Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 810: Chương 810



Bà Lưu vẫn đứng yên ở chỗ cũ.

Nhìn theo bóng lưng của hai người trẻ tuổi đang dần khuất xa, bà chỉ khẽ lắc đầu rồi lẩm bẩm trong miệng, giọng nói lẫn lộn giữa cảnh báo và nỗi lo:
"Tai hoạ sắp đến... tai hoạ sắp đến rồi..."

Hôm sau, khi Lục Ương biết chuyện, cô tức giận đến mức không còn giữ được vẻ điềm đạm thường ngày nữa.

Cô trừng mắt nhìn hai người vừa trở về, giọng trách móc gay gắt:
"Đã nói với hai cậu là đừng có tự ý ra ngoài rồi! Sao lại không nghe lời chứ?"

Điền Ký hơi chột dạ nhưng vẫn cố gắng biện minh:
"Nhưng mà... rõ ràng là bên ngoài còn có người khác nữa."

Cô cúi đầu, giọng nhỏ dần đi, trong mắt hiện rõ vẻ tủi thân. Cô cảm thấy việc muốn ra ngoài dạo mát vào ban đêm là chuyện hết sức bình thường, đó là quyền tự do cơ bản của một con người. Vậy mà ở nơi này, họ lại bị ràng buộc đủ điều, thật không hiểu nổi.

Lục Ương nghe vậy thì nổi cáu hơn, dứt khoát nói:
"Đây là quy tắc ở chỗ bọn tớ. Nếu cậu cảm thấy không thể tuân theo, thì cậu có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào!"

Thấy Điền Ký không đáp lời, ánh mắt hơi lảng tránh, Lục Ương cũng dịu giọng lại. Có lẽ cô cũng cảm thấy mình đã nói quá nặng lời.

Cô thở dài rồi nói:
"Thôi được rồi, tớ biết hai cậu còn lạ lẫm với chỗ này. Hôm nay tớ phải đi thắp hương và cúng bái ở nhà thờ tổ tiên. Mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, được chứ?"

Nghe vậy, Điền Ký cũng không cố chấp nữa. Cô gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Xin lỗi cậu..."

Lục Ương lắc đầu, nửa nghiêm khắc, nửa dịu dàng:
"Lần sau đừng như thế nữa. Tớ nói thật đấy."

Nói rồi, cô xoay người rời đi.

Đúng như đã nói, Lục Ương đi đến nhà thờ tổ tiên để làm lễ cúng bái, còn Điền Ký và Trì Dật thì không tiện đi cùng.

Hai người dạo quanh thôn, cảm nhận chút nhịp sống yên bình nơi đây. Họ nhìn thấy một con gà trống đang dang cánh kêu vang trước sân nhà ai đó, bên cạnh là một con chó vàng lim dim ngủ gật bên bậc cửa.

Từ xa, vang lên tiếng cãi vã, khiến họ tò mò bước lại gần.

Một cô gái trẻ quấn khăn trên đầu, gương mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Cô ấy đang gào lên giữa đám đông:
"Tôi không quan tâm nữa! Tôi phải đi tìm anh ấy! Bao nhiêu năm rồi, Tưởng Tuấn vẫn chưa quay về, ngay cả một bức thư cũng không gửi về nhà. Chắc chắn là đã bị phụ nữ thành phố mê hoặc rồi! Bỏ mặc mẹ con tôi sống khổ sở thế này… Anh ấy còn lương tâm không? Tôi nhất định phải đi tìm anh ấy!"

Mọi người xung quanh vội vàng khuyên ngăn:
"Thôi mà chị Tưởng, đừng kích động quá… Chúng tôi nhìn Tưởng Tuấn lớn lên từ bé, phẩm hạnh của cậu ấy ra sao ai cũng biết. Cậu ấy không phải người như vậy đâu."

"Đúng rồi, chắc là ở thành phố bận quá, không có thời gian viết thư về thôi…"

Điền Ký và Trì Dật đứng lặng nghe hết câu chuyện. Hoá ra, người chồng của cô gái kia đã lên thành phố làm ăn từ lâu nhưng bặt vô âm tín. Người vợ cho rằng anh ta đã thay lòng, tìm người khác, nên mới giận dữ muốn đi tìm chồng.

Cuối cùng, sau nhiều lời an ủi, cô ấy cũng nguôi ngoai phần nào. Vừa lau nước mắt, cô vừa bế đứa con nhỏ vào nhà, lặng lẽ như chưa từng gào khóc trước đó.

Điền Ký cảm thán:
"Thật tội nghiệp… Đứa trẻ cũng lớn đến vậy rồi, vậy mà người cha vẫn không một lời nhắn nhủ. Làm gì thì làm, ít nhất cũng nên cho người nhà biết mình còn sống chứ?"

Trì Dật ngẫm nghĩ rồi nói:
"Có khi nào vì thôn này ở quá xa không? Không gửi được thư… Hoặc họ không biết dùng điện thoại thông minh, không biết xài app trò chuyện?"

Điền Ký chau mày:
"Thế kỷ 21 rồi mà vẫn có nơi không có mạng sao?"

Trì Dật nhún vai:
"Vẫn có đấy. Có người còn không biết đọc chữ, thì làm sao biết dùng internet được? Khoảng cách giữa nơi này với thế giới ngoài kia... xa thật."

Hai người chỉ biết thở dài. Nhưng dẫu sao, những lời cảm thán ấy cũng giống như việc đứng trong phòng máy lạnh vào một ngày hè nóng nực mà tiếc thương cho người công nhân ngoài công trường – cuối cùng, khoảng cách giữa họ và nỗi khổ đó vẫn là một khoảng trời.

Điền Ký nghĩ, dù sao ngày mai cũng sẽ rời khỏi nơi này rồi. Tối nay là đêm cuối cùng, cô không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp.

Cô lên giường sớm hơn mọi khi – có lẽ vì mệt sau một ngày đi lại, hoặc cũng vì trong lòng vẫn còn chút áy náy với Lục Ương.

Cô nghĩ: Người trẻ như mình toàn thức khuya, coi như hôm nay trải nghiệm một lần "ngủ sớm" đi.

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, việc đầu tiên Điền Ký làm là gọi Trì Dật:
"Dậy dậy dậy! Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này rồi!"

Nhưng gọi mãi không thấy ai đáp lại. Quay sang bên cạnh – chỗ Trì Dật nằm đã trống không.

Điền Ký nhíu mày, nghĩ chắc anh đã dậy sớm ra ngoài đâu đó. Cô đi ra sân tìm quanh, nhưng khắp nơi đều vắng bóng.

Thậm chí... cái then cửa vẫn còn được khoá kín từ bên trong.

Vậy thì, nếu cửa chưa mở… Trì Dật đã đi đâu?

Trong nhà, hoàn toàn không có bóng dáng anh ấy.

Chuyện gì... đang xảy ra vậy?

Trong cơn hoảng loạn, Điền Kỳ vội vã đi tìm bà Lưu.

Bà Lưu đang ngồi hong nắng ở đầu hiên, thấy cô thì thở dài, giọng khàn khàn:
"Thằng bé đó đi từ sáng sớm rồi."

"Đi rồi ạ? Anh ấy đi đâu vậy?" – Điền Kỳ luống cuống hỏi.

Bà Lưu chống gậy đứng dậy, ánh mắt mờ đục chậm rãi dõi về phía chân trời, giọng vẫn đều đều như đang kể lại một chuyện rất bình thường:
"Nó nói phải về... Tôi cũng lấy làm lạ, nên có hỏi sao không đợi cháu đi cùng. Nó chỉ bảo nhà có việc gấp, phải về trước."

Làn da của bà Lưu khô ráp, nhăn nheo, dường như mỗi nếp nhăn đều khắc ghi thời gian. Trong khoảnh khắc, Điền Kỳ bất giác cảm thấy bà ta giống như một loài sinh vật kỳ lạ đang thay da – vừa quái dị, vừa khiến người ta rợn người.

Cô không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra khỏi túi áo.

Cả buổi sáng, cô bận rộn đi tìm Trì Dật, đến nỗi chẳng kịp xem điện thoại. Giờ vừa mở máy, một tin nhắn mới hiện lên từ anh:

"Xin lỗi, Điền Kỳ. Chuyện này lẽ ra anh nên nói sớm hơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cứ do dự đến tận bây giờ.
Anh nghĩ, chúng ta không hợp. Càng ở bên nhau, anh càng cảm nhận rõ điều đó.
Nếu đã vậy, thà đau một lần còn hơn dày vò nhau mãi. Mình chia tay đi.
Anh không biết phải đối mặt với em thế nào, nên đã rời đi trước rồi.
Đã chia tay thì phải dứt khoát. Đây là tin nhắn cuối cùng anh gửi cho em. Sau này anh sẽ chặn em. Đừng tìm anh nữa."

Điền Kỳ sững sờ:
"...Cái gì cơ?"

Sáng sớm mà đã chơi chiêu lớn vậy sao?

Cô vội vàng gọi lại. Quả nhiên – Trì Dật đã chặn số của cô.

Tên cặn bã! Đồ tồi!

Điền Kỳ chết sững như bị sét đánh ngang tai. Cô siết chặt điện thoại trong tay, ngồi lặng người một lúc.

Cảm giác buồn bã vẫn có, nhưng điều khiến cô thấy bất an hơn là... nghi ngờ.

Chia tay đột ngột như vậy, rõ ràng không giống Trì Dật chút nào. Trước đó không hề có dấu hiệu gì. Tính anh ấy không phải kiểu người rút lui âm thầm như vậy.

Trì Dật... thật sự đã rời đi, hay là... đã xảy ra chuyện?

Ý nghĩ đó vừa nảy ra đã khiến Điền Kỳ lạnh sống lưng. Cô bắt đầu thấy sợ.

Ở nơi xa lạ này, không người quen, tín hiệu kém, cô cảm giác càng ở lâu càng dễ gặp nguy hiểm. Cô cần tìm Lục Ương để bàn bạc.

Thế nhưng, tin xấu lại tiếp tục ập đến.

"Lục Ương không có ở đây."

Người vừa trả lời là bà nội của Lục Ương – một cụ bà lớn tuổi nhưng vóc dáng vẫn rắn rỏi. Dù đã ngoài bảy mươi, tóc bà vẫn còn một nửa đen bóng. Dáng vẻ đầy sinh lực, đúng là khí chất của người làm trưởng thôn.

Nhưng bà Lục hôm nay lại có vẻ ủ rũ khác thường, mí mắt sụp xuống như không còn hứng thú với bất cứ điều gì. Giọng bà lạnh lùng:
"Nó sang làng bên giúp thu hoạch lúa mi rồi. Phải mấy ngày nữa mới về."

Điền Kỳ khẽ run: "Vậy… vậy ạ? Nhưng... trước khi đi, cậu ấy nói với cháu rằng chỉ cần cúng bái tổ tiên xong là sẽ rời đi ngay mà..."

Bà Lục không đáp, chỉ liếc cô một cái lạnh tanh rồi nói:
"Cháu gái à, nếu không có ai đi cùng, bạn trai cũng về rồi, hay cháu cũng về trước đi?"

Dù miệng nói là “nếu không”, nhưng ánh mắt sắc lạnh và cương quyết của bà Lục khiến Điền Kỳ hiểu – nếu cô không gật đầu, bà ta cũng sẽ tìm cách đuổi cô đi.

Tim cô đập loạn. Cảm giác bất an càng lúc càng lớn. Rõ ràng bà Lục đang nói dối. Lục Ương sẽ không bao giờ tự ý rời đi mà không nhắn gì cho cô cả.

Không lẽ... cả Trì Dật lẫn Lục Ương đều đã gặp chuyện rồi?

Nhưng chỉ với sức của một mình cô, chắc chắn không thể đối đầu với những người ở đây. Phải rời khỏi nơi này – càng sớm càng tốt.

Điền Kỳ cố giấu sự căng thẳng, nặn ra một nụ cười gượng:
"Dạ... vâng, nếu vậy cháu cũng về luôn ạ. Cảm ơn bà đã giúp đỡ mấy ngày qua."

Bà Lục gật đầu rất nhanh, miệng vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng lời nói thì lạnh buốt:
"Tốt. Làng này không thích người ngoài. Tiểu Ương không hiểu chuyện, sau này cháu đừng tự tiện đến nữa nhé."

Điền Kỳ lạnh sống lưng. “Tự tiện đến”? Sau này có cho vàng cô cũng không dám quay lại.

Cô không dám nấn ná thêm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi làng.

Khi đến, còn có Lục Ương đi cùng. Còn lúc rời đi, chỉ còn mình cô, lòng đầy lo lắng và bất an. Cô cứ đi mãi theo con đường nhỏ giữa núi, rồi bất giác dừng lại.

Lạc rồi...?

Điền Kỳ hoang mang nhìn quanh. Cô chắc chắn rằng mình đã rẽ vào con đường này rồi – ít nhất là hai lần.

Cô đặt vali xuống, cố hít thở thật sâu. Không biết từ lúc nào, sương mù đã bắt đầu dày đặc. Từng lớp sương trắng như sữa đặc lặng lẽ bao trùm con đường.

Càng đi, sương càng dày. Mỗi bước chân như xuyên qua tầng mây, vừa lạnh lẽo, vừa ngột ngạt.

Nếu chỉ nghe kể thì cảnh tượng này có vẻ nên thơ. Nhưng khi thực sự đứng giữa màn sương ấy – cảm giác duy nhất trong lòng Điền Kỳ là kinh hoàng.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 811: Chương 811



Điền Kỳ bắt đầu thấy bất an.
Cô bật đèn pin trên điện thoại, nhặt lấy một cành cây ven đường để dò đường trong màn sương mù dày đặc.

Bất chợt, ở cuối con đường phủ mờ bởi sương trắng xóa, cô lờ mờ trông thấy bóng dáng một người đang đứng. Quần áo quen thuộc, kiểu tóc cũng không lạ gì.
Là Trì Dật! Không thể nào nhầm được!

"A Dật!" – Điền Kỳ hét lên, giọng cô run rẩy nhưng không giấu nổi sự mừng rỡ, rồi chẳng suy nghĩ gì nữa, lao nhanh về phía người kia.

Bất ngờ, chân cô vấp phải thứ gì đó lổn nhổn dưới đất.
“Bịch!”
Cô ngã nhào xuống đất, đau điếng.

Cú ngã khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn đôi chút – và cũng từ đó, cô nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình…

Không phải người.
Là một con bù nhìn.

Nhưng tại sao con bù nhìn ấy lại mặc chiếc áo thun trắng giống hệt cái áo mà Trì Dật thường mặc?
Không thể nào… cũng chỉ là áo thun trắng thôi mà… thứ quần áo quá đỗi phổ biến, ai mà chẳng có?

Điền Kỳ nuốt nước bọt, cố ép mình không suy nghĩ lung tung.
“Chắc là trùng hợp thôi, chỉ là trùng hợp…” – cô tự nhủ trong lòng. – “Người sống sao có thể biến thành bù nhìn được chứ…”

Con bù nhìn đứng bất động giữa đồng cỏ, phủ sương mờ. Trên gương mặt giấy được vẽ nguệch ngoạc kia là một nụ cười kỳ dị, lạnh ngắt.

Tí tách… tí tách…
Trời bắt đầu mưa.

Những giọt mưa rơi lên mặt bù nhìn, làm nhòe đi lớp mực vẽ.
Gương mặt ấy dần tan chảy… mắt, mũi, miệng đều méo mó, rồi rỉ ra những dòng chất lỏng sẫm màu – đỏ có, đen có, trộn lẫn như máu.

Điền Kỳ cứng người vì kinh hãi, rồi bất chợt vùng chạy.

"Chạy đi, phải chạy ra khỏi đây!"
Trong làn sương đặc quánh, cảnh vật xung quanh vặn vẹo như đang cười cợt cô. Không rõ đã chạy bao lâu, bao xa, đến khi đôi chân rã rời, cuối cùng cô cũng thấy chiếc cổng làng quen thuộc phía trước.

