Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 10: Canh Gà



Phía sau bà còn có một người đàn ông trung niên cao lớn, trên mặt đầy vẻ u sầu, nhưng khi thấy Tống Ngọc Lan đã tỉnh thì lập tức cười rạng rỡ, vội bước theo bà nội Tống đến gần giường.

“Lại đây, Ngọc Lan, ăn khi còn nóng đi.

” Bà nội Tống mở lớp túi ni lông ra, một mùi thơm nồng nàn của súp gà tỏa ra khắp phòng.

Tống Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn bà nội Tống, rồi lại nhìn người đàn ông trung niên đứng phía sau, có lẽ đây chính là cha ruột của thân thể này, tên là Tống Đại Cường.

Lời nói xoay mấy vòng trong miệng cô, cuối cùng vẫn không thốt ra được, chỉ lặng lẽ giơ tay nhận lấy bát súp từ tay bà nội Tống.

Ba người đứng quanh giường đều nghĩ rằng Tống Ngọc Lan bị Triệu Kiến Quốc làm tổn thương đến nỗi không còn lòng dạ nào.

Tống Ngọc Lan uống chút súp gà, ăn vài miếng thịt gà thì cơ thể mới có chút sức lực.

Cô nhìn về phía bà nội Tống, hơi ngượng ngùng vì vừa rồi quá đói nên đã ăn một mình: “Bà ơi, mọi người đã ăn chưa?”

Bà nội Tống lục túi áo lấy ra một nửa bánh ngô cứng đưa cho Lưu Xuân: “Bà với ba cháu đã ăn ở nhà rồi.



Tống Ngọc Lan cau mày, đặt nửa bát thịt gà còn lại lên tủ đầu giường, nhìn Lưu Xuân đang cầm chiếc bánh ngô khô cứng để ăn mà trong lòng bỗng chua xót: “Mẹ ăn đi.



Rồi cô mới quay sang bà nội Tống: “Mọi người vừa từ nhà chạy đến đây à?”

“Ừ, bác sĩ bảo cháu cần bồi bổ thêm dinh dưỡng, phải dưỡng lại sức, bà về nhà giết con gà mái già không đẻ trứng nữa.

” Bà nội Tống giơ tay đẩy cái bát lại về phía Tống Ngọc Lan: “Cháu cứ ăn đi, ở nhà vẫn còn gà, lát nữa bà với mẹ cháu thay phiên nhau, mẹ cháu về nhà sẽ có đồ để ăn.



Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Cháu không ăn nổi nữa rồi.



“Vậy để dành tới trưa ăn tiếp.

” Lưu Xuân ăn xong bánh ngô, nhận lấy bát từ tay bà nội Tống, lại bọc lại trong túi ni lông rồi đặt lên tủ đầu giường.

“Đúng đó, bây giờ ăn không nổi thì trưa ăn tiếp, bác sĩ dặn rồi, tình trạng của cháu không được tốt, nếu không đưa đến kịp thời thì có khi thân thể còn để lại tật.

” Bà nội Tống vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi, rồi bắt đầu chửi nhà họ Triệu.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân cứ như cái nền phía sau, nghe lời bà nội Tống, thi thoảng lại lộ vẻ lo lắng, rồi lại phẫn nộ, như thể muốn lập tức đi đánh nhà họ Triệu một trận.

Tống Ngọc Lan cảm thấy trong lòng buồn bã, nhà họ Tống mà tác giả chỉ vẽ qua loa vài nét giờ đây lại sống động đến vậy.

Cô luôn không hiểu vì sao hạnh phúc của nam nữ chính lại cần phải có những nhân vật phụ có kết cục bi thảm làm nền?

Vậy Tống Ngọc Lan cô muốn xem thử, nếu không có những nhân vật phụ hy sinh thì liệu nam nữ chính có thể bước lên con đường hạnh phúc được không?

Dưới chân núi phía sau thôn Kim Trúc, Triệu Hoa nằm trên giường sốt cao.

Cha mẹ Triệu và Triệu Kiến Quốc đều thức trắng đêm, dĩ nhiên không phải vì lo cho Triệu Hoa, mà là đang bàn tính về Tống Ngọc Lan.

“Đây chính là chuyện ‘mất cả chì lẫn chài’ mà trong sách nói sao?” Triệu Kiến Quốc lẩm bẩm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 11: Trách Móc Lẫn Nhau



“Cả chì cả chài gì? Theo mẹ thì tất cả là tại Hoa Nhi.

Ngô Nhị Ngưu đó chẳng phải là người do nó gọi đến làm nhục Tống Ngọc Lan sao? Sao cuối cùng lại rơi vào người nó! Hiện tại tôi cũng chẳng dám ra đường gặp hàng xóm nữa rồi.” Cha Triệu rít một hơi thuốc lào, miệng càu nhàu.

“Thôi đi, đừng nói nữa, đồ nhát gan.

Lúc xảy ra chuyện, ông còn bảo muốn tránh hiềm nghi nên đi ra đồng làm việc.

Bây giờ Hoa Nhi nhà mình đau đớn thế này, ông còn trách nó.” Mẹ Triệu hiếm khi nói được một câu công bằng.

Nhưng chỉ có Triệu Hoa đang nằm trên giường mới biết, mẹ cô ta chẳng qua là đang tự trách vì lúc đó không để Triệu Kiến Quốc xuống cứu cô ta.

Mặt Triệu Hoa đỏ bừng vì sốt, toàn thân đẫm mồ hôi, nhưng ba người trong phòng không ai quan tâm đến cô ta, chỉ có những lời trách móc lẫn nhau.

