Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 90: Chương 90



Đường Sâm chậm rãi nói:

"Ông ấy còn bảo rằng, nếu rời khỏi thôn, người dân trong thôn sẽ gặp chuyện không hay."

Một tuần trước, khi về quê lo tang lễ cho bà nội, anh đã đề cập với thôn trưởng về việc muốn đưa chú lên thành phố chăm sóc. Giờ đây, anh là người thân duy nhất còn lại của ông ấy, anh không yên tâm để chú sống một mình ở thôn.

Trước đây, khi bà nội còn sống, anh cũng từng nói đến chuyện này, nhưng bà không đồng ý. Đa số người dân trong thôn cũng phản đối. Họ nói chú là "người giữ thôn", không thể rời đi.

Lần này, anh nhắc lại chuyện đó, thôn trưởng cuối cùng cũng xiêu lòng, đồng ý để anh đưa chú rời đi. Nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết, anh lập tức chạy đi báo tin mừng cho chú. Nhưng, ông ấy lại từ chối.

Đường Sâm thở dài, giọng mang theo sự bất lực:

"Mấy ngày qua tôi đã cố gắng khuyên bảo, thậm chí năn nỉ, nhưng ông ấy vẫn không chịu đi. Ngày mai, sau khi lo xong tang lễ, tôi thực sự không còn cách nào khác... nên quyết định thử cướp một lượt xem bói."

Trong khung chat, mọi người bàn tán sôi nổi.

[Hoa Tử]: "Có nguy hiểm thật sao? Nếu chú anh đi rồi, rốt cuộc người trong thôn sẽ gặp chuyện gì?"

[Thất Thất]: "Tôi từng nghe nói về 'người giữ thôn'. Họ còn được gọi là 'người trấn thôn', có nhiệm vụ bảo vệ dân làng khỏi những thứ tà ma, quỷ quái. Có khi chú của anh cũng là một người như vậy đấy!"

[Hướng về phía trước]: "Nghe cứ như chuyện huyền bí ấy nhỉ? Chẳng lẽ thật sao?"

[Bí thư của tổng giám đốc Trương]: "Bố mẹ anh mất rồi đúng không? Nếu không thì sao lại chỉ còn mỗi mình anh là người thân của chú?"

[Tôi nghe nói]: "Những người giữ thôn giống như thầy bói, họ thường gặp 'ngũ tệ tam khuyết'. Đa phần đều không có con cái, xem ra là đúng rồi."

Đường Sâm im lặng.

Anh chống khuỷu tay lên bàn, tay còn lại bóp nhẹ g*** h** ch*n mày, dáng vẻ mệt mỏi. Một lúc sau, anh thở dài:

"Bố mẹ tôi mất sớm trong một vụ tai nạn. Từ nhỏ đến lớn, tôi được ông bà nội và chú nuôi nấng."

"Khi còn bé, chú hay dẫn tôi đi chơi khắp nơi. Khi đó, tôi không biết ông ấy là người giữ thôn, chỉ cảm thấy chú rất lợi hại, rất ngầu."

Hồi nhỏ, có một người anh lớn chơi cùng, bảo vệ mình, không phải là điều ai cũng mong ước sao? Nhưng càng lớn, càng hiểu chuyện, anh mới nhận ra sự thật.

Đường Sâm siết chặt tay, giọng khẽ trầm xuống:

"Tôi bắt đầu nhận ra, thật ra... chú là một kẻ ngốc."

Khi nhận thức được điều này, anh chợt hiểu tại sao mỗi lần anh chơi với chú, bọn trẻ trong thôn lại nhìn anh cười nhạo, chỉ trỏ.

Từ lúc ấy, theo bản năng, anh tránh xa chú.

Anh không còn cùng ông ấy đi chơi, cũng không còn chạy theo sau lưng như trước nữa. Chú vẫn thường đến rủ anh, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối. Có lẽ, chú cũng dần nhận ra điều gì đó, nên sau này không đến tìm anh nữa.

Cho đến một mùa hè năm nọ.

Mưa lớn kéo dài cả tháng, nước lũ liên tục xói mòn ngọn núi sau thôn. Đất đá dần mất đi sự vững chắc, đến một ngày, lở đất xảy ra.

Dòng bùn khổng lồ tràn xuống thôn.

Chính chú là người đầu tiên phát hiện ra nguy hiểm, gấp rút sơ tán dân làng. Khi thấy một đứa trẻ sắp bị tảng đá lớn đè trúng, chú lao đến che chắn, dùng lưng mình hứng chịu thay.

Cả thôn xúm lại xung quanh ông ấy, ai cũng ca ngợi:

"Quả nhiên là người giữ thôn, bao năm qua thôn bình an là nhờ ông ấy cả!"

Đứa trẻ được cứu, ngày thường hay gọi chú là "đồ ngốc", nhưng lúc đó, nó chỉ biết cúi đầu, đỏ mặt nói lời cảm ơn.

Còn chú của anh, chỉ cười hồn nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đường Sâm nói đến đây không nhịn được thở dài một hơi:

"Lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra việc chú tôi bị ngốc không phải là ngẫu nhiên, mà là để bảo vệ thôn. Ông ấy chính là người giữ thôn, ngăn cản tai họa xảy ra."

Câu chuyện của Đường Sâm khiến khán giả trong phòng livestream dậy sóng. Bình luận nhanh chóng tràn ngập màn hình:

"Đây là lỗi của anh mà? Dù chú anh có ngốc thì ông ấy vẫn là chú ruột của anh, là người từng chơi với anh hồi nhỏ. Sao anh có thể phớt lờ chỉ vì ông ấy ngốc chứ?"

"Nếu chú anh không ngốc, chắc cũng bị anh làm tức đến phát điên rồi!"

"Chú ấy thật sự khiến người ta cảm thấy an toàn, còn bảo vệ cả thôn nữa chứ!"

Nhìn thấy những lời trách móc này, mặt Đường Sâm thoáng chốc đỏ bừng. Anh ta trầm mặc một lát rồi nói:

"Tôi biết mình đã sai, nên tôi mới muốn bù đắp cho chú. Nhưng dù tôi có khuyên thế nào đi nữa, ông ấy cũng không chịu rời khỏi thôn. Streamer, tôi muốn biết nếu chú tôi thật sự rời đi, thôn sẽ xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Hòa cũng rất tò mò. Người giữ thôn này giống như một vị thần bảo hộ, trấn áp những linh hồn tà ác sao? Cô im lặng tính toán, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Thấy biểu cảm này của cô, Đường Sâm và khán giả trong livestream đều hồi hộp theo dõi.

"Hiếm khi nào streamer có nét mặt này, mỗi lần như thế là có chuyện lớn!"

"Những gì anh ta nói là thật sao? Người giữ thôn thật sự không thể rời đi?"

"Vậy chẳng phải ông ấy phải sống trong thôn cả đời à? Như vậy chẳng khác gì bị giam cầm!"

Kỷ Hòa còn chưa kịp mở lời thì phía Đường Sâm bỗng vang lên tiếng bước chân. Một người đàn ông trung niên cao lớn bước vào nhà, đi thẳng đến chỗ Đường Sâm.

Người đàn ông này có nhiều nét giống Đường Sâm.

"Chú?"

Đường Sâm kinh ngạc đứng bật dậy. Không cần ai giới thiệu, tất cả mọi người đều hiểu—đây chính là chú của Đường Sâm, cũng là "người giữ thôn" mà anh ta nhắc đến.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 91: Chương 91



Chú Đường trông khoảng bốn mươi tuổi, tóc ngắn, lông mày rậm, trên sống mũi còn dính chút bụi, có lẽ vừa đi đâu đó về. Lúc này, ông ấy đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của Đường Sâm, vẻ mặt ngây thơ đầy tò mò.

Giây tiếp theo, ông ấy thắc mắc:

"Đây là một cái gương à? Nhưng tại sao bên cạnh chúng ta lại có một cô gái? Còn mấy chữ này, sao chúng lại biết bay vậy?"

Đường Sâm vội vã giải thích:

"Chú, đây là điện thoại di động mà! Cháu đã nói với chú rồi mà, bây giờ cháu đang gọi video với người khác!"

Chú Đường tròn mắt ngạc nhiên:

"Hai đứa đang nói chuyện à? Chú cũng muốn nói chuyện!"

Ông ấy ghé sát vào màn hình, khiến khuôn mặt lúc to lúc nhỏ, làm cả phòng livestream bật cười.

"Khuôn mặt ông ấy cũng đẹp trai đấy, nhưng mà không nói chuyện thì có lẽ còn đẹp hơn!"

"Trời ơi, sao ông ấy đáng yêu thế này! Giống hệt em gái tôi, lúc nào tôi nghịch điện thoại là nó cũng chồm qua xem!"

Giờ khi đã nhìn thấy người thật, Kỷ Hòa không cần phải tính toán bằng tay nữa. Cô nhìn thẳng vào chú Đường, rồi nhíu mày.

Kết quả không khác với suy đoán ban đầu của cô, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Cô trầm giọng nói:

"Chú của anh thật sự không thể rời khỏi thôn. Vận mệnh của ông ấy đã sớm gắn liền với nơi này."

Đường Sâm sững sờ:

"Ý cô là sao? Sao số mệnh của chú tôi lại liên quan đến thôn được?"

Anh ta nhìn chằm chằm chú mình, nhưng dù có quan sát thế nào, anh ta cũng chẳng thấy gì khác thường.

Kỷ Hòa giải thích:

"Chú của anh sinh ra đã thiếu một hồn một vía, đó là lý do ông ấy không được minh mẫn như người bình thường. Những người như vậy thường rất yếu mệnh, khó sống lâu. Nhưng chú anh lại có thể sống khỏe mạnh đến tận bây giờ là nhờ được thôn này che chở. Nếu ông ấy rời đi, không chỉ thôn sẽ bị ảnh hưởng, mà ngay cả tính mạng của ông ấy cũng có thể gặp nguy hiểm."

Sắc mặt Đường Sâm lập tức tái nhợt.

Nếu anh ta đưa chú rời thôn... ông ấy có thể sẽ chết sao?

