Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,789
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNl5Ol-hFWhcY-ZcVedMVGuxViPYhwCnfjQ1ufD1gKlfifDdz1qnvglGnRfkv-ZsADssLvNJrtckQCPAkjHfxwJ9Ue43YJnac2-Pcn4MIeLDc131SlXc5DC8v4S9G5YNWJezkADktIZQrPhio9Z5Ojc=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Tác giả: Nhất Đóa Hảo Vân
Thể loại: Xuyên Không, Hài Hước, Điền Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ba mẹ mất sớm, từ nhỏ Tống Ngọc Lan đã phải ở nhờ nhà phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, rõ ràng lấy được một bộ bài xấu nhưng mà cô không chịu thua số phận, kiên trì phấn đấu suốt 20 năm, cuối cùng ở tuổi 45, cô trở thành quản lý cấp cao của một công ty thuộc top 500 công ty lớn nhất...

Nhưng ai có thể ngờ rằng cô chỉ vừa mới mở chai sâm panh để chúc mừng, sau một giấc ngủ, cô lại xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết?

Lại xuyên vào đúng người trùng tên trùng họ là Tống Ngọc Lan, một nhân vật phụ xinh đẹp, có đầy đủ ba mẹ, còn có một bà nội hết mực cưng chiều. Tuy gia cảnh không giàu có, nhưng gia đình hạnh phúc. Vậy mà lại trở thành bậc thang cho kẻ khác leo lên.

Sao cô có thể nhịn nổi điều này!!

Cái gì mà mở màn đã bị từ hôn, mọi người nói cô là giày rách, nhưng với tư cách là quản lý cấp cao của công ty thuộc top 500 công ty hàng đầu thế giới, cô chưa bao giờ thiếu kỹ năng vượt qua thử thách. Để xem cô làm sao để đối phó với tên tra nam và tiện nữ kia, đoạt lại vận mệnh thuộc về mình.

Quả nhiên cô đã đoạt lại được vận mệnh của mình, cũng chứng thực câu nói cô mang mệnh phượng hoàng vàng của bà nội Tống, vừa mở cửa hàng vừa học tập, cuộc sống quả thực không thể suôn sẻ hơn...

Nhân vật phụ đoạt lại kịch bản nữ chủ của mình, kiếm tiền! Kiếm tiền! Kiếm tiền!​
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 1: Từ Hôn



“Tống Ngọc Lan là giày rách! Bị đàn ông s* s**ng hết rồi.

Con tôi sắp được thăng chức trong quân đội, không thể cưới một người phụ nữ không trong sạch, làm ảnh hưởng đến tiền đồ của nó thế này, vậy nên phải từ hôn!”

“Tôi đánh chết bà, đồ lòng dạ xấu xa! Cháu gái tôi chỉ bị rơi xuống nước rồi được người cứu, bao nhiêu hàng xóm đều thấy rõ, sao vào miệng bà thì lại thành giày rách hả? Bà quên rằng trước đây chính là nhà các bà đã đến nhà tôi cầu xin cưới cháu gái tôi sao!”

“Bị đàn ông cứu lên thì chẳng phải cũng là bị s* s**ng rồi sao? Chẳng còn trong sạch gì cả, đừng làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai tôi, nếu không thì tôi liều mạng với bà !”

Bên tai của Tống Ngọc Lan tràn ngập tiếng ồn ào sắc nhọn của phụ nữ, đến mức làm đầu cô đau như muốn nứt ra, đầu óc mơ hồ, nặng nề.

Trên người cô cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi đầm đìa.

Cố gắng mở mắt, cô đã bị một khuôn mặt gầy gò, vàng vọt trước mắt làm hoảng sợ!

“Chị, chị tỉnh rồi à? Để em đi báo cho bà nội”.

Khuôn mặt gầy gò đứng dậy chạy về phía đám người, sau đó dẫn theo một bà lão tóc bạc, dáng người khô gầy chạy về phía cô.

Tống Ngọc Lan tự hỏi, chẳng lẽ mình đang nằm mơ à?

Ngày hôm qua cô vừa mới thăng chức lên làm quản lý, về đến nhà, cô bảo dì Lưu làm chút hải sản rồi mở một chai rượu vang đỏ ra, sau đó mở tiểu thuyết ra đọc xem như một cách chúc mừng kiểu khác.

Đang ở địa vị cao, cô không có bạn bè thực sự để chia sẻ niềm vui.

Sau đó, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, liền lên giường lớn mềm mại rồi ngủ thiếp đi.

Bà lão khô gầy nhưng chạy rất nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống lấy tay áo sạch sẽ lau trán cô, ánh mắt đầy lo lắng.

“Ngọc Lan à, thế nào rồi? Trên người có chỗ nào không thoải mái không? Đợi bà nội đòi lại công bằng cho cháu rồi chúng ta sẽ đi tới bệnh viện!” Tống Ngọc Lan ngơ ngác nhìn bà lão đầy vẻ từ ái và lo lắng trước mặt.

