Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 280: Chương 280



“Ông ơi, ông khiêm tốn quá rồi, chúng cháu rất thích chữ ông viết mà!” Tống Ngọc Lan nhanh chóng nịnh nọt.

Ông Lục vốn chỉ nói bâng quơ, nhưng nghe xong lời khen của Tống Ngọc Lan thì vô cùng vui sướng, liền cầm bút viết lại một lần nữa bằng lối chữ hành thư thật cẩn thận.

Bà Lục ngồi bên cạnh đang gói bánh bao đỏ, cũng lên tiếng trêu: “Ông ấy cứ như đứa trẻ vậy, được khen một cái là cái đuôi vểnh lên đến tận trời.”

Bà Tống đang chăm chú khắc hoa văn lên bánh bao, cười nói: “Người già rồi cũng như trẻ nhỏ thôi, có khác gì đâu!”

Lễ đính hôn diễn ra đơn giản nhưng trang trọng, chỉ mời một số bạn bè thân thiết của hai gia đình đến làm chứng. Trong khoảnh khắc đặc biệt này, họ cùng nhau viết nên hôn thư, cúi đầu bái tạ trời đất và thần linh.

Với Tống Ngọc Lan, cô có những kế hoạch và lý tưởng riêng. Cô hiểu rõ tầm quan trọng của học vấn, hy vọng có thể hoàn thành việc học đại học trước khi nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng tình cảm của Lục Trạch Dân đã vượt qua cả ranh giới của sự sống và cái chết, cô sẵn lòng cùng anh bước tiếp quãng đời còn lại.

Đứng ở một góc, Chu Lãng Nguyệt cười trêu: “Xem ra cô bạn Đoạn Giai Giai của em đã hoàn toàn hết cơ hội rồi.”

Lục Hà Hoa thở dài: “Em trai và em dâu của em đã trải qua sống c.h.ế.t cùng nhau, bây giờ hai đứa có thể đính hôn với nhau khiến em thực sự rất vui mừng. Giai Giai không phù hợp với Trạch Dân.”

Từ nhỏ, Lục Trạch Dân đã trải qua quá nhiều chuyện, trong khi Đoạn Giai Giai chỉ là cô gái được nuôi nấng trong môi trường thuận lợi. Dù có đến với nhau thì hai người cũng sẽ khó lòng cảm thông cho nhau được.

Cuối cùng, Tống Ngọc Lan đã tháo bột chân ngay trước khi kỳ học mới bắt đầu.

“Nhớ đấy, ít nhất là nửa năm không được vận động mạnh, cũng đừng khuân vác nặng nhé” bác sĩ dặn dò.

“Vâng, tôi nhớ rồi.”

Lục Trạch Dân tiễn Tống Ngọc Lan đến cổng trường: “Thật sự không cần anh đi vào làm thủ tục nhập học cùng em à?”

“Anh mau đi tập phục hồi chức năng đi, đã quyết định tiếp tục theo con đường quân đội rồi mà. Em quen thuộc với trường Thanh Hoa lắm, với lại bạn bè gặp nhau nên chắc chắn sẽ tụ tập trò chuyện suốt cả buổi.”

Tống Ngọc Lan quay về ký túc xá trước rồi mới đi làm thủ tục.

Trong phòng ký túc, Tần Đa Nhạc đang kể chuyện vui ngày tết cho Dương Chiêu Đệ nghe.

Ôn Tình và Lý Vũ vẫn chưa đến.

Khương Nam cũng chưa có mặt.

Tống Ngọc Lan chào hỏi hai người, biết họ đã hoàn thành thủ tục nhập học liền định đợi Khương Nam đến rồi cùng đi làm thủ tục.

Nhưng đợi cả buổi, ngay cả khi Ôn Tình và Lý Vũ đã làm xong thủ tục và quay lại thì vẫn không thấy bóng dáng Khương Nam đâu.

Lần cuối Tống Ngọc Lan liên lạc với Khương Nam là lúc cô và Lục Trạch Dân đính hôn. Sau đó, cô khá bận nên chỉ kịp gửi một bức điện báo cho Khương Nam trước khi nhập học.

Đột nhiên, một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng cô. Linh tính mách bảo rằng có lẽ Khương Nam đã gặp chuyện gì đó.

Cô vội vàng chạy đến bốt điện thoại, nơi có nhiều sinh viên đang gọi điện về nhà để báo bình an.

Tống Ngọc Lan gọi đến nhà của Khương Nam, bà nội Khương chính là người nghe máy.

“Ngọc Lan à, có chuyện gì vậy?”

Tống Ngọc Lan cố giữ giọng mình thật bình tĩnh: “Bà ơi, cháu chỉ muốn hỏi Khương Nam đi chuyến tàu nào ạ?”

“À? Khương Nam đã đến Bắc Kinh từ một tuần trước rồi mà. Nó bảo sẽ tạo bất ngờ cho cháu, hai đứa vẫn chưa gặp nhau à?” Giọng bà Khương đầy lo lắng.

Tống Ngọc Lan chợt cảm thấy sự lo lắng trỗi dậy trong lòng. Cô vội an ủi: “Bà ơi, bà đừng lo, có thể Khương Nam đến nhà bạn cùng phòng mà không nói với cháu. Cháu sẽ đợi thêm chút nữa xem sao.”

“Ừ, được rồi. Ngọc Lan này, bất kể có chuyện gì thì nhớ gọi điện báo cho bà biết nhé.” Giọng của Khương đã bắt đầu run rẩy.

Tống Ngọc Lan khẽ “vâng” một tiếng rồi dập máy.

Khương Nam đã rời đi từ một tuần trước, mà từ huyện Ngọc Lâm đến Bắc Kinh chỉ mất hai ngày hai đêm đi tàu, vậy Khương Nam đã làm gì trong năm ngày còn lại?

Khương Nam đã đi đâu?

Tống Ngọc Lan linh cảm rằng chuyện này có liên quan đến người cha của Khương Nam. Nhưng lúc này ký ức về những sự kiện trong cuốn sách mà cô từng đọc đã trở nên mờ nhạt. Cô chỉ nhớ lại được rằng mình đang sống trong một câu chuyện vào những khoảnh khắc nhất định.

Về nhân vật phụ như cha của Khương Nam thì cô hoàn toàn không còn nhớ chút nào.

Không chần chừ, Tống Ngọc Lan gọi điện cho Lục Trạch Dân nhờ giúp đỡ, đồng thời báo cáo sự việc với cố vấn học tập, xin phép được nghỉ một thời gian để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Về chuyện của Khương Nam, Tống Ngọc Lan quyết định không nói với các bạn cùng phòng. Chia sẻ việc này với họ sẽ chẳng có ích lợi gì, ngược lại còn có thể gây ra hoảng loạn không cần thiết.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 281: Chương 281



Sau khi rời bốt điện thoại, cô không quay về ký túc xá mà đứng chờ Lục Trạch Dân đến đón ở cổng trường Thanh Hoa. Điều khiến cô bất ngờ là không chỉ có Lục Trạch Dân mà Chu Thế Văn cũng đi cùng. Anh ấy vừa được điều chuyển về đội Tân Thái ở Bắc Kinh sau tết, cả ba người nhanh chóng quyết định báo cảnh sát.

Chu Thế Văn biết khá nhiều về gia đình Khương Nam.

Cha của Chu Thế Văn là Chu Thiếu Thành từng là học trò của ông nội Khương Nam. Sau khi thời cuộc trở nên rối ren, chính Chu Thiếu Thành đã dùng mối quan hệ của mình để giúp đưa ông bà Khương và gia đình từ Bạch Sa về huyện Ngọc Lâm thuộc sự quản lý của ông ấy.

“Cha ruột của Khương Nam tên là Hồng Dũng, cũng từng là học trò của ông nội Khương giống như cha tôi. Mẹ của Khương Nam không phải là kẻ thứ ba như những lời đồn thổi bên ngoài...” Chu Thế Văn bắt đầu kể lại câu chuyện phức tạp.