Đường Sâm hoang mang:

"Streamer, có cách nào giải quyết chuyện này không?"

Kỷ Hòa trầm ngâm giây lát rồi gật đầu:

"Thật ra có một cách..."

Cô liếc nhìn chú Đường. Lúc này, ông ấy vẫn đang nhìn chăm chăm vào màn hình, vẻ mặt như đang chìm vào thế giới của riêng mình.

"Có thể tìm một người thay thế chú của anh đảm nhận vai trò người giữ thôn. Nếu có người kế nhiệm, ông ấy mới có thể rời đi."

Đường Sâm nghe thấy Kỷ Hòa nói có biện pháp thì hai mắt rực sáng, hai má cũng đỏ bừng vì kích động. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trong mắt anh ta vụt tắt khi nghe tiếp câu sau.

Thời buổi này, ai lại muốn làm người giữ thôn chứ?

Đường Sâm im lặng, không nói gì.

Kỷ Hòa nhìn anh ta, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp, cô khẽ thở dài:

"Thật ra, dù có thêm một người giữ thôn khác cũng chẳng thay đổi được gì."

Đường Sâm giật mình, đôi mắt khẽ run lên, tim đập nhanh hơn. Trực giác mách bảo rằng những lời sắp tới của Kỷ Hòa không phải là điều anh muốn nghe.

"Tại sao?" Anh ta cất giọng, hơi khàn đi vì căng thẳng.

Kỷ Hòa im lặng một lát, rồi nói với giọng điệu lạnh lùng như băng tuyết:

"Chú của anh, nhiều lắm cũng chỉ sống được thêm nửa năm nữa thôi."

Đường Sâm sững người, cảm giác như có một cơn gió lạnh quét qua, khiến toàn bộ sức lực trong cơ thể anh ta bỗng dưng biến mất.

"Không phải cô nói nhờ có sự bảo vệ của thôn nên chú tôi mới có thể sống sót sao?" Giọng anh ta khàn đặc, gần như không thể tin được vào tai mình.

Kỷ Hòa nhìn anh ta, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối, nhưng lời nói vẫn lạnh lẽo như cũ:

"Nhưng nếu một ngày thôn này không còn tồn tại nữa thì sao?"

Vừa dứt lời, bầu trời bên ngoài bỗng tối sầm lại. Không khí trở nên ẩm ướt, mang theo mùi tanh đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam.

Đường Sâm cầm chặt điện thoại trong tay, sắc mặt tái nhợt. Anh ta mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.

Giọng nói trong trẻo của Kỷ Hòa lại vang lên:

"Anh còn nhớ thôn này trông như thế nào không?"

Đương nhiên anh ta nhớ.

Anh ta sinh ra và lớn lên ở đây, đã sống hơn hai mươi năm trong thôn này. Làm sao có thể không nhớ chứ?

"Ra ngoài xem thì sẽ biết đáp án."

Đường Sâm đứng yên một lúc, không nhúc nhích.

Mỗi năm vào dịp Tết Nguyên Đán, anh ta đều trở về. Thôn này, hai mươi năm qua vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi. Nó lạc hậu như một ngọn núi mà không ai có thể vượt qua được. Không có những tòa nhà cao tầng, không có dòng xe cộ tấp nập.

"Được rồi, ra ngoài ngắm thôn đi!"

Giọng nói của chú Đường vang lên đầy vui vẻ. Ông vỗ tay, sau đó kéo tay Đường Sâm đi ra cửa.

Dù trong lòng bất an, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay gầy guộc của chú Đường, Đường Sâm cũng tự nhiên bước theo ông.

Bên ngoài, bầu trời xám xịt, mây đen tụ lại ngày càng dày đặc. Gió nổi lên, mang theo hơi ẩm và mùi tanh của sông nước.

Hai chú cháu chậm rãi bước đi trên con đường làng quen thuộc.

Đường Sâm cúi đầu nhìn con đường bê tông dưới chân, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Hồi nhỏ, những con đường trong thôn toàn là đất bùn. Mỗi khi trời mưa, mặt đất trở nên lầy lội, chân giẫm xuống là bùn dính đến tận mắt cá, thậm chí có chỗ còn lún sâu hơn. Vậy mà bây giờ, con đường ấy đã được đổ bê tông sạch sẽ, chắc chắn.

Ánh mắt anh ta di chuyển sang hai bên đường.

Hai hàng cây xanh được trồng ngay ngắn, lá cây khẽ lay động trong cơn gió nhẹ. Phía sau những tán cây là các căn biệt thự nhỏ, sơn đủ màu sắc. Xa xa, thậm chí còn có hai khu dân cư mới xây dựng.

Nhưng... tất cả đều đóng cửa.

Đường Sâm chợt nhận ra một điều.

Cũng giống như anh ta, những người khác trong thôn đều chỉ quay về vào dịp Tết Nguyên Đán, ở trong những ngôi nhà được trang hoàng đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo, rồi sau đó lại rời đi.

Trên đường, thỉnh thoảng có vài người qua lại, nhưng ai cũng vội vã. Họ cau mày, bước đi nhanh chóng, hối hả chạy theo những lo toan của cuộc sống.

Đường Sâm siết chặt bàn tay.

Anh ta nhớ rất rõ...
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 92: Chương 92



Ngày xưa, khi còn nhỏ, mỗi sáng bà nội dắt anh ta đến trường, hai bên đường vẫn còn là những cánh đồng lúa xanh mướt. Giữa đồng lúa là những bông hoa dại rực rỡ khoe sắc, cỏ dại mọc um tùm ven đường. Anh ta còn nhớ rõ, ngay gần lối đi có một dãy hoa loa kèn nhỏ, mỗi khi hoa nở, hương thơm ngào ngạt tỏa khắp một góc trời...

Tím, hồng, đỏ, trắng.

Gió thổi qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ, lan tỏa trong không khí.

Bước chân Đường Sâm khựng lại.

Đây có phải là nơi anh từng lớn lên không?

Ngôi làng đã thay đổi rất nhiều. Nó sạch sẽ hơn, ngăn nắp hơn, hiện đại hơn. Tất cả dường như đang phát triển đúng như mong đợi của mọi người.

Nhưng… có điều gì đó khác biệt.

Chú Đường không hề để ý đến sự thay đổi đó. Ông ấy hớn hở chạy đến bên đường, ngồi xổm xuống chọc vào một bông hoa dại mọc len lỏi qua khe nứt trên nền xi măng.

Đóa hoa nhỏ bé ấy từng bị xe cộ đè lên, từng thoát khỏi cái chết do thuốc trừ sâu. Vậy mà nó vẫn kiên trì vươn lên giữa lớp bê tông cốt thép, nở ra những bông hoa li ti nhưng lại rực rỡ đến lạ thường.

Thế nhưng…

Một lối sống đã bị thời gian đào thải, sớm muộn gì cũng sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử. Giống như quê hương của anh—nó vẫn ở đây, nhưng không còn là nơi anh từng biết.

Đường Sâm đột nhiên thấy hoảng sợ. Anh ta muốn phủ nhận điều gì đó, liền sải bước đi nhanh hơn.

Không biết đã đi bao lâu, trước mắt anh ta xuất hiện một cánh đồng rộng lớn.

Nhưng cánh đồng ấy giờ chỉ còn cỏ dại mọc um tùm, hiển nhiên đã bị bỏ hoang từ lâu.

Đường Sâm sững sờ đứng lại.

Ánh mắt anh ta trống rỗng nhìn vào vùng đất hoang vu ấy.

"Ôi, dâu tây! Là dâu tây kìa!"

Giọng nói vui vẻ vang lên phía sau. Không biết từ lúc nào, chú Đường đã chạy theo, giờ đây ông ấy hớn hở lao về phía cánh đồng.

Đường Sâm quay đầu lại, ánh mắt anh ta dừng trên một khu vườn nhỏ ngay bên kia đường. Những luống dâu tây vẫn xanh tốt, nhưng phía sau nó, cánh đồng rộng lớn đã không còn gì, chỉ còn những thanh chắn ngang báo hiệu một lệnh cấm.

Anh ta nheo mắt nhìn, nhưng không thấy rõ, đành tiến lại gần vài bước.

Trên tấm bảng sắt rỉ sét, mấy chữ đỏ in đậm đập vào mắt anh ta:

"Đất đã bị thu hồi, xin đừng sử dụng. Không được phép vào."

Từng chữ như một nhát búa nện vào lòng anh ta.

Cách đó không xa, một giọng nói quen thuộc cất lên:

"Tiểu Đường, trông nom chú cháu đi! Ông ấy lại đến hái trộm dâu tây của tôi rồi đấy! Tôi chỉ còn lại mỗi vườn dâu nhỏ này thôi. Đợi đến khi khách sạn nghỉ dưỡng phía sau xây xong, chắc đến cả đám dâu này cũng không còn đất trồng nữa."

Là bác trưởng thôn.

Ông ấy nói với giọng nửa than phiền, nửa cười cợt. Nhưng dù nói vậy, ông ấy cũng không thực sự chạy đến ngăn cản.

Thay vào đó, bác chống cây cuốc xuống đất, đứng yên tại chỗ, khóe miệng thoáng nở một nụ cười như đang hồi tưởng điều gì đó xa xôi.

Chú Đường cười ngây ngô, vừa nhét mấy quả dâu tây vào trong vạt áo, vừa cẩn thận chọn một quả to nhất, đỏ nhất đưa cho Đường Sâm.

"Ăn đi! Sâm Sâm thích nhất mà!"

Đường Sâm nhìn quả dâu tây căng mọng trên tay, rồi lại nhìn chú mình. Cuối cùng, anh ta vươn tay nhận lấy.

Anh ta đưa quả dâu lên miệng, cắn một miếng.

Hương vị chua ngọt lan tỏa, nhưng sống mũi anh ta lại cay cay, khóe mắt nóng bừng.

Chỉ mới lúc trước thôi…

Anh ta vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn còn thích theo chú Đường đi "trộm" dâu. Khi đó, người trong thôn dù có nhìn thấy cũng chỉ cười mắng vài câu, thậm chí có khi còn bảo bọn họ rửa sạch rồi ăn.