Xúc cảm khi bà lão sờ vào trán cô cũng rất chân thực.

“Cẩu Đản, chăm sóc chị gái của cháu cho tốt, bà nội phải đi đánh chết con mụ họ Triệu kia, dám bôi nhọ danh dự của cháu gái ta, lại còn dám từ hôn, tới cửa sổ cũng không có đâu!”

Bà lão vừa dứt lời đã chạy về phía đám người.

Tống Ngọc Lan chưa kịp phản ứng thì đám người lại bắt đầu la hét.

“Nhà họ Triệu đúng là vô liêm sỉ, lại để mụ đàn bà lòng dạ độc ác kia bôi nhọ Tống Ngọc Lan nhà chúng tôi.

Triệu Kiến Quốc chẳng phải từ bộ đội về thăm nhà sao, bảo cậu ta ra đây tự mình nói! Mọi người đều thấy rõ, Ngọc Lan nhà tôi chỉ rơi xuống nước, chứ không làm loạn quan hệ gì cả!”

“Tống Ngọc Lan ở trường học đã bị bạn học nam theo đuổi, không rõ ràng với người ta, ai dám đảm bảo cô ta vẫn còn là một cô gái trong trắng chứ? Con trai tôi, Triệu Kiến Quốc là nhân tài được quân đội đặc biệt coi trọng.

Nếu cưới cô ta thì tiền đồ của nó sẽ bị huỷ hoại!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 2: Diện Mạo Hồ Ly Tinh



“Tôi sẽ xé nát miệng bà!”

Đầu Tống Ngọc Lan lại đau nhức, cô không nhịn được đưa tay lên ôm đầu.

Trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh làm cô ngẩn ngơ không biết phải làm sao.

Chết tiệt...!cô xuyên sách rồi!

Cô biết mình đã xuyên vào sách, vì những hình ảnh trong đầu giống hệt cuốn tiểu thuyết "Nữ Thần Quốc Dân Ở Thập Niên 80" mà cô vừa đọc tối qua.

Dĩ nhiên cô không phải nữ chính, mà là nhân vật phụ Tống Ngọc Lan.

Cô nhớ rõ nhân vật phụ này vì cô ấy trùng tên trùng họ với cô.

Tống Ngọc Lan và nam chính Triệu Kiến Quốc vốn là thanh mai trúc mã, cô ấy vì theo đuổi Triệu Kiến Quốc mà làm nhiều việc ngu ngốc.

Nhưng vì cô ấy xinh đẹp nên bọn họ vẫn đính hôn.

Sau khi đính hôn, Triệu Kiến Quốc gia nhập quân đội.

Sau đó, Triệu Kiến Quốc gặp và yêu nữ chính Lãnh Thúy Anh.

Tống Ngọc Lan trở thành nhân vật hi sinh mở đường cho cặp đôi chính.

Vì vậy, Tống Ngọc Lan mở ra bi kịch cuộc đời mình.

Rơi xuống sông rồi được lưu manh đi ngang qua cứu lên, sau đó bị Triệu Kiến Quốc từ hôn.

Cô ấy bị bắt gả cho lưu manh, mang thai rồi bị bạo hành đến chết, một xác hai mệnh.

Nhà họ Tống cũng vì muốn lấy lại công bằng cho Tống Ngọc Lan mà bị lưu manh chém chết, không còn ai sống sót cả.

Vì phụ trợ cho nam nữ chính hạnh phúc mỹ mãn mà toàn bộ Tống gia đều không có kết cục tốt.

Trong tiểu thuyết, chỉ vài nét bút đã lột tả được cuộc đời bi thảm của nhân vật phụ, rõ ràng có cuộc sống hạnh phúc nhưng lại phải hy sinh vì một tên đàn ông tồi tệ.

Tống Ngọc Lan buông tay ôm đầu xuống rồi nắm chặt đôi tay thành quyền.

Cô tiếp nhận ký ức của thân thể này nên biết lần này rơi xuống nước không phải do tai nạn mà là một âm mưu.

Như vậy, cả đời bi thảm của cô đều bắt đầu từ âm mưu này.

Tống Ngọc Lan không phải người dễ bị bắt nạt hay chịu đựng nhẫn nhịn.

Cô nhìn về phía cậu bé gầy gò bên cạnh, chắc chắn đây là em trai Tống Tiểu Cẩu của thân thể này.

Thật đáng thương! Tác giả vô lương tâm, chỉ vì là nhân vật phụ mà đến cái tên cũng không xứng đáng được có sao?

Tống Ngọc Lan suy yếu mỉm cười với Tống Tiểu Cẩu: “Em trai, đỡ chị dậy”.

Tống Tiểu Cẩu nghe lời tiến lên đỡ lấy Tống Ngọc Lan.

Hai bàn tay đan chéo nhau dưới ánh mặt trời chói lóa.

Cô cũng phát hiện da cô rất trắng, là loại trắng như tuyết, đối lập mạnh mẽ với bàn tay gầy vàng của Tống Tiểu Cẩu!

