Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 70: Chương 70



Chương 70

Tống Ngọc Lan nhíu mày lắc đầu: “Không cần, tôi đã nói tôi không tính toán chuyện lúc nãy, tính tiền rõ ràng thì hơn.”

Nụ cười trên mặt Trương Thành suýt nữa không giữ nổi. Nếu không có người đàn ông trung niên ở đây thì anh ta đã muốn quỳ gối trước mặt Tống Ngọc Lan rồi, vì cô chẳng hề hiểu thiện ý của anh ta chút nào.

Người đàn ông trung niên vẫn thản nhiên mở hộp cơm ra ăn.

Cuối cùng, Trương Thành đành nhận tiền của Tống Ngọc Lan.

Bởi vì gương mặt của Tống Ngọc Lan nghiêm túc nói nếu anh ta không nhận tiền thì cô cũng sẽ không nhận cơm.

Sau khi Trương thành rời đi, Tống Ngọc Lan liền đứng dậy nhìn thoáng qua Lưu Xuân đang ngủ say.

Bàn nhỏ có hơi nhỏ, nếu ba người cùng nhau ăn thì sẽ hơi chật, cô liền mở hộp cơm ra tính toán ăn trước, đợi lát nữa sẽ đổi thành Lưu Xuân.

Cô tùy ý tháo khăn lụa xuống, vô tình chạm ánh mắt với người đàn ông trung niên. Ông chỉ nhìn cô một cái rồi lại quay về với quyển sách, ánh mắt chỉ thoáng qua chút ngạc nhiên chứ không có gì hơn.

Tống Ngọc Lan thở phào, bình thản ăn phần cơm mà Trương Thành mang đến. Hộp cơm này có nhiều thịt hơn so với suất cơm cô và mẹ đã mua trước đó.

Cô ăn một cách điềm đạm, người đàn ông trung niên ở phía đối diện cũng có phần cơm nhiều thịt như thế.

Tống Ngọc Lan nhận ra rằng người ở trong toa nằm thế này chắc chắn không thiếu tiền, hoặc là có một chút quan hệ. Nhìn bộ đồ ông mặc, chiếc áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn, trông ông như một cán bộ nhà nước.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông, có cảm giác như đã gặp ở đâu đó. Nhưng sau một lúc suy nghĩ thì cô vẫn không nhớ ra là đã gặp ông ở đâu, liền gọi Lưu Xuân xuống ăn, đổi thành cô đi lên nghỉ ngơi.

Lưu Xuân ăn xong bữa tối, nhìn thấy Tống Ngọc Lan đã chìm vào giấc ngủ liền lấy từ trong túi xách ra một chiếc đế giày, bắt đầu chăm chú may vá.

Suốt cả buổi chiều, Tống Ngọc Lan nhiều lần tỉnh giấc trong cơn mê man, nhưng mỗi khi nhìn thấy mẹ mình tập trung làm đế giày thì cô lại yên tâm và tiếp tục ngủ tiếp.

Người đàn ông trung niên đối diện sau khi chợp mắt một lát cũng quay trở lại đọc sách.

Mọi người đều an tâm nghỉ ngơi, chỉ còn lại tiếng tàu hỏa thỉnh thoảng hú lên khi qua các ga.

Đến đúng 6 giờ tối, Trương Thành lại xuất hiện, mang theo ba hộp cơm.

Lần này, sau chuyện xảy ra buổi trưa, Trương Thành nhanh chóng nhận tiền từ Tống Ngọc Lan và kính cẩn đưa cơm cho người đàn ông trung niên: “Chu tiên sinh, mời dùng bữa.”

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, rồi bắt đầu ăn.

Sau bữa tối, Tống Ngọc Lan và mẹ ngồi ngắm cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Sau đó, cô nhắc Lưu Xuân nghỉ ngơi, vì đêm nay cô sẽ thức canh chừng.

Đến sáng sớm hôm sau, chuyến tàu đưa mẹ con cô đến ga Bạch Sa an toàn. Hai người kéo xe hàng, lần này họ vẫn chọn thuê xe tải chở hàng về quê. Trên đường, Tống Ngọc Lan trò chuyện với bác tài và đề nghị hợp tác dài hạn. Bác tài rất vui vẻ nói: “Nếu cô thuê xe thường xuyên thì tôi sẽ bớt cho cô 10 đồng mỗi chuyến.”

Như vậy, Tống Ngọc Lan đã thiết lập được một hệ thống vận chuyển ổn định từ Quảng Đông đến Bạch Sa, có Đào Tử ở Quảng Đông và bác tài ở Bạch Sa lo phần vận chuyển.

Kế tiếp chính là công trình lớn: bán quần áo.

Tống Ngọc Lan cảm thấy vẫn nên đi đăng ký kinh doanh và hoàn tất thủ tục pháp lý để đề phòng những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.

Nói là làm, khi quay lại nhà khách thì Tống Đại Cường và bà nội Tống đã mang theo Tống Ngọc Cảnh ở nhà khách được một ngày.

Chị lễ tân nhà khách thấy Tống Ngọc Lan quay về, liền đưa cho cô một tờ giấy ghi địa chỉ của mấy căn nhà: “Chồng chị đã tìm được vài chỗ, chị đã chọn lọc ra mấy căn hợp lý theo yêu cầu của em đây. Chị cũng đã gọi trước cho họ rồi, em chỉ cần đến xem nhà là được.”

Chồng của chị lễ tân làm việc trong một phòng ban nhỏ của huyện, công việc không nhiều, lương cũng không cao, nhưng được cái ổn định.

Công việc thường ngày của anh ấy chủ yếu là đi loanh quanh trong các khu phố.

Việc mà Tống Ngọc Lan nhờ lại rất hợp với công việc của anh ấy, nên chị lễ tân không ngần ngại mà nhờ chồng mình giúp đỡ.

Tống Ngọc Lan cầm danh sách nhà xem qua, thấy đều ở những vị trí tốt, cô mừng rỡ, liền lấy từ túi ra một chiếc khăn lụa tặng cho chị lễ tân: “Cảm ơn chị nhiều!”

Chị lễ tân khách sáo vài câu rồi nhận ngay.

Chiếc áo bông mà lần trước Tống Ngọc Lan tặng cho cô ấy rất đẹp, hàng xóm bên cạnh cũng mua một chiếc tương tự nhưng không đẹp bằng, ở cửa hàng bách hóa có giá lên đến 60 đồng đấy!

Lúc này, mức lương trung bình của mọi người chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi đồng, người có lương cao nhất cũng chỉ ba bốn mươi đồng. Ngay cả chi tiêu hàng ngày họ cũng phải tiết kiệm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 71: Chương 71



Chương 71

Không ngờ Tống Ngọc Lan lại hào phóng như vậy, vì thế hôm qua chị lễ tân đã bảo chồng mình chạy một chuyến, tìm mấy căn nhà tốt nhất.

Những căn có chủ nhà khó tính thì không cần, vị trí quá xa cũng không cần, nhà phải ở chung với người khác thì càng không cần. Cuối cùng sau khi sàng lọc, còn lại ba căn tốt nhất mới đưa cho Tống Ngọc Lan.

Chồng cô ấy còn càu nhàu rằng cô ấy làm thế chẳng khác nào nhận hối lộ.

Nhưng cô ấy chỉ là lễ tân của một nhà khách nhỏ, ai mà tặng quà thì chẳng cần nhờ đến cô ấy làm gì.

Cô ấy nghĩ rằng hành động của Tống Ngọc Lan là do hai người hợp nhau, hôm đó nhìn gia đình cô ấy có vẻ là người tử tế, nên cô ấy mới mở miệng chỉ đường.

Tống Ngọc Lan nhận ra chị lễ tân có vẻ rất quý mình. Dù có câu “đồng tính tương khắc”, nhưng đây là lần thứ hai cô gặp một người phụ nữ thích mình đến vậy, lần đầu tiên chính là Đào Tử.

Tống Ngọc Lan nghĩ ngợi rồi quyết định hỏi thêm một chuyện: “Chị ơi, em muốn hỏi một việc nữa.”

Chị lễ tân đang vui vẻ, cầm chiếc khăn lụa mới nhận lên quàng thử quanh cổ: “Em nói đi.”