Anh ta nhớ… dâu tây khi ấy rất ngọt.

Chú Đường mở to mắt, háo hức hỏi:

"Ngon không?"

"Ngon... Ăn ngon lắm."

Đường Sâm cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi gật đầu.

Nghe vậy, chú Đường lập tức nhặt một quả dâu khác nhét vào miệng, hai má phồng lên, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.

"Rất ngọt!"

Nói xong, ông ấy dúi hết số dâu còn lại vào tay Đường Sâm.

"Cháu ăn đi..."

Đường Sâm nhìn người chú vẫn luôn cười ngây thơ trước mặt, nhưng không hiểu sao cổ họng anh ta nghẹn lại, không nói được lời nào.

Giây phút này, anh ta đã tìm được câu trả lời mà mình luôn tìm kiếm. Nhưng tim anh ta lại trĩu nặng.

Anh ta nhắm mắt, khẽ cười khổ.

Không phải là quê hương đã cạn kiệt sinh mệnh.

Mà là thời đại này… không còn cần đến nó nữa.

Cũng như chẳng còn cần đến người giữ thôn.

Mây đen càng lúc càng dày đặc, báo hiệu một cơn mưa sắp kéo đến.

"Tí tách."

Một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống mi mắt Đường Sâm.

Anh ta khẽ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xám xịt. Trong mắt, sự do dự dần dần tan biến, thay vào đó là một tia kiên định.

Lấy điện thoại ra, anh ta mở phòng livestream. Ngay lập tức, bình luận hiện lên dày đặc.

"Ngôi làng đó biến mất thật rồi sao? Không lẽ dân làng cũng dần dần biến mất?"

"Không trách streamer lại nói chú Đường chẳng còn sống được bao lâu..."

"Buồn quá... Quê tôi bây giờ cũng chỉ còn là những kỷ niệm."

"Nhớ về quê mình, trước kia là một căn nhà gỗ cũ nát, bây giờ đã thành nhà lầu. Tết vừa rồi tôi về còn suýt không tìm ra đường vào nhà."

"Đừng nói nữa... Nhà tôi ở thảo nguyên Nội Mông, cha mẹ tôi chuyển cả nhà lều đi mà không nói một tiếng. Đến khi tôi về nghỉ, háo hức tìm nhà thì phát hiện chẳng còn gì!"

"Đang cảm động mà bị mấy người trên chọc cười đây này..."

Không để ý đến bình luận nữa, Đường Sâm nhìn thẳng vào Kỷ Hòa, nghiêm túc nói:

"Tôi hiểu rồi."

Nói xong, anh ta cúp máy, rồi lập tức gọi đến một số khác.

"Sếp ơi, tôi muốn từ chức."

Nửa năm cuối cùng, anh ta muốn ở lại bên chú Đường, cùng ông đi hết đoạn đường cuối cùng của cuộc đời.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 93: Chương 93



Trương Lực đứng trước cửa, cầm trên tay chín nén hương mà anh ta vừa mua về theo yêu cầu của Kỷ Hòa.

Vừa châm lửa, anh ta lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn.

Nhìn làn khói mỏng bay lên, Trương Lực không khỏi kinh ngạc. Khói không tản ra như bình thường mà bay thẳng lên trời, giống như có thứ gì đó đang hút lấy.

Nhưng rất nhanh sau đó, nó hoàn toàn biến mất.

Thậm chí, anh ta còn không ngửi thấy mùi hương.

Trương Lực rùng mình. Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Ông chủ tiệm bán hương nói, loại hương này có thể cháy trong hai giờ đồng hồ. Nhưng chín nén hương trước mặt anh ta lại cháy rất chậm. Trương Lực ngồi nhìn một hồi lâu, mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, anh ta cũng không thấy chúng cháy hết.

Trong giấc mơ, anh ta thấy mình đứng trước một căn nhà.

Đó là một căn nhà gỗ, phía sau có một khu vườn nhỏ.

Căn nhà này không hề xa lạ với anh ta.

"Chẳng phải đây là căn nhà ma đang được rao bán sao?"

Trương Lực ngơ ngác nhìn xung quanh.

Không biết vì sao, căn nhà trông càng u ám hơn so với lúc ban ngày. Không khí xung quanh dày đặc oán khí.

Cỏ trong sân khô héo, bầu không khí ẩm mốc, thậm chí anh ta có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ bên trong bức tường gỗ cũ kỹ.

Chết tiệt...

Rõ ràng mình đang ngủ cơ mà?

Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Trương Lực giật mình, muốn xoay người bỏ chạy, nhưng cơ thể như bị thứ gì đó trói chặt, không thể cử động.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân tràn lên đến tận đỉnh đầu. Sống lưng anh ta lạnh toát.

Ngay khi anh ta sắp hoảng loạn đến phát điên, một âm thanh chợt vang lên.

Là tiếng bước chân.

Trương Lực quay đầu lại.

Trước mắt anh ta là một nhà bốn người đang chậm rãi tiến về phía căn nhà. Người mẹ nắm tay con trai lớn, người cha ôm đứa bé nhỏ trong lòng.

Khung cảnh vô cùng yên bình và hạnh phúc.

Trương Lực mở to mắt.

Chẳng phải đây chính là chủ cũ của căn nhà sao?

Nhưng... chờ đã...

Tại sao họ không thấy anh ta?

Anh ta đang đứng ngay đây, giữa sân, vậy mà bọn họ không hề có chút phản ứng nào.

"Con thích chơi vòng quay ngựa gỗ lắm! Mẹ ơi, mai mình đi chơi nữa nhé?"

Đứa bé lớn ngước mắt lên, kéo tay mẹ làm nũng.

Người mẹ dịu dàng xoa đầu con trai, cười nói: "Được, nếu Đại Bảo ngoan, mai chúng ta lại đi."

"Tiểu Bảo cũng muốn đi!"

Cậu bé nhỏ được cha bế vội vàng lên tiếng.

Người đàn ông bật cười, nhẹ nhàng vỗ vào mông đứa nhỏ: "Được, cả nhà mình cùng đi."

Bốn người vừa nói vừa cười, đi ngang qua Trương Lực, bước thẳng vào nhà.

Họ không hề nhìn anh ta lấy một cái.

Trương Lực tròn mắt, gọi to: "Này! Tôi đang đứng ngay đây!"

Không ai đáp lại.

Chỉ có người cha dừng lại một chút, cúi xuống nhặt tờ báo đặt cạnh cửa, rồi quay người bước vào nhà, đóng cửa lại.

Không phải chứ?

Bọn họ thực sự không thấy mình sao?

Trương Lực đứng lặng tại chỗ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Đột nhiên, hình ảnh trước mặt anh ta lóe lên.

Chỉ trong nháy mắt, anh ta không còn đứng ngoài sân nữa.

Mà là... bên trong căn nhà.

Cứ như thể anh ta đang xem một bộ phim 5D, bị kéo vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Một gia đình bốn người vừa bước vào nhà. Người vợ nhanh chóng đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, còn người chồng bật TV, mở phim hoạt hình Heo Peppa cho hai đứa con trai xem.

Ngay khi bộ phim bắt đầu, hai cậu bé lập tức ngồi xuống, chăm chú theo dõi.

Không ai nhận ra sự hiện diện của Trương Lực.

Đến lúc này, dù có ngốc đến đâu, anh ta cũng hiểu rằng—đây là thực hay mơ?

Để kiểm chứng, Trương Lực giơ tay nhéo mạnh vào cánh tay mình.

"Au!"

Đau điếng!

Nhưng hình ảnh trước mắt vẫn không hề thay đổi.

Thế giới này… điên rồi.

Trước khi anh ta kịp suy nghĩ rõ ràng, cảnh tượng xung quanh bỗng như bị tua nhanh.

Trong chớp mắt, bữa tối đã được chuẩn bị xong. Cả gia đình ngồi vào bàn ăn.

Giữa bữa cơm, cậu con trai nhỏ chợt ngẩng lên, giọng thắc mắc:

"Mẹ ơi, bà nội vẫn chưa ăn cơm sao?"

Nghe câu hỏi của con, hai vợ chồng thoáng nhìn nhau.

Người chồng lên tiếng trước:

"Bây giờ bà nội chưa đói, chúng ta cứ ăn trước đi con."

Cậu bé cau mày: "Nhưng sao cả tuần nay bà nội không ăn cùng chúng ta?"

Câu nói chưa dứt, trước mặt cậu đã xuất hiện một chiếc đùi gà lớn. Cậu lập tức quên sạch chuyện bà nội, hớn hở cầm lấy ăn ngon lành.

Ăn xong, người chồng đứng dậy, đi lên lầu hai.

Trương Lực bỗng cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Khi nhận ra gót chân đã rời khỏi mặt đất, anh ta hoảng hốt.

Chết tiệt!

Người đàn ông bước về phía căn phòng trong cùng trên lầu hai—nhà kho.

Ông ta lấy chìa khóa từ túi áo, mở ổ khóa trước mặt.

Trương Lực vô thức đi theo.

Cánh cửa mở ra, bóng tối bên trong ập tới.

Ngay lập tức, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi anh ta.

Giống như có ai đó vừa đi vệ sinh mà không chịu xả nước.

Trương Lực muốn nôn, nhưng chẳng thể nôn ra được gì.

"Con mẹ nó! Bà lại tè dầm trên giường nữa à?"

Người đàn ông bật đèn, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền nhăn mặt chửi rủa.

Trương Lực nôn khan vài cái, rồi mới cố gắng mở mắt nhìn vào trong phòng.

Chỉ một cái nhìn, lông mày anh ta lập tức nhíu chặt.

Trên chiếc giường gỗ chật hẹp, một bà lão khoảng bảy mươi tuổi đang nằm đó.

Tấm chăn đắp trên người bà bẩn đến mức không còn nhận ra được màu sắc ban đầu.

Căn phòng chật hẹp, ngoài chiếc giường ra thì chỉ còn lại toàn rác.