Dồn hết chút sức lực cuối cùng, cô lao ra khỏi làng.

Ngay khi vừa bước qua ranh giới mờ mịt đó, sương mù đột ngột tan biến.
Cô đứng th* d*c, hai chân chạm đất vững vàng.
Run rẩy ngoảnh đầu lại, cô nhìn thấy ngôi làng vẫn chìm trong sương trắng, ảo ảnh như mộng như thực. Và... hình như có một bóng người mặc áo thun trắng, đang đứng ở con đường trong làng, lặng lẽ nhìn theo cô.

Điền Kỳ nuốt khan, mặt tái nhợt. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán và lưng áo, cứ như cô vừa chạy băng qua một cơn ác mộng.

"Ngôi làng đó kỳ quặc lắm..." – cô kể lại với giọng khàn khàn. – "Từ lúc tôi trở về đến giờ, hoàn toàn không liên lạc được với Trì Dật và Lục Ương. Tôi nghi ngờ... họ đã gặp chuyện gì đó rồi."

Yến Lâm khoanh tay, cau mày:
"Không bình thường thật. Làm gì có chuyện cả hai người cùng mất liên lạc chứ?"

Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết:
"Xem ra, chúng ta bắt buộc phải đến thôn Cam Tuyền một chuyến rồi."

Điền Kỳ vừa sợ, vừa lo. Cơn giận trong cô giờ chỉ còn là nỗi bất an mãnh liệt dành cho bạn trai.
"Vậy... chúng ta đi khi nào?" – cô sốt ruột hỏi. – "Tôi thực sự rất lo Trì Dật và A Ương sẽ bị thôn đó làm hại!"

"Ngay bây giờ." – Yến Lâm rút điện thoại ra. – "Tôi sẽ nhờ người đặt vé máy bay. Đại sư Kỳ Hòa, cô có rảnh không?"

"Ừm, tôi đi được." – Kỳ Hòa gật đầu.

Chỉ sau vài cuộc gọi, Yến Lâm đã lo xong vé. Ba người lập tức lên đường, hướng về thôn Cam Tuyền bí ẩn.

Trên xe, sau một hồi im lặng suy nghĩ, Kỳ Hòa khẽ hỏi:
"Cô đã từng nghe đến cái tên 'Huyết Đao' chưa?"

"Tất nhiên là có." – Yến Lâm nhíu mày. – "Sát thủ khét tiếng toàn cầu đấy. Hai năm trước, còn ám sát thành công lãnh đạo của một quốc gia. Rúng động cả thế giới."

Kỳ Hòa trầm ngâm:
"Vậy mà hiện tại, tôi có thể đang bị hắn nhắm đến."

"Khoan đã... cái gì cơ?" – Yến Lâm quay sang nhìn cô, không giấu nổi vẻ hoảng hốt. – "Cô Kỳ, cô vừa nói cô bị Huyết Đao nhắm đến đấy à?"

"Ừm, tạm thời là như vậy."

Yến Lâm trợn mắt, không thể tin nổi. Làm gì có ai nói chuyện sống chết kiểu này với vẻ mặt điềm tĩnh như thế!

"Đó là Huyết Đao mà cô còn dửng dưng như vậy được sao?"

Kỳ Hòa chậm rãi lắc đầu:
"Tôi nghi ngờ... Huyết Đao không chỉ là một người. Có thể là một tổ chức."

"Ý cô là sao?"

"Mỗi năm 'Huyết Đao' giết rất nhiều người, không ít trong số đó là những kẻ cực kỳ nguy hiểm, am hiểu chuyên môn cao. Nếu chỉ là một người thì khó mà làm được điều đó. Một cá nhân không thể đơn độc đấu lại những thiên tài trong từng lĩnh vực, dù giỏi đến đâu cũng có giới hạn."

Yến Lâm gật gù:
"Cũng có lý… Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng đó."

Kỳ Hòa liếc nhìn qua cửa kính xe:
"Họ không hiểu rõ tôi. Lần trước tôi đã đánh bại một người trong bọn chúng. Chuyện đó vừa là lợi, vừa là hại."

"Hại là... lần sau, chúng sẽ biết rõ cách đối phó với tôi."

Yến Lâm bật cười:
"Nhưng chuyện này cũng có lợi mà, đúng không? Cô sẽ có thêm thông tin về Huyết Đao."

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, đáp gọn:
"Đúng vậy."

Cô nửa đùa nửa thật:
"Huyết Đao lợi hại như vậy, biết đâu một ngày nào đó tôi bỏ mạng. Đến lúc đó, Cục Điều tra các hiện tượng siêu nhiên có thể đến thu thập xác của tôi không?"

Yến Lâm mỉm cười, lắc đầu:
"Cô Ký, cô lại nói đùa rồi. Những năm gần đây, Huyết Đao ngày càng lộng hành, cấp trên lúc nào cũng mong có người đủ khả năng đứng ra đối đầu. Biết đâu cô chính là người mà chúng tôi chờ đợi bấy lâu nay."

Kỷ Hòa cười nhẹ, không nói gì thêm.

Cô đưa tay vào túi, khẽ chạm vào chiếc khuy áo màu vàng mà mình đã nhặt được lần trước.

Một người phụ nữ lại mang theo khuy áo của đàn ông.
Điều đó chứng tỏ người đàn ông ấy có vị trí rất quan trọng trong lòng cô ta.

Sau một quãng đường dài, khi ánh hoàng hôn bắt đầu phủ xuống, ba người họ cuối cùng cũng đặt chân tới thôn Cam Tuyền.

Lần này, Điền Kỳ không còn dám đi trước nữa.

Cô rụt rè nép sau lưng Kỷ Hòa và Yến Lâm, chỉ ló ra nửa cái đầu:
"Đi thẳng con đường này là tới nhà của Lục Ương. Nhà bà Lưu ở ngay bên cạnh."

Kỷ Hòa gật đầu:
"Vậy đi thôi."

Những gì Điền Kỳ nói không hề khoa trương.

Quả thật nơi này có quá nhiều bù nhìn.

Mới đi được mấy bước mà đâu đâu cũng thấy bù nhìn đứng giữa ruộng lúa, gương mặt chúng được vẽ bằng những nét cười kỳ quái khiến ai nhìn cũng phải rợn gáy.

Có vài con quạ đậu trên vai bù nhìn, liên tục phát ra những tiếng kêu rít chói tai như thể đang giễu cợt con người.

Điền Kỳ rùng mình:
"Quạ ở đây không còn sợ bù nhìn nữa rồi."

Yến Lâm đi phía trước, lạnh nhạt đáp:
"Tất nhiên. Dù sao đồ giả vẫn là đồ giả. Quạ thông minh hơn ta tưởng."

Điền Kỳ thì thào như đang tự nói với mình:
"Quạ thì không sợ... nhưng tôi thì có. Tôi còn sợ hơn cả quạ. Cảm giác như mấy con bù nhìn này... chúng đang nhìn mình ấy."

Lời còn chưa dứt, cô đột ngột hét lên một tiếng chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ của hai người kia.

Yến Lâm giật mình quay lại:
"Có chuyện gì vậy?"

Điền Kỳ tái mặt, tay run run chỉ về phía sau lưng hai người họ:
"Tôi vừa... tôi vừa thấy một bù nhìn... nó cử động!"

"Cử động?"

Kỷ Hòa và Yến Lâm nhìn nhau, ánh mắt nghiêm túc hẳn.

Yến Lâm hỏi:
"Là cái nào?"

"Ngay trong bụi cỏ sau lưng cô!"

Điền Kỳ vừa nói vừa run rẩy đưa tay che tai, cúi đầu co rúm người lại.

Yến Lâm không chần chừ. Cô rút ra một lá bùa từ trong túi, bước từng bước cẩn trọng tiến tới.

Đôi giày cao gót giẫm lên mặt ruộng mềm nhão, phát ra những tiếng "cọt kẹt" khe khẽ.

Trước mắt cô là một bóng người, đang ngồi xổm quay lưng lại. Trên người phủ đầy rơm rạ, dáng vẻ bất động.

Từ xa nhìn lại, đúng là trông chẳng khác gì một con bù nhìn sống dậy.

Yến Lâm hơi nhíu mày, chăm chú nhìn bóng lưng đó vài giây rồi nghiêm giọng:
"Mi là thứ gì? Quay lại ngay!"

Cùng lúc, cô âm thầm siết chặt lá bùa trong tay, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Bóng người kia nghe thấy tiếng liền lảo đảo đứng lên.

Điền Kỳ hét lớn hơn nữa:
"A a a! Nó đứng dậy rồi! Bù nhìn đứng dậy rồi!"

Đám rơm trên người rơi xuống lả tả. Một giọng nói già nua vang lên, có phần khó chịu:
"Các cô... có việc gì mà ồn ào vậy?"

Giọng nói quen đến lạ.

Điền Kỳ hé mắt qua kẽ tay, rồi sững người khi nhận ra người trước mặt:
"Bà Lưu?!"

Quả thật là bà Lưu.

Bà đội mũ, khoác một chiếc áo dính đầy rơm rạ, thêm vào đó là làn sương mù dày đặc khiến tầm nhìn bị hạn chế, nên từ xa nhìn lại mới tưởng là một con bù nhìn biết đi.

Chỉ là một phen hú vía.

Điền Kỳ mặt đỏ ửng, xấu hổ gãi gãi tay:
"À... cháu xin lỗi, tại cháu sợ quá nên tưởng nhầm."

Yến Lâm cười nhẹ:
"Không sao đâu."

Chỉ riêng Kỷ Hòa là vẫn đứng im lặng, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng bà Lưu, không nói một lời.

Bà Lưu nhận ra Điền Kỳ, giọng hơi ngạc nhiên:
"Cháu gái? Là cháu thật sao? Sao lại quay về đây?"

Điền Kỳ thoáng lúng túng, chưa kịp nghĩ ra lý do thì Kỷ Hòa đã bước lên trước, thẳng thắn nói:
"Chúng tôi tới tìm Lục Ương và Trì Dật. Chúng tôi tin rằng họ không tự ý rời đi... mà là đã mất tích."

Điền Kỳ mở to mắt, giật mình thầm nghĩ:

Chuyện này có thể nói thẳng thế sao? Người trong làng này trông đâu có bình thường, nói không khéo là cả bọn bị bắt trói lại bây giờ.

Sắc mặt bà Lưu lập tức thay đổi, trở nên cứng ngắc.

Bà ta chậm rãi lên tiếng:
"Mất tích ư? Người trong thôn chúng tôi sống cạnh nhau bao năm nay, ai cũng biết mặt biết tên cả. Không thể nào có chuyện mất tích được."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 812: Chương 812



Kỷ Hòa mỉm cười nhẹ nhàng, giọng điềm tĩnh:
"Chúng tôi chỉ muốn ghé qua tìm hiểu một chút thôi, không biết có phiền gì không ạ?"

Bà Lưu đáp lại một cách hờ hững, như thể đã được lập trình sẵn:
"Không phiền, không phiền."

Kỷ Hòa tiếp lời, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi:
"Nhưng bà đang làm gì ở đây vậy? Ban nãy chúng tôi còn suýt nữa nhầm bà thành bù nhìn đấy."

Bà Lưu bật cười, để lộ hàm răng sún gần hết:
"Tôi ở đây để bày trí bù nhìn mà. Chỗ này chim chóc nhiều lắm, không có bù nhìn thì hoa màu hỏng hết. Bọn tôi cứ vài ngày lại phải thay một con mới. Đây này, tôi vừa làm xong một con, đang định đặt nó ra ruộng."

Lời giải thích của bà ta nghe có vẻ hợp lý, không có điểm nào bất thường cả.
Thế nhưng, khi ánh mắt của Điền Kỳ dừng lại nơi bù nhìn mà bà Lưu chỉ tay về, sắc mặt cô bỗng chốc tái nhợt hẳn đi.

Cô lặng lẽ lùi ra sau, trốn sau lưng Yến Lâm. Cả người run lên, răng va vào nhau lập cập.

Yến Lâm quay lại nhìn cô, nhíu mày:
"Sao thế? Em nhìn thấy gì à?"

Điền Kỳ lắp bắp, giọng nói gần như thì thầm:
"Chị… chị còn nhớ chuyện em kể trước đây không? Có một người phụ nữ dắt con đi, vừa đi vừa khóc, bảo phải vào thành tìm chồng?"

"Ừ, nhớ chứ."

"Em nhớ rõ lắm… bên dưới mắt trái của bà ấy có một nốt ruồi. Giờ nhìn con bù nhìn kia mà xem, cũng có một cái nốt ruồi ở đúng chỗ đó!"

Nghe đến đây, Yến Lâm cũng không giữ nổi bình tĩnh. Cô quay đầu lại, đánh giá kỹ lưỡng con bù nhìn đang đứng giữa ruộng.

May mà bà Lưu lớn tuổi, tai cũng hơi lãng nên không nghe thấy cuộc đối thoại của ba người. Bà ta vẫn vui vẻ cười, khoe bù nhìn của mình:
"Thế nào, con bù nhìn mới này trông không đến nỗi nào chứ?"

Điền Kỳ đứng im, không thốt nổi một lời. Cô nhìn chằm chằm vào con bù nhìn, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo.

Nốt ruồi ấy… sao có thể trùng khớp đến vậy?
Chẳng lẽ… người phụ nữ kia thực sự đã biến thành bù nhìn rồi sao?

Một ý nghĩ rùng rợn lướt qua đầu cô—liệu con người sống, có thể nào bị biến thành bù nhìn?
Nếu điều đó là thật… thì Lục Ương và Trì Dật cũng có khả năng đã...

Ngay khi Điền Kỳ gần như sụp đổ bởi hàng loạt suy nghĩ đáng sợ, Kỷ Hòa nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giữ cho cô ổn định.

"Đừng sợ, chuyện này rồi sẽ có cách giải quyết."

Nói xong, cô quay sang bà Lưu, lễ phép hỏi:
"Bà ơi, lần trước bạn cháu—Điền Kỳ—đã được ở nhờ nhà bà. Bây giờ bọn cháu quay lại, không có nhà trọ nào gần đây… không biết bà có thể cho tụi cháu ở lại một đêm nữa không?"

Bà Lưu gật đầu ngay, không hề do dự:
"Được chứ, cứ về nhà bà."

Lần này, bà ta đồng ý quá nhanh.
Nhanh đến mức khiến cả ba người đều cảm thấy bất an. Như thể… bà ta đã chờ sẵn để dẫn họ về nhà, đợi đúng thời điểm để… giăng bẫy.

Trời bắt đầu sập tối.

Bà Lưu dẫn ba người trở về căn nhà nhỏ nằm cuối làng rồi sắp xếp phòng ngủ cho từng người. Trước khi rời đi, bà ta còn nhìn Điền Kỳ, cười lạnh một cái:
"Cháu gái à, cháu từng ở đây rồi nên chắc cũng biết quy tắc. Đêm nay… hẳn là các cháu sẽ không lén đi lung tung nữa đâu nhỉ?"

Điền Kỳ rùng mình, lắp bắp:
"Dạ… không đâu ạ."

"Thế thì tốt."

Bà Lưu bật cười khanh khách, bước đi lắc lư như một con cua, dáng vẻ kỳ quái đến rợn người.

Mặc dù được sắp xếp hai phòng, nhưng Điền Kỳ kiên quyết không chịu ngủ một mình. Dù có phải trải chiếu nằm dưới đất, cô cũng nhất định phải ngủ chung phòng với Yến Lâm và Kỷ Hòa. Cô biết rõ, ở nơi này… sự an toàn chỉ tồn tại khi có người bên cạnh.