“Chuyện là em muốn kinh doanh, vậy phải làm sao để đăng ký giấy phép kinh doanh ạ?”

Nghe vậy, chị lễ tân cười lớn: “Đúng là có duyên thật. Chồng chị làm ở phòng này đấy, nhưng chị không rõ chi tiết lắm. Để chị về hỏi lại cho em.”

Tống Ngọc Lan lập tức mỉm cười rạng rỡ, tiện tay lấy một chiếc áo len xanh có viền ren trên xe kéo đưa cho chị lễ tân: “Thế thì em cảm ơn chị nhiều lắm!”

Chưa để chị lễ tân kịp nói gì thì cô đã quay sang gọi mọi người kéo hàng về phòng.

Chị lễ tân ngẩn ngơ cầm chiếc áo len, rồi giả vờ trách móc: “Cô em này thật khéo léo quá. Lúc đi xem nhà nhớ nhắc tên chị nhé, cứ gọi chị là chị Huệ.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười ngọt ngào đáp lại. Thật đúng là “lễ nhiều người không trách”, đi đâu cũng có ích.

Sau bữa trưa, Tống Ngọc Lan nghỉ ngơi một chút rồi cùng Tống Đại Cường và bà nội Tống đi xem nhà. Tống Ngọc Cảnh và Lưu Xuân thì ở lại phòng để sắp xếp và ủi phẳng quần áo.

Phải công nhận rằng Đào Tử có con mắt chọn hàng rất tinh tường, hầu hết chỉ có quần là cần ủi, còn áo len, áo khoác dạ và áo phao đều có thể mặc ngay mà không cần phải là phẳng, rất tiện lợi.

Những căn nhà mà chị lễ tân tìm được nằm gần nhà khách, chỉ cách vài dãy phố.

Nhà khách là nhà tầng, nhưng mấy căn nhà chị Huệ giới thiệu đều là nhà trệt, rất phù hợp với ý muốn của Tống Ngọc Lan.

Theo địa chỉ mà chị Huệ cung cấp, cô gõ cửa căn nhà đầu tiên.

“Ai đấy? Ra ngay đây.” Một giọng đàn ông trung niên vọng ra từ bên trong, cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông cắt tóc ngắn, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn ba người từ đầu đến chân: “Các người là ai?”

Tống Ngọc Lan kéo nhẹ chiếc khăn lụa đen trên đầu xuống, để lộ đôi mắt tròn sáng đầy chân thành, chỉ về phía nhà khách: “Chào anh, tôi là khách do chị Huệ giới thiệu tới để thuê nhà.”

“À, hóa ra là người chị Huệ nhắc tới. Vào đi, vào đi! Tôi tưởng các người đến xem nhà vào ngày mai cơ, tôi vừa mới ra dọn dẹp, còn hơi bừa bộn một chút.” Ánh mắt đề phòng của người đàn ông biến mất ngay lập tức, anh ta nhiệt tình mời ba người vào trong sân.

Căn nhà là một ngôi nhà tứ hợp viện, được bao quanh bởi tường gạch cao, giữa sân có một chiếc giếng cổ kiểu cũ.

Tứ hợp viện này khá rộng, có đến 5 phòng nhưng ánh sáng lại không được tốt lắm, điều này khiến Tống Ngọc Lan có chút lăn tăn.

Cô ngước lên nhìn, thấy có công trình vi phạm xây dựng trên mái của tứ hợp viện.

Người đàn ông tóc ngắn lập tức giải thích: “Tôi sẽ phá bỏ chỗ xây dựng trái phép đó, công nhân sẽ đến ngay bây giờ. Nói thật với các người, nhà này trước đây cho nhiều hộ gia đình thuê, chỉ mới xây được hơn mười năm mà đã bị phá hỏng thế này nên tôi thu hồi lại.”

“Nhưng tôi và vợ đã chuyển lên thành phố Bạch Sa sống rồi, để nhà trống thế này cũng không hay, nên tôi mới quyết định cho thuê lại. Chỉ muốn cho một gia đình thuê thôi, và không cho phép xây dựng trái phép trong sân, vì tôi sẽ là người phải chịu phạt.”

Trước đây, trong căn tứ hợp viện này có ba gia đình cùng sống. Mỗi nhà đều muốn chiếm nhiều không gian hơn, dần dần, họ liền tự ý che chắn sân bằng vải bạt và tấm lợp, không ai chịu nhường ai, khiến tứ hợp viện bị phá hoại trầm trọng.

Thậm chí chủ nhà còn bị phạt mấy trăm đồng, khiến chủ nhà vô cùng tức giận.

Tống Ngọc Lan nhìn kỹ lại căn nhà, nếu dỡ bỏ phần xây dựng trái phép thì vấn đề ánh sáng sẽ được giải quyết, phòng ốc vuông vức, tường cao kín đáo, cô cảm thấy rất hài lòng.

Cô muốn kinh doanh nên nhà ở gần đường chính sẽ thuận tiện hơn. Hai căn nhà còn lại mà chị Huệ giới thiệu tuy cũng là nhà trệt, nhưng lại khá xa đường lớn. Nếu giá thuê căn nhà này hợp lý thì cô sẽ nghiêng về lựa chọn ở gần phố hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 72: Chương 72



Chương 72

Trong lúc đó, chủ nhà cũng đang âm thầm quan sát ba người.

Chị Huệ đã đặc biệt dặn chủ nhà rằng người quyết định trong nhà này chính là cô gái trẻ.

Tống Ngọc Lan cùng bà nội xem xét kỹ lưỡng từng ngóc ngách của ngôi nhà, điều khiến cô quyết định ngay chính là nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh là kiểu ngồi xổm được lát gạch men trắng, có cả phòng tắm và vòi sen, điều này khiến cô cực kỳ muốn thuê căn nhà này.

Trời mới biết trong mấy ngày này, đối với Tống tổng xuyên từ hiện đại tới đây thì việc đi vệ sinh ở những nhà xí lộ thiên nhìn thấy giòi bọ bò lổm ngổm và chỉ mới được tắm ba lần chính là cảm giác kinh hãi thế nào!

“Chúng tôi muốn thuê căn nhà này, đảm bảo sẽ không xây dựng trái phép. Không biết giá thuê nhà là bao nhiêu?”

Tống Ngọc Lan nói chuyện thẳng thắn, không cần qua trung gian. Nghe xong, ông chủ nhà giãn mày, vui vẻ đáp: “Cô đúng là người thẳng thắn. Tôi cũng không giấu gì, trước kia cho ba hộ gia đình thuê chung nhà, mỗi tháng tôi thu 50 đồng. Giờ cho gia đình cô ở, tôi chỉ lấy 40 đồng một tháng, trả trước ba tháng, cô thấy sao?”

Bà nội Tống và Tống Đại Cường lập tức bồn chồn. Quá đắt! Căn nhà này có tổng cộng năm phòng ngủ, thêm hai phòng phụ và một khoảng sân rộng, diện tích khoảng 180 mét vuông. Nếu là ở thị trấn thì một căn nhà như thế này có giá thuê chỉ khoảng 40 đồng một năm.

Tống Ngọc Lan tính toán nhanh, so sánh giá thuê nhà với khách sạn. Mặc dù giá thuê mỗi tháng tương đương, nhưng ở đây tự do hơn, không lo làm phiền ai. Mỗi người đều có phòng riêng, chỉ cần lãi từ việc bán hai chiếc áo đã đủ để trả tiền thuê nhà cả tháng rồi.

“Được, chúng tôi thuê!” Tống Ngọc Lan quyết định ngay lập tức, dù trong lòng bà nội Tống và Tống Đại Cường có chút do dự, nhưng không dám phản đối mà chỉ đành ủng hộ.

Sau khi bàn bạc, họ quyết định ông chủ nhà sẽ dỡ bỏ các công trình xây dựng trái phép và dọn dẹp sạch sẽ ngay trong ngày hôm nay. Đến hôm sau sẽ nhờ chị Huệ và chồng chị ấy làm chứng rồi ký hợp đồng thuê nhà, nộp tiền thuê.

Giải quyết xong vấn đề nhà ở, tâm trạng Tống Ngọc Lan trở nên phấn khởi. Cô trở về khách sạn, cảm ơn chị Huệ và hẹn mời cô ấy một bữa tối vào ngày mai.

