Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 260: Chương 260



Trong không khí lạnh lẽo, hương vị của băng tuyết tràn ngập, mang đến cảm giác thanh tĩnh, yên bình.

Tống Ngọc Lan mặc áo lông dày cộm, bước xuống xe với những bước chân đầy quyết tâm. Sau khi trả tiền cho tài xế, cô dặn tài xế quay lại đón mình vào lúc 8 giờ tối.

Kéo theo một chiếc vali tiến về cổng trại lính. Người lính gác đã nhận được thông báo từ trước, xác minh danh tính của cô xong liền cho phép cô vào.

Cô đi theo con đường nhỏ dẫn đến khu nhà ở, lòng đầy mong chờ.

Phía trước có một bóng dáng mặc quân phục đang tiến về phía Tống Ngọc Lan. Đó là liên lạc viên của Lục Trạch Dân, người này chào cô bằng một động tác nghiêm trang, rồi tiến đến nhận lấy hành lý từ tay cô.

“Chào chị dâu, sáng nay đội trưởng Lục có cuộc họp, anh ấy bảo tôi đến đưa chị về phòng anh ấy để chờ.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười gật đầu, đi theo người liên lạc viên đến khu nhà ở.

Khi đến nơi, cô cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn cậu, tôi chưa kịp hỏi tên cậu là gì?”

Người lính ngại ngùng cười, đáp lại: “Chị khách sáo quá, tôi là Vương Cương. Đội trưởng nói nếu chị thấy buồn chán thì trên bàn anh ấy có sách để đọc, chắc anh ấy họp khoảng nửa tiếng nữa là xong.”

Sau khi Vương Cương rời đi, Tống Ngọc Lan bắt đầu quan sát kỹ xung quanh. Căn phòng sạch sẽ, gọn gàng, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.

Cửa sổ phòng mở hé, gió lạnh lùa vào mang theo hơi thở của mùa đông.

Chiếc giường gọn gàng, được trải tấm chăn màu xanh quân đội, tạo cảm giác dễ chịu.

Tống Ngọc Lan bước đến bàn làm việc, thấy trên đó có vài cuốn sách. Cô tùy tiện cầm một cuốn lên và bắt đầu lật từng trang.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cô dần chìm đắm trong thế giới của những trang sách.

Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi có tiếng gõ cửa.

Tống Ngọc Lan nghĩ Lục Trạch Dân đã về, nhưng lại thắc mắc vì sao anh có chìa khóa mà lại phải gõ cửa?

Khi mở cửa, cô không thấy Lục Trạch Dân mà lại thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc quân phục đứng trước cửa. Người phụ nữ hơi giật mình, lùi lại một bước, nhìn lên biển số phòng, rồi quay sang nhìn Tống Ngọc Lan, dường như đang xác nhận mình có gõ nhầm phòng hay không.

Tống Ngọc Lan cũng cảm thấy khó hiểu, liền mở lời trước: “Cô tìm ai?”

Người phụ nữ tóc ngắn lịch sự gật đầu: “Tôi tìm Trạch Dân, đây là phòng của anh ấy phải không? Cô là...” Cô ta nhìn Tống Ngọc Lan từ đầu đến chân, nhận thấy vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp của cô, liền nghĩ chắc Tống Ngọc Lan là người nhà của Lục Trạch Dân. Không đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì cô ta đã chìa tay ra: “Cô xinh đẹp thế này thì chắc là em gái của đội trưởng Lục. Chào cô, tôi là Ân Tố Nguyệt, bạn gái của anh ấy.”

“Bạn gái?” Tống Ngọc Lan cau mày, nhìn Ân Tố Nguyệt từ đầu đến chân. Cô ta có mái tóc ngắn, thấp hơn Tống Ngọc Lan nửa cái đầu, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng của một cô gái trẻ.

Nếu Ân Tố Nguyệt là bạn gái của Lục Trạch Dân thì mình là gì? Ý nghĩ đó khiến lòng Tống Ngọc Lan khẽ chao đảo, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, không vội trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại:

“Cô nói mình là bạn gái của đội trưởng Lục? Sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cô?”

Ân Tố Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa bên tai, má ửng hồng, ánh mắt đầy tình cảm.

Cô ta khẽ giải thích: “Tôi với anh ấy mới quen nhau chưa lâu, trong đơn vị cũng không có nhiều người biết, nên cô không biết cũng là bình thường.”

Rồi cô ta tiến một bước, kéo tay Tống Ngọc Lan, nói với giọng thân mật: “Em gái, đừng nói với bác trai bác gái vội nhé. Tình cảm của bọn chị còn chưa ổn định lắm, chờ khi nào chắc chắn rồi bọn chị sẽ đến gặp hai bác.”

Tống Ngọc Lan giữ khuôn mặt lạnh lùng, rút tay ra một cách khéo léo và tránh sang một bên, mời Ân Tố Nguyệt vào phòng: “Vào ngồi chờ một lát đi. Tôi vừa nghe Vương Cương nói đội trưởng Lục còn phải họp thêm nửa tiếng nữa.”

Ân Tố Nguyệt không nhận ra sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tống Ngọc Lan, hào hứng giơ hộp cơm giữ nhiệt lên và nói: “Em gái, hôm nay em may mắn lắm đấy! Nhà chị làm món sủi cảo thịt heo dưa cải rất ngon, chị mang nhiều lắm. Chờ Trạch Dân về rồi chúng ta cùng ăn nhé.”

Tống Ngọc Lan cố gắng nở một nụ cười nhạt nhòa, khẽ thì thầm: “Tôi e là bữa này không ăn được rồi.”

Ân Tố Nguyệt đang quay lưng lại nên không nghe rõ câu nói nhỏ của Tống Ngọc Lan.

Ân Tố Nguyệt tự nhiên như ở nhà, đặt hộp cơm xuống rồi mời Tống Ngọc Lan ngồi. Tống Ngọc Lan cũng ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí lúc nãy cô đang đọc sách.

Ân Tố Nguyệt ngạc nhiên, chỉ vào ghế và nói: “Trạch Dân mắc bệnh sạch sẽ, hôm qua chị đến mà anh ấy còn không cho chị ngồi cái ghế này. Em ngồi đó có bị mắng không?”

Không đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì Ân Tố Nguyệt đã tự nhiên tiếp lời: “Không sao, em chỉ ngẫu nhiên tới một lần nên ngồi cũng không sao, nếu anh ấy mắng thì để chị gánh cho em.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 261: Chương 261



Tống Ngọc Lan khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn Ân Tố Nguyệt, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.

Lúc này, từ ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ân Tố Nguyệt hớn hở đứng dậy: “Chắc chắn là Trạch Dân về rồi.”

Tống Ngọc Lan cũng đứng dậy, nét mặt vẫn bình thản như trước.

Chỉ trong chốc lát Lục Trạch Dân đã xuất hiện ở cửa ra vào, bước nhanh vào phòng. Khi thấy Ân Tố Nguyệt thì anh thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt lập tức dừng lại trên người Tống Ngọc Lan, trong mắt chứa đựng đầy tình cảm. Tuy nhiên, anh chưa kịp nói gì đã bị Ân Tố Nguyệt ngắt lời.

“Trạch Dân, hôm nay mẹ em làm món sủi cảo thịt heo dưa cải đấy.”

Lục Trạch Dân cau mày nhìn Ân Tố Nguyệt với vẻ không kiên nhẫn, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lùng: “Bác sĩ Ân, tôi còn có việc, không tiện tiếp cô, phiền cô đi cho.”

Nụ cười của Ân Tố Nguyệt bỗng chốc đông cứng trên mặt, cô ta hoàn toàn không ngờ Lục Trạch Dân lại có thái độ như vậy.

“Em... em mang sủi cảo tới cho anh.” Ân Tố Nguyệt cúi đầu, giọng có phần tủi thân.

Lục Trạch Dân liếc nhìn hộp cơm trên bàn, sau đó quay sang Tống Ngọc Lan nói: “Cảm ơn cô, nhưng hôm nay bạn gái tôi tới nên tôi đã đặt cơm ở nhà ăn rồi, không cần làm phiền bác sĩ Ân.”

