Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Mạt Thế

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Mạt Thế
Chương 50



"Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi." Cô nhấn nhá giọng, cố gắng làm hài lòng anh ta.

Quả nhiên anh Chu rất hài lòng: "Vậy anh phải thỏa mãn em thật tốt."

Nói xong, anh ta kéo cô đến nơi quen thuộc.

Sau đó, Mục Thu Linh ngây ngốc nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên những hình ảnh ngày xưa.

Trước đây, cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mục, từ nhỏ sống trong nhung lụa, không thiếu người theo đuổi. Sau này, vì để công ty phát triển tốt hơn, cô trở thành đối tượng kết hôn với nhà họ Sở.

Lúc đó, cô nghe nhiều tin đồn về đối tượng kết hôn của mình, chuyện lớn nhất là anh ta từng không mang họ Sở, mà mang họ Triệu, theo họ mẹ.

Vì mẹ anh ta từng mâu thuẫn với cha anh ta, trong cơn giận đã rời khỏi nhà họ Sở, nên Sở Dao từ nhỏ đã theo mẹ. Sau đó, lúc anh ta tám tuổi thì được đón về.

Khi đó, mẹ anh ta bệnh nặng, mà tình nhân của cha anh ta kiêu ngạo vô cùng, còn lên mặt, thậm chí trước khi bà qua đời còn buông lời ác độc.

Sau đó, Sở Dao được đưa về nhà họ Sở, đổi họ từ Triệu sang Sở. Đúng lúc này, mẹ kế của anh ta cũng mang thai, nhưng không biết tại sao, sau khi Sở Dao trở về, bà ta đã sẩy thai và không thể sinh con được nữa.

Khi đó, tin đồn nổi lên. Mọi người đều nói đó là báo ứng, nhưng mẹ kế của anh lại khẳng định là do chính Sở Dao làm. Dù vậy cũng không nhiều người tin, vì lúc đó Sở Dao mới tám tuổi.

Sau này, mẹ kế càng thêm không ưa Sở Dao, nhiều lần xúi giục cha anh đuổi anh đi. Cha anh ta do dự, nhưng vì m.á.u mủ ruột thịt, cũng không thể làm quá tuyệt tình, sau cùng quyết định gửi anh đến thành phố khác học.

So với người em cùng cha khác mẹ của mình, không ai coi trọng anh, thậm chí khi gặp còn không kiềm chế mà chế giễu anh.

Nhưng vàng thì vẫn là vàng, dù bỏ vào lửa thì vàng vẫn luôn sáng. Thời gian trôi qua, anh càng thêm trưởng thành chín chắn, so với em trai cùng cha khác mẹ, anh ta thực sự quá xuất sắc.

Cha anh càng ngày càng yếu, công ty cũng dần đi xuống, ông ta từng do dự giao công ty cho Sở Nghị, nhưng cậu ta ăn chơi trác táng, nếu giao vào tay cậu ta, nhà họ Sở thật sự sẽ tiêu đời.

Lúc này, ông ta nhận ra con trai cả của mình, chững chạc trưởng thành lại có đầu óc kinh doanh. Ông ta thử giao một số việc cho Sở Dao, kết quả anh luôn làm ông ta hài lòng.

Sau đó, bất chấp sự phản đối của mẹ kế, ông ta quyết định giao công ty cho Sở Dao, nhưng để nhà họ Sở phát triển hơn nữa, ông ta buộc Sở Dao phải kết hôn với nhà họ Mục.

Nhân dịp yến tiệc, Mục Thuỳ Linh lần đầu gặp được anh. Vì anh quá nổi bật, cô đã bị cuốn hút ngay lập tức.

Sở Dao đứng giữa đám đông, lạnh lùng và kiêu ngạo, ánh đèn như tụ lại trên người anh, nhưng anh ta không để ý. Đối xử với ai cũng lạnh nhạt.

Lần đó, Mục Thuỳ Linh biết mình đã đổ.

Cô tìm cơ hội nói chuyện riêng với anh, mỗi lần như thế anh đều tránh né. Càng tránh cô càng cố gắng, không ngại dùng bạn thân của anh là Triệu Nham để biết sở thích và thói quen của anh là gì.

Nếu không có bất ngờ, Mục Thuỳ Linh rất có thể sẽ kết hôn thành công. Nhưng cuộc đời không ai lường trước được điều gì, một biến cố đã xảy ra, thay đổi toàn bộ cuộc sống và cuộc đời của cô ta.

Trong lúc cô ta hoảng sợ chạy trốn, vô tình được anh Chu cứu giúp.

Vì để sống sót, cô không ngại dùng thân xác để đổi lấy sự bình yên tạm thời.