Thấy trời vẫn còn sớm, mới chỉ bốn giờ, Tống Ngọc Lan không muốn lãng phí thời gian. Cô nhanh chóng bảo bà nội Tống và Lưu Xuân mặc áo lông vũ, rồi ba người cùng ra chợ bày hàng bán.

Cả bà nội Tống và Lưu Xuân đều rất háo hức. Khi đến quầy, thậm chí chưa kịp bày hàng ra thì đã có những khách hàng cũ vây lại. Một người hỏi: “Tiểu đồng chí, lần này có hàng mới gì không?”

Tống Ngọc Lan tươi cười đáp: “Yên tâm đi, toàn là hàng mới chất lượng cao, để tôi lấy ra cho mọi người xem.”

Đúng như cô dự đoán, hàng của Đào Tử rất được ưa chuộng. Tống Ngọc Lan tăng giá áo len lên 6 đồng, bán với giá 45 đồng mỗi chiếc. Nhiều người vẫn vui vẻ mua. Áo len lần này có chất lượng cao hơn đợt trước, nếu bán cùng giá 39 đồng như lần trước thì khách hàng cũ sẽ không hài lòng. Tăng giá 6 đồng là hợp lý, chứng minh sự cải tiến về chất lượng.

Có lẽ là do bày hàng sớm hơn một ngày so với lịch hẹn trước, ba người lấy ra 20 chiếc áo len, 10 chiếc áo lông vũ và 2 chiếc áo dạ thì vẫn còn lại hai chiếc áo dạ chưa bán được. Không phải vì không ai thích, mà là vì khi nghe giá 169 đồng một chiếc thì nhiều người đều đắn đo.

Giá 169 đồng một chiếc áo dạ không phải là quá cao so với giá gốc 70 đồng. Tống Ngọc Lan tự tin rằng áo dạ không phải sản phẩm dành cho người bình dân, nên cũng không vội vàng bán.

Trở về nhà khách, Tống Ngọc Lan nhận thấy tâm trạng của bà nội Tống và Lưu Xuân có chút sa sút, có lẽ vì hôm nay không đông khách như lần trước. Cô bèn giải thích cho mọi người hiểu.

Kinh doanh mà, điều tối kỵ là bán được nhiều thì vui, bán ít thì buồn. Kinh doanh luôn đi kèm với rủi ro, chỉ cần có lãi là việc buôn bán đã thành công rồi. Lợi nhuận từ việc bán một chiếc áo len đã bằng tiền công cả tháng của Tống Đại Cường và Lưu Xuân rồi.

Dù mỗi tháng chỉ bán được 10 chiếc thì vẫn là có lãi, chỉ là lãi ít hay nhiều thôi. Không nên so sánh giữa những ngày bội thu và ngày ít khách mà sinh ra chán nản. So với cuộc sống kham khổ ở thôn Kim Trúc thì bây giờ mọi người đã được ăn ngon, mặc ấm, điều quan trọng nhất là cả nhà vẫn được ở bên nhau.

“Đúng là mẹ và bà cháu đã suy nghĩ nông cạn quá rồi” Bà nội Tống vừa nói vừa nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng đã có chút chai sạn của Tống Ngọc Lan. Những ngày qua, ai cũng thấy rõ sự cố gắng và thay đổi của cô.

Bà nội Tống luôn tin rằng Tống Ngọc Lan là phượng hoàng, sau này sẽ làm nên chuyện lớn. Bây giờ, mọi thứ đang chứng minh lời tiên đoán đó là đúng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 73: Chương 73



Chương 73

Sáng hôm sau, Tống Ngọc Lan, bà nội Tống và Lưu Xuân lại tiếp tục ra chợ bán hàng. Đến chiều, có vợ chồng chị Huệ làm chứng, Tống Ngọc Lan liền trả trước 120 đồng tiền thuê nhà.

Chồng chị Huệ là Hà Hưng Đông biết Tống Ngọc Lan muốn làm hộ cá thể, liền khuyên Tống Ngọc Lan làm đúng theo quy định và chính sách của huyện Ngọc Lâm về phát triển kinh doanh cá thể là được.

Tống Ngọc Lan vốn hiểu rõ về hướng phát triển của đất nước, nhưng với tình hình ở các huyện nhỏ thì cô vẫn còn băn khoăn. Được Hà Hưng Đông nhắc nhở thì cô đã rõ ràng hơn về kế hoạch sắp tới.

Chủ nhà nghe vậy liền tò mò hỏi: “Cô muốn kinh doanh thì sao không thuê luôn một mặt bằng buôn bán?”

Thật ra, Tống Ngọc Lan có lý do riêng. Cô không có tình cảm sâu nặng với thôn Kim Trúc. Với đà phát triển của đất nước thì cô muốn hướng tới những thành phố lớn. Nhưng những người trong gia đình lại không nghĩ vậy.

Dù bề ngoài họ luôn nghe theo cô, nhưng khi đụng đến chuyện quan trọng như chuyển nhà thì bà nội Tống sẽ là người phản đối kịch liệt nhất. Với bà thì thôn Kim Trúc là nơi gia đình nhà họ Tống đã sống yên ổn hàng chục năm qua.

Tống Ngọc Lan hiểu rõ rằng điều cô coi trọng nhất hiện tại là việc cả gia đình có thể sống bên nhau.

Cô đã có kế hoạch dần dần thay đổi suy nghĩ của mọi người, để họ dần buông bỏ tình cảm với thôn Kim Trúc và theo cô đến thành phố lớn. Nếu kiếm đủ tiền trong năm nay thì cô sẽ mua một cửa hàng vào năm sau và ổn định cuộc sống. Như vậy, cô và Tống Ngọc Cảnh cũng có thể đi học.

Sau câu hỏi của chủ nhà, Tống Ngọc Lan quay sang nhìn bà nội. Thuê một mặt bằng để kinh doanh không đơn giản như thuê nhà ở. Nếu chỉ thuê ngắn hạn thì chẳng khác gì phí tiền vô ích.

Bà nội Tống thở dài: “Qua năm là đến mùa xuân, ở nhà còn phải gieo hạt trên mấy mẫu ruộng nữa.”

Nghe bà nội nói vậy, Tống Ngọc Lan liền hiểu rằng đúng như cô nghĩ, bà nội vẫn chưa thể dứt bỏ thôn Kim Trúc và ngôi nhà ở quê.

Cô quyết định không bàn thêm về chuyện này nữa mà tạm thời thuận theo ý bà nội. “Hiện tại chúng tôi chưa cần thuê cửa hàng, chỉ cần làm giấy phép kinh doanh là đủ.”

Giấy phép kinh doanh đâu cần phải có cửa hàng mới làm được.

Chủ nhà tiếc rẻ nói: “Tiếc quá, tôi vừa lúc có một cửa hàng ở phố Đông. Sáng nay đi thu tiền thuê thì khách thuê nói muốn dừng thuê để năm sau đi buôn. Đến cuối tháng này là mặt bằng sẽ trống.”

Tống Ngọc Lan nghe thấy, biết ông chủ nhà đang nói thật, nên tiện hỏi thêm về thông tin cửa hàng.

“Cửa hàng đó trước đây được một người thuê để làm dịch vụ tài chính gì đó. Ở thị trấn nhỏ này thì ai mà cần tài chính với chẳng cố vấn chứ, thuê chưa được tám tháng mà đã dẹp tiệm, nhân viên chạy hết cả rồi.”

Cửa hàng nằm trên con phố Đông sầm uất nhất thị trấn. Vị khách thuê trước có lẽ hơi “mơ mộng” khi nghĩ rằng dịch vụ tài chính sẽ phát triển ở một thị trấn nhỏ như thế này.

Ông chủ nhà tiếp tục kể về cửa hàng. Cửa hàng rộng khoảng 70 mét vuông, được ngăn thành nhiều phòng nhỏ. Nếu Tống Ngọc Lan muốn thuê thì cô sẽ phải dỡ bỏ những bức tường ngăn để sửa sang lại thành nơi bán quần áo.

May mắn là toàn bộ đất và cửa hàng đều thuộc sở hữu của chủ nhà nên có thể tùy ý sửa chữa mà không ảnh hưởng đến ai.