“Bạn gái?” Ân Tố Nguyệt ngơ ngác, nhìn từ Tống Ngọc Lan sang Lục Trạch Dân, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tống Ngọc Lan thấy thái độ rõ ràng của Lục Trạch Dân, biết chắc có sự hiểu lầm nào đó. Cô lịch sự nhìn Ân Tố Nguyệt, khẽ gật đầu và tự giới thiệu: “Xin chào, để tôi chính thức giới thiệu, tôi không phải em gái của đội trưởng Lục. Tôi là bạn gái của anh ấy, Tống Ngọc Lan.”

Sắc mặt Ân Tố Nguyệt lập tức tái đi, cô ta lùi lại vài bước, kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Lan rồi lại quay sang Lục Trạch Dân.

“Hai người đang yêu nhau à? Vậy tôi là...” Giọng của Ân Tố Nguyệt run rẩy, không dám tin vào tai mình.

Tống Ngọc Lan quay sang nhìn Lục Trạch Dân: “Cô Ân Tố Nguyệt này vừa nói với tem i rằng cô ấy là bạn gái của anh. Em cũng muốn biết chuyện này là thế nào?”

Lục Trạch Dân cau mày, bước lên phía trước, giải thích: “Ai nói bậy vậy? Anh luôn nói với mọi người rằng mình đã có bạn gái rồi mà.”

Anh nhìn Ân Tố Nguyệt, nghiêm giọng: “Bác sĩ Ân, chúng ta trở thành một cặp từ bao giờ vậy? Chính tôi còn không biết chuyện này.”

Nước mắt Ân Tố Nguyệt lập tức rưng rưng, cô ta cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế không để nước mắt trào ra.

Thấy vậy, Lục Trạch Dân hạ giọng: “Bác sĩ Ân, chắc đã có sự hiểu lầm nào đó rồi. Tôi luôn coi cô như đồng nghiệp, chưa từng có ý gì khác.”

Ân Tố Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Vậy sao anh còn viết thư tình cho tôi?”

Lục Trạch Dân ngẩn người, không hiểu gì mà nhìn Ân Tố Nguyệt: “Thư tình? Tôi viết thư tình cho cô khi nào?”

Ân Tố Nguyệt rút từ túi áo ra một bức thư, đưa cho Lục Trạch Dân: “Đây không phải là thư anh viết cho tôi sao?”

Lục Trạch Dân cầm bức thư, mở ra xem. Trên giấy hiện rõ dòng chữ: “Tố Nguyệt yêu mến, anh thích em, chúng ta hãy ở bên nhau nhé!” Dưới đó ký tên Lục Trạch Dân.

Xem xong, Lục Trạch Dân lại càng cau mày chặt hơn: “Bức thư này không phải tôi viết.”

Ân Tố Nguyệt lắc đầu không tin: “Sao có thể thế được? Đây rõ ràng là chữ của anh!”

Tống Ngọc Lan bước đến bên cạnh Lục Trạch Dân, nhìn qua bức thư. Quả thật chữ viết trên đó giống với nét chữ của Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân liền lấy một cuốn sổ từ bàn làm việc, mở ra một trang: “Chữ trong thư rõ ràng là bắt chước. Nhìn thoáng qua thì giống chữ của tôi, nhưng nét bút và lực viết hoàn toàn khác, độ in của mực lên giấy cũng không giống nhau.”

Ân Tố Nguyệt vẫn không chịu tin, chỉ tay về phía Tống Ngọc Lan: “Thế tại sao lúc nãy cô không phủ nhận việc tôi là bạn gái của anh ấy?”

Tống Ngọc Lan thở dài một cách bất lực: “Tôi không thể phủ nhận, vì tôi không rõ quan hệ giữa hai người. Là bạn gái của Lục Trạch Dân, khi một người phụ nữ đến nói với tôi rằng cô ấy mới là bạn gái của anh ấy thì tôi phải đợi cả hai bên giải thích để hiểu rõ mọi chuyện.”

Nghe Tống Ngọc Lan nói xong, nước mắt của Ân Tố Nguyệt cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra.

Cô ta lặng lẽ quay người, cầm lấy hộp cơm trên bàn và từ từ rời khỏi căn phòng.

Tống Ngọc Lan nhìn bóng dáng Ân Tố Nguyệt khuất dần, trong lòng dấy lên chút thương cảm. Cô liền quay sang hỏi Lục Trạch Dân: “Chuyện này là sao?”

Lục Trạch Dân cẩn thận xếp lại lá thư: “Rõ ràng là có ai đó đứng sau giở trò. Anh đã có manh mối về kẻ này rồi.”

Ngoài Lý Trường Doanh ra thì anh thực sự không nghĩ ra ai có thể bày ra trò bẩn thỉu như thế này.

Nếu anh ta đã dám giở trò thì Lục Trạch Dân sẽ không ngại khiến anh ta không bao giờ ngóc đầu lên được nữa!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 262: Chương 262



Anh nhẹ nhàng ôm lấy Tống Ngọc Lan, an ủi; “Đừng lo, hãy tin anh.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, dựa vào n.g.ự.c Lục Trạch Dân, tâm trạng lên xuống như tàu lượn, nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên một chút cảm giác áy náy.

Thú thật, khi nghe Ân Tố Nguyệt khẳng định rằng Lục Trạch Dân là bạn trai của cô ấy thì trong lòng Tống Ngọc Lan có chút lung lay, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Lục Trạch Dân bắt cá hai tay.

Chiều hôm đó, Lục Trạch Dân xin nghỉ phép, sau khi ăn trưa xong, anh liền dẫn Tống Ngọc Lan đi dạo quanh khu doanh trại.

Lục Trạch Dân nói: “Bây giờ đội đặc nhiệm Tân Thái của anh đã ổn định rồi. Sau năm nay, mỗi tháng anh sẽ có 4 đến 6 ngày nghỉ. Lúc đó anh sẽ đến tìm em, không cần em vất vả chạy đến doanh trại nữa.”

Tống Ngọc Lan chưa kịp đáp lại thì đã bị ngắt lời. Cô cảm thấy mỗi lần đến đơn vị của Lục Trạch Dân đều gặp phải chuyện phiền toái.

“Lục đội trưởng!”

Ân Tố Nguyệt bị một người phụ nữ trung niên kéo theo, bước nhanh về phía Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân. Gương mặt của người phụ nữ trung niên có nhiều nét giống với Ân Tố Nguyệt, không khó đoán được bà ta chính là mẹ của Ân Tố Nguyệt.

Khi đến nơi, mẹ Ân lướt mắt nhìn Tống Ngọc Lan với vẻ khinh miệt. Trong mắt bà ta thì Tống Ngọc Lan đích thực là kiểu phụ nữ quyến rũ, mị hoặc mà bà ta từng nghĩ đến. Những cố gái như thế này thì có người đàn ông nào cưỡng lại được cơ chứ, nhưng để làm vợ lâu dài thì còn cần phải xem xét.

Trong lòng bà ta thì Lục Trạch Dân đã sớm là con rể nhà họ Ân, và điều này không phải là ảo tưởng vô căn cứ. Thực tế, gia đình họ Ân và gia đình họ Lục đã trao đổi thông tin ngày sinh tháng đẻ, chỉ chờ tình cảm giữa hai đứa phát triển thêm một chút rồi sẽ tiến tới hôn nhân.

Mẹ Ân kéo theo Ân Tố Nguyệt đến để “tính sổ” với Tống Ngọc Lan.

Bà ta nói với Lục Trạch Dân: “Lục đội trưởng, tôi nghĩ chắc là cậu đã lâu rồi không gọi về nhà nên không biết chuyện của cậu và Tố Nguyệt. Đàn ông thích phụ nữ đẹp là chuyện bình thường, nhưng chuyện hôn nhân thì phải theo ý cha mẹ, nhờ người mai mối mới là đạo lý.”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên khi nghe những lời này, tưởng chừng như đang trở lại thời phong kiến. Cô không nhịn được phải chạm tay vào tai mình như muốn nghe cho rõ, rồi quay sang Lục Trạch Dân: “Chúng ta đang ở thời đại nào rồi vậy?”

Không đợi Tống Ngọc Lan đáp lời thì mẹ Ân đã cười khẩy: “Cô là Tống Ngọc Lan phải không? Đẹp thì đẹp đấy, nhưng sao không tìm người khác mà kết hôn, lại đi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác?”

