Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 270: Chương 270



Lưu Xuân đau lòng ôm lấy cô, khẽ an ủi, “Đừng lo lắng quá, bác sĩ nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu cậu ấy.”

Thời gian trôi qua chậm chạp, bầu không khí căng thẳng trong phòng hồi sức khiến người ta ngạt thở.

Cuối cùng, sau những giờ chờ đợi dài đằng đẵng, tin tốt về Lục Trạch Dân không đến như mong đợi. Thay vào đó là gia đình nhà họ Lục xuất hiện. Đã hơn năm giờ đồng hồ kể từ khi sự việc xảy ra, cuối cùng Lục gia cũng có mặt.

Lục Quốc Phú nhẹ nhàng dìu ông Lục già yếu, trong khi Lục Hà Hoa đẩy chiếc xe lăn chở bà Lục. Mũi của bà cắm ống thở, đôi mắt sưng đỏ đầy đau xót, rõ ràng vì đau thương quá độ gây ra.

Đằng sau bà Lục là một người đàn ông trung niên, không ai khác chính là Lục Quốc Cường, người nắm quyền thế hệ này của Lục gia.

Kỳ lạ là trong đám người ấy không thấy bóng dáng của Chu Huệ đâu.

Lục Quốc Phú đỡ ông Lục đến trước cửa phòng bệnh, rồi hỏi Tống Ngọc Lan: “Tình hình bên trong sao rồi?”

Tống Ngọc Lan vẫn luôn dõi mắt về phía cửa sổ nhỏ của phòng cấp cứu, không thèm để ý đến câu hỏi của Lục Quốc Phú. Cô không quen biết với bất kỳ ai trong gia đình nhà họ Lục và cũng không có ý định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ.

Chắc chắn trong gia đình nhà họ Lục có một, hai người yêu thương Lục Trạch Dân, nhưng Lục Quốc Phú lại không phải là một người cha yêu thương con mình.

Thời điểm Lục Trạch Dân gặp nguy hiểm, thay vì lo lắng cho con trai mình còn đang trong tình trạng nguy kịch thì Lục Quốc Phú lại chọn đi tìm Chu Huệ để tính sổ trước. Điều đó đủ để chứng tỏ rằng vị trí của Lục Trạch Dân trong lòng ông ấy rất nhỏ bé.

Chưa kể, gia đình nhà họ Lục thậm chí còn đến sau cả Lưu Xuân. Điều này càng khiến Tống Ngọc Lan hiểu rõ vì sao Lục Trạch Dân là một người có tiềm năng và tài năng, nhưng anh lại quyết định rời bỏ con đường sáng sủa để đến làm việc ở một nơi xa xôi hẻo lánh như Tương tỉnh để công tác.

Mặc dù gia đình nhà họ Lục không nhận được câu trả lời từ cô, nhưng may mắn là không ai trong họ mất bình tĩnh. Lục Hà Hoa đã chủ động ra ngoài tìm gặp các bác sĩ và y tá để hỏi thăm tình trạng của Lục Trạch Dân. Bằng kiến thức chuyên môn của mình, Lục Hà Hoa đã hiểu được rằng Lục Trạch Dân vẫn đang được cấp cứu tích cực.

Nghe tin này, bà Lục lại một lần nữa ngất xỉu và nhanh chóng được đưa vào phòng bệnh để điều trị. Sau tất cả, trước cửa phòng cấp cứu chỉ còn lại ông Lục, Lục Quốc Cường và Lục Quốc Phú.

Sự uy nghiêm của ông Lục khiến cho dù Lưu Xuân muốn nói gì cũng đành nhịn lại. Tống Ngọc Lan thì lặng lẽ yêu cầu Lưu Xuân đẩy mình ra xa, nhường không gian lại cho gia đình nhà họ Lục.

Cô nghĩ, nếu Lục Trạch Dân thực sự không thể qua khỏi, có lẽ điều cuối cùng mà anh muốn là được nhìn thấy gia đình mình lần cuối.

Vì thế cô lùi lại một bước, để Ông nội Lục được đẩy đến chỗ cô vừa ngồi. Không ai nói gì cả.

“Rầm”, cánh cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra. Một y tá bước ra, trên trán đẫm mồ hôi. Nhìn quanh một lượt toàn những gương mặt xa lạ, cô ấy gọi về phía góc phòng: “Tống Ngọc Lan, mời vào, bệnh nhân đã tỉnh.”

Vẻ lo lắng trên gương mặt Tống Ngọc Lan ngay lập tức tan biến.

Lưu Xuân vội vàng đẩy cô đến cửa, y tá đắp lên người Tống Ngọc Lan một chiếc áo khoác bảo hộ, rồi thay Lưu Xuân đẩy xe lăn vào phòng. “Bệnh nhân hiện rất yếu, trong phòng không thể chứa nhiều người cùng lúc. Mọi người chờ ở bên ngoài nhé.” Nói xong, cánh cửa phòng cấp cứu lại đóng sầm lại.

“Thế này...” Lục Quốc Phú định nói mình mới là người thân chính thức của Lục Trạch Dân, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của ông Lục nên ông ấy đành ngậm miệng.

Khi vào phòng, Tống Ngọc Lan ngay lập tức nhìn thấy Lục Trạch Dân đã mở mắt. Gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy, đôi môi không còn chút sắc hồng, bác sĩ đang thu dọn dụng cụ, vừa làm vừa nói với giọng pha chút may mắn: “Xem như trong rủi có may, thể trạng bệnh nhân rất tốt, bây giờ đã được cứu sống. Cô ở lại trò chuyện với cậu ấy, nếu phản ứng bình thường thì có thể khẳng định não bộ không bị ảnh hưởng gì. Về vấn đề cột sống, như tôi đã nói, với cơ địa của người trẻ, nếu chăm chỉ tập luyện trong giai đoạn phục hồi thì sẽ có khả năng hồi phục hoàn toàn.”

Tống Ngọc Lan được y tá đẩy đến bên giường, đôi mắt cô không thể rời khỏi Lục Trạch Dân. Cô muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng dường như bị nghẹn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Môi cô run rẩy, nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má.

Mái tóc Lục Trạch Dân rối bù xõa trên gối, đôi mắt vẫn mơ hồ và yếu ớt. Anh khẽ nhấc tay như muốn nắm lấy gì đó nhưng lại bất lực, tay buông thõng xuống. Anh khẽ mở miệng nhưng không nói thành lời, chỉ thì thầm: “Anh không sao, đừng lo.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 271: Chương 271



Tống Ngọc Lan nắm chặt lấy tay Lục Trạch Dân, nhẹ nhàng v**t v* nơi lòng bàn tay anh, lẩm bẩm: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”

Khi Lục Trạch Dân được chuyển sang phòng bệnh thường, gia đình nhà họ Lục mới được vào gặp.

Tống Ngọc Lan đã nhờ chú Ngụy tìm hai nhân viên nam lực lưỡng để cẩn thận lau người cho Lục Trạch Dân. Còn Lục Quốc Phú đứng ở bên, ánh mắt gấp gáp nhìn con trai, vội vàng mở miệng nói: “Mẹ con đã bị đưa vào đồn công an rồi. Cha đã nộp đơn xin ly hôn lên trên, trong vòng 7 ngày sẽ có kết quả.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan không khỏi nhíu mày. Cô nhìn Lục Trạch Dân, thấy gương mặt anh chẳng biểu hiện cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt mệt mỏi lặng lẽ nhìn Lục Quốc Phú, ánh mắt ấy tràn ngập sự thất vọng.

Tống Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhói lên. Cô di chuyển xe lăn, nhẹ nhàng đến bên đầu giường, đưa tay xoa dịu vầng trán đang nhăn lại của Lục Trạch Dân, che khuất tầm nhìn của anh. Trước khi Lục Quốc Phú có thể tiếp tục nói thì cô đã cất giọng: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Những chuyện không liên quan này, xin hãy để sau khi sức khỏe của anh ấy ổn định hơn rồi hẵng nói.” Nói xong, cô chỉ nhìn Lục Trạch Dân, không bận tâm đến ai khác.

Con trai vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, vậy mà người cha như Lục Quốc Phú không hề nói một lời quan tâm hay hỏi han, chỉ lo bàn những chuyện không đáng.

