Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 290: Chương 290



Tất cả những nghi ngờ trong đầu Tống Ngọc Lan bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Trong cuốn sách mà cô đã đọc thì có đoạn đã nói rằng Triệu Kiến Quốc từng làm nhiệm vụ cứu Khương Nam, nhưng lại không nói rõ nhiệm vụ gì. Bây giờ cô mới hiểu vì sao Triệu Kiến Quốc có thể cứu được Khương Nam ngay dưới mắt Hồng Dũng mà không gặp khó khăn gì, bởi vì Triệu Kiến Quốc chính là người của Hồng Dũng, nên Hồng Dũng sẽ không đề phòng anh ta.

Tống Ngọc Lan dùng hết sức lực để giằng tay mình ra khỏi cái nắm chặt của Triệu Kiến Quốc, trừng mắt nhìn anh ta một cách giận dữ: “Tôi và anh hoàn toàn không hợp, anh đừng đi theo tôi!” Dứt lời, cô dứt khoát quay người bỏ đi, không hề ngoái lại dù chỉ một lần, rời khỏi nơi đầy rẫy những phiền phức này.

Vừa đi Tống Ngọc Lan vừa tính toán trong đầu. Cô nhất định phải hành động trước, không thể để Triệu Kiến Quốc đi trước cô được. Nếu không, một khi Khương Nam thực sự nảy sinh tình cảm với anh ta thì chẳng phải mọi thứ sẽ trở về đúng với diễn biến trong cuốn sách sao? Nghĩ đến điều này, cô bước nhanh hơn, quyết tâm tìm ra cách giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt.

Triệu Kiến Quốc đưa tay lên, định gọi Tống Ngọc Lan lại, nhưng khi nhìn theo hướng cô đi thì anh ta lại đột ngột dừng lại.

Khi Tống Ngọc Lan trở về phòng thì Đại Quân đã rời đi, chỉ còn Tô Hồng nằm im trên ghế sofa, mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ.

Tô Hồng nhạy bén nghe thấy tiếng động nhẹ từ cửa, hé mắt nhìn và xác nhận rằng đó là Tống Ngọc Lan, sau đó liền nhắm mắt lại và nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi em đi đâu vậy?”

Một lúc sau vẫn không có tiếng trả lời. Tô Hồng mở mắt ra nhìn về phía Tống Ngọc Lan, thấy cô đang đứng lặng ở cửa, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Trông Tống Ngọc Lan lúc này có vẻ bối rối, ánh mắt mơ hồ, dường như đang suy tư về điều gì đó quan trọng. Ánh mắt cô thỉnh thoảng di chuyển, rồi lại dừng lại ở một chỗ, như thể nơi đó ẩn chứa bí mật trong lòng cô.

Tô Hồng tò mò quan sát biểu cảm của Tống Ngọc Lan, cố gắng tìm hiểu xem có chuyện gì đang diễn ra.

“Em sao thế?” Tô Hồng lại hỏi.

Lúc này, Tống Ngọc Lan mới bừng tỉnh, bước vào phòng, tự rót cho mình một cốc nước: “À? Không có gì, em chỉ đi dạo loanh quanh thôi.”

Tô Hồng nghi ngờ: “Vừa rồi hình như em có tâm sự gì đó. Chị có quen biết vài người bạn thân trong này, nếu em cần giúp đỡ thì đừng ngại nói với chị.”

Tống Ngọc Lan khẽ cúi đầu: “Chị Hồng, chị không thích Đại Quân phải không?”

“Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?” Tô Hồng ngồi dậy, tay mảnh mai xoa xoa trán.

“Chị không biết em định làm gì, nhưng vẫn luôn giúp đỡ. Em có thể hỏi lý do được không?” Tống Ngọc Lan nhìn thẳng vào Tô Hồng.

Tô Hồng ngừng xoa trán, ánh mắt sắc bén hướng về phía Ngọc Lan: “Em nghi ngờ rằng chị có động cơ gì khi đối xử tốt với em sao?”

Tống Ngọc Lan ngồi xuống bên cạnh Tô Hồng: “Em luôn nghĩ rằng, nếu một người vô duyên vô cớ đối xử tốt với ai đó thì chắc chắn là có lý do.”

Tô Hồng buông tay xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Lan: “Em ... rất giống với một người em gái của chị, đặc biệt là đôi mắt này.”

Tô Hồng khẽ nhếch môi đầy chua xót, dường như qua Tống Ngọc Lan, cô ấy đang nhìn thấy một người khác: “Năm xưa, chị và cô ấy lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Viện trưởng ở đó không tốt, bọn chị vừa tròn 16 tuổi thì quyết định rời đi, ra ngoài mưu sinh bằng cách làm gái phục vụ ở quán bar.”

“Ban đầu mục tiêu của bọn chị chỉ là kiếm sống qua ngày, nhưng sau khi thấy đủ những cảnh xa hoa lộng lẫy, mục đích dần trở thành khát vọng muốn có một gia đình cho riêng mình.”

“Nhưng xã hội này luôn có nhiều định kiến với những cô gái như bọn chị. Cô ấy không chịu nổi áp lực đó, cuối cùng đã tự tử, để lại cho chị một cơ hội sống. Chị đi theo Đại Quân, biết ơn anh ấy vì đã không mang định kiến với chị, nhưng chị cũng biết mình không phải là người phù hợp để nói về tình yêu hay sự thích thú.”