Nhưng cô không ngờ trong hoàn cảnh này, mình lại gặp được người xưa. Cô biết, trái tim đã ngủ yên của mình, từ lúc gặp lại Sở Dao, nó đã sống lại.

Nhưng người bên cạnh Sở Dao thật chướng mắt, những gì cô không có được người khác cũng đừng mong sẽ giành được.

Đang đắm chìm trong hồi tưởng, một đôi tay to lớn chạm vào vai cô, kéo cô vào lòng. Mặc dù rất ghê tởm nhưng Mục Thuỳ Linh vẫn cố gắng chịu đựng, để mặc anh ta vu.ốt ve sau lưng.

Cô cúi mắt xuống, giả vờ hỏi một cách vô tình: "Anh Chu, nghe nói anh đang để ý đến một cô gái?"

Bàn tay đang vu.ốt ve lưng cô đột ngột dừng lại. Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, không lộ ra chút cảm xúc: "Sao, em ghen?"

Mục Thu Linh dịu dàng đáp: "Người ta còn không thèm ghen đâu. Nếu có thêm một em gái để cùng em chăm sóc anh, em mừng còn không kịp nữa là."

"Nhìn xem lời em nói kìa, anh thành người đàn ông tam thê tứ thiếp trong thời cổ đại mất rồi."

"Anh Chu quyền cao chức trọng, bên người có mấy người chăm sóc cũng là chuyện bình thường mà."

Mục Thu Linh đảo mắt, trong lòng nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Trước đó, cô đã đặc biệt cử người canh chừng để bắt quả tang Diệp Vãn Thanh, nhưng không ngờ cô ta lại may mắn thoát được một kiếp. Bây giờ, anh Chu lại để ý đến cô ta, Mục Thu Linh quyết định sẽ thuận nước đẩy thuyền, giúp anh ta toại nguyện.

"Vậy mai em sẽ hẹn gặp cô ấy, được không anh Chu?"

Anh ta cười tủm tỉm, bóp nhẹ cằm của Mục Thu Linh: "Em hiểu ý anh đấy."

Cô rúc vào lòng anh ta, nhưng đáy mắt đều là vẻ chán ghét.

-----------------------------------

Bởi vì đã có kinh nghiệm trước đó, Diệp Vãn Thanh cùng Triệu Sở Dao tạm thời không có hành động gì. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là những người trước đây rất ghét cô giờ lại trở nên nhiệt tình trò chuyện với mình.

Chuyện lạ ắt có vấn đề, đặc biệt là trong thời điểm nhạy cảm này.

Nhiều lần, Mục Thu Linh nồng nhiệt mời nàng đến tám chuyện nhưng Diệp Vãn Thanh đều uyển chuyển từ chối khéo. Điều này khiến Mục Thu Linh hết lần này đến lần khác phải chịu thất bại.

Cuối cùng, người bị từ chối ra về trong cơn giận, cô ta quyết định nếu mềm mỏng không được thì sẽ dùng biện pháp mạnh.

Thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối lại muốn bước vào! Mục Thu Linh không tin mình không trị được Diệp Vãn Thanh.

Diệp Vãn Thanh cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Sau nhiều lần bị Mục Thu Linh mời mọc nhiệt tình như thế, cô chắc chắn đối phương đang có mưu đồ bất chính gì đó với mình.

Nhớ đến anh Chu, Diệp Vãn Thanh đoán rằng, cô ta ắt hẳn sẽ không dám ra tay trực tiếp mà chỉ dám để người khác đến dò xét cô thôi.

Sau nhiều lần thất bại, Mục Thu Linh chắc chắn sẽ tìm biện pháp mạnh mẽ hơn khi quay lại.

Khi Mục Thu Linh rời đi, Diệp Vãn Thanh đã tính toán xong xuôi hết mọi thứ, cô nhanh chóng chạy đi liên lạc với Triệu Sở Dao.

Hai người không chần chừ nữa, nắm tay nhau vội vàng rời đi.

Lúc họ đến nhà kho là vừa đúng lúc giao ca, không có nhiều người xung quanh. Thừa dịp lúc người canh gác không để ý, hai người lén lút chui vào trong.

Bên trong kho không có ai quét dọn nên rất bừa bộn, đồ đạc bị ném lung tung, xe cộ cũng đậu lộn xộn.

"Chúng ta không có chìa khóa." Diệp Vãn Thanh đột nhiên nhớ ra rằng, chìa khóa xe cũng bị lấy đi khi xe bị tịch thu.

Triệu Sở Dao vỗ vai cô an ủi: "Chìa khóa chắc là ở chỗ người canh cửa. Anh sẽ đi tìm, em đừng đi đâu cả, đợi anh ở đây."