Bây giờ Lục Trạch Dân đã có chút sức lực, anh nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt tay Tống Ngọc Lan lên mắt mình, như muốn nói rõ thái độ của mình.

Ông Lục nhìn con trai, ra hiệu cho con trai im lặng.

Sau khi ăn chút cháo loãng, Lục Trạch Dân lại chìm vào giấc ngủ. Lúc này ông Lục mới khẽ lên tiếng: “Ngọc Lan, có thể ra ngoài một chút không? Ông có vài lời muốn nói với cháu.”

Tống Ngọc Lan thu hồi ánh mắt từ Lục Trạch Dân đang ngủ say trên giường bệnh. Cô không cần phải nể nang bố mẹ của Lục Trạch Dân, vì họ không làm tròn trách nhiệm của một người cha mẹ. Nhưng với ông bà Lục, những người thực sự đã nuôi nấng Lục Trạch Dân khôn lớn, và cũng là những người Lục Trạch Dân thực sự quan tâm thì Tống Ngọc Lan không thể không tôn trọng.

Cô dặn dò Lưu Xuân ở lại canh chừng, không để bất cứ ai quấy rầy Lục Trạch Dân đang nghỉ ngơi, rồi tự mình lăn bánh xe lăn theo sau Lục Quốc Cường, người đang đẩy ông Lục ra ngoài hành lang.

Ánh mắt của ông nội Lục chứa đầy cảm giác tội lỗi và sự biết ơn không chút che giấu.

“Những người hộ lý và vệ sĩ ở trong phòng là do cháu tìm đến phải không?” Ông nội Lục hỏi.

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu, giọng nói lạnh lùng: “Cháu sợ sẽ có kẻ điên quay lại gây chuyện. bây giờ Trạch Dân chỉ có thể dựa vào cháu.”

Lời nói của cô đầy sự châm biếm, nhưng dường như ông nội Lục không hề để tâm đến điều đó.

Ánh mắt ông dừng lại ở cửa sổ: “Ngọc Lan, cháu là một người rất giỏi. Việc thi đậu vào đại học Thanh Hoa từ một nơi nhỏ như thế chứng tỏ trí tuệ của cháu, nhưng điều đáng khen hơn nữa là cháu có thể tự mình kiếm tiền, giúp đỡ gia đình vượt qua nghèo khó. Ông thực sự khâm phục tinh thần và bản lĩnh của cháu. Cháu cũng thấy đấy, tình hình gia đình nhà họ Lục không đơn giản. Trạch Dân là một đứa trẻ phải chịu nhiều thiệt thòi, sinh ra đã không có tình thương của bố mẹ, chỉ có ông và bà nội của nó nuôi nấng. Hôm nay, ông muốn hỏi cháu một cách chân thành: Cháu vẫn còn muốn ở bên Lục Trạch Dân chứ?”

Bây giờ Lục Trạch Dân đã tỉnh lại, nhưng tình trạng vết thương ở cột sống vẫn phải chờ xem hồi phục thế nào.

Tống Ngọc Lan rất muốn chất vấn tại sao gia đình nhà họ Lục đã biết rõ Chu Huệ là người như vậy mà vẫn luôn nhún nhường, trốn tránh. Cảnh ngộ hiện tại có một phần trách nhiệm từ phía họ.

Nhưng Tống Ngọc Lan không có tư cách để hỏi. Cô chỉ là bạn gái của Lục Trạch Dân, nếu người nằm trên giường bệnh kia là cô thì chắc chắn cô sẽ không nương tay với gia đình nhà họ Lục.

Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: “Chuyện của cháu và Lục Trạch Dân, không cần ông phải lo.”

Cô tin tưởng rằng Lục Trạch Dân sẽ hồi phục. Ngay cả khi anh không bao giờ đứng dậy được nữa thì Tống Ngọc Lan vẫn sẵn sàng ở bên cạnh chăm sóc anh cả đời. Nhưng cô không muốn đưa ra lời hứa này cho những người không liên quan.

Ông nội Lục và Lục Quốc Cường nhìn nhau, trong mắt họ tràn đầy sự bất lực.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

Đêm đến, bà nội Lục tỉnh dậy, được Lục Hà Hoa dìu đến thăm Lục Trạch Dân.

Tống Ngọc Lan đang ngủ thiếp đi bên giường, nhưng nghe thấy tiếng động, cô lập tức tỉnh giấc như một con chim sợ hãi. Đôi mắt cô lập tức đầy cảnh giác, nhìn về phía những người vừa tới.

Nhìn thấy bà nội Lục, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói trong Lục gia, ai yêu thương Lục Trạch Dân một cách thuần khiết và vô điều kiện nhất thì đó chỉ có thể là bà nội Lục.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 272: Chương 272



Bàn tay gầy guộc, khô cằn như cành cây khẽ v**t v* khuôn mặt của Lục Trạch Dân, nước mắt của bà không ngừng rơi xuống chăn. Bà cố nén tiếng khóc, nghẹn ngào nói: “Cháu trai của bà ơi, bà đã biết từ lâu rồi, mẹ của cháu là kẻ ích kỷ, ác độc. Nhưng bà không ngờ nó lại mất hết lương tâm đến mức dám ra tay tàn nhẫn như vậy với các cháu. Nếu biết trước thế này thì bà nhất quyết sẽ không đồng ý để họ không ly hôn, không để mụ đàn bà độc ác ấy ở lại Lục gia, làm mối họa cho nhà chúng ta...”

Lục Hà Hoa đứng bên, cố giữ cho bà không ngã xuống, cũng không thể kìm nén tiếng khóc nức nở.

Tống Ngọc Lan tựa người vào xe lăn, mắt cô cũng cay xè. Dù cô đã nghe Lục Trạch Dân kể về con người Chu Huệ, nhưng đến khi trải qua mới thực sự hiểu rằng có những người mẹ không xứng đáng với danh xưng đó.

Khóc xong, bà nội Lục quay đầu lại nhìn Tống Ngọc Lan, đôi môi bà run rẩy, đưa tay về phía cô: “Ngọc Lan, cháu đã chịu khổ nhiều rồi. Lục gia chúng ta nợ cháu quá nhiều. Nếu không phải Trạch Dân kịp thời cứu cháu thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng...”

Tống Ngọc Lan thở dài một hơi, như thể xua đi hết mọi phiền muộn và lo lắng. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra để bà nội Lục nắm lấy.

“Thưa bà, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Trạch Dân. Tuổi tác của bà đã cao, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Khi anh ấy tỉnh lại, cháu sẽ báo ngay cho bà.” Giọng nói của Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng nhưng đầy sự vững vàng, mang theo sự an ủi và động viên.

Nhưng bà nội Lục lắc đầu, dùng tay ra dấu: “Từ nhỏ Trạch Dân đã lớn lên trong vòng tay của bà, nó như là m.á.u thịt của bà vậy. Bà không thể ngủ khi còn lo lắng cho nó. Cháu đi nghỉ ngơi đi, Ngọc Lan à. Bà ở đây canh chừng Trạch Dân thì bà mới thấy yên tâm.”

Những động tác của bà nội Lục tuy chậm chạp nhưng tràn đầy tình yêu thương và sự quan tâm dành cho cháu trai của mình.

Tống Ngọc Lan không tranh cãi nữa, nhường vị trí cạnh giường cho bà nội Lục.

Lục Trạch Dân ngủ suốt một ngày một đêm mới tỉnh dậy. Khi anh tỉnh lại, tinh thần rõ ràng đã khá hơn rất nhiều.

Bác sĩ kiểm tra xong liền ngạc nhiên phát hiện khối m.á.u tụ ở sau đầu vốn phải mất nửa tháng mới tan hết mà lúc này gần như đã biến mất hoàn toàn.

“Việc tuyết dày giúp giảm bớt lực va đập là một yếu tố, nhưng thể trạng của Lục đội trưởng cũng là một lý do quan trọng. Vết nứt ở cột sống, nếu nghỉ ngơi đúng cách thì việc đi lại chắc chắn sẽ không vấn đề gì.”

Lời của bác sĩ khiến cả nhà họ Lục đều thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ngọc Lan cầm lấy tay Lục Trạch Dân, không để ý đến sự khác biệt nam nữ. Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị một đám lính ùa vào phòng, làm gián đoạn.

