Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng
Chương 15: Chương 15



Lều trại mà Cố Tinh Thần vất vả lắm mới đắp xong, bây giờ đã trở thành một đống cỏ khô bùi nhùi rơi đầy đất, nát tan tành.
Vừa rồi cậu chỉ đắp cỏ khô lên thôi, bây giờ đống cỏ khô rơi lỏng hết, muốn tiếp tục xài thì phải bện chúng lại, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức mà không chắc chắn có thể bện được hay không nữa.
"Đây là người làm hay tự nó như vậy nhỉ?"
Cù Linh xoay đầu hỏi Cố Tinh Thần.
Cố Tinh Thần nhíu mi, lúc nãy cậu đắp rất kín kẽ, nơi này lại không có gió, tại sao có thể tự rớt xuống được?
Cho nên, đây là do trong ba người có người cố tình làm ra sao?
Cậu cảm thấy không thể nào, đầu tiên do tiết mục này là tiết mục phát sóng trực tiếp nên nhất định sẽ không có người ngốc đến mức đi giở trò trước mặt cư dân mạng, nếu vậy thì sẽ bị cư dân mạng mắng chết.
Bọn họ vây quanh lều trại, bên kia đã có người trở lại, sau đó đột nhiên có một người chạy tới khom lưng với Cố Tinh Thần.
"Xin lỗi, xin lỗi, anh Tinh Thần, là do tôi muốn nhìn anh đắp lều trại như thế nào, ai ngờ lại không cẩn thận làm rớt cỏ xuống hết rồi." Tưởng Thư Dục không ngừng cúi đầu xin lỗi, nhìn có vẻ cực kỳ hối lỗi: "Tôi tôi tôi, tôi tới để hỗ trợ anh, anh kêu tôi làm cái gì cũng được."
Lê Chính Phi cũng đi tới, anh ta ngượng ngừng nói: "Vừa rồi chúng tôi đắp thế nào cũng không đắp được nên Thư Dục muốn đến đây để học hỏi thử xem, kết quả không cẩn thận làm hư mất, thật ngại quá."
Cố Tinh Thần lạnh nhạt nói: "Vậy tại sao lúc nãy thấy chúng tôi lại không nói?"
"Lúc nãy chúng tôi không tìm được thứ gì, anh Ngô nói để chúng tôi về đắp lều trại trước, còn anh ấy đi tìm thức ăn, nếu không thì buổi tối chúng tôi sẽ không có nơi tránh gió." Tưởng Thư Dục lại khom lưng lần nữa: "Xin lỗi, anh Cố.

Cỏ khô rớt xuống là lỏng ra liền, tôi tôi..."
Cố Tinh Thần và Cù Linh nhìn nhau, lý do của Tưởng Thư Dục quá đầy đủ không kẻ hở nên bọn họ cũng không thể nói gì được.
Ngô Nhất Nam từ bên kia trở về thấy một đám người tụ lại một chỗ thì hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, khi biết được Tưởng Thư Dục làm hỏng lều trại, hắn ta không mặn không nhạt nói hai ba câu với Tưởng Thư Dục trước, tiếp đó lại nói: "Tinh Thần, chuyện này là Thư Dục không đúng, đáng lẽ phải chờ mọi người trở về thì mới đi qua xin chỉ cách làm mới đúng.

Nhưng Thư Dục cũng biết sai rồi, cậu cũng đừng tức giận so đo với con nít làm gì, rộng lượng một chút đi.

Câu xem, chúng tôi còn chưa tìm được thức ăn nhưng chúng tôi vẫn tình nguyện chịu trách nhiệm này, cậu cứ việc nói, chúng tôi sẽ hỗ trợ."
Ngô Nhất Nam vừa nói lời này xong, Cố Tinh Thần bị hắn ta chọc giận đến tức cười, câu nói mang ý trả đũa không ít ha, nói bóng nói gió đều nói là cậu sai, hẳn là cậu không nên tính oán chi li với Tưởng Thư Dục.
"Ngô Nhất Nam cậu tốt nhất đừng nói chuyện nữa, cậu nói câu nào là câu đó làm tôi lên cơn liền, không biết nói chuyện thì câm cái mỏ lại đi." Cù Linh tức giận đứng che ở trước mặt Cố Tinh Thần: "Tổ đạo diễn đã nói qua, tổ nào thì tự mà đi lo cho tổ đó, mấy người xem thường chúng tôi hay gì? Trước không nói đến việc phân tổ không công bằng, sau đó tới tìm chúng tôi đòi thức ăn cũng không tính đi, đã vậy còn làm hỏng lều trại của chúng tôi, ba người các người cảm thấy bản thân mình hay lắm rồi à?"
Cù Linh cười khẽ một tiếng, dù là ai đi nữa cũng đều nghe ra được cô đang trào phúng.
"Được rồi, chúng tôi cũng không dám nhờ các người đụng tay đụng chân làm chi.

Chúng tôi không cần hỗ trợ, cũng xin các người đừng có tới cản trở chúng tôi mà không giúp ích được gì, sức khỏe tôi yếu ớt lắm, nếu buổi tối có bị cảm lạnh mà bị bệnh thì tiền thuốc men chia đều hết cho ba người các người là được."
Cù Linh đảo mắt qua lại trên người Ngô Nhất Nam và Tưởng Thư Dục, hai người này không dám đối mặt với cô, Lê Chính Phi cũng thấy không còn mặt mũi nào.

Sau khi xin lỗi xong thì anh ta lôi kéo hai người còn lại về bên kia, sau đó lại đi ra ngoài lần nữa.
Bọn họ còn chưa tìm được thức ăn đâu.
Trong lòng Cố Tinh Thần còn nghẹn một bụng lửa chưa được hả giận thì Cù Linh đã mắng người ta đến mức bỏ chạy rồi, làm cho cậu cứ bị nửa vời nên vẫn còn thấy khó chịu.
Cậu còn muốn dỗi trở về đó, đáng tiếc sức chiến đấu của chị Linh quá mạnh nên làm cho cậu không có cơ hội nào.
"Chị Linh, lần sau có xảy ra việc này thì cứ để cho em tới đi, em không sợ bị bôi đen." Cố Tinh Thần đi đến bên cạnh Cù Linh, cậu hạ giọng chỉ có hai người nghe được rồi nói.

Cù Linh mỉm cười: "Không sao cả, chị không có nhiệt độ gì, hắc hồng cũng là hồng mà."
Hai người nhìn nhau rồi phụt cười ha hả.
Kiều Mộng Tâm thấy hai người bỗng nhiên cười to, cô ta bảo bảo tò mò thò đầu ra.
Cù Linh nhẹ nhàng gõ đầu cô ta: "Qua một bên ngồi nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở giữa chắn đường."
"Dạ." Kiều Mộng Tâm ngoan ngoãn nghe lời đi qua một bên.
Vì Cù Linh dỗi Ngô Nhất Nam, mưa bình luận tức khắc điên cuồng spam.
— Chị Linh uy vũ khí phách quá, Tưởng Thư Dục thật quá đáng, người ta bên này có hai người nữ là đã thiệt thòi rồi mà còn làm hỏng lều trại của người ta.
— Như thế mới vả mặt bốp bốp bốp được, cũng may mà đã đắp xong lều trại từ sớm, còn tìm xong thức ăn nữa.
— Chị Linh mạnh mẽ quá, chị ý dỗi Ngô Nhất Nam đến mức nín họng luôn.
— Vậy cũng phải xem coi Ngô Nhất Nam có mặt mũi nào không đã, mặt dày như thế mà còn không biết xấu hổ nói chưa tìm được thức ăn mà vẫn tình nguyện chịu trách nhiệm, bộ người ta mắc nợ anh ta hay gì?
— Khoan đã, chỉ có một mình tui thấy chị Linh và heo may mắn rất giống với bá tổng vs tiểu bạch hoa sao?
— A a a a a a!
Bọn họ cũng không biết trên mạng đang như thế nào, Cố Tinh Thần đang đau đầu suy nghĩ làm sao để bện được đám cỏ khổ này lại, việc này nằm ngoài phạm vi kiến thức mà cậu có được.
Siêu khó!
Việc bện đống cỏ khô này đối với Cố Tinh Thần thật sự rất khó, nhưng đối với phụ nữ thì lại dễ như trở bàn tay, dù sao làm gì có phụ nữ nào mà không biết cột tóc chứ.

"Để tôi."
Cù Linh nhận lấy đám cỏ trong tay Cố Tinh Thần, một tay khác thì cầm mấy cọng rơm cột lại xem như dây thừng, Cố Tinh Thần nhìn thấy cô chỉ cần vòng vài vòng là đống cỏ khô đã được bện xong.
Cố Tinh Thần ồ lên rồi giơ ngón cái với Cù Linh.
Cù Linh bện xong đống cỏ khô rồi vỗ vỗ tay nói: "Tinh Thần, cậu đắp lều trại lại lần nữa đi, tôi đi nướng khoai tây."
Cố Tinh Thần thừa dịp cô ngồi bện cỏ khô mà đã đào sẵn hố chôn khoai tây vào đó rồi, còn ba củ khoai lang đỏ thì để làm bữa sáng mai.
"Được, cơm tối nhờ vào chị Linh nhé."
Kiều Mộng Tâm hơi lo lắng nắm chặt tay mình: "Em, em hỗ trợ nhóm lửa cho."
"Thôi không cần đâu, đừng để trúng mình đấy." Động tác Cù Linh nhanh nhẹ bắt đầu vừa đốt lửa vừa trêu chọc: "Em cứ ngoan ngoan ngồi làm linh vật thôi, kỳ sau trổ tài cũng được mà."
Vốn Kiều Mộng Tâm đang ảm đạm thì lập tức mắt sáng như sao, cô ta cao hứng gật đầu liên tục.
Có lần đầu tiên nên lần thứ hai đắp thuận lợi hơn nhiều, Cố Tinh Thần đắp xong lều trại thì trời cũng đã tối đen, cũng may bên họ còn có đống lửa chiếu xung quanh đến sáng trưng.

Ba người ở phía bên kia vừa mới trở về, trời tối đen như mực nên chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ.
Kiều Mộng Tâm li3m li3m môi, ban ngày cô ta không uống nước, nước trong suối lạnh như băng nên cô ta không muốn uống lắm.
Nơi dừng chân có chuẩn bị bộ đồ ăn bằng trúc, chén trúc, ly trúc còn có cả nồi trúc, có điều nếu dùng lửa đốt sẽ bị cháy mất.
Cố Tinh Thần dùng nồi trúc múc nước, tiếp theo cậu làm một cái giá đỡ đơn giản rồi đặt nồi trúc lên bắt đầu nấu nước.
Mặc kệ nó có bị cháy hỏng hay không đi, dù sao chỉ dùng có hai ngày, nước suối quá lạnh, cậu không hề muốn uống chút nào.
Ba người ngồi vây quanh đống lửa trước mặt vừa sưởi ấm vừa chờ ăn khoai tây uống nước ấm, Kiều Mộng Tâm nhìn thoáng qua phía đối diện rồi tự nhiên thấy bùi ngùi thương cảm.
"Chị Linh ơi, bây giờ em thấy mình thật may mắn mới được ở trong tổ của hai người đó."
Ba người đối diện còn đang trong giai đoạn nhóm lửa, nhìn tối om có vẻ rất lạnh lẽo, ngay cả việc đắp lều trại cũng chẳng ra gì, vừa rồi cô ta còn thấy cỏ khô rớt tan tác nữa kìa.

Cù Linh cười cợt: "Vật họp theo loài, người chơi theo nhóm."
Dù lời này nói không rõ ràng nhưng có thể nghe ra được cô không hề thích nhóm ba người kia một chút nào, từ trước đến giờ cô nói chuyện to gan lớn mật không sợ đắc tội người khác, chưa kể những gì cô nói đều là sự thật.
— Cứ cảm thấy một khi so sánh lên thì tổ Lê Chính Phi có vẻ đáng thương thật ấy.
— Nói thế nào nhỉ, ác nhân có ác báo à?
— Người so với người khác một trời một vực.
Tưởng Thư Dục nhìn về phía đối diện rồi lại nhìn phía bên mình, hắn cảm thấy sự việc phát triển theo chiều hướng không thể lường trước được.
Hắn có chút không rõ...
Trong mắt Ngô Nhất Nam hiện lên vẻ tối tăm, hắn ta đã ghi hận Cố Tinh Thần và Cù Linh trong lòng rồi.

