Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 210


Lâm Thính biện giải: “Ta chỉ sợ ngươi mệt mỏi. Dù sao hôm qua ngươi đã bận rộn chuyện sinh nhật, tối qua lại bị bệ hạ triệu vào cung, hẳn là về phủ rất muộn. Hôm nay lại vất vả cả buổi sáng.”

“Ta đã nói rồi, Cẩm y vệ có thể không nghỉ ngơi mấy ngày liền. Ta hiện tại không mệt.”

Lâm Thính đành thỏa hiệp: “Vậy được rồi, làm phiền ngươi vậy.” Nàng phải nghĩ cách để Đoạn Linh từ bỏ ý định “giữ nàng ở bên cạnh” mới được.

Đúng lúc Lâm Thính chuẩn bị bước lên ghế nhỏ để vào xe ngựa, một chiếc xe ngựa khác từ từ dừng lại bên cạnh họ. Một người vén rèm bước ra, cất tiếng gọi: “Đoạn chỉ huy thiêm sự.”

Nàng nhìn sang.

Người này mặt trắng như quỷ, dung mạo âm nhu, thân hình gầy gò, khoác chiếc áo choàng màu đen.

Hắn thấy nàng nhìn qua, cũng tùy ý liếc nàng một cái, ánh mắt chợt dừng lại trên khuôn mặt nàng, đáy mắt cuồn cuộn những cảm xúc phức tạp khó phân biệt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã ẩn đi tất cả.

Lâm Thính chưa từng gặp người này, nhưng qua cách ăn mặc và giọng nói của đối phương, nàng đoán được thân phận của hắn. Hắn hẳn là người của Đông xưởng.

Đoạn Linh nghiêng người: “Hán Đốc.”

Hán Đốc? Là người đứng đầu Đông xưởng? Lâm Thính biết Đông xưởng và Cẩm y vệ bất hòa đã lâu.

Đạp Tuyết Nê lạnh lùng cong môi, ánh mắt lại lướt qua Lâm Thính: “Vậy vị này hẳn là Lâm thất cô nương, người đã định hôn sự với Đoạn chỉ huy thiêm sự.”

Lâm Thính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Gặp qua Hán Đốc.” Nàng hiện tại là “vị hôn thê” của Đoạn Linh. Đối mặt với đối thủ của hắn, nàng cần phải giữ chừng mực, không quá tôn kính mà cũng không quá thất lễ, đồng thời phải đề phòng đối phương trả thù lên người nàng.

Đạp Tuyết Nê thu hồi ánh mắt khỏi khuôn mặt Lâm Thính, đi thẳng vào vấn đề: “Đoạn chỉ huy thiêm sự thật là kiêu ngạo. Nhà ta nhiều lần mời ngươi đến Đông xưởng, ngươi cũng không chịu tới.”

Đoạn Linh đáp vừa phải: “Công vụ bận rộn, mong Hán Đốc thứ lỗi.”

Đạp Tuyết Nê hận đến nghiến răng, chỉ muốn xé nát khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Linh. Lần trước Đoạn Linh bắt đi thân tín của hắn là Vương Trung, sau đó còn cướp đi đứa con mà Vương Trung coi trọng hơn cả mạng sống, dùng nó để cạy miệng Vương Trung. Nhờ đó, hắn biết được những quan viên nào trong triều là người của Đạp Tuyết Nê, và đã kéo tất cả bọn họ xuống ngựa.

“Đoạn chỉ huy thiêm sự, làm người đừng nên tuyệt đường sống của kẻ khác, nếu không sau này ngươi nhất định phải hối . Bệ hạ hiện tại đang trọng dụng ngươi, nhưng không có nghĩa sau này cũng sẽ như vậy. Đắc tội nhiều người như vậy, đối với ngươi không có lợi gì đâu.”

Đạp Tuyết Nê đứng một lúc liền kêu mệt mỏi, hắn ra hiệu cho một tiểu thái giám cúi xuống, để hắn ngồi lên lưng.

Tiểu thái giám vốn gầy yếu, chưa kịp chống đỡ đã suýt ngã quỵ, làm Đạp Tuyết Nê chao đảo. Hắn nổi cơn thịnh nộ, vừa mắng vừa đá, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: “Tiện nhân nhà ngươi cũng muốn hại ta sao? Ta thấy ngươi chán sống rồi!”

Sức của Đạp Tuyết Nê rất mạnh, chỉ vài cú đá đã khiến tiểu thái giám mặt mũi bầm dập, khóc lóc van xin: “Hán Đốc tha mạng, nô tài biết lỗi rồi.”

Lâm Thính không đành lòng nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này, nhưng nàng cũng không thể giúp gì được, chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác, mắt không thấy, tâm không phiền.

Đạp Tuyết Nê đánh đến mệt, lạnh lùng phán: “Ngẩng lên!”

Tiểu thái giám vội vã bò dậy, quỳ rạp trên mặt đất, để Đạp Tuyết Nê ngồi lên lưng. Lần này hắn cố gồng mình, giữ vững cơ thể, không dám nhúc nhích.

Đoạn Linh khẽ cúi đầu, đáp: “Đa tạ Hán Đốc nhắc nhở.”

Đạp Tuyết Nê vốn định mượn cớ khác để làm khó Đoạn Linh, nhưng khi thấy sắc mặt không mấy dễ chịu của Lâm Thính, trong lòng hắn khẽ động, tức thì thay đổi ý định. Hắn chỉ ném lại vài lời tàn độc rồi dẫn người rời đi.

Đoạn Linh coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đưa tay vén màn xe ngựa, ý bảo Lâm Thính đi vào.

Nàng lướt qua hắn, bước lên xe.

Khoảnh khắc tấm màn buông xuống, Đoạn Linh cũng bước vào, ngồi đối diện với nàng. Ánh mắt Lâm Thính lảng tránh, nàng cố tình không nhìn thẳng vào hắn.

Đoạn Linh cũng không để ý, chỉ dặn dò xa phu đi đến Lâm gia. Lời vừa dứt, xe ngựa liền chuyển động, khiến cơ thể Lâm Thính cũng khẽ lắc lư.

Trên đường đi, hai người im lặng. Đoạn Linh vào trong xe chưa được bao lâu đã nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa đến Lâm gia thì vừa hay gặp Lý thị đang định ra ngoài. Thoạt đầu, nàng chưa nhận ra đây là xe của nhà ai, nhưng khi thấy Lâm Thính và Đoạn Linh bước ra, nàng mới biết đó là xe của Đoạn gia.

“Đoạn nhị công tử.” Lý thị mỉm cười chào.

Đoạn Linh gật đầu đáp lễ: “Lý phu nhân.”

Hôn sự của con gái và Đoạn nhị công tử là việc ván đã đóng thuyền, vì hôm nay Phùng phu nhân đã phái người đến nói rằng sẽ sớm gửi sính lễ, đến lúc đó sẽ bàn chuyện hôn kỳ, thế nên, nàng không chút kiêng dè, cười trêu chọc: “Ta còn đang thắc mắc tại sao sáng sớm đã không thấy bóng dáng Nhạc Duẫn ở nhà, hóa ra là đi tìm Đoạn nhị công tử. Mới hôm qua vừa gặp xong, hôm nay đã vội vã đi tìm rồi, quả là chẳng muốn xa nhau nửa bước.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 211


Lâm Thính tối sầm mặt, vội vã kéo kéo tay áo mẫu thân, nhỏ giọng nhắc: “Nương!”

Lý thị vờ như không nghe thấy, nụ cười vẫn tươi rói nhìn Đoạn Linh, càng nhìn càng ưng ý. Ngoại hình lại tuấn tú, gia thế tốt, tính cách lại ôn hòa, một nam tử như vậy đúng là đốt đèn cũng khó tìm.

Nhưng con gái nàng cũng đâu có kém. Trai tài gái sắc, quả là xứng đôi. Lý thị càng cười rạng rỡ: “Đoạn nhị công tử hôm nay nghỉ sao?”

“Không ạ. Tan ca thôi.” Đoạn Linh ôn tồn đáp.

“Nhạc Duẫn nhà ta lại đi tìm ngươi lúc ngươi đang làm việc sao?” Lý thị quay sang nhìn Lâm Thính, trách mắng: “Con thật là chẳng biết suy nghĩ gì. Cẩm Y Vệ công vụ bận rộn như vậy, con lại không phải không biết. Dù có nhớ Đoạn nhị công tử đến đâu thì cũng phải nhịn lại.”

Lâm Thính bất đắc dĩ: “Con sau này sẽ không đi lúc hắn làm việc nữa...”

Đoạn Linh khẽ nói: “Không sao đâu ạ.”

Lý thị càng cảm thấy Đoạn Linh thật hiểu chuyện, liền muốn mời hắn vào nhà uống trà: “Đoạn nhị công tử vào trong uống chén trà rồi hẵng đi.”

Hắn bình thản đáp: “Khoảng một canh giờ nữa ta còn phải vào cung một chuyến, nên không tiện ở lại.”