Tống Ngọc Lan ngơ ngác trước những lời chỉ trích của mẹ Ân. Nếu không có Lục Trạch Dân ở đây thì thái độ của bà ta khiến cô thật sự cảm thấy mình như một kẻ thứ ba đang bị “chính thất” vạch mặt.

Đây lại là khu nhà gia đình của quân nhân, xung quanh có không ít người vợ của các sĩ quan vừa ăn trưa xong đang dạo chơi. Nghe thấy có chuyện thì họ bắt đầu giả vờ đi lại gần để hóng hớt.

Lục Trạch Dân nhìn cảnh tượng này thì nhíu mày kéo Tống Ngọc Lan ra phía sau mình, như một ngọn núi che chắn cho cô, đôi mắt anh lộ rõ vẻ bực bội.

Anh nhìn chằm chằm mẹ Ân, giọng trầm thấp nhưng đầy quyết đoán: “Dì Ân, trước hết tôi không hiểu ý dì khi nói về “kẻ thứ ba” là gì. Bạn gái của tôi chỉ có Tống Ngọc Lan, trước đây là cô ấy, bây giờ là cô ấy, và mãi mãi về sau cũng sẽ là cô ấy. Còn về những thỏa thuận mà dì và gia đình tôi tự đưa ra thì nó chẳng liên quan gì đến tôi. Thêm nữa, tôi đoán người mà dì muốn tôi gọi về chắc là Chu Huệ đúng không? Tôi khuyên dì nên tìm hiểu kỹ lại, xem liệu bà ấy có đủ tư cách để ra lệnh cho tôi không.”

Lời nói của Lục Trạch Dân như một lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thủng sự tự mãn của mẹ Ân.

Mẹ Ân không phát tác với Lục Trạch Dân, nhưng lại quay sang mỉa mai Tống Ngọc Lan: “Chắc là cô tự hào lắm nhỉ? Lôi kéo đàn ông như vậy, mọi người đến xem đi, cô ta là hồ ly tinh! Là kẻ thứ ba chen chân vào! Con gái tôi là Tố Nguyệt sắp đính hôn với Lục đội trưởng rồi, thế mà cô này mặt dày mò đến đây!”

Tống Ngọc Lan sững sờ, không ngờ họ có thể bóp méo sự thật như vậy. Cô tò mò, Lục Trạch Dân đang đứng ngay đây, sao mẹ con nhà họ Ân lại dám cứng rắn đến thế?

Lục Trạch Dân nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o hướng về phía Ân Tố Nguyệt, giọng nói đầy châm biếm: “Đồng chí Ân Tố Nguyệt, cô không định đưa ra lời giải thích hợp lý sao? Mẹ con cô làm ầm lên như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

Ân Tố Nguyệt đứng sau mẹ mình, mặt đỏ bừng. Vừa nãy cô ta đã khóc lóc trở về nhà kể lể nỗi tủi thân với mẹ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 263: Chương 263



Nghe con gái nói, mẹ cô ta không nói nhiều mà lập tức lấy ra tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ, nói rằng hai nhà đã trao đổi thông tin, chỉ còn chờ ngày đính hôn. Nghĩ đến điều này, trong lòng Ân Tố Nguyệt liền thấy hân hoan. Được gia đình nhà họ Lục chọn làm vợ Lục Trạch Dân có nghĩa là dù Tống Ngọc Lan có được anh yêu mến đến đâu, thì vì sự nghiệp và gia đình, Lục Trạch Dân cũng sẽ phải nhượng bộ mà kết hôn với cô ta.

Trong đầu Ân Tố Nguyệt thì Lục Trạch Dân cũng giống như cô ta, đều dựa vào gia đình để tiến lên vị trí thiếu tá.

Suốt quãng đường đến đây, cô ta đã suy nghĩ rất nhiều và tin chắc rằng chỉ cần hai người có cơ hội ở bên nhau thì tình cảm sẽ dần được vun đắp.

Lúc này, ánh mắt Ân Tố Nguyệt tràn đầy hy vọng, dường như đã nhìn thấy tương lai tươi đẹp của mình.

Thấy Lục Trạch Dân chất vấn con gái mình như vậy, mẹ Ân liền không hài lòng: “Trạch Dân, sau này chúng ta là người một nhà, cậu định đối xử với con gái tôi như thế sao?”

“Cái quái gì thế này!” Cuối cùng Lục Trạch Dân cũng mất kiên nhẫn, buông một câu chửi thề: “Các người không hiểu tiếng người đúng không? Nếu đã như vậy thì tôi không ngại làm cho mọi chuyện rõ ràng hơn.” Anh không muốn phí lời với hai mẹ con này nữa mà kéo tay Tống Ngọc Lan quay người rời đi.

Đám đông tò mò lập tức bu lại quanh mẹ con nhà họ Ân, người thì hỏi han, người thì bàn tán xôn xao.

Mẹ Ân không thể nhịn nổi, liền thêm mắm dặm muối, biến Tống Ngọc Lan thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình, còn Lục Trạch Dân thì bị bôi xấu thành kẻ phụ tình.

Lục Trạch Dân mới đến đơn vị được hơn ba tháng, phần lớn thời gian anh đều tập trung vào công việc, ít giao tiếp với các gia đình quân nhân trong khu nhà này, chỉ chào hỏi qua loa khi gặp mặt.

Nghe những lời của mẹ Ân, ngoại trừ vài chị em có chồng thân thiết với Lục Trạch Dân còn giữ chút nghi ngờ thì phần lớn đều tin tưởng những gì bà ta nói.

Trong văn phòng, Lục Trạch Dân ấn Tống Ngọc Lan ngồi xuống ghế, sau đó quỳ một chân xuống đất, để ánh mắt anh ngang bằng với cô. Với vẻ hối lỗi, anh nói: “Ngọc Lan, hôm nay em đã phải chịu thiệt thòi rồi.”

Tống Ngọc Lan lắc đầu, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt những nếp nhăn trên trán anh do cơn giận giữ: “Không sao đâu.”

Lục Trạch Dân im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng: “Việc tiếp theo, em cứ đứng sau anh. Anh sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”

Tống Ngọc Lan muốn hỏi anh sẽ xử lý thế nào, dù sao người đó cũng là mẹ ruột của anh. Nhưng rồi cô nhận ra đó không phải là điều mình nên hỏi.

Nhưng dường như Lục Trạch Dân đã đoán được suy nghĩ của cô, anh khẽ vuốt mái tóc lòa xòa bên tai cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai: “Mặc dù giữa anh và bà ấy có mối liên kết huyết thống, bị ràng buộc bởi đạo đức và pháp luật nên anh không thể bỏ mặc bà ấy. Nhưng mối quan hệ này chỉ là sự giằng co giữa kẻ bị làm thịt và con dao. Đến nước này, tất cả đều do bà ấy từng bước ép buộc anh.”

Lúc này, Tống Ngọc Lan vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lục Trạch Dân.

---

Lục Trạch Dân lần lượt gọi điện cho Chu Huệ và Lục Quốc Phú. Một tiếng sau, cả hai người mới đến văn phòng. Đồng thời, anh cũng gọi cha của Ân Tố Nguyệt là Ân Trung tới.

Cha Ân biết con gái mình đã thích Lục Trạch Dân từ lâu, và ông ta cũng đã tìm hiểu về anh. Lục Trạch Dân xuất thân từ gia đình tốt, có năng lực, nên ông ta rất hài lòng khi thấy Ân Tố Nguyệt và Lục Trạch Dân có mối quan hệ. Ông ta nghĩ rằng việc Lục Trạch Dân mời mình đến văn phòng hôm nay chắc hẳn là để trò chuyện thân tình, nên ông ta bước vào với dáng vẻ rất tự tin.

Khi thấy Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân đang nắm tay nhau chặt chẽ, cha Ân khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Lục đội trưởng, có chuyện gì vậy?”

“Bác sĩ Ân, mời ông ngồi, chờ mọi người đến đông đủ thì tôi sẽ nói rõ.” Lục Trạch Dân lịch sự chỉ vào chiếc ghế mà Vương Cương đã chuẩn bị sẵn.