"Được."

Người canh cửa đang ngủ gà gật trên ngưỡng cửa, đột nhiên bị ai đó vỗ vào người, làm cho anh ta giật mình tỉnh giấc.

"Trông cửa kiểu gì vậy, có người vào mà cũng không biết."

Đầu óc anh ta vẫn còn mơ màng, bên tai đã vang lên giọng nói trầm ấm, rất dễ nghe.

"Người anh em, đừng nói ra ngoài nhé. Nếu bị anh Vương và anh Chu biết, chắc chắn họ sẽ mắng c.h.ế.t tôi."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Mạt Thế
Chương 51



Anh ta nửa tỉnh nửa mơ vội nói, cũng không nghĩ đến việc người đàn ông này xuất hiện trong kho là vì lý do gì.

Triệu Sở Dao gật đầu: "Ừm, tôi được anh Chu sai đến lấy chìa khóa, họ đang chuẩn bị ra ngoài."

"Ồ, được rồi, đây này."

Anh ta gật đầu, cũng biết mỗi lần ra ngoài tìm đồ ăn, anh Chu đều dẫn theo anh Vương và mấy người nữa, nên chẳng nghĩ ngợi gì mà giao hết chùm chìa khóa cho Triệu Sở Dao.

Triệu Sở Dao hơi ngạc nhiên, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ đến vậy, kế hoạch dự phòng còn chưa kịp dùng thì chìa khóa đã nằm trong tay.

Lấy được chìa khóa, anh ra hiệu cho Diệp Vãn Thanh đang ẩn nấp.

Cả hai phối hợp ăn ý, không quay lại chiếc xe cũ. Diệp Vãn Thanh chọn chiếc xe tốt nhất để lái, là chiếc xe địa hình duy nhất trong kho, không biết mấy người đó tìm đâu ra.

Vừa lên xe, người canh cửa mới nhận ra có điều không ổn: "Đợi đã!"

Không còn thời gian để quan tâm, Diệp Vãn Thanh nhanh chóng lên xe và thắt dây an toàn. Triệu Sở Dao đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi.

Chiếc xe phóng thẳng về phía anh ta, khiến ai cũng phải sợ hãi, lo mà chạy trốn.

Người canh cửa run rẩy, ôm đầu nép vào một góc để tránh bị gặp họa.

Cùng lúc đó, một nhóm người khác hùng hổ lao đến. Mục Thu Linh là người xung phong dẫn đầu, lòng đầy lo lắng.

Sau khi trở về, cô ta đã gọi người đến, dự định dù có ép buộc cũng phải đưa Diệp Vãn Thanh lên giường của anh Chu. Không ngờ, mọi chuyện lại hỏng bét.

Sau đó, Mục Thu Linh đi tìm Triệu Sở Dao, kết quả anh ta cũng không có ở đó.

Lúc đó, cô ta liền cảm thấy không ổn.

Cô ta đoán họ có thể đang tìm cơ hội trốn thoát, vậy nên vội vàng mang người đến đây, nhưng vẫn chậm một bước.

Mục Thu Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Vãn Thanh và Triệu Sở Dao lái chiếc xe địa hình tốt nhất rời khỏi căn cứ.

Sau khi nhân được thông báo, anh Chu chạy đến. Chứng kiến cảnh này, cơn giận bùng lên không thể kiềm chế, anh ta vung tay tát mạnh vào mặt Mục Thu Linh.

Trên mặt truyền đến cảm giác đau rát, nhưng Mục Thu Linh chỉ ôm mặt, không khóc không nháo, như thể không cảm giác được gì. Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang dần biến mất kia, lòng như bị cắt thành từng mảnh.

Tại sao chứ? Rõ ràng cô ta mới là vị hôn thê của anh, tại sao anh lại chọn mang theo Diệp Vãn Thanh mà không phải là cô? Tại sao?

"Nuôi cô lâu như vậy, làm chút việc cũng không xong! Phế vật!"

Cơn giận của anh Chu càng lúc càng lớn. Uổng công anh ta hào hứng chạy đến đây, người thì không thấy còn bị mất xe.

Gì cũng không được gì, thật là đáng chết!

Càng nghĩ càng giận, sắc mặt anh ta ngày càng tệ.

Cô cúi đầu, vẻ mặt cam chịu: "Xin lỗi anh Chu, em đã làm anh thất vọng rồi."

Anh Chu là ai chứ? Trước khi tận thế xảy ra, anh ta là người có tiếng tăm lừng lẫy trong khu vực này. Sau đó dẫn đàn em vượt qua khó khăn, lập nên căn cứ, kiêu ngạo vô cùng.