“Lần đầu chị gặp em, đôi mắt sáng rực của em giống hệt với cô ấy.”

Trong ánh mắt của Tô Hồng hiện lên một nỗi buồn sâu sắc.

“Chị biết việc chị làm có thể khiến em cảm thấy kỳ lạ, nhưng mỗi khi nhìn em là chị như thấy lại hình ảnh của cô ấy. Chị hy vọng em sẽ được hạnh phúc, đừng chịu khổ như bọn chị.”

Tống Ngọc Lan không biết phải nói gì, bởi trong mắt Tô Hồng không hề có chút giả dối nào khi nói ra những lời này.

Cô quyết định tin tưởng Tô Hồng.

“Đại Quân là kẻ cầm đầu băng đảng ở Bắc Kinh, dưới trướng anh ta không thiếu người. Lần này lên tàu, ngoài việc mang theo vài tên tay chân thân cận, thực ra còn có vài nhân viên phục vụ và gái tiếp rượu cũng là người của anh ấy. Nếu em cần giúp đỡ thì cứ nói với chị, những việc nhỏ thì chị có thể quyết định được.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 291: Chương 291



“Hơn nữa em còn là bạn gái của anh em tốt của Đại Quân, mà trong giới của anh ấy, tình nghĩa là thứ quan trọng nhất.”

Ngọc Lan gật đầu: “Cảm ơn chị, để em suy nghĩ, nếu cần thì em sẽ nói.”

Tô Hồng chỉnh lại tóc, nhìn đồng hồ rồi nói: “Chị không nói thêm với em nữa. Còn một tiếng nữa là đến 10 giờ, tối nay trò chơi mới chính thức bắt đầu, chị cần tranh thủ nghỉ ngơi một chút.”

Tống Ngọc Lan đứng dậy: “Vậy em sẽ không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, em đi dạo quanh phòng khiêu vũ một chút.”

Tô Hồng vẫy tay, rồi nằm lại lên ghế sofa, nhắm mắt ngủ.

Vừa rẽ qua ngã rẽ, Tống Ngọc Lan còn chưa kịp nhìn rõ tình hình phía trước thì đột nhiên cảm thấy một cú va chạm mạnh khiến cô lùi lại vài bước.

Nhìn kỹ, cô mới nhận ra mình vừa va vào một người phục vụ đang vội vàng bước tới.

Người phục vụ vội cúi đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi đi gấp quá, không chú ý thấy cô.”

Tống Ngọc Lan khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Không sao.”

Sau khi hai người lướt qua nhau, Tống Ngọc Lan không rời đi ngay mà đứng tại chỗ, suy tư nhìn theo bóng dáng người phục vụ vừa khuất.

Chỉ một lát sau, cô nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh gần đó.

Khóa cửa lại, cô mở bàn tay đang siết chặt ra, trong lòng bàn tay cô là một mảnh giấy nhỏ. Đó là mẩu giấy mà Chu Thế Văn đã lén đưa cho cô. Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, rồi từ từ mở mảnh giấy ra.

Chữ viết trên tờ giấy rất nguệch ngoạc, có vẻ như người viết vô cùng vội vàng. Nội dung ghi: [Từ 9 giờ 30 đến 9 giờ 40, chúng tôi sẽ đánh lạc hướng mọi người. Trong 10 phút đó, tầng ba sẽ không có ai. Hãy đưa Khương Nam đến bên phải du thuyền, sẽ có người tiếp ứng.]

Tống Ngọc Lan chỉ đọc lướt qua một lần, rồi ngay lập tức vò nát mảnh giấy và ném vào bồn cầu, ấn nút xả nước.

Nhìn mảnh giấy biến mất theo dòng nước, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này đã là 9 giờ 20, chỉ còn 10 phút nữa là đến thời điểm Chu Thế Văn đề cập.

Tống Ngọc Lan quyết định ở lại trong nhà vệ sinh để tránh bị phát hiện và gây ra rắc rối không đáng có.

Cô ngồi xuống nắp bồn cầu, nhắm mắt lại, diễn tập trong đầu cách cô sẽ đưa Khương Nam đi, cố gắng giữ cho nhịp tim mình ổn định.

Đúng 9 giờ 29 phút, cô có thể cảm nhận được sự ồn ào đang dần lan ra từ bên ngoài.

Tống Ngọc Lan nhìn đồng hồ, từng giây trôi qua như thể kéo dài vô tận.

Đúng 9 giờ 30, bên ngoài vẫn tiếp tục ồn ào, cô dứt khoát mở cửa nhà vệ sinh và bước nhanh đến lối cầu thang từ tầng ba xuống tầng một. Từ trên nhìn xuống, cô thấy ở khu vực trung tâm sảnh khiêu vũ dường như đang có cãi vã.

Tống Ngọc Lan nắm lấy mép váy sườn xám của mình và mạnh mẽ xé toạc đến tận đùi, để lộ ra đôi chân dài trắng trẻo.

Cô bước đi đầy quyết đoán, tiến thẳng đến căn phòng cuối cùng bên phải.

Đến trước cửa, cô phát hiện cánh cửa từng mở hé lần trước giờ đã khóa chặt. Không do dự, cô liên tục bấm tay cầm vài lần nhưng cửa vẫn không có phản ứng.

