Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 170: Chương 60.2



Mấy thứ ngoài cổng có A Yến xử lý thì cô lại được nhàn rỗi.

Chỉ là, A Yến lại chưa g.i.ế.t hết hươu cho cô!

Trong biệt thự phía sau, một con hươu sao trắng tuyết run rẩy nép trên giường mềm, cái đầu nhỏ nhắn chui tọt vào chăn.

Qua cửa sổ lớn, Tô Ý rõ ràng thấy bóng lưng run lẩy bẩy.

Con này, trông cũng xinh.

Hệ thống: [...]

Khen hay lắm, nếu bỏ viên gạch trên tay xuống, có lẽ nghe sẽ chân thành hơn.

[Chậc, đẹp thì ăn mới vui.]

Tô Ý nhìn tấm biển “Lệ Lệ” đính vàng treo cửa, mắt lóe sáng. Tối nay nướng “Lệ Lệ”!

---

Tại cổng chính.

Lâm Minh vừa bước vài bước, suýt nôn vì mảnh thịt vụn lòi ra dưới đất. Dù bị tấm gỗ đè gần hết, vẫn khiến người ta buồn nôn.

Bất chợt, một mảnh ngọc trắng lọt vào mắt.

Như thấy điều không thể tin, Lâm Minh cứng đờ tại chỗ.

“Giáo… giáo sư, hình như… là Tiểu Hàm.”

Thích Thắng Hải nhíu chặt nếp nhăn trên trán, mất kiên nhẫn với lời Lâm Minh.

“Đã bảo biết bao nhiêu lần, đừng làm quá. Tiểu Hàm sao có thể đến chỗ này? Hơn nữa, dị năng tàng hình của nó là để trưng à!”

“Mau tìm người đi.”

Lâm Minh nhìn chiếc vòng ngọc vỡ nát, cả người run rẩy.

Không sai được, đây là vòng của Tiểu Hàm!

Lảo đảo chạy đến tấm gỗ lớn, Lâm Minh cố sức lật lên. Chắc chỉ là trùng hợp, dưới đó không thể là Tiểu Hàm!

“Lâm Minh!”

“Đừng quên chúng ta đến làm gì!”

Thấy Lâm Minh dám đặt thí phẩm của ông xuống để chạy đi lật ván gỗ, Thích Thắng Hải nổi giận, quát lớn.

Có phải Tiểu Hàm hay không, quan trọng bằng thí phẩm dị năng giả của ông sao?

Nhưng tiếng quát của Thích Thắng Hải chẳng thể khiến Lâm Minh dừng lại. Anh chỉ muốn xác nhận dưới đó không phải Tiểu Hàm.

Cơ thể run rẩy, khi thấy cảnh máu thịt bầy nhầy bị đè bẹp, anh đột nhiên khuỵu xuống.

Ngoài cái đầu trắng bệch méo mó còn nhận ra là Mạnh Khinh Hàm, cả cơ thể chẳng còn hình người, chỉ là đống thịt xương vụn…

Lâm Minh mặt trắng bệch, run rẩy chạm vào cái đầu còn nguyên.

Nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay chạm, cái đầu bất ngờ vỡ đôi, b*n r* một thân đỏ trắng.

“A!”

Tiếng thét làm vài con chim giật mình bay lên.

Lâm Minh lau đống chất lỏng dính trên mặt, tê liệt bò lùi vài bước.

Sao có người dùng thủ đoạn tàn nhẫn thế này!

Đây là ác ma.

“Sợ thành thế này, đúng là vô dụng.”

Thích Thắng Hải tiếc nuối nhìn Mạnh Khinh Hàm, khinh bỉ liếc Lâm Minh như bị dọa ngốc.

C.h.ế.t rồi, chẳng còn giá trị.

Cảnh này chỉ hơi nghiêm trọng hơn thí nghiệm mổ xẻ của ông, sao hắn ta lại sợ thành thế này.

“Hóa ra giáo sư Thích quen thuộc với cảnh này nhỉ.”

Giọng trầm thấp vang lên, bình thường nhưng mang cái lạnh thấu xương.

Thích Thắng Hải đẩy gọng kính, nhìn bóng dáng cao lớn từ góc khuất bước ra.

Đây là dị năng giả Tiểu Hàm nhắc?

Hình như không quen biết.

“Haha, chàng trai, nhà nghiên cứu sinh học chúng tôi đều học mổ xẻ. Dù cảnh có đẫm máu, vẫn chịu được. Cậu muốn làm trợ lý cho tôi không? Giai đoạn này, e là chỉ có nghiên cứu của tôi về thây ma và dị năng giả là tiên tiến nhất. Nếu tôi đoán không lầm, cậu có dị năng, đúng không?”

Thích Thắng Hải nhìn người đàn ông khí chất phi phàm, nhanh chóng cười hiền hòa, trông ông ta lúc này giống mấy học giả, giáo sư tài năng ở đại học, nho nhã bình hòa.

Thông tin ông đưa ra không ít. Nếu muốn hiểu cơ thể mình tiến hóa thế nào, chắc chắn chàng trai này sẽ chọn ông.

Về phòng thí nghiệm, ông có vô số cách khống chế hắn.

Không đồng ý, thì đừng trách ông dùng thủ đoạn đặc biệt.

“Giáo sư Thích, ông tò mò dị năng của tôi thì không cần phiền thế.”

Vân Yến bước khỏi bóng tối, mắt đen lóe tia đỏ, ánh nhìn âm trầm lạnh lẽo lướt qua thân hình thấp mũm mĩm vô tri.

Rồi đảo qua bóng dáng gầy cao sau lưng Thích Thắng Hải.

Quả nhiên, đều ở đây…
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 171: Chương 61.1



Thích Thắng Hải nhiệt tình vẫy tay: “Tôi nhất định sẽ nghiêm túc nghiên cứu năng lực của cậu, đến lúc đó… Á!”

Lời chưa dứt, giọng trầm hiền hòa lập tức biến thành tiếng thét chói tai.

