Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 530


Khi còn học năm cuối cấp ba, cô thấy hắn thích xem sách giải phẫu người, cứ nghĩ hắn muốn làm bác sĩ ngoại khoa. Mặc dù sau đó hắn đã phủ nhận, nhưng cô vẫn tin là như vậy. Cô không ngờ hắn lại muốn trở thành pháp y.

Đoạn Linh rời khỏi bếp.

Lâm Thính lại đi theo hắn ra ngoài, nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách: "Gần nửa đêm rồi, ngươi nên đi tắm rồi ngủ thôi." Cô đã ngủ từ chiều đến gần nửa đêm, giờ rất tỉnh táo, nhưng hắn thì vẫn chưa được nghỉ ngơi.

"Không vội." Hắn bỗng nhiên hỏi: "Ngày mai ngươi muốn đi đâu?"

"A?"

Chủ đề thay đổi quá nhanh, Lâm Thính nhất thời không phản ứng kịp.

Đoạn Linh kiên nhẫn lặp lại: "Ta hỏi ngày mai ngươi muốn đi đâu? Ngày mai là cuối tuần, chúng ta đều không phải đi học, ngươi có muốn ra ngoài chơi không?"

"Muốn chơi chứ! Nhưng ta chưa nghĩ ra đi đâu. Tối nay ta sẽ lên mạng tìm xem có chỗ nào thú vị không. Ta sẽ nhắn tin cho Hinh Ninh hỏi xem cô ấy có muốn đi đâu không." Lâm Thính nhặt điện thoại đã bị cô quăng trên ghế sofa lên.

Hắn nói: "Em ấy đã nhắn cho ta rồi, nói ngày mai em ấy và Hạ Tử Mặc sẽ đi hẹn hò."

Các cặp đôi thích tận hưởng thế giới riêng của mình, nếu bọn họ đi cùng thì sẽ thành “bóng đèn”. Lâm Thính hiểu điều này, nên không mở WeChat ra nữa: "Vậy ngày mai chỉ có hai chúng ta đi chơi thôi à?"

Trường của Kim An Tại ở khá xa, nếu hẹn hắn đi chơi thì sẽ tốn nhiều thời gian đi lại. Hơn nữa, hẹn người đột ngột như vậy, không biết có làm xáo trộn kế hoạch của họ không.

Đoạn Linh nhìn thẳng vào cô: "Không được sao?"

Chẳng có gì là không được cả, đi chơi với ai mà chẳng được, miễn là được đi chơi là được rồi. Lâm Thính nhún vai, thờ ơ đáp: "Cũng đúng. Ngươi đi tắm trước đi, ta sẽ lên mạng tìm địa điểm."

Hắn bước vào phòng tắm mà cô vừa dùng xong. Trong phòng vẫn còn vương vấn mùi hương sữa tắm ngọt ngào của cô.

Lâm Thính trở về phòng, nằm lên giường.

Cô chơi điện thoại trong phòng đến tận rạng sáng, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ. Cô ngáp một cái, định đi vệ sinh rồi quay lại ngủ.

Thật không may, trong nhà vệ sinh có người.

Căn hộ này chỉ có hai người bọn họ, người trong nhà vệ sinh chắc chắn là Đoạn Linh. Lâm Thính gõ cửa: "Đoạn Linh, ngươi còn bao lâu nữa mới ra?"

Vừa nói xong, cô nghe thấy tiếng r*n r* và tiếng đồ vật rơi loảng xoảng ở bên trong.

Đoạn Linh bị ngã à?

Lâm Thính không khỏi gõ cửa thêm lần nữa, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Không có tiếng đáp lại.

"Ngươi nói một tiếng đi, nếu không nói gì nữa, ta sẽ vào đấy?" Cô từng đọc nhiều tin tức về những người gặp tai nạn trong nhà vệ sinh, nên càng thêm sốt ruột.

Đúng lúc Lâm Thính đang do dự không biết có nên thử vặn tay nắm cửa để xem hắn có ổn không, thì cánh cửa phòng vệ sinh từ từ được Đoạn Linh mở ra. Hắn ướt sũng, quần áo dính sát vào người, để lộ làn da ửng đỏ bất thường.

Lâm Thính vội vã đưa tay lên sờ trán hắn: "Ngươi sao vậy, có phải bị ốm rồi không?" Trán hắn nóng ran, "Ta đưa ngươi đi bệnh việ..."

Đoạn Linh ngắt lời: "Ta bị chứng 'nghiện tính dục'.”

Lâm Thính ngây ra nhìn Đoạn Linh, hoài nghi rằng mình đang ảo giác. Đoạn Linh bị chứng 'nghiện tính dục' sao? Bị từ khi nào? Vì sao lại bị?

Đoạn Linh không nói thêm nữa, lướt qua cô, vào phòng thay bộ quần áo ướt sũng.

Căn phòng lại trở nên tĩnh lặng, nhưng trong lòng Lâm Thính lại nổi lên một cơn bão lớn, không thể nào bình tĩnh lại được. Cô thậm chí còn quên cả việc đi vệ sinh, vội vã lấy điện thoại ra tra cứu những kiến thức liên quan đến chứng 'nghiện tính dục'.

Lâm Thính chỉ từng nghe qua về chứng bệnh này, nhưng nghĩ rằng nó rất xa vời, nên chưa từng tìm hiểu kỹ. Dù sao thì, đa số mọi người đều có tâm lý “chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ”, và cô trước đây cũng vậy.

Nửa đêm, tốc độ mạng chậm hơn, phải một lúc sau trang web mới hiện ra. Dòng chữ đầu tiên hiện lên là: ‘Nghiện tính dục’ là một loại bệnh tâm lý.

Cô cảm thấy hoang mang.

Đoạn Linh có vấn đề tâm lý gì sao?

Bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Lâm Thính thấy tâm lý Đoạn Linh rất khỏe mạnh. Trừ việc hắn có sở thích hơi đặc biệt, thích xem phim kinh dị, sách giải phẫu người, nhưng không thể nói rằng thích những thứ đó là có vấn đề tâm lý được.

Lâm Thính tiếp tục đọc, biết rằng áp lực tâm lý kéo dài cũng có thể dẫn đến chứng 'nghiện tính dục'.

Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, cô đã lướt nhanh toàn bộ nội dung trang web. Cô cất điện thoại đi, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, chuẩn bị tâm lý rồi đi đến trước cửa phòng hắn. Cô muốn gọi hắn ra để hỏi cho rõ.

Đoạn Linh là bạn thân hơn mười năm của cô. Nếu cơ thể và tâm lý hắn gặp vấn đề, cô không thể thờ ơ được. Cô muốn cố gắng tìm cách giúp hắn.

Lần này, cô không cần gõ cửa, cánh cửa đã tự mở ra.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 531


Đoạn Linh đã thay quần áo xong, trông hắn không khác gì ngày thường, chỉ có điều, khuôn mặt ửng hồng vẫn chưa hết hẳn, toát lên một vẻ yếu ớt hiếm thấy.

Lâm Thính không được tự nhiên sờ mũi, cố gắng không nhìn xuống phía dưới Đoạn Linh, vẫy vẫy điện thoại: "Ta vừa lên mạng tìm hiểu về điều ngươi nói rồi." Cô không nói thẳng ra từ “nghiện tính dục”.

Hắn nhìn cô không chớp mắt: "Rồi sao?"

Cô có vẻ mặt nghiêm trọng, cứ như thể hắn đang mắc một căn bệnh nan y. Cô khó khăn mở lời, nhưng vẫn phải hỏi: "Cha mẹ ngươi có biết chuyện này không?"

Đoạn Linh thành thật đáp: "Không."

Đúng vậy, chuyện này rất khó nói với người lớn, đến tận bây giờ vẫn có không ít người lớn nghĩ rằng bệnh tâm lý là chuyện giả tạo, không thể nào lý giải nổi. Cô thì khác, cùng thế hệ với hắn, khả năng tiếp thu cao, có thể thấu hiểu: "Chỉ nói cho ta thôi à?"

"Đúng vậy, ta chỉ nói cho ngươi." Giọng hắn nghe thật dịu dàng.

Lâm Thính cảm động.

Xem ra Đoạn Linh rất tin tưởng cô, đêm nay bị cô bắt gặp lúc phát bệnh nên mới thẳng thắn với cô như vậy. Cô không thể phụ lòng tin của hắn, nếu hắn không muốn người khác biết, cô nhất định sẽ giữ bí mật này.

Lâm Thính lại hỏi: "Ngươi đã đi gặp bác sĩ tâm lý chưa? Nếu chưa, ngày mai ta đi cùng ngươi đến bệnh viện lớn nhé?" Chơi bời gì thì để sau, cùng hắn đi gặp bác sĩ tâm lý quan trọng hơn nhiều.