Lý thị không giữ hắn lại nữa, chuyện vào cung thì không thể chậm trễ. Ai cũng có thể đợi, duy chỉ có Bệ hạ là không thể. “Vậy ngày khác vậy.”

Lý thị nhìn theo bóng Đoạn Linh rời đi, quay sang Lâm Thính: “Nhạc Duẫn, con nói xem hoàng cung như thế nào? Ta sống nửa đời người rồi mà chưa từng được nhìn thấy cung cấm đâu.”

Lâm Thính cũng nhìn theo chiếc xe ngựa khuất dần: “Hoàng cung không phải nơi tốt lành gì đâu.”

Lý thị vội vàng bịt miệng nàng lại, nhìn quanh xem có ai nghe thấy không, sợ có người nghe được: “Nói bậy gì thế! Hoàng cung là nơi Bệ hạ ở, sao có thể không tốt lành?”

Lâm Thính kéo tay mẹ xuống. Nàng biết xung quanh không có ai nên mới nói vậy: “Hoàng cung thật sự không phải nơi tốt đẹp gì. Đó là nơi ăn thịt người không nhả xương, nương không biết dưới chân tường cung cấm có bao nhiêu bộ xương đâu.”

Lý thị bán tín bán nghi: “Hoàng cung có thật sự đáng sợ như con nói không?”

Lâm Thính bước vào trong phủ, khẳng định: “Thật sự có.”

Cùng lúc đó, chiếc xe ngựa rời khỏi Lâm gia quay về Đoạn phủ một chuyến, rồi lại đi thẳng đến hoàng cung. Xe ngựa không được vào cung, Đoạn Linh đành đi bộ dọc theo cửa cung đi vào, cùng một nội thị dẫn đường đến phòng luyện đan.

Phòng luyện đan yên tĩnh đến lạ. Vượt qua cánh cổng, đi chừng mười mấy bước là có thể nhìn thấy vài cái đan lô, chúng được đặt trên một bục đàn có ý nghĩa đặc biệt.

Đoạn Linh đi thẳng về phía trước.

Phía trước hắn, Gia Đức Đế mặc đạo bào rộng thùng thình, chân trần ngồi trên sàn, nhắm mắt đối diện với đan lô.

Đoạn Linh cúi mình hành lễ: “Bệ hạ.”

Gia Đức Đế mở mắt, đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ tinh ranh. Hắn run rẩy đứng dậy, nói: “Ngươi vất vả rồi.” Hắn cần máu của dược nhân để luyện đan, tương truyền có thể sống lâu trăm tuổi.

Dược nhân cực kỳ hiếm có, lấy một vạn người để luyện thuốc cũng không chắc có một người thành công. Có người không chịu nổi sự thống khổ khi thử thuốc mà tự sát, có người không chịu được dược tính mà chết đi trong quá trình thử nghiệm.

Gia Đức Đế đã bí mật luyện qua vài đợt, nhưng chỉ có một người sống sót, chính là Đoạn Linh.

Dứt lời, một nội thị bưng khay lại gần, trên đó có một con dao găm và một cái chén. Nội thị đặt khay trước mặt Đoạn Linh: “Đoạn đại nhân.”

Đoạn Linh cầm lấy dao, thành thạo rạch một đường trên lòng bàn tay, để máu chảy vào trong chén.

Hôm qua Gia Đức Đế triệu Đoạn Linh vào cung vì có việc gấp cần hắn xử lý, còn hôm nay là đến ngày hắn vào cung hiến máu định kỳ hai tháng một lần.

Quá trình lấy máu diễn ra khá chậm, nhưng Gia Đức Đế kiên nhẫn chờ đợi, đi vòng quanh đan lô, hỏi: “Chuyện Lương Vương mất tích đã có manh mối gì chưa?”

“Chưa ạ.”

Gia Đức Đế nhìn chén máu non nửa, im lặng một lát rồi lại hỏi: “Còn ngũ công tử của Tạ gia thì sao?”

“Có chút manh mối rồi.” Máu đã đầy, Đoạn Linh buông dao xuống, không cần nội thị giúp băng bó vết thương, chỉ rắc một chút thuốc bột cầm máu.

Gia Đức Đế ra lệnh cho nội thị mang máu xuống cho đạo sĩ luyện đan, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức nhìn Đoạn Linh: “Ngươi về đi, tịnh dưỡng mấy ngày.”

Đoạn Linh đã quen, đi theo đường cũ ra khỏi hoàng cung, ngồi lên xe ngựa trở về phủ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 212


Năm ngày sau, Lâm Thính đi đến cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất kinh thành. Lý thị nằng nặc đòi đưa nàng đến đây, vì nghĩ nàng nên sửa soạn bản thân cho thật tươm tất.

Hôn kỳ của Lâm Thính và Đoạn Linh đã được định, chỉ còn hai tháng nữa.

Lý thị biết Lâm gia kém xa Đoạn gia, nhưng cũng chính vì vậy nàng càng muốn con gái mình ăn mặc có thể diện một chút, ít nhất không thua kém Đoạn Hinh Ninh.

“Con chọn đi, xem có cái nào vừa ý không.” Lý thị đưa nàng đi xem những món trang sức bằng vàng.

Lâm Thính biết tâm tư của mẹ, nhưng vẫn giả vờ không biết: “Nương, con có đủ trang sức rồi, không cần mua thêm nữa đâu.”

Lý thị dặn chưởng quỹ lấy những món tốt nhất ra: “Ta bảo con chọn thì cứ chọn, đừng lôi thôi nữa, cũng chẳng phải con tốn tiền.”

Lâm Thính chỉ đành nghe lời, vờ chọn trang sức. Nhưng chọn rồi nàng cũng thấy thích thật. Trang sức bằng vàng rất nặng tay, lấp lánh chói mắt, khiến người ta không thể rời mắt, trong lòng cũng sinh ra chút h*m m**n.

“Ngươi thích cái này sao?” Một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Lâm Thính đang cầm một cây trâm vàng, nàng quay đầu lại, phát hiện Lý thị và Đào Chu đã đi ra ngoài từ lúc nào. Người đang đứng sau nàng chính là Đoạn Linh: “Đoạn đại nhân, sao ngươi lại ở đây?”

Đoạn Linh đón lấy cây trâm trên tay nàng, nâng tay c*m v** búi tóc của nàng: “Là Lý phu nhân gọi ta đến để cùng ngươi chọn trang sức.”

Lâm Thính ngước lên nhìn hắn, theo bản năng lùi lại một bước: “Hôm nay ngươi không phải đi làm sao?”

“Hôm nay ta được nghỉ.”

Đoạn Linh tiến lên một bước, cúi đầu nhìn nàng và những món trang sức, cầm lấy một chiếc trâm cài bằng vàng khác: “Thử cái này xem sao?”

Lâm Thính muốn nhận lấy chiếc trâm: “Để ta tự cài...”

Đoạn Linh lại đưa chiếc trâm c*m v** tóc nàng. Khoảnh khắc chiếc trâm vừa cài xong, hắn cúi người, hé môi hôn lên môi nàng. Khi chưởng quỹ đang đứng cách đó không xa định bước đến, Đoạn Linh đã rời ra.

Nụ hôn bất ngờ này chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, vừa chạm đã tách ra, chỉ còn lại sự ấm áp và một chút ẩm ướt đầy hương thơm. Lâm Thính kinh ngạc lùi lại nửa bước, chiếc trâm cài trên tóc không vững mà rơi xuống.

Lần này Đoạn Linh kịp thời đỡ được cây trâm đang rơi, rồi cài nó lại cho nàng. Hắn cúi thấp đầu, dáng vẻ có chút giống ngọc diện Bồ Tát: “Sao vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ thích sự thân mật như thế, dù sao ở Nam Sơn Các ngươi cũng đã đối với ta như vậy.”

Lâm Thính im lặng một lát, nói: “Thích.”

Chưởng quỹ đang đi nhanh đến gần họ, nhưng lại bị tiểu nhị trong tiệm gọi đi: “Chủ nhân, chiếc vòng vàng của Trần phu nhân sao lại không thấy?”

Đoạn Linh vờ như thuận tay cầm lấy một đôi hoa tai ngọc tử kim khảm. Hắn bình tĩnh ngắm nhìn mấy chiếc chuông nhỏ được đính phía dưới, khẽ lắc nhẹ, tiếng ngọc va vào nhau nghe thật vui tai: “Nếu ngươi đã thích, vậy vì sao dạo này không còn chủ động thân cận ta nữa?”

Lâm Thính vắt óc suy nghĩ để tìm lời chống chế.

“Bởi vì ta cảm thấy mọi chuyện không quá chân thật, vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng.”

Đoạn Linh giơ tay tháo chiếc hoa tai tua rua trên tai nàng, thay bằng đôi hoa tai ngọc tử mới. Đầu ngón tay hắn khẽ giữ lấy vành tai nàng: “Vậy hôm nay thì sao? Hôm nay còn cảm thấy mọi chuyện không chân thật không?”

