Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 105: Chương 31.2



"Cô gái, cô xem chúng tôi…"

"Một đám người lớn sao lại đi xin một con nhóc vắt mũi chưa sạch chia vật tư chứ?"

"Kho hàng nhiều đồ thế này, lẽ nào là của riêng cô ta sao?"

Đám đông vừa còn xôn xao ngoài cửa đột nhiên dạt ra tạo thành một lối đi.

Người phụ nữ bước tới với mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, áo ngắn tay đen phối quần ống rộng cạp cao trông rất gọn gàng.

Chỉ có điều, khuôn mặt trái xoan đeo kính râm không lộ rõ thần sắc, giọng nói cũng chẳng mấy thiện chí.

"Ai nhìn thấy thì đều có phần, đồ đạc đâu có ghi tên ai, trung tâm thương mại cũng đâu phải của nhà cô ta."

Dừng lại một chút, người phụ nữ xuyên qua kính râm nhìn thẳng vào Tô Ý.

"Cô gái, không được chiếm giữ đâu."

Theo sau cô là sáu bảy người đàn ông cao lớn, đều mặc áo đen ngắn tay.

Nhưng súng ngắn, dao găm ở thắt lưng và giày quân sự cho thấy thân phận khác biệt của họ.

Mấy người khí thế bất phàm khiến đám người đến xin đồ bỗng im bặt.

Dường như không ai biết họ đã vào lúc nào.

Nghiêm Nhất Thanh trong đội quay sang nói nhỏ với Lôi Du.

"Đội trưởng, chị Lam sao vậy? Sao tự dung nói chuyện với cô gái trẻ khó nghe vậy chứ?"

Lôi Du cũng không hiểu, gương mặt lạnh lùng thoáng chút phân vân, sau đó ánh mắt nghiêm nghị đổ dồn về phía cô gái trẻ tuổi.

Đôi mắt hạnh trong vắt đối diện thẳng với ánh nhìn của người phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thoáng chút kinh ngạc và bối rối.

Trông không giống bị dọa sợ, mà như đang nhìn thấy thứ gì khó tin.

"Xem đã rồi tính sau."

Nhiệm vụ của họ chưa hoàn thành, đến đây chỉ để tìm chút vật tư bổ sung, không cần gây chuyện.

Hơn nữa, chàng trai bên cạnh cô gái kia trông không đơn giản.

Còn người phụ nữ đi cùng nhóm họ...

Lôi Du không chắc đó là người như thế nào.

Khi mới đến thành phố A, họ suýt bị lũ zombie vây kín. Số lượng zombie quá đông khiến họ tưởng rằng cả đội sẽ gục tại đây, không ngờ một chiếc trực thăng sắp rơi từ trên trời lao thẳng vào đám zombie, mở ra một khoảng trống.

Và người phụ nữ tên Diệp Lam này đã bước ra từ chiếc trực thăng đó.

Họ vẫn nhớ lúc Diệp Lam bước ra từ đống đổ nát, hoàn toàn không sao mà lại còn cười tươi vẫy tay chào họ.

Hai ngày sau đó cô ấy luôn đi cùng đội của họ.

Cô ấy quyết đoán, có thực lực, và có chính kiến riêng.

Lôi Du không biết diễn tả cảm giác của mình thế nào, chỉ thấy dường như chưa từng gặp người phụ nữ như vậy.

Diệp Lam không vô cớ nhắm vào một cô gái nhỏ chứ nhỉ?

Có lý do gì chăng?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 106: Chương 31.3



"Chà, nhìn các người nhát gan thế. Nếu là tôi thấy nhiều vật tư thế này, sẽ không để một nhóc con tự quyết định đâu."

Diệp Lam khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không.

Đám đông im lặng một giây, nghe có lý nhưng sao vẫn thấy kỳ kỳ?

"Em gái, một mình chiếm đoạt vật tư không được đâu! Chia cho chị một nửa đi?"

"Này, cô là ai vậy? Kho này là A Ý của chúng tôi mở ra, cô có quyền gì đòi chia một nửa!"