Trong lúc ngồi bên mép giường, Điền Kỳ lo lắng hỏi:
"Vậy giờ làm sao đây? Mình cứ ngủ lại một đêm rồi mai hãy tìm Trì Dật và Lục Ương sao?"

Kỷ Hòa liếc cô một cái, giọng lạnh tanh:
"Cô nghĩ họ sẽ để chúng ta sống đến sáng để mà đi tìm họ à?"

Điền Kỳ nghẹn họng. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.
"Chắc… chắc không đến mức đó đâu?"

"Không ai ngu đến mức để cô quay lại và điều tra cả. Cô từng rời khỏi đây, rồi còn mang người trở lại. Rõ ràng cô đang đe dọa bí mật của họ. Để bảo vệ điều đó, họ sẽ làm mọi cách để ngăn cản chúng ta."

"Vậy chẳng phải… ở lại nhà của bà Lưu là tự chui đầu vào rọ sao?"

Kỷ Hòa mỉm cười đầy ẩn ý:
"Ai nói chúng ta sẽ ở lại đây?"

Yến Lâm bật cười, hiểu ý ngay:
"Chính vì họ cấm chúng ta ra ngoài, thì chúng ta lại càng phải ra ngoài."

Điền Kỳ gật đầu lia lịa. Trong lòng cô bất giác nhớ lại đêm đó—đêm cô bị mắc kẹt trong sương mù. Cô từng nhìn thấy bóng người lặng lẽ di chuyển ngoài ruộng, tất cả đều mặc áo tơi, bước chân rì rào trong bóng tối.

Tại sao dân làng cấm người ngoài ra đường đêm… còn họ thì lại được ra ngoài?

Phải chăng… họ đang giấu điều gì?

Nực cười thật. Bọn họ không cho mình ra ngoài—thì mình càng phải ra!

Có Yến Lâm và Kỷ Hòa bên cạnh, tinh thần của Điền Kỳ cũng vững vàng hơn. Ít nhất… lần này cô không còn đơn độc.

Dưới màn đêm tĩnh mịch, khi tiếng côn trùng đã bắt đầu râm ran vang vọng khắp nơi, ba người khẽ mở cửa phòng, bước ra ngoài trong im lặng sau khi chắc chắn rằng bà Lưu đã yên giấc.

Điền Kỳ vừa nhón chân định tiến về phía cửa chính thì bị Kỷ Hòa giơ tay ngăn lại.

"Đợi một chút."

"Hửm? Có chuyện gì vậy?" – cô khựng lại, nghiêng đầu khó hiểu.

"Không nên đi bằng cửa chính," Kỷ Hòa thấp giọng giải thích, ánh mắt sắc lạnh. "Tôi chắc chắn rằng họ đã đề phòng chúng ta từ trước rồi. Nếu tùy tiện mở cửa lớn, rất có thể bên ngoài đã có thứ gì đó đang chờ sẵn."

Nghe vậy, Điền Kỳ rùng mình. Cô gật đầu lia lịa. "Nói cũng đúng… Vậy giờ phải làm sao?"

Kỷ Hòa đưa mắt nhìn quanh rồi chỉ về phía hàng rào phía sau: "Tường bao ở đây không cao lắm, chúng ta có thể trèo qua."

Điền Kỳ nhìn theo hướng chỉ tay, ánh mắt hơi nghi hoặc. Trước mặt cô là một bức tường cao gần gấp rưỡi chiều cao của một người bình thường. "Không cao… là sao?"

Yến Lâm cũng nhìn bức tường rồi chau mày. Cô ta và Kỷ Hòa đều có tu vi, việc trèo tường chẳng đáng kể gì, nhưng Điền Kỳ thì lại là người bình thường.

Cô ta quay sang nói nhỏ: "Tường hơi cao thật. Nhưng nếu cần, chúng ta có thể bế cô ấy qua."

Trong khi Yến Lâm còn đang nghiêm túc tính toán, Điền Kỳ đã đỏ bừng cả mặt. Cô lén liếc Kỷ Hòa – người vừa trầm ổn vừa đẹp như tượng tạc.

Nếu được Kỷ Hòa bế kiểu công chúa thì tuyệt biết mấy… Thơm nữa chứ… Trời ơi, mình có thể kể chuyện này đến khi già mất răng luôn ấy!

Nhưng giấc mơ ngọt ngào ấy nhanh chóng bị đập tan bởi một câu nói của Kỷ Hòa:

"Không cần bế. Người bình thường cũng leo được. Nếu không thì Trì Dật đã ra ngoài bằng cách nào?"

"Khoan đã…" – Điền Kỳ ngạc nhiên – "Cô biết Trì Dật trèo tường sao?"

Kỷ Hòa gật đầu, chỉ xuống mặt đất.

"Ở đây có bốn vết lõm vuông vức. Tôi đoán là dấu chân ghế bị lún xuống bùn. Rõ ràng, có ai đó đã kê ghế rồi đứng lên để trèo tường."

Điền Kỳ trố mắt: "Cô nghĩ Trì Dật đã tự trèo qua? Nhưng tại sao? Và nếu thật sự muốn đi, sao anh ấy lại không nói với tôi?"

Cô nhớ lại đêm đó, cả ba còn bị bà Lưu bắt gặp. Trong tình huống căng thẳng như vậy, Trì Dật không thể có lý do nào chính đáng để rời đi lặng lẽ cả.

Kỷ Hòa nhún vai: "Câu này chỉ có Trì Dật mới trả lời được."

Cô nói tiếp: "Điền Kỳ, cô vào trong lấy một chiếc ghế. Chúng ta thử nghiệm xem tôi đoán đúng không."

"À, ừ, để tôi đi lấy." – Điền Kỳ líu ríu quay lại phòng.

Trong phòng đặt sẵn bốn chiếc ghế gỗ cao màu đen, bình thường không ai chú ý. Nhưng lần này, cô cúi xuống kiểm tra kỹ hơn.

Quả nhiên, một trong số đó có chân ghế dính đầy bùn đã khô.

Cái ghế này… là ghế mà Trì Dật dùng để trèo tường sao?

Điều đáng sợ là, sau khi Trì Dật ra ngoài, cái ghế vẫn quay lại vị trí cũ.

Nếu không phải Trì Dật, thì chỉ có thể là… bà Lưu.

Bà ta thấy Trì Dật bỏ đi nhưng lại không hề lên tiếng. Thậm chí còn lặng lẽ quay vào phòng Điền Kỳ để đặt lại cái ghế.

Điền Kỳ nuốt nước bọt. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh rợn người: giữa đêm tối, bà Lưu nhẹ nhàng mở cửa, rón rén bước vào, đứng lặng bên giường ngắm cô đang ngủ.

Trời ạ!

Cô ôm chặt hai vai, cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng.

Không dám nghĩ tiếp, cô lập tức mang ghế ra ngoài.

Đúng như Kỷ Hòa nói, khi kê ghế vào, người bình thường hoàn toàn có thể trèo qua bức tường kia dễ dàng.

Không ai biết sau bức tường kia là thứ gì đang chờ đợi.

Kỷ Hòa nói dứt khoát: "Để tôi trèo trước."

Trong mắt Điền Kỳ, giây phút ấy Kỷ Hòa như thần tiên hạ phàm.

Anh không cần chạy đà, cũng chẳng cần đến ghế. Chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh nhẹ nhàng như chim yến, thoắt cái đã vượt qua bức tường cao một cách tao nhã.

Quá đỉnh luôn rồi… Mình đang xuyên không vào tiểu thuyết võ hiệp sao trời? – Điền Kỳ há hốc mồm, không tin vào mắt mình.

Yến Lâm là người thứ hai leo lên. Sau khi tiếp đất, cô ta nhìn quanh một lượt rồi khẽ nhíu mày: "Hình như... không có gì kỳ lạ ở đây thì phải."

Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: "Có điều bất thường đấy."

"Cái gì cơ?"

"Không thấy à? Những con bù nhìn… đã biến mất hết rồi."

Câu nói ấy khiến cả Yến Lâm cũng phải sững người.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 813: Chương 813



Kỷ Hòa vừa nhắc đến, cả nhóm mới giật mình nhận ra một điều lạ lùng.

Trước đây, khắp ngôi làng này đâu đâu cũng có bù nhìn. Cứ đi vài bước là thấy một cái cắm giữa đồng ruộng, thân hình rơm rạ khô khốc, đội mũ rách nát. Nhưng giờ đây... chỉ cần liếc mắt nhìn quanh là đã không còn thấy bất kỳ một con bù nhìn nào nữa.

"Chúng biến đi đâu cả rồi? Chẳng lẽ... bù nhìn biết đi sao?" Yến Lâm thì thào, sống lưng lạnh toát như có ai vừa thổi hơi lạnh vào gáy.

"Quá kỳ quái..." Kỷ Hòa trầm giọng.

Yến Lâm nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. Những chuyện xảy ra ở ngôi làng này, càng nghĩ càng rợn người.

Kỷ Hòa chợt quay sang hỏi: "Ngoài ra, cô có nhận ra điều mâu thuẫn nào không?"

Yến Lâm gật đầu: "Tôi cũng đang thấy kỳ lạ đây. Ngôi làng này địa thế cực tốt, dựa lưng vào núi, phía trước lại gần sông. Phong thủy như vậy theo lý thì phải rất vượng, lẽ ra dân cư phải đông đúc, làm ăn phát đạt mới đúng. Nhưng thực tế thì..."

Kỷ Hòa lạnh lùng tiếp lời: "Âm khí lại nặng đến mức rợn người. Mọi thứ hoàn toàn trái ngược."

Hai người đang trò chuyện, thì phía sau vang lên tiếng thở hổn hển của Điền Kỳ – người cuối cùng vừa leo qua tường xong.

"Chờ em với... em mệt sắp chết rồi! Sao cái tường này lại khó trèo thế không biết!" Điền Kỳ vừa thở vừa làu bàu.

Cô nàng vốn chẳng giỏi vận động. Bình thường đi xuống dưới nhà lấy đồ ăn còn thấy mệt, giờ bắt cô ấy leo tường đúng là tra tấn.

Yến Lâm vừa đỡ vừa cười: "Chỉ là leo tường thôi mà, có cần thảm thiết vậy không? Em nên tập thể dục nhiều hơn đấy."

Điền Kỳ thở dài: "Hừ, từ hồi không còn môn thể dục bắt chạy 800 mét nữa, em lười hẳn. Hai chị là ngoại lệ thôi, giờ tụi trẻ như em yếu hơn cả mấy ông cụ bà cụ tám mươi tuổi!"

Cô ấy lải nhải cả tràng, đang nói dở thì bỗng khựng lại, mặt mày tái mét như tờ giấy.

Yến Lâm nghiêm mặt: "Gì thế? Có chuyện gì?"

Giọng Điền Kỳ khẽ run: "Chúng ta bị phát hiện rồi..."

Dứt lời, cô ấy lập tức nhảy xuống đất, không màng đau đớn hay nguy hiểm.

Cả nhóm quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ.

Trên con đường vắng lặng dưới ánh trăng mờ, từng tiếng xào xạc vang lên khe khẽ.

Một hàng người nối đuôi nhau từ xa tiến lại, bước đi đồng loạt như có ai đó đang điều khiển từ phía sau.

Xào xạc...

Xào xạc...

Càng đến gần, cảnh tượng càng rõ ràng – bọn họ không phải người bình thường.

Tư thế bước đi của từng người giống hệt nhau – từng cử động tay chân đều đồng bộ hoàn toàn, cứ như một bầy rối bị cùng một bàn tay vô hình giật dây.

"Đây... không thể là con người..." Yến Lâm thốt lên, rùng mình.

Điền Kỳ run rẩy nói: "Phải rồi... Chính là chúng... Đêm hôm đó, em nhìn qua khe cửa, cũng thấy những kẻ mặc áo tơi đi ngoài đường. Em tưởng mình hoa mắt... nhưng không phải!"

Kỷ Hòa lắc đầu, giọng khẽ nhưng sắc: "Không phải áo tơi đâu."

Câu nói khiến cả hai người kia sững sờ.

Không phải áo tơi? Vậy là gì?

Khi đoàn người tiến đến gần hơn, câu trả lời hiện ra rõ ràng khiến từng sợi tóc gáy đều dựng đứng.

Đó không phải là áo tơi làm bằng lá hay vải...

Mà là rơm!

Không phải người...

Mà là những con bù nhìn!

Bù nhìn – nhưng đang biết đi!

Chúng xếp hàng dài, chậm rãi tiến về phía ba cô gái trong màn đêm tĩnh mịch. Ánh trăng chiếu lên gương mặt trắng bệch như giấy của bọn chúng khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn.

"Không phải ảo giác..." Điền Kỳ thì thầm, giọng nghẹn lại. "Không phải mắt dân làng... Mắt của bọn chúng... đêm đó... nhìn em qua khe cửa... chính là chúng..."

Cô ấy run bắn lên, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng: "Là bù nhìn... Là mắt của bù nhìn!"

Gió thổi qua khe hở, tạo thành âm thanh rít rít ghê rợn.

Đêm nay, những con bù nhìn đã sống dậy.

"Chị ơi... em sợ lắm..." Điền Kỳ lùi lại, định trốn sau lưng Kỷ Hòa.

Nhưng đúng lúc ấy, cô ấy kinh hoàng phát hiện – mình không thể cử động được nữa!

Cơ thể cô ấy... đang dần trở nên cứng ngắc!

Mặt cô bắt đầu ngứa ngáy như có thứ gì mọc ra từ dưới da.

Cô ấy giơ tay lên sờ thử – rồi hét lên hoảng loạn.

Một nắm rơm – đang mọc ra từ má cô!

"Không... không thể nào!" – Cô ấy lắp bắp.

Cô lôi chiếc gương từ túi quần ra, run rẩy soi vào mặt mình.

Ngũ quan đang dần dần biến mất – mờ nhòe đi – rồi trở nên phẳng lì như nét vẽ trên giấy.

Mắt... mũi... miệng...

Tất cả đang bị vẽ lại bằng những đường mực đen...

"Rắc!" – Chiếc gương rơi xuống đất vỡ tan.

Tay cô cũng bắt đầu biến thành rơm.

Bên trong – xương cốt đang mục ra, rồi biến thành những thanh cọc nhỏ như trụ tre...

Cô ấy đang biến thành một con bù nhìn sống.

Yến Lâm phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Cô lập tức đưa tay ra, bấm vào một vài huyệt đạo trên người Điền Kỳ.

Lực tay của cô mạnh đến mức khiến Điền Kỳ đau điếng, suýt chút nữa thì hét lên. Nhưng Yến Lâm đã kịp thời nói nhỏ:
"Đừng kêu. Tôi đang phong tỏa năm giác quan của cậu, như vậy âm khí sẽ xâm nhập chậm hơn. Cố gắng giữ bình tĩnh, loại bỏ mọi suy nghĩ linh tinh. Nỗi sợ chỉ khiến quá trình dị hóa diễn ra nhanh hơn thôi."

Lúc này, Điền Kỳ đã không thể mở miệng được nữa. Nhưng trong đầu cô chỉ còn duy nhất một cái tên xoay quanh mãi—Trì Dật... Trì Dật...

Chẳng lẽ, Trì Dật cũng đã biến thành một trong những con bù nhìn đó?

Trong khi Yến Lâm đang hỗ trợ Điền Kỳ, thì Kỷ Hòa cũng không đứng yên. Cô nhanh chóng lao về phía đám bù nhìn gần đó. Tiếng giấy vàng xé gió vang lên liên tiếp:
"Bốp! Bốp! Bốp!"

Một loạt bùa vàng từ tay cô tung ra, chuẩn xác dán thẳng vào giữa trán từng con bù nhìn. Mỗi một lá bùa vừa chạm vào liền khiến con bù nhìn cứng đờ, đứng yên bất động.

Chỉ đến lúc này, chúng mới thật sự trông giống như những con bù nhìn bình thường.