Đúng lúc cô đang phân vân liệu có nên phá cửa hay không, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ boong tàu phía trên.

Triệu Kiến Quốc từ cầu thang chạy xuống, xuất hiện trước mặt cô.

Không ổn rồi! Tống Ngọc Lan thầm kêu lên trong lòng, nhanh chóng giấu chiếc dùi điện Lục Trạch Dân đưa cho sau lưng, đồng thời mắt bình tĩnh nhìn Triệu Kiến Quốc tiến lại gần.

Khi đến gần, Triệu Kiến Quốc thấy người đứng trước cửa là Tống Ngọc Lan thì cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.

Anh ta đứng trước mặt cô, nở nụ cười đầy tự tin: “Tôi biết em sẽ lên tàu để cứu Khương Nam. Nhưng đừng phí công vô ích, Hồng Dũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ấy đâu...”

Anh ta chưa kịp dứt lời thì Tống Ngọc Lan đã bật ngay dùi điện lên mức mạnh nhất và dí thẳng vào cổ của Triệu Kiến Quốc.

“Lắm lời quá.” Tống Ngọc Lan đá mạnh vào Triệu Kiến Quốc đang nằm co giật dưới đất, miệng sùi bọt mép.

Sau đó, cô lục soát người Triệu Kiến Quốc kỹ lưỡng, nhưng không tìm thấy chìa khóa.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ còn 5 phút! Không chần chừ thêm, cô đạp mạnh vào mặt Triệu Kiến Quốc để chặn anh ta, rồi lập tức lao như tên b.ắ.n về phía khu vực bên phải của du thuyền.

May mắn thay du thuyền được trang bị lan can bao quanh, mặc dù hành lang bên cạnh cửa sổ rất hẹp nhưng việc di chuyển vẫn không gặp nhiều trở ngại.

Khi xác định được căn phòng có Khương Nam ở bên trong, Tống Ngọc Lan lập tức giơ dùi điện lên và đập mạnh vào bốn góc của cửa sổ.

Sau đó, cô dồn hết sức lực đập một cú chí mạng vào giữa kính. Tiếng “rắc” vang lên, kính cửa sổ vỡ vụn.

Cô nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn không tránh khỏi bị những mảnh kính sắc nhọn b.ắ.n vào người.

Những mảnh kính như những mũi d.a.o nhỏ, một mảnh vô tình cắm thẳng vào mu bàn tay cô. Cơn đau buốt xé lên, nhưng cô cố nén đau, nghiến răng, rút mảnh kính ra khỏi tay.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 292: Chương 292



Máu đỏ tươi lập tức túa ra, nhuộm đỏ cả bàn tay.

Không kịp suy nghĩ thêm, cô xé vạt váy sườn xám còn lại, quấn chặt quanh vết thương, cố gắng cầm máu.

Mỗi vòng băng chặt quanh vết thương đều mang đến cơn đau nhói, nhưng Tống Ngọc Lan không nao núng, kiên quyết thực hiện động tác cấp cứu đơn giản nhưng cần thiết này.

Cô hít sâu một hơi, kéo tấm rèm cửa ra và ánh mắt chạm phải ánh mắt sợ hãi của Khương Nam.

Tay chân Khương Nam bị trói chặt, miệng bị dán kín bằng băng dính, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Khi nhìn thấy Tống Ngọc Lan, ánh mắt Khương Nam sáng lên với những giọt nước mắt lấp lánh, tràn đầy sự không tin nổi, ấm ức và sợ hãi.

Tống Ngọc Lan không kịp giải thích, vội vàng nhảy vào phòng, xé toạc miếng băng dính trên miệng Khương Nam và nhanh chóng cởi trói.

Giọng nói của Khương Nam đầy ấm ức, môi mím lại: “Thật sự là cậu sao? Ngọc Lan, cậu thực sự đến cứu tớ à? Đây không phải là mơ chứ?”

“Là tớ, Nam Nam, đừng sợ. Chúng ta phải đi ngay! Không còn nhiều thời gian đâu!” Tống Ngọc Lan kéo Khương Nam đứng dậy, chạy về phía cửa, nhưng cửa vẫn khóa từ bên trong.

Tống Ngọc Lan thầm nguyền rủa “chết tiệt!” Rồi cô kéo Khương Nam về phía cửa sổ: “Nam Nam, chúng ta phải đi bằng đường cửa sổ, chỉ còn một phút thôi.”

Lời cô vừa dứt thì đã có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ hành lang, rồi có ai đó hét to: “Có người ngất ở đây!”

Tống Ngọc Lan không do dự, trèo qua cửa sổ với động tác dứt khoát, không chút chần chừ.

Khương Nam thấy vậy cũng nhanh chóng làm theo.

Sau khi nhảy qua cửa sổ, Tống Ngọc Lan nhìn xung quanh, không thấy chỗ nào có thể ẩn náu. Tình hình lúc này cực kỳ nguy hiểm, nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Nơi Chu Thế Văn nói là điểm tiếp ứng nằm bên phải tầng một. Tống Ngọc Lan liếc nhìn ra ngoài lan can, thấy nước biển đen kịt như đang há miệng chờ đợi nuốt chửng bất kỳ ai rơi xuống.