Chủ nhà là người khôn khéo, thấy Tống Ngọc Lan có vẻ quan tâm, liền chỉ chọn những ưu điểm của cửa hàng để nói.

Nhưng chuyện này hiện tại chưa thích hợp để bàn tới.

Cứ chờ thêm chút thời gian nữa, vì bây giờ ở huyện Ngọc Lâm vẫn còn rất ít người làm kinh doanh cá thể. Nếu sau này có tiền và cửa hàng đó vẫn còn thì cô sẽ mua nó.

Sau khi nhận chìa khóa, tối hôm đó gia đình nhà họ Tống đã chuyển vào ở trong căn nhà tứ hợp viện.

Có lẽ chủ nhà đã thuê người dọn dẹp kỹ lưỡng từ chiều hôm trước, không chỉ phá bỏ các công trình xây dựng trái phép ở giữa sân mà còn quét dọn trong ngoài nhà thật sạch sẽ.

Gia đình nhà họ Tống chỉ cần mua thêm vài bộ chăn ga gối mới là đủ.

Những thứ này không thể tiết kiệm được, Tống Ngọc Lan cũng không muốn phải đến cửa hàng bách hóa để chịu thái độ khó chịu, nên bảo Tống Đại Cường và Lưu Xuân đi mua.

Cô cùng với bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh ở nhà sắp xếp đồ đạc.

Căn tứ hợp viện này, ở bên phải cửa vào là bếp, bên trái là nhà vệ sinh và phòng tắm.

Tổng cộng có 5 phòng. Tống Đại Cường và Lưu Xuân ở một phòng, còn cô, bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh mỗi người một phòng, vẫn còn một phòng lớn nhất để làm nơi chứa hàng.

Giờ đây, cô có thể bảo Đào Tử gửi toàn bộ hàng hóa qua đây trong một lần.

Sau khi mọi thứ đã ổn định thì mỗi ngày, ngoài việc ra chợ bán hàng vào buổi sáng và chiều thì thời gian còn lại, Tống Ngọc Lan đều bận rộn với việc làm thủ tục xin giấy phép kinh doanh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 74: Chương 74



Chương 74

Dù không khó khăn nhưng công việc này lại khá rườm rà, phải đi lại nhiều lần vì không có căn cước hay điện thoại như trong tương lai.

May mà sau nửa tháng, cuối cùng cô cũng hoàn thành mọi thủ tục.

Đúng lúc này, huyện Ngọc Lâm cũng đón đợt tuyết lớn nhất trong năm.

Tuyết lớn đến mức nào ư?

Sáng hôm ấy, khi Tống Ngọc Lan tỉnh dậy thì cô liền phát hiện cửa chính không thể mở nổi. Cuối cùng, phải nhờ Tống Đại Cường xúc hết tuyết chắn trước cửa thì cô mới có thể ra ngoài.

Nhìn lớp tuyết đã ngập quá đầu gối, Tống Ngọc Lan có linh cảm không lành.

“Vào nhà nhanh đi, đứng đấy làm gì?” Bà nội Tống đứng ở cửa bếp gọi cô vào.

“Mẹ ơi, có phải năm nay tuyết rơi muộn hơn mọi năm không?” Lưu Xuân ngồi trước bếp lò trông lửa.

“Đúng rồi, muộn hơn nửa tháng, mà mọi năm cũng chưa bao giờ rơi nhiều tuyết thế này. Dù sao nơi đây cũng không phải hoàn toàn là vùng Bắc...”

Tống Ngọc Lan đang bước vào cửa bếp thì bỗng khựng lại ánh mắt nhìn về phía giữa sân, trong lòng thầm hốt hoảng.

Hỏng rồi!

Cô quên mất chuyện này!

Trong cuốn sách *Nữ thần quốc dân thập niên 80* đã nhắc đến thảm họa tuyết lần này!

Nhưng trong sách chỉ miêu tả rằng trong trận tuyết lớn thì nam chính và nữ chính làm bác sĩ quân y đã bị kẹt trong một hang động sâu trên núi. Trải qua ba ngày bên nhau khiến tình cảm giữa họ tiến triển nhanh chóng, hai người còn có tiếp xúc da thịt.

Khi đọc sách, Tống Ngọc Lan chỉ là một người ngoài cuộc nên không nhớ rõ về trận tuyết thảm khốc này.

Chỉ nhớ tác giả viết rất ngắn gọn về tai nạn tuyết, rằng trận tuyết lớn đã chặn mọi con đường khiến nam nữ chính bị kẹt trong núi ba ngày.

Tống Ngọc Lan vội vàng trở vào phòng, xỏ đôi ủng tuyết dày, khoác áo phao dài quá đầu gối màu đen, đội mũ giữ ấm che tai rồi đẩy cửa lớn của tứ hợp viện ra.

Cửa ra vào đã được Tống Đại Cường xúc tuyết, nhưng khi bước xuống thì lớp tuyết vẫn ngập đến mắt cá chân.

“Ba, ba xúc tuyết ngoài cửa lúc nào vậy?” Tống Ngọc Lan quay đầu hỏi Tống Đại Cường vẫn đang hì hục xúc tuyết giữa sân.

“Khoảng nửa tiếng trước.”

Nghe xong thì Tống Ngọc Lan cảm thấy không ổn chút nào.

Tống Ngọc Lan đẩy cửa nhìn ra ngoài đường, dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Sân tứ hợp viện nhỏ hẹp đã bị tuyết phủ đến đầu gối, còn trên đường lớn thì tuyết ngập đến tận đùi. Cả con phố vắng tanh, chỉ thấy vài người đứng trước cửa nhà quét tuyết.

Chỉ sau một đêm mà tuyết đã rơi nhiều như vậy rồi, không biết trận tuyết này còn kéo dài bao lâu nữa?

Tống Ngọc Lan thở dài định quay vào nhà bàn bạc với gia đình thì có tiếng gọi vang lên: “Tiểu đồng chí!”

Cô quay lại liền nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác lông vũ dài quá gối.

Cô biết cô gái này, đây chính là vị khách đã mua chiếc áo khoác lông vũ dài và chiếc áo khoác dạ đỏ của cô khi cô mới bắt đầu bày bán hàng.

Cô gái đang mặc chiếc áo lông vũ dài cô bán. Áo ôm sát cơ thể, tôn lên dáng vóc đầy đặn, trong khi những cô gái khác đứng cạnh trông giống như những chú chim cánh cụt mập mạp.

Lúc nãy Tống Ngọc Lan mải nhìn đường phố ngập tuyết nên không để ý họ đến từ khi nào. Cô quay người lại, trên mặt thoáng chút thắc mắc, ánh mắt dừng lại ở trên người cô gái đứng đầu nhóm.

Cô gái kia hơi ngượng ngùng, giơ tay chỉ về phía đối diện rồi nói: “À... Tôi sống ở bên kia đường.”

“Hôm nay tuyết rơi nhiều quá, vài người bạn của tôi đến chơi, họ nhìn thấy chiếc áo tôi mặc và rất thích. Tôi nghĩ tuyết lớn thế này chắc cô không mở hàng đâu. Nhưng vừa thấy cô ra ngoài, tôi liền mạn phép dẫn họ qua hỏi là liệu chúng tôi có thể vào nhà cô mua đồ không?”

Tống Ngọc Lan nhìn theo hướng cô gái chỉ, ánh mắt dừng lại ở một cánh cửa kính. Cô nhớ lần đầu tiên thấy cánh cửa này thì đã khá ngạc nhiên.

Ở cái huyện nhỏ này, ai lại dùng kính cường lực làm cửa nhà riêng cơ chứ, thật là hiếm thấy!

Hơn nữa, đối diện không phải là một cửa hàng, mà là một ngôi nhà dân. Ở thời hiện đại thì cửa kính là chuyện bình thường, nhưng ở thập niên 80 thì điều này thật sự rất kỳ lạ.

Tống Ngọc Lan có tư duy của một thương nhân, đã có khách tự tìm đến tận nơi mà không tiếp thì đúng là ngu ngốc. Hơn nữa, có vẻ đây chính là những khách hàng tiềm năng lớn.

Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, nụ cười trên môi cô rạng rỡ như hoa đào nở vào mùa xuân: “Đương nhiên là được! Mời các cô vào nhà.”

Khi cô vừa dứt lời, mọi người liền bước vào nhà, ánh mắt đổ dồn về phía cô. Một người bạn của cô gái kia không giấu nổi sự ngạc nhiên thốt lên: “Ôi, tiểu đồng chí, trông cô xinh quá! Quả nhiên là Khương Nam nói không sai, cô đúng là một đại mỹ nhân!”

Những người khác cũng hưởng ứng, một người khác tiếp lời: “Tôi cứ tưởng Khương Nam nói đùa thôi, không ngờ ở cái huyện nhỏ này lại có người còn đẹp hơn cả Khương Nam.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 75: Chương 75



Chương 75

Nghe đến cái tên “Khương Nam”, ánh mắt Tống Ngọc Lan lập tức hướng về phía cô gái đứng đầu, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên không thể tin được!

Cô gái đó mỉm cười dịu dàng, đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu, bước đến trước mặt Tống Ngọc Lan và tự giới thiệu: “Chào cô, rất vui được làm quen. Tôi tên là Khương Nam, là hàng xóm đối diện của cô.”

Giọng nói trong trẻo và dịu dàng của Khương Nam vang lên trong tai Tống Ngọc Lan.

Trong đầu Tống Ngọc Lan như rối tung lên. Cô hoàn toàn không ngờ rằng cô gái đột ngột xuất hiện trước mặt mình lại chính là Khương Nam!

Không trách cô ngạc nhiên như vậy, bởi vì Khương Nam chính là nữ phụ phản diện độc ác trong cuốn tiểu thuyết *Nữ thần quốc dân thập niên 80*!

Lại thêm một nhân vật pháo hôi nữa!

Nhân vật này có kết cục còn thê thảm hơn cả cô nữa.

Khương Nam là nữ phụ phản diện thứ hai, được tác giả miêu tả rất tỉ mỉ, không hề sơ sài như cách đối xử với nhân vật gốc của cô, chỉ vài câu đã giải quyết xong cả cuộc đời. Vì vậy, Tống Ngọc Lan hiểu rất rõ cuộc đời của Khương Nam.

Khương Nam vốn là con riêng của một quan chức cấp cao ở Bắc Kinh. Mẹ cô ấy qua đời vì khó sinh, từ nhỏ cô ấy đã không được cha yêu thương nên bị đưa về nhà ngoại. Ông bà ngoại của cô ấy là những phần tử trí thức đến từ vùng Giang Nam, bị hạ phóng đến huyện Ngọc Lâm trong những năm đầu, sau khi được sửa lại án xử sai, họ liền quyết định ở lại huyện Ngọc Lâm sinh sống.

Hai ông bà chỉ có một người con gái, sau khi con gái qua đời thì họ đã dồn tất cả tình yêu thương cho Khương Nam. Dù không có cha mẹ bên cạnh, nhưng Khương Nam lớn lên trong sự chăm sóc tỉ mỉ của ông bà ngoại.

Biến cố xảy ra khi Khương Nam 20 tuổi. Cô ấy bị cha đón về Bắc Kinh để trở thành công cụ cho sự nghiệp thăng tiến của ông ta. Trong môi trường đấu đá, toan tính của Bắc Kinh, trong một lần tình cờ cô ấy đã được nam chính Triệu Kiến Quốc cứu mạng.

Điều hài hước là chỉ vì nam chính là ân nhân cứu mạng của mình mà Khương Nam đã si mê anh ta điên cuồng. Cô ấy từ một cô gái dịu dàng, ôn nhu của vùng Giang Nam đã biến thành một nữ phụ độc ác. Cô ấy luôn tìm cách cản trở nữ chính, nhưng ngược lại còn khiến nữ chính dần tỏa sáng và trở thành nữ thần quốc dân.

Cuối cùng, Khương Nam bị hãm hại và bị chuốc thuốc, người anh em tàn tật của nam chính liền nhảy ra ngủ với cô ấy. Sau đó, anh ta còn tuyên bố muốn cưới cô ấy.

Khi tỉnh dậy, Khương Nam không nói một lời liền cầm d.a.o c.h.é.m c.h.ế.t người anh em tàn tật của nam chính rồi tự sát.

Sau khi ông bà ngoại của cô ấy ở huyện Ngọc Lâm biết tin thì đã không chịu nổi cú sốc và lần lượt qua đời.

Nghĩ tới đây, Tống Ngọc Lan liền bật cười. Tác giả viết truyện này thật kỳ lạ, dù nhân vật chính gặp phải khó khăn gì thì cũng có thể vượt qua dễ dàng, còn những ai làm nền cho họ thì chỉ có một con đường chết!

Có lẽ vì cùng chung số phận nên Tống Ngọc Lan lại cảm thấy có thiện cảm với Khương Nam.

“Tiểu đồng chí?” Khương Nam thấy Tống Ngọc Lan nhìn mình với ánh mắt chứa đựng một chút thương hại thì không khỏi thắc mắc lên tiếng.

Tống Ngọc Lan thoát khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười chân thành với Khương Nam: “Tôi tên là Tống Ngọc Lan. Chúng ta vào trong nhà đi, ngoài này lạnh quá.”

Một nhóm năm người nói chuyện ríu rít bước theo Tống Ngọc Lan vào nhà.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng giải thích tình hình với gia đình. Bà nội Tống lập tức lấy than ra nhóm lửa trong bếp và đưa vào phòng của Tống Ngọc Lan.

Dựa trên sở thích của từng người, Tống Ngọc Lan ra kho lấy quần áo để mọi người thử. Suốt cả buổi sáng, tiếng cười đùa vang lên không ngớt ở trong căn phòng của cô.

Tống Ngọc Lan và Khương Nam nhanh chóng trở nên thân thiết. Với sự hiểu biết của mình về Khương Nam, thậm chí cô còn hiểu rõ về Khương Nam hơn cả về nguyên chủ.

Tác giả thực sự đã miêu tả Khương Nam rất tỉ mỉ.

Chỉ cần quan sát một chút là cô đã thấy Khương Nam không khác gì so với những gì tác giả đã miêu tả.

“Khương Nam, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?” Tống Ngọc Lan hỏi điều mà cô thắc mắc.

Khương Nam mỉm cười dịu dàng, hiện lên hai lúm đồng tiền bên má nói: “19 tuổi, còn Ngọc Lan thì sao?”

“Em cũng gần vậy, 18 tuổi.”

“Vậy chị có thể gọi em là em gái Ngọc Lan được không?”

Nhìn cô gái dịu dàng trước mắt, Tống Ngọc Lan vẫn không thể tưởng tượng được tại sao một cô gái tốt đẹp như thế này lại có thể trở nên độc ác chỉ vì một người đàn ông.

Trừ khi có điều gì đó ẩn giấu phía sau. Dựa vào những gì đã xảy ra với thân xác cũ của cô thì Tống Ngọc Lan suy đoán rằng chưa chắc tác giả đã vẽ nên một nam nữ chính hoàn mỹ, mà đơn giản chỉ là không để người đọc khám phá ra sự thật mà thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 76: Chương 76



Chương 76

Sau khi Khương gia được sửa lại án xử sai, họ liền trở thành một trong những gia đình giàu có hàng đầu ở huyện Ngọc Lâm. Những người có thể làm bạn với Khương Nam hầu hết đều là những người có tiền trong vùng.

Vì vậy, sáng hôm đó dù không ra ngoài bán hàng nhưng Tống Ngọc Lan vẫn kiếm được gần hai nghìn đồng chỉ từ việc bán hàng tại nhà.

Cô biết rằng với người giàu thì họ sẽ không bận tâm chuyện bỏ ra vài trăm để mua một chiếc áo, lại càng không phải lo lắng về việc mua đồ rồi thì sẽ không còn tiền sinh hoạt.

Thấy tuyết có vẻ như sẽ không dừng lại, Tống Ngọc Lan quyết định ngủ một giấc. Kể từ khi biết mình xuyên không vào sách thì cô luôn phải bận rộn suy nghĩ. Tới lúc này thì cô mới có thời gian thảnh thơi để nghỉ ngơi.