"Phịch!" – Điền Kỳ quỵ xuống đất. Cơ thể cô mềm nhũn, tay chân bủn rủn như vừa từ cõi chết quay về. Cuối cùng, cô có thể hít thở dễ dàng hơn.

Ngẩng đầu lên, trong đám bù nhìn phía trước, cô kinh hoàng nhận ra—không ai khác chính là Trì Dật và Lục Ương!

"Trì Dật! Lục Ương!" – Điền Kỳ òa khóc, chạy nhào đến, đưa tay run rẩy chạm vào hai người họ.

Một người mặc áo trắng tay ngắn, người kia mặc váy vàng nhạt. Những khuôn mặt không có ngũ quan rõ ràng, ánh nhìn trống rỗng ấy lại đang hướng về phía cô—tựa như đang cười nhạo nỗi sợ hãi và bất lực của chính cô lúc này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hai con bù nhìn trước mặt chính là bạn trai và bạn thân của cô!

Điền Kỳ nghẹn ngào hỏi Kỷ Hòa và Yến Lâm trong tiếng nấc:
"Hai chị ơi… Chuyện này là sao? Bạn em… còn cứu được không?"

Kỷ Hòa gật đầu, giọng điềm tĩnh:
"Yên tâm, vẫn còn cứu được."

Yến Lâm cũng bước lên, chủ động nói:
"Để tôi lo."

Cô rút ra một con dao nhỏ từ túi, rạch nhẹ ngón tay mình rồi ép ra vài giọt máu. Những giọt máu đỏ sẫm nhỏ từng giọt vào miệng hai con bù nhìn.

"Có dương khí của người sống, họ sẽ tỉnh lại." – Yến Lâm thì thầm.

Điền Kỳ ôm chặt lấy hai người bạn như sợ họ biến mất ngay trước mắt. Nếu Trì Dật và Lục Ương thực sự chết ở đây… cô không biết mình còn sống để làm gì.

Cô ngồi lặng im trong bóng tối, bất động suốt một khoảng thời gian—có thể là một phút, cũng có thể là mười phút, thậm chí nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, khi cảm nhận được bó rơm trong lòng đang dần mềm lại, thì đôi chân cô cũng tê dại mất cảm giác.

Từ từ, hai thân hình bằng rơm bắt đầu co giật, rồi biến đổi. Những nhúm rơm rối tung rối mù dần dần khép lại, hóa thành cơ thể người.

Đúng vậy—là Trì Dật và Lục Ương!

Điền Kỳ vừa khóc vừa cười, nước mắt chảy không ngừng.

Cô còn chưa kịp nói gì thì Trì Dật bất ngờ bật dậy, chỉ tay thẳng vào Lục Ương và hét lớn:
"Phải cẩn thận với cô ta! Cô ta là kẻ điên!"

Giọng anh ta đầy hoảng loạn, như vừa trải qua cơn ác mộng khủng khiếp:
"Người trong làng này đều là một lũ điên, b**n th**! Các người muốn gì ở chúng tôi? Định dụ chúng tôi đến đây rồi giết từng người một đúng không?!"

Lục Ương nghe vậy chỉ nhếch môi cười lạnh:
"b**n th** à? Anh nói như thể mình không dính dáng gì cả. Trì Dật, những chuyện anh đã làm, trong lòng anh không tự biết à?"

Trì Dật không hề lùi bước, nghiến răng nói:
"Tôi có gì mà phải tự biết? Các người biến tôi thành bù nhìn, chẳng lẽ lại không phải do các người sao?! Các người đang giết người!"

Lục Ương phản bác gay gắt:
"Tôi không làm gì cả!"

Hai người vừa tỉnh lại, chưa được bao lâu thì đã quay sang cãi nhau kịch liệt.

Điền Kỳ đứng giữa, hoang mang nhìn bạn thân, rồi quay sang nhìn bạn trai. Cô hoàn toàn không biết nên tin ai. Mọi thứ quá rối rắm, quá bất ngờ.

Lục Ương đột nhiên bật cười, ánh mắt lạnh như băng:
"Trì Dật, anh còn định giả bộ đến bao giờ? Những lời anh nói với tôi trước đó, anh dám nhắc lại trước mặt bạn gái của mình không?"

Trán Trì Dật hằn rõ những đường gân, anh ta có vẻ đang rất căng thẳng. Để tránh câu hỏi đó, anh lập tức đổi chủ đề:
"Chúng ta không nên nói về chuyện này. Tại sao cô cứ cố tình lái sang hướng khác? Rõ ràng là bà của cô—bà Lưu—đã biến tôi thành bù nhìn!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 814: Chương 814



Trì Dật quay sang, gương mặt căng thẳng, nắm chặt lấy tay Điền Kỳ, giọng gần như gào lên:

"Điền Kỳ, nhanh lên! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức! Bà của Lục Ương là một kẻ điên thật sự! Bà ta đã biến người sống thành bù nhìn và giờ đang muốn giữ chúng ta lại nơi quái quỷ này mãi mãi!"

Điền Kỳ ngơ ngác, toàn thân lạnh toát:
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trì Dật hít sâu một hơi, nói nhanh:

"Đêm hôm đó, anh có chuyện muốn tìm Lục Ương, nhưng chưa kịp thấy cô ấy thì đã gặp bà của cô ta đứng ngay trước cửa. Anh rất lịch sự hỏi bà có thấy Lục Ương không, nhưng bà ấy chẳng những không trả lời mà còn nhìn anh chằm chằm, rồi lẩm bẩm nói: 'Cậu sắp chết rồi, cậu sắp chết rồi...'."

"Ban đầu anh còn tưởng bà ta bị lẫn, nhưng không ngờ chỉ vài giây sau, anh bắt đầu cảm thấy cơ thể cứng lại, từng chút một... cuối cùng biến thành một con bù nhìn! Khi đó, bà ta chỉ đứng đó, nhìn anh rồi cười khúc khích như điên."

Điều kinh hoàng nhất, là dù đã biến thành bù nhìn, Trì Dật vẫn còn ý thức. Anh ta chỉ có thể nằm đó, bất lực nhìn mình bị vác ra cánh đồng, mặc cho nắng gió hành hạ, chim chóc đậu lên vai, chẳng thể làm gì.

Anh ta cũng đã nhìn thấy Điền Kỳ lúc đó, hoảng loạn mang theo túi lớn túi nhỏ, chạy khỏi làng. Đáng tiếc, anh không thể cử động, cũng không thể lên tiếng gọi cô cứu giúp...

Kể đến đây, sắc mặt của Điền Kỳ lập tức tái xanh. Cô ngước nhìn Trì Dật, trong lòng dấy lên một linh cảm chẳng lành.

Nếu những gì anh ta nói là thật… thì bà Lưu, bà Lục… cả cái làng Cam Tuyền này… đều không bình thường!

Nhưng đúng lúc đó, Lục Ương cũng lên tiếng. Gương mặt cô tái mét nhưng ánh mắt lại bùng lên giận dữ:

"Anh đừng có nói bậy! Bà nội tôi sao có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy? Còn anh thì sao? Chắc gì anh đã vô tội! Ai biết có phải do anh làm chuyện xấu bị phát hiện nên giờ quay ra vu oan cho người khác?"

Cô nhìn Điền Kỳ, gằn giọng:

"Điền Kỳ, cậu còn chưa biết đúng không? Để tớ nói cho cậu nghe — đêm đó, anh ta không ngủ, lén trèo tường vào nhà tớ! Khi đó tớ đang tắm, suýt nữa thì hét lên vì hoảng. May mà kịp che lại người..."

Lục Ương vừa nói vừa run rẩy:

"Tớ hỏi anh ta tại sao lại làm vậy, thì anh ta nói… anh ta thích tớ. Anh ta bảo ở bên cậu chỉ vì muốn tiếp cận tớ. Anh ta còn cầu xin tớ suy nghĩ lại tình cảm của mình. Tớ thấy quá kinh tởm, nên đã hét lên đuổi anh ta đi."

Giọng cô lạc hẳn:

"Anh ta tức giận, rồi bất ngờ tát tớ một cái thật mạnh. Tớ ngã xuống đất, sau đó bất tỉnh. Khi tỉnh lại… tớ đã thành ra thế này."

Lục Ương cười lạnh, nhìn Trì Dật như muốn xé nát anh ta bằng ánh mắt:

"Anh dựa vào cái gì mà đổ lỗi cho bà tôi? Tôi thấy là anh làm đấy! Bị từ chối nên anh điên lên, biến tôi thành bù nhìn cho hả giận! Nếu anh trong sạch, anh có dám thề không? Có dám thề trước mặt Điền Kỳ rằng anh chưa từng lẻn vào nhà tôi? Rằng anh chưa từng đánh tôi?"

Trì Dật đỏ mặt tía tai, gằn giọng:

"Đồ điên! Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Nếu tôi làm thật thì tôi có ngu mà biến luôn cả mình thành bù nhìn không? Rõ ràng là bà già kia!"

Hai người bắt đầu cãi nhau dữ dội, không ai chịu nhường ai. Không khí trở nên căng như dây đàn.

Chỉ có Điền Kỳ là vẫn đứng im lặng ở bên, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đượm buồn.

Cô lặng lẽ nhìn Trì Dật, giọng khẽ khàng như thì thầm:

"Trì Dật… những điều Lục Ương nói… là thật sao?"

Cô đã cảm nhận được điều này từ lâu — trong mối quan hệ giữa hai người, cô luôn là người yêu nhiều hơn. Không phải Trì Dật không có tình cảm với cô, nhưng sự quan tâm của anh chưa bao giờ là đủ. Anh giống một người bạn trai hoàn hảo — chiều chuộng cô, luôn nghe lời, không bao giờ nổi giận… Nhưng lại quá bình thản.

Thậm chí khi cô đi chơi khuya, hay tiệc tùng với những chàng trai khác, anh cũng chẳng bao giờ tra hỏi.

Một người thực sự yêu, làm sao lại có thể thờ ơ đến vậy?

Càng nghĩ, tim cô càng thắt lại. Lục Ương... không giống người nói dối.

Trì Dật nghiến chặt răng, quai hàm cứng lại. Sau một hồi im lặng, anh rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng trầm khàn:

"Đúng vậy… Điền Kỳ… Tôi thực sự chưa từng yêu cô. Ngay từ đầu tiếp cận cô… chỉ là để đến gần Lục Ương."

Yến Lâm ghé sát tai Kỷ Hòa thì thầm, giọng châm chọc:

“Chuyện gì thế này? Tự nhiên đang từ phim kinh dị chuyển thành phim tình cảm. Mà còn là thể loại tình tay ba não tàn nữa chứ!”

Kỷ Hòa khẽ nhíu mày, cũng không biết phải đáp lại ra sao. Cô đúng là đang có cùng câu hỏi trong đầu.

Trì Dật vẫn tiếp tục nói, giọng đầy oán giận:

“Cô nhận được tin nhắn chia tay rồi đúng không? Đúng vậy, là tôi gửi đấy. Tôi đã nhịn đủ rồi, không muốn tiếp tục giả vờ nữa. Nhưng ngoài chuyện đó ra, tôi không nói dối đâu! Bà già kia—bà nội của Lục Ương—có gì đó rất quái dị! Chính bà ta đã biến tôi thành bù nhìn!”

Điền Kỳ đứng chết trân, cả người như rơi vào trạng thái mộng du. Cô không thể nào tin nổi vào những gì đang nghe thấy.

Lục Ương thì gần như bật lại ngay, giọng gắt gỏng:

“Anh đừng nói nhảm! Tôi là cháu ruột của bà ấy! Nếu bà thật sự có khả năng biến người thành bù nhìn, hại anh là một chuyện, nhưng tại sao lại hại cả tôi?!”

Trì Dật cười nhạt, nụ cười mang theo vẻ đắc ý lẫn điên dại:

“Lục Ương, cô nghĩ tôi điếc à? Cô tưởng tôi không nghe thấy cuộc cãi vã của hai người hôm đó ở nhà thờ tổ tiên sao? Cô đã cãi nhau với bà ta rất dữ dội đấy!”

Từ “cãi vã” khiến ánh mắt Yến Lâm chợt sắc lại. Cô nhanh chóng lên tiếng:

“Có chuyện đó thật sao?”

Lục Ương cúi đầu, trầm mặc trong giây lát. Rồi cô chậm rãi ngẩng lên, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có phần mệt mỏi.

“Tôi thừa nhận... đúng là có chuyện đó.”

Yến Lâm tiếp tục truy vấn:

“Cãi nhau vì lý do gì?”

Lục Ương đưa tay vuốt mặt, giọng nói có chút cay đắng:

“Tôi đã học xong thạc sĩ, chuẩn bị đi làm. Tôi nhận được offer từ một công ty ở thành phố S và muốn ở lại đó phát triển sự nghiệp. Nhưng bà tôi không đồng ý, bà bắt tôi phải quay về làng. Tôi không hiểu nổi... rõ ràng có cơ hội tốt hơn, tại sao cứ phải ở lại nơi hẻo lánh này? Tôi đã cố gắng giải thích nhưng bà vẫn kiên quyết phản đối. Bà còn nói nếu tôi đi, bà sẽ từ mặt tôi...”

“Chúng tôi cãi nhau rất to. Sau đó, tôi bỏ ra ngoài.”

Lục Ương ngừng lại, rồi nghiêng đầu nhìn Trì Dật, ánh mắt lạnh băng:

“Nhưng đây là chuyện riêng giữa tôi với bà nội. Sao anh biết được? Anh theo dõi tôi à?”

Trì Dật gật đầu, thản nhiên đáp:

“Đúng vậy, tôi theo dõi cô.”

Vào thời điểm đó, anh ta vẫn còn đang tìm cơ hội tiếp cận Lục Ương, muốn tỏ tình với cô, cho nên thường xuyên bám theo. Vô tình, anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai bà cháu.

Lục Ương cắn môi, giọng đầy ghê tởm:

“Anh thật là b*nh h**n!”

Trì Dật nhún vai:

“Muốn nghĩ sao thì tùy. Tôi b*nh h**n như vậy đấy.”

Anh ta đột ngột chuyển giọng, ánh mắt lại hướng về phía mọi người, đầy tức giận:

“Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đúng không? Chính bà nội cô là người đứng sau tất cả. Tôi có tình cảm với cô, nhưng tôi chưa từng muốn giết ai! Còn bà ta... bà ta không phải người thường. Bà ta giống như một mụ phù thủy! Tôi suýt chút nữa mất mạng trong tay bà rồi!”

Mặt Lục Ương đỏ bừng vì tức giận:

“Anh vu khống! Đừng có lôi bà tôi vào chuyện này!”

Trì Dật cười khẩy, giọng đầy châm biếm:

“Không ngờ cô lại ‘có hiếu’ đến thế. Đến lúc này rồi mà vẫn cố bênh vực mụ phù thủy già đó. Cô không thấy mạng sống của mình đang bị đe dọa sao?”

Kỷ Hòa đứng bên cạnh khẽ thở dài. Gương mặt Trì Dật lúc này, dù có đẹp trai đến đâu, cũng không thể che giấu sự đáng ghét tột độ.

Lục Ương thì đã rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói:

“Anh nói dối! Tôi không tin bà tôi là người như vậy!”

Dù miệng thì phủ nhận, nhưng trong lòng cô vẫn không thể ngăn nổi một dòng suy nghĩ dâng lên: Tại sao bà lại cấm cô rời khỏi làng? Vì sao bà phản ứng gay gắt đến vậy?

Chỉ vì chuyện công việc mà bà sẵn sàng từ mặt cô? Thậm chí... nếu Trì Dật nói thật, bà ấy còn muốn hại chết cô sao?

Ngay lúc ấy, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau:

“Các người... vẫn còn sống sao?”