Cha Ân cười: “Chúng tôi là hậu phương vững chắc cho quân đội, công việc luôn bận rộn, mong Lục đội trưởng có chuyện gì thì nói thẳng.”

Lục Trạch Dân mỉm cười, liếc nhìn về phía cửa: “Người tôi đợi đã tới rồi.”

Lục Quốc Phú mặc quân phục bước vào. Đi sau ông là hai vệ sĩ, họ đứng ngay ngắn ở hai bên cửa văn phòng.

“Thủ trưởng Lục!” Cha Ân sững sờ khi thấy Lục Quốc Phú, trong lòng hiểu rằng chuyện hôm nay không hề nhỏ.

Lục Quốc Phú gật đầu chào cha Ân một cách lịch sự, sau đó chuyển ánh mắt sang Lục Trạch Dân, ánh nhìn dịu dàng hơn hẳn.

“Trạch Dân, con vẫn khỏe chứ?”

Lục Trạch Dân chỉ im lặng, không trả lời. Vương Cương cũng vừa dẫn Chu Huệ vào.

Ngay khi Vương Cương vừa rời khỏi thì Chu Huệ đã xông về phía Tống Ngọc Lan, giơ tay định đánh cô. Nhưng Lục Trạch Dân lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ta và đẩy mạnh bà ta ra xa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 264: Chương 264



Chu Huệ lảo đảo, nhưng sau khi đứng vững lại, bà ta liền lao vào Tống Ngọc Lan một lần nữa. Tay bà ta biến thành những chiếc vuốt sắc, nhằm thẳng vào mắt Tống Ngọc Lan, hét lớn: “Chính đôi mắt hồ ly này đã quyến rũ con trai tôi!”

Tống Ngọc Lan cau mày, né người sang một bên, đồng thời dùng chân đạp vào bụng Chu Huệ. Dù Chu Huệ là mẹ của Lục Trạch Dân, nhưng đối với cô thì bà ta chẳng là gì cả. Bị tấn công nhiều lần mà không phân rõ phải trái, cô không thể không đáp trả.

Chu Huệ kêu lên đau đớn, ngã xuống đất, ánh mắt bà ta tràn đầy phẫn nộ và oán hận.

“Con trai, con cứ đứng đó nhìn cô ta đánh mẹ như vậy sao!”

“Đây không phải nơi để bà gây rối!” Lục Quốc Phú lạnh lùng lên tiếng.

Chu Huệ liếc nhìn ông một cách khinh miệt, mỉa mai: “Ồ, người chồng như c.h.ế.t rồi của tôi cuối cùng cũng ‘sống dậy’ được đấy.”

Cha Ân nhìn cảnh này mà cảm thấy bối rối, ông ta thầm nghĩ, chuyện nhà Lục Trạch Dân là thế này sao? Lục Trạch Dân gọi ông ta đến đây để làm gì?

Khi ông ta còn đang lưỡng lự có nên rời đi khỏi nơi rắc rối này không, thì Lục Trạch Dân đã lên tiếng: “Vương Cương, đóng cửa lại. Từ giờ, trừ khi người nhà bác sĩ Ân đến, còn lại không ai được phép vào khi chưa có lệnh.”

“Rõ!”

“Rầm!”

Tiếng cửa đóng lại, cách biệt hẳn với những ánh mắt tò mò bên ngoài.

Lúc này, Chu Huệ đã đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên quần áo, ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía Tống Ngọc Lan, mỉa mai: “Đúng là đồ quê mùa không biết phép tắc. Được vào học tại đại học Thanh Hoa thì giỏi lắm sao? Tôi nói cho cô biết, Lục Trạch Dân là con trai tôi, chỉ cần tôi không đồng ý thì cô đừng hòng bước chân vào nhà họ Lục!”

Lục Trạch Dân tiến lên một bước, chắn hoàn toàn trước mặt Tống Ngọc Lan, lạnh lùng nhìn mẹ mình: “Mẹ không còn gì khác để nói sao? Từ khi con 8 tuổi, mẹ cứ lặp đi lặp lại những câu này, mẹ không thấy chán à? Con thì chán ngấy rồi.”

Không để Chu Huệ kịp phản ứng, Lục Trạch Dân quay sang nhìn Lục Quốc Phú và cha Ân, nói một cách dứt khoát: “Hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là để thông báo một việc.”

Lục Trạch Dân nhìn thẳng vào Chu Huệ, giọng lạnh lùng: “Mẹ là người có chung huyết thống với con, mối quan hệ này được pháp luật bảo vệ.”

Chu Huệ ngẩng cao đầu kiêu hãnh, nở một nụ cười khinh khỉnh: “Đúng thế, con là do mẹ sinh ra...”

Lục Trạch Dân liền cắt ngang lời bà ta: “Nhưng quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở đó. Mẹ không có quyền can thiệp vào bất cứ phần nào trong cuộc sống của con, từ năm con 16 tuổi không có quyền, 18 tuổi cũng vậy, và bây giờ cũng thế. Con thừa nhận mẹ là mẹ ruột của con, nhưng chỉ có vậy thôi. Đến khi pháp luật yêu cầu con phải chu cấp dưỡng lão thì con sẽ đưa đủ từng đồng cho mẹ. Con nghĩ như thế là đã đủ tử tế rồi. Dù sao mẹ đã đối xử với con ra sao từ nhỏ thì không ai hiểu rõ hơn mẹ.

Bác sĩ Ân, hôm nay tôi gọi ông đến chủ yếu là để nói rõ vợ ông đã vu cáo bạn gái tôi là kẻ thứ ba trước mặt nhiều người. Tôi đã giải thích hai lần nhưng không được nên tôi đành phải mời ông đến để giải quyết. Hơn nữa, như ông vừa thấy, Chu Huệ không có quyền quyết định bất cứ điều gì về tôi. Bạn gái tôi từ đầu đến cuối chỉ có một, đó là Tống Ngọc Lan. Tôi hy vọng từ nay về sau ông quản lý tốt gia đình mình. Nếu tôi còn nghe thấy những lời đồn đại trong khu gia đình, tôi không ngại báo cáo lên cấp trên để xem Ân Tố Nguyệt đã vào quân đội bằng cách nào đâu!”

Câu nói của Lục Trạch Dân không chỉ giải thích lý do mời cha Ân tới, mà còn có hàm ý đe dọa. Cha Ân là người đứng đầu y tế trong đơn vị, và Ân Tố Nguyệt có thể được làm bác sĩ với tấm bằng trung cấp y tá chính là nhờ sự can thiệp của ông ta. Bởi vì Ân Tố Nguyệt là con gái duy nhất nên cha Ân đã dành mọi tài nguyên cho cô ta.

Lục Trạch Dân ra lệnh cho Vương Cương mở cửa: “Tiếp theo chỉ là chuyện riêng của gia đình tôi. Mong bác sĩ Ân ra về trước.”

Mặt cha Ân đen lại như đáy nồi, nhưng không thể phản bác, đành hậm hực rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, bốp, Lục Trạch Dân nhận ngay một cái tát khiến mặt lệch sang một bên. Chu Huệ nghiến răng, tay run rẩy chỉ thẳng vào Tống Ngọc Lan: “Con vì một con hồ ly tinh như thế mà khiến gia đình tan nát!”

Lục Trạch Dân cười lạnh: “Gia đình tan nát là vì ai? Đôi lúc con tự hỏi tại sao mình lại sinh ra trong gia đình này! Một người thì điên loạn, còn người kia thì câm lặng như chết!”

“Con!” Chu Huệ cắn môi, đau đớn, cố gắng thuyết phục: “Con trai, mẹ đã tìm cho con những cô gái có gia thế tốt, sẽ giúp ích cho sự nghiệp của con. Còn cô ta thì có gì? Cô ta không thể cho con bất cứ thứ gì! Thôi thì mẹ nhượng bộ, con cứ để cô ta ở ngoài, l.à.m t.ì.n.h nhân được không?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 265: Chương 265



“Không đời nào.” Lục Trạch Dân nhìn thẳng vào mắt Chu Huệ, kiên định: “Con và Ngọc Lan thật lòng yêu nhau. Không ai có thể chia rẽ chúng con.”