Tới khi đến giờ ăn thì bà nội Tống mới đến gọi cô.

Trận tuyết này kéo dài tận bốn ngày, mãi đến khi tuyết bắt đầu tan dần thì Tống Ngọc Lan mới ra ngoài bán hàng.

Cô không có tham vọng lớn lao gì. Năng lực của cô có hạn, hiện tại cô chỉ có thể lo cho bản thân mình trước.

Vả lại, chính phủ Trung Quốc luôn rất mạnh mẽ trong việc xử lý tình huống. Ngay từ ngày đầu tiên xảy ra bão tuyết thì họ đã có biện pháp phòng ngừa nên không có thiệt hại quá lớn.

Lần này, cô chủ yếu mang theo áo khoác lông vũ và áo khoác dạ, chỉ mang theo khoảng mười chiếc áo len. Vào lúc này thì giữ ấm là chuyện ưu tiên hàng đầu.

Cô và cả gia đình đều mặc áo khoác lông vũ dài qua gối và giày tuyết.

Vừa mới dựng gian hàng đã có rất nhiều người kéo đến vây quanh.

Nhờ danh tiếng đã tạo dựng từ nửa tháng trước, những người vây quanh thấy cả gia đình chỉ mặc một chiếc áo lông vũ và áo len mà khuôn mặt vẫn đỏ hồng vì nóng. Những người từng mua áo len trước đây cũng không ngần ngại quay lại mua thêm.

Chỉ trong một ngày, toàn bộ số áo lông vũ và áo khoác dạ trong kho đã bán sạch.

Tống Ngọc Lan tìm đến buồng điện thoại công cộng gọi cho Đào Tử.

Đào Tử nhìn thấy tin tức về bão tuyết ở khu vực huyện Ngọc Lâm, lo lắng suốt mấy ngày liền nhưng không thể liên lạc với Tống Ngọc Lan. Nghe Tống Ngọc Lan bảo cần thêm hàng thì cô ấy mới yên tâm.

“Hàng thì không lo, gần tết rồi, xưởng của anh rể chị có rất nhiều hàng.”

Lần này Tống Ngọc Lan còn đặt thêm hai mẫu áo lông vũ cho nam. Rất nhiều khách hàng hỏi cô có mẫu áo lông vũ cho nam không, khiến cô không thể từ chối. Tuy nhiên, cô chỉ đặt màu xanh đen và đen, vì quần áo nam chủ yếu là mặt hàng bán một lần nên không cần nhập nhiều mẫu.

Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh là người đi lấy hàng.

Còn một tháng nữa là đến tết, không khí chuẩn bị tết đã tràn ngập khắp huyện Ngọc Lâm. Ngay cả gian hàng nhỏ của Tống Ngọc Lan cũng toàn là những món hàng màu đỏ do Đào Tử chọn.

Tống Ngọc Lan đang nói với một khách hàng về cách giặt áo lông vũ, thì một người đàn ông kéo theo một người phụ nữ tóc tai rối bời, mặt mũi đẫm nước mắt bước tới. Người đàn ông nắm trong tay một chiếc áo lông vũ bị xé rách làm lông vũ bay tứ tung.

Người đàn ông tức giận ném mạnh chiếc áo lông vũ lên gian hàng, quát lớn: “Mọi người đừng có mua hàng của cô ta nữa! Mọi người đến xem đi, xem cái này có phải là áo lông vũ thật không? Bên trong toàn là bông đen bẩn thỉu! Còn có cả hạt bên trong! Năm đồng cũng không đáng! Trả tiền lại đây!”

Tống Ngọc Lan bình tĩnh bước lên, cầm lấy chiếc áo kiểm tra kỹ. Đúng là áo của cô bán ra, nhưng rõ ràng đã bị người khác cố tình phá hoại. Bên trong còn nhét đầy bông đen bẩn thỉu.

Cô vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, quay sang nói với mọi người: “Thưa các vị, quần áo chúng tôi bán ra đều được đảm bảo chất lượng. Nếu có bất cứ vấn đề gì về chất lượng thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Sau đó, cô quay sang người đàn ông: “Anh à, anh đừng kích động. Nếu áo này có vấn đề thì anh cứ nói rõ, tôi chắc chắn sẽ giải quyết cho anh.”

Người đàn ông hất tay, buông người phụ nữ ra. Cô ấy lập tức ngồi phịch xuống mặt đất, nơi đầy những vũng nước tuyết vừa tan.

Tống Ngọc Lan lập tức bước lên đỡ cô ta dậy, cau mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Người phụ nữ chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã chen vào: “Tôi không ngại cô ấy tiêu tiền, vì đàn ông kiếm tiền là để cho phụ nữ tiêu mà. Nhưng cô ta lại tiêu mất mấy tháng lương của tôi để mua cái áo lông vũ nhét đầy bông đen này, tôi đánh cô ta một trận cho nhớ đời.”

“Mấy người cũng nên biết tiết kiệm chút đi, thay vì mua quần áo từ mấy thương gia vô lương tâm thì sao không mua đồ tốt hơn cho chồng mình? Mua cho chồng cũng là giữ thể diện cho mình, đúng không?”

“Anh!”

Tống Ngọc Lan hít một hơi sâu, cúi xuống lấy kéo từ dưới gian hàng ra. Cô thầm cảm ơn người đã chế tạo ra chiếc áo lông vũ, với cấu trúc khâu từng ngăn để giữ lông vũ không bị tràn ra ngoài.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 77: Chương 77



Chương 77

Cô nhìn thẳng vào người đàn ông nói: “Tôi sẽ cắt chiếc áo lông vũ này ra từng ngăn để kiểm tra. Nếu bên trong là bông đen như anh nói thì tôi sẽ chịu phạt, đền gấp mười lần giá trị của chiếc áo này. Nhưng nếu anh vu khống thì tôi cũng sẽ không để anh yên đâu!”

Người đàn ông thoáng có chút bối rối, nhưng vẫn cứng giọng đáp: “Đây rõ ràng là hàng xấu, còn phải cắt ra kiểm tra làm gì?”

Lúc này, từ trong đám đông, Khương Nam bước ra nói: “Tôi cũng đã mua một chiếc áo lông vũ ở đây và thấy chất lượng rất tốt. Tôi đã mặc được cả tháng rồi mà vẫn ấm áp hơn hẳn những chiếc áo dày nặng tôi từng mua.”

Những người khác cũng bắt đầu đồng tình, tỏ ra tin tưởng vào chất lượng sản phẩm của Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan cảm kích liếc nhìn Khương Nam, rồi quay sang người đàn ông kia nói: “Mọi người đều thấy rõ, nếu quần áo của tôi có vấn đề thì sao lại có nhiều người quay lại mua thế này? Tôi cam kết, nếu sản phẩm của tôi có vấn đề thật thì tôi sẽ đền gấp mười. Chiếc áo này tôi bán 65 đồng, nghĩa là tôi sẽ đền anh 650 đồng.”

Nói xong liền không chờ người đàn ông kịp phản bác, Tống Ngọc Lan bắt đầu cắt từng ngăn của chiếc áo lông vũ ra.

Thực sự trong lòng cô cũng có chút lo lắng, sợ rằng kẻ này đã nhét bông đen vào tất cả các ngăn áo để bôi nhọ cô. Nếu đúng như vậy thì uy tín của cô sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Nhưng may thay, thái độ của người đàn ông đã cho cô thêm sự tự tin.

Quả thật, mỗi ngăn cô cắt ra đều lộ ra những đám lông vũ trắng mịn, lơ lửng trong không khí.

Thấy tình hình không thuận lợi, người đàn ông lập tức kéo người phụ nữ định bỏ đi.

Tống Ngọc Lan biết rằng đây là cơ hội để cô g.i.ế.c gà dọa khỉ, nếu không sau này sẽ có nhiều chuyện rắc rối khác kéo đến.

“Đứng lại!” Cô cất giọng lạnh lùng, tay cầm chiếc áo lông vũ đã cắt hết ngăn tiến lên phía trước, nhìn thẳng vào người đàn ông rồi nở nụ cười: “Anh hãy đi cùng tôi đến đồn công an. Chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện ở đó.”

“Cô! Hừ, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Người đàn ông buông tay người phụ nữ ra, định đi vòng qua Tống Ngọc Lan để rời đi.