Triệu Nhiễm tức giận siết chặt tay, cái vẻ khiêu khích của người phụ nữ này thật khó chịu.

Nhưng mấy người đằng sau cô ta trông không dễ đối phó chút nào.

"Đúng vậy, chị nói phải. Hai cô nhóc các cô có quyền gì muốn chiếm đoạt đồ trong kho."

Người phụ nữ váy bó sát lúc nãy vội bước đến bên Diệp Lam, nịnh nọt cười rồi hùa theo.

Cô ta để ý cái kho này từ lâu, chỉ là không tìm được thẻ mở cửa, vừa rồi cũng là cô ta phát hiện ra mấy người này mở kho đầu tiên.

Giờ cửa đã mở, đương nhiên phải có phần cô ta, mà phải là phần lớn mới đúng, không thể để mấy đứa trẻ này hưởng hết.

"Câm miệng, ai là chị của mày?"

"Câm miệng, Tôn Tiểu Cần, đồ không yên phận này."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Diệp Lam liếc nhìn Tôn Tiểu Cần rồi quay đi.

Trong khi Trịnh Thu Hoa đẩy đám đông tiến lên đứng cạnh Tô Ý.

Lúc này Tô Ý không để ý chuyện vật tư nữa.

Tô Ý lúc thì cúi đầu trầm tư, lúc lại ngước mắt nhìn người phụ nữ đeo kính râm, đôi mắt nhỏ long lanh như có ngàn câu hỏi.

"A Ý, cậu có sao không?" Triệu Nhiễm quay lại nhìn cô gái bên cạnh đang có biểu hiện khác thường, lo lắng hỏi.

A Ý đang nhìn gì vậy? Hay là bị đám người kia chọc giận rồi?

Trịnh Thu Hoa đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tô Ý, giọng hiếm khi dịu dàng: "Cháu gái đừng lo, đã có bà Trịnh ở đây rồi!"

Mấy người phụ nữ trung niên đi cùng cũng sốt sắng muốn đến an ủi cô gái ngoan ngoãn.

"Mấy người từ đâu tới vậy? Kho hàng là con bé nhà chúng tôi mở ra, sao lại không được lấy? Còn mấy người mới tới này, không biết giở trò gì nữa! Có quyền gì mà vừa đến đã muốn chia phần?"

Trịnh Thu Hoa đẩy lại chiếc kính lão trên sống mũi, giọng nói sang sảng đầy uy lực. "Còn cô, Tôn Tiểu Cần, đàn ông cô quen c.h.q.t hết rồi nên giờ lại nhăm nhe mấy người này à?"

"Bà già này, ăn nói cho sạch sẽ vào! Ai ở đây mà chẳng muốn có phần chứ."

Đám đông nhìn nhóm người trông rất khó chọc này, đặc biệt là mấy người đeo súng ngắn bên hông, đều không dám lên tiếng. Có lẽ vì đều mặc thường phục lại mang vẻ mặt nghiêm nghị, nên không ai nhận ra thân phận thật của Lôi Du và đồng đội.

Dù không dám phản đối, nhưng khi người phụ nữ đeo kính râm kia vừa mở miệng đã đòi chia một nửa, trong lòng ai cũng không phục.

Họ có tận mấy chục người cơ mà!

Diệp Lam dùng đầu ngón tay thon thả điều chỉnh chiếc kính râm to bản, bất ngờ bật lên tiếng cười khó hiểu: "Em gái, em nghĩ sao?"

[Aaaaa, ký chủ đấm cô ta đi! Người phụ nữ này khiêu khích người quá!]

Hệ thống trong đầu nhảy dựng lên như muốn vẽ bùa nguyền rủa người phụ nữ vô cớ này. Cô ta là ai mà dám chế nhạo chủ nhân của nó chứ?

Nhưng nhân vật chính của câu chuyện - Tô Ý, chỉ lạnh lùng nghiêng đầu...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 107: Chương 32.1



Mẹ cô đang ở đối diện kia mà!

Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm.

Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào.

Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư. "Bởi vì trung tâm thương mại này là của nhà tôi đó."

Tô Ý chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại nhưng đầy xác quyết.