Biết trước rằng Tống Ngọc Lan khó đối phó như vậy thì cô ta đã không dại dột mà đứng ra can thiệp.

Dù sao những lời Lãnh Thúy Anh nói cũng toàn là lời hứa xuông, như vậy thì ít nhất cô ta cũng không rơi vào tình cảnh thê thảm như bây giờ.

Danh tiếng mất hết, sức khỏe lại gặp vấn đề.

Nghĩ đến đây, Triệu Hoa chìm vào giấc ngủ mê man, nhưng ánh mắt của cha mẹ cô ta hoàn toàn không đặt vào người cô ta.

Triệu Kiến Quốc thì có phát hiện ra, nhưng anh ta cũng chỉ chọn cách im lặng.

Thật ra trong lòng anh ta cũng trách móc Triệu Hoa, chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng không làm xong.

Bây giờ chính anh ta lại là người bị hủy hôn, những lời đồn thổi trong làng khiến anh ta không chịu nổi, chỉ có trong quân đội mới dễ thở hơn.

“Ba mẹ, con không nói chuyện với hai người nữa, ngày mai là hết kỳ nghỉ phép rồi, con phải trở lại đơn vị, chuyện ở thôn đành để hai người lo liệu.”

“Ừ, con đi đi, chuyện trong thôn rồi sẽ qua thôi, sớm muộn gì người ta cũng sẽ quên.

Con đừng lo, cứ đối xử tốt với Thúy Anh, bảo nhà nó lo chuyện giúp con thăng chức đi.” Mẹ Triệu dặn dò.

Tiễn Triệu Kiến Quốc đi, mẹ Triệu và cha Triệu vào bếp, chẳng ai để tâm đến Triệu Hoa cả.

Đến khi Triệu Hoa tỉnh lại, người cô ta sốt đến mức không chịu nổi, ga giường và chăn đều ướt sũng.

Cô ta gắng gượng ngồi dậy, giọng khản đặc: “Mẹ ơi...!mẹ...!mẹ ơi...!ba ơi...”

Dù cô ta gọi thế nào thì cũng không có ai trả lời.

Không còn cách nào khác, cô ta phải gắng sức bò ra khỏi giường, cảm giác nửa dưới cơ thể đã trở nên nhầy nhụa, Triệu Hoa hoảng hốt, cố sức bò ra ngoài.

Khi bò được một nửa, cô ta lại ngất lịm.

Rồi bị cha Triệu thức dậy trong đêm vô tình giẫm lên.

Cha Triệu vội bật đèn lên.

Dưới ánh đèn vàng vọt, Triệu Hoa toàn thân đầy đất bùn, nửa dưới cơ thể vẫn đang chảy máu, vệt máu kéo dài từ phòng cô ta ra đến tận phòng khách.

Cha Triệu hoảng loạn, vội vàng gọi mẹ Triệu dậy.

Hai người vừa bối rối vừa hoảng sợ, cuối cùng mẹ Triệu phải cõng Triệu Hoa trên lưng, dùng chiếc xe đạp cũ nát mà Triệu Kiến Quốc từng đi học để chở con gái đến bệnh viện trên trấn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 12: Chẳng Lẽ Bị Sẩy Thai



Trong cơn gió lạnh của đêm, Triệu Hoa tỉnh lại trong giây lát, rồi lại rơi vào hôn mê.

Trong khi đó, Lưu Xuân bước vào phòng, lấy bát canh gà được bọc trong túi ra.

Hiện giờ Tống Ngọc Lan đã quen với điều này, cô nhận lấy và bắt đầu ăn ngay.

Dù mấy ngày nay cô không ăn hết thứ ăn thì người nhà họ Tống cũng chẳng bao giờ động đến phần thức ăn của cô.

Lưu Xuân nhìn Tống Ngọc Lan rồi lại nhìn bà nội Tống, vẻ mặt như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Bà nội Tống thấy vậy, giơ tay vỗ một cái vào người Lưu Xuân: “Con dâu à, có gì thì cứ nói đi.”

Lưu Xuân cười vài tiếng, nhìn Tống Ngọc Lan nói: “Con thấy Ngọc Lan còn chưa ăn xong, sợ tí nữa nó ăn không nổi.”

Thấy Tống Ngọc Lan vừa uống hết ngụm canh cuối cùng, Lưu Xuân liền bắt đầu kể chuyện, tay chân múa may.

“Hôm nay con mượn máy cày của chú Ngưu, nhìn thấy có vệt máu kéo dài từ nhà họ Triệu.

Chú Ngưu bảo là hình như Triệu Hoa bị sẩy thai.”

Tống Ngọc Lan đặt bát xuống, nhìn Lưu Xuân, trong trí nhớ lục tìm về chi tiết miêu tả Triệu Hoa.

Theo sách, sau khi Lãnh Thúy Anh và Triệu Kiến Quốc kết hôn thì Triệu Hoa kết hôn với một công nhân, cuộc sống gia đình vô cùng hạnh phúc.

Nhưng chẳng có đoạn nào nói cô ta bị sẩy thai cả?

“Trên đường tới đây, con còn thấy Triệu Hoa và mẹ nó bị đuổi ra khỏi phòng khám ở đầu trấn, nhìn bóng dáng họ sau cùng vẫn đi về phía bệnh viện lớn của chúng ta.

Triệu Hoa lúc đó máu me bê bết, nhìn mà ghê rợn.

Con sợ thứ dơ bẩn bám vào mình, nên mới đi vào từ cửa sau của bệnh viện.”

