu không để lâu sẽ thành chuyện xấu với mọi người, xin lỗi nha, mình thực sự không ngờ có người rảnh đến vậy, còn chụp mấy hình này, mình thực sự chỉ muốn tặng chút đồ cho bảo bảo thôi."

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm, lạnh lùng nói: "biết rồi, hai chúng ta đi theo một lúc đi."

"Đi thôi, theo mình nè." Mạc Du Tâm nói rồi đưa Tô Ngữ Băng và Phó Chi Đào qua bên phía cảnh sát.

Ban đầu Phó Chi Đào muốn mắng Mạc Du Tâm vài câu để xả giận, cuối cùng Mạc Du Tâm lại nói đúng lý, thậm chí suy nghĩ còn chu đáo hơn các nàng, đến cả luật sư cũng mời rồi, hơn nữa Mạc Du Tâm còn nói xin lỗi, điều này khiến Phó Chi Đào thực sự không mắng ra miệng được, chỉ có thể lời đến bên môi đành nuốt về.

Mọi người đến trước mặt cảnh sát, Mạc Du Tâm đơn giản giới thiệu Tô Ngữ Băng và Phó Chi Đào, "cảnh sát Triệu, hai bạn này đều là người bị hại trong bài post kia, chúng tôi muốn theo anh đi lấy chứng cứ, anh xem có được không?"

Người gọi là cảnh sát Triệu là nam nhân hơn 30, còn mang theo 3 viên cảnh sát khác, vì tương đối quan trọng sợ tin tức truyền ra trở thành điểm nóng sự kiện, cho nên cảnh sát đến cũng nhiều.

"Được, hai bạn học này đi theo đi, thuận tiện làm biên bản luôn." cảnh sát Triệu gật đầu nói.

"Được, cảm ơn anh, cảnh sát Triệu." Mạc Du Tâm cười một cái nói.

Vì vậy ba người Mạc Du Tâm cùng bốn cảnh sát đến phòng quản lý mạng của trường, vài phòng làm việc của diễn đàn, lúc Mạc Du Tâm đến, viện trửng Hướng Tư Viễn cùng đạo viên Triệu Tịnh và nhân viên quản lý diễn đàn trường đều có mặt.

Viện trưởng thấy cảnh sát đến liền tiếp đón, "cảnh sát đồng chí à, thực sự ngại quá, để mọi người đến đây một chuyến."

"Không sao, là việc chúng tôi mà, số liệu thực danh trong diễn đàn nặc danh của trường cần phải lấy, trước tiên để nhân viên làm việc một chút, sau đó nhân viên kỹ thuật của chúng tôi sẽ kiểm tra." cảnh sát Triệu nói với Hướng Tư Viễn.

Hướng Tư Viễn nặn ra một nụ cười, nói với cảnh sát Triệu: "cảnh sát Triệu à, chuyện này có thể để nội bộ trường học chúng tôi tự xử lý không? dù sao chuyện này đều liên quan đến sinh viên, nên xử phạt chúng tôi sẽ sử phạt, nên đuổi học chúng tôi sẽ đuổi học, ngài xem xử lý như vậy được không?"

Cảnh sát Triệu nhìn Hướng Tư Viễn một chút nói: "đúng là trong trường có phát sinh chuyện này, nhưng chúng tôi phải làm theo quy định, bình thường mấy chuyện này có thể tự hòa giải điều tiết với nhau là chính, nhưng phải xem người trong cuộc có đồng ý hay không, để xem mấy sinh viên kia có đồng ý không đã."

Hướng Tư Viễn vội nói: "được a cảnh sát Triệu, thật ra tôi cũng có ý này, chúng tôi xử lý sinh viên thì sẽ xử lý, thật ra cũng đúng mục đích mà."

Nói chuyện với cảnh sát xong, Hướng Tư Viễn lại đưa mắt nhìn về phía Mạc Du Tâm các nàng: "các bạn học, chuyện diễn đàn nặc danh là do nhà trường không quản lý tốt, từ hôm nay trở đi tôi và lãnh đạo trường sẽ xem xét, đem diễn đàn nặc danh đổi thành tên thật, còn những lời nhục mạ ảnh hưởng đến các bạn, tôi sẽ nói với hiệu trưởng, nhất định xử phạt nghiêm túc, đối với tình tiết nghiêm trọng này, đến lúc đó sẽ cho bọn họ đến trước mặt xin lỗi các bạn."

Mạc Du Tâm liếc nhìn viện trưởng, quả nhiên cách xử lý của trường học không ngoài dự đoán của cô: "thật ngại quá viện trưởng, tô thấy những lời bình luận của mấy người này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần và thể xác của tôi, xin lỗi và xử phạt là quá nhẹ, nhưng mấy lời công kích nhục mạ này đối với chúng tôi có tính tổn thương thực sự, tôi đã mời luật sư rồi, sẽ tiến hành yêu cầu khỏi tố bồi thường thiệt hại với những người dùng ngôn ngữ công kích nhục mạ này."

Sắc mặt Hướng Tư Viễn liền khó coi: "đều là sinh viên cùng trường, cô khởi tố như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự trường học, bạn học Mạc, em suy nghĩ lại một chút đi a, quay về tôi sẽ nhờ đạo viên nói chuyện với em ha."

"Hướng viện trưởng, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, danh dự trường học chính là danh dự, vậy chúng tôi đáng bị nhục mạ sao? tôi phải khỏi tố những người này yêu cầu bồi thường, nếu ngài vì vậy mà có thành kiến với tôi, tôi sẽ phản ứng với lãnh đạo nhà trường, dù sao tôi cũng không còn gì phải sợ cả, cuối cùng còn có thể tìm truyền thông đến phỏng vấn."

Mạc Du Tâm nói thật, hơn nữa cô cũng không hứng thú với bài vở hiện tại, dù trường học có vì nguyên nhân này đuổi học cô thì cô cũng không có gì hối hận, ngược lạ trường học cũng không thể vì chuyện này mà đuổi học cô được.

Sắc mặt Hướng Tư Viễn dần khó coi, trừng Mạc Du Tâm, bỏ đi, chuyện đã như vậy cảnh sát cũng đồng ý hòa giải rồi, nhưng đương sự không muốn a, vậy hắn có chờ cũng không còn ý nghĩa nữa.

Mạc Du Tâm nhìn Hướng Tư Viễn bỏ đi vẫn bình tĩnh như cũ, ngược lại còn cùng với luật sư làm mọi việc cẩn thận hơn.

Cảnh sát lấy bằng chứng xong, rồi cùng mấy người Mạc Du Tâm ghi chép, còn lại nhân viên kỹ thuật đã lấy hết thông tin rồi, sau đó phê bình với những người liên quan.

Sau khi Mạc Du Tâm ra ngoài, đi chậm lại cùng với Tô Ngữ Băng và Phó Chi Đào, Mạc Du Tâm suy nghĩ một chút, chuyện này liên quan rất lớn đến cô, người đăng bài này không chỉ nhắm vào cô, nếu không phải nhắm vào Tô Ngữ Băng thì sao lại đem cả bạn cùng phòng của nàng đào lên nói như vậy.

Nghĩ đến những chuyện xấu mà nguyên thân đã làm, Mạc Du Tâm nghĩ hay là nên nói tiếng xin lỗi với Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng chỉ nhìn cô một chút, không định nói gì, cùng Phó Chi Đào rời đi.

Mạc Du Tâm nhìn hai người đi xa thở dài, cô muốn livestream thì cần có laptop, dụng cụ livestream, trong tay mình còn 130.000 tệ quả thực còn thiếu một chút.

Cùng lúc đó, ký túc Beta nam, Diêm Phương Bình cắn răng nhìn diễn đàn, hắn học chung lớp tài chính 312 với Tô Ngữ Băng, đơn phương thích Tô Ngữ Băng, lúc trước vì gia thế nên không dám đến gần Tô Ngữ Băng, còn hiện tại thấy Tô Ngữ Băng đáng thương như vậy, hắn lại dấy lên hy vọng, nếu mọi người đều biết chuyện của Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm, vậy thì mọi người sẽ không ai để ý đến một Omega có con nữa, như vậy đến lúc đó Tô Ngữ Băng có thể sẽ để mắt đến hắn.

Diêm Phương Bình lộ ra nụ cười vui vẻ trên mặt, sau đó lại nghe đám bạn cùng phòng nói: "bên ngoài có xe cảnh sát đến, ồn ào lắm luôn, nghe nói hình như là vì chuyện bài post trên diễn đàn."
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 13



Diêm Phương Bình cười không nổi nữa, diễn đàn nặc danh trường học vẫn luôn nặc danh mà, cho dù là cãi nhau thì đa phần trường học đều không quản, thực sự là bị sinh viên làm phiền quá mắc, thì mới gọi lên xử lý cảnh cáo kỷ luật sinh viên gây chuyện mà thôi, Diêm Phương Bình cũng không ngờ lúc này lại có cảnh sát đến.

"Ông nói cái gì? cảnh sát sao lại tới? diễn đàn nặc danh không phải luôn ồn ào như vậy sao? sao cảnh sát lại đến được?" Diêm Phương Bình cố gắng để giọng mình nhẹ xuống, tựa như đang hóng chuyện.

"Chắc là Mạc Du Tâm báo cảnh sát, tôi thấy cô ta đứng ở cổng trường chờ cảnh sát, à phải rồi, bên cạnh cô ta còn có Tô Ngữ Băng nữa." người bạn cùng phòng đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy.

Diêm Phương Bình vừa nghe Tô Ngữ Băng ở bên cạnh Mạc Du Tâm, răng cũng muốn cắn nát, Mạc Du Tâm tốt vậy sao? đã bị bỏ một lần rồi, Tô Ngữ Băng còn sáp lại, không chịu nhìn lại mình sao, ánh mắt Diêm Phương Bình muốn phun ra lửa.

Cái này khiến bạn cùng phòng của hắn cũng thấy sợ, "Diêm Phương Bình ông sao vậy? cái đờ mờ, ông đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nha, đáng sợ quá."

"À không có gì, tại thấy lạ sao Tô Ngữ Băng còn qua lại với tên cặn bã kia thôi." Diêm Phương Bình vội hoàn hồn, biểu tình trên mặt thu lại.

Bạn cùng phòng đứng một bên thay dép nói: "ai mà biết, chắc là vóc dáng Mạc Du Tâm đẹp thôi, nói đến hôm nay Mạc Du Tâm trang điểm không giống trước kia nha, dù sao thấy cô ta vẫn rất xinh đẹp, khó trách đám Omega kia mê muội, tôi còn phải nhìn đến mấy lần."

Mạc Du Tâm cũng không biết hại các nàng là ai, còn lại là biết từ luật sư và bên khởi tố, lúc này cô đã mua xong laptop, rồi đến tiệm bán dụng cụ livestream, mua đồ về livestream.

Lớn nhỏ cũng vài bao đồ, Mạc Du Tâm bắt xe về trường, ngoài cổng trường mọi người phải đăng ký bảng số xe, Mạc Du Tâm xuống xe ghi danh một chút, lúc này mới lên xe ngồi lại, dặn tài xế chạy tới dưới lầu ký túc xá.

Mạc Du Tâm lên lầu khiến nhiều Alpha trong lầu tò mò nhìn theo, mang theo hai túi lớn xách về phòng ký túc.

Giang Thiển thấy Mạc Du Tâm đã quay về, định hỏi tình hình sao rồi, nhưng mà quan hệ giữa cô và Mạc Du Tâm không được tốt lắm, cô cũng không muốn hạ mặt hỏi Mạc Du Tâm trước, đành phải ngồi trên bàn gõ ngón tay, khiến cho Mạc Du Tâm để ý đến.

Mạc Du Tâm buông hai túi đồ lớn xuống, rồi mới nói với bạn cùng phòng: "vừa rồi cảnh sát và lãnh đạo trường cũng đến rồi, lãnh đạo trường có ý muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nói là sẽ xử lý sinh viên vi phạm, ý cảnh sát cũng để tự giải quyết hòa giải, dùng giáo dục làm chính, nhưng mà mình đã nói chuyện với luật sư rồi, sẽ tố tụng những lời nói quá khích, yêu cầu bọn họ bồi thường, Giang Thiển cảm ơn bạn đã giúp nha."

Giang Thiển như ý nghe rõ ràng Mạc Du Tâm kể lại tình hình, lại vờ vịt ưỡn ẹo nói: "không cần, bớt thân thiện với tôi đi, phải rồi bà mua hai cái bao to tướng kia về làm gì á?"

Mạc Du Tâm cười cười một bên sắp xếp đồ đạc nói: "dùng để livestream, có bảo bảo rồi, mình cũng phải cố gắng kiếm tiền mua sữa, một mình Ngữ Băng chăm sóc bảo bảo quá cực khổ, sau này mình sẽ cùng cô ấy chăm sóc cho bảo bảo."

Trần Qua vừa nghe livestream tai liền dựng lên, nói đến cũng xấu hổ, cô rất thích xem mỹ nữ livestream, "Livestream, bà làm được không? tôi thấy người không diễn trò cũng hát hò biểu diễn gì đó, bà biết không?"

Mạc Du Tâm cười một cái với Trần Qua nói: "để xem rồi nói, hẳn là mình làm tạm được."

