Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 350: Chương 350



Liên Kiều lại gắp một miếng dưa chua: "Dạ? Kiểm tra sức khỏe ấy ạ? Nửa năm trước con có kiểm tra rồi mà."

Mỗi năm kiểm tra sức khỏe một lần, tất cả các thành viên trong gia đình đều phải làm.

Vẻ mặt Liên Thủ Chính có chút phức tạp: "Đến khoa phụ sản khám."

Thẩm Kinh Mặc ngẩn người, tầm mắt anh rơi vào chiếc bụng bằng phẳng của Liên Kiều.

Liên Kiều vẫn chưa phản ứng lại: "Con cũng đâu bị bệnh... Khoa phụ sản?"

Hả? Cô vô thức bắt mạch cho mình, trái tim đập mạnh.

Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Kinh Mặc sốt ruột không thôi: "Sao rồi?"

Liên Kiều mím môi, tự bắt mạch cho mình không chính xác, bác sĩ không tự khám cho mình.

Cô duỗi tay phải ra: "Cha, cha bắt mạch cho con đi."

Liên Thủ Chính bắt mạch một hồi lâu: "Thời gian ngắn quá, cha không khám ra được."

Thật ra không phải không khám ra được, mà do ông quá căng thẳng.

Liên Kiều im lặng, kéo Thẩm Kinh Mặc đi làm kiểm tra, chẳng bao lâu đã có kết quả, cô thật sự có thai được bốn tuần rồi.

Thẩm Kinh Mặc vô cùng vui vẻ, chỉ biết cười ngây ngô, bị Liên Thủ Chính lườm cho vài cái. Miệng thì nói không vội sinh con để có thể hưởng thụ cuộc sống thêm vài năm, thế mà lúc này mới cưới hơn một năm đã mang thai.

"Ha ha, chuyện ngoài ý muốn thôi, thật sự là ngoài ý muốn thôi ạ." Thẩm Kinh Mặc vui vẻ không phân biệt được nam bắc: "Là con trai hay con gái?"

Bất kể nam nữ, anh đều thích, nhưng anh hỏi để chuẩn bị phòng cho cục cưng nữa.

Nếu là nam thì anh sẽ trang trí phòng màu xanh da trời, nếu là nữ sẽ chọn màu hồng nhạt. Anh còn phải mua quần áo và giày dép cho con nữa. Còn gì nữa nhỉ?

Liên Kiều có hơi hoang mang, cảm giác như đang nằm mơ, nhanh vậy đã mang thai rồi ư?

Cô xoa xoa cái bụng phẳng lì, tâm trạng có chút phức tạp: "Vẫn chưa biết được, anh sốt ruột cái gì?"

Cô muốn uống chút nước, vừa động đậy đã bị Thẩm Kinh Mặc đè lại: "Em ngồi yên đi, đừng cử động linh tinh, phải nghỉ ngơi cho tốt. Ba tháng đầu tiên phải dưỡng thai, hay là em ở nhà nghỉ ngơi nhé? Sau khi sinh con rồi đi làm sau?"

"Anh đừng quậy nữa." Liên Kiều trợn trắng mắt: "Em chẳng có cảm giác gì, con ngoan lắm, em biết rõ cơ thể của mình."

Hiện tại mới chỉ là một cái mầm cây nhỏ, có thể mệt mỏi gì được?

Thẩm Kinh Mặc vẫn rất lo lắng, người mới làm cha đều như vậy cả.

Sau đó Liên Thủ Chính phải nói vài câu, mới có thể khiến anh bình tĩnh lại.

Mấy ngày sau đó, Thẩm Kinh Mặc mua rất nhiều sách nuôi dạy con, còn làm hẳn một cuốn bút ký.

Liên Kiều vô tình bắt gặp, cô không khỏi nở nụ cười. Anh ghi chú rõ trẻ con nên ăn gì, uống gì, những điều cần lưu ý, đồ dưỡng thai gồm những món nào,... có thể nói là vô cùng để tâm.

Thẩm Kinh Mặc còn cố ý mua một cây đàn dương cầm, nói là để thai giáo cho con, mỗi buổi tối anh sẽ đàn một tiếng đồng hồ.

Ngoài ra, anh còn nhờ chuyên gia dinh dưỡng tư vấn, lên thực đơn cho một ngày ba bữa để cân bằng dinh dưỡng. Đồ bổ như dòng nước cuồn cuộn không ngừng chảy vào cơ thể, khiến chẳng bao lâu sau Liên Kiều đã tăng cân.

Cô xoa xoa mặt mình, cảm thấy cứ thế này mãi thì không được, vì thế cô san một nửa bát canh của mình bắt Thẩm Kinh Mặc ăn, ý đồ cũng để anh tăng cân theo.

Tiệc gặp gỡ thông gia được nhà họ Liên tổ chức tại khách sạn nhà mình. Sau khi gặp mặt, Liên Kiều mới phát hiện đối phương là người quen, là gia đình của Kỷ Thần, thật sự quá trùng hợp.

Nhà họ Kỷ có ba người con, Kỷ Thần là con cả, Kỷ Bình là con thứ hai, Kỷ Duyệt Nhiên là con út.

Nói rõ hơn thì Kỷ Duyệt Nhiên là em gái của Kỷ Thần, mà Liên Kiều là ân nhân cứu mạng con trai Đậu Đậu của Kỷ Thần.

Có mối quan hệ như vậy, nên hai gia đình rất thân thiết, hòa thuận. Cha mẹ Kỷ rất dễ nói chuyện, cha Kỷ là quân nhân còn mẹ Kỷ là bác sĩ, cả hai đều rất rộng lượng, hào phóng.

Vợ chồng Kỷ Thần rất yêu quý Liên Kiều, Đậu Đậu cứ một tiếng lại một tiếng chị gái xinh đẹp, rất dính cô.

Không thể không nói, duyên phận đúng là kỳ diệu.

Mẹ Kỷ chỉ mải trò chuyện với Liên Kiều, khen cô hết lời, con rể tương lại bị bà bỏ quên.

Kỷ Duyệt Nhiên thấy vậy thì dở khóc dở cười, mẹ cô ấy có tiếng thanh cao, đối xử với ai cũng thản nhiên, hững hờ, không ngờ bà ấy lại thích Liên Kiều đến vậy.

Ngày kết hôn đã được quyết định là ngày mùng một đầu năm, tiệc cưới tổ chức ở nhà hàng Thanh Phong, những chuyện khác đều dễ bàn bạc.

Ngay lúc bầu không khí giữa hai nhà đang rất hòa thuận, chị hai Kỷ đột nhiên nói: "Không biết nhà họ Liên cho sính lễ thế nào? Em chồng tôi sắp gả cho con trai cả nhà họ Liên, vậy con bé sẽ trở thành con dâu cả nhà họ Liên, không phải chúng tôi tham tiền, chỉ mong có thể diện của một người dâu trưởng, không thể kém hơn mấy dâu thứ. Cái chúng tôi cần là thể diện."

Cậu hai Kỷ là người vô tư, tính cách sảng khoái, chị dâu hai Kỷ có dáng vẻ hiền lành nhã nhặn, ăn nói nhỏ nhẹ, thường không có cảm giác tồn tại.

Hiện tại đột nhiên nhảy ra nói chuyện, khiến tất cả mọi người sững sờ.

Liên Kiều liếc nhìn chị dâu hai Kỷ, cô không thích người này, có lẽ do từ trường không hợp.

"Nên vậy." Liên Thủ Chính rất chân thành: "Nhà họ Liên chúng tôi nhất định sẽ đón dâu trưởng một cách vinh quang."

Chị dâu hai Kỷ mỉm cười hỏi: "Vậy cho bao nhiêu sính lễ?"

Mẹ Kỷ rất xấu hổ: "A Tuệ, con đừng hỏi bừa."

Chị dâu hai Kỷ nghiêm túc nói: "Mẹ, mất lòng trước được lòng sau, tránh cho hiện tại nói không rõ, sau này phải làm kẻ câm điếc ăn trúng hoàng liên, có khổ mà không nói nên lời."

Lời này nghe rất quái gở, khiến mấy anh em nhà họ Liên cau mày, cảm giác rất khó chịu.

Nghe nói thân phận của chị dâu hai Kỷ này khá đặc biệt. Cha cô ta là đồng đội của cha Kỷ, vì cứu cha Kỷ mà hi sinh, mẹ cô ta đi bước nữa, từ nhỏ cô ta đã được nhà họ Kỷ nhận nuôi, sau khi lớn thì gả cho cậu hai Kỷ.

Có thể nói cô ta vừa là con dâu, vừa là con gái.

Về nghề nghiệp, cô ta là giáo viên, tính cách nhã nhặn, hiền lành.

Nhà họ Liên đã từng hỏi thăm về từng người trong nhà họ Kỷ, vì hôn nhân không phải là chuyện của hai người, mà là chuyện lớn của hai nhà.

Thế nhưng, rõ ràng tính cách chị dâu hai Kỷ này khác với những gì họ hỏi thăm được.

"Ông Liên, tuy tôi chỉ là con dâu hai của nhà họ Kỷ, nhưng từ nhỏ tôi đã sống cùng cha mẹ, luôn coi Duyệt Nhiên như em gái ruột của mình. Tôi không hi vọng con bé phải chịu bất cứ tủi thân nào, hy vọng ông có thể hiểu cho."

Liên Thủ Chính hào phóng đáp: "Tôi có thể hiểu được."

Giọng điệu của chị dâu hai Kỷ rất dịu dàng, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén: "Có vài lời cha mẹ chồng tôi không tiện nói, nhưng tôi không thể không nói. Ông có bốn đứa con, tương lai định phân chia gia sản thế nào?"

Kỷ Duyệt Nhiên xấu hổ không thôi, cô ấy không ngừng nháy mắt với chị dâu hai, cô ấy cũng đâu muốn tranh giành gia sản.

Cha mẹ Kỷ đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ngăn cản, vì đây thật sự là một vấn đề lớn.

Mất lòng trước được lòng sau, tránh cho tương lai ầm ĩ đến trở mặt.

Liên Thủ Chính thản nhiên đáp: "Nhà họ Liên chúng tôi đã chia nhà ở riêng rồi."

Người nhà họ Kỷ sững sờ: "Hả? Gì cơ?"

Cậu cả Liên đứng dậy: "Nhà tôi đã ở riêng từ ba năm trước, tài sản trên danh nghĩa của tôi gồm nhà, xe và mấy cửa hàng. Tôi còn có công việc đàng hoàng, ổn định, có thể nuôi sống vợ con."

Chị dâu hai Kỷ khẽ cau mày: "Chỉ có vậy thôi? Thứ cho tôi lắm miệng hỏi thêm một câu, vậy hiệu thuốc của nhà họ Liên chia cho ai? Phương thuốc bí truyền của nhà họ Phương giao cho ai?"

Liên Thủ Chính nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu thẳm, ông quay đầu nhìn con gái, Liên Kiều và ông thầm trao đổi ánh mắt, có chút đăm chiêu.

Sao cô cảm thấy, cô ta nói nhiều như vậy, nhưng thứ cô ta quan tâm nhất vẫn là phương thuốc bí truyền của nhà họ Liên nhỉ? Hay do cô cảm giác sai?

Kỷ Duyệt Nhiên không khỏi sốt ruột: "Chị dâu hai, chị đừng nói nữa, em không muốn mấy thứ đó. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Đỗ Trọng là em đã vui lắm rồi."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 351: Chương 351



Gia cảnh nhà cô ấy khá giả, cô ấy không có quá nhiều tham vọng về tiền bạc, vì căn bản cô ấy không thiếu tiền tiêu.

Cô ấy là nhà nghiên cứu khoa học, đồ ăn, quần áo, nhà cửa và phương tiện đi lại đều được sở nghiên cứu cung cấp, nên cô ấy không muốn so sánh hơn thua.

Tháng nào cô ấy cũng ở lỳ trong sở nghiên cứu, đi ra đi vào đều mặc quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang, căn bản không có cơ hội để khoe khoang.

Mặc quần áo xinh đẹp cho ai xem?

Chị dâu hai Kỷ khẽ thở dài: "Đồ ngốc, hiện tại không nói cho rõ ràng, tương lai sẽ không ngừng xảy ra tranh chấp. Tội gì phải thế, chi bằng nói rõ từ đầu."

Lời của cô ta khá có lý, tất cả mọi người đều nhìn về phía Liên Thủ Chính.

Liên Thủ Chính khẽ cười đáp: "Mọi người không hỏi, tôi cũng sẽ nói rõ ràng."

"Khi ở riêng, tôi đã chia đều gia sản cho bốn đứa con. Về phần nhà cũ của nhà họ Liên, hiệu thuốc của nhà họ Liên và phương thuốc bí truyền của nhà họ Liên, đều do Liên Kiều thừa kế."

Nói cách khác, Liên Kiều mới là người thừa kế của nhà họ Liên.

Vẻ mặt của người nhà họ Kỷ có chút kỳ quái, ánh mắt chị dâu hai Kỷ lóe lên: "Ông Liên, từ xưa đến nay đều là con cả kế thừa gia sản, kéo dài hương khói, phát triển gia tộc. Sao ông lại làm ngược vậy? Ông không sợ hương khói của nhà họ Liên bị cắt đứt ư?"

Liên Thủ Chính thản nhiên nói: "Trong bốn đứa con của tôi, Liên Kiều là người có y thuật xuất sắc nhất, thậm chí còn giỏi hơn người cha là tôi, chỉ con bé mới có thể gánh vác trách nhiệm này. Nhà họ Liên căn cứ vào năng lực để chọn người thừa kế, chứ không phải dựa vào con trưởng con thứ, dù sao nhà tôi cũng đâu có ngôi vị Hoàng Đế đâu."

Từ trước đến nay, ông vẫn luôn cởi mở, suy nghĩ thấu đáo. Sở dĩ ông chia nhà ở riêng trước khi bọn trẻ lập gia đình, chính là vì lo lắng sẽ có một ngày này.

Một câu không có ngôi vị Hoàng Đế của ông, khiến mọi người không khỏi bật cười.

Thế nhưng chị dâu hai Kỷ lại không cười nổi: "Thế nhưng, ông đã cân nhắc đến cảm nhận của ba đứa con khác chưa?"

Vẻ mặt của người nhà họ Kỷ hiện rõ vẻ xấu hổ, nhà họ Liên người ta đã nói rõ thế rồi, có thể chấp nhận thì kết hôn, không thể chấp nhận thì dừng lại.

Hơn nữa, thứ nhà họ Kỷ coi trọng là con người, chứ đâu phải gia sản của người ta.

Dù có nhiều tiền đến đâu, mà đằng trai không đáng tin cậy, thì họ cũng sẽ không gả con gái qua đó.

Liên Thủ Chính nói thẳng: "Con cái nhà khác thì tôi không biết, nhưng con cái của tôi, tôi là người hiểu rõ nhất. Chúng đều thông minh xuất chúng, đủ khả năng tự tạo nên một mảnh trời riêng, chúng không cần dựa hơi tổ tiên, chúng vẫn luôn là niềm tự hào của tôi."

Để lại gia sản cho con cái, không bằng bồi dưỡng con, để nó có khả năng tự đứng vững trên đôi chân mình.

Có năng lực, thì sẽ không bao giờ thiếu tiền tiêu.

Nếu không có năng lực, dù có để lại gia sản bạc triệu cũng không giữ được.

Cậu cả Liên lập tức ra mặt tỏ thái độ: "Cha, con cảm ơn cha vì đã tin tưởng chúng con như vậy, cũng cảm ơn cha đã giáo dục bọn con tốt như vậy."

Không chỉ thế, ông còn để lại cho họ một phần lớn gia sản, đủ để cả đời họ không lo cơm ăn áo mặc.

Hơn nữa, ba anh em họ đều có hướng phát triển riêng, cũng không thiếu tiền.

Ba người con còn lại cũng lần lượt tỏ thái độ, rằng sẽ không tranh giành này kia với anh chị em.

Liên Thủ Chính rất vui mừng: "Đều là con cái do cha sinh ra, cha đều yêu thương như nhau, không phân biệt nam nữ."

Chị dâu hai Kỷ còn định nói thêm gì nữa, nhưng cha Kỷ đã giành nói trước: "Nói hay lắm. Ông Liên cơ trí như vậy, khó trách có thể nuôi dạy ra toàn những đứa con xuất sắc. Con cả của ông cống hiến vì sự nghiệp nghiên cứu khoa học, không cầu danh lợi, không tranh hơn thua, tôi rất thích phẩm chất này của nó. Có một đứa con rể như vậy, tôi rất yên tâm. Về phần sính lễ, chúng tôi không tranh nhiều hay ít, chỉ cần có thể diện là được."

Thật ra, ông ta cảm thấy tuy ba đứa con trai của nhà họ Liên xuất sắc thật đấy, thế nhưng con gái của nhà họ Liên vẫn xuất sắc hơn.

Cô thành lập công ty mỹ phẩm, doanh số bán hàng tăng vọt cả trong và ngoài nước.

Xưởng thuốc và bệnh viện đều ăn nên làm ra, khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Ai mà ngờ được, cô có thể thành công chế thuốc Đông y thành thuốc nước pha sẵn, mở ra một con đường m.á.u ở Đông Nam Á, giành miếng bánh lớn từ tay Nhật Bản.

Ở lĩnh vực y học, thành tựu của cô đã vượt xa những người khác, nhà họ Liên chọn cô làm người thừa kế cũng là điều dễ hiểu thôi.

Sao một đứa con tài giỏi và tuyệt vời như vậy lại không phải con của ông ta nhỉ? Nếu là con của ông ta, ông ta cũng sẽ coi cô như báu vật.

Liên Thủ Chính cười lớn: "Tôi cũng rất thích Duyệt Nhiên Nhà ông, vừa thông minh vừa biết quan tâm chăm sóc. Ông yên tâm, con dâu nào gả vào nhà họ Liên chúng tôi, đều được tôi đối xử như người nhà. Nhà họ Liên chúng tôi rất bao che khuyết điểm."

Hai người bắt đầu thổi phồng lẫn nhau, bầu không khí rất vui vẻ.

Ai ngờ, chị dâu hai Kỷ lại chen lời: "Tôi còn tưởng ông Liên sẽ nói là sẽ đối xử với con dâu như con gái ruột chứ."

Nói thế không phải gây sự ư? Cậu hai Kỷ hung hăng lườm cô ta một cái, bảo cô ta câm miệng.

Trường hợp này không đến lượt cô ta nói chuyện, cha mẹ cũng đã đồng ý rồi, cô ta còn quấy rối cái gì không biết?

Sắc mặt Liên Thủ Chính vẫn không thay đổi: "Sao có thể? Con gái ruột có thể dạy dỗ, có thể mắng vài câu, nhưng con dâu thì không thể làm vậy."

Hai việc này hoàn toàn khác nhau.

Chồng và con dâu cần giữ khoảng cách.

Ừm, chị dâu hai nhà họ Kỷ có hơi khó chơi, may mà những người khác vẫn còn tốt.

Chẳng qua, nhà họ Liên cưới dâu chứ không phải gả con gái, cha mẹ Kỷ thấu hiểu lý lẽ là được, những người khác không ra gì cũng không sao.

Cũng đâu cần sống cùng nhau.

Nếu tình cảm giữa hai anh em tốt, thì giúp đỡ lẫn nhau, nếu tình cảm không tốt thì hạn chế gặp mặt.

Chị dâu hai Kỷ không biết điều, vẫn tiếp tục lải nhải: "Lời này cũng không đúng, thân là cha chồng, sao lại không thể dạy dỗ con dâu? Đánh chửi còn được cơ mà. Ông Liên, ông không thể bất công như vậy được."

Cô ta liên tục gây sự khiến Liên Kiều mất kiên nhẫn: "Chị dâu Kỷ, nhà họ Liên chúng tôi đắc tội cô à? Hay là tôi đắc tội chị?"

Hôn nhân là cầu nối giữa hai nhà, là niềm vui giữa hai gia đình. Cha mẹ hai bên vui vẻ đồng ý, một người chị dâu như cô ta ồn ào cái gì?

Chị dâu hai Kỷ sửng sốt, tính cách cô ta vốn thẳng thắn như vậy.

Ánh mắt cô ta lóe lên: "Cô Liên, cô nghĩ nhiều rồi, chúng ta không quen biết, sao cô lại đắc tội tôi được?"

Liên Kiều mỉm cười, nụ cười vừa tao nhã vừa ung dung: "Ồ, tôi còn tưởng tôi cứu Đậu Đậu, khiến cô không vui chứ."

Đậu Đậu nghe thấy tên mình thì chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.

Sắc mặt người nhà họ Kỷ tái đi, chị dâu hai Kỷ vừa sợ hãi vừa tức giận: "Cô nói linh tinh gì thế? Đậu Đậu là cháu ruột của tôi, tôi thương nó còn không hết..."

Liên Kiều cũng không tranh cãi với chị ta, chỉ thản nhiên nói: "Chị vẫn chưa sinh con đúng không?"

Mỗi câu cô nói đều chứa đựng hàm ý, khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ sâu xa.

Chị dâu cả Kỷ vô thức ôm chặt con mình, vẻ mặt có chút bất an. Chị ấy chỉ có mỗi một đứa con này, thằng bé là mạng sống của chị ấy, ai tổn thương thằng bé, chị ấy sẽ liều mạng với người đó.

Chị dâu hai Kỷ tức giận: "Chuyện này liên quan gì đến cô?"

Ánh mắt Liên Kiều híp lại: "Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu, sảy thai thường xuyên là do không giữ kỹ đứa con đầu lòng. Đang êm đẹp vì sao phải phá thai?"

Khi đối diện với các yếu tố không ổn định, tất nhiên là phải đá bay nó đi.

Hiện trường im bặt, vẻ mặt người nhà họ Kỷ hiện rõ vẻ khó tin, cậu hai Kỷ trợn mắt há hốc miệng, cô ta thường sảy thai là sự thật, thế nhưng phá thai ư? Không có mà.

Kỷ Duyệt Nhiên ngơ ngác nhìn chị dâu hai, giống như đã khám phá được bí mật khó tin nào đó.

Chị dâu hai Kỷ tức đến đỏ mặt, cô ta lớn tiếng hét ầm lên: "Cô nói bậy, tôi không có."

"Được thôi, tôi không nói nữa." Liên Kiều không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay... nếu không đánh cho đối thủ tàn phế, cô sẽ không mang họ Liên.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 352: Chương 352



Chị dâu hai Kỷ vừa tức vừa sốt ruột: "Tôi không phá thai. Liên Kiều, cô nói vậy là hủy hoại thanh danh của tôi, tôi muốn cô xin lỗi."

"Được thôi, nhưng điều kiện là cô cùng tôi đến bệnh viện, để bác sĩ cấp một tờ giấy chứng nhận cô chưa từng phá thai. Những chuyện thế này, không thể giấu được ánh mắt của bác sĩ chúng tôi đâu." Vẻ mặt Liên Kiều thờ ơ: "Mà tôi, là bác sĩ hàng đầu, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết được tình trạng thể chất của một người, thật ra, cô đã phá thai từ bốn năm trước rồi, sao không chịu điều trị cho tốt cơ chứ?"

Người nhà họ Kỷ bối rối không thôi, cậu hai Kỷ vừa kết hôn ba năm trước, hàng năm anh ta đều ở trong quân đội, rất ít khi về nhà.

Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là cái thai mà chị dâu hai Kỷ phá là của ai?

Sắc mặt cậu hai Kỷ đỏ bừng, toàn thân tức đến độ run rẩy, rõ ràng cái thai đó không phải của anh ta.

Trong lòng chị dâu hai Kỷ lạnh ngắt, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, sao người này lại có thể nhìn thấu bí mật của người khác vậy?

"Tôi không có..."

Liên Thủ Chính khẽ hắng giọng: "Liên Kiều, con chú ý trường hợp một chút, hôm nay là ngày hai bên gia đình gặp mặt."

Thoạt nghe như đang trách móc con gái, thế nhưng trong giọng điệu lại chẳng có chút ý trách móc nào.

Trong lòng ông còn đang khinh bỉ chị dâu hai Kỷ đây. Bản thân có vấn đề thì nên trốn vào một góc, không nên nhảy ra gây sự, cô ta đã nhảy ra rồi, không xử cô ta thì xử ai.

Chẳng biết điều gì cả.

Liên Kiều cười lớn: "Anh cả, em xin lỗi, gần đây em thường bị mất kiểm soát, khả năng nhẫn nhịn hơi kém."

Khóe miệng người nhà họ Liên giật giật, gì mà khả năng nhẫn nhịn? Cô có ư?

Trước nay cô luôn nóng nảy, không chấp nhận bị xúc phạm. Ai dám tát cô một cái, cô sẽ lập tức làm nổ đầu chó của đối phương, tuyệt đối không để qua đêm.

Đương nhiên, cô sẽ không chủ động gây sự, cô chê phiền.

Gương mặt Thẩm Kinh Mặc tràn ngập ý cười: "Anh cả, anh đừng trách cô ấy, phụ nữ mang thai đều vậy cả..."

Giọng điệu khoe khoang đó là sao?

Đôi mắt cậu cả Liên trợn tròn lên: "Em nói gì? Em gái, em có thai rồi à? Bao lâu rồi?"

Đỗ Hành mừng rỡ như điên: "Chúng ta sắp có cháu ngoại trai rồi ư? A a, tốt quá đi mất, anh thích cháu trai, đến lúc đó anh sẽ đưa nó đi chơi khắp nơi."

Đôi mắt cậu hai Liên cũng sáng rực: "Anh lại thích cháu gái, trắng trắng mềm mềm, cười rộ lên giống thiên thần nhỏ. Anh có thể tài trợ cho con bé quần áo và giày dép suốt đời."

Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật: "Đừng, gu thẩm mỹ của anh không tốt."

Anh hai vợ rất thích mua quần áo cho Liên Kiều, chiếc nào cũng màu hồng, trông rất khác người.

Cậu hai Liên trợn mắt lườm anh: "Thẩm Kinh Mặc, cậu đừng tưởng cậu cưới em út nhà tôi, thì tôi không dám đánh cậu."

Hiện tại Thẩm Kinh Mặc có thượng phương bảo kiếm rồi, không sợ anh ấy nữa: "Thế anh có muốn bảo bối nhà em gọi anh một tiếng cậu hai không?"

Cậu hai Liên im lặng: "Xem như cậu giỏi."

Thẩm Kinh Mặc quay mặt đi, gương mặt lập tức hiện lên vẻ nịnh nọt: "Đúng rồi, cha, vẫn phải nhờ cha đặt tên cho bé cưng."

Liên Thủ Chính kinh ngạc: "Để cha đặt tên ư? Sao con không đặt?"

Thẩm Kinh Mặc cười tủm tỉm nói: "Bề trên đặt tên là chúc phúc, cha bác học đa tài, nhất định có thể chọn một cái tên vừa dễ nghe vừa có ý nghĩa hay."

Liên Thủ Chính giật mình: "Họ Thẩm hay họ Liên?"

Thẩm Kinh Mặc không quá để ý đến vấn đề này: "Họ Liên thì kế thừa sản nghiệp của nhà họ Liên, họ Thẩm thì kế thừa Kinh Nhân Đường, con không có ý kiến, dù sao thì đều là con của con."

Mọi người: "..."

Thái độ này quá ngứa đòn!

Liên Thủ Chính lại rất vui vẻ, ông cười híp cả mắt: "Được, quyết định vậy nhé."

Người nhà họ Liên rất hớn hở, trong lòng tràn ngập sự chờ mong đối với sinh mệnh nhỏ.

Mặt mày Liên Kiều cong cong, thằng nhóc này sẽ có cha mẹ yêu thương, có ông ngoại và ba người cậu quan tâm, thật tốt quá!

---

Tuy rằng đang mang thai, nhưng Liên Kiều chẳng hề yếu ớt, lịch trình của cô không thay đổi, vẫn chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện như trước.

Cô đã ủy quyền công ty mỹ phẩm cho Kim Sách trông nom, quản lý, chỉ khi có vấn đề lớn mới đến hỏi ý kiến cô.

Kim Sách rất xuất sắc, khiến công ty ngày càng phát triển, lợi nhuận tăng vọt, tầm ảnh hưởng của thương hiệu càng lúc càng lớn.

Chuỗi siêu thị mở hết chi nhánh này đến chi nhánh khác, cô để Hứa Tiểu Gia toàn quyền phụ trách, quy mô nhanh chóng mở rộng, lợi nhuận cũng khá khả quan.

Mà xưởng thuốc, Liên Kiều giao cho Hứa Gia Thiện, anh ấy trưởng thành nhanh, đã có thể tự mình đảm nhận một phương.

Về phòng thí nghiệm, Liên Kiều không bỏ bê, mà thường xuyên nghiên cứu, thí nghiệm, thành quả vừa tung ra ngoài đã kiếm được một khoản tiền khổng lồ.

Phòng thí nghiệm là địa phương chủ lực, quan trọng nhất và cũng được Liên Kiều để tâm nhất.

Về công việc giảng dạy ở trường học, do là để truyền lửa từ thế hệ này sang thế hệ khác, nên cô vẫn cố gắng bồi dưỡng thêm một vài nhân tài y học có ích.

Cô đích thân dẫn dắt, chỉ bảo những sinh viên xuất sắc.

Cô tận tâm tận lực bồi dưỡng lực lượng mạnh mẽ.

Năm nào cô cũng dán thông báo tuyển dụng ở các trường đại học để tuyển dụng những nhân tài mới, rồi phân đến các công ty dưới danh nghĩa.

Cô vẫn duy trì việc chẩn bệnh ở bệnh viện, một nửa là để chữa bệnh cứu người, một nửa là muốn đào tạo lớp trẻ.

Cô để lại dấu ấn mạnh mẽ, thuộc về riêng cô ở thế giới này.

Thẩm Kinh Mặc và Liên Thủ Chính là hai người căng thẳng nhất, họ luân phiên trông chừng Liên Kiều, không dám cách cô quá xa.

Điều này khiến Liên Kiều dở khóc dở cười, cô cũng là bác sĩ đó có được không?

Sao vừa mang thai, cô đã biến thành sản phẩm thủy tinh dễ vỡ rồi?

Cậu cả Liên đưa tới rất nhiều đồ chơi cho trẻ từ một đến năm tuổi.

Do có quá nhiều, nên Liên Kiều đặt biệt dành riêng một gian phòng để làm phòng đồ chơi.

Cậu hai Liên đưa tới rất nhiều đồ dùng thiết yếu: quần áo, giày dép, mũ nón cho trẻ em; đưa hết rương này đến rương khác với đủ loại màu sắc.

Cậu ba Liên tặng cho bé con một chiếc giường nhỏ, xe đẩy, tã, bình sữa,...

Mọi người đã chuẩn bị hết những đồ dùng cần thiết, không cần hai vợ chồng cô chuẩn bị gì cả.

Liên Kiều cầm đôi giày đầu hổ của trẻ con, cảm thấy rất đáng yêu: "Anh xem, đẹp thật đấy. Anh út phải tốn rất nhiều công sức mới mua được đấy, chiếc giường này do tự tay anh út đóng, không ngờ anh ấy còn có tài lẻ này."

Thẩm Kinh Mặc đang bưng bát canh đút cô uống, tâm trạng anh vô cùng vui vẻ.

"Tay nghề rất tốt. Tương lai, chúng ta có thể truyền những món đồ con chúng ta từng sử dụng cho con của họ."

Bất kể là giường nhỏ hay quần áo, thì đều có thể dùng lại.

Mặc quần áo cũ tốt hơn là quần áo mới, quần áo cũ mềm mại, trẻ con mặc sẽ thoải mái hơn.

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng rồi, có tin tức gì về chú út của anh không?"

Lúc trước cô vẫn luôn vận dụng quan hệ chèn ép Thẩm Không Thanh, ép Thẩm Không Thanh không thể không bán cổ phần công ty trong tay cho cô, Kinh Nhân Đường hoàn toàn rơi vào tay cô.

Mà Thẩm Không Thanh dẫn con gái biến mất không thấy tăm tích, không biết ông ta đã đi đâu.

Trong mắt Thẩm Kinh Mặc hiện lên sự châm chọc: "Không có."

Chú út của anh ý mà, thoạt trông giống chính nhân quân tử, thế nhưng thật ra thì một lời khó nói hết.

---

Hôn lễ của cậu cả Liên được tổ chức theo đúng kế hoạch, đám cưới diễn ra vô cùng suôn sẻ, thế nhưng mọi người không thấy bóng dáng chị dâu hai Kỷ ở đám cưới.

Chẳng ai hỏi thăm, chỉ vờ như không có người này.

Sau này, Liên Kiều mới biết được vợ chồng cậu hai Kỷ đã cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng ly hôn.

Cha của cái thai bị phá của chị dâu hai Kỷ, chính là Thẩm Không Thanh.

Thế giới này quá nhỏ, đi đến đâu cũng gặp toàn người quen.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 353: Chương 353



Lúc này cô mới bừng hiểu ra nguyên nhân vì sao chị dâu hai Kỷ cứ liên tục nhằm vào nhà họ Liên. Chậc, chậc, chậc.

"Sao bảo ông ta là chính nhân quân tử cơ mà?"

Cũng không biết đã lừa bao nhiêu cô gái trẻ rồi, đồ cặn bã.

Thẩm Kinh Mặc hừ lạnh một tiếng: "Quân tử cái rắm ý, loại người như ông ta mà cũng xứng ư?"

---

Mấy tháng sau, Liên Kiều được đưa vào bệnh viện. Người nhà họ Liên nhận được điện thoại báo tin thì đều chạy tới.

Đỗ Hành sốt ruột đến độ đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, anh ta lo lắng hỏi: "Cha, em út sao rồi? Có ổn không?"

Liên Thủ Chính nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt ông căng thẳng: "Vẫn đang sinh con ở trong đó."

Trái tim Đỗ Hành giật thót: "Thẩm Kinh Mặc đâu, sao không thấy đâu?"

Liên Thủ Chính hếch cằm: "Đang ở trong đó với em con."

Được rồi, coi như cũng đáng tin. Đỗ Hành bình tĩnh lại, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống.

Vợ chồng cậu cả Liên và cậu hai Liên cũng lục tục chạy tới, cả gia đình đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Thời gian dần trôi, lòng mọi người đều trở nên bất an, họ đều biết y thuật, biết phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, như thể đã bước nửa chân vào quỷ môn quan.

"Sao vẫn chưa ra? Rốt cuộc tình hình sao rồi? Bên trong chẳng có chút âm thanh nào cả."

Ít nhất cũng phải khóc hay kêu một tiếng đi chứ.

"Em gái sẽ không sao chứ?"

Cậu cả Liên tức giận quát: "Nói linh tinh gì đấy? Chắc chắn con bé sẽ không sao, em gái chúng ta lợi hại biết bao, sinh con không làm khó được con bé đâu."

Khóe miệng Kỷ Duyệt Nhiên giật giật, logic gì thế này? Bị dọa đến choáng váng rồi đúng không?

Đỗ Hành đợi nửa ngày trời, đợi đến sốt cả ruột: "Chi bằng chúng ta đoán xem đứa bé là trai hay gái đi? Có muốn cược không?"

"Gái."

"Trai."

Liên Thủ Chính có chút không nỡ nhìn: "Mấy đứa nhàm chán thật đấy."

Ông vừa dứt lời, bên trong đột nhiên vang lên tiếng khóc thét của trẻ con, khiến tất cả mọi người ngẩn ra.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá ôm đứa bé ra ngoài: "Viện trưởng, chúc mừng ông đã có cháu ngoại trai, mẹ con bình an."

Đỗ Hành vui vẻ không thôi: "A a a, là trai nè, em đoán đúng rồi."

Liên Thủ Chính cẩn thận nhận lấy đứa bé, hai tay đều đang run rẩy.

Trẻ con vừa sinh đều rất xấu, thế nhưng đứa bé nhà ông thì khác, chỗ nào cũng đẹp.

Người nhà họ Liên nhìn chằm chằm đứa bé, thậm chí còn không nỡ chớp mắt. Họ hết lời khen ngợi: "Bé con giống em gái, mắt, mũi, miệng đều giống."

Kỷ Duyệt Nhiên đứng cạnh nhìn kỹ, khóe miệng không khỏi giật giật. Đúng là bé con xinh đẹp hơn trẻ con bình thường một chút, nhưng cũng đâu khoa trương như những gì họ nói.

Bộ lọc người thân quá dày.

Đỗ Hành nóng lòng đưa tay ra: "Đứa bé trắng trắng mềm mềm đáng yêu thật đấy. Cha, cho con bế một lát đi."

Liên Thủ Chính không nỡ buông tay: "Tránh ra, cha vẫn chưa bế đủ."

Ông là người đầu tiên bế cháu trai, cảm thấy bế như thế nào cũng không đủ. Cơ thể nhỏ xíu, mềm mại tràn ngập mùi sữa, khiến lòng ông mềm nhũn.

Người nhà vì tranh được bế cháu mà suýt thì đánh nhau.

Đúng lúc này, họ lại nghe thấy tiếng khóc thét của trẻ con, người nhà họ Liên sững sờ, vô thức nhìn về phía bé con trong lòng.

Đứa bé nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Quan trọng là, đứa bé không khóc mà.

Cánh cửa phòng phẫu thuật lại được mở ra, y tá bế một đứa bé đang quấn tã ra ngoài: "Viện trưởng, bác sĩ Liên lại sinh thêm một bé gái."

Mọi người ngơ ngác, lại sinh thêm?

"Ha ha, hai quả trứng vàng." Cậu hai Liên vui đến điên rồi, anh ấy là người đầu tiên chạy đến đón bé cưng: "Cậu là cậu hai của con, là người đầu tiên bế con đấy."

A a, cháu gái đáng yêu quá, cái miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh, gương mặt mũm mĩm, tóc dày, là một bé con xinh đẹp.

Cháu gái ngoại của anh ấy là đứa bé xinh đẹp nhất trên đời.

Liên Thủ Chính không dám tin: "Song sinh long phượng ư?"

Liên Kiều giấu rất kín, chẳng để lộ chút tiếng gió nào, khiến mọi người cảm thấy quá bất ngờ.

"Đúng vậy, chúc mừng."

Cậu cả Liên không nhịn được mà khen ngợi: "Em gái mình trâu bò thật, làm gì cũng giỏi nhất, đến cả sinh con cũng giỏi hơn người khác. Chỉ sinh một lần mà đã đủ cả nếp lẫn tẻ."

Trong phòng phẫu thuật, Thẩm Kinh Mặc nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, đầu tóc anh ướt đẫm mồ hôi, cảm tưởng như anh còn vất vả hơn cô. Anh đau lòng nói: "Về sau... chúng ta sẽ không bao giờ sinh nữa."

Phụ nữ sinh con quá đáng sợ, đời này anh không muốn trải qua thêm lần nữa đâu.

Tầm mắt Liên Kiều dừng trên dấu răng do cô cắn trên cổ tay anh, miệng vết thương vẫn đang rỉ máu.

Khóe miệng cô cong lên, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười: "Thẩm Kinh Mặc, có anh ở cạnh, em rất hạnh phúc."

Bất kể đi đâu, anh cũng đều đi cùng cô, điều này khiến cô vô cùng an tâm.

Chỗ nào an tâm, chỗ đó là nhà.

Thẩm Kinh Mặc đau lòng hôn lên trán cô: "Anh cũng vậy, cảm ơn em đã đến bên cạnh anh. Liên Kiều, anh yêu em."



Ngày khai giảng đầu năm học của mẫu giáo, Thẩm Kinh Mặc cố ý nghỉ một ngày, cũng không quên yêu cầu Liên Kiều nghỉ theo. Hai vợ chồng đích thân đưa một trai một gái đến trường.

Liên Thủ Chính cũng không yên tâm, nên nhất quyết đòi đi cùng.

Mỗi tay ông bế một đứa cháu, trong mắt tràn ngập yêu thương: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, các con đến nhà trẻ cũng đừng sợ, nếu có ai bắt nạt các con, các con phải mách giáo viên ngay nhé. Hiểu chưa?"

Trong nhà, ông là người yêu thương hai đứa bé nhất, ngày nào cũng cùng chúng chơi đùa, ăn uống.

Nếu ngày nào mà không được gặp cháu, đêm đó ông sẽ ngủ không ngon.

Hai đứa bé, đứa lớn tên là Liên Văn Trạch, biệt danh là Đại Bảo, đứa bé tên là Thẩm Văn Vận, biệt danh là Tiểu Bảo. Tuy là song sinh, thế nhưng diện mạo không giống nhau.

Bé trai giống Liên Kiều, bé gái lại giống Thẩm Kinh Mặc, nhưng dù giống ai thì cũng đều đẹp.

Hai đứa bé có nước da trắng ngần, môi hồng răng trắng, ánh mắt to tròn đen nhánh, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng.

Thân hình Tiểu Bảo mũm mĩm, đầu tròn, mắt cũng tròn, vô cùng đáng yêu: "Con biết rồi ạ."

Liên Thủ Chính v**t v* đầu cháu gái, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều: "Buổi trưa ăn nhiều một chút, đừng để bản thân đói bụng, biết chưa?"

Tiểu Bảo vô cùng thích ăn thịt: "Con biết rồi, ông ơi, ông đừng lo lắng, bọn con đều là đứa trẻ lớn rồi."

Cô bé tuy còn nhỏ nhưng giống hệt bà cụ non, cái miệng vừa có duyên vừa ngọt ngào, dỗ cho nhóm người lớn chỉ hận không thể m.ó.c t.i.m cho cô bé.

"Ông ơi, ông ngoan ngoãn nhé, chờ bọn con tan học, bọn con sẽ về chơi cùng ông ngay."

Thẩm Kinh Mặc đang lái xe không nhịn được bật cười: "Phụt!"

Con gái bảo bối của anh đúng là đứa bé lanh lợi, cứ thích bắt chước cách nói chuyện của người lớn.

Liên Thủ Chính vui vẻ đáp: "Cháu gái của ông hiếu thuận quá đi mất."

Ông gọi cháu trai, cháu gái với giọng điệu vô cùng thân thiết.

Tiểu Bảo nở nụ cười toe toét, hai bên má thoáng ẩn thoáng hiện hai lúm đồng tiền trông vô cùng ngọt ngào.

Đại Bảo kéo cánh tay Liên Thủ Chính: "Ông ơi, con thì sao?"

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn giống hệt con gái, lòng Liên Thủ Chính mềm đến rối tinh rối mù: "Hai đứa đều hiếu thuận."

Nhìn hai đứa cháu này, ông có cảm tưởng như nhìn thấy Liên Kiều của thời thơ ấu, chỉ hận không thể bù đắp tất cả những thứ còn thiếu hụt.

Tiểu Bảo đột nhiên nói: "Ông ơi, cuối tuần chúng ta cùng đến vườn bách thú chơi nhé? Có được không?"

Liên Thủ Chính gật đầu không chút do dự: "Được."

Đôi mắt Đại Bảo xoay tròn: "Rủ cả ba cậu nữa."

Ba cậu nhà họ Liên cũng rất yêu thương hai đứa bé, muốn cái gì là cho cái đó.

"Được." Chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Liên Thủ Chính sẽ không suy nghĩ mà đồng ý ngay.

Liên Kiều thấy vậy thì khẽ lắc đầu, người ta luôn nói yêu chiều cách thế hệ, bây giờ cô đã được chứng kiến tận mắt rồi.

Cha cô yêu thương hai đứa bé này đến tận xương tủy, dù chúng đưa ra nhiều yêu cầu vô lý, ông đều gật đầu đồng ý luôn.

Hoàn toàn không có chút nguyên tắc nào. Ừm, đương nhiên, ông cứ luôn miệng tự nhận mình là người có nguyên tắc.

Chỉ có thể nói, giới hạn nguyên tắc của họ không giống nhau.

Nếu không có cô kiểm soát, đoán chừng đã nuôi ra hai đứa bé ăn chơi trác táng, vô pháp vô thiên rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 354: Chương 354



Tiểu Bảo nhìn Liên Kiều ngồi ở ghế phụ lại, cất giọng sữa nói: "Mẹ, ông nội đã đồng ý rồi. Mẹ cũng hủy hẹn rồi đi chơi cùng bọn con đi."

Liên Kiều chọc chọc vào bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của con gái: "Không được, làm người phải giữ lời hứa, nếu đã hẹn trước thì không thể tùy tiện hủy hẹn."

Lớp người đầu tiên đi theo cô từ hồi thành lập xưởng lò đã đến thủ đô, từ nửa tháng trước đã bắt đầu hẹn nhau cùng ăn cơm.

Cô muốn đến xem tình hình hiện tại của họ.

Tiểu Bảo cất giọng nũng nịu: "Ông nội."

Liên Thủ Chính không thể chịu nổi giọng điệu này của cô bé: "Kiều Kiều, hiếm khi người nhà có thời gian rảnh cùng ra ngoài chơi, con không thể..."

Liên Kiều cau mày: "Dạ?"

Cha cô dạy dỗ con cái rất nghiêm khắc, nên ba đứa con trai đều là long phượng trong loài người, thế nhưng ông lại quá cưng chiều cháu trai cháu gái.

Liên Thủ Chính biết khi cha mẹ dạy dỗ con cái, người khác không nên chen miệng vào, nhưng ông không nhịn được.

"Hay là, con đổi giờ hẹn đi?"

Liên Kiều lắc đầu từ chối:"Cha, con đang dạy con đấy. Đứa bé càng thông minh, thì càng nên dạy dỗ nghiêm khắc."

Liên Thủ Chính cho cháu gái một ánh mắt lực bất tòng tâm, Tiểu Bảo cười khanh khách, ông sợ mẹ, cả nhà đều sợ mẹ.

Mẹ chính là nữ vương trong nhà.

Nhưng mà Tiểu Bảo vẫn chưa chịu từ bỏ, cô bé vẫn nũng nịu: "Mẹ, thi thoảng mới đi chơi một lần mà. Cha ơi cha."

Trong nhà chỉ có mỗi Liên Kiều có thể kiểm soát chúng, về phần Thẩm Kinh Mặc, anh chính là kẻ cuồng con gái.

"Vợ ơi, lời Tiểu Bảo khá có lý, hay là..."

Liên Kiều hung hăng lườm anh, lòng cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả nhà đều cản trở cô dạy con.

"Được thôi, nếu mẹ đồng ý với con lần này, thì năm nay sẽ không thể đi chơi cùng con thêm lần nào nữa. Con tự chọn đi."

Tiểu Bảo mở to đôi mắt to tròn, ngơ ngác nhìn anh trai: nên chọn thế nào bây giờ?

Đại Bảo suy nghĩ một lát: "Những lần khác bọn con có thể tự đi mà, chỉ cần bảo ba cậu đi cùng là được."

Liên Kiều: "..." Đây có được coi là đã đánh bại cô không?

"Được thôi, vậy tối con sang ngủ với ba cậu đi nhé."

"Không được." Tiểu Bảo phản đối, mỗi tối trước khi đi ngủ, mẹ đều ôm cô bé và anh trai, kể chuyện cho hai anh em nghe, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai anh em.

Tuy mẹ rất hung dữ, nhưng cô bé vẫn yêu mẹ nhất.

"Thế..." Tròng mắt Đại Bảo xoay tròn, cậu bé nảy ra ý tưởng mới :"Thế lần này bọn con đi chơi cùng ông và các cậu, lần sau sẽ rủ mẹ đi cùng."

Liên Kiều kinh ngạc, trẻ con thời nay thông minh đến đáng sợ.

"Ha ha ha, Thẩm Kinh Mặc bật cười, không hổ là con của anh, biết đủ mọi chiêu trò.

Liên Kiều giao hai đứa con tận tay giáo viên, sau khi dặn dò vài câu thì chào tạm biệt.

Hai đứa bé cười toe toét vẫy tay tạm biệt người lớn, rồi theo giáo viên vào nhà trẻ, không có chút không nỡ nào.

Trái lại hai người đàn ông trưởng thành lại không thể thích nghi ngay được, nhìn theo bóng lưng hai đứa bé với đôi mắt trông mong.

Liên Kiều dở khóc dở cười, sao ngược đời thế này?

---

Khả năng thích nghi của hai đứa bé rất mạnh, đã nhanh chóng thích ứng với trường mẫu giáo, hòa đồng với các bạn cùng lớp.

Hai đứa bé cùng đi cùng về, bất kể đi đâu thì cũng dính nhau như hình với bóng, diện mạo lại xinh đẹp, đáng yêu; trẻ con cũng có lòng yêu thích cái đẹp, thì thế đám trẻ trong lớp rất thích kết bạn với hai đứa bé.

Lúc ăn cơm, Tiểu Bảo cầm thìa ăn từng miếng lớn, ăn hết một bát vẫn chưa no, cô bé chạy đến trước mặt giáo viên, giơ cái bát không ra, cất giọng mềm mại: "Cô ơi, cho con thêm một bát đi ạ, cô nhớ xúc đầy nhé."

Giọng nói vừa mềm mại vừa đáng yêu, khiến lòng người mềm nhũn.

Thấy đứa bé béo béo mềm mềm, giáo viên sững sờ: "Con có thể ăn hết không? Không được lãng phí đâu đấy."

"Cô ơi, có thể ạ." Tiểu Bảo vỗ vỗ bụng nhỏ, tỏ vẻ con còn ăn đượ
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 355: Chương 355



Đối mặt với đứa bé đáng yêu, cô giáo không hề có sức chống cự, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ đành xúc cho cô bé thêm một bát.

Tiểu Bảo vui vẻ chạy về vị trí của mình, cô bé sẻ một nửa bát cơm cho Đại Bảo, lúc này mới hào hứng ăn.

Cậu bé ngồi cạnh trợn tròn mắt, tròng mắt sắp rớt ra ngoài đến nơi: "Thẩm Văn Vận, sao cậu ăn nhiều thế? Cậu là lợn à?"

Cậu bé còn ăn không hết một bát.

Cặp mày đẹp của Đại Bảo khẽ nhướng lên: "Thiệu Khoa, cậu mới là lợn ấy, cả nhà cậu đều là lợn."

Ai cũng không thể bắt nạt em gái của cậu bé.

Cậu bé lập tức gào khóc rồi xông qua, vung nắm đ.ấ.m nhỏ lên, dọa cho đám trẻ xung quanh thét chói tai.

Tiểu Bảo phản ứng rất nhanh, cô bé hét lớn: "Cô ơi, Thiệu Khoa đánh người rồi."

Miệng thì hét ầm, còn cơ thể lại nhanh như hổ, xông lên đá một cú về phía Thiệu Khoa.

Cô bé ra chân vừa nhanh vừa chuẩn, khiến cậu bé ngã lăn quay.

Đại Bảo còn chưa kịp ra tay, đối thủ đã ngã sấp xuống. Cậu bé cạn lời ngước nhìn trời, lòng rất mệt mỏi.

Lại không đến lượt cậu bé!

Có một đứa em gái thích đáng yêu thì phải làm sao?

Sau khi Thẩm Kinh Mặc nhận được điện thoại của nhà trẻ thì lập tức đến tìm Liên Kiều, kéo cô chạy vội đến trường.

Vẻ mặt Liên Kiều hoang mang: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Thẩm Kinh Mặc tức giận nói: "Đại Bảo và Tiểu Bảo nhà ta bị người ta đánh."

Anh đau lòng c.h.ế.t đi được, mới đi học ngày đầu tiên đã bị đánh, không biết bây giờ hai đứa bé làm sao rồi?

Liên Kiều cau mày, trái tim cũng giật thót.

Con cái nhà mình thì nhà mình xót, cô mắng thế nào cũng được, nhưng cô không cho phép người khác bắt nạt chúng.

Hai vợ chồng vội vàng chạy đến nhà trẻ, rồi trực tiếp lên phòng hiệu trưởng ở tầng ba.

Nhìn mấy đứa trẻ con trước mặt, hiệu trưởng dở khóc dở cười. Đều là ông vua nhỏ trong nhà, tính cách độc đoán quen rồi, đến nhà trẻ còn ngang ngược thế này đây.

Đại Bảo nắm tay Tiểu Bảo, hai đứa lẳng lặng đứng một bên, tùy ý để mẹ của Thiệu Khoa trách mắng.

Nghe đến nhàm chán, Đại Bảo móc túi lấy ra hai viên kẹo, đưa cho em gái một viên, còn một viên tự mình ăn, dáng vẻ hồn nhiên chẳng thèm để ý.

Thiệu Khoa mím môi, trông ngon thế, thèm quá làm sao bây giờ?

Mẹ của Thiệu Khoa thấy hai anh em dầu muối không ăn thì tức giận không thôi, con cái nhà ai thế này?

"Hiệu trưởng, hai đứa này nghe không hiểu lời tôi à?"

Còn dám ăn kẹo! Thế chẳng khác gì đang khiêu khích cô ta.

Hiệu trưởng rất bất đắc dĩ, trẻ con đánh nhau, một người lớn như cô ta ầm ĩ cái gì: "Bạn nhỏ Liên Văn Trạch..."

Đại Bảo giơ tay: "Hiệu trưởng ơi, em chỉ nghe hiểu tiếng người thôi ạ."

Hiệu trưởng ngơ ngác, cậu bé đang ngầm chửi phụ huynh kia ư?

Không thể nào, cậu bé mới năm tuổi, sao có thể hiểu mấy lời ám chỉ này?

Thẩm Kinh Mặc đẩy cửa tiến vào, Tiểu Bảo thấy anh thì hoan hô rồi xông về phía anh: "Cha, thằng nhóc mập này đánh con."

Gương mặt Thiệu Khoa đỏ lên: "Rõ ràng là cậu đánh tôi, cậu mới là đồ mập."

Hốc mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, cô bé ngước đôi mắt đáng thương lên: "Cha, con mập lắm ư?"

Tóc tai cô bé rối loạn, gương mặt nhỏ nhắn cũng lấm lem khiến Thẩm Kinh Mặc đau lòng không thôi. Anh lau mặt giúp con gái: "Đương nhiên là không. Tiểu Bảo nhà ta đáng yêu nhất, cậu bé kia chỉ ghen tị với con thôi."

Liên Kiều nhận điện thoại nên vào sau anh một lát, trùng hợp nghe thấy câu nói này, cô có chút đau đầu.

Cô xòe hai tay về phía con trai: "Lại đây."

Gương mặt nhỏ nhắn vốn thờ ơ của Đại Bảo cũng lộ ra một nụ cười, cậu bé ôm chặt cần cổ mẹ mình, cái đầu nhỏ cọ cọ vào vai cô.

Lòng Liên Kiều bị sự đáng yêu này làm cho mềm nhũn, cô hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.

Hốc mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, cô bé giãy dụa giơ tay đòi cô bế: "Con cũng muốn được mẹ hôn."

Cặp song sinh long phượng cái gì cũng tốt, nhưng quá thích tranh giành tình cảm.

Đại Bảo có vẻ dè dặt, nhưng thực chất là bánh trôi nhân vừng đen.

Tiểu Bảo có cái miệng ngọt, rất biết cách dỗ dành người khác, Thẩm Kinh Mặc thường bị con gái dỗ đến không biết trời đất.

Liên Kiều không thả con trai xuống, mà khẽ rướn người qua hôn Tiểu Bảo: "Vì sao lại đánh nhau với bạn?"

Cô hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng, chứ không phải vừa vào đã gào bù lu bù loa lên.

Thật ra trẻ con rất thông minh, chúng hiểu rất nhiều thứ, nếu nghiêm túc trao đổi với chúng, chúng đều có thể hiểu được.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 356: Chương 356



Tiểu Bảo chu môi: "Con đang ngoan ngoãn ăn cơm, ăn hai bát, nhưng cậu ta mắng con là lợn..."

Nói đến đây, cô bé do dự, lén đưa mắt nhìn anh trai.

Đại Bảo thản nhiên bổ sung: "Sau đó bắt đầu lao vào đánh nhau. Con trai đánh con gái, đúng là không biết xấu hổ."

Gương mặt nhỏ nhắn của Thiệu Khoa đỏ lên, mẹ cậu bé cảm thấy không đúng: "Hai đứa chúng mày hợp lại đánh hội đồng con tao?"

Trong ba đứa bé, chỉ có con cô ta là thảm nhất, trầy xước hết cả chân tay.

Tiểu Bảo chỉ có đầu tóc rối bù, về phần Đại Bảo, quần áo chỉnh tề, sáng ra ngoài thế nào, thì bây giờ vẫn là thế đó.

Đại Bảo đúng lý hợp tình vặn lại: "Cô thử hỏi nhóc mập xem cháu có đánh cậu ta không?"

Mẹ Thiệu Khoa ngẩn ra: "Con trai, con đừng sợ, con nói mọi người nghe xem, chúng nó đánh con thế nào."

Liên Kiều khẽ liếc mắt về phía cậu bé: "Trẻ con phải thành thật, không thể nói dối đâu nhé."

Gương mặt Thiệu Khoa càng đỏ hơn, cậu bé chỉ Tiểu Bảo: "Là cậu ta đánh con."

Mẹ cậu bé có chút bực bội, nhìn về phía Đại Bảo: "Thế nó thì sao?"

Cậu bé thành thật đáp: "Cậu ta đứng một bên nhìn."

Mẹ cậu bé: "..."

Con cô ta thế mà không đánh lại một cô bé? Yếu như gà!

Xấu hổ, quá xấu hổ rồi.

Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng lời xin lỗi đầy tủi thân của cậu bé.

Thẩm Kinh Mặc xin nghỉ buổi chiều, đưa hai đứa bé về nhà.

Liên Kiều ngồi ở hàng ghế sau bế hai đứa con, kiên nhẫn giáo dục chúng.

"Tiểu Bảo, hai đứa là bạn học, về sau phải ở chung hòa thuận, biết chữa?"

Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp: "Vâng, con nghe lời lắm."

Lần nào cô bé cũng nói vậy, thế nhưng lúc nên đánh vẫn cứ xông lên đánh, tuyệt đối không lùi bước.

Liên Kiều vô cùng đau đầu, đứa bé này thuộc dạng có thể động thủ thì không động khẩu.

"Vì sao không nói lý với bạn?"

Tiểu Bảo đáp: "Cậu ta ngu quá, nói không thông."

Giọng điệu này, biểu cảm này, vô cùng giống Liên Kiều.

Liên Kiều ngẩn ra, Thẩm Kinh Mặc không nhịn được bật cười: "Ha ha ha, làm tốt lắm, lần sau ai dám bắt nạt con, con cứ đánh người đó."

Con gái anh giỏi lắm, làm tốt lắm.

Liên Kiều trợn mắt lườm anh: "Nên dạy dỗ con cho tốt, đừng hở tí là đánh người. Con bé là con gái đấy."

Tuy cô bé có học chút Taekwondo, nhưng chiêu thức chỉ đủ làm màu thôi, gặp được người có võ thật, cô bé sẽ rất thảm.

Sức con gái trời sinh đã yếu hơn con trai, lỡ một ngày nào đó cô bé đánh thua người ta thì sao?

Nghĩ đến đây, cô không thể bình tĩnh nổi.

Tiểu Bảo phồng má lên án: "Mẹ, mẹ trọng nam khinh nữ."

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang lên án của con gái mình, lòng Kiên Kiều càng mệt mỏi hơn.

Giáo dục con cái mệt quá, còn mệt hơn làm thực nghiệm. Thiên thần nhỏ đã nói đâu rồi?

"Cha con cũng cưng chiều con hơn đấy thôi."

Dường như mọi người để tâm đến Tiểu Bảo nhiều hơn, đứa bé biết khóc thì sẽ có kẹo ăn, thế nên có đôi khi họ sẽ vô tình phớt lờ Đại Bảo, cho nên, cô mới quan tâm Đại Bảo nhiều hơn, yêu thương cậu bé nhiều hơn.

Thẩm Kinh Mặc chẳng thèm che giấu sự bất công của mình: "Đúng, cha chiều con nhất, con là tiểu công chúa vô cùng thông minh."

Tiểu Bảo rất dễ dỗ, vừa nghe vậy đã vui vẻ, cô bé đắc ý nói: "Đánh không lại con sẽ bỏ chạy ngay, con đâu có ngốc."

Liên Kiều bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Rốt cuộc đứa bé này giống ai thế không biết?"

"Còn có thể giống ai nữa? Giống em đó." Trong mắt Thẩm Kinh Mặc, vợ con là bảo bối, dù họ làm gì cũng đều đúng cả.

Đại Bảo khẽ kéo quần áo của Liên Kiều, ngoan ngoãn nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ Tiểu Bảo."

"Đại Bảo ngoan quá. Thế nhưng, tốt nhất là không nên gây sự, nếu thật sự không thể tránh khỏi, thì phải dùng trí tuệ, phải động não..." Trong mắt Liên Kiều tràn ngập sự yêu thương, cô xoa xoa đầu cậu bé. Đại Bảo thỏa mãn tựa vào người cô, người mẹ thơm quá.

Cậu bé cũng yêu mẹ nhất.

Vẫn chưa nói xong, Thẩm Kinh Mặc đã chen lời: "Nếu dùng trí mà không được, thì trực tiếp dùng nắm đấm."

Liên Kiều hung dữ lườm anh: "Câm miệng."

Người một nhà vui vẻ bước vào nhà cũ của nhà họ Liên, Liên Thủ Chính chạy tới bế hai đứa cháu, nhìn trái sờ phải, lo lắng không thôi.

Đang yên đang lành, sao lại đánh nhau làm gì không biết.

Cậu hai Liên giành bế cháu gái ngoại: "Tiểu Bảo có nhớ cậu không?"

"Có ạ. Nhớ lắm luôn ạ." Tiểu Bảo đáp lại bằng giọng sữa mềm mại, khiến lòng cậu hai Liên mềm nhũn.

Mà cậu ba Liên lại giành ôm cháu ngoại trai, càng nhìn càng thích, thích đến độ không nỡ buông ra. Cậu bé quá giống em gái anh ta, khiến anh ta chỉ hận không thể mang mọi thứ tốt trên đời cho cậu bé.

Cậu cả Liên cũng vừa có con, nhưng đứa bé vẫn còn quá nhỏ, cả ngày hết ăn lại ngủ, không thú vị bằng hai búp bê năm tuổi này.

Tình thương của cha trong anh ấy bùng nổ, lúc thì bế Đại Bảo, lúc lại trêu Tiểu Bảo, vui đến quên trời quên đất.

Người nhà tranh nhau bế cháu, vô cùng náo nhiệt, tiếng cười đùa không ngớt.

Tiếng hoan hô lướt qua sân, bay giữa không trung, lan truyền đến tận nơi xa.

Trong không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng, đây là hương vị của hạnh phúc.

HOÀN
 
Back
Top Bottom