Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 240: Chương 240



Tống Ngọc Lan mang theo hai cuốn sách toán để đọc ban ngày, còn ông Ngụy thì nghỉ ngơi.

Ban đêm, cô nghỉ ngơi còn ông Ngụy thức canh gác.

Hai ngày một đêm trôi qua như vậy, khi xuống tàu, Tống Ngọc Lan cảm thấy chân và bắp chân sưng đau bất thường.

Trong khi đó, ông Ngụy như không có chuyện gì, chỉ đứng bên cạnh, đeo balo của Tống Ngọc Lan lên vai và chờ cô nghỉ ngơi.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng điều chỉnh lại, hai ngày một đêm vừa qua, ngoài việc cần thiết như ăn uống, ngủ nghỉ và đi vệ sinh thì hầu như ông Ngụy chẳng nói gì, giống như một người câm.

Điều này khiến Tống Ngọc Lan có chút e ngại với ông ấy.

Hai người đến Bằng Thành trước. Đào Tử và Tống Đại Cường, cùng Lưu Xuân không hề biết Tống Ngọc Lan đã được nghỉ. Vì vậy, khi Tống Ngọc Lan và một người đàn ông vạm vỡ đứng trước cửa tiệm, Đào Tử hứng khởi đến mức suýt nhảy lên ôm cô. Nhưng ông Ngụy đã ngăn lại.

Không phải vì ông Ngụy không nhận ra họ là người quen, mà chỉ đơn giản vì Tống Ngọc Lan vừa ngồi tàu lâu như vậy, không phải người luyện võ nên cô sẽ khó có thể đỡ được Đào Tử. Nếu xảy ra sự cố thì không hay lắm.

Đào Tử nhìn ông Ngụy với vẻ e dè.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng giải thích rằng ông Ngụy là người cô thuê để bảo vệ mình, rồi cũng tiện nói luôn kế hoạch đi Bắc Kinh bày sạp buôn bán của cô.

“Thật sao! Tuyệt quá, hôm qua chị của chị còn gọi điện bảo rằng nhà máy của anh rể chị chắc không trụ nổi nữa, hàng áo khoác dạ đã chất đầy cả chục nghìn cái rồi.”

Tháng trước, anh rể của Đào Tử nhờ quan hệ mà nhận được một đơn hàng lớn, tiếp tục sản xuất các loại áo khoác dạ xuất khẩu cao cấp.

Nhưng ai ngờ, nửa tháng trước khi nhận hàng, đối tác lại đột ngột hủy đơn, thậm chí còn không cần tiền cọc.

Nguyên liệu như len cashmere và các chất liệu khác đã mua, thậm chí một nửa số hàng đã được sản xuất xong nên không thể hoàn lại.

Đành phải cắn răng hoàn thành nốt. Chị gái Đào Tử buộc phải nghỉ việc, học theo cách Đào Tử từng buôn bán ngoài chợ để bán hàng.

Nhưng thị trường ở Quảng Đông đã bão hòa, thêm nữa áo khoác dạ là hàng cao cấp, giá cả khá đắt đỏ, một ngày bán được một chiếc đã là may mắn lắm rồi.

Hai vợ chồng họ gần đây đều phiền não về chuyện này, liên lạc với Đào Tử để hỏi xem cô có cách nào giúp đỡ không.

Nhưng Bằng Thành đang phát triển, những món hàng giá vài chục đồng có thể còn tiếp nhận được, chứ một chiếc áo khoác dạ có giá vốn tận 135 đồng, dù Đào Tử muốn giúp nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Giờ có Tống Ngọc Lan đến thì Đào Tử mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô ấy không làm được nhưng không có nghĩa là Tống Ngọc Lan không có cách.

Tống Ngọc Lan chưa nhìn thấy hàng nên không dám nhận lời ngay, chỉ nói với Đào Tử: “Em phải nhìn thấy hàng thì mới quyết định được.”

Đào Tử vui vẻ bảo sẽ lập tức đưa Tống Ngọc Lan đi tới Quảng Đông.

Tống Ngọc Lan cười khổ: “Đâu cần gấp vậy, mà sao em đến đây nửa tiếng rồi mà chưa thấy bố mẹ em đâu?”

Đào Tử đập tay lên trán: “Ôi, chị quên mất chưa nói với em, mấy hôm trước sức khỏe của mẹ em không được tốt, sáng nay chú Tống đã đưa dì ấy đi bệnh viện kiểm tra rồi.”

“Bệnh gì vậy? Sao mẹ em lại bị ốm?” Tống Ngọc Lan lo lắng, vì giờ liên lạc thực sự quá khó khăn, không thể liên hệ ngay với bố mẹ được.

“Đừng lo, chắc không phải bệnh nặng đâu. Chị nghĩ có lẽ em sắp có thêm em trai hoặc em gái rồi đấy.” Đào Tử hơi ngượng ngùng, mặt đỏ lên khi trấn an Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan ngơ ngác: “Hả...?”

Không trách được hai người, sau khi sinh Tống Ngọc Cảnh, suốt 11-12 năm qua họ không hề có biện pháp phòng ngừa nào, nhưng cũng chẳng có thai, ai ngờ giờ Lưu Xuân lại mang thai được.

Thực ra, Lưu Xuân và Tống Đại Cường năm nay mới 37 tuổi, độ tuổi không lớn lắm. Thêm vào đó một năm trở lại đây, Lưu Xuân ăn ngon ngủ kỹ, không dùng biện pháp phòng tránh, nên mang thai là chuyện tất yếu.

Nhưng bây giờ có chính sách kế hoạch hóa gia đình, đứa con thứ ba này có nên giữ hay không lại là một vấn đề lớn.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân trở về từ bệnh viện, thấy Tống Ngọc Lan liền vui mừng khôn xiết.

Lưu Xuân nắm tay Tống Ngọc Lan, nhìn kỹ từ đầu đến chân, gật đầu lia lịa: “Con có vẻ béo hơn rồi, tốt quá, xem ra con sống ở Bắc Kinh cũng quen rồi.”

Tống Ngọc Lan cũng nhìn kỹ Lưu Xuân, thấy mẹ mình trắng hơn, mập hơn, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng vui vẻ. Một Lưu Xuân như vậy hoàn toàn giống với hình ảnh người mẹ mà cô từng mơ ước!

Tống Ngọc Lan nhỏ giọng ghé tai Lưu Xuân: “Mẹ, có phải mẹ sắp sinh thêm cho con một em gái không?”

Lưu Xuân liếc mắt, nhẹ nhàng gõ vào trán cô, dịu dàng nói: “Đào Tử kể với con rồi à? Mẹ và bố con bàn bạc xong rồi, không định giữ đứa bé này. Có con và Ngọc Cảnh là đủ rồi. Qua tết, khi mọi việc ổn định hơn thì mẹ sẽ đi bỏ nó, nên không định nói cho các con biết.”

Tống Ngọc Lan sững sờ: “Sao lại không giữ?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 241: Chương 241



“Giờ mẹ đã lớn tuổi rồi, thuộc diện sản phụ cao tuổi, mà bố mẹ cũng cảm thấy không cần thiết phải sinh thêm nữa.” Lưu Xuân chăm chú nhìn Tống Ngọc Lan, tiếp tục nói; “Con có muốn có thêm một em gái không?”

Tống Ngọc Lan lắc đầu. Sinh nhiều con thì mẹ cô sẽ cực khổ, hơn nữa như Lưu Xuân nói, ở tuổi 37 đã được coi là sản phụ cao tuổi, không cần phải đánh đổi cả mạng sống của mẹ chỉ vì một bào thai còn chưa thành hình.

“Thật ra không phải là bố mẹ không muốn. Hôm nay đi kiểm tra, bác sĩ bảo lần mẹ sinh Ngọc Cảnh đã bị tổn thương, dù hai năm qua có phần hồi phục nhưng cũng không nên sinh thêm, vì sẽ tiêu hao rất nhiều dưỡng chất của cơ thể mẹ.”

Lưu Xuân đặt tay lên bụng: “Có lẽ mẹ và đứa bé này không có duyên với nhau.”

“Vậy thì làm phẫu thuật sớm sẽ an toàn hơn, đi Quảng Đông làm phẫu thuật đi, ở đó có điều kiện y tế tốt hơn.” Tống Ngọc Lan đề nghị.

“Thời gian này cửa hàng đang có vài khách hàng cần xử lý, mẹ không đi được. Đợi đến khi nghỉ tết rồi mẹ sẽ đi...” Lưu Xuân chưa nói hết câu đã bị ngắt lời.