Nếu không phải hôm nay do hai người kia thì hắn đã không bị mất mặt, hắn không cần nghĩ cũng biết chắc chắn bây giờ hắn đang bị dân mạng mắng xối xả.
Hắn nhất định sẽ tìm lại thể diện cho chính mình.
Không khí ở hai đội cực kỳ vi diệu, số người vào xem trực tiếp đã đạt tới số lượng chưa từng có, đây là việc mà đạo diễn hoàn toàn không thể nào ngờ được.
Trong mưa bình luận, cư dân mạng đều khẳng định những mâu thuẫn này đều là nồi của tổ đạo diễn, như vậy thì mới có cái để xem, bây giờ đã thành công khiến cho mọi người bị những mâu thuẫn này thu hút mà muốn xem tình hình tiếp theo sẽ như thế nào.
Nhưng đạo diễn ngây ngẩn cả người, ban đầu ông ta còn sắp xếp cốt truyện, nhưng cuối cùng bị hai đội này tự mình sắp xếp mất luôn rồi.
Bộ ông ta không cần mặt mũi à?
Tác giả có chuyện nói:
Lục Tấn Tắc: Hôm nay là ngày mình vẫn không được lên sân khấu như cũ...
Tác giả: Ngày mai lập tức thả cậu ra được chưaaaa!!! (Không.).
 
Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng
Chương 16: Chương 16



Thời tiết đầu mùa xuân lại là ở dã ngoại, tổ tiết mục vẫn còn lương tâm chuẩn bị túi ngủ cho mọi người.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, đêm khuya mưa phùn tí tách tí tách rơi suốt hơn nửa đêm, tổ tiết mục tạm thời trở tay không kịp.

Cuối cùng sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Cù Linh và Tưởng Thư Dục thì bốn người còn lại đều bị cảm lạnh, thậm chí Kiều Mộng Tâm còn bị sốt nhẹ.
Kiều Mộng Tâm được nhanh chóng đưa đi bệnh viện, những người còn lại kiên trì quay xong một ngày cuối cùng rồi cũng không qua đêm, đến chạng vạng đã vội vàng kết thúc kỳ quay đầu tiên.
Đạo diễn muốn điên lên rồi, thật ra là có phương án dự bị nhưng lại không ngờ cả bốn người đều bị cảm lạnh, vậy thì còn quay cái gì nữa chứ? Dù có muốn thực hiện phương án dự bị thì cũng không thể hold được, việc này muốn bức điên đạo diễn luôn.
Thật ra hình thức phát sóng trực tiếp lần này là do đạo diễn muốn trải nghiệm thử, bởi vì trong nước có quá nhiều show gần gần giống nhau nên ông ta muốn thử đột phá một lần, nhưng bây giờ xem ra ông ta nghĩ quá đơn giản rồi.
Tính tình giữa các minh tinh khác nhau quá nhiều rất dễ dàng dẫn đến xì-căng-đan quá lớn, có khi còn làm bể show.
Tình huống phát sinh quá nhiều, hết thảy đều bị lộ tẩy trong phát sóng trực tiếp trước mặt các cư dân mạng, khen chê đều không đồng nhất.
Còn có không thể xử lý hậu kỳ, hình thức phát sóng trực tiếp không có nhiều thứ để xem, không thể làm cho cư dân mạng theo sát được.
Trong lúc xử lý các tình huống đột ngột xảy ra thì tổng đạo diễn đã phân tích toàn bộ lần phát sóng trực tiếp đầu tiên này đến rõ ràng rành mạch, ông ta lập tức quyết định bỏ hình thức phát sóng trực tiếp, sau đó chế tác hậu kỳ lại rồi đăng video lên trang web một lần nữa, thông báo mấy kỳ tiếp theo sẽ trở về lại hình thức quay bình thường như lúc ban đầu.
Tuy rằng quyết định này rất đột ngột nhưng lại được tất cả các nhân viên công tác chấp nhận, quay theo hình thức phát sóng trực tiếp đã làm cho bọn họ chịu áp lực rất lớn.

Bây giờ nghe được sẽ sửa đổi lại cách thức quay chụp, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Còn việc đối mặt với dư luận như thế nào à? Thì cứ giao cho đoàn đội xã giao chứ sao nữa.
Viên Cần đi bệnh viên đón Cố Tinh Thần về nhà.

Trên đường, Cố Tinh Thần nhận được điện thoại của tổ đạo diễn, nói rằng kỳ quay tiếp theo sẽ sửa đổi lại hình thức quay chụp.
Cố Tinh Thần không bất ngờ mà đồng ý chuyện này.
Đúng là hình thức phát sóng trực tiếp có vấn đề rất lớn, nhưng cậu không nghĩ tổ đạo diễn lại sảng khoái lưu loát như thế, việc này làm cho cậu không ngờ tới được.

"Đổi lại thành quay trước phát sau à?" Viên Cần cũng rất bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm: "Anh nói cậu biết, anh đã xem hết toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp của các cậu, cậu không thấy được mưa bình luận như thế nào nên không biết cư dân mạng tranh luận dữ dội cỡ nào.

Làm cho người ta tức giận nhất là mấy đứa anti ấy, bọn chúng nói là cậu đang giả vờ, chờ cậu lộ ra bộ mặt thật đấy."
Cố Tinh Thần khó hiểu, nghi ngờ hỏi: "Nói em giả vờ cái gì?"
"Nói cậu giả làm người tốt, cố ý giúp đỡ phụ nữ để ra vẻ, chứ thật ra chỉ là thằng con nhà giàu chả biết cái quần què gì cả mà chỉ giả ngầu thôi."
Cố Tinh Thần: "Ai nói con nhà giàu thì sẽ không biết làm gì hết vậy? Không phải là đang thù người giàu đó chứ?"
Cậu đã bị tam quan của những người này làm chấn động rồi, con người bây giờ nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, càng đáp trả với mấy người đó thì mấy người đó càng hăng hái hơn, cậu rất nhanh bỏ chuyện này ra khỏi đầu.
Cậu không bị cảm lạnh nghiêm trọng lắm, sau khi uống thuốc xong về đến nhà thì đã thấy đỡ hơn nhiều, chờ đến khi tắm nước ấm xong, cậu cảm giác cả người đều như sống lại.
Bên cạnh bàn để quyển sách làm cậu nhớ đến Lục Tấn Tắc, đã vài ngày không gặp, không biết anh có nhớ cậu không đây.
Cố Tinh Thần vừa mới cầm điện thoại lên thì vừa vặn có điện thoại gọi tới, cậu nhìn trên màn hình để tên người gọi là mẹ, cậu thở dài ấn nhận cuộc gọi.
"Cục cưng à! Con có sao không? Mẹ xem livestream thấy con bị sốt, rồi lại sợ quầy rầy công việc của con nên không dám gọi điện thoại cho con.

Hu hu hu, cục cưng đáng thương của mẹ, khổ cho con quá đi!"
Tiếng Thang Mỹ Quân vang vọng thẳng tắp xuyên qua màng tai của Cố Tinh Thần, chấn động đến mức làm đầu cậu bị ong ong luôn.
Cố Tinh Thần hít thở sâu một cái, lúc cậu chuẩn bị lên tiếng thì ma âm lại lần nữa vang lên: "Cục cưng ơi? Sao con không nói tiếng nào vậy, con đừng hù mẹ ha! Không được, bây giờ mẹ lập tức tới ngay, con chờ mẹ nha cục cưng, ráng lên nhé."
"Mẹ, khoan đã!"
Cố Tinh Thần cảm thấy nếu cậu mà còn không lên tiếng thì nữ hoàng bệ hạ sẽ lập tức giết tới mất: "Con không sao hết, chỉ bị cảm lạnh chút thôi, sắp hết rồi."
Thang Mỹ Quân vẫn lo lắng như cũ: "Cục cưng, con đừng gạt mẹ, mẹ không yên tâm con nha! Mẹ biết con trưởng thành rồi nên có chủ ý của mình nhưng sức khỏe quan trọng, con không thể không thèm để ý được."
"Mẹ, con mới từ bệnh viện về mà, mẹ yên tâm đi." Cố Tinh Thần sợ bà tiếp tục huyên thuyên, tuy rằng cậu không hề chán ghét bà quan tâm mình, nhưng chỉ cần cậu buông lỏng một cái là cha mẹ cậu sẽ chạy tới cửa thăm hỏi ngay, cậu không chống đỡ được đâu: "Mẹ, con có điện thoại rồi, con thật sự không sao hết, mẹ yên tâm nhé."
Lục Tấn Tắc gọi tới, điện thoại mới vừa vang lên một tiếng là đã được nghe máy.

Sau khi kết nối, anh nghe được tiếng thở dài nhẹ nhõm của đối phương, Lục Tấn Tắc đột nhiên thấy buồn cười.
Nghe được giọng cười quen thuộc, Cố Tinh Thần nói: "Thầy Lục gọi đúng lúc thật đó, nếu không thì lỗ tai của tôi sẽ bị tra tấn chết mất."
Đương nhiên đây chỉ là cách nói quá lên thôi, bà Thang Mỹ Quân đã bị con trai mình vô tình bôi đen một phen.
Lục Tấn Tắc cũng không hỏi rõ, anh chỉ chần chừ một lúc rồi hỏi: "Tôi nghe nói cậu xảy ra một vài chuyện trong lúc tham gia show thực tế, cậu không sao chứ?"
Câu "bệnh cảm sao rồi" vừa muốn vọt ra khỏi miệng đã bị anh nuốt trở vào.
"Không sao cả, chẳng qua cả đám đều bị cảm hết nên phải kết thúc show sớm, đạo diễn muốn đổi thành quay rồi mới phát, tôi thấy ông ấy hơi thảm." Cố Tinh Thần ngã vào sô pha nhẹ nhàng nói.
Lục Tấn Tắc muốn nói thêm gì nữa nhưng đạo diễn bên anh đã kêu réo mọi người chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, Cố Tinh Thần nghe được nên nói: "Anh đóng phim trước đi, tôi phải đi ngủ bù cái đã."
Làm việc như nhau, ai cũng đều mệt như nhau cả.
Điện thoại bị cắt đứt, Lục Tấn Tắc nhìn về phía Tô Hàm ở cách anh không xa.

Lúc nãy là hắn đứng ở gần anh, đạo diễn gọi hắn đóng phim làm cho Cố Tinh Thần bên kia đầu dây tưởng lầm là đang gọi anh.
Lục Tấn Tắc yên lặng vài giây nhìn điện thoại đã bị cúp máy rồi anh nhìn qua hai cô gái trợ lý đang sửa sang lại đồ vật.
"Nè, cô biết không? Kế bên trường quay của mình mới vừa mở một cửa hàng bán bánh kem ăn siêu ngon, hôm qua chị của tôi bị bệnh nên tôi có mua hai cái đi thăm chị ấy, chị ấy siêu thích ăn luôn." Một cô gái trong đó vừa nói vừa huơ tay huơ chân, dáng vẻ như vừa mới phát hiện ra một thế giới mới.
Cô gái còn lại nói: "Thật sao? Tôi thích nhất là ăn bánh kem và đồ ngọt, chẳng qua tôi sợ mập lên thôi."
Thân hình Cố Tinh Thần chợt lóe qua trong đầu anh.
Cậu không tính là gầy, nhưng cũng không có béo.
"Cho hỏi."
Giọng nói trầm thấp từ tính như muốn làm cho lỗ tai mang thai vang lên, hai cô gái thất thần quay đầu nhìn về một phía phát hiện hóa ra là Lục Tấn Tắc đang nói chuyện với hai cô, câu tiếp theo càng làm cho các cô ngạc nhiên hơn nữa.
"Các cô mua bánh kem ở đâu thế?"
"???"