Tống Ngọc Lan bình tĩnh nói: “Anh có thể đi, nhưng tôi vẫn sẽ báo cho công an. Có nhiều nhân chứng ở đây như thế, chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình có thể trốn thoát ư?”

Người đàn ông khựng lại, rồi nhìn cô đầy căm tức, sau đó quay sang tát mạnh vào mặt người phụ nữ kia: “Tất cả là do cô ta! Cứ báo công an đi, vậy thì người bị bắt là cô ta chứ không phải tôi!”

Người phụ nữ vốn đã có ánh mắt đờ đẫn, giờ lại thêm phần u ám. Từ khóe miệng cô ấy có vài tia m.á.u bắt đầu rỉ ra.

Tống Ngọc Lan nhíu mày, nhìn người phụ nữ với ánh mắt thông cảm. Cô lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng, đưa cho người phụ nữ nói: “Lau đi.”

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào bàn tay mảnh mai của Tống Ngọc Lan đang đưa chiếc khăn trắng đến trước mặt mình, ánh mắt giao nhau với Tống Ngọc Lan. Trong đôi mắt của người lạ ấy, cô ấy thấy rõ sự thương hại và lo lắng.

Còn người đàn ông bên cạnh cô ấy, người từng thề hứa sẽ bảo vệ cô ấy cả đời lại chỉ biết mắng mỏ và kéo cô ấy đi khi biết cô ấy đã tiêu 65 đồng để mua một chiếc áo. Trong cuộc cãi vã, chiếc áo lông vũ liền bị xé rách, sau đó anh ta còn đánh cô ấy rồi rồi nhét đầy bông đen vào áo để định lừa đảo.

Những hành động của người đàn ông dần khắc sâu trong đầu cô ấy một sự thật đau lòng rằng: anh ta không yêu cô ấy.

Những lời hứa hẹn trước hôn nhân chỉ là lời dối trá.

Ngay cả khi cuộc hôn nhân đầy rối ren và ngột ngạt đã nhiều lần cho cô ấy thấy trước kết cục, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng tin vào những lời thề của người đàn ông trước đó.

Khuôn mặt người phụ nữ co giật, cơ miệng cô ấy liên tục run rẩy. Từ khóe mắt, cô ấy liếc thấy chiếc kéo màu đỏ rực đặt trên quầy hàng, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ: Phải kết thúc tất cả mọi chuyện này!

Tống Ngọc Lan không thể ngờ sự việc lại phát triển đến mức như vậy!

Người đàn ông vẫn tiếp tục buông lời chửi rủa, còn người phụ nữ thì không chút do dự cầm lấy chiếc kéo đ.â.m thẳng vào miệng của anh ta.

Máu b.ắ.n ra như suối!

Sự thay đổi bất ngờ khiến mọi người đều bàng hoàng. Cả đám đông lập tức trở nên hỗn loạn. Tống Ngọc Lan ngay lập tức lao tới, ôm c.h.ặ.t t.a.y người phụ nữ, lo lắng hét lên: “Đừng làm chuyện dại dột!”

Người phụ nữ đang trong trạng thái mất kiểm soát, dù Tống Ngọc Lan đã cố gắng hết sức thì cũng chỉ có thể khống chế tạm thời. Lúc này, bà nội Tống và Lưu Xuân nhanh chóng phản ứng, lao tới giúp giữ chặt người phụ nữ đang phát điên. Ba người hợp lực, dồn toàn bộ sức mạnh, không dám lơi tay, sợ chỉ cần buông ra là cô ấy sẽ lại vùng lên tấn công.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 78: Chương 78



Chương 78

Khương Nam cũng chạy tới, dùng sức giằng lấy chiếc kéo từ tay người phụ nữ.

Người đàn ông bị đ.â.m đang nằm trên đất, ôm miệng lăn lộn, m.á.u không ngừng chảy ra qua các kẽ ngón tay.

Thấy tình trạng của người đàn ông tuy rất thê thảm nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong đám đông, ba người đàn ông đeo băng tay đỏ tiến đến, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mắt liền cau mày. Nhưng khi ánh mắt họ bắt gặp khuôn mặt của Tống Ngọc Lan thì vẻ nghiêm nghị lập tức biến thành sự kinh diễm.

Người đàn ông dẫn đầu bước tới, nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan, hỏi: “Đồng chí, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tống Ngọc Lan thấy chiếc kéo đã được Khương Nam cầm lấy, bèn ra hiệu cho bà nội Tống và Lưu Xuân giữ chặt người phụ nữ, sau đó đứng lên đối diện với ba người đeo băng tay đỏ: “Các anh là ai?”

“Chúng tôi là người của đội liên phòng.”

Cái gọi là đội liên phòng, thực ra chỉ là nhóm dân quân tự vệ được lập ra do đợt nghiêm đánh trong hai năm nay. Do lực lượng công an của huyện Ngọc Lâm không đủ nên lập ra đội liên phòng cùng tham gia vào việc tuần tra, bắt giữ và duy trì trật tự.

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan liền thuật lại ngắn gọn sự việc, chỉ vào người đàn ông: “Phải đưa người này tới bệnh viện trước, sau đó chúng tôi sẽ báo cho công an.”

Người đàn ông dẫn đầu đội liên phòng vẫy tay: “Việc này chúng tôi sẽ lo, cô không cần bận tâm, cũng không liên quan gì đến cô.”

Tống Ngọc Lan cau mày, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng. Nếu không báo công an thì có thể vụ việc này sẽ bị che giấu, và cô cũng có thể bị buộc tội do sự bất cẩn khi không bảo quản kỹ chiếc kéo, tạo điều kiện cho người phụ nữ kia gây án.

Cô liếc nhìn ba người liên phòng, nhận thấy ánh mắt họ lướt qua mình không mấy thiện cảm, thậm chí có chút l* m*ng. Tống Ngọc Lan quyết định nhanh chóng, quay sang Khương Nam: “Khương Nam, cô hãy tới đồn công an báo án giúp tôi với.”

Khương Nam hiểu ý gật đầu rồi đưa chiếc kéo cho Tống Ngọc Lan. Một trong ba người liên phòng nóng nảy, đẩy Khương Nam một cái, lớn tiếng: “Cô không nghe thấy chúng tôi nói gì sao? Việc này chúng tôi sẽ lo liệu!”

Khương Nam mất đà liền trượt chân ngã xuống vì đang đứng trên vũng nước tuyết tan. May mà cô ấy nhanh nhẹn nên không bị ngã nặng. Nếu người ngã là bà nội Tống thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Tống Ngọc Lan tiến lên, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia, giọng đầy uy quyền: “Chuyện này liên quan đến tội phạm, các anh chắc chắn mình có quyền giải quyết sao?”

Chưa kịp để người của đội liên phòng trả lời, hai công an mặc đồng phục từ trong đám đông bước tới, trên tay cầm dùi cui điện. Họ liếc qua tình hình rồi nghiêm giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Người dẫn đầu đội liên phòng thấy công an đến liền lập tức chùn bước, chỉ vào Tống Ngọc Lan nói: “Chúng tôi cũng vừa mới tới, các anh hỏi cô ấy đi.”

Tống Ngọc Lan quan sát kỹ phù hiệu và đồng phục của công an, sau đó liền thuật lại toàn bộ sự việc.

Đám đông chứng kiến từ đầu đến cuối cũng đứng ra làm chứng. Công an nghe xong liền quay sang đội liên phòng: “Các anh đưa người đàn ông này đi tới bệnh viện trước, còn những người liên quan hãy theo chúng tôi về đồn công an.”

Khương Nam chỉ là người chứng kiến, không liên quan trực tiếp nên không bị đưa đi, cô ấy liền nói sẽ trông nom quầy hàng giúp Tống Ngọc Lan.

Những người đã chứng kiến vụ việc đều tỏ ra tin tưởng vào cách Tống Ngọc Lan xử lý tình huống, sau khi sự việc hạ màn, họ lần lượt rời đi hoặc tiếp tục mua sắm.

Tại đồn công an, mọi người được chia ra để lấy lời khai. Sau khi người phụ nữ tỉnh táo lại đã kể lại toàn bộ sự việc, bao gồm cả việc vu khống và gây rối tại quầy hàng của Tống Ngọc Lan.