Trần Qua theo bản năng gật đầu, không nói đến nhân phẩm thì vóc dáng Mạc Du Tâm cũng đẹp, so ra cũng không kém mỹ nữ livestream bao nhiêu.

Giang Thiển thấy Trần Qua đến hỏi han Mạc Du Tâm, liền đẩy Trần Qua một cái, trừng mắt với cô nói: "Trần Qua, không ngờ nha, bà lại nghiên cứu mỹ nữ livestream nhiều đến vậy."

Trần Qua liền lấy lại tinh thần khoát tay nói: "không có không có, tôi chỉ là tay mơ thôi, dùng app lướt xem video ngắn mà thôi, cũng không nói là hiểu sâu được, hơn nữa Mạc Du Tâm có vóc dáng đẹp livestream chắc nhiều người xem, nhưng mà lên đó không nói gì cũng chưa chắc có người xem."

Mạc Du Tâm cười cười: "mình đã nghĩ ra là quay cái gì rồi, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến cổ vũ nha."

"Xía, chúng tôi không rảnh mà xem cô quay cái gì đâu, cô tỉnh lại đi, mau sớm làm rõ vụ diễn đàn đi kìa." Giang Thiển cảm thấy xảy ra chuyện lớn như vậy thì Mạc Du Tâm cũng không thể bình thản như thế được.

Mạc Du Tâm cười nhìn Giang Thiển trừng mắt với mình, dùng âm thanh nũng nịu đùa với Giang Thiển nói: "bạn học Giang đang quan tâm mình hả?"

Giang Thiển lùi về sau hai bước chà xát cánh tay của mình, cô bị Mạc Du Tâm chọc cho nổi da gà, liền hung ác trợn mắt nhìn Mạc Du Tâm nói: "cô nói chuyện bình thường cho lão nương một chút, đừng để tôi nhịn không được đánh cô."

"Được rồi, mình hiền lành lại hay nói đạo lý như vậy, cũng biết mọi người đâu nỡ đánh mình." Mạc Du Tâm chọc bạn cùng phòng, độ cong trên khóe môi vẫn không hạ.

Giang Thiển trợn trắng sắp bay lên rồi, nói đến Mạc Du Tâm so với trước có tính người hơn rồi, nhưng cũng không bình thường chút nào, cái giọng nũng nịu này đúng sợ chết khiếp.

Mạc Du Tâm lấy laptop ra, đem dụng cụ livestream và di động chỉnh tốt, đăng ký tài khoản trên nền tảng xong, lại thay ảnh đại diện cho mình, bật livestream lên thử một chút, cô mua giá đỡ đèn chiếu sáng các thứ đều khá hợp, làm nổi bật khí sắc càng dễ nhìn hơn.

Bất quá lúc này còn chưa định livestream, trước tiên cô cũng cần chuẩn bị một chút đồ, ngọc thạch các loại, hiện tại cô không có, phải đến chợ chọn mua, với lại ký túc cũng không phải nơi tốt để làm livestream, vì trong ký túc không thể để máy cắt ngọc được, máy cắt ngọc còn phải có thêm ống dẫn nước liên tục, để máy cắt trong ký túc cũng không thực tế.

Mạc Du Tâm nghĩ nhà thuê sẽ ổn hơn, còn có thể đưa Tô Ngữ Băng và bảo bảo đến đó ở, dù sao bảo bảo hiện tại mới bốn tháng, cơ bản chỉ ăn và ngủ, nhưng lớn thêm chút nữa em bé sẽ không thích ngủ nhiều, bắt đầu giai đoạn hai trong cuộc sống: khóc khóc khóc, ở ký túc xá đến khi đó Tô Ngữ Băng sẽ không tránh được bị các bạn học than phiền, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến Tô Ngữ Băng và các bạn học nghỉ ngơi.

Với quan hệ của nguyên thân và Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm cảm thấy cô khó có thể thuyết phục Tô Ngữ Băng ở cùng mình, dù sao nguyên thân cũng là tên cặn bã, bỏ đi, đến lúc đó rồi nói, chuyện như vậy chỉ có thể để cho Tô Ngữ Băng và những người cạnh mình từ từ cảm nhận chính mình thay đổi tốt hơn, nếu không mọi thứ đều là vô nghĩa.

Ban đầu Mạc Du Tâm định đến chợ ngọc thạch lựa đồ, nhưng di động đột nhiên vang lên, người gọi là đạo viên Triệu Tịnh của Mạc Du Tâm.

"Mạc Du Tâm, vừa rồi Hướng viện trưởng nói tôi báo cho em, ngay lập tức lên phòng làm vệc của viện trưởng một chuyến, tôi cũng phải qua, muốn tôi nói em đừng có cương như vậy, đến khi đó đối với mọi người sẽ không tốt." Triệu Tinh khuyện qua di động vài câu.

"Đi gặp thì được, bất quá em vẫn nói câu đó, nên khởi tố sẽ khởi tố, nên bồi thường phải bồi thường," Mạc Du Tâm không nói thêm, cúp máy.

Giang Thiển mấy người còn đang tò mò chuyện là thế nào, Giang Thiển nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được đành hỏi: "sao vậy hả? có phải trường học gọi kêu cô đừng truy cứu nữa không?"

Mạc Du Tâm gật đầu: "đúng vậy, lãnh đạo trường sợ chuyện này truyền ra ảnh hương đến thành tích, nhưng mà thành tích của bọn họ liên quan gì đến mình? mình khởi tố thì sẽ khởi tố, ngược lại con người mình không sợ nhất chính là phiền phức, yên tâm đi, mình qua đó một chuyến, không có việc gì đâu."

Sau khi Mạc Du Tâm nói xong, Giang Thiển phát hiện có gì đó sai sai liền tạc mao: "ai lo lắng cho cô? bớt tự luyến đi nha?"

"Mình biết mà, mấy bạn đều lo lắng cho mình, nhưng mấy bạn không nói ra, mình biết, mình biết." nói xong tô son, rồi nháy mắt đào hoa với ba người bạn Alpha của mình.

Ba người Giang Thiển sợ đến ôm nhau sưởi ấm, Mạc Du Tâm cũng quá buồn nôn rồi, không lẽ cô ta bị đả kích? không chỉ muốn câu Omega đến cả Alpha cũng không tha sao? thực sự quá dọa người.

Giang Thiển bị dọa đến giọng nói cũng run rẩy, "Mạc Du Tâm cô bình thường chút đi, rõ ràng chúng tôi không có hứng thú với cô, cô bớt dùng chiêu này đi."

"Được rồi, không đùa nữa, trang điểm xong rồi đi đây." Mạc Du Tâm cẩm cái váy đen rồi vào phòng vệ sinh thay, chờ đi ra từ thanh lãnh biến thành ngự tỷ rồi, âm thanh giày cao gót gõ trên đất, hiện lên sức sống mạnh mẽ vang dội của chủ nhân.

Mạc Du Tâm cười nói với mấy người bạn cùng phòng còn đang sững sờ: "đổi phong cách mới, thế nào? có được không?"

Trần Qua theo bản năng gật đầu, sau đó bị Giang Thiển đẩy một cái, "chả ra sao cả, được rồi, được rồi, mau đi đi, buồn nôn muốn chết."

Nói xong, Giang Thiển còn ghét bỏ liếc Mạc Du Tâm một cái, cô cũng thích mặc váy, nhưng cũng biết mình là Alpha, còn cái tên Mạc Du Tâm này sắp biến thành Omega luôn rồi, đúng là dọa người.

Mạc Du Tâm xem di động, không chờ nữa, cô xuống lầu đi tới phòng hành chính, lại khiến không ít người ghé mắt nhìn, không chỉ có mỗi Omega mà đến cả Alpha cũng nhìn theo cô chằm chằm.

Mạc Du Tâm luôn sống độc thân, đời trước dung mạo so với hiện tại còn chiêu người hơn bây giờ, cô cũng đã sớm quen rồi, nhìn thì nhìn thôi, dù sao cô cũng là người hoàn mỹ, không để người người cũng thật lãng phí.

Chờ cô không nhanh không chậm đến phòng làm việc của viện trưởng, gõ cửa một cái rồi đi vào, thì thấy Tô Ngữ Băng và ba người bạn cùng phòng của nàng cũng ở đó.

Lúc này, ánh mắt mọi người trong phòng viện trưởng đều nhìn về phía Mạc Du Tâm, ít nhiều mọi người đều trợn tròn mắt mà nhìn, vì lúc trước Mạc Du Tâm theo con đường Alpha thanh lãnh, phong cách thiếu niên Nhật, ít khi mặc váy trang điểm, đột nhiên cả phòng không có ai nói gì.

Mạc Du Tâm liếc mắt lại thấy Tô Ngữ Băng, đồng thời còn cười thật tươi với Tô Ngữ Băng.

Sau một khắc, liền bị Tô Ngữ Băng hung hăng trợn mắt liếc.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 14



Tô Ngữ Băng cũng cảm thấy kỳ quái, người này mới cùng cảnh sát điều tra tình hình chỉ mới hơn một tiếng trước, Mạc Du Tâm lúc này đã thay đồ rồi, thậm chí còn trang điểm? trước kia mắt nàng để chỗ nào mà nhìn trúng cái tên cặn bã này a?

Mạc Du Tâm bị trừng một cái liền đàng hoàng lại, ho nhẹ một tiếng hỏi: "viện trưởng tìm chúng tôi qua đây có chuyện gì không? nếu là vì chuyện diễn đàn, tôi nghĩ vừa rồi tôi đã nói rõ ràng rồi, còn vấn đề gì viện trưởng cứ nói trực tiếp với luật sư của tôi, dù sao chúng tôi cũng chỉ là sinh viên, không có nhiều thời gian lãng phí cho chuyện vô nghĩa này."

"Ah, cô so với viện trưởng như tôi còn trâu hơn a, còn phải tìm luật sư của cô nói chuyện sao? nói chuyện gì? đây là thái độ của cô nói chuyện với người lớn đó hả?" Hướng Tư Viễn nghiêm nghị nói vài câu, sau đó giọng liền hòa hoãn lại: "Du Tâm à, em luôn là sinh viên gưỡng mẫu ưu tú nhất trong trường chúng ta, kể cả đạo viên của em, bao gồm các lãnh đạo trong trường đều rất chú ý đến em, đừng vì một chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của em."

Mạc Du Tâm nghe Hướng Tư Viến nói xong thì xì một tiếng vui vẻ, Tô Ngữ Băng mấy người còn đang trợn tròn mắt, Mạc Du Tâm này còn muốn làm cái gì?

Mạc Du Tâm quá rõ ý của Hướng Tư Viễn, đây không phải vừa đấm vừa xoa đó sao? sau đó còn vẽ cái bánh ảo thật to cho mình nữa chứ, nếu là nguyên thân nói không chừng chắc bị cảm động rồi, nhưng bản thân mình không thích cái kiểu này, chứ nói gì là nghiên cứu sinh.

"Hướng viện trưởng đây là đang cảnh cáo tôi sao?" Mạc Du Tâm nhìn thẳng Hướng Tư Viễn hỏi.

Hướng Tư Viễn hừ lạnh một tiếng: "tôi đang khuyên nhủ em đó, đừng có lòng vòng, đường tắt bằng phẳng cô không đi, làm gì phải vòng vo lượn quanh cho xa hả?"

Mạc Du Tâm cười lắc đầu: "tôi là người chính trực, yêu công lý, đường có phải là đường tắt hay không đối với tôi mà nói cũng không quan trọng, quan trọng chính là đường này tôi phải làm cho đến nơi đến chốn mà đi, như vậy tôi mới an tâm được, đôi khi cũng sẽ có đường tắt, nhưng rồi sẽ khiến cho người ta quên đi mục đích ban đầu."

Sắc mặt Hướng Tư Viễn khó coi rõ ràng, "cô, cô đúng là cứng đầu."

Tô Ngữ Băng không ngờ Mạc Du Tâm lại trả lời như vậy, nếu lý giải theo kiểu Mạc Du Tâm, thì Mạc Du Tâm làm người nhất định sẽ thuận đường leo lên theo, làm quen với mình cùng mình yêu đường là vì muốn mượn gia thế của mình dùng đường tắt để thoát cảnh ghèo khốn, hiện tại có cơ hội đảm bảo rồi, nhưng Mạc Du Tâm lại không cần, vừa rồi cô còn từ chối chống đối cả lãnh đạo trường.

Hướng Tư Viễn thấy không đả động gì được Mạc Du Tâm liền chuyển qua tính với Tô Ngữ Băng và các bạn cùng phòng của nàng.

"Bạn học Tô Ngữ Băng, trường học luôn nhân nhượng cho em, dù sao nuôi con trong ký túc là điều không thể chấp nhận được, nhà trường cũng lo lắng cho em, cho nên em vì trường học mà nghĩ lại đi, tôi biết thành tích các em rất tốt, bảo nghiên sinh là chuyện rất có thể, thầy hy vọng các em vì chuyện này mà suy nghĩ cho kỹ, đừng vì nhất thời nhanh miệng." Hướng Tư Viền bề ngoài là động viên, nhưng thực tế chính là uy h**p.