Câu nói đột ngột vang lên khiến ai nấy đều rùng mình. Bọn họ còn đang tập trung vào cuộc cãi vã, không ai chú ý phía sau có người đến gần.

Từ trong bóng tối, một đôi mắt đục ngầu hiện ra.

Chủ nhân của đôi mắt ấy chậm rãi bước ra, thân hình gầy gò, làn da nhăn nheo như tờ giấy cũ. Chính là bà nội của Lục Ương – trưởng làng thôn Cam Tuyền.

Trì Dật gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu:

“Bà già kia! Bà vẫn chưa chết sao?! Bà còn dám rủa tôi chết à? Thấy tôi vẫn còn sống, bà tiếc lắm đúng không?!”

Nói rồi, anh ta lao thẳng về phía bà cụ, định ra tay.

Nhưng trưởng làng không hề lùi bước. Dù đã già, giọng nói của bà vẫn vang dội, đầy uy nghi:

“Cậu dám?”

Bà nhấn mạnh từng chữ:

“Nếu cậu dám đụng đến tôi dù chỉ một sợi tóc, cậu sẽ trở thành tội nhân của mảnh đất này. Tất cả tổ tiên nơi đây sẽ không tha cho cậu. Dù cậu có chín cái mạng, cũng không đủ để đền!”
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 815: Chương 815



Trì Dật vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng ký ức bị biến thành bù nhìn một cách kinh hoàng khiến anh ta không dám hành động liều lĩnh nữa. Chỉ biết đứng yên lặng, gương mặt bối rối, ánh mắt thất thần.

Lục Ương quay đầu nhìn bà nội, giọng nghẹn lại vì thất vọng:

“Bà nội... tất cả những chuyện này, đều là do bà làm sao?”

Trong bóng đêm âm u, hàng loạt bù nhìn đứng lặng lẽ, mỗi cái đều dán một lá bùa đỏ trên trán. Nhìn qua cũng biết, chúng không phải là những con bù nhìn bình thường, mà là người — là những con người từng sống, từng cười nói, từng hít thở không khí như họ.

Giờ đây, họ chỉ là những cái xác vô hồn, bị buộc phải đứng suốt ngày trên cánh đồng khô cằn, đôi mắt trống rỗng dõi theo từng người đi ngang. Khi đêm xuống, họ lại sống dậy, lang thang như những xác sống bị nguyền rủa — không bao giờ được siêu thoát.

Bà nội của Lục Ương vẫn không trả lời. Nhưng trong mắt cô, sự im lặng ấy chính là sự thừa nhận.

“Bà nội…” Lục Ương run rẩy từng lời, giọng nói mang theo nỗi đau sâu sắc: “Bà đã thực sự hại chết nhiều người như vậy sao? Ngay cả cháu — người thân của bà — bà cũng không tha, chỉ vì không muốn cháu rời khỏi làng? Bà thật sự quá tàn nhẫn rồi!”

Gương mặt cô đầy cay đắng, ánh mắt chứa đựng một sự vỡ vụn. Người bà hiền từ trong ký ức — người từng dạy cô tập viết, từng nắm tay cô qua cơn sốt, giờ đây lại trở nên xa lạ đến đáng sợ.

Đúng lúc ấy, Kỷ Hòa — người nãy giờ vẫn im lặng quan sát — bỗng nhiên cất tiếng.

“Lục Ương, cô hãy bình tĩnh lại. Có thể cô đã hiểu sai vấn đề.”

Cô quay sang nhìn Kỷ Hòa, trong mắt còn ngân ngấn nước. Nhưng giọng nói của cậu ta vẫn đều đều, mang theo một sự điềm tĩnh khác thường.

“Bà nội cô không cho cô rời làng, không phải vì cố chấp hay ích kỷ đâu. Là bà đang bảo vệ cô.”

Lục Ương ngây người, không biết phải phản ứng ra sao.

Kỷ Hòa lại nhìn sang Điền Kỳ, nhẹ giọng hỏi:

“Cậu còn nhớ người phụ nữ mà cậu gặp trên đường chứ? Người dẫn theo một đứa bé, nói rằng muốn lên thành phố tìm chồng?”

Điền Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh sau chuỗi biến cố đau đớn vừa rồi, gật đầu:

“Tôi nhớ. Chị ta nói chồng đi làm ăn xa đã lâu chưa về, muốn lên thành phố tìm.”

“Thật ra, người chồng ấy không phải không muốn quay về,” Kỷ Hòa tiếp lời, ánh mắt nghiêm nghị. “Mà là không thể quay về nữa. Anh ta đã chết rồi, đúng không?”

Câu hỏi cuối cùng không dành cho Điền Kỳ mà là cho bà nội của Lục Ương. Gió đêm rít lên, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài như vỡ òa.

Bà lão vốn vẫn đứng lặng thinh, lúc này như già đi mấy phần, bóng dáng còng xuống, lưng gù hơn thường lệ. Một lúc sau, giọng bà vang lên, khàn đục:

“Cậu nói đúng. Tôi chưa từng thấy xác của anh ta... nhưng tôi biết, anh ta chắc chắn đã chết.”

Nói đến đây, bà lão quay sang Lục Ương, đôi mắt đẫm lệ, giọng tha thiết:

“Ương Ương, bà không ngăn cản cháu để hại cháu đâu. Là vì... bà muốn bảo vệ cháu.”

Cô sững sờ, không thể tin nổi vào tai mình.

Bà nội lại tiếp tục nói, giọng trầm lắng như đang kể về một cơn ác mộng đã kéo dài hàng thập kỷ:

“Kể từ khi bà trở thành trưởng làng, bà phát hiện ra một bí mật mà không ai dám nhắc đến. Đó là... thôn Cam Tuyền chúng ta đã bị nguyền rủa.”

“Lời nguyền đó rất rõ ràng: Ai rời khỏi thôn, sẽ bị biến thành bù nhìn. Không ai tránh được.”

“Người phụ nữ mà cháu nói — cô ta một mực đòi rời khỏi làng để lên thành phố. Chúng tôi đã hết lời khuyên ngăn, nhưng cô ta không chịu nghe. Rồi đến một ngày, khi quyết tâm rời đi đã quá mãnh liệt, cô ta lập tức biến thành bù nhìn…”

Bà ta ngừng một chút, rồi nhìn Lục Ương bằng ánh mắt đau khổ:

“Cháu cũng vậy, Ương Ương. Cháu luôn khao khát ra khỏi làng, muốn có một cuộc sống mới. Nhưng cháu không biết rằng, cháu đang từng bước tiến gần đến lời nguyền khủng khiếp đó.”

“Bà không ngăn nổi cháu, cũng không ngăn được vận mệnh. Cháu không nghe lời, rồi lời nguyền sẽ tự giáng xuống cháu.”

Lục Ương cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, mặt mày tái nhợt.

Những gì bà nội nói khiến cô choáng váng. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu nỗi nghi hoặc trong đầu nay đều dồn về một chỗ — sự thật khủng khiếp ấy.

Bà nội của cô không giống như đang nói dối. Nhưng... vẫn còn điều gì đó không đúng.

Cô cắn môi, cố lấy lại bình tĩnh rồi hỏi:

“Vậy còn người chồng kia? Anh ta rời làng trước vợ mình mà? Cháu còn nhớ khi anh ta đi, cả làng đều đến tiễn. Sao khi đó anh ta không biến thành bù nhìn?”

Bà Lục đau đớn thở dài:

“Sẽ biến. Ai cũng sẽ bị biến cả thôi. Chỉ là nhanh hay chậm mà thôi, không ai thoát khỏi được đâu.”

Giọng bà run rẩy, ánh mắt đầy tang thương:

“Người đàn ông ấy cũng đã biến mất rồi. Chỉ còn lại một hình nhân vô hồn lặng lẽ giữa trần gian. Đương nhiên... anh ta không thể trở về được nữa.”

Bà ngước nhìn cả đám người đang lặng thinh, giọng khàn đặc:

“Đây là lời nguyền của thôn Cam Tuyền. Người sinh ra ở đây, cả đời không thể rời đi. Chỉ cần nảy sinh ý định thoát khỏi nơi này, thì... cái giá phải trả là linh hồn và thể xác.”

Những lời bà Lục vừa nói khiến Lục Ương không thể tin vào tai mình. Nếu những gì bà nói là sự thật, thì thôn Cam Tuyền chính là trung tâm của một lời nguyền, kéo dài từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những người mang danh là người của thôn này sẽ không bao giờ thoát khỏi nó, dù có muốn hay không.

Lục Ương đứng sững người, ánh mắt hoang mang, lắp bắp hỏi:

“Không, không thể nào... Cháu chưa từng nghe ai nói về chuyện này cả. Cháu đã rời thôn, đi học đại học, rồi nghiên cứu sinh mà. Cháu đâu có bị biến thành bù nhìn đâu, phải không?”

Đúng là cô đã không tin vào những gì bà Lục nói. Đã đến giờ phút này rồi mà cô vẫn không muốn tin rằng mọi chuyện lại như vậy.

Bà Lục thở dài, đôi mắt đầy buồn bã nhìn vào Lục Ương, giọng nói trầm xuống:

“Ương Ương, cháu quên rồi sao? Lúc cháu rời thôn để đi học, bà đã bảo cháu đến từ đường để vái lạy tổ tiên. Bà còn ép cháu phải thề rằng sẽ quay lại đây, không được đi quá xa.”

Những lời nói của bà Lục khiến ký ức của Lục Ương bỗng chốc quay về một đêm xa xôi của nhiều năm trước. Khi đó, thôn cô còn nghèo nàn lạc hậu, việc giao nhận hàng hóa từ bên ngoài đã khó khăn huống chi là nhận giấy báo nhập học.

Lục Ương không kìm nổi niềm vui sướng khi cầm tờ giấy báo trúng tuyển. Đó là một khoảnh khắc rất đặc biệt đối với cô, vì đã rất lâu rồi thôn này không có ai được nhận vào đại học.

Cô vội vã chạy về nhà, cầm tờ giấy báo và reo lên:

“Bà ơi! Bà ơi! Cháu thi đậu rồi!”

Cô nghĩ bà sẽ rất vui khi nghe tin này, nhưng điều mà cô nhận được lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng. Bà Lục, người luôn yêu thương cô nhất, lúc này lại trông rất lo lắng, nét mặt đầy u sầu, không như những lần trước.

Ngay sau đó, bà vào trong từ đường và tự nhốt mình ba ngày không ra ngoài. Lúc ấy, Lục Ương không hiểu nổi bà làm gì trong từ đường, nhưng giờ cô đã biết đáp án.

Bà Lục chậm rãi kể lại:

“Bà ở trong từ đường, thắp nhang gọi hồn tổ tiên về. Bà hỏi xem liệu tổ tiên có đồng ý cho cháu ra khỏi thôn để học đại học hay không.”

Lục Ương không hiểu, cô hỏi lại:

“Thắp nhang gọi hồn là gì vậy bà?”

Bà Lục giải thích với giọng khàn khàn:

“Thắp ba cây nhang và đợi tổ tiên trả lời qua hình dạng của nén nhang. Lần đầu bà thắp nhang, hai cây nhang ngắn, một cây dài, đó là điềm báo đại hung, tức là nếu cháu rời khỏi thôn, cháu sẽ chết. Bà hoảng quá, vội vàng đốt thêm lần nữa. Lần này, bà thề với tổ tiên rằng cháu chỉ đi học để mở mang kiến thức, và sau khi học xong sẽ quay lại. Lúc đó, tổ tiên mới tạm thời cho phép cháu đi.”

Bà Lục lại thở dài, khuôn mặt đầy đau đớn:

“Nhưng bây giờ, cháu lại muốn rời đi một lần nữa! Làm trái lời hứa với tổ tiên. Làm sao tổ tiên có thể không giận được? Cháu sẽ chết mất thôi!”

Lúc bà Lục nói câu cuối cùng, đôi mắt của bà gần như muốn nứt ra, tròng mắt gần lòi cả ra ngoài, trông thật đáng sợ. Lục Ương không khỏi lùi lại một bước, sợ hãi.

Cô không ngờ chính bà là người đã cứu sống cô đến tận bây giờ. Nhưng tại sao số phận của cô lại bị giam giữ ở cái thôn này? Tại sao phải sống ở một nơi nghèo khổ và lạc hậu như thế? Cô không thể chấp nhận được cuộc đời như vậy, không thể cam tâm sống mãi trong cái làng này.

Cô gạt bỏ sự sợ hãi, gầm lên trong lòng:

“Vì sao lại không cho cháu rời đi? Dựa vào đâu mà bắt cháu phải ở lại đây suốt đời?”

Trì Dật ngồi im lặng từ nãy giờ, nghe hết mọi chuyện. Đến lúc này, anh ta không thể nhịn được nữa, lớn tiếng phản đối:

“Đủ rồi! Mọi người ăn nói hàm hồ quá! Vậy còn tôi thì sao? Tôi không phải là người của thôn Cam Tuyền, sao tôi cũng bị biến thành bù nhìn? Bà già chết tiệt! Bà có thể lừa được những người khác nhưng đừng hòng lừa được tôi!”
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 816: Chương 816



Bà Lục lạnh lùng liếc nhìn Trì Dật, giọng đầy căm phẫn:

“Cậu còn mặt mũi để hỏi câu này à?”

Bà ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm khắc lẫn phẫn nộ:

“Cậu có ý đồ hãm hại Ương Ương, muốn làm tổn thương người của thôn Cam Tuyền. Cậu nghĩ các đời tổ tiên luôn phù hộ cho thôn này sẽ tha cho cậu sao? Cậu bị biến thành bù nhìn là do chính cậu gieo gió gặt bão!”

Trì Dật đứng đó, mặt cắt không còn giọt máu. Anh siết chặt nắm đấm, rõ ràng đang cố kìm nén một cơn giận dữ sôi sục trong lòng. Anh muốn chửi bới, muốn phản kháng, nhưng dường như chỉ cần buột miệng mắng một câu, sức mạnh thần bí kia sẽ lập tức khiến anh biến thành bù nhìn lần nữa. Vì thế, cho dù có tức đến mấy, anh cũng đành nghiến răng câm lặng.

Bà Lục quay sang Kỷ Hòa và Yến Lâm, giọng đầy quả quyết:

“Hiểu rõ chưa? Vậy nên đừng có xen vào chuyện của người khác nữa. Nếu hai người không thể hóa giải lời nguyền ở thôn Cam Tuyền, thì cái gọi là ‘giải thoát’ cho cháu gái tôi chẳng khác gì đang hại chết con bé cả!”

Không khí bỗng chìm vào một khoảng lặng nặng nề. Mãi một lúc sau, Kỷ Hòa mới cất giọng phá vỡ sự im lặng ấy, ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao:

“Bà Lục, nói thật thì... bà biết lời nguyền ở thôn Cam Tuyền bắt nguồn từ đâu mà. Chẳng phải là từ những bài vị, những người được gọi là tổ tiên đang được thờ phụng trong từ đường đó sao? Chỉ là bà không dám đối diện với sự thật, không dám lên tiếng phản kháng mà thôi.”

Lời nói của Kỷ Hòa như một mũi tên đâm thẳng vào tim đen của bà Lục. Khuôn mặt bà trở nên dữ tợn, giận dữ hét lớn:

“Các người thì biết gì? Nếu không có tổ tiên chúng tôi, sẽ không có thôn Cam Tuyền ngày hôm nay! Tổ tiên là trời, là đất của chúng tôi, sao chúng tôi có thể đối đầu với họ được chứ?”

Bà ngừng lại một chút, rồi hạ giọng, nhưng vẫn không kém phần nghiêm trọng:

“Có một điều các người chưa biết — ngay dưới chân các người, là một ngôi mộ cổ rất lớn. Đó là mộ phần của một vương công quý tộc từ hàng nghìn năm trước!”

Lời vừa dứt, cả Điền Kỳ lẫn Lục Ương đều kinh ngạc đến mức đứng sững tại chỗ.