Đặc biệt, bây giờ tâm trạng anh ta đang cực kỳ tệ, làm sao có thể đơn giản chấp nhận lời xin lỗi của Mục Thu Linh như vậy?

Anh Chu hừ lạnh một tiếng, hất tay, xoay người bỏ đi, để lại cô ta với gương mặt chật vật.

Cô ta lặng lẽ rời khỏi dưới ánh mắt chế giễu của mọi người xung quanh.

Mục Thu Linh trở về chỗ của mình, tính toán lại nợ nần với Diệp Vãn Thanh. Cô ta tức giận vỗ ngực, lần sau gặp lại, cô sẽ tính cả lãi lẫn lời lên đầu Diệp Vãn Thanh.

Nhưng chưa kịp trả thù thì căn cứ đã bị tấn công bởi Zombie triều, tổn thất nghiêm trọng.

Một làn sóng Zombie hùng mạnh, như một đợt sóng dữ dội đổ ập xuống căn cứ trong chốc lát. Tiếng gầm rú và tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nơi.

“Chuyện gì đang xảy ra? Mấy ngày nay không thấy Zombie đâu, sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều như vậy?”

Anh Vương chưa kịp tỉnh ngủ đã bị người khác lôi ra khỏi chăn, nhìn thấy đám Zombie dày đặc trước mắt, anh ta nháy mắt tỉnh ngủ, cầm lấy vũ khí quyết liệt bảo vệ căn cứ.

“Tôi cũng không biết! Thật là kỳ lạ!” Những người khác đáp lại.

Chẳng mấy chốc, tất cả những người trong căn cứ đều chạy ra ngoài, cùng nhau chống lại cuộc tấn công của Zombie.

Có lẽ do bị kìm nén suốt nhiều ngày, Zombie với đôi mắt đỏ ngầu, sức tấn công mạnh mẽ hơn nhiều, bọn họ chỉ cần sơ hở một chút là bị kéo ra và xé xác bởi đám Zombie.

Nhiều người bị thương khi bảo vệ đồng đội, mùi m.á.u tanh càng thêm kí.ch thích Zombie, khiến sức mạnh của chúng nháy mắt tăng lên gấp đôi.

Không lâu sau, bọn họ trở thành bên bị áp đảo, tình thế ngày càng nguy hiểm.

Thấy tình hình không ổn, lúc này cần một nhân vật trọng yếu xuất hiện để nâng cao sĩ khí, anh Vương hỏi: “Anh Chu đâu rồi? Anh Chu đang ở đâu?”

“Chúng tôi cũng không biết!”

Ai đó trong đám đông trả lời, ngay sau đó có người bị Zombie bên ngoài bắt lấy và biến dị ngay lập tức.

Những người còn lại hoảng sợ bỏ chạy, thậm chí không màng đến vị trí của mình.

“Quay lại!” Anh Vương tức giận, còn chưa kịp chạy trốn đã bị người vừa bị nhiễm lao đến cắn chặt cổ.

Máu tươi văng tung tóe, anh ta đã c.h.ế.t ngay tức khắc.

Cùng lúc đó, trong nhà kho có một chiếc xe dừng lại. Một người đàn ông điên cuồng nhét thực phẩm vào cốp xe, nhìn thấy ghế phụ đã bị chiếm giữ, Mục Thu Linh trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

“Anh Chu, anh mang em theo được không, em sợ!” Cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông đang bận rộn.

Lúc này, tình thế nguy cấp, anh ta làm gì còn kiên nhẫn. Hơn nữa, lần trước Mục Thu Linh làm việc không đạt, lửa giận còn chưa có chỗ phát đây này. Anh ta đã sớm không ưa gì cô nữa rồi.

Anh Chu không chút do dự hất tay cô ra, quát lên giận dữ, không còn nửa điểm tình ý như trước.

"Cút!"

“Anh Chu, có câu Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, anh không thể bỏ rơi em được!” Mục Thu Linh vừa sợ vừa lo, không màng tự tôn mà bám lấy anh ta.

“Còn có câu vợ chồng như đôi chim trong rừng, rừng cháy thì mạnh con nào, con nấy bay. Vấn đề là tôi và cô không phải vợ chồng, cô chỉ là một con tiện nhân bị hàng nghìn người cưỡi!”

Anh ta mặt mũi vặn vẹo, lộ vẻ ghê tởm, sự chán ghét hiện rõ trên mặt. Mục Thu Linh sững sờ trong giây lát, tay không tự chủ buông ra.

Anh Chu cũng chẳng để ý nhiều, tiếng hét bên ngoài như một chất xúc tác, khiến anh ta càng lúc càng hành động nhanh hơn.

