Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 250: Chương 250



Tống Ngọc Lan lắc đầu, một giọt nước mắt chảy dài xuống khóe mắt: “Khi tôi nói chuyện tử tế thì anh đã làm gì? Giờ bảo thả tôi đi thì quá muộn rồi, cùng c.h.ế.t thôi!”

Cô khẽ đẩy chiếc đinh sát hơn vào cổ Tạ Tân, thỉnh thoảng đầu đinh sắt chạm vào da anh ta khiến Tạ Tân không dám cử động, biết rõ Tống Ngọc Lan thực sự đã bị dồn đến đường cùng.

Thấy vậy, Tạ Tân vội vàng xuống nước cầu xin: “Tôi sai rồi! Là cách của tôi không đúng! Bà cô, tha cho tôi đi!”

Tống Ngọc Lan không hề nới lỏng cảnh giác, tay vẫn siết chặt chiếc đinh: “Anh phải hứa sẽ không bao giờ quấy rối tôi nữa!”

Tạ Tân gật đầu liên tục: “Tôi hứa! Tôi sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa. Chỉ cần cô thả tôi ra thì tôi sẽ đi ngay.”

Thấy Tạ Tân có vẻ thành thật, Tống Ngọc Lan dần nới tay ra. Nhưng ngay khi anh ta thở phào nhẹ nhõm thì cô bất ngờ siết c.h.ặ.t t.a.y lại, khiến anh ta một lần nữa bị kìm kẹp.

Đám đàn em thấy vậy liền nổi giận: “Mẹ kiếp, con đàn bà khốn kiếp, dám chơi đểu đại ca tao!”

Nghe thấy vậy, Tống Ngọc Lan lập tức ấn chiếc đinh sâu hơn vào động mạch cổ của Tạ Tân: “Mày vừa nói cái gì?”

Tạ Tân nhanh chóng trừng mắt với tên đàn em vừa lên tiếng: “Xin lỗi bà cô ngay!”

Tên đàn em vội vàng hạ giọng: “Bà cô, tôi xin lỗi!”

Tống Ngọc Lan quay sang nhìn Tạ Tân: “Bảo thuộc hạ của anh ở lại đây. Anh đi với tôi ra chỗ đông người, sau đó tôi sẽ thả anh.”

Tạ Tân không do dự, liền ra lệnh: “Tất cả tránh ra! Nếu tao bị thương thì tao sẽ lột da chúng mày!”

Tống Ngọc Lan giấu chiếc đinh vào tay áo, kéo Tạ Tân đi về phía khu vực đông người. Thấy đám đàn em không đi theo, cô đột ngột dùng chân đá mạnh vào phía sau đầu gối của Tạ Tân, khiến anh ta mất thăng bằng ngã về phía trước. Nhân cơ hội đó, Tống Ngọc Lan nhanh chóng chạy về phía đông người.

Khi Tạ Tân đứng dậy, anh ta chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Tống Ngọc Lan khuất dần vào đám đông.

Tạ Tân đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tống Ngọc Lan khuất dần trong đám đông. Khóe miệng anh ta từ từ cong lên, lòng thầm nghĩ: Cô ấy thật là một người phụ nữ thông minh, táo bạo và xinh đẹp. Trong giang hồ, Tạ Tân cũng có chút danh tiếng.

Tuy sức mạnh của anh ta không phải thuộc hàng cao thủ, nhưng nhiều anh em vẫn hết lòng theo anh ta nhờ vào cái đầu của anh ta đủ thông minh. Anh ta thích phụ nữ đẹp, nhưng càng thích những người phụ nữ vừa đẹp vừa thông minh. Trong tâm trí Tạ Tân, chỉ những người đủ thông minh và sắc sảo mới xứng đáng với anh ta.

Anh ta sẽ không dễ dàng buông bỏ đóa hồng có gai như Tống Ngọc Lan. Anh ta lập tức sai người đi điều tra về cô, vì với ngoại hình nổi bật như vậy thì chắc chắn không khó để tra ra được thông tin.

Nhưng chưa kịp đợi được tin tức từ đám đàn em thì Tống Ngọc Lan đã chủ động tìm đến anh ta trước.

Cánh cửa bị đá tung ra, Tống Ngọc Lan đứng giữa ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, gương mặt lạnh băng.

Lúc cô chạy trốn đã tình cờ gặp chú Ngụy trên đường. Chú Ngụy không thể nuốt trôi cơn giận, bởi ông được thuê làm vệ sĩ mà lại để xảy ra chuyện này.

Tống Ngọc Lan cũng đã bị Tạ Tân khiêu khích đến mức không thể chịu đựng thêm. Cả hai lập tức lên kế hoạch tìm đến tận nơi.

Không ai biết chú Ngụy dùng cách gì mà chỉ trong hơn nửa tiếng đồng hồ đã tìm ra hang ổ của Tạ Tân và đá đổ cánh cửa sắt.

Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều trở nên vô dụng. Là một cựu quân nhân từng đứng đầu các cuộc thi đấu trong suốt 10 năm, cho dù có 10 gã như Tạ Tân cũng không thể đối phó nổi một mình chú Ngụy. Đây là người thực sự đã nếm trải sự khắc nghiệt của những trận chiến sinh tử.

Chỉ cần đứng đó thôi thì chú Ngụy đã tạo ra áp lực vô cùng lớn.

Tạ Tân cùng đám đàn em của anh ta bị chú Ngụy đánh cho nằm rạp xuống đất bằng những cú đ.ấ.m mạnh mẽ.

Tống Ngọc Lan thấy Tạ Tân bị quật ngã xuống đất liền bước đến, giẫm mạnh lên tay anh ta và xoay mạnh vài cái cho đến khi cảm thấy cơn giận trong lòng dịu bớt.

Ai gặp phải những chuyện xui xẻo như cô hôm nay cũng sẽ phẫn nộ. Tống Ngọc Lan biết quý trọng mạng sống, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để người khác bắt nạt vô lý. Hơn nữa nếu không trừng trị Tạ Tân thì rất có thể anh ta sẽ tìm đến cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên mà quấy rối.

Tạ Tân đã bị chú Ngụy đ.ấ.m gãy mấy chiếc răng, nên hành động đạp lên tay của Tống Ngọc Lan khiến anh ta cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ. Cú đòn từ chú Ngụy mới thực sự khiến anh ta nhận ra sự nguy hiểm cận kề, bởi chú Ngụy thực sự có ý định g.i.ế.c anh ta và cũng đủ can đảm để làm điều đó.

Chú Ngụy xử lý xong hết đám người trong phòng, còn phải cảm ơn Tạ Tân vì đã chọn thuê một nhà kho ở ngoại ô, chỗ này chủ yếu là các nhà máy và có ít người qua lại.

Điều đó giúp chú Ngụy có thể ra tay mà không phải lo lắng gì.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 251: Chương 251



Tống Ngọc Lan nhìn chú Ngụy đánh đ.ấ.m dứt khoát như đóng cọc vào đất, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Hóa ra phản kháng lại khi bị bắt nạt lại có cảm giác tuyệt vời đến thế! Ở kiếp trước, dù đã nên làm quản lý cấp cao thì cô vẫn luôn cố gắng giảm nhẹ mọi chuyện khi gặp rắc rối, một phần do tính cách đã hình thành từ nhỏ khi sống nhờ vào gia đình dì ruột. Nhưng giờ đây, dường như cô đã giải phóng bản thân một cách hoàn toàn!

Thập niên 80 đầy rẫy cơ hội, nhưng cũng không thiếu nguy hiểm. Sau khi Tống Ngọc Lan sống lại đã gặp phải tình huống như hôm nay không ít lần. Trước đây, nhờ may mắn mà cô luôn thoát hiểm trong gang tấc, nhưng cô không thể cứ mãi trông chờ vào quý nhân giúp đỡ.

Lỡ như lần sau không có ai giúp thì cô sẽ chỉ là con cá trên thớt, mặc người ta xâu xé!

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải học võ từ chú Ngụy! Đẹp đẽ nhưng không có sức mạnh chỉ là cái vỏ trống rỗng. Cô phải học cách tự bảo vệ bản thân.