Các cô không nghe nhầm đó chứ?!
Sau khi Lục Tấn Tắc quay xong thì võ trang đầy mình đến cửa hàng bánh ngọt.
Người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai và khẩu trang toàn đen, tuy rằng hóa trang đơn giản nhưng dù thế nào đi nữa thì dáng người đ ĩnh đạc không hề giống khí chất của một người bình thường.
"Cho hỏi còn loại bánh bán chạy nhất trong cửa hàng không vậy?"
Lục Tấn Tắc nhìn thoáng qua kệ thủy tinh bày biện đủ loại bánh kem nhỏ xinh đẹp, anh hoàn toàn không biết nên chọn cái nào.
"Chào anh, anh chọn loại bánh nào ạ?"
Nhân viên nữ bán hàng mỉm cười lễ phép dò hỏi.
Phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng mà người này đã nhìn chằm chằm các loại bánh hết mười phút đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa chọn xong, dù cho anh ta có đôi mắt và dáng người đẹp thế nào thì những người ở phía sau cũng không còn kiên nhẫn nữa đâu.
Lục Tấn Tắc nhíu mi yên lặng một lát: "Mỗi loại bánh bán chạy ở cửa hàng của cô đều lấy cho tôi một phần đi vậy."
Nhân viên nữ bán hàng thông qua kệ thủy tinh nhìn thoáng qua giá cả của bảy loại bánh bán chạy trong cửa hàng mình, sau đó cô vui vẻ ra mặt nói: "Được ạ, anh chờ một lát, để tôi gói lại cho anh nhé."
Lục Tấn Tắc mang theo hai túi giấy lớn ra khỏi cửa hàng bánh ngọt rồi đi về phía chỗ đậu xe, Thạch Thành thò đầu ra khỏi cửa sổ xe thấy túi giấy anh đang cầm có in chữ "Cake" làm cho hắn ta thấy không thể hiểu nổi.
"Ông đi mua bánh kem á? Thạch Thành hỏi: "Tôi nhớ rõ ràng ông chưa bao giờ ăn đồ ngọt mà."
Lục Tấn Tắc nhìn túi giấy trong tay mình: "Ừ."
Thạch Thành:???
Đây gọi là trả lời đó hả?
Trên đường đưa Lục Tấn Tắc trở về, Thạch Thành vẫn luôn thử dò xét nhìn về phía anh, mắt Lục Tấn Tắc vẫn nhìn thẳng, túi giấy được anh đặt ở trên đùi để tránh bị hư vì va chạm.
Thạch Thành đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn ta nghiêm túc nói: "Có phải ông đang yêu đương gì không? Tấn Tắc, ông yêu đương gì đó thì nhớ phải nói cho tôi đấy nhé, lỡ như bị phát hiện rồi lên hotsearch sẽ làm cho tôi trở tay không kịp đó..."
Lục Tấn Tắc bất đắc dĩ: "Gì mà yêu với đương, tôi chỉ đem theo ít đồ đi thăm một người bạn mà thôi, ông có thể nghĩ cái cái gì hợp lý hơn được không?"
"Thật à? Ông chắc chứ?"
"Chắc chắn."
Thạch Thành tin rồi, dù sao hắn ta đã làm người đại diện cho Lục Tấn Tắc được ba năm trời nhưng hắn ta cũng chưa bao giờ thấy anh có mối quan hệ thân mật với cô gái nào, anh chưa bao giờ thêm bạn với bất kỳ diễn viên nữ nào mà anh đã từng hợp tác, ngay cả ở phim trường tập thoại cũng sẽ không chủ động nói thêm một câu dư thừa nào với các diễn viên nữ.
Dạng người này nên thuộc vào loại xứng đáng trở thành chó độc thân cả đời, làm sao có thể sẽ có ai yêu đương được với cậu ta cơ chứ, quả nhiên là do hắn ta nghĩ nhiều thôi.
Rốt cuộc Thạch Thành cũng yên tâm trở lại, sau đó hắn ta thắm thiết nói: "Có bạn bè là chuyện tốt, tôi ủng hộ ông kết bạn nhiều một chút, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đi đóng phim, nếu không sẽ bị ngốc mất."
Trả lời hắn ta là bóng dáng rời đi tiêu sái của Lục Tấn Tắc.

Lục Tấn Tắc xách theo bánh kem đứng ở dưới lầu nhà của Cố Tinh Thần, anh ngửa đầu nhìn phòng thuộc về Cố Tinh Thần trên tầng lầu nào đó.
Từ lúc hai người xảy ra quan hệ đến này, ngay từ đầu là anh muốn kháng cự lại, bởi vì anh cũng không biết tại sao lại xảy ra loại chuyện này.

Anh chưa từng thích qua ai cả, trước đây anh không thích Cố Tinh Thần là điều không thể nghi ngờ, cậu chỉ biết suốt ngày đi theo sau Hàn Tuyển Ý, vừa hèn mọn lại không hề có lòng tự trọng.
Nhưng bây giờ, anh không thể không thừa nhận rằng anh không còn chán ghét Cố Tinh Thần nữa, thậm chí anh có loại hảo cảm không nói nên lời với cậu, anh muốn lại gần cậu rồi ngốc cùng một chỗ với cậu, khi đó anh cảm thấy vô cùng bình yên.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Lục Tấn Tắc hít sâu một hơi, anh gạt những hình ảnh đang tự xuất hiện ra khỏi đầu mình rồi nắm chặt túi giấy đi vào thang máy.
Cố Tinh Thần nghe được tiếng chuông cửa, cậu vừa đi ra khỏi phòng vừa xoa xoa tóc mình, khi mở cửa thấy Lục Tấn Tắc thì lại cười rộ lên.
"Quay xong sớm vậy à?"
Thanh niên vừa mới tỉnh ngủ nhìn hơi ngốc nghếch, tóc hơi xoăn lại, khóe mắt có chút hồng hồng có vẻ như bị chính mình xoa đến đỏ, Lục Tấn Tắc mất tự nhiên khụ một tiếng.
Anh đưa túi giấy trong tay mình cho cậu: "Đây là mua cho cậu, không biết cậu có thích hay không, tôi nghe nói ăn khá ngon."
"Đây là cái gì?" Cố Tinh Thần nhận lấy, khi thấy là gì thì lập tức cười hí hửng: "Bánh kem à? Sao anh biết tôi thích ăn đồ ngọt vậy, nhìn là biết ăn rất ngon rồi."
Thấy cậu cười, Lục Tấn Tắc cũng gợi lên khóe miệng: "Thích là tốt rồi, tôi còn có việc đi trước đây, cậu nghỉ ngơi đi."
"Hở?" Cố Tinh Thần thấy anh muốn đi thì nói: "Anh không ở lại một lát sao? Chuyên môn tới đây đưa bánh kem cho tôi thôi à?"
Lục Tấn Tắc đáp lại: "Còn có việc."
Cố Tinh Thần nhìn bóng dáng anh đi vào thang máy, không biết tại sao cậu lại cảm thấy có vẻ như anh đang chạy trối chết ấy.
Xách hai cái túi giấy vào nhà, Cố Tinh Thần lấy tất cả bánh kem trong túi ra bày hết cả nửa cái bàn ăn.
Cậu nghĩ gì đó rồi nhanh chóng rửa mặt sửa soạn lại một chút, sau đó cậu chụp một tấm selfie, phía sau cậu là bảy khối bánh kem nhìn rất xinh đẹp ngon lành, cùng với nó là người thanh niên có làn da trắng nõn nà mềm như bông.
⦗Một người bạn mang đến bánh kem mà tôi thích nhất, thích lắm luôn! Đã khỏi bệnh.

Vui vẻ.jpg⦘
Lục Tấn Tắc ngồi trên sô pha trong nhà mình, trên màn hình trong tay anh là gương mặt cười tươi rói phóng lớn của Cố Tinh Thần cùng với bánh kem ở phía sau cậu..
 
Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng
Chương 17: Chương 17



Thang Mỹ Quân luôn để ý từng li từng tí đến con trai cục cưng nhà mình, gần như trong nháy mắt sau khi Cố Tinh Thần vừa đăng Weibo lên thì bà đã lập tức ấn Like, sau đó share lại Weibo của cậu.
Bây giờ bà là một thành viên trong hội hậu viên của Cố Tinh Thần, có mối liên hệ chặt chẽ với fans của Cố Tinh Thần.

Lúc bà vừa mới chuyển phát xong, các fans khác cũng lập tức chuyển phát ngay.
Tiếp đó, bà vào nhóm hội hậu viên trong QQ, đó là một nhóm được thêm tối đa hai ngàn người, hiện giờ đã có hơn một ngàn người rồi, tất cả những người này đều đã được trải qua xét duyệt là fans trung thành thì mới có thể được thêm vào.
Sau khi vào, Thang Mỹ Quân thấy trong này đang có người bày tỏ sự đau lòng vì Cố Tinh Thần.
⦗Bảo bảo quá thảm, là người làm nhiều việc nhất trong show, cuối cùng còn bị bệnh, nhìn ảnh chụp trên Weibo thấy mặt mày tái nhợt, đau lòng! [ma ma đau lòng.jpg]⦘
⦗Đúng! Bảo bảo nói ít làm nhiều, tôi cảm thấy chắc công ty quản lý có vấn đề gì rồi, ai sẽ cho nghệ sỹ của mình đi tham gia loại show như này chứ, mọi người nhìn những người tham gia toàn là người gì đâu không, ngoại trừ hai người nữ thì ba người còn lại không biết diễn tả thế nào nữa.⦘
⦗Lê Chính Phi trung lập, hai người còn lại làm cho tôi cảm thấy không tốt chút nào.⦘
Thang Mỹ Quân nhìn mọi người thảo luận với nhau, làm bà mẹ già chính tông của con trai mình thấy những người khác gọi Cố Tinh Thần là bảo bảo, thậm chí tự xưng là mama riết thì bà cũng đã tập mãi thành thói quen rồi, không còn giống như những ngày đầu mới thấy là muốn xông lên dỗi cho một trận nữa.
Bà mới là mama chính thống, là fans mẹ chính tông có được không!
Sau đó bà phát hiện, đu idol là một việc rất thần kỳ, các cô ấy cũng vô cùng vô cùng thích con trai cục cưng nhà bà, cho nên bây giờ bà không hề khó chịu nữa, thậm chí bà còn thấy các cô ấy có thể suy nghĩ cho Tinh Thần thế này cũng rất tốt.
Ngón tay Thang Mỹ Quân lách tách gõ chữ trên bàn phím:
⦗Nếu công ty quản lý không tốt, vậy không bằng để cho bảo bảo đổi cái công ty khác đi, mọi người thấy thế nào?⦘
⦗Đồng chí này, tôi cảm thấy đề nghị này của cô rất tốt, nhưng bộ muốn đổi công ty quản lý là đổi liền được hay sao? Không chỉ mất công mà còn không biết tìm được công ty khác không, đã thế còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng nữa đấy.⦘
⦗Hình như tôi nhớ hợp đồng của bảo bảo với công ty giải trí Tranh Nghệ còn lại một năm, hơn nữa bây giờ bảo bảo không có tiếng tăm gì nên khó có thể tìm được nhà tiếp theo, tốt xấu gì Tranh Nghệ cũng là công ty lớn.⦘
⦗Công ty lớn thì sao chứ, tài nguyên cũng sẽ không dành cho Tinh Thần mà, bị áp bức thì còn nói được.⦘
Trong nhóm lập tức phân tích đủ thứ, đề tài mà Thang Mỹ Quân tung ra dẫn đến thảo luận cực kỳ nhiệt liệt, mọi người đều hy vọng Cố Tinh Thần có thể ký với một công ty không lớn không nhỏ nhưng có thể coi trọng cậu, vậy thì đã hoàn mỹ rồi.
Chẳng qua, dĩ nhiên loại việc này không mấy thực tế.
Thang Mỹ Quân nhớ kỹ hết tất cả, sau đó bà nói: ⦗Những gì mọi người phân tích, tôi cũng đã rõ rồi, nhất định bảo bảo sẽ tìm được công ty thích hợp với cậu ấy.⦘
Lời nói mang theo tính tổng kết lại chan chứa hy vọng này rất nhanh được bao phủ bởi những câu nói theo khác.

Thang Mỹ Quân tắt QQ, bà cầm lấy di động bắt đầu gọi điện thoại.
Nguyên nhân vì thay đổi cách thức phát sóng, nên các video phát sóng trực tiếp show ⟪Sinh Tồn Nơi Hoang Dã⟫ đều bị xóa hết trên trang web chính thức.