Bà nội Tống im lặng suy nghĩ trong chốc lát, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tống Ngọc Lan: “Thôi, đừng nói nữa, lát nữa ta làm thủ tục xuất viện, cơ thể Ngọc Lan hồi phục gần hết rồi.”

Tống Ngọc Lan hơi lo lắng cho Triệu Hoa.

Nếu chẳng may cô ta bị sẩy thai vì lần cô kéo xuống nước, chẳng phải cô đã vô tình gây ra cái chết của một sinh mạng sao!

Dù Triệu Hoa chẳng tốt lành gì với cô, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ta là vô tội.

Cô cẩn thận nghĩ lại thì trong sách đúng thật là không có đoạn nào nói Triệu Hoa mang thai cả.

Cô vén chăn, bước xuống giường nói: “Cháu muốn đi xem Triệu Hoa thế nào.”

“Ôi dào, cháu đừng cử động, đừng để bị dạo tới, để bà đi xem.” Bà nội Tống nhanh trí giữ chặt Tống Ngọc Lan: “Cháu đừng lo, chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta đâu.”

Vừa dứt lời, y tá bước vào đo nhiệt độ cho Tống Ngọc Lan: “Thân thể cô ổn rồi, nhưng dạo này nhớ giữ ấm.

Khi tới kỳ kinh nguyệt, cơ thể sẽ thải ra phần máu ứ đọng trong t* c*ng do lần bị thương này.

Nếu lượng máu quá nhiều thì đến bệnh viện, còn nếu ra bình thường thì không sao cả.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Cảm ơn chị y tá.”

Mấy ngày qua, Tống Ngọc Lan rất ngoan ngoãn, lại xinh đẹp, khiến y tá không nhịn được mà xoa đầu cô nói: “Không có gì, không sao thì làm thủ tục xuất viện đi, bệnh viện dạo này thiếu giường trầm trọng.

Sáng nay lại có một người bị sốt cao được đưa vào, nửa th*n d*** đầy máu, không biết có cứu được không.”

Bà nội Tống nghe vậy thì đoán ngay là Triệu Hoa, liền hỏi: “Nửa th*n d*** đầy máu, có phải là mang thai không?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 13: Làm Loạn



Y tá lắc đầu: “Bà ơi, không phải cứ chảy máu nửa dưới là sẩy thai đâu, có thể là vấn đề ở t* c*ng hay các cơ quan khác trong bụng, nhưng thiết bị ở đây có hạn, muốn biết chính xác thì phải chuyển lên bệnh viện trên thành phố.”

Bà nội Tống và Tống Ngọc Lan nhìn nhau rồi liên tục cảm ơn.

Sau khi y tá đi ra, Lưu Xuân đi làm thủ tục xuất viện, bà nội Tống tháo khăn quàng đầu xuống và đội lên cho Tống Ngọc Lan: “Không sao đâu, chuyện của Triệu Hoa không liên quan đến chúng ta.

Cháu cũng ngã xuống nước hai lần rồi, bác sĩ còn bảo nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì tình trạng của cháu còn nguy hiểm hơn nhiều.

Đều do nhà họ Triệu tự chuốc lấy thôi.”

Tống Ngọc Lan chỉ cần chắc chắn Triệu Hoa không mang thai, còn lại thì cô không sợ.

Dù sao trong sách, nhân vật của cô cũng phải trải qua việc t* c*ng bị tổn thương.

Chỉ vì gia đình họ Tống chăm sóc cô chu đáo nên mới không rơi vào tình cảnh như Triệu Hoa bây giờ.

Hiện tại Triệu Hoa đang đi trên con đường mà đáng lẽ ra cô phải chịu.

Làm xong thủ tục xuất viện, Lưu Xuân quay lại và mang theo tin tức lớn.

“Mẹ Triệu Hoa ở sảnh bệnh viện mắng bệnh viện là lang băm, cứ đòi chuyển lên thành phố để chữa bệnh, nói bệnh viện chỉ biết lừa tiền, đòi lại 2 đồng tiền cầm máu.

Con nhìn Triệu Hoa thấy mặt nó trắng bệch, chắc là không qua khỏi đâu.”

Ánh mắt bà nội Tống trở nên sắc bén: “Con không bị họ nhìn thấy chứ? Đừng để họ đổ vạ cho nhà mình”

“Mẹ yên tâm, con đâu phải kẻ ngốc, con tránh họ rồi mới đi về đây.

Giờ cửa trước của bệnh viện đông người lắm, mình đi cửa sau.”

Lưu Xuân tiến lên đưa giấy tờ cho Tống Ngọc Lan, rồi quỳ xuống quay lưng trước mặt cô.

Tống Ngọc Lan hơi bối rối một lúc, sau đó bị bà nội Tống đẩy lên lưng Lưu Xuân: “Cơ thể cháu chưa hồi phục hẳn, để mẹ cháu cõng cháu.

Đợi cha cháu thanh toán tiền xong thì chúng ta sẽ thuê máy kéo để về.”

Tống Ngọc Lan vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng: “Cơ thể cháu không sao đâu, cháu biết rõ sức khỏe của mình mà, không cần phải cõng, cháu tự đi được.”

Nhưng Lưu Xuân vẫn cứng đầu quỳ trước mặt cô, giơ tay kéo cô lên.

Tống Ngọc Lan hoảng hốt, thái dương giật mạnh, nắm chặt tay Lưu Xuân: “Mẹ, mẹ đứng dậy đi, đừng như thế, con lớn rồi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Lan gọi “mẹ”, và dường như nó cũng không quá khó khăn để thốt ra.