Nhớ lại, trong truyện từng miêu tả Tống Ngọc Lan có cằm nhọn, mắt to tròn, nhìn người như mang theo hai phần dịu dàng, cái mũi thanh tú, cả khuôn mặt có thể nói là vẻ đẹp khuynh thành.

Điều đáng nói nhất là làn da Tống Ngọc Lan, dù có phơi nắng cũng không đen, trắng như tuyết.

Là diện mạo hồ ly tinh, hoàn toàn tương phản với nữ chính Lãnh Thúy Anh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 3: Bắt Đầu Lại Từ Con Số 0



Tống Ngọc Lan đưa tay lên sờ mặt mình, nhìn vào mắt đen của Tống Tiểu Cẩu, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ hiện lên.

Dù không rõ ràng nhưng Tống Ngọc Lan vẫn có thể nhận ra diện mạo thân thể này rất đẹp, quả thật là nhan sắc khuynh thành.

Nhưng vào lúc này, diện mạo này lại không được chào đón, mọi người gọi chung là diện mạo hồ ly tinh.

Được hoan nghênh chính là diện mạo mạnh mẽ, gương mặt chữ điền của nữ chính Lãnh Thúy Anh.

Tống Ngọc Lan cười vuốt mặt, Tống Tiểu Cẩu cũng cười theo.

Nói về đời trước thì thứ cô thiếu nhất chính là tình thân và ngoại hình.

Ba mẹ mất sớm, cô mang tiền bồi thường đến ở nhờ nhà cậu, nhưng dì đối xử với cô cực kỳ lạnh nhạt, nếu không phải vì có tiền bồi thường thì chắc chắn Tống Ngọc Lan không thể lên đại học.

Sau khi lên đại học, cô điên cuồng muốn có một gia đình cho riêng mình, nhưng ngoại hình của cô chỉ bình thường, thậm chí có phần xấu.

Cô không thể tìm thấy người thật lòng yêu mình, vì thế liền bỏ qua tình cảm, chuyên tâm nỗ lực suốt 20 năm, trở thành nữ quản lý cấp cao duy nhất trong công ty đa quốc gia hàng đầu thế giới.

Rõ ràng ngày hôm qua vừa mới thăng chức, lương một năm cao ngất ngưởng.

Nhưng hiện tại tiền tiết kiệm, xe, nhà đều biến mất.

Hôm nay, cô phải bắt đầu lại từ con số 0.

Nhưng với Tống Ngọc Lan, điều cô không thiếu nhất chính là dũng khí bắt đầu lại.

Huống chi, ở trong sách thì thân thể này lại có tình thân và ngoại hình.

Sự thông minh tài trí còn thiếu thì hãy để Tống Ngọc Lan cô tới bổ sung đi!

Thu suy nghĩ lại, Tống Ngọc Lan dựa vào Tống Tiểu Cẩu chậm rãi đứng dậy.

Lúc này cô mới cảm nhận được người mình nhơ nhớp, quần áo dính chặt vào da, hai điểm trước ngực nổi bật lên rõ ràng.

Dùng đôi tay kéo quần áo, nhưng vẫn dính chặt vào da.

Tống Ngọc Lan nhìn Tống Tiểu Cẩu trong chiếc áo khoác mỏng, hiện tại là đầu mùa đông, Tống Tiểu Cẩu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng không có tay áo, lòng cô chua xót, nhưng vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt.

Tống Tiểu Cẩu là con trai, có hở chút cũng không sao.

“Em trai, cho chị mượn áo của em được không?”

Tống Tiểu Cẩu lập tức cởi áo ra đưa cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan nhìn thấy xương sườn nhô lên của Tống Tiểu Cẩu, hốc mắt đỏ lên.

Trong tiểu thuyết, để nổi bật việc cả nhà đều yêu chiều Tống Ngọc Lan, liền nuôi Tống Tiểu Cẩu như một con chó.

“Em trai, sau này chị nhất định sẽ cho em ăn no”.

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng nói.

Cô mặc áo của Tống Tiểu Cẩu vào, che đi những chỗ nhạy cảm, không để ai chú ý đến thân hình cô, sau đó bảo Tống Tiểu Cẩu đỡ cô vào trong đám người.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 4: Tát



Trong đám đông, bà nội Tống đã đánh nhau với mẹ Triệu.

“Ai bảo bà nói láo, bôi nhọ cháu gái tôi”.

“Ai nói láo, con gái tôi tận mắt nhìn thấy Tống Ngọc Lan không rõ ràng với nam sinh ở trường học nên mới bị đuổi học!”

Tống Ngọc Lan nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức về Triệu Hoa, là em gái Triệu Kiến Quốc.

Triệu Hoa cùng cô lớn lên, coi như là chị em tốt, học chung một lớp, nhưng vì nam sinh mà Triệu Hoa thích lại thích Tống Ngọc Lan nên cô ta mới hận cô.

Vì Tống Ngọc Lan và Triệu Kiến Quốc đã đính hôn nên Triệu Hoa chỉ đành chịu đựng, duy trì quan hệ tốt bên ngoài.