Đi đầu là Vương Cương, mắt anh ấy đầy lệ, vì hôm trước anh ấy là người duy nhất chứng kiến sự việc và đã bị dọa sợ đến c.h.ế.t khiếp. Nghe tin Lục Trạch Dân đã tỉnh lại thì anh ấy mới dám đến thăm.

Hơn mười người lính to lớn chen chúc trong phòng, ép Tống Ngọc Lan ra ngoài.

“Đội trưởng, chị dâu, hai người không sao chứ!”

“Cậu bị mù à, không thấy đội trưởng còn băng bó đầu, chị dâu còn bó bột ở chân sao?”

“Tôi không mù, tôi hỏi là hai người không gặp chuyện lớn gì chứ!”

Không đợi Lục Trạch Dân trả lời, đám lính đã bắt đầu cãi vã ầm ĩ.

Nhìn thấy Lục Trạch Dân mỉm cười nhẹ, Tống Ngọc Lan biết rằng trong lòng anh đang rất vui vẻ. Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại, để lại không gian riêng cho mọi người.

May mắn là phòng bệnh cách âm tốt, một khi cửa đã đóng lại thì hành lang liền trở nên yên tĩnh hơn.

Bà nội Lục được Lục Hà Hoa đẩy xe lăn tới, nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt đỏ mọng của bà ấy cuối cùng cũng hiện lên chút nụ cười.

“Có vẻ Trạch Dân rất được lòng mọi người” Lục Hà Hoa vừa nói, vừa nhìn qua cửa sổ phòng.

——

Lục Trạch Dân xuất viện sau nửa tháng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Tết Nguyên Đán đã gần kề.

Vì sức khỏe chưa hoàn toàn hồi phục nên Lục Trạch Dân được bộ đội đặc biệt cho phép nghỉ bệnh ba tháng để dưỡng thương. Sau khi khỏe hẳn thì anh sẽ trở lại làm việc.

Ngày xuất viện, không biết Lục Trạch Dân đã nói gì với bà nội Lục mà lại khiến bà đồng ý để anh cùng Tống Ngọc Lan dưỡng bệnh với nhau.

Lục Trạch Dân chuyển đến sống ở tứ hợp viện tại Thập Sát Hải.

Chân của Tống Ngọc Lan đã khá hơn, cô có thể đi lại bằng nạng mà không cần ngồi xe lăn nữa.

Thế là chiếc xe lăn được nhường lại cho Lục Trạch Dân sử dụng. Xương cột sống của anh đã được cố định bằng tấm thép, nhưng để có thể đứng dậy thì còn cần thêm thời gian để xương hồi phục hoàn toàn.

Trong thời gian này, Lục Trạch Dân phải di chuyển bằng xe lăn.

Khi bà nội Tống nhìn thấy cảnh hai người bị thương nặng thì bà lại rơi nước mắt lần nữa. Sau khi nghe Lưu Xuân kể lại mọi chuyện, bà suýt thì ngất xỉu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 273: Chương 273



Tống Ngọc Lan vội an ủi: “Bà ơi, mọi chuyện qua rồi, bà phải giữ sức khỏe. Chúng cháu còn muốn ăn canh gà do bà nấu nữa mà.”

Nghe vậy, Bà nội Tống mới ngừng khóc, nhanh chóng đứng dậy đi chợ mua đồ.

Ban đầu, nhà Tống Ngọc Lan dự định về quê trước tết. Dù sao quê hương vẫn là gốc rễ, họ muốn trở về để g.i.ế.c gà cúng tổ tiên, đi tảo mộ cho ông bà tổ tiên của Tống Ngọc Lan.

Nhưng với tình huống hiện tại thì Tống Đại Cường đã phải về quê để lo liệu công việc một mình.

“Còn chưa đầy 10 ngày nữa là đến tết rồi. Nếu đã quyết định ở lại Bắc Kinh ăn tết thì mọi thứ cần chuẩn bị cho chu đáo. Năm nay Trạch Dân cũng ăn tết cùng nhà ta, nên càng phải chuẩn bị kỹ lưỡng” Bà nội Tống nắm tay Lưu Xuân dặn dò.

“Vâng, con biết rồi” Lưu Xuân đáp.

Buổi sáng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng căn bếp nơi hai người phụ nữ đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho Tống Ngọc Lan, Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Cảnh. Sau khi chuẩn bị xong, họ để lại một mẩu giấy rồi xách giỏ đi mua sắm đồ tết.

Đến trưa, Lý Anh mang sổ sách và sổ tiết kiệm đến tìm Tống Ngọc Lan để đối chiếu.

Cửa hàng quần áo trước tết buôn bán vô cùng sôi động.

Giá bán được Tống Ngọc Lan tính toán cẩn thận sau khi trừ chi phí nhập hàng, tiền thuê mặt bằng, tiền điện, đảm bảo ít nhất lãi gấp đôi.

Sau 20 ngày mở cửa, doanh thu đã được hơn 15 vạn. Sau khi trừ 7 vạn tiền hàng cô đã thanh toán trước cho Dương Lệnh, hiện tài khoản vẫn còn 8,6 vạn.

Cộng thêm lợi nhuận từ cửa hàng bánh ngọt ở tầng một, sau khi trả lương cho nhân viên, trong 20 ngày cô đã thu về lợi nhuận ròng lên tới 10 vạn.

Nhân viên trong cửa hàng, ngoại trừ Lý Anh thì đều là người Bắc Kinh. Tống Ngọc Lan đã thanh toán lương và thưởng cho Lý Anh, đồng thời cho cô ấy nghỉ tết sớm.

Tống Ngọc Lan chuyển số tiền này vào tài khoản của Lục Trạch Dân và đưa thêm 1.000 đồng tiền lãi cho anh.

Khi Lý Anh rời đi, trong phòng khách chỉ còn hai người, Lục Trạch Dân khẽ gõ vào trán Tống Ngọc Lan: “Làm ăn thế này thì anh lời quá, mới có ba tháng mà đã kiếm được 1.000 đồng tiền lãi, ngang với trợ cấp anh được nhận ở quân đội đấy! Hay anh cho em mượn tiền luôn, không cần đi bộ đội nữa, mỗi tháng liền được sống thoải mái nhẹ nhàng.”

“Được thôi, không đi bộ đội nữa, dùng số tiền này mua vài căn nhà, đợi tới khi giải tỏa thì anh có thể ăn chơi cả đời” Tống Ngọc Lan trêu chọc, đưa sổ tiết kiệm cho Lục Trạch Dân, nhướn mày cười.

“Tiền này cho em tự do tiêu, không cần phải trả lại” Lục Trạch Dân đáp.

“Không được, chuyện nào ra chuyện đó. Đây là tiền em mượn của anh. Nói thật, số tiền này để không cũng chẳng có ích gì, sau tết anh nên tìm thời gian gặp giám đốc Uông để mua vài căn nhà đầu tư đi, sau này chắc chắn không có hại đâu.”

“Em quyết định là được rồi, anh nghe theo em hết, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”

“Ai nói là một nhà với anh!” Tống Ngọc Lan trêu lại.

Lục Trạch Dân giả vờ tổn thương: “Lúc anh còn hôn mê, anh nghe có người nói đợi đủ tuổi sẽ kết hôn với anh. Vậy mà hóa ra là lừa anh?”

“Anh... nghe thấy à?” Tống Ngọc Lan ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng.

Lục Trạch Dân đẩy sổ tiết kiệm về phía Tống Ngọc Lan: “Ừ, anh nghe thấy hết rồi. Em phải chịu trách nhiệm với anh”

Mặt Tống Ngọc Lan đỏ bừng như quả táo chín, cô lườm nhẹ Lục Trạch Dân, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chịu trách nhiệm thì chịu.”

Trước đây, Tống Ngọc Lan luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô và Lục Trạch Dân chưa đủ để nói đến chuyện kết hôn, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.

Dù sao thì trong thời khắc sinh tử, Lục Trạch Dân đã sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ cô. Điều đó khiến cô không thể không xúc động.