Lục Ương lớn lên ở đây từ nhỏ, vậy mà cô chưa từng nghe ai nhắc đến việc dưới lòng đất nơi này lại có một ngôi mộ cổ to lớn như vậy. Quả thực khó tin!

Bà Lục bắt đầu kể lại quá khứ, giọng bà chậm rãi nhưng đầy ám ảnh, như thể đang dẫn mọi người quay ngược thời gian:

“Năm xưa, có một vị vương công quý tộc, vì muốn sau khi chết vẫn được sống trong sự xa hoa như lúc còn sống, nên đã chi ra một khoản tiền lớn để xây dựng mộ phần cho mình. Ông ta thuê rất nhiều thợ giỏi, cho phép họ đưa theo cả gia đình đến đây sinh sống, dần dần hình thành nên một thôn nhỏ — chính là tiền thân của thôn Cam Tuyền ngày nay.

“Lúc ấy, những người thợ rất biết ơn vị quý tộc đó. Bởi ông ta không chỉ trả lương hậu hĩnh mà còn lo ăn ở đầy đủ. Nếu đặt vào thời hiện đại thì đây là công việc mơ ước của biết bao người.

“Nhưng bọn họ không hề biết rằng, vị quý tộc kia lại tin lời một mụ phù thủy — rằng muốn sau khi chết vẫn được hưởng thụ thì không chỉ cần một cung điện tráng lệ dưới lòng đất, mà còn cần người sống hầu hạ bên cạnh. Thế là ông ta cho người lén bố trí cạm bẫy trong mộ. Khi công trình hoàn tất, những người thợ vừa bước ra đã vô tình kích hoạt cơ quan. Kết quả là không ai sống sót.

“Người thì chết vì trúng mưa tên, người trúng độc thủy ngân, kẻ thì chết ngạt vì khí độc. Cái chết của họ vô cùng thê thảm, đau đớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Không một ai thoát ra được.

“Còn vị quý tộc kia thì sao? Ông ta rất ‘rộng rãi’. Sau vụ việc, ông cho người đến bồi thường một khoản tiền lớn cho gia đình nạn nhân, đồng thời uy h**p họ: nếu ai dám hé răng nửa lời, sẽ giết cả nhà.

“Có tiền là có thể bịt miệng được quỷ thần. Gia đình những người thợ, biết người thân của họ đã chết, cũng chẳng thể làm gì hơn. Họ đành ngậm ngùi nhận tiền và sống tiếp nửa đời còn lại trong im lặng.

“Dĩ nhiên, cũng có người không cam tâm. Họ không màng đến tiền, chỉ mong người thân mình được trở về. Nhưng cuối cùng họ lại bị giết một cách dã man — để làm gương cho kẻ khác.

“Người khác nhìn vào mà sợ, không ai dám phản kháng nữa. Vậy nên mọi chuyện bị vùi sâu trong bóng tối từ đó đến nay.”

Giọng bà Lục lạc đi một chút, rồi kết lại bằng một câu đầy xót xa:

“Những người thợ đó đã phải đổ máu, đổ mồ hôi suốt nhiều năm ròng, hy vọng sau khi hoàn thành công việc thì sẽ được hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Ai ngờ, tất cả lại phải chôn vùi trong lòng đất này. Thử hỏi oán khí làm sao mà không tích tụ được chứ?”

Sau khi người thân của những người thợ xấu số kia nhận được khoản tiền bịt miệng, trong thôn bắt đầu liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ. Người thì lên cơn sốt, mê sảng không rõ nguyên do, kẻ thì phát hiện gia súc bị rút cạn máu, chết trong tình trạng thê thảm đến ám ảnh. Dân làng đều bàn tán rằng thôn đã chạm phải thứ gì đó ô uế, không sạch sẽ.

Ai nấy đều sợ hãi, nên họ tụ họp lại để bàn bạc. Cuối cùng, họ đi đến một kết luận: những người thợ đã chết trong ngôi mộ năm xưa không cam lòng, nên mới quay lại quấy phá như vậy.

"Họ chết oan ức, chẳng cam lòng gì cả. Tại sao người nhà của họ lại có thể nhận tiền rồi sống yên ổn, còn họ thì phải nằm lạnh lẽo trong mộ, thậm chí đến người nhặt xác cho mình cũng không có?" – một người trong thôn nghẹn ngào kể lại.

Sau buổi bàn bạc, mọi người trong thôn đã đưa ra một quyết định quan trọng: con cháu đời sau của những người thợ đó sẽ sống mãi trong thôn, không được rời đi. Thôn này nằm ngay cạnh ngôi mộ, ở lại đây chính là để bầu bạn với những linh hồn đã khuất, để họ được an ủi phần nào. Hơn nữa, cũng giúp gia đình họ được đoàn tụ, dù là trong âm hay dương.

"Đó chính là lý do tồn tại của thôn Cam Tuyền này." – giọng người kể chậm rãi, đượm buồn. "Luật lệ này được truyền từ đời này sang đời khác, không ai dám vi phạm. Bởi vì ai rời khỏi thôn cũng sẽ bị trừng phạt. Tổ tiên chúng tôi chết không cam lòng, họ muốn kéo thêm người xuống bầu bạn với họ."

Nghe đến đây, Điền Kỳ không kìm được, lấy hết can đảm lên tiếng:
"Gì vậy chứ? Sao lại mê tín đến mức đó? Nếu thật sự không cam lòng thì hãy đi tìm kẻ đã giết họ, tại sao lại đổ lỗi lên đầu những người chẳng biết chuyện gì?"

Sắc mặt bà Lục đột ngột thay đổi. Bà nhào tới bịt miệng Điền Kỳ, bàn tay nhăn nheo, khô ráp đầy hoảng loạn:
"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa mà…"

Điền Kỳ bị bịt chặt đến mức không thể thở nổi.

Kỷ Hòa, đứng bên cạnh, chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Thật sự đáng sợ đến vậy sao? Nếu cả đời con người chỉ sống trong nỗi sợ, chẳng phải đã bị nỗi sợ đó giam cầm rồi à?"

Bà Lục bật cười, tiếng cười kỳ dị:
"Mấy người không phải người trong cuộc nên nói hay lắm. Dù sao thì người bị biến thành bù nhìn cũng đâu phải các người."

Đến lúc này, cho dù bà Lục có ngây thơ đến mấy cũng nhận ra Kỷ Hòa và Yến Lâm không phải người bình thường.

Kỷ Hòa thẳng thắn nói:
"Các người đã bao giờ thử nói chuyện với tổ tiên mình chưa? Dù là canh mộ, thì cha mẹ, ông bà các người cũng đã trông coi nơi này bao nhiêu năm rồi. Như vậy chẳng lẽ vẫn chưa đủ?"

Chẳng lẽ cứ phải tiếp tục canh giữ hết đời này sang đời khác?

Bà Lục lắc đầu:
"Không... Lời nguyền này mạnh quá, bao nhiêu năm rồi chúng tôi không dám chạm vào. Ai cũng sợ, sợ nếu lời nguyền ‘biến thành bù nhìn’ thực sự linh nghiệm thì cả thôn sẽ rơi vào hỗn loạn."

Vì thế, chuyện về lời nguyền không được rời khỏi thôn chỉ có một số người lớn tuổi, có địa vị trong làng Cam Tuyền biết rõ. Họ dùng lời ngon tiếng ngọt để tẩy não người dân, nghĩ đủ mọi cách để giữ họ lại. Còn nếu không giữ nổi nữa, thì chỉ có thể... để mặc họ đi thôi.

Kỷ Hòa khẽ bật cười.

"Tôi nói rồi mà, không dám phản kháng thì chỉ còn cách chịu đựng. Sống cả đời trong sợ hãi, thì khác gì bị giam cầm đâu? Tôi có thể giúp mọi người phá bỏ lời nguyền này."

Bà Lục nhìn Kỷ Hòa đầy nghi ngờ:
"Thật sao? Sao các cô lại muốn giúp chúng tôi?"

Kỷ Hòa không ngại ngần:
"Bà nghĩ nhiều rồi. Tôi không giúp bà đâu – tôi chỉ đang giúp cô Điền Kỳ thôi."

Dứt lời, cô liếc nhìn sang Điền Kỳ, người vẫn đang đứng rụt rè một bên.

Điền Kỳ gật đầu nhẹ, thay cho lời xác nhận:
"Cháu đã nhờ họ đến đây. Lục Ương là bạn thân của cháu… Cháu cũng muốn giúp Ương Ương."

Dù hai cô gái ấy từng bị tên khốn Trì Dật chen ngang, nhưng tình bạn giữa họ vẫn không hề bị rạn nứt. Đó thật sự là một điều đáng quý.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 817: Chương 817



Lục Ương cảm động quay sang nhìn cô bạn thân của mình, trong mắt ánh lên sự xúc động. Sau một hồi im lặng, cô lên tiếng khuyên nhủ bà mình bằng giọng nhẹ nhàng mà tha thiết:

"Bà ơi... bà hãy thắp nhang lại cho tổ tiên một lần nữa đi. Thành tâm mà cầu khấn, xin họ một lời chỉ dẫn. Bà cũng thấy rồi đó, chuyện cứ tiếp tục thế này đâu phải là cách hay... Cháu không muốn bà cứ mãi bị lời nguyền này ràng buộc suốt cả đời. Bà cũng không muốn cháu phải sống trong bóng tối giống như bà, đúng không?"

Bà Lục nghe vậy thì khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cháu gái. Một thoáng sau, như bị lay động bởi sự chân thành và lo lắng trong lời nói của Lục Ương, bà khẽ gật đầu, thở dài nói:

"Được... được rồi. Bà sẽ thử một lần."

Tuy miệng thì đồng ý, nhưng sâu trong lòng, bà Lục không hề muốn làm điều đó. Dòng máu sợ hãi đã ăn sâu vào tâm trí bà. Bà vẫn luôn kính sợ tổ tiên, thậm chí còn sợ đến mức không dám thắc mắc, không dám phản kháng. Việc đứng trước bàn thờ và khẩn cầu như vậy, đối với bà, là một điều khó khăn hơn bất cứ điều gì khác.

Bà tiến đến trước bàn thờ tổ tiên, chắp tay cung kính, rồi nghiêm giọng nói:

"Các đời tổ tiên trên cao... con là Lục Kim Hoa, xin được khẩn cầu ý chỉ của các vị. Nếu con cháu đời sau có sai sót, xin các ngài hãy yên tâm mà tha thứ, thu hồi lời nguyền và hình phạt dành cho chúng con... có được không?"

Dứt lời, bà Lục lạy ba lạy rất nghiêm trang, rồi cung kính cắm ba cây nhang vào lư hương trước mặt. Khói nhang trắng mờ lượn lờ bay lên, lặng lẽ tan vào không gian.

Bà Lục vẫn đứng yên, mắt không rời khỏi ba cây nhang trong lư hương. Chỉ vài phút sau, khuôn mặt bà dần thay đổi sắc thái — tái nhợt và hoảng hốt.

"Không ngoài dự đoán... hai cây ngắn, một cây dài!" – bà thốt lên, giọng run rẩy. "Đây là điềm đại hung! Tổ tiên không đồng ý rồi!"

Bà lùi lại một bước, vẻ mặt đầy sợ hãi. Bà gần như lẩm bẩm trong tuyệt vọng:

"Thấy chưa? Bà đã nói rồi mà... làm trái ý tổ tiên chỉ chuốc lấy tai họa. Nếu lỡ tổ tiên nổi giận, giáng xuống hình phạt còn nghiêm trọng hơn thì biết phải làm sao đây?"

Yến Lâm đứng bên cạnh cau mày, bước lên vài bước để nhìn cho rõ.

"Sao có thể như vậy được chứ?" – cô nhíu mày, ánh mắt không giấu nổi sự bức xúc. "Trên đời này lại có tổ tiên không nói lý lẽ như vậy sao? Chẳng lẽ chỉ biết tích oán khí, rồi trút giận lên đời sau mà không cần biết đúng sai à?"

Kỷ Hòa im lặng một lúc lâu. Anh suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên quay sang hỏi bà Lục:

"Hồi nãy bà nói... ngôi mộ đó nằm ngay dưới chân chúng ta sao?"

Bà Lục khẽ gật đầu, giọng chậm rãi:

"Đúng vậy. Ban đầu, thôn của chúng tôi chỉ xây dựng bên cạnh ngôi mộ thôi. Nhưng dần dần, thôn phát triển, quy mô mở rộng, nên cuối cùng đã xây cả nhà cửa đè lên phần đất phía trên mộ."

Kỷ Hòa bấm tay tính toán một lúc, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngộ ra điều gì đó, rồi lên tiếng:

"Vậy thì tôi hiểu rồi. Hiểu vì sao oán khí lại nặng đến mức này."

Anh quay lại nhìn mọi người, rồi nói rõ:

"Cái tên vương công quý tộc mà bà nhắc đến ấy... vì muốn giữ lại linh hồn người sống để hầu hạ mình, nên hắn đã sắp đặt một trận pháp tà ác trong ngôi mộ đó. Những người thợ sau khi chết, linh hồn không thể siêu thoát. Bọn họ bị trận pháp giam cầm, đời đời kiếp kiếp không thể đầu thai, chỉ có thể mãi mãi lang thang trong ngôi mộ tăm tối kia."

Bà Lục như chết lặng.

"Thật... thật sao? Vậy tức là... bọn họ đã bị nhốt trong đó suốt hàng ngàn năm ư?"

Kỷ Hòa gật đầu khẳng định:

"Đúng vậy. Và điều đó cũng giải thích vì sao tổ tiên lại tích oán khí đến mức này. Đứng ở một góc độ nào đó, họ đâu có muốn làm hại con cháu... họ chỉ đang mong có người đến cứu lấy họ mà thôi."

Nghe đến đây, bà Lục bối rối đến mức không giấu nổi sự hối hận. Bà vội vã hỏi:

"Vậy... vậy bây giờ phải làm thế nào mới có thể giải thoát linh hồn của họ?"

Kỷ Hòa trả lời rõ ràng, từng chữ một:

"Khai quật mộ."

Cả không gian bỗng chấn động bởi ba chữ ấy.

Anh tiếp tục giải thích:

"Ngôi mộ đó nằm dưới lòng đất suốt ngàn năm, âm khí nặng nề tích tụ. Chỉ khi được khai quật, để ánh dương khí tràn vào, trận pháp mới bị phá giải. Khi đó, linh hồn bị giam giữ mới có cơ hội được giải thoát."

Kỷ Hòa ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Nhưng ngôi mộ này đã bị giấu kín quá lâu. Chưa từng có ai chính thức khai quật, cũng chưa từng được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời."

Bà Lục gật đầu xác nhận:

"Đúng là vậy thật. Thỉnh thoảng cũng có người đến trộm mộ, nhưng đều bị truyền thuyết về những con bù nhìn dọa cho sợ chết khiếp, rồi bỏ chạy hết."

Kỷ Hòa nheo mắt suy nghĩ rồi gật đầu:

"Ừm... tổ tiên có lẽ không chào đón những kẻ trộm mộ, nhưng nếu là chính phủ, đến để khai quật với mục đích khảo cổ chân chính, thì chắc họ sẽ không phản đối."

Nói đến đây, cô quay sang nhìn Yến Lâm, như ra hiệu.

Yến Lâm hiểu ý ngay lập tức, rút điện thoại trong túi ra.

"Không thể ngờ, ngay dưới thôn Cam Tuyền lại ẩn giấu một ngôi mộ cổ quy mô như thế! Đây chính là một phát hiện chấn động đấy!"

"Ôi trời ơi, cậu biết chưa? Ở tỉnh bên cạnh vừa phát hiện ra một ngôi mộ cổ siêu lớn luôn đó!"