Gốc rễ của nhà họ Khương nằm ở Bắc Kinh. Hồng Dũng, Chu Thiếu Thành và Khương Thu-mẹ của Khương Nam đều là những học trò đắc ý của ông Khương. Khi còn đi học, Hồng Dũng và Khương Thu yêu nhau và hứa hẹn sẽ kết hôn sau khi Hồng Dũng được phân công công việc.

Nhưng ngay sau khi Hồng Dũng nhận việc, gia đình nhà họ Khương bị đưa đi cải tạo. Ông bà Khương đã dùng chút mối quan hệ cuối cùng của mình để đưa Khương Thu đi tìm Hồng Dũng.

Lúc đó, Chu Thiếu Thành được phân công công việc sớm hơn một năm biết chuyện của thầy mình, liền sử dụng mối quan hệ gia đình để giúp ông Khương thoát khỏi việc phải đến Y Ninh, và chuyển họ về Ngọc Lâm.

Ở đó, Chu Thiếu Thành cũng sắp xếp cho hai ông bà một công việc làm giáo viên. Dù không danh giá như khi còn ở Bắc Kinh, nhưng trong hoàn cảnh bị lưu đày thì đây là cuộc sống dễ thở nhất mà gia đình nhà họ Khương có thể có được.

Ba năm sau, khi mọi chuyện đã ổn định, họ mới nghĩ đến việc đưa Khương Thu về đoàn tụ. Nhưng khi Chu Thiếu Thành dò hỏi thì ông lại phát hiện rằng Khương Thu đã qua đời.

Chu Thiếu Thành tiếp tục tìm kiếm thông tin và phát hiện ra rằng Hồng Dũng chưa bao giờ kết hôn với Khương Thu, ngược lại còn có tin đồn trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh rằng Khương Thu là tiểu tam.

Chu Thiếu Thành định giấu kín chuyện này với ông bà Khương, nhưng vợ của Hồng Dũng là Diệp Chiêu Miên không thể chấp nhận việc Khương Nam là con riêng, đã ép Hồng Dũng phải gửi đứa trẻ cho nhà họ Khương nuôi dưỡng.

Hồng Dũng đã bế Khương Nam vẫn còn nằm trong tã lót đến nhà họ Khương. Không ai biết đêm đó Hồng Dũng đã nói những gì, chỉ biết sáng hôm sau, tóc của ông bà Khương đã bạc trắng. Họ không hề nhắc lại chuyện của Khương Thu mà chỉ tập trung nuôi dạy Khương Nam trưởng thành.

“Cha tôi vẫn đang điều tra về những gì đã xảy ra giữa Hồng Dũng và Khương Thu, nhưng sự thật vẫn còn là một bí ẩn” Chu Thế Văn thở dài.

Lục Trạch Dân bật xi-nhan: “Chúng ta đến nhà họ Hồng chứ?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Đến, em muốn gặp Hồng Dũng.” Trong cuốn sách mà cô từng đọc thì không có quá nhiều mô tả về Hồng Dũng, chỉ biết rằng ông ta là một kẻ cực kỳ vị kỷ, cuối cùng bị sụp đổ vì vụ th*m nh*ng khổng lồ do chính vợ ông ta là Diệp Chiêu Miên tố cáo.

Chiếc xe lao vút đi, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng biệt thự của nhà họ Hồng.

Người bảo vệ nhanh chóng vào trong thông báo, trong khi chờ đợi thì Tống Ngọc Lan tranh thủ quan sát ngôi biệt thự rộng lớn trước mắt.

Những viên gạch cẩm thạch trắng tinh không chút tì vết, hòa hợp tuyệt đẹp với lối kiến trúc Châu Âu thanh lịch và tinh tế. Ở trung tâm thủ đô Bắc Kinh thì việc có thể sở hữu một biệt thự quy mô như thế này chắc chắn không phải điều mà một gia đình cán bộ bình thường có thể đạt được chỉ sau hai thế hệ.

Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn liếc nhìn nhau, hiển nhiên suy nghĩ của họ cũng tương tự như Tống Ngọc Lan.

Nhưng đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Người bảo vệ quay lại, cung kính mời ba người vào nhà.

Bước vào phòng khách, họ thấy một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đang ngồi uống trà một cách tao nhã.

Chu Thế Văn nhỏ giọng giải thích: “Đây là Diệp Chiêu Miên, vợ của Hồng Dũng.”

Diệp Chiêu Miên?

Ánh mắt Tống Ngọc Lan dừng lại trên người phụ nữ thanh lịch trước mặt. Đây chính là nhân vật đã tố cáo Hồng Dũng th*m nh*ng trong cuốn sách à?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 282: Chương 282



Lúc này, Tống Ngọc Lan bực bội trách tác giả tại sao không viết rõ ràng hơn về các nhân vật phụ, khiến cô chỉ có thể đoán theo mạch truyện.

Chu Thế Văn bước tới chào Diệp Chiêu Miên: “Dì Diệp, đã lâu không gặp rồi.”

Diệp Chiêu Miên nhẹ nhàng đặt chiếc tách trà tinh xảo xuống, đáp lại; “Thế Văn à, đúng là đã lâu thật. Phải 12 năm rồi nhỉ? Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”

Chu Thế Văn giới thiệu hai người đi cùng: “Đúng vậy, thưa dì, đã 12 năm rồi. Đây là em họ cháu, con trai của cô út cháu, tên là Lục Trạch Dân, và đây là vị hôn thê của cậu ấy, Tống Ngọc Lan. Hôm nay chúng cháu đến làm phiền là vì...”

Chu Thế Văn vừa trình bày lý do đến thì Diệp Chiêu Miên liền tỏ ra kinh ngạc.

“Khương Nam? Dì không biết cô ấy ở đâu. Các cháu tìm nhầm người rồi.” Diệp Chiêu Miên đứng dậy, đặt tách trà xuống với ý muốn tiễn khách.

Chu Thế Văn vội giải thích: “Dì Diệp, chúng cháu đã tra được hành tung của cô ấy. Ba ngày trước cô ấy đã đến Bắc Kinh. Ngoài chúng cháu thì chỉ còn...”

Chưa kịp nói hết câu, tách trà trong tay Diệp Chiêu Miên đã bị ném thẳng xuống chân Chu Thế Văn.

Lục Trạch Dân bước lên chắn trước Tống Ngọc Lan, bảo vệ cô trong vòng tay của mình.

Chiếc tách tinh xảo vỡ tan dưới chân Chu Thế Văn, kèm theo giọng nói giận dữ của Diệp Chiêu Miên: “Thế Văn, nể tình cảm với nhà họ Chu nên dì sẽ bỏ qua sự mạo phạm này. Các cháu đi đi. Dì không biết cô gái tên Khương Nam đó, càng không biết cô ấy ở đâu!”

Chu Thế Văn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Tống Ngọc Lan đã nhẹ nhàng kéo tay anh ấy, khẽ lắc đầu ra hiệu:Rời đi trước đã, tôi đã có linh cảm về việc này.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt đen kịt của Diệp Chiêu Miên, Chu Thế Văn cũng hiểu rằng dù có hỏi thêm gì vào lúc này cũng không nhận được kết quả. Ba người rời khỏi phòng khách, trong khi Diệp Chiêu Miên dồn nén cơn giận quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất.

Ánh mắt bà ta lạnh lẽo đến cực điểm.

Hồng Khê từ tầng hai bước xuống, khẽ lắc đầu: “Mẹ à, lúc này mẹ không lý trí chút nào.”

Nhìn thấy Hồng Khê, Diệp Chiêu Miên lập tức dịu xuống, ánh mắt lạnh lẽo chuyển thành ấm áp.

“Tiểu Khê, sao con lại xuống đây? Không nghỉ ngơi trong phòng à?”

“Con nghe thấy những gì họ nói. Hai ngày nay mẹ không cho con đi tìm bố, có phải là vì cô gái đó đang ở chỗ bố không?”

Không nhận được câu trả lời, Hồng Khê ngồi xuống bên cạnh Diệp Chiêu Miên, đưa tay xoa nhẹ thái dương của bà ta: “Bao nhiêu năm nay con đã hiểu rõ bản chất của bố, mẹ còn chưa nhận ra sao? Mẹ muốn ly hôn với ông ấy không? Suốt bao năm qua ông ấy đã dựa vào nhà ta để leo lên vị trí hiện tại, mẹ nỡ để ông ấy nhường vị trí này cho người khác sao?”