Tống Ngọc Lan thấy chú Ngụy đã đánh xong, bèn bước đến, ngồi xổm trước mặt Tạ Tân, nở nụ cười đẹp nhất của mình.

“Tôi đã nói rồi, tôi có chỗ dựa ở Bằng thành, anh lại không tin. Nên tôi đành đến cho anh thấy tận mắt. Bây giờ anh tin chưa?”

Tạ Tân lắp bắp, miệng đã không còn rõ lời. Tống Ngọc Lan phải cố lắng nghe mới hiểu: “Tôi tin rồi! Làm ơn tha cho tôi, bà cô!”

“Tha cho anh à? Tôi sẽ suy nghĩ... Được thôi, nhưng với một điều kiện là từ giờ anh không được phép đặt chân vào Bằng thành nữa. Nếu tôi thấy anh ở đây lần nào thì tôi sẽ đánh anh lần đó!”

“Được... Tôi sẽ rời đi ngay ngày mai! Xin tha cho tôi, tôi không biết tự lượng sức mình!” Câu nói này của Tạ Tân gần như run rẩy thốt ra.

Tống Ngọc Lan thấy anh ta như vậy thì không muốn nói thêm gì nữa. Cô quay sang chú Ngụy: “Lúc sáng có hai tên không có mặt, chắc chúng đi điều tra về tôi. Để lại cho bọn chúng hai người có thể đi lại được, coi như tôi có chút tình nghĩa.”

Trước khi bước ra cửa, chú Ngụy quay đầu nhìn lại Tạ Tân, vết sẹo trên mặt ông càng trở nên đáng sợ. Nhìn thấy vậy, Tạ Tân sợ đến mức ngất đi.

Khi hai người quay về cửa hàng vật liệu xây dựng, Đào Tử vội vã chạy tới kiểm tra xem Tống Ngọc Lan có bị thương không.

Thấy cô chỉ hơi bị bẩn quần áo thì Đào Tử mới an tâm: “Chị đã nói với chú Tống và dì Lưu rằng chị đau bụng nên về trước rồi.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em vào phòng thay đồ đã.”

Sau khi thay đồ xong, cô thấy Đào Tử có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cô liền hỏi: “Có phải chị muốn hỏi đám người đó ra sao rồi không?”

Đào Tử khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Chị đã hỏi thăm mấy người xung quanh, nghe nói Tạ Tân là trùm khu vực này, liệu có ảnh hưởng gì đến cửa hàng không?”

Tống Ngọc Lan chỉ vào chú Ngụy đang ngồi chẻ củi ngoài sân: “Không đâu. Từ giờ chị sẽ không gặp lại đám người đó nữa.”

Đào Tử ngạc nhiên nhìn chú Ngụy, người mặc áo ngắn tay trong trời đông giá rét, với bắp tay rắn chắc. “Hai người vừa mới đi...”

Tống Ngọc Lan thấy ba mình từ sau vườn trở lại, nên kịp thời ngắt lời Đào Tử: “Đúng như chị nghĩ. Dù sao thì từ giờ trở đi dù đám người đó còn ở Bằng thành cũng chẳng dám làm điều gì xấu nữa.”

Cô không tiết lộ danh tính thật của mình, nhưng có một vệ sĩ như chú Ngụy bên cạnh thì trí tưởng tượng của mọi người có thể đi rất xa. Dù Tạ Tân có muốn tiếp tục ở Bằng thành cũng sẽ phải cụp đuôi mà sống.

Cô cũng không lo Tạ Tân báo cảnh sát, vì đám người này vốn đã dính dáng đến nhiều chuyện bất hợp pháp, nếu không thì cũng không cần thuê nhà kho ở ngoại ô để sống.

Vừa nói xong thì đã một nhân viên bước vào sân, thông báo rằng bên ngoài có người muốn gặp Tống Ngọc Lan.

Mặt của Tiểu Hắc đã được rửa sạch vết máu, nhưng trên làn da đen sạm của anh ta vẫn lộ rõ những vết bầm tím do bị đánh.

Thấy Tiểu Hắc xuất hiện, Đào Tử lập tức nổi giận, tiến lên trước: “Anh còn dám tìm đến đây à? Mọi chuyện hôm nay đều là vì anh mà ra!”

Tiểu Hắc ngay lập tức quỳ xuống trước cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên. Tống Ngọc Lan cau mày, rồi quay sang chú Ngụy: “Chú đưa anh ta vào trong giúp tôi.”

Chú Ngụy tiến lên, chỉ bằng một tay đã nhấc bổng Tiểu Hắc lên rồi kéo vào sân sau.

Tống Ngọc Lan ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiểu Hắc: “Sáng nay anh gọi tôi lại có mục đích gì?”

Mặt Tiểu Hắc đen sạm, đầy vẻ sợ hãi: “Tôi... tôi thực sự không cố ý. Cô Tống, tôi cầu xin cô cứu tôi!”

Đào Tử sốt ruột ngắt lời: “Muốn cứu thì đến đồn công an mà cầu cứu!”

Tiểu Hắc lắc đầu liên tục như cái trống lắc: “Không, không! Đừng đến đồn công an. Chỉ có cô Tống mới cứu được tôi!”

Hồi đó, sau khi đám đàn ông ở làng Thành Hải đi biển về liền biết người nhà của họ đan tất, mỗi ngày có thể kiếm được mười mấy đồng, còn nhiều hơn tiền đi biển mà lại không phải đối mặt với nguy hiểm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 252: Chương 252



Đám đàn ông trong làng bèn nghĩ đến việc tự làm ăn riêng. Sau khi không còn hợp tác với Tống Ngọc Lan nữa thì họ quyết định ra chợ buôn bán.

Họ không tin rằng một người phụ nữ yếu đuối như Tống Ngọc Lan có thể làm ăn được mà họ lại không làm nổi.

Thế nhưng những ngư dân chưa từng rời khỏi Bằng thành đâu biết làm ăn là gì. Chỉ trong vòng một tháng, việc bán tất vớ không chỉ khiến họ chịu khổ vì nắng mưa mà còn phải chịu ánh nhìn kỳ thị của người qua đường.

Ngoại trừ Tiểu Hắc từng có chút kinh nghiệm bán hàng thì các sạp còn lại chẳng bán được gì. Cuối cùng, đám đàn ông ấy đành phải chấp nhận sự thật và ép Tiểu Hắc tìm cách quay lại hợp tác với Tống Ngọc Lan. Kiếm được mười mấy đồng mỗi ngày cũng đã đủ cải thiện cuộc sống của họ rồi.

Lúc đó, Tống Ngọc Lan đã lên Bắc Kinh. Tiểu Hắc gọi vào số điện thoại công cộng trước đó nhưng bên kia trả lời rằng không có người nào như vậy.

Những ngư dân đã nếm được lợi ích từ việc đan tất nên không ai muốn quay lại nghề biển. Tiểu Hắc bỗng nhiên trở thành kẻ bị cả làng chỉ trích.

Anh ta vừa phải buôn bán vừa phải chịu sự trách móc của gia đình và dân làng, cuộc sống vô cùng khổ sở.

Hai tháng gần đây, bỗng nhiên có vài nhóm lưu manh xuất hiện ở Bằng thành và đòi Tiểu Hắc nộp tiền bảo kê. Tiền thu từ bán tất vớ còn không đủ trả tiền thuê chỗ ngồi, lấy đâu ra tiền nộp cho bọn chúng. Vì vậy, mới xảy ra cảnh tượng mà Tống Ngọc Lan chứng kiến vào sáng nay.

Nghe xong, gương mặt Tống Ngọc Lan vẫn lạnh lùng. Cô nhìn xuống Tiểu Hắc đang quỳ trước mặt mình: “Vậy mục đích anh gọi tôi vào sáng nay là gì?”

Tiểu Hắc thoáng chút bối rối, vội vàng giải thích: “Tôi tìm cô đã lâu rồi, mãi mới gặp được. Lúc đó tôi mừng quá nên buột miệng gọi, không nghĩ sẽ kéo cô vào rắc rối.”