Tuy rằng không còn video nhưng do những gì tạo ra nhờ các khách quý cùng với tất cả khách quý đều bị bệnh, thêm cả một loạt thao tác sửa đổi cách thức phát sóng nên đã thành công làm cho đề tài này lên thẳng hotsearch.
Mặc dù các cư dân mạng không có video nhưng vẫn có rất nhiều ảnh chụp, trong đó Cố Tinh Thần có biểu hiện khá tốt, dưới sự tuyên truyền của fans nhà mình và fans của hai cô gái đã thành công vớt thêm được một đám fans nữa.
Hôm sau, Cố Tinh Thần mở Weibo ra thì phát hiện ID Weibo của cậu có thêm một trăm ngàn fans follow.
Cậu còn chưa rõ tại sao lại như thế thì Viên Cần đã gọi điện đến rồi.
"Alo?" Cố Tinh Thần nghe những gì Viên Cần nói trong điện thoại, càng nghe thì cậu càng thấy mơ hồ: "Công ty giải trí Xán Tinh?"
Cậu chưa bao giờ nghe qua tên này.
Cố Tinh Thần thấy hơi kỳ lạ: "Anh qua đây một chuyến, chúng ta gặp mặt rồi nói, trong điện thoại không nói rõ được."
Viên Cần ok liên tục, y cũng cảm thấy lạ lùng, sợ Cố Tinh Thần còn bệnh nên y mới gọi điện báo trước một tiếng.
Đơn giản mà nói thì sáng nay y nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói cô ta ở công ty giải trí Xán Tinh và muốn đào Cố Tinh Thần qua công ty bọn họ.

Tuy rằng công ty bọn họ là công ty mới nhưng sẽ dành tài nguyên tốt nhất cho Cố Tinh Thần, hy vọng Cố Tinh Thần có thể gia nhập Xán Tinh, chưa kể Xán Tinh cũng sẽ phụ trách luôn việc trả tiền vi phạm hợp đồng với công ty Tranh Nghệ.
Nói đến đây thì thấy có điểm sai sai rồi.
Cố Tinh Thần trái lo phải nghĩ, đây sẽ không phải là âm mưu của ai đó chứ? Ai mà vô duyên vô cớ muốn đào cậu đi, cậu một không có tiếng tăm hai không có tác phẩm, ⟪Điệp Ảnh⟫ thì vẫn chưa chiếu, nói xem trọng tiềm năng của cậu thì thấy hơi miễn cưỡng đấy.
Ý nghĩ này của Cố Tinh Thần cũng là suy nghĩ của Viên Cần.
"Không sai, anh cũng cho là vậy, huống chi trước đây chúng ta còn đắc tội không ít người..." Viên Cần che miệng, châm chước dùng từ: "Ở chung với mọi người không tốt lắm."
Cố Tinh Thần nhìn y: "Đừng nói giảm nói tránh làm gì.

Với lại, đâu cần thiết phải vui vẻ với Hàn Tuyển Ý và Tô Hàm làm chi, bọn họ cút đi càng xa thì càng tốt."

"Cũng đúng." Viên Cần đồng ý với cách nói của cậu, y hỏi: "Vậy bây giờ cậu định thế nào?"
Cố Tinh Thần nhún nhún vai: "Anh cứ tiếp xúc với đối phương trước đi vậy, xem xem có điều khoản ngầm nào hay không.

Về phương diện này thì anh chuyên nghiệp hơn em nhiều, đến lúc đó nếu em qua đó thì anh cũng đi theo em luôn."
"Được."
Viên Cần chấp nhận nói, trong lòng y nghĩ cậu còn có lương tâm đấy.

Kiểu công ty lớn như Tranh Nghệ không bao giờ đối xử tốt với những người đại diện nhỏ như bọn họ cả, nếu có thể vẫn luôn theo một nghệ sỹ như này thì ít ra vẫn quen thuộc hơn một chút.
Ngày hôm sau, Viên Cần đi đến tòa nhà văn phòng của công ty giải trí Xán Tinh.

Đó là một tòa nhà độc lập năm tầng, hàng xóm bên cạnh nó là tòa nhà văn phòng đồ sộ của một trong một trăm xí nghiệp cường thịnh nhất trong cả nước – Tập đoàn Mỹ Hoa, điều này làm cho Viên Cần có ảo giác như y đang đi nhầm chỗ mất rồi.
Vào tầng một, cô lễ tân lễ phép hỏi thăm xong tình hình rồi nói y chờ một lúc, năm phút sau, một người phụ nữ nhìn rất thành đạt tầm ba mươi tuổi bước tới chỗ y.
"Xin chào, ngài Viên Cần đúng không? Tôi là tổng bí thư của Thang tổng, tôi họ Hà, Thang tổng của chúng tôi đang chờ ngài ở trong văn phòng, xin mời đi theo tôi."
"Vâng, vâng, phiền cô quá."
Viên Cần căng thẳng sửa lại cổ áo, y cúi đầu nhìn thoáng qua trên người mình, y nghĩ đáng lẽ hôm nay nên mặc trang trọng hơn một chút mới đúng.
Thang máy ngừng ở tầng năm, một tầng lầu này được chia thành bốn khu vực nhưng lại rất ít người.
Bí thư Hà mỉm cười giới thiệu: "Tầng này là tầng làm việc của Thang tổng, các nhân viên khác thì được phân bố ở ba tầng dưới, tầng một là sảnh lớn để tiếp khách."
Viên Cần gật gật đầu, y đực mặt ra đi theo cô về phía trước.
Bí thư Hà đi đến trước cửa một văn phòng rồi đứng lại, cô nhẹ nhàng gõ gõ cửa: "Thang tổng, ngài Viên Cần đã tới."
Bên trong vang lên tiếng nói "mời vào", bí thư Hà cười cười với Viên Cần rồi đẩy cửa ra ý bảo y đi vào.

"Ngài Viên, đây là Thang tổng của chúng tôi.

Thang tổng, vị này chính là người đại diện của ngài Cố Tinh Thần, ngài Viên Cần."
Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc ngẩng mặt lên, gương mặt sắc sảo, trang điểm tinh xảo, là một người phụ nữ rất xinh đẹp và cực kỳ quý khí.

Có điều, Viên Cần hoảng hốt cảm thấy hình như bà nhìn rất quen, nhưng một người như thế thì không thể nào y từng gặp mà có thể quên được cả.
Người phụ nữ đó hiền hòa nhìn y, đánh giá y từ trên xuống dưới vài lần, Viên Cần cảm thấy không được tự nhiên lắm, y có cảm giác như bị tia X quang chiếu khắp cả người vậy.
Tuy rằng ánh mắt của Thang tổng rất hiền hòa, nhưng y tổng cảm thấy có hơi ác liệt là thế nào ta?
Cứ thế bị săm soi trong vài phút, đến khi Viên Cần muốn bủn rủn đứng không nổi nữa thì bà mới vẫy vẫy tay với y.
"Mời ngài Viên ngồi."
Viên Cần lặng lẽ thở phào, lúc nãy y thật sự căng thẳng muốn chết, nhưng mới vừa đặt đào ngồi xuống thì giây tiếp theo đã muốn thót tim.
"Ngài Viên, không biết cậu cảm thấy Cố Tinh Thần là người như thế nào?"
Viên Cần đối mặt với đôi mắt cong lên của bà, y luôn cảm thấy vị Thang tổng này thật sự không phải chỉ muốn y nói qua loa hai ba câu mà thôi.
Viên Cần ho khan một tiếng, khóe mắt liếc qua bảng tên, thì ra vị Thang tổng này tên là Thang Mỹ Quân.
"Cố Tinh Thần là người rất chuyên nghiệp, đóng phim rất nghiêm túc, làm người rất ngay thẳng, nhưng cũng vì những phẩm chất tốt đẹp này mà sẽ làm cho người khác dễ nảy sinh hiểu lầm và cũng đắc tội với một ít người, vì vậy trong con đường sự nghiệp trước đây của cậu ấy không được suông sẻ lắm."
Viên Cần mặt không đỏ tim không đập nói, Cố Tinh Thần của chúng ta tuyệt đối không phải do tính tình không tốt, chẳng qua nghĩ sao nói vậy mà thôi! Đây là y ăn ngay nói thật, chẳng qua uyển chuyển một chút đó mà.
Thang Mỹ Quân cười tủm tỉm gật đầu.

Trước mắt thì bà có ấn tượng khá tốt đối với người đại diện của con trai mình, có thể nói ra những lời thật lòng thế này, chứng tỏ đủ hiểu rõ Tinh Thần nhà bà.
Dường như Viên Cần thấy đối phương nghe rất nghiêm túc nên hỏi: "Không biết làm sao Thang tổng biết đến Tinh Thần nhà chúng tôi nhỉ? Dù sao trước giờ cậu ấy chưa có tác phẩm nào, tuy rằng tôi rất coi trọng cậu ấy, nhưng người ngoài sẽ không nghĩ như vậy."
Thang Mỹ Quân gật đầu: "Cậu nói không sai, cậu biết chúng tôi là công ty mới, trước đây công ty không hoạt động không tốt ở lĩnh vực này.

Điều kiện của Tinh Thần thật sự rất tốt, làm người quyết đoán, rất nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc.

Trong giới này hiện giờ, các nghệ sỹ có phẩm chất quá ít, vì thế sau khi tôi biết Tinh Thần thì lập tức cảm thấy cậu ấy đúng là nhân tài đáng được bồi dưỡng nên mới quyết định tập trung rèn luyện cậu ấy, làm cho cậu ấy trở thành thương hiệu hàng đầu của công ty."
Thang Mỹ Quân cảm thấy các phẩm chất này đó của con trai bà đều được di truyền từ bà nên khen lên không hề chột dạ chút xíu nào.
Khen vậy có hơi lố không ta? Viên Cần sờ sờ mũi, y cũng không dám khen Cố Tinh Thần đến mức đó đâu, không lẽ vị Thang tổng này chính là fan não tàn của Cố Tinh Thần? Nếu là vậy, chẳng lẽ là muốn chơi quy tắc ngầm với Cố Tinh Thần à?
Viên Cần: "Cho nên điều kiện mà quý công ty đưa ra là gì? Nếu có các điều kiện ngầm khác thì Thang tổng, sợ là chúng tôi không thể gia nhập quý công ty rồi."
Thang Mỹ Quân chỉ cho rằng việc Viên Cần đang nói tới là không thể bóc lột sức lao động của cục cưng nhà mình, bà lập tức nói: "Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cung cấp tài nguyên tốt nhất cho Tinh Thần, tất cả những đãi ngộ cũng đều là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không có các điều kiện ngầm, nhất định sẽ không bạc đãi Tinh Thần."
Đây nhất định là fan não tàn chắc luôn!
Trong lòng Viên Cần tính tính toán toán, chờ đến khi thấy được hợp đồng thì y cảm thấy việc mua bán này không hề lỗ chút nào.

Không chỉ có tài nguyên tốt nhất mà còn giải quyết luôn tiền vi phạm hợp đồng, công ty này giống như chỉ chuyên môn thành lập ra dành cho Cố Tinh Thần vậy, đi chỗ nào tìm được công ty tốt như thế cơ chứ?
"Ngài Viên cảm thấy hiệp ước này thế nào?"
Viên Cần trầm ngâm một lúc, trong lòng y điên cuồng thét chói tai trong khi ngoài mặt thì lạnh tanh: "Hợp đồng khá tốt, nhưng mà tôi phải trở về bàn bạc với Tinh Thần một chút, chủ yếu vẫn muốn xem ý của cậu ấy thế nào đã."
Thang Mỹ Quân gật gật đầu: "Cậu nói đúng, chủ yếu vẫn muốn xem ý kiến của Tinh Thần.