Tống Ngọc Lan ôm lấy vai mẹ; “Mẹ, chuyện nấu nướng đâu phải chỉ mình mẹ làm được. Thuê một người giúp việc nấu ăn hết trăm đồng thôi, không có vấn đề gì cả. Nghe con đi, đúng lúc con cũng đang định đi Quảng Đông, con đưa mẹ đi. Làm sớm thì sức khỏe mẹ sẽ hồi phục nhanh hơn.”

Lưu Xuân còn định cãi lại vài câu, nhưng thấy Tống Ngọc Lan nói nghiêm túc thì bà mới gật đầu đồng ý.

Ban đầu định hôm sau mới đi Quảng Đông, nhưng chị gái của Đào Tử là Đào Hồng vừa nhận được cuộc gọi liền lái xe đến ngay để đưa Tống Ngọc Lan đến nhà máy xem hàng.

Tống Đại Cường còn hai khách hàng đang cần tiếp nên không đi được.

Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên vào dịp cuối năm khá bận rộn, Đào Tử cũng không thể rời khỏi. Tống Ngọc Lan dặn Đào Tử tìm người mới để thuê làm việc nấu nướng.

Còn việc Lưu Xuân nói sẽ quay lại làm sau khi hồi phục thì đã bị Tống Ngọc Lan hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Cô, Lưu Xuân và ông Ngụy lên xe của Đào Hồng.

Khi đến Quảng Đông, Đào Hồng đưa mọi người về nhà mình.

Chồng của Đào Hồng là Trang Vĩ mời cả nhóm vào nhà. Mặc dù anh ấy và Đào Hồng đã nghe Đào Tử kể nhiều về Tống Ngọc Lan, nhưng không ngờ rằng cô lại trẻ trung và xinh đẹp đến vậy!

Tất nhiên, Đào Hồng và Trang Vĩ đã được Đào Tử dặn trước rằng Tống Ngọc Lan là người chân thành, và bảo hai người đừng có ý định chơi chiêu trò gì.

Thực ra việc nhắc nhở đó là thừa, bởi hai vợ chồng họ đã dồn gần hết số tiền tích lũy mấy năm để mua lại nhà máy. Nhà máy vừa về tay Trang Vĩ chưa đầy nửa năm đã đứng trước nguy cơ phá sản, giờ chỉ cần một tia hy vọng thì họ cũng sẽ nắm chặt không buông.

Tuy nhiên, bố mẹ của Đào Tử vẫn hoài nghi về khả năng của Tống Ngọc Lan. Dù vậy, vì liên quan đến nhà máy của Trang Vĩ nên dù họ đối xử với ba người Tống Ngọc Lan không nhiệt tình như vợ chồng Đào Hồng, nhưng vẫn giữ được sự lễ độ và tôn trọng tối thiểu.

Tống Ngọc Lan cũng chẳng để ý nhiều đến thái độ của mọi người. Cô và Đào Tử là bạn, nhưng với những người khác chỉ là người xa lạ, nên việc giữ khoảng cách là điều bình thường.

Sau khi dùng bữa đơn giản ở nhà Đào Hồng, cô đề nghị đi ngay đến nhà máy của Trang Vĩ để xem hàng trước.

Trang Vĩ như bắt được vàng.

Khi đến nhà máy, trong số bốn dây chuyền sản xuất ban đầu, giờ chỉ còn lại một. Bên trong nhà máy hiện cũng chỉ còn bảy, tám công nhân.

Trang Vĩ không giấu giếm điều gì, anh ấy giải thích: “Đã ba tháng nay nhà máy không có đơn hàng, không đủ khả năng nuôi nhiều công nhân như trước, các dây chuyền sản xuất khác cũng đã phải bán đi để trả nợ ngân hàng. Dây chuyền này là hy vọng cuối cùng của chúng tôi.”

Đào Hồng chỉ vào góc nhà máy nơi có đống vải chất cao đến nửa người, thở dài nói: “Chắc Đào Tử cũng đã nhắc qua với cô rồi. Trước đây có một khách hàng nước ngoài đặt hàng từ lâu, nhưng sau đó lại hủy đơn. Đây là số vải cashmere còn lại.”

Tống Ngọc Lan tiến tới xem kỹ lưỡng đống vải. Chất liệu đúng là tốt, nhưng không hoàn toàn là cashmere, mà được pha thêm một chút lông cừu. Dù điều này không ảnh hưởng nhiều đến cảm giác khi sử dụng, nhưng những người am hiểu có thể nhận ra sự khác biệt.

Ghi 100% cashmere sẽ bị coi là lừa dối người tiêu dùng, có lẽ Tống Ngọc Lan đã đoán ra lý do tại sao khách hàng nước ngoài kia lại hủy đơn hàng.

Trong tình huống quan trọng như thế này, dù chỉ pha trộn 1% lông cừu thôi cũng đủ gây thiệt hại nghiêm trọng cho nhà máy, nhưng dường như Trang Vĩ và Đào Hồng vẫn chưa nhận ra điều này.

Tống Ngọc Lan tạm thời giữ im lặng: “Tôi muốn xem qua sản phẩm áo khoác hoàn chỉnh.”

Đào Hồng dẫn Tống Ngọc Lan vào kho hàng và đưa cho cô một chiếc áo khoác hoàn thiện.

Tống Ngọc Lan xem xét kỹ lưỡng, nhận thấy rằng dù chất lượng may tinh xảo và màu sắc đang rất được ưa chuộng trên thị trường, nhưng phom dáng lại khác hẳn so với kiểu dáng khi nhà máy còn thuộc sở hữu quốc doanh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 242: Chương 242



Đào Hồng giải thích: “Khi còn là nhà máy quốc doanh, từ khâu chọn nguyên liệu đến thiết kế đều có sự giám sát của các nhà thiết kế. Nhưng khi chúng tôi tiếp quản, nhà thiết kế không muốn làm việc cho chúng tôi nữa. Chúng tôi cũng muốn tiết kiệm chi phí nên không thuê thêm nhà thiết kế.”

Suy nghĩ của Đào Hồng và Trang Vĩ là các nhân viên trong nhà máy đều là những người đã làm lâu năm, nên họ cho rằng việc thiết kế không còn quá khó khăn nữa, thậm chí còn gần gũi với thực tế hơn. Trong mắt họ thì nhà thiết kế chỉ là người thừa thãi.

Tống Ngọc Lan thẳng thắn chỉ ra vấn đề: “Việc thiết kế là một nghề có giá trị riêng, chị Đào Hồng à. Chiếc áo khoác dạ tôi đang mặc chính là chiếc áo sản xuất từ nhà máy của các anh chị khi còn thuộc quốc doanh.”

Tống Ngọc Lan cởi chiếc áo khoác của mình ra và so sánh với sản phẩm mà Đào Hồng vừa đưa. Có sự khác biệt rõ ràng.

Đào Hồng và Trang Vĩ nhìn nhau, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Họ không ngờ rằng việc sản xuất theo cách cũ mà lại có sự khác biệt lớn đến vậy!

Tống Ngọc Lan nhìn thấu sự khó khăn của họ, suy nghĩ một lúc rồi cô đưa ra một đề xuất táo bạo; “Nếu muốn nhà máy sống sót, việc thuê một nhà thiết kế là điều không thể thiếu. Ngoài ra, em nhận thấy nhãn mác trên sản phẩm áo khoác của các anh chị không đúng. Áo này có pha lông cừu nhưng lại ghi 100% cashmere.”

“Anh chị thử nghĩ lại xem, khi nhà máy còn hoạt động tốt thì họ kiếm tiền từ đâu? Mọi khâu trong việc vận hành nhà máy đều quan trọng và không thể bỏ qua.”

Tống Ngọc Lan thầm suy nghĩ, có lẽ trước đây khi Trang Vĩ làm giám đốc nhà máy thì anh ta vẫn chưa hiểu rõ hết mọi hoạt động của nó. Sau khi tiếp quản thì sự thiếu kiến thức đã khiến anh ta trở nên lúng túng và lạc lối.

Nhà máy đã thay đổi quá nhiều như vậy, làm sao những đối tác làm ăn khôn ngoan lại không nhận ra được? Họ không phải là những người ngây thơ, chắc chắn sẽ không tiếp tục hợp tác với một nhà máy đang gặp khó khăn như thế này.

Hơn nữa, những người chủ yếu chỉ nghĩ cho lợi ích của mình như họ, dù có biết vấn đề của nhà máy thì cũng sẽ không lên tiếng nhắc nhở hay chỉ ra sai lầm.