Sự việc được coi là nghiêm trọng, từ việc tranh chấp vợ chồng trở thành hành động cố tình bôi nhọ và gây rối trật tự công cộng, đặc biệt là trong thời kỳ truy quét tội phạm nghiêm ngặt thế này.

Tống Ngọc Lan được công an thông báo rằng không cần phải lo lắng: “Sự việc này không phải lỗi của các cô. Các cô đã can thiệp kịp thời, có gì cần thì chúng tôi sẽ liên hệ lại.”

Bà nội Tống vẫn còn bàng hoàng, khi rời khỏi đồn công an vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan.

Ngay sau khi họ rời đi, người đàn ông bị thương đã được đội liên phòng đưa trở lại sau khi băng bó.

Khi Tống Ngọc Lan quay lại quầy hàng thì mọi người bao gồm cả Khương Nam đều chào đón cô bằng những nụ cười chân thành.

Khương Nam tiến lại, kiểm tra tay Tống Ngọc Lan, lo lắng nói: “Em có sao không?”

“Chỉ xước nhẹ thôi” Tống Ngọc Lan trả lời.

Sau khi dọn dẹp sạp hàng xong, Tống Ngọc Lan mệt mỏi quay về nhà nghỉ ngơi. Cô quay về phòng và ngủ một giấc sâu, mãi đến khi bụng đói cồn cào thì cô mới tỉnh dậy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 79: Chương 79



Chương 79

Khi đi vào bếp, cô thấy đèn vẫn sáng, bà nội đang thêm củi vào bếp nhỏ. Thấy cô bước vào, bà nội Tống lập tức múc một bát cháo gà đưa cho cô, dịu dàng nói: “Đói rồi phải không, ăn đi.”

Tống Ngọc Lan bỏ bát cháo xuống, bước tới ôm chặt lấy bà nội, nước mắt lặng lẽ trào ra, nghẹn ngào nói: “Bà ơi, sao bà vẫn chưa ngủ?”

Bà nội Tống nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Bà sợ nửa đêm cháu dậy mà không có gì nóng để ăn.”

Tống Ngọc Lan không thể diễn tả được cảm xúc trào dâng trong lòng mình, sự yêu thương của bà nội đã khiến cô bật khóc, những giọt nước mắt chứa rất nhiều cảm xúc bị dồn nén. Cô nghĩ về người phụ nữ kia, tự hỏi: “Cô ấy còn trẻ như vậy, lẽ ra phải có một tương lai tươi đẹp. Giờ đây mọi thứ đã chấm dứt, những năm tháng còn lại của cuộc đời cô ấy sẽ ra sao?”

Trong việc xảy ra hôm nay, điều khiến Tống Ngọc Lan đau lòng nhất chính là người phụ nữ kia. Mặc dù không biết rõ tại sao cô ấy lại hành động bất chấp lý trí như vậy, nhưng trong lòng Tống Ngọc Lan hiểu rằng tất cả những gì diễn ra chỉ là giọt nước tràn ly, là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.

Bà nội Tống cũng rưng rưng nước mắt, an ủi: “Ngọc Lan à, cháu đừng lo lắng quá. Ngày mai chúng ta ra đồn công an hỏi xem họ xử lý vụ việc này thế nào nhé.”

Tống Ngọc Lan gật đầu rồi dần bình tĩnh lại. Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc phơ của bà nội Tống, khẽ nói: “Bà ơi, bà đi nghỉ đi. Cháu không sao đâu.”

Bà nội Tống nắm lấy tay Tống Ngọc Lan, vỗ nhẹ vài cái rồi bảo: “Bà không ngủ được. Cháu ăn đi, bà có chuyện muốn bàn với cháu.”

Tống Ngọc Lan ngồi xuống, lặng lẽ cầm bát cháo lên ăn từng thìa nhỏ.

“Bà nghĩ rằng chúng ta cũng kiếm được kha khá rồi. Đợi bán xong đợt hàng này, hay là...” Bà nội Tống vừa nói đến đây thì bị Tống Ngọc Lan ngắt lời: “Bà à, bà có biết cháu thích cái gì và mong muốn điều gì không?”

Không đợi bà nội Tống trả lời thì Tống Ngọc Lan đã tiếp tục nói: “Cháu thích cả nhà mình lúc nào cũng vui vẻ bên nhau. Đâu có quan trọng là sống ở đâu, chỉ cần cả nhà ở bên nhau thì nơi đó chính là nhà của cháu. Cháu muốn trong tương lai mọi người trong gia đình đều không phải lo lắng về chuyện ăn mặc, không còn khổ cực.”

Bà nội Tống nghiêm mặt: “Nhưng bây giờ cũng đủ rồi mà? Mỗi ngày buôn bán ít nhất cũng được hai ngàn, sau khi trừ đi chi phí thì cũng lời được khoảng hai vạn. Cộng với số tiền bán nấm linh chi đen trước đó là chúng ta đã có hơn bốn vạn rồi, đủ để cả nhà chúng ta được sống sung túc rồi.”

Tống Ngọc Lan đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn bà nội Tống, ánh mắt đầy sự quyết tâm: “Nhưng cháu thích cuộc sống ở thành phố.”

Tống Ngọc Lan đã quyết định phải nói chuyện nghiêm túc. Cô không ghét bỏ cuộc sống ở nông thôn, nhưng cũng không hề mong muốn điều đó.

Sau khi đã trải qua cuộc sống hiện đại thì cô cũng không yêu thích đất đai. Trong thời kỳ phát triển kinh tế nhanh chóng này, chỉ cần nắm bắt được cơ hội thì cô tin rằng gia đình mình và thế hệ sau đều có thể có cuộc sống tốt hơn.

Tống Ngọc Lan không thể từ bỏ cơ hội này, nhưng cô cũng không muốn rời xa tình yêu thương và sự ấm áp của gia đình. Sau hơn một tháng chung sống, cô đã coi những người trong gia đình nhà họ Tống như người thân ruột thịt. Kế hoạch ban đầu của cô là đi đến đâu thì mang cả gia đình theo đến đó.

Nhìn vào đôi mắt già nua đầy sự mệt mỏi và từng trải của bà Tống, Tống Ngọc Lan bỗng nhận ra tất cả những gì cô suy nghĩ và hành động chỉ là theo ý mình chứ chưa bao giờ cô thực sự tìm hiểu xem người nhà cô mong muốn điều gì.

Dù là bà nội Tống hay Tống Ngọc Cảnh, kể từ khi cô xuất hiện trong thế giới này thì họ đều đặt niềm tin tuyệt đối vào cô, dành cho cô sự yêu thương và chấp nhận vô điều kiện. Nhưng ngược lại, cô luôn hành động theo ý mình chứ chưa bao giờ lắng nghe mong muốn thật sự của họ.

Trong tư duy của cô thì cuộc sống ở thành phố luôn tốt hơn nông thôn. Nhưng cô đã bỏ qua sự thật rằng với những người cả đời gắn bó với đất đai thì đất chính là nguồn sống. Đặc biệt là bà nội Tống đã lớn tuổi, liệu bà nội có thể tiếp tục theo cô bôn ba khắp nơi mà không một lời phàn nàn?

Cô tự nhận thấy mình quá ích kỷ. Ở kiếp trước, Tống Ngọc Lan không có người thân, bạn bè mà chỉ cần sống sao cho mình thấy thoải mái là được. Nhưng ở kiếp này, dù đã có gia đình nhưng cách nghĩ của cô vẫn không thay đổi.

Như thể tỉnh ngộ ra, Tống Ngọc Lan nở một nụ cười tươi nhìn bà nội Tống: “Bà ơi, cháu cũng thích cuộc sống ở nông thôn. Nếu bà muốn trở về thì chúng ta sẽ về.”

So với tiền bạc thì điều mà Tống Ngọc Lan trân trọng nhất chính là sự ấm áp của gia đình. Đất đai chính là thứ khiến gia đình nhà họ Tống an lòng, vậy thì cô cũng không có lý do gì để phản đối. Nếu cần thì cô vẫn có thể tìm cơ hội khác để kiếm tiền.
 
Back
Top Bottom