Còn một chuyện, không biết hiện tại ngoại trừ show thực tế thì Tinh Thần còn có lịch trình nào khác không?"
Viên Cần nghĩ nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn sẽ ký hợp đồng với Xán Tinh nên cũng lộ ra một ít.
"Tinh Thần muốn bắt lấy một nhân vật trong ⟪Kỳ Ngộ⟫, cậu ấy đang tiếp xúc với nhà làm phim."
"Ra là vậy." Thang Mỹ Quân yên lặng nhớ kỹ, bà đứng lên thúc giục nói: "Hôm nay cứ như vậy trước đi, ngài Viên đi về bàn bạc lại với Tinh Thần trước, nhanh chóng báo lại kết quả cho tôi nhé, đến lúc đó thì cứ liên hệ với bí thư của tôi là được."
Viên Cần thức thời đứng lên: "Vâng, rất vui có thể gặp bà, Thang tổng."
Đi ra khỏi cánh cửa lớn của Xán Tinh, Viên Cần vẫn chưa đã thèm mà nhìn thoáng qua phía sau, cà phê trong văn phòng của Thang tổng uống ngon thật, sô pha cũng mềm ghê luôn.
Trong văn phòng, Thang Mỹ Quân ấn xuống nút trò chuyện: "Bí thư Hà, giúp tôi liên hệ với nhà sản xuất phim ⟪Kỳ Ngộ⟫ một chút, cứ nói là tôi muốn đầu tư."
Tác giả có chuyện nói:
Thang Mỹ Quân: Con trai à, nhà chúng ta được cái có rất nhiều tiền, mama yêu con.
Lục Tấn Tắc: Mẹ vợ, nhà của con cũng có rất nhiều tiền đó!.
 
Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng
Chương 18: Chương 18



Viên Cần ngồi ở đối diện Cố Tinh Thần, y kể Xán Tinh tốt này tốt nọ tốt đến mức nào với Cố Tinh Thần, cậu vẫn luôn giữ vẻ mặt sao tôi thấy khó tin thế nhìn y.
Viên Cần: "Thật mà! Thang tổng đặc biệt coi trọng cậu, nếu không thì một lát nữa tôi liên hệ với bên đó, ngày mai chúng ta lại đi một chuyến thế nào?"
"Khoan." Cố Tinh Thần cảm thấy hình như mình nghe được một từ rất nhạy cảm, cậu nháy mắt có dự cảm: "Anh vừa mới nói Thang tổng à? Là Thang gì?"
"Thang tổng, tên là Thang Mỹ Quân, chính là tên này, dễ nghe thật ấy." Viên Cần nhớ lại: "Bà ấy cũng rất đẹp, nhìn rất sang trọng quý phái."
Cố Tinh Thần chống đầu, dáng vẻ như đầu rất đau, cậu cắt ngang lời Viên Cần nói: "Được rồi, em đã biết, anh về trước đi."
Viên Cần: "Hả? Vậy cậu có muốn đi Xán Tinh một chuyến không?"
"Chuyện này anh đừng động vào trước."
Không biết Cố Tinh Thần lên cơn gì nhưng rõ ràng không muốn y lắm miệng nữa, Viên Cần cũng câm miệng không nói gì, nếu cậu đã có suy nghĩ của riêng mình thì Viên Cần cảm thấy hẳn là y nên duy trì cậu.
"Được, vậy cậu có vấn đề gì thì cứ nói với anh nhé, anh về trước đây."
Viên Cần vừa đi khỏi, Cố Tinh Thần lập tức gọi điện qua cho Thang Mỹ Quân, điện thoại vừa kết nối thì trong điện thoại đã vang lên giọng nói vững vàng của Thang Mỹ Quân ngay.
"Sao rồi cục cưng, nhớ mẹ à?"
Cố Tinh Thần vô cảm nói: "Giải trí Xán Tinh là chuyện thế nào? Sao mẹ mở công ty mà không nói cho con biết? Cha có biết không?"
Thang Mỹ Quân: "Giải trí Xán Tinh gì, công ty gì? Cục cưng con đang nói gì đó?"
Cố Tinh Thần: "Mẹ đừng giả bộ nữa."
Thấy không thể gạt đi được, Thang Mỹ Quân cũng không giả vờ nữa, giọng nói của bà chứa đầy sự vui vẻ mừng rỡ: "Sao nào! Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Ha ha ha ha, cục cưng có thích tên Xán Tinh này không? Mẹ với cha con suy nghĩ lâu lắm đó, tên vừa hay vừa có ý nghĩa rất tốt."
Được rồi, không cần hỏi nữa, khẳng định đây là chủ ý của cả hai vợ chồng luôn rồi.
Cố Tinh Thần bất đắc dĩ: "Mẹ ơi, con chỉ còn một năm hợp đồng thôi mà, bây giờ chẳng phải mẹ đang khơi khơi phí tiền trả tiền vi phạm hợp đồng cho Tranh Nghệ sao?"
Nếu muốn lấy ra số tiền vi phạm hợp đồng này thì cậu đã sớm chạy rồi, chứ chỉ nghĩ ở chung một công ty với Hàn Tuyển Ý thôi cũng đã đủ khiến cậu thấy ghê tởm.

Thang Mỹ Quân: "Con trai à, nhà mình nhiều tiền thế này không phải là để cho con tiêu xài sao? Đây cũng coi như cho con xài thôi, ngốc tại công ty nhà mình thì tốt hơn, con trai mẹ mắc gì phải nhìn sắc mặt người khác chứ?"
Lời này mà được lan tỏa ra ngoài chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng mất.
Cố Tinh Thần lặng lẽ suy nghĩ.
Thang Mỹ Quân tiếp tục nói: "Con trai, nếu con không vào công ty thì công ty sẽ không có nghệ sỹ, mà mẹ thì dốt lắm có biết gì về ngành này đâu nên phải chờ con tới rồi mới dám ký những người khác, nếu con mà không tới thì mỗi ngày vẫn phải tốn rất nhiều tiền."
Bà bắt đầu bẻ đầu ngón tay tính tính: "Tiền lương nhân viên nè, tiền điện tiền nước nè..."
"Mẹ, có người mẹ nào hố con trai mình như vậy không hở?"
Thang Mỹ Quân không dao động: "À, đúng rồi, mẹ đã trả tiền thuê tòa nhà tận hai mươi năm đấy."
Cố Tinh Thần:...
Cố Tinh Thần sắp hỏng mất, Thang Mỹ Quân còn đang đắc ý: "Nếu không phải nhà chúng ta đã có mấy tòa nhà rồi thì mẹ cũng đã kêu cha con mua nó luôn rồi đó."
Cậu còn muốn giãy giụa một chút: "Mẹ, con muốn đi đóng phim chứ không phải muốn mở công ty."
Thang Mỹ Quân nghi hoặc: "Thì đóng phim mà, công ty chúng ta là công ty giải trí, hơn nữa mẹ đã cho bí thư đi tới Tranh Nghệ để xử lý vụ giải ước của con rồi."
Được rồi, dù sao đi đâu cũng là đi đóng phim thôi, công ty nhà mình...cũng khá tốt, như vậy thì cậu càng có thể đường đường chính chính mà đi bao dưỡng Lục Tấn Tắc.
Nghĩ như thế, Cố Tinh Thần bỗng dưng cảm thấy thế này cũng rất ok.
"À, còn một chuyện nữa." Thang Mỹ Quân đột nhiên nhớ tới việc gì đó, bà nói: "Viên Cần nói con muốn một vai trong ⟪Kỳ Ngộ⟫, mẹ đã giúp con lấy rồi đấy, con muốn diễn vai nào?"
Vốn Thang Mỹ Quân muốn vai nam một nhưng bí thư Hà nói, một kịch bản không nhất định diễn vai nam một mới là tốt nhất, mà vẫn phải xem thích hợp với vai diễn nào mới được.
"Mẹ, Viên Cần không nói cho mẹ biết là con đã đầu tư vào phim đó à?"
"Sao? Con đầu tư rồi à? Viên Cần chưa nói cho mẹ biết!" Thang Mỹ Quân suy nghĩ rồi nói: "Vậy không phải càng tốt hơn sao? Con thích bất kỳ vai diễn nào trong đó đều được hết."
Cố Tinh Thần muốn quỳ gối dưới chân mẹ của cậu luôn, cậu lập tức nói: "Ngày mai con sẽ đến ký hợp đồng, mẹ làm người xử lý việc giải ước với Tranh Nghệ của con cho xong nhé, với lại tìm một giám đốc đến xử lý những công việc liên quan trong công ty này đi, mẹ vẫn nên đi shopping đi spa là được rồi."
Thang Mỹ Quân nói: "Bây giờ mẹ đi shopping đi spa còn hay hơn, vậy Xán Tinh giao cho con đấy nhé, mẹ mới đi làm có mấy ngày thôi mà đã mệt muốn chết rồi, rốt cuộc không cần phải xen vào nữa."

Nói chuyện với con trai cục vàng của mình xong, Thang Mỹ Quân tiện tay ấn vào nhóm chat của fan nói một tiếng: "Tinh Tinh bảo bảo sắp giải ước với Tranh Nghệ rồi nhé, sau này bảo bảo sẽ càng có thể phát triển tốt hơn nữa, xin mọi người tiếp tục duy trì bảo bảo nhá."
Cả đám người trong nhóm chat đều mờ mịt, bọn họ tìm một vòng trên mạng nhưng không thấy bất kỳ tin tức nào về điều này, Thang Mỹ Quân nói xong thì cung offline mất, người trong nhóm hỏi nửa ngày cũng không thấy ai trả lời nên chỉ nghĩ là nói lung tung mà thôi.
Thế mà Cố Tinh Thần giải ước với Tranh Nghệ? Hàn Tuyển Ý trừng mắt nhìn thông báo giải ước mà Tranh Nghệ đăng lên trên Weibo, nội dung trong bài post thông tin Cố Tinh Thần đã ký hợp đồng với công ty giải trí Xán Tinh gì đó, trở thành nghệ sỹ của Xán Tinh.
Giải trí Xán Tinh?
Hàn Tuyển Ý chưa bao giờ nghe qua tên công ty này, gã lập tức thấy bực bội khó tả.

Cố Tinh Thần vì muốn phân rõ giới hạn với gã mà đi ăn máng khác, một công ty nhỏ mà ai cũng không biết, đúng là hay thật đấy.
Nghĩ đến Cố Tinh Thần đã từng ngoan ngoãn phục tùng gã, gã không biết tại sao nhưng luôn cảm thấy không được thoải mái.
"Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc cậu đến công ty nhỏ không tiếng tăm đó sẽ có thể làm được cái gì, đến lúc đó cậu không có bộ phim nào để đóng, tôi sẽ xem cậu xấu mặt thế nào."
Hàn Tuyển Ý nghĩ đến sau này khi gã trở thành ảnh đế, còn Cố Tinh Thần chỉ là một tên vai phụ mười tám tuyến, cậu nhất định sẽ hối hận vì đã xem thường gã và đối xử với gã như bây giờ, gã sẽ làm cho cậu biết mùi vị của việc bị phong sát là thế nào.
Tâm trạng hôm nay của Liêu Mẫn rất tốt, ả vất vả lắm mới tranh thủ được một vai cho Hàn Tuyển Ý, tuy suất diễn lần này trong ⟪Kỳ Ngộ⟫ không nhiều nhưng thiết lập nhân vật của vai này là người rất thảo hỉ.

Chiều nay, ⟪Kỳ Ngộ⟫ sẽ công bố xác định vai diễn, sau đó bắt đầu chuẩn bị tiến vào kỳ quay chụp.
Ả gọi điện cho Hàn Tuyển Ý bảo gã đến công ty, ả dặn dò một vài chuyện quan trọng với gã xong thì hai người cùng nhau chờ đoàn phim công bố tin tức.
Buổi chiều lúc ba giờ, ⟪Kỳ Ngộ⟫ công bố danh sách diễn viên, Liêu Mẫn vừa mở ra nhìn thì lập tức trợn mắt không thể tin nổi.
"Sao vậy chị Liêu?" Chị Liêu nhìn có vẻ rất giật mình, Hàn Tuyển Ý vòng ra phía sau ả rồi duỗi cổ đi xem màn hình.

Đến khi gã nhìn thấy tên trên danh sách, Lục Tấn Tắc đóng vai nam một, Cố Tinh Thần đóng vai nam hai, gã cũng lập tức ngây ngẩn theo.
"Tại sao hai người bọn họ lại là diễn viên chính thế?" Hàn Tuyển Ý ách giọng hỏi.