Nhớ lại tình huống khi đó, nếu không có tình cảm sâu đậm thì làm sao Lục Trạch Dân lại mạo hiểm tính mạng để cứu cô?

Chỉ với điều đó, Tống Ngọc Lan đã quyết định sẽ nghiêm túc tìm hiểu thêm về người đàn ông này, thử tiến xa hơn trong mối quan hệ của họ.

Dù sau này có phát hiện ra rằng họ không hợp nhau mà phải ly hôn thì cô cũng sẽ không hối tiếc.

Lục Trạch Dân cười rạng rỡ, trong mắt anh còn ánh lên những giọt lệ vui mừng: “Ngọc Lan, cảm ơn em. Có một chuyện anh muốn hỏi ý kiến em.”

Chuyện của Chu Huệ đã bị Lục Quốc Phú đích thân đưa ra đồn cảnh sát. Dù xét theo hướng nào thì Chu Huệ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Ngồi tù là chắc chắn, nhưng nếu Tống Ngọc Lan viết giấy bãi kiện thì tình hình có thể được giảm nhẹ.

Tống Ngọc Lan chăm chú quan sát Lục Trạch Dân, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng hơn khi chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.

Việc Chu Huệ muốn g.i.ế.c cô là sự thật rõ ràng như ban ngày. Cho dù cuối cùng Lục Trạch Dân đã cứu cô, nhưng cô cũng không thể tha thứ cho Chu Huệ. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không phải chuyện nhỏ. Nếu Lục Trạch Dân thật sự mở miệng yêu cầu cô viết giấy bãi kiện cho một kẻ g.i.ế.c người chỉ vì đó là người thân của anh thì cô sẽ phải nghiêm túc cân nhắc xem có nên tiếp tục đi cùng anh hay không.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 274: Chương 274



Lục Trạch Dân nhận thấy tư thế phòng bị của Tống Ngọc Lan khi cô khoanh tay trước ngực. Anh khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói pha chút trêu chọc: “Sao, em nghĩ anh sẽ cầu xin cho Chu Huệ à? Anh hỏi ý kiến em là vì bà nội nói năm nay anh không về nhà đón tết. Bà muốn hỏi liệu bà và ông nội anh có thể đến đây đón tết cùng chúng ta không?”

Tống Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, gạt tay Lục Trạch Dân ra: “Chuyện này không phải do em quyết định, anh phải hỏi bà nội em mới đúng.”

Đang nói dở, cánh cửa bỗng bật mở, một cô bé nhỏ nhắn chạy vào.

“Chị Ngọc Lan, chị về khi nào vậy?” Trương Nguyên Âm vui vẻ chạy tới, tay cầm sách vở, rồi nói tiếp: “Ngọc Cảnh vẫn chưa dậy à? Em đến tìm cậu ấy để làm bài tập chung.”

“Chị mới về tối qua. Tối qua Ngọc Cảnh ngủ muộn, chắc giờ em ấy đang rửa mặt, em đợi một lát nhé” Tống Ngọc Lan đáp lại với nụ cười.

“Anh trai này là ai vậy?” Trương Nguyên Âm nhìn Lục Trạch Dân, mắt sáng rực.

Tống Ngọc Lan nhìn Lục Trạch Dân rồi nói với vẻ suy tư: “Đây là bạn trai mà trước đây chị đã kể với em.”

Trương Nguyên Âm ngạc nhiên, đặt sách vở xuống, rồi đi quanh Lục Trạch Dân vài vòng, lúc thì gật đầu, lúc thì ngập ngừng như muốn nói điều gì.

Tống Ngọc Lan nhìn cô bé, không nhịn được cười: “Sao vậy Nguyên Âm?”

Trương Nguyên Âm bước nhẹ nhàng đến ngồi cạnh Tống Ngọc Lan, ghé sát tai cô và thì thầm bằng giọng nhỏ như gió thoảng: “Chị Ngọc Lan, bạn trai của chị đúng là đẹp trai hơn anh trai em. Nhưng… hình như anh ấy bị vấn đề về chân, phải ngồi xe lăn. Như vậy chắc chị sẽ rất vất vả. Hay là chị cân nhắc nhận luôn anh trai em làm bạn trai nữa đi? Anh ấy có thể chăm sóc cả hai người!”

Tuy lời thì thầm rất khẽ, nhưng không lọt qua được tai Lục Trạch Dân.

Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc bén hướng về phía Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan suýt bật cười trước lời đề nghị của Trương Nguyên Âm, vội vàng đưa tay bịt miệng cô bé, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy, bạn trai chị chỉ đang bị ốm thôi, anh ấy sẽ sớm khỏe lại.”

Ánh mắt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ và bối rối, rõ ràng không ngờ rằng Trương Nguyên Âm lại nói ra những lời như vậy.

Khi liếc nhìn sang Lục Trạch Dân, cô thấy anh cũng đang nhìn mình, liền biết chắc anh đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.

Cô nhanh chóng bảo Trương Nguyên Âm đi tìm Tống Ngọc Cảnh. Sau khi cô bé đi xa, Tống Ngọc Lan mới giải thích: “Trẻ con nói linh tinh thôi, anh đừng để ý.”

Lục Trạch Dân khẽ mỉm cười, nhướng mày: “Ồ, vậy à?”

“Anh trai Nguyên Âm từng cứu em một lần, hai gia đình lại là hàng xóm nên đi lại khá thường xuyên,” Tống Ngọc Lan giải thích và kể lại câu chuyện về chồng cũ của Phan Phương tới gây chuyện.

Nụ cười của Lục Trạch Dân dần thu lại: “Gặp chuyện như thế, sao em không gọi cho anh?”

“Chuyện xảy ra bất ngờ, em không kịp nghĩ đến” Tống Ngọc Lan đáp nhẹ nhàng: “Hơn nữa, anh ở trong quân đội rất bận, em không muốn làm phiền anh vì những chuyện thế này.”

Căn phòng chìm trong im lặng. Một lúc sau, Lục Trạch Dân mới khẽ nói: “Ngọc Lan... Anh cảm thấy em chưa hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh.”

Tống Ngọc Lan thắc mắc: “Tại sao em phải dựa vào anh?”

Trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, hai chữ “dựa dẫm” vô cùng xa lạ đối với Tống Ngọc Lan.

Lục Trạch Dân thay đổi cách hỏi: “Để anh hỏi thế này, nếu chúng ta đã kết hôn và trở thành một gia đình, em có nói với anh khi gặp chuyện không?”

Tống Ngọc Lan ngẩn ra. Liệu cô có nói với Lục Trạch Dân không?

Lục Trạch Dân làm trong quân đội, bị ràng buộc bởi quy tắc và kỷ luật, điều này hạn chế tự do cá nhân rất nhiều. Dù hai người sống cùng một thành phố, nhưng xét kỹ thì đây cũng gần giống với một mối quan hệ yêu xa. Và những nhược điểm của yêu xa thì họ cũng có.

Nếu Lục Trạch Dân không phải là quân nhân, nếu mỗi ngày hai người sống như gia đình, gặp nhau thường xuyên thì Tống Ngọc Lan nghĩ có lẽ cô sẽ chia sẻ với anh.

Nhưng cô không thể nói điều đó ra. Nếu nói thì có thể sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Lục Trạch Dân về tương lai.

“Trạch Dân, tính cách của em không phải là kiểu cô gái nhỏ yếu đuối. Khi gặp vấn đề thì suy nghĩ đầu tiên của em luôn là em phải giải quyết thế nào, chứ không phải tìm người cứu giúp.”

Nghe câu trả lời này, trong lòng Lục Trạch Dân không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát.

Anh hiểu rằng Tống Ngọc Lan chưa bao giờ đặt hy vọng lên người anh.

Nếu đổi lại là anh ở vị trí của cô, anh cũng sẽ làm điều tương tự. Chính vì tính cách giống nhau nên giữa họ thiếu đi một sự kết nối sâu sắc hơn, một mối ràng buộc mạnh mẽ.

