Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 200: Chương 74.3



Lôi Du đứng dậy, định sử dụng dị năng, nhưng đột nhiên cảm giác như có thứ gì đâm vào não. Cả người chỉ có thể ôm đầu đau đớn, nhíu chặt lông mày.

“Cái quái gì vậy?”

Lôi Du nghiến răng, thốt ra vài chữ. Cảm giác như hàng ngàn mũi kim bạc đâm vào não, dù đã qua nhiều huấn luyện, cơ thể rắn rỏi đến đâu, lúc này cũng không chịu nổi.

“G.i.ế.t hắn.”

Giọng nói trong đầu vang lên, rõ ràng đến mức anh hiểu được.

“Giết… hộc hộc…”

Thân hình cao hơn hai mét, cánh tay lực lưỡng, như thể nhất định phải xé nát người đàn ông trước mặt.

Vân Yến nhìn Lôi Du rõ ràng đang bị tấn công tinh thần, sắc mặt vẫn lạnh lùng.

Những dây leo xanh quấn lấy tay gã thây ma, nhưng chưa kịp hành động tiếp, vài tiếng súng liên tiếp vang lên.

Tức thì, dưới nách bên hông gã thây ma xuất hiện vài lỗ đạn, cả cơ thể đổ sập xuống đất.

Lôi Du ôm đầu, tay cầm súng, sau đó mơ hồ ném thêm hai quả cầu sấm.

Bình thường, nếu không đến lúc sống còn, anh sẽ không nã súng. Đạn dược của họ đã cạn kiệt, chưa tìm được nguồn tiếp tế, mà đường về khu an toàn còn xa…

“Anh Vân.”

Lôi Du thở hổn hển, đau đến mức ý thức mơ hồ, muốn bảo Vân Yến nhân cơ hội tiêu diệt gã thây ma.

Vân Yến không ngờ Lôi Du bị tấn công tinh thần mà vẫn tập trung bắn trúng thây ma.

“Hộc hộc!”

Sức mạnh từ đạn và dị năng hệ lôi tạo ra sát thương kinh hoàng. Một cánh tay thừa của gã thây ma trực tiếp tê liệt.

Con thây ma loạng choạng đứng dậy, vừa giơ tay thì bị lưỡi đao Đường cuốn theo luồng khí đâm xuyên nách trái. Một viên tinh hạch trong suốt bị mũi đao găm lấy, lôi ra ngoài.

“A a a, đồ phế vật! Phế vật!”

Một bóng dáng gầy gò, cáu kỉnh xen lẫn trong đám thây ma ngoài tường rào, tức giận vung vẩy tay áo dài tới đầu gối giữa đám đông thây ma chen chúc.

Khuôn mặt xanh lè méo mó vì hận thù.

Bạch Hàn, tên phế vật này! Nghĩ mà xem, hắn còn giúp nó tìm một con quái vật có thể dung hợp!

Chính gã đàn ông này khiến nó ra nông nỗi này, đáng chết, đáng chết!

Tại sao dị năng của nó lại không tác dụng lên gã này!

Chắc chắn là vì nó chưa ăn đủ người. Người, người đâu nữa, nó muốn ăn người!

Bạch Hàn vung tay quét qua đám thây ma cấp thấp xung quanh, tức thì vài cái đầu lăn lóc, khuôn mặt xanh lè lộ vẻ khinh bỉ tột độ.

Đám quái vật không kiểm soát được, trình độ cỏn con này mà cũng dám đứng chung với nó?

Đột nhiên, một luồng khí lạnh ập tới từ trên đầu. Bạch An theo bản năng chống đỡ.

Ngay khoảnh khắc vùng tinh hạch trong đầu cảm nhận được nguy hiểm, nó lập tức vung tay áo dài, lẩn vào đám thây ma và biến mất.

Vân Yến ánh mắt khẽ lóe lên, thu hồi dị năng, lưỡi đao trong tay lại hung hăng chém xuống đầu gã thây ma.

Đôi mắt đen lạnh lẽo ánh lên vẻ âm trầm.

Rốt cuộc, là ai?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 201: Chương 75.1



Cho đến khi Lôi Du và Vân Yến, những người đi đầu, dẫn gã thây ma to con cùng phần lớn thây ma lang thang trong công viên đi mất, Thẩm Tinh Ngộ mới lái xe bám theo sau hai chiếc xe phía trước.

Tô Ý và Triệu Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau.

Còn chú chó Border Collie, vì không lau chân và nghỉ ngơi lung tung mà không được tắm rửa, bị Tô Ý ghét bỏ, chỉ đành tủi thân co ro trong lòng Lâu Thượng ở ghế phụ.

Lâu Thượng khổ không chịu nổi: “…”

“Tiểu Mục, mày thật sự nên giảm cân đi, nghiêm túc đấy.”

Cái cân nặng này hoàn toàn không giống trọng lượng của một chú chó bình thường chút nào!

“Gâu gâu!”

Chú chó Border Collie nhảy dựng lên, dùng chân trước cào vào đùi Lâu Thượng, dường như hơi tức giận, gầm gừ vài tiếng với anh ta.

Như thể đang nói Lâu Thượng yếu ớt đến mức không ôm nổi nó mới là đồ vô dụng.

“Nói thật, mày ăn cái gì mà béo thế hả? Tự mày không ý thức được bản thân nặng bao nhiêu sao?”

Lâu Thượng bóp bóp cái chân dài cứng cáp đến mức hơi làm tay đau của Tiểu Mục, tuyệt đối không thừa nhận rằng mình sờ thấy cơ bắp trên người một con chó!

“Gâu gâu gâu!”

Không nghe, không nghe Lâu Thượng niệm kinh. Nó vẫn chỉ là một em bé sáu tháng tuổi thôi mà.

Thẩm Tinh Ngộ tập tập lái xe, nghe tiếng một người một chó bên tai, chỉ đành im lặng ngậm miệng.

Sao anh lại cảm thấy nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như giọng của một cậu bé tám chín tuổi vậy.