Thích Thắng Hải cúi đầu, không tin nổi nhìn dây leo xuyên thủng bụng mình.

Máu tuôn trào nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo thun cotton bình thường.

“Cậu… dám…”

“Á! Thả tôi ra!”

Bóng dây leo xanh trong bụng xoắn lại một cách chậm rãi, xáo trộn từng tấc nội tạng và máu thịt trong khoang bụng Thích Thắng Hải.

Cơ thể bị treo lên không tự chủ co giật, miệng không ngừng phun máu.

Đau đớn dữ dội công kích ý thức sắp sụp đổ, nhưng Thích Thắng Hải tuyệt vọng phát hiện, ông không thể ngất đi, chỉ có thể rõ ràng cảm nhận nội tạng bị nghiền nát từng chút.

“Đường… Việt…”

Tiếng rên khàn yếu ớt thốt ra hai chữ, nhưng ngay sau đó là cơn đau xé vai.

“A!”

“A!”

Một tiếng vì đau.

Một tiếng vì sợ.

Lâm Minh nhìn cánh tay quen thuộc văng vào mặt, đồng tử co giãn, run rẩy vài cái rồi lăn mắt ngất xỉu.

Vân Yến ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Thích Thắng Hải giãy giụa vô lực, khóe môi cong lên tia cười khát máu.

Đường Việt?

Cũng không thoát được.

“Bịch.”

Vị trí dây leo tấn công vang tiếng vật nặng rơi xuống.

Bốn năm bóng xanh dài hơn mét, như được giải phóng, lập tức phấn khích.

Đầu tiên nhắm vào Thích Thắng Hải, kẻ đầy mùi máu.

Vảy xám xanh rụng lở loét, lộ ra vết mổ dài ngắn khác nhau.

Nhưng điều đó không ngăn chúng, ào tới vây quanh cơ thể Thích Thắng Hải, hai con rắn linh hoạt chui vào khoang bụng đẫm máu.

Vân Yến nhíu mày, giơ tay đâm thủng đầu con rắn định bò tới mình.

Đường Việt, bất ngờ xuất hiện cách mười mét, nhìn chằm chằm Vân Yến lạnh lẽo.

Cân nhắc vài giây, hắn nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Dị năng tốc độ lúc này cuối cùng cũng lộ diện.

Người này không phải hắn có thể đối phó một mình, thủ đoạn không chỉ mạnh, còn mang sự tàn nhẫn tuyệt đối.

Vân Yến ánh mắt thoáng dao động, nhìn Thích Thắng Hải tàn tạ, thu dị năng, mặc kệ ông bị rắn thây ma gặm nhấm.

Hướng Đường Việt chạy, là chuồng hươu.

“Cút ngay!”

Giọng khàn khàn lâu không nói, gấp gáp hung tợn, dọa Lệ Lệ run bắn, ngoảnh đầu tránh ngón tay Tô Ý, chạy biến.

Tô Ý đang cúi nhặt tai hươu trắng bị Lệ Lệ sợ hãi lấy đầu húc vào đùi.

Tô Ý: …

Ai dọa hươu của cô!

Hất con rắn nhỏ bám trên người, Đường Việt chạy tới và Lệ Lệ loạn xạ đụng nhau.

“Bằng!”

Chưa kịp quay đầu, một tiếng súng ngắn vang lên.

Đường Việt lạnh lùng nhìn con vật ngã xuống, cầm súng bước qua.

Hắn không có thời gian dây dưa, phải cắt đuôi gã đàn ông đáng sợ kia.

Ngẩng lên, một khuôn mặt nhỏ hờn dỗi xuất hiện cách hiên nhà không xa.

Cô gái xinh đẹp đứng thẳng giữa lối đi, chặn con đường duy nhất.

Đường Việt thoáng thất thần, lập tức kích hoạt dị năng, đồng thời giương nòng súng.

Hai người này, là cùng một bọn.

Khi nòng súng đen ngòm chĩa vào đầu cô gái, Đường Việt bất chợt thấy nhẹ nhõm.

Kéo được một người c.h.ế.t chung cũng không tệ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 172: Chương 61.2



[Ký chủ, Lệ Lệ c.h.ế.t rồi!]

Hệ thống nhìn con hươu trắng bị bắn vỡ đầu, kêu lên kinh hãi.

Rồi nhìn gã gầy cao chĩa súng vào ký chủ, thở dài tiếc nuối.

[Ký chủ, nhanh đập hắn!]

“Bằng.”

Tiếng súng thứ hai vang lên.

Đường Việt sững sờ nhìn cột nước bất ngờ xuất hiện trước mặt, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Dòng nước lớn bao lấy viên đạn b*n r*, chỉ cách hai ba mét, một tiếng “tách” nhẹ, đạn rơi xuống.

Màn nước biến mất, ngay sau đó là một viên gạch bay thẳng vào đầu.

Nhưng khi hắn định kích hoạt dị năng né tránh, sau lưng bất chợt ập đến cái lạnh rùng mình…

Tô Ý nhìn cái đầu lõm nửa và cơ thể bị chém ngang ngực, thong thả phủi tay.

Động vào hươu của cô, không được.

Động vào cô, cũng không được.

Cuối hành lang, Vân Yến lặng lẽ đứng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô gái cách đó không xa.

Ngón tay rũ xuống khẽ run.

Anh biết Tô Ý chẳng yếu, nhưng khi nghe hai tiếng súng, sự hoảng loạn nơi tim không thể kìm nén.

Sợ sao?

Anh nghĩ, anh thực sự sợ.

“A Yến, cần an ủi không? Bổn tiểu thư rộng lượng, có thể cho anh ôm lần nữa đấy!”

Nhìn sắc mặt Vân Yến, Tô Ý nhớ lúc đối mặt Mạnh gì đó Hàm, cảm xúc bạn trai cũng kỳ lạ thế này.

Cô không hiểu.

Chỉ vài kẻ đáng ghét, g.i.ế.t thì g.i.ế.t.

