Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,597
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNfQ1pcuiqVNU9F8V4k2Va916LeZUuylIGyCiUymyRHz3kuuAkSbS_p9xh1tnTJZHEKbLV8ZV7DIz_J4Mae0NaStHcG8dR_NxDPaH-fm3oyEB9IADyZqSxaV-V967lVGR28H7oWAbWo-W_MQ1EMMryZ=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Tác giả: Quan Oánh Oánh
Thể loại: Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tóm tắt chỉ bằng 1 câu thôi:

"Xin lỗi, nhưng tôi là người ích kỷ. Cả thế giới này là của tôi!"

Câu chuyện là hành trình nữ chính quyết tâm đoạt lại tất cả từ cha, các anh trai, ánh hào quang, sự nghiệp – và cả người mình yêu...​
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 1: Chương 1



Mưa rơi tí tách, bên trong căn nhà tối tăm, một giọt mưa rơi lên trán cô gái đang hôn mê, mang theo một chút mát lạnh.

Cô gái từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng như hạt nhãn, khuôn mặt lập tức trở nên sinh động.

Căn nhà đất chật hẹp, ánh sáng mờ mịt, mưa rỉ khắp nơi trong nhà, đây là nơi nào vậy? Liên Kiều ngơ ngác nhìn căn nhà đổ nát, cô như bị sét đánh, cả người cứng đờ.

Cô, người thừa kế của một gia đình y học thế kỷ 21, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, nhận giáo dục tốt nhất, sống trong biệt thự, đi xe hơi sang trọng, được tôn trọng mọi nơi, chưa bao giờ thấy căn nhà nát như thế này.

Giường gần cửa sổ làm bằng gỗ, một cái bàn chân không đều, góc phòng chất đầy đồ đạc, lộn xộn và đơn sơ.

Đầu cô đau nhức, trong đầu xuất hiện một số ký ức lộn xộn, thuộc về một cô gái tên là Kiều Nhị Liên, sinh ra ở một làng núi hẻo lánh, 18 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, không nhận được thông báo nhập học đại học, có lẽ là không đậu.

Đây là thập niên 1980 sao? Chẳng trách nơi này còn có những căn nhà đất tồi tàn như vậy.

Từ nhỏ cô không có cha, trong nhà chỉ có mẹ và chị gái, mẹ đẻ Kiều Mỹ Hoa: “Thánh Mẫu" trong truyền thuyết, hình mẫu người mẹ tốt trong mắt mọi người, thật đáng ca ngợi.

Một người phụ nữ yếu đuối một mình nuôi lớn hai cô con gái, còn cho họ học đến trung học phổ thông, bất chấp lời khuyên của người làng, không để con gái bỏ học.

Nhà nghèo rớt mùng tơi, không có gì, thường xuyên mượn gạo từ người khác.

Ồ, cái tên Kiều Mỹ Hoa này có vẻ quen quen, hình như đã nghe đâu đó.

Nhưng mà nghĩ lại, người tên Mỹ Hoa thời này cũng nhiều lắm.

Chị gái, Kiều Nhất Liên, được nhận nuôi, cũng 18 tuổi, vừa nhận được thông báo nhập học từ trường cao đẳng y tế, là cô gái đầu tiên trong làng thi đỗ cao đẳng, đã gây xôn xao.

Bây giờ người dân trong làng đi bệnh viện khám bệnh không còn sợ hãi nữa, họ cũng có người của mình rồi, mọi người trong làng vui mừng khôn xiết.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy đau quặn bụng, theo phản xạ có điều kiện cô đặt tay lên mạch, không khỏi buồn cười, đó là cảm giác đói!

Cửa mở ra, một người phụ nữ với khuôn mặt tiều tụy bước vào, đó là Kiều Mỹ Hoa, mẹ đẻ của cô, điều đầu tiên bà ấy làm là lấy chai lọ để đựng nước.

"Bé hai, con tỉnh rồi à?" Mắt bà ấy sáng lên, sau đó lại nhăn mày khẽ quát mắng: “Bé hai, con phải nghe lời, đừng có làm trò nhịn đói kháng nghị nữa, chị gái con và Triệu Hải Quân thực sự yêu nhau, hai đứa nó là một đôi trời sinh, con thường thích cướp đồ của chị gái, nhưng lần này không được, đó là anh rể con."

Nhịn đói kháng nghị? Trong lòng Liên Kiều dâng lên một chút chua xót, nhưng cô nhanh chóng xua đi.

Kiều Mỹ Hoa trông có vẻ thất vọng: “Dù các con không cùng cha cùng mẹ, nhưng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tại sao không thể sống hòa thuận? Tại sao không thể nhường nhịn nhau một chút?"

Liên Kiều ngạc nhiên, lập luận này thật sự là quá đáng: “Nhường nhịn chị ta?"

Dù là chị em ruột cùng cha cùng mẹ, cũng không có quy định ai phải nhường ai.

Vấn đề là, từ nhỏ cô đã bị ép phải nhường nhịn người chị nuôi, chịu nhiều ấm ức.

Kiều Mỹ Hoa vẫn cứ nói không ngừng: “Chị gái con từ khi sinh ra đã bị bố mẹ bỏ rơi, từ nhỏ yếu đuối bệnh tật, rất đáng thương, bé hai à, con là con gái ruột của mẹ, chị ấy là con nuôi, mọi việc con phải nhường nhịn chị ấy, người khác sẽ khen con hiểu chuyện."

Liên Kiều ôm bụng, yếu ớt nói: “Con đói rồi."

Con gái ruột đói ba ngày, người mẹ này chỉ biết giáo huấn, chỉ nghĩ đến việc bảo vệ lợi ích của con gái nuôi, thật là một người mẹ nuôi làm cảm động thế giới.

"À?" Kiều Mỹ Hoa nhất thời không phản ứng kịp.

Liên Kiều mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng: “Trước khi giáo huấn con, có thể cho con ăn no trước không?"

Một bát cháo khoai lang được đựng trong cái bát vỡ, phần lớn là khoai lang, chỉ có vài hạt ngũ cốc.

Liên Kiều đói lả, không quan tâm đến việc bị bỏng tay, uống ừng ực cạn sạch bát cháo.

“Thêm một bát nữa.”

Kiều Mỹ Hoa cũng uống một bát, nhưng đứng im không nhúc nhích: “Còn một bát nữa để dành cho chị con."

Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Mẹ, con về rồi đây."

Một bóng dáng mảnh mai bước vào, tóc dài xõa vai, trong sáng giản dị như hoa lan, yếu đuối dịu dàng, là bông hoa của làng.

Nhưng trong mắt Liên Kiều, cô ta chỉ như nước lã, nhạt nhẽo.

Kiều Mỹ Hoa lập tức tiến lên: “Về là tốt rồi, quần áo ướt rồi mau đi thay, mẹ đi lấy nước nóng cho con, con ngâm chân để xua cái lạnh đi, con vốn yếu ớt, trời mưa không nên ra ngoài."

Bà ấy quan tâm đến con gái nuôi, ánh mắt và trái tim đều dành cho cô ta, tình thương tràn ngập trong lời nói.

Kiều Nhất Liên mỉm cười: “Giáo viên ở trường gọi con, con không thể từ chối, dù sao con cũng là học sinh của trường Trung học số 1, phải biết báo đáp."

Kiều Mỹ Hoa càng thêm vui mừng: “Con bé này ngoan ngoãn quá, nếu em hai của con hiểu chuyện bằng một nửa con thôi, mẹ đã mãn nguyện rồi."

Kiều Nhất Liên nói với vẻ mặt dịu dàng: “Em hai còn nhỏ, từ từ dạy dỗ, mẹ đừng vội."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 2: Chương 2



Nghe có vẻ như đang an ủi, nhưng càng nói như vậy, Kiều Mỹ Hoa càng tức giận: “Nhỏ cái gì, cùng tuổi với con, ôi, con dịu dàng, chu đáo, còn con hai lại nóng nảy, cứng đầu..."

"Khụ khụ." Liên Kiều nằm trên giường, không nhịn được phải đánh tiếng một cái, họ đều coi cô c.h.ế.t rồi sao?