Ánh mắt bình tĩnh lướt qua Tiểu Mục đang đối mắt với Lâu Thượng, rồi lại nhàn nhạt nhìn về phía trước.

Chắc chắn là do tối qua bị Lâu Thượng làm phiền, không ngủ ngon, nên sinh ra ảo giác rồi…

Lúc này, Tô Ý đang ngồi ngay ngắn ở ghế sau, đôi chân khép lại gọn gàng, trên đùi còn đắp một tấm chăn mỏng màu trắng, má phồng lên phúng phính, đáng yêu vô cùng.

Triệu Nhiễm ngồi bên cạnh, trên đùi đặt một đĩa hoa quả đã cắt sẵn, tay cầm một chiếc nĩa nhỏ, thỉnh thoảng đút cho cô gái bên cạnh một miếng.

“Triệu Nhiễm Nhiễm, tôi ăn no rồi.”

Tô Ý cúi mắt nhìn miếng dưa hấu nhỏ lại được đưa tới miệng, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Bảo vệ quá tận tâm thì phải làm sao đây?

Ở chung với Triệu Nhiễm Nhiễm, vóc dáng của cô đúng là đang đứng trước nguy cơ!

“Ôi, A Ý no nhanh vậy sao?”

Triệu Nhiễm tiếc nuối nhìn đĩa hoa quả trong tay, trong lòng gào thét: Cô còn chưa đút đã nghiện mà!

“Này, em gái Tô Ý ăn no rồi thì chia cho anh đây một ít đi!”

Lâu Thượng quay đầu lại, cười hì hì. Sáng nay anh Yến không chuẩn bị bữa sáng cho anh, giờ ăn thêm chút hoa quả cũng tốt.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 202: Chương 75.2



Ngay trước mặt Lâu Thượng, Triệu Nhiễm cầm một miếng dưa hấu cắn một miếng, rồi thong thả đáp lại:

“Cút.”

Hoa quả cô tỉ mỉ cắt ra, không đời nào cho Lâu Thượng.

Lâu Thượng: “…”

Tô Ý ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài, nhíu mày ghét bỏ.

Có vài thứ không chỉ xấu xí, hôi thối, mà còn không mặc quần áo.

Nhìn cái đầu đỏ đỏ bám trên kính, Lâu Thượng tò mò quay lại nhìn Tô Ý đang ngồi sau lưng mình.

“Em gái Tô Ý, em nhìn gì thế?”

Triệu Nhiễm lặng lẽ nhìn hai cái đầu đỏ, chỉ biết cảm thán từ đáy lòng: Ôi, Tô Ý nhà cô thật sự đáng yêu quá đi!

Thật sự như quay về tuổi thơ với búp bê, muốn mặc váy công chúa cho A Ý, thêm một chiếc vương miện xinh đẹp nữa. Ôi, không thể nghĩ thêm nữa…

Chỉ là cái đầu tóc xù xì bên cạnh hơi chướng mắt.

Ngón tay trắng trẻo mềm mại của Tô Ý chạm vào cửa kính, chỉ ra ngoài, giọng điệu có chút bực bội.

“Ở kia có hai con thây ma nữ không mặc quần áo.”

Nghĩ một chút, cô lại nói thêm: “Trên người còn đầy chấm đỏ, xấu thật.”

Cô chưa từng thấy con thây ma nào thê thảm đến vậy, nhất là phần ngực và đùi…

Dù sao nhìn làn da còn hơi trắng của chúng, chắc là mới biến thành thây ma không lâu.

Thật là, đạo đức thây ma ngày càng suy đồi.

“!!!”

“!!!”

Giọng nói ngọt ngào vừa dứt, một đôi tay trắng nõn lập tức che lên đôi mắt hạnh của Tô Ý, che đi ánh nhìn đầy ghét bỏ.

Còn Lâu Thượng, vừa nhìn theo hướng Tô Ý chỉ, lập tức bị một bàn tay hơi thô ráp kéo đầu quay lại.

“Triệu Nhiễm Nhiễm, cậu làm gì thế?”

“Đệt, Tiểu Ngộ Tử, cậu làm tôi sợ chết khiếp!”

Một giọng nữ trong trẻo và một giọng nam khoa trương đồng thời vang lên, khiến Tiểu Mục – kẻ duy nhất không động đậy – giật mình run bắn.

Mãi đến khi xe chạy qua được hơn chục mét, Triệu Nhiễm mới từ từ thả tay đang che mắt Tô Ý ra.

“Khụ, A Ý, thây ma không mặc quần áo, ừm, xấu quá, mình không nhìn nhé.”

Tô Ý nhìn Triệu Nhiễm với vẻ mặt kỳ lạ, thong thả tựa vào lưng ghế.

Cô biết chứ, xấu lắm.

Nhưng che mắt cô làm gì, cô nhìn xong hết rồi mà.

Lâu Thượng bị Thẩm Tinh Ngộ cắt ngang thì không bình tĩnh được như vậy, trực tiếp túm lông trên đầu Tiểu Mục, giọng tức giận.

“Cậu lo lái xe đi, đừng tự dưng làm người ta giật mình!”

Cằm đột nhiên bị người ta bóp, không sợ mới lạ.

Nhưng mà…

“Em gái Tô Ý, thật sự có chấm đỏ hả? Là cái tôi đang nghĩ tới đúng không?”

Tô Ý cầm chiếc ô nhỏ đặt bên cạnh, thẳng tay đập vào mặt Lâu Thượng đang có vẻ phấn khích, đôi môi hồng phấn mím chặt.

“Anh tránh xa tôi ra.”

Đừng có dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn cô ấy!

“Ơ, tôi chỉ là hơi…”

“Hơi cái gì?”

Lâu Thượng chưa nói hết câu đã bị một luồng khí lạnh buốt từ sau gáy làm cho cứng họng.

Tiểu Ngộ Tử đúng là phá đám.

Nếu không phải Tô Ý ra tay nhanh, Triệu Nhiễm suýt nữa đã đập cả đĩa hoa quả vào mặt Lâu Thượng.