Liêu Mẫn: "Tôi cũng muốn biết tại sao đây này."
Hàn Tuyển Ý chống hai tay lên bàn, hai mắt đỏ sậm: "Dựa vào đâu? Nhất định là do Cố Tinh Thần quăng tiền để mua vai diễn, chuyện này thật không công bằng!"
Liêu Mẫn: "Cậu cho rằng có chút tiền là có thể mua được vai diễn điện ảnh sao? Ngây thơ quá! Hoặc là phải có thực lực, hoặc là phải có rất rất nhiều tiền, cậu có không?"
Hàn Tuyển Ý tức giận đến mức không phản bác được, gã trừng Liêu Mẫn: "Trước đó đã nói sắp xếp cho tôi đi thử vai, kết quả đâu? Người đại diên như cô có năng lực quá nhỉ?"
Liêu Mẫn bị gã chọc tức: "Vậy được, có ngon thì cậu đừng diễn vai diễn mà tôi đã lấy được cho cậu đi! Tôi đã sớm nói với cậu rồi, có thời gian thì cậu nên trau dồi kỹ thuật diễn của mình, đừng cứ luôn yêu yêu đương đương.

Tô Hàm gì đó của cậu cũng không phải đèn cạn dầu đâu đấy, đến lúc đó tuôn ra tin tức gì thì cậu đừng mong tôi sẽ xử lý giùm cậu."
Liêu Mẫn có mạng lưới quan hệ rất rộng, ả hiểu rất rõ con người của Tô Hàm, chẳng qua ả không đủ kiên nhẫn để quản việc riêng tư của nghệ sỹ mình chứ không phải ả không biết gì cả.

Tô Hàm chả phải người tốt lành gì, cái tên trước mặt ả cũng không làm cho ả bớt lo, hiện giờ ả cũng bắt đầu hối hận vì nhận làm người đại diện của Hàn Tuyển Ý rồi, trước đây là do thấy gã có tiềm chất, ai biết lại là kẻ si tình.
Bây giờ Hàn Tuyển Ý cứ luôn nổi nửa vời, muốn tài nguyên tốt cũng không có, đa số những thông cáo có thể tiếp lại không tốt lắm, chọn lựa mãi cũng không chọn ra được cái nào hay ho, việc gã có thể nhận được vai diễn trong ⟪Kỳ Ngộ⟫ là do gã khá may mắn và cũng là kết quả có Liêu Mẫn dốc sức ở phía sau.
Gã không dám nói thêm gì nữa mà chỉ có thể xấu hổ ngã mình vào ghế sô pha.
Cố Tinh Thần thì thôi, Lục Tấn Tắc lại là dựa vào gì chứ? Rõ ràng anh ta diễn nam chính còn ít hơn cả gã, dáng vẻ thì cứ như một tên nghèo mạt rệp ấy.
Hàn Tuyển Ý không rõ, tại sao gần đây bản thân gã làm cái gì cũng không được suông sẻ nữa.
Tô Hàm ngồi trong một góc ở phim trường, hắn nhìn vào bản tin mà ⟪Kỳ Ngộ⟫ đăng lên trên điện thoại, ngón tay của hắn siết chặt điện thoại đến mức trắng bệch.
Hai ngày trước hắn còn trong tối ngoài sáng cười cợt Cố Tinh Thần tự dưng giải ước với Tranh Nghệ, sau đó quay đầu đi ký một công ty nhỏ vô danh nào đó.

Trời biết hắn muốn vào Tranh Nghệ biết bao nhiêu, nhưng dù hắn nỗ lực đến thế nào thì cũng không đủ trình độ để vào được.
Trong lòng hắn nghĩ Cố Tinh Thần có phúc mà không biết hưởng, không chừng sau này chắc sẽ rớt xuống tuyến 38 mất, vậy thì hắn sẽ rất vui vẻ đây.
Ai mà biết, mới chỉ qua có hai ngày, thế nhưng Cố Tinh Thần lại được tuyển vào vai nam hai trong ⟪Kỳ Ngộ⟫, nói là nam hai nhưng thật ra đây là phim về song nam chủ, chính là diễn viên chính luôn rồi.
Tô Hàm hung hăng nhìn vào ba chữ Cố Tinh Thần trên màn hình, dường như hắn muốn chọc thủng luôn ba chữ đó vậy.

Cố Tinh Thần, chỉ là thế thân của hắn mà thôi!
Tại sao chứ? Vai diễn mà dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể bắt được, thế mà Cố Tinh Thần lại được diễn vai diễn xem như diễn viên chính.
Hắn không cam lòng.
Gần đây, Hàn Tuyển Ý cũng không còn quan tâm để ý hắn như lúc ban đầu nữa, hắn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, đáng lẽ không nên như vậy mới đúng.
Rốt cuộc là sai sai chỗ nào nhỉ?
Buổi chiều, Tô Hàm vẫn luôn như người mất hồn, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể xin đạo diễn cho nghỉ một buổi.

Hắn đi mua đồ vật chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua một công viên nhỏ thì lại thấy một con Husky nhìn rất dơ bẩn.
Tô Hàm không thích chó, nhưng theo bản năng thì hắn cảm thấy hắn nên đi đến tiếp cận con chó đó.

Hắn chậm rãi đi qua rồi lấy một cây lạp xưởng nhỏ trong túi ra, con Husky hít hít mũi, sau đó nó theo mùi hương mà đi về phía hắn.
Tô Hàm nắm dây dắt chó Husky đi đến trung tâm công viên, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn chắc chắn không thể mang con chó này về nhà được.
"Oreo!"
Một người đàn ông mặc bộ đồ tây đơn giản chạy chậm về phía hắn, ánh mắt anh ta dừng lại ở con Husky bên người hắn.
Tô Hàm nhìn người đàn ông đó, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng như có một tiếng sét đánh vào, trái tim đập thịch thịch thịch như trống bỏi.
Người đàn ông đẹp trai đó đi đến trước mặt Tô Hàm, anh ta cực kỳ lịch sự nói: "Cám ơn cậu, đây là con cún nhà tôi, may mà có cậu tìm được nó rồi."
Tô Hàm lộ ra tươi cười mà hắn đã luyện tập vô số lần: "Đừng khách sáo, tôi thấy nó ngoan lắm nên nghĩ chắc là nó đã có chủ."
Người đàn ông còn muốn nói gì nữa thì ngay lúc đó, người đang đứng ở trước mặt anh ta bỗng nhiên nhắm lại hai mắt, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.
Tác giả có chuyện nói: Kỹ thuật diễn của bông sen trắng tốt như thế đó!
HẾT CHƯƠNG 15, 16, 17, 18.
 
Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng
Chương 19: Chương 19



Lúc Tô Hàm tỉnh dậy thì ngửi được mùi thuốc sát trùng, hắn mở mắt quay đầu nhìn về phía vang lên tiếng sột soạt sột soạt.
người đàn ông đẹp trai đó đang đùa giỡn với con Husky, có vẻ anh ta thoáng nhìn thấy hắn tỉnh lại nên nghiêng đầu nhìn qua thì đối mặt với đôi mắt ướt át như con nai vàng ngơ ngác của hắn.
"Cậu tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không khỏe không?" Người đàn ông vừa vuốt con cún, vừa ấn chuông báo.
Tô Hàm lắc đầu, hắn xin lỗi nói: "Xin lỗi, làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện rồi, tôi cũng không biết tại sao lại xỉu nữa." Chạm vào tầm mắt của đối phương, hắn vội vàng nói tiếp: "Tôi thật sự không cố ý, thưa ngài."
Người đàn ông thong thả ngồi trên sô pha, tư thế nhàn nhã, như là đang ngồi trong một hội sở cao cấp nào đó chứ không phải đang trong bệnh viện.
"Không sao, cậu giúp tôi tìm được Oreo, tôi còn chưa cám ơn cậu mà."
Tô Hàm nhìn con Husky màu trắng đen xen kẽ, hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Nó gọi là Oreo sao, tên này rất thích hợp với nó.

À đúng rồi, tôi tên là Tô Hàm."
Người đàn ông trước mặt này có khí chất không hề tầm thường, Tô Hàm mang theo vài phần chờ mong nhìn anh ta.
"Tôi là Thang Văn Cảnh."
Bác sĩ hộ sĩ nối đuôi nhau đi vào, ai mà không biết còn tưởng rằng người bệnh trong căn phòng này bị bệnh nan y khó trị gì ấy.
Thấy bác sĩ đến, Thang Văn Cảnh đứng lên, anh ta nhìn vào đồng hồ rồi xin lỗi nói: "Cậu Tô, ngại quá.

Tôi còn có việc phải đi trước, nếu sau này có bất cứ vấn đề gì thì cậu có thể trực tiếp nói với bác sĩ, tôi sẽ chịu tất cả chi phí, cậu thấy có được không?"
Mặt Tô Hàm đỏ lên, hắn vội vàng xua tay: "Không không không, ngài Thang, tôi không cần anh trả viện phí, với lại tôi cũng không có chuyện gì cả, bây giờ có thể đi được rồi."
Vừa nãy hắn đã lặng lẽ đánh giá qua, phòng bệnh này vô cùng cao cấp, còn được đánh dấu là VVIP, nhìn là biết đắt tiền.

Nếu để hắn trả tiền thì nhất định là hắn không thể trả nổi, nhưng nếu để cho ngài Thang trả thì lại cho thấy hắn đang có mục đích gì đó với anh ta.
Hiện tại tuyệt đối không thể.
Tô Hàm lấy hết sức đẩy bác sĩ hộ sĩ ra, hắn khăng khăng đòi xuống giường xuất viện, vẻ mặt hoảng loạn, vừa bất lực vừa kiên cường làm cho Thang Văn Cảnh không còn cách nào, anh ta chỉ có thể kêu người làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Tô Hàm nhắm mắt theo đuôi Thang Văn Cảnh, đến khi đi tới bãi đậu xe, Thang Văn Cảnh nghiêng đầu hỏi: "Cậu Tô ở đâu? Tiện thể để tôi đưa cậu về nhà nhé?"
Hắn do dự nhìn Thang Văn Cảnh.
Thang Văn Cảnh cười: "Nếu cậu Tô lại từ chối tôi thì tôi khó có thể trả được cái ơn này lắm."
Tô Hàm chỉ có thể gật đầu rồi ngồi vào xe.
Trên xe, Tô Hàm nhỏ nhẹ tỉ tê: "Thật ra ngài Thang không cần như vậy, tôi giúp anh tìm được Oreo, anh đưa tôi đến bệnh viện, như vậy đã đủ rồi, chưa kể anh còn giúp tôi thanh toán hết viện phí nữa."
Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay rồi giương mắt nhìn Thang Văn Cảnh: "Nếu ngài Thang không chê, không bằng khi nào có thời gian thì để tôi mời anh đi ăn một bữa cơm bụi, dù không phải chỗ cao sang gì."
Xe Bentley hàng hiệu, toàn bộ ghế bên trong được bọc bằng da xin sò, vừa thoải mái vừa mềm mại, khỏi nghĩ cũng biết là kẻ có tiền.
"Cậu Tô nói gì thế, sao tôi có thể ghét bỏ được." Thang Văn Cảnh nói: "Nhìn là biết cậu Tô là người lễ phép lịch sự, lại là người có tâm địa lương thiện, Oreo cũng rất thích cậu nên mới có thể đi theo cậu, hay là chúng ta thêm Wechat với nhau đi?"
Tô Hàm sợ hãi nở nụ cười rồi gật gật đầu.
Lúc chạy đến đầu phố cách nhà hắn rất xa thì Tô Hàm đã đi xuống xe, hắn dõi theo bóng chiếc xe sang trọng chạy xa dần rồi mới xoay người chầm chậm đi về căn phòng thuê của mình.
Điện thoại của hắn đã thêm Wechat của Thang Văn Cảnh, avatar của anh ta là hình chụp con Husky đang làm vẻ mặt kỳ quái.
Có vẻ như ngài Thang thật sự rất thích con Husky đó.
Trên xe, Husky ngồi ở bên người của Thang Văn Cảnh, nó duỗi cái đầu chó cầu chủ nhân gãi ngứa.
Thang Văn Cảnh gập ngón tay bắn nhẹ vào đầu nó: "Con chó ngốc này, lúc nào cũng gây chuyện, người đó vừa nhìn là biết bông sen trắng rồi mà mày còn dám đến gần à? Ngu ngốc chết được."