Đây không phải nơi dành cho con người.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 94: Chương 94



Người đàn ông bịt mũi, gằn giọng:

"Đói lâu như thế mà vẫn chưa chết à? Bà già chết tiệt, tốt nhất bà mau sang tên sổ đỏ cho tôi. Nếu làm vậy, có khi tôi còn cho bà sống thoải mái hơn đấy!"

Bà lão nằm bất động.

Chỉ có lồng ngực bà phập phồng nhẹ, chứng tỏ bà vẫn còn sống.

Gã đàn ông tức giận giơ tay định tát, nhưng nhìn thấy lớp bẩn trên người bà, ông ta lại chần chừ, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng:

"Để xem bà còn trụ được mấy ngày nữa!"

Nói rồi, ông ta quay người, rời khỏi phòng.

Trương Lực đứng nguyên tại chỗ, không đi theo như trước nữa.

Giờ phút này, anh ta không thể cử động.

Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có ánh đèn vàng nhạt le lói.

Bà lão nằm trên giường, hơi thở mong manh, toàn thân gầy trơ xương, hai hốc mắt trũng sâu như hai cái hố đen.

Một người… hay chỉ là một cái xác biết thở?

Nhưng kỳ lạ là Trương Lực không thấy sợ.

Anh ta đã nghe kể nhiều câu chuyện về oán linh—những linh hồn oan khuất sẽ liên tục lặp lại những khoảnh khắc đau đớn trước khi chết.

Vậy là… bà lão bị chính con trai mình bỏ đói đến chết sao?

Anh ta nhớ rất rõ, gã đàn ông này luôn tỏ ra là một người lịch sự, hòa nhã với mọi người. Không ai có thể ngờ rằng đằng sau bộ mặt giả dối ấy, hắn lại có thể đối xử tàn nhẫn với chính mẹ ruột của mình như vậy.

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa lại mở ra.

Lần này, người bước vào là vợ của gã.

Người phụ nữ đã chuẩn bị sẵn. Bà ta nhét khăn giấy vào mũi, tay đeo găng cẩn thận.

Không chút do dự, bà ta bắt đầu dọn dẹp rác trong phòng, lau sạch mặt đất.

Rồi tiến đến bên giường, cau mày quan sát bà cụ.

Sau một lúc, bà ta cầm lấy chiếc khăn vừa lau sàn, dùng nó lau mặt bà lão.

"Mẹ à, mẹ cũng đừng trách con. Con chỉ nghe theo lời chồng con thôi."

Giọng bà ta nhỏ dần, ánh mắt lạnh băng.

"Nếu mẹ chết, chúng con có thể bán căn nhà này, để Đại Bảo và Tiểu Bảo có một cuộc sống tốt hơn. Vì hai cháu của mẹ, mẹ nên chết sớm một chút đi."

Vừa nói, bà ta vừa dùng sức chà xát khuôn mặt bà cụ bằng chiếc khăn bẩn.

Cơ thể bà lão cứng đờ.

Nhưng bà vẫn không hề phản kháng, cũng không nói một lời nào.

Trương Lực nghiến răng.

Cặp vợ chồng này… không còn là con người nữa!

Làm gì có đứa con nào lại đối xử với mẹ ruột của mình như vậy?

Cơn giận bùng lên, anh ta quên mất rằng mình không thể cử động. Anh ta muốn xông lên, muốn hét vào mặt người phụ nữ kia.

Nhưng ngay khi anh ta vừa có ý định, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi.

Bà lão, người vừa bất động như một cái xác, đột nhiên… cử động!

Đầu bà quay ngoắt một góc chín mươi độ.

Đôi mắt trống rỗng, vô hồn, như hai hố sâu đen kịt.

Từ trong hốc mắt, một thứ gì đó nhúc nhích…

Giòi.

Từng con, từng con một, trắng hếu, lổm ngổm bò ra từ hốc mắt bà lão.

Bà nhìn chằm chằm vào Trương Lực.

Cứ như thể… bà đã phát hiện ra anh ta.

Trương Lực cứng đờ.

Từng sợi lông trên người dựng đứng.

Mồ hôi lạnh túa ra, máu dồn lên não.

Chết tiệt!

Phòng livestream.

Sau khi Đường Sâm cúp máy, Kỷ Hòa đã phần nào đoán được lựa chọn của anh ta.

Nhưng những người xem trong phòng livestream vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Đường Sâm.

"Streamer, Đường Sâm nói 'Tôi biết rồi' là có ý gì vậy?"

"Quẻ bói hai ngày nay thật sự khiến người ta đau lòng..."

"Sắp đến quẻ bói cuối cùng trong ngày rồi, không biết ai sẽ là người may mắn được kết nối?"

"Đại sư Kỷ Hòa ở trên cao, phù hộ cho tôi cướp được cơ hội lần này với!"

Kỷ Hòa không vội trả lời. Cô lặng lẽ chờ đợi một chút, sau đó nhấn nút chọn kết nối ngẫu nhiên.

Người may mắn thứ ba nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

Đó là một cô gái trẻ với đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn ướt. Rõ ràng, cô ấy đã bị câu chuyện về chú Đường làm cảm động.

Tuy nhiên, điều khiến người ta chú ý hơn chính là ID của cô nàng này — "Bình hoa Kỷ Hòa là thần côn".

Không khí trong phòng livestream thoáng chốc trở nên kỳ lạ.

Dù chỉ là một cái tên, nhưng với những ai có trí nhớ tốt, họ đều nhận ra chủ nhân của nó. Đây chẳng phải là người đã nhiều lần công kích Kỷ Hòa trong các buổi livestream trước sao?

Ngay lập tức, bình luận nổ ra như bão:

"Tôi phản đối! Dựa vào đâu mà một anti-fan cũng có thể kết nối được?"

"App Cá Mập làm ăn kiểu gì thế? Một kẻ chuyên chửi streamer cũng có thể trúng?!"

"Streamer mau đá cô ta xuống đi! Nhìn là đã thấy khó chịu rồi!"

"Báo cáo tài khoản này ngay lập tức!"

Nhìn thấy bình luận dày đặc phản đối, cô gái trên màn hình hoảng hốt thấy rõ. Cô ấy vội vàng giơ tay lên, luống cuống nói:

"Mọi người bình tĩnh! Đừng vô tình tổn thương đồng đội!"

Câu nói này khiến bình luận chững lại trong giây lát.

Cô gái hít sâu một hơi, rồi nói tiếp:

"Tôi thừa nhận trước đây mình không hiểu chuyện, đã nói không hay về chị Kỷ Hòa... Nhưng hãy để tôi giải thích trước đã!"

Nói xong, cô ấy đứng dậy, cúi người thật sâu về phía màn hình:

"Chị gái Kỷ Hòa, mong chị tha thứ cho những lời nói trước kia của tôi."

Đối diện với tình huống này, Kỷ Hòa vẫn bình thản.

Cô đã tu luyện trăm năm, nếu chỉ vì mấy lời bình luận công kích mà nổi giận, vậy còn nói gì đến tu tâm, tu tiên?

Có người mắng cô hai câu, cô lập tức đáp trả, vậy có khác gì họ?

Trên đời này, có mấy ai không bị nói xấu sau lưng? Những chương trình giải trí lớn, có ai chưa từng bị hắt nước bẩn? Một streamer nổi tiếng, làm sao không có anti-fan?

Nếu cứ chấp nhặt từng kẻ ghét bỏ mình, mỗi ngày chắc chỉ có thể đi cãi nhau với họ.

Chi bằng cứ để thời gian và nhân quả làm việc của nó.

Chỉ cần chưa chạm đến giới hạn của cô, cô có thể giả vờ như không thấy.

Nhưng khi nhìn thấy bão bình luận đang ra sức bảo vệ mình, trong lòng Kỷ Hòa lại dâng lên một chút ấm áp.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Lời xin lỗi của chị, tôi nhận. Cũng cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua."

Ban đầu, cô mở phòng livestream chỉ đơn thuần vì muốn kiếm tiền bồi thường bằng khả năng của mình, không ngờ lại nhận được nhiều sự yêu mến đến vậy.

Chẳng lẽ đây là cái gọi là 'Trong họa có phúc'?
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 95: Chương 95



Bình luận tiếp tục sôi nổi:

"Có thật là đồng đội không đấy? Cái ID kia rốt cuộc là sao?"

"Chị cứ giải thích với Kỷ Hòa đi, tôi nhất định sẽ ủng hộ chị!"

"Streamer thân thiện quá, nhưng mà có thể tăng thêm số lần bói không? Tôi thật sự chưa kết nối được lần nào!"

"Thật hiếm có streamer nào làm nội dung này mà vẫn giữ được sự gần gũi thế này..."

Nhắc đến ID, cô gái kia chợt bực bội ra mặt, thở dài nói:

"Còn không phải tại quy định của app Cá Mập sao? Một tháng mới cho đổi ID một lần! Cái ID này là tôi đặt ngay từ lần đầu chị gái Kỷ Hòa livestream..."

Nói đến đây, cô ấy lại càng chán nản:

"Nếu không phải vì vậy, tôi đã đổi từ lâu rồi!"

Hiện tại, Lâm Nghệ Hàm còn không dám bình luận, chỉ có thể yên lặng xem livestream, sợ nếu lỡ gõ một câu, người xem trong phòng sẽ báo cáo cô.

Nghe câu trả lời của cô ấy, bão bình luận càng trở nên sôi động hơn.

Mọi người đều biết quy định của app Cá Mập: một tài khoản chỉ được đổi ID sau ba mươi ngày, cho dù có tiền cũng không thể thay đổi ngay lập tức. Còn nếu muốn xóa tài khoản? Đương nhiên là được, nhưng phải đợi ba mươi ngày sau mới có thể đăng ký tài khoản mới. Điều này có nghĩa là nếu xóa tài khoản, trong suốt một tháng tiếp theo sẽ không thể xem livestream.

Vậy nên cũng không khó hiểu khi "Người may mắn"—hay đúng hơn là Lâm Nghệ Hàm—bất chấp nỗi sợ, vẫn dùng ID này để vào phòng livestream.