Nếu không phải vì tình cảm sâu đậm giữa Tống Ngọc Lan và Đào Tử, thì cô sẽ chẳng có chút hứng thú nào với những sản phẩm quần áo mà nhà máy này sản xuất,.

Trang Vĩ và Đào Hồng nhìn nhau, trong ánh mắt họ thoáng hiện lên một tia hy vọng mong manh nhưng đầy khát khao.

Thực tế, sau nửa năm khó khăn vừa qua, Trang Vĩ cũng đã dần nhận ra hầu hết những điểm mà Tống Ngọc Lan đã đề xuất đều đúng.

Vì vậy, khi Tống Ngọc Lan lần lượt liệt kê những giải pháp, anh ấy bỗng cảm thấy như mây mù tan biến, mọi thứ trở nên sáng tỏ. Giống như người đã mò mẫm trong bóng tối quá lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng phía trước và tìm được con đường để đi tiếp.

“Vậy còn số quần áo này?” Đào Hồng nhìn vào hơn 4000 chiếc áo khoác đã sản xuất, trong lòng rối như tơ vò.

Tống Ngọc Lan suy nghĩ một lát, rồi nhìn Trang Vĩ: “Số hàng này chắc chắn phải làm lại từ đầu. Các anh chị cần thuê một nhà thiết kế mới. Nếu các anh chị chỉ làm một mẫu cho cả 10.000 chiếc áo thì dù mẫu có đẹp đến mấy cũng sẽ khó bán.”

“Nhưng làm lại sẽ tốn bao nhiêu tiền đây!” Giọng Đào Hồng đầy lo lắng.

Tống Ngọc Lan thấy cả Trang Vĩ cũng lộ rõ sự lo âu, cô hiểu rằng anh không phải người có tầm nhìn xa trong kinh doanh. Nhưng cô vẫn khéo léo chỉ ra; “Em nghe Đào Tử nói chị Đào có đi chợ đêm bán quần áo. Anh chị có thể thuê nhà thiết kế sửa lại một số mẫu, rồi đem bán thử ngoài sạp. Nếu không hiệu quả thì chính là do em nghĩ sai rồi.”

“Ngọc Lan, không phải chị nghi ngờ ý tốt của em. Em với Đào Tử là bạn thân, chị cũng không giấu gì em. Chị và anh Trang đã dồn hết tiền tích lũy vào nhà máy, giờ làm gì còn tiền để sửa lại sản phẩm.” Đào Hồng giải thích.

Tống Ngọc Lan gật đầu; “Em hiểu, chị Đào. Vì thế em mới đề nghị chị chỉ sửa lại một ít trước. Nếu như đạt yêu cầu, em không giấu gì chị, em định mở sạp ở Bắc Kinh. Lúc đó, nếu sản phẩm đạt chuẩn thì em sẽ ưu tiên nhập hàng từ nhà máy của anh chị để bán.”

“Thật vậy sao!” Đào Hồng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Tống Ngọc Lan nghiêm túc gật đầu: “Ừ, nhưng em nói trước, nhãn mác phải đổi lại cho đúng với thành phần thật của vải, và kiểu dáng, mẫu mã không được đơn điệu. Nếu không đạt tiêu chuẩn của em thì em xin lỗi trước.”

“Được, được, anh chị nhất định sẽ chỉnh sửa!” Lần này là Trang Vĩ trả lời Tống Ngọc Lan.

Sau đó, Tống Ngọc Lan dẫn Lưu Xuân và ông Ngụy đến một nhà khách gần bệnh viện để ở, từ chối lời mời về nhà của Đào Hồng. Cô hẹn ba ngày sau sẽ quay lại kiểm tra sản phẩm, rồi mới quyết định có lấy hàng từ nhà máy để bán hay không.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 243: Chương 243



Tống Ngọc Lan dặn dò ông Ngụy vài câu, bảo rằng ngày mai ông có thể thoải mái nghỉ ngơi hoặc đi dạo quanh Quảng Đông. Cô cảm thấy nếu dẫn ông Ngụy đi cùng khi đưa mẹ đi làm phẫu thuật sẽ không tiện lắn.

Ông Ngụy gật đầu: “Tôi không có hứng thú đi dạo, tôi sẽ nghỉ ở nhà khách. Cô cần gì thì cứ gọi tôi.”

“Cảm ơn ông, ông Ngụy.” Tống Ngọc Lan chân thành cảm ơn, vì trên suốt chặng đường vừa qua, nhờ có ông Ngụy mà mọi việc trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Ông Ngụy chỉ xua tay với cô rồi đóng cửa phòng lại.

Tống Ngọc Lan quay về phòng cùng mẹ. Lúc này Lưu Xuân vừa tắm xong.

“Mẹ, con có một ý tưởng muốn hỏi mẹ.”

Lưu Xuân đang lau mái tóc dài, ngồi xuống cạnh Tống Ngọc Lan: “Con định bảo mẹ lên Bắc Kinh với con phải không?”

Tống Ngọc Lan vui mừng rúc vào lòng mẹ mình: “A, mẹ đoán trúng rồi! Sao mẹ hiểu con quá vậy? Nhưng mà để bố một mình ở Bằng Thành thì tội cho bố quá.”

Lưu Xuân ôm lấy vai Tống Ngọc Lan: “Bố con có gì mà tội. Trước đây nhà mình nghèo, ngày nào bố con chẳng phải đào đất, vác gạch ở thị trấn, khi đó mới gọi là khổ. Giờ ông ấy không phải chịu nắng gió, mưa gió gì, vậy là hạnh phúc lắm rồi.”

“Nhưng mẹ phải xa bố đấy, mẹ có đồng ý không? Chỉ là một thời gian ngắn thôi, trước tết ấy mà. Bây giờ bà nội lớn tuổi rồi, một mình con lo không xuể...”

Giọng của Tống Ngọc Lan dần nhỏ lại. Trong lòng, cô tự trách mình hèn hạ, biết rõ rằng nếu mình nói ra thì chắc chắn Lưu Xuân sẽ vì thương con mà đồng ý. Nhưng cô vẫn làm thế.

Một phần là vì Tống Ngọc Lan nghĩ rằng mẹ mình không nên mãi quanh quẩn trong bếp, phần khác là cô thật sự cảm thấy một mình mình bày sạp quá vất vả, thuê người thì không bằng để mẹ giúp.

Lưu Xuân nhẹ nhàng chạm tay vào trán Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, chúng ta là người một nhà, con làm gì cũng chỉ mong gia đình mình có cuộc sống tốt hơn. Mẹ và bố con sẽ luôn ủng hộ con vô điều kiện.”

Tống Ngọc Lan hít sâu mùi hương quen thuộc từ mẹ, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong lòng: “Mẹ, con hiểu rồi.”

---

“Kết quả kiểm tra cũng giống như lần ở Bằng Thành, cơ thể của cô thực sự không thích hợp để mang thai nữa. Nếu cố gắng sinh thì chắc chắn rủi ro cao hơn so với phụ nữ bình thường” Nữ bác sĩ đeo kính cẩn thận phân tích kết quả xét nghiệm trong tay: “Gia đình muốn giữ thai hay bỏ?”

“Bỏ.”

“Vậy đi đóng tiền, chiều nay có thể làm phẫu thuật.”

Ba ngày sau, Tống Ngọc Lan luôn túc trực chăm sóc mẹ trong bệnh viện.

May mắn là thai còn nhỏ, chưa đến hai tháng, nên tác động đến cơ thể của Lưu Xuân không quá nhiều.

Tống Ngọc Lan mua rất nhiều đồ bổ m.á.u cho mẹ, sau ba ngày, Lưu Xuân đã khỏe lại, thậm chí tinh thần còn tốt hơn trước.

Khi ra viện, Tống Ngọc Lan cẩn thận lấy bộ đồ giữ ấm mới mua, mặc kín cho mẹ từ đầu đến chân, chỉ để hở đôi mắt.

Lưu Xuân trêu: “Ngày xưa lúc sinh con, mẹ còn không được ăn ngon, mặc ấm nhiều như thế này. Sinh xong ba ngày là mẹ có thể xuống làm việc rồi.”

Tống Ngọc Lan cẩn thận chỉnh lại khăn quàng cổ cho mẹ, không đồng ý: “Ngày xưa khó khăn, giờ cuộc sống tốt hơn rồi, mẹ không cần phải chịu khổ nữa.”

Lưu Xuân nghe vậy thì lập tức ch** n**c mắt.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, khóc không tốt cho mắt đâu. Giờ mẹ đang trong thời kỳ hậu sản, giống như ở cữ vậy, đừng để tâm trạng d.a.o động nhiều quá, sau này già sẽ ảnh hưởng đến mắt đấy.” Tống Ngọc Lan vội vàng trấn an.