Nhìn kỹ, cô phát hiện một chiếc xuồng cao tốc màu đen đang đợi ngoài biển không xa, đó chính là đội cứu hộ mà Chu Thế Văn đã nói đến.

Trước hiểm cảnh, trong lòng Tống Ngọc Lan không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại. Lúc này, cô biết rằng không thể do dự hay sợ hãi. Cách duy nhất để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này là nhảy xuống nước. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Nam, nhẹ giọng hỏi: “Nam Nam, cậu tin tớ chứ?”

Nước mắt lăn dài trên má Khương Nam, cô ấy cắn chặt răng, cố gắng không khóc thành tiếng. Sau đó, cô ấy gật đầu mạnh mẽ: “Tớ tin!”

Tống Ngọc Lan không do dự, kéo Khương Nam cùng nhảy xuống nước. Cùng lúc đó, cô nhanh chóng bịt miệng Khương Nam lại, ngăn không cho cô ấy hét lên vì sợ hãi.

“Bùm!” Một tiếng vang lớn, nước b.ắ.n tung tóe, hai người lập tức chìm xuống nước. Xung quanh trở nên tĩnh lặng, như thể thời gian ngừng trôi trong khoảnh khắc đó.

Trên chiếc xuồng cao tốc, Lục Trạch Dân nhìn thấy cảnh này thì trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Vừa rồi là Chu lão đệ sao? Sao tôi lại thấy đó là hai cô gái?” Đại Hùng vừa nói xong thì Lục Trạch Dân đã nhảy xuống nước.

“Ê! Chưa mang dây thừng!” Đại Hùng chưa nói dứt câu thì người bên cạnh đã đáp lại: “Anh, anh ấy đã mang dây thừng rồi, chỉ là anh không nhìn thấy do trời quá tối thôi.”

Dù Tống Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi thực sự lao xuống nước thì cô vẫn không tránh khỏi bị sặc một ngụm nước biển mặn chát, khiến cả miệng và mũi của cô đau buốt.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hai tay ôm chặt lấy eo Khương Nam, cố hết sức kéo cô ấy lên mặt nước. Khi hai người nổi lên, Khương Nam thở hổn hển, hít lấy từng hơi không khí trong lành, gương mặt tái nhợt.

Tống Ngọc Lan vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía xuồng cứu hộ. Cô ước tính khoảng cách, nhận ra rằng họ còn cách xuồng khoảng 100 mét.

Làn nước biển lạnh như cắt, khiến cô nghi ngờ liệu mình có thể đưa Khương Nam bơi xa đến vậy không.

Tệ hơn nữa, cô hiểu rằng mình không thể gọi to để cầu cứu. Nếu thu hút sự chú ý từ trên du thuyền thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.

Trong tình thế này, cô chỉ có thể liều mạng đánh cược. Cô ghé sát tai Khương Nam: “Nam Nam, đừng sợ, bên kia có đội cứu hộ. Cậu chỉ cần bám chắc vào vai tớ thôi.”

Khương Nam nhìn theo hướng Tống Ngọc Lan chỉ, nghiêm túc gật đầu: “Tớ hiểu rồi.”

Tống Ngọc Lan và Khương Nam cố gắng hết sức bơi về phía xuồng cứu hộ.

Chỉ mới được nửa chặng đường thì Tống Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy bắp chân bị chuột rút. Cô cố gắng chống chọi, nhưng cơn đau ngày càng dữ dội, kéo cô xuống nước. Khương Nam hoảng sợ, uống liền mấy ngụm nước biển, cố vươn tay kéo Tống Ngọc Lan nhưng vô dụng, vì cô ấy không biết bơi, chỉ cần nghiêng người một chút là cũng chìm theo.

Khi Tống Ngọc Lan sắp bị nước cuốn xuống thì một bàn tay bất ngờ vươn tới nắm chặt lấy cánh tay cô.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 293: Chương 293



Lục Trạch Dân dùng hết sức kéo Tống Ngọc Lan lại, rồi đưa sợi dây thừng cho Khương Nam: “Buộc vào eo đi.”

Khương Nam vội vàng làm theo lời anh.

Mười phút sau, cả ba người thành công lên chiếc xuồng cao tốc, nhưng lúc này Tống Ngọc Lan đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.

“Ngọc Lan!” Giọng Khương Nam run rẩy, nhìn Lục Trạch Dân đang thực hiện hô hấp nhân tạo cho Tống Ngọc Lan.

“Khụ khụ!” Tống Ngọc Lan khạc ra một ngụm nước, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Lục Trạch Dân quay sang Đại Hùng: “Có quần áo khô không?”

“Có, nhưng là đồ đàn ông, dùng tạm đi.” Đại Hùng đưa một chiếc áo khoác cỡ lớn cho Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân lập tức xé toạc chiếc váy dính chặt vào người Tống Ngọc Lan, nước và m.á.u từ vết thương rỉ ra, làn da trắng bệch do ngâm lâu trong nước.

Mặc dù đang bất tỉnh nhưng lông mày của Tống Ngọc Lan vẫn khẽ nhíu lại vì đau đớn.

Lục Trạch Dân mở nắp bình nước ra, nhẹ nhàng rửa vết thương cho cô, sau đó cẩn thận dùng vải khô băng bó lại vết thương.

Sau khi xử lý xong, hai người đàn ông khác lật thuyền lên và leo lên xuồng, một trong số đó là Chu Thế Văn.

