Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 10



27

Sở Vận sau khi biết thân phận của nam chính, liền không ngừng lải nhải bên tai ta:

"Thế tử kia vì chuyện muội muội đi lạc mà hiểu lầm Sở tỷ tỷ, bây giờ Sở tỷ tỷ lại là phi tần của hoàng đế, biết làm sao đây?"

Ta nghĩ cũng phải, dù sao tình tiết bây giờ so với ban đầu đã khác đi rất nhiều.

Nam chính vì muội muội mà có ấn tượng không tốt với nữ chính, cộng thêm thân phận sủng phi hiện tại của nữ chính...

Thực ra ban đầu ta không lo lắng cho nữ chính, dù sao nam chính có thể nhanh chóng công phá hoàng thành như vậy, trong đó tự nhiên có công lao của nàng bày mưu tính kế, truyền tin tức.

Trong truyện gốc có viết một cách ẩn ý rằng, nữ chính dường như không muốn nam chính biết thân phận của mình, nên mới đem hết công lao đẩy cho huynh trưởng Yến Dật, người được tiểu hoàng đế tha tội rồi điều về kinh thành.

Nhưng bây giờ lại có một điểm sai lệch lớn.

Không hiểu sao, lần này tiểu hoàng đế không điều Yến Dật về, nói cách khác huynh trưởng của nữ chính bây giờ vẫn còn ở biên cương.

Nếu không có mắt xích Yến Dật này, những tình tiết trong truyện gốc đều không thể diễn ra được.

Nếu nam chính không phát hiện ra thân phận của nữ chính, dẫn đến tình tiết sau này không thể triển khai thì sao?

Hoặc tệ hơn nữa, nam chính trực tiếp gi*t nữ chính và các phi tần đó thì sao?

Như vậy, chẳng phải là kết thúc toàn bộ rồi sao, nhiệm vụ không để tình tiết chính bị lệch của ta cũng thất bại rồi.

Nói cách khác, ta chẳng phải tiêu đời rồi sao, hơn nữa nói không chừng còn không về được nhà, hu hu.

Không được, ta không thể để chuyện như vậy xảy ra!28

Tốn không ít công sức, vừa đưa tiền vừa thay đổi y phục nha hoàn, cuối cùng ta cũng trà trộn được vào hoàng cung, sau đó lại lén lút dò la được nơi giam giữ các phi tần của tiểu hoàng đế.

Xem thời tiết này, tiểu hoàng đế chắc đã "ngỏm" rồi.

Ta mượn cớ đưa cơm mà thuận lợi lẻn vào Thu Hoa Điện, cũng chính là cung điện của nữ chính.

Giống như tình tiết truyện gốc, cửa có thị vệ canh giữ, tất cả các phi tần của triều trước đều bị giam giữ ở đây.

Các vị phi tần này ai nấy đều uể oải, hoặc là mặt mày xám xịt, còn có mấy người mặt còn vương nước mắt, váy áo cũng có chút xộc xệch.

Mọi người dường như đều không có tâm trạng ăn cơm, ta đứng bên cạnh thùng cơm này lâu như vậy, cuối cùng chỉ có một mình nữ chính đi tới.

Yến Tử vừa đến, ta lập tức nhỏ giọng gọi một câu: "Con gái."

Yến Tử ngẩn người, mặt trước là kinh ngạc, sau là tức giận: "Tú bà sao người lại đến đây?"

"Đương nhiên là đến cứu ngươi rồi." Nói xong câu này, đầu óc "đùng đùng" nổ tung một trận, thôi được, nói sai rồi, ta lập tức nói thêm một câu,

"Tháng này ngươi không đưa tiền cho ta, ta đến xem ngươi có còn sống không..."

Không ngờ, nữ chính nghe xong lại cười: "Tú bà, không cần người lo lắng, ta tự có cách."

Ta đương nhiên không tin, tự mình nghĩ đến tình tiết truyện gốc nói:

"Hay là ngươi nói thật với thế tử kia, nói ngươi chính là người truyền tin tức, có công không nhận, đây chẳng phải là ngốc sao?"

Yến Tử nghe thấy lời này im lặng, một lúc lâu sau mới nói:

"Đời này ta không muốn dính dáng gì đến người đó nữa, tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng. Tú bà, người có thể giúp ta không?"

Trời ạ, thông tin bùng nổ.

Nguyên chủ đích thân thừa nhận, ta coi như hoàn toàn hiểu rõ rồi, sự bất thường của nữ chính là do nàng trọng sinh.

Nhưng nếu nàng không dính dáng gì đến nam chính, nhiệm vụ của ta sẽ không hoàn thành được.29

Không đợi ta nói gì, đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh, "cọt kẹt" một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra.

Ta quay đầu nhìn lại, là mấy thị vệ.

Không đúng, trong truyện gốc bọn họ không phải ba ngày sau mới đến xử lý đám phi tần này sao?

Chỉ thấy bọn họ vào cửa quét một vòng, sau đó đi thẳng về phía chúng ta.

Tim ta "thình thịch" đập loạn xạ, không lẽ ta bị phát hiện rồi, nhưng dù sợ hãi, ta vẫn theo phản xạ che chắn trước mặt Yến Tử.

Con gái cưng của ta xinh đẹp như vậy, nếu bị bọn người này nhìn thấy, nảy sinh ý đồ không nên thì phải làm sao, mấy vị phi tần áo quần xộc xệch kia chính là tấm gương tày liếp.

Nam chính hắn có thể kiềm chế thuộc hạ đối xử tốt với dân chúng, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể ép buộc bọn họ đối xử tốt với đám cung phi xinh đẹp như hoa này.

Dù sao một triều thiên tử một triều thần, lúc thay triều đổi đại, những nữ nhân này vốn là một sự tồn tại khó xử.

Ai ngờ, những người đó đi tới trước mặt, lại cung kính cúi đầu chào chúng ta.

Ta có chút thụ sủng nhược kinh, cho đến khi tên thị vệ cầm đầu dùng ánh mắt khó chịu trừng ta một cái.

"..."

"Yến cô nương, đồ vật người đưa cho thế tử, ngài ấy rất thích."

Thị vệ đầu lĩnh làm một động tác tay số sáu:

"Thế tử nói, ngài ấy muốn cái này, nếu người đồng ý, ngài ấy sẽ thả người và những nữ nhân trong cung điện này ra ngoài."

Bởi vì Dung Hoa bây giờ vẫn chưa đăng cơ xưng đế, nên mọi người vẫn gọi ngài là thế tử, nhưng cũng không còn xa nữa, chỉ khoảng một tháng sau thôi.