Oreo ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ảnh mắt tủi thân, nó nâng móng vuốt lên vỗ vỗ mặt anh ta.
Thang Văn Cảnh căng da mặt: "Đừng có mà làm nũng."
Tài xế ở phía trước cười nói: "Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi thẳng đến chỗ ông cụ luôn hay sao ạ?"
Thang Văn Cảnh suy nghĩ trong giây lát: "Đi về thay quần áo trước đã, tôi không muốn mặc bộ đồ nay thêm một phút nào nữa."
"Vâng." Tài xế đột ngột bẻ tay lái đánh một vòng cung quay đầu xe trở về.
Cố Tinh Thần vừa lái xe đến biệt thự nhà họ Cố, Thang Mỹ Quân đã đứng ở trước cửa chờ cậu, bà mặc áo màu đỏ, bên dưới mặc chiếc váy đen bằng nhung tơ tằm, đeo thêm hai vật trang sức tinh xảo, nhìn rất xinh đẹp và sang trọng.
Thấy con trai chạy xe vào, bà hớn hở chờ xe dừng lại, tiếp đó mở cửa xe ra ngồi vào trong.
Cố Tinh Thần nhìn bà nói: "Hôm nay mẹ đẹp quá luôn."
Thang Mỹ Quân che miệng cười: "Ôi, hôm nay cái miệng của con trai vàng con trai bạc nhà tôi ngọt ghê ấy, con đã nói như thế thì chắc chắn hôm nay mẹ đè đầu được mợ của con rồi."
Bà nghĩ đến chuyện gì đó rồi nghiêng người nhắc nhở cậu: "Con trai à, hôm nay đi ăn sinh nhật của ông ngoại, con cũng nhớ nói vài câu hay hay với ông ngoại con như vậy nhé, nhớ nghe chưa?"
Thang Mỹ Quân chỉ thử nói vậy thôi, chứ thật ra ông cụ Thang rất thích Cố Tinh Thần, nhưng cứ mỗi khi về gặp thì thái độ của Cố Tinh Thần đều rất tệ, dần dà cũng khiến ông cụ nguội lạnh theo.
Nhưng Thang Mỹ Quân biết, ông cụ cực kỳ thích đứa cháu ngoại trai này.
Hôm nay là sinh nhật của ông cụ, nếu thái độ của Cố Tinh Thần tốt hơn chút thì ông cụ cũng sẽ vui vẻ hơn, bà đã từng này tuổi rồi, mong muốn lớn nhất chính là có thể thấy cha mẹ yên vui, con cái yên lành.
Đương nhiên Cố Tinh Thần biết bà suy nghĩ thế nào, trước đây có lẽ do não cậu bị tàn nên trong lòng trong mắt chỉ có tên tra nam, ngược lại không bao giờ có sắc mặt tốt đối với người thân trong gia đình, nhưng bây giờ cậu đã không còn là Cố Tinh Thần trước đó nữa.
"Mẹ cứ yên tâm đi, con biết mà." Cố Tinh Thần nói.
Nghe con trai nói vậy và cũng không hề có chút không kiên nhẫn nào, Thang Mỹ Quân bỗng nhiên thấy yên lòng hẳn.

Bà có thể cảm nhận được sự thay đổi của con trai mình, mặc dù không biết tại sao con trai bà thay đổi, nhưng không thể không nói đây là sự thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Đoạn thời gian phản nghịch trước kia của con trai đã khiến bà và ông xã phải rầu thúi ruột, lại không dám quá ép buột con nên chỉ có thể trở thành một đôi cha mẹ thỏa mãn con trai mình trong mọi chuyện, chỉ sợ Tinh Thần làm ra việc gì không thể tưởng tượng nổi mà thôi, dĩ nhiên bọn họ cũng biết Hàn Tuyển Ý.
Bây giờ bà đã biết Tinh Thần và Hàn Tuyển Ý đã chia tay, trong lòng cảm thấy rất may mắn.
Tâm trạng Thang Mỹ Quân nhẹ nhàng hơn, nên bắt đầu tám chuyện với con mình.
"Nghe nói anh họ của con đã về rồi, từ sau khi nó du học ở bên nước ngoài, cũng đã nhiều năm rồi mẹ chưa gặp.

Hồi con mới mấy tuổi cũng đã từng gặp qua nó đấy, sau đó con với nó cũng chẳng gặp được mấy lần.

Nói chứ cậu của con cũng nhẫn tâm thật, vậy mà có thể để cho một đứa nhỏ đi học một mình ở bên ngoài, nếu con mà đi xa như thế thì chắc chắn mẹ cũng sẽ đi theo con luôn."
Cố Tinh Thần cười rộ lên, nửa thật nửa giả nói: "Mẹ à, mẹ với cha không sợ chiều con riết đến mức con coi trời bằng vung, lỡ đâu có một ngày con làm cho nhà mình bị phá sản thì làm sao bây giờ? Hai người có hối hận không?"
Thang Mỹ Quân không ngờ cậu sẽ hỏi vấn đề này, nhưng mà bà lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:
"Trong lòng của mẹ và cha con thì con chính là báu vật mà ông trời đã ban cho cha mẹ, con còn quan trọng hơn so với bất kỳ thứ gì.

Nếu thật sự như con nói có một ngày như vậy, thì mẹ nghĩ mẹ và cha con cũng sẽ không hối hận, nhưng sẽ tự trách.

Bởi vì cha mẹ đã không dạy dỗ con cho tốt, nếu thật sự có ngày đó, cha mẹ sẽ tự trách vì sự tắc trách của mình mà khiến cho ngày tháng sau này của con trở nên vất vả."
Vành mắt Cố Tinh Thần lập tức đỏ hoe.
Cậu xoay mặt đi, cậu không muốn mẹ thấy đôi mắt đang nhòe nước của mình.

Trong nguyên tác, bọn họ thật sự giống như Thang Mỹ Quân vừa mới nói vậy, chưa từng trách cậu một lời, ngược lại vẫn luôn ở bên cạnh cậu, không rời không bỏ, dù cho cuối cùng kết cục của cậu rất thê thảm nhưng bọn họ vẫn cố gắng nghĩ cách cứu cậu.
Hình như ý thức được lời nói của mình hơi nghiêm trọng nên Thang Mỹ Quân cười trêu: "Thôi nào, con nói việc này làm gì chứ, yên tâm, cha con nhiều tiền lắm.

Nhưng nếu con đã nói đến việc này thì mẹ thấy mẹ vẫn nên quan tâm con nhiều hơn một chút, có trách nhiệm với con hơn một chút."
Bà dừng trong giây lát rồi toe toét nói: "Hay là con dọn về nhà ở đi, thật sự mẹ không thể xa con được đâu."
Vốn không khí còn đang có chút bi thương đã bị câu vừa mới nói của Thang Mỹ Quân làm cho nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cố Tinh Thần chớp chớp mắt: "Mẹ, hay là con cho mẹ nuôi mấy con thú cưng nhé."
Thang Mỹ Quân xụ mặt: "Mẹ không thích nuôi thú cưng."
Hai mẹ con nói nói cười cười suốt cả chặng đường đi đến nhà cũ nhà họ Thang, vào tới đình viện phong cách Trung Quốc cũ xưa sừng sững ở cách đó không xa thì Cố Tinh Thần mới dừng xe lại, cha Cố đã tới trước đợi hai người ở cửa, nhìn thấy hai người tới thì tủm tỉm ra đón.
"Hai người dám bỏ rơi tôi nhé, Tinh Thần, con không thương cha, chỉ đón mẹ con không đón cha."
Cố Tinh Thần nhìn cha mình như kẻ dở hơi, cậu bất đắc dĩ: "Cha ơi, có cái này mà cũng phải ganh tỵ sao? Có thể bình thường được không cha."
Thang Mỹ Quân giơ tay sửa lại mái tóc của mình, bà đắc ý nói với cha Cố: "Lão Cố, hôm nay con trai khen tôi đẹp đấy." Nói xong còn chớp chớp mắt.
Cảm nhận được sắp thêm một đợt sóng làm nũng, Cố Tinh Thần lập tức nói với cha Cố: "Cha à, hôm nay cha cũng cực kỳ cực kỳ đẹp trai luôn!"
Cố Duy Hoa cũng hất hất cằm nhìn Thang Mỹ Quân.
Ngay sau đó vô cùng không có quy tắc nắm lấy tay bà xã: "Mỹ Quân, hôm nay em đẹp lắm, thật đó."
Suýt chút nữa Cố Tinh Thần không nhịn cười được, khóe miệng nâng lên thành hình cung, cố gắng căng ra không dám lên tiếng.
Mỗi ngày đều tranh sủng, thật sự rất đáng yêu.
"Từ xa đã nghe thấy cả nhà cô cậu hòa thuận vui vẻ đùa giỡn với nhau rồi, ông cụ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui."
Cả nhà họ Cố nhìn ông lão đang đi tới, Thang Mỹ Quân cười ngọt ngào gọi: "Bác Sâm, cha con đâu?"
Bác Sâm quản gia nghiêng người theo tư thế mời, rồi nói: "Cô hai, dượng hai, cậu Tinh Thần, ông cụ đang chờ mọi người ở đại sảnh."
Cố Tinh Thần cười roi rói thăm hỏi bác Sâm: "Bác Sâm ơi, buổi sáng tốt lành."
Bác Sâm sửng sờ nhìn đôi mắt cong cong của Cố Tinh Thần, bác cảm thấy dường như hôm nay cậu Tinh Thần không giống ngày thường lắm, bác cũng cười rộ lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi như hoa.
"Cậu Tinh Thần, buổi sáng tốt lành."
Ba người cùng nhau băng qua vườn hoa đi tới đại sảnh, Thang Mỹ Quân nắm tay con trai mình, cha Cố đứng ở bên kia, Cố Tinh Thần đi ở giữa, thỉnh thoảng cậu nghiêng mặt nói chuyện với cha mẹ mình, trên mặt ba người đều ngọt ngào ý cười.
Thấy ba người đã đi vào, ông cụ Thang Chính Thiên rất cao hứng, mợ Tống Lan Chi thì vẻ mặt ngạc nhiên nhưng khi thấy nụ cười trên mặt bọn họ không phải giả vờ thì lại âm thầm ghen ghét.
"Em và dượng đã tới rồi à, hôm nay Tinh Thần cũng đến, đúng là hiếm thấy."
Thang Mỹ Quân không mặn không nhạt gọi một tiếng chị dâu, Cố Duy Hoa cũng chào hỏi, thậm chí Cố Tinh Thần còn tươi cười kêu mợ.
Tống Lan Chi vốn muốn châm chọc hai ba câu thì bị nghẹn lại trong họng, khó chịu muốn chết.
Ba người đi đến trước mặt ông cụ, Cố Duy Hoa đi lên tặng quà trước, ông cười nói: "Chúc cha sinh nhật vui vẻ, thọ tỉ Nam Sơn."
Ông cụ ừ một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt, ông cụ nhận quà rồi đáp: "Có lòng rồi."
Cố Duy Hoa đã sớm quen với sự lãnh đạm của ông cụ, ông không hề tỏ ra khó chịu mà lùi về đứng bên cạnh vợ mình.
Cố Tinh Thần cầm quà mà Thang Mỹ Quân đã chuẩn bị trước cho cậu đi tới trước mặt ông cụ, cậu chỉ mới nhận được thông tin hôm nay phải đi ăn sinh nhật của ông cụ vào đêm hôm trước nên không kịp chuẩn bị quà gì, chỉ có thể dùng đồ mà Thang Mỹ Quân đã chuẩn bị sẵn.

Cố Tinh Thần ôm quà đi lên, chủ động nhận sai: "Ông ngoại, xin lỗi ông, cháu quên mất sinh nhật của ông rồi.

Món quà này là do mẹ cháu chuẩn bị trước, cháu nhất định sẽ tặng lại quà cho ông, ông đừng giận nhé."
Thang Mỹ Quân trừng cậu, lúc nãy bà mới vừa nói đừng chọc ông ngoại tức giận rồi, đứa nhỏ này thật thà quá đi, không nói có sao đâu, chẳng lẽ ông ngoại không biết à? Với lại có biết cũng sẽ không lật tẩy mà, một hai cứ phải nói ra làm gì chứ.
Bà vừa định lên tiếng nói giúp Cố Tinh Thần vài lời thì bị chồng bà kéo tay lại, ông lắc đầu ra hiệu với bà.
Tống Lan Chi âm thầm chế giễu, chắc ông cụ sẽ tức giận lắm đây.