Đoạn Linh cúi đầu nhìn bóng mình trên nền đất: "Không cần, ta tự mình khống chế được."

Lâm Thính bán tín bán nghi: "Chuyện này có thể tự khống chế được sao?" Trên mạng nói tốt nhất nên đi gặp bác sĩ tâm lý càng sớm càng tốt để được tư vấn. Cô khuyên hắn: "Ta nói cho ngươi biết, con người không thể có bệnh mà giấu diếm, ngại đi khám được."

Hắn vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: "Ta không có giấu diếm, ta thật sự có thể tự khống chế được."

Cô do dự vài giây: "Thôi được rồi, nhưng nếu sau này ngươi cảm thấy không thoải mái ở đâu, nhất định phải nói cho ta, nếu không muốn đi một mình, ta sẽ đi cùng."

Đoạn Linh xem đồng hồ, trả lời một cách lảng tránh: "Cũng muộn rồi, ngươi nên về phòng ngủ đi."

Lâm Thính không để Đoạn Linh lảng tránh, cô dùng chân chặn cửa phòng lại, đề phòng hắn bất ngờ đóng cửa: "Ngươi phải hứa với ta đã, nếu không ta sẽ đứng đây không đi đâu cả." Nghe nói chứng nghiện tính dục mà không được giải quyết, còn có thể dẫn đến các vấn đề sức khỏe khác.

Khi cô tìm kiếm về chứng bệnh này, có một tin tức liên quan bật ra, có người vì không chịu nổi sự dày vò của bệnh đã tự sát, điều đó đủ để chứng minh chứng bệnh này khiến người ta khó chịu đến mức nào.

Chính vì vậy, Lâm Thính mới lo lắng đến thế.

Đoạn Linh nhìn chằm chằm vào mắt cô, tay nắm tay nắm cửa khẽ động đậy: "Ta hứa với ngươi."

"Không được qua loa với ta." Lâm Thính nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhấn mạnh: "Một khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng, nhất định phải nói cho ta, và đi bệnh viện với ta. Nếu để ta phát hiện, ngươi sẽ chết chắc đấy."

Đoạn Linh khẽ cười: "Ta sẽ không qua loa với ngươi đâu, ngươi yên tâm. Thu chân lại đi, cẩn thận bị cửa kẹp, rồi lại đòi ta bồi thường tiền thuốc."

"Ngươi còn cười được à."

Lúc này, Lâm Thính miễn cưỡng tin tưởng Đoạn Linh, thu chân khỏi cánh cửa: "Ngươi có biết vì sao mình lại như vậy không?" Hắn là sinh viên Y, mặc dù mới năm đầu, nhưng cũng có thể tìm kiếm nguyên nhân từ các nguồn tài liệu y học xung quanh.

Đoạn Linh biết nguyên nhân.

Khi còn học cấp ba, hắn từng mua dao phẫu thuật, bắt thằn lằn và chuột về mổ để quan sát cấu tạo cơ thể của chúng. Khi xem phim, nhìn thấy người chết, máu tuôn trào, hắn sẽ cảm thấy hưng phấn lạ thường.

Dần dần, hắn phát hiện mình có một bản năng khát khao bạo lực, giết chóc, nhưng đó là điều pháp luật không cho phép, cũng là điều mà gia đình và Lâm Thính không thể chấp nhận được.

Vì thế, hắn đã cố gắng kìm nén bản tính ấy.

Sau một thời gian dài kìm nén, vào năm mười lăm tuổi, hắn bắt đầu xuất hiện chứng nghiện tính dục. Lúc đó hắn không hiểu vì sao mình lại mắc phải, mãi sau này khi tiếp xúc với y học và tâm lý học, hắn mới dần dần hiểu ra nguyên nhân: sự kìm nén bản tính bạo lực một cách thái quá đã khiến cả thể xác và tinh thần hắn đều gặp phải vấn đề.

Đoạn Linh nói: "Bất kể nguyên nhân là gì, nếu ta có thể tự mình kiểm soát được, thì không phải là tốt sao?"

Lâm Thính không hoàn toàn đồng ý: "Nói thì đúng là như vậy, nhưng nếu biết được nguyên nhân, có thể sẽ chữa khỏi hẳn thì sao?" Thực ra, cách tốt nhất là đi gặp bác sĩ tâm lý, chỉ là Đoạn Linh không muốn, cô cũng không thể ép buộc hắn.

"Thôi được, nếu ngươi tạm thời không muốn tìm nguyên nhân thì cứ từ từ. Nếu có bất cứ chuyện gì, hãy tìm ta, ta luôn ở đây." Cô dùng tay kéo lại chiếc quần rộng thùng thình, trở về phòng, không muốn làm phiền hắn nghỉ ngơi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 532


Về phòng rồi, Lâm Thính vẫn không ngủ được, cơn buồn ngủ bị Đoạn Linh xua tan.

Cô lại lên mạng tìm hiểu những điều cần lưu ý cho người mắc chứng nghiện tính dục, hoặc cách để giảm bớt triệu chứng. Cuối cùng, cô đúc kết lại và ghi vào điện thoại những điều cơ bản: Tăng cường vận động, bồi bổ dinh dưỡng, tránh đồ cay nóng nhiều dầu mỡ, và luôn giữ một tinh thần thoải mái.

Nhìn vào những dòng ghi chú, cô nghĩ, những phương pháp này thật quá chung chung, áp dụng cho người bình thường được, thì người bệnh cũng áp dụng được. Nhưng không thể phủ nhận, chỉ cần làm được ba điều này, đúng là sẽ khỏe mạnh hơn.

Đáng tiếc, rất ít người có thể làm được cả ba.

Lâm Thính trằn trọc cả đêm, sáng hôm sau thức dậy với hai quầng thâm mắt, trông cô chẳng khác gì một con gấu trúc.

Cô ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Đoạn Linh đã dậy sớm hơn cô, làm xong bữa sáng. Mì nóng hổi thơm lừng, khiến cái bụng của cô đang đói réo gọi.

Lâm Thính bước đến bàn ăn: "Từ giờ, mỗi tối chúng ta cùng đi sân thể dục chạy bộ nhé?" Cứ khoảng tám giờ tối sẽ bắt đầu chạy, chín giờ thì kết thúc. Hắn từ trường về đây, còn cô thì trở về ký túc xá.

"Sao đột nhiên lại muốn chạy bộ cùng ta?"

Cô trợn tròn mắt nói dối: "Ta muốn giảm cân, mà chạy bộ thì giảm cân. Ngươi cũng biết ta mà, làm gì cũng chỉ được một khắc là chán. Phải có người đi cùng và giám sát thì mới có thể kiên trì được."

Hắn cong môi cười: "Được."

Lâm Thính cầm đũa lên định ăn mì thì Đoạn Linh nhắc nhở: "Nhớ chụp ảnh."

"Đúng rồi, suýt nữa lại quên." Cô chụp vài bức ảnh rồi đăng lên nhóm chat. Lâm Thính: Đoạn Linh nấu mì nè, siêu thơm, siêu ngon luôn.

Kim An Tại: Thật sao? Đoạn Linh mà cũng biết nấu mì à? Mà không đúng, giờ mới có tám giờ rưỡi sáng, sao ngươi lại đến tìm hắn sớm thế? Hay là tối qua ngươi không về ký túc xá, ngủ lại chỗ hắn à?

Lâm Thính: Ngươi không biết à, tối qua trời mưa to cả đêm, ta không thể về được.

Kim An Tại: À. Ai bảo ngươi biết tối qua trời mưa mà không về trường sớm, đáng đời bị mưa to nhốt lại ngoài trường.

Kim An Tại nghĩ rằng Lâm Thính đã biết tối qua sẽ mưa to, sau khi giúp Đoạn Linh dọn dẹp xong thì sẽ trở về trường luôn, ai ngờ lại ở lại đến tối.

Lâm Thính: ...

Ta có biết đâu.

Tạ Thanh Hạc: @Lâm Thính, đừng nghe Kim An Tại, hắn mạnh miệng nhưng mềm lòng. An toàn là trên hết, việc ngươi không dầm mưa về trường là đúng rồi, dù sao trong phòng cũng có Đoạn Linh và Hinh Ninh ở cùng.

Lâm Thính: Hinh Ninh hôm qua bận nên không đến được, ta đến một mình. Mà Đoạn Linh cũng không có nhiều đồ, dọn dẹp rất nhanh.

Tạ Thanh Hạc không trả lời nữa.