Gia đình họ Tống thật sự yêu chiều Tống Ngọc Lan quá mức, đặc biệt là bà nội Tống, luôn đặt cô lên hàng đầu.

Thông thường, những gia đình vào thời điểm này hay trọng nam khinh nữ, nhưng tác giả lại viết về cô và cậu em trai Tống Tiểu Cẩu hoàn toàn ngược lại.

Phải rồi, Tống Tiểu Cẩu mới 11 tuổi, hai ngày cô nằm viện, chắc hẳn chỉ có mình cậu bé ở nhà, không biết cậu bé có sợ không?

“Mẹ, con đi được, con khỏe mạnh lắm, chị y tá cũng bảo là không có gì đáng lo.

Mình đi thôi, lỡ bị nhà họ Triệu ăn vạ thì khổ.”

Tống Ngọc Lan kéo tay Lưu Xuân đứng dậy.

Rồi cô lại nắm lấy tay bà nội Tống thật chặt, tay còn lại không ngừng lay bà: “Bà ơi, mình đi thôi! Cháu thật sự rất nhớ em trai!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 14: Về Nhà



Bà nội Tống nhìn cháu gái kiên quyết như vậy, đành phải gật đầu: “Cháu ngoan, nếu thấy cơ thể có gì không ổn thì phải nói với bà ngay.

Mẹ cháu tuy không mạnh mẽ trong nhiều việc, nhưng sức lực thì lớn lắm đó.”

Lưu Xuân bên cạnh cũng vội gật đầu tán thành, đồng ý với lời bà.

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan có chút ngại ngùng, vô thức chạm tay lên mũi.

Theo chức vụ ngày càng tăng lên, cô đã quen với vai trò của một lãnh đạo, ra lệnh, chỉ đạo.

Nhưng giờ được chăm sóc tận tình chu đáo thế này, cô cảm thấy có chút lạ lẫm nhưng lại rất dễ chịu.

Nhớ lại, trước khi xuyên vào cuốn sách này, cô đã 45 tuổi, mà Lưu Xuân hiện tại chỉ mới 36, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cô.

Cô thực sự thấy có chút ngại khi phải đóng vai "trẻ".

Khi Tống Ngọc Lan và mọi người về đến nhà thì đã gần trưa.

Từ xa, cô đã thấy một cậu bé đứng bên trong cổng rào, đang say sưa ăn khoai lang nướng, chính là Tống Tiểu Cẩu.

Nhìn lên ngôi nhà đất đơn sơ đứng lẻ loi, bao quanh là hàng rào cũ nát, căn nhà như đã trải qua nhiều năm tháng khắc nghiệt, mỗi bức tường, mái nhà và cánh cửa đều toát lên vẻ cũ kỹ, sờn rách.

Tuy vậy, nơi đây vẫn là một mái nhà đầy ắp tình thương.

Bước vào nhà, cô thấy tuy đồ đạc đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng; sàn nhà không bằng phẳng nhưng lại sạch sẽ.

Trong căn nhà này, mọi ngóc ngách đều tràn đầy tình cảm gia đình.

Với cô thì có lẽ môi trường này không hoàn hảo, nhưng so với cuộc sống lạnh lùng, vô cảm ở nhà cậu mợ thì nơi đây thật sự là thiên đường.

Ở đây, cô cảm nhận được tình thương yêu thực sự, dù nó vốn thuộc về nguyên chủ, nhưng bây giờ cô mới là người sống trong thân xác này.

“Chị ơi, chị có đói không? Em có khoai lang mới nướng xong nè!” Tống Tiểu Cẩu vừa nói vừa phủi bụi đất trên người, nhưng khuôn mặt cậu vẫn lấm lem bùn đất, trông y như một chú mèo nhỏ.

Đôi mắt to tròn sáng rực của cậu bé lúc này còn ánh lên niềm vui, như thể vừa khám phá ra điều gì quý giá.

Cậu chìa bàn tay bẩn thỉu ra, cẩn thận chỉ về phía bếp lửa, nơi có một củ khoai lang thơm phức với vỏ màu vàng óng lộ ra một góc.

Tống Ngọc Lan nhìn vào đôi mắt sáng của Tống Tiểu Cẩu, trong lòng bỗng thấy ấm áp.

Cô đưa tay kéo lấy bàn tay gầy guộc của em trai, rõ ràng đã 11 tuổi nhưng trông chỉ như đứa bé tám chín tuổi.

"Em ăn đi, chị không đói." Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng phủi bụi bẩn trên bàn tay nhỏ đen đúa của Tống Tiểu Cẩu, khiến cậu bé hơi ngượng ngùng muốn rút tay về.

“Không được động.” Nghe lệnh của Tống Ngọc Lan, Tống Tiểu Cẩu lập tức đứng thẳng đơ, để yên cho chị phủi sạch bụi trên tay mình.

“Ngọc Lan à, lại đây uống thêm bát canh gà nữa này.” Bà nội Tống từ bếp nhỏ đi ra, tay bưng một bát canh gà nóng hổi tiến về phía cô.

Tống Ngọc Lan tinh mắt nhìn thấy Tống Tiểu Cẩu nuốt nước bọt, đoán rằng con gà bà nội giết hôm qua chắc đã rơi hết vào bụng cô.

Trong ký ức của thân xác này, mọi thức ăn, quần áo của cô đều là loại tốt nhất trong nhà.

Ngay cả Tống Tiểu Cẩu, đứa cháu trai duy nhất trong nhà cũng chỉ được ăn giống với mấy người bà Tống.

Mỗi năm cậu chỉ được ăn một quả trứng vào ngày sinh nhật.