“Tiểu Khê, mẹ rất khó chịu, ở đây này.” Diệp Chiêu Miên chỉ vào trái tim mình, mắt bà ta đỏ hoe: “Mẹ chỉ hận ngày xưa mẹ không nhìn thấu được ông ấy, mới để bị lừa. Người phụ nữ đó cũng vậy, chúng ta đều trở thành bệ phóng cho ông ấy!”

“Vậy nên mẹ không muốn con căm hận người phụ nữ kia và con gái của bà ấy, đúng không?” Hồng Khê thở dài: “Bây giờ bố đã ở một vị trí cao, nhà họ Diệp chúng ta không thể làm gì được ông ấy. Mẹ mà cứ tiếp tục đối đầu với bố thì sẽ chẳng có lợi gì cho nhà mình cả.”

“Mẹ khinh! Một tên phượng hoàng nam. Nhà họ Diệp chúng ta là đại gia tộc trăm năm, chẳng lẽ lại không làm gì được ông ta sao? Chỉ là mẹ không muốn đôi bên cùng tổn thương mà thôi!” Diệp Chiêu Miên nắm lấy tay Hồng Khê, vỗ nhẹ: “Con ngoan, cứ để mẹ lo liệu chuyện này. Con chỉ cần sống cuộc đời an nhàn, hạnh phúc là được.”

“Nhưng mẹ à... con muốn đứng về phía mẹ. Và con còn nghe được từ chỗ thư ký của bố nói rằng gần đây ông ấy đang tìm người để sắp xếp một cuộc hẹn hò cho con.” Hồng Khê ôm lấy Diệp Chiêu Miên.

Diệp Chiêu Miên vỗ nhẹ lên lưng con gái: “Nếu Hồng Dũng dám lợi dụng con để làm bàn đạp thì mẹ sẽ khiến ông ta trả giá.”

Một lúc sau, trong phòng khách vang lên giọng nói rất nhỏ của Hồng Khê: “Vậy con muốn hỏi là phải chăng mẹ đã đề cập đến con gái của người phụ nữ đó trước mặt bố?” Hồng Khê nhìn thẳng vào mắt Diệp Chiêu Miên để hỏi.

Diệp Chiêu Miên im lặng, mắt cụp xuống, rõ ràng đã ngầm thừa nhận điều mà Hồng Khê hỏi.

Không khí trong phòng khách trở nên trầm mặc, nặng nề.

---

“Em chắc chắn với những gì mình nói chứ?” Chu Thế Văn đạp mạnh chân phanh, quay đầu nhìn Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em đã nghe Khương Nam nói qua vài chuyện về Hồng Dũng, nên gần như chắc chắn rằng Khương Nam đã bị Hồng Dũng giam lỏng.”

Trong cuốn tiểu thuyết thì Khương Nam bị Hồng Dũng đón về nhà khi cô 20 tuổi để lợi dụng làm con cờ trong một cuộc hôn nhân chính trị.

Sau đó, Khương Nam được Triệu Kiến Quốc cứu, từ đó liền trở thành nhân vật phản diện độc ác, gắn bó với anh ta suốt đời.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 283: Chương 283



Tống Ngọc Lan táo bạo suy đoán rằng sự mất tích của Khương Nam bây giờ cũng có liên quan đến chuyện đó.

“Đúng là khốn kiếp! Thật kinh tởm, chẳng trách bố tôi không muốn làm việc với ông ta!” Chu Thế Văn phẫn nộ chửi thề.

“Hiện tại chúng ta cần tìm hiểu thêm về các địa chỉ khác mà Hồng Dũng có thể đang ở. Biệt thự này đã có Diệp Chiêu Miên, chắc chắn Khương Nam sẽ không ở đây.” Tống Ngọc Lan bình tĩnh phân tích.

“Chuyện này em không cần lo lắng, anh và Thế Văn đều là người gốc Bắc Kinh, mạng lưới quan hệ khá rộng, việc tìm kiếm những chỗ ở khác của Hồng Dũng không quá khó đối với bọn anh. Em về trường trước đi, có tin gì thì anh sẽ tới tìm em.” Lục Trạch Dân dịu dàng nói rồi cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, ra hiệu cho Chu Thế Văn lái xe đưa Tống Ngọc Lan về trường đại học Thanh Hoa.

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với ý kiến của anh. Dù sao cô cũng không rành chuyện điều tra, đi theo hai người sẽ chỉ làm cản trở thêm.

Khi trở về ký túc xá.

Lúc đầu các bạn cùng phòng nghĩ rằng cô ra ngoài để đón Khương Nam.

“Khương Nam đâu rồi?” Tần Đa Nhạc tò mò nhìn quanh sau lưng Tống Ngọc Lan hỏi.

Tống Ngọc Lan viện cớ: “Tàu của Khương Nam tối nay bị trễ, có lẽ phải ngày mai hoặc ngày kia mới tới nơi.”

“Vậy à.” Tần Đa Nhạc lẩm bẩm, rồi nhận ra sắc mặt của Tống Ngọc Lan có vẻ không ổn. Cô ấy bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên má Tống Ngọc Lan, lo lắng hỏi: “Sao mặt cậu trông kém quá vậy? Có phải bị ốm rồi không?”

Ngay lập tức, Ôn Tình, Lý Vũ và Dương Chiêu Đệ cũng tụ lại, ánh mắt đầy lo âu nhìn cô.

Nhìn vào những đôi mắt sáng ngời của họ, Tống Ngọc Lan cảm thấy vai mình chùng xuống, mắt cô có chút đỏ: “Không sao đâu, mình chỉ mệt thôi, chạy cả ngày rồi. Mình đã xin phép nghỉ buổi tự học tối nay rồi.”

Dương Chiêu Đệ là người nhạy cảm nhất nên đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng thấy Tống Ngọc Lan không muốn nói thì cô ấy đành kêu gọi mọi người đi học trước, để lại cho Tống Ngọc Lan một chút không gian riêng tư.

Sau khi mọi người rời đi, Tống Ngọc Lan lấy cuốn sổ ra, ghi lại tất cả những thông tin về Khương Nam và Hồng Dũng, rồi xem xét, suy nghĩ đi nghĩ lại, cố tìm ra manh mối.

Tiếc là phần này của câu chuyện không được tác giả viết chi tiết, trong khi cảnh Triệu Kiến Quốc anh hùng cứu mỹ nhân lại được miêu tả rất kỹ. Trong bữa tiệc ngầm tại Bắc Kinh, Khương Nam được trang điểm kỹ lưỡng và bị Hồng Dũng đưa đến đó để các đối tác của ông ta lựa chọn.

Cô ấy đã được Triệu Kiến Quốc cứu thoát trong bữa tiệc đó.

Theo lý thuyết thì thời điểm của bữa tiệc ngầm đã trôi qua theo cốt truyện, nhưng liệu Khương Nam có lặp lại số phận đó trong hiện thực không?

——

“Bốp!” Một cái tát mạnh giáng xuống má phải, cảm giác đau đớn lan truyền khiến khóe miệng Khương Nam dường như cũng bị rách một vệt. Trong đôi mắt cô ấy chứa đầy sự giễu cợt, cô ấy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đã ngồi trở lại trên ghế sofa.

“Ông chưa từng nuôi nấng tôi một ngày nào, giờ lại tìm tới để lợi dụng? Dù ông có bán tôi đi thì tôi cũng sẽ khiến mọi thứ bị đảo lộn, xem liệu ông có được yên thân hay không!”

Hồng Dũng ngồi trên ghế sofa, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang trong tay, ánh mắt ông ta liếc nhìn về phía thư ký đứng cạnh Khương Nam.

Nhận được tín hiệu, thư ký không do dự liền vung tay đánh mạnh vào lưng Khương Nam.

Cú đánh mạnh như trời giáng khiến Khương Nam cảm giác như bị một chiếc xe tải đ.â.m trúng. Cô ấy lảo đảo bước lên vài bước, nhưng rất nhanh đã đứng vững trở lại.

Khương Nam cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng cơn đau. Đôi mắt cô ấy tràn đầy sự phẫn nộ và sự bất khuất.