Đoạn Hinh Ninh gửi một biểu cảm mèo đen mắt to, ngoan ngoãn ngồi nghe huấn luyện. Hinh Ninh: Ta cũng không biết tại sao học tỷ lại muốn ta, một tân sinh, giúp việc, nhưng ta thật sự không dám từ chối học tỷ QAQ.

Lâm Thính cũng gửi một biểu cảm.

Đoạn Linh đẩy lọ tương ớt mà cô thích đến gần: "Đừng nói chuyện nữa, mì nguội mất rồi."

Cô đặt điện thoại xuống và ăn mì.

Lâm Thính nói được làm được, mỗi tối đều cùng Đoạn Linh đi chạy bộ ở sân thể dục. Giữa trưa, thỉnh thoảng họ cũng cùng nhau đến căng tin ăn cơm. Vài lần bị bạn cùng phòng bắt gặp, họ đều hiểu lầm Đoạn Linh là bạn trai cô.

Mỗi lúc như vậy, Lâm Thính đều giải thích, còn Đoạn Linh thì đứng im lặng một bên.

Sau hơn một tháng chạy bộ, Lâm Thính không biết cơ thể Đoạn Linh có tốt hơn không, nhưng cô cảm thấy mình ăn nhiều hơn hẳn và da dẻ cũng đẹp lên. Quả nhiên, vận động khiến người ta trẻ khỏe.

Cuối tuần này, họ lại tụ tập cùng Kim An Tại và những người khác. Vừa gặp mặt, Kim An Tại đã hỏi cô có phải đi tiêm filler không, Lâm Thính liền cho hắn một trận: "Đây là thiên sinh lệ chất !"

Kim An Tại cúi người, làm bộ nôn ọe.

Đến lúc ăn, có người gọi món tôm hùm đất xào cay. Lâm Thính nói với Đoạn Linh: "Ngươi đừng ăn tôm hùm đất." Tôm hùm đất tuy ngon nhưng thuộc loại đồ ăn cay nóng, nhiều dầu mỡ.

Kim An Tại đeo găng tay nilon, cười nhạo: "Sao hắn lại không thể ăn tôm hùm đất?"

Cô lườm hắn: "Liên quan gì đến ngươi?"

"Hắn muốn ăn gì thì ăn," Kim An Tại vừa bóc tôm hùm đất vừa trêu: "Ngươi quản nhiều quá, ta cứ tưởng ngươi là bạn gái hắn đấy."

Lâm Thính đáp lại: "Ngươi quản cũng nhiều đấy thôi."

Đoạn Hinh Ninh ăn miếng tôm hùm đất mà Hạ Tử Mặc vừa bóc cho, rồi lên tiếng can ngăn: "Thôi nào, hai người đừng cãi nhau nữa. Ăn nhanh đi. Ăn xong, chúng ta còn đi xem phim nữa."

Lâm Thính suy nghĩ vài giây, chủ động gắp một con tôm hùm đất vào bát Đoạn Linh: "Nếu ngươi muốn ăn thì cũng có thể ăn một vài con, nhưng đừng ăn quá nhiều."

Đoạn Linh lại bóc tôm hùm đất, đặt vào bát cô: "Ngươi ăn đi, ta không ăn."

Ngươi không suy nghĩ nhiều, vui vẻ ăn hết.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 533


Ăn xong, xem phim xong, trời vẫn chưa tối. Kim An Tại và Tạ Thanh Hạc bắt xe về trường, còn Hạ Tử Mặc và Đoạn Hinh Ninh thì tiếp tục hẹn hò. Lâm Thính và Đoạn Linh trở về căn hộ của hắn.

Cô muốn mượn hắn một cuốn sách đã không còn xuất bản. Ban đầu cô định nhờ Đoạn Linh mang theo để đưa cho cô khi gặp mặt, nhưng hắn đã quên mất. Vì vậy, Lâm Thính đành tiện đường đến lấy, để tối về ký túc xá đọc.

Vừa đến căn hộ, Đoạn Linh nói hắn cần gọi điện thoại, dặn dò cô vào phòng hắn tìm sách trước: "Cuốn sách đó ở tầng thứ sáu của kệ sách."

"Được rồi."

Lâm Thính nhìn Đoạn Linh đi ra ban công gọi điện thoại, khi hắn đóng cửa lại, cô không còn nghe thấy gì nữa vì cửa ban công cách âm tốt hơn cửa nhà vệ sinh nhiều. Lâm Thính thu tầm mắt, bước vào phòng tìm sách. Tầng sáu của kệ sách hơi cao, cô phải nhón chân mới với tới.

Cùng lúc lấy được cuốn sách, một chiếc hộp đặt cùng tầng cũng rơi xuống.

Nắp hộp không được đậy kín, vừa rơi xuống, toàn bộ đồ vật bên trong đổ hết ra ngoài, vương vãi khắp sàn nhà. Lâm Thính nhìn thấy ảnh của chính mình, cùng với những món quà nhỏ mà cô đã từng tặng cho Đoạn Linh trước đây.

Lâm Thính giật mình. Nếu chỉ có một hai tấm ảnh của cô, cô sẽ không thấy có gì lạ, nhưng chiếc hộp này chứa ít nhất vài trăm tấm ảnh.

Sao Đoạn Linh lại cất giữ nhiều ảnh của cô như vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn thích cô?

Tâm trí cô trở nên rối bời. Cô vội vã nhặt ảnh lên, đặt lại vào hộp, đậy nắp lại rồi đặt chiếc hộp về vị trí cũ trên kệ sách, như thể cô chưa từng phát hiện ra điều gì. Cô cầm cuốn sách và vội vã rời khỏi phòng, đi ra ngoài.

Thật trùng hợp, Đoạn Linh vừa gọi điện thoại xong, bước vào từ ban công: "Ngươi tìm thấy sách rồi sao?"

"Tìm được rồi," Lâm Thính đáp với vẻ mặt bình thường, nhưng không dám nhìn thẳng vào hắn: "Ta có chút việc gấp cần phải đi xử lý, đi trước đây."

"Để ta đưa ngươi về trường?"

"Ta tự về được," Lâm Thính mở cửa, bước đi vội vã như đang chạy trốn.

Đoạn Linh trở lại phòng, dựa vào tường, thản nhiên nhìn chiếc hộp ở tầng năm của giá sách. Đây là do hắn cố tình để cô phát hiện, vì đã đến lúc hắn phải thay đổi mối quan hệ giữa hai người.

Hắn đi tới, lấy chiếc hộp xuống, cẩn thận lật từng tấm ảnh, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt Lâm Thính trên đó.

***

Lâm Thính từ căn hộ của Đoạn Linh đi ra, gần như chạy một mạch về ký túc xá.

Một bạn cùng phòng chuẩn bị đi hẹn hò với bạn trai, đang trang điểm. Thấy cô mồ hôi nhễ nhại trở về, cô đưa cho cô một tờ khăn giấy, thắc mắc hỏi: "Bên ngoài nóng đến vậy sao?"

"Cũng được." Lâm Thính kéo ghế ngồi xuống, đặt cuốn sách vừa mượn được lên bàn.

Bạn cùng phòng lại gần hơn, nhìn lướt qua: "Ôi trời, Lâm Thính, ngươi giỏi thật đấy, tìm được cả cuốn sách không còn xuất bản này. Ngươi mua ở đâu vậy?"

Nghe lời cô ấy, Lâm Thính lại nhớ đến chiếc hộp đựng ảnh mà cô vô tình thấy lúc lấy sách. Lập tức, cô thấy miệng mình khô khốc, một tay lấy khăn giấy lau mồ hôi, một tay cầm cốc nước uống: "Không phải mua, là ta mượn từ một bằng hữu."

Bạn cùng phòng vừa kẻ lông mày vừa nói: "Mượn được sách không còn xuất bản cũng là một tài năng đấy."

Một người bạn cùng phòng khác đang nằm trên giường cũng vén rèm lên, để lộ khuôn mặt đang đắp mặt nạ, giọng đầy trêu chọc: "Bằng hữu nào thế? Có phải là bằng hữu mỗi tối đều đi chạy bộ cùng ngươi ở sân thể dục không?"

Lâm Thính không cần nói dối: "Đúng vậy."

Cô bạn đang trang điểm cười nhưng không nói: "Hai người thực sự không phải là một cặp sao?"

"Khụ khụ khụ," Cô bị sặc nước, ho vài tiếng, "Các cậu nghĩ gì vậy, giữa nam và nữ vẫn có tình bằng hữu thuần khiết mà."

Bạn cùng phòng kia ấn ấn vào miếng mặt nạ: "Giữa nam và nữ đúng là có tình bằng hữu thuần khiết, nhưng trông hai người không giống thế chút nào, ha ha ha... Không được, không thể cười, không thì mặt nạ sẽ bị rớt mất."