Còn cô lúc nào cũng có canh gà để ăn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 15: Suy Nghĩ Chuyện Kiếm Tiền



Tống Ngọc Lan nhận lấy bát canh từ tay bà nội, bà lại phẩy tay ra hiệu cho Tống Tiểu Cẩu: “Đã đi tìm cỏ cho lợn chưa? Cứ quanh quẩn bên chị cháu mãi thế.”

Tống Tiểu Cẩu lập tức quay người, đi lấy gùi và liềm, nhanh nhẹn bước ra cổng, bóng dáng nhỏ bé ấy khiến người ta không khỏi đau lòng.

Tống Ngọc Lan định gọi cậu lại, nhưng ký ức của thân xác này cho cô biết điều đó chẳng có ích gì.

Bà nội Tống là người rất mạnh mẽ và quyết đoán, mọi chuyện trong nhà đều do bà làm chủ.

Chỉ khi nào cả nhà họ Tống trở nên khấm khá hơn thì cuộc sống của họ mới có thể cải thiện được.

Cuối cùng, Tống Ngọc Lan vẫn uống hết bát canh gà.

Dù sao thì cơ thể cô bây giờ vẫn cần bồi dưỡng.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân cũng đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng nhỏ của cô, thậm chí cả ga trải giường đều được thay mới.

Bà nội Tống giục Tống Ngọc Lan về giường nằm nghỉ, không để cô phải làm bất cứ việc gì.

Lưu Xuân và Tống Đại Cường thì ở mảnh vườn bên cạnh để trồng rau, năm nay họ quyết định không đi làm thuê nữa, sợ rằng nhà họ Triệu sẽ tìm đến bắt nạt.

Tống Ngọc Lan nằm trên giường, nhớ lại xem vào thập niên 80 có thể làm những công việc kinh doanh gì.

Đã trở lại thời kỳ này, cô không định tiếp tục làm công cho người khác, mà muốn tự mình kinh doanh.

Dù Tống Ngọc Lan chỉ có bằng cấp hai, nhưng thực tế cô ấy đã đỗ cấp ba, chỉ học được một kỳ thì bị Triệu Hoa bí mật tố cáo với thầy giáo, thầy giáo dẫn đầu cô lập Tống Ngọc Lan, khiến cô phải bỏ học.

Kinh nghiệm lớn nhất của Tống Ngọc Lan ở kiếp trước chính là: Học hành có thể thay đổi số phận.

Việc học vẫn phải tiếp tục.

Năm nay chắc không có cơ hội, cô phải kiếm tiền trước, sang năm sẽ quay lại trường học.

Với Tống Ngọc Lan thì chuyện học hành vốn chỉ là chuyện nhỏ.

Điều làm cô đau đầu bây giờ là phải làm gì để kiếm tiền trong thập niên 80.

Kinh doanh lớn thì cô không có vốn, còn kinh doanh nhỏ thì lại chưa hiểu rõ thị trường.

Có lẽ cô cần tìm hiểu chính sách thời kỳ này, tránh làm nhầm những việc vi phạm pháp luật, đến lúc đó mất cả chì lẫn chài thì khổ.

Tống Ngọc Lan vỗ má, quyết định nghỉ ngơi thêm vài ngày, dù sao cơ thể cô vừa bị thương, cần phải dưỡng cho khỏi hẳn.

Mấy ngày tới, cô ngồi ở sân nhà, mỗi khi có người đi qua, cô liền dựa vào trí nhớ và ngọt ngào chào hỏi họ.

Không ít người trong thôn cảm thấy thương cho Tống Ngọc Lan.

Nhờ vậy mà qua vài lần hỏi han, cô đã biết được một số thông tin.

Triệu Hoa đã được chuyển lên bệnh viện thành phố nơi Triệu Kiến Quốc đang làm việc.

Vì là người nhà quân nhân nên bệnh viện đã cố gắng hết sức cứu lấy t* c*ng của cô ta.

Nhưng việc mang thai sau này sẽ rất khó khăn.

Tống Ngọc Lan nghe kết quả này cũng không ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lo sợ, uất ức và buồn bã.

Vốn dĩ đôi mắt của cô đã đượm buồn, giờ thì cả thôn đều nói rằng Triệu Hoa có lòng dạ độc ác nên đây chính là báo ứng.

Khi Tống Ngọc Lan hết hẳn kỳ kinh nguyệt, cô bắt đầu tìm cách làm nũng với bà nội Tống để có thể ra ngoài.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 16: Lên Núi



Mấy ngày nay cô được ăn trứng gà, còn những người khác chỉ ăn bánh ngô cứng.

Dù cô nói gì thì bà nội Tống vẫn khăng khăng nói rằng khẩu phần của cô vốn dĩ đã không giống mọi người.

Thân thể của Tống Ngọc Lan quý giá, là mệnh phượng hoàng.

Cô thật sự muốn kiếm tiền, đây là việc không thể trì hoãn!

“Bà ơi~, bà xem cháu cứ ở nhà mãi, mặt mũi nhợt nhạt hết rồi.

Sách có nói con người cần vận động thì mới khỏe mạnh.

Bà xem, chẳng phải vì Triệu Hoa lười biếng nên mới dễ bị thương sao.

Hôm nay trời đẹp, bà cho cháu theo ba mẹ lên núi đi dạo chút nhé.”

Tống Ngọc Lan vòng tay ôm lấy cổ bà nội, làm nũng.

Trong ký ức của cô thì bà nội Tống không thể cưỡng lại mỗi khi cô làm như vậy.

Quả nhiên, bà nội Tống giơ tay chạm vào trán cô: “Được rồi, bà thấy cháu khỏe hơn rồi, nhưng không được đi xa mà phải theo sát mẹ nhé.”