Cả kho hàng dường như chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng khác.

Sau lớp kính râm, ánh mắt Diệp Lam thoáng ý cười nhưng không ai nhìn thấy.

Trong mắt người ngoài, Diệp Lam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh khó đoán, nhưng những người khác cũng bị sốc.

Ai có thể giải thích một chút, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không những đã ăn gạo của người ta, giờ còn vênh mặt đòi chia vật tư của họ?

"Toàn bộ trung tâm thương mại đều thuộc tập đoàn Tô thị, mà tôi, họ Tô đó!"

Tô Ý giơ một ngón tay chỉ vào má mình, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đông.

"Mày nói của mày thì là của mày à? Không có bằng chứng ai tin?"

Tôn Tiểu Cần rướn giọng hừ một tiếng, khuôn mặt trái xoan hơi vàng vọt lộ rõ vẻ ghen tị.

"Ồ, bằng chứng là tôi có thể mở cửa kho này."

Tô Ý liếc nhìn người phụ nữ mà chiếc váy bó sắp bung vì bụng mỡ, tỏ ra mất kiên nhẫn .

Người phụ nữ xấu xí này từ hôm qua đã không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, cô thực sự không muốn nói chuyện với người xấu!

"Biết đâu mày nhặt được thẻ mở kho ở đâu đó, anh chị đừng tin con nhóc này."

Lôi Du nhíu mày né tránh khéo léo cơ thể đang cố dựa vào mình của Tôn Tiểu Cần.

Tôn Tiểu Cần liền hụt chân, đành ngượng ngùng cười với Diệp Lam ở phía khác.

Có vẻ hai người này địa vị không thấp trong đội.

Tô Ý lặng lẽ nhìn Diệp Lam không chút biểu cảm, cô lại quay sang ngó Vân Yến và Triệu Nhiễm.

Dừng một chút, lại quay đầu trở lại.

Tô Ý cảm thấy không vui, hai vệ sĩ kia không có ở đây, không ai thay cô đánh người cả!

Nếu tự tay động thủ, Triệu Nhiễm tay chân mảnh khảnh chắc không được.

A Yến hình như cũng không ổn.

Còn bản thân cô...

Tô Ý cúi đầu suy nghĩ một chút, côvẫn không muốn tự mình ra tay.

Mẹ cô đang ở đối diện kia mà!

Dường như cầm gạch đập đầu người trước mặt mẹ không được đẹp mắt lắm.

Hơn nữa, mẹ dường như đang quan sát xem cô xử lý thế nào.

Hừ, cô nào có sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Ánh mắt dò xét của Vân Yến đảo qua mấy người đối diện, thoáng chút trầm tư.

Lôi Du - một cái tên chẳng xa lạ chút nào.

Kiếp trước anh gặp anh ta ở căn cứ W.

Dù mất đôi chân, suốt ngày phải ngồi xe lăn, nhưng dị năng mạnh mẽ và mối quan hệ rộng vẫn giúp anh tgiữ vững vị trí phó chỉ huy căn cứ, cũng là một trong số ít người kiên định mà anh từng gặp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 108: Chương 32.2



Còn người phụ nữ phía trước này, hình như có chút quen mặt.

Nhưng trong ký ức, người này không có tính cách như vậy, cũng không có ánh mắt xa lạ như vậy.

"A Ý, kho hàng thực sự là của nhà cậu sao?"

Triệu Nhiễm kinh ngạc áp sát Tô Ý, thì thầm hỏi.

Cô hình như thật sự không biết nhà A Ý làm nghề gì.

"Đương nhiên."

Ngẩng cao cằm, Tô Ý nhìn nhóm người đang sợ hãi im lặng, giọng điệu thư thái.

"Các người chỉ cần ném cô ta ra ngoài là có thể chia đồ ở đây."

Ngón tay Tô Ý chỉ thẳng vào Tôn Tiểu Cần.

"Nhớ là ném, ra, ngoài, nhé."

Ném ra bất kỳ chỗ nào trong siêu thị đều không được.

"Mấy người... đừng nghe con nhóc này... Ái da! Mấy người làm gì vậy, thả tôi xuống!"