Lâm Thính đặt cốc nước xuống: "Ta thề, hiện tại ta thật sự không phải là một cặp với hắn."

"Ừ, chúng ta tin ngươi "hiện tại" không phải là một cặp với hắn," cả hai bạn cùng phòng đồng thanh, nhấn mạnh từ "hiện tại".

Lâm Thính: "..."

Càng giải thích càng không rõ ràng.

Không biết là bạn cùng phòng nào đã chuyển chủ đề, nhắc đến kỳ nghỉ lễ: "Tuần sau nghỉ lễ, các ngươi về nhà hay ở lại trường?"

"Đây là kỳ nghỉ dài nhất sau nghỉ hè và nghỉ đông, ở lại trường chán lắm."

"Có người yêu đi hẹn hò thì không chán đâu."

Có người kêu than: "Ta cũng muốn về nhà, nhưng ta không giành được vé tàu, cảm giác hy vọng không lớn. Ai đó cứu ta với!"

Lâm Thính không tham gia vào chủ đề này. Cô cầm bộ đồ ngủ, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa nhanh, rồi lên giường kéo rèm, nằm thừ ra đó. Đầu óc cô toàn là chuyện Đoạn Linh thích cô. Cô không kìm được, hồi tưởng lại những kỷ niệm nhỏ nhặt của họ ngày xưa.

Hắn thích cô từ khi nào? Chắc không phải từ khi vào đại học, là từ hồi cấp ba sao?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 534


Đang hồi tưởng, điện thoại có tin nhắn đến. Lâm Thính vô thức lướt qua màn hình sáng lên, thấy tin nhắn pop-up của Đoạn Linh, cô lập tức trở nên căng thẳng.

Nếu là trước đây, cô sẽ không cảm thấy gì. Đọc tin nhắn xong, cô sẽ trả lời như bình thường, không suy nghĩ lung tung. Nhưng hôm nay, khi biết Đoạn Linh thích mình, cảm giác đã hoàn toàn khác. Cô không kìm được, cứ muốn phân tích từng lời nói, hành động của hắn.

Một lát sau, Lâm Thính mới cử động những ngón tay đã hơi tê, mở khung chat với Đoạn Linh ra, đọc tin nhắn đầy đủ.

Đoạn Linh: Quên không nói với ngươi, cuốn sách đó không cần vội trả đâu, cứ từ từ đọc.

Tin nhắn không dài, nhưng Lâm Thính cứ đọc đi đọc lại vài lần, suy nghĩ xem Đoạn Linh có ý gì khác không. Rất nhanh, hắn lại gửi một tin nhắn nữa.

Đoạn Linh: À đúng rồi, vé tàu cao tốc về nhà dịp lễ, ta đã mua giúp các ngươi rồi.

Họ cùng nhau đến thành phố này để học đại học, và cũng sẽ về cùng nhau trong các kỳ nghỉ. Không chỉ cô, mà cả Kim An Tại và những người khác cũng đã đưa căn cước cho Đoạn Linh để nhờ hắn mua vé, thế nên hắn mới dùng từ "các ngươi".

Lâm Thính cố gắng trả lời một cách tự nhiên nhất.

Lâm Thính: Ta sẽ không vội trả đâu. Nếu Kim An Tại có giục, ta sẽ nói ngươi quên, rồi ta sẽ chiếm luôn nó. hehe. À, vé tàu bao nhiêu tiền, ta chuyển cho ngươi nhé.

Hắn trả lời ngay lập tức.

Đoạn Linh: Nợ đi, mấy hôm trước ngươi không phải bảo tháng này tiền sinh hoạt không còn nhiều à? Chờ tháng sau có tiền trả lại cũng không muộn.

Lâm Thính nhìn chằm chằm vào điện thoại, sững sờ.

Đoạn Linh dường như luôn trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức, ngay cả cha mẹ cô và Đoạn Hinh Ninh cũng không thể làm được như vậy. Mặc dù bản thân cô cũng không thể luôn trả lời tin nhắn của người khác ngay được, tình hình tốt thì vài phút sau mới trả lời, tệ hơn thì vài giờ sau.

Cô siết chặt điện thoại, rồi lại buông lỏng, trả lời Đoạn Linh một chữ "Được".

Trả lời xong, Lâm Thính vẫn không rời mắt khỏi màn hình, đoán xem hắn còn sẽ gửi gì nữa. Cô suy nghĩ trước cách ứng phó, để hắn không nhận ra cô đã thấy chiếc hộp trên kệ sách. Dù sao, hắn vẫn chưa biết cô đã biết hắn thích cô, nên cô phải giả vờ như không có chuyện gì, như thế hai bên sẽ không bị khó xử.

Nhưng Đoạn Linh không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Lâm Thính thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có một cảm giác mất mát kỳ lạ. Cô cố tình phớt lờ nó, đặt điện thoại sang một bên, kéo chăn lên và đi ngủ.

Bạn cùng phòng gõ gõ giường cô: "Lâm Thính, cậu có giành được vé tàu về nhà không?" Họ biết nhà Lâm Thính không xa thành phố này, không cần đi máy bay.

"Mua được rồi." Cô vén chăn ra.

Cô bạn chưa mua được vé tàu vội hỏi: "Sao ngươi mua được vé vậy? Dạy ta với, ta đã đặt từ rất sớm mà vẫn không được."

Lâm Thính vén rèm giường ra ngoài: "Ta không dạy ngươi được. Bằng hữu mua giúp ta rồi."

"Lại là bằng hữu kia à?"

"Đúng vậy." Lại một lần nữa nhắc đến Đoạn Linh, Lâm Thính bỗng nhận ra hắn hiện diện khắp nơi trong cuộc sống của cô. Đôi khi, cô làm gì hay nói gì cũng đều dễ dàng liên tưởng đến hắn. Cô kéo rèm giường lại, không muốn bạn cùng phòng nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Mấy buổi tối trước kỳ nghỉ lễ, Lâm Thính vẫn đến sân thể dục chạy bộ cùng Đoạn Linh như thường lệ. Việc chạy bộ mỗi tối đã trở thành thói quen của họ. Nếu cô đột ngột thay đổi, nói không chạy nữa, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Đến ngày nghỉ, Lâm Thính kéo theo một chiếc vali nhỏ, đứng trước cổng trường chờ Đoạn Hinh Ninh.

Không đợi được Đoạn Hinh Ninh, lại chờ được Đoạn Linh. Dù sao kế hoạch ban đầu là hắn sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó đến trường đón hai người các cô, cùng nhau đến ga tàu cao tốc, cuối cùng mới gặp Kim An Tại và những người khác ở đó.

“Chúng ta lên xe chờ em ấy.” Đoạn Linh xuống xe, đón lấy vali trong tay Lâm Thính. Ngón tay hắn vô tình lướt qua tay nàng khi nắm lấy tay cầm.

Trong khoảnh khắc, yết hầu Lâm Thính nghẹn lại, vô thức nhìn xuống nơi vừa bị hắn chạm vào.

Kỳ thực, từ nhỏ đến lớn, những tiếp xúc thân thể giữa họ nhiều không kể xiết, theo lẽ thường, cô không nên để tâm. Nhưng hiện tại, không hiểu tại sao, cô lại không thể không bận lòng.

Đoạn Linh cho vali vào cốp xe, ngẩng đầu thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ nhìn bàn tay mình, bèn hỏi: “Sao vẫn chưa lên xe?”

“Lên liền đây.”

Cô lúng túng lên xe.

15 phút sau, Đoạn Hinh Ninh cũng tới, cả ba xuất phát đến ga tàu cao tốc. Đoạn Linh ngồi ghế lái phụ, còn hai cô ngồi phía sau. Ánh mắt Lâm Thính luôn không tự chủ mà liếc về phía trước.

Có một lần, Đoạn Linh nhìn qua kính chiếu hậu, vừa vặn chạm phải ánh mắt cô.

Lâm Thính không lập tức dời đi, làm vậy sẽ trông có vẻ chột dạ, mất tự nhiên. Cô lấy từ trong túi ra một chai nước suối: “Ngươi có muốn uống nước không?”

Đoạn Linh vươn tay tới lấy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 535


Bác tài xế là một người rất thân thiện, trên đường đi miệng không ngừng. Đoạn Hinh Ninh không quen nói chuyện với người lạ nên chỉ giữ nụ cười gượng gạo nhưng lễ phép, tỏ vẻ mình đang lắng nghe. Chỉ có Lâm Thính và Đoạn Linh thỉnh thoảng đáp lời bác.

Đến ga tàu cao tốc, Lâm Thính liếc mắt một cái đã thấy Kim An Tại và mọi người. Hạ Tử Mặc cũng ở đó. Cô kéo vali bước tới: “Vào thôi.”