“Dối trá!” Ánh mắt Tống Ngọc Lan sắc bén như có thể xuyên thấu tâm can của Tiểu Hắc, giọng nói đầy uy nghiêm, không thể nghi ngờ: “Lúc tôi gặp anh thì anh đang bày bán tất ngay tại chợ. Anh thừa hiểu việc buôn bán đó chỉ kiếm được rất ít tiền, đúng không? Cái mà anh gọi là bị dân làng ép buộc thực chất chỉ là vì anh ghen tị với số tiền lớn tôi kiếm được khi làm trung gian. Việc anh và đám đàn ông trong làng quyết định ở lại Bằng thành bán hàng chỉ vì anh phát hiện rằng chuyện tìm đối tác ở Quảng Đông rất khó khăn. Còn sáng nay, tại sao anh lại gọi tôi trong tình thế nguy cấp như vậy? Tôi đoán là vì anh thấy tôi xinh đẹp. Anh biết rằng một khi đám lưu manh chú ý đến tôi thì anh sẽ có cơ hội thoát thân, phải không?”

Mặt Tiểu Hắc biến sắc ngay khi Tống Ngọc Lan dứt lời. Anh ta không thể ngờ những suy nghĩ thấp hèn, ích kỷ trong lòng mình lại bị Tống Ngọc Lan nhìn thấu toàn bộ.

Lúc này, anh ta chẳng khác nào một đứa trẻ bị vạch trần lời nói dối ngay tại chỗ, cảm thấy xấu hổ và bối rối.

Anh ta từng nghĩ rằng những mưu đồ của mình đã được che giấu rất kỹ, nhưng không ngờ Tống Ngọc Lan lại thông minh và nhạy bén đến vậy, nhìn thấu tất cả chỉ qua một cái liếc mắt.

Lẽ ra anh ta phải biết một người như Tống Ngọc Lan có thể tự mình làm ăn thành công thì chắc chắn cô ấy không phải là người tầm thường.

“Chuyện sáng nay tôi không tính với anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh vô tội. Vì thế tôi không hiểu mục đích anh đến đây là gì?” Tống Ngọc Lan nói, giọng đã trở lại vẻ điềm tĩnh, ánh mắt thoáng nhìn Tiểu Hắc một cách lạnh nhạt.

Tiểu Hắc cảm thấy mọi toan tính của mình dường như đã bị Tống Ngọc Lan nhìn thấu hết.

Anh ta định quỳ xuống lần nữa, nhưng chú Ngụy đứng bên cạnh lập tức túm lấy anh ta, kéo thẳng dậy: “Đứng thẳng lên, có chuyện gì thì nói! Đàn ông con trai gì mà cứ quỳ mãi thế?”

Tiểu Hắc nghẹn lời, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tống Ngọc Lan: “Cô Tống, tôi muốn tiếp tục hợp tác với cô để bán tất. Cô làm ơn cho tôi thêm một cơ hội!”

Tống Ngọc Lan thấy thật ghê tởm. Cô đã nói thẳng đến mức này, đã vạch trần tâm địa đê hèn của Tiểu Hắc như thế rồi, vậy mà anh ta vẫn dám mở miệng xin tiếp tục hợp tác.

Rõ ràng anh ta nghĩ cô dễ bị bắt nạt vì trước đây cô đối đã xử tử tế với anh ta.

Ngành kinh doanh tất trong thập niên 80 vẫn là một cơ hội kiếm ra tiền, nhưng với Tống Ngọc Lan thì làm người quan trọng hơn việc kiếm tiền.

Tiểu Hắc chẳng hiểu mình bị đuổi ra ngoài như thế nào. Chú Ngụy cao hơn mét tám, đứng chặn trước cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Hắc: “Cậu có biết bọn lưu manh sáng nay đến tìm cậu đã có kết cục thế nào không? Từ nay về sau cậu sẽ không còn thấy chúng ở Bằng thành này nữa. Thế nên, cút đi trước khi làm cô Tống không vui. Nếu không, tôi sẽ tống khứ cả cậu đi luôn!”

Tiểu Hắc bị dọa một phen, nhưng trong lòng vẫn cho rằng chú Ngụy chỉ đang hù dọa mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 253: Chương 253



Trời đã tối, anh ta dự định ngày mai sẽ đưa mấy cụ già trong làng đến xin Tống Ngọc Lan tha thứ. Dù sao, phụ nữ cũng thường mềm lòng.

Nhưng khi anh ta quay lại vào ngày hôm sau thì cửa hàng đã chẳng còn bóng dáng Tống Ngọc Lan đâu nữa.

Đào Tử nhìn Tiểu Hắc và mấy ông già đi cùng với ánh mắt đầy ghét bỏ: “Các người không đi thì tôi sẽ gọi công an báo rằng các người đang tụ tập gây rối!”

Tiểu Hắc cùng mấy ông già định quỳ xuống, nhưng Đào Tử dứt khoát đóng sầm cửa lại, chặn họ ở bên ngoài. Tống Đại Cường đi ra cửa sau để gọi công an đến. Cuối cùng, Tiểu Hắc và những người kia đành phải rời đi trong sự bất mãn.

Trong ánh mắt khi rời đi, Tiểu Hắc vẫn tỏ vẻ kiên quyết, nghĩ rằng Tống Ngọc Lan chỉ đang trốn tránh họ.

Khi Tiểu Hắc quay về sạp hàng để tiếp tục bán tất thì hai chủ sạp hàng khác liền tiến đến để tán chuyện.

“Mấy hôm nay không thấy Đao ca đến chợ nữa, trước đó ngày nào anh ta cũng đến ba lần. Anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Tiểu Hắc ngẩn người một lúc, rồi nhớ lại lời của chú Ngụy: “Sẽ không còn Đao ca ở Bằng thành nữa”. Chẳng lẽ lời ông ấy là thật?

Ban đầu, Tiểu Hắc không tin, nhưng sau một tháng vẫn không có tin tức gì về Đao ca và đám du côn kia. Dường như bọn chúng đã biến mất khỏi thế gian. Tiểu Hắc liền bắt đầu lo sợ, không dám tiếp tục bán hàng, sợ rằng Tống Ngọc Lan sẽ tìm cách trả thù mình. Anh ta đành phải quay về nhà trốn tránh.

Những chuyện sau này không còn liên quan tới Tống Ngọc Lan nữa.

Trước khi rời khỏi Bằng thành, Tống Ngọc Lan giao lại 10 vạn đầu tư của Khương Nam cho Đào Tử để cô ấy ghi vào sổ sách. Cuối năm sắp đến, cô dự đoán công việc kinh doanh sẽ tăng mạnh nên cần thêm vốn để xoay vòng.

Cô cùng với Lưu Xuân và chú Ngụy lên tàu quay lại Bắc Kinh. Lần này, họ mua được vé giường nằm nên hành trình thoải mái hơn.

Khi đến ga Bắc Kinh, quần áo mà Dương Lệnh gửi đến cũng đã đến nơi.

Tống Ngọc Lan liền thuê chú Ngụy giúp cô vận chuyển đồ đạc.

Ngôi tứ hợp viện có khá nhiều phòng trống, nên cũng không cần thuê kho chứa quần áo nữa. Điều duy nhất cô phải suy nghĩ bây giờ là sẽ bày quán ở đâu.

Lưu Xuân không khỏi trầm trồ: “Nhà họ Tống lại có nhà ở Bắc Kinh cơ đấy! Còn rộng rãi và thoải mái thế này, trước giờ mẹ chưa từng dám mơ tới chuyện này.”

Tống Ngọc Lan suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Trước đây, cô từng cân nhắc nên làm gì với tầng hai của cửa hàng bánh ngọt Ngọc Lan để không lãng phí không gian?

Ban đầu, cô đã nghĩ đến việc mở rộng thêm phòng riêng cao cấp, tạo không gian riêng tư cho các quý bà thưởng thức trà chiều. Nhưng chi phí để trang trí những phòng như vậy hiện tại vẫn nằm ngoài khả năng của cô.

Tuy nhiên, nếu sửa sang để mở một gian cửa hàng quần áo thì hoàn toàn có thể.

Hơn nữa, khách hàng của cô đều là những người phụ nữ giàu có, đây chính là nhóm khách hàng mục tiêu lý tưởng mà người ta thường nói đến trong kinh doanh hiện đại.