“Cảm ơn bà ạ.” Tống Ngọc Lan hôn lên má bà nội một cái.

Gương mặt nhăn nheo của bà nội Tống lập tức nở nụ cười như hoa cúc.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân ở ngoài sân nhìn nhau, gần đây hai người luôn để ý đến cảm xúc của Tống Ngọc Lan, phát hiện dường như con gái thật sự không còn nhớ thương Triệu Kiến Quốc nữa.

Ngay cả khi dân làng nhắc đến nhà họ Triệu thì nét mặt cô cũng không có phản ứng gì.

Cả hai người đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ngọc Lan không định nói trước về kế hoạch kinh doanh.

Chỉ khi nào có kế hoạch rõ ràng thì cô mới bàn với mọi người, như thế mới thực tế.

Nếu nói sớm quá thì sẽ chỉ khiến lời nói trở nên sáo rỗng.

Bà nội Tống lấy hai củ khoai lang bọc trong khăn, đưa cho Lưu Xuân để Tống Ngọc Lan ăn nếu đói.

Tống Ngọc Lan dở khóc dở cười, bà nội Tống thật sự coi cô như một đứa bé to xác.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân đi trước, đeo gùi nặng trên lưng, Tống Ngọc Lan theo sau, đi tay không.

Chưa ra đến cổng thì Tống Ngọc Lan đã cảm nhận được một ánh nhìn nóng bỏng dõi theo mình.

Cô quay đầu nhìn lại, thấy Tống Tiểu Cẩu vừa bận rộn trong chuồng lợn xong, đang ngước mắt nhìn cô với vẻ mong đợi.

Tống Ngọc Lan mím môi, rồi giơ tay về phía cậu: “Bà ơi, cháu dẫn em trai đi cùng nhé, thằng bé còn có thể trò chuyện với cháu.”

Từ trong bếp, bà nội Tống đáp lại mà không cần nhìn ra: “Được, đi đi.”

Tống Tiểu Cẩu nghe xong lập tức đeo gùi lên lưng, chạy đến bên cạnh chị.

Tống Ngọc Lan nắm tay cậu bé và cùng đi theo Lưu Xuân.

Dạo gần đây, Tống Tiểu Cẩu cảm thấy chị gái mình thay đổi rất nhiều.

Mỗi khi nhìn cậu thì ánh mắt chị gái thật dịu dàng, còn hay nắm tay cậu nữa.

Cậu rất thích người chị như thế này.

Tống Ngọc Lan đưa tay xoa đầu Tống Tiểu Cẩu.

Thật ra, cô không có sức đề kháng với trẻ con, đặc biệt khi đó là em trai ruột của thân xác này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 17: Tìm Kiếm



Trong sách, nhân vật này chỉ là một người em trai thầm lặng luôn đứng bên ngoài cuộc sống của Tống Ngọc Lan.

Sau khi cô bị bạo hành đến chết, Tống Tiểu Cẩu đã đứng lên đòi lại công bằng cho chị, nhưng lại bị Ngô Nhị Ngưu đâm ba nhát chết ngay tại chỗ.

Lúc đó, em trai cô mới chỉ 13 tuổi.

Tống Ngọc Lan nghĩ đến đây mà hừ lạnh trong lòng, đúng là tác giả chẳng hiểu gì về thực tế.

Bốn người lại không đánh lại nổi một tên Ngô Nhị Ngưu?

Dù chỉ một mình Tống Đại Cường thôi thì cái tên Ngô Nhị Ngưu lười biếng kia cũng chẳng phải là đối thủ.

Thôi bỏ đi, càng nghĩ càng tức.

Thôn Kim Trúc nằm dưới chân núi, nên từ nhà đến chân núi cũng không xa.

Trên đường đi, ngoài mấy người nhà cô thì còn có nhiều người dân khác cũng đang lên núi.

Trong tương lai, thôn Kim Trúc sẽ nằm ở vị trí chẳng thuộc miền Nam mà cũng chẳng thuộc miền Bắc, thật sự là một nơi chẳng đâu vào đâu.
Mặc dù mùa đông lạnh đến bất thường, lại còn có tuyết rơi dày, nhưng trong thôn không có hệ thống sưởi ấm.

Vì thế, sau vụ thu hoạch, dân làng thường lên núi nhặt củi khô về sưởi ấm.

Tống Ngọc Lan nói với Lưu Xuân và Tống Đại Cường một câu, sau đó cô liền cùng Tống Tiểu Cẩu đi dạo cách chỗ hai người lớn đang làm việc không xa.

Tống Tiểu Cẩu vừa nhặt củi khô vừa để ý xem chị gái đang tìm cái gì.

Mấy ngày nay Tống Ngọc Lan liên tục hồi tưởng lại các tình tiết trong sách, cố nghĩ xem nữ chính có làm gì để cải thiện cuộc sống không, nhưng tiếc thay là nữ chính và nam chính chỉ mải mê yêu đương.

Tình tiết về chuyện tình của họ kéo dài mấy trăm chương, nhưng lại chẳng có lấy một chương nào viết về việc buôn bán hay cải thiện đời sống.

Ngược lại, trong sách có nhắc đến việc Lãnh Thúy Anh khi đến thôn Kim Trúc làm thanh niên tri thức đã dựa vào việc lên núi hái thảo dược để cải thiện cuộc sống.

Từ ký ức của thân thể này, Tống Ngọc Lan biết trên núi này có loại nấm linh chi đen.