“Lâu Thượng, tốt nhất anh im miệng đi. Nếu anh Vân biết được… cậu nên cẩn thận cái đầu của mình thì hơn!”

Giọng điệu âm u của Triệu Nhiễm khiến Lâu Thượng lập tức câm nín. Thôi, không nói nữa, hức, anh Yến và Tiểu Ngộ Tử, cậu ta chẳng đánh lại được ai.

Bầu không khí kỳ lạ trong xe không hề ảnh hưởng đến Tô Ý, người đang cảm thấy hơi chán.

Mấy người này, kỳ kỳ quái quái.

Cô đâu phải chưa từng thấy cơ thể con gái, dù là thây ma nữ thì ngoài xấu xí ra, chẳng phải cũng giống nhau sao!

“Mọi người chuẩn bị dừng xe lại.”

Đột nhiên, từ bộ đàm vang lên một giọng nói trầm khàn nghiêm túc.

Thẩm Tinh Ngộ nhìn quanh một lượt, rồi lặng lẽ dừng xe bên lề đường.

Gần đây rất ít thây ma lang thang, thậm chí còn thấy dấu vết dường như đã được dọn dẹp. Nhưng nơi này trông không giống chỗ có thể dừng chân.

Họ cứ ngang nhiên dừng xe giữa đường thế này là để làm gì?

Tô Ý nhìn môi trường bẩn thỉu bên ngoài, hơi khó chịu quay đầu lại, “Dừng xe làm gì?”

Thẩm Tinh Ngộ chỉ biết bất đắc dĩ nhún vai. Bộ đàm chỉ truyền đến một câu, có lẽ là từ gã cao kều lái xe ở đội phía trước, nhưng không giải thích lý do.

Trong chiếc xe địa hình.

Nghiêm Nhất Thanh hơi bực bội nhìn Thạch Lâm đang dừng xe, “Cậu quan tâm họ làm gì? Chúng ta cần đến trạm xăng phía trước để hội họp với đội trưởng, đâu có thời gian lo cho hai người kia!”

Thạch Lâm siết chặt tay lái, môi mím chặt.

Cậu biết mình vốn không nên xen vào…

“Xin các anh cứu chúng tôi, xin các anh!”

Đột nhiên, một đôi nam nữ lao tới quỳ trước xe, cả người nhếch nhác, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vừa dập đầu vừa khóc lóc van xin.

Đôi nam nữ trông rất gầy yếu, nhưng lại như đang cố thoát khỏi điều gì đó. Người phụ nữ gầy gò thậm chí bám chặt lấy thanh chắn trước xe, không chịu buông tay.

Gân xanh nổi lên trên cổ tay Thạch Lâm, như đang cố kiềm chế điều gì.

Trước sự phản đối của Nghiêm Nhất Thanh và sự thờ ơ của những người khác, cuối cùng cậu khàn giọng lên tiếng:

“Cho họ lên xe, có vấn đề gì tính cho tôi, các cậu không cần lo. Được chứ?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 203: Chương 76.1



“Họ không được lên xe.”

Nghiêm Nhất Thanh tuy bề ngoài trông có vẻ cẩu thả, nhưng là một trong hai người sở hữu dị năng trong đội, nhất là khi Lôi Du không có mặt, lúc này anh ta cẩn thận hơn bất kỳ ai.

Hơn nữa, anh ta luôn cảm thấy người đàn ông kia cho mình một cảm giác rất kỳ lạ.

“Thạch Lâm, đội trưởng không ở đây, chúng ta không có quyền quyết định cho hai người không liên quan này lên xe.”

Đàm Tử Húc nhìn người đàn ông đang bám chặt thanh chắn trước xe và người phụ nữ van xin đập cửa xe, sắc mặt lạnh lùng.

Bạch Kiệt ngồi ở ghế sau, vẫn ôm thanh đoản kiếm dài, không nói gì, nhưng rõ ràng cũng không muốn đồng ý.

Trong tình cảnh này, họ bảo vệ giáo sư Trịnh đã phải cẩn thận từng ly từng tí, làm gì còn sức lực để mang theo hai người không rõ lai lịch.

Bầu không khí trong xe trở nên căng thẳng.



“Tưởng là gặp chuyện gì to tát, hóa ra đứng chắn giữa đường không đi. Mấy người kia chắc không thật sự cho hai người đó lên xe đâu nhỉ?”

Lâu Thượng nghiêng đầu nhìn cảnh đối đầu ngoài cửa sổ, “chậc chậc” hai tiếng, rồi lại chìm đắm trong “niềm vui” v**t v* chú chó.

Thẩm Tinh Ngộ không dừng lại, trực tiếp lái xe vượt qua. Họ không có thời gian dừng lại giữa đường chờ lũ thây ma xung quanh kéo đến.

“Thẩm Tinh Ngộ, A Yến nói trạm xăng còn cách bao xa?”

Tô Ý ngứa tay nghịch viên tinh hạch cấp ba trong túi nhỏ, đáng tiếc, với cấp độ hiện tại của cô, cô vẫn chưa thể hấp thụ nó một cách suôn sẻ.

Còn chuyện mấy người kia gặp phải, cô hoàn toàn không có hứng thú.

Nhưng nhìn các tòa nhà xung quanh, có vẻ họ đã vào khu ngoại ô. Nhìn qua, hầu hết là những ngôi nhà chỉ cao năm sáu tầng.

Vậy thì nhà máy thép gì đó chắc cũng không xa nữa, đúng không?

“Chắc khoảng mười phút nữa là tới.”

Vượt qua hai chiếc xe khác, Thẩm Tinh Ngộ vững vàng tránh các chướng ngại vật trên đường.

Không có Nghiêm Nhất Thanh mở đường, đúng là tốn chút sức, nhưng may mắn là chướng ngại vật trên đường cũng không nhiều.

Tô Ý khẽ gật đầu, lòng bàn tay vẫn để trong túi nhỏ xoa xoa hai lần, rồi lấy ra hai viên tinh thể năng lượng.