Tô Ngữ Băng cắn chặt khớp hàm, siết chặt đốt ngón tay, trước giờ nàng không quen bị người khác uy h**p, vì có gia đình chống lưng, cũng không có ai dám chửi bới mình, mà chính mình cũng không học được cách phản kháng, cho nên hiện giờ cũng không có chỗ dựa, đành phải dựa vào chính mình, nếu không thỏa hiệp, nàng và bảo bảo sẽ không có chỗ dung thân, huống chi các bạn cùng phòng với nàng đều vô tội, chuyện này là việc của nàng nhưng lại khiến các bạn cùng phòng chịu tội chung.

Tô Ngữ Băng nhắm hai mắt, nàng trong một thời gian 2 năm qua vô số lần đã học xong cách thỏa hiệp, vì nàng đã sớm bị Mạc Du Tâm làm cho không có đường lui.

"Em hiểu ý thầy, chúng em chấp nhận cách xử lý của nhà trường," Tô Ngữ Băng nói xong câu đó, sắc mặt cũng tái nhợt.

Mạc Du Tâm đương nhiên cũng nghe ra được ý tứ của Hướng Tư Viễn uy h**p Tô Ngữ Băng, lạnh giọng nói: "ban đầu Tô Ngữ Băng các nàng đều là người bị hại, các nàng không truy cứu tôi mặc kệ, nhưng tôi sẽ truy cứu đến cùng, nếu viện trưởng còn dùng lời lẽ làm khó dễ chúng tôi, tôi sẽ liên hẹ với truyền thông Tây Ninh thị đến đây phỏng vấn, cách giải quyết tốt nhất không phải là nhân nghĩa, mà là đem mọi chuyện làm lớn lên, nếu viện trưởng không có chuyện gì khác, chúng tôi còn phải đi học."

"Đi thôi," Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng các nàng nói.

"Tìm truyền thông? cô dám?" Hướng Tư Viễn tức giận đứng dậy.

Mạc Du Tâm lạnh giọng quay đầu, nhìn chằm chằm Hướng Tư Viễn, "ông xem tôi có dám không? Hướng viện trưởng, tôi không phải bị ông dọa sợ, nếu say này nhà trường dùng việc này ra làm khó dễ cho tôi và Tô Ngữ Băng các nàng, tôi sẽ làm to chuyện hơn, ông cản trở tôi tố tụng còn chưa nói, nếu còn ngăn cản lần nữa, tôi sẽ khởi tố cả trường học luôn, đương nhiên sẽ mời đài truyền hình đến, tốt nhất là đưa nó lên trực tuyến, đến khi đó sẽ không còn là tố tụng đơn giản nữa."

Hướng Tư Viễn tức giận chỉ vào Mạc Du Tâm, xém chút chửi bậy, hắn theo nghề giáo nhiều năm rồi, chưa thấy qua loại sinh viên khó chơi như Mạc Du Tâm.

Hai đạo viên bị lời của Mạc Du Tâm dọa cho kinh hãi, đây là muốn cương với trường học sao?

Mạc Du Tâm mặt lạnh ra cửa, Tô Ngữ Băng các nàng cũng theo ra, Mạc Du Tâm nhìn sắc mặt mọi người không ai tốt được, liền nói với Tô Ngữ Băng và các bạn cùng phòng của nàng: "xin lỗi, lại làm liên lụy đến mọi người, bất quá mình đã nghĩ được cách xử lý với nhà trường rồi, yên tâm đi, chuyện còn lại để mình làm, nếu nhà trường trả thù, cũng chỉ hướng về mình thôi, các bạn không cần lo lắng."

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút, vẫn nhịn không được mở miệng nói: "cô đừng quá xúc động, nếu bị đuổi học cũng không ổn."

Mạc Du Tâm cười cười, nữ chủ rốt cuộc chịu nói vài câu với cô rồi," yên tâm đi, mình chuẩn bị tâm lý rồi."

Tô Ngữ Băng lại nhìn Mạc Du Tâm một chút, không nói gì liền cùng các bạn cùng phòng rời đi, chuyện của Mạc Du Tâm nàng không cần để ý nhiều mới tốt, dù sao lúc trước Mạc Du Tâm đối xử với cô thế nào, cô cứ nhỡ rõ là được rồi.

Mạc Du Tâm cười cười, trong lòng đã có cách, cô thấy Tô Ngữ Băng các nàng không đi cùng mình, cũng không miễn cưỡng, bước chậm theo sau bọn họ, chờ cô đi tới phòng học lớn thì hầu như là hấp dẫn ánh mắt mọi người, một Mạc Du Tâm ăn mặc đã không còn như trước kia, còn chuyện nữa là vì Mạc Du Tâm đã báo cảnh sát, ngược lại ánh mắt mọi người trong đó có dò xét, có tò mò, cũng không ít người si mê.

Mạc Du Tâm ra ngoài không mang theo sách, quét mắt nhìn phòng học, thì thấy mấy người bạn cùng phòng thú vị với mình, nhấc giày cao gót có tiết tấu đến chỗ bạn cùng phòng.

Lý Tân Khiết và Trần Qua từ xa nhìn thấy Mạc Du Tâm đang đi về phía các cô, một bên kéo Giang Thiển, "á đù Giang Thiển à, hình như Mạc Du Tâm đi đến chỗ chúng ta."

Giang Thiển vỗ Trần Qua một cái, "nói nhảm, tôi không có mù, tôi thấy rồi, tới thì tới thôi, có gì mà sợ cô ta."

Đang lúc mấy người nói chuyện Mạc Du Tâm cũng đã đi tới, mặc kệ người khác đều nhìn cô, đến trước mặt bạn cùng phòng cười một cái nói: "mình quên mang sách, mấy bạn cho mình xem chung với được không?" nói xong liền nháy mắt với 3 cô bạn cùng phòng.

Ba người Giang Thiển sắp bị hù chết, cầu xin Mạc Du Tâm đừng có nháy mắt với 3 người các nàng nữa được không?

"Cô bình thường một chút cho tôi đi, được rồi được rồi, cô ngồi ghế ngoài đi, chúng tôi ngồi bên trong." 3 người cũng không dám chọc Mạc Du Tâm, vội vàng dời vào trong ngồi, để lại chỗ ngoài cho Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm cười ngọt ngào với 3 người, khiến 3 người bị dọa sợ không nhẹ, nhất là Trần Qua ngồi gần Mạc Du Tâm sợ kinh hồn, cắn răng dời sách qua cho Mạc Du Tâm, sợ đưa chậm Mạc Du Tâm lại nhìn cô cười.

Mạc Du Tâm cười có một chút mà đã dọa sợ 3 cô bạn cùng phòng rồi, nhưng lại câu không ít Omega, nếu nói trước kia Mạc Du Tâm theo phong cách thanh lãnh học bá, thì Mạc Du Tâm hiện tại lại theo phong cách ngự tỷ gợi cảm, khiến cho một đám Omega không rành thế sự cứ dòm theo, mặc dù Mạc Du Tâm đã lên diễn đàn thừa nhân cùng Tô Ngữ Băng có con rồi, nhưng cũng không cản được bị người ngắm ngía, dù sao người đẹp thì so với bình thường cũng có vài phần đặc quyền a.

Có vài cái Omega thậm chí còn muốn đưa sách cho Mạc Du Tâm mượn, cùng Mạc Du Tâm xem chung sách, đó là chuyện các nàng mỗi ngày mong ngóng, thậm chí thỉnh thoảng bọn họ còn đưa ánh mắt qua hâm mộ Trần Qua.

Trần Qua cắn răng vừa đề phòng Mạc Du Tâm gây sự, vừa tránh ánh mắt mọi người, thỉnh thoảng còn phải để ý giảng viên đã nói đến đâu rồi, cô muốn khóc rồi, học có một tiết thôi sao mà khó quá vậy?

Mạc Du Tâm nhìn bạn cùng phòng như bị chọc phá, mình xinh đẹp như vậy, khí chất cũng tốt, cô cũng không phải sói, sao lại sợ cô như vậy chứ?

Mạc Du Tâm mượn sách chỉ vì muốn che miệng giảng viên, chứ không phải thật sự đọc sách, dứt khoát lướt di động, trọng điểm là lướt một số chương trình giải quyết vấn đề khó khăn cho người dân địa phương, trong đó có một chương trình là hot nhất ở địa phương, tên là Tây Ninh Tư Vấn, không chỉ phát sóng các tin tức xảy ra ở địa phương được báo chí quan tâm mà còn giải quyết cả những việc khó khăn của công dân các địa phương.

Mạc Du Tâm mở tin lên đọc say sưa, thỉnh thoảng còn cười một cái.

Trần Qua thấy Mạc Du Tâm xem video, liền tò mò nhích đến xem ké, vừa thấy một cái thì mất hứng, vì Mạc Du Tâm xem chương trình tin tức địa phương, Trần Qua sinh ra và lớn lên ở Tây Ninh thị, đối với chương trình này quá rõ rồi, chương trình này hay có tin nóng, đa phần đều là chuyện tranh cãi trong gia đình, là chương trình người già hay xem, nhưng mà không ngờ Mạc Du Tâm còn trẻ như vậy lại thích xem chương trình này?

Nhóm ký túc Tô Ngữ Băng ngồi phía sau nhóm ký túc Mạc Du Tâm, nên có thể thấy rõ các cô đang làm gì, Phó Chi Đào cũng không ngờ Mạc Du Tâm lại ngồi chung với bạn cùng phòng của mình, ăn mặc trang điểm thành cao lãnh chi hoa thế mà ngồi như vậy.

Phó Chi Đào nhịn không được nhỏ giọng nói với Tô Ngữ Băng: "Ngữ Băng, bồ nói xem gần đây có phải Mạc Du Tâm uống lộn thuốc không? hơn nữa không phải nhầm một loại, mà rất nhiều loại đó?"
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 15



Tô Ngữ Băng bị lời nói của Phó Chi Đào làm cho bật cười, nói vậy thì bạn cùng phòng với nàng vẫn còn bình thường, gần đây Mạc Du Tâm đúng là giống như uống lộn thuốc mới làm chuyện này a, nếu là bình thường thì cũng không giống bình thường cho lắm, nhưng mà lại cảm thấy cô giống bây giờ tốt hơn có chút gì đó là con người?

Tô Ngữ Băng lắc đầu, ngược lại mình đã cùng Mạc Du Tâm phân rõ giới hạn rồi, không nên gặp người như vậy quá nhiều, cô ta trở thành thế nào cũng không liên quan gì đến mình.

Diễn đàn trường học hiện tại đã bị đóng rồi, nguyên nhân vì buổi sáng có cảnh sát đến, nên không ai dám post bài nữa, cho nên thấy Mạc Du Tâm thay đổi quá lớn, không ít người chỉ biết nhỏ giọng thảo luận.

Trong số đó còn có bạn cùng phòng của Diêm Phương Bình.

"Á đù, Mạc Du Tâm mặc vậy còn đẹp hơn Omega, tiêu tôi rồi sắp động lòng rồi."

"Ông động lòng thì tác dụng cái chó gì? không nhìn lại mình bộ dạng sao đi? Mạc Du Tâm thế nào cũng không thiếu Omega tìm, ai cần ông, mắc cười quá?"

Diêm Phương Bình nghe các bạn cùng phòng nói chuyện, khớp hàm cắn chặt, dù Mạc Du Tâm có tai tiếng như vậy rồi nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, rốt cuộc là vì sao chứ? sao không ai để ý đến chuyện quan trọng đó là Mạc Du Tâm đã có con chứ? sao mình vẫn bình thường như vậy, tựa như chuyện này nếu mình không nói cũng chả ai quan tâm chứ?

Thật vất vả tan lớp, Mạc Du Tâm cũng xem xong đại khái chương trình Tây Ninh Tư Vấn rồi, nàng quyết định ngày mai sẽ tặng lãnh đạo trường một phần đại lễ dài mặt.

Tan lớp, vì Mạc Du Tâm ngồi ghế ngoài cùng, mấy người bạn cùng phòng với Mạc Du Tâm đứng dậy liền vội vàng thu dọn đồ đạc cho xong, còn chưa kịp đi, thì nghe Mạc Du Tâm nói: "mấy bạn về phòng ký túc hả? cùng nhau đi nha."

Lúc nói chuyện âm thanh Mạc Du Tâm so với bình thường ngọt hơn vài lần, khiến 3 người bạn cùng phòng sợ đến lắc đầu còn nhan hơn.

"Cái đó, vừa rồi học tôi nghe không hiểu, tôi đến thư viện trước, tạm biệt." Lý Tân Khiết dẫn đầu nói trước.

Trần Qua lộ ra biểu tình chợt hiểu, "tôi hẹn bạn ra ngoài đánh bi-a, Giang Thiển tôi nhớ bà vừa mới nói là gọi đồ mang về ký túc ăn, bà mang sách về dùm tôi luôn nha, vậy đi ha, hai người cùng nhau về nha." nói xong vội nhét sách vào tay Giang Thiển.

Hai mắt Giang Thiển đều trợn to, cô cứ vậy bị hai đứa bạn cùng phòng bán đứng? nhìn sách trong tay, hơn nữa lời Trần Qua mới nói cũng đã lấp luôn đường chạy của cô, Giang Thiển chỉ có thể kiên trì cùng Mạc Du Tâm về phòng ký túc.

Giang Thiển thích trang điểm đậm, lại thêm cái váy dài xanh nhạt, vóc người vừa phải, thêm Mạc Du Tâm vào, hai cái Alpha cùng đi khiến không ít người liên tục quay đầu.