Họ lần lượt dùng chứng minh thư để vào ga.

Đoạn Linh mua vé ghế đôi, Đoạn Hinh Ninh ngồi cùng Hạ Tử Mặc, Kim An Tại ngồi với Tạ Thanh Hạc, còn Lâm Thính thì ngồi cùng hắn. Cô có chút không thoải mái, nhưng cũng không đề nghị đổi chỗ, nếu không sẽ quá lộ liễu.

Lâm Thính ngồi ở ghế gần cửa sổ, chỉ cần nghiêng đầu sang phải là có thể thấy bóng phản chiếu của Đoạn Linh trên tấm kính. Da hắn trắng, đuôi mắt dài và hơi hếch lên, sống mũi cao, khiến ngũ quan trông rất sắc nét.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn biết hắn đẹp trai, nhưng chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát như hôm nay. Cảm giác này vừa gượng gạo, lại vừa mới mẻ.

Lâm Thính buột miệng thốt ra: “Đoạn Linh.”

“Sao vậy?”

Đoạn Linh quay mặt lại nhìn cô. Họ ngồi gần nhau, hơi thở hắn như phả lên da cô, nhẹ nhàng và thoang thoảng mùi hương, vô hình trung cứ như đang mê hoặc người khác.

Lâm Thính cũng không biết mình định nói gì, đành kiếm chuyện: “Dạo này thân thể ngươi thế nào rồi?” Họ đã chạy bộ cùng nhau một thời gian, ngoài việc da dẻ đẹp hơn, chân cô cũng trở nên nhanh nhẹn hơn nhiều. Lúc học thể dục, cônàng có thể chạy 800m một cách dễ dàng.

Đoạn Linh: “Vẫn ổn.” Hắn biết cô đang hỏi về chứng nghiện thuốc của hắn.

Cô cố ý ngáp một cái, lấy miếng bịt mắt ra đeo vào: “Hơi buồn ngủ, ta ngủ một lát, gần đến nơi thì ngươi gọi ta dậy nhé.”

“Được.”

Lúc đầu Lâm Thính chưa buồn ngủ, nhưng khi đeo miếng bịt mắt vào, chìm trong bóng tối, cơn buồn ngủ dần ập đến và cô thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy giọng Đoạn Linh gọi: “Sắp đến nơi rồi, tỉnh dậy đi.”

Lâm Thính mơ màng tháo miếng bịt mắt xuống, phát hiện đầu mình đang dựa vào vai hắn. Cô rõ ràng nhớ mình ngủ dựa vào cửa sổ... À thôi, cô ngủ không yên, ngủ đến nửa đường xoay người cũng không phải không thể.

Cô đứng dậy, bất động thanh sắc rời khỏi Đoạn Linh, bỏ miếng bịt mắt vào túi, rồi lấy chứng minh thư chuẩn bị xuống tàu.

Đoạn Linh đứng dậy, gỡ vali hành lý trên giá xuống cho cô.

Lâm Thính ngẩng đầu, đập vào mắt là vòng eo rắn chắc của Đoạn Linh. Mặc dù có một lớp quần áo che chắn, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ thấy được những đường cong mượt mà ở bên hông hắn.

Cô vô thức nhìn thêm hai lần, sau đó cảm thấy mũi có chút ngứa, bèn đưa tay lên dụi dụi.

Đến ga.

Đoạn Linh tiện tay kéo vali của Lâm Thính ra ngoài. Cô đi phía sau hắn, nghĩ nghĩ, vẫn vươn tay tới: “Để ta tự cầm được rồi.”

Hắn đưa vali lại cho cô, vẻ mặt khó hiểu: “Gần đây sao ngươi lạ vậy?”

Cô chột dạ: “Lạ gì chứ?”

Ra khỏi ga tàu cao tốc, chỉ thấy Ứng Tri Hà đứng cách đó không xa, lái xe đến đón họ.

Về đến nhà, Lâm Thính ném vali ra, nửa sống nửa chết nằm vật ra sô pha tầng một. Lý Kinh Thu đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng động, cầm cái vá đi ra xem: “Về rồi à con?”

Lâm Thính “Vâng” một tiếng, chạy tới ôm lấy Lý Kinh Thu, rồi lại quay về sô pha nằm tiếp. Ứng Tri Hà cảm thấy cô có chút không ổn, sờ trán cô: “Không khỏe à?”

“Không phải.” Lâm Thính ngồi dậy.

Ứng Tri Hà rót cho cô một cốc nước: “Vậy là ngồi tàu cao tốc mệt rồi. Uống nước đi.”

Lâm Thính uống một ngụm, đôi mắt đảo qua đảo lại: “Cha, con nghe mẹ nói, trước khi kết hôn, cha đã thầm yêu mẹ nhiều năm?”

Ứng Tri Hà đang định vào bếp phụ giúp liền tháo chiếc tạp dề xuống, ngồi xuống hỏi: “Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Chỉ là tò mò thôi.”

Ứng Tri Hà: “Mẹ con không lừa con đâu, lúc đó da mặt cha mỏng, không dám theo đuổi mẹ con, chỉ dám giấu trong lòng, lỡ mất nhiều năm như vậy.”

“Thầm yêu một người là cảm giác thế nào ạ?” Lâm Thính chưa từng thầm yêu ai, không biết cảm giác đó, nhưng lại muốn biết tâm trạng Đoạn Linh lúc này ra sao.

Hắn nheo mắt lại, đánh giá cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Con có người thầm yêu rồi à?”

Lâm Thính nghiêng đầu: “Con không thể nào thầm yêu người khác đâu. Thích thì cứ bày tỏ thẳng thừng, thất bại thì thất bại, cùng lắm thì tìm người khác.”

“Con tưởng đâu đơn giản vậy sao?” Hắn nghiêng người, ngón tay kẹp nhẹ lấy má cô, ánh mắt sâu xa, “Thầm yêu một người… là chỉ cần được nhìn thoáng qua thôi, con cũng thấy ngày hôm đó sáng rực. Nhưng cũng chỉ vì một câu vô tâm của người ấy, mà con có thể ôm cả một bụng tủi hờn. Tình cảm ấy, chính là như vậy.”

Cô lén nhìn về phía nhà Đoạn Linh, trầm tư: “Vậy lúc mẹ con kết hôn với người khác, cha biết rồi thì sao?”

Gia đình họ chưa bao giờ kiêng kị chuyện Lý Kinh Thu tái hôn, cũng như việc cô không phải con ruột của ông.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 536


Ứng Tri Hà nhìn về phía bếp: “Đương nhiên là khó chịu chết đi được, nhưng bây giờ cha rất vui. Có thêm con gái như con.” Hắn đi về phía bếp: “Con nghỉ ngơi đi, cha vào xào rau đây.”

Lâm Thính thất thần.

Cô có nên tìm Đoạn Linh nói chuyện không?

Ăn cơm xong, Lý Kinh Thu gọi Lâm Thính mang táo sang nhà Đoạn Linh. Bà nói những quả táo này do bạn bà trồng, hoàn toàn không dùng chất ủ chín, vừa thơm vừa ngọt lại tốt cho sức khỏe, ngoài chợ rất khó mua.

Lâm Thính chậm rãi ôm một túi táo đỏ mọng đi qua sân, sang nhà Đoạn Linh. Cả nhà hắn cũng vừa ăn cơm xong, vẫn đang ngồi trong phòng khách. Chỉ có Đoạn Hinh Ninh không ở đó.

Cô đi vào: “Dì Phùng, chú Đoạn, ba mẹ con nhờ con mang ít táo sang ạ.”

Đoạn Linh ngồi gần cửa, nhận lấy túi táo nặng trĩu. Dì Phùng bảo hắn đi rửa táo mang ra ăn, rồi vẫy tay với Lâm Thính: “Vào ngồi đi con, vào đại học cảm giác thế nào, có thích nghi không?”

Lâm Thính ngồi xuống cạnh dì Phùng, thân mật ôm lấy tay bà, dụi dụi: “Khá tốt ạ, tự do hơn nhiều so với hồi cấp ba.”

“Gầy đi rồi đấy.” Dì Phùng sờ mặt cô.

Đoạn Linh mang táo đã rửa sạch ra bàn. Lâm Thính lấy một quả ăn: “Hôm nay con mặc quần dài màu đen nên nhìn gầy thôi ạ.” Mặc dù cô thường xuyên chạy bộ, nhưng lại ăn càng ngày càng nhiều, xem như “cân bằng thu chi”, cân nặng không thay đổi gì.

Lâm Thính không nói chuyện đó nữa, nhìn quanh: “Hinh Ninh đâu rồi ạ, sao không thấy cô ấy?” Mới nãy thấy Đoạn Hinh Ninh không có ở đây, cô nghĩ Đoạn Hinh Ninh đi vệ sinh hoặc đi đâu đó một lát sẽ về.