Đây là lần đầu hắn giúp người khác đeo hoa tai, nên hắn có chút lúng túng. Hắn phải tìm vài lần mới tìm được lỗ xỏ nhỏ, rồi từ từ đẩy chiếc hoa tai vào.

Vành tai Lâm Thính đột nhiên thấy nhột. Bàn tay của Đoạn Linh rất ấm, nhưng chiếc hoa tai ngọc tử lại lạnh buốt. Hai luồng nhiệt độ hòa vào nhau, khiến người chạm vào có cảm giác như đang ở giữa hai tầng băng và lửa.

Đeo xong đôi hoa tai ngọc tử, vành tai nàng khẽ đung đưa hai cái: “Không còn nữa.”

Đoạn Linh không nhìn nàng, mà nhìn vào tấm gương đối diện. Gương phản chiếu hình ảnh của hai người, cả hai đều có vẻ ngoài diễm lệ, ngũ quan tinh xảo và sắc sảo, đường nét rõ ràng, nhưng mỗi người lại có một nét đặc trưng riêng. Hắn thiên về yêu mị, nàng lại thiên về lãnh diễm. Nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy đôi mắt của nàng rất ấm áp.

Phải thừa nhận, đây là lần đầu tiên Đoạn Linh thích một đôi mắt đến vậy. Một sự yêu thích mãnh liệt, chỉ cần nàng nhìn hắn, hắn đã có cảm giác sung sướng, lay động cả tâm can.

Lâm Thính theo ánh mắt của Đoạn Linh nhìn vào gương. Nàng nhìn mặt hắn trước, rồi mới nhìn đến mình.

Trong gương, nàng trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc kiểu song kế, dải lụa màu vàng cam tươi tắn buông xuống hai bên, như muốn quấn lấy hai lọn tóc dài trước ngực, thỉnh thoảng sượt qua vành tai, chạm vào đôi hoa tai ngọc tử.

Hôm nay Lâm Thính mặc một chiếc váy lụa tay rộng màu tím nhạt, rất hợp với đôi hoa tai. Nàng tuy có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng tính cách lại hoạt bát, nghịch ngợm, nên ánh mắt toát lên sự linh động, tươi vui của một thiếu nữ.

Ngắm một lúc, ánh mắt Lâm Thính dần dần hướng lên trên, bất ngờ đối diện với Đoạn Linh trong gương. Hắn đang nhìn nàng, nàng đang nhìn hắn, như thể cả hai đang nhìn xuyên qua ảo ảnh để thấy được chân thật.

Khóe môi Đoạn Linh từ từ cong lên một đường tuyệt đẹp: “Đôi hoa tai ngọc tử này thế nào?”

Lâm Thính định tháo đôi hoa tai xuống: “Nó rất đẹp, ai cũng sẽ thích vẻ ngoài của nó. Nhưng nó không thật sự hợp với ta.”

Đoạn Linh giữ tay Lâm Thính lại, ngăn nàng: “Ngươi cảm thấy đẹp là được, còn thích hợp hay không, điều đó có quan trọng sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 213


Đúng lúc này, Lý thị cùng Đào Chu bước vào: “Đôi hoa tai này đẹp quá, là Đoạn nhị công tử chọn sao? Ánh mắt thật tinh tường, rất hợp với Nhạc Duẫn nhà ta. Đào Chu, ngươi nói có đúng không?”

Đào Chu ngây ngô đáp: “Đúng vậy ạ.”

Nàng vẫn chưa thể tin Lâm Thính lại cầu hôn Đoạn Linh trước mặt mọi người. Giờ thấy hai người đứng cạnh nhau, nàng thấy vừa lạ lùng lại vừa hài hòa.

Lẽ nào cô nương thật sự muốn thành hôn với Đoạn đại nhân? Hay đây cũng là một phần của kế hoạch trả thù? Chắc là vế sau rồi. Cô nương từ nhỏ đã không ưa Đoạn đại nhân, không thể nào thay đổi ý định trả thù được.

Nhưng thành hôn rồi thì trả thù bằng cách nào? Chẳng lẽ là lạnh nhạt với Đoạn đại nhân, học theo công chúa thích nuôi trai lơ, dùng tiền của Đoạn gia để tìm nam nhân khác sao? Để hắn sau này phải gối chiếc lẻ loi?

Đào Chu cho rằng mình đã đoán đúng.

Lâm Thính thấy nét mặt của Đào Chu biến hóa khôn lường, thấy lạ nhưng không rảnh hỏi, lại bị Lý thị kéo đi xem những món trang sức khác.

Đoạn Linh không ở lại tiệm trang sức lâu. Bắc Trấn Phủ Tư phái người đến tìm hắn, nói có việc quan trọng cần xử lý ngay lập tức.

Lâm Thính không cảm thấy có vấn đề gì. Hắn đi rồi nàng còn thoải mái hơn.

Lý thị có chút lo lắng: “Đoạn nhị công tử bận rộn như vậy, sau khi hai đứa thành hôn chẳng phải sẽ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều sao? Lỡ tình cảm nhạt nhòa thì sao? Con phải tìm cách nào đó, để hắn lúc nào cũng nhớ đến con.”

Lâm Thính v**t v* món trang sức vừa trưng bày, tiện miệng nói: “Đúng vậy, hắn rất bận. Sau khi thành hôn chắc chắn sẽ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Hay là... trước khi thành hôn, chúng ta hủy hôn ước đi?”

Lý thị cho rằng nàng đang bất mãn vì Đoạn Linh quá bận rộn, không có thời gian ở bên nàng nên nói lời hờn dỗi.

“Đừng nói những lời ngốc nghếch đó.”

Lâm Thính nhướng mày, lẩm bẩm: “Còn tận hai tháng nữa mới thành hôn, biết đâu Đoạn gia lại đưa ra hủy hôn thì sao.”

Lý thị nghĩ nàng lo lắng hôn sự không thành, liền an ủi: “Con đừng sợ, ta thấy Đoạn nhị công tử rất có lòng với con, Phùng phu nhân cũng rất quý con. Hôn sự này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.”

Sau khi mua xong trang sức, Lý thị lại đưa Lâm Thính đi mua sắm y phục. Bà mua cho nàng mấy bộ, còn đặt may thêm vài bộ khác.

Ngược lại, Lâm Thính lại mua cho Lý thị hai bộ. Mẫu thân nàng biết Lâm tam gia không đáng tin, ngày xưa ăn mặc tằn tiện, chỉ muốn dành những thứ tốt nhất cho nàng. Chiếc váy bà đang mặc vẫn là chiếc cũ mua từ hai năm trước.

Lý thị thoái thác, không muốn mua, nhưng không thể lay chuyển được Lâm Thính. Bà đành vào hậu phòng để thợ may đo lại kích thước cho mình.

Lâm Thính thì đi dạo trong tiệm y phục.

Đào Chu không có ở bên cạnh nàng, vì mới đi mua điểm tâm cho Lý thị nên vẫn chưa quay lại.

Nàng đi đi dừng dừng, sờ qua chiếc váy màu cam treo trên giá. Cảm nhận được sự mềm mại của nó, nàng tò mò không biết đây là loại vải gì, có vẻ cửa hàng vải của nhà mình chưa từng có loại hàng này.

Trong khi đang suy nghĩ lát nữa sẽ hỏi chủ tiệm về nguồn gốc của loại vải này, Lâm Thính đột nhiên có cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm mình, nàng liền ngẩng đầu lên.

Trước cửa tiệm y phục, có một người đang đứng. Lâm Thính cẩn thận nhìn rõ mặt hắn, nhận ra đó là Đông Xưởng Hán Đốc mà nàng đã gặp cách đây vài hôm.

Hắn thấy nàng đã phát hiện ra mình, liền không biểu cảm đi đến: “Lâm thất cô nương.”

Lâm Thính cảnh giác: “Hán Đốc.” Nàng không thể nào quên cách hắn đã đánh đập tiểu thái giám, sự tàn nhẫn ấy có nét tương đồng, nhưng cũng không giống với Đoạn Linh. Hôm nay hắn đến đây, lẽ nào muốn giống như trong phim, bắt nàng để uy h**p Đoạn Linh?

Đoạn Linh tuy có chút hảo cảm với nàng, nhưng Lâm Thính không cho rằng một chút thích mới mẻ này có thể đổi lại được tiền đồ và mạng sống của hắn. Nếu bắt nàng đi uy h**p hắn, khả năng thành công rất thấp.

Mà cuối cùng, người chịu khổ vẫn là nàng.

Lâm Thính cảm thấy mình cần phải ám chỉ một chút cho tên Hán Đốc này. Dù bọn họ có mâu thuẫn chính trị gì đi nữa, thì Đoạn Linh cũng không có khả năng vì nàng mà nhượng bộ.

Nhưng chưa để Lâm Thính mở lời, Đạp Tuyết Nê đã nói trước. Hắn nhìn thẳng nàng, biểu cảm âm u, nhìn đã thấy khó gần, đột ngột hỏi: “Ngươi có chắc muốn thành hôn với Đoạn Linh không?”