Lưu Xuân nghe thế thì bật cười: “Đôi lúc mẹ cảm thấy con mới chính là mẹ của mẹ vậy.”

Tống Ngọc Lan tựa đầu vào vai mẹ; “Về nhà ở với bố thêm vài hôm, việc nấu nướng thì hôm qua Đào Tử đã bảo mẹ của Tiểu Mai thay mẹ rồi. Mẹ đừng lo lắng gì cả. Đợi con làm xong việc thì mình cùng tới Bắc Kinh nhé.”

“Biết rồi.” Lưu Xuân đáp một cách nghiêm túc.

Chiếc xe đưa Lưu Xuân về Bằng Thành là do Tống Ngọc Lan nhờ Dương Lệnh giúp đỡ, Lý Phúc thường xuyên qua Bằng Thành để thăm Đào Tử.

Hai người hiện đang trong giai đoạn tình cảm mập mờ, nên Lý Phúc sẵn sàng nhận việc đưa Lưu Xuân về.

Sau khi tiễn mẹ về, Dương Lệnh cười cợt hỏi Tống Ngọc Lan: “Chị dâu, dạo này có mối làm ăn gì tốt không? Cho tôi theo với!”

Dạo gần đây, sau khi nghe Lý Phúc kể về tình hình kinh doanh của cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên, trong lòng Dương Lệnh dâng lên một cảm giác ghen tị mãnh liệt.

Anh ấy âm thầm hối hận vì sao mình không sớm phát hiện ra một cơ hội kinh doanh tốt như thế này.

Mặc dù gia đình Dương Lệnh kinh doanh nhiều lĩnh vực, nhưng ngoài vàng bạc đá quý có thể so sánh một chút với An Nhiên thì những mảng khác chỉ là những khoản lợi nhuận nhỏ lẻ, chậm rãi.

Đặc biệt, khi biết rằng một viên gạch có thể mang lại lợi nhuận hai, ba đồng thì Dương Lệnh lại càng thêm hối tiếc.

Tại sao anh ấy không nghĩ ra cách kiếm tiền dễ dàng như thế sớm hơn chứ?

Tuy nhiên, thực tế lại khiến Dương Lệnh cảm thấy bất lực, bởi chủ nhân của cửa hàng vật liệu xây dựng này lại là người yêu của Lục Trạch Dân, nên anh không thể dùng thủ đoạn thương mại để tranh giành mối làm ăn.

Vì vậy, không những không thể tranh giành mà Dương Lệnh còn phải cảnh giác trước những đối thủ khác có thể cướp mất mối làm ăn của “chị dâu” mình. May mắn là các đại gia ở Bằng Thành dường như chưa quan tâm đến cửa hàng nhỏ này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 244: Chương 244



Mô hình kinh doanh của An Nhiên khiến Dương Lệnh tò mò, khi anh ấy áp dụng mô hình này vào hai tiệm vàng do mình quản lý thì kết quả sau một tháng liền khiến doanh thu tăng hơn gấp đôi.

Anh ấy càng tin tưởng rằng Tống Ngọc Lan là một người có đầu óc kinh doanh. Nếu có thể hợp tác với cô thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền!

Tống Ngọc Lan chỉnh lại áo khoác để chắn gió lạnh, nói đùa: “Anh còn cần hợp tác làm ăn với tôi sao? Anh đã bỏ xa tôi hàng chục con phố rồi.”

Dương Lệnh cười hì hì, bắt chước động tác của Tống Ngọc Lan, cuốn chặt áo khoác: “Nhưng tôi không ngại kiếm thêm tiền.”

Một câu nói khiến Tống Ngọc Lan cứng họng. Đột nhiên cô nảy ra ý tưởng: “Nhà anh có đầu tư vào mảng quần áo không?”

Hai giờ sau, Dương Lệnh vẫn không hiểu sao mình lại đồng ý với Tống Ngọc Lan về việc mua một nhà máy quần áo.

Tống Ngọc Lan cầm chiếc áo khoác đã được chỉnh sửa, lắc đầu với Trang Vĩ và Đào Hồng: “Nhìn cái phom này là biết không phù hợp với cấu trúc cơ thể. Chị Đào, chị thử xem. Chị nặng chưa đến 40kg, chiếc áo khoác này nhìn thì có vẻ tôn dáng, nhưng phần n.g.ự.c và eo lại có độ rộng tương đương nhau. Phụ nữ nào có thể mặc vừa nó chứ?”

Đào Hồng cuống cuồng giải thích: “Thật sự là rất khó tìm nhà thiết kế. Nhà thiết kế trước đây thì dù chúng tôi có trả anh ấy 800 đồng một tháng thì anh ấy vẫn không chịu quay lại. Tôi chỉ có thể học theo sách mà thử nghiệm thôi...” Giọng của chị ấy ngày càng nhỏ dần, cuối cùng thở dài bất lực, đập nhẹ vào người Trang Vĩ, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Trước đây không phải anh tự tin lắm sao? Còn nói nhà máy này nhất định sẽ kiếm được tiền. Giờ thì tốt rồi, không chỉ mất hết tiền tiết kiệm của chúng ta, ngay cả tiền dưỡng già của bố mẹ em cũng tiêu sạch!”

Trang Vĩ với đôi mắt thâm quầng, chỉ biết thở dài, yếu ớt gãi mấy sợi tóc ít ỏi còn sót lại trên đầu. Anh ấy vốn là một đứa trẻ mồ côi, trước đây khi làm việc trong nhà máy thì anh ấy chỉ cần quản lý công nhân. Sau thời gian dài, anh ấy nghĩ mình có thể tiếp quản nhà máy, nhưng không ngờ lại rơi vào tình cảnh này. Giờ anh ấy mới hiểu dù có thể kéo được đối tác về, nhưng nếu không sản xuất được sản phẩm chất lượng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì!

Thấy không khí đã đến lúc, Tống Ngọc Lan nhìn Trang Vĩ: “Anh Trang, các anh chưa từng nghĩ đến việc bán lại nhà máy này sao? Với nhà máy và mảnh đất này, dù không kiếm được nhiều nhưng các anh cũng không lỗ nặng. Nếu cứ kéo dài mãi thì cuối cùng nhà máy chỉ có nước phá sản thôi.”

Đào Hồng lau nước mắt, hít mũi: “Bọn chị đã nghĩ đến chứ, nhưng làm gì có ai muốn mua một nhà máy sắp đóng cửa. Chị đã tìm vài ông chủ có ý định mua trước đây, nhưng họ không chịu gặp nữa.”

Lúc này, Dương Lệnh nhận được ánh mắt ra hiệu từ Tống Ngọc Lan, liền hỏi đúng lúc: “Các anh định bán nhà máy này với giá bao nhiêu?”

Trang Vĩ và Đào Hồng đều ngẩn ra, cả hai cứ nghĩ Dương Lệnh chỉ là vệ sĩ của Tống Ngọc Lan. Bởi vì vị trí của anh ấy và ông Ngụy đứng đều giống nhau, đứng sau lưng và ở hai bên trái phải của Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan giơ tay chỉ về phía Dương Lệnh, giới thiệu: “Đây là bạn em, Dương Lệnh. Em cũng không giấu gì anh chị, ba ngày trước khi trò chuyện với anh chị thì em đã nhận ra rằng có lẽ anh Trang giỏi về quản lý, nhưng về mặt kinh doanh thì vẫn còn thiếu sót.”

“Không phải là thiếu sót một chút đâu, mà là hoàn toàn không biết gì!” Đào Hồng than thở. Trang Vĩ cũng nhận ra sự thật này trong suốt nửa năm qua, giờ khi bị Tống Ngọc Lan chỉ ra thì anh ấy chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ.

Tống Ngọc Lan tiếp tục nói: “Hôm nay em đưa Dương Lệnh đến là để bàn chuyện với anh chị. Dạo này anh ấy đang muốn làm ăn trong lĩnh vực quần áo. Nếu anh chị có ý định chuyển nhượng thì dĩ nhiên em phải nghĩ đến anh chị trước, không thể để cơ hội lọt vào tay người ngoài.”

Cô đã nói đến mức này rồi, nếu Trang Vĩ và Đào Hồng đủ thông minh thì sẽ biết cách nắm lấy cơ hội.

Quả nhiên, Trang Vĩ ngay lập tức bước lên bắt tay với Dương Lệnh.

Dương Lệnh bắt đầu thảo luận với Trang Vĩ theo đúng những gì mà anh ấy và Tống Ngọc Lan đã bàn bạc trên xe.