Nghĩ là làm, Tống Ngọc Lan tìm đến Thẩm Lượng đang nghỉ ngơi sau thời gian làm việc.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến tết, Tống Ngọc Lan không có ý định tu sửa lớn. Cô cũng không muốn ảnh hưởng đến khách hàng của tiệm bánh ngọt ở tầng dưới. Tường đã được sơn sẵn từ trước, cô chỉ cần lắp thêm vài thanh treo quần áo là xong. Ngay cả những căn phòng vốn có cũng có thể tận dụng làm phòng thử đồ mà không cần phá dỡ gì.

Cô dành trọn một đêm để thay đèn, mua đèn từ cửa hàng Lôi Sĩ ở Bắc Kinh. Dù giá có đắt hơn ở Thượng Hải vài chục đồng, nhưng xét về chất lượng và tính thẩm mỹ thì vẫn đáng tiền, hơn nữa còn tiết kiệm được thời gian thi công.

Tống Ngọc Lan còn đặt thêm vài chiếc bàn và sofa nhỏ trong phòng. Với không gian rộng hơn 20 mét vuông, chỉ dùng để làm phòng thử đồ thì thật sự quá phí.

Cô treo rèm ở giữa phòng, vừa tạo không gian thử đồ tiện lợi cho khách hàng lại vừa đảm bảo sự riêng tư.

Cửa hàng quần áo ở tầng hai không giữ phong cách tối giản như tầng một. Tống Ngọc Lan trang trí góc tường bằng cột La Mã thạch cao, hài hòa với màu gạch lát nền, cùng hai chiếc đèn chùm pha lê mới, tạo nên một không gian sang trọng nhẹ nhàng.

Khi lắp đèn pha lê, Tống Ngọc Lan cảm thấy thiết kế chưa đủ nổi bật nên cô yêu cầu Thẩm Lượng làm thêm vài cột thạch cao La Mã để nâng cao thẩm mỹ.

Ngoài ra, cô không treo quần áo kín tường mà chỉ gắn thanh treo ở tầm tay với. Cứ cách một mét là cô lại để trống một khoảng không để trưng bày trọn bộ trang phục, thậm chí phối hợp cả giày và phụ kiện.

Dự kiến ban đầu là hoàn thành việc trang trí trong một đêm, nhưng cuối cùng phải mất đến ba đêm mới xong.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 254: Chương 254



Tống Ngọc Lan còn vẽ biển chỉ dẫn, viết dòng chữ “Cửa hàng quần áo tầng hai” lên bức tường màu trắng kem ở góc cầu thang, khách hàng có thể lên thử đồ miễn phí. Cô nhấn mạnh dòng chữ “thử đồ miễn phí” bằng màu đỏ để thu hút sự chú ý.

Nhân viên trong cửa hàng vừa nhận được lương hai tháng, họ hoàn toàn tin tưởng rằng Tống Ngọc Lan là một bà chủ tốt, nên tự nguyện ở lại làm thêm. Mấy người họ cùng với Lý Anh và Phan Phương khiêng những thùng quần áo lớn lên tầng hai, rồi treo lên và ủi phẳng.

Dương Lệnh quả thật là một người có tài kinh doanh. Anh ấy chuẩn bị đủ cả móc treo, bàn ủi và túi đựng rất chu đáo.

Hiện tại xưởng may vẫn đang tập trung sản xuất lô áo khoác 10.000 chiếc như đã hứa. Những mặt hàng khác như áo len và đồ giữ ấm chỉ được sản xuất số lượng ít, khoảng vài trăm chiếc để phối cùng áo khoác.

Còn quần thì phải nhập từ nhà máy khác, do hiện tại xưởng của họ không đủ người và dây chuyền sản xuất để làm hết các loại quần áo.

Ngay cả giày, mũ, khăn quàng cổ thì Dương Lệnh cũng đã chuẩn bị sẵn cho Tống Ngọc Lan.

Anh ấy đã học được cách kinh doanh của cô, trực tiếp kiếm lợi từ việc chênh lệch giá, giúp cô tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Thông tin về cửa hàng quần áo ở tầng hai của tiệm bánh Ngọc Lan chỉ trong ba ngày đã lan truyền rộng rãi trong nhóm khách hàng quen thuộc.

Lúc này chỉ còn một tháng nữa là đến tết, tối hôm trước khi khai trương cửa hàng quần áo, Tống Ngọc Lan ngồi bên bàn viết một lá thư gửi cho Lục Trạch Dân.

Những nét chữ của cô mềm mại, cẩn thận và tràn đầy tình cảm. Mỗi từ, mỗi câu đều chứa đựng nỗi nhớ và tình yêu sâu sắc.

Viết xong thư, cô đóng gói những món quà đã chọn lựa cẩn thận ở Quảng Đông vào một chiếc túi lớn.

Bên trong là một chiếc áo ghi lê lót lông vũ, một chiếc áo khoác đen dài qua gối tiện dụng khi đi ra ngoài, cùng với giày bốt tuyết, găng tay, mũ và khăn quàng cổ.

Tất cả đều được Tống Ngọc Lan chọn lựa kỹ càng, hy vọng chúng có thể giữ ấm cho Lục Trạch Dân trong mùa đông giá rét.

Bên dưới chiếc khăn quàng cổ là một chiếc hộp màu đen tinh tế, bên trong chính là mẫu đồng hồ Rolex mới nhất.

Trong thời gian Lưu Xuân nằm viện, Tống Ngọc Lan tình cờ nghe được rằng chú Ngụy có mối quan hệ tại Quảng Đông, có thể mua được những món hàng hiếm không có trên thị trường.

Không do dự, cô đã nhờ chú Ngụy mua giúp chiếc đồng hồ Rolex này. Dù chỉ tốn 1.200 đồng, so với món quà của Lục Trạch Dân thì chẳng đáng kể, nhưng đây đã là tất cả tấm lòng và sự chân thành lớn nhất mà cô có thể dành cho anh ở thời điểm này.

Ngày 26 tháng 12 năm 1981.

Cửa hàng quần áo Ngọc Lan trên tầng hai của tiệm bánh Ngọc Lan chính thức khai trương!

Tống Ngọc Lan yêu cầu tất cả nhân viên nữ trong cửa hàng mặc đồng phục làm việc với tông màu đỏ và đen xen kẽ.

Những nhân viên trang điểm nhẹ nhàng, mang giày da dê đế thấp, di chuyển uyển chuyển giữa các khách hàng, khoe trọn dáng vẻ thanh lịch.

Trên khuôn mặt của mỗi nhân viên là nụ cười đầy nhiệt tình. Buổi sáng, Tống Ngọc Lan đã thông báo rằng từ nay tất cả đều phải mặc đồng phục khi đi làm.

Dù gọi là đồng phục, nhưng đối với những nhân viên này, từ nhỏ đến lớn họ chưa bao giờ được mặc quần áo có chất liệu tốt như vậy, ai nấy đều vô cùng yêu thích, thậm chí muốn mặc cả sau khi tan ca.

Tống Ngọc Lan cũng không ngờ mọi người lại thích đồng phục đến vậy. Cô vốn nghĩ rằng ở kiếp trước mình đã chán ngán việc phải mặc đồng phục mỗi ngày, nên cười nói: “Những bộ đồ này coi như tặng cho các cô rồi. Ngoài giờ làm phải mặc, còn lại các cô muốn mặc lúc nào cũng được, không có quy định.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 255: Chương 255



Nhân viên vui vẻ cảm ơn rối rít. Lý Anh và Phan Phương phụ trách các bộ phận, được Tống Ngọc Lan chuẩn bị riêng những bộ vest đen để phân biệt với nhân viên.

Thực ra, ban đầu cô không định tạo ra sự phân biệt này. Nhưng Lý Anh không chịu, cô ấy nhất quyết nói rằng Tống Ngọc Lan thiên vị khi tặng quần áo cho nhân viên mà lại không có cho mình.