Cô ấy quyết định phản kháng, không thể để bản thân bị bắt nạt như vậy.

Khương Nam bất ngờ xoay người, vung tay đánh vào mặt tên thư ký.

Cú đánh mạnh như vũ bão, nhanh như chớp, khiến thư ký không kịp phản ứng. Anh ta bị đánh trúng khiến một vệt đỏ in hằn trên mặt, cảm giác nóng rát lan tỏa khiến anh ta phải ôm mặt trong đau đớn.

Hồng Dũng nhìn thấy cảnh tượng đó thì lửa giận bùng lên. Ông ta đập mạnh ly rượu xuống sàn: “Đồ vô dụng!” Ông ta đứng phắt dậy, như một con sư tử bị chọc giận mà lao thẳng về phía Khương Nam.

Ánh mắt ông ta ngập tràn sự phẫn nộ, mỗi bước chân đều mang theo sức mạnh cuồng bạo, hướng thẳng đến bụng dưới của Khương Nam.

Khương Nam nghiến răng, không chút do dự đối mặt với đòn tấn công của Hồng Dũng.

Cô ấy xoay người né tránh cú đá của ông ta, đồng thời vung tay đánh vào n.g.ự.c Hồng Dũng.

Nhưng Hồng Dũng phản ứng cực nhanh, ông ta đưa tay lên đỡ được cú đánh của Khương Nam, rồi đẩy mạnh cô ấy ngã xuống sàn.

Trong mắt ông ta ánh lên sự giận dữ tột độ: “Tao là bố mày! Mày dám đánh lại tao à?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 284: Chương 284



Khương Nam nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cô ấy lóe lên ánh sáng kiên định: “Tôi đã nói rồi, ông và tôi chẳng có quan hệ gì cả. Ông đánh tôi thì tôi sẽ đánh trả.”

“Mày!” Hồng Dũng hầm hầm bước ra khỏi phòng, vung tay áo ra lệnh: “Để người bên ngoài canh giữ kỹ, nó còn sức chống cự thì cho nó nhịn đói vài ngày, đợi đến khi nó phải cầu xin thì lúc đó hãy báo cho tôi.”

“Dạ vâng.” Thư ký lập tức theo sau Hồng Dũng.

Khương Nam đợi đến khi cả hai người khuất bóng khỏi cửa mới khuỵu xuống đất, đôi chân không còn sức lực. Đầu óc cô ấy choáng váng, mắt hoa lên. Đây đã là ngày thứ ba cô bị giam cầm, không biết Ngọc Lan đã phát hiện ra cô mất tích chưa?

Ngày hôm đó khi vừa xuống nhà ga, Khương Nam định bắt taxi tới gặp Tống Ngọc Lan. Nhưng vừa bước lên xe thì cô ấy đã bị bịt miệng bằng một chiếc khăn tẩm thuốc mê. Khi tỉnh lại thì cô ấy đã thấy mình bị giam trong căn biệt thự này.

Cô ấy đã từng cố gắng trốn thoát, nhưng căn biệt thự nằm ở ngoại ô, tách biệt hẳn với các biệt thự khác, khoảng cách giữa chúng cách nhau hàng trăm mét nên cô ấy không thể cầu cứu ai được.

Chính tối nay, cô ấy mới biết người bắt cóc mình lại chính là Hồng Dũng.

Lúc đầu Hồng Dũng còn cố tỏ ra là một người ba tốt, nhưng khi thấy cô ấy không bị lay chuyển thì ông ta liền dùng đến bạo lực.

Nhưng Khương Nam không phải kiểu người dễ bị bắt nạt. Nếu phải c.h.ế.t thì cô ấy cũng sẽ khiến Hồng Dũng phải trả giá đắt.

Trong lòng đã quyết, Khương Nam từ từ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, ngoài trời đã bắt đầu mưa rả rích. Cơn gió xuân mang theo những hạt mưa nhỏ tí tách rơi trên cửa sổ kính, đọng thành những dòng nước lăn dài xuống.

Khương Nam siết chặt chiếc áo khoác đang mặc trên người, thầm cảm ơn vì khi ra ngoài cô ấy lo sợ trời lạnh nên mặc thêm nhiều áo.

Lúc này, bụng cô kêu lên từng hồi “ục ục”, nhắc nhở rằng đã hơn một ngày đêm trôi qua rồi cô ấy chưa được ăn gì.

Cô gấy có thể chịu được cơn đói, nhưng cơn khát thì thực sự là một sựu tra tấn. Nó không chỉ làm rát cổ mà còn khiến tim gan bỏng rát đau đớn.

Khương Nam cố gắng đứng dậy bằng cách bám lấy tường, đi từng bước nặng nề tiến đến cửa sổ. Cô ấy nhìn quanh căn phòng, phát hiện ngoài mấy bộ chăn gối thì không còn thứ gì hữu ích. Không còn cách nào khác, cô ấy quyết định thử mạo hiểm.

Cô ấy cẩn thận thò tay ra ngoài cửa sổ, cố hứng những giọt nước đang nhỏ xuống từ những giọt mưa đọng trên kính. Mỗi giọt nước như một món quà từ ông trời, cô ấy khéo léo gom chúng vào lòng bàn tay rồi đưa lên miệng uống. Động tác tưởng chừng đơn giản nhưng lại đòi hỏi sự kiên nhẫn và tập trung cao độ. Cô ấy cứ lặp đi lặp lại quá trình này suốt gần một giờ.

Dần dần, cảm giác khô rát nơi cổ họng đã được xoa dịu, mang lại chút an ủi cho cô ấy. Sau đó, Khương Nam nằm xuống giường, nước mắt lặng lẽ rơi.

“Mẹ, có phải ngày xưa mẹ cũng đã từng chịu cảnh này không?”

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Trái tim Khương Nam thót lên, cô ấy nhanh chóng nằm xuống và giả vờ ngủ. Cửa mở ra, người bước vào thư ký mang theo một bát nước và một mẩu bánh mì.

Thư ký đặt thức ăn lên bàn cạnh giường, nhìn thoáng qua Khương Nam, thấy lông mi cô ấy khẽ run rẩy. Anh ta thở dài: “Ăn đi, ông Hồng tạm thời sẽ không quay lại.”

Nói xong, mặt anh ta chút cảm xúc mà rời khỏi phòng rồi khóa cửa lại.

Khương Nam ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bát nước và mẩu bánh mì trên bàn, ánh mắt đầy mơ hồ. Tối hôm qua cô ấy đã dễ dàng đánh trả lại, bởi cô ấy nhìn ra trong ánh mắt của thư ký không chỉ có sự bối rối mà còn có một chút thương cảm và không đành lòng. Giờ đây, anh ta lại trái lệnh Hồng Dũng mà mang nước và thức ăn đến cho cô ấy, điều đó có ý nghĩa gì?

Không kịp nghĩ ngợi thêm, Khương Nam liền bưng bát nước lên uống ừng ực. Sau khi uống hết bát nước, cảm giác khó chịu trong cơ thể cuối cùng cũng dịu lại.

Sau khi ăn xong miếng bánh mì, Khương Nam cảm thấy mình đã hồi phục được một chút sức lực. Khoảng nửa giờ sau, thư ký quay lại lấy đi bát đĩa, trước khi rời đi, anh ta nói nhỏ: “Đừng phí sức tìm cách trốn thoát. Đây là tầng ba, dù cô có may mắn chạy ra khỏi đây thì xung quanh khu biệt thự này cũng không ai dám chống lại ông Hồng. Cô nghĩ mình có thể chạy được bao xa?”

Nghe thấy lời thư ký, lòng Khương Nam tràn ngập sự tuyệt vọng. Chẳng lẽ cô ấy thực sự phải cúi đầu nhận thua Hồng Dũng à? Không, cô ấy tuyệt đối không cam lòng! Khương Nam thầm thề với lòng mình rằng dù có c.h.ế.t thì cô ấy cũng phải trốn khỏi địa ngục này.