"Thật á? Nghe nói là mộ của một vị vương công quý tộc từ hơn cả nghìn năm trước đấy!"
"Trời ơi, lần đầu tiên tớ thấy có hiện vật khảo cổ nào gần với tụi mình đến thế!"
"Tớ cũng vậy, không tin nổi luôn! Thế cuối tuần này mình đi xem thử nhé? Nghe đâu những hiện vật mới đào lên đã được đưa về trưng bày ở viện bảo tàng rồi đó!"
"Được được! Đi luôn!"

Thấm Ngôn, lúc đó đang lười biếng nằm dài trên bàn, nghe trọn cuộc trò chuyện sôi nổi của hai cô gái phía sau. Là sinh viên năm ba ngành Lịch sử, cậu đã quá quen với những câu chuyện kiểu này – dù người ngoài vẫn luôn có định kiến rằng học Lịch sử thì khó xin việc sau khi ra trường.

Nhưng Thấm Ngôn chẳng mấy bận tâm. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã đam mê những thứ liên quan đến lịch sử, văn hóa cổ xưa. Cậu thường lui tới các viện bảo tàng, khu di tích, thậm chí là những ngôi mộ nổi tiếng. Cậu cũng đọc không ít sách nghiên cứu về lịch sử các triều đại.

Vậy nên, khi nghe tin ở tinh bên cạnh phát hiện ra một ngôi mộ cổ cực kỳ quan trọng, cậu cảm thấy nếu không đi xem thử thì chính mình cũng có lỗi với đam mê của bản thân.

May mắn thay, theo thời khóa biểu thì từ trưa thứ năm trở đi Thấm Ngôn không còn tiết học nào nữa. Vậy là không chần chừ, cậu đặt vé xe, chuẩn bị vài thứ cần thiết rồi lên đường.

Điểm đến lần này là Kỳ Thủy – một thành phố nổi tiếng với nét đẹp cổ kính và bề dày văn hóa truyền thống. Dù luôn muốn đến đây, nhưng vì nhiều lý do nên mãi đến bây giờ Thấm Ngôn mới thực hiện được mong ước của mình.

Viện bảo tàng vừa mới khai trương không lâu, nhưng dù là ngày thường cũng đã rất đông người tới tham quan. Cậu đeo ba lô, lặng lẽ đi khắp các gian trưng bày. Trước giờ cậu không thích đi theo hướng dẫn viên vì cảm thấy phiền, nên lần này cũng quyết định tham quan một mình.

Nghe nói vị vương công quý tộc được chôn trong mộ kia từng rất giàu có và quyền lực. Thậm chí ông ta còn cho xây dựng một cung điện dưới lòng đất, chất đầy vàng bạc châu báu để chôn theo mình. Nhưng điều đáng sợ nhất là – ông ta đã giết sạch tất cả những người thợ xây dựng ngôi mộ đó, chỉ để sau khi chết vẫn có "người hầu hạ".

Dã man đến tột độ, nhưng thực tế thì trong lịch sử cổ đại, kiểu chuyện này chẳng hiếm gặp.

Khi Thấm Ngôn đi ngang qua một nhóm tham quan, cậu tình cờ nghe thấy tiếng của hướng dẫn viên – vì cô đang dùng máy khuếch âm nên dù không cố ý nghe thì âm thanh vẫn lọt rõ vào tai.

"Tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện nhé, không biết là thật hay chỉ là truyền thuyết... Nghe nói vị Thành Hầu Vương này đã g**t ch*t toàn bộ người thợ xây mộ bằng phương pháp cực kỳ tàn bạo, rồi cho chôn cùng mình. Chính vì vậy, linh hồn những người thợ ấy không thể siêu thoát. Họ không cam lòng khi thấy người thân được sống bình yên, nên đã để lại một lời nguyền: đời đời con cháu họ phải sống quanh khu mộ để bầu bạn cùng họ."

Người nghe đều sửng sốt.

"Trời đất, chuyện gì mà kinh khủng vậy?"
"Đúng là quá tàn nhẫn! Bắt người ta chết cùng mình, còn không cho con cháu họ rời xa ngôi mộ nữa… oán khí không nặng mới lạ!"
"Không chừng viện bảo tàng này lạnh như thế là vì vậy đấy…"
"Hay là do cậu mặc phong phanh quá thôi?"

Một người tò mò hỏi: "Hả, phải ở cạnh mộ mãi luôn sao? Là sao chứ?"

Hướng dẫn viên gật đầu giải thích:
"Đúng vậy. Ý là con cháu của những người thợ đó không được rời đi quá xa – cả đời đều phải sống ở gần khu mộ, như một cách canh giữ, làm bạn với người đã khuất. Đây là chuyện có thật chứ không phải do tôi bịa ra đâu."

Sau đó cô hạ giọng, như kể một bí mật:
"Bên cạnh ngôi mộ của Thành Hầu Vương có một thôn làng. Ở đó từng xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ – người trong thôn chết mà không rõ nguyên nhân. Cho đến khi có sự xuất hiện của Kỷ Hòa thì mọi chuyện mới dần trở lại bình thường."

Nghe đến đây, vài người nhận ra cái tên quen thuộc ấy:
"Kỷ Hòa à? Là Kỷ Hòa mà tôi đang nghĩ đến không?"
"Có phải là nữ nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí không?"
"Trời ơi, không ngờ chị Kỷ lại có liên quan tới chuyện này! Chị Kỷ của tôi đúng là có mặt ở khắp nơi luôn!"
"Hướng dẫn viên, cô nói ngôi mộ này được khai quật cũng nhờ có công của Kỷ Hòa sao?"

"Đúng vậy, cũng có thể nói như thế." – cô hướng dẫn mỉm cười trả lời.

Mọi người vỡ òa:
"Trời ơi, chị Kỷ của tôi ngầu quá thể luôn!"
"Đúng là mỗi khi không livestream thì chị ấy lại đi làm việc lớn!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 818: Chương 818



Dĩ nhiên, giữa đám đông tò mò, cũng có vài người tỏ ra không mấy quan tâm và có phần nghi hoặc.

"Hả? Kỷ Hòa không phải là nghệ sĩ à? Sao lại dính dáng đến khảo cổ thế này?"
"Đúng rồi đó, tôi không hiểu nên mới hỏi. Chẳng lẽ cô ấy đi du lịch, tiện tay... khai quật luôn cả ngôi mộ cổ?"

Thấm Ngôn nghe đến đây thì sững người.

Cậu từng xem vài buổi livestream của Kỷ Hòa, nhưng thật ra lại chẳng mấy hứng thú với huyền học hay mấy thứ tâm linh. Cậu xem chỉ như một kiểu giải trí lúc ăn cơm, giết thời gian là chính. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và cái tên “Kỷ Hòa” ấy… thật gần.

Không muốn tiếp tục nghe những lời bàn ra tán vào nữa, Thấm Ngôn rẽ sang một khu triển lãm khác – nơi trưng bày các hiện vật liên quan đến các phi tần của Thành Hầu Vương.

Thấm Ngôn đã có linh cảm từ trước. Một người có thể tàn nhẫn giết hết đám thợ xây mộ chỉ để phục vụ mình nơi suối vàng, thì việc chôn theo vài cô gái cũng đâu phải chuyện gì bất ngờ. Đúng như cậu đoán.

Đọc xong những dòng chữ khắc trên tường đá, Thấm Ngôn chỉ biết khẽ thở dài.

Vào thời cổ đại, tuổi thọ con người vốn đã ngắn. Trung bình, người ta chỉ sống đến năm mươi hay sáu mươi tuổi là cùng. Thành Hầu Vương, khi bước qua tuổi năm mươi, cảm thấy cái chết đang đến gần, bèn bắt đầu chuẩn bị cho “cuộc sống bên kia thế giới”. Ông ta ra lệnh tuyển chọn các cô gái trẻ đẹp khắp nơi để đưa vào hậu cung.

Nhưng dân chúng đâu có ngu. Ai cũng hiểu rõ, con gái mà bị đưa vào cung lúc này thì khác gì đi vào chỗ chết? Vì vậy, chẳng ai tự nguyện dâng con gái mình cả.

Tức giận vì không được như ý, Thành Hầu Vương lập tức ra lệnh: hễ nhà nào có con gái đến tuổi thì bắt buộc phải nộp lên. Còn việc có được phong làm phi tần hay không thì tùy vào ý vua. Gia đình nào có ghi tên con gái trong hộ tịch cũng không thoát. Không được chọn làm phi thì cũng bị đưa vào phủ làm tỳ nữ.

Làm phi thì… đến lúc vua chết cũng phải chôn theo. Làm tỳ nữ thì sống còn khổ hơn chết.

Thành Hầu Vương nổi tiếng là người nóng tính. Chỉ cần không vừa ý là ra tay đánh đập. Có những cô gái mới vào phủ chưa đầy một tháng đã bị hành hạ đến chết.

Trong hoàn cảnh như vậy, những cô gái bị bắt chỉ còn biết cầu trời khấn Phật… để được chọn làm phi tần. Vì ít ra, làm phi còn có chút danh phận, còn hơn sống kiếp nô lệ.

Thành Hầu Vương chẳng phải người có tài học hay phẩm chất gì, nên tiêu chí chọn phi cũng đơn giản đến đáng sợ – chỉ cần xinh đẹp.

Dĩ nhiên, với thân phận cao quý, ông ta không thèm trực tiếp gặp những cô gái này. Thay vào đó, ông sai họa sư đến phác họa chân dung từng người. Sau đó, ông sẽ xem tranh rồi chọn ai mình ưng ý.

Chỉ một bức tranh thôi… đã có thể định đoạt cả số phận một con người.

Vậy là từ chỗ thấp kém, những họa sư ấy lập tức trở nên “cao quý”. Ai cũng cố tìm cách lấy lòng họ. Nhiều cô gái, vì muốn có cơ hội làm phi, đã dốc hết tiền bạc để hối lộ họa sư – chỉ mong được vẽ đẹp hơn người thật một chút. Ngược lại, ai không có tiền, không chịu đút lót… thì có khi bị vẽ xấu hơn bình thường, số phận cũng theo đó mà rơi xuống vực thẳm.

Chuyện này không phải chưa từng xảy ra trong lịch sử. Truyền thuyết kể rằng, vào thời nhà Hán, Minh phi Vương Chiêu Quân cũng từng vì không lấy lòng họa sư Mao Diên Thọ mà bị vẽ xấu đến mức mất cơ hội gặp vua – khiến cuộc đời bà rẽ sang một hướng khác.

Nhớ đến những câu chuyện xưa ấy, Thấm Ngôn chỉ biết cay cay sống mũi.

Trong số hiện vật khai quật được từ ngôi mộ của Thành Hầu Vương, có một tập tranh rất dày. Dù đã bị thời gian bào mòn, giấy ngả sang màu vàng úa, nhưng vẫn thấy được nét vẽ từng cô gái với vẻ mặt khác nhau – người cười, người buồn, có người thì ánh mắt đầy sợ hãi...

Chúng không chỉ là tranh, mà là cả những phận người bị giam cầm trong một thời đại tăm tối.

Số lượng tranh được tìm thấy trong ngôi mộ cổ phải nói là vô cùng đồ sộ, đến mức viện bảo tàng cũng không thể trưng bày hết được. Họ chỉ lựa chọn vài bức tiêu biểu để trưng bày cho công chúng xem.

Thấm Ngôn đứng trước khu trưng bày tranh, lặng lẽ quan sát thật lâu. Ánh mắt cậu dừng lại trên những bức chân dung vẽ các cô gái thời xưa. Điều khiến cậu ấn tượng là thần thái của mỗi cô gái trong tranh đều khác nhau. Có người nhan sắc nổi bật, có người trông bình thường không có gì đặc biệt, nhưng điểm chung là tất cả đều rất trẻ trung.

Chỉ mới ngần ấy tuổi đời, nhưng những cô gái ấy đã bị cuốn theo dòng xoáy khắc nghiệt của số phận, trở thành món đồ chơi cho một người như Thành Hầu Vương. Thấm Ngôn khẽ thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán: "Dù sao thì, xã hội hiện đại vẫn tốt hơn rất nhiều..."

Đúng lúc ấy, một hướng dẫn viên bước tới, dẫn theo một nhóm du khách tiến về phía khu trưng bày tranh này.

"Mọi người chú ý nhé," hướng dẫn viên cất giọng, "Toàn bộ tranh trong khu vực này đều do họa sư Từ Thịnh vẽ. Ông ấy là người được Thành Hầu Vương vô cùng tín nhiệm lúc bấy giờ. Những cô gái có xuất thân thấp kém, không đủ tư cách diện kiến Thành Hầu Vương trực tiếp, đều phải thông qua họa sư Từ Thịnh. Ông sẽ vẽ lại dung mạo họ, sau đó trình lên cho Thành Hầu Vương chọn lựa."

Một vị khách tò mò hỏi:
"Vậy chẳng khác gì Mao Diên Thọ thứ hai sao?"

Hướng dẫn viên gật đầu:
"Đúng vậy, chị có thể hiểu như thế. Từ Thịnh, nhờ vào thân phận đặc biệt của mình, cũng đã thu lợi không ít, chẳng kém gì Mao Diên Thọ thời đó."

"Vậy tức là... khi xem tranh, chúng ta phải hiểu ngược lại đúng không?" – một người khác lên tiếng. "Bức nào đẹp chưa chắc là người trong tranh đẹp, mà có khi chỉ là vì người đó có tiền; còn những bức xấu nhất chưa chắc là do người vẽ xấu, có khi vì cô gái đó nghèo nên không có ai chống lưng?"

"Chính xác," hướng dẫn viên gật đầu. "Ví dụ, trong loạt tranh này, bức vẽ cô gái tên Thấm Nghiên có lẽ là bức tranh kém nhất về mặt thẩm mỹ. Nhìn vào là biết cô ấy không có thế lực, không có tiền bạc gì cả."

Một du khách cười lớn, chỉ vào bức tranh đó và nói như thể vừa phát hiện được chuyện thú vị:

"Nhìn xem, đúng là bức tranh xấu nhất thật! Chắc chắn đây là người nghèo nhất trong tất cả!"

Một vài người khác cũng bật cười, phụ họa theo.

Thấm Ngôn cũng quay sang nhìn theo hướng người đó chỉ. Quả thật, trong số các bức chân dung, bức vẽ cô gái tên Thấm Nghiên là đơn giản và thô sơ nhất. Nhưng... có điều gì đó khiến cậu đứng sững lại.

Càng nhìn... càng thấy quen mắt.

Thấm Ngôn chăm chú quan sát bức tranh, ánh mắt dần trở nên kỳ lạ. Cô gái trong tranh không hẳn là xinh đẹp nổi bật, thậm chí có phần mộc mạc, nhưng đường nét khuôn mặt ấy... lại có gì đó rất giống với chính cậu.

"Sao lại giống mình đến thế?" – cậu thầm nghĩ, lòng ngổn ngang.

Cũng phải nói thêm rằng, Thấm Ngôn là một người có ngoại hình ưa nhìn. Mỗi khi ra đường, cậu thường xuyên được khen ngợi. Dù vậy, nhìn kỹ vào bức tranh này, cậu không thể phủ nhận sự tương đồng đến kỳ lạ giữa mình và cô gái trong tranh – Thấm Nghiên.

Cậu đứng lặng hồi lâu, ánh mắt không rời khỏi bức tranh ấy. Có một khoảnh khắc, cậu nảy ra ý định lấy điện thoại ra chụp lại, đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái vui nhộn:
"Mọi người nhìn xem! Tôi vừa gặp được phiên bản nữ của mình trong tranh cổ đây này!"

Thế nhưng, viện bảo tàng nghiêm cấm chụp ảnh. Cuối cùng, cậu chỉ đành thở dài, kìm nén sự tò mò rồi bỏ điện thoại lại vào túi.

Vừa lúc ấy, điều bất ngờ xảy ra.