Yến Tử nghe xong, nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó quét mắt một vòng những cung phi trong điện đang tràn đầy hy vọng, rồi gật đầu.

Thị vệ đầu lĩnh thấy nàng sảng khoái như vậy, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, thấy người xoay người định đi, lập tức lên tiếng gọi lại, sau đó có chút do dự nói thêm một câu:

"Yến cô nương, người không có lời nào khác muốn nói với thế tử sao?"

Yến Tử lắc đầu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 11



30

"Có!"

Ta có chút sốt ruột, trực tiếp hét lên.

Mọi người đều nhìn về phía ta, bao gồm cả con gái cưng.

Ta và Yến Tử bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên từ trong mắt nàng đọc ra vài ý vị khác thường, dường như là chấp nhận số phận, hoặc là cầu xin.

"Không có."

Ta lập tức cúi đầu, sau đó như để chữa cháy mà lẩm bẩm nói:

"Chó má hoàng đế không ra gì, đến tuổi cũng không cho ta xuất cung, ta ở trong cung này cả nửa đời người, nhớ nhà quá, không biết thế tử có thể chiếu cố một chút không..."

Những thị vệ kia mặt không chút biểu cảm, không thèm để ý đến ta.

Thôi được, không có cảm giác tồn tại cũng có chút lợi ích.

Đêm đó ta lại trà trộn ra khỏi hoàng cung.

Sau đó, ta bắt đầu tiêu hóa sự kiện trọng đại nữ chính trọng sinh này.

Nói như vậy, rất nhiều chuyện trước đó đều có lời giải thích, ví dụ như nàng để Dung Dung giả bệnh, đưa tiểu tiểu thư phủ Hầu đi lạc về nhà, còn việc nàng cho phu tử của Sở Vận nghỉ việc có phải cũng là...

Nhưng có một vấn đề ta không hiểu, rốt cuộc tại sao nàng lại không muốn cùng Dung Hoa nối lại tiền duyên?

Chuyện này chắc hẳn ban đầu đã có dấu hiệu.

Ví dụ như vốn dĩ trong truyện gốc là nam chính anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng lại biến thành Tạ Lâm Phong.

Ta có chút nghi ngờ trong chuyện này có phải là nữ chính trọng sinh một đời không muốn nợ ân tình của nam chính không.

Còn nàng lại không hề giải thích, trực tiếp đổ hết chuyện Dung Dung đi lạc lên đầu mình, để Dung Hoa nghĩ nàng là một nữ nhân lòng dạ độc ác.

Nhận tội quá trơn tru, thực sự đáng ngờ, giống như cố ý bôi nhọ chính mình vậy...31

Một tháng sau, tân hoàng đăng cơ, tha tội cho phi tần của tiên hoàng.

Một đám đại thần không khỏi có lời dị nghị, nhưng đều bị Dung Hoa một tay đè xuống.

Ta và Sở Vận sớm đã nhận được tin tức, từ sớm đã đợi ở cửa cung.

Nhìn thấy Yến Tử đi về phía ta, tâm trạng ta có chút phức tạp.

Dù sao một tháng nay, nội tâm ta vẫn còn chút mong đợi, hy vọng nam chính lúc nào đó sẽ phát hiện ra thân phận của nữ chính.

Hoặc là nữ chính trọng sinh sẽ thay đổi ý định, chủ động thừa nhận thân phận của mình.

Tuy nhiên, hy vọng của ta đã tan thành mây khói.

Ta nhất thời tâm trạng phiền muộn, đưa tay véo Sở Vận một cái, giọng điệu không tốt nói:

"Tỷ tỷ tốt của ngươi ra rồi, tự mình đi đón đi, lão nương ta đứng mỏi rồi, không hầu hạ nữa."

Nói xong, ta hất mặt chuẩn bị rời đi, đột nhiên, ta tinh mắt phát hiện trên tường thành có một người đứng.

Có chút quen mắt, không chắc chắn, nhìn lại xem...

Trời ạ, là tân đế Dung Hoa.

Hai năm không gặp, ngài ấy càng thêm cao ráo thẳng tắp, anh vũ phi thường, hơn nữa ngài ấy bây giờ còn là thân phận cửu ngũ chí tôn, nam nhân như vậy, có điểm nào không tốt chứ.

Ánh mắt Dung Hoa nhìn thẳng về một hướng, ta thuận theo ánh mắt nhìn qua, nhìn thấy gương mặt thanh tú xinh đẹp của Yến Tử.

Tim ta đột nhiên đập mạnh một cái, ánh mắt ta qua lại giữa hai người.

Có lẽ... nhiệm vụ của ta vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Chỉ cần bây giờ ta hét lớn một tiếng, thu hút sự chú ý của Dung Hoa, sau đó nói cho ngài ấy biết nữ chính chính là người đã cùng ngài ấy thư từ qua lại hai năm, Hữu Sơn Quân.

Đúng, chỉ cần ta hét lên, theo tính đa nghi của nam chính, chắc chắn sẽ giữ nữ chính lại, như vậy tình tiết truyện gốc có thể tiếp tục diễn ra.

Đúng, chỉ cần ta...32

"Tú bà."

Một giọng nói quen thuộc kéo suy nghĩ của ta trở về hiện tại, ta có chút mơ hồ nhìn Yến Tử, miệng vừa hé ra lại ngượng ngùng ngậm lại.

Đêm đó, lời nói của Yến Tử vang vọng bên tai ta.

"Đời này ta không muốn dính dáng gì đến người đó nữa, tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng. Tú bà, người có thể giúp ta không?"

Đầu óc ta "ầm" một tiếng nổ tung, nội tâm đấu tranh dữ dội.

Một giọng nói vang lên: Sớm hoàn thành nhiệm vụ sớm về nhà, ngươi còn do dự gì nữa, nam nữ chính trời sinh một cặp không phải là tiêu chuẩn của tiểu thuyết sao, nữ chính bây giờ bài xích nam chính, có lẽ giữa hai người có hiểu lầm gì đó, ngươi thay vì giúp nữ chính khiến hai người càng thêm xa cách, chi bằng làm người trợ giúp, đẩy nhanh tình tiết...

Nhưng một giọng nói khác lại nói: Nàng là con gái cưng của ngươi đó, chuyện nàng không thích làm, sao ngươi nỡ ép buộc chứ?

Lông mày nhíu lại thành chữ "xuyên", hơn nữa sau gáy lại đau nhói, ta dự cảm, lựa chọn tiếp theo của ta có lẽ vô cùng quan trọng.

"Tú bà." Sở Vận đột nhiên kéo tay áo ta, sau đó như để trả thù mà véo vào cái eo săn chắc của ta, không đau, có chút nhột, nhột đến nỗi khóe miệng ta không tự chủ mà cong lên.