Hiện tại, Tô Ý chỉ định hấp thụ tối đa hai viên mỗi ngày, để giữ cho giấc ngủ làm đẹp không thể thiếu của mình.

“Ê, họ đuổi theo rồi kìa.”

Lâu Thượng nhìn qua gương chiếu hậu, đột nhiên kêu lên một tiếng, “Nhìn thế này thì chắc không cho ai lên xe thật!”

Đi sau họ là một chiếc xe sedan, còn chiếc xe “anh lớn” mạnh mẽ được độ lại thì tủi thân chạy cuối cùng, trông có vẻ hơi bị “lãng phí tài năng”.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 204: Chương 76.2



Người lái xe lão luyện trong đội, Thạch Lâm, lúc này cũng đang tủi thân ngồi ở ghế sau.

Có lẽ không chịu nổi bầu không khí đối đầu kỳ lạ, Bạch Kiệt – người vốn ít nói – trực tiếp vác Thạch Lâm từ ghế lái ném ra ghế sau, rồi tự mình đạp ga, vượt qua hai người đang chặn trước xe, phóng đi mất.

Thạch Lâm ngơ ngác: “…”

Hai người trên mặt đất hít đầy miệng khói xe: “…”

“Thạch Lâm, mắt cậu không mù chứ? Cậu chắc chắn người vừa nãy là chị Kiều Lạc hả?”

Đàm Tử Húc nhìn Thạch Lâm với vẻ mặt nghi ngờ.

Kiều Lạc là người yêu thời đại học của Thạch Lâm, nhưng sau đó đã chia tay. Là đồng đội, họ cũng từng nghe Thạch Lâm kể đôi chút.

Dù chưa gặp, nhưng người phụ nữ vừa nãy làm sao mà liên quan được đến hoa khôi khoa mà Thạch Lâm từng nhắc tới chứ?

Đó rõ ràng chỉ là một người phụ nữ bình thường ngoài ba mươi tuổi!

Chưa nói đến chuyện tuổi tác không khớp, chỉ riêng chiều cao mét rưỡi, làn da đen vàng, mắt nhỏ môi dày, thì liên quan gì đến hoa khôi?

Nghe Đàm Tử Húc miêu tả, cả người Thạch Lâm như hóa đá.

“Thật… thật sao? Sao tôi lại nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Lạc?”

Cậu cứ tưởng sau hai năm, cuối cùng mình đã gặp lại Lạc Lạc…

Nghiêm Nhất Thanh nhìn Thạch Lâm, vẻ mặt như thể hận sắt không thành thép, “Lái xe đến mức sinh ảo giác luôn hả? Lần sau mở to mắt ra, chúng ta phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.”

Dù hôm nay có thật sự là Kiều Lạc, họ cũng không thể dễ dàng tin tưởng.

“Xin lỗi.”

“Đợi đội trưởng về, tôi sẽ tự đi nhận phạt.”

Thạch Lâm cúi đầu, thần sắc ảm đạm, là cậu đã thiếu trách nhiệm.

Nghiêm Nhất Thanh quay lại ngồi vào chỗ, bầu không khí vẫn có phần nặng nề.

Là anh em, họ có thể đùa giỡn, trêu chọc nhau, nhưng khi làm nhiệm vụ, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho từng hành động của mình.

“Lạ thật, tại sao Thạch Lâm nhìn thấy lại khác với chúng ta?”

Đàm Tử Húc thực sự không hiểu nổi.

Nếu nói là nhìn nhầm, cũng không thể nhầm lẫn đến mức cách xa cả chục ngàn dặm thế chứ.

“Tôi cũng không rõ, nhưng hai người đó chắc chắn có gì đó kỳ lạ, chúng ta vẫn nên cẩn thận.”

Nghiêm Nhất Thanh tựa vào cửa sổ, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt qua khung cảnh hỗn loạn bên ngoài.

“Lâm Tử, cậu không phải nói anh trai của chị Kiều Lạc cũng nhập ngũ sao? Khi chúng ta đưa giáo sư Trịnh về căn cứ, cậu nhờ đội trưởng hỏi thăm giúp cậu xem!”

Như thể giọng điệu gay gắt vừa rồi đã trở thành dĩ vãng, Nghiêm Nhất Thanh lại bắt đầu lên giọng bất cần.

Dù sao đội trưởng của họ cũng quen biết không ít người trong quân đội.

Thạch Lâm ở ghế sau uể oải gật đầu.

Cậu sớm nên nhận ra, làm sao Kiều Lạc có thể xuất hiện ở đây được?

“Tới rồi.”

Bạch Kiệt dừng xe tại trạm xăng, giọng trầm thấp ngắn gọn, rồi ôm thanh đoản kiếm quý giá mở cửa bước xuống.

Họ cần chờ đội trưởng hội họp, đồng thời đổ đầy xăng cho xe.

Thẩm Tinh Ngộ, người đến trước, đã tự giác đứng ở khu vực đổ xăng, tay còn cầm vài thùng dầu dự trữ.

“Hộc hộc.”

“Gâu gâu!”

Mấy con thây ma mặc đồng phục lao công liều mạng chạy về phía “thức ăn tươi” sống, nhưng tốc độ và chân cẳng không theo kịp, khiến dáng vẻ trông có phần kỳ quái.

Tuy nhiên, chưa kịp tiến lại gần, chúng đã bị một chú chó Border Collie lao tới quật ngã, rồi “rắc” một tiếng, cắn vỡ sọ não vốn đã thê thảm của chúng.

Chân chó cào cào vài cái, phát hiện không có gì ăn được, liền bắt đầu săn con tiếp theo.

Ở đây không nhiều thây ma, tính cả hai con bị Thẩm Tinh Ngộ tiêu diệt lúc xuống xe, tổng cộng chỉ khoảng năm sáu con.

Mấy con còn lại gần như nhanh chóng bị chú chó cắn vỡ đầu.

Tô Ý đứng cạnh xe, nhìn chú chó vẫy đuôi cắn giết hăng say, ghét bỏ đến cực điểm.