Khi Lãnh Thúy Anh xuất hiện, Triệu Hoa liền bộc lộ bản chất âm hiểm.

Lần này nguyên chủ rơi xuống nước chính là do Triệu Hoa hẹn nguyên chủ ra bờ sông nói chuyện, rồi thừa dịp nguyên chủ không chú ý mà đẩy nguyên chủ xuống nước.

Sau đó tên lưu manh thôn bên cạnh cũng lập tức nhảy xuống sông.

Nhưng thực ra nguyên chủ lại biết bơi.

Cái gọi là bị lưu manh cứu đều là lời nói một bên của Triệu Hoa.

Nguyên chủ và lưu manh kia chỉ là một trước một sau từ sông lên, Tống Ngọc Lan vốn đang có kinh nguyệt nên rất khó chịu, lên bờ liền dựa vào cây ngất đi, không hiểu rõ mà bị Triệu Hoa bôi nhọ, tự nhiên liền thành nguyên chủ bị lưu manh cứu.

“Khụ khụ”.

Tống Ngọc Lan nhẹ giọng ho khan, lạnh mặt bước đến trước hai người đang đánh nhau.

“Ngọc Lan, sao cháu lại tới đây, đi mau, kẻo bị thương!” Bà nội Tống phân tâm nói, gương mặt đã bị móng tay của bà Triệu cào rách một vết máu.

Thấy bà nội bị đánh, Tống Ngọc Lan cảm giác máu nóng bừng lên, không biết sức lực từ đâu ra mà cô buông tay Tống Tiểu Cẩu, tiến lên tách hai người ra, giơ tay tát mạnh lên má bà Triệu một cái.

Tống Ngọc Lan cảm nhận được một cơn giận dữ trong người bùng lên, có lẽ là phản ứng của cơ thể này.

Bị Tống Ngọc Lan tát, bà Triệu lập tức nổi điên, giơ tay định đánh lại: “Đồ rác rưởi, mày dám đánh tao! Tao đánh chết mày!”

“Ngọc Lan, tránh ra, để bà đối phó với mụ đàn bà đanh đá này”.

Bà nội Tống đứng sau lưng Tống Ngọc Lan định xông lên.

Tống Ngọc Lan nắm chặt tay bà Triệu, giọng nói lạnh lùng.

“Chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi”.

Hai người ngừng lại, không nhúc nhích.

Tống Ngọc Lan buông tay bà Triệu ra, cảm thấy bụng đau âm ỉ, có lẽ do lần rơi xuống nước này mà sau này cô khó có con, nên cô cần phải nhanh chóng đến bệnh viện.

“Bà Triệu, bà cứ nói tôi là đồ rác rưởi, bà có tận mắt thấy tôi làm gì không? Hay là ai trong thôn này nhìn thấy?” Giọng Tống Ngọc Lan vừa đủ lớn để mọi người xung quanh có thể nghe rõ.

“Con gái tôi thấy!” Bà Triệu hét lên.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 5: Bịa Đặt



“Vậy thì gọi con gái bà ra đây! Không có chứng cứ mà nói bậy thì chính là bôi nhọ! Tôi sẽ báo công an bắt các người!” Tống Ngọc Lan nhìn quanh đám đông, không thấy Triệu Hoa trong ký ức, bèn nhìn xa hơn, cuối cùng nhìn thấy Triệu Hoa và Triệu Kiến Quốc trốn dưới gốc cây liễu.

Lửa giận trong lòng lại bốc lên.

Đây không phải là lửa giận của Tống Ngọc Lan, cô cố gắng kìm nén, chỉ tay về phía cây liễu nơi Triệu Hoa và Triệu Kiến Quốc đang trốn, nhìn bà Triệu: “Bà nói lý do hủy hôn là vì tôi bị đàn ông sờ mó đúng không?”

“Không phải sao? Mày bị Ngô Nhị Ngưu ở thôn bên cạnh bế lên, ngực với mông cũng bị sờ hết rồi”.

Ánh mắt bà Triệu đầy vẻ khinh bỉ.

“Tôi nói lại, ai thấy tôi bị Ngô Nhị Ngưu cứu lên? Bôi nhọ người khác thì phải có chứng cứ, không thì tôi sẽ báo công an đấy”.

“Tôi thấy!” Triệu Hoa từ sau gốc cây liễu bước ra, tiến vào đám đông, nhìn thẳng vào Tống Ngọc Lan, nói với giọng chanh chua: “Rõ ràng là cô đã bị Ngô Nhị Ngưu cứu! ”

“Bốp!” Một cái tát cắt ngang lời Triệu Hoa, cô ta che mặt, mắt đỏ lên giận dữ nhìn Tống Ngọc Lan: “Cô đánh tôi làm gì!”