“Hán Đốc lời này là ý gì?”

Đạp Tuyết Nê phất tay áo phủi đi lớp bụi không tồn tại, rời mắt đi: “Ta là có lòng tốt nhắc nhở ngươi. Đoạn Linh không được phong quang lâu nữa đâu, ngươi thành hôn với hắn cũng không có ngày lành. Nói không chừng còn bị hắn liên lụy.”

Giọng nói của hắn tuy không the thé như thái giám bình thường, nhưng nghe vẫn có chút lạ.

Lâm Thính đương nhiên không tin đối thủ của Đoạn Linh lại có ý tốt với nàng, nàng tiến thoái có độ mà nói: “Ta vẫn không hiểu ý của Hán Đốc.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 214


Sắc mặt Đạp Tuyết Nê càng thêm âm trầm: “Ngươi tìm một cơ hội mà hủy hôn đi.”

Người này cũng quá kỳ lạ. Trước đó bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần, sao vừa gặp lại đã khuyên nàng hủy hôn ước với Đoạn Linh? Dù Lâm Thính cũng rất muốn hủy hôn, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ bị người khác dắt mũi, làm con rối cho hắn.

Nàng cười mà như không cười, khéo léo đáp: “Hán Đốc đừng đùa với ta.”

Đạp Tuyết Nê vốn còn định nói gì nữa, nhưng lại nhịn xuống, chán nản đá vào khung cửa rồi phất tay áo rời khỏi tiệm y phục. Tiểu thái giám đứng canh bên ngoài thấy hắn ra liền vội vã chạy đến.

Tiểu thái giám khẽ hỏi: “Đoạn chỉ huy thiêm sự đối với Hán Đốc không nể mặt, có cần nô tài tìm người bắt Lâm thất cô nương không?”

Đạp Tuyết Nê dùng sức tát hắn một cái: “Không được đụng vào dù chỉ một sợi tóc của nàng!”

Tiểu thái giám ôm mặt, vội vàng dạ một tiếng.

Người đi đường đi ngang qua tò mò nhìn bọn họ vài lần. Hôm nay Đạp Tuyết Nê mặc thường phục, sắc mặt tuy tối tăm, nhưng khuôn mặt vẫn khá tuấn tú. Chỉ cần hắn không mở miệng, lộ ra giọng nói đặc trưng, người khác sẽ rất khó phát hiện hắn là một thái giám đã bị tịnh thân.

Đạp Tuyết Nê hung tợn trừng mắt với những người đi đường đó: “Nhìn cái gì mà nhìn?” Hắn nhỏ giọng mắng vài câu rồi lên xe ngựa đi mất.

Lâm Thính vẫn đang trong tiệm y phục, nàng không nghe thấy bọn họ nói gì. Nàng chỉ thấy Đạp Tuyết Nê ra khỏi cửa rồi tát tiểu thái giám một cái, thấy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nữa. Nàng tiếp tục sờ vào loại vải của chiếc váy.

***

Mấy ngày sau, Lâm Thính không gặp được Đoạn Linh, nàng không tìm được cơ hội để nói chuyện với hắn về chuyện hủy hôn, chỉ có thể lo lắng suông, đếm từng ngày trôi qua cho đến hôn kỳ.

Hệ thống sau khi nói nhiệm vụ đã hoàn thành vào ngày sinh nhật của Đoạn Linh thì không xuất hiện nữa, nàng cũng không biết nhiệm vụ tiếp theo là gì.

Lúc ấy, nàng nghe Đoạn Linh trả lời “được”, nên đến cả tiếng nói của hệ thống bên tai nàng cũng không rảnh để để ý.

Lâm Thính suy nghĩ rất lâu, quyết định viết một lá thư cho Đoạn Linh, hẹn hắn ra ngoại thành dạo chơi. Nàng muốn thăm dò ý hắn xem có thay đổi hay không, nếu không đến ngày thành hôn thì đã muộn.

Nói là làm, nàng ngồi vào bàn, gọi: “Đào Chu, mài mực.”

Đào Chu lập tức đến mài mực cho Lâm Thính. Thấy nàng lấy giấy và phong thư ra, liền hỏi: “Thất cô nương, ngài viết thư cho ai vậy ạ?”

“Đoạn Linh.”

Đào Chu không hiểu: “Ngài muốn nói gì với Đoạn đại nhân sao? Đến thẳng Đoạn gia tìm hắn mà nói, tại sao lại phải viết thư?”

Lâm Thính chấm mực, viết: “Có vài lời không tiện nói ở Đoạn gia, muốn hẹn ra ngoài.”

“Ta hiểu rồi! Thất cô nương muốn cùng Đoạn đại nhân lén lút gặp nhau, như trong thoại bản thường nói, là ‘hẹn hò’!” Đào Chu chợt hiểu ra.

Nghe đến hai từ “hẹn hò”, tay Lâm Thính đang cầm bút run lên, viết lệch chữ “Đoạn” trong tên Đoạn đại nhân. Nàng đành lấy một tờ giấy khác viết lại: “Đào Chu, ngươi không nói lời nào thì không ai coi ngươi là câm đâu.”

Đào Chu im bặt.

Lâm Thính nhanh chóng viết xong lá thư, bảo Đào Chu tìm người gửi cho Đoạn Linh.

Lá thư được gửi đi vào buổi sáng, đến chiều đã nhận được hồi âm. Lâm Thính nhận được thì lập tức mở ra xem. Trên thư chỉ có một chữ: Tốt.

Câu nói “chữ như người” vẫn có chút đúng. Chữ của Đoạn Linh cũng giống như con người hắn, vẻ ngoài thanh tú nhưng ẩn chứa sức mạnh, không thể bỏ qua.

Lâm Thính cất lá thư, nằm trên sập La Hán cùng Đào Chu chơi bài lá. Chơi đến khi mặt trời lặn, nàng có chút muốn đi ngủ, thì nghe nha hoàn trong viện nói đèn Khổng Minh ở phía đông đã được thả lên.

— Kim An Tại có việc tìm nàng. Lâm Thính lập tức ra khỏi phủ, đi đến thư phòng để gặp Kim An Tại.

Trời đã tối, trong thư phòng không thắp nến, so với bên ngoài còn tối hơn. Nàng bước vào phải mất một lúc mới quen được: “Kim An Tại, ngươi dù có muốn tiết kiệm tiền cũng không cần tiết kiệm đến mức này đâu.” Ngay cả một cây nến cũng không thắp.

Kim An Tại đang ngồi trên bậc thang lau kiếm. Ánh sáng lạnh lẽo từ thân kiếm phản chiếu vào mắt hắn: “Ngày mai ta sẽ đưa Tạ Thanh Hạc rời khỏi thành. Ta nghĩ cần nói cho ngươi một tiếng nên mới thả đèn Khổng Minh.”

Lâm Thính đi đến trước mặt hắn: “Ngày mai? Nhưng dịch dung rời khỏi thành không được đâu, ngươi định dùng cách nào để đưa Tạ Thanh Hạc ra ngoài?”

Kim An Tại: “Chuyện này ngươi không cần bận tâm, ta sẽ không liên lụy ngươi nữa đâu.”

“Ngươi có mấy phần nắm chắc?” Nàng cũng không muốn xen vào chuyện của Tạ Thanh Hạc nữa, chỉ lo lắng hắn đưa người đi sẽ gặp nguy hiểm.

Kim An Tại đặt kiếm xuống, cuối cùng cũng chịu đi thắp nến: “Ban đầu chỉ có năm phần nắm chắc, nhưng giờ đã thành bảy phần.”

Lâm Thính khó hiểu hỏi: “Tại sao từ năm phần lại thành bảy phần?”

“Ngày mai vốn dĩ là Đoạn Linh phụ trách việc tuần thành, nhưng ta vừa mới nghe ngóng được tin là hắn đã đổi người khác, hình như hắn có việc cần làm nên không tham gia. Hắn không có ở đó, ta sẽ có thêm nắm chắc.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 215


Lâm Thính trầm tư: “Ngày mai vốn là Đoạn Linh phụ trách việc tuần thành sao?”

Kim An Tại nhận ra điều bất thường, không lau kiếm nữa: “Ngươi có phải biết gì không? Lẽ nào đây là bẫy của Đoạn Linh?”

Nàng bàng hoàng: “Là ta viết thư hẹn Đoạn Linh ra ngoại thành dạo chơi vào ngày mai.”

Kim An Tại suy nghĩ một lát, ngồi xuống đất: “Nếu là ngươi hẹn Đoạn Linh ra ngoại thành, vậy đây không phải là bẫy của hắn.”

“Nhưng sau này, nếu hắn biết ngươi quen Tạ Thanh Hạc, hắn có thể sẽ hiểu lầm ngươi cố ý dẫn hắn ra ngoại thành. Dù ngươi hẹn hắn ra ngoài trước khi biết ta sẽ đưa Tạ Thanh Hạc đi. Ngươi có muốn hẹn hắn vào một ngày khác không?”