Chu Huệ giận đến run người, chỉ thẳng vào mặt Lục Trạch Dân: “Tốt lắm, con là đứa bất hiếu! Vì một người phụ nữ mà ngay cả lời mẹ nói cũng không nghe!”

Sắc mặt Lục Trạch Dân trở nên u ám, giọng anh trầm xuống: “Từ bé mẹ chưa bao giờ quan tâm đến việc con thực sự muốn gì. Bây giờ khi con đã lớn, mẹ mới muốn tìm lại trách nhiệm của một người mẹ sao? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”

“Để con nói lại lần nữa, đối với con thì mẹ chỉ là mẹ ruột trên danh nghĩa. Sau này chúng ta sẽ không qua lại với nhau nữa. Đến khi phải trả tiền dưỡng lão thì con sẽ làm đúng theo quy định của pháp luật.”

“Không đời nào! Mẹ mãi mãi là mẹ của con! Nếu con dám làm thế với mẹ thì mẹ sẽ kiện con!” Chu Huệ nói, tỏ rõ thái độ không đội trời chung.

Lục Trạch Dân cười nhạt: “Mẹ tưởng con không hiểu tại sao mẹ cứ luôn quyết định thay con ư? Mẹ nghĩ rằng con không thể thoát khỏi bộ quân phục này, đúng không? Hôm nay con gọi mẹ đến đây là để nói rõ: mẹ không thể uy h.i.ế.p con. Cùng lắm con sẽ xuất ngũ, chuyển ngành. Con sẽ không bao giờ nhượng bộ mẹ.”

“Vì cô ta mà... con điên rồi!”

“Mẹ sai rồi! Không phải vì Ngọc Lan, mà là vì mẹ. Dù hôm nay không có Ngọc Lan, nếu mẹ cứ muốn kiểm soát cuộc sống của con thì con vẫn sẽ đưa ra quyết định này.”

“Con!”

“Đủ rồi!” Lục Quốc Phú ngồi ở ghế chính cuối cùng cũng lên tiếng.

Chu Huệ lập tức chuyển mục tiêu, chỉ vào Lục Quốc Phú và mắng: “Tôi thật mù quáng khi lấy ông! Nếu không phải vì ông là một người cha tồi thì sao con trai chúng ta lại xa lánh tôi thế này?”

Lục Quốc Phú hít một hơi sâu, bình tĩnh nhìn Chu Huệ: “Bà nói tôi là một người cha tồi? Thế bà đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ à? Cuộc gặp gỡ giữa tôi và bà là tình cờ hay là một âm mưu? Không ai hiểu rõ điều đó hơn bà. Nhiều năm qua tôi không nói gì, nhưng không có nghĩa là tôi chưa điều tra về bà!”

Chu Huệ lập tức cứng họng, không nói thêm được lời nào.

Thực ra, cuộc gặp gỡ giữa bà ta và Lục Quốc Phú không phải ngẫu nhiên. Gia đình bà ta chủ yếu tập trung đầu tư cho anh trai bà ta, còn bà ta là một người đã luôn quen sống mạnh mẽ, không thể chịu được việc bị lu mờ. Bà ta đã thề sẽ tìm một gia đình quyền thế hơn để đè bẹp nhà mẹ đẻ mình xuống.

Bà ta đã ngắm vào những gia đình danh giá ở Bắc Kinh và chọn Lục Quốc Phú làm đối tượng. Nếu không phải như vậy thì tại sao một người đang kinh doanh rất thành công ở Quảng Đông như bà ta lại đến vùng đất nghèo nàn như Hồ Nam chứ?

Bà ta từng nghĩ rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, không ngờ Lục Quốc Phú đã biết mọi chuyện.

“Trạch Dân, nhiều đồng đội cũ của bố đều khen con có năng lực. Đừng hành động theo cảm tính nữa. Sau này, gia đình nhà họ Lục sẽ cần con gánh vác. Hôm nay mẹ con làm sai, bố sẽ đứng ra giải quyết.”

Sau đó, ánh mắt Lục Quốc Phú chuyển sang Chu Huệ: “Bà luôn nghĩ rằng nhà họ Lục cản trở việc kinh doanh của mình, nhưng bà nhầm rồi. Đây chỉ là cách tôi để mọi người thấy rõ rằng việc làm ăn của bà chẳng liên quan gì đến nhà họ Lục. Còn việc bà nói rằng nhà họ Lục đã gây khó khăn cho bà thì tự bản thân bà biết rõ là có hay không.”

Lục Quốc Phú nhìn chằm chằm Chu Huệ, giọng nói trầm ổn nhưng lạnh lùng: “Bà nghĩ có bao nhiêu việc kinh doanh của mình là hoàn toàn hợp pháp? Tôi không lên tiếng không có nghĩa là tôi không biết. Quan hệ giữa chúng ta đã rạn nứt từ lâu, nhưng lý do tôi chưa ly hôn với bà chỉ vì bà là mẹ của Trạch Dân, tôi không muốn gây ảnh hưởng xấu đến tương lai của con trai.”

“Nhưng nếu bà thật sự muốn tốt cho con mình thì hãy giải quyết mọi việc làm ăn của bà trong vòng ba ngày, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra. Nếu bà nghĩ tôi đang đùa thì tôi sẽ tự mình tố cáo bà. Tôi sẵn sàng dùng sự nghiệp của mình để đổi lấy một tương lai trong sạch cho con trai!”

Chu Huệ ngã phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, lẩm bẩm: “Không... không thể như vậy được. Việc làm ăn của tôi vẫn có thể phát triển lớn mạnh hơn nữa...”

Lục Quốc Phú chẳng muốn đôi co thêm, quay sang nhìn Lục Trạch Dân: “Ba sẽ ly hôn với mẹ con. Từ nay bà ấy không còn là người nhà họ Lục nữa. Giống như con nói, đến khi cần phụng dưỡng thì con chỉ cần chu cấp tiền là đủ.”

Chu Huệ tức giận gào lên: “Ly hôn? Lục Quốc Phú, chính ông đã hứa sẽ đối xử tốt với tôi suốt đời. Tôi sẽ không ly hôn!” Bà ta biết rằng nhờ danh phận là vợ của Lục Quốc Phú mà việc kinh doanh của mình mới thuận lợi. Nếu ly hôn thì bà ta cũng chẳng thể quay về nhà họ Chu, vậy bà ta sẽ đi đâu về đâu?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 266: Chương 266



“Bà không đồng ý ly hôn thì tôi sẽ đệ đơn kiện. Và tôi sẽ yêu cầu điều tra toàn bộ việc kinh doanh của bà. Lúc đó, có lẽ bà sẽ phải đối mặt với án tù.” Giọng Lục Quốc Phú lạnh lùng, từng lời như búa tạ nện thẳng vào trái tim Chu Huệ.

Chu Huệ run rẩy, cố cãi: “Ông sẽ không dám đánh đổi tương lai của con trai chúng ta đâu. Nếu tôi ngồi tù thì sự nghiệp của Trạch Dân cũng sẽ tiêu tan!”

Lục Quốc Phú cười lạnh: “Bà vẫn như xưa, chỉ nghe những gì mình muốn nghe. Ai phản đối bà thì bà cũng không nghe. Nhưng chuyện này không phải việc bà cần lo. Tôi sẽ không lấy tương lai của Trạch Dân ra đánh cược. Tôi sẽ đánh cược sự nghiệp của chính mình. Tôi không thể chịu đựng được việc phải ở trong cùng một không gian với loại người như bà thêm một phút nào nữa!”

“Chắc chắn là ông có người khác bên ngoài rồi, Lục Quốc Phú! Ông không đáng sống!” Chu Huệ gào lên trong giận dữ.

Lục Quốc Phú mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống vài giọt nước mắt. Ông khẽ thì thầm: “Cuộc đời này của tôi thật vô nghĩa. Nếu bà còn làm loạn thì tôi không ngại cùng bà kết thúc tất cả, c.h.ế.t chung cho xong.”

Lục Trạch Dân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, tay anh run lên từng hồi, trái tim Tống Ngọc Lan cũng quặn đau theo anh.