Chu Thế Văn ngay lập tức nhìn về phía Khương Nam, thấy cô ấy an toàn thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Khương Nam thấy khuôn mặt bầm tím của Chu Thế Văn, giật mình hỏi: “Anh bị làm sao thế?”

Chu Thế Văn khẽ lắc đầu, trả lời nhẹ nhàng: “Không sao đâu.”

Đại Hùng nhìn về phía đám đàn em: “Mọi người đã đủ, đi thôi!”

Chiếc xuồng cao tốc nhanh chóng rời đi, không khí trên xuồng chìm trong sự im lặng ngột ngạt.

Một giờ sau, bờ biển hiện ra trước mắt.

Sau khi lên bờ, Lục Trạch Dân bế Tống Ngọc Lan lên xe, dùng chăn đắp lên người cô. Xong xuôi, anh bất ngờ quay lại và đ.ấ.m thẳng vào mặt Chu Thế Văn!

“Á!” Khương Nam sợ hãi trước tình huống đột ngột này.

Chu Thế Văn khẽ cắn lưỡi, dùng lưỡi kiểm tra phần bị đấm, rồi mỉm cười nhìn Khương Nam: “Em lên xe trước đi.”

Khương Nam bối rối nhưng biết đây không phải lúc để hỏi nên cô lập tức lên xe.

Đại Hùng vội vàng lao tới đứng giữa hai người: “Có gì thì từ từ nói! Đánh đ.ấ.m làm gì!”

“Chu Thế Văn, anh là đàn ông mà lại để phụ nữ đi làm chuyện nguy hiểm à?” Lục Trạch Dân gằn giọng, ánh mắt đầy sát khí, chỉ thẳng vào mặt Chu Thế Văn: “Anh cố ý đẩy tôi ra ngoài phải không?”

Chu Thế Văn liếc nhìn về phía xe nơi Khương Nam đang ngồi, đáp bình tĩnh: “Anh không còn cách nào khác. Nhân lực thì chỉ có vài người, còn em lại bị chấn thương lưng, anh đành phải để vợ của em giúp. Khi nào cô ấy tỉnh lại thì anh nhất định sẽ xin lỗi.”

Nắm tay Lục Trạch Dân siết chặt, đến mức các khớp kêu “răng rắc.” Anh hít sâu, nhắm mắt lại để kiềm chế cơn giận, rồi lạnh lùng nói: “Sau này, chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Nói xong, Lục Trạch Dân quay người lên xe, đưa Tống Ngọc Lan và Khương Nam rời đi.

Đại Hùng há hốc miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được lên lời.

Anh ta nhìn Chu Thế Văn với vẻ bất lực, giọng có phần trách móc: “Thế Văn à, chúng ta đâu thiếu người? Tôi cứ tưởng cậu đã gọi thêm được bao nhiêu người.”

Chu Thế Văn im lặng, không đáp lời.

Thật ra hành động lần này hoàn toàn là do tự ý anh ấy quyết định. Anh ấy đã trình bày kế hoạch lên cấp trên nhưng vì lo sợ “đánh rắn động cỏ” nên chỉ có anh ấy và vài người anh em thân tín tham gia giải cứu Khương Nam.

Để thành công cứu người trong tầm ngắm của một kẻ cẩn trọng và quyền lực như Hồng Dũng thì kế hoạch phải thật chi tiết và tỉ mỉ.

Lục Trạch Dân bị thương ở thắt lưng, nếu tiếp tục trải qua những hành động nguy hiểm như nhảy từ tầng ba xuống biển thì có lẽ cả đời Lục Trạch Dân sẽ không thể đứng dậy được nữa. Vì vậy, Chu Thế Văn buộc phải để Tống Ngọc Lan tham gia vào kế hoạch lần này.

---

Tống Ngọc Lan cảm thấy toàn thân không thoải mái, lúc thì nóng, lúc thì lạnh. Trong giấc mơ, cô thấy bố mẹ kiếp trước đang vẫy tay gọi mình, rồi lại thấy bà nội Tống và Lưu Xuân cũng vẫy gọi cô.

Cô bắt đầu hoang mang, không rõ mình là ai—Tống Ngọc Lan trong kiếp này hay kiếp trước? Cô thực sự là ai?

Mở mắt ra, cô ngỡ ngàng nhìn xung quanh, chạm phải một ánh mắt đỏ hoe đầy lo lắng. Cuối cùng, cô mới có cảm giác rõ ràng về hiện tại.

“Trạch Dân.”

“Ừ, anh đây.”

Không gian trong phòng bệnh lại rơi vào im lặng.

Trí nhớ của Tống Ngọc Lan từ từ quay về.

“Chúng ta thoát ra rồi à?”

“Ừ.”

“Khương Nam sao rồi?”

“Cô ấy ở phòng bệnh bên cạnh, không sao cả. Cô ấy khỏe lắm.”

“Vậy thì tốt... Sao mắt anh đỏ vậy?... Đừng khóc.”

“Anh không khóc, chỉ là khi thấy em tỉnh lại, anh quá mừng thôi. Ngọc Lan, anh yêu em!”

“Ừ, em biết mà.”