Kỷ Hòa không quá rành về các quy định của Cá Mập, nhưng đọc bão bình luận, cô cũng hiểu thêm được một chút.

Lâm Nghệ Hàm rất nhanh chóng thanh toán tiền quẻ bói, sau đó kể lại:

"Bây giờ đang nghỉ đông, em theo bố mẹ về quê thăm bà ngoại, tiện thể ở lại vài ngày giúp bà trồng rau. Nhưng mà… mấy đêm nay, em và bố mẹ gặp phải một chuyện rất kỳ lạ…"

Cô ấy giống như bao người trẻ khác, buổi tối thích thức khuya cầm điện thoại lướt mạng.

Đêm đầu tiên ở lại quê, theo thói quen, cô vẫn nằm trên giường nhắn tin với bạn thân, rồi xem video ngắn đến tận hai giờ sáng. Lúc này, cô cảm thấy hơi buồn vệ sinh nên quyết định rời giường.

Nhưng ngay khi bước ra ngoài, cô bỗng khựng lại.

Căn phòng bên cạnh… đang sáng đèn!

Ánh sáng từ khe cửa len lỏi ra ngoài, nổi bật trong màn đêm tĩnh lặng.

Thoạt đầu, cô không nghĩ nhiều, chỉ đi thẳng đến nhà vệ sinh. Nhưng khi đứng trước cửa phòng đó, toàn thân cô cứng đờ.

Rõ ràng trước khi ngủ, bố mẹ đã kiểm tra kỹ lưỡng, tắt hết tất cả đèn trong nhà.

Hơn nữa, căn phòng này vốn không có ai ở, thậm chí cửa còn bị khóa lại!

Cô vốn là người nhát gan, giờ lại gặp cảnh này giữa đêm khuya, sợ đến mức không dám đi vệ sinh nữa. Cô vội vàng chạy đến phòng bố mẹ, lay họ dậy.

Ngôi nhà này có ba tầng, bà ngoại ngủ ở lầu hai, còn cả nhà cô ngủ ở lầu ba.

Nghe con gái nói, bố mẹ cô cũng thấy lạ. Họ cầm chìa khóa mở cửa phòng, rồi tắt đèn đi mà không suy nghĩ nhiều. Cô cũng nhanh chóng vào nhà vệ sinh, sau đó trở về phòng ngủ.

Nhưng kỳ lạ là… đêm hôm sau, chuyện này lại xảy ra một lần nữa!

Lần này, cửa phòng vẫn đang mở, bố cô liền cho rằng cô bày trò, mắng cô một trận. Cô oan ức giải thích mình không hề làm gì cả.

Tới đêm thứ ba, khi mẹ cô tận mắt nhìn thấy ánh đèn kia, cả nhà mới thực sự hoảng sợ.

Lâm Nghệ Hàm kể đến đây, sắc mặt tái nhợt, trong giọng nói cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

"Chị Kỷ Hòa… có phải trong phòng đó có ma không?"

[Cô đã nhờ ai kiểm tra chưa? Có thể công tắc đèn bị lỗi không? Hay là mạch điện gặp vấn đề?]

[Có khi nào là bố mẹ cô quên tắt đèn không? Chứ nếu cô không thức khuya, chắc cũng chẳng thấy đâu.]

[Nếu giữa đêm mà tôi thấy đèn tự bật sáng, chắc tôi không dám ở đó nữa… Tôi còn đang sống một mình đây này!]

Kỷ Hòa im lặng trầm tư.

Cô không thấy trên người Lâm Nghệ Hàm có dấu vết bị quỷ ám, nhưng để chắc chắn, cô đề nghị:

"Em thử bật livestream quay lại căn phòng đó cho chị xem."

Lâm Nghệ Hàm do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý. Cô cầm điện thoại, chậm rãi đi lên lầu ba.

Không khí xung quanh im lặng đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim mình đập dồn dập.

Cô đứng trước cửa phòng, hít sâu một hơi, sau đó run rẩy vươn tay ra...

"Cạch!"

Cửa mở.

Đúng lúc đó, đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng ngay trước mắt mọi người!

Phòng livestream tràn ngập những bình luận sôi nổi.

"Lá ngân hạnh của thỏ thỏ: Mẹ ơi, trời vẫn còn sáng mà, tôi sợ giật cả mình!"

"Giữa làn hương thơm: Loại ma gì có thể ra ngoài giữa ban ngày thế? Không phải chúng chỉ xuất hiện vào ban đêm sao?"

"Miêu Diệu: Công tắc đèn là cái trên tường kia đúng không? Tôi vừa nhìn, nó chẳng có động tĩnh gì cả, sao đèn lại bật?"

Lâm Nghệ Hàm đứng chôn chân ở cửa, không dám bước vào phòng. Cả người cô rùng mình, giọng run rẩy:

"Cái này... là ma làm thật sao?"

Kỷ Hòa quét mắt nhìn quanh căn phòng trống, trong tầm mắt cô hoàn toàn không thấy gì bất thường.

Không phải do ma...

Ma nữ đang lơ lửng bên cạnh cũng nhẹ nhàng bay tới, chăm chú nhìn vào màn hình. Một lúc sau, cô ấy lên tiếng:

"Đừng có nói là ma. Ở đây ngay cả bóng con ma cũng không có. Nếu có con nào xuất hiện dưới ánh mặt trời, tôi chắc chắn sẽ nhìn thấy."

Nhưng rõ ràng, chiếc đèn trong phòng đột nhiên sáng lên lại là một sự thật không thể chối cãi.

Lâm Nghệ Hàm nuốt nước bọt, căng thẳng hỏi:

"Cô Kỷ Hòa, cô... cô có thấy cái gì không?"

Kỷ Hòa im lặng suy nghĩ, không trả lời ngay. Khoảnh khắc đó càng khiến Lâm Nghệ Hàm thêm hoảng hốt.

Ngay cả Kỷ Hòa cũng không giải quyết được con ma này sao?

Không để cô ấy lo lắng thêm, Kỷ Hòa giơ tay lên tính toán. Chỉ trong vài giây, cô đã có kết quả.

Cô khẽ nhíu mày, nhìn chiếc đèn đang sáng, giọng bình thản:

"Không có ma đâu. Đèn này có vấn đề."

Lâm Nghệ Hàm tròn mắt:

"Không có ma?"

Cảm xúc của cô ấy lúc này vô cùng phức tạp. Vừa nhẹ nhõm vì nhà mình không có ma thật, lại vừa cảm thấy... có chút tiếc nuối vì không được gặp ma như đã tưởng tượng.

Kỷ Hòa đưa ra đề nghị:

"Tìm người đến kiểm tra lại chiếc đèn đi."

Nghe vậy, Lâm Nghệ Hàm lập tức chạy xuống lầu báo cho bố mẹ biết. Một lúc sau, thợ sửa điện trong làng đến kiểm tra.

Sau khi xem xét một lượt, thợ điện cười cười, nói:

"Không có gì đâu, chỉ là mấy con ốc vít bị lỏng, khiến tiếp xúc điện kém. Lúc có lúc không, vậy thôi."

Phòng livestream ngay lập tức nổ tung bình luận:

"... Hóa ra là vậy. Cả nhà cô ấy không ai nghĩ đến chuyện gọi thợ điện kiểm tra trước à?"

"Xem một quẻ mất hai nghìn tệ, đúng là một bài học đắt giá!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 96: Chương 96



"Nãy tôi sợ đến cứng cả người, bây giờ lại cười muốn gãy bụng! Tôi phải kể ngay chuyện này cho bạn tôi mới được!"

Nhìn cảnh tượng này, Kỷ Hòa không khỏi nhớ đến chuyện trước kia mình quên trả tiền nước mà cứ nghĩ ống nước bị hỏng.

Trên thế giới này, quả nhiên vẫn còn rất nhiều thứ cô cần học hỏi.

Lần này, kiếm hai nghìn tệ có hơi áy náy, Kỷ Hòa suy nghĩ một chút rồi chủ động nói:

"Quẻ vừa rồi tôi không tính tiền. Cô còn muốn xem gì nữa không?"

Lâm Nghệ Hàm có chút xấu hổ. Dù sao cũng là do cả nhà cô tự làm mình sợ, còn làm lãng phí thời gian của Kỷ Hòa.

Cô ấy vội xua tay:

"Không cần đâu!"

Nhưng Kỷ Hòa vẫn kiên trì:

"Không sao, nếu có chuyện gì muốn hỏi, cứ nói đi."

Lâm Nghệ Hàm do dự giây lát, cuối cùng cũng mở miệng:

"Vậy... cô xem giúp ông ngoại tôi được không? Dạo này sức khỏe ông không tốt, vài ngày nữa phải phẫu thuật. Tôi lo quá, không biết ông có thể..."

Nói rồi, cô ấy điều chỉnh camera, hướng về phía ông ngoại mình để Kỷ Hòa có thể nhìn rõ hơn.

Kỷ Hòa chỉ liếc nhìn qua, giọng điệu chắc chắn:

"Yên tâm đi, ca phẫu thuật của ông ngoại chị sẽ diễn ra rất thuận lợi."

Lâm Nghệ Hàm nghe xong, ánh mắt sáng lên, lập tức gật đầu thật mạnh:

"Có câu này của cô, tôi cũng yên tâm rồi!"

Nói xong, cô ấy nhanh chóng tắt kết nối.

Phòng livestream lại tiếp tục sôi nổi:

"Đã đến lúc nói lời tạm biệt với streamer rồi."

"Hôm nay là chủ nhật, có phải streamer sẽ giúp Quái Vật Nhỏ trừ tử khí không?"

"Livestream không? Tôi chắc chắn sẽ thức khuya để xem!"

"Tôi phải rủ ai đó ngồi xem chung mới được, nếu không thì chắc chắn sẽ bị dọa chết mất!"

Nhìn thấy bình luận tràn ngập trên màn hình, Kỷ Hòa khẽ cười. Cô không quên chuyện giúp Cổ Nhân trừ tử khí, chỉ là...

"Tình huống của Quái Vật Nhỏ hơi đặc biệt. Nếu muốn livestream thì phải được anh ta đồng ý trước. Để tôi hỏi thử đã."