Lâm Thính do dự vài giây: “Đột ngột đổi ngày sẽ càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi. Hơn nữa, điều đó cũng bất lợi cho ngươi đưa Tạ Thanh Hạc rời khỏi thành. Nếu ngươi bị bắt, ta còn phải đi nhặt xác cho ngươi. Cứ vậy đi.”

Kim An Tại không nói gì.

Sau một lúc lâu, hắn hỏi: “Hôn kỳ của các ngươi định vào hai tháng nữa sao?”

Nhắc đến chuyện hôn sự, Lâm Thính lại đau đầu: “Có thể đừng nhắc chuyện này không? Ngươi lo lắng cho sự an toàn của mình ngày mai thì tốt hơn.”

Kim An Tại không để tâm: “Ta không phải đang muốn chuẩn bị một món quà cưới thật lớn cho ngươi sao.”

“Không cần, cảm ơn.”

***

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, Lâm Thính và Đoạn Linh cùng nhau đi trên một chiếc xe ngựa đến cửa thành. Quan binh giữ thành trước đó đã được hắn nhắc nhở, nên giờ đây họ không còn ngăn xe của Đoạn gia để kiểm tra nữa.

Đoạn Linh vén rèm lên, để bọn họ nhìn. Lâm Thính ngồi cạnh hắn, vô cùng bình tĩnh.

Quan binh giữ thành trước tiên cúi mình chào hắn, rồi lại cẩn thận kiểm tra xe ngựa. Ngay cả gầm xe cũng không bỏ qua. Đào Chu và người hầu ngồi ngoài xe đều xuống xe, đứng một bên chờ họ kiểm tra xong.

Theo quy củ, quan binh giữ thành còn phải sờ mặt Đoạn Linh, xem có phải người khác dịch dung thành hay không. Nhưng bọn họ không có gan làm vậy, sợ sẽ mạo phạm hắn, đành ấp úng nói: “Đại nhân.”

Đoạn Linh bảo Lâm Thính sờ vào mặt hắn ngay trước mặt bọn họ, đặc biệt là phần cằm.

Lâm Thính kinh ngạc: “Ta sao?”

“Ừm.”

Người đã dịch dung không thể để người khác dùng sức sờ vào mặt, nếu không lớp da giả và da thật sẽ bị phân tầng, rất dễ bị phát hiện.

Nhưng quan binh giữ thành thường sẽ không đồng ý việc tự mình chạm vào mặt để chứng minh mình không dịch dung, vì họ có thể kiểm soát lực tay. Nhìn thì có vẻ dùng sức, nhưng thật ra rất nhẹ, như vậy sẽ có cơ hội lách luật.

Nên chỉ để quan binh giữ thành sờ.

Nhưng thân phận Đoạn Linh đặc biệt, nên để người bên cạnh sờ cũng tạm chấp nhận được. Dù sao thì chỉ cần không phải chính mình, người khác rất khó kiểm soát lực tay.

Lâm Thính đón nhận ánh mắt của quan binh bên ngoài xe, cúi người tiến lên, đôi tay chậm rãi chạm vào đường cằm thanh thoát của Đoạn Linh. Nàng v**t v* làn da hắn một lúc, lòng bàn tay hơi dùng sức, rất dễ dàng để lại một vệt đỏ.

Nàng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”

Đoạn Linh rũ mắt nhìn Lâm Thính đang ở rất gần, nhìn thấy cây trâm vàng đang cài trên tóc nàng, hắn nhận ra đó là cây trâm lúc trước. Hắn chớp hàng mi dài.

Hắn nói: “Không sao đâu.”

Vết đỏ trên làn da trắng nõn của hắn trông đặc biệt rõ ràng, còn ẩn ẩn một chút sắc khí. Lâm Thính vội vàng rụt tay lại: “Được chưa?”

Quan binh giữ thành cũng đã kiểm tra mặt của người hầu và người lái xe. Họ cho phép bọn họ đi: “Được rồi.” Lâm Thính và Đào Chu đều là nữ tử, chiều cao hoàn toàn không giống Tạ ngũ công tử Tạ Thanh Hạc, không có khả năng nam giả nữ, nên không cần kiểm tra.

Xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành, bánh xe nghiền lên cát bụi trên mặt đất, để lại hai vết hằn.

Lâm Thính không khỏi lo lắng cho Kim An Tại. Quan binh giữ thành kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, hôm nay hắn rốt cuộc phải làm cách nào mới đưa được Tạ Thanh Hạc rời khỏi thành công?

Có thật sự có bảy phần nắm chắc không?

Đoạn Linh ngồi đối diện nàng, y phục màu đỏ của hắn buông xuống trong xe như những cánh hoa. Hắn đột ngột hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả.” Lâm Thính đang nghĩ gì, sao có thể nói cho hắn biết. Nàng tuy không ra tay giúp Tạ Thanh Hạc, nhưng cũng sẽ không bán đứng hắn.

Bên trong xe ngựa có đặt trà cụ và nước ấm. Đoạn Linh ung dung pha trà, nhất cử nhất động của hắn đều giống như một bức tranh tuyệt đẹp. Hắn rót hai chén trà, hơi nước nóng bốc lên, che khuất khuôn mặt hắn. Khi làn khói tan đi, khóe môi Đoạn Linh nở nụ cười, không nói gì.

Nụ cười của hắn khiến Lâm Thính hơi mất tập trung, nhưng nàng nhanh chóng nhớ lại chuyện chính, lấp lửng thăm dò: “Hôn kỳ sắp đến rồi, ngươi... có suy nghĩ gì không?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 216


Hắn nhấp một ngụm trà xanh, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ta nên có suy nghĩ gì?”

“Ta không có ý đó, chỉ là nghe nói mỗi người trước khi thành hôn đều có rất nhiều suy nghĩ vẩn vơ. Có vài người thậm chí trước mấy ngày cử hành hôn lễ lại đột ngột hủy hôn ước, nên ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút.” Nàng nói, giọng mang theo vẻ thăm dò.

Đoạn Linh nhẹ nhàng lay động chén trà, nhìn cánh trà xanh đang chìm nổi trong làn nước, khẽ cười, nụ cười hiền lành đến lạ: “Ta không có. Chẳng lẽ ngươi có?”

Nàng bỗng chốc ngượng ngùng, rụt rè đáp: “Ta... cũng không có.”

Hắn buông chén trà, ngữ điệu vẫn ôn hòa nhưng mang theo sự chắc chắn không thể lay chuyển: “Ngươi không cần lo lắng, hôn sự đã định ra thì sẽ không thay đổi. Chúng ta sẽ đúng hạn thành hôn.”

Lâm Thính nghe vậy, trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi lo mơ hồ. Nàng sợ rằng ngay cả khi hôn sự diễn ra đúng hạn, cũng chỉ là một sự gượng ép. Để che giấu cảm xúc của mình, nàng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đáp: “Hy vọng là như thế.”

Đoạn Linh chỉ im lặng nhìn nàng thêm một lát, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Lúc rời khỏi kinh thành trời còn quang đãng, mây xanh trải dài, thế nhưng khi đến chỗ dạo chơi, trời lại bất chợt đổi thay. Mây đen giăng kín trời, bầu trời u tối hẳn đi. Vài tiếng sấm vang lên, rồi một trận mưa như trút nước ập xuống, gõ lộp bộp vào thành xe ngựa.

Mưa quá lớn, xe ngựa khó đi.

Mã phu quay đầu lại hỏi Đoạn Linh nên làm thế nào. Họ hiện đã cách kinh thành khá xa, nếu dầm mưa trở về sẽ rất nguy hiểm. Ông hỏi có nên tìm một chỗ nào đó trú mưa trước.

Đoạn Linh quét mắt ra ngoài xe, rồi quay vào hỏi Lâm Thính: “Đoạn gia có một tòa biệt viện nhỏ ở ngoại thành. Từ đây đi về phía tây chừng một khắc là tới, hay là chúng ta đến đó tạm trú mưa một đêm?”

Trong kinh thành, không ít nhà quyền quý sẽ sắm sửa biệt viện ở ngoại ô để thỉnh thoảng ra đó nghỉ ngơi, đổi gió. Đoạn gia có một tòa biệt viện như vậy cũng chẳng có gì lạ. Lâm Thính gật đầu: “Có thể.”

Mã phu lập tức đánh xe ngựa theo hướng Đoạn Linh đã chỉ, đi chừng một khắc thì quả nhiên thấy một tòa nhà. Xe dừng lại, hai người bước xuống.

Đào Chu một tay che ô cho Lâm Thính, một tay đỡ nàng: “Tiểu thư, người cẩn thận kẻo trượt chân.”