Tống Ngọc Lan bước đến bên cạnh Triệu Hoa, nói bằng giọng lạnh lẽo chỉ đủ hai người nghe được: “Triệu Hoa, sáng nay không phải cô hẹn tôi ra đây nói chuyện về cô và Trương Dương sao? Sau đó không phải cô đã đẩy tôi xuống nước à? Tôi lên bờ kiểu gì thì không phải chính cô là người hiểu rõ nhất à? Hay là cô đã quên tờ giấy cô hẹn tôi vẫn còn nằm ở trên người tôi?”

Nghe thấy lời nói của Tống Ngọc Lan làm mặt Triệu Hoa trắng bệch, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng với Tống Ngọc Lan nên cô ta hiểu rõ tính Tống Ngọc Lan, yêu anh trai của cô ta đến mức điên cuồng, cả ngày theo sau anh trai của cô ta, vậy nên không bao giờ dám đắc tội với cô ta.

Cô ta chỉ cười lạnh nói: “Cô đừng dây dưa với anh tôi nữa, để anh tôi có thể ở bên cạnh chị dâu Lãnh Thúy Anh, như vật thì tôi sẽ không nói chuyện của cô với Ngô Nhị Ngưu nữa”.

Tống Ngọc Lan run rẩy lui lại một bước, trên mặt đầy vẻ ấm ức.

Triệu Hoa đắc ý nhìn Tống Ngọc Lan: “Còn dám uy h**p tôi, cô là cái thá! ”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tống Ngọc Lan cắt ngang: “Cô nói anh cô đã ở bên nữ thanh niên trí thức Lãnh Thúy Anh à? Vậy nên nhà cô mới bịa đặt để hủy hôn với tôi đúng không?”

Mặt Tống Ngọc Lan tái nhợt, đôi mắt hạnh tròn trịa đầy tia máu, nhìn thấy mà thương.

So với Triệu Hoa ngang ngược thì đương nhiên mọi người sẽ đồng cảm với kẻ yếu hơn.

Hơn nữa, mọi người đều biết Lãnh Thúy Anh là nữ thanh niên trí thức mới trở về thành hai tháng trước.

“Hoa Nhi đã nói thế, vậy thì Kiến Quốc mới là người làm loạn quan hệ!”

“Đúng vậy, tôi thấy Lãnh Thúy Anh này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, trong mấy năm tới thôn chúng ta thì đã có quan hệ không rõ ràng với mấy người đàn ông, hiện tại có quan hệ với Triệu Kiến Quốc thì cũng không có gì lạ cả”.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 6: Lại Rơi Xuống Nước



Triệu Kiến Quốc thấy hàng xóm bắt đầu chỉ trỏ mình, anh ta đứng ngoài đám đông, định giải thích vài câu, nhưng chưa kịp nói thì Triệu Hoa đã tức giận muốn tát Tống Ngọc Lan: “Cô bịa đặt!”

Tống Ngọc Lan lùi lại hai bước về phía bờ sông.

Cô giữ chặt tay Triệu Hoa, sau đó vẻ mặt hoảng sợ rơi xuống nước.

Triệu Hoa cũng bị kéo xuống theo.

Hai bóng hình cùng rơi xuống nước, mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cho mọi người kinh ngạc, không hiểu sao lại ngã xuống!

“Ngọc Lan!”

“Hoa Nhi!”

Bà nội Tống và bà Triệu cùng lao đến bờ nước, muốn kéo hai người lên nhưng không dám xuống vì không biết bơi.

Triệu Kiến Quốc cởi áo khoác ra định lao xuống.

Bà Triệu nhanh chóng giữ con trai lại, ra hiệu đừng cứu.

Nếu cứu Tống Ngọc Lan thì chẳng phải sẽ không thể hủy hôn sao!

Ngô Nhị Ngưu đứng ở bờ sông lại lao xuống nước.

Anh ta bơi nhanh đến chỗ hai người trong nước.

Tống Ngọc Lan vốn biết bơi nên lập tức bơi vào bờ.

Cô ngồi ở trên bờ nhìn Triệu Hoa vùng vẫy, bị Ngô Nhị Ngưu ôm lấy ngực và mông, cô thật sự không muốn dùng thủ đoạn này để đối phó với phụ nữ, nhưng là do nhà họ Triệu đã bịa đặt trước, bây giờ chỉ có cách này để xóa bỏ sự bôi nhọ của bọn họ về cô.

Thời đại này thì thanh danh nặng như Thái Sơn.

Bây giờ đã chứng minh được là cô biết bơi, dù rơi xuống nước lần thứ hai, còn bị bệnh, nhưng cô vẫn có thể lên bờ an toàn, điều này có thể chứng tỏ lần đầu Triệu Hoa đã nói dối.

Chỉ cần xác minh Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh có gian tình thì cô sẽ giành lại được quyền chủ động.

Chỉ cần Triệu Kiến Quốc ở bên Lãnh Thúy Anh thì nhà họ Triệu đừng mong có thể ngẩng đầu lên ở trong thôn.

“Ngọc Lan! Cháu không sao chứ!” Bà nội Tống lo lắng, dẫn Tống Tiểu Cẩu đến ôm lấy Tống Ngọc Lan rồi xoa cánh tay lạnh lẽo của cháu gái.