Nói rồi, Kỷ Hòa cầm điện thoại lên, định nhắn tin riêng cho Quái Vật Nhỏ trên app Cá Mập.

Nhưng khi mở hộp thoại, cô đã thấy tin nhắn mới nhất của anh ta:

"Quái Vật Nhỏ: Đại sư Kỷ Hòa, tôi đồng ý livestream!"

"Quái Vật Nhỏ: Nhưng mà có thể làm sớm hơn không, tôi sợ!"

Trong lúc nói, Quái Vật Nhỏ chụp một bức ảnh của mình và người quay phim Lão Hồng, sau đó nhanh chóng gửi đi.

Ấn đường của hai người bọn họ… đen sì như mực. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết họ đang cận kề nguy hiểm, nếu không có cao nhân ra tay, e rằng chỉ vài giờ nữa, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng!

Ma nữ bên cạnh nhìn vào bức ảnh, lập tức kêu lên kinh ngạc, ánh mắt sáng rực đầy hứng thú.

Sau đó, cô ta quay sang nhìn Kỷ Hòa, khóe môi nhếch lên cười khẩy: "Như thế kia mà cô cũng cứu được à?"

Kỷ Hòa chẳng buồn để ý, chỉ bình tĩnh gõ một dòng tin nhắn:

"Không thể làm sớm được, sớm một chút hay chậm một chút đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả."

Quái Vật Nhỏ vội vàng trả lời: "Tôi hiểu, tôi hiểu, chúng tôi chờ!"

Khi kim đồng hồ gần chạm mốc mười hai giờ đêm, Kỷ Hòa mở livestream và kết nối với Cổ Nhân.

Các follower vốn đã chờ từ lâu lập tức tràn vào phòng livestream, số lượng người xem nhanh chóng tăng vọt lên hai mươi nghìn người.

Mặc dù có rất nhiều streamer đang livestream vào giờ này, nhưng phần lớn đều là các chương trình giải trí, tổ chức gameshow hoặc trò chuyện cùng khán giả. Mà ngày mai lại là thứ hai, ai cũng phải đi làm, nên lượng người xem livestream đêm nay không quá nhiều.

Vậy nên, phòng livestream của Kỷ Hòa rất nhanh đã nhảy lên vị trí đề cử nhỏ của nền tảng.

Một số người vô tình lướt qua, tò mò nhấn vào xem.

"Mỗi ngày livestream hai lần, dù lần này không phải xem bói nhưng được ngắm nhan sắc của Kỷ Hòa thì vẫn quá đáng giá!"

"Đây là livestream săn ma à? Mà lại kết nối từ xa chứ không phải streamer tự đi tìm sao?"

"Thấy avatar livestream màu đen sì nên tôi vào thử, không ngờ streamer lại xinh đẹp như vậy! Với nhan sắc này mà không làm vlogger giải trí thì hơi phí đó!"

"Các bạn mới đến à? Streamer là thầy bói, lịch livestream có ghi trên trang chủ đấy. Hôm nay là trừ tà giúp người ta."

"Trừ tà? Chơi lớn vậy luôn? Không sợ lật xe à?"

Chỉ cần nhìn những bình luận này cũng đủ biết đây là lần đầu tiên họ vào phòng livestream của Kỷ Hòa.

Một vài người từng hoài nghi năng lực của cô, nhưng sau khi bị "vả mặt" nhiều lần, giờ đã thành fan trung thành. Bọn họ ôm chặt chăn, co ro ngồi trên giường, im lặng chờ xem màn thể hiện của cô.

Không cần giải thích, lát nữa họ sẽ tự mình chứng kiến.

Lúc này, Cổ Nhân và Lão Hồng đã có mặt trước cổng Trạch Hi Viên.

Dưới ánh trăng mờ ảo, tấm bảng hiệu "Trạch Hi Viên" phát ra thứ ánh sáng xanh kỳ lạ.

Gió đêm thổi mạnh, khiến những bóng cây xung quanh lay động dữ dội.

Đột nhiên, Cổ Nhân khẽ run lên, theo phản xạ đưa tay sờ gáy, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.

Hành động này khiến Lão Hồng giật mình, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Cổ Nhân nuốt nước bọt, giọng nói có phần hoảng hốt: "Vừa rồi… có ai đó thổi vào sau gáy tôi!"

Lời vừa dứt, sắc mặt Lão Hồng lập tức thay đổi.

Bởi vì ngay lúc này, chính anh ta cũng cảm nhận được một cơn ớn lạnh bất thường trườn qua sau gáy.

Anh ta run rẩy lắp bắp: "Tôi… tôi cũng cảm thấy vậy!"

Hai người còn chưa kịp bước vào, chân đã mềm nhũn một nửa. Trong lòng chỉ hận không thể quay ngược thời gian về mấy ngày trước để tự vả vào miệng mình, trách bản thân lúc đó đã ăn nói linh tinh.

Bên cạnh họ, một bóng người cao lớn đứng im lặng quan sát.

Đó là một người đàn ông khoác áo choàng Đạo giáo được Hiệp hội Đạo giáo đặt may riêng. Hắn có dáng người cao lớn, gương mặt nghiêm nghị. Mái tóc dài được cố định bằng một cây trâm, cả người toát ra phong thái của một bậc tu đạo chân chính.

Trang Kiến Thanh lạnh lùng nhìn hai người sợ đến phát run, lông mày dần nhíu chặt.

Mấy ngày trước, hắn tình cờ có mặt ở thành phố A. Nghe Phó Chủ tịch Thường Toàn nhắc đến chuyện của Trạch Hi Viên, hắn liền chủ động nhận nhiệm vụ này.

Theo ý của Phó Chủ tịch Thường Toàn, nếu như Kỷ Hòa không cứu được hai người kia, thì Trang Kiến Thanh phải chịu trách nhiệm xử lý. Tuyệt đối không thể để Kỷ Hòa phải chịu bất kỳ sự oan ức nào.

Ngay lúc này, giọng nói trầm ổn của Kỷ Hòa vang lên từ điện thoại di động của Cổ Nhân:

"Đến nơi chưa?"

Cổ Nhân sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ chặt điện thoại, hướng ống kính về phía cổng lớn của Trạch Hi Viên. Anh ta nuốt nước bọt, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm:

"Đại sư Kỷ Hòa… chúng tôi đến rồi."

Kỷ Hòa liếc nhìn đồng hồ, kim giây sắp chạm đến con số 12.

Cô hạ giọng dặn dò: "Cầm chặt bùa trừ tà trong tay, nhỏ một giọt máu gà lên giữa lông mày, sau đó nhỏ nước mắt bò vào hai mắt. Một lát nữa khi bước vào, bất kể nhìn thấy gì, các anh cũng không được vứt bùa trừ tà đi."

Cổ Nhân và Lão Hồng lập tức làm theo, rút bùa trừ tà trong túi ra, cẩn thận nhỏ từng giọt máu gà lên trán, rồi đưa nước mắt bò vào mắt mình.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 97: Chương 97



Trang Kiến Thanh đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt bình tĩnh. Lão Hồng liếc nhìn anh ta, rồi tốt bụng hỏi: "Anh Trang, anh có muốn một lá bùa trừ tà không? Tôi có thể bán cho anh một cái."

Nói rồi, anh ta móc từ trong túi ra một lá bùa khác, giọng đầy hào phóng: "Tôi cũng không tính thêm tiền đâu, để giá gốc thôi, mỗi lá hai ngàn."

Đây chính là bùa trừ tà do đích thân đại sư Kỷ Hòa vẽ. Mặc dù giá hơi cao, nhưng bùa của cô có hiệu quả thực sự. Bỏ ra hai nghìn tệ chẳng đáng là bao, vậy nên anh ta và Cổ Nhân mỗi người đều mua hẳn mười lá.

Đúng vậy.

Mười lá mỗi người, tổng cộng hai mươi lá bùa.

Lần này, chỉ với một giao dịch đơn giản, Kỷ Hòa đã kiếm được bốn mươi nghìn tệ từ hai người họ.

Giá của bùa trừ tà cũng không phải do cô tự đặt, mà là do Thường Toàn – Phó chủ tịch Hiệp hội Đạo giáo – gợi ý. Dù sao, ông ấy cũng am hiểu thị trường hơn, cô không lo bị lừa.

Trang Kiến Thanh liếc nhìn lá bùa trong tay Lão Hồng, rồi thò tay vào cổ áo choàng, lấy ra một lá bùa trừ tà của mình, thản nhiên nói: "Không cần."

Lá bùa trong tay anh ta là do chính Phó chủ tịch Thường Toàn tặng, đương nhiên mạnh hơn mấy lá bùa bán đại trà này.

Lão Hồng thấy vậy thì vui vẻ cất lại lá bùa của mình, nhưng vẫn nhiệt tình đề nghị: "Vậy anh có muốn dùng máu gà và nước mắt bò không?"

Khóe miệng Trang Kiến Thanh khẽ nhếch, giọng có phần lạnh lùng: "Không cần."

Anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn.

Trạch Hi Viên nguy hiểm đến mức nào, không ai là không biết. Nếu chỉ cần một lá bùa trừ tà và một giọt máu gà là có thể giải quyết, thì đã chẳng có nhiều người thất bại đến vậy.

Anh ta đến đây không phải để chơi với mấy người này.

"Bao giờ thì vào?" Anh ta cất giọng hỏi, rõ ràng là không muốn lãng phí thêm thời gian.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hòa cũng vang lên: "Đi vào được rồi."

Hai giọng nói cất lên gần như cùng lúc.

Giọng nam vốn dĩ mạnh mẽ, lẽ ra sẽ lấn át giọng nữ, nhưng giọng của Kỷ Hòa lại sắc bén như tiếng chim sơn ca vang giữa đêm đen, khiến người ta không thể bỏ qua.

Trang Kiến Thanh hơi nheo mắt, nhìn Kỷ Hòa bằng ánh mắt đầy suy tư.

Người phụ nữ này… rốt cuộc là đệ tử của gia tộc Đạo giáo lớn nào?