Bình thường Giang Thiển đi một mình cũng có người nhìn cô, thần thái cô tự nhiên, nhưng đi cùng Mạc Du Tâm thì cảm giác không ổn lắm, cứ sợ Mạc Du Tâm giở trò, trong lòng luôn phải đề phòng Mạc Du Tâm, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, cô thực sự mệt muốn khóc.

Qủa nhiên cô lại nghe thấy Mạc Du Tâm nũng nịu gọi mình: "Giang Thiển, tối về phòng ký túc bạn ăn gì vậy?"

Biểu tình Giang Thiển suy sụp, nhịn lại cơn tức muốn đánh Mạc Du Tâm một trận, lấy di động mở app lên, đưa cho Mạc Du Tâm. "cô ăn gì chọn đi, tôi mời khách, ăn nói bình thường lại cho lão nương."

"Được rồi, cảm ơn Giang phú bà mời khách." Mạc Du Tâm lập tức đổi giọng nói, cầm di động của Giang Thiển, chọn một phần bún xào, một ly mật đào tứ xuân, trả di động lại cho Giang Thiển, hai món cộng lại chưa tới 30 tệ, ngược lại không phải Mạc Du Tâm tiếc tiền, chỉ là muốn chọc bạn cùng một chút mà thôi, muốn tăng tiến tình cảm với bạn cùng phòng một chút, dù sao nguyên thân cặn bã cũng làm tổn thương các bạn cùng phòng nhiều rồi.

Gia cảnh Giang Thiển vốn tốt, trong nhà có công ty luật, cha mẹ đều là luật sư nổi tiếng ở Tây Ninh thị, nên cô cũng dư dả, vì vậy đối với bạn bè rất là phóng khoáng, thấy Mạc Du Tâm đặt chỉ 30 tệ, liền chọn thêm một phần đồ ngọt, đặt món cho mình xong lúc này mới cất di động.

Mặc dù hiện tại Giang Thiển vẫn chưa muốn thừa nhận, nhưng thực sự mà nói nếu là Mạc Du Tâm trước kia, đừng nói là cho cô chọn món, chỉ cần ở chung thôi cũng đã thấy ghê tởm lắm rồi, nhưng mà từ sâu xa cô cảm giác bạo gan rằng, Mạc Du Tâm đã thay đổi, đương nhiên, ngoại trừ cái tính hay đùa ra.

Hơn 7h bên ngoài báo đồ ăn đến với Giang Thiển, Mạc Du Tâm nghe điện thoại bái liền tự giác nói: "để mình đi lấy cho, không thể để Giang phú bà mời khách không được a." nói rồi mặc bộ đồ ngủ xuống lầu.

Vài phút sau Mạc Du Tâm cầm đồ mang về, rất tự giác đem đồ để xuống cho Giang Thiển, từ cầm phần bún xào và mật đào tứ xuân về bàn của mình, còn hào hứng xem chương trình Tây Ninh Tư Vấn trên laptop.

Bún xào có trộn thịt bò, toàn bộ nhìn đỏ đỏ, mùi cay thơm nức mũi, kết hợp cùng ly mật đào tứ xuân thì quá tuyệt vời luôn.

Đời trước Mạc Du Tâm không thiếu tiền, nhưng ăn uống lại thích lang thang mấy quán ven đường, đừng thấy nó lụp sụp thôi đâu, nhưng mà đồ ăn nấu cũng không thua gì nhà hàng khách sạn.

Giang Thiển chọn cơm bào ngư, thêm 1 ly trà sữa, 1 phần salad sữa chua, hơn nữa còn có 1 phần đồ ngọt, vốn sợ Mạc Du Tâm chọn không đủ, nhưng cũng không muốn để Mạc Du Tâm biết, thẳng thắn cầm đồ ngọt thuận tay để trên bàn Mạc Du Tâm, thấy Mạc Du Tâm nhìn cô, liền mở miệng giải thích: "đừng có hiểu lầm, tại ăn không hết sợ lãng phí thôi."

Mạc Du Tâm cười một cái nói: "ừ, cảm ơn phú bà."

Mấy bạn cùng phòng với cô ai cũng đáng yêu a, sợ mình ăn không no cứ nói thẳng a, còn ngại ngùng đưa đồ cho mình a, chỉ có thể trách nguyên thân cặn bã đang ở trong phúc mà không biết phúc, bạn cùng phòng tốt như vậy cũng không biết quý trọng, nữ chủ và bảo bảo tốt như vậy cũng không cần.

Bên kia, buổi tối Tô Ngữ Băng còn phải đến quán bar bán rượu, liền đem bảo bảo giao cho các bạn cùng phòng chăm sóc, cũng may hiện tại sữa và tả đầy đủ, nếu không buổi tối bảo bảo tè dầm, các bạn cùng phòng phải giặt tả cho bảo bảo, ban đầu nhờ giúp đỡ chăm sóc bảo bảo cũng đã khiến Tô Ngữ Băng rất ngại rồi, chứ nói gì là giặt tã, cũng may hiện tại có không ít tã giấy, vậy cũng đủ dùng một thời gian.

Nàng đến quán bar tìm Lưu Tư Nguyệt, ban ngày Lưu Tư Nguyệt cũng lo lắng cho nàng, còn gọi điện thoại cho nàng.

"Ngữ Băng, bồ không nghỉ ngơi vài ngày sao? chuyện lần trước đúng là dọa người." Lưu Tư Nguyệt nhớ lại chuyện hôm trước mà giờ còn run.

"Không nghỉ được, mấy ngày không đến bán rượu, học kỳ sau mình không đủ đóng học phí, còn có phí sinh hoạt cho bảo bảo nữa, lần trước bảo bảo sinh bệnh nằm viện, mình chỉ có thể vay tiền các bạn cùng phòng, nhưng dù sao họ cũng là bạn bè của mình, không phải có nghĩ vụ cho mình mượn tiền, mình cũng không thể như ký sinh trùng cứ mượn tiền các bạn cùng phòng được, mình phải cố gắng kiếm tiền mới được." Tô Ngữ Băng nói.

Lưu Tư Nguyệt nghi ngờ hỏi: "không phải còn có mami bảo bảo sao? hôm đó mình gặp cô ấy rồi, cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm, vì bồ mà đuổi đám người đó đi á."

Tô Ngữ Băng kinh ngạc gấp bội,. Mạc Du Tâm chỉ nói với nàng là nàng uống say thôi, Mạc Du Tâm có đưa nàng đi khách sạn, nhưng không có nói đám người kia là do Mạc Du Tâm đuổi đi, hơn nữa, từ khi nào Mạc Du Tâm lại lợi hại như vậy?

"Đều là Mạc Du Tâm đuổi đi sao? không phải bảo vệ quán bar chúng ta đuổi người đi à?" Tô Ngữ Băng ngưng mi hỏi.

"Không phải, âm thanh trong quán lớn vậy, hơn nữa bảo vệ bình thường cũng sẽ không đến các phòng thuê riêng làm gì, có thể cô ấy nghe thấy tiếng bồ kêu cứu, mình nhớ khi đó cô ấy đến một cước đá văng cửa, cầm chai rượu đổ lên đầu đám kia, còn dạy dỗ bọn họ một trận, còn để cái tên khi dễ bồ uống hết một chai rượu, rồi để bọn họ thanh toán toàn bộ tiền, sau đó mới đưa bồ đi á." Lưu Tư Nguyệt giải thích,

"Thật sự cô ta cứu mình sao? Lúc rời đi cô ta nói gì với bồ?" Tô ngữ Băng lại hỏi.

Lưu Tư Nguyệt gãi đầu một cái, "mình nhớ khi đó có hỏi cô ấy là gì của bồ, cô ấy nói là mami bảo bảo của bồ, mình nói cô ấy là bạn gái của bồ, cô ấy cũng không phủ nhận, mình thấy cô ấy đáng tin, mới để cô ấy đưa bồ đi, Ngữ Băng, không lẽ xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Ngữ Băng lắc đầu, "không có việc gì, nhưng mà, cô ta không phải bạn gái mình, chính xác mà nói là bạn gái cũ."

"Hả? nhưng mình thấy cô ấy rất lo cho bồ nha, thấy bồ bị khi dễ còn khi dễ lại cho bồ á." Lưu Tư Nguyệt còn nói.

Tô Ngữ Băng lắc đầu, "không nói cô ta nữa, đi thôi, chuẩn bị bán rượu."

"Được rồi," Lưu Tư Nguyệt thấy Tô Ngữ Băng không muốn nói chuyện Mạc Du Tâm nữa, liền không lên tiếng nữa.

Bán rượu đến 3h sáng, hôm nay Tô Ngữ Băng tích phần trăm được 280 tệ, nàng nằm ở phòng nhân viên cũng không ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện Mạc Du Tâm cứu mình.

Tình huống hôm đó nàng còn nhớ rõ, khi đó mình bị tin tức tố của Ngụy Sĩ Kỳ khống chế, nàng còn đang trong kỳ cho con bú, nếu thực sự bị đám người kia chà đạp, nàng cũng không còn hy vọng sống tiếp, đám người Ngụy Sĩ Kỳ mắng mình những lời rất khó nghe, nếu không phải Mạc Du Tâm đến như lời nói, chắc là nàng đã bị chà đạp rồi, đến cả Lưu Tư Nguyệt cũng trốn không thoát.

Nhưng nghĩ đến cảnh Mạc Du Tâm bỏ rơi mình, Tô Ngữ Băng lại đau đến cả người thanh tỉnh, khi đó cái thai đã lớn, Mạc Du Tâm còn nói không cần đứa nhỏ này, đòi chia tay với mình, sau đó còn tung tin mình có con hoang, khiến cho mình hoài nghi chính mình, nếu không có các bạn cùng phòng, có lẽ nàng đã không sống được đến giờ.

Lúc mình sinh bảo bảo thì cũng chỉ có mình và các bạn cùng phòng, Mạc Du Tâm cũng không đến xem mình và bảo bảo một cái, thậm chí mình còn chưa hết tháng ở cử đã phải ra ngoài kiếm tiền, thân thể cũng không tốt được.

Nhớ rõ khi đó bảo bảo vừa đầy tháng bị viêm phổi, đó là thời gian tuyệt vọng nhất của nàng, buổi tối mình vừa khóc vừa cùng các bạn cùng phòng cùng nhau đi đón xe, đưa bảo bảo đi khám gấp, hài tử còn nhỏ như vậy đã phải cắm ống truyền dịch trên đầu, mình sao không đau lòng được.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 16



Khi đó thậm chí nàng còn không có tiền thuốc men, lần đó khám vội cũng là tiền Phó Chi Đào trả giúp nàng, đến giờ nàng vẫn chưa đem tiền trả lại hết, làm thêm, học hành, bảo bảo, khiến cho nàng căn bản không thở nổi, thân thể cũng mệt mỏi khó chịu, nhưng chỉ biết chịu đựng, nàng không lo hết được, bảo bảo còn chưa lớn.

Nàng sao có thể vì chuyện này mà thay đổi với tên cặn bã Mạc Du Tâm kia chứ? lúc mình khốn khổ nhất cô ta ở đâu? lúc bảo bảo bệnh khóc nức nở cô ta ở đâu?

Ngủ thôi, không thể vì tên cặn bã nhất thời là rơi vào bẫy, nàng không còn là người chưa rành thế sự nữa, cũng không ai có thể gạt được nàng, Tô Ngữ Băng tự nhủ với mình như vậy.

Tô Ngữ Băng chỉ ngủ được 4 tiếng, hơn 7h sáng phải vội về ký túc, chăm bảo bảo một hồi, còn cho bảo bảo bú sữa, 9h hơn lại phải đến quán trà sữa làm thêm, tiền thuê ký túc và tiền học phí kỳ sau nàng còn chưa gom đủ, Tô Ngữ Băng nghĩ phải dành thời gian kiếm thêm chút tiền nữa.

Sáng sớm Tô Ngữ Băng vội vàng quay về, cũng không ăn gì, hơn nữa không biết có phải nguyên nhân bán rượu đến 3h sáng không, lúc này có chút choáng váng, tuy phải vội đến quán trà sữa nhưng cũng may là ban ngày, so với đến quán bar cũng thoải mái hơn, dù sao ở quán bar bị người nhìn không ít, không cẩn thận còn bị lưu manh hoặc cồn đồ để mắt đến.

Mấy ngày nay thân thể Tô Ngữ Băng thỉnh thoảng lại bị như vậy, nàng cho rằng mình thức đêm mất ngủ gây ra, không cần đến bệnh viện kiểm tra, nói đến vào bệnh viện kiểm tra thì sẽ mất một khoản tiền lớn, nàng và bảo bảo vốn không có nhiều tiền.

Tô Ngữ Băng nhờ Phó Chi Đào các nàng chăm sóc bảo bảo dùm mình, rửa mặt một chút rồi lên xe buýt đến tiệm trà sữa làm việc.

Lúc này Mạc Du Tâm đã tỉnh, hôm nay cô dự định tặng cho nhà trường một phần quà lớn, cho nên tâm tình khá tốt, sáng sớm gọi điện cho luật sư, bên kia vẫn còn đang lấy dữ liệu, mấy ngày nữa có là có thể kiện những người đó.