"A" Một tiếng hét vang lên, một người có gương mặt biến dạng đột nhiên xông vào, anh Chu thấy vậy không nói hai lời, trực tiếp leo lên xe ngay lập tức.

Vừa mở cửa xe, cơ thể truyền đến một trận đau đớn. Anh ta khó khắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mục Thu Linh đang cầm một con d.a.o nhọn không biết lấy từ đâu ra, đ.â.m mạnh vào lưng anh.

Máu nóng như kíc.h thích thần kinh của cô, Mục Thu Linh cầm d.a.o đ.â.m anh ta hết lần này đến lần khác.

“Cô...” Anh ta run rẩy chỉ tay về phía cô, còn chưa kịp nói hết câu đã tắt thở.

Mục Thu Linh lạnh lùng nhìn t.h.i t.h.ể rủ xuống của anh ta, cười khẩy: “Nếu anh vô tình thì đừng trách tôi bất nghĩa, là do anh ép tôi.”

Ngay sau đó, cô lên xe, đạp mạnh cần ga, lao ra khỏi căn cứ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Mạt Thế
Chương 52



Ở một nơi khác.

Sau khi Diệp Vãn Thanh và Triệu Sở Dao rời đi, mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, không còn bị ai áp chế, hành động cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Hai người không biết rằng, sau khi họ rời đi không lâu, căn cứ đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng đối với họ, điều này không quan trọng.

“Em vẫn chưa nâng cấp dị năng của mình phải không?” Triệu Sở Dao đang lái xe bất ngờ lên tiếng.

Cô suy nghĩ một chút, hình như cô đã lâu không dùng đến dị năng nữa rồi.

“Đúng vậy, em vẫn còn ở cấp độ thấp nhất.”

Chiếc xe đang chạy thẳng bỗng chuyển hướng, đến một vùng hoang vu.

Diệp Vãn Thanh ngạc nhiên hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Anh cảm nhận được có Zombie ở gần đây. Em đứng đây đợi anh một lát, anh sẽ đi lấy tinh hạch của chúng.”

Triệu Sở Dao dừng xe, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của cô, có gọi cũng không giữ lại được.

Diệp Vãn Thanh đợi một lát trong xe, anh đã quay lại, toàn bộ quá trình không đến vài phút.

“Sau này dị năng của em chắc chắn sẽ phát huy tác dụng. Hãy hấp thụ đi! Anh sẽ đứng bên cạnh canh gác cho.”

Vừa nói, anh vừa đưa tinh hạch vào tay cô.

Diệp Vãn Thanh khẽ động, tinh hạch trong lòng bàn tay phản chiếu ánh sáng đẹp mắt.

Nếu giờ còn khách sáo với anh thì thật sự là quá giả dối rồi, cô khép tay lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Theo cách trong ký ức, Diệp Vãn Thanh từ từ hấp thụ từng viên tinh hạch vào cơ thể, dần dần, cơ thể cô bắt đầu nóng lên, trán lấm tấm mồ hôi.

Mỗi lần dị năng trị liệu giả tiến cấp đều chịu đựng áp lực tinh thần và thể xác rất lớn, nhưng sự đáp lại cũng nhiều không kém. Quan trọng là trong quá trình tiến cấp, ý chí có đủ mạnh để vượt qua hay không.

Những ký ức từ kiếp trước hiện về trong đầu cô.

Từ nhỏ cô đã mắc bệnh tim, bị cha mẹ ruột bỏ rơi trước cửa cô nhi viện. Dù có người tốt bụng nhận nuôi nhưng sau này cũng vì chi phí thuốc men quá đắt mà không thể gánh vác, sau cũng vẫn là đem cô trả lại cô nhi viện.

Sau đó, lần lượt có người nhận rồi lại bỏ rơi, cứ thế thời gian trôi qua, cô dần lớn lên, bệnh tình càng ngày càng nặng.

Lúc đó, cô đã nhìn thấu sự lạnh nhạt của con người, cái c.h.ế.t với cô đã không còn quan trọng.

Đến tận bây giờ, Diệp Vãn Thanh vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và lạnh lùng khi đó.

Sau đó, một người phụ nữ hiền lành xuất hiện, bà vô điều kiện tài trợ cho Diệp Vãn Thanh tất cả mọi thứ, cũng mang đến cho trái tim hoang vắng của cô một tia ấm áp cuối cùng.

Dù kết cục là bi thương, không trọn vẹn, nhưng sự ấm áp đó luôn nâng đỡ cô, là hy vọng để cô sống tiếp.

Những mảnh ký ức dần tan biến, thay vào đó là cơn đau đớn tột cùng, như thể có ai đó đang tháo rời và đập nát từng bộ phận của cô.

Diệp Vãn Thanh cầm lấy một vật bên cạnh, bóp chặt.