Họ cần nhiều thời gian hơn để xây dựng niềm tin và sự phụ thuộc lẫn nhau. Chỉ khi Tống Ngọc Lan chịu hạ bớt phòng bị và mở lòng thì họ mới có thể cùng nhau đối mặt với cuộc sống, trở thành điểm tựa vững chắc cho nhau.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 275: Chương 275



Mặc dù điều này không dễ dàng, nhưng Lục Trạch Dân tin rằng bằng những hành động chân thành thì anh sẽ chứng minh được quyết tâm của mình và khiến Tống Ngọc Lan cảm nhận rõ tình cảm của anh.

Lục Trạch Dân nắm lấy tay Tống Ngọc Lan: “Anh biết chúng ta cần thêm thời gian để hiểu nhau. Anh hy vọng từ giờ em sẽ từ từ học cách dựa vào anh. Bất kể xảy ra chuyện gì thì em hãy nói với anh ngay. Em không phải là gánh nặng của anh, mà là động lực để anh phấn đấu. Anh muốn cùng em đối mặt với mọi khó khăn, chia sẻ tất cả niềm vui.”

Tống Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Lục Trạch Dân, cô thấy được sự chân thành trong ánh mắt anh. Người sẽ đi cùng nhau suốt đời không phải là người có thể làm phiền nhau, mà là người có thể tin tưởng và dựa vào nhau. Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô cũng gật đầu: “Em sẽ thử.”

Hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cảm nhận được trái tim của hai người tiến thêm một bước gần gũi hơn.

*

Sáng sớm ngày 30 tết.

Âm thanh bận rộn vang lên từ phòng khách và nhà bếp.

Ông bà Lục được Lục Hà Hoa và Chu Lãng Nguyệt đưa đến tứ hợp viện ở Thập Sát Hải.

“Ông bà ơi, tối nay bọn cháu sẽ quay lại đón hai người” Lục Hà Hoa nhìn bà nội đầy quyến luyến.

“Được rồi, đi về nhanh lên, đừng làm lỡ giờ bà gói bánh chẻo” bà Lục vừa nói vừa đi rửa tay, ngồi ngay bên cạnh bà Tống mà chẳng buồn nhìn đến Lục Hà Hoa.

Lục Hà Hoa nhún vai, kéo Chu Lãng Nguyệt lại gần Lục Trạch Dân: “Hôm nay tiểu Vương được nghỉ nên bọn chị sẽ quay lại đón ông bà nội vào khoảng 9 giờ tối sau bữa cơm.”

Lục Trạch Dân gật đầu: “Cảm ơn chị và anh rể.”

Chu Lãng Nguyệt liếc nhìn Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân, nhẹ nhàng đáp: “Không có gì, không phiền đâu.”

Ông Lục vừa rửa tay xong đã bị bà Lục đẩy ra xa: “Ông ra ghế ngồi đi, ở nhà không bao giờ động tay vào việc gì, có biết gói bánh chẻo là gì đâu mà tham gia cho bẽ mặt.”

Ông Lục không hề xấu hổ, nhân tiện dựa vào lời bà Lục mà rút lui: “Trước kia bận rộn đi làm, thật sự không có thời gian học gói bánh. Thôi thì tôi cứ ăn đồ người khác làm cho chắc.”

Lục Trạch Dân bị đau lưng không thể vận động mạnh, Tống Ngọc Lan cũng bị thương, cả hai người bị bà Tống ép ngồi trên ghế. Giờ lại thêm ông Lục nữa, Tống Ngọc Lan bèn bảo Tống Ngọc Cảnh đi mua một bộ cờ tướng về.

Trong khi đó, ở nhà bếp, Lưu Xuân và Phan Phương vừa nấu ăn vừa trò chuyện.

“Dì Lưu, chú Tống không về ăn tết à?”

“Chú Tống của cháu phải về quê cúng giỗ tổ tiên, chắc mùng 6 mới lên Bắc Kinh được. Thực ra, chúng tôi định về quê ăn tết, nhưng rồi chuyện của Ngọc Lan xảy ra, thành ra lại ở lại đây.”

Do Phan Phương chỉ có hai mẹ con ở Bắc Kinh nên Tống Ngọc Lan cũng mời bọn họ tới nhà mình ăn tết.

Tống Ngọc Cảnh mua cờ về, liền dẫn Phan Noãn sang nhà hàng xóm chơi với Trương Nguyên Âm.

Ba người trong nhà bắt đầu bày bàn cờ ra chơi.

Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân ngồi một bên, ông Lục ngồi bên kia.

Ván cờ bắt đầu, không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng và sôi nổi. Ông Lục có kinh nghiệm dày dặn, chơi cờ giỏi, trong khi Tống Ngọc Lan lại nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt.

Hai bên đánh qua đánh lại, không ai chịu nhường ai.

Lục Trạch Dân ngồi bên cạnh, gương mặt rạng rỡ. Không khí gia đình đầm ấm, hòa thuận như vậy là điều mà anh chưa bao giờ được trải nghiệm.

Trước đây, mỗi khi có Chu Huệ thì mỗi khi đến tết luôn vô cùng nặng nề. Anh chưa bao giờ thực sự mong đợi tết, nhưng giờ đây anh mới hiểu tại sao đồng đội của mình lại luôn mong chờ những ngày tết tới để được đoàn viên.

Bên ngoài, bà nội Tống đứng ở cửa gọi vọng vàng: “Ngọc Lan, Tiểu Kính mang tới nhiều đồ lắm, cháu ra giúp bà một tay nào.’”

Tống Ngọc Lan đặt quân cờ cuối cùng xuống bàn cờ một cách chắc chắn, rồi cúi đầu trước ông Lục, nụ cười rạng rỡ trên mặt: “Cảm ơn ông đã nhường cháu ván này ạ.”

Sau đó, cô cầm cây gậy chống bên cạnh, từ từ đứng dậy và quay sang Lục Trạch Dân, nhẹ nhàng nói: “Anh ở lại chơi tiếp với ông nhé. Em đi đón khách.”

Lục Trạch Dân khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý.

Nhìn bóng dáng Tống Ngọc Lan bước đi vào sân, ông Lục ngồi đó, ngón tay vô thức mân mê chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ.

Ông lẩm bẩm: “Thật thú vị, ván cờ này thoạt nhìn có vẻ như ông đang thắng thế, nhưng hóa ra lại ẩn chứa nhiều cạm bẫy tinh vi. Chẳng biết từ lúc nào mà ông đã từ người nắm quyền chủ động trở thành kẻ bị động.”

Ánh mắt Lục Trạch Dân cũng dõi theo bóng dáng Tống Ngọc Lan, sau đó anh nhìn lại bàn cờ. Từ nãy đến giờ anh đã quan sát rất kỹ ván đấu, và phải thừa nhận rằng kỹ năng chơi cờ của Tống Ngọc Lan thực sự rất ấn tượng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 276: Chương 276



Sau khi Trương Kính nghe Trương Nguyên Âm nói rằng Tống Ngọc Lan bị thương và đang ở nhà tĩnh dưỡng cùng bạn trai, đã cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi Tống Ngọc Lan, nhưng sau một tuần, anh ấy không thể nhịn nổi và quyết định đến thăm cô.

Khi thấy Tống Ngọc Lan chống gậy đi ra, Trương Cảnh nhanh chóng bước lên vài bước rồi dừng lại cách cô ba bước. Anh ấy lễ phép mở túi đồ ra nói: “Dạo này bận quá nên hôm nay mới được về nhà nghỉ, tôi nghe mẹ tôi nói rằng cô bị thương”.

Anh ấy vừa nói vừa đưa túi đồ cho Tống Ngọc Lan: “Đây là món quà từ một người bạn nước ngoài của thầy tôi, nghe nói rất tốt cho việc chữa trị chấn thương của cô.”

Tống Ngọc Lan nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ lời của Trương Cảnh có phần mâu thuẫn. Sáng nay anh ấy mới biết tin cô bị thương, vậy sao đã chuẩn bị sẵn loại thuốc phù hợp rồi?

Tuy nhiên, Tống Ngọc Lan không định vạch trần sự không nhất quán trong lời nói của anh ấy. Cô cầm lấy túi đồ, mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn anh, vào trong nhà ngồi chơi chút nhé.”

Trương Kính liếc nhanh vào trong phòng khách, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Lục Trạch Dân. Tim anh ấy chợt đập mạnh, anh ấy vội vàng rời mắt đi, lúng túng nói: “Thôi, tôi còn phải làm việc cho kịp tiến độ, nên phải đi ngay bây giờ.”