Dù cả hai bên đều là người quen, nhưng tiền thì không phải từ trên trời rơi xuống, vì vậy việc đàm phán kinh doanh vẫn phải tuân theo quy trình bình thường.

Khi hai vợ chồng Trang Vĩ và Đào Hồng tiếp quản nhà máy, ngoài số tiền tiết kiệm 8 vạn của họ, họ còn vay 2 vạn từ bố mẹ Đào Hồng và vay thêm 20 vạn từ ngân hàng mới mua được nhà máy.

Nửa năm qua, họ không ký được hợp đồng nào, lại còn lỗ thêm hơn 3 vạn, khiến nhà máy rơi vào cảnh hỗn loạn.

Có thể nói nếu Dương Lệnh mua lại nhà máy, theo như kế hoạch của Tống Ngọc Lan thì hầu hết mọi thứ trong nhà máy sẽ phải thay mới hoàn toàn.

Vì vậy, việc thương lượng để giảm giá là không thể tránh khỏi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 245: Chương 245



Dương Lệnh vì nể mặt Tống Ngọc Lan và mối quan hệ với Đào Tử nên chỉ giảm giá xuống 25 vạn. Ba dây chuyền sản xuất mà Trang Vĩ đã bán đi trước đó để trả lương cho công nhân, mỗi dây chuyền đáng giá ít nhất là 5 vạn.

Với mức giá 25 vạn này, đây là con số hợp lý nhất, Trang Vĩ và Đào Hồng hiểu rằng Dương Lệnh đưa ra mức giá này chính là vì nể mặt Tống Ngọc Lan.

Thực ra, trước đây không phải là họ không tìm được người mua, mà là những người muốn mua chỉ đưa ra mức giá khoảng 15 vạn tới 18 vạn, họ không thể chấp nhận được mức giá này nên họ mới cố gắng bám trụ.

Giờ đây, khi Dương Lệnh đưa ra mức giá 25 vạn, Trang Vĩ và Đào Hồng liền không hề do dự mà gật đầu đồng ý ngay.

Ít nhất số tiền này cũng đủ để họ trả nợ ngân hàng, nếu không cuối cùng họ sẽ chẳng còn gì trong tay cả.

Dương Lệnh cũng làm theo đề xuất của Tống Ngọc Lan: miễn là Trang Vĩ và các công nhân hiện tại vượt qua được bài kiểm tra của anh ấy thì họ có thể ở lại làm việc.

Mắt Trang Vĩ lập tức đỏ hoe. Những người có thể ở lại nhà máy đến giờ hầu hết đều là những người đã theo anh ấy từ lâu. Trong số họ, có người là trụ cột của gia đình, có người là lao động duy nhất, đều là những người xuất thân nghèo khó, không có mối quan hệ nào khác. Rời khỏi nhà máy đồng nghĩa với việc mất đi nguồn sống.

Vì vậy, những người này thật lòng mong Trang Vĩ thành công, họ đã đồng cam cộng khổ với anh ấy suốt hơn nửa năm qua.

Bây giờ, khi nghe Dương Lệnh nói rằng chỉ cần họ vượt qua được bài kiểm tra là có thể tiếp tục ở lại làm việc, Trang Vĩ không khỏi xúc động.

Tống Ngọc Lan nghĩ rằng, ngoài chuyện kinh doanh thì dù sao Trang Vĩ cũng có khả năng quản lý tốt, việc giữ anh ấy lại làm quản lý cũng không có vấn đề gì.

Đào Hồng xúc động nắm lấy tay Tống Ngọc Lan, nước mắt và nước mũi giàn giụa: “Trước đây Đào Tử có nói em rất giỏi mà chị còn không tin. Giờ mới biết đúng là chị có mắt như mù. Thật lòng cảm ơn em. Nếu không có em đến giúp thì chị thực sự không biết phải làm thế nào để tiếp tục nữa!”

Tống Ngọc Lan nhận lời cảm ơn của Đào Hồng, bởi vì thật ra nếu không có mối quan hệ với Đào Tử thì cô cũng chẳng thích can thiệp vào chuyện của người khác.

Sau khi Dương Lệnh ký hợp đồng với Trang Vĩ, anh ấy chính thức tiếp quản nhà máy may mặc.

Với sự hỗ trợ của Tống Ngọc Lan, anh ấy đã thuê lại hai nhà thiết kế chuyên nghiệp với mức lương cao và tiến hành nâng cấp, cải tạo dây chuyền sản xuất của nhà máy.

Về phần hợp tác, Dương Lệnh phụ trách việc sản xuất quần áo tại nhà máy, còn Tống Ngọc Lan sẽ lo phần bán hàng.

Hiện tại, nhà máy chỉ có một dây chuyền, mỗi ngày sản xuất tối đa vài trăm chiếc áo, nhưng Tống Ngọc Lan vẫn rất tự tin vào dự án này.

Trong quá trình hợp tác, Tống Ngọc Lan đã thể hiện khả năng kinh doanh xuất sắc và tầm nhìn chiến lược của mình. Dương Lệnh dần dỡ bỏ định kiến rằng cô chỉ là “người yêu của Lục Trạch Dân” và thật sự kính trọng, ngưỡng mộ Tống Ngọc Lan nhiều hơn.

Trang Vĩ và các công nhân trong nhà máy đều vượt qua bài kiểm tra của quản đốc mới mà Dương Lệnh thuê về. Dù Trang Vĩ chỉ đảm nhận vị trí quản lý nhưng mức lương gần như không thay đổi so với khi anh ấy làm giám đốc nhà máy, thậm chí nếu kinh doanh tốt thì anh ấy còn có thể nhận thêm tiền thưởng, điều mà anh ấy không ngờ tới.

Qua hơn nửa năm lỗ 10 vạn, nhưng lại khiến Trang Vĩ học được nhiều điều, anh ấy cũng thấy biết ơn với sự ủng hộ của gia đình nhà họ Đào.

Dù nhiều cha mẹ ruột cũng không thể làm được như thế.

Anh ấy ngày càng quan tâm đến công việc ở nhà máy. Giám đốc mới của nhà máy là Lý Quân do Dương Lệnh điều đến, nhiều lần khen ngợi Trang Vĩ trước mặt Dương Lệnh và Tống Ngọc Lan: “Anh ấy làm việc rất chừng mực, là một nhân viên có tiềm năng tốt.”

Tống Ngọc Lan nghĩ rằng người từng được chọn lọc kỹ càng trong hệ thống quốc doanh như Trang Vĩ thì có năng lực là điều tất nhiên. Anh ấy chỉ thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực kinh doanh mà thôi.

“Cô xem qua những bản thiết kế này đi, cô nghĩ tôi nên giữ lại nhà thiết kế nào?” Dương Lệnh đưa cho Tống Ngọc Lan các bản vẽ thiết kế, anh ấy không hiểu gì về chúng nhưng tin chắc rằng Tống Ngọc Lan là cao tài sinh trường Thanh Hoa sẽ hiểu rõ.

Tống Ngọc Lan cầm lấy các bản vẽ, xem xét kỹ lưỡng và nhận thấy hai nhà thiết kế này có phong cách rất khác nhau: “Một người thiên về phong cách thể thao, người kia lại hướng đến phong cách công sở.”

Hai phong cách này không hề xung đột, mà ngược lại có thể đáp ứng nhu cầu của nhiều đối tượng khách hàng khác nhau.

Dương Lệnh thắc mắc: “Giữ lại cả hai thì có lãng phí không? Hiện tại chúng ta chỉ có một dây chuyền sản xuất, dường như không cần nhiều nhà thiết kế đến vậy.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 246: Chương 246



Tống Ngọc Lan đặt các bản vẽ xuống, mỉm cười nhìn Dương Lệnh, nói chắc chắn: “Dương tổng, anh đã làm kinh doanh nhiều năm, chắc anh cũng hiểu tầm quan trọng của việc dự trữ nhân tài chứ? Hiện tại nhà máy chúng ta chỉ có một dây chuyền, mỗi ngày chỉ sản xuất được vài trăm sản phẩm; nhưng ai biết được năm sau thế nào? Không ai có thể đoán trước được tương lai. Nếu chúng ta chỉ bằng lòng với hiện tại mà không nỗ lực phát triển, chẳng phải đó cũng là đang đi thụt lùi sao?”