Mấy bà dì vốn đã không ưa Tôn Tiểu Cần lập tức xông lên khiêng bổng cô ta lên.

Trước giờ chỉ thích v* v*n đàn ông, mắt để trên đỉnh đầu, giờ còn bắt nạt cháu gái ngoan của họ, đáng bị ném ra ngoài.

Những người khác tỉnh ngộ, vội vàng theo mấy bà đi về phía cửa, người mở cửa, người giúp khống chế Tôn Tiểu Cần.

Tôn Tiểu Cần đâu phải thành viên của nhóm người này, tính cách lại đáng ghét, giờ cô bé nói ném ra ngoài là được chia đồ, việc này ai chẳng muốn làm.

"Hừ, đồ rác rưởi, đáng đời!"

Ngô Lệ nhân lúc hỗn loạn giật tóc Tôn Tiểu Cần một phát, khạc nhổ một bãi.

Trước đây con ả này còn định quyến rũ con trai bà, không biết mình già rồi hay sao, không biết đã qua tay mấy người rồi!

"Sao, mấy người còn muốn bắt nạt mấy người già yếu chúng tôi sao?"

Trịnh Thu Hoa nhìn mấy người đứng thẳng tắp cùng người phụ nữ tỏ ra bàng quan, ưỡn ngực đứng chắn trước Tô Ý.

"Vân - người - già - yếu - Yến: ...

Nhìn vở kịch vô lý đang diễn ra, Lôi Du đau đầu ấn ấn thái dương.

"Giáo sư Trịnh, chúng tôi không có ác ý."

Lôi Du đứng trước Trịnh Thu Hoa, nghiêm trang chào.

"Giáo sư Trịnh, chúng tôi là Tiểu đội 17, nhận nhiệm vụ đưa giáo sư đến khu an toàn ở thành phố W."

Thành thật mà nói, Lôi Du cũng không ngờ lại gặp được đối tượng nhiệm vụ ở đây.

Tài liệu họ nhận được ban đầu ghi rõ địa điểm là Viện nghiên cứu Đại học A.

Hơn nữa, nếu không phải đã xem qua ảnh của Giáo sư Trịnh, có lẽ họ đã không nhận ra người có phong thái phóng khoáng này chính là vị giáo sư sinh học cấp quốc giađược cấp trên cực kỳ coi trọng.

"Ừ."

Trịnh Thu Hoa khẽ ho một tiếng, lại cố ý chỉnh lại kính một cách tao nhã.

Ừm, phong thái trí thức của mình chắc vẫn còn nguyên chứ nhỉ?

Tô Ý lại tò mò liếc nhìn vài lần — bà lão này phong cách đa dạng thật, hóa ra giáo sư là như này à?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 109: Chương 32.3



"Sao mấy người lại đi cùng với loại phụ nữ như thế này chứ?"

Trịnh Thu Hoa như thể lại nhớ ra điều gì, liếc nhìn Lôi Du với ánh mắt không tán thành, rồi lại trừng mắt về phía Diệp Lam đứng phía sau.

Bà vẫn chưa quên được người phụ nữ này đã nói những lời khoác lác thế nào.

"Chuyện này..."

Lôi Du đau đầu, không biết giải thích ra sao, bản thân anh ta cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Cô Diệp trước đây từng cứu chúng tôi, chắc hôm nay có chút hiểu lầm gì đó!"

"Đúng vậy, giáo sư Trịnh, chị Lan chắc là có lý do của mình."

Nghiêm Nhất Thanh cũng không nhịn được lên tiếng phản bác, chị Lan chính là thần tượng của hắn.

Mấy người còn lại trong đội thực ra vẫn chưa kịp phản ứng.

Chủ yếu là vì Diệp Lam đột nhiên thay đổi, khác hoàn toàn so với hai ngày trước.

Trịnh Thu Hoa che chắn Tô Ý sau lưng như gà mẹ bảo vệ con, gương mặt đầy vẻ "chắc tôi tin mấy người".