Không chỉ đôi tay của Tống Ngọc Lan bị ngâm nước biển đến trầm trọng, mà cả chân cô cũng bị gãy lại do cú nhảy từ tầng ba xuống nước, khiến lực va chạm rất lớn. Cơn đau co rút ở bắp chân mà cô cảm nhận trong nước chính là dấu hiệu của vết gãy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 294: Chương 294



Sau ba ngày nằm viện, cô được đưa về nhà để tiếp tục dưỡng sức.

Khương Nam cũng đi theo cô về lại tứ hợp viện. Ở ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng thấy cả hai đã vắng mặt một tuần mà chưa trở lại trường bèn hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm để biết địa chỉ nhà của Tống Ngọc Lan.

Chiều thứ sáu, bốn người bạn quyết định đến thăm họ.

Cửa tứ hợp viện vang lên tiếng gõ, bà nội Tống vội vàng ra mở cửa.

“Cháu chào bà! Đây có phải nhà của Ngọc Lan không? Chúng cháu là bạn học của cô ấy.” Tần Đa Nhạc lên tiếng chào trước.

Nghe vậy, bà nội Tống liền mỉm cười, nhường lối cho họ vào: “Đúng rồi, bà là bà nội của Ngọc Lan. Các cháu mau vào nhà đi!”

Dương Chiêu Đệ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu chào bà Tống, đồng thời giơ cuốn sổ ghi chép trên tay; “Vì Ngọc Lan đã nghỉ học một tuần, nên bọn cháu đến thăm cô ấy, mang theo một ít ghi chú để cô ấy xem qua.”

Bà nội Tống nghe vậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng: “Ôi trời, các cháu tốt bụng quá! Bà thay mặt Ngọc Lan cảm ơn các cháu nhé. Nó đang ở trong sân sau, các cháu cứ đi vào đó mà gặp.”

Lúc này, Khương Nam đang trò chuyện với Tống Ngọc Lan về chuyện giữa Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn.

Tống Ngọc Lan lắc đầu bất lực: “Đừng can thiệp vào chuyện của đàn ông, họ sẽ tự giải quyết theo cách của họ. Với mình thì điều quan trọng nhất là mọi người đều được bình an.”

Khương Nam nhẹ nhàng tựa đầu vào xe lăn của Tống Ngọc Lan, giọng nghẹn ngào: “Ngọc Lan, cậu có biết không? Ngay khoảnh khắc mình nghĩ rằng mọi thứ sắp kết thúc thì mình đã nhìn thấy cậu. Cảm giác đó giống như phép màu vậy. Ngọc Lan, thật sự cảm ơn cậu vì đã cứu mình. Mình thật sự quá may mắn vì đã có được một người bạn như cậu,!”

Đúng lúc đó, Tần Đa Nhạc và mấy người bạn ùa vào sân sau, rộn ràng hỏi han Tống Ngọc Lan và Khương Nam về tình hình sức khỏe của họ. Sau khi nghe giải thích thì cả nhóm mới yên tâm.

---

Ba tháng sau.

“Thật không ngờ lại mua được vé máy bay!” Tống Ngọc Lan kinh ngạc nhìn hai tấm vé máy bay trong tay, bởi lẽ vào thời điểm này việc mua được vé máy bay thực sự là điều rất khó khăn.

Lục Trạch Dân khoanh tay trước ngực, tự hào đáp: “Anh mới được thăng chức rồi. Từ giờ, em muốn đi máy bay đến đâu cũng được.”

Tống Ngọc Lan vòng tay qua cổ anh, trêu chọc: “Giỏi vậy sao? Thế anh chắc chắn không đi dự đám cưới của Đào Tử à? Nhân tiện chia tiền lợi nhuận nữa chứ.”

Nửa năm trước cộng thêm nửa năm nay, cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên đã hoạt động được một năm. Từ năm 1982, không ít ông chủ ở Bằng Thành đã để mắt đến cửa hàng này.

Theo lời Đào Tử thì “Cả việc kết hôn cũng phải tranh thủ lúc rảnh, vì bận quá không kịp thở.”

Cuối cùng, Đào Tử và Lý Phục cũng thành đôi.

Tống Ngọc Lan và Khương Nam ngồi trên máy bay, Khương Nam hào hứng khám phá mọi thứ, cô ấy liên tục sờ mó, ngắm nghía xung quanh. Các hành khách khác trên chuyến bay cũng tỏ ra rất ngạc nhiên và hiếu kỳ giống hệt như Khương Nam.

So với mọi người thì Tống Ngọc Lan tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn.

“Ngọc Lan, cậu không thấy hồi hộp à?” Khương Nam quay sang hỏi, không giấu nổi sự phấn khích.

Tống Ngọc Lan liếc nhìn các thiết bị trên máy bay, khẽ cười: “Hồi hộp chứ, nhưng mình là người kín đáo mà.”

Tới khi hai người xuống máy bay, Đào Tử lái một chiếc xe hơi kiểu cũ, có thiết kế đơn giản nhưng vẫn giữ được nét cổ điển tới đón.

“Ở đây!” Đào Tử vẫy tay.

Tống Ngọc Lan và Khương Nam chạy nhanh đến chỗ chiếc xe. Khương Nam đùa: “Chị Đào Tử, đúng là người vui thì tinh thần phơi phới, nhìn chị rạng rỡ quá.”

Đào Tử sờ lên mặt: “Có rõ ràng đến thế không?”