Triệu Sở Dao không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy cô đột nhiên đau đớn như vậy cũng trở nên lo lắng, nhưng anh không dám làm phiền, sợ rằng chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ xảy ra chuyện.

Cô nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, răng cắn chặt đến nỗi kêu răng rắc. Triệu Sở Dao thấy vậy thì lo lắng không thôi, anh không còn quan tâm gì khác, liền đưa cánh tay của mình ra.

Diệp Vãn Thanh đau đến mức bắt đầu mất đi ý thức, cô cắn mạnh xuống, cho đến khi trong miệng có vị tanh.

Ngửi thấy mùi máu, ánh mắt Triệu Sở Dao lóe lên một tia đỏ. Anh cố gắng định thần, đè nén h.am mu.ốn xuống.

Cô cố mở mắt, hai mắt hiện đầy tơ máu, mồ hôi nhỏ giọt, toàn thân trông thống khổ và chật vật vô cùng.

Nhìn rõ người mình cắn là ai, cô chịu đựng cơn đau nhức đang hành hạ trong cơ thể, run rẩy buông lỏng môi, quật cường ngoảnh mặt đi chỗ khác.

“Nghe lời, đau quá thì cắn anh là được.”

"Nghe lời, nếu đau quá thì cắn tay anh là được."

Triệu Sở Dao không bận tâm đến cơn đau trên cánh tay mình, ngược lại, anh càng đau lòng khi thấy Diệp Vãn Thanh bị cơn đau hành hạ.

Cô lắc đầu một cái: "Không sao... Em có thể chịu được ..."

Nói xong, cô liếc mắt thấy anh đang đứng đó, nhíu mày với vẻ mặt đầy lo âu. Cảm giác ấm áp trong lòng Diệp Vãn Thanh dâng lên, cô khẽ mỉm cười:

"Em muốn... nắm tay anh... được không?"

Anh không nói gì mà đưa tay ra ngay lập tức. Diệp Vãn Thanh nắm chặt cổ tay anh, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Không biết trải qua bao lâu, cơn đau dần biến mất, sự mệt mỏi liền ập đến, cô kiệt sức và ngủ thiếp đi.

Khi Diệp Vãn Thanh tỉnh dậy, cô cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục, thậm chí còn tốt hơn trước.

"Em thấy thế nào rồi?" Triệu Sở Dao luôn ở bên cạnh cô, không dám rời đi nửa bước. Ngay khi cô tỉnh lại, anh đã lập tức nhận ra ngay.

Cô mỉm cười trấn an: "Em không sao."

"Chuyện hôm qua là thế nào?"

"Đừng lo lắng, em là dị năng giả hệ chữa trị, khả năng thăng cấp thường sẽ khó khăn hơn một chút."

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Sở Dao thay đổi, anh căng thẳng nắm lấy cổ tay cô: "Vậy hôm qua chẳng phải anh đã ép em phải nâng cấp dị năng rồi sao...?"

Cô vỗ nhẹ vào tay anh trấn an: "Không liên quan gì đến anh, thật ra em đã biết sớm trước và cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Hơn nữa, sau khi nâng cấp, em cảm thấy cơ thể mình đã tốt hơn nhiều, ít nhất là không còn thở hổn hển khi chạy vài bước nữa."

Nói xong, Diệp Vãn Thanh thấy anh vẫn còn hơi bận tâm, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chúng ta đi thôi, em không muốn ở lại đây nữa."

Anh gật đầu, đứng dậy lái xe.

Sau hơn một tháng, lần này, họ cuối cùng cũng đến được đích.

Khác với nơi họ đã đến trước đó, thành phố A đã trở thành một thành phố bị sa mạc hóa, gió cuốn theo cát bụi quất vào người.

Nắng cháy da, nóng đến mức khó thở. Không có nước, không có thức ăn, mỗi khi đến một nơi nào, họ đều phải dừng lại để tìm kiếm.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, xuyên qua một khu rừng. Qua cửa sổ xe, Diệp Vãn Thanh nhìn thấy vài bụi cây đầy trái giống như quả táo tàu. Cô vội vỗ vai anh, vui vẻ reo lên: "Dừng lại, dừng lại! Bên kia có quả táo tàu kìa!"

Xe dừng lại, cả hai bước xuống xe để kiểm tra, xác nhận đó là quả táo tàu, nhưng không rõ là loại gì.

Diệp Vãn Thanh hái xuống, không còn cầu kỳ như trước, chỉ lau sơ qua rồi ăn ngay.

Họ ăn khoảng mười mấy quả, dạ dày cuối cùng cũng dễ chịu hơn, không còn cồn cào khó chịu như trước nữa.