Cô tiếp tục giải thích: “Việc có nhiều nhà thiết kế giỏi sẽ giúp chúng ta linh hoạt hơn trước những thay đổi của thị trường và nhu cầu của khách hàng. Khi quy mô kinh doanh mở rộng, chúng ta sẽ có đủ nhân lực để phát triển các dòng sản phẩm mới, nâng cao hình ảnh thương hiệu. Hơn nữa, những nhà thiết kế khác nhau còn có thể k*ch th*ch sự sáng tạo lẫn nhau, từ đó thúc đẩy toàn bộ đội ngũ tiến bộ và đổi mới.”

Dương Lệnh nghe Tống Ngọc Lan phân tích, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhận ra rằng suy nghĩ trước đây của mình hơi hẹp hòi, không tính đến việc phát triển lâu dài. Đúng là khi làm việc với người thông minh như Tống Ngọc Lan thì mọi thứ liền trở nên dễ dàng hơn, những chỗ anh ấy chưa nghĩ đến đều được cô lấp đầy.

Thực sự như Tống Ngọc Lan đã nói, việc giữ lại cả hai nhà thiết kế không chỉ không lãng phí mà còn có thể trở thành động lực mạnh mẽ cho sự phát triển của công ty trong tương lai.

Đã quyết định hợp tác với Tống Ngọc Lan thì Dương Lệnh càng yên tâm mạnh dạn thử nghiệm và đổi mới.

Ba ngày sau khi nhà máy bắt đầu sản xuất, Tống Ngọc Lan kiểm tra chất lượng sản phẩm rồi mới yên tâm trở về Bằng Thành. Cô yêu cầu Dương Lệnh gửi toàn bộ hàng hóa đã sản xuất được bằng tàu hỏa đến ga tàu Bắc Kinh.

Lưu Xuân đã trở về Bằng Thành từ vài ngày trước, bà ấy cũng đã nói với Tống Đại Cường về việc lên Bắc Kinh, nên Tống Ngọc Lan cũng không cần phải mất công giải thích thêm.

Đào Tử nằm bên cạnh Tống Ngọc Lan, hào hứng nói; “Tháng này cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên lãi được 10 vạn đấy!”

Dù số tiền này sẽ tiếp tục được đầu tư trở lại cho cửa hàng, nhưng đó vẫn là một tin rất đáng mừng. Các nhân viên trong cửa hàng sau vài tháng làm quen với công việc, giờ đã thành thạo hơn, có thể đáp ứng ngay lập tức những yêu cầu của khách hàng với các giải pháp tối ưu nhất, mà tất cả đều nhờ vào sự dẫn dắt của Tống Đại Cường.

Bây giờ Đào Tử thật sự cảm thấy tầm nhìn của Tống Ngọc Lan rất xa. Chỉ với một đơn hàng lớn là cửa hàng vật liệu có thể mang lại lợi nhuận hàng nghìn tới hàng vạn. Cô ấy không dám tưởng tượng nếu cửa hàng phát triển mạnh mẽ hơn trong tương lai thì nó sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.

Quan trọng hơn là cô ấy không còn phải vất vả như khi buôn bán quần áo. Giờ đây cô ấy chỉ cần quản lý cửa hàng, không phải chịu nắng, chịu mưa, là cuộc sống an nhàn mà cô ấy luôn mong muốn.

Tống Ngọc Lan cũng rất vui, việc cửa hàng vật liệu xây dựng đi vào ổn định là điều mà cô đã dự đoán từ trước. Giờ đây, chỉ cần duy trì và phát triển thì chắc chắn nó sẽ đem lại lợi nhuận lớn.

“Chuyện của chị và Lý Phúc thì sao?” Tống Ngọc Lan bắt đầu tò mò.

Đào Tử lập tức im lặng, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: “Anh ấy đối xử với chị rất tốt.”

“Thế còn chị? Chị có thích Lý Phúc không?” Tống Ngọc Lan không biết nhiều về Lý Phúc, chỉ gặp anh ta vài lần khi anh ấy thiết kế nội thất cho cửa hàng vật liệu, nhưng cô hiểu rất rõ Đào Tử. Trước đây Đào Tử từng thích Trần Chiêu, dù cô không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết Đào Tử không phải là người hay thay đổi trong tình cảm.

Đào Tử dường như đang nhớ lại: “Đầu tháng này chị về Quảng Đông, có ghé thăm Trần Chiêu...”

“Khi đó, anh ấy đang đi cùng một cô gái buộc tóc hai bên. Chị đã hiểu lầm, thực ra anh ấy chỉ coi chị là một mối quan hệ công việc chứ không có tình cảm gì với chị cả. Người anh ấy luôn nhớ đến không phải là chị.”

“Còn Lý Phúc, anh ấy rất tốt. Tháng này, hầu như cứ vài ba ngày anh ấy lại từ Quảng Đông lên thăm chị. Mỗi lần đến, anh ấy thường mang theo một chiếc áo len thời thượng, hay một chiếc mũ, hoặc là một cuốn sách hay... Mỗi lần đến giờ hẹn là chị lại mong chờ anh ấy xuất hiện từ góc phố. Chị nghĩ đây có lẽ là cảm giác thích. Chị muốn thử xem sao.”

Tống Ngọc Lan nhìn vào mắt Đào Tử, thấy ánh sáng lấp lánh khi cô nói về Lý Phúc, liền biết rằng Đào Tử không nói dối.

Tống Ngọc Lan và Đào Tử trò chuyện suốt cả đêm, mãi đến khi trời gần sáng thì họ mới bị Lưu Xuân gọi dậy.

Lưu Xuân vừa vượt qua thời gian kiêng hậu sản, trông bà ấy khỏe khoắn hẳn: “Nửa đêm mẹ dậy đi vệ sinh còn nghe thấy tiếng hai đứa trò chuyện.”

Đào Tử ngái ngủ lẩm bẩm: “Dì Lưu à, lâu lắm rồi Ngọc Lan mới về một lần, vậy nên cháu có rất nhiều chuyện để nói với em ấy!”

“Được rồi, nói nhiều vào, cả ngày hôm nay của Ngọc Lan là của cháu. Bố Ngọc Lan nói ông ấy sẽ trông cửa hàng, hai đứa đi dạo quanh đây đi, mấy tháng nay Bằng Thành phát triển nhanh lắm đấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 247: Chương 247



Lưu Xuân cười tươi rồi quay người vào phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi lên thủ đô.

Tống Ngọc Lan đã mua vé tàu lúc sáu giờ chiều nay, từ giờ tới chiều vẫn còn đủ thời gian để dạo quanh Bằng thành một chút.

Hiện giờ, Bằng thành đã mọc lên khá nhiều tòa nhà cao tầng, dù phần lớn vẫn đang trong giai đoạn xây dựng nhưng cũng có thể nhìn thấy hình hài của một thành phố hiện đại.

Khi hai người đi dạo đến chợ đồ nhỏ, bất chợt nhìn thấy có mấy người đàn ông đang gây rối ở một góc chợ. Theo nguyên tắc “không lo chuyện bao đồng”, Tống Ngọc Lan và Đào Tử định rẽ hướng để tránh xa.

Nhưng vừa bước được hai bước thì họ đã nghe thấy tiếng hét vang lên từ phía sau: “Cô Tống!”

Tống Ngọc Lan và Đào Tử dừng lại, nhìn về phía chỗ gây rối. Một người đàn ông gầy gò đang cố gắng vẫy tay về phía Tống Ngọc Lan, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Nhìn kỹ một lúc thì Tống Ngọc Lan mới nhận ra người gọi mình là Tiểu Hắc, ánh mắt đầy bối rối. Nói là Tiểu Hắc, nhưng người đàn ông trước mặt dường như đã thay đổi hoàn toàn so với nửa năm trước.

Người này đen hơn, gầy hơn, trên mặt còn có vết sẹo chưa lành, hiện tại đang rỉ m.á.u tươi.

Thấy Tống Ngọc Lan dừng lại, Tiểu Hắc mới chắc chắn mình không nhìn nhầm người. Lợi dụng lúc mấy gã đàn ông xung quanh còn ngẩn ngơ, anh ta nhanh chóng thoát khỏi vòng vây và chạy về phía Tống Ngọc Lan. Thế nhưng, chỉ chạy được hai bước thì đôi chân của anh ta như mất kiểm soát, khuỵu xuống trước mặt cô.

Tống Ngọc Lan thấy vậy liền kéo Đào Tử lùi lại một bước, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Tiểu Hắc, cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ biểu hiện của anh ta.

Tuy nhiên, lúc này Tiểu Hắc đã hoàn toàn sụp đổ về mặt cảm xúc, nước mắt nước mũi tuôn trào, cuối cùng gục xuống đất, khóc nức nở, mãi không thể đứng dậy.

Tống Ngọc Lan và Đào Tử đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết tại sao Tiểu Hắc lại trở nên như vậy.