Trong căn phòng ngột ngạt, chỉ có Chu Huệ không nhận ra sự quyết liệt của Lục Quốc Phú. Bà ta chỉ nghĩ rằng ông có người phụ nữ khác, vì thế mới đòi ly hôn với mình. Bà ta không thể chấp nhận điều đó!

“Lục Quốc Phú, ông nói đi! Ông có người khác rồi, đúng không…”

Câu hỏi của Chu Huệ chưa kịp thốt ra hết thì một khẩu s.ú.n.g đen ngòm đã chĩa thẳng vào bà ta. Lục Quốc Phú mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh như dao, tay ông giữ lấy khẩu súng, chĩa thẳng vào trán Chu Huệ. “Bây giờ bà có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”

Chu Huệ sợ hãi lùi lại, ánh mắt bà ta đầy hoảng loạn. Bà ta nhận ra rằng người đàn ông trước mặt không còn chút tình cảm nào dành cho mình nữa. Ông ấy đang nghiêm túc!

Chu Huệ run rẩy, lắp bắp: “Ông... ông không dám... Tôi là mẹ của con trai ông.”

Lục Quốc Phú không nói thêm, vung mạnh tay, đập báng s.ú.n.g xuống mặt Chu Huệ. Với sức lực của một người đàn ông, cú đánh mạnh đến nỗi khiến bà ta ngã xuống đất.

Lục Trạch Dân lập tức lao tới, tước lấy khẩu s.ú.n.g từ tay cha mình và giữ chặt ông lại.

“Đây là doanh trại! Bà ấy là phụ nữ!”

Lục Quốc Phú trừng mắt nhìn Chu Huệ, như tìm được nơi xả giận, ông ấy hét lên; “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng tôi cũng không nương tay với kẻ điên!”

Chu Huệ ôm mặt, ánh mắt hoảng hốt và đầy sự sỉ nhục. Bà ta cảm thấy bản thân bị đẩy vào đường cùng, nhưng cũng bị Lục Quốc Phú dọa cho khiếp sợ. Bà ta không thể tin được người đàn ông mà bà từng cảm thấy hiền lành, ít nói lại có thể biến thành như vậy.

Ánh mắt của Chu Huệ đầy căm hận, bà ta hướng cái nhìn oán độc về phía Tống Ngọc Lan đứng im lặng từ đầu đến giờ. Bà ta nghĩ rằng chính Tống Ngọc Lan là nguyên nhân gây ra tất cả sự sỉ nhục này. Nếu không có cô thì làm sao mọi chuyện lại tồi tệ đến thế?

Đột nhiên, trong một cơn giận dữ điên cuồng, Chu Huệ lao tới và đẩy mạnh Tống Ngọc Lan về phía cửa sổ. Tất cả xảy ra quá nhanh nên Tống Ngọc Lan hoàn toàn không kịp phản ứng.

Cửa sổ vốn chỉ khép hờ để thông gió, cú đẩy bất ngờ khiến Tống Ngọc Lan ngã bật qua cửa, như một con diều đứt dây, bay ra ngoài.

“Ngọc Lan!” Lục Trạch Dân hét lên trong tuyệt vọng, lao về phía cửa sổ. Anh dùng sức đẩy mạnh Chu Huệ ra và cố gắng túm lấy Tống Ngọc Lan. Nhưng anh chỉ kịp nắm được một mảnh áo của cô.

Thời gian như ngừng lại. Trái tim Lục Trạch Dân trĩu nặng. Không chút do dự, anh nhảy theo cô qua cửa sổ.

Khi nhìn thấy Lục Trạch Dân cũng nhảy ra khỏi cửa sổ, Tống Ngọc Lan kinh hãi. Mắt cô mở to, đầu óc trống rỗng. Cô nghĩ: “Đây là tầng ba! Tuy không quá cao, nhưng dù có tuyết phủ dưới đất thì rơi xuống vẫn có thể gãy tay gãy chân, còn sống là may. Nhưng Lục Trạch Dân vẫn nhảy theo mình, liệu khi mình rơi xuống trước, còn anh ấy rơi đè lên mình thì anh ấy có sống sót được không?”

Trước khi kịp nghĩ thêm thì Lục Trạch Dân đã ôm chặt cô trong vòng tay như một con chim lao xuống từ trên cao.

Bùm! Hai người rơi mạnh xuống nền tuyết dày.

Tống Ngọc Lan nghe thấy một tiếng rên khẽ vang lên từ phía dưới. Sau vài giây, cô mới nhận ra Lục Trạch Dân đã dùng cơ thể mình để đỡ cú ngã cho cô.

Cô nhanh chóng bò dậy, nhưng cơn đau nhói từ chân khiến cô khẽ kêu lên, hơi thở trở nên dồn dập. Dù đau nhưng cô vẫn vội vã kiểm tra tình trạng của Lục Trạch Dân.

“Trạch Dân, anh đau ở đâu?”

Lục Trạch Dân mở mắt ra một cách khó nhọc, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi. Thấy Tống Ngọc Lan vẫn an toàn, anh khẽ nở một nụ cười, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã ngất đi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 267: Chương 267



“Trạch Dân!” Tống Ngọc Lan hét lên đầy hoảng loạn khi thấy Lục Trạch Dân bất tỉnh. Cô cố gắng vươn tay để đỡ anh nhưng không biết phải làm sao. Cô lo lắng nhìn quanh, rồi hét lớn: “Có ai không? Cứu chúng tôi với!”

Ngay lúc đó, Lục Quốc Phú, Vương Cương và những người khác đã lao đến từ cửa chính, vội vã chạy về phía Tống Ngọc Lan.

Một vệ binh bên cạnh Lục Quốc Phú nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Lục Trạch Dân và nói: “Thủ trưởng, phải đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay. Có thể cậu ấy bị chấn động não nên mới ngất đi.”

Trong tình huống căng thẳng này, không ai có thời gian để nói thêm điều gì. Vương Cương nhanh chóng lái xe đến, Lục Trạch Dân được Lục Quốc Phú cõng lên xe, còn Tống Ngọc Lan thì được Vương Cương đỡ lên.

Chu Huệ đứng đó lạc lõng giữa tuyết trắng, không biết phải làm gì.

Bên trong xe, khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, còn không gian bên trong lại chìm trong sự căng thẳng nặng nề. Tống Ngọc Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Trạch Dân, nước mắt không ngừng rơi, thầm cầu nguyện cho anh được bình an.

May mắn là bệnh viện quân khu ở cách đó không xa, chỉ mất năm phút là đã đến nơi.

Các bác sĩ ngay lập tức đẩy Lục Trạch Dân vào phòng cấp cứu để tiến hành điều trị khẩn cấp. Tống Ngọc Lan cũng được đưa đi kiểm tra để xác định mức độ nghiêm trọng của chấn thương ở chân.

Sau khi kiểm tra, ngoài việc chân bị gãy xương thì cô không bị thương gì khác. Chân của cô được bó bột, cô ngồi trên xe lăn chờ trước cửa phòng cấp cứu, lo lắng đợi tin tức của Lục Trạch Dân.

Lục Quốc Phú đứng gần đó, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, sau hai tiếng thì cuối cùng bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu. Vẻ mặt ông ấy nghiêm trọng, giọng nói cứng rắn: “Sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện có tụ m.á.u ở phía sau não của bệnh nhân, gây ra chấn động nghiêm trọng. Cậu ấy cần phải nhập viện để theo dõi. Ngoài ra, cột sống của cậu ấy cũng bị nứt, phải chờ bệnh nhân tỉnh lại để xem xét liệu có cần phẫu thuật hay không.”

Nghe vậy, Lục Quốc Phú lo lắng hỏi ngay: “Liệu chuyện này có ảnh hưởng đến việc tập luyện sau này của thằng bé không?”

Bác sĩ thở dài, “Nếu chỉ là gãy xương chân thì tình hình sẽ không nghiêm trọng đến thế. Nhưng cột sống lại khác. Nó không chỉ bao quanh nhiều dây thần kinh quan trọng mà còn là trụ cột giữ cho cơ thể đứng thẳng. Hiện giờ, tôi không thể khẳng định gì, chúng ta phải chờ bệnh nhân tỉnh lại để đánh giá.”

Nghe những lời đó, Lục Quốc Phú loạng choạng lùi lại, vệ binh bên cạnh nhanh chóng đỡ ông ấy.