Tống Ngọc Lan chỉ biết dở khóc dở cười mà chiều theo ý Lý Anh. Còn về Phan Phương, do cô ấy thường xuyên ở khu vực chế biến, nên bình thường vẫn mặc đồ bếp để tiện làm việc. Nhưng Tống Ngọc Lan vẫn chuẩn bị một bộ vest đen cho cô ấy, để tránh Phan Phương cảm thấy không cân bằng.

Còn bản thân Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân thì không cần phải mặc đồng phục. Tuy nhiên, để bán quần áo ở tầng hai thì họ cũng cần phải ăn diện cho chỉn chu.

Tống Ngọc Lan kéo Lưu Xuân lại trước gương, tự tay trang điểm nhẹ nhàng cho mẹ mình.

Làn da của Lưu Xuân hiện tại tuy không trắng, nhưng cũng không quá đen, có một chút sắc vàng khỏe mạnh.

Gương mặt bà ấy hơi tròn, ngũ quan hài hòa, đặc biệt là đôi mắt to trong veo, sáng rực như hai viên đá quý, nhưng ẩn chứa một chút mệt mỏi và bối rối.

Một chút phấn nền và son môi đã giúp tôn lên nét đẹp vốn có của bà ấy khiến khí chất thay đổi hẳn.

Lưu Xuân ít khi soi gương, nên khi nhìn vào gương thì không khỏi giật mình.

Đôi mắt bà ấy lập tức ngấn nước, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của mình, cảm nhận sự thay đổi vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.

Đã quá lâu rồi bà ấy không chăm sóc bản thân, đến mức quên mất mình trông như thế nào.

“Mẹ, mẹ sao thế?” Tống Ngọc Lan thấy mắt Lưu Xuân rưng rưng thì không khỏi lo lắng.

Lưu Xuân nhìn con gái, đưa tay vén lọn tóc bên tai của Tống Ngọc Lan: “Không có gì, mẹ chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.”

Tống Ngọc Lan cúi xuống ôm lấy Lưu Xuân, tựa đầu vào vai bà: “Mẹ hạnh phúc thì con cũng hạnh phúc.”

Sự ấm áp của hai mẹ con bị gián đoạn bởi tiếng bước chân ồn ào trên cầu thang, dường như là của một nhóm người.

Nhiều khách hàng quen thuộc đã bưng ly cà phê bước lên tầng hai, không cần Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân phải giới thiệu nhiều thì họ đã tự động rủ nhau thử đồ.

Ban đầu, Tống Ngọc Lan định chưa thuê thêm nhân viên cho cửa hàng quần áo. Cô không chắc liệu mô hình này có được khách hàng đón nhận không, nên muốn xem thị trường phản ứng thế nào.

“Bà chủ ơi, cái áo khoác trên người cô có mẫu ngắn hơn không? Tôi thấp hơn cô nhiều nên phải ngắn hơn mới vừa vặn.”

“Chúng tôi có đầy đủ các độ dài, chị cứ từ từ xem và lựa chọn nhé...”

“Áo phao này có ấm như cô nói không? Năm ngoái tôi mua một cái ở cửa hàng bách hóa, nhưng bên trong chỉ có một ít lông nên chẳng ấm chút nào.”

“Chị thử mặc ra ngoài cảm nhận xem sao?”

“Ôi, tốt quá, mấy cô cứ chọn đi, tôi xuống dưới thử xem!”

“Chiếc khăn quàng đi kèm này có bán không?”

“Có bán chứ!”

Tống Ngọc Lan nhìn vào gương lớn trên tường, thấy trước gương đông nghịt người, cô có chút nhức đầu. Vừa rồi cô xuống tầng một xem qua thấy chỉ có hai ba bàn khách, phần lớn khách hàng đều bị sự tò mò cuốn lên tầng hai.

Tống Ngọc Lan đành phải điều chỉnh lại mô hình phục vụ ngay lập tức. Cô để lại một nhân viên cùng với Lý Anh phụ trách tầng dưới, còn gọi hai nhân viên khác lên tầng hai để thu dọn những bộ đồ khách thử xong mà không lấy, sau đó treo chúng lại lên giá.

Cô giao cho Lưu Xuân nhiệm vụ hỗ trợ khách hàng tìm quần áo.

Do tầng hai chỉ có hai phòng thử đồ, diện tích tuy rộng nhưng đối với những người không quen biết thì thử đồ chung cũng khá bất tiện.

Vì vậy, Tống Ngọc Lan quyết định tự mình làm mẫu, trực tiếp mặc những bộ trang phục đã được phối sẵn để khách hàng tham khảo.

Mỗi bộ trang phục mà Tống Ngọc Lan mặc lên, từ quần áo đến giày, khăn quàng cổ, mũ hay găng tay đều được khách mua ngay lập tức, không bỏ sót chi tiết nào.

Dù Tống Ngọc Lan đã nhiều lần nhắc nhở khách hàng phải mua sắm hợp lý, vì cửa hàng sẽ tiếp tục nhập hàng mới, nhưng dường như chẳng ai quan tâm đến lời khuyên của cô.

Nếu không phải vì nội y giữ ấm là trang phục bên trong thì có khi những khách hàng này cũng sẽ không buông tha!

Thực ra không phải mọi người không lý trí, mà vì không khí mua sắm quá tuyệt vời. Gạch sàn bóng loáng, gương lớn, nhân viên phục vụ chu đáo, không gian mang phong cách sang trọng nhẹ nhàng – lần đầu tiên họ được mua sắm trong một cửa hàng như thế.

Ngay cả khi mua đồ ở bách hóa cũng không có cảm giác sang trọng như thế này. Thêm vào đó, thời điểm cuối năm là lúc mọi người dễ bị k1ch thích nhu cầu mua sắm nhất, với đủ mọi điều kiện hội tụ, ai mà giữ được lý trí!

Giá cả của những món đồ này thực sự rất phải chăng!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 256: Chương 256



Lấy ví dụ một chiếc áo khoác len cashmere dài quá gối, nếu mua ở bách hóa, loại tốt một chút chắc chắn phải tầm năm, sáu trăm đồng.

Nhưng ở chỗ Tống Ngọc Lan, chỉ có 399 đồng!

Hơn nữa, tỷ lệ len cashmere đều được ghi rõ ràng, không hề có chút nào bị pha tạp.

Nhiều khách hàng còn đang mặc trên người áo khoác mua ở bách hóa với giá năm, sáu trăm đồng, nhưng khi so với áo khoác 399 đồng của Tống Ngọc Lan thì họ bất ngờ nhận ra cảm giác mềm mại, thoải mái của áo ở cửa hàng cô còn tốt hơn nhiều. Thế là mọi người đổ xô vào cửa hàng, tình cảm dành cho cửa hàng cũng tăng lên vùn vụt!

Chất lượng tốt, dịch vụ tốt, không gian tuyệt vời – bước lên tầng hai không mua gì đã khó, mà có ai cưỡng lại được đây?

Không có ai ép buộc khách phải mua, nhưng ánh đèn rực rỡ chiếu lên những bộ đồ được phối tinh tế, khiến phụ nữ khó mà cưỡng lại sức hút của cái đẹp, nhu cầu mua sắm bỗng bùng nổ.

Từ sáng đến tối, hai phòng thử đồ luôn có người ra vào liên tục. Người này vừa ra thì người khác liền vào ngay lập tức.

Tống Ngọc Lan thực sự không ngờ công việc kinh doanh lại tốt đến vậy. Rõ ràng cô đã xác định đúng khách hàng mục tiêu.

Đến 9 giờ tối, sau khi tiễn vị khách cuối cùng ra về, trên tường chỉ còn lại vài bộ quần áo lẻ loi treo hờ hững. Số quần áo mà cô dự định bán trong một tuần đã hết sạch chỉ trong một ngày.

Tống Ngọc Lan vẫn đánh giá thấp sức mua ở Bắc Kinh.

Cô vội gọi cho Dương Lệnh, yêu cầu anh ấy nhanh chóng gửi thêm hàng lên.

Dương Lệnh không tin nổi tốc độ bán hàng của Tống Ngọc Lan, liền tức tốc chuẩn bị hàng trong đêm và tự lái xe tải đến Bắc Kinh để xem tình hình thực tế.

Tống Ngọc Lan thưởng cho mỗi nhân viên trong cửa hàng 10 đồng.