Người trong làng thấy màu sắc đen thui của nó liền nhặt về định nấu ăn nhưng cuối cùng nồi bị nhuộm đen, mà khi ăn lại thấy khô và đắng, thế là chẳng ai thèm hái nữa.

Lãnh Thúy Anh cũng không có đủ kiến thức để nhận ra đây là nấm linh chi đen, và tác giả cũng không viết gì thêm về loại dược liệu này.

Vậy là nấm linh chi đen cứ thế mọc trên núi, chẳng ai phát hiện ra nó là loại thảo dược quý hiếm.

Loại linh chi này là đặc sản của vùng phía Bắc, thường mọc ở những nơi có khí hậu cực lạnh.

Còn khu vực trung gian này thì rất ít người biết đến.

Khi Tống Ngọc Lan còn ở nhà cậu mợ, lúc mợ sinh em họ đã được người nhà mẹ đẻ tặng một cây nấm linh chi đen, cô nghe nói cây nấm đó có giá trị lên tới mấy trăm đồng.

Dù thời điểm đó đã sau năm 2000, nhưng cô nghĩ, ngay bây giờ loại nấm này cũng có giá trị đáng kể.

Dù sao, đây vẫn là một loại thảo dược quý hiếm.

Nhưng Tống Ngọc Lan đã tìm quanh một lượt mà chẳng thấy bóng dáng của cây nấm linh chi đen nào.

Cô không thể công khai việc này, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội cho cô tìm thấy nữa, đành phải tự mình kiên nhẫn lùng sục.

"Chị, chị đang tìm gì thế?" Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tống Ngọc Lan giật mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 18: Linh Chi Đen 1



Nhìn thấy Tống Tiểu Cẩu, cô đưa tay véo má cậu: "Em làm chị sợ đấy.

"

Tống Tiểu Cẩu có chút ấm ức, "Em có làm gì đâu, mẹ gọi chị mà chị không nghe thấy.

"

Tống Ngọc Lan nhìn về phía Lưu Xuân, thấy mẹ cô quả thật đang nói gì đó, nhưng do khoảng cách khá xa nên cô không nghe rõ.

"Mẹ nói gì vậy?"

"Mẹ hỏi chị có đói không, có muốn ăn khoai không?"

"Muốn, em đi lấy đi.

"

Nghe lệnh của Tống Ngọc Lan, Tống Tiểu Cẩu nhảy cẫng lên rồi chạy về phía mẹ.

Tống Ngọc Lan tiếp tục dùng cây gậy khều cỏ dại trên mặt đất để tìm nấm linh chi đen.

Khi Tống Tiểu Cẩu quay lại, Tống Ngọc Lan vẫn chưa tìm thấy gì.

"Chị, chị đang tìm gì vậy?" Tống Tiểu Cẩu đưa hai củ khoai lang cho Tống Ngọc Lan.

Cô chỉ cầm lấy một củ, đẩy củ to hơn lại cho Tống Tiểu Cẩu: "Chị có tìm gì đâu, chỉ xem có rau bồ công anh không thôi.

"

"Giờ này thì làm gì còn bồ công anh, phải đợi đến mùa xuân mới có.

Lúc đó trên kia đầy luôn!" Tống Tiểu Cẩu chỉ tay về phía lưng chừng núi.

Tống Ngọc Lan nhướng mày: "Sao em nhớ rõ vậy?"

"Em chạy trên núi suốt ngày mà, tất nhiên là biết rõ rồi.

" Tống Tiểu Cẩu gãi đầu, sau đó bỏ củ khoai vào gùi.

"Em làm gì vậy? Ăn đi chứ.

" Tống Ngọc Lan ngăn tay Tống Tiểu Cẩu lại.

"Em mang cho chị mà, chị ăn đi.

" Tống Tiểu Cẩu nghiêm túc nói.

Tống Ngọc Lan không khỏi bật cười.

Cậu em này đúng là nghe lời bà nội quá mức.

"Chị bảo em ăn, chị không đói, mang cho em ăn đấy.

" Tống Ngọc Lan vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy củ khoai trong gùi ra, đưa về phía Tống Tiểu Cẩu.

Tống Tiểu Cẩu có chút do dự, cậu liếc nhìn về phía nơi Lưu Xuân và Tống Đại Cường đang làm việc, rồi lại quay đầu nhìn Tống Ngọc Lan.

Sau một hồi, cậu mới gật đầu, đưa tay nhận củ khoai và ăn một cách ngấu nghiến.

Đây không phải lần đầu Tống Ngọc Lan chứng kiến cảnh này, nhưng mỗi lần nhìn thấy thì trong lòng cô lại dâng lên cảm giác chua xót khó tả.

Đôi mắt cô dần đỏ lên, nước mắt chỉ chực trào ra.

Cải thiện cuộc sống khó khăn của gia đình đã trở thành việc cấp bách.

Tống Ngọc Lan cố tỏ vẻ như không có chuyện gì, ánh mắt nhìn về phía gốc cây to ở đằng xa, giọng nói có vẻ bâng quơ: "Chị nhớ trước đây dưới gốc cây kia hình như có mọc mấy cây nấm đen thì phải?"

Nghe vậy, Tống Tiểu Cẩu cũng nhìn theo ánh mắt cô, sau một lúc quan sát kỹ, cậu lắc đầu: "Ở đây không có đâu, mấy cây nấm đen chỉ mọc ở chỗ bố mẹ đang chặt củi thôi.

"

Tống Ngọc Lan cố nén niềm vui trong lòng, giả vờ nghi ngờ hỏi: "Thật không?"