Ba cô mỗi lần g.i.ế.t người đều mặt không đổi sắc.

Cô gái yêu kiều đứng cách đó, lười biếng dang tay, khuôn mặt trắng trẻo bình thản, lọn tóc xoăn trước ngực lấp lánh ánh đỏ dưới nắng.

Thấy bạn trai chẳng có ý tiến tới, Tô Ý chẹp miệng, hung hăng chống nạnh.

Hừ, bổn tiểu thư sớm muộn đổi người!

“Vân Yến.”

“Vác hươu về nướng thịt cho em!”

Tô Ý hếch cằm, ra hiệu Vân Yến mang Lệ Lệ và con hươu bị chém đôi cô để lại đi.

Giọng điệu ra lệnh pha chút giận dỗi.

Nhưng khi Tô Ý ngoảnh đầu, ngón tay thon dài ôm lấy vòng eo nhỏ, chớp mắt đã kéo cô vào lòng.

Mí mắt rũ che đi ý vị sâu xa, đến khi cơ thể nhiễm hơi ấm dễ chịu của cô gái, khóe môi lạnh lùng mới cong lên chút ít.

Tô Ý ngẩn ra, đẩy người ngẩng lên khỏi lòng bạn trai.

Ngón tay mềm mại véo má anh: “Anh thả em ra, bổn tiểu thư giờ không muốn cho anh ôm!”

Hừ, giờ mới muốn ôm, muộn rồi!

Vân Yến lặng lẽ nhìn cô gái hờn dỗi, không nói, chỉ siết chặt eo hơn.

Không muốn thả.

Anh, muốn ôm.

“Tôi về nướng thịt cho em.”

“Muốn kiểu gì cũng được.”

Giọng khàn trầm vang bên tai Tô Ý, đầy mê hoặc.

Hệ thống vung chân ngắn, lặng lẽ xoay người. Cám dỗ kép, ký chủ nhà nó không chịu nổi đâu…

Tô Ý chớp mắt, như nghĩ gì: “Vậy nếu em muốn làm món khác thì sao?”

Hấp, xào, chiên, hầm…?

Vân Yến cúi mắt xoa cảm giác mềm mại dưới tay, môi mỏng khẽ mở: “Được.”

Xem ra sau này ra ngoài phải sưu tầm sách nấu ăn.

Vân Yến một tay ôm cô gái, ngón tay khẽ động, dây leo cuốn hai con hươu trên đất, thong thả theo chủ nhân tâm trạng tốt đi ra ngoài.

Đi qua đống hỗn độn ngoài cổng, Vân Yến vung vài lưỡi gió cắt đầu rắn thây ma, rồi xuyên thủng Lâm Minh sắp biến thành zombie.

Dừng một lát, giọng lạnh lùng chậm rãi vang: “Em sợ không?”

Sự tàn nhẫn và vô cảm của anh.

Tô Ý thờ ơ vung chân lơ lửng, mặt nhàn nhạt: “Không.”

So với ba cô, thế này quá bình thường.

Cô không sợ, chỉ ghét mấy thứ xấu xí hôi thối.

“Mau về đi.”

Đừng làm lỡ việc ăn thịt của cô.

“Được.” Lời đáp nhẹ tan trong gió, mang chút kiên định.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 173: Chương 62.1



“Thiếu gia, tiểu thiếu gia, cuối cùng hai người cũng về!”

Chú Lưu đứng canh cửa nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ, suýt phấn khích múa một bài thái cực dưỡng sinh.

Trời thương, tiểu thiếu gia gầy đi không ít.

“Ừ, phiền chú Lưu đi lấy ít thuốc mỡ tiêu sưng nhé.”

Cố Phàm Sâm dẫn Cố Tử Diệu về biệt thự, vẫn lo lắng về đôi tay của Diệu Diệu.

Giờ này không thể chủ quan, huống chi ngay cả bác sĩ họ Tiêu cũng không rõ tay Diệu Diệu bị làm sao.

Chú Lưu lúc này mới thấy đôi tay đỏ rực Cố Tử Diệu ôm trước ngực.

Hóa ra tay sưng, không phải thiếu gia nhắc, ông còn tưởng tiểu thiếu gia cầm hai quả táo về.

“Trời ơi, tiểu thiếu gia sao thế này? Đợi chút, tôi đi lấy thuốc ngay.”

Tay tiểu thiếu gia chắc khổ sở lắm, đáng thương quá.

Dù sao, người bình an về là tốt rồi.

“Cảm ơn ông Lưu.”

Cố Tử Diệu vừa thổi tay mình, vừa lễ phép cảm ơn ông quản gia.

“Ôi!”

Chú Lưu vui vẻ đáp, bước đi lấy thuốc cũng nhanh nhẹn hơn.

Quả nhiên tiểu thiếu gia ngoan nhất, đáng yêu nhất.

Cố Phàm Sâm: …

Đừng tưởng nhỏ mà tùy tiện hạ bối phận của hắn…

Nhìn anh trai vắt chân tựa sofa lười biếng, Cố Tử Diệu lấy đầu cọ cánh tay Cố Phàm Sâm.

“Anh, em hơi đói.”

Cố Phàm Sâm nhướn mi, bàn tay lớn xoa đầu lù xù, giọng hơi cao: “Trưa không ăn cùng họ à?”

“Ăn rồi.”

“Nhưng lại đói.”

Cố Phàm Sâm xoa thái dương, thở dài: “Đợi chút.”

Hắn đâu biết nấu ăn, đợi chú Lưu lấy thuốc xong rồi làm cho bánh bao nhỏ vậy!

“Thiếu gia Cố, nếu không ngại, tôi có thể nấu cho tiểu thiếu gia.”

Giọng nữ dịu dàng vang lên, Tiết Tĩnh Vân đứng ở cầu thang tầng một, váy dài hở vai xanh lam hơi rối nhưng vẫn sạch sẽ.

Cố Phàm Sâm đang xoa đầu bánh bao nhỏ lập tức dừng, vẻ lười nhác thoáng chốc lạnh lùng.