“Đây chỉ là tiền thưởng thêm hôm nay, không ảnh hưởng đến tiền thưởng theo lương. Nếu việc kinh doanh sau này đều được như hôm nay thì tiền thưởng sẽ còn nhiều hơn nữa.”

Hôm nay, cửa hàng quần áo trên tầng hai thu về 9.090 đồng, còn cửa hàng bánh ngọt ở tầng một dù lượng khách không nhiều như thường lệ, nhưng doanh thu vẫn tăng gấp đôi so với trước. Tổng cộng, hai cửa hàng đã vượt ngưỡng 1 vạn chỉ trong một ngày!

Làm giàu nhanh thế này còn nhanh hơn cả cướp tiền, Lưu Xuân không dám tin vào mắt mình.

Hầu hết khách hàng đều mua đồ ăn và cà phê từ tầng một rồi lên tầng hai xem quần áo. Khi thử đồ xong, cảm thấy đói khát thì lại xuống gọi thêm món.

Ánh mắt của Tống Ngọc Lan rực sáng, cầm số tiền kiếm được trong tay và đem gửi vào ngân hàng đối diện.

Cô còn mang theo một chiếc áo khoác cashmere đưa cho giám đốc Uông

“Giám đốc Uông, đây là áo tôi dành riêng cho chị dâu, không biết chị dâu nặng bao nhiêu cân nên tôi lấy size vừa. Ông đem về để chị ấy thử. Nếu không vừa thì mai cứ đến cửa hàng tự chọn cái khác.”

Hai người đã hợp tác được ba tháng nay, trong ba tháng này thành tích của giám đốc Uông luôn vượt chỉ tiêu. Hôm qua, sếp của ông ấy còn nói rằng cuối năm nay có thể ông ấy sẽ được thăng chức.

Ông ấy còn định tặng quà cảm ơn Tống Ngọc Lan vì đã giúp đỡ mình, giờ đâu dám nhận quà của cô: “Ngọc Lan à, đừng khách sáo thế. Tôi còn chưa cảm ơn cô vì đã hỗ trợ tôi suốt mấy tháng qua.”

Tống Ngọc Lan đặt túi quà lên bàn giám đốc Uông rồi xoay người đi: “Quà này là cho chị dâu chứ không phải cho ông, ông không có quyền từ chối. Hơn nữa, quan hệ của chúng ta giờ chẳng cần phải khách sáo thế nữa.”

Giám đốc Uông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tống Ngọc Lan, trong mắt đầy sự khâm phục. Trưa nay ông ấy vừa nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp ở tầng hai từ cửa sổ ngân hàng.

Các nữ nhân viên trong ngân hàng còn bàn nhau sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa ngày mai đến cửa hàng của Tống Ngọc Lan để xem quần áo, đủ thấy cô ấy có đầu óc kinh doanh không hề tầm thường.

Ban đầu Tống Ngọc Lan nghĩ rằng sau ngày khai trương bận rộn thì ngày hôm sau cửa hàng sẽ không còn nhiều khách nữa. Kho hàng chỉ còn lại một ít quần áo, cô nghĩ chắc sẽ đủ để bán trong một, hai ngày.

Nhưng cô lại tính sai nữa rồi. Sáng hôm sau, khi vừa mở cửa, đã có hai, ba khách hàng đứng chờ sẵn.

“Tôi nghe chị Lưu hàng xóm nói cửa hàng của cô có bán thêm quần áo. Tôi thấy chị ấy mua một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, đẹp hơn hẳn đồ tôi mua ở trung tâm thương mại. Chất liệu cũng giống hệt áo mà mấy người nước ngoài trong nhà máy mặc, khiến cả đêm tôi cứ bồn chồn mãi.”

“Tôi cũng thế, em gái tôi mua một chiếc áo khoác xanh lạnh, mặc lên trông da mịn màng hẳn. Thế là tôi phải đến xem ngay.”

Tống Ngọc Lan ngại ngùng mở cửa, giải thích: “Cửa hàng chưa kịp sắp xếp gọn gàng nên hơi lộn xộn, chị đợi khoảng nửa tiếng được không?”

“Được thôi, cô cứ làm việc đi. Bọn tôi ngồi uống cà phê, ăn bánh ngọt, thèm mấy món này lâu lắm rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 257: Chương 257



Các nhân viên lập tức lao vào làm việc, ai cũng sợ bỏ lỡ một đơn hàng thì tiền thưởng sẽ bị giảm đi.

Giờ họ đều là trụ cột trong gia đình, địa vị của họ đã thay đổi hoàn toàn.

“Tối qua tôi về muộn thế mà ông bà nội còn để phần cơm cho tôi, còn đập hẳn một quả trứng nữa. Đây là may mắn mà bà chủ nhỏ mang lại cho tôi, tôi thực sự rất hạnh phúc khi được là một phần của đại gia đình này!”

“Đúng thế. Trước đây bố mẹ tôi coi em trai tôi như báu vật, tối qua nó nói tôi về muộn làm ồn, liền lập tức bị bố tôi mắng. Ông ấy nói tôi đi làm vất vả nuôi nó, vậy mà nó còn lắm mồm!”

“Nhà tôi cũng tương tự. Nhưng nhà tôi không có con trai, chỉ có chị tôi làm việc ở trung tâm thương mại. Ban đầu chị và anh rể còn cười nhạo tôi vì không đỗ đại học. Thế mà hai tháng nay lương tôi mang về cao hơn lương chị tôi làm ở trung tâm thương mại đến một nửa. Giờ chị ấy còn hỏi bóng gió xem bên mình có tuyển thêm người không.”

“Thế cậu trả lời sao?”

“Tôi nói là có tuyển, nhưng phải qua phỏng vấn. Chị tôi nghe thế liền tỏ ra không vui, bảo đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, vậy mà còn làm như các công ty nước ngoài. Chị ấy còn nói lương cao như vậy chỉ có thể kéo dài đến hết năm thôi.”

“Thế cậu không tranh luận à?”

“Tranh luận gì nữa, kệ chị ấy nghĩ sao thì nghĩ. Miễn là cuộc sống của mình tốt là được.”

Nghe mấy nhân viên tán gẫu, Lý Anh đến gần Tống Ngọc Lan, ngồi xổm xuống bên cạnh cô và bắt đầu tháo gói áo khoác: “Ngọc Lan, chị cảm thấy mình thật may mắn. Ngay từ lần đầu gặp em thì em đã giúp chị thoát khỏi gã đàn ông khốn nạn đó. Lần thứ hai gặp lại, em liền cứu chị khỏi bọn buôn người. Bây giờ được làm việc cùng em thì chị mới nhận ra đâu mới là cuộc sống mà mình mong muốn.”

Tống Ngọc Lan liếc nhìn Lý Anh một cái, tay vẫn thoăn thoắt mở gói hàng: “Cấm thần thánh hóa về em.”

“Chị nói thật đấy. Em không biết đâu, hai tháng ở Bắc Kinh chị đã tăng gần 4kg rồi. Mẹ chị còn bảo đó là “béo vì hạnh phúc”. Không ngờ sau khi thoát khỏi tên đàn ông kia thì chị lại có thể sống tốt như thế này.”

Lưu Xuân nghe thấy thế liền nhìn xuống vòng eo đầy đặn của mình, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

Hôm nay, lượng khách còn đông hơn hôm qua, phần lớn đều là bạn bè của những khách hàng cũ giới thiệu đến, ai cũng đích thân đến mua quần áo.

Quần áo trong cửa hàng đều được niêm yết giá rõ ràng. Tống Ngọc Lan tiếp tục giao cho Lưu Xuân công việc thu ngân, vì bây giờ chưa có tình trạng tiền giả, chỉ cần sử dụng máy tính là có thể xử lý dễ dàng.

Vừa qua 12 giờ trưa, Tống Ngọc Lan nhìn lên những giá treo quần áo trống rỗng mà trong lòng lo lắng. Dưới nhà vẫn còn nhiều khách đang chờ. Cô tự hỏi lấy đâu ra quần áo để bán cho họ?