Diệp Vãn Thanh đang định hái thêm vài quả mang về, đột nhiên từ xa có một trận xôn xao truyền đến. Cô theo phản xạ nhìn Triệu Sở Dao, cả hai nhanh chóng lên xe, nhưng chưa kịp khởi động, phía trước đã xuất hiện một bóng người.

Người đối diện giơ tay lên, dường như định đập vỡ cửa sổ xe. Trong lúc vô tình chạm vào đôi mắt ngỡ ngàng của cô, anh ta giật mình, ngay lập tức rụt tay lại.

Trong xe là một nam một nữ, người nam có vẻ ngoài lạnh lùng, người nữ vẻ đẹp ngây thơ rạng rỡ.

Bị một đôi tuấn nam mỹ nữ như vậy nhìn chằm chằm, cho dù là ai cũng sẽ thấy không thoải mái. Nhưng khi nghĩ đến việc mình cần làm, anh ta nhanh chóng gạt bỏ cảm giác đó.

Giống như có chút không quá chắc chắn, anh ta ngập ngừng nói, "Các người... là con người?"

"..."

Diệp Vãn Thanh nhìn anh ta một lượt, người đàn ông này da ngăm đen, quần áo rách tả tơi, chỉ có đôi mắt là sáng ngời là nổi bật. Cô chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Mạt Thế
Chương 53: Hoàn



Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, hạ tay xuống, đặt lên đầu xe rồi quay lại hô to, "Các người có thể ra được rồi!"

Ngay sau đó, hàng chục người từ các hướng khác nhau nhảy ra, đi đầu cũng là một nam một nữ.

Người nam tuấn tú, mặt mũi khôi ngô; người nữ dịu dàng dễ mến, đoan trang xinh đẹp.

Cô gái giống như có vầng hào quang bao quanh, mặt nở nụ cười, dáng vẻ tao nhã quý phái, mái tóc dài như tảo biển nhẹ nhàng đong đưa, trông thật quyến rũ. Đối lập hoàn toàn với mái tóc lởm chởm của Diệp Vãn Thanh.

Diệp Vãn Thanh lập tức ngây người. Nếu nàng đoán không nhầm, đây chắc chắn là nhân vật nam nữ chính trong nguyên tác. Sau bao lâu, cô cuối cùng đã gặp được họ!

"Bọn họ không có ác ý, chúng ta xuống xe đi." Diệp Vãn Thanh quay sang nói với anh.

"Ừm." Anh không mặn không nhạt đáp lại, mặt không thể hiện cảm xúc gì.

Hai người vừa xuống xe, đối phương liền tiến đến giới thiệu bản thân:

"Đừng sợ, chúng tôi đều là con người. Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Đường Tú Uyển, còd đây là Quý Bắc Đình và Dương Đại Minh..."

Cô lần lượt giới thiệu từng người, bày tỏ thiện chí bản thân.

Diệp Vãn Thanh vừa nghe vừa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Đến khi tới lượt mình, cô cũng nhanh chóng giới thiệu tên.

Đường Tú Uyển lịch sự mỉm cười, ánh mắt dừng lại một chút trên người đàn ông bên cạnh, chỉ thoáng chút kinh ngạc rồi ngay lập tức chuyển đi.

"Nghe giọng hai người không phải người ở thành phố A, hai người đến từ đâu?" Quý Bắc Đình bên cạnh đột nhiên lên tiếng, nheo mắt và hạ khóe môi xuống, rõ ràng không tin tưởng đối phương cho lắm.

Diệp Vãn Thanh không để ý, là nam chính thì việc nghi ngờ hoặc cảnh giác là chuyện bình thường, cô trả lời thành thật và thuận tiện kể sơ qua về những trải nghiệm trước đây.

Nghe xong câu chuyện của họ, Đường Tú Uyển không kìm được mà thốt lên một tiếng "Wow", đôi mắt cô nàng mở to:

"Hai người thật giỏi, trải qua nhiều chuyện như vậy thật không dễ dàng chút nào."

Cô khẽ cười, lắc đầu nói: "Mọi chuyện đều đã qua rồi. Mà mọi người làm sao lại xuất hiện ở đây?"

Vì cảnh này không được đề cập trong nguyên tác, nên Diệp Vãn Thanh cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

"Chúng tôi..."

Đường Tú Uyển vừa mở miệng định nói thì người đàn ông bên cạnh khẽ ho một tiếng ngắt lời cô nàng, cô nàng lập tức ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

"Nếu đã làm quen xong rồi, vậy chúng ta đi thôi."

Triệu Sở Dao không thích ở cùng với một nhóm người, anh không hợp với họ và cũng không muốn hoà nhập.