Mạc Du Tâm định gọi điện cho Tây Ninh Tư Vấn, quyển sách trong đầu cô lại lóe lên, dừng một chỗ, có kinh nghiệm lần trước, Mạc Du Tâm cũng biết đại khái nữ chủ Tô Ngữ Băng lại xảy ra chuyện gì rồi.

Nội dung trên sách viết, Tô Ngữ Băng vì làm việc quá nhiều cơ thể mệt nhọc không có thời gian nghỉ ngơi, ngủ khoongd dủ, hạ đường huyết, thậm chí còn suy dinh dưỡng, liền ngất xỉu trong quán trà sữa.

Mạc Du Tâm suy nghĩ một chút, nếu quyển sách trong đầu cố ý cho mình xem trang này, vậy thì chuyện này chắc cũng mau xảy ra, cô vội vàng thay bộ đồ nhẹ nhàng, cầm di động liền ra ngoài.

"Làm gì vậy Mạc Du Tâm? sao lại vội vàng như vậy?" Lý Tân Khiết từ trên giường mình ngồi dậy hỏi.

"Không biết nữa, không nghe cô ta nói, chắc là bận việc gì đó, bà xem cô ta còn không thèm trang điểm đã đi rồi." Giang Thiển đáp.

Mọi người trong ký túc lúc trước không hề để ý Mạc Du Tâm, đến giờ mới bắt đầu chú ý lại, tuy mọi người không nói, nhưng trên thực tế cũng không giống như trước mà bỏ mặc Mạc Du Tâm lại.

Mạc Du Tâm ra ngoài bắt xe đến quán trà sữa mà Tô Ngữ Băng đang làm, lúc cô đến chỉ mới 9h30, trong quán cũng không có nhiều người, Tô Ngữ Băng còn đang bận rộn ở quầy bên kia pha chế cùng hai nhân viên khác.

Mạc Du Tâm đến quầy gọi một ly sữa, cô cũng không thể đến khuyện Tô Ngữ Băng mau dừng việc còn làm nữa sẽ ngất xỉu, cho dù là ai cũng sẽ không tin, huống chi Tô Ngữ Băng còn hiểu lầm mình, thì càng không thể tin lời mình, đành phải tự mình cảnh giác nhưng kẻ có ý xấu mà thôi.

Cứ vậy, Mạc Du Tâm gọi một lỹ sữa rồi ngồi chờ, Tô Ngữ Băng không bị gì là tốt rồi, nếu có chuyện thì cô sẽ giúp một tay, dù sao cô cũng không phải nguyên thân, nữ chủ và bảo bảo đã như vậy rồi, còn làm như không có chuyện gì, đi ôm ấp với năm sáu cái phú bà khác mộng giàu sang, cái này không giống việc người làm chút nào.

Mạc Du Tâm lấy di động ra chơi, nhưng không dám xem di động nhiều, không còn việc gì làm liền quan sát Tô Ngữ Băng.

Vóc người Tô Ngữ Băng thon thả, nhìn không tệ, eo nhỏ chân dài, khuôn mặt thanh tú, đúng là một Omega nổi bật, Tô Ngữ Băng chắc không trang điểm, Mạc Du Tâm từ xa nhìn cảm thấy khuôn mặt nàng hơi trắng, vành mắt hỏi đen.

Mạc Du Tâm còn đang nhìn, sau một khắc liền đối mặt với Tô Ngữ Băng vừa quay đầu lại, lúc làm việc Tô Ngữ Băng cảm giác có người nhìn mình, nhưng mình cũng không có trang điểm, lúc làm việc còn bận rộn đến chật vật, vừa quay đầu thì thấy tên cặn bã Mạc Du Tâm đang nhìn mình.

Sắc mặt Tô Ngữ Băng lạnh lẽo, trừng Mạc Du Tâm liếc mắt.

Mạc Du Tâm nhìn lén người khác bị bắt tại trận, có chút xấu hổ cười cười, liền cầm ly sữa lên ý nói cô đến đây ăn sáng, nhưng hiển nhiên không có sức thuyết phục gì.

Tô Ngữ Băng mặt lạnh mặc kệ Mạc Du Tâm, cô không biết tên cặn bã này làm sao mò đến được, mình đã nói rõ với cô ta rồi, bảo cô ta đừng có quấn lấy mình nữa, cũng không được đòi hỏi bảo bảo cái gì, Tô Ngữ Băng thực sự không tin Mạc Du Tâm chỉ trùng hợp đến đây thôi, dù sao Tây Ninh thị cũng lớn như vậy, sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp được? cô mặc kệ Mạc Du Tâm, tên cặn bã này, mình cũng không cần để mắt đến cô ta làm gì.

Mạc Du Tâm bị bắt gặp, cũng học đàng hoàng hơn, một mình ngồi đó ăn uống, cũng không dám nhìn Tô Ngữ Băng nữa.

Đại khái gần 11h, người trong quán trà sữa dần nhiều lên, cũng không ít người ship hàng, tiểu ca ship hàng vội vàng đến lấy hàng, Tô Ngữ Băng cùng mấy nhân viên kia bận rộn không ngừng.

Tô Ngữ Băng cảm thấy đầu hơi choáng, nhưng không dám dừng lại nghỉ ngơi, bên cạnh còn có hai nhân viên bận rộn không kém nàng, nàng cũng không dám dừng lại, chỉ cố gắng nhịn xuống cơn choáng đầu tiếp tục làm trà sữa trên tay, nhưng thoáng chốc nàng thấy ly trà sữa cũng thành bóng chồng, sau đó mí mắt nặng dần, ly trà sữa rơi xuống đất, chính nàng cũng ngã theo.

Đột nhiên xảy ra chuyện, khiến tiểu ca ship hàng đứng chờ bên ngoài càng hoảng sợ, vội hô to: "mau giúp với, có người ngất xỉu."

Đang lúc bên kia hỗn loạn, Mạc Du Tâm liền xông đến, ngay lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, thì đã bước qua quầy, đi vào đỡ Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm ôm Tô Ngữ Băng vào ngực, nhẹ nhàng lắc lắc, "Ngữ Băng? Ngữ Băng?"

Sắc mặt Tô Ngữ Băng tái nhợt, không có dấu hiệu thanh tỉnh, Mạc Du Tâm vội vàng bế người lên.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho nên mấy nhân viên trong quán cũng không kịp phản ứng, có một nam nhân cản Mạc Du Tâm lại nói: "cô là ai? mau thả nhân viên chúng tôi xuống, chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện."

Mạc Du Tâm vội vàng, liền giải thích: "tôi là bạn gái Tô Ngữ Băng, chúng tôi còn có một đứa con, mấy hôm nay cãi nhau, sáng nay tôi định đến nói xin lỗi, kết quả còn chưa kịp nói, Ngữ Băng đã ngất xỉu, tôi phải đưa người đến bệnh viện trước nếu không sẽ không kịp."

Lúc rảnh rỗi Tô Ngữ Băng cũng không ngại nói với người khác mình có con, quản lý tiệm thấy vẻ mặt Mạc Du Tâm lo lắng không giống như giả vờ, hơn nữa người ta đã ngất xỉu rồi, đúng là có ảnh hưởng đến kinh doanh của quán, hắn còn phải mất tiền thuốc men, vậy không bằng để cô bạn này đưa cô ấy đi cho rồi.

Không chờ chủ quán nói, Mạc Du Tâm đã bế người ra ngoài, đột nhiên bị choáng cũng không phải chuyện nhỏ, cấp cứu trễ sẽ dẫn đến nguy hiểm, Mạc Du Tâm không có thời gian giải thích với người khác, bế Tô Ngữ Băng ra ngoài vội vàng bắt xe.

Nhưng mấy xe taxi thấy cô bế người, cũng không muốn dừng lại, có vài chiếc nhìn thất Mạc Du Tâm thậm chí còn quay đầu đi luôn, không thèm qua bên này.

Mạc Du Tâm suy nghĩ, từ chỗ này đến bệnh viện phải đi qua ba bốn con phố khác, cô bế người đi như vậy thì không thể được rồi.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại chỗ cảnh sát giao thông cách đó không xa bên kia, trong mắt Mạc Du Tâm vui vẻ, bế Tô Ngữ Băng bước nhanh đến chỗ cảnh sát giao thông bên kia.

Còn chưa đến trước mặt cảnh sát giao thông, Mạc Du Tâm đã vội vàng nói: "cảnh sát đồng chí, bạn gái tôi bị choáng ngất xỉu, tôi bắt xe không được, có thể giúp tôi đưa người đến bệnh viện được không, cảm ơn các anh, thực sự cảm ơn các anh."

Cảnh sát giao thông nhìn người trong ngực Mạc Du Tâm, để lại một người chỉ huy giao thông, cảnh sát già hơn liền nói: "lên xe đi, hai chúng tôi đưa hai người đến bệnh viện, cứu người như cứu hỏa, đi mau thôi."

"Cảm ơn các anh, đồng chí, các anh ở chi đội cảnh sát giao thông nào vậy?" Mạc Du Tâm hỏi, cô nghĩ, chờ xong rồi mình mang cẩm kỳ đến tặng, cẩm kỳ loại đồ này ở thể chế nước ngoài không hề dùng đến, nhưng các lãnh đạo trong thể chế này thích a, có thể cho người ta vinh dự, các vị cảnh sát giao thông người ta đã hảo tâm giúp đỡ, cô mang cẩm kỳ đến, như vậy cũng vinh dự cho mấy vị cảnh sát giao thông.

"À, chúng tôi ở gần khu vực này, đường Hoài Viễn đội một." cảnh sát giả hơn nói.

Vì tình huống khẩn cấp nên cảnh sát giao thông gắn thêm còi mở đường, như vậy xe đang giao thông trên đường nghe tiếng xe cảnh sát cũng biết mà tránh né, cũng để xe cảnh sát trong thời gian ngắn đến bệnh viện nhanh hơn.

Mạc Du Tâm ôm Tô Ngữ Băng trong ngực, ấn huyệt nhân trung cũng không được, cũng may có xe cảnh sát chở đi, không đến 10 phút Mạc Du Tâm đã đến bệnh viện, 2 cảnh sát giao thông còn giúp đỡ đưa Tô Ngữ Băng đi cấp cứu, giúp xong còn làm thủ tục rồi mới đi khỏi.

Mạc Du Tâm còn định cảm ơn người ta vài câu, nhưng lại lo lắng cho Tô Ngữ Băng không thể ra được, 2 cảnh sát cũng chỉ để cô chăm sóc tốt cho bệnh nhân.

Vì không có thẻ bảo hiểm y tế, cũng không biết Tô Ngữ Băng có đóng bảo hiểm y tế không? Mạc Du Tâm vừa làm thủ tục nằm viện, đăng ký thẻ, chuyển vào trong 10,000 tệ, đến khi đó cần dùng thuốc gì, bác sĩ sẽ trừ tiền vào đó, đương nhiên nếu không có bảo hiểm y tế thì toàn bộ phí sẽ trừ vào trong đó, bên quỹ bảo hiểm y tế cũng sẽ không chi trả nếu người đó không nộp phí bảo hiểm.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 17



Chừng mười mấy phút, các bác sĩ đã khám xong cho Tô Ngữ Băng, kê toa truyền dịch, nói một hồi kêu y tá đến cho truyền dịch.

Mạc Du Tâm hỏi tình huống của Tô Ngữ Băng, "bác sĩ, ông xem bạn gái tôi bị sao vậy? sao lại ngất xỉu vậy?" vì trong sách viết mệt mỏi quá sức dinh dưỡng không đủ, Mạc Du Tâm cũng không biết trong sách viết đúng không? cho nên nghi ngờ vẫn phải hỏi một chút.

Bác sĩ vừa nghe Mạc Du Tâm nói bệnh nhân là bạn gái này, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm như nữ cặn bã, "thân thể bạn gái cô không tốt, trước mắt là do thiếu dinh dưỡng dẫn đến bị choáng, tình huống cụ thể phải chờ lấy máu kiểm tra, không phải tôi nói chứ, tẩm bổ bạn gái cô cho tốt vào, cô nhìn đi bị yếu thành thế nào rồi?"

"Dạ dạ dạ, đúng là tôi sơ sót, bác sĩ, đại khái khi nào cô ấy tỉnh lại vậy?" Mạc Du Tâm lại hỏi.

"Theo lý thì không có chuyện gì lớn, một hai tiếng sẽ tỉnh." bác sĩ có thâm ý khác nhìn Mạc Du Tâm, rồi mới rời khỏi.

"Cảm ơn bác sĩ nhiều," Mạc Du Tâm nói cảm ơn, rồi kiếm cái ghế trong phòng bệnh, ngồi cạnh giường.

Chỉ một lát sau, y tá đến cho truyền dịch Tô Ngữ Băng cũng xong, thấy Mạc Du Tâm vẫn nhìn, cô giải thích: "chỉ là dịch dinh dưỡng bình thường thôi, gồm hai túi, truyền xong thì người nhà đến báo thay túi dịch."

"Dạ, cảm ơn." Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng nằm trên giường bệnh, lúc này sắc mặt Tô Ngữ Băng còn trắng bệch, Mạc Du Tâm nhìn thấy cũng khó chịu trong lòng, người ta đang yên đang lành là một đại tiểu thư, đột nhiên thành như vậy, nguyên thân đúng là nghiệp chướng.