Dì Phùng nhìn lên lầu: “Con bé lên lầu gọi điện thoại, nói bạn tìm có việc. Từ lúc về đến giờ đã gọi ba cuộc rồi.”

Bạn ư?

Lâm Thính cảm thấy Đoạn Hinh Ninh nói dối. Rất ít bạn bè lại gọi điện thoại vào ngày nghỉ, thường thì nhắn tin trên WeChat, mà cho dù có gọi thì cũng không thể gọi đến ba cuộc liên tục. Vậy nên chắc chắn là Hạ Tử Mặc. Tình nhân mà, dính lấy nhau là chuyện bình thường.

Nhưng Lâm Thính không thể nào vạch trần Đoạn Hinh Ninh. Cô chuyển chủ đề: “Đoạn Linh, máy tính nhà ta hỏng rồi, ta muốn mượn của ngươi dùng một chút.”

Lần này về họ không mang máy tính xách tay, vì ở nhà đã có máy tính để bàn.

Đoạn Linh cũng cầm một quả táo nhưng không ăn ngay, chỉ v**t v* lớp vỏ đỏ hồng: “Khi nào ngươi cần dùng ?” Hắn không hỏi nàng cần dùng làm gì.

“Bây giờ.”

Máy tính để bàn không tiện mang đi, muốn dùng phải vào phòng hắn. Đoạn Linh từ từ đứng dậy: “Được thôi, ngươi lên lầu với ta.”

Lâm Thính nhanh chóng gặm hết quả táo trong tay, bỏ hạt vào thùng rác, không quên chào người lớn: “Dì Phùng, chú Đoạn, con lên trước ạ.”

Mặc dù Đoạn Linh đã mấy tháng không về nhà, nhưng phòng hắn vẫn rất sạch sẽ.

Lâm Thính đi theo sau hắn vào phòng.

Máy tính hỏng chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của cô là muốn nói chuyện riêng với hắn.

Đoạn Linh kéo rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào, sau đó đến bàn làm việc, khom lưng mở máy tính, nhập mật khẩu.

Lâm Thính ngắm nhìn gương mặt góc cạnh của hắn, đột ngột hỏi: “Đoạn Linh, ngươi có thích ai chưa?”

Tay hắn đang đặt trên bàn phím khẽ khựng lại, vài giây sau, hắn từ từ quay sang nhìn cô, nhẹ giọng đáp: “Có. Ta có người yêu thích.”

Cô dời mắt, ngồi xuống ghế, mắt nhìn màn hình máy tính nhưng lòng thì không ở đó: “Ngươi vì sao lại thích… cô ấy?”

“Không biết, chỉ là thích thôi.”

Lâm Thính lại quay sang nhìn Đoạn Linh: “Nếu cô ấy không thích ngươi thì sao?”

Đoạn Linh cười, nụ cười nhàn nhạt: “Không thích thì thôi. Ta đâu phải vì cô ấy thích ta thì ta mới thích cô ấy.”

Lâm Thính gõ gõ nhẹ lên bàn phím: “Ngươi có nghĩ đến việc nói ra chưa?”

Nụ cười của hắn càng nhạt hơn: “Bỏ cuộc. Vẫn là không nói. Lỡ như cô ấy không thích ta, biết ta thích cô ấy rồi từ đó không còn qua lại nữa thì sao. Chi bằng cứ như vậy, vẫn còn có thể gặp mặt nhau bình thường.”

Cô buột miệng: “Sẽ không đâu.”

Ngay lập tức, Lâm Thính nhận ra lời mình nói quá dứt khoát, cứ như biết “cô ấy” trong miệng Đoạn Linh là cô vậy. Cô vội vàng chữa lại: “Ta cảm thấy sẽ không.”

Đoạn Linh từng bước dẫn dắt: “Vậy ngươi cho rằng ta nên làm thế nào để cô ấy thích ta?”

Lâm Thính không ngờ hắn lại hỏi ý kiến cô, suýt chút nữa không giữ được biểu cảm: “Ngươi hỏi ta? Ta cũng không biết. Ta không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, cũng không có kinh nghiệm thầm yêu ai, ta không giúp được ngươi.”

Hắn không nghĩ vậy: “Ngươi là con gái, so với ta, ngươi hiểu rõ con gái nghĩ gì hơn. Có lẽ những gì ngươi thích, cô ấy cũng sẽ thích.”

Lâm Thính trầm mặc một lát: “Đoạn Linh, con người không nên cứ phải treo cổ trên một cái cây.”

“Ngươi đang khuyên ta từ bỏ sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 537


Lâm Thính đấu tranh tư tưởng: “Ta không phải khuyên ngươi dễ dàng từ bỏ, chỉ, chỉ là… Ta thành thật nói với ngươi đi. Hôm đó ta đến nhà ngươi lấy sách thì thấy chiếc hộp trên giá sách.”

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định nói ra. Dù cho sau này họ ở chung sẽ có chút gượng gạo, cô cũng không muốn hắn một mình gánh vác.

Đoạn Linh quay người lại, mặt hướng về phía cửa sổ, lầm bẩm: “Thì ra ngươi đã thấy rồi.”

Cô sợ hắn hiểu lầm mình tự ý lục lọi đồ của hắn, vội vàng giải thích: “Ta không cố ý nhìn lén, là nó bị rơi xuống.”

Hắn rũ mắt: “Ồ.”

“Ồ” ư? Chỉ đáp lại một chữ “Ồ”, lẽ nào hắn không tin cô? Lâm Thính thấp thỏm bất an, kéo kéo vạt áo hắn: “Ngươi không tin ta sao?”

“Ta tin ngươi.” Đoạn Linh xoay người lại, mặt đối mặt với cô, biểu cảm không thể hiện quá nhiều cảm xúc: “Ngươi tính làm gì bây giờ?”

Lâm Thính lại trở nên căng thẳng.

Đoạn Linh từng bước lại gần cô: “Không đúng, ta nên hỏi ngươi mới phải, ngươi ... có thích ta không?”

Cô muốn nói nhưng lại thôi.

Hắn nhìn cô một cái, giọng nói như mang theo sự cô đơn: “Ta biết rồi. Ngươi cứ tiếp tục dùng máy tính đi, ta đi ra ngoài mua chút đồ.” Nói xong liền quay đi, không cho người khác thời gian phản ứng.

Lâm Thính đuổi theo, nhưng ở phòng khách tầng hai lại gặp Đoạn Hinh Ninh vừa gọi điện thoại xong đi ra. Đoạn Hinh Ninh không ngạc nhiên khi thấy Lâm Thính ra từ phòng Đoạn Linh, đây là chuyện cô thường làm từ bé: “Ngươi đến rồi à, sao không gọi ta?”

Đoạn Hinh Ninh gọi điện trong phòng mình nên không nghe thấy họ nói chuyện.

“Ba mẹ ta bảo ta mang táo sang, vừa đến thôi.” Lâm Thính nhớ lại chuyện vừa rồi, ánh mắt lấp lánh: “Lên lầu là vì máy tính nhà ta hỏng, muốn mượn máy của anh trai ngươi để truyền chút tài liệu.”

Đoạn Hinh Ninh không thấy có gì bất thường, chỉ cảm thấy hôm nay Lâm Thính giải thích hơi nhiều. Ngày thường, nếu cô ấy không hỏi, Lâm Thính rất ít khi giải thích mình đến làm gì.

Nhưng Đoạn Hinh Ninh không nghĩ sâu xa.

Lâm Thính nhân lúc cô ấy không để ý, liên tiếp nhìn xuống dưới lầu. Bóng dáng Đoạn Linh đã sớm biến mất ở cầu thang: “Ta còn có việc, đi về trước đây. Ngươi nhớ xuống ăn táo nhé, ngọt lắm đấy.”

Vừa dứt lời, cô nhanh như chớp chạy xuống lầu.

Cô không về nhà, mà chạy ra ngoài để tìm Đoạn Linh. Hắn nói đi mua đồ, rất có thể là đi đến siêu thị Trương Ký ở đầu phố.

Lâm Thính chạy vào siêu thị: “Dì Trương, dì có thấy Đoạn Linh không ạ?” Những người sống trong khu này đều quen biết nhau, nên cô biết bà chủ siêu thị.

“Không thấy con ạ.”

Dì Trương đang dọn hàng. Bà mở một siêu thị nhỏ, mọi việc đều tự tay làm, không thuê người giúp đỡ: “Con về từ lúc nào vậy?”

“Hôm nay.”