Tống Ngọc Lan nhìn quanh bên trong xe: “Chị sắm chiếc xe hơi này lúc nào vậy?”

Đào Tử nhấn ga: “Ba mẹ Lý Phục biết anh ấy chuẩn bị cưới nên mua xe cho anh ấy, còn mua luôn nhà ở Quảng Đông nữa.”

“Thật sự quá hạnh phúc rồi.” Khương Nam không giấu được sự ghen tị.

“Em có gì mà phải ghen chứ, chị nghe nói Chu Thế Văn đang theo đuổi em, sau này chắc cửa hàng vật liệu của mình sẽ thành tiệm của vợ chồng luôn đấy!” Đào Tử vừa cười nói vừa điều khiển vô lăng.

Khương Nam bĩu môi: “Chị Đào Tử, ước mơ đó của chị có lẽ không thành đâu. Trên đường đến đây Ngọc Lan có nói với em là sau khi chia tiền lần này thì Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn sẽ rút lui, từ nay cửa hàng vật liệu xây dựng sẽ là của ba chị em chúng ta!”

“Sao lại thế?” Đào Tử quay sang nhìn Tống Ngọc Lan ngồi ở ghế phụ.

“Hai người họ đều có thay đổi trong công việc, bận rộn nhiều việc, và cũng lo sau này sẽ bị người ta chỉ trích.” Tống Ngọc Lan giải thích.

Đào Tử gật đầu: “Vậy cũng tốt, ba chị em chúng ta hoàn toàn có thể tự lo được. Các em không biết đâu, lợi nhuận của cửa hàng tháng vừa rồi nhiều hơn bao giờ hết. Ngọc Lan à, chị thật sự rất may mắn vì đã theo em ngay từ đầu.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 295: Chương 295 (Hoàn)



“Em... em cũng vậy, Ngọc Lan thật sự rất tuyệt vời!” Khương Nam hưởng ứng.

Tống Ngọc Lan bật cười: “Thôi nào, các chị khen em quá lời rồi. Lần này em đến đây sẽ dự định ở lại Bằng Thành một thời gian, muốn mở thêm hai chi nhánh nữa.”

“Trùng hợp thật, chị cũng đang nghĩ y như thế!” Đôi mắt Đào Tử sáng lên.

Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên trong suốt cả năm đã thu về tổng cộng 190 vạn, phần lớn doanh thu là từ 6 tháng đầu năm 1982. Điều này chứng tỏ nền kinh tế của Bằng Thành đang phát triển nhanh chóng.

Theo tỉ lệ cổ phần thì số tiền chia cho từng người như sau: Tống Ngọc Lan nắm giữ 30% cổ phần, nhận được 57 vạn.

Đào Tử nắm 25%, nhận 47,5 vạn.

Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân mỗi người có 17% cổ phần, nhận 32,3 vạn.

Khương Nam, với 11% cổ phần, nhận được 20,9 vạn.

“Em có thể nhận được 20,9 vạn thật sao? Mọi người không đùa chứ!” Khương Nam sửng sốt.

Đào Tử cũng ngạc nhiên, gật đầu đồng tình: “Dù đã biết từ trước là lợi nhuận nhiều, nhưng việc có thể nhận gần 50 vạn trong một năm thật sự rất khó tin.”

Tống Ngọc Lan đưa sổ sách cho hai người: “Xem qua mà tự tính lại đi, nếu không có gì sai sót thì ký tên và ấn dấu tay vào.”

Đào Tử xua tay: “Chị đã tính rồi, với lại làm sao chị lại không tin em được chứ.”

“Em cũng tin chị mà” Khương Nam ký tên rồi nghĩ ngợi một lúc, sau đó ký luôn thay Chu Thế Văn và đóng dấu tay. Cô ấy giải thích qua loa: “Trước khi em đến thì anh ấy đã nhờ em ký thay rồi.”

“Ôi, có vẻ như Khương Nam của chúng ta đã có nơi để nương tựa rồi” Đào Tử trêu đùa.

“Không có đâu, chị Đào Tử đừng nói lung tung mà” Khương Nam đỏ mặt phủ nhận.

Tống Ngọc Lan khẽ mỉm cười nhìn hai người đùa giỡn, đợi cho đến khi không khí trở lại bình thường mới tiếp tục nói: “Về phần cửa hàng vật liệu xây dựng thì mở thêm hai chi nhánh ở Bằng Thành là đủ rồi. Tài chính hiện tại của chúng ta cũng đủ mạnh. Em đã tính toán, với khoản dự trữ 200 vạn còn lại trong tài khoản, chi phí cho hoạt động sẽ được đảm bảo. Số tiền chia cho mọi người tùy mọi người sử dụng, cửa hàng sẽ không cần thêm vốn đầu tư nữa.”

“Em tính toán kỹ lưỡng thế này, đúng là học sinh ưu tú của Thanh Hoa” Đào Tử cảm thán.

Tống Ngọc Lan ký vào sổ sách rồi đóng dấu phần của cô và Lục Trạch Dân.

---

Mọi việc liên quan đến cửa hàng vật liệu xây dựng đã được sắp xếp ổn thỏa. Họ quyết định giao cửa hàng lại cho tân phó giám đốc mới được đề bạt, chính là Tống Đại Cường. Vào ngày cưới của Đào Tử và Lý Phục, điều bất ngờ là Trần Chiêu lại xuất hiện.