Mạc Du Tâm nghĩ giúp nguyên thân đền bù cho những người bị thiếu nợ xong, vậy thì cô có thể bắt đầu cuộc sống độc thân vui tươi rồi.

Mạc Du Tâm nhìn trán Tô Ngữ Băng ra không ít mồ hôi, liền nhờ bác gái gần đó trông Tô Ngữ Băng dùm, còn cô thì đến căn tin bệnh viện mua chai nước và khăn lông.

Bác gái thấy Mạc Du Tâm quay về liền cười nói: "đã về rồi a, yên tâm đi, bạn gái cháu còn đang ngủ a."

Mạc Du Tâm nhìn bác gái cười cười, đưa cho bác gái hai chai nước: "bác gái, cảm ơn bác vừa rồi giúp đỡ, cháu mua nhiều nước cùng uống nha." nói xong cũng không chờ bác gái từ chối, liền cầm hai chai nước nhét vào tay bác gái.

Bách gái nhìn hai chai nước trong tay cười lắc đầu, "đứa nhỏ này, không phải giúp cháu nhìn một chút thôi sao?"

Mạc Du Tâm cười nói: "mấy chai nước cũng không bao nhiên tiền, bác giúp cháu trông người cũng là bác có tính lương thiện rồi."

Bác gác nghe Mạc Du Tâm nói vậy, cầm hai chai nước cũng không từ chối nữa, ngược lại bà nhìn một chút cảm thấy Mạc Du Tâm rất tốt.

Mạc Du Tâm mở nắp chai uống vài ngụm, lại đem nước đổ lên khăn làm ướt rồi lau mồ hôi trên trán cho Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm lau lau, nắm tay cũng toàn mồ hôi lạnh, chắc là do Tô Ngữ Băng suy yếu nên mới vậy.

Nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 11h sáng rồi, buổi chiều các nàng còn có 2 tiết học, Mạc Du Tâm gọi cho Phó Chi Đào trước.

Phó Chi Đào còn đang ở trong ký túc chơi cùng bảo b ảo, thấy do di động vang lên báo hiệu chân mày liền nhíu lại, trên màn hình di động lúc này không ngừng chớp chớp hai chữ "cặn bã."

Phó Chi Đào ngưng mi đưa bảo bảo cho Diêu Thiến ôm, Diêu Thiến thò qua nhìn di động Phó Chi Đào hỏi: "ai vậy? sao bồ không nghe máy?"

"Mạc Du Tâm, tên cặn bã kia còn muốn gọi cái gì?" Phó Chi Đào một bên lẩm bẩm, một bên nghe máy: "gọi điện có chuyện gì?"

Mạc Du Tâm giải thích nói: "chào bạn, nhờ bạn xin nghỉ hai tiết chiều giúp Tô Ngữ Băng, buổi chiều chắc nàng không vào học được rồi."

Phó Chi Đào vừa nghe có liên quan đến Tô Ngữ Băng, liền tạc mao: "Mạc Du Tâm, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Ngữ Băng, có phải cô lại làm gì nàng rồi không?"

Mạc Du Tâm thở dài, nguyên thân cặn bã đúng là thấu lòng người a, cô đành kiên trì giải thích, "không phải đâu bạn học Phó, hôm nay mình dạo phố, đi ngang qua quán trà sữa, mình vào gọi ly sữa, đúng lúc thấy Ngữ Băng làm việc ở đó, mình còn ngồi một lúc, kết quả Ngữ Băng ngất xỉu, mình đưa nàng đến bệnh viện, nên giờ muốn nhờ bạn xin nghỉ giúp Ngữ Băng."

Phó Chi Đào vừa nghe Tô Ngữ Băng ngất xỉu, liền luống cuống, "hai người ở bệnh viện nào? bây giờ tôi qua đó."

"Không cần, mình đang ở bệnh viện rồi, nhờ mấy bạn xin nghỉ dùm nha, chăm sóc tốt bảo bảo là được, cảm ơn bạn học Phó." Mạc Du Tâm nghĩ Tô Ngữ Băng vốn khó chịu, nhiều người quá cũng không ổn, không bằng để nàng nghỉ ngơi cho tốt.

Trong điện thoại tâm tình Phó Chi Đào hiển nhiên cũng rất kích động: "nói nhảm, Ngữ Băng ở cùng cô sao chúng tôi yên tâm được."

"Nhưng mà vừa rồi bác sĩ có nói để Ngữ Băng yên tĩnh nghỉ ngơi, đến quá nhiều người nói chuyện không tốt, bạn học Phó, vậy đi, mình vẫn mở di động, nếu bạn không yên tâm thì có thể gọi đến tùy lúc, yên tâm đi, ở bệnh viện có bác sĩ mà, không sao rồi thì chiều mình và Ngữ Băng sẽ về trường học," Mạc Du Tâm kiên nhẫn giải thích.

"Để tôi tính đã, chút nữa nói, cô cho tôi biết tên bệnh viện trước đi." Phó Chi Đào vấn muốn hỏi địa chỉ bệnh viện.

"Bệnh viện cấp cứu 1 Tây Ninh thị bên này, chỗ này rất lớn, tương đương cái phòng khách." Mạc Du Tâm nghĩ, mấy bạn cùng phòng với nữ chủ quá tốt, có bạn bè như vậy cũng thật đáng giá.

"Được, có thời gian chúng tôi sẽ đến, cúp máy đây, đi xin nghỉ với giảng viên đã."

"Được, gặp lại sau." Mạc Du Tâm cúp máy, lại mở danh bạ lên, ở phòng ký túc cô chỉ có số của Giang Thiển, cái này lần trước nhờ xin số luật sư mới có được, Mạc Du tâm đã lưu lại, nghĩ một chút liền gọi cho Giang Thiển.

"Giang Thiển à, bạn có thể xin nghỉ giúp mình được không? buổi chiều không học được, ừ, Ngữ Băng bị bệnh, mình đang ở bệnh viện với nàng, không phải mình làm bệnh, nàng ngất xỉu, mình nhìn thấy, nên đưa nàng đến bệnh viện, bạn xin nghỉ giúp mình nha, được, cảm ơn nhiều." Mạc Du Tâm cúp máy, cảm thấy mệt lòng, thật tệ, ai cũng phải giải thích một lần, đúng là muốn chết a.

Trong lúc Mạc Du Tâm cảm khái, Tô Ngữ Băng chậm rãi mở mắt, sau đó thì thấy Mạc Du Tâm mình không muốn nhất, Tô Ngữ Băng theo bản năng muốn di chuyển, bị Mạc Du Tâm đè xuống cổ tay đang truyền dịch.

"Ngữ Băng, bạn cẩn thận một chút, đừng đụng đến tay truyền dịch." Mạc Du Tâm ôn nhu nói.

Nhưng Tô Ngữ Băng nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không bình tĩnh được, nhất là thấy được Mạc Du Tâm, lạnh lùng nói: "sao tôi lại ở bệnh viện? tôi nhớ là đang làm việc ở quán trà sữa mà, còn cô nữa, sao cô lại đến đây?"

"Khi đó bạn ngất xỉu rồi, mình đưa bạn đến bệnh viện."

Tô Ngữ Băng lạnh lùng nhìn Mạc Du Tâm: "vậy sao cổ lại ở quán trà sữa?"

Mạc Du Tâm cười một tiếng hóa giải xấu hổ, cô cũng không thể nói là do quyển sách kia nhắc nhở cô.

"Cái đó, Ngữ Băng, mình muốn nói là trùng hợp thôi bạn có tin không?" Mạc Du Tâm nhìn biểu tình Tô Ngữ Băng nói.

Chỉ thấy biểu tình Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm như kiểu cô coi tôi là tên ngốc hả? chờ Mạc Du Tâm diễn tiếp.

"Được rồi, mình có nói thì cũng không tin nổi, nhưng mà cái này thật là trùng hợp, mình nói thật là trùng hợp thôi." Mạc Du Tâm chỉ có thể nói đại, cũng không thể nói là đi theo nữ chủ đến được, như vậy sẽ bị coi là theo dõi, mặc dù hiện tại hình tượng của cô trong lòng nữ chủ chả có gì tốt, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bi.ến th.ái theo dõi.

"Cô không cần giải thích với tôi, tôi khỏe rồi, chờ truyền dịch xong thì đi, tiền phí hết bao nhiêu tôi trả cho cô." Tô Ngữ Băng nói, một tay cầm di động.

"Không cần đâu Ngữ Băng, lấy máu còn chưa có kết quả mà, mình sợ chút nữa lỡ có gì thì sao, hơn nữa ở bệnh viện có bác sĩ quan sát sẽ tốt hơn," Mạc Du Tâm cũng sợ sẽ có thêm bệnh khác, tốt nhất ở lại chờ kết quả kiểm tra cho chắc ăn.

Tô Ngữ Băng đỏ mắt nhìn về phía Mạc Du Tâm: "cô bớt giả vờ đi, chuyện của tôi không liên quan đến cô, muốn lo cô đã sớm lo rồi, không cần chờ đến giờ rồi giả vờ."

Mạc Du Tâm bị nói cũng không thể phản bác, đúng vậy a, ai kêu cô mới xuyên qua đâu, lúc trước cô muốn quản, nhưng cô đã đến đây đâu, đúng là ngồi trong nhà thôi cũng trúng cái nồi trên trời rơi xuống.

Cũng may tính tình Mạc Du Tâm dễ dãi, cũng hiểu nữ chủ chịu khổ, giọng thành khẩn: "Ngữ Băng, chuyện trước kia đúng là mình sai rồi, mình chỉ muốn giúp bạn, thực sự không có ý gì khác, mình muốn cùng bạn chăm sóc bảo bảo cho tốt, Ngữ Băng, bạn nghĩ cho bảo bảo một chút, nếu bạn có chuyện gì, bảo bảo sẽ rất khổ, đừng đi vội, để bác sĩ xem có bệnh gì nữa không đã."

Tô Ngữ Băng cũng không còn gì, lúc này ảnh hưởng đến nàng chỉ có bảo bảo, vừa nghe Mạc Du Tâm nhắc đến bảo bảo, Tô Ngữ Băng cũng không ngồi dậy nữa, bảo bảo còn nhỏ, nếu không có nàng, chỉ còn lại Mạc Du Tâm, con người Mạc Du Tâm như vậy sao dạy dỗ bảo bảo tốt được?

Giọng nói của hai người cũng không nhỏ, khiến những người khác trong phòng bệnh cũng để ý tới, nhất là bác gái vừa rồi, bà cảm thấy Mạc Du Tâm là người rất tốt, nghĩ rằng có thể là tình nhân cãi nhau, liền vỗ vỗ Mạc Du Tâm nhỏ giọng nói: "cãi nhau với bạn gái à? haiz, còn trẻ cãi nhau là bình thường, phải dỗ dành bạn gái cháu đi a."

Tuy âm thanh nhỏ, nhưng khoảng cách hai giường rất gần, Tô Ngữ Băng nhạy bén nghe được hai chữ bạn gái, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm lạnh hơn vài phần, Mạc Du Tâm thầm nghĩ bác gái có thể nói ít vài câu không a, họa ập đến nàng cũng sắp toi rồi.
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 18



Mạc Du Tâm nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tô Ngữ Băng cười cười, thuận tay chơi di động, đặt một phần canh gà, vài phần đồ ăn, còn việc thiếu dinh dưỡng kia Mạc Du Tâm một chút đi hỏi bác sĩ nên uống thuốc gì hoặc bình thường chú ý cái gì không.

Một lát sau Mạc Du Tâm đặt đồ ăn cũng mang đến, Mạc Du Tâm ra ngoài cầm đồ ăn vào, bác gái giường bên lại nói chuyện với Tô Ngữ Băng, bác gái cười nói chuyện với Tô Ngữ Băng, Tô Ngữ Băng cũng không thể từ chối được.

"Cháu gái à, cãi nhau với cô ấy hả? bác già rồi cũng thấy được nha, đứa nhỏ này không xấu tính đâu, vừa rồi cô ấy nôn nóng bế cháu vào bệnh viện đầu đầy mồ hôi, ở lại đây trông cháu đến trưa, còn lau mồ hôi cho cháu, hai đứa còn trẻ có gì thì nói với nhau, đừng để lỡ duyên."

Khuôn mặt Tô Ngữ Băng tái nhợt mỉm cười lắc đầu, nàng và Mạc Du Tâm không chỉ vài câu là có thể nói hết, cũng không thể vì chút ân huệ nhỏ này của Mạc Du Tâm, chính mình lại bị thu mua, bác gái không biết sự thật, Tô Ngữ Băng cũng không trách bác gái, nhưng nàng đã không còn khả năng quay lại nữa, vì quay đầu chỉ có vực sâu vạn trượng chờ nàng, đi về phía trước thì có thể sẽ có chút hy vọng.

Mạc Du Tâm ra ngoài lấy đồ ăn rất nhanh, đúng là Tô Ngữ Băng bên này cũng truyền dịch xong, Mạc Du Tâm mở bàn gấp trên giường bệnh lên, dọn đồ ăn ra bàn, muốn đỡ Tô Ngữ Băng, nhưng nghĩ đến quan hệ hai người hiện tại, đưa tay ra cũng không thể làm được, đành thụt lại cầm đũa.