“Ai cho cô vào đây?”

Giọng thong thả mang chút tàn nhẫn khó lường.

“Thiếu gia Cố, tôi chỉ đến giúp ngài dọn dẹp…”

Tiết Tĩnh Vân nhìn gương mặt nghiêng tuấn tú lười biếng của Cố Phàm Sâm, mong chờ giải thích.

Nhưng chưa kịp tiến thêm, đã bị ngắt lời.

“Nể mặt chú Lưu, tôi tha cho cô một mạng. Biết điều thì cút đi. Lần sau còn đến nữa, đừng trách tôi ra tay.”

Cố Phàm Sâm mất kiên nhẫn liếc người phụ nữ ở cầu thang. Trước kia hắn đúng là không từ chối phụ nữ tự dâng, nhưng có chuyện vượt ranh giới, kết cục chẳng dễ chịu.

“Thiếu gia, thuốc đây.”

Lưu Viễn cầm thuốc bước vào, thấy Tiết Tĩnh Vân mặt trắng bệch, khẽ khóc.

Ông thở dài, vỗ đùi. Đứa cháu gái chuyên gây rắc rối này sao lại đến nữa!

“Chú.”

Tiết Tĩnh Vân mắt ngấn lệ nhìn Lưu Viễn. Cô chỉ muốn gần thiếu gia Cố hơn chút, chú ruột sẽ giúp cô, đúng không?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 174: Chương 62.2



Ngoài kia đầy rẫy quái vật đáng sợ, cô nghe nói Mạnh Khinh Hàm cũng không còn, giờ chỉ có cô bên thiếu gia Cố, đây là cơ hội tốt nhất.

Lưu Viễn nhíu mày, vung tay: “Mau về đi!”

Cũng không nhìn lại mình trông thế nào?

Sao xứng với thiếu gia nhà ông!

Cháu gái ruột?

Không, thiếu gia và tiểu thiếu gia mới là ruột thịt của ông.

Với nhan sắc của thiếu gia, tìm vợ ít nhất cũng phải…

Lưu Viễn dừng lại, nghĩ ngợi, ít nhất cũng phải cỡ cô gái nhà họ Tô mới được!

Dù… tính tình cô gái đó hơi… không được ổn lắm…

“Chú, cháu có thể, có thể ở lại chăm tiểu thiếu gia.”

Tiết Tĩnh Vân van nài nhìn chú ruột mặt đầy từ chối. Chỉ cần được ở lại, chăm đứa trẻ cũng không sao.

“Cút.”

Giọng lạnh lùng mang hàn ý nồng đậm.

“Không được.”

Giọng trầm khàn nghiêm nghị từ chối.

Cố Phàm Sâm mất kiên nhẫn gõ bàn, lập tức hai vệ sĩ bước vào, lôi người phụ nữ đang khóc lóc ném ra ngoài, thuần thục như đã tập luyện nhiều lần.

“Thiếu gia, lần sau không cần nương tay.”

Lưu Viễn vừa thở dài bôi thuốc cho Cố Tử Diệu, vừa cực kỳ chán ghét đứa cháu gái phiền phức.

Cố Phàm Sâm cúi nhìn bánh bao nhỏ ngoan ngoãn bôi thuốc, thờ ơ đáp:

“Ừ.”

“Đúng rồi, bôi thuốc xong làm gì đó cho nhóc con ăn, nhạt thôi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Không vấn đề, tay nghề ông thì đỉnh của chóp!

Đến khi La Thành về, Cố Phàm Sâm mới như tỉnh táo đôi chút, ngồi thẳng hơn.

“Thế nào?”

“Thiếu gia, giáo sư Thích quả nhiên đến đó. Tôi đợi một lúc nhưng không thấy ai ra.”

La Thành tận tụy báo cáo.

Cố Phàm Sâm bất chợt cười khẽ: “Không về được thì tốt.”

Dựa vào Thích Thắng Hải để liên kết với đội cứu viện căn cứ, chi bằng tự mình liên hệ.

Dù sao, người không phải hắn g.i.ế.t.

“Ngươi đi thu dọn báo cáo gì đó trong phòng thí nghiệm của họ mang về.”

La Thành cúi đầu: “Vâng.”

Dừng một lát, lại hỏi: “Thiếu gia, thứ ở đài ngắm cảnh thì sao?”

Cố Phàm Sâm im lặng, mắt đào hoa lười biếng nheo lại: “Tạm kệ nó đã.”

Họ nuôi nó lớn thế, ai cũng không thu dọn nổi.

Hy vọng trước khi đội cứu viện đến, thứ đó không xông ra khỏi đài ngắm cảnh.

---

“Mẹ kiếp, Thẩm Tinh Ngộ, cậu không nhẹ tay được à? Mông của tiểu gia!”

Tô Ý vừa bước vào sân đã chạm mắt Triệu Nhiễm đang ngồi ngoài cửa biệt thự, vểnh tai nghe chăm chú.

“Khụ, A Ý, anh Vân, hai người về rồi à.”

Triệu Nhiễm vội ngồi ngay ngắn, nghĩ ngợi rồi đứng dậy giúp nhận chuỗi thịt hươu được dây leo đặt xuống đất.

Hai con hươu sao, một con chưa xử lý, con kia đã cắt gọn, dây leo xâu thành chuỗi.

“Tôi với… ừm… Lâu Thượng và Thẩm Tinh Ngộ đã chuẩn bị đồ nướng, có ít gia vị. Nhưng nguyên liệu hạn chế, chỉ làm đơn giản.”

Triệu Nhiễm chỉ giá nướng mới dựng dưới cây, thực ra chỉ là vài viên đá xếp thành bàn nướng đơn giản và mấy thanh sắt sạch.

Tô Ý ngẫm lại, hình như lúc vào cô nghe âm thanh kỳ lạ.

“Ừm, thả em xuống.”

Vỗ cánh tay rắn chắc còn ôm đầu gối, Tô Ý mềm mại nói.