"Vừa rồi làm gì mà véo ta mạnh vậy, bình thường ngươi không phải thương ta nhất sao?"

Cái gì, ta nghi ngờ mình nghe lầm... Bình thường ta rất thương nàng sao?

Yến Tử thấy vậy cười cười, sau đó khoác tay ta: "Tú bà, chúng ta về thôi."

Ta có chút do dự hỏi một câu: "Đi đâu?"

"Đương nhiên là về nhà."

Sở Vận thân mật khoác lấy cánh tay kia của ta.

Mũi cay xè, thôi được, về nhà.

Nam chính nữ chính gì đó, tình tiết chó má gì đó, mặc kệ hết.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 12



33

Về hoa lầu, ta nấu mì cho Yến Tử và Sở Vận, lại rán thêm mấy quả trứng lòng đào thơm phức.

Các nàng ăn rất vui vẻ, Yến Tử thậm chí mắt rưng rưng nhớ lại chuyện cũ:

"Hai năm trước, sau khi phụ thân bị cách chức, mì Tú bà nấu là bữa cơm no đầu tiên ta được ăn."

Sở Vận vừa húp mì, vừa đồng tình giơ tay:

"Ta cũng vậy, ở nhà căn bản chưa từng được ăn no mấy bữa, huống chi là được ăn trứng gà chỉ dành cho ca ca."

Mặt già của ta đỏ ửng, nhìn cảnh này không hiểu sao lại có chút chột dạ, đột nhiên cảm thấy việc mình không vạch trần thân phận của nữ chính giống như đã làm một việc thiện lớn lao.

Còn nữa, ta bây giờ căn bản không nỡ nhớ lại tình tiết cuối truyện gốc, vừa nghĩ đến những điều đó, ta lại đặc biệt thương nữ chính, ai mà chịu nổi bị cưỡng đoạt trong thực tế chứ?

Đó rõ ràng là cưỡng đoạt, chỉ ý muốn của một bên, ép người bằng thế lực.

Còn ai muốn bạn bè người thân bị tổn thương chứ?

Cho dù có thể tha thứ, nhưng vết sẹo trong lòng vĩnh viễn không thể xóa nhòa, điều đó đau khổ biết bao.

Nam chính là một đứa trẻ đáng thương cha không thương mẹ không yêu, nhưng nữ chính chẳng lẽ không thảm sao?

Suy nghĩ trở về hiện tại, nhìn các nàng ăn vui vẻ như vậy, ta thậm chí quên cả việc giữ gìn hình tượng, trực tiếp cười toe toét nói:

"Các ngươi thích ăn, Tú bà sau này đều làm cho các ngươi."34

Sau khi các nàng rời đi, ta lê bước nặng trĩu về phòng.

Cửa phòng "cọt kẹt" một tiếng rồi đóng lại.

Hai chân ta mềm nhũn, không còn sức lực chống đỡ, tựa lưng vào cửa phòng ngã ngồi xuống đất, máu trong cổ họng không kìm được "phụt" một tiếng trào ra.

Ta dùng tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, cúi đầu nhìn cảnh tượng thê thảm trên người và dưới đất.

Trời ạ, lượng máu này e rằng ta không sống được bao lâu nữa.

Lời nói thành sự thật, ngày hôm sau, ta thay y phục của một nữ nhân nhà lành, lén lút đi tìm đại phu.

Đại phu vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ta, rồi lắc đầu nói:

"Phu nhân mắc bệnh nặng, thuốc thang vô hiệu, chỉ e không còn nhiều thời gian, vẫn nên sớm chuẩn bị hậu sự."

"..."

Thôi được, lang băm.

Ta không từ bỏ, đến chùa tìm đại sư, đại sư không lắc đầu.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng những lời tiếp theo của ông ta thật sự mơ hồ khó hiểu:

"Bệnh của phu nhân có chút kỳ lạ, đến rất nhanh, lúc tốt chưa chắc đã xấu, lúc xấu chưa chắc đã tốt."

"..."

Đây quả thực giống như những lời mà đại sư mới có thể nói ra.

Nhưng có một điểm họ không nói sai, ta quả thực đã bệnh, hơn nữa ngày càng nặng.

Nhưng may mà hai cô nương đó không phát hiện.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 13



35

Yến Tử sau khi xuất cung, nghỉ ngơi chưa được bao lâu, liền quay sang lo liệu việc kinh doanh của mình, mỗi ngày xem sổ sách tính toán, bận rộn không ngơi chân ngơi tay.

Còn Sở Vận thì hoàn toàn lệch khỏi truyện gốc, nàng gia nhập đội quân kinh doanh của Yến Tử, dựa vào tài nấu nướng khéo léo của mình, quản lý một tửu lầu thuộc Vân Gian Thương Hành.

Hơn nữa hai năm nay, vì khẩu vị kỳ lạ của ta, một người hiện đại, Sở Vận đã học được rất nhiều món ăn mới lạ, bây giờ đều dùng đến.

Trong phút chốc, ai cũng muốn đến nếm thử, việc kinh doanh này không thể tốt hơn.

Ta luôn cảm thấy tình hình hiện tại cũng khá tốt, Yến Tử tuy không làm Hoàng hậu, nhưng dựa vào việc kinh doanh của mình cũng có thể làm ăn phát đạt, hùng bá một phương.

Còn Sở Vận tuy không tiếp tục đọc sách thi làm nữ quan, nhưng dựa vào tài nấu nướng cũng có thể tự nuôi sống bản thân.

Con gái mà, luôn có nhiều cách sống, không nhất thiết phải bị giới hạn cứng nhắc, dù sao câu nói xưa chẳng phải là nghề nào cũng có trạng nguyên đó sao.

Hơn nữa cứ như vậy, hai cô nương này chắc chắn sẽ không giống như trong truyện gốc, vì nam nhân mà trở mặt thành thù.

Ta không muốn các nàng đi đến bước đó, làm một đôi tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau không tốt sao?36

Tình tiết hoàn toàn lệch rồi, ta hoàn toàn buông thả rồi, chỉ không biết người này lúc nào sẽ bị Diêm Vương gọi đi.

Nhưng chắc cũng sắp rồi, dù sao mỗi ngày ta uể oải đến mức ngay cả sức lực để mắng người cũng không có...

Thôi được, nhiệm vụ thất bại thì thất bại, hình phạt là cái gì, dù sao bây giờ ta không biết thì coi như không có.

Chúng ta cứ nói là, tâm trạng tốt thì sống cũng khác hẳn.

Đột nhiên, một buổi sáng nọ, ta mở mắt ra, phát hiện tinh thần mình tốt lạ thường.