"Ngữ Băng, mình đặt chút đồ ăn, bạn ngồi dậy ăn chút gì đi, vừa rồi bác sĩ nói với mình là bạn thiếu dinh dưỡng, mình có mua canh gà cho bạn nè." Mạc Du Tâm vừa nói vừa sắp muỗng đũa cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng ngồi dậy, lót gối và chăn ở sau lưng, nhìn đồ ăn trên bàn nói: "tôi không đói, cô ăn một mình đi."

Ngay sau đó một khác, cái bụng liền kêu ọt ọt.

Mạc Du Tâm nín cười, ánh mắt nhìn cái bụng Tô Ngữ Băng, lại nghĩ đến mặt mũi Tô Ngữ Băng quan tâm nói: "đừng a Ngữ Băng, mình mua nhiều lắm, không ăn sẽ lãng phí, coi như bạn giúp mình đi, chứ nước canh nhiều như vậy mình cũng mang đi không được."

Cái bụng Tô Ngữ Băng kêu to khiến tai nàng đỏ ửng, tiêu rồi, chắc là tên cặn bã Mạc Du Tâm nghe thấy rồi, Tô Ngữ Băng tức giận trừng Mạc Du Tâm, cầm đũa lên, gắp mấy miếng cơm trong chén nhựa ăn cho hả giận.

Mạc Du Tâm cười khẽ nhìn Tô Ngữ Băng, nữ chủ còn biết dối lòng a, cũng thật đáng yêu a.

Tô Ngữ Băng ăn vài miếng, cũng không dừng được, Mạc Du Tâm gọi món chỗ này ăn rất ngon, với lại lúc sáng nàng không ăn gì vội đi làm, lúc này đúng là bụng đói sôi lên rồi, chờ nàng ăn vài miếng xong thì thấy Mạc Du Tâm đang nhìn nàng cười, Tô Ngữ Băng nhất thời ngại ngùng.

"Cô nhìn tôi làm gì? còn không ăn đi?"

"Được, mình ăn đây, ăn liền." Mạc Du Tâm cười cười, ngồi đối diện Tô Ngữ Băng, cầm chén lên ăn, không quên dặn Tô Ngữ Băng, "Ngữ Băng, chút nữa bạn nhớ uống canh nha, mình mới xem đánh giá, quán cơm đó nấu canh ngon lắm."

"Ừ, tôi ăn xong sẽ chuyển tiền cho cô, tiền cấp cứu, tiền khám bệnh, tiền cơm." Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm nói.

Mạc Du Tâm bị nói có chút xấu hổ, lần trước cô đòi tiền nữ chủ là vì muốn kích nữ chủ ăn chút đồ, cô thực sự không để ý chút tiền này.

"Không cần đâu Ngữ Băng, bạn còn phải chăm sóc cho bảo bảo mà, dù sao mình cũng thiếu bạn rất nhiều," Mạc Du Tâm thì thào nói.

Sắc mặt Tô Ngữ Băng lạnh xuống, "đúng, cô thiếu tôi rất nhiều, nhiều đến nỗi cô trả cũng không hết."

"Xin lỗi Ngữ Băng, mình không cố ý nói chuyện khiến bạn không vui, tiền này mình thật sự không cần, đừng tính toán là xài bao nhiêu nữa, chúng ta còn có bảo bảo mà, không cần chi ly rõ ràng vậy đâu." Mạc Du Tâm xấu hổ cười một cái nói.

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút lại lạnh giọng nói: "bảo bảo là bảo bảo, sau này cô mua đồ cho bảo bảo thì được, nhưng giữa chúng ta không có quan hệ gì nữa, cứ chia ra rõ ràng đi."

"Ừ, được rồi, vậy chúng ta ăn trước đã, chút nữa mình lấy di động ra cộng lại bao nhiêu tiền." Mạc Du Tâm vừa ăn vừa nói.

Tô Ngữ Băng gật đầu, lúc này mới an tâm ăn một chút.

Tô Ngữ Băng ăn xong một chén cơm coi như cũng no bụng, nàng nhìn tô canh gà trước mặt, thấy cạnh bàn có hai cái chén không, liền múc vào một chén trước, Mạc Du Tâm tưởng Tô Ngữ Băng muốn múc canh uống, nên không để ý.

Cô định cúi đầu, thì thấy một đôi tay trắng bệch, Tô Ngữ Băng múc canh đưa tới.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng múc cho mình, vẻ mặt liền vui mừng: "cảm ơn Ngữ Băng múc canh cho mình."

Tô Ngữ Băng giọng nói lạnh lùng: "đừng hiểu lầm, chỉ là ăn không hết chia cho cô một chút thôi, đừng tưởng bở."

Mạc Du Tâm vẫn cười: "vậy cũng cảm ơn Ngữ Băng."

Vì vậy Phó Chi Đào và Diêu Thiến vội vàng cầm bữa trưa mang đến nhìn thấy Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm công khai chia nhau bữa trưa ăn uống, nhất thời hai người trợn tròn mắt, trong tay các nàng còn cầm cơm đến cho Tô Ngữ Băng a, sợ Tô Ngữ Băng xảy ra chuyện, Trương Hiểu Kỳ đã ở trong ký túc chăm sóc bảo bảo rồi, hai người họ sợ Tô Ngữ Băng chịu thiệt, nên mua cơm mang đến.

Cũng là Tô Ngữ Băng nhìn thấy hai người trước, ánh mắt lộ ra vui mừng: "Đào Đào, Diêu Thiến hai người sao lại đến vậy?"

Phó Chi Đào và Diêu Thiến liền đứng bên cạnh Mạc Du Tâm, Phó Chi Đào khẩn trương quan sát Tô Ngữ Băng một chút, thấy Tô Ngữ Băng thực sự không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, "tụi mình sợ bồ xảy ra chuyện, nên đến thăm bồ luôn, hơn nữa, hơn nữa bồ ở cùng tên nào đó, tụi mình cũng không yên tâm được."

Tô Ngữ Băng cười với hai người bạn cùng phòng nói: "ừ, biết mấy bạn quan tâm mình mà, nhưng mà đúng là mình ngất xỉu ở quán trà sữa thật, sau đó Mạc Du tâm giúp đỡ đưa mình đến bệnh viện, mấy bạn không cần lo lắng, hiện tại mình có thể về được rồi."

Mạc Du Tâm nghe Tô Ngữ Băng còn muốn đi, vội vàng ngăn lại: "đừng nha, đừng nha, phải chờ bác sĩ báo kết quả xét nghiệm máu đã, Ngữ Băng, mình thấy sắc mặt bạn còn chưa tốt, chờ chút nữa bác sĩ đến xem sao đã, nếu không có chuyện gì thì chúng ta xuất viện."

Phó Chi Đào và Diêu Thiến vừa nghe chưa có kết quả xét nghiệm cũng khuyên theo: "Ngữ Băng bồ chờ một chút đi, dù sao tụi mình cũng xin nghỉ cho bồ rồi, cũng mất nửa ngày thôi, gần đây bồ khí sắc không tốt, để bác sĩ kê đơn thuốc cho bồ đã a."

"Phải đó, Ngữ Băng, bồ không cần lo lắng cho bảo bảo đâu, còn có tụi mình mà." Diêu Thiến cũng khuyên.

Hai người bạn cùng phòng đã nói vậy rồi, Tô Ngữ Băng chỉ có thể gật đầu.

Mạc Du Tâm lúc này nghĩ Tô Ngữ Băng lại muốn chuyển tiền cho mình, cô đã nghĩ ra cách, bất quá bạn bè Tô Ngữ Băng đừng lỡ miệng là được, cho nên cầm di động nhắn tin cho Phó Chi Đào, nói Phó Chi Đào ra ngoài cùng mình một chút.

Phó Chi Đào xem tin nhắn rồi trừng Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm nói nàng phải bí mật, Phó Chi Đào cũng tức giận đi ra ngoài, nàng cũng muốn xem Mạc Du Tâm định giở trò gì.

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng ăn xong rồi, liền dọn bàn, nhân lúc đi vứt rác liền gọi Phó Chi Đào đến.

"Gọi làm gì, còn thần thần bí bí?" Phó Chi Đào trừng Mạc Du Tâm, không biết nữ cặn bã này còn muốn làm cái gì.

"Bạn học Phó, Ngữ Băng muốn trả tiền thuốc tiền cơm cho mình, mình biết số tiền này trước kia đối với nàng là không bao nhiêu, nhưng hiện tại một ngày nàng phải làm ba việc vặt, mình muốn trả số tiền này, nhưng nàng không chịu, vậy đi nếu nàng hỏi đến, bạn nói đỡ giúp mình nha." nói xong Mạc Du Tâm nhỏ giọng thì thào với Phó Chi Đào.

Phó Chi Đào định mắng Mạc Du Tâm một trận, nàng cảm thấy Mạc Du Tân nên bỏ tiền ra trả, con cái Mạc Du Tâm đã mặc kệ rồi, rồi chuyện Tô Ngữ Băng đi sinh đẻ nữa, Mạc Du Tâm còn chưa đưa đồng nào, để cô ta trả tiền thuốc tiền cơm này là quá lợi cho cô ta rồi.

"Cô nói đi, tôi giúp cô thế nào?" Phó Chi Đào suy nghĩ một chút nói, với tính cách không ưa lợi ích của Ngữ Băng, cho dù những ngày tới cực khổ cỡ nào cũng sẽ trả lại tiền cho Mạc Du Tâm trước, mình cùng hai người bạn cùng phòng vẫn cho Ngữ Băng vay tiền, nhưng Ngữ Băng lại không chịu mượn, vậy còn không bằng để tên cặn bã này chi trả a.

Mạc Du Tâm nhỏ giọng nói vài câu với Phó Chi Đào.

Phó Chi Đào nghi ngờ hỏi: "vậy được không?"

"Chắc là được, lúc trước gia cảnh nhà Ngữ Băng cũng tốt, trong nhà có bệnh viện tư, chắc là không để ý chuyện này, đến khi đó cứ nói như vậy là được." Mạc Du Tâm lại dặn dò.

"Được rồi, dù sao cũng là cô nói, tôi chỉ nói đỡ cho thôi." Phó Chi Đào nhìn thoáng qua Mạc Du Tâm nói.

"Được rồi, cảm ơn bạn học Phó." trong lòng Mạc Du Tâm cũng thoáng nhẹ nhõm một chút.

Xét nghiệm và truyền dịch thôi cũng gần 2.000 rồi, Tô Ngữ Băng kiếm tiền không dễ dàng, cô cũng không muốn để Tô Ngữ Băng tốn tiền nữa.

Phó Chi Đào nhìn Mạc Du Tâm một chút muốn nói lại thôi, sớm biết như vậy thì sao trước kia còn làm thế? nếu trước đây Mạc Du Tâm đối tối với Tô Ngữ Băng là được rồi, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy, vội vàng lắc đầu, nàng là bạn thân của Tô Ngữ Băng sao lại tin lời tên cặn bã này dễ dàng được chứ?

Mạc Du Tâm chờ Phó Chi Đào vào trước rồi mới vào sau.

Vừa vào Tô Ngữ Băng liền nhớ việc trả tiền cho Mạc Du Tâm, "Mạc Du Tâm, tiền cơm nước và tiền thuốc hết bao nhiêu?"

Mạc Du Tâm lấy di động ra vờ vịt tính tính, ngẩng đầu nói: "cơm nước mình cũng ăn, chúng ta à, cũng không cần lo là mắc đâu, đồ ăn cũng bình thường mỗi người là 50 tệ, tiền thuốc thì rẻ hơn, chúng ta đều có nộp bảo hiểm y tế mà, cái đó sẽ trả phần lớn tiền phí rồi, với lại cấp cứu và tiền giường có thể báo lại sau, hiện tại cũng chưa biết là bao nhiêu."

Vẻ mặt Tô Ngữ Băng không tin, "bảo hiểm y tế? chúng ta có nộp sao?"

"Nộp, trường học đều nộp mà, Ngữ Băng lúc trước nhà bồ có bệnh viện, chắc là sẽ không để ý đến mấy cái bảo hiểm này." Phó Chi Đào nói theo Mạc Du Tâm.

Chân mày Tô Ngữ Băng nhăn lại, nhớ đến cái gì sắc mặt lạnh lùng, viền mắt đỏ lên: "không đúng, lúc tôi sinh bảo bảo đều phải tự trả tiền, tôi vốn không có nộp bảo hiểm y tế gì cả, Mạc Du Tâm, có phải hiện tại cô thấy tôi rất đáng thương, cho nên muốn bố thí cho tôi hả?"
 
Xuyên Thành Tra A Vườn Trường Trong Sách
Chương 19



Mạc Du Tâm ngẩn người, cô quên mất trước đó Tô Ngữ Băng sinh con từng đến bệnh viện, vội vàng giải thích: "Ngữ Băng, mình thực sự không có ý đó, trước kia mình làm nhiều chuyện sai lầm, bạn cho mình chuộc lỗi cũng được, nhận lỗi cũng được, lần này để mình trả tiền nha, bạn chăm sóc bảo bảo cũng cần có tiền, còn phải trả học phí, mình cũng không muốn để cho bạn cực khổ như vậy."

"Cực khổ?" Tô Ngữ Băng cười lạnh một tiếng, "lúc tôi cực khổ nhất cô đang ở đâu? bảo bảo mới đầy tháng bị viêm phổi cô đang ở đâu? cô đừng ở trước mặt tôi giả vở, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao? cô còn đáng giá để tin sao?"