Trần Chiêu dự lễ rồi ngồi lặng lẽ trong góc, nhìn cặp đôi làm lễ và được đưa vào phòng tân hôn.

Khi cô dâu chú rể ra ngoài mời rượu, Trần Chiêu nâng ly chúc mừng từ xa rồi rời đi mà không nói lời nào. Đào Tử nhìn theo bóng lưng anh ấy nhưng không đuổi theo, chỉ nhẹ nhàng khoác tay Lý Phục và cùng anh ấy uống cạn chén rượu giao bôi.

Ba năm sau, Tống Ngọc Lan và Khương Nam tốt nghiệp đại học.

Ông bà nội Khương cùng gia đình nhà họ Tống đều đứng bên cạnh hai cô gái, Lục Trạch Dân đã mời một thợ chụp ảnh đến để chụp ảnh kỷ niệm.

“Bọn họ không đến à?” Khương Nam thì thầm hỏi.

“Phải mất ba năm mới đưa được Hồng Dũng ra trước pháp luật, giờ họ đang giải quyết hậu sự, làm gì có thời gian mà tới” Tống Ngọc Lan đáp.

Khương Nam nhìn lên bầu trời, thở dài: “Ông trời ơi, ông đã thấy chưa? Ông bà nội đã trở lại Bắc Kinh, kẻ ác cũng đã bị trừng phạt, giờ chúng cháu sống rất hạnh phúc.”

Bà nội Khương ngồi phía trước bỗng bật khóc nức nở.

Ông nội Khương dù khoé miệng run run nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc.

“Nhìn vào đây nào!” Người thợ chụp ảnh nhắc nhở mọi người.

Bất ngờ, một nhóm người chạy ùa tới, là Tần Đa Nhạc, Ôn Tình, Lý Vũ và Dương Chiêu Đệ lao vào khung hình.

“Chúng mình chụp chung một tấm nhé!” Tần Đa Nhạc phấn khích nói.

“Được thôi!”

Một tháng sau.

Tứ hợp viện ở Thập Sát Hải được trang hoàng lộng lẫy, cửa lớn mở rộng, người ra vào tấp nập, nhộn nhịp không ngừng.

Tống Ngọc Lan đứng dưới hiên nhà, bên cạnh là Lục Trạch Dân với dáng người cao lớn.

“Lần này cấp trên cho phép nghỉ cưới một tháng, em muốn đi đâu chơi trong nước không?”

“Không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà nằm nghỉ thôi, tháng này mệt c.h.ế.t đi được.”

“Chuyện kinh doanh cũng có thể giao bớt cho người khác mà.” Lục Trạch Dân nhẹ nhàng khuyên.

Tống Ngọc Lan chỉ vào Dương Lệnh vừa bước vào: “Anh thử nói với người bạn tốt của anh xem, anh ấy như bị ám ảnh với việc kinh doanh ấy. Hai năm trước anh ấy sáng lập thương hiệu Trúc Vận, bây giờ đã mở rộng khắp các thành phố lớn ở miền Bắc vẫn chưa đủ, nói rằng trong hai năm tới phải chiếm lĩnh cả thị trường miền Nam nữa.”

Lục Trạch Dân đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa bên tai của Tống Ngọc Lan, kéo nó ra sau tai cô: “Thật sao? Nhưng anh thấy em cũng rất hào hứng với việc này mà?”

Tống Ngọc Lan khựng lại một chút, rồi bật cười: “Đúng là anh ngày càng hiểu em hơn rồi đấy. Nói thật đi, đám cưới này bố anh có đến không?”

“Chắc là không đến đâu, nhưng anh cũng chẳng bận tâm, chỉ cần ông bà nội đến là đủ rồi.”

“Anh ở rể nhà em, chắc bố anh sẽ tức điên lên đấy.” Tống Ngọc Lan khoanh tay, lắc đầu cười.

“Anh ở rể cho Tống Ngọc Lan, em không vui sao?”

Tống Ngọc Lan nghe câu này thì bỗng giật mình, sao cô lại cảm thấy câu này có chút kỳ lạ? “Cái gì mà ở rể cho Tống Ngọc Lan?”

Lục Trạch Dân kéo cô vào lòng, môi anh lướt nhẹ qua tai cô: “Bí mật của em không định nói ra sao?”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên, nhưng ánh mắt không hề để lộ ra vẻ sợ hãi. Ba năm qua, Lục Trạch Dân đã chiếm trọn niềm tin của cô.

“Anh... đoán ra từ khi nào?”

Lục Trạch Dân lắc đầu: “Không phải anh đoán ra, mà chính em đã nói với anh.”

“Em nói với anh khi nào?”

“Từ lúc chúng ta trở về từ biển, em mơ thấy mọi chuyện và đã nói hết với anh trong mơ.”

“Anh không sợ em sao?”

“Anh yêu em.”

“Hả~?”

“Anh nói, anh yêu em!”

“Biết rồi! Mau đi thay lễ phục đi, không thì hết giờ lành bây giờ.”

“Tống Ngọc Lan, anh yêu em!”

“Biết rồi! Sao cứ lặp lại mãi vậy.”

“Lục Trạch Dân, em cũng yêu anh!”

HOÀN
 
Back
Top Bottom