Bộ dạng này còn bẩn hơn cả lăn lộn trong bùn!

“Tiểu Mục, qua đây.”

Cô gái ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói ngọt ngào kéo dài nghe rất êm tai.

Chú chó Border Collie vừa xử lý xong vài con thây ma, nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức lon ton chạy tới.

Nhưng chưa kịp chạm vào vạt váy của Tô Ý, nó đã bị một vòng nước bao bọc, chỉ có thể kêu ư ử, luống cuống xoay vài vòng trong nước.

“Không tắm sạch thì đừng nói là chó trong đội của tôi.”

“Ẳng.”

Chủ nhân cứu chó với! Ẳng, nó không biết tự tắm đâu…

Thẩm Tinh Ngộ đang cầm thùng dầu, tay đột nhiên khựng lại, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm chú chó trong vòng nước.

Lại nghe thấy rồi.

Là giọng của Tiểu Mục?

Nhưng sau một tiếng đó là sự im lặng kéo dài, Thẩm Tinh Ngộ đột nhiên rất bối rối, rốt cuộc là thật hay ảo giác?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 205: Chương 77.1



“Em gái Tô Ý, phòng trực có hai con thây ma, tiểu gia xử hết rồi. Cô muốn vào nghỉ chút không?”

Lâu Thượng từ phòng trực bước ra, vung con dao dính máu đen, đi về phía Tô Ý.

Không biết bao giờ anh Yến mới đến, nhưng họ cũng không thể đứng ngoài mãi.

“Nhưng hình như nơi này bị cướp sạch rồi, bên trong hơi bừa bộn.”

Đồ ăn thức uống chẳng còn gì.

“Ừm, chờ chút đã.”

Tô Ý nhìn Triệu Nhiễm mặc đồ thoải mái đứng cạnh, trầm ngâm.

“Triệu Nhiễm Nhiễm, cậu muốn vận động tí không?”

Triệu Nhiễm đang cúi lấy ô thỏ hồng từ xe: “?”

Tô Ý nhận ô từ tay cô, nghĩ vài giây rồi quăng lại xe, lấy ô trắng từ balo nhỏ.

[Huhu, ký chủ, cô ghét nó.]

Hệ thống tủi thân. Thỏ hồng không đẹp sao?

Nếu không, đổi thành thỏ trắng cũng được mà!

Tô Ý tự mở ô, chẳng thèm nghe hệ thống khóc lóc.

Cô không nghĩ đổi màu là sẽ hợp thẩm mỹ.

“Triệu Nhiễm Nhiễm, vườn bên kia có cây ăn quả.”

Ngón tay chỉ dãy nhà dân cạnh trạm xăng, nhìn qua thấy sân sau đa số trồng cây ăn quả.

Khác với người thích trồng hoa cỏ, dân nơi này chắc chuộng thứ thực dụng.

Tô Ý vừa nói, Triệu Nhiễm lập tức hiểu.

Tốt, không gian của cô cần giống cây mới.

“Được, đi thôi!”

Triệu Nhiễm phấn khích nắm chặt gậy sắt, háo hức.

Cửa của dãy nhà không sạch sẽ, còn vài vết bừa bãi khô cạn.

Dù không thấy thây ma, ai biết có bị nhốt trong nhà hay góc nào không.

“Tiểu gia đi với các cô!”

Sao để hai mỹ nữ đối mặt nguy hiểm chưa biết? Hắn tốt xấu gì cũng có chút bản lĩnh.

Tô Ý cầm ô, hài lòng gật đầu với sự tự giác của Lâu Thượng.

Thẩm Tinh Ngộ đứng thẳng, chậm rãi nói: “Vậy tôi…”

“Cậu trông xe đi!”

Lâu Thượng cầm dao, theo Tô Ý không ngoảnh lại.

Thẩm Tinh Ngộ: …

“Cô Tô.”

Nghiêm Nhất Thanh vừa xuống xe, thấy Tô Ý mấy người đi sang bên, vội gọi: “Mấy người đi đâu vậy?”

Họ chờ người hội họp, tốt nhất không nên tách ra.

“Không sao, lát họ sẽ về.”

Thẩm Tinh Ngộ mặt vô cảm kéo chú chó bị kẹt trong nước ra, vỗ đầu, nó chạy theo mấy người phía trước.

Hắn liếc mấy người xuống xe sau, bình tĩnh cầm can dầu.

Bộ dạng điềm nhiên như chẳng phải bị bỏ lại, mà là phụ huynh dung túng đám trẻ.

Nghiêm Nhất Thanh & Đàm Tử Húc: …Anh chắc chứ?

---

“A Ý, cây này có quả, tôi biết, là cây bích đào. Nhưng đám xanh mướt kia, cây nào là cây ăn quả?”

Trong thành phố chỉ thấy trái cây, ai biết cây ra quả trông thế nào?

Ba người đứng trong vườn, nhìn đám cây khác nhau, im lặng.

Ngoài một cây bích đào có quả, còn lại năm sáu cây đều xanh um.

Tô Ý ngẩng đầu nhìn một vòng, giọng uể oải: “Kệ đi, thu hết vào.”

Triệu Nhiễm gật đầu mạnh, ngón tay thon vừa chạm cây bích đào đang mùa quả, chớp mắt chỉ còn cái hố lớn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 206: Chương 77.2



Mấy cây còn lại tuổi không lớn, Triệu Nhiễm cũng thu hết vào không gian.

Không biết có phải ảo giác, cô cảm thấy không gian hơi phấn khích.

“Gâu gâu.”

Chú border collie lao tới, hạ con thây ma kẹt đầu trong hàng rào.

Chắc không tìm được tinh hạch, nó cụp đuôi quay lại.

“Mấy cái vườn này ít thây ma thật!”

Lâu Thượng tựa tường, chán nản nhổ cọng cỏ đuôi chó, nhìn Triệu Nhiễm đào từng cái hố, cảm thán.