Sức mua của thành phố lớn này thật khiến cô mở rộng tầm mắt. Ở huyện Ngọc Lâm, một ngày mà bán được 2.000-3.000 đồng đã là hết sức rồi.

Thế mà chỉ trong buổi sáng hôm nay, Lưu Xuân đã thu về hơn 5.000 đồng, mà đó là khi cửa hàng đã cạn hàng để bán.

Nếu có đủ hàng, thì việc đạt doanh thu 1 vạn trong một ngày chắc chắn là khả thi.

Lúc này Tống Ngọc Lan không thể liên lạc với Dương Lệnh, cũng không biết khi nào hàng sẽ được gửi đi. Nhưng với tàu hỏa thì ít nhất phải mất hai ngày một đêm, vậy nên chắc chắn hôm nay và ngày mai sẽ không có hàng để bán.

Lòng cô nóng như lửa đốt, cảm giác có cơ hội kiếm tiền ngay trước mắt mà không thể nắm lấy khiến cô vô cùng sốt ruột và bứt rứt!

Bữa trưa cô chỉ ăn qua loa, rồi định ra thông báo với khách hàng về thời gian mở cửa lần sau, để tạo hiệu ứng “khan hiếm”, cố gắng giữ chân khách hàng.

Nhưng đúng lúc cô định mở lời thì một chiếc xe tải đầu kéo đậu ngay trước cửa, Dương Lệnh với khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt rạng ngời nhảy xuống từ ghế phụ.

“Chị dâu, tôi đến giao hàng đây!”

Dương Lệnh cười rạng xuất hiện như một vị thần, vẫy tay với Tống Ngọc Lan!

Dương Lệnh mang theo ba tài xế, chạy xe không nghỉ suốt hơn 20 tiếng để đến Bắc Kinh, nhanh hơn tàu hỏa đi vòng qua núi và sông đến một nửa thời gian.

Chi phí vận chuyển bằng xe tải đương nhiên cao hơn tàu hỏa, nhưng lúc này nó lại như cơn mưa rào kịp thời cho Tống Ngọc Lan.

Khách hàng đến mua chủ yếu vì tò mò về cửa hàng mới. Nếu hết hàng hai ngày liền, không chắc rằng khi nhiệt tình giảm xuống thì cửa hàng sẽ còn ai ghé thăm không.

Ba tài xế của Dương Lệnh bắt đầu dỡ hàng, nhân viên trong cửa hàng cũng bị khách hàng đẩy ra ngoài phụ giúp. Họ nói không cần phục vụ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng được xem những bộ đồ mới!

Tống Ngọc Lan đứng cùng Dương Lệnh trước cửa hàng, Dương Lệnh nhìn lên cửa sổ kính lớn ở tầng hai với vẻ ngạc nhiên: “Sao tôi lại không nghĩ đến việc dùng cửa sổ kính lớn để tăng độ nhận diện nhỉ! Màu tường này cũng thật dễ chịu, còn cái phong cách Châu Âu cổ điển ở khách sạn của tôi, giờ nhìn mãi cũng chán rồi. Còn rèm cửa nữa, sao tôi không nghĩ đến việc dùng màu trắng cho hài hòa mà dùng màu vàng chói mắt kia làm gì...”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 258: Chương 258



Tống Ngọc Lan nghe Dương Lệnh liên tục khen ngợi các chi tiết thiết kế thì mày hơi nhướng lên. Dương Lệnh bình thường có vẻ lông bông, không quan tâm gì, nhưng tầm nhìn trong kinh doanh của anh ấy quả thật rất nhạy bén. Những gì anh ấy nhận xét đều là các xu hướng sẽ thịnh hành trong tương lai.

Tống Ngọc Lan vốn đến từ tương lai, hiểu rõ các xu hướng này là điều hiển nhiên, nhưng Dương Lệnh là người hoàn toàn sống ở thập niên 80, nhạy cảm và có tầm nhìn như vậy thật đáng khâm phục. Không lạ gì khi anh ấy có thể đứng đầu ở một nơi phát triển nhanh như Quảng Đông.

Lô hàng mà Dương Lệnh mang tới lần này, ngoài những chiếc áo khoác dạ từ nhà máy của anh ấy thì còn có các mẫu áo len, quần và váy được các nhà thiết kế chọn từ thị trường, phù hợp để phối cùng áo khoác dạ của cửa hàng.

Nhờ đó mà khi bước vào cửa hàng thì khách hàng sẽ chú ý ngay đến những chiếc áo khoác dạ.

Tống Ngọc Lan còn thấy có cả áo khoác nam. Hôm qua, khi bán hàng thì không ít khách hàng đã hỏi mua áo cho nam giới, nhưng đáng tiếc lúc đó chỉ có mẫu dành cho nữ.

Lúc nói chuyện điện thoại với Dương Lệnh hôm qua, cô chỉ nhắc sơ qua, vậy mà anh ấy lại thực sự làm được.

Áo khoác nam chỉ có hai mẫu, một mẫu dài và một mẫu ngắn, mỗi mẫu có hai màu là xanh hải quân và đen.

Đây đều là những màu không thể thiếu trong thập niên 80. Tống Ngọc Lan hài lòng giơ ngón tay cái về phía Dương Lệnh: “Kiểu dáng đẹp đấy, là do nhà máy của anh làm à?”

Dương Lệnh lắc đầu: “Nhà máy của tôi chỉ làm đồ nữ thôi. Mấy cái này tôi tìm mua từ thị trường, giá sỉ là 65 đồng. Tôi đã kiểm tra rồi, lượng cashmere không thua gì áo khoác nữ, nhưng giá sỉ lại rẻ hơn một nửa. Điều này đủ để chứng tỏ áo khoác nam không bán chạy bằng áo nữ.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, đúng như sau này gọi là “thuế hồng”. Dù sản phẩm giống nhau nhưng khi gắn mác sản phẩm dành cho phụ nữ thì giá sẽ cao hơn.

Không phải người bán muốn như vậy, mà giá gốc từ nhà máy đã khác nhau. Người bán chỉ có thể bán với giá cao hơn để kiếm lời.

Chiếc áo khoác cashmere mà Tống Ngọc Lan bán giá 399 đồng có giá gốc khoảng 180-200 đồng. Ở trung tâm thương mại, áo tương tự có giá lên tới 500-600 đồng. Tống Ngọc Lan đã tính toán kỹ, sau khi trừ chi phí vận chuyển, mặt bằng và nhân công thì lợi nhuận của cô không phải quá nhiều.

Thậm chí so với việc bày bán ở chợ huyện Ngọc Lâm thì cô còn kiếm được ít hơn, vì hồi đó lãi một đồng là lãi thực sự.

Nhưng điều Tống Ngọc Lan muốn không chỉ là kiếm một khoản tiền nhanh chóng mà là tạo dựng thương hiệu để sau cơn sốt này thì mọi người vẫn còn nhớ đến cửa hàng thời trang Ngọc Lan, giống như cách mà tiệm bánh ngọt dưới lầu đã làm. Cô không muốn làm một vụ mua bán ngắn hạn.

Và thực tế đã vượt quá mong đợi của Tống Ngọc Lan. Cửa hàng thời trang Ngọc Lan đã trở nên vô cùng nổi tiếng!

Sau khi lô hàng của Dương Lệnh kịp thời đến, Tống Ngọc Lan quyết định tuyển thêm hai nhân viên cho cửa hàng.

Cô sắp xếp để Lý Anh phát phiếu số cho những khách muốn lên tầng hai xem quần áo, mỗi lượt 20 người.

Thời thập niên 80, khi có điều gì mới mẻ thì mọi người đều thích đổ xô vào. Mô hình này của cửa hàng “Ngọc Lan” tạo ra sự tò mò lớn cho khách hàng, giống như các địa điểm nổi tiếng mà mọi người thời hiện đại thường đến check-in vậy.

Dương Lệnh ở lại Bắc Kinh hai ngày, nhưng thậm chí còn không có thời gian để gặp mặt bạn thân Lục Trạch Dân, vì anh ấy quá nóng lòng quay về Quảng Đông để triển khai kế hoạch lớn của mình.

Như lời anh ấy nói là “kinh doanh thì phải biết nắm bắt cơ hội, niềm vui của tôi là kiếm tiền. Anh em thì còn nhiều thời gian để gặp sau.”