"Mình biết những chuyện trước kia mình làm không đáng cho bạn tin tưởng, nhưng mà mình cam đoan với bạn, sau này bất kể là chuyện của bạn, hay của bảo bảo, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, mình cũng sẽ ở cạnh hai người." Mạc Du Tâm nói rất khẩn thiết, nếu cô đã chiếm thân thể của nguyên thân, thì cũng phải sửa sai lại cho nguyên thân, coi như xài không phí cái thân này, tuy nguyên thân là cặn bã rõ ràng, nhưng cũng là cơ hội duy nhất cho cô làm việc này.

Nếu cứ để Tô Ngữ Băng và bảo bảo không ai lo như vậy, chính cô cũng không nỡ, muốn đi tiêu sái, nhưng trong lòng vướng bận chuyện này cũng tiêu sái không nổi.

"À, Mạc Du Tâm, cô biết cô hứa hẹn như vậy nó nực cười lắm không?" khóe môi Tô Ngữ Băng câu lên nụ cười châm chọc, chịu đựng nước mắt từ hai má cũng chảy xuống.

Mạc Du Tâm vội đưa khăn đến, "phải, Ngữ Băng nói đều đúng, không chỉ mình nói chuyện nực cười mà chính mình cũng thấy buồn cười, bạn đừng giận, mới truyền dịch xong, đừng nóng giận, nếu bạn không muốn thấy mình vậy mình ra hành lang trước." nói xong xoay người ra khỏi cửa phòng bệnh viện.

"Ngữ Băng, bồ khách khí với tụi mình còn không tính, bồ cần gì khách khí với tên cặn bã này, lấy chút tiền của cô ta có gì sai? Ngữ Băng, bảo bảo cũng không phải của một mình bồ, cho dù là phương diện nào, Mạc Du Tâm cũng chưa giúp cái gì, cũng chưa đưa đồng nào, bồ cứng đầu quá đó, cái gì cũng một mình gánh hết, hiện tại Mạc Du Tâm chịu bỏ tiền còn không tốt sao?" Phó Chi Đào khuyên, cô bạn này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ có cái cứng đầu quá, thà chịu khổ một mình cũng có một số việc không chịu cúi đầu, không thỏa hiệp.

Diêu Thiến cũng gật đầu theo, "Ngữ Băng, thật ra Phó Chi Đào nói đúng đó, Mạc Du Tâm trả tiền là nên rồi, hiện tại bồ bệnh như vậy cũng liên quan đến cô ta mà không phải sao? đôi khi bồ hiếu thắng quá cũng khiến tụi mình đau lòng cho bồ đó, Ngữ Băng, chúng ta vẫn giữa khoảng cách với Mạc Du tâm, nhưng so với việc bồ làm cho cô ta, rồi bồ còn phải chịu khổ, để cô ta trả chút tiền này thì tính là gì đâu."

Tô Ngữ Băng bị hai người bạn cùng phòng khuyên cũng mềm lòng, nàng ít khi khóc, lúc khó khăn nhất cũng trốn đi một mình lén khóc, lấy khăn giấy trong hộp ra vội lau nước mắt, gật đầu: "mình biết mấy bồ tốt với mình, được rồi, lần này mình không tranh chuyện tiền bạc với Mạc Du Tâm nữa."

"Bồ nghĩ cẩn thận là tốt rồi, đây không phải là cô ta bố thí, mà là tiền cô ta phải trả, cô ta thiếu bồ rất nhiều," Phó Chi Đào thấy bạn thân rốt cuộc cũng thả lỏng, tảng đá trong lòng coi như buông xuống.

Mấy giường khác trong phòng cũng im lặng, nhất là bác gái với rồi cũng sợ hết hồn, vừa nghe như vậy, đứa nhỏ vừa rồi là nữ cặn bã sao? thật nhìn không ra a?

Phó Chi Đào nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nàng và Diêu Thiếu còn phải về giúp Trương Hiểu Kỳ chăm sóc bảo bảo, hai người phải đi học, rồi mang bài vở kiến thức về phòng ký túc giảng lại cho người ở trong phòng chăm sóc bảo bảo nghe, hiện tại bảo bảo không thể rời mắt được.

"Ngữ Băng, tụi mình về trước, buổi chiều đến thăm bồ nha." Phó Chi Đào nói.

"Không cần đâu, mấy bồ thấy mình cũng không sao rồi, hơn nữa Mạc Du Tâm còn ở đây, như mấy bồ nói rồi, nếu cô ta giả làm người tốt, vậy thì để xem cô ta còn giả đến khi nào, dù sao cô ta cũng tự đến mà." Tô Ngữ Băng suy nghĩ một chút nói.

Diêu Thiến cười nói: "Ngữ Băng, bồ có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, sai bảo cô ta nhiều vào."

Tô Ngữ Băng suy nghĩ, hiện tại không phải Mạc Du Tâm còn đang giả làm người tốt sao? Nàng cũng muốn xem Mạc Du Tâm có thể giả làm người tốt đến khi nào, sớm muộn rồi cũng bị lộ, cũng giống như trước kia thấy gia thế nhà mình thượng lưu, không được vài Mạc Du Tâm cũng đã không chịu được, dù sao nàng cũng rảnh để chơi với Mạc Du Tâm, đến lúc đó xem ai ác hơn ai.

Chờ hai người bạn cùng phòng đi rồi, Tô Ngữ Băng nhìn ngoài phòng bệnh gọi Mạc Du Tâm vài tiếng.

Mạc Du Tâm nghe thấy Tô Ngữ Băng gọi cô, vội vàng vào phòng bệnh, "Ngữ Băng, bạn gọi mình hả?"

Lúc này Tô Ngữ Băng đã hòa hoãn lại tâm tình, cười khẽ một tiếng nói: "đúng vậy, vừa rồi cô nói muốn chăm sóc tôi và bảo bảo mà?"

Mạc Du Tâm gật đầu, "đúng vậy, mình đã nói như vậy." Mạc Du Tâm nhìn biểu tình của Tô Ngữ Băng cũng biết Tô Ngữ Băng không tin mình, gọi mình vào chắc chắn là muốn chỉnh mình, bất quá chỉnh thì chỉnh thôi, mình nghe theo là được.

"Được lắm, hiện tại tôi thấy khát, muốn uống Dương Chi Cam Lộ của quán nước ở phố Tây Lâm Viên bên kia." ánh mắt Tô Ngữ Băng nhìn chằm chằm Mạc Du Tâm, trong mắt tràn đầy dò xét.

Mạc Du Tâm cười đáp: "được, bạn chờ mình một chút, mình đi mua, rất nhanh sẽ trở về, nếu thấy khát quá thì uống chút nước khoáng nha." nói xong, Mạc Du Tâm cầm chai nước mở sẵn nắp đưa cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng cười nhạt nhìn bóng lưng Mạc Du Tâm rời đi.

Mạc Du Tâm báo địa chỉ cho taxi, chỗ Tô Ngữ Băng nói cách bệnh viện cấp cứu 1 Tây Ninh thị nửa thành phố, đành phải qua đó thôi, ai kêu nguyên thân nợ người ta a, sống lại lần nữa thật không dễ dàng, đời trước chỉ có người khác đến cung phụng mình, đời này lại bị Tô Ngữ Băng bắt chẹt rồi.

Mạc Du Tâm suy nghĩ, bỏ đi, còn đắn đo cái gì, trả nợ rõ ràng cho xong, sau này cô có thể sống thoải mái một mình rồi.

Lúc Mạc Du Tâm quay về phòng bệnh, cái trán còn chút mồ hôi mỏng, cô cười đưa cho Tô Ngữ Băng một ly Dương Chi Cam Lộ, "về hơi chậm, uống nhanh đi."

Tô Ngữ Băng nhìn trán Mạc Du Tâm ra mồ hôi mỏng, cũng không nói gì, nàng đương nhiên biết cái quán đó rất xa, vốn định đùa Mạc Du Tâm.

Xế chiều bác sĩ đến kiểm tra phòng, kết quả xét nghiệm máu lúc sáng đã có, Mạc Du Tâm thấy bác sĩ đến thì vội hỏi: "bác sĩ, nàng ngoại trừ thiếu dinh dưỡng ra thì còn có vấn đề gì khác không?"

"À, cô nói là bạn gái cô hả? phải để ý đến sức khỏe, một vài chỉ số vượt ngưỡng, phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi của cô ấy, tôi sẽ kê toa thuốc cho cô ấy, quay về thì từ từ bổ sung lại, cái này một lát cũng không bù nhanh được." bác sĩ nói vài câu, cũng khiến Mạc Du Tâm nhẹ lòng.

Mạc Du Tâm đến quầy thuốc lấy thuốc, lại đến đại sảnh đem tiền còn dư trong thẻ chuyển thành tiền mặt, lúc này mới quay lại phòng bệnh.

"Mình làm thủ tục xong rồi, chúng ta đi thôi, Ngữ Băng, bạn còn choáng không?" Mạc Du Tâm hỏi.

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút, người này còn nhịn đến giờ được? cũng không dễ dàng gì, nếu lý giải Mạc Du Tâm, thì ngay từ lúc nàng kêu Mạc Du Tâm đi mua đồ uống thì cô ta đã phủi tay không đi mới đúng, nếu Mạc Du Tâm muốn diễn, vậy mình cùng cô ta diễn vậy.

"Hết choáng rồi, chúng ta về trường thôi." Tô Ngữ Băng cũng không muốn ở lại bệnh viện, cả ngày rồi nàng chưa gặp bảo bảo, cũng không biết cả ngày rồi bảo bảo không thấy mình có khóc không.

"Được," Mạc Du Tâm đáp lời, lúc đầu định đỡ Tô Ngữ Băng, nhưng nghĩ một chút vẫn buông tay ra.

Ra khỏi bệnh viện, Mạc Du Tâm gọi xe, cùng Tô Ngữ Băng ngồi phía sau, Mạc Du Tâm nghĩ một chút nói: "Ngữ Băng, bình thường bạn đi làm nhiều việc quá, còn phải đi học, rồi chăm sóc bảo bảo, nếu không làm thêm thì sao? hoặc giảm làm thêm lại được không? bác sĩ nói hiện tại bạn không sao, nhưng mà cơ thể vẫn suy nhược bên trong."

Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng, Mạc Du Tâm này lại bắt đầu rồi, nếu mình không làm thêm thì Mạc Du Tâm nuôi mình và bảo bảo sao? lấy cái gì nuôi? lấy tiền của phú bà khác nuôi hả? đúng là nực cười.

"Tôi không làm thêm cô nuôi tôi sao? cô nuôi bảo bảo sao? Mạc Du Tâm, cô giả vờ còn không tính, đừng có vờ vịt như mình mà người tốt nữa được không? đúng là buồn cười." khuôn mặt Tô Ngữ Băng thanh tú, nhưng từng chữ nói ra cũng thật đau lòng.

Bất quá Mạc Du Tâm không phải nguyên thân, nuôi thì nuôi a, "được, mình nuôi bạn và bảo bảo, Ngữ Băng bạn yên tâm, mình có cách kiếm tiền rồi, bạn nghỉ làm thêm đi."

Tô Ngữ Băng nghe Mạc Du Tâm nói vậy, ngưng mi xoay đầu lại: "Mạc Du Tâm, tôi không giống cô, không rảnh đùa với cô như vậy, tôi nói chuyện nghiêm túc với cô đó."

Mạc Du Tâm thở dài, do nguyên thân ban tặng, bây giờ cô làm cái gì cũng phải giải thích nhiều lần, nguyên thân lang sói chơi đùa sinh chuyện, giờ nói chuyện cũng không ai tin.

"Mình nói nghiêm túc với bạn mà Ngữ Băng, bạn đưa số thẻ cho mình đi, mình gửi trước một ít tiền qua cho bạn và bảo bảo, làm thêm ở quán bar đó cũng không tốt lắm, vừa mất sức lại nguy hiểm, buổi tối cũng không ngủ đủ giấc, nghỉ đi, mình thực sự muốn tốt cho bạn và bảo bảo thôi." Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng nói.

Trong ánh mắt Tô Ngữ Băng cũng không có nhiệt độ, "muốn số thẻ? được, tôi viết cho cô, đưa di động của cô cho tôi."

Mạc Du Tâm đưa di động qua, Tô Ngữ Băng cầm di động của Mạc Du Tâm nhập một hàng dài con số, đó là số thẻ ngân hàng hiện tại của nàng, viết xong thì trả di động lại cho Mạc Du Tâm, bộ dạng như xem trò vui nhìn Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm trực tiếp lưu số thẻ lại, mở app ngân hàng lên rồi chuyển 20.000 qua.

Tô Ngữ Băng mắt lạnh nhìn Mạc Du Tâm giả vờ, nàng chỉ thấy Mạc Du Tâm đang lưu số, cũng dự đoán Mạc Du Tâm sẽ không thoải mái gửi tiền cho mình như vậy, sau một khắc liền có tin nhắn ngân hàng đến: kính chào quý khách, ngày 10 tháng 7 năm 2022, số tiền 20.000 tệ được chuyển vào tài khoản của quý khách, xin chú ý kiểm tra và nhận thông báo.

Note: 杨枝甘露: DƯƠNG CHI CAM LỘ tìm theo tên này thì ra hình thế này
 
Back
Top Bottom