Vân Yến mím môi, dừng một lát rồi đặt cô xuống đất.

Đi nhanh quá, lần sau phải chậm lại.

“Ê, A Ý, đừng vào vội.”

Thấy Tô Ý định vào nhà, Triệu Nhiễm nhanh tay kéo lại, hạ giọng ngăn.

“Sao thế?”

Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Tô Ý, Triệu Nhiễm hiếm hoi ấp úng.

“Họ giờ, ừm, không tiện lắm.”

?

Giữa ban ngày làm gì không tiện?

“Gâu gâu!” Đúng thế, còn lôi nó ra khỏi ổ chó!

Đột nhiên, tiếng gầm giận dữ của Lâu Thượng lại vang ầm lên: “Thẩm Tinh Ngộ, đồ khốn, cậu sờ đâu đấy!”

Rồi một giọng khàn thong thả: “Cậu không tự chổng mông lên thì đừng trách tôi.”

“Mẹ kiếp, mau bôi thuốc đàng hoàng cho lão tử!”

Khốn nạn, bôi thuốc mà lề mề, Tiểu Ngộ Tử càng ngày càng vô dụng.

Lâu Thượng úp mặt vào gối sofa, che đi gương mặt đỏ bừng.

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn không phải lần đầu mất mặt trước bạn nối khố, sao cảm giác kỳ quái thế?

Không, chắc chắn không phải vấn đề của hắn.

Tuyệt đối là Thẩm Tinh Ngộ, tên chó này không bình thường!

Bôi thuốc sao phải sờ mông hắn!

Tô Ý bị bịt tai: …Bạn trai, anh chậm tay rồi, cô nghe hết rồi nhé.

Triệu Nhiễm: …A Ý, sao cậu cười khoái chí thế, cậu không còn là A Ý thuần khiết nữa.

Vân Yến: …Sớm muộn anh phế hai tên trong kia…
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 175: Chương 63.1



“Hahaha, A Ý, để tôi kể, Lâu Thượng cái tên ngốc này lúc trèo cây xuống, ngồi phịch vào đống xương rồng!”

Triệu Nhiễm vừa nướng rau vừa kể chuyện xấu hổ gần đây cho Tô Ý.

“Đống xương rồng bị hắn đè bẹp luôn.”

Lâu Thượng nằm bẹp trên ghế dài bên cạnh, mặt mày chán đời.

Ai mẹ nó trồng xương rồng chứ!

“Tiểu gia là do tai nạn, trước kia gần như chẳng bao giờ ngã. Đúng không, Tiểu Ngộ Tử?”

Thẩm Tinh Ngộ cúi đầu xâu thịt nướng, không ngẩng lên, “ừ” trầm thấp, rồi bổ sung: “Phần lớn là ngã lên người tôi.”

Lâu Thượng: …

“Lâu Thượng, thừa nhận đi, kỹ thuật trèo cây của anh dở tệ!”

Triệu Nhiễm đặt mấy xiên rau nướng xong vào đĩa, đẩy về phía Tô Ý, nhưng khóe mắt liếc Lâu Thượng, không nhịn được phì cười.

Không thể nào!

Hôm nay chỉ lỡ trượt chân thôi.

“Trèo cây làm gì?”

Tô Ý ngồi giữa, bên trái là rau Triệu Nhiễm nướng, bên phải là thịt bạn trai nướng.

Thỏa mãn cả tâm hồn lẫn thể xác, cô rộng lượng chia chút chú ý cho Lâu Thượng.

Dựng bàn nướng cũng phải trèo cây?

Lâu Thượng gác cằm lên tay, uể oải ngẩng đầu: “Chỗ này kỳ lạ thật. Tiểu gia đã kiểm tra mấy lần, xác nhận không nguy hiểm gì.”

“Nhưng vừa nãy trên ngọn cây, không biết từ đâu chui ra mấy con rắn xấu xí. Ở kia kìa, tiểu gia một hơi chém ba con.”

Hắn chỉ cành cây phía trên, thở dài.

“Ê, nhắc đến rắn tôi nhớ ra rồi. Lúc ở vườn sau, tôi cũng thấy một con, xanh xám, da tróc lở, ghê c.h.ế.t.”

Triệu Nhiễm dừng tay nướng, môi hồng mím chặt.

Lúc cô dùng gậy đâm đầu nó, còn b*n r* đống chất lỏng đen ngòm.

“Híc, chẳng lẽ chúng ta đâm trúng ổ rắn?”

“Em gái Tô Ý, cẩn thận chút, thứ này nhỏ nhưng tốc độ không chậm đâu!”

“À, nếu thấy nó, nhớ đập đầu, đập bảy tấc vô dụng!”

“Còn nữa…”

Lâu Thượng luyên thuyên, không khí càng ngưng trệ.

Bất chợt, một xiên nướng hơi cháy nhét thẳng vào miệng Lâu Thượng chưa kịp ngậm lại.

Thẩm Tinh Ngộ nhàn nhạt rút tay: “Tôi nướng, thử đi.”

Lâu Thượng cắn một miếng theo bản năng, nhíu mày: “Tiểu Ngộ Tử, cậu nướng cháy rồi.”

“Ê, anh Yến, chia cho tôi chút được không?”

Hắn muốn ăn đồ của anh Yến nướng, nhìn biểu cảm của em gái Tô Ý là biết ngon rồi.

Thẩm Tinh Ngộ: …Hết cứu, ngu chết đi.

Đâm trúng ổ rắn?

Cô còn chưa đi mà.

Tô Ý chậm rãi cắn miếng thịt, đôi mắt lập tức sáng rực.

“A Yến, cứ cay tê thế này nhé.”

Cúi đầu kề sát, mắt lấp lánh nhìn ngón tay thon dài linh hoạt, tóc mềm chạm cổ anh mang chút ngứa, Vân Yến khóe môi cong lên, hàn ý tan biến.

“Được.”

Giọng trầm hiếm hoi mang chút thỏa mãn.