Nói xong, Trương Cảnh không đợi Tống Ngọc Lan trả lời đã vội vã rời khỏi như thể phía sau anh ấy có gì đó đáng sợ đuổi theo.

Tống Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng của anh ấy, không khỏi cau mày, môi khẽ co giật vài lần: “Hôm nay anh ấy bị sao vậy? Ăn nhầm thuốc hay đầu óc có vấn đề à?... Ấy, mình còn chưa hỏi mắt anh ấy khỏi từ khi nào nữa!”

Ngay lúc Tống Ngọc Lan còn đang bối rối thì một giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng vang lên bên tai cô: “Em thật sự không nhận ra anh ta bị làm sao à?”

Tống Ngọc Lan giật mình quay lại, thấy Lục Trạch Dân đang đứng phía sau, miệng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng rực, chăm chú nhìn cô.

“Anh đứng lên làm gì thế? Bác sĩ đã dặn là anh phải nghỉ ngơi, đợi khi nào hồi phục hẳn mới được đứng dậy cơ mà!” Tống Ngọc Lan lo lắng nói, bước nhanh đến đỡ anh.

Lục Trạch Dân cười, tay giữ lấy phần lưng: “Không sao đâu, anh chỉ đứng dậy vận động nhẹ thôi, điều đó cũng giúp cơ thể nhanh hồi phục. Nhưng mà … em thật sự không nhận ra tình cảm của Trương Kính dành cho em à?”

Tống Ngọc Lan nghe vậy thì mắt mở to, không thể tin được nhìn theo hướng Trương Kính vừa đi khỏi, lẩm bẩm: “Không thể nào… lần đầu tiên bọn em gặp nhau thì em đã nói rõ là mình có bạn trai rồi mà.”

Lục Trạch Dân thở dài, nhẹ nhàng chạm tay vào mũi cô và trêu: “Đôi khi anh thực sự thắc mắc sao em thông minh nhanh nhẹn là thế, mà khi đối diện với chuyện tình cảm lại ngây ngô như vậy nhỉ?”

Tống Ngọc Lan nhíu mày, cô ngây ngô trong chuyện tình cảm sao?

Có lẽ cô không dám tin rằng có ai đó thật sự thích mình. Ở kiếp trước, cô từng khao khát được yêu, nhưng cô lại chỉ như một con vịt xấu xí không có bối cảnh, chỉ nhận lại toàn những lời chế giễu. Cuối cùng, cô quyết tâm tập trung vào sự nghiệp và không còn nuôi hy vọng về tình yêu nữa.

Sau khi sống lại, dù ngoại hình đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong thâm tâm, Tống Ngọc Lan vẫn là con người của kiếp trước. Cô không tin rằng sẽ có người đàn ông nào thật lòng yêu thương con người thật bên trong mình. “Em chỉ xem anh ấy là bạn thôi.”

Lục Trạch Dân mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Anh tin em. Nhưng có lẽ Trương Kính không nghĩ như vậy. Hôm nay anh ta mang thuốc đến rõ ràng là có ý đồ riêng.”

“Sau này em hãy cố gắng giữ khoảng cách với anh ta để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em hiểu rồi.” Khi chưa biết Trương Kính thích mình thì cô vẫn cư xử như bình thường. Nhưng giờ đã biết thì đương nhiên sẽ tránh xa anh ấy.

Cô nhìn Lục Trạch Dân, nghiêm túc nói: “Em sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện với Trương Kính.” Cô không muốn để anh ấy làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của mình và Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân nắm lấy tay Tống Ngọc Lan, nhẹ nhàng nói: “Anh tin em.” Dù có chuyện gì xảy ra thì anh luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào cô.

Gió nhẹ thổi qua, làm tóc của Tống Ngọc Lan bay lên. Ánh mắt Lục Trạch Dân không tự chủ mà bị cuốn theo những sợi tóc của cô, anh nhẹ nhàng vươn tay chỉnh lại mấy lọn tóc cho cô. Động tác ấy tự nhiên, như thể họ đã làm điều này vô số lần.

Tống Ngọc Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau. Trong đôi mắt của Lục Trạch Dân là tình cảm sâu đậm như muốn khắc sâu hình bóng cô mãi mãi.

Tống Ngọc Lan cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Lục Trạch Dân, trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.

Đúng lúc ấy, từ phòng khách vang lên tiếng nói vui vẻ của ông Lục: “Hai đứa có còn định chơi cờ với ông già này không?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 277: Chương 277



Tống Ngọc Lan ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, nhận ra những cử chỉ thân mật giữa cô và Lục Trạch Dân có thể đã bị gia đình nhìn thấy. Cô vội rụt tay lại, chống gậy bước nhanh về phía phòng khách, nói lớn: “Cháu đến đây, ông ơi.” Bước chân cô có phần vội vàng, như muốn che giấu sự ngượng ngùng trong lòng.

Lục Trạch Dân mỉm cười dịu dàng, đặt lọ thuốc Trương Kính mang đến lên bàn ở góc phòng, dường như không quá bận tâm liệu Tống Ngọc Lan có nhớ đến nó hay không.

Anh bước theo cô vào phòng khách, cùng ngồi xuống đối diện ông Lục để tiếp tục ván cờ.

Trận đấu bắt đầu, Tống Ngọc Lan tập trung suy nghĩ nước đi, nhưng Lục Trạch Dân thỉnh thoảng vẫn không kìm được mà liếc nhìn cô.

Ông Lục quan sát thấy liền cố tình ho khẽ vài tiếng như nhắc nhở, khiến Lục Trạch Dân lập tức tỉnh táo lại, mặt hơi đỏ, vội vàng tập trung vào ván cờ. Trận đấu căng thẳng, ba người hoàn toàn bị cuốn vào ván đấu, không nhận ra thời gian trôi nhanh. Tia nắng ban mai chiếu qua khung cửa, tạo nên những mảng sáng tối trên bàn cờ.

Cuối cùng, ông Lục hạ một quân cờ quan trọng xuống, xác định kết quả thắng thua. Ông cười vui vẻ: “Con bé này, thật láu lỉnh, lúc nào cũng ngấm ngầm nhường ông.”

“Ông ơi, ông hiểu lầm rồi, là cháu thực sự thua vì kỹ không bằng người, cháu cam tâm nhận thua” Tống Ngọc Lan vừa nói vừa cúi đầu hành lễ, mỉm cười.

“Đến ăn bánh chẻo nào” bà nội Tống từ phòng bên cười nói: “Hai đứa bày trò chọc ông cụ thôi, chứ với kỹ thuật kia của ông thì tới tôi còn chẳng dọa được”

Cả phòng khách vang lên tiếng cười vui vẻ.

Trong suốt dịp tết, từ mùng một đến mùng sáu, Lục Trạch Dân không quay về nhà họ Lục.

Hằng ngày, ông bà Lục gần như đều đến nhà Tống Ngọc Lan ngồi chơi một lát.

Chiều mùng sáu, cuối cùng Tống Đại Cường cũng trở về Bắc Kinh sau khi về thôn Kim Trúc để thăm mộ và cúng tổ tiên.

Ông Lục bảo tài xế Tiểu Vương đưa Lưu Xuân đi đón Tống Đại Cường.

Khi Tống Đại Cường vừa bước ra khỏi nhà ga, mới đặt hành lý xuống ở cổng chờ xe của Tiểu Vương thì đột nhiên có tiếng gọi ngạc nhiên vang lên từ phía sau: “Chú Tống?”

Nụ cười trên mặt Tống Đại Cường lập tức biến mất khi nhìn thấy Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc như không thấy phản ứng của ông, tay xách hành lý bước tới: “Đúng là chú thật à! Vừa rồi nhìn thấy bóng lưng thì cháu còn không dám chắc.”

Mặt Tống Đại Cường hiện rõ vẻ không kiên nhẫn: “Có việc gì không?”

“Chú đến tìm Ngọc Lan sao?” Triệu Kiến Quốc không đợi câu trả lời liền tự nhiên đặt hành lý của mình bên cạnh hành lý của Tống Đại Cường rồi vẫy tay về phía cổng ga: “Bố mẹ, đến đây nào!”