Đối với anh, việc có đội hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao với tình trạng hiện tại của anh, bảo vệ một người cũng là dư sức.

Người này... Quý Bắc Đình nhíu mày, một tia không hài lòng hiện lên trong mắt.

Diệp Vãn Thanh nhanh chóng nhận ra cảm xúc không ổn của nam chính, cô vội kéo áo Triệu Sở Dao.

Anh cũng nhíu mày theo, nhưng không hất tay cô ra, chỉ thu lại chút khí thế.

"Không sao, không sao."

Diệp Vãn Thanh cười ngượng, ánh mắt lướt qua những người khác và bị thu hút bởi một người đàn ông m.á.u me đầy cánh tay hấp dẫn.

Cô hỏi nhỏ: "Có người bị thương à?"

Đường Tú Uyển theo ánh mắt cô nhìn lại, giọng có chút lo lắng:

"Đúng vậy, vừa rồi có một đám Zombie tấn công, vì giúp chúng tôi mà anh ấy đã bị thương. Đại Minh đã học qua một ít về y học, thấy gần đây có một khu rừng nên định vào trong tìm thuốc cầm máu, không ngờ lại gặp hai người ở đây."

Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn: "Gặp chúng tôi là đúng rồi, tôi có thể chữa trị cho anh ấy."

"Cô có thuốc sao?" Đường Tú Uyển vui mừng, phấn khích hỏi.

Diệp Vãn Thanh lắc đầu: "Không có."

Một chút thất vọng tràn ngập trong lòng, cô nàng ủ rũ cúi đầu, giọng đầy buồn bã:

"Không có thuốc, vậy cô chữa trị bằng cách nào?"

Diệp Vãn Thanh không trả lời, cô tiến lên phía trước, nhưng vừa bước một bước thì bị người bên cạnh kéo lại.

Nhìn vào đôi mắt lo lắng của Triệu Sở Dao, cô trấn an bằng một nụ cười rồi tiến đến chỗ người đàn ông bị thương.

Người đàn ông bị thương trông còn rất trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi, đôi mắt giống như mắt nai đang chớp chớp.

Cô giơ tay lên, một vòng sáng nhạt bao phủ lấy vết thương, sự ấm áp nhẹ nhàng tràn vào cơ thể. Vì vừa thăng cấp, hiệu quả chữa trị tốt hơn nhiều so với trước đây.

Người đàn ông thoải mái nhắm mắt, tận hưởng quá trình chữa trị, nếu có đuôi, chắc chắn lúc này nó đang ve vẩy.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt ôn hòa giải thích: "Đây là năng lực của tôi."

Đường Tú Uyển đầu tiên là ngây người sửng sốt, sau đó là lập tức chạy đến trước mặt cô, vui mừng hỏi "Cô cũng là dị năng giả?"

Cô mỉm cười. Không trả lời.

Mới vừa rôi, Diệp Vãn Thanh chỉ vừa kể qua về những trải nghiệm của họ, nhưng không đề cập đến việc có dị năng của mình. Bây giờ bất ngờ thể hiện ra năng lực, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.

Khi thấy việc chữa trị gần xong, Diệp Vãn Thanh vừa thu tay lại thì Đường Tú Uyển đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Cô nàng tiến lại gần, khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ làn da mịn màng không tì vết của đối phương:

"Chúng tôi rất cần một đồng đội như cô, cô có muốn gia nhập cùng chúng tôi không?"

Diệp Vãn Thanh đang nghĩ rằng, không hổ danh là nữ chính, vẻ ngoài đúng là khác biệt. Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của Triệu Sở Dao:

"Không được."

"Tại sao không?"

Đường Tú Uyển - người chưa từng bị ai từ chối, cô nàng nhíu mày, bĩu môi không hài lòng hỏi.

Triệu Sở Dao không thèm nhìn cô:

"Hành động rất nguy hiểm, tôi không muốn cô ấy bị thương."

Lúc này, một người đàn ông khác không thể nhìn nổi nữa, đứng ra nói:

"Cô ấy còn chưa từ chối, anh có quyền gì mà thay cô ấy quyết định?"

Hai người không ai nhường ai, lửa giận âm thầm bùng lên.

Diệp Vãn Thanh không muốn mọi người mâu thuẫn, vội đứng giữa họ:

"Chúng tôi sẽ đi cùng mọi người."

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Sở Dao, nhẹ nhàng thuyết phục anh:

"Chúng ta dù sao cũng cần một đội, anh có muốn đi cùng em không?"

Anh cúi đầu, những ký ức như đèn kéo quân lóe lên trong đầu. Làm sao lại không muốn? Dù cô làm gì, anh cũng sẽ mãi đứng về phía cô.
 
Back
Top Bottom