Lúc này, mấy gã đàn ông đứng sau Tiểu Hắc tiến tới, ánh mắt bọn chúng quét lên xuống trên người Tống Ngọc Lan và Đào Tử, không hề che giấu sự th* t*c, khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Cảm giác như hai cô đã trở thành miếng mồi trên thớt, mặc kệ người ta xâu xé.

Tống Ngọc Lan kéo Đào Tử định rời đi, nhưng tên cầm đầu chỉ cần ra hiệu, hai gã đàn ông đã lập tức vòng ra chặn đường họ.

“Các người muốn gì?” Tống Ngọc Lan lớn tiếng hỏi.

“Không muốn gì cả, chỉ là đại ca của bọn tôi muốn gặp cô một chút.” Một tên trong nhóm cười đểu.

“Tôi không quen đại ca của các người, tránh ra!” Tống Ngọc Lan cố đẩy họ ra.

“Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Một tên khác đe dọa.

Tiểu Hắc cố gắng đứng lên, quay đầu nhìn mấy gã đàn ông phía sau. Vừa rồi anh ta quá phấn khích, chỉ nghĩ đến việc gọi Tống Ngọc Lan, lại không nghĩ sẽ khiến cô sẽ bị cuốn vào rắc rối này.

“Đao ca, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền. Chuyện này không liên quan đến cô Tống, anh thả...”

Tiểu Hắc chưa nói hết câu đã bị tên Đao ca đá thẳng vào mặt, ngất lịm tại chỗ.

Đao ca không thèm liếc nhìn Tiểu Hắc đang nằm dưới đất, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan, bọn đàn em của anh ta đã bao vây cô và Đào Tử.

Đao ca tiến thêm một bước. Trong khu chợ đông đúc này, xung quanh không có một ai dám can thiệp.

Tống Ngọc Lan cũng cảm thấy bất lực, hôm nay đúng là ngày không nên ra đường. Cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, cô không tin giữa nơi đông đúc này mà đám người kia dám làm gì vượt quá giới hạn.

Nghĩ vậy, cô lấy lại bình tĩnh, kéo Đào Tử đang run rẩy ra sau lưng, trực diện nhìn thẳng vào Đao ca.

Gã đàn ông có chiều cao tương đương Tống Ngọc Lan, mặt tròn trịa, nụ cười có vẻ hiền lành, nhưng ánh mắt thì sắc bén không thể coi thường. Tống Ngọc Lan bất giác nghĩ rằng gã này không phải kẻ tầm thường.

Đao ca giơ tay ra trước mặt cô, cười nói thân thiện: “Chào cô, vừa nãy tôi nghe Tiểu Hắc gọi cô là cô Tống đúng không? Tôi là Tạ Tân, người trong giang hồ thường nể mặt gọi tôi là Đao ca.”

Tống Ngọc Lan không tỏ thái độ gì, kéo Đào Tử lùi lại một bước, mắt nhìn quanh đám đàn ông bao vây họ: “Đây là có ý gì? Có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì lớn lao, tôi chỉ muốn kết bạn với cô Tống mà thôi.” Tạ Tân cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy toan tính.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tống Ngọc Lan nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh lẽo.

“Vậy đừng trách bọn tôi không khách sáo.” Đám đàn em phía sau Tạ Tân bắt đầu xúm lại, vẻ mặt hăm hở như sắp ra tay.

“Các người còn coi luật pháp ra gì không?” Đào Tử núp sau lưng Tống Ngọc Lan hét lên.

“Luật pháp? Ha ha, ở cái chợ đồ nhỏ này thì tôi chính là luật pháp!” Tạ Tân ngạo nghễ cười lớn.

Sắc mặt Tống Ngọc Lan trở nên u ám. Trước đây, cô từng nghe nói vào thập niên 80 ở Bằng thành xuất hiện không ít băng đảng giống như trong mấy bộ phim xã hội đen của Hồng Kông.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 248: Chương 248



Lòng chính nghĩa của người dân thời này rất cao, nhưng gặp tình huống như thế này mà lại tránh đi thì rõ ràng cái gã Đao ca này không phải kẻ vừa mới xuất hiện.

Trước đó cô còn nghĩ chợ đông người như vậy, đối phương sẽ không dám làm gì quá đáng. Giờ thì cô mới biết mình đã sai lầm.

Đầu óc Tống Ngọc Lan bắt đầu quay cuồng, tìm cách thoát thân.

Sáng nay cô xuất hành ở Bằng thành, lại đi cùng Đào Tử, hai người chỉ nghĩ sẽ tán gẫu mấy chuyện riêng tư của chị em nên không mang theo chú Ngụy. Bây giờ đúng là tự mình chuốc họa vào thân.

Đối diện với sáu gã đàn ông to lớn, trong khi cô và Đào Tử đều là những phụ nữ yếu ớt không thể tự vệ, dù sao cũng không thể đấu lại nhiều người, chưa kể sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ.

Tống Ngọc Lan nghĩ ra đủ cách nhưng đều bác bỏ, cuối cùng cô nghiêm túc nhìn Tạ Tân, rút từ trong túi ra 20 tờ tiền mệnh giá lớn định dùng để đi mua sắm hôm nay.

“Đao ca, không biết chúng tôi đã làm gì mạo phạm anh, mong anh bỏ qua. Đây là chút tấm lòng của chúng tôi.”

Tạ Tân liếc nhìn xấp tiền trong tay cô, nhưng không nhận lấy.

“Cô Tống, tôi chỉ muốn kết bạn thôi, nói chuyện tiền bạc là làm tổn thương tình cảm đấy.”

Trong lòng Tống Ngọc Lan thầm chửi thề, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười: “Đao ca, tôi đồng ý chuyện kết bạn rồi, nhưng tôi đang rất cần đi vệ sinh, có thể cho tôi tiện đường một chút không?”

Nghe câu nói ấy, hai hàng lông mày của Tạ Tân hơi nhướng lên, đôi mắt anh ta dán chặt vào Tống Ngọc Lan, như muốn nhìn thấu tâm can cô. Giọng anh ta đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ trông tôi giống kẻ ngốc lắm sao?”

Sắc mặt Tống Ngọc Lan cứng lại, cô siết c.h.ặ.t t.a.y Đào Tử, rồi khẽ nói vào tai cô ấy: “Khi nào em hô ‘chạy’, thì chị chạy thẳng về phía đông người nhất, đừng ngoảnh lại! Về nhà tìm chú Ngụy đến cứu em.”

Đào Tử hiểu rõ tính cách của Tống Ngọc Lan, biết cô thường lấy nhẫn nhịn làm đầu, cầu hòa là trên hết. Trong cuộc sống thì mạng sống luôn quan trọng hơn mọi thứ khác.

Nhưng đây là lần đầu tiên Đào Tử thấy Tống Ngọc Lan quyết liệt đối mặt với tình huống nguy hiểm, chọn cách trực tiếp đối kháng. Cô ấy muốn phản đối, nhưng Tống Ngọc Lan đã buông tay, đứng chắn trước mặt Tạ Tân, không cho cô cơ hội nói “không”.

Thực ra, Tống Ngọc Lan không hề muốn chọn cách này.

Nhưng tình thế trước mắt quá bất lợi, dường như đối phương không có ý định dễ dàng buông tha bọn họ.

Nếu đây là vùng ngoại ô hoang vu, có lẽ cô còn có thể kiên nhẫn câu giờ, tìm cơ hội thoát thân.

Nhưng giờ đây họ đang ở trong thành phố, đối phương không có vũ khí, xung quanh lại có nhiều người. Sau khi suy nghĩ kỹ thì Tống Ngọc Lan quyết định liều một phen.

Không nói thêm gì, cô bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt Tạ Tân, lợi dụng lúc anh ta ngẩn người, cô liền xoay người đẩy mạnh tên đàn em đứng gần đó rồi hét lớn: “Chạy!”

Đào Tử đã chuẩn bị sẵn từ trước, phóng ra như một mũi tên.

Tống Ngọc Lan cũng chạy về hướng ngược lại với Đào Tử, nhưng cô đã chậm lại vài giây, và rõ ràng mục tiêu chính của đám người đó là cô.

Nghe tiếng bước chân dồn dập như bám dính phía sau, Tống Ngọc Lan bỗng dâng lên một cảm giác bất lực chưa từng có.

Thân thể yếu ớt của cô, mềm mại và mong manh như vậy! Dù đã dốc toàn lực chạy thật nhanh nhưng cô vẫn không thể cắt đuôi kẻ đang truy đuổi sau lưng.