Tống Đại Cường cúi người nhấc hành lý lên, định chuyển sang chỗ khác.

“Ôi, chú Tống, bố mẹ cháu cũng đến Bắc Kinh đấy. Chắc là chú định đến chỗ Ngọc Lan, chắc phải ở nhà khách rồi, đúng không? Bọn cháu cũng đang ở nhà khách gần đại học Thanh Hoa, cháu vừa hay thuê thêm một phòng, chú có thể ở chung với nhà cháu, chúng ta có thể giúp đỡ nhau mà.”

Triệu Kiến Quốc cố nắm lấy cổ tay Tống Đại Cường, không để ông rời đi.

Tống Đại Cường giật mạnh tay ra, nhìn thấy bố mẹ Triệu đang xách theo túi lớn túi nhỏ tiến về phía họ.

Ông thầm nghĩ, tại sao năm nay không nghe thấy tin tức gì về nhà họ Triệu ở trong thôn, giờ ông mới biết rằng Triệu Kiến Quốc đã được điều về Bắc Kinh.

“Không cần đâu!” Tống Đại Cường giận dữ đáp: “Tôi chưa quên cách gia đình cậu đối xử với con gái tôi trước đây đâu!” Nói rồi ông quay người định bước đi.

Tuy nhiên, lần này Triệu Kiến Quốc lại nắm chặt lấy tay ông hơn, vẻ mặt đầy đau khổ, vội vã giải thích: “Chú Tống, chắc chắn có hiểu lầm ở đây! Khi gặp Ngọc Lan thì cháu sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện!”

Kể từ lần gặp Tống Ngọc Lan trước đây, Triệu Kiến Quốc đã dành thời gian rảnh để tìm hiểu về cô tại đại học Thanh Hoa.

Với nhan sắc nổi bật của Tống Ngọc Lan, chỉ cần hỏi một sinh viên cũng có thể biết hết mọi thông tin về cô.

Khi biết Tống Ngọc Lan đạt thủ khoa của tỉnh và đứng thứ hai toàn quốc trong kỳ thi đại học, anh ta không khỏi kinh ngạc.

So sánh giữa Lãnh Thúy Anh và Tống Ngọc Lan, Triệu Kiến Quốc quyết định chọn Tống Ngọc Lan. Cô vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.

Sau kỳ nghỉ đông, dù đã thử mọi cách nhưng Triệu Kiến Quốc vẫn không thể liên lạc được với Tống Ngọc Lan.

Trong dịp tết, anh ta quay về Bạch Sa để chia tay Lãnh Thúy Anh, sau đó liền đưa bố mẹ ra Bắc Kinh.

Đang lúc bế tắc thì anh ta tình cờ gặp được Tống Đại Cường, đây chính là cơ hội tuyệt vời mà anh ta không thể bỏ lỡ!

Tống Đại Cường đã đi làm ăn xa được nửa năm, với kinh nghiệm kinh doanh ở Bằng thành nên ông đã không còn là người nông dân thật thà, chất phác như trước nữa.

Ông nhanh chóng nhận ra ý đồ của Triệu Kiến Quốc, rõ ràng là cậu ta đang muốn lợi dụng ông để gặp Ngọc Lan.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 278: Chương 278



“Tôi không có gì để nói với cậu cả!” Tống Đại Cường bình tĩnh đáp, nhưng giọng nói rất dứt khoát, rồi ông ấy rút tay mạnh hơn: “Nếu cậu còn tiếp tục cản trở thì tôi sẽ gọi công an đấy.”

Sắc mặt Triệu Kiến Quốc trở nên khó coi, anh ta muốn níu tay Tống Đại Cường lần nữa nhưng đành phải thu tay lại.

Lúc này, bố mẹ Triệu cũng đã đến gần, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt họ trở nên rất khó chịu.

Trên đường đến đây, Triệu Kiến Quốc đã kể cho họ nghe về chuyện của Tống Ngọc Lan.

Ban đầu, ông bà Triệu sống rất thoải mái tại nhà của Lãnh Thúy Anh, hằng ngày có bảo mẫu chăm sóc chu đáo. Nhưng bây giờ Triệu Kiến Quốc lại muốn theo đuổi Tống Ngọc Lan, vì anh ta cho rằng ở bên Tống Ngọc Lan sẽ có tương lai rạng rỡ hơn.

Cả ông bà Triệu đều cảm thấy cực kỳ không hài lòng khi phải bỏ cuộc sống sung túc nửa năm qua để chuyển sang phụ thuộc vào nhà họ Tống, nhưng họ cũng không thể không ủng hộ con trai mình.

“Kiến Quốc, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” bà Triệu là người lên tiếng trước, giọng điệu đầy bực dọc và nghi hoặc.

Thấy tình hình căng thẳng, Triệu Kiến Quốc vội ra hiệu bằng ánh mắt với ông Triệu, ám chỉ ông ta nên ra mặt trước. Là con cháu, nếu trực tiếp đối đầu với Tống Đại Cường thì sẽ rất dễ bị nói là không tôn trọng người lớn tuổi. Nếu Tống Đại Cường thực sự gọi công an đến thì họ cũng có lý do để biện minh rằng đây chỉ là hiểu lầm giữa bạn bè.

Ông Triệu hiểu ý con trai, tuy nhiên trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu như người mắc bệnh táo bón, nhưng ông ta vẫn cố gắng mỉm cười một cách gượng gạo: “Ha ha ha, lâu quá không gặp rồi, anh Tống!”

Tống Đại Cường bị họ cản đường, nhìn ba người nhà họ Triệu mặt dày như thế, trong lòng chỉ biết thở dài bất lực.

Ông thực sự không hiểu nổi sao trên đời này lại có người trơ trẽn đến vậy?

“Đừng gọi tôi là anh Tống, chúng ta không thân thiết gì. Ở trong thôn thì hai nhà chúng ta vốn là kẻ thù không đội trời chung” Tống Đại Cường đáp lại với vẻ bực dọc.

“Ôi dào, chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì!” Ông Triệu cười gượng, cố làm dịu bầu không khí.

Nhưng gương mặt của Tống Đại Cường vẫn nghiêm nghị: “Tôi không có gì để nói với các người. Tránh ra!”

“Chú Tống, chú đừng như thế mà.” Triệu Kiến Quốc lo lắng, vội vàng lên tiếng: “Cháu biết mình sai rồi, chú hãy cho cháu một cơ hội.”

“Cơ hội?” Tống Đại Cường cười lạnh: “Ngày xưa các người đã đối xử thế nào với con gái tôi? Bây giờ thấy nó thành đạt rồi mới mò đến nịnh bợ à? Muộn rồi!”

Bà Triệu không thể nhịn được nữa, chen ngang: “Tống Đại Cường, ông đừng không biết điều! Con trai tôi thích con gái ông thì đó chính là phúc của cô ta!”

“Phúc?” Tống Đại Cường cười lớn, giọng đầy giễu cợt: “Các người có còn biết liêm sỉ không? Tôi nói cho mà biết, con gái tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến gia đình các người nữa!”

Nói xong, ông liền xách hành lý, vòng qua ba người nhà họ Triệu và tiếp tục bước đi mà không ngoái đầu lại.

Ba người nhà họ Triệu đứng đó, mặt mày u ám.

Triệu Kiến Quốc nheo mắt, nhìn chằm chằm theo bóng dáng Tống Đại Cường, nói qua kẽ răng: “Bám theo, không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

Ba người nhà họ Triệu vội vàng chạy theo. Triệu Kiến Quốc vừa đuổi vừa gọi lớn: “Chú Tống, đợi cháu một chút!”

Họ theo chân Tống Đại Cường ra đến bên ngoài ga tàu.

Tống Đại Cường dừng lại, quay đầu nhìn họ, giọng nói lạnh lùng: “Rốt cuộc các người muốn gì?”

Triệu Kiến Quốc thở hổn hển: “Chú Tống, cháu thật lòng thích Ngọc Lan, xin chú cho cháu một cơ hội.”

Tống Đại Cường cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao? Đừng bám theo tôi nữa!” Nói xong, ông lại tiếp tục bước đi.