Ta nhìn tấm màn che trên đầu, nhếch mép, đây không phải là hồi quang phản chiếu chứ.

Nhưng giây tiếp theo, Sở Vận hấp tấp xông vào làm gián đoạn suy nghĩ của ta: "Tú bà, không hay rồi, Yến tỷ tỷ bị bắt đi rồi!"

Ta "vụt" một tiếng ngồi dậy: "Ngươi nói gì, Yến Tử bị ai bắt đi."

Sở Vận ngập ngừng, một lúc lâu sau do dự nói: "Là thế tử, không, là Hoàng đế."

"Hả?"

Được rồi, ta coi như hiểu rồi, tại sao hôm nay ta lại có tinh thần như vậy, hóa ra là cái tình tiết truyện gốc chết tiệt này lại bị thúc đẩy một cách khó hiểu.

Ta lại cẩn thận hỏi Sở Vận một lượt.

Sở Vận cũng chỉ nghe quản sự của thương đ**m nói, không biết nguyên do, nhưng từ lời nàng ta có được một vài thông tin quan trọng, ví dụ như:

Yến tỷ tỷ gần đây qua lại rất thân thiết với Tạ đại ca, Tạ đại ca trước sau như một, đến cửa hàng giúp đỡ Yến tỷ tỷ.

Ta ban đầu còn chưa phản ứng kịp Tạ đại ca này là ai, sau này mới nhận ra là Tạ Lâm Phong đại tài tử sớm đã xuất hiện.

Sau đó, ta vội vàng dẫn Sở Vận đi tìm Tạ Lâm Phong này.

Không ngờ, người thì tìm được, nhưng bị đánh đến bầm dập mặt mày, hoàn toàn không còn vẻ phong độ lịch lãm ngày xưa...

Hơn nữa chưa đầy mấy ngày, trong cung còn truyền ra một đạo thánh chỉ, ban hôn cho con trai Tạ Thượng thư là Tạ Lâm Phong với công chúa của bộ lạc thảo nguyên đến triều cống tân triều.

Ta mơ hồ cảm thấy trên bầu trời hoàng thành này dường như đang bao phủ một mùi vị kỳ lạ, hình như là một loại gia vị nào đó...

Ta và Sở Vận tuy lo lắng, nhưng lại không làm gì được, dù sao người bắt Yến Tử đi là Hoàng thượng đương triều, đám dân đen chúng ta thì có cách gì chứ?37

Ta vạn lần không ngờ, một tháng sau Yến Tử đột nhiên xuất hiện ở hoa lầu.

Nàng toàn thân tả tơi, dường như chạy nạn mà đến.

Ta cẩn thận hỏi han, mới biết hóa ra nàng từ hoàng cung trốn ra, mà người giúp nàng bỏ trốn là Vân Ninh công chúa đương triều, cũng chính là muội muội của tân đế Dung Hoa, Dung Dung.

Ta không hỏi nhiều, dù sao tình thế này vừa nhìn đã biết là tình tiết nam chính trong truyện gốc cưỡng đoạt, nữ chính không muốn chấp nhận số phận cuối cùng bỏ trốn.

Chắc hẳn Dung Hoa quanh đi quẩn lại vẫn phát hiện ra thân phận của nữ chính, hơn nữa còn để ý đến nữ chính, cho dù nữ chính không muốn, cũng ép buộc giữ người lại bên cạnh...

Nhìn ánh mắt kiên định muốn bỏ trốn của Yến Tử, tim ta không hiểu sao lại run lên, có chút không rõ ràng việc trở thành nữ chính được vạn người yêu mến rốt cuộc là phúc hay họa.

Nhưng lần này có lẽ có biến số Dung Dung, thời gian nữ chính bỏ trốn thành công trực tiếp sớm hơn một tháng.

Thôi được, nếu nàng muốn đi, ta, một Tú bà bất đắc dĩ này, sẽ toàn lực giúp nàng.

Ta cũng không hỏi nhiều, ngay cả việc tại sao nàng không chịu ở lại bên cạnh tân đế để hưởng vinh hoa phú quý cũng không hỏi, nàng không chủ động nói, chắc hẳn có điều gì khó nói.

Hơn nữa ta luôn cảm thấy Yến Tử đã nhận ra thân phận của ta có điều bất thường, nhưng nàng thiện giải nhân ý chưa bao giờ hỏi ta.

Có qua có lại, tôn trọng cũng là lẫn nhau mà.

Ta trực tiếp đưa cho Yến Tử một chiếc túi gấm, bên trong có cách liên lạc với các thương đội qua lại đất Thục, còn có cả giấy tờ nhà đất ở đất Thục.

Thực ra đây vốn là một con đường thoát thân ta để lại cho mình, ta đã nghĩ rồi nếu ta bảo toàn tính mạng không thành công, thì ta sẽ dùng ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Yến Tử tuy không biết tại sao ta lại có những thứ này, nhưng nàng ban đầu kiên quyết không chịu nhận.

Cho dù bị ta mắng một trận, nàng vẫn không đổi ý, chỉ nói đất Nam cũng có cửa hàng của nàng, nàng có thể đi thuyền đến đất Nam.

Đây chẳng phải giống hệt truyện gốc sao!

Như vậy không được, dù sao trong truyện gốc nữ chính căn bản không hề trốn đến đất Nam, trực tiếp trên đường đã bị nam chính đích thân bắt lại, hơn nữa nam chính trên thuyền còn đối xử với nữ chính đủ kiểu, lại còn chưa về bao lâu đã trực tiếp chẩn đoán có thai...

Ai xem mà không kêu trời.

Còn về việc tại sao nữ chính không đến đất Bắc nơi có cha mẹ huynh đệ, ta cũng đoán được phần nào, chắc hẳn không muốn làm liên lụy người thân.

Thôi, ta cũng không muốn tranh cãi nữa, chi bằng đánh ngất người rồi nhét lên xe ngựa của thương đội đi đất Thục.

Nói cũng thật trùng hợp, thương đội này mấy ngày nay muốn đến đất Thục.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 14



38

Ba ngày sau khi Yến Tử đi, thị vệ của tân đế tìm đến cửa, quả nhiên là đến tìm tung tích của nữ chính.

Ta tự nhiên nói không biết không rõ không hiểu.

Khi những thị vệ đó chất vấn ta có giúp nữ chính bỏ trốn không, ta trực tiếp dùng một ngụm vỏ hạt dưa tấn công vật lý:

"Lão nương còn trông cậy vào nó đưa tiền cho ta, sao có thể giúp nó bỏ trốn, các ngươi dùng đầu ngón chân mà nghĩ xem... ê ê, khoan đã..."