Ngoài con thây ma kẹt đầu vừa rồi, gần như không có gì.

Đến vườn thứ hai.

Triệu Nhiễm vừa thu cây không rõ chủng loại vào không gian, nhìn con thây ma dưới hố phủ vải trắng, kinh ngạc kêu:

“A Ý, đây có xác thây ma.”

Còn là xác được an táng cẩn thận.

Tô Ý không động đậy, chẳng đáp tiếng gọi của Triệu Nhiễm.

Vì lúc này, cô đang đối diện một đôi mắt trên lầu hai.

Giọng nói già nua chậm rãi từ ban công lầu hai vang xuống: “Các cô cậu trẻ, sao đào mồ bà lão nhà tôi lên rồi?”

“!”

Triệu Nhiễm đứng bên cạnh hố đất suýt nữa sợ đến mức ngã nhào vào trong.

Cô ấy, đào mộ vợ người ta?! Đây không phải thây ma sao?

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ lấp lại ngay!”

Triệu Nhiễm luống cuống lấy cây vừa cất vào không gian ra, nhưng không hiểu sao cây đó như mọc rễ, hoàn toàn không lấy ra được.

“Không sao, cứ để vậy cũng tốt.”

Để lại cái hố, ông ấy cũng sắp được nằm vào đó rồi.

“Ông lão?”

Tô Ý tò mò nhìn ông già đứng trên tầng hai. Không khí thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt, nói thật, mùi máu và mùi thối rữa của thây ma chẳng dễ chịu chút nào.

Cô gái tóc đỏ đứng cạnh hàng rào trông rất tinh xảo, còn cô gái bên cạnh cũng xinh xắn đáng yêu.

Dư Cường Quân có chút xúc động, nếu hai đứa cháu gái của ông không biến thành thây ma, có lẽ cũng sẽ hoạt bát, xinh đẹp như hai cô bé này.

“Cứ để cái hố đó lại đi! Tôi sắp được nằm cùng bà ấy rồi.”

Lâu Thượng thực sự cũng giật mình, nhưng lời ông lão là có ý gì?

“Ông lão…”

“Chàng trai, cậu đang đứng trên mộ của con trai tôi đấy.”

Lâu Thượng vô thức bước vài bước, lập tức cứng đờ người.

Mộ… của con trai ông lão?!

Cả cái sân này không phải toàn là mộ của người nhà ông lão chứ? Người nhà biến thành thây ma?

Lâu Thượng cẩn thận lách qua chỗ đất dưới chân, vừa xoay người, giọng nói già nua lại vang lên.

“Chàng trai, giờ cậu đang đứng trên mộ của con dâu tôi.”

Lâu Thượng: “!!!”

Lúc này, Lâu Thượng chỉ ước mình mọc cánh bay đi được, sao chỗ nào cũng là mộ thế này!

“Xin lỗi ông lão, hay là… ông nói luôn một lần đi, để tôi còn biết mà tránh?”

Dư Cường Quân không có ý làm khó mấy đứa trẻ, cũng chẳng thấy có gì không thể nói.

“Cây quế kia là chỗ hai đứa cháu gái của tôi, bên cạnh luống rau là cháu trai út, chỗ cậu đang đứng là con dâu tôi, còn chỗ cây táo tàu vừa nãy là con trai tôi.”

“!!!”

Thật sự, cả sân đầy mộ.

Ông lão trên ban công lại tỏ ra rất bình thản.

Dù chỉ trong một đêm, tất cả người thân đều biến thành quái vật, dù chính tay ông đã g.i.ế.t c.h.ế.t cả gia đình mình.

“Đừng sợ, chúng đều bị tôi g.i.ế.t hết rồi.”

“Mấy nhà phía trước không còn ai, các cô cậu cứ việc đi nhổ cây.”

Nhìn dáng vẻ, mấy đứa trẻ này dường như cũng có những khả năng kỳ lạ giống vài người kia. Nhưng mà, có năng lực là tốt, có năng lực mới sống sót được.

Chỉ mong chúng đừng trở thành loại người độc ác, vô lương tâm như đám kia.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 207: Chương 78.1



Tô Ý vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với những người hay việc không liên quan.

Nhưng ông lão gặp hôm nay, cô không ghét, thậm chí còn có chút tò mò.

Cô cứ cảm thấy ánh mắt ông lão nhìn họ giống như, ừm, ánh mắt của chú hai sống cô đơn cả đời nhìn con thú cưng duy nhất mà ông nuôi – chú rùa ngốc nghếch.

Giống như một vẻ vừa mong chờ vừa an ủi rằng các cô cậu vẫn còn sống.

Hơi kỳ lạ… nhưng hình như cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

[Ký chủ, có gì mà tò mò chứ?]

[Tôi tò mò…]

Tô Ý khẽ đẩy chiếc ô ra sau, đôi mắt hạnh đầy dò xét lướt qua bộ đồng phục trên người ông lão, rồi giọng nói bình tĩnh xen chút ngoan ngoãn.

“Ông lão, ông biết nhà máy thép Phú An ở đâu không?”

Dù ông lão trên ban công chỉ lộ ra nửa thân trên, Tô Ý vẫn nhìn thấy phù hiệu trên ngực ông.

Hệ thống rác rưởi, sao không hiển thị được bản đồ quanh đây hả?

[?]

Hệ thống tủi thân, nhưng hệ thống không nói.

Nó chẳng phải chỉ cần phát hiện vị trí khu vực check-in thôi sao? Sao phải biết nhiều chức năng thế chứ?

Hừ, ghi vào sổ tay trước đã.

Dư Cường Quân không ngờ cô bé này lại biết đến chuyện Phú An, suy nghĩ một lát rồi chỉ về hướng đối diện sân sau, mở miệng.

“Cứ đi thẳng ba bốn cây số sẽ thấy một con sông dài, men theo sông xuôi về hạ lưu, khoảng hai cây số nữa là tới nơi.”

“Nhưng cô bé, bây giờ đừng đến đó.”

Nơi đó, giờ gần như thành sào huyệt ổ của bọn cướp rồi.