Tô Ý đứng sau lưng Trịnh Thu Hoa, nghiêng đầu thò ra đôi mắt tròn xoe, chớp chớp nhìn Diệp Lam - người đang đeo kính râm che gần hết khuôn mặt.

Thực ra, Tô Ý cảm thấy khá vui.

Mẫu thân đại nhân chắc chắn là lo lắng cho cô nên mới đi theo, cô rộng lượng quyết định không tính chuyện cái đá hôm trước nữa.

Muốn được ôm mẫu thân đại nhân xinh đẹp quá!

Nhưng trước khi Tô Ý kịp bước tới, Diệp Lam như đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra, kịp thời lên tiếng: "A, hóa ra mọi người đều quen biết nhau, vậy hôm nay không lấy được nửa số vật tư rồi!"

"Vậy thì, tạm biệt nhé!"

Tô Ý: ?

Nhìn Diệp Lam quay lưng rời đi không chút do dự, Tô Ý sững sờ.

Chẳng lẽ cô không còn là cục cưng đáng yêu của Diệp Lam nữa sao?

"Cô Diệp, cô định đi đâu thế?"

Lôi Du đột nhiên ngừng lại, nhìn Diệp Lam chuẩn bị rời đi, không kìm được lời ngăn cản.

Anh ta có linh cảm, nếu hôm nay để Diệp Lam rời đi, lần sau sẽ rất khó để gặp lại.

Diệp Lam không hề dừng lại, đôi chân thon dài bước đi nhẹ nhàng.

[Đinh – Ký chủ, có một bức thư cần nhận ạ!]

Tô Ý: ...

Nhìn lời dặn dò của mẫu thân đại nhân, Tô Ý mặt không cảm xúc.

[Bé yêu chơi một mình nhé, vừa rồi biểu hiện của con không tệ, nhưng đừng làm phiền mẹ làm nhiệm vụ nha!]

Tô Ý bĩu môi nhẹ "hừ" một tiếng về phía bóng lưng Diệp Lam.

Ánh mắt u oán khi lướt qua Lôi Du càng thêm âm u.

Nhìn cái gì, nhìn nữa là mẹ tôi k.h.o.é.t mắt anh ra đấy!

Không đúng, còn phải bảo bố tôi v.ặ.n cổ anh nữa!

Aaaa – mẫu thân đại nhân bỏ rơi đứa con gái bé bỏng này rồi!

Nhìn người phụ nữ đáng ghét cuối cùng cũng rời đi, Trịnh Thu Hoa lại nghiêm túc kéo cô gái đang u sầu sang một bên, nói với giọng chân tình:

"Cháu gái à, bà Trịnh phải đi thành phố W trước rồi, một mình con nhớ phải bảo vệ bản thân, đi theo bạn trai cháu, cậu ấy cũng có thể bảo cháu."

"Nếu có cơ hội, bà hy vọng sẽ gặp lại cháu ở thành phố W."

"Còn nữa, phải đề phòng những người như Tôn Tiểu Cần, lỡ họ dụ dỗ bạn trai con thì không hay."

Trịnh Thu Hoa lo lắng, bà biết sẽ có người đến đón mình, nhưng chỉ đón mỗi bà, nếu không thì bà cũng muốn mang cô gái này đi cùng.

Tô Ý hơi ngạc nhiên: "Dụ dỗ A Yến sao?"

"Đúng vậy, Tôn Tiểu Cần trước đây là tình nhân của Lý Cường, Lý Cường c.h.ế.t rồi lại nhắm vào chàng trai nhà cháu, lần trước còn lột đồ lúc nửa đêm định chui vào chăn cậu ấy đấy!"

"Cháu ấy à, phải cảnh giác đi."

Trịnh Thu Hoa nhìn vẻ mặt không mấy bận tâm của Tô Ý, thật là đau đầu!

"Chui vào chăn?"

Tô Ý giật mình, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ.

Dụ dỗ Vân Yến làm gì nhỉ?

Có thể khiến anh nghe lời không?

Nếu được, mặc đồ chui vào chăn có được không?

Như vậy, chẳng phải mỗi ngày đều có thể ăn cơm Vân Yến nấu, lại còn có thêm một vệ sĩ đẹp trai sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back