Mấy nay ông cụ thật sự rất khó tính, nhìn cái gì cũng phải răn đe vài câu, ngay cả chồng của bà ta cũng mới bị dạy dỗ kia kìa, giờ này còn đang giận dỗi hút thuốc ở bên ngoài, hiện có Cố Tinh Thần đỡ giúp cơn giận của ông cụ một chút cũng tốt.
Thang Chính Thiên thẳng lưng ngồi trên ghế bành, ông cụ đánh giá Cố Tinh Thần một lát rồi mới từ từ nói: "Biết sai thì vẫn chưa trễ, vậy ông chờ cháu tặng bù lại vậy."
Cố Tinh Thần cong khóe miệng: "Ông ngoại yên tâm, cháu nhất định sẽ bù lại cho ông mà."
Ông cụ nở nụ cười rồi cầm lấy gậy chống chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Được rồi, qua đây ngồi nói chuyện với ông nào."
"Dạ." Cố Tinh Thần ngoan ngoãn đáp, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông cụ.
Tống Lan Chi liếc xéo Cố Tinh Thần, tại sao ông cụ lại dễ dàng cho qua như thế? Lúc nãy còn mắng thằng con lớn tận mười phút, giờ với Cố Tinh Thần thì chỉ một câu là xong xuôi.
Thang Mỹ Quân nhìn chồng mình, Cố Duy Hoa mếu máo nhìn bà, quả nhiên con trai có lộc ăn, chứ từ trước tới giờ ông chưa bao giờ lấy được một nụ cười từ ông cụ hết, mỗi lần đều là vẻ mặt nhàn nhạt, từ lúc ông cưới Mỹ Quân đến nay chưa từng được sắc mặt tốt.
Thang Mỹ Quân nhìn dáng vẻ chồng bà thì biết ngay chồng bà đang tủi thân, lúc nãy người này còn an ủi bà đấy.

Bà nhéo nhéo lòng bàn tay chồng mình rồi cười với ông.
"Con trai được cưng chiều mà anh không vui hả?" Bà nhỏ giọng trêu ghẹo.
Cố Duy Hoa nhún vai: "Anh có dám không vui đâu, nhưng mà lại có thêm một người cướp cưng chiều con trai nữa rồi, anh sợ anh không cướp lại được."
"Phụt." Thang Mỹ Quân bị ông chọc cười ha ha.
Cố Tinh Thần bồi ông cụ, Cố Duy Hoa đi ra ngoài tìm anh vợ, Thang Mỹ Quân nhàm chán đi đến trước mặt Tống Lan Chi, bà cười vui vẻ nói chuyện với bà ta.
"Chị dâu, sao tôi nghe nói Văn Cảnh về nước rồi mà? Nó đâu rồi sao không thấy? Còn Văn Gia đâu?"
Tống Lan Chi ngoài cười trong không cười nhìn cô em chồng: "Hai đứa nó lớn hết rồi, nào có chuyện đi đâu cũng sẽ báo cho tôi một tiếng chứ, chắc một lát nữa mới đến."
Thang Mỹ Quân huơ huơ móng tay vừa mới làm xong của mình, thở dài: "Haiz, Tinh Thần nhà tôi có hiếu lắm, cứ nằng nặc đòi đi rước tôi dù tôi đã nói là tôi có thể tự đi rồi, vẫn là hai đứa con nhà chị tốt hơn, biết tự lập."
Nói thì nói như vậy, nhưng sự kiêu ngạo thân thiết bên trong sắp tràn cả ra ngoài.
Tống Lan Chi cắn chặt răng, rồi lại không thể nào phát giận được.
Từ khi bà ta bước vào nhà này thì đã ghét Thang Mỹ Quân, được cha mẹ chiều chuộng thì thôi đi, ngay cả chồng của bà ta là Thang Hiển Tông cũng thương yêu hết mực, ngược lại chả thèm quan tâm đ ến người vợ là bà ta một chút nào.

Có thứ gì tốt thì đều đưa cho Thang Mỹ Quân đầu tiên, cho nên bà ta cực kỳ chán ghét Thang Mỹ Quân.
Giờ thì sao? Bản thân bà ta sinh được một trai một gái, nhưng hai đứa nhỏ đều không thân thiết với bà ta, làm cho bà ta có muốn khoe cũng không thể khoe được.
Trước kia tính tình của Cố Tinh Thần không tốt, ông cụ cũng dần dần lạnh nhạt với nó, không ngờ lần này đi về vừa ngoan ngoãn lại vừa biết nói ngọt, nhìn vẻ mặt hiền từ yêu thương của ông cụ mà xem, đáng lẽ sự ưu ái này chỉ có con của bà ta mới được quyền có thôi mới đúng chứ?
Thang Mỹ Quân nhìn Tống Lan Chi thấy mặt bà ta xanh mét, bà bỗng chốc cảm thấy chả còn thú vị gì nữa.
Người chị dâu này không ưa bà từ trước đến giờ, hai người đấu với nhau hai mươi mấy năm trời.

Tuy rằng gặp mặt thì ít xa cách thì nhiều, nhưng mỗi lần gặp nhau là phải đấu võ mồm, bây giờ bà ta không nói gì nhưng bản thân bà lại thấy không thú vị nữa, nhìn dáng vẻ của bà ta cũng làm bà thấy chán ngấy.
Đã mấy chục năm rồi, sao phải thế chứ, đều là người đã có con, cứ một hai phải tranh cao thấp với nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Chị dâu của bà là người có tự ái cao, lại kiêu ngạo, lúc nào cũng muốn hơn thua hết.
"Chị dâu, hay là chị gọi cho Văn Cảnh và Văn Gia thử xem, mắc công cha lại không vui, ông ấy ghét nhất là người đến trễ, chị cũng đâu phải không biết."
Thang Mỹ Quân nói xong thì ngồi xuống một bên sô pha, bà lấy máy tính bảng ra bắt đầu công việc hàng ngày, vừa phải vote cho Cố Tinh Thần vừa bình luận tính điểm chuyển phát một hàng công việc dài dằng dặc.
Bà vội lắm luôn, bây giờ không rảnh đấu võ mồm với người khác đâu.
Tống Lan Chi cũng không nhận: "Lo cho Tinh Thần nhà cô đi, lát nữa chớ có chọc cho cha bực mình."

Thang Mỹ Quân trợn to mắt nhìn bà ta, người này đúng là làm ơn mắc oán không biết người khác tốt với mình, thôi coi như bà ta ngứa miệng, chẳng qua chỉ muốn đốp chát lại một câu với bà thì mới thấy thoải mái.
Tống Lan Chi cắn răng nhìn điện thoại bị cúp máy, bà ta lại gọi thêm một lần nữa, sau vài tiếng chuông thì kết nối, bên kia đầu dây vang lên giọng nói khó chịu của Thang Văn Gia.
"Hối hối hối hoài, sắp tới rồi đây, mẹ đừng có gọi cho con nữa, Thang Văn Cảnh có tới chưa? Chỉ biết hối con thôi."
"Tút tút tút...".

truyện ngôn tình
Tống Lan Chi còn chưa kịp nói được một câu nào, bà ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen mà vành mắt đỏ lên.
Là lỗi của bà ta à? Rốt cuộc bà ta đã sai ở đâu, sao ai cũng không muốn gần gũi với bà ta thế?
Cố Tinh Thần ngoan ngoãn nói chuyện phiếm với ông cụ, ông cụ hỏi một câu cậu đáp lại một câu, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Nghe nói Cố Tinh Thần chỉ là một minh tinh nhỏ, ông cụ trừng mắt, giọng lớn như chuông đồng: "Minh tinh nhỏ? Không đủ tiền phải không, cứ kêu cha của cháu cho cháu, nếu con trai nó mà nó cũng nuôi không nổi thì tới đây làm cái gì, không đủ thì ông ngoại cho cháu!"
Cố Tinh Thần lặng lẽ nhìn bóng dáng bị đội nồi xa xa của cha mình, cậu lập tức cản ông cụ lại: "Ông ngoại, con thích diễn kịch, cũng đủ tiền rồi, còn mở hẳn một công ty nữa đó, ông yên tâm nhé.

Nếu không đủ tiền thì con nhất định sẽ không ngại lấy đâu, được không ông?"
"Thật sao? Không đủ tiền thì cứ nói, trong nhà không có gì cả nhưng có một đống đồ cổ, cứ lấy đại mấy cái đem đi bán cũng được."
Quả nhiên con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh! Đều là nhà giàu vô nhân tính!
Cố Tinh Thần nhanh chóng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông mặc bộ đồ Tây thêu hoa văn tối màu đơn giản từ bên ngoài đi vào, anh ta cười như không cười, tựa như một con hồ ly, đi theo bên người là một con Husky màu trắng đen, nhìn rất ra hình ra dáng.
"Ông nội, sinh nhật vui vẻ."
Ông cụ Thang nâng mắt lên, nhạt nhẽo nói: "Thang Văn Cảnh, cháu có khái niệm về thời gian và biết lễ nghi hay không hả, cô của cháu và Tinh Thần đều đã đến mà bây giờ cháu mới đến à?"
Thang Văn Cảnh híp mắt, anh ta cười cười nhìn Cố Tinh Thần, sau khi đánh giá cậu một lượt thì đáp: "Đây em họ Tinh Thần đúng không, nhiều năm rồi không gặp, hình như thay đổi rất nhiều nhỉ."
Cố Tinh Thần nhìn anh ta, sau đó chậm rãi mở to hai mắt.
Cậu nhớ rồi!
Thang Văn Cảnh, nam phụ trong nguyên tác, không chỉ chung thủy hết lòng vì Tô Hàm và còn là đầu sỏ chính hạ bệ Cố Tinh Thần.

Bề ngoài lúc nào cũng là dáng vẻ hồ ly cười tủm tỉm, nhưng thật ra là người tàn nhẫn quyết đoán, vô cùng thành công trong việc kinh doanh, là người ủng hộ Tô Hàm.
Có thể nói, không có Thang Văn Cảnh thì Tô Hàm sẽ không có nguồn tài chính lớn mạnh để chống đỡ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Tinh Thần nhìn Thang Văn Cảnh cũng thay đổi dần.
"Anh họ Văn Cảnh phải không? Hình như tôi chưa từng thấy anh, rất vui được gặp anh."
Tốt nhất đừng để cậu phát hiện Thang Văn Cảnh làm gì sau lưng cậu, nếu không thì cậu thật sự sẽ tức giận thật đấy.
Thang Văn Cảnh có thể cảm nhận được cái nhìn của cậu em họ thay đổi trong nháy mắt, cũng không phải là ánh mắt thân thiện gì, mà có một cảm giác dò xét khó tả.
Anh ta chắc chắn từ trước đến giờ anh ta chưa gặp cậu em họ này bao giờ mới đúng, cũng có thể hồi nhỏ đã từng gặp qua, nhưng bây giờ anh ta chẳng có chút ấn tượng nào.
Chẳng lẽ hồi nhỏ anh ta đã từng bắt nạt cậu à?
Thang Văn Cảnh đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy sợi dây thừng trong tay bỗng nhiên bị căng ra, tiếp theo rời khỏi tay anh ta bay ra ngoài, bóng con chó màu trắng đen đan xen vùng ra chạy như bay.
"Tinh Thần!" Thang Mỹ Quân vừa ngẩng đầu lên thì thấy con cún đó nhắm về phía Tinh Thần, bà sợ tới mức lập tức đứng dậy, máy tính bảng bị rớt xuống đất vỡ nát.
Cố Tinh Thần cũng hoảng lên, cậu tức khắc đứng ra chắn ở trước người ông cụ, sợ con chó đó sẽ nhào lên người ông.
Lại không ngờ rằng ngay sau đó, con Husky bỗng nhào lên người cậu, hai chân trước đáp ở trên ngực cậu, đầu thì ngửa lên trên mặt cậu rồi dùng lưỡi li3m lấy li3m để.
Cả mặt bị nước miếng hôi rình của con chó để lại có cảm giác thế nào?
Cố Tinh Thần cảm thấy cả mặt mình sắp bị hư hết mọe rồi, cậu liều mạng dùng đôi tay chống lại đầu con chó.
"Nhanh kéo con chó ngu ngốc này ra cái coi!".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back