Nhưng Triệu Kiến Quốc không chịu bỏ cuộc: “Chú Tống, cháu sẽ dùng hành động để chứng minh sự chân thành của mình!” Ông bà Triệu cũng xen vào: “Đúng thế, ông cứ cho thằng bé một cơ hội. Chuyện trước đây là lỗi của nhà chúng tôi, chúng tôi xin lỗi.”

Tống Đại Cường vẫn không để ý đến họ, bước đi nhanh hơn.

Triệu Kiến Quốc thấy vậy liền chạy tới, kéo tay Tống Đại Cường lại: “Chú Tống, nếu chú không đồng ý thì cháu sẽ không buông tay!”

Tống Đại Cường cố gắng giật tay ra nhưng không được, bực tức nói: “Cậu đúng là đồ vô lại!”

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen chạy tới, đỗ lại ngay trước mặt họ.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Lưu Xuân, bà lớn tiếng quát: “Này! Các người đang làm cái gì đấy?”

Tống Đại Cường còn chưa kịp lên tiếng thì bà Triệu đã nhanh chóng thốt lên kinh ngạc: “Bà là... Lưu Xuân!”

Lưu Xuân mở cửa xe bước xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người nhà họ Triệu, giọng điệu thờ ơ hỏi: “Các người kéo Đại Cường làm gì?”

Ánh mắt của bà Triệu dán chặt vào chiếc áo phao xanh trên người Lưu Xuân, đồng thời bà ta cũng không khỏi choáng váng trước sự thay đổi hoàn toàn của Lưu Xuân.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 279: Chương 279



Giọng bà Triệu trở nên cao vút, đầy khó tin: “Sao bà lại biến thành như thế này?” Dường như bà ta không thể tin vào mắt mình.

Gương mặt Lưu Xuân trông đầy đặn hơn, làn da cũng trắng hơn, thoạt nhìn chẳng khác gì người thành phố.

Lưu Xuân khẽ nhếch môi, cười nhạt: “Tại sao tôi lại không thể thay đổi? Còn các người, vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ này sao?”

Bà Triệu tức giận đến nỗi cơ thể run rẩy, bà ta chỉ tay vào mặt Lưu Xuân, hét lên: “Bà quên mất mình xuất thân từ nông thôn rồi à? Cho dù giờ có chút thành đạt thì bà cũng vẫn là dân quê! Bây giờ bà lại khinh thường chúng tôi sao?”

Lưu Xuân cười khẩy, khinh miệt đáp lại: “Đừng lúc nào cũng lôi chuyện nông thôn ra nói, dân quê thực sự sẽ không như các người.” Dứt lời, bà quay sang Tống Đại Cường, nói: “Đi thôi, chiều nay Ngọc Lan và Trạch Dân còn phải viết thiệp đính hôn nữa. Nếu đến muộn thì không hay đâu.”

“Thiệp đính hôn!” Nghe thấy cụm từ đó, Triệu Kiến Quốc lập tức giơ tay ngoáy tai như thể mình nghe nhầm.

Tống Ngọc Lan đã có người yêu rồi à? Hơn nữa còn chuẩn bị đính hôn? Người đó tên là Trạch Dân? Đợi đã... cái tên này nghe rất quen thuộc! Đột nhiên, như thể một sợi dây trong đầu Triệu Kiến Quốc bị kéo căng, anh ta chợt nhớ ra điều gì đó.

Anh ta lắc đầu không tin nổi, rồi hét lớn: “Ngọc Lan không thể đính hôn, không thể nào! Người cô ấy thích rõ ràng là tôi mà!”

“Xì! Thật không biết xấu hổ! Ngọc Lan nhà tôi nói thích cậu bao giờ hả?” Tống Đại Cường giật mạnh tay ra, rõ ràng rất bực bội khi ai cũng cố ngắt lời ông.

“Ngọc Lan và Trạch Dân đã bên nhau gần một năm rồi. Lần này tôi đến Bắc Kinh là để tham dự lễ đính hôn của hai đứa nó, tốt nhất là cậu bỏ cuộc đi!” Nói xong, Tống Đại Cường bước đến cốp xe, xếp hành lý lên rồi cùng Lưu Xuân ngồi vào ghế sau.

Tiểu Vương đạp ga mạnh, động cơ xe gầm lên, lốp xe tạo nên âm thanh rít chói tai khi ma sát với mặt đường. Chiếc xe phóng đi như một mũi tên vừa rời khỏi cung, để lại một làn khói dày đặc phía sau.

Biến cố bất ngờ này khiến ba người nhà họ Triệu không kịp phản ứng.

“Khụ khụ khụ… các người!” bà Triệu bị khói xe làm nghẹn, ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khiến mặt bà ta trở nên lem luốc.

Vừa ho, bà ta vừa giận dữ nhìn chiếc xe đang dần biến mất.

Cùng lúc đó, Triệu Kiến Quốc đặt hành lý xuống đất, không chút do dự chạy đuổi theo chiếc xe. Anh ta đã từ bỏ Lãnh Thúy Anh, giờ anh ta nhất định không thể để mất Tống Ngọc Lan.

Anh ta đã không còn đường lui!

Tiểu Vương thấy Triệu Kiến Quốc đang chạy đuổi theo qua gương chiếu hậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười tinh nghịch khó nhận ra.

Sau đó, anh ấy khéo léo giảm tốc độ, dường như đang cố tình dụ Triệu Kiến Quốc. Khi Triệu Kiến Quốc nghĩ rằng mình sắp bắt kịp chiếc xe thì Tiểu Vương lại đột ngột tăng tốc, kéo giãn khoảng cách một lần nữa.

Cứ thế, Tiểu Vương liên tục trêu đùa Triệu Kiến Quốc. Cuối cùng, Triệu Kiến Quốc cũng nhận ra rằng những người trong xe đang cố ý trêu đùa mình.

Anh ta dừng lại, nhìn theo chiếc xe, trong lòng tràn đầy nỗi thất vọng và phẫn nộ.

Tiểu Vương thấy trò này không còn thú vị nữa liền nhấn mạnh chân ga, xoay vô lăng, để chiếc xe nhanh chóng rẽ và biến mất khỏi tầm nhìn của Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc thất thần quay lại, liền bị cha mình tát một cái thật mạnh vào mặt. Ông Triệu giận dữ quát: “Đồ nghịch tử, giờ con định làm gì hả?”

Triệu Kiến Quốc ôm má, ánh mắt tràn ngập sự không tin nổi. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ vẫn luôn nuông chiều anh ta hết mực, vậy mà giờ lại đánh anh ta!

Anh ta nghiến răng, lườm cha mình một cái đầy căm phẫn, rồi xoay người kéo hành lý, bắt một chiếc taxi mà không thèm đợi cha mẹ lên xe cùng. Anh ta bảo tài xế lái đi ngay.

“Chúng ta còn chưa lên xe mà!” Bà Triệu tức tối giậm chân, vẫy tay gọi theo chiếc taxi đang rời xa: “Giờ phải làm sao đây?”

“Còn làm gì nữa, đi theo thôi!” Ông Triệu nói rồi kéo vợ đi tìm một chiếc taxi khác. Ông ta hối hận vì lúc nãy mình đã mất bình tĩnh, giờ đến Bắc Kinh còn phải dựa vào con trai.

Ở tứ hợp viện, Lục Trạch Dân đang xoa lưng thì bỗng nhiên hắt xì liên tiếp mấy cái.

“Đấy, em đã bảo là anh mặc ít quá rồi mà.” Tống Ngọc Lan đưa chiếc áo khoác từ ghế sofa cho Lục Trạch Dân: “Hôm qua bác sĩ còn bảo lưng anh đang hồi phục tốt, giờ bị mấy cái hắt xì này làm cho quay về như cũ rồi.”

Lục Trạch Dân xoa mũi, cười đáp: “Sao mà yếu thế được, anh đâu có làm bằng giấy.”

Ở bên cạnh, ông Lục đang viết thư pháp trên giấy đỏ, bèn gọi hai người lại: “Lại đây xem này, thế này được chưa? Nói thật, cái thư đính hôn này nên giữ làm kỷ niệm, hay là mời hẳn một thầy thư pháp chuyên nghiệp viết, chữ của ông không bằng người ta đâu.”
 
Back
Top Bottom