Tống Ngọc Lan cười yếu ớt: “Cháu không sao”.

Rồi cô nghiêm túc nhìn bà nội: “Bà à, hủy hôn đi.

Triệu Kiến Quốc đã là kẻ bội bạc thì cháu cũng không cần, cảm thấy thật ghê tởm”.

Giọng Tống Ngọc Lan không lớn nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.

Ngay từ đầu bà nội Tống đã không ưa nhà họ Triệu, vừa nghèo lại lười, cháu gái bảo bối gả qua đó thì chắc chắn sẽ phải chịu khổ.

Nhưng Tống Ngọc Lan giống như bị trúng tà vậy, chỉ yêu Triệu Kiến Quốc.

Hôm nay tranh chấp với bà Triệu cũng là vì sợ Tống Ngọc Lan sẽ suy nghĩ dại dột.

Nhưng lúc này mọi người đã không còn quan tâm tới Tống Ngọc Lan nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Triệu Hoa và Ngô Nhị Ngưu.

Triệu Hoa không biết bơi, vất vả lắm mới bắt lấy được cọng rơm cứu mạng là Ngô Nhị Ngưu nên liền dính chặt vào người anh ta.

Cuối cùng Ngô Nhị Ngưu cũng kéo được Triệu Hoa lên bờ.

Vừa lên bờ thì mọi người đã thấy rõ Triệu Hoa mặc q**n l*t đỏ rực dưới quần tổng hợp mỏng.

Tống Ngọc Lan trợn mắt, hiện giờ đang là đầu mùa đông, ai lại mặc quần tổng hợp mỏng như vậy, cô nhớ ra đó là quần Lãnh Thúy Anh mua cho Triệu Hoa, cô ta mặc là để khoe khoang.

“Hoa Nhi!” Bà Triệu vội chạy tới, đẩy Ngô Nhị Ngưu ra: “Cút ngay, ai bảo cậu cứu con tôi, cậu đây là chiếm tiện nghi!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 7: Không Cưới Cũng Phải Cưới



Ngô Nhị Ngưu thấy rõ người mình cứu, lại nhìn Tống Ngọc Lan, trong lòng rất tức giận.

Anh ta còn chưa chạm vào người Tống Ngọc Lan, nhưng lại chạm vào Triệu Hoa ngay trước mắt mọi người, vốn dĩ anh ta đã không cưới được vợ, giờ nắm được ai thì cưới người đó.

Ngô Nhị Ngưu quỳ trước mặt bà Triệu: “Mẹ vợ, con nhất định sẽ cưới Hoa Nhi, Tống Ngọc Lan biết bơi, lần đầu con chỉ xuống nước chứ chưa hề nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, lại càng không chạm vào”.

Nghe thấy lời Ngô Nhị Ngưu nói, mọi người liền xì xào.

“Thật là bịa đặt! Nhà họ Triệu thật ghê tởm, nha đầu Tống gia là do tôi nhìn mà lớn lên, từ nhỏ đã biết bơi, ban đầu tôi đã không tin rồi”.

“Các người quên mẹ của Triệu Kiến Quốc đã gả cho ba của cậu ta thế nào à?”

“Triệu Hoa này đúng là giống mẹ mình! Bây giờ thì tốt rồi, phải gả cho Ngô Nhị Ngưu”.

Triệu Hoa khóc lóc nhào vào lòng mẹ mình: “Mẹ, con không muốn gả cho tên đàn ông ế vợ Ngô Nhị Ngưu kia đâu!”

“Không gả”.

Bà Triệu an ủi, giơ tay đánh Ngô Nhị Ngưu: “Ai là mẹ vợ của cậu, cút!”

"Cô ấy đã bị tôi sờ hết rồi, không cưới cũng phải cưới!" Ngô Nhị Ngưu kiên quyết, quỳ trước mặt bà Triệu mà nói.

Tống Ngọc Lan nắm chặt tay, mặt càng thêm tái nhợt, yếu ớt tiến lên trước, đứng trước mặt mọi người cười yếu ớt nói: "Ngô Nhị Ngưu đã nói rõ anh ta không chạm vào tôi, tức là Triệu Hoa đã bịa đặt.

Nhưng tôi rộng lượng nên sẽ bỏ qua cho cô"

Sau đó, trước mặt mọi người, cô giáng một cái tát vào mặt Triệu Kiến Quốc: "Triệu Kiến Quốc, anh đúng là không phải đàn ông, em gái anh rơi xuống nước, thế mà người làm quân nhân như anh lại thờ ơ"

Triệu Hoa nhìn Triệu Kiến Quốc, trong lòng tức giận, nhưng biết anh trai sắp thăng chức, Lãnh Thúy Anh còn hứa sẽ tìm cho cô ta một vị trí trong thành, nên cô ta cắn môi nhịn không hỏi tại sao anh trai không cứu cô ta.

Tống Ngọc Lan tháo chiếc vòng cổ bằng dây tơ hồng ném cho Triệu Kiến Quốc: "Khi còn có hôn ước với tôi mà anh đã ở bên Lãnh Thúy Anh.