Lâm Thính có thừa sức, tiện tay giúp dì Trương dọn mấy thùng nước vào. Sau đó, cô đứng ở cửa siêu thị nhìn ngó xung quanh, gọi điện cho Đoạn Linh nhưng hắn không nghe máy. Cô mở WeChat, gửi tin nhắn hỏi hắn đang ở đâu thì cũng không thấy hắn trả lời.

Chuyện gì thế này?

Lâm Thính bực bội nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Đúng lúc này, từ cửa hàng đối diện, một bản nhạc có tên Lạt Mềm Buộc Chặt bất chợt vang lên với âm lượng cực lớn, khiến cô giật mình. "Nghe nhạc thì nghe đi, mở to thế này có biết là làm phiền người khác không hả?"

"Quán đối diện vốn thế đấy, con đừng để ý." Dì Trương mở tủ đông, lấy một cây kem đưa cho cô. "Trời nóng, dì mời con ăn kem."

"Cảm ơn dì Trương." Cô không khách sáo, ngồi xuống ghế dài trước siêu thị, bóc vỏ ăn ngon lành.

Dì Trương cũng ngồi xuống, cười nhìn cô: "Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà cô đã lớn thế này rồi, còn vào đại học nữa."

Lâm Thính gật đầu, dì Trương lại hỏi tiếp: "Ở đại học đã có bạn trai chưa?"

Không hiểu sao, gương mặt Đoạn Linh lại hiện lên trong đầu Lâm Thính, khiến tay cô siết chặt cây kem. "Dạ, vẫn chưa ạ." Thế hệ trước, khi bọn họ còn nhỏ thì thích hỏi thành tích. Lớn lên rồi thì lại chuyển sang hỏi đã có bạn trai hay bạn gái chưa.

"Chủ quán ơi, tính tiền giúp tôi." Một người khách vào siêu thị mua đồ. Dì Trương không nói chuyện phiếm với cô nữa, đi ra quầy tính tiền.

Đúng lúc này, Lâm Thính trông thấy Đoạn Linh. Gần như ngay lập tức, cô đi thẳng đến trước mặt hắn: "Ta gọi điện thoại cho ngươi sao ngươi không nghe máy? Gửi tin nhắn trên WeChat cũng không trả lời."

Trước đây lúc nào ngươi cũng trả lời ngay lập tức mà.

Đoạn Linh đáp: "Ta không mang điện thoại theo, lúc dùng máy tính thì tiện tay để trên bàn."

Lâm Thính cẩn thận nhớ lại, đúng là điện thoại của hắn đã nằm trên bàn sách. "Ngươi ra ngoài mua đồ mà không mang điện thoại theo, vậy tính tiền kiểu gì, ghi nợ à?" Bọn họ ra ngoài đâu có mang theo tiền mặt.

Hắn cúi đầu nhìn cô, bình thản nói: "Ta cũng không định mua đồ, chỉ là muốn đi dạo một chút thôi. Sao ngươi lại ra ngoài ? Tìm ta ?"

Lâm Thính lúc này mới giật mình nhận ra mình đã quá bốc đồng, chưa kịp nghĩ kỹ nên giải quyết thế nào thì đã vội chạy ra ngoài. Lẽ ra nên để hắn một mình yên tĩnh thì hơn. Vì thế, cô không nhắc lại chuyện vừa xảy ra. "Ta ra ngoài mua đồ, tiện thể hỏi xem ngươi ở đâu thôi."

Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua cây kem cô vẫn chưa ăn xong. "Mua kem ?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 538


"Về sau ra ngoài nhớ mang theo điện thoại." Lâm Thính nói xong câu này thì quay người chạy đi.

Đoạn Linh nhìn theo bóng lưng cô.

Ngày nghỉ tiếp theo, bố mẹ hai bên muốn có một buổi tụ tập nên lên kế hoạch nướng BBQ trong sân. Họ còn bảo Lâm Thính và Đoạn Linh mời bạn bè đến cùng tham gia. Lâm Thính ngay lập tức gửi tin nhắn trong nhóm, gọi Kim An Tại và Tạ Thanh Hạc đến.

Mọi người đến vào buổi chiều, tiệc nướng bắt đầu vào buổi tối. Lâm Thính ngồi xuống trước bếp nướng, theo bản năng để trống một vị trí bên cạnh cho Đoạn Linh.

Nào ngờ, Đoạn Linh lại ngồi xuống đối diện, không nhìn cô, chỉ lo lấy một cây lạp xưởng và một cái cánh gà để nướng.

Lâm Thính liếc nhìn hắn.

Đoạn Linh nướng xong cây lạp xưởng thơm lừng, chờ nguội bớt rồi đưa cho cô. "Ngươi nếm thử đi."

Trong lòng Lâm Thính vui vẻ, đôi mắt cũng sáng lên. Hắn không vì chuyện hôm qua mà xa cách cô, nếu không đã chẳng nướng xúc xích cho cô ăn.

Cô há miệng cắn lấy cây lạp xưởng thì Đoạn Linh nhanh nhẹn né đi, đặt cây xúc xích vào tay cô. Hắn không đút cho cô ăn như trước kia nữa, đưa vào tay cô xong liền tiếp tục nướng những món khác. Có lẽ hắn đột nhiên nhận ra rằng bọn họ đã lớn, không thể thân thiết quá mức nữa, muốn giữ một khoảng cách bạn bè phù hợp với cô.

Những người khác đều tập trung vào việc nướng BBQ, không để ý đến phía bọn họ. Lâm Thính lặng lẽ ăn hết cây lạp xưởng.

Ngày nghỉ thứ ba, Lâm Thính nằm trên giường thấy chán nản, chủ động gửi WeChat cho Đoạn Linh.

Lâm Thính: Hinh Ninh nói hôm nay muốn lái xe ra biển chơi, ngươi có muốn đi cùng bọn ta không?

Mười phút sau, Đoạn Linh mới trả lời.

Đoạn Linh: Các ngươi cứ đi đi, hôm nay ta muốn ở nhà đọc sách.

Lâm Thính bực bội quẳng điện thoại xuống.

Ngày nghỉ thứ tư, Lâm Thính sang nhà Đoạn Linh ngủ qua đêm. Hắn ở trong phòng cả đêm không ra ngoài, cô ngay cả mặt hắn cũng không nhìn thấy.

Ngày nghỉ thứ năm, Đoạn Linh giặt ga trải giường, phơi ở ban công, nhưng gió quá lớn đã thổi nó xuống sân. Lâm Thính vừa ra cửa thì nhìn thấy, nhặt lên mang về tìm hắn. "Ga trải giường của ngươi bị rớt này."

Đoạn Linh nói một câu cảm ơn, sau đó không nói thêm gì nữa, cũng chẳng chuyện trò với cô.

Ngày nghỉ thứ sáu, Lâm Thính không thể chịu đựng được việc Đoạn Linh cứ giữ khoảng cách với mình. Cô gửi WeChat gọi hắn xuống sân sau, gặp nhau ở con hẻm nhỏ. Con hẻm không có người, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Chưa đầy hai phút, Đoạn Linh đã đến. Lâm Thính vẫy tay với hắn. "Lại gần đây một chút."

Hắn không nhanh không chậm bước lên vài bước.

"Lại gần thêm chút nữa đi."

Đoạn Linh lại tiến lên vài bước nữa. Khi hắn gần đến bên cạnh, Lâm Thính nhắm mắt, hạ quyết tâm: "Chúng ta ở bên nhau đi."

Hắn khựng bước.

"Hai đứa làm gì ở con hẻm thế?" Thím Lý và thím Phùng vừa ra ngoài mua đồ, khi về đi qua con hẻm thì nghe thấy tiếng người nói chuyện. Tò mò nhìn vào trong, họ phát hiện ra là hai người.

Lâm Thính bước ra khỏi con hẻm, mặt không đổi sắc nói dối: "Không có gì đâu ạ, bọn con vừa đi qua đây thấy một con mèo, vào xem thử thôi."

Đoạn Linh cũng bước ra, mỉm cười nói: "Vâng, bọn con chỉ vào xem mèo thôi ạ."

"Mèo đâu?" Thím Lý nhìn vào con hẻm.

Lâm Thính: "Nó chạy mất rồi ạ."

Trở về nhà, hai người ai về phòng nấy.

Lâm Thính nằm ườn ra ghế sofa trong phòng khách, ngẩn người nhìn ra ngoài. Cô cảm thấy mấy ngày nay mình đã bị Đoạn Linh k*ch th*ch, hành động có phần bốc đồng, nhưng hiện tại ngồi lại nghĩ, cũng không có gì hối hận. Trong lòng cô vẫn còn một chút hưng phấn kỳ lạ.