Tòa nhà xây bằng gạch xanh ngói xám, xung quanh là những cây cổ thụ cao lớn che trời. Từ bên ngoài nhìn vào rất đỗi bình thường, nhưng khi bước qua cánh cổng, bên trong lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Sau cánh cửa là cầu đá bắc qua dòng suối róc rách, phóng tầm mắt ra xa, hoa cỏ xanh tươi, cây cối sum suê. Hành lang dài uốn lượn, hai bên là những khung cửa sổ được chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Đi theo hành lang dài vào sâu bên trong, xuyên qua hai cánh cổng đá được phủ đầy dây leo là một hậu viện có hơn mười gian sương phòng. Lâm Thính và Đoạn Linh mỗi người vào một phòng để nghỉ ngơi, chờ mưa tạnh.

Tuy không có người ở thường xuyên, nhưng biệt viện này vẫn có vài hạ nhân ở lại trông nom. Thấy họ tới, đám hạ nhân sợ họ bị ướt mưa, liền vội vã đi chuẩn bị nước tắm và quần áo sạch mang vào phòng.

Lâm Thính vào phòng xong, ngồi trước cửa sổ nhìn mưa. Cơn mưa ngày càng lớn, không có dấu hiệu tạnh.

Đào Chu đêm qua không ngủ ngon, lúc đầu còn giữ được tinh thần, nhưng ngồi một lát đã mơ màng, tựa vào bàn gật gù thiếp đi. Thấy vậy, Lâm Thính lấy một chiếc áo khoác ngoài cho nàng.

Lâm Thính không ngờ rằng cơn mưa lại kéo dài đến tận tối. Thế là đêm nay, nàng và Đoạn Linh buộc phải ở lại biệt viện. May mắn thay, trong nhà có sẵn lương thực, đám hạ nhân đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho hai người.

Dùng xong bữa tối, Lâm Thính mới nhớ ra Đoạn Linh không ra ăn gì cả. Nàng giữ một hạ nhân lại hỏi: “Nhị công tử nhà ngươi đâu rồi?”

Hạ nhân kia vội đáp: “Nhị công tử nói không đói bụng, bảo nô tài không cần chuẩn bị bữa tối cho hắn.”

“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” Lâm Thính trầm ngâm một lát, rồi bảo Đào Chu về phòng mình trải chăn đệm, còn nàng muốn đến phòng Đoạn Linh xem sao.

Mà lúc này, trong căn sương phòng rộng rãi, Đoạn Linh đang nằm trên giường, vẻ mặt tái nhợt vì cơn dục hoả đang hành hạ. Chiếc khăn tay màu hồng nhạt của Lâm Thính đang được hắn nắm chặt trong tay, như một cách để cố gắng kìm nén cơn khát đang cuộn trào bên trong. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương thoang thoảng của nàng để làm dịu đi những d*c v*ng đang bùng lên như sóng dữ.

Thế nhưng, đêm nay, dù đã hít hà hương thơm của nàng, cơn d*c v*ng kia vẫn không hề thuyên giảm, thậm chí còn cuộn trào mạnh mẽ hơn. Một lúc rất lâu sau, Đoạn Linh đưa bàn tay đang siết chặt chiếc khăn lên, quấn nó qua mấy lớp vạt áo lụa, cố gắng kìm nén cơn sóng dữ dội đang giày vò thể xác.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên ngoài cửa, như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu hắn: “Đoạn đại nhân?”

Chiếc khăn che trên mặt hắn rơi xuống. Hắn không thể kìm nén được nữa, toàn thân run rẩy, một cơn kh*** c*m pha lẫn đau đớn bất ngờ bùng nổ. Một tiếng rên khẽ lọt qua kẽ môi. Hắn sững sờ nhìn xuống, chiếc khăn tay hồng nhạt của nàng giờ đã dính một vệt trắng đục loang lổ, bị hắn làm vấy bẩn.

Chiếc khăn che trên mặt hắn rơi xuống. Cùng lúc đó, hắn không thể kiềm chế được nữa, cơn đau đớn xen lẫn kh*** c*m bất chợt bùng nổ, khiến hắn khẽ rên lên. Chiếc khăn tay hồng nhạt của nàng giờ đây đã dính đầy một vết dơ bẩn, màu trắng đục nằm trên nền vải.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 217


Lâm Thính vừa gõ cửa vừa gọi vài tiếng, nhưng không thấy ai đáp lại. Nàng đoán Đoạn Linh có lẽ đã quên tắt nến mà đi ngủ.

Nàng gõ cửa là vì thấy trong phòng còn ánh sáng, tưởng hắn còn thức, muốn lấy cớ mang điểm tâm đến để tiếp tục dò hỏi suy nghĩ thật sự của hắn.

Không ngờ Đoạn Linh lại ngủ sớm như vậy. Giờ Tuất sơ, trời vừa chập tối.

Lâm Thính đứng trước cửa phòng do dự một lúc, nhìn ánh nến mờ ảo bên trong rồi định bỏ đi. Chẳng lẽ lại đi đánh thức Đoạn Linh đang ngủ? Nàng ghét nhất là bị quấy rầy khi đang ngủ, chắc hắn cũng vậy.

Nàng vừa định quay người rời đi thì cửa phòng chợt mở ra. Mùi trầm hương nồng đậm từ lư hương trong phòng xộc thẳng ra ngoài, theo đó là giọng nói của Đoạn Linh.

“Có chuyện gì?”

Hơi thở của Đoạn Linh có chút hỗn loạn, nhưng nếu không nghe kỹ thì rất khó phát hiện ra. Lâm Thính không nhận ra, xoay người nhìn hắn, đưa đĩa điểm tâm lên: “Ta nghe nói ngươi chưa dùng bữa tối, nên mang chút điểm tâm tới. Nếu đói thì ngươi cứ ăn.”

Nàng vừa dứt lời, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.

Đoạn Linh đã thay một bộ quần áo mới. Hai bên tóc mai còn hơi ẩm ướt, đôi lông mày tuấn tú hơi ửng hồng. Lâm Thính nhìn vài lần, bất chợt cảm thấy bàn tay đang bưng đĩa điểm tâm của mình tê dại đi một chút.

Hắn đứng ngay trước cửa, lưng quay về phía ánh nến trong phòng, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối. Hắn nhận lấy đĩa điểm tâm từ tay nàng, trầm giọng nói: “Đa tạ.”

“Ngươi vừa rồi đã nghỉ ngơi sao?”

“Phải.” Đoạn Linh bước vào phòng, đặt đĩa điểm tâm lên bàn trà ở giữa. Hắn liếc nhìn chiếc lư hương không xa, mùi trầm hương càng lúc càng nồng, như muốn che đậy một mùi hương nào đó khác.

Lâm Thính vẫn đứng ở cửa phòng, giọng có chút ngại ngùng: “Đã quấy rầy ngươi nghỉ ngơi rồi.”

Đoạn Linh nắm chặt bàn tay đang đè lên bàn trà, một đợt d*c v*ng mới đang càn quét cơ thể hắn: “Ngươi cũng là lo ta đói bụng, có lòng mang điểm tâm tới, cớ gì lại nói quấy rầy.”

Nàng nhìn bóng lưng hắn: “Vậy ngươi bây giờ sẽ tiếp tục nghỉ ngơi, hay là…”

Lý trí mách bảo Đoạn Linh, hắn nên bảo Lâm Thính rời đi, rồi đóng cửa phòng lại để một mình tự giải quyết, tránh để bất cứ ai biết được căn bệnh quái lạ không thể kiểm soát của mình. Thế nhưng, khi lời nói phát ra, lại không hề giống với những gì hắn nghĩ: “Ta lại phát bệnh.”

Lâm Thính nhất thời chưa kịp phản ứng. Một lúc sau, nàng mới nhớ lại lần hắn từng phát bệnh trước mặt nàng: “Vậy lần này ngươi ...”

Đoạn Linh quay đầu lại, đuôi lông mày ửng hồng càng thêm rõ rệt, không biết có phải là do quá thống khổ hay không.

Hắn hỏi: “Ngươi có thể giúp ta không?”

“Ta giúp ngươi?” Là hôn môi ư? Giống như lần ở bờ hồ, mượn nụ hôn để dời đi sự chú ý? Mặc dù Lâm Thính đã nói rằng mọi chuyện chỉ như một giấc mộng, nhưng nàng vẫn không thể nào quên được cảnh hắn từ dưới nước bước lên, ngửa đầu hôn nàng.

Lâm Thính vô thức mím môi, thẳng thừng hỏi: “Ngươi nói, là muốn ta hôn ngươi?”

Đoạn Linh không thể kìm nén được nữa, hơi thở không chỉ rối loạn mà trên khuôn mặt tuấn tú còn lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng. “Không phải. Ngươi đêm nay chỉ cần ở lại bên cạnh ta là được.”

Lâm Thính chần chừ.

Lần phát bệnh này của Đoạn Linh khác hẳn lần trước. Lần trước, hắn một mực bảo nàng ở lại sơn động, còn mình thì ra hồ nước chịu đựng. Dù cuối cùng không chịu nổi, đành phải hôn nàng để dời đi sự chú ý, nhưng cũng đủ để thấy lúc đó hắn không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Nhưng lần này lại khác.