Tô Ý đã biết đường cụ thể, chậm rãi gật đầu.

Đi thì vẫn phải đi, vì vũ khí vẫn chưa lấy được mà! Nhưng…

“Ông lão, sao lại không nên đi?” Là có thây ma, hay có người canh gác?

Giọng nói hơi yếu ớt thở dài một tiếng, “Lúc các cô cậu đến đây không có ai chặn đường sao?”

Lâu Thượng và Triệu Nhiễm nghe mà cứ mơ mơ hồ hồ, em gái Tô Ý/A Ý chưa từng nhắc gì đến nhà máy thép cả.

Nhưng câu này thì Lâu Thượng biết trả lời, “Có chứ, một nam một nữ.”

Dù họ chặn không phải xe của bọn cậu.

“Bọn họ là một nhóm với đám ở Phú An, không ít lần lừa đồ của những người qua đường quanh đây. Tôi không biết cụ thể ra sao, nhưng đúng là lừa một lần trúng một lần, chính xác không trật phát nào.”

Nghĩ một chút, Dư Cường Quân bổ sung thêm, “Đặc biệt hai cô bé các cháu phải cẩn thận, tốt nhất là rời đi ngay đi!”

Ông đã không chỉ một lần chứng kiến cảnh bọn chúng ngang nhiên cướp người giữa đường.

Haizz, trước đây đều là người lớn lên cùng một con phố, nhưng bản chất đã ác thì có uốn nắn thế nào cũng vô ích.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 208: Chương 78.2



Giờ đây lại càng ngang tàng không kiêng dè.

“Đi thôi, xong việc thì các cháu mau rời đi.”

Bất đắc dĩ vung tay, Dư Cường Quân nhìn đôi chân bị đám khốn kiếp kia đánh đến máu thịt lẫn lộn, ánh mắt dần trở nên vô hồn.

“A Ý.”

Triệu Nhiễm khẽ chạm vào vạt váy của Tô Ý, “Chúng ta có tiếp tục không?”

Sau chuyện vừa rồi, cô ấy hoàn toàn không biết phải làm thế nào nữa.

“Đi chứ, phía trước chẳng phải còn ba nhà sao?”

Tô Ý ngẩng lên nhìn ban công giờ đã không còn bóng người, bước đôi giày da nhỏ nhắn khéo léo tránh mấy chỗ vừa được nhắc đến, đi thẳng về phía sân trước.

May mắn là mấy sân sau này chỉ được ngăn bằng hàng rào tre đơn giản, cũng không có dấu vết bừa bộn gì.

Đã đến rồi, có cây ăn quả sao lại không lấy chứ?

Hoa quả rất ngon, mà cô còn chẳng cần tốn sức nữa chứ.



Bị bỏ lại bên lề đường, hít đầy một miệng khói xe, Vương Bao Tử và Vương Hồng đang bực bội đổ lỗi cho nhau.

“Phì, chắc chắn tại mày khóc chưa đủ thảm, diễn chưa đủ giống, nên người ta chẳng thèm xuống xe!”

Vương Bao Tử cáu kỉnh kéo cái thắt lưng rộng tuột xuống, hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên dấu bánh xe trên đường.

Bên kia, Vương Hồng mặt vàng như sáp cũng không chịu thua, mở miệng là giọng the thé chói tai.

“Rốt cuộc là tại ai hả? Mày chẳng phải khoe dị năng của mày ghê gớm lắm sao? Kết quả thì sao? Làm tao diễn trò vô ích!”

Vương Bao Tử có phần không cam tâm. Vừa nãy đúng là một con cá béo, nguyên ba chiếc xe cơ mà!

Chỉ cần lừa được đồ trên một xe thôi, cũng đủ ăn một thời gian, không cần chờ đám kia chia cho chút đồ cỏn con nhét kẽ răng nữa.

Hơn nữa, nếu trong xe có cô gái nào xinh đẹp, chắc chắn lão đại sẽ thưởng thêm nhiều hơn!

“Này, Bao Tử, mày có nghe thấy tiếng gì không?”

Vương Hồng đột nhiên vỗ vai gã đàn ông gầy gò, ánh mắt nhìn về phía khu thành phố.

“Đừng làm phiền tao, có tiếng gì chứ?”

Gã cần thời gian để tiếc nuối con cá béo vừa vụt mất.

“Có người tới! Có người tới! Nhanh lên!”

Tiếng động cơ từ xa đến gần dần rõ ràng, hai kẻ vừa nãy còn cãi lộn lập tức phấn chấn.

“Nhanh lên! Nước mắt đâu? Mẹ kiếp, không kịp thì bôi ít nước bọt đi!”

“Xin… xin…”

“Vèo.”

Đôi nam nữ đang luống cuống chuẩn bị diễn lại màn “tôi thảm lắm, cứu tôi với” thì bất ngờ lại hít thêm một miệng khói xe.

Chiếc xe sạch sẽ phóng vút đi, thậm chí nếu không phải người phụ nữ phản ứng nhanh, e là cánh tay đã bị cán gãy rồi.

Vương Hồng ngẩn ngơ, “Hắn thấy mặt tao chưa?”

Sao tên này không theo kịch bản mà diễn? Đáng lẽ phải nhận ra cô ta là người quan trọng nhất của hắn chứ?

“A, chạy đi!”

Tiếng hét của gã đàn ông lập tức kéo Vương Hồng về thực tại.

Một gương mặt xanh tím cách chưa tới một mét đột nhiên hiện lên trong đồng tử phóng đại của cô ta. Con thây ma, trên mặt còn dính miếng thịt thối, không biết từ đâu bị ném tới, há miệng cắn ngay vào thứ “thức ăn” gần nhất.

“A! Cứu tôi, cứu… ư…”

Người phụ nữ ôm cổ, đôi mắt trắng dã nhìn gã đàn ông hoảng loạn chạy trốn, máu tươi không kìm được tuôn trào khắp mặt đất.