Không phải ai cũng có thể được Phó chủ tịch Thường Toàn bảo vệ.

Cổ Nhân và Lão Hồng rùng mình, rón rén bước lên phía trước, từng bước cẩn thận như đang đi trên băng mỏng. Nếu có thể kéo dài thời gian, bọn họ tuyệt đối sẽ không dại dột mà đi nhanh.

Nhưng Trang Kiến Thanh lại không chịu nổi sự chần chừ này. Anh ta sải bước đến trước cổng, dứt khoát đẩy cửa Trạch Hi Viên ra.

Lập tức, một loạt tiếng động vang lên từ bên trong.

Cổ Nhân và Lão Hồng chỉ cảm thấy mắt mình lóe sáng. Họ theo phản xạ nhắm chặt mắt, rồi chậm rãi mở ra—cảnh tượng trước mắt khiến cả hai người đều chết sững.

Bên trong sân, lửa đỏ rực cháy.

Bầu trời đêm vốn tối tăm nay cũng trở nên mơ hồ sáng lên.

Những chiếc đèn lồng đỏ treo lơ lửng trên xà nhà, trên cột gỗ dán đầy chữ "Hỉ".

Bên tai họ còn văng vẳng tiếng kèn, tiếng trống, xen lẫn cả tiếng hát cười rộn rã.

Trong sân có nhiều bàn tròn, xung quanh là những người đàn ông mặc áo dài, tóc thắt bím, đang ôm eo những người phụ nữ vận váy lụa thướt tha, cười nói vui vẻ.

Trông như một đám cưới đang diễn ra.

Cổ Nhân và Lão Hồng trợn tròn mắt, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Ban đầu, cả hai còn nghi ngờ mình bị ảo giác, liền nháy mắt thật mạnh. Nhưng khi mở mắt ra, khung cảnh ấy vẫn còn nguyên vẹn.

Họ không cam tâm, bèn giơ tay véo mạnh vào da thịt nhau.

"A—!"

Cơn đau nhói khiến cả hai hít sâu một hơi.

Không phải mơ.

Những gì họ đang thấy… đều là thật.

Trang Kiến Thanh đứng bên cạnh, nhìn thấy hành động của Cổ Nhân và Lão Hồng thì khóe miệng khẽ co giật.

Hai người này đang làm cái quái gì vậy?

Chẳng phải nơi này chỉ là một sân viện hoang phế thôi sao?

Bỗng nhiên, trong khung chat của livestream, một dòng bình luận xuất hiện:

"Bạch Hạo Hiên: Là do mắt tôi có vấn đề, hay là thực sự có chuyện gì đang xảy ra? Sao tôi lại nhìn thấy người trong sân vậy? Hơn nữa… họ còn mặc trang phục của thế kỷ trước?"

"Mộc Dịch Lịch Kỳ: Bạn phía trên ơi, anh không cô đơn đâu! Tôi cũng thấy!"

"Đường Nở Hoa: Nhìn thấy +1!"

"Cảnh này chân thực quá rồi đúng không? Đúng là hiệu ứng của streamer có khác!"

"Thời Gian: Khoan đã, Trạch Hi Viên chẳng phải đã bị bỏ hoang từ lâu rồi sao? Sao lại có người ở đây? Mà… trông giống như đang tổ chức một đám cưới vậy? Ai lại cử hành hôn lễ vào ban đêm chứ?"

Cổ Nhân và Lão Hồng cúi đầu nhìn điện thoại, hình ảnh trên màn hình y hệt với những gì họ thấy tận mắt.

Sau đó, họ lại nhìn lướt qua bão bình luận đang tràn ngập trên màn hình.

Những người xem livestream… chỉ đang theo dõi qua điện thoại, vậy mà cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này?

Thế còn bọn họ thì sao?

Họ đang thật sự đứng tại nơi này!

Chỉ nghĩ đến đó thôi mà sống lưng đã lạnh toát.

Đúng lúc này, Cổ Nhân đột nhiên trông thấy một người khác từ ngoài cổng đi vào.

Người đó không hề để ý đến anh ta, cứ thế bước thẳng về phía sân.

Điều kỳ lạ là… hắn ta đi xuyên qua người anh!

Khoảnh khắc người đó lướt qua, Cổ Nhân cảm nhận rõ ràng có một luồng khí lạnh như sóng nước tràn qua cơ thể mình.

Cảm giác này…

Một ảo cảnh sao?

Giống như lần đầu tiên anh ta đến đây, khi nhìn qua camera trong căn bếp cũ nát, anh cũng từng thấy cảnh tượng tương tự.

Nhưng lần đó, anh ta chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình.

Còn bây giờ… lại có thể trực tiếp thấy bằng mắt thường.

Cổ Nhân siết chặt điện thoại, giọng run rẩy:

"Đây… đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Lão Hồng cũng chẳng khá hơn là bao, vội vàng nép sát vào người anh ta, như thể làm vậy sẽ giúp cảm thấy an toàn hơn một chút.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 98: Chương 98



Lúc này, giọng nói bình thản của Kỷ Hòa vang lên từ điện thoại:

"Nước mắt bò có thể nhìn thấy ma, không phải tôi đã nói với các anh rồi sao?"

Cổ Nhân sững sờ, mặt nhăn như quả mướp đắng:

"Đại sư… hình như cô chưa từng nói chuyện đó đâu?"

"Không sao, bây giờ nói cũng vậy mà."

Giọng điệu của Kỷ Hòa mang theo ý cười, không hề có chút áy náy nào.

Cô vốn không phải người thích thù dai, nhưng nếu có cơ hội kiếm lợi thì vẫn nên tận dụng.

Trong livestream, bình luận lại bùng nổ:

"Lá Ngân Hạnh Thỏ Thỏ: Nước mắt bò? Có thể nhìn thấy ma á?"

"Tô Lạc Thanh: Tôi cũng từng nghe nói về chuyện này, nhưng hình như không phải nước mắt bò thật mà là một loại chất khác được pha vào."

"Sai Lầm: Thấy ma rồi! Bao giờ thì nó xuất hiện? Có thể nhắc trước cho tôi không? Tôi sợ lắm!"

"Trống Rỗng: Haha, tôi không dám nói là mình sợ đến mức đã chặn hình ảnh từ camera của Quái Vật Nhỏ đâu! Bây giờ tôi chỉ nhìn chăm chăm nhan sắc vô song của streamer thôi, thế là chẳng sợ gì nữa!"

Cổ Nhân cười khổ, nhìn quanh bốn phía. Anh ta không dám hỏi chuyện nước mắt bò có gì khác nhau, chỉ đành run rẩy lên tiếng:

"Đại sư Kỷ Hòa, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

"Anh không cần đi đâu cả. Tí nữa, thứ cần xuất hiện… sẽ tự xuất hiện thôi."

Giọng nói của Kỷ Hòa không nhanh không chậm, nhưng lại khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt dần trầm xuống.

Trên đó, cảnh tượng trong sân vẫn tiếp tục.

Một hôn lễ đang được tổ chức.

Trong sảnh chính, cô dâu và chú rể đã hoàn thành nghi thức bái thiên địa.

Lúc này, họ đang đối diện với cao đường, cúi đầu thật sâu.

Nhưng điều kỳ lạ là…

Vị trí dành cho cao đường chẳng có ai ngồi.

Thay vào đó, chỉ có ba tấm bài vị được đặt ngay ngắn trên bàn.

Cổ Nhân đứng xa nên không thấy rõ, chỉ có thể xác nhận rằng có đúng ba tấm.

Ba tấm bài vị?

Thông thường, cha mẹ hai bên mỗi người một tấm, vậy tấm thứ ba là của ai?

Ngay lúc này, giọng nói của người chủ trì hôn lễ vang lên:

"Phu thê giao bái!"

Một cơn gió lạnh từ đâu bất ngờ thổi đến!

Bàn ghế trong sân đồng loạt đổ rầm xuống đất.

Ba tấm bài vị trên bàn cũng lắc lư dữ dội, rồi ngã xuống sàn.

Chú rể hốt hoảng lao lên phía trước, vội vàng nhặt từng tấm bài vị lên, như thể sợ chúng bị tổn hại.

Nhưng điều kỳ lạ là…

Cô dâu vẫn đứng im.

Không một động tác dư thừa.

Thậm chí, vạt áo của cô ta cũng không hề xao động dù gió mạnh đến thế.

Cơn gió này…

Chỉ thổi đến một lần, rồi biến mất.

Chú rể sau khi sắp xếp lại bài vị, lập tức quay về vị trí, tiếp tục cúi đầu để hoàn thành nghi thức phu thê giao bái.

Thế nhưng—

Ngay khoảnh khắc anh ta cúi xuống, khăn trùm đỏ trên đầu cô dâu chợt rơi xuống đất.

Lộ ra gương mặt của cô ta.

Một giọng nói lạnh lẽo, quen thuộc vang lên.

Giọng nói đó, như mang theo hơi thở đến từ cõi chết—

"Cậu Hai… cuối cùng… chúng ta cũng có thể bái đường rồi."

Chú rể—người được gọi là cậu hai—kinh hoàng ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt méo mó, làn da dúm dó như bị ngâm nước quá lâu.

Cả người cô dâu sũng nước, làn da trắng bệch, nhăn nheo đến mức ghê rợn.

Cô ta mở to đôi mắt đỏ ngầu, trừng thẳng vào anh ta, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

"Cậu hai, chúng ta nên động phòng rồi."

"Thúy Bình…! Tôi không có hại cô! Nếu muốn báo thù thì đi tìm những người khác, đừng tìm tôi!"

Chú rể như bị rút hết sức lực, cả người co quắp ngã phịch xuống đất, miệng run rẩy, bàn tay run rẩy vươn ra… chỉ thẳng về phía Cổ Nhân và Lão Hồng.

Hai người kia vừa bị điểm danh, da đầu lập tức tê dại, vội vàng lùi sang một bên.

Nhưng dường như có một sợi dây vô hình nào đó gắn chặt lên người họ—họ dịch sang đâu, ngón tay chú rể vẫn chĩa về phía đó!