Cô gái trong bức tranh... nở một nụ cười dịu dàng với cậu.

Tim Thấm Ngôn chợt thắt lại. Cậu tròn mắt nhìn chằm chằm. Và ngay sau đó, từ đôi mắt cô gái trong tranh, hai hàng máu đỏ tươi lặng lẽ tuôn chảy xuống.

Cậu giật nảy người, suýt nữa thì hét toáng lên giữa viện bảo tàng. Cậu dụi mắt thật mạnh, nhìn lại lần nữa.

Cô gái trong tranh đã trở lại như cũ, dáng vẻ yên bình, tay ôm bó hoa, khuôn mặt dịu dàng, không có gì bất thường cả.

"Mình... bị ảo giác à?" – cậu tự hỏi, tim vẫn chưa hết đập loạn.

Đây là lần đầu tiên Thấm Ngôn đặt chân đến thị trấn Ký Thủy, nên cậu cũng không vội vàng rời đi. Cậu dự định sẽ nán lại vài ngày để khám phá thêm nơi này.

Sau khi tham quan viện bảo tàng xong, trời cũng đã tối hẳn. Cậu bắt xe buýt để về khách sạn nơi mình đã đặt phòng từ trước.

Trên đường về, điện thoại Thấm Ngôn vang lên tiếng báo tin nhắn. Là từ một người bạn học:

"Thấm Ngôn! Cậu có biết tin gì hot nhất mấy ngày nay không? Gần đây, ở thị trấn bên cạnh người ta vừa khai quật được một ngôi mộ cổ đấy!"

Thấm Ngôn nhanh chóng trả lời:
"Là ngôi mộ của Thành Hầu Vương đúng không?"

"Đúng rồi đó! Tớ với đám bạn vừa mới đi xem về xong! Mà cậu thử đoán xem, tụi tớ đã thấy gì? Có một bức tranh trong đó giống cậu y như đúc luôn ấy! Vừa nhìn thấy là ai cũng tưởng cậu giả gái để chụp đó!"

Thấm Ngôn chỉ gửi lại một tin ngắn:
"Ờm..."

Bạn cậu lại nhắn tiếp, rất phấn khích:
"Thiệt mà! Tớ chụp lại rồi, đợi tí tớ gửi hình cho cậu xem liền nè!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 819: Chương 819



Mặc dù viện bảo tàng không cho chụp ảnh tùy tiện, thế nhưng đám bạn học của Thấm Ngôn vẫn nhanh chóng tìm ra bức tranh đó trên mạng. Một người trong nhóm không giấu nổi sự phấn khích, gửi ngay ảnh cho cậu kèm lời nhắn:

"Cậu nhìn đi, có phải là giống lắm không! Nhóm tớ có sáu người mà ai cũng bảo giống cậu như hai giọt nước đấy!"

Thấm Ngôn gõ lại: "Tớ biết rồi, tớ cũng vừa từ viện bảo tàng về đây."

"Hi hi~ Vậy tức là cậu cũng thấy giống đúng không~" – bạn học kia gửi kèm một tấm meme ôm bụng cười nghiêng ngả, rồi tiếp tục trêu chọc:
"Thấm Ngôn à, cậu phải cẩn thận đấy nhé! Lỡ đâu đây là kiếp trước của cậu thì sao? Hoặc là cậu xuyên không rồi? Mấy tiểu thuyết bây giờ viết toàn kiểu thế mà!"

Thấm Ngôn chỉ biết thở dài, đáp lại ngắn gọn: "Đó là tiểu thuyết thôi mà."

Miệng thì nói thế, nhưng đến đêm, Thấm Ngôn lại nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ—và cũng rất sống động.

Trong giấc mơ ấy, cậu nhìn thấy một chàng trai vận y phục trắng đứng đối diện mình. Khuôn mặt người đó thoáng chút u sầu, đôi mắt trầm lặng nhìn cậu rất lâu. Rồi anh ta khẽ giơ tay lên, chạm nhẹ vào tóc cậu, giọng nói thì thầm vang lên trong không gian mơ hồ:

"A Ngôn..."

Thấm Ngôn thoáng giật mình. Người kia đang gọi mình sao?

Cái tên ấy khiến cậu sững người, nhưng rồi ánh mắt cậu vô thức lướt xuống bộ quần áo cổ trang mà người đó đang mặc. Lúc này, một ý nghĩ vụt qua trong đầu: có khi nào người kia không phải đang gọi "A Ngôn", mà là "A Nghiên"?

Thấm Ngôn nhớ ngay đến cái tên được khắc trên bức tranh cậu thấy ở viện bảo tàng ban sáng—Thấm Nghiên. Một cô gái có gương mặt hao hao giống cậu, đến mức cả đám bạn cũng phải thốt lên kinh ngạc.

Đúng là kiểu "ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy" rồi.

Ban sáng còn cảm thấy mình và Thấm Nghiên giống nhau, đến tối đã mơ thấy mình biến thành cô ấy. Nếu vậy, người trước mặt đây là ai? Chẳng lẽ... cô gái Thấm Nghiên ấy, tuy bị Thành Hầu Vương ép vào cung, nhưng trong lòng lại đã có người thương?

Cảm giác lúc đó như thể Thấm Ngôn đang sống trong một bộ phim cổ trang thật sự. Cảnh vật, cảm xúc, ánh sáng đều chân thật đến mức khiến cậu không muốn tỉnh giấc chút nào.

Trong mơ, cảnh vật dần thay đổi. Thấm Ngôn thấy mình đang ngồi trong một thư phòng chật hẹp, bên cạnh vẫn là chàng trai áo trắng ấy. Anh ta nghiêng đầu sang, ánh mắt đầy tò mò, hỏi nhỏ:

"Ngươi đang đọc sách gì thế?"

Rồi anh lại mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chăm chú:
"Vốn dĩ nữ nhi biết chữ đã là hiếm, mà còn đọc được sách như ngươi thì càng hiếm hơn nữa."

Giọng nói ấy không hề có ý khinh thường, ngược lại, là sự trân trọng xen lẫn thương cảm.

"Ta rất lấy làm lạ," – chàng trai tiếp lời – "vào thời đại này, có rất nhiều gia đình không cho nữ nhi học chữ. Nhất là trong hoàn cảnh như hiện tại..."

Dù không nói rõ, nhưng Thấm Ngôn hiểu. Cái “hoàn cảnh” mà anh ta vừa lược bỏ chính là sự thống trị tàn bạo của Thành Hầu Vương. Cả triều đại ấy, phụ nữ không có quyền lựa chọn, thậm chí đến sinh mạng cũng không được tự quyết.

"Cho nên," – anh ta nghiêng đầu, giọng trở nên trầm lặng – "tại sao gia đình ngươi lại lựa chọn cho ngươi đi học?"

Chưa kịp trả lời, cảnh tượng lại chuyển sang một khung cảnh khác.

Lần này, chàng trai áo trắng đang ngồi một mình trong phòng, tay cầm bút vẽ. Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt loang lổ trên nền đất. Tấm lưng anh ta quay về phía Thấm Ngôn, bút lướt trên mặt giấy nhẹ nhàng như gió thoảng. Trong khoảnh khắc ấy, giọng nói anh vang lên, mang theo sự day dứt và tiếc nuối:

"Liệu sau này ta có hối hận không? Ta không biết. Nhưng giờ phút này, ta cảm thấy nó đáng. Như vậy là đủ rồi."

"Thế gian này vốn cô liêu. Đời này có một người tri kỷ để an ủi nửa kiếp người, với họ Từ này mà nói... đã là quá đủ rồi."

Rồi anh dừng lại, bàn tay cầm bút hơi khựng lại trong ánh nắng. Giọng nói dường như chìm vào trong gió:

"Nếu như có thể gặp được ngươi sớm hơn một chút thì tốt biết bao. Không thể sống cùng, nhưng có thể chết cùng… chẳng phải cũng là một loại viên mãn đó sao?"

Thấm Ngôn tỉnh giấc. Trái tim vẫn còn đập mạnh, như thể mình vừa được sống trong một chương hồi kịch liêu trai vừa bi thương vừa mỹ lệ.

Chàng trai họ Từ đó… không phải chính là họa sư Từ Thịnh sống dưới thời Thành Hầu Vương sao?

Còn cô gái trong tranh… chính là Thấm Nghiên.

Nếu đúng là hai người họ có tình cảm với nhau thật—vậy tại sao Từ Thịnh lại vẽ Thấm Nghiên xấu đến vậy? Thậm chí khiến cô bị đưa xuống làm tỳ nữ, sống cuộc đời bị rẻ rúng và đầy khổ sở?

Thấm Ngôn nghĩ, nếu như mình là Từ Thịnh, biết rõ không thể thay đổi số phận, chẳng lẽ không nên vẽ cô gái mình yêu đẹp hơn một chút sao? Để ít nhất cô ấy còn có thể trở thành phi tần, có thân phận, có chút quyền lực trong hậu cung. Như vậy, dù bị chôn theo vua cũng còn có danh phận, đỡ phải chịu sự hành hạ tủi nhục suốt những tháng năm còn sống.

Thấm Ngôn cảm thấy mọi chuyện đang trở nên ngày càng thú vị. Cậu không còn buồn ngủ nữa, liền lấy điện thoại ra, lên Baidu tìm hiểu sơ qua về họa sĩ Từ Thịnh.

Thông tin về Từ Thịnh không nhiều, dù sao ông ta cũng chỉ là một nhân vật mờ nhạt trong dòng chảy lịch sử. Xuất thân nghèo khó, làm họa sĩ phục vụ dưới trướng Thành Hầu Vương.

Điều khiến Thấm Ngôn bất ngờ là kết cục của Từ Thịnh lại giống hệt như Mao Diên Thọ – một họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử – khi cả hai đều bị xử phạt nặng nề chỉ vì vẽ không đúng ý vua. Trong trường hợp của Từ Thịnh, sử sách ghi rằng ông ta đã vẽ xấu một cô gái rất đẹp. Khi Thành Hầu Vương phát hiện ra, nổi giận đùng đùng, liền ra lệnh xử tử. Tuy nhiên, Từ Thịnh không đợi đến lúc bị hành hình, mà đã tự kết liễu đời mình.

Ghi chép cổ viết: "Biết không còn đường thoát, không muốn chịu hình phạt đau đớn nên đâm đầu vào cột mà chết." Thế nhưng Thành Hầu Vương vẫn chưa nguôi cơn giận, ông ta ra lệnh đánh vào thi thể của Từ Thịnh rồi ném xác ra bãi tha ma. Đối với người thời xưa, việc không được "nhập thổ vi an", không được chết toàn thây, là một hình phạt vô cùng nặng nề.

Một số học giả đời sau cho rằng nguyên nhân thật sự cái chết của Từ Thịnh giống với Mao Diên Thọ, chỉ khác ở cách thức xử lý.

Thấm Ngôn không khỏi hoài nghi. Dù cậu từng học lịch sử, cũng biết rõ một điều: lịch sử luôn được ghi chép bởi kẻ chiến thắng. Những điều mà hậu thế đọc được chưa chắc là sự thật. Người thua cuộc, hoặc những kẻ không có lợi ích gì về sau, thường không có tiếng nói trong lịch sử.

Huống hồ, trong giấc mơ đêm qua, cậu dường như thấy được mối quan hệ thân thiết giữa Từ Thịnh và cô gái tên Thấm Nghiên. Nếu quả thật như vậy, thì chắc chắn Từ Thịnh không phải vì tiền mà vẽ xấu cô gái ấy.

"Nhưng nếu không vì tiền, thì là vì cái gì?" – Thấm Ngôn vừa sờ cằm vừa suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, cậu quyết định: ngày mai nhất định phải quay lại viện bảo tàng một lần nữa.

Cậu luôn quan tâm đến lịch sử, nhưng lần này cảm giác lại khác. Như thể có một thứ gì đó trong viện bảo tàng đang âm thầm gọi tên cậu. Nếu không đi, cậu biết chắc bản thân sẽ hối hận.

Hôm sau, Thấm Ngôn đến khá sớm. Trong viện bảo tàng lúc này vẫn còn vắng người. Cậu lại đứng trước bức tranh mà mình đã thấy hôm trước – bức vẽ cô gái tên Thấm Nghiên.

Lần này, có một cô gái khác đang đứng trước bức tranh. Cô mặc váy dài, đeo khẩu trang đen, ăn mặc rất giản dị. Nhưng đôi mắt cô – dù chỉ để lộ một phần – vẫn toát lên vẻ đẹp cuốn hút không thể giấu được.

Cô gái chăm chú nhìn bức tranh. Thấm Ngôn nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy có điều gì đó rất quen. Cậu lục lọi trí nhớ, nghĩ mãi mới nhận ra: đây chẳng phải là Kỷ Hòa sao?

"Sao cô ấy lại ở đây?" – Thấm Ngôn thầm nghĩ. Dù không quan tâm đến huyền học lắm, nhưng điều đó không có nghĩa cậu không cảm thấy hào hứng khi gặp được người nổi tiếng như Kỷ Hòa. Cô ấy không chỉ nổi tiếng mà còn rất đẹp nữa!

Cậu còn đang phân vân có nên tìm giấy bút để xin chữ ký thì Kỷ Hòa bỗng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Kỷ Hòa lập tức hiểu rõ ý đồ của chàng trai. Cô đưa ngón tay lên môi, ra hiệu:
"Suỵt."

Hóa ra cô đến đây không phải để du lịch. Mà là để quan sát những hiện vật đang được trưng bày xem có còn âm khí sót lại hay không. Bởi những món đồ chôn sâu dưới đất hàng ngàn năm, cùng với những công nhân không may qua đời trong lúc khai quật, rất dễ nhiễm tà khí. Dù Cục Điều tra các hiện tượng siêu nhiên Quốc gia đã từng kiểm tra, Kỷ Hòa vẫn muốn đích thân đến xác minh.

Cô đã cố gắng ăn mặc kín đáo, lặng lẽ, không ngờ vẫn bị nhận ra. Nhưng cũng không sao. Lúc nhìn chàng trai trẻ trước mặt, khóe môi cô khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười đầy hứng thú.

Cô chỉ vào bức tranh trước mặt: "Cậu có thấy người trong bức tranh này rất giống cậu không?"

Thấm Ngôn đáp:
"Rất giống. Thành thật mà nói, tôi đã nghe không dưới năm người nói như vậy rồi."

Kỷ Hòa khẽ nghiêng đầu, giọng điệu có phần tinh quái: "Vậy cậu thử đoán xem, tại sao lại giống nhau đến thế?"

Thấm Ngôn hơi do dự. Nếu người khác hỏi, có lẽ cậu sẽ chỉ xem như một câu đùa. Nhưng người đang hỏi lại là Kỷ Hòa – một trong những chuyên gia nổi tiếng về lĩnh vực huyền học.

Chẳng lẽ… Thấm Nghiên thực sự là kiếp trước của cậu sao?

Cậu cười gượng, gãi đầu nói:
"Ờm... chắc là... trùng hợp thôi nhỉ?"

"Không phải trùng hợp đâu." – Kỷ Hòa nhẹ nhàng đáp – "Người trong bức tranh đó chính là kiếp trước của cậu. Từ một khía cạnh nào đó, hai người sẽ có mối liên kết vô hình, một sự hấp dẫn đặc biệt. Dù có đi đâu, cậu cũng sẽ gặp được nó. Nếu không phải ở viện bảo tàng này, thì sẽ là ở một nơi khác."

Thấm Ngôn sững người:
"Vậy… kiếp trước của tôi là… một cô gái à?"

Cậu nhìn lại bức tranh, nhìn lại gương mặt dịu dàng kia. Chuyện này quá bất ngờ, vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

"Đổi cả giới tính rồi…" – Cậu thì thầm – "Tôi nghĩ mình không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của bản thân ở kiếp trước nữa rồi."
 
Back
Top Bottom