Nghĩ gì đó, Tô Ý do dự lấy một xiên chưa nướng từ bên cạnh.

“Lâu Thượng, cướp đồ nướng của tôi thì không được, nhưng tôi rộng lượng chia anh xiên này, bảo Thẩm Tinh Ngộ nướng cho!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 176: Chương 63.2



Vân Yến ánh mắt u ám nhìn xiên trong tay trắng nõn, thấy rõ là gì, cả người khựng lại.

“Cái gì đây?”

Lâu Thượng nhận xiên từ em gái Tô Ý, nghi hoặc nhìn thứ hình dáng quen quen, sao xiên thịt này khác mấy cái kia?

Tô Ý tựa cánh tay bạn trai, mặt nhàn nhạt: “Pín hươu, anh không cần bồi bổ à?”

Ban đầu định cho A Yến, nhưng A Yến hình như không thích thứ này.

Hừ, uổng công cô tìm được cái duy nhất trên người Lệ Lệ.

Lâu Thượng: …Giờ vứt còn kịp không?

Triệu Nhiễm: …Sao A Ý biết mấy thứ này?

---

“Bịch.”

Tô Ý ăn no thỏa mãn vừa định đứng dậy, một tiếng trầm vang lên, rồi tiếng lách tách lúc to lúc nhỏ.

Giống hệt tiếng nhà sụp.

[Ký chủ, gần đây có năng lượng bạo động.]

Giọng sữa nghiêm túc bất ngờ vang lên.

Tô Ý bị tiếng động lớn bất ngờ làm giật mình, không kìm được đánh một cái “hợ”.

Nhưng tiếng “hợ” ngắn ngủi vừa thốt ra, đã bị đôi tay trắng nõn bịt miệng.

…Tốt nhất đừng để cô bắt được kẻ gây họa này…

Lỗ tai hồng phấn lấp ló giữa tóc chẳng ăn nhập với khuôn mặt nhỏ cố ra vẻ bình thản.

Vân Yến chậm rãi cúi gần bên tai cô gái, hơi thở nhẹ như thì thầm vấn vít: “Uống nước không?”

Tai Tô Ý khẽ động, đôi mắt long lanh tức tối lườm Vân Yến đang kề sát: “Anh, hợ…”

“Tránh ra” chưa kịp nói, lại bị tiếng nấc cụt ngắt lời. Tô Ý bịt môi, hừ một cái rồi ngoảnh đi.

Chỉ cần bịt nhanh, sẽ không mất mặt.

[Hệ thống, là, hợ… động tĩnh ở đâu, hợ…?]

Đợi cô túm được kẻ này, không bắt hắn nấc cả trăm ngàn cái thì không hả giận!

Đôi mắt đào hoa trầm lắng nhìn tai hồng của cô gái, Vân Yến bất chợt thấy khát, khẽ chạm vòm miệng.

Hừ, đây là bịt tai trộm chuông à?

[Phía bắc…] Hệ thống dừng lại, im lặng.

Khoảng cách vượt phạm vi dò xét…

Hệ thống rác… hợ… rưởi.

“A Ý, uống nước trước nhé?” Triệu Nhiễm cầm ly nước ấm nhẹ nhàng tới gần Tô Ý đang bịt miệng.

Ừ, cô là người đàng hoàng quan tâm A Ý, bình thường không dễ cười A Ý đâu…

Tô Ý: …

“Anh Vân, cô Tô, hai người ở nhà không?”

Ngoài cổng bất chợt vang giọng trầm nghiêm nghị của Lôi Du, kèm tiếng chuông cửa chậm một nhịp.

Vân Yến nhìn ra ngoài, im lặng một lát, rồi đối mắt Thẩm Tinh Ngộ, ngầm gật đầu.

Nhưng Thẩm Tinh Ngộ vừa mở cổng, chưa kịp để Lôi Du lên tiếng, xa xa lại vang vài tiếng súng ngắt quãng.

Nghiêm Nhất Thanh và vài người sau Lôi Du lập tức cảnh giác.

Lôi Du nhíu mày, mang chút lo lắng: “Động tĩnh chắc từ bờ hồ, bọn tôi định qua xem trước, các người đi cùng không?”

Họ không quen địa hình nơi này, chỉ đoán đại khái hướng, nhưng động tĩnh lớn thế, chắc không phải chuyện đơn giản.

Thẩm Tinh Ngộ nghiêng người nhìn Vân Yến bên trong, đối diện đôi mắt mực bình lặng, rồi nhìn Lôi Du gật đầu:

“Được, chúng tôi lát nữa đến.”

“Vậy bọn tôi đi thám thính trước.”

Lôi Du xa xa nhìn bóng dáng thanh tú dưới cây, không biết đang thì thầm gì với cô gái bên cạnh, nhưng anh cũng không vội vào quấy rầy.

Người đàn ông trẻ tuổi ngoài cổng đã đồng ý, chắc là anh Vân ngầm cho phép.

Vậy, dù gặp nguy hiểm, họ cũng có thêm phần thắng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 177: Chương 64.1



Khi Vân Yến và Tô Ý cùng mấy người đến hiện trường, dưới đất đã chất đống hàng chục xác con rắn nhỏ.

Vài bóng rắn xanh xám vẫn ngoằn ngoèo bò trên cát và lối đi ngắm cảnh, ánh nắng hoàng hôn mang sắc ấm phủ khắp mặt hồ rộng lớn.

Nếu bỏ qua mấy bóng dáng lác đác chuyển động, cảnh này đúng là rất đẹp.

“Anh Vân, các người đến rồi.”

Lôi Du giơ tay phóng một đoàn lôi điện tím, đập vào đám rắn nhỏ định bò tới bờ hồ, lập tức vang lên tiếng lách tách, rơi xuống cả mảng.

Nhảy xuống từ tảng đá cao ngang người, Lôi Du nghiêm nghị bước tới gần Vân Yến đến muộn.