Tống Ngọc Lan cắn môi, nước mắt lăn dài trên má, cô cố gắng nén nỗi đau để giữ giọng bình tĩnh: “Bác sĩ, bao lâu nữa thì anh ấy mới tỉnh lại?”

Bác sĩ nhìn cô, giọng trở nên nghiêm trọng hơn: “Trong vòng 48 giờ, nếu bệnh nhân tỉnh lại thì điều đó có nghĩa là não bộ không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

“Vậy nếu anh ấy không tỉnh thì sao?” Tống Ngọc Lan run rẩy hỏi.

“Nếu cậu ấy không tỉnh lại thì có thể là dây thần kinh sau não đã bị tổn thương nghiêm trọng. Trường hợp tốt nhất là trở thành người thực vật.”

Nghe đến đây, Lục Quốc Phú trợn trừng mắt, không thể tin nổi điều mình vừa nghe. Ông run rẩy, giọng khản đặc: “Sao có thể như vậy được... Bác sĩ, xin hãy cứu lấy thằng bé! Dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì thì tôi cũng chấp nhận!”

Bác sĩ lắc đầu: “Chúng tôi sẽ làm hết sức, nhưng mọi việc phụ thuộc vào quá trình hồi phục của bệnh nhân.”

Những lời của bác sĩ như sét đánh ngang tai, khiến Lục Quốc Phú choáng váng, ông như thể sắp ngã khuỵu xuống. Vệ binh nhanh chóng đỡ lấy ông, lo lắng hỏi: “Thủ trưởng, ông có sao không?”

Trán Lục Quốc Phú ướt đẫm mồ hôi, mặt tái nhợt, ông ấy lẩm bẩm: “Là lỗi của tôi, tất cả là tại tôi... Nếu không phải vì tôi, thằng bé đã không phải chịu cảnh này!”

Ông nghiến răng, đột nhiên quay sang vệ binh, ra lệnh: “Chuẩn bị xe! Tôi phải đi tìm người phụ nữ đó để tính sổ!”

Tống Ngọc Lan đứng im lặng ở một góc, trong lòng tràn ngập sự tức giận và uất ức. Cô biết rằng Chu Huệ đã cố tình muốn hại c.h.ế.t cô, muốn đẩy cô vào chỗ chết. Nhưng vào phút cuối, chính Lục Trạch Dân đã cứu cô, kéo cô trở lại từ bờ vực của cái chết.

Chỉ vì một chuyện nhỏ mà Chu Huệ lại muốn lấy mạng cô, chẳng phải bà ta thật sự mắc bệnh thần kinh sao?

Cô không biết bây giờ Lục Trạch Dân đang đối mặt với nguy hiểm lớn như thế nào, liệu Chu Huệ có hối hận không?

Những điều này không phải là việc cô cần nghĩ đến lúc này. Cố gắng giữ bình tĩnh, Tống Ngọc Lan mượn điện thoại của bác sĩ và gọi cho giám đốc Uông, yêu cầu ông ấy bảo chú Ngụy tới đón cô.

Khoảng một giờ sau, chú Ngụy đi cùng hai nhân viên hộ lý xuất hiện tại bệnh viện. Tống Ngọc Lan giải thích sơ qua tình hình và yêu cầu chú Ngụy tiếp tục làm bảo vệ cho mình, vì cô không dám chắc là Chu Huệ sẽ còn làm gì tiếp theo.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 268: Chương 268



Lục Trạch Dân nằm im lìm trên giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng tích tắc đều đều phát ra từ những thiết bị y tế, như thể đang vô tình thông báo về sự mong manh của sự sống.

Tống Ngọc Lan mặc bộ đồ bảo hộ dày cộp, được y tá đẩy xe lăn vào phòng chăm sóc. Ánh mắt cô không rời khỏi Lục Trạch Dân. Cảnh tượng trước mặt khiến tim cô quặn thắt. Người đàn ông mạnh mẽ, khỏe khoắn ngày nào giờ đây nằm đó với đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt hốc hác, tựa như một cái xác vô hồn bị đè nặng bởi một sức ép vô hình.

Cô tiến lại gần và nắm lấy tay anh, cảm nhận nhịp đập yếu ớt nơi mạch máu, như thể đó là sợi dây cuối cùng nối anh với thế giới này.

“Trạch Dân, là em đây, em là Ngọc Lan. Anh mở mắt nhìn em một chút được không?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng nói lẫn đầy sự xót xa.

“Trên đời này sao lại có người ngốc như anh chứ? Vì cứu em mà đến cả mạng sống cũng không cần nữa à?”

“Em đã từng nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ, phải yêu nhau đến mức nào mới có thể kết hôn. Bây giờ em nghĩ em đã có câu trả lời rồi…”

Ký ức về cú ngã từ tầng ba ùa về. Khoảnh khắc ấy, tâm trí của Tống Ngọc Lan trống rỗng, chỉ còn nỗi sợ hãi dâng tràn. Sợ chết, sợ không thể kiểm soát bản thân, sợ không tự cứu được mình. Dù đã trải qua hai kiếp người thì nguy hiểm lớn nhất mà cô từng đối mặt cũng chỉ là cú ngã này.

Cô không muốn chết.

Vậy mà, khi thấy Lục Trạch Dân không chút do dự lao qua cửa sổ để cứu cô, trong đôi mắt cô chỉ còn lại hình bóng duy nhất của anh.

Ngọc Lan biết rằng chỉ cần Lục Trạch Dân tỉnh lại thì cô sẵn sàng dành cả đời để ở bên cạnh anh. Cô chợt hiểu được những cảnh phim anh hùng cứu mỹ nhân và cô gái sẵn sàng trao cả cuộc đời cho người anh hùng ấy. Cô cũng ước gì có thể lột da kẻ đã gây ra mọi chuyện này, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là sự sống của Lục Trạch Dân.

“Chỉ cần anh tỉnh lại, khi em đủ tuổi kết hôn thì chúng ta sẽ cưới nhau.” Đó là lời hứa của Tống Ngọc Lan với Lục Trạch Dân.

Cô ngồi cạnh giường, thủ thỉ với anh suốt nửa giờ đồng hồ. Cuối cùng, y tá phải vào nhắc nhở: “Cậu Lục cần được tĩnh dưỡng. Cô cũng bị thương, nên về nghỉ ngơi đi. Nếu có gì bất thường thì chúng tôi sẽ thông báo ngay.”

Tống Ngọc Lan được y tá đưa ra khỏi phòng, sau đó chú Vệ đẩy cô về phòng bệnh. Nhưng cô không hề nghỉ ngơi, chỉ lặng lẽ ngồi trên xe lăn, nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài trời qua cửa sổ.

Thời gian chậm chạp trôi qua, cho đến khi y tá quay lại để thay thuốc.

“Cô Tống, cổ chân của cô bị gãy xương và nứt xương, ngoài ra còn có nhiều chỗ trên tay và chân bị bầm dập. Cô nên nằm xuống nghỉ ngơi thì hơn” y tá nói với vẻ cảm thông, sau đó giúp cô thay băng và dặn dò chú Vệ vài điều trước khi rời đi.

Chú Vệ đã đồng hành cùng Tống Ngọc Lan trong một khoảng thời gian, ông hiểu tính cách của cô rất kiên cường, đôi khi hơi bướng bỉnh. Ông biết rằng khuyên cô nghỉ ngơi sẽ không có tác dụng.

Sau khi cân nhắc, chú Ngụy quyết định dùng biện pháp mềm mỏng. Ông gọi điện cho giám đốc Uông, nhờ ông tìm người quen của Tống Ngọc Lan từ cửa hàng bánh Ngọc Lan đến để chăm sóc cô.

Trong những lúc thế này, chỉ có người thân cận ở bên cạnh an ủi thì mới có hiệu quả.

Khi Lưu Xuân vội vã đến, Tống Ngọc Lan bị buộc phải thoát khỏi cảm xúc của mình.

Cô bất lực nhìn chú Ngụy, sau đó lại nhìn Lưu Xuân đang ôm chặt cô vào lòng mà khóc.

“Con không sao thật mà, chỉ là bị trẹo chân thôi, tuyết rơi khiến đường trơn nên con không để ý dưới chân.”