Con thây ma ngồi xổm bên đường, “hừ hừ” gặm nhấm miếng thịt vụn trong tay, móng vuốt đen xanh lần đầu tiên sau lâu lắm lại nhuộm màu máu tươi rực rỡ.

Vân Yến nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người phụ nữ bị cắn xé ở phía sau, lặng lẽ xoa xoa đầu ngón tay.

Đừng hòng dùng khuôn mặt của A Ý, dù chỉ một giây.

Lôi Du ngồi ở ghế sau, còn hơi choáng váng, bất giác rùng mình một cái. Làn khí lạnh thoáng qua vừa nãy là do anh mơ sao?

Lôi Du cố gắng ngồi dậy, nhìn Vân Yến đang lái xe, giọng đầy áy náy.

“Xin lỗi anh, Vân Yến, là tôi liên lụy anh rồi.”

Từ khi không hiểu sao bị đau đầu, anh chỉ đành nằm dài ở ghế sau, để Vân Yến chở mình từ khu phố cổ, cẩn thận tránh né đủ loại thây ma.

Haizz, anh quá yếu, làm liên lụy người anh em này rồi.

Nếu không, anh chắc chắn sẽ dũng mãnh dẫn Vân Yến lao vào đám thây ma. Kỹ thuật lái xe của anh thế mà từng được chứng nhận chính thức đấy!

Vân Yến liếc mắt qua ghế sau, không đáp.

Hừ, nếu không phải cần tìm xe mới, anh có phí nhiều thời gian thế này không?

Làm chậm trễ anh về gặp A Ý.

Sau này tuyệt đối không ngồi xe Lôi Du lái nữa.

Mãi đến khi đến khu nghỉ của trạm xăng, sắc mặt Vân Yến mới dịu đi đôi chút.

“Anh Vân về rồi, đội trưởng chúng tôi đâu?”

Nghiêm Nhất Thanh là người đầu tiên thấy Vân Yến, vội vàng tiến lên. Anh Vân trông không sao, vậy đội trưởng chắc cũng ổn chứ?

Vân Yến đóng cửa xe, liếc nhìn ghế sau, giọng nhàn nhạt.

“Say xe rồi.”

Lôi Du vừa ôm đầu bước xuống xe: …

Nghiêm Nhất Thanh không tin nổi: ???

Đội trưởng với kỹ thuật lái xe đứng đầu đội mà lại say xe?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 209: Chương 79.1



“A Ý đâu?”

Không thấy bóng dáng quen thuộc, Vân Yến mặt hơi trầm xuống, hỏi Thẩm Tinh Ngộ đang tựa vào tường khu nghỉ ngơi.

Thẩm Tinh Ngộ – kẻ “góa bụa” để lại canh gác – lặng lẽ chỉ sang hướng bên kia, “Bọn họ ở sân sau đằng đó.”

Thấy Vân Yến xoay người đi thẳng về phía sân sau, Thẩm Tinh Ngộ vội bước theo hai bước, “Vậy tôi cũng…”

Đi cùng nhé.

“Cậu ở lại đây trước.”

Dù xung quanh tạm thời không có thây ma hay nguy hiểm, nhưng xe cộ và vật tư vẫn cần người trông.

Lời nói lạnh lùng cắt ngang bước chân Thẩm Tinh Ngộ định bước ra, anh ta dừng lại vài giây rồi như không có chuyện gì quay về vị trí cũ.

Cũng tốt, vẫn chưa xem xong “kiến chuyển nhà” mà…

Vòng qua vài hàng rào tre, Vân Yến không chút dừng lại, bước qua từng sân nhà, dù mùi máu tanh từ tòa nhà bên cạnh cũng không hề ảnh hưởng đến cậu.

Mùi này cậu rất quen.

Nhưng chỉ cần không phải A Ý bị thương, thì chẳng liên quan gì đến cậu.

Trong sân nhà cuối cùng.

Cây ăn quả, cây rau giống đều chẳng còn, chỉ để lại vài cái hố đất mới đào… và một chú chó lăn lộn trong bùn lầy.

Triệu Nhiễm trốn ở góc tường, đôi giày trắng dính hai dấu chân chó đen sì, đôi môi anh đào đỏ mọng tức đến mức mím chặt.

Thẩm Tinh Ngộ nuôi đâu phải chó Husky!

Lâu Thượng đứng gần hố bùn nhất, bị chú chó hăng hái “tấn công trực diện” nhiều lần, áo quần dính đầy vết bùn.

“Em gái Tô Ý, tối nay hay là ăn thịt chó đi!”

Lâu Thượng đưa tay lau vết bùn trên mặt, nắm đấm cứng lại.

Người duy nhất không bị ảnh hưởng là Tô Ý, đang đứng trên một cột đá cao nửa mét, xung quanh là lớp màng nước chắn hết mọi vết bùn bị hất tới.

Những bong bóng trong suốt trượt xuống với vài vết bùn đen, cũng bị nhuộm chút dấu tích.

[Ký chủ đừng giận nhé, chúng ta không cần bực tức đâu.]

Hệ thống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không cảm xúc của Tô Ý, lo lắng an ủi ký chủ nhà mình.

Nếu không phải ký chủ phản ứng nhanh, e là cũng rơi vào tình cảnh như hai người kia.

Haizz, con chó này thấy hố bùn là như thấy xương, tung tăng vui vẻ không ra thể thống gì.

Vừa an ủi, quả cầu sáng nhỏ lại quay sang đưa một viên gạch.

[Ký chủ, thả lỏng nào, mình chẳng bẩn chút nào đâu.]

Vốn chỉ là một hố bùn bên luống rau, nhưng sau màn “ thao tác” của chú chó Border Collie, cả sân cơ bản đều dính dấu bùn, chỗ thì lốm đốm, chỗ thì loang lổ.

Tô Ý nhìn sân nhà giờ không còn chỗ đặt chân, ghét bỏ đã không đủ diễn tả trạng thái của cô lúc này.

Trời lạnh rồi, nên ăn lẩu thôi.
 
Back
Top Bottom