“Mấy con rắn này bọn tôi đã dọn không ít, không quá nguy hiểm. Nhưng trong căn nhà kia chắc nhốt thứ gì đó, cứ phát ra tiếng động lớn.”

Ngón tay thô ráp chỉ thẳng căn nhà gỗ đối diện, cách một con đường lớn vẫn cảm nhận được rung chấn.

Thỉnh thoảng còn vang tiếng “ầm ầm” va đập và gào rú.

“Mẹ kiếp, nhiều rắn thế, bên trong không phải con lớn chứ!”

Lâu Thượng tiến lên nhìn đám bóng dài ngoằng dưới bờ hồ, lập tức thấy hơi buồn nôn.

“Này, em trai Lâu, sợ rồi à?”

Nghiêm Nhất Thanh tay trái phóng hỏa cầu, tay phải vung dao hạ xuống, ngoảnh đầu nhìn Lâu Thượng mặt đầy chán ghét, nhướn mày.

“Tiểu gia khi nào sợ, đợi tiểu gia giết cả trăm con… Á, đau!”

Lâu Thượng ôm mông, chẳng ngại khiêu khích của Nghiêm Nhất Thanh, chỉ sợ Tiểu Ngộ Tử đâm điểm yếu.

Thẩm Tinh Ngộ lạnh lùng rút chuôi dao, nheo mắt nhìn Nghiêm Nhất Thanh nửa ngồi trên đá.

“Lâu Thượng, không muốn vết thương lành à?”

Lâu Thượng đau đến nhe răng, lập tức ngậm miệng.

Lôi Du im lặng một lát, thấy lời Lâu Thượng có lý.

“Anh Vân, tôi định dẫn Nhất Thanh vào xem tình hình. Nếu đúng là con lớn, không thể để mặc. Anh có vào cùng không?”

Vân Yến hơi nghiện xoa bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay, chỉ nhàn nhạt đáp lời Lôi Du.

Anh chỉ định đến cho có, thứ bên trong chắc chưa thoát được trói buộc, Lôi Du một mình đủ giải quyết.

Hơn nữa, anh không muốn dẫn cô gái của mình vào, lỡ dọa cô thì sao?

“Đội trưởng Lôi, nhân lúc nó chưa thoát, hai người vào đủ giải quyết.”

“Hôm nay tôi dùng dị năng quá độ, chưa hồi phục, không vào đâu.”

Hôm nay anh suýt lộ thực lực trước mặt Lôi Du, nói dùng dị năng quá độ cũng chẳng có gì sai.

Lôi Du hơi ngẩn ra, nhưng nghĩ đến lúc Vân Yến đối phó Cố Phàm Sâm đúng là dùng không ít dị năng nên cũng tin tưởng.

“Vậy được, bọn tôi vào xem trước.”

Tô Ý nhìn căn nhà gỗ không xa, nhíu mày: [Đó là đài ngắm cảnh à?]

[Ký chủ, đài ngắm cảnh là căn nhà mái tròn bên cạnh.]

Cách căn nhà gỗ chừng hai chục mét, đài ngắm cảnh đối diện đảo nhỏ giữa hồ, thiết kế khá tinh tế.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 178: Chương 64.2



Mái kính tròn, ngoại thất đỏ thanh nhã, phía trước có sân lớn vươn ra mặt hồ.

[Ừ, tôi biết ngay mà, Cố Phàm Sâm sao lại keo kiệt tới mức làm đài ngắm cảnh nhỏ xíu vậy được.]

Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay khẽ lắc, Vân Yến cảm nhận được, cúi nhìn cô gái bên cạnh.

“Sao thế?”

Tô Ý giơ tay chỉ căn nhà đẹp đẽ không xa, mắt sáng rực: “A Yến, chúng ta qua đó đi!”

Xung quanh nhà vẫn còn kha khá bóng rắn, Lôi Du lo lắng nhíu mày.

“Cô Tô, giờ tình hình bên trong chưa rõ, hơn nữa dị năng của anh Vân vẫn chưa hồi phục, tạm thời đừng vào thì hơn!”

Anh giờ phải giải quyết thứ chưa rõ bên kia, không còn sức chú ý chuyện khác.

Hơn nữa, trong tiềm thức, anh không muốn cô Tô gặp chuyện.

Anh Vân chắc sẽ khuyên cô ấy nhỉ?

Vân Yến ngẩng nhìn căn nhà Tô Ý chỉ, gật đầu nghiêm túc: “Vậy đi thôi!”

Lôi Du: ???

Chẳng phải bảo dị năng chưa hồi phục sao?

Vào lỡ có chuyện thì làm sao?

Là người lớn tuổi nhất, kinh nghiệm dày dặn nhất trong đội, Lôi Du thấy cần ngăn cản sự bốc đồng của người trẻ.

“Anh Vân…”

“Ừ?”

Vân Yến đi vài bước theo cô gái, lười biếng ngoảnh lại nhìn Lôi Du muốn nói lại thôi.

Rồi bất đắc dĩ cười khẽ.

“Đội trưởng Lôi, xin lỗi. Lời bạn gái, tôi phải nghe.”

Lôi Du hơn ba mươi vẫn độc thân: …

Rõ ràng biết quan hệ của họ từ lâu, sao hôm nay thấy chói mắt thế?

Tô Ý ngoảnh lại nhìn Lôi Du gọi bạn trai, u oán lườm một cái.

Đừng hòng tranh quái của cô!

[Ký chủ, phản ứng của năng lượng ở tầng ba.]

Vừa vào đại sảnh tầng một đài ngắm cảnh, giọng sữa của hệ thống vang lên.

Tô Ý đảo mắt quanh sảnh, dừng lại ở hai màn hình giám sát bên trái, một hiển thị sảnh tầng hai, một là tầng ba.

Lúc này, màn hình tầng ba hiện rõ một con rắn thây ma khổng lồ cuộn trong phòng kính.

Tường kính đóng chặt đầy vết nứt do va đập mạnh.

Vảy rụng lở loét, hốc mắt không tròng trống rỗng, miệng lớn còn sót thịt vụn.