"Thật mà, hồi nãy em đi qua, mẹ còn nói là nấm đen lại lớn thêm chút nữa rồi.

" Tống Tiểu Cẩu vừa nhai khoai vừa trả lời.

Tống Ngọc Lan vui mừng đến mức muốn hôn cậu một cái, cô liền đưa nốt củ khoai nhỏ còn lại cho Tống Tiểu Cẩu: "Chị không đói, em ăn giúp chị đi, chị sẽ thưởng cho em.

"

Sau đó, cô từ từ bước về phía Lưu Xuân và Tống Đại Cường.

Thấy chị mình đi xa, Tống Tiểu Cẩu vội vã đeo gùi lên và chạy theo.

Khi Tống Ngọc Lan đến nơi, cô nhìn thấy dưới gốc cây to mọc một cây nấm linh chi đen lớn cỡ bàn tay, không khỏi vui sướng đến mức suýt nhảy lên!

Cô dùng dao nhỏ, cẩn thận cúi xuống, tập trung gỡ nguyên cây nấm linh chi đen ra khỏi gốc một cách hoàn hảo.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 19: Linh Chi Đen 2



Cô xem xét kỹ, phát hiện cây nấm này còn to hơn cây linh chi mà mợ cô từng được tặng đến một phần ba!

Nhớ lại lời mợ kể rằng cây linh chi mà mợ cô dùng đã mọc mấy chục năm, Tống Ngọc Lan không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ cây linh chi đen này đã có tuổi đời hàng trăm năm?

Tuy nhiên, vị trí mà nó mọc cũng không sâu lắm, có lẽ chưa lâu đến thế, cô nghĩ, phải đợi đến khi gặp thầy thuốc thì mới biết chắc được.

Ngay lúc đó, Tống Tiểu Cẩu vừa ăn khoai vừa hớn hở reo lên: "Chị ơi, nhìn này, bên kia cũng có một cây nấm đen nữa!"

Tống Ngọc Lan vội vã nhìn xung quanh, rồi ra hiệu cho Tống Tiểu Cẩu: “Em nói nhỏ thôi.

"

"Tại sao ạ?" Tống Tiểu Cẩu ngoan ngoãn hạ giọng, hỏi bằng giọng trẻ con.

Tống Ngọc Lan nghĩ bụng, Tống Tiểu Cẩu đã có khả năng tìm kiếm tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ còn giúp cô nhiều, liền kéo cậu lại gần và thì thầm: "Chị đọc trong sách thấy nói rằng đây là nấm linh chi đen, có thể bán được tiền.

"

Nghe xong, Tống Tiểu Cẩu lập tức đưa tay bịt miệng lại, đôi mắt đen láy đảo tròn tỏ vẻ thấu hiểu.

May mắn là Lưu Xuân và Tống Đại Cường vì lo lắng cho sức khỏe của Tống Ngọc Lan nên không đi sâu vào rừng, chỉ dừng ở lưng chừng núi, nơi mà củi khô đã bị người dân nhặt hết từ lâu, vì thế cũng không có nhiều người qua lại.

Dưới sự hướng dẫn của Tống Tiểu Cẩu, Tống Ngọc Lan tìm được tổng cộng 5 cây linh chi đen, đều to cỡ bàn tay.

"Được rồi, chị cũng chưa chắc chắn lắm về thứ này, ngày mai mình sẽ mang tới huyện hỏi thử xem.

" Tống Ngọc Lan không định hái hết một lần, làm thế sẽ quá lộ liễu.

"Tại sao không hỏi ở thị trấn?" Tống Tiểu Cẩu tròn mắt hỏi.

Tống Ngọc Lan suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật với cậu: "Thị trấn gần quá, nhiều người trong làng mình sẽ biết, nếu họ phát hiện thứ này bán được tiền thì nhà mình sẽ không kiếm được nhiều nữa.

Hơn nữa, giá ở huyện có thể sẽ cao hơn.

"

Tống Tiểu Cẩu gật đầu ngay lập tức: "Em hiểu rồi, đó gọi là không để lộ của cải ra ngoài.

"

Tống Ngọc Lan bật cười: "Đúng, không để lộ của cải.

"

Hiện tại cô vẫn chưa giàu, chưa đủ khả năng giúp tất cả mọi người cùng phát tài.

Đợi đến khi cô có chỗ đứng vững chắc thì cô sẽ chia sẻ với dân làng sau.

Đó là lòng tốt duy nhất của Tống Ngọc Lan.

"Làm gì mà hai chị em thì thào to nhỏ thế?" Lưu Xuân tươi cười tiến lại hỏi.

"Không có gì đâu mẹ, bọn con chỉ nói là hôm nay trên núi hơi nóng.

" Tống Ngọc Lan vừa cười vừa trả lời, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Tống Tiểu Cẩu đừng nói gì thêm, vì đây là nơi công cộng, xung quanh có nhiều người, không thể lơ là được.

Tốt nhất là đợi về nhà rồi mới nói chuyện kỹ.

Tống Tiểu Cẩu nhanh nhẹn hiểu ý, gật đầu lia lịa.

Thấy trán Tống Ngọc Lan đẫm mồ hôi, Lưu Xuân lật tay áo lấy vạt áo trong sạch sẽ ra lau cho cô, dịu dàng nói: "Bảo con đừng đi ra ngoài, không nghe, giờ thì nóng quá rồi phải không? Đợi bố con xuống núi, cả nhà mình sẽ về.

"

Tống Ngọc Lan thấy lòng ấm áp, giống như khi bà nội chăm sóc cô, cô để yên cho Lưu Xuân lau mồ hôi cho mình.
 
Back
Top Bottom