——

“Có tin tức rồi à?” Tống Ngọc Lan ngồi vào ghế phụ lái, kích động hỏi Lục Trạch Dân.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 285: Chương 285



Lục Trạch Dân gật đầu, đạp mạnh chân ga: “Thế Văn đã tìm vài người anh em trong giang hồ, bọn họ đã có manh mối. Hiện giờ anh ấy đang theo dõi.”

Chiếc xe lao vào một con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ. Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân bước xuống xe, tiến vào bên trong. Trong nhà, một người đàn ông cao lớn ngồi trước bàn, sau lưng là hai tên đàn em đứng thẳng.

“Đã tìm thấy cô gái đó rồi.” Người đàn ông đứng dậy, kính cẩn nói với Lục Trạch Dân: “Nhưng tình hình có chút rắc rối. Cô ấy đang bị giam trong một căn biệt thự ở ngoại ô, được canh phòng rất nghiêm ngặt. Anh Thế Văn đang ở đó giám sát.”

Tống Ngọc Lan cau mày: “Chúng ta có cách nào cứu cô ấy ra không?”

Người đàn ông lắc đầu, giọng nói nặng nề: “Hầu như là không thể. Bên trong có người trang bị vũ khí, chúng tôi tuyệt đối không thể liều lĩnh xông vào. Hơn nữa, chủ nhân của căn biệt thự đó là một nhân vật có thế lực rất lớn, không chỉ trong xã hội đen mà còn cả ngoài xã hội.”

Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan siết chặt nắm tay, lo lắng hỏi: “Vậy chẳng lẽ không còn cách nào khác à? Chúng ta không thể báo cảnh sát nhờ giúp đỡ sao?”

Lục Trạch Dân hạ thấp giọng: “Hồng Dũng giờ đã trở thành một kẻ vừa có sức mạnh trong bóng tối lẫn ngoài ánh sáng. Hiện tại ông ta là một nhân vật rất đáng gờm, động vào sẽ chỉ chuốc thêm rắc rối thôi.”

“Vậy giờ phải làm sao?” Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ cô có thể né tránh cốt truyện trong sách còn Khương Nam thì không thể thoát khỏi số phận sao?

Đại Hùng trải tấm bản đồ thành phố Bắc Kinh ra trước mặt.

“Chúng ta cần lập một kế hoạch tỉ mỉ, không được hành động hấp tấp. Bên phía Thế Văn vẫn đang theo dõi, hiện tại chưa có vấn đề gì.”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng vỗ vai Tống Ngọc Lan, trấn an: “Yên tâm đi, nếu Đại Hùng đã nói không có vấn đề thì chắc chắn sẽ không có gì nghiêm trọng.”

Đại Hùng gật đầu đồng ý: “Điều quan trọng nhất bây giờ là xác định chính xác Khương Nam bị giam giữ ở đâu trong biệt thự, và nắm rõ bố cục cũng như lực lượng bảo vệ. Tối nay Thế Văn sẽ dẫn theo vài anh em đến dò la tình hình.”

“Cảm ơn Đại Hùng” Tống Ngọc Lan biết ơn nhìn anh ấy.

---

Nửa đêm, lúc ba giờ sáng, cả thành phố đều chìm trong tĩnh lặng. Chu Thế Văn mang theo tin tức quan trọng trở về căn nhà trong con hẻm nhỏ.

Anh ất nghiêm túc trải tấm bản đồ lên bàn: “Biệt thự có ba tầng, bảo vệ rất nghiêm ngặt, mọi ngóc ngách đều có người tuần tra. Khương Nam bị giam ở một phòng phía tây ở tầng ba, cửa phòng còn có hai người canh giữ chặt chẽ.”

Chu Thế Văn chỉ tay vào bản đồ: “Nghiêm trọng hơn nữa là trong khu vực tầng ba có đến 10 người bảo vệ, một nửa trong số đó có trang bị vũ khí.”

Nếu đối phương chỉ là một cán bộ bình thường thì những thông tin này đủ để tiêu diệt Hồng Dũng. Chu Thế Văn tự tin rằng mình có thể dễ dàng giải quyết vấn đề và cứu được Khương Nam.

Nhưng thực tế phức tạp hơn nhiều, Hồng Dũng có mối liên hệ phức tạp với thế giới ngầm và các thế lực lớn nhỏ khác. Điều này khiến cho nhiệm vụ lần này trở nên đầy thử thách và nguy hiểm, là điểm mấu chốt quyết định thành bại.

“Người này thực sự rất có tham vọng” Đại Hùng bình luận.

Căn phòng chìm trong sự im lặng.

Hồng Dũng là người khát khao quyền lực đến mức sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được điều đó.

Thời còn đi học, ông ta đã bắt đầu chọn lọc những người có thể giúp mình leo lên. Sau nhiều lần cân nhắc, ông ta quyết định chọn Khương Thu, một người đơn thuần và dễ bị lừa gạt làm bước đệm. Tuy nhiên, sau khi được giao nhiệm vụ công tác, Hồng Dũng nhanh chóng nhận ra nhà họ Khương không còn đủ mạnh để hỗ trợ tham vọng lớn hơn của ông ta.

Vì thế, ông ta không chút do dự bỏ rơi Khương Thu và nhanh chóng chuyển mục tiêu sang Diệp Chiêu Miên. Gia tộc nhà họ Diệp thực sự rất mạnh, nhờ mối quan hệ với nhà họ Diệp mà Hồng Dũng đã thăng tiến rất nhanh.

Nhưng Hồng Dũng không cảm kích hay trung thành với nhà họ Diệp. Ngược lại, ông ta lo sợ nhà họ Diệp sẽ dùng quyền lực để kiểm soát mình. Để bảo vệ vị thế nên ông ta quyết định xây dựng lực lượng riêng, phát triển cả trong giới xã hội đen lẫn quan trường, đảm bảo rằng mình sẽ không bị ai đe dọa hay kiểm soát.

“Tài năng của ông ta quá vượt trội đến mức các cấp trên không phát hiện ra dã tâm của ông ta sao?” Tống Ngọc Lan tức giận đập bàn: “Giờ ông ta bắt cóc Khương Nam là có ý gì?”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng cầm tay Tống Ngọc Lan, xoa dịu bàn tay đỏ bừng của cô: “Em đừng nóng vội. Trong quá trình điều tra, bọn anh nhận ra rằng cấp trên không phải hoàn toàn không biết, chỉ là bây giờ Hồng Dũng đã trở thành một thế lực không dễ đối phó. Lợi ích liên quan đến ông ta quá phức tạp nên không thể xử lý nhanh chóng được. Tuy nhiên, phía trên đã có động thái. Việc bắt cóc Khương Nam là nước cờ của Hồng Dũng để dùng con gái ruột làm con bài mặc cả.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 286: Chương 286



Tống Ngọc Lan nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Chẳng phải ông ta đã có một cô con gái mà ai cũng biết sao?”

Lục Trạch Dân giải thích: “Hồng Khê không chỉ là con gái của Hồng Dũng mà còn là cháu ngoại của nhà họ Diệp. Mặc dù nhà họ Diệp hiện không còn rực rỡ như trước, nhưng giống như người xưa đã nói ‘lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa’. Nhà họ Diệp dù yếu thế nhưng vẫn đủ sức làm Hồng Dũng phải đau đầu. Thế lực của ông ta chỉ mới được xây dựng vài năm, nếu nhà họ Diệp quyết tâm thì cũng đủ để khiến Hồng Dũng lao đao.”

“Vậy so với nhà họ Diệp thì nhà họ Khương đã sụp đổ chẳng khác nào cỏ dại bị người ta mặc sức giẫm đạp.” Chu Thế Văn hít một hơi sâu, cảm thấy m.á.u như dồn lên trán, giận dữ nói: “Hồng Dũng đúng là kẻ tiểu nhân!”

Tống Ngọc Lan bắt đầu suy nghĩ về tình tiết trong sách. Sau khi Khương Nam được Triệu Kiến Quốc cứu, không lâu sau đó Diệp Chiêu Miên đã đưa ra bằng chứng đủ để lật đổ Hồng Dũng, khiến ông ta không thể trở mình.

Liệu có phải chỉ cần cứu được Khương Nam, và nếu để Hồng Dũng không tìm thấy cô ấy thì ông ta sẽ đi theo con đường đã được viết trong sách?