Những thị vệ đó đấu võ mồm không lại ta, cuối cùng trực tiếp ra tay trói ta lại rồi ném vào nhà lao.

Không có võ đức...

Nhưng may mà ta đã đưa Sở Vận đi trước, đưa đi đâu ư, phủ Vĩnh An Hầu, chính là nhà có cháu gái đi lạc được nữ chính tìm thấy đưa về.

Bọn họ ban đầu có chút do dự, nhưng nể tình ơn cứu mạng của cháu gái nhỏ vẫn đồng ý.

Đây gọi là ở hiền gặp lành.39

Ta không biết đã ở trong nhà lao bao lâu, mặt trời mặt trăng trên đầu cứ thay nhau xoay vần.

Đôi khi ta không khỏi có chút cảm khái, người ta xuyên thành nữ phụ độc ác, hoặc là nghịch thiên cải mệnh thành nữ chính được yêu chiều hết mực, hoặc là tỉnh ngộ hảo cảm, cuối cùng cùng nam chính bản địa ưu tú yêu thương nhau...

Nói đến xuyên thành ta như vậy, dung mạo không có, tuổi tác lại lớn, vừa không có cảm giác tồn tại lại ngày ngày chịu khổ, thật đúng là hiếm thấy.

Ta không cần biết, đây là lỗi của kịch bản và thiết lập, dù sao người ta trước khi xuyên không cũng là một mỹ nhân bảy phần.

Có lẽ việc nữ chính bỏ trốn đã chạm đến tình tiết chính, sức khỏe của ta ngày một tốt hơn.

Hơn nữa ta ở trong nhà lao này sống cũng rất tốt, con gái thứ hai Sở Vận nhớ thương ta, ba ngày hai bữa mang đồ ăn ngon đến cho ta.

Nhờ có tam công tử trẻ tuổi tài cao của phủ Vĩnh An Hầu tình cờ quản lý việc hình ngục, nên mỗi lần nàng hành sự đều rất thuận tiện.

Tiểu nha đầu này, thật không uổng công ta thương yêu.

Nghĩ lại chuyến xuyên không này của ta cũng không uổng phí, dù sao cũng cảm nhận được sự tốt đẹp của tình thân.40

Không biết từ ngày nào, sức khỏe của ta lại bắt đầu xấu đi.

Ta tính toán thời gian, Yến Tử lúc này chắc đã an toàn đến đất Thục rồi.

Theo truyện gốc, nam chính lúc này sớm đã tìm được nữ chính, nhưng bây giờ có sự thay đổi do ta, một người xuyên không, giúp đỡ, chắc hẳn đã thất bại.

Ta coi như hiểu rồi, cái gọi là tình tiết chính chính là tình tiết giữa nam chính và nữ chính.

Ta trước đây phá hỏng thiết lập nhân vật, cùng lắm chỉ đau đầu một lúc, còn để tình tiết chính bị lệch, lại là hình phạt chết người.

Trên người càng ngày càng đau, ta vốn đã chuẩn bị tinh thần âm thầm bệnh chết.

Sợ Sở Vận đau lòng, mỗi lần nàng đến, ta đều giả vờ không có chuyện gì, tinh thần phấn chấn đấu võ mồm với nàng.

Nhưng thật không may, lại có một lần bị phát hiện, Sở Vận nhìn chằm chằm vào gương mặt tiều tụy của ta, sốt ruột đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống.

"Ây ây, đừng khóc, Tú bà ta chỉ là tối qua không ngủ ngon, quầng thâm mắt hơi nặng, không phải bệnh sắp chết đâu..."

Khoan đã, ta đang nói gì vậy, trời ạ, bệnh nặng đến hồ đồ rồi, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa...

"Tú bà, người chờ đó, con đi tìm đại phu cho người."

Nói xong, Sở Vận liền khóc lóc chạy đi.

Ta ở phía sau yếu ớt gọi: "Không cần, không cần... đại phu đến cũng vô dụng..."

Chưa đầy mấy ngày, Sở Vận không biết từ đâu tìm được một vị đại phu.

Ta luôn cảm thấy nhà lao này có chút sơ sài, sao lại giống như nhà mình mở vậy?

Đại phu nhìn ta, trực tiếp lắc đầu nói chuẩn bị hậu sự đi, sau đó thở dài một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Ta nhìn Sở Vận cười an ủi: "Đã nói rồi, không cần tìm đại phu, tìm cũng vô dụng..."

Chưa nói hết lời, ta đã ngất đi.

Ta dường như mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có cảnh cùng Yến Tử, Sở Vận vui vẻ ăn mì, có cảnh cùng Sở Vận đấu võ mồm...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 15



41

Khi ta mở mắt ra lần nữa, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, mai ngoài sân nở rộ, những bông tuyết lất phất rơi xuống, từng lớp từng lớp phủ trên cánh hoa.

Ta mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên giường.

Nhưng người đó mặc hoa phục, trên áo còn thêu hình phượng hoàng, đây là ai, ta có quen không?

"Tú bà, người tỉnh rồi." Người đó đột nhiên vui mừng kêu lên, sau đó một giọng nói khác cũng vang lên.

"Tú bà!"

Khoan đã, giọng nói này có chút quen thuộc, không chắc chắn nghe lại xem, hình như là Yến Tử và Sở Vận.

"Đây là đâu? Ta không phải đang ở trong nhà lao sao?"

Ta mơ màng hỏi một câu, còn Yến Tử không phải đã bị ta đưa đến đất Thục rồi sao, mà Sở Vận không phải đang ở phủ Hầu sao?

Chẳng lẽ tên hoàng đế chó má không ra gì, các nàng cũng giống như ta bị nhốt lại rồi!

Ta đột ngột ngồi dậy, đập vào mắt là tấm màn lụa hoa lệ và chiếc chăn trên người, vừa nhìn đã biết không rẻ tiền.

Sở Vận liếc nhìn Yến Tử, sau đó do dự nói một câu: "Đây là hoàng cung, Tú bà người ngủ ba tháng rồi, e rằng còn chưa biết, Yến tỷ tỷ bây giờ là Hoàng hậu rồi."

Hoàng hậu?

Ta vẻ mặt kinh ngạc nhìn Yến Tử, tình hình gì vậy, ta bỏ lỡ chuyện gì rồi, sao lại đi theo tình tiết truyện gốc.

Phản ứng đầu tiên trong đầu ta là Yến Tử bị Dung Hoa bắt được rồi bị hành hạ đủ kiểu, trở về hoàng cung bị chẩn đoán có thai...

Ánh mắt ta như kiếm nhìn xuống bụng dưới của nàng, sau đó một tay nắm lấy tay nàng:

"Tiểu Yến Tử, ngươi nói cho Tú bà biết, có phải hắn ép buộc bắt nạt ngươi không."