Anh là kẻ tệ bạc, nghe rõ đây, Tống Ngọc Lan tôi từ hôn với anh!"

Không đợi Triệu Kiến Quốc lên tiếng, Tống Ngọc Lan lạnh lùng nói: "Mong anh trả lại nhà tôi 82 đồng 5 hào, coi như chúng ta không nợ gì nhau.

"

Triệu Kiến Quốc nghiến răng, anh ta muốn có lý do chính đáng để từ hôn chứ không phải bị từ hôn.

Làm vậy thì anh ta sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Lãnh Thúy Anh.

"Tôi không ở bên Lãnh Thúy Anh, tôi chỉ cảm thấy chúng ta không hợp.

"

"Không hợp thì nói không hợp, làm vậy là sao? Dùng tôi để hiến tế cho tình yêu vĩ đại của anh à? Anh nói mình không ở bên Lãnh Thúy Anh, vậy cam đoan từ nay không ở bên cô ta đi thì 82 đồng 5 hào này tôi sẽ coi như bị gió cuốn đi.

"

Triệu Kiến Quốc đối mặt với Tống Ngọc Lan hùng hổ liền im lặng.

Trong lòng anh ta cũng thấy kỳ lạ, Tống Ngọc Lan như thay đổi thành người khác vậy, trong ánh mắt nhìn anh ta là sự chán ghét chứ không còn tình yêu nữa.

Điều này khiến Triệu Kiến Quốc nghĩ mãi không ra.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 8: Tới Bệnh Viện



Bà Triệu đang chăm sóc Triệu Hoa bỗng đứng lên hét: "Cô nói 82 đồng 5 hào gì, đó là nhà cô tự nguyện cho chúng tôi.

"

"Bà Lan, khi ông Triệu mất thì bà đã vay nhà tôi 50 đồng, điều này ai cũng biết.

Sau đó, cứ vài ngày lại mượn thêm tiền, nói để gửi cho con mình ở bộ đội.

Tiền này bà định không trả sao?

Nếu không trả thì tôi sẽ đến tận bộ đội của Triệu Kiến Quốc để đòi, tôi muốn xem cậu ta còn có thể lên chức không!"

Bà Tống tiến lên che chở cho Tống Ngọc Lan đứng sau lưng mình.

Tống Ngọc Lan cố gắng ổn định cơ thể đang lung lay, để Tống Tiểu Cẩu đỡ lấy tay cô.

Bà Triệu còn muốn lý luận: "Bà dám đến bộ đội của con trai tôi, làm ảnh hưởng tới tiền đồ của thằng bé thì tôi sẽ chết trước cửa nhà bà!"

Triệu Kiến Quốc không chịu nổi ánh mắt của mọi người xung quanh, cũng biết hôm nay việc này coi như xong.

Nếu nói thêm gì nữa thì sẽ chỉ càng ngày càng tệ hơn cho anh ta, nên anh ta giữ tay mẹ mình, nói nhỏ vài câu thì bà Triệu mới chịu yên lặng.

Triệu Kiến Quốc lục tìm trong người được hơn ba mươi đồng, bà Triệu lục tìm được hơn hai mươi đồng nữa.

"Dư lại tối nay tôi đưa tới nhà cô.

" Triệu Kiến Quốc đưa tiền cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan gật đầu, không duỗi tay nhận: "Bà nội, bà đếm thử xem.

"

Mặc dù bà Tống không biết chữ nhưng tính toán rất giỏi, đếm tiền xong rồi nói: "Ở đây có 61 đồng 3 hào 9 xu, các người còn thiếu chúng tôi 21 đồng 1 hào 1 xu.

Tôi không sợ các người không trả, chỉ cần còn thiếu một xu thì tôi cũng sẽ đến bộ đội hỏi.

"

"Bà!" Bà Triệu tức giận, chỉ vào bà Tống định mắng.

Triệu Kiến Quốc nhanh chóng giữ tay mẹ mình: "Mẹ, đưa Hoa Nhi về nhà trước.

"

Triệu Hoa nằm dưới đất sắp hôn mê, môi đông cứng lại, trong ánh mắt có vài tia hận thù.

Tống Ngọc Lan thì được bà Tống cõng về nhà.

Tống Tiểu Cẩu được sai đi gọi chú Ngưu trong thôn.

Tống Ngọc Lan hoàn toàn không còn sức lực.

Cô bắt đầu sốt cao, để bà Tống thay quần áo sạch sẽ cho mình.

Sờ thấy người của Tống Ngọc Lan nóng hầm hập, bà Tống vỗ nhẹ vào má cô: "Ngọc Lan, đừng ngủ, Cẩu Đản đã đi tìm chú Ngưu rồi.

"

Tống Ngọc Lan cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không mở nổi, nhưng vẫn thì thào: "Bà nội, lấy chăn dày, đừng để cháu bị lạnh trên xe.