Tay Tống Ngọc Lan khẽ run lên, dường như cô đã tìm thấy điểm mấu chốt để xoay chuyển cục diện.

Làm thế nào để cứu Khương Nam?

Đó là câu hỏi khiến Tống Ngọc Lan băn khoăn suốt cả ngày. Trong cuốn sách, Triệu Kiến Quốc đã cứu Khương Nam tại một buổi tiệc ngầm, nhưng làm thế nào cô có thể tiết lộ thông tin này cho Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn biết, để hai người đi điều tra theo hướng đó?

Từ trong dòng suy nghĩ, Tống Ngọc Lan thận trọng mở lời: “Nếu biệt thự khó đột nhập, liệu có cơ hội nào để Khương Nam được Hồng Dũng đưa ra ngoài không?”

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Một lát sau, Chu Thế Văn như bừng tỉnh, đập tay xuống bàn: “Lúc tôi giám sát thì có một người đàn ông mặc vest bảo rằng cần chuẩn bị vài bộ lễ phục vừa với dáng người Khương Nam. Điều này có thể nghĩa là sắp có một chuyến đi ra ngoài. Tôi sẽ đi theo dõi ngay!”

Sau khi Chu Thế Văn rời đi, Lục Trạch Dân nhẹ nhàng cào lòng bàn tay của Tống Ngọc Lan, ánh mắt sâu xa đầy ý tứ khó đoán.

Tim Tống Ngọc Lan chợt lỡ nhịp. Chẳng lẽ gợi ý vừa rồi của cô quá rõ ràng, khiến Lục Trạch Dân phát hiện điều gì bất thường?

Không muốn giải thích thêm nên cô giả vờ buồn ngủ, ngáp dài rồi đứng dậy: “Em đi nghỉ trước đây, nếu anh Thế Văn có tin tức thì anh nhớ gọi em.”

Cô vội vã rời khỏi phòng khách như trốn tránh.

Lục Trạch Dân nhìn theo bóng lưng Tống Ngọc Lan, dường như đang suy nghĩ điều gì. Anh cảm thấy cô biết nhiều hơn những gì cô nói, lời nói vừa rồi không đơn thuần chỉ là phỏng đoán. Nhưng anh cũng không tiện hỏi thẳng.

---

Tống Ngọc Lan nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Cô thầm cầu nguyện rằng Chu Thế Văn sẽ tìm ra manh mối về việc Khương Nam bị đưa ra ngoài, trong khi cô vẫn phải tiếp tục suy nghĩ về cách giải cứu cô ấy.

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.

Mở cửa ra, cô thấy Lục Trạch Dân đứng đó với vẻ mặt hớn hở.

“Có tin tức rồi! Thế Văn phát hiện đám người của Hồng Dũng đang chuẩn bị một chiếc xe hơi sang trọng, có vẻ sắp đi xa.”

Tống Ngọc Lan lập tức tỉnh táo: “Họ đi đâu?”

Lục Trạch Dân gật đầu: “Thông tin cho thấy họ đang hướng về phía bờ biển.”

Bờ biển?

Buổi tiệc ngầm trong sách thực ra diễn ra ở một nơi xa xôi, nơi hoàn toàn biệt lập. Trong số những địa điểm lý tưởng cho các giao dịch ngầm thì biển cả luôn là lựa chọn hoàn hảo. Bốn bề là đại dương, bất cứ sự thay đổi nào cũng có thể được phát hiện một cách dễ dàng, đồng thời giảm thiểu nguy cơ bị người ngoài phát giác.

“Đêm nay, chúng ta sẽ tập hợp thêm người đi theo. Đại ca của Đại Hùng may mắn nằm trong danh sách khách mời, tối nay anh ấy sẽ tham gia cùng chúng ta.” Lục Trạch Dân nói.

“Em có thể đi cùng được không?” Tống Ngọc Lan hỏi. Nếu cô đi theo, trong trường hợp cần phải dùng đến thân phận phụ nữ để tiếp cận hay hành động thì cô có thể giúp đỡ.

Lục Trạch Dân gật đầu đồng ý: “Đó cũng là điều anh định nói với em. Tối nay những người lên du thuyền chắc chắn sẽ mang theo bạn nữ. Vì thời gian quá gấp nên chúng ta không thể tìm người tin cậy đi cùng. Em đi sẽ giúp chúng ta dễ dàng trà trộn hơn, thậm chí có thể thăm dò tình hình.”

Tống Ngọc Lan thở phào, đôi mày giãn ra: “Vậy em cần chuẩn bị những gì?”

“Đại ca của Đại Hùng sẽ đi cùng một người phụ nữ. Chiều nay, em sẽ tách ra và đi cùng người phụ nữ ấy. Nhưng diện mạo của em quá nổi bật, phải hóa trang để trông bình thường hơn một chút.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em hiểu rồi. Vậy các anh sẽ lên du thuyền bằng cách nào?”

Lục Trạch Dân đáp: “Bọn anh sẽ theo kế hoạch của Đại Hùng và trà trộn vào buổi tiệc. Anh và Thế Văn sẽ đóng vai trợ lý, giúp đỡ đại ca của Đại Hùng. Lên thuyền rồi thì nhiệm vụ của em là quan sát và tìm cơ hội để dò la tình hình. Chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 287: Chương 287



Tống Ngọc Lan chăm chú lắng nghe kế hoạch, biết rằng đêm nay sẽ là một đêm quyết định. Cô chỉ mong rằng mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ, Khương Nam sẽ được cứu thoát, và mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng những gì cô đã đọc trong sách.

“Đây là thiết bị nghe lén siêu nhỏ, em đeo nó vào thì họ sẽ không phát hiện ra. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần nhấn nút là anh sẽ đến ngay lập tức.” Lục Trạch Dân nói khi anh cẩn thận đeo một sợi dây chuyền nhỏ cho Tống Ngọc Lan.

“Trên tàu, anh sẽ tìm cơ hội đưa cho em một cây gậy điện. Hãy nhớ, ưu tiên hàng đầu là sự an toàn của em, còn những việc khác đã có bọn anh lo liệu rồi.” Lục Trạch Dân dặn dò kỹ lưỡng.

Tống Ngọc Lan lo lắng liếc nhìn vết thương của Lục Trạch Dân: “Anh chắc chắn là mình sẽ không sao chứ?”

“Yên tâm, lần này anh không xung phong tuyến đầu đâu, chỉ là làm nhiệm vụ hỗ trợ thôi, rất an toàn.” Lục Trạch Dân mỉm cười, nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc rơi xuống tai của Tống Ngọc Lan ra sau tai: “Đừng lo, Thế Văn đã tìm được những người rất giỏi, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nếu không thì anh đã không để em dấn thân vào chỗ nguy hiểm.”

Tống Ngọc Lan tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy eo Lục Trạch Dân: “Em hiểu rồi.”

Sau đó, Đại Hùng đến đón Tống Ngọc Lan, chỉ vào cô gái xinh đẹp với mái tóc uốn lượn phía sau: “Ngọc Lan, đây là Tô Hồng, chị dâu của tôi. Cô sẽ đi cùng cô ấy lên tàu, không ai ngăn cản đâu.”

Đại Hùng giới thiệu xong liền bước ra khỏi xe, Tống Ngọc Lan gật đầu chào hỏi lịch sự: “Chào chị dâu.”

Tô Hồng nở nụ cười thân thiện: “Gọi chị là chị Hồng thôi, em đâu phải người trong giới giang hồ.”

Tống Ngọc Lan nghe thế liền đổi cách xưng hô: “Cảm ơn chị Hồng.”

Tô Hồng nhìn Tống Ngọc Lan từ trên xuống dưới: “Em mặc thế này mà đi à? Trên mặt còn thoa phấn đen phải không?”

Tống Ngọc Lan xoa mặt mình: “Chị Hồng đúng là tinh mắt thật, nhận ra ngay là em đang ngụy trang.”

Tô Hồng cười: “Chị đã lăn lộn trong giang hồ lâu rồi, nhạy cảm với những việc như thế lắm. Nhưng mà tối nay những người ở buổi tiệc này còn tinh tường hơn cả chị đấy. Em ngụy trang quá lộ liễu mà Đại Hùng lại không nhắc gì à?”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Tống Ngọc Lan hỏi, bắt đầu lo lắng.