Yến Tử ngập ngừng, điều này trong mắt ta chính là không nỡ nói ra.

Ta lập tức nhảy xuống giường, miệng hét lên:

"Tú bà đi báo thù cho ngươi, tên hoàng đế chó má bắt nạt người quá đáng, ngươi là con gái cưng của Tú bà, sao có thể để người khác bắt nạt."

"Khoan đã!" Yến Tử một tay kéo ta lại, sau đó bật cười thành tiếng,

"Tú bà, không có không có, Bệ hạ và con không có gì cả."

Ta nhìn bộ quần áo lộng lẫy trên người nàng: "Vậy quần áo trên người ngươi..."

Yến Tử dường như đoán ra suy nghĩ trong lòng ta, lạnh nhạt nói:

"Chúng ta chẳng qua chỉ là một đôi vợ chồng giả mỗi người một mục đích mà thôi."42

Mấy ngày sau, ta mới biết cái gọi là mỗi người một mục đích rốt cuộc là gì.

Hiện tại, gia đình Yến Tử bị đày đi biên ải sớm đã trở về kinh thành, hơn nữa còn được tân đế rửa sạch oan khuất, trở về kinh thành, phục hồi chức quan.

Dung Hoa vừa mới đăng cơ, ngôi vị chưa vững, hậu vị trống không, các gia tộc lớn đều muốn chen chân vào, nhưng ngài ấy căn bản không muốn xảy ra tình trạng ngoại thích chuyên quyền như triều trước.

Kiếp trước cũng như vậy, cho nên ngài ấy cuối cùng đã chọn nữ chính.

Một lý do là gia đình Yến Tử nổi tiếng trung quân ái quốc.

Khi xưa bị cách chức cũng là vì thẳng thắn khuyên can tiểu hoàng đế, kết quả bị người ta tìm cớ đày đi, thật là, hắn không mất nước thì ai mất nước.

Một lý do khác là giao dịch mà nữ chính làm với ngài ấy.

Ta từ miệng Yến Tử biết được, tân đế quả thực đã động lòng với nàng, nhưng trên người nàng có thứ tốt hơn có thể khiến tân đế đồng ý chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa với nàng, mười năm sau còn thả nàng đi.

Thứ đó chính là tiền.

Tân đế thiếu tiền, còn Yến Tử lại giàu hơn ta tưởng rất nhiều, thậm chí sau khi nàng đến đất Thục còn mở rộng không ít việc kinh doanh...

Yến Tử nói bọn họ lấy quốc vận ra lập ước mười năm.

Dung Hoa làm Hoàng đế của ngài ấy, thay Yến gia rửa sạch oan khuất, Yến Tử thì bề ngoài làm Hoàng hậu, dập tắt ý đồ của các gia tộc lớn, ngấm ngầm tiếp tục cải trang kinh doanh kiếm tiền.

Còn mười năm sau Dung Hoa phải trả tự do cho nàng.

Lấy quốc vận ra thề, lời thề này đủ an toàn, hiệu lực tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Thực ra điều ta không biết là, Dung Hoa ban đầu đồng ý điều kiện này, chỉ là để giữ Yến Tử lại, sau này vẫn ngấm ngầm bù đắp đủ kiểu cho nàng hòng cứu vãn, bao gồm cả việc dùng nam sắc dụ dỗ, quyền lực dụ dỗ...

Tóm lại, tình tiết này thường được gọi là truy thê hỏa táng tràng.

Nhưng Yến Tử trọng sinh một đời tâm tính kiên định, sống chết không chịu dính dáng gì đến hắn nữa, kết cục tự nhiên không cần phải nói.43

Nghĩ lại thật không thể tin được, ta lại hoàn thành nhiệm vụ một cách khác thường, dù sao những tình tiết chính vừa diễn ra đều đã đi hết.

Nam chính cưỡng đoạt, nữ chính bỏ trốn, nam chính hắc hóa bắt người, nữ chính bị bắt, nam chính truy thê hỏa táng tràng...

Hệ thống nói ta có thể chọn rời khỏi thế giới này vào một ngày bất kỳ bằng một tai nạn nào đó.

Ta suy nghĩ một chút, lại ở thế giới này thêm năm năm.

Dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, ta có phá hỏng thiết lập nhân vật, buông thả thế nào cũng sẽ không bị trừng phạt, tuyệt vời!

Như vậy, ta có thể yên tâm làm chính mình rồi.

Năm năm trôi qua, Sở Vận trở thành nữ đầu bếp nổi tiếng khắp Đại Hạ, sau này còn tiếp quản toàn bộ việc kinh doanh tửu lầu trong thương hiệu của Yến Tử.

Hơn nữa nàng đã thành thân.

Đối tượng chính là tam công tử của phủ Vĩnh An Hầu, vị quan viên từng chăm sóc ta không ít ở Đại Lý Tự.

Cũng không biết hai người này từ lúc nào lại để ý đến nhau, nhưng Sở Vận thích là được.

Hơn nữa hắn là một thanh quan trẻ tuổi tài cao, chính trực, điều này ta sớm đã dò la qua, còn gia đình phủ Vĩnh An Hầu này lại vô cùng hòa thuận, cũng hoàn toàn không coi trọng môn đăng hộ đối, Sở Vận gả qua đó chắc hẳn có thể sống hạnh phúc mỹ mãn...

Nhưng đây dù sao cũng là chuyện cả đời của Sở Vận, ta vẫn viết thư tìm nữ chính bàn bạc.

Dù sao nữ chính hai đời đều làm Hoàng hậu, biết chuyện gia thế của các gia đình lớn chắc hẳn nhiều hơn ta.

Yến Tử ngày hôm sau liền hồi âm:

Bùi thiếu khanh là người đáng để gửi gắm cả đời, phủ Vĩnh An Hầu cũng là một gia đình tốt, Sở Vận gả qua đó sẽ không chịu thiệt thòi, hơn nữa nàng có thể dùng danh nghĩa nghĩa muội của Hoàng hậu để xuất giá...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Nuôi Con Gái
Chương 16: Hoàn



44

Quên nói, không chỉ Sở Vận, ta bây giờ cũng là người có thân phận rồi, Hoàng hậu nương nương chính là con gái nuôi trên danh nghĩa của ta, cho nên ra vào hoàng cung cũng dễ dàng hơn nhiều.

Một ngày nọ, ta đột nhiên nhớ ra tên của người nam nhân khiến nữ chính và nữ phụ thứ hai trở mặt thành thù trong truyện gốc: Tôn Văn Trọng.

Quả nhiên là phu tử ta mời cho Sở Vận, cũng thật trùng hợp.