“Phải bó bột chân phải, chân trái quấn băng, có bị xe đ.â.m cũng không đến mức này! Nói thật cho mẹ đi!” Lưu Xuân vừa sụt sùi vừa cẩn thận sờ xem trên người Tống Ngọc Lan còn chỗ nào bị thương không.

Tống Ngọc Lan thấy không giấu được nữa thì cũng đành thú nhận. Lưu Xuân đã khác, không còn là nhân vật mờ nhạt trong câu chuyện, có suy nghĩ riêng và không dễ bị cô dỗ dành như trước. Hơn nữa, Lục Trạch Dân vẫn đang nằm trong phòng hồi sức, nên dù có muốn giấu cũng chẳng giấu được.

...

“Trời ơi! Đồ vô lương tâm, mẹ không thể không đánh c.h.ế.t con mụ đó!” Lưu Xuân nói rồi liền xắn tay áo định đi ra ngoài.

Tống Ngọc Lan vội kéo lại: “Mẹ, mẹ ơi, chú Lục đã xử lý việc này rồi. Con cũng nhờ được Trạch Dân cứu, coi như trả nợ thay mẹ anh ấy. Chuyện này xem như con gặp xui xẻo, chúng ta đừng can thiệp thêm, đợi sau khi Trạch Dân tỉnh lại rồi tính tiếp.”

Nước mắt của Lưu Xuân lại trào ra không ngừng: “Trạch Dân thật là khổ mà.”

Tống Ngọc Lan liền chuyển sang đề tài khác, bởi vì cô sợ thấy người thân khóc và không biết phải an ủi thế nào: “Mẹ, con cảm thấy không thoải mái, mẹ lau người giúp con nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 269: Chương 269



Lưu Xuân bị phân tâm ngay lập tức, bà liển đẩy xe lăn của Tống Ngọc Lan vào phòng vệ sinh.

Bệnh viện đã lắp đặt một bậc thang cao hơn ở phòng tắm để tiện cho những bệnh nhân khó khăn trong việc di chuyển có thể vệ sinh dễ dàng hơn. Nhưng điều này không giúp được gì nhiều cho Tống Ngọc Lan, vì cô bị thương ở chân nên việc cởi bỏ quần áo vô cùng khó khăn.

Nhìn thấy tình hình này, Lưu Xuân vội vàng bưng một chậu nước nóng đến, bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt cho con gái, sau đó cẩn thận cởi áo phao và áo len cao cổ. Khi thấy hai khuỷu tay của Tống Ngọc Lan có những vết bầm tím rõ rệt thì nước mắt của bà lại tràn ra.

Bà không dám tưởng tượng nếu không có Lục Trạch Dân đỡ lấy thì liệu giờ đây bà có thể nhìn thấy Tống Ngọc Lan còn sống sót hay không.

Lưu Xuân biết mình ích kỷ, bà cảm thấy may mắn vì Lục Trạch Dân đã cứu được Tống Ngọc Lan.

Sau khi lau người xong, bà thay cho con gái bộ quần áo mình mang theo.

“Lúc đi, chú Ngụy chỉ nói con bị thương nhẹ nên mẹ chỉ mang mấy chiếc áo len, hơi khó cởi mặc. Con chịu khó một chút, ngày mai mẹ về lấy bộ khác thoải mái hơn.”

Tống Ngọc Lan định từ chối việc để Lưu Xuân ở lại chăm sóc mình. Ở bệnh viện có y tá rồi, chân cô cũng không quá nặng đến mức cần người phục vụ liên tục. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của mẹ, cô không nỡ nói ra những lời đó. “Cảm ơn mẹ, hay mẹ cũng nằm lên giường ngủ chung với con đi, giường rộng mà.”

Lưu Xuân nhẹ nhàng tháo chiếc dây buộc tóc đã bị hỏng của Tống Ngọc Lan ra rồi dịu dàng nói: “Con gái ngốc ạ, mẹ con với nhau sao còn phải khách sáo thế? Mẹ là mẹ của con mà. Sáng mai mẹ sẽ gội đầu cho con, giờ khuya rồi, gội xong khó khô lắm.”

“Mẹ sẽ ở đây với con, nếu có tin tức gì về Trạch Dân thì mẹ sẽ gọi con dậy ngay.”

Tống Ngọc Lan vốn nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ được, nhưng cả ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi. Từ sáng sớm chuẩn bị đồ đạc để gặp Lục Trạch Dân, đến khi tới doanh trại lại phải đối mặt với chuyện của Ân Tố Nguyệt và mẹ cô ta, rồi còn cả cú ngã đáng sợ.

Nhắm mắt lại không được bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong giấc mơ, Tống Ngọc Lan thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.

Trong giấc mơ của Tống Ngọc Lan, Lục Trạch Dân xuất hiện, anh mặc một bộ vest tinh xảo, tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa, trên khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng. Ánh mắt của anh nhìn cô đắm đuối, đầy tình cảm, như đến từ một thời đại tương lai. Khi Tống Ngọc Lan chuẩn bị đón lấy bó hoa hồng thì cảnh tượng đột ngột thay đổi. Bộ vest lịch lãm của Lục Trạch Dân biến thành bộ quân phục chỉnh tề.

Anh nhắm chặt mắt, nằm yên lặng trên nền tuyết trắng tinh khôi, dưới thân là dòng m.á.u đỏ tươi chưa kịp khô, đỏ rực như sắc hoa hồng ban nãy. Tống Ngọc Lan không kìm được mà nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, hình ảnh một lần nữa thay đổi. Cơ thể của Lục Trạch Dân bị phủ lên bởi lá cờ đỏ rực. Xung quanh là những đóa cúc trắng vàng xen lẫn, một bia mộ to lớn lẻ loi hiện ra trước mặt cô, trên bia mộ khắc rõ ràng dòng chữ “Mộ của Lục Trạch Dân.”

“A!” Tống Ngọc Lan bừng tỉnh, hét lớn. Cô choàng dậy từ cơn ác mộng, trên trán là mồ hôi lạnh. Nhịp tim đập nhanh, hơi thở dồn dập. Giấc mơ vừa rồi quá thật, đến mức khiến cô lo sợ và bất an.

“Ngọc Lan, gặp ác mộng rồi phải không? Mẹ ở đây rồi.” Lưu Xuân, đang chợp mắt bên cạnh nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Tống Ngọc Lan cảm thấy như mình đang chìm trong một biển nước mênh mông, vùng vẫy mãi nhưng không thể thoát ra. Cô níu chặt lấy áo của mẹ, mắt mở to, giọng run rẩy: “Mẹ, mau đưa con đến xem Trạch Dân thế nào rồi!”

Lưu Xuân vội vàng đẩy xe lăn đến, nhẹ nhàng bế Tống Ngọc Lan lên xe rồi từ từ đẩy cô đi về phía phòng hồi sức.

Qua ô cửa nhỏ của phòng giám sát, Tống Ngọc Lan thấy một y tá đang cẩn thận đo nhiệt độ cho Lục Trạch Dân. Cô chăm chú nhìn mọi động tác của y tá, lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ bình an.

Nhưng khi vừa nhẹ nhàng thở phào thì Tống Ngọc Lan lại thấy y tá đột nhiên hốt hoảng ấn nút chuông cấp cứu.

Lập tức, tiếng chuông cấp cứu chói tai vang lên, phá tan không khí tĩnh lặng của hành lang. Ngay sau đó, một nhóm bác sĩ và y tá từ các phòng khác vội vã lao đến, trên mặt họ là vẻ lo lắng, nhanh chóng chạy vào phòng hồi sức.

Cánh cửa phòng hồi sức khép lại, rèm cửa nhỏ cũng bị kéo kín lại.

Tống Ngọc Lan chỉ kịp thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục Trạch Dân nằm trên giường, hình ảnh giống hệt như cảnh trong giấc mơ cô vừa thấy.

Tống Ngọc Lan cảm thấy khó thở, cô nhìn chằm chằm vào ô cửa đã bị che rèm, nước mắt tuôn rơi, tim cô như bị bóp nghẹt, tay run rẩy nắm chặt lấy tay cầm xe lăn.
 
Back
Top Bottom