Đoạn Linh lại chủ động muốn nàng ở lại bên cạnh hắn, cùng hắn chịu đựng lần phát bệnh này.

Trong suy nghĩ của Đoạn Linh, họ giờ đây đã có hôn ước, nàng lại "yêu thích" hắn, chắc chắn sẽ không từ chối thỉnh cầu này, thậm chí sẽ còn chủ động ở lại chăm sóc hắn vì lo lắng.

Lâm Thính do dự một lát, rồi gật đầu đồng ý.

“Ngươi chờ một chút, ta đi lấy nước cho ngươi.” Nàng muốn lấy nước làm ướt khăn, lau mồ hôi cho hắn. Nếu chỉ dùng khăn khô, lau mãi sẽ cảm thấy khó chịu.

Trong phòng Đoạn Linh tuy có một cái chậu nhưng bên trong lại không có nước, có lẽ sau khi dùng đã bị đổ đi mà chưa kịp thay nước mới. Ngoài nàng ra, không ai biết hắn “có bệnh”, nếu gọi hạ nhân tới thì có nguy cơ bị phát hiện.

Trước khi đi lấy nước, Lâm Thính trở về sương phòng của mình, dặn dò Đào Chu đi nghỉ sớm, còn nàng thì đợi nàng ấy vào phòng bên cạnh rồi mới ra ngoài.

Nàng không muốn Đào Chu biết chuyện mình sẽ ở lại bên Đoạn Linh cả đêm.

Phòng của Đoạn Linh cách sương phòng của nàng một quãng. Lâm Thính bưng chậu nước quay lại, hắn đã không còn ở bàn trà mà đã lên giường. Xung quanh là rèm trướng buông xuống.

Nàng vén một bên rèm lên, ngồi xuống mép giường, lấy khăn trong chậu vắt khô, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đang chảy dài trên cằm Đoạn Linh.

Cổ hắn cũng ướt đẫm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh nến mờ ảo.

Lâm Thính thấy vậy, bàn tay cầm khăn khẽ khựng lại, rồi cuối cùng vẫn dịu dàng lau cổ cho hắn. Đầu ngón tay vô tình lướt qua yết hầu hắn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 218


Đoạn Linh khẽ rên lên một tiếng, quay mặt sang một bên, không để nàng thấy vẻ mặt lúc này của mình. Lâm Thính vẫn cho rằng hắn quá đau đớn, không nghĩ nhiều, hỏi: “Ngươi có muốn uống chút nước không?”

“Không cần.”

Nàng thấy mồ hôi Đoạn Linh tuôn ra không ngừng, định kéo tấm chăn đang đắp trên người hắn xuống. Căn bệnh này khiến hắn đổ mồ hôi rất nhiều, nếu đắp chăn sẽ càng nóng, mồ hôi càng ra nhiều hơn.

Ngay khoảnh khắc Lâm Thính vừa chạm vào chiếc chăn, Đoạn Linh đã siết chặt cổ tay nàng, hơi thở nóng hổi như dính vào da thịt nàng: “Ta muốn đắp.”

Lâm Thính định rút tay về, nhưng không hiểu sao lại thôi. Hơi thở ẩm ướt của hắn hoàn toàn bao trùm lấy nàng.

“Nhưng ngươi ra nhiều mồ hôi lắm.”

Lòng bàn tay Đoạn Linh vô thức v**t v* làn da nơi cổ tay nàng, nhưng lực rất nhẹ, gần như khắc chế đến mức b*nh h**n, khiến nàng không hề phát giác. Giọng hắn trầm thấp, ẩn chứa một sự u ám khó nhận ra, lặp lại: “Ta muốn đắp.”

“Được rồi.” Lâm Thính do dự một lát, đành nghe theo hắn, tiếp tục lau mồ hôi cho hắn.

Đoạn Linh cũng buông tay nàng ra.

Trong phòng, lư hương vẫn đang tỏa khói, mùi trầm hương quyện lại với tiếng r*n r* đầy đau đớn nhưng cũng đầy d*c v*ng của Đoạn Linh, thỉnh thoảng lại vẳng đến bên tai nàng.

Một lúc lâu sau, Đoạn Linh quay đầu nhìn Lâm Thính. Mái tóc dài đen nhánh của nàng buông xuống trên vai, dung nhan xinh đẹp dưới ánh nến trông lại càng thêm phần mê hoặc. Đôi môi mỏng của hắn khẽ mấp máy, ngữ khí vẫn bình tĩnh như không, nhưng lời nói lại khiến Lâm Thính bất ngờ: “Ngươi… có thể hôn ta, giống như lần trước không?”

Chiếc khăn ướt tuột khỏi tay Lâm Thính, rơi xuống sàn.

Mặc dù họ đã hôn nhau rất nhiều lần, thậm chí còn làm những chuyện thân mật hơn. Nhưng nghe câu này, nàng vẫn cảm thấy chấn động. Dù sao trước đây, phần lớn là vì mục đích, nàng mới chủ động hôn hắn.

Theo lẽ thường, họ đã hôn nhau nhiều lần như vậy, cũng chẳng thiếu lần này. Hơn nữa, họ còn đã có hôn ước, dù là tình cờ mà nên, nhưng cũng là sự thật.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy mọi chuyện không giống nhau.

Ngay khi Lâm Thính còn đang do dự, Đoạn Linh lại khẽ rên lên một tiếng đau đớn. Cơ thể nàng nhanh hơn lý trí, nàng cúi người hôn lấy hắn.

Tiếng r*n r* của hắn im bặt.

Vừa chạm vào nàng, Đoạn Linh liền quấn lấy, ôm nàng chặt như một nỗi khao khát đã bị giam cầm bấy lâu nay. Khi môi lưỡi giao nhau, năm ngón tay hắn siết chặt lấy cổ tay nàng.

Đêm hôm đó, Lâm Thính cảm thấy môi mình không còn là của mình nữa. Trong lúc Đoạn Linh phát bệnh, họ hôn nhau không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều rất lâu. Mãi một lúc sau, cả hai mới tách rời nhau.

Đến tận nửa đêm, cơn bệnh của Đoạn Linh mới kết thúc.

Lâm Thính lúc đó đã buồn ngủ đến mức mơ màng. Sau khi lau mồ hôi cho hắn lần cuối, nàng liền bò lên giường ngủ thiếp đi, không trở về phòng mình.

Còn Đoạn Linh, hắn nghiêng người nằm nhìn khuôn mặt nàng say ngủ rất lâu. Cuối cùng, hắn không nhịn được đưa tay lên, đầu ngón tay lơ lửng, nhẹ nhàng phác họa ngũ quan của nàng, rồi lặng lẽ cảm nhận những xúc cảm đang trỗi dậy trong lòng mình.

Lâm Thính không biết mơ thấy gì, bất ngờ giơ tay tát cho hắn một cái thật mạnh.

Đoạn Linh không né, bị tát thẳng vào mặt.

Nàng mớ ngủ, lẩm bẩm: “Không được giành tiền của ta, tất cả đều là của ta… đều là của ta…”

Lâm Thính đánh xong người rồi không rút tay về, vẫn đặt trên mặt Đoạn Linh, nơi có một vết ngón tay hơi đỏ. Đoạn Linh cũng không đẩy ra, hắn lắng nghe hơi thở của nàng, vô thức há miệng, cắn lấy ngón tay đang chạm vào khóe môi hắn, nhẹ nhàng l.i.ế.m láp.

Đoạn Linh cắn lấy cả năm ngón tay vừa đánh hắn, l.i.ế.m láp từng ngón một. Khi ý thức được hành động của mình, hắn khẽ sững sờ.

Lâm Thính ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau. Tiếng chim chích chòe hót véo von từ cửa sổ vọng vào, nàng mở mắt, tỉnh dậy nhưng ý thức vẫn còn mơ màng.

Tư thế ngủ của nàng vẫn tệ như mọi khi.

Vốn dĩ ngủ ở đầu giường, nàng đã dịch chuyển xuống giữa giường, từ tư thế nằm thẳng thành nằm ngang, hai chân vắt lung tung. Một chân của nàng đang gác lên thứ gì đó mềm mại và ấm áp, rất thoải mái. Lâm Thính nhấc chân lên, rồi lại nhún nhún vài cái, cảm nhận sự mềm ấm dưới lòng bàn chân mình.

Ý thức dần quay trở lại, nàng nhớ ra chuyện đêm qua, đây là phòng của Đoạn Linh.

Lâm Thính giật mình mở to mắt. Không ngờ mình lại có thể ngủ say đến như vậy, còn là ngay bên cạnh một nam tử! Nàng đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân có gì đó là lạ, như có một vật mềm ấm lướt qua, để lại một vệt ẩm ướt. Nàng gần như ngay lập tức rụt chân lại.