Đợi tìm được cơ hội vào cung, ta lại nhắc đến chuyện này với Yến Tử.

Yến Tử nghe lời ta nói, ngừng một chút, dường như rơi vào hồi ức nào đó, sau đó như trút được gánh nặng mà cười cười nói:

"A nương có biết đời này con thà đưa tiền cho tân đế, cũng không muốn dính dáng gì đến hắn nữa không?"

Ta lắc đầu, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, bao nhiêu năm rồi, nữ chính nàng cuối cùng cũng chịu mở lời!

"Đó là vì hắn không xứng." Yến Tử thẳng người dậy, cầm lấy cuốn sổ kế toán đã đổi bìa bên cạnh lật xem,

"Dung Hoa tính tình đa nghi, kiếp trước Sở Vận là nữ quan đứng đầu danh tiếng lẫy lừng, hắn biết tình tỷ muội của chúng ta sâu đậm, cũng biết trong lòng Sở Vận tin ta hơn, hắn sợ hai chúng ta cấu kết bắt chước Nữ đế triều trước mà xưng đế, thế là bày mưu, dùng Tôn Văn Trọng để ly gián chúng ta. Tôn Văn Trọng người này tham lam quyền thế, không phải người tốt."

"Cuối cùng đúng như ý hắn, Sở Vận và ta trở mặt thành thù, chuyện này ta cũng rất lâu sau mới biết, lúc đó chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh, có lẽ đây chính là tâm thuật của đế vương, không ngờ hắn ở vị trí đó lâu ngày, hoàn toàn thay đổi thành một người khác, hay nói đúng hơn đây là bản tính của hắn."

"Đời này ta vốn không muốn dính dáng gì đến hoàng cung bẩn thỉu này, ngôi vị Hoàng hậu dù tôn quý thế nào, cũng không bằng thân tự do đi khắp thiên hạ, ngắm nhìn sông núi, chỉ là số phận trêu ngươi."

Hóa ra nữ chính và nữ phụ thứ hai xa cách như vậy, ta nghe mà tức đến nỗi chửi ầm lên:

"Tên chó má này, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy!"

Yến Tử vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn hoa mẫu đơn đang nở rộ ngoài cửa sổ, tiếp tục nói:

"Đâu chỉ có chuyện này, hắn nghi ngờ ta lúc ở hoa lầu có dan díu với Tạ Lâm Phong, nghi ngờ ta từng làm cung phi vẫn còn vương vấn Hoàng đế tiền triều, ta chỉ cảm thấy hắn hoang đường, rõ ràng hắn từng nói không để ý những chuyện này, nhưng cuối cùng lại..."

"Hơn nữa lúc đó ta một lòng một dạ chỉ có hắn, nghĩ lại chẳng qua chỉ là một trái tim trao nhầm chỗ, thế là ta bỏ trốn, nhưng hắn lại dường như không chịu buông tha ta, bắt ta trở về, lúc đó ta đã mang thai, vì con, cũng đành chấp nhận số phận."

"Sau này, hắn cũng coi như bù đắp cho ta rất nhiều, hứa sẽ không bao giờ ép buộc ta nữa, sau đó ta coi như cùng hắn sống mấy năm yên ổn."

"Người ngoài chỉ thấy ta và Hoàng đế tình cảm sâu đậm, nào biết trái tim ta được sưởi ấm, rồi lại lạnh ngắt."

"Lúc đó, hắn sợ ngoại thích chuyên quyền, nghi ngờ cháu trai của huynh trưởng ta tuổi còn trẻ đã có quân công hiển hách, liền điều hắn đến Tây Nam trấn áp phản loạn, có lẽ đã giở trò gì đó, cháu trai ta ch*t dưới tay phản quân, ngay cả thi thể toàn vẹn cũng không có. Đứa trẻ đó mới mười sáu tuổi."

"Cũng vì chuyện này. Tẩu tẩu ta đau buồn tuyệt vọng, cắt đứt quan hệ với ta, còn phụ thân ta mất đi cháu đích tôn, cũng đối với ta có nhiều lời trách móc."

"Lúc đó ta thật sự cô độc không nơi nương tựa, mà đây cũng là mục đích của hắn, hắn muốn ta cả đời chỉ có thể dựa dẫm vào một mình hắn, hắn đã làm được, còn ta cũng đã thỏa hiệp."

"Hắn làm sai chuyện, ta có thể nhẹ nhàng khuyên can kéo hắn trở về, nhưng ai có thể kéo ta một tay đây?"

Nghe nàng nói một hồi, trái tim ta chùng xuống đáy vực, hơn nữa mặt không hiểu sao lại nóng lên.

Hóa ra nam chính bá đạo b*nh h**n chiếm hữu mạnh mẽ mà ta thích lúc xem tiểu thuyết, đối với nữ chính trong truyện lại có thể là một tai họa, một tai họa tước đoạt tự do và nhân cách của nàng.

Mà cuốn tiểu thuyết này bề ngoài là truyện ngọt sủng, thực chất lại là con đường nữ chính từng bước đi đến thỏa hiệp...

Ta có tội, ta sám hối!

May mà sau khi ta xuyên qua vì các con gái cưng mà đâm đầu vào tường không ít lần, cũng coi như chuộc tội rồi.

Nhưng, ta vẫn còn một điểm thấy kỳ lạ: nữ chính sau khi trọng sinh đã kiên quyết muốn rời xa nam chính như vậy, tại sao lại làm ra những hành động có vẻ như bao đồng, ví dụ như cứu Dung Dung, đưa tin tức cho nam chính tạo phản, bày mưu tính kế...

Hơn nữa ta đến giờ vẫn chưa hỏi nàng sau khi trốn đến đất Thục làm sao lại bị nam chính bắt được, dù sao ta chuẩn bị rất kỹ càng, nơi đó đủ an toàn.

Ta thực sự không kìm được nữa, thế là hỏi ra.

Đối với vế trước nàng nói:

"Dung Dung kiếp trước sống quá khổ, tiểu cô nương này đối tốt với ta, ta không nỡ nhìn nàng đời này lại đi vào vết xe đổ, còn về tiểu tiểu thư phủ Vĩnh An Hầu kia, ơn nghĩa với người khác cũng là tiện cho mình, còn giúp Dung Hoa thành tựu đại nghiệp, là vì ta biết tiểu hoàng đế hoang đường đến mức nào, kiếp trước Dung Hoa tuy làm sai chuyện nhưng biết hối cải, nhưng tiểu Hoàng đế lại không, Đại Hạ trong tay hắn sớm muộn gì cũng mất..."