"Ồ?"

Cô dâu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm đảo theo hướng ngón tay.

Chỉ trong tích tắc, Cổ Nhân và Lão Hồng kinh hãi trừng mắt nhìn cô dâu mặc áo cưới đỏ như máu bay vọt lên giữa không trung, lao thẳng về phía họ!

"A a a a a—!"

Hai người chẳng buồn giữ thể diện, hét toáng lên.

Nhưng dù có hoảng loạn thế nào, họ cũng không thể nhúc nhích, giống như dưới chân mọc rễ, bị đóng chặt xuống đất.

Ở phía bên kia, Trang Kiến Thanh không nhìn thấy cảnh tượng hỷ tiệc quỷ dị, nhưng ngay khi cơn gió lạnh lẽo thổi qua, anh ta chợt thấy một cô gái mặc áo đỏ xuất hiện trong sân.

Anh ta vươn tay muốn rút thanh kiếm gỗ đào bên hông—nhưng phát hiện mình không thể cử động!

Tiếng thét chói tai của Cổ Nhân và Lão Hồng càng lúc càng hỗn loạn. Trong ánh mắt của Trang Kiến Thanh, cô gái áo đỏ kia cúi người, bật nhảy lao thẳng về phía hai người họ!

"Là mấy người hại chết tôi!"

Giọng nói âm u rét buốt như băng tuyết.

"A a a! Không phải chúng tôi đâu!"

Cổ Nhân và Lão Hồng hét đến lạc giọng.

Nữ quỷ vươn tay ra, đầu ngón tay dài nhọn như móng vuốt sắc bén, nhắm thẳng vào vị trí lồng ngực của họ—như thể muốn moi tim ra ngoài.

Sắc mặt Trang Kiến Thanh trầm xuống. Nữ quỷ này rất mạnh.

Hai người kia… gần như chắc chắn sẽ chết!

Nhưng đúng lúc đó, khi móng vuốt của nữ quỷ sắp chạm vào da thịt họ, một luồng ánh sáng vàng đột ngột bùng lên từ kẽ tay của họ!

"A a a—!"

Nữ quỷ cứng đờ người, ánh sáng vàng đánh vào người cô ta, phát ra từng tia đỏ rực như lửa.

Ngay lập tức, trên cơ thể cô ta xuất hiện một ấn ký cháy xém. Cô ta ôm lấy vết thương, thụt lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ kiêng dè.

"Muốn chạy sao? Trễ rồi!"

Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hòa vang lên trong sân.

Cổ Nhân và Lão Hồng cảm nhận được bùa trừ tà trong tay mình nóng lên, theo bản năng muốn buông ra, nhưng nhờ có lời nhắc nhở trước đó của Kỷ Hòa, bọn họ vội vàng đưa tay chụp lại.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 99: Chương 99



Thế nhưng, bùa trừ tà đã rời tay, không gió mà bay thẳng về phía nữ quỷ!

Tốc độ còn nhanh hơn cả nữ quỷ áo đỏ đang lùi lại.

Vút!

Hai lá bùa chớp mắt đã dán chặt lên người cô ta!

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp sân, như thể cô ta đang bị thứ gì đó ép chặt xuống, không thể vùng vẫy.

Ngay khoảnh khắc nữ quỷ rơi xuống đất, ba người Cổ Nhân, Lão Hồng và Trang Kiến Thanh đều đồng thời lấy lại khả năng di chuyển!

Không chần chừ, Trang Kiến Thanh lập tức rút kiếm xông tới, định kết liễu nữ quỷ ngay lập tức.

"Đừng qua đó! Mau chặn anh ta lại!"

Giọng nói của Kỷ Hòa sắc bén vang lên.

Cổ Nhân sợ đến mức tê liệt tại chỗ, nhưng Lão Hồng nghiến răng bật dậy, cố đuổi theo, nhưng tốc độ vẫn kém xa Trang Kiến Thanh.

Anh ta đã đứng ngay trước nữ quỷ!

Nghe thấy lời của Kỷ Hòa, ánh mắt Trang Kiến Thanh hiện lên tia khinh thường. Anh ta cho rằng cô ta đang mềm lòng, không nỡ xuống tay với nữ quỷ.

Sắc mặt anh ta lạnh băng, giọng nói mang theo chút châm chọc:

"Nhân lúc nó yếu mà lấy mạng nó—các trưởng bối không dạy cô đạo lý này à?"

Nói dứt lời, kiếm trong tay anh ta chém mạnh xuống!

Nữ quỷ nằm rạp dưới đất, bỗng nhếch miệng lên, nở nụ cười quỷ dị.

Chỉ bằng anh ta thôi sao?

Cô ta khẽ nghiêng đầu, nhìn về một hướng khác, cất giọng âm u:

"Nhược Nhược."

Dưới ánh sáng lờ mờ, Trang Kiến Thanh cảm thấy có gì đó đè nặng lên vai mình. Anh ta định quay đầu, nhưng ngay lập tức, trước mắt tối sầm lại như thể bị một thứ gì đó che kín.

“Hì hì ha ha…”

Tiếng cười trẻ con vang lên từ bốn phương tám hướng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trang Kiến Thanh. Quả nhiên còn một con quỷ nữa!

Anh ta thoáng nhìn sang nữ quỷ áo đỏ, thấy cô ta đang lặng lẽ quan sát, dường như không có ý định can thiệp. Không chần chừ, Trang Kiến Thanh lập tức vung tay tứ phía, cố gắng đánh tan thứ đang bám trên người mình.

Từ màn hình điện thoại nhìn vào, hành động của anh ta trông như một điệu múa kỳ quái.

"Anh trai nhỏ này đang diễn xiếc à? Nhìn kỹ thuật này chắc còn phải luyện vài năm nữa!"

"Khoan đã, có ai thấy trên vai anh ta có một đám màu đen không? Là gì vậy?"

"Người mới xem lần đầu đây, hỏi hơi yếu ớt chút… Đây là hiệu ứng đặc biệt đúng không? Sao trông chân thật quá vậy?"

"Bạn mới phía trên, mạnh dạn lên nào! Tất cả đều là thật!"

Kỷ Hòa thở dài, nhàn nhạt nói: "Đã bảo đừng qua rồi mà."

Cổ Nhân vẫn đang cầm chặt điện thoại, giọng có phần căng thẳng: "Chúng ta có nên qua giúp cậu ta không?"

"Không cần." Kỷ Hòa thản nhiên đáp. "Quỷ nhỏ kia không thể làm gì anh ta đâu. Hai anh nhân cơ hội này để nữ quỷ hút hết tử khí trên người mình đi, nếu không thì muộn rồi."

Cổ Nhân sững người: "Để cô ta hút?""Ừ. Bùa trừ tà vẫn ở đây, cô ta không làm hại hai anh được. Tranh thủ đi, chậm nữa là không kịp đâu."

Lão Hồng và Cổ Nhân liếc nhau một cái, trong lòng vẫn có chút lưỡng lự. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, họ cắn răng tiến lên. Khi đến gần nữ quỷ, cả hai vô thức chậm bước, cảm giác rét lạnh bao trùm toàn thân.

Nữ quỷ áo đỏ nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn họ, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

"Vận may của các anh không tệ, còn có thể mời được cao nhân thế này."

Cô ta khẽ đảo mắt, dừng lại trên màn hình điện thoại của Cổ Nhân, đáy mắt hiện lên sự kiêng dè.

"Nhưng có hút hay không là do tôi quyết định. Dù sao tôi cũng không sống được nữa, thêm hai người bồi táng cũng không có gì khác biệt."

Nói xong, nữ quỷ bật cười, âm thanh sắc lạnh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Cô ta đưa mắt nhìn đám sương đen bám trên vai Trang Kiến Thanh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đau thương.

Đứa con của cô ta chưa kịp thành hình đã rời khỏi thế gian, bây giờ, ngay cả cơ hội tiếp tục tồn tại cũng không còn…

“Chúng ta có thể trao đổi.” Kỷ Hòa lên tiếng, giọng nói bình thản nhưng mang theo sự chắc chắn. "Cô hút tử khí trên người họ, tôi sẽ giúp đứa bé chuyển thế đầu thai."

Lời này vừa dứt, con ngươi nữ quỷ khẽ co rút. Đôi mắt đỏ như máu càng trở nên thâm trầm hơn.

"Dựa vào đâu để tôi tin cô?"

"Không có lựa chọn nào khác ngoài tin tôi."

Nữ quỷ chậm rãi nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ. Một lúc sau, cô ta mở mắt, giọng nói khàn khàn: "Được, nhưng cô phải đưa Như Như đi đầu thai trước, rồi tôi mới làm theo thỏa thuận."

"Tôi không thích bị ép buộc. Đây là lựa chọn duy nhất của cô." Kỷ Hòa vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.

"… Được."

Nữ quỷ cắn môi, cuối cùng cũng đồng ý. Cô ta ngước lên nhìn Cổ Nhân và Lão Hồng: "Đưa tay qua đây."

Hai người do dự, ánh mắt vô thức tìm đến Kỷ Hòa.

"Nghe cô ấy."

Sự bình tĩnh của Kỷ Hòa khiến họ an tâm hơn phần nào. Họ chậm rãi vươn tay.

Nữ quỷ giơ lên một ngón tay, vẽ một đường trên lòng bàn tay họ.

Máu không chảy ra, nhưng từ miệng vết thương, những sợi sương đen mỏng manh bắt đầu bốc lên.

Cổ Nhân và Lão Hồng cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo dần dần rút khỏi cơ thể mình. Cảm giác nặng nề, mơ hồ bao trùm họ suốt mấy ngày qua cũng chậm rãi tan biến.

Từng sợi khí đen bị hút đi, đến khi làn da trở lại như bình thường, miệng vết thương cũng tự động khép lại.

Cơ thể đột nhiên nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

Hai người nhìn nhau, không cần soi gương cũng biết sắc mặt mình đã hồng hào trở lại.

Bọn họ… không sao rồi!

Cổ Nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng cảm kích.

Không hổ danh là đại sư Kỷ Hòa!
 
Back
Top Bottom