“Giờ vẫn còn sớm, ít nhất hai tiếng nữa tàu mới xuất phát. Để chị đưa em về nhà chị thay đồ.” Tô Hồng ra lệnh cho tài xế lái xe.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn chị Hồng.”

Khi về đến tứ hợp viện của Tô Hồng, cô ấy đưa cho Tống Ngọc Lan một chiếc sườn xám màu trắng ngà: “Thử cái này xem, em có dáng đẹp thế này, mặc vào chắc chắn sẽ rất hợp.”

Tống Ngọc Lan do dự không nhận, lo lắng hỏi: “Như vậy có quá nổi bật không?”

Tô Hồng lắc đầu, cởi bỏ chiếc áo khoác lông hồ ly, quay một vòng để Tống Ngọc Lan nhìn rõ trang phục của mình. Đó là một chiếc váy đuôi cá màu đen với phần lưng trần và phần trước khoe nửa vòng ngực.

“Những buổi tiệc kiểu này thì phụ nữ thường thi nhau khoe sắc, chị chọn cho em bộ này đã là bảo thủ lắm rồi. Nếu em mặc váy trước đó của mình, chị đảm bảo vừa bước lên tàu là sẽ trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.”

Nghe thế, Tống Ngọc Lan đành nhận lấy bộ sườn xám và vào phòng thay đồ.

Sau khi Tống Ngọc Lan thay đồ xong, Tô Hồng liền trang điểm nhẹ cho cô.

“Wow, em thật sự rất đẹp! Tối nay lên tàu chắc chắn mấy gã đàn ông sẽ nhìn em không rời mắt. Không lạ gì khi trước đó em phải che giấu nhan sắc.” Tô Hồng trêu đùa.

Tống Ngọc Lan có chút ngại ngùng, kéo váy xuống để che bớt đường xẻ cao: “Chị Hồng đừng trêu em nữa, chúng ta nên đi sớm thôi, kẻo đến muộn.”

Tô Hồng đưa chiếc áo khoác lông hồ ly trắng của mình cho Tống Ngọc Lan: “Cái này hợp với bộ đồ của em hơn đấy.” Sau đó, cô ấy lấy từ tủ ra một chiếc áo khoác đỏ tươi cho mình.

Tống Ngọc Lan trang điểm nhẹ đứng bên cạnh Tô Hồng quyến rũ không phải là quá nổi bật.

Khi đến lối vào du thuyền, Tô Hồng xuất trình thiệp mời xong liền có thể dễ dàng lên tàu.

Người phục vụ dẫn hai người tiến vào bên trong.

“Đàn ông không đi lối này, con tàu sẽ di chuyển khoảng hai đến ba tiếng trước khi dừng lại, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước.” Tô Hồng nhẹ nhàng giải thích.

Trong khoang tàu, dù là giữa ban ngày nhưng đèn vẫn sáng rực, tiếng nhạc du dương vang lên. Những người phụ nữ trong trang phục lộng lẫy đang lắc lư trong điệu nhạc giữa sàn nhảy.

Tống Ngọc Lan cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết.

Cô cùng Tô Hồng bước vào phòng nghỉ.

Vừa vào cửa, Tô Hồng lập tức ngã người xuống ghế sofa, tháo đôi giày cao gót ra, than thở: “Mệt c.h.ế.t đi được, tham gia mấy buổi tiệc kiểu này còn mệt hơn cả đánh nhau.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười: “Chị Hồng, chị nghỉ ngơi một lát đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 288: Chương 288



“Em cũng đừng đứng mãi thế, ngồi xuống đây đi.” Tô Hồng chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình. “Lát nữa chị còn phải đi nói chuyện với mấy bà phu nhân nữa.”

Tống Ngọc Lan ngồi xuống: “Chị Hồng, chị thường xuyên tham gia những buổi tiệc kiểu này à?”

Tô Hồng gật đầu: “Những bữa tiệc như thế này đều có mục đích rõ ràng. Những người đi cùng như bọn chị có công việc chính là ở bên cạnh các ông lớn sau khi họ đã bàn bạc xong việc.”

Tô Hồng đứng dậy đóng cửa phòng lại nhìn Tống Ngọc Lan: “Chị không biết các em đang làm gì, nhưng cho em một lời khuyên: tốt nhất đợi đến khi trời tối hãy hành động, bây giờ nóng vội cũng chẳng được gì, nghỉ ngơi đi mà dưỡng sức.”

Tống Ngọc Lan thả lỏng người, cảm giác căng thẳng bấy lâu như dịu lại: “Cảm ơn chị Hồng.”

Tô Hồng phất tay, tháo chiếc áo khoác lông màu đỏ ra: “Được rồi, nghe lời là tốt. Chị ra ngoài nói chuyện chút, lát nữa khởi hành sẽ có người mang đồ ăn tới.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, cảm ơn rồi nhìn theo Tô Hồng rời đi.

Cô bắt đầu quan sát kỹ lưỡng căn phòng, tìm xem có bất kỳ máy quay giấu kín nào như trong phim hay không. Sau một hồi tìm kiếm nhưng không thấy gì, Tống Ngọc Lan tự thấy mình có chút ngốc. Ở nơi giao dịch bí mật với toàn những nhân vật tầm cỡ này, việc lắp máy quay giấu kín là điều không thể.

Cô ngồi lại ghế sofa, trầm tư suy nghĩ về kế hoạch hành động tiếp theo.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng gõ cửa vang lên. Người phục vụ mang đồ ăn đến.

Tống Ngọc Lan vừa nhìn thấy khuôn mặt của người phục vụ liền khẽ giật mình. Đó là Lục Trạch Dân, giờ đây trông anh hoàn toàn bình thường, đến mức đứng giữa đám đông cũng không thể nhận ra.

Nhưng đi cùng Lục Trạch Dân còn có một người đàn ông lạ mặt. Với vẻ ngoài xa lạ của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan không vội nhận thân ngay mà chỉ thản nhiên chỉ vào bàn: “Cứ để trên bàn là được.”

Cả hai người đàn ông đặt đồ ăn xuống, nói một câu: “Chúc quý cô dùng bữa ngon miệng!” rồi rời đi.

Sau khi chắc chắn rằng họ đã đi hẳn, Tống Ngọc Lan liền dùng nĩa tìm kiếm trong phần thức ăn mà Lục Trạch Dân mang đến. Cuối cùng, cô phát hiện ra một chiếc dùi điện nhỏ giấu trong chiếc bánh hamburger, cùng với một mẩu giấy.

Trên giấy viết: “Xác định vị trí tại phòng đầu tiên trên boong tầng ba. Nếu đã chắc chắn, nhấn nút bộ đàm 6 lần, không cần nói gì.”

Đọc xong, Tống Ngọc Lan ngay lập tức xé nhỏ mẩu giấy, mở cửa sổ rồi ném chúng xuống biển.

Lúc này, du thuyền đã bắt đầu khởi hành, mặt trời cũng dần lặn xuống phía chân trời, chỉ còn khoảng một giờ nữa là trời sẽ tối hẳn.

Tống Ngọc Lan ăn xong phần thức ăn mà Lục Trạch Dân mang đến. Cô cẩn thận giấu chiếc dùi điện vào bên trong đùi, vì chiếc sườn xám cô đang mặc quá mỏng nên không thể giấu thêm thứ gì khác.

Sau khi trời tối, Tô Hồng trở lại phòng với hơi rượu nồng nặc.

Tống Ngọc Lan vội vàng bước tới đỡ cô ấy: “Sao chị uống nhiều thế này?”

Tô Hồng nằm dài trên ghế sofa, chỉ tay vào túi xách: “Trong đó có thuốc giải rượu.”

Sau khi uống thuốc giải rượu, Tô Hồng nở một nụ cười chua chát: “Làm công việc này chẳng hơn gì mấy cô gái phục vụ rượu là bao, chỉ khác là thay vì phục vụ tất cả đàn ông thì chúng tôi chỉ phục vụ một người.”

Tống Ngọc Lan định nói gì đó nhưng tiếng bước chân từ bên ngoài khiến cô lập tức im lặng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa.

Cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, một giọng nam trầm vang lên: “A Hồng, mở cửa đi, là anh đây.”

Tống Ngọc Lan quay sang nhìn Tô Hồng.

Tô Hồng thở dài và chỉ về phía cửa: “Ra mở cửa đi, là đại ca Đại Quân.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, nhẹ nhàng xoay tay nắm và từ từ mở cửa.

Khi Đại Quân nhìn thấy Tống Ngọc Lan, ánh mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Cô là bạn gái của Trạch Dân phải không?”

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu: “Vâng, chào anh Đại Quân, tôi là Tống Ngọc Lan.”

Đại Quân cười và phất tay, ra hiệu cho Tống Ngọc Lan không cần phải quá khách sáo. Sau đó anh ta quay sang nhìn Tô Hồng, lúc này đang nằm dài trên sofa và hỏi thăm: “Có phải em bị bạn nữ của lão Lưu chuốc say không?”

Tô Hồng mỉm cười, nhưng đó là nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, cô ấy thật sự rất giỏi uống.”

Tống Ngọc Lan nhận ra cảm xúc của Tô Hồng có chút thay đổi, và từ đó đoán được rằng mối quan hệ giữa Tô Hồng và Đại Quân không giống như quan hệ giữa nam nữ thông thường.

Tuy nhiên, cô không hỏi thêm gì mà chỉ lẳng lặng lùi lại về phía cửa.

Đại Quân đứng ở cửa nhìn cô, khẽ vẫy tay: “Ngọc Lan, cô đã quen với tình hình chưa?”

“Em đã quen rồi, anh Đại Quân.”

“Tốt lắm. Tối nay tiệc rượu sẽ chính thức bắt đầu lúc 10 giờ, bây giờ mới là 8 giờ. Em còn hai tiếng, có thể ra ngoài đi dạo một chút.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 289: Chương 289



Đại Quân ẩn ý nhắc nhở Tống Ngọc Lan.

Cô gật đầu rồi bước ra ngoài, cảm nhận gió biển lạnh buốt nhẹ nhàng thổi qua, nhưng chiếc áo khoác của cô đã để lại trong phòng, quay lại lấy thì không hợp lý, vì vậy cô quyết định bước nhanh ra ngoài.

Lúc này, màn đêm bao trùm lấy biển cả, ánh trăng rọi xuống mặt nước lấp lánh như những con rắn bạc uốn lượn. Gió biển khẽ thổi qua, mang theo sự mát mẻ nhưng lại có chút lạnh lẽo.

Tống Ngọc Lan kéo chặt chiếc sườn xám của mình và tiếp tục đi nhanh hơn.

Phòng của cô nằm ở tầng hai, nhưng để lên tầng ba của du thuyền thì cô phải quay lại gần sảnh tiệc nơi có cầu thang dẫn lên.

Cô đi dọc hành lang, những bước chân lướt trên thảm êm ái không phát ra tiếng động. Những bức tranh tinh tế treo trên tường tỏa ra một bầu không khí sang trọng.

Tuy nhiên, tâm trí của Tống Ngọc Lan không ở đó, cô chỉ đang tập trung vào nhiệm vụ của mình.

Khi đến gần cửa phòng tiệc, tiếng nhạc du dương vang lên bên tai cô.

Cô dừng lại, liếc mắt vào trong, thấy những người đàn ông và phụ nữ vẫn đang lắc lư trên sàn nhảy.

Cô đã xem qua ảnh của Hồng Dũng trước khi đến, và bây giờ, cô chắc chắn rằng ông ta không có mặt trong phòng tiệc.

Nhìn xung quanh một chút, Tống Ngọc Lan quyết định giả vờ như mình đi lạc, rồi nhanh chóng bước về phía cầu thang dẫn lên tầng ba.

Tống Ngọc Lan bước lên tầng ba của du thuyền, hành lang tối tăm và yên tĩnh, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống tạo ra một không khí mờ ảo.

Cô bước cẩn thận, đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhẹ phía trước. Tống Ngọc Lan lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn quanh. Một con mèo nhỏ lướt qua góc khuất, rồi nhanh chóng biến mất. Tim cô đập nhanh hơn, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh và tiếp tục bước đi.

Khi rẽ qua góc của du thuyền, cô phát hiện có một cánh cửa khép hờ, ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ bên trong.

Cảm giác như tim đang nhảy lên đến cổ họng, trực giác mách bảo cô rằng có người bên trong.

Tống Ngọc Lan ngập ngừng trong giây lát, rồi nghe thấy âm thanh từ bên trong vang lên.

“Tiểu Nam, con phải hiểu rằng dòng m.á.u trong người con là của Hồng Dũng này. Nếu con ngoan ngoãn nghe lời sớm hơn thì đã không phải chịu đựng khổ sở thế này. Chỉ cần bố sống tốt thì con cũng sẽ sống tốt.”

Nghe thấy những lời đó, trái tim Ngọc Lan như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Cô nhanh chóng giả vờ bình tĩnh, tiếp tục giả dạng là một người đi ngang qua. Cô bước nhanh về phía trước, nhưng phía trước không còn phòng nào nữa mà chỉ còn lại một lối dẫn lên boong tàu.

Tống Ngọc Lan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc leo lên boong. Bàn tay cô đầy mồ hôi, nhưng trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì đã xác định được vị trí của Khương Nam. Ngay lập tức, cô lấy chiếc vòng cổ từ cổ ra và nhấn nút sáu lần.

Khi vừa hoàn thành thao tác thì bỗng nhiên có một tiếng gọi quen thuộc từ phía sau khiến Tống Ngọc Lan giật mình, cả người cô cứng đờ lại.

“Ngọc Lan?”

Âm thanh đó vang lên từ trong bóng tối, và người bước ra là Triệu Kiến Quốc.

Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện là Triệu Kiến Quốc, trong lòng Tống Ngọc Lan liền trào dâng cảm giác tức giận và khó chịu. Cô không thể kìm nén được mà buột miệng chửi thầm “Chết tiệt.” Gã đàn ông này luôn xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện, mang đến cho cô không ít rắc rối.

“Sao em lại ở đây?” Dường như Triệu Kiến Quốc không để ý đến vẻ khó chịu trên khuôn mặt của Tống Ngọc Lan, nhanh chóng tiến về phía cô.

Tống Ngọc Lan lùi lại vài bước, giơ tay ngăn cản: “Đứng lại, tôi ở đây không liên quan gì đến anh cả.”

Sắc mặt của Triệu Kiến Quốc trở nên u ám: “Tôi chỉ lo cho em thôi, nơi này rất nguy hiểm, sao em có thể ở đây?”

Tống Ngọc Lan bật cười lạnh lùng: “Lo cho tôi à? Đừng làm tôi ghê tởm nữa.”

“Ngọc Lan, em còn nhớ chuyện trước kia không? Giữa tôi và Lãnh Thúy Anh thật sự không có gì, em đã hiểu lầm tình cảm chân thành của tôi rồi...”

Triệu Kiến Quốc còn chưa nói hết thì Tống Ngọc Lan đã giơ tay ngắt lời: “Thôi đi, Triệu Kiến Quốc, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của anh nữa. Chúng ta coi như người lạ.”

Nói xong, cô liền quay người định rời đi.

Nhưng khi cô vừa bước xuống cầu thang thì Triệu Kiến Quốc đã nhanh chóng bước lên kéo tay cô lại: “Ngọc Lan, đừng đi lung tung. Em có biết đây là nơi nguy hiểm không? Đây không phải là chỗ em nên đến.”

Ngọc Lan đứng lại, từ từ quay đầu nhìn Triệu Kiến Quốc. Cô nhận thấy anh ta mặc một bộ đồ đen bó sát người, trên hông còn đeo một khẩu súng.

“Lúc nào anh cũng nói đây không phải là chỗ tôi nên đến. Vậy tại sao anh lại có thể ở đây? Anh là người của Hồng Dũng sao!”

Ngọc Lan nói gần như chắc chắn.

Sắc mặt Triệu Kiến Quốc thoáng thay đổi, môi mấp máy vài giây nhưng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
 
Back
Top Bottom