"

Thôn Kim Trúc cách thị trấn nửa giờ đi xe, trong sách nguyên chủ vì bị chậm trễ quá lâu dẫn đến tổn thương t* c*ng không thể hồi phục mà rất khó mang thai.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến nhà họ Tống chấp nhận để Ngô Nhị Ngưu cưới Tống Ngọc Lan.

Trong thời đại này, việc kết hôn và sinh con là chuyện lớn nhất của phụ nữ.

Ngồi trên xe của chú Ngưu, Tống Ngọc Lan cảm nhận gió rít qua tai, cơ thể cô được bà Tống ôm chặt, cảm giác không còn lạnh nữa.

Cô chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Ngủ đến trời đất tối đen.

Khi tỉnh lại thì đã qua một ngày một đêm.

Ngoài cửa sổ vẫn còn chút ánh sáng, cô nhìn đồng hồ treo trên tường, là 6 giờ sáng.

Xem xét hoàn cảnh phòng bệnh, có lẽ cô vẫn ở trong sách.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 9: Tỉnh Lại



Tống Ngọc Lan sờ trán thấy đã bình thường lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhưng bụng đói cồn cào.

Cô định đứng dậy, mới phát hiện cạnh giường có một phụ nữ đang ngủ.

Nhìn tóc và dáng người thì có lẽ không phải là bà Tống.

Người canh giữ bên cạnh chắc là mẹ của nguyên chủ tên là Lưu Xuân, tạm thời làm công ở trấn.

Cô hơi động đậy là Lưu Xuân liền mở mắt.

Hai người nhìn nhau, Tống Ngọc Lan có chút xấu hổ, dù sao cô không phải nguyên chủ, và trong 45 năm cuộc đời mình cô chưa từng ở chung với người mẹ đã mất sớm.

Đây là điểm yếu của Tống tổng.

Lưu Xuân nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy, sờ trán cô dịu dàng hỏi: "Ngọc Lan, con có thấy không khỏe ở đâu không? Để mẹ gọi bác sĩ.

"

Tống Ngọc Lan lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe.

Đây đương nhiên không phải cảm xúc của cô, mà là nỗi ấm ức của nguyên chủ.

Lưu Xuân thấy Tống Ngọc Lan với dáng vẻ uất ức, nước mắt cũng bắt đầu rơi lã chã, tiến tới ôm chặt lấy Tống Ngọc Lan, giọng nghẹn ngào: "Ngọc Lan à, chúng ta đừng quan tâm đến đồ tồi đó nữa, ba mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn.

"

Tống Ngọc Lan cố gắng kìm nén sự cay mắt, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Lưu Xuân, rốt cuộc vẫn không gọi ra được tiếng "mẹ", chỉ bình tĩnh mà nói: "Con không còn thích Triệu Kiến Quốc nữa, sau này con cũng không muốn tìm người đàn ông nào khác.

"

Điều cô muốn bây giờ là làm sao để cả nhà họ Tống sống tốt hơn, không để vì mình mà xảy ra tai ương không đáng có.

Lưu Xuân chỉ nghĩ rằng con gái mình vì đau lòng quá mà nói những lời đó, nên cũng không nói gì thêm để kích động Tống Ngọc Lan.

Căn phòng bệnh trở nên im lặng, trong đầu Tống Ngọc Lan vẫn còn những hình ảnh lúc thân thể cũ của mình sống chung với gia đình, nhưng cô rốt cuộc không phải là người đó, trong lòng vẫn không thể nào tiếp nhận tình thương của Lưu Xuân như mẹ ruột.

Lưu Xuân nhìn Tống Ngọc Lan dường như không còn vui vẻ hoạt bát như trước, bà vẫn cho rằng đó là do Triệu Kiến Quốc làm tổn thương cô.

Tất cả cũng tại bà và chồng sau mùa thu hoạch muốn làm thêm chút việc để có tiền phụ giúp gia đình.

Chính điều này đã tạo cơ hội cho nhà họ Triệu gây hại cho Tống Ngọc Lan.

Bà đã bàn với chồng là tạm thời không đi làm nữa, phải ở nhà trông nom Ngọc Lan, sợ con gái nghĩ quẩn.

Tống Ngọc Lan không biết rằng Lưu Xuân đã nghĩ mọi thay đổi của cô đều là do chịu trắc trở trong tình cảm mà ra.

Cô chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, lại có chút đau âm ỉ, lúc này cô mới nhớ trong sách nói cô vì lần rơi xuống nước này mà tổn thương t* c*ng, sau này khó có con.

Dù cô không muốn tìm đàn ông sinh con, nhưng lại không muốn mình trở thành người không thể sinh được.

Vì vậy cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Lưu Xuân, da dẻ tuy hơi vàng và sạm nhưng không có vẻ buồn đau, thế thì chắc không sao.

Đúng lúc Tống Ngọc Lan đang nghĩ xem có nên nói gì hay không thì cánh cửa bị đẩy ra, bà nội Tống khoác khăn trùm đầu bước vào, trên tay ôm một cái bát được bọc trong túi ni lông.
 
Back
Top Bottom