Lô hàng mà Dương Lệnh mang đến kịp thời đã giúp “Cửa hàng thời trang Ngọc Lan” tiếp tục cháy hàng. Những bộ quần áo trong cửa hàng nhiều khi chưa kịp treo lên giá thì đã bị những người phụ nữ ở Bắc Kinh đổ xô mua sạch, phần lớn khách hàng đều chọn mua cả bộ đồ đã được Tống Ngọc Lan phối sẵn.

Dù áo khoác nam không đa dạng như áo nữ, nhưng không ngờ bán cũng rất chạy. Nhiều khách hàng nữ khi thanh toán còn tiện tay mua luôn một chiếc áo cho chồng hay người thân.

Giờ chỉ còn hơn 20 ngày nữa là đến tết. Dương Lệnh và Tống Ngọc Lan đã bàn bạc, càng gần tết thì nhu cầu mua sắm sẽ càng tăng mạnh, nhưng tối đa cũng chỉ còn khoảng 10 ngày nữa là bắt đầu cao điểm của mùa xuân. Khi đó, việc vận chuyển hàng hóa sẽ gặp khó khăn.

Vì vậy, họ quyết định phải trữ càng nhiều hàng càng tốt. Nếu bán không hết trước tết thì vẫn còn cả tháng sau tết để bán tiếp.

Tống Ngọc Lan đã chuyển toàn bộ doanh thu bán hàng trong 5 ngày của tháng 12 cho Dương Lệnh, và còn lấy thêm 7.000 đồng từ doanh thu của cửa hàng bánh ngọt để góp đủ số tiền.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 259: Chương 259



Cả hai cửa hàng đều là của cô, không cần phải phân chia rạch ròi như vậy.

Ngày 1 tháng 1 năm 1982, một năm mới bắt đầu với những khởi đầu mới mẻ.

Hôm nay là Tết Dương lịch, Tống Ngọc Lan đã quyết định từ trước rằng sẽ đóng cửa sớm để đưa các nhân viên đi ăn liên hoan, cùng nhau đón mừng dịp đặc biệt này.

Để bữa tiệc diễn ra thuận lợi, Lưu Xuân đã tan ca sớm và về nhà đón bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh, rồi đến quán lẩu dê trước để giữ chỗ.

Theo yêu cầu của Tống Ngọc Lan, Lưu Xuân đã đặt một phòng rộng rãi với hai cái bàn tròn lớn, có thể chứa khoảng 20 người.

Khi Tống Ngọc Lan cùng các nhân viên đến nơi, bàn tiệc đã bày sẵn đầy đủ các món ngon.

Tống Ngọc Lan mời mọi người ngồi xuống, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc, trong lòng tràn đầy niềm vui. Cô nói đơn giản: “Mọi người đã vất vả nhiều rồi, hôm nay cứ thả lỏng mà ăn, tôi mời!”

Trong không khí vui tươi thế này, chẳng cần những lời nói đạo lý dài dòng, chỉ cần để mọi người tận hưởng bữa ăn và cảm nhận sự ấm áp, gắn kết giữa các thành viên trong cửa hàng là đủ.

Sau một tràng hoan hô, mọi người lần lượt ngồi xuống và bắt đầu thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn.

Họ vừa ăn lẩu nóng hổi vừa trò chuyện vui vẻ, chia sẻ những câu chuyện thú vị trong công việc. Cả căn phòng ngập tràn không khí lễ hội, ai nấy đều chìm đắm trong niềm vui và sự ấm áp.

Công việc có mệt không?

Dĩ nhiên là có, nhưng so với những người lao động chân tay trên công trường thì công việc này vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Làm việc cho Tống Ngọc Lan không chỉ có môi trường làm việc tốt, lương cao, mà còn khiến tinh thần của mọi người cảm thấy rất thỏa mãn. Tất cả chỉ mong “Cửa hàng bánh ngọt Ngọc Lan” và “Cửa hàng thời trang Ngọc Lan” ngày càng phát triển, ngày càng thành công!

---

Cửa hàng thời trang Ngọc Lan đạt đỉnh cao về doanh thu vào ngày thứ 10 sau khai trương.

Doanh thu ngày thứ 10 lên tới 15.000 đồng, một con số khổng lồ.

Với mệnh giá lớn nhất là tờ 10 đồng, 15.000 đồng được xếp lại giống như 200.000 đồng của thời sau, cộng thêm một ít tiền lẻ, đủ để nhét đầy một chiếc balo của Tống Ngọc Lan.

Giám đốc Uông không khỏi ngạc nhiên. Tối nào ông ấy cũng chờ Tống Ngọc Lan đến gửi tiền nên không ai hiểu rõ cô kiếm được bao nhiêu tiền mỗi ngày hơn ông ấy.

Ông ấy lại càng thêm kiên quyết từ chối lời mời từ tổng công ty muốn ông ấy lên làm việc tại trụ sở chính.

Tổng công ty vẫn ngây thơ cho rằng việc anh hoàn thành chỉ tiêu kinh doanh hàng tháng là nhờ vào năng lực cá nhân xuất sắc, nên đã đưa ra hai lựa chọn thăng chức cho ông ấy: Một là tiếp tục ở lại chi nhánh Thập Sát Hải nhưng sẽ được thăng lên làm giám đốc chi nhánh; hai là chuyển lên tổng công ty làm quản lý.

Người có chút hiểu biết chắc chắn sẽ không do dự chọn vị trí quản lý, bởi giám đốc chi nhánh đã là cấp cao nhất của một chi nhánh, còn chức quản lý tại tổng công ty lại có vô hạn tiềm năng phát triển.

Nhưng với giám đốc Uông đã 45 tuổi và từng leo lên từ một nhân viên nhỏ bé ở tuyến dưới, việc được trở thành giám đốc chi nhánh đã là ước mơ lớn nhất của ông ấy trước khi nghỉ hưu rồi.

Chính nhờ sự hỗ trợ của Tống Ngọc Lan mà ông ấy đã đạt được ước mơ này.

Giờ đây, ông ấy đã không còn mong muốn gì nữa rồi.

Trong những năm làm việc còn lại, nhiệm vụ quan trọng nhất của ông ấy chỉ là chăm sóc và duy trì mối quan hệ tốt với khách hàng VIP giá trị nhất của chi nhánh là: Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan không biết mình đóng vai trò gì trong lòng giám đốc Uông.

Nhưng ngay cả khi biết thì cô cũng không quá để tâm, bởi cô hiểu rõ rằng cách tốt nhất để giữ mối quan hệ lâu dài chính là lợi ích chung.

Giám đốc Uông cần cô, và cô cũng cần ông ấy, vì thế mối quan hệ hợp tác này mới có thể duy trì ổn định và bền vững.

Sau khi cửa hàng thời trang đạt đỉnh doanh thu vào ngày thứ 10, lượng khách bắt đầu giảm dần. Điều này không có gì bất ngờ với Tống Ngọc Lan, bởi dân cư ở Thập Sát Hải chỉ có từng đó người.

Giờ đây, doanh thu hàng ngày vẫn duy trì ở mức khoảng 8.000 đồng, và hai nhân viên mới của cửa hàng đã nhanh chóng quen việc. Mỗi ngày, chỉ cần một mình Tống Ngọc Lan hoặc Lưu Xuân có mặt để hỗ trợ thu ngân là đủ.

Từ thư trả lời của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan biết năm nay anh sẽ trực tết ở quân đội, vì vậy cô dự định sẽ dành thời gian trước tết để đến thăm anh.

Gió mùa đông thổi qua lạnh buốt như những lưỡi d.a.o cắt vào da thịt, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Những cơn gió bấc lạnh lẽo thổi dọc con phố dài, ngoài cửa sổ, khung cảnh như được phủ kín bởi một tấm chăn lông cừu dày.

Tuyết rơi lả tả phủ trắng khắp đất trời, cây cối trên phố đều bị lớp tuyết dày đè nặng, cành cây oằn xuống. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, làm tuyết từ trên cành rơi xuống, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp như những bông tuyết đang bay lả tả.
 
Back
Top Bottom