Không còn cách nào khác, Tống Ngọc Lan chỉ biết chạy về hướng có đông người. Dù đám đông làm cô chậm lại, nhưng cũng đồng thời khiến bước chân của kẻ đuổi theo phải giảm tốc độ.

Tuy nhiên, đây chỉ là một biện pháp tạm thời.

Ai cũng biết thể lực giữa nam và nữ vốn đã có sự chênh lệch, chưa kể Tống Ngọc Lan vốn không thường xuyên vận động nên giờ đây đã thở hồng hộc.

Cô phải nhanh chóng tìm một nơi ẩn nấp để tránh bị phát hiện.

Trong lúc chạy, Tống Ngọc Lan không ngừng tìm kiếm nơi có thể ẩn thân. Bất chợt cô thấy phía trước có một con hẻm hẹp với đầy những đồ đạc chất đống. Không do dự, cô lao vào hẻm, nấp sau một đống thùng, nín thở chờ đợi.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Tống Ngọc Lan đập thình thịch. Cô cầu nguyện không bị phát hiện.

Đáng tiếc thay kẻ truy đuổi không rời đi như cô mong muốn. Ngược lại, người đó thẳng thừng bước vào con hẻm.

Tống Ngọc Lan thầm trách: “Đúng là những tình tiết trong phim truyền hình làm hại người ta, chẳng giống thực tế chút nào!”

Cô cố gắng co người thật nhỏ sau đống đồ, chỉ hy vọng có thêm vài giây nữa, vì sức cô gần như đã cạn kiệt. Dù có tiếp tục chạy ra ngoài thì cũng chỉ là bị bắt lại sớm hay muộn mà thôi.

Chợ nhỏ cách cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên không xa, cô chỉ còn biết hy vọng Đào Tử đã đưa chú Ngụy tới kịp lúc.

Tiếng bước chân trong hẻm càng lúc càng gần chỗ cô ẩn nấp. Tạ Tân cười lạnh, giọng đầy châm biếm: “Cô Tống thật sự đã coi Đao ca tôi là đồ ngốc rồi.”

Không ai trả lời. Tạ Tân giơ tay chỉ về phía đống đồ đạc chất đầy nửa con hẻm: “Tìm cho tôi!”

Nghe lệnh Tạ Tân, mấy tên đàn em lập tức tản ra tìm kiếm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 249: Chương 249



Tống Ngọc Lan căng thẳng co người lại, cố gắng không phát ra tiếng động nào.

Đáng tiếc, hẻm không lớn, một tên đàn em phát hiện ra cái thùng mà cô đang ẩn nấp. Tên đó phấn khích hét lên: “Đại ca, ở đây!”

Tạ Tân bước tới, đá lật thùng ra. Tống Ngọc Lan không còn chỗ trốn, chỉ đành đứng dậy đối diện với anh ta.

“Cô Tống, cô quả là có gan mà không có trí.” Trong mắt Tạ Tân hiện lên sự khinh miệt.

“Anh định làm gì?” Tống Ngọc Lan cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.

“Tôi đã nói rồi mà.” Tạ Tân từng bước tiến lại gần cô: “Tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi.”

Nghe lại lời nói đó, Tống Ngọc Lan giận sôi, nắm chặt tay, không nhịn được nữa mà mắt hằn lên cơn giận dữ nhìn Tạ Tân: “Kết bạn cái gì? Ai kết bạn kiểu này hả? Giữa ban ngày ban mặt mà rượt đuổi tôi như thế này, anh có bị thần kinh không?”

Gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Lan dù trong lúc tức giận vẫn rạng rỡ đến lạ. Tạ Tân bị cô trừng mắt nhìn, mặt anh ta chắc chắn hơi đỏ lên. Trời biết, anh ta thật sự không có ý làm gì quá đáng với cô. Anh ta chỉ muốn trở thành người yêu của cô thôi.

Tống Ngọc Lan nhận thấy ánh mắt của Tạ Tân đầy vẻ trêu chọc, cô siết chặt chiếc đinh sắt gỉ mà cô tìm thấy sau đống đồ trong tay, lạnh lùng nói: “Đao ca, tôi gọi anh một tiếng Đao ca, anh là người trong giang hồ, chắc hẳn hiểu rõ một điều rằng một cô gái đẹp như tôi không thể không có chỗ dựa ở Bằng thành này. Nói thật cho anh biết, bạn tôi đã đi gọi người rồi. Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như anh chỉ đang đùa. Sau này, tôi và anh sẽ là bạn, anh nghĩ sao?”

Cô chưa kịp nói hết thì Tạ Tân đã bước thêm một bước, cười nhẹ, ngắt lời: “Cả Bằng thành này không ai là tôi không biết cả. Cô nói thử xem người chống lưng của cô là ai nào?”

Anh ta không tin lời Tống Ngọc Lan nói. Nếu cô thực sự là người của nhân vật lớn, sao có thể ra ngoài mà không có bảo vệ đi theo? Dù Tạ Tân chỉ là lưu manh giang hồ, nhưng những chuyện này anh ta rất rành.

Không thể nói chuyện một cách bình thường được nữa rồi? Tống Ngọc Lan nghĩ, đối mặt với sự đe dọa không mấy thiện ý này, nếu không thể đàm phán được thì chỉ còn cách...

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tống Ngọc Lan như tia chớp lao về phía Tạ Tân. Khoảng cách giữa họ chỉ có hai bước chân, trong chớp mắt cô đã đến trước mặt anh ta. Hai người cao ngang nhau, chẳng ai đoán được trong khoảnh khắc này Tống Ngọc Lan đang định làm gì.

Một việc ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra, Tống Ngọc Lan bất ngờ rút ra một chiếc đinh sắt gỉ, không chút do dự ấn thẳng vào cổ họng của Tạ Tân! Hành động này khiến tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ!

Sống qua hai kiếp, từ trước đến giờ Tống Ngọc Lan luôn chọn cách nhẫn nhịn và thoả hiệp vì không có ai chống lưng cho cô. Nhưng đến giờ, cô đã chịu đủ rồi.

Ngay cả tượng đất còn có chút tính khí, huống hồ gì là một con người bằng xương bằng thịt?

Nếu việc cô nhường nhịn mãi cũng không thể thoát khỏi sự quấy rối, thì cô quyết định không trốn chạy nữa, mà phải dũng cảm đối mặt với nó.

Cô tin rằng dù Tạ Tân có ngang ngược đến đâu, anh ta cũng không dám làm càn trên đất nước này!

“Cô đừng làm bậy!” Sắc mặt Tạ Tân tái nhợt. Anh ta hoàn toàn không ngờ Tống Ngọc Lan lại cương quyết đến thế, tay cô cầm chiếc đinh sắt gỉ, chuyện này không phải trò đùa. Chỉ cần cào xước da anh ta thôi thì có khi anh ta cũng sẽ nhiễm trùng mà chết!

Đám đàn em đứng bên cạnh cũng bị cảnh tượng này dọa sợ. Chúng vẫn còn nhớ rõ thằng em út trong băng nhóm đã c.h.ế.t vì dẫm phải cây đinh rỉ khi làm công nhân xây dựng.

“Cô đừng manh động! Nếu cô làm Đao ca bị thương thì cô nghĩ mình có thể thoát sao?” Một tên trong đám lên tiếng đe dọa.

Tay của Tống Ngọc Lan run rẩy, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh: “Tôi đã nhượng bộ nhiều lần, không oán không thù với các người, tại sao cứ nhằm vào tôi?”

“Không... không phải! Tôi không nhằm vào cô, chỉ vì cô đẹp quá nên tôi thật sự muốn kết bạn thôi. Tôi thích cô, cô không nhìn ra sao?” Tạ Tân cố gắng xoay cổ sang một bên để tránh lưỡi đinh, sợ rằng chỉ một giây tay cô trượt đi là anh ta sẽ mất mạng.

“Thích tôi vì tôi đẹp? Đồ thần kinh! Trên đời này không thiếu gì phụ nữ đẹp, anh muốn kết bạn với ai thì người ta nhất định phải chấp nhận sao? Còn đuổi theo tôi như thế này? Tôi sẽ g.i.ế.c anh!” Tống Ngọc Lan căng thẳng đến nỗi cả người cứng đờ, khóe mắt đỏ lên, giả vờ như bị ép đến mức không thể chịu đựng thêm.

“Được, tôi là đồ thần kinh! Cô buông tôi ra, tôi sẽ thả cô đi.” Tạ Tân nghiến răng nói, trong lòng sợ hãi, anh ta không muốn vì một người phụ nữ mà mất mạng đâu.
 
Back
Top Bottom