Cùng lúc nàng rụt chân, Đoạn Linh cũng bật dậy. Mái tóc dài mềm mại của hắn buông lơi trên vai, khuôn mặt tú lệ nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối mờ ảo của căn phòng, có một vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Lâm Thính lúc này mới bàng hoàng nhận ra, bàn chân nàng không hề đặt trên tấm đệm êm, mà là... trên mặt hắn. Hẳn là nàng đã vô tình đạp trúng lúc hắn còn đang ngủ. Hắn giật mình tỉnh giấc, định mở miệng nói chuyện, lại chạm môi vào chân nàng, khiến nàng có cảm giác như bị ai đó l**m bàn chân vậy.

Nàng... dẫm lên mặt Đoạn Linh?

Lâm Thính lấm lét nhìn bàn chân vừa dẫm qua mặt hắn, vội vàng trườn xuống khỏi giường: “Đoạn đại nhân.” Nàng không kịp mang giày, cứ thế mà đứng chân trần.

Dưới lớp váy áo nhiều tầng, những ngón chân của nàng vẫn không ngừng nhúc nhích, cảm giác như những đầu ngón chân ấy vẫn còn vương vấn cái chạm ấm nóng kia.

Đoạn Linh nhặt lấy dải lụa bị nàng ném trên giường, vén chăn đứng dậy. Chiếc áo lót màu đỏ tươi khiến hắn trông còn diễm lệ hơn cả hoa.

Lâm Thính nhìn hắn cầm dải lụa trên tay. Trước khi ngủ nàng có thói quen cởi bỏ dải lụa buộc tóc. Đêm qua quá mệt mỏi, vừa chăm sóc hắn xong nàng liền nằm xuống, nhưng vẫn không quên kéo dải lụa xuống và tiện tay vứt đi.

Đoạn Linh tiến đến trước mặt Lâm Thính, giơ tay đưa dải lụa cho nàng: “Dải lụa của ngươi.”

Nàng vội vàng cầm lấy, tùy ý buộc lại mái tóc có phần lộn xộn.

Hắn lại cúi xuống nhặt đôi giày thêu của Lâm Thính, ở thời điểm nàng sắp chạm tay vào then cửa, hắn cất lời: “Ngươi không cần giày sao?”

Lâm Thính nghe vậy, đành quay trở lại lấy giày, luống cuống đi vào chân với tốc độ nhanh nhất có thể. Trước khi rời đi, nàng chợt nhớ ra điều gì đó: “Thân thể ngươi thế nào rồi?”

Đoạn Linh đáp: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Nàng sợ Đào Chu dậy sớm sẽ phát hiện ra, vội vã muốn quay về, trong lòng dấy lên một ảo giác giống như đang lén lút tư tình với hắn. “Vậy thì tốt rồi, ta về trước đây.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 219


Lâm Thính đi vội, không hề nhận ra tấm đệm trên giường đã được thay mới. Đêm qua, Đoạn Linh đã lại một lần nữa không kiểm soát được bản thân, làm bẩn quần áo và ga giường nên đã thay cái khác. Nàng ngủ say như chết, hoàn toàn không hay biết bên giường của hắn đã xảy ra chuyện gì.

Nàng bước ra khỏi phòng Đoạn Linh, men theo hành lang dài mà vội vã, chạy nhanh về sương phòng của mình.

Vẫn chưa đến gần, Lâm Thính đã thấy Đào Chu. Nha hoàn của nàng đang đứng canh ở cửa phòng mở, cứ nhìn đông nhìn tây tìm bóng dáng nàng.

Lâm Thính cất tiếng gọi: “Đào Chu.”

Đào Chu mừng rỡ chào đón: “Thất cô nương, ngài đi đâu vậy?” Nàng vừa gõ cửa không thấy Lâm Thính đáp lại, liền đẩy cửa vào thì thấy người không ở. Đào Chu đã định ra ngoài tìm hỏi người trong nhà.

Lâm Thính ho khẽ một tiếng, cố gắng giải thích một cách thật tự nhiên: “Hôm nay ta dậy sớm, thấy ngươi vẫn còn ngủ nên đi dạo một chút thôi.”

Đào Chu không chút nghi ngờ, kéo Lâm Thính vào nhà: “Để nô tỳ chải tóc lại cho ngài đi.” Mái tóc nàng tùy tiện buộc, trông có vẻ lộn xộn.

Sau khi Đào Chu vấn lại tóc cho Lâm Thính, không lâu sau người hầu tới thỉnh các nàng đi dùng điểm tâm. Cơn mưa đã tạnh từ nửa đêm, dùng xong bữa sáng, đoàn người rời khỏi biệt viện trở về.

Vừa đến cửa thành, Lâm Thính đã nghe thấy tiếng người ồn ào hỗn loạn. Nàng vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đội kỵ binh đang phi ngựa ra ngoài thành.

Đoạn Linh xuống xe ngựa để hỏi thăm tình hình.

Quan binh giữ cổng thành vội vã kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Đoạn Linh nghe: “Tạ Ngũ công tử đã chạy thoát khỏi thành từ hôm qua, Phùng trấn phủ sứ nhận được tin báo, nói hắn hiện đang ở một trấn nhỏ cách thành mười mấy dặm, nên đã phái người tới điều tra.”

Đoạn Linh là Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, ngày hôm qua hắn không tham gia việc tuần tra. Người thay thế hắn chính là Phùng trấn phủ sứ, một cấp dưới của hắn.

Nghe đến việc Tạ Thanh Hạc đã chạy ra khỏi thành, Đoạn Linh chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thính. Nàng vẫn đang vén rèm, thò đầu ra ngoài, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Sắc mặt Lâm Thính không hề thay đổi.

Đoạn Linh thu hồi ánh mắt trước.

Quan binh giữ thành lại nói tiếp: “Phùng trấn phủ sứ hôm qua không tìm thấy ngài, đã dặn dò tiểu chức rằng nếu gặp đại nhân thì phải hỏi ‘tìm thấy Tạ Thanh Hạc thì phải xử trí thế nào, bắt về thẩm vấn hay là chém giết tại chỗ’.”

Nếu hôm qua không có người giúp Tạ Thanh Hạc thì hắn đã không thể ra khỏi thành, bắt về thẩm vấn sẽ tốt hơn. Nhưng người phụ trách vụ án này là Đoạn Linh, Phùng trấn phủ sứ phải hỏi ý kiến của hắn.

Tự tiện ra quyết định khi chưa có chỉ thị của cấp trên là điều tối kỵ trong chốn quan trường, đặc biệt là với Cẩm Y Vệ.

Đoạn Linh khẽ cong mắt, nụ cười trên môi vô cùng đẹp đẽ nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt. Hắn dùng một giọng điệu ôn hòa nhất để thốt ra những lời tàn nhẫn nhất: “Truyền lệnh xuống, một khi tìm thấy Tạ Thanh Hạc, bất kể hắn nói gì, chém giết tại chỗ, không cần phải mang về để thẩm vấn.”

Quan binh giữ thành có chút do dự: “Cái này… Phùng trấn phủ sứ nói, hẳn là có người đã giúp hắn chạy trốn, tốt nhất là nên bắt người về thẩm vấn.”

Hắn giả vờ thất thần chỉnh lại vạt áo, vẫn dùng giọng nói ôn hòa ấy: “Ta đã nói, một khi tìm thấy Tạ Thanh Hạc thì chém giết tại chỗ, không cần mang về thẩm vấn. Ngươi không nghe rõ sao?”

Quan binh giữ thành vội vàng đáp lời.

Đoạn Linh quay trở lại xe ngựa, nhìn Lâm Thính: “Vừa rồi đi xử lý chút việc.”

Nàng “ân” một tiếng.

Xe ngựa chạy vào thành, rèm cửa khẽ đung đưa, thỉnh thoảng có tia nắng mặt trời lọt qua khe hở, chiếu lên người Đoạn Linh: “Ngươi không tò mò là chuyện gì sao?”

Lâm Thính đáp: “Ta nghe thấy rồi, là ngũ công tử Tạ gia thừa lúc ngươi vắng mặt mà trốn khỏi thành. Hiện giờ ngươi muốn dẫn người đi bắt hắn ư? Vậy thì thả ta và Đào Chu xuống đây, chúng ta có thể tự đi bộ về.”

Hắn bình thản nói: “Cũng không chênh lệch một khắc, cứ để ta đưa ngươi về phủ trước đã.”

“Được rồi.”

Từ cửa thành đến Lâm gia có vài tuyến đường để lựa chọn, gần nhất là đi qua phố Đông. Người đánh xe ban đầu chọn con đường này, nhưng Đoạn Linh đã phát hiện và yêu cầu hắn đổi tuyến đường. Lâm Thính cũng không phản đối.

Nàng biết nguyên nhân, phố Đông là nơi đầu tiên xuất hiện dịch bệnh. Nhưng hiện tại còn chưa điều tra rõ ràng, quan phủ không thể tùy tiện nói là dịch bệnh, cho nên không có nhiều người biết chuyện.

Lâm Thính nhìn xe ngựa đi vòng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back