Đối với vế sau nàng làm sao bị nam chính bắt về, nàng nói: "Là ta cố ý bị phát hiện."

"..."45

Năm thứ năm, ta lấy cớ ra ngoài thăm người thân để từ biệt Yến Tử và Sở Vận.

Sở Vận có chút không nỡ xa ta, hai tay níu lấy tay áo ta, mắt rưng rưng nói để ta sớm trở về.

Đúng rồi, trên chân ta còn đeo một đứa bé bụ bẫm đáng yêu.

Đứa bé này tên Bùi Ngộ, năm nay ba tuổi, gọi ta một tiếng bà nội, hiện tại đang ôm chặt lấy đùi ta không buông...

Còn Yến Tử cũng cải trang ra tiễn, nàng không nói một lời nhìn ta, dường như có chút tức giận.

Ta cười ý nhị với nàng, nháy một mắt: "Tiểu Yến Tử, ta đi đây, Tiểu Vận, ta đi đây, các ngươi phải sống cho tốt."

Thật tốt, mọi người đều sống tốt.

Yến Tử lúc này cuối cùng cũng mở lời: "A nương, người cũng phải sống cho tốt, bất kể ở đâu..."

Sở Vận khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy lời này nghe có chút kỳ lạ.

Ta nhìn mà trong lòng vui thầm, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn quyết định tạm thời không nói cho nàng biết sự thật, dù sao đứa trẻ này trong bụng còn mang một đứa bé, không nên quá đau lòng.

Lên xe ngựa rồi, ta lại vẫy tay chào các nàng.

Năm năm thoáng chốc trôi qua, chợt nhớ lại lúc mới xuyên qua, chỉ cảm thấy như cách một đời.

Xe ngựa dần đi xa, tất cả mọi thứ đều chìm vào màn đêm đang từ từ buông xuống nơi chân trời...

Lại năm năm nữa trôi qua, tức là năm thứ mười sau khi tân hoàng đăng cơ, Hoàng hậu bệnh mất, còn Vân Gian Thương Hành lại có thêm một nữ chủ nhân đi nam về bắc.Yến Tử - Ngoại truyện đất Thục

Sau khi Yến Tử từ kinh thành trốn đến đất Thục, do đã sắp xếp ổn thỏa từ trước, nàng ở đây sống rất thoải mái, không chịu ngồi yên liền mua lại rất nhiều cửa hàng, ra dáng như muốn thu nơi này vào bản đồ thương nghiệp của mình.

Sau này, nàng bị Dung Hoa tìm thấy, vẫn là vì tự mình chủ động để lộ thân phận.

Mà nguyên nhân nàng làm vậy, là nhận được một lá thư Sở Vận gửi đến, trong thư nói: Từ khi tỷ đi, Tú bà liền mắc bệnh nặng...

Bệnh này của Tú bà rất kỳ lạ, hình như từ lúc tiểu hoàng đế ch*t, tỷ vừa mới xuất cung đã mắc phải...

Yến Tử rất thông minh, từ trong thư đã nhận ra điều gì đó, lại liên tưởng đến suy đoán trước đó của mình

"Tú bà đời này và Tú bà kiếp trước có lẽ không phải cùng một người".

Nàng rất nhanh liền nhận ra một thông tin quan trọng: chỉ cần nàng thoát khỏi quỹ đạo của kiếp trước, người này dường như sẽ bị trừng phạt, hơn nữa nghiêm trọng có thể sẽ ch*t...

Kiếp trước Yến Tử đối với Tú bà căm hận đến tận xương tủy, nàng sa cơ lỡ vận ở hoa lầu không may trúng độc, nhưng Tú bà keo kiệt đến mức không chịu mời đại phu cho nàng, sau này còn bỏ thuốc cho nàng rồi đưa đến giường của tên công tử bột...

Ngoài nàng ra, Tú bà còn ngược đãi rất nhiều người, ví dụ như Sở Vận, còn có Dung Dung, Bùi Đào sa cơ lỡ vận đến hoa lầu...

Tú bà này làm nhiều việc ác, đến nỗi sau này Dung Dung sai người chặt đứt gân tay gân chân của bà ta, vứt vào ổ ăn mày, nàng vốn tính tình lương thiện cũng không hề có ý kiến gì.

Nhưng đời này không giống nữa, Tú bà này như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Ngay từ ngày đầu tiên đến hoa lầu, Yến Tử đã cảm thấy có điều không ổn.

Vì những gì đã trải qua ở kiếp trước, nàng đoán trong cơm đưa đến có độc, cho nên vốn không định ăn, mà Tú bà sai người đổ cơm xuống đất, có thể nói là gián tiếp giúp nàng.

Sau này nữa, Tú bà tuy sai hạ nhân vứt Dung Dung đang giả bệnh ra khỏi hoa lầu, nhưng lại cố ý vứt ở cửa sau y quán, hơn nữa còn đích thân để lại tiền bạc.

Tất cả những điều này Yến Tử đều tình cờ nhìn thấy.

Những chuyện xảy ra sau đó, khiến Yến Tử nảy sinh một ý nghĩ: Tú bà này và Tú bà kiếp trước có lẽ không phải cùng một người.

Yến Tử cảm thấy hành động của người này vô cùng mâu thuẫn, dường như bị một thứ gì đó bí ẩn khống chế.

Nàng tuy miệng lưỡi độc địa, nhưng lại khẩu xà tâm phật; tuy tham tài keo kiệt, nhưng nhận tiền rồi, lại thật lòng suy nghĩ cho các nàng...

Sau này, thời gian dài, Yến Tử coi như hiểu ra mánh khóe, chỉ cần đưa tiền cho người đó, nàng có thể tùy ý làm những gì mình muốn.

Người đó đã giúp nàng rất nhiều, biết mình muốn rời đi, ngay cả lý do cũng không hỏi, liền đem con đường sống mình để lại tặng cho nàng.

Không biết từ lúc nào, Yến Tử đã coi nàng như người thân.

Khi từ trong thư của Sở Vận biết được nàng bị nhốt vào nhà lao lại mắc bệnh nặng, Yến Tử không thể ngồi yên được nữa.

Nàng sắp xếp ổn thỏa việc kinh doanh ở đất Thục xong, lập tức quyết định để lộ thân phận của mình, rất nhanh, liền bị người của Dung Hoa phát hiện, sau đó bị đưa về kinh thành.

Đất Thục và kinh thành cách nhau xa xôi, một chuyến đi phải mất hai ba tháng.

Khi Yến Tử trở về kinh thành, đã là cuối thu lá rụng, mà người đó sớm đã bệnh nặng nguy kịch.

Nhưng Yến Tử rất may mắn, mình đã về kịp...

(Hết)
 
Back
Top Bottom