Kệ đi. Dù sao thì về sau Đoạn Linh mà còn dám giữ khoảng cách, cô nhất định sẽ vặn gãy cổ hắn.

Lý Kinh Thu buông đồ vừa mua về xuống, sắp xếp lại rồi giơ tay trước mặt Lâm Thính vẫy vẫy. "Đừng ngẩn người nữa, lại đây lấy đồ đi."

Cô tỉnh lại: "Lấy cái gì ạ?"

"Ngày mai con phải đi tàu cao tốc về trường rồi, mẹ mua cho con một ít đặc sản. Con xếp vào vali đi, đến lúc đó nhớ chia cho bạn cùng phòng ăn, xây dựng quan hệ tốt với các bạn ấy."

Lâm Thính quét mắt nhìn đống đặc sản chất thành núi, chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. "Nhiều thế này làm gì ạ? Người ngoài nhìn vào còn tưởng con đi buôn hàng chứ không phải về nhà nghỉ lễ đấy. Dù sao thì con cũng không mang hết được."

Thím Lý cốc vào trán Lâm Thính: "Bảo con mang một ít đồ đi trường thôi mà đã tỏ vẻ ấm ức rồi?"

Nhưng bà vẫn nhượng bộ: "Không mang hết được thì chọn một ít mang sang nhà bên cạnh, đưa cho Đoạn Linh và Hinh Ninh, bảo chúng nó mang đi trường ăn."

"Vâng." Lâm Thính đứng dậy, chọn lấy mười gói trong đống đặc sản. Ôm một chồng đầy tay, cô nói: "Con sang nhà bên đây ạ."

Thím Lý: "Đi đi, tối nhớ về ăn cơm đấy, đừng có lại ăn vạ nhà người ta."

Lâm Thính bĩu môi: "Con biết rồi."

Cô sang nhà bên cạnh, lên lầu trước tiên đưa một nửa đặc sản cho Đoạn Hinh Ninh, sau đó tìm Đoạn Linh, đưa nửa còn lại cho anh. "Của ngươi đây."

"Ngươi mua ?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 539


Lâm Thính: "..."

"Tự dưng thấy thèm nên mua thôi."

Hắn quay lưng lại với mặt trời, gương mặt khuất trong bóng râm, khóe môi khẽ cong lên. "Vậy tối nay ngươi ăn uống cũng ngon lành phết nhỉ, vừa ăn cơm xong lại ăn thêm một quả táo, còn đặc biệt ra ngoài mua kem nữa."

Cô cứng họng không nói nên lời.

Mối quan hệ của họ vừa mới chuyển biến, Lâm Thính vẫn chưa quen, thỉnh thoảng lại sờ mũi, gãi cằm, có rất nhiều động tác nhỏ thừa thãi. "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Mẹ ta mua đấy, ta không mang hết được nên mới đem sang cho ngươi một ít thôi."

Đoạn Linh đặt đặc sản xuống, nghiêng người, để lộ ra giá sách. "Có muốn vào xem truyện tranh không? Hôm qua ta đi ngang qua tiệm sách, thấy bộ truyện tranh ngươi muốn đọc đã có tập mới, nên mua về rồi."

"Chuyện hôm qua mà hôm nay ngươi mới nói?" Vừa nói, Lâm Thính vừa định bước vào phòng anh.

Nhưng vừa nhấc chân, cô lại do dự.

Ngay sau đó, Lâm Thính quay đầu lại liếc nhìn đối diện, phòng của Đoạn Hinh Ninh ở ngay đó.

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để những người khác biết về mối quan hệ hiện tại của họ. Hay là cứ lấy truyện tranh về nhà xem đi cũng được, đâu nhất thiết phải xem ở phòng Đoạn Linh. Xem xong tối nay thì mang sang trả hắn cũng được.

Đoạn Linh như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Thính. "Trước đây ngươi đến phòng ta ít sao?"

Cũng đúng. Trước đây cô thường xuyên đi lại giữa phòng Đoạn Hinh Ninh và phòng Đoạn Linh, càng che đậy thì lại càng dễ lộ liễu. Nghĩ đến đây, Lâm Thính ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào phòng hắn.

Bộ truyện tranh đúng ý cô, Lâm Thính thấy đến đoạn cao trào thì không khỏi vung tay múa chân, thoải mái lăn lộn trên giường Đoạn Linh, đấm gối.

Còn Đoạn Linh thì dựa vào bàn sách, chuyên chú nhìn cô.

Một lát sau, Lâm Thính phát hiện anh đang nhìn mình. "Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi xem sách hay xem điện thoại đi." Ánh mắt hắn khiến cô thấy không tự nhiên, người cũng nóng lên một cách khó hiểu.

Đoạn Linh vẫn chuyên chú nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Lúc nãy ở trong hẻm, lời ngưoi nói là thật sao? Ngươi muốn ở bên ta?"

Lâm Thính nhìn về phía cửa phòng, sợ giọng hắn sẽ truyền ra ngoài. "Suỵt, ngươi nói nhỏ thôi."

"Phòng ta cách âm tốt lắm."

Cô khép truyện tranh lại, nhìn thẳng vào hắn, lúc này mới trả lời: "Ngươi thấy ta là người sẽ lấy chuyện này ra để nói đùa sao? Ta nói là làm."

Đoạn Linh đi đến, ngồi xuống mép giường, kéo gần khoảng cách. "Cho nên ... ngươi cũng thích ta ?"

Nói thật, Lâm Thính cảm thấy tình cảm của mình đối với Đoạn Linh rất phức tạp. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sau này hắn sẽ lại giữ khoảng cách như mấy ngày vừa rồi, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác trống rỗng khó chịu.

Lâm Thính từng tưởng tượng nếu hắn không được đáp lại, không còn thích cô nữa, rồi thích người khác, hẹn hò với người khác, thì cô sẽ có tâm trạng như thế nào.

Câu trả lời là rất buồn, cô lại ích kỷ nghĩ rằng Đoạn Linh không nên yêu đương với ai khác.

Trước đây cô chưa từng nghĩ đến những điều này, tiềm thức cho rằng hắn có thể mãi mãi ở bên cạnh cô, nên cô không hề phát hiện ra tâm trạng của mình sẽ là như vậy. Đây rốt cuộc là sự chiếm hữu hay là thích?

Lâm Thính ban đầu phân không rõ, hôm nay bỗng nhiên nghĩ thông suốt, đây là sự chiếm hữu cũng là thích, bởi vì thích, nên mới muốn chiếm hữu. Cô cũng đã thử tưởng tượng nếu Kim An Tại và Tạ Thanh Hạc sau này có bạn gái sẽ ra sao ? Nhưng cô không thấy buồn, thậm chí còn sẽ lấy ra trêu chọc bọn họ.

Cho nên cô mới hẹn hắn ra con hẻm, nói ra câu "Chúng ta ở bên nhau đi."

Lâm Thính hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"

Đôi mắt Đoạn Linh không rời khỏi gương mặt cô, giống như một con rắn quấn lấy, thu trọn mọi biến đổi biểu cảm của cô vào đáy mắt. "Ta muốn chính miệng ngươi trả lời."

Cô nhướng mày, keo kiệt giơ một ngón tay nhỏ xíu. "Ừ... để ta nghĩ xem, ta đối với ngươi có một chút thích thôi."

"Một chút?"

Lâm Thính khoanh chân ngồi, nghiêng đầu, cố ý hỏi: "Sao, ngươi chê ít à?" Giọng điệu nghe có vẻ còn có chút tự hào.

Đoạn Linh: "Đúng vậy, ta chê ít."

Cô ấu trĩ so thêm nửa ngón tay nữa, sửa lời nói: "Vậy có một tí tẹo thích đi."

"Một tí tẹo?"

Lâm Thính hừ hừ: "Ngươi còn chê ít nữa à?" Cô còn chưa tính sổ với hắn vì mấy ngày nay hắn đã trả lời tin nhắn của cô muộn, lại không gặp cô.

Hắn không nói gì.

Lâm Thính nhìn gương mặt Đoạn Linh, không kìm được cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi đỏ nhạt của hắn. Hàng mi dài của Đoạn Linh hơi rung lên, mày đẹp đang nhíu lại của hắn gần như ngay lập tức giãn ra.

Đoạn Linh giơ tay lên, vòng ra sau gáy Lâm Thính, nhẹ nhàng m*t lấy khóe môi cô, sau đó dần dần tiến sâu vào giữa môi và răng cô. Lưỡi hai người chạm nhau, dần dần quấn lấy nhau. Hơi thở nóng bỏng bao trọn lấy cô, dường như muốn dùng nụ hôn này để tạm biệt mối quan hệ trước kia của bọn họ, chào đón một mối quan hệ mới.
 
Back
Top Bottom