Cách màn hình, Tô Ý như ngửi thấy mùi hôi thối kinh khủng.

Bàn tay lớn che đôi mắt hạnh đầy ghét bỏ: “Không muốn nhìn thì đừng nhìn.”

Thấy cái miệng không lưỡi phun cột nước đập vào tường kính, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt của Vân Yến lóe tia u ám.

Tô Ý gạt tay bạn trai che mắt, đúng lúc thấy cảnh con rắn phun nước.

[…Bổn tiểu thư có câu hỏi, sao con rắn thây ma biến dị cấp một trong nguyên tác lại thành… ít nhất cấp ba thế này?]

Quả cầu sáng ảo xoắn ngón tay: [Huhu, ký chủ, người ta cũng không biết…]

[...]

Nhìn cái đầu to hơn bồn tắm của cô, thân thể còn xấu hơn thây ma, Tô Ý im lặng một lúc, chớp mắt nhìn bạn trai.

“A Yến.”

Bạn trai, mau lên cho cô!

“Muốn tinh hạch của nó?”

Giọng trầm không dao động, nhưng lòng bàn tay nắm tay nhỏ mang chút ý vị khó lường.

Tô Ý chẳng hề né tránh, gật đầu đương nhiên:

“Muốn.”

Không thì cô đến làm gì.

Chỉ là con rắn này hơi khác so với tưởng tượng…

“Được.” Vân Yến giơ tay bế cô gái đầy mong chờ lên ghế cao: “Vậy em đợi ở đây.”

Tô Ý nghiêng đầu nhìn cửa lớn bị dây leo chặn kín, rồi nhìn A Yến đang chăm chú, ngoan ngoãn gật:

“Được thôi!”

Cô cũng chẳng muốn thấy con rắn xấu xí.

Xác định tầng một không nguy hiểm, Vân Yến nhìn cô gái chẳng động đậy vài lần, thở dài xoay người lên lầu.

Lấy được tinh hạch thủy hệ cấp ba này, chắc có thể được một cái ôm nhỉ!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 179: Chương 65.1



[Ký chủ, cô định làm gì?]

Sao nam chính vừa đi, ký chủ đã nhảy xuống ghế?

Tô Ý khẽ động mũi: [Tôi ngửi thấy mùi thơm.]

Là mùi cô rất thích.

[Ký chủ ngửi thấy gì?]

Tô Ý nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi bước xuống lầu.

Không chắc, đi xem thử.

---

“Cô không phải người?”

Khương Lê cảm giác cả người tê liệt, một tay một gối chống đất, gậy sắt vì cổ tay mất sức lăn sang bên.

Đôi mắt hổ phách chăm chăm nhìn người phụ nữ mặc váy dài trước mặt.

Giọng như hỏi, nhưng mang vài phần khẳng định khó tin.

Váy xanh dài đến mắt cá đung đưa theo động tác, tóc đen mềm mại buông sau đầu, nhìn thế nào cũng là một phụ nữ dịu dàng yếu đuối.

Giọng nữ ôn hòa vang lên từ trên cao: “Xin lỗi, chỉ trách cô là dị năng giả mà lại gặp tôi.”

“Cô…”

Khương Lê cố giãy giụa, nhưng chớp mắt đã bị người phụ nữ đè xuống đất. Đôi chân thon ngồi trên bụng cô, dao nhọn chĩa thẳng vào đầu.

“Thật sự xin lỗi, tôi quá đói.”

Nhìn đồng tử Khương Lê tán loạn, đôi mắt người phụ nữ dần đỏ ngầu.

Cô đã ba ngày không ăn tinh hạch. Hôm nay cố ý gây động tĩnh để xem có thể nhân lúc loạn lạc bắt dị năng giả.

Ai ngờ, vận may cô tốt thật.

Trừ thiếu gia Cố, dị năng giả khác với cô chỉ là thức ăn.

Cô không muốn giết người, nhưng đói bụng khó chịu lắm.

“Tôi sẽ lấy tinh hạch trong đầu cô. Yên tâm, tôi sẽ an táng cô tử tế.”

Giọng nữ mềm mại như tuyên án tử hình cuối cùng cho Khương Lê.

Khương Lê nhìn khuôn mặt yếu đuối bình thường trước mắt, đột nhiên thấy hối hận. Cô quá tự tin vào bản thân.

Cô đã giảm cảnh giác với người thường.

Hóa ra, dưới vẻ ngoài bình thường, không hẳn là bình thường.

Tô Ý cũng vậy mà người phụ nữ này cũng thế.

Cô thật sự, phải chết sao?

“Soạt.” Tiếng cửa trượt vang rõ trong căn phòng đột nhiên yên tĩnh.

Khoảnh khắc sau, một khuôn mặt trắng nõn hiện ra sau cửa.

“A, hai người không tiếp tục à?”

Giọng nữ mềm mại thong thả vang lên.

Tô Ý trầm ngâm nhìn hai người phụ nữ, một trên một dưới, rồi như ngộ ra, bước vào, ngồi ngay ngắn trên ghế nghỉ.

Bàn tay trắng vẫy vẫy, ra hiệu hai người tiếp tục.

Khương Lê gần như kiệt sức, nửa mở mắt: …

Tiết Tĩnh Vân chuẩn bị hạ dao, bị ngắt ngang: …

“Cô mổ đầu người chắc không ngại có thêm người xem chứ?”

Nhìn người phụ nữ mắt đỏ? Thây ma nữ? Tô Ý tò mò hỏi.

“Mổ xong, tôi có việc hỏi cô.”

Giọng thong thả như người hỏi đường bình thường vậy.

Nhưng Tô Ý đúng là có việc tìm sinh vật nữ kỳ lạ này, vì cô ta có mùi rượu thơm nồng cô rất thích.

Còn Khương Lê dưới đất…

Tô Ý cúi nhìn Khương Lê rõ ràng bị hạ dược, bĩu môi.
 
Back
Top Bottom