Ánh mắt của Kiều Nhất Liên nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Em hai, em đừng tức giận, mẹ cũng chỉ lo lắng cho em, em đừng ghi hận..."

Đây là đang gây chia rẽ chứ gì? Miệng Liên Kiều cong lên: “Làm sao có thể? Mẹ con ruột thịt làm sao có thù qua đêm, đánh là thương mắng là yêu, không phải ruột thịt mới phải nịnh nọt, nâng niu, khác nhau mà."

Vẻ mặt của Kiều Nhất Liên cứng đờ lại, chuyện gì xảy ra vậy?

Kiều Nhị Liên không nổi giận mắng chửi à? Còn học được cách châm chọc nữa chứ?

“Em. . .”

“Nhất Liên, con đói rồi phải không, mau ăn tối đi, à, mẹ qua nhà bên cạnh mượn ít củi và lương thực, hai chị em đừng cãi nhau.”

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm." Kiều Nhất Liên nhìn theo mẹ nuôi rời đi, quay đầu nhìn Liên Kiều ngồi dậy, khóe miệng nở nụ cười: “Mẹ thật là, lại còn để lại cho chị một quả trứng, chị ăn mãi cũng chán, em hai, em ăn đi."

Cô ta không phải là tốt bụng, rõ ràng là đang khoe khoang.

Trong nhà họ Kiều, Kiều Mỹ Hoa luôn thiên vị con gái nuôi, sợ người khác nói không tốt, ngược đãi con gái ruột. Kiều Nhị Liên có gì, Kiều Nhất Liên chắc chắn cũng có, Kiều Nhị Liên không có, Kiều Nhất Liên chắc chắn vẫn có.

Quần áo mới, cặp sách mới, giày mới luôn là của Kiều Nhất Liên, cô ta dùng cũ rồi mới đến lượt Kiều Nhị Liên.

Mỗi ngày Kiều Nhất Liên có một quả trứng để bồi bổ cơ thể, Kiều Nhị Liên chưa bao giờ được ăn.

Lý giải của Kiều Mỹ Hoa là Kiều Nhất Liên cơ thể yếu, cần bồi bổ, Kiều Nhị Liên cơ thể khỏe mạnh nên không cần.

Trong lòng Liên Kiều trỗi dậy một cơn giận dữ, đây là ảnh hưởng từ nguyên thân?

Mẹ kiếp, trong môi trường gia đình b**n th** như vậy, chẳng trách được nguyên thân ngày càng nhạy cảm, tính cách càng lúc càng bốc đồng.

Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc đang sôi sục, mình phải dùng đức độ để thuyết phục người khác.

“Chúng ta hãy nói về Triệu Hải Quân đi.”

Tinh thần Kiều Nhất Liên chợt chấn động, ngẩng cao đầu như người chiến thắng, nở nụ cười rạng rỡ: “Bọn chị sắp đính hôn rồi, em sẽ chúc mừng bọn chị chứ?"

Trước đây, chỉ cần nhắc đến Triệu Hải Quân, cô em gái này luôn sụp đổ tinh thần, hét lên như điên dại.

Nhưng lần này, ngoài dự đoán của cô ta.

“Anh ta đã viết cho em một bức thư tình, em muốn chọn một ngày đẹp để đọc cho mọi người trong làng nghe...”

Kiều Nhất Liên nghe thấy liền thay đổi sắc mặt: “Cô dám sao? Cô không cần danh tiếng nữa à?"

Đây là lần đầu tiên cô ta mất kiểm soát, Liên Kiều nhìn cô ta một cách bình tĩnh: “Không cần, chúng ta cùng nhau hủy hoại đi."

Đây là lời nói nghiêm túc!

Kiều Nhất Liên cảm thấy như bị một gáo nước lạnh đổ từ trên đầu xuống: “Cô tỉnh táo lại đi, Triệu Hải Quân đã không còn thích cô nữa, ép buộc không có hạnh phúc."

Liên Kiều bất ngờ cười, cười một cách ác ý: “Thực ra, mọi chuyện đều có thể thương lượng, chỉ cần chị trả giá cao."

Kiều Nhất Liên kinh ngạc mở to mắt: “Cô nói gì?"

Liên Kiều cong mày, nụ cười nở trên môi nhưng lời nói lại lạnh lùng: “Tôi sẽ bán anh ta cho chị, hai trăm đồng."

Một từ "bán" khiến Kiều Nhất Liên cảm thấy như sét đánh ngang tai, cảm giác không nhận ra người đối diện: “Không thể nào, chúng tôi yêu nhau thật lòng."

Dù sao cô ta cũng sắp rời khỏi nơi tồi tàn này, sợ cái gì?

Yêu nhau cái gì? Rõ ràng là một cặp đôi khốn nạn, Liên Kiều cười càng ngọt ngào:

“Tôi còn định gửi thư nặc danh cho trường học của chị, cho trường học của Triệu Hải Quân, nói cho giáo viên và bạn học biết chị và anh ta đã làm gì, là đồ phản bội, đạo đức sa đọa, không xứng đáng học ở trường đại học, thà về nhà làm nông với tôi còn hơn.”

Kiều Nhất Liên kinh hoàng, không dám tin vào tai mình: “Em muốn hủy hoại tương lai của chị sao? Chúng ta lớn lên cùng nhau như chị em cơ mà."

Cướp đi tất cả của em gái, bây giờ lại nói chuyện chị em, không phải là trò cười sao?

Liên Kiều nhìn cô chị giả tạo làm màu này: “Chị em là để bán, với chị, không nói tình cảm chỉ nói tiền, hai trăm đồng, không giảm giá, chị cứ từ từ suy nghĩ đi."

Kiều Nhất Liên điên tiết: “Tôi đâu có nhiều tiền như vậy? Cô nói lý lẽ một chút được không?"

Cô ta không có đủ học phí khi học đại học, còn mong đợi mẹ nuôi đi vay mượn khắp nơi, để rồi Kiều Nhị Liên phải tìm việc làm trả nợ.

Có mẹ nuôi ở đây, dù Kiều Nhị Liên điên dại thế nào cũng không thể gây ra sóng gió, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Thật đáng tiếc, người trong vỏ đã thay đổi, Liên Kiều là ai chứ? Cô ăn thứ gì cũng được, chỉ không chịu thiệt thòi.

“Tôi không quan tâm, khi chị cướp bạn trai của tôi, chị cũng chẳng nói lý lẽ gì cả.”

Cô nhẹ nhàng đưa quả trứng đã bóc vỏ vào miệng, từ từ thưởng thức.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 3: Chương 3



Kiều Nhất Liên trợn mắt há hốc mồm: “Trứng của tôi!"

Liên Kiều ăn rất ngon lành: “Đồ cướp được luôn ngon, không tồi chút nào."

Cô đúng là thông minh, phải tự khen ngợi mình.

Kiều Nhất Liên tức giận đến mức mắt mũi tối sầm, âm thầm cắn răng: “Tôi cần thời gian."

Liên Kiều rất thoải mái: “Được, tôi cho chị một tháng, từ từ gom tiền đi, sao tôi lại tốt bụng thế này, xúc động quá, không được, tôi phải uống thêm một bát cháo để tự thưởng cho mình."

Cô lấy đi bát cháo trước mặt Kiều Nhất Liên, nhanh chóng uống vào, Kiều Nhất Liên kinh ngạc tột độ, cái này cũng muốn cướp luôn sao? Nhà không có lương thực, vậy tối nay cô ta phải đói bụng à?

Khi Kiều Mỹ Hoa trở về, nhìn thấy con gái lớn ngồi một bên thầm khóc, lại nhìn thấy con gái nhỏ nằm trên giường bắt tréo chân, lập tức nổi giận.

“Bé hai, con lại làm gì chị cả thế? Sao con cứ bắt nạt chị hoài vậy? Xin lỗi chị đi, xin chị tha thứ cho con đi.”

Liên Kiều lăn ra khỏi giường, ôm chầm lấy Kiều Mỹ Hoa, vẻ mặt đáng thương: “Mẹ ơi, con yêu chị lắm lắm."

Kiều Nhất Liên kinh ngạc đến mức quên cả khóc, Kiều Mỹ Hoa cũng ngạc nhiên không kém: “Cái gì?"

Liên Kiều dụi mắt: “Đánh là thương mắng là yêu, con liên tục gây sự chỉ để thu hút sự chú ý của chị ấy, nhưng chị ấy không hiểu tâm trạng của con, trái tim con đau lắm, thật sự rất đau, muốn khóc lắm, hu hu hu."

Có kỹ năng diễn xuất trong người, cô diễn cô bé kiêu kỳ và ngang ngược vô cùng hoàn hảo, không phải diễn kịch sao? Cô cũng biết.

Kiều Nhất Liên run rẩy hai tay, không phải, cô ta nói dối, cô ta là một tiểu yêu tinh phiền phức!

Kiều Nhị Liên sống rất áp bức, mẹ ruột của cô có yêu cô không? Có yêu, ít nhất cũng đã để cô học đến khi tốt nghiệp trung học.

Dĩ nhiên, Kiều Mỹ Hoa đã từng nghĩ đến việc bắt cô bỏ học, chỉ nuôi dưỡng con gái nuôi, nhưng Kiều Nhị Liên học giỏi, lại khóc lóc ầm ĩ để được tiếp tục học.

Một người phụ nữ đơn thân nuôi hai đứa trẻ học hành thật sự rất khó khăn, trong mười tám năm qua không một lần mặc quần áo đẹp, không ăn một bữa ngon, làm việc từ sáng đến tối, dù mới chỉ ba mươi mấy tuổi nhưng đã già nua, tiều tụy như người năm mươi.

Chỉ có điều, mỗi khi gặp chuyện liên quan đến con gái nuôi, Kiều Mỹ Hoa luôn yêu cầu con gái ruột nhường nhịn vô điều kiện.

Bà cảm thấy con gái ruột chịu đựng một chút không sao, nhưng con gái nuôi thì không được.

Con gái nuôi có thể mặc quần áo mới, còn con gái ruột thì phải mặc quần áo cũ.

Con gái nuôi chỉ cần học hành, không cần làm gì cả, trong khi con gái ruột phải làm việc nhà, giúp việc đồng áng.

Mỗi khi hai chị em xảy ra xung đột, Kiều Mỹ Hoa không quan tâm đúng sai chỉ bắt con gái ruột xin lỗi, nỗi đau khổ và sự ức chế đó đã làm thay đổi tính cách của Kiều Nhị Liên.

Cô ấy vừa yêu vừa hận mẹ ruột, càng làm cô ấy đau khổ đến mức nghi ngờ cuộc sống.

Trong hoàn cảnh đó, Triệu Hải Quân bước vào cuộc đời Kiều Nhị Liên, trở thành người cứu rỗi duy nhất, chiếu sáng cuộc đời cô ấy.

Thật đáng tiếc, người đàn ông này không chịu nổi sự dịu dàng của Kiều Nhất Liên, phản bội nguyên thân, khiến cô ấy hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng, ai sẽ quan tâm đến cảm xúc của cô ấy?

Mọi người chỉ trách cô ấy không hiểu chuyện, kể cả mẹ ruột.

Còn về Kiều Nhất Liên, cô ta là một người rất thú vị, dựa vào vẻ ngoài đáng thương để lừa dối mọi người, lại rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, miệng lưỡi ngọt ngào, danh tiếng rất tốt.

Ở nhà, trước mặt Kiều Mỹ Hoa, cô ta rất quan tâm chăm sóc em gái, lo lắng đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Nhưng khi hai chị em ở một mình, cô ta sẽ dùng mọi cách để kích động Kiều Nhị Liên, khiến Kiều Nhị Liên nổi điên, tính cách càng trở nên bốc đồng, danh tiếng càng xấu đi.

Người trong làng đều biết, nhà họ Kiều có hai cô con gái. Cô chị thì tốt bụng hiền lành, còn cô em lại ích kỷ, chỉ biết đến bản thân.

Một người là con nuôi dịu dàng, chu đáo và hiểu chuyện, người kia là con đẻ nóng tính và bướng bỉnh. Trái tim của Kiều Mỹ Hoa ngày càng thiên vị.

Liên Kiều không nhịn được mà lắc đầu, tam quan này méo mó đến mức nào vậy?

Gần đây phim về đề tài mẹ hiền đang thịnh hành, cô không hiểu nổi, có chỗ nào mà hay? Nghe nói tỷ suất người xem còn cao nữa chứ.

Cô sờ sờ bụng, lại đói rồi, hu hu, sáng nay chỉ có cháo khoai lang loãng, chẳng mấy chốc đã tiêu hóa mất rồi.

Cô mở cửa phòng, không khí sau cơn mưa rất trong lành, sân nhà trồng đầy rau, góc sân có một chuồng gà, nuôi năm con gà, còn nuôi một con lợn nữa.

Trồng rau, nuôi gà, cho lợn ăn là trách nhiệm của cô, mỗi ngày tan học về là bận rộn không ngừng, phải đến khuya mới có thời gian cầm sách lên.

Sáu mẫu đất nhà cô được phân, năm con gà, một con lợn, là nguồn thu nhập duy nhất, nuôi sống ba mẹ con.

Ngoại trừ Kiều Nhất Liên mỗi ngày một quả trứng luộc, phần còn lại đều phải tiết kiệm để đổi lấy lương thực, cuộc sống rất khó khăn.

Liên Kiều nghĩ nghĩ, quyết định đi lên núi xem sao, biết đâu có thể tìm được thứ gì ngon.

Ra khỏi nhà, cô liền nhìn thấy hàng xóm bên cạnh, chủ động chào hỏi: “Thím Tú Lan."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 4: Chương 4



Thím Tú Lan ngạc nhiên nhìn cô, cô bé này thường ngày trầm lặng, khiến người ta không thích, đây là lần đầu tiên cô bé này chủ động chào người.

“Bé hai, cuối cùng cháu cũng nghĩ thông suốt rồi, nghe lời khuyên của thím, mọi chuyện hãy nghĩ thoáng ra, đàn ông trên đời này nhiều lắm, sao phải cứ tranh giành với chị gái của mình?”

Nhìn xem, cô không ra ngoài, nhưng tiếng xấu đã lan xa.

Liên Kiều cũng không tức giận, nghiêm túc gật đầu: “Dạ, nghe lời thím, cuộc đời còn dài, làm sao có thể bị mắc kẹt bởi chuyện tình cảm nhỏ nhặt chứ? Cháu đã quyết tâm, phải đóng góp cho nhân dân, cho tổ quốc, cho nhân loại, trở thành con người mới bốn phẩm chất tốt. Hơn nữa, trông bộ dạng Triệu Hải Quân như sắp gặp xui xẻo, ai ở bên cạnh anh ta cũng sẽ xui xẻo, ai mà muốn chứ?"

Thím Tú Lan: “...”

Trên đường Liên Kiều gặp không ít người làng, mọi người đều tránh xa cô như tránh rắn rết, cô mới hiểu danh tiếng của mình đã tồi tệ đến mức nào.

Dù không làm gì xấu, nhưng cô đã trở thành người bị mọi người khinh bỉ, trong đó Kiều Nhất Liên có công không nhỏ.

Cô không muốn mắc mớ vào chuyện này, mang theo giỏ lên núi. Mới mưa xong, đường núi trơn trượt, cô đi từng bước một, rất chậm.

Cô đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, trước hết là kiếm tiền để ăn thịt! Ăn hàng ngày!

Trước đây không bao giờ động vào thịt kho tàu, nhưng giờ thèm ăn đến điên cuồng.

Không chỉ thịt kho tàu, mà còn có sườn hầm, bò nướng, thịt cừu luộc, sườn rang muối, cá nấu canh chua, ôi, cô muốn ăn tất cả.

Đang mơ mộng, cô chợt nghe thấy tiếng động, nhìn thấy hai con gà rừng đang ẩn nấp sau bụi cỏ, cô liền hào hứng, nhặt vài hòn đá ném mạnh.

"Phốc." Hai con gà rừng bay ra, nhưng đều bị Liên Kiều làm gãy chân.

Cô cười đắc ý, không tồi, vẫn chính xác như vậy, xứng đáng là kỹ năng luyện tập suốt hai mươi năm.

Nhìn mấy con gà nằm la liệt, cô hào hứng kêu to, cuối cùng cũng có thể ăn thịt rồi!

Một bóng người nhanh hơn cô, nhanh chóng bắt lấy con gà bị thương, Liên Kiều tức giận, ai dám cướp thức ăn của cô, không muốn sống nữa sao.

"Kiều Nhị Liên, em làm thế nào vậy?" Chàng trai trẻ ngạc nhiên nhìn con gà, rồi lại nhìn cô, rõ ràng anh ấy đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

Liên Kiều nhìn người quen mặt, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Anh họ, anh biết nướng gà không?"

Đó là con trai của chị gái Kiều Mỹ Hoa, tên là Hứa Gia Thiện, năm nay mười chín tuổi, là anh em họ với Kiều Nhị Liên, nhưng hai người không thân thiết.

“Có.”

Liên Kiều nhìn chàng trai trông còn nghèo túng hơn mình, nhíu mày: “Vậy thì đến đây, ai thấy cũng có phần, chia anh một nửa."

Họ làm sạch gà rừng, xiên vào cành cây, đốt lửa nướng. Hứa Gia Thiện làm việc rất thành thạo và nhanh nhẹn, nhưng suốt quá trình đều im lặng.

Anh ấy ít nói, sống nội tâm, chỉ biết cúi đầu làm việc chăm chỉ.

Gà rừng nướng chín vàng, mỡ chảy xuống lửa, Hứa Gia Thiện tiếc nuối không thôi.

Liên Kiều xiên vài xiên nấm, đặt dưới con gà, vừa đủ để hứng mỡ nướng, không bao lâu, mùi thơm lan tỏa.

Hứa Gia Thiện nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, muốn nói lại thôi.

Liên Kiều tỏ vẻ không biết gì, mắt tròn xoe nhìn gà nướng, nước miếng chảy dài, thèm không chịu nổi.

Cuối cùng cũng có thể ăn, Liên Kiều không quan tâm đến việc bị bỏng, xé một đùi gà, thịt thơm tan chảy trong miệng, cô xúc động đến rơi nước mắt.

Đúng là hương vị này, ngon quá, thật hạnh phúc!

Vì thịt, cô quyết tâm không từ bỏ!

Cô ăn liên tục một đùi gà, một cánh gà, hai xiên nấm, cuối cùng thở phào một hơi thỏa mãn, cảm thấy đã no nê.

Cô ngẩng đầu lên, thấy Hứa Gia Thiện chỉ ăn nấm, không ăn thịt gà, ngạc nhiên hỏi: “Anh không thích ăn gà sao?”

Hứa Gia Thiện nuốt nước miếng, nhìn cô một cái: “Anh muốn mang một đùi gà về, được không?"

Liên Kiều hiểu ra, anh ấy còn một cậu em trai tàn tật: “Còn lại anh cứ mang về đi."

“Em không cần à?”

"Không." Liên Kiều không muốn mang về, dù sao cuối cùng cũng chỉ rơi vào bụng của Kiều Nhất Liên.

Cô lang thang một ngày trên núi, hái rau dại, nấm, bắt côn trùng, cắt cỏ cho lợn, trở về với một tải đầy.

Khi rời đi, phía sau truyền đến giọng nói của Hứa Gia Thiện: “Kiều Nhất Liên không phải người tốt, hãy tránh xa cô ta."

Liên Kiều ngạc nhiên, anh ấy là chuyên gia phân biệt người xấu sao? “Anh biết từ đâu rồi?”

Hứa Gia Thiện trông có vẻ buồn bực: “Trên người cô ta, anh thấy bóng dáng của mẹ kế mình."

Liên Kiều hiểu ra ngay, nhà họ Hứa cũng có nhiều chuyện phức tạp.



Trên bếp lò, cháo khoai lang đang sôi, Liên Kiều ngơ ngác nhìn đôi tay mình, thô ráp, đầy vết chai, làm sao bây giờ?

Kiều Mỹ Hoa hơi bực bội, cô con gái này đang mất tập trung, lúc nãy suýt cháy bếp, cỏ cho lợn cũng cho không đúng cách.

Con bé, vẫn chưa thể buông bỏ nỗi lòng?

Bà ấy ho khan một tiếng, chủ động thu hút sự chú ý của Liên Kiều. “Bé hai, mỏ khai thác đang tuyển người, con đi xem thử đi, nhà chúng ta nợ một đống, còn có học phí ba năm của chị gái, tất cả đều phải dựa vào hai mẹ con chúng ta.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 5: Chương 5



Nhà cô không chỉ nợ tiền của tập thể làng, mà còn vay mượn hầu hết dân trong làng.

Liên Kiều lơ đãng nhặt một quyển vở viết đầy chữ lên, ồ, lạ thật, rõ ràng thành tích học tập rất tốt, trong ấn tượng kỳ thi cũng không tệ, sao lại không trúng tuyển nhỉ?

“Không đi, con muốn làm kẻ ăn bám, chỉ biết giơ tay xin đồ, mở miệng đợi cơm.”

Trái tim Kiều Mỹ Hoa nặng trĩu, đây là cố tình chống đối: “Chị gái cơ thể yếu, không thể làm việc nặng nhọc, bé hai à, con cứ chịu khó một chút, chỉ cần kiên nhẫn, ba năm sẽ nhanh chóng trôi qua thôi."

Bà ấy đã quen với việc hy sinh bản thân, coi việc kéo người khác cùng hy sinh là điều đương nhiên, đây chính là hình mẫu của thánh mẫu.

Liên Kiều cảm thấy xót xa cho nguyên thân, người phụ nữ này đã bị tẩy não, hy sinh bản thân vì người khác, tự mình cảm động bằng sự hy sinh, thông qua lời khen ngợi từ bên ngoài để đạt được cảm giác thỏa mãn nội tâm.

Nhưng, bà ấy hy sinh bản thân, lại hủy hoại chính con gái mình, đây là chuyện dở hơi gì vậy?

Theo tâm lý học, Kiều Mỹ Hoa là người cực kỳ thiếu thốn tình thương, phát triển thành tính cách muốn làm hài lòng người khác.

“Mẹ làm mọi thứ thay chị ta, suy nghĩ mọi thứ cho chị ta, nuôi nấng ra một đứa trẻ vô dụng, tình yêu của mẹ quá ích kỷ, con thực sự không thể nhìn nổi nữa, con luôn hy sinh hình ảnh của mình để chống đối chị gái, mẹ hiền nhiều thì hại con, nuông chiều con chẳng khác nào g.i.ế.c con, hy vọng mẹ sớm nhận ra điều này.”

Kiều Mỹ Hoa run rẩy, là cảm giác chột dạ sau khi làm điều sai trái: “Mẹ... mẹ không cố ý."

Ánh mắt Liên Kiều rơi vào người phía sau bà ấy, khóe miệng nhếch lên: “Mẹ, mẹ cái gì cũng tốt, chỉ là quá coi trọng mặt mũi, quá quan tâm đến danh tiếng, không giống con, vì chị gái yêu quý nhất mà không ngần ngại hy sinh."

Kiều Mỹ Hoa cảm động vô cùng: “Con ngoan, là mẹ hiểu lầm con, con cũng quá cứng đầu, giữ trong lòng không nói ra, chúng ta làm sao biết được?"

Liên Kiều cúi đầu, vẻ mặt uể oải: “Yêu thương khó nói thành lời, miệng con vụng về, không giống chị gái biết nói chuyện, rõ ràng là quan tâm, nhưng nói ra lại như cãi nhau, thật là."

Điều này khiến Kiều Mỹ Hoa vô cùng an tâm, đứa trẻ cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

“Con lớn rồi, mẹ thật sự rất vui.”

Vừa về đến nhà, Kiều Nhất Liên đứng ở cửa, cả người ngơ ngác, không thể tin nổi nhìn Liên Kiều.

Kẻ lừa đảo này!

Trước mặt Kiều Mỹ Hoa, hai chị em hòa thuận vui vẻ, đều là diễn viên chính hiệu.

Đợi Kiều Mỹ Hoa đi rồi, Kiều Nhất Liên liền thay đổi sắc mặt, tức giận nhìn Liên Kiều: “Em hai, em cứ lừa mẹ như thế, lương tâm em không đau sao?"

"Lương tâm? Tôi không có cái thứ đó." Liên Kiều nhéo nhéo hai ngón tay, cười mỉm hỏi: “Chị gái tốt của tôi ơi, tiền chuẩn bị xong chưa?"

Sự thay đổi đột ngột của cô khiến Kiều Nhất Liên không thể chấp nhận: “Em thay đổi rồi, em thực sự là Kiều Nhị Liên sao?"

"Không phải." Liên Kiều nghiêm túc phủ nhận: “Tôi là Tề Thiên Đại Thánh có Hỏa Nhãn Kim Tinh, đã sớm nhìn thấu con yêu quái này, còn dám chọc tôi, tôi sẽ một gậy đánh c.h.ế.t chị."

Khuôn mặt của Kiều Nhất Liên vặn vẹo, đúng là đồ điên!

Nổi giận bốc lên trong lòng, cô ta vung tay tát một cái, mục tiêu là lưng của Liên Kiều, nơi này ít để lại vết thương nhất.

Ánh mắt của Liên Kiều lạnh lẽo, cô lập tức quay người lộn một vòng, hất Kiều Nhất Liên ngã xuống đất, dùng chân đạp mạnh lên n.g.ự.c cô ta: “Muốn chọc giận tôi à? Chúc mừng chị, chị đã thành công."

Người không phạm tôi, tôi không phạm người, nếu ai phạm tôi, tôi sẽ lập tức đập c.h.ế.t họ.

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy sát khí của cô, Kiều Nhất Liên sợ hãi: “Chị không định đánh em, chỉ là tay chị trượt..."

Liên Kiều vung một quyền, đánh mạnh vào n.g.ự.c Kiều Nhất Liên, liên tục đ.ấ.m vài cái khiến Kiều Nhất Liên trắng mắt, sau đó mới nở nụ cười xấu xa như một ác ma: “Xin lỗi, tôi cũng trượt tay."

Kiều Nhất Liên nằm đó thoi thóp, đau đớn th* d*c, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, trong mắt đầy hận thù: “Tao sẽ nói với mẹ!"

Liên Kiều thổi thổi nắm đ.ấ.m nhỏ của mình, cười ngọt ngào đáng yêu: “Được thôi, chị kể một lần, tôi sẽ đánh một lần. Tôi có kỹ thuật đánh người đặc biệt, không c.h.ế.t được, cũng không để lại dấu vết, nhưng có thể khiến chị sống không bằng chết. Hay là, chúng ta chơi chút?"

Kiều Nhất Liên nhanh chóng phát hiện ra mình thảm rồi, trước đây chưa từng làm việc nhà, chỉ cần chăm chỉ đọc sách là được, giờ thì không thế được nữa, phải san sẻ cả việc nhà.

Liên Kiều chịu trách nhiệm lên núi cắt rau cho lợn ăn, bắt côn trùng cho gà ăn, Kiều Nhất Liên chịu trách nhiệm giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, và cả trồng rau.

Ngoài mặt Kiều Nhất Liên không nói gì, nhưng ngày đầu tiên đã ôm tim, bày ra vẻ không thể thở nổi: “Con khó chịu quá.”

Kiều Mỹ Hoa đau lòng nói: “Con mau ngồi xuống nghỉ ngơi...”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 6: Chương 6



Bà ấy còn chưa kịp nói câu đừng làm nữa, Liên Kiều đã ngắt lời: “Mẹ, chị ấy cần phải rèn luyện, ai sẽ giặt quần áo, lấy nước, nấu cơm cho chị ấy khi ở trường chứ? Chẳng lẽ lại để thầy cô bạn học phục vụ chị ấy sao?”

Kiều Mỹ Hoa sửng sốt, đúng thế, bà ấy cũng không thể nào theo qua đó chăm sóc cho con gái lớn được.

Kiều Nhất Liên tức nghiến răng nghiến lợi, con nhóc c.h.ế.t tiệt, nhất định cứ phải đối đầu với cô ta sao?

“Những việc này chị đều biết làm, chỉ là bỗng cảm thấy khó thở mà thôi.”

Liên Kiều rất thất vọng nhìn về phía cô ta: “Sức khỏe yếu quá thì đừng đi học nữa, kẻo đến giữa giờ học, mọi người lại phải phân tâm để cứu chị, thời gian của mọi người quý giá như vậy, sao có thể lãng phí cho chị được chứ? Giờ tôi sẽ viết giúp chị một lá thư gửi cho trường, nói hết tình hình thực tế cho trường biết.”

Kiều Nhất Liên hoảng sợ nói: “Đừng, chị sẽ cố gắng vượt qua khó khăn này, giờ chị sẽ đi giặt quần áo.”

Liên Kiều đứng sang một bên giám sát cô ta, còn đạo đức giả nói: “Mẹ, con làm vậy đều chỉ vì muốn tốt cho chị thôi, chị ấy có hiểu cho con không? Liệu có ghi thù con không?”

Kiều Mỹ Hoa cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Sao có thể chứ? Nhất Liên là đứa bé hiểu chuyện nhất, nhất định có thể hiểu được nỗi lòng của con.”

Liên Kiều hài lòng mỉm cười: “Tôi đã nhận những công việc gian khổ nhất về phần mình, để những việc nhà nhẹ nhàng nhất lại cho chị, chị à, tôi thật sự yêu chị lắm đấy.”

Chết tiệt, Kiều Nhất Liên tức phát khóc, đúng là đồ hèn hạ!

Cứ như vậy, Liên Kiều chẳng những không phải làm bất cứ việc gì trong nhà, mà cũng tìm được cớ để lên núi.

Người trong thôn thấy cô sớm đi tối về, ngày nào cũng bận rộn làm việc ở bên ngoài, biểu hiện chăm chỉ của cô khiến rất nhiều người đã thay đổi cách nhìn về cô.

Thật ra Kiều Nhị Liên vẫn luôn là một người siêng năng chăm chỉ, nhưng lại bị thiệt bởi tính tình nóng nảy, hở chút ra là cáu kỉnh tức giận, không thích giao lưu với người khác, lại có thêm một kẻ gây rối cố tình hủy hoại danh tiếng của cô, nên mới khiến người trong thôn có ấn tượng xấu về cô.

Ngày nào Liên Kiều cũng lang thang khắp trong núi, cố gắng làm quen với môi trường ở đây càng sớm càng tốt.

Cô thường gặp phải Hứa Gia Thiện vào lúc trời chập tối, Hứa Gia Thiện biết săn bắt đào bẫy, nhưng mỗi lần đều thu hoạch được không nhiều.

Ở sâu trong núi quá nguy hiểm, mọi người đều không dám đi sâu vào trong đó, chỉ đi quanh ở ngoài rìa, một khi có nhiều người, căn bản còn không gặp được con mồi.

Anh ấy không giống với Liên Kiều, mỗi ngày đều có việc đồng áng làm mãi không hết, trời sắp tối thì lại lên núi cắt rau cho lợn, vội vàng mà đến, cũng lại vội vàng rời đi.

Ngoài con chim trĩ ngày đầu tiên ra, Liên Kiều cũng không tìm được gì nữa, thế nhưng, cô cũng không vội.

Sau khi gạt đám cỏ dại sang một bên, cô nhìn thấy một bụi nhẫn đông lớn, hai mắt sáng lên.

Nhẫn đông, còn có tên là kim ngân hoa, có vị ngọt, tính hàn, thanh nhiệt mà không làm hại dạ dày, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, kháng khuẩn chống viêm, bảo vệ gan lợi mật, có tác dụng điều trị các chứng bệnh do nhiệt, sốt viêm như đau họng, nhiệt độc, phát ban.

Cô vội vàng thu hoạch, định phơi khô rồi mang đi bán.

Hiện giờ cô quá nghèo, phải nghĩ cách kiếm tiền, mà thuốc Đông y là thứ cô quen thuộc nhất, đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà mỗi ngày cô đều lang thang ở trong núi.

Ồ, còn có cả cam thảo tươi nữa, không tồi.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân chạy vội vã, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Hứa Gia Thiện, vẻ mặt anh ấy vô cùng lo lắng. “Anh họ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai mắt Hứa Gia Thiện đỏ lên: “Tiểu Gia bị bệnh rồi, anh không có tiền đưa em ấy đến bệnh viện, muốn vào sâu trong núi thử vận may, nói không chừng lại có thể săn được chút gì đó đổi lấy tiền.”

Vì em trai, anh ấy sẵn sàng mạo hiểm một lần.

Liên Kiều cau mày hỏi: “Bệnh gì vậy?”

Hứa Gia Thiện vô cùng sốt ruột: “Bắp chân tấy đỏ, đau đớn không thể chịu được, còn sốt cao mãi không giảm.”

Vẻ mặt Liên Kiều nghiêm trọng nói: “Dẫn em đi xem thử xem.”

“Giờ anh muốn...” Hứa Gia Thiện vô cùng hoảng hốt, lo lắng không thôi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là nghĩ cách kiếm tiền đưa em trai đến bệnh viện.

Liên Kiều tóm lấy cánh tay anh ấy: “Mau lên.”

Nhà họ Liên ở thôn Điềm Thủy, nhà họ Hứa ở thôn Thanh Thủy, cách nhau không xa.

Nhà họ Hứa là một hộ gia đình khá giả ở trong thôn, có hai căn nhà bằng gạch, nổi bật giữa đám đông.

Thế nhưng, nơi hai anh em nhà họ Hứa ở lại là phòng chứa củi, khắp nơi đều lọt gió, nếu như trời đổ mưa thì sẽ phải lo lắng hãi hùng, cả căn phòng chỉ có bốn bức tường, không có gì cả.

Có một cậu bé gầy gò nằm trên một chiếc giường nhỏ, cả người cuộn tròn, hai mắt nhắm nghiền, mê man mãi không tỉnh, trông vô cùng đáng thương.

Trong nhà không có ai, chỉ có một mình cậu ấy.

Hứa Gia Thiện mở cửa xông vào, nhìn cậu em trai đáng thương của mình, hai mắt đỏ bừng: “Tiểu Gia, Tiểu Gia.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 7: Chương 7



Hứa Tiểu Gia không nghe thấy gì, không có chút phản ứng nào, điều này khiến Hứa Gia Thiện vô cùng lo lắng.

“Em họ, em chăm em ấy một lát giúp anh, anh đi mượn trưởng thôn ít tiền...”

“Nếu như có thể mượn được, anh đã không lên núi rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Liên Kiều vang lên.

Cả người Hứa Gia Thiện run rẩy, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt chảy dài qua kẽ tay, lòng đau như cắt.

Liên Kiều đi lên trước vạch mí mắt của Hứa Tiểu Gia ra xem thử, lại sờ trán cậu ấy, trán nóng hôi hổi.

Cô cau mày, vươn tay ra bắt mạch cho cậu ấy, trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Hứa Gia Thiện buông hai tay xuống, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời ngây ngẩn cả người: “Em họ, em đang làm gì thế?”

Liên Kiều vén chiếc chăn bông rách nát lên, thấy chân phải của Hứa Tiểu Gia sưng tấy lên, đã có dấu hiệu mưng mủ, chẳng trách lại sốt cao mãi không giảm.

“Nếu như em cứu được em trai của anh, anh định báo đáp em như thế nào?”

“Hả? Nếu như em có thể cứu em ấy...” Hứa Gia Thiện bỗng trở nên kích động: “Anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em cả đời này.”

“Được, anh hãy nhớ kỹ câu này của mình đấy.” Liên Kiều đập dập cây kim ngân: “Có rượu vàng không?”

“Để anh nghĩ cách.” Hứa Gia Thiện chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh đã mang một bát rượu vàng trở về.

Liên Kiều bỏ kim ngân và cam thảo vào trong nồi, dùng nước sắc một bát thuốc lớn, lại cho thêm rượu vàng vào đun nửa ngày, khi thấy được rồi, mới bỏ bã đổ vào bát, chia làm ba phần, một phần trong số đó để Hứa Gia Thiện đỡ Tiểu Gia đang mê man dậy, đút vào miệng cậu ấy.

Cô dùng d.a.o rạch da vết sưng của Tiểu Gia, bóp hết mủ ra, rồi lại bôi một lớp kim ngân hoa đã được nghiền nát lên miệng vết thương.

Động tác của cô vô cùng thuần thục, Hứa Gia Thiện nhìn hoa hết cả mắt, thầm lo lắng trong lòng, rốt cuộc có thể cứu được hay không?

Hai người yên lặng chờ đợi, không biết qua bao lâu, Hứa Tiểu Gia mới mở mắt ra: “Anh.”

Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Hứa Gia Thiện cảm thấy chóp mũi chua xót: “Tiểu Gia, em đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Đây là người thân duy nhất mà anh ấy quan tâm, hai anh em từ nhỏ đã nương tựa vào nhau.

Tiểu Gia chỉ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chân cũng không còn đau như trước nữa: “Không còn đau lắm nữa rồi, anh à, anh đừng lo lắng.”

Cậu ấy nhìn về phía Liên Kiều, kinh ngạc hô lên: “Ơ, cô ấy là ai vậy ạ?”

Thấy em mình đã khỏe hơn nhiều, Hứa Gia Thiện rất vui: “Chị họ của em đấy, là con gái nhà dì Mỹ Hoa, lần này là cô ấy đã cứu em đó.”

Tiểu Gia rất ít khi ra khỏi nhà, chưa từng gặp mặt Liên Kiều, chỉ biết là mình có một người chị họ: “Chị họ?”

“Ngoan lắm, lần sau chị mời em ăn kẹo.” Liên Kiều sờ túi, cảm thấy chua xót, giờ cô cũng chỉ là một quỷ nghèo, sờ khắp cả người cũng không kiếm được đồng tiền nào.

Khóe miệng Tiểu Gia giật giật, trông cô còn nhỏ hơn cả cậu ấy thì phải.

Liên Kiều chỉ vào bát thuốc: “Số thuốc còn lại, chia làm hai lần uống hết, chú ý vệ sinh sạch sẽ, kẻo bị nhiễm trùng.”

Hứa Gia Thiện kinh ngạc hỏi: “Sao em lại biết những điều này?”

Liên Kiều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nắm c.h.ặ.t t.a.y phải giơ lên: “Tri thức là sức mạnh, là của cải, là phương thuốc cứu mạng.”

Hai anh em nhà họ Hứa: …

“Em đi đây.” Liên Kiều quyết định sẽ đi đòi nợ, cô nghèo quá rồi, sống qua ngày thôi cũng khó khăn quá.

Cô vừa mới đi ra khỏi cửa thì bắt gặp bốn người đi vào.

Đi đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi, trông cũng rất ưa nhìn, làn da cũng rất trắng, không giống những người đàn ông da dẻ đen đúa ở trong thôn.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trạc tuổi ông ta, gương mặt to tròn, thân hình mập mạp, khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt, dáng vẻ trông rất hung dữ.

Hai nam nữ thanh niên đi theo phía sau, đều có dáng vẻ khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt, vừa nhìn đã biết là người một nhà.

Người phụ nữ lớn tuổi trừng mắt, vẻ mặt hung tợn hét lên: “Cô là ai? Tại sao lại ở nhà tôi? Cô không phải là người thương của cái tên ăn cháo đá bát kia đấy chứ?”

Vẻ mặt khinh khỉnh nhìn người bằng nửa con mắt này, thông thường đều có tính cách chanh chua chát chúa, bụng dạ hẹp hòi.

Liên Kiều cúi người nhặt mấy viên đá nhỏ lên chơi đùa trong tay: “Nhà bà ư? Ồ, bà chính là mụ phù thủy nức tiếng gần xa Lâm Hương Hương đó sao? Đáng ra phải gọi là Lâm Xú Xú mới đúng.”

Lâm Hương Hương, con gái của trưởng thôn thôn Thanh Thủy, năm đó nhìn trúng người đàn ông đã có vợ là Hứa Văn, cố tình ép c.h.ế.t người vợ kết tóc của ông ta, thành công trở thành vợ của Hứa Văn.

Bà ta còn chà đạp hai đứa con trai của vợ cũ, dùng đủ mọi cách để ngược đãi, tiếng xấu của bà ta lan khắp bán kính mười dặm.

Thế nhưng cũng hết cách rồi, bà ta có một người cha tốt thì biết làm sao bây giờ.

Lâm Hương Hương tức giận bừng bừng, thở hồng hộc lao đến: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt, mày c.h.ế.t chắc rồi.”

Liên Kiều vung tay ném viên đá trong tay ra, đánh trúng huyệt hạc đỉnh trên đầu gối đối phương, Lâm Hương Hương chỉ cảm thấy đau nhức không thôi, bất chợt ngã xuống.

Vẻ mặt Hứa Văn vô cùng lo lắng: “Hương Hương.”

“Mẹ.”

“Em họ.” Hứa Gia Thiện xông lên, không nói lời nào kéo Liên Kiều ra sau lưng: “Đừng sợ.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 8: Chương 8



Lâm Hương Hương không đứng lên nổi, chỉ cảm thấy chân mình đau nhức không thôi: “Hứa Gia Thiện, không ngờ mày lại dám bắt tay với người ngoài đánh tao, mày to gan thật đấy, không muốn sống tiếp ở trong thôn này nữa rồi sao? Hả? Mau giao con nhóc thối tha đó ra đây.”

Hứa Gia Thiện vốn luôn im lặng ít nói lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không được.”

Đây là em họ của anh ấy, cũng là người thân của anh ấy, có ơn với hai anh em họ.

Lâm Hương Hương tức giận trừng mắt: “A Văn, anh xem con trai tốt của anh kìa, nó có thái độ gì đây hả?”

Hứa Văn giận dữ gầm lên: “Đồ bất hiếu, mau cút sang một bên.”

Người ta thường nói có mẹ kế ắt có cha dượng, câu nói này không sai chút nào.

Hứa Văn có được người vợ như vậy, được ăn ngon mặc đẹp, sống trong nhà gạch mái ngói, cuộc sống thoải mái hạnh phúc vô cùng.

Tiền đề của cuộc sống này là, ông ta phải nghe lời vợ răm rắp, vợ chỉ đằng đông, ông ta không thể đi về phía tây.

Cả người Hứa Gia Thiện run lên, anh ấy không quan tâm đến bà mẹ kế Lâm Hương Hương này, nhưng thái độ của cha ruột khiến anh ấy cảm thấy rất buồn.

Nếu như đã không thích, tại sao còn phải sinh bọn họ ra làm gì?

Liên Kiều cười lạnh: “Người ta thường nói hổ dữ cũng không ăn thịt con, theo tôi thấy, có những người còn chẳng bằng súc sinh nữa kìa.”

Gương mặt Hứa Văn đỏ bừng, không biết là do tức giận, hay là xấu hổ: “Cô nói ai cơ?”

Liên Kiều thật sự rất coi thường loại đàn ông như vậy, không có năng lực, không có trách nhiệm, lại càng chẳng có chút tình cha nào.

“Ai đáp lời thì là đang nói người đó, đồ súc sinh.”

Cô nói chuyện vô cùng ngoa ngoắt, chọc người nhà họ Hứa tức giận bừng bừng, Lâm Hương Hương lại càng lửa giận ngập đầu: “A Văn, đi lên cho con nhóc đó mấy bạt tai, dạy cho cô ta biết chút quy củ.”

Hứa Gia Thiện sốt ruột nói: “Em họ, em mau chạy đi, mau trở về đi.”

Liên Kiều đứng yên đó không nhúc nhích, khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Lâm Hương Hương, bà có còn muốn cái chân của mình không?”

Trong lòng Lâm Hương Hương giật thót, vô thức nhìn về phía đầu gối: “Mày có ý gì?”

Khóe miệng Liên Kiều nhếch lên: “Có phải là bà đang cảm thấy đầu gối vừa đau vừa nhức không? Không đứng thẳng được nữa? Đến buổi tối sẽ càng đau hơn, ba ngày sau sẽ nằm liệt trên giường, không biết người đàn ông của bà có thể chăm sóc cho một người tàn tật vô dụng như bà cả đời không đây? Dù sao, ông ta cũng đã có tiền án rồi, không đến một năm sau, ông ta sẽ cặp kè ngoại tình với người phụ nữ khác thôi.”

Cô dường như đang nói đùa, nhưng lại khiến Lâm Hương Hương vừa kinh ngạc vừa tức giận, cũng vô cùng sợ hãi: “Mày đã làm gì tao? Nếu như tao có mệnh hệ gì, mày c.h.ế.t chắc rồi.”

Dáng vẻ ngoài mặt hung dữ nhưng trong lòng lại sợ hãi của bà ta đập vào mắt Liên Kiều, cô không khỏi bật cười: “Hở chút là muốn người khác chết, không hổ là con gái của trưởng thôn, rất có khí phách, tôi vỗ tay cho bà.”

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, kèm theo gương mặt tươi cười của Liên Kiều, trông rất cổ quái.

Ôi mẹ ơi, đây có phải là kẻ tâm thần không vậy?

“Cô ta rốt cuộc là ai?” Trong mắt Lâm Hương Hương ngập tràn vẻ hung ác, rất muốn gọi cha mình đến đây để chống lưng cho mình.

“Kiều Nhị Liên, nhớ kỹ tên của tôi đấy, sau này nhìn thấy tôi thì tránh xa ra một chút, đã hiểu chưa?” Liên Kiều lấy ra một chiếc liềm, mắt sắc như dao, lộ ra vẻ lạnh lùng: “Chiếc liềm này rất sắc, có thể đ.â.m thủng động mạch chủ của một người trong vòng hai giây, khiến người đó c.h.ế.t ngay lập tức, có biết cái gì là động mạch chủ không? Chính là phần nhô ra ở phía sau tai...”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn choáng váng, tàn nhẫn, tàn nhẫn thật đấy.

Người nhà họ Lâm đều bị dọa sợ mất mật: “Cô... cô đang uy h.i.ế.p bọn tôi!”

Liên Kiều híp mắt cười nói: “Đúng thế, ai khiến tôi không vui, tôi sẽ khiến người đó cả đời đều không vui được, con người tôi đây thứ khác thì không có, nhưng thủ đoạn g.i.ế.c c.h.ế.t vài người thì vẫn có thừa.”

Kẻ ngang ngược sợ kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt sợ người không thiết mạng sống.

Người này là ai vậy trời ạ? Lâm Hương Hương vẫn luôn ngang ngược phách lối trong thôn của mình, nhưng đến khi thật sự gặp được kẻ tàn nhẫn thì lập tức thấy sợ hãi. “Thế nhưng mày muốn hại tao bị liệt!”

Liên Kiều bật cười ha hả, đúng là dễ lừa thật đấy, nhanh như vậy đã tin rồi sao?

“Tôi biết chữa bách bệnh, nếu như mấy người cầu xin tôi, tôi có thể xem xét, đương nhiên, cũng phải xem thành ý của mấy người như thế nào nữa.”

Cô cong ngón cái và ngón trỏ lên xoa hai ngón với nhau, cử chỉ này tất cả người trên trái đất đều có thể hiểu được.

Người nhà họ Lâm tức hộc máu, Lâm Hương Hương lại càng tỏ vẻ không tin.

Liên Kiều cũng chẳng quan tâm, vỗ m.ô.n.g rời đi, trước khi đi còn rất tốt bụng nói một câu: “Ba ngày sau thần tiên cũng hết cách, đến lúc đó dù có mang theo núi vàng núi bạc đến tìm tôi, tôi cũng chịu thôi.”

Tròng mắt Lâm Hương Hương trừng lớn đến mức như muốn rơi ra ngoài, muốn xử lý cô, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, lỡ như là thật thì sao?



Khi Liên Kiều trở về nhà thì trời đã tối rồi, Kiều Mỹ Hoa sốt ruột chạy đi khắp nơi tìm cô.

Vừa nhìn thấy cô, Kiều Mỹ Hoa đã đánh cô một cái: “Bé hai, con chạy đi đâu chơi vậy hả? Không biết là mọi người lo lắng cho con lắm sao?”

Kiều Nhất Liên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẹ à, mẹ đừng tức giận, em hai cũng không cố ý đâu...”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 9: Chương 9



Liên Kiều cảm thấy cả người như muốn kiệt sức, đường núi hiểm trở khó đi, thật sự rất mệt. “Con đi thăm em họ, em họ bị bệnh rất nặng, có nguy hiểm đến tính mạng.”

Kiều Mỹ Hoa ngây ngẩn cả người: “Em họ? Là hai anh em Hứa Gia Thiện à? Bọn họ bị sao vậy?”

Hai thôn cách nhau một con sông, không tính là xa, nhưng trước giờ bà ấy chưa từng đến nhà họ Hứa bao giờ.

Liên Kiều cảm thấy rất kỳ lạ, hai anh em Hứa Gia Thiện mất mẹ từ nhỏ, lẻ loi cô đơn, Kiều Mỹ Hoa vốn có tính thánh mẫu lại không hề quan tâm chăm sóc đến hai đứa cháu trai đằng ngoại đáng thương này, điều này có vẻ không hợp lý lắm.

Chẳng lẽ, đằng sau chuyện này là một câu chuyện khó có thể nói thành lời sao?

“Bắp chân bị nhiễm trùng, sốt cao mãi không giảm, sống ở trong phòng chứa củi, vô cùng đáng thương, mẹ, hay là, chúng ta đón bọn họ về đây sống đi?”

Kiều Mỹ Hoa không hề nghĩ ngợi gì đã từ chối: “Sao có thể chứ? Bọn họ họ Hứa, là người của thôn Thanh Thủy, thêm nữa, chúng ta chỉ có một gian nhà, không ở nổi đâu.”

Liên Kiều liếc nhìn bà ấy thật sâu: “Mẹ, mẹ không thích bọn họ sao? Biết rõ bọn họ bị ngược đãi từ nhỏ, tại sao mẹ lại không ra mặt cho bọn họ? Tại sao lại không chống lưng cho bọn họ?”

Đây mới là điều kỳ lạ nhất.

Thà chăm sóc cho một cô con gái nuôi không có quan hệ huyết thống, cũng không bằng lòng chăm sóc cho cháu ruột, điều này có hợp lý không cơ chứ?

Sắc mặt Kiều Mỹ Hoa thay đổi: “Ngược đãi gì chứ? Con đừng tin những lời đồn đại đó, bọn họ là cha con ruột, có quan hệ huyết thống, m.á.u mủ ruột già, là người thân nhất trên thế giới này...”

Liên Kiều không thích nghe những lời này, xoa xoa trán nói: “Con đói rồi, có gì ăn không ạ?”

Lại là cháo khoai lang, thêm một quả dưa chuột, một đĩa rau xào, Liên Kiều ăn đi ăn lại nhiều đến mức sắp nôn ra đến nơi rồi, cả đời này cô không muốn nhìn thấy khoai lang nữa.

Dưa trộn không được muối hay trộn lên mà ăn không, rau xào chỉ bỏ một chút dầu, nhạt nhẽo chẳng có chút mùi vị gì cả.

Kiều Nhất Liên cũng không có trứng gà để ăn nữa, phải tiết kiệm tiền học cho cô ta, đây là cái cớ của Liên Kiều, dù Kiều Nhất Liên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi cũng phải cố gắng mỉm cười cảm ơn lời nhắc nhở của Liên Kiều.

Sau khi ăn tối xong, Kiều Mỹ Hoa lại ra sân trồng rau, Liên Kiều nào biết việc này chứ? Kiều Nhất Liên hở ra là giả vờ ngất xỉu, Kiều Mỹ Hoa xót con, nên đã nhận làm giúp cô ta.

Liên Kiều biết hết, nhưng cô có thể nói gì đây? Một người sẵn sàng đánh một người sẵn sàng chịu đánh, tuyệt vời.

Cô nằm trên giường, nhanh chóng suy nghĩ, chờ thêm chút nữa, tìm một cơ hội.

Giọng nói õng ẹo của Kiều Nhất Liên vang lên: “Em gái à, em xem chị đi lên huyện mua được gì này?”

Cô ta lấy một đống đồ ra, đặt lên trên giường, rõ ràng là muốn khoe khoang.

Liên Kiều liếc mắt nhìn, một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi, một chiếc quần màu đen, một đôi giày da màu đen, một hũ kem thoa mặt Nhã Sương, hai chiếc khăn trắng mới toanh, một phích nước có in chữ song hỉ.

Đây đều là những món đồ cổ đã lỗi thời từ lâu, Liên Kiều bình tĩnh liếc mắt nhìn, chỉ quan tâm một chuyện: “Chị đi lên huyện sao? Lấy tiền ở đâu ra thế? Bao giờ trả tôi hai trăm tệ đây?”

“Hả?” Phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của Kiều Nhất Liên, sao lại không ngưỡng mộ không ghen tị gì chứ? “Là anh Hải Quân dẫn tôi đi mua, anh ấy bỏ tiền, tạm thời tôi không có tiền...”

“Đừng hòng viện cớ để quỵt nợ.” Liên Kiều lười nhác nằm xuống.

Bình tĩnh như vậy sao? Điều này không bình thường, Kiều Nhất Liên cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Những thứ này coi như là quà cho lễ ăn hỏi đấy, có đẹp không?”

“Đẹp.” Liên Kiều trả lời lấy lệ, những món đồ này căn bản chẳng lọt nổi vào mắt cô, hai tay cô vắt ra sau đầu, nhìn trần nhà, lại đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Việc cấp bách lúc này, là nghĩ cách để hợp lý hóa y thuật của mình, kẻo lại bị người khác nghi ngờ.

Ngoài ra, còn phải kiếm tiền để ăn thịt nữa!

Điều quan trọng nhất là, phải kiếm tiền để mua pháp bảo quan trọng nhất của mình!

Kiều Nhất Liên rất không hài lòng, sao lại có thể bình tĩnh lạnh lùng như vậy chứ? “À đúng rồi, ngày mai chính là ngày vui của tôi và anh Hải Quân, cô phải tránh đi đấy nhé.”

“Tránh? Tại sao tôi lại phải tránh?” Liên Kiều hỏi lại với vẻ mặt kỳ lạ, cô hoàn toàn không hề liên hệ mình và Triệu Hải Quân lại với nhau.

Cô là cô, Liên Kiều, không phải là Kiều Nhị Liên.

Một quyền của Kiều Nhất Liên như thể đánh vào bông gòn, mềm nhũn không có chút lực nào, vừa tức giận vừa khó chịu.

Điều này không đúng! Không nên như vậy mới phải!

Ngày hôm sau, Liên Kiều bị gọi dậy từ sớm, ăn một bữa cháo khoai lang, không ngờ Kiều Mỹ Hoa lại chuẩn bị cho cô một quả trứng luộc.

Đây được coi là một kiểu an ủi khác sao?

Liên Kiều bình tĩnh ăn hết, vừa mới đẩy bát ra, Kiều Mỹ Hoa đã dặn dò: “Bé hai, con lên núi cắt ít rau cho lợn, rồi lại hái chút nấm, buổi tối chúng ta ăn canh nấm.”

Ngay cả gùi bà ấy cũng đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, đẩy Liên Kiều ra khỏi nhà.

Kiều Nhất Liên mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt ngược trở lại.

Thấy Liên Kiều rời đi, Kiều Nhất Liên mới nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ không cần phải đuổi em hai đi, em ấy đã nghĩ thông rồi.”

Cô ta rất mong giữ Liên Kiều ở lại, tận mắt nhìn bạn trai cũ và chị nuôi của mình làm lễ ăn hỏi, đây mới là điều k*ch